Cập nhật mới

[Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 147:
Con búp bê Kewpie đen


Một bà mẹ trẻ đang chăm sóc đứa con mới sinh của mình. Một ngày nọ, người mẹ để đứa con ở nhà và đi ra ngoài để mua sắm, nhưng trên đường về nhà, cô gặp tai nạn và qua đời. Cô không mang bất cứ thứ gì để xác định nhân dạng vào lúc đó nên việc tìm người thân của cô trở nên vô cọng. Vì vậy, cô được chôn cất trong đơn độc, không ai nhận ra rằng cô còn có một đứa con nhỏ đang ở nhà đợi mình.

Một vài tuần sau, người chủ nhà nhận ra rằng người thuê phòng vẫn chưa trả tiền thuê, nên ông bèn lên thăm phòng cô gái. Ông gõ cửa, nhưng chẳng ai trả lời. Ông hỏi những người hàng xóm về phòng này, nhưng chả có thông tin nào hữu ích cả. "Chắc ả ta trốn rồi”, ông chủ nhà nghĩ thầm, và mở căn phòng đó ra. Bước vào bên trong, căn phòng tối om và tất cả các cửa sổ đều bị đóng lại. Ông cố gắng để bật đèn nhưng vô ích vì nó đã không còn được sử dụng kể từ khi điện bị cắt.

Ông nhìn xung quanh. Giống như có ai vẫn còn sống trong căn phòng này vậy. Đồ nội thất vẫn còn nguyên vẹn, và một con búp bê kewpie màu đen nằm ở giữa sàn nhà. "Ả ta chắc phải vội vã lắm nên không có thời gian để bất cứ thứ gì theo", chủ nhà trầm ngâm, và cúi xuống nhặt con búp bê kewpie lên. Khi ông ta vừa chạm vào nó, con búp bê vỡ vụn ra, cùng lúc đó, một đàn gián tuôn ra ngoài. Và tất cả những gì còn lại trên tay ông là bộ xương của một đứa bé.


Nguồn: Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 148:
Người cha và con gái


Một buổi sáng nọ, một đôi vợ chồng đang tận hưởng những giây phút lãng mạn khi lái xe trên một con đường váng vẻ dọc theo một ngọn núi. Đột nhiên, một cô bé từ trong một bụi cây bên đường chạy lao ra, họ buộc phải phanh gấp và chiếc xe xoay một vòng trên đường. Cô bé đang đứng chắn ngang đường đi của chiếc xe, hai tay cô giơ ra và khóc nức nở.

Người chồng rất bất ngờ vì sự xuất hiện quá đột ngột của cô bé đến nỗi suýt nữa ông ta đã đâm vào cô. May mắn là, ông ta đã kịp thời chuyển hướng ngay tức thì và tránh được cô bé. Liếc nhìn phía sau lưng mình qua tấm kính chiếu hậu, ông thấy cô bé đang chạy vào trong bóng tối. Hình như cô ấy khoảng sáu hay bảy tuổi.

Khi đã lấy lại được bình tĩnh, đôi vợ chồng bắt đầu trao đổi về những gì họ vừa trông thấy.

“Một cô bé thì làm gì ở ngoài này khi trời đã tối như vầy rồi nhỉ? Người chồng thắc mắc.

“Em không biết,” người vợ đáp. "Nó làm em sợ quá. Anh có nghĩ cô bé ấy là ma không?”

“Chắc không phải vậy đâu,” người chồng nói.”Cô bé hình như trông hoảng lắm. Chắc là nó đang bị lạc và gặp rắc rối…”

Ngay sau đó, họ nhận ra một người đàn ông ở đoạn đường phía trước. Khi người đàn ông thấy chiếc xe của họ, ông ta giơ tay ra và vẫy họ. Người chồng lập tức tấp vào lề đường.

Người đàn ông thở hổn hển. “Hai người đã gặp con gái tôi đúng không?” ông ta hỏi.

Ông ta nói là ông ta đang đi bộ với con gái trên một con đường mòn và đã dần dần mất dấu nhau. Trong bóng tối họ đã lạc mất nhau và bây giờ ông ta đang đi tìm cô bé trong tuyệt vọng.

Đôi vợ chồng nói họ đã thấy một cô bé đã chạy băng ngang qua xe họ chỉ vài phút trước. Người chồng cảm thấy có lỗi vì đã không dừng lại để cho cô bé quá giang nên ông ta đề nghị chở người cha của cô ấy trở lại chỗ mà ông đã gặp cô bé.

“Không, cám ơn,” người đàn ông đáp. "Hai người không cần phải làm vậy. Dù sao thì cũng cám ơn rất nhiều.”

Khi đôi vợ chồng tả lại cho người đàn ông chỗ đã gặp con gái ông ta, người đàn ông cám ơn một lần nữa về sự giúp đỡ của họ rồi chạy ra đường.

Một tuần sau, khi hai vợ chồng đang cùng xem truyền hình. Trên bản tin, người phát thanh viên đã thuật lại về xác chết của một cô bé được tìm thấy ở một con đường mòn trên núi và cảnh sát đã bắt được người đàn ông đã sát hại cô bé.

Nhìn vào bức ảnh trên màn hình, hai vợ chồng rất kinh ngạc.

Nó giống hệt với người đàn ông mà họ đã nói chuyện.

Hắn ta không phải cha của cô bé đó.

Cô bé đã liều mình bỏ chạy để thoát khỏi nanh vuốt của tên bắt cóc đó nhưng, vì không biết chuyện đó, họ đã giúp cho tên bắt cóc bắt được cô ấy.


Nguồn: Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 149:
Sự điên loạn của những thiên thần


“Bắn tôi đi!”

“Không.”

“Đưa tôi thuốc độc, hay con dao, bất cứ thứ gì!”

“Adrian, ông không được chết ở đây. Chúng tôi sẽ cứu ông.” Tôi nói.

“Chẳng có gì cứu chữa được tôi hết!” Adrian gào lên. “ Tôi đã bắt chết vợ, và thất bại trong việc tự nổ súng kết liễu đời mình… Tôi phải chết. Giết tôi đi. Làm ơn giết tôi đi! Tôi không thể sống như thế này được!! Tôi không muốn nhìn thấy họ nữa…!”

“Thấy ai cơ, Adrian?”

“Những Thiên Thần. Họ đang ở phía sau tôi.”

“Adrian, họ nói rằng ông bỏ làm linh mục bởi vì ông mất lòng tin vào Chúa. Có phải vì thế mà ông tin rằng ‘thiên thần’ đang ở phía sau ông?”

“Tôi không biết.” Adrian nói. “Có thể bởi vì tôi mất lòng tin; hoặc là do tôi cưới vợ. Tôi không biết tại sao, nhưng những thứ đó cứ đi theo tôi. Tôi không chắc đó có phải là những thiên thần thật sự hay không. Họ đã theo dỗi chúng tôi cả tháng rồi. Cả vợ tôi chúng nhìn thấy họ nữa!”

“Vợ ông cũng nhìn thấy ư?”

“Đúng thế. Cô ấy nhìn thấy họ trước. Cô ấy là – “ Khuôn mặt của Adrian bỗng trở nên sợ hãi. “ Cô ấy từng là một người rất tỉnh ngủ.”

“Đó là lí do ông bắn vợ ông phải không Adrian? Bởi vì cô ấy nhìn thấy những thiên thần?? Điều đó làm ông thấy tội lỗi hay đau khổ à?”

“Cái gì? Không!” Adrian trả lời. “ Cô ấy không làm tôi thấy tội lỗi. Tôi đã bắn cô ấy, đơn giản là tôi muốn kết thúc tất cả. Ông nghĩ tại sao tôi lại phải tự sát cơ chứ?”

Tôi im lặng.

“Cô ấy đã trải qua nhiều đau đớn hơn cả tôi. Tôi có thể cầm cự được, nhưng Rose thì không thể. Ngày nào cô ấy cũng khóc. Ngày nào cũng như vậy.”

“Tại sao cô ấy lại khóc?” Tôi hỏi.

“Bởi vì những Thiên Thần! Tại những Thiên Thần và những trò chơi của họ! Họ xuất hiện bất thình lình ở cửa sổ với khuôn mặt dài thượt của họ. Họ làm thế từ tuần này sang tuần nọ, vào mỗi buổi tối. Họ ở ngoài phòng ngủ của chúng tôi; ngay cả khi chúng tôi kéo rèm cửa lại, chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng họ đang đập cánh hay treo trên bức tường.”
“Ông có chắc là ông không nhầm ‘họ’ với một con chim nào đó chứ?”

“Một con chim!” Adrian hét lên. “Chúng tôi nhìn thấy họ mỗi buổi tôi mà ông nghĩ rằng chúng tôi chỉ nhìn thấy một con chim ngớ ngẩn hay sao?”

“Xin lỗi,” Tôi nói. “ Tôi chỉ muốn chắc chắn về những gì ông nói mà thôi. Những ‘Thiên Thần’ trông như thế nào hả Adrian?”

“Rất khó để miêu tả họ.” Adrian trả lời. “ Họ trông hơi giống với con người, nhưng hoàn toàn khác biệt. Mắt họ tròn và đen láy, và họ không có miệng, nhưng họ có mũi bằng phẳng. Và họ gần như không có cổ, đầu họ ở ngay trên than, và khuôn mặt thì rất dài…”
“Họ có cánh không?”

“Ồ có! Họ có cánh. Đó là lí do tại sao Rose gọi họ là Những Thiên Thần. Khi họ ở ngoài cửa sổ, chúng tôi luôn nhìn thấy họ vẫy cánh. Nhưng không giống như chim, cánh của họ không được bao phủ bởi lông vũ. Cánh của họ như được bọc bằng da, gần giống với loài dơi, nhưng không phải màu đen, mà là màu xám, giống màu của cả cơ thể họ.”

“Được rồi Adrian. Tôi nghĩ tôi đã tưởng tượng ra được họ rồi. Ông nói rằng vợ ông nhìn thấy họ đầu tiên à?”

"Đúng vậy,: Adrian trả lời. “Rose nhìn thấy họ đầu tiên. Cách đây vài tháng, cô ấy gọi tôi dậy vào lúc nửa đêm. Cô ấy run rẩy và lẩm bẩm gì đó về thiên thần bắt đầu đọc kinh cầu nguyện. Lúc đầu tôi cứ nghĩ cô ấy gặp ác mộng. Khi cô ấy kể cho tôi những gì cô ấy thấy, tôi đã không tin; tôi không thể tin những gì cô ấy nói. Tôi cho rằng cô ấy bị ảo giác; cô ấy có cảm giác tội lỗi nên sau đó tôi đã đưa cô ấy đến nhà thờ.”

“Ông có tiếc khi từ bỏ làm linh mục không?”

“Không hề. Nhưng điều đấy thì có liên quan gì?”

“Cỏ thể.” Tôi nói.

“Đó,” Adrian nói. “ Tôi đã nói với ông rồi, tôi không mất trí. Tôi đã nhìn thấy lũ quái vật đó ngoài cửa sổ, cả vợ tôi cũng nhìn thấy mà.”

Adrian đấm bàn tay vào mặt bàn.

“Tôi nhìn thấy chúng lần đầu tiên vào buổi tối sau hôm Rose nhìn thấy hai hôm; cô ấy lại đánh thức tôi lần nữa, lúc đầu tôi bực mình, nhưng sau đó tôi nghe thấy tiếng vật gì đang cào cào ngoài cửa sổ. Tối hôm đó tôi đã gọi cảnh sát. Tôi chắc chắc rằng họ có ghi âm cuộc gọi đó, ông có thể kiểm tra. Chúng tôi đều gọi cho cảnh sát, cả tôi và Rose. Rõ ràng tôi không bị điên; không chỉ có tôi nhìn thấy chúng…”

“Ông đã nói gì với cảnh sát?”

“Tôi kể với họ tất cả những gì tôi thấy, những sinh vật màu xám ở ngoài cửa sổ, với đôi mắt nhỏ, đen tròn nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Cảnh sát bảo rằng họ đang gửi người đến nhà chúng tôi. Nhưng một lúc sau thì chúng đã biến mất nên khi cảnh sát đến.”

“Đêm hôm sau, chuyện vẫn xảy ra và tôi lại gọi cảnh sát một lần nữa. Họ lại gửi người đến, nhưng cũng giống như hôm qua, cảnh sát không thấy được chúng. Từ đó cảnh sát bắt đầu từ chối cuộc gọi của chúng tôi, họ nói rằng chúng tôi có thể bị kiện hoặc đi tù vì tội ‘quấy rồi cảnh sát’.”

Adrian cười trong đau đớn.

“Lúc đó tôi và Rose đều nghĩ rằng, chúng tôi bị điên mất rồi, hoặc bị ngộ độc thức ăn, hay bất cứ thứ gì… Nhưng đó không phải là lí do. Những thứ đó vẫn xuất hiện mỗi tối và tần suất ngày càng tăng.”

“Adrian, ‘Những Thiên Thần’ muốn gì ở ông?”

“Tôi không biết! Họ không nói gì với chúng tôi cả. Họ chỉ nhìn, thỉnh thoảng bay lượn và vỗ cánh, đôi lúc họ còn dung móng cào vào cửa sổ…”

“Thế ông không bao giờ tìm cách liên lạc với ‘Những Thiên Thần’ à?”

“Tất nhiên là có! Chúng tôi cố gắng đuổi chúng đi bằng cách chạy lại gần cửa sổ. Có một lần tôi thử ném một chiếc giầy vào chúng từ cửa sổ phòng khác, nhưng lũ ‘Thiên Thần’ rất nhanh, ngay khi tôi mở cảnh cửa sổ ở bên phải, ngay lập tức chúng rời cửa sổ bên phải, lao về phía cửa sổ tôi đang đứng. Như thể chúng đã chờ đợi tôi mở cửa sổ. Như thể chúng chỉ chực lao thằng vào phòng ngủ của chúng tôi. Cuối cùng thì tôi chỉ đứng trong phòng, lũ ‘Thiên Thần’ lượn lờ ở ngoài. Tôi đã không mở cửa sổ, và khi tôi ngồi lùi lại, chúng lại bay về cửa sổ cũ…”

“Ông chỉ nhìn thấy ‘chúng’ vào buổi tối thôi à?”

“Đúng vậy.” Adrian gật đầu. “ Chỉ vào lúc nửa đêm; và chỉ ở cửa sổ phòng ngủ của chúng tôi. Có một vài buổi tối chúng tôi ngủ trong phòng làm việc, nhưng sau đó một ‘Thiên Thần’ xuất hiện nên chúng tôi đành trở về phòng ngủ.”

“Ông còn làm gì để xua đuổi lũ ‘Thiên Thần’ này nữa không?”

“Thì đó,” Adrian nói. “Như tôi đã nói, chúng tôi đã cố dọa chúng bay đi. Nhưng chúng vẫn cứ ở đó; dù chúng tôi có cố gắng làm gì đi chăng nữa, chúng vẫn ở đó… nhìn chằm chằm; và đến sang thì biến mất.”

“Ông có tìm người làm chứng cho những gì ông thấy không?”

“Ông nghĩ chúng tôi sẽ làm vậy hay sao? Kể cho bạn bè, hay người mẹ tội nghiệp của tôi rằng có một lũ quái vật đang rình rập ở ngoài cửa sổ phòng ngủ của chúng tôi? Thậm chí cảnh sát còn chẳng tin chúng tôi. Tôi không muốn bị coi là kẻ mất trí. Những thứ đó đã làm hỏng giấc ngủ của chúng tôi, và tôi không muốn chúng làm hỏng cả những mối quan hệ của tôi nữa.”

“Thế còn máy ảnh..?” Tôi hỏi.

“Chúng tôi đã thử dùng máy ảnh.” Adrian trả lời. “ Nhưng nó chỉ có hiệu quả đúng một lần; hiệu quả đúng lần đầu tiên. Tôi đặt máy ảnh kỹ thuật số của mình ở gần giường ngủ và ngay khi lũ thiên thần xuất hiện, tôi vớ lấy máy ảnh và bấm máy. Và tôi đã chụp được chúng. Khi tôi cố chụp thêm bức thứ hai thì chúng đã bay ra xa để không vào tầm ngắm của tôi nữa. Nhưng tôi muốn khoe bức ảnh ngay lập tức. Tôi để cái máy ảnh lên đầu giường, bên cạnh Rose, chạy vào phòng làm việc để lấy laptop. Nhưng khi tôi quay lại phòng ngủ, Rose đã ngủ say còn cái máy ảnh thì biến mất.”

“Ông rời khỏi phòng có lâu không?”

“Không lâu lắm, chỉ khoảng hai phút hoặc hơn; và Rose thì nói rằng cô ấy chưa từng nhìn thấy tấm ảnh, mặc dù rõ rang tôi đã đưa cho cô ấy xem rồi.”

“Ông có nghĩ rằng lũ ‘Thiên Thần’ đã vào phòng và lấy cái máy ảnh đi không?”

“Đó là lí do duy nhất tôi có thể nghĩ được. Tôi đã thức trắng đêm đó chỉ để tìm kiếm cái máy ảnh – dưới gầm giường, trong tủ quần áo, tất cả mọi nơi tôi đều lục soát kĩ càng- để đảm bảo tôi không để nhầm nó ở đâu đó. Buổi sang hôm sau tôi còn tìm kiếm ở cả những căn phòng khác nữa. Nhưng tôi vẫn không tìm thấy cái máy ảnh và lũ thiên thần đó vẫn ở ngoài cửa sổ mỗi đêm. Về sau tôi đã cố chụp ảnh ảnh chúng bằng điện thoại di động và webcam nhưng chúng luôn tránh xa ra mỗi khi tôi định bấm nút chụp.”

“Có nghĩa là chúng biết ông định làm gì?”

Đúng thế. Như thể chúng biết đọc suy nghĩ của tôi hay gì đó…”

“Đó là tất cả những gì ông đã cố gắng, trong đêm đó thôi?”

“Không phải như thế! Tôi đã cố gắng nỗ lực lặp đi lặp lại rất nhiều lần.Thậm chí tôi còn mua một cái máy nhả mới, nhưng những thứ ấy luôn tránh xa tầm bấm máy của tôi. Và rồi tôi đã thử quay lại chúng bằng video và tôi nghĩ điều này còn làm tình hình tệ hơn nữa. Tôi nghĩ nó làm họ tức giận.”

“Như thế nào?”

“Thì đó, tôi mua máy ảnh và sắp đặt chuẩn bị quay video. Đó là đêm đầu tiên tôi có thể ngủ ngon được, bởi vì tôi cảm thấy an toàn. Vào thời điểm đó Rose đã bỏ cuộc. Cô ấy chỉ muốn kéo rèm xuống và hi vong rằng chúng sẽ bay đi nếu chúng tôi không chú ý đếm chúng nữa. Nhưng tôi thì không muốn như vậy, chúng chắc chắn sẽ không bỏ đi chừng nào chưa phá hủy cuộc sống của chúng tôi.”

“Chuyện gì đã xảy ra với cái đoạn video đó, Adrian?”

“Tôi bật chế độ quay phim, hướng máy quay ra cửa sổ, và yên tâm rằng cái máy sẽ hoạt động cả đêm; Tôi còn nghĩ rằng cái máy quay này có thể làm lũ thiên thần tránh xa cửa sổ phòng ngủ của chúng tôi, vì rõ rang chúng không thích bị ghi hình lại. Đến giữa đêm, tôi tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng sột soạt khá to ở bên ngoài. Tôi đã rất phấn khích; tôi nghĩ rằng cuối cùng cũng đã ghi hình được chúng. Tôi ngồi dậy và nhìn về phía cái máy quay – và một ‘thiên thần’ đang đứng đó, ở chân giường của chúng tôi. Nó đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, móng vuốt của nó đang quặp vào cái máy quay, như kiểu nó muốn nói ‘Đừng có làm thế này lần nữa.’”

“Tôi chỉ ngồi đó, đông cứng trên giường nhìn thứ đó khi nó cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Và những con khác vẫn đang đập cánh ngoài cửa sổ, chúng mãnh liệt và ầm ĩ hơn bình thường. Chuyện này diễn ra khoảng 5 phút, tôi thì bất động trên giường và thứ đó thì đứng im trong bóng tối ở chân giường chúng tôi, với lớp da trơn láng bao bọc cơ thể. Cánh của nó cụp sát vào người. Tôi chưa bao giờ thấy chúng mà không có cánh, nhưng con này lại có vẻ như không có cánh. Trông nó gần giống con người, trừ việc không có miệng, cổ và đôi mắt đáng sợ.”

“Tôi không nhớ mọi chuyện đã xảy ra thế nào. Tôi nghĩ Rose đã tỉnh dậy, nhìn thấy sinh vật trong phòng và hét lên. Tôi quay sang nhìn cô ấy, cùng lúc ấy tôi cũng nhìn thấy sinh vật đó chồm về phía chúng tôi – những gì sau đó tôi nhớ, đó là tiếng chuông của đồng hồ báo thức kêu inh ỏi và đầu tôi đau nhói. Rose cũng nói như vậy; cô ấy nhớ rằng nhìn thấy nó ở trong phòng – và chẳng có gì cả ngoài một cảm giác hơi đau ở đỉnh đầu. Tôi còn kiểm tra xem mình có bị thương không, lo sợ rằng có thể mình đã bị lấy đi một phần não hay cái gì đó tương tự - nhưng chẳng có một vết thương hay một vết sẹo nào trên đầu chúng tôi cả, mọi thứ có vẻ hoàn toàn bình thường…”

“Adrian -”

“Để tôi nói.” Adrian ngắt lời. “ Tối hôm đó không phải là đêm đầu tiên tôi nhận ra rằng, những sinh vật đó tồn tại trong chính căn nhà của chúng tôi, tức là chúng không chỉ quan sát chúng tôi từ bên ngoài. Ý tôi là, đáng lẽ ra tôi nên để ý điều này sớm hơn vì chúng tôi hãy ngủ quên và không nhớ rằng tại sao mình lại chìm vào giấc ngủ dễ dàng như thế. Nhưng đêm đó tôi đã nhìn thấy “nó” ở trong phòng ngủ của chúng tôi. Tôi nhận ra rằng lũ “Thiên thần” không chỉ ở ngoài cửa sổ. Tôi không bao giờ kể cho Rose nghe những suy đoán của mình bởi vì tôi không muốn cô ấy thêm lo lắng. Đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với chúng.”

“Ông phải hiểu là,” Adiran nói. “ Tôi nghĩ lũ “Thiên thần” vào nhà chúng tôi mỗi đêm. Đếm nào chúng cũng vào phòng. Tôi cố gắng thức trắng đêm bằng cách chơi games, uống coffee, dung kim để đâm vào tay mình, … Nhưng cũng không hiệu quả. Tôi luôn thức dậy mỗi sáng mà không hiểu nổi mình đã ngủ quên như thế nào; có một đêm tôi cố gắng chống trọi với cơn buồn ngủ bằng cách chích kim vào tay, sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, cái kim đã đâm sâu vào lòng bàn tay tôi. Tôi không thể tin được mình có thể chìm vào giấc ngủ với một cái kim đâm vào tay như thế.”

“Rose rất tuyệt vọng. Tối nào đi ngủ cô ấy cũng khóc, tôi ngồi cạnh mà đầu óc rối bời, cố tìm cách thoát khỏi bọn chúng. Tôi ddaxc cố gắng khóa thật chặt cửa ra vào và cửa sổ, nhưng chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng chúng đập cánh bên ngoài – và khi tỉnh dậy tôi sẽ chẳng nhớ gì hết. Chúng tôi thử ngủ ở khách sạn, mặc dù chúng tôi không thấy chúng lởn vởn ở ngoài nữa, chúng tôi vẫn không nhớ một tí gì về lí do mình “bị” ngủ. Chúng tôi còn nghĩ đến chuyện ở nhớ nhà chị gái Rose, nhưng chị ấy lại có con nhỏ…”

“Dù tôi có cố làm bất cứ điều gì, tất cả đều vô dụng! Ông có hiểu không hả? Bất cứ điều gì!”

“Ông đang bảo với tôi rằng ông giết vợ, rồi tự sát chỉ để thoát khỏi lũ thiên thần đấy thôi ư?” Tôi hỏi.

“Ý ông là sao hả? ‘Chỉ để thế thôi’?” Adrian gào lên đầy giận dữ. “ Ông có tưởng tượng được điều đó thế nào không? Những sinh vật kinh tởm đó ở trong phòng ngủ của chúng tôi mỗi buổi tối và tôi không biết chúng đang làm gì với chúng tôi. Tình yêu của cuộc đời tôi, Rose ngày càng đau khổ và dành cả ngày để trốn trong chăn; càng ngày tôi càng cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng hơn. Bọn chúng đang dần dần hủy hoại cuộc sống của chúng tôi.Tại sao chúng lại làm thế với tôi cơ chứ? Bọn chúng là cái quái gì vậy? Chẳng có cái gì trên đời này giống cái bọn ‘Thiên thần’ này cả, chẳng có cái gì hết. Bọn chúng phá hủy cuộc đởi tôi, như thể điều đấy hay ho lắm vậy…”

“Ông có hiểu không.” Adrian tiếp tục nói. “ Tôi không còn một sự lựa chọn nào khác. Tôi không bị điên và tôi cũng không muốn chết. Tất cả những người mà tôi từng kể với họ về lũ thiên thần đều nghĩ tôi bị thần kinh. Thậm chí tôi còn viết câu chuyện của mình lên vài forum trực tuyến, bọn họ đều cười nhạo và xúc phạm, lăng nhục tôi. Tôi không biết phải là gì nữa…”

“… Tôi đã nghĩ về việc này hàng tuần liền. Tôi đã mua một khẩu súng. Tất nhiên là tôi đã định thử bắn ‘những thiên thần’, nhưng tôi đã ngủ quên và khi tỉnh dậy, khẩu súng không còn viên đạn nào. Nhứng giấc mơ kì lạ xuất hiện ngày càng nhiều làm tôi hoảng loạn, và tôi đã bắn Rose, tự sát, rồi tỉnh dậy ở bệnh viện này.”

“Giấc mơ kì lạ gì?” Tôi hỏi.

“Rất khó để miêu tả,” Adrian nói. “ Thứ ánh sáng chói lòa đó luôn chiếu vào mặt tôi, phía trước có hai ‘thiên thần’ dẫn lối tôi đi về phía trước, tôi còn có cảm giác ngực mình đau nhói nữa. Tôi còn nhớ mình có hét lên, nhưng tôi vẫn bình thường vào buổi sang thức dậy. Nó không giống như một cơ ác mộng, nó giống như một phần kì ức đã bị chôn vùi của tôi vậy. Tôi không thể nhớ được chi tiết, và ngực tôi không hề bị thương tích gì. Nhưng rõ ràng là tôi có cảm giác đau nhói kinh khủng đó, như thể nội tạng của tôi đang bị moi ra vậy.”

“Adrian, ông đang ở bệnh viện và hôm nay đã là hôm thứ hai rồi. Ông có còn thấy những sinh vật ấy nữa không?”

“Ở bệnh viện thì tôi chẳng thấy gì cả. Chắc là do tác dụng của các loại thuốc mà bác sĩ cho tôi uống… Nhưng mà đêm qua tôi cũng không nhớ là tại sao mình lại ngủ thiếp đi, hình như tôi nghe thấy tiếng chúng đang đập cánh…”

“Adrian, tôi có thể đảm bảo là không có bất cứ thứ gì có thẻ vào phòng ông được.”

Adrian cười lớn. “Đó cũng là những gì tôi từng khi lúc còn ở nhà. Và ngoài ra. Tôi sẽ chết. Tôi phải chết. Tôi đã giết vợ và tôi không muốn vào tù hay nằm đây cả đời. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể sống được cới những ký ức tồi tệ đó; hình ảnh cái lỗ sâu hoắm trên trán Rose… Tôi sẽ chết. Tôi cần phải chết. Tôi muốn chết. Nếu tôi không tự kết liễu đời mình thì bọn chúng cũng làm điều đó.”

“Ông sẽ ổn thôi mà,” Tôi nói. “ Ngày mai tôi sẽ điều một bác sĩ tâm thần học đến chăm sóc ông.”

“Được rồi,” Adrian nói. “Tôi sẽ đợi đến ngày mai.”

Nhưng Adrian đã không làm thế. Tối hôm đó, khoảng gần 5 giờ rưỡi sáng, một bệnh nhân phòng bên cạnh đã bấm chuông gọi y tá, nói rằng ông ta nghe thấy những tiếng động lớn, như kiểu có ai đó đang đánh nhau, từ phòng của Adrian. Y ta mở cửa phòng, Adrian đã chết.

Đôi bàn tay và cả cánh tay ông ấy ngập trong máu. Nhân viên điều tra nói, Adrian đã dung bàn tay của chính mình, xé toạc ổ bụng của mình ra. Ruột, dạ dày,… tất cả nội tạng của ông ấy đều rơi ra ngoài và toe toét trên sàn nhà.

Sáng hôm sau, khi tôi biết tin về cái chết của ông ấy, tôi đã không nhỏ một giọt nước nào. Tôi nghĩ rằng cái chết là lối thoát duy nhất của ông ấy. Những nỗi đau mà ông ấy phải trả qua, cuối cùng cũng đã kết thúc. Dù ông ta có bị ảo giác hay không, không một ai có thể bỏ qua sự thật rằng ông ta đã sát hại vợ mình, người mà ông ta gọi là “tình yêu của cuộc đời”.

Adrian là người đầu tiên nhắc đến ‘Những thiên thần’. Nhưng tôi không biết ông ấy có phải là người cuối cùng không nữa.



Nguồn:Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 150:
Hội trường B


Đây là một câu chuyện của tôi, tự tôi thấy và tự tìm hiểu. Bạn tin hay không thì tùy, vì chính bản thân tôi nhiều lúc còn thấy nó không đúng, nhưng vẫn sợ và cứ sợ thoáng qua thôi. Về cái hội trường B ở trường, về chuyện cái bóng trắng ấy.

Hình như lúc ấy tôi học lớp 6 và việc học thêm ở trường vào buổi tối vẫn còn là chuyện bình thường, chưa bị cấm như bây giờ. Trường tôi gồm hai dãy, một dãy nhà 2 tầng và một dãy nhà 4 tầng. Do là học sinh lớp 6 nên tôi và các bạn vẫn học ở dãy hai tầng, chẳng đứa nào có đòi hỏi gì cả. Tối ấy chúng tôi học thêm môn Toán ở tầng thứ hai dãy 4 tầng, nơi có cái hội trường B to rộng của trường. Tan học, trời tối và đám con trai bắt đầu chạy về trước để mà tắt điện hù đám con gái chúng tôi. Chả sao cả, chúng tôi vẫn có cô giáo đi phía sau.

Vẫn còn một vài đứa con trai núp trong góc khuất để lựa thời cơ mà òa cho bọn tôi một cú. Chúng tôi, đám con gái, cười đùa trên đường hướng ra phía cầu thang - nơi khá gần với hội trường. Vừa ra khỏi khoảng hành lang, Một cô bạn mà giờ tôi không nhớ tên bỗng bị kéo sang bên phải - phía hội trường - cứ nghĩ là tụi con trai chơi quá nên tụi tôi chạy nhanh tới để đánh đầu mỗi đứa một trận cho chừa. Nhưng không, chả có gì cả, cô bạn của tôi đã đứng dậy và nói rằng: "Cứ như có ai kéo tớ vào ấy."

Ừ thì đúng là có ai kéo thật, nhưng ở chỗ cậu ta chẳng có ai cả.

* * *

Tôi lên lớp bảy, được học ở tầng 2 dãy 4 tầng, đúng vào cái tầng có hội trường B ấy. Lúc này thì tôi đã được nghe về câu chuyện phòng hội trường ấy, nó vẫn được sử dụng bình thường cho việc học đội tuyển và cho các hoạt động lớn của trường, nhưng hình như lâu lắm rồi, khi mà tôi còn chưa được sinh ra, ở phòng hội trường ấy từng có một nữ sinh thắt cổ tự tử. À ừ, tôi thì không tin đâu, vì đó là lời truyền miệng của học sinh thôi, nhưng nghĩ lại chuyện lớp 6, tôi lại nửa tin nửa ngờ.

Tối ấy, chúng tôi lại học thêm và ra về, vẫn ở tầng 2 dãy 4 tầng ấy. Và dường như lúc ra về, tôi đã thấy một cái bóng trắng bên trong phòng hội trường, đã khóa, đang vẫy tay chào tôi, nhưng hình ảnh đó thật mờ nhạt...


Nguồn: Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 151:
Trong tủ quần áo


Tôi đếch quan tâm nó bắt đầu như thế nào, tôi chỉ muốn nó dừng lại ngay, vào mỗi buổi tối, lúc 3:30, cái móc treo đồ kia.

Nó xảy ra vào vài tuần trước. Tôi thức dậy bởi một tiếng gõ nhẹ trên cửa tủ quần áo, theo một nhịp điệu, cốc, cốc, cốc, tiếng gõ thật nhẹ nhàng. Quá mệt mỏi để chú ý đến việc đó, tôi nhanh chóng chìm lại vào giấc ngủ. Nó vẫn gõ cốc cốc. Mỗi đêm.

Cốc... cốc... cốc...

Tôi phớt lờ nó đi, cố nghĩ ra một lí do có logic nào đó, như do máy điều hòa, gió, trong khu chung cư cũ bên cạnh, bất cứ điều gì khiến tôi bình tâm lại. Nhưng sau một thời gian thì tiếng gõ ngày càng nhiều, tôi phải tìm cách dừng nó lại…

Tôi mở cửa tủ ra vào buổi sáng để thay đồ và để nó mở toang. Đó là đêm đầu tiên trong một thời gian dài tôi nghe thấy tiếng gõ, đêm cuối cùng tôi dám ngủ trong phòng, cái đêm tôi phát hiện ra cái thứ ở trong tủ quần áo của mình.

Bấy giờ, tôi đã quen với việc thức giấc vào khoảng 3:30 mỗi đêm, tôi đã quen như vậy cả khi không có tiếng ồn đó. Tôi sẽ tự động thức dậy, và chờ đợi tiếng gõ kia bắt đầu, bởi nó đã diễn ra khá đều đặn.

Đêm đó lại khác, tiếng gõ không xuất hiện, nó được thay thế bởi âm thanh đung đưa nhè nhẹ, thứ gì đó di chuyển qua lại trong tủ đồ. Tôi vẫn nằm yên trên giường, giữ im lặng, nhìn thẳng vào tủ đồ, có đủ ánh sáng của mặt trăng soi vào để thấy được thứ đang chuyển động kia. Đó là một cái móc áo, đu đưa lên xuống với cùng nhịp của tiếng gõ kia, lên và xuống, lên và xuống, lên và xuống, cứ như đang thôi miên vậy. Tôi bắt đầu hoảng sợ, không phải vì cái móc áo kia, mà là vì thứ đang khiến nó chuyển động, một cánh tay, một cánh tay ma quái, trắng toát, yếu ớt đang nhẹ nhàng đánh đu cái móc áo như một con mèo vờn một sợi dây. Tôi thở gấp, lấy lại phần oxi mà nãy giờ mình quên thở. Nó dùng lại, rút tay vào trong và chậm rãi thò đầu ra từ chiếc áo sơ mi, nở một nụ cười nhe răng yếu ớt, ngó xung quanh phòng và dừng lại ở tôi.

“Chào.”


Nguồn: Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 152:
The bouncing ball

Có một người giữ trẻ đã được thuê để chăm sóc một bé gái. Tối hôm đó, sau khi bố mẹ của bé gái đi ra ngoài, người giữ trẻ đã cho phép đứa bé xem một bộ phim kinh dị trên ti vi. Đến giữa phim, bé gái nói với người giữ trẻ rằng cô bé muốn vào nhà vệ sinh nhưng lại sợ và không dám đi một mình.

Người giữ trẻ lại không muốn bỏ lỡ bộ phim này nên đã nghĩ ra một giải pháp. Cô ta đưa một quả bóng cao su cho bé gái và bảo đứa bé bật quả bóng này khi đang ở trong nhà vệ sinh. Bằng cách đó, người giữ trẻ sẽ biết bé gái vẫn ổn. Đứa bé đã làm đúng như thế và người giữ trẻ nghe được tiếng hát cao giọng "Bouncy, Bouncy, Bouncy..."

Nửa tiếng sau, người giữ trẻ bắt đầu tự hỏi tại sao bé gái vẫn chưa trở lại dù cô vẫn nghe thấy tiếng hát "Bouncy, Bouncy, Bouncy...". Nhưng bây giờ giọng của bé gái lại trầm hơn. Người giữ trẻ miễn cưỡng ngồi dậy khỏi ghế sofa và đi kiểm tra nếu mọi thứ vẫn ổn.

Khi người giữ trẻ mở cửa phòng vệ sinh, cô ta đã hoảng loạn khi thấy trước mắt mình là một kẻ tâm thần đang bật đầu của bé gái trên sàn cùng với cặp mắt to điên rồ và hát “Bouncy, bouncy, bouncy…”


Nguồn:Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 153:
Ba tiếng

Tôi sống một mình ở một khu chung cư. Khu chung cư có 2 tầng, và mỗi tầng có 4 phòng. Tôi ở phòng 104. Một ngày nọ khi tôi đi mua chút đồ ăn và thức uống thì tôi thấy có một vài chiếc xe cảnh sát đậu trước chung cư nhà tôi. Tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi quyết định tiếp tục đi đến cửa hàng. Khi tôi đang đi dọc theo quầy hàng thì gặp người phụ nữ sống cạnh phòng tôi, Erika.

"Có chuyện gì ở bên phòng anh à?" Cô ấy nhìn tôi đầy hoài nghi.

"Không, đâu có chuyện gì đâu... Còn cô thì sao?" Tôi trả lời.

Cô ấy có vẻ ngập ngừng, nhưng rồi cuối cùng cũng lên tiếng.

"Thực ra thì chủ phòng 201 và 101 đã bị giết cùng một lúc tối qua. Họ đã bị chặt đầu, và mắt bị móc ra. Cô gái ở phòng 102 nói cô ta nghe như có chuông điện thoại vang lên khoảng 11h. Một lúc sau thì nó dừng lại, và cô ấy nghĩ là cô ấy nghe thấy có ai đó nói chuyện trong phòng 201 rồi một lúc sau đến phòng 101. Cô ấy không nghe rõ, nhưng có vẻ như chỉ nghe được ba tiếng... Và rồi một người nào đó bắt đầu hét lên. Cô ta bắt đầu lo lắng mình sẽ là người kế tiếp. Cô ấy nói sẽ ở yên trong phòng hết hôm nay cho an toàn. Tôi đâu có chỉ trích gì chuyện đó... Cổ trẻ và sống một mình, thật là ngu xuẩn khi đi ra ngoài với một mớ bòng bong sự việc đang xảy ra như vậy. Tôi nghĩ tôi sẽ ổn thôi. Tôi đã học đến huyền đai karate... Cho tôi biết nếu có gì xảy ra nhé. Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm mà!"

"Ờm... Được rồi, cảm ơn..." Tôi nói, không chăc hiện giờ mình đang nghĩ gì. Cô ấy mua đồ xong trước tôi, và tiếp tục đi vòng quanh xem có gì để ăn không. Còn tôi thì sau khi đã mua được thứ mình cần, tôi quay về nhà.

Nhưng... Cái khỉ gì đây?? Làm sao một chuyện như vậy bỗng dưng lại có thể xảy ra ngay tại chung cư của tôi được? Tối qua tôi ngủ sớm và không để ý gì cả, nhưng... Thôi để cho chắc, tối nay tôi sẽ thức khuya vậy. Nếu có chuyện gì xảy đến, tôi sẽ là người đầu tiên phát giác.

Chỉ là trùng hợp thôi mà ha... Mấy cái điện thoại đó chỉ là đổ chuông cùng một lúc thôi mà, Và ba tiếng mà cô gái kia nghe thấy ư... Thật đáng sợ , công nhận đấy. Nếu có chuyện gì với Erika và chồng cô ấy thì chắc tôi sẽ hoảng lắm...

Tôi tiếp tục hoàn thành bữa tối của mình, nhưng không tài nào thoát khỏi những suy nghĩ về chuyện đó được. Tôi mở tạp chí ra đọc để giết thời gian trước khi tôi nhận ra, là đã 11h rồi. Tôi lấy nệm ra khỏi tủ và chờ thêm 30 phút nữa. Nếu vẫn không có gì xảy ra, tôi sẽ đi ngủ.

10 phút sau, tôi đã sẵn sàng để ngủ. Nhưng ngay khi tôi sắp nằm xuống, thì mắt lại mở to ra khi tôi nghe thấy một thứ mặc nhiên tôi không muốn nghe lúc này.

"Ringringring. Ringringring"

Nó phát ra từ phòng 103. Tôi lắng tai nghe và rõ ràng nhận ra có những cái điện thoại khác cũng đang reo. Hình như là phòng 202 và 203. Và tôi cho rằng một cái điện thoại cũng cùng reo ở phòng 102.

Cái quái.. Làm sao mà bốn cái điện thoại ở 4 phòng khác nhau lại có thể đổ chuông chính xác cùng một lúc được??

Ngay lúc tôi nghĩ vậy, một trong bốn cái điện thoại đã dừng đổ chuông. Có lẽ người nhấc máy không biết có chuyện gì đang xảy ra (tôi cũng chẳng biết nhiều hơn họ) và tôi rõ ràng nghe giọng nói trên trần nhà.

Thực sự tôi đã nghe câu gì đó có ba tiếng. Có lẽ vậy. Phát ra từ căn phòng ở tầng trên, tôi không thể nghe ra được là câu gì. Nhưng tôi khá chắc ăn là có ba tiếng. Nhưng mà sao nó giống như tiếng lầm bầm thế nhỉ..?

Tôi đã từng nghi ngờ về những điều Erika kể, nhưng sau những gì tôi nghe được từ người ở tầng trên khi nhấc máy lên trả lời, tôi bắt đầu thấy sợ. Tất cả những thứ cô ấy nói đang diễn ra. Khoan... Erika và gia đình cô ấy hiện giờ như thế nào rồi?? Điện thoại phòng họ vẫn đang reo, tôi cho là chắc họ không dám nhấc lên để cho chắc ăn... Đó cũng là lựa chọn tốt nhất rồi còn gì.

Tôi gần như chắc chắn là người sống ở tầng trên đi đời rồi, nhưng điện thoại 102 và 103 vẫn đang reo. Tôi quyết định sang phòng 103 xem có chuyện gì. Mang giày vào và bước ra ngoài, tôi gõ cửa phòng họ và chờ đợi.'

Tôi vẫn nghe thấy điện thoại đang reo qua cánh cửa. Cầu mong là họ không nhấc máy. Tôi đứng đó, những luồng suy nghĩ đang xen, và rồi mở cửa phòng của họ ra.

"ĐỪNG NHẤC ĐIỆN THOẠI!!" Tôi hét lên, nhưng đã quá trễ. Erika, không thể chịu được nỗi sợ hãi, đã nhấc điện thoại lên đưa vào tai nghe, và rồi ngay sau đó cô ấy thốt lên ba tiếng.

"Hah tah yo"

Nghĩa là gì??? Nghe cứ như nói lắp ấy, nhưng tôi có cảm giác nó còn có một ý nghĩa sâu xa nào đó nữa. Tôi đứng đó mà sống lưng lạnh cóng.

Và còn cô gái ở phòng 102? Cô ấy có đang trong phòng không? Shit! Điện thoại của cô ấy vẫn đang reo! Nếu cô ấy nghe máy... Chắc chắn cô ta sẽ...!
Tôi nhanh chóng đi sang phòng cô ấy, điện thoại đã dừng reo, và tôi lại nghe thấy nó...

"Hah tah yo."

Chết tiệt... Thế là hết!

Và rồi, đến lượt chiếc điện thoại ở phòng tôi vang lên tiếng chuông. Cả khu chung cư này là mục tiêu của tên sát nhân à?! Tuyệt!! Nếu vậy tôi sẽ đ** nhấc máy lên! Tôi sẽ vào kiểm tra cô gái phòng 102...

Bước đến và đá tung cánh cửa, tôi lao vào bên trong...

Nhưng cô ấy còn sống...

Sau khi trả lời điện thoại, cô ấy đã chui vào nấp ở góc phòng. Tôi thở phào nhẹ nhõm cho đến khi tôi sực nhớ đến Erika. Vội vã chạy về phòng cô y. Tôi xông vào, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận ra điều làm tôi càng bất ngờ hơn lúc nãy... Erika cũng an toàn nốt. Cô ta đang rung lên vì sợ, và cũng chui rút vào góc tường.

Cái chó gì đang diễn ra thế này??? Tại sao hai người này lại được tha mạng? Đây là một trò đùa à? Không, không thể vậy được. Phòng 101 và 201 hôm qua cũng phát ra ba tiếng à họ đã chặt đầu và móc mắt cơ mà.

Khoan..!!

Hôm qua phòng 101 và 102 có nhấc máy lên nghe không?? Giả sử... Giả sử là nhấc máy lên, thì sẽ không bị giết à?? Vậy... Sẽ bị GIẾT nếu như KHÔNG TRẢ LỜI ĐIỆN THOẠI???

Tôi sững người. Tôi vẫn chưa nhấc máy... Và nó vẫn đang đổ chuông...

"Đ.M!!!"

Tôi chạy nhanh nhất có thể về phòng.

"Ringringring"
"Ringringring"
"Ringringring"
"Ringringring"
"Ringringring"

Tạ ơn Chúa, nó vẫn đổ chuông! Tôi nhấc máy lên... Tôi an toàn rồi... Tôi được cứu rồi..!

Tôi đưa điện thoại lên tai nghe, nhưng ba tiếng mà tôi nghe được không phải là thứ tôi đã mong đợi...

"Mày trễ rồi..!!"

Và rồi có ai đó đang gõ cửa phòng tôi.

Nguồn: Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 154:
Tiếng còi xe tang

Một cô gái tên Kana đang sống với ba mẹ và bà. Bà cô ấy vẫn luôn là một người tốt bụng nhưng những năm gần đây, bà dành hầu hết thời gian để ngủ và ngày càng trở nên lập dị. Bà không chỉ bám suốt lấy mẹ của Kana, người chăm sóc bà, mà còn than phiền và nói những thứ rất chán nản.

"Tất cả các người chỉ đang chờ tôi chết thôi", đó là thứ mà bà cứ nói đi nói lại. Có cố an ủi cũng vô ích, chỉ khiến bà thêm kích động. Dần dần, mẹ của Kana trở nên cẩu thả trong việc chăm sóc bà, bà không vận động và chất lượng bữa ăn cũng ngày càng tệ. Sức khỏe bà giảm sút rõ, cuối cùng thì bà không thể di chuyển hay nói năng gì cả. Cuộc sống của bà chỉ xoay quanh cái giường, hiển nhiên là bà ta không sống được bao lâu nữa.

Phòng ngủ của Kana nằm ở lầu 2 của căn nhà. Một đêm khi đang ngủ, cô bị thức giấc bởi tiếng còi xe từ đâu vang lên inh ỏi. Dù đã cố phớt lờ nó và tiếp tục ngủ nhưng tiếng còi không hề ngưng. Phát điên vì sự thiếu ý thức của tên tài xế nào đó, cô đứng dậy và nhìn ra cửa sổ.

Cô đứng lặng khi nhìn thấy chiếc xe tang đậu ngay trước nhà. Cô không thể nhìn thấy có ai trong chiếc xe, nhưng có vẻ như nó đã tắt máy. Đứng nhìn một lúc sau nhưng chiếc xe vẫn im lặng, cô sợ hãi và chạy về giường, trùm kín mền. Đêm đó mọi thứ hoàn toàn im ắng.
Đêm đó, Kana hỏi ba mẹ rằng tối qua họ có nghe thấy tiếng còi bên ngoài không. Họ nói không nhưng Kana không nghĩ họ nói dối. Cô đang cố nghĩ ra một lí do phù hợp, có thể chiếc xe tang đó đến để đón bà cô. Nhưng khi cô lén nhìn vào phòng bà, bà vẫn nằm đó, bình thường như mọi hôm.

Đêm đó chiếc xe tang vẫn đậu trước nhà, và đêm tiếp theo nữa. Kana cố lờ nó đi, nhưng kì quái là ở chỗ tiếng còi sẽ không ngừng kêu trừ khi cô nhìn nó. Dần dần, thần kinh cô không được ổn định do bị thiếu ngủ.

Đã 7 ngày từ khi chiếc xe đó xuất hiện. Hôm đó, ba mẹ của Kana cần phải đi thăm họ hàng. Cô muốn đi theo nhưng phải có ai canh nhà và coi chừng bà nữa. Vì thế, cô phải miễn cưỡng ở nhà.

Kana rất sợ. Cô không muốn nói với ba mẹ sự thật nhưng bây giờ sự căng thẳng đã lên đến tột đỉnh vì cô phải ở một mình. Tự trấn an bản thân, cô bật tivi lên. Cô đã quá sợ để có thể lại gần phòng của bà. Đến giờ ăn trưa, cô thậm chí không dám đem đồ ăn vào, chỉ để nó trước cửa. Ba mẹ đáng ra phải về vào chiều hôm đó, nên cô nghĩ bà sẽ không sao đâu. Tuy nhiên, đã trễ hơn rồi mà vẫn không thấy họ.
Kim ngắn đã chuyển sang số 9. Chiếc xe tang kia sắp đến nữa rồi, ba mẹ vẫn chưa về nhà, thậm chí họ còn không gọi. Kana bắt đầu nghe thấy tiếng còi xe, hệt như những đêm trước. Cô quá hoảng loạn để nhìn nó từ cửa sổ tầng trệt, thế nên cô chạy lên phòng ngủ của mình và đứng nhìn chiếc xe.

Có gì đó không ổn.

Bình thường chiếc xe có vẻ không có ai nhưng bây giờ lại đang có những người mặc đồ đen đang bước ra khỏi đó. Cô đứng yên nhìn họ bước đến thềm cửa. Họ sẽ vào sao? Cô bắt đầu hoảng sợ. Chuông cửa vang lên trong căn nhà yên ắng. Cái người đang ở trước cửa, dù là ai thì hắn cũng đang mất kiên nhẫn, tiếng chuông càng lúc càng liên hồi, dồn dập. Cuối cùng, hắn không bấm chuông nữa mà chuyển sang gõ cửa. Tiếng gõ mạnh tới mức nghe như tiếng gỗ đang nứt ra vậy.

Kana chết lặng, không thể di chuyển được. Nhưng cô chợt nhớ rằng cửa trước không khóa. Càng nghĩ cô càng chắc chắn rằng hắn có thể đơn giản bước vào nhà nếu thử xoay tay nắm.
Cô phóng ngay xuống cầu thang và chạy lại cửa chính. Ngay khi cô khóa cửa lại, có tiếng điện thoại reo. Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục, chân Kana như bị đóng băng vậy. Các âm thanh hỗn loạn này đang khiến cô rối loạn. Sau một lúc đứng đó, cô quyết định nghe máy.

"Alo? Alo?! ALO?!" - Cô phải hét lên to hết cỡ để át đi tiếng gõ cửa điên đầu.

"Đây có phải là nhà của gia đình Murata không ạ?" - Giọng người đang ông nhẹ nhàng, điềm tĩnh, đối lập với tâm trạng của Kana lúc này. Có gì đó về cách nói chuyện của ông ta khiến cô lặng đi. "Tôi gọi từ phía cảnh sát. Tôi rất tiếc, nhưng mong cô giữ bình tĩnh, ba mẹ của cô đã mất trong một tai nạn hồi chiều này. Cô là con gái của họ phải không? Alo? Alo?! Có ai ở đó không?

Kana không thể nói gì, thậm chí không thể nhúc nhích lấy một tí. Và lạ hơn nữa là tiếng gõ cửa giờ đã hoàn toàn không còn. Vậy chiếc xe đó đưa ba mẹ chứ không phải là bà sao? Nếu thế thì chuyện gì đã xảy ra với bà?

Bất thình lình. Kana cảm thấy trên vai mình một bàn tay. Khi cô quay lại, cô kinh hãi khi nhìn thấy bà ngoại, người mà lẽ ra không thể di chuyển, đứng đó với nụ cười trên môi.

"Cháu cũng đi cùng đó!"


Nguồn: Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 155:
Annie Không Đầu


Annie không đầu là một urband legend về hồn ma của một cô gái trẻ bị giết hại ở hạt Harlan, Kentucky .

Họ nói là hồn ma cô bé ám ở núi Đen ở hạt Harlan, Kentucky. Người bản địa gọi cô là Annie Không Đầu.

Nhiều năm trước, Kentucky là một nơi rất phát triển về ngành khai thác than và hạt Harlan là nơi có nhiều hầm than được xây dựng nhất. Hồi đó, nhu cầu về than rất lớn, nên những người đàn ông vừa mới đủ tuổi là đã phải đi làm thợ mỏ.

Thời ấy, làm trong hầm than là một việc cực kỳ nguy hiểm, nên công nhân bắt đầu đình công và biểu tình để bắt các ông chủ phải tăng lượng cho họ. Và để đáp lại điều đó, các chủ hầm mỏ giết một vài công nhân cầm đầu để thị uy, và hạt Harlan bắt đầu được biết tới như hạt Đẫm máu.

Theo truyền thuyết, khoảng thời gian đó, có một cô bé 12 tuổi tên là Annie, sống gần núi Đen. Bố cô bé làm việc ở hầm mỏ và là người khởi xướng cho Công đoàn thợ mỏ. Ông ấy trở thành cái gai trong mắt bọn chủ hầm, và bọn chúng quyết định sẽ xử ông để làm gương răn đe những kẻ khác.

Một đêm, bọn chủ sai một đám côn đồ lên núi Đen. Chúng kéo Annie và bố mẹ cô bé vào rừng.

Đầu tiên, chúng bắt Annie và mẹ cô bé phải nhìn bố cô bị chúng cắt cụt hai chân. Rồi chúng treo ông lên một cái móc thịt, treo lủng lẳng trên cây, để ông chảy máu đến chết như một con lợn. Rồi mẹ cô bé cũng chịu chung số phận.

Đến lượt Annie. Một tên chặt đầu cô bé rồi vứt phần thân xuống dưới vách đá, lăn xuống gần đường. Cô bé nằm đó, không ai tìm thấy trong nhiều ngày, tử thi trở thành bữa tiệc cho bọn thú hoang. Vụ giết người không bao giờ được phanh phui.

Nếu bạn tới núi Đen vào buổi tối, vào khoảng thời gian mà cô bé chết, họ nói là sẽ thấy hồn ma của Annie đi lảng vảng gần đường. Một vài người nói rằng đã trông thấy một dáng người không đầu, mặc bộ quần áo ngủ, theo sau là một vài đốm sáng leo lét.

Họ nói nếu bạn đi ngang qua, cô ấy sẽ nhảy lên nóc xe bạn, và làm cho ôtô chết máy. Sau đó, cô ấy sẽ kiểm tra xem có cửa sổ nào của xe còn mở. Nếu có, Annie sẽ chui vào và lấy đầu của bạn...


Nguồn: Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 156:
Chúc ngon miệng ^^~

Mark và tôi đi ăn ở một quán mới mở tên là "Quán của Django". Anh bạn tôi, Mark, là một người đặc biệt hứng thú với những món ăn Tây, đặc biệt là những món kỳ lạ.

"Chỉ còn cách một dãy nhà nữa thôi" - Mark nói " Họ bảo là ở Django's có những món ăn tuyệt nhất mà chúng ta có thể tưởng tượng ra !"

"Cậu biết là tôi không có nhiều mà, với lại tôi không thích ăn mấy món quái gở..." - tôi lưỡng lự.

"Không lo, tôi mời mà"

Ôi, ko phải là vấn đề tiền nong, Mark à. Mà là về đồ ăn ấy...

Cuối cùng chúng tôi cũng đến quán của Django. Nó trông cũng bình thường, nhưng ngay lập tức tôi cảm thấy có gì đó không ổn...

Chúng tôi là những thực khách duy nhất quanh đây.

Đúng lúc đó, một người đàn ông với kiểu tóc gọn gàng và hàng ria mép mỏng bước tới và chào chúng tôi:

"(Giọng Pháp) Chúc buổi tối tốt lành thưa các quý ông. Cho phép tôi dẫn các ngài tới bàn. Và xin tự giới thiệu, tôi là Django - phục vụ bàn riêng của các quý ông vào tối nay."

"Hết xảy!" Mark bảo tôi "Tôi đã bảo là chỗ này tuyệt cú mèo mà !"

"Đợi chút" Tôi nói "Django? Ông là chủ quán này?"

"Oui, tôi là Django thưa quý ông. Tôi tự hào mà nói rằng mình là đầu bếp tài giỏi nhất mà các ông từng gặp, và tối nay sẽ là người phục vụ trung thành nhất. Như các ông thấy đấy, các ông là những khách hàng đầu tiên.

"Quá đã!" Mark thốt lên.

"Vâng" tôi đáp "Chắc là vậy..."

Django dẫn chúng tôi tới bàn. Phải công nhận là quán này gọn gàng thật.

"Vậy các quý ông muốn dùng gì tối nay?" Djago xanh xao hỏi chúng tôi khi đưa menu.

"Ái chà, tên món ăn hay nhỉ?" Mark nói.

Tôi liếc qua cái menu và hơi sốc. Món ăn gì mà tên quái lạ thế này ??

"Tôi sẽ ăn... ờ ... Mì Ống Tàn Sát" Tôi nói

"Ok, vậy gọi 1 Mì Ống Tàn Sát. Tôi sẽ ăn Thịt Thăn Hung Ác. Và cho chúng tôi 2 ly Mary Máu Me." Mark nói.

"Mary Máu Me??" Tôi lắp bắp.

"Tôi tự hỏi liệu hai ngài có muốn dùng thử đặc sản của quán là món Đầu Nhồi không?" Django hỏi.

"Nghe thú vị đấy, cho tôi một suất!" Ôi.. Mark mất trí rồi...

"Đồ ăn sẽ xong ngay đây ạ."

"Mark, tôi thấy có cái gì đó không ổn" Tôi thì thầm.

Tôi không muốn tỏ ra là nhát gan, nhưng các món ăn ở đây làm tôi thấy rờn rợn.

Tôi mong là không có gì quá tệ.

Thức ăn được mang ra...

"Đây là Mì Ống, và đây là Thịt Thăn. Chúc 2 ngài ngon miệng"

Tôi nhìn đĩa mì. Trông có vẻ bình thường. Chắc là sốt bình thường với mỳ bình thường chứ?

Tôi cắn một miếng.

Một cảm giác kỳ lạ tràn qua tôi. Tôi cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Tựa như cả thế giới đang nhảy múa trong lưỡi, trong mồm tôi.

"Quả thực là rất... rất tuyệt vời!" Tôi thốt lên.

"Ờ, cả món này cũng thế" Mark nhồm nhoàm khen trong khi nhai ngấu nghiến miếng thịt.

Không thể tin được! Thật tuyệt vời ! Không thể cưỡng lại !

Tôi chuẩn bị ăn thêm miếng nữa thì thấy một thứ gợn gợn trong đĩa. Tôi lấy dĩa chọc chọc. Nó có màu trắng xung quanh và ở giữa là một vòng tròn màu xanh dương.

F*** !! Đấy là một con mắt!!

Tôi quẳng dĩa xuống trong sự sợ hãi.

"Cái gì đây ??" Tôi quát Django "Cái này là cái đ** gì !!!"

"Là một con mắt, thưa ngài" Django bình thản trả lời "Đây là nhà hàng nấu món kỳ lạ"

"Tuyệt ! Một con mắt !" Mark phấn khích.

Django nói đúng. Nhà hàng này quả là kinh dị nhất rồi. Trong đĩa mỳ có cả MẮT.

Tôi bắt đầu nghĩ. Có nên ăn tiếp không? Nhưng mà Mark mời mà. Không ăn là bất lịch sự với ổng. Thế là tôi ăn miếng khác. Quả thực là rất ngon. Chắc là họ đúng, tôi phản ứng hơi quá rồi...

Tôi đang ăn rất ngon miệng.

Tôi lại tìm thấy một miếng phô mai. Tôi nuốt nó, và lại thấy phấn khích vì ngon.

"Đây là hai ly Mary Máu Me. Mời các quý ông thưởng thức"

Không biết có gì trong này nhỉ?

“Có khi có máu thật cũng nên” Tôi đùa.

“Ừm, có thể lắm” Mark nói

Tôi nhấp một ngụm. Thật là ngon !

Nó ấm ấm. Và nó có vị khác hẳn với những thức uống tôi từng thử qua.

Tôi chắc chắn phải hỏi Django về món này mới được.

“Django” Tôi gọi

“Dạ thưa ông ?”

“Có những thành phần gì trong đĩa mỳ của tôi thế ?”

“Nước sốt được làm từ máu , mắt, ngón tay, cổ họng, gan, tim, phổi và ruột người tươi nhất và ngon nhất đã qua tuyển chọn thưa ngài.”

Oh…

Trí óc tôi trống rỗng trong 5 giây. Và tôi bắt đầu nôn.

Mark thì run lẩy bẩy.

Djago tiếp: “Thịt thăn của quý ngài đa được lọc từ lườn của một bé gái 16 tuổi. Nhưng chúng tôi cũng phục vụ bé gái 13 -15 tuổi nếu khách yêu cầu. Còn máu và dịch cơ thể được chúng tôi chế biến thành thức uống nổi tiếng Mary Máu Me của quán”

Tôi suýt nữa thì ướt đũng quần. Mark thì ướt sũng rồi.

Tôi vớ vội con dao và chĩa về phía thằng khốn bệnh hoạn. “Tao sẽ giết mày !” Tôi hét lên trong tức giận. “Mày là thằng bệnh ! Mày điên rồi !”

“Vậy ngài sẽ hoàn thành bữa ăn chứ ?” Django hỏi .

“Mày là một con quỷ !”

“Tôi không phải quỷ. Tôi là thiên tài. Chúng tôi có một quy định trong nhà hàng: thực khách nào không ăn hết phần của mình, chúng tôi sẽ đem đi nấu.”

“Ca.. Cái gì??”

“Vậy ngài sẽ ăn cho hết chứ, thưa ngài?”

Tôi không còn sự lựa chọn nào khác, Ăn hết đĩa mỳ… từng ngón tay, con mắt, từng phần cơ thể trong đĩa. Mark thì khóc trong khi anh ta ăn chỗ thịt.

Sau bữa ăn bệnh hoạn, chúng tôi ngồi chết lặng trên ghế.

Django trở lại với một cái khay khác: “Và đây là mốn đặc sản Đầu Nhồi”

Thứ chúng tôi nhìn thấy là một cái đầu đàn ông, đặt trên đĩa bạc.

“Mời thưởng thức”

“F*** !!” Chúng tôi muốn bỏ chạy nhưng không thể. Cửa ra bị chặn rồi.

Tôi bắt đầu ăn đôi mắt màu nâu. Django khuyên chúng tôi nên ăn lưỡi trước.

Sau đó hộp sọ được gỡ ra, chúng tôi ăn não, rồi đến da, rồi tất cả mọi thứ…

“Đừng quên phần nhân bên trong nhé” Con quỷ đó nói “Chúng được làm từ dương vật, lá lách và tử cung người”

Tôi không muốn nghe. Hàng giờ trôi qua và cuối cùng chúng tôi đã thoát khỏi bữa ăn kinh tởm ấy.

“… Xin hãy thả chúng tôi đi” Tôi van nài.

“Cậu không thích à? Ngon vậy mà ?” Mark nói.

“Cái gì???” Tôi khóc.

“Chà, vậy là cậu vẫn chẳng thay đổi gì hết à? Django, tôi sẽ đặt món tiếp. Và lần này là bữa ăn gia đình nhé. Tôi đói lắm đấy, nên hãy chế biến anh bạn này của tôi thật ngon lành vào đấy…”


Nguồn: creepypastavn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 157:
Listen to the clock

Nếu bạn muốn cắt đứt sự liên hệ với thực tế, hủy hoại tiềm thức và sự tỉnh táo của mình thì hãy lắng nghe tiếng đồng hồ.

Nhưng để tôi nói bạn nghe, điều đó không dễ đâu. Và không phải là thứ có thể đùa chơi hay thử nghiệm. Đó cũng là cách đơn giản nhất để tù hãm chính mình ngay trong căn nhà của mình. Nhưng bạn có từ tôi một vài chỉ dẫn.

Điều đầu tiên: Hãy chọn một căn phòng không có cửa sổ. Phòng gì cũng được nhưng KHÔNG ĐƯỢC có cửa sổ.

Điều thứ hai: Bắt đầu cuộc chơi vào lúc nào cũng được, vào ban đêm nếu bạn muốn có tí cảm giác, vì quá trình này sẽ mất đúng 24 giờ để hoàn thành bất kể bạn khởi điểm tại giờ phút nào.

Điều thứ ba: Hủy mọi cuộc hẹn vào ngày hôm đó và tắt cả điện thoại luôn, bạn không được phép xao lãng vì bất kỳ điều gì.

Điều thứ tư: Chỉ tiến hành vào một ngày yên bình và quang đãng, không có mưa gió hay bão bùng gì ở bên ngoài.

Cuối cùng: Để bắt đầu cuộc chơi, hãy tiến vào phòng, mang theo một chiếc đồng hồ (bạn phải nghe được tiếng “tích tắc” thật rõ từ nó, nếu không thì đi mua cái khác đi), tắt hết đèn và chỉ để lại một cây nến làm nguồn sáng duy nhất. Sau khi đã hoàn tất mọi công đoạn, tôi thành thật khuyên bạn nên tự hỏi một câu – “Mình có thật sự muốn dấn thân vào không?” Nếu bạn chắc chắn rằng có, cầu Chúa luôn bên bạn.

Tôi sẽ giúp bạn hình dung những gì sắp tới. Một vài thông tin về cuộc chơi này nhé. Khoảng giữa thế kỷ XIX, những đồ đệ cấp tiến của dòng Thiên Chúa Giáo, Hồi Giáo và những người tin thờ chúng đã dùng nghi thức này để thỉnh giáo Chúa trời. Nó được giữ kín và không được phép truyền cho bất cứ ai ngoại đạo vì những cách thức lạ thường và cả nguy hiểm để giao tiếp với những thứ siêu nhiên. Chiếc đồng hồ chỉ đơn giản là đại diện cho sự sống trên Trái Đất, ngọn nến tượng trưng cho Chúa và phương cách duy nhất để Người dẫn dắt sự sống. Phần lớn những ai trải qua một ngày thử thách ấy đều mất trí, và bởi vì sau đó hành động, cử chỉ của họ không bao giờ trở lại bình thường được, những người đó đều đi đến kết cuộc tự vẫn. Nhưng nếu bạn nằm trong số những người may mắn hiếm hoi, bạn sẽ giữ được một chút ý thức sau những gì nhìn thấy, giống như tôi chẳng hạn.

Ok, sau đây là những gì bạn nóng lòng được biết.

3 giờ đầu tiên là những giờ ít biến động nhất – bởi vì chẳng có gì xảy ra rõ rệt cả. Nhưng hãy dành thời gian này để mà chuẩn bị tâm lý đi. Bạn hoàn toàn có thể kết thúc nghi lễ một cách êm thắm trong 3 giờ đầu, vẫn còn kịp.

Vào giờ thứ 4, không có phương tiện hay cách thức gì đưa bạn ra khỏi phòng được nữa. Khóa trên cánh cửa sẽ tự hàn kín lại và sức bạn chẳng bao giờ nạy nó ra được đâu.

Vào giờ thứ 5, mồ hôi bạn sẽ đổ ra như tắm. Bạn đâm ra lo sợ. Bạn bắt đầu ngoái nhìn phía sau nhiều lần, thậm chí mọi lúc nhưng không hề có gì ở đó cả.

Vào giờ thứ 6, bạn sẽ nghe những tiếng động lạ. Không phải tiếng ồn trong nhà hay từ bên ngoài, mà là tiếng dộng và đập mạnh không xuất phát từ đâu cả, vang vọng cứ mỗi mười phút. Càng lúc chúng càng ồn hơn.

Vào giờ thứ 7 bạn sẽ ngủ thiếp đi và chiêm bao. Đây là giờ vui vẻ duy nhất của bạn trong suốt một ngày tiến hành nghi lễ. Bạn sẽ mơ về những thời gian hạnh phúc nhất. Tất cả những thành tựu lớn, những kỷ niệm tươi đẹp và những người bạn thân thiết sẽ đến trước mặt bạn. Giấc mơ ấy là giấc mơ đẹp đẽ nhất. Thỉnh thoảng bạn còn nhìn thấy những điều thuộc về tương lai.

Vào đầu giờ thứ 8, bạn sẽ bừng tỉnh. Một cảm giác hưng phấn và thoải mái tuyệt diệu xâm chiếm cơ thể bạn. Giống như hút cần sa. Bạn có thể coi đây là giờ vui vẻ thứ hai NHƯNG sau giờ thứ 8 này sẽ là những giờ khổ ải.

Ngay tại giờ thứ 9, bạn sẽ cảm giác mình trong cơn nghiện tiếp nối cơn nghiện. Sự hưng phấn chuyển sang cực kỳ kích động và bạn thấy năng lượng trào dâng trong cơ thể. Bạn đang chìm đắm trong một loại thuốc kích thích. Điều cảnh báo duy nhất của tôi: hãy cố hết sức giữ tự chủ. Không gì khác có thể bảo vệ bạn khỏi những hành động điên dại trong giờ này.

Tại giờ thứ 10, bạn sẽ cảm thấy bình thường trở lại và những cảm giác trước đây dần biến mất (mong rằng sát thương bạn phải hứng chịu vào giờ trước là tối thiểu). Tai bạn sẽ nghe được tiếng gào thét, có thể là tiếng của bất kỳ ai, từ một bé gái cho đến tiếng đàn ông trưởng thành. Cứ mỗi sáu phút trong giờ này tiếng thét lại dội thẳng vào tai bạn. Một giờ gần như vô tận để vượt qua.

Tại giờ thứ 11 ngọn nến sẽ vụt tắt. Thế đó. Bạn một mình trong bóng đêm. Bạn được phép nghĩ suy về mọi thứ, hoặc ngồi sám hối vì đã quyết định bắt đầu nghi lễ này.

Tại giờ thứ 12… Ngọn nến cháy trở lại. Nhưng đừng lo. Đây là một giờ yên bình nữa. Nhưng Chúa dành cho bạn giờ này là để dồn hết trí lực chống chịu với những gì sắp xảy ra.

Vào giờ thứ 13 bạn sẽ lại chìm vào giấc ngủ giống như giờ thứ 7. Nhưng bỏ cái từ “tươi đẹp” ra khỏi đầu đi. Bạn sẽ mơ về những khoảnh khắc đau thương, những cam chịu và những điều bất hạnh nhất. Cả những đau khổ chỉ thuộc về tương lai, bao gồm cả cái chết của chính bạn. Đây là giấc chiêm bao tồi tệ nhất trong đời.

Bước sang giờ thứ 14, bạn sẽ lại tỉnh dậy. Đáng lẽ đây lại là một giờ im lặng nữa, nhưng không. Bạn sẽ khóc, nức nở và tức tưởi cho đến hết giờ này.

Sang giờ thứ 15, tôi xin phép nói thẳng nhé, đây là lúc mọi thứ trở nên siêu nhiên. Bạn sẽ đối thoại với một người, không hề hiện hình nhưng đơn giản là anh ta ở trước mặt bạn. Anh ta không có tên và bạn có thể gọi anh ta là gì thì tùy. Đó là một thiên sứ hộ vệ và bạn có thể gọi anh ta một cách cung kính là “Thần Giám Sát” hay “Thần Bảo Hộ” gì đấy. Riêng tôi thì tôi gọi hắn là “Đồ Ngu”. Đừng có cười, kẻ mà tôi đã gặp xứng với cái tên đó. Câu đầu tiên mà anh ta nói với bạn là: “Hãy hỏi ta bất kỳ điều gì. Ta sẽ cho mi câu trả lời đầy đủ.” Hãy hỏi anh ta bất cứ thứ gì về cuộc đời bạn, cả những chuyện chưa xảy ra và cả lý do dẫn đến từng sự kiện ấy. Câu trả lời của anh ta sẽ cực kỳ chi tiết và sống động, đủ đầy lý do cho những gì bạn chưa hiểu ngay cả bi kịch hay là cái chết. Cuối giờ này anh ta sẽ nói “Tạm biệt” và rồi biến đi.

Giờ thứ 16, bạn sẽ đối diện với cha mẹ của mình. Họ không ở trong hình dạng thật, và họ ở đây để nghe những câu trả lời của bạn. Bố mẹ sẽ hỏi bạn về tất cả mọi thứ bạn đã làm trong đời, và nếu bạn lướt qua dù chỉ một câu họ sẽ lặp lại câu hỏi cho đến khi bạn không thể nào chịu được nữa. Họ cũng biết mất khi giờ thứ 16 kết thúc.

Giờ thứ 17 đối diện bạn là chàng trai quan trọng nhất đời, có thể là người bạn thân nhất và cũng có thể là người bạn yêu nhất. Anh ấy sẽ hỏi vì sao và khi nào mà 2 người biết nhau. Nhưng hãy nhớ điều này: Anh ta không xuất hiện để nghe bạn nói chuyện tiếu lâm bông đùa, anh ta đang thẩm vấn bạn về tình cảm bạn dành cho anh ta. Bất kỳ một sai sót nào trong lời nói của bạn cũng có thể làm tiêu tan tình cảm đó. Anh ta không thèm nghe bạn giải thích, và sẽ hành xử như những gì bố mẹ bạn đã làm trong 1 giờ trước.

Giờ thứ 18, bạn đoán được ai rồi chứ. Cô gái quan trọng nhất đời sẽ đến nói chuyện với bạn. Vừa có thể là người bạn thân nhất cũng có thể là người bạn yêu nhất. Cô ấy sẽ lặp lại tất cả những gì mà người của giờ trước đã làm, và bạn không được trái lời tôi.

Giờ thứ 19… Bạn sẽ gặp chính bạn. Là bạn ở thì tương lai, và hãy tin tôi đi, đây là giờ khó khăn nhất. Bạn sẽ kể cho bạn tất cả những gì bạn không muốn nghe nhất, hỏi bạn những câu mà bạn có hoặc không bao giờ có câu trả lời. Tất cả vượt quá sức chịu đựng của bạn… Và bạn thấy mình đang điên cuồng gào thét với chính mình, căm giận và tự hủy hoại bản thân là tất cả những gì bạn phải trải qua trong suốt 1 giờ.

Vào giờ thứ 20, do những dư âm của giờ trước đó, bạn sẽ dùng tất cả mọi phương cách để mà tự tổn thương. Đây là giờ của sự cấu xé và man dại. Những trường hợp tự sát đầu tiên đều xảy ra vào giờ này.

Vào giờ thứ 21, nếu bạn còn sống bạn sẽ nghe thấy một thứ. Nhạc. Vâng, âm nhạc. Âm thanh của một đội hợp xướng, là tiếng của ca đoàn đang hát Thánh ca không nhạc đệm (Gregorian Chant) như điệu nhạc bạn vẫn nghe trong nhà thờ, nhưng hay hơn, thánh thót hơn gấp trăm lần. Vào cuối giờ, mọi thương tích của bạn sẽ lành lại. Đừng hỏi tại sao, tôi không có câu trả lời.

Sang giờ thứ 22 tiếng nhạc sẽ ngưng. Đây là giờ yên lặng cuối cùng. Bạn có thời gian để nhớ về những câu hỏi và câu trả lời của những giờ trước. Ánh lửa trên ngọn nến sẽ đổi màu sang màu của quang phổ, nhiều màu sắc thi nhau tỏa sáng. Đó là quang cảnh tuyệt vời và dễ chịu nhất.

Giờ thứ 23, chính bạn sẽ hát Thánh ca không nhạc đệm dù bạn có biết đến nó hay không. Tiếng hát vang lên khắp căn phòng vô thực, và bạn không biết tại sao mình lại hát, nhưng tiếng hát vẫn cất lên hay đến nỗi bạn cứ muốn hát mãi.

Giờ cuối cùng – giờ sống động nhất. Nhiều người tin rằng bạn sẽ được chất vấn bởi Chúa trời, nhưng bạn sẽ không ngờ được đâu. Bạn bị ghim lên sàn bởi một thế lực vô hình và cứ mỗi 10 phút, ai đó sẽ hỏi bạn một câu, đại loại như “Ngươi hạnh phúc chứ?” hay “Ngươi muốn thay đổi?”. Bạn sẽ trả lời, dù không muốn cũng trả lời. Con người tối cao đặt ra những câu hỏi ấy có tiếng nói vừa giống đàn ông đồng thời giống như một loài thú – tiếng gầm của loài sư tử, vừa kinh khủng đồng thời rất dễ chịu. Bạn phải trả lời hết… cho đến khi giờ thứ 24 trôi qua. Cửa sẽ tự bật mở. Nếu bạn vẫn còn giữ được ý thức, bạn quả thực may mắn.

Bạn làm gì với những gì tôi kể ra đây thì tùy… Nếu muốn tiến hành chúng, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng tôi đưa ra lời cảnh báo chân thành nhất. Trên đời này có nhiều thứ vượt xa sự hiểu thấu của con người, và đôi khi không có gì trong tay ta có thể giải nghĩa được sự siêu phàm cả. Nhưng dù nó là gì, ít ra chúng ta cũng biết: Chúng ta không đơn độc trên Trái Đất này. Vẫn còn có Chúa.

Hãy ghi nhớ những gì tôi đã nói với bạn. Nếu muốn cắt đứt sự liên hệ với thực tế, hủy hoại tiềm thức và sự tỉnh táo của mình, hãy lắng nghe tiếng đồng hồ.

Nguồn: Fb​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 158: "The Girl in the Photograph"

Một ngày ở trường, cậu trai tên Tom đang ngồi trong lớp và làm toán, còn hơn sáu phút nữa là trường cho bãi học. Một thứ đã đập vào mắt Tom khi cậu ta đang làm bài tập.

Bàn của Tom gần cửa sổ, cậu ta bật dậy và nhìn ra phía bãi cỏ bên ngoài, có vẻ như đó là một bức ảnh. Chờ khi trường đã vắng người, Tom chạy nhanh đến nơi đã trông thấy bức ảnh. Cậu trai chạy rất nhanh để chắc là không ai có thể nhặt nó đi.

Tom cầm tấm ảnh lên và mỉm cười. Trong ảnh là một cô gái, một cô gái đẹp nhất mà cậu từng thấy. Cô ấy mặc một chiếc váy với quần bó và mang giày đỏ, cô giơ tay phải lên làm dáng .

Cô gái rất đẹp và nó khiến Tom muốn gặp cô ấy, cậu chạy khắp trường và hỏi mọi người có biết hoặc đã gặp cô ấy bao giờ chưa. Nhưng tất cả câu trả lời đều là " Không". Cậu rất thất vọng.

Khi về đến nhà, Tom hỏi chị mình về cô gái kia nhưng không may là người chị cũng trả lời "Không". Cũng đã khá trễ rồi, Tom bước lên cầu thang, để bức ảnh lên cái bàn bên cạnh giường và đi ngủ.

Nửa đêm, Tom bị đánh thức bởi tiếng động nơi cửa sổ, nó giống như là tiếng móng tay gõ nhẹ vào kính. Cậu hoảng sợ. Sau tiếng gõ cậu lại nghe thấy tiếng cười khúc khích. Tom thấy cái bóng gần cửa sổ, cậu bước ra khỏi giường, tiến gần đến cửa sổ và mở nó ra, lần theo tiếng cười kia. Nhưng nó đã biến mất.

Ngày hôm sau, cậu vẫn tiếp tục hỏi han hàng xóm về cô gái kia. Mọi người đều trả lời " Xin lỗi, tôi không biết". Khi mẹ cậu về nhà, Tom cũng hỏi về cô ta, mẹ cậu ta cũng không biết. Tom về phòng, đặt bức ảnh lên bàn và ngủ.

Lại một lần nữa cậu ta bị đánh thức bởi tiếng động kia, Cậu cầm lấy bức ảnh và đi theo tiếng cười nọ. Tom qua đường và bất ngờ bị xe tông. Cậu chết tại chỗ, bức ảnh vẫn ở trên tay cậu

Người lái bước nhanh ra khỏi xe và cố gắng giúp cậu nhưng đã quá muộn. Anh ta thấy bức ảnh và nhặt nó lên.

Trong bức ảnh, anh ta thấy một cô gái đáng yêu đang giơ 3 ngón tay ...




Tên dịch giả: Long Nữ
Nguồn:
http://creepypasta.wikia.com/wiki/Th...the_Photograph
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 159:
Sương mù


Sương mù chỉ xuất hiện khi thời tiết lạnh đột ngột, không khí loãng đi ở những nơi cao có nhiều mây mù che phủ và sương mù thường xuất hiện sau những cơn mưa ở những nơi có nhiệt độ thấp.

Nhưng nếu một lần nào đó bạn đang đi trên đường vắng và gặp sương mù trắng khi thời tiết vẫn bình thường, không mây không mưa cũng như nhiệt độ đang ở mức trung bình thì hãy dừng xe lại, ngồi chờ cách làn sương mù đó khoảng 100m và chắc chắn rằng bạn đang đứng trên gió. Sau khi sương mù tan rồi thì bạn cứ thong thả mà băng qua đoạn đường ấy.

Ở đây tôi không nói đến xác suất gặp tai nạn khi chạy vào sương mù, nhưng điều tôi lưu ý ở đây chính là những điều kì lạ mà bạn có thể gặp trong làn sương dày đặc ấy.

Một nhân chứng ở Oklahoma thuật lại rằng:

“Chúng tôi đang đi trên một đoạn đường khá vắng thì gặp sương mù do gió thổi qua. Vì bấy giờ chúng tôi đang gấp đi công việc nên cứ liều chạy vào đám sương mù đó xem sao. Tôi bật đèn phá sương ở đầu xe lên và chạy chầm chậm về phía sương mù đang quay dầy đặc ở phía trước. Nhiệt độ giảm dần, tôi có thể nhận thấy vợ tôi đang thở ra khói và cửa kính xe đang buốt lạitạo thành những vệt trắng trắng như đóng tuyết ở trên ấy vậy. Chạy được 10 phút thì vợ tôi nói rằng cô ấy nghe được có tiếng vó ngựa phi rất dồn dập, giống như có cả đoàn kị binh xung quanh vậy. Trong khi tôi lại chẳng nghe thấy gì cả, có lẽ vợ tôi bị ù tai hay đại loại như vậy.

Thêm 20 phút chạy, mà sương mù vẫn “bay” xung quanh thì vợ tôi lại thều thào rằng cô ấy thấy thứ rất kì lạ ở đằng sau xe, tôi hỏi lại cô ấy thấy gì thì chỉ nhận được ba chữ run run: “Kỳ lân trắng”. Tôi bật cười và nói rằng chúng tôi đang đi về nhà mẹ cô ấy chứ không phải là đi công viên Sugar Dreamt đâu mà lại có Kỳ lân. Nhưng vẻ mặt vợ tôi lại làm tôi cảm thấy lo lắng, tôi lo lắng vì không phải cô ấy nói lảm nhảm mà chính tôi cũng dần dần cảm thấy có thứ gì đó ở xung quanh chúng tôi. Xe chúng tôi bị chết máy tạm thời ở một đoạn cua quẹo, tôi cho dừng xe và bảo cô ấy nằm nghỉ xíu còn tôi sẽ xuống xe kiểm tra máy móc xem sao.

Xe bị hết bình điện ngay lúc này mới chết, tôi đành đóng capo xe lại rồi quay vào trong xe để gọi đội cứu hộ xe hy vọng gần đây họ sẽ bắt được tín hiệu. Lúc mở cửa xe chuẩn bị bước vào thì tôi thấy một thứ có lẽ đến bây giờ tôi không bao giờ quên được, nói đúng hơn là một…ai đó đang đứng trên một cành cây phía xa. Người đàn bà đó có mái tóc màu trắng, trên người mặc một chiếc áo rộng màu nâu tay không ngừng vuốt vào mái tóc của mình. Tôi chết lặng trong phút chốc rồi vờ như không nhìn thấy gì, bước vào trong xe tôi đóng chặt cửa lại. Nhìn sang thì tôi thấy vợ tôi đang nằm ngủ.

Tôi ngồi đấy gần 2 tiếng đồng hồ và không dám nhìn ra xung quanh, mồ hôi túa ra vì điều mình vừa chứng kiến.

Và gần nửa tiếng sau tôi nghe được một tiếng hát thì thầm, len lỏi vào không khí, giọng hát đó nghe tựa như khi chúng ta dùng móng tay vuốt những sợi dây đàn vậy. Sắc lạnh và cao vút.

Tôi thò tay bật chìa khóa và may thay chiếc xe đã nổ máy. Tôi phóng như bay ra khỏi khúc quanh đó, luồn ra khỏi làn sương dày đặc chết tiệt.

Khi ra đến bên ngoài tôi tự nhủ có lẽ mình gặp ảo giác thôi, vì điều này tôi có đọc qua trên báo mạng người ta cũng thường hay nhắc đến là sẽ gặp phải những ảo giác kì lạ khi lọt vào sương mù giống như thế.

Tôi quay sang vén tóc cho vợ tôi, mặt cô ấy lạnh lẽo và không còn thở nữa”

Nguồn: creepypasta
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 160:
German steel


Tôi thấy nó trong một cửa hàng bán đồ làm bếp, một con dao tuyệt đẹp, thép Đức, sáng loáng tới nỗi tôi còn soi gương bằng nó. Là một đầu bếp, vừa mới nhận việc gần đây thôi, tôi nghĩ tôi cần một thiết bị của riêng tôi thật tốt và vừa tay. Tôi còn làm nghề bán thịt lợn nữa, nên thiết nghĩ, con dao này sẽ hữu ích đây. Tôi ngó giá, đùa à ? 550$ ! Tôi phải tìm con dao nào khác hợp giá hơn mới được.

Tôi tìm trên Craiglist, và một tuần sau, tôi đã kiếm được một con dao đẹp bằng thép Đức, giống như cái tôi thấy ở cửa hàng. Mà chỉ mất 20$ ! Tôi rất vui. Sau giờ làm, tôi mang mấy mẩu thịt bò thừa về nhà. Tôi bỏ con dao ra, cầm thử. Tôi thấy hài lòng khi cầm nó. Rất được thì đúng hơn. Tôi cắt qua mấy mẩu thịt rất ngọt mà thậm chỉ không cần cố ấn hay dùng sức gì hết.

“Tuyệt cú mèo !” Tôi thốt lên.

Tôi tiếp tục thái thịt bò và nấu cơm. Tôi làm một món salad rất nhanh, mà thậm chí không cần trượt dao lần nào cả. Xong xuôi đâu đấy, tôi nếm thử, đây có lẽ là món ngon nhất mà tôi từng được ăn. Khi rửa bát, tôi cũng rửa sạch con dao. Dao chạm nước, không một tỳ vết ! Tôi ngửi nó (phản xạ tự nhiên mà) có mùi thơm thoang thoảng của chanh.

“Mùi thật là tươi mới” Tôi nhận xét.

Tôi thử độ cứng và độ sắc của dao. Tôi lấy một cái lon cũ. Tôi nhẹ nhàng đặt con dao lên cái lon, và bắt đầu cưa. Thật ngạc nhiên, mới cưa hai nhát mà cái lon đã đứt làm hai. Tôi lại lấy nửa kia, thử dùng làm khuôn tạo hình bánh ngot, và kinh ngạc chưa, nó cũng sắc lẹm !

“Tuyệt...”

Vài ngày sau, tôi đi săn. Tôi lấy súng và leo lên xe tải. Tôi xoay sở ssawn được một con nai cỡ nhỡ. Tôi có mang con dao theo, chỉ để đề phòng thôi. Tôi kéo con nai về cạnh xe. Có dao ở đây, tội gì không lột da nó luôn nhỉ ? Rồi về nhà, một bữa nai ngon lành, thậm chí ngon hơn cả bửa trước. Tôi hài lòng với công việc của mình. Tôi thử mọi loại thực phẩm, nhưng phải được cắt bằng con dao đó. Tôi càng ngày càng gắn bó với nó, đi đâu cũng mang nó theo.

Một ngày, tôi ra ngoài, hình như mới vài tiếng thì phải, và khi về, bạn gái tôi lại tỏ ra lo lắng. Cô ấy nói tôi đã đi biệt tích mất vài tuần rồi. Cô ấy cũng biết về con dao tuyệt đẹp ấy. Cô ta nói đó chính là vấn đề, và tôi phải vứt nó đi ngay. Chúng tôi tranh cãi về con dao, nhưng dù gì thì cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi... đại loại thế. Tôi nhận ra là cô ấy nói đúng, tôi đấu tranh không biết có nên vứt nó đi hay để lại. Nhưng tôi không thể, nó là thứ đẹp đẽ nhất thế giới, nó là cuộc sống của tôi... Nhưng còn bạn gái tôi? Ờm, phải nói là thịt người cũng không ngon cho lắm...


Nguồn: creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 161:
The sad payphone

Câu chuyện xảy ra tại Anh Quốc, một vùng phía bắc của nước Anh được ví như thiên đường tại trần gian vậy. Vì ở đấy là một vùng cao, quanh năm sương mù bao phủ và với phong cảnh hữu tình nhưng đượm buồn. Tại một vùng vịnh ở đây, vươn xa ra ngoài vịnh, người ta nói rằng có một buồng điện thoại màu đỏ bí ẩn thỉnh thoảng vẫn được các tàu thuyền ở đây nhìn thấy vào những ngày có sương mù xanh. Màu xanh ở đây được hiểu là do sự khúc xạ ánh sáng mà thành nhưng còn chuyện buồng điện thoại đỏ nghe có vẻ thật vô lí, nhưng thực chất nó đã ở đó từ rất lâu rồi.

Những người từng trải họ khuyên rằng chúng ta nên quên đi việc tìm buồng điện thoại đỏ như lời đồn đại của mọi người. Theo tôi nghĩ chắc có lẽ buồng điện thoại kì lạ đó chỉ xuất hiện lúc chúng ta không ngờ tới, có nghĩa là dù ta tìm kiếm thì cũng chưa chắc đã được thấy.

Nếu bạn đã quyết định muốn tham gia trò chơi này thì hãy bắt đầu tắt hết mọi thiết bị liên lạc với thế giới xung quanh, còn không thì hãy quay về và nằm thèm thuồng với cái tưởng tượng về việc được chạm vào vật kì bí đó thôi.

Sương mù dày đặc…

Sau khi đã tắt điện thoại, hãy tìm cho mình một chiếc xuồng hoặc thuyền độc mộc nhỏ gần mép nước, lên trên thuyền và chúng ta sẽ bắt đầu cuộc chơi. Hãy chèo bằng tay trái, dù bạn có thuận tay phải thì cũng chỉ nên chèo bằng tay trái, bởi vì trong các tôn giáo cổ xưa họ nhắc đến bàn tay trái được ví như một sự thần bí, và những việc làm của tay trái thì tay phải sẽ không bao giờ được biết. Nghe có vẻ hơi triết lí một chút nhưng sau khi chèo một lát khoảng 10 phút, bạn sẽ có cảm giác… có người đang chèo giùm mình mặc dù tay bạn đang cầm mái chèo. Tiếng mái chèo cọ vào mạn xuồng sẽ làm bạn dựng tóc gáy. Dù xung quanh bạn đang mờ mịt cũng đừng vì vậy mà lơ đễnh hay sợ hãi mà nhắm mắt lại, hãy cố gắng mở to mắt ra nhìn khung cảnh thần tiên khó mà gặp được này, một màu xanh lá sẽ lùa vào mắt bạn, là sương mù xanh trong câu chuyện kể của những người từng trải. Nó có thật. Lúc này bạn nên cám ơn số phận đã dẫn bạn đi đúng đường.

Từ đằng xa, buồng điện thoại đỏ đã xuất hiện. Nó yên vị trên mặt nước dao động, dường như nó không phải được đặt trên bất kì một chiếc phao bè nào cả. Khi bạn ở trước buồng điện thoại, hãy nhắm mắt lại và cầu xin rằng nó sẽ mở cửa cho bạn. Nếu nó không mở cửa, bạn sẽ nghe được một âm thanh quen thuộc, âm thanh này bạn đã được nghe trong chương trình Animal Planet rất nhiều lần rồi, đó là tiếng cá voi. Một con cá voi to lớn khác thường đang trườn trên mặt nước, nó sẽ giúp bạn quay về đất liền, lần quay về này khá lâu vì bạn đang ở giữa đại dương đấy.

Nếu nó mở cửa, hãy bước vào trong thật nhanh và đóng cửa lại, hãy để ý buồng điện thoại không hề có bất cứ
một chiếc điện thoại nào. Bây giờ bên trong buồng điện thoại sẽ là nơi an toàn nhất dành cho bạn. Vì lúc bấy giờ bạn sẽ được nhìn thấy mọi sinh vật kì quái nhất vượt ra khỏi trí tưởng tượng của bạn. Chúng sẽ lượn lờ xung quanh buồng điện thoại nơi bạn đang đứng, đừng tỏ ra sợ hãi, lúc này nhiệt độ sẽ giảm xuống. Đã đến lúc rồi, hãy tập trung suy nghĩ về một người thân đã mất của bạn, suy nghĩ càng nhiều càng tốt. Trong vòng 10 giây hãy mở mắt ra, bạn sẽ thấy lạnh xương sống, nhưng bạn đừng quay ra sau lưng. Bây giờ đã có một nhân vật thứ hai xuất hiện trong buồng điện thoại rồi, đó chính là người thân đã khuất của bạn. Dù có cảm động đến mức phát khóc thì bạn cũng không được quay lại nhìn.

Bạn có 1 tiếng 10 phút và 30 giây để nói chuyện với linh hồn đó. Hãy đặt ngay vấn đề về tương lai của bạn, hãy hỏi tất cả mọi chuyện sẽ xảy đến với bạn. Bạn sẽ nghe giọng nói của người thân của bạn phát ra nhưng lại giống như tiếng nói chuyện qua điện thoại.

Người đó sẽ kể cho bạn những sự kiện to lớn, những bí mật sẽ xảy ra trong những năm tiếp theo của bạn và những việc làm để tránh khỏi nguy hiểm. Đó là một món quà vô giá mà số phận dành cho bạn.

Sau khi hết thời gian trò chuyện, giọng nói ấy sẽ bắt đầu khóc nức nở, và bạn đừng nói bất kì một câu gì, hãy để tiếng khóc ấy lướt ra khỏi buồng điện thoại. Sau khi không còn tiếng khóc đó nữa bạn sẽ được nhìn thấy một con đường mòn nhỏ nổi lên từ dưới mặt nước. Hãy bước ra khỏi buồng điện thoại và đi trên con đường ấy. Con đường nhỏ rất đẹp, cỏ xanh và hoa đủ màu sắc nở che kín lối đi. Vừa đi vừa nhìn xuống chân mình chỉ trong vài giây là bạn đã đến được với đất liền.

Hãy giữ kín các bí mật mà bạn vừa được biết, hãy khôn ngoan và tránh khỏi mọi nguy hiểm mà bạn vừa được kể.

Còn về chuyện linh hồn người thân của bạn mà bạn đã triệu gọi, tôi rất tiếc, họ sẽ mãi mãi không được siêu thoát. Đó là cái giá của sự đánh đổi, là lỗi của bạn. Con người luôn ích kỉ và tò mò đúng không?



Nguồn: creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 162:
Mưa



Ngoài trời đang mưa.

Tôi rất ghét khi có mưa ở thị trấn này. Mưa, suốt ngày mưa…

Rơi. Rơi. Rơi.

Tôi nhìn qua bên phải giường. 3h40 sáng. Chuyện này lúc nào cũng xảy ra. Trời mưa to đến nỗi những giọt nước mưa cứ tự động len lỏi tới những khe nứt ngay trên đầu giường tôi.

Giọt. Rơi. Giọt. Một nhịp điệu chầm chậm mỗi lần rơi xuống giường.

Tôi thả chân xuống một bên giường, từ từ hạ người xuống tấm thảm màu kem. Nhảy khỏi giường, tôi thấy ở cái cũi phía bên kia nhà bắt đầu có tiếng sột soạt, cùng với tiếng kêu lít chit là một cái đầu nhỏ chòi ra khỏi chấn song. Nollie, con chồn đèn tôi nuôi, đang nhảy cẫng lên trong lồng vì thấy tôi thức dậy. Tôi tiến tới gần cái cũi to màu đen của Nollie, và nở một nụ cười ngái ngủ với nó.

“Chưa, Nollie, chưa đến giờ chơi đâu”

“Hsss” Nó đáp lại tôi, theo cái kiểu “Ứ cần, tôi có việc khác hay hơn”.

Nhỏ giọt. Nhỏ giọt. Nhỏ giọt.

Quay về gần giường, tôi mở cái tủ giường và lấy một cuộn băng keo to đùng. Ước lượng được chỗ khe nứt bằng vết nước ở trên tấm ga giường màu hồng, tôi nhảy lên trên giường, cầm cuộn băng keo, kéo một đoạn và bịt chặt chỗ nứt trên trần. Tôi quẳng cuộn băng keo xuống sàn.

“Hử?” Tôi tự hỏi “Sao rèm cửa sổ lại mở toang thế này ? Mình nhớ là đã đóng vào trước khi đi ngủ mà… “

Gạt bỏ mấy suy nghĩ ấy, tôi quỳ trên giường, với tay đóng rèm cửa lại, tiện thể ngó xem mưa to tới mức nào. Ngoài đường , mưa ngập tới 3 inch rồi – Nhưng cũng không có gì khó hiểu ở thị trấn này. Tôi sống ở góc khuất của phố, nên khó khăn lắm mới nhìn thấy mấy cái nhà bên kia qua màn đêm và mưa giăng. Trong lòng tôi lại quặn lên một cảm giác cồn cào.

Chúa ạ, tôi phải ăn thứ gì đó nếu muốn nằm xuống ngủ tiếp được. Tôi bước ra ngoài cửa phòng ngủ, chả quan tâm tới mấy vết nứt đang gây tiếng cọt kẹt. Tôi sống một mình mà, quan tâm gì mấy cái chuyện về tiếng ồn ? Bước xuống cầu thang, vào phòng khách, tìm đường tới nhà bếp. Bước tới ngưỡng cửa, tôi quờ tay sang phải, bật đèn. Từ chỗ tôi đứng có thể nhìn thấy 2 cửa sổ. Một cái bên phải, bám vào tường, ở trên bồn rửa bát, còn cái kia bên trái và đang ở ngay trước mặt tôi, làm nền cho cái bàn bếp.

Nhìn lên trên, tôi có thoáng chút giật mình. Tôi quên mất là có một cái giếng trời trong bếp, quên cũng phải thôi vì nó chưa bao giờ làm nổi bật được cái nhà bếp cả. Cách duy nhất để nhận ra nó là bạn phải đứng ngay dưới nó. Nước mưa đang đập lộp bộp khá mạnh lên mấy tấm kính giếng trời, mà tại sao trước kia tôi lại không để ý tới âm thanh này nhỉ ? Nhún vai, tôi bước sang trái, mở tủ thức ăn. Chẳng đồ nào lọt vào mắt tôi, đơn giản vì cái nào nấu cũng mất thời gian cả. Thở dài đánh thượt một cái, tôi quay lại và tắt đèn.

Trong khi tôi quay về phòng ngủ, trời lại càng mưa nặng hạt. Sấm chớp bắt đầu nổi lên trong lúc tôi tắt đèn phòng ngủ và chui lại vào chăn. Tôi kéo cái chăn Hello-Kitty màu hồng lên quá cổ, thở dài, và tiếp tục nghe bụng đánh trống. Nhìn sang bên trái, cái đồng hồ chỉ 4h12. Đùa chứ, mất từng đấy thời gian chỉ để đi xuống và xem xem trong tủ có gì à ? Chúa ạ, chắc tôi đứng lại “thưởng thức” tiếng mưa rơi lâu hơn tôi nghĩ. Tôi nhắm mặt lại, trở mình qua phải, và cố gắng gạt đi mọi ý niệm trong đầu về chuyện ăn uống. Cả phòng đều yên ắng, ngoại trừ tiếng mưa lộp bộp trên nóc và Nollie thì vẫn cứ loanh quanh trong cũi, thi thoảng lại rít lên. Tôi chưa hề sẵn sàng cho thứ mà tôi thấy khi mở mắt…

Tôi như đóng băng lại, một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể. Mắt tôi đang đối diện với cửa sổ, mà đúng hơn là đối diện với cái thứ đang nhìn chằm chằm lại tôi ngoài kia. Tôi nói là “cái thực thể” ngoài kia, vì chắc chắn đó không phải là một con người. Da nó đen nhánh, còn mặt thì chằng chịt vết khâu. Ở chỗ mà đáng lẽ ra là 2 con mắt, thì chỉ còn hai đường khâu màu xám chạy dọc xuống. Một cái lỗ ở giữa, nhỏ tí, chắc là mũi. Cái thứ đó không có mồm, chỉ có lớp gia đen như chỗ sâu thẳm nhất của đại dương. Mặc cho thực tế là cái thứ này không có mắt, tôi vẫn cảm nhận được là nó đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Cái đầu của nó gần với cánh cửa sổ đến nỗi hơi thở của nó làm mờ ô cửa kính.

Tôi nằm đó, ánh mặt của tôi như dính chặt lấy con quái vật trước mặt. Tôi thậm chí còn không nghe được tiếng mưa nữa. Tôi chỉ nhìn vào mặt nó, và nó thì đang thở đều đều ngay gần cửa sổ. Tôi không thể dứt ra được, đến khi Nollie bắt đầu rít lên dữ dội. Tôi quay ngoắt lại nhìn nó, nó đang cào cào vào chấn song, khẩn cầu được thả ra. Tôi quay đầu lại, nhìn vào cửa sổ, con quái ấy biến mất rồi. Không còn vết mờ trên ô cửa, không còn những vết khâu, không còn gì.

Nollie vẫn không ngừng rít lên, nhưng tôi mặc kệ, kéo rèm cửa xuống, nằm yên trong bóng tối. Tôi quờ tay tìm hai cái nút tai – thứ mà tôi đề phòng khi Nollie trở nên quá hiếu động và quyết định làm loạn trong cũi.

Vừa nãy là do tôi ngái ngủ phải không ? Tôi không thể ngừng nghĩ về khuôn mặt đó. Những vết khâu, bộ da đen bóng, và tiếng thở đều đều… Tôi không thể ngủ được !

Mất một lúc thì tinh thần tôi ổn định lại, và quyết định là do tôi dở hơi và thiếu ngủ quá. Tôi lại quay sang phải, nhắm mắt. Và lần này mở mắt ra,… không phải chỉ có rèm cửa bị mở. Cửa sổ phòng tôi đã bị mở toang.

Tôi mở trừng trừng hai mắt, nhìn sang mấy cái nhà bên kia đường qua đêm tối. Cái thứ đó không có ở đó, không nhìn chằm chằm vào tôi. Nhân cơ hội, tôi bắn ra khỏi giường và đóng sập cái cửa sổ vào, cài then cẩn thận. Vẫn nhìn ra đường, tôi nhận ra người hàng xóm sống bên kia cũng đang nhìn tôi qua cửa sổ của ông ấy. Và mặt ông ta có rúm lại, như thể nhìn thấy điều gì đó rất ghê rợn.

Rồi tôi cảm nhận thấy nó.

Hơi thở sâu, chầm chậm, phả vào gáy tôi.

Tôi không nghe thấy tiếng nó bước vào phòng…


Nguồn: Creepypastavn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 163:
Sugar


Tôi là Jeremy.Tôi sống ở thành phố nhỏ Palmerston North,New Zealand.Tôi là 1 cậu nhóc 16 tuổi và rất thích đồ ngọt,đặc biệt là đường.Hồi còn bé mẹ tôi kể tôi ngồi một mình ăn hết lọ đường tầm 400g đường.Và lớn lên tôi vẫn giữ thói quen ăn đồ ngọt.Mỗi lần đến tiệc buffet,tôi hầu như chỉ ăn tráng miệng như kẹo gôm,kẹo bọc đường,... Và hậu quả là năm 15 tuổi tôi bị tiểu đường.Từ đó đến nay,tôi không ăn 1 chút đường nào cả.

Đến 1 hôm,tôi ngủ và gặp 1 cơn ác mộng.Tôi bị tan chảy,như đường vậy.May mà đó chỉ là giấc mơ.Tính tôi rất tò mò,thích thám hiểm. Một hôm khi đi học về,tôi gặp 1 căn nhà hoang xung quanh toàn cỏ dại mọc cao đến ống đồng,Tôi bèn tới gần và thấy hòm thư cũ kĩ có ghi :"Nhà của Charlie". À hình như mẹ tôi kể đây là một người đàn ông làm kẹo cho trẻ con cách đây lâu lắm rồi.Tôi tò mò gõ cửa.Mỗi lần tôi gõ,cánh cửa rung như sắp đổ đến nơi vậy.Mãi không thấy ai ra mở cửa sau 5 phút gõ cửa,tôi mở cửa bước vào và hét to :

-Có ai không ?

Không khí xung quanh như lạnh đi,1 ông già từ từ bước ra khỏi bóng tối :

-Xin chào anh bạn trẻ,cậu đến đây làm gì ?

Tôi ngượng ngùng đáp lại:

-Dạ không,không có gì ạ .

Xấu hổ quá đi. Ông lão nhìn tôi 1 lúc rồi nói:

-Ta là Charlie,chủ nhà này.Cậu đi theo ta,ta chỉ cho cậu cái này.

Ông lão dẫn tôi vào 1 căn phòng nhỏ,đầy ắp kẹo khắp phòng và nói;

-Cậu thích của ngọt chứ ?

Tôi đáp :

-Dạ vâng,nhưng cháu không được ăn,cháu bị tiểu đường.

Ông lão cười và bảo :

-Thế thì đây - vừa nói ông lãi vừa rút ra 1 thanh kẹo từ trong túi - đây là loại kẹo ngon nhất ta từng làm,ăn nó đi. Ăn một thanh chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu chứ ?

Tôi từ chối liên tục nhưng ông ta cứ nằng nặc bắt tôi ăn.Tôi bèn cầm lấy và cắn 1 miếng. Chà,miếng kẹo có đường đầu tiên suốt 1 năm. Vị nó thay đổi liên tục.Lúc là táo,lúc là nho,lúc là dâu,...có cả vị kiwi nữa.Cuối cùng là miếng kẹo biến thành cục đường và tan trong miệng tôi.Tôi hí hửng cảm ơn ông lão rồi về nhà.

Về đến nhà,tôi khoe với mẹ :

-Mẹ ơi,con có tin vui.

Mẹ tôi cười dịu dàng :

-Sao hôm nay về muộn thế ?

Tôi bèn giải thích :

-Đấy,tin vui đây mẹ.Hôm nay con được gặp ông Charlie mà mẹ hay kể đấy.Con được vào tận nhà ông ý nữa cơ.

Mẹ tôi bèn ngạc nhiên :

-Con nói gì ? Ông ta mất lâu rồi mà,còn căn nhà cũ của ông ta mấy chục năm rồi có ai đâu ?

Tôi giật mình và nhớ lại,hình như miếng kẹo có ngoe nguẩy trong miệng tôi.




Nguồn: Creepypastavn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 164:
Big toe


Một ngày nọ, một cậu bé đang đào trong vườn của mình, thì nhìn thấy một ngón chân nhô ra khỏi mặt đất. Cậu cố gắng để nhặt nó lên nhưng nó đã bị mắc kẹt. Nó không hề nhúc nhích, vì vậy cậu lấy hết sức để nhổ nó lên và cầm nó trọn vẹn trong bàn tay mình.

Sau đó, cậu nghe thấy cái gì đó kêu rên rỉ và lẩn mất.

Cậu bé mang ngón chân cái vào bếp và chìa ra cho mẹ xem.

"Đó là một miếng thịt ngon đấy.", Bà nói. "Mẹ sẽ cho nó vào trong món súp, và chúng ta sẽ ăn nó vào bữa tối"

Đêm đó, tại bàn ăn tối, cha của cậu bé lấy ngón chân cái ra từ trong món súp và cắt nó ra thành ba miếng. Người cha, người mẹ và cậu bé mỗi người một miếng. Sau đó, họ rửa bát và khi trời tối, họ đi ngủ.

Cậu bé ngủ thiếp đi một cách nhanh chóng. Nhưng tới nửa đêm, cậu đã bị đánh thức bởi một âm thanh lạ. Cậu lắng tai nghe. Đó có vẻ như có một giọng nói đến từ bên ngoài cửa sổ và nó như đang gọi cậu.

"Ngón chân cái của ta đâu?" Nó rên rỉ.

Khi cậu nghe thấy tiếng nói đó, cậu đã rất sợ hãi. Nhưng cậu nghĩ

"Nó không biết mình ở đâu đâu. Nó sẽ không bao giờ tìm thấy mình."

Nhưng sau đó cậu lại nghe giọng nói một lần nữa. Chỉ có điều nó đã gần hơn.

"Ngón chân cái của ta đâu?" nó rên rỉ.

Cậu bé kéo chăn lên đầu và nhắm chặt mắt lại. "Mình sẽ đi ngủ," cậu nghĩ, "Khi mình thức dậy, nó sẽ biến mất."

Nhưng ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng cửa sau mở, và một lần nữa cậu nghe thấy giọng nói.

Cậu nghe thấy những tiếng bước chân qua bếp, tới phòng ăn, rồi sảnh chính. Bước chân cứ đều đều bước lên cầu thang. Càng ngày càng gần... giờ thì những tiếng bước chân đã ngay sát phòng cậu...

"Ngón chân cái của ta đâu?" tiếng rên rỉ.

Cậu bé nhìn cửa phòng ngủ mở ra, sự kinh hãi. Run lên vì sợ, cậu trùm áo ngủ lên đầu mình...và lắng nghe bước chân từ từ di chuyển trong bóng tối về phía giường của cậu.

Tiếng bước chân im bặt...

"Ngón chân cái của ta đâu?" Tiếng rên rỉ. "LÀ NGƯƠI... NGƯƠI ĐÃ LẤY NÓ!"


Nguồn: Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 165:
DOM

Nó nhìn tôi, giơ cánh tay với những khớp nối lên:

“Cô chủ, hãy chơi cùng tôi ! Hãy cũng tôi kết thúc chúng, những kẻ cản trở chúng ta !”

Đó là Dom, nó đang đứng trên một đống xác người, điều này khiến nó cao ngang bằng tôi. Những cái xác rất quen.

Chợt có 2 người nắm chặt lấy Dom, kéo nó ra xa khỏi tôi. Nó nhanh chóng đâm xuyên qua tim họ. Họ là cha mẹ tôi. Họ thét lên trong cơn đau đớn:

“Chạy đi !”

Tôi bừng tỉnh.

Vẫn là cơn ác mộng ấy.

Vẫn là về Dom, cha mẹ tôi và những người tôi không thể nhớ rõ.

Dom là con búp bê mẹ đã mua cho tôi hồi nhỏ. Tôi rất yêu quý nó, nó là người bạn duy nhất của tôi, theo tôi nhớ là vậy. Nhưng từ khi mẹ tôi mất, bố tôi cũng tịch thu Dom, hình như tôi đã khóc rất nhiều.

3 tháng trước, bố tôi đã bị tai nạn. Ông lái ô tô đâm vào xe tải. Trên cửa kính xe có 2 vết nứt. Bố tôi chết vì không cài dây an toàn.
Những cơn ác mộng bắt đầu từ đấy.

Tôi cũng đã dần quen với cuộc sống không người thân, mặc dù đối với một cô gái, điều này rất khó.

Dũng- cậu bạn thân tôi đến rủ tôi đi học. Cậu ấy là người duy nhất bên tôi sau tất cả mọi chuyện. Tôi nhìn quanh bên ngoài. Tôi thấy cậu bé hàng xóm đang chơi cùng mẹ, cậu bé mới 3 tuổi, rất dễ thương và năng động, cậu bé cũng hay chạy sang nhà tôi chơi.

Đến lớp, điều tôi muốn là ngủ, cho đỡ mệt mỏi. Một thứ gì đó bay trúng đầu tôi, là một quân bài, quân 9 cơ. Tôi biết ai là kẻ vừa phi lá bài đấy, là Long, hắn đang đứng cười cùng với lũ bạn.

Tôi chả thèm để ý đến mấy trò vớ vẩn đấy, và gục mặt xuống bàn. Ngủ.

Nhưng hôm sau, có vẻ tôi đã phải để ý. Khi nghe tin hắn đã chết, nghe nói bị giết gì đó, tôi thấy rùng mình.

Khi tối về, trong căn nhà, một mình. Tôi cảm thấy sợ, mới hôm qua hắn còn nói cười vui vẻ.

Chợt tôi nhận được tin nhắn từ Dũng: “Mình muốn nói với cậu 1 câu cuối: I LOVE YOU”

Tôi cảm thấy vui. Nhưng, không ổn chút nào. Tôi cố gắng gọi điện, nhắn tin cho cậu ta. Cậu ta không bắt máy hay trả lời tin nhắn. Tôi mong là do cậu ta ngại.

Không lâu sau, một tin nhắn nữa đến: “Tớ đùa đấy!”

Tôi thực sự cầu mong là vậy. Cơn buồn ngủ khiến tôi díp mắt lại…

Lại là khung cảnh ấy. Dom, những xác người, tôi thấy bố mẹ tôi, Dũng và Long cũng ở đây. Lần này Dom hành động khác lạ, nó bước đến gần tôi:

“Vật cản sắp hết, chúng ta sắp bên nhau rồi!”

Nó nhếch môi cười.

Tôi sợ. Sợ hơn bao giờ hết.

Tôi tỉnh dậy, mới chỉ 2h sáng. Linh cảm chẳng lành, cái linh cảm này thúc dục tôi đến nhà kho, đưa tôi đến một chiếc hộp. Nó ở góc phòng, khá to, đủ để chứa một đứa bé 3 tuổi, xung quanh ít bụi bặm hơn hẳn.

Trong chiếc hộp, một đống giấy rách nát, có vẻ là bùa ngải.

Tôi lùi lại, chân tôi chạm vào một thứ gì đó.

“Chúng ta sắp bên nhau rồi!”

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường của mình.

Tự suy nghĩ, tôi đã bắt đầu hiểu ra …

Tiếng bước chân trong căn nhà khiến tôi giật mình, tôi cầm con dao nhìn qua khe cửa, một bàn chân bé nhỏ bước đến. Nó đang đứng trước cửa phòng tôi. Tôi nhắm mắt và nghĩ đến những gì tôi sắp phải làm.

Tôi mở cửa lao ra, đâm thật lực vào nó.

Máu, nó đang tóe ra.

Tiếng thét vang vọng cả căn nhà.

Phía sau tôi, giọng nói quen thuộc vang lên:

“Đúng rồi, những ai cản trở chúng ta đều phải chết!”


Nguồn: Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 166:
Long hair

Người phụ nữ tóc dài hay "Hari-onago" là một con ma Nhật Bản tấn công đàn ông bằng mái tóc của mình. Mụ còn được gọi là Hari-onna (Hook woman, The Needle Woman). Ở một số vùng khác của Nhật Bản gọi mụ là Nure-onago (The Smiling Woman) hoặc Warai-onago.

Harionago là một hồn ma xuất hiện trong vẻ ngoài của một phụ nữ xinh đẹp với mái tóc rất dài. Cô ấy có khả năng điều khiển tóc của mình và nó uốn éo tựa như những xúc tu. Chân tóc của mụ tạo thành hình lưỡi câu sắc nhọn hoặc gai.

Vào ban đêm, mụ ta lang thang trên những con đường vắng vẻ hay ngõ, tìm kiếm những thanh niên để tấn công. Khi mụ nhìn thấy ai hợp mắt mình, mụ sẽ mỉm cười với anh ta. Nếu người đó cười mỉm cười đáp lại, Hari-onago sẽ hiện nguyên hình và thả tung mái tóc khủng khiếp của mình và tấn công anh ta.

Những cái móc sắc nhọn ở đuôi tóc mụ sẽ ghìm chặt vào quần áo và da thịt của nạn nhân, và quấn chặt lấy con mồi xấu số. Một khi mụ đã có con mồi của mình trong mớ tóc dài của mụ, nạn nhân sẽ không thể di chuyển và mụ sẽ xé xác anh ta ra.

Tại nhiều ngôi làng nhỏ ở Nhật Bản, đã có nhiều lời kể về các cuộc tấn công các nam thanh niên của Hari-onago. Vào đêm nọ, một nam thanh niên làng Yamada tình cờ đi bộ về nhà một mình. Anh rẽ vào một con đường hẹp và gặp một cô gái xinh đẹp đang tiến về phía mình.

Khi đến gần, anh nhận thấy rằng cô đang mỉm cười với anh. Anh nghĩ rằng có điều gì đấy là lạ về cô, nhưng vì bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô gái nên anh đã mỉm cười lại . Sau đó, cô xõa tóc và tóc của cô vồ lấy anh ta.

Chàng trai bị sốc và cố gắng tự giải thoát bản thân khỏi nanh vuốt của Harionago. Tóc của cô tỏa ra như là những xúc tu và xé toạc áo của anh ta. Bằng cách nào đó, anh thoát thân được và chạy về nhà của mình nhanh nhất có thể. Anh khóa chặt cửa lại và đứng ở cửa trước, run rẩy sợ hãi chờ đợi bình minh đến.

Vào buổi sáng anh mới dám mở cửa, và anh thấy hàng trăm vết cào sâu ở phía bên kia cánh cửa

Vì vậy, nếu bạn đang đi bộ trên đường phố vào ban đêm và bạn nhìn thấy một người phụ nữ lạ mỉm cười với bạn từ trong bóng tối, bạn có thể muốn suy nghĩ thêm lần nữa trước khi bạn mỉm cười lại với cô.


Nguồn: creepypastavn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom