Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 222


Chương 222

Tần Tướng Thần giơ tay rồi hạ xuống về phía trước.

“Tôi xem ai dám động vào sư đệ của tôi!”, đột nhiên, một tiếng quát vang lên.

“Lại là ai đây?”

Trong lòng mọi người đều nghi hoặc.

Chuyện hôm nay vẫn chưa xong?

Nhà họ Tần gặm một Diệp Bắc Minh lại khó khăn như vậy sao?

Ánh mắt của mọi người lại nhìn sang lối vào của hội trường lần nữa.

Chỉ thấy một cô gái, một mình chậm rãi đi đến, mang theo khí trường mạnh mẽ phía sau!

“Thập sư tỷ”.

Sau khi Diệp Bắc Minh nhìn thấy Vương Như Yên, hô một tiếng: “Sao tỷ lại đến đây?”

Vương Như Yên không nhìn đến mọi người có mặt ở đây, nở nụ cười cưng chiều: “Tiểu sư đệ, một mình đế đến Long Đô, tỷ sợ đệ không giải quyết được”.

“Thập sư tỷ, đệ cũng không phải trẻ con”, Diệp Bắc Minh giật khóe miệng.

Dưới con mắt của mọi người, Vương Như Yên đến trước mặt Diệp Bắc Minh, véo má của anh: “Trong mắt các sư tỷ, đệ mãi mãi là trẻ con, đừng lo, cứ giao cho tỷ!”

“Đệ đã giết Tần Thiếu Dương”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Vương Như Yên tỏ vẻ mặt khinh thường: “Một tên công tử bột thôi, giết thì giết vậy”.

Một tên công tử bột!

Giết thì giết vậy!

Câu nói này lập tức dẫn đến cơn lửa giận của đám người nhà họ Tần!

Tần Vinh An nhảy lên như sấm: “Đó là con trai của tôi, cô là ai? Cũng thật mạnh miệng quá đấy!”

“Cô gái, cô có biết nơi này là nơi nào không? Nơi này là Long Đô!”, Tần Tướng Thần lạnh lùng nói.

“Long Đô thì làm sao?”

Vương Như Yên cười khẩy một tiếng.

Cô ấy nhìn sang Tần Tướng Thần với ý sâu xa: “ Long Đô là địa bàn nhà họ Tần ông, nhà họ Tần ông nói là được hả?”

“Hay Long Đô là Long Đô của nhà họ Tần ông?”

Toàn hội trường sôi sục!

Khắp chỗ đều là tiếng bàn tán!

Cô gái này điên rồi sao?

Mà dám nói lời như vậy.

Tổng giám đốc Vương nén thấp giọng, bả vai run lên: “Cô gái này có lai lịch thế nào?”

“Không biết… có vẻ không phải người bình thường!”, tổng giám đốc Lý lắc đầu, ánh mắt nghiêm trọng: “Nhưng cô ta chỉ là cô gái, sợ rằng không thể đối kháng với nhân vật lớn như nhà họ Tần!”

Tổng giám đốc Vương trầm mặc một lúc, nói: “Tôi cảm thấy, cô gái này có thể ngăn được nhà họ Tần!”

“Không thể nào! Cửu Môn Đề Đốc không phải loại vừa, một Vạn Lăng Phong không ngăn được Cửu Môn Đề Đốc!”
 
Chương 223


Chương 223

Tổng giám đốc Lý quả quyết lắc đầu.

“He he, vậy chúng ta đánh cược đi? Nếu cô ta có thể ngăn được nhà họ Tần, ông đưa tôi mười triệu!”, tổng giám đốc Vương cười he he.

“Ha ha, mười triệu có là gì? Chúng ta đánh cược một trăm triệu!”, tổng giám đốc Lý hừ lạnh lùng một tiếng.

“Được! Chúng ta xem tiếp đi”.

Tổng giám đốc Vương dứt khoát gật đầu.

Tần Tướng Thần kinh ngạc: “Cô gái, cái miệng của cô rất lanh lợi đấy!”

“Cửu Môn Đề Đốc, bắt bọn họ trước rồi tính!”

“Đợi bọn họ vào nhà giam, xem xem bọn họ còn cứng miệng như vậy không!”

“Vâng, thưa thầy”.

Cửu Môn Đề Đốc gật đầu, ra lệnh, mấy chục tông sư võ đạo phía sau lập tức xông lên.

“Sư tỷ, để đệ!”

Diệp Bắc Minh định ra tay.

Vương Như Yên lại cười thản nhiên: “Sư đệ, không cần động tay”.

Chỉ thấy, Vương Như Yên bước ra một bước, nhẹ nhàng giơ tay, một lệnh bài màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay!

“Dừng!”

Khoảnh khắc Cửu Môn Đề Đốc nhìn thấy lệnh bài này, đồng tử co mạnh lại, không nhịn được quát lớn một tiếng.

Mấy chục vị tông sư võ đạo, cùng dừng lại, tỏ vẻ mặt không biết làm thế nào quay đầu nhìn Cửu Môn Đề Đốc!

“Chuyện gì vậy?”, tổng giám đốc Lý cau mày.

“Tại sao không ra tay?”, tổng giám đốc Vương hiếu kỳ.

“Một lệnh bài màu vàng?”

“Nó là cái gì?”

Các phú hào Long Đô ở hội trường đều tỏ vẻ mặt kỳ lạ.

Tần Vinh An kinh ngạc, nhìn chằm chằm lệnh bài màu vàng trong tay Vương Như Yên!

“Sao cô lại có cái này?”, Tần Tướng Thần cũng sợ giật mình.

“Đây là…”

Vạn Lăng Phong kinh ngạc, không thể tin nổi kêu lên.

Đám người Ngụy Yên Nhiên lại khó hiểu.

Lệnh bài này là cái gì?

Nhìn ánh vàng lấp lánh, hình như được làm bằng vàng nguyên chất.

Bên trên có một con rồng vàng đang cuộn tròn, vây quanh xung quanh lệnh bài.

Cuối cùng, mọi người nhìn rõ lệnh bài màu vàng này.

Bốn chữ lớn màu vàng khắc trên lệnh bài: Chiến thần Như Yên!
 
Chương 224


Chương 224

“Soạt!”

Tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng, hít khí lạnh.

“Vãi, một nữ chiến thần?”

Tổng giám đốc Lý suýt nữa tức đến trượt ngã.

Tổng giám đốc Vương cũng đầy chấn hãi: “Ha ha ha, tổng giám đốc Lý, ông thua rồi! Một trăm triệu nhé!”

Khuôn mặt ông ta đỏ hồng.

Tổng giám đốc Lý lại ngẩn người tại chỗ, trong đầu vang lên ong ong!

“Cô là nữ chiến thần của Long Hồn?”, Tần Tướng Thần chấn hãi nói.

Ngay cả ông cụ nhà họ Tần cũng thộn người!

Hoàn toàn thộn người!

Nữ chiến thần?

Cô gái trẻ trước mặt, lại là một nữ chiến thần?

Còn có chuyện gì khiến người ta chấn hãi hơn chuyện này không?

“Thì ra ông còn nhận ra cái này”.

Vương Như Yên nhìn Tần Tướng Thần, cười một cách có ý sâu xa.

Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người, không dám tin nói: “Thập sư tỷ, tỷ là nữ chiến thần của Long Hồn ư?”

Vương Như Yên quay đầu, mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Sao thế tiểu sư đệ, không được sao?”

“Khụ khụ!”

Diệp Bắc Minh ho khan hai tiếng, suỵt bị sặc: “Thập sư tỷ… khụ khụ, việc này… thật bất ngờ quá!”

Vù!

Hội trường của buổi tiệc từ thiện lập tức bùng nổ, tất cả mọi người đều sôi sục.

Các phú hào Long Đô hoàn toàn thộn mặt!

“Nữ chiến thần của Long Hồn?”

“Không phải chứ…”

“Trời ơi, Long Hồn có nữ chiến thần ư? Một cô gái lại là chiến thần?”

“Trông cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Chưa đến ba mươi tuổi phải không, có khi còn chưa đến hai mươi năm tuổi ấy chứ!”, các phú hào Long Đô cảm thấy thế giới quan của mình cũng sập đổ.

Ngụy Yên Nhiên không ngừng lùi lại, trượt ngồi lên chiếc ghế.

“Nữ chiến thần… làm sao có thể chứ, sư tỷ của anh ta là nữ chiến thần ư?”, Ngụy Yên Nhiên bỗng hiểu ra, nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái: “Tôi đã biết tại sao an ta dám không coi mọi người ra gì rồi!”

“Cuối cùng tôi đã biết anh ta lấy tự tin ở đâu rồi!”

“Cuối cùng tôi đã biết tại sao anh ta dám giết Tần Thiếu Dương rồi!”

“Đó là nữ chiến thần đó…”

Ngụy Yên Nhiên dường như bị suy sụp.

Mọi người vẫn đang chấn kinh, chưa phản ứng lại, ở cửa lớn tiệc từ thiện lại vang lên một giọng nói uy nghiêm: “Nữ chiến thần? Ha ha ha! Vương Như Yên, thân phận chiến thần của Long Hồn là để cô mang ra chống lưng cho người khác sao?”
 
Chương 225


Chương 225

“Tổng giám đốc Vương, một trăm triệu này, tôi vẫn chưa thua đâu!”, ánh mắt tổng giám đốc Lý bỗng tối lại, nhìn sang cửa lớn tiệc hội từ thiện.

“Là ai? Chẳng lẽ là…”, tổng giám đốc Vương thót tim một cái.

Nghĩ đến một cái tên!

Chiến thần Kình Thương – Đường Kình Thương!

“Vẫn chưa xong hả?”

“Vãi!”

“Vở kịch hay hôm nay phải diễn đến bao giờ đây?”

Mọi người ở hội trường đều chấn kinh nhìn sang lối vào hội trường.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên trông khoảng năm mươi tuổi, khí thế kinh người đi đến!

Ông ta có khí thế vô cùng đáng sợ, chỉ vừa mới xuất hiện đã khiến rất nhiều người sợ hãi cúi đầu!

“Quả nhiên là ông ta!”

Tổng giám đốc Vương hít khí lạnh.

“Đườn Kình Thương!”

Tổng giám đốc Lý cũng kinh ngạc không khép được miệng.

“Chiến thần Kình Thường!”

“Ông ta đến rồi…”

Bầu không khí trong hội trường nặng nề hết mức!

Khoảnh khắc Đường Kình Thương xuất hiện, không khí cả hội trường dường như bị rút sạch!

Tất cả mọi người đều có cảm giác nghẹt thở!

Khuôn mặt của Ngụy Yên Nhiên đỏ bừng, gần như không thở nổi.

Ô Bách Thuận ngồi dưới đất, run rẩy giống như con chim cun cút.

“Chiến thần của Long Quốc… khí thức thật đáng đợ! Chiến thần Đông Doanh tôi, e rằng cả đời không theo kịp!”, trong lòng Masao Tokugawa kinh hãi nghĩ, trốn phía sau Tần Vinh An.

Không dám nhìn thẳng!

Diệp Bắc Minh nhướn mày, nhìn Đường Kình Thương: “Khí thế thật mạnh! E rằng thực lực của ông ta đã vượ qua đại tông sư rồi đấy?”

Vương Như Yên vẫn nở nụ cười, rất bình tĩnh.

Đường Kinh Thương rất có uy: “Chiến thần Như Yên, Diệp Bắc Minh diệt toàn gia tộc nhà họ Triệu Giang Nam, là tội đầu tiên!”

“Coi thường pháp luật, giết người Đông Doanh, là tội thứ hai!”

“Ở Long Đô, giết Tần Thiếu Dương, cháu ngoại tôi trước mặt nhiều người, là tội thứ ba!”

“Bất kỳ tội nào, Diệp Bắc Minh cũng có thể bị xử chết!”

Vương Như Yên đối diện với Đường Kình Thương, khí thế vẫn không hề giảm sút, ngăn trước người Diệp Bắc Minh: “Tội danh của tiểu sư đệ, không ai có thể xử!”

“Đường Kình Thương, ông cũng không được!”

Khoảnh khắc Vương Như Yên nói ra lời này, toàn hội trường tĩnh lặng!
 
Chương 226


Chương 226

Cuộc đối thoại giữa một nữ chiến thần và chiến thần Kình Thương.

Bầu không khí cực kỳ nặng nề!

“Tổng giám đốc Lý, ông nói xem, sau đây sẽ xảy ra chuyện gì?”

Trong đám đông yên tĩnh, tổng giám đốc Vương nén thấp giọng, cơ thể cũng run lên.

Con ngươi của tổng giám đốc Lý cũng ở yên tại chỗ, nhìn chằm chằm Vương Như Yên và Đường Kình Thương, yết hầu nhấp nhô: “Không… ực ực… không biết”.

Những phú hào khác ở hội trường cũng chấn động!

Ô Bách Thuận bò dưới đất, vẻ mặt xấu xí, vừa khóc vừa cười.

Nhưng không dám phát ra tiếng!

Hoàn toàn bị dọa sợ!

Ngụy Yên Nhiên không ngừng toát mồ hôi trán, hai chân mềm nhũn, đứng cũng không vững.

Sắc mặt Tần Vinh An nghiêm trọng!

Ánh mắt Tần Tướng Thần cay độc, nhìn chằm chằm Vương Như Yên!

Bầu không khí cả hội trường lập tức trở nên gượng gạo khó xử!

“Ha ha ha, tôi cũng không được? Cả Long Hồn, thậm chí cả Long Quốc cũng không ai dám nói tôi không được”, Đường Kình Thương phát ra tiếng cười như sấm đánh.

“Hôm nay, tôi sẽ đích thân ra tay, bắt Diệp Bắc Minh, cô sẽ làm thế nào?”

Vừa dứt lời.

Đường Kình Thương bước ra một bước!

“Gru!”

Hổ gầm rồng thét!

Lấy Đường Kình Thương làm trung tâm, một làn sóng khí lan ra như sóng nước!

Soạt soạt soạt!

Rất nhiều người lùi lại, khí huyết trong cơ thể sôi sục.

Sắc mặt tái nhợt!

Uy thế của chiến thần Kình Thương, vô cùng đáng sợ!

“Vương Như Yên ở đây, không ai có thể động đến sư đệ của tôi!”, Vương Như Yên cũng bước ra một bước, đối diện với chiến thần Kình Thương!

Vạn Lăng Phong cũng ra tay: “Vạn Lăng Phong ở đây, ai dám động vào chủ nhân của tôi?”

“Đại quân hàng trăm ngàn người Giang Nam, cũng không phải vừa đâu!”

Trong tích tắc, thời gian như dừng lại!

Trong không khí tĩnh lặng như tờ, Diệp Bắc Minh đột nhiên lên tiếng: “Sư tỷ, Lăng Phong, hai người lùi lại đi”.

“Để tôi tự đối phó với người này”.

Việc của mình, mình tự giải quyết!

Anh cũng không thể nào cả đời sống trong sự che chở của sư tỷ!

Tiếng nói bỗng vang lên rất đột ngột.
 
Chương 227


Chương 227

Soạt!

Ánh mắt của tất cả mọi người soạt một cái đều hướng về Diệp Bắc Minh.

Sau một giây tĩnh lặng, hội trường lập tức bùng nổ.

“Cái gì?”

“Anh ta muốn tự đối phó với chiến thần Kình Thương ư?”

“Anh ta bị ngốc hả?”

“Chiến thần Kình Thương đứng thứ sáu trong mười chiến thần Long Hồn đó, có lẽ có thể lọt vào top năm ấy chứ?”

“Điên rồi, chắc chắn là điên rồi!”

Các phú hào Long Đô có mặt hoàn toàn trố mắt.

“Tổng giám đốc Lý, hình như tôi sắp thua rồi, Diệp Bắc Minh… cậu ta… làm sao cậu ta dám?”, cơ thể tổng giám đốc Vương run run.

Tổng giám đốc Lý lắc đầu đánh giá: “Còn quá trẻ, không khôn ngoan, quá cuồng ngạo”.

Cơ thể Ngụy Yên Nhiên run lên, không thể tin nổi nhìn qua Diệp Bắc Minh!

Hai bố con Tần Tướng Thần, Tần Vinh An cũng sầm mặt!

“Chủ nhân?”

Vạn Lăng Phong kinh ngạc quay đầu.

“Tiểu sư đệ, một mình em ư?”, chỉ có một mình Vương Như Yên hiên lên vẻ kinh ngạc và bất ngờ.

Diệp Bắc Minh đi đến, nở nụ cười: “Sư tỷ, yên tâm đi”.

“Vậy tỷ đứng xem kịch hay đấy”.

Đôi mắt của Vương Như Yên đấy ý cười, lặng lẽ lùi đến phía sau Diệp Bắc Minh, nhường vị trí cho anh.

Vạn Lăng Phong thấy vậy, cũng lặng lẽ lùi lại!

Chủ nhân là đối thủ của chiến thần Kình Thương sao?

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Đường Kình Thương: “Chuyện này vốn không liên quan đến ông, tự ông đứng ra, thì đừng trách tôi đấy!”

“Tối nay, bất luận là ai ngăn cản tôi giết người Đông Doanh, đều phải chết!”

Chết?

Tất cả mọi người có mặt ở buổi tiệc từ thiện đều thộn người!

Cho dù là đám người Tần Tướng Thần, Tần Vinh An, Ngụy Yên Nhiên cũng đều trố mắt há mốc miệng.

Đám người Ô Bách Thuận, tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Vương cắn mạnh đầu lưỡi!

Nghe ý của Diệp Bắc Minh, cậu ta muốn giết Đường Kình Thương ư?

“Vãi…”

Vạn Lăng Phong loạng choạng, suýt trượt ngã.

Trong đôi mắt của Vương Như Yên đầy vẻ kinh ngạc: “Tiểu sư đệ thật bá đạo!”

“Ha ha ha…”, chỉ có một người cười điên cuồng, đó chính là Masao Tokugawa: “Đồ ngốc! Diệp Bắc Minh, mày bị ngốc hả?”

“Lời như này mà mày cũng dám nói?”
 
Chương 228


Chương 228

“Ha ha ha! Ngu xuẩn, phế vật! Hỏng não! Mày đúng là tự tìm cái chết!”

Ông ta cười tự tận trong lòng, thực sự quá vui mừng!

Trước khi Diệp Bắc Minh chưa nói ra lời này, ông ta vẫn lo lắng cho sự an toàn của mình.

Sau khi Diệp Bắc Minh nói ra lời này, Masao Tokugawa không hề lo lắng chút nào!

Đúng thật!

Đường Kình Thương có thân phận thế nào?

Chiến thần hàng đầu của bộ đội đặc chủng Long Hồn Long Quốc đấy!

Cả Long Hồn, ngoại trừ mấy đại sư , thì ông ta là chiến thần có địa vị cao nhất!

Diệp Bắc Minh lại nói muốn giết Đường Kình Thương trước mặt mọi người?

Đường Kình Thương ngẩn người, phụt một tiếng bật cười.

“Phụt… ha ha ha…”

Cơn lửa giận trong lòng ông ta lại biến mất!

Bất lực lắc đầu: “Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, tao vẫn coi trọng mày!”

“Không ngờ…”

Đường Kình Thương thở dài một tiếng: “Mày thật khiến người ta thất vọng, làm sao mày nói ra được những lời thế này?”

Diệp Bắc Minh bình tình nói: “Ông cho rằng tôi không thể giết ông ư?”

“Mày giết tao bằng cách nào?”, Đường Kình Thương lắc đầu.

“Phập!”

Không hề báo trước.

Diệp Bắc Minh cong hai đầu gối, sau đó bật nhảy lên, lao về phía Đường Kình Thương!

Chỗ mặt sàn đá hoa mà anh vừa đứng đó, ầm ầm vỡ nứt, xuất hiện khe nứt đáng sợ!

“Việc này…”

“Anh ta dám chủ động ra tay ư?”

Không ai ngờ, Đường Kinh Thương còn chưa ra tay.

Diệp Bắc Minh đã xông đến trước!

“Miệng còn hôi sữa, muốn chết đây mà!”, Đường Kình Thương híp khóe mắt, một tay để sau lưng.

Ông ta chỉ dùng một tay đánh ra một quyền về phía Diệp Bắc Minh đang tấn công tới.

Một luồng nội lực ngang ngược tấn công đến như cuồng phong mưa bão, cát đá xung quanh lập tức bay lên, bàn ăn và chậu hoa đều bị lật tung.

Mọi người đều không mở được mắt.

“Phập!”

Một tiếng vang lớn.

Nắm đấm của Diệp Bắc Minh và Đường Kình Thương đập vào nhau!

Sượt sượt sượt!

Đường Kình Thương chỉ cảm thấy, nắm đấm truyền đến cơn đau dữ dội nóng rát, ông ta lại không chặn được một quyền của Diệp Bắc Minh, lùi lại năm sáu bước!

Mỗi một bước chân dẫm xuống đều để lại dấu chân sâu nửa centimet trên mặt đá hoa!
 
Chương 229


Chương 229

Đá hoa dưới nền nhà cũng vỡ nứt!

“Làm sao có thể!”

“Chiến thần Kình Thương không địch nổi Diệp Bắc Minh?”

Đường Kình Thương chỉ nghe thấy bên tai vang lên từng hồi tiếng kêu kinh ngạc không thể tin nổi.

“Quyền thứ hai!”

Diệp Bắc Minh nhanh như điện, tung ra quyền thứ hai!

Khuôn mặt già của Đường Kình Thương đỏ bừng, trong lúc chìm trong các trạng thái kinh ngạc, ngạc nhiên, bất ngờ, nghiêm trọng, nội lực trong cơ thể nổi lên truyền vào hai cánh tay như giao long nổi lên mặt nước!

“Phập! Phập!”

Hai người liên tục đánh ra hai quyền với tốc độ nhanh nhất!

Sượt sượt sượt!

Đường Kình Thương vẫn lùi lại.

“Việc này…”

“Soạt!”

Tiếng hít khí lạnh vang lên.

Diệp Bắc Minh thừa thắng xông lên, quát lên một tiếng: “Quyền thứ ba!”

“Cút!”

Đường Kinh Thương vô cùng tức giận, ông ta là một trong mười chiến thần Long Hồn, lại bị một tên nhãi đàn áp?

“Gru!”

Chiến thần Kình Thương tấn công ra một quyền, hổ gầm rồng thét!

Thậm chí mọi người nhìn thấy, phía sau Đường Kình Thương, có một hư ảnh rồng hổ được tạo thành từ nội lực xuất hiện!

“Phập!”

Nắm đấm của hai người đập vào nhau!

“Rắc rắc” một tiếng giòn tan vang lên, tiếng xương gãy và máu thịt rách vang lên.

Soạt soạt soạt!

Lần thứ ba Đường Kình Thương lùi lại mười mấy bước, suýt nữa bị đánh ra khỏi hội trường tiệc từ thiện!

Một cánh tay của ông ta đầm đìa máu tươi, mềm nhũn rủ xuống!

Toàn hội trường tĩnh lặng!

Tổng giám đốc Lý xoẹt một cái đứng lên, cơ thể cứng đờ!

Tổng giám đốc Vương mềm nhũn trên ghế, sắc mặt tái nhợt, toàn thân cũng co giật!

“Cậu ta…”

Cơ thể của Ngụy Yên Nhiên run lên, cái đầu ong ong, trống rỗng!

Ô Bách Thuận sợ đến ôm đôi mắt, giống như nhìn thấy quỷ vậy!

 
 
Chương 230


Chương 230

Nhớ đến thái độ của ông ta với Diệp Bắc Minh vừa nãy, ông ta vô cùng kinh sợ!

“Bố, sao lại thế này?”

Tần Vinh An nhìn sang Tần Tướng Thần, sâu trong đôi mắt là chấn hãi!

“Kẻ này! Vô địch!”

Tần Tướng Thần giống như quả bóng da bị xịt hơi, khuôn mặt già khẽ run run.

“Xong rồi… tôi không thể chết được!”, Masao Tokugawa biết, mình còn không nghĩ cách, chắc chắn sẽ chết.

“Này…”

Ông ta trốn phía sau đám đông, lấy điện thoại ra, gọi điện cho sứ thần quán của đảo quốc Đông Doanh: “Tôi là Masao Tokugawa, tôi muốn gặp sứ thần!”

“Chủ nhân, thắng rồi ư?”

Toàn thân Vạn Lăng Phong chấn động, đứng ở đó như một thanh kiếm sắc.

“Xem ra sau khi chúng ta xuống núi, thực lực của tiểu sư đệ đã tăng lên không ít”, Vương Như Yên tở vẻ mặt hài lòng, định tối nay sẽ thưởng cho tiểu sư đệ thật tử tế.



Cùng lúc đó.

Trong một khuôn viên xa hoa nào đó ở Long Đô.

“Lão gia, tin mới nhất đây, Diệp Bắc Minh đã đánh bại Đường Kình Thương!”, một người dưới vội vàng xông vào, cất giọng run run báo cáo.

“Cái gì?”

Vẻ mặt của Diệp Minh Viễn biến sắc, hít một hơi khí lạnh: “Đường Kình Thương? Chiến thần Kình Thương – Đường Kình Thương ư?”

“Ông ta… bại trận rồi?”

“Đúng thế, lão gia!”, người quỳ dưới đất trả lời.

Sắc mặt của Diệp Minh Viễn biến đổi: “Lập tức đến sân bay, rời khỏi Long Đô!”

“Cậu ta đến Long Đô tìm tôi đấy! Đi thôi!”



Hội trường tiệc từ thiện.

“Tích tích tích…”

Một cánh tay của Đường Kình Thương rủ xuống, máu nhỏ xuống mặt đất.

Khuôn mặt già của ông ta mang theo vẻ chấn kinh: “Diệp Bắc Minh? Mày mọc từ đâu ra?”

“Diệp Bắc Minh ở Giang Nam”.

Diệp Bắc Minh trả lời thản nhiên.

“Giang Nam?”

Trên khuôn mặt Đường Kình Thương đầy vẻ nghi hoặc.

Dù thế nào ông ta cũng không hiểu, một vùng đất pháo hoa.

Gần như tất cả mọi người đều chìm trong vùng quê nhỏ bé êm đềm, làm sao lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy?
 
Chương 231


Chương 231

Diệp Bắc Minh cất giọng kinh người: “Đường Kình Thương, tôi cho ông một lựa chọn, tránh ra, hay chết!”

Toàn hội trường chấn kinh!

Những lời mà Diệp Bắc Minh nói trước đó, mọi người đều cho rằng anh bị điên rồi!

Bây giờ, lại nghe thấy những lời này, mọi người mới biết anh lấy tự tin ở đâu ra!

“Ha ha ha! Diệp Bắc Minh, Đường Kình Thương tao thành danh sáu mươi năm, mày cho rằng mày thực sự có thể giết được tao sao?”, Đường Kình Thương ngửa cổ lên trời cười lớn, khí thế cả người ông ta bỗng bùng phát.

Vào lúc này, ông ta dường như hóa thân thành chiến thần chinh chiến sa trường!

Ngoài ta ra thì không còn ai!

“Diệp Bắc Minh, tao chỉ còn lại một cánh tay, cũng có giết được mày!”, Đường Kình Thương cười lạnh lùng, ông ta sẽ dốc hết sức.

Vừa nãy, đúng là ông ta đã quá coi thường.

“Gru!”

Đường Kình Thương phát ra tiếng gầm như dã thú, tiếng hổ gầm rồng thét không dứt!

“Dừng tay!”

Bỗng nhiên, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

“Ai mà to gan như vậy, lại dám lên tiếng vào lúc này?”

Tất cả phú hào của Long Đô đều cau mày, hơi nổi giận.

Chỉ có hai bố con Tần Tướng Thần, Tần Vinh An thấy kỳ lạ quay đầu!

Không phải vì hai chữ “dừng tay”, mà là vì khẩu âm của người lên tiếng rất quen thuộc với họ.

Đường Kình Thương vừa ra tay, nghe thấy giọng nói của người này, cũng lập tức thu tay lại!

Khí tức đáng sợ cũng được thu lại!

“Thư ký Tiền, sao ông lại đến đây?”

Tần Tướng Thần bước nhanh về phía trước, bắt tay với người đến.

Một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi đi đến, keo kính gọng vàng, đầu cắt cua dày dặn kinh nghiệm.

Người mặc áo vest, dáng người thẳng tắp, không chút dễ dãi!

“Thư ký Tiền!”

Tần Vinh An cũng đi theo phía sau, hành lễ.

“Đây là…”

Đám nhà giàu Long Đô có mặt ở đây nhìn thấy chuyện này, trong lòng đều kinh hãi!

Người có thể khiến Tần Tướng Thần hành lễ, chẳng lẽ là?

‘Chính là ông ta?”

Ngụy Yên Nhiên thông minh lập tức nhận ra thư ký Tiền.

Vào ngày mừng thọ ông nội, cô ta đã gặp mặt người này.

Chỉ là một nhân viên văn thư mà thôi!
 
Chương 232


Chương 232

Nhưng khi đó lại ngồi bàn đầu.

Có thể thấy chức vị của ông ta ở Long Đô không hề thấp hơn bất kỳ ông lão nào trong mười thế gia lớn!

Cho dù là Đường Kình Thương nhìn thấy thư ký Tiền, sắc mặt cũng nghiêm trọng: “Thư ký Tiền đến đây có phải có chuyện nguy cấp gì không?”

“Tôi chỉ là đến truyền lời, nếu chiến thần Kình Thương không có việc gì thì quay về quân doanh đi, Long Đô này vào ít thôi”.

Thư ký Tiền mỉm cười nói.

Hòa nhã dễ gần.

Nét mặt già nua của Đường Kình Thương trong nháy mắt tái nhợt!

Cơ thể già nua của Tần Tướng Thần run rẩy, chấn động ngẩng đầu lên nhìn thư ký Tiền!

Thư ký Tiền cười không nói.

“Bố…”

Tần Vinh An cũng bị dọa sợ ngây ra, thấp giọng nói một câu, đỡ ông cụ.

Ông ta có thể cảm nhận được cơ thể ông cụ đang run lên!

“Tôi biết rồi”.

Dùng mắt thường có thể nhìn thấy trên trán Đường Kình Thương xuất hiện từng tầng mồ hôi!

Ông ta một câu cũng không nói, nhanh chóng rời đi.

Thư ký Tiền lại cười với Diệp Bắc Minh,

Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Tình huống gì vậy?”

“Không có gì, cậu Diệp, mọi người cứ tiếp tục”.

Thư ký Tiền đảo mắt nhìn đám người, sau đó rời đi.

Vừa đi được hai bước, ông ta dường như nghĩ đến gì đó, lại quay đầu cười nói: “Cậu Diệp, vừa rồi lúc tôi đi vào, nhìn thấy người của đại sứ quán đảo quốc Đông Doanh qua bên này, nhưng bị người của chúng tôi chặn rồi”.

Nói xong, thư ký Tiền liền vội vã rời đi.

Đến nhanh, đi cũng nhanh.

“Cái gì?”

Masao Tokugawa nghe xong, mặt xám như tro tàn!

Lúc này, trong mắt ông cụ Tần Tướng Thần không còn kiêu ngạo giống như trước nữa, không còn sức mạnh của nhà họ Tần Long Đô!

Chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận!

Nhà họ Tần còn dám làm gì?

“Vinh An, đi…”

Ông cụ Tần dùng hết sức lực nói ra những lời này.

“Bố…”

Tần Vinh An đầy khổ sở nói, hai bố con được người làm đỡ rời đi.

“Cậu Diệp, thi thể của thiếu gia chúng tôi…”, một người làm nhà họ Tần đi đến, giọng nói run rẩy.

“Mang đi đi”.
 
Chương 233


Chương 233

Diệp Bắc Minh cũng không làm khó anh ta.

“Cảm ơn, cảm ơn!”

Đám người làm nhà họ Tần vội vã tiến lên dọn thi thể của Tần Thiếu Dương.

Ầm!

Sau khi đám người nhà họ Tần rời đi, xung quanh lập tức bùng nổ.

“Mẹ nó, xuất sắc! Quá xuất sắc!”

“Một Diệp Bắc Minh của Giang Nam mà lại có thân phận này?”

“Tin tức tối nay mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ chấn động toàn bộ Long Đô!”

“Ôi trời ơi!”

Toàn bộ tiệc từ thiện xôn xao.

Ngụy Yên Nhiên ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Bắc Minh, kích động đến mức cơ thể phát run.

Mấy chị em kia của cô ta cũng kích động, liên tục lay người Ngụy Yên Nhiên.

“Yên Nhiên, anh ta là ai vậy?”

“Tình huống gì vậy? Đây không phải bạn trai nhỏ của cậu sao?”

“Sao anh ta lại lợi hại như vậy! Yên Nhiên, cậu may mắn quá”.

Mấy cô gái kích động nói.

Ngụy Yên Nhiên cười khổ, anh ta với mình có quan hệ gì đâu!

Tổng giám đốc Lý không dám tin: “Diệp Bắc Minh lội ngược dòng?”

“Nhà họ Tần, người Đông Doanh… ngay cả chiến thần Kình Thương cũng không động được vào anh ta?”

“Ha ha ha ha!”

Tổng giám đốc Vương cất tiếng cười lớn: “Tổng giám đốc Lý, ông thua rồi, Diệp Bắc Minh đã thắng! Nào nào nào, một trăm triệu tiền đặt cược, lấy tiền mặt ra”.

Lúc này, ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, hướng về phía Masao Tokugawa.

Nhặt thanh kiếm samurai trên đất, đi về phía Masao Tokugawa.

“Mày muốn làm gì? Tao là tộc trưởng gia tộc Tokugawa đế quốc Đông Doanh, mày dám giết tao?”

Masao Tokugawa gầm thét.

Ông ta bị dọa sợ hết hồn hết vía, chạy ra khỏi hội trường tiệc từ thiện.

Diệp Bắc Minh giống như một thần chết, giơ kiếm theo sau.

“A… Cứu mạng, cứu mạng!”

Masao Tokugawa chạy ra khỏi buổi tiệc từ thiện, bị dọa cho hai chân mềm nhũn.

Lúc này, phía bên đường đối diện xuất hiện một chiếc SUV của đảo quốc Đông Doanh đỗ tại đó, bị người của thư ký Tiền ngăn lại.

“Là Tokugawa-kun!”

“Ông ấy đi ra rồi!”

“Tokugawa-kun không sao cả, tốt quá”.

Mấy người Đông Doanh trong xe vui mừng.
 
Chương 234


Chương 234

Phía sau xe có một người phụ nữ Đông Doanh xinh đẹp đang ngồi.

Vóc dáng chuẩn, đùi đẹp thon dài!

Chỉ là đôi mắt mang theo một tia lạnh lẽo.

Chiba Sadako!

Thiên kim nhà đại thần đại sứ quán đảo quốc Đông Doanh!

Bố cô ta không ở Long Quốc, vì vậy bảo cô ta đến tiếp ứng cho Masao Tokugawa.

“Không đúng, tình trạng của Tokugawa-kun có vấn đề!”, Chiba Sadako mở miệng.

Người Đông Doanh khác hỏi: “Tokugawa-kun sao vậy?”

“Hình như là có chút vấn đề, Tokugawa-kun chạy gấp như vậy, giày cũng rơi mất”.

Giọng nói của Chiba Sadako trầm xuống: “Có người đang đuổi giết ông ta!”

“Cái gì?”

Những người Đông Doanh này kinh ngạc, quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên, Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm samurai, đi từ trong hội trường từ thiện đi ra.

Thư ký Tiền đã sớm ra tay, phong tỏa xung quanh.

Vì vậy một chiếc xe trên đường cũng không có.

Masao Tokugawa lăn một vòng, nhìn thấy Chiba Sadako ngồi xe phía đối diện, nhận ra là xe của đại sứ quán Đông Doanh.

“Tokugawa-kun!”

Chiba Sadako xuống xe, vẫy tay với ông ta.

Masao Tokugawa thấy Chiba Sadako, giống như tóm rơm rạ cứu mạng.

Ông ta lăn một vòng chạy tới, đầu gối và bàn tay đều trầy xước.

Toàn thân đều là máu, vô cùng thê thảm.

Diệp Bắc Minh mang theo ý cười lạnh, đi theo phía sau.

“Cô Chiba, cứu tôi!”

Masao Tokugawa bị dọa cho toàn thân run rẩy.

Mặt đầy kinh hoàng.

Gia chủ của gia tộc Tokugawa, lúc này giống như chó chết nằm trên đất.

“Tokugawa-kun!”

Mấy người Đông Doanh vội vàng tiến lên đỡ ông ta.

Diệp Bắc Minh tay cầm samurai, từng bước chậm rãi băng qua đường.

Chiba Sadako ngăn trước người Masao Tokugawa: “Anh là ai mà dám đuổi giết Tokugawa-kun!”

“Diệp Bắc Minh”.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời.

Chiba Sadako cả kinh: “Anh chính là Diệp Bắc Minh?”

“Anh thật to gan, Tokugawa-kun là…”

Lời Chiba Sadako còn chưa nói hết, Diệp Bắc Minh đã ra tay!

“Phụt!”
 
Chương 235


Chương 235

Kiếm samurai vô cùng sắc bén, đâm thủng tim Masao Tokugawa!

“Anh!!!”

Chiba Sadako ngơ ra.

Người Đông Doanh khác mặt đầy chấn động, ngược lại hít một hơi lạnh.

Bọn họ thế nào cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh ra tay lưu loát dứt khoát, trực tiếp giết Masao Tokugawa!

Masao Tokugawa trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, con ngươi mất đi ánh hào quang.

“Tokugawa-kun!!!”

Chiba Sadako hét lớn một tiếng, tức giận nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, anh có ý gì?”

“Tokugawa-kun là người đảo quốc Đông Doanh, sao anh lại giết ông ấy ngay trên đường phố như vậy, có phải không coi đảo quốc Đông Doanh chúng tôi ra gì?”

Chiba Sadako chìa tay ra, chỉ vào Diệp Bắc Minh.

“Phụt!”

Kiếm samurai trong tay Diệp Bắc Minh chém xuống!

Cánh tay Chiba Sadako như ngó sen, bị anh một kiếm chém rớt.

“A…”

Chiba Sadako đau đớn đến mức hôn mê, ngã nhào trên đất.

“Cô Chiba!”

“Sao… sao anh dám?”

Những người của đảo quốc Đông Doanh sợ hết hồn hết vía!

Một kiếm này của Diệp Bắc Minh trấn áp tất cả mọi người.

Bọn họ thế nào cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh lại quả quyết chém rơi một cánh tay Chiba.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Chỉ là người Đông Doanh mà cũng dám ngang ngược ở Long Quốc?”

“Nhớ, tôi không thích bị người ta dùng tay chỉ”.

“Đây là lần đầu tiên!”

Mặt đẹp của Chiba Sadako trắng bệch, đau đến mức mồ hôi toát ra: “Diệp Bắc Minh, tôi nhớ rồi, Diệp Bắc Minh!”

“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, đây là lần thứ hai!”

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay, lạnh nhạt nhìn Chiba Sadako.

Chiba Sadako run rẩy!

Hoảng sợ cúi đầu.

Cô ta có một loại ảo giác, còn dùng ánh mắt này nhìn Diệp Bắc Minh, chắc mình…

Sẽ chết!!!

Điều này chắc chắn không phải chuyện đùa.

“Nhớ, sau này người Đông Doanh ở trên đất Long Quốc, nhìn thấy tôi nhớ khách sáo một chút, nếu không tôi sẽ không ngại đâu, gặp ai giết người đấy”.

Sau khi Diệp Bắc Minh bỏ lại lời này, tiện tay bẻ gãy kiếm samurai chế tạo từ thép ròng.
 
Chương 236


Chương 236

Xoay người rời đi.

Mạnh mẽ khiếp người!

Hai người Vương Như Yên và Vạn Lăng Phong đi ra ngoài buổi tiệc từ thiện.

Vạn Lăng Phong mặt đầy sùng bái: “Chủ nhân, Lăng Phong phục cậu rồi!”

“Chiến thần Kình Thương cũng thất bại, vị đó đích thân hạ lệnh, tôi nằm mơ cũng không ngờ sẽ như vậy!”

Vạn Lăng Phong còn muốn dốc toàn lực.

Ủng hộ Diệp Bắc Minh!

Không ngờ bí thư Tiền mang lệnh của quốc chủ đến, thay đổi chiến cục.

Không cần đến Vạn Lăng Phong ông ta!

Vạn Lăng Phong không ngờ, Vương Như Yên cũng là một nữ chiến thần!

Bây giờ ông ta đã bừng tỉnh hiểu ra, giờ mới hiểu vì sao lúc ở Giang Nam, Vương Như Yên dám ra tay giết vua Giang Nam!

Một vua Giang Nam thôi mà, chiến thần muốn giết, không phải chỉ là một câu nói hay sao?

“Diệp Minh Viễn chưa đến sao?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Anh không quan tâm đến nhà họ Tần, Đường Kình Thương hay người Đông Doanh nào cả!

Bây giờ anh chỉ muốn gặp Diệp Minh Viễn.

Vương Như Yên đi đến: “Vừa nhận được tin tức, Diệp Minh Viễn đã rời khỏi Long Đô”.

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Anh đến Long Đô là vì Diệp Minh Viễn.

Không ngờ Diệp Minh Viễn lại chạy mất!

“Không được, Diệp Minh Viễn chạy rồi, nhà họ Diệp chưa chạy, tôi nhất định phải điều tra rõ chân tướng”, Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi phải đi nhà họ Diệp!”

“Chủ nhân, cậu muốn đến nhà họ Diệp?”

Vạn Lăng Phong kinh hãi!

Nhà họ Diệp không giống nhà họ Tần và nhà họ Đường, nhà họ Diệp có một vị chiến thần vô thượng là Diệp Lăng Tiêu trấn giữ!

Diệp Lăng Tiêu!

Ở Long Quốc gần như là nhân vật tương đương với Thần!

Tên của Vạn Lăng Phong chính là lúc đầu quân bắt chước theo Diệp Lăng Tiêu để đặt.

“Đi theo chị, có người muốn gặp em”, Vương Như Yên nói.

Nhưng Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Sư tỷ, mặc kệ là ai muốn gặp em”.

“Cũng để qua một bên đi”.

“Tối nay em phải đi nhà họ Diệp! Em phải biết rốt cuộc Diệp Minh Viễn có phải bố ruột em hay không!”

“Mẹ ruột em là ai?”

“Bà ấy còn sống hay chết?”
 
Chương 237


Chương 237

Bây giờ trong lòng Diệp Bắc Minh rất gấp gáp!

Anh muốn biết chân tướng!

Biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Vương Như Yên nói: “Tiểu sư đệ, những chuyện này không phải ngày một ngày hai có thể điều tra rõ ràng”.

“Hơn nữa, Diệp Minh Viễn sợ em nên đã chạy khỏi Long Đô rồi”.

“Bây giờ em đi nhà họ Diệp, người nhà họ Diệp chưa biết chuyện năm đó đâu”.

Nghe được những lời này, Diệp Bắc Minh nhướn mày.

“Nhà họ Diệp tổng có bao nhiêu người biết?”

Diệp Bắc Minh yên lặng trong chốc lát.

“Em chắc chắn chưa, bát sư tỷ muốn gặp em đó”, Vương Như Yên thản nhiên cười một tiếng.

“Bát sư tỷ?”

Diệp Bắc Minh sững sờ, trong đầu hiện lên một bóng dáng xinh đẹp.

Hai người Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên ngồi xe rời khỏi tiệc từ thiện.

Lúc này bên trong tiệc từ thiện sôi sùng sục.

“Diệp Bắc Minh này rốt cuộc có lai lịch gì? Lại khiến cho người đó mở miệng vì anh ta?”, tổng giám đốc Vương vừa thắng một trăm triệu, mặt đầy hồng quang.

“Quá độc ác! Một cái tát đánh chết Tần Thiếu Dương!”

“Ba quyền đánh bại được chiến thần Kình Thương!”

“Đến cuối cùng còn có thư ký Tiền ra mặt!”

Mặc dù tổng giám đốc Lý thua một trăm triệu, nhưng tiết mục tối nay quả là đáng giá một trăm triệu.

Đám nhà giàu Long Đô ai cũng mặt đỏ tới mang tai.

“Yên Nhiên, đẹp trai quá! Anh ta đẹp trai quá!”

“A a a… Tôi muốn gả cho anh ta quá, Yên Nhiên, cậu có phương thức liên lạc của anh ta không?”

“Yên Nhiên, cậu nói gì đi…”

Ngụy Yên Nhiên ngây ngốc ngồi tại chỗ, hồi tưởng lại tình cảnh mình gặp Diệp Bắc Minh ở trên tàu cao tốc.

Bây giờ cô ta mới biết, là mình nghĩ nhiều rồi.

Con người như Diệp Bắc Minh làm sao có thể để ý đến mình?

Dù cô ta là người nhà họ Ngụy ở Long Đô!

Một cảm giác thất bại bao trùm trong lòng cô cả.

Lúc mọi người chuẩn bị rời đi, đề đốc Cửu Môn dẫn theo một đám binh lính ngăn chặn lối ra ở cửa yến tiệc từ thiện: “Các vị, vừa nhận được lệnh của cấp trên, chuyện đêm nay cấm chỉ truyền ra ngoài!”

“Bây giờ người của tôi sẽ ghi chép thông tin cá nhân của mọi người”.

“Các người còn phải ký kết một bản hiệp định bí mật!”

“Chuyện này dù ai truyền ra ngoài, sẽ truy cứu tới cùng!”
 
Chương 238


Chương 238



“A… đau, đau chết tôi mất…”

Chiba Sadako nắm lấy cánh tay gãy của mình, khuôn mặt xinh đẹp đau đến biến dạng.

“Diệp Bắc Minh! Diệp Bắc Minh! Mối thù cụt tay này tôi sẽ không bỏ qua đâu!”

“Tút tút tút!”

Điện thoại của Chiba Sadako reo lên, cô ta ấn nút nghe, bên trong truyền đến giọng nói của bố.

“Sadako, tình hình của con thế nào? Bố vừa nghe nói, cánh tay của con bị người ta chém?”, người đàn ông trong điện thoại có chút lo lắng.

Chiba Sadako cố nén cơn đau, lộ ra nụ cười tái nhợt: “Bố, con không sao”.

“Cánh tay có thể nối được, xin bố hãy yên tâm”.

“Diệp Bắc Minh này chắc chắn phải chết!”

“Diệp Bắc Minh? Lại là Diệp Bắc Minh?”, người đàn ông tức giận: “Kế hoạch của chúng ta ở Giang Nam thất bại, tất cả đều là vì cái tên Diệp Bắc Minh này!”

“Masao Tokugawa chết rồi! Ảnh hưởng quá lớn!”

Chiba Sadako lạnh giọng nói: “Bố, con muốn Diệp Bắc Minh chết!”

“Sadako, con yên tâm, bố đã nhờ ninja Iga đến Long Quốc, ninja Iga mà đã ra tay, chúa Jesu đến cũng không cứu nổi Diệp Bắc Minh đâu!”, bố của Chiba Sadako nói.

Chiba Sadako vui mừng: “Bố, bố mời được ninja Iga?”

“Đương nhiên, kế hoạch của gia tộc Chiba chúng ta trên thực tế là kế hoạch của bệ hạ Thiên Hoàng! Diệp Bắc Minh trở thành hòn đá cản đường, ninja Iga tới Long Quốc, Diệp Bắc Minh chắc chắn phải chết!”

Bố của Chiba Sadako lạnh lùng nói.

“Ha ha ha, tốt quá! Diệp Bắc Minh đáng thương, ninja Iga ra tay, hắn không còn đường sống đâu!”, Chiba Sadako cười tàn nhẫn.

Thậm chí cô ta còn có chút đồng cảm với Diệp Bắc Minh.



Vương Như Yên đích thân lái xe, dẫn Diệp Bắc Minh đi đến một nơi của Long Đô.

Sau hàng loạt cuộc kiểm tra của bảo vệ.

Cuối cùng, hai người đi đến một đại sảnh.

Vừa ngồi xuống chưa được hai phút.

Một cô gái đi tới.

Người cao khoảng một mét sáu mươi tám.

Cổ thiên nga, vai chữ thập.

Mông cong nối liền với eo và đôi chân dài thẳng tắp khiến Vương Như Yên cũng phải ghen tỵ.

Da thịt trắng nõn, cánh tay ngó sen thon dài!

Khí chất giống như một nữ minh tinh siêu cấp tuyến một.

“Hừ, sư tỷ lại càng đẹp lên rồi, ngày ngày lăn lộn cùng một đám đàn ông trong quân doanh, sao chị vẫn chăm sóc tốt được bản thân?”, Vương Như Yên có chút ghen tỵ.

Cô gái cười nhìn sang: “Tiểu sư muội, em nói gì vậy?”

Tư thế hiên ngang, nhưng lại mang theo vẻ thùy mị như nước.

Bát sư tỷ, Lục Tuyết Kỳ!
 
Chương 239


Chương 239

“Bát sư tỷ, em có nói gì đâu”, Vương Như Yên cười nói.

Diệp Bắc Minh nhịn cười, đi về phía bát sư tỷ: “Bát sư tỷ, đã lâu không gặp”.

“Tiểu sư đệ”.

Lục Tuyết Kỳ cười bước lên, lại chìa hai cánh tay, trực tiếp ấn Diệp Bắc Minh vào trong ngực.

Bộ ngực như hai đỉnh núi thiếu chút nữa khiến Diệp Bắc Minh chết ngộp!

“Khụ… Bát sư tỷ, đừng…”

Diệp Bắc Minh vội vàng nói.

“Hừ!”

Vương Như Yên hừ nhẹ một tiếng, hai tay ôm ngực, có chút khó chịu đứng ở một bên.

Lục Tuyết Kỳ cẩn thận quan sát Diệp Bắc Minh, mặt đầy cưng chiều nhìn anh.

“Mau để sư tỷ nhìn xem, hơn một năm không gặp, tiểu sư đệ lớn hơn nhiều rồi”.

“Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, có bị thương không?”

“Lão già Đường Kình Thương này, ngay cả sư đệ của chị cũng dám ra tay?”

“Lần sau có cơ hội, chị nhất định phải dạy dỗ ông ta một trận! Đánh đến khi ông ta phục mới thôi!”

Một cô gái chừng hai mươi tuổi lại nói như vậy với chiến thần Kình Thương.

Nếu là người ngoại giới nghe được, nhất định sợ chết khiếp!

Lục Tuyết Kỳ cẩn thận kiểm tra cánh tay và bắp đùi của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nở nụ cười, để mặc cho bát sư tỷ kiểm tra, trong lòng cười ấm áp: “Bát sư tỷ, sao chị biết em đến Long Đô?”

“Em đó!”

Lục Tuyết Kỳ chìa ra một ngón tay gõ trán Diệp Bắc Minh.

“Em đến Long Đô, mấy sư tỷ ai mà không biết?”

“Nhưng lá gan em lớn thật!”

“Dám một mình xông vào Long Đô, cũng không sợ bị người ta bắt nạt”, Lục Tuyết Kỳ kéo tay Diệp Bắc Minh, bảo anh ngồi xuống.

Còn rất tự nhiên đứng sau Diệp Bắc Minh, chìa tay xoa bóp bả vai anh.

Diệp Bắc Minh vội vàng nói: “Bát sư tỷ, đừng như vậy, em không phải trẻ con”.

“Sao hả, ghét bỏ bát sư tỷ?”

Lục Tuyết Kỳ làm ra vẻ tức giận.

“Không có”.

Diệp Bắc Minh nói: “Sao em lại ghét bỏ bát sư tỷ chứ”.

“Vậy thì ngồi xuống, chị khai thông gân cốt giúp em”.

Trong giọng nói của Lục Tuyết Kỳ mang theo vẻ ngang ngược.

Diệp Bắc Minh chỉ có thể để mặc tay của bát sư tỷ hoạt động trên người anh!

Ngón tay của Lục Tuyết Kỳ liên tục chuyển động, vạch ra huyệt đạo của Diệp Bắc Minh.
 
Chương 240


Chương 240

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc, chân khí trong cơ thể mình lại di chuyển theo ngón tay của bát sư tỷ!

Vị trí đan điền nóng như lửa!

“Đây là?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

“Tốc độ tu luyện của em quá nhanh, chị lo lắng gân mạch của em xảy ra vấn đề, vừa rồi chị đã khai thông tất cả khí huyệt của em rồi, yên tâm đi”.

“Bát sư tỷ, em cũng muốn!”, Vương Như Yên chạy tới.

“Em sang một bên đi”.

Lục Tuyết Kỳ cười mắng.

“Hừ, bát sư tỷ, chị thiên vị!”, Vương Như Yên nhăn mũi.

Lục Tuyết Kỳ cười đầy kiêu ngạo: “Vậy thì sao?”

Diệp Bắc Minh nói: “Bát sư tỷ, giúp em, em muốn tìm Diệp Minh Viễn, rất có thể ông ta chính là bố ruột của em”.

Này lời vừa thốt ra!

Trong nháy mắt đại sảnh yên tĩnh.

Hai người Lục Tuyết Kỳ và Vương Như Yên nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ hoảng hốt.

Nhưng lại che giấu rất tốt, Diệp Bắc Minh không hề phát hiện ra!

Các cô dường như không hề hy vọng Diệp Bắc Minh nhìn thấy Diệp Minh Viễn.

“Bát sư tỷ, sao vậy?”, Diệp Bắc Minh kỳ quái. Lục Tuyết Kỳ vội vàng nói: “Tiểu sư đệ, chị giúp em đi điều tra chuyện của Diệp Minh Viễn, nhưng bây giờ sư tỷ có một chuyện gấp cần em giúp đỡ!”

“Sao vậy sư tỷ?”, Diệp Bắc Minh tò mò.

Lục Tuyết Kỳ thấy Diệp Bắc Minh đã chuyển hướng sự chú ý, cô ấy không giấu giếm thêm nữa.

“Mấy ngày nữa có một đại hội quân võ quốc tế”.

“Đây là đại hội quân võ trong phạm vi thế giới, đến lúc đó đất nước hàng đầu thế giới mà em biết đều sẽ phái người tham gia!”

“Long Quốc, Lang Quốc, Ưng Quốc, Hùng Quốc, đảo quốc Đông Doanh, v.v…”

“Đương nhiên điều kiện tiên quyết là quân nhân dưới ba mươi tuổi”, Lục Tuyết Kỳ nói xong, cười híp mắt nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh mặt bất đắc dĩ: “Bát sư tỷ, em hiểu ý chị”.

“Ý chị muốn em tham gia đại hội quân võ?”

“Tiểu sư đệ, em giúp chị đi mà”, Lục Tuyết Kỳ nũng nịu, kéo cánh tay Diệp Bắc Minh: “Sư tỷ không cần em đạt hạng nhất, em nằm trong top 10 là được rồi”.

Bộ ngực lớn vẫn đang cọ xát trên cánh tay anh.

Nếu bị những người khác ở Long Đô nhìn thấy, nhất định sẽ sợ chết khiếp.

“Khụ!”

Vương Như Yên ho khan, mặt đầy phẫn nộ: “Mấy người chú ý một chút”.

“Nơi này còn có người thứ ba đó”.

“Chị khuyên em bớt xen vào chuyện người khác đi”.
 
Chương 241


Chương 241

Lục Tuyết Kỳ trợn mắt nhìn Vương Như Yên.

Vương Như Yên có chút buồn bực, ai bảo người ta là sư tỷ chứ?

Được rồi được rồi!

Mình nhịn!

Diệp Bắc Minh có chút lưỡng lự: “Bát sư tỷ, rốt cuộc chị có thân phận gì?”

“Thập sư tỷ là chiến thần Long Hồn thì cũng thôi đi”.

“Sao em cảm giác thân phận chị còn cao hơn thập sư tỷ”.

Lục Tuyết Kỳ cười: “Tiểu sư đệ, bị em nhìn ra rồi”.

“Ừm, chị ở Long Hồn cũng xem như có chút lý lịch, bọn họ đều gọi chị là đại soái”.

“Phụt!”

Diệp Bắc Minh thiếu chút nữa phun ra một hớp máu.

Bát sư tỷ là đại soái của Long Hồn!

Mẹ kiếp!

Muốn nghịch thiên sao?

“Bát sư tỷ, chị…”, Diệp Bắc Minh trợn tròn mắt.

Lục Tuyết Kỳ chìa tay, nâng cằm Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, đừng kinh ngạc, mấy sư tỷ của em đều không phải người bình thường”.

“Bát sư tỷ chỉ là một đại soái nhỏ bé không tính làm gì”.

“Hả?”

Diệp Bắc Minh ngơ ngác: “Vậy những sư phụ của chúng ta đều là lão quái vật đáng sợ?”

Diệp Bắc Minh nhớ ra.

Lúc mình xuống núi.

Mấy lão quái vật kia người này đều ‘khoác lác’ hơn người kia!

Bây giờ nhìn lại, có lẽ không phải khoác lác, khả năng đều là thật.

Lúc Diệp Bắc Minh còn đang ngơ ra, Lục Tuyết Kỳ lấy ra một tập văn kiện từ trong ngăn kéo, tùy ý mở ra nhìn.

Là văn kiện đỏ của Long Quốc!

“Tiểu sư đệ, cứ quyết định vậy đi”.

“Đây chính là giấy bổ nhiệm của em, bắt đầu từ bây giờ, em chính là thiếu… thiếu tướng của Long Hồn”, Lục Tuyết Kỳ nhìn lướt qua văn kiện đỏ, bất chợt nhíu mày.

“Thiếu tướng?”

“Cấp thấp vậy sao?”

“Không được!”

Lục Tuyết Kỳ mặt không hề vui vẻ, cô ấy cầm bút lên sửa đổi văn kiện đỏ.

Cô ấy sửa chữ ‘tướng’ trong thiếu tướng thành chữ ‘soái’.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top