Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 20


Chương 20

“A!”

“Giết người…”, mấy nữ giới nhà họ Triệu sợ đến mức xụi lơ dưới đất.

“Giết chết cậu ta đi!”

Giọng nói của Triệu Thành Trung trở nên run rẩy, hơn năm trăm tay sai được huấn luyện nghiêm chỉnh rút búa bên hông ra, xông đến chỗ Diệp Bắc Minh một cách hung hăng.

“Ầm ầm ầm ầm…”

Âm thanh chấn động đất trời vang lên, xương cốt nổ tung, tiếng gào thét thê thảm của mấy tay sai vang lên.

Triệu Thành Trung sợ đến mức ngây người.

Vì ông ta tận mắt nhìn thấy tay sai do nhà họ Triệu huấn luyện lần lượt bay ra ngoài như chó chết, đến khi tất cả bụi bặm lắng xuống, nơi này chỉ còn lại một con đường máu.

Hơn năm trăm tay sai đều nằm dưới đất rên rỉ.

Diệp Bắc Minh thì vẫn đứng ở đó như chẳng có chuyện gì, anh đảo mắt nhìn tất cả những người nhà họ Triệu: “Có người tiêu diệt ba người nhà họ Diệp của tôi, nhà họ Triệu các người chính là đồng loã”.

“Bắt đầu từ ông! Một phút ông cụ Triệu không xuất hiện, tôi sẽ giết một người”.

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, nhanh chóng đi tới bên cạnh Triệu Thành Trung, giơ tay nắm lấy cổ họng ông ta.

“Người đầu tiên”.

“Rắc”.

Một âm thanh giòn giã vang lên, cổ của Triệu Thành Trung cứ thế bị bóp vỡ, chết ngay tại chỗ.

Con ngươi ông ta trợn to, trong miệng thốt lên câu nói cuối cùng: “Biết trước… Biết trước kết cục thế này, thì tôi đã chạy trước rồi…”

Trong lòng ông ta còn ôm giấc mơ sẽ giúp nhà họ Triệu trở mình, không ngờ nhà họ Triệu sắp toi đời rồi.

“Thành Trung!!!”

Vào khoảnh khắc Triệu Thành Trung ngã xuống đất, bên tai vang lên giọng nói của ông cụ Triệu, trước khi về hưu, ông lão này từng là nhân vật hô mưa gọi gió của Giang Nam. Lúc này, ông ta vô cùng giận dữ bước vào cổng nhà họ Triệu, lòng đang rỉ máu.

Ông ta chỉ có hai đứa con trai ở nhà, một đứa con gái đã gả đến Kim Lăng.

Bây giờ, hai đứa con trai lần lượt bỏ mạng, cháu trai Triệu Thái cũng bị Diệp Bắc Minh giết chết, nhà họ Triệu hoàn toàn không còn người nối dõi.

“Diệp Bắc Minh, tôi muốn cậu phải chết!!!”, ông cụ Triệu không thể khống chế được cảm xúc nữa, điên cuồng gào thét…”

“Ầm ầm…”

Sau đó, một đám người mặc áo giáp xông vào, khoảng năm sáu nghìn người.

Bọn họ tay cầm vũ khí, bao vây toàn bộ nhà họ Triệu.

“Ranh con đúng là to gan, dám giết chết sĩ tộc quyền quý trong địa bàn của vua Giang Nam như thế”, một giọng nói lạnh như băng vang lên.

“Ha ha ha, tên vô dụng Trương Hắc Hổ kia là chết trong tay anh à?”, một giọng nói khác của phụ nữ cũng vang lên.

Một nam một nữ mặc áo giáp tiến vào.

Hai người đều là võ giả cấp Địa cao cấp, một trong ba mươi thống lĩnh cấm vệ của vua Giang Nam.
 
Chương 21


Chương 21

Ngoài ra còn có một người chắp tay sau lưng, bước tới như đi dạo trong sân vắng.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, Diệp Bắc Minh lập tức máu huyết sôi trào, cơn giận trong lòng phun trào như núi lửa.

Dù có chết, anh cũng nhớ kỹ mặt của người đàn ông này, nằm mơ cũng có thể nhớ lại!

Đây chính là người tiến vào nhà họ Diệp, đánh một chưởng lên ngực anh cả của anh, sau khi ba mẹ đẩy anh ra ngoài cửa sổ thì cũng lần lượt mất mạng.

“Cái chết của ba mẹ và anh cả tôi quả nhiên có liên quan đến vua Giang Nam!!!”, Diệp Bắc Minh nghiến răng.

“Không ngờ cá lọt lưới năm năm trước lại trưởng thành đến mức này”, võ giả cấp Thiên cao cấp kia đứng chắp tay, bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh.

“Ha ha ha, còn trẻ như thế đã mang theo thù hận sâu đậm đến đây, giết chết có phải đáng tiếc lắm không?”, nữ thống lĩnh kia cười khẽ.

“Cung Phụng Hồng, hai vị chỉ huy, xin hãy giết tên tặc này!!!”

Ông cụ Triệu điên cuồng hét.

Cung Phụng Hồng và hai chỉ huy quân cấm vệ đều là người ông ta mời để giết Diệp Bắc Minh sau khi gặp vua Giang Nam.

Sáu nghìn cấm vệ, hai võ giả cấp Địa đỉnh phong, một Cung Phụng cấp Thiên đỉnh phong, giết Diệp Bắc Minh dễ như trở bàn tay.

Diệp Bắc Minh chỉ vào chiếc quan tài đặt trong sân.

“Quan tài này chôn hung thủ giết ba mẹ tôi”.

“Quan tài này chôn Triệu Nhị Thần, chôn Triệu Thái”.

“Quan tài này chôn ông cụ Triệu”.

“Quan tài này chôn chôn cả nhà họ Triệu”.

“Cũng chôn cả… vua Giang Nam!”

“To gan!”, mặt Cung Phụng Hồng trầm xuống, ông ta hét lên một tiếng như sư tử gầm rồi tiến lên, tấn công về phía Diệp Bắc Minh.

“Giết!”

Diệp Bắc Minh hét to, tung một đấm về phía Cung Phụng Hồng đang tấn công.

“Rắc!”

Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, Cung Phụng Hồng hét thảm thiết rồi bay ra ngoài, cả cánh tay đã nát bấy, ông ta nằm trên đất như con chó chết, đau đớn kêu la.

“Cậu… Tông Sư, Tông Sư võ đạo…”, Hồng Cung Phụng kinh hãi tột độ, da đầu tê dại.

“Bộp!”

Diệp Bắc Minh bước tới, giẫm lên đầu Cung Phụng Hồng.

“Cậu!!”

Hai chỉ huy quân cấm vệ một nam một nữ sợ tới mức tim gan như vỡ ra, hãi hùng nhìn Diệp Bắc Minh.

Đây là Cung Phụng bên cạnh vua Giang Nam, võ giả cấp Thiên đỉnh phong, chỉ huy hàng đầu của một trăm nghìn cấm quân, cứ thế mà chết rồi sao?

“Toàn thể tấn công, giết cậu ta!”

Hai chỉ huy quân cấm vệ hét lớn, ra lệnh giết Diệp Bắc Minh.

 
 
Chương 22


Chương 22

“Vù…”

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, tới trước mặt hai người, đưa hai tay ra một trái một phải, đập mạnh xuống.

“Phụt! Phụt!”

Máu trào ra từ thất khiếu của hai người, mũ chiến đấu trên đầu vỡ tung, cơ thể của cả hai rơi thẳng xuống.

Hai chỉ huy quân cấm vệ cấp Địa đỉnh phong mà cũng bị Diệp Bắc Minh đánh chết chỉ bằng một chiêu.

Nhìn thấy cảnh này, sáu nghìn cấm vệ đều ngẩn ra, giọng của Diệp Bắc Minh vọng lại: “Các anh cũng là người có vợ có con, nếu muốn tự tìm cái chết thì cứ việc tới đây! Còn không thì cút!”

Hổ thét rồng gầm.

Uy thế bộc phát ra từ Diệp Bắc Minh đến sáu nghìn quân cấm vệ cũng không cản nổi, tất cả đồng loạt bỏ lại mũ giáp, chật vật lao ra khỏi cổng nhà họ Triệu.

Thủ lĩnh đã bị tát chết, bọn họ cũng chẳng còn dũng khí nữa.

Một câu nói đẩy lui cả sáu nghìn quân cấm vệ!

Ông cụ Triệu ngã xuống đất, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu… Cậu…”

“Cậu” hồi lâu, sâu trong đáy mắt ông ta chỉ có nỗi sợ hãi vô tận, một chữ cũng không nói thêm được nữa.

“Cái chết của ba mẹ tôi có liên quan đến vua Giang Nam không?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng hỏi.

“Ha ha ha, cậu muốn biết à? Tự đi mà hỏi vua Giang Nam”.

Ông cụ Triệu cười điên cuồng: “Ha ha ha, cậu giết con trai tôi, cháu trai tôi, nhà họ Triệu đã không còn gì nữa, cậu cũng đừng hòng trả thù thành công!”

“Diệp Bắc Minh, cho dù tôi chết cũng sẽ không nói cho cậu biết hung thủ thật sự là ai đâu, cậu tự đi mà hỏi vua Giang Nam!”

Ông cụ Triệu trở nên hung bạo.

Ông ta lao vào quan tài Diệp Bắc Minh mang đến, vỡ đầu, não văng tứ tung.

Ông ta tâm địa độc ác, trước khi chết còn chơi Diệp Bắc Minh một vố.

Đẩy hết mọi thông tin về vua Giang Nam, chỉ cần Diệp Bắc Minh dám đến tìm vua Giang Nam thì chắc chắn sẽ chết.

Cho dù nhà họ Triệu bị xoá sổ thì cũng phải kéo theo Diệp Bắc Minh xuống nước.

Diệp Bắc Minh thờ ơ nhìn những chuyện xảy ra, cho dù ông cụ Triệu không nói thì anh cũng sẽ đích thân đi gặp vua Giang Nam, tìm ra chân tướng sự thật.

Mười phút sau, Diệp Bắc Minh ra khỏi nhà họ Triệu, tất cả con cháu nhà họ Triệu đều đã bị tiêu diệt.

Nợ máu trả bằng máu!



“Sao cơ?”

Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh bước ra khỏi nhà họ Triệu, trong trang viên sang trọng nơi nào đó ở Giang Nam, một người phụ nữ xinh đẹp hơi sửng sốt khi biết tin.

“Nhà họ Triệu bị tiêu diệt rồi?”

“Cung Phụng Hồng đã chết?”

“Hai chỉ huỷ quân cấm vệ cũng chết luôn?”
 
Chương 23-24


Chương 23

“Sư đệ ơi sư đệ, sao em lại cho chị một bất ngờ lớn… hay nói cách khác là một tin dữ lớn thế này vậy?”, người phụ nữ mặc sườn xám khoe ra dáng người hoàn hảo không tỳ vết.

Hàng lông mày xinh đẹp khi thì giãn ra, khi thì chau lại, cô ấy thở dài: “Haiz, thế này mới hợp với tính của em chứ, nhớ lúc ban đầu khi ở trên núi, em đã đánh bại cả mười chị em bọn chị không thể đánh trả được kia mà”.

“Ha ha!”

Người phụ nữ nói xong bỗng bật cười, khiến trăm hoa đều bị lu mờ.

Cô ấy hạ lệnh: “Được rồi, lập tức phái người đi dọn dẹp chiến trường cho sư đệ của tôi, không được truyền tin chuyện nhà họ Triệu ra ngoài”.

“Rõ!”

Người đàn ông trung niên trước mặt cô ấy là một võ giả cấp Thiên đỉnh phong đứng thứ ba Giang Nam.

“À đúng rồi chủ nhân, còn có một chuyện nữa”, võ giả cấp Thiên này lại lên tiếng: “Sư đệ của cô vác theo một chiếc quan tài đi tìm vua Giang Nam, hôm nay cũng vừa khéo chính là tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của vua Giang Nam, chắc mấy vị kia cũng sẽ đến”.

“Cái gì?”

Cuối cùng người phụ nữ cũng không thể bình tĩnh được nữa, cô ấy ngạc nhiên bảo: “Sao ông không nói sớm?”

“Chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đến phủ vua Giang Nam, sư đệ của tôi sắp gây ra hoạ lớn rồi”.

“Diệt nhà họ Triệu không sao, chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng…”

Người phụ nữ vội vàng lao ra khỏi phòng khách, lên chiếc Rolls-Royce chống đạn, đi thẳng đến phủ vua Giang Nam: “Hy vọng tới kịp, động đến vua Giang Nam cũng không sao, nhưng nếu khiến mấy vị kia của Kim Lăng nổi giận thì sẽ hơi rắc rối đấy…”

Phủ của vua Giang Nam ở trung tâm thành phố, là khu phồn hoa nhất.

Toàn bộ phủ vua chiếm diện tích cực lớn, hai ba quảng trường cộng lại cũng không bì kịp, giống như Hoàng cung vậy.

Trong đô thị hiện đại sầm uất, khắp nơi đều là cao ốc, những toà nhà chọc trời.

Nhưng sâu trong những toà nhà chọc trời này lại có một phủ vua phong cách Trung Hoa, khiến người ta không khỏi xúc động, rốt cuộc vua Giang Nam này giàu có đến mức nào?

Hôm nay, trong phủ của vua Giang Nam tràn đầy cảm giác vui mừng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, dây pháo vang dội, cờ đỏ phất phới, người người tấp nập.

Vì hôm nay chính là đại thọ sáu mươi tuổi của vua Giang Nam!

Những nhân vật nổi tiếng và ông trùm đứng đầu xã hội đều đến chúc thọ cho vua Giang Nam.

Nhà họ Triệu chọn đính hôn vào hôm nay cũng vì muốn hưởng chung không khí vui mừng của vua Giang Nam.

Nhưng không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại quay về vào ngày hôm nao.

“Đây là ai?”

“Tình huống gì vậy? Một người trẻ tuổi vác theo một cái quan tài, cậu ta muốn làm gì?”

Người đi đường nhìn thấy một hình ảnh khiến người khác khiếp sợ.

Một người trẻ tuổi sải bước, lưng đeo một cái quan tài nhuốm máu, anh đi trên đường lớn của thành phố hiện đại, thật sự rất thu hút sự chú ý của người khác.

Chương 24

Nguồn lỗi chương
 
Chương 25


Chương 25

Những quân cấm vệ này hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Bắc Minh, bị quan tài gỗ lim cao cấp đánh hộc máu, gãy tay gãy chân, nằm dưới đất rên rỉ.

Ngay cả thống lĩnh quân cấm vệ kia cũng bị Diệp Bắc Minh đá bay, xương ngực vỡ tan mà chết.

“Ầm…”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh hùng hổ đi vào cổng phủ vua Giang Nam, ném quan tài xuống đất, cất tiếng hỏi:

“Viết, Diệp Bắc Minh, tặng một cái quan tài!”

“Dạ…”

Người đàn ông trung niên đang ghi chép danh sách quà tặng người run cầm cập, cầm lấy bút lông, run rẩy viết lại tên và quà của Diệp Bắc Minh.

“Cậu ta muốn lật trời sao?”

Người giàu nhất huyện Giang Thuỷ Vương Phú Quý sợ hãi hỏi.

Chủ tịch Ô tô Vĩnh Thịnh Giang Nam và Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên ở bên cạnh cũng đều sợ hãi tránh ra, nhường đường cho Diệp Bắc Minh.

Mấy đại gia khác cũng tỏ vẻ khiếp sợ.

“Vua Giang Nam ra đây! Tôi có lời muốn hỏi ông!”

Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, không hề xem phủ vua Giang Nam là một nơi uy nghiêm, còn đi vào phủ vua dưới ánh mắt kinh ngạc và hoảng hốt của vô số vị khách.

Diệp Bắc Minh xuất hiện một cách hiên ngang, vác theo một cái quan tài lớn, đến chúc thọ cho vua Giang Nam, khiến toàn bộ phủ vua phải kinh ngạc.

“Tên nhóc này ở đâu ra vậy?”

“Có người đến tặng vua Giang Nam một cái quan tài hả?”

Các nhân vật lớn của Giang Nam, Giang Đông và Kim Lăng lần lượt xuất hiện, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh đang đi về phía trước.

Diệp Bắc Minh tiến lên từng bước một.

Thống lĩnh quân cấm vệ của vua Giang Nam lục tục xuất hiện, ngăn cản Diệp Bắc Minh, tiếc là hoàn toàn không phải kẻ thù của anh, lần lượt ngã xuống mà chết, máu nhuộm phủ vua.

Ở bên ngoài của phủ vua đều là những nhân vật có thân phận khá tầm thường.

Chỉ có bên trong mới là những nhân vật đứng đầu.

“Vua Giang Nam, năm năm trước, ba người của nhà họ Diệp tôi mất mạng, là cho hai cung phụng bên cạnh ông ra tay, ông không định cho tôi một lời giải thích sao?”

“Rốt cuộc nhà họ Diệp của tôi làm gì ông, mà ông lại muốn tiêu diệt cả nhà tôi như thế?”

“Vua Giang Nam, nếu hôm nay ông không cho tôi một câu trả lời, thì cứ để toàn bộ phủ vua chôn theo ông đi!”, Diệp Bắc Minh tựa như một Ma Vương, mỗi khi tiến tới một bước, anh sẽ đặt một câu hỏi.

Nơi anh bước qua, không ai có thể ngăn cản.

Cuối cùng, động tĩnh do anh gây ra cũng đã ảnh hưởng đến phủ bên trong.

Lúc này, sâu trong phủ vua Giang Nam, có một người đàn ông trung niên đang ngồi ngay ngắn trên ghế cao nhất trong đại sảnh.

Người này chính là vua Giang Nam!

Ông ta có mặt chữ điền, để râu, đôi mắt lấp lánh có hồn, không giận mà oai, một khí thế của người ngồi vị trí cao vẫn luôn lan toả trên người ông ta.
 
Chương 26


Chương 26

“Diệp Bắc Minh, không ngờ cậu ta lại đến đây?”, vua Giang Nam tỏ vẻ bất ngờ.

Hai tiếng trước, ông ta vừa mới nghe nói người này gây rối ở lễ đính hôn của nhà họ Triệu.

Một tiếng trước, ông ta nghe tin nhà họ Triệu bị giết sạch, hai thống lĩnh chết trận, một cung phụng bị giết.

Bây giờ, Diệp Bắc Minh lại dám xông vào phủ vua!

Ông ta vốn nghĩ hôm nay là đại thọ sáu mươi, đợi đại thọ qua rồi mới tính đến chuyện của Diệp Bắc Minh.

Không ngờ Diệp Bắc Minh lại đích thân đến tận đây.

“Ha ha, đúng là to gan, đại thọ sáu mươi của chú lại có người có mắt như mù đến gây chuyện à?”

“Chú cứ yên tâm, có chúng cháu ở đây, Tôn Hầu Tử không thể nào nhảy khỏi núi Ngũ Chi của phật Như Lai đâu!”

“Mọi người cùng đi xem thử đi!”

Mười mấy người trẻ tuổi khí thế bất phạm, ăn mặc sang trọng không khỏi bật cười, tất cả họ đều không giàu cũng sang, đến từ bốn gia tộc lớn là Giả, Sử, Vương, Tiết của Kim Lăng.

Những người có quyền cao chức trọng, kiểm soát toàn bộ cục dệt may ở Giang Nam, Giang Đông, Kim Lăng.

Mười mấy người trẻ tuổi này xung phong đi ra ngoài.

Vua Giang Nam thì hơi lo lắng, ông ta nhíu mày rời khỏi ngai vàng, đi ra ngoài theo họ.

“Vua Giang Nam đâu?”

Ông ta vừa đi đến phong khách đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, anh đi qua cửa lớn ở sân sau, hiên ngang bước tới, trên người vác một cái quan tài, khí thế đáng sợ.

“Diệp Bắc Minh, bản vương ở đây!”

Vua Giang Nam hờ hững cất lời.

“Ông là vua Giang Nam à?”, Diệp Bắc Minh nhìn người đàn ông.

Sau đó, anh thẳng thừng chất vấn: “Năm năm trước, ba người nhà họ Diệp tôi bị giết chết, có phải có liên quan đến ông không?”

Không đợi vua Giang Nam trả lời, một người trẻ tuổi bên cạnh đã cười khẩy: “Thằng ranh con, mày nghĩ mày là cái thá gì, ở đây đến lượt mày nói chuyện sao?”

“Quỳ xuống, tự trói hai tay, sau đó cút ra ngoài đi!”

“Hôm nay là đại thọ sáu mươi của chú, mày là thằng ranh con từ đâu chui ra mà dám ngang ngược ở đây hả, muốn bị tru di cửu tộc à?”

Mấy người trẻ tuổi quát mắng.

“Cút!”

Diệp Bắc Minh chỉ nói một chữ.

“Gì cơ?”

“Mày bảo bọn tao cút hả?”

Mấy công tử bột sa sầm mặt, cơn giận dâng trào, bọn họ tung hoành ở Kim Lăng đã quen, chưa bị cư xử thế này bao giờ.

“Nếu còn nói nhảm thêm một chữ nói, tôi giết các người”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng cảnh cáo.
 
Chương 27


Chương 27

“Giết tao? Mày thử xem”, một người trẻ tuổi cười khẩy, anh ta đến từ nhà họ Tiết của Kim Lăng.

“Vụt!”

Diệp Bắc Minh giơ tay hái một chiếc lá xuống, ném lá bay đi, chiếc lá cứ thế cắt đứt cổ họng người trẻ tuổi của nhà họ Tiết ở Kim Lăng.

Chết rồi!

“Mày!!!”

Mấy cậu chủ thế gia sợ đến mức thay đổi sắc mặt, vô cùng hoảng hốt, ai nấy cũng vội vàng lùi lại.

“Võ giả cấp Thiên?”, một ông lão sau lưng bọn họ lạnh lùng cất lời.

Lão chậm rãi bước tới đứng bên cạnh mấy cậu chủ nhà giàu này, lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, cậu có biết mình vừa giết ai không? Đây là con trai thứ của bà Ba nhà họ Tiết, ngay cả người nhà họ Tiết mà cậu cũng dám giết, lúc luyện võ, sư phụ của cậu không dạy cậu phép tắc à?”

“Sư phụ của tôi cũng không dạy tôi học võ để làm tay sai cho nhà giàu”, Diệp Bắc Minh cười châm chọc.

“Cậu!”

Ông lão nổi giận: “Thằng nhãi ranh, đây là cậu tự tìm đường chết đấy!”

Lão nhảy lên cao như một con vượn, xông về phía Diệp Bắc Minh, chiêu thức tàn nhẫn.

“Đợi đã, đợi đã”, vua Giang Nam vội cất lời.

Mấy cậu chủ nhà giàu này còn chưa biết chuyện xảy ra ở nhà họ Triệu, cũng không biết một cung phụng và ba thống lĩnh quân cấm vệ của ông ta đã chết dưới tay Diệp Bắc Minh.

“Chú, chú yên tâm, sư phụ Hàn là võ giả cấp Thiên trung cấp, giết nó cũng như giết chó thôi!”, một người trẻ tuổi cười lắc đầu.

Anh ta tên Giả Dịch Thu, đến từ thế gia đứng đầu trong bốn gia tộc lớn của Kim Lăng – nhà họ Giả.

“Sư phụ Hàn ra tay, tên này sẽ chết chắc”, Sử Thiên Vân cười khẩy.

“Tiếc rằng Tiết Phong cứ thế bỏ mạng rồi”, Tiết Vạn Lý lắc đầu, Tiết Phong là em họ anh ta, nhưng trên mặt anh ta lại không hề có chút tiếc nuối nào.

Mấy cậu chủ khác cũng vẫn cười khinh thường.

“Ầm…”

Nhưng sư phụ Hàn vừa ra tay, Diệp Bắc Minh đã đấm một phát vào ngực lão.

Tim của sư phụ Hàn lập tức ngừng đập, bỏ mạng!

“Sư phụ Hàn!”

Giả Dịch Thu hét to.

“Sao có thể?”

“Đánh chết sư phụ Hàn chỉ với một quyền ư?”

Hai người Sử Thiên Vân và Tiết Vạn Lý tỏ vẻ khó tin, mấy cậu chủ nhà giàu đều trợn mắt hà mồm, sắc mặt tái mét.

“Vua Giang Nam, cái chết của ba mẹ tôi có liên quan gì với ông không, cung phụng bên cạnh ông đâu? Vì sao không ra mặt!”, Diệp Bắc Minh không để tâm đến mấy người nhóm Giả Dịch Thu.

Anh sải bước, giẫm lên thi thể của sư phụ Hàn, đi về phía vua Giang Nam.

“Diệp Bắc Minh, nơi này là phủ vua Giang Nam, cậu không có quyền ngang ngược ở đây đâu!”
 
Chương 28-29


Chương 28

Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên, một ông lão chậm rãi đi ra từ đại sảnh sau lưng vua Giang Nam.

“Ông Dương!”

Vua Giang Nam gật nhẹ đầu, ngay cả ông ta cũng phải kính trọng người này ba phần.

“Ông là ai?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.

“Tôi tên Dương Thiên Huyền”.

Ông lão chậm rãi cất lời, lão ta tiến tới một bước, xuất hiện trước mặt vua Giang Nam một cách kỳ quái.

“Dương Thiên Huyền?”

“Tông Sư Thái Cực!”

Mọi người tỏ vẻ khiếp sợ!

Ở toàn bộ Giang Nam, Giang Đông, Giang Bắc, Kim Lăng, thậm chí là các tỉnh phía Đông Nam Long Bắc, không ai không biết đến tiếng tăm của Dương Thiên Huyền.

Thái Cực áp đảo thiên hạ, nổi tiếng Đông Nam!

Giả Dịch Thu sợ hãi, thầm nói trong lòng: ‘Xem ra dã tâm của vua Giang Nam không chỉ dừng lại ở đây! Hợp tác với nhà họ Dương của Thái Cực, ông ta là muốn mở rộng phạm vi thế lực sao? Xem ra lần này đến đây mừng thọ cũng không phải uổng công’.

Hai người Sử Thiên Vân và Tiết Vạn Lý đưa mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

“Thì ra là có một Tông Sư Thái Cực ở đây!”

“Chẳng trách vua Giang Nam lại không sợ!”

“Vua Giang Nam hợp tác với nhà họ Dương à?”

Người giàu nhất huyện Giang Thuỷ Vương Phú Quý, Chủ tịch Ô tô Vĩnh Thịnh Giang Nam và Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên đều hiểu ra, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

Điều khiến mọi người bất ngờ là Diệp Bắc Minh vẫn không hề sợ hãi khi phải đối mặt với Tông Sư Thái Cực:

“Cút! Hoặc là chết!”

“Ghê gớm đấy, không được xem thường Tông Sư đâu, chỉ với những lời này của cậu, tôi đã có thể giết chết cậu rồi!”, Dương Thiên Huyền sa sầm mặt, lão ta giẫm chân một cái, gạch lót dưới đại sảnh phủ vua ầm ầm vỡ vụn.

Khi mọi người lấy lại tinh thần, Dương Thiên Huyền đã xuất hiện bên cạnh Diệp Bắc Minh, lão ta vung tay, đấm tới một cái.

“Ầm!”

Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, còn giơ tay đấm ra một phát đỡ đòn.

Vô số người thay đổi sắc mặt, nội kình đáng sợ dâng trào, thổi đến mức người ta cảm thấy gò má đau đớn.

“Cậu ta có thể đỡ được cú đấm của Tông Sư Thái Cực?”, mọi người hít sâu một hơi.

Vua Nam Vương cau mày, khuôn mặt già nua trở nên u ám, ông ta có nằm mơ cũng không ngờ, chàng trai năm năm trước chưa giết chết, hôm nay trở về lại có năng lực sánh ngang với Tông Sư.

“Chẳng trách cậu ta dám giết người, coi thường quy tắc của Giang Nam như thế! Tông Sư trẻ tuổi? Chỉ mới năm năm, sao có thể chứ! Năm năm này cậu ta đã trải qua những gì?”

Vào lúc vua Giang Nam thầm thấy khiếp sợ.

“Ầm ầm ầm!”

Chương 29

Nguồn lỗi chương
 
Chương 30


Chương 30

“Nếu cho bản vương một cơ hội, bản vương chắc chắn sẽ đích thân dẫn người đi giết cả nhà cậu”.

“Có nghĩa là ông thừa nhận rồi đúng không?”

Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời hét to:

“Ba, mẹ, anh cả, mọi người nhìn thấy rồi chứ? Hung thủ giết người đang ở ngay trước mắt, hôm nay Bắc Minh sẽ trả thù cho mọi người!”

“Báo thù? Ha ha ha ha…”

Vua Giang Nam đột nhiên bật cười, trong giọng nói hàm chứa vẻ tự giễu.

“Diệp Bắc Minh, cậu quá ngây thơ!”

“Tôi là vua Giang Nam, nhà họ Diệp cậu chỉ là một gia đình giàu nho nhỏ, tôi nắm quyền Giang Nam, vì sao phải giết người nhà của cậu chứ?”

Diệp Bắc Minh ngẩn ra, sau đó sắc mặt anh tối sầm: “Ông có ý gì?”

“Có người muốn cả nhà cậu chết!”

Vua Giang Nam cười gằn.

“Là ai?”

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt, người có thể ra lệnh cho vua Giang Nam nhất định sẽ không đơn giản.

“Đùng!”

Diệp Bắc Minh bật nhảy lên cao như một con vượn, đáp xuống trước mặt vua Giang Nam rồi đưa tay bóp lấy cổ ông ta.

Tất cả mọi người hoảng sợ!

Đây là vua Giang Nam đấy, thế mà bây giờ ông ta lại bị Diệp Bắc Minh bóp cổ như một con chó chết, cấp dưới có một trăm nghìn quân cấm vệ mà lại không thể cứu mạng ông ta.

“Nói!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng quát.

“Sư đệ, khoan đã!”

Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tất cả mọi người nhìn về phía cổng phủ vua thì thấy một cô gái xinh đẹp bước nhanh vào, theo sau cô ấy là một nhóm tuỳ tùng.

“Thập sư tỷ, sao chị lại tới đây?”, Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.

Nhưng anh vẫn không thả vua Giang Nam ra.

Người này là Thập sư tỷ Vương Như Yên, người cùng luyện võ với anh trên núi Côn Luân.

“Tại sao cô ấy lại đến đây?”

Các đại gia hàng đầu Giang Nam đều cực kì chấn động.

Đây là người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở Giang Nam vào năm ngoái, cô ấy đã tạo ra một thế lực khổng lồ trong thời gian ngắn và có thể chống lại vua Giang Nam.

Hầu như tất cả tầng lớp thượng lưu Giang Nam đều biết người phụ nữ này.

Một người phụ nữ vô cùng đáng sợ!

Thủ đoạn, thông minh, xinh đẹp, xét về thực lực cũng không có mấy người có thể thắng cô ấy.

“Vương Như Yên là sư tỷ của cậu ta?”

Vương Phú Quý, người giàu nhất huyện Giang Thủy sững sờ.
 
Chương 31


Chương 31

“Thảo nào, ra là có Vương Như Yên chống lưng nên cậu ta mới dám xông vào phủ vua Giang Nam. Người phụ nữ này không đơn giản, nghe nói là người bên Kim Lăng”, chủ tịch của Ô tô Vĩnh Thịnh nói nhỏ.

“Nhà… Nhà họ Vương, một trong bốn thế gia ở Kim Lăng?”, Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên lập tức nhận ra.

Mọi người đồng loạt nhìn qua.

Người phụ nữ này rất đẹp, có khí chất bỏ xa các nghệ sĩ nữ tuyến một mấy con phố, lúc này cô ấy đang nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Là cô ta?”, Tiết Vạn Lý ngạc nhiên.

“Ha ha”.

Giả Dịch Thu cười khẩy: “Cô ta từ Kim Lăng chạy tới Giang Nam, nghe nói còn thành lập một số thế lực để chống lại người nhà đấy. Nhưng người đó đã chấm cô ta, cô ta muốn phản kháng là chuyện không thể nào… Chắc hẳn người đó cũng sắp về rồi”.

“Người đó ư… Đó là một người không khác gì thần, anh ta thích Vương Như Yên, dù cô ta có chạy ra nước ngoài cũng vô ích thôi”, Sử Thiên Vân nặng nề gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Sư đệ đừng làm bậy, đây là vua Giang Nam, nếu em giết ông ta thì sẽ chịu hậu quả rất nghiêm trọng”, Vương Như Yên vội la lên.

“Thập sư tỷ, chị biết mà, thù giết cha không đội trời chung!”

Diệp Bắc Minh nghiến răng, mắt đỏ ngầu: “Năm năm qua em đã sống ở núi Côn Luân như thế nào, chị không biết sao?”

“Cả ngày lẫn đêm em đều nghĩ cách báo thù cho ba mẹ và anh mình! Hôm nay kẻ thù đang ở ngay trước mặt, đừng nói là vua Giang Nam, cho dù là ba của vua em cũng sẽ giết ông ta!”

“Em…”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Bắc Minh, Vương Như Yên thở dài, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Sư đệ, em cần gì phải như vậy?”

“Sư tỷ, chị đừng cản em”, hơi nóng toát ra từ trong mũi Diệp Bắc Minh.

“Được rồi”.

Vương Như Yên hít sâu một hơi, lấy khẩu súng lục từ bên hông ra nhắm vào đầu vua Giang Nam, hỏi: “Vua Giang Nam, tôi hỏi ông, ai đã ra lệnh cho ông giết cả nhà sư đệ tôi?”

“Ha ha ha ha, Vương Như Yên, cô là người của nhà họ Vương ở Kim Lăng, cô tự đi mà hỏi đi chứ?”, vua Giang Nam cười lớn, trong mắt đầy giễu cợt: “Muốn bản vương khai ra hung thủ, cô nghĩ tôi sẽ làm theo à? Cứ giết bản vương đi!”

“Ông muốn chết sao?”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo.

Anh vừa định ra tay.

“Đùng!”

Vương Như Yên bóp cò giết chết vua Giang Nam bằng một phát súng.

Xung quanh yên lặng.

Mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.

Vua Giang Nam đã chết!

“Sư tỷ, tại sao chị…”, Diệp Bắc Minh ngây người.
 
Chương 32


Chương 32

Vương Như Yên nở nụ cười xinh đẹp, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Sư đệ, vua Giang Nam là do chị giết, không liên quan gì đến em! Nếu có ai truy cứu, chị sẽ gánh vác tất cả”.

Vua Giang Nam đã chết!

Ông ta ngã phịch xuống đất, mắt trợn to, hoàn toàn không ngờ Vương Như Yên lại nổ súng dứt khoát như vậy.

Mọi người im lặng như tờ.

Bỗng một tiếng “bùm” vang lên,

Phủ vua Giang Nam bùng nổ.

“Vua Giang Nam đã chết, vua Giang Nam đã chết!”

Nhiều ông trùm và đại gia nhìn thấy vua Giang Nam chết đều sợ mất hồn mất vía, chạy ra khỏi phủ vua Giang Nam như phát điên.

Các chỉ huy quân cấm vệ cũng như gặp ma, ném vũ khí áo giáp của mình đi, bỏ chạy như tai hoạ sắp ập xuống.

Vua Giang Nam đã chết, Tông Sư Thái Cực Dương Thiên Huyền cũng bị Diệp Bắc Minh đánh chết bằng một chưởng. Nếu họ ở lại đây, có thể Diệp Bắc Minh sẽ giết tất cả bọn họ.

“Chết rồi, vua Giang Nam chết rồi ư?”

Người giàu nhất huyện Giang Thủy Vương Phú Quý sợ đến mức mềm nhũn cả chân, tay run rẩy.

“Sao vua Giang Nam lại có thể chết?”

Chủ tịch Ô tô Vĩnh Thịnh đứng tại chỗ, mồ hôi tuôn như mưa.

“Người phụ nữ này đã giết vua Giang Nam? Tôi có đang nằm mơ không?”

Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên giơ tay lên tự tát mình một bạt tai.

“Chát!”

Cảm giác đau truyền tới, đây không phải là mơ.

“Vương gia! Hu hu hu…”

“Ba!”

Hầu như tất cả mọi người trong phủ vua đều ngất đi vì khóc.

Hôm nay là ngày mừng thọ sáu mươi tuổi của vua Giang Nam, thế mà ông ta lại bị giết chết?

“Mày đã giết ba tao, tao sẽ giết mày!”, một thanh niên mặc vest chỉnh tề, đi giày da xông tới định đánh Vương Như Yên.

“Mày dám động tới sư tỷ của tao?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo.

Chỉ một ánh mắt thôi đã khiến người này sợ tới mức nằm rạp xuống đất, không thể nhúc nhích.

“Vương Như Yên, cô đúng là đồ điên, vua Giang Nam mà cô cũng dám giết, nhà họ Vương ở Kim Lăng cũng không bảo vệ được cô đâu!”, Giả Dịch Thu vội vàng rời khỏi phủ vua với sắc mặt trắng bệch.

“Người phụ nữ điên!”

Sử Thiên Vân và Tiết Vạn Lý nhìn thoáng qua Vương Như Yên, sau đó cùng đám công tử thế gia Kim Lăng rời đi.

Những người vợ lẽ của vua Giang Nam cũng như ong vỡ tổ.
 
Chương 33


Chương 33

Phủ vua vốn đang náo nhiệt lập tức trở nên trống rỗng, chỉ còn lại mấy thi thể của đám người vua Giang Nam.

“Thập sư tỷ, tại sao chị lại làm vậy?”

Diệp Bắc Minh hơi bất đắc dĩ nhìn Vương Như Yên.

“Sư đệ, chẳng phải em muốn giết ông ta ư? Sư tỷ giết giúp em, không được sao?”

Vương Như Yên lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười xinh đẹp.

Cô ấy biết mình đã gây hoạ lớn, chỉ cần có thể bảo vệ sư đệ, bất luận là tội danh gì, cô ấy cũng sẵn sàng gánh chịu một mình.

Hơn nữa chỉ cần giết chết vua Giang Nam, sư đệ sẽ không thể tiếp tục điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ, vậy thì sẽ không gặp nguy hiểm.

Chỉ cần cô ấy gánh vác tội danh giết vua Giang Nam thôi, rất có lời.

“Thập sư tỷ, chị làm như vậy manh mối của em lại bị cắt đứt”, Diệp Bắc Minh cười khổ.

“Sư đệ, hãy hứa với sư tỷ, đừng tiếp tục điều tra nữa có được không?”, Vương Như Yên bảo.

“Không được!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày, quả quyết lắc đầu: “Thập sư tỷ, em nhất định phải điều tra rõ cái chết của ba mẹ em, với giọng điệu của vua Giang Nam, chắc chắn có ai đó đã ra lệnh giết ba mẹ và anh trai em. Nếu vua Giang Nam đã không nói, em sẽ đi tìm cấp trên của ông ta, dù phải tìm đến Long Đô, em cũng không ngại”.

“Em nhất định phải báo thù cho ba mẹ để xoa dịu linh hồn của họ trên thiên đường!”

“Gì cơ? Em… Sao em lại không nghe lời chị khuyên thế?”

Nghe vậy, Vương Như Yên sốt ruột đến mức giậm chân.

“Reng reng reng!”, lúc này điện thoại của Vương Như Yên đổ chuông.

Cô ấy nhìn lướt qua tên người gọi, khuôn mặt xinh đẹp khẽ thay đổi, sau đó cười bảo Diệp Bắc Minh: “Sư đệ, chị có việc nên đi trước, lát nữa chị sẽ gọi em sau”.

“Thập sư tỷ, chị?”

Diệp Bắc Minh hơi khó hiểu.

“Chị sẽ kể với em sau”, Vương Như Yên lắc đầu, nhanh chóng rời khỏi phủ vua Giang Nam rồi quay lại xe, sau khi xác định Diệp Bắc Minh không đi theo mới gọi lại cho dãy số vừa rồi.

“Con đã giết vua Giang Nam?”

Cuộc gọi vừa kết nối, ở đầu dây bên kia đã vang lên giọng của một người đàn ông.

Vương Như Yên khẽ cau mày.

Cuối cùng cô ấy hít sâu một hơi như thể đưa ra quyết định nào đó, lạnh lùng trả lời.

“Phải!”

“Con!”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia nổi giận: “Con thật to gan, vua Giang Nam mà con cũng dám giết, con có biết chuyện này sẽ gây chấn động lớn thế nào không? Chưa tới năm phút mà bên Kim Lăng đã biết, có lẽ chuyện này cũng đã truyền khắp Giang Đông, Giang Nam và Giang Bắc rồi”.

“Đó là vua Giang Nam đấy! Sao con lại có thể giết ông ta?”, người đàn ông cực kì tức giận.

“Ba, nhà họ Vương ở Kim Lăng chúng ta còn sợ một kẻ vua Giang Nam ư?”, Vương Như Yên cười khẩy, mặt đầy kiêu ngạo.
 
Chương 34


Chương 34

“Con! Hồ đồ! Ngu xuẩn! Vua Giang Nam là quan lớn một phương, nhà họ Vương chúng ta không sợ, nhưng ông ta có chiến thần chống lưng! Dù nhà họ Vương là thế gia nắm giữ chức vị cha truyền con nối cũng không thể đắc tội một vị chiến thần!”, người đàn ông nổi trận lôi đình.

“À, con suýt quên mất, là nhà họ Vương ở Kim Lăng sợ chứ không phải Vương Như Yên con sợ”, Vương Như Yên hờ hững đáp.

“Ha ha, con đừng tưởng ba không biết con đang nghĩ gì!”, người đàn ông cười khẩy: “Thằng nhóc tên Diệp Bắc Minh đó là sư đệ của con đúng không? Con giết vua Giang Nam vì cậu ta?”

“Đúng vậy!”

Vương Như Yên trả lời rất dứt khoát.

“Được, ba sẽ lập tức cho người giết cậu ta, sau đó đổ hết tội lên đầu cậu ta để giải thích với chiến thần Lăng Phong”, người đàn ông lạnh lùng nói.

“Vương Thành Phong, ông dám!”, Vương Như Yên vốn đang thờ ơ, nhưng vừa nghe thấy câu này thì lập tức bùng nổ, trong mắt cô ấy tràn đầy lửa giận: “Vương Thành Phong, nếu ông dám làm sư đệ tôi bị thương một sợi tóc, đừng trách tôi không nể tình cha con!”

“Con…”

Vương Thành Phong ngớ người.

Sau một hồi im lặng, ông ta thở dài yếu ớt: “Như Yên, ba là ba của con”.

“Ngày ông ép mẹ tôi chết thì không phải nữa”, hai mắt Vương Như Yên đỏ hoe, nhưng cô ấy vẫn cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.

“Sao con phải như vậy chứ? Con là con gái mà cứ nhất quyết phải xông pha bên ngoài. Con muốn đến núi Côn Luân học nghệ, ba đã đồng ý, con muốn tự mình phát triển ở Giang Nam, ba cũng đã đồng ý. Nhưng bây giờ con giết vua Giang Nam, con muốn ba phải làm sao?”, Vương Thành Phong vô cùng bất lực.

“Một mình tôi có thể gánh vác được”, Vương Như Yên hờ hững nói.

“Con không gánh nổi! Lửa giận của chiến thần Lăng Phong, đừng nói là con, cho dù cả nhà họ Vương chúng ta cũng chẳng gánh chịu nổi!”, Vương Thành Phong không hề khách sáo, lạnh lùng nói: “Hơn nữa còn có sư đệ của con nữa, con nghĩ chiến thần sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?”

Nghe thấy hai chữ “chiến thần”, Vương Như Yên cười khẩy: “Vương Thành Phong, sao ông biết tôi không gánh nổi? Ông có biết mấy năm nay ở núi Côn Luân tôi đã trải qua những gì không?”

“Đừng nói là một chiến thần Lăng Phong, dù là mười chiến thần Lăng Phong, một trăm chiến thần Lăng Phong thì sư đệ của Vương Như Yên tôi cũng không phải người mà người khác có thể động vào!”

“Con nói gì?”, Vương Thành Phong giật mình sửng sốt.

Vương Như Yên lắc đầu, tự giễu: “Xem ra ông thật sự đến con gái mình cũng không hiểu nổi”.

“Con không sợ chiến thần Lăng Phong, nhưng người kia thì sao? Cậu ta từ Long Đô về, còn nhận người kia làm sư phụ”, Vương Thành Phong trầm giọng nói: “Con cũng biết cậu ta nói sau khi từ Long Đô trở về sẽ cưới con, nhà họ Vương chúng ta không có tư cách từ chối”.

“Cậu ta? Tôi từ chối rồi”, Vương Như Yên nhíu mày.

Vương Thành Phong lắc đầu: “Người này rất tự cao tự đại, không phải con không biết. Cậu ta nói con từ chối là chuyện của con, cậu ta cưới con là chuyện của cậu ta. Như Yên, con không suy nghĩ cho mình chẳng lẽ không suy nghĩ cho gia tộc? Nhà họ Vương sinh ra con, nuôi lớn con…”

“Tút tút tút!”

Vương Như Yên chẳng thèm nghe, thẳng thừng cúp máy, không muốn để sư đệ chờ lâu.
 
Chương 35


Chương 35

“Sư đệ”.

Đến khi Vương Như Yên về lại phủ vua Giang Nam thì Diệp Bắc Minh đã vào văn phòng của ông ta, tìm thông tin liên quan đến ba mẹ.

Chỉ tiếc là anh tìm khắp một lượt, vàng bạc châu báu thì vô số, nhưng không hề tìm được tin tức nào liên quan đến cái chết của ba mẹ.

“Thập sư tỷ”.

Diệp Bắc Minh thở dài, lắc đầu: “Không tìm được thông tin gì cả, manh mối lại đứt rồi, em đã hỏi tiểu vương gia kia, ông ta chẳng biết gì cả đã sợ quá mà chết mất”.

“Được rồi, mãi mới về một chuyến, cùng lắm thì sư tỷ từ từ tìm cùng em”, Vương Như Yên cười tươi như hoa, nháy mắt với Diệp Bắc Minh, còn thân mật kéo tay anh, khoác cánh tay anh để anh ngồi xuống.

“Em đó, bây giờ nên nghỉ ngơi cho khoẻ đi, người em toàn là mùi máu thôi”.

Vương Như Yên vừa nói vừa cởi áo trên người Diệp Bắc Minh xuống.

“Này, sư tỷ làm gì vậy?”

Diệp Bắc Minh đứng bật dậy như giật điện.

“Ha ha!”

Vương Như Yên cười khúc khích, ngón tay ngọc ngà chọc vào ngực Diệp Bắc Minh: “Em đó, còn sợ sư tỷ ăn em sao? Em nhìn người em xem toàn là máu thôi. Tắm rửa thay quần áo đi, lát nữa chị đưa em đi ăn”.

“Em tự tắm là được rồi”, Diệp Bắc Minh hơi gượng gạo.

“Ô, còn biết xấu hổ cơ à. Khi xưa em bị thương nằm ở núi Côn Luân ba tháng trời, chẳng phải chị là người ngày đêm lau người cho em, chăm sóc em không rời nửa bước đấy sao?”, Vương Như Yên yêu kiều nói một câu, người phụ nữ đáng sợ dám giết vua Giang Nam lúc này lại như cô vợ nhỏ thẹn thùng.

“Nào, để sư tỷ xem sư đệ đã vạm vỡ hơn chưa”, Vương Như Yên cười nói.

Cô ấy kéo cổ tay Diệp Bắc Minh.

“Sư tỷ, đừng, em đã lớn thế này rồi”.

Diệp Bắc Minh vội vàng bỏ chạy, chuồn vào phòng tắm bên cạnh: “Để em tự tắm”.

“Ha ha!”

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Vương Như Yên cười gập bụng: “Thằng nhóc này, còn biết xấu hổ nữa cơ”.

Nghe thấy tiếng nước vọng lại từ phòng tắm, Vương Như Yên lại lấy di động ra, bấm số gọi đi: “Sắp xếp cho tôi khách sạn xịn nhất thành phố Giang Nam, sư đệ về rồi, tôi muốn mở tiệc chào mừng em ấy”.



Hành tỉnh Đông Nam, sâu trong doanh trại quân đội.

“Vua Giang Nam chết rồi?”

Tin tức truyền đến khiến mọi người trong phòng họp đều hơi ngạc nhiên, nhưng họ cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thân phận của hầu hết những người có thể ngồi trong phòng họp này đều không thấp hơn vua Giang Nam.

“Vương Như Yên giết?”

“Người phụ nữ mới tới Giang Nam một năm nay?”

“Cô ta thuộc nhà họ Vương của Kim Lăng, nghe nói mấy năm trước lên núi Côn Luân học nghệ, bây giờ trở về mới một năm ngắn ngủi đã có chỗ đứng vững ở Giang Nam rồi”.
 
Chương 36


Chương 36

“Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi thì thủ đoạn ở đâu chứ?”

Một nhóm tướng quân cúi đầu nhìn bảng dữ liệu trong tay.

Trên đó là thông tin về Vương Như Yên.

Tên: Vương Như Yên

Tuổi: 25

Thân phận: Con gái cả của Vương Thành Phong nhà họ Vương ở Kim Lăng

Chiều cao: 165cm

Cân nặng: 48kg

Sơ yếu lý lịch cá nhân: Học trường mầm non số 1 Kim Lăng, trường tiểu học thực nghiệm số 1, trường trung học thực nghiệm số 1, tốt nghiệp trường trung học phổ thông Kim Lăng, tốt nghiệp khoa tài chính trường đại học Trung Hải. Trở về từ một năm trước, bây giờ đang là cổ đông nắm quyền phía sau rất nhiều công ty như công ty dược phẩm Sâm Hoa thành phố Giang Nam, khách sạn Đế Uyên, bất động sản Thái Hoa…

“Mới 25 tuổi, trẻ thế này mà đã có được thành tựu lớn đến vậy”.

“Đừng nói là đệ tử của ba thế lực kia nhé?”, một tướng quân trung niên để đầu đinh, nét mặt uy nghiêm, trên cổ có sẹo nói với giọng điệu nặng nề.

Một tướng quân khác bên cạnh ông ta lắc đầu: “Tôi đã cho người điều tra rồi, không phải đệ tử của ba thế lực lớn này”.

“Thế thì tốt, chỉ cần không phải là người của những môn phái nhỏ khác thì chúng ta cũng không sợ”, những người khác trong phòng họp đều thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng vua Giang Nam là đệ tử của chiến thần”, có người nói.

“Chiến thần…”

Nét mặt mọi người cứng đờ, đây là một tồn tại tựa như thần, thực lực cá nhân của ông ta đã hơn cả Tông Sư rồi.

‘Rất có thể ông ta đã đến cảnh giới kia rồi nhỉ?’

Mọi người không hẹn mà cùng thầm nghĩ.

“Vù vù…”

Trên bầu trời của doanh trại đột nhiên vang lên tiếng máy bay, các tướng quân trong phòng họp đều sa sầm mặt.

“Có chuyện gì thế, hôm nay cũng không diễn tập, ai cho phép sử dụng máy bay chiến đấu?”, có người quát một tiếng.

“Báo cáo, tướng quân, không phải máy bay của doanh trại chúng ta, bên trên có ký hiệu… là máy bay chiến đấu của Long Đô”, một sĩ quan chạy vào với khuôn mặt đỏ bừng do không kịp hít thở.

“Cái gì!”

Các tướng quân trong phòng họp tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng rời khỏi phòng họp.

Trên bầu trời cách mặt đất mấy trăm mét có một chiếc máy bay chiến đấu, sau khi lượn mười mấy vòng trên bầu trời mới đỗ xuống mặt đất.

Mười mấy tướng quân sắc mặt lạnh lùng, họ muốn xem thử rốt cuộc là ai to gan đến mức dám có thái độ thế này trên bầu trời của doanh trại hành tỉnh Đông Nam.

“Cạch”.
 
Chương 37


Chương 37

Cửa máy bay mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi vóc dáng rắn rỏi, cao một mét tám đi ra từ bên trong.

Gã mặc trang phục bình thường, trên mặt là nụ cười kiêu ngạo: “Chào các chú, đã lâu không gặp”.

Sắc mặt mấy tướng quân đồng loạt thay đổi.

Quân Vô Hối!

Một người trẻ tuổi như yêu nghiệt, con trai trưởng của nhà họ Quân ở Trung Hải.

Gã còn có một thân phận đáng sợ hơn, đệ tử cuối cùng của chiến thần Lăng Phong.

Năm đó, vào lúc chiến thần Lăng Phong vẫn chưa phải là chiến thần, ông ta từng đến Trung Hải, hẹn hò với một cô gái của nhà họ Quân.

Nhà họ Quân là gia tộc lớn lâu đời, lúc đó chiến thần Lăng Phong không có gì cả, không được nhà họ Quân cho phép, chia rẽ uyên ương, cuối cùng hai người chia tay.

Sau đó, cô gái kia cũng không lập gia đình, nhưng lại lén sinh một đứa con trai.

Chính là Quân Vô Hối!

Hai chữ “Vô Hối – không hối hận” cũng như suy nghĩ của cô gái kia, cuộc đời này không hối hận vì đã quen biết chiến thần Lăng Phong.

Tất cả mọi người đều biết thật ra Quân Vô Hối chính là con riêng của chiến thần Lăng Phong, nhưng không ai dám nói ra.

“Cháu Vô Hối!”

“Thì ra là cháu đến đây”.

“Tôi cứ nói mãi, không biết ai lại khí phách như thế, dám lái máy bay chiến đấu trên bầu trời của doanh trại hành tỉnh Đông Nam”.

Sương mù trên mặt mười mấy vị tướng quân đều tan biến, thay vào đó là nụ cười tươi rói.

“Mấy chú không bị doạ chứ?”

Quân Vô Hối cười, thái độ vô cùng bất cần.

Có nhà họ Quân ở Trung Hải làm chỗ dựa, còn có thân phận con riêng của chiến thần Lăng Phong, ngoài Long Đô của Long Quốc, gã có thể tung hoành ở bất cứ đâu.

“Chuyện của vua Giang Nam, sư phụ chiến thần Lăng Phong của tôi đã biết, ông ấy đang tham gia một cuộc họp rất quan trọng ở Long Đô, tạm thời không thể đến đây, nên mới giao cho tôi xử lý”, Quân Vô Hối nói.

Sắc mặt mấy vị tướng quân trở nên lạnh lẽo!

‘Quân Vô Hối đã có thể xử lý việc công giúp chiến thần rồi ư?’

‘Quả nhiên là con riêng à?’

“Được rồi, tôi cũng không muốn nhiều lời, thời gian của tôi không nhiều, tôi chỉ đi ngang qua Giang Nam thôi, một giờ sau phải quay lại Trung Hải rồi, chắc là đủ thời gian để giải quyết chuyện của vua Giang Nam”, Quân Vô Hối nói.

“Chuẩn bị xe cho tôi!”

Quân Vô Hối không chút khách sáo ra lệnh với mười mấy tướng quân.

Vào khoảnh khắc Diệp Bắc Minh đi ra từ phòng tắm, bên ngoài đã có quần áo để sẵn.

Vương Như Yên đã đi đâu mất, sau khi thay quần áo xong, Diệp Bắc Minh trông thay đổi hoàn toàn.

“Sư đệ, thay quần áo xong trông đẹp trai hơn hẳn đấy”.
 
Chương 38


Chương 38

Giọng nói của Vương Như Yên đột nhiên vang lên, trong tay bưng một ly rượu vang đỏ, liếm nhẹ đôi môi đỏ.

“Sư tỷ, sao chị lại ở đây?”

Diệp Bắc Minh giật cả mình.

“Ha ha, sao chị lại không thể ở đây?”, Vương Như Yên cười khẽ.

“Chị đã ngồi ở đây nửa tiếng rồi, em không thấy chị sao?”

Vương Như Yên lười biếng ưỡn người, chậm rãi đứng dậy từ trên sofa.

“Sao sư đệ phóng khoáng thế, thay quần áo trước mặt chị mà không thấy xấu hổ à”.

Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Sư tỷ, khi nãy em không nhìn thấy chị”.

“Không nhìn thấy thì thôi, dù sao cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ”, Vương Như Yên cười, cô ấy cũng không tiếp tục trêu chọc Diệp Bắc Minh nữa mà nói: “Bắt đầu từ bây giờ, phủ vua Giang Nam sẽ là phủ của nhà họ Diệp em, chị đã cho thôi việc tất cả những người trong phủ vua Giang Nam rồi”.

“Sau này chị sẽ thuê một nhóm người có lai lịch trong sạch đến, làm người giúp việc cho nhà họ Diệp của em”.

“Sư tỷ, làm thế không sao chứ?”, Diệp Bắc Minh hơi chần chừ.

Vương Như Yên chậm rãi đi về phía Diệp Bắc Minh, bá đạo nói: “Em cứ yên tâm ở đó, sau này không còn phủ vua Giang Nam nữa, chỉ có phủ nhà họ Diệp thôi!”

“Đi thôi, chị đã đặt nhà hàng rồi, dẫn em đi ăn cơm”.

Hai người rời khỏi phòng, quả nhiên bên ngoài đã dọn dẹp sạch sẽ, không hề ngửi thấy mùi máu.

Ngoài ra còn có rất nhiều hầu gái xinh đẹp đứng thành một hàng ngay ngắn: “Đây đều là người hầu của chị, tạm thời để họ phục vụ em, nếu không đủ người, sau này chị sẽ tìm thêm một nhóm nữa”.

“Một vài thói quen sinh hoạt đều giống như đúc khi em ở núi Côn Luân, hy vọng em sẽ ở đây quen”.

“Nếu không thích nơi này, toàn bộ Giang Nam, chỉ cần em nói, dù muốn phủ đệ thế nào, sư tỷ cũng có thể xây cho em”, Vương Như Yên nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ cưng chiều, sâu trong mắt lộ vẻ đau lòng.

“Ba mẹ và anh cả của em…”

Cô ấy dừng lại, đau lòng nói: “Chị không biết xử lý thế nào, em tự quyết định”.

“Em muốn chôn ba mẹ và anh cả vào khu mộ tổ tiên nhà họ Diệp”, Diệp Bắc Minh cất lời.

“Được, cứ làm theo em nói, hai chị em chúng ta đi ăn cơm trước đã”, Vương Như Yên khẽ mỉm cười, kéo tay Diệp Bắc Minh, dẫn anh ra khỏi phủ nhà họ Diệp.

Nhà hàng Đế Uyên.

Tổng cộng sáu mươi sáu tầng, là kiến trúc mang tính tiêu biểu của thành phố Giang Nam.

Vương Như Yên tự mình lái xe, chở Diệp Bắc Minh tới trước cửa nhà hàng Đế Uyên, một nhóm người đã chuẩn bị xong từ trước, thảm đỏ trải dài, hoa tươi hai bên đường, mọi thứ đều vô cùng xa hoa.

“Hoan nghênh anh Diệp ghé qua nhà hàng Đế Uyên!”

Giám đốc nhà hàng Đế Uyên dẫn theo tất cả nhân viên đứng trước cửa nhà hàng, cúi người chín mươi độ với Diệp Bắc Minh.

‘Rốt cuộc chàng trai trẻ này là ai mà để bà chủ tự mình lái xe đưa đến, còn khách sáo như thế? Chẳng lẽ là người yêu của bà chủ?’

Người của nhà hàng thầm nghĩ trong lòng.

“Sư tỷ, làm gì thế này?”, Diệp Bắc Minh vô cùng bất ngờ.
 
Chương 39


Chương 39

Vương Như Yên cười nói: “Sư đệ, nếu em thích nơi này thì bắt đầu từ bây giờ, nó sẽ là sản nghiệp của em”.

“Sư tỷ, em chỉ biết võ công, còn thô lỗ, làm gì biết quản lý nhà hàng khách sạn chứ”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

“Không sao, nếu em không thích nhà hàng khách sạn, chị còn có những sản nghiệp khác, chỉ cần là chuyện em muốn làm thì chị đều ủng hộ”, Vương Như Yên cười nói.

“Em chỉ muốn tìm được người hại chết ba mẹ em thôi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Sâu trong mắt Vương Như Yên thoáng lộ vẻ lo lắng, cô ấy lập tức cười nói sang chuyện khác: “Sư đệ, chúng ta ăn cơm trước đã”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên đi vào nhà hàng.

Trong sảnh nhà hàng, một bữa tiệc thịnh soạn đã được chuẩn bị xong, thời gian được tính rất chuẩn xác, Diệp Bắc Minh vừa mới đi vào sảnh nhà hàng, cảm giác của hoàng cung lập tức phả vào mặt.

Phía trước có bàn ăn dài mười mét, trên bàn bày đủ loại thức ăn ngon.

Sắc hương vị có đủ!

Các nguyên liệu cao cấp như tôm hùm, bò Wagyu, cá tầm, vi cá, tay gấu, trứng cá tầm,…đều đặt trước mắt như miễn phí.

Diệp Bắc Minh cũng thoáng ngạc nhiên, tỏ vẻ khó tin: “Sư tỷ, chị định mở party à?”

“Phụt!”

Vương Như Yên che miệng bật cười: “Đây đều là chuẩn bị cho em đó, em ở núi Côn Luân năm năm, chịu khổ quá nhiều rồi”.

“Khó khăn lắm mới quay lại, sư tỷ sao có thể để em tiếp tục chịu khổ được?”

“Những thứ này đều là chị chuẩn bị cho em, em cứ ăn thoải mái, nếu không thích món nào, thì chị bảo người làm món khác”.

“Sư tỷ, đủ rồi, đủ rồi”, Diệp Bắc Minh vội lắc đầu, cảm thấy quá phiền phức, chỉ là một bữa cơm mà thôi mà cũng thịnh soạn thế này.

Anh tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Vương Như Yên ngồi xuống bên cạnh, hai tay chống cằm nhìn Diệp Bắc Minh ăn như hổ đói.

“Sư tỷ, chị cũng ăn đi, nhiều đồ ăn ngon thế mà”, Diệp Bắc Minh nói.

“Chị nhìn em ăn là đủ rồi”, trên mặt Vương Như Yên là nụ cười cưng chiều.

“Cốc cốc cốc…!”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Vương Như Yên hơi nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Không phải đã nói dù có chuyện gì cũng không được làm phiền sư đệ của tôi dùng bữa rồi à?”

“Bà chủ, bên ngoài có mấy chiếc xe đến, biển số quân đội, có người nói anh ta tên Quân Vô Hối, nói muốn gặp cô. Người của chúng ta ngăn anh ta lại, bị người đàn ông sau lưng anh ta tát một cái không rõ sống chết”, giọng điệu của Giám đốc khách sạn có hơi sốt sắng.

“Quân Vô Hối?”

Vương Như Yên sa sầm mặt.

“Sư tỷ, sao vậy?”, Diệp Bắc Minh cũng cảm thấy không ổn.

“Không sao, để chị xử lý, em cứ ăn đi”, Vương Như Yên khẽ mỉm cười, tỏ vẻ không để tâm.
 
Chương 40


Chương 40

Diệp Bắc Minh nhìn bóng lưng Vương Như Yên rời đi, hơi lo lắng đặt đũa xuống, lau sạch miệng đi theo sau.

Vừa rời khỏi thang máy, Vương Như Yên đã nhìn thấy một người trẻ tuổi đứng trong đại sảnh khách sạn, gã đứng chắp tay, cười nhìn cô ấy: “Như Yên, đã lâu không gặp”.

“Quân Vô Hối, anh đến đây làm gì?”, Vương Như Yên lạnh lùng nói.

“Không phải cô đã đoán được rồi ư, cô giết vua Giang Nam, còn hỏi tôi đến đây làm gì?”, Quân Vô Hối cười lắc đầu: “Mục đích tôi đến nơi này rất đơn giản, chỉ vì hai chuyện”.

“Thứ nhất, bắt cô về quy án”,

“Thứ hai, tôi muốn dẫn cái người tên Diệp Bắc Minh kia đi”.

“Không được!”

Vương Như Yên lạnh lùng lắc đầu.

Muốn đụng vào sư đệ của cô ấy thì phải hỏi xem cô ấy có đồng ý hay không!

“Đó cũng không phải do cô! Đây là lệnh bắt mà chiến thần Lăng Phong ban bố, kẻ chống đối, giết không tha!”, Quân Vô Hối lạnh nhạt nói.

Gã giơ tay lên, lấy một cái văn kiện đỏ ra.

Kia chính là lệnh truy nã Vương Như Yên!

Chữ ký của chiến thần Lăng Phong chình ình ở trước mặt, còn có một dấu ấn soái nhìn mà rợn người.

“Thanh Long, Chu Tước, giao cho hai người đó”, Quân Vô Hối xoay người ngồi xuống sô pha bên cạnh trong sảnh khách sạn, vỗ lệnh truy nã lên bàn bảo.

“Vâng!”

Một người đàn ông trung niên và một cô gái khoảng 24, 25 tuổi bước ra từ sau lưng Quân Vô Hối, kính cẩn đáp.

Vương Như Yên thấy hai người đó thì sắc mặt lập tức sa sầm: “Hai hộ pháp bên cạnh chiến thần Lăng Phong? Võ giả cấp Tông Sư!”

“Đúng vậy!”

Thanh Long lạnh nhạt gật đầu.

“Cô tự còng tay lại hay để chúng tôi ra tay?”, Chu Tước lạnh lùng hỏi.

“Như Yên, cô nên khoanh tay chịu trói đi. Tôi đảm bảo cô sẽ không chết, dù sao cô cũng là người con gái mà bạn tôi thích”.

Quân Vô Hối cười nói.

Diệp Bắc Minh cau mày, đang định bước ra.

Chỉ nghe thấy Vương Như Yên cười khẩy nói: “Nơi này là khách sạn Đế Hào, địa bàn của Vương Như Yên tôi, chỉ là võ giả Tông Sư mà cũng dám đến ra oai à? Dù là chiến thần Lăng Phong tự mình đến đây thì tôi cũng có thể không cần nể mặt ông ta!”

“Quỷ Ảnh, Hàn Mị, ném họ ra ngoài”, Vương Như Yên chỉ vào hai người kia nói.

“Vâng thưa cô chủ!”

Một giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên, hai bóng người như quỷ mị bỗng xuất hiện bên cạnh Vương Như Yên.

“Hai tùy tùng bên cạnh thầy cửu thập lục thế mà lại xuống núi!”, Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

“Các người cũng là Tông Sư?”
 
Chương 41


Chương 41

Thanh Long và Chu Tước đều vô cùng bất ngờ.

Khí thế của Quỷ Ảnh và Hàn Mị rõ ràng cũng là cấp Tông Sư, nhưng khí tức trên người họ lại cực kỳ lạnh lẽo y như người chết.

“Vương Như Yên, cô cũng giấu kỹ ghê, thậm chí có cả võ giả cấp Tông Sư bảo vệ luôn?”, Quân Vô Hối hơi bất ngờ.

Gã lại nhìn về phía Quỷ Ảnh và Hàn Mị, trầm giọng nói: “Chỉ cần các người đồng ý đi theo tôi thì bất kể Vương Như Yên đưa ra điều kiện gì, tôi cũng sẽ trả gấp ba!”

“Vèo!”

Quỷ Ảnh và Hàn Mị không đáp mà trực tiếp ra tay, di chuyển nhanh như một con hổ xông đến trước mặt Thanh Long và Chu Trước rồi đồng loạt đánh ra một quyền về phía họ.

“Chán sống à!”

Thanh Long cười lạnh, xương cốt cả người kêu lên răng rắc. Thoáng chốc, nội lực trong cơ thể lập tức cuộn trào rồi đấm một quyền về phía Quỷ Ảnh.

Một quyền này thế mà lại xuyên qua cơ thể Quỷ Ảnh, đánh vào khoảng không.

“Cái gì?”, trong mắt Thanh Long hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Không xong!”

Ông ta quay phắt đầu lại, Quỷ Ảnh lại giống như một con ma xuất hiện sau lưng Thanh Long rồi đấm ra một quyền.

Thanh Long xoay người lại, một quyền ấy vừa hay đấm thẳng vào ngực ông ta, rắc một tiếng, Thanh Long phun ra một ngụm máu tươi.

“Bịch, bịch, bịch, bịch!”

Thanh Long liên tục lùi lại bảy tám bước, mặt mày nghiêm trọng hỏi: “Như hình với bóng, Lão Quỷ Thục Trung là gì của cậu?”

Mà bên kia, Hàn Mị cũng cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ của cô ta vừa nhanh vừa chuẩn còn tàn nhẫn, ép Chu Tước không ngừng lùi lại.

“Thủ đoạn mạnh thật, hai người có thực lực mạnh như thế, tại sao không gia nhập Long Quốc, phục vụ cho quốc gia?”

Chu Tước nhìn hai người, khuyên: “Với thực lực của hai người, nếu tham gia vào quân đội thì có thể trực tiếp được phong làm tướng quân”.

“Không quan tâm”, Hàn Mị lạnh lùng đáp.

“Cút!”

Quỷ Ảnh chỉ nói một chữ.

“Các người!”

Sắc mặt Thanh Long xanh mét, cùng Chu Tước liếc nhìn nhau, biết hôm nay không thể nào dẫn Vương Như Yên đi bèn tức giận hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi khách sạn Đế Hào.

Quân Vô Hối xanh mặt, để lại một lời đe dọa xong cũng vội vàng rời khỏi.

Quỷ Ảnh và Hàn Mị xoay người rời đi, biến mất trong đại sảnh.

Quân Vô Hối đuổi theo hai người ra khỏi khách sạn thì Thanh Long và Chu Tước đã ngồi lên xe. Sau khi gã lên xe, thấy sắc mặt cả hai đều hơi trắng bệch giống như là bị nội thương.

“Chú Thanh Long, chị Chu Tước, hai người bị thương hả?”, Quân Vô Hối hoảng sợ và cũng hơi bất ngờ.

“Chiến đấu giữa võ giả cấp Tông Sư thì mỗi chiêu mỗi thức đều có thể biết được thắng thua. Ban nãy, chúng tôi đã thua”, Thanh Long thở hắt ra nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom