Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

[Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

Câu chuyện thứ 127:
Nữ Y Tá

Một cô gái vừa mới tốt nghiệp một trường điều dưỡng và bắt đầu công việc của mình ở một bệnh viện mới. Mặc dù rất yêu công việc y tá của mình, cô vẫn thấy là khó có thể hòa đồng với những người mà cô đang làm việc chung. Hầu hết bọn họ là những bác sĩ trẻ đã tốt nghiệp các trường dược học. Vấn đề ở chỗ họ rất thích chơi khăm người khác.

Cô ấy phát hiện ra là rất khó để sống cùng bọn họ ở nơi cư trú cạnh bệnh viện, bởi vì họ thức rất khuya và rất hay làm ồn. Người y tá đó phải làm việc nhiều giờ đồng hồ liên tục nên cô rất cần những giấc ngủ sâu và đủ giấc. Nhưng mỗi khi cô phàn nàn về các thói xấu của bọn họ, những vị bác sĩ tinh nghịch đó chỉ cười vào mặt cô và bảo cô im đi.

Cuối cùng, người y tá đã phải báo cáo những bác sĩ trẻ đó lên giám đốc bệnh viện và tất cả bọn họ đều gặp rắc rối. Những bác sĩ đó bắt đầu ghét cô y tá đó ra mặt và suốt ngày chỉ bày mưu tính kế trả thù cô. Cuối cùng, một trong những bác sĩ đó đề nghị một kế hoạch trả thù thật sự rất bệnh hoạn dành cho cô y tá và đã được những người khác nhiệt liệt ủng hộ. Đêm hôm đó, họ đột nhập vào nhà xác dưới tầng hầm của bệnh viện và chặt một cánh tay từ cái xác chết ra. Rồi họ lẻn vào phòng ngủ của cô y tá đó và đặt cánh tay đó xuống dưới tấm mền của cô. Họ đặt cánh tay ở phía dưới giường để khi nằm xuống cô sẽ chạm vào nó.

Tự cười với nhau, họ đứng xung quanh hành lang, chờ đợi cô y tá trẻ quay về phòng mình. Khi cô gái vừa về đến phòng, những bác sĩ phải tự kìm nén không phát ra những tiếng cười quá to. Người y tá đã biết quá rõ trò đùa của họ, nhưng cô quá mệt nên không thèm quan tâm và vào thẳng bên trong, đóng sầm cánh cửa lại phía sau lưng mình.

Những gã đàn ông chờ rất lâu ngoài hành lang để người y tá phát hiện ra cánh tay bên dưới giường của cô. Nhưng không có gì xảy ra cả. Không có tiếng la thất thanh, hoặc những tiếng hét giận dữ. Chỉ yên lặng.

Sau một hồi, những người bác sĩ đã chán phải chờ đợi và quyết định quay về phòng để chơi đêm. Họ cho là họ đã đặt cánh tay quá sâu bên dưới giường nên người y tá không chạm vào nó được.

Sáng hôm sau, khi những bác sĩ đó thức dậy, họ đến kiểm tra phòng của cô y tá. Không thấy ai trả lời khi họ gõ cửa, họ mở cửa và bước vào phòng.

Căn phòng trông có vẻ hoàn toàn trống trải.

Những bác sĩ đó tìm kiếm xung quanh phòng của cô và khi họ mở tủ quần áo của cô ra, họ được chào đón bằng một cảnh tượng khủng khiếp.

Người y tá đang cuộn mình trong góc tủ quần áo. Tóc cô hoàn toàn chuyển sang màu trắng toát, trên đầu cô đôi mắt trợn ngược lên và cô đã hoàn toàn mất trí. Khuôn mặt của cô ấy như già đi thêm 20 tuổi, và tệ nhất là cô ta đang nhai ngấu nghiến cánh tay bị chặt ra đó.


Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 128:
THE MIRROR


Dưới đây là câu chuyện của tôi. Tôi vẫn đang bị sốc và tự hỏi mình liệu có nên gọi cảnh sát không. Chồng tôi nói rằng tôi không có đủ bằng chứng, rằng họ sẽ nghĩ rằng tôi điên ... Có lẽ anh ấy đúng ...

Tôi và John là bạn chí cốt từ nhiều năm. Anh ấy là hàng xóm của tôi, người khá ít nói, tầm khoảng 40 tuổi. Tôi và chồng thường mời anh ấy đến ăn tối và ở lại muộn vào ban đêm để chơi bài và uống rượu với nhau. Một vài năm trước , John đã trải qua một thời gian chia ly với gia đình khá khó khăn và đến giờ anh ấy vẫn còn đau lòng về nó. John hút thuốc khá nhiều và là 1 kẻ nghiện rượu, nhưng anh ấy là một trong những người tốt nhất và chân thành nhất mà tôi từng gặp.

Vài lần một ngày, tôi dẫn chó ra ngoài hành lang chỗ vườn nhà để đi dạo. Vào ban đêm, tôi có thể nhìn thấy ánh sáng ấm áp hắt ra từ bên trong căn nhà nhỏ của John ( nhà John cách nhà tôi khoảng 10 feet ). Thậm chí, nếu John kéo tấm rèm cửa sổ nhà mình lên, tôi có thể thấy mặt sau của chiếc ghế bành trong phòng khách và cái lò sưởi đối diện cùng với một tấm gương rộng lớn ở phía trên. Thỉnh thoảng, tôi còn núp trong bóng tối gõ nhè nhẹ lên tấm kính cửa sổ để hù anh ấy nhưng John luôn luôn đoán được đó là trò trêu chọc và thỉnh thoảng còn “đáp lại” nó cho tôi khi ra ngoài hút thuốc. Haha, may mắn là anh ấy chưa bao giờ thành công trong việc làm tôi sợ và thay vào đó, tôi sẽ mở he hé cánh cửa để chào John một tiếng.

Nhưng cách đây ba tháng , tôi nhận thấy John bắt đầu cư xử một cách kì quặc. Anh ấy nói chuyện với tôi càng ngày càng ít và tôi có cảm tưởng như John đang tránh mặt mình. Mọi chuyện đến đỉnh điểm khi một buổi tối nọ, trong lúc dắt chó đi dạo, tôi không thấy đèn nhà anh ấy hắt từ căn phòng khách nữa. Tò mò, tôi kề sát khuôn mặt mình vào ô cửa kính và chú ý quan sát bên trong tìm kiếm ..

Chiếc xe của John đậu ngoài đường nên tôi biết chắc anh ấy ở nhà. Tôi cố gắng trò chuyện với anh ấy nhưng John cư xử với tôi như người mới quen. Tôi càng cố gắng bắt chuyện với anh ấy thì anh ấy càng nói năng thô lỗ hơn. Chồng tôi cũng cảm thấy như vậy khi anh nói chuyện với John, điều đó khiến chúng tôi đều rất lo lắng, sợ rằng anh ấy đã bị trầm cảm vì cuộc chia ly với gia đình.

Tôi nhớ có một khỏang thời gian tôi đã cố gắng nói chuyện với anh ấy. Tôi gần như có thể nhìn thấy rõ ràng quầng thâm dưới mắt của John vì nó vô cùng lớn và tôi cứ như thế, nhìn chằm chằm vào mắt John. Rồi tôi nhận ra, đôi mắt ấy giờ đây không còn tinh anh như ngày nào. Nó trở nên xa xăm, lạnh lẽo và ẩn chứa chút gì đó sợ hãi … Đôi mắt John cứ liếc qua liếc lại như thể đang tìm kiếm thứ gì đó và khi tôi đề nghị John nên tới gặp bác sĩ, một nhà tâm lý học .. khốn kiếp, thậm chí là đến quán rượu để uống, anh ấy vẫn kiên quyết từ chối! Kể từ lúc ấy, anh ấy càng ngày càng ít ra ngoài để hút thuốc như ngày xưa.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn …

Sau đó, cách đây khoảng 1 tuần, tôi thấy một ông già đóng bảng hiệu “ Cho thuê nhà” trước cửa nhà của John. Tôi chạy lại hỏi ông ta, người mà sau 1 hồi nói chuyện tôi mới biết đó là chủ ngôi nhà mà John đang thuê, tôi mới biết được đã 3 tháng nay John chưa trả tiền nhà. John thậm chí còn không liên lạc với ông ấy để gia hạn hợp đồng thuê nhà. Chủ nhà nói với tôi cuối cùng ông cũng phải đến thăm nhà của John ngày hôm qua để nói chuyện với anh ấy, nhưng ông ta thấy nó trống rỗng! Ông nói với tôi căn nhà chỉ có một vài mảnh đồ nội thất, nhìn như thể một căn nhà hoang!

Không giường. Không quần áo. Không thức ăn.

Tôi bắt đầu nhớ lại lần cuối mình gặp John . Chắc chắn là không thể nào lâu đến như vậy! Thật buồn cười khi bạn bị cuốn vào cuộc sống riêng của mình mà không hề nhận ra những người xung quanh mình đang làm gì ..

Tôi cảm thấy khó hiểu và bị tổn thương. Tôi không hiểu lý do tại sao John rời đi mà không nói với chúng tôi một lời nào! . Chồng tôi và tôi đã cố gắng nhắn tin cho anh ấy, nhưng không bao giờ nhận được một lời phản hồi. Tôi thật sự rất lo lắng cho anh ấy!

Rồi cách đây 3 ngày, vào buổi tối, khi tôi đang ngồi bên trong xem Netflix thì nghe thấy vài tiếng gõ nhẹ không lẫn vào đâu được trên cửa sổ. Tôi nhảy lên và chạy tới cửa sổ, hào hứng vì nghĩ John đã quay lại. Nhưng không, không có ai cả … Tôi mở cửa sổ và chỉ thấy một khoảng không lạnh lẽo trong màn đêm u tịch …

Không tin rằng việc vừa rồi là do mình tưởng tượng, tôi tự nhủ ắt hẳn là anh ấy đang cố gắng dọa tôi. Tôi nhanh chóng mang giày, mặc áo khoác và chạy ra ngoài. Nhưng tôi chợt nhận ra một điều ngay trước khi đặt chân ra ngoài hiên, John đã không ở đó, bởi vì bên ngoài màn đêm quá yên tĩnh .. yên tĩnh một cách đáng sợ …

Khi tôi ra đến cái hẻm nhỏ bên nhà, có một cái gì đó đập vào mắt tôi. Đó là ánh sáng ấm áp hắt ra từ căn phòng khách nhà của John! Tôi rùng mình khi cảm thấy đôi chân của mình kéo phần còn lại của cả cơ thể chạy ùa đến bên cửa sổ.

Tôi biết có điều gì đó không đúng!

Mắt tôi đảo nhanh 1 vòng quanh căn phòng khách và sau đó dừng lại ở tấm gương phiá trên lò sưởi khi tôi chợt thấy có thứ gì đó vừa chuyển động thoáng qua!

Chúa ơi, đó là John .. ! Và anh ấy đang ở trong 1 tấm gương!

Anh ấy đang đối mặt với tôi … nhưng dường như cách xa vô tận. Bụng tôi bắt đầu cồn cào khi cố gắng tìm lời giải thích chuyện mình đang chứng kiến. John ở đó, John dễ mến mà tôi đã quen năm năm trời đang nhìn trừng trừng vào mắt tôi … nhưng lại từ bên trong tấm gương! Tôi đứng nhìn một cách bất lực khi anh ấy mở miệng, âm thầm cầu xin. John giơ tay lên và đánh như điên như dại vào tấm gương! Tôi thậm chí có thể nhìn thấy lòng bàn tay của anh ấy !! Tôi sẽ không bao giờ quên được vẻ kinh hãi mà tôi nhìn thấy trong mắt anh. Tôi đứng đó, cơ thể như đông cứng lại, không thể hiểu nổi những gì đang xảy ra. Sau đó như thể đã đứng đó hàng giờ đồng hồ, đột nhiên cơ thể tôi bắt đầu phản ứng. Tôi chạy ra cửa trước. Khóa. Tôi chạy ra cửa sau. Khóa. Sợ hãi, tôi chộp ngay lấy phiến đá lớn ven đường rồi đập cánh cửa sổ mà từ đó tôi đã nhìn vào trong.

Tôi vội vã trèo vào, tim đập mạnh trong lồng ngực, tôi thậm chí còn không để ý tới những mảnh kính vỡ văng dưới nhân mình.

Đột nhiên, đèn trong phòng tất thảy đều tắt! Điều này càng khiến sự kinh hoàng của tôi gia tăng gấp bội! Tôi cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ, như tôi đã bị mất phương hướng!Tôi mò mẫm điện thoại của mình, mơ hồ biết rằng tay mình đang run rẩy. Cầm điện thoại, tôi hối hả bật nó lên và chiếu đèn pin cò trong điện thoại vào tấm gương phía trước mặt ….

Không có John.

Anh ấy đã biến mất.

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm gương, chết lặng và tự hỏi mình rằng tôi có điên hay không. Tôi chạy đi kiểm tra căn phòng phía sau tấm gương, và sau đó là mỗi căn phòng trong ngôi nhà . Vừa chạy vừa điên cuồng gọi tên John.

Sau 1 hồi tìm kiếm, tôi quyết định rời khỏi ngôi nhà, không biết làm gì hơn để giúp John. Trước khi đi, tôi quyết định đứng trước tấm gương 1 lần nữa. Mắt tôi chợt bắt gặp một vết màu đỏ đậm ở góc dưới cùng bên phải của tấm gương . Đó là máu!!

Nín thở, tôi chậm rãi tiến đến nó, giơ tay ra vươn đến vết màu đỏ sậm kia.

Nhưng nó không bị bôi xóa hay thay đổi gì cả.

Vì nó ở bên trong tấm gương.

Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 129:
Con yêu mẹ

"Bố ơi, mẹ đâu rồi ạ?"

"Mẹ đã đi đến nơi tốt đẹp hơn rồi Jim à. Con ăn thịt xông khói đi."

"Nhưng mẹ nói mẹ sẽ quay lại. Đã 3 ngày rồi."

"Bây giờ mẹ sống trong chúng ta rồi Jim à."

"Trong trái tim chúng ta phải không ạ? Con yêu mẹ."

"Hơn thế nữa cơ con trai. Mẹ bây giờ là 1 phần của chúng ta rồi. Giống như bà và cô Samantha vậy. Giờ ăn hết thịt xông khói đi."

"Nhưng bố ơi..."

"Ăn bữa sáng đi Jim. Muốn thêm thịt xông khói không?"

"Con không chắc. Vị lạ lắm, với cả đống máu quanh nó nữa."


Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 130:
Cõng trên lưng


Có một cặp vợ chồng có một cậu con trai nhỏ. Ngay cả khi cậu con trai chưa chào đời, hôn nhân của hai vợ chồng này đã luôn không hề vững chắc. Nhiều năm trôi qua, người mẹ và người cha cãi nhau suốt ngày. Việc họ cãi nhau càng ngày càng trở nên thường xuyên, và họ bắt đầu nói về việc ly dị.

Cuối cùng, họ không ly dị nữa vì lợi ích của con trai, nhưng các cuộc cãi nhau vẫn tiếp diễn và những cuộc xô xát ngày càng bạo lực hơn. Vào lúc cậu con trai lên 5 tuổi, cặp vợ chồng trở nên cực kỳ ghét nhau.

Đêm nọ, khi hai người họ đã cho con trai mình lên giường đi ngủ, người mẹ và người cha có một trận cãi nhau lớn. Người cha tức đến mức điên loạn và giết vợ mình.

Khi người cha ý thức lại và nhận ra việc mình đã làm, hắn ta quyết định sẽ vứt cái xác đi. Hắn ta kéo thi thể của vợ mình vào trong ga-ra và đặt vào trong cốp xe. Sau đó, hắn ta lái xe ra dãy núi. Dưới màn đêm, hắn quàng tử thi qua vai và mang tới một đầm lầy đẫm nước gần đó. Hắn ta ném cái xác xuống cái đầm lầy nhớp nháp hôi thối ấy và nhìn nó chìm sâu xuống.

Khi bình minh chuẩn bị lên, hắn ta quay về nhà để tắm rửa. Hắn ta cứ kỳ cọ và kỳ cọ mãi, nhưng vẫn không thể thoát được khỏi cái mùi phát ốm của đầm lầy.

Hắn ngủ vài tiếng và khi thức dậy, hắn bắt đầu nghĩ về việc hắn sẽ làm gì nếu đứa con trai hỏi mẹ đâu. Hắn quyết định sẽ nói với đứa bé rằng người mẹ đã đến ở với chị gái mình một thời gian. Nhưng, khi đứa con trai thức dậy và ăn sáng, nó không hề nhắc đến người mẹ. Nó chỉ nhìn chằm chằm vào người cha và không nói gì.

Người đàn ông vẫn ngửi thấy mùi của đầm lầy nơi mà hắn đã ném xác vợ xuống. Hắn lấy một bình xịt nước thơm và bắt đầu xịt khắp nhà, với hy vọng rằng có thể giấu đi cái mùi khó chịu đó. Mùi đó làm hắn ta phát ốm.

Vài giờ trôi qua và cậu bé đang xem TV trong phòng khách. Người cha có bắt đầu cảm giác không yên tâm trong lòng. Mỗi khi hắn đi ngang qua phòng khách, hắn nhận thấy rằng đứa con trai cứ nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt tò mò. Nó làm người cha cảm thấy lo sợ và hoang tưởng.

Tâm trí hắn rối loạn. Hắn nghĩ có lẽ cậu bé biết chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ cậu bé tình cờ biết được rằng hắn đã giết vợ. Nếu con trai hắn biêt hắn đã làm gì, có lẽ hắn cũng sẽ phải giết cậu bé.

Người cha bước vào trong phòng, khi đứa con trai vẫn đang xem TV.

“Con có chuyện gì muốn hỏi cha đúng không?” hắn nói.

Cậu bé suy nghĩ một vài giây rồi trả lời, “Vâng…”

“Có phải là về mẹ con không?” người cha nói tiếp.

“Vâng…” cậu bé nói.

“Cha đoán là con đang thắc mắc rằng mẹ con đâu,” người cha hỏi.

“Không,” cậu bé nói. “Con thắc mắc là tại sao mặt mẹ lại tái xanh và tại sao cha lại cõng mẹ suốt ngày.”

Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 131:
Búp bê


Hôm qua là sinh nhật tôi. Sinh nhật 12 tuổi. Ngay từ lúc mới rời giường, tôi đã cảm thấy vui và hạnh phúc.

Tôi có thói quen không bóc quà sinh nhật sớm. Thế nên sáng nay tôi mới mở từng gói quà. Tôi nhận được biết bao nhiêu đồ chơi. Cảm giác như mình là công chúa vậy!

- Cô chủ dậy sớm vậy?

- Vâng.

Đó là bà giúp việc. Một người trầm lặng và kĩ tính. Bà ấy làm việc ở nhà tôi được gần 1 tháng nay.

Ánh mắt tôi liếc qua góc nhà. Một hộp quà cũ kĩ thu hút được sự chú ý của tôi. Tôi bóc hộp. Thật bất ngờ, nó là con búp bê tôi đã đánh mất!

Tôi đọc tên người gửi. Đó là Patrick, một người bạn chơi với tôi từ tiểu học. Nhưng từ khi nhà tôi chuyển đến Marseille, tôi không còn liên lạc thường xuyên. Tôi chỉ nhớ rằng con búp bê này bị mắc kẹt ở cái cây ở gần trường. Tôi từng khóc rất to khi làm mất nó. Cách đây 1 tháng, tôi viết thư cho Patrick bảo rằng tôi thích quà sinh nhật là con búp bê thất lạc. Bây giờ, điều ước ấy đã trở thành sự thật. Cám ơn bạn tôi nhiều lắm!

Nhưng kể từ khi con búp bê ở trong nhà, nhà tôi xảy ra nhiều chuyện kì lạ. Tôi luôn có cảm giác nó nhìn tôi mọi lúc, mọi nơi. Có lần nó làm tôi hoảng hốt, khi tôi bước vào phòng và thấy nó ở tên giường, ánh mắt nhìn thẳng ra chỗ tôi đang đứng! Những lúc ấy, tôi đều phải gọi bà giúp việc đến cất nó đi. Nó làm tôi thực sự sợ hãi!

Cho tới một ngày bố tôi đi vắng, tôi về nhà và không thấy mẹ đâu. Tôi nghĩ chắc mẹ tôi đi đến nhà đồng nghiệp. Chỉ tới lúc nửa đêm, mẹ vẫn chưa về. Tôi lo lắng đi tìm mẹ. Tôi phát hiện mẹ chết ở sau nhà, trong một bụi rậm, và bên cạnh là con búp bê nằm ngay trên vũng máu!
Sau đó 4 tháng, em trai tôi cũng chết. Lần này là ở trong rừng. Và cũng có con búp bê ở ngay gần đó! Mắt nó mở to, và tôi xin thề, tôi có cảm giác nó mỉm cười!

Tôi hoảng loạn một thời gian dài. Và tôi vứt con búp bê lên gác xép, không bao giờ chạm tới nó nữa.

Một ngày đầu tháng 5...

Hôm nay bố tôi lại đi công tác. Nhà chẳng còn ai, chỉ còn tôi với bà giúp việc. Bà ấy xin phép bố tôi về quê giỗ người thân. Tất nhiên bố tôi đồng ý. Và vì không thể yên tâm để tôi ở nhà, nên tôi sẽ đi cùng bà giúp việc về quê hai ngày. Thật may mắn, quê của bà giúp việc chính là nơi tôi sống trước đây. vậy là tôi có thể gặp lại các bạn cũ.

Tôi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị lên đường. Bất giác tôi nhìn lên căn gác xép. Chẳng biết ai mở cửa từ bao giờ. Tôi thấy con búp bê nhìn tôi. Dường như chỉ nhìn tôi! Tôi khẽ rùng mình!

Trong lúc ở trên xe, tôi hỏi chuyện bà giúp việc để phá tan không khí tĩnh lặng.

- Bác ơi, người thân nào của bác mất vậy?

- Con trai tôi. Hôm nay là giỗ đầu nó. Nó ngã từ trên cây xuống!

Tôi không hỏi gì thêm nữa. Tôi hiểu rồi. Hỏi nữa cũng chẳng thay đổi được gì, khi tôi đã thoáng thấy con búp bê trong hành lý của bà ta.


Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 132:
Smile.jpg – Nụ cười của chú chó Husky


Mùa hè năm 2007, đó là lần đầu tiên tôi gặp một người tên Mary.E

Tôi đã đàm phán với chồng cô ta (Terence) suốt 15 năm để cho cô ta có một buổi phỏng vấn. Tôi vốn không phải 1 nhà báo, mà chỉ là tên nghiệp dư hay thu thập tư liệu từ các trường đại học. Nếu như mọi thứ được sắp đặt, tôi sẽ thu thập vài mảng truyện kỳ lạ hoang tưởng. Chúng tôi lập kế hoạch và quyết định gặp nhau vào 1 buổi cuối tuần nhất định ở Chicago nơi mà tôi đang làm việc.

Nhưng cuối cùng, Mary đã dổi ý, cô ta tự nhốt mình trong căn phòng của 2 vợ chồng, từ chối bằng mọi cách.

Tôi ngồi với Terence trong vòng 1h rưỡi, chúng tôi quan sát phòng. Tôi đã lắng nghe và ghi lại chú thích trong khi Terence hoàn toàn thất bại trong việc dỗ dành cô vợ mình.

Những điều Mary nói hoàn toàn khó hiểu nhưng lại đúng với những gì tôi đoán. Mặc dù không được vào phòng, nhưng tôi biết cô đang khóc.

Và sự từ chối của cô ta xoay quanh về vấn đề bị công kích rời rạc trong giấc mơ của cô ta - ác mộng.

Terence xin lỗi liên tục khi tôi chuẩn bị ngưng vụ phỏng vấn này. Tôi đã làm tốt nhất có thể và tôi nhắc lại rằng tôi không phải phóng viên đi tìm các mẩu chuyện mà chỉ là 1 người trẻ tuổi với cái đầu tò mò đi tìm thông tin. Với lại, tôi đã nghỉ suốt 1 thời gian dài và tôi sẽ tìm 1 vụn án khác... tương tự như thế này nếu tôi tra cứu và để ý liên tục.

Năm 1992, Mary là một người lập trình hệ thống ở công ty Bulletin Board System tại Chicago. Khi cô ta bắt gặp 1 bức ảnh có tên ''Smile.jpg'' cuộc sống của cô ta thay đổi hoàn toàn.

Vào thời điểm đó, cô ta và Terence mới chỉ cưới nhau được 5 tháng. Cô được dự đoán là 1 trong 400 người đã bắt gặp bức ảnh đó khi nó được đăng lên tại trang web của BBS. Dù vậy, chỉ có cô ta là người có thể nói rõ về trải nghiệm này. Những người còn lại vãn chỉ im lặng hoặc có thể họ đã chết.

Khi tôi mới lên lớp 10, Smile.jpg lập tức cuốn hút tôi vì hồi đó tôi đã dần dần thích thú tìm hiểu về những điều kì lạ trên web.

Mary được trích dẫn đến 1 thứ được gọi là ''Smile.dog''. Hiện tại ''Smile.jpg'' không thể mở ra được.

Điều mà làm tôi thích thú nhất (ngoài những điều hiển nhiên của thế giới siêu nhiên và những hiểu biết riêng của tôi)...là những thông tin bị rò rỉ, những thông tin rò rỉ này dẫn đến việc mọi người sẽ không tin vào nó mà nghĩ nó giống một trò lừa gạt hay một trò đùa. Riêng về ''thứ' này, nó đặc biệt vì... ngoài sự bí ẩn của bức ảnh, nó còn không thể tìm được bất cứ đâu ở Internet. Trang web điển hình như 4chan, bức ảnh cũng không có.

Những người lập trình viên ở đây đã cố tìm cách để làm giả nó và đưa vào tập ảnh ''những điều bất thường'' của trang web. Những bức ảnh này được coi là giả vì chúng không có được các đặc điểm thật của ''Smile.jpg''. Ví dụ như sau khi xem được bức ảnh, bắt đầu có những hành vi đột ngột như động kinh thùy và lo âu cấp tính. Những hành vi tác dụng lên người xem cho thấy sự bí ẩn giống như có 1 thế lực bóng ma đen tối đằng sau ''Smile.jpg''.

Điều này hoàn toàn vô lý, vì còn tùy thuộc vào người mà bạn hỏi... họ có thể phủ nhận hoặc thừa nhận về sự tồn tại cũng như là sự ghê rợn được toát lên từ bức ảnh.

Không chỉ ''Smile.jpg'' mà ''Smile.dog'' được đề cập liên tục trên WIKIPEDIA. Mặc dù trang web đã từng liên quan tới những chuyện shock như 2girl1cup, hello.jpg,....Nhưng hễ có người lập ra 1 chủ đề để nói về nó thì sẽ nhanh chóng bị xóa bởi những quản trị viên bách khoa toàn thư.

Được bắt gặp với Smile.jpg, câu chuyện của Mary.E không hề đặc biệt chút nào. Có nhiều lời đồn về Smile.jpg chưa được xác minh trong những ngày đầu của Usenet. Kể cả câu chuyện dai dẳng từ năm 2002 nói về một tên hacker đã đột nhập vào trang web với nội dung châm biếm hài hước có tên ''Something Awful''. Hắn ta liên tục tải bức ảnh Smile.jpg khắp cả trang web, dồn dập đến nỗi khiến một nửa người dùng của diễn đàn rơi vào trạnh thái động kinh.

Từ giữa đến cuối những năm 90, Smile.jpg được lưu thông trên Usenet và được coi như 1 file đi kèm với chuỗi email có chủ đề:


SMILE!! GOD LOVES YOU!



Bất chấp sự tiếp xúc và nguy hiểm của nó, vẫn có rất ít người thừa nhận rằng đã trải nghiệm và không có một dấu vết hay đường link nào về nó. Và đôi khi có những trò đùa nhạt nhẽo của những người giả vờ đã thấy Smile.jpg bởi bì họ quá bận tâm để lưu bức ảnh vào máy tính của họ. Tuy nhiên, tất cả nạn nhân bị cáo buộc đều cung cấp những mô tả giống nhau về bức ảnh: 1 con vật có hình dáng giống như 1 con chó (tương đối giống với loài Husky).... được chiếu sáng bởi đèn flash của máy ảnh ngồi trong một căn phòng mờ tối.

Thứ duy nhất thấy rõ đằng sau hình nền là bàn tay của một người đang xòe ra trong bóng tối ở góc phía bên trái của bức ảnh. Bàn tay này trống rỗng, nhưng nó được tả như đang ''vẫy gọi'', nhưng hầu hết điểm nhìn được chú ý nhất vẫn là con chó. Mõm của con thú nở ra một nụ cười toa toét, để lộ hai hàng rất trắng, rất thẳng, rất sắc nét, rất giống răng của con người.

Nhưng đương nhiên, không thể đoán ra mô tả nếu không nhìn thấy bức ảnh. Những lời mô tả này được dựa trên trí nhớ của nạn nhân... Họ nói rằng họ luôn nhìn thấy bức ảnh đó trong tâm trí, kể cả hiện tại, kể cả trong thời kì bị động kinh. Những triệu chứng này dường như không thể chấm dứt. Trong lúc nạn nhân đang ngủ, họ gặp những cơn ác mộng cực kì sinh động mà cũng không kém phần khiếp sợ ...Thuốc có thể điều trị được, hay nó cũng làm đỡ đi phần nào của căn bệnh này.

Với Mary.E, cô ta không thể điều trị bằng thuốc. Đó là lý do sau buổi đến thăm cô ấy vào năm 2007.....tôi đã gửi sụ trợ giúp đến những người thăm dò, những nhà báo về Urban Legend, thậm chí cá website và danh sách mail của tôi.... với hi vọng sẽ tìm được những nạn nhân muốn kể những trải nghiệm mà họ mắc phải.

Khoảng 1 thời gian khá dài sau, vẫn không có gì xảy ra.

Lúc đó tôi đã hoàn toàn quên mất những gì mà mình đang theo đuổi....vì tôi cũng vừa học lại đại học và tôi rất bận.

Nhưng đến lúc đó, Mary đã liên lạc lại với tôi vào tháng 3/2008.



Anh L. thân mến.

Tôi thực sự xin lỗi về hành vi của tôi khi anh đến để phỏng vấn tôi vào mùa hè năm ngoái. Tôi mong anh hiểu rằng đây không phải lỗi của anh nhưng đây là vấn đề của tôi nên hãy để tôi được cư xử thoải mái. Tôi nhận ra rằng tôi đã có thể giải quyết tình huống này đúng đắn hơn. Tôi mong anh tha thứ cho tôi, vì trong thời gian đó tôi đã rất sợ hãi.

Anh thấy đấy, suốt 15 năm qua tôi đã bị ám ảnh bởi bức ảnh Smile.jpg. Smile.dog luôn đến với tôi vào buổi đêm lúc tôi đang ngủ... nghe chừng điều này có vẻ vớ vẩn nhưng nó là sự thật.

Những giấc mơ hay ác mộng của tôi sống động đến nỗi tôi không thể tả bằng lời được, tôi chưa được mơ như thật như vậy bao giờ. Tôi không thể cử động hay nói, tôi chỉ thấy bức ảnh kinh dị đó trước mặt tôi. Tôi thấy một bàn tay được xòe rộng ra và tôi thấy Smile.dog, nó nói với tôi.

Nó hoàn toàn không phải một con chó, mặc dù tôi cũng không chắc chắn đó là con gì. Nó nói rằng nó sẽ để tôi yên nếu tôi làm theo yêu cầu của nó. Nó yêu cầu tôi phải ''Spread the word''.

Đó là tất cả những gì nó yêu cầu và tôi biết chắc chắn nó có ý gì... Nó muốn tôi phải nói cho một người nào đó khác .

Tuần sau đó, tôi nhận được chiếc phong bì không có địa chỉ nơi gửi, trong đó có 1 chiếc đĩa mềm. Không cần kiểm tra tôi cũng biết có gì trong đó....

Tôi suy nghĩ về việc này rất nhiều lần, tôi có thể nói cho một người không quen biết, đồng nghiệp của tôi, thậm chí có thể nói cho Terence, càng nghĩ tôi càng thấy ghê tởm. Và nếu tôi nói, chuyện gì sẽ xảy ra?

Nếu Smile.dog giữ lời hứa thì tôi sẽ có thể ngủ ngon. Nhưng nếu nó nói dối thì sao? Tôi sẽ phải làm gì?

Và tôi đã không làm gì suốt 15 năm qua, tôi vẫn giấu chiếc đĩa đó. Từng đêm Smile.dog ra lệnh cho tôi. 15 năm tôi vẫn vững chãi, mặc dù đã có nhiều khó khăn. Cũng nhiều nạn nhân như tôi đã tiếp xúc với Smile.jpg trên bảng BBS, tôi nghe nói một số đã tự tử, số còn lại thì hầu như im lặng. Hầu như đã biến mất khỏi trang web, họ là những người mà tôi lo nhất.

Tôi thực sự mong anh sẽ tha lỗi cho tôi, nhưng cuối mùa hè năm ngoái khi anh gọi tôi để phỏng vấn, tôi đã đạt đến đỉnh điểm. Tôi đã quyết định đưa cho anh chiếc đĩa đó. Kể cả Smile.dog có nói dối hay không tôi cũng không quan tâm nữa, tôi muốn chấm dứt chuyện này. Anh là một người lạ, tôi cũng không có quan hệ gì với anh hết. Và tôi cũng không cảm thấy hối hận khi anh mang chiếc đĩa đó theo người và niêm phong số phận của anh lại.

Trước khi anh đến, tôi đã nhận ra việc tôi đang làm là gì: ÂM MƯU PHÁ HỦY CUỘC ĐỜI ANH.

Tôi cũng không thể chịu được ý nghĩ đó, thực ra, hiện tại tôi cũng không thể chịu được. Tôi cực kì xấu hổ, và tôi mong lời cảnh báo này sẽ khuyên anh dừng lại cuộc điều tra về Smile.jpg. Một ngày nào đó anh cũng sẽ gặp những người không yếu đuối như tôi, hoàn toàn mạnh mẽ và họ sẵn sàng làm những điều mà Smile.dog yêu cầu.

Hãy dừng lại khi anh có thể.....

Thân!

Mary.E

1 tháng sau, Terence gọi cho tôi với tin buồn: vợ anh đã tự sát.

Trong khi đang dọn những đồ đạc của cô ta, khóa email và các thứ tương tự như vậy. Anh ta thấy được bức thư vừa rồi. Anh ta là người hay rình mò. Anh ta khóc và khuyên tôi hãy làm theo như lời của vợ anh dặn. Anh ta đã tìm ra chiếc đĩa, anh ta đốt nó cho đến khi nó trở thành 1 đống hôi thối của nhựa đen.

Điều mà làm anh ta khiếp sợ chính là: Trong khi đốt chiếc đĩa , nó rít lên một tiếng kêu. Anh ta nói rằng tiếng kêu đó nghe như của 1 loài thú.

Tôi đang đinh ninh có nên trả lời lại hay không, lúc đầu tôi chỉ nghĩ nó là trò đùa của 2 vợ chồng đang cố làm tôi nổi điển lên. Tôi đã kiểm tra nhanh mấy tờ báo trên mạng của Chicago. Đúng! Mary đã chết...

Thế nhưng trong những bài viết lại không đề cập tới việc tự sát.

Tôi đã quyết định sẽ không theo đuổi Smile.jpg nữa. Hơn nữa tôi lại có những bài kiểm tra cuối cùng vào cuối tháng 5.

Nhưng thế giới này có nhiều cách lạ lùng để thử thách chúng ta. Gần một năm sau tôi trở lại với vụ điều tra này, tôi nhận được một email nữa:

Chào bạn!

Tôi đã tìm được email của bạn bằng một danh sách gửi thư cá nhân của bạn. Bạn đang nói rằng bạn đang muốn tìm hiểu về Smile.dog đúng không?

Tôi đã nhìn thấy nó và nó đâu có tệ như mọi người nghĩ. Tôi đã gửi file cho bạn rồi đó.

Just spreading the word.

Dòng cuối cùng của bức thư làm tôi lạnh tới xương sống.

Theo như tài khoản email của tôi có file đính kèm cùng với bức thư: Smile.jpg

Tôi đã cân nhắc để tải bức ảnh đó về máy tính, tôi tưởng tượng rằng nó hoàn toàn là giả. Nhưng nếu nó không phải giả, tôi cũng không bao giờ bị thuyết phục hoàn toàn bởi thế lực riêng của nó.

Đúng, giữ liệu về Mary.E đã làm tôi run sợ, nhưng lúc đó tinh thần của cô ta không được ổn định. Và nếu mọi thứ đều vô lí thì tại sao huyền thoại Smile.jpg lại tồn tại chứ??? Và nếu tôi tải bức ảnh đó, nếu tôi nhìn vào nó, nếu Mary nói đúng, nếu Smile.dog đi vào giấc mơ của tôi và bắt tôi phải nói cho một ai đó khác thì sao?

Tôi sẽ làm gì?

Liệu tôi sẽ sống như Mary, đấu tranh với sự thúc giục của nó đến hết đời?

Hay chỉ đơn giản tôi sẽ nói với một ai đó khác. Và cảm thấy vui sướng khi nó để yên.....

Và nếu tôi chọn con đường kia, tôi sẽ làm thế nào? và ai sẽ gánh chịu thay tôi?

Nếu tôi quyết định viết một bài báo nhỏ về Smile.jpg và gắn thêm bức ảnh đó làm bằng chứng, những người đọc tờ báo sẽ bị ảnh hưởng như tôi chứ? Hoặc giả sử Smile.jpg được đưa lên là phiên bản thật, liệu tôi có đủ dũng cảm để thay đổi bản chất, cứu lấy thân mình không?

Liệu tôi có thể lan truyền nó không?

Có.

Tôi có thể.


Nguồn: Tều Creepypasta
 
Câu chuyện thứ 133:
Uống nước


Có một cô bé sống trong một khu chung cư. Một ngày nọ, cô bé nói với mẹ rằng mình sẽ ra ngoài chơi với bạn. Vài giờ sau, khi người mẹ đi xuống gọi cô bé về ăn tối, bà nhận ra rằng con gái bà không có ở bất kì đâu.

Người mẹ hỏi tất cả trẻ con sống ở chung cư rằng chúng có thấy con gái của bà không. Chúng trả lời rằng chúng đã không thấy cô bé suốt ngày hôm nay. Bà nhận ra một sự thật khủng khiếp. Cô bé đã biến mất.

Cha mẹ của cô bé gọi cho cảnh sát và một cuộc tìm kiếm ở khu vực xung quanh được tổ chức. Những người khác sống trong chung cư cũng tham gia tìm kiếm, nhưng cũng không có kết quả gì. Cho đến cuối cùng thì cũng không ai tìm thấy cô bé.

Ba tháng sau, những người ở khu chung cư bắt đầu phàn nàn về nguồn nước uống của họ. Họ để ý thấy một mùi lạ mỗi khi họ mở vòi nước trong căn hộ của họ.

Người quản lý chung cư ngày càng nhận được nhiều lời phàn nàn về mùi vị của nước. Ông quyết định việc này phải được giải quyết và nói người gác cổng lên kiểm tra các thùng chứa nước trên mái nhà.

Người gác cổng lên mái nhà, mở nắp các thùng và bắt đầu kiểm tra các chất hóa học trong nước. Khi tới chỗ chiếc thùng nước cuối cùng, ông mở nắp ra và ngửi thấy một mùi hôi thối đến mức không chịu được. Nhìn chằm chằm vào khoảng tối sâu thẳm, ông dễ dàng nhìn thấy một thứ gì đó đang trôi trong nước. Đó là cơ thể đang phân hủy của một đứa trẻ.

Sau khi khám nghiệm tử thi, cảnh sát xác định được rằng đó chính là cơ thể của cô bé bị mất tích ba tháng trước.

Có vẻ như là cô bé đã chơi trên mái nhà khi nắp của thùng chứa nước đang mở. Rõ ràng rằng cô bé đã nhìn vào trong chiếc thùng, bị trượt chân vào đó và chết đuối.

Xác cô bé nằm ở đó, không được phát hiện, suốt ba tháng.

Và trong suốt ba tháng, những cư dân sống trong chung cư đã uống nước mà không biết rằng thi thể đang phân hủy của cô bé trôi trong thứ nước đó.


Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 134:
Taxi tử thần


Taxi Tử Thần là một truyền thuyết thành thị kinh dị có nguồn gốc từ nước Argentina. Truyền thuyết này kể về một oan hồn taxi, kẻ luôn ẩn nấp bên ngoài các nghĩa trang, chờ đợi những nạn nhân vô tình lọt vào bẫy cuả hắn. Những nạn nhân này sẽ phải tham gia vào một cuộc hành trình kinh hoàng trước khi được đưa đến cửa điạ ngục.

Tại Argentine, người dân thường truyền miệng cho nhau một truyền thuyết thành thị:

Ngày nay, con người thường sử dụng taxi như một phương tiện di chuyển hàng ngày. Điều đó đã trở thành thói quen, và mọi người vẫn tiếp tục làm vậy mà không nghĩ đến … Nếu bạn đón xe vào những lúc trời đang đổ mưa to hoặc đêm đã về khuya, thì chuyến taxi đó có thể sẽ là chuyến xe định mệnh kết thúc cuộc đời bạn.

Tuy nhiên, tại Argentina, người dân chỉ lo ngại những chiếc taxi đỗ đón khách tại các nghĩa trang mà thôi. Nếu bạn bước lên những chiếc taxi đó, có thể bạn đã sắp sửa trở thành nhân vật chính trong câu chuyện rùng rợn về Taxi Tử Thần “Taxi de los muertos”…

Truyền thuyết kể rằng, chiếc taxi tử thần bí ẩn này thường qua lại xung quanh các nghĩa trang, chờ đợi những nạn nhân xấu số. Một câu chuyện có thật đã xảy ra với Claudia - một cô gái trẻ người Argentine, vào đêm nọ khi cô đang trên đường về nhà. Đêm đó, cô rời khỏi nơi làm việc khá muộn và ngoài trời thì lại đang đổ mưa to. Quá mệt mỏi sau một ngày làm việc dài, Claudia không thể tự mình đi về căn hộ của cô được nữa, vì vậy cô đã quyết định đón taxi về nhà.

Khi cô đang men theo con đường mòn tăm tối dẫn ngang qua cổng nghĩa trang, bỗng dưng trong màn đêm xuất hiện một chiếc taxi chạy hướng về phiá cô. Cô liền vẫy tay đón xe. Sau khi xe dừng lại, Claudia vội leo lên và không quên đọc cho tài xế địa chỉ nhà mình.

Ngồi phiá sau xe, Claudia tranh thủ lau khô gương mặt và quần áo của mình, bỗng dưng một cơn gió lạnh xua đến … lạnh hơn rất nhiều so với lúc cô còn đi dưới cơn mưa như trút nước ban nãy. Quan sát xung quanh, cô giật mình phát hiện những khung cửa sổ quanh xe đã bị đóng băng gần hết. Và lúc này cô mới nhận ra rằng chiếc xe đang đi trên một con đường hoàn toàn xa lạ.

Cô dự định nói gì đó với bác tài, nhưng vừa nhổm người lên phiá trước, thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là đôi tay đang điều khiển vô lăng của người tài xế. Đôi tay xanh mét và khô sần với những ngón tay xương xẩu. Dù đã rất cố gắng nhưng Claudia vẫn không thể thấy được gương mặt người tài xế qua chiếc kính chiếu hậu.

“Chúng ta đi sai đường rồi,” cô buột miệng.

Người tài xế không trả lời. Ông vẫn tiếp tục lái xe đi như thể cô chưa từng nói gì.

Khi cô gái giơ tay lên định vỗ vai ông ta, người tài xế mới từ từ xoay mặt lại. Claudia thét lên trong sự kinh hãi tột độ. Khuôn mặt ông ta trông như gương mặt của một cái xác chết. Phần da bên ngoài đã bắt đầu thối rửa và tróc lở khắp nơi.

Cô cố mở cửa sau để thoát ra ngoài, nhưng tay nắm cửa lập tức rơi ra và không dùng được nữa. Claudia vội quay sang cửa sổ, nhưng mặc cho cô cố nhấn đến thế nào thì cánh cửa vẫn không mở ra. Trông thấy một cặp tình nhân trẻ đang bước đi trên đường, thế là cô cố gào thật to và đập vào cửa sổ, cố gắng thu hút sự chú ý của họ. Nhưng họ hoàn toàn không nghe thấy cô.

Chiếc taxi vẫn bon bon trên đường, không ai có thể cản được nó.

Claudia đã hoàn toàn bấn loạn. Tuyệt vọng trong việc bỏ trốn, cô quay sang tấn công người tài xế và cố cào mặt ông ta bằng móng tay của mình. Bộ da đang thối rửa của ông bị lột sạch, dính chặt vào tay cô, để lộ ra phần đầu lâu bên dưới.

Chiếc taxi bắt đầu tăng tốc, chạy ngày càng nhanh trên những con đường ẩm ướt của thành phố. Claudia quay người lại và nhìn lên tấm biển báo treo trên cửa sổ phiá sau xe. Tấm biển khắc dòng chữ:

“Chuẩn bị đón nhận cái chết!”

Sau đó, không ai còn nhìn thấy Claudia nữa.

Cũng không ai biết rõ những chuyện xảy ra sau đó, liệu truyền thuyết này có thật hay không? Những người duy nhất biết rõ chuyện gì đã xảy ra là những nạn nhân đã bị chuyến Xe Tử Thần này bắt mất. Vì thế, có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được, nhưng tốt hơn hết, các bạn vẫn nên cẩn thận, và ghi nhớ câu chuyện này. Nếu như hiện tại bạn đang đi ngang qua một nghĩa trang hoang vắng nào đó, thì hãy nhớ rằng, đừng bao giờ bước lên một chiếc TAXI!


Nguồn: Creepypastavn
 
Câu chuyện thứ 135:
Madoka-chan


Vào một buổi chiều, Madoka-chan và mẹ của cô bé đi bộ ra công viên. Khi họ đi dọc theo con đường, người mẹ gặp một người bạn cũng mang con gái của mình ra công viên. 2 người phụ nữ gặp nhau và bắt đầu nói chuyện khi Madoka-chan cùng cô bạn nhỏ kia đi chơi. Một lúc sau, mẹ của Madoka-chan nhìn quanh sân và nhận ra rằng con gái của bà không còn ở trong sân chơi nữa. Bà bắt đầu hoảng sợ và chạy đến chỗ đứa bé cùng chơi với Madoka-chan.

"Madoka-chan đâu rồi cháu?" Bà ấy hỏi với giọng run rẩy.

"Cậu ấy vừa chơi với cháu ở trong hố cát" , cô bé đó trả lời. "Sau đó cậu ấy đi đến chỗ cầu trượt để chơi nhưng cháu không muốn chơi trò đó nên cháu đã ở lại và cháu không thấy cậu ấy từ lúc đó."

Bà mẹ và bạn của bà ấy tìm kiếm trong công viên, gọi tên của Madoka-chan, nhưng vẫn không thấy cô bé đâu. Giống như là cô bé đã tan biến vào không khí vậy. Bà mẹ đầy nước mắt gọi cho cảnh sát và báo cáo rằng con gái của bà đã mất tích. Sau đó, bà ấy gọi cho chồng để báo cho ông ấy biết tin xấu. Cảnh sát tìm kiếm trong các khu vực và thiết lập các trạm kiểm soát, nhưng không có dấu vết nào của Madoka-chan. Cha mẹ của cô bé ở lại sân chơi, tìm kiếm trong vô vọng cho đến khi đêm xuống. Cuối cùng, khi chán nản, họ rời khỏi đó và về nhà, khóc cho đến khi rơi vào giấc ngủ. Cảnh sát đảm bảo với cha mẹ của cô bé rằng sẽ cố gắng tìm ra con gái của họ, nhưng một tháng sau, không có tiến triển nào về cuộc điều tra. 6 tháng sau, Madoka-chan vẫn mất tích và cha mẹ của cô bé không còn biết phải làm gì nữa. Một năm đã qua, cảnh sát đến thăm cha mẹ của Madoka-chan và nói với họ rằng, có lẽ Madoka-chan đã chết.

"Tôi xin lỗi", cảnh sát trưởng nói. "Chúng tôi đã cố hết sức, chúng tôi đã làm mọi thứ nằm trong khả năng của chúng tôi, nhưng chúng ta phải đối mặt với sự thật. Chúng tôi sẽ không bao giờ có khả năng tìm thấy cô bé. Điều duy nhất chúng tôi có thể làm bây giờ là kết thúc cuộc điều tra và nộp hồ sơ với tình trạng chưa được giải quyết."

Mặc kệ những lời cảnh sát nói, cha mẹ cô bé vẫn không bỏ cuộc. Trong sự đau buồn, họ đã quyết định dành cả cuộc đời để tìm ra chuyện gì đã xảy ra cho Madoka-chan yêu quý.

Như một phương án cuối cùng, họ quyết định liên lạc với một nhà ngoại cảm, hy vọng rằng sẽ có một cái nhìn mới về vụ án. Họ đã tìm đến một phụ nữ là một nhà ngoại cảm đang nổi tiếng trong nước hiện nay. Người phụ nữ đó nổi tiếng vì đã giúp đỡ cảnh sát trong một số vụ án bằng cách xác định vị trí của một số tội phạm bị truy nã và người mất tích.

Nhà ngoại cảm đến, một vài ngày sau đó, cô yêu cầu cha mẹ của Madoka-chan đưa cô đến nơi cuối cùng họ nhìn thấy con gái của họ. Cha mẹ của Madoka-chan đưa nhà ngoại cảm đến công viên và chờ đợi khi nhà ngoại cảm ngồi xuống trên cỏ, nhắm mắt lại và đi vào trạng thái xuất thần. Sau một lúc, nhà ngoại cảm đứng dậy và yêu cầu cha mẹ Madoka-chan đưa cô đến nhà của họ. Cô đi xung quanh nhà, chạm vào quần áo, giầy dép, đồ chơi của cô bé mất tích. Cuối cùng, nhà ngoại cảm đặt ngón tay của mình lên chỗ thái dương và bắt đầu xoa nhẹ nó. Cô nhắm chặt mắt lại và nín thở. Sau đó, với một tiếng thở dài, cô thì thầm, "Madoka-chan vẫn còn sống."

Cùng lúc đó, cha mẹ của Madoka-chan ôm nhau, tràn đầy niềm vui và sự hứng thú. Sau đó, bà mẹ hỏi, giọng run run, "Vậy thì bây giờ Madoka-chan đang ở đâu?"

Một nụ cười nở trên mặt nhà ngoại cảm khi cô trả lời, "Trái tim cô bé vẫn còn đập và phổi vẫn còn thở?"

Cha mẹ Madoka-chan vui mừng.

"Tôi biết mà! Tôi biết mà!", người mẹ vui vẻ nói. "Nhưng con bé đang ở đâu?"

"Đôi mắt của Madoka-chan đang nhìn chằm chằm vào một ngôi nhà sang trọng, với những nội thất đắt tiền", nhà ngoại cảm tiếp tục nói. "Dạ dày của Madoka-chan chỉ chứa toàn những thức ăn ngon."

Người mẹ thở phào nhẹ nhõm và năn nỉ "Vậy thì xin hãy cho chúng tôi biết Madoka-chan đang ở đâu!"

Nhà ngoại cảm do dự một lúc. Sau đó, mắt cô mở ra và cô khóc, "Cô bé ở khắp nơi trên thế giới!"

Trong khoảng khắc, cha mẹ của Madoka-chan đứng yên tại chỗ như những bức tượng, miệng mở to. Sau đó, họ chợt hiểu những gì nhà ngoại cảm nói và họ ngã gục xuống sàn nhà, thổn thức và khóc lóc cay đắng.


Nguồn: Creepypasta.com
 
Câu chuyện thứ 136:
3:50


Câu chuyện sau đây hoàn toàn là sự thật, và tôi có thể cung cấp bằng chứng nếu thấy cần thiết.

Và phần tồi tệ nhất của nó là: Nó vẫn chưa kết thúc đâu.

Tôi là một người lính làm việc cho Không Quân Israeli, và công việc của tôi gần như là một công việc đơn giản: sửa máy bay. Đôi lúc, chỉ là phá lệ một chút, vài người lính sẽ được chọn ngẫu nhiên để tới và giúp đỡ một số nơi khác. Và đoán thử xem cái gì xảy ra?

Họ chỉ gửi một mình tôi đi.

Họ gửi tôi tới đâu đó gần Salem, để cùng bảo vệ biên giới. Tôi không muốn làm việc đó nhưng quân đội là thế đấy.

Công việc đó thậm chí còn dễ hơn cả việc chính của tôi, chỉ là xem có cái xe nào chạy ngang qua cái biển báo cấm, trình báo lại, và nếu có lệnh của cấp trên, là bắn luôn.

Bạn chỉ ngồi trên tòa tháp thôi chứ gì, đúng không?

Nhầm to.

Các ca trực trải dài suốt 24 tiếng, tôi nhận ca đêm 2-6 (sáng và chiều). Nên tôi phải hầu như phải bắt đầu đúng 2:00 chiều. Tôi nhìn thấy cái gì đầu tiên khi ngồi trên tòa tháp?

Những dấu hiệu.

Tất cả chúng đều nói cùng một câu giống nhau: 3:50. Ở Israel chúng tôi cũng có 24 tiếng đồng hồ nên ý nó là 3:50 sáng. Những dấu hiệu đã thay đổi, một số nói “3:50 là chết” và “đừng nhìn vào những con mắt” trong khi một số khác sẽ viết lời thề là không bao giờ quay trở lại đây.

Trong suốt ca trực ban ngày của mình tôi chỉ nghĩ về nó, nói đúng ra thì đó là thứ duy nhất trong tâm trí tôi. Và tôi đã để ý thấy vài thứ mới:

Có một kẻ đã khắc một thứ gì đó trong tháp, không phải viết-mà là khắc. Nó nói: “Ta đã sống sót khỏi nó”.

Rất nhiều câu hỏi trong đầu tôi: Cái gì thế này? Tại sao mọi người lại sợ nó đến thế? Tại sao tôi chẳng biết tí gì về nó thế?(nó là cái quái gì).

Sau đó đến ca đêm.

2:00 Ca đêm rất khác so với ca ngày, bởi vì nó rất yên tĩnh. Trong khi lúc đầu rất nhẹ nhàng, nó có thể khiến cho bạn phát điên. Thử nghĩ mà xem: bạn ngồi một mình trong một nơi đóng kín chỉ khoảng 2 – 3 mét vuông.

Tôi ngồi đó và chờ đợi, chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, đeo tất cả những băng đạn tôi có lên người, và cái áo gi lê của tôi. Sau đó tôi chỉ ngồi tại chỗ và nhìn chằm chằm vào con đường.

3:20 Nó chẳng còn vui gì nữa cả, tôi chỉ chăm chú vào để biết ‘nó’ là cái gì. Tôi không còn quan tâm về ngôi làng nữa, vì thế nên tôi hoàn toàn quên mất về sự hiện diện của nó. Tôi đang tập trung vào 3:50.

Rồi sau đó tôi nghe thấy tiếng súng nổ.

Chúng đánh thức tôi dậy từ cái cổng tôi đang gác và bắn trả ngay lập tức. Sau đó vài tiếng hét vang lên gần như ngay lập tức.

Hóa ra là nó xảy ra bên phía Palestine, không phải ở trong biên giới của chúng tôi, có lẽ là một mối thù. Chúng tôi chẳng có quyền gì mà can thiệp vào, mọi người chỉ đang im lặng về chuyện đó.

Sau đó lúc 3:40 tôi nghe thấy một tiếng kèn hiệu, đặc biệt đó còn là tiếng của một cái Shofar. Nó là một trong những thứ có thể làm bạn sợ thót tim vào ban ngày, đột nhiên nghe thấy cái thứ tiếng đó vào ban đêm khiến tôi suýt té khỏi cái ghế cao. Và tôi chắc chắn là có liên quan hệ gì đó với cái sẽ xảy ra lúc 3:50.

Không.

Lúc đó cứ như thể là có người nói với bạn là giờ chết của bạn đã điểm, chỉ còn mười phút thì cái mà bạn đang chờ sẽ đến, và bạn chẳng biết là gì cả. Nó làm bạn phát điên lên, bạn nghe được nhiều thứ, thấy nhiều thứ. Những phút cuối cùng trong cuộc đời bạn.

Và nó đã xảy ra ngay sau đó.

Lúc 3:48, một số lượng muỗi đông không thể chịu nổi bay đến, tôi phải chiến đấu với bọn chúng bằng tay không và trong bóng tối dày đặc như thế này. Nhưng tôi phải làm.

Rồi sau đó tôi nhìn thấy nó từ xa.

Một vật thể màu trắng đang hướng thẳng về phía tôi, đang bay trên nóc của một tòa nhà trước mặt tôi.

Nó có thật.

Theo bản năng, bất chấp những lời cảnh báo, tôi trố mắt ra nhìn nó.

Một đôi mắt đáng sợ, chết chóc.

Và đó là tất cả những gì tôi nhớ. Sau đó tôi nhớ là tôi tỉnh lại vào lúc 4:12 với một vết thương khá nghiêm trọng.

Từ sau khi tôi sống sót khỏi lần đó tôi đã quyết định là phải đăng nó lên dây. Và khi tôi viết những dòng này tôi vẫn còn mơ hồ chuyện nó trông giống cái gì. Nó nghe giống như là một người phụ nữ đang la hét, nhưng chắc chắn là không phải rồi. Tất cả những gì tôi còn nhớ đó là đôi cánh, nó màu trắng tinh và đôi mắt to đùng trống rỗng đó nhìn chắm chằm vào tôi.

Tôi đã không ngủ được trong 48 giờ chỉ vì biết rằng tôi bị kẹt ở đây khoảng một tuần rồi. Và nhìn kìa, lại gần 3:50 nữa rồi.


Nguồn: Horror fc
 
Câu chuyện thứ 137:
Wich is wich

Có một cô gái 20 tuổi sống cùng với bạn trai. Cuộc sống của họ có thể ví như một bản tình ca hoàn hảo và cả hai đều hy vọng rằng sẽ không có gì xảy ra có thể thay đổi tình cảm của họ. Những lúc họ quấn quýt bên nhau, cô gái luôn nói với bạn trai mình rằng cô không thể sống nếu thiếu anh. Chàng trai cũng cảm thấy anh không thể sống thiếu cô. Họ điên cuồng trong tình yêu của họ.

Vào một đêm Thứ bảy, họ đã đi đến một hộp đêm để chúc mừng sinh nhật một người bạn. Trong lúc ở đó, họ đã uống quá nhiều bia rượu. Cả hai trở về nhà rất muộn, họ rất muốn mau chóng được đi ngủ nên họ đã đi đường tắt và lái xe ở tốc độ cao.

Sáng ngày hôm sau, khi họ tỉnh dậy, họ đều cảm thấy rằng quan hệ giữa họ đã thay đổi. Họ cảm thấy họ không còn hiểu rõ đối phương như trước kia nữa. Họ không còn nói chuyện, không chạm vào nhau, không hôn nữa. Tóm lại, họ gần như phớt lờ nhau đi.

Tối hôm đó, cả hai đang xem TV . Trên TV đang nói về một tai nạn chết người xảy ra tối qua. Người đọc tin đã nói rằng một trong hai nạn nhân đã chết và một người đã may mắn sống sót. Khi hình ảnh của hai nạn nhân được đưa lên màn hình, cô gái và bạn trai cô đã rất kinh hoàng. Họ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của họ.

Câu hỏi đáng sợ mà chưa ai có thể trả lời là....

Ai trong số họ là ma???


Nguồn: creepypastavn
 
Câu chuyện thứ 138:
Mẹ tôi không có nhà


Chuyện này xảy ra từ lâu rồi, có lẽ 3 hay 4 năm. Tôi có thế giải thích chính xác chuyện gì đã xảy ra, và tôi thực sự không muốn tìm hiểu chút nào, nhưng tôi nhớ rõ như in cứ như thể nó chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy hơi sợ khi mẹ tôi gọi tên tôi.

Dù sao thì lúc ấy tôi 13 tuổi, tôi ở nhà một mình, như thường lệ. Mẹ tôi thuộc tuýp người mà bạn có thể gọi là "tuýp người vô công rỗi nghề", bà luôn đi chơi với hội bạn nên bà không ở nhà thường xuyên lắm. Anh tôi cũng vậy, mặc dù anh ấy đang ở tuổi vị thành niên thì anh ấy luôn luôn ở một nơi nào khác. Nhưng một ngày, khoảng 7 hoặc 8 giờ tối, tôi đang nghe nhạc trong phòng. Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi nên tôi vặn nhỏ volume và lắng nghe, tôi nghe tiếng mẹ gọi "Ashley, xuống đây một chút." Lúc đầu tôi hơi ngạc nhiên, thường thì mẹ tôi chẳng bao giờ về sớm thế này nhưng một phần khác là vì tôi không nghe thấy tiếng cửa mở hay đóng, không gì cả. Tôi lại nghe thấy "Ashley mau lên, đến đây nhanh lên."

Dể tôi giải thích một chút, phía ngoài của căn hộ tôi, phòng tôi ở ngay cửa trước, rồi tới phòng khách, nhà bếp và một khoảng trống nhỏ, ở đó có một cái hành lang dẫn đến phòng anh tôi , nhà tắm và cuối cùng là phòng của mẹ, tuốt ở sau nhà, đó là nơi tôi được gọi tới.

Vào lúc ấy tôi thấy phiền nhiều hơn là sợ vì lúc ấy tôi chẳng có lí do gì để sợ. Vậy nên tôi cất điện thoại qua một bên và bắt đầu tiến tới cửa phòng tôi. Vừa đúng lúc tôi mở cửa và chuẩn bị bước ra, điện thoại tôi rung lên, là mẹ tôi gọi. Tôi hơi bực mình vì chẳng lẽ bà mất kiên nhẫn và quá lười đến mức phải gọi cho tôi sao? Tôi trả lời "Cái gì vậy, con đang đến mà." ... Mẹ tôi bảo "Con đang nói cái gì vậy, mẹ gọi để bảo mẹ sẽ về nhà cở 30 phút nữa."

Tôi mất một vài giây để phân tích tình hình và trả lời OK rồi gác máy. Tôi tự cho rằng mình chỉ tưởng tượng và thật sự thì mẹ tôi chẳng gọi tôi.

Tôi đóng cửa lại và bật nhạc lên nghe, tôi lại nghe thấy "ASHLEY. MẸ. BẢO. ĐẾN. ĐÂY." Giọng nói àm tôi nghĩ là mẹ vài phút trước lại cất lên, rõ ràng và đầy giận dữ. Máu tôi đông lại và tôi hóa thành băng, im lặng lắng nghe. Tôi nghe tiếng cửa phòng mẹ tôi bắt đầu mở, tôi phóng ra khỏi phòng, chạy ra cửa và đóng sầm nó lại. Tôi chạy thật nhanh hết mức có thể đến cửa hàng 7/11 ở gần đó. Tôi không ngừng lại cho đến khi tôi đến được đó. Tôi gọi cho mẹ, bà đến đó sau 15 phút. Tôi đã khóc như một đứa trẻ và kể cho bà nghe chuyện gì đã xảy ra. Bà gọi cho bạn trai của bà đến để kiểm tra.

Cửa trước mở toang, phòng tôi bị phá hoại hoàn toàn và tất cả đồ vật bị xốc ngược lên, tất cả. Tôi không còn ở nhà một mình nữa, và không lâu sau đó, chúng tôi chuyển đi, không còn chuyện gì xảy ra sau đó nữa nhưng tôi vẫn còn sợ mỗi khi mẹ tôi gọi tên tôi.


Nguồn: creepypastavn
 
Câu chuyện thứ 139:
Gã đầu trọc

Cứ đêm đêm, Gã Đầu Trọc sẽ viếng thăm từ nhà này sang nhà khác, nhìn trộm cửa sổ phòng tắm và ngắm nhìn con người khi họ đang ngồi trên bồn cầu, đang tắm táp hoặc đang thay đồ. Gã ta là một người đàn ông Nhật già nua, bẩn thỉu và gã sẽ đưa đầu mình tựa vào cánh cửa sổ và mồm mép đầy nước dãi trong khi hắn đang theo dõi bạn, mong đợi được nhìn thấy bạn loã thể.

Đã lâu lắm rồi, có một gã đàn ông điên cuồng với sở thích nhìn ngắm thân thể trần truồng của các cô gái trẻ. Cá thể kinh tởm và suy đồi này thường rình rập các con đường của ngôi làng gã cứ mỗi đêm thâu, nhòm qua khung cửa sổ, mong mỏi sẽ được diện kiến một làn da nõn nà. Khi gia đình gã phát hiện ra hành vi dâm đãng của gã, họ lấy làm hổ thẹn và cắt đứt mọi quan hệ với gã ta. Để trừng phạt gã, họ xén trọc đầu gã và đuổi cổ gã ra khỏi ngôi làng.

Gã Đầu Trọc tự dựng cho hắn một căn nhà chòi tuốt trên núi và đến sống ở đó như một tu sĩ. Gã ta gắng hết sức để không mơ tưởng đến các cô gái và những cơ thể Eva, nhưng vô tác dụng. Dục vọng chiếm hữu gã và gã không tài nào khước từ được nó. Sau cùng, gã đầu hàng trước những cưỡng chế của bản thân và, vào một đêm trời tối mịch, gã mon men tiến vào làng và bắt cóc một cô gái trẻ. Gã mang cô về căn chòi của gã, nơi gã trói cô lại rồi thực hiện hành vi đồi bại của mình với cô gái.

Một ngày kia, khi Gã Đầu Trọc vắng nhà, một tên trộm mò tới căn nhà lỏng lẻo của gã và quyết định sẽ trộm tài sản của gã ta. Khi bước vào nhà, anh ta nhìn thấy cô gái bị bắt cóc nọ. Cảm thương cho con người hồng nhan bạc phận, anh cởi trói cho cô gái. Ngay khi anh vừa mới giải thoát cho đoá hoa diễm lệ kia, Gã Đầu Trọc về đến nhà. Một trận ẩu đả lớn xảy ra, nhưng rốt cuộc thì tên trộm cũng đã giết chết được Gã Đầu Trọc và đem cô gái trả lại cho bậc sinh thành đáng kính của cô.

Kể từ đó, Gã Đầu Trọc biến thành một hồn ma và bắt đầu xuất hiện trước cửa nhà của cô gái. Gã ta vận một bộ kimono trắng toát và nhòm vào cửa sổ mỗi khi trời xẩm tối, làm kinh khiếp những người ở trong ngôi nhà. Cha mẹ cô gái lo rằng hồn ma đang tìm cách bắt cô đi một lần nữa, thế là họ giấu con gái họ đi. Từ đó trở về sau, hồn ma Gã Đầu Trọc cứ lượn lờ từ nhà bên sang nhà nọ, nhìn trộm vào nhà vệ sinh, phòng tắm và buồng ngủ, kiếm tìm những cô gái trẻ...

Tương truyền rằng nếu bạn lẩm bẩm tên gã ta, “Nyudo Kanbari” trong nhà tắm, cái đầu trọc của gã có khi sẽ xuất hiện trong đáy bồn cầu. Còn nếu như bạn ngâm nga “Nyudo Ganbari, lesser cuckoo” (Nyudo Ganbari, đồ lùn tịt hơn cả cúc-cu) trong buồng tắm vào Ngày Cuối Năm, Gã Đầu Trọc sẽ chẳng bao giờ quấy rối bạn đâu.

Có một câu chuyện kể rằng, một cô gái trẻ định đi tắm, vào một buổi tối trễ thật trễ. Cô đứng dậy, định với lấy cuộn giấy vệ sinh thì chợt, cô nghe thấy tiếng cười mỉa kì quái phía sau mình. Cô quay lại và nhìn thấy một khuôn mặt đang tì lên tấm kính lạnh cứng của khung cửa sổ đặt trong căn phòng tắm. Cô có thể nhận ra đó là hình dáng của một gã đàn ông già cỗi, không có tóc và ông ta đang nhìn trộm cô và tự cười thầm với chính mình. Phần bên kia của khung cửa sổ thì nhiễu nhại đầy nước dãi là nước dãi.

Cô gái trẻ hoảng loạn tột độ và chạy vù ra khỏi nhà tắm với chiếc quần dài vẫn đang ở lưng chừng mắt cá chân, cô la hét đòi bố mẹ của mình. Khi cô kể cho người bố nghe những gì cô đã thấy, ông sục sôi căm tức và chạy ra ngoài để bắt tại trận thằng già khốn nạn kia. Tuy nhiên, khi ra đến khu hành lang phía sau nhà, ông không thấy ai hết.

Sau đó, người bố nhìn vào cánh cửa sổ phòng tắm. Những thanh chắn bằng kim loại mắc ngang khung cửa sổ và chỉ có một khe hở chừng mười xentimét giữa song cửa và lớp gương thủy tinh. Không có lí nào một người lại có thể dựa mặt vào lớp kính được. Mình mẩy nổi gai óc hết cả lên khi ông nhận ra rằng dù là ai đã nhìn trộm con gái ông khi nó ở trong nhà tắm, đó chắc chắn không phải là con người.


Một câu chuyện khác lại kể rằng, có một cô gái Nhật tự ti với cơ thể của cô ta. Một buổi tối nọ, cô gái chơi bóng chuyền với đám bạn gái của mình. Sau cuộc chơi, cô ấy cần tắm táp một chút, nhưng cô quá ngượng ngùng, không muốn để bất kì ai thấy cô trần trụi. Thế nên, cô đợi đến lúc tất cả mọi người đều đã ra về hết thì cô mới bước vào nhà tắm một mình.

Một mình một thân gái trong căn phòng tắm với ánh đèn mập mờ, cô cởi bỏ chiếc khăn tắm ra khỏi người rồi mở vòi sen. Áp lực nước dường như rất yếu, chỉ có vài ba giọt nước tí tách rỏ ra. Cô gái đành cố hết sức để tắm rửa với lượng nước yếu ớt đó. Đang tắm giữa chừng, cô nghe thấy một giọng cười lanh lảnh.

“Hee hee hee.”

Nó nghe giống như một lão già đang khúc khích cười thầm với bản thân. Cô nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy một ai. Cô gắng lắng tai nghe thật kĩ, tìm kiếm chủ nhân của âm thanh kì quặc đó, nhưng tất cả những gì cô nghe được chỉ là sự im lìm.

Cô gái tiếp tục tắm, rồi cô lại nghe thấy tiếng cười đó một lần nữa.

“Hee hee hee!”

Lần này, âm thanh đó khá lớn.

“Nè đồ khốn!” cô hét lớn. “Đừng tưởng tôi không thể thấy được ông!”

Cô cảm thấy hết sức mong manh khi đứng trần truồng trong buồng tắm mà không một manh áo trên người, thế là cô quyết định nhanh chóng kết thúc vụ rửa ráy.

Ngay khi cô vừa định rời đi, cô lại nghe thấy tiếng cười lần nữa.

“HEE HEE HEE!”

Lần này, tiếng cười rất rõ. Dường như nó phát ra từ phía bên trên.

Cô ngó lên vòi sen và nhìn thấy cái thứ đó khiến cô phải hét chạy khỏi phòng.

Thay vì đó phải là cái đầu vòi sen, nó lại là đầu của một ông già, đang nhòm trộm từ bức tường trên cao. Ông ta đang chăm chú nhìn xuống cô, cười toét miệng kinh tởm và nhễu dãi xuống hết cả người cô...



Nguồn: HORROR FC
 
Câu chuyện thứ 140:
Những con búp bê bị nguyền rủa


Vì bản chất công việc của tôi mà tôi thường phải chuyển nhà. Đôi khi chúng tôi sống trong những căn hộ cho thuê và đôi khi thì sống trong nhà cho thuê.

Chuyện xảy ra khi tôi được chuyển tới một nơi gọi là Hagi ở quận Yamaguchi. Ở đó tôi tìm được căn nhà cho thuê giá rẻ và quyết định thuê nó. Nhìn chung thì nó khá tốt nhưng vẫn có đôi chỗ hạn chế; tuy lớn nhưng nó hơi tồi tàn và đứng một mình trơ trọi ở trong núi.

Gần một tháng trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu sống trong căn nhà khi một ngày con gái tôi tìm thấy một cái hộp lạ trong vườn.

Lúc này, vào kì nghỉ đầu tiên của tôi, tôi đi vòng vòng trong và ngoài căn nhà, dành thời gian để xem xét mọi thứ để chắc rằng mọi chuyện đều ổn; thế nên tôi chắc chắn rằng chẳng có cái hộp nào ở vườn trước đó. Chắc chắn tôi đã để ý thấy nó nếu như nó có ở đó vì trông nó rất đặc trưng.

Dù tôi không có chút khả năng ngoại cảm nào, tôi có thể cảm nhận có gì đó thật sự kì quái về chiếc hộp. Nếu lúc đó tôi lựa chọn đúng, thì tôi đã không phải trải qua những sự việc đáng sợ tiếp theo. Nhưng tôi đã quyết định đốt cái hộp xấu số. Tôi chắc chắn người bình thường ai cũng sẽ vứt hoặc tiêu hủy nó thôi. Với tôi lúc đó chẳng có lựa chọn nào tốt hơn. Hoặc tôi đã nghĩ vậy.

Vài ngày sau, một sự việc khủng khiếp đã xảy ra. Bạn tôi gặp tai nạn giao thông. Chiếc xe bốc cháy và trên đường đưa tới bệnh viện cô đã ngừng thở, đau đớn vì các vết bỏng khắp người. Một lần nữa vào vài hôm sau là người bạn khác của tôi, đang đốt lửa trại trong vườn đã vô tình gây hỏa hoạn, bị bỏng nghiêm trọng ở tay phải và bên phải khuôn mặt.

Tôi đến thăm người bạn ở bệnh viện và hỏi cô chuyện gì đã xảy ra. Cô kể tôi rằng, chỉ vài ngày trước tai nạn, cô mơ thấy cô bị thiêu sống. Tôi là người không tin vào điều mê tín, nhưng lần này tôi nghĩ rằng tôi biết thứ gì đã gây ra những vụ tai nạn trên…

Sau khi rời khỏi bệnh viện tôi lập tức về nhà và lục lọi khu vườn. Tôi tìm thấy cái lỗ nhỏ nơi tôi đốt cái hộp và thấy rằng cái hộp vẫn còn nguyên. Tôi nhớ lúc đó, khi tôi với lấy cái hộp, tôi thấy lạnh khắp người. Vài con búp bê rơi ra khỏi hộp.

Tổng cộng có ba con. Một con đã cháy vụn, và con khác thì cháy hết một nửa. Con cuối cùng thì hoàn toàn nguyên vẹn. Chúng đều là búp bê con gái Nhật Bản mặc kimono.

Khi tôi nhặt con búp bê cháy nửa, bộ kimono của nó nát vụn ra.

Vào giây phút tôi thấy tấm lưng trần của nó tôi chết sững vì kinh hãi. Tên của bạn tôi được viết trên đó. Con búp bê cháy hoàn toàn đã cháy đen nên tôi không thể đọc được gì nhưng tôi nghĩ tôi đã có đủ thông tin để đoán được thứ gì đã được viết trên đó. Bởi vì con nguyên vẹn còn lại có tên của tôi.

Mọi chuyện vẫn còn là một bí ẩn. Ai đã làm những chuyện này?

Ba người chúng tôi không có quan hệ gì đặc biệt cho lắm. Tôi còn có nhiều người bạn khác nữa.

Tôi không thể nghĩ được ai căm ghét tôi. Tại sao thứ đó lại được để trong căn nhà này…?

Liệu có ai đó từng sống ở đây thù hận tôi? Nhưng tôi không có ai quen biết sống ở quận Yamaguchi.

Tất cả mọi chuyện thật bất thường.

Tôi dọn ra khỏi nhà sau vụ việc.

Tôi đem con búp bê tới đền thờ. Tôi không thể quên được những gì mà người ở đền nói với tôi lúc đó:

“Tôi đã cố gắng thanh tẩy chúng, nhưng chúng không thể được thanh tẩy.

Sự hận thù xâm chiếm lấy những con búp bê này không phải của con người.”


Nguồn: HORROR FC
 
Câu chuyện thứ 141:
Cô dâu bị mất tích


Một cặp vợ chồng mới cưới người Nhật đã sang châu Âu để hưởng thụ tuần trang mật của mình. Tại Paris, người vợ đã dành rất nhiều thời gian cho việc mua sắm quần áo. Trong những cửa hàng thời trang, cô đã quyết định sẽ thử những bộ quần áo đã chọn, vậy nên người chồng đã đứng đợi bên ngoài cửa hàng

Thời gian trôi qua đã lâu nhưng vẫn chưa thấy vợ đi ra. Người chồng sốt ruột bước vào cửa hàng và hỏi nhân viên về vợ của mình. Cô nhân viên sau khi kiểm tra đã xác định rằng không có bất kì ai trong phòng thay đồ cả. Điều này làm người chồng cảm thấy rất ngạc nhiên. Anh bỗng suy nghĩ rằng đây có thể là một trò đùa của người vợ. Vì vậy anh ta quay trở về khách sạn của họ. Nhưng cô vợ vẫn không có ở đó. Vẫn cứ nghĩ là cô ấy chỉ đang đùa với mình nên người chồng ngồi xuống và chờ đến lúc vợ xuất hiện.

Nhiều giờ trôi qua, người chồng đã bắt đầu lo lắng. Đến tận sáng hôm sau vẫn không thấy vợ mình trở về, người chồng ngày càng trở nên rối trí. Anh ta gọi cho cảnh sát, tìm kiếm ở tất cả các cửa hàng và bệnh viện ở Paris. Nhưng không có bất cứ dấu vết gì của vợ mình cả.
Cảnh sát đã làm tất cả những gì họ có thể, nhưng sau ba tuần, một manh mối duy nhất cũng không có. Kiệt sức và tuyệt vọng, người chồng đã trở về Nhật Bản.

Hai năm sau, trong lúc đang đi lễ hội ở Philippines. Người chồng dừng lại và cảm thấy bị thu hút bởi một căn lều cũ nơi đang diễn ra một chương trình kinh dị, có một cái bảng hiệu nhỏ với dòng chữ “Ngôi nhà kì dị”. Quá tò mò nên anh ta đã đi vào, mọi thứ ở bên trong căn nhà khiến anh ấy cảm thấy ghê tởm. Sâu vào trong lồng, người chồng nhìn thấy những con quái vật gớm ghiếc bị biến dạng, những hình ảnh đáng sợ được ví cho sự đau đớn tột cùng của con người. Trong cái chuồng bẩn thỉu cuối cùng, người chồng đã hoàn toàn kinh hoàng khi nhìn thấy một điều gì đó rất quen thuộc: Một người phụ nữ thối nát, đầy những vết sẹo và vết cắt sén các bộ phận, cơ thể cô ta đung đưa qua lại với tiếng ồn như tiếng rên rỉ của động vật.

Trên lồng của cô ta có dòng chữ “Người sâu”, cô ta không có tay và chân, nó đã bị chặt hết và chỉ còn phần thân. Khuôn mặt của cô đã được bao phủ bởi những vết sẹo lởm chởm bởi sự tra tấn khủng khiếp và miệng được khâu kín lại. Khi cô ta quay đôi mắt buồn của cô nhìn vào người chồng, anh ta gào lên khi nhận ra vết chàm trên khuôn mặt của vợ mình.


Nguồn: HORROR FC
 
Câu chuyện thứ 142:
Axe Murder Hollow


Susan và Ned lái xe băng qua một khu rừng, khu rừng đó là một phần của đường cao tốc. Những tia chớp lóe lên, tiếng sấm nổ inh tai, và bầu trời đang dần tối đi trong cơn mưa đang rơi xối xả.

“Chúng ta nên dừng lại thì hơn,” Susan nói.

Ned gật đầu đồng ý. Anh ta đạp phanh và đột nhiên chiếc xe bắt đầu trượt trên mặt đường trơn kia. Xe của họ lao ra khỏi đường, trượt xuống một con dốc và dừng lại khi đến cuối con dốc đó.

Khuôn mặt nhợt nhạt và người run rẩy, Ned quay sang Susan để kiểm tra rằng cô ấy vẫn ổn. Khi thấy cô gật đầu, Ned thở phào nhẹ nhõm và nhìn cơn mưa đang rơi qua cửa sổ xe.

“Anh sẽ đi xem chiếc xe có bị hư hại gì không,” anh ta bảo Susan, và đi ra ngoài. Susan thấy bóng của Ned mập mờ trong ánh đèn pha của xe, anh đang đi lại quanh mũi xe. Một lúc sau, anh ta đến bên cửa sổ xe mà Susan đang ngồi, người ướt nhẹp.

“Chiếc xe không bị hư hỏng nặng, nhưng bánh xe thì bị lún trong bùn,” Ned nói. “Anh phải đi tìm người đến giúp.”

Susan lo lắng. Đội cứu hộ không thể nhanh chóng tới đây được. Anh bảo cô tắt đèn pha đi và khóa cửa xe cho đến khi anh trở lại.

Axe Murder Hollow. Mặc dù Ned đã không nói to cái tên đó ra, nhưng cô biết rằng trong đầu anh đã nghĩ những gì khi anh bảo cô khóa cửa xe lại. Nơi đây là nơi mà một người đàn ông đã tấn công người vợ của mình bằng một chiếc rìu cho đến chết khi ông ta đang giận dữ và ghen tuông vì phát hiện vợ mình ngoại tình. Người ta thường nói rằng linh hồn của người đàn ông này vẫn đang ám đoạn đường này.

Bên ngoài xe, Susan nghe thấy một tiếng thét lớn, và một loạt tiếng động la. Nhưng cô ấy không thể thấy bất cứ thứ gì trong bóng tối hết.

Sợ hãi, cô ngồi thấp xuống. Cô ngồi im lặng một lúc, và sau đó, cô nghe thấy một tiếng động khác. Bịch. Bịch. Bịch. Tiếng động đó cứ như một thứ gì đang bị gió thổi vậy.

Đột nhiên, có một ánh sáng chiếu vào chiếc xe. Một giọng nói của người nào đó đứng tuổi bảo cô ra khỏi xe. Có thể Ned đã tìm thấy một sĩ quan cảnh sát đến giúp. Susan mở cửa xe và bước ra khỏi xe. Khi mắt của cô đã làm quen được với anh sáng, cô đã thấy nó.

Xác của Ned được treo ngược trên cái cây ở bên cạnh xe. Cổ anh đẫm máu vì vết cắt rất sâu, đầu của anh gần như lìa ra khỏi cổ vì vết cắt. Gió đong đưa cái xác khiến cho cái xác đập vào cây. Bịch. Bịch. Bịch.

Susan hét lên và chạy về phía ánh sáng kia. Khi cô đến gần hơn, cô nhận ra đó không phải là ánh sáng của đèn pin. Đứng ở đó là một người đàn ông phát sáng với nụ cười trên khuôn mặt và ông ta đang cầm một chiếc rìu lớn trong tay. Susan lùi lại cho tới khi cô chạm vào cái xe.

“Chơi đùa xung quanh khi ta đang quay lưng đi chỗ khác,” con ma thì thầm, vuốt cái lưỡi rìu sắc bén bằng những ngón tay của mình. “Ngươi thật là nghịch ngợm đấy.”

Điều cuối cùng Susan nhìn thấy là ánh sáng kì lạ lóe lên từ lưỡi rìu, ánh sáng đó sáng chói.


Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 143:
Màu đỏ thẫm


Tôi từng là một người quản lý thư viện ở một trường trung học có khoảng 700 học sinh. Hầu hết bọn chúng đều không phải là những đứa hay gây rối, trừ một vài đứa. Dù sao thì, chuyện này cũng rất khó để tôi kể lại một cách chi tiết, vì tôi đang rất xúc động, ít nhất thì tôi vẫn nhớ được những chi tiết nhỏ nhặt. Tôi sẽ cố gắng kể chính xác nhất có thể, nhưng nghĩ đến chuyện đó làm tôi phát ốm.

Lúc đó chúng tôi có một triển lãm nghệ thuật bắt đầu lúc 7 giờ tối, triển lãm này sẽ treo tất cả những bức tranh mà các học sinh đã vẽ trong năm học, tất cả treo ở hành lang chính. Vì hết chỗ để treo tranh nên họ đã treo một vài bức ở trong thư viện. Khi triển lãm kết thúc, tôi là người ở lại sau cùng để khóa cửa thư viện. Lúc đó là khoảng 10 đến 10 giờ rưỡi tối, tôi ở một mình trong cái thư viện cũ, như thường lệ.

Tuy nhiên, khi tôi đang kiểm tra kỹ lưỡng các cửa sổ, cửa sau, cửa ra vào,… tất cả những chỗ mà con người có thể dễ dàng đột nhập vào, tôi nhìn thấy một thứ kì lạ ở khu sách bách khoa. Đó là một cái quyển sách, gáy sách nhô hẳn ra khỏi kệ sách, một quyển sách mỏng, màu đỏ, kiểu loại sách dán tranh ảnh. Rõ ràng nó không thuộc về cái kệ sách này, và tôi cũng không thể hiểu nổi là có ai lại đi nhét quyển sách này ở đây. Cũng thật lạ là các thủ thư khác không nhận ra sự bất thường này, vì dù sao thì quyển sách này cũng quá nổi bật trên kệ mà.

Dù sao thì, tôi lấy quyển sách ra khỏi kệ, kiểm tra cái bìa giả da màu đỏ của quyển sách. Khi mở quyển sách ra, tôi nhận thấy đây là một quyển sách tập vẽ. Thực tế thì đây là một quyển sách do bọn trẻ con 4 -5 tuổi vẽ vào ấy. Điều này thật là kỳ quặc vì trường học này là trường của học sinh từ 11 đến 12 tuổi.

Bức ảnh đầu tiên vẽ một vài đứa trẻ (có lẽ tác giả của nó nằm trong những đứa trẻ ấy), đang chơi đùa dưới một gốc cây. “Chúng tôi đang rất vui vẻ”, đó là dòng chữ được ghi bên cạnh bức tranh. Tôi giở trang tiếp theo, và nhận thấy bức tranh ở trang này giống hệt trang trước, chỉ trừ có một vật thể màu đỏ nấp ở sau bụi cây. Lũ trẻ vẫn chơi đùa trên mặt đất như bình thường, mặc dù tôi thấy mặt trăng đã mọc trên trời, nghĩa là trời đã tối.

Tôi lật trang tiếp theo, và tôi sốc với những gì tôi nhìn thấy. Sinh vật màu đỏ thẫm đã nhảy ra khỏi bụi cây với một cái dây thừng và đang trói lũ trẻ bằng cái dây thừng ấy. Tôi cảm thấy kinh tởm. Sao trẻ con có thể vẽ những bức tranh khủng khiếp thế này cơ chứ? Một đứa trẻ đã tưởng tượng ra cảnh này sao? Trừ khi đó không phải là tưởng tượng. Và rồi tôi thấy nó. Một đứa trẻ khác đang nấp trong bụi cây, nhìn những đứa trẻ kia bị trói chặt. Khuôn mặt đứa trẻ buồn rầu, nhăn nhó.

Tôi đã định gấp quyển sách lại, nhưng vì tò mò nên tôi đã lật trang tiếp theo. Và tôi đã phải đưa tay lên che mồm mình. Nước mắt trào ra. Sinh vật đó nhét từng đứa trẻ vào một cái máy trộn lớn, đứa trẻ được nhét vào đầu này, đầu kia là máu, nội tạng, một màu đỏ thẫm tuôn ra mặt đất. Thằng bé kia vẫn nấp sau bụi rậm quan sát. Đứa trẻ vẽ những bức tranh này thật bệnh hoạn, cần được chuyên gia giáo dục lại. Vẽ được hình ảnh này, chắc đứa trẻ ấy có vấn đề về thần kinh nặng.

Tôi lật giở đến trang cuối cùng của bìa sau. Trên đó nguệch ngoạc hình ảnh con quái thú đó đang lấy một quyển sách từ ba lô của bọn trẻ. Hắn ta nhúng quyến sách vào vũng máu của những đứa trẻ, và ở khung hình tiếp theo là cảnh hắn giơ quyển sách lên, bìa sách đã được nhuốm một màu đỏ. Màu đỏ thẫm của máu.

Tôi vội đóng quyển sách lại. Bìa sách ánh lên một màu đỏ thật kỳ lạ. Khi tôi nhấp tay ra khỏi quyển sách, tay tôi dính đầy những vết máu đông.


Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 144:
Ballet girl

Hai mươi năm trước, có một cô bé nhỏ tuổi múa ba lê rất giỏi. Mẹ của cô bé rất tự hào về con gái mình và mong muốn rằng sau này cô bé sẽ trở thành một nữ vũ công ba lê nổi tiếng. Tuy nhiên, hi vọng của cô bé về một tương lai tươi sáng đã bị dập tắt khi cô được chẩn đoán là bị ung thư giai đoạn cuối. Bác sĩ nói với cô bé rằng cô chỉ có thể sống trong không đầy một năm nữa.

Ngày tháng trôi qua, người mẹ cố gắng làm con gái mình thoải mái nhất có thể, nhưng tình trạng của cô bé ngày càng trở nên tệ hơn. Chẳng bao lâu sau, cô bé không còn có thể đi lại hay thậm chí là đứng và phải dành phần lớn thời gian nằm trên giường.

Một đêm nọ, người mẹ đang xem ti vi ở tầng dưới thì đột nhiên bà nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng con gái mình. Bà chạy lên lầu, mở cửa phòng ngủ và sốc khi thấy đứa con gái bệnh tật của mình đang ở ngoài giường và di chuyển xung quanh phòng. Không chỉ thế, cô bé còn nhảy và múa xung quanh phòng, cứ như khi cô bé còn đang khỏe mạnh.

Người mẹ nhẹ nhõm nhìn con gái mình nhảy lên và xoay tròn. Bà chộp lấy một chiếc máy ảnh và chụp ảnh cô bé ba lê yêu quý của mình. Ngạc nhiên trước sự bình phục kì diệu của cô bé, người mẹ chụp hết bức ảnh này tới bức ảnh khác cho tới khi chiếc máy ảnh hết phim.

Cuối cùng, cô bé kết thúc ở tư thế lượn. Người mẹ dành cho con gái mình một tràng vỗ tay nhiệt liệt, nhưng bà đột nhiên ngừng vỗ tay khi nhìn vào khuôn mặt con gái mình. Đôi mắt của cô bé quay vào trong đầu và khuôn mặt tái nhợt một cách chết chóc. Đột nhiên cô bé đổ nhào người về phía trước, đổ xuống thành một đống trên sàn nhà.

Cô bé ba lê được đưa tới bệnh viện nhưng đã chết trên đường đi. Các bác sĩ nói múa ba lê đã khiến cô bé quá sức và khiến trái tim yếu ớt của cô bé không thể trụ nổi. Cô bé đúng là đã nhảy cho tới chết. Không có gì có thể an ủi được người mẹ.

Sau tang lễ, người mẹ mang những bức ảnh đi rửa. Khi ảnh đã rửa xong, bà lướt qua những bức ảnh, nhớ lại khoảnh khắc hạnh phúc cuối cùng khi con gái bà nhảy thật đẹp.

Đột nhiên, tay bà run lên và và một tiếng hét nghẹn lại trong họng bà. Những bức ảnh rơi xuống sàn và bà quỳ sụp xuống.

Nhưng bức ảnh cho thấy rằng vào khoảng thời gian khi con gái bà đang biểu diễn những bước đi uyển chuyển của ba lê, có một bàn tay xanh ma quái đang giữ lấy đầu cô bé, kéo cô bé di chuyển tới lui, bắt cô bé phải nhảy.


Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 145:
Rắn kiểng


Có một người phụ nữ mua một con rắn cảnh. Nó là một con rắn Burmese Python dài 12-foot (tương đương 3,65m). Người phụ nữ sống trong một căn nhà nhỏ cùng con trai nhỏ của cô và giữ con rắn trong một chiếc bồn ở phòng khách.

Con rắn cảnh có một thói quen là hay trốn khỏi chiếc bồn. Một thời gian sau, người phụ nữ bắt đầu cảm thấy tội lỗi về việc giữ một loài bò sát to lớn ở trong một không gian nhỏ bé và hạn hẹp.

Cô thường lấy con rắn ra khỏi bồn và cho nó trườn tự do trong nhà. Đứa con trai nhỏ của cô yêu con rắn cảnh và thường mang con rắn ra vườn để chơi với nó.

Một buổi sáng, người phụ nữ chú ý thấy rằng con rắn cảnh đã ngừng ăn. Ba ngày trôi qua và con rắn vẫn không hề đụng đến một chút thức ăn nào. Người phụ nữ bắt đầu cảm thấy lo lắng rằng có chuyện gì không ổn với con rắn, vì vậy cô nhấc điện thoại và gọi cho bác sĩ thú y.

“Việc một con rắn ngừng ăn có bình thường không?” cô hỏi.

“Còn phụ thuộc,” người bác sĩ trả lời. “Trong tự nhiên, loài rắn thường phải sống trong một thời gian dài mà không có thức ăn. Trong một vài trường hợp, chúng tự bỏ đói mình để chuẩn bị cho một bữa ăn lớn. Rắn cảnh cũng có thể chán với những thứ cô cho chúng ăn. Chúng thích thức ăn của chúng được thay đổi.”

Người phụ nữ làm theo lời khuyên của bác sĩ thú y và mua một loại thức ăn mới cho con vật nuôi của cô, nhưng con rắn vẫn từ chối ăn bất cứ thứ gì.

Không lâu sau, người phụ nữ tỉnh dậy lúc nửa đêm và thấy con rắn đang nằm trên giường, ngay sát mình. Nó căng mình thẳng đuột ở trên giường. Nghĩ rằng điều này hơi lạ lùng, cô nhấc nó lên và đặt nó vào trong cái bồn.

Vài ngày sau đó, con trai cô đang chơi với con rắn ở ngoài vườn. Người phụ nữ đang rửa bát khi cô liếc ra ngoài cửa sổ. Con trai cô nằm trên bãi cỏ. Con rắn nằm cạnh cậu bé, thẳng đuột và cứng ngắt.

Người phụ nữ bắt đầu tin rằng con rắn đang dần chết đi. Người phụ nữ lập tức chộp lấy điện thoại và gọi cho bác sĩ thú y một lần nữa.

“Con rắn của tôi vẫn không ăn gì cả,” cô nói.

“Tôi nghĩ không có gì phải lo lắng,” người bác sĩ trả lời. “Hãy theo dõi nó và nếu đến cuối tháng nó vẫn không chịu ăn thì mang nó tới chỗ tôi.”

“Còn một chuyện này nữa,” người phụ nữ nói. “Một đêm nọ, tôi thấy nó nằm cạnh tôi ở trên giường. Nó thẳng đuột và cứng ngắc.”

“Ôi không!” người bác sĩ hoảng hốt. “Cô phải tránh xa con rắn đó nhanh nhất có thể. Nó sẽ phải bị nhốt lại.”

“Tại sao? Có chuyện gì với nó?” người phụ nữ hỏi.

“Đó là điều loài rắn làm khi chúng ước lượng cô,” anh ta nói.

“Ước lượng tôi?” cô hỏi.

“Nó đang đo cô để ăn thịt cô,” anh ta trả lời.

Người phụ nữ hoảng sợ quay đầu lại và nhìn ra ngoài cửa sổ vừa kịp lúc để thấy bàn chân của con trai cô biến mất trong cổ họng của con rắn.


Nguồn:Fb
 
Câu chuyện thứ 146:
Lần này...

Một cặp đôi trẻ vừa mới sinh con, nhưng họ rất nghèo và không có đủ khả năng để nuôi đứa bé. Vì thế, họ đã quyết định giết nó... Họ đi đến một cái hồ trong đêm tĩnh mịch, chèo một chiếc thuyền ra giữa hồ rồi bỏ đứa nhỏ xuống nước. Người mẹ thì thầm trong miệng, "Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi ..." hết lần này đến lần khác.

Vài năm trôi qua và cặp đôi này quyết định kết hôn. Họ có với nhau một bé gái và gia đình họ sống hạnh phúc với nhau. Khi cô bé tròn bốn tuổi, cô bắt đầu vòi vĩnh cha mẹ, bắt phải đưa mình đến hồ. Dù không muốn nhưng hai người họ cũng đành chiều lòng cô con gái bướng bỉnh. Ngay khi họ đến nơi, cô bé nói, "Bố ơi, con muốn được lên đó!" và tay chỉ về chiếc thuyền. Một lần nữa, họ đành chịu thua đứa con của mình. Khi họ ra giữa hồ thì cô con gái nói, "Bố ơi, con muốn đi tèè"… Người cha không thể làm gì khác ngoài nghe theo ý con mình. Anh nâng cô bé lên trên mặt nước để nó có thể đi tè, liếc nhìn xung quanh để kiểm tra xem có ai không. Giây phút đó, khi người cha gói tay mình bên dưới đầu gối của cô con gái, cả hai đều đối mặt với mặt nước. Cô bé quay lại nhìn cha mình và nói: "Lần này đừng làm rơi con nữa nhé…"

Nguồn:Fb
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom