Cập nhật mới

[Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 167:
The downpour


Tôi vô tình mua một cuốn sách bên lề đường, nó không có gì đặc biệt và tôi không biết sao lại mua nó. Có lẽ tên cuốn sách đó đặc biệt. Nhưng nội dung hoàn khiến tôi không ngủ được mấy hôm nay...

"Thế giới sẽ biết đến ta qua những hành động ta sẽ làm sau này."

Đó là câu mở đầu cuốn tiểu thuyết dài 606 trang này. Tôi tiếp tục lật trang tiếp theo vì trí tò mò tôi thúc giục...

"Những ai đã biết đến ta, ta sẽ làm họ tin ta. Còn những ai chưa biết ta, họ sẽ biết qua những tai ương như thế này..."

Sau đó là hàng loạt những thiên tai như bão, lũ lụt, đại hồng thuỷ... dài thêm mấy trăm trang. Chúng có chung một điểm là nước, tôi ngạc nhiên tại sao họ cho ra đời cuốn sách này. Tôi lật trang cuối, lật mặt sau ra xem. Tôi khá sock vì tôi là người đầu tiên mua cuốn này. Nhà xuất bản xuất ra duy nhất một cuốn, không có cuốn thứ hai. Tôi đọc tiếp và hãi hùng hơn là ngày diễn ra cơn mưa sẽ là ngày mai, cơn mưa dài 7 ngày...

Đúng như cuốn sách, sáng nay trời bắt đầu mưa. Tôi buộc phải bỏ đôi giày patin vào cặp và leo lên xe buýt đến trường. Tiết đầu tiên của tôi là triết học.

"Chúng ta biết thế giới có nhiều điều bí ẩn khó có thể giải thích, nhưng chỉ có một số chuyên ngành như triết học mới có những khái niệm về nó..."

Tiếng ông thầy giảng bài làm tôi khá buồn ngủ, đã thế trời lại mưa suốt thế này...

"Có những cuốn sách dựa đoán về tương lai như là cuốn sách tiên tri. Nó có thể nói trước tương lai sẽ xảy ra..."

Tôi tỉnh hẳn khi nghe nó đến cuốn sách tiên tri. Tôi có nên hỏi thầy về chúng...

"Nhưng có một cuốn sách, được gọi là sách khải huyền, ghi chép toàn bộ biến cố từ lịch sử đến tương lai..."

Tôi đang có nó, cuốn sách khải huyền đó...

"Theo như thầy biết chúng có tất cả bốn quyển nói về bốn nguyên tố cơ bản cấu tạo nên Trái Đất: Khí, Nước, Đất, Lửa."

"Thầy có một trong bốn cuốn đấy chứ?" Tôi lên tiếng hỏi, có vẻ nó thu hút sự chú ý của mọi người...

"Không ai có thể có nó, Harry. Chúng được một người giữ tất cả thứ đó cho riêng mình, không để bất kỳ kẻ tội đồ nào có chúng. Người giữ gìn sẽ được chọn lựa hoặc truyền từ ông sang cháu..."

Và lúc đó tiếng chuông hết tiết vang lên...

Tôi gặp đứa bạn của tôi, tôi nói với nó về hai tiết học triết học của tôi. Nó có vẻ quan tâm tới thời tiết bên ngoài hơn là nghe tôi nói:

"Bên ngoài mưa suốt thế nhỉ?"

"Tuần sau mới hết mưa, mưa bảy ngày bảy đêm."

"Sao mày biết chắc thế?"

"Đơn giản là tao biết."

Rồi tôi đứng lên, bỏ nó ở đó với nhiều câu hỏi trong đầu...

Đúng tuần sau, nước mưa đã ngập lênh láng nhiều địa điểm. Giao thông bắt đầu có vấn đề, nước ngập tràng vào bô xe. Hôm nay tôi phải tự đến trường...

Tôi tìm gặp thầy dạy triết học. Hỏi thăm về các cuốn sách khác và cho ông ấy xem cuốn sách Thần Nước.

"Tôi không thể tin làm sao em có cuốn sách này?"

"Lề đường thưa thầy!"

"Làm sao họ để lọt cuốn sách này ra ngoài chứ?"

Sau đó tôi cáo từ thầy để về nhà...

Tôi về nhà, lòng hớn hở vui mừng vì đã làm ông thầy ngạc nhiên. Tôi giấu cuốn sách vào cái hốc bí mật tôi tự làm, rồi kéo cái tủ đồ che lại. Rồi tôi ra ngoài ăn tối với gia đình...

"Rinnnnhhhhh" điện thoại riêng của tôi reo lên trong túi. Tôi mút ngon tay cho sạch rồi chùi khăn vì đang ăn món tôm hùm hấp. Tôi kéo ra khỏi túi, số điện thoại lạ hoắc. Lưỡng lự một lúc, tôi nhất máy...

"Thầy Thomas đây." giọng ông thầy dạy triết của tôi, tôi đâu nhớ là cho số điện thoại mình cho ông ta...

"Thầy muốn nói về cuốn sách... EM PHẢI HUỶ NÓ ĐI..."

"Có một số người muốn tìm nó, họ đã đến nhà riêng của thầy lục lọi. Em phải cẩn thận đó..." tôi cúp máy, suy nghĩ về từng lời cảnh báo của thầy...

9h, tôi lái xe về nhà. Mẹ tôi xuống xe, tôi phải đưa xe vào gara, khi đi ra, tôi nghe tiếng la thất thanh của mẹ...

Mọi thứ bị xáo trộn, đồ đạc bị lật đổ, tủ đồ mở toan. Tôi chạy ngay lên phòng riêng. Tất cả mọi phòng, không riêng gì phòng tôi bị bới tung lên. Tôi kéo chiếc tủ ra, cuốn sách vẫn còn đó. Tôi ôm chầm lấy nó vào lòng...

Tôi gọi cho thầy Thomas, thông báo cho thầy biết...

"Em phải đốt nó ngay, không thì quá trễ để hối hận."

Tôi không muốn, tối hôm đó tôi đọc hết cuốn sách. Nội dung đơn thuần, không có gì là mật mã hay thứ khác, đơn thuần là cuốn tiểu thuyết. Riêng cuối cuốn sách, có nói về cơn bão sẽ nhấn chìm trái đất lần nữa xãy ra vào ngày 29 tháng 4 năm 2664, và ngày mai là ngày đó...



Nguồn: Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 168:
Follow the leader


Có một cậu bé tên Chris rất thích gặp và chơi với những cậu bé mới quen và cùng chơi với nhau, nhưng vào 16 tháng 9 năm 1988, cậu đã trải qua chuyện mà cậu thậm chí còn không thể tưởng tượng. Đó là một ngày bình thường, và Chris đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà. Cậu bé thấy một cậu bé và một cô bé đi ngang qua nhà mình, và cậu hỏi xem liệu hai bạn ấy có muốn chơi với cậu không, và rất tự nhiên là chúng đồng ý. Ricky, cậu bé mới quen, hỏi xem cả nhóm có muốn chơi trò đi theo người dẫn đầu (follow the leader) không. Thật hay, đây lại là trò mà Chris thích nhất. Cậu bước xuống thềm nhà, và đi theo cậu bé kia, làm một vài động tác bắt chước động tác của cậu ấy, nhưng chơi được một lúc, Chris nhận thấy Ricky đang dẫn cậu và cô bạn kia vào trong rừng. Chris bắt đầu lo lắng, và hỏi hai bạn, nhưng câu trả lời nhận được là: “Hãy đi theo người dẫn đầu”. Sau vài phút trong rừng, Chris nhận thấy có gì đó chuyển động, nhìn như những cành cây, nhưng cậu cũng mặc kệ, và chơi tiếp.

Sau tầm mười phút, Chris cứ thấy mấy cành cây tương tự nhau lại xuất hiện ở những cây khác nhau, nên cậu thấy cực kỳ lo lắng. Cậu hỏi Ricky rằng họ đang đi đâu, nhưng chỉ nhận được câu trả lời: “Đi theo người dẫn đầu”. Nó có nghĩa gì vậy ? Cậu bé nghĩ rằng Ricky đang là người dẫn dầu, nhưng ai mới thực sự là người dẫn đầu ? Năm phút sau, lại những cành cây ấy... nhưng lần này, trông như một người đàn ông. Một người đàn ông mặc vest. Ông ta có đôi cánh tay kỳ dị, và cực kỳ cao. Chris thấy sợ hãi vì ý nghĩ ấy, nhưng cậu cho rằng đó chỉ là ảo ảnh thôi. Rồi cuối cùng cả bọn cũng đi qua khu rừng mà đến một sân chơi đầy trẻ con. Chris thở phào và chạy ùa ra chỗ cái cầu trượt, cậu để ý thấy hai bạn kia và mấy bạn khác đang chạy ra ngồi dưới tán cây sồi to xa xa. Chris cũng chẳng để ý nữa, cậu bé cứ chơi tiếp.

Sau mười phút chơi, cậu quay ra nhìn, và thấy mấy bạn kia vẫn cứ ngồi đó, nhưng dưới bóng một cây sồi hình như có một cái cây gì đó... lạ lạ. Chris chơi tiếp vài phút nữa, và thấy hình như cái cây lại tiến tới gần mấy bạn kia hơn, nhưng cậu nghĩ là tại nóng quá nên mình tưởng tượng ra thôi. Một nhân viên ở công viên, chĩa máy ảnh vào cậu bé, và bảo cậu cười lên, chụp tấm ảnh trong khi cậu đang trèo lên trên đỉnh cầu trượt, và đợi cái máy chụp tự động cho ra ảnh. Anh nhân viên đóng dấu cái ảnh và đưa cho cậu. Chris nhìn tấm ảnh, bất giác thấy ớn lạnh.

Cậu bé thấy mấy bạn ngồi ở gốc cây sồi, đằng trước là người đàn ông mặc áo vest ở trong rừng. Chris quay lại, người đàn ông cùng lũ trẻ đã biến mất. Cậu lùi lại, chân vướng phải một cành cây. Cậu ngờ ngợ, làm gì có cái cây nào cạnh cầu trượt? Chris nhìn lên, một bộ mặt trắng trơn nhìn lại cậu. Cậu thét lên, nhưng không nên lời. Cậu cố chạy, nhưng cái tay giống cành cây kia đã túm lấy cậu. Không còn đường thoát...

Sau đó, mẹ cậu tìm tới công viên nọ tìm con trai, nhưng cậu hoàn toàn mất tích, chỉ để lại một bức ảnh...


Nguồn: creepypastavn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 169:
A dead admin


Năm nay tôi 26 tuổi và tôi thất nghiệp. Mọi công việc dường như đều không thích hợp với tôi. Tôi vẫn kiên
trì nộp đơn và ngồi chờ những cuộc gọi từ các công ty. Thời gian rảnh rỗi nhiều khiến tôi lân la vào các trang mạng để giải khuây. Và tình cờ tôi tìm thấy một trang truyện kinh dị trên facebook.

Thoạt đầu tôi hứng thú vì những câu chuyện luôn mang đến cảm giác rợn sống lưng và buộc tôi phải tư duy nhiều hơn để hiểu được hàm ý bên trong.

Dần dà tôi bị cuốn hút và bắt đầu tập tành viết truyện để đăng lên page. Những bài viết của tôi được mọi người tán thưởng và phản hồi rất tốt. Không lâu sau thì tôi được trở thành một trong các ad của page truyện kinh dị nổi tiếng đó. Một khi những thứ bạn làm được công nhận, hẳn bạn cũng sẽ có cảm giác như tôi lúc này. Nhất là khi tôi chưa có bất cứ thành công nào trong đời và điều này khiến tôi tâm đắc.

Một trong số những câu chuyện của tôi, được mọi người quan tâm hơn cả và lượt view cũng tăng dần, thậm chí không có dấu hiệu dừng lại. Là câu chuyện tôi đặt mình làm hình mẫu, về một thanh niên thất nghiệp ngồi nhà chờ thời. Cái chết của cậu ta rất bí ẩn, có thể nói nguyên nhân từ các linh hồn đến từ cõi âm. Dĩ nhiên là cậu ta đã động chạm đến người đã khuất. Đó là cái kết không may cho những kẻ phanh phui những cuộc đời đã muốn yên nghỉ. Và sau cùng xác cậu ta được tìm thấy với miệng bị khâu lại và mười đầu ngón tay bên trong miệng.

Tạm gác lại, chiều nay tôi lại đến các công ty để nộp đơn xin việc. Việc nộp đơn và không có lấy bất cứ cuộc gọi nào từ phía họ dần dần cũng làm tôi trở nên mất hi vọng và thôi chờ đợi.

Những suy nghĩ ấy khiến đầu và hai vai tôi nặng trĩu. Trở về nhà lúc chập tối, tôi lên phòng bật ngay máy tính vì tò mò muốn biết tình hình page như thế nào. Mẩu truyện tôi viết vừa tăng thêm 500 views chỉ sau vài tiếng. Mọi người vẫn đang tò mò nguyên do, tôi cười khẩy.

Rồi chợt thấy lạnh sống lưng, hình như tôi cũng đang kể về rất nhiều những cuộc đời đã trôi qua giống như anh ta. Muôn màu,muôn
dạng các cách chết, bị sát hại tôi nghĩ ra, và gán cho họ cái hình phạt vì tội lỗi gây ra. Thôi nào, chỉ là tưởng tượng thôi.

Bỗng liếc lên màn hình, một đoạn văn trong truyện tôi viết chuyển sang màu đỏ. Là đoạn kết của chàng thanh niên bên máy tính.

Quái! Làm thế nào nó chuyển màu được? Tôi cho là mình hoa mắt.

Tôi tắt máy và leo lên giường nằm, chắc có lẽ tôi suy nghĩ quá nhiều rồi. Nhắm mắt tôi chìm vào giấc ngủ.

…mặn.


Nguồn: creepypastavn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 170:
Future husband


Trò chơi may rủi bí ẩn này từng rất phổ biến với những thiếu nữ ở Nhật Bản. họ gọi Chúng là " Chồng tương lai" hay " Vợ tương lai". Theo như truyền thuyết này, nếu bạn tham gia trò chơi, bạn có thể nhìn thấy gương mặt người bạn sẽ lấy làm chồng/ vợ sau này.

Trò chơi yêu cầu bạn phải tắt hết đèn,đứng bên cửa sổ dưới ánh trăng. Hãy ngậm 1 dao cạo râu sắc, nhìn vào 1 chậu đầy nước; bạn sẽ thấy hình ảnh chồng/ vợ tương lai của mình phản chiếu trong đó.

(Cảnh báo:Đừng chơi trò chơi này. Nó rất nguy hiểm. Bạn có thể bị con dao cứa vào miệng và kết thúc trò chơi với cái miệng bị rạch giống như The Slit mouth wonman)

1 nữ sinh nghe về trò chơi may rủi này và thử. Cô bé chưa có bạn trai và lo lắng mình sẽ không bao giờ biết yêu. Ác mộng kinh khủng nhất của cô bé là không lấy đc chồng. Cái mong muốn tìm được tình yêu đích thực của đời mình khiến cô bé liều lĩnh chơi thử để xem mặt chồng tương lai của mình.

Cô bé lấy dao cạo của bố từ trong tủ phòng tắm. Sau đó vào tủ bếp lấy 1 cái chậu và hứng đầy nước. Cuối cùng cô bé tắt hết đèn, mở màn cửa và đợi cho đồng hồ điểm tới 12 giờ.

Cô bé ngậm con dao vào miệng thật cẩn thận và cảnh giác nhìn vào chiếc chậu. Hình ảnh phản chiếu là gương mặt 1 người đàn ông đang nhìn cô ấy chằm chằm.

Quá kinh ngạc, cô bé gái há hốc miệng và hét lên 1 cách vô ý. Cùng lúc đó, con dao cạo râu rơi xuống chậu nước. Chậu nước biến thành màu đỏ tươi như máu. Cô bé hoảng sợ lùi lại.

Vài giờ sau, khi lại nhìn vào chậu nước đó, cô bé thấy nước trong vắt và con dao cạo râu nổi trên mặt nước. Hình như cô đã nhầm. Có thể nó chỉ là ảo giác. Thị giác đã đã lừa cô. Thứ cô thấy là mặt người hay chỉ là ánh trăng phản chiếu? Cô bé quyết định quên đi và đi ngủ.

Thời gian trôi qua và cô bé trưởng thành. Cô tốt nghiệp và học Đại học, sau đó có việc làm. Cô hẹn hò với 1 người đàn ông tốt. Anh ta là mối tình đầu tiên của cô và có mọi điều cô cần ở 1 người chồng. Anh ấy thân thiện, vui vẻ hòa đồng và chắc chắn ko làm cô tổn thương: đặc biệt anh có rất nhiều tiền

Tuy nhiên, có 1 điểm khác lạ là về anh ấy. Anh ấy thường xuyên đeo khẩu trang y tế lớn màu trắng.

Ở Nhật, thật là kì dị khi bạn đeo khẩu trang , ngoại trừ khi bị cúm. Thực vậy,trong lần gặp gỡ đầu tiên, chàng trai giải thích với cô gái là anh bị cúm và ko muốn cô bị lây. Đầu tiên cô chấp nhận lí do nhưng sau vài tháng, chàng trai không bao giờ chịu tháo bỏ khẩu trang.

Bất cứ khi nào đi hẹn hò với nhau, chàng trai luôn đeo khẩu trang. Mỗi khi cô gái đề nghị anh tháo nó ra thì chàng trai lại tức tối từ chối. Mặc dù vậy, cô gái lại càng yêu chàng trai hơn. Cuối cùng, cái kết có hậu đến với họ: chàng trai cầu hôn cô gái.

Cô gái bắt đầu suy nghĩ. Làm thế nào mà cưới 1 người mình chưa bao giờ thấy mặt? Không nên có những bí mật tồn tại trong mối quan hệ giữa vợ chồng. Cô chắc chắn rằng dù gương mặt sau chiếc khẩu trang kia có ra sao thì cô sẽ chỉ yêu anh thôi.

Vào 1 đêm, cô hẹn anh ra ngoài và nói rằng cô sẽ chỉ đồng ý kết hôn khi anh tin tưởng cho cô nhìn mặt. Cô gái nhất quyết khiến chàng trai phải chấp nhận.

Anh quay lưng lại phía cô và chậm rãi tháo chiếc khẩu trang. Sau đó bất ngờ quay lại đối diện với cô gái. Cô gái kinh ngạc và sợ hãi.

Gương mặt chàng trai bị biến dạng khủng khiếp bởi 1 vết sẹo lớn kéo dài từ mắt ngang qua miệng và tới tận cằm. Dường như gương mặt anh từng bị rạch sâu bằng 1 con dao sắc. Nhìn nó có vẻ rất đau đớn.

" Đã có chuyện gì với gương mặt anh vậy"- cô hỏi" Đã có chuyện gì vậy?"

"Em nên biết"-anh ta gầm gừ" Em từng làm rơi dao cạo vào mặt anh"


Nguồn: creepypastavn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 171:
New apartment


David Everson vừa ăn xong bữa tối của mình và chuẩn bị lên giường đi ngủ. Anh đang cố gắng làm quen với nơi ở mới, bởi vì đây là lần đầu tiên anh ở một mình. Thật là đáng buồn, phải đến 32 tuổi, anh mới dọn ra khỏi tầng hầm nhà bố mẹ. Nhưng giờ đây, David có thể làm bất cứ điều gì mà không phải nghe ai phàn nàn.

David cởi đồ, chi để lại trên người cái áo phông và quần đùi. Đã hơi quá nửa đêm rồi. Anh đã dành cả ngày chỉ để dọn đồ đạc vào căn hộ. David muốn được nằm dài trên chiếc giường ấm cúng của mình. Nhưng khi vừa mới đặt được đầu lên gối, anh nghe thấy những tiếng nói văng vẳng ở đâu đó. Hình như chúng phát ra từ căn hộ tầng trên. Có vẻ như một người đàn ông và một phụ nữ đang nói chuyện với nhau.

Lúc đầu thì 2 người nói với nhau bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng rồi giọng nói càng ngày càng lớn hơn. Hình như hai người đang cãi nhau. David phải dậy đi làm và anh muốn ngủ được càng nhiều càng tốt. Anh để gối lên trền đầu, cố gắng để không nghe những âm thanh đó, nhưng không thành công.

Cuối cùng, khi giọng nói biến thành tiếng gào thét, David không thể nào chịu đựng được nữa. Anh ra khỏi giường, lấy cái chổi ở trong bếp, và chọc đầu của nó lên trần nhà. Nhưng âm thanh vẫn không dứt.

“Ngậm miệng lại được không?”- anh hét-“Có người cần phải đi làm sáng mai đấy”

Bỗng nhiên, tiếng ầm ngừng lại. Chỉ như thế. Giờ đây chỉ còn sự im lặng rợn người. David cảm thấy hài lòng và quay trở lại đi ngủ. Một lần nữa anh lại cảm nhận được sự thoải mái và ấm cúng của chiếc giường. Anh sắp sửa chìm được vào giấc ngủ thì giọng nói lại vang lên.

Tiếng gào thét của người đàn ông và tiếng rít của người đàn bà lại một lần nữa tràn ngập căn hộ của anh, Họ mắng chửi nhau nhưng David không tài nào biết được họ đang cãi vã về cái gì.Lần này thì David trở nên giận dữ. Ra khỏi giường, anh vớ ngay lấy cái chổi và lần này, chọc thật mạnh, hết sức của mình.

“Ngậm mồm vào, đừng có mà chửi nhau nữa!” -anh gào thật to-“Tôi sẽ gọi cánh sát nếu 2 người không chịu thôi đấy”

Một lần nữa, tiếng nói lại im bặt ngay lập tức. Anh tự hỏi làm sao mà âm thanh đó lại có thể kết thúc nhanh đến thế. Nhưng miễn là anh được ngủ, thì David đã thấy hạnh phúc rồi. Sau đó, khi anh vừa quay lưng đi về giường ngủ, một tiếng “RẦM” đinh tai vang lên. Nó phát ra từ trên trần.

Sau đó một giọng trầm, khàn khàn nói vọng xuống chỗ anh: “Mày ngậm mồm đi thì có. Mày mà còn giám quát tao nữa thì tao sẽ giết mày. Như…là…vợ…tao”.

Tim David bắt đầu đập thình thịch trong ngực. Anh lo lắng, nhưng mà cũng khá là tức giận về lời đe dọa này. Anh lấy ngay điện thoại và bấm số gọi ông quản lý khu hộ.

“A lô?”- một giọng nói mệt mỏi phát ra từ đầu dây bên kia.

“Chào ngài”-David nói-“ Xin lỗi về việc gọi điện vào lúc này, nhưng mà tôi muốn than thiền”

“Về…?”-ông quản lí ngáp.

“Những người sống ở căn hộ bên trên cứ chửi nhau suốt đêm”-David đáp-“Sáng mai tôi phải day đi làm và tôi không thể nào mà ngủ được với những tiếng gào thét liên tục như thế này”

“Nói cho tôi biết số căn hộ của anh và tôi sẽ cho người đến ngay tức khắc”

David nói cho người quản lí biết số căn hộ của mình và đầu dây bên kia chỉ im lặng.

“Anh có chắc số đó đúng không?”-người quản lí hỏi một câu kì lạ

“Chắc chắc 100%” -David nói-“Tôi biết địa chỉ mình ở đâu chứ”

Và rồi đầu dây kia lại im lặng một lúc lâu.

“Và anh nói người ở trên tầng cứ gào thét suốt đêm?”.

“Đúng thế thưa ngài”-David trả lời câu hỏi, giọng hơi khó chịu.

“Nhưng không thể nào”- Người quản lí đáp lại với giọng bối rối.

“Tại sao lại thế?”- David hỏi.

“Bởi vì Anh đang ở tầng cao nhất rồi”-người quản lí đáp-“Không có căn hộ nào ở trên anh hết cả”…


Nguồn: creepypastavn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 172:
Something Was Wrong

Vào sáng sớm, John Sullivan nhận ra mình đang đi bộ dọc theo con đường xuống phố. Anh ta không biết mình đang làm gì ở đây, làm sao mình tới được đây hay là trước đó mình đã ở đâu. Anh ta thậm chí còn không biết bây giờ là mấy giờ. Anh thấy một người phụ nữ đang đi về phía mình, anh ta dừng người đó lại.

"Tôi nghĩ rằng tôi đã để quên đồng hồ ở nhà rồi," anh nói và mỉm cười. "Cô có thể cho tôi biết bây giờ là mấy giờ không?"

Khi người phụ nữ thấy John, cô ta đã hét lên và chạy đi. John để ý rằng mọi người có vẻ sợ anh ta. Khi mọi thấy anh, họ luôn chạy đi.

"Có điều gì đó không ổn với mình rồi," Anh nghĩ. "Tốt hơn hết là mình nên về nhà."

Anh đón taxi để về nhà, người lái xe nhìn anh và lái xe đi.

John không hiểu chuyện gì đang diễn ra, và điều đó làm anh ta sợ.

"Có lẽ một người nào đó ở nhà sẽ đến và đón mình," anh nghĩ. Anh tìm thấy một trạm điện thoại công cộng và anh gọi cho người vợ đang ở nhà, nhưng có một giọng nói lạ đã bắt máy.

"Xin hỏi có bà Sullivan ở nhà không? anh hỏi."Xin lỗi, nhưng bà ấy đang dự tang lễ," người bên kia trả lời "Ông Sullivan đã chết vào ngày hôm qua vì một tai nạn dưới phố."


Nguồn: creepypastavn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 173:
Clawfoot bathtub

Kể từ khi bố mẹ tôi mua cái bồn tắm có chân , tôi bắt đầu cảm thấy không được thoải mái mỗi khi đi vào phòng tắm. Bố tôi nói rằng nó là loại bồn tắm cổ của thời Victorian, nhưng tôi nghi ngờ rằng bố tôi chỉ vớ đại nó ở trong một cửa hàng đồ cũ rẻ tiền. Hầu hết, những đồ vật trong nhà tôi toàn những thứ cổ và cũ, nói chung là những đồ vật đó đều đã được người khác sử dụng trước khi đến nhà tôi. Bố tôi thì lại không thể nào cưỡng lại được sức hút của những món đồ cổ giá rẻ.

Tôi cảm thấy cái bồn tắm cổ kia làm tôi khó chịu. Có lẽ là do cái màu sắc tối tăm, xấu xí và những vết bẩn màu nâu đỏ trên cái bồn đó. Cũng có thể là do những cái chân bằng sắt luôn luôn thò ra ngoài các cạnh của bồn tắm. Nó trông giống như những bàn chân của một con quái thú khổng lồ nào đó. Đôi lúc, tôi tưởng tượng trong đầu rằng cái bồn đó đột nhiên đứng lên và chạy ra khỏi phòng tắm khi tôi quay lưng đi chỗ khác.

Hàng ngày, bố mẹ tôi luôn cãi nhau vì mọi thứ. Ngay cả những vấn đề rất nhỏ cũng đủ châm ngòi cho một trận cãi vã kéo dài hàng giờ. Tôi thậm chí chẳng có nổi một giây phút bình yên khi ở trong nhà. Cả một ngày dài, bố mẹ tôi không hề ngừng cãi vã, từ vấn đề này lại nảy sinh ra vấn đề khác.

Khi đêm xuống, họ vẫn tiếp tục to tiếng với nhau, trong hoàn cảnh đó, tôi luôn trùm một cái gối lên đầu để khỏi phải nghe họ tranh luận và khóc một mình cho tới khi rơi vào giấc ngủ. Với tất cả những thứ hỗn loạn đó, tôi thường cảm thấy rất mệt mỏi.

Gần đây, tôi bắt đầu nghi ngờ về sự tỉnh táo của mình. Mọi lần tôi bước vào phòng tắm để tắm hoặc chải răng, tôi thấy vài điều kì lạ. Khi nhìn vào gương, tôi có thể thấy cái bồn tắm đằng sau tôi.

Có một lần, tôi đã nghĩ rằng tôi thấy máu chảy ra từ cái vòi nước trong bồn. Nhưng khi tôi quay lại thì lại thấy cái vòi nước đã được khóa. Trong một lần khác, tôi nghĩ tôi thấy một bóng người đang ngồi trong bồn tắm và hình như đầu của cái bóng đang quay về một bên. Tôi quay lại và nhìn xung quanh, tim tôi đập thình thịch vì sợ hãi nhưng rốt cuộc cũng chẳng có ai trong bồn tắm cả.

Bất cứ khi nào tôi cởi quần áo và bước vào bồn tắm, tôi lại cảm thấy như bị theo dõi. Tóc sau gáy tôi dựng đứng vì có cảm giác như ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Một lần, khi tôi đang tắm, tôi làm rớt cục xà phòng. Khi tôi cúi xuống để nhặt, tôi mất thăng bằng và ngã về phía sau. Đột nhiên, tôi có cảm giác như có một bàn tay nắm lấy tôi và giữ tôi ở dưới nước.

Tôi đã rất sợ và cố gắng vùng vẫy thật mạnh, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cái bàn tay vô hình đó. Tôi thở hổn hển, tôi nghĩ rằng tôi đã nghe thấy tiếng cười vang vọng khắp phòng tắm.

Sáng hôm sau, tôi quyết định đi một chuyến đến tiệm đồ cổ mà bố tôi đã mua cái bồn tắm. Khi tôi hỏi chủ tiệm về cái bồn tắm cổ mà ông ta đã bán vài ngày trước, tôi đã sốc vì câu chuyện mà ông ta kể cho tôi.

Chủ tiệm đã nói rằng cái bồn đó từng thuộc về một tên sát nhân nổi tiếng tên là George Haigh. Tôi bắt đầu run lên vì sợ.

Haigh luôn dụ dỗ các cô gái trẻ về nhà hắn ta và bảo họ đi tắm. Khi họ đang tắm, hắn ta sẽ để mắt đến họ qua một cái lỗ nhỏ hắn đục trên tường. Khi họ mất cảnh giác, hắn sẽ tận dụng cơ hội để chạy vào và giữ đầu của họ ở dưới nước cho tới khi họ ngộp thở.

Sau đó, hắn ta sẽ chặt nhỏ cơ thể của họ bằng một cái rìu và quăng những miếng thịt đó vào thùng rác. Sau khi phát hiện một số cô gái trẻ bị mất tích trong khu vực, những hành động khủng khiếp của hắn ta đã bị phát hiện.

Một người hàng xóm đã điều tra cái thùng rác của hắn và báo cho người đến bắt hắn. Người ta bắt hắn và đưa ra xét xử. Hắn bị kết tử bằng cách treo cổ.

Tôi rất hoảng sợ. Tôi nhận ra rằng tôi phải thuyết phục bố mẹ vất cái bồn tắm kia đi trước khi có chuyện tồi tệ xảy ra. Sau đó, tôi đã chạy thật nhanh về nhà.

Khi về tới nhà, tôi thấy bố ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách. Cái TV thì tắt và căn nhà đột nhiên lại có một sự im lặng chết chóc.

“Bố ơi, mẹ đâu rồi?” Tôi hỏi bố.
“Bà ấy đang tắm trên kia kìa”, bố trả lời, “Để bố lên đó kiểm tra xem.”

Tôi ngồi trên ghế sofa khi bố tôi lên trên lầu. Ngôi nhà thật sự rất yên tĩnh, nó khiến tôi cảm thấy lo lắng. Bình thường, căn nha đâu có yên lặng thế này. Đột nhiên, tôi nghe thấy một loạt tiếng động lạ từ tầng trên cùng với tiếng bước chân chậm và tiếng động đó đang đi xuống cầu thang.

Bố tôi xuất hiện. Hình như cái nhìn của bố hơi kỳ lạ. Sau đó, tôi nhận ra ông ấy đang cầm một cái rìu đẫm máu trên tay.

“Mẹ con đã tắm xong rồi”, ông ấy nói. “Bây giờ đến lượt con đấy.”


Nguồn: creepypastavn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 174:
Khởi đầu mới, cuộc sống mới, con người mới


Chuyển đến một nơi ở mới luôn là một điều to lớn với tôi. Cách nhà cũ 3 tiếng lái xe, cách xa thị trấn mà mình hằng yêu thương, nơi mà tôi đã lớn lên và cả ngôi nhà chung với tay bạn trai cũ - lý do mà tôi phải ra đi….nói sao nhỉ , đúng hơn là tìm một lối thoát khỏi mối quan hệ đó.

Khởi đầu mới, cuộc đời mới, con người mới, đó là tất cả những gì tôi quyết định khi chuyển nơi ở đi thật xa.

Mọi chuyện khá ổn trong vòng 6 tháng đầu tiên tại đó, công việc thì suôn sẻ, tôi có dịp làm hết sức mình tại chỗ làm , thậm chí tôi còn bắt đầu hẹn hò với Paul, một anh chàng mà mọi khía cạnh đều vượt xa tay bạn trai cũ. Một chút nhẹ nhàng lịch sự, pha chút tốt bụng hào hiệp, tất cả kết hợp lại vừa đủ để có thể cho thấy rằng “ Tôi là một thằng đàn ông đúng nghĩa ! “. Cuộc sống mới này tốt đến mức mà bản thân tôi còn không nhận ra nó đang dần có xu hướng sai lầm …..hay không đúng theo một nghĩa nhất định. Những thứ mà xem như chỉ là một chuỗi các sự kiện tình cờ chẳng liên quan, nhưng mà khi nhìn kỹ lại, thì chúng đã được khéo léo sắp đặt để phục vụ một cái gì đó ……lớn hơn, thứ mà làm tôi chỉ còn lại chưa được một nửa bản thân mình ngày xưa đó.

Bắt đầu chỉ là những việc nhỏ nhặt, như chuyện cuốn sách mà tôi nhớ rõ rằng tôi đã để trên bàn kế giường ngủ, nhưng chả hiểu sao nó lại “mọc chân” chạy vào trong phòng tắm. Bức ảnh chụp chung của mẹ và tôi thường để trên lò sưởi chung đột nhiên rơi xuống và vỡ nát, đồ ăn trong tủ lạnh cứ hao hụt dần đến mức khi tôi cần thì nó đã hết mất tự khi nào. Ban đầu chỉ là tự trách mình “ Chắc tính mình không cẩn thận…? “, sau đó thì tôi cũng phải buộc nhận ra rằng mọi thứ không đúng logic gì cả, ngay cả với việc tắt TV trước khi đi làm hay cất xâu chuỗi ưa thích của mình vào hộp mà cũng không làm được sao ?. Tôi đành gọi Paul, xin anh ghé sang sau khi đi làm về và giúp tôi xem có dấu hiệu nào của kẻ độp nhập không. Và anh vẫn nhận lời, dù tôi biết tỏng trong đầu anh đang nghĩ tôi chỉ là một con bé đang phản ứng thái quá thôi.

“ Cưng à, anh biết em là một cô gái rất sáng suốt, nhưng đôi khi con người ta cũng mắc sai lầm mà, giống như là việc quên những thứ lặt vặc thôi. “ Anh nói thế chỉ để an ủi tôi, nhưng trong thâm tâm mình tôi biết có gì đó không đúng….

Anh ở lại bên tôi suốt cả tuần, nhưng do cả hai chỉ mới quen nhau có vài tháng nên tôi thật sự không Paul bị ảnh hưởng bởi thói “ hoang tưởng “ của mình nên sau một tuần đó, nhận thấy không có gì xảy ra, anh không còn sang nhà nữa, và trước khi đi còn nhắn lại hãy gọi chio anh nếu có gì cần. Và tôi thật sự không mong thế.

Đêm đến, co mình trên ghế thức khuya để xem TV, cảm giác lo lắng lại dâng trào nhưng tôi gạt đi, nghĩ rằng đó chỉ là do mình quá nhạy cảm. Mệt mỏi, tôi thiếp đi chỉ sau khi xem nổi nửa cuốn phim…..để rồi khi chợt thức tỉnh lúc 4 giờ sáng, tôi nhận ra mình đã nằm trên giường, đắp kín chăn từ khi nào…….Trước giờ, những việc kia chỉ xảy ra khi tôi không có nhà, vậy mà lần này, nó TIẾP TỤC DIỄN RA NGAY ĐÂY, VÀ VỚI CHÍNH TÔI. Ngay lập tức tôi chộp lấy cái điện thoại, gọi ngay cho Paul, rối rít kể lại mọi thứ và xin lỗi vì đã đánh thức anh ấy vào giờ này.

Giọng Paul nghe có vẻ lo lắng.

“ Không sao đâu em, dù gì anh cũng đang thức mà. “

Hai ngày sau lần đó, mọi thứ tạm đi vào nề nếp ban đầu. Tôi tiếp tục thói quen giải trí sau ngày làm việc bằng cách xem TV, trời thì đã nhá nhem tối, rèm cửa cũng đã kéo kín hết các cửa. Nhưng những tiếng động kỳ lạ quanh nhà làm tôi chú ý, cứ như có ai đó đang đi quanh nhà vậy. “ Chắc chỉ là tiếng chó mèo tới mùa thôi….” Nghĩ thế nên cũng chẳng them để ý, tôi quay lại với chương trình yêu thích của mình. Nhưng tiếng động đó…..nó vẫn không dứt, mà ngày càng rõ hơn. Liên tục trong nửa tiếng đồng hồ, chúng tra tấn tôi, khiến tôi thậm chí phải tự la hét với chính mình để át đi nỗi sợ…….Cho đến lúc một tiếng đập mạnh bạo trên cửa sổ vang lên, tôi hoàn toàn bấn loạn….thực sự bấn loạn…

Loạng choạng nhào tới cái điện thoại, tôi lập tức gọi Paul, anh đồng ý tới ngay lập tức, trong khi đó tôi vẫn phải ru rú trong nhà. Lại tiếng đập mạnh bạo đó làm tôi hốt hoảng, nhưng thì ra đó là Paul. Anh đến nhanh hơn là tôi nghĩ. Và anh liền bó một cái đuốc, đi quanh nhà tìm xem có bất cứ ai, thậm chí còn la hét vài lần……nhưng trả lời anh chỉ là bóng đêm tĩnh lặng, chờ đợi.

Đêm đó, anh ở lại nhà và dỗ tôi đi vào giấc ngủ trằn trọc ấy.

Hôm sau, khi đi làm về, tôi quyết định kiểm tra cánh cửa sổ. Nó hơi dập nứt, nhưng chưa đến nỗi bể nát, thật sự là đã có người ra sức đập mạnh nó tối qua. Và bỗng nhiên, trên thảm cỏ dưới chân mình, là cái đồng hồ mà tôi hay đeo, thứ mà đã mất tích từ đêm qua. Không hiểu được…..không hợp logic gì cả….tôi tự đặt ra câu hỏi về tất cả những gì đã diễn ra. Sẽ ra sao nếu tất cả chỉ là sự tưởng tượng không thật ? Có lẽ tôi hơi hóa điên rồi chăng ? Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, và câu trả lời kia có thể lại là lời giải thích hợp lý vì ngoài tôi ra, chẳng có ai thấy có gì lạ xảy ra hết……

Một ngày nữa lại trôi qua. Đang ngồi lướt web trên gác, gõ vài tên bài hát trên Youtube thì … “ phụt “… mất đường truyền. Gõ phím tải lại trang, chờ đợi mãi, nhưng tất cả đều vô ích. Tôi quyết định đi xuống dưới lầu kiểm tra bộ router của nhà mình, thì….dây mạng đã bị rút ra, nằm ngay ngắn kế bên chuôi cắm. Ngay giây phút đó, tôi biết chắc là mình không điên, ý nghĩ về một ai đó đang lẩn khuất ngay trong nhà mình tràn qua đầu tôi nhanh như một dòng nước cuộn trào.” Chúng có thể còn trong ngôi nhà này “, nên tôi quyết định với chính mình là phải ngay lập tức ra khỏi đây. Paul không hề bắt máy, hoàn toàn làm lơ 3 cuộc gọi của tôi, nên tôi quyết định đánh xe một vòng sang nhà anh ấy. Trống không ! không ai ở nhà, Paul chẳng hề nói với tôi về việc vắng nhà ngày hôm nay. Điện thoại lại rung, lần này Paul trả lời tôi. Giọng anh nghe…có một chút như đang hụt hơi và hơi hoảng hốt. Anh nói là đã nhận ra cuộc gọi nhỡ và đang đi đến với tôi

Cả hai cân nhắc việc nên báo cảnh sát, nên Paul lại giải thích rằng có gọi bây giờ cũng đã trễ, chúng có thể đã biến từ lâu rồi. Với lại , tại sao chúng không tấn công tôi ngay khi có thể, tôi chỉ ở nhà có một mình mà ? Lại là những chuyện phi logic….

Đêm đến tôi ở lại nhà anh, Paul thì đang say giấc ngay cạnh tôi đang trằn trọc với mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Nghĩ lại thì…..nhà Paul khá xa, nhưng mỗi khi tôi gọi thì anh luôn có mặt kịp thời. Cứ như anh ta đang chờ quanh quẩn gần đó vậy….rất nhanh chóng. Anh ta có chìa khóa nhà tôi, biết tôi có gì, hay để đồ ở đâu, anh ta còn tránh né ý định gọi cảnh sát. Lạy chúa, có lẽ nào tôi đang nằm cạnh gã đã bày ra tất cả chuyện này ? Không thể tin rằng đó là thật, nhưng mỗi giây trôi qua, niềm tin ấy càng lớn dần. Tôi nhẹ nhàng trường ra khỏi chăn, im lặng nhìn sang hàng kệ tủ gần giường xem có gì lạ không…..Chẳng có gì. Nhưng đến khi tìm đến ngăn tủ bàn , thì tôi gần như bật ngửa……Cái dây chuyền của tôi,món nữ trang giá trị nhất, thứ biến mất cả tháng trước đang nằm trong đó.

Sao lại làm thế ? Anh được lợi gì khi đảo lộn đời tôi ? Quyền nắm giữ, chỉ có thể là quyền nắm giữ. Anh ta muốn chiếm giữ tôi, chẳng khác nào thằng bạn tri cũ cả. Tôi nghĩ là mình nên dựng đầu hắn dậy mà hỏi, nhưng nếu mà Paul đã đoán trước được chuyện này, tôi phải làm gì tiếp……?

Ra khỏi đây ngay.

Ngay lập tức, tôi chạy ra xe, đạp hết ga phóng về nhà mình. Lái xe khi trong đầu là hoàng loạt suy nghĩ ngổn ngang, thì riêng chuyện mà về đến nơi còn lành lặn cũng là một điều thần kỳ với một đứa con gái yếu ớt.

Cuộc gọi ngày hôm sau là cuộc gọi tôi chắc chắn rằng nó sẽ đến.. Paul đang gọi, hỏi tại sao tôi rời đi trong đêm đó. Anh ta còn hỏi thêm tôi còn cần kiểm tra căn nhà nữa không. Tôi từ chối, vì hôm nay tôi có hẹn để thay toàn bộ khóa trong nhà, và cả việc lắp hệ thống khóa cửa mới.

Cả tuần sau là một tuần tôi hoàn toàn vắng bong khỏi cuộc sống bên ngoài. Giả vờ báo ốm ở công ty, tôi quyết địng giam mình trong nhà, Paul thì vẫn tạt qua hàng ngày, gõ cửa, gọi điện ra vẻ lo lắng…..nhưng tôi không quan tâm. Tôi không còn có thể ngủ ngon giấc, tôi không dám bước ra ngoài, vì sợ rằng hắn sẽ lại lẻn vào và quậy tung đời tôi. Gọi cảnh sát ….xì, có khi họ quát thẳng vào mặt gọi tôi là con điên…Mà có lẽ lắm chứ ?

Bật dậy giữa đêm từ một giấc ngủ trằn trọc, tôi nghe tiếng đập cửa liên hồi. Với lấy con dao làm bếp để sẵn, tôi nhẹ nhàng, tựa vào tường chờ đợi.

Tôi biết chắc hắn sẽ quay lại, có thể hắn còn dám phá cửa lắm. Đứng cạnh cửa phòng ngủ mình, tay nắm chặt dao, tôi chờ đợi điều xấu nhất có thể xảy ra. Nhưng không, cả đêm đó không có gì lạ nữa. Hay đúng hơn, cái “ lạ “ duy nhất là giờ tôi hoàn toàn mất ngủ. Tôi căng mắt chờ mặt trời ló diện. Và khi ánh mặt trời đầu tiên len qua rèm cửa, tôi quyết định canh thế là đủ cả đêm rồi, có lẽ phải xuống dưới nhà kiếm một cốc cà phê. Nhưng khi đi ngang phòng

khách, tôi biết chắc tất cả chưa kết thúc….

“ SAO CÔ KHÔNG MUỐN CÓ TÔI……? “

Những ký tự cao gần cả mét rạch nghệch ngoạc trên tường phòng khách. Gục ngã, tôi bật khóc. Hắn đã vào nhà đêm đó, thậm chí còn không có cả dấu vết nào của việc cạy khóa hay thứ gì khác…..tôi không biết tại sao hắn làm được.

Phải gọi cảnh sát, phải gọi họ thôi ! Tôi kể họ nghe tất cả, về Paul, về tôi đã sợ thế nào hàng đêm…..Họ đồng ý lấy lời khai, về nhà tôi xem xét dòng chữ trên tường cũng như bằng chứng về việc đột nhập. Nhưng chẳng có gì, đúng hơn là với hệ thống khóa như vậy thì vào nhà là không thể.

Cảnh sát rời đi, chỉ nhắn lại rằng họ sẽ kiểm tra Paul sau.

Lại một đêm nữa….lần này thì tôi chẳng cần cà phê để tỉnh giấc nữa. Ngồi tựa thành giường, run rẩy con dao trong tay, lắng nghe tiếng đập cửa điên cuồng. Lần này nó kéo dài hơn, mạnh hơn, và gần hơn. Đúng vậy, sáng hôm sau lại có thêm một thông điệp mới, ngay phía dưới cái cũ :

“ SAO KHÔNG CHO ANH VÀO PHÒNG VẬY ?! “

Nỗi sợ ứ nghẹn, hơi thở tôi tắc lại nơi cổ họng. Cảnh sát lại đến, chụp hình, lấy lời khai. Nhưng lần này thì tôi có hẳn một xe tuần tra túc trực trước cửa nhà mình….

Bị cầm tù ngay trong nhà mình ít ra cũng làm tôi an toàn hơn, theo nghĩa nào đó. Và tôi đã có lại được một đêm ngon giấc sau khi đã có viên sĩ quan kiểm tra quanh nhà ba lần để đảm bảo anh toàn cho tôi, tất nhiên, cùng chiếc xe cảnh sát bên ngoài…

Sáng hôm sau đó, tỉnh dậy thoải mái và sảng khoái hơn bao giờ hết. Bước xuống nhà, dự định mời viên cảnh sát một tách cà phê thay lời cảm kích, nhưng chào đón tôi……là một cảnh tượng mà tôi không bào giờ quên được.

Thông điệp thứ ba, lần này đi nó ghi đè lên hai dòng chữ kia. Dòng chữ vẫn chưa khô, nó vẫn còn nhỏ vài giọt rí rách……Và nó màu đỏ thẫm

“ ANH VÀO RỒI NHÉ……”

Tung cửa chạy ra chiếc xe cảnh sát, nhưng anh ta không có ở đó. Sau khi gọi cảnh sát, họ lập tức gửi người đến và chỉ vài phút sau, thảm cỏ trước nhà, nơi tôi đang đứng khóc nức nở, chân run bần bật vì sợ đã tràn ngập bóng áo đen cảnh sát. Một lúc sau, hai người đẩy ra xe cứu thương một chiếc cáng, trên đó phủ kín vải. Tôi cũng không cần hỏi có phải đó là người sĩ quan đáng thương đó không….

Mọi người đưa tôi về sở, nơi mà họ ân cần mời tôi trà và chăn ấm. Họ quyết lấy lời khai của tôi, nhưng tôi nhận ra mình không thể nói nữa. Bằng đôi mắt giận dữ, tôi muốn bảo họ rằng đó chính là Paul, hắn cần phải bị tóm, để hắn không thể là hại tôi nữa, nhưng thay vào đó, một bác sĩ tâm lý lại bảo rằng tôi bị sốc và nên uống ít thuốc. Cảnh sát tạm giam tôi một ngày, do có người đã chết trong nhà tôi, và trong lúc đó thông báo rằng họ không tìm thấy ai là Paul cả, nhà hắn trống không, chiếc xe hắn đi không tồn tại .Tôi không quan tâm, ít ra tôi an toàn ở đây!

Ngày sau đó, vị bác sĩ tìm tôi. Ông ta cố giải thích với tôi một chuyện gì đó nhưng với cái đầu đang mơ ngủ của mình cùng giọng nó không ra hơi của ông ta, tôi chẳng hiểu gì. Chỉ nghe loáng thoáng vài từ như “ giấc ngủ “, “rối loạn “, và “ nguy hiểm “. Đó cũng là lúc tôi nhận ra mình không còn nằm trong xà lìm sở sát nữa, mà là một nơi khác.

Một căn phòng trắng toát, với tường phủ đệm mềm. Và tôi hoàn toàn không thể cử động tay chân mình nữa.


Nguồn: creepupastavn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 175:
Chiếc gương của sự thật

Tôi đã thấy nó rồi. Ngay bây giờ luôn, tôi chắc là tôi đã thấy và tôi biết rõ nó mà. Khổng thể nào nhầm lẫn được, tôi mong là không phải nó nhưng đó là sự thật.Tôi đang lang thang cùng với cảm giác trống rỗng .vài tuần trước, tôi đang chạy bộ vào sáng sớm như mọi ngày, khi tôi ném một cái ánh nhìn lạ lùng về phía chiếc xe chở hàng nằm trơ trọi bên phía bên kia đường. Tôi dừng sững lại vài phút để nhìn nó. Tôi chỉ nhìn thấy loáng thoáng vài chữ trên nó. “Trông nó giống như mấy chiếc xe hàng của mấy người hành nghề bói toán chạy vòng quanh đây”, Tôi chợt nghĩ thế. Ý nghĩ đó vừa lóe lên ko được bao lâu thì một bà cụ bước ra khỏi chiếc xe. Chắc chân bà cụ phải bị thương tích gì đó, bởi vì bà ta đi cà nhắc về phía tôi.”Chào quý ngài tốt bụng.”bà cụ lên tiếng nói, và cố ý nhấn mạnh câu nói nhưng tôi lại ko để ý thấy .”Đến xem món đồ của tôi được chứ?” Trước khi tôi kịp trả lời thì bà ta đã lôi ra hết đống đồ lạp xoong ra như một thói quen, rồi kể về tiểu sửa của từng món đồ. Tuy vậy đã có một vật đã lọt vào tròng mắt của tôi, là một góc của cái gương bị mắc kẹt vào phía sau của chiếc xe hàng. Bà bói dừng câu chuyện đang kể dở của mình lại, vì bà ta biết là tôi đang nhìn vào thứ gì. “ à phải rồi, cái gương…”, bà ta thốt lên trong khi đi từng bước khập khiễng để lấy nó ra.”Tấm gương này được đồn là tấm gương sự thật, nó sẽ hiện lên bản chất thật của bất cứ ai.”. “Có vẻ hay đó…” Tôi đáp, thật ra thì tôi cũng không tin vào mấy chuyện cổ tích hay mê tín gì cả.

Khi bà ta mang tấm gương tới chỗ tôi, tôi rất kinh ngạc. Rõ ràng là nó rất cũ, nếu không muốn nói là cổ lắm rồi, nhưng nó lại không có lấy một vết xước nào trên đó cả. “Thế bà muốn bán nó với gia bao nhiêu?”- tôi hỏi, rồi phủi sạch bụi trên nó ra. “Ta tặng anh đó”- bà cụ nói, “Nhưng phải cẩn thận, đôi khi bất cứ điều gì ta nghĩ về chính bản thân mình thì chưa chắc nó đã đúng đâu.” Bà cụ cẩn thận cầm cái gương và đang đưa cho tôi. Tôi liếc xem ở bả vai của mình, tôi thề là tôi đã thấy bà ta chạy ào về chiếc xe hàng, nhưng chắc tôi tưởng tượng ra thôi. Lúc nãy bà ta đi còn không nỗi nữa huống hồ là chạy.

Qua vài ngày tiếp theo, tôi thấy giống như mình bất động vậy, không làm gì cả, ngoại trừ việc tự nhìn chằm chằm vào cái gương đó. Tôi đã nghỉ làm vài ngày rồi chỉ để ngắm nghía chính mình thôi. Vì lý do gì đó, mà hình phản chiếu của tôi trong các tấm gương khác lại nhạt (lợt) hơn với cái gương này. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào mặt của mình cả hàng giờ mà ko thấy chán.

Lúc đó là vậy, cho đến khi vài ngày sau…

Tôi đang nhìn mình như bình thường, thì phát hiện ra có cái gì đó… khác khác. Phản chiếu của tôi dường như không đồng bộ (thống nhất) với hành động của tôi, nói chính xác là nó không chớp mắt theo tôi. Tôi cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng sau đó mọi thứ đã có biến.

Nó nở một nụ cười nửa miệng.

Tôi chắc chắn là vậy đó. Tôi thấy một góc của miệng nó nhếch lên. Mình có tưởng tượng quá không nhỉ ? Ko, không thể vậy được. tôi biết là nó ở đó. Dần dần tôi bắt đầu tăm tia mình ít hơn, bởi vì mỗi khi thấy phản chiều của mình trong gương, tôi cảm tưởng như guong mặt nó càng lúc càng tà ác, xấu xa hơn. Nếu tôi kể ra chắc ai ai cũng nghĩ là tôi bị điên rồi. Tôi cố trả nó cho bà bói, nhưng xe hàng đã biến mất. Hỏi khắp mọi người thì ai cũng bảo là không thấy bà cụ nào như thế kể cả chiếc xe chở hàng của bà ta.

Đêm nay là đêm kinh hoàng nhất. Tôi liếc vào cái gương và phát hiện ra một thứ. Đó là một vết nứt, và vết đứt đó đang lan dần ra. Ngay khi tôi đang đánh máy về sự việc này thì đồng thời tôi vừa nghe thấy tiếng đổ bể ở trên lầu. giống như là tiếng gương vỡ ra từng mảnh.

Nó…nó xuất hiện rồi. Tôi cảm thấy hơi thở của nó đang sau gáy của tôi.

Nguồn: creepypastavn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 176:
Hàng xóm


Vì những lý do học tập và làm việc, tôi chuyển sang một căn hộ mới. Căn hộ nằm ở ngoại ô, một nơi yên tĩnh giúp tôi thoát khỏi những tiếng ồn ào của khu dân cư đông đúc.

Tôi thu xếp hành lý và đi đến đó, sau 1 đoạn đường khá xa cuối cùng cũng đến được chỗ căn hộ. Căn hộ này không được rộng lắm, những căn hộ xung quanh cũng vừa vừa như nhau. Tôi háo hức dọn đồ vào, sắp xếp đồ đạc và lau chùi bụi bặm. Trong lúc hăng say làm việc, ông hàng xóm kế bên đi ngang qua nhìn tôi, tôi mỉm cười chào hỏi… Ông ta không nói gì, chỉ nhìn với ánh mắt khó hiểu. Rồi ông ta đi mất, tôi cũng quay trở về công việc của mình.

Mải mê làm việc, cũng hơn 6h chiều rồi, chỉ còn vài thứ nhỏ nhặt linh tinh, tôi treo nó vào cây máng đồ ở góc nhà. Lạ thay trong góc có một cái lỗ gì đó phát ra ánh sáng, tôi lại gần nhìn kiểm tra nó. Cái lỗ chỉ to chừng ngón tay cái, tôi nhìn vào… ra là cái lỗ này nhìn được sang nhà bên cạnh, tò mò nên tôi quan sát xung quanh nhà này, chợt thấy ai đó đang ngủ trên giường… thì ra là ông hàng xóm mà tôi đã gặp sáng nay. Liếc nhìn sang những góc nhà thấy có những túi đen, không biết trong đó đựng gì, thỉnh thoảng những cái túi cử động bên trong… Quay lại nhìn ông ta bất ngờ không còn thấy ông ta nằm trên giường nữa, tôi giật mình nhanh chóng lấp cái lỗ đó lại. *Đổ mồ hôi hột* Không biết ông ta đi đâu nữa…Cũng đã trễ rồi, tôi phủi giường và tắt đèn đi ngủ. Thỉnh thoảng tôi lại nghe tiếng “lụp bụp” ở nhà bên làm tôi hơi khó chịu, nhưng cái mệt làm tôi thiếp đi lúc nào không biết…

Sáng hôm sau thức dậy, tôi ra ngoài hít thở không khí trong lành, đón chào ngày mới ở nơi đây. Chợt nhìn thấy ông hàng xóm bên cạnh, ông ta đang ngồi vuốt ve một con mèo. Tôi lại tiếp chuyện làm quen với ông hàng xóm: “Mèo của ông à, trông nó dễ thương nhỉ…”. Ông ta nhìn tôi với ánh mắt giận giữ, sau đó ông ta đứng lên và mang con mèo vào nhà. Ánh mắt của ông ta làm cho tôi phát sợ… thật là khó hiểu!

Tôi cố gắng làm việc để quên đi ánh mắt ghê sợ ấy nhưng hình như không có tác dụng. Đêm đến tôi không thể nào ngủ được, những tiếng “lụp bụp” nhà bên làm tôi khó chịu. Tôi quyết định tới xem cái lỗ để xem ông ta đang làm gì. Tôi cẩn thận rút nhẹ miếng lấp ra, đưa mắt vào nhìn… ông ta vẫn đang ngồi vuốt ve con mèo, miệng ông ta đang lẩm bẩm gì đó, tôi cố gắng quan sát và nghe ông ta lẩm bẩm gì. Bất ngờ ông ta lớn tiếng: “mày có thể chạy nhưng mày không thể trốn” đè con mèo xuống, bóp cổ nó… Tôi nhắm mắt quay mặt đi không dám nhìn cảnh tượng đó… tôi nghe thấy tiếng con mèo… tiếng kêu của nó càng ngày càng yếu ớt. Tôi ngồi bệch xuống bịt tai lại “Tại sao ông ta lại làm như thế…”

Tâm trí tôi lúc này cứ hiện lên những ánh mắt giận giữ, những tiếng kêu của mèo, những túi đen cử động ngày càng mạnh. Tôi cố gắng đẩy những thứ đó ra khỏi đầu tôi, nhưng tôi càng nhức đầu. Tôi vội gọi thằng bạn, nó bảo tôi bị stress và kêu tôi lấp vĩnh viễn cái lỗ đó và đi nghỉ ngơi. Nghe lời thằng bạn, tôi cố gắng đứng dậy lấp cái lỗ đó, chợt thấy cái lỗ không phát sáng như bình thường nữa, hình như nó bị lấp lại rồi. Tôi nhìn vào xem có phải như thế không, tôi nhìn kỹ…một thứ gì đó quen thuộc… một màu đen …nó chớp…rồi mở ra lại…
Tôi chạy khỏi căn nhà trong đêm đó, tôi cứ chạy mãi…

Gần đây tôi đã đỡ hơn nhiều, thật sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi về lại nhà cũ. Thằng bạn tôi ở chơi với tôi một tí rồi về, nó đi nhanh quá tôi chưa kịp cảm ơn nó vì đã dọn đồ dùm tôi về nhà. Tôi nằm nghỉ và lấy một cuốn sách đọc, một mảnh giấy nhỏ rơi ra, trông nó rất lạ, chắc là của thằng bạn kẹp vào, tôi mở ra xem thử… dòng chữ màu đỏ viết nguệch ngoạc… “mày có thể chạy nhưng không thể trốn…”

Nguồn: creepypastavn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 177:
Máy bộ đàm

Tôi xin bắt đầu câu chuyện bằng sự khẳng định: Đây là một câu chuyện có thật, rất thật từ thời thơ ấu của tôi, và nếu bạn truy cập vào các thư viện lớn ở Trung tâm thành phố Nottingham, kiểm tra hồ sơ, bạn sẽ tìm thấy những vật chứng chứng minh điều mà tôi sắp kể.
Câu chuyện xảy ra cách đây khoảng 15 – 16 năm. Lúc đó tôi chỉ mới 7 tuổi, và Dale là anh họ tôi. Lúc đó anh 9 – 10 tuổi gì đó. Anh ở tạm với gia đình tôi vì mẹ anh đang đi thăm một người họ hàng xa. Lúc đó tôi ko có nhiều đồ chơi, các gameboy thì cũng đã phá đảo hết rồi. Vì vậy chúng tôi ko có gì để giải trí.

Một ngày của chúng tôi chỉ có xem phim hoạt hình trên truyền hình cáp vào ban ngày và nghe kể các câu chuyện ma trước khi đi ngủ. Lúc đó, mẹ đã nói với chúng tôi, bà muốn chúng tôi làm gì đó tích cực hơn, bởi thế bà quyết định mua một cặp bộ đàm walkie (bộ đàm cầm tay giống mấy chú bảo vệ ấy) để chúng tôi chơi với chúng thay vì dán mắt vào màn hình TV.

Từ đó, chúng tôi đã có niềm vui mới. Tôi và Dale hay đi đến ngôi làng lân cận, chơi trốn tìm trong rừng, và người này phải tìm người kia thông qua tín hiệu bộ đàm. Lúc đó vì còn nhỏ. Nên dĩ nhiên chúng tôi ko được rời khỏi nhà lâu. Phải có mặt ở nhà lúc 17h, đó là quy định mẹ đặt ra.

Hôm đó cũng vậy, sau khi xong bữa ăn tối và lên phòng lúc 19h. Chúng tôi cất hết đồ chơi và sẵn sàng leo lên giường ngủ. Tuy nhiên, lại mang theo bộ đàm walkie. Dale ngủ ở phòng khách, còn tôi ngủ ở phòng riêng, và vì vậy chúng tôi dự định sẽ nói chuyện với nhau qua bộ đàm walkie cho đến khi ngủ thiếp đi. Đó là trước khi chúng tôi nghe thấy một điều, một điều đã làm thay đổi chúng tôi, mãi mãi.

Đó là khoảng 11 đêm, và chúng tôi đang kể cho nhau nghe những câu chuyện ma qua bộ đàm. Bỗng có sự kì lạ đáng sợ, trong khi Dale đang kể cho tôi nghe một câu chuyện về một con quái vật được cho là cai quản khu rừng chúng tôi đã chơi hồi chiều, bổng Dale im bặt. Bộ đàm báo đã có thêm kết nối từ một bộ đàm thứ 3. “Thật kì lạ. Ai vậy nhỉ?”. Sự thật lúc đó tôi đang bị cuốn vào câu chuyện của Dale và ko quan tâm đến chuyện này lắm.Tôi chờ trong vài giây để nghe Dale tiếp tục kể câu chuyện, cho đến khi tôi nghe những âm thanh lí nhí như tiếng thì thầm. Ko nghe rõ. “Thật kỳ lạ.” -Tôi nghĩ. Có một vài câu như là “Cầm dao lên”..”Đúng rồi”..”Cô sợ àh”???

Nghe rất ma quái. Nhưng tôi thề lúc đó vẫn nghe thấy một tiếng giống như vật gì đó đang chuyển động và cả tiếng thì thầm. Rất tĩnh lặng, có cả tiếng khóc nữa. Điều này thật đáng sợ, tôi lăn ra khỏi giường, và vội vã chạy đến phòng Dale. Dale đang co rúm trên giường. Bộ đàm walkie của anh ấy cũng phát ra âm thanh tương tự. Và dường như tiếng khóc đang trở nên lớn hơn.
“Đó là tiếng gì thế?” Dale hỏi. “Anh nghĩ rằng em đang đùa.”

Khi tôi bảo rằng tôi không đùa. Dale vội tắt bộ đàm đi. Những âm thanh vẫn phát ra bên bộ đàm của tôi. “Điều này thật sự đáng sợ”, Dale nói. Anh bắt đầu khóc và lầm bầm trong họng. Còn tôi thì an ủi anh ấy và khuyên anh đi ngủ. Tôi thật sự lo cho Dale. Anh ấy trông vậy chứ khá nhạy cảm với những điều đáng sợ.

Tôi trở về phòng và nằm suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ nào đó là những âm thanh phát ra từ thế giới bên kia? Hoặc cũng có thể đó chỉ là lỗi bộ đàm. Tôi và Dale chỉ đang tưởng tượng ra tiếng khóc và thì thầm đó thôi. Tôi cố trấn an mình, ko suy nghĩ gì nữa và chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một tiếng nổ lớn, dường như đến từ tầng dưới. Đó là vào khoảng 6 giờ sáng, tôi vội vã xuống cầu thang để tìm mẹ và Dale, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách, bên nhà hàng xóm. Một xe cảnh sát đang đậu, và hàng xóm của chúng tôi, cô Jessie đang bị áp giải. Cô hét lên những lời tục tĩu , và thậm chí đã cố bỏ chạy trước khi bị đẩy vào tường và còng tay. Chúng tôi đã bị sốc bởi những gì đang xảy ra. Jessie là một người hàng xóm mới, mới chuyển sang nhà kế bên với đứa con sau khi hàng xóm cũ của chúng tôi qua đời vì tuổi già. Cô sống chừng mực và hoà đồng, và như mọi người trong khu phố đều biết, cô rất hiền lành, chúng tôi ko hiểu chuyện gì đang xảy ra, và tại sao Jessie bị bắt.

Và hàng xóm già đối diện đường đã qua kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện. Jessie đã giết con mình sau khi ảo tưởng về một bóng ma xuất hiện trong ngôi nhà ra lệnh cho cô. “Tội nghiệp thằng bé! Nó chết trong khi tay vẫn đang cầm món đồ chơi bộ đàm”.

Tôi bắt đầu liên kết được sự việc. Những việc đã xảy ra tối hôm qua.

Người anh em họ của tôi và tôi đã nghe thấy mọi thứ.


Nguồn: Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 178:
Bữa ăn cuối

Địa ngục tệ hơn là bạn nghĩ, tin tôi đi.

Tôi biết nó nghe rất kì cục, ý tôi là, ý tưởng về một địa ngục vĩnh cửu bị xé toạc bởi âm thanh khủng khiếp lặp đi lặp lại của những con quỷ, nhưng đó chỉ là hình ảnh rập khuôn.

Tin tôi đi, nó có thể còn tồi tệ hơn rất nhiều so với việc chỉ đơn giản chịu đựng hàng loạt cơn đau. Đừng hiểu sai ý tôi, phiên bản đấy của địa ngục rất là khủng khiếp… nhưng tôi sẵn sàng mà đổi lấy sự vĩnh cửu đó.

Bạn thấy đấy, địa ngục được bạn cá nhân hóa, địa ngục đào sâu vào suy nghĩ bạn và mở ra nỗi sợ sâu nhất và tăm tối nhất của bạn, những khuyết điểm, và cả những cơn ác mộng của bạn. Địa ngục biến chúng thành hiện thực, một hiện thực kinh khủng nhất và méo mó nhất mà bạn có thể tưởng tượng. Bạn sống lại ở trong cái hiện thực này mãi mãi. Tôi sẽ mô tả về phiên bản địa ngục của riêng tôi cho bạn, vì tôi không biết rõ về những trải nghiệm về địa ngục của người khác.

Cuộc đời của tôi là một tên tội phạm, tôi đã đi cướp rất nhiều ngân hàng. Thậm chí tôi đã giết chết một vài người trong quá trình thực hiện, không phải vì tôi muốn vậy – họ chỉ đơn giản là làm vướng đường của tôi. Có điều gì đó về sự trộm cắp khiến tôi bùng nổ adrenalin, cảm giác rất khoái chí, nó làm cho tôi cảm thấy đầy sức sống, hầu như là không thể bị ngăn cản. Thậm chí khi còn nhỏ tôi còn có những kỉ niệm mơ hồ về chuyện ăn cắp bánh kẹo từ cửa hàng tạp hóa ở trong địa phương của tôi, tôi bỏ chúng vào túi và lẳng lặng lẻn ra, tự mỉm cười với bản thân. Hồi đó tôi không bao giờ bị phát hiện, ở tuổi trưởng thành cũng thế vì tôi biết cách xoay xở để trốn khỏi cảnh sát rất nhiều lần.

May mắn của tôi cạn kiệt ở tuổi 45. Tôi đã bị phát hiện và bị bắt, bị bỏ tù trong 20 năm, không chỉ là vì cướp ngân hàng, mà còn là do giết người nữa. Tôi đã rất vui vì nó không phải là một án tù chung thân, 20 năm là tệ nhưng… tại thời điểm này tôi đã biết cuối cùng thì sẽ có thứ gì đó bắt được tôi.

Trộm cắp như là một cơn nghiện, ngay cả khi biết rằng sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ bị bắt, tôi chỉ đơn giản là là không thể bắt bản thân mình dừng lại. Cứ như thể tôi chấp nhận sự thật rằng tôi đã sử dụng hết cuộc đời của tôi theo cái cách này, và không có gì tôi có thể làm bây giờ để thay đổi được nó.

Nhà tù là một trải nghiệm khủng khiếp, tôi đã bước vào tuổi của một ông già. Cái nhìn của tôi về thế giới dường như thay đổi khi tôi xem mặt trời lặn mỗi ngày qua những thanh sắt xám xỉn. Trộm cắp từ từ trở nên vô nghĩa với tôi, ý tưởng đi ăn cướp bây giờ không thật sự hấp dẫn với tôi nữa. Mặc dù bây giờ tôi đã, bằng cách nào đó, thay đổi con người – nhưng thiệt hại thì cũng đã gây ra.

Một cuộc đời ăn cắp và giết chóc không thể không được chú ý, tại một nơi nào đó dưới phía nam có một người đặc biệt đã lưu ý tên của tôi, mỉm cười một cách xấu xa và bắt tôi phải cam chịu số phận bị tra tấn vĩnh viễn.

Trở lại với đời thực, tuy nhiên những suy nghĩ về 'địa ngục' không bao giờ xuất hiện trong tâm trí tôi. Lí do chủ yếu tất nhiên là do tôi là người không thờ thần thánh, tại sao tôi phải sợ một cái gì đó tôi không tin vào? Đó thật là lố bịch. Dù sao, câu chuyện tiếp tục khi tôi cuối cùng cũng được thả ra tù. Tôi chưa bao giờ có một người vợ trong suốt đời mình, tôi cũng có một vài người bạn gái như bao thanh niên trai tráng khác nhưng… tôi cho rằng một cuộc đời tội phạm không hấp dẫn đối với nhiều phụ nữ. Tôi chết như một ông già trên một chiếc ghế bập bênh, ngồi một mình bên đống lửa.

Vậy đó là cuộc đời của tôi, một cuộc đời nhanh chóng, vô nghĩa của tôi. Sau khi vĩnh viễn ở nơi đây thì bất cứ cuộc sống nào với tôi cũng vô nghĩa, tôi đã ở đây quá lâu đến mức tôi cũng ngạc nhiên khi vẫn còn nhớ về nó, có lẽ tôi đang bị buộc phải nhớ lại nó mỗi ngày, như một sự tra tấn phụ ở ngay trên tận cùng của sự tra tấn, biết rằng bây giờ tôi bất lực để sửa đổi sai lầm của tôi. Tuy nhiên bây giờ cuộc đời tôi đã trở nên gần như không tồn tại, chỉ là một cái nháy ngắn gọn trong kí ức của tôi. Tôi sẽ luôn cảm thấy hối tiếc, cảm giác tràn ngập sự hối tiếc ăn mòn tâm trí tôi, cầu nguyện, cầu nguyện với tất cả lòng thành rằng tôi có thể trở thành một người đàn ông tốt hơn… nhưng bây giờ đã không còn đường quay trở lại…

Có một thứ mà tôi đã không đề cập đến đó là tôi là một người ăn chay. Một người ăn chay, nghe thật kì lạ, phải không mà khi bạn nghĩ về nó. Một tên trộm cướp kiêm giết người không thích ăn thịt, không thích làm tổn hại đến động vật. Đây là những gì mà địa ngục của cá nhân tôi đã xác nhận, và cũng là điểm yếu mà tôi muốn nhổ nó ra khỏi đầu tôi khi tôi bước vào địa ngục. Nó sử dụng bản chất ăn chay của tôi như là thiết bị tra tấn cho cá nhân tôi, thứ gì đó tra tấn tôi mãi mãi. Vì thế… bây giờ tôi sẽ mô tả chính xác những gì xảy ra sau khi tôi nhắm mắt cho lần cuối cùng đó, chính xác những gì đã xảy ra sau khi tôi ngồi trên chiếc ghế bập bênh bên ngọn lửa và có một ông già đã mãi mãi nhắm đôi mắt…

Tôi tỉnh dậy. Mở mắt ra, và hít thở không khí. Điều đầu tiên tôi chú ý là tôi cảm thấy khỏe mạnh hơn so với lúc còn sống. Tôi cảm thấy như trở lại thời trai trẻ, với sức sống mới và tràn đầy năng lượng. Chắc chắn là vậy, và khi tôi nhìn xuống để kiểm tra tay của tôi thì nhận ra rằng các nếp nhăn, xương khớp, tất cả mọi thứ... chỉ đơn giản là đã biến mất. Lúc đầu, tôi vui mừng khôn xiết, hét lên trong hạnh phúc và đấm vào không khí. Tôi tin rằng tôi đã ở trên thiên đàng, tôi cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết, lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc.

Cái cảm giác tạm thời này giảm bớt một chút khi tôi nhận ra nơi tôi đang đứng. Tôi đang ở trong một căn phòng, tăm tối với những bức tường màu xanh. Sàn và trần nhà mang các đặc điểm giống nhau, những viên gạch bị nứt và thiếu cửa sổ, cửa vào, bất cứ thứ gì. Cũng không có tí ánh sáng nào, nó khiến tôi thấy kì lạ vì tôi có thể nhìn được khá dễ dàng, bất chấp bị giam giữ trong một căn phòng có mái che như vậy.

‘Xin chào?’ Tôi hỏi lớn. Đó cũng là lúc tôi chú ý sự im lặng đến điếc tai, khối bê tông yên tĩnh làm tai tôi chấn động. Sau một lúc tôi bắt đầu cảm thấy phát bệnh, suy đoán những khả năng về nơi tôi đang ở. Là thiên đường chăng? Hay là một nơi tạm giữ? Hay là… địa ngục? Tôi cố gắng giữ bản thân mình đi dọc theo bờ tường, tìm kiếm bất kì dấu hiệu của lối ra, không làm gì trong một căn phòng trống rỗng sẽ sớm làm tôi phát điên lên mất.

‘Bữa ăn thứ nhất.’ Một giọng nói vang lên làm tôi giật mình. Đó là một giọng trầm, buồn tẻ của một người đàn ông, nó vang vọng khắp căn phòng trống.

‘Xin chào?’ Tôi trả lời, hi vọng rằng có lẽ ai đó đến để đưa tôi đi. Hi vọng rằng ai đó đến để kéo tôi ra khỏi nơi ngột ngạt này. Tuy nhiên tôi đã lầm, không có ai cả, cánh cửa đó không mở ra, không có thiên thần nào xuất hiện với một nụ cười để chào đón tôi. Thay vào đó, một cái dĩa kim loại xuất hiện ở giữa căn phòng – trên đó là một miếng thịt được nấu chín.

Dạ dày tôi như chực trào khi tôi lết đến cái dĩa, nó trông giống như thịt cừu vậy. Vào thời điểm đó tôi đã hi vọng rằng tôi nằm mơ, hi vọng tôi vẫn là ông già ngồi trên chiếc ghế bập bênh. Rằng tôi có thể chỉ đơn giản là ngủ thiếp đi bên đống lửa và gặp cơn ác mộng sống động. Một cơn ác mộng vô cùng, vô cùng sống động...

‘Tôi không ăn thịt.’ Tôi rên rỉ. Sau cùng thì tôi vẫn là người ăn chay. Ý tưởng về việc ăn thịt là kinh tởm. Không chỉ nó từ một con vật, nhưng... cũng là bởi hương vị. Có điều gì đó về nó khiến tôi không bao giờ lôi cuốn. Một điều gì đó về ý nghĩ rằng một con vật bị giết để cung cấp thức ăn cho tôi, rằng tôi đang nhai bên trong nó và cơ bắp của nó. Cơ bắp mà có lẽ được loài đó sử dụng một vài tuần trước khi đi lanh quanh trên cánh đồng và gặm cỏ.

Không hề biết trước, tôi đột nhiên ngã nhào và nhìn thấy cái dĩa trước mặt, tôi thật sự rất sốc, cảm giác như tôi đã mất tất cả quyền kiểm soát cơ thể, như thể có cái gì đó điều khiển tôi vậy. Vì không thể dừng lại nên tay tôi với lên phía trước và chộp lấy miếng thịt ra khỏi dĩa. Tôi đã cố gắng hết sức để chống lại nhưng tay tôi nhồi miếng thịt vào trong miệng của tôi, miệng tôi sau đó tự bắt đầu nhai nó. Tôi bị mắc nghẹn vài lần, loạng choạng bởi hương vị mà tôi đã luôn ghê tởm. Cổ họng tôi nuốt miếng thịt cừu khô cứng và khiến tôi ho rất nhiều, nghẹt thở bởi sự khô khan của nó. Sau đó cơ thể tôi như được giải thoát khỏi sự kiểm soát và tôi nằm gục trên sàn nhà lạnh giá. Cái dĩa đựng miếng thịt dường như tan chảy vào các vết nứt sâu của sàn nhà, nhỏ giọt như nước.

'Cái gì đây?’ Tôi hét lên. Sự chống đối của tôi đã được đền đáp với hai từ phát ra từ người đàn ông có giọng nói trầm.

'Bữa ăn thứ hai.'

Tôi nhìn mặt đất trước mặt tôi với sự run rẩy trong tĩnh lặng... Thứ gì sẽ xuất hiện ở đó? Nhiều thịt hơn nữa? Không, nó đã là tồi tệ lắm rồi. Sau một vài khoảnh khắc có một con chim nhỏ xuất hiện, một con Robin nhỏ với sự giám sát chặt chẽ hơn. Nó đập nhẹ hai cánh nhưng vẫn đứng yên, nhìn tôi với đôi mắt tròn và sáng đen của nó.

‘Không!’ Tôi hét lên. Tôi đứng dậy và chạy đến một bức tường, áp lưng tôi vào nó, ‘Không! Điều này không thể xảy ra!'

Con Robin nhỏ đó chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào tôi, dường như không có nỗ lực nào để bay đi, trong một khoảnh khắc con chim nhỏ nhìn rất độc hại - gần như là tàn ác. Như thể con chim đã ở trong tất cả những chuyện này, cơn ác mộng này, biết những gì đã xảy ra với tôi. Tôi mất một thời gian để nhận ra rằng cơ thể của tôi lại tự chuyển động một lần nữa, tôi đã kéo bản thân mình ra khỏi bức tường và bây giờ bước về phía con chim.

Tôi cố mà chớp mắt, hi vọng bằng cách nào đó sẽ thức dậy, hi vọng rằng chuyện này là thực sự chỉ là một giấc mơ sống động kinh hãi. Tuy nhiên đôi mắt của tôi bất ngờ bị mở ra bởi một lực vô hình, tôi không thể kiểm soát, và tôi cũng không thể làm bất cứ điều gì để ngăn chặn những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Tay tôi với tới và nhặt con Robin lên, nó vùng vẫy trong tay tôi, vỗ cánh điên cuồng. Không thể nào dừng lại, tay tôi từ từ di chuyển về phía miệng của tôi. Cái đầu của Robin nằm giữa hai hàm răng của tôi, tôi có thể cảm thấy mỏ của nó chạm vào răng tôi, đang mổ vào lợi của tôi. Và rồi không hề được biết trước, tôi nghiến chặt hàm lại bởi một lực siêu nhiên và con chim nhỏ đã bị giết chết ngay lập tức - cổ của nó đã bị gãy. Máu từ cổ của nó rỉ vào miệng tôi, vị tanh của máu tràn vào lưỡi của tôi. Tôi bị bịt miệng nhiều lần rồi sau đó tay tôi bắt đầu lấy những phần còn lại của con chim đưa vào miệng tôi, khiến tôi mắc nghẹn lần nữa. Tôi bắt đầu nhai, con chim kêu lạo xạo ở trong miệng. Máu rỉ từ đôi môi và chảy xuống cằm của tôi, thấm cả vào áo sơ mi. Nhai những chiếc lông vũ rất là khó khăn, chúng mắc kẹt giữa các kẽ răng của tôi. Khi cổ họng của tôi đã nuốt chửng Robin thì sự kiểm soát đã được giải phóng khỏi tôi lần nữa, tôi ngã gục và nằm quằn quại dưới đất.

Vào lúc này tôi bắt đầu khóc, khóc ầm ĩ, một người đàn ông trưởng thành thường ít khi khóc. Tôi móc họng một vài lần và nôn mửa trên mặt đất, ho, nghẹn ngào. Tôi là một mớ hỗn độn... và đó mới chỉ là bữa ăn thứ hai.

'Bữa ăn thứ ba.’ Giọng nói của người đàn ông vang lên một lần nữa.

‘CÂM ĐI!’ Tôi hét to hết mức có thể, ‘CÂM ĐI!’ Tôi biết la hét là vô nghĩa, nhưng vẫn làm như vậy. Tôi từ chối nhìn vào thứ gì đã xuất hiện ở giữa căn phòng, tôi nhắm mắt lại. Bây giờ tôi nhận ra tôi đang ở trong địa ngục, hoặc một chỗ nào đó tương tự. Tại thời điểm này tôi không muốn có ý thức, tôi không muốn ở đây, tôi chỉ mong muốn đơn giản là không còn tồn tại. Một sự vĩnh hằng trong hư vô là thiên đường so với này. Tuyệt vọng, tôi che mắt lại với bàn tay của tôi và nằm trong tư thế của bào thai... hi vọng rằng bằng cách nào đó tôi sẽ được mang đi khỏi đây, hi vọng rằng chỉ đơn giản là tôi mất đi ý thức.

Đó cũng là lúc tôi nghe nó. Một tiếng kêu be be, tôi biết mà không cần nhìn rằng có một con cừu đứng ở giữa phòng. Tôi hét lên, tôi hét không thành lời, vô thức, điên cuồng. Tôi đã ở chỗ này được… mười phút? Tôi đã gần tới sự mê sảng... nhưng có thứ gì đó... thứ gì đó trong tôi khiến cho tôi tỉnh táo. Vẫn là lực vô hình ấy bây giờ điều khiển tôi đi về phía con cừu, nó cứ giữ tôi mãi ở trong phòng, và nó không muốn tôi thoát khỏi, về thể chất lẫn tinh thần

Tôi quỳ trước mặt con vật, bàn tay của tôi từ từ đưa ra và nắm lấy nó ở khoảng giữa. Tôi đưa nó lên gần mặt và răng của tôi cắn vào cổ nó, tôi chắc đã cắn đứt động mạch vì máu của nó đã bắt đầu chảy vào miệng tôi. Con cừu trở nên điên cuồng, đá chân liên tục. Tuy nhiên tay tôi giữ yên vị trí đó, và tôi uống máu của nó giống như một động vật ăn thịt, bị buộc phải ăn nó. Tôi muốn để bản thân mình mất kiểm soát dẫn đến loạn trí, để thoát khỏi chuyện này, nhưng cái gì đó cứ mang tôi trở lại, lần nữa và lần nữa. Mỗi lần tôi sắp sửa ngất đi thì một cái gì đó đột nhiên làm cho tôi có lại cảm giác, mang trở lại căn phòng nơi tôi buộc phải trải qua sự tra tấn. Răng của tôi bắt đầu nhai cổ của nó, con cừu gục xuống, nó đã chết. Cơ thể tôi buộc tôi phải ăn toàn bộ con cừu, nhai qua xương của nó. Răng của tôi sứt mẻ và bị vỡ vụn bởi chuyện này, nướu của tôi bắt đầu chảy máu. Trong suốt những phút qua tôi đã cố kìm nèn, và rồi nôn ra một nửa con cừu đã ăn vào. Tôi không thể dừng lại, tôi chỉ đơn giản là bắt đầu ăn nôn ra những miếng thịt ướt sũng, và điều này lại khiến tôi nôn càng nhiều hơn. Tôi đã khóc và thổn thức trong suốt thử thách này.

Vào lúc tôi đã hoàn thành và giải phóng khỏi kiểm soát, tôi gục ngã xuống sàn nhà, rên rỉ như một con thú. Rên rỉ trong đau đớn, trong sự đau khổ đến tột cùng. Người tôi đầy máu, và những mảnh xương. Vài miếng ruột rớt dưới mặt đất, mùi hôi kinh khủng, làm tôi phải bịt cả miệng lại. Tôi kéo bản thân mình ra khỏi vũng máu ở một bên của căn phòng và tựa lưng vào tường.

‘Tôi xin lỗi.’ Tôi khóc, ‘Tôi xin lỗi.’ Tôi hi vọng bằng cách nào đó tội lỗi của tôi sẽ được tha thứ từ lời xin lỗi bất ngờ của tôi, rằng bằng cách nào đó thứ đang nắm giữ tôi sẽ trở nên nhân từ và giải thoát tôi khỏi cơn ác mộng này. Trong thời gian tôi ở đây tôi những gì thốt ra không bao giờ nhận được bất kì sự thông cảm nào, đáp lại lời cầu khẩn của tôi chỉ là mỗi hai từ… hai từ đã hủy hoại cuộc sống của tôi, suy nghĩ của tôi, sự tồn tại của tôi.

'Bữa ăn thứ tư.’ Giọng nói đó vang lên lần nữa. Tôi di chuyển mắt sang chính giữa căn phòng một cách miễn cưỡng. Bây giờ tôi là một mớ hỗn độn, trộn lẫn máu, thứ nôn mửa, nước mắt, và nước bọt. Răng tôi bị gãy và nứt, nướu răng của tôi bị rách ra và chảy máu. Tôi liếc nhìn thứ gì đang hiện diện ở giữa căn phòng, nhưng những gì tôi thấy đã làm tôi bật khóc, chìm vào trong đau khổ đầy tiếng nức nở. Sau đó, tôi bắt đầu la hét lần nữa, la hét điên cuồng, vì thứ hiện nay đang ở trong căn phòng là một con người - một người đàn ông trưởng thành, nhưng không phải là bất kì người đàn ông trưởng thành nào khác, đó là một bản sao hoàn hảo của bản thân tôi, đang mỉm cười một cách độc ác về phía tôi.

Và khi đó tôi kéo bản thân mình ra khỏi bức tường và từ từ tiếp cận bữa ăn tiếp theo của tôi. Khi răng của tôi cắn mạnh vào vai, người đàn ông đó bật một nụ cười thật sâu và dài.

Địa ngục tệ hơn là bạn nghĩ, tin tôi đi.

Nguồn:Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 179:
Những xác chết không đầu


Tôi là một đặc vụ FBI , làm việc đã trên 10 năm nay, được rất nhiều bằng khen từ các cấp độ trong đó có cả bằng khen từ Tổng thống, mới đây tôi đã được vinh danh khi giải mã thành công một vụ án liên quan đến các bộ nhiễm sắc thể của Chó, Gà, Thỏ và tìm ra được hung thủ gây án.

Một vụ án rất phức tạp , nhưng có vẻ chưa nhằm nhò gì với vụ án tôi đang gặp phải hiện nay. Một vụ án giết người rất man rợ , hung thủ có sở thích chặt tay ,chặt chân và đầu của nạn nhân, sau đó dùng chính máu của nạn nhân viết lên tường một đoạn mã được kí hiệu bằng số.

Điều đặc biệt các nạn nhân đều là hàng xóm của tôi, có vẻ như tên sát thủ máu lạnh này đang đùa giỡn với viên đặc vụ giàu kinh nghiệm này chăng?

Tuần trước nạn nhân là Ông John, hàng xóm ngay sát nhà tôi , thật đau lòng khi chứng kiến cảnh ông nằm dưới nền nhà bê bết máu và không còn đầu của mình. Trên bức tường trắng còn in rõ đoạn mật mã được ghi bằng máu : “ 16520518 ”.

Lần này nạn nhân là Ông Peter , hàng xóm mới chuyển đến cách đây một tháng, tương tự như John , Peter cũng bị giết một cách không thể tưởng tượng được. Trên tường cũng là một đoạn mật mã bằng máu của Peter ghi : “ 213625 ” .

Khi chưa giải mã được, văn phòng đặc vụ của tôi quyết định lắp đặt camera khắp khu vực nơi tôi sinh sống, để mong phát hiện được từng đường đi nước bước của hung thủ.

Kì lạ thay hôm nay vẫn có nạn nhân chết, nạn nhân là Alex, anh bạn hàng xóm vẫn hay qua nhà tôi uống rượu hàn huyên tâm sự. Quan sát Camera lắp đặt tại nhà Alex, dường như hệ thống Camera đã bị hung thủ vô hiệu hóa một cách rất chuyên nghiệp, vậy là chúng tôi lại thất bại trong việc vây bắt hung thủ.
Nhìn kìa trên tường nhà Alex lại xuất hiện một đoạn mật mã như những vụ án trước : “ 47316 ” .

Quá nổi điên với cách mà hung thủ ra tay với nạn nhân, chúng tôi quyết định lắp đặt hệ thống laser tối tân nhất của văn phòng an ninh quốc gia gửi về, mục đích là không cần bắt sống mà tiêu diệt luôn hung thủ.

Hệ thống laser được lắp đặt trước nhà với độ nhạy rất cao, chỉ cần hung thủ bước qua vùng chiếu sáng lập tức hắn sẽ biến thành cây củi nhưng là tro của cây củi .

Một ngày làm việc quá mệt mỏi, tôi trở về nhà từ văn phòng với bao ý nghĩ trong đầu, về hàng xóm của tôi.

Tôi bắt gặp ông Smith đang cho con chó cưng của mình ăn, ông là hàng xóm đối diện nhà tôi, thực sự là tôi rất ghét con chó đó vì tiếng kêu của nó ban đêm làm mọi người tỉnh giấc. Ông ta nhìn tôi với một ánh mắt rất lạ kì, có thể thấy rõ trong đôi mắt ông sự lo lắng, và cả sự theo dõi về một chuyện gì đó!!!

Và tôi bắt đầu để ý tới ông từ ngày hôm nay...

Sáng hôm sau, trong xóm lại có người chết , lần này là Bean thằng bạn thân nhất của tôi, người mà tôi luôn chia sẽ những câu chuyện vui buồn trong cuộc sống của mình, cậu ta chết đúng là một gánh nặng trong gia đình khi còn hai con thơ.

Nhưng hãy xem lại tại sao hệ thống Laser lại không hoạt động vậy nhỉ? Các đặc vụ FBI đang kiểm tra, họ nói rằng hệ thống Laser đã bị tắt trước khi hung thủ gây án, dường như hung thủ rất chuyên nghiệp và biết rõ nguyên tắc hoạt động của Laser, hắn dùng một dụng cụ đặc biệt nào đó để phá hủy chúng.

Và vẫn như thế, trên tường lại là một đoạn mật mã bằng máu của nạn nhân ghi : “ 2216122311 ”. Lần này được lệnh từ cấp trên chúng tôi quyết định phân chia đặc vụ phục kích tại khu vực tôi sinh sống, để tận mắt, tận tay tóm được hung thủ.

Thật kì là, đã mấy đêm chúng tôi phục kích thì hung thủ lại không xuất hiện, và không có nạn nhân nào bị giết cả.

Hung thủ có vẻ như đã dừng tay chuyển mục tiêu nơi khác rồi thì phải. Chúng tôi quyết định thực hiện phương án khác không phục kích nữa....

Nhưng!!!!! Hôm sau lại có người chết ....


Nguồn: creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 180:
Deep web

Tôi đăng bài này, có lẽ nhiều bạn sẽ nhảy dựng lên: "Ôi sao thằng Jay này trẻ trâu quá!!! Nguy hiểm vậy, bí ẩn vậy mà nó cũng đăng lên facebook, có thể chết người đấy! Chẳng tuân thủ cái gọi là luật ngầm gì cả... bla bla..." *
*
Xin thưa các bạn rằng: cái deep web này chẳng còn gì là bí ẩn nữa khi chỉ cần một vài click trên google bạn sẽ được hướng dẫn cách vào deep web từ a đến z. *
*
Và nguy hiểm ư? Có lẽ vậy! Nhưng các bạn đã từng nghe nói ai đó bị giết vì deep web chưa? Hay là đều đọc qua những câu chuyện, những lời đồn được truyền tai qua mạng? Rồi từ những lời đồn ấy cũng rỉ tai nhau như những người trong cuộc: Đừng vào, nguy hiểm chết người đấy!*
*
Đầu tiên tôi sẽ trích dẫn một câu chuyện mà được cho là một người đã truy cập vào deep web kể lại. Tính xác thực thì tôi không dám chắc, nhưng chắc chắn qua nó các bạn sẽ tưởng tượng được ra: Deep web là gì?*
*
Câu chuyện như sau:*

Khuyên chân thành các bạn có ý định vào deep web thì nên SUY NGHĨ THẬT KĨ trước khi vào. TUYỆT ĐỐI KHÔNG VÀO chỉ vì TÒ MÒ.*
*
Deep web nhìn chung là một môi trường đảm bảo tính NẶC DANH của người tham gia. Các nội dung tải lên, tải về thường không hề được kiểm duyệt, kiểm soát! Chính vì tính nặc danh đó nên tỷ lệ tội phạm trên deep web rất cao, biến Deep web là nơi không an toàn nhất trên internet. Nếu các bạn đã lướt qua các trang porn, sơ xẩy 1 tý thì thông tin cá nhân sẽ bị mất... và nghĩ đó đã là nguy hiểm thì deep web còn cao hơn đó nhiều bậc. Bạn click vào một link lạ, viết một điều giỡn chơi đại loại như "tao không muốn sống nữa", và thật bất ngờ, bằng một cách nào đó mà vài ngày sau bạn tỉnh dậy thấy mình đang ở trong một tầng hầm. Xung quanh bạn là la liệt những dụng cụ y học. Bạn đã trở thành một con chuột bạch cho những thí nghiệm trên cơ thể người của bọn bệnh hoạn!*
*
Nên nhớ những gì tôi nói HOÀN TOÀN không phải là sự đùa giỡn hay dọa nạt, nó là sự thật ở deep web!*
*
Tôi cũng từng như các bạn, đã từng tò mò về deep web, bỏ công và thời gian nghiên cứu gần một tuần để lội cho được vào deep web. Và bây giờ tôi mong rằng ngày đó tôi không quá tò mò!*
*
Ngày đó tôi còn nhớ như in là ngày 13/3/2009, dạo một vòng trên wiki để tìm tài liệu về mạng máy tính sơ khai được tạo ra thế nào, tôi vô tình đọc được một tài liệu về deep web http://en.wikipedia.org/wiki/Deep_Web . Mừng như vớ được vàng khi có một nội dung độc đáo, tôi chắc mẩm đây sẽ là điểm nhấn trong bài thuyết trình của mình sắp tới. Tuy nhiên tra google thì rất ít trang nói về deep web, số lượng trang nói về cách vào lại càng ít hơn. Sau một ngày tra cứu thì tôi đi vào ngõ cụt! Quyết định từ bỏ deep web để làm cho kịp đề tài...*
*
Đêm đó, tôi ngủ không được! Deep web cứ lởn vởn trong đầu tôi như một bóng ma! Bản năng của một người chuyên làm đề tài không cho phép tôi làm đề tài một cách hời hợt được! "phải có bằng được deep web" - tôi nghĩ và bật dậy...*
*
Tiếp tục google, thay deep web bằng deep net, reg acc vài forum, tình hình không khả quan hơn khi chỉ có cao nhất link của hidden wiki, paste lên trình duyệt sẽ không ra nội dụng gì cả! Không bó tay, tôi thử pm trực tiếp nick gizmo***** đang sáng trên diễn đàn (Không tiện nêu rõ nick anh này, chúng ta cứ gọi anh ta là gizmo), anh này có vẻ thấu hiểu khá sâu về deep web. Tôi sử dụng hết vồn tiếng anh của mình để viết một bức thư thật hay và inbox anh ta, sau đó bật GG và chơi dota giết thời gian!*
*
Sau chừng 3 4 ván dota, tôi check tiếp inbox nhưng vẫn không thấy hồi âm! Chán nản - tôi gục xuống ngủ ngon lành, chả buồn tắt máy!*
*
Giấc mơ của tôi có vẻ bị xáo trộn. Tôi phải chạy trốn một thứ gì đó không rõ, nó ở sát rạt ngay đằng sau tôi, hơi nóng phả thẳng vào người rất khó chịu! Chân tôi cảm giác tê chồn và mỏi đến mức không chịu được! Bất chợt tôi bị hụt chân, con thú lao đến và phát ra những tiếng ồn lạ lùng, tôi tỉnh dậy... Trời đã sáng từ khi nào! Tiếng nhạc bài Slam - pendulum vẫn ồn ỹ trong chiếc tai nghe còn lại bên tay tôi. Trên màng hình của tôi, một tin nhắn đã được gửi đến từ gizmo, vỏn vẹn link down phần mềm tor, một link dạng .onion (không phải hidden wiki) và một dòng duy nhất: Don't let them see you cỡ cực bự! Hẳn là thằng cha này rất vội hoặc là nó có vấn đề về tâm thần hay sao ý!*
*
Dĩ nhiên là tôi không ngu mà down ngay và dùng tor trong link của hắn, tôi chuyển ngay sang virustotal để check coi tor có vấn đề không! Mọi thứ tốt đẹp, tôi yên tâm xách Tor về cái đặt và sử dụng!*
*
Giao diện tor bật lên nhìn như mọi giao diện trình duyệt web bình thường mà tôi vẫn dùng. Thử táy máy đánh google.com vào thành adress, vẫn hiện google bình thường! Tôi lấy link của hidden wiki dán vào thanh này, trang hidden wiki hiện ra với nhiều thứ hay ho, tuy nhiên không hè màu mè và đẹp đẽ! Các trang deep web nếu nói để các bạn dễ hình dung thì giao diện nhìn như trang 4chan vậy! Tiếp tục với hidden wiki, xếp từ trên xuống tôi có thể thấy các nội dung liên quan đến nhạc chất lượng cao, thể thao, giải trí blah blah. Nhưng càng kéo xuống dưới thì các nội dung lại dần tệ đi. Ở những dòng dưới cùng, tôi có thể thấy các địa chỉ porn và các chợ "đen".*
Thử click và địa chỉ các chợ, tôi nhìn thấy các món hàng giao dịch không thiếu thứ gì cả, từ đồ chơi, điện thoại đến các món hàng như thuốc là, bia rượu nhưng tuyệt nhiên không hề có gì đáng sợ cả! Với đơn vị tiền là BITCOIN, bạn có thể giao dịch như dùng tiền thật vậy!*
Chú ý vào một gian hàng bán điện thoại, tôi thấy một link dẫn tới trang hàng chính của anh ta. Lần theo link, tôi được đưa tới một của hàng "đánh cắp" nói nôm na là một nơi để các tên trộm bán hàng chúng trộm được. Tại đây chúng ta có thể tìm thấy một chiếc ipod với giá chỉ 4 - 5 bitcoin (theo thời giá lúc đó là khoảng hơn 10 dollar) hay thậm chí còn có dịch vụ "bạn hãy nêu món đồ bạn muốn mua, chúng tôi sẽ đánh cắp nó cho bạn "*
"Hừ! Nhảm nhí!" Tôi nghĩ và tắt máy đi học. Dù sao ít nhất chỉ cần biết vào deep web để biểu diễn trước lớp để tụi trong lớp và có khi là ông thầy dạy tin tròn mắt là quá đủ cho bài thuyết trình rồi! Tôi cười thầm và tắt máy chuẩn bị để lên lớp!*
*
Tôi đã có thể dừng lại ở phạm vi "biết", bài thuyết trình trên lớp cực thành công vì cả thầy dạy tin cũng chưa biết gì về deep web! Màn hình trình chiếu show ra hidden wiki cũng là lúc con 10+ được trao cho tôi...*
*
Nhưng tôi - một kẻ đã quá tham lam không thể dừng lại... Như icarius, tôi phát cuồng với khám phá mới của bản thân!*
*
Link mà gizmo trao cho tôi chính là một library chứa tổng hợp nhiều link dẫn tới nhiều site của deep web. Cần biết là trong deep web thì các công cụ tìm kiếm hoạt động rất hạn chế và nội dung cũng cực kì nghèo nàn vậy nên các library chính là nguồn chủ yếu để ta có thể thâm nhập sâu hơn. Từ cái library mà gizmo giao, tôi đã lướt qua một thế giới đáng sợ hơn rất nhiều thứ mà tôi từng tưởng tượng. Hàng loạt library được link vào nhau như một cái mạng nhện khổng lồ và tôi - một kẻ ngu si thiếu hiểu biết đang lần mò trong đó bất kể hiểm nguy chỉ vì tò mò!*
*
Các bạn thấy gì trên deep web?*
*
Những cuộc thí nghiệm vô nhân đạo trên cơ thể con người được thực hiện và post kết quả tại đây, so với nó thì các cuộc thí nghiệm của Nazi còn là nhân đạo! Không tin ư? Bạn có nghĩ được người ta thí nghiệm và update hình ảnh nạn nhân hàng ngày trên site khoa học của họ! Tôi còn nhớ mãi việc theo dõi thí nghiệm về khả năng ngâm mình và tồn tại trong môi trường nước của con người. Họ chọn người tham gia thí nghiệm gồm trẻ em, người lớn và phụ nữ có thai, ngâm vào 3 bình nước lớn, ốp ống dẫn thở vào mặt, mỗi nạn nhân đều bị trói tay chân và cắt lưỡi để không thể tự sát được, cứ thế ngày qua ngày, họ kéo các mẫu thử lên, tính toán, đo đạc, kiểm tra tình trạng, ghi vào báo cáo ròi tiếp tục thí nghiệm! Tôi đã không thể nào ngon cơm được trong nhiều ngày vì ám ảnh sự thay đổi của da con người bị ngâm nước ngày này qua ngày khác! Người phụ nữ có thai chết sau 24 ngày, đứa nhỏ chỉ được 20 ngày và chàng thanh niên chỉ được 26 ngày! Không biết thế giới có biết đến sự tòn tại của họ hay không nữa! Ngoài ra còn nhiều thí nghiệm độc ác hơn chủ yếu tính toán khả năng sống sót của con người của hội nhóm này! nhưng tôi không đủ dũng khí để xem tiếp sau khi scroll hết trang thí nghiệm đầu tiên!*
*
Tránh xa các trang có tag gore, tôi tiếp tục suft sâu hơn nhờ các link thỉnh thoảng được đưa ra trong các cmt trong diễn đàn...*
*
Childporn hiện ra đầy rẫy khi tôi click vào một link được rate 5 sao trên trang porn - với tag pe**. Cái đáng sợ là trên các trang đó họ còn chia sẻ cách làm quen, dụ dỗ, dọa nạt, thậm chí là PS để tống tiền. Ảnh các nạn nhân hiện ra nhiều không thể kể hết, không đứa nào trên 10 tuổi, thậm chí có kẻ bệnh tới mức khoe chiến công h*p và giết một bé gái 8 tuổi trên diễn đàn...*
*
*
Từ những đồng BITCOIN, các bạn có thể dễ dàng mua các loại ma túy, vũ khí, thuê người hack site, ddos, mua một nô lệ tình dục hay thậm chí thuê người murder kẻ mà bạn ghét. Tùy vào mức độ phạm pháp mà 500 bitcoin, 1000 bitcoin hay 10000 50000 bitcoin được đưa ra. Không có gì đảm bảo cho giao dịch nhưng đừng có đùa với chúng vì chính tôi là kẻ đang chịu hậu quả của chúng!*
*
Tôi thật quá ghê sợ những gì con ngươi có thể làm với đồng loại của mình!*
Và tôi cảm thấy ghê sợ với chính bản thân mình khi xem những trang web nhơ bẩn kia, chính vì những viewer như tôi mà các trang web kia tồn tại và phát triển! Tôi thật đê tiện và bẩn thỉu...*
*
Cảm giác tội lỗi, bất an cứ lớn dần trong tôi dù đã 3 ngày liên tục tôi không bật máy tính!*
*
Đến ngày thứ tư, tôi quyết định phải đối diện với bản thân, tôi phải tồn tại, tôi phải sống để chuộc lại lỗi lầm của mình! Một cách bình tĩnh, tôi bật máy tính lên, bật tor, mở kho library của mình ra và say mê tìm kiếm một từ khóa duy nhất "religion". Với tôi, bây giờ chỉ có một đức tin mới có thể cứu rỗi linh hồn của mình!*
*
Tình cờ, trong hàng đống link lọc được, tôi đã tìm thấy Ngài! Ngài đã giảng cho tôi biết tất cả những gì tôi thấy hiện tại chỉ là sản phẩm của bộ não mà thôi, từng bàn phím tôi đánh vào, từng tổ chức trên thế giới hay thậm chí là cả người mà tôi đầu ấp tay gối!*
*
Đều là giả hết! Và cách duy nhất để thoát khỏi vòng luẩn quẩn đó là tự giải thoát bản thân khỏi sự hạn chế về thể xác - hay nói cách khác là tự sát! Sự đau đớn cũng chỉ là sản phẩm của các chất hóa học mà cơ thể tiết ra để hạn chế bộ não khỏi việc thoát khỏi nó! Chết càng đau đớn thì bạn sẽ được giải thoát càng triệt để. Sứ mệnh của người trong tổ chức là giải thoát cho thế giới trước khi tự giải thoát .....*
*
Trong cơn tuyệt vọng, tôi như mê đi với từng lời vàng ngọc của Ngài và tôi đã tham gia hội nhóm trước khi bình tĩnh lại. 3 ngày sau, tôi như ngất xỉu khi thấy hình chụp webcam của mình được đăng trong danh sách thành viên cùng danh tính thật của mình cùng với một tên miền http://www.efilategoggniddiktsuj.com/ và pass thành viên điều khiển tên miền đó!*
*
Tôi được biết luôn danh tính nhiều thành viên khác đang ở quanh tôi để tiện liên lạc và hợp tác! Quá sợ hãi, tôi thử đi gặp một người để kiểm chứng thì được đưa xuống một tầng hầm nơi anh ta đang tra tấn và giết dần giết mòn một người khác để giải phóng anh ta! Tôi nôn ngay khi nhìn thấy đống da thịt bầy nhầy của thực thể - từng là con người đang sống kia!*
*
Theo như lời anh ta thì chỉ thực hiện sứ mệnh thiêng liêng với người được chọn - những người click vào trang web http://www.efilategoggniddiktsuj.com/ - vô tình hay cố ý! Tổ chức sẽ âm thầm thâm nhập trace IP thật của người click trang đó trong 3 ngày và sẽ cử thiên sứ đến giải thoát cho người đó!*
*
Không có người nào click vào từ 2 ngày nay, chúng tôi sẽ phải giúp nhau giải thoát trong 1 ngày nữa. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhúng link vào nick của mình tại tát cả các diễn đàn, trên tay tôi là danh sách 3 IP thật duy nhất! Ôi! Chỉ đủ cho 3 ngày mà thôi!*
*
Tôi muốn sống!*
*

Nguồn: Fb
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 181:
Knock

Gia đình tôi đang đi vắng trong lúc này, họ đi xem em gái tôi biểu diễn trong cuộc thi nhảy. Bằng cách viện cớ phải ôn tập lại trước khi học kì mới bắt đầu, tôi tìm được cách trốn khỏi đi xem cái show buồn chán đó...

Nhưng vừa rồi trong lúc đang tắm, tôi bỗng nghe được tiếng gõ nhẹ trên cửa kính, cứ như có ai đó đang buồn chán và đang cố trêu tôi. Tôi cố nhìn ra ngoài, nhưng đôi mắt đầy xà phòng khiến tôi không thấy được gì. Tôi nghe được 4 tiếng gõ, và ngừng... rồi lại 4 tiếng gõ và ngừng. Có lẽ là 1 trò đùa của ai đó... Lau mặt, quàng vội cái khăn vào người và tôi ra khỏi phòng tắm. Tôi thề là tôi lẫn nghe thấy cái tiếng gõ đều đặn ấy, và lần này nó ở cuối hành lang... Có vẽ như nó đến từ phòng của em gái tôi... Tôi lại phòng nó và nhìn vào bên trong, không thấy bất cứ cái gì... nhưng tiếng gõ vẫn đều đặn vang lên.

Lại gần cái rèm, tiếng gõ ngừng lại. Tôi mở nó ra, không có gì cả... chỉ màn đêm tối như mực bao trùm cái sân sau... Và tôi giật cả mình khi hệ thống đèn báo động bỗng nhiên bật lên... Tôi thật sự không hiểu được cái gì đã kích hoạt hệ thống báo động? Và cái gì có thể với tới cửa sổ phòng ngủ của em gái tôi hay cửa sổ phòng tắm ở tầng một? Giờ thì tôi bắt đầu cảm thấy sợ thật sự rồi.

Trong lúc rời khỏi phòng em gái tôi, tiếng gõ lại vang lên, lần này có vẻ như nó tới từ hệ thống cửa sổ được gắn trên trần nhà nối liền tới cửa chính. Tim tôi đập nhanh hơn, nhưng tôi cứ như bị mê hoặc bởi cái tiếng ấy, tôi không thể ngừng đi theo nó được, nó dẫn tôi qua cửa sổ nhà bếp, qua hành lang , và cuối cùng... đến cửa chính.

Vì vẫn đang quấn mình trong cái khăn tắm, nên không đời nào tôi mở cửa ra trong tình trạng này. Tôi chỉ đứng đó, chờ đợi, và tiếng gõ lần này không dừng lại hay di chuyển như lúc nãy. Tôi thử nhìn qua lỗ khóa. Tôi thấy 1 quả cầu ánh sáng trong khoảng 2s: có lẽ là 1 cái đèn đường. Và rồi, có 1cái bóng lướt ngang qua mắt tôi... Tim tôi rụng rời và tôi nhanh chóng nhảy lùi khỏi cánh cửa. Tiếng gõ ngừng lại. Rất lâu sau đó không có tiếng gì khác ngoài tiếng thở nặng nhọc và tiếng tim tôi đang đập, thì bỗng vang lên tiếng động nhẹ trên cửa. Cứ như có thứ gì đó sắc và nặng đang cào lên cánh cửa. Ngay lập tức, tôi phóng lên phòng tôi, khóa cửa lại sau lưng.

Tôi đã nghĩ tới việc gọi cảnh sát, nhưng sau 1 lúc không nghe thấy bất cứ tiếng gì khác, tôi cố thuyết phục rằng mình đã tưởng tượng ra mọi thứ. Bạn biết không, đôi lúc khi bạn ở nhà một mình, bạn thường tự làm mình sợ bằng những lí do vớ vẩn lắm. Nên tôi bắt đầu viết những dòng này ra, cho mình bình tĩnh trở lại...

Tuy nhiên tôi không biết phải làm gì nữa, và tôi đang cố hết sức để giữ im lặng đây. Bởi vì tiếng gõ đã trở lại,...và lần này... nó phát ra từ cánh cửa phòng tôi...

Nguồn: Reddit
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 182:
Nặng


Natalie chỉ mới quen biết Andre được vài tuần nhưng 2 đứa có vẻ rất hợp và ăn ý với nhau nên Natalie đã quyết định sẽ giúp chúng thân nhau hơn bằng cách mời Andre sang nhà nó chơi vào sáng hôm nay.

Hai đứa sẽ có rất nhiều chuyện để làm, chúng sẽ xem phim cùng nhau, nghịch đồ trang điểm và làm tóc, tán dóc đủ thứ chuyện về trường lớp, bạn bè, các anh chàng,…. và cùng nấu ăn với nhau. Nó rất hào hứng.

***

Sau 1 hồi làm tóc và xem phim, hai đứa ngồi nói chuyện thật lâu…

-“Natalie nè, nhà cậu có cân ko nhỉ? Dạo này tớ cảm thấy hơi mập lên thì phải, tớ muốn đo lại .”-Andre nói.

-“À có đấy, nó ở dưới phòng khách, để tớ dẫn cậu xuống.”

***

-“Hóa ra thì tớ cũng ko mập lắm nhỉ?”-Andre suy tư -“Còn cậu?”.

-“Vẫn thế, ko tăng kí lên chút nào.”-Natalie hí hửng.

-“Ko biết là các bộ phận trên người thì bao nhiêu kí nhỉ? Ví dụ như đầu chẳng hạn? Mà chắc ko ai lại đo như thế đâu nhỉ?”- Andre đùa, rồi nó cười vang.

-“Tớ cũng ko biết nữa…”- Natalie nói, có vẻ trầm ngâm..

***
-“Hmm... đầu cậu chỉ có 1kg thôi, Andre ạ… khá là nhẹ nhỉ…”…

Nguồn: Creepypastavn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 183:
Thêu

Từ nhỏ tôi không có đồ chơi...

Tôi ra nghĩa trang gần nhà, đào bới, thỉnh thoảng tìm ra vài cái hộp sọ đem về nhà chơi, mẹ tôi đã thét lên và tát tôi vài phát! ỨC!

Lần nọ đào được con búp bê, miệng của nó bị khâu lại. Tôi giấu! Không cho ai biết! Kể cả thằng em chết tiệt mà mẹ luôn cưng chiều!

Tôi để nó dưới gầm giường, hàng đêm lại lén lôi ra để khâu những vết rách và nói chuyện với nó. Nó luôn ủng hộ tôi mọi việc, hằng đêm đều dặn dò tôi làm việc này việc nọ.

Lớn lên tôi được làm quen với tranh thêu chữ thập, ngày đêm tôi thêu miệt mài, con búp bê ấy vẫn ủng hộ “Thêu đi, thêu nữa đi! Đẹp lắm! Đẹp! Còn nhiều chỗ nữa. Nhanh lên!”

Ngày đêm tôi thêu, ngày nào cũng như ngày nào… Rồi...1 ngày nọ...

“Thêu đi! Hãy thêu đi! Hãy thêu lên ấy! Còn nhiều chỗ khác đang đợi! Nhanh lên! Đẹp quá, đep hơn ta rồi! Ha ha ha, mặc kệ nó! Tiếp tục thêu!”

…….tôi đem thành phẩm ra nghĩa trang cùng con búp bê…….

Ba mẹ và em đẹp thật.


Nguồn: reddit
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 184:
STARVING (QUỶ ĐÓI)


Đoạn ghi âm này được tìm thấy trong một ngôi nhà ở vùng New England. Thuộc tiểu bang nào không quan trọng. Nó được lấy ra từ một chiếc máy ghi băng, và trong cùng ngôi nhà người ta tìm thấy một thi thể bé gái không lớn hơn 7 tuổi, một viên đạn ghim vào đầu. Ngoài ra không còn xác chết nào khác.

“Tôi ghi âm lại đoạn băng này vì tôi muốn các người hiểu rõ chuyện đã xảy ra. Có một cô bé nhỏ nhắn đang ngủ trong phòng cách đây 2 cánh cửa. Nhưng thực ra nó không còn là cô bé nhỏ nhắn nữa. Nó…”

“Tôi nói lố rồi. Nghe này, tên tôi là George Marston. Tôi và vợ t…”

Giọng nói ngưng bặt. Người đàn ông bắt đầu khóc tức tưởi. Sau khoảng 10 giây gì đó ông ta kìm được cơn xúc động và tỏ vẻ như đang căng thẳng lắng nghe điều gì. Khoảng chừng 1 phút sau không có thêm tiếng động nào cả. Cuối cùng ông ta cũng tiếp lời.

“Phải nói rằng tôi đã có gia đình… V… Vợ tôi, bà ấy đã mất cách đây… lạy Chúa, một tuần non… Dù-dù sao thì, chúng tôi có một cô con gái nhỏ tên Sherry. Và… khi…khi con bé 7 tuổi… nó… bệnh chết…”

Giọng nói lại ngừng lần nữa. Nhưng lần này không còn sự im lặng, một tiếng lê bước sột soạt có thể được nghe thấy dù khá nhỏ. Một giọng bé gái thều thào: “Bố ơi?” Khoảng 20 giây im ắng trôi qua, và một tiếng chân người khác vang lên. Tiếng chân người lùi xa khỏi chiếc máy ghi băng.

“Tạ ơn Chúa, nó… nó suýt tìm được tôi… V-v-và con gái chúng tôi chết. Vợ chồng tôi liệm xác con bé và làm lễ tang, con bé được chôn ở nghĩa trang của thị trấn. Khoảng một tuần sau, chúng tôi vẫn còn đau buồn đến nỗi không thiết nói lời nào…”

“Rồi một ngày kia có người gõ cửa nhà chúng tôi, một người đàn ông mặc veston đen đứng trước cửa vòm… Chúng tôi tưởng ơn trên nghe thấu những lời cầu nguyện của mình, vì người đàn ông đó nói rằng hắn có thể hồi sinh con bé, mạnh khỏe như chưa hề có căn bệnh nào. Vấn đề duy nhất mà ông ta cảnh báo chúng tôi là, phải quyết định ngay chứ để quá lâu con bé sẽ không còn là chính nó nữa. Nghe đến đó chúng tôi liền đóng sập cửa, nói rằng chúng tôi cần thêm thời gian suy nghĩ. Ngay ngày hôm sau hắn ta lại đến, và dù cả tôi và bà ấy đều cho rằng chuyện này quá sức điên rồ, chúng tôi vẫn nhắm mắt đưa tay. Hắn ta bảo đã hơi muộn nhưng vẫn còn kịp, và rồi dẫn chúng tôi đến nghĩa trang.”

“Chúng tôi đã ở đó suốt nửa giờ đồng hồ… Gã đàn ông quỳ suốt thời gian đó, dường như chờ đợi linh hồn con bé xuất tràng. Rồi cuối cùng… ông ta thốt lên một từ. Cả hai chúng tôi chẳng ai hiểu thứ ngôn ngữ đó, nhưng rõ ràng… Chúng tôi cảm giác được một sức mạnh. Thế rồi ông ta nhoẻn cười và bảo chúng tôi về đi.”

Lại im lặng. Và trên nền của đoạn băng, có tiếng khóc thút thít của một bé gái.

“Buổi sáng hôm sau, chúng tôi thức giấc và kia là con gái tôi – đang ôm chặt chú gấu bông yêu thíchcủa nó. Con bé mặc đúng bộ áo quần mà chúng tôi đã liệm, tuy vấy bẩn nhưng hoàn toàn khỏe mạnh hồng hào. Con bé mở mắt và thì thầm gọi “Mẹ!” và vợ tôi òa khóc chạy đến ôm lấy nó. Tôi cũng nghẹn ngào, và đoán chắc cuộc sống yên bình trước kia đã trở lại…”

“…Hoặc là không. Suốt 2 tuần sau khi con bé quay về từ cõi chết, nó ngày càng đói và đói một cách bất thường. Sherry cứ ăn, ăn mãi mà chẳng có dấu hiệu tăng cân gì cả. Gã đàn ông kia lại đến vào cuối tuần thứ 2, nói với chúng tôi rằng ông ta đã phạm sai lầm nghiêm trọng, lúc ấy đã quá hạn và đáng lẽ ông ta không nên tái sinh con bé, và rằng chúng tôi phải giết nó đi. Nếu không làm theo… Con bé sẽ trở nên rất, RẤT nguy hiểm.”

“Chúng tôi nhất thời không tiếp thu được… Là cha mẹ, chúng tôi sao lại để con mình chết lần thứ hai chứ… Nhưng trước khi vợ chồng tôi kịp nghĩ thêm gì khác thì… Ông ta ngã vật ra sàn, tắt thở. Chúng tôi hoảng loạn và chỉ nghĩ đến điều duy nhất là bảo vệ con gái mình… Nhưng khi con bé bước vào phòng, nó thấy cái xác gã đàn ông, nó đã cười. Và lao vào ăn.”

“Bạn từng chứng kiến một bé gái ĂN THỊT một người trưởng thành trước đây chưa…? Quá sức kinh khủng… Nhưng chưa phải là tệ nhất… Một ngày kia con bé lại đói… không có gì để ăn… Lúc đó tôi đi vắng, nhưng Chúa ơi, vợ tôi ở nhà với con bé và… k-khi tôi về…”

“Chúa xá tội cho tôi… T-tôi phải giết…”

Người đàn ông lại im bặt… nhưng sau đó người ta nghe một tiếng động rất rõ ràng, tiếng cầm vũ khí lên, có khả năng là một khẩu súng lục… rồi tiếng lên đạn. Chận người bước vội đi xa khỏi chiếc máy ghi băng. Tiếng bé gái khóc lóc van nài: “Đ-đ-đừng bố ơi, đừng mà!! Con chỉ đói quá mà thôi!!!!” Tiếng hét hãi hùng của con bé bị bóp nghẹt bởi một tiếng “ĐOÀNG” run rẩy. Cuối cùng, tiếng bước chân trở lại gần chiếc máy ghi.

“Kết thúc rồi… nó sẽ không hại ai được nữa… Quái lạ, s-sao tôi ĐÓI thế này?”


Nguồn: VNS
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 185:
THE FEAR HORMONE (HOÓC – MÔN SỢ HÃI)


Những tài liệu sau đây được thu thập trực tiếp từ một phòng thí nghiệm bỏ hoang ở Đức sau Thế Chiến II.

(Băng ghi âm) Những bài kiểm tra sẽ được tiến hành ngày mai. Đội đó không biết họ sẽ phải chờ đợi cái gì. Nhiệm vụ của chúng ta là tiến hành những nghiên cứu mới và biến nó thành vũ khí ngoài tiền tuyến. Chúng tôi vừa khám phá ra rằng não bộ của người có tiết ra một chất hóa học (trước kia chưa phát hiện ra) khi có cảm giác sợ hãi. Vì một số lý do cụ thể, thí nghiệm này rất nguy hiểm. Hai vật thí nghiệm đã được chọn ra, và theo như chúng tôi được kể lại thì chúng đã bị kết án tử hình, nhưng thay vì bị bắn, chúng được đưa vào làm thí nghiệm. Những vật thí nghiệm được cung cấp một cái bàn, cùng với 2 cái ghế, một cái cũi với một tấm nệm, một cái kệ sách, một quyển sổ và một cây bút, và khu vực nhà tắm gồm toilet, bồn rửa mặt và gương. Kết thúc báo cáo.

(Tài liệu viết) Vật chủ A và B được cho hóa chất với liều lượng nhỏ, hòa vào nước uống. Vật chủ A đã uống nước, nhưng chưa cho thấy dấu hiệu thay đổi nào về tích cách và hành vi nào quan sát được. Vật chủ B từ chối uống nước. Anh ta bị bắt phải tiếp nhận hóa chất với cùng liều lượng, nhưng bằng cách tiêm. Anh ta cố chống cự, nhưng vô ích. Không lâu sau đó, anh ta có những biểu hiện căng thẳng, gần như bị ảo giác, nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng động. Các vật chủ được ra lệnh là phải giữ hoạt động, hoặc ngủ, không được có cảm giác an nhàn.

(Tài liệu viết) Mất kha khá thời gian, nhưng chúng tôi đã chế ra được dạng hơi của loại hóa chất này. Nếu nó cho thấy tác dụng trên các vật thí nghiệm thì đây sẽ là một vũ khí đáng gờm. Liều lượng được tăng lên chút ít. Không có vật chủ nào cảm thấy rằng chất hóa học được bơm vào phòng. Vài phút sau, vật chủ A ngừng đọc sách, và nhìn quanh phòng với vẻ lo lắng. Sau khoảng 1 giờ, anh ta lại tiếp tục đọc sách. Còn vật chủ B thì ngay lập tức có phản ứng. Anh ta mở cuốn sổ lần đầu tiên, và viết: “Cái gì đang xảy ra vậy? Đừng có thì thầm vào tai tôi nữa. Tôi không muốn nghe.” lên một mảnh giấy và xé nó ra và luồn qua khe cửa ra ngoài. Không có lời đáp lại.

(Viết) Chúng tôi đang quan sát những tác động dài, nhưng với hành vi ít của vật chủ A, còn quan sát vật chủ B với tác động ngắn hạn và hành vi thể hiện rõ. Kết quả lại đáng kinh ngạc. Vật chủ A trở nên không ổn định dần đều. Anh ta không đọc sách, không ăn và bằng mọi giá trốn tránh những chiếc gương. Anh ta trở nên quá khích, và ném những quyên sách dày cộp vào gương với sức mạnh đáng kinh ngạc, làm vỡ toang tấm gương. Còn vật chủ B thì lại có những hành động... tò mò. Anh ta bắt đầu ngồi nhìn chằm chằm vào cái ghế thứ 2. Nhưng anh ta không nhìn vào cái ghế, anh ta như thể đang có một giao tiếp bằng mắt với ai đó đang ngồi trên chiếc ghế đó. Cái đó có vẻ không ổn, nhưng chắc chắn là đã có kết quả. Hội đồng chắc chắn sẽ được hài lòng.

(Ghi âm) (giọng đau khổ)
Chúng tôi không muốn thế này ! Chúng tôi đã làm gì nên tôi mà phải nhận trừng phạt của Chúa thế này chứ ? Vật chủ B đã trốn khỏi nơi thí nghiệm, bằng cách lẳng chiếc ghế thẳng vào kính quan sát, làm nó vỡ toang. Kính dày 5 inches, được tăng cường... trông hắn ta còn như chưa chạm vào cái ghế... hắn ta trốn thoát từ cái lỗ vỡ trên cửa... (một tiếng hét lớn át hết tiếng ghi âm) CỨU TÔI , HES RIPPI (tiếng kêu gào khủng hoảng) – Những đường ống đang rò rỉ phần khí gas còn lại ở khắp mọi nơi ! Nguồn điện đã bị cắt, hắn ta đã giết hết bảo vệ- Ôi Chúa ơi... Ôi không, không , KHÔNG, KHÔNG , XIN ĐỪNG ! (tiếng gầm gừ, kêu gào như của một con thú, tiếng vật lộn. Đoạn còn lại của cuộn băng là im lặng).

(Một đoạn ghi cuối cùng được tìm thấy, viết vội, không rõ ràng. )
Họ chết rồi. Tất cả. Tôi nghe thấy hắn qua tường. Tôi nghe thấy tiếng hắn thì thầm. Đây ... đây... Đến đây bắt tao đi ! Tao không muốn tiếp tục nữa (ngắt đoạn)

(Đoạn ghi kết thúc, đoạn dưới bị máu loang quá nhiều không nhìn được).
Ngày 23 tháng 4 năm 1944, quân Đồng Minh phát hiện một phòng thí nghiệm bỏ hoang tại Đức, với cửa vào duy nhất bị niêm phong. Sử dụng thuốc nổ, họ miễn cưỡng tiến được vào bên trong, với nghi vấn là tại sao nó lại được niêm phong nghiêm ngặt như vậy. Họ tìm thấy 13 xác người, trong đó 12 xác mặc áo phòng thí nghiệm, bị xé thành nhiều phần, một trường hợp bị xé đôi. Xác thứ 13 không xác định, mặc quần áo nâu, không đầu. Một cuộc điều tra lớn được mở ra bởi quân đội Đức để tìm nguyên nhân, nhưng đã bị hủy do rất nhiều binh lính đã xin rút, mặc dù bị đe dọa tới cả tính mạng. Tới nay, không ai biết “B” đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn được coi là đã chết.


Nguồn: scaryforkids.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 186:
BAD MOTHER- BÀ MẸ TÀN ĐỘC


"Tôi sẽ kể bạn nghe
Một câu chuyện tàn bạo
Về người mẹ độc ác
Hãy đảm bảo chắc chắn
Trái tim bạn tựa sắt
Tâm hồn tựa đá tảng
Tinh thần của một sumo
Nếu bạn đáp ứng được
Thì hãy ngồi xuống đây
Nếu bạn sợ máu chảy
Xin vui lòng quay bước
Vì chuyện này có thật".

Ở một thị trấn nhỏ tại Tây Ban Nha, nhiều năm về trước có một người phụ nữ tên là Rosa sống trong một ngôi nhà rách nát. Bà ta có 4 đứa con, hai trai và hai gái. Đứa con trai cả tên là Francisco. Kế đó làcậu em Javier, cuối cùng là 2 cô bé Maria và Lucia.

Rosa là một phụ nữ đẹp, thế nhưng sau cái chết của chồng, bà ta dường như bị điên. Ngày qua ngày, mụ ta đối xử với lũ trẻ ngày càng tệ. Mấy đứa trẻ rất sợ mụ, cứ hễ chúng làm sai điều gì là ngay lập tức phải hứng chịu cơn thịnh nộ khủng khiếp của mẹ. Ngôi nhà hầu như suốt ngày vang lên tiếng la hét của lũ trẻ. Hàng xóm biết quá rõ về mụ nhưng cũng chẳng làm gì được.

Đêm đó, radio dự báo là sẽ có mưa lớn, tuyết rơi dày và cả một trận bão nữa. Trời đang rất lạnh nhưng mụ Rosa vẫn bắt bọn trẻ phải chuẩn bị rìu để vào rừng đốn củi ngay lập tức.

Bọn trẻ tuy lạnh nhưng đều răm rắp nghe lời mụ bởi chúng biết hậu quả khủng khiếp sẽ giáng xuống nếu chúng không nghe lời. Sau vài phút, chúng đã đợi bên ngoài với đầy đủ đèn pin, cặp và rìu. Bọn trẻ cũng hy vọng có thể kiếm được ít thịt tươi nếu chúng săn được một con thú nhỏ.

Khi họ đến giữa rừng, bất ngờ mụ Rosa lôi Francisco sang một bên.

"Francis, mày sẽ đi với tao", mụ quát, "Còn lũ sâu bọ chúng mày thì nhanh chóng tìm củi đi".

Không một lời phản đối, Francisco lặng lẽ khoác ba lô và theo sau mẹ. Khi cả hai đã bỏ khá xa mấy đứa trẻ còn lại, Rosa quay về phía Francisco và nói : "Francisco, mày đứng lại mở ba lô cho tao xem".

Cậu bé lúi húi mở ba lô của mình trong lúc mụ bước tới sau lưng cậu.

"Tao hy vọng mày đủ khôn để hiểu tao nói về cái gì", mụ nói, "Bố mày là lao động chính trong nhà, giờ lão chết và không còn đồng nào cả, trong khi trong nhà có quá nhiều miệng ăn và chính bản thân tao cũng bị đói.Tao rất tiếc nhưng đây là giải pháp duy nhất…".

Vừa nói, tay mụ vung chiếc rìu bổ ngang đầu cậu bé. Nhát chém xuyên thẳng qua cổ Francisco, cái đầu của cậu rơi xuống phía dưới cái ba lô cậu đang mở. Cơ thể cậu đổ xuống mặt đất, tay vẫn còn nắm chặt chiếc ba lô.

Mụ Rosa dùng tuyết để rửa vết máu bám trên rìu và chạy nhanh về phía bọn trẻ.

"Thằng Francis bị gấu vồ. Ngoài này không an toàn, chúng mày theo tao về nhà ngay".

Những đứa trẻ đáng thương không hề biết về tội ác của mụ. Chúng khóc trên suốt quãng đường về, tiếc thương người anh xấu số. Chúng không biết rằng số phận bi thảm đang chờ đợi chúng.

Về đến nhà, trong khi bọn trẻ đang tắm rửa ở tầng trên, Rosa gọi Javier xuống theo mụ vào làm bếp. Vốn là một đứa trẻ ngoan, Javier vội vã chạy ngay xuống.

"Oắt con pha ngay cho tao một tách trà", Rosa ra lệnh.

Khi trà đã pha xong, mụ lại cằn nhằn "Mày mang cho tao cái lọ trên đỉnh cái tủ đựng bát kia kìa".

Javier làm đúng theo lời mụ. Rosa lập tức đổ cái chất trong lọ vào tách trà, sau đó mụ bắt cậu bé uống.

Cậu bé ngây thơ không mảy may nghi ngờ mẹ. Cậu lễ phép đưa hai tay nhận tách trà và uống một hơi hết sạch, không ngờ rằng người mẹ nhẫn tâm của cậu đã đổ chất độc xyanua vào đó.

Vài phút sau, Javier lên tầng trên và ngay lập tức đổ sụp xuống trước mặt em gái. Cậu lăn lộn trên sàn, miệng sùi bọt mép. Cô bé Lucia hốt hoảng chạy xuống khóc thét lên : "Mẹ, mẹ ơi, anh Javier đang bị đau tim".

Rosa lập tức chạy ngay lên và phát hiện Javier đang nằm bất động trên sàn phòng ngủ. Hai cô bé ngồi khóc bên xác anh. Mụ đá vào xác cậu bé và nói với mấy cô bé rằng thằng này ngoẻo rồi.

Đêm đó, cả hai cô bé Maria và Lucia khóc than hai anh mãi đến khuya. Mờ sáng hôm sau, Rosa bước vào phòng ngủ của Maria, đánh thức con bé dậy.

"Mày không cần dậy sớm hôm nay đâu", mụ khẽ thì thầm, "Hôm nay mày sẽ không phải làm việc nhà nữa, mày có nghe không đấy con nhãi ?"

Maria khẽ gật đầu trong khi Rosa lặng lẽ ngồi ở góc giường cô bé và hát bài hát ru. Đó là bài hát mà khi xưa mẹ cô thường hay hát ru cô ngủ. Cô bé dường như cảm nhận được sự dịu dàng từ mẹ, đôi mắt cô khẽ nhắm lại.

Thình lình, Rosa rút một cái đục băng từ trong tay áo của mụ và trước khi Maria kịp nhận ra chuyện gì, mụ đâm thẳng nó vào ngực cô bé, nhằm đúng tim .Maria chết ngay lập tức.

Vài giờ sau, Lucia thức dậy và đi vào phòng ngủ chị gái. Cô bé kinh hoàng khi thấy cái giường nhuộm máu, còn Maria nằm chết cứng trên đó. Hoảng loạn, cô bé chạy ngay xuống tầng trệt.

"Mẹ, mẹ ơi, " cô bé hét lên, "Có một tên giết người đã đột nhập vào nhà khi chúng ta đang ngủ và giết Maria".

"Tao phải nói thật với mày", Rosa chậm rãi nói, "Tất cả chúng mày, tao vừa yêu vừa ghét. Chính tao đã giết anh chị của mày. Tất cả đều do tao làm. Tao đã chặt đầu Francisco. Tao đã đầu độc Javier bằng xyanua. Tao đã đâm con Mary với một cái đục băng, và giờ tao sẽ bóp cổ mày để mày có thể cảm nhận cái chết từ từ. Mày biết gì không, tao căm ghét mày, đồ sâu bọ."

"Không mẹ ơi", Lucia khóc thét lên, "Đừng giết con".

Nhưng con quỷ dữ đó đâu có còn là mẹ của cô bé, mụ tiến lại gần Lucia…

Sau đó, xác cô bé nằm dài trên mặt sàn.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với Rosa. Có người bảo rằng mụ đã trốn vào trong rừng và chết, người khác bảo mụ đã trốn đến một thị trấn khác, thay tên đổi họ. Không ai tìm được mụ. Ngườita chỉ biết rằng ngôi nhà kia giờ bị hồn ma những đứa trẻ bị mụ giết ám. Và nếu như bạn vào rừng và hô "Francisco" năm lần, một hồn ma cụt đầu sẽ hiện ra chặt phăng cái đầu của bạn.


Nguồn : scaryforkids.com
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom