Cập nhật mới

Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 220: C220: Đây là chuyện gì vậy


"Khinh Vũ, đi gọi hết những người trong phủ thành chủ đến đây đi, tỷ có chuyện muốn tuyên bổ”.

"Vâng, tỷ tỷ".

Sau khi đám người thân tín của phủ thành chủ tụ tập, nhìn thấy hai tỷ muội Mộ Dung Khinh Nhu đều ngây ngẩn cả người.

Biết thành chủ Tu La là phụ nữ cũng đã đủ để khiến bọn họ kinh ngạc, nhưng bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới lại còn là hai người?

"Đây là... Đây là chuyện gì vậy?”

"Thành chủ Tu La hóa ra vẫn luôn là hai người? Khó trách, khó trách có thể như vậy".

"Hai vị thành chủ, hóa ra thành Bất Quy chúng ta lại có hai vị thành chủ".

Đám người chỉ cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, rốt cuộc là bình thường bọn họ đã tiếp xúc với người nào? Bà chủ Khoái Hoạt Lâu lại là vị kia?

Không phân rõ, căn bản là không phân rõ!


"Chư vị, hôm nay gọi các ngươi tới là có một chuyện quan trọng muốn tuyên bổ".

"Thành chủ, là đại hội phong vương sao?" "Không, là chuyện về một vị thành chủ".

"Tỷ muội hai người chúng ta quyết định, từ hôm nay trở đi sẽ giao chức thành chủ thành Bất Quy cho Trần Trường An".

Cái gì? Trần Trường An?

Lời nói của Mộ Dung Khinh Nhu khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Đương nhiên bọn họ không thể quen thuộc với cái tên Trần Trường An này hơn nữa, dù sao ở thành Bất Quy, không có người nào là không biết.

Nhưng Trần Trường An chỉ mới vừa trở thành người sở hữu huy chương tử kim, vậy mà lại trực tiếp trở thành thành chủ? Điều này không quá phù hợp đi?

"Thành chủ, cũng không phải là thuộc hạ muốn chất vấn quyết định của ngài, nhưng để Trần Trường An làm thành chủ, thật sự thích hợp sao?", Lương Việt cau mày hỏi.

"Ngươi cảm thấy không thích hợp?"


"Mặc dù Trần Trường An có thực lực mạnh, nhưng dù sao. vẫn không có cách nào đối kháng với cường giả chân chính".

"Nếu để cho những người khác biết thành chủ thành Bất Quy chúng ta đổi thành hắn, chỉ sợ sẽ không thể sống yên ổn được nữa?"

"Trần Trường An không trấn áp được những người ở khu Hỗn Loạn kial", thái độ của Lương Việt vô cùng kiên quyết, hiển nhiên, hắn ta cực kỳ không nguyện ý để Trần Trường An làm thành chủ. Truyện Mạt Thế

"Các ngươi thì sao? Còn ai có ý kiến gì không?", Mộ Dung Khinh Nhu nhìn về phía những người khác, hỏi.

"Thành chủ, ta cảm thấy Lương thống soái nói cũng không phải không có chút đạo lý nào".

"Trần Trường An không tệ, tiềm lực vô hạn, nhưng thời cơ không đúng, nếu như chờ Trần Trường An trưởng thành một chút lại để hẳn làm thành chủ, ta cảm thấy sẽ thích hợp hơn một chút".

"Mặc dù ta đồng ý với việc để Trần Trường An làm thành chủ, nhưng ta cũng cho rằng thời cơ không đúng".

Mỗi người đều phát biểu cái nhìn của mình, cho dù bọn họ có đồng ý hay không thì đều có cái nhìn giống nhau, thời cơ không đúng, Trần Trường An còn cần trưởng thành thêm.

Mộ Dung Khinh Nhu đều nhìn thấy rõ phản ứng của những người này, ai thật ai giả, đương nhiên trong lòng nàng. †a cũng biết rất rõ.

"Tất cả các ngươi đều cho rắng lấy thực lực của Trần Trường An, hän không đủ sức để gánh vác trọng trách này đúng không".

"Nhưng các ngươi có biết không, tỷ muội chúng ta có hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của Trần Trường An?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 221: C221: Khu hỗn loạn


Nghe thấy lời này, mọi người đều vô cùng chấn động!

Hai người hợp sức cũng không phải là đối thủ của Trần Trường An? Điều này sao có thể?

Thành chủ là cường giả Chí Tôn Cảnh, rốt cuộc thực lực của Trần Trường An đã đạt đến trình độ gì?

Vậy mà lại nghịch thiên đến mức độ đó sao? "Xin hỏi thành chủ, không biết ngài đã tỷ thí với Trần Trường An từ bao giờ? Vì sao chúng ta lại không biết được?",

Lương Việt nghi ngờ hỏi.

"Làm sao? Ta làm chuyện gì, chuyện nào cũng phải bẩm báo với Lương thống soái sao?"

"Thuộc hạ không dám.

"Hừ, ta thấy ngươi không có cái gì là không dám cả.

"Nói cho ngươi biết, ngay vào đêm qua, tỷ muội chúng ta đã đại chiến với Trần Trường An một trận, cả hai đều thua trận".

"Ngươi đã hài lòng chưa?", Mộ Dung Khinh Nhu lạnh giọng hỏi.


Đêm qua?

Hôm qua Mộ Dung Khinh Nhu mời Trần Trường An đến dự tiệc tối, phủ thành chủ có không ít người biết, nhưng bọn họ lại không biết hóa ra trong bữa tiệc tối đó còn có một trận đại chiến?

Khó trách một đêm qua đi, hai vị thành chủ lại có quyết định như thế.

Nhìn có vẻ đã bị thực lực của Trần Trường An khuất phục.

"Thật sự không nghĩ tới, tối hôm qua thế mà hai vị thành chủ lại tỷ thí với Trần Trường An".

"Nhìn có vẻ tình hình chiến đấu rất kịch liệt, đáng tiếc là không có duyên tận mắt chứng kiến trận chiến của những cường giả cảnh giới này".

"Đúng vậy, nếu như Trần Trường An thật sự có thực lực như thế, để hắn làm thành chủ cũng không có cái gì là không thể”.

"Đúng thế, Trần Trường An có tiềm lực vô hạn, nói không. chừng sau này sẽ dẫn đầu thành Bất Quy xưng bá toàn bộ khu Hỗn Loạn".

"Khu Hỗn Loạn? Lấy biểu hiện bây giờ của Trần Trường An, ở trong Thái Huyền Giới này chắc chẳn cũng sẽ có một vị trí của hắn".


Mộ Dung Khinh Nhu vẫn rất có uy tín, cho nên lời nàng ta nói ra, mọi người đều không hề chất vấn gì cả.

Dù sao, một cường giả Chí Tôn Cảnh sao phải nói dối với bọn họ.

"Thành chủ, vậy Trần Trường An đồng ý không?", Ngụy Phong Đường nhìn hai tỷ muội Mộ Dung Khinh Nhu, vẫn còn có chút không quá thích ứng.

Dù sao lúc trước hẳn ta đã từng mặt dày theo đuổi Mộ Dung Khinh Vũ rất lâu, mặc dù thất bại, nhưng rất nhiều người đều biết chuyện này.

Bây giờ đối phương lắc mình biến hoá trở thành thành chủ, hản ta không xấu hổ còn ai xấu hổ nữa.

"Cho nên, hôm nay ta gọi các ngươi tới chính là hy vọng các ngươi đến Khoái Hoạt Lâu cùng chúng ta để nghênh đón thành chủ tân nhiệm tiếp quản thành Bất Quy", Mộ Dung Khinh Nhu vừa cười vừa nói.

Hả?

Có ý gì?

Đây là... tiền trảm hậu tấu, để Trần Trường An đâm lao phải theo lao sao?

"Chuyện này... Cũng được, nếu thành chủ đã có lệnh như thế, chúng ta nghe lệnh là được".

"Từ nay về sau, hai người chúng ta sẽ không còn là thành chủ nữa, nhớ kỹ, thành Bất Quy chỉ có một vị thành chủ, đó chính là Trần Trường An".

"Vâng, tuân lệnh!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 222: C222: Nghe nói chưa


“Tin tức lớn, tin tức lớn!"

"Nghe nói chưa? Trần Trường An... thực sự trở thành thành chủ thành Bất Quy của chúng ta".

"Cái gì? Ngươi không nói đùa chứ? Sao ta chưa nghe nói về chuyện này?"

"Ngay hôm nay, mới vừa rồi luôn, quá k1ch thích. Rốt cuộc Trần Trường An là yêu nghiệt gì vậy? Chỉ mới đến thành Bất

Quy mấy ngày ngắn ngủi, thân phận đã thay đổi liên tục!"

"Không phải, ngươi nói là thật sao? Sao ta không nghe được chuyện quan trọng như vậy?”

"Đương nhiên là thật, hơn nữa các ngươi biết tin tức nặng ký khác không?"

"Còn có tin tức nặng ký khác nữa à?”


"Thành chủ Tu La đã xuất hiện!"

Bùm!

So với việc Trần Trường An trở thành thành chủ, sự xuất hiện của thành chủ Tu La càng có thể khơi dậy sự hưng phấn của mọi người nhiều hơn.

Dù sao cho tới nay, tất cả mọi người đều đang suy đoán thân phận của Tu La, nhưng lại không có bất kỳ manh mối gì, không ngờ hôm nay Tu La lại chủ động xuất hiện.

"Là ai? Thực sự là Đại Đế cường giả sao?"

“Trông như thế nào? Không biết có phải là người mà chúng ta đều biết và đang ẩn nấp xung quanh chúng ta

không?"

"Ta đoán nhất định là một vị tiền bối có thực lực cường đại, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm".


"Đừng làm ồn, để cho hắn ta nói tiếp đi".

"“Hahaha, các ngươi đoán cũng có cái đúng, có cái không đúng. Nói cho các ngươi biết, thành chủ Tu La là hai người."

"Hơn nữa các ngươi đều biết và cũng từng nghe nói qua về một người trong đó, chính là bà chủ của Khoái Hoạt Lâu".

Cái gì? Bà chủ của Khoái Hoạt Lâu là thành chủ Tu La? Sao có thể được? Đây...Đây là một người phụ nữt! “Tu La là hai người, vậy người còn lại thì sao?” "Người kia cũng là bà chủ của Khoái Hoạt Lâu".

"Hả? Ngươi con mẹ nó nhìn xem có phải đang nói tiếng người không? Gì mà người kia cũng là bà chủ? Khoái Hoạt Lâu rõ ràng chỉ có một bà chủ".

"Không, là hai người lận. Bởi vì bọn họ... là tỷ muội sinh đôi!"

Sinh đôi? Hai người?

Lúc này, mọi người hoàn toàn không còn bình tĩnh nữa, †in tức này thực sự quá bùng nổ.

"Hiện tại, hai vị thành chủ cùng với người của phủ thành chủ đang đích thân đến Khoái Hoạt Lâu để nghênh đón thành thủ mới của thành Bất Quy".

"Nghe nói, cái này cũng là nghe nói, Trần Trường An chiến đấu với hai vị thành chủ, đại thẳng trở về. Hai vị thành chủ vô cùng ấn tượng với thực lực của Trần Trường An, bằng lòng chắp tay nhường lại chức thành chủ".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 223: C223: Vậy thành bất quy của chúng ta


"Ta nghỉ ngờ chuyện này cũng có liên quan đến đại hội phong vương của Thị Huyết Minh. Nếu Trần Trường An tiếp nhận chức thành chủ thì có lẽ phần thắng sẽ cao hơn một chút".

"Nếu như... Nếu như Trần Trường An trấn áp tất cả trong đại hội phong vương này thì chẳng phải hắn sẽ trở thành vương giả của khu Hỗn Loạn sao?"

"Vậy thành Bất Quy của chúng ta...

Hít!

Nghe vậy, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, nếu thực sự như thế thì thành Bất Quy có thể sẽ trở nên khác với hiện tại.

Không dễ để tìm thấy một thiên đường ở nơi tan nát, nơi không ngừng giết chóc như Khu Hỗn Loạn, thành Bất Quy sợ rằng là nơi duy nhất, nhưng tất cả mọi người đều biết các thế lực lớn khác đều đang để mắt đến thành Bất Quy.

Nhưng nếu như Trần Trường An có thể trở thành vua Hỗn Loạn thì còn ai dám mơ tưởng đến thành Bất Quy nữa?

"Đi nhanh, chúng ta cũng đi tham gia náo nhiệt, nghênh đón vị thành chủ mới này một chút".


"Đúng, chúng ta nhất định phải đến đó. Sau này chúng ta có thể sống ổn định ở thành Bất Quy hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào Trần Trường An".

"Đi, đi ngay bây giờ!"

Ngày càng có nhiều người tham gia vào đội ngũ nghênh đón, mọi người từ bốn phương tám hướng bắt đầu tập trung tại Khoái Hoạt Lâu.

Đoạn đường này, đám người Lương Việt cũng sợ hãi, bọn họ đều biết Trần Trường An rất nổi tiếng ở thành Bất Quy, nhưng không ngờ được độ nổi tiếng của Trần Trường An lại cao như vậy.

Hơn nữa, tại sao những người này nghe được tin Trần Trường An sẽ tiếp nhận chức thành chủ thì lại hưng phấn đến thế?

"Đi ra ngoài đi, đều đến nghênh đón ngươi đấy".

"Ngươi xem hai người này quan tâm thế nào, chức vị thành chủ cũng giao cho ngươi".

"Đây thực sự là dâng hiến hết tất cả cho ngươi", Đại Hoàng nhìn Trần Trường An, cười xấu xa trêu chọc.


Làm sao có thể giấu diếm được những chuyện xảy ra bên ngoài với Đại Hoàng, chỉ là nó không nói gì, đến khi Trần Trường An phát hiện ra thì cục diện đã vượt quá tầm kiểm soát.

"Này, hai người này thật đúng là". "Thôi quên đi, làm thành chủ cũng không phải không có khả năng. Dù sao cũng không có người quy định thành chủ nhất định phải ở lại thành Bất Quy, đúng không?”

Trần Trường An khế mỉm cười, sau đó bước ra khỏi Khoái Hoạt Lâu.

Khi Trần Trường An xuất hiện trước mặt mọi người, tiếng. reo hò như núi gầm và sóng thần truyền đến từ bốn phía.

"Thành chủi” "Thành chủi" "Thành chủi"

Trần Trường An chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua những người xung quanh, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại.

Cảnh tượng như vậy khiến hai tỷ muội Mộ Dung Khinh Nhu cũng giật mình.

Trần Trường An ở thành Bất Quy đã có uy vọng và lực uy hiếp đáng sợ như vậy rồi sao?

Nếu Trần Trường An thực sự có ý này, chỉ sợ cho dù hai người bọn họ không từ chức thì chức thành chủ cũng sẽ thuộc về hẳn thôi.

Trong lòng Mộ Dung Khinh Nhu cũng tràn đầy cảm xúc, may mản là lựa chọn của nàng ta sáng suốt, hành động cũng đủ nhanh chóng, nếu không thì nàng ta đã thực sự bỏ lỡ một bảo vật nhân gian!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 224: C224: Được rồi


"Nếu không thể từ chối lòng tốt của chư vị thì Trần Trường An ta sẽ tiếp nhận chức thành chủ".

"Nhưng nếu ta đã trở thành thành chủ thì chư vị nhất định phải tuân theo quy củ của ta".

"Từ nay về sau, trong thành Bất Quy, không được phép tự mình chiến đấu, cũng không được phép tùy ý giết người".

"Nếu thực sự phải chiến đấu đến chết thì có thể ra khỏi thành để quyết chiến".

"Yên tâm, nếu phải chiến đấu sinh tử thì có thể giải thích với lính canh, ra vào không cần nộp lệ phí vào thành nữa".

"Ngoài ra, thành Bất Quy sẽ thành lập đội chấp pháp, phụ trách duy trì trật tự của thành Bất Quy".

"Hỗn loạn sẽ kết thúc từ ta".

"Các ngươi... có ai phản đối không?"

Trần Trường An cũng không phải loại người tốt lành gì, hắn cũng không quan tâm nhiều đến sự sống chết.

Nhưng nếu muốn thành Bất Quy phát triển tốt hơn thì nhất định phải đặt ra một số quy củ.


Trong suy nghĩ của nhiều người, thành Bất Quy không cấm chiến đấu riêng, không cấm tàn sát lẫn nhau, đó là một biện pháp tốt để buộc mọi người phải nâng cao sức mạnh của mọi người.

Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ răng điều này sẽ chỉ gây ra số lượng lớn thương vong và hoàn toàn không có lợi cho sự phát triển của thành Bất Quy.

Nếu là những nơi khác, Trân Trường An có lẽ sẽ không sửa đổi những quy định này, nhưng hắn chủ trương muốn thành Bất Quy phải thật vững vàng.

Mọi người nhất thời không hiểu đề nghị này của Trần Trường An, nhưng cũng không có ai phản bác.

Thậm chí rất nhiều người đều rất tán đồng, cứ như vậy, chỉ cần bọn họ không rời khỏi thành thì sẽ bảo đảm được sự an toàn của bản thân.

Chỉ hai quy tắc này đã khiến địa vị của Trần Trường An một lần nữa tăng lên trong lòng người dân của thành Bất Quy.

"Đa tạ thành chủ đại nhân đã cân nhắc vì chúng ta".

"Thành chủ đại nhân, ngài thực sự rất tốt bụng".

"Cứ như vậy, chúng ta có thể tin vào sự an toàn của bản thân".


"Đa tạ thành chủ!"

"Đa tạ thành chủ..."

Mọi người đều kích động nói cảm tạ, thậm chí trực tiếp quỳ sụp xuống đất. Cop qua cop lại, trở lại trang chính [ TRu MTRUYe𝑁.vn ]

Bọn họ kích động đến vậy hoàn toàn là vì khu Hỗn Loạn này thực sự quá nguy hiểm, giết chóc diễn ra như chuyện thường ngày.

Hôm nay không biết ngày mai sẽ ra sao, ăn bữa trước cũng không biết bữa sau thế nào.

Nhưng bọn họ cảm thấy kể từ nay, bọn họ đã có chỗ dựa, có một bến đỗ an toàn. Tại thành Bất Quy, bọn họ thực sự cảm thấy như đang ở nhà.

"Được rồi, tất cả mọi người giải tán đi".

"Ngụy Phong Đường, ngươi phụ trách chuyện của đội chấp pháp, nhớ kỹ, chọn một vài người đáng tin cậy".

"Còn nữa, nếu có người trong đội chấp pháp phạm sai lầm thì bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm trọng hơn, đã nhớ chưa?"

"Vâng, thành chủ".

"Những người khác cũng đi đi, riêng hai người ở lại".

Sau khi Trần Trường An giải tán những người khác, hắn

lưu lại hai tỷ muội Mộ Dung Khinh Nhu, dù sao vẫn chưa bàn luận chuyện của đại hội phong vương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 225: C225: Thành bất quy thế nào


Hắc thủy đàm

Nơi đây chính là đại bản doanh của Thị Huyết Minh.

Minh chủ Thị Huyết Minh lúc này nhìn thủ hạ phía dưới, sắc mặt không hề nhìn ra vui hay giận, nhưng đôi mắt đỏ ngầu trông cực kỳ đáng sợ.

"Huyết Ma Tông, Quỷ Ảnh Môn cùng với thành Bất Quy có thái độ như thế nào?", minh chủ Thị Huyết Minh Hồng Viên trầm giọng hỏi.

"Hồi bẩm minh chủ, người của Huyết Ma Tông và Quỷ Ảnh Môn đều rất có hứng thú với đại hội phong vương lần này".

"Xem ra bọn họ nhất định phải thẳng, bọn họ đều muốn xưng vua của khu Hỗn Loạn".

"Nhưng thành Bất Quy..."

"Thành Bất Quy thế nào?"

"Hồi bẩm minh chủ, người của chúng ta cũng không thấy thành chủ của thành Bất Quy, Tu La vẫn rất bí ẩn".


"Về phần thành Bất Quy có tham gia hay không thì không có câu trả lời chắc chắn".

Nghe thủ hạ nói xong, sắc mặt của Hồng Viên có chút tức giận, không có câu trả lời? Là đang xem thường Thị Huyết Minh của chúng ta sao?

"Hừ, trong trận chiến năm đó, ta tin rằng thành chủ của thành Bất Quy nhất định bị trọng thương. Nếu không thì không thể nào mà đã qua nhiều năm như vậy nhưng thành Bất Quy vẫn an phận".

"Chỉ sợ hạn lớn sắp đến thôi".

"Không có hẳn, với thực lực của thành Bất Quy cũng không gây ra được động tĩnh gì".

"Đến cũng được, không đến cũng thế thôi".

"Người mà chúng ta phải đối phó thực sự là Huyết Ma Tông và Quỷ Ảnh Môn".

"Vâng, minh chủ".

Mọi người đều là những người thông minh, trong lòng ai cũng đều biết mục đích thực sự của đại hội phong vương lần này là gì.

Nghe nói mọi người tập hợp lại, bầu ra một thế lực để trở

thành vương giả của khu Hỗn Loạn, từ nay về sau lấy hẳn làm tâm của khu Hỗn Loạn.

Làm thế nào để được đề cử? Đương nhiên là phải tiến hành tranh đấu bằng thực lực, không thể tránh được chém giết.

Để đảm bảo sự công băng và cho phép người khác tham gia, Thị Huyết Minh cũng không chọn địa điểm ở hắc thủy đàm.

Mà chọn khu vực ngay giữa khu Hỗn Loạn.

UMinh cốc!


Mười ngày sau, người của Thị Huyết Minh, Huyết Ma Tông, Quỷ Ảnh Môn đều †ề tụ tại U Minh cốc.

Ba thế lực lớn dốc hết sự tinh nhuệ, đều muốn bộc lộ tài năng trong trận chiến, xưng vua ở khu Hỗn Loạn.

"Đã nhiều năm không gặp, chư vị vẫn còn sống chứ?" "“Hahahaha".

Hồng Viên lên tiếng trước, nhưng giọng điệu rõ ràng vô cùng mỉa mai.

Tông chủ Huyết Ma Tông khinh thường nhìn hắn ta, cũng không đáp lại, mà với tính cách của môn chủ Quỷ Ảnh Môn cũng không nhịn được kiểu này.

"Ngươi cũng còn sống thì tại sao chúng ta lại không thể?"

"Trong chúng ta, ta nghĩ người có khả năng chết nhất phải là ngươi mới đúng?”

"Hắc thủy đàm của các ngươi là địa phương quỷ quái gì thế, còn có người ở sao?"

"Hôi thối không thể ngửi nổi!", môn chủ Quỷ Ảnh Môn che mũi, vẻ mặt đầy chê bai.

"Hừ, miệng lưỡi sắc nhọn, hy vọng thực lực của ngươi cũng lợi hại như miệng lưỡi của ngươi", Hồng Viên hừ lạnh


một tiếng, không phản ứng lại hai người này nữa.

Một lúc sau, tông chủ Huyết Ma Tông cuối cùng cũng không nhịn được nữa hỏi: "Các ngươi còn chờ cái gì?"

"Người của thành Bất Quy còn chưa tới". "Thành Bất Quy?”

"Hừ, ngươi không nói thì ta suýt chút nữa quên mất trong khu Hỗn Loạn của chúng ta còn tồn tại một thế lực như vậy".

"Nhưng bọn họ có can đảm đến đây không? Cho dù bọn họ có đến thì có thể làm được gì?"

"Hay là chúng ta trực tiếp bắt đầu đi, có bọn họ hay không đều như nhau thôi", tông chủ Huyết Ma Tông không xem thành Bất Quy ra gì.

Minh chủ Thị Huyết Minh Hồng Viên suy nghĩ một chút, quả thực không cần phải tiếp tục chờ đợi, có lẽ người của

thành Bất Quy căn bản cũng sẽ không đến.

"Nếu đã như vậy, đại hội phong vương lần này sẽ do ba thế lực lớn chúng ta đưa ra quyết định thẳng bại."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 226: C226: Hai người này là sinh đôi à


"Theo ý của ta, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc." "Các ngươi nghĩ thế nào?", Hồng Viên cười lạnh hỏi.

"Hahaha, đây là đương nhiên. Chẳng lẽ lại chọn một người yếu nhất làm vua Hỗn Loạn sao?"

"Tỷ thí như thế nào, nói thẳng đi".

"Ba người chúng ta đánh hay mọi người cùng tấn công, chiến đấu đến ngươi chết ta sống?"

Người kiếm ăn trong khu Hỗn Loạn có ai là người hiền lành cơ chứ, sinh tử vốn là chuyện bình thường như cơm bữa.

Chiến đấu đến ngươi chết ta sống sao?

Không không không!

Đây cũng không phải là kế hoạch của Hồng Viên, mục đích của hẳn ta chỉ có một, giết tông chủ Huyết Ma Tông cùng với môn chủ Quỷ Ảnh Môn.

Về phần những người khác, đều có thể thu vào để sử dụng vào mục đích riêng của mình, muốn xưng vua toàn bộ


khu Hỗn Loạn thì đương nhiên sẽ cần nhiều nhân lực.

Nhưng những thân tín trung thành đó, Hồng Viên không có ý định buông tha những người này.

"Ta vốn định để thuộc hạ thi đấu trước, sau đó chúng ta sẽ quyết định thắng bại".

"Nhưng ta cẩn thận suy nghĩ một chút mục đích thực sự khi để bọn họ chiến đấu là gì?"

"Cuối cùng vẫn không phải là muốn xem trong ba người chúng ta thì ai mới là người có thực lực mạnh hơn sao?"

"Cho nên, ba người chúng ta trực tiếp tranh tài, người thắng làm vua".

"Người nào thẳng thì người đó chính là vua Hỗn Loạn sau này", Hồng Viên cười lạnh nói.

"Nếu đã như vậy thì còn chờ gì? Ai ra tay trước đây?", tông chủ Huyết Ma Tông lạnh lùng hỏi.

"Hai người các ngươi cùng xông lên đi".

"Một mình ta cũng đủ đối phó với các ngươi", Hồng Viên cười lớn nói.

Hả?

Cùng tiến lên?

Sắc mặt của tông chủ Huyết Ma Tông và môn chủ Quỷ Ảnh Môn đều biến sắc, Hồng Viên này quả thực có chút kiêu ngạo.

Mọi người đều là Chí Tôn Cảnh tầng thứ chín, huống chi đây cũng không phải lần đầu tiên giao chiến với nhau, mọi người đều biết thực lực của đối phương, tại sao Hồng Viên lại có tự tin như vậy?

Chẳng lẽ đã... đột phá?

Không thể nào, Hồng Viên tuyệt đối không thể nào đột phá đến Bất Tử Cảnh!


Hai người nhìn nhau, trong mắt đều có nghỉ ngờ, nhưng biểu hiện ra ngoài mặt của Hồng Viên thực sự quá tự tin.

"Hồng Viên, không phải ngươi quá tự tin đấy chứ? Chẳng lẽ, ngươi đã đột phá đến Bất Tử Cảnh sao?", tông chủ Huyết Ma Tông thăm dò.

"Hừ, Bất Tử Cảnh? Nếu thực sự là như vậy thì hắn ta còn cần tổ chức đại hội phong vương lần này sao?", môn chủ Quỷ Ảnh Môn ở bên cạnh cũng phụ họa.

Mục đích của hai người đều chỉ muốn thăm dò thử phản ứng của Hồng Viên. Dù sao, nếu như Hồng Viên thực sự đột phá thì kết quả xem như đã được phân định, bọn họ phải lựa chọn đổi một chiến lược khác.

"Hahahahal" "Hai người các ngươi sợ à?”

"Nói cho các ngươi biết, mặc kệ tu vi của ta có đột phá hay không thì hiện tại các ngươi cũng không phải là đối thủ của ta".

Hồng Viên bật cười như điên, tiếng cười tràn đầy tự tin này khiến tông chủ Huyết Ma Tông và môn chủ Quỷ Ảnh Môn cũng trở nên khẩn trương.

Dựa vào sự hiểu biết của bọn họ về Hồng Viên, chỉ sợ Hồng Viên thật sự có con át chủ bài nào đó, nếu không thì sẽ không dám kiêu ngạo như vậy.

Ngay khi hai người còn đang do dự thì đám người Trần Trường An đã khoan thai bước đến.

Lần này Trần Trường An cũng không dẫn theo quá nhiều người, chỉ dẫn theo hai tỷ muội Mộ Dung và Đại Hoàng.

Khi ba người và một con chó xuất hiện ở U Minh cốc, ngay lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.


"Hả? Những người này là ai? Không muốn sống nữa sao? Lại chạy đến nơi này?"

"Hai người này là sinh đôi à? Đẹp quá”.

"Hahaha, thú vị thú vị, ta thích!"

"Nếu đã chạy đến nơi này thì cũng không thể trách chúng ta được. Nhưng sao người đàn ông kia lại mang theo một con chó vậy?"

"Hahaha, ngươi sợ chúng ta đói nên mang đồ ăn đưa cho. chúng ta sao? Thịt chó, nói thật, đã lâu rồi ta chưa ăn thịt

chớ". Tiếng bàn tán của mọi người cũng lọt vào tai của ba người Hồng Viên, bọn họ cũng rất ngạc nhiên, tại sao lại có người đến đây? "Có vẻ như chúng ta vẫn chưa đến muộn phải không?"

"Đúng rồi, đã quên tự giới thiệu, ta là..."

Trần Trường An còn chưa nói xong, đột nhiên, một bóng người trực tiếp lao thẳng đến trước mặt Trần Trường An.

"Ngài... ngài là Trần Trường An?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 227: C227: Ngươi biết ta à


Tình huống đột ngột này khiến Trần Trường An cũng có chút trở tay không kịp.

Chỉ thấy một người đàn ông xa lạ lao thẳng đến trước mặt mình, ánh mắt cuồng nhiệt giống như đang nhìn thấy cha ruột của mình.

Nhưng Trần Trường An vô cùng chắc chắn mình không quen biết người đàn ông trước mặt này, sao hẳn ta lại biết mình vậy?

Đại Hoàng ở một bên lúc này cũng có chút nghỉ hoặc: nhìn Trần Trường An, ánh mắt như muốn nói, đây là con trai của ngươi à? Tại sao nhìn thấy ngươi lại hưng phấn như vậy?

Ngươi đã làm gì sau lưng ta?

Mà lúc này, ánh mắt của hai tỷ muội Mộ Dung nhìn về phía Trần Trường An tràn đầy sùng bái, đây là người đàn ông của mình, rất là quyến rũ!

"Ngươi biết ta à?", Trần Trường An có chút nghi hoặc hỏi.

Lời này vừa thốt ra, người nọ đột nhiên quỳ xuống, cung kính nói: "Vãn bối Hồng Viên xin bái kiến tiền bối Trần Trường An".

Hồng Viên?

Nghe đến cái tên này, Trần Trường An càng thêm nghi ngờ, hắn khẳng định mình không biết người này, nhưng vì sao hắn ta lại kích động khi nhìn thấy mình như vậy?


"Sao ngươi lại nhận ra ta?”

"Trước đây ta cũng chưa từng đến khu Hỗn Loạn", Trần Trường An có chút hiếu kỳ hỏi.

"Văn bối... vãn bối năm đó cũng không phải người của khu Hỗn Loạn".

"Tiền bối còn nhớ đỉnh Bàn Long không?”

Đỉnh Bàn Long?

Trần Trường An quả thực nhớ rõ nơi này, đây hẳn là chuyện đã gần ba ngàn năm trước.

Nhắc đến chuyện này, chuyện này có liên quan đến Huyền Vô Đạo, lúc trước chính Huyền Vô Đạo đã mời hẳn đến đỉnh Bàn Long.

Cũng chính tại chỗ này, Trần Trường An và Huyền Vô Đạo đã đánh cược, để Huyền Vô Đạo trở thành kẻ ăn xin suốt ba ngàn năm.

Chẳng lế năm đó Hồng Viên cũng có mặt ở đỉnh Bàn Long sao?


"Người như tiền bối đương nhiên sẽ không biết nhân vật nhỏ nhoi như ta".

"Nhưng vấn bối đã tận mắt chứng kiến phong thái của tiền bối vào năm đó".

"Lúc trước, ta chỉ là một đệ tử bình thường đi theo sư phụ, còn ngài là người có thể trò chuyện vui vẻ với những nhân vật lớn kia".

"Chỉ là không ngờ hôm nay lại có thể gặp được ngài ở chỗ này, thực sự là vinh dự cho vấn b.

Thì ra là vậy, Hồng Viên năm đó chỉ là một nhân vật quân chúng giữa đám đông, chỉ là một người qua đường mà thôi.

Nhưng nếu đã như vậy thì tại sao Hồng Viên lại chạy đến khu Hỗn Loạn xưng vương xưng bá?

"Ngươi là đệ tử của ai?", Trần Trường An tò mò hỏi.

"Sư tôn của vấn bối tên là Lạc Minh Lễ, không biết tiền bối còn ấn tượng hay không?"

Lạc Minh Lễ?

Trần Trường An hình như đã từng nghe qua cái tên này, nhưng hắn thực sự không nhớ nổi, dù sao nhiều năm như vậy cũng không có ấn tượng sâu sắc, làm sao Trần Trường An có thể nhớ được nhiều người như vậy.

"Hình như trông giống như một thư sinh trang nhã lịch sự".

Lúc này, Đại Hoàng ở bên cạnh dường như đã nhớ ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 228: C228: Vị tiền bối này


Sau lời nhắc nhở của Đại Hoàng, trong đầu Trần Trường An xuất hiện một bóng dáng, quả thực có một người như vậy.

Nhớ đến dáng vẻ của Lạc Minh Lễ, sau đó nhìn thấy Hồng Viên ở hiện tại, thực sự tương phản quá lớn.

Một thư sinh trang nhã lịch sự, một kẻ sát nhân điên cuồng?

Hồng Viên không hề ngạc nhiên khi Đại Hoàng có thể nói chuyện, bởi vì năm đó ở đỉnh Bàn Long, hắn ta cũng đã rất ngạc nhiên.

"Vị tiền bối này nói không sai, quả thực có dáng vẻ của thư sinh", Hồng Viên cung kính nói.

Nhìn thấy Hồng Viên cung kính với Trần Trường An và một con chó như vậy, mọi người trong U Minh cốc đều hoàn toàn bối rối.

Hồng Viên là ai cơ chứ? Trong khu Hỗn Loạn này có người nào không biết, Hồng Viên tàn nhẫn thích giết người vô pháp vô thiên, mắt cao hơn đầu, cho tới bây giờ đều không xem ai ra gì cả.

Nhưng hôm nay, hẳn ta lại khom lưng uốn gối với một thiếu niên và một con chó vàng như vậy?

Có gì đó kỳ lạ!

Mặc dù mọi người cảm thấy nghi ngờ, nhưng cũng hiểu được tính cách của Hồng Viên, cho nên trong lúc nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.


"Sư phụ ngươi có dáng dấp như vậy, sao ngươi lại có thể như thế?"

"Ngươi bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn sao”?", Trần Trường An tò mò hỏi.

"Đây là một câu chuyện rất dài".

"Vậy thì đừng nói".

"Vâng...được".

Hồng Viên xấu hổ bật cười, nhưng điều khiến hẳn ta càng tò mò hơn chính là Trần Trường An xuất hiện ở nơi này làm gì?

Một nhân vật lớn như vậy cũng đến khu Hỗn Loạn này sao?

"Không biết vì sao tiền bối lại xuất hiện ở nơi đây?", Hồng Viên tò mò hỏi.

"Ồ, đang định nói thì bị ngươi ngắt lời".


"Ta đến đây tham gia đại hội phong vương". "Là Thị Huyết Minh mời”.

Hả?

Tham gia đại hội phong vương? Còn là do Thị Huyết Minh mời?

Lúc này, Hồng Viên có chút kinh ngạc, hắn ta chính là minh chủ Thị Huyết Minh, nhưng khi nào hẳn ta lại có thể mời được một nhân vật như Trần Trường An vậy?

Bản thân thậm chí còn không biết hẳn ở đâu, nhưng tại Sao...

Đột nhiên, trong lòng Hồng Viên chấn động một chút, thành Bất Quy!

"Tiền bối đến từ thành Bất Quy?"

"Không sai, ta chính là thành chủ mới nhậm chức của thành Bất Quy. Có vấn đề gì không?”

Trần Trường An thực sự là thành chủ thành Bất Quy?

Tin tức này quả thực khiến Hồng Viên có chút khiếp sợ, vì sao à?

Hắn ta thực sự không thể hiểu được, vì sao một nhân vật lớn như Trần Trường An lại chạy đến khu Hỗn Loạn này để đấu một trận?

Chẳng lế hản có ý đồ khác?

"Nếu tiền bối đã trở thành thành chủ thành Bất Quy, vậy thì đại hội phong vương lần này đương nhiên do ngài làm chủ".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 229: C229: Nghe vậy


"Theo ta thấy thì vị trí vua Hỗn Loạn cũng chỉ có tiền bối ngồi vào thì mới thích hợp nhất", Hồng Viên cười nói.

Hai tỷ muội Mộ Dung Khinh Nhu biết có Trần Trường An ở đây thì đại hội phong vương sẽ diễn ra suôn sẻ, nhưng không ngờ lại diễn ra suôn sẻ như vậy.

Hồng Viên thậm chí không có ý phản kháng, trực tiếp tuyên bố, từ nay về sau Trần Trường An sẽ là vua của khu Hỗn Loạn.

Hành động như vậy khiến tất cả mọi người của Huyết Ma Tông và Quỷ Ảnh Môn đều trợn mắt há hốc mồm.

"Các ngươi con mẹ nó đang thông đồng với nhau, đúng không?"

"Hồng Viên, ngươi cho rằng ngươi là ai? Dựa vào cái gì ngươi nói là hắn thì sẽ là hắn chứ?”

"Thực sự cho răng hai chúng ta dễ bị bắt nạt à?"

Những người phản đối đầu tiên chính là tông chủ Huyết Ma Tông và môn chủ Quỷ Ảnh Môn.

Hồng Viên quay đầu lại, khinh thường liếc nhìn hai người kia, lạnh lùng nói: "Tiền bối có thể trở thành vua của khu Hỗn Loạn chúng ta thì đó là vinh hạnh của các ngươi".


"Các ngươi có tư cách gì để phản đối?"

"Tiền bối?"

"Hồng Viên, ta nghĩ ngươi điên rồi, hắn là ai chứ? Tiền bối của ngươi cũng không phải là tiền bối của chúng ta".

"Làm càn!"

"Lại dám vô lễ với tiền bối như vậy?”

Sắc mặt Hồng Viên tối sầm lại, không nói hai lời trực tiếp ra tay.

Thấy Hồng Viên ra tay, sắc mặt của tông chủ Huyết Ma Tông và môn chủ Quỷ Ảnh Môn cũng thay đổi.

Thật là cường đại!

Mọi người đều biết thực lực của Hồng Viên không kém, nhưng không ngờ hiện tại Hồng Viên đã lợi hại như vậy.

Đối mặt với sự tấn công của Hồng Viên, hai người liên thủ nhưng có chút không thể chống đỡ được.

Bọn họ có thể nhận ra được, Hồng Viên cũng chưa đột phá đến Bất Tử Cảnh, nhưng đã gần đến Bất Tử Cảnh, chỉ còn cách đột phá một bước nữa thôi.

Hồng Viên hóa ra đã tiến vào tu vi Bất Tử Cảnh nửa bước. rồi!

Đáng sợ nhất chính là không biết Hồng Viên đã dùng biện pháp gì, có thể dung hợp khí huyết sát, tăng cường sức chiến đấu của mình lên rất nhiều.

Tuy nhiên, sau một lúc chiến đấu, cả hai đều thất bại!


"Hừ, hai người các ngươi còn đánh không lại ta, sao dám vô lễ với tiền bối chứ?"

"Ta sẽ không giết các ngươi, xử lý như thế nào thì đều dựa vào quyết định của tiền bối".

Hồng Viên hừ lạnh một tiếng, sau đó cung kính đi đến trước mặt Trần Trường An, nói: "Tiền bối, hai người này bất kính với ngài, ngài muốn xử lý bọn họ thế nào?"

Sự cung kính của Hồng Viên đối với Trần Trường An thực. sự khiến hai tỷ muội Mộ Dung Khinh Nhu có chút khó hiểu, cho dù bọn họ biết thực lực của Trần Trường An cường đại nhưng sự cung kính này cũng có chút hơi quá thì phải?

"Vì sao ngươi lại cung kính với ta như vậy?", Trần Trường An tò mò hỏi.

"Sư tôn đã từng nói, tiền bối ngài giống như biển rộng sâu không lường được, lại giống như bầu trời đầy sao cao không thể với tới".

"Trên thế gian này có vô số người phong lưu, nhưng cũng không ai trong số bọn họ có phong thái như tiền bối".

"Sư tôn của ta cực kỳ sùng bái, vô cùng kính trọng tiền bối ngài".

Nghe vậy, Trần Trường An và những người khác đều hiểu rằng sư tôn của Hồng Viên có lẽ là một người hâm mộ của Trần Trường An.

Cho nên Hồng Viên cũng có sự ngưỡng mộ và kính trọng dị thường với Trần Trường An.


Mặc dù hiện tại Hồng Viên đã trở nên như vậy, nhưng không ngờ hắn ta lại là người tôn sư trọng đạo, điều này khiến Trần Trường An có chút xem trọng hẳn ta.

Hắn ta biến thành người như vậy có lẽ là vì đã gặp phải lận đận trong cuộc sống, nhưng hẳn ta vẫn tôn sư trọng đạo, điều này cho thấy trong tâm của người này vẫn còn một chút đáng khen.

Trần Trường An liếc nhìn tông chủ Huyết Ma Tông và môn chủ Quỷ Ảnh Môn, lúc này hai người cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Trường An.

Thông qua lời nói của Hồng Viên, bọn họ cũng biết Trần Trường An này thực sự là một nhân vật lớn!

Sinh tử của hai người hiện tại đều năm trong tay hẳn.

"Bỏ đi, người không biết không có tội”.

"Ta sẽ tha mạng cho các ngươi, nhưng từ nay về sau, khu Hỗn Loạn sẽ không còn Huyết Ma Tông và Quỷ Ảnh Môn nữa".

"Các ngươi... có ý kiến gì không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 230: C230: Thu nhận


Trần Trường An đã nói, từ nay về sau, khu Hỗn Loạn sẽ không còn Huyết Ma Tông và Quỷ Ảnh Môn.

Nhưng đối mặt với Trần Trường An, bọn họ cũng không dám phản kháng, dù sao mạng sống của bọn họ hiện tại đều nằm trong tay của đối phương.

Chỉ cần Trần Trường An nói một câu, bọn họ ngay cả mạng cũng không còn. Đến lúc đó, Huyết Ma Tông và Quỷ Ảnh Môn sẽ trở thành lịch sử.

"Tiền bối, bắt đầu từ hôm nay Thị Huyết Minh cũng sẽ giải tán".

"Không biết tiền bối có chịu thu nhận không?", Hồng Viên có chút kích động hỏi.

Có Trần Trường An ở đây, Hồng Viên tin rằng khu Hỗn Loạn chắc chẳn sẽ xảy ra sự thay đổi nghiêng trời nghiêng đất.

Tự mình phát triển Thị Huyết Minh cũng chỉ vì muốn tồn tại tốt hơn thôi, vậy thì đi theo Trần Trường An mới là sự lựa chọn tốt hơn.

"Tiền bối, xin ngài hãy thu nhận chúng ta, chúng ta xin gia nhập thành Bất Quy".


"Phải phải phải, còn có chúng ta, Quỷ Ảnh Môn của chúng †a cũng gia nhập thành Bất Quy, hy vọng tiền bối thu nhận”.

Thu nhận? Mặc dù thành Bất Quy hiện tại vẫn chưa đạt đến mức bão. hòa, nhưng nếu thu nhận ba thế lực lớn này cùng một lúc thì dường như có chút không thích hợp.

Huống hồ, trong lúc nhất thời, việc dung hợp này cũng là một vấn đề rất lớn.

Trần Trường An suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra quyết định.

"Ta có thể đồng ý để các ngươi gia nhập vào trận doanh của thành Bất Quy".

"Từ nay về sau, khu Hỗn Loạn chỉ có một thế lực là thành Bất Quy".

"Tuy nhiên, các ngươi vẫn sẽ sinh hoạt trong phạm vị hoạt động ban đầu của mình, giúp ta trông coi thật tốt khu Hỗn Loạn".

"Từ nay trở đi, Thị Huyết Minh đổi tên thành Thị Huyết Đường, Huyết Ma Tông đổi tên thành Huyết Ma Đường, Quỷ Ảnh Môn cũng giống vậy".


"Ba người các ngươi sẽ đảm nhiệm chức vụ đường chủ".

"Hai người bọn họ đều là phó thành chủ của thành Bất Quy, nhìn thấy các nàng thì xem như nhìn thấy ta".

"Nhiệm vụ tiếp theo của các ngươi chính là ổn định lại khu Hỗn Loạn".

Sau khi nghe được lời của Trần Trường An, ba người Hồng Viên đều gật đầu đồng ý.

Chỉ cần có thể thành công gia nhập vào trận doanh của Trần Trường An thì tất cả mọi quyết định cuối cùng đều thuộc về Trần Trường An.

"Về những chuyện khác, sau này ta sẽ thông báo cho các ngươi về tình hình sẽ phát triển như thế nào".

"Vâng, thành chủ!"

"Được rồi, nếu đã như vậy thì đại hội phong vương này cứ: như vậy đi".

Hai tỷ muội Mộ Dung Khinh Nhu biết nếu Trần Trường An đã ra tay thì đại hội phong vương có lẽ sẽ rất dễ dàng, nhưng hoàn toàn không ngờ lại có thể dễ dàng như vậy.

Sau khi đến đây, hắn cũng chưa làm gì cả mà đã trực tiếp thu được ba thế lực lớn còn lại trong khu Hỗn Loạn?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 231: C231: Ta cảm thấy


Khoảnh khắc bọn họ rời khỏi U Minh cốc, hai tỷ muội Mộ Dung Khinh Nhu vẫn chưa thể tỉnh táo lại, cứ như vậy kết thúc sao?

Ở bên kia, tại thành Bất Quy, tất cả mọi người lúc này cũng trở nên lo lắng.

"Các ngươi nói rốt cuộc thành chủ đang nghĩ gì thế? Ba người một con chó, cứ như vậy đi U Minh cốc sao?"

"Này, ta cũng không hiểu nổi thành chủ đang suy nghĩ gì, như vậy thực sự quá nguy hiểm. Thật ra thì thành Bất Quy của chúng ta không tham gia cũng không sao, nghỉ ngơi dưỡng sức, tích góp thực lực, để cho bọn họ tàn sát lẫn nhau không tốt sao?"

"Các ngươi nói xem, đám người thành chủ có thể sống sót trở về không?"

Mặc dù Mộ Dung Khinh Nhu từng nói thực lực của Trần Trường An mạnh hơn hai người bọn họ, nhưng trong ba thế lực lớn cũng có rất nhiều cường giả.

Bọn họ thực sự không có chút lòng tin nào với Trần Trường An.

"Ta cảm thấy chúng ta cũng không cần mù quáng lo lắng, nếu thành chủ làm như vậy thì nhất định có lý do của hẳn".


"Ta cảm thấy thành chủ nằm chắc 100% tự tin mới đi đến đó, nói không chừng đến khi thành chủ trở về thì sẽ trở thành vương giả của khu Hỗn Loạn!"

"Không sai, ta lựa chọn tin tưởng thành chủ".

Có người lo lắng, đương nhiên cũng có người tin tưởng, Ngụy Phong Đường chính là người tin tưởng Trần Trường An nhất.

Dủ sao, trong số những người này, chỉ có Ngụy Phong Đường là người duy nhất thực sự đối đầu trực diện với Trần Trường An.

Thời gian trôi qua từng ngày, thành Bất Quy nhìn như yên tĩnh nhưng đã thiếu đi sự ồn ào và nhộn nhịp của ngày xưa.

Từ trên mặt của mỗi người dường như đều có thể nhận ra một tia lo lắng cùng chờ đợi.

"Đã quay lại!"

"Thành chủ đại nhân đã trở lại!"


Đột nhiên, một tiếng hét lớn đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.

Thành chủ đã trở lại? Một truyền mười, mười truyền trăm...

Chẳng bao lâu, tin tức về sự trở lại của thành chủ Trần Trường An đã lan truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ của thành Bất Quy.

Trên mặt mọi người đều xuất hiện sự kích động và vui mừng, không chút do dự chạy thẳng về phía cổng thành.

Đám người Trần Trường An vừa mới tiến vào thành thì đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của mọi người xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Trường An đầy mong đợi, như muốn nghe được câu trả lời mà bọn họ đã chờ đợi bấy lâu nay từ trong miệng hắn.

Người của phủ thành chủ là người chạy đến đầu tiên, dù sao đám người Trần Trường An có thể bình an trở về thì đây chính là một chuyện vui.

"Thành chủ, đại hội phong vương đã kết thúc chưa?", Ngụy Phong Đường hưng phấn hỏi.

"Đã kết thúc". "Kết quả như thế nào?" "Kết quả?"

"Từ nay về sau, khu Hỗn Loạn chỉ có một thế lực là thành Bất Quy".

"Ba thế lực lớn khác đều sẽ hoàn toàn thần phục thành Bất Quy!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 232: C232: Tùy duyên


Lời này vừa nói ra, bốn phía vang lên tiếng hoan hô như. núi gầm sóng thần ập đến, âm thanh cực lớn, chấn động trời đất!

Mấy người Ngụy Phong Đường lúc này cũng trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không ngờ kết quả cuối cùng lại thành ra như vậy?

Vậy chẳng phải nói, bắt đầu từ hôm nay, thành Bất Quy sẽ thực sự đứng trên đỉnh cao của khu Hỗn Loạn sao?

"Thành chủ uy vũ!" "Thực lực của thành chủ cường đại, vô địch thiên hại" "Thành chủ...

Trong tiếng hoan hô của mọi người, đám người Trần Trường An trở lại phủ thành chủ.

Giờ đây toàn bộ thành Bất Quy đang đắm chìm trong niềm vui chiến thẳng.

"Rời đi?" "Khi nào?” "Không thể ở lại chỗ này sao?”

Sau khi trở lại phủ thành chủ, Trần Trường An đã nói với hai tỷ muội Mộ Dung Khinh Nhu rằng hẳn sẽ rời khỏi đây.

Hai tỷ muội sau khi nghe được tin này đều không muốn rời đi, mặc dù chỉ mới ở chung một chỗ với Trần Trường An không bao lâu, nhưng trong lòng bọn họ lại rất phụ thuộc vào Trần Trường An.

"Ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, không thể cứ ở đây mãi được".


"Cho nên, hai người các người hãy giúp ta trông chừng nơi này thật tốt".

"Đợi đến khi thời cơ chín mùi, ta sẽ thông báo cho các ngươi".

"Hãy tận dụng thời gian này để chỉnh đốn khu Hỗn Loạn, đồng thời cố gẳng tu luyện".

"Yên tâm, sẽ có ngày gặp lại", Trần Trường An mỉm cười trấn an.

Thấy hắn đã hạ quyết tâm, hai người không còn cách nào khác đành phải đồng ý, mặc dù trong lòng rất muốn rời đi cùng Trần Trường An, nhưng các nàng cũng biết thành Bất Quy vẫn cần có người trông chừng.

Dù sao hiện tại nơi này cũng có thể xem như cơ nghiệp của Trần Trường An!

"Nếu như nhất định phải đi, có thể đồng ý yêu cầu của chúng ta không?", Mộ Dung Khinh Nhu bất đắc dĩ hỏi.

"Yêu cầu gì?" "Mấy ngày nay, ngươi... thuộc về hai người chúng ta". "Hả? Có ý gì?"

"Hừ, còn giả bộ, Khinh Vũ, đừng bỏ qua cơ hội lần này, mệt chết hẳn đi!"

"Vâng, tỷ tỷ".


Hai tỷ muội mỉm cười quyến rũ, sau đó trực tiếp xông về phía Trần Trường An.

Thời gian như thoi đưa, thoáng một cái đã trôi qua bảy ngày.

Hai tỷ muội Mộ Dung Khinh Nhu dẫn theo người của phủ thành chủ đứng ở ngoài cổng thành, nhìn Trần Trường An càng lúc càng xa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

Ngô Danh Đao liếc nhìn Hàn Long trong tay, ánh mắt càng trở nên kiên định hơn.

"Trần huynh, ta sẽ không để ngươi thất vọng".

Giờ phút này, sâu trong nội tâm mỗi người dường như có. một sức mạnh và một niềm tin không ngừng giao tranh.

Mặc dù sự rời đi của Trần Trường An khiến bọn họ cảm thấy tiếc nuối, nhưng điều đó càng khiến họ quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn.

"Trần huynh, ta sẽ không để ngươi thất vọng".

Giờ phút này, sâu trong nội tâm mỗi người dường như có một sức mạnh và một niềm tin không ngừng giao tranh.

Mặc dù sự rời đi của Trần Trường An khiến bọn họ cảm thấy tiếc nuối, nhưng điều đó càng khiến họ quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn.

"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu? Lần này, ngươi có ý kiến gì không?", Đại Hoàng tò mò nhìn về phía Trần Trường An.

"Không biết, đi đến đâu thì tính đến đó thôi".

"Tùy duyên".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 233: C233: Nhưng ta sợ


“Công tử, như vậy... Như vậy không được hay lắm thì phải?” “Sợ gì? Không sao đâu”.

“Nhưng mà... Ta vẫn thấy hơi căng thẳng”.

“Lần đầu tiên bao giờ chẳng vậy”.

“Nhưng ta sợ”.

“Đừng sợ, chẳng phải còn có ta ở đây hay sao, chỉ cần thử một lần là ngươi sẽ thích cảm giác này ngay”.

“Cảm giác k1ch thích ấy khiến người ta mê say lắm, ngươi đừng sợ”.

“Nhưng mà...”

“Đừng nhưng nhị cái con mẹ gì nữa, rốt cuộc ngươi có cược hay là không đây? Chỉ có mỗi chuyện cược là Tài hay là Xỉu thôi mà, có cần phải lằng nhà lằng nhằng mãi như vậy không?”

“Mẹ kiếp, ngài xem ngài nói gì kìa, ta còn tưởng là mình xuất hiện ảo giác, đi nhầm chỗ cơ đấy”.

“Ai nói không phải, mẹ kiếp, suýt chút nữa ta tưởng đây không phải là sòng bạc mà là lầu xanh đấy”.

“Nhanh lên, nhanh lên, mấy người có đặt cược hay là không đây? Không cược thì đừng làm mất thì giờ của bọn ta”.


Trong sòng bạc Bình An, lời những người khác nói khiến Cố Tiên Nhi cảm thấy căng thẳng hơn, nhất thời không biết rốt cuộc nên cược Tài hay Xỉu.

Nàng ta đánh mắt nhìn Trần Trường An cầu cứu hắn nhưng hắn lại đáp lại nàng ta bằng một ánh mắt khích lệ.

“Vậy thì... Ta cược Tài!”

Cố Tiên Nhi cắn răng một cái, bỏ hết vàng trong tay ra cược Tài.

Thấy Cố Tiên Nhi đặt cược như vậy, những người khác tới tấp cược hết là Xỉu khiến Cố Tiên Nhi cực kỳ tức giận, những người kia làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nào nàng ta lại xui xẻo như vậy hay sao?

“Đặt cược xong rồi thì bỏ tay ra”.

“Mở!”

“Bốn, năm, sáu, mười lăm điểm, Tài!”

Nhìn thấy số điểm mà xúc xắc mở ra, ngay cả người mở xúc xắc cũng không khỏi biến sắc.

Sao lại như vậy được?

Rõ ràng hắn ta đã kiểm soát xúc xắc để cho ra Xỉu rồi mà, sao lại là Tài?


“Công tử, thắng rồi, ta thắng rồi”. Trái tim lo lắng của Cố Tiên Nhi cuối cùng cũng yên tâm, không ngờ trò chơi đánh bạc nho nhỏ này lại k1ch thích như thế!

“Ngươi thấy chưa, ta đã bảo rồi mà, có ta ở đây thì không có chuyện gì hết”. Trần Trường An vừa cười vừa nói.

“Vâng, công tử thật là lợi hại”.

Cố Tiên Nhi hưng phấn gật gù, sau đó chìa tay ra, ra hiệu người mở xúc xắc trả tiền cho nàng ta.

Nhìn số vàng trên xới bạc, người mở xúc xắc không khỏi toát mồ hôi lạnh, mẹ kiếp, sao lại đặt cược nhiều như vậy chứ?

Nếu như chuyến này mà lỗ thì e là hắn ta sẽ mất việc mất thôi!

Nhưng nếu như không trả tiền cho khách... Xung quanh đang có nhiều người nhìn hắn ta như vậy, e là sau này sòng bạc này đừng mơ tới chuyện làm ăn được nữal

“Chuyện này... Số tiền này hơi lớn, ta phải đi báo với chưởng quỹ một tiếng”.

“Mời hai vị chờ một lát”. Chưởng quỹ nghe nói chuyện này, vội vàng chạy tới, dù sao cũng là một số tiền rất lớn, nếu không cẩn thận thì e là lợi

nhuận non nửa năm nay của sòng bạc sẽ bốc hơi hết.

Bởi Cố Tiên Nhi đã cược những một trăm nghìn lượng vàng ròng.

Những một trăm nghìn lượng vàng ròng, không phải bạc trắng!

“Chưởng quỹ, hai người này có vấn đề, rõ ràng ta đã kiểm soát số điểm của xúc xắc rồi nhưng sau khi mở ra..", tên mở xúc xắc thuật lại sự việc.

ồỒ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 234: C234: Đi ngang qua đây


Dám giở trò gian lận ở đây à? Xem ra là muốn kiếm chuyện đây mà phải không?

Mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng ngoài mặt chưởng quỹ không thể hiện ra, dù sao thì bọn họ cũng vẫn còn phải duy trì chuyện làm ăn này nữa.

Nhưng đồng thời, bọn họ cũng không định để bọn Trần Trường An mang số tiền này đi.

“Chẳng hay hai vị là công tử, tiểu thư nhà nào? Sao ta thấy hơi lạ mặt nhỉ?”, chưởng quỹ cười hỏi.

“Bọn ta đi ngang qua đây, chẳng qua chỉ cược nhỏ một chút cho vui mà thôi”, Trần Trường An cười nhạt đáp.

Đi ngang qua đây? Nghĩa là người nơi khác tới đây đúng không? Nếu vậy thì không có gì phải lo lắng nữa.

“Haha, một trăm nghìn lượng vàng ròng mà chỉ là cược nhỏ thôi sao?”

“Nhìn là biết hai người này chắc chắn là người nhà giàu rồi, nếu không thì lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy chứ”.

“Sòng bạc Bình An bọn ta mở cửa làm ăn thì phải đảm bảo nguyên tắc công bằng, hai vị đã thắng, không có lý nào bọn ta lại không trả tiền”.

“Người đâu, vào phòng thu chỉ lấy một trăm nghìn lượng vàng ròng ra đây”.


“Vâng”.

Thấy chưởng quỹ sảng khoái như vậy, đám dân đỏ đen đứng xung quanh đều cực kỳ bội phục.

“Đúng là sòng bạc Bình An, làm ăn cực kỳ phóng khoáng, chỉ trả một trăm nghìn lượng vàng ròng mà không buồn nháy mắt lấy một cái”.

“Đương nhiên rồi, cho nên mới nói đã chơi bạc thì phải tới sòng bạc Bình An mới yên tâm, đáng tin cậy”.

“Nếu là sòng bạc khác thì e là hai người này sẽ gặp nguy hiểm mất”.

Chẳng bao lâu sau, bên phía phòng thu chi đã mang ra tờ ngân phiếu một trăm nghìn lượng vàng ròng, đưa nó cho Trần Trường An, sau đó chưởng quỹ cười hỏi: “Hai vị có chơi tiếp nữa không ạ?”

“Thôi, bọn ta đã chơi đủ rồi, không chơi nữa”. “Vâng, vậy ta xin phép không tiễn”.

Nói thật, chưởng quỹ hơi sợ Trần Trường An sẽ chơi tiếp, dù cho về sau có thể lột lại được số ngân lượng mà Trần Trường An đã thắng đi chăng nữa nhưng những người chơi khác thì sao?

Một khi những người chơi này đặt cược theo Trần Trường An thì tổn thất của sòng bạc sẽ rất lớn.


Cho nên Trần Trường An muốn đi, chưởng quỹ không hề ngăn cản, chỉ nháy mắt ra hiệu cho đám tay chân của sòng bạc.

Đại Hoàng ở bên ngoài trông thấy Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đi ra, mắt sáng lên, truyền âm hỏi: “Thắng chứ hả?”

“Hỏi thừa, ta đã bao giờ thua chưa?”

“Một trăm nghìn lượng vàng ròng, tha hồ cho ngươi tiêu xài..

“Hê hê hê, được được được, đi lầu xanh nào, đi lầu xanh nào”.

Nghe Đại Hoàng nói vậy, đầu Trần Trường An hiện đầy vạch đen, kẻ đầu sỏ của tất cả chuyện này chính là Huyền Vô

Đạo!

“Trước hết kiếm chỗ nào đó ăn một bữa tử tế đã rồi tính sau."

“Dạo này đi đường vội vã, chưa được ăn bữa cơm nào đàng hoàng”.

“Thì tới lầu xanh cũng ăn cơm được mà”.

“Xéo đi”.

Trần Trường An mặc kệ Đại Hoàng, đi thẳng một mạch.

Hắn chưa đi được mấy bước thì đột nhiên Cố Tiên Nhi nhướng mày, nói nhỏ: “Công tử, có người của sòng bạc bám theo sau chúng ta”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 235: C235: Ngươi thiếu nghĩa khí quá đó


“Ta biết”.

“Có cần ta đi xử lý bọn họ không?”

“Không cần, cứ để bọn hắn đi theo đi”.

Sau khi đi hết hai con phố, Trần Trường An phát hiện ra, tốc độ của những kẻ bám đuôi tăng lên.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ lập tức hò nhau xông lên, vây quanh Trần Trường An và Cố Tiên Nhi vòng trong, vòng ngoài.

“Tiểu tử, dám chơi bẩn ở sòng bạc Bình An bọn ta à? Xem ra là ngươi chán sống rồi”.

“Giao ngân phiếu ra đây thì bọn ta tha mạng cho”.

Trân Trường An bình tĩnh nhìn đối phương nhìn một cái, thản nhiên nói “Ngươi biết kết cục của những kẻ đắc tội ta là gì không?”

“Haha, ta không biết kết cục của việc đắc tội ngươi là gì nhưng ta biết nếu như bọn ta không cầm được ngân phiếu trở về thì kết cục của bọn ta sẽ là gì”.

“Bớt nói nhảm đi, đừng ép bọn ta phải động thủ”.

Động thủ?

“Ôi, tội gì phải vậy chứ”.


“Các ngươi làm thế này đúng là làm khó ta quá”.

“Thôi, ta chẳng muốn so đo với các ngươi làm gì”.

“Đại Hoàng...”

Gâu gâu gâu!

Đại Hoàng chợt sủa lên làm đám tay chân của sòng bạc giật mình.

Nhân lúc bọn họ đang ngẩn người, Đại Hoàng lập tức chạy ra khỏi vòng vây.

“Đù, Đại Hoàng, mẹ nhà ngươi!” “Tiên Nhi, chạy maul”

Trân Trường An mắng xong lập tức lôi Cố Tiên Nhi còn đang ngơ ngác vội vàng bỏ chạy thục mạng.

“Mẹ kiếp, còn tưởng là hạng người ghê gớm cỡ nào cơ chứ, đuổi theo cho tai”

Đám người điên cuồng đuổi theo nhưng không hiểu sao mãi mà không thể bắt kịp Trần Trường An và Cố Tiên Nhi.

“Chuyện này... Sao hai người này giỏi chạy vậy nhỉ?”

“Mẹ kiếp, không... Không đuổi nữa, ta không chạy nổi nữa rồi”.


“Không được rồi, ta chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi, mấy người cứ đuổi theo đi, lát nữa ta sẽ chạy theo sau”.

“Đuổi cái con khỉ, bọn họ chạy mất hút con mẹ hàng lươn rồi!"

Thấy không còn ai đuổi theo sau lưng nữa, Trần Trường An mới dừng chạy, đánh mắt nhìn Đại Hoàng.

“Đại Hoàng, sao ngươi lại chạy trước vậy hả?”

“Hỏi thừa, ta mà không chạy trước thì ngươi sẽ chạy mất”.

“Ngươi thiếu nghĩa khí quá đó!”

“Hứ, chúng ta như nhau cả thôi, đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, ngươi định để ta lại làm lá chắn, hút sự chú ý của bọn họ giúp ngươi”.

“Ngươi nói vậy là vũ nhục nhân cách của ta”.

“Ngươi có nhân cách à?”

“Công tử, tại sao chúng ta... chúng ta lại phải chạy vậy ạ?”

Lúc này, Cố Tiên Nhi lúc vẫn không hiểu. Mấy người đó yếu như vậy, đừng nói là Trần Trường An, ngay cả nàng ta cũng có thể búng tay một cái là giải quyết được luôn.

Rõ ràng Trần Trường An và Đại Hoàng có thực lực mạnh như vậy, tại sao bọn họ lại phải chạy trốn chứ?

“Đây gọi là thú vui”.

“Làm người thì đừng nghiêm túc quá, ngươi chưa từng có trải nghiệm này bao giờ đúng không?”

“Đúng là chưa ạ”.

“Cho nên thứ gì cũng phải nếm thử một chút thì mới biết hết được mùi vị của chúng chứ”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 236: C236: Đều là nhân tài cả


Từ trước tới nay, Cố Tiên Nhi chưa bao giờ ngờ rằng, hóa ra người tu luyện cũng có thể đi nếm trải thử một chút cuộc sống của người bình thường?

Thế nhưng nghĩ kĩ lại thì nếu như không đi theo Trần Trường An thì e là cả đời này nàng ta cũng không bao giờ đặt chân vào sòng bạc.

Lại càng không thể nào trải nghiệm cảm giác đánh bạc thắng được tiền, không biết cảm giác bỏ chạy thục mạng vì bị

người của sòng bạc truy đuổi là như thế nào.

“Công tử đang dạo chơi nhân gian, trải nghiệm cuộc sống của người khác ư?”

“Thật không ngờ hiện tại công tử đã đạt tới cảnh giới ấy rồi”, Cố Tiên Nhi nhìn Trần Trường An bằng vẻ mặt hết sức sùng bái.

Thấy Cố Tiên Nhi sùng bái hắn như thế, Đại Hoàng bĩu môi †ỏ ý khinh thường, có thể khen một chuyện thiếu đứng đắn như thể nó rất hay ho như vậy, xem ra Cố Tiên Nhi cũng chẳng phải là người tầm thường.

Nhân tài!

Đều là nhân tài cả!

“Trần gian nhiều khổ nạn, ta không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục”.


“Công tử đúng là người có trí tuệ lớn, Tiên Nhi lấy làm hổ thẹn".

“Không sao, sau này khi ngươi đạt tới một cảnh giới nhất định, ngươi sẽ hiểu ra thôi”.

“Vâng, công tử yên tâm, chắc chắn Tiên Nhi sẽ cố gắng”. “Ừm, ta xem trọng ngươi”.

Đại Hoàng đứng bên cạnh tỏ ý xem thường ra mặt, liệu có thể có liêm sỉ một chút được không?

“Đã đi được hay chưa đây?”

“Ta chỉ hỏi hai ngươi là đã đi được hay chưa đây?”, Đại Hoàng không nhịn được nói.

“Tiên Nhi, phải tránh không nên như Đại Hoàng, bộp chộp, thiếu điềm tĩnh, khó có thể làm nên chuyện lớn”.

“Vâng, thưa công tử, Tiên Nhi ghi nhớ”.

“Đù, ta không chịu nổi nữa rồi, chi bằng hai người các ngươi cứ giết quách ta đi cho rồi”.

“Ôi, đúng là trẻ nhỏ khó dạy”.

Trân Trường An thở dài đầy bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn Đại Hoàng ngập tràn thất vọng và thương hại.

Ánh mắt này của hắn làm Đại Hoàng chỉ muốn nuốt chứng hẳn vào lại trong bụng nhưng lần này, nó quyết tâm phải ẻ ra tên khốn này chứ không phải là nôn hắn ra!

“Tại sao lại tới đây, tại sao không phải là lầu xanh?” “Không biết đâu, ta muốn tới lầu xanh”.

Trần Trường An đi vào trong một tửu lâu làm Đại Hoàng hết sức bất mãn nhưng mà hai người Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đều không đoái hoài gì tới nó, cứ mặc kệ cho nó lăn lộn dưới đất, vờ như chẳng nhìn thấy gì hết.

“Đại Hoàng, lầu xanh là nơi bướm hoa, không nên lưu luyến”.

“Hứ, ta cứ lưu luyến đó, ngày nào ta cũng lưu luyến, không có tiểu nương tử tiếp đãi, ta ăn không ngon miệng, mồm miệng nhạt thếch”.


Trân Trường An cười, lắc đầu, thực ra hắn biết rõ, Đại Hoàng thích tới lầu xanh không hoàn toàn là vì ham hưởng thụ, chỉ là vì nó thấy quá tẻ nhạt mà thôi.

Nếu như có chuyện để làm thì xưa nay Đại Hoàng không bao giờ la hét đòi tới lầu xanh.

“Ồ?”

“Thú vị thật, không ngờ lại gặp người quen ở đây”. Truyện Trinh Thám

Đột nhiên, Trần Trường An nhận ra một hơi thở, hơn nữa hơi thở này còn cực kỳ quen thuộc.

Không chỉ mình Tr ần Trường An phát hiện ra mà cả Đại Hoàng cũng vậy.

Mắt Đại Hoàng sáng lên, nó nói đầy hưng phấn: “Người này... Chẳng phải là tên tiểu tử Phương Vân Khê hay sao?”

“Tại sao hắn ta lại ở đây?”

“Không biết, có điều chúng ta sẽ được biết ngay thôi”.

Lúc này, Phương Vân Khê cũng đã nhận ra hơi thở quen thuộc nhưng hắn ta không dám khẳng định nên bèn đi thẳng tới cửa phòng ăn riêng của Trần Trường An.

“Tại hạ Phương Vân Khê, xin hỏi...”


“Vào đi”.

“Ồ? Quả nhiên là ngươi!”

Nghe thấy tiếng Trần Trường An, mắt Phương Vân Khê cũng sáng lên, hưng phấn đẩy cửa phòng ra.

“Lâu rồi không gặp, từ khi chia tay tới nay, Phương huynh vẫn ổn cả chứ?”, Trần Trường An cười hỏi.

“Haha, thật không ngờ lại gặp được Trần huynh ở đây”.

“Trần huynh, từ biệt nhiều năm, phong thái của ngươi vẫn như cũ”.

Phương Vân Khê không chút khách sáo, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trần Trường An. Tính ra thì hai người cũng đã không gặp nhau hơn hai ngàn năm rồi.

“Phương gia cách chỗ này xa lắm cơ mà phải không? Sao ngươi lại ở đây?”, Trần Trường An tò mò hỏi.

“Có người mời ta tới đây, hơn nữa bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn bế quan, cũng đã tới lúc nên đi ra ngoài thăm thú một vòng rồi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 237: C237: Chuyện to tát lắm sao


Mặc dù Thanh Vân Tông không so được với các thế lực như Long Đế Cung nhưng ở phân khúc thế lực hạng nhì của Trung Thiên Vực thì nó cũng lọt được vào top năm thế lực mạnh nhất.

Một thế lực lớn như vậy mà lại phát thiếp mời rộng rãi thì chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

“Trần huynh, Thanh Vân Tông xảy ra chuyện lớn như vậy. mà ngươi không nghe nói gì cả sao?”

Không hiểu sao, kể từ khi biết quan hệ giữa Trần Trường An và Lục Thanh Vân, mỗi lần gọi Trần Trường An là Trần huynh là Phương Vân Khê lại thấy cực kỳ sảng khoái.

“Ừm, ta không nghe nói gì cả”.

“Chuyện to tát lắm sao? Không lẽ Lục Thanh Vân chết rồi à?”, Trần Trường An tò mò hỏi.

Nghe vậy, Phương Vân Khê hoảng sợ suýt ngất xỉu, ôi ông †ổ của ta, e là cũng chỉ có ngươi mới dám nói ra lời này thôi.

Huống chỉ, ngươi cũng thật là giỏi đoán quá, thực lực của Lục Thanh Vân mạnh như vậy, sao có thể dễ chết như thế chứ?

“Xin Trần huynh nói năng thận trọng, thật thận trọng”.


“Ngươi không sợ nhưng ta sợ đó”, Phương Vân Khê tỏ ra vẫn còn chưa hết sợ hãi.

“Vậy ngươi đang nói tới chuyện gì thế?”, Trần Trường An bất đắc dĩ hỏi.

“Tổng cộng có hai chuyện”. “Chuyện thứ nhất là vì Nhân Bảng”.

“Thanh Vân Tông mời các nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất tới Thanh Vân Tông tham gia ngày hội tỷ võ”.

“Nghe nói lần này Thanh Vân Tông mời không ít người, bất kể là đệ tử thiên tài của thế lực lớn hay là người không hề có hậu thuẫn gì cũng đều có thể tới tham dự”.

“Với căn cơ và thực lực của Thanh Vân Tông, chắc chắn chuyến này sẽ thu hút rất nhiều người tới tham gia nhưng ta thực sự không hiểu mục đích bọn họ làm vậy là để làm gì”.

“Có điều, chuyện đó không phải chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất là nhi tử của tông chủ Thanh Vân Tông sắp thành thân với đại tiểu thư của Phượng Minh Tào gia”.

“Không biết Phượng Minh Tào gia này ăn may thế nào mà lại nịnh đầm được Thanh Vân Tông”.

“Ôi, tại sao nữ nhân của Phương gia ta lại không may mắn như vậy chứ”.


“Chỉ có điều ta nghe nói, trước đây, đại tiểu thư của Phượng Minh Tào gia hình như từng có hôn ước với người khác”.

Nghe vậy, Trần Trường An nhướng mày, sao câu chuyện này nghe quen vậy nhỉ?

Hình như câu chuyện của Liễu gia ở Đại Chu cũng tương tự như vậy, có điều không biết lần này liệu có xuất hiện một gia tộc như Trần gia nữa không.

Nếu như có thì liệu đối phương có dám vẫn hồi lại thể diện trước Thanh Vân Tông hay không?

“Hình như tiểu tử từng có hôn ước với đại tiểu thư Tào gia vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này”.

“Thậm chí nói một cách nghiêm túc thì ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo”.

“Chậc chậc chậc, đúng là tuổi nhỏ thiếu hiểu biết, có cho. hắn ta thêm ba mươi năm nữa thì đã sao nào? Đây là Thanh

Vân Tông cơ mà”.

Phương Vân Khê cười, lắc đầu, cảm thấy thiếu niên này. có phần không biết tự lượng sức mình.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây?

“Ồ, câu này nghe quen tai ghê, Đại Hoàng, có phải ngươi cũng từng nghe câu này rồi không?”, Trần Trường An hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 238: C238: Chết thảm thiết lắm


“Nghe rồi, đương nhiên là nghe rồi, năm xưa ở thành Hắc. Nham, tên tiểu tử của Tiêu gia cũng từng nói như vậy”.

“Chậc chậc chậc, không ngờ nhiều năm sau lại được nghe lại câu này”, Đại Hoàng cười hề hề như thể đang hồi ức lại chuyện năm xưa.

Phương Vân Khê cũng ngạc nhiên, không lẽ câu này phổ biến như vậy hay sao?

“Thế về sau tên tiểu tử của Tiêu gia đó ra sao?”, Phương Vân Khê tò mò hỏi.

“Chết thảm thiết lắm”.

“Hôm nay vừa mới nói xong thì hôm sau Tiêu gia bị giết sạch cả nhà, ngay cả chó chạy ngang qua cũng bị lột một lớp da”.

Hả?

Chuyện này...

Phương Vân Khê còn tưởng là sẽ được nghe câu chuyện về một thiếu niên chịu nhục vùng dậy mạnh mẽ, nào ngờ câu chuyện lại cua khét như vậy khiến hẳn ta không khỏi ngơ ngác.

Mới vừa tuyên bố hùng hồn xong thì cả nhà bị diệt?


Xem ra, Phượng Minh Tào gia vẫn còn chưa đến nỗi nào, ít nhất thì không đến nỗi vừa bị làm nhục lại vừa bị giết sạch cả nhà.

So ra thì Tào gia vẫn còn lương thiện chán.

“Vậy Trần huynh...”

“Ngươi có thể nói chuyện bình thường được không, sao cứ phải hét to hai chữ Trần huynh lên làm gì vậy?”

Trần Trường An nhìn Phương Vân Khê đầy bất đắc dĩ, tiểu tử này gần như là hét toáng hai chữ “Trần huynh” lên.

“Khụ khụ, ta nhất thời kích động, hơi mất kiểm soát một chút”.

“Vậy Trần huynh ngươi có định tới Thanh Vân Tông một chuyến không?”

“Dù sao ngươi cũng có chút quan hệ với Lục Thanh Vân mà phải không?”, Phương Vân Khê hỏi.

Có đi hay không ư?


Trần Trường An cũng trầm tư suy nghĩ, kể ra thì cũng đã mấy ngàn năm trôi qua rồi, đi gặp Lục Thanh Vân một lần cũng tốt.

“Tiên Nhi, ngươi có muốn đi tỷ thí thử với các thanh niên tuấn tú, tài năng này một chút không?”, Trần Trường An nhìn Cố Tiên Nhi, hỏi.

“Tỷ thí với bọn họ ư?”

Cố Tiên Nhi nhíu mày, nói thật thì nàng ta không muốn đi cho lắm, dù sao nàng ta cũng không cho rằng những người đó lại có thể là đối thủ của mình, e là chẳng mang lại chút tác dụng rèn luyện gì cả.

“Liệu bọn họ có yếu quá không?”, Cố Tiên Nhi lúng túng hỏi.

Lúc này, Phương Vân Khê mới bắt đầu thực sự chú ý tới Cố Tiên Nhi, nhất là câu nói này của Cố Tiên Nhi không khỏi quá ngông cuồng thì phải?

“Ồ!”

“Hóa Thần Cảnh?”

“Trần huynh, vị này là?”

“Phương tiền bối, vấn bối là thị nữ của công tử”.

Thị nữ?

Tại sao Trần Trường An lại giữ một người Hóa Thần Cảnh đi theo mình làm thị nữ? Thực không tương xứng với thân phận của hẳn chút nào!

Lục Thanh Vân muốn làm người hầu còn chẳng được, nữ tử này có gì hơn người chứ? Không lẽ vì nàng ta là nữ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 239: C239: Thật đáng tiếc


“Cố Tiên Nhi, năm nay hai mươi tuổi”.

Hai mươi tuổi? Trẻ vậy sao?

Ồ? Không đúng!

“Hai mươi tuổi, Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất?”

“Cố Tiên Nhi ư? Không đúng, trên Nhân Bảng không có cái tên này”.

“Nếu như tu vi đã tới Hóa Thần Cảnh thì chẳng phải là sẽ sánh ngang với bọn Nhiếp Hạo Thiên hay sao? Hơn nữa lại còn trẻ hơn mấy tuổi nữa”.

“Chuyện này...”

Phương Vân Khê cảm thấy đầu óc quá tải, tại sao một nhân vật như vậy lại chưa từng xuất hiện trên Nhân Bảng chứ?

Nhân Bảng bị trục trặc rồi ư? Đương nhiên là không thể nào, Nhân Bảng là do thiên đạo tạo ra cơ mà, vậy thì khả năng duy nhất chính là... Sau khi Nhân Bảng xuất hiện, tu vi của Cố Tiên Nhi mới đột ngột tăng mạnh, đạt tới cảnh giới hiện tại.

“Còn chưa tỷ thí, sao có thể biết được ai mạnh, ai yếu chứ, thiên hạ rộng lớn, có muôn vàn người có tài, tuyệt đối không được coi thường mọi người”.

“Vâng, thưa công tử, Tiên Nhi đã quá tự cao tự đại rồi”.


“Vừa khéo gần đây ta cũng không bận chuyện gì cả, nếu vậy thì chúng ta tới Thanh Vân Tông một chuyến đi”.

“Vâng, thưa công tử”.

“Tốt, haha, vậy thì chúng ta vừa khéo chung đường rồi. Vậy Trần huynh, trước hết ta không quấy rầy ngươi nữa, bên chỗ ta còn có mấy vãn bối ta dẫn theo, ta qua đó gặp bọn họ một chút”, Phương Vân Khê vừa cười vừa nói.

“Ừ, ngươi mau đi đi”.

Phương Vân Khê gật đầu cười nhưng vừa đi được một bước, hẳn ta đột nhiên phát hiện ra Đại Hoàng đứng cản đường mình.

? Hoàng huynh có chuyện gì sao?”, Phương Vân Khê thắc mắc hỏi.

“Ngươi... Có thích tới lầu xanh không?”

Lầu xanh?

Chuyện này...

Câu hỏi của Đại Hoàng làm Phương Vân Khê sững người, tại sao một nhân vật như hắn ta mà lại chạy tới một nơi như lầu xanh chứ?


Vũ nhục!

Đây là sự vũ nhục đối với nhân cách của hắn ta!

“Hoàng huynh, tại sao ngươi lại vũ nhục ta như vậy? Ta đã làm gì đắc tội ngươi hay sao?”, Phương Vân Khê hơi tức giận, chất vấn Đại Hoàng.

“Ngươi nóng ruột cái khỉ gì, ta chỉ mới hỏi vậy thôi mà, ngươi đã đi tới đó bao giờ chưa?”

“Chưa đi, chưa từng đi bao giờ”. “Ồ, vậy ngươi có muốn đi không?” “Không muốn”, Phương Vân Khê đáp quả quyết.

“Thật đáng tiếc, vậy Phương gia của ngươi đã có ai từng tới đó chưa?”

“Hoàng huynh! Xin hãy tự trọng!” “Được được được, biết rồi, biết rồi, ngươi đi đi”. “Đúng thật là, muốn tìm ai đó đi cùng ta tới lầu xanh mà cũng không được nữa, thật là cụt hứng, ôi chao, nếu như Ngô Danh Đao, mà thôi, Huyền Vô Đạo vẫn ổn hơn”.

Đại Hoàng thở dài bất đắc dĩ, tại sao chuyện tới lầu xanh lại khó như vậy chứ?

Phương Vân Khê sợ điếng người trước câu hỏi của Đại Hoàng, mãi tận giờ hẳn ta mới hiểu vì sao Đại Hoàng lại gặng hỏi như vậy.

“Trần huynh, chuyện này...”. Đọc tг𝓊𝗒ệ𝐧 ha𝗒, tг𝓊𝗒 cập 𝐧ga𝗒 — 𝖳гUmtг𝓊𝗒 ệ𝐧.V𝐧 —

“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh”, Trần Trường An thở dài bất đắc dĩ.

“Sở thích của Hoàng huynh... Thật đặc biệt”, Phương Vân Khê cười ngượng ngùng rồi quay người rời đi.

Sau khi Phương Vân Khê đi khỏi, Trần Trường An tức giận Đúng là đồ mất mặt, đáng xấu hổ nói “Thực sắc tính dã là chuyện bình thường của con người”.

“Mẹ kiếp, ngươi là người à?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom