Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 202


Chương 202

“Sau này… ha ha, xem biểu hiện của anh ta đã”, Ngụy Yên Nhiên sững sờ, đột nhiên khẽ cười một tiếng.

“Hả?”

Mấy cô gái đều ngơ ngác.

Bọn họ đang đùa!

Đang trêu ghẹo Ngụy Yên Nhiên.

Ai cũng nhìn ra Ngụy Yên Nhiên không thể nào để ý đến Diệp Bắc Minh.

Nhưng không ngờ Ngụy Yên Nhiên lại trả lời như vậy.

Vào lúc mấy cô gái đang sững sờ.

“Bốp!”

Đột nhiên, một âm thanh giòn dã truyền tới.

Chu Tông như chó chết bay ra ngoài, đụng đổ mấy bàn rượu, ngã lăn trến đất.

Khuôn mặt sưng húp như đầu heo, mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép!

“A!”

Các chị em của Ngụy Yên Nhiên còn đang bàn luận về Diệp Bắc Minh.

Biến cố đột nhiên xuất hiện, dọa bọn họ giật mình.

“Cái gì?”

Con ngươi Ngụy Yên Nhiên co rút, không ngờ Diệp Bắc Minh dám ra tay ở đây.

Sắc mặt Tần Thiếu Dương u ám, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Hắn ta nằm mơ cũng không ngờ một thanh niên không biết đến từ đâu lại dám đánh người ở đây?

“Tình huống gì vậy?”

“Sao lại đánh nhau!”

Một vài nhà giàu ở Long Đô, nhân vật thân phận tôn quý và minh tinh siêu cấp tuyến một cũng kinh ngạc nhìn sang.

Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được, một vài võ giả là người phục vụ ở trong bóng tối và còn có tông sư ẩn núp cũng tập trung về phía anh.

Diệp Bắc Minh nhướn mày.

Chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào!

“Ai gây chuyện ở đây? Đúng là to gan!”, một người đàn ông trung niên áo vest giày da bước nhanh tới, sau khi những võ giả nhìn thấy người này, yên lặng dừng bước.

Xem ra là quản sự đến.

“Ông Ô, chính là người này!”

“Chu Tông chỉ nói với hắn hai câu, hắn liền ra tay đánh người!”

“Hành động của người này quả đúng là du côn!”

“Báo cảnh sát bắt hắn lại!”

Mấy thanh niên bên cạnh Tần Thiếu Dương lớn tiếng hô lên.

Sắc mặt Tần Thiếu Dương cũng u ám đến đáng sợ!

Nhưng bụng dạ hắn ta thâm sâu, không nói gì cả.
 
Chương 203


Chương 203

Ngụy Yên Nhiên thấy vậy, nhanh chóng tiến lên, ngăn trước mặt Diệp Bắc Minh: “Ông Ô, tất cả những thứ này đều là hiểu lầm!”

“Cô Ngụy?”

Ô Bách Thuận sững sờ: “Đây là bạn cô?”

“Đúng vậy, là tôi đưa anh ta vào đây”, Ngụy Yên Nhiên thừa nhận.

Ô Bách Thuận nhướn mày, trầm giọng nói: “Cô Ngụy, dạ tiệc từ thiện hôm nay quan trọng thế nào, cô không phải không biết chứ?”

“Náo nhiệt như vậy, tôi không muốn xảy ra lần thứ hai!”

“Tôi nể mặt người nhà họ Ngụy!”

Có nhà họ Ngụy ra mặt, chuyện đến đây là kết thúc.

Ô Bách Thuận cũng không phải kẻ ngốc, một Chu Tông không cần thiết phải tra cứu.

“Cảm ơn”.

Ngụy Yên Nhiên gật đầu, quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Đừng náo loạn, nếu không anh sẽ bị đuổi ra ngoài”.

Diệp Bắc Minh nhún vai: “Là hắn tìm tôi gây phiền phức”.

“Anh…”

Ngụy Yên Nhiên hết nói nổi: “Anh không thể nhịn một chút sao?”

“Trong từ điển của tôi không có chữ nhịn”.

Diệp Bắc Minh cười một tiếng.

“Cậu thanh niên, tôi biết cậu nóng tính, nhưng đây là Long Đô! Bình tĩnh lại đi, nếu không cậu sẽ rất thảm!”

Ô Bách Thuận cảnh cáo Diệp Bắc Minh đôi câu, lúc chuẩn bị rời đi.

Mọi người đều cho rằng náo loạn sẽ kết thúc tại đây.

Chu Tông bị thương, nhân viên y tế tới đây kiểm tra một hồi.

Hắn ta chỉ ngất đi, không có gì đáng ngại.

Đột nhiên, Diệp Bắc Minh di chuyển!

Dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, anh lại đi về phía Tần Thiếu Dương!

“Lẽ nào…”

Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử tất cả đám nhà giàu ở đây đều co rút lại.

Trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến một khả năng đáng sợ, chẳng lẽ thanh niên này không chịu cứ để như vậy?

Ai cũng biết Chu Tông là người của Tần Thiếu Dương!

Diệp Bắc Minh đi tới bên cạnh Tần Thiếu Dương, lạnh lùng nhìn hắn ta: “Quỳ xuống, nói xin lỗi!”

Soạt!

Xung quanh khiếp sợ!

Tất cả mọi người đều ngây ngốc tại chỗ, trợn tròn hai mắt, còn tưởng rằng mình nghe lầm?

Thanh niên này lại muốn Tần Thiếu Dương quỳ xuống?

“Anh… Anh nói gì? Anh bảo tôi quỳ xuống!!!”
 
Chương 204


Chương 204

Tần Thiếu Dương cũng ngây người, ánh mắt hung hãn co quắp.

Trong đôi mắt hắn ta toát ra một luồng lửa giận vô hình, cháy hừng hực!

“Này, anh làm gì vậy?”

Ngụy Yên Nhiên cũng bàng hoàng.

Các chị em của cô ta cũng bày ra vẻ mặt không tưởng tượng nổi!

Kích động đến giậm chân!

“Ôi trời ơi!”

“Yên Nhiên, anh bạn trai này của cậu tính khí lớn quá! Tôi thích tính cách này!”

“Đừng nói nhảm! Anh ta gây phiền phức rồi!”, chân mày Ngụy Yên Nhiên nhíu chặt lại.

“Tôi có nghe nhầm không… Ực… Ực…”, sau lưng Ngụy Yên Nhiên, một cô gái mặc yếm quần ngắn kêu lên: “Anh ta… anh ta bảo Tần Thiếu Dương quỳ xuống?”

“Tần Thiếu Dương là một trong tứ thiếu Long Đô đó!”

Mấy cô gái sau lưng Ngụy Yên Nhiên liền ngây ra tại chỗ.

Ô Bách Thuận đang muốn rời đi, nghe thấy lời này cũng kinh ngạc quay đầu lại.

Xung quanh tĩnh lặng!

“Ha ha ha ha ha!”

Tần Thiếu Dương giận đến bật cười, hắn ta làm động tác ngoáy lỗ tai: “Anh có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

“Anh bảo tôi quỳ xuống?”

“Anh có biết tôi là ai không?”

Hội trường cực kỳ yên tĩnh!

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Ồ? Anh là ai?”

“Anh không biết tôi là ai?”

Tần Thiếu Dương ngơ ngẩn, sau đó lạnh giọng nói: “Tần Tướng Thần là ông nội tôi!”

“Tần Vinh An là bố tôi!”

“Đường Kình Thương là ông ngoại tôi!”

Tần Tướng Thần, ông cụ nhà họ Tần thuộc mười thế gia lớn Long Đô, từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở trung khu!

Tần Vinh An, chủ tịch tập đoàn Thái Hoa, giá trị bản thân lên đến mấy trăm tỷ, nắm trong tay mười tập đoàn xuyên quốc gia!

Đường Kình Thương, một trong mười chiến thần lớn của bộ đội đặc chủng Long Hồn!

Thân phận của ba người này đều kinh khủng dọa người.

Ba người liên hiệp với nhau, toàn bộ Long Quốc không có mấy người có thể động vào Tần Thiếu Dương.

Nếu không, làm sao Tần Thiếu Dương có thể trở thành một trong tứ thiếu Long Đô?

“Bây giờ anh đã biết tôi là ai chưa?”

Tần Thiếu Dương nghiêng đầu, chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Biết, anh có thể quỳ xuống rồi”.

“Anh nói gì?”
 
Chương 205


Chương 205

Tần Thiếu Dương ngây người.

“Rít!”

Những nhà giàu khác ở đây ngược lại hít hơi lạnh!

Mắt đẹp của Ngụy Yên Nhiên trợn tròn, miệng nhỏ mở ra có thể nhét vừa quả trứng gà: “Anh… anh điên rồi?”

“Yên Nhiên, anh ta… anh ta điên thật rồi!”

“Đây chắc chắn là tên thần kinh!”

Các chị em của Ngụy Yên Nhiên hoảng sợ đến mức mặt đỏ tía tai.

Ngực phập phồng kịch liệt!

“Tôi nói là quỳ xuống!”, Diệp Bắc Minh giậm chân, một luồng sát khí đập vào mặt.

Toàn thân Tần Thiếu Dương run rẩy, cơ thể xụi lơ, ngã từ trên sofa xuống.

Hai đầu gối đập xuống sàn nhà!

“Phốc!”

Tần Thiếu Dương quỳ rồi!

Không phải can tâm tình nguyện quỳ xuống.

Mà là bị uy thế khủng khiếp của Diệp Bắc Minh ép quỳ!

“Mày!!!”

Tần Thiếu Dương ngẩng đầu lên, trong mắt đầy tơ máu: “Tôi với anh không thù không oán, sao anh lại đối xử với tôi như thế?”

Mặt Diệp Bắc Minh đầy vẻ buồn cười: “Không thù không oán?”

“Nếu đã không thù không oán, thì tại sao lại cho người tới gây chuyện với tôi?”

“Con người tôi rất dễ nói chuyện, anh dập đầu ba cái, nói lời xin lỗi rồi chuyện xem như bỏ qua”.

“Cái gì?”, ngọn lửa giận trong lòng Tần Thiếu Dương lập tức bùng lên.

Với thân phận của hắn ta mà dám bắt hắn ta phải dập đầu xin lỗi ấy hả?

Có khác gì giết chết hắn ta đâu!

“Thanh niên đó làm cái gì thế?”

“Cậu ta muốn Tần Thiếu Dương dập đầu xin lỗi ấy hả?”

“Thế có khác gì vả thẳng vào mặt ông cụ Tần, ông Tần và chiến thần Kình Thương đâu?”, một số người giàu có của Long Đô phía xa sợ tới mức không ngừng lùi về phía sau.

Nguỵ Yên Nhiên lớn tiếng gọi: “Này, rốt cuộc anh là ai thế? Đừng làm vậy!”

“Nơi này là Long Đô, là một buổi tiệc tối cực kỳ quan trọng”.

“Anh làm như thế sẽ xảy ra chuyện đó!”

Ngụy Yên Nhiên đã bị dọa sợ, đây là lần đầu tiên cô ta nói với giọng điệu cầu xin như thế: “Xem như tôi cầu xin anh được không, đừng làm bậy, chúng ta đi về trước đi”.

Ô Bách Thuận vội vàng nói: “Thanh niên, đừng làm bậy!”

Tông Sư võ đạo trong bóng tôi cũng nhận ra tình huống bên này, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trong nhóm người đang vây xem.
 
Chương 206


Chương 206

Bọn họ chuẩn bị tinh thần để ra tay bất kỳ lúc nào, giết chết Diệp Bắc Minh!

Trong tình huống này, Diệp Bắc Minh là ai, có thân phận gì đều không còn quan trọng nữa!

Giết chết anh với tốc độ nhanh nhất, giữ trật tự hiện trường mới là chuyện quan trọng nhất.

Tất nhiên Diệp Bắc Minh cũng nhận ra sự bao vây của đám Tống Sư võ đạo kia, anh căn bản không thèm quan tâm, nhìn Tần Thiếu Dương, vẫn là câu nói đó: “Dập đầu, xin lỗi!”

“Nếu tôi không dập đầu xin lỗi thì sao?”

Con ngươi Tần Thiếu Dương như lưỡi kiếm sắc bèn lạnh như băng.

“Thế thì chết”, Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ.

“Anh dám giết tôi ư?”, Tần Thiếu Dương sửng sốt, sau đó nở nụ cười.

“Thế thì cứ giết vậy”.

Diệp Bắc Minh gật đầu, một cái tát đánh thẳng xuống đỉnh đầu Tần Thiếu Dương!

“Cái gì?”

Đồng tử Tần Thiếu Dương co rụt lại, vẻ mặt đầy kinh hoàng!

“Bốp!”

Một tiếng giòn tan vang lên, đỉnh đầu Tần Thiếu Dương lập tức bị Diệp Bắc Minh đánh nát.

Đến tận lúc chết mặt hắn ta vẫn tràn ngập vẻ hoảng sợ!

Tần Thiếu Dương đến lúc chết vẫn không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám giết mình?

Sao anh dám?

Thằng ranh này rốt cuộc là ai?

Đáng tiếc, đời này Tần Thiếu Dương không còn cơ hội để biết nữa!

“Anh Tần!”

Đám cá mè một lứa bạn Tần Thiếu Dương cũng hét lên đầy hoảng sợ.

“Anh giết Tần Thiếu Dương?”

Ngụy Yên Nhiên sợ ngây người, mặt mũi tái mét.

Cô gái sau lưng cô ta lại chạy đi xa hơn một chút!

Đám nhà giàu Long Đô cũng lùi về phía sau, chạy đến một nơi có vẻ an toàn.

Sau đó hoảng sợ nhìn về phía Diệp Bắc Minh, thanh niên này là ai vậy?

Nó… Nó dám giết Tần Thiếu Dương?

“Cậu… Cậu dám giết cậu Tần ư? Người đâu!”, Ô Bách Thuận tức sắp điên lên được.

Tần Thiếu Dương!

Con mẹ nó đó chính là Tần Thiếu Dương!

Tần Tướng Thần, Tần Vinh An, Đường Kình Thương, sẽ không ai bỏ qua cho anh!

Lửa giận của cả nhà họ Tần mà bùng lên, thì cả Long Đô này không ai có thể gánh vác nổi!

“Bắt nó lại cho tôi! Giữ một hơi tàn là được, tàn phế cũng không sao!”, Ô Bách Thuận tức giận hét lên, căm tức đến mức mặt mũi biến dạng.

Lúc này, từ bốn phương tám hướng xung quanh Diệp Bắc Minh xuất hiện bốn Tông Sư võ đạo!

Dàn trận bao vây anh!
 
Chương 207


Chương 207

Đồng thời, một chiếc Rolls-Royce dừng lại trước cửa hội trường tiệc từ thiện.

Một người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da đi từng bước trên thảm đỏ tới.

Lập tức có người báo cáo: “Ông Diệp, buổi tiệc từ thiện tối nay bị hủy bỏ rồi, bên trong đang xảy ra chuyện lớn”.

“Chuyện gì?”

Diệp Minh Viễn nhướng mày.

“Tần Thiếu Dương bị giết”.

“Cái gì?”

Dù là người có thân phận to như Diệp Minh Viễn cũng giật mình: “Anh nói cái gì? Tần Thiếu Dương? Anh có chắc là Tần Thiếu Dương không!”

“Đúng vậy”.

Người báo cáo gật đầu.

“Đi, đi xem! Ai dám to gan như thế!”, sắc mặt Diệp Minh Viễn chợt tối xuống.

Trong lòng ông ta đã sớm nhấc lên một hồi mưa to gió lớn!

Đó là Tần Thiếu Dương đấy!

Cậu ta chết rồi ư?

Mấy lão già nhà họ Tần kia chắc chắn sẽ nổi điên!

Cả Đường Kình Thương nữa!

Một trong thập đại chiến thần Long Hồn, Đường Kình Thương!

Cực kỳ yêu thương, cưng chiều Tần Thiếu Dương.

Cũng vì thân phận đó, nên Tần Thiếu Dương mới có thể hoành hành ngang dọc ở Long Đô, cũng chẳng có ai dám ý kiến!

Hôm nay, Tần Thiếu Dương lại bị giết?

“Rốt cuộc là ai giết?”, Diệp Minh Viễn hết sức tò mò.

Khi ông ta vào trong hội trường, nhìn từ đằng xa!

Thì đồng tử chợt co rụt lại!

“Ông Diệp, chính là thanh niên đó”, có người chỉ vào Diệp Bắc Minh đang bị bốn Tông Sư võ đạo vây quanh xa xa.

Vẻ mặt Diệp Minh Viễn cực kỳ đặc sắc!

Kinh ngạc, ngạc nhiên, bất ngờ, kinh hãi, nặng nề!

Các loại biểu cảm chợt lướt qua trên mặt ông ta: “Sao nó lại tới Long Đô vậy? Đi!”

Diệp Minh Viễn không dừng lại dù chỉ là một giây một phút, vội vàng xoay lưng bỏ đi.

Diệp Bắc Minh không biết, cơ hội gặp được Diệp Minh Viễn của anh đã trôi qua như thế.

“Thanh niên, cậu là ai mà to gan như thế, dám giết người ở Long Đô!”

Bốn võ giả Tông Sư sải bước đi tới.

Khí thế đầy mạnh mẽ!

Trong đó có một Tông Sư lạnh giọng nói: “Cậu có biết mình đã giết chết ai không?”
 
Chương 208


Chương 208

“Tần Thiếu Dương, còn về nguyên nhân thì có vẻ khá là gay gắt”, Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời.

“Biết mà cậu vẫn giết người ta ư?”

Một vị Tông Sư khác nhướng mày lên cao: “Cậu có biết là bản thân đã gặp phải họa ngập trời rồi không!”

“Trời cũng bị cậu đâm thủng rồi!”

“Cậu làm như thế, có thể sẽ làm liên lụy đến cả cửu tộc!”

“Sư phụ của cậu là ai?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Sư phụ tôi, các người không xứng được biết”.

“Cũng cứng miệng đấy nhỉ, khoảnh khắc cậu ngã xuống, không biết có còn mạnh miệng như thế nữa không!”, một Tông Sư sau lưng Diệp Bắc Minh cười lạnh.

“Ầm!”

Ông ta nhấc chân đi, như một bóng ma xuất hiện sau lưng Diệp Bắc Minh.

Giơ bàn tay to như cái quạt hương bồ tấn công sau lưng anh!

Khoảng cách này, có thể giết chết anh trong giây lát!

Ba Tông Sư khác thấy thế thì không định ra tay nữa!

“Răng rắc”.

Một tiếng giòn vang!

“Phụt!”

Tông Sư ra tay chợt phun ngụm máu tươi, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Diệp Bắc Minh vốn đưa lưng về phía ông ta đã xoay người lại từ lúc nào!

Một đấm tung ra!

Dừng ở lồng ngực ông ta!

Tim của Tông Sư đó đã ngừng đập, văng ra xa như một con chó chết!

“Sao lại như thế!”

Tròng mắt của mấy Tông Sư kia đều rơi xuống hết!

Mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra!

Một đấm giết chết Tông Sư kia?

Má!

Đúng là đáng sợ quá mà!

Trong một thoáng ngắn ngủi ba Tông Sư kia ngẩn người, Diệp Bắc Minh đã chủ động ra tay, như bóng ma xuất hiện trước mặt ba người.

“Bốp bốp bốp!”

Mỗi đấm một người, tất cả đều dừng ở trái tim họ!

Tim của cả bốn Tông Sư kia trực tiếp bị đánh nát!

Lập tức chết không kịp trăn trối!

“Cậu… Cậu… Cậu… Cậu…”

Ô Bách Thuận run rẩy chỉ vào Diệp Bắc Minh, tất cả đều sợ choáng váng.
 
Chương 209


Chương 209

Cả người Ngụy Yên Nhiên cũng run rẩy, cơ thể của ông ta trở nên cứng đờ đứng đó, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

Tất cả mấy ông lớn ở đó đều ngơ ngác!

Đó chính là võ giả cấp Tông Sư đấy, cứ thể bị một đấm đánh chết thế hả?

“Cậu rốt cuộc là ai?”

Ô Bách Thuận vội hỏi.

“Diệp Bắc Minh”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên phun ra ba chữ.

“Diệp Bắc Minh?”

“Cậu chính là Diệp Bắc Minh!”

“Chính là Diệp Bắc Minh ở Giang Nam đó hả?”

Ô Bách Thuận bật thốt, giọng nói run run.

Mấy ông lớn ở Long Đô cũng lập tức nổ tung.

“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh?”

Chuyện ở Giang Nam đã quá ầm ĩ rồi, sao Long Đô không biết cho được?

Nhà họ Triệu là gia tộc theo đường làm quan ở Giang Nam, tuy không bằng các thế gia nhưng cũng là danh môn vọng tộc.

Lại bị Diệp Bắc Minh tiêu diệt!

Vua Giang Nam cũng chết vì Diệp Bắc Minh!

Con trai chiến thần Lăng Phong cũng bị Diệp Bắc Minh giết chết!

Đủ mọi chiến tích đáng sợ ập vào não bộ đám nhà giàu ở Long Đô!

“Anh ta chính là Diệp Bắc Minh ư?”

Ngụy Yên Nhiên đứng ngây người ở đó, thì thào tự nói.

“Bắt nó! Mau bắt nó cho tôi!”, Ô Bách Thuận kịp phản ứng lại, nói to.

Tất cả những Tông Sư ẩn nấp trong tiệc từ thiện hôm đó đều lao tới, tổng cộng ba mươi mấy người.

Bao gồm quân đội đóng quân ngoài cửa hội trường cũng lao tới!

Súng vác trên vai, đạn lên nòng, tất cả đều nắm vào Diệp Bắc Minh!

“Con trai!”

Một tiếng hét đau xé nát tâm can vang lên.

Một người đàn ông trung niên vội vàng lao tới, hai mắt đỏ bừng.

Tần Vinh An.

Bố của Tần Thiếu Dương.

Tối nay ông ta cũng định tới tham gia tiệc tối, mới đi được nửa đường đã hay tin con trai mình bị giết.

Tài xế vượt hẳn mười mấy cái đèn đỏ, cuối cùng cũng đuổi tới hiện trường.

Nhìn thấy xác của Tần Thiếu Dương lẳng lặng nằm bên chân Diệp Bắc Minh, lòng Tần Vinh An như vỡ nát!

“Ông Tần…”
 
Chương 210


Chương 210

Ô Bách Thuận nhìn thấy Tần Vinh An như gặp được người đáng tin cậy nhất.

“Bốp!”

Tần Vinh An vung tay tát mạnh một cái, khiến Ô Bách Thuận ngã nhào xuống đất.

“Ô Bách Thuận, ông làm việc cái kiểu đó hả? Con tôi chết rồi, chuyện này ông không thể thoát khỏi liên can đâu!”, Tần Vinh An như quả bom bùng nổ.

Vợ ông ta đã qua đời từ sớm.

Cũng vì Tần Thiếu Dương được chiến thần Đường Kình Thương yêu quý nên mới ủng hộ cho nhà họ Tần!

Bây giờ Tần Thiếu Dương đã chết.

Đường Kình Thương không còn vướng bận gì nữa, thì sao mà tiếp tục ủng hộ cho nhà họ Tần?

Vì thế, Tần Vinh An không chỉ mất đi một đứa con trai, mà còn mất đi sự ủng hộ của một trong mười đại chiến thần Long Hồn!

Tổn thất đó còn khiến ông ta khó chịu hơn cả mất đi con trai.

“Ông Tần, chuyện này không liên quan gì đến tôi, là thanh niên tên Diệp Bắc Minh kia làm”, Ô Bách Thuận sắp khóc đến nơi.

“Cậu quả nhiên là Diệp Bắc Minh!”

Ở bên cạnh Tần Vinh An còn có một người đàn ông của đảo quốc Đông Doanh.

Masao Tokugawa!

Ông ta từng thấy ảnh chụp Diệp Bắc Minh.

Vừa tới đây ông ta đã cảm thấy Diệp Bắc Minh quen mắt.

Quả nhiên là anh!

“Mày chính là Diệp Bắc Minh hả?”, Tần Vinh An chợt sững người, sau đó hét lớn: “Tao không cần biết mày là ai! Giết chết nó cho tôi!”

“Ông Tần, tôi góp một tay!”

Trong mắt Masao Tokugawa đầy vẻ độc ác tàn nhẫn: “Nó phá hủy thương hội Đông Doanh của tôi, tôi vẫn chưa tính sộ với nó!”

“Hôm nay có thêm thù mới của ông Tần, cộng với thù cũ với người Đông Doanh, chúng ta tính chung!”

Hai tên người Đông Doanh đi từ sau lưng Masao Tokugawa ra.

Hơi thở của bọn họ cực kỳ âm u, lạnh lẽo hệt như loài rắn độc!

“Masao Tokugawa, chuyện người Long Quốc tôi không mượn người Đông Doanh ông nhúng tay vào!”, Tần Vinh An lạnh lùng nói.

Khiến con người ta cảm thấy khá bất ngờ!

“Ông Tần, ông chắc chứ!”

Sắc mặt Masao Tokugawa hơi khó coi.

Hai người sau lưng ông ta có thực lực của Đại Tông Sư!

Nếu ra tay, chắc chắn sẽ giết chết Diệp Bắc Minh!

Thương hội Đông Doanh bị diệt, bây giờ toàn bộ Giang Nam đã nằm trong sự kiểm soát của Diệp Bắc Minh!

Masao Tokugawa không thể tiếp tục kế hoạch của mình nên mới tới Long Đô, chuẩn bị tìm kiếm cơ hội khác.
 
Chương 211


Chương 211

Không ngờ được rằng ở Long Đô này cũng gặp phải Diệp Bắc Minh!

Thằng ranh này đúng là âm hồn không tan!

Có cơ hội này, tất nhiên Masao Tokugawa rất muốn giết chết Diệp Bắc Minh!

Tuy rằng Tần Vinh An vô cùng tức giận, nhưng từ tận đáy lòng ông ta vẫn khinh thường người Đông Doanh.

Con ông ta bị giết, bản thân ông ta có thể tự báo thù, cần gì phải chờ đến người Đông Doanh nhúng tay?

“Ông Lâm, giao cho ông đấy”, Tần Vinh An lạnh giọng nói.

Sau lưng ông ta chợt xuất hiện một ông lão: “Có yêu cầu gì khác không?”

Lâm Thiên Tuyệt!

Gia chủ của nhà họ Lâm, một thế gia võ đạo Tây Nam!

Thực lực Đại Tông Sư!

Xếp hạng thứ 163 trên bảng xếp hạng Tông Sư châu Á!

“Chỉ có một yêu cầu, tôi muốn nó phải chết, chôn cùng với con trai tôi!”, Tần Vinh An nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Thiên Tuyệt khẽ gật đầu, gương mặt già nua như đóa hoa cúc chen lấn một chỗ: “Anh Tần, tổ tiên nhà họ Lâm tôi thiếu nhà họ Tần một ân tình”.

“Tôi đã từng nói mình sẽ giúp anh ra tay ba lần, đây đã là lần thứ ba”.

“Nếu tôi giết chết thanh niên này, từ nay về sao nhà họ Lâm Tây Nam và nhà họ Tần Long Đô sẽ không còn liên quan nữa”.

“Anh có chắc không?”

Lâm Thiên Tuyệt khoanh tay đứng đó.

Ngẩng cao đầu!

Cảm giác đầy khí thế và trải đời!

Trong mắt ông ta, Diệp Bắc Minh chỉ là một con kiến.

Chỉ cần vung tay là có thể giết chết.

Hẹn ước của nhà họ Lâm và nhà họ Tần còn quan trọng hơn cả mạng của Diệp Bắc Minh rất nhiều lần!

Nghiền chết một con kiến, có cần phải dùng đến cơ hội để ông ta ra tay hay không?

Lâm Thiên Tuyệt cảm thấy giá trị con người mình bị giảm xuống!

“Chắc chắn!”

Tần Vinh An gật đầu.

Ông ta trực tiếp dùng đến Lâm Thiên Tuyệt vì không muốn cho Diệp Bắc Minh bất kỳ một cơ hội nào!

Lâm Thiên Tuyệt nhướng mày, lặng lẽ thở dài: “Được rồi”.

Ông ta có chút thất vọng, cũng cảm thấy không đáng cho chính bản thân mình!

Nhưng nếu Tần Vinh An đã quyết định thì ông ta cũng không nói lời vô nghĩa làm gì nữa.

Ông ta đảo mắt, dừng lại trên người Diệp Bắc Minh, nói: “Thanh niên, đừng trách lão già này nhé”.

Bộp!

Lời vừa dứt, Lâm Thiên Tuyệt như thương long nhanh chóng xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!
 
Chương 212


Chương 212

Ánh mắt của mọi người còn chưa kịp di chuyển.

Thì Lâm Thiên Tuyệt đã ra tay, giơ bàn tay khô héo đấm thẳng vào ngực Diệp Bắc Minh!

Một đấm là đủ!

“Bốp!”

Một giây sau đó, Diệp Bắc Minh đã giơ tay, trực tiếp tóm lấy tay Lâm Thiên Tuyệt!

Khiến ông ta không thể nhúc nhích được! Như bị sắt tay trói chặt.

“Cái gì?”

Gương mặt bình tĩnh của Lâm Thiên Tuyệt có sự thay đổi lớn, không dám tin nói: “Sao lại như thế?”

Sức mạnh của thanh niên đó lại khủng bố đến như thế ư?

Lâm Thiên Tuyệt vô cùng kinh ngạc!

“Ông Lâm?”

Tần Vinh An cũng nhướng mày, cảm thấy bất an.

Ngụy Yên Nhiên há miệng: “Anh ta vừa chặn đòn tấn công của một Đại Tông Sư ư?”

“Má ơi!”

Ô Bách Thuận đặt mông ngồi xuống đất, suýt chút nữa sợ choáng váng.

Chỉ có một mình Masao Tokugawa là có sắc mặt nặng nề, dáng vẻ quả nhiên là như thế: “Thằng ranh này, thực lực võ đạo đã tới cảnh giới Đại Tông Sư!”

“Đại Tông Sư? Nó mới có bao nhiêu tuổi!”

Mặt Tần Vinh An lập tức biến sắc.

“Đại Tông Sư?”

Ngụy Yên Nhiên đã hoàn toàn sợ ngây người.

Cô ta không phải là võ giả, nhưng vẫn có thể hiểu được ý nghĩa của Đại Tông Sư!

“Chẳng có gì là không thể cả”, Diệp Bắc Minh lắc đầu, mỉm cười nhìn Lâm Thiên Tuyệt.

“Ha ha, cậu tưởng là chỉ như thế là đủ…”

Sau một thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, Lâm Thiên Tuyệt bỗng nhiên nở nụ cười.

Cánh tay ông ta bỗng chấn động, nội kình bùng lên mạnh mẽ!

“Ầm!”

Một luồng nội kình hừng hực từ trong ngực ông ta bùng lên, như hỏa tiễn được phóng lên trời!

Diệp Bắc Minh có cảm giác sức mạnh chỗ cánh tay Lâm Thiên Tuyệt bỗng tăng vọt.

Nhưng anh hoàn toàn không quan tâm.

Cổ tay dùng sức vặn một cái, luồng sức mạnh đánh úp tới.

“A!”

Lâm Thiên Tuyệt hét thảm một tiếng, xương cánh tay đã bị Diệp Bắc Minh bẻ gãy.

“Thằng ranh con, mày dám!”

Lâm Thiên Tuyệt gào thế, bất chấp hình tượng của một Đại Tông Sư, giơ cánh tay còn lại lên, chộp tới Diệp Bắc Minh!

Muốn một đòn bóp chặt cổ họng anh!
 
Chương 213


Chương 213

“Tàn nhẫn thế? Vậy thì không giữ ông lại được rồi!”, Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng.

Tay còn lại của anh giơ lên, như tia chớp!

“Răng rắc”.

Sau khi tóm lấy tay còn lại của Lâm Thiên Tuyệt thì dùng sức bẻ gãy!

“A!”

Lâm Thiên Tuyệt kêu la thảm thiết.

“Bốp!”

Diệp Bắc Minh lại đá một cái vào bụng Lâm Thiên Tuyệt.

Dứt khoát và nhanh chóng!

Một đá!

Đan điền trực tiếp nổ tung!

Nội kình tan đi!

Lâm Thiên Tuyệt nằm dưới đất không ngừng run rẩy như một con chó sắp chết!

Nhìn là biết chẳng còn bao hơi tàn!

Một Đại Tông Sư mà còn chẳng thể kiên trì nổi mười hiệp đã bị phế bỏ hoàn toàn!

Diệp Bắc Minh mạnh đến mức nào?

Mấy tay giàu có ở Long Đô nhìn Diệp Bắc Minh thật lâu, nhớ thật kỹ gương mặt thanh niên này.

“Trời ơi! Có còn là người nữa không?”

Ô Bách Thuận như bị thứ gì đó kích thích, lớn tiếng kêu lên.

“Diệp Bắc Minh? Anh ta tên là Diệp Bắc Minh hả?”

Ngụy Yên Nhiên xúc động đến mức cả người run run, máu nóng trong người cũng sôi trào lên.

Cô ta vô cùng kinh hãi, vô cùng khiếp sợ!

Thậm chí, còn có chút hưng phấn, cảm giác như trong người có một dòng điện lướt qua.

Trái tim nhỏ bé cứ đập nhanh thình thịch!

Trong khoảnh khắc đó, cảm giác của cô ta về Diệp Bắc Minh đã có chút thay đổi.

“Bộp bộp bộp bộp!”

Lúc này, Diệp Bắc Minh đi từng bước tới chỗ Tần Vinh An.

“Mày…”

Tần Vinh An sợ ngây người, mí mắt giật liên tục.

Không thể giữ được bình tĩnh!

Ông ta lùi về sau theo bản năng: “Mày muốn làm gì? Mày muốn giết cả tao ư?”

Diệp Bắc Minh không thèm liếc Tần Vinh An lấy một lần.

Ánh mắt chuyển sang Masao Tokugawa bên cạnh: “Lúc nãy ông muốn giết tôi hả?”

“Cậu Diệp Bắc Minh, cậu thật sự muốn đối đầu với Tenjinja ư?”, Masao Tokugawa lạnh giọng nói, vô cùng kiêng dè.

Bộp! Bộp!

Hai võ giả Đông Doanh ánh mắt lạnh lùng sau lưng Masao Tokugawa chắn trước mặt ông ta.
 
Chương 214


Chương 214

Tần Vinh An thấy thế bèn lặng lẽ lùi sang một bên, bấm hai số điện thoại.

“Alo, bố ơi đã xảy ta chuyện rồi…”

“Hu hu hu, bố vợ, Thiếu Dương bị người giết rồi”.

……

Diệp Bắc Minh không trả lời câu hỏi của Masao Tokugawa: “Lúc nãy ông đã để lộ sát ý với tôi hả?”

“Cậu tiêu diệt thương hội Đông Doanh của tôi, chẳng lẽ còn không cho phép tôi hận cậu ư?”

Masao Tokugawa cực kỳ tức giận.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Nhà xưởng của bố tôi là do lũ Đông Doanh các người chiếm lấy”.

“Tôi tiêu diệt chúng là lẽ thường tình thôi”.

“Lùi lại một bước mà nói, người Long Quốc giết người đảo quốc Đông Doanh còn cần phải tìm lý do hả?”

Câu nói của Diệp Bắc Minh.

Thật sự rất ngông cuồng!

Đây là thời đại hòa bình, giết người lại không cần cả lý do ư?

Masao Tokugawa hơi ngơ ngác, trả lời theo bản năng: “Không cần hả?”

“Cần ư?”

Diệp Bắc Minh cười hỏi lại.

“Cậu tùy tiện giết người Đông Doanh? Cậu xem Đông Doanh là cái gì?”, Masao Tokugawa nói.

Diệp Bắc Minh lại cười: “Lũ Đông Doanh mà cũng xứng là gọi “người” nữa hả?”

“Đừng có nói là các người tưởng có tay có chân có đầu thì được gọi là “người” rồi nhé?”

“Dùng heo chó để gọi các người cũng là sỉ nhục chúng nó đấy!”

Sỉ nhục!

Sỉ nhục cùng cực!

“Mày phải chết! Giết nó đi!”

Masao Tokugawa rống to chỉ vào Diệp Bắc Minh, ông ta đã tức điên lên rồi.

Hai Đại Tông Sư Đông Doanh nhanh chóng ra tay.

Kitamiyano, Đại Tông Sư Đông Doanh, xếp hạng 155 trên bảng xếp hạng Tông Sư đứng đầu Châu Á!

Wataraki Jiro, Đại Tông Sư Đông Doanh, xếp hạng 149 trên bảng xếp hạng Tông Sư đứng đầu Châu Á!

Soạt!

Một thanh đao võ sĩ bằng hợp kim chém về phía cổ Diệp Bắc Minh, tạo thành một đường đao hình bán nguyệt!

“Soạt!”

Diệp Bắc Minh nhanh chóng lùi về phía sau, đao khí đó gần như lướt ngang qua cổ họng anh!

Bốp!

Kitamiyano lao tới, tấn công từ bên hông.

Ông ta ném ra một quả bom khói đen.

Nhanh bóng bao vây lấy Diệp Bắc Minh!
 
Chương 215


Chương 215

“Soạt soạt soạt!”

Hơn mười thanh kiếm từ trong tay bay ra, tốc độ còn nhanh hơn đạn bắn, từ bốn bía bắn vào trong làn đạn!

Kiếm trong tay đều dính độc nặng.

Trong tình huống không có tầm nhìn, Diệp Bắc Minh phải chết không thể nghi ngờ!

“Soạt soạt soạt soạt soạt!”

Một giây sau đó, từng thanh kiếm từ trong làn sương khói bay ra.

Kitamiyano không kịp né tránh nên đã để sượt qua da!

Máu thịt chỗ miệng vết thương nhanh chóng trở nên tối đen.

“Không xong rồi! Có độc!”

Đại Tông Sư Đông Doanh tái mặt, lấy thuốc giải ra nuốt vào.

Diệp Bắc Minh đi từng bước ra khỏi làn sương khói, như bóng ma xuất hiện trước mặt vị Đại Tông Sư Đông Doanh đó.

Anh giơ một cánh tay, không có động tác màu mè gì, chỉ có một đấm!

“Tên khốn kiếp!”

Kitamiyano hét lên một tiếng thật lớn.

Ông ta không phục lắm!

Một thanh niên người Long Quốc lấy tư cách gì đối đầu với Đại Tông Sư Đông Doanh?

Dù rằng lúc nãy ông ta đã tận mắt thấy Diệp Bắc Minh một đấm giết chết Lâm Thiên Tuyệt!

Nhưng ông ta vẫn không phục!

Kitamiyano giơ nắm đấm, tấn công vào nắm tay của Diệp Bắc Minh!

“Răng rắc”.

Xương ngón tay của Kitamiyano nhanh chóng vỡ toang, gãy nát!

Cơ bắp và xương cốt đã trực tiếp gãy vỡ.

“A…”

Kitamiyano hét thảm một tiếng.

Không phục cũng thế thôi!

Sự thật đã cho ông ta một bài học đau đớn!

Diệp Bắc Minh không hề buông tha cho Kitamiyano, lại là một đấm đánh vào ngực ông ta.

Bốp!

Wataraki Jiro đánh tới, nếu một đấm này đánh trúng Kitamiyano thì ông ta chắc chắn phải chết!

Một đao của ông ta chém xuống, giải vây cho Kitamiyano!

Diệp Bắc Minh mà thu tay lại, thì cánh tay sẽ bị ông ta chém đứt!

“Hả?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày, nhanh chóng thu quyền.

“Bốp!”

Âm thanh xé gió vang lên.
 
Chương 216


Chương 216

Thanh đao đã dán vào ngực Diệp Bắc Minh rơi xuống!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối đi, đánh giết về phía Wataraki Jiro, đồng thời cũng lướt chân, tung một đá vào ngực Kitamiyano!

“Bốp!”

Kitamiyano phun ra một ngụm máu tươi.

Diệp Bắc Minh mượn lực tung người, như mãnh hổ vồ về phía Wataraki Jiro!

Lúc này, Diệp Bắc Minh đã tung người lên không trung nên không có điểm mượn lực.

Wataraki Jiro nhe răng cười một tiếng: “Ngu xuẩn, bay lên trời như thế đối với một Đại Tông Sư mà nói là không khác gì cái bia người! Heo thì vẫn là heo thôi, chẳng có chút não nào!”

“Giết!”

Tốc độ của Wataraki Jiro cực nhanh, vọt tới bên cạnh Diệp Bắc Minh, hai tay cầm đao võ sĩ chuẩn bị chém ngang eo!

“Thật không?”

Diệp Bắc Minh cười, đột nhiên xoay người một cách quỷ dị trên không trung.

Một chân đá ra!

“Bốp!”

Wataraki Jiro hoàn toàn không ngờ Diệp Bắc Minh lại có thể xoay người trên không trung, ông ta phải ứng không kịp nên bị anh đá một cái nổ đầu!

Sau khi Diệp Bắc Minh đáp xuống thì nhặt thanh đao võ sĩ kia lên, đi tới chỗ Kitamiyano!

“Mày… Mày…”

Kitamiyano đã sợ run hết cả người.

Bốp!

Diệp Bắc Minh như bóng ma đi tới, một tiếng giòn vang.

Đầu Kitamiyano đã rơi xuống đất!

“Bộp!”

Khi đầu Kitamiyano rơi xuống, tim của tất cả mọi người ở đó đều run lên!

Diệp Bắc Minh cầm thanh đao võ sĩ kia nhìn về phía Masao Tokugawa: “Đến lượt ông rồi”.

Bốn chữ ngắn ngủi đó.

Như lời phán quyết của tử thần!

“Mày!”

Masao Tokugawa sợ tới mức không ngừng lùi về phía sau, thậm chí trốn sau lưng Tần Vinh An.

Bấy giờ, cái gì mà lòng dạ với cả mặt mũi và tức giận đều biến mất không còn gì!

Má nó!

Đáng sợ quá!

Hai Đại Tông Sư cứ thế chết đi rồi, chỉ mới có ba phút ngắn ngủi như thế thôi mà?

Diệp Bắc Minh này rốt cuộc có thực lực võ đạo thế nào vậy?

“Diệp Bắc Minh, mày vẫn muốn tiếp tục giết người như thế ư?”, Tần Vinh An lạnh giọng nói.

Diệp Bắc Minh mỉm cười, chỉ vào Masao Tokugawa: “Kẻ cuối cùng này”.
 
Chương 217


Chương 217

“Mày…”

Tần Vinh An nghẹn lời, cũng không biết nên nói sao cho phải.

Mấy tay nhà giàu ở Long Đô cũng run hết cả da đầu!

Đây là một sát thần!

“Lớn lối thật, lão già Tần Tướng Thần này đã ở đây, một Diệp Bắc Minh nho nhỏ mà cũng dám hành hung hả?”

“Bố!”

Tần Vinh An quay đầu lại nhìn.

Trông thấy một ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đang được đám người vây quanh đi tới.

Ông ta không phải võ giả, chỉ là một người thường nhưng khí thế lại hừng hực!

Khoảnh khắc Tần Tướng Thần xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả!

“Lão Tần!”

“Ông cụ!”

“Thầy!”

Mấy ông tai to mặt lớn của Long Đô đều đi tới cúi đầu chín mươi độ.

“Ông cụ Tần!”

Cơ thể mềm mại của Ngụy Yên Nhiên khẽ run lên, theo bản năng nhìn về phía Diệp Bắc Minh, có chút lo lắng.

Tần Tướng Thần có thân phận và địa vị cực cao.

Ông ta vừa xuất hiện, Diệp Bắc Minh lập tức chìm vào nguy hiểm!

Hơi thở của kẻ bề trên tỏa ra từ Tần Tướng Thần, không giận tự uy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, tôi đã có mặt ở đây rồi mà cậu còn chưa chịu bỏ đao xuống ư?”

“Ông là cái thá gì?”, Diệp Bắc Minh thản nhiên nói.

“Hưm!”

Tiếng hít vào thật mạnh vang lên.

Tần Tướng Thần!

Đó chính là Tần Tướng Thần!

Một trong những người có thân phận cao nhất Long Đô!

Thập đại thế gia ở Long Đô, chỉ có mười người có được địa vị như Tần Tướng Thần!

Diệp Bắc Minh lại nói Tần Tướng Thần là cái thá gì?

“Diệp Bắc Minh, anh đừng có nói bậy! Anh điên rồi hả? Đó là ông cụ Tần!”, Ngụy Yên Nhiên thốt lên theo bản năng.

Cô gái này lòng dạ không xấu, còn biết nhắc nhở.

Mà mấy cô gái sau lưng Ngụy Yên Nhiên thì sợ tới mức suýt ngất đi.

Tần Tướng Thần là cái thá gì?

Những lời đó, e là toàn bộ Long Quốc này không có ai dám nói!

“Lão già này là cái thá gì?”
 
Chương 218


Chương 218

Gương mặt già nua của Tần Tướng Thần tối đen, cố nén lửa giận trong lòng, không ngừng cười lạnh: “Ha ha ha ha, hay! Hay lắm! Để lão già này nói cho cậu biết tôi là cái “thá” gì nhé!”

Ai cũng có thể nhận ra, Tần Tướng Thần đã tức giận đến cực điểm.

Ông ta nhấn chữ “thá” kia rất nặng.

“Một câu của lão già này thôi là có thể khiến các thế gia bên ngoài Long Đô phải sụp đổ!”

“Những người chức to quyền lớn của Long Quốc có tới một phần năm học trò tôi hướng dẫn!”

“Mấy trăm Tông Sư võ đạo của Long Đô có hơn một phần ba là môn khách của lão già này!”

“Chiến thần Long Hồn, hơn nửa số đó đều là bạn bè của tôi!”

Mỗi một câu Tần Tướng Thần nói là một bước chân ông ta đến gần Diệp Bắc Minh!

Cuối cùng, ông ta dừng lại trên bậc thang, nhìn xuống Diệp Bắc Minh: “Cậu nói xem, lão già này là cái “thá” gì?”

“Ha ha ha, nhà họ Tần các người đều nói chuyện bằng đúng cái giọng đó nhỉ!”, Diệp Bắc Minh nở nụ cười.

Một giây sau đó.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh đầy lạnh lùng!

“Thế gia?”

“Chức to quyền lớn?”

“Tông Sư võ đạo?”

“Chiến thần Long Hồn?”

“Đời này Diệp Bắc Minh tôi muốn làm gì, ai có thể ngăn cản?”

“Ai dám cản tôi, thì tất cả đều sẽ bị giết!”, Diệp Bắc Minh nghênh ngang nói.

“Cái gì?”

Cả hội trường chấn hãi!

Kể cả Ngụy Yên Nhiên cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh dám ăn nói như vậy.

Điên cuồng!

Quá điên cuồng rồi!

“Nhưng ông Tần ấy à, có thân phận cao hơn ông nội tôi, làm sao anh ta dám chứ? Anh ta dốt nát hay không có tự tin? Với tính cách này, cũng chẳng bằng những thế hệ thứ hai, thế hệ thứ ba của Long Đô!”, Ngụy Yên Nhiên chấn hãi thầm nghĩ trong lòng.

“Tên nhóc này có thân phận thế nào?”

“Diệp Bắc Minh, anh ta tên là Diệp Bắc Minh!”

Rất nhiều phú hào của Long Đô đều ghi nhớ kỹ cái tên này.

“Tổng giám đốc Lý, thanh niên này thật lợi hại!”, một người đàn ông trung niên mặc vest đắt tiền lên tiếng.

Tổng giám đốc Lý gật đầu: “Ai nói không phải chứ! Tổng giám đốc Vương, khí phách này, chúng tôi tự thẹn không bằng!”

Ở hội trường, thanh niên đó khi đối diện với Tần Tướng Thần, không hề rơi vào thế yếu!

Mí mắt Tần Vinh An giật mạnh!

“Việc này… sao… sao cậu ta dám chứ?”, Ô Bách Thuận cũng sợ sắp vỡ cả gan rồi.

Lưng của ông ta đã thấm đẫm mồ hôi!
 
Chương 219


Chương 219

Đồng tử của Masao Tokugawa không ngừng thu nhỏ, ông ta vội vàng nói: “Ông Tần, Tenjinja của tôi có quan hệ tốt với nhà họ Tần, ông không thể không quản chuyện này!”

“Hơn nữa Diệp Bắc Minh đã giết cháu nội của ông, đây là huyết hải thâm thù, không thể bỏ qua như vậy!”

Masao Tokugawa thì thầm bên tai Tần Tướng Thần.

Tần Tướng Thần sớm đã bùng lên cơn lửa giận!

Khuôn mặt già tối sầm đến kinh người, ông ta không ngờ Diệp Bắc Minh lại hống hách như vậy!

Ông ta đã nói rõ thân phận.

Chỉ cần là người có đầu óc, thì có dám ăn nói với ông ta như vậy không?”

“Tốt! Tốt! Tốt lắm!”

Tần Tướng Thần cười dữ tợn một tiếng: “Cửu Môn Đề Đốc, tên nhóc này xử lý thế nào, chắc cậu biết chứ?”

“Thừa thầy, học trò biết rồi”.

Một giọng nói truyền đến từ phía sau mọi người.

Ngụy Yên Nhiên bất giác quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông trang bị mũ và áo giáp, hùng hùng hổ hổ đi đến!

Cửu Môn Đề Đốc!

Chức quan võ tướng kéo dài từ xưa đến nay.

Cửu Môn Đề Đốc của Long Quốc quản lý chín con đường chính tiến vào Long Đô!

Và nắm giữ đại quân một trăm ngàn người trong quân khu Long Đô.

Đại quân một trăm ngàn người, nghe có vẻ ít hơn rất nhiều so với đại quân ba trăm ngàn người của vua Giang Nam.

Nhưng đại quân một trăm ngàn người đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ!

Đều là những người sống sót từ những cuộc chiến sinh tử trên chiến trường!

Mỗi một binh sĩ bình thường đều là võ giả cấp Thiên!

Tiểu đội trưởng ít nhất cũng trên tông sư!

“Diệp Bắc Minh có hành vi hung ác giết người tở Long Đô, lập tức bắt lại, kẻ nào chống lệnh, giết không cần hỏi!”, Cửu Môn Đề Đốc lạnh lùng quát một tiếng.

“Tuân lệnh!”

Một luồng khí tức giết chóc ập đến!

“Soạt soạt soạt!”

Rất nhiều phú hào Long Đô có mặt sợ đến lùi lại soạt soạt soạt, không ít người trượt ngã xuống đất, thê thảm nhếch nhác!

Một số phụ nữ sợ đến òa khóc.

Một cảm giác nghẹt thở truyền đến.

“Tổng giám đốc Lý, ông cảm thấy sau đây sự việc sẽ diễn biến thế nào?”, tổng giám đốc Vương khẽ nói, không nhịn được run lên.

Tổng giám đốc Lý trầm mặc một lúc, chậm rãi lắc đầu: “Khó! Khó! Diệp Bắc Minh có lợi hại thế nào cũng không thể đối kháng với Cửu Môn Đề Đốc! Có đến mấy chục vị tông sư võ đạo đấy!”
 
Chương 220


Chương 220

Mặc dù bọn họ có địa vị cao, có quyền thế, có tiền.

Thì trước mặt binh sĩ thiết huyết vẫn sẽ không chịu nổi!

“Dừng tay!”

Đột nhiên, một tiếng quát vang lên, tất cả mọi người đều quay đầu theo bản năng.

Chỉ thấy một người đàn ông trang bị mũ và áo giáp vàng kim, khí thế bừng bừng đi đến!

“Chiến thần Lăng Phong!”

Đồng tử của tất cả mọi người đều co lại.

“Chiến thần Lăng Phong!”, tổng giám đốc Lý kinh hãi kêu lên.

“Sao ông ta lại đến Long Đô?”, tổng giám đốc Vương tỏ vẻ mặt không thể tin nổi.

“Chiến thần không được hiệu triệu, thì không được vào Long Đô!”

“Ông ta đến đây làm gì?”

“Tôi nghe nói Diệp Bắc Minh đã giết Quân Vô Hối, con riêng của Lăng Phong, e rằng đến để báo thù”, các phú hào Long Đô đều sợ đến mặt trắng bệch nhỏ tiếng bàn tán.

Ngụy Yên Nhiên thầm kêu không ổn, Diệp Bắc Minh gặp nguy hiểm rồi.

“Vạn Lăng Phong, ông đến đây làm gì?”, Tần Tướng Thần sầm mặt: “Nếu ông muốn giết Diệp Bắc Minh thì xếp hàng đi!”

“Ai nói tôi muốn giết anh Diệp?”, Vạn Lăng Phong buồn cười lắc đầu.

Liền sau đó.

Vạn Lăng Phong sải bước lớn đi đến dưới sự dõi theo của rất nhiều người.

Đi thẳng đến bên cạnh Diệp Bắc Minh!

“Phụp!”

Vị chiến thần Lăng Phong của hành tỉnh Đông Nam quỳ xuống dưới con mắt của vô số người.

“Vạn Lăng Phong, bái kiến chủ nhân!”

“Chủ nhân, tôi đến muộn rồi, xin chủ nhân thứ tội!”, Vạn Lăng Phong trịnh trọng nói.

“Sượt!”

Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.

Sau đó, cả hội trường yên tĩnh!

Đúng ba mươi giây, cả hội trường của buổi tiệc từ thiện tĩnh lặng như cái chết.

Tất cả mọi người đều ngẩn người!

“Chủ… chủ nhân?”, tổng giám đốc Lý tê dại da đầu.

“Làm sao có thể!”, con ngươi của tổng giám đốc Vương trố ra.

“Vạn Lăng Phong gọi Diệp Bắc Minh là chủ nhân ư?”

“Thanh niên chưa đến hai mươi năm tuổi này là chủ nhân của chiến thần Lăng Phong?”

Các đại lão phù hào Long Đô có mặt đều bị dọa sợ muốn chết.

Đúng là chuyện ngàn lẻ một đêm!

“Sượt sượt sượt…”, Ô Bách Thuận không ngừng hít khí lạnh, suýt nữa ngất xỉu!
 
Chương 221


Chương 221

Cơ thể Ngụy Yên Nhiên run rẩy, cánh tay cũng nổi da gà!

Đôi mắt của cô ta trừng mở đến mức to nhất, đồng tử cũng sắp nổ tung!

“Yên Nhiên, thế này là sao?”

Các chị em của Ngụy Yên Nhiên dường như đứng không vững.

Đôi chân mềm nhũn, chống đỡ vào chiếc ghế bên cạnh mới có thể miễn cưỡng đứng vững!

“Chủ nhân? Sao lại…”

Masao Tokugawa sợ đến suýt nữa phát bệnh tim.

“Ông nói cái gi?”

Tần Vinh An không dám tin.

“Chủ nhân? Vạn Lăng Phong, ông gọi anh ta là chủ nhân ư?”, Tần Tướng Thần cũng sửng sốt, người khôn ngoan như ông cụ Tần cũng bị dọa sợ.

Nghĩ cũng biết, nỗi chấn hãi trong lòng những người khác đáng sợ đến mức nào!

Đó là Vạn Lăng Phong đấy!

Chiến thần Lăng Phong của hành tỉnh Đông Nam!

Chiến thần của Long Quốc, tất cả mới có bao nhiêu người chứ?

Diệp Bắc Minh lại thành chủ nhân của chiến thần Lăng Phong!

Có ai mà không kinh hãi, có ai mà không sợ?

Diệp Bắc Minh đưa ra một cánh tay, xua vào hư không, thản nhiên nói: “Đứng lên đi”.

“Rõ”.

Vạn Lăng Phong chậm rãi đứng lên.

Diệp Bắc Minh mới nói: “Chẳng phải bảo ông canh giữ ở Giang Nam sao, sao ông lại đến đây?”

Vạn Lăng Phong nghiêm túc nói: “Chủ nhân, cậu đến Long Đô, tôi lo cậu xảy ra chuyện”.

“Xin cậu yên tâm, mọi việc của Giang Nam, tôi đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ không có vấn đề”.

“Thôi được”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Vạn Long Phong xuất hiện ở nơi này, anh cũng không ngờ tới.

Tần Tướng Thần giật khóe mắt, lạnh giọng nói: “Vạn Lăng Phong, có phải ông to gan quá rồi không?”

“Là chiến thần, tự ý tiến vào Long Đô, không sợ bị cách chức điều tra sao?”

Vạn Lăng Phong không hề sợ: “Bản chiến thần bị cách chức điều tra, cũng là chuyện của cấp trên, liên quan gì đến ông?”

“Ha ha ha, một bản tham tấu của tôi, thì cái mũ sắt của ông còn giữ được không?”, Tần Tướng Thần cười lạnh lùng không thôi: “Lùi một bước nói, nơi này là Long Đô, một mình ông đến đây có thể bảo vệ được Diệp Bắc Minh không?”

Cửu Môn Đề Đốc thấy vậy, bước ra một bước.

Mấy chục tông sư phía sau cũng cầm vũ khí tiến lên!

Chỉ cần Tần Tướng Thần hạ lệnh một tiếng!

Lập tức bắt Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong!

“Bắt bọn chúng lại!”

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top