Cập nhật mới

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Ai gây sự với cậu


Vương Xung nổi giận, lập tức sai người mở video giám sát lên xem. Nhưng hình ảnh kế tiếp lại khiến Vương Xung tê cả da đầu, sởn tóc gáy!

Trong video, tám công nhân thiệt mạng kia từ từ đứng dậy, đi về phía ngọn núi lớn giữa bóng đêm.

Vương Xung tự nhận mình từng vào nam ra bắc, trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn.

Nhưng khi gặp chuyện kỳ quái như thế này, ông ta cũng không khỏi run lên vì sợ hãi. Truyện Nữ Cường

Không do dự chút nào!

Sáng sớm hôm sau ông ta lại đi đến chợ bách hoá Giang Ninh, muốn tìm vị cao nhân gặp ngày hôm qua để mua thêm một lá bùa trừ tà.

Nhưng ai ngờ ông ta chờ từ sáng đến tận bây giờ vẫn không tìm được! Ngay khi ông ta đang bực mình thì Vân Cảnh Sơ gọi điện tới!

Ôm tâm lý đánh người mua vui, ông ta đích thân dẫn người tới Xuyên Tương Các, định thư giãn một chút để giải toả tâm trạng.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nếu không trong những tình huống bình thường, ông ta sẽ không bao giờ để ý tới loại người tầm thường cho Vân Cảnh Sơ đâu!


Một trong mười thanh niên ưu tú nhất thành phố Kim Lăng thì sao? Sinh viên xuất sắc của trường đại học Kim Lăng thì thế nào?

Theo ông ta thấy thì chỉ toàn mấy đứa đạo đức giả thôi, chẳng có chút thực. lực nào cả.

“Ai gây sự với cậu, chỉ cho tôi xeml”

Vương Xung lạnh giọng hỏi.

Nghe vậy, Vân Cảnh Sơ chẳng những không giận mà ngược lại còn mừng thầm trong lòng.

Xem ra hôm nay tâm trạng của chủ tịch Vương không được tốt lắm!

Nóng tính kiểu này được, tôi thích!

Theo như Vân Cảnh Sơ nghĩ. Chủ tịch Vương càng nóng tính, Lâm Phong sẽ càng thảm!

Trong đầu anh ta đã tưởng tượng ra cảnh chốc nữa Lâm Phong kêu cha gọi mẹt

Những người khác trong phòng cũng có thể nhìn ra tâm trạng của Vương Xung lúc này đang rất tệ, bởi vậy họ đều nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt thương hại, thầm chia buồn cho Lâm Phong.

“Là cậu ta, chính là cậu ta!”


Vân Cảnh Sơ sầm mặt, đưa tay phải ra chỉ về phía Lâm Phong.

Mọi người nghe vậy thì vội tránh ra để Vương Xung dễ nhìn thấy Lâm Phong hơn.

Vương Xung dời mắt nhìn sang.

Sau khi nhìn thấy Lâm Phong đứng đằng sau đám đông, ông ta ngạc nhiên, ông ta choáng váng, ông ta muốn ngất ngay tại chỗ!

Ngay sau đó, một niềm sung sướng dâng lên trong lòng. Đúng là đi mòn giầy sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay mà!

Ông ta đợi ở chợ cả buổi mà không thấy cao nhân đâu, ai ngờ lại gặp được cậu ấy ở đây!

Lúc này. Mắt Vương Xung hơi đỏ.

Cảm giác này rất giống cảm giác ấm ức khó nói thành lời khi đứa con trai bị bắt nạt ở ngoài, về nhà được gặp cha mình!

Ông ta đường đường là trùm Kim Lăng, bám váy đàn bà suốt mười năm, vất vả lắm mới có được như ngày hôm nay, ấy vậy mà chưa được hưởng phúc đã gặp.

phải chuyện Hoàng đại tiên và xác chết biết đi!

Chuyện này bảo ai có thể chịu được?

“Đừng nhìn nữa, người cậu ta nói là tôi đây! Ông có thể ra tay được ri Lúc này Lâm Phong lên tiếng.

Giọng anh rất khẽ, gương mặt điển trai tựa như ao tù nước đọng, không nhìn ra được chút thay đổi nào, rõ ràng là không để Vương Xung vào mắt.

“Lâm Phong, mẹ nó cậu vẫn còn dám dõng dạc à? Cậu biết người bên cạnh tôi là ai không hả? Thằng rác rưởi nhà cậu quả nhiên không biết trời cao đất dày là gì”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: Là ai


Vân Cảnh Sơ bèn lên tiếng giễu cợt.

“Là ai?”

Lâm Phong thản nhiên hỏi.

“Là...”

“Chát!”

Không đợi Vân Cảnh Sơ nói hết, Vương Xung đã tát cho anh ta một bạt tai khiến anh ta hoa cả mắt, ngồi phịch xuống đất.

Nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này.

Triệu Song Nhi đực mặt ra!

Âu Dương Tu sững người!

Đám người Vương Thiên Cao há hốc mồm! Chuyện...

Chuyện gì thế này?


Ngay cả Lâm Phong cũng ngẩn ra, quả thật không ngờ sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Nhưng sau khi nghĩ lại.

Lâm Phong cũng đoán được đại khái nguyên nhân! Có lẽ lá bùa trấn yêu của anh đã phát huy tác dụng!

“Chủ tịch Vương, ông có đánh nhầm người không thế?!”

Vân Cảnh Sơ ngồi dưới đất, che miệng, theo bản năng nói ra câu này.

“Bốp!”

Vương Xung tiếp tục đạp vào bụng Vân Cảnh Sơ, khiến anh ta kêu rên liên tục.

“Tôi đánh thằng chó cậu đấy, mẹ nó cậu là cái thá gì mà dám đi gây sự với cao nhân hả?”

“Cao... Cao nhân?”

Vân Cảnh Sơ chịu đựng cơn đau dữ dội, nhìn về phía Lâm Phong với vẻ mặt mờ nịt.


Nhưng ngay sau đó anh ta định thần lại, sợ hãi nói không đầu không đuôi.

“Chủ tịch Vương, chắc... chắc chắn ông bị lừa rồi!”

“Cậu ta tên là Lâm Phong, là bạn hồi đại học của tôi. Cậu ta chỉ là một thằng nhóc nghèo, bây giờ vẫn chưa có việc làm, cậu ta có thể là cao nhân gì được? Ông phải tìm hiểu thật kĩ chứ!”

“Ý cậu là tôi bị mù à?”

Sắc mặt của Vương Xung âm u đến mức sắp rỉ nước.

“Không... Tôi không có ý này, ý tôi là cậu ta không phải cao nhân, chắc cậu ta đã lừa ông bằng thủ đoạn nào đó. Tôi...”

“Im mồm!” Vương Xung lạnh lùng ngắt lời Vân Cảnh Sơ.

Ông ta đã tận mắt nhìn thấy lá bùa trấn yêu kia đánh chết một con Hoàng đại tiên, điều này sao có thể là giả?

Vương Xung không còn muốn phí lời với Vân Cảnh Sơ nữa.

Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, ông ta sải bước tới trước, nắm lấy tay Lâm Phong, nói với hai mắt đẫm lệ:

“Cha... À không, cao nhân! Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi!" Lâm Phong nhíu mày.

Ánh mắt của Vương Xung khiến anh rất mất tự nhiên.

Mà hành động này cũng đâu giống phong cách của một ông trùm? Nghĩ tới đây, Lâm Phong lặng lẽ rút tay ra, đồng thời lùi lại mấy bước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: C42: Lũ già khọm này


“Cao nhân, lúc trước là lỗi của tôi! Tôi hiểu lầm cậu, bản lĩnh của cậu thực sự rất đỉnh luôn!”

Vương Xung ởi lên theo, nói một cách hết sức kích động.

Ông ta vừa dứt lời.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

Dù sao trong lời đồn Vương Xung bám váy đàn bà mười năm, hầu hạ nữ đại gia lâu quá khó tránh được việc tính tình hơi biến thái, dễ nảy sinh cảm giác chán ghét phụ nữ.

Đã thế Lâm Phong rất đẹp trai, mặt góc cạnh, lông mày kiếm, nét nào ra nét đó, lại còn có khí chất u buồn.

Lễ... Lẽ nào! Mọi người nuốt một ngụm nước bọt, trái tim run rẩy. Xong rồi, hiểu được vấn đề chính rồi!

Thảo nào ông trùm đẳng cấp như Vương Xung lại tốt với một tên nhóc nghèo. như Lâm Phong đến vậy!

Vừa tới đã nắm tay Lâm Phong, hai mắt đẫm lệ, khóc sướt mướt, muốn nói lại thôi, còn bản lĩnh rất đỉnh cơ á?

Con mẹ nói Điên thật! Rõ ràng là thích nam kia mài!

“Ra vậy! Hồi đó ở trường dựa vào phụ nữ, bây giờ ra ngoài xã hội thì dựa vào đàn ông! Thằng chó này!”

Hiển nhiên Vân Cảnh Sơ cũng nghĩ như vậy.

Anh ta siết chặt nắm đấm, cảm thấy cực kỳ không cam lòng! Nhưng lại chẳng thể làm gì!


Bởi vì anh ta biết quả thật mình không đẹp trai bằng Lâm Phong!

Lâm Phong chú ý tới ánh mắt kỳ lạ của mọi người, lông mày nhíu chặt hơn, khi thấy Vương Xung còn định xích lại gần tiếp, bèn lập tức lạnh giọng bảo:

“Nếu ông còn dám tới gần tôi thêm nửa bước, tôi sẽ giết ông đấy!”

“Ấy.

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Vương Xung dừng bước, không hiểu sao cao nhân lại tỏ thái độ lạnh nhạt như vậy với mình!

Chẳng lẽ ông ta thể hiện chưa đủ nhiệt tình ư?

“Cao nhân, cậu còn giận vì hôm qua phải không?”

“Hôm qua tôi không cố ý coi thường cậu đâu, lúc đầu tôi tưởng cậu không được! Nhưng ai ngờ đến tối kiểm tra, tôi mới biết hoá ra bản lĩnh của cậu lợi hại tới vậy.”

Vương Xung tỏ vẻ áy náy.

Lời này vừa nói ra.


Mọi người đều không thể không lau mồ hôi trên trán.

Tin này có bùng nổ quá không?

“Lâm Phong, không ngờ cậu lại là người như vậy đấy!”

Triệu Song Nhi không nghe nổi nữa, lạnh lùng nói một câu rồi quay lưng bỏ đi.

Lâm Phong thấy thế cũng không giải thích gì.

Dù sao mối quan hệ giữa anh và Triệu Song Nhi cũng coi như đã rạn nứt, sau này sẽ không gặp lại nữa.

“Hầy! Tiểu Phong à, có một số chuyện thầy cũng không muốn nhiều lời, chỉ cần cậu nắm chắc là được! Cuộc sống ấy mà, được này mất kia thôi, mọi thứ có thể thay đổi nhưng bản chất thì không!”

Âu Dương Tu vỗ vai Lâm Phong, thở dài một hơi.

“Thầy chủ nhiệm, chuyện không phải như thầy nghĩ đâu.”

Lâm Phong rất cạn lời.

Anh không hiểu tại sao mọi người đều nghĩ tới khía cạnh đó?

Lũ già khọm này!

“Thầy nghĩ sao chẳng quan trọng! Quan trọng là cậu còn trẻ, con đường sau này còn rất dài, phải suy nghĩ thật kĩ về kế hoạch tương lai nhé! Dựa vào việc này chung quy cũng không phải kế lâu dài.”

Âu Dương Tu trả lời một câu với ánh mắt phức tạp, sau đó rời khỏi phòng.

Nhìn thấy cảnh này, những lãnh đạo nhà trường khác cũng nhân cơ hội rời đi.

Dù sao thì ít nghe mấy chuyện về riêng tư của Vương Xung vẫn tốt hơn, kẻo sau này tin đồn nổ ra lại bị liên luy thì toang!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: C43: Còn lâm phong có gì


Trong phút chốc, hơn một nửa số người trong phòng đã đi hết.

Nhìn tất cả khách mình mời đến đều đi về, Vân Cảnh Sơ siết chặt nắm tay. Không cam lòng!

Tại sao mình lại thua chứ?

Bây giờ mình cần tiền có tiền, cần thế có thế, cần người có người!

Còn Lâm Phong có gì?

Cậu ta chỉ là một thằng ăn bám chỉ biết “bán cúc hoa” thôi!

Nghĩ tới đây, Vân Cảnh Sơ cảm thấy rất nhục nhã, nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt đầy thù hăn.

Chẳng lẽ... Đẹp trai là có thể thích làm gì thì làm sao?

Lâm Phong chú ý đến ánh mắt thù hằn này, bèn đẩy Vương Xung ra, đi thẳng tới chỗ Vân Cảnh Sơ.

“Cậu... Cậu muốn làm gì?” Vân Cảnh Sơ căng thẳng hỏi.

Mặc dù trong lòng đang cực kỳ phẫn nộ, nhưng anh ta cũng biết tình huống hiện tại e sẽ không thể cứu vấn được.


“Hình như lúc nấy tôi nói với cậu rồi mà nhỉ? Xin lỗi nhé, cậu thua rồi!”

Lâm Phong bình tĩnh đáp.

Vân Cảnh Sơ nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, lập tức run giọng nói:

“Lâm Phong, cậu không thể làm vậy! Chúng ta là bạn học cũ đấy, cậu nể tình bạn cũ mà tha cho tôi lần này có được không! Lúc nãy do tôi tức giận quá thôi! Thật ra tôi không có ác ý gì với cậu đâu. Làm...”

“Răng rắc!”

Lâm Phong không chút do dự đạp gấy cánh tay phải của Vân Cảnh Sơ.

“Shhl”

Vân Cảnh Sơ đau đến mức hít vào một hơi, mồ hôi toát đầm đìa trên trán.

Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu!

Sau đó Lâm Phong lại tiếp tục đạp thêm ba phát!

Sau mỗi lần đạp lại dùng lực mạnh hơn, tốc độ đạp cũng nhanh hơn!


“Rắc rắc rắc!”

Ba chỉ còn lại của Vân Cảnh Sơ cũng bị Lâm Phong đạp gấy xương, máu thịt be bét.

Cơn đau khủng khiếp khiến mặt mũi Vân Cảnh Sơ vặn vẹo trông rất dữ tợn, đôi mắt trắng dã, há to miệng thở dốc, suýt chút nữa ngất xỉu.

Nhưng trước tất cả những điều này, trong mắt Lâm Phong không có chút thương hại nào, ngược lại còn có vẻ lạnh lùng.

Anh vừa mới cho anh ta cơ hội rồi!

Đáng tiếc Vân Cảnh Sơ không biết quý trọng nó!

Bạn học cũ thì sao?

Một đứa bạn cũ muốn ngồi lên đầu mình, đối với Lâm Phong thì đây chính là kẻ thù!

Đặc biệt lúc ban nãy Vân Cảnh Sơ còn nhìn em gái anh bằng ánh mắt như sói đói!

Đúng là tự chuốc khổ mà!

Lâm Phong tỏ ra hờ hững nhưng lại đá một cú rất tàn nhẫn về phía bụng Vân Cảnh Sơ.

“Rầm!” Vân Cảnh Sơ trượt dọc theo sàn gỗ, văng ra xa mười mấy mét.

Cuối cùng anh ta đập mạnh vào tường, hộc ra một búng máu rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.

Nhìn thấy cảnh này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: C44: Quả nhiên không thể nhìn mặt


Ánh mắt Vương Xung khẽ chớp, ông ta nhìn Lâm Phong vẫn giữ bình tĩnh một cách sâu xa.

Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!

Thanh niên trông có vẻ u buồn yếu đuối này lại độc ác hơn ông ta tưởng tượng rất nhiều!

Chẳng những đạp gấy tứ chi của người ta mà còn đá người ta văng ra xa đến vậy!

Gần như có thể chắc chắn rằng Vân Cảnh Sơ sẽ dành cả phần đời còn lại trên xe lăn!

Có điều Vương Xung cũng không quan tâm!

Ông ta từng trải qua nhiều chuyện đâm máu, đương nhiên không thể sợ hãi vì việc này được!

“Không ngờ cao nhân chẳng những biết thuật huyền ảo mà còn rất giỏi võ là đằng khác! Vương Xung tôi đây bái phục bái phục!”

Vương Xung cười bước tới, nịnh nọt nói. Lâm Phong lạnh lùng nhìn lướt qua Vương Xung rồi đi thẳng ra ngoài.

Hành động và lời nói của Vương Xung ban nấy đã khiến anh rơi vào tình cảnh nan giải!


Bây giờ anh có thể kiềm chế không tát chết Vương Xung đã coi như nể mặt đối phương lắm rồi.

“Cao nhân, xin dừng bước!”

Vương Xung vừa gọi vội, vừa nháy mắt ra hiệu cho đám đàn em ở cửa. Các đàn em lập tức hiểu ý chặn đường Lâm Phong tại cửa.

Lâm Phong quay đầu lại nhìn Vương Xung, hờ hững hỏi:

“Vương Xung, ông có biết mình đang làm gì không?”

Vương Xung cố gượng cười, đi tới trước mặt Lâm Phong, áy náy đáp:

“Cao nhân, cậu đừng hiểu lầm! Lần này tôi gặp rắc rối lớn thật! Tôi muốn nhờ cậu một việc, chỉ cần có thể hỗ trợ giải quyết, tiền không phải là vấn đề.”

Nghe vậy, Lâm Phong rơi vào suy tư.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Thật ra anh không có hứng thú với tiền cho lắm. Giờ anh cũng đang còn mấy vạn trong người, đủ cho anh và em gái tiêu xài!

Có điều anh đã nói rằng phải cho Trần Y Nặc một số tiền tiêu mãi không hết để bù đắp cho món nợ lòng của mình.

Nghĩ tới đây, Lâm Phong bèn trả lời:

“Lá bùa mà tôi đưa ông lần trước chắc phải đủ ứng phó với vụ ma quỷ quậy phá chứ nhỉ! Bây giờ ông tìm tôi vì chuyện gì nữa?”

“Là thế này!” Vương Xung lập tức kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua. Sau khi kể xong, mặt ông ta tái nhợt đi rõ rệt, ông ta cười gượng bảo:

“Cao nhân, tôi cũng không sợ cậu cười chê đâu! Vương Xung tôi đây từng vào. nam ra bắc, ăn bám đàn bà, từng uống nước tanh, thậm chí còn hôn môi rắn độc!”

“Nhưng chuyện xác chết vùng dậy này thực sự năm ngoài tầm hiểu biết của tôi! Tối hôm qua tôi thức cả đêm, sáng sớm đi ngay tới chợ bách hoá Giang Ninh để tìm cậu, nhưng không ngờ lại gặp được cậu ở đây!”

“Xác chết vùng dậy ư...”

Lâm Phong lẩm bẩm một câu.

Về vấn đề này thì cũng có rất nhiều trường hợp!

Ma quỷ quậy phá, trùng cổ nhập vào người, ảnh hưởng của từ trường...

Bên cạnh đó, trong bàng môn tà đạo còn có một loại thuật khống thi cũng có thể điều khiển thi thể đứng lên di lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: C45: Ghen ty vãi


Bởi vậy trước khi được nhìn thấy tận mắt, Lâm Phong cũng không tiện xác định là có chuyện gì!

“Sao vậy? Cao nhân, cậu có cách nào không?” Vương Xung dè dặt hỏi.

“Ông đừng có gọi tôi cao nhân này cao nhân nọ, nghe khó chịu lắm, cứ gọi tôi Lâm Phong là được!”

Lâm Phong nhíu mày nói.

“Gọi cả họ tên thì xa lạ quá! Chắc tôi cũng lớn hơn cậu mười mấy tuổi, nên tôi xin phép vô lễ gọi cậu một tiếng cậu em Lâm được không?”

Vương Xung cố tình kéo gần quan hệ với Lâm Phong. Ở trong mắt ông ta, Lâm Phong là một người rất thần bí. Một nhân tài như thế dĩ nhiên tốt nhất là phải kéo về phe mình!

Người ngoài đều nghĩ rằng ông ta rất ghê gớm, rất lợi hại, giậm chân một cái là cả thành phố Kim Lăng sẽ rung chuyển!

Nhưng thực chất chỉ có ông ta mới biết, ở trước mặt những gia tộc quyền thế kia, ông ta chẳng là cái thá gì cả!

Thế giới này rất rộng lớn, rất phức tạp, hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài!

“Tuỳ ông vậy!”

Lâm Phong lạnh nhạt đáp.

“Được! Vậy tôi gọi cậu là cậu em Lâm nhé! Không biết cậu có kế hay nào không?”

Vương Xung tỏ ra nhiệt tình.

Nói một hồi, ông ta lại định lại gần nắm tay Lâm Phong.


“Mẹ nó, ông lại muốn làm gì nữa vậy?”

Trong mắt Lâm Phong bắn ra ánh sáng giết người.

“Ngại quá, ngại quá! Bệnh nghề nghiệp tôi bị hồi trước ấy mà!” Vương Xung ngượng ngùng sờ đầu.

Lâm Phong lạnh lùng nhìn Vương Xung, sau đó mới nói:

“Bây giờ tôi chưa thể đưa ra kết luận về chuyện này, phải tới công trường xem sao mới được!”

“Được! Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi!” Vương Xung mừng thầm trong lòng, vội bảo.

“Trao đổi giá cả trước đã! Ông đừng có mặc cả với tôi, vụ này của ông không trả một trăm vạn thì tôi không thể giúp ông được!”

Lâm Phong thản nhiên nói.

Anh vừa dứt lời.

Con ngươi của những vệ sĩ đứng phía sau đều co lại.

Một trăm vạn?

Thằng nhóc này dạn nói thật đấy!

Cậu ta tưởng tiền của đại ca tự nhiên mà có hả?


Nhưng Vương Xung lại tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng để mình không có vẻ giống người tiêu tiền như nước, ông ta vẫn cười hỏi: “Cậu em Lâm, không phải lần trước chỉ có mười vạn thôi sao?”

“Đừng nói nhảm nhiều quá, nếu như ông muốn tôi đi theo ông kiểm tra luôn bây giờ. Còn nếu ông không chịu thì quên đi.”

Lâm Phong không kiên nhẫn trả lời.

“Đừng nói là một trăm vạn, chỉ cần cậu có thể giải quyết vụ này, tôi có thể cho. cậu năm trăm vạn luôn!”

Vương Xung giơ năm ngón tay lên, cười khẽ đáp.

Đám vệ sĩ đứng bên ngoài nghe thấy lời này đều không thể tin được! Đại ca điên rồi sao?

Cho luôn năm trăm vạn?

Phải biết rằng lương hàng năm cao nhất trong số họ cũng chỉ mới năm, sáu mươi vạn thôi!

Ghen ty vãi!

Có điều tuy họ thấy khó chịu trong lòng nhưng ngoài mặt cũng không dám trách móc điều gì, chỉ có thể lén lút căn nhẫn.

Lâm Phong cũng kinh ngạc nhìn Vương Xung.

Không ngờ tiền công lại nhân lên gấp năm lần!

Nói thật thì hành động này của Vương Xung khiến anh đánh giá ông ta cao. hơn.

Xem ra Vương Xung có thể từ một tiểu bối vô danh có được như ngày hôm nay cũng không phải do ngẫu nhiên!

Nghĩ tới đây, Lâm Phong gật đầu: “Được! Tôi giúp ông giải quyết vụ này!”

“Vậy nhờ cả vào cậu em Lâm nhé!”

Vương Xung mỉm cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: C46: Sau đó


Sau đó.

Cả nhóm ra khỏi Xuyên Tương Các rồi đi tới bãi đỗ xe ở bên ngoài.

Lâm Phong vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho em gái Tiểu Dao.

“Anh hai, anh có ổn không? Anh không sao chứ?”

Cuộc gọi vừa kết nối, Lâm Vân Dao đã hết sức lo lắng hỏi.

“Chuyện giải quyết xong rồi! Nhưng bây giờ anh phải ra ngoài làm chút việc, có thể tối nay mới về! Anh mới chuyển cho em ba vạn, em với Tiểu Khả đi dạo phố mua mấy bộ đồ đẹp đi, đừng tiếc tiền nhé.”

“Dạ, anh hai... Vậy anh phải chú ý an toàn nha! Nhớ về nhà sớm đấy.”

“Anh biết rồi!”

Lâm Phong cúp máy một cách rất nhẹ nhàng.

Nhìn thấy cảnh này, Vương Xung ở bên cạnh tỏ ra ngạc nhiên.

Cậu nhóc này tốt với em gái mình thật!

“Cậu em Lâm, người cậu mới gọi là em gái ruột của cậu hả?”

Vương Xung cười hỏi.


“Đúng vậy!”

Lâm Phong hờ hững gật đầu.

“Cậu tốt với em mình thật đó!”

Vương Xung nói tiếp.

Lâm Phong nhìn lướt qua Vương Xung, không trả lời mà leo thẳng lên chiếc xe Hummer đen.

Vương Xung nhìn theo bóng lưng của Lâm Phong, mắt hơi nheo lại.

Với tư cách là một ông trùm, tất nhiên ông ta phải cân nhắc cẩn thận và toàn diện về một vấn đề nào đó!

Nếu Lâm Phong có thể giúp ông ta giải quyết vụ xác chết vùng dậy, ông ta phải nắm chặt Lâm Phong trong tay để anh làm việc cho mình!

Về phần nắm như thế nào?

€ó lẽ ông ta có thể bắt đầu từ cô em gái!

Tổng cộng tám chiếc Hummer tạo thành một đoàn xe đen đi đến núi Thái Hồ ở phía đông thành phố Kim Lăng.

Vì vấn đề kẹt xe trong khu vực nội thành, quãng đường hơn năm mươi cây số mà đoàn xe đi hơn một tiếng mới đến nơi!

Lúc này đã hơn bốn giờ chiều!


Mặt trời đã dần lặn về ngọn núi phía tây, ráng mây đỏ rực trôi lơ lửng khắp. bầu trời.

Trên con đường lát sỏi nhỏ, hoàng hôn chiếu xiên làm ánh lên bóng đoàn xe dài dằng dặc, kết hợp với hai ba cây dương cổ thụ ven đường tạo nên cảm giác cô đơn.

“Cậu em Lâm, đã đến công trường, chúng ta xuống xe được rồi!”

Đợi sau khi xe dừng hẳn, Vương Xung lập tức nhỏ giọng nói.

Có thể thấy sau khi đến công trường, nét mặt của Vương Xung có vẻ hơi căng thẳng, không còn dáng vẻ cười nói vui vẻ như vừa rồi.

Lâm Phong gật đầu, mở cửa xuống xe.

Lọt vào mắt là một căn nhà hai tầng với mái nhà màu xanh, tường trắng, một căn nhà đơn giản điển hình ở công trường!

Có khoảng hơn năm trăm căn nhà như thế. Nếu tính bốn người sống chung một căn thì nghĩa là có hơn hai nghìn người! Đối với một công trường, quy mô này đã có thể coi như khá lớn!

Ngoài ra còn có một số vật liệu được chất gọn gàng cách đó không xa, mấy công nhân đội mũ vàng đang làm công việc bốc vác trong trạng thái lơ đãng.

“Cậu em Lâm, cậu thấy sao?” Vương Xung thận trọng hỏi.

“Quy mô công trường cũng không nhỏ, chẳng qua phong thuỷ ở đây có vẻ không tốt cho lắm.”

Lâm Phong lắc đầu.

“Không thể nào! Phong thuỷ nơi này đã được thầy xem rồi! Chắc chắn cực kỳ tốt, nếu phong thuỷ không tốt thì trường đại học Kim Lăng đã không định xây trường ở đây rồi!”

Vương Xung lập tức bác bỏ lời của Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn lướt qua Vương Xung, sau đó chỉ vào hai cái cây bên bờ suối ở phía xa, hỏi:

“Ông biết đó là cây gì không?”

“Cây liễu thôi mà!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: C47: Đúng lúc này


Vương Xung trả lời bằng giọng đương nhiên.

“Nếu biết đó là cây liễu, vậy ông không thấy lạ chút nào sao? Cây liễu thuộc âm, sinh trưởng nhờ nước! Hai cây liễu có đường kính rộng chừng một mét mọc. hai bên bờ suối ở trên ngọn núi này, ông lại cảm thấy bình thường ư?”

Lâm Phong cười khẩy một tiếng.

Vương Xung nghe vậy thì ngơ ngẩn.

Nghe được lời nhắc nhở ấy, ông ta cũng cảm thấy hơi sai sai.

Một cây liễu bình thường có đường kính thân từ ba đến bốn mươi centimet đã tốt lắm rồi, nhưng trên ngọn núi này lại có cây liễu to đến mức ấy?

“Người ta có câu khí gặp gió sẽ tan, gặp nước sẽ dừng, gặp núi sẽ kẹt!”

“Ông nhìn đi, hai cây liễu này mọc sừng sững đăng trước ngọn núi, được âm khí thấm vào nên vừa thô vừa to!”

“Tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn, ngọn núi này cao mấy trăm mét nhưng lại bị chia thành hai nửa, song trụ chọc trời, năng khó chiếu vào! Buổi tối sương mù làm †ăng thêm độ ẩm, vừa âm u vừa ẩm ướt! Từ đó tạo thành bố cục tàng âm trên núi!”

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, công nhận phong thuỷ ở nơi này cũng khá tốt! Nhưng đó là với ma quỷ thôi! Còn với con người ấy hả... Ha ha, thì lại là một nơi tốt để nuôi dưỡng thi thể, chôn ở đây chắc khoảng mấy chục năm nữa sẽ có thể biến thành cương thi đấy.”

Lâm Phong thản nhiên nói.


“Tí tách!”. Truyện Quan Trường

Nghe thấy mấy câu ngắn ngủi này, trên trán Vương Xung đã dần dần toát mồ hôi lạnh!

Chẳng lẽ phong thuỷ ở đây thật sự có vấn đề?

Nhưng tại sao lúc trước ông thầy phong thuỷ kia không phát hiện? “Cậu... Cậu em Lâm, vậy cậu nghĩ bây giờ phải làm thế nào?” Vương Xung hồi hộp hỏi.

“Tôi cho ông hai lựa chọn, một là chặt hai cây liễu này, sau đó san bằng hai ngọn núi này, để cho âm khí ở đây tan đi hết là sẽ ổn.”

“Không được! Chặt hai cây liễu này thì dễ giải quyết lắm! Nhưng núi Thái Hồ là thăng cảnh rừng quốc gia cấp 5A, không thể cho nổ được! Cậu em Lâm, cậu nói cho tôi biết lựa chọn thứ hai đi thì hơn!”

Vương Xung nhíu mày đáp.

“Lựa chọn thứ hai là các ông chọn công trường khác! Tôi có thể giúp ông chọn một chỗ tốt, bảo đảm ông sẽ mưa thuận gió hoà, bình bình an an.”

Lâm Phong trả lời. Vương Xung nghe vậy bèn cười khổ, nói:

“Cậu em Lâm, cậu cũng thấy rồi đấy! Dự án này sắp hoàn thành rồi, nếu bây giờ đổi địa điểm thì sẽ bị lỗ hơn một tỷ! Còn cách nào khác không?”

“Vừa muốn có tiền vừa muốn giữ mạng! Chuyện tốt trên thế giới này đều bị ông chiếm hết cải”

Lâm Phong cười khẩy. Nghe vậy, Vương Xung gượng cười một tiếng, nhất thời không biết phải nói gì!

Mặc dù ông ta rất giàu, nhưng nhoáng cái bay mất một tỷ thì ông ta cũng xót lắm chứ!

Đúng lúc này.

Một nhóm người đội mũ bảo hộ màu đỏ đang ởi tới từ cách đó không xa.

Lâm Phong cũng biết đôi chút về ý nghĩa của các loại mũ bảo hộ công trình.

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Mũ bảo hộ màu đỏ dành cho người quản lý dự án, mũ bảo hộ vàng dành cho. công nhân bình thường, mũ bảo hộ trắng dành cho cán bộ quản lý và giám sát viên, còn mũ bảo hộ xanh lam dành cho nhân viên phụ trách an toàn hoặc nhân viên chuyên về lĩnh vực nào đó.

Những người này đều đội mũ bảo hộ màu đỏ, rõ ràng là người quản lý của dự án này.

“Đại ca!”

Người đàn ông trung niên đi đầu bước tới trước mặt Vương Xung, cung kính chào hỏi.

“Ừm”

Vương Xung gật đầu, sau đó cười giới thiệu với Lâm Phong:

“Cậu em Lâm, đây là Trương Bân! Cậu ấy là người quản lý dự án này, và cũng là tướng tài đắc lực dưới tay tôi!”

Cậu em Lâm?

Trương Bân ngạc nhiên nhìn Lâm Phong.

Ông ta biết tính nết của đại ca nhà mình, có thể được gọi là cậu em thì chắc chắn có chỗ hơn người!

Nghĩ đến những chuyện kỳ quái xảy ra gần đây, Trương Bân lập tức hiểu, bèn cười nói:

“Chắc đây là vị cao nhân ban cho lá bùa kia nhỉ? Tôi là Trương Bân, nếu cậu không chê thì cứ gọi tôi một tiếng Bân Tử là được!

Lâm Phong gật đầu đáp: “Tôi chưa đến trình cao nhân đâu, chỉ là một người bình thường thôi!”


“Ha ha... Tôi nghe nói người có tài ắt sẽ khiêm tốn từ lâu rồi, hôm nay được gặp mới biết quả đúng như thết”

Trương Bân cười đáp. Lâm Phong nghe vậy cũng không đáp lại nữa.

Nếu Trương Bân đã có thể quản lý một dự án lớn thế này thì đương nhiên phải có bản lĩnh ăn khôn nói khéo, có điều không liên quan tới ông ta lắm!

“Tôi đi loanh quanh ngọn núi này xem sao.” Lâm Phong nhìn sang Vương Xung.

“Để tôi đi với cậu!”

Vương Xung vội lên tiếng.

“Không cần! Ông đi theo sau tôi sẽ bất tiện hơn thôi, tôi sẽ quay lại trước khi trời tối.”

Lâm Phong lắc đầu, sau đó đi nhanh ra ngoài.

Anh cũng không giấu giếm gì cả.

Chỉ sau vài cú bật nhảy, anh đã biến mất trong núi rừng rộng lớn. Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của tất cả mọi người ở đây đều co lại!

Tốc độ nhanh quá!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: C48: Cút mọe đi


"Đại ca, người này không đơn giản! Đã vậy tốc độ còn quá nhanh, chắc chắn là một võ giả! Anh tìm đâu ra vậy?"

Trương Bân vô cùng cảnh giác nói.

"Bân Tử, cậu nói cậu ta là một võ giả á?"

Vương Xung nhíu mày hỏi.

"Đúng thế! Chắc chắn là võ giả! Người bình thường cho dù có mạnh đến đâu đi nữa thì tốc độ cũng không thể nào nhanh như vậy được! Chỉ có võ giả tu luyện nội lực thì mới có thể đạt được tới trình độ như cậu ta!"

Trương Bẩn gật đầu khẳng định.

Lúc này, Tiểu Long đứng trong đám người cũng không nhịn được mà nói:

"Đại ca, điều lúc trước em nói với anh trong điện thoại đều là sự thật! Tên Lâm Phong này thực sự có thể bay! Em tận mắt thấy cậu tay vèo một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi."

"Cút mọe đi! Tôi nhức đầu quá đấy, cậu có thể thôi đi được chưa đấy?"


Vương Xung không vui nói.

"Tiểu Long, chắc chắn là cậu hoa mắt rồi! Cho dù là võ giả thì cũng không thể biết bay được! Cậu biết bay có nghĩa là như thế nào không? Về sau đừng nói nhảm nữa!"

Trương Bân cũng dùng giọng điệu nghiêm túc nói.

Ngày hôm qua sau khi trở lại, Tiểu Long vẫn luôn nói với mọi người về chuyện nhìn thấy người biết bay.

Nhưng sao mọi người có thể tin được chứ? Nếu tin thì đúng là bệnh nặng quá rồi!

Tiểu Long thấy không ai chịu tin mình thì không khỏi bĩu môi, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi bản thân!

Lẽ nào lúc đó anh ta thực sự hoa mắt rồi sao?

"Rốt cuộc Lâm Phong này là ai? Vừa biết chế bùa, biết phong thủy! Bây giờ lại còn là một võ giả..."


Vương Xung tự lẩm bẩm. Về việc võ giả, đương nhiên ông ta cũng biết một chút! Đại Hạ mênh mông năm ngàn năm!

Trong dòng sông dài của thời gian, sẽ luôn có một số thứ được truyền thừa mà không muốn cho ai biết!

Võ giả chính là một trong số đó!

Con đường võ đạo, hội tụ tam hoa đỉnh cao, khí nguyên quy về một, tu luyện ra nội lực, có thể tách đá cắt sắt không phải nói đùa!

Có điều trước giờ Vương Xung cũng chỉ được nghe nói về những thứ này mà thôi!

Ông ta cũng không rõ một võ giả thật sự sẽ lợi hại đến mức nào!

Chỉ biết trong một số danh gia vọng tộc sẽ luôn có một vài võ giả đang âm thầm ngủ đông núp trong bóng tôi.

"Đại ca, đây chính là một cơ hội! Bang Thanh Long của chúng ta bây giờ đã phát triển đến điểm nghẽn rồi, nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì nhất định phải kiếm võ giả để che chở!"

"Hơn nữa mấy ngày nay có một số vấn đề không yên ổn, em nghỉ là chuyện không đơn giản như vậy! Rất có thể là có người muốn ra tay với chúng ta."

Trương Bân hạ giọng nói. Vương Xung gật đầu. Đương nhiên là ông ta cũng hiểu lý lẽ này!

Đây cũng là lý do vì sao sau khi nhìn thấy Lâm Phong ông ta lại biểu hiện nhiệt tình như vậy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: C49: Phía bên kia


Mặc kệ Lâm Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta thế nào thì ông ta cũng chỉ cười trừ cho qua.

Nếu là kẻ khác dám tỏ thái độ như vậy với ông ta thì không biết cỏ trên mộ người đó đã mọc cao đến mức nào rồi!

Phía bên kia, sau khi Lâm Phong rời khỏi bộ phận dự án thì đã đi thẳng lên đỉnh núi Thái Hồ.

Đứng trên ngọn núi cao mấy trăm mét nhìn xuống, toàn bộ cảnh quan núi Thái Hồ đều dễ dàng thu gọn vào trong tầm mắt.

Cây cổ thụ sum suê, đường thủy giao nhau uốn lượn tựa như rồng rắn.

"Kỳ lạ thật đấy! Núi Thái Hồ nối liền thành phố Kim Lăng với núi Tử Kim, nằm ở phần đuôi của long mạch, sao lại có thể tạo thành bố cục tàng âm chứ?"

Lâm Phong khoanh tay trước ngực, tay phải xoa cằm như có điều suy nghĩ. Đúng lúc này, một mảnh đất đã thu hút sự chú ý của anh!

Mảnh đất này nằm ở rìa của bố cục tàng âm, là nơi ánh mặt trời khó chiếu tới, âm khí nồng đậm không tiêu tan, cực kỳ bắt mắt.

"Trong nước có long châu, trong núi có đá âm dương, lẽ nào chỗ này còn có đá cực âm sao?”


Trong mắt Lâm Phong hiện lên một ngọn lửa nóng bỏng. Đá âm dương là gì á?

Chính là, mặt trước của núi hướng về phía mặt trời mọc, mặt sau của núi hướng về phía bóng râm.

Khi dương khí ở mặt trước đạt đến mức độ nhất định thì sẽ hình thành một viên đá tên là đá cực dương.

Mà khi âm khí ở mặt sau đạt đến mức độ nhất thì thì cũng sẽ tụ về một chỗ, sau đó hình thành một loại đá tên là đá cực âm!

Loại đá âm dương này chính là bảo vật được coi như là hiếm có ở trong giới tu chân!

Chủ yếu là dùng để tôi luyện thân thể! Sau khi được tôi luyện bởi đá cực âm thì tinh thần và thể xác sẽ hình thành khả năng kháng lạnh, và sau khi được tôi luyện bởi đá cực dương thì sẽ hình

thành khẳng năng kháng nhiệt!

Trước đây, lão già từng tìm kiếm đá âm dương cực để tôi luyện thân thể cho. anh, đáng tiếc cuối cùng tìm mấy trăm ngọn núi cũng đều không tìm thấy!

Không ngờ tới hôm nay lại trùng hợp gặp được nó! Đúng là một cơ hội bất ngờ, tuyệt vời đến mức khó tải


Nghĩ tới đây, Lâm Phong nhảy vụt một cái xuống vách đá cao hơn 100 mét!

Sau vài cú nhảy nữa, anh đã đi đến trước một hang động tối tăm! Trong hang động không có một chút ánh sáng nào, sâu thẳm đến đáng sợ!

Trừ cái đó ra, còn có một luồng gió âm nồng đậm thổi tới khiến người ta phải rùng mình.

€ó thể nói, nếu một người bình thường đứng ở đây thì chắc chắn sẽ sợ đến nhữn người, không chút do dự mà quay đầu bỏ chạy!

Nhưng trong mắt Lâm Phong lại lóe lên tia sáng, anh sải bước tiến vào trong!

Nhìn tình hình này, xem ra tám chín mươi phần trăm là đá cực âm sẽ có ở đây!

Mà có được viên đá cực âm này, anh có thể dựa vào khí cực âm để tôi luyện thân thể, bước vào cảnh giới Nguyên Anh mà đã lâu rồi anh không thể bước vào.

Lâm Phong càng đi vào sâu thì âm khí trong hang động lại càng nặng! Nhiệt độ chợt hạ xuống, gần như đã chạm đến ngưỡng -10 độ.

Trên bề mặt vách núi hình thành một lớp băng sương mỏng manh tỏa ra hơi lạnh.

Trừ cái đó ra, trên mặt đất còn có thể tùy ý thấy được một vài đầu lâu xương xẩu của những sinh vật vô danh.

Có rất nhiều bộ xương khô đã chết từ nhiều năm về trước, cũng có một vài đầu xương còn dính một ít tơ máu tươi, hiển nhiên là chỉ mới xuất hiện không lâu!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: C50: Cái quần đùi gì thế


"Lẽ nào còn có sinh vật nào đó ở trong này?”

Lâm Phong vừa nghĩ như vậy thì bước chân không khỏi tăng nhanh hơn rất nhiều!

Tuy bên trong động bao trùm bởi bóng tối, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, nhưng đối với anh cũng không khác ban ngày là mấy.

Rất nhanh Lâm Phong đã đến chỗ sâu nhất bên trong hang động.

Một không gian khoảng bảy tám chục mét vuông xuất hiện trước mắt anh. Không gian vô cùng rộng rãi.

Mà ở chính giữa không gian ấy có một tảng đá khổng lồ.

Đá có màu xanh đậm, ngay bên trên còn có một vết lõm đường kính khoảng sáu bảy cm.

Lâm Phong bước tới gần nhíu mày. Xét theo hơi thở còn vương lại, vết lõm này hẳn là nơi sản sinh ra đá cực âm, nhưng hiện tại không thấy đá cực âm ở đây. Có vẻ như đã bị người khác nhanh chân đến trước rồi.

Sau đó Lâm Phong lại kiểm tra xung quanh hang động một phen, cũng không phát hiện ra điểm nào khác lạ.

"Không ngờ lại là một niềm vui hão! Thôi vậy... Đôi khi số mình có thì có, còn không có được thì cũng không nên cưỡng ép!”


Lâm Phong lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc này, trong không gian tối đen bỗng vang lên tiếng "Đùng đùng đùng"

Tiếng động rất khẽ khàng, nhưng dưới hoàn cảnh yên lặng như này lại trở nên cực kỳ rõ ràng.

Có phòng tối!

Trong lòng Lâm Phong hơi động.

Anh đi dò theo tiếng động, phát hiện âm thanh phát ra từ bên trong một bức tường. ngôn tình hoàn

Lâm Phong khồng hề do dự mà bổ thẳng một kiếm xuống.

"Âm!"

Tiếng tường đổ ầm ầm vang lên, một căn phòng tối tăm hiện ra.


Bên trong phòng tối có một viên dạ minh châu đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Còn có một cái giường gỗ, trên giường vậy mà có một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi.

Thiếu nữ mặc váy trắng, đi tất đen, đeo hai cái tai thỏ, làn da trắng như tuyết, ngũ quan nhỏ nhắn xinh xắn, cảm giác thanh tú lại mang theo một chút gợi cảm!

Nhưng mà, một cô gái xinh đẹp như vậy, lúc này trên mặt lại tràn ngập hoảng sợ, nước mắt rơi như mưa.

Cô ấy cuộn tròn người thành một quả bóng, vô cùng sợ hãi nhìn Lâm Phong. Lâm Phong cũng hơi ngơ ngác.

Cái quần đùi gì thế?

Chuyện này là như nào?

Một nơi âm thịnh dương suy, không dấu chân người như thế này, sao lại có thể có một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở đây chứ?

Hơn nữa người đẹp này còn mặc trang phục gợi cảm, hiển nhiên không phải là một lão quái vật đang bế quan tu hành gì cả.

"Cô là ai? Tại sao lại ở đây?"

Lâm Phong tiến về phía trước, nhìn thiếu nữ nhíu mày hỏi. "Không phải... Không phải là anh bắt tôi tới đây sao?" Thiếu nữ làm bộ đáng thương hỏi.

"Đương nhiên là không phải rồi!"

Lâm Phong đáp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: C51: Tôi tên giang tịch ninh


Thiếu nữ thấp giọng nói:

"Tôi tên Giang Tịch Ninh, là sinh viên năm nhất của đại học Kim Lăng! Tối qua tôi đến quán net chơi game, suýt chút nữa thì Mega Ki..."

"Đừng nói nhảm nữa, nói vào trọng điểm đi!" Lâm Phong nhíu mày.

Giang Tịch Ninh ấm ức bĩu môi, trong mắt lại như có nước mắt đang trực trào. ra.

Lâm Phong thực sự cạn lời luôn rồi. Chuyện này là thế nào?

Rõ ràng bản thân anh đến đây tìm cơ duyên, sao lại gặp phải rắc rối lớn thế này!

Nhưng khi nhìn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của cô nhóc cũng trạc tuổi Tiểu Dao này thì cuối cùng anh cũng thấy hơi mềm lòng.

"Được rồi được rồi, cô nói tiếp đi!" Lâm Phong nói. Giang Tịch Ninh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tiếp tục nói:

"Lúc đó, tôi chỉ thiếu một mạng nữa là Mega Kil rồi! Kết quả không hiểu tại sao lại hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì đã xuất hiện ở nơi này."

"Anh trai à, anh có phải là do ba tôi phái tới cứu tôi không?” "Không phải! Tôi là đi ngang qua."

Lâm Phong không vui nói.


"Đại ca à, vậy anh có thể mau cứu tôi ra được không?" Lâm Phong suy tư một chút rồi gật đầu nói:. truyện đam mỹ

"Có thể, nhưng cô phải trả công cho tôi."

Giang Tịch Ninh nghe vậy thì hơi sửng sốt, rồi lại yếu ớt nói: "Anh trai à, tiền tiêu vặt của tôi không nhiều lắm."

"Vậy xin lỗi, không có tiền thì tôi sẽ làm việc không công! Cô cứ ở đây chờ ba cô tới cứu cô đi!"

"Nhưng trong thẻ tôi có hơn một nghìn vạn, tất cả đều cho anh cả đấy, anh có thể cứu tôi được không?"

"Hơn một nghìn vạn? Chút tiền ít ỏi này, tôi khó mà làm gì được cho cô đấy!" Lâm Phong phản bác theo bản năng.

Nhưng rất nhanh anh đã kịp phản ứng lại, khó tin hỏi:

"Bao, bao nhiêu cơ?”

"Chỉ có 1320 vạn thôi."

Lâm Phong liếc mắt nhìn Giang Tịch Ninh thật sâu một cái.

Tiền tiêu vặt hơn một nghìn vạn?


Xem ra thân phận của cô gái này không đơn giản! Không chừng bị bắt đến đây cũng là vì có ẩn tình gì đó!

Có điều anh cũng không quan tâm lắm, hơn nghìn vạn cũng đủ để anh ra tay rồi!

Hơn nữa anh nghi việc này có liên quan gì đó đến chuyện của Vương Xung. "Được! Vậy cô đi theo đằng sau tôi, tôi mang cô ra ngoài." Lâm Phong nói.

Giang Tịch Ninh nghe vậy thì thở dài một hơi, khẽ vỗ lên bộ ngực lớn của mình, sau đó leo xuống khỏi giường rồi đi về phía Lâm Phong.

Nhưng vừa mới đi được hai bước, ánh mắt của cô ta đã trừng lớn, vẻ mặt hoảng sợ chỉ vào phía sau Lâm Phong.

"Đại... Đại ca, anh nhìn phía sau anh."

Thật ra không cần Giang Tịch Ninh nói, Lâm Phong cũng đã cảm nhận được rồi.

Anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tám gương mặt dữ tợn, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối quái đản, đang mở to đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào anh.

"Cương thi?"

Lâm Phong nhíu mày, sau đó lại lắc đầu.

"Cũng không tính là cương thi, chỉ có thể coi là hành thi* mà thôi! *hành thi: xác chết biết đi

€ó một sự khác biệt cơ bản giữa cương thi và hành thi!

Thân thể không thối, không dễ bị thương, sức lực lại vô cùng mạnh mẽ, đó chính là cương thi.

Mà hành thi nhiều lắm cũng chỉ có thể đi lại mà thôi, khoảng cách chênh lệch giữa chúng quá lớn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: C52: Anh trai à


"Xem ra đây chính là tám công nhân xác chết vùng dậy trong lời của Vương Xung! Không ngờ lại xuất hiện ở đây."

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng.

"Anh trai à, tám người này xấu quá! Chắc chắn là kẻ xấu đến bắt tôi."

Giang Tịch Ninh trốn đằng sau Lâm Phong, vẻ mặt sợ hãi nói.

"Logic của cô kiểu gì thế, dáng vẻ xấu thì chắc chắn là kẻ xấu sao?"

"Lẽ nào không đúng ạ?”

"Đương nhiên không phải rồi! Thân thể, vóc dáng là do ba mẹ ban cho, đây là trời sinh! Dung mạo và phẩm chất chả có tí liên quan nào cả! Hơn nữa tám tên trước mắt này cũng không phải là người!"

Lâm Phong chăm chú phổ cập khoa học cho cô nhóc.

"Không phải người, vậy đó là gì?"

"Là hành thi!"


"Hành thi là cái gì? Bộ dáng xấu như vậy cũng được gọi là hành thi á?"

Lâm Phong từ bỏ trò chuyện thêm. Đúng là đàn gảy tai trâu.

Đúng lúc này, tám hành thi rống giận vọt tới, chúng trợn mắt nhe răng, dữ tợn hung ác.

"AII" Giang Tịch Ninh sợ hãi dùng tay che mắt. Nhưng rất nhanh tất cả đã bình thường trở lại.

Cô ta cẩn trọng bỏ tay ra, phát hiện tám hành thi ấy vậy mà lại không thấy đâu nữa, trên mặt đất mờ tối lại dày đặc chằng chịt vô số mảnh thịt nhỏ.

"Ơ... Hành thi đâu?”

Giang Tịch Ninh vô cùng khó hiểu hỏi. "Nát rồi!"

"Hả? Ngủ á?"

Lâm Phong phát hiện giữa mình và cô nhóc này có sự khác biệt về khoảng cách thế hệ, thế nên anh không nói nhảm nữa mà tiến lên lấy dạ minh châu đi, sau đó đi ra khỏi hang động.

Giang Tịch Ninh liếc mắt nhìn xung quanh, thân thể không khỏi rùng mình một cái, sau đó vội vàng đi theo.


Sau khi hai người rời đi không lâu. Bên trong hang động có một ông già tóc bạc bước vào.

Lão già nhìn tình cảnh bên trong, trên khuôn mặt già nua âm trầm đến mức suýt chút nữa nhỏ thành nước rồi!

Ông ta chỉ mới đi ra ngoài làm chút chuyện thôi mà quay về đã bị người ta phá †ổ.

"Tám hành thi mình để lại vậy mà đều bị đánh nát thành từng mảnh nhỏ, lẽ nào là có võ giả Huyền kỳ ra tay."

"Không có gì bất ngờ xảy ra thì hản là nhà họ Giang phái người tới cứu con nhóc kia! Không ngờ lại có thể tìm đến nơi này, nhà họ Giang này cũng có chút bản lĩnh đấy!"

Lão già thâm trầm nói:

"Nhà họ Giang, chuyện sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu!"

Trước khi mặt trời lặn, Lâm Phong đã mang theo Giang Tịch Ninh về tới chân núi khu vực dự án.

Dọc theo đường đi, Giang Tịch Ninh ríu ra ríu rít không ngừng, nhiều lần nói lời khiến người ta kinh ngạc, mạch não lại càng kỳ lạ hơn.

Lâm Phong nhức đầu không thôi.

Anh cảm thấy tính cách của cô nhóc này có hơi giống với Lý Tiểu Khả, nếu hai người họ ở cùng một chỗ thì chắc chắn sẽ rất hợp với nhau.

Đám người Vương Xung vẫn đang đứng ở trước cửa hạng mục lo lắng chờ đợi, bây giờ nhìn thấy Lâm Phong trở về thì trong lòng không khỏi thở dài một hơi, vội vàng tiến lên nghênh đón.

"Cậu Lâm, cuối cùng cậu cũng trở về!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: C53: Cảm ơn chú


Nói xong, ông ta lại nhìn về phía Giang Tịch Ninh, chỉ cảm thấy cô nhóc này xinh đẹp gợi cảm, hơn nữa còn cảm thấy hơi quen mắt.

"Cậu Lâm, vị này là?". 𝒯ìm‎ 𝙩r𝒖𝘆ện‎ ha𝘆‎ 𝙩ại‎ _‎ 𝙩‎ r‎ 𝒖‎ m‎ 𝙩‎ r‎ 𝒖‎ 𝘆‎ e‎ n﹒vn‎ ‎ _

Không đợi Lâm Phong đáp lời, Giang Tịch Ninh đã tự giới thiệu bản thân: "Chào chú, tôi tên Giang Tịch Ninh, xin chỉ bảo nhiều hơn."

"Ồ, xin chào xin chào."

Vương Xung mỉm cười.

Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt ông ta đã cứng ngắc lại.

Không biết là nghĩ tới điều gì, vẻ mặt ông ta lập tức khiếp sợ nhìn cô nhóc trước mắt.

"Lẽ nào cô chính là Giang Tịch Ninh, công chúa nhỏ của nhà họ Giang?”

"Chú biết tôi sao?”

Giang Tịch Ninh tò mò hỏi.


Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, ánh mắt Vương Xung vừa kinh ngạc. lại vừa mang theo một chút hưng phấn.

"Nào chỉ là biết! Tối qua cô mất tích, bây giờ người trong nhà đều đang tìm cô đến điên lên luôn rồi!"

Vương Xung lại nhìn về phía Lâm Phong, kỳ quái hỏi:

"Cậu Lâm, sao cậu lại ở cùng một chỗ với cô Giang?"

"Cô ấy bị người ta bắt tóc, tôi vô tình đã cứu được!"

Lâm Phong đáp lời.

"Hóa ra là vậy! Cậu Lâm à, lần này cậu gặp vận may lớn rồi!" Vương Xung kích động vỗ vai Lâm Phong.

Lâm Phong lại im lặng.

Nhìn phản ứng của Vương Xung, không khó để nhận ra thân phận của cô nhóc này còn kinh người hơn trong tưởng tượng của anh!

Nhà họ Giang? Rất lợi hại nhỉ?


Sau khi Lâm Phong suy nghĩ trong lòng không có kết quả gì, nên anh cũng lười nghĩ tiếp.

"Cậu Lâm, cậu chờ một chút!"

Vương Xung hưng phấn đi sang một góc lấy điện thoại ra bấm gọi một cuộc điện thoại, rất rõ ràng là đang thông báo cho người của nhà họ Giang.

Sau khi nói vài lời xong Vương Xung liền cúp điện thoại đi tới, nói:

"Cô Giang, tôi đã thông báo cho người nhà của cô rồi, không lâu nữa là họ sẽ phái người tới đón cô!"

"Cảm ơn chú!"

Giang Tịch Ninh vừa cười vừa nói.

Lúc này Lâm Phong từ tốn nói:

"Như vậy là đã an toàn rồi! Vậy cũng là lúc cô nên thực hiện lời vừa hứa đi. Tôi cho cô số tài khoản, cô chuyển cho tôi một nghìn ba trăm vạn là được rồi."

"Anh trai! Bây giờ tôi không có điện thoại ở đây, cũng không có cách nào. chuyển khoản được cho anh! Anh chờ lát nữa người nhà của tôi tới, tôi có thể nhờ họ đưa cho anh được không?”

Giang Tịch Ninh nhỏ giọng nói.

"Cũng được!"

Lâm Phong gật đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: C54: Ông đang nghi ngờ tôi


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Rất nhanh, sắc trời đã tối lại. Bóng đêm mờ mịt, đất trời u ám.

Trong núi đưa tay không nhìn thấy năm ngón, chỉ có ánh đèn lóe ra từ khu vực hạng mục, mang đến một chút hơi thở ấm áp cho ngọn núi to lớn tĩnh mịch này.

Khoảng chừng bảy giờ tối.

Người của nhà họ Giang lái một chiếc xe việt dã đi vào trong khu vực hạng mục.

Có ba người bước từ trên xe xuống. Một người đàn ông mặc bộ đồ thời đường, và hai vệ sĩ mặc đồ đen. "Chú Dương!"

Nhìn thấy người đàn ông trung niên, Giang Tịch Ninh lập tức hưng phấn chạy tới, khoác lên tay của ông ta.

"Bà cô của tôi ơi, tôi nói cô nửa đêm lại chạy tới quán net làm gì hả! Ông chủ lo lắng sắp chết rồi kia kìal"

Dương Thiên Bảo nhìn thấy cô chủ nhỏ không gặp vấn đề gì thì cũng thở dài một hơi.


"Cháu cũng không biết là sẽ gặp phải chuyện như vậy mài!" "Chú Dương, chính là anh trai này đã cứu cháu! Cháu đã đồng ý trả cho anh ấy một nghìn ba trăm vạn tiền công rồi, chú mau chuyển khoản cho anh ấy giúp cháu với!"

Dương Thiên Bảo nghe vậy thì đưa mắt nhìn về phía Lâm Phong, đôi mắt hơi nheo lại.

Tối qua cô chủ mất tích lúc nửa đêm, đến đêm nay đã được người ta dễ dàng cứu ra, hơn nữa còn đòi tiền công hơn nghìn vạn, chuyện này khiến ông ta khó có thể không liên tưởng.

"Anh bạn trẻ, cậu tên gì? Cậu cứu cô chủ của chúng tôi từ đâu ra?"

Dương Thiên Bảo lên tiếng hỏi.

"Chuyện này ông không cần hỏi, chỉ cần đưa tiền cho tôi là được!"

Lâm Phong từ tốn nói.

Mặc dù khí chất của Dương Thiên Bảo trầm ổn, bước đi nhẹ như gió, vừa nhìn đã biết là một người được tu luyện, thế nhưng ở trong mắt anh vẫn quá là yếu, không thể khơi dậy quá nhiều hứng thú đối với anh.

"Ha ha... Cậu cứu cô chủ của chúng tôi, ân tình này nhất định phải báo đáp! Có điều chuyện này vẫn phải nói rõ ràng, cậu nói xem?"

Dương Thiển Bảo khẽ cười một tiếng. Lâm Phong nghe vậy thì nhíu mày không trả lời.

Vương Xung đứng bên cạnh nhận thấy có điều gì đó không đúng, ông ta vội vàng cười nói:

"Anh Dương, đây là bạn tốt của tôi. Vừa rồi chính là tôi đã gọi điện thông báo. với anh."

"Tôi biết ông! Chủ tịch Tập đoàn xây dựng Thanh Long, bang chủ bang Thanh Long! Cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Thanh Long! Có điều ông phải biết rằng, có một số việc không thể chen miệng vào!"


Vẻ mặt Dương Thiên Bảo thờ ơ.

Vương Xung nghe vậy thì sắc mặt lập tức khó coi, không ngờ Dương Thiên Bảo lại không nể mặt mình như vậy.

"Nói đi, rốt cuộc cậu cứu cô chủ nhà tôi ra thế nào? Lúc đó ngoài cậu ra thì còn có ai ở đó nữa?"

Dương Thiên Bảo tiếp tục nhìn Lâm Phong hỏi.

"Ông đang nghi ngờ tôi?"

"Anh bạn trẻ, tôi có thể nghỉ ngờ gì cậu chứ? Hay nói là cậu đang chột dạ?” Dương Thiên Bảo cười lạnh một tiếng.

Giang Tịch Ninh không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, cô ta lập tức giải thích:

"Chú Dương, chắc chắn là chú hiểu lầm rồi! Một trăm phần trăm là anh trai này đã cứu cháu! Chú mau chuyển tiền cho người ta đi!"

"Cô chủ, thế giới này không đơn giản như cô nghĩ đâu! Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, cô đứng một bên nhìn là được rồi!"


"Chú Dương, chú không thể làm ra loại chuyện lấy oán báo ơn này được!" Giang Tịch Ninh hơi tức giận nói!

Nhưng lúc này Dương Thiên Bảo không trả lời.

Ông ta sai hai vệ sĩ ngăn cô chủ lại, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Phong.

"Nếu cậu không thể cho tôi một lý do hợp lý thì tôi đây cũng chỉ có thể đưa cậu về nhà họ Giang từ từ điều tra!"

"Xin lỗi, tôi không có thời gian rảnh để điều tra cùng với các người!"

"Bây ng chỉ có hai sự lựa chọn, một là đưa tiền cho tôi, chuyện kết thúc ở đây. Hai là tôi giết chết cô chủ của các người, vậy thì không tính là cứu người!"

Lâm Phong trừng mắt, nhìn Dương Thiên Bảo rồi lại tiếp tục nói:

"Tự ông chọn đi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: C55: Chàng trai


Toàn trường đột nhiên trở nên im lặng lại.

Gương mặt Vương Xung dại ra.

Vẻ mặt Dương Thiên Bảo cũng tràn đầy kinh ngạc.

Ngay cả Giang Tịch Ninh cũng thôi giãy dụa mà khó tin nhìn Lâm Phong.

Thật lâu sau, Dương Thiên Bảo mới cười lớn thành tiếng, khinh miệt lắc đầu nói:

"Chàng trai, cậu đang đùa tôi đấy à?”

"Cho ông mười giây để lựa chọn, mạng cô chủ của các người nằm trong tay ông."

Vẻ mặt Lâm Phong bình tĩnh. Sau đó anh bắt đầu đếm ngược thời gian. "Mười!"

"Chín!"

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Phong, sắc mặt Dương Thiên Bảo chợt lạnh xuống.

Thật đúng là một thăng nhãi không biết trời cao đất rộng!

Xem ra phải dạy dỗ một chút mới được!

Ông ta chuẩn bị ra tay!


Nhưng đúng lúc này...

"Cạch!"

"Cạch!"

Trong bóng tối vô tận trước cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.

Ngay sau đó, một con chồn già với bộ râu bạc phơ từ từ đi tới trước mặt mọi người.

Con chồn dài tới một mét, trong đôi mắt đen đầy rẫy vẻ xảo quyệt của con người.

Đôi mắt tà ác của nó nhìn chằm chằm vào mọi người rồi híp mắt cười hỏi: "Các người nhìn ta xem giống người, hay là giống tiên?"

Một màn bất ngờ này khiến tất cả mọi người ở đây ngoài Lâm Phong đều sợ đến ngây người.

Vậy mà lại có một con chồn già nói tiếng người đột nhiên bước ra từ trong bóng tối hỏi mình là ai.

Không thể không nói, cảnh tượng này thực sự hơi quỷ dị! "Sao... Làm sao có thể?" Toàn thân Vương Xung đều sợ run lên.

Rõ ràng trước đây đã đánh chết một con, sao bây giờ lại xuất hiện thêm một con nữa?

"Chú Dương, chuyện này là sao?"


Giang Tịch Ninh đang trốn sau lưng Dương Thiên Bảo, trong đôi mắt tinh nghịch toát lên ba phần sợ hãi bảy phần hiếu kỳ.

Nếu chỉ có một mình cô ta thì chắc chắn là đã sợ đến phát khóc!

Nhưng dù sao ở đây có nhiều người như vậy, ngay cả chú Dương cũng ở đây nên đương nhiên trong lòng cô ta sẽ không quá sợ hãi, mà ngược lại là cảm thấy hơi tò mò.

"Một con súc sinh mà thôi, đừng lo."

Dương Thiên Bảo vô cùng bình tĩnh, ông ta tưởng là cô chủ sợ nên nhẹ giọng an ủi Giang Tịch Ninh một câu.

"Ồ"

Giang Tịch Ninh gật đầu.

Đôi mắt to tròn cũng đang lén lút liếc nhìn chồn già, tràn đầy tò mò.

€ó lẽ là chú ý đến ánh mắt của Giang Tịch Ninh nên chồn già đứa mắt nhìn về phía cô ta, đôi mắt màu xanh lục lóe lên màu sắc quỷ dị trong đêm đen, cười kỳ lạ nói:

"Gô nhóc, cô cảm thấy ta giống người, hay là giống tiên?"

"Không biết."

Giang Tịch Ninh nghe vậy thì sợ hãi lùi về sau một bước.

Lúc này Dương Thiên Bảo hừ lạnh một tiếng, đấm thẳng một quyền về phía chồn già.

"Hừi Giả thần giả quỷ!"

"Khà khà..."

Khóe miệng chồn già cười lên như người, nó hơi nghiêng người một cái, dễ dàng tránh thoát khỏi đòn tấn công của Dương Thiên Bảo!

"Trước đây từng nghe nói có một số loài động vật sống lâu có thể phát triển được trí tuệ, không ngờ hôm nay tao lại gặp phải! Đáng tiếc súc sinh suy cho cùng cũng chỉ là súc sinh! Dám chọc đến tao thì sẽ phải trả giá bằng mạng sống!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: C56: Võ giả hoàng kỳ


Dương Thiển Bảo liên tục châm biếm.

Ông ta duỗi người, dưới chân nổi lên gió lớn, năm đấm vù vù vang dội!

Trong từng chiêu thức đều tràn đầy sức mạnh.

"Rầm!"

Dương Thiên Bảo lại đấm ra một quyền, mặc dù chồn già nhanh chóng tránh thoát nhưng tảng đá dưới chân vẫn bị một quyền này đấm vỡ thành vô số mảnh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt đám người Vương Xung và Trương Bân chợt biến sắc!

Mạnh quá!

Một quyền đơn giản đã có thể dễ dàng đấm vỡ một hòn đá bê tông! Nếu đổi lại là cơ thể người thì e là lục phủ ngũ tảng cũng đều nát hết! "Đại ca, chắc chắn Dương Thiên Bảo này là một võ giả!"

Trương Bân nhỏ giọng nói với Vương Xung.

Vẻ mặt Vương Xung nghiêm túc, gật đầu.

Người có thể được cô cả của nhà họ Giang gọi là chú thì có thể là hạng người bình thường sao?


Nhưng ông ta hoàn toàn không thể ngờ được vậy mà lại là một võ giả! Vương Xung không khỏi nhìn thoáng qua Lâm Phong ở cách đó không xa. Theo như ông ta đoán thì rất có thể Lâm Phong cũng là một vị võ giải Không biết giữa hai người, ai mạnh hơn nhỉ?

"Nhìn vẻ mặt cậu Lâm bình tĩnh như thế, vậy hẳn là sẽ không kém Dương Thiên Bảo! Nhưng chắc là cũng sẽ không mạnh hơn nhiều lắm!"

Vương Xung suy đoán trong lòng.

Cùng lúc đó trận chiến giữa Dương Thiên Bảo và chồn già đã bước vào hồi gay cấn!

"Rầm!" "Ầm!"

Dương Thiên Bảo khí thế kinh người, ông ta vung hai nắm đấp, thẳng thắn thoải mái, tạo ra một cảm giác cực kỳ ngạo nghễ.

Mặt khác, chồn già lại điệu thấp hơn rất nhiều, nó chỉ hơi nghiêng người để tránh đòn công kích của Dương Thiên Bảo, trong miệng cũng chỉ thỉnh thoảng phát ra một tiếng cười khà khà.

"Cậu Lâm, cậu cho rằng ai sẽ thắng?”

Vương Xung đi đến bên cạnh Lâm Phong khẽ hỏi.

"Từ đầu đến cuối con chồn già kia đều chỉ đang vờn chơi mà thôi. Ông cảm thấy ai sẽ thắng?"

Lâm Phong nhẹ nhàng đáp lại. Giang Tịch Ninh đứng bên cạnh nghe vậy thì phản bác.

"Không thể nào! Chú Dương rất lợi hại, chú ấy chính là võ giả Hoàng kỳ đấy, có thể dùng Thất Tinh Quyền tung hoàng khắp thành phố Kim Lăng!"

"Một con súc sinh sao có thể là đối thủ của chú Dương chứ? Anh xem, con súc sinh này còn không có sức mà đánh trả! Đoán chừng một lúc nữa là sẽ bị chú Dương đánh chết thôi!"

"Võ giả Hoàng kỳ?"

Lâm Phong nhíu mày.

Người kia dạy anh thuật tu tiên, cho nên anh không rõ lắm về cảnh giới võ đạo. này.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. Đam Mỹ Cổ Đại

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


"Đúng thết Cảnh giới võ đạo chia làm bốn kỳ Thiên Địa Huyền Hoàng, mà chỉ có tu luyện ra nội kình thì mới có thể xem như là bước vào cảnh giới của võ đạo! Bây giờ chú Dương đang là võ giả Hoàng kỳ trung kỳ rồi! Chú ấy luyện kỹ năng Thất Tinh Quyền, quyền pháp này nổi tiếng về độ mạnh và cứng rắn, có thể dễ dàng phá núi cắt đá."

Vẻ mặt Giang Tịch Ninh ngạo nghễ.

"Thiên Đại Huyền Hoàng... Hoàng kỳ là cấp cao nhất sao?"

Lâm Phong tò mò hỏi.

Giang Tịch Ninh nghe vậy vẻ mặt hơi xấu hổ, nói.

"Hoàng kỳ là cấp nhập môn, sau đó là Huyền kỳ, Địa kỳ, Thiên kỳ..."

"Cũng không có gì đặc biệt ha!”

Lâm Phong thấy buồn cười.

"Anh thì biết cái gì! Anh vốn không biết bốn chữ “Võ giả Hoàng kỳ” này nặng đến mức nào! Tôi nói cho anh một ví dụ khác, anh biết giải thi đấu võ thuật lớn ở tỉnh Giang Nam chứ? Nếu chú Dương đến đó tham gia thì chắc chắn sẽ càn quét tất cả, chiếm lấy danh hiệu vô địch."

Giang Tịch Ninh kiêu ngạo nói.

Lâm Phong không trả lời, nhưng vẻ mặt Vương Xung và Trương Bân đứng bên cạnh lại cực kỳ khiếp sợ.

Giá trị của giải đấu võ thuật ở tỉnh Giang Nam cực kỳ cao, có thể càn quét toàn bộ giải đấu thì đúng là trâu bò!

Lâm Phong suy nghĩ một chút rồi từ tốn nói:


"Chú Dương của cô đúng là mạnh hơn người thường rất nhiều, nhưng vẫn còn kém xa loại yêu tinh thành tinh này nhiều!

Nhất là con chồn già này, râu ria trắng tinh, thân thể to lớn, e là có đạo hạnh cả trăm năm rồi! Chú Dương của cô không thể đánh lại được nó."

"Xem ra anh thật sự không hiểu!" Giang Tịch Ninh lắc đầu, không tính tiếp tục nhiều lời với Lâm Phong. Cô ta đưa mắt nhìn về phía trận chiến.

Lúc này chú Dương giống như thần tiên hạ phàm, đánh cho chồn già chật vật né tránh.

Tình hình như thế này thì sao có thể thua được?

Nhưng đúng lúc này,

Con chồn già kia bỗng nhiên dừng lại.

Ngay sau đó, trong đôi mắt to tròn lóe ra ánh sáng màu xanh lục.

Dưới ánh sáng màu xanh này, động tác tấn công của Dương Thiên Bảo không khỏi bị chậm lại.

Cả người như bị choáng, ngơ ngác đứng tại chỗ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: C57: Không hay rồi


"Khà khà hồn già cười tà ác, vươn móng vuốt sắc bén ra muốn moi trái tim của Dương Thiên Bảo.

"Không hay rồi!"

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hai vệ sĩ đi cùng Dương Thiên Bảo thay đổi, lập tức xông lên phía trước hỗ trợ.

Từ đó có thể thấy được, thực lực của hai vệ sĩ này cũng cực kỳ không tầm thường, bước đi trầm ổn, vung quyền mạnh mẽ!

Cho dù không phải là võ giả thì cũng không kém là bao!

Nhưng đối diện với hai bên công kích mạnh mẽ, con chồn già cũng chỉ nhẹ nhàng vung hai móng vuốt lên.

"Phụt!”

"Phụt!"

Hai tên vệ sĩ lập tức bị xẻ bụng, kêu thảm lên một tiếng rồi ngã rầm xuống đất, máu chảy đầy khắp nơi, sau khi giấy giụa vài cái thì lập tức chết đi.

Mà nhân lúc này, vẻ mặt Dương Thiên Bảo cũng lập tức tỉnh táo lại.


Nhìn chồn già gần trong gang tấc, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, vội vàng lùi lại tránh né.

Nhưng đã không còn kịp rồi!

Chồn già nhẹ nhàng vung móng vuốt lên, mặc dù không xé rách được lồ ng ngực của ông ta cũng cũng đã cắt đứt cánh tay trái của ông ta xuống.

Trong nháy mắt, lượng máu tươi lớn lập tức phun mạnh từ vết thương ra!

Nhìn thôi cũng giật mình, rùng rợn không gì sánh được!

Cơn đau do cụt tay khiến cho Dương Thiên Bảo hít sâu một hơi.

Ông ta vừa kéo dài khoảng cách vừa dùng tay phải che bả vai của mình để máu tạm thời ngừng chảy!

Sau đó vẻ mặt ông ta tràn đầy hoảng sợ nhìn con chồn già cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào mình cười quỷ dị.

Trong lòng đã loạn như cào cào.

Mê hoặc!


Mắt của con súc sinh này vậy mà lại có năng lực mê hoặc! Vừa rồi vì mình vào mắt của nó nên tinh thần mới loạn như thế.

Mà nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Vương Xung, Trương Bân lại càng thêm rợn tóc gáy.

Trong chốc lát, tình thế đã đảo ngược!

Ba người nhà họ Giang, hai người chết một người bị thương!

Móng vuốt của con súc sinh này sắc bén như vậy, thật sự là chém xương như chém bùn, ngay cả võ giả Hoàng kỳ như Dương Thiên Bảo cũng dễ dàng bị chặt đứt cánh tay.

"Chú... chú Dương! Chú không sao chứ!”

Giang Tịch Ninh lập tức lấy lại tinh thần sau vài giây ngắn ngủi.

Cô ta lao tới đỡ Dương Thiên Bảo, gương mặt xinh đẹp đã trắng nhợt như tuyết, nước mắt rơi như mưa.

Trong lòng cô ta, chú Dương chính là sự †ồn tại vô địch!

Dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ được, chú Dương vậy mà sẽ bị một con chồn già làm bị thương ra nông nỗi này!

Dương Thiên bảo đang chuẩn bị nói thì đúng lúc này con chồn già kia lại vọt tới, tứ chỉ di chuyển trên mặt đất nhanh nhẹn, ánh sáng xanh trong mắt lại biến thành màu hồng, vừa quỷ dị lại vừa đáng sợ!

"Cô chủ, mau tránh rai"

Đồng tử Dương Thiên Bảo co lại, mau chóng đẩy Giang Tịch Ninh ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: C58: Lại bị thương thành như vậy


Sau đó dồn toàn bộ nội lực trong cơ thể lên tay phải, muốn công kích chồn già.

"Khà khà khà..."

Chồn già cười nham hiểm, dễ dàng tránh thoát một quyền này, sau đó lại vung móng vuốt lên!

Dưới ánh đèn lờ mờ lóe ra ba ánh sáng trắng chói mắt!

"Roet..."

Dương Thiển Bảo kêu thẻm một tiếng.

Toàn bộ cánh tay phải đã bị chặt đứt một lần nữa.

Lực tác động mạnh do va chạm khiến cả người ông ta bay ra ngoài, cuối cùng đập mạnh xuống đất, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, bộ dáng không còn hăm hở như trước nữa.

"dự...

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người hít một hơi khí lạnh, sợ run lên.

Đây chính là một võ giả Hoàng kỳ đấy!


Lại bị thương thành như vậy!

"Cậu Lâm, chúng... chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Vương Xung hơi lo lắng hỏi.

"Làm sao bây giờ á? Đương nhiên là tiếp tục xem trò hay rồi."

Lâm Phong từ tốn nói.

Hoàn toàn không có ý định cứu người!

Nếu ngay từ đầu Dương Thiên Bảo cứ thế đưa tiền cho anh, thì anh còn có thể vì tiền mà ra tay cứu người một cái!

Đáng tiếc... Có một số chuyện, một khi đã bỏ qua thì chính là thật sự bỏ lỡ!

Còn về phần tiền công một nghìn ba trăm vạn, chờ sau khi hai người này chết thì anh có thể tìm người của nhà họ Giang đòi, thế nên anh cũng không vội.

"Chú Dương!" Giang Tịch Ninh hoảng hốt kêu lên một tiếng. Cô ta chạy tới vừa giúp Dương Thiển Bảo cầm máu, vừa hoảng sợ nói.


"Chú Dương, chú... chú không sao chứ?"

"Cô... cô chủ! Con súc sinh này không đơn giản, e là đêm nay chúng ta sẽ chết ở đây."

Vẻ mặt Dương Thiên Bảo tràn đầy thống khổ, trong mắt càng là sự hổ thẹn không thôi.

Ông ta hận bản thân mình!

Hận mình quá kiêu ngạo!

Nếu không... Ông ta có thể cầm chân chồn già, sau đó để cho hai thuộc hạ đưa cô chủ rời khỏi nơi này trước.

Nhưng bây giờ đã muộn rồi!

"Vương Xung, nếu hôm nay ông có thể bảo vệ cô chủ nhà tôi ra ngoài thì nhà họ Giang nhất định sẽ báo đáp ông!"

Dương Thiên Bảo đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Vương Xung. Sắc mặt Vương Xung khẽ thay đổi, không dám đáp lời.

Nếu là bình thường, có thể kết giao với kiểu gia tộc danh giá như nhà họ. Giang thì nhất định ông ta sẽ dốc hết sức lực!

Nhưng bây giờ, có thể đè nén nỗi sợ hãi trong lòng mà không bỏ trốn đã là rất tốt rồi!

Còn để ông ta đến đối phó với chồn già, ông ta không dám!

Dường như Dương Thiên Bảo cũng biết ý nghĩ của Vương Xung, ánh mắt ông ta đã hoàn toàn trở nên tối đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: C59: Có phải đá cực âm ở chỗ mày không


Ông ta cố gắng nết thân thể bảo vệ Giang Tịch Ninh ở sau lưng, nhìn chăm chăm vào con chồn già!

Dù có chết thì ông ta cũng muốn chết trước cô chủ!

Nhưng thật không ngờ, đúng lúc này chồn già vậy mà lại rời ánh mắt khỏi người của ông ta.

Ngược lại, đôi mắt màu xanh lục quay ra nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, cười quỷ dị nói:

"Chàng trai, cậu cảm thấy ta giống người, hay là giống tiên?” "Góp

Vương Xung và Trương Bân đứng bên cạnh Lâm Phong đều cảm thấy tê dại, không khỏi sợ hãi lùi lại phía sau vài bước.

Lâm Phong nhíu mày.

Anh hoàn toàn không muốn cứu người, nhưng không ngờ còn súc sinh này lại dám chủ động khiêu khích anh!

"Chàng trai, ta hỏi cậu nói, cậu cảm thấy ta giống người, hay là giống tiên?"

Chồn già bước lại gần, đứng cách Lâm Phong khoảng một mét, đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm anh, trên mặt nở nụ cười quái dị.

"Tao nhìn mày giống cái cán gỗ."

Lâm Phong hơi cạn lời.


Nghe thấy lời này, vẻ mặt mọi người đều hơi thay đổi.

Con súc sinh này mạnh như vậy mà Lâm Phong lại vẫn dám mắng nó!

"Khà khà."

Chồn già cười một tiếng quái dị, con mắt màu xanh lục bắt đầu từ từ chuyển động.

Hai luông sánh sáng xanh kỳ lạ chiếu vào mắt Lâm Phong.

Lâm Phong rõ ràng có thể cảm nhận được, có một tinh thần lực yếu ớt nhỏ bé đến đáng thương đang muốn xâm nhập vào trong đầu của minh.

Điều này khiến trong lòng anh hơi rung động.

Lễ nào tám thi thể kia chính là do con chồn già này khống chế, hóa thành hành thi?

Nói vậy thì, rất có thể đá cực âm trong hang động cũng là bị con chồn già này lấy mất.

Nghĩ tới đây, trong lòng anh chợt trở nên hưng phấn! "Khà khà..." Chồn già cho rằng mình đã thành công nên cười quái dị.

Nó lại bắt đầu thực hiện thủ thuật tương tự, vương móng vuốt tới moi tim Lâm Phong.


Nhìn thấy cảnh này sắc mặt Dương Thiên Bảo như tro tàn. Hai người Vương Xung và Trương Bân nắm chặt tay thành quyền, muốn xông lên cứu Lâm Phong, nhưng vừa nghĩ tới kết cục của hai vệ sĩ nhà họ Giang lúc nấy

thì lại đứng im tại chỗ.

Giang Tịch Ninh còn sợ hãi che miệng lại, trong đôi mắt to tròn tràn đầy. hoảng sợ.

Xongl! Thực sự xong rồi! Vừa rồi chú Dương cũng đã bị như vậy, sau đó bị cắt đứt tay trái!

Mà đúng lúc này, Lâm Phong lại giống như bình thường không làm sao, đưa tay phải ra dễ dàng bóp cổ con chồn rồi xách lên.

"Chít chít chít..." Vẻ mặt chồn già đầy kinh hoàng, giấy giụa kịch liệt.

Nhưng mặc kệ nó làm thế nào cũng đều không thể thoát khỏi bàn tay phải giống như gông cùm sắt thép của Lâm Phong.

"Có phải đá cực âm ở chỗ mày không?” Lâm Phong hỏi.

Chồn già nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến, ánh sáng xanh trong mắt càng xán lạn hơn, nó muốn đánh tan tinh thần của Lâm Phong.

Lâm Phong mất kiên nhẫn, thi triển thuật Sưu Hồn lại với nó.

Nhưng không ngờ lục soát khắp đầu chồn cũng vẫn không tra ra được manh mối gì có ích!

Ánh mắt Lâm Phong hơi thất vọng. Nhưng tính anh rất dễ chấp nhận, thế nên cũng cảm thấy không sao cả.

Nhìn chồn già đã trợn trắng mắt lên, tay phải Lâm Phong hơi dùng lực một chút.

"Rắc!"

Cổ chồn già vang lên một tiếng gãy giòn dã, cứ vậy chết thảm tại chỗ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom