Cập nhật mới

[Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 207:
WOMEN IN THE ROCKING CHAIR


Tôi là Jeffrey Brown, tôi 14 tuổi, và tôi vừa mới chuyển tới một thị trấn nhỏ tên là Drakeville. Nó ở đâu đó của bang Dakota và khá là yên tĩnh. Tôi sống với mẹ, vì cha tôi đã qua đời do sử dụng ma túy quá liều một năm trước. Chúng tôi sống trong một căn nhà nhỏ với 3 buồng ngủ, một phòng tắm, một căn bếp, phòng ăn và một phòng khách. Tôi ngủ cạnh phòng cho khách. Một Chủ nhật, tôi xin phép mẹ đi tới cửa hàng mua chút thức ăn về làm bữa tối. Mẹ đồng ý. Hôm đó trời nhiều sương, tôi chẳng nhìn thấy gì mấy, nhưng cuối cùng cũng đến được cửa hàng.

Trong cửa hàng chỉ có tôi và một bà nhân viên có tên là Betty. Bà ấy trông cứ như là người của thập kỷ 80, đôi mắt sáng quắc. Môi thì nẻ nứt còn mặt thì đầy nếp nhăn. Bà ấy trông thật là xanh xao với mái tóc màu xám. Tôi mua mấy thứ lặt vặt rồi ra tính tiền.

“$7.99” Bà ta nói với giọng khó nghe.

Tôi trả tiền rồi về nhà. Mẹ nấu bữa tối, rồi tôi đi ngủ sớm vì khá mệt sau bữa ăn. Tôi thiếp đi khá nhanh, trong mơ tôi thấy bà Betty:

“Chàng trai trẻ, mẹ cậu có khuôn mặt thật xinh xắn, nên ta đã lấy trộm bộ trang điểm. Ta thích đôi mắt của mẹ cậu, nên ta đã lấy cắp bút chuốt mi. Môi cô ta thật là mọng, nên ta đã quyết định lấy cắp vài thỏi son môi. Ta ngưỡng mộ thân hình ấy, nên ta CẮT BỎ ĐẦU MẸ CẬU !!!”

Tôi choàng dậy, mồ hôi toát ra như tắm. Với lấy đồng hồ: 3.31 sáng. Trăng chiếu vào trong phòng, nên phòng sáng hơn hẳn, chỉ trừ một góc tối. Trong góc tối ấy, tôi có thể thấy một người phụ nữ đung đưa trên một cái ghế đu.

“A-Ai đó?” Tôi hỏi.

“Đừng lo Jeff, là mẹ mà.” người phụ nữ trả lời.

“Oh” tôi thở phào.

“Ngủ tiếp đi con”… tôi lại thiếp đi.

Sáng hôm sau, chiếc ghế đu vẫn còn trong phòng tôi. Tôi tìm mẹ, xem mẹ có đang ngủ trong phòng ngủ không. Không có. Có tiếng TV xè xè trong phòng khách. Mẹ không có ở đó, hóa ra mẹ đang ở trong bếp. Mẹ đang đội cái mũ trùm Snuggie mà tôi tặng trong ngày sinh nhật.

“Mẹ đang nấu gì thế ? Thơm quá!”

“Món mới” mẹ đáp.

Tôi về phòng thay quần áo. Rồi quay về bếp, tôi thấy đầu của MẸ TÔI đặt trên đĩa. Hoảng loạn, tôi hét lên và cuống cuồng chạy đi, nhưng có bàn tay đã túm chặt lấy tóc tôi mà giật lại, kéo cái lưỡi của cái đầu ra mà nhét vào mồm tôi.

“TAO THÍCH BỀ NGOÀI MỚI NÀY”…


Nguồn: creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 208:
JASON’S HOME


Hắn gọi mọi người, chẳng ai trả lời, như mọi khi. Mọi người trong gia đình hắn thật là cố chấp, không cả thèm trả lời khi hắn gọi. Họ quá cố chấp, họ chẳng thèm nói chuyện với hắn nữa. Có thể họ giận hắn, nhưng sao mà phải giận đến tận 2 tuần cơ chứ?

Có vấn đề gì sao? Họ luôn giận hắn, nhưng không tới mức lờ hắn đi như thế này. Hắn thấy thật tuyệt vọng.

“Mẹ, sao mẹ không nói gì với con?” hắn nói, nhưng mẹ hắn vẫn cứ nằm trên giường. Bà vẫn đang bị ốm.

Rồi hắn tới chỗ bố. “Bố vẫn giận con sao?” nhưng bố hắn vẫn cứ ngồi im lặng ở ghế, đọc báo. “Bố, cà phê của bố nguội rồi kìa.”

Hắn tới trước cửa buồng tắm, gọi chị hắn. “Ê, Lizzie, chị lúc nào cũng tắm à. Thế mà lúc nào cũng vẫn hôi.” Hắn chẳng bao giờ ưa Lizzie, nhưng gì thì gì đó vẫn là chị hắn…

Chờ đã, Jason nghĩ, nếu có ai đó không lờ hắn đi, thì chắc hẳn đó là Bea, em gái hắn.

Hắn tới cái cũi. Ồ, Bea vẫn đang ngủ. Em bé ngủ cả ngày rồi. Mẹ cũng thế. Bố cũng chẳng đi làm. Còn Lizzie thì chẳng bao giờ tắm xong.

Tại sao?

Có chuyện gì xảy ra với họ à ?

Hắn vừa mới chơi với con mèo Collins của họ có một lúc mà họ đã giận đến thế sao ?

Họ thật là ngu ngốc, quá ngu ngốc mà.

Collins cũng ngu lắm, nó lười chảy thây. Nó chẳng cả muốn động đậy sau khi chơi ném đĩa.

Rồi hắn nhớ lần mẹ mắng hắn khi ném Collins lên cây.

Hắn nhớ. Hắn nhận ra món đồ chơi mà hắn hay dùng với con chó nhà hàng xóm– Lincoln, và nhớ cả Justin, bạn hắn.

Hắn chưa bao giờ đi chơi với gia đình hắn. Hắn tới chỗ bố, hỏi bố có muốn chơi với hắn không? “Không, dừng lại đi, bố không muốn chơi, dừng lại.” Nhưng mà hắn muốn chơi. Hắn cứ khăng khăng thế. Hắn ngồi đợi suốt.

Mẹ hắn tha thứ cho hắn cái tội với con mèo, nhưng mẹ hắn cũng không muốn chơi với hắn. Nhưng hắn cứ đòi chơi. Cả với chị gái hắn, Lizzie, cũng vậy. Bea nữa, con bé muốn chơi, nhưng mà nó nhanh mệt quá. Mọi người lười thật.

Hắn ước là mọi người hãy đi tắm đi, vì họ bốc mùi quá.

Hắn mong là bố sẽ gắn cái cổ lại, vì quả táo Adam của bố đang lồ lộ ra thế kia. Và mẹ hắn nữa. cái phổi đang đặt trên lồng ngực kìa, hắn chắc là mẹ cũng muốn hít sâu vào một hơi cho khỏe ra.

Còn Lizzie ở trong buồng tắm, sao chị ấy không lấy cái đầu đang nổi trong toilet mà lắp lại vào cổ nhỉ ?

À, phải rồi, đồ chơi của hắn !

Nó vẫn đang kẹt trong não của Bea. Giờ thì hắn nhớ ra rồi. Ừm, chắc là một ngày nào đó, mọi người trong gia đình hắn sẽ không lờ hắn đi nữa, và lại chơi với hắn và con dao yêu quí của hắn một lần nữa…



Nguồn: creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 209:
HIEROGLYPH

Mexico là một đất nước xinh đẹp, nhưng có một số nơi khác tại đây không được xinh đẹp cho lắm. Ở những thành phố vùng biên giới, tội phạm xảy ra khắp nơi và chính quyền tích cực vơ vét của cải của dân.

Tuy vậy, còn một thứ nữa được ít biết tới hơn, nhưng lại khủng khiếp đến nỗi mà tổng thống Mexico cũng phải để mắt tới, một sự kiện bị giấu kín, cho đến ngày nay. Gần đây, một quyển nhật kí được tìm thấy tại ngôi nhà mà sự việc nói trên xảy ra. Nó là bằng chứng cho việc sức mạnh siêu nhiên là một sự thật kinh hãi.

Trích dẫn từ nhật kí của AndersonMarlow:

Thứ 6 ngày 1 tháng 3 năm 2003: Tôi và con gái Julie tìm thấy nơi này, một tháng sau khi người vợ yêu quý của tôi qua đời. Ngôi nhà thật là xập xệ và ẩm ướt (và tôi thề là tôi thấy chuột chạy trong bếp) nhưng chỗ tồi tàn này là tất cả những gì tôi có thể chi trả được.

Thứ 7 ngày 2 tháng 3 năm 2003: Julie đã thích nghi được với cuộc sống ở đây và thậm chí làm quen được với nhiều bạn mới, nhưng mà quen với ai thì tôi cũng không biết chắc cho lắm. Miễn con bé hạnh phúc là được. Tôi cũng không biết tại sao nhưng nơi đây khiến tôi sởn gai ốc. Chắc là do stress đến từ việc dọn đến nơi ở mới thôi.

Thứ 2 ngày 4 tháng 3 năm 2003: Hôm nay hai bố con tôi đi mua sắm tại một cửa hàng tồi tàn ở phố, và điều kì lạ nhất đã xảy ra. Tôi nói với ông chủ quầy rằng chúng tôi vừa mới chuyển vào ngôi nhà đầu tiên phía tay phải và ông ta nhìn tôi với ánh mắt khác thường - cứ như thể ông ta đang nhìn thấy ma vậy. Ông ta còn dặn tôi hãy đóng chặt hòm thư của mình lại và bảo rằng có nhiều chuyện đáng sợ đã từng xảy ra ở nơi tôi sống. Nhưng ông ta chả nói đó là gì và tôi cũng chả để ý. Ông ta trông hơi điên điên.

Thứ 3 ngày 5 tháng 3: Tôi kiểm tra hòm thư hôm nay và vì lí do nào đó nó có một vật nặng ở bên trong. Tôi lôi nó ra và đó là một phiến đá. Trên đó có hình một cánh tay và một vết đỏ ở phía cẳng tay. Nhưng cũng vào ngày hôm đấy, Julie chạy vào khóc lóc với tôi. Tôi hỏi nó là có chuyện gì xảy ra và Julie đưa cho tôi xem cánh tay trái, với đầy vết bầm tím trên đó. Con bé đáng lẽ ra không được nhảy qua hàng rào cơ mà.

Thứ tư ngày 6 tháng 3: Mọi thứ càng ngày càng trở nên kì lạ. Một phiến đá với những chữ tượng hình kì lạ được khắc trên đó xuất hiện trong hòm thư của tôi. Cái này có hình một cánh tay phải với vết cào trên đó. Một tiếng sau, Julie lại chạy vào khóc lóc với tôi. Nhưng lần này, trên cánh tay phải của con bé có một vết cắt. Lạ thật. Thêm vào đó, tôi cũng đã điều tra tiểu sử của ngôi nhà và hóa ra đây từng là nơi mà nghĩ lễ hiến tế từng bộ phận của người được tổ chức. Chẳng lẽ ông lão bán hàng nói đúng.

Thứ bảy ngày 9 tháng 3: Thật là khủng khiếp. Thêm 3 phiến đá nữa xuất hiện trong hòm thư của tôi của tôi và số vết xướt và bầm tím trên người Julie càng ngày càng nhiều. Tôi còn không thể đưa con bé ra ngoài vì Julie bị biến dạng một cách thật khủng khiếp. Con bé sợ không muốn ra khỏi phòng và tôi cũng vậy. Đồng thời, những phiến đá được gửi tới ghép lại thành hình cơ thể con người. Nhưng vẫn còn thiếu một miếng - ở ngực. Tôi không muốn biết điều đấy có nghĩa là gì. Giờ chúng tôi chỉ chờ. Chờ cho miếng ghép cuối cùng được đưa tới.

Chủ Nhật ngày 10 tháng 3: Đáng nhẽ ra tôi phải nghe lời ông lão. Bởi vì con bé đã ra đi rồi. Julie của tôi. Con bé chết rồi. Miếng ghép cuối cùng được đưa đến, và chỉ trong chớp mắt, ngực con bé bắt đầu chảy máu, mắt con bé trở nên vô hồn. Tim của Julie đã bị cướp đi. Xé toạc ra từ chính ngực của con bé. Máu ở khắp nơi. Và giờ hòm thư lại đầy một lần nữa. Tay trái tôi bắt đầu chảy máu. Ai đó giúp tôi với.

(Phần cuối cùng của nhật kí không thể nào đọc được. Dòng chữ đã bị bao phủ bởi máu. Nhưng chúng ta có thể giả định được số phận mà Anderson phải chịu đựng. Nhất là khi người ta tìm thấy nhiều phiến đá khắc chữ tượng hình ở cùng nơi họ tìm thấy xác Julie).

Nguồn: creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 210:
Trong một bệnh viện khác


Tôi… Tôi không… Tôi không biết mình đang ở đâu. Có quá nhiều ánh sáng…

Tôi chết rồi ư?

Tôi đau đớn toàn thân… tôi đoán thế nghĩa là tôi vẫn chưa chết. Ít nhất là vẫn chưa hoàn toàn chết.

Tất cả mọi thứ bây giờ đang dần trở nên rõ ràng, nhưng cái thứ ánh sáng chết tiệt ấy cứ phủ lấy tôi.

Tôi nghĩ mình đang ở bệnh viện. Tôi đang tỉnh dậy, hay đúng hơn là cố gắng. Cổ tôi đau đớn dù tôi có cử động chậm thế nào.

“Hãy nằm yên. Gần đây ngài đã trải qua rất nhiều vấn đề về sức khỏe” Một y tá nói với tôi.

Tôi nhìn xuống cánh tay và chân của mình. Chúng bị thâm tím , đầy những vết sẹo và vết cắt. Thậm chínhững ngón chân của tôi đang bị hoại tử… Nhưng làm thế nào chuyện này có thể xảy ra?

“Tên ngài là gì ?” Cô ấy hỏi tôi. Tôinói tên của mình. Tự hỏi làm thế quái nào tôi lại nhớ nó thay vì nhớ những gì đã xảy ra.

Phần dưới cơ thể tôi như đang bốc cháy. Họ nên hành động nhanh hơn nếu họ muốn giúp tôi.

Tôi hỏi cô ta ”Chuyện gì đã xảy ra với tôi?”

“Ngài đã hầu như bị xe tông. Trong lúc tránh nó, ngài đã ngã xuống cạnh gốc cây và bị trầy xước do một số nhánh cây xung quanh đó. Tên lái xe là một kẻ tâmthần, hắn có liên quan đến một vụgiết người trong khu phố. Hắn tắt máy xuống xe để giết ngài vì làn đường không đủ lớn để hắn có thể quay đầu một chiếc xe tải. Saumột trận chiến khó khăn, ngài đã thắng” Cô ấy nói với tôi, như thể không có gì nghiêm trọng.

“Không thể nào!” Tôi hét lên, tự làm tổn thương phổi của mình bằng tiếng thét, “Làm thế nào các người chứng minh được?”

“Lời kể của chính ngài, thưa ngài. Chúng tôi đến hiện trường ngay sau đó và hỏi ngài đã có chuyện gì. Ngài đã trả lời mọi thứ mà tôi kể” Cô ta nói.

“Nếu như vậy, thì tại sao tôi bị hoại tử?” Mùi hôi thối từ cơ thể bầm dập của tôi thật khó chịu, nó khiến tôi buồn nôn. Mỗi phút trôi qua của ngày hôm nay thật là tệ hại…

“Bình tĩnh thưa ngài. Ngài đã nằmtrong lớp tuyết sau đó. Đang là mùa đông, và ngón chân của ngài bắt đầu hoại tử,” Cô ta giải thích, “Bây giờ tôi cần ngài nằm yên. Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cho ngài”.

Tôi nhìn xung quanh căn phòng. Cửa phòng đóng chặt và chỉ có ánh đèn phía trên giữ sáng cho căn phòng. Càng lúc càng khó thở, mỗi giây tôi không cử động.

Y tá mang ra một số dụng cụ, thiết bị để thực hiện phẫu thuật. Cô ta đi đến phía chân tôi...

“Chờ đã! Cô cần gây mê cho tôi, đúng không? Gây mê cho tôi ngay, tôi sẽ đau lắm nếu không được gây mê! Cô điên à?!”

Cô ta cười khúc khích và nói,

“Chúng ta đang ở ĐỊA NGỤC mà… Đau đớn là dĩ nhiên”.


Nguồn: creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 211:
Cuộc điện thoại


Sau đây là nội dung của một cuộc gọi đến đường dây 911 vào ngày 22 tháng 8 năm 2011, trực thuộc sở cảnh sát Milton, bang Ohio. Tất cảnhững đoạn hội thoại này đã được đưa lên báo chí và các phương tiện truyền thông nhằm giúp cảnh sát giải đáp cái chết bí ẩn của bà Mary Carter và cả gia đình mình, bao gồm người chồng, hai đứa con trai và người con gái Susan Carter, hiện vẫn còn mất tích.

CALL TRANSCRIPTION # 0703321 –

A32.4

DATE: 22 / 8 / 2011

TIME CALL START: 9 . 37 PM

TIME CALL END: 9. 52 PM [ Bắt đầu cuộc gọi – 9.37 ]

Sĩ quan: 911 đang nghe, trường hợp khẩn cấp của bạn là gì?

Carter: CHO CẢNH SÁT TỚI NGAY ! Làm ơn đi ……. ! Địa chỉ….địa chỉ là Trang trại Hawkes, số….2251 đường Stahl Herber Rd . Có ai đó vừa đột nhập vào nhà tôi….

Sĩ quan: Thưa bà, xin bà hã-

Carter: Ai đó đột nhập vào nhà tôi và GIẾT CẢ GIA ĐÌNH TÔI RỒI ! LÀM ƠN……! Làm ơn cho cảnh sát đến thật nhanh giúp tôi… Ôi…..máu….máu ở khắp nơi……..

Sĩ quan: Các xe cảnh sát trong khu vực đã được điều động. Xin cho tôi biết tên bà. Tôi hứa họ sẽ đến sớm nhất có thể.

Carter ( thở gấp ): Mary….Mary Carter ! Tôi sợ lắm….. (Đầu dây phía Carter có tiếng la hét hỗn loạn, và tiếng đập cửa liên tục )

Sĩ quan: Ai ngoài đó thế?

Carter: Tôi không biết ! Kẻ đó đang đập cửa phòng tôi………

Sĩ quan: Bà có thể cố nhận dạng hắn không?

Carter: KHÔNG ! Tôi không biết hắn là ai cả. Có lẽ hắn đang cố vào đây ……..À khoan ……Tôi có khẩu súng săn của chồng tôi …..Nhưng tôi sợ…..tôi sợ tôi không thể bóp cò

Sĩ quan: Tôi khuyên bà tránh sử dụng súng. Cảnh sát sắp đến rồi. Nhưng thật sự bà nên nắm chặt nó phòng trường hợp xấu nhất.

Carter: Cửa sổ…..hắn đang đập cửa sổ…nó sắp bể rồi!

Sĩ quan: thưa bà, nếu hắn cố vào th-

Carter: Tôi…..Tôi không nghĩ tôi làm được! Tôi sợ…..tôi……Hắn cứ gào thét nhìn về phía tôi. Tên điên…!

(Cửa kính đã vỡ. Đầu dây bên kia vang lên thét phụ nữ, và một tiếng súng chát chúa chỉ vài giây sau khi Carter ném rơi điện thoại xuống sàn. Sau đó…..tất cả chỉ là một khoảng im lặng)

Sĩ quan: Bà Carter?

(Không có gi ngoài sự im lặng, rồi bỗng có tiếng động, ai đó như đang cầm chiếc điện thoại lên )

Carter: Tôi vừa bắn hắn...một người...

Sĩ quan: Đó là tự vệ chính đáng, thưa bà Carter. Bây giờ hắn không thể nào làm hại bà được nữa….

Carter: Tôi chỉ….

Sĩ quan: Tôi khuyên bà lúc nào hãy cố gắng giữ liên lạc với chúng tôi. Xin hãy ra khỏi nhà và chờ đến lúc các cảnh sát khác tới.

Carter: Không! Tôi phải tìm con gái tôi Susan. Nó hẳn vẫn còn trốn đâu đó trong nhà….Susan!

Sĩ quan: Thưa bà……

Carter: Lạy chúa, con tôi……cả nhà tôi đã bị giết chết, mà tôi vẫn chưa tìm thấy nó. Chúa ơi….

Sĩ quan: Bà Carter, có lẽ cô bé đã thoát ra khỏi căn nhà rồi!

Carter: Không được, còn nó thì sao….?

Sĩ quan: Cảnh sát sẽ đến ngay thôi. Nhưng ngay lúc này, tôi yêu cầu bà hãy ra khỏi nhà ngay, cảnh sát sẽ tìm kiến con gái bà sau khi……

(Bên kia đầu dây, tiếng Carter bỗng dưng như thở gấp. Dường như có tiếng bước chân trong nhà)

Sĩ quan: Cái gì vậy ?

Carter: Tiếng gì thế ?

( Tiếng bước chân rời rạc )

Carter: Nó phát ra từ phía trên lầu, có người trên đó…..! Susan ? Lạy chúa …..Susan!

( Tiếng Carter thở gấp cùng tiếng bước chân chạy liên tục. Có vẻ như bà đang lên trên lầu )

Carter: Susan !! Mẹ đây con. Susan !!

Sĩ quan: Bà Carter, nghe tôi và rời khỏi nhà ngay lập tức. Tôi không nghĩ đó là–

Carter: Tôi vừa lên trên lầu….chắc con bé đang trong phòng…

( Có tiếng bật công tắc đèn nghe “Cạch “ )

Carter: Ôi không …. Không….KHÔNG ! Đừng bảo tôi đó là máu của nó. Susan ! Tôi chạy sang phòng nó đây….

Sĩ quan: Carter, rời khỏi nhà ngay lập tức, đó không ph---

Carter: Không có con bé trong phòng…Susan, Susan !!!

( Bỗng một tiếng dập mạnh không rõ từ đâu phát ra. Carter hoảng hốt, la lên)

Carter: Có…… ai đó đang ở trên mái nhà……

Sĩ quan: Cái gì thế ? Không lẽ là Susan…. ?

(Những tiếng “ thùm thụp “ liên tục xuất hiện, nghe như có ai đó đang chạy mà dậm chân rất mạnh )

Carter : Nó đang chạy sang phía bên kia ngôi nhà!

Sĩ quan: Bà Carter, bà nói nghe không hợp lý chút nào cả….

Carter : Susan ! Mẹ đang ở trong phòng con. Nghe theo tiếng mẹ đây!

(Im lặng…..)

Carter: Đèn tắt rồi. Hình như là điện đã bị cắt.

Sĩ quan : Bà Carter, bà có đèn pin hay thứ nào giống thế gần đó không?

Carter : Tôi không thấy gì cả

Sĩ quan: Hãy đứng yên đó. Đợi một chút cho mắt bà làm quen với bóng tối đã, được chứ ?

( Tiếng kính vỡ )

Sĩ quan : Chuyện gì thế ?!

Carter : Có thứ gì đó……thứ gì đó đang ở trong nhà. Đó là cảnh sát phải không, phải không???

Sĩ quan : Nếu là họ thật, họ đã gọi bà ra rồi…

Carter: Khoan đã, tôi thấy gì đó.

Sĩ quan: Có thể là Susan chăng?

Carter : Không….hình như không phải. Nó sẽ gọi tên tôi ngay mà…….

Sĩ quan : Thưa bà…..?

( Carter suỵt báo cho viên sĩ quan im lặng…..Tiếp theo đó không có tiếng động nào nữa bên đầu dây bên kia. Một lúc ngắn sau, giọng Carter hoảng sợ thì thầm vào điện thoại)
Carter : Có cái gì đó đang leo lên lầu…..Nó lớn lắm…..không phải Susan…
Sĩ quan : Mary, giờ tôi cần bà tìm một chỗ nào đó trốn ngay. Kiếm thứ gì để tự vệ luôn nếu có thể!

Carter : Không phải ……vậy là không phải gã kia đã giết gia đình tôi …….hắn không thể….

Sĩ quan: TRỐN ĐI!

Carter: TÔI KHÔNG THẤY GÌ CẢ!

( Tiếng bước chân ngày một rõ ràng, và rất mạnh bạo )

Carter: Nó đang đến đây ….Lạy chúa, anh phải giúp tôi thoát khỏi nơi này….

(Tiếng Carter thở mạnh. Kèm với nó là những âm nhiễu rè rè)

Sĩ quan: Carter, bà còn ở đó không?

Carter: Tôi đang ở trong tủ quần áo…..lúc nãy tôi không đóng cửa phòng……nó bị kẹt…

( Những tiếng chân vang lớn )

Carter: Nó đang tới phòng Susan ….Cảnh sát đâu, sao họ chưa tới…..Tôi sợ lắm!

Sĩ quan: Mary, cố giữ im lặng. Đừng để nó biết cô đang ở đâu.

(Lúc này Carter gần như muốn bậtkhóc, khi tiếng bước chân ngày một tới gần. Rồi đột nhiên, tất cả lại im lặng….)

Carter : Tôi….có thể thấy nó….

Sĩ quan: Bà thấy gì, Carter?

Carter: ……

Sĩ quan : Miêu tả cho tôi thấy nó được không Carter?

Carter : Tôi….tôi không biết. Nó không phải con người…..Lạy chúa, nó đang nhìn sang đây !

(Có tiếng chân hướng về phía Carter, càng lúc càng gần. Bỗng nhiên, nó như dừng lại. Qua những tiếng rè rè
nhiễu sóng, là những âm gầm gừ, tiếng thở phì phò nặng nhọc…)

Carter : Nó…nó bỏ đi rồi.

Sĩ quan : Được rồi, Carter. Thế là tạm ổn. Bây giờ tôi cần bà ra khỏi nhà ngay lập tức.

Carter ( bật khóc ) : Tôi không làm được….Tôi không muốn thấy lại thứ đó! Tôi sắp chết rồi!

Carter : Tôi thậm chí còn không nhấc nổi chân mình nữa.

Sĩ quan: Bà làm được mà Carter. Làm vì con gái Susan của bà, cô bé vẫn còn sống sót ngoài kia mà.

Carter : Susan…..Tôi vẫn phải tìm nó.

Sĩ quan: Không, bà cần ra khỏi ngôi nhà ngay.

Carter: Nhưng….

Sĩ quan: Làm ơn, bà Carter. Thứ vừa nãy ở trong phòng kia có lẽ còn đang lang thang trong ngôi nhà. ĐI RA NGAY!

(Im lặng)

Carter: Được rồi, tôi sẽ ra.

Sĩ quan: Giữ đường dây, cầm chắc điện thoại. Hãy nói với tôi khi bà đến cầu thang chính.

(Những âm thanh kẽo kẹt của sàn gỗ vang lên)

Sĩ quan: Bà Carter……?

Carter: ……………

Sĩ quan: Mary….? Mary? Carter ……………….

Carter : Tôi gần đến cầu thang rồi. Hình như có tiếng còi xe cảnh sát…

Sĩ quan : Sẽ ổn thôi Carter, giờ đi xuống dưới ngay.

( Tín hiệu lại bị nhiễu )

Sĩ quan: Mary ? Mary………?

(Âm thanh ngày càng trở nên khó nghe, nhưng tuyệt nhiên không có ai trả lời. Và ngay sau đó là một mớ tạp âm hỗn độn la hét kinh hoàng chói tai, tiếng xé rèn rẹt như xé vải, những âm thanh “ thùm thụp “ như một thứ gì đang bị quăng quật đập khắp phòng. Theo sau nó là tiếng lôi xền xệt, âm thanh phía đầu Carter nghe như chiếc điện thoại đang bị nắm kéo dọc trên sàn nhà. Vẫn là tiếng gầm ghè , thở phì phò như lúc ở trên lầu khi nãy…..Được một lúc thì những tiếng thét của phụ nữ chấm dứt, thay vào đó là những âm nghèn nghẹn nơi cổ họng, khò khè như đang bị thắt chặt. Một tiếng rít dài, tiếng gãy rắc đem tất cả quay về với sự im lặng…..Và những âm gầm ghè nhỏ dần, trong khi tiếng còi hụ của xe cảnh sát đang tiến sát ngôi nhà…)

(Tiếng mở cửa. Một giọng đàn ông cất tiếng)

Cảnh sát 1 : Cái chó gì thế này…….

Cảnh sát 2: Lạy chúa tôi…..

Cảnh sát 1 (la lớn) : Cảnh sát đây, còn ai ở đó không ???

Cảnh sát 2 : Chuyện gì đã xảy ra với những người này….?

Sĩ quan ( người trực điện thoại từđầu): Này, Các anh có nghe thấy tôi không ? Các anh!

Cảnh sát 1 : Thánh thần…….nhìn khuôn mặt bà ta kìa…..Anh từng thấy thứ gì như thế chưa ?

Cảnh sát 2 : Đây là cảnh sát Mapple, chúng ta có một vụ 187 tại nông trại Hawkes số 2251 đường Stahl Heber. Cần hỗ trợ ngay lập tức– hết !

(Tiếng bước chân)

Cảnh sát 2: Có vẻ như cả gia đình đã bị thảm sát. Nát hết cả…..

Sĩ quan : Này các anh ! Có ở đó không ….?

( ………..)

Cảnh sát 1: Anh nghe thấy gì không?

Sĩ quan : Cái điện thoại, nhặt nó lên ngay!

Cảnh sát 2 : Chào anh ….anh là ?

Sĩ quan : Tôi là Tim, trực viên tại tổng cục đây. Các anh cần ra khỏi đó ngay lập tức ! Có thứ gì đó đang ở trong ngôi nhà. Nó rất nguy hiểm. Đi ra ng-

Cảnh sát 1: Này Mapple, còn một người sống sót này.

Cảnh sát 2: Anh chờ một chút…..Ai thế Allen!

Cảnh sát 1: Hình như là đứa con gái. Nó đang trốn sau chiếc ghế ở phòng khách…….Toàn than con bé dính đầy máu, nhưng tôi không nghĩ là máu của nó….!

(Im lặng, tiếng bước chân xa dần)

Cảnh sát 1: Thế……tại sao nó lại trần truồng mà bê bết máu thế này… ?
Cảnh sát 2 : Anh có nghĩ là …..?

Sĩ quan ( gào lên ) : Tôi xin các anh. RA KHỎI ĐÓ NGAY!

Cảnh sát 1 : Nào, lại đây với các chú, không có gì phải sợ đâu. Allen, anh che mắt con bé lại giùm tôi, nó không muốn thấy cảnh này đâu.

Cảnh sát 2 : Lên đây, chú bế ra ngoài nào. Cứ gục đầu lên ngực chú nhé.

Cảnh sát 1: Phủ tấm trải này lên người con bé đi rồi bế nó ra ngoài. Tim, anh còn đó không ?

Sĩ quan : Còn, các anh đi ra ngoài ngay lập tức, tôi phải lặp lại câu này bao nhiêu lần nữa hả ???? Các anh đang phải đối phó với một thứ rất nguy hi---

(Đột nhiên, có tiếng thét của đàn ông vang lên)

Sĩ quan : Chuyện gì ở đó?

(Không trả lời, chỉ nghe thấy một vài tiếng súng)

Cảnh sát 1: KHỐN….KHỐN NẠN THẬT! CON BÉ ĐANG CẮN NÁT ALLEN!

(Lại là những tiếng thét )

Cảnh sát 1 : Tôi cần hỗ trợ ngay lập tức ! Nhanh lên!

(Tiếng nổ súng liên tục……tiếp theo chỉ đó là sự im lặng kỳ lạ)

Sĩ quan: Các anh! Các anh còn đó không….Trả lời tôi đi, Mapple, Allen, còn ai không ?......Trả lời đi!

...


Nguồn: Scaryforkids.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 212:
Social Anxiety


Tôi bị mắc chứng Ám ảnh sợ xã hội.

Đó là điều bác sĩ đã nói với tôi. Tôi thường cảm thấy mình hay phải cố gắng và tránh xa việc tiếp xúc với người khác. Đó là vì có vài người khiến tôi cảm thấy kì lạ. Tôi không biết tại sao lại thế, nhưng có điều gì đó mà tôi không thích về họ.

Đó không phải là chuyện thường xảy ra. Tôi có thể biểu hiện bình thường xung quanh những người tôi gặp gỡ. Chúng tôi có thể có những cuộc trò chuyện thú vị. Tôi nghĩ mình thuộc tuýp người mà người ta thích được làm quen. Những vấn đề thật sự bắt đầu khi họ xuất hiện.

Nếu tôi dành đủ thời gian ở bên ngoài, tôi sẽ luôn chạm trán với một trong số họ. Điều này là không thể tránh khỏi. Họ trông như người bình thường, nhưng lại có chút gì đó khác biệt. Có điều gì đó không ổn. Tôi biết điều này nghe có vẻ vớ vẩn. Bạn sẽ nghĩ rằng, cũng như các bác sĩ bảo, rằng tôi mắc chứng Ám ảnh sợ xã hội và nó khiến tôi có cảm giác như vậy với mọi người. Tôi cũng nghĩ như thế. Ít ra thì, tôi đã nghĩ vậy cho đến hết ngày hôm qua.

Tôi có một người anh trai tên John. Anh ấy rất quan tâm tôi. Anh ấy đã nhiều lần cố gắng giúp đỡ tôi về chuyện này, và giúp tôi hòa đồng với xã hội trở lại. Một người bạn của anh ấy mở một buổi tiệc tối hôm qua. John nghĩ sẽ rất tốt nên tôi đi cùng.

Thông thường thì tôi sẽ không đi cùng với anh ấy. Các buổi tiệc tùng không phải là việc tôi quan tâm. Việc đi lòng vòng và gặp gỡ những người trong đó khiến tôi cảm thấy bối rối hơn bạn nghĩ. Nhưng hôm qua, vì một lí do nào đó, tôi đã có đủ dũng khí để đi cùng với anh ấy. John sẽ đến đón tôi ở căn hộ trước khi buổi tiệc bắt đầu khoảng 30 phút.

Khi đến giờ, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi thậm chí đã phải loay hoay thử bộ đồ đẹp mà tôi hiếm khi mặc. Tôi đang ngồi trên ghế sô pha khi chuông cửa vang lên. Tôi đứng dậy và ra khỏi căn hộ, nhưng trước khi ra ngoài, tôi nhìn trộm qua cái lỗ nhỏ trên cửa. Nhìn qua nó mỗi khi có ai tới nhà là thói quen của tôi.

Tôi áp mắt tới sát cái vòng tròn thủy tinh nho nhỏ trên cửa và nheo mắt lại. John đang ở ngoài kia. Tôi đặt tay lên nắm cửa, nhưng rồi dừng lại. Có điều gì đó không ổn. Không có gì đặc biệt, không có gì cụ thể để miêu tả nó qua câu chữ cả. Anh ấy trông bình thường. Nhưng lại toát ra một cảm giác khiến tôi cảm thấy khó chịu. Anh ấy cho tôi cái cảm giác giống như họ.

Tôi lùi lại vài bước từ cánh cửa và tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa. John gọi tên tôi từ bên ngoài. Tôi đứng đó vài phút trong khi anh ấy vẫn tiếp tục nhấn chuông cửa và gọi tôi ra. Anh ấy lầm bầm điều gì đó tôi không nghe rõ và rời đi.

Tôi trở về phòng mình để bình tâm trở lại và bắt đầu cảm thấy hối lỗi. Tôi đã đồng ý để anh ấy tới đón mình và rồi từ chối đi cùng. Tôi bắt đầu nghĩ về điều mà bác sĩ đã nói với mình – rằng nỗi sợ giao tiếp xã hội của tôi đã khiến tôi cảm thấy lo lắng vẩn vơ với những người xung quanh. Giờ thì nó đang diễn ra với chính anh trai của tôi. Không lẽ tôi sẽ như thế nãy mãi mãi sao? Tôi quyết định rằng mình phải mạnh mẽ lên. Tôi nhấc điện thoại lên và nhắn tin cho anh mình.

Anh có thể tới đón em lần nữa không? Em sẽ đến buổi tiệc.

Sau vài phút, tôi nhận được tin nhắn. Là của John.

Dĩ nhiên rồi! Xin lỗi vì anh chưa đến chỗ em. Không bỏ em đâu mà lo. Đang ở trạm xăng này.

Tôi đứng hình sau khi đọc tin nhắn. Tôi gửi tin trả lời anh.

Ý anh là sao, anh chưa tới ư? Anh vừa mới ở trước cửa nhà em mà.

Một lúc sau đó, tôi lại nhận được một tin nhắn khác.

Anh đi hơi trễ và vừa dừng lại ở trạm xăng. Anh không hiểu em đang nói gì. Em chắc mình ổn chứ? Uống chút gì đó trước khi đi tiệc để bớt lo lắng đi.

Cuối cùng tôi đã hủy cuộc hẹn với anh ấy. Tôi quá lo lắng bởi chuyện vừa xảy ra. Tôi mất cả đêm để nghĩ ngợi về nó. Về việc mà bất cứ ai ở bên ngoài căn hộ của mình khiến mình có cảm giác ấy. Về việc như thế nào mà kẻ đó không phải anh trai của tôi.

Đó là khi tôi nhận ra rằng bác sĩ đã sai. Tôi không mắc chứng bệnh Ám ảnh sợ xã hội. Tôi có một khả năng, cũng có thể là, một lời nguyền. Có những kẻ đó ngoài kia. Chúng hành động như những người bình thường, nhưng chúng lại không phải người bình thường. Chúng muốn đánh lừa bạn. Chứng thậm chí sẽ mạo nhận cả gia đình của bạn. Vì một vài lí do, tôi có khả năng nhận diện được khi gặp chúng. Nhưng đa số mọi người thì không thể. Có lẽ bạn cũng không.

Dù chúng là bất cứ thứ gì, tôi không nghĩ mục đích của chúng là tốt. Nhưng chúng ở khắp mọi nơi. Chúng đang ở xung quanh bạnh, còn bạn thì chẳng hề nhận ra.


Nguồn: scaryforkids.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 213: Cây cổ thụ và những thứ ẩn trong nó

Gần nhà bạn có cây cổ thụ chứ,cây đa,cây bàng,....chứ.

Đã bao giờ bạn nghe thấy những câu chuyện kì bí về những vong hồn đứng ở cây đấy chờ người hợp vía hợp tuổi để ám chưa?
Nếu chưa thì bạn hãy đọc thật kĩ vào nhé.

Những loại cây này có tuổi đời rất lớn nên ám bên trong nó không chỉ có những vong hồn bình thường mà trong đó còn những vong hồn có thể đến hàng trăm năm tuổi và theo dân gian gọi là thành tinh.

Những con ma thành tinh này thật sự rất đáng sợ.

Nó nguy hiểm như quỉ vậy,chúng có thể vào trong nhà bạn,đi theo bạn đàng hàng mà không sợ bị đuổi ra như những vong hồn khác.

Như thường lệ,chúng sẽ theo bạn mọi lúc mọi nơi,ăn ngủ cùng bạn.Đôi lúc,bạn sẽ có cảm giác như có ai đó đang ngủ cùng mình và dõi theo mình.

Gai ốc bắt đầu nổi lên và người bạn bỗng nhiên lạnh toát nhưng mồ hôi vẫn vã ra.Lúc đó thì xin chúc mừng,nó đang ở gần bạn hơn bất kì lúc nào.

Rồi một ngày chúng sẽ chiếm hữu luôn thể xác bạn và đuổi linh hồn bạn ra...Nếu không muốn nó bám theo mình,bạn phải nghe theo những gì tôi bảo,hiểu chứ?

Bạn không nên ra ngoài đường vào buổi đêm,đặc biệt là đi vào những con đường nhiều cây cổ thụ mà ít người,ở nơi đó chúng dễ theo bạn.

Thứ 2 tuyệt đối không bao giờ được chụp ảnh dưới bất kì 1 cái cây nào,đó sẽ là con đường dẫn nó vào nhà bạn dễ hơn bao giờ hết.

Nhớ kĩ 2 điều đấy nhé.

Chúng đáng sợ hơn những gì bạn tưởng tượng nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 214:
POCONG

Thử tưởng tượng bạn đang lái xe đêm thì bỗng nhiên bạn phải đạp phanh, bởi vì một cái xác, được quấn trong vải trắng và buộc bằng dây thừng, đang nhảy tới chỗ bạn. Thứ đó được gọi là một Pocong.

Mặt của Pocong tái xanh, khô quắt và thối rữa. Chúng có 2 lỗ đen, trống rỗng, nơi mà đáng nhẽ ra là mắt của chúng. Người ta thường nhìn thấy chúng ở những vùng quê, lang thang trong đêm, nhảy lên nhảy xuống như thể chúng đang tìm ai đó vậy. Mỗi cú nhảy của một con Pocong có thể xa tới 40 đến 50 mét. Đôi khi chúng còn lăn dưới đất nữa.

Trong tiếng Indonesia, “Pocong” là miếng vải liệm được dùng để quấn quanh xác chết trước khi đem chôn. Theo đạo Muslim, cái xác, sau khi quấn bằng vải liệm, sẽđược buộc bằng dây thừng ở 3 điểm: ở trên đỉnh đầu, quanh cổ và ở dưới chân.

Theo truyền thuyết kể lai, linh hồn của người chết ở lại trên dương thế trong vòng 40 ngày sau ngày mất. Hết thời hạn đó, những nút buộc này phải được tháo ra để linh hồn họ được siêu thoát. Nếu không, những xác chết này sẽ biết thành ma và nhảy khỏi ngôi mộ, trở thành một Pocong. Bởi vì chân của chúng bị buộc vào nhau, nên Pocong không thể đi lại bình thường mà chỉ có thể nhảy thôi.

Nếu bạn bắt gặp một con Pocong, thì nó sẽ không làm hại bạn, nhưng nó sẽ đi theo bạn đến bất cứ đâu. Pocong sẽ chỉ tấn công kẻ nào dám chặn đường của nó. Vì thế, nếu bạn không may gặp phải một con Pocong, thì đừng ngáng đường nó không bạn sẽ sớm phải hối hận. Có 2 cách để thoát khỏi một con Pocong, một là nằm xuống dưới đất giả chế, hai là bạn có thể thử tránh nó bằng cách chạy thật nhanh cho đến khi nó không nhìn thấy bạn ở đâu nữa.

Chỉ một khi những nút buộc ở trên xác Pocong được tháo ra thì linh hồn nó mới siêu thoát…


Nguồn: creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 215:
THÚ TIÊU KHIỂN - THE PLEASURE

Mời sáng hắn đã nghe tin tức về 1vụ giết người đẫm máu. Xác các nạn nhân bị chặt ra từng khúc, còn có rất nhiều vết chém, máu chảy loang lỗ khắp khu nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô, từ các bức tường đến sàn nhà, bậc thềm. Mùimáu tanh tưởi khắp mọi nơi. Các nhân chứng phát hiện ra hiện trường đều bị shock và rơi vào tình trạng hoảng loạn về tinh thầnbởi cảnh tượng quá khủng khiếp.

Hắn với tay lấy cái điều khiển tắt TV, miệng lầm bầm: Mẹ kiếp! Lũ độc ác bệnh hoạn.Tại sao lại có thể làm như thế cơ chứ, kẻ nào đãlàm điều này? Thật điên rồ, man rợ!!!

Mặc vội chiếc áo, hắn bước ra ngoài phố. Bản tin sáng đã làm cho tâm trạng của hắn bực bội. Hắn tìm đến khu bán chim. Phải làm gì đó để rũ bỏ tâm trạng này. Hôm nay thật nhộn nhịp, sắp lễ rằm tháng 7, người ta bán rất nhiều chim phóng sinh. Ồ, đây là sở thích của hắn! Hắn chọn được 1 lồng chim chừng 20 con chim sẻ. Vui vẻ, vừa đi vừa huýt sáo trở về nhà mình.

Hắn lôi chú chim đầu tiên ra ngắmnghía trên tay. Sinh vật bé nhỏ thật đẹp, thật non nớt, thật ấm áp,chim là loại vật máu nóng mà. Càng tuyệt vời hơn là... rất VỪA TAY. Hắn bắt đầu khép nhẹ bàn tay. Cảm giác âm ấm chú chim nhỏđang cựa mình trong lòng bàn tayhắn. Thật tuyệt vời!!! Hắn siết mạnh hơn một chút, chú chim bé nhỏ bắt đầu giãy lên bần bật và không ngừng kêu lên: chíp chíp chíp. Ôi cái âm thanh này mới du dương làm sao. Nhưng mà làm sao thoát khỏi bàn tay hắn được cơ chứ. Hắn quyết định kết thúc.

Từ từ mở ngón tay ra. Chú chim nát be bét trên tay hắn. Ôi cảm giác này, thật thỏa mãn. Ai lại đi giết người cơ chứ, máu thì quá nhiều, vừa tanh tưởi lại tốn sức, lại còn dính líu đến tụi cảnh sát vàhơn hết rất là vô nhân đạo.

Hắn mỉm cười sảng khoái, còn đến cả đám chim trong lồng cơ mà. Thú tiêu khiển này chẳng phảithú vị hơn sao?

Trong căn phòng tối, ánh đèn leo lét, xung quanh hắn xác chim nằmvương vãi khắp nơi.

Tất cả đều nát bét.


Nguồn: creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 216:
ĐỪNG NGHỊCH DẠI VỚI NHỮNG CÁI BÓNG!


Bạn có thắc mắc, bóng thì có gì mà phải sợ?

Điều này không đúng đâu, bởi thực tế, "bóng" và "hình ảnh trong gương" chính là 2 thứ gần gũi với ma nhất.

Bóng giống với hồn ma ở chỗ, chúng đều có hình dạng giống người, nhưng phi vật thể, đều không thể nắm bắt được mà chỉ có thể cảm nhận.

Bạn có biết rằng, ma nhìn con người chúng ta mờ mờ, nhưng nhìn bóng của chúng ta thì rất rõ!

Đó là lý do tại sao ma sợ ánh sáng. Bởi khi có ánh sáng, hình ảnh con người sẽ mờ đi, còn bóng của chúng ta rõ nét hơn. Đây là lý do khiến nhiều trường hợp gặp ma mà vẫn thoát hiểm ngoạn mục nhờ chút ánh sáng của đèn!

Còn nữa, khi chúng ta ở một mìnhtrong bóng tối, chúng ta không có bóng, bởi vậy, ma nhìn thấy chúng ta dễ dàng. Và đó cũng là nguyên nhân khiến đa phần ma dọa người trong lúc tối!

Một trong những cách gọi ma đếnnhanh nhất chính là bạn đùa giỡnvới cái bóng của bạn, tạo cho nó những hình hài quái lạ. Ma sẽ phát hiện ra những sự bất thường này, và nó tìm đến bạn cũng là điều dễ hiểu!

Không tin? Được. Nếu bạn là người yếu vía, tối nay mở cửa sổ, tắt đèn, thắp nến, làm sao để in bóng bạn trên tường, rồi cứ nhảy múa hay làm gì tùy bạn, miễn sao bóng của bạn trông càng lạ lùng càng tốt! Khi đó, nếu như có 1 cơn gió thổi tắt nến. Thì hay đứng im, đừng bật đèn làm gì hết.

Bởi, không kịp nữa rôi!

Nguồn: creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 217:
Ông Widemouth


Trong kí ức thời thơ ấu của tôi, gia đình tôi giống như 1 giọt nước giữa con sông rộng lớn, không bao giờ cố định ở 1 chỗ lâu dài. Chúng tôi sống ở Rhode Island khi tôi 8 tuổi, và vẫn ở đó cho đến lúc tôi đi học đại học tại Colorado Springs. Hầu hết những kỷ niệm của tôi bắt nguồn từ ở Rhode Island, nhưng có những mảnh kỉ ức trong bộ não thuộc về những ngôi nhà khác nhau tôi đã từng sống khi còn rất nhỏ.

Hầu hết những ký ức không thực tế và vô nghĩa, có khi đã đuổi theo sau một cậu bé ở sân sau của một ngôi nhà ở phía Bắc Carolina, hay cố gắng xây dựng một chiếc bè nổi trên con lạch phía sau căn hộ chúng tôi thuê ở Pennsylvania. Tuy nhiên ,các kí ức rõ ràng giống như mới xảy ra ngày hôm qua. Có đôi lúc tôi cho rằng kí ức đó là những giấc mơ được tạo ra bởi căn bệnh của mình, nhưng trong thâm tâm mình, tôi tin nó có thật.

Tôi đã từng thấy.

Chúng tôi sống trong một căn nhà ngay bên ngoài thủ đô nhộn nhịp của New Vineyard, Maine, dân số 643. Đó là một căn nhà rộng lớn, đặc biệt với gia đình 3 người. Thậm chí có một số phòng mà tôi đã không sử dụng trong năm tháng chúng tôi cư trú. Nhiều người bảo là lãng phí không gian,nhưng đó là ngôi nhà duy nhất chúng tôi có thể tìm thấy gần với nơi làm việc của cha.

Một ngày sau sinh nhật thứ năm, tôi bị sốt. Bác sĩ nói tôi bị tăng bạch cầu đơn nhân, tôi sẽ không được cử động mạnh và sốt ít nhất ba tuần. Đó là thời gian khủng khiếp, tôi nằm liệt giường, gia đình đang trong quá trình đóng gói vật dụng để di chuyển tới Pennsylvania, và đồ đạc của tôi đã được đóng gói trong hộp, để lại phòng của tôi, trống rỗng. Mẹ tôi đưa tôi thuốc và sách nhiều lần trong ngày, những thứ có thể giúp giải trí cho một vài tuần tới. Chán nản hiện diện khắp mọi nơi để nuôi cái suy nghĩ xấu xí và sự đau khổ của tôi.

Tôi không nhớ chính xác làm thế nào tôi gặp ông Widemouth, đó là hơn 1 tuần sau khi tôi được chuẩn đoán. Tôi hỏi ông ấy tên và ông ấy bảo hãy gọi ông ấy là Widemouth, bởi vì miệng của ông rất lớn. Trong thực tế, tất cả mọi thứ của ông ta đều lớn so với cơ thể của mình: đầu, mắt, tai- nhưng miệng của ông ta lớn nhất.

"Bác trông giống như một Furby", tôi vừa nói vừa lật qua những cuốn sách

Ông Widemouth dừng lại và đưa cho tôi một cái nhìn bối rối.

"Furby? Furby là gì? “

Tôi nhún vai. "Bác biết đấy ... đồ chơi. Robot nhỏ với đôi tai lớn. Bác có thể mua vật nuôi và thức ăn cho họ, gần giống như một con vật cưng thực sự ".

"Oh." Ông Widemouth đáp lại. "Bác không cần quá thân thiết, họ không phải là những người bạn thật sự của mình”

Tôi nhớ ông Widemouth biến mất mỗi khi mẹ vào để kiểm tra trong tôi. "Bác nằm dưới gầm giường của cháu", ông giải thích. "Bác không muốn cha mẹ của cháu để nhìn thấy vì bác sợ họ sẽ không cho phép chúng ta chơi vs nhau nữa."

Chúng tôi đã không làm được gì nhiều trong những ngày đầu tiên. Ông Widemouth chỉ cần nhìn vào cuốn sách của tôi liền bị cuốn hút bởi những câu chuyện và hình ảnh. Sáng hôm thứ ba hoặc thứ tư sau khi tôi gặp ông, ông chào tôi với một nụ cười lớn trên khuôn mặt của mình.

"Tôi có một trò chơi mới, chúng tôi có thể chơi", ông nói. "Chúng ta phải đợi cho đến khi sau khi mẹ đến để kiểm tra cháu, bởi vì cô ấy không thể nhìn thấy chúng ta chơi nó. Đó là một bí mật của game. "

Sau khi mẹ tôi giao sách nhiều hơn và nước giải khát như thường lệ, ông Widemouth trượt ra từ dưới gầm giường và kéo tay tôi.

"Chúng ta phải đi vào phòng ở cuối hành lang này," ông nói.

Tôi phản đối, cha mẹ tôi đã cấm tôi rời khỏi giường của tôi mà không có sự cho phép của họ, nhưng ông Widemouth tiếp tục thuyết phục cho đến khi tôi đã đồng ý.

Cái phòng đó không có đồ nội thất hoặc hình nền, duy nhất là một cửa sổ đối diện với cửa ra vào. Ông Widemouth lao qua căn phòng và đã đưa tay đẩy cửa sổ. Sau đó, ông ra hiệu cho tôi nhìn xuống dưới.

Chúng tôi đang ở tầng hai của ngôi nhà, nhưng nó đang nằm trên một ngọn đồi, và từ góc độ này, việc nhìn thấy khó hơn do độ nghiêng.

"Tôi thích chơi giả vờ ", ông Widemouth giải thích. "Tôi giả vờ rằng có một tấm bạt lò xo to, mềm bên dưới cửa sổ này, và tôi nhảy. Nếu cháu giả vờ, nó sẽ trở lại như lúc đầu . tôi muốn để cháu nhảy”

Tôi là một thằng bé năm tuổi bị sốt, do đó, chỉ có một chút hoài nghi vụt qua suy nghĩ của tôi khi tôi nhìn xuống và xem xét khả năng.

"Đây là 1 nơi cao," tôi nói.

"Nhưng nó rất vui. Nó sẽ không được vui nếu nó chỉ là một nơi thấp. Nếu cháu giả vờ , cháu sẽ quay trở lại đây nguyên vẹn."

Tôi hình dung bản thân mình rơi xuống qua không khí mỏng chỉ để trở lại cửa sổ. Tuy nhiên, hiện thực đã thắng thế.

"Có lẽ để khi khác," tôi nói. "Cháu không có đủ trí tưởng tượng. Cháu có thể bị thương. "

Khuôn mặt của ông Widemouth méo mó thành một tiếng gầm gừ, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc. Ông ấy đã thất vọng.

"Nếu cháu nói như vậy,thì thôi," ông nói.

Ông đã dành phần còn lại của ngày dưới giường của tôi, im lặng.

Sáng hôm sau ông Widemouth đem đến 1 hộp nhỏ.

"Tôi muốn để dạy cho cháu làm thế nào để sắp xếp", ông nói. "Dưới đây là một số thứ cháu có thể sử dụng để thực hành, trước khi tôi bắt đầu dạy cháu những bài học."

Tôi nhìn vào trong hộp. Đó là dao.

"Cha mẹ sẽ giết cháu!" Tôi hét lên, kinh hoàng rằng ông Widemouth đã mang dao vào phòng tôi, thứ mà bố mẹ tôi sẽ không bao giờ cho phép tôi chạm vào. "Cháu sẽ bị đánh và nhốt 1 năm đấy”

Ông Widemouth cau mày.

"Thật thú vị khi sắp xếp chúng. Tôi muốn cháu thử nó. "

Tôi đẩy hộp đi.

"Cháu không thể. Cháu sẽ gặp rắc rối. Dao không an toàn để chơi”

Ông cau mày thành một vẻ mặt cau có. Ông lấy hộp dao và trượt dưới gầm giường, còn lại phần còn lại của ngày ông im lặng. Tôi bắt đầu tự hỏi ông đã theo tôi thường xuyên như thế nào.

Tôi bắt đầu gặp khó khăn khi ngủ sau đó. Ông Widemouth thường đánh thức tôi dậy vào ban đêm, nói rằng ông đặt một tấm bạt lò xo dưới cửa sổ, một cái lớn, mà tôi không thể nhìn thấy trong bóng tối. Tôi luôn từ chối và cố gắng đi ngủ trở lại, nhưng ông Widemouthvẫn ở đó. Đôi khi ông ta ở lại bên cạnh tôi cho đến khi vào sáng sớm, khuyến khích tôi nhảy.

Ông đến không phải để vui chơi vs tôi nữa.

Một buổi sáng, mẹ tôi đến với tôi và nói với tôi, tôi đã được cho phép đi bộ bên ngoài. Bà ấy nghĩ rằng không khí trong lành sẽ tốt cho tôi, đặc biệt là sau khi bị giam trong phòng rất lâu. Tuyệt, tôi mang giày vào và đi nhanh ra cổng sau, khao khát cảm giác của mặt trời trên khuôn mặt

Ông Widemouth đang đợi tôi.

"Tôi có một thứmuốn cháu nhìn thấy," ông nói.

Tôi nhìn ông ấy 1 cách kì lạ, bởi vì sau đó ông nói, " an toàn, tôi hứa."

Tôi theo ông ấy đến một đường mòn ở khu rừng phía sau nhà.

"Đây là một con đường quan trọng," ông giải thích. "Tôi đã có rất nhiều bạn bè bằng tuổi cháu. Khi họ sẵn sàng, tôi đã đưa họ xuống con đường này, đến một nơi đặc biệt. Cháu chưa sẵn sàng, nhưng một ngày, tôi hy vọng sẽ đưa cháu tới đó. "

Tôi trở về nhà, thắc mắc cái gì nằm trên đường mòn.

Hai tuần sau, tôi gặp ông Widemouth, mọi thứcủa chúng tôi đã được đóng gói vào một chiếc xe tải.Tôi sẽ ở trong cabin của chiếc xe tải đó, ngồi bên cạnh cha tôi đến Pennsylvania. Tôi đã nói với ông Widemouth rằng tôi sẽ được để lại, nhưng ngay cả khi năm tuổi, tôi đã bắt đầu nghi ngờ rằng ý địnhcủa ông không phải lợi ích của tôi, mặc dù những gì ông nói hấp dẫn. Vì lý do này, tôi quyết định giữ bí mật chuyến đi.

Cha tôi và tôi cùng ở trong xe tải. Ông hy vọng nó đến Pennyslvania vào buổi trưa để có thể ăn uống. Ông có vẻ giống như một người chạy marathon chứ không phải là một trong những người đã dành hai ngày ngồi yên.

"Có sớm quá không con?" cha hỏi.

Tôi gật đầu và dựa vào cửa sổ, hy vọng một giấc ngủ trước khi mặt trời mọc. Tôi cảm thấy bàn tay của cha tôi trên vai tôi. "Đây là lần chuyển nhà cuối cùng, con trai, cha hứa. Cha biết điều đó khó khăn cho con, con đang bệnh. Sau khi cha được thăng tiến, chúng ta có thể giải quyết và con có thể tìm rất nhiều bạn bè".

Tôi mở mắt ra nhìn lại ngôi nhà. Ông Widemouth đang đứng bên cửa sổ phòng ngủ, bất động cho đến khi chiếc xe tải đi vào đường chính. Ông đã đưa ra một con dao và 1 mảnh thịt, vẫy tay. Tôi quay đi, không vẫy lại.

Nhiều năm sau, tôi trở lại New Vineyard. Mảnh đất trống không, ngôi nhà bị đốt cháy một và inăm sau khi gia đình tôi rời khỏi. Tò mò, tôi trở lại con đường mòn mà ông Widemouth đã chỉ. Một phần trong tôi sợ ông ấy nhảy ra từ phía sau một cái cây và dọa tôi, nhưng tôi cảm thấy rằng ông Widemouth đã đi xa, bởi vì căn nhà cũng không còn tồn tại.

Đường mòn kết thúc tại Nghĩa trang MemorialNew Vineyard.

Và tôi nhận thấy rằng các ngôi mộ...... đều là trẻ em.


Nguồn: creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 218: Mày còn thức không?


Tôi từng rất dễ ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại , ngả đầu trên gối và khi tôi mở mắt ra lại thì trời đã sáng.Ít nhất là đã từng như thế!

Khoảng 1 tuần trước , khi chuẩn bị đi ngủ tôi bỗng nghe thấy tiếng ồn ở tầng dưới.Khi tôi xuống dưới thì 1 cái cửa sổ phòng khách đã mở tung , còn cái đèn bàn thì vỡ thành từng mảnh trên sàn. Tôi thở phào nhẹ nhõm và đóng cửa sổ lại cho chắc , sau đó dọn dẹp mảnh vỡ trên sàn. Tôi vội trở lại phòng ngủ , lên giường nằm.Hơi ấm của giường làm tôi cảm thấy thật dễ chịu . Điều đó làm tôi thấy tò mò tại sao tôi lại không thể ngủ được. Như đã nói , tôi rất dễ ngủ ,đặc biệt là khi tôi muốn ngủ và mệt mỏi.Vậy điều gì đã làm tôi trăn trở , làm tôi thức.

That was when the hairs on the back of my neck stood on end ( chỗ này ko biết dịch sao) và rồi tôi có cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng.

"Còn thức không?"

Một giọng nói thì thầm vào tai tôi.Tôi dựng đứng cả lên.Dù là ai nhưng tôi biết là nó đang ở rất gần đến nỗi tôi có thể cảm thấy hơi thở bên tai.Tôi không phản ứng lại.Tôi cố gắng giả vờ đang ngủ.Hi vọng là nó sẽ để mình đc yên.Sau vài phút tôi ko còn cảm thấy hơi thở bên tai nữa nhưng tôi vẫn ko động đậy cho đến khi mặt trời mọc. Tôi chưa bao giở cảm thấy vui đến vậy khi thấy tia nắng đầu tiên rọi vào.Tôi nhảy ra khỏi giường , mặc quần áo , vơ lấy chìa khoá xe và bắn nhanh ra khỏi cửa.Tôi lái xe đến nhà đứa bạn gần nhất và kể nó chuyện đã xảy ra.Nó khuyên tôi nên ở lại nhà nó và gọi cho cảnh sát.

Cảnh sát thẩm vấn tôi và tôi đưa cho họ chìa khoá nhà của mình đế họ có thể khám xét coi có dấu vết gì ko.Họ trở lại vào buổi chiều , trả tôi chìa khoá và nói là ko tìm đc dấu vết gì cho thấy có người lạ từng ở đó.Tôi ko tin lắm hoặc chỉ là do lo lắng nên tôi quyết định ở lại nhà bạn đến hết tuần.Tôi trở về nhà vào chủ nhật mặc dù thằng bạn nói là muốn ngủ cùng với tôi nhưng tôi nghỉ là ko vấn đề gì nên bảo nó đừng lo lắng. Tôi cẩn thận kiểm tra lại ngôi nhà 1 lần nữa.Khi đã chắc chắn , tôi an tâm lên giường và hi vọng sẽ có 1 đêm ngon giấc sau 1 tuần sợ hãi.Thình lình , tôi cảm thấy rất đau đớn. Tôi nhìn xuống thì thấy tay của mình đã nhuốm máu.

"Tao đoán là mày còn thức." Giọng nói thì thầm bên tai tôi..



Nguồn: VOZ​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 219:
One two, one two

“One two one two” là một câu chuyện ở Hàn Quốc kể về một nữ sinh trung học trong một đêm học khuya tại thư viện trường.

Ở Hàn Quốc áp lực học hành rất nặng nề. Cha mẹ luôn yêu cầu con cái phải học hành chăm chỉ và đạt kết quả tốt.Một số học sinh thuê gia sư, số khác chọn học thêm tại thư viện trường vào buổi tối.

Đó quả thực là một vấn đề lớn bởi có nhiều học sinh đã học quá muộn và ngủ luôn cho đến buổi học hôm sau. Trong vài năm gần đây, ở một vài nơi học sinh đã bị cấm ở lại trường sau 10 giờ đêm.

Vào một buổi tối, một nữ sinh tên là Sun Hi đang ngồi học ở trường.Lúc đó đã rất muộn và cô ấy đang học nhóm cùng một số bạn cùng lớp trong thư viện.Và chỉ thư viện là nơi duy nhất sáng đèn trong trường.

Học được khoảng một lúc, Sun Hi cảm thấy cần đi vệ sinh. Sau khi nói với những người bạn rằng cô ấy sẽ trở lại sau một lúc nữa, cô bước ra khỏi thư viện và đi về phía hành lang tối tắm hướng đến nhà tắm của trường.

Một vài phút sau đó những học sinh còn lại trong thư viện bắt đầu nghe thấy một vài âm thanh kỳ lạ. Nghe giống như là có cái gì đó đang đến từ hướng cửa sổ. Nhìn quanh, họ trông thấy một người phụ nữ gầy, dáng vẻ nhợt nhạt đang đứng bên ngoài. Khuôn mặt bà ta ép chặt vào cửa sổ trong khi đôi mắt nhắm nghiền lại. Sau một lúc lâu, những ngón tay của bà ta bắt đầu gõ nhẹ vào cửa sổ. Những học sinh không thể tưởng tượng được người phụ nữ đó đang làm gì giữa lúc tối muộn như thế này.

Đột nhiên, người phụ nữ mở to đôi mắt và các học sinh giật bắn lên vì sợ. Bà ta không có mắt, ở vị trí đáng lẽ là đôi mắt là hai lỗ đen sâu hoắm. Người phụ nữ bắt đầu giơ nắm đấm lên và sau đó, “xoảng”, kính cửa sổ vỡ ra từng mảnh.

Thốt nhiên, mọi bóng đèn đều phụt tắt.

Trong nhà tắm, Sun Hi đang rửa tay trong bóng tối. Mọi vật đều trở nên tĩnh lặng.Cô ấy đã không nghe thấy những tiếng thét đau đớn phát ra từ thư viện. Dĩ nhiên cô cũng không thể biết được về cuộc tàn sát ghê rợn diễn ra ở những căn phòng đằng xa. Cũng giống như khi nó vang lên, những tiếng thét bất ngờ im bặt, ngôi trường lại chìm dần vào sự im lặng chết chóc.

Sun Hi mở cửa phòng tắm và trở về dọc theo hành lang. Khi cô trở về thư viện thì một cảnh tượng khủng khiếp làm cô chết sững.

Thi thể các bạn học của cô nằm rải rác khắp thư viện. Một vài cái xác lăn lóc trên sàn, những cái khác phủ lên bàn hoặc tủ.Sun Hi bắt đầu run lên vì sợ. Tâm trí cô cố gắng giải thích xem chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng đây là một vụ thảm sát.

Ngay lúc đó, cô chợt nghe thấy có tiếng bước chân ngoài hành lang.

Là một cô gái thông minh, Sun Hi ngay lập tức phi người nằm bất động xuống sàn bên cạnh một cái xác. Cô nghe thấy những tiếng lạo xạo như thể có thứ gì đó vừa bước vào và đang trườn vòng quanh phòng. Cố kiềm chế nỗi sợ, Sun Hi cố gắng không phát ra tiếng động. Cô nghe thấy một tiếng thì thầm : “One,two,…, one ,two,…one ,two”. Tò mò, cô mở hé đôi mắt thật nhẹ nhàng nhìn ra. Và , ở giữa phòng là một phụ nữ gầy nhợt nhạt (một con ma) mặc bộ đồ màu trắng.

Sun Hi nhắm chặt mắt lại, cố kìm một tiếng hét sợ hãi.Cô có thể nghe thấy tiếng con ma trườn qua từng thi thể với tiếng rên rỉ : “One, two,…one, two,…one, two…”, trời, cô cầu mong con ma sẽ rời đi sớm. Trong lúc đó con ma tiếp tục trườn đi từ cái xác này đến cái xác khác , ngày càng tiến gần hơn đến Sun Hi.

“One,two,…,one,two,…one,two…”.

Sun Hi có thể nghe được tiếng rên lạnh lẽo của con ma, cô cố gắng im lặng để không tạo ra sự chú ý.

“One,two,…,one,two,…one,two,…”.

Con ma ngày càng tiến lại gần hơn, cô vẫn nằm im không cử động.

“One,two,…,one,two,…one,two,…”.

Giờ thì con ma đã ở bên cạnh cô, Sun Hi sợ đến mức nín thở.

Thốt nhiên, tiếng đếm im bặt.

Sun Hi vẫn đang nằm bất động, cố căng tai nghe ngóng xung quanh. Chẳng có tiếng đếm của con ma nữa, thư viện chìm trong tĩnh lặng. Vài phút trôi qua và Sun Hi cho rằng cuối cùng con ma đã bỏ đi.

Từ từ cô mở hé đôi mắt nhìn ra.

Và, con ma đang đứng ngay trước mặt Sun Hi, nhìn chằm chằm vào mắt cô, chọc thẳng một ngón tay xương xẩu, xám xịt vào khuôn mặt kinh hoàng của cô. “One,two”, nó kêu lên một lần nữa khi móc đôi mắt của Sun Hi ra.


Nguồn : scaryforkids.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 220:
Ma ám


Một người đàn ông bước ra từ đám khói của vụ tai nạn. Ông ấy không thể nhớ được đã xảy ra chuyện gì - lý do bị tai nạn. Ông chỉ biết rằng mình cần được giúp đỡ. Vợ ông đang kẹt trong đống sắt vỡ vụn kia.

Bỗng từ đằng xa có một ngôi nhà, đèn đang mở, ánh sáng len lỏi tỏa ra tứ phía như ngọn hải đăng rực rỡ giữa bóng đêm bất tận, nên đành phải bước tới hướng đó. Chân ông khập khiễng như sắp rụng rời ra nhưng phải cố gắng bước qua khỏi cánh đồng để tới được ngôi nhà có ánh đèn – một ngôi biệt thự cũ kĩ.

Ông gõ vào chiếc cửa bằng gỗ và tìm sự giúp đỡ trong đêm thanh vắng. Chiếc cửa bật mở. Bên trong là người phụ nữ đang cầm ngọn nến, tay ra dấu cho ông vào. Mặt người phụ nữ trắng bệch và má cô trũng sâu. Mặc dù run vì sợ nhưng ông vẫn bước vào và đóng mạnh chiếc cửa đằng sau.

“Tôi bị tai nạn”, ông nói.

“Tôi biết”, cô ấy trả lời, dẫn ông vào một phòng ăn.

“Cô thấy ư?” ông hỏi. “Tôi cần gọi điện thoại nhờ”.

“Chúng tôi không có điện thoại”, người phụ nữ nói.

“Nhưng vợ tôi… Cô ấy cần được giúp đỡ. Cô ấy đang ở trong xe. Tôi phải gọi xe cứu thương.”

“Không ai có thể giúp được cô ấy”, người phụ nữ nói. “Bây giờ đã trễ rồi, Richard”.

“Đã muộn rồi sao?” ông nấc lên. “Khoan đã. Sao cô biết tên tôi?”

“Anh đã đến đây rồi.” cô ấy nói. “Rất nhiều lần.”

Người phụ nữ này điên rồi, ông nghĩ. Ôi đời tôi may mắn quá!

“Anh đã đến đây hằng đêm”, cô ấy nói.

“Sao may mắn lại chọn mình vào ngay hôm nay cơ chứ?”, ông nghĩ. “Mình gặp một tai nạn khủng khiếp và người duy nhất có thể giúp mình là một người phụ nữ điên trong một căn nhà cũ đáng sợ”.

“Mỗi đêm”, cô nói. “Mỗi đêm kể từ vụ tai nạn.”

Ông cầm vai cô và lắc.”Cô không hiểu sao? Tôi bị tai nạn… Vợ tôi…”

Người phụ nữ đặt lưỡi lên môi và thì thầm, “Anh không hiểu sao, Richard? EM là vợ anh”.

Ông đứng trước cô, sững sờ.

“Anh không nhận ra em sao?”, cô khóc, và cô bẻ lại cổ áo cho ông. Da thịt cô tan rã đi và chừa lại còn da bọc xương.

Ông hét lên kinh hãi.

“Anh không yêu em sao?” ả rít lên. “Yêu em…YÊU EM!”

Ông đẩy ả trở ra và bước lùi lại. Ông nhìn xuống tay mình và thấy thịt tan rã đi dần, chỉ chừa lại duy nhất là đôi bàn tay đầy xương xẩu. Ông đặt tay lên mặt mình, nhưng ông không có mặt. Những ngón tay ông vừa đặt lên một hộp sọ.

Ông hét lên và hét lên. Giọng ông xa dần và xa dần.

Và những tia nắng đầu tiên của mặt trời lấp ló qua những ô cửa sổ bị bể của ngôi nhà bỏ hoang, hai hồn ma từ từ tan biến vào hư không.

Những họ sẽ lại gặp nhau, cặp đôi hoàn cảnh này, một đôi vợ chồng, những hồn ma bị ám.

Đêm qua đêm, họ lại diễn “vở kịch” đó. Người này đuổi người kia. Mãi mãi...


Nguồn: Vns
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 221:
Chị tôi lấy mọi thứ

Kí ức cũ nhất tôi còn nhớ là lúc Christina đè lên ngực tôi, kéo tóc tôi và hét lên, "Đưa nó cho chị."

Tôi khóc lên và ôm chặt lấy con búp bê. "Dừng lại." Tôi nói. "Chị sẽ làm đau Priscilla của em."

Christina nắm lấy tai tôi và kéo căng ra cho đến khi tôi nghe tiếng rắc như kính vỡ trong đầu. Tay tôi lỏng ra khỏi con búp bê mang bộ đầm chấm. Christina kéo nó ra và chạy ra khỏi phòng mà cười. "Nó là của chị rồi. Của chị, và em sẽ không bao giờ thấy nó nữa."

Tôi chạy lại chỗ mẹ. "Christina lấy Priscilla của con." Tôi nói.

"Nín đi nào, con, không ai thích mấy đứa ích kỉ đâu. Con có thể chia sẻ đồ chơi mà."

"Nhưng Christina lấy hết đồ chơi của con."

"Ồ, đừng nói quá lên chứ. Này, đi rửa mặt rồi chuẩn bị ăn trưa đi."

"Nó lấy hết đồ của con. Con ghét nó."

Mẹ nắm lấy vai tôi. "Đừng bao giờ nói thế về chị con, nghe chưa? Như thế là hư lắm. Chị con yêu con mà."

Lúc ăn trưa, mẹ tôi bắt tôi phải xin lỗi về những lời tôi vừa nói. Christina cười với tôi từ đối diện khi tôi làm thế. Tôi nghĩ đó là lúc nó biết nó sẽ luôn thoát nạn được.

Tôi tìm thấy Priscilla bị chôn trong lớp bùn dưới bụi hoa hồng một tuần sau đó. Tóc của nó bị cắt trụi, tay chân bị đốt đến cháy đen. Tôi úp mặt xuống bộ đầm nhăn nhúm của nó mà khóc. Xin lỗi em Priscilla, chị xin lỗi vì đã không ôm em đủ chặt. Khi tôi quay trở lại căn nhà, Christina đang mỉm cười từ trên cửa sổ phòng của nó.

_______o0o_______

Christina lấy đi nhiều thứ khác khi chúng tôi lớn lên. Nó tìm ra nơi tôi giấu đồ chơi và cùng đám bạn phá hoại chúng. Nó lấy trộm bộ đồ yêu thích của tôi và nói mẹ chúng là của nó. Một lần tôi mời bạn đến ngủ chung, và Christina nhìn chằm chằm vào bạn tôi suốt cả đêm. Nó nói chuyện với bạn ấy trong trường ngày hôm sau đó và nói cô ta có thể ngồi chung bàn với những đứa con gái sành điệu nếu cô ta không còn chơi với tôi nữa.

Và luôn luôn cái điệu cười ấy, cái điệu cười nhe răng rực rỡ. Ai cũng khen vẻ đẹp của điệu cười ấy, nhưng đó là vì họ không nhìn kĩ hơn. Nếu như họ nhìn thấy những gì tôi đang nhìn. Nếu như tôi có thể cho họ thấy, chỉ một lần.

Khi tôi lên mười sáu, tôi bắt đầu yêu. Anh tên là Derek, và anh ngồi cạnh tôi trong buổi học môn Sinh. Anh rất cao và đẹp trai kinh ngạc và rất hài hước. Tôi còn quá ngại ngùng để nói chuyện với anh, nhưng đôi mắt anh mang vẻ trìu mến luôn khiến tôi thấy yên lòng mỗi khi anh nói chuyện với tôi. Không ai có thể khiến tôi cười bằng anh, và từ đó tôi luôn rời khỏi lớp với tâm trạng sung sướng mỗi ngày.

Tôi đứng bên tủ đồ của anh một ngày nọ khi trường đã tan học. Tôi có hỏi bài về Sinh học, nhưng tôi không nghe rõ câu trả lời của anh. Tôi muốn mời anh cùng nhảy tại vũ hội mùa đông. Tim tôi đang đập mạnh, và tôi không thể nào thở được. Anh thật tuyệt vời, còn tôi thì trông quá bình thường, nhưng tôi biết tôi có thể khiến anh hạnh phúc nếu tôi nắm bắt được cơ hội. Anh kể một chuyện cười về thầy giáo Sinh của chúng tôi và vừa cười vừa ôm chặt lấy khuỷu tay tôi. Tôi sắp mở miệng để hỏi anh ấy thì tôi lại thấy Christina đang nhìn về phía chúng tôi.

Tôi chào tạm biệt và nhanh chóng chạy đi. Mong rằng nó vẫn chưa phát hiện ra. Tôi nhìn lên khi chúng tôi băng qua nhau. Tôi cố giấu nhẹm đi, nhưng tôi biết nó đã thấy vẻ sợ hãi trên đôi mắt tôi. Tôi biết bởi tôi vừa thấy cái điệu cười ấy.

Nó đứng cạnh tủ đồ của anh ngày hôm sau, mỉm cười, và vuốt tóc mình và chạm tay của anh. Vài đêm sau, tôi nghe tiếng bước chân, bước chân, bước chân của nó dẫn anh lẻn vào phòng của nó. Mẹ tôi không nghe gì cả, nhưng phòng của Christina lại ngay kế bên phòng tôi, và tôi nghe thấy tất cả. Mọi đêm sau đó, tiếng bước chân, bước chân, bước chân và rồi những cái tiếng trong phòng đó mà tôi cố gắng không để nghe thấy.

Một đêm tôi đứng dưới cầu thang chờ cho Derek lẻn xuống dưới. Anh há hốc khi thấy tôi đang đứng trong bóng tối, nhưng tôi nói anh đừng sợ. Tôi cởi hết đồ ra và thảy xuống dưới đất. Tôi nhìn xuống đất và nói rằng tôi cũng có thể làm anh hạnh phúc. Tôi tiến lại gần anh, chạm vào gáy anh với bàn tay đang run rẩy, và tựa vào. Anh ngửa đầu ra và nhẹ nhàng đẩy vai tôi ra khỏi anh.

Khi ra khỏi nhà, anh nhìn lại tôi bằng cặp mắt thương hại. "Đừng lo, anh sẽ không kể với chị em đâu." Anh nói.

_______o0o_______

Khi mẹ mất, mẹ để lại căn nhà cho Christina. Ai cũng nói nó với Derek cưới nhau rất hợp. Tôi không cần căn nhà lớn ấy cho mình, phải không? Không, họ nói, sẽ tốt hơn nếu tôi tìm ra một nơi ấm cúng chỉ dành riêng cho tôi.

Chỉ dành riêng cho tôi.

Christina đăng hình lên mạng. Hàng trăm tấm. Tôi luôn xem chúng vào buổi tối và tưởng tượng ra chính tôi trong vị trí của nó, tưởng tượng rằng tôi là người đứng mỉm cười trên khu vườn cũ, rằng tôi là người lái chiếc xe mới, rằng tôi đang du lịch ở châu Âu, rằng tôi hôn lên trán Derek mỗi buổi sáng.

Ai cũng háo hức khi họ thông báo họ sắp có con. Bụng nó to ra trong cái tấm hình sau đó, những tấm hình chụp cảnh mua cũi và buổi tập yoga cho bà bầu. Nó thu hút mọi bình luận và sự chú ý, nói về việc nó hạnh phúc đến mức nào, nó được "phù hộ" đến mức nào.

Trong bữa tiệc sắp sinh của nó, tôi ngồi ở góc phòng trong khi bạn bè nó nói chuyện và cười đùa. Nó nở cái điệu cười nhe răng ấy với mọi người, nhưng mỗi lần nó liếc nhìn tôi thì tôi vẫn còn thấy sự thật đằng sau đó.

"Vậy có tuyệt hơn không?" Một người bạn của nó nói chuyện với tôi. "Căn nhà này, cuộc sống này, cả người chông bác sĩ tuyệt vời ấy. Chúa ôi, mọi thứ diễn ra quá trôi chảy cho cô ấy, đúng không? Có một người chị như thế hẳn phải vui lắm nhỉ."

"Vui lắm. Vâng, rất vui. Xin phép tôi." Tôi rời khỏi buổi tiệc và lái xe xuống phố. Tôi ngồi trong bãi đậu xe và nắm chặt lấy vô lăng đến khi những ngón tay trắng bệch trở nên căng cứng và tê liệt. Màn đêm đổ xuống tôi rời khỏi xe và đi bộ dưới những ánh đèn neon đến một quán rượu quen nhỏ bé. Từ ly này đến ly khác đến khi tôi không cảm thấy gì nữa. Một tên lếch thếch mang bụng bia với một cái áo nịt len bóng đá khập khiễng tiến về phía tôi. Hắn móc ra vài điếu thuốc và bắp rang cũ. Tôi uống hết phần rượu của mình. Hắn ta cũng vậy.

Tôi nhìn chằm chằm vào tường đến khi kết thúc. Hắn đã làm xong việc của mình. "Đừng lo, anh ạ, em có thuốc tránh thai rồi." Tôi nói dối. Hắn lưu số của tôi, nhưng tôi biết hắn sẽ không bao giờ gọi lại. Cũng chẳng sao cả. Vài tuần sau tôi đến bệnh viện để xác nhận điều mà tôi luôn biết trước từ lâu. Sắp tới tôi sẽ không còn một mình nữa. Sắp tới tôi sẽ có thứ mà Christina sẽ không thể lấy khỏi tôi.

Đêm hôm đó tôi mơ thấy một đứa con gái nhỏ xinh với đôi mắt xanh biếc trong bộ đầm chấm tuyệt đẹp. "Priscilla" Tôi thì thầm khi tôi tỉnh dậy. "Mẹ sẽ đặt tên con là Priscilla."

_______o0o_______

Christina sẽ không bao giờ có cơ hội đâu. Tôi sẽ mang thai và đẻ ra đứa con trong bí mật. Sau đó tôi sẽ dùng hết số tiền dành dụm để chuyển nhà qua nước khác. Chúng ta sẽ không còn ai thân thích Priscilla à, tôi sẽ nói thế. Con không có cô hay chú, nhưng cũng không sao bởi mẹ sẽ yêu quý con nhiều hơn để bù đắp cho họ.

Tôi lại mơ thấy con nữa. Con nhìn lên tôi với đôi mắt xanh rực rỡ, trong veo và ngây thơ. Tôi ôm lấy con, cù lét con, hôn lên trán con. Con cười và nũng nịu, và tim tôi thì sung sướng đến độ muốn nổ tung. Chưa gì tôi đã yêu con nhiều lắm. Nhưng khi tôi nhìn lên tôi cảm thấy một cảm giác đáng sợ trong bụng. Christina đang nhìn con tôi, mỉm cười.

Tôi thức giấc mà run rẩy. "Làm ơn, không." Tôi thì thầm trong bóng đêm. "Làm ơn tránh xa con tôi ra."

Đêm nào cũng mơ thấy ác mộng đó. Đêm nào Christina cũng đến gần hơn. Tôi ngủ ngày càng ít hơn, cho đến khi não tôi trở thành một đống thịt thối. Tôi còn không thể điều khiển tay tôi để đánh tay trong lúc làm việc. Một buổi sáng ông chủ gọi tôi lên phòng để yêu cầu cách chức. Tôi cầu xin ông ta để tôi ở lại, nói rằng tôi đang rất cần tiền, hứa rằng sẽ không phạm sai lầm nào nữa. Nhưng ông ta vẫn nhìn tôi với cặp mắt thương hại. Cái ánh nhìn y như của Derek, của ông bác sĩ và của bạn bè Christina ném về tôi.

Tôi đi về nhà trong ánh sương mù chậm rãi. Tiếp tục hít thở vào, tôi tự nhủ, mày sẽ tìm ra cách khác thôi. Mày phải tìm, vì con. Tôi ngồi lên trường kỷ, run rẩy và cảm thấy một thứ gì trên ngực như đang chìm xuống bụng. Tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi. Nghỉ ngơi và suy nghĩ lại. Tôi nhắm mắt.

Tôi ôm lấy Priscilla, nhưng mắt con không còn trong sáng và vui vẻ như trước nữa. Cặp mắt con đang ánh lên nỗi sợ hại, và da con tái đi như sắp chết rồi. Tôi nhìn lên. Christina đang đứng ở trên. Nó cười, và những hàng răng ánh lên từ bóng tối. Nó với tay tới, chụp lấy tay Priscilla và kéo ra. Tôi hết lên và ôm lấy, cầu xin. "Làm ơn dừng lại, làm ơn để chúng tôi yên." Christina đẩy tôi xuống và ngồi đè lên ngực tôi, và tôi cảm thấy cái trọng lượng của cơ thể gầy nhom của nó đè vào bụng. Khuôn mặt của Priscilla nhăn lại vì đau đớn. "Dừng lại, dừng lại, chị đang làm đau con em." Tôi kêu lên. Christina đè mạnh vào tôi, và tôi thấy cơn đau nhói sâu trong người. Người Priscilla xoắn lại, tay chân con bị cháy đen như nhựa chảy, da mặt con bóc ra lộ ra những vết máu ở dưới. Với một cú kéo cuối cùng, Christina kéo con tôi ra khỏi tay tôi.

Tôi hét lên và thức dậy. Căn phòng tối thui và im lặng. Mồ hôi úa ra khắp người, và hơi thở của tôi rất nhanh và ngắn. Tôi giụi mắt. Bình tĩnh nào. Chỉ là giấc mơ thôi. Thấy không? Mày lại lo lắng thái quá rồi. Mọi thứ vẫn bình thường. Mọi thứ vẫn...

Khoan đã.

Có gì đó. Có gì đó không đúng ở đây. Tôi với tay xuống giữa hai hân và cảm thấy một chất lỏng đặc dính trên tay. Tôi kéo đầm lên. Dưới ánh trăng, tôi có thể thấy một vòng tròn màu đen. Một vũng chất lỏng đen nhỏ trên trường kỉ. Và ở giữa vũng chất lỏng đó là...

Cả người tôi trở nên lạnh ngắt và trống rỗng. Mọi thứ tự dưng trở nên nhỏ bé và xa xôi lại thường. Tôi có thể thấy gì đó, nhưng trông có vẻ như tôi không thể nhìn thấy nó. Cảm giác như tôi đang nhìn một hình ảnh rất mờ ảo cách rất xa từ vị trí của tôi. Tai tôi đang rung lên, bởi một tiếng khóc cao áp, bị méo mó bởi sự nặng nề trong sọ tôi. Sau một lúc, tôi nhận ra điện thoại của tôi đang reng lên. Tôi nhìn vào nó, không nhìn ra được dòng chữ trên màn hình. Tôi nhặt nó lên trên bàn và quét lên nó, để lại vệt màu đỏ trên màn hình.

"...Alo?"

"Ôi trời ơi, em à, chị háo hức đến nỗi chị phải gọi em ngay lập tức. Em còn nhớ lúc Derek và chị cứ băn khăn mãi suốt mấy tháng liền xem có nên biết trước giới tính của em bé hay không? Chị quyết định không chờ đợi nữa, nên chị vừa mới đi siêu âm hôm nay. Và biết gì không? Bọn chị sắp có con gái!"

"Con gái."

"Đúng thế, em có thấy phấn khích không? Ý chị là, chị cũng biết trước đó là con gái rồi, nhưng giờ vợ chồng chị đã biết chắc, bọn chị cuối cùng cũng có thể đặt tên cho con. Bọn chị suy nghĩ lâu lắm, và Derek thì lại không hứng thú lắm với việc này, nhưng chị muốn đặt tên con là Priscilla. Em biết đấy, từ con búp bê mà chúng ta từng chơi từ nhỏ ấy? Em còn nhớ không?"

"Priscilla. Vậy là chị sẽ đặt tên là Priscilla."

"Tên đó đẹp lắm phải không? Chị thấy hoàn hảo đấy. Derek sẽ phải đặt tên cho đứa thứ hai đây. Giờ chị phấn khích quá, và chị muốn chia sẻ điều này cho em trước. Và... chị cũng muốn nói với em là chị yêu em nhiều lắm. Chị muốn em biết được điều này. Chị yêu em. Và chị xin lỗi. Chị biết chị đã không đối xử tốt với em khi chúng ta còn nhỏ, và đôi lúc chị nghĩ lại đến những ngày đó, chị thấy có lỗi kinh khủng. Chị không phải là người chị tốt để em noi theo, nhưng chị chỉ muốn thay đổi mọi thứ. Em là một con người tuyệt vời, và chị muốn em trở thành một phần của cuộc sống của con chị. Ôi trời ơi, em nghe thấy tiếng chị khóc như thế đấy. Cái thứ hoocmon chết tiệt. Chị xin lỗi khi lại làm thế trên điện thoại. Chỉ là quá tuyệt vời, đúng không? Cuộc sống quá tuyệt vời."

"Cuộc sống quá tuyệt vời."

"Đúng vậy đấy. Mà nè, nghe này, Derek có ca trực muộn ở bệnh viện, vì vậy chị sẽ đánh một giấc ở nhà mà không phải nghe anh ta ngáy nữa. Chị sẽ gọi lại sau, em nhé. Yêu em nhiều lắm."

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay. Tôi chỉ biết nhìn và nhìn. Mọi thứ. Nó đã lấy mọi thứ từ tôi. Tôi ghét nó. Nhưng không, mày không thể ghét chị gái được, sao mày dám, chị ấy yêu mày, mày không nghe chị ấy nói à? Làm sao mà mày có thể nói điều tệ hại như thế với một người yêu thương mày, không bao giờ nói mày ghét chị ấy, ghét chị ấy, ghét.

Ghét.

Lái xe băng qua thành phố dưới ánh trăng rằm chiếu xuyên qua kẽ lá. Tôi không thể nhìn ra tên đường, nhưng tôi biết đường về nhà. Nhà, nhà của chúng tôi, nhà của tôi. Tôi gần như không để ý đến tiếng xe đằng sau bấm còi và vượt qua. Xe được đấy, xe mắc tiền đấy, như xe của chị mày đấy, như xe của mày đấy.

Tôi đi bộ lên lối dẫn xe, căn nhà cũ tối thui và cao lớn. Tôi nhặt lấy một cái bay nằm cạnh bụi hoa hồng. Chị đã chôn nó trong bụi này, đúng không? Chị chôn nó vào cái lần đầu tiên chị lấy nó khỏi tay em. Đúng thế, em nhớ. Em nhớ tất cả.

Tôi đi lên cầu thang, tiếng bước chân, bước chân, bước chân, lặng lẽ và chậm rãi, cứ như chị đấy Christina. Em đã học quá nhiều từ chị. Tôi đã tới bậc cao nhất và mở cánh cửa ở cuối hành lang. Nhìn chị kìa. Ngủ say ngon làng. Không có tiếng ngác khiến chị thức giấc, không phải tối nay. Tôi nhặt lấy mấy cái đồ cũ trong thùng đồ và cột nó lên thành giường trên đầu chị. Nhẹ nhàng, cẩn thận, tôi cột nó lên cổ tay chị. Chị rên lên và khẽ liếc mắt ra trong bóng tối.

"Gì vậy đó? Derek?"

"Xin chào, Christina."

Mắt chị mở ra ngay lập tức. "Cái gì cơ? Sao em lại..." Chị cố thả tay ra, nhưng chúng bị trói chặt.

"Bình tĩnh nào, chị ơi. Em rất xúc động từ cú điện thoại tối hôm nay đến nỗi em phải chạy từ nhà em tới đây để kể cho chị chuyện này."

"Chuyện gì thế này? Tại sao chị lại bị trói?"

"Một chuyện rất quan trọng. Em muốn chị biết rằng chị không nên thấy tội lỗi về cách hành xử của chị khi chúng ta còn nhỏ. Chị rất hoàn hảo. Giờ em mới thấy đấy. Em ghét chị từ lâu rồi, nhưng giờ em mới nhận ra chị mới là người chị mà em cần noi theo."

"Cái chết tiệt gì thế này? Thả chị ra, đồ điên. Em có nghe chị nói không? Thả ra."

"Giờ em mới biết vì sao chị luôn lấy mọi thứ từ em. Tất cả để em trở nên mạnh mẽ hơn. Chị kéo mọi thứ từ em từ lần này qua lần khác, để em có thể học cách bám chặt chúng hơn. Em đã hiểu ra rồi. Chị làm thế bởi vì chị yêu em." Tôi giơ cái bay lên.

Christina nhìn lên. Mắt chị mở rộng và trắng bóc trong bóng tối của căn phòng. "Em... Em đang làm gì vậy?"

"Cuối cùng, em cũng đã hiểu. Chị luôn thử thách em, rèn luyện em, giúp em trở nên tốt hơn. Và tối nay là buổi kiểm tra cuối cùng. Tối nay em sẽ cho chị thấy em đã mạnh đến mức nào."

Chị run rẩy lên ở bên dưới tôi. "Chị không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng làm ơn bỏ nó xuống. Được chứ? Chỉ cần bỏ nó xuống, thả chị ra, và chúng ta sẽ cùng nói chuyện."

Tôi ngồi lên hông của chị và nhìn vào khuôn mặt tái xanh của chị dưới ánh trăng. Ngón tay tôi nắm chặt lấy tay cầm của cái bay. "Nghe em nói này, Christina. Cả đời em chị luôn lấy đi mọi thứ. Tình yêu của em. Nhà của em. Con của em. Chị đã lấy mọi thứ từ em."

Tôi lấy đỉnh nhọn của cái bay chạm vào bụng đang sưng của chị. "Nhưng lần này, em sẽ lấy lại một thứ."

Tôi đè mạnh cai bay vào trong chị và móc ra một mớ thịt ra khỏi bụng chị. Chị ré lên và vật lộn và chửi bới bằng những sức lực còn lại trong lúc tôi bóc ra từng lớp khỏi người chị bằng giấy ước. Tôi đào sâu cho đến khi tay tôi bắt đầu yếu đi và cháy bỏng, tiếng hét của chị như những cây đinh đóng thẳng vào tai tôi. Cuối cùng tôi cũng với tới một cái túi óng ánh và đục một lỗ trong đó. Tôi rất tay xé nó ra và móc vào trong để cảm thấy một sinh vật sống trong đó. Christina hét lên như còi xe khi tôi móc em bé ra khỏi người chị.

Tôi ôm lấy con tôi, kho báu của tôi, thiên thần nhỏ của tôi trên đôi bàn tay run rẩy, và tôi nhìn vào con. Nó óng ánh màu tím và xanh, cựa quậy và nũng nịu với hơi thở của cuộc sống mới. Tôi ôm mặt vào nó và khóc. Nó đẹp hơn hẳn những gì tôi tưởng tượng. "Xin chào, Priscilla." Tôi nói, hôn lên cái trán trơn nhầy của nó.

Tôi đứng dậy và nhìn xuống Christina. Chị đang khạc ra dung dịch đen, mớ bùi nhùi trong bụng đang ứa ra giường. Tôi mỉm cười với chị, một nụ cười tỏa sáng, nụ cười của chị, một nụ cười mà cuối cùng tôi cũng hiểu được sau ngần ấy năm. Vâng, cám ơn chị. Giờ em mới thấy chị đã đúng. Cuộc sống quá tuyệt vời.

Tôi ôm Priscilla bé bỏng qua hành lang đến phòng cũ của tôi, hát một bài hát ru. Nó hoàn toàn yên lặng và nằm một chỗ, chưa gì đã quá ngoan rồi. Một sự bình tĩnh yên lành quét qua người tôi, và tôi nằm xuống đất mà ôm lấy nó. Tôi nằm kế bên nó trong bóng tối của căn phòng, nhắm mắt lại, và tôi thiếp đi.


Nguồn: Vns
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 222:
Người đàn bà bí ẩn tại bệnh viện Cedar Senai


Vào tháng sáu năm 1972, bệnh viện Cedar Senai ghi nhận đã có một người phụ nữ xin vào nhập viện. Bà ta không mặc gì ngoại trừ một bộ đầm trắng dính đầy máu.

Chuyện này cũng không đáng ngạc nhiên lắm, vì thường thì khi một người gặp tai nạn trên đường, họ sẽ lập tức tới khu bệnh viện gần nhất để được chăm sóc và chữa trị.Nhưng các nhân chứng khẳng định bà ta không phải là một người bình thường, và họ khai mình đã sợ chết khiếp như thế nào khi nhìn thấy bộ dạng người phụ nữ ấy lững thững bước vào bệnh viện.

Thứ nhất, bà ta giống như một con ma nơ canh biết đi hơn là con người. Gương mặt của bà ta y như một con búp bê hoàn hảo không tì vết vậy; không có lông mày, mặt mũi thì đầy son phấn.

Các bác sĩ cũng ghi nhận, họ nhìn thấy bà ta đang nghiến răng lại như một con mèo; hai hàm của người phụ nữ này nghiến chặt lại với nhau cho đến mức họ không nhận ra đây là răng đâu là lợi của bà ta nữa. Máu liên tục tuôn từ miệng của bà ta, chảy xuống chiếc đầm trắng của người phụ nữ ấy rồi loang lổ ra khắp sàn nhà bệnh viện. Cuối cùng, bà ta giật phăng một vật thể không xác định, đẫm máu trong miệng mình ra, ném nó qua một bên rồi gục xuống sàn nhà, bất tỉnh.

Bà ta được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt và các bác sĩ quyết định tiêm cho người phụ nữ này một liều thuốc an thần. Trong suốt quá trình ấy, bà ta hoàn toàn im lặng, bất động, gương mặt không biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào. Các bác sĩ nghĩ rằng tốt nhất nên trói bà ta lại cho đến khi chính quyền tới xem xét. Kì lạ thay, người phụ nữ ấy không phản đối. Các bác sĩ thất bại trong việc thu nhận bất kì một phản xạ nào từ bà ta. Các nhân viên bệnh viện trở nên rất bồn chồn khi phải nhìn thẳng vào mắt bà ta, dù chỉ trong một vài giây.

Tuy nhiên, khi một cô y ta chuẩn bị tiêm thuốc an thần vào người phụ nữ này, bà ta chống trả lại với một sức mạnh phi thường. Các nhân viên y tế khác ghìm bà ta xuống, nhưng cơ thể người phụ nữ ấy cứ giãy lên như một con cá mắc cạn. Gương bà ta vẫn vô hồn, không một tí cảm xúc.


Sau đó, bà ta đưa mắt nhìn sang một người bác sĩ nam và mỉm cười.

Khi bà ta làm vậy, cô bác sĩ nữ đứng bên cạnh và thét lên một cách thất kinh. Trong miệng bà ta không phải là răng người, và là những cọc nhọn dài và sắt. Dài đến mức mà bà ta sẽ không bao giờ đóng kín miệng mình lại được mà không gây tổn thương cho chính mình…

Người bác sĩ nam chỉ biết đứng trơ ra nhìn bà ta khoảng một lúc, trước khi hỏi lại: “Mày là cái quái gì vậy?”

Bà ta vặn cổ sang một bên, mắt vẫn không rời khỏi ông ta. Nụ cười vẫn không biến mất trên gương mặt của người phụ nữ ấy.

Trước đó đã có người báo động cho các bảo vệ, và trong sự im lặng đến đáng sợ ấy, các nhân viên y tế có thể nghe thấy được tiếng bước chân của các nhân viên bảo vệ âm vang trong hành lang bệnh viện.

Người bác sĩ nam quay lại phía cửa, và người phụ nữ kia phóng thẳng về phía ông ta, dùng răng xé toạt cổ họng của ông ấy. Ông ta ngã xuống sàn nhà, cố gắng níu kéo sự sống của mình lại.

Bà ta đứng dậy, nghiêng đầu về phía người bác sĩ. Bà ta kề sát mặt mình lại mắt ông ấy và thì thầm vào tai ông ta:
“Ta… chính là… Đấng toàn năng… Chúa tể muôn… loài…”

Đôi mắt ông ta mở to ra trong kinh hoàng, khi điều cuối cùng mà ông ta nhìn thấy là cảnh bà ta bước ra cửa đón những người bảo vệ, rồi lập tức cắn xé họ ra thành trăm mảnh.

Người bác sĩ nữ duy nhất còn sống sau trận thảm sát ấy đặt tên cho người phụ nữ kia là “The expressionless” [Không chút cảm xúc].
Và từ đó trở đi, không ai nhìn thấy bóng dáng của bà ta nữa.



Nguồn : CDOV
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 223:
O’Malley’s Family Restaurant


Tôi tôn thờ anh trai tôi- Calvin. Đối với tôi, anh ấy là người tuyệt vời nhất thế giới. Tất cả những gì anh ấy làm đều cuốn hút tôi. Dường như anh ấy ở một thế giới khác vậy. Anh ấy là lớp trưởng, là một ngôi sao bóng chày. Một con người hoàn hảo, tất cả mọi cô gái đều nghĩ như vậy. Mặc dù đã lớn nhưng anh ấy không hề cộc cằn, thô lỗ. Và tôi nghĩ đó là lý do chúng tôi hòa thuận đến vậy.

Còn một điều nữa, anh ấy chưa từng làm tổn thương tôi, cho dù bằng cách nào. Các bác sĩ của tôi đều bất ngờ. Một người anh trai chưa từng làm tổn hại đến em gái mình sao? Điều này chưa từng tồn tại. ( À, các bạn biết đấy, những bác sĩ tâm thần, những bệnh nhân tìm đến họ đều gặp rắc rối về quan hệ gia đình của mình). Calvin rất tuyệt vời, anh ấy chưa từng làm hại đến một con ruồi. Anh ấy luôn sẵn sàng lắng nghe tôi. Anh ấy cho tôi nằm trên sàn, nghe những bản Led Zeppelin, trong khi anh làm bài tập. Tôi cảm thấy mình là một cô gái may mắn nhất thế giới.

Chúng tôi cùng nhau lớn lên, trong một thị trấn nhỏ ở Rhode Island, chỉ có hai chúng tôi chơi cùng nhau. Có lẽ đó là vì hoàn cảnh gia đình, nhưng thật sự chúng tôi rất cần nhau. Cha tôi là một kẻ nghiện rượu. Ông trở về nhà lúc đã say khướt và luôn trút toàn bộ sự giận dữ của ông lên chúng tôi. Calvin luôn bảo vệ tôi. Anh ấy cho tôi ngủ trên giường của mình vì vậy tôi không bao giờ nghe thấy tiếng ba mẹ tôi đánh nhau trong căn phòng của mình.

Mẹ của tôi là một thiên thần. Bà là người duy nhất tôi có thể quay về để được giúp đỡ. Bà và anh trai là hai người giúp tôi thấu hiểu được nổi đau. Đáng tiếc thay, năm tôi mười ba tuổi bà đã qua đời. Cảnh sát khám nghiệm và bảo mẹ tôi chết do sử dụng thuốc giảm đau quá liều. Họ xem nó như một tai nạn ngẫu nhiên, nhưng tôi chắc chắn không phải là như vậy. Sau khi bà ra đi, cha tôi càng trở nên tàn bạo. Rồi anh trai tôi tốt nghiệp, anh chuyển vào một căn hộ bên kia thành phố, và đưa tôi cùng đi. Cha tôi không phản đối. Tôi chắc rằng ông không hề muốn chúng tôi ở đây.

Từ đó về sau, chúng tôi có được một cuộc sống riêng của mình. Calvin theo học một trường cao đẳng ở địa phương và làm việc tại một cửa hàng tạp hóa. Đó không phải là công việc tốt nhất nhưng nó giúp chúng tôi có đủ thức ăn qua ngày. Chăm sóc tôi quả là một điều khó khăn. Tôi không giỏi kết bạn và không thể hòa đồng với mọi người. Nhưng Calvin không bao giờ bỏ rơi tôi. Chúng tôi đã cùng nhau rời khỏi căn nhà đó và với tôi đấy là một điều hạnh phúc.

Và trong thời gian này chúng tôi đã thật sự phạm sai lầm. Vào thời điểm đó, hai chúng tôi hoàn toàn không biết. Cho đến bây giờ tôi vẫn vô cùng hối tiếc khi đã nghe điện thoại. Vào cuối hè năm 1976. Những cơn gió nhẹ của đầu tháng chín đến một cách nhanh chóng. Calvin và tôi đã cùng sống được hai năm. Tôi mười lăm, anh ấy mười chín. Tôi nhớ rằng lúc đó tôi đang ngồi ở bàn ăn làm bài tập về nhầ, còn Calvin đang sửa soạn nấu ăn. Chiếc điện thoại đang ở phòng khách, tôi đã giật bắn người khi nó bắt đầu đổ chuông.

“Xin chào”- tôi nhấc máy

Bên đầu dây bên kia là Joey Malone. Joey là người bạn tốt nhất của anh trai tôi thời trung học. Hai người họ đã thân thiết và giúp đỡ nhau cho đến khi lên đại học, mỗi người một trường. Joey đang ở Miami, tôi có thể nghe thấy sự xúc động trong giọng nói của anh. Chúng tôi trò chuyện một lát rồi anh ta bắt đầu trở nên nghiêm túc.

“Này, đưa điện thoại cho anh trai của em. Anh có một số chuyện cần nói, đảm bảo cậu ta sẽ rất thích.”

Tôi tròn mắt tinh nghịch và đưa điện thoại cho Calvin. Tôi có thể nghe thấy tiếng anh cười sảng khoái ngoài phòng khách khi nói chuyện với người bạn của mình. Họ nói chuyện khoảng một tiếng. Và khi tôi bắt đầu nhâm nhi bữa tối thì Calvin bước vào.

“Xin lỗi đã bắt em chờ Laurel”- Anh mỉm cười nhẹ nhàng rồi lấy một chiếc ghế ngồi đối diện với tôi-“ Anh không thể tin được những gì Joey đã làm”

“Có phải anh ấy đang bị nhốt trong tù- Tôi nói đùa

“Không, nhưng cũng có thể lắm chứ. Hàng xóm của cậu ấy đang ở Bermuda tham gia ngày lao động cuối tuần và cậu ta muốn tổ chức một bữa tiệc ở đó lúc họ đi vắng. Và cậu ta mời chúng ta đến phá nó. Em tin nổi không?”

Anh ấy cười khúc khích rồi cắn một miếng gà. Đáng lẽ tôi nên biết rằng chúng tôi không nên đi. Đột nhập vào nhà người khác, như vậy là bất hợp pháp, và tệ hơn là chúng tôi còn tổ chức một buổi tiệc ở đó. Tôi biết rằng đó không phải là một ý tưởng tốt. Nhưng tôi đã ngây thơ, tôi chỉ mới mười lăm tuổi, và hơn tất cả, anh trai tôi- người tuyệt vời nhất thế giới muốn vậy. Vì thế, tôi đồng ý.

Calvin và tôi dự định lái xe đến nhà Joey. Nó sẽ mất một ngày từ Rhode Island. Nhưng cả hai chúng tôi đều cảm thấy nôn nao, chúng tôi thậm chí còn không nhận ra điều đó. Chúng tôi cùng lái xe đường dài và ngân nga mọi ca khúc. Đây là thời gian tuyệt nhất cuộc đời tôi. Nhưng tôi đâu biết rằng nỗi sợ hãi đang chờ đợi chúng tôi phía trước… Nếu biết trước, tôi sẽ làm cho Calvin quay xe lại rời xa khỏi đây.

Chúng tôi đã ở trong xe khoảng mười ba tiếng. Bây giờ là chín giờ tối và chúng tôi đang ở một nơi nào đấy. Theo bản đồ ở đây là New Jersey, nhưng có vẻ không phải nó.

“Chúng ta có đang đi đúng đường không vậy?”

Tôi hỏi anh, miệng nhai chewgum. Anh vẫn chăm chú nhìn thẳng phía trước, gật đầu.

“Anh đang đi đúng theo những gì Joey hướng dẫn”

Tôi đảo mắt, thổi một cái bong bóng.

Chúng tôi tiếp tục lái xe, cho đến khi tôi thật sự biết rằng chúng tôi đã lạc đường. Anh trai tôi có một ý tưởng điên rồ rằng Joey- người bạn thân nhất của anh là một thiên tài, nhưng tôi biết rõ hơn. Calvin cảm thấy mệt mỏi. Còn tôi thì hồi hộp. Do ngồi quá lâu bây giờ chân tôi gần như tê cứng.

“Chúng ta có thể nghỉ một lát không anh?” Tôi rên rỉ, vị chewgum đã dần mất đi.

“Đừng nghĩ rằng bây giờ là hai tiếng trước. Liệu có nơi nào để nghỉ chứ?”

Calvin trả lời, anh đột ngột ho. Nó như một tiếng thở khò khè, làm tai tôi ù đi.

“Anh không sao chứ?”

Tôi hỏi, đầy quan tâm. Anh gật đầu, cố kiềm chế cơn ho. Thông thường, điều này không đáng ngại. Nhưng đêm đó, tôi luôn đề phòng cảnh giác. Calvin bị bênh hen suyễn rất nặng. Đã nhiều lần tôi tưởng như mình sẽ mất anh, thật đáng sợ khi nghĩ về nó. Nó đáng sợ hơn cả con đường dài vô tận trước mắt chúng tôi.

Ba phút sau, Calvin cảm thấy mất hy vọng.

“Chết tiệt”- Anh càu nhàu với chính mình- “ Thật ngu ngốc khi không lên một kế hoạch nào lúc nghe cậu ta nói về điều đó”

Tôi không trả lời. Tôi biết anh ấy sẽ không thừa nhận rằng tôi đã đúng. Tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái với mọi thứ xung quanh. Chẳng có gì thay đổi cả, khắp nơi chỉ toàn cây cối và chỉ duy nhất một chiếc xe đi ngang qua. Tôi không muốn thừa nhận, nhưng thật sự tôi cảm thấy sợ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi đi ngủ? Phía bên kia của đường có gì? Chỉ cần nghĩ về chuyện đó tôi đã thấy sợ phải ra ngoài.

Cả hai chúng tôi đều đói. Đôi lúc, Calvin yêu cầu tôi kiểm tra lại bản đồ để xem có chỗ nào có thể nghỉ ngơi được. Không có gì cả. Thật sự thì, Calvin đã ngủ gật trong lúc lái xe, còn mắt tôi thì đã mờ dần trên tấm bản đồ.

“Calvin! Dậy đi! Có một nhà hàng cách đây khoảng hai mươi dặm” Tôi phấn khích kêu lên

Calvin mở to mắt

“Có thật khôngg?”. Anh ấy hỏi.

“Vâng, nó có tên là nhà hàng O’Malley’s Family, chắc chắn sẽ có một lối ra ở gần đây.”

Thật không thể tin vào may mắn của mình. Nhưng có điều gì đó rất lạ, nhà hàng này như thể là dấu tích của một nền văn minh cổ, cách đây hàng trăm dặm. Tuy nhiên tôi đang rất đói, vậy nên không quan tâm cho lắm. Tôi hướng dẫn cho Calvin đường đi. Chưa có bất kì dấu hiệu nào trong khu rằng tối đen này, nhưng tôi có thể cảm thấy, nó đang ở rất gần…

Rất nhanh sau đó, chúng tôi đã tìm thấy nó. Tôi vẫn thấy đèn đang sáng. O’Malley’s trông giống như những nhà hàng năm 1950. Một nhà hàng nhỏ với cửa sổ lớn và thật dễ dàng để nhìn vào bên trong. Tôi thấy một vài người ở đó ngồi xuống bàn.

Calvin đậu xe trên con đường đất bên ngoài. Tôi thoải mái duỗi chân, hoàn toàn không lo lắng. Trời đã lạnh hơn nhiều. Tôi kéo khóa áo lên cao còn Calvin gài lại cúc của mình. Thơm thật! Tôi có thể ngửi thấy mùi café và bánh nướng.

Chúng tôi đi bên nhau. Tôi nhìn lên bảng hiệu:

O’MALLEY’S FAMILY RESTAURANT
(MOTEL ON EAST SIDE)

“Anh nghĩ chúng ta có thể qua đêm tại đây. Nếu em muốn”. Calvin mỉm cười.

Chúng tôi bước qua cánh cửa. Sàn nhà đều được lót bằng gạch carô và các quầy đều chất đầy những chai màu đỏ. Có một vài người đàn ông ngồi ở quầy nhấm nháp cốc café. Một người phụ nữ cùng cô con gái vừa cười khúc khích vừa ăn bánh kếp. Một nhóm thanh niên mặc áo khoác da đứng gần mấy hát tự động. Một người trong số họ bỏ một đồng xu vào máy, ngay lập tức những bài hát của Buddy Holly vang lên.

Một cảm giác khó chịu dâng lên trong người tôi. Nó rất nhỏ nhưng vẫn cứ tồn tại mãi trong người tôi. Ngay lập tức tôi cảm thấy hơi hối hận. Tôi thậm chí còn không nghe thấy tiếng người phụ nữ đang tiến đến.

“Tôi có thể giúp gì cho các bạn?” Giọng nói mềm mại cất lên

Tôi ngước nhìn lên và bắt gặp một đôi mắt đen tuyền đang nhìn mình. Bà ấy khá lớn tuổi, người mặc một chiếc váy màu đỏ, đi đôi giày rất phù hợp với chiếc váy. Bà mỉm cười hiền hậu nhìn chúng tôi. Tôi không trả lời. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi không mở miệng được.

“Vâng, chúng cháu cần một bữa ăn nhẹ để có thể tiếp tục lên đường”.

Calvin mỉm cười trả lời và huých nhẹ vào lưng tôi. Tôi gật đầu một cách yếu ớt thay cho lời tán đồng.

“Vâng, xin mời vào bên trong. Tên tôi là Millie, Millie O’Malley. Chào mừng các bạn đến với nhà hàng nhỏ của tôi”

Bà mỉm cười. Một nụ cười dịu dàng hiền hậu. Tuy nhiên, nó làm tôi cảm thấy khó chịu.

“Rất vui được gặp cô, Millie. Cháu là Calvin Duncan và đây là em gái cháu Laurel.”

Tôi miễn cưỡng đưa tay ra bắt. Một ít rau bina vẫn còn sót trên kẽ rang bà ta, chắc chắn đó là một bộ răng giả. Bà ta làm tôi khó chịu. Tôi đã gặp nhiều người nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy bất an đến vậy.

“Laure. Quả là một cái tên đáng yêu”.

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Ôi, đâu thể để các bạn đứng vậy được. Theo tôi nào”. Bà ta nói.

Calvin và Millie nói chuyện say sưa. Tôi đi theo họ, tuyệt nhiên không nói một chữ nào. Tôi nghe được rằng, Millie và chồng bà ta- Ted đã mở nhà hàng này khi họ nghỉ hưu. Họ không có con cái, đó là lý do tại sao Millie rất vui khi có những vị khách trẻ tuổi. Calvin rất lịch sự. Anh mỉm cười và kể cho bà ta nhiều chuyện. Khi bà biết rằng chúng tôi mồ côi cha mẹ, biểu hiện bà ta liền thay đổi. Gần như là… vui sướng…

“Ôi, những đứa trẻ tội nghiệp. Hãy xem tôi như là mẹ của các cháu vào đêm nay”

Tôi không hiểu ý nghĩa câu nói đó.

Bà ta đưa chúng tôi menu khi tôi ngồi xuống, đối diện với anh trai. Calvin mỉm cười và cảm ơn bà một lần nữa. Lúc bà ta rời đi, anh mở tờ menu ra với một nụ cười.

“Liệu cô ấy có phải là người phụ nữ ngọt ngào nhất mà anh từng gặp?”.

Anh ấy cười rạng rỡ, vài sợi tóc màu nâu nhạt rơi xuống mắt anh. Tôi không trả lời. Tôi cúi xuống ghế, không buồn chọn thức ăn. Tôi không còn cảm thấy đói nữa. Mắt tôi nhìn lướt khắp mọi nơi. Tôi nhìn thấy những cậu thanh niên đang uống Coke nơi máy phát nhạc tự động đang nói chuyện với nhau.

“Có chuyện gì vậy? Em không sao chứ? “

Calvin hỏi, anh thật sự lo lắng cho tôi. Tôi chỉ gật đầu và không trả lời khi anh hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi biết đã làm anh bực nhưng tôi không thể hành xử cách khác. Lúc Millie đến để ghi món, tôi vẫn im lặng. Calvin, với một nụ cười ấm áp, gọi cho chúng tôi bánh mì và là socola nóng.

Khi bà ta đi, Calvin quay sang tôi. Vẻ mặt khó chịu.

“Vậy là sao, Laurel? Em định ở đâu tối nay? Em hành xử hệt như một đứa con nít.”

“Anh cảm thấy có gì đó khó chịu xung quanh bà ấy sao?”

Tôi nhướm mày, Calvin nhìn tôi, bối rối.

“Em đang nói gì thế?”

“Bà O’Malley. Anh không cảm thấy gì sao? Bà ấy rất lạ. Có điều gì đó không đúng…”

Tôi không biết làm thế nào mà anh ấy lại không cảm thấy điều đó.

“Bà ấy rất tốt. Lạy chúa, làm ơn hãy nhìn vào những gì bà ấy đã giúp chúng ta và dẹp ngay ý nghĩ ngu ngốc đấy đi”.

Calvin quát tôi. Tôi trợn mắt nhìn anh, không nói chuyện với anh ấy trong suốt bữa ăn. Tôi ước rằng mình sẽ không làm như vậy. Tôi đâu biết rằng đây là lần cuối cùng chúng tôi được ở cạnh nhau…

Khi thức ăn đưa đến. Calvin nhận nó từ tay Millie giúp tôi. Tôi lấy thức ăn nhưng không đụng vào nó, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình. Calvin giả vờ không để ý đến. Chúng tôi chưa từng đánh nhau. Nhưng vẫn có một vài xung đột và đây là một trong số chúng. Calvin luôn nhẫn nại với tôi. Anh ấy yêu thương tôi và chăm sóc tôi rất tốt. Nhưng tôi không phải là một đứa trẻ dễ chăm sóc. Tôi luôn tự hỏi, đó liệu có phải là lý do cha tôi tức giận. Tôi là một con bé bướng bỉnh. Tôi luôn xử sự với tất cả mọi người, ngoại trừ Calvin, như vậy. Tôi luôn đặt niềm tin vào gia đình. Anh tôi là người duy nhất có thể an ủi tôi. Nhưng đôi lúc anh đã chán ngấy rồi…

“Em đi vệ sinh”

Câu nói đầu tiên trong vòng nửa giờ. Calvin chỉ gật đầu, nhấp một ngụm rượu. Tôi trượt xuống ghế và bước đi. Tôi đã đứng trong một quầy hàng, dựa lưng vào tường. Tôi không biết trong bao lâu, tôi chỉ cần đi khỏi chiếc bàn đó.

Lúc tôi quay trở lại, Calvin đang nói chuyện với Millie và một người nữa, tôi đoán là chồng bà ta, Ted. Ông ấy là một người lớn tuổi, đầu đã hói, tuy nhiên vẫn còn vài sợi tóc bạc bám trên. Ông ta mang một một chiếc tạp dề cũ kĩ. Họ đang bàn luận gì đó, rất vui vẻ và sôi nổi. Calvin dừng lại ho vài cái rồi lại tiếp tục. Tôi đi qua bàn một cách lặng lẽ. Calvin ngước lên nhìn tôi và mỉm cười.

“Bọn anh đang nói về ma quỷ”.

Anh ấy đùa, ra hiệu tôi lại gần anh. Tôi ngồi trên chân anh, như khi còn bé. Anh ấy đã tha lỗi cho tôi hoặc là đang cố ý giấu điều này trước O’Malley’s. Tôi không quan tâm, tôi bám lấy anh thật chặt.

“Tôi đang tự hỏi tại sao các bạn lại đi đường này”. Millie đột nhiên nói, nụ cười bà ta ngày càng rộng ra một cách đáng lo ngại. “Chúng tôi thường thấy rất ít du khách đến đây”.

“Chúng cháu đang lái xe đến Florida để thăm một người bạn cũ”. Calvin trả lời. “Cháu rất vui khi thấy nơi này, mặc dù…”

Millie liếc nhìn Ted. Ông ta chớp mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Họ im lặng một lúc như thể đang suy ngẫm câu trả lời. Tôi nắm chặt lấy áo của Calvin.

“Xem ra chúng tôi đã hơi mất tập trung".

Ted cười khàn. Ông ta mất một vài cái răng, nhưng những cái còn lại, tất cả đều được bọc vàng. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi ngắm chiếc xe trong lúc ba người họ tiếp tục trò chuyện.

“Vâng, thật sự cảm ơn lòng hiếu khách của hai người. Hết bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Calvin hỏi, đưa tay vào túi tiền của mình. Millie lắc đầu.

“Không cần đâu, hãy cứ xem như là đang ở nhà”.

Khi anh trai tôi cố gắng phản đối, Millie đặt một ngón tay xương xẩu trên môi. Anh mỉm cười với lòng biết ơn rồi đứng dậy đi. Tôi nhảy xuống và chạy đến cánh cửa, ngay lúc đó Ted đứng lên với một vẻ đe dọa, theo những gì tôi nghĩ.

“Này, các cậu nghĩ mình sẽ làm gì vậy? Các cậu không thể lái xe bây giờ. Đã một giờ sáng rồi đấy”.

Tôi không biết. Không có đồng hồ hay bất kì thứ gì để biết giờ trong quán này cả. Tôi liếc nhìn Calvin một cách lo lắng, cố gắng ra hiệu anh tiếp tục bước đi.

“Hai người trông như đã lái xe cả ngày”. Ted tiếp tục nói.” Tôi không nghĩ đây là một điều khôn ngoan khi lái xe trong lúc mệt mỏi đâu. Quay trở lại nào. Chúng tôi có một nhà trọ nhỏ, các bạn có thể ở đến sáng”.

“Đó là một ý kiến hay. Nhưng không cần đâu. Chúng cháu ổn mà”.

Tôi cố gắng để phản đối. Nhưng anh tôi không nghĩ như vậy.

“Anh không biết Laurel. Nhưng anh thật sự rất mệt, và em vẫn còn là trẻ vị thành niên. Anh không muốn vừa lái xe vừa ngủ gục đâu”.

Calvin mệt mỏi nói. Tôi lắc đầu và nắm lấy tay anh. Tôi không muốn ở lại nhưng anh ấy khỏe hơn tôi. Tôi bị kéo trở lại.

“Calvin!”

Tôi cố gắng phản đối. Nhưng anh ấy lờ tôi và tiến về phía Millie.

“Cháu nghỉ rằng chúng cháu sẽ ở lại đây đêm nay.”

Calvin mỉm cười, đẩy tôi ra phía sau lưng. Millie cười và nháy mắt với chồng.

“Tuyệt vời. Ted sẽ đưa các bạn đến khách sạn bên kia đường. Nếu các bạn đưa tôi chìa khóa xe, tôi sẽ lấy hành lí giúp các bạn”.

Miệng tôi khô khốc. Tôi nhìn Calvin lấy chìa khóa ra hỏi túi quần. Không thể tin được. Tôi nắm lấy vạc áo của anh khi tôi nhìn Millie bước ra ngoài. Anh ấy vỗ vai tôi và kéo tôi ra theo.

Tôi lê bước một cách vô vọng. Ted dẫn chúng tôi đến một khu nhà khác cách nhà hàng vài mét. Nó nhỏ hơn nhà hàng một chút. Được làm hoàn toàn bằng gỗ như thể Abe Lincoln đã xây nó chỉ vài tuần trước. Ted và Calvin mải mê nói chuyện với nhau. Ông ta lấy chiếc chìa khóa ra khỏi túi và mở cửa.

Bên trong căn nhà thật chán. Các bức tường làm hoàn toàn bằng gỗ được trang trí bằng vài bức tranh phong cảnh. Tấm thảm theo phong cách Đông phương trải dài kéo đến bàn lễ tân. Trên bàn là một cuốn sổ nhỏ, một chậu xương rồng cùng một cái chuông ấn tay. Tôi rùng mình, người nặng như chì. Căn nhà này có lẽ chưa được sử dụng trong nhiều năm…

“Vâng, là chỗ này, tôi nghĩ không cần thiết phải ghi lại tên, thế nên để tôi đưa các bạn về phòng nào.”

Ted mỉm cười, hàm răng kì cục của ông sáng chói trong ánh trăng.

Ông dẫn chúng tôi lên cầu thang phía bên phải hành lang.

Hành lang được thắp sáng bởi những bóng đèn treo trên cao. Nó có vẻ cũ, và cũng như toàn bộ ngôi nhà này, cầu thang cũng được làm bằng gỗ. Có khoảng năm phòng ở mỗi bên, tất cả đều đóng cửa. Bụi bặm bám đầy khiến Calvin bắt đầu hơi khò khè. Tôi đảo mắt. Ted đẩy chúng tôi đến trước cửa một căn phòng. Thật khó chịu!

“Là căn phòng này”.

Cuối cùng Ted cũng lên tiếng. Ông chậm rãi mở cửa. Phòng có hai giường đôi cùng với chăn mềm và những chiếc gối bông. Tấm thảm màu đỏ cũ, hơi sờn rách. Có vài bức tranh núi, sông trông thật thảm hại. Tôi nuốt nước bọt. Ted tiếng lại, dùng những ngón tay mập ú bật công tắc trên đầu tôi. Cũng chẳng khá hơn tí nào, bây giờ cả căn phòng ngập trong một màu cam kì quái.

“Trông thật ấm cúng, thật cảm ơn ông, Ted.” Calvin mỉm cười.

Tôi lặng lẽ đi vào bên trong và ngồi xuống giường. Tôi có thể nghe thấy phía xa Ted đang chỉ cho anh tôi phòng tắm, nơi ăn sáng, và những điều đại loại như thế. Tôi âm thầm theo dõi họ cho đến khi Millie xuất hiện trên lầu với hành lý của chúng tôi. Trong đầu tôi suy tính đủ thứ, khi tôi quay lại, cánh cửa đã đóng lại và Calvin đang soạn hành lý ra.

“Chúng ta không nên ở đây”.

Tôi lo lắng nói. Calvin vẫn im lặng, anh ném cho tôi bộ đồ ngủ.

“Anh đã thông báo gì với Joey chưa? Chúng ta cần phải có mặt ở nhà anh ấy vào ngày mai”.

Tôi nghe anh ấy buông tiếng thở dài. Đó giống như là tiếng thở dài của những người lớn vào cuối ngày.

Calvin đã cảm nhận được nỗi lo lắng của tôi. Anh chậm rãi bước đến bên giường và ngồi xuống cạnh tôi. Anh vòng tay qua vai tôi và bóp chặt. Chúng tôi không nói với nhau câu gì. Anh ôm tôi, đặt cằm của mình lên vai tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của anh.

“Chúng ta sẽ không sao đâu, Laurel. Bây giờ em cần phải đi ngủ”.

Anh hôn nhẹ lên má tôi và quay về chỗ ngủ. Chúng tôi ngồi quay lưng và lặng lẽ thay đồ ngủ. Tôi miễn cưỡng quấn chặt tấm chăn và cố gắng giữ im lặng trong vòng nửa giờ. Tôi không tài nào ngủ được. Tôi nhìn lên trần nhà, lắng nghe tiếng thở của Calvin.

Tôi đã không biết bao lâu tôi thức dậy. Tôi đã ngủ gật, nhưng không hề nhớ điều đó. Calvin đã đánh thức tôi dậy. Tôi vất vội tấm chăn xuống sàn. Hơi thở của anh nặng nhọc và dốc như thể vừa chạy marathon về. Tôi bật dậy.

“Cal? Anh không sao chứ?”

Tôi hỏi anh, nhìn quanh trong bóng tôi. Anh không trả lời nhưng tôi nghe tiếng dây kéo túi xách của bị mở ra, và tiếng anh tôi tìm kiếm gì đấy trong đống áo quần của anh. Cuối cùng anh kiếm được thứ mình cần và lặng lẽ bước ra cánh cửa.

“A- Anh ổn. Chỉ là anh cần một í không khí trong lành.”

Calvin thở hổn hển, nắm chặt ống hít của mình trong tay. Lúc anh bước ra, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào căn phòng. Anh ấy đã trải qua nhiều giai đoạn, tôi luôn cảm thấy bất lực với tình trạng của anh ấy. Tôi không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn anh ấy vật lộn với chiếc ống thở. Tôi không biết tại sao lúc đó tôi lại không đi theo anh. Đáng ra tôi nên làm vậy, tôi ước tôi nên làm như vậy. Đó là những lời cuối cùng mà anh nói với tôi.

Anh ấy ra ngoài khoảng hơn hai mươi phút cho đến khi tôi không chịu nổi nữa và bước ra tìm anh. Thường mất khá nhiều thời gian để anh có thể khống chế được cơn suyễn của mình.

Nhưng khi tôi mở cửa, Calvin không có ở đó.

Chân tôi như bị đóng băng. Cánh tay tôi bắt đầu nổi da gà. Nhìn xung quanh, nỗi sợ hãi càng này càng dâng lên trong lòng tôi. Tôi kiểm tra phòng tắm xem thử anh có ở đó không. Không có. Anh ấy không thể đi xa được.

“Calvin!?”

Tôi gọi ra hành lang. Không có gì cả.

Tôi lặng lẽ trở lại căn phòng và bỏ đôi dép đi trong nhà của mình lại.

Tôi bước ra hành lang và chạy xuống cầu thang. Anh ấy không có ở sảnh.

Không có cảm giác nào tệ hơn là phải ở một mình nơi bạn không hề biết. Nó còn tệ hơn khi bạn cần một người đến an ủi nhưng lại không có. Một trong những cây đèn ở hành lang bắt đầu chập chờn. Tôi không thể nào ngăn được những giọt nước mắt đang chảy dài. Tôi cố gắng nghĩ ra những nơi anh tôi có thể đi. Tôi chợt nghĩ liệu có khi nào Calvin đã bỏ tôi lại một mình. Quá hoảng loạn, tôi không để ý đến mọi thứ xung quanh nên bị vấp ngã. Tôi ngã nhào lên tấm thảm. Tôi bò đậy, cố gắng làm dịu cơn đau, mắt tôi mở lớn vì shock.

Ống hít của Calvin nằm lăn lốc trên sàn. Phía bên ngoài cửa phòng của chúng tôi, nơi tôi thấy anh ấy bước ra. Có cái gì đó rất lạ…

Calvin sẽ không vất nó như vậy, đấy không phải là sự tình cờ. Anh ấy đã buộc phải đi đến đâu đó, hoặc là bị bắt. Tôi bật ra tiếng nấc, tôi cố gắng gọi tên anh một lần nữa. Chạy nhanh về lại phòng, tôi nắm chặt lấy ống hít của anh bằng bàn tay đang run rẩy, rồi nhẹ nhàng đặt nó vào túi quần.

Chúng tôi cần thoát khỏi nơi đây. Tôi không quan tâm anh ấy có đồng ý hay không. Chúng tôi cần phải đi. Một khi thấy anh, tôi sẽ bắt anh phải lái xe rời khỏi nơi này, ngay lập tức, và không bao giờ quay lại đây nữa.

Tôi chạy vào phòng ngủ chụp lấy chìa khóa xe ở chiếc bàn cạnh giường ngủ. Những thứ còn lại không quan trọng nữa rồi. Tôi chỉ cần thoát ra khỏi đây, thoát khỏi địa ngục này. Tôi bước xuống cầu thang, gỗ đang ọp ẹp dưới chân tôi. Đẩy cửa ra, tôi chạy nhanh đến quán ăn- lối thoát duy nhất của tôi. Đèn vẫn mở. Tôi cố gắng không chú ý đến những bóng cây, mặc dù nó rất đáng sợ. Cánh cửa kia rồi, tôi đã sẵn sàng đập nó cho đến khi tay tôi bị trầy da và chảy máu. Nhưng nó mở ra gần như ngay lập tức. Tôi ngã nhào vào bên trong.

Tôi có thể thấy xe của Calvin qua những ô kính trong suốt. Nó thật gần nhưng cũng thật xa. Tôi không biết bao nhiêu adrenaline được tiếp lên trong cơ thể mình, nhưng nó truyền cho tôi một sức mạnh đáng kinh ngạc. Nhưng tôi đột ngột dừng lại, có cái gì đó, như âm thanh của kim loại vang lên dội vào tai tôi.

Theo như tôi quan sát, không có bất kì ai ở đây cả. Tất cả khách hàng đã rời đi. Tôi cố gắng tìm kiếm. Tất cả các cửa ra vào nhà bếp đã bị khóa. Tôi đá nó bằng tất cả sức lực. Tôi hét lên, cho ai đó, bất kì ai có thể nghe thấy để đến giúp tôi. Nó làm tôi có cảm giác như đã ở trong này nhiều năm.

Tôi cảm thấy rất chóng mặt và buồn nôn. Tôi nghe thấy một tiếng nói cất lên cùng với nó là những tiếng xầm xì, rất nhỏ nhưng vừa đủ nghe. Có ai đó kêu lên:”Chết tiệt!” rồi nhanh chóng im lặng. Tôi nín thở để có thể nghe một lần nữa, mặc dù, dường như nó rất gần ở đây. Tôi rướn người, cố gắng nhìn vào phía trong bếp. Cửa sổ đã bị dán giấy đen bởi vậy tôi không thể thấy được bên trong. Trước đây nó đâu có.

Tôi lẻn ra phía sau quầy, áp chặt tai vào bức tường ẩm mốc. Có một sự im lặng đột ngột. Và sau đó là tiếng bước chân trên nền gạch.

Tôi không biết điều gì đã thôi thúc tôi làm điều đó. Trên quầy có rất nhiều chai nước sốt cà chua và những chai bạc. Tôi cầm lấy một phần ba cái chai, quấn chặt bằng một chiếc khăn rồi nắm chặt trong đôi bàn tay đầu mồ hôi. Tôi biết có ai đó hoặc là cái gì đó đằng sau cách cửa. Tôi sẽ không ở một mình trong đó. Tôi nắm chặt cái chai, rồi dùng hết sức đập nó lên kính, rất nhanh, khoảng ba mươi giây sau, kính bắt đầu nứt. Không dừng lại tôi lại đập, đập cho đến khi nào toàn bộ kính trên đó vỡ vụn ra.

Một khi đã bị đẩy vào đường cùng, bạn buộc phải bước vào và chiến đấu với nó.

Một luồng khói tỏa ra. Tôi mở cửa và bước vào bên trong. Bếp của O’Malley quả là một căn bếp điển hình. Có vài cái bếp và lò nướng. Tủ lạnh chứa đầy thức ăn đủ trong cả tuần. Nhưng đó không phải là điều làm tôi chú ý. Mùi hôi thối của thịt cháy bốc lên, xông thẳng vào mũi tôi. Tôi ho và bịt mũi lại, phải cố gắng lắm tôi mới có thể thở ra được. Mắt tôi bắt đầu chảy nước. Tay tôi huơ huơ cố gắng xua tan đi làn khói. Cái mùi kì cục đấy làm tôi muốn nôn.

“Ai đấy?”

Tôi nhận ra giọng nói đó. Đó là giọng nói của người đàn ông đã đưa Calvin và tôi đến phòng cách đây vài giờ trước. Tôi không trả lời. Tôi vẫn không thể nhìn thấy gì, nhưng một lúc sau khói theo cửa sổ tan ra. Mắt tôi chảy nước và cố điều chỉnh theo ánh sáng của bóng đèn phái trên. Miệng tôi há hốc kinh hoàng…

Ted và Millie O’Malley đang đứng giữa bếp. Có một cái nồi bạc, khá lớn, đặt giữa bàn. Đây là lần đầu tiên tôi có thể quan sát tốt mọi thứ xung quanh. Máu bắn tung tóe khắp các bức tường, nó chảy thành suối và tạo thành nhiều vũng nhỏ ở sàn nhà. Ted đang cầm một con dao chặp thịt, lấp lánh và cực kì nguy hiểm. Millie đứng sát ông ta, một chiếc thìa gỗ ngay sát bà ta. Có cái gì đó nhờn nhờn, được che phủ tựa như một con giun khổng lồ. Ruột. Tôi không thốt nên lời.

Tôi chuyển sự chú ý vào cái nồi gần đó. Nó được đun sôi và vẫn đang sủi bọt. Tôi nhìn thấy bộ đồ ngủ của anh tôi nằm rải rác một đống trong góc. Tôi thấy những lọn tóc của anh quấn chặt thành nồi. Chân tôi tê cứng. Mùi thịt cháy của anh như lan khắp người tôi, tràn ngập trí óc tôi. Mắt tôi như nhòe đi. Miệng khô khốc. Thậm chí tôi không thể hét lên nổi một tiếng.

“Bắt nó lại.”

Millie gầm gừ. Ted lao đến nhưng tôi nhanh hơn. Tôi bị trượt, mặt đối diện với vũng máu của Calvin. Nhanh chóng đứng dậy, tôi bỏ chạy. Millie cầm lấy con dao ném nó trúng vào cửa. Tôi lao như tên, chạy hết sức có thể. Trời bên ngoài tối, lại gần chiếc xe, tôi vội vã mở cánh cửa và leo lên. Millie chạy theo tôi nhưng tôi đã yên vị trong xe. Chiếc xe nổ máy một hồi rồi lao như tên lửa. Tôi chưa từng lái xe nhưng đây không phải vấn đề. Tôi cần người giúp đỡ.

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, khiến tầm nhìn của tôi bị mờ. Tinh thần tôi hoàn toàn suy sụp. Tôi bật ra tiếng hét trong tuyệt vọng. Tôi muốn nôn hết đống thức ăn trong dạ dày mình. Tôi lái xe trong suốt ba tiếng, hoặc hơn. Nhưng tôi còn bận tâm nữa. Họ đã giết Calvin. Họ giết anh trai tôi, cắt anh thành nhiều miếng nhỏ, và chết tiệt, họ đã nấu anh. Tôi đập đầu vào tay lái. Tôi có thể thấy những giọt máu đang nhỏ xuống, thấm vào tóc tôi. Tầm nhìn của tôi bắt đầu những hiện những chấm nhỏ.

Tôi không biết mất bao lâu cho đến khi tôi nhìn thấy một chiếc xe khác bên kia đường. Một người đàn ông đang cúi xuống kiểm tra những cái lốp của mình. Tôi dừng lại và gần như bay ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại. Nôn thốc nôn tháo. Máu khô đọng lại trên gương mặt và tôi vẫn đang khóc.

Ông ấy là một người lớn tuổi, khuôn mặt nhăn nheo, tóc hơi bạc. Ông ấy đứng nhìn tôi, sợ hãi. Tôi biết rằng tôi trông rất thê thảm, như một kẻ nghiện ma túy hay bất cứ cái gì…

“BÁC PHẢI GIÚP CHÁU! HỌ ĐÃ GIẾT ANH TRAI CHÁU! HỌ ĐÃ GIẾT ANH ẤY! HỌ CẮT ANH ẤY THÀNH TỪNG MẢNH! HỌ ĐÃ GIẾT ANH ẤY!”

Tôi nhớ rằng mình đã ngã xuống và gào thét đau khổ. Người đàn ông đã cố giúp tôi đứng dậy nhưng tôi vẫn ngã xuống. Tôi bám vào ông để đứng lên. Ông ấy dường như rất cố gắng để có thể hiểu những gì tôi nói lúc đang hoảng loạn.

“Ai?”. Ông ấy hét lên bằng một giọng Jersey.” Ai đã giết anh cháu?”

Tôi lắc đầu, thở hổn hển. Tai tôi ù đi khi tôi cố gắng nói chuyện. Những điều cuối cùng tôi nhớ đó là đôi mắt lấp lánh của ông trong bóng tối khi tôi tuyệt vọng gọi tên anh trai trong nỗi đau. Tôi ngã xuống đường.

***

Họ nói với tôi rằng tôi thật sự đã trào bọt mép lúc họ đến. Tôi đã ngất đi một lúc lâu và cảnh sát cho rằng tôi đã chết. Nhưng tôi tỉnh dậy. Tôi la hét điên cuồng, hét tên Calvin, hét cho ai có thể cứu anh ấy, hét cho ai tin tôi. Tuy nhiên, cho đến tận bây giờ, không một ai giúp được…

Quán O’Malley’s Family đã bị dở bỏ vào cuối năm 1950. Khi mọi người nhận ra những người chủ trong có vẻ thân thiện đã giết chết và giấu xác nạn nhân trong nhà để ăn dần. Theodore và Millicent O’Malley đã bị kết án tử hình vào năm 1956, hai mươi năm trước khi tôi và anh trai đến đây. Sau này tôi biết rằng họ đã giết hơn hai mươi du khách đi qua con đường này, bao gồm một nhóm người đi xe máy, một nhóm thiếu niên và một người phụ nữ cùng với đứa con của cô.

Khi người đàn ông tìm thấy tôi đưa tôi gặp cảnh sát, tôi đang ở trạng thái kích động. Họ còng tay và đẩy tôi vào ghế sau của một chiếc xe tuần tra. Họ lái xe đưa tôi trở về, đi qua lối nơi mà tôi và Calvin đã ở trong đêm hôm đó. Nơi là nhà hàng trước đây chỉ là một khu đất trống, không có bất kì thứ gì ở đó, nhà hàng đã biến mất. Cũng không hề có khu nhà trọ, không có dấu hiệu của bất kì ai sống ở đó trong nhiều năm. Nó chỉ là khu đất trống. Không có gì. Không có nhà. Không có Calvin.

Tôi cố gắng để giải thích. Nhưng không ai tin tôi cả. Không một ai…

Cảnh sát tìm kiếm nhiều tháng, nhưng họ không thể tìm thấy xác anh trai tôi. Nơi an nghỉ cuối cùng của anh ấy đã tan biến vào hư không. Họ không tìm thấy bất cứ manh mối nào. Nhưng tôi vẫn còn giữ ống hít của Calvin, trong túi áo. Tôi không thể cho các bạn biết bao nhiêu lần tôi dí nó vào mặt cảnh sát và nói với họ đây có thể là manh mối giúp họ tìm ra anh ấy.

Họ thậm chí buộc tội đã giết anh. Nhưng cuối cùng do thiếu bằng chứng nên tôi không bị bắt nhưng nỗi đau ấy vẫn mãi kéo dài bao năm tháng. Các thẩm phán bị thuyết rằng tôi bị tâm thần và phải được nhốt lại. Vì vậy, họ đưa tôi đến đây, nơi tôi bị đưa đến năm 76.

Bây giờ tôi đã là một người phụ nữ trưởng thành. Tôi viết câu chuyện này như một lời kêu cứu. Tôi tin rằng sẽ có một ai đó tin tôi, biết về nơi tôi đã kể. Xin thề với Chúa, tôi không hề điên. Tôi cảm nhận được nó. Rất chân thực. Tôi đã sống sót.

Đây không phải là tất cả trong đầu tôi nhưng là tất cả những gì bác sĩ và bác sĩ tâm thần cố thuyết phục tôi trong nhiều năm.

Họ nói tôi tưởng tượng ra tất cả. Tất cả những thứ thuốc được bơm vào người khiến não của tôi chỉ nghĩ đến chuyện lãng mạn. Nhưng tôi biết tôi không thể. Nó không phải là giấc mơ. Nó chân thực đến mức khó có thể là một giấc mơ. Điều duy nhất khiến tôi tin vào đêm đó chính là ống hít của Calvin. Tôi giữ nó mỗi ngày, không bao giờ đánh mất nó. Đó là điều duy nhất tôi phải làm để nhắc nhở với bản thân rằng anh trai tôi có thật. Đó là thứ duy nhất tôi có. Thứ duy nhất họ không bao giờ có thể lấy nó đi khỏi tôi.

Bạn không thể tìm thấy bất cứ điều gì về O’Malley’s hay Calvin Duncan trên mạng. Như thể nó bị dấu đi, mọi người muốn quên nó đi vậy.

Tuy nhiên, trên con đường đến New Jersey. Nếu bạn dừng đúng chỗ, bạn sẽ thấy những màu sắc ma quái bên trong một quán ăn đây sức sống và niềm vui. Đừng để bị lừa, nó không có thật. Nhưng nếu bạn tình cờ nhìn thấy một cậu thanh niên bên trong cửa sổ, với mái tóc nâu, đôi mắt sáng cùng nụ cười đầy yêu thương, hãy vẫy tay với anh ấy.

Xin hãy hét lên rằng: Laurel yêu anh và nhớ anh rất nhiều. Cô ấy thật sự xin lỗi vì đêm hôm đó đã không thể làm được gì hơn…

(Bài này được tải lên bởi một bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần Greystone tại New Jersey)



Tên dịch giả: En Hatsuko
Nguồn: creepypasta.com
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 224: Ma Trơi


Sau đám tang nội, ba mẹ em đi kiếm kế sinh nhai ở vùng đất khác. Vì trong lúc cấp bách ngày học đã gần kề nên ba mẹ đành đứt ruột gửi 2 đứa em ở lại nhà ngoại để học nốt cấp tiểu học. Năm đó, em học lớp 5, chị em lớp 6, học trường quê tại Hồng Sơn, cách nhà ngoại không xa. Ở quê ngoại, em nghe và thấy được nhiều chuyện li kì, trong đó có hiện tượng ma trơi. Dù bây giờ khoa học đã chứng minh rằng đó chỉ là phản ứng hóa học, nhưng em vẫn kể ra đây vì thú thật em chả biết được đâu mới đúng là nguyên nhân thật sự. Phía sau nhà ngoại là một mảnh vườn rộng để chăn nuôi, xa xa là mảnh vườn rau nhỏ, kế nữa là ruộng lúa bao la tít tắp. Ở ngoài đồng ruộng ấy có duy nhất cây gòn cao lớn đứng sừng sững giữa những cánh đồng.

Chính tại cây gòn này em đã trông thấy nó. Đó là một tối sau ngày em nhập học không lâu. Lúc đó còn sớm, tầm hơn 8h thôi, em ra ngoài vườn sau làm vệ sinh. Ở quê vào giờ đó là hầu như người ta đều đã ngủ để sớm đi làm đồng nên xung quanh hàng xóm bốn bề đều tối thui và tĩnh lặng. Đang đánh răng em ngước mắt nhìn ra phía xa xa thì chợt trông thấy 1 đốm lửa to hừng hực từ từ bay lên. Một đốm, 2 đốm rồi hàng tá lả đốm lửa bay lên lững lờ quanh gốc cây gòn kì dị. Vì bốn bề đều tối đen như mực nên những ánh lửa nổi lên càng rõ ràng hơn. Em không sợ vì vốn cũng đã biết về ma trơi từ lâu, chỉ là cảm giác lần đầu tiên được chứng kiến tận mắt nên em ấn tượng rất sâu sắc về những đốm lửa ma này. Người ta nói, ma trơi là bạn đồng hành của những chuyến đi đêm. Đây là một trong những trải nghiệm thú vị nhất mà em từng được thấy. Những đốm lửa lập lòe cứ lừng lững, nâng lên rồi hạ xuống, sau khoảng tầm vài phút thì bắt đầu di chuyển nhanh hơn, chúng bay vòng vòng một cách loạn xạ, sau đó thì tắt dần từng đốm một. Tắt rất nhanh. Sau khi những đốm lửa biến mất thì không có gì xảy ra nữa. Hôm sau em kể lại cho mọi người nghe thì ngoại bảo cũng đôi lần thấy chúng, dường như là vô hại nhưng vì không một ai đủ can đảm đi kiểm tra xem thật sự chúng là gì nên cuối cùng lửa ma với em vẫn còn là một điều rất bí ẩn!


Nguồn: CDOV​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 225: Thằng hề

Có 3 cậu bé thích xem phim kinh dị.

Một ngày nọ, một trong số ba đứa nhận được một bưu kiện trong thư. Không có tem trên gói hàng bí ẩn đó cũng như không có tên hoặc địa chỉ được viết ở mặt trước. Cậu bé không hề biết ai gửi nó. Khi nó mở bưu kiện ra, nó đã tìm thấy bên trong có một đĩa DVD. Không có giấy nhắn và tiêu đề trên đĩa. Nó nghĩ rằng đây là một trò đùa của hai người bạn kia, vì vậy nó đã lấy đĩa DVD và đi ra ngoài để tìm gặp các cậu bé khác.

Khi đến nhà của chúng, nó yêu cầu giải thích về cái DVD, nhưng chúng nói rằng chúng không hề biết gì về chiếc đĩa. Ba đứa tụ tập về nhà của cậu bé nhận được chiếc đĩa và xem nó. Khi tụi nó ngồi xuống trên ghế sofa và bật chiếc DVD, cả ba đứa rất ngạc nhiên khi xem những gì chúng thấy trên màn hình.

Có một tên hề đáng sợ đứng trong một căn phòng. Có một cái giường bên trái và tủ quần áo bên phải. Thằng hề đang cầm hai bóng bay màu đỏ và nhìn chằm chằm vào máy quay. Sau đó, một đoạn âm nhạc kỳ lạ bắt đầu vang lên và tên hề kia bắt đầu nhảy múa xung quanh. Hắn đang pha trò và lắc người theo âm nhạc. Trong thời gian đó, khuôn mặt hề của hắn trông rõ ra một nụ cười rộng, tạo cảm giác đe dọa. Hắn trông điên rồ và hành vi của hắn rất kỳ quái. Hai trong số các cậu bé nghĩ rằng điều đó khá vui nhộn và bắt đầu cười thành tiếng.

Sau một thời gian, hai đứa kia nhận thấy rằng cậu bé thứ ba (chủ nhà và là người nhận được DVD) rất yên lặng. Khi chúng quay lại nhìn, hai đứa nhóc thấy khuôn mặt của đứa kia như một tờ giấy trắng và đôi mắt mở to trong sự sợ hãi.

"Trông mày không khỏe, mày bị gì vậy?", Họ hỏi. "Tại sao mày không cười?"

Cậu bé trả lời bằng một giọng hạnh phúc, "Đó chính là căn phòng này ..."


Nguồn: CDOV​
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Câu chuyện thứ 226: Người phụ nữ cầm tấm bảng ma quái

Một đêm, một bé gái 8 tuổi đang ngồi ở nhà,xem truyền hình với mẹ. Đột nhiên, màn hình bắt đầu nhấp nháy và hình ảnh một người phụnữ ma quái mặc áo màu đỏ đột nhiên xuất hiện trên truyền hình một cách kì lạ. Bà ta đang cầm một cái bảng nhỏ, trên đó là những dòng chữ viết bằng mực đỏ. Nó viết: “Đây là một thông báo đặc biệt. Các bậc cha mẹ, xin vui lòng cho con mình đi ngủ ngay lập tức”.

Người mẹ đã lo lắng và ra lệnh con gái mình đi ngủ. Cô bé phản đối, nhưng người mẹ vẫn giữ vững lập trường. Bà nắm lấy tay con gái mình và dẫn cô bé vào hành lang. Cô bé ngoan ngoãn bước lên cầu thang vào phòng ngủ và người mẹ trở về phòng khách. Khi bà nhìn TV một lần nữa, người phụ nữ trên màn hình đã cầm một bảng tin nhắn mới. Nó viết: “Xin vui lòng chờ đợi”.

Người mẹ kiên nhẫn ngồi trên ghế sofa, chờ đợi thông báo đặc biệt. Sau năm phút trôi qua và không có gì xảy ra, bà bắt đầu chán nản. Ngay sau đó, người phụ nữ trên màn hình hiển thị một tin nhắn mới. Cái bảng rất nhỏ và khó đọc. Người mẹ nhích gần hơn tới TV, cố gắng để đọc chữ. Bảng đề dòng chữ: “Cảm ơn. Con của bạn hiện giờ đã chết”.

Người mẹ kinh hoàng. Bà chạy lên lầu và xông vào phòng ngủ của con gái mình. Bà thấy cô bé đang nằm trên giường với tấm chăn kéo kín cổ và bà thở phào nhẹ nhõm. Khi người mẹ nhìn con gái ngủ, bà nhận thấy rằng có điều gì đó không đúng. Chăn trên giường không di chuyển. Con gái bà không thở. Dần dần, bà bước đến bên giường của cô bé và kéo chăn ra. Bà chùn lại trong nỗi kinh hoàng và bắt đầu la hét.

Trên gối là phần đầu bị cắt đứt của đứa con gái. Phần cơ thể còn lại thì không được tìm thấy. Hơn 500 trẻ em đã chết đêm hôm đó. Cảnh sát không điều tra được chương trình phát sóng truyền hình kỳ lạ và người phụ nữ cầm tấm bảng không bao giờ được tìm ra.



Nguồn: CDOV​
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom