Cập nhật mới

[Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 187:
DR. SMILEY (BÁC SĨ TƯƠI CƯỜI)

Xin chào các bạn, tôi tên là Bác sĩ tươi cười. Khỏi nói cũng biết tôi không phải bác sĩ trị liệu thông thường của bạn, cũng chả giống những tên bác sĩ ngu si trong bệnh viện cố hết sức đẩy lui thần Chết. Tôi thì khác: Tôi chào đón Ngài và giúp cho bệnh nhân của mình học cách nắm lấy cái chết!

À, một ngày kia, tôi bắt gặp một cô gái trẻ trên phố và nhìn sơ là tôi biết cô ta đang suy kiệt vì chứng chán ăn. Tôi nở với nàng một nụ cười mật ngọt, hôn lên tay và hứa sẽ chữa bệnh miễn phí cho nàng. Cô gái bị tôi quyến rũ và dễ dàng theo tôi về văn phòng – một tòa nhà cũ kỹ nằm ở ngoại ô, chắc hẳn bạn biết nó mà… Tòa nhà có cửa chớp sơ sài làm bằng gỗ hoặc kim loại, sơn màu trắng thong thả tróc ra khỏi tường, nhựa và các tông bịt kín cửa sổ… Một trong rất nhiều nơi mà bạn đinh ninh là không có ai sống bên trong.

Tôi gọi nơi này là nhà và phòng khám tư của tôi, tất cả bệnh nhân đều được đưa đến đây.

Nàng bước vào, thoáng chút khiếp sợ. Thật là đáng yêu làm sao, như một chú chuột bạch ấy. Tôi lại nở nụ cười chết người của mình và kéo nàng vào trong phòng khách. Thả tay nàng ra, tôi nhẹ nhàng khóa cửa. Nàng kinh hoảng khi thấy một ít máu vấy đỏ chiếc ghế sofa. “Ôi đừng lo lắng, em yêu, chỉ là nơi anh đã tiến hành một ca mổ khẩn cấp!” Tôi vừa nói vừa cố nén sự phấn khích tột độ.Tôi đưa cô gái vào phòng phẫu thuật và bảo nàng nằm lên bàn. Cô ta cũng biết điều đấy, dù vẫn còn sợ sệt và không chắc chắn. Nàng nhìn quanh căn phòng, thấy những chai thuốc và lọ đựng chất lỏng, rồi kinh hãi nhìn vào 1 trong số những mẫu vật của tôi. “C-cái g-gì thế…?” Nàng rít lên trong khi run rẩy chỉ vào cái lọ.

Tôi nói mà không thèm nhìn lên, “Sao cưng ngạc nhiên thế bé yêu, chỉ là một mẫu vật từ bệnh nhân cuối cùng mà anh mổ. Bà ta mắc một căn bệnh hủy hoại tế bào máu và không lâu sau cả cơ thể sẽ tiêu tùng.” Nàng thở hổn hển và ngồi bật dậy cố gắng bỏ chạy, nhưng may cho nàng, tôi vừa chuẩn bị xong ống tiêm chất dịch màu xanh mà bệnh nhân nào của tôi cũng vinh dự được nhận. Tôi quay người nắm chặt lấy cổ tay nàng và giữ chặt, cắm kim tiêm vào cổ và từ từ bơm chất thuốc vào. “Suỵt… Đừng lo lắng… Anh sẽ giúp cưng.” Tôi thì thầm vào tai cô nàng, cười ngoác rộng để lộ cả hàm răng nhọn hoắt. Nàng há rộng miệng dường như muốn thốt lên một tiếng thét, nhưng chỉ có những tiếng thở yếu ớt bật ra. Thế rồi nàng chìm vào giấc ngủ.

Tôi tiếp tục chuẩn bị cho cuộc đại phẫu. Tôi thong thả lau chùi dụng cụ của mình. Mọi thứ được đặt trên một tấm nhựa cạnh người con gái nằm trên bàn mổ, đầu kê cao và chân tay bị xích chặt. Một tiếng rên rỉ làm tôi chú ý và tôi lại cười, “Mừng cưng đã thức, người đẹp ngủ say…” Tôi khẽ nói khi đặt vật dụng cuối cùng lên bàn. Nàng mở mắt ra và vùng vẫy quyết liệt hòng giật đứt dây xích. Buồn thật… Nàng không nhận ra tôi đang cố giúp nàng sao? Tôi cầm con dao mổ và tiến hành: Đầu tiên tôi rạch nàng ra, mơn trớn nàng từ bên trong lồng ngực trong khi nàng chảy máu và kêu khóc như điên. Tôi có thói quen giữ cho bệnh nhân tỉnh táo trong khi xem xét họ. Còn điều gì thú vị hơn nhìn ngắm lục phủ ngũ tạng vẫn hoạt động không ngừng ngay cả khi đã tiếp xúc với thế giới bên ngoài chứ?

Nhưng đến khi cắt banh dạ dày và 2 quả thận của nàng thì tôi chán ngấy ra… Tôi đành cắt một miếng nhỏ tử cung bé xinh của nàng và bỏ vào một cái lọ mới, “Một mẫu vật nữa cho bộ sưu tập của anh.” Tôi nghĩ, và thốt nhiên bật cười. Giờ đây nàng đang co giật không thể kiểm soát, máu ộc ra từ miệng và mắt bắt đầu trợn ngược lên. Tôi cười khẩy. Phút hấp hối của bệnh nhân nào cũng đều rất thú vị. Và rồi tôi đâm thẳng chiếc dao mổ vào trái tim vẫn còn thoi thóp đập của nàng. Máu bắn lên mặt tôi và nàng nằm thõng xuống như một con thú chết. Tôi cười thật tươi và liếm môi, “Thêm một cuộc phẫu thuật thành công tốt đẹp…”


Nguồn: creepypasta.wikia.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 188:
TENDER

Alice không mong muốn trở thành một bảo mẫu, nhưng cô thực sự không còn lựa chọn nào khác. Cô PHẢI đến buổi hòa nhạc đó… Và cách duy nhất là tự lực cánh sinh bằng tiền của mình... Nhưng cô không có cái gọi là “tiền của mình”. Bố mẹ Alice đã khẳng định chắc nịch rằng họ sẽ không cho cô một xu. Đơn giản là vì họ ghét hòa nhạc.

Đi làm thêm ở rạp chiếu phim không ổn chút nào cả, Alice đã phải nghe QUÁ NHIỀU tràng mút chuột từ những tên đàn ông đến nỗi cô không bao giờ dám xuất hiện ở đó lần thứ hai. Và McDonalds cùng những cửa hàng thức ăn nhanh cà chớn khác thì lại không trả lương nhân viên hợp lý, vì thế… Cô chỉ còn một cách thôi.

Chú của Alice là một người giao thiệp rộng và dĩ nhiên ông quen biết những người giàu có cần thuê người làm. Ông đã hỏi được một gia đình thượng lưu nhà ở phía bên kia thị trấn. Khi gia đình nhà chủ gọi cô đến nhận việc, cô chỉ được cho biết là sẽ dọn dẹp nhà cửa và trông trẻ, và sẽ nhận một mức lương hậu hĩnh vào mỗi cuối tuần.

Khi cô đến nhà ông bà chủ vào tối hôm đó, họ đang có việc khẩn phải đi. Bà chủ giải thích rằng bà phải bỏ ra tận 3 tiếng để dỗ cho bọn trẻ ngủ. Hai ông bà rối rít cảm ơn Alice trước khi lên xe hơi và phóng vụt đi.

Alice không biết làm gì tiếp theo nên cô bước vào nhà.

Cô được chào đón bởi đôi mắt to tròn xanh biếc của một chú bé.

“Chào chị.” Cậu bé nói, nở nụ cười thân thiện. “Tên em là Tender.” Alice không thể không cười đáp lại, chú bé đáng yêu quá thể.

“Em đáng lẽ phải đi ngủ rồi chứ?” Cô hỏi.

“Em mơ thấy ác mộng…” Tender rầu rĩ.

Rồi đột nhiên, một tiếng khóc lớn vọng xuống từ tầng trên… một trong những đứa trẻ, Alice nghĩ vậy. Cô định đi lên lầu để dỗ cho nó nín… Nhưng Tender kéo tay cô lại và lắc đầu nguầy nguậy.

“Đó là thằng nhóc Colin, nó lúc nào cũng khóc lóc… chỉ để gây chú ý thôi. Chị cứ mặc kệ nó… Thể nào Kevin cũng phát cáu và nó sẽ giải quyết thằng em ngay thôi…” Alice cũng không biết nên làm theo hay không, nhưng dỗ trẻ con khóc là điều cuối cùng trên đời mà cô muốn làm… Thế nên cô nghe lời khuyên của Tender.

“Giờ để em kể chị nghe về cơn ác mộng của mình…” Tender nhảy chân sáo đi vào phòng khách. Alice theo sau, bị quyến rũ bởi thằng bé dễ thương.

“Lúc ấy em đang đứng trên cầu thang… Giống như cầu thang này này, nhưng nó lạnh ngắt… Và mọi người đều ở dưới lầu… dự một buổi tiệc. Em nhìn lên và thấy rất nhiều thứ bén ngót… Mảnh gương vỡ, em chắc là vậy. Em không hiểu sao mình làm thế, nhưng em đã nhặt một mảnh gương rồi đi xuống cầu thang. Cuối cần thang là một tiền sảnh lớn, từ cửa sổ hắt ra ánh đèn cam rực rỡ của bữa tiệc. Em im lặng bước đi dọc theo tiền sảnh và đến cánh cửa. Em mở hé nó ra và nhìn vào trong…”

“Trẻ em… rất nhiều trẻ em… chơi đùa và nhảy nhót với cha mẹ chúng. Không một ai thèm đoái hoài đến em, hay hỏi em có muốn dự tiệc không. Em cũng muốn nhảy với ba mẹ… Em muốn ăn bánh nữa…”

Tiếng khóc trên lầu càng lúc càng inh ỏi. Tender có vẻ bực bội.

“Thằng em này làm em nhớ đến một tên nhóc ở sân vui chơi. Nó ngã khỏi xích đu và khóc như mộtđứa sơ sinh, trông đến là thảm hại. Nhưng chị biết điều gì xảy ra sau đó không? Chỉ thế thôi mà bố mẹ thằng ấy chạy đến và ôm ấp nó như một chú mèo con. Thật khôi hài.” Alice hơi chưng hửng vì cậu bé đột ngột chuyển đề tài, nhưng cô vẫn để cậu nói tiếp.

“… Và chị biết em đã làm gì không? Em nhảy xuống từ cầu trượt. Tay em bị gãy. Hơn 10 phút mới có người đến mang em đi.” Tender thở dài sườn sượt, và Alice chẳng biết làm gì ngoài ngồi thừ ra đó. Cô không biết an ủi chú bé thế nào nữa.

Tender không để ý đến sự im lặng của cô. “Những ông bố bà mẹ nên coi sóc con cái cẩn thận hơn.” Cậu nói.

Alice lựa lời mà nói, nhưng không nghĩ ra câu nào trong khi tiếng khóc ầm ĩ trên lầu phân tán cô… Đứa nhóc còn lại cũng khóc nốt. Giờ là 2 cái miệng cùng gào khóc từ phòng ngủ ở tầng trên. Tender thở dài lần nữa, và đứng lên khỏi ghế.

“Chị đừng lo, em là anh cả mà… Để em dỗ chúng. Trẻ con khóc thật là phiền phức nhỉ?” Alice mỉm cười gật đầu với cậu bé, và Tender rời khỏi phòng khách đi thẳng lên lầu.

Alice đang định quét dọn ngôi nhà thì điện thoại reo. Cô vui vẻ nhấc máy và nói “Alô?”

Ông bà chủ đã đến nhà hàng và họ gọi về để xem tình hình ở nhà ra sao. Alice vừa định nói thì bà chủ ngắt lời.

“Cô bé, tiếng khóc kinh khủng này là sao…?” Bà hỏi. Alice thở dài.

“Ôi thưa cô, bọn trẻ thức giấc và khóc từ nãy đến giờ… Nhưng cô đừng lo, Tender sẽ dỗ chúng.”

Một khắc yên lặng tuyệt đối. Alice chỉ nghe thấy tiếng chân của Tender và tiếng khóc không ngừng nghỉ từ lầu trên.

“Tender?” Bà chủ hỏi lại.

“Vâng, cậu con trai cả của cô đấy. Cậu bé nói với cháu sẽ làm cho chúng nín ngay.”

Lại im lặng.

“Cô bé ơi, chúng tôi không có cậu con trai nào tên là Tender cả.”

Từ tầng trên, tiếng khóc bỗng dưng ngừng bặt.


Nguồn: scaryforkids.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 189:
SOBBING IN THE WOODS (TIẾNG KHÓC TRONG KHU RỪNG)


Giờ tôi không biết đâu thật đâu giả nữa. Tôi đã không ngủ được suốt mấy ngày nay. Tôi cứ nghe thấy thứ đó... Tôi còn không biết vì sao mà nó chưa giết phứt tôi đi... Thà nó giết tôi luôn từ đêm hôm đó. Cảnh sát không tin tôi, còn cuộn băng mà tôi quay được hôm đó đã bị cắt nát đến mức không thể xem được gì cả. Và họ cũng chẳng bao giờ tìm ra xác John.

Một tuần trước, tôi và John trở về từ một bữa tiệc muộn. Tôi không thể nhớ chi tiết vì bọn tôi uống khá nhiều. Chúng tôi - hai thằng say khờ dại, quyết định đi đường tắt qua rừng để về đến cái hẻm cụt nơi bọn tôi sống. Đó là sai lầm lớn nhất đời bọn tôi.

Cả hai nghe thấy một tiếng khóc sụt sùi và thấy trước mặt thứ gì giống như là một cô gái nhỏ đang ngồi quay lưng về phía bọn tôi và khóc. Không thể nhìn rõ mặt cô ta, và giá như... Giá như bọn tôi nhận ra cái thứ dài nhọn trên đầu cô bé không phải kẹp tóc mà là lỗ tai, có lẽ giờ này John vẫn sống... Cô ta mặc quần áo nhơ bẩn, rách rưới và chiếc nọ xọ chiếc kia như thể vừa lấy cắp từ tiệm giặt. Từ phía sau, trông cô ta chính xác là một cô gái cơ nhỡ bất hạnh mà thôi.

John vốn dĩ hào hiệp nên đã đến gần "thăm hỏi". Tôi lùi lại và ríu rít bật máy quay. Anh hùng John vỗ về cô gái nghèo bé nhỏ, tôi hí hửng nghĩ khi John tiến sát thân thể co ro kia. Khi thằng bạn tôi đến gần, một tràng vỗ nhẹ trầm đục vang lên... Tôi và John ngạc nhiên lau đi vệt máu chảy dài từ lỗ mũi... Tiếng động trầm đục kia rất nhỏ, nhưng tôi có thể nghe thấy nó ù ù trong ngực. Ngay lúc đó camera bắt đầu cà giật theo.

John đặt bàn tay sạch sẽ lên vai cô bé. Tức thì cô ta quay đầu lại và phun ra thứ một âm thanh xuyên thủng tai người, làm John loạng choạng và tôi phải lùi mấy bước về sau. Đó là lúc tôi thấy được bộ mặt con quái vật... Nó có độc một con mắt hiểm ác và 6 lỗ mũi phía trên một cái mồm không khác gì hàm cá mập. Nó cắn phập một phát vào cổ John rồi ném cậu ấy sang bên, cú cắn mà tôi đoan chắc là nạn nhân sẽ chết ngay lập tức... Rồi nó quay sang tôi, phát ra tiếng kêu nghe như tiếng con gái khóc... Nhưng nó không hề khóc, nó đang đánh hơi.

Nó ngoe nguẩy như một con mèo và bò về phía tôi, âm thanh trầm đục kia lớn dần khi nó tới... Tôi kinh hoàng cố tránh xa nó, con quái thú đã giết bạn tôi hết sức dễ dàng. Nó đi nốt quãng đường cuối cùng để bắt tôi. Tôi ngửi thấy mùi mật ong và da cá từ lớp da của nó... Nó kề sát tôi trước khi chú ý vào cái dây chuyền thánh giá gia bảo mà tôi đeo trên cổ. Con quái thú gầm lên khiếp sợ và nhảy lùi lại. Tôi đờ đẫn không hiểu, một sinh vật giết người như ngóe mà biết sợ một cái mặt dây chuyền sắt... Thế rồi nó rít lớn hơn bao giờ hết... Và tôi ngất đi.
Khi tôi thức tỉnh, cả con ác thú và John đều mất tích. Vỏ bao cái camera của tôi rách bươm, và qua những đoạn băng cắt xén lờ nhờ, tôi có thể thấy rằng nó đã nếm cái máy. Không có một hình ảnh nào ghi lại khuôn mặt con quái vật, và cảnh sát kết luận một cô gái vô gia cư điên khùng đã tấn công bọn tôi, và vì lý do nào đó đã liếm cái camera sau khi đánh tôi bất tỉnh. Họ trách tôi đã uống quá say đến mức tưởng cô gái đó là một con quái vật.

Tuy nhiên... Tôi biết nó đã theo tôi về nhà. Mỗi đêm tôi đều nghe thấy tiếng nức nở. Tôi biết nó không hề khóc... Nó nhớ mùi của tôi và sẽ không từ bỏ con mồi. Có vệt liếm dài ngoằng trên cửa kính phòng tôi mỗi sáng và... Tôi không hiểu tại sao nó vẫn chưa muốn giết tôi.


Nguồn: solomen.deviantart.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 190:
Peter and I


Khi tôi lên 5 tuổi, tôi gặp Peter. Lúc đó, tôi đang ngồi lủi thủi 1 mình ở góc sân chơi công cộng, cậu ấy tiến tới và nói chuyện cùng tôi. Cậu ấy thực sự rất thân thiện với một nụ cười mà chỉ nhìn thấy thôi bạn cũng đã cảm thấy ấm áp lên rất nhiều rồi. Chúng tôi dần trở thành bạn thân và không ai có thể tách tôi khỏi cậu ấy. Cũng phải thôi thì bố mẹ của cả 2 đứa chúng tôi đều rất bận bịu, dường như đối với họ chỉ có công việc thôi vậy. Chúng tôi dành khá nhiều thời gian ở trong nhà, chơi những trò chơi ngớ ngẩn của bọn trẻ con, bọn tôi thực là những đứa trẻ hạnh phúc.

Vào một ngày, tôi quyết định đi tới công viên với Peter và khi trở về, tôi nhìn thấy bố mẹ đang ngồi phòng khách đợi mình. Mẹ ra hiệu cho tôi tiến tới gần chỗ bố, ông hỏi liệu tôi có muốn đến công viên giải trí không. Tôi rất vui mừng và hỏi xem Peter có thể đi cùng tới công viên được chứ. Nụ cười của bố tôi chợt tắt nhưng ông ấy vẫn đồng ý. Rất nhanh, chúng tôi đã tới công viên giải trí và nghe thấy tiếng cười đùa cũng như la hét inh ỏi của bọn trẻ con. Bố đưa tôi tới Ngôi nhà ma ám và dặn tôi phải hết sức cẩn thận. Tôi đi qua cánh cửa và tiến vào một căn phòng trắng toát, tôi quay lại vẫy tay với cha mẹ mình. Lạ thật, bố tôi không cười nữa còn mẹ thì khóc nức nở. Lạ thật đấy nhưng tôi cười mỉm trấn an họ ngay khi cánh cửa đóng lại. Thật là vui quá đi, chỉ có Peter và tôi, Peter và tôi, Peter...

Nguồn: Stopdropderp.blogspot.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 191:
BLOOD FREEZING EXPERIMENT (CUỘC THỬ NGHIỆM ĐÔNG MÁU)

Năm 1944, sở tình báo mật của Anh (SIS) tiến hành phát triển một loại hóa chất có thể tác động lên máu người. Một bản sao của bản báo cáo thí nghiệm này đã được tìm thấy ở sâu bên trong tòa nhà cũ MI5 tại London.

1. KHỞI ĐIỂM

Loại hóa chất này có nguồn gốc từ hỗn hợp của [tên bị xóa đi] Nomufungin và [tên bị xóa đi] Communesin, và cả chất perophoramidine từ tôi. Chúng làm biến đổi tính chất hóa học và cấu trúc máu, do đó nếu cơ thể bị bắn hoặc cắt đứt, máu có khả năng đông lạnh (hoặc đông cứng) ngay tại vết thương, do đó ngăn chặn mất máu và khiến người ta khỏe mạnh người thường. Tuy nhiên hóa chất này cực kỳ đắt đỏ và chỉ được cung ứng cho những con người chủ chốt, như đơn vị MI5 và những chính trị gia nổi tiếng.

Để máu có thể đông cứng được, lượng huyết tương phải tăng từ 55% đến 59%. Tế bào đã bị biến đổi khi vận chuyển oxy sẽ chiếm 96%, do đó đối tượng cần hít thở sâu hơn và liên tục hơn. Vì chất Thrombocytes có can thiệp vào những tế bào máu đã biến đổi nên chúng đã bị loại bỏ trước quá trình đột biến. Tủy não cũng được tác động bởi một chất giúp nó làm quen với những tế bào máu đã biến đổi kia. Bên cạnh đó, vì tế bào máu sau khi biến đổi sẽ giãn nở, 4-6% dung tích máu thông thường phải được đào thải. Và như một hệ quả tất cả những mạch máu đều phải thay đổi chút ít mới có thể chứa được những tế bào máu to nặng hơn.

2. TIẾN HÀNH

Đối tượng thử nghiệm là nam giới bất kỳ trên 21 tuổi. Họ đều được bồi thường một số tiền là 35.000 bảng Anh.

Họ sẽ được cung cấp giường bệnh và vài thứ để giải trí. Họ được nối với máy điện tâm đồ, nhịp tim được theo dõi sát sao. Hóa chất đưa vào cơ thể chủ thể sẽ được theo dõi trong suốt 24 giờ. Không được đưa thực phẩm vào cơ thể cho đến giờ thứ 25. Tất cả những yêu cầu của đối tượng trong 24 giờ đầu đều không được chấp nhận.

Từ giờ 25 trở đi, chủ thể có thể dùng thuốc giảm đau và các bữa ăn điều độ. Tiếp tục theo dõi bệnh nhân cho đến giờ 72.

Sau 72 giờ, chủ thể được đưa vào nơi thử nghiệm. Anh ta sẽ bị giữ chặt và tiêm thuốc an thần. Tay trái sẽ bị cắt một vết dài 4 inch, còn tay kia bị bắn bởi một khẩu 0.45 tự động. Quan sát hiệu ứng.

Sau giờ 144, chủ thể sẽ bị đưa đến phòng thử lần nữa. Lúc này anh ta sẽ bị bắn vào nhiều nơi trên cơ thể mà không có thuốc giảm đau. Tất cả đều phải được quan sát kỹ và ghi hình lại.

3. THỰC NGHIỆM

Ba người thanh niên chọn làm đối tượng là ba chàng trai tuổi 22, 23 và 29. Họ buộc phải thề giữ bí mật.

Hóa chất được tiêm vào 3 đối tượng thành công. Trong giờ đầu tiên, cả 3 bắt đầu thét la trong đau đớn. Nhưng đến giờ thứ 3 thì chuyện này ngừng hẳn. Đối tượng 1 và 3 khẩn thiết muốn xin một bản sao của Kinh Thánh vào cuối giờ 6 nhưng bị từ chối. Những nhà khoa học tin rằng đó là dấu hiệu của niềm tin rằng họ sẽ chết.

Đối tượng 1 và 3 được phát 2 quyển Kinh Thánh vào giờ 25. Thuốc giảm đau được phát cho cả 3 đối tượng.

Sau 72 giờ, các đối tượng được đưa hẳn vào phòng thí nghiệm. Cả ba dường như rất mừng vui khi ra khỏi ngục tù. Sau khi tiêm thuốc an thần, từng người bị rạch cánh tay trái và bắn thủng cánh tay phải bởi đạn tự động 0.45. Khi dao mổ được ấn sâu vào, có một khối chất rắn tối màu, vô định hình lấp đầy vết thương ngay khi lớp da bị bóc ra. Máu đông lại nhanh đến nỗi con dao mổ bị dính cứng trên cánh tay chủ thể. Tương tự, vết thương gây ra bởi đạn tự động 0.45 được bít kín bởi khối máu đông tối màu chỉ trong có 3 giây. Kết quả là giống nhau ở cả 3 chủ thể.

Sau 84 giờ, cả 3 đối tượng bắt đầu hành động mộtcách bất thường. Thay vì giải trí hay tiêu khiển, họ chỉ ngồi trên giường và rên ư ử như thể buồn bã hay tủi nhục điều gì. Họ chẳng hề nhìn vào mắt nhau.

Sau 110 giờ, đối tượng 1 bất tỉnh. Qua khám nghiệm, máu có thể không lưu thông được vì quá rắn và vô định hình. Người ta nhận thấy pH trong cơ thể lúc đó là 5, tính acid tăng cao hơn bình thường.

Một nhà nghiên cứu được chỉ định vào phòng sau 127 giờ để lấy mẫu máu của cả 3 chủ thể. Họ càng lúc càng trầm lặng, nhưng bắt đầu có biểu hiện hung hãn. Kết quả pH là 4.3, 4.6 và 4.4 ứng với đối tượng 1, 2 và 3. pH trong máu đang giảm dần.

Họ kiểm tra máu lần nữa vào giờ 140. pH lần này không giảm nữa. Cuộc thử nghiệm vẫn tiếp tục.

Vào giờ 144 3 đối tượng lại được đưa đến phòng thử nghiệm. Cả 3 đều trông rất khác biệt so với 144 giờ trước. Da họ chuyển hẳn sang màu xám và dày lên thấy rõ. Con ngươi họ đều chuyển sang màu đen tuyền và tròng trắng đỏ ngầu lên. Các nhà khoa học dự định tiếp tục, và họ sẽ thay mới hóa chất trong cơ thể 3 vật nghiên cứu.

Nhưng trước khi họ kịp làm gì, 3 đối tượng bộc lộ một sức mạnh kinh người. Họ bất thình lình vồ lấy những người giám sát và dùng răng mình để tấn công. 6 cảnh sát có vũ trang bị bất tỉnh ngay khi bị răng họ cắm vào. Những đối tượng đã ăn sống cánh tay của một cảnh sát. Khi nhân viên đặc vụ của MI5 ập đến, 3 đối tượng đã mất tích.

Chất thuốc hẳn đã có một ảnh hưởng tiêu cực đến tủy não gây ra biểu hiện hung dữ như trên. Nó cũng có tác động đến các tuyến nước bọt. Sức mạnh siêu phàm mà các đối tượng có được có thểlà do tế bào máu đã làm giàu được tăng cường vào các bắp cơ. Nhưng không ai giải thích được vì sao những đối tượng lại nhắm đến thịt người sống. Họ không bao giờ truy tìm được 3 đối tượng kia.

Những nghiên cứu sâu hơn cho dự án này đều bị đình chỉ. Những bằng chứng của dự án, bao gồm cả bản báo cáo này, được liệt vào những hồ sơ tối mật của SIS.


Nguồn: creepypasta.wikia.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 192:
THE DECAYING MALL (KHU THƯƠNG MẠI ĐỔ NÁT)

Có một khu thương mại hoang phế nằm ở đâu đó trong bang Virginia đã đến thời kỳ cuối của sự đổ nát. Vì một lý do gì đó, người ta vẫn không phá nó đi – đã có vài dự án quy hoạch quy mô được đề ra, họ đã muốn khôi phục lại sự sống cho khu mua sắm ấy, bằng cách phá hủy tòa nhà ban đầu… nhưng không có dự án nào được triển khai cho đến nay.

Quả thật là một sự xấu hổ và đáng tiếc khi thấy bộ mặt hiện giờ của nó. Vào thời hoàng kim của nó – thập niên 1970 cho đến đầu những năm 1980, khu thương mại lúc nào cũng đông nghịt người, là thiên đường mua sắm của dân thành thị vào mỗi cuối tuần, đặc biệt là tối thứ Bảy. Một nơi cao cấp, thời trang, sành điệu và luôn là điểm đến của những con người hạnh phúc.

Nhiều năm trôi qua, vô số khu mua sắm khác lớn hơn, hiện đại hơn mọc lên khắp nơi trong thành phố. Nơi đây dần dà thiếu vắng người thuê và đến nay chẳng còn một ai ở lại cả. Nếu bạn đến thăm nơi ấy, bạn sẽ bị choáng ngợp bởi sự trống rỗng mênh mông điêu tàn – mỗi bước bạn đi, mỗi lời bạn nói đều vọng vang ma quái. Nơi lý tưởng nhất để dân chúng mua sắm, gặp gỡ và ăn trưa, giờ đây chỉ còn là sự im lặng đáng sợ. Suốt hàng chục năm trời, không khí sôi nổi vui tươi của khu thương mại đã héo mòn đi, tối tăm và tàn lụi, đến nỗi dân cư xung quanh tất thảy đều tránh đi qua đó – nhưng không một ai giải thích được tại sao.

Câu chuyện đã có thể dừng lại nếu không có một truyền thuyết đô thị bí ẩn về nó: Người ta đồn rằng, vào một vài buổi tối thứ Bảy nhất dịnh trong năm, có một chuyện rất kỳ bí xảy ra tại đây. Tại thời điểm đó nếu bạn đến gần một trong những cửa vào khóa chặt của khu thương mại, nó sẽ tự động mở. Đẩy cửa vào, con đường sẽ lộ ra để bạn tiến bước.

Ngồi đó, ngay tại một băng ghế ở sát lối ra vào là một sinh vật đen tối – đen hơn cả màn đêm xung quanh. Bạn có thể nói với nó một câu: “Ta biết bí mật của riêng ngươi và tất cả những điều ngươi giấu kín.” (I know your secret, and the secret you keep). Tại nơi vốn là bóng đen sâu thẳm trên băng ghế sẽ xuất hiện một mặt người – khuôn mặt vui tươi của một lão già nhợt nhạt khô héo, ở chỗ hốc mắt là hai lỗ đen.

“Không,” ông ta trả lời bằng một giọng tưởng như lúc nhúc giòi, “Chỉ có ta biết bí mật của ngươi.”

Thế rồi ông ta sẽ hỏi bạn một câu – về cuộc đời bạn hoặc bất kỳ chi tiết nhỏ nhặt nào về chính bạn, cả những chuyện xảy ra từ lâu lắm. Nhưng bạn sẽ thấy nó rất tối nghĩa: Đó là một câu hỏi bạn có thể trả lời, nhưng sẽ hết sức khó khăn để mở miệng bạn ra.

Nhưng dù có chết bạn cũng phải nói – bạn không được phép trả lời: “Tôi không biết.”

Nếu bạn trả lời đúng, ông lão sẽ ném cho bạn mộtchiếc hộp rồi tan biến vào hư không. Hãy mở nó ra, trong đó là một mẩu giấy ghi tên của người phụ nữ/đàn ông được định trước là sinh ra để kết duyên cùng bạn. Bạn hiếm khi ngờ được đó là ai.

Nhưng nếu bạn trả lời sai… Xác của bạn sẽ được tìm thấy vào sáng Chủ Nhật sau ngay tại cổng vào khu mua sắm, bị tùng xẻo và moi sạch ruột gan đến nỗi không còn ai có thể nhận dạng được nữa.


Nguồn: creepypastaindex.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 193:
VIDEO TAPE - CUỘN BĂNG

The Video Tape là một Urban Legend đáng sợ về một cuộn băng VHS. Người ta đồn rằng người xem được cuộn băng này sẽ chết sau 48 tiếng. Cuốn băng bị nguyền rủa trong The Ring dường như được phỏng theo Urban Legend này.

Vài năm trước, có một nhóm gồm 3 nữ sinh học chung một trường trung học, quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc sleepover vào một ngày hè nọ. Họ dành cả ngày để lên kế hoạch cho buổi tiệc, và vì họ đều thích xem phim ma, nên cả 3 người đã đi thuê một bộ phim kinh dị. Lúc đó cũng đã muộn rồi và khi 3 cô gái phóng xe tới tiệm cho thuê băng đĩa ở gần nhà thì nó cũng đã đóng cửa. Họ dành nửa tiếng tiếp theo lái xe đi tìm một hàng cho thuê đĩa vẫn còn mở cửa.

Cuối cùng, họ cũng tìm thấy được một hàng bên đường và bước vào bên trong. 3 cô gái không thể quyết định được nên thuê phim gì, nên một người trong số họ đến hỏi người phụ nữ ngồi ở quầy xem cô có gợi ý nào cho họ không. Người phụ nữ đáp rằng cô có một bộ phim vô cùng phù hợp với cả 3 cô gái và ngay lập tức đi vào kho.

Trong lúc cả 3 người đang đứng chờ, một cô gái để ý thấy 1 cuốn băng nằm ở trên quầy. Nó không có vỏ hay nhãn và nó trông rất là cáu bẩn. Cô gái tò mò muốn xem nó là bộ phim gì và định dơ tay ra lấy. Đúng lúc đó, người chủ quầy chạy ra và đập mạnh lên cuốn băng, rút nó lại.

Với một nụ cười kì lạ, người phụ nữ nói: “Đây không phải thứ mà các cô nên xem”

Khi được hỏi rằng cuốn băng đó là về cái gì, ngườiphụ nữ chỉ đáp lại rằng họ không nên đụng tới nó và nó chỉ là một bộ phim rẻ tiền thôi. Sau đó, bà đưa cho 3 người một bộ phim kinh dị cũ kĩ và bảo họ cái này xem hay hơn nhiều.

Cuối cùng thì họ cũng quyết định thuê cuốn băng được đưa cho 3 người họ, Khi người phụ nữ quay lại vào kho để tìm băng, một cô gái nhanh tay vơ lấy cuộn băng bí ẩn kia và bỏ vào túi.

Đêm hôm đó, khi họ quay trở về nhà, cô gái đã trộm cuốn băng kể trên lôi cuốn băng ra và thuyết phục 2 người còn lại rằng họ nên xem bộ phim này.

Họ nhét băng vào trong ổ và nhấn nút bật. Bỗng nhiên, đèn trong nhà vụt tắt và cả căn phòng chìm trong bóng tối. Tuy vậy, TV vẫn còn bật…

Với tiếng rè rè, bộ phim bẳt đầu. Trên màn hình, họ thấy một người phụ nữ đang bị trói chặt trên cọc gỗ. Bà ta được bao quanh bởi một đám đông giận dữ. Đám đông la ó, phì nhổ người phụ nữ và rồi họ bắt đầu châm lửa vào đống củi ở dưới chân bà.

Người phụ nữ bắt đầu cười một cách man dại và đám đông hét lên những câu như: “Hãy thiêu sống mụ phù thủy đi!” hay “Đây là sự trừng phạt cho những kẻ luyện tà thuật!”

Trong lúc ngọn lửa càng ngày càng lớn, sắp sửa bao phủ cả cơ thể bà, người phụ nữ bắt đầu thốt lên những lời nguyền rủa, rằng những kẻ nào chứng kiến cái chết của bà đều sẽ vong mạng sau 2 ngày.

Rồi có một tiếng rít phát ra và đoạn phim chợt chấm dứt. 3 cô gái chỉ biết ngồi trong bóng tối cho đến khi ánh sáng quay trở lại vì hoảng sợ. Họ cố tin rằng đây chỉ là một trò đùa. Sau một hồi, cả 3 người quyết định rằng họ nên đem giả cuộn băng này ngay lập tức. Nhưng khi họ phóng xe đến cửa hàng cho thuê băng đó, thì nơi đấy giờ chỉ còn là 1 bãi đất trống mà một tòa nhà bỏ hoang mà thôi.

2 ngày sau, xác của cả 3 cô gái được tìm thấy. Cái xác thứ nhất được tìm thấy nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Cơ thể cô bị cháy đến mức biến dạng. Cái thứ 2 cũng như cái thứ nhất, cháy đen, và được tìm thấy ở một công viên. Cái thứ 3 được tìm thấy ở trong một cái lò.

Khi cảnh sát tiến hành điều tra về cái chết bí ẩn của 3 cô gái, họ đều nghĩ rằng quả là một sự trùng hợp kì lạ khi cả 3 cô gái đều chết cháy trong cùng một ngày. Ở mỗi vụ án họ đều cho rằng nạn nhân tự bốc cháy, nhưng điểm bất bình thường là không có một vật nào ở xung quanh nạn nhân bị cháy xém bởi lửa.

Cảnh sát tìm thấy trong thùng rác bị đốt cháy ở ngoài nhà của 1 trong những nạn nhân. Mọi thứ bên trong đều đã cháy thành tro, ngoại trừ một cuộn băng, vì một lí do nào đó không bị tổn hại bởi ngọn lửa…


Nguồn: scaryforkids.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 194:
EVIL GRIN


Hồi tôi 12 tuồi, tôi có một đứa bạn rất thân tên là Brenda. Sau khi tan học 2 đứa chúng tôi thường kéo nhau đến nhà của cậu ấy để chơi đùa. Cậu ấy sống ở một biệt thự ở rìa thành phố.

Một ngày nọ, Brenda bỗng nhiên nghỉ học. Cậu ấy cũng vắng mặt vào mấy ngày tiếp theo và tôi bắt đầu lo rằng đã có chuyện xảy ra với bạn thân tôi. Sau khi Brenda đã bỏ lỡ cả tuần học, tôi quyết định đến thăm nhà của cậu.
Tôi đạp xe suốt một quãng đường dài và đến trước ngưỡng cửa nhà cậu ấy ngay khi trời vừa chập tối. Khi bấm chuông, tôi giật nảy mình vì cánh cửa được mở ngay lập tức.

Mẹ của Brenda đứng trước mặt tôi, nhưng có gì đókì lạ về bà ấy. Mắt của bà có vẻ tối hơn và tóc bà để xõa xượi, rủ hết xuống vai. Tôi cũng để ý thấy là bà đang khoác một cái áo bông đi tắm. Nhưng điều khiến tôi bất an nhất là bà luôn nhìn chằm chằm vào tôi và cười, một nụ cười ma quái.

Bà không nói một lời nào. Bà chỉ đứng đó nhìn tôi và cười.

“Brenda có ở đây không ạ?” -tôi hỏi, lòng đầy lo lắng

Bà ra hiệu cho tôi đi vào trong và ngay trước khi tôi kịp hé miệng, thì mẹ của Brenda lẻn mình vào bóng tối đang bao trùm cả căn nhà. Tôi căng mắt ra để nhìn trong màn đêm, nhưng tôi cũng không chắc là bà đã đi về hướng nào nữa. Ngay lúc đó, tôi nghe thấy có tiếng hát nho nhỏ phát ra và đi theo âm thanh đó vào trong bếp.

Tôi tìm thấy mẹ Brenda ở đó, đứng trước bồn rửa tay, lưng quay lại với tôi. Khi tôi bước vào trong phòng, bà ngừng hát và sự im lặng đáng sợ bao kín cả căn phòng.

Tôi ngồi xuống một cái ghế gần đó và chờ. Mẹ của Brenda vẫn cứ đứng đó. Tôi dành 5 phút tiếp theo ngồi yên một chỗ, lòng tự hỏi đang có chuyện quái gì đang xảy ra vậy.

Và rồi tôi nhận ra mọi thứ đều rất lạ thường.

Cả thời gian tôi ngồi ở đó, mẹ Brenda không cử động một milimet nào. Lưng bà vẫn quay về hướng tôi nên tôi cũng không thể nhìn được mặt bà. Bà buông thõng tay và mặt bà hơi cúi xuống. Có việc gì đó vô cùng kì lạ đang diễn ra.

Tôi nhẹ nhàng đứng dậy và tiến tới gần. Bà vẫn đứng im một chỗ. Chầm chậm, tôi đi vòng qua lưng bà ấy và cố nhìn mặt mẹ Brenda xem bà có ổn không. Cảnh tượng tôi nhìn thấy vẫn ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ.

Mắt bà mở chừng chừng và có một nụ cười ma quái trên khuôn mặt bà.

Tôi hoảng sợ đến nỗi không thể chịu nổi việc ở trong phòng bếp thêm một phút nào nữa. Chả nói chả rằng, tôi chạy vội ra ngoài đường, nhảy lên xe đạp và đạp không nghỉ cho đến khi về đến nhà.

Vài ngày sau, tôi mới biết tại sao Brenda lại nghỉ học. Bố mẹ tôi nói với tôi rằng nhà Brenda vừa có đám tang.

“Cái gì ạ ?” –tôi hỏi- “Bố mẹ bảo ai vừa mới mất cơ?”

Bố mẹ tôi nói với tôi tin buồn .Tin đó khiến tôi sởn hết cả tóc gáy và phát khóc vì sợ.

Mẹ của Brenda đã qua đời và cái ngày mà tôi đến thăm nhà cậu ấy, Brenda đang ở chỗ ông bà ngoại để dự đám tang của mẹ mình.

Vài năm sau, khi tôi 16 tuổi, tôi kiếm được chút tiền bằng việc trông trẻ vào các ngày cuối tuần. Một ngày nọ, đứa bạn tôi gọi điện và bảo rằng cậu ấy biết một gia đình đang cần người trông trẻ gấp. Cậu ấy thì đang bận và hỏi tôi có muốn đến đấy trông thay cho cậu ấy không.

Cậu ấy còn nói với tôi rằng cặp vợ chồng đó rất là tốt bụng, trả lương rất là hào phóng và đứa con gái 3 tuổi của họ rất là ngoan ngoãn và biết nghe lời. Tôi cũng không bận việc gì nên tôi ngay lập tức nhận lời.

Tối hôm đó, tôi đến nhà cặp vợ chồng và gặp người vợ. Tên bà là Ruth và bà đang chuẩn bị đi chơi với hội bạn. Bà có đề cập là chồng bà đang đi công tác và đưa cho tôi vài số điện thoại để gọi nếu cần.

Việc trông trẻ trôi qua khá là dễ dàng. Tôi cho cô bé ăn, tắm cho bé và chuẩn bị cho cô bé lên giường đi ngủ.

Vào khoảng nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng cửa trước mở và tiếng bước chân đi dọc hành lang. Tôi nghĩ nó rất là lạ vì tôi chưa nghe thấy tiếng đỗ xe. Quay mặt lại, tôi nhẹ cả người khi thấy Ruth đang đi vào phòng khách, nơi tôi ngồi xem TV.

Bà không nói với tôi một lời nào. Khi bà đi qua tôi, tôi cảm thấy con người bà có gì đó thay đổi. Có gì đó trong ánh mắt bà đã khác trước và đang cười toét miệng. Tôi lạnh hết cả sống lưng.

Tôi biết nụ cười đó. Tôi đã bắt gặp nó một lần, mấy năm trước.

Ruth ngồi ở bàn ăn cơm và quay lưng lại phía tôi. Tay bà thõng xuống, đầu bà hơi nghiêng về phía bên trái và miệng bà phát ra những tiếng hát nho nhỏ.

“Ruth?” –tôi hỏi một cách lo lắng- “Ruth, cô có làm sao không?”

Không có tiếng trả lời.

“Ruth, cô đã chết rồi đúng không?”

Chỉ có sự im lặng đáp lại

Tay tôi run lẩy bẩy. Tôi nhanh chóng vơ hết đồ đạc của mình lại và chạy ra khỏi phòng. Khi tôi ra tới hành lang, tôi mở cửa trước và nhìn ra ngoài. Không có xe đỗ ở đó.

Bỗng nhiên, sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại.

Tôi không muốn nhấc máy, vì tôi sợ những gì mình sẽ nghe được. Tay tôi cứ huơ huơ trên cái máy và rồi tôi quyết định nhấc máy lên.

Tôi biết thừa người ở đầu dây bên kia là ai.

Là cánh sát, gọi điện tới để báo với tôi rằng Ruth vừa mới qua đời trong một vụ tai nạn ô tô.

Nước mắt tôi chảy ròng ròng. Tôi chạy lên gác, bế đứa con của Ruth và quấn nó vào một cái chăn. Rồi tôi chạy xuống hành lang, chạy thật nhanh qua cửa phòng khách. Tôi vẫn có thể thấy Ruth quay lưng lại với tôi. Không chần chừ một giây nào, tôi chạy khỏi căn nhà, với đứa bé ở trên tay tôi.


Nguồn: scaryforkids.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 195:
LAURA

Laura nhìn đồng hồ trên bảng điện tử: 5h43 chiều. Cô tự rủa mình sao lại tham công tiếc việc thế chứ, nhưng thật tình hôm nay cô rất bận. Ngày Valentine trắng, đáng lẽ cô phải sắp xếp để về sớm ăn tiệc với chồng mình. Hai người đã xoay sở gửi bọn trẻ về nhà ông bà vào cuối tuần, và thật kinh khủng nếu dịp may hiếm có như này bị bỏ lỡ.

Xe lăn bánh vào cổng nhà, Laura để ý thấy có thứ gì đó dán trên cửa. Cô nhét giấy tờ vào túi xách và rời ghế lái để đi về hướng cửa. Mắt cô nheo lại để nhìn rõ vật thể trong ánh sáng lờ mờ. Một mảnh giấy. Cô đọc nó, tim đập rộn ràng.

“Hãy đi tìm anh và chúng ta sẽ vui vẻ với nhau…”

Cô cảm thấy mình đáng trách gấp bội, rõ ràng là anh ấy đã bỏ công sức kỷ niệm một ngày đặc biệt như thế này, và phần còn lại trong cô háo hức được thấy bất ngờ của chồng mình dành cho. Laura quay nhìn xem có ai thấy mình không, vì vẻ mặt cô vừa ửng đỏ một cách không ngăn được. Không có ai. Cô xé tờ giấy xuống và nhảy chân sáo đi vào nhà, phấn khích tột độ.

Đèn trong nhà đã được tắt hết, chỉ có ánh nến lãng mạn màu hổ phách chiếu rọi những bức tường màu beige. Laura quăng túi xách lên bàn và tiếp tục trò chơi. Mảnh giấy thứ hai được cô tìm thấy trong bếp, kẹp dưới một hộp kem đặc.

“Em gần đến đích rồi! Hãy mang theo mảnh giấy này vào phòng ngủ.”

Tim cô đập nhanh vì hồi hộp khi cô bước lên cầu thang. Cô vịn lan can bằng bàn tay run run vì háo hức. Mỗi bậc thang đều có một cánh hoa hồng đặt ngay ngắn và sữa vani chảy róc rách từ một ngọn nến sáng tỏ đặt ở đâu đó bên trên thang. Khi đến tầng trên cùng, Laura thấy mảnh giấy cuối cùng trên cửa phòng ngủ.

“Chào mừng em yêu!”

Cô vội vàng tém gọn mái tóc và chỉnh trang trước khi nhẹ nhàng đẩy cửa, cô chọn dáng đứng sao cho gợi cảm nhất. Trên giường là những chiếc gối hình trái tim, cạnh đó một chai champagne ướp lạnh đặt trên bàn. Rất nhiều nến thơm thắp sáng căn phòng bằng mùi hương dễ chịu nhưng… Có gì đó không đúng.

Anh ấy đâu?

Đang lúng túng thì Laura bắt gặp một mảnh giấy nữa trên tủ áo ở bên kia căn phòng.

“Chồng cưng đã chết. Có muốn hội ngộ cùng nó ở buồng trong không?”


Nguồn: scaryforkids.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 196:
Những hòn đá lạ

Ở bên ngoài bìa của những khu rừng chắc hẳn bạn sẽ thấy có rất nhiều đá phải không? Và bạn có thấy kì lạ khi không có thứ cây nào mọc trên chúng, cỏ thì mọc sát đất, và chim chóc thì im lặngvà ít khi nào bay ngang qua. Cây mọc san sát vào nhau, không 1 ánh mặt trời nào chiếu tới chúng và chúng cứ lạnh như băng. Và vào những đêm khuya, bạn có thể nhìn thấy 1 làn sương mỏng lướt qua những tảng đá và cỏ. Chắc hẳn bạn sẽ ngạc nhiên lắm khi biết những tảng đá đó là gì?

***

Tôi khi ấy còn rất trẻ, thậm chí trẻ hơn cả bạn, tôi và 1 người bạn đã có 1 ý tưởng tuyệt vời khi đi chơi ngoài Samhain. Chúng tôi ngồi đối diện với những hòn đá, càng xa càng tốt, mặc dù vẫn giữ chúng trong tầm mắt (chỉ để tự hù dọa chính mìnhnhư một đứa trẻ thường làm). Khi về nhà tôi nói với Ol'Ruth (bà cố của tôi) về chuyện đó, và bà ấy trở nên trắng bệch, bà bảo chúng tôi phải ở yên trong nhà và chơi đùa như bình thường.

Sau 1 cuộc nói chuyện của bà ấy với bố tôi, ông ấythấy tốt nhất là khoá cửa nhốt tôi trong nhà vào đêm ấy. Khi đó bạn của tôi quyết định là sẽ đi chơi một mình, vì cậu ấy đủ khôn ngoan để không nói cho chính bà của cậu ấy về chuyện đó.

Đêm ấy tôi đột nhiên thức giấc khi nghe thấy có thứ gì đó đập vào cửa sổ, tôi cho đó là tiếng mưa bão, cho tới khi tôi quay đi và nhìn vào thằng em của tôi ở giường bên, nó trắng xám và đang run rẩy liên hồi, mắt dính chặt vào cái cửa sổ. Tôi nhìn theo hướng đó và- tôi sẽ giết bạn nếu bạn gọi tôi là đồ dối trá- tôi thấy mặt thằng bạn đang ở trên cửa sổ. Nhưng có cái gì đó không ổn. Nó lạnh và bị ướt hết, da nó nhăn nheo hết cả lại và mặc dù tôi có thể thấy miệng nó đang cử động nhưng những gì tôi có thể nghe được là tiếng nó đập tay vào cửa sổ.

Dù không nghe được nhưng tôi vẫn hiểu được nó muốn gì,.... nó muốn tôi mở cửa sổ ra. Tôi và em trai không phải đồ ngốc, cũng như không đủ dũng cảm để làm bất cứ chuyện gì, nên chúng tôi chỉ còn có cách ngồi yên và nhìn khi gương mặt nó ngày càng biến dạng hơn, mặt voặn xoắn lại như 1 con quỷ với những hốc mắt thăm thẳm, chân mày kéo lên và môi cong lại cho thấy những cái răng hiện rõ ra. Và nó biến mất.

Cha tôi lên phòng chúng tôi và hỏi chuyện quái gì đang xảy ra, chúng tôi kể lại nhưng ông chỉ cười và xem nó như 1 chuyện tầm phào. Nhưng khi tôi nói với bà Ruth vào sáng hôm sau thì bà kể cho tôi nghe 1 câu chuyện: "Những hòn đá đó là những hòn đá đánh dấu cái chết. Không phải những cái chết như người bình thường, mà là những vong hồn. Những vong hồn chưa bao giờ có được cơ hội sống, bị méo mó và dị dạng , bị bắt buộc sống nép vào những hòn đá. Và ta sống chết tin rằng chúng ta sẽ tìm thấy thi thể Tom trên những hoàn đá đó". Đúng như lời bà ấy nói, họ tìm thấy Tom trên những hòn đá, chết rất thê thảm. " Nên con và em của con tránh xa những hòn đá ấy ra, TRÁNH XA NHỮNG HÒN ĐÁ ẤY RA."


Nguồn: scaryforkids.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 197:
GIRLS NIGHT OUT (ĐI CHƠI ĐÊM)


Isobella và Chloe là hai nữ thiếu niên Mĩ điển hình. Sau giờ học, họ dành rất nhiều thời gian bên nhau, xem phim kinh dị, ngủ lại nhà, đi mua sắm. Họ thích tiệc tùng, tán gẫu với bạn bè, vui chơi và hưởng thụ cuộc sống. Họ không hề biết rằng số phận có món quà ác nghiệt đang chờ đón cả 2 người ở phía trước.

Vào một buổi tối, Isobella và Chloe quyết định đi chơi đêm. Họ có ý định lẻn ra hộp đêm ngay sau khi bố mẹ 2 đứa đi ngủ. Isobella hôn bố mẹ ngủ ngon và về phòng. Ngay lúc mà cô nghĩ rằng cả nhà đã ngủ say, Isobella rút điện thoại ra và gọi ngay cho Chloe, hẹn chờ nhau ở cửa hàng cuối phố. Chloe đồng ý và cúp máy.

Isobella nhanh chóng mở cửa sổ buồng mình ra, cố gắng không phát ra một tiếng động nào. Cô bước lên thành cửa sổ và trèo xuống bằng đường ống nước. Khi rảo bước trên con phố không người, Isobella có cảm giác kì lạ như là mình đang bị theo dõi. Tóc ở gáy cô cứ dựng đứng hết cả lên. Cô ngoái lại nhìn, nhưng chẳng có ai. Tới điểm hẹn, Isobella bấm số gọi Chloe

“Này mình đến nơi rồi. Nhanh chân lên không là mình về đấy !”

“Sao thế?” –Chloe hỏi

“Chả biết nữa”- Isobella đáp-“ Mình cứ thấy bất an thế nào ý”

“Thôi đi. Chắc là cậu tưởng tượng thôi. Chờ 2 phút nữa mình đến liền đây”

Isobella cúp máy, nhưng trong đầu vẫn không thể nào quên được cảm giác có ai đó hay cái gì đó đang theo dõi mình. 5 phút sau, Chloe có mặt và 2 cô gái cùng đi tới hộp đêm. Họ chưa đủ tuổi để vào, nhưng vì bảo vệ không kiểm tra chứng minh thư của 2 người. Chả mấy lâu, họ bước lên sàn nhày và bắt đầu tán tỉnh những anh chàng ở đó.

Tầm 3h sáng, Isobella đang nói chuyện với một anh chàng rất dễ thương hơn cô ấy tầm 10 tuổi thì cô cảm thấy điện thoại của cô rung. Đó là tin nhắn từ bồ cũ của cô- Anthony. Hai người đã chả liên lạc với nhau kể từ khi chia tay 1 tháng trước.

Nội dung của tin nhắn là: “HÃY ĐI RA NGOÀI ANH CÓ MỘT BẤT NGỜ LỚN CHO EM ĐÂY”

Tò mò, cô nhìn xung quang và thấy Chloe cũng đang nói chuyện với một chàng trai khác. Vì thế, chả nói chả rằng, Isobella đi ra khỏi hộp đêm. Được vài bước, cô lại nhận được tin nhắn khác:

“GẶP ANH Ở CON ĐƯỜNG GẦN CHỖ ĐỂ RÁC NHÉ”

Con phố khá là tối và không có một bóng người. Isobella bỗng cảm thấy bồn chồn bất an. Có gì đó không ổn, nhưng cô tự nhủ rằng chắc là do cô tưởng tượng thôi.

Bên trong club, Chloe đang đi tìm bạn mình. Sau khi chờ 15 phút, lòng kiên nhẫn của Chloe cạn dần. Cô đảo mắt qua sàn nhảy, nhưng chả thấy bóng Isobella đâu. Chloe thậm chí kiểm tra cả buồng vệ sinh, nhưng đều không có kết quả.

Vào lúc 3:27, Chloe nhận được tin nhắn của Isobella:

“HÃY ĐẾN CON ĐƯỜNG GẦN CHỖ ĐỂ RÁC VÀ XEM TỚ TỎA SÁNG NHÉ!”

Chloe đi theo chỉ dẫn. Đến nơi, trước mắt cô hiện lên một cảnh tượng khủng khiếp. Tim cô sắp sửa ngừng đập vì hoảng sợ.

Isobella bị treo ngược trên cây đèn đường ở khu để xe phía sau chỗ đổ rác. Những chùm đèn trang trí được quấn quanh chân cô ấy. Có một vũng máu lớn ở phía dưới. Phần trên cơ thể cô hở trần hoàn toàn, để lộ vết rạch sâu ở ngực và bụng.

Chloe khụy chân và bắt đầu thét lên. Vài người ở cửa hộp đêm nghe thấy tiếng Chloe và vội chạy tới. Khi họ nhìn thấy cảnh tượng trên, họ cũng hoảng sợ không nói nổi nên lời.

Cảnh sát được gọi tới và họ tra khảo Chloe hàng giờ liền. Vẫn còn quá kích động, cô khó nói nổi một câu nào. Với giọng nghẹn ngào, cô kể cho cảnh sát biết mọi chuyện hôm đó. Chloe cố nhớ lại về những chàng trai mà họ tán tỉnh trên sàn nhảy, xem có ai trong số những người đó có ý định làm hại Isobella không. Dù rất muốn giúp cảnh sát tóm được hung thủ, nhưng lời khai của Chloe chả giúp được gì cho cuộc điều tra hết.

Trong lúc thẩm tra, một viên cảnh sát rút ra một cái túi nhựa, bên trong đó có một phong thư .

“Chúng tôi tìm thấy thứ này kẹt trong cổ họng của Isobella. Nó được gửi cho cô”

Có chữ CHLOE được viết ngoệch ngoạc ở đằng trước. Run run, Chloe từ từ rút tờ giấy ở bên trong ra.
Nó viết: “ĐỪNG LÉN LÉN LÚT LÚT ĐI RA NGOÀI VÀO BAN ĐÊM. CHUYỆN XẤU CÓ THỂ XẢY RA ĐẤY” ...

[...] Cảnh sát phải đỡ lấy cô trước khi cô ngất. Xe cấp cứu đưa Chloe tới bệnh viện để điều trị vì shock.

Hôm sau trở về nhà, cơ thể Chloe vẫn run lên vì sợ. Bố mẹ cô bảo rằng Anthony, bạn trai cũ của Isobella, đã bị bắt giữ vì tội giết người. Sau đó, anh ta được thả ra vì đã qua được bài kiểm tra nói dối. Anh khai rằng điện thoại của anh đã bị mất trộm vào đêm án mạng xảy ra. Cảnh sát vẫn chưa cho Anthony ra khỏi vòng nghi vấn, nhưng họ không có đủ bằng chứng để buộc tội anh ta.

Thời gian trôi qua, vì không có một ai phải đứng ra trước tòa, nên vụ giết Isobella cũng chìm dần vào quên lãng.

2 năm đi qua và Chloe cuối cùng cũng đã quên được cái ngày định mệnh ấy. Một đêm nọ, cô gọi điện cho bạn trai của cô và bảo anh gặp cô ở công viên. Lúc đó khoảng tầm 2 giờ.

Cô bắt đầu lên đường tới công viên, nhưng lại cảm thấy có gì đó là lạ, y hệt những gì Isobella từng kể cho cô, vào cái đêm của vụ án mạng. Cô sắp sửa đến nơi thì chuông điện thoại cô reo. Có tin nhắn từ bạn trai cô.

“SẮP ĐẾN NƠI RỒI. ANH YÊU EM NHIỀU LẮM”

Tin nhắn đó làm cô cảm thấy khá hơn rất nhiều. Việc cuối cùng mà cô phải làm là đi qua cửa hàng ở góc phố và cô sẽ đến cổng công viên. Tuy nhiên, cô bất chợt nhìn thấy bóng ai đó ở đằng sau và bắt đầu bỏ chạy.

Bạn trai cô đến công viên và chờ khoảng 15 phút. Vào lúc 2:35 sáng, anh nhận được tin nhắn của Chloe:
“ CỨ ĐI THẲNG VÀ ANH SẼ NHÌN THẤY EM”

Anh làm theo lời tin nhắn nói và tiến lên phía trước. Ở đó, là cái xác bị treo ngược của Chloe trên cành cây. Cô ở trần, người đầy máu và có dây đèn trang trí cuốn quanh chân cô.

Anh gọi cảnh sát và bị họ thẩm tra cả đêm. Ngày hôm sau, về đến nhà, có một bức thư đặt ở bậc thềm nhà anh. Nó bị ố bởi một vệt máu nhỏ.

Tờ giấy bên trong ghi:

“ĐỪNG LÉN LÉN LÚT LÚT ĐI RA NGOÀI VÀO BAN ĐÊM. CHUYỆN XẤU CÓ THỂ XẢY RA ĐẤY”

***

Tôi ước gì có thể nói với các bạn vụ án của Isobella và Chloe đã được giải quyết, nhưng thật không may, điều đó không xảy ra. Cho đến ngày nay, cuộc điều tra vẫn còn tiếp tục, nhưng cảnh sát vẫn không tìm được manh mối nào mới.

Vụ giết người giờ đây hiếm khi được đề cập tới. Trước đó vụ này là một vụ án trọng điểm của thành phố, nhưng vì sự thiếu bằng chứng một cách kì lạ, mọi người sớm quên nó. Những cá nhân có liên quan đều tiếp tục cuộc sống thường nhật của họ.

Bạn có thể đang tự hỏi mình tại sao tôi lại biết nhiều về vụ án đến thế. Ừ thì, tôi cũng không nên tiết lộ quá nhiều vì vụ án vẫn còn đang được điều tra. Nếu bạn cần phải biết, thì tôi là một trong những cảnh sát được giao cho phụ trách vụ này. Tôi cũng chính là người đã đưa cho Chloe phong bì thư đó. Chắc bạn cũng tự hỏi tại sao đến giờ vụ án vẫn chưa được giải quyết. Ừ thì, cứ như tôi haynói: “Đừng lén lén lút lút đi ra ngoài vào ban đêm…Chuyện xấu có thể xảy ra đấy… Hehehehe…

Nguồn: scaryforkids.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 198:
CLICK CLACK

Trong một thị trấn nhỏ ở Georgia có một người đàn ông không có chân. Bù lại, hắn có móng tay rất dài. Hắn thường sử dụng chúng để di chuyển. Không chỉ vậy, ông còn dùng chúng để đi khắp nơi giết người. Bởi vì điều này, người dân được cảnh báo phải về nhà và khóa tất cả cửa ra vào và cửa sổ vào lúc 6:00 cho đến khi hắn bị bắt. Một ngày nọ, một bé gái hỏi mẹ cô nếu cô có thể đi đến nhà bạn cô chơi. Người mẹ nhìn đồng hồ. Lúc đó là 5:30 pm.

Người mẹ nói với con gái rằng cô phải có mặt ở nhà vào lúc 6:00 bởi vì đó là khi Click Clack hoạt động. Cô bé đồng ý và đi lên đường. Cô mải chơi đến độ quên mất thời gian. Mẹ của bạn cô dặn cô bé phải cẩn thận trên đường về nhà và phải đi về nhanh nhất có thể. Bà con ngỏ lời đi bộ về nhà cùng với cô bé nhưng cô bé nói rằng cô sẽ ổn thôi và rời đi. Cô nhìn đồng hồ đeo tay. Đã 5:52 rồi. Cô bé để ý thấy nhiều bố mẹ đang gọi con em của họ đi vào nhà và khóa chặt cửa nhà họ.

"Trời ah, mình nên chạy về thôi." - cô nghĩ.

Cuối cùng cô cũng đặt chân tới con phố nhà mình. Nhưng sau đó cô nghe thấy một tiếng động lạ:

“Click-clack click-clack drag”

Cô quay đầu lại. Là hắn! Cô dùng hết sức chạy cho đến khi cô đến trước cửa nhà. Cô đập cửa thật mạnh nhưng mẹ của cô bé đã đi ngủ và cửa đã bị khóa và rèm cửa cũng được kéo xuống.

Âm thanh click-clack càng ngày càng to hơn. Cô tiếp tục đập cửa, nhưng không có ai ra mở. Và tiếng đập dừng lại.

Khi tỉnh dậy, người mẹ quên mất rằng con gái bà đã đi chơi vào đêm hôm trước. Bà đi ra ngoài để lấy báo. Mở cửa ra, bà hét lên một cách hoảng sợ.

Viết trên ngưỡng cửa là dòng chữ bằng máu: "Mẹ,tại sao không mở cửa cho con ?"


Nguồn: creepypasta.wikia.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 199:
HELP ME


Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Tôi mong là máu sẽ chảy hết ra ngoài từ cổ tay tôi trước khi chúng tìm đến tôi một lần nữa, nhưng tôi không chắc. Ôi Chúa ơi, lạnh quá. Tôi đang mất rất nhiều máu. Nhưng tôi phải viết xong. Bạn phải đọc cái này. Có lẽ bạn sẽ ngăn chặn được chúng.

Mọi chuyện bắt đầu từ khoảng một tháng trước. Tôi điên cuồng hoàn thành cho kịp bài luận của môn Khoa học Xã Hội trước khi hết giờ, tôi viết nhanh đến nỗi có cảm tưởng như cây bút muốn gãy đôi. Hình như chủ đề là Thế Chiến II. Thật đáng kinh ngạc là tôi còn nhớ những thứ như thế, mà nhớ hết mới ghê chứ ! Mà thôi kệ, chẳng liên quan. Trong lúc tôi đang viết, chợt tôi nhận ra có điều gì đó bất thường. Tôi viết sai quá nhiều lỗi. Bạn phải thứ lỗi cho sự nghi hoặc vớ vẩn này của tôi, nhưng tôi phải giải thích thế này: Tôi không bao giờ viết sai chính tả. Giáo viên thường dùng những từ như “hoàn hảo” hay “đặc biệt” để nói về những bài viết của tôi. Đó là lý do tại sao tôi lại thấy bất thường. Và có một điều nữa, tất cả các lỗi chính tả đều là lỗi viết hoa, điều này lại càng làm tôi rối trí. Tôi đã không viết hoa bất cứ chỗ đầu dòng, danh từ riêng… Nhưng những chữ viết hoa lại thi thoảng chen ngang vào một cách bất thường. Tôi đã viết ra mấy từ như “người đỨc” hay “đồnG minh”, mà không hiểu tại sao. Nhưng lúc đó, tôi không nghĩ nhiều đến chúng. Tôi nhanh chóng sửa những lỗi ấy rồi hoàn thành bài viết.

Thực sự là tôi còn không nghĩ đó là sự trùng hợp khi tôi nhìn thấy nó lần thứ hai. Tôi đang bình luận về ảnh mới đăng của bạn tôi trên mySpace, trong khi đang gõ mấy dòng nói đùa, tôi nhận ra những chữ viết hoa của mình lại có gì đó không ổn. Xem lại, tôi thấy có cái khác thường : từ “XIN CHÀO” được viết hoa hoàn toàn. Nhưng tôi cũng chỉ sửa nó đi rồi hoàn thành nổt cái bình luận. Và một lần nữa, ngón tay của tôi lại ấn vào nút shift một cách vô thức. Kiểm tra lại chính ta lần nữa, tôi chú ý hơn tới một chi tiết. Tôi bắt đầu ghép các chữ viết hoa vào vớinhau, và không thể ngạc nhiên hơn là chúng ghép lại thành dòng: “THẬT LÀ TỐT KHI BẠN ĐÃ CHÚ Ý”. Và những gì sau đó tôi làm chỉ là sững người lại một lát. Tôi đăng xuất tài khoản rồi đi ngủ, tự nhủ rằng đây chỉ là do cái trí tưởng tượng hâm hấp của mình thôi. . .

. . .Lần thứ 3 là trong lớp Ngôn ngữ. Tôi đang viết bài phân tích cho Trường ca Iliad, thì nó lại xảy ra. Một dòng nhắn nữa lại được gửi đến: “BẠN SẼ GIÚP CHÚNG TÔI”. Bây giờ thì tôi đã thực sự thấy căng thẳng. Bàn tay tôi run run khi cố gắng xóa đi những lỗi chính tả ấy. Ngay khi cái tẩy chạm vào mặt giấy, một cơn đau thấu xương chạy dọc tay tôi. Cứ như là ai đó vặn xoắn nhưng nỗi đau trên tay tôi, đặt tay tôi dưới đường ray xe lửa vậy. Cơn đau kết thúc trước khi tôi kịp kêu lên. Tay tôi càng rung mạnh, tôi tiếp tục viết: “ĐỪNG CÓ PHẢN KHÁNG”, những chữ hoa tiếp tục gửi thông điệp. Tôi nghĩ đó chính là lúc số phận tôi bị định đoạt. Tôi viết nhanh hơn. Dù có gì xảy ra, dù tôi có phải làm gì, tôi cũng không muốn nếm trải cơn đau vừa rồi thêm một chút nào nữa. Nghe có vẻ hèn nhát, nhưng tôi chắc chắn rằng bạn cũng sẽ như thế nếu bạn ở trong hoàn cảnh của tôi. Đó là lý do tại sao bạn phải ngăn cản chúng.

Về nhà, tôi tiếp tục viết. Chúng nóitiếp “LẤY MỘT CÁI BÁT SỨ”. Hoảng loạn. tôi lục tung nhà và kiếm được một cái. Tôi viết tiếp. Chúng lại ra chỉ thị: “ĐẶT MỘT CUỐN SÁCH VÀO CÁI BÁT”. Cố gắng thực hiện thật nhanh để tránh bị cái đau xâm chiếm, tôi quẳng luôn quyển Iliad vào. “ĐỐT NÓ” . Tôi liếc nhanh quanh nhà. Vội vàng, tôi vớ một que diêm rồi châm lửa quyển sách. Nhưng chỉ dẫn tiếp theo thì còn mơ hồ hơn. “CHO NÓ ĂN”. Tôi viết lại “Bằng gì?” rồi tiếp tục viết. Câu trả lời làm tôi mất bình tĩnh. “MÁU”. Tôi đờ người nhìn tờ giấy một lúc. Và rồi, trước khi tôi kịp biết là mình đang làm gì, thì tôi đã cùng đầu bút làm xước một vết trên ngón tay. Tôi rỏ máu xuống cái bát có tro sách, và một hỗn hợp kinh tởm giữa máu và mực bắt đầu quyện vào nhau. Sau 5 phút, một tiếng kêu phát ra từ chỗ tro sách. Tiếng kêu còn nhỏ, sau tăng dần, đến nỗi làm cho toàn thân tôi run rẩy. Tôi cảm thấy ruột gan cồn cào, nhộn nhạo, và không còn cách nào khác, tôi bịt tai và nhắm chặt mắt lại. Việc ấy như diễn ra hàng thế kỷ, nhưng nó cũng dứt. Tôi mở mắt, và một cảnh tượng kinh dị hiện ra. Không còn cuốn sách nào ở đó, và thay vào đó là những dây leo màu đen bằng giấy, bám chặt vào sàn nhà. Nhưng đó không phải là điều thay đổi duy nhất. Bên ngoài, mấy cái cây gần nhà đã bị trụi hết lá, và cả sàn gỗ trong nhà cũng bị mục rữa. Và cuối cùng, tôi kinh hoàng nhận ra là có những nếp nhăn xuất hiện trên da mình.

Tháng tiếp theo… vẫn yêu cầu của chúng. Mỗi tuần, chúng bắt tôi phải bỏ thêm một cuốn sách vào cái bát, cùng với đó là một vật hiến. Có lần là một cái móng tay. Rồi một cái răng. Rồi đến một mảnh thép. Mỗi lần hiến tế như thế, lại có một cái dây leo mọc thêm ra, bò xuống nền. Cái cây ngoài sân đã chết, sàn nhà thì đã hoàn toàn mục nát và thối rữa, còn tôi thì suy sụp hoàn toàn, khắp người phát ban, xanh xao, tóc thì đã bạc đi từ lúc nào. Tôi bị rút mất sự sống. Tôi ngồi trong phòng Cả ngày, cHỉ viết ngẫU nhiên, còN khônG cần phải ghép Thành từ nữA, chỉ theo yêu cầu của chúng. Dù là thứ gì tôi Đã tạo rA trong cái báT đó, dù cHúng bắt tôi làm cái gì, thì những điều đó cũng đAng giết chết thực tại, giết chết những gì xung quanh căn phòng nàY. tôi phải Ngăn chặn chúnG. nhưng có lẽ là mUộn rồi. tôi mẩt rất nhiều máu, tôi thấy chóng mặt. mOng rằng tôI sẽ chết trước khi chúng đến lần nữa. trời ơi, chúng lại Đến trong bài viết của tôi một lần nữa. trời ơi, lạnh quá. tôi mUốn Nhắc lại rằnG cuộc sống của tôi chính là lời CảnH báO,bạn phải hiểu điều đó. cái chết của tôi sẽ chỉ làm chúNG chậm LẠI thôi. chúng muốn xóa sổ sự sống.đừng đọc tin nhắn của chúng. nếu không, bạn sẽ bị bắt làm theo như tôi. và dù thế nào đi nữa, cũng không có đường thoát.

P/s: Đoạn cuối mình giữ nguyên bản gốc, không phải lỗi đâu :3


Nguồn: scaryforkids.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 200:
GOATMAN (NGƯỜI DÊ)

Truyền thuyết về Người Dê bắt đầu lan rộng khi những bài báo kì lạ được đăng trên tờ báo địa phương Maryland. Chúng kể về những câu chuyện khủng khiếp của một sinh vật có hình thù kì dị lẩn quanh khu rừng Prince George’s County. Nhiều người kể rằng sinh vật đó thường xuất hiện ở những con đường vắng vẻ vào ban đêm, tay cầm một chiếc rìu sắc bén- thứ công cụ nó dùng để sát hại những nạn nhân xấu số.

Có 1 con đường tình yêu ở gần khu vực Prince George’s County vànhững thanh niên hẹn hò ở đấy đều xác nhận rằng họ đã bị tấn công bởi một sinh vật cầm rìu. Con quái vật đó chặt phá nóc xe của họ, đập vỡ cửa sổ và đèn xe. Những thanh niên này đều may mắn thoát khỏi con quái vật trong gang tấc.

Một số người dân nơi đây cũng kể rằng họ đã nhìn thấy một con quái vật thân người chân dê. Họ còn nói thêm rằng con quái vật mình đầy lông lá, có cái đầu giốngvới một con dê và đôi mắt tròn, đỏ au. Được miêu tả như là một sinh vật lai giữa người và dê, con quái vật này thường xuất hiện ở đường cao tốc hoặc sân sau của 1số người dân khiến dân chúng hoảng sợ.

Một nhóm người sống ở khu vực kể trên quyết định cầm súng để đi săn con quái vật. Mất mấy ngày trời, họ không thể tìm được bất cứ dấu vết nào của Người Dê.

Khi mà tin đồn về Người Dê lan rộng, nhiều thanh thiếu niên sẵn sàng dành trọn cả ngày nghỉ cuối tuần của mình lái xe lảng vảng ở Prince George’s County, mong rằng sẽ có cơ hội bắt gặp loài sinh vật này. Nhiều bậc phụ huynh dặn con mình về nhà sớm vì sợ rằng Người Dê sẽ bắt cóc bọn trẻ.

Hai thanh niên đi tìm chó của mình vào một buổi sáng mùa Thu. Con chó béc dê này đã xổng chuồng từ tối ngày hôm trước. Lúc bắt đầu tìm kiếm xung quang đường ray tàu, 2 thiếu niên tìm thấy được một vật – đầu của con chó họ nuôi. Tệ hơn nữa là họ không bao giờ tìm thấy phần còn lại của con chó đâu.

Hai cảnh sát đi tuần trên lưng ngựa vào một đêm lạnh và đấy sương thì họ bị lạc mất nhau. 1 người trong số họ quay lại được sở cảnh sát an toàn, nhưng ngườicòn lại không bao giờ xuất hiện. Sáng sớm ngày hôm sau, một cuộc tìm kiếm đã được tổ chức với mục đích tìm người cảnh sát kia. Sau vài tiếng, họ tìm thấy xác của con ngựa của người cảnh sát kia ở một con đường bỏ hoang. Nội tạng của nó đã bị moi mất. Họ không bao giờ tìm được người cảnh sát còn lại.

Một cặp tình nhân trẻ đang lái xe đi qua khu vực Prince George’s County vào một đêm hè thì xe của họ chết máy. Người con trai đi ra ngoài để tìm cứu trợ, bỏ lại ngườicon gái một mình ở trong xe. Cô gái thức trắng cả đêm ngồi chờ người con trai quay trở lại, nhưng anh không bao giờ xuất hiện. Sáng hôm sau, một đột tìm kiếm được cử đi để tìm người mất tích, nhưng tất cả những gì họ tìm được cả những mảnh xác của người con trai ở bên vệ đường, đang được trôn dở.

Sau đó, Người Dê tấn công thêm 14 người nữa và giết chết 5 người trong số đó. Một ngày hè nọ, 2 giáo viên dẫn 12 học sinh của lớp mình đi dã ngoại trong rừng. Theo như lời nhân chứng kể, thì có vẻ như họ không may đi đến gần hang ổ của Người Dê. Những người còn sống sót kể lại rằng sinh vật này bỗng nhiên xuấthiện, dùng rìu giết chết 5 đứa trẻ. Trong cơn cuồng sát, nó còn phátra những tiếng rú man rợ. Khi cảnh sảt tới hiện trường, tất cả những gì họ tìm thấy là những cáixác đang bị ăn dở và 1 vệt máu dài dẫn tới một hang động trống rỗng.

Theo nhiều người kể lại Người Dê được tạo ra bởi một nhà khoa học điên sinh sống ở đó. Ông có tên là Stephen Fletcher và làm việc ở viện nghiên cứu Nông Nghiệp ở khu vực lân cận . Ông chuyên nghiên cứu về các loại động vật. Thời gian trôi qua, Stephen càng ngày càng mất tự chủ và ông bắt đầu làm những thí nghiệm bất hợp pháp trên những con dê mà ông được giao cho nghiên cứu.

Tiến sĩ Stephen bằng một cách nào đó được phép ra vào thoải mái ở trại tâm thần địa phương và ông tiến hành lấy mẫu máu củanhững bệnh nhân ở đó. Người ta đồn rằng ông lai DNA của con người với DNA của loài dê với tham vọng điên rồ rằng mình sẽ tạo ra được một sinh vật nửa người nửa dê. Nhưng thí nghiệm thất bại và ông để xổng 1 trong những thành phẩm của mình.

Và từ đó Người Dê ra đời…

Giờ đây, nhiều người vẫn nói rằngcon quái vật đó trú ngụ ở trong rừng, trốn ở những lùm cây và ngủ ở trong những hang động, thi thoảng xuất hiện để tấn công xe đi lại, chặt đầu những con chó bỏ hoang và giết chết những thiếu niên xấu số mà hắn bắt gặp.

Nếu bạn đang ở trong xe, Người Dê sẽ đâm thủng lốp xe của bạn để bạn không thể chạy thoát, sau đó phá xe để lôi bạn ra ngoài chặt thành từng mảnh, rồi đem những phần xác đó về nơi ở của mình để Người Dê có thể tử từ thưởng thức thịt của bạn.

Có thể truyền thuyết về Người Dể có thật, cũng có thể chỉ là 1 câu truyện kinh dị được tạo lên để dọa những đứa trẻ. Tuy vậy, lời khuyên của tôi là, nếu bạn có dừng xe ở một nơi vắng vẻ, hãy khóa chặt các cửa lại và canh chừng mọi động tĩnh xảy ra xung quan bạn. Nếu không cẩn thận, bạn có thể là nạn nhân tiếp theo của Người Dê đấy…


Nguồn: scaryforkids.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 201:
THE VAULT DOOR (CỬA HẦM)


Một cậu bé nhận một công việc làm thêm dịp hè ở một nghĩa địa. Bình thường thì cậu cũng sẽ không chọn công việc này đâu nhưng vì bố cậu quen với người đảm nhiệm việc ma chay ở đây đã thuyết phục cậu nhận làm, cho dù cậu nhóc rất sợ xác chết.

Đây là nơi rất đáng sợ để làm việc. Kể cả khi đã ở đây được một tuần, cậu nhóc vẫn nổi da gà khi nhìn thấy xác người. May mắn thay, cậu không phải đến gần tử thi của ai cả.

Việc thường ngày của cậu bao gồm đào huyệt, quét sàn và lau chùi bia mộ. Chủ của cậu, ông quản mộ, là người chuẩn bị cho xác chết trước khi đem chôn.

Thứ đáng sợ nhất ở nơi đây là các hầm mộ. Nhiều gia đình mua những hầm mộ này để mỗi khi thành viên của nhà đó mất đi, họ sẽ được đưa vào đó ở bên trong một cỗ quan tài. Chỉ nghĩ đến việc từng nấy xác chết để bên trong một căn phòng cũ kĩ bụi bặm và chật hẹp đủ khiến cho cậu bé rùng mình.

Khi cậu bé đang lau chùi bảng tên ở bên trong một hầm mộ kể trên, một cơn gió thổi qua và đóng chặt cửa hầm lại. Cậu nhóc nhận ra rằng mình hiện đang ở trong một căn phòng chật chội, chứa đầy xác chết và quan tài, mà không có ai ở đây có thể giúp cậu. Ác mộng của đời cậu đã trở thành hiện thực.

Cậu ta hét lên kêu cứu nhưng chả có tác dụng gì. Nhà của người quản mộ cách rất xa chỗ cậu đang ở và xung quanh đây cũng không có ai nghe được tiếng kêu của cậu hết. Vài tiếng trôi qua, cậu nhóc nhận ra một điều rằng giờ cậu chỉ có thể trông cậy được vào bản thân mình và bắt đầu nghĩ cách thoát ra ngoài.

Có một cái cửa sổ nho nhỏ đang mở, ở tít phía trên hầm mộ. Nhưng nó quá cao để mà có thể với tới. Nhìn kĩ xung quanh, cậu bé nảy ra một ý rằng nếu cậu chồng những cỗ quan tài lên, cái này lên cái khác, thì cậu có thể tạo ra một cái cầu thang.

Sau khi đã chất đống quan tài dựa vào cửa hầm, cậu bé bắt đầu trèo lên, thật cẩn thận, để không bị ngã. Tưởng như kế hoạch đã thành công, nhưng khi cậu bước lên trên cỗ quan tài cuối cùng, cái nắp quan tài gỗ bị sập dưới sức nặng của cậu. Bàn chân cậu xuyên thẳng qua cái nắp và cậu cảm thấy đau nhói ở chân.

Rú lên vì đau, cậu có thể tưởng tượng ra cảnh chân mình bị những mảnh gỗ sắc nhọn và những chiếc đinh rỉ khứa rách. Chồng quan tai bắt đầu lung lay vàcậu suýt nữa mất thăng bằng.

May mắn thay, cậu kịp bám tay vào cái cửa sổ và cân bằng được lại cơ thể. Bản thân cậu nhóc có thể cảm thấy máu đang chảy ròng ròng ở chân mình. Nín nhịn cơn đau, cậu bắt đầt dùng hết sức để rút chân mình ra ngoài. Chồng quan tài rơi xuống đất.

Bám chặt vào thành cửa sổ, cậu lấy hết sức bình sinh, kéo thân mình lên và bò qua ô cửa sổ. Cậu nhảy xuống mặt đất và bò tới nhà ông quản mộ để kêu cứu.

Người quản mộ đi ra ngoài và thấy cậu bé tội nghiệp đang nằm ở bậc thềm nhà mình, tay ôm chặt vết thương rỉ máu . Ông bế cậu nhóc lên xe và đưa cậu đến thẳng bệnh viện.

Sau khi bác sĩ lau sạch máu, ông bắt đầu khám đến vết thương của cậu.

“Cháu làm sao lại có vết thương này?”-bác sĩ hỏi

“Cháu bị mấy mảnh gỗ vụn khứa vào chân”

“Nhưng đây đâu phải vết cắt.”-bác sĩ đáp-“Đây là vết răng cắn cháu ạ”


Nguồn: scaryforkids.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 202:
UNDER THE BED

Mọi người. Stacie đây. Xin lỗi tôi đi vắng thời gian qua, tôi bị cuốn vô chuyện đáng sợ vc
[Diendantruyen.Com] [Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng
))). Ba tuần qua,cảnh sát kiểm tra khắp nhà tôi, đi cùng tôi tới những nơi tôi đi và có vẻ rất trẻ con là họ kiểm tra gầm giường tôi. Tin tôi đi. Có lý do cả đó.

Ba tuần trước cún Buddy của tôi mất tích. Thường thì cũng không phải vấn đề to tát gì lắm. Buddy thường chạy ra đường đuổi oto, tấn công xe- bạn biết đấy mấy trò vớ vẩn của bọn chó. Tôi là tôi đã cố luyện nó nhưng không ăn thua. Giống như 1 đứa trẻ con, nhưng nó là đứa bé của tôi, mặc dù nghe thật kỳ cục. Con chó dù to xác nhưng vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi. Nó thường biến mất và sau đó đột ngột về nhà. Tuy nhiên lần này, đã 4 tiếng trôi qua, Buddy vẫn chưa về qua cánh cửa dành cho chó. Tôi thấy lo lo. Có chuyện gì với nó?

Trong đầu tôi nghĩ ra đủ thứ, những chuyện không hay có thể xảy ra với nó. Tim bắt đầu đập mạnh. Rồi tôi nhớ đến 1 chuyện. Thỉnh thoảng, Buddy đến nhà bố ở phía cuối thị trấn. Thở phào nhẹ nhõm, tôi gọi điện cho bố. Trong lúc chờ máy, tôi bước ra ngoài hiên. Cảm giác ớn lạnh.
Như thể ai đó đang theo dõi mình, tôi nhìn quanh con đường, xung quanh khu nhà mình và khu hàng xóm nhưng chẳng có ai cả. Lắc đầu, tôi thấy mình thật trẻ con. Lo sợ điều không có. Bố tôinhấc máy, hắng giọng.

_ Alo.

_ Bố, con Stacie đây!

_ Ồ con à, con thế nào?

Rồi bố bắt đầu kể lể về ngày tồi tệ của mình, nhưng tôi chen ngang

_ Buddy biến mất rồi, nó không ở chỗ bố ạ.

_ Sao nó lại ở chỗ bố? Chó của con mà.

Tôi im lặng hồi lâu và rồi cảm giác lo lắng trào lên. Một lần nữa, tôi chìm trong suy nghĩ về những điều có thể xảy ra với nó. Nước mắt sắp trào ra

_ Stacie? Con ổn chứ??

Giọng nói của bố làm tôi thức tỉnh. Tôi ko muốn bố nghe thấy mình khóc, vì vậy tôi trả lời mà không mở miệng.

_ Mm hm

Tôi trả lời. Kể cả lúc đó, bạn có thể đoán ra tôi đang suy sụp tinh thần.

_Con chắc chứ?

_ Vâng,vâng, con ổn mà

Tôi đáp lại, giọng run lên. Tôi che ống nói trên điện thoại và nén cảm giác nghẹn ngào. Tôi kiềm chế bản thân mình rồi nói tiếp

_ Bố có thể gọi cho con nếu nó đến đó được ko??

_ Tất nhiên rồi con yêu, bố sẽ báo cho con

Sau đó chúng tôi cúp máy và tôi vào trong nhà. Vẫn cảm giác đó. Cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm từ đằng sau. Tôi cố xua đi suy nghĩ đó ra khỏi đầu bằng sự lạc quan, niềm tin rằng mình sẽ gặp lại Buddy. Điều này rất hiệu quả với tôi. Nhìn đồng hồ, tôi nhớ ra rằng mình phải dậy sớm cho ca làm ngày mai. Vì thế tôi tắt hết đèn dưới tầng. Sau đó nhanh chóng lên tầng tắm và đánh răng. Cuối cùng,tôi đóng cửa sổ buồng tắm và lên giường ngủ.

Khoảng 3.30am, tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ nhà tắm. Tôi không hoàn toàn tỉnh táo và tôi cũng ngại kiểm tra. Tôi dụi mắt, điều này khiến cho mọi thứ xunh quanh còn mờ hơn lúc trước. Tôi chống tay ngồi dậy và thoáng thấy bóng đen chui xuống gầm giường. Giờ thì tôi hoàn toàn tỉnh táo, trong trạng thái hoảng loạn. Đột nhiên tôi nhớ tới Buddy. Mỗi đêm, nó hay ngủ dưới gầm giường. Tôi đoán là nó thích nơi thoáng mát.

_ Buddy?

Tôi lên tiếng gọi, thỏng tay qua mép giường, đung đưa các ngón tay trong bong tối để nó biết đó là tôi. Để nó có thể ngửi chúng hoặc làm gì đó. Ko có gì xảy ra cả. Tim tôi lại đập loạn nhịp.

_ Mày ổn chứ Bud

Tôi run run hỏi. Rồi tôi từ từ nằm xuống gối để tay thõng sâu hơn trong gầm giường.

Sau đó, tôi cảm thấy lưỡi Buddy liếm ngón tay mình. Thở phào nhẹ nhõm.

_ Con chó ngu ngốc

Tôi nói và giơ tay lên, nhắm mắt lại, tôi tưởng mình sẽ lên cơn đau tim chứ. Thế là tôi dần chìm vào giấc ngủ.

Dù vậy, tôi không thể không hoài nghi. Khi nó chui xuống gầm giường, có cái gì đó khang khác. Cứ như thể bước chân nó nặng nề hơn hay sao đó. Tôi bắt đầu thấy băn khoăn lo lắng. Giống cảm giác khi tôi nói chuyện với bố ở hành lang. Nhưng tôi phải dậy sớm, vì thế tôi mặc kệ.
Khoảng nửa giờ sau, tôi rùng mình tỉnh dậy, nghe thấy tiếng động. Một lần nữa, nó phát ra từ nhà tắm. Đó là tiếng nhỏ giọt. Chậm, nhưng dẫu sao tiếng đó khiến tôi tỉnh dậy lần hai. ” Chắc hẳn là vòi nước”, tôi tự nhủ. Tôi cố gắng mò dậy để tắt vòi nước. Khi chân tôi chạm sàn, Buddy bắt đầu liếm mắt cá chân tôi. Tôi rụt chân ra khỏi nó.

_ Kinh quá Buddy

Vừa nói tôi vừa vô phòng tắm. Tôi đóng cửa sổ và cảm thấy hơi hoang mang. Không phải là tôi đã đóng cửa sổ trước khi đi ngủ sao?? Tôi băn khoăn tự hỏi. Bỏ qua điều đó tôi vặn chặt vòi nước bồn rửa. Trở lại giường, một lần nữa tôi thòng tay xuống phía bên kia. Tôi thấy hơi thở nặng nề phả vào tay, theo sau bất ngờ là 1 vết cắn sâu.

Tôi giằng tay ra.

_ Ow! Buddy

Tôi la lên, trách mắng nó.

_ Đi đi- nằm ở chỗ khác đi

Và thế là nó đi vào buồng tắm. Buddy hành động lạ quá. Tôi đã từng thấy nó gặm ngón tay, nhưng không phải là cắn cả bàn tay tôi. Cảm thấy máu chảy nhỏ giọt từ tay mình, tôi quấn vài tờ Kleenex vào tay và băng tạm. Tôi quá mệt để dậy quấn băng tử tế. Tôi cố ngủ lại, nhưng Buddy gây ra những tiếng động lớn trong phòng tắm. Giống như là nó đang nhai cái gì vậy, 1 thứ gì đó dai dai mà nó đang cố xé nhỏ ra.

_ Lạy chúa. Im đi Buddy!

Tiếng nhai ngừng lại. Tôi nhắm mắt và bắt đầu mơ màng ngủ.

Không lâu sau đó, tôi lại tỉnh dậy vì Buddy nhảy lên giường. Lạ thật. Phía giường mà nó nằm lúc xuống sâu hơn bình thường. Điều này làm tôi hơi hoảng sợ. Nhưng, lần nữa tôi nghĩ đến việc mình phải dậy sớm, thế là tôi mặc kệ. Sau đó, nó liếm mặt tôi. Tôi sắp đá nó ra khỏi phòng đến nơi rồi.

_Buddy, đủ r--

Đột nhiên, nó gặm tai tôi. Mọi thứ trở nên rõ ràng. Đây ko phải Buddy. Cơn rùng mình chạy dọc xương sống. Tim tôi như sắp nhảy ra ngoài…lúc đó… Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích.

_ Mày ngon lắm

Một thì thầm bệnh hoạn từ đằng sau tôi.

Mắt tôi mở to ra. Hoảng loạn. Tôi hét lên 1 cách chói tai, đấm vào mặt thằng kia. Kẻ lạ ấy ngã uỵch khỏi giường, tạo nên tiếng động lớn. Tôi nhảy bật khỏi giường, chạy về phía cạnh cửa- nơi có cái gậy bóng chày. Tôi quay người lại và nhìn thấy hắn chạy vào buồng tắm. Đi rón rén về phía nhà tắm, tôi sẵn sang vung gậy. thứ duy nhất tôi nghe thấy là tiếng tim đập ngày càng nhanh và mạnh hơn theo từng bước chân. Đứng cạnh cửa, tôi chả nhìn thấy gì khác ngoài cánh cửa sổ mở. Tôi nhanh chóng đóng nó lại.

Sau đó tôi lại nghe thấy tiếng nhỏ giọt. Vung gậy, rèm bồn tắm bị tung lên,tuột khỏi móc. Hắn ở trong đó, tôi vung 1 lần nữa. Khi cái gậy tôi chạm vào người hắn, máu bắn tung tóe khắp người tôi. Nhìn lại lần nữa và tôi thấy cảnh tượng khủng khiếp nhất. Bây giờ mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Cái tiếng chảy nhỏ giot đó là của… Buddy. Bị xẻo thịt. treo lơ lửng bởi chính ruột của mình.

Cái tên khốn bệnh hoạn đó thiết kế cái ròng rọc từ con chó của tôi. Tôi làm rơi gậy và khuỵu xuống. Tôi cảm thấy bữa tối trong bụng như sắp trào khỏi cuống họng. Tôi kéo mình về phía toa lét, nôn mửa trong cảnh tượng lố bịch này. Tôi không thể tống giọng nói hắn ra khỏi tâm trí. Tôi ko thể ngừng run rẩy. Nước mắt chảy dài trên mặt, tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực, lo sợ hơn về người hay thứ giờ có thể ở dưới gầm giường tôi.

May mắn thay, 1 người hàng xóm nghe thấy tiếng động lạ- và gọi cho cảnh sát. Họ nói rằng tôi may mắn. Hóa ra, tên đó là 1 kẻ thần kinh không ổn định.

Hắn từng bị bắt khi mới 12 tuổi vì giết và… ăn ngấu nghiến mọi người trong gia đình hắn, kể cả thú nuôi. Gần đây kẻ điên ăn thịt người này đã trốn thoát khỏi trại tâm thần nơi hắn bị giam giữ

Suy nghĩ về những điều đã có thể xảy ra, tôi khá may mắn. Sau 3 tuần làm việc trong phòng khách sạn điều trị nhà tâm lý học, cảnh sát đảm bảo với tôi là hắn đã đi rất xa rồi. Giờ đây tôi ở nhà. Thông báo với mọi người rằng tôi chưa biến mất khỏi mặt đất này… Dù tôi không định nói dối, thỉnh thoảng, tôi vẫn có cảm giác hắn đang theo dõi tôi. Giống như là hắn ngay sau tôi vậy, chờ đợi để ăn miếng nữa. Nhưng bây giờ hắn đã đi rồi, vì vậy chẳng có gì phải lo lắng nhỉ?

Nơi này hơi lành lạnh. Tôi sẽ trở lại ngay đây. Tôi chỉ định đóng cửa sổ thôi........


Nguồn: scaryforkids.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 203:
THE PAINTING IN THE WC (HÌNH VẼ TRONG NHÀ VỆ SINH NỮ)


Mia bước vào phòng vệ sinh nữ. Cô tiến thẳng vào căn phòng quen thuộc mà cô vẫn thường đi.

Ôi trời, Mia thầm rủa. Ai đó đã dùng sơn đỏ vẽ một bức hình conquỷ lên bức tường buồng vệ sinh, ngay phía trên thùng nước. Chắc lại một tên nam sinh rắn mắt nào đấy. Nhưng cô phải công nhận tên đó có khiếu thật. Hình vẽ sống động đến gai người. Mia cảm thấy rờn rợn, nhưng rồi cô tặc lưỡi. Sắp vào học rồi.

Mia ngồi xuống, mặc cho cái cảm giác ghê sợ tăng lên gấp đôi. Hình vẽ kia giờ đang nằm sau lưng cô. Chưa bao giờ trong đời Mia đi vệ sinh nhanh như thế. Cô vừa kéo váy lên vừa thở phào vì sắp sửa thoát khỏi cơn ớn lạnh này, như thể con quỷ kia đang nhìn xoáy thẳng vào mình.

Mia vừa định mở cửa bước ra, bỗng cô để ý thấy… Có một cái lỗ nhỏ trên tường, ngay vị trí mắt con quỷ. Cô thở mạnh, mặt đỏ lên vì tức tối. Mia rút ngay ra một chiếc bút dạ quang từ trong túi, và rồi cắm mạnh vào cái lỗ. “Giờ thì đố mày nhìn lén được ai nữa,” Mia gằn giọng.

Mia bước ra ngoài, vừa lúc một nữ sinh khác hối hả bước vào. Cô rời khỏi nhà vệ sinh, nhanh chóng quên đi cơn tức vừa rồi.



“Mia, cậu biết gì chưa? Vừa phát hiện có người chết trong nhà vệ sinh nữ! Ngay tại trường mình!”

“Cái gì?! Nhà vệ sinh nào?!”

“Nhà vệ sinh lầu 5 dãy F! Chỗ bọn mình học sáng nay đó!”

“L…Lầu 5 dãy… F?!”

“Ừ! Mình vừa sang đó, học sinh đứng xem đông lắm, nhưng cảnh sát đến đuổi đi hết rồi. Nghe nói chết do đau tim. Nhưng có điều này l…”

“Nói mình nghe, cậu có thấy cái gì bất thường ở đó không?! Như một hình vẽ kỳ quái trên tường buồng vệ sinh chẳng hạn?”

“Hình vẽ kỳ quái hả? Để mình nhớ xem… Không, chẳng có hình vẽ nào hết. Chỗ đó trống trơn.”

“Cậu ổn chứ Mia? Mình không thấy hình vẽ nào cả, nhưng có điều này lạ lắm, cô nữ sinh ấy còn bị một cây bút dạ quang cắm xuyên qua mắt trái nữa. Không biết do ai làm, thật tàn nhẫn.”

Mia chết đứng. Cô hoảng loạn quay người định chạy đi thì…

“Mia, Mia Frampton! Cảnh sát cho gọi cậu đấy!”



Nguồn: creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 204:
ĐÊM…

11:45 pm

911: 911. Chúng tôi có thể giúp gì?

NGƯỜI GỌI (TIẾNG TRẺ CON) : Cháu nghĩ là cháu cần cảnh sát.

911: Ok. Địa chỉ của cháu?

NGƯỜI GỌI: Đường ******

NGƯỜI GỌI: Có một gã đang đứng trong sân sau nhà cháu.

911: Cháu có nhìn thấy gã đó thế nào không ?

NGƯỜI GỌI: Cháu không nhìn rõ mặt.

911: Hắn ăn mặc như thế nào ?

NGƯỜI GỌI: Cháu thấy hình như hắn đang mặc một cái áo khoác ngoài có mũ trùm. Cháu không biết. Trông như hắn có trùm cái mũ lên đầu.

911: Hắn đang làm gì?

NGƯỜI GỌI: Hắn chỉ đứng đó… Nhìn vào trong chỗ cháu.

911: Rồi. Thế bố mẹ cháu có ở nhà với cháu không ?

NGƯỜI GỌI: Cháu không tìm thấy họ.

NGƯỜI GỌI: Bố mẹ ơi! Ra đây với con!... Bố mẹ cháu đi vắng rồi. Cháu sợ !

911: Được rồi, cảnh sát đang trên đường tới.

NGƯỜI GỌI: Làm ơn nhanh lên ạ !

911: Có chỗ nào ở nhà cháu có thể nấp được không ?

NGƯỜI GỌI: Hắn đi rồi ! Cháu không thấy hắn !

911: Chuyện gì xảy ra ?

NGƯỜI GỌI: Hắn vừa biến mất.

NGƯỜI GỌI : Ối ối ! Cứu !!

911: Bình tĩnh nào. Có chuyện gì xảy ra ??

NGƯỜI GỌI: Hắn đang gõ lên cửa sổ bên của nhà cháu.

911: Trông hắn thế nào ?

NGƯỜI GỌI: Một cái mồm cười rộng toác… với không có mắt. Cứucháu với… làm ơn cứu cháu !

NGƯỜI GỌI: Cháu sẽ đi trốn vào tủ quần áo.

911: Ừ được. Cảnh sát đang đến rồi, cháu hiểu chứ?

NGƯỜI GỌI: Vâng.

911: Cháu trốn chưa?

NGƯỜI GỌI: Cháu đang ở trong tủ quần áo. Trên gác.

NGƯỜI GỌI: *thì thầm*

911: Cháu nói gì ?

NGƯỜI GỌI: Hắn vào trong nhà rồi.

NGƯỜI GỌI: Hắn đang sục sạo rất nhanh.

NGƯỜI GỌI: Không! *nức nở* Hắn lên gác rồi!

KHÔNG RÕ : TÌM THẤY MÀY RỒI TÌM THẤY MÀY RỒI TÌM THẤY MÀY RỒI

Khi cảnh sát tới, họ tìm thấy thi thể của một câu bé 11 tuổi trong tủ quần áo. Mắt cậu bé bị móc ra. Xác cha mẹ cậu thì tìm thấy ngoài bể bơi ở sân sau. Bố mẹ cậu bé bị dùng kéo cắt kết mí mắt và rạch miệng, cắt môi. Nhiều vết đâm vào bụng và cổ của 3 nạn nhân.

Nguồn: Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 205:
WILL YOU PLAY WITH ME?


Tôi chưa bao giờ muốn hé mở câu chuyện này, nhưng tôi phải làm thôi. Chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, và không một ai biết về nó. Nhưng giờ đây, tôi giãi bầy với bạn, người đọc, thông qua câu chuyện của tôi, trong nỗ lực bao hàm hết được sự sợ hãi mà tôi đã phải trải qua. Ngón tay tôi run lẩy bẩy và nước mắt bắt đầu chảy xuống gò má tôi trong khi tôi cố gắng gõ lại truyện này. Nhưng giờ thì tôi sẽ cảnh báo bạn: Những gì bạn sắp sửa đọc, bạn sẽ không thể quên nó được đâu.

Lúc đó chỉ là một đêm bình thường như mọi ngày ở căn hộ của tôi. Tôi rất là mệt mỏi, những ngày làm việc gần đây càng ngày càng căng thẳng hơn, và tôi mong chờ mình có một giấc ngủ an bình để được nghỉ ngơi. Giấc ngủ dường như lúc nào cũng khiến cho mọi thứ khá hơn.

Nhưng đêm nay thì khác.

Cơn gió dường như đang cố nói với tôi điều gì đó. Bầu trời dường như tối hơn mọi ngày. Và trong khi tôi đang nằm nghỉ trên chiếc ghế sofa và xem bộ phim ưa thích của mình, tôi chợt nhận ra hình như có bóng người đang đứng bên ngoài cửa sổ phòng tôi. Tôi nheo mắt lại nhìn vào thứ mà tôi nghĩ đang ở bên ngoài.

Không có gì. Chỉ có màn đêm mà thôi.

Tôi nghĩ rằng chắc là do mình mệt quá thôi. Chỉ là làm việc quá sức thôi ý mà. Xem hết phim, tôi rúc mình lên giường. Cố gắng ngủ, tôi nghe thấy tiếng cửa ở cuối phòng ngủ đang hé mở. Tôi mặc kệ nó, quá mệt mỏi để mà lo lắng về mấy chuyện cỏn con đấy. Rồi tôi cảm thấy dường như đang có ai đó theo dõi mình. Tôi cố mà quên cảm giác đó đi, giờ này tôi chỉ muốn ngủ mà thôi. Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng một “thứ” gì đó thở nặng nề và chầm chậm. Lúc đầu tôi cứ tưởng đó là tôi và chắc là do tôi đang tự mình dọa mình, nên tôi nhịn thở một lúc.

Hơi thở đó không phải là của tôi.

Tôi vùng dậy và mở mắt. Tôi cứng người lại khi thấy, ở cuối chân giường, là một bé gái với mái tóc dài, đen nhánh, khoảng tầm 6 tuổi và mặc một chiếc váy ngủ màu trắng. Con bé nhìn tôi không chớp mắt và nở một nụ cười đến tận mang tai. Nó có một vết cắt sâu dọc khuôn mặt, và hai tay đang để thõng của con bé có màu đỏ thẫm. Chúng tôi ngồi nhìn nhau trong một lúc, cho đến khi con bé thét lên. Lúc đó, tôi cố chạy thật nhanh ra cửa, nhưng con bé nhảy lên bám lấy tôi, móng tay của nó ghim chặt vào mặt tôi, hai con mắt đen thăm thẳm của nó cách mặt tôi chỉ khoảng mấy phân, và nó vẫn tiếp tục hét. Tiếng kêu ngày càng trở nên to hơn và nó khiến tôi choáng váng. Mất thăng bằng, tôi đập đầu vào cái bàn ở bên cạnh giường ngủ. Tôi bất tỉnh.

Tôi tỉnh dậy ở một nơi nào đó có vẻ như là một tầng hầm bỏ không. Quần áo của tôi vẫn còn đó, ngoại trừ cái áo. Khó khăn lắm tôi mới đứng dậy được. Đầu tôi cóđầy máu khô. Tôi nhìn lên tay mình. Có rất nhiều vết cắt ở đó, xếp lại thành những câu: “Bạn có thể chơi với tôi không?”.

Hai bên tay của tôi đều có. Hoảng sợ, tôi đưa mắt nhìn ra xung quanh và phát hiện ra một cánh cổng sắt với máu đang chảy ra từ khe cửa. Tôi dần dần tiến tới chỗ cửa. Không thấy con bé đâu, nhưng tôi sợ là nó sẽ đứng ở đó - phía sau cánh cửa. Nhưng dù có sợ, tôi vẫn phải đi vào đó.
Tôi phải đi.

Những gì hiện ra trước mắt tôi thật là khủng khiếp: Xác người nằm khắp một căn phòng lớn, rải rác khắp nơi. Đàn ông, phụ nữ, trẻ con, tất cả đều nằm im bất động. Những vết cắt ở tay và chân họ, giống y hệt tôi, đều là dòng chữ: “Bạn có thể chơi với tôi không?”. Nhưng những nạn nhân này có thứ mà tôi không có.

Xác người đàn bà ở gần tôi, bụng của bà bị phanh ra. Tiến lại bên cạnh bà, tôi nhìn thấy một chiếc xe lửa đồ chơi quấn trong nội tạng của bà. Tôi lùi bước lại và ói. Một người đàn ông xác được dựa vào tường có 2 thanh kim loại cắm vào mắt ông. Một cậu bé nằm ở giữa phòng, mồm cậu mở to và có một thứ chìa ra ngoài. Nó là đầu của một chiếc xe tải đồ chơi. Chiếc xe được nhét vào cổ họng cậu. Ngực cậu bé được mở phanh ra và tim cậu nằm bên cạnh xác cậu. Và thay vào chỗ của trái tim làmột mảnh cơ thể từ một con búp bê.

Tôi mất kiểm soát và nôn. Nhưng rồi tôi chợt nghĩ: “Thế con bé kia đâu?”

Tôi đương nhiên là không muốn biết con bé kia hiện đang ở đâu rồi. Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua đầu tôi ngay trước khi tôi để ý thấy chiếu cầu thang ở đối diện. Tôi tiến đến chỗ nó, nhưng rồi tôi dừng bước.

Có tiếng thở nặng nề ở sau tôi.

Tôi quay đầu lại.Con bé, nó đứng ở đó, ở góc phòng, chờ đợi trong lúc tôi mải nhìn những cái xác. Và nó nói, bằng một giọng cao xé tai:“Bạn có muốn chơi với tôi không?”

Nó bắt đầu hét. Tôi cố bỏ chạy, nhưng nó nhảy lên lưng tôi. Những móng tay sắc nhọn như dao cào xé lấy lưng và cổ tôi. Tôi vùng vẫy, và cuối cùng cũng đẩy được nó xuống dưới sàn.

Tôi chạy về hướng cửa, nhưng cánh cửa lại khóa chặt. Tôi đập cửa, máu cứ chảy từ lưng tôi. Cửa không thể nào mở được. Nó lại nhảy lên người tôi, tôi huých cùi chỏ vào mặt nó, nó cắm móng tay của nó vào lưng tôi. Tôi đẩy được nó ra khỏi lưng và quay người lại. Khi nó lao vào người tôi, tôi tóm được con bé. Đôi mắt đen nhánh của nó chỉ cách tôi vài phân, móng tay nó cố gắng cào mặt tôi. Tiếng thét của con bé làm tôi điếc hết cả tai. Nó giơ tay lên, nhoẻn miệng cười,…

Mọi thứ trở nên tối sầm lại.

Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, băng bó khắp người, kể cả 2 mắt. Một bác sĩ đứng trong phòng tôi, nói chuyện cùng với một bác sĩ. Họ thấy tôi đã tỉnh dậy, và mỉm cười. Họ nói với tôi rằng tôi là người sống sót duy nhất trong một vụ thảm sát hàng loạt, và thủ phạm, một người đàn ông trung niên, đã bị bắt giữ. Tôi kể cho họ về con bé. Họ bảo là không có bé gái nào ở hiện trường cả. Họ không tin tôi. Họ khuyên tôi nên nghỉ ngơi.

2 tuần trôi qua, và tôi được xuất viện. Dù rất vui vì được xuất viện, nhưng giờ đây trên tay, mặt, lưng… Tôi đi qua phòng chờ. Ở trên sàn có vài món đồ chơi: xe cứu hỏa, búp bê và một chiếc xe tải. Ngồi bên cạnh đống đồ chơi này là một bé gái với mái tóc dài, đen nhánh. Con bé mặc một chiếc váy ngủ màu trắng. Nó ngẩng lên nhìn mặt tôi, nở một nụ cười đến tận mang tai và bằng một giọng nói khiến tôi sởn hết cả tóc gáy, con bé nói:

“Bạn có muốn chơi với tôi không?”....

Nguồn: creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 206:
FLICKERING LIGHTS

Vài năm trước, có một cô gái sống ở gần một trại tâm thần. Một đêm nọ, cô đang ở nhà xem TV và chờ đợi cú điện từ anh trai cô. Anh ấy bay đến thăm cô và sẽ gọi điện khi anh tới nơi.

Đêm đấy trời mưa rất to. Bỗng nhiên, TV bị ngắt quãng bởi một tin khẩn. Người dẫn nói rằng một bệnh nhân đã thoát khỏi bệnh viện tâm thần địa phương. Thêm vào đó, người phụ nữ này rất là nguy hiểm. Mụ đã giết hại 12 người trước khi bị bắt vào trại và mụ có nỗi ám ảnh kì lạ với công tắc đèn.

Rồi có tiếng chuông điện thoại reo lên. Là người hàng xóm ở phía bên kia đường. Ông ấy bảo rằng bóng đèn của một phòng trên tầng cứ tắt bật liên tục. Cô gái cám ơn ông vì đã cho cô biết và cúp máy.

Cô nghĩ rằng chắc là do điện chỗ đó bị chập chờn thôi, nhưng cô vẫn đi lên tầng kiểm tra để phòng trừ. Ở hành lang tối om, xuyên qua khe cửa, cô gái nhìn thấy đèn của một phòng ngủ đúng là đang tắt bật liên tục thật. Nắm lấy nắm đấm cửa, cô mở cửa một cách thận trọng. Căn phòng trống không. Cái quạt ở trong phòng đang chạy và nó thổi một cái áo khoác phủ lên trên nó. Tà áo khoác được thổi lên và nó cứ gạt công tắc đèn liên tục. Thở phào nhẹ nhõm, cô gái tắt cái quạt đi và xuống dưới nhà.

Vài phút sau, có tiếng gõ cửa nhà cô gái. Lại là người hàng xóng bên đường. Ông ấy nói rằng đèn trên gác vẫn tắt bật liên hoàn, nhưng lần này nó phát ra từ phòng khác. Cả 2 người họ đi lên trên gác để kiểm tra. Khi họ mở cửa phòng, căn phòng hoàn toàn trống. Đèn vẫn tắt. Hàng xóm của cô bước vào bên trong và thử tắt bật công tắc đèn liên tục.

Vào thời điểm này, cô gái tin rằng hàng xóm của cô chỉ tưởng tượng thôi, vì thế cô cám ơn ông và tiễn ông ra cửa. Sau khi người hàng xóm đi về, chuông điện thoại reo. Anh trai cô gọi điện để báo với cô rằng anh đã đến sân bay.
“Em không cần tới đón anh đâu” anh trai cô nói “Anh sẽ gặp em trong khoảng tiếng rưỡi nữa”

Sau đó, trên máy, cô gái nghe thấy tiếng phụ nữ khan khan: “Còn tao sẽ gặp mày ngay bây giờ đây”


Nguồn: creepypasta.com
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom