Câu chuyện thứ 132:
Smile.jpg – Nụ cười của chú chó Husky
Mùa hè năm 2007, đó là lần đầu tiên tôi gặp một người tên Mary.E
Tôi đã đàm phán với chồng cô ta (Terence) suốt 15 năm để cho cô ta có một buổi phỏng vấn. Tôi vốn không phải 1 nhà báo, mà chỉ là tên nghiệp dư hay thu thập tư liệu từ các trường đại học. Nếu như mọi thứ được sắp đặt, tôi sẽ thu thập vài mảng truyện kỳ lạ hoang tưởng. Chúng tôi lập kế hoạch và quyết định gặp nhau vào 1 buổi cuối tuần nhất định ở Chicago nơi mà tôi đang làm việc.
Nhưng cuối cùng, Mary đã dổi ý, cô ta tự nhốt mình trong căn phòng của 2 vợ chồng, từ chối bằng mọi cách.
Tôi ngồi với Terence trong vòng 1h rưỡi, chúng tôi quan sát phòng. Tôi đã lắng nghe và ghi lại chú thích trong khi Terence hoàn toàn thất bại trong việc dỗ dành cô vợ mình.
Những điều Mary nói hoàn toàn khó hiểu nhưng lại đúng với những gì tôi đoán. Mặc dù không được vào phòng, nhưng tôi biết cô đang khóc.
Và sự từ chối của cô ta xoay quanh về vấn đề bị công kích rời rạc trong giấc mơ của cô ta - ác mộng.
Terence xin lỗi liên tục khi tôi chuẩn bị ngưng vụ phỏng vấn này. Tôi đã làm tốt nhất có thể và tôi nhắc lại rằng tôi không phải phóng viên đi tìm các mẩu chuyện mà chỉ là 1 người trẻ tuổi với cái đầu tò mò đi tìm thông tin. Với lại, tôi đã nghỉ suốt 1 thời gian dài và tôi sẽ tìm 1 vụn án khác... tương tự như thế này nếu tôi tra cứu và để ý liên tục.
Năm 1992, Mary là một người lập trình hệ thống ở công ty Bulletin Board System tại Chicago. Khi cô ta bắt gặp 1 bức ảnh có tên ''Smile.jpg'' cuộc sống của cô ta thay đổi hoàn toàn.
Vào thời điểm đó, cô ta và Terence mới chỉ cưới nhau được 5 tháng. Cô được dự đoán là 1 trong 400 người đã bắt gặp bức ảnh đó khi nó được đăng lên tại trang web của BBS. Dù vậy, chỉ có cô ta là người có thể nói rõ về trải nghiệm này. Những người còn lại vãn chỉ im lặng hoặc có thể họ đã chết.
Khi tôi mới lên lớp 10, Smile.jpg lập tức cuốn hút tôi vì hồi đó tôi đã dần dần thích thú tìm hiểu về những điều kì lạ trên web.
Mary được trích dẫn đến 1 thứ được gọi là ''Smile.dog''. Hiện tại ''Smile.jpg'' không thể mở ra được.
Điều mà làm tôi thích thú nhất (ngoài những điều hiển nhiên của thế giới siêu nhiên và những hiểu biết riêng của tôi)...là những thông tin bị rò rỉ, những thông tin rò rỉ này dẫn đến việc mọi người sẽ không tin vào nó mà nghĩ nó giống một trò lừa gạt hay một trò đùa. Riêng về ''thứ' này, nó đặc biệt vì... ngoài sự bí ẩn của bức ảnh, nó còn không thể tìm được bất cứ đâu ở Internet. Trang web điển hình như 4chan, bức ảnh cũng không có.
Những người lập trình viên ở đây đã cố tìm cách để làm giả nó và đưa vào tập ảnh ''những điều bất thường'' của trang web. Những bức ảnh này được coi là giả vì chúng không có được các đặc điểm thật của ''Smile.jpg''. Ví dụ như sau khi xem được bức ảnh, bắt đầu có những hành vi đột ngột như động kinh thùy và lo âu cấp tính. Những hành vi tác dụng lên người xem cho thấy sự bí ẩn giống như có 1 thế lực bóng ma đen tối đằng sau ''Smile.jpg''.
Điều này hoàn toàn vô lý, vì còn tùy thuộc vào người mà bạn hỏi... họ có thể phủ nhận hoặc thừa nhận về sự tồn tại cũng như là sự ghê rợn được toát lên từ bức ảnh.
Không chỉ ''Smile.jpg'' mà ''Smile.dog'' được đề cập liên tục trên WIKIPEDIA. Mặc dù trang web đã từng liên quan tới những chuyện shock như 2girl1cup, hello.jpg,....Nhưng hễ có người lập ra 1 chủ đề để nói về nó thì sẽ nhanh chóng bị xóa bởi những quản trị viên bách khoa toàn thư.
Được bắt gặp với Smile.jpg, câu chuyện của Mary.E không hề đặc biệt chút nào. Có nhiều lời đồn về Smile.jpg chưa được xác minh trong những ngày đầu của Usenet. Kể cả câu chuyện dai dẳng từ năm 2002 nói về một tên hacker đã đột nhập vào trang web với nội dung châm biếm hài hước có tên ''Something Awful''. Hắn ta liên tục tải bức ảnh Smile.jpg khắp cả trang web, dồn dập đến nỗi khiến một nửa người dùng của diễn đàn rơi vào trạnh thái động kinh.
Từ giữa đến cuối những năm 90, Smile.jpg được lưu thông trên Usenet và được coi như 1 file đi kèm với chuỗi email có chủ đề:
SMILE!! GOD LOVES YOU!
Bất chấp sự tiếp xúc và nguy hiểm của nó, vẫn có rất ít người thừa nhận rằng đã trải nghiệm và không có một dấu vết hay đường link nào về nó. Và đôi khi có những trò đùa nhạt nhẽo của những người giả vờ đã thấy Smile.jpg bởi bì họ quá bận tâm để lưu bức ảnh vào máy tính của họ. Tuy nhiên, tất cả nạn nhân bị cáo buộc đều cung cấp những mô tả giống nhau về bức ảnh: 1 con vật có hình dáng giống như 1 con chó (tương đối giống với loài Husky).... được chiếu sáng bởi đèn flash của máy ảnh ngồi trong một căn phòng mờ tối.
Thứ duy nhất thấy rõ đằng sau hình nền là bàn tay của một người đang xòe ra trong bóng tối ở góc phía bên trái của bức ảnh. Bàn tay này trống rỗng, nhưng nó được tả như đang ''vẫy gọi'', nhưng hầu hết điểm nhìn được chú ý nhất vẫn là con chó. Mõm của con thú nở ra một nụ cười toa toét, để lộ hai hàng rất trắng, rất thẳng, rất sắc nét, rất giống răng của con người.
Nhưng đương nhiên, không thể đoán ra mô tả nếu không nhìn thấy bức ảnh. Những lời mô tả này được dựa trên trí nhớ của nạn nhân... Họ nói rằng họ luôn nhìn thấy bức ảnh đó trong tâm trí, kể cả hiện tại, kể cả trong thời kì bị động kinh. Những triệu chứng này dường như không thể chấm dứt. Trong lúc nạn nhân đang ngủ, họ gặp những cơn ác mộng cực kì sinh động mà cũng không kém phần khiếp sợ ...Thuốc có thể điều trị được, hay nó cũng làm đỡ đi phần nào của căn bệnh này.
Với Mary.E, cô ta không thể điều trị bằng thuốc. Đó là lý do sau buổi đến thăm cô ấy vào năm 2007.....tôi đã gửi sụ trợ giúp đến những người thăm dò, những nhà báo về Urban Legend, thậm chí cá website và danh sách mail của tôi.... với hi vọng sẽ tìm được những nạn nhân muốn kể những trải nghiệm mà họ mắc phải.
Khoảng 1 thời gian khá dài sau, vẫn không có gì xảy ra.
Lúc đó tôi đã hoàn toàn quên mất những gì mà mình đang theo đuổi....vì tôi cũng vừa học lại đại học và tôi rất bận.
Nhưng đến lúc đó, Mary đã liên lạc lại với tôi vào tháng 3/2008.
Anh L. thân mến.
Tôi thực sự xin lỗi về hành vi của tôi khi anh đến để phỏng vấn tôi vào mùa hè năm ngoái. Tôi mong anh hiểu rằng đây không phải lỗi của anh nhưng đây là vấn đề của tôi nên hãy để tôi được cư xử thoải mái. Tôi nhận ra rằng tôi đã có thể giải quyết tình huống này đúng đắn hơn. Tôi mong anh tha thứ cho tôi, vì trong thời gian đó tôi đã rất sợ hãi.
Anh thấy đấy, suốt 15 năm qua tôi đã bị ám ảnh bởi bức ảnh Smile.jpg. Smile.dog luôn đến với tôi vào buổi đêm lúc tôi đang ngủ... nghe chừng điều này có vẻ vớ vẩn nhưng nó là sự thật.
Những giấc mơ hay ác mộng của tôi sống động đến nỗi tôi không thể tả bằng lời được, tôi chưa được mơ như thật như vậy bao giờ. Tôi không thể cử động hay nói, tôi chỉ thấy bức ảnh kinh dị đó trước mặt tôi. Tôi thấy một bàn tay được xòe rộng ra và tôi thấy Smile.dog, nó nói với tôi.
Nó hoàn toàn không phải một con chó, mặc dù tôi cũng không chắc chắn đó là con gì. Nó nói rằng nó sẽ để tôi yên nếu tôi làm theo yêu cầu của nó. Nó yêu cầu tôi phải ''Spread the word''.
Đó là tất cả những gì nó yêu cầu và tôi biết chắc chắn nó có ý gì... Nó muốn tôi phải nói cho một người nào đó khác .
Tuần sau đó, tôi nhận được chiếc phong bì không có địa chỉ nơi gửi, trong đó có 1 chiếc đĩa mềm. Không cần kiểm tra tôi cũng biết có gì trong đó....
Tôi suy nghĩ về việc này rất nhiều lần, tôi có thể nói cho một người không quen biết, đồng nghiệp của tôi, thậm chí có thể nói cho Terence, càng nghĩ tôi càng thấy ghê tởm. Và nếu tôi nói, chuyện gì sẽ xảy ra?
Nếu Smile.dog giữ lời hứa thì tôi sẽ có thể ngủ ngon. Nhưng nếu nó nói dối thì sao? Tôi sẽ phải làm gì?
Và tôi đã không làm gì suốt 15 năm qua, tôi vẫn giấu chiếc đĩa đó. Từng đêm Smile.dog ra lệnh cho tôi. 15 năm tôi vẫn vững chãi, mặc dù đã có nhiều khó khăn. Cũng nhiều nạn nhân như tôi đã tiếp xúc với Smile.jpg trên bảng BBS, tôi nghe nói một số đã tự tử, số còn lại thì hầu như im lặng. Hầu như đã biến mất khỏi trang web, họ là những người mà tôi lo nhất.
Tôi thực sự mong anh sẽ tha lỗi cho tôi, nhưng cuối mùa hè năm ngoái khi anh gọi tôi để phỏng vấn, tôi đã đạt đến đỉnh điểm. Tôi đã quyết định đưa cho anh chiếc đĩa đó. Kể cả Smile.dog có nói dối hay không tôi cũng không quan tâm nữa, tôi muốn chấm dứt chuyện này. Anh là một người lạ, tôi cũng không có quan hệ gì với anh hết. Và tôi cũng không cảm thấy hối hận khi anh mang chiếc đĩa đó theo người và niêm phong số phận của anh lại.
Trước khi anh đến, tôi đã nhận ra việc tôi đang làm là gì: ÂM MƯU PHÁ HỦY CUỘC ĐỜI ANH.
Tôi cũng không thể chịu được ý nghĩ đó, thực ra, hiện tại tôi cũng không thể chịu được. Tôi cực kì xấu hổ, và tôi mong lời cảnh báo này sẽ khuyên anh dừng lại cuộc điều tra về Smile.jpg. Một ngày nào đó anh cũng sẽ gặp những người không yếu đuối như tôi, hoàn toàn mạnh mẽ và họ sẵn sàng làm những điều mà Smile.dog yêu cầu.
Hãy dừng lại khi anh có thể.....
Thân!
Mary.E
1 tháng sau, Terence gọi cho tôi với tin buồn: vợ anh đã tự sát.
Trong khi đang dọn những đồ đạc của cô ta, khóa email và các thứ tương tự như vậy. Anh ta thấy được bức thư vừa rồi. Anh ta là người hay rình mò. Anh ta khóc và khuyên tôi hãy làm theo như lời của vợ anh dặn. Anh ta đã tìm ra chiếc đĩa, anh ta đốt nó cho đến khi nó trở thành 1 đống hôi thối của nhựa đen.
Điều mà làm anh ta khiếp sợ chính là: Trong khi đốt chiếc đĩa , nó rít lên một tiếng kêu. Anh ta nói rằng tiếng kêu đó nghe như của 1 loài thú.
Tôi đang đinh ninh có nên trả lời lại hay không, lúc đầu tôi chỉ nghĩ nó là trò đùa của 2 vợ chồng đang cố làm tôi nổi điển lên. Tôi đã kiểm tra nhanh mấy tờ báo trên mạng của Chicago. Đúng! Mary đã chết...
Thế nhưng trong những bài viết lại không đề cập tới việc tự sát.
Tôi đã quyết định sẽ không theo đuổi Smile.jpg nữa. Hơn nữa tôi lại có những bài kiểm tra cuối cùng vào cuối tháng 5.
Nhưng thế giới này có nhiều cách lạ lùng để thử thách chúng ta. Gần một năm sau tôi trở lại với vụ điều tra này, tôi nhận được một email nữa:
Chào bạn!
Tôi đã tìm được email của bạn bằng một danh sách gửi thư cá nhân của bạn. Bạn đang nói rằng bạn đang muốn tìm hiểu về Smile.dog đúng không?
Tôi đã nhìn thấy nó và nó đâu có tệ như mọi người nghĩ. Tôi đã gửi file cho bạn rồi đó.
Just spreading the word.
Dòng cuối cùng của bức thư làm tôi lạnh tới xương sống.
Theo như tài khoản email của tôi có file đính kèm cùng với bức thư: Smile.jpg
Tôi đã cân nhắc để tải bức ảnh đó về máy tính, tôi tưởng tượng rằng nó hoàn toàn là giả. Nhưng nếu nó không phải giả, tôi cũng không bao giờ bị thuyết phục hoàn toàn bởi thế lực riêng của nó.
Đúng, giữ liệu về Mary.E đã làm tôi run sợ, nhưng lúc đó tinh thần của cô ta không được ổn định. Và nếu mọi thứ đều vô lí thì tại sao huyền thoại Smile.jpg lại tồn tại chứ??? Và nếu tôi tải bức ảnh đó, nếu tôi nhìn vào nó, nếu Mary nói đúng, nếu Smile.dog đi vào giấc mơ của tôi và bắt tôi phải nói cho một ai đó khác thì sao?
Tôi sẽ làm gì?
Liệu tôi sẽ sống như Mary, đấu tranh với sự thúc giục của nó đến hết đời?
Hay chỉ đơn giản tôi sẽ nói với một ai đó khác. Và cảm thấy vui sướng khi nó để yên.....
Và nếu tôi chọn con đường kia, tôi sẽ làm thế nào? và ai sẽ gánh chịu thay tôi?
Nếu tôi quyết định viết một bài báo nhỏ về Smile.jpg và gắn thêm bức ảnh đó làm bằng chứng, những người đọc tờ báo sẽ bị ảnh hưởng như tôi chứ? Hoặc giả sử Smile.jpg được đưa lên là phiên bản thật, liệu tôi có đủ dũng cảm để thay đổi bản chất, cứu lấy thân mình không?
Liệu tôi có thể lan truyền nó không?
Có.
Tôi có thể.
Nguồn: Tều Creepypasta