Cập nhật mới

Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 240: C240: Dạo gần đây


Thanh Vân Phong, Thanh Vân Tông.

Dạo gần đây, Thanh Vân Tông cực kỳ náo nhiệt, có rất nhiều khách khứa tới đây, ở phân tán ở các ngọn núi khác nhau.

“Tông chủ, người tới thế này có đông quá không ạ? Nếu không phải các phong của Thanh Vân Tông chúng ta rộng rãi thì e là không có đủ chỗ để ở".

“Hơn nữa, xem tình hình trước mắt thì người tới đây vẫn còn ùn ùn không dứt, e là mấy ngày nữa sẽ... Quá tải ạ”.

Tiếng tăm của Thanh Vân Tông thật sự quá lớn nên sau khi bọn họ tuyên bố hai sự kiện này, mọi người lập tức nô nức kéo tới đây.

Không chỉ riêng người Thanh Vân Tông mời mà còn có cả những người nghe ngóng được tin tức nên chạy tới.

Dù sao cũng còn sự kiện tỷ thí nên Thanh Vân Tông không tiện từ chối không cho mọi người vào.

“Đã tuyên bố rồi thì không thể nuốt lời được, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu tới thể diện của Thanh Vân Tông ta”.


“Vốn cũng không còn mấy ngày nữa, chắc là những người nên tới thì đều đã tới gần đủ rồi”.

“Phải nhớ, không được bạc đãi bất kỳ ai, Thanh Vân Tông phải đối xử với mọi người như nhau”.

“Biết chưa?”, tông chủ Thanh Vân Tông Lục Mạnh Nhiên nghiêm túc nói.

“Vâng, thưa tông chủ, bọn ta biết rồi”.

“Lui ra đi, chuẩn bị cho cẩn thận, đừng làm mất mặt Thanh Vân Tông ta”.

“Vâng”. Chân núi Thanh Vân Tông.

Đi liên tục suốt mấy ngày trời, cuối cùng nhóm Trần Trường An cũng tới được Thanh Vân Tông.

Trên đường đi, đám đệ tử của Phương gia rất tò mò về Trần Trường An và Cố Tiên Nhi nhưng lão tổ Phương Vân Khê đích thân dẫn đoàn lại xưng huynh gọi đệ với Trần Trường An nên bọn họ không dám lỗ m ãng.

Dù ai cũng muốn biết thân phận của Trần Trường An nhưng không ai dám hỏi nhiều.

“Đây là thiếp mời”.

Phương Vân Khê đưa tấm thiếp mời trên tay cho đệ tử đứng gác, đệ tử đứng gác cung kính nhận lấy.

Sau khi biết đối phương là người của Phương gia, hơn nữa còn là Thái Thượng trưởng lão tự tay viết thiếp mời, đệ tử đứng gác thay đổi hẳn sắc mặt.

“Hóa ra là Phương tiền bối, sao ngài tới muộn vậy”.


“Ồ? Sao vậy? Chắc là ta không tới muộn chứ?”, Phương Vân Khê thắc mắc hỏi.

“Không phải vậy, chỉ có điều hôm nay có rất đông người tới đây mà Thanh Vân Tông lại đối xử với mọi người như nhau nên đương nhiên không thể biệt đãi bất kỳ ai, cho nên hiện tại không còn thừa nhiều chỗ ở còn trống lắm”.

“Nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, xin Phương tiền bối lượng thứ”, đệ tử đứng gác áy náy nói.

“Hóa ra là vậy”.

“Mọi người đều là người tu hành, không có gì phải cầu kỳ cả, có ai mà chưa từng sống những ngày ăn gió năm sương cơ chứ, bọn ta không phải người có đòi hỏi cao gì đâu”, Phương Vân Khê vừa cười vừa nói.

Thấy Phương Vân Khê không để bụng, đệ tử đứng gác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao hai hôm nay cũng đã có một số người tỏ thái độ không hài lòng rồi, chẳng qua nể uy thế lớn của Thanh Vân Tông nên không dám nổi giận mà thôi.

“Phương tiền bối, hiện tại chỉ còn Tiểu Vân Phong là còn chỗ trống, để ta sai đệ tử dẫn các vị tới Tiểu Vân Phong”.

“Được, làm phiền”. “Không dám, không dám”.


Vốn dĩ đệ tử của các phong chỉ phải chịu trách nhiệm luân phiên trông coi sơn môn nhưng hiện tại là thời kỳ đặc biệt, mặc dù chưa tới lượt đệ tử Tiểu Vân Phong phải đi trông sơn môn nhưng bọn họ cũng phải cắt cử người ra đây để đón khách.

Đệ tử của Tiểu Vân Phong cung kính dẫn nhóm Trần Trường An tới Tiểu Vân Phong. Hiện tại, trên Tiểu Vân Phong, ngoài đệ tử Thanh Vân Tông ra còn có không ít khách khứa.

Khi đệ tử Tiểu Vân Phong đưa được nhóm Trần Trường An tới chỗ ở, các đệ tử trẻ tuổi của Phương gia không khỏi nhướng mày.

Mặc dù nơi này không quá xập xệ nhưng đúng là cũng khá sơ sài, trông như thể một nơi lâm thời dọn tạm ra để ở.

“Phương tiền bối, thật ngại quá, chỗ ở có hạn, lần này có. quá nhiều người tới”.

“Mọi người đành phải chịu thiệt thòi vậy”, đệ tử Tiểu Vân Phong áy náy nói.

Phương Vân Khê không thấy có vấn đề gì, đối với hắn ta thì nơi nào cũng như nhau, chẳng qua chỉ là một chỗ ở tạm thời mà thôi.

“Không sao, người tu hành không câu nệ nhiều như vậy”, Phương Vân Khê cười nhạt nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 241: C241: Ngươi là người phương nào


“Cảm ơn tiền bối thông cảm”.

Tuy nói người tu hành không câu nệ nhiều như vậy nhưng là người có thân phận, có địa vị, đâu ai lại cam lòng ở một nơi như thế này chứ, dù sao ai cũng là người có thể diện cao.

Không có nhiều người nghĩ như Phương Vân Khê, rất nhiều người khi tới đây nhìn thấy chỗ ở đơn sơ đều lập tức tỏ vẻ bực bội ra mặt, giống như đám tiểu bối của Phương gia vậy.

Phương Vân Khê nhìn đám tiểu bối trong tộc, không khỏi sầm mặt lại, quát lớn: “Có chút khó khăn như vậy thôi mà cũng không chịu nổi à?”

“Lão tổ, không phải bọn ta không chịu khổ nổi mà là cảm thấy...”

“Dù sao Phương gia chúng ta cũng là một gia tộc có tiếng tăm, nếu để người khác thấy cảnh này chẳng phải là sẽ thành trò cười cho người ta hay sao?”

Nghe vậy, Phương Vân Khê cười khẩy một tiếng, hỏi: “Các ngươi đều nghĩ như vậy à?”

Thấy mọi người gật đầu, Phương Vân Khê lạnh giọng quát: “Thực lực mới là cái cốt làm nên giá trị của con người, cho dù Phương gia ta tá túc ở đây thì chỉ cần thực lực của chúng ta đủ mạnh, ai dám cười chúng ta chứ?”

“Các ngươi phải ghi nhớ, chính mình phải mạnh thì mới thực sự là mạnh, bằng không, cho dù các ngươi có tá túc ở gian nhà đẹp nhất của Thanh Vân Tông thì cũng đã sao? Liệu


các ngươi có thể giữ được chỗ ở của mình không?”

“Đến khi đó, chẳng lẽ các ngươi lại không bị người khác cười chê hay sao?”

Lời Phương Vân Khê nói khiến đám tiểu bối chìm vào suy tư, đúng là bọn họ không hề nghĩ tới vấn đề này.

Phương Vân Khê không để ý tới bọn họ nữa mà quay sang nhìn Trần Trường An.

“Trần huynh, nơi này đúng là hơi đơn sơ, ngươi có đôi chút quan hệ với Thanh Vân Tông, hay là ngươi...”

“Không cần, dù sao cũng chỉ là một chỗ ở thôi mà, không cần phải làm phiền người khác”.

“Dù sao bọn ta cũng chẳng ở đây mấy ngày”. “Tốt, vậy ngươi chọn phòng trước đi”.

Trần Trường An nhìn một lượt rồi chọn đại một phòng, đi vào trong.

Thấy Trần Trường An chọn một gian phòng nhỏ, Phương Vân Khê vốn định ngăn cản nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, hẳn ta lập tức hiểu ý của Trần Trường An.

Trần Trường An không phải loại người cậy vào thân phận của mình, không thèm đếm xỉa tới người khác. Người của Phương gia tới đây đông, đương nhiên là phải nhường phòng lớn cho bọn họ.

Nhóm Trần Trường An vào ở tại Tiểu Vân Phong, chỉ còn ba ngày nữa là tới ngày hội võ của Thanh Vân Tông.

Đêm đó không xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Ngày hôm sau, Trần Trường An đi dạo ở Tiểu Vân Phong, một thiếu niên thu hút sự chú ý của hẳn.

Hôm qua, khi tới Tiểu Vân Phong, Trần Trường An đã để ý thấy gần chỗ ở của bọn họ có một ngôi nhà gỗ, không biết bình thường dùng để làm gì.


Thiếu niên này ngụ trong ngôi nhà gỗ đó, hơn nữa vẫn luôn trong trạng thái tu luyện.

Sáng sớm, thiếu niên này đi ra khỏi ngôi nhà gỗ, cầm theo. một thanh kiếm, không ngừng luyện đi luyện lại động tác đâm kiếm hết lần này tới lần khác, không hề ngơi nghỉ.

Trần Trường An tới gần, ngồi xuống bãi cỏ gần đó, lẳng lặng quan sát thiếu niên này, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.

Thiếu niên hết sức chăm chú tu luyện, không phát hiện ra Trần Trường An đến đây.

Từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, thiếu niên không hề nghỉ tay, Trần Trường An cũng không hề rời đi.

“Tiền bối Đại Hoàng, công tử đang làm gì vậy ạ?”, Cố Tiên Nhi đứng ở đằng xa, tò mò hỏi.

“Thiếu niên này khá thú vị, thiên phú không tồi, nghị lực. kinh người, Trần Trường An khá thích kiểu người như vậy”.

“Mặc dù chỉ là một động tác đơn giản nhưng thiếu niên này đã luyện tới mức tốt nhất có thể”.

“Rút kiếm, đâm kiếm, thu kiếm, động tác liền mạch, không hề phát ra tiếng động”.

“Nếu như phải đấu với kẻ thù thì hắn ta có thể gây bất ngờ cho đối thủ”, Đại Hoàng vừa cười vừa nói.


“Hẳn là... Công tử muốn thu nhận đồ đệ?”, Cố Tiên Nhi kinh ngạc hỏi.

Thu đồ đệ ư?

Về chuyện này thì Đại Hoàng cũng không rõ lắm. Bao nhiêu năm qua, từng có người muốn làm người hầu, làm tiểu đệ hoặc đồ đệ của Trần Trường An.

Nhưng Trần Trường An vẫn luôn thờ ơ. Có điều trước đây là do hẳn chỉ đi ra ngoài một thời gian ngắn, chẳng mấy chốc sẽ rời đi.

Nhưng hiện tại hản không còn bị hạn chế như vậy nữa, tình hình khó mà nói trước được, có vẻ như đúng là Trần Trường An có suy nghĩ này.

Trong lúc Đại Hoàng và Cố Tiên Nhi nói chuyện với nhau, cuối cùng thiếu niên cũng dừng tu luyện, phát hiện ra Trần

Trường An đang ở đây.

“Ngươi là người phương nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 242: C242: Chương 242


Ánh mắt sắc bén của thiếu niên nhìn về phía Trần Trường An có phần cảnh giác.

Trần Trường An chỉ cười khế một tiếng, đáp: “Phương pháp không tồi, khởi điểm của toàn bộ kiếm pháp trên thế gian đều là kiếm pháp cơ sở”.

“Xuất phát điểm của ngươi không tồi, luyện kiếm pháp cơ sở rất kĩ càng, thực sự có thể tăng cảm ngộ về kiếm đạo lên rất nhiều”.

“Nhưng nếu chỉ một mực theo đuổi giới hạn hoàn hảo thì lại không đúng”.

Nghe vậy, thiếu niên nhướng mày, không đúng? Có gì không đúng?

“Ngươi cũng tu luyện kiếm đạo à?”, thiếu niên cau mày hỏi.

“Biết sơ sơ một chút”.

Biết sơ sơ một chút?

Thiếu niên cẩn thận nhìn chăm chằm Trần Trường An, đánh giá hẳn một lượt, tu vi chỉ mới Thần Thông Cảnh tầng thứ nhất, còn không cao bằng hắn ta, vậy mà lại đóng giả làm cao nhân ở trước mặt hẳn ta?

“Ta tự có đạo của ta, không phiền ngài nhọc lòng”.


“Ta còn bận tu luyện, xin phép đi trước”.

Thiếu niên không định nói chuyện lâu thêm với Trần Trường An, vừa dứt lời, lập tức xoay người bỏ đi.

Trần Trường An mỉm cười, búng ngón tay một cái, một luồng kiếm khí bay thẳng tới chỗ thiếu niên.

Trông thấy động tác của Trần Trường An, thiếu niên giật mình, kiếm khí này mạnh thật.

Thiếu niên dịch chuyển cơ thể tức thì, tránh được kiếm khí của Trần Trường An, cau mày hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

“Ngươi có muốn luận bàn một phen không?”

“Ta cũng đang muốn vậy đây”.

Trần Trường An đứng dậy, ra dấu mời

“Tốt, vậy để ta xem xem, tu vi kiếm đạo của ngươi như thế nào!”


Thiếu niên không nói những lời thừa thãi, lập tức dịch chuyển, lao thẳng tới chỗ Trần Trường An.

Tốc độ của thiếu niên rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Trần Trường An.

Rút kiếm, đâm kiếm, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, tốc độ cực nhanh!

Ngay khi thanh kiếm của thiếu niên sắp đâm trúng Trần Trường An, đột nhiên người hắn ta khựng lại, kiếm của hắn ta đã bị cố định lại.

Bất kể hắn ta tác động lực mạnh như thế nào, thanh kiếm trong tay dường như đã bị đông cứng, không thể nhúc nhích mảy may.

“Thế này... Tại sao lại thế này?”

“Tại sao kiếm của ta lại bị mất kiểm soát?”, thiếu niên khiếp sợ nhìn về phía Trần Trường An.

“Ngươi muốn biết à?” Nghe vậy, thiếu niên nghiêm túc gật đầu.

Trần Trường An mỉm cười, hẳn chỉ cần nghĩ trong đầu là cơ thể của thiếu niên lập tức lùi lại mấy bước.

“Ngươi cho rằng vừa rồi ta... Dùng kiếm đạo hay là tu vi?”, Trần Trường An hỏi.

Thiếu niên nhíu mày, không hiểu tại sao Trần Trường An lại hỏi như vậy.

Vừa rồi Trần Trường An không rút kiếm, rõ ràng là không đấu với hẳn ta bằng kiếm đạo, chắc là hắn đã dùng một loại công pháp nào đó làm hắn ta không thể động đậy được.

“Không phải kiếm đạo, cũng không phải tu vi, mà là một loại công pháp nào đó có thể khống chế người khác”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 243: C243: Ta không hiểu


“Ta nói có đúng không?”, thiếu niên hỏi.

“Sai!”

“Nó chính là kiếm đạo”.

Hả?

Kiếm đạo?

“Ta không hiểu”.

“Ngươi đã bao giờ nghe nói tới kiếm ý chưa?”

Kiếm ý?

Phàm là người tu luyện kiếm đạo thì không ai không biết kiếm ý là gì, đây là môn học bắt buộc khi tu hành kiếm đạo, chỉ có người đã lĩnh ngộ được kiếm ý mới có thể được gọi là kiếm khách.


Nhưng thiếu niên vẫn không hiểu, cho dù Trần Trường An thật sự đã lĩnh ngộ được kiếm ý nhưng vừa rồi hẳn ta không

hề cảm nhận được sự tồn tại của kiếm ý.

“Ngươi khẳng định vừa rồi ngươi dùng kiếm ý chặn kiếm của ta ư?”, thiếu niên ngờ vực hỏi lại.

“Không phải kiếm ý mà là khu vực!” Gì?

Khu vực?

Khu vực kiếm đạo?

Hản... Hắn đã lĩnh ngộ được khu vực kiếm đạo trong truyền thuyết rồi ư?

Lúc này, thiếu niên mới khiếp sợ nhìn Trần Trường An, chỉ khi đã thông hiểu kiếm ý tới mức đại viên mãn thì mới có cơ hội lĩnh hội được khu vực, hơn nữa chỉ mới là có cơ hội thôi, không phải ai cũng có thể lĩnh ngộ được khu vực kiếm đạo.


Trông Trần Trường An không lớn hơn hẳn ta là bao, tu vi còn không bằng hắn ta, làm sao hắn lại có thể lĩnh ngộ được. khu vực kiếm đạo?

Thiếu niên còn đang nghi ngờ nhưng Đại Hoàng đứng chăm chú theo dõi ở đăng xa từ nấy tới giờ thì đã hoàn toàn sững sờ.

Đầu tiên là kiếm ý, sau đó lại là khu vực kiếm đạo, rốt cuộc Trần Trường An đã tu luyện như thế nào vậy?

“Kỳ lạ, quả là kỳ lạ, ta chưa bao giờ thấy Trần Trường An tu luyện kiếm đạo, vì sao hẳn có thể im im lĩnh ngộ ra cả khu vực rồi chứ?”

“Tiên Nhi, ngươi đã bao giờ thấy Trần Trường An tu luyện chưa?”, Đại Hoàng thắc mắc.

“Tiền bối Đại Hoàng, ngài còn không biết thì ta lại càng không biết”.

“Tại sao ta có cảm giác hình như đã từng trả lời câu hỏi này một lần rồi thì phải?”

“Thôi, dù sao hẳn cũng là kẻ khác người, đã là khác người thì có không hợp lẽ thường cũng là bình thường”.

Đại Hoàng läc đầu bất đắc dĩ, nằm bò trên bãi cỏ, nhìn chăm chú về phía Trần Trường An, không nói thêm gì nữa.

“Ngươi thật sự đã lĩnh ngộ ra khu vực kiếm đạo rồi ư?”, thiếu niên nhìn về phía Trần Trường An băng ánh mắt hết sức ngờ vực.

Hản không trả lời mà trực tiếp phóng kiếm ý ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 244: C244: Hỏi đi


Cảm nhận được kiếm ý mạnh mẽ của Trần Trường An, mắt thiếu niên sáng lên, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.

“Kiếm ý, đây là kiếm ý”. “Ngươi cảm nhận được gì không?”, Trần Trường An hỏi.

Nghe vậy, thiếu niên từ từ nhằm mắt lại, cẩn thận cảm nhận kiếm ý mà Trần Trường An phóng ra.

“Trần huynh làm vậy là sao? Hän coi trọng thiếu niên này tới mực tự tay chỉ bảo luôn ư?”

Lúc này, Phương Vân Khê cũng đi tới bên cạnh Đại Hoàng, hết sức tò mò về chuyện Trần Trường An đang làm.

“Ta không biết nữa, đôi khi ta cũng không đoán ra hắn muốn làm gì”.

“Có điều, dựa vào hiểu biết của ta về hẳn thì đúng là hẳn khá hứng thú với thiếu niên này”.

“Ồ, thiếu niên này... Ngộ tính tốt thật đấy!”

Đột nhiên, Phương Vân Khê phát ra, đứng trong kiếm ý của Trần Trường An, thiếu niên này lại lĩnh ngộ ra kiếm ý của bản thân.

Ngộ tính của thiếu niên này quả là đáng gờm! “Kiếm ý, ta cũng lĩnh ngộ được kiếm ý rồi!” Thiếu niên từ từ mở mắt, ánh mắt ngập tràn hưng phấn,

hẳn ta không ngờ rằng mình lại lĩnh ngộ được kiếm ý nhanh như vậy.


“Vốn ngươi đã chạm tới gần kiếm ý rồi, chỉ còn thiếu một cơ hội mà thôi”.

“Cho dù hôm nay không có ta thì không quá một tháng nữa, chắc hẳn ngươi cũng sẽ tự lĩnh ngộ ra kiếm ý của mình”, Trần Trường An cười khẽ nói.

“Cảm ơn huynh đài giúp đỡ”.

“Thật không ngờ thành tựu về kiếm đạo của huynh đài đã tới mức này rồi”.

“Vừa rồi đã đắc tội huynh nhiều, hi vọng huynh bỏ quá chơ”, thiếu niên áy náy nói.

“Không sao”.

“Ngươi có sư thừa chưa?”, Trần Trường An cười hỏi.

“Ta không có sư thừa”, thiếu niên lắc đầu, lộ vẻ cô đơn.

Không có sư thừa? Nói cách khác, từ trước tới giờ, thiếu niên này đều tự tu luyện một mình ư?

Tu luyện một mình không người hướng dẫn mà có thể đạt tới mức này, cả thiên phú lẫn ngộ tính của người này đều cực kỳ hiếm thấy.

“Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ”.


Nghe vậy, thiếu niên ngẩn người, Phương Vân Khê cũng điếng người.

Trần Trường An thật sự muốn thu đồ đệ ư? Tiểu tử này vớ được vận may kiểu chó gì vậy?

“Ta biết ngay mà, không đời nào hắn lại vô duyên vô cớ

có lòng tốt như vậy đâu, quả nhiên là vì hẳn muốn thu đồ đệ”, mặc dù Đại Hoàng cũng kinh ngạc nhưng nó không bất ngờ.

Lúc này, thiếu niên có phần bối rối nhìn về phía Trần Trường An, bái sư một người tầm tuổi mình ư?

Hơn nữa tu vi của người này... Thân Thông Cảnh tầng thứ nhất thì thấp quá phải không?

“Ôi trời, tiểu tử này còn do dự cái gì nữa chứ? Chuyện tốt như vậy người khác cầu còn chẳng được, vậy mà hản ta lại còn do dự nữa ư?”

Thấy thiếu niên cứ do dự mãi, Phương Vân Khê chỉ hận không thể chạy lại đâm sưng mũi hẳn ta, gặp được chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như thế mà còn suy nghĩ cái gì nữa?

“Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”, sau một lát, thiếu niên cau mày hỏi.

“Hỏi đi”. “Tại sao ta phải bái ngươi làm sư phụ?” Nghe thiếu niên hỏi vậy, Trần Trường An mỉm cười đáp:

“Bởi vì ta mạnh hơn ngươi, hơn nữa có thể làm ngươi mạnh hơn!”

“Được!”

“Sự học không phân thứ tự trước sau, ai giỏi hơn thì người đó là sư phụ”.

“Ta bằng lòng bái ngài làm sư phụ”.

“Đệ tử Diệp Tri Thu bái kiến sư phụ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 245: C245: Sao lại là diệp tri thu chứ


Diệp Tri Thu?

Sao lại là Diệp Tri Thu chứ?

Khi nghe đến cái tên này, Phương Vân Khê cảm thấy khá quen thuộc, cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra.

Người mà đại tiểu thư Tào gia từ hôn chẳng phải là Diệp Tri Thu của Diệp gia hay sao?

Vậy mà tên nhãi này lại dám chạy tới Thanh Vân Tông? Hắn ta không phải tới gây chuyện đó chứ?

Ôi vãi!

Hắn ta điên rồi sao?

“Tiểu Phương, ngươi quen tên này à?”, Đại Hoàng tò mò hỏi.

“Hắn ta chính là nhân vật chính trong câu chuyện ta kể với các ngươi khi trước đó, là cái người bị đại tiểu thư Tào gia từ hôn ấy”.


“Ồ? Hắn ta là cái tên nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây mà vẫn chưa bị đấm hả?”

“Đúng đúng đúng, chính là hắn ta”.

“Chao ôi, lần này... lần này có trò hay coi rồi, tên đồ đệ mới nhận của Trần Trường An diệu kỳ thật!”

Đại Hoàng tỉnh táo, tập trung tinh thần, sắp có vở kịch hay rồi, nó thích xem mấy vụ này nhất.

Phương Vân Khê bó tay nhìn Đại Hoàng, cái này mà diệu. kỳ gì chứ?

Trần Trường An và Lục Thanh Vân quen biết lâu nay, nhưng đồ đệ mới nhận này lại có đôi chút ân oán với Thanh Vân Tông, giờ hẳn bị kẹt ở giữa hai thế, không phải sẽ rất khó xử ư?

Khi Phương Vân Khê nói suy nghĩ của mình ra, Đại Hoàng tặng cho hắn ta một ánh mắt đầy khinh thường, kèm câu chế nhạo: “Ngươi thì cái gì, Trần Trường An không phải là người ở thế khó xử đâu”.

“Cho Lục Thanh Vân một trăm lá gan thì hắn ta cũng không dám làm gì Trần Trường An đâu, hẳn có chỗ dựa nên sợ quái gì”.

Phương Vân Khê vô cùng khó hiểu, rốt cuộc năm ấy Trần Trường An đã làm cái gì mà khiến Lục Thanh Vân trung thành tận tâm thậm chí là lòng đầy kính sợ thế?


“Hoàng huynh à, năm ấy Trần huynh đã làm cái gì thế? Có thể nói đôi chút cho ta không?”, Phương Vân Khê tò mò quá bèn hỏi.

Đừng nói chỉ có Phương Vân Khê tò mò mà Cố Tiên Nhi đứng một bên cũng vô cùng hiếu kì.

“Năm ấy có người mới vào Đại Đế Cảnh, trùng hợp làm sao có chút mâu thuẫn với Trần Trường An”.

“Trần Trường An bảo người kia tung ra ba chiêu, sau ba chiêu đó, Trần Trường An vẫn không bị thương dù chỉ là một cọng tóc, lòng người kia sinh lòng sợ hãi bèn nhận thua ngay, Trần Trường An không đánh mà thắng”.

“Lúc ấy, Lục Thanh Vân tận mắt chứng kiến, lòng kinh hãi không thôi”.

Nhắc đến chuyện này, Đại Hoàng cảm thấy rất buồn cười, Trần Trường An rất biết cách giả vờ, biết rõ tình hình cơ thể mình ra sao nên mới ra vẻ nhường người kia ra tay trước, giả vờ tự cao tự đại.

Tuy người kia mới bước vào Đại Đế Cảnh nhưng dù sao. cũng là Đại Đế, qua ba chiêu kia, Trần Trường An không bị thương dù chỉ là một sợi tóc, nhìn vậy rồi còn ai dám đắc tội hắn nữa?

Tất cả mọi người đều tưởng tính tình Trần Trường An rất hiền hòa, không chấp nhặt người khác, nhưng ai biết rằng Trần Trường An không thể nào ra tay được, ra tay là lộ đuôi ngay.

“Này này, thực lực của Trần huynh đáng nể vậy ư?”

“Hản là cường giả Đại Đế sao?”

“Ta... ta may mắn được kết bạn với một vị Đại Đế sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 246: C246: Chẳng phải điều này tuyệt quá sao


Phương Vân Khê cảm giác như cả người mình đã bước sang trang mới, lão tử là bạn của Đại Đế, lão tử còn có thể xưng huynh gọi đệ với Đại Đế nữa ư?

Chẳng phải điều này tuyệt quá sao?

“Không thể tin được, quả nhiên không thể tin được”.

“Hoàng huynh, năm ấy rốt cuộc là vị Đại Đế Cảnh nào xui xẻo chọc phải Trần huynh thế?”, Phương Vân Khê tò mò hỏi.

“À thì, hình như tên là... Phong Vô Lượng. Đúng rồi, tên là Phong Vô Lượng”, Đại Hoàng suy nghĩ một lát rồi đáp.

Phong Vô Lượng ư? Nghe ba chữ đó Phương Vân Khê vô cùng kinh ngạc.

“Đó lại là Tiêu Dao Phong Đế Phong Vô Lượng tiếng tắm lừng lẫy ư!”

“Năm nghìn năm trước hắn ta đã đột phá tới Đại Đế Cảnh, xưa nay luôn đơn độc một mình, thong dong tự tại”.


“Nghe nói một ngàn năm trước, Phong Vô Lương từng. khiêu chiến một vị cường giả Đại Đế, nhưng không biết thắng bại thế nào”.

“Thật không ngờ răng Trần huynh và Phong Vô Lượng lại có cố sự như vậy”.

Phương Vân Khê lòng thầm cảm thán không thôi, sau khi biết càng nhiều hẳn ta càng phát hiện ra sự mạnh mẽ đầy bí ẩn của Trần Trường An.

Thậm chí Phương Vân Khê còn hoài nghi sợ rằng Trân Trường An chính là cường giả cấp bậc Đại Đế Cảnh đỉnh phong kia, bây giờ chỉ rảnh rỗi quá nên mới chơi trò chơi nhân gian.

Mẹ kiếp, Diệp Tri Thu gặp vận may chó má gì thế? Vậy mà lại bái vị cường giả Đại Đế đỉnh phong làm thầy ư?

Lúc này, Phương Vân Khê nhìn vào Diệp Tri Thu ở đằng xa, trong ánh mắt hẳn ta tràn đầy sự hâm mộ, hẳn ta cũng muốn có cơ duyên ấy.

Nội dung đối thoại giữa bọn Phương Vân Khê đã lọt vào. †ai Trần Trường An, chẳng qua hẳn không ngờ rằng Diệp Tri Thu lại còn có một thân phận như thế.

Lế nào hẳn đến Thanh Vân Tông là để tính sổ với Thanh Vân Tông sao?


Nếu đúng là thế, không thể không nói thiên phú tu luyện của tên nhóc này không tệ lắm, ngộ tính cũng ổn nhưng hơi hổ báo.

“Ngươi chính là người bị Tào gia từ hôn sao?”

“Lần này đến Thanh Vân Tông là có mục đích phải không?”, Trần Trường An hỏi Diệp Tri Thu.

“Đúng thế, ta là người bị Tào Cẩm Tú kia từ hôn”.

“Nhưng mà lần này ta đến Thanh Vân Tông chỉ là để chứng minh bản thân chứ không phải để trả thù ai hết”.

Nghe vậy, Trần Trường An cảm thấy khá thú vị, chỉ để chứng minh bản thân mình sao?”

“Ngươi không báo thù nỗi nhục khi ấy sao?”, Trần Trường An cười hỏi.

“Sư phụ, mặc dù ta còn trẻ nhưng không ngu ngốc”.

“Giữa ta và Thanh Vân Tông cũng không có thù hắn gì, huống hồ, từ trước đến nay Thanh Vân Tông không ỷ thế hiếp người, tiếng tăm luôn tốt đẹp, thật đúng với bốn chữ danh môn chính phái”.

“Suy cho cùng, đó đơn giản là sự lựa chọn của Tào gia để leo lên Thanh Vân Tông mà thôi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 247: C247: Vâng thưa sư phụ


“Nhưng dù sao việc từ hôn đã náo loạn um trời, ta cần phải chính danh cho bản thân mình và cả cho Diệp gia”.

“Tào gia từ hôn là do bọn họ có mắt không tròng, Diệp Tri Thu ta không thua bất kỳ ai”.

“Ta muốn chứng minh cho mọi người rắng không phải Diệp Tri Thu ta không xứng với Tào Cẩm Tú mà là Tào Cẩm Tú không xứng với Diệp Tri Thu ta”.

Trần Trường An nghe Diệp Tri Thu nói thế bèn gật đầu khen ngợi, quá tốt, suy nghĩ không bị sự phẫn nộ che lấp.

Dù sao chuyện này không có liên quan gì tới Thanh Vân Tông lắm, hơn nứa Thanh Vân Tông cũng không hãm hại Diệp gia nên không cần phải đánh đến ngươi chết ta sống.

Đây cũng là nguyên nhân mà Diệp Tri Thu dám một mình đến Thanh Vân Tông.

Hắn ta muốn chứng minh trên hội võ của Thanh Vân Tông trước mặt bao người rằng bản thân hản không kém hơn bất kỳ kẻ nào.

“Rất tốt, ngươi có suy nghĩ như vậy rất tốt”.

“Ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ tất nhiên ngươi sẽ không kém hơn bất kỳ ai”.

“Tuy thời gian chỉ có vài ngày ngắn ngủi nhưng mấy ngày tới ngươi cứ đi theo ta tu luyện”.


“Hôm diễn ra hội võ ở Thanh Vân Tông chính là ngày ngươi nổi danh”, Trần Trường An lạnh nhạt cười nói.

“Cảm ơn sư phụ”.

“Nhưng mà ta còn chưa biết tôn tính đại danh của sư phụ? Người là người của Thanh Vân Tông sao?”

Diệp Tri Thu cũng không biết tại sao lại hồ đồ bái sư nhanh chóng như vậy nhưng hắn ta linh cảm rằng mình không hề lựa chọn sai lầm.

Nhất là khi đối diện với ánh mắt của Trần Trường An càng khiến Diệp Tri Thu cảm thấy người trước mặt mình sâu không lường được, không hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài.

“Trần Trường An”.

Trần Trường An?

Diệp Tri Thu thầm khäc sâu cái tên ấy trong lòng, đây là lần đầu tiên Trần Trường An nhận đồ đệ, sao Diệp Tri Thu hắn

†a không phải lần đầu bái sư chứ.


“Thân Vân Tông này còn có chút quen biết với ta nhưng †a không phải người của Thanh Vân Tông”.

“Sau này ngươi sẽ biết”.

“Hôm nay ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai ta sẽ ở đây", Trần Trường An khế cười.

“Vâng thưa sư phụ”.

Sau khi Diệp Tri Thu rời khỏi, Trần Trường An đứng dậy trở về, bọn Phương Vân Khê vội vàng chạy tới.

“Trần huynh, ngươi nhận đồ đệ thật rồi sao?”

“Tên nhóc đó gây ấn tượng ngươi ở điểm nào thế?”, Phương Vân Khê tò mò hỏi.

“Có chứ, là sự nghị lực, ta rất tán thưởng hắn ta về điểm đớ".

“Chuyện quan trọng nhất là... là lẽ nào các ngươi không phát hiện ra sao?”, Trần Trường An thắc mắc.

“Hả? Phát hiện cái gì? Còn có bí mật gì nữa à?”, Phương Vân Khê khó hiểu hỏi.

Trần Trường An bất đắc dĩ nhìn Phương Vân Khê, dù thế nào chăng nữa hắn ta cũng là người ở cấp bậc Bất Tử Cảnh mà, lễ nào mắt mù vậy sao?

“Thăng nhóc này là Chí Tôn kiếm thể đó, các ngươi chưa nhận ra sao?”

“Cái gì? Thăng nhóc này là Chí Tôn kiếm thể trong truyền thuyết sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 248: C248: Chí tôn kiếm thể là khái niệm gì


Chí Tôn kiếm thể là khái niệm gì?

Đó là thể chất mà tất cả kiếm khách đều ao ước, đừng nói là vạn người có một, sợ rằng cả Thái Huyền Giới này tìm không ra người thứ hai.

Cố tìm một người như vậy đã bị Trần Trường An bắt gặp, hơn nữa còn nhận làm đồ đệ ư?

Hắn ta vốn còn tưởng rằng Diệp Tri Thu gặp may ai ngờ rằng Trần Trường An cũng may mắn không kém.

Người có Chí Tôn kiếm thể khi tu luyện kiếm đạo như nước chảy thành sống, chỉ cần không chết trẻ thì tương lai ät sẽ trở thành một kiếm đế.

Và Diệp Tri Thu này chính là cường giả Kiếm Đế tương lai. Hơn nữa mọi người đều biết sức chiến đấu của kiếm khách vô cùng khủng khiếp, bây giờ cả Thái Huyền Giới này còn chưa có vị kiếm khách Đại Đế Cảnh nào.

Ơ mà, không đúng, hình như Trần Trường An sử dụng kiếm phải không nhỉ?

“Trần huynh, ngươi... ngươi là Kiếm Đế phải không?” “Sao ta lại chưa từng nghe nói trong Thái Huyền Giới có

một vị Kiếm Đế thế?”, Phương Vân Khê nhìn về phía Trân Trường An băng ánh mắt khá kinh ngạc.

Sự tồn tại như vậy không thể nào không một ai biết, trừ phi...

Trừ phi, từ mấy vạn năm trước Trần Trường An đã trở thành Kiếm Đế, theo thời gian dần trôi, người quen cũ đều qua đời nên người nhớ tên hẳn mới càng ngày càng ít, thậm chí có khi không ai biết.


Phương Vân Khê càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, bản thân mình đã kết bạn với một kẻ khủng khiếp nào đây chứ?

Trần Trường An đã như vậy rồi, còn Đại Hoàng thì sao?

Nó không giống một con chó bình thường, lẽ nào cũng sống lâu lắm rồi chăng?

Cẩu Đế? Trong Thái Huyền Giới, yêu thú đều có giới hạn, trừ phi có cơ duyên to lớn nào đó nếu không thì khả năng biến hóa đã ít

lại càng ít hơn.

Nhưng nếu Đại Hoàng đã đột phá giới hạn này, đã trở thành Cẩu Đế rồi thì sao nó lại không biến hóa chứ?

Nó khó lòng từ bỏ bản thể ư? “Hoàng huynh, tại sao ngươi... không biến hóa thế?”

Phương Vân Khê bỗng nhiên hỏi một câu khiến Đại Hoàng ngẩn ngơ.

Tại sao không biến hóa?

Mẹ kiếp, ngươi hỏi lão tử tại sao không biến hóa hả?

Ngươi tưởng rằng ta muốn làm chó hả? Nếu có thể thì ta đã biến hóa chạy tới kỹ viện từ lâu rồi, còn đứng đây tám nhảm với ngươi sao?


Đại Hoàng trừng mắt nhìn Phương Vân Khê, xoay người rời đi bỏ lại một bóng dáng cô độc cho Phương Vân Khê.

“Này... Hoàng huynh làm sao thế?”, Phương Vân Khê khó hiểu hỏi.

“Ngươi đụng vào chỗ đau của nó”.

“Đại Hoàng ơi là Đại Hoàng, chao ôi, chắc bực lắm!” Hả?

Bực lắm?

Có ý gì?

Phương Vân Khê ngơ ngác, không hiểu những lời Trần

Trường An nói có ý gì, đợi đến khi hoàn hồi thì phát hiện Trần Trường An và Gố Tiên Nhi đã trở về từ khi nào.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tri Thu đã tới nơi hẹn gặp với Trần Trường An, hẳn ta vốn tưởng rẵng mình tới rất sớm nhưng không ngờ rằng Trần Trường An đã đợi ở đó từ lâu.

Thế là, Diệp Tri Thu vội vàng đi tới, nói: “Xin lỗi sư phụ, con tới muộn rồi ạ”.

“Không, là do ta đến sớm thôi”.

“Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi theo vi sư tu luyện”. “Ta hỏi ngươi kiếm là gì?”

Kiếm là gì?

Nghe Trần Trường An hỏi thế, Diệp Tri Thu nhíu mày, vấn đề này trông có vẻ đơn giản nhưng lại không hề đơn giản.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 249: C249: Nhiều người đến vậy à


Kiếm cũng là ý, là căn nguyên, là sự lĩnh ngộ tinh thân cấp cao, chỉ có lĩnh ngộ kiếm ý, kiếm mới được coi như có sinh mệnh.

Suy cho cùng, kiếm là gì là do con người quyết định.

Nếu dùng để bảo vệ thì kiếm sẽ là tấm khiên, nếu dùng để giết người thì kiếm sẽ là hung khí.

Nghĩ một hồi, Diệp Tri Thu bỗng nhiên hiểu ra đạo lý nào. đó, người như tiến vào một cảnh giới khác.

Ngộ đạo!

Trần Trường An chỉ một vấn đề vô cùng đơn giản mà đã giúp Diệp Tri Thu đã tiến vào trạng thái ngộ đạo.

Thấy thế, Trần Trường An hài lòng gật đầu, không hổ danh là Chí Tôn kiếm thể.

“Chậc, ngộ đạo rồi à?”

“Hâm mộ quá”. Sau khi Trần Trường An ra ngoài Phương Vân Khê cũng trốn ở đằng xa lén lút quan sát, thấy cảnh tượng ấy, lòng tự tin


của hẳn ta bị đả kích rất lớn.

Từ khi nào ngộ đạo rẻ thế? Chỉ hàn huyên đôi ba câu đơn giản là ngộ đạo rồi?

Hơn nữa trông có vẻ Diệp Tri Thu hiểu rất sâu sắc, khi ngộ đạo, quanh cơ thể thấp thoáng hiện lên vô số đường kiếm khí đan vào nhau xoay quanh người.

Đợt ngộ đạo này mất khoảng nửa ngày, khi Diệp Tri Thu mở mắt ra lại, trong ánh mắt hẳn như có kiếm khí bay ra, ánh mắt cũng càng trở nên sắc bén.

“Cảm ơn sư phụ dạy dỗ”.

“Tu vi của ta đã đột phá tới Thần Thông Cảnh tầng thứ năm và tăng thêm năm phần kiếm ý”.

Tuy rằng Diệp Tri Thu rất cố gảng kiềm chế nhưng nỗi hưng phấn trong mắt không thể nào giấu được.

“Đây đều dựa vào ngộ tính của bản thân ngươi”.

“Sau đây, ta sẽ truyền thụ cho ngươi công pháp mà vi sư tu luyện”.

“Vô Thượng Kiếm Đế Quyết!” “Cảm ơn sư phụ!”

Trần Trường An truyền Vô Thượng Kiếm Đế Quyết cho Diệp tri Thu xong bèn ở bên hướng dẫn hắn ta tu luyện.

Chỉ thoáng chốc đã trôi qua một ngày.

Hai ngày sau, Diệp Tri Thu vẫn không nghỉ ngơi, dù là thế, Trần Trường An vẫn chưa cho hắn ta luyện kiếm, không tu luyện Vô Thượng Kiếm Đế Quyết thì là bảo hẳn ta đi tĩnh tâm, nhìn chăm chằm vào kiếm trong tay.

Diệp Tri Thu không hiểu nhưng vẫn nghe lời.

Trên Tiểu Vân Phong, không ít người biết được tình hình của hai người họ.


“Chỉ là công cốc mà thôi, sắp tới hội võ rồi, sao có thể trong thời gian ngắn ngủi tăng vọt tu vi chứ?

“Câu này ta không tán thành, cố gắng có gì sai đâu?”

“Tu luyện dựa vào thiên phú, nếu cố gắng là có ích thì sao lại có nhiều người thường như vậy?”

“Đúng thế, quả thật tu luyện cần nhờ hiên phú, nhưng có thiên phú mà không biết cố gảng cũng lãng phí thiên phú”.

“Nói chuyện với ngươi thật là phí lời”.

“Mẹ kiếp, ngươi là ai? Lão tử nói chuyện với ngươi à? Ngươi tưởng mình lợi hại lắm hả?”

“Lợi hại hay không cứ đợi đến hội võ sẽ biết, ngươi có thể thử sức một phen đấy”.

“Được, đến lúc đó hy vọng ngươi đừng làm rùa rụt cổ”.

Dẫu sao nơi đây cũng là Thanh Vân Tông, dù tính tình mấy kẻ này có nóng nảy đến đâu thì cũng không dám lén ra tay, nếu khiến Thanh Vân Tông bất mãn thì sẽ rất phiền phức.

Chẳng mấy chốc đã tới ngày diễn ra hội võ Thanh Vân Tông, tất cả khách khứa tề tựu đế chủ phong Thanh Vân Phong của Thanh Vân Tông.

Trần Trường An vẫn cứ thế, đi theo Phương Vân Khế tới vị trí Thanh Vân Tông sắp xếp cho Phương gia bọn họ.


“Nhiều người đến vậy à?”

Sau khi an tọa, đệ tử Phương gia trợn mắt há hốc mồm, bọn họ biết sẽ có nhiều người đến nhưng không ngờ lại nhiều đến thế.

Nếu không phải chủ phong của Thanh Vân Tông đủ lớn thì e là không chứa đủ nhiều người thế.

Liếc mắt nhìn qua không thấy điểm cuối, bốn phía đều là khách khứa bên ngoài mà người của Thanh Vân Tông lại không nhiều lắm, các phong chủ cũng chỉ dẫn theo một vài đệ tử thân truyền đến đây.

Trần Trường An nhìn sang chỗ của tông chủ Thanh Vân Tông, tu vi không quá lợi hại, chỉ là tu vi Chí Tôn Cảnh nhưng thiên phú của người này không tệ, dù sao trông có vẻ tuổi tác của tông chủ Lục Mạnh Nhiên không lớn lắm.

Thanh Vân Tông có một quy định, năm trăm năm sẽ đổi tông chủ một lần để chọn ra tân tông chủ đương nhiệm, sau đó sẽ để tông chủ tiền nhiệm sẽ được thăng lên chức trưởng lão rồi dốc lòng tu luyện, không cần xử lý sự vụ trong Thanh Vân Tông nữa.

Lục Mạnh Nhiên này mới trở thành tông chủ Thanh Vân Tông mười mấy năm trước thôi, tuổi cũng chỉ mới qua hai trăm, con hẳn ta Lục Vân cũng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi.

Trần Trường An đang quan sát, Diệp Tri Thu cũng thế, nhưng mà người hẳn ta nhìn là Tào Cẩm Tú đứng bên cạnh Lục Vân.

Khi ấy, Tào Cẩm Tú chỉ mới đột phá tới Thần Thông Cảnh mà thôi, không ngờ rằng lại bám được vào con trai của tông chủ Thanh Vân Tông, sau đó, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tu vi đã tăng đến Thần Thông Cảnh tầng thứ năm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 250: C250: Tào cẩm tú


Tào Cẩm Tú?

Diệp Tri Thu nghe Trần Trường An hỏi thế thì hơi sửng sốt nhưng sau đó liền hiểu ẩn ý trong đó.

Tào gia bám lên Thanh Vân Tông là chuyện mà ai cũng biết, bên ngoài chẳng ai dám nói gì nhưng sau lưng lại như một trò hề.

Dù sao thực lực của Tào gia rất bình thường, nếu đó là hợp tác giữa những kẻ mạnh với nhau thì chắc có lẽ mọi người sẽ không cảm thấy sao hết.

Nhưng hành động thấy người sang bắt quàng làm họ này lại khiến rất nhiều người khinh thường.

Chắc là Tào Cẩm Tú đã không ít lần nói với Lục Vân chuyện này, ngỏ ý muốn chuyện hai người mang danh môn đăng hộ đối, muốn tất cả mọi người thật lòng chúc phúc cho họ.

Nhưng làm cách nào để người ta lau mắt nhìn đây? Đó chính là thể hiện ra thực lực và thiên phú vĩ đại khiến người khác biết rằng Tào Cẩm Tú xứng với Lục Vân.

Như vậy, vào lúc bọn họ thành hôn sẽ nhận được những lời chúc phúc chân thành của mọi người chứ không phải hư tình giả ý.

Cũng bởi vì thế nên mới làm ra một hội võ trước ngày kết hôn của bọn họ.


Thanh Vân Tông ngoài mặt bảo là thúc đẩy tính tích cực của giới trẻ nhưng mục đích cuối cùng chẳng qua là nương cơ hội ấy làm bật lên Tào Cẩm Tú mà thôi.

“Công tử, tu vi của Tào Cẩm Tú này chỉ là Thần Thông Cảnh tầng thứ năm mà thôi, tu vi như vậy đủ để nổi danh ư?”, Cố Tiên Nhi khó hiểu hỏi.

Quả thật trông Thần Thông Cảnh tầng thứ năm không lợi hại lắm nhưng tuổi của Tào Cẩm Tú chỉ mới mười tám tuổi.

Thần Thông Cảnh tầng thứ năm khi mười tám tuổi lại khác, cho dù là tu vi này tăng lên kiểu gì thì sau khi người khác nhìn thấy ít nhất cũng phải khen một câu thiên kiêu chỉ nữ.

Dù sao, dẫu là bọn Niếp Hạo Thiên đứng đầu Nhân Bảng thì khi hai mươi bảy tuổi cũng chỉ mới đạt tới Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất.

“Ta nói này Tiên Nhi cô nương, ngươi đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều có thiên phú như ngươi”.

“Tu vi của bọn họ đều khá bình thường, tu vi và tuổi tác của ngươi ít nhiều đều có chút không hợp lẽ thường”, Phương Vân Khê ngồi một bên nói.

Từ sau khi Cố Tiên Nhi gặp gỡ Trần Trường An, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, tu vi đã đột phát tới Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, điều này khiến chính nàng ta nảy sinh ra một ảo giác rằng hóa ra tu luyện đơn giản như vậy.

Mà nàng ta lại không hay biết là đơn giản chỉ là với nàng ta mà thôi, đổi thành người khác thì e rằng tu luyện không dễ dàng như vậy.


Diệp Tri Thu có thể dựa vào chính bản thân mình đột phá tới Thần Thông Cảnh tầng thứ năm ở tuổi mười chín là chuyện gian nan vô cùng.

Trong khi bọn họ đang nói chuyện với nhau, tông chủ Thanh Vân Tông Lục Mạnh Nhiên đứng lên, chắp tay chào mọi người.

“Hội võ lần này chủ yếu là trao đổi tỷ thí, chỉ cần chưa quá ba mươi tuổi thì đều có thể tham gia”.

“Tỷ thí võ thuật sẽ không tránh khỏi việc bị thương, nhưng nếu có người rắp tâm gây rối, đả thương tính mạng của người khác thì chớ tránh Thanh Vân Tông ta không khách khí”.

“Lôi đài đã được chuẩn bị xong, các vị đã có thể bắt đầu”.

“Tỷ thí tự do không cần phải lăn tăn quá nhiều”.

Lục Mạnh Nhiên nói xong rồi trở lại ngồi xuống vị trí của mình.

Thật ra bình thường những trường hợp này đều là chọn một trong các chủ phong ra chủ trì nói vài câu là được rồi, vốn chẳng cần tông chủ ra mặt.

Tông chủ chỉ cần dành phần lớn thời gian ngồi im quan sát là được.

Cho nên Lục Mạnh Nhiên nói một lèo ấy lại khiến không ít người sinh lòng khó hiểu, lần này Thanh Vân Tông dựng lôi đài hơi lớn nhỉ, hình như coi trọng nó quá mức phải không?

“Hahaha, không ai lên à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 251: C251: Ta thấy hắn ta


“Tại hạ là Trương Tư Dương, Thần Thông Cảnh tầng thứ nhất, không biết có ai lên chỉ giáo không?”

“Để ta!”

Hắn ta còn chưa dứt lời đã có một người thanh niên khác xông lên lôi đài, mỉm cười nói với hắn ta: “Ta là Mã Hổ, cũng là Thần Thông Cảnh tầng thứ nhất, ta đây đến xin lĩnh giáo huynh đài đôi ba chiêu”.

“Được, mời!”

Có người thứ nhất sẽ rất nhanh có người thứ hai, càng ngày càng có nhiều người lên đài tỷ võ, ban đầu mọi người còn thấy rất hứng thú.

Nhưng một thời gian sau bọn họ cũng cảm thấy hơi nhàm chán. “Các ngươi đi chơi đi”. “Xuống tay phải biết nặng nhẹ nhớ chưa?”

Phương Vân Khế thấy đám hậu bối của Phương gia đang nóng lòng muốn so tài, cũng không ngăn cản họ, để mặc cho bọn họ lên tỷ thí.

Người của Phương gia lên võ đài khiến không ít người tỉnh ngủ, dù sao Phương gia không phải gia tộc bình thường, thực lực của bọn họ vẫn rất mạnh mẽ.


“Người của Phương gia đã lên, Hình gia chúng ta sao bỏ qua được chứ?”

Thấy người của Phương gia lên lôi đài, người của Hình gia cũng theo sát đằng sau, hơn nữa nằng nặc mùi thuốc súng e là hai bên có chút ân oán.

“Ta nghe nói hình như giữa Phương gia và Hình gia có mâu thuẫn gì đó”. “Hả? Hai nhà này thì có chuyện gì?”

“Không thể nói rõ cụ thể được, tuy không đến nỗi không chết không thôi nhưng cũng phải tới mức độ mỗi lần gặp là một lần chiến”.

“Người của Hình gia vẫn đợi không chịu lên đài chính là đang đợi người của Phương gia”.

“Thú vị đấy, không biết trong thế hệ thanh niên đồng lứa giữa hai nhà, ai sẽ hơn đây”.

Hai người trên đài lao vào đánh nhau, người dưới đài bàn tán xôn xao, thực lực của đệ tử hai nhà Phương Hình đều sàn sàn ngang nhau, trong chốc lát rất khó phân thắng bại.

Phương gia lên đài liên tiếp năm người, Hình gia cũng thế, kết quả cuối cùng lại là hòa.

Đều là hai thắng hai thua một hòa, tuy kết quả này không quá hài lòng nhưng người của hai nhà cũng không nói gì, dù sao ai cũng mệt mà.

“Lão tổ, thành thật xin lỗi, chúng ta làm xấu mặt Phương gia rồi”.

Sau khi đệ tử Phương gia trở về bèn hổ thẹn nhìn Phương Vân Khê, thật hiển nhiên bọn họ không hề hài lòng với kết quả này.

“Cho nên mới nói các ngươi phải cố gắng tu luyện, giờ biết xấu mặt rồi hả?”


“Nếu các ngươi chăm chỉ một chút thì kẻ mất mặt hôm nay chính là Hình gia bọn họ”.

“Thôi, dù sao cũng là hòa, Phương gia chúng ta cúng không tính mất mặt”, Phương Vân Khê thản nhiên nói.

“Vâng thưa lão tổ”.

Phương gia và Hình gia mở đầu cuộc chiến, đệ tử của các thế lực khác cũng lục tục lên lôi đài.

Nhưng từ đầu đến cuối, những đệ tử thiên tài của Thanh Vân Tông cũng không chút sứt mẻ, chẳng biết bọn họ đang tính làm gì, lẽ nào không chuẩn bị lên lôi đài thể hiện một hồi ư?

So tài tỷ thí ngày đầu tiên nhanh chóng kết thúc, bởi vì số lượng người tham gia đông đảo và cũng có phần lớn người không tham gia, trong bọn họ có rất nhiều người sau khi chứng kiến tu vi và thực lực của người khác thì đã không còn dũng khí ứng chiến.

Người chiến thắng hôm nay có thể nghỉ ngơi một ngày đợi đến ngày thứ ba để tiến hành trận tỷ thí tiếp theo.

Nếu là so tài võ thuật, Thanh Vân Tông sẽ không keo kiệt, hễ là thăng cấp một mạch tiến vào năm mươi thứ hạng đầu thì đều được Thanh Vân Tông tặng bảo vật.

Đây cũng là lý do tại sao nó có thể hấp dẫn nhiều người tham gia đến vậy.


“Ta thấy hắn ta”.

Đợi đến khi tất cả mọi người rời khỏi, Tào Cẩm Tú nhíu mày, thoáng chút lo lắng nhìn Lục Vân.

Lục Vân nhướng mày, khó hiểu hỏi: “Ai?” “Diệp Tri Thu!” Diệp Tri Thu?

Nghe ba chữ đó, Lục Vân biến sắc, tất nhiên hắn ta biết trước kia Tào Cẩm Tú từng có hôn ước nhưng hắn ta chẳng hề để ý nó lắm.

Không ngờ rằng Diệp Tri Thu lại dám chạy tới Thanh Vân Tông? “Chớ sợ, nơi này là Thanh Vân Tông, hắn ta không dám làm gì đâu”. “Nếu hắn ta biết điều chỉ đến tham gia hội võ thì không cần để tâm”.

“Nếu hắn ta dám to gan gây sự, tưởng Thanh Vân Tông ta dễ bắt nạt sao?”, Lục Vân cười nói.

“Hy vọng là thế, ta luôn có một linh cảm bất an”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 252: C252: Lục vân


Trăng treo đỉnh đầu.

Trên Tiểu Vân Phong tĩnh lặng, Diệp Tri Thu đang tập trung tu luyện, bỗng nghe thấy tiếng bước chân truyền tới bèn từ từ mở mắt ra.

“Ai?”

“Lục Vân”.

Lục Vân?

Con trai tông chủ Thanh Vân Tông ư?

Diệp Tri Thu không ngờ rằng con trai tông chủ Thanh Vân Tông lại ghé thăm mình vào đêm khuya vắng lặng.

Diệp Tri Thu đẩy cửa gỗ bước ra, Lục Vân đang đứng đợi ngoài cửa, sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn ta.

“Lần này Lục công tử đến đây có việc gì thế?”, Diệp Tri Thu bình tĩnh hỏi.

Lục Vân cẩn thận quan sát Diệp Tri Thu một phen, chân mày sắc bén, dáng vẻ đoan chính, quả thật là một nhân tài.

Nhất là tu vi của người nọ đã đạt tới Thần Thông Cảnh tầng thứ năm rồi, đây là chuyện Lục Vân không ngờ nhất.


“Ngươi là Diệp Tri Thu phải không?” “Ta biết ngươi”.

“Việc làm trước kia của Cẩm Tú thật không phải phép, sau này ta mới biết được”.

“Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, sắp tới sẽ đến ngày bọn ta thành thân, ta không muốn gặp chuyện phiền phức”.

“Nếu lòng ngươi không sinh oán thán, ta có thể thay mặt xin lỗi ngươi, có lẽ ngươi muốn bồi thường gì ta cũng chấp nhận”.

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

Thái độ của Lục Vân khiến Diệp Tri Thu rất sửng sốt, dân gian có câu không ai đánh người đang cười, hắn ta thể hiện thiện ý của mình ra rồi, Diệp Tri Thu cũng không nói gì thêm.

“Ta không cần bồi thường gì hết”.

“Lần này ta đến Thanh Vân Tông không phải để báo thù gì đó”.

“Ta chỉ muốn chứng minh bản thân mình trong hội võ mà thôi, không hơn không kém”.

Nghe Diệp Tri Thu nói thế, Lục Vân hiểu Diệp Tri Thu muốn chứng minh với những người khác rằng mình không phải kẻ tệ hại trong hội võ này.

Nhưng đây chẳng phải đang nói là Tào Cẩm Tú có mắt không tròng sao?


Vậy mình đang làm gì chứ?

Vốn dĩ bọn họ mở lôi đài là định tạo thế cho Tào Cẩm Tú, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Tri Thu, Lục Vân linh cảm Tào Cẩm Tú chưa chắc là đối thủ của Diệp Tri Thu.

Như vậy bọn họ làm không công một hồi lại giúp cho Diệp Tri Thu ư?

“Tuy nói ngươi làm thế chẳng có ác ý gì nhưng vả thẳng mặt Tào Cẩm Tú như thế, đồng thời vả cả mặt thiếu tông chủ Thanh Vân Tông ta nữa”.

“Chi bằng lùi một bước có được không?”, Lục Vân chau mày hỏi. Lùi một bước là sao?

Diệp Tri Thu khó hiểu nhìn Lục Vân không biết hắn ta đang có ý gì. “Ngươi đừng tham gia hội võ lần này”.

“Đợi đến khi ta thành hôn xong, ta sẽ phái người đích thân đến cửa Diệp gia, vấn hồi mặt mũi cho Diệp gia các ngươi, được không?”, Lục Vân từ tốn hỏi.

Dưới góc nhìn của Lục Vân, bản thân hắn ta là thiếu tông chủ, nhượng bộ đến vậy rồi Diệp Tri Thu cũng không thể không nể mặt chứ nhỉ?

Nhưng câu trả lời của Diệp Tri Thu chính là lắc đầu nhẹ nhàng.

Diệp Tri Thu không thể chấp nhận cách làm của Lục Vân, bởi vì làm thế cũng không thể vãn hồi thể diện của Diệp gia.

Sau khi thành hôn, người của của Thanh Vân Tông đến cửa chào Diệp gia, đây là ý gì?

Là thương hại ư? Hay là lòng bố thí?

Mặc kỳ là gì thì Diệp gia đều sẽ trở thành trò cười của người khác và Diệp Tri Thu hắn ta cũng là trò hề.

Diệp Tri Thu chẳng muốn tranh giành thứ gì, nhưng có một số việc phải làm nếu không nó sẽ trở thành khúc mắc gắn chặt cả đời mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 253: C253: Cố tiên nhi sao


“Chuyện giữa ngươi và Tào Cẩm Tú không liên quan gì tới ta”. “Huống hồ, tông chủ Thanh Vân Tông đã nói bất kỳ ai đều có thể tham gia”.

“Ta thấy Lục công tử ở đây với ta là lãng phí thời gian, chỉ bằng trở về ở cạnh vị hôn thê nhiều hơn đi”, giọng điệu Diệp Tri Thu rất lạnh nhạt.

Thấy Diệp Tri Thu không biết điều như vậy, Lục Vân lòng tức giận không thôi, mình thân là thiếu tông chủ mà lại bị một tên ất ơ đâu đó không đếm xỉa tới ư?

“Ngươi không sợ thật ư?”

“Tại sao phải sợ?”

“Được được được, Diệp Tri Thu, ta nhớ kỹ rồi, ngày mai ta sẽ cho ngươi biết ngươi muốn chính danh cho bản thân không phải chuyện dễ đâu”.

“Hừ!”

Lục Vân hừ rồi ôm bụng tức trong người rời đi, Diệp Tri Thu cũng không bận tâm đ ến những câu ấy lắm, hắn ta lụi cụi vào phòng tiếp tục tu luyện.


“Chậc, tính tình của thằng nhóc này cứng đấy”.

“Lục Vân cũng coi như là lịch sự lễ độ, vậy mà thằng nhóc đó chẳng thèm nể mặt chút nào?”

Lục Vân ghé thăm đêm khuya, người có tu vi như Phương Vân Khê sao lại không phát hiện ra chứ, nên hắn ta vẫn luôn chú ý tình hình bên chỗ Diệp Tri Thu.

Và người cũng đang chú ý tới đó còn có Trần Trường An, dù sao đó cũng là đồ đệ của mình, không thể để hắn ta xảy ra chuyện được.

“Gia giáo của Lục Vân quả nhiên rất tốt, có thể nhận ra gia phong của Thanh Vân Tông không tệ”.

“Nhưng Diệp Tri Thu cũng rất ổn, chuyện này nếu đổi lại là ngươi thì ngươi có đồng ý không?”

Câu hỏi của Trần Trường An khiến Phương Vân Khê sửng sốt, nếu là mình thì liệu có đồng ý không?

Phương Vân Khê lắc đầu, hắn ta cũng không chắc mình sẽ làm thế nào, đồng ý thì lòng sẽ không cam tâm, không đồng ý thì e sẽ gặp nguy hiểm, đúng là nằm trong thế khó xử mà.

“Đây là điểm mà ngươi thua hắn ta”. “Diệp Tri Thu sẽ không do dự lại càng không thỏa hiệp”.

“Hắn ta chỉ đang làm chuyện mình muốn làm, chỉ có thế, mặc kệ là ai cũng sẽ không khiến hắn ta lùi bước”.

“Cũng chỉ có luôn luôn giữ vững tâm tĩnh như vậy mới có thể dũng cảm tiến bước”, Trần Trường An cười khẽ nói.

“Nói thì nói thế, nhưng ngươi không lo Lục Vân sẽ gây bất lợi với Diệp Tri Thu sao?”

Tuy rằng cả hai quan sát từ đằng xa nhưng Trần Trường An cảm thấy, mặc dù Lục Vân không phải hạng người lương thiện nhưng cũng chẳng phải kẻ đại gian đại ác.

Chẳng qua là thanh niên nông nổi, huống hồ còn là thiếu tông chủ Thanh Vân Tông nên ắt sẽ có kiêu ngạo của mình.


Hắn ta sẽ không âm thầm ra tay với Diệp Tri Thu, bởi lẽ hành động ấy đi ngược lại với tông huấn của Thanh Vân Tông và cũng sẽ bị tất cả thành viên trong Thanh Vân Tông khinh thường.

Hễ là người thông minh thì sẽ không làm chuyện đào hố chôn mình như thế, nếu làm vậy thật, phụ thân Lục Mạnh Nhiên sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn ta.

Cách hắn ta có thể nghĩ ra đơn giản chỉ là đợi Diệp Tri Thu lên lôi đài rồi sai người ra tay đánh nhừ tử, không thể để cho Diệp Tri Thu cơ hội phát huy.

Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến chuyện của hắn ta và Tào Cẩm Tú.

Nghe Trần Trường An phân tích, Phương Vân Khê bèn hiểu, không khỏi cảm khái: “Lục Vân này cái gì cũng tốt chỉ có cái là trọng tình nữ nhi quá”.

“Ngươi nói xem hẳn ta mới bốn mươi tuổi sốt ruột thành thân làm gì?”

“Người tu hành như chúng ta sống đến mấy trăm mấy ngàn tuổi rồi mới thành thân chẳng phải có khối người sao”.

“Có thời gian mà không tu luyện thì hơi lãng phí đó”. Tuy Phương Vân Khê không nói thẳng ra nhưng Trần Trường An cũng hiểu rằng hắn ta muốn nói tên Lục Vân này đúng là đồ dại gái chỉ biết yêu đương, sợ

rằng tình yêu sẽ ảnh hưởng đến sự tu luyện của mình.

“Mỗi người đều có chí khác nhau nên sẽ lựa chọn những con đường khác nhau”.


“Với lại, để tâm làm gì, cũng đâu phải con ta, chỉ là ngươi không lo cho thằng nhóc Diệp Tri Thu kia à? Trong đám đệ tử thân truyền của Thanh Vân Tông cũng có khối người tu vi hơn hắn ta rồi đó”, Phương Vân Khê hỏi.

“Không sao, coi như là rèn luyện, thắng thua vốn là chuyện thường tình, thua thì coi như rằng luyện thôi, huống hồ, ta cũng không cho rằng Diệp Tri Thu sẽ thua cuộc”.

“Tu vi không phải thứ cốt lõi quyết định thực lực của một người”, Trần Trường An mỉm cười, vô cùng tin tưởng Diệp Tri Thu.

“Chao ôi, dù sao cũng không liên quan gì tới ta, ta chỉ tới hóng chuyện mà thôi”.

“Nhưng mà ta rất muốn xem thử thằng nhóc Diệp Tri Thu đó có thể đi đến bước nào”.

“À phải rồi, Cố Tiên Nhi đâu rồi? Nàng ta tính thế nào? Nếu nàng ta cũng tham gia thì thật thú vị đó”.

“Thực lực của Cố Tiên Nhi đủ nghiền nát tất cả thanh niên ở đây nhỉ?”, Phương Vân Khê tò mò hỏi.

Cố Tiên Nhi sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 254: C254: Vậy mà là quá nhiều ư


Ngày thứ hai, Thanh Vân Phong.

Tuy rằng đã có không ít người rời khỏi Thanh Vân Tông ngay ngày đầu tiên nhưng vẫn còn có rất nhiều người ở lại.

Cho dù không tham gia thì ở lại xem cũng hay. Sau khi hội võ kết thúc sẽ đến lễ thành hôn của thiếu tông chủ, sau này về kể lại coi như cũng sáng lạn, dù sao không phải ai cũng có thể tham gia những việc trọng đại của Thanh Vân Tông.

“Các ngươi nói xem hôm nay đệ tử của Thanh Vân Tông có xuất chiến không?”

“Không rõ lắm, nhưng đã qua một ngày rồi, đến phiên bọn họ rồi nhỉ?

“Thanh Vân Tông ngoại trừ Thanh Vân Phong ra thì còn có Đại Vân Phong, Tiểu Vân Phong, Hồng Loan Phong và Thanh Cương Phong, đệ tử thân truyền của mỗi vị phong chủ cũng không ít, chỉ có điều là tuổi tác phù hợp lại không quá năm người”.

“Những người này đã là những đệ tử ưu tú nhất được lựa chọn trong Thanh Vân Tông rồi, tính tổng cộng có lẽ khoảng ba mươi người”.

“Vậy mà là quá nhiều ư?”

“Đây là Thanh Vân Tông đấy, ba mươi người có nhiều không?”

“Ngươi có não không thế, đây là mươi người ưu tú nhất được lựa chọn mà không phải là tất cả đệ tử trẻ”. Truyện Võng Du


Ở thế lực bình thường, có thể chọn lựa trong số người trẻ đây nổi bật được ba đến năm người đã gian nan muôn phần rồi.

Đệ tử thiên tài dưới ba mươi tuổi ở Thanh Vân Tông có thể đạt khoảng ba mươi người, số lượng này đã đủ khiến rất nhiều người kinh ngạc.

“Thật muốn xem thử giữa chúng ta và đệ tử thiên tài của Thanh Vân Tông chênh lệch lớn đến mức nào”.

“Bao nhiêu sao? Bỏ đi, sau khi thấy chỉ sợ khiến các ngươi tuyệt vọng thôi, đệ tử thiên tài của Thanh Vân Tông đều là vạn người có một”.

“Kìa, cuối cùng rồi cũng xem người của Thanh Vân Tông so tài với nhau thôi, ngươi nói xem liệu có xuất hiện một con ngựa ô không?”

“Ngựa ô sao? Ngươi coi những người này ai có tiềm năng làm ngựa ô đây?” “À thì... hình như không có thật”.

Trên lôi đài đã bắt đầu so tài, tới hôm nay gần như đều là tỷ thí giữa Thần Thông Cảnh với nhau.

Thực lực của những người này lại không khiến khán giả hứng thú mấy, thứ mọi người mong đợi đều là kết của của đệ tử Thanh Vân Tông.

“Thiếu tông chủ, ngươi nói người kia hôm nay liệu có đến không?”

“Sẽ đến”.


Lục Vân gật đầu, sau đó nhìn sang chỗ Diệp Tri Thu ở.

Lúc này, Diệp Tri Thu cũng nhìn sang Lục Vân, hai người mắt đối mắt, Diệp Tri Thu mỉm cười rồi dời mắt lên lôi đài.

Lục Vân thấy Diệp Tri Thu phản ứng như thế bèn nghĩ lẽ nào... tên nhóc này muốn lên lôi đài ư?

“Chính là người kia phải không?”

“Đúng vậy, chính là hắn ta, nếu hắn lên lôi đài, ngươi cứ đi lên dạy dỗ một trận”.

“Nhớ là không được vi phạm quy định, chỉ cần đánh hắn ta xuống lôi đài là được”, Lục Vân nhắc nhở.

“Cứ yên tâm, chút điểm ấy ta làm được”. “Được, khổ ngươi rồi”.

“Thiếu tông chủ nói gì thế, ngươi là sư huynh của ta mà, san sẻ sầu khổ với sư huynh vốn là bổn phận của sư đệ”.

Người Lục Vân tìm được chính là một trong các đệ tử thân truyền của phụ thân mình tông chủ Thanh Vân Tông, bây giờ mới hai sáu mà tu vĩ đã đạt tới Thần

Thông Cảnh tầng thứ tám, thiên phú rất xuất chúng, thực lực mạnh mẽ.

Dưới góc nhìn của Lục Vân, mình tìm một người Thần Thông Cảnh tầng thứ tám đối chiến với Diệp Tri Thu đã coi trọng người nọ quá rồi.

Nhưng tới bây giờ hắn ta không hề nghĩ tới việc Diệp Tri Thu có thể chiến thắng sư đệ của mình, Diệp Tri Thu ngươi là thiên tài đó, lẽ nào người khác không phải chứ?

“Muốn lên thì lên đi, không cần đợi lát nữa đâu”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 255: C255: Mời chào ư


Diệp Tri Thu gật đầu, sau khi trận đấu trên lôi đài kết thúc, Diệp Tri Thu tung người bay lên lôi đài.

“Ồ? Tốc độ và thân pháp của tên nhóc này khá đấy chứ!”

“Không phải là người của Thanh Vân Tông, lẽ nào là đệ tử của gia tộc nào đó chăng?”

“Ta thấy hình như tới từ chỗ Phương gia”.

“Không đúng, chẳng phải người Phương gia đều tỷ thí hết vào hôm qua rồi sao?”

“Các ngươi có ai quen người này không?”

“Không biết”.

“Ta cũng không quen”.

“Ôi trời, hình như ta biết hắn ta là ai rồi!"

“Ai vậy?”

“Diệp Tri Thu!”

Diệp Tri Thu?

Người tới đây không có nhiều, tuy Diệp gia không tính là đại gia tộc gì nhưng vẫn khá nổi tiếng, nhất là sau khi bị Tào gia từ hôn càng nổi tiếng hơn nữa, tuy chẳng phải chuyện tốt lành gì.


Trong đám đông có người nhận ra Diệp Tri Thu bèn xôn xao lên.

Dù sao chuyện giữa Diệp Tri Thu và Tào Cẩm Tú mọi người đã nghe nhiều nên rất quen thuộc, nay hắn ta dám tới Thanh Vân Tông không thể không nói chỉ

cần dũng khí ấy, không phải người thường nào cũng sánh được.

“Trời ơi, cái này mới là trò hay nè, người của Thanh Vân Tông không lên chiến với hắn ta à?”

“Ngươi đang nói cái quỷ gì thế, Thanh Vân Tôn há thể nào là loại hèn hạ đó, nói ai đều có thể trừ bọn họ”.

“Huống hồ dù đến đây thì có sao? Thằng nhóc này có thể bày được trò gì chứ?”

“Nhưng mà ta rất muốn xem thử Thanh Vân Tông sẽ làm gì với Diệp Tri Thu”. “Trời ơi, đệ tử của Thanh Vân Tông lên lôi đài rồi!”

Khi mọi người đang bàn tán, đệ tử của Thanh Vân Tông Tôn Hạc Niên tung người bay lên lôi đài.

Khi Tôn Hạc Niên lên lôi đài, không chỉ có khách ngồi bên dưới mà đến cả người của Thanh Vân Tông cũng sửng sốt.

Sao hắn ta lại lên sớm như vậy chứ?

Hiển nhiên Lục Mạnh Nhiên đã nghe những lời bàn tán ấy, cũng biết thân phận của Diệp Tri Thu, ngay khi Tôn Hạc Niên lên lôi đài, Lục Mạnh Nhiên bèn nhìn sang Lục Vân.

“Phụ thân, quả thật là con nhờ Tôn sư đệ ra tay”.


“Nhưng mà phụ thân cứ yên tâm, con chỉ nhờ hắn ta dạy dỗ một trận, đánh bại Diệp Tri Thu mà không tổn thương tính mạng”.

“Chẳng biết Diệp Tri Thu đã có kỳ ngộ gì mà tu vi đã đột phá tới Thần Thông Cảnh tầng thứ năm, điều này đã gây ảnh hưởng tới Cẩm Tú”.

Lục Vân không giấu diếm, dù sao không thể giấu được chi bằng dứt khoát khai thật.

Lục Mạnh Nhiên gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Tri Thu, quả nhiên là tu vi Thần Thông Cảnh tầng thứ năm.

“Thiên phú của Diệp Tri Thu không tệ, không cần làm tổn thương hòa khí hai bên, nếu có thể mời gia nhập Thanh Vân Tông ta âu cũng là chuyện hay”.

Mời chào ư?

Nghe vậy, Lục Vân nhíu mày, dù sao mỗi quan hệ giữa hai người họ có chút gượng gạo, nếu Diệp Tri Thu gia nhập Thanh Vân Tông thật thì không khỏi hơi chướng tai gai mắt.

“Lục Vân, con phải nhớ kỹ, con là người của Thanh Vân Tông, phải nghĩ xa một chút, lấy việc của Thanh Vân Tông làm trọng, chớ vì tình cảm nam nữ mà làm ảnh hưởng tới Thanh Vân Tông”.

“Đừng tưởng rằng con là con ta mà tông chủ tiếp theo chắc chắn sẽ là con”.

“Thanh Vân Tông chúng ta từ xưa đến nay chưa từng có quy định như vậy”. ngôn tình ngược

“Nếu con có nghĩ vậy thật thì sẽ làm tốt bổn phận của mình thôi”.

“Phải khiến mọi người kính phục, hiểu không?”, Lục Mạnh Nhiên trầm giọng quát.

“Vâng, phụ thân dạy phải, con nhớ kỹ rồi ạ”, Lục Vân hổ thẹn nói.

“Khắc ghi mới tốt”, Lục Mạnh Nhiên nhìn chằm chằm vào Lục Vân rồi dời sự chú ý sang lôi đài.

Trên lôi đài.

Diệp Tri Thu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, biết Lục Vân không thể đích thân ứng chiến nên sẽ nhờ người ra tay thay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 256: C256: Ngươi bất động


Vào giây phút Tôn Hạc Niên đối mặt với Diệp Tri Thu, rốt cuộc cũng đã hiểu lần này mình phải đối mặt với một đối thủ như thế nào.

Diệp Tri Thu đứng tại chỗ, lại giống như một thanh kiếm sắc chưa ra khỏi vỏ, lộ ra sát khí sắc bén, khí thế kinh người.

Không có chút sơ hở nào ư? Vì sao lại không có chút sơ hở nào?

Tôn Hạc Niên nhíu mày, trong phút chốc cũng không dám tùy tiện ra tay, bởi vì biểu hiện của Diệp Tri Thu không hề có kẽ hở nào cả.

Điều này khiến Tôn Hạc Niên có một loại ảo giác, chỉ cần mình tùy tiện ra tay, chỉ sợ sẽ rơi vào bị động.

Ngươi bất động, ta không động Hai người đứng trên lôi đài, vòng thứ nhất tiến hành so đấu khí thế. "Tình huống gì thế này? Sao lại không có một ai ra tay vậy?"

"Đậu má, ta còn tưởng rằng có trò hay để xem, sao bây giờ lại giống như hai người gỗ, ai động một cái là thất bại sao?"

"Cũng quá nhàm chán đi? Rốt cuộc là bọn họ có đánh hay không?” "Các ngươi có thể xem hiểu bọn họ đang có ý gì không?"


"Nếu như ta không đoán sai, hai người bây giờ đang tiến hành so đấu khí thế, có lẽ hai người đều không biểu hiện ra sơ hở, ai cũng không dám tùy tiện ra tay đi". truyen bac chien

"Không ra tay thì sao có thể có sơ hở được? Phải xông lên đánh mới gọi là đã nghiền".

"Đó là mãng phu, hoặc là dưới tình huống thực lực nghiền ép mới có thể làm được".

"Có ý gì? Hai người bọn họ không phân có thực lực sàn sàn nhau ư? Diệp Tri Thu mạnh như vậy à?”

Ai cũng không biết lúc này hai người kia đang nghĩ như thế nào, những người quen biết Tôn Hạc Niên không hiểu, người quen biết Diệp Tri Thu cũng không hiểu.

Chỉ có Trần Trường An nhìn ra được Diệp Tri Thu làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì.

Thăm dò!

Diệp Tri Thu muốn thăm dò ra giới hạn của Tôn Hạc Niên ở nơi nào, tên nhóc này muốn một tiếng hót lên làm kinh người, chỉ có một biện pháp tốt nhất!

"Cười ư?"

"Sao Diệp Tri Thu lại đột nhiên cười?"

Diệp Tri Thu đột nhiên cười một tiếng, làm cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Tôn Hạc Niên cũng có một loại dự cảm không tốt.

"Hóa ra giới hạn của ngươi ở chỗ này".

Nghe thấy lời đó, Tôn Hạc Niên lập tức biến sắc, không tốt, tên nhóc này muốn ra tay rồi.

Một giây sau, một kiếm ý ngập trời bộc phát ra từ trong cơ thể Diệp Tri Thu.


Cảm nhận được kiếm ý của Diệp Tri Thu, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động.

"Không tốt, kiếm của ta không thể khống chế được". "Móa nó, tại sao tên nhóc này lại có thể có kiếm ý mạnh như vậy!"

"Hắn ta mới bao nhiêu tuổi, không chỉ lĩnh ngộ được kiếm ý, kiếm ý còn mạnh mẽ như thế?"

Vào giây phút Diệp Tri Thu bộc phát ra kiếm ý, mọi người ở đây, phàm là người đeo bảo kiếm đều cảm giác bảo kiếm trong tay muốn ra khỏi vỏ, không ít người đều dùng hết toàn lực áp chế, mới tránh khỏi việc bảo kiếm bay ra khỏi vỏ.

"Vậy mà ngộ tính thiên phú của hắn ta lại nghịch thiên như thế”.

Lúc này đám người Lục Mạnh Nhiên cũng sáng mắt lên, nhìn chằm chằm Diệp Tri Thu giống như phát hiện ra một khối ngọc thô.

Đối mặt với kiếm ý của Diệp Tri Thu, Tôn Hạc Niên phát hiện vậy mà thực lực của mình lại phải chịu áp chế cực lớn.

Trong lòng Tôn Hạc Niên biết không ổn, đang chuẩn bị ra tay, lại phát hiện Diệp Tri Thu đã biến mất không thấy gì nữa ở trước mặt mình.

Một giây sau, Tôn Hạc Niên cảm giác được vậy mà thân thể của mình lại chậm rãi bay lên, cảnh tượng trước mắt cũng thay đổi thành bầu trời xanh thăm thẳm.


Xảy ra chuyện gì?

Vì cái gì...

Đây là nghi vấn cuối cùng xuất hiện trong đầu Tôn Hạc Niên, nhưng câu hỏi này vừa mới xuất hiện, Tôn Hạc Niên cũng đã đồng thời mất đi ý thức, rơi xuống

lôi đài hôn mê bất tỉnh.

"Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao ta lại không thấy được chuyện gì xảy ra, Tôn Hạc Niên đã bay xuống lôi đài rồi?"

"Móa nó, Diệp Tri Thu là muốn nghịch thiên sao? Tôn Hạc Niên là đệ tử thân truyền của tông chủ Thanh Vân Tông, còn có tu vi Thần Thông Cảnh tầng tám, thế mà lại bị Diệp Tri Thu dùng một kiếm đánh bại?"

"Một kiếm đánh bại? Vừa rồi Diệp Tri Thu có xuất kiếm sao?”

"Dù sao ta không nhìn thấy, các ngươi ai thấy được?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 257: C257: Ta nói bảo thủ


"Người kiếm hợp nhất, nhanh đến mức cực hạn, thiên phú ở kiếm đạo của Diệp Tri Thu quả thực là nghịch thiên".

"Chẳng lẽ thể chất của hắn ta đặc biệt, là một loại kiếm thể nào đó sao?"

"Tông chủ, Diệp Tri Thu này không đơn giản, thích hợp với Đại Vân Phong chúng ta".

"Đánh rắm, cái gì là thích hợp với Đại Vân Phong của ngươi? Thanh Cương Phong chúng ta thích hợp hơn mới đúng”.

"Các ngươi đã có rất nhiều đệ tử thiên tài rồi, lần này đừng tranh giành với Tiểu Vân Phong chúng ta nữa".

"Nực cười, chẳng lẽ các ngươi không để Hồng Loan Phong chúng ta vào trong mắt sao?"

"Hồng Loan Phong các ngươi đều là nữ đệ tử, Diệp Tri Thu lại là đàn ông".

"Ta mặc kệ, đệ tử như vậy, Hồng Loan Phong chúng ta cũng không phải là không thể phá lệ". 𝑇ra𝓃g‎ gì‎ mà‎ hay‎ hay‎ 𝙩hế‎ ==‎ 𝙩rum𝙩‎ ruye𝓃.𝐕𝓃‎ ==

Còn chưa hiểu chuyện gì mà mấy người đứng đầu đã bắt đầu tranh đoạt, một màn này khiến Lục Mạnh Nhiên cũng vô cùng đau đầu.

Mỗi một lần phát hiện ra đệ tử thiên tài, mấy người này đều phải làm ầm ï một trận.


Mà lúc này, sắc mặt Lục Vân và Tào Cẩm Tú cách đó không xa vô cùng khó coi, bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra vậy mà Diệp Tri Thu lại nghịch thiên như thế.

Ngay cả mấy người đứng đầu khác đều đã bị Diệp Tri Thu hấp dẫn, xem ra, chỉ sợ Diệp Tri Thu sẽ gia nhập Thanh Vân Tông thật.

"Lục Vân, chuyện này... xử lý như thế nào đây?" "Chẳng lẽ thật sự lại để Diệp Tri Thu gia nhập vào Thanh Vân Tông sao?"

Tào Cẩm Tú cũng không có thù oán với Diệp Tri Thu, nhưng mỗi một lần nhìn thấy Diệp Tri Thu, ả ta đều cảm giác đây là một quá khứ nhục nhã của mình.

Huống chỉ bây giờ Diệp Tri Thu một bước lên mây, tất cả mọi người đều sẽ nói một câu, Tào Cẩm Tú ả ta có mắt không tròng.

Kết quả như vậy cũng không phải là điều mà Tào Cẩm Tú muốn nhìn thấy.

Lục Vân mỉm cười với Tào Cẩm Tú, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của ả ta, nói: "Không có việc gì, ta đã từng gặp Diệp Tri Thu rồi, hắn ta có chủ kiến của mình, ta cảm thấy, hắn ta cũng chưa chắc sẽ chịu gia nhập Thanh Vân Tông".

"Chờ một chút đi”.

"Được".

Lúc này tâm trạng của Tào Cẩm Tú vô cùng phức tạp, điều mà ả ta không muốn nhìn thấy nhất chính là Diệp Tri Thu vùng lên.

Sớm biết như thế này, còn không bằng lúc trước tìm người ám sát hắn ta, cũng sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ.

Vào giây phút Diệp Tri Thu đi xuống lôi đài, ánh mắt tất cả mọi người bốn phía nhìn hắn ta đều đã xảy ra biến hóa.

Vốn dĩ là chế giễu, là trêu tức, là châm chọc, nhưng hôm nay, tất cả mọi người đều không dám xem nhẹ hắn ta nữa.

Chỉ một trận chiến này thôi đã để thanh danh của Diệp Tri Thu tăng lên cao, một kiếm đánh bại đệ tử thân truyền của tông chủ Thanh Vân Tông, thực lực như vậy, ai dám xem nhẹ?

Huống hồ, bây giờ Diệp Tri Thu chỉ có mười chín tuổi!

"Tông chủ, cứ để Diệp Tri Thu đi xuống như vậy ư?"

"Ngài thật sự không có ý định mời chào hắn ta sao?”

"Là bởi vì Lục Vân?", người đứng đầu Đại Vân Phong cau mày hỏi.


"Ngươi cảm thấy ta là loại người này sao?"

"Hội võ còn chưa kết thúc, chờ đến lúc kết thúc mời chào cũng được", sắc mặt Lục Mạnh Nhiên bình tĩnh nói.

"Ừm, như thế cũng tốt, nhưng mà bên phía Lục Vân, có phải còn phải khuyên bảo hắn ta không?”

"Nếu ngay cả chuyện nhỏ này còn không chịu đựng nổi, hắn ta cũng đừng làm thiếu tông chủ nữa".

"Chuyện này... liệu có quá nghiêm khắc không?” "Ở địa vị đó thì phải biết gánh vác trách nhiệm, mặc dù nó là con trai của ta, nhưng cũng là một phần tử của Thanh Vân Tông, lúc này chuyện gì cũng phải lấy

Thanh Vân Tông làm trọng".

Lục Mạnh Nhiên chính là người như vậy, nếu không lúc ông ta nhận lấy vị trí tông chủ này, những người khác cũng không thể tin phục được.

Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng tất cả người đứng đầu các phong đều vô cùng bội phục Lục Mạnh Nhiên, ông ta không chỉ nghiêm khắc với người bên

cạnh, mà cũng có thể nói hà khắc đối với mình.

Diệp Tri Thu đi đến bên cạnh Trần Trường An ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh, cũng không hề có vẻ hưng phấn.

"Vẫn còn quá bảo thủ", Trần Trường An thản nhiên nói.

"Sư phụ, con chỉ không biết cực hạn của đối phương ở nơi nào, muốn thăm dò một chút thôi”.


"Dù sao con cảm thấy chuyện gi ết chết ngay lập tức mới khiến người ta chấn động hơn”.

Sau khi nói xong, Diệp Tri Thu thận trọng nhìn thoáng qua phản ứng của Trần Trường An, trong lòng có chút khiếp đảm.

Từ khi bái Trần Trường An làm sư phụ, Diệp Tri Thu càng ngày càng cảm giác sư phụ của mình thần bí mà cường đại, trong lòng cũng tràn đầy lòng kính sợ.

"Ta nói bảo thủ, là ngươi quá bảo thủ với thực lực của mình".

"Đừng quên, ngươi tu luyện Vô Thượng Kiếm Đế Quyết, chính là công pháp Đế cấp, lại lĩnh ngộ năm phần kiếm ý".

"Bàn về chiến lực, Thần Thông Cảnh tầng chín đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của ngươi, ngươi đang thử thăm dò cái gì?"

Điều duy nhất khiến Trần Trường An không hài lòng chính là Diệp Tri Thu có nhận thức sai lầm với thực lực của mình.

Trần Trường An nói Thần Thông Cảnh tầng chín đỉnh phong không phải là đối thủ của hắn ta, nếu Diệp Tri Thu ra sức đánh cược một lần, chỉ sợ Hóa Thần Cảnh bình thường cũng sẽ phải chịu thiệt mà thất bại.

"Con... Thật sự mạnh như vậy sao?", Diệp Tri Thu hơi kinh ngạc mà hỏi.

"Ngươi... Quá thiếu thực chiến".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 258: C258: Nhìn qua cũng chỉ tầm thường vậy thôi


"Ả ta chính là Tào Cẩm Tú? Nhìn qua cũng chỉ tầm thường vậy thôi".

"Chính là ả ta lúc trước từ hôn Diệp Tri Thu sao? Cũng không biết bây giờ ả ta có hối hận không”.

"Chậc chậc chậc, vứt bỏ Diệp Tri Thu để lấy được Lục Vân, ta không biết việc đổi chác này có đáng giá hay không, dù sao Diệp Tri Thu có tiềm lực vô hạn, chưa chắc đã thua kém Lục Vân sư huynh”.

"Ta thấy tông chủ và các vị phong chủ kia có ý muốn lôi kéo Diệp Tri Thu, nếu Diệp Tri Thu gia nhập vào Thanh Vân Tông, cũng không biết ta có cơ hội hay không".

"Dáng dấp của Diệp Tri Thu đúng là rất đẹp trai, không hề thua kém gì Lục Vân sư huynh".

"Haiz, thật sự quá hâm mộ Tào Cẩm Tú, có hôn ước với Diệp Tri Thu, lại muốn gả cho Lục Vân sư huynh, sao số mệnh của ả ta lại tốt như thế chứ".

Bây giờ toàn bộ Thanh Vân Tông, cho dù là đám khách khứa hay là đệ tử của Thanh Vân Tông đều đang nghị luận về Diệp Tri Thu.

Đương nhiên những lời này tự cũng truyền vào trong tai Tào Cẩm Tú và Lục Vân.

Mặc dù trong lòng Lục Vân có chút bất mãn, nhưng cũng không làm cái gì, dù sao Lục Mạnh Nhiên nghiêm khắc giáo dục vẫn tạo ra tác dụng nhất định.


Nhưng Tào Cẩm Tú thì lại khác, sau khi trở về phòng mình, Tào Cẩm Tú đã sắp bị chọc giận đến điên rồi!

"Diệp Tri Thu, ngươi thật đáng chết!" "Vì sao ngươi lại phải vùng lên? Vì sao ngươi lại phải tới Thanh Vân Tông?" "Ngươi cố ý, ngươi muốn để cho ta khó xử đúng không?"

"Ngươi không cho ta tốt hơn, ta cũng tuyệt đối sẽ không để ngươi được dễ chịu".

Lúc này trong ánh mắt của Tào Cẩm Tú tràn đầy oán hận, vừa oán hận Diệp. Tri Thu, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy oán trách với việc Lục Vân thờ ơ.

Thân là thiếu tông chủ, thế mà ngay cả chuyện nhỏ này cũng không xử lý được, đúng là một tên vô dụng!

"Không được, không thể ngồi chờ chết, nếu Diệp Tri Thu thật sự được Thanh Vân Tông thu làm đệ tử, tất nhiên sẽ trở thành đệ tử thân truyền, hơn nữa sẽ còn được chú trọng bồi dưỡng".

"Lấy thiên phú mà Diệp Tri Thu biểu hiện ra trước mắt, chỉ sợ ngay cả vị trí thiếu tông chủ của Lục Vân cũng sẽ gặp nguy hiểm".

"Không thể, tuyệt đối không thể để hắn ta đạt được".

Ánh mắt của Tào Cẩm Tú từ oán hận chậm rãi biến thành sát ý vô tận, Diệp Tri Thu... phải chết!


Nửa đêm không người, Tào Cẩm Tú rời khỏi căn phòng của mình. Cốc cốc cốc! "Đồ Bá”.

Đồ Bá mở cửa phòng, nhìn thấy Tào Cẩm Tú đứng ở bên ngoài cũng hơi kinh ngạc, hỏi: "Đại tiểu thư, đã trễ thế như vậy rồi, ngươi tới chỗ ta là có chuyện gì?"

"Đi vào rồi nói”.

"Được".

Tào Cẩm Tú đi vào trong phòng của Đồ Bá, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đối phương, nói: Đồ Bá, ngươi đã đi theo bên cạnh ta bảo hộ ta từ nhỏ, hôm nay ta có một chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ, ngươi nhất định phải giúp ta".

"Đại tiểu thư có chuyện gì vậy?"

"Trách nhiệm của ta chính là bảo vệ sự an toàn của ngài, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Không phải là... Diệp Tri Thu chứ?"

Đồ Bá cũng không phải đồ ngốc, từ trạng thái lúc này của Tào Cẩm Tú, ông ta đã nhìn ra được, dường như ả ta đã có sát ý với người nào đó.

Toàn bộ Thanh Vân Tông, bây giờ người duy nhất có thể làm cho Tào Cẩm Tú như thế, chỉ sợ sẽ là Diệp Tri Thu.

"Ngươi là muốn ta giết Diệp Tri Thu sao?" "Ngươi có biết hậu quả nếu làm như thế không?”

"Đến lúc đó chỉ sợ tông chủ Thanh Vân Tông sẽ không đồng ý để ngươi gả cho Lục Vân".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 259: C259: Không thích hợp


Huống hồ giết Diệp Tri Thu, ấn tượng của Lục Mạnh Nhiên về Tào Cẩm Tú sẽ xuống tới điểm đóng băng, loại người như thế, làm sao Lục Mạnh Nhiên có thể để ả ta gả cho Lục Vân được.

Làm như thế sẽ chỉ hoàn toàn có kết quả ngược lại.

"Đồ Bá, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ta cũng biết, nếu Diệp Tri Thu chết, tất cả mọi người sẽ nghi ngờ ta”.

"Cho nên, chuyện này có thể thành công hay không, toàn bộ đều nhờ vào ngươi”.

"Đồ Bá, vì ta, chỉ sợ ngươi phải chịu uất ức rồi".

Nghe thấy lời này, Đồ Bá cũng sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ.

Tào Cẩm Tú không chỉ muốn để mình giết Diệp Tri Thu, còn muốn để cho mình gánh vác tất cả tội danh, cứ như vậy, Tào Cẩm Tú có thể coi không biết cái gì cả, cuối cùng diễn một vở kịch, rửa sạch hiềm nghị, thuận tiện làm ra vẻ luật pháp không có tình thân, để người khác không thể trách tội ả ta.

Không thể không nói, kế hoạch của Tào Cẩm Tú rất tốt, đây là một lựa chọn tốt nhất, chỉ là phải hy sinh Đồ Bá đã bảo vệ ả ta từ nhỏ.

"Đồ Bá, ta biết ngươi hiểu rõ ta nhất, ngươi sẽ giúp ta đúng không?”


Tào Cẩm Tú tỏ ra vô cùng buồn bã, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Đồ Bá. "Haiz!"

"Thôi vậy!"

"Cái mạng này của lão phu vốn là gia gia ngươi cứu về, lần này coi như là trả lại cho Tào gia các ngươi”.

"Đại tiểu thư yên tâm, sau khi giết Diệp Tri Thu, ta sẽ gánh chịu tất cả tội danh, tuyệt đối sẽ không để người ta biết là ý của ngài đâu”.

"Chỉ hy vọng sau này đại tiểu thư có thể sống bình an, có một cuộc sống mỹ mãn.

"Như thế cho dù lão nô có mất mạng cũng đáng!"

Mưu kế đã đạt được, cuối cùng Tào Cẩm Tú cũng thở dài một hơi, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, lúc này Tào Cẩm Tú tỏ ra vô cùng bi thương, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

"Đồ Bá, ta có lỗi với ngươi”.

"Nếu có những biện pháp khác, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đi làm những chuyện này".

"Nhưng ngươi cũng biết, ở trong Thanh Vân Tông này, ta chỉ có thể tín nhiệm một mình ngươi thôi”.

"Ta..."

Nói rồi, Tào Cẩm Tú trực tiếp quỳ xuống với Đồ Bá, điều này cũng khiến Đồ Bá giật nảy mình.

Cho dù nói thế nào, Tào Cẩm Tú cũng là đại tiểu thư Tào gia, ông ta chỉ là một người hầu của Tào gia mà thôi.

Làm sao có thể nhận cái quỳ này của đại tiểu thư chứ? "Đại tiểu thư không thể, tuyệt đối không thể". "Ngài mau mau đứng dậy".

Đồ Bá liền vội vàng đỡ Tào Cẩm Tú lên, nhìn Tào Cẩm Tú lệ rơi đầy mặt, Đồ Bá cũng là vô cùng cảm khái.


Trong đầu ông ta chợt nhớ lại từng cảnh tượng của Tào Cẩm Tú từ nhỏ đến lớn, cuối cùng không khỏi thở dài một hơi.

Ông ta nhìn Tào Cẩm Tú lớn lên, làm sao lại không biết Tào Cẩm Tú là ai, nhưng ông ta vẫn lựa chọn làm như thế, không chỉ là để báo ân, đồng thời cũng luôn đối xử với Tào Cẩm Tú như con cháu của mình.

Cho dù đối phương muốn mình mất mạng, ông ta cũng cam tâm tình nguyện.

"Đại tiểu thư, lát nữa ngươi rời đi chú ý một chút, đừng để bị những người khác phát hiện".

"Chuyện còn lại cứ giao cho lão nô đi”.

"Ngài... bảo trọng”.

Sau khi nói xong, Đồ Bá rời khỏi phòng, đi thẳng đến Tiểu Vân Phong.

Nhìn thấy Đồ Bá rời đi, Tào Cẩm Tú lau nước mắt, trên mặt hiện ra một ý cười. "Diệp Tri Thu, ngươi dựa vào cái gì mà đấu với ta?"

"Ngươi cũng xứng ư?"

"Đáng tiếc, Đồ Bá còn tính là trung thành tuyệt đối với ta, haiz, xem ra sau này lại phải để gia tộc phái một người khác đến đây rồi".


Tào Cẩm Tú bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó nhân bóng đêm, vụng trộm về tới trong phòng của mình, cứ như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Đồ Bá ẩn giấu hành tung khí tức của mình, lặng yên không tiếng động đi tới Tiểu Vân Phong.

Trước đó, Tào Cẩm Tú đã nghe ngóng biết được Diệp Tri Thu ở chỗ nào, đồng

thời thông báo cho Đồ Bá, cho nên Đồ Bá đã đi thẳng đến căn nhà gỗ mà Diệp Tri Thu ở.

Đi đến trước nhà gỗ, Đồ Bá đẩy cửa phòng ra, vọt thẳng vào, không nói hai lời trực tiếp chính tung một chưởng về phía Diệp Tri Thu trên giường gỗ!

Ầm!

Một chưởng đánh mạnh vào trên ngực đối phương, Đồ Bá vô cùng vui mừng, sau đó đột nhiên sững sờ.

Không thích hợp!

Mặc dù một chưởng này của mình đã đánh trúng đối phương, nhưng vì cái gì...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom