Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

[Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

Câu chuyện thứ 108:
Doctor

Em trai tôi sắp thi vào đại học, việc chọn ngành đối với nó rất là khó khăn và vất vả. Nó phải chịu đủ sức ép từ phía cha mẹ và mọi người trong gia đình, cha mẹ tôi cứ bắt nó đi theo ngành bác sĩ, lý do là sẽ có tôi đỡ đầu, giúp đỡ em tôi trên đường lập nghiệp. Có nhiều lần, em trai tôi muốn tâm sự với tôi, do bận bù đầu suốt cả ngày trong bệnh viện nên chẳng có thời gian trò truyện cùng nó.

Rồi em thi rớt trường y, cả nhà nháo nhào cả lên, trách móc, chửi mắng em tôi thậm tệ, bỏ đói và giam em trai tôi trong phòng. Thỉnh thoảng tôi lại thấy em trai tôi nhìn tôi với ánh mắt trách móc và đầy căm hận.

Đêm hôm đấy, tôi đang ngủ thì thức giấc do tiếng động xung quanh giường mình, cả 2 tay và chân tôi đang bị trói chặt lại bằng dây, em trai tôi đứng đó, cầm cây dao mổ của tôi, nó nói:

_ Anh thức rồi à? Chuẩn bị cho ca mổ cùng với em nào !!!

_ Mổ ai giờ này? Sao em lại trói anh? Cởi dây trói cho anh đi, em ĐIÊN à Jake???? *Tôi la hét trong tuyệt vọng*

Em trai tôi cười to, nó thì thào vào tai tôi :

_ Bệnh nhân thì phải nằm im cho bác sĩ mổ, anh hiểu chưa? Em đã phẫu thuật chỉnh hình cho bố và mẹ rồi, giờ tới lượt anh nhé. Hahahaha......

Tôi chỉ kịp thấy con dao mổ cắm thẳng vào mắt mình........
 
Câu chuyện thứ 109:
Áo Choàng Tắm Màu Đỏ


Cô gái trẻ người Nhật đi du lịch đến Đài Loan. Cô quyết định chọn 1 cái khách sạn loại rẻ cho tiết kiệm. Khi bước vào phòng & bắt đầu dỡ đồ, cô nhớ ra là tiếp tân đã đưa cho cô phòng số 66, trên tầng 6. Tự dưng thấy lạnh dọc sống lưng. Vì kết hợp lại, ta có 666 (số xui).

Trong khi đang sắp xếp đồ đạc, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng khi mở thì chẳng thấy ai cả. Cô nhìn quanh quất mà cũng chẳng thấy ai ở hành lang. Chắc là tưởng tượng thôi, cô tự nhủ, rồi rồi đóng cửa & quay lại làm việc.

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa lại xuất hiện. Lần này mở cửa thì cô gái thấy 1 người phụ nữ mặc áo choàng tắm màu đỏ đứng bên ngoài. Người đó đang khóc lóc và đôi vai run bần bật. Cô ta kể rằng mình lỡ tay khóa trái cửa nên không vào được phòng. Cô ta còn nói mình đang cãi nhau với chồng nên rất chán đời và chỉ muốn chết thôi.

Cô gái cảm thấy tội nghiệp nên tình nguyện chạy xuống bàn lễ tân hỏi xin chìa khóa dự phòng cho người phụ nữ lạ mặt này. Tuy nhiên, đi thang máy xuống tầng, cô không thể tìm ra nổi nhân viên nào.

Cô đành nhấn cái chuông trên bàn và đợi. Vài phút sau, có 1 tiếp tân xuất hiện, giờ cô mới hỏi xin được chìa khóa dự phòng cho người phụ nữ trong bộ áo choàng tắm đỏ.

Tiếp tân: “Người phụ nữ trong áo choàng tắm đỏ? … Người nào nhỉ?”

Cô gái: “Ồ, cô này là người lạ, cô đã đến phòng tôi vì bị khóa bên ngoài.”

Tiếp tân: “Cô nói gì lạ vậy? Hôm nay chúng tôi chỉ có 1 khách trên tầng 6 và đó là cô!”

Cô gái: “Sao lại thế được! Anh có thể lên kiểm tra lại không?”

Tiếp tân: “À, tôi hiểu rồi…. Chắc cô sẽ không tin, nhưng chuyện này là thật đấy. Từng có 1 bi kịch khủng khiếp xảy ra. Mấy năm trước, 1 người phụ nữ từng sống ở đây. Cô ta ở ngay trong phòng 66, tầng 6. Chính là cái phòng cô đang ở. Vợ chồng cô tan vỡ, sau đó cô ta tìm cách tự tử. Thế nhưng, trong cơn điên loạn, cô ta muốn tất cả người trong khách sạn phải xuống mồ cùng với mình. Rồi, cô ta mặc cho mình 1 cái áo choàng tắm màu trắng, vớ 1 khẩu súng ngắn, xuống từng tầng để bắn người. Cực kì nhiều máu vương vãi khắp mọi nơi. Kinh lắm. Cô ta đã trở nên mất trí, máu nhiều đến nỗi áo trắng bị nhuộm thành đỏ. Từ ngày đó đến giờ, bất cứ khách nào thuê phòng đó đều phản ánh chuyện nhìn thấy 1 người phụ nữ mặc áo choàng tắm màu đỏ.

Cô gái nghe xong không thốt nên lời.

Người tiếp tân vừa mỉm cười vừa quay lưng bỏ đi, đồng thời chỉ tay vào vết bẩn màu đỏ loang lổ trên bụng mình:

“Nhìn đi...! Cô ta đã bắn tôi vào chỗ này này!”

Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 110:
NOEND HOUSE


Hãy để tôi bắt đầu với việc nói rằng Peter Terry nghiện heroin.

Chúng tôi là bạn bè hồi học cao đẳng và vẫn như vậy sau khi tôi tốt nghiệp . Các bạn chú ý là chỉ " tôi " thôi nhé . Còn Peter thì đã bỏ học sau 2 năm cai nghiện không thành . Sau khi tôi chuyển ra khỏi ký túc xá và chuyển đến 1 căn hộ nhỏ , tôi và Peter không còn gặp nhau thường xuyên nữa . Thay vào đó , chúng tôi nói chuyện online ( chúng tôi sử dụng AIM , là 1 công cụ chat đc sử dụng nhiều trước khi FB xuất hiện ) . Và có khoảng thời gian mà Peter không online cỡ 5 tuần liền , tôi cũng chẳng lấy gì làm lo lắng cả , vì nó là 1 gã khá có tiếng và còn cả cái vụ nghiện hút nữa , vì thế nên tôi nghĩ rằng có lẽ nó đã buông xuôi . Vào 1 đêm nọ , tôi thấy Peter online và hiển nhiên , là tôi bắt đầu chat với nó , nhưng trước khi tôi bắt đầu , thì nó đã gửi cho tôi 1 tin nhắn :

_ Này David , chúng ta cần nói chuyện .

Sau đó Peter kể cho tôi nghe về NoEnd House ( trong suốt bài mình sẽ giữ nguyên văn là NoEnd House nhé ) . Nó đc gọi như vậy là vì chưa từng có ai tìm đến cửa ra cuối cùng của nó cả . Luật lệ thì nghe có vẻ khá là đơn giản và sáo rỗng : ĐẾN ĐƯỢC CĂN PHÒNG CUỐI CÙNG CỦA TÒA NHÀ VÀ BẠN SẼ ĂN ĐƯỢC 500$ . Có tất cả 9 căn phòng, và căn nhà thì nằm bên ngoài thành phố , cách nhà tôi khoảng 4 dặm . Có thể thấy rõ ràng là Peter đã chơi thử trò này và thất bại . Thằng này là 1 tên nghiện ma túy và chẳng quan tâm cái đéo gì cả , vì thế nên tôi nghĩ rằng nó bị phê thuốc rồi tự suy diễn về mấy con ma nhảm nhí hay gì đó . Nó còn nói với tôi rằng việc chơi trò chơi này là quá sức chịu đựng với bất kì ai , rằng nó rất bất thường .

Tôi thì chẳng tin mấy chuyện mà nó kể . Tôi bảo với nó rằng tối mai tôi sẽ đến đó coi sự tình thế nào . Và mặc dù nó đã hết lời khuyên nhủ tôi không nên làm như vậy , nhưng mà 500$ nghe ngon ăn thật. Tôi quyết định là phải đi , và chắc chắn là tối hôm sau .

Khi tôi đến nơi , tôi ngay lập tức nhận ra rằng tòa nhà này có gì đó rất kì lạ . Có khi nào bạn đã đọc hoặc xem cái gì đó không phải là đáng sợ , như vì 1 lý do gì đó của nó , mà bạn cảm thấy lạnh cả sống lưng không ? Tôi bước đến tòa nhà và cái cảm giác đáng sợ đó đột ngột lớn lên khi tôi vặn tay nắm của cách cửa .

Nhịp tim tôi đập chậm lại và tôi thở dài 1 tiếng rồi bước vào tòa nhà . Trước mắt tôi giờ đây là 1 căn phòng trông giống như sảnh của 1 khách sạn đc trăng trí cho lễ Halloween vậy . Có 1 tấm bảng được đặt ở vị trí của 1 nhân viên lễ tân , ghi rằng

" Đi đường này đến Phòng Số 1 , sau đó là 8 phòng nữa . Đến được căn phòng cuối cùng và bạn sẽ chiến thắng trò chơi "

Tôi phì cười và bước chân về cánh cửa đầu tiên .

Căn phòng đầu tiên làm tôi suýt phá lên mà cười . Nó được trang trí giống như lôi đi Halloween ở mấy cái siêu thị K-Mart vậy , cuối cùng là mấy con ma bằng giấy , rồi thêm cả mấy con zombie có thể cử động được và phát ra tiếng gầm gừ khi bạn đi ngang qua chúng . Phía xa là 1 cánh cửa , ngoại trừ cánh cửa tôi bước vào khi nãy , thì đây có lẽ là lối ra duy nhất trong căn phòng này . Thế là tôi di chuyển nhanh qua đám mạng nhện giả rồi hướng về phía căn phòng thứ 2 .

Tôi được căn phòng thứ 2 chào đón bằng sương mù . Chắc là căn phòng này mới đáng tiền cá cược , vì có trang thiết bị hiện đại mà . Không chỉ có màn sương , tôi còn nhìn thấy 1 con dơi treo lơ lửng trên trần nhà , nó cứ bay vòng vòng , vòng vòng . Thật đáng sợ . Có vẻ như những người làm vụ này còn có cả mấy bài nhạc Halloween mà bạn có thể tìm thấy ở những cửa hàng 99 xu nữa . Tôi không tìm thấy dàn máy , nhưng tôi đoán là họ có hẳn 1 hệ thống PA . Tôi bước lên 1 vài con chuột đồ chơi có gắn bánh xe để đi đến căn phòng tiếp theo , còn tim thì đập thình thịch .

Tôi với lấy cái nắm cửa . Tim tôi như nhảy ra ngoài vậy , tôi nghĩ rằng mình sẽ không muốn mở cánh cửa này ra đâu , 1 cảm giác ghê sợ chiếm lấy cơ thể làm cho tôi khó mà suy nghĩ được gì hết . Sau vài giây hoảng loạn , tôi lấy lại đc suy nghĩ logic của mình , chẳng có gì phải sợ cả , tôi gạt phăng cái cảm giác ghê sợ kia đi , rồi bước vào căn phòng thứ 3 .

Căn phòng thứ 3 , là nơi mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Trên sàn nhà , trên tường , nhìn cũng bình thường như bao căn phòng khác . Có 1 cái ghế được đặt giữa sàn nhà được lót bằng gỗ . Ngọn đèn duy nhất trong góc phòng đang làm công việc của nó 1 cách yếu ớt , hắt lên tường những cái bóng trải dài trên sàn nhà và trên tường . ĐÂY MỚI LÀ VẤN ĐỀ . NHỮNG CÁI BÓNG , SỐ NHIỀU NHÉ . Ngoài cái bóng của cái ghế , còn có những cái bóng khác nữa . Tôi chưa bước qua cửa và điều này khiến tôi cảm thấy thực sự sợ hãi . Đó là lúc mà tôi biết rằng có thứ gì đó không bình thường , không đúng . Tôi còn không nghĩ rằng mình đã tự mở cánh cửa và bước vào căn phòng này . Cánh cửa đã bị khóa từ phía bên kia .

Thôi tiêu rồi . Có phải ai đó đã lén khóa cửa lại trong lúc tôi bước vào phòng ? Không , không có lý . Nếu có thì tôi phải nghe thấy chứ . Hay đây là 1 cái cửa gắn khóa tự động ? Chắc là vậy rồi . Nhưng trong lúc này , tôi quá sợ hãi nên không còn suy nghĩ được gì nữa . Tôi quay người về phía căn phòng , và những cái bóng biến đâu mất hết rồi . Chỉ còn lại chiếc bóng của cái ghế mà thôi , còn những cái khác thì biến mất hết rồi . Tôi bắt đầu bước đi 1 cách chậm chạm . Tôi nhớ lại hồi còn nhỏ , thường hay tưởng tượng này nọ . Thế là tôi nghĩ rằng mấy cái bóng hồi nãy mình thấy chắc là do ảo giác thôi , không có gì đáng sợ cả . Tôi cảm thấy thoải mái hơn và bước đến giữa căn phòng . Tôi nhìn xuống nơi tôi bước lên và đó là khi mà tôi thấy nó ...

Hay là tôi không thấy nó . Bóng của tôi không có ở đó , không có ở dưới chân của tôi . Tôi không có thời gian để la hét , tôi chỉ biết chạy nhanh hết sức có thể đến cái cửa tiếp theo và nhanh chân bước vào căn phòng thứ 4 mà không biết thứ gì đang đợi mình ở đó .

Căn phòng thứ 4 thật sự làm tôi thấy ghê sợ . Khi tôi đóng cánh cửa lại , dường như tất cả ánh sáng trong phòng bị hút ra ngoài hết , bị hút về căn phòng khi nãy . Thế là tôi cứ đứng đó , trong bóng tối , không thể nhúc nhích được gì cả . Tôi là người không sợ bóng tối , không bao giờ , nhưng chắc chắn tôi hoảng loạn . Tôi không còn nhìn thấy gì hết . Tôi đưa tay lên trước mặt và tôi cũng không biết mình đã làm gì nữa nên tôi không kể với các bạn được . Bóng tối làm tôi không mô tả được hành động của mình . Tôi không nghe thấy gì . Im như tờ . Khi bạn đang ở trong 1 phòng cách âm , bạn vẫn có thể nghe tiếng thở của mình . Bạn có thể nghe sự sống của bản thân mình .

Còn tôi thì không thể . Sau 1 lúc , tôi vấp ngã , té về phía trước , tim tôi đang đập mạnh , ít ra thì đó cũng là điều duy nhất tôi cảm nhận được . Không có dấu hiện của cái cửa nào cả . Tôi còn không chắc là căn phòng này có cửa ra hay không . Sau đó ... sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng ầm.. ừ nho nhỏ ...

Tôi cảm thấy có gì đó sau lưng mình , tôi quay lưng lại thật nhanh nhưng tôi còn không thấy nổi cái mũi của mình , nhưng tôi vẫn biết rằng có thứ gì đó . Tôi không quan tâm đến bóng tối nữa , mà là cái thứ gì đó đang ở đây lúc này . Tiếng ậm ờ trở nên to hơn , gần hơn . Cứ như là nó phát ra từ khắp phía xung quanh vạy , nhưng mà tôi biết rõ rằng cái thứ phát ra tiếng động đó thật ra là đang ở trước mặt tôi , đang di chuyển chầm chậm về phía tôi . Tôi lùi lại 1 bước , tôi chưa bao giờ cảm nhận nổi sợ nào như thế này cả . Không thể diễn tả bằng lời được . Tôi không sợ rằng mình sẽ bị giết chết , tôi sợ cái sự thay đổi xen kẽ này , sợ những gì mà cái thứ trong bóng tối kia dành riêng cho mình . Sau đó , những chiếc bóng đèn bật sáng lên trong 1 giây và tôi đã thấy được .

CHẲNG CÓ GÌ CẢ ! Tôi không nhìn thấy gì hết và chắc chắn là vậy . Căn phòng lại ngập chìm trong bóng tối và cái tiếng ậm ờ đấy bây giờ là 1 tiếng thét thật hoang dại . Tôi cũng hét lên để bảo vệ bản thân , tôi không thể nghe cái thứ âm thanh chết tiệt này hơn 1 giây phút nào nữa . Tôi chạy lùi về phía sau , trốn thoát khỏi tiếng hét ấy , dò dẫm tìm tay nắm cửa , xoay tay nắm , và bước vào căn phòng thứ 5 .

Trước khi mô tả căn phòng thứ 5 , tôi muốn các bạn hiểu rõ vài vấn đề , Tôi không phải là 1 kẻ nghiện ma túy . Không có tiền án về lạm dụng ma túy hay có bất kì loại rối loạn tâm thần nào , vả cả những ảo giác ngắn ngủi thời thơ ấu mà tôi đã kể trước đó , đó là những khi tôi thật sự mệt mỏi hoặc là khi mới ngủ dậy thôi . Còn trong trường hợp này , tôi bước vào NOEND HOUSE với 1 tinh thần minh mẫn.

Sau khi ngã vào đây từ căn phòng thứ 4 thì khung cảnh của căn phòng số 5 là ở đằng sau của tôi . Nhìn lên trần nhà , thứ mà tôi nhìn thấy không làm tôi sợ , chỉ đơn giản là làm tôi thấy ngạc nhiên . Cây mọc vào cả trong phòng và hướng lên phía trên đầu của tôi . Trần của phòng này cao hơn hẳn so với những phòng khác , nó làm tôi nghĩ rằng hình như mình đang ở trung tâm của tòa nhà này . Tôi bắt đầu đứng dậy , phủi bụi dính trên quần áo , rồi quan sát xung quanh . Chắc chắn rằng đây là căn phòng to nhất trong những phòng mà tôi đã đi qua . nhưng từ chỗ tôi đứng thì chẳng thấy cái cửa nào cả , chắc là mấy cái bụi cỏ với mấy cái cây che đi mất rồi .

Đến lúc này tôi mới thấy căn phòng dần dần trở lên đáng sợ hơn , nhưng so với căn phòng số 4 hồi nãy , thì ở trong phòng này vẫn còn sướng chán . Tôi cũng tự nói với mình rằng dù ở trong phòng số 4 khi nãy có cái gì đó thì bây giờ nó cũng không còn theo mình được nữa rồi . Nhưng không thể tin đc là tôi đã sai .

Thế là tôi bắt đầu đi vào căn phòng , tôi bắt đầu nghe được những âm thanh mà mọi người có thể nghe thấy khi họ đi vào rừng , tiếng bọ kêu , rồi cả tiếng vỗ cánh của những chú chim , có vẻ như là những người đồng hành duy nhất của tôi trong căn phòng này . Nhưng điều này làm tôi thấy khó hiểu nhất , tôi nghe tiếng bọ kêu , rồi những loài vật khác nữa , nhưng chẳng thấy con nào cả . Tôi bắt đầu thắc mắc rằng không biết tòa nhà này rộng đến mức nào nhỉ . Từ bên ngoài nơi mà tôi bước vào , trông nó giống như 1 tòa nhà bình thường , chắc hẳn tôi đang ở phần to hơn của tòa nhà , nhưng mà trong đây rộng như là 1 khu rừng thật sự vậy . Cái mái vòm làm tôi không nhìn thấy được trần nhà nữa . Tôi cũng không thấy 1 bức tường nào cả , cách duy nhất mà tôi biết tôi vẫn còn bên trong tòa nhà là hoa văn trên sàn nhà , giống với những căn phòng khi nãy , lót bằng gỗ màu tối .

Tôi cứ tiếp tục đi , hy vọng rằng đi qua cái cây tiếp theo thì sẽ thấy cửa ra . Sau 1 lúc đi lòng vòng , tôi cảm thấy có con muỗi đang đậu trên tay mình . Tôi phủi tay đuổi nó đi rồi tiếp tục di chuyển . vài giây sau , tôi có cảm giác như là khoảng 10 con muỗi nữa đang bám trên da của mình , ở những vị trí khác nhau . Tôi cảm giác rằng chúng đang bò lên bò xuống trên tay và chân của mình , vài con bỏ ngang mặt mình nữa ( muỗi mà bò nhỉ @_@ ) . Tôi vung tay lung tung để đuổi chúng đi , nhưng chúng vẫn cứ bò trên người tôi . Tôi nhìn xuống tay chân mình , và phát ra 1 tiếng thét bị bóp nghẹt - nghe giống như là 1 tiếng rên nhiều hơn , thật sự là vậy . Tôi chẳng thấy con muỗi hay con côn trùng nào cả . Không 1 con nào hết , nhưng tôi vẫn có cảm giác rằng chúng đang bò trên người mình , nghe thấy tiếng chúng bay trước mặt và chích vào da, nhưng tôi vẫn k thấy con gì hết . Tôi cúi người xuống , cuộn tròn người lại 1 cách hoang dại , tôi cảm thấy thật kinh tởm . Tôi ghét bọn côn trùng , đặc biệt là những con tôi không thấy hoặc k chạm được , mà bọn nó có thể chạm vào người tôi và còn bay lòng vòng nữa ...

Tôi bắt đầu bò đi , tôi cũng chẳng biết mình đi đâu nữa ; tôi không biết cửa vào khi nãy ở đâu rồi , và càng không biết vị trí của lối ra . Nên tôi cứ bò đi , da tay da chân tôi trở nên khó chịu vì cái đám côn trùng ma này . Sau cỡ 1 tiếng như vậy , cuối cùng tôi cũng nhìn thấy lối ra . Tôi bám vào cái cây gần nhất để tự nâng mình lên , rồi vô thức vỗ vào 2 tay và 2 chân mà chẳng để làm gì cả . Tôi cố gắng chạy , nhưng không thể , cơ thể tôi đã trở nên rã rời sau cái màn bò lăn bò lết khi nãy , rồi cả đám côn trùng ấy nữa chứ . Tôi lê những bước chân run rẩy để di chuyển đến cánh cửa , tựa vào những cái cây trên đường đi để không phải té .

Còn cách cái cửa có vài feet thì tôi nghe thấy nó , cái tiếng ậm ừ nho nhỏ quen thuộc . Có vẻ nó đến từ căn phòng tiếp theo , và có vẻ như nó bí ẩn hơn cả khi nãy . Gần như tôi có thể cảm nhận nó đang ở bên trong cơ thể của mình , giống như khi mà bạn đứng kế dàn âm thanh ở buổi trình diễn nhạc rock vậy . Cái tiếng ậm ờ càng to lên , thì cái cảm giác khó chịu mà bọn côn trùng gây ra cho cơ thể tôi càng giảm . Khi mà tôi đặt tay lên cái tay nắm cửa , thì bọn bọ biến mất hết nhưng tôi không thể xoay nắm cửa được , tôi không cho bản thân mình làm như vậy . Tôi biết 1 điều rằng , nếu tôi thả tay nắm cửa ra , lũ bọ sẽ quay lại và tôi thì không thể nào còn đủ sức để chạy về phòng số 4 nữa . Tôi cứ đứng đó , đầu dựa vào cánh cửa được đánh số 6 , tay thì run lẩy bẩy . Còn cái tiếng ậm ờ quái đản kia thì lớn đến nỗi tôi không thể giả vờ suy nghĩ được nữa . Giờ thì tôi biết rằng mình chẳng còn đường lùi nữa , mình phải đi tiếp thôi . Vào phòng 6 thôi , căn phòng số 6 địa ngục ...

Tôi đóng cánh cửa lại phía sau lưng mình , mắt vẫn nhắm nhưng 2 tai vẫn đang cảnh giác . Cái tiếng ậm ờ đó vẫn còn ở xung quanh tôi , Cho đến khi cửa đã gài chốt , thì tiếng ậm ờ mất hẳn . Tôi mở mắt ra trong sự kinh ngạc vì cánh cửa tôi vừa mới đóng đã biến mất . Chỗ đó giờ chỉ là 1 khoảng tường . Tôi nhìn xung quanh và bị sốc thật sự , căn phòng này , căn phòng số 6 , nhìn không khác gì căn phòng số 3 khi nãy - vẫn cây đèn ấy , vẫn cái ghế ấy - nhưng mà số lượng bóng bị hắt lên tường thì đúng , chỉ có bóng của chiếc ghế mà thôi . Và tôi chợt nhận ra điểm khác biệt giữa 2 căn phòng , phòng này không có cửa ra , và cả cái cửa khi nãy tôi dùng để bước vào đây cũng biến mất rồi . Như tôi đã nói ở trên , tôi không hề có bất cứ tiền án nào về bệnh tâm thần . Nhưng vào khoảng khắc ấy , tôi như rơi vào trong 1 trường hợp mà tôi nghĩ rằng thật sự điên khùng , điên rồ hết sức . Tôi không hét toáng lên nữa , không gây ra 1 tiếng động nào .

Tôi đưa tay cào nhẹ , bức tường cứng thật , nhưng tôi biết rằng cánh cửa còn ở đâu đó trên tường , tôi biết là vậy mà , tôi bắt đầu cào ở nơi mà khi nãy còn là tay nắm cửa . Tôi cào xé 1 cách điên cuồng , sử dụng cả 2 tay , các kẽ móng tay dính đầy bụi gỗ . Tôi quỳ xuống đầu gối , 1 cách im lặng , âm thanh duy nhất còn phát ra lúc này là tiếng cào liên tục vào tường . Tôi biết là nó ở đó mà , cái cửa chắc chắn ở đó . Tôi biết rằng nếu như tôi có thể đi qua bức tường này thì ...

Tôi giật bắn mình , nhảy lên rồi quay người lại . Dựa lưng vào bức tường phía sau và tôi đã thấy được cái thứ đã nói chuyện với tôi ; cho đến tận ngày hôm nay , tôi luôn hối hận rằng mình đã quay lại nhìn nó .

Đó là 1 cô bé . Cô bé mặc 1 chiếc đầm màu trắng , dài đến mắt cá chân . Cô có 1 mái tóc vàng dài đến giữa lưng , cùng với làn da trắng và đôi mắt màu xanh . Thật sự , cô bé này là thứ khủng khiếp nhất tôi từng nhìn thấy , và tôi biết rằng trong cả cuộc đời mình , sẽ chẳng có thứ gì làm cho mình mất hết tinh thần như lần tôi nhìn thấy cô bé ấy . Khi nhìn vào cô , tôi thấy 1 thứ khác nữa . Ở nơi mà cô đứng , tôi thấy 1 thứ gì đó trông như cơ thể của 1 người đàn ông , to lớn hơn những người bình thường và phủ đầy lông . Hắn ta trần trụi từ đầu đến chân , nhưng cái đầu thì lại không phải là của con người và những ngón chân thì là móng vuốt , như của bò hay hươu vậy . Không phải là quỷ , nhưng trong trường hợp này thì chắc chỉ có từ đó mới diễn tả đúng bản chất của nó . Cái cơ thể này có cái đầu của 1 con cừu , và thêm cả cái mõm của 1 con sói .

Trông nó thật sự đáng sợ và nó gắn liền với cô bé đang đứng trước mặt tôi . cả 2 đều có cùng 1 hình dạng . Thật khó mà diễn tả cho các bạn bằng lời được , chúng đứng cùng 1 chỗ , nhưng mà giống như là tôi đang nhìn vào 2 chiều không gian riêng biệt vậy . Khi nhìn vào cô bé tôi có thể thấy đc cơ thể kia , rồi khi nhìn vào cơ thể khi , tôi cũng có thể nhìn thấy cô gái , thật khó tả cho các bạn hiểu . Và tôi cũng chẳng dám nhìn nữa . Tâm trí tôi trở nên hoảng loạn , hoảng loạn chống lại cái thứ mà nó đang cố gắng xử lý . Trước đây tôi đã từng sợ , và lần đáng sợ nhất là lúc bị kẹt trong căn phòng số 4 khi nãy , nhưng mà đó là khi tôi chưa vừa căn phòng số 6 này thôi . Tôi cứ đứng đó , nhìn chằm chằm vào cái vật thể khi nãy đã nói chuyện với tôi . Cũng chẳng có lối thoát nào , h thì tôi bị kẹt lại đây với nó , và sau đó , nó lại nói :

" David , lẽ ra anh nên nghe lời " - "David, you should have listened."

Khi nó nói , tôi nghe thấy giọng của 1 cô bé , nhưng cùng lúc ấy , cái cơ thể kia cũng nói với tôi thông qua tâm trí của mình với 1 cái chất giọng mà dù có cố gắng , tôi cũng không thể miêu tả được . Ngoài ra không còn nghe thấy gì nữa . Giọng nói cứ lập đi lập lại câu nói đó trong đầu tôi và rồi tôi đồng ý với nó .Tôi không biết mình phải làm gì nữa . Tôi hoảng loạn thật sự , nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi cái vật đang đứng trước mặt tôi . Tôi gục xuống sàn nhà . Tôi nghĩ rằng mình đã ngất đi , nhưng căn phòng không cho tôi ngất dễ dàng như vậy . Tôi chỉ muốn mọi chuyện kết thúc rồi về nhà thôi mà . Tôi đang nằm ở phía bên này , gần vách tường , đôi mắt vẫn mở to và cái vật thể ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi . Bên góc kia của căn phòng ,đang chạy lon ton là 1 trong những con chuột chạy bằng pin mà tôi đạp phải ở căn phòng số 2 .

Căn nhà đang đùa giỡn với tôi . Nhưng vì 1 lý do nào đó , việc nhìn thấy những con chuột đồ chơi đã cứu lấy tâm trí tôi từ 1 nơi sâu thẳm mà nó đang chìm xuống , và , tôi bắt đầu nhìn xung quanh căn phòng . Tôi sẽ ra được khỏi nơi này , Tôi quyết tâm là như vậy , ra khỏi căn nhà này ,tiếp tục sống cuộc sống của mình và không bao giờ nghĩ về nơi này nữa . Tôi biết rằng căn phòng này thực sự là 1 địa ngục và tôi không muốn phải sống ở đây cả đời đâu . Đầu tiên , chỉ có đôi mắt của tôi bắt đầu di chuyển . Tôi nhìn lên tường , tìm xem có dấu hiệu của bất kì loại lối thoát nào không . Căn phòng cũng không to lắm , vì thế nên không mất bao lâu tôi đã quan sát được mọi ngóc ngách . Cái con quỷ kia vẫn chế nhạo tâm trí tôi , giọng nói của nó ngày một to hơn trong khi cái hình dạng của nó vẫn đang đứng bất động . Tôi đặt tay lên sàn nhà và nâng mình dậy , rồi sau đó quay lưng lại rà soát bức tường phía sau .

Sau đó , tôi thấy 1 thứ mà mình không thể tin dược . Cái hình dạng ấy bây giờ đang ở sát sau lưng của tôi , thì thầm vào tâm trí tôi làm thế nào mà tôi không trốn ra được . Tôi có thể cảm nhận từng hơi thở của nó phà vào gáy mình , nhưng tôi không muốn quay lại , có chết cũng không . Có 1 hình chữ nhật lớn được tạo ra bởi vết trầy xước trên vách tường gỗ , rồi có 1 vết nhỏ bị đục bỏ đi ở trung tâm của hcn này . Ngay trước mắt tôi , là 1 số 7 to lớn được vô tình được tạo ra bởi những lần cào cấu liên hồi khi nãy . Tôi biết rồi : thì ra vị trí của căn phòng số 7 là ở chính vị trí của căn phòng số 5 khi nãy .

Tôi không biết mình đã làm như vậy bằng cách nào nữa - có lẽ đó chỉ là 1 trạng thái của tinh thần của tôi trong 1 khoảng khắc nào đó - Nhưng , tôi đã tìm ra , à không , làm ra lối thoát . Tôi biết là vậy mà . Trong cơn điên loạn , tôi đã cào cấu vào tường thứ mà tôi mong muốn nhất : lối thoát dẫn đến phòng tiếp theo . Phòng số 7 ở rất gần rồi . Tôi biết con quỷ kia đang đứng ngay phía sau lưng mình , nhưng vì 1 lý do nào đó mà nó không thể chạm vào tôi . Tôi nhắm mắt lại , đặt cả 2 tay lên con số 7 trước mặt . Tôi đẩy . Đẩy mạnh hết sức có thể . Giờ đây , con quỷ kia bắt đầu hét vào tai tôi . Nó bảo rằng tôi sẽ chẳng bao h thoát ra được . Bảo rằng mọi thứ kết thúc rồi nhưng tôi sẽ chẳng chết đâu ; rằng tôi sẽ ở trong căn phòng số 6 này , với nó , tôi sẽ không chết được đâu ... Tôi lấy hết hơi sức ra mà đẩy và hét lên , tôi biết rằng mình sẽ thật sự đẩy được bức tường này ra

Tôi nhắm chặt 2 mắt lại và hét lên , và con quỷ đã biến mất . Trả lại tôi với bầu không khí yên tĩnh . Chầm chậm quay người lại , và được chào đón bởi căn phòng như là nó vốn dĩ đã vậy ; chỉ 1 chiếc ghế và 1 cái đèn . Không thể tin được , nhưng mà tôi không có thời gian để vui mừng nữa . Tôi quay lại với số 7 trên tường và nhảy lùi lại 1 bước . Cái tôi thấy giờ đây là 1 cánh cửa . Nó không phải là cánh cửa có những vết cào cấu của tôi khi nãy , mà là 1 cánh cửa bình thường với 1 số 7 to lớn . Cả người tôi run lên bần bật , phải mất một lúc tôi mới xoay cái tay nắm cửa . Tôi cứ đứng đấy 1 lúc lâu , nhìn chằm chằm vào cánh cửa . Tôi không thể ở lại phòng số 6 này được , chắc chắn là vậy . Nhưng nếu phòng số 6 đã như thế này , tôi không thể tưởng tượng được phòng số 7 sẽ như thế nào nữa . Có lẽ tôi đứng yên 1 chỗ cả tiếng đồng hồ , cứ thế nhìn vào số 7 kia . Sau cùng , hít sâu 1 cái , vặn tay nắm cửa , tôi mở cánh cửa số 7 .

Tôi té nhào qua khỏi cánh cửa , tinh thần và thể xác của tôi giờ rất yếu ớt . Cánh cửa đóng lại , và tôi biết mình đang ở đâu . Tôi ở bên ngoài , không phải " bên ngoài " kiểu như ở phòng số 5 , mà là bên ngoài thật sự . Mắt tôi cay xè , tôi muốn khóc . Tôi quỳ xuống và cố khóc nhưng không thể . Cuối cùng thì tôi cũng thoát ra khỏi cái địa ngục chết tiệt ấy rồi . Giờ đây tôi không còn quan tâm đến giải thưởng 500$ nữa . Tôi ngoái lại nhìn , rồi nhận ra rằng cánh cửa khi nãy thật ra là lối vào ban đầu . Tôi bước về phía chiếc xe của mình và đi về nhà , nghĩ đến cảm giác tuyệt vời khi được tắm dưới vòi hoa sen .

Về được đến nhà , tôi cảm thấy không dễ dàng gì cả . Cái sự vui sướng khi thoát khỏi NoEnd House bị giảm bớt và nỗi sợ từ từ lớn lên trong dạ dày của tôi . Tôi chỉ có thể dẹp bỏ suy nghĩ đó khi tôi thấy được căn hộ của mình , đi đến cửa trước . Tôi bước vào và nhanh chân leo lên phòng của mình . Đang nằm trên giường là con mèo của tôi , Baskerville . Nó là sinh vật sống duy nhất mà tôi gặp được cả buổi tối nay , và tôi bước đến vuốt ve nó , nó rít lên và cạ người vào tay tôi . Tôi giật mình , vì nó chẳng bao giờ làm thế này cả . Tôi nghĩ rằng " Sao cũng được , nó già rồi mà " . Tôi nhảy vào phòng tắm , và chuẩn bị cho 1 đêm tôi cho rằng sẽ khó mà ngủ nổi .

Sau khi tắm xong , tôi bước xuống bếp để làm vài món để ăn . Bước vội xuống cầu thang và đi vào phòng sinh hoạt ; những gì tôi thấy lúc đó sẽ mãi mãi ám ảnh tâm trí của tôi . Cha mẹ tôi đang nằm trên sàn nhà , không mảnh vải che thân và người thì phủ đầy máu . Họ bị cắt xén ra thành nhiều mảnh đến nổi không còn nhận ra gì nữa . Tay chân bị tách rời và được đặt cạnh thi thể của họ , và đầu của cha mẹ tôi thì lại được đặt trên ngực của họ , nhìn thẳng vào tôi . Phần điên rồ nhất trong chuyện này là trạng thái biểu cảm của họ , họ cười , cứ như là họ vui mừng khi được gặp lại tôi vậy . Tôi bắt đầu nôn ọe và khóc nức nở . Chẳng biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa ; cha mẹ đâu có sống với tôi , tôi thật sự rối trí . Sau đó tôi thấy nó : CÁNH CỬA - CHƯA TỪNG XUẤT HIỆN TRONG NHÀ NÀY - CÁNH CỬA CÓ SỐ 8 ĐƯỢC TẠO RA BẰNG NHỮNG VẾT CÀO CẤU BẰNG MÁU ...

Tôi vẫn ở trong nhà sao ? Tôi đang đứng trong phòng sinh hoạt của mình nhưng thật ra lại là căn phòng số 7 . Nụ cười trên gương mặt của cha mẹ tôi giãn rộng ra hơn khi tôi nhận ra điều này . Bọn chúng không phải cha mẹ của tôi , không thể nào , nhưng trông chúng giống họ y hệt . Cánh cửa đc đánh số 8 ở phía bên kia của căn phòng , phía sau đống thi thể bị cắt xén trước mặt tôi . Tôi biết rằng mình phải đi tiếp , nhưng vào lúc đó , tôi đã bỏ cuộc . 2 khuôn mặt cười kia xé toạc tâm trí của tôi , chúng ghim chặt tôi vào sàn nhà . Tôi nôn ọe lần nữa và gần như sụp đổ . Sau đó ... tiếng ậm ờ quay trở lại ... Nó to hơn cả khi nãy , nó tràn ngập cả căn nhà và cả bên trong những bức tường nữa . Tiếng ậm ừ buộc tôi phải bước tiếp .

Tôi bước thật chậm , di chuyển gần hơn đến cánh cửa và đống thi thể . Thật sự khó mà đứng nổi , cứ lê từng bước một , và càng đi đến gần thi thể đc cho là của bố mẹ tôi , tôi lại càng muốn tự giết mình đi cho rồi . Những bức tường bắt đầu rung lên liên hồi cứ như rằng 2 cái đầu sẽ bị rơi xuống , nhưng chúng vẫn cứ tại vị , nhìn tôi , và cười . Khi tôi đi lần lần đến gần đống xác , chúng cứ dõi mắt theo tôi . Bây giờ, tôi đã bước đến giữa 2 cái xác , và còn cách cánh cửa chỉ vài feet nữa thôi . Những bàn tay bị chặt ra bắt đầu cào cấu vào tấm thảm trên nền nhà , chúng đang cố gắng tìm đường đến chỗ tôi , đúng là vậy rồi , còn những cái đầu nữa chứ , chúng cứ nhìn chằm chằm vào tôi , và cười ... Sự khủng hoảng tột độ này làm cho tôi bừng tỉnh và tôi di chuyển nhanh hơn . Tôi không muốn phải chờ cho đến khi chúng nói chuyện đâu , nhất là khi giọng của chúng giống với giọng của bố mẹ tôi , tôi không muốn . Rồi chúng bắt đầu mở mồm ra , 2 cái đầu lâu ấy , và những bàn tay thì chỉ còn cách chân của tôi có vài inch thôi . Trong cơn tuyệt vọng , tôi vùng chạy đến cánh cửa , mở ra , rồi đóng sầm lại ... Phòng số 8 ...

Thôi, vậy là xong rồi , hết rồi . Sau những gì tôi vừa trải qua , Tôi nhận ra rằng chẳng có thứ gì khác mà cái căn nhà chết tiệt này có thể quăng tôi vào mà tôi có thể sống được cả , cũng chẳng có gì giống như mấy ngọn lửa địa ngục mà tôi đã chuẩn bị hết . Không may là , tôi đã đánh giá thấp những gì mà NoEnd House có thể gây ra . Không may là , càng ngày mọi thứ càng trở nên rắc rối hơn , điên rồ hơn , và càng trở nên khó nói hơn khi bước vào phòng số 8 .

Tôi vẫn không tin vào thứ mà mình nhìn thấy trong phòng số 8 này . Thêm 1 lần nữa , căn phòng này , là 1 phiên bản bằng carbon của 2 căn phòng số 4 và số 6 , nhưng ngay chỗ đáng lẽ ra chỉ có chiếc ghế trống không , tôi thấy có 1 người đang ông đang ngồi trên nó . Sau 1 vài giây định thần lại , tâm trí tôi tạm chấp nhận sự thật rằng người đàn ông ngồi trên ghế đó chính là TÔI . Không phải ai đó trông giống tôi đâu nhé , đó là David Williams , là TÔI . Tôi bước lại gần , tôi nghĩ mình nên nhìn thật kĩ lần nữa dù tôi chắc chắn mình đã nhìn thấy gì rồi . Cậu ấy ngước nhìn tôi và khóc ...

_"Làm ơn , làm ơn đi mà , đừng làm vậy nha . Làm ơn đừng làm đau tôi ..."

_ "Sao ?" - Tôi hỏi - "Anh là ai vậy ? Tôi sẽ không làm gì anh đâu ."

_ "Ừ , chính anh đó ..." - Cậu ấy khóc nức nở - "Anh sẽ làm tôi đau và tôi không muốn vậy đâu ..." - Cậu ấy ngồi trên ghế , gác chân của mình lên , rồi bắt đầu lắc lư cái ghế ra trước rồi về sau . Trông thật thảm hại , đặc biệt là vì cậu ấy là chính tôi , giống nhau như đúc .

_" Nghe này , anh là ai vậy ? " - giờ đây tôi chỉ cách " bản sao " của tôi có vài bước chân . Đây là trải nghiệm kì quặc nhất mà tôi từng có , đứng nói chuyện với chính mình . Tôi không sợ , mà không , h thì không , nhưng chắc sẽ sớm thôi . " Sao mà anh ... "

_ " Anh sẽ làm tôi đau ... Anh sẽ làm tôi đau .. Nếu anh muốn thoát ra thì anh sẽ làm tôi đau mất "

_ " Sao mà anh lại nói như vậy ? Bình tĩnh nào , được không , chúng ta hãy cùng nhau cố gắng giải quyết vấn đề " - và ngay sau đó tôi đã thấy nó . David đang ngồi trên ghế , mặc bộ đồ giống tôi , trừ 1 chi tiết , 1 phần nhỏ màu đỏ trên chiếc áo cậu ấy đang mặc , ĐƯỢC THÊU SỐ 9 .

_ " Anh sẽ làm tôi đau ... Anh sẽ làm tôi đau .. Làm ơn đừng làm vậy ... đừng làm tôi đau ... "

Đôi mắt của tôi không thể rời khỏi con số nhỏ bé trên ngực áo của cậu ấy , tôi biết rõ nó là gì . Mấy cánh cửa đầu tiên thật đơn giản và dễ dàng , nhưng sau 1 lúc , chúng càng ngày càng mơ hồ hơn . Số 7 được tạo ra trên tường gỗ , nhưng mà là bằng chính đôi tay của tôi . Số 8 thì được viết bằng máu , phía trên đống xác của bố mẹ tôi . Nhưng còn số 9 - số 9 là ở trên 1 con người , 1 người còn sống . Tệ hơn là , người này giống tôi như đúc .

_ " David này " - Tôi buộc phải hỏi .

_ " Vâng ... Anh sẽ làm hại tôi ... Anh sẽ làm tôi đau ... " Cậu ấy cứ tiếp tục khóc nức nở và đung đưa cái ghế . Cậu ấy trả lời khi đc gọi là David , vậy cậu ấy là tôi , giống đến cả giọng nói thế này thì đúng rồi còn gì .Nhưng còn số 9 đó , tôi tranh thủ nhìn xung quanh phòng khi cậu ấy đang ngồi trên ghế và khóc lóc . Phòng này không có cánh cửa nào cả , và cũng giống như phòng số 6 , cái cửa tôi dùng để vào đây giờ đã biến mất rồi . Suy nghĩ một hồi , tôi biết rằng mình không thể tiếp tục cào cấu vào tường để tìm lối ra được , không phải trong trường hợp này . Tôi nghiên cứu về những bức tường và sàn nhà xung quanh cái ghế , cúi rạp đầu xuống xem xem có gì bên dưới cái ghế không . Không may , có 1 thứ .Dưới cái ghế là 1 con dao . Đính kèm với dòng chữ " Gửi David - Từ bộ phận quản lý "

Cảm giác từ dạ dày khi mà tôi đọc dòng chữ ấy là 1 cảm giác gì đó độc ác . Tôi muốn bỏ cuộc thật sự , và điều cuối cùng mà tôi muốn làm là đem con dao đó đi chỗ khác . David kia thì vẫn đang ngồi khóc nức nở . Đầu óc tôi cứ quay mòng mòng quanh những câu hỏi không lời đáp . Ai đã đặt con dao này ở đây , và làm thế nào họ biết tên mình ? Chưa nhắc đến việc tôi đang quỳ gối trên sàn gỗ lạnh buốt và 1 tôi khác đang ngồi trên chiếc ghế đó , khóc lóc tự bảo vệ mình khỏi bị làm hại bởi chính bản thân mình .Thật sự không suy nghĩ nổi . Tòa nhà này , và cả cái đám bộ phận quản lý ấy nữa , bọn chúng đã chơi đùa với mình nãy giờ sao . Suy nghĩ của tôi bắt đầu chuyển hướng sang Peter và liệu nó có đi xa đến mức này không . Rồi nếu thằng đó đã đến đây , nếu nó đã gặp 1 Peter Terry khác đang sụt sùi khóc trên chiếc ghế này , rồi cả cái vụ lắc lư ra trước rồi lại ra sau nữa ... Tôi loại bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu , cũng chẳng quan trọng , không liên quan đến mình . Sau đó , tôi lấy con dao từ dưới ghế lên , và đột nhiên , David kia im bặt ...

_" David " - cậu ấy nói bằng cái giọng của tôi , " Anh nghĩ anh đang làm gì vậy ? "

Tôi chống tay đứng dậy , tay kia cầm chắc con dao .

_ " Tôi sẽ ra khỏi nơi này "

David vẫn còn ngồi trên ghế , bỗng nhiên trở nên rát bình tĩnh . Cậu ấy nhìn tôi với 1 cái lườm khó chịu . Tôi còn chẳng biết là cậu ấy sẽ phá lên cười hay là bóp cổ tôi nữa . Từ từ , cậu ấy nhấc người ra khỏi cái ghế và đứng dậy , mặt đối mặt với tôi . Thật kỳ quái . Chiều cao của cậu ấy , rồi cả cái dáng đứng ấy nữa , giống tôi y hệt . Tôi cảm thấy cái chuôi bằng cao su của con dao , tôi nắm nó thật chặt . Tôi không biết có con dao này , tôi sẽ làm gì nữa , nhưng tôi cảm thấy rằng mình rất cần nó , sẽ cần .

" Bây giờ " - giọng của cậu ấy trầm hơn của tôi 1 tí . " Tôi sẽ làm hại anh . Tôi sẽ làm anh đau , rồi tôi sẽ giữ anh ở lại đây mãi "

Tôi không trả lời . . Tôi lướt đến , vật cậu ấy xuống sàn nhà , đè lên người cậu ấy và nhìn vào mặt cậu ấy , tôi giơ con dao lơ lửng trên không trung , sẫn sàng sử dụng nó . Cậu ấy nhin vào tôi , trông sợ hãi . Cứ như là đang nhìn vào gương vậy . Sau đó , tiếng ậm ờ quay trở lại , xa xôi và nhỏ nhẹ , mặc dù vậy , nhưng tôi vẫn cảm nhận nó trong cơ thể của mình . David nhìn thẳng vào tôi , cũng như tôi đang nhìn xuống bản thân mình vậy . Tiếng ậm ờ bắt đầu lớn dần lên và tôi cảm thấy có thứ gì đó đang nắm lấy bên trong của mình . Chỉ 1 hành động , tôi cắm con dao vào phần màu đỏ trên ngực của cậu ấy rồi kéo con dao xuống phía dưới . Màu đen tràn ngập căn phòng và tôi bắt đầu rơi xuống .

Bóng tối xung quanh tôi không giống như những gì mà tôi đã từng trả nghiệm . Phòng số 3 thì tối , nhưng nó không giống như kiểu là 1 cái gì đó sẽ nhấn chìm tôi hoàn toàn . Tôi vẫn không biết mình đang bị gì sau khi rơi được 1 đoạn . Tôi cảm thấy cơ thể dường như không còn trọng lượng nữa , được bao phủ bởi bóng đêm . Sau đó , một nổi buồn đến với tôi , một nỗi buồn sâu thẳm . Tôi cảm thấy lạc lối , tuyệt vọng , và muốn tự sát . Hình ảnh của cha mẹ len lỏi vào tâm trí của tôi , tôi biết rằng những hình ảnh ấy không có thật , nhưng vì tôi đã nhìn thấy nó và trí não thì khó mà phân biệt được giữa thực và giả . Nỗi buồn cứ thế , xoáy sâu hơn nữa vào tim tôi . Tôi đã ở đây , trong căn phòng số 9 , dường như nhiều ngày liên tục . Căn phòng cuối cùng này . Và đây chính xác là những gì mà nó phải như vậy : đích cuối . NoEnd House có đích cuối và tôi đã đến được đó . Vào lúc này đây , tôi bỏ cuộc . Tôi biết có thể tôi sẽ cứ ở trong trạng thái này mãi mãi , đồng hành với tôi là bóng tối . Không có cả cái tiếng ậm ừ lúc nào cũng làm tôi điên lên .

Tôi cảm thấy mình mất hết cả những giác quan . tôi không cảm giác nổi bản thân mình nữa , không nghe thấy gì nữa hết . Nhãn quan không giúp ích gì đc cho tôi nữa . Tôi liếm mép kiếm 1 mùi vị bất chợt nào đó và chẳng có gì cả . Tôi cảm thấy bất lực và lạc lối hoàn toàn . Tôi biết tôi ở đâu . Đây là địa ngục . Phòng số 9 là 1 địa ngục . Rồi nó xảy đến . Ánh sáng . 1 loại ánh sáng thường thấy ở cuối các đường hầm . Tôi cảm thấy mặt đất đang di chuyển gần hơn ở phía dưới , và tôi đứng lên nó . Sau 1 -2 phút lấy lại những suy nghĩ và giác quan của mình , tôi bước từ từ về phía luồng sáng đó .

Khi tôi đi qua ánh sáng , nó lại có hình dạng . Nó được chiếu qua từ mép dưới cửa , 1 cái cửa , 1 cái cửa không có đánh số nào hết . Tôi bước chầm chậm qua cánh cửa đó và nhận ra mình đang ở nơi bắt đầu : sảnh của NoEnd House . Trông y hệt lúc đầu vậy , vẫn cứ trống không , vẫn trông hết sức ngớ ngẫn và trẻ con với cái kiểu trang trí Halloween ấy . Sau những gì đã xảy đến , tôi vẫn hoài nghi về nơi tôi đang đứng . Sau vài phút lấy lại tinh thần , tôi bắt đầu nhìn xung quanh xem có thứ gì khác trước không . Trên bàn là 1 phong thư màu trắng , có tên tôi , được viết tay lên đó . Vô cùng tò mò , nhưng hết sức thận trọng , tôi lấy hết can đảm bóc phong bì ra . Bên trong là 1 bức thư , và 1 lần nữa , lại là viết tay .

Gửi David Williams ,

Xin chúc mừng ! Anh đã tìm đến đích cuối cùng của NoEnd House ! Xin hãy nhận phần thưởng như là để đánh dấu một thành tích tuyệt vời .

Yours forever ,

Management .

Cùng với bức thư là 5 tớ 100$ .

Tôi phá lên cười , tôi không thể ngừng cười được , tôi cười hàng giờ liền . Tôi cười khi tôi đi bộ ra xe rồi tôi cười khi tôi lái xe về nhà . Tôi cười khi bắt đầu cho xe vào đường chạy . Tôi cười khi mở cánh cửa nhà ra và tôi cười khi thấy 1 số 10 nho nhỏ được khắc trên cánh cửa gỗ.

Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 111:
Dark People

Tôi chỉ là một sĩ quan cảnh sát bình thường. Và tôi có thể dễ dàng giải quyết mọi thứ: những vụ giết người, tự sát, hỏa hoạn, thậm chí là đánh bom. Nhưng với 27 năm trong lực lượng, tôi chưa bao giờ được chuẩn bị để đối phó với những gì tôi chứng kiến trong đêm tháng 8 đó.
Chúng tôi nhận được một cuộc gọi từ một cậu bé, khoảng 7 tuổi nói rằng "Dark people" đang làm đau cha của cậu bé. Cậu bé thổn thức trong điện thoại và thề rằng cậu bé nghe tiếng hét ở phía sau nhà. Chúng tôi tưởng tượng "Dark People" (có lẽ là người bóng tối) là những người mặc đồ đen hoặc có làn da màu đen.

Đội của chúng tôi vội vã chạy đến, và khi đến căn hộ, mọi thứ trông thật kinh khủng. Cánh cửa bị văng khỏi bản lề, trên đó có rất nhiều vết cào cấu. Ở bên trong căn hộ chúng tôi đã tìm thấy cậu bé, cậu ta cuộn tròn lại và thổn thức bên cạnh xác chết của người cha.

Một nữ sĩ quan đang cố dỗ dành và giữ bình tĩnh cho cậu bé. Cô ấy là người phù hợp nhất cho việc này vì cô ấy đã có 3 người con. Cha của cậu ấy đã bị giết chết một cách rất tàn bạo. Cánh tay cổ và ngực đầy vết móng vuốt, mặt của ông ta bị mất một mảng lớn và mắt của ông ta còn mở mặt lộ vẻ kinh hoàng. Và ông ta vẫn còn thở.

Chúng tôi gọi xe cứu thương, nhưng khi xe đến nơi, thì ông ta đã chết. Tôi còn nhớ ông ta lẩm bẩm với chúng tôi rằng "đừng để chúng bắt Daniel". Daniel là con trai của ông ta và cũng là người đã gọi cho chúng tôi. Chúng tôi tìm kiếm mọi nơi để tìm bằng chứng của vụ sát nhân,nhưng chúng tôi ra về mà ko tìm đc gì.Chúng tôi cũng đã tìm đc một số thứ kỳ lạ,tuy nhiên tất cả các bức ảnh của người bố đều bị cháy như thể ông ta chỉ là cái bóng. Một vài người trong chúng tôi nói họ thấy một cái gì đó nhảy từ phòng này sang phòng khác. Ngoài ra chúng tôi không tìm thấy gì khác.

Daniel ở trong tình trạng rất tồi tệ khi tôi nói chuyện với cậu bé. Cậu ấy liên tục nhắc về "Dark People" đang theo sau cậu ấy. Chúng tôi đã phải đi thật xa và mời về một người họa sĩ phác thảo để vẽ lại những gì Daniel mô tả. Và bức hình đó vẫn còn ám ảnh tôi đến bây giờ.

Những gì Daniel miêu tả thật kinh khủng, một sinh vật với những con mắt màu trắng, răng như những cây kim sắc nhọn và người thì hoàn toàn màu đen. Cánh tay rất dài, những ngón tay nhọn như những cây viết chì, cậu bé còn bảo chúng tôi rằng nó có mùi như trứng ung. Cậu bé nói nó chỉ xuất hiên khi trời tối, và cậu bé không chịu ngủ nếu tắt đèn.

Mẹ cậu bé gọi đến đồn cảnh sát, bà hoàn toàn kinh hãi với những gì mà cậu bé mô tả. Mẹ cậu bé van xin chúng tôi để được gặp con trai, tôi đã đích thân đến tận nhà đón bà đến sở cảnh sát để hai mẹ con có thể nói chuyện. Vài đêm sau chúng tôi vẫn chưa có thêm bất kì manh mối nào, tôi đã rất thất vọng, vì tôi rất ghét khi không điều tra thêm được gì.

Người mẹ và Daniel ở lại trong sở cảnh sát vì hiện giờ nhà họ đang là hiện trường vụ án. Một đêm khi tôi đang chuẩn bị về nhà thì Daniel đứng ở trong góc và hét lên. Tôi hỏi cậu bé có chuyện gì thì Daniel nói "Dark People" giết mẹ của cậu bé, tôi chạy đến hiện trường thì phải rời đi ngay vì ói.

Mặt của người mẹ ngập trong máu, ngực bị xé toang và cánh tay gần như bị lột hết da, bất cứ ai, hoặc thứ gì làm việc này đã xé người mẹ một cách tàn bạo, bà ấy cũng vậy gương mặt vẫn còn vẻ kinh hoàng nhưng bà ta đã tắt thở.

Tôi đưa Daniel vào căn phòng an toàn ở toàn nhà đối diện và chắc chắn rằng luôn có người ở đó với Daniel. Tôi ở đó với Daniel 2 tiếng trước khi có 1 sĩ quan cảnh sát khát đến thay ca cho tôi, khi tôi bước ra khỏi tòa nhà và tôi thấy Dark People mà Daniel đã nói.

Bọn chúng có 6 người. Tất cả đều cao hơn 6 feet (khoảng 2 mét) đầu bọn chúng giật tới giật lui có vẻ bọn chúng ko có xương cổ. Bọn chúng có cánh tay dài, ốm. Cánh tay tay thì xoăn lại theo cách ko thể tưởng tượng được. Một tên nhìn thẳng vào tôi với con mắt không màu không chớp mắt. Tôi chỉ có thể nhìn thấy vì chúng đứng gần ánh đèn đường và trước khi chúng bỏ đi 1 tên quay lại và cười với tôi.

Và khi tôi về nhà,có một điều bất ngờ đã chờ tôi

MỘT TRONG SỐ CHÚNG ĐỨNG TRƯỚC CỔNG NHÀ TÔI,VÀ NHÌN TÔI CHẰM CHẰM VỚI NHỮNG CON MẮT VÔ HỒN


Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 112:
Chiếc ghế bành


Từ tận sâu trong lòng mình, tôi biết những điều tôi thấy hôm ấy là thật. Tôi không có ý gì muốn thuyết phục bạn phải tin tôi - sự thật sẽ tự chứng tỏ nó - và mất một khoảng thời gian rất lâu trước khi tôi phải chấp nhận tất cả. Có vẻ là câu chuyện hơi sáo rỗng ( tôi là một đứa rất thẳng thắn công nhận ) nhưng nếu không vì nó, có lẽ tôi đã trở thành một thằng vô thần chai mặt nhất từng sống. Nhưng, qua bao đấu tranh nội tâm và cãi vã, tôi đã chấp nhận rằng : trên đời này đôi khi có những điều mình phải tin, dù nó chẳng có một câu giải thích có lý nào nghe lọt tai. Thứ ta gọi " Logic ", quá mong manh, cứ như một cây nến cháy dễ dàng tàn lụi. Và khi " cây nến" đó tắt, thì chỉ còn chúng ta đơn độc trong bóng tối, và những thứ mà chúng ta nhạo báng dưới còn ánh mặt trời, bỗng dưng trở nên thật hơn bao giờ hết.

Thôi tạm ngưng, trước khi tôi sa đà vào việc lu loa triết lý. Đây là câu chuyện hôm đó:

Lúc đó tôi còn khá bé, chỉ chừng bốn năm tuổi, chị em tôi vẫn chưa chào đời khi này nên cả gia đình sống trong một ngôi nhà nhỏ tại Great Bend, Akansas. Một gia đình nhỏ, không có gì nhiều tiền lắm nên đồ nội thất trong nhà đa phần là hàng second - hand mua lại lung tung.

Hôm đó là một buổi trưa hè điển hình : nóng oi ả và nhàm chán ( ít nhất là với một thằng nhóc ). Chỉ mình tôi với những viên bi ve trong phòng, trước mặt là chiếc ghế bành to lớn, phủ vải hoa. Mẹ thì ở dưới phố, còn Bố thì đang đi làm.

Nhàm chán, tôi lăn qua lăn lại viên bi trên sàn nhà ( ít ra ngôi nhà này có một cái sàn gỗ trơn láng, rất tuyệt ), tôi lỡ tay làm viên bi yêu thích của mình - viên bi to màu ruby đỏ trong suốt - lăn hẳn vào dưới gầm chiếc ghế. Tôi nhìn viên bi của mình từ từ len qua tấm vải phủ, biến mất hẳn dưới khoảng tối của chiếc ghế to lớn.

" Nản thật, Bố giờ không có nhà ". Chỉ có mình ông ấy đủ khỏe đế nhấc chiếc ghế lên hộ tôi.....và giờ đây, có lẽ tôi phải thử làm một mình.

Từ từ cho cánh tay của mình vào dưới gầm, mò mẫm tìm viên bi do bị tấm vải phủ che mắt. Lúc đầu thì chỉ mấp mé bên ngoài, lúc sau tôi sải hẳn cánh tay mình vào ( hình như thế ). Nhưng vẫn không chạm thấy viên bi, chán nản tôi rút cánh tay mình ra.

Bỗng nhiên, ngay sau đó, một cánh tay nhẹ nhàng đẩy mảnh vải phủ, đưa ra từ dưới gầm chiếc ghế, ngay chỗ tôi vừa mò mẫm khi nãy.

Đến hôm nay, và có lẽ là đến khi xuống mồ, tôi sẽ nhớ mãi hình ảnh đó. Một cánh tay, gầy gộc với những ngón tay trơ xương - có vẻ là một cánh tay phụ nữ. Nó nổi những đường gân chằng chịt, nhăn nheo, và đen sậm. Không phải là đen như màu da người Châu Phi, mà là màu đen của da người chết. Dĩ nhiên là ở tuổi đó, tôi chưa biết việc da người sẽ dần chuyển màu khi phân hủy ,nên chỉ trố cặp mắt ra mà nhìn, pha chút tò mò.

" Cánh tay " đưa ra từ từ, vươn xa về phía tôi hết mức có thể, đến hơn cả cùi trỏ một khoảng. Tôi thì vẫn đứng yên một chỗ, tò mò nhìn "nó ". Rồi đột nhiên cánh tay rụt lại, rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy ra một chiếc túi nhựa sẫm màu, trên dán một cái logo đầy màu sắc, hơi hé mở như muốn mời tôi cho bàn tay mình vào mà khám phá những gì bên trong. Và khi cảm thấy tôi không có hứng thú, cánh tay lại từ tốn lôi chiếc túi vào khoảng tối nơi gầm ghế, sau tấm vải phủ cũ kỹ, rồi không bao giờ xuất hiện lại nữa.

Tại sao tôi không phát hoảng lên, hay thậm chí vãi cả ra quần ???. Tất cả những gì tôi có thể nói là, khi đó tôi chỉ mới là đứa bé hiếu kỳ ( như ít nhiều những đứa cùng tuổi ). Nên khi một cánh tay nhẹ nhàng chui ra, không có ý dọa nạt nào từ nơi gần ghế, thì ......cũng không có gì để hoảng lên cả. Tôi vẫn chưa học được rằng điều đó là hoàn toàn không thể trên thực tế, và thừa nhận là mình chưa có tý nhận thức nào về thế giới quanh mình cả.

Mẹ rất hoài nghi về câu chuyện tôi kể khi đó ( tính bà là thế ). Vậy là bà cùng tôi quay lại căn phòng, giải thích rằng đó chỉ là tưởng tượng do xem phim nhiều quá. Bà thậm chí cho cả cành tay mình vào mò mẫm tìm viên bi trong khi tôi đứng cạnh bên, nín thở lo rằng liệu có gì xảy ra. Một lát sau, Bố về đến, nhấc bổng cái ghế sang một bên. Dĩ nhiên bên dưới nó chỉ là viên bi tôi đã kiếm, và cơ số những viên khác mà tôi không nhớ là mất khi nào.

Và dưới đây là điều làm tôi ám ảnh mãi đến sau này

Trong suốt tuổi thơ của mình, tôi dần bị hoang tưởng về môt cánh tay sống dưới gầm ghế của mình, và nếu tôi dám xâm phạm vào nơi chúng cư ngụ, chúng sẽ thò ra, chộp lấy và mang tôi đi. Dần đến khi lớn, cách đây vài năm tôi kể lại cho Mẹ nghe về câu chuyện này - một ký ức tuổi thơ ngốc nghếch

Dĩ nhiên bà vẫn nhớ, và bà cũng công nhận là câu chuyện của tôi khá quái đản, so với một thằng bé trầm tính, ít khi bịa chuyện. Rồi đột nhiên bà kể cho tôi nghe lai lịch của chiếc ghế . Hai ông bà mua nó khi tình cờ đi ngang dinh thự của một quý bà vừa qua đời do già yếu, bà lão ấy chết ngay trên chiếc ghế bành đó. Đó là lần đầu tiên tôi được biết chuyện này, và chắc hẳn cái chết ấy là lý do cả nhà tống khứ chiếc ghế một tuần sau khi diễn ra câu chuyện của tôi.

Còn về cái túi nhựa kia ? Cái túi mà cánh tay ấy đã mời mọc tôi cho tay mình vào ? Tôi vẫn nhớ như in cái logo sặc sỡ ấy, và chỉ khi tôi đã đi làm, tình cờ tôi lại tìm ra nhãn hiệu với cái logo quen thuộc ngày ấy. Đó là logo của một hãng làm đồ gia dụng ít tên tuổi, vẫn sử dụng những chiếc túi đựng như ngày nào.

Và trong những chiếc túi đó, chứa đầy dao lam bén ngót.....


Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 113:
I'M SORRY MOMMY

Một đêm, người phụ nữ đương ngồi trong nhà bếp đọc báo. Khi nhìn lên, cô thấy đứa con trai sáu tuổi của mình đi dần xuống cầu thang, bé mặc trên người bộ pijama.

“Sao vậy con yêu?” mẹ bé hỏi.

“Con gặp ác mộng,”cậu trả lời.

“Giờ con an toàn rồi, nhé,” người mẹ nói.

“Con mơ, con đang nằm trên giường, rồi con nghe có tiếng động trong phòng ngủ của bố,” cậu nói. “Khi nhìn qua cửa, con thấy cái gì đó màu đen mà lớn lắm, mắt trắng dã. Chúng nó bước ra khỏi nhà kho rồi tấn công bố.”

“Đừng lo con,” người mẹ nhẹ giọng nói. Cô ôm con cô thật gần gũi. “Đó chỉ là mơ thôi. Nó thực sự không có xảy ra mà.”

Cậu bé tiếp tục. “Nó xé bố ra thành từng mảnh rồi ăn hết, ăn xong, nó liếm hết máu trên sàn nhà. Con nghĩ nếu chạy thật nhanh, nó sẽ không bắt con, thế nhưng là nó đuổi được, nó chuẩn bị ăn con rồi, cơ mà nó dừng lại và nói nó sẽ không ăn thịt con nếu con hứa…”

“Hứa gì thế con?” người mẹ lại hỏi.

“…hứa là…”

“Thôi nào. Con có thể nói cho mẹ bất cứ điều gì. Hứa cái gì vậy?”

“…hứa sẽ làm mẹ xao lãng trong khi nó trườn tới đằng sau mẹ. Mẹ ơi con xin lỗi…”


Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 115:
Sự thật về “Phineas and Ferb“

“Phineas and Ferb“ được dựng lên dựa theo câu chuyện có thật ở ngoài đời.

Nhưng cuộc đời lại chẳng bao giờ đẹp như trong phim.

Candace “Candy” Gertrude Flynn là bà chị 15 tuổi của Phineas và Ferb và là con trưởng của gia đình Flynn-Fletcher. Sinh ngày 11 tháng 7, tại Danville bởi Linda Flynn với một người bố chưa biết tên.

Em trai Phineas của cô được sinh ra khoảng một vài năm sau đó.

Lúc Phineas còn là trẻ sơ sinh và Candace mới biết đi, mẹ của cậu, Linda Flynn, người mẹ đơn thân đã gặp và yêu một nhà khảo cổ học người Anh tên Lawrence Fletcher trong một buổi hoà nhạc của Love Handel. Khi Linda Flynn và Lawrence Fletcher thực sự kết hôn, Phineas và Candace đã nhận Lawrence là bố dượng và con riêng của ông - Ferb, người sau này là một người anh em và cũng là bạn tốt nhất của Phineas. Candace lớn lên và coi Lawrence như một người cha, và gọi ông bằng từ quen thuộc "bố".

( Việc này giải thích vì sao trong phim, ông bà và anh em Ferb đều là người Anh và 2 anh em chẳng giống nhau chút nào )

Candace thực sự đã rất cô đơn trước khi Phineas và Ferb được sinh ra. Hai cậu em dù nghịch như quỷ sứ, làm xáo trộn cuộc sống thường ngày của cô nhưng bên cạnh chúng thật sự rất vui, rất ấm áp. Candace có lẽ sẽ mãi sống hạnh phúc trong gia đình nhỏ bé này trước khi… Phineas và Ferb chết trong 1 vụ tai nạn giao thông. Không thể chấp nổi sự thật đau thương, Candace ảo tưởng 2 đứa trẻ vẫn còn sống, tưởng tượng tất cả mọi thứ 2 em trai trước kia từng làm : xây tổ chim sau nhà, sửa ô tô ở gara…. Đó chính là lý do tại sao khi Candace nói, mẹ chẳng bao giờ tin cô. Căn bệnh của cô ngày một trầm trọng theo thời gian khi cô kể với mẹ về những vật mà 2 đứa bé gần như không thể làm được.

Lo cho con gái, bố mẹ đã phải đưa Candance vào bệnh viện tâm thần để khám, cô được chuẩn đoán bị mắc chứng tâm thần phân liệt. Sau đó bác sĩ cho cô ấy uống thuốc an thần rồi ở lại viện để điều trị tiếp. Nhưng vô tình cô ấy uống quá liều, khiến cố ấy trở nên điên rồ, hoang tưởng và phát sinh những ảo giác mới....
Đây chính là lý do mà Perry ( con chó nuôi của Phineas và Ferb nhưng trong trí tưởng tượng của Candace lại là 1 siêu điệp viên thú mỏ vịt ) tồn tại và có 1 con ngựa vằn biết nói chuyện ở trong 1 vài tập phim (con ngựa vằn gọi cô là "Kevin" hay mặc áo Blu là bác sĩ chuẩn đoán của Candace nên nó thường hay ngồi trên chiếc ghế tựa và cầm báo - sổ ghi chép ) ...

Ông bà của Phineas và Ferb ( xuất hiện trong 1 số tập và thường hay có con ngựa vằn ) thật sự không phải ông bà của họ mà là bác sĩ tâm thần ở trong bệnh viện mà hay đi thăm buồng của Candace...

Quá trình điều trị bị thất bại. Candace đáng thương ngày một tồi tệ hơn.

Và rồi do không thể chịu được nên bố mẹ quyết định để cô ở lại bệnh viện tâm thần cho đến suốt đời. Ở trong buồng giam cách biệt, Candace luôn luôn ảo tưởng về 2 đứa em, về những cuộc phiêu lưu, về câu chuyện tình yêu ngọt ngào… - đây chính là lí do vì sao mùa hè không bao giờ kết thúc trong phim.

Cô độc. Điên loạn. Tách biệt. Candace không có ai ở bên. Chỉ có cuốn nhật kí nhỏ bé để ghi chép lại một thế giới tưởng tượng đẹp đẽ không có thật.

Cuối cùng, cô đã tự sát. Vì thế, trong phim, mùa hè của họ không bao giờ chấm dứt, câu chuyện vẫn mãi tiếp tục...Thực chất tất cả chỉ là giấc mơ của kẻ tâm thần...


Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 116:
Chuyện có thật: DON'T PLAY HITORI KAKURENBO aka ONE MAN HIDE AND GO SEEK!


Phần một

Ok, chuyện là thế này. Tôi là một người Mỹ đang du học ở Nhật Bản. Tôi sống cùng với một gia đình người Nhật.

Chủ nhật tuần trước, con gái gia đình chủ nhà Akane nói với tôi về một trò chơi cô muốn chơi gọi là "Hitori Kakurenbo", hoặc theo tôi biết là Trốn tìm một người.

Akane nói rằng trò chơi đó rất vui và một số bạn bè ở trường cô đã thử nó, và nó thực ra là một cách để chơi trốn tìm với 1 hồn ma, nhưng cô không muốn làm điều đó một mình *1 . Đối với một người hoài nghi (như tôi), nó có vẻ khá vô hại, và tôi rất tò mò. Tất nhiên, bây giờ thì tôi cảm thấy hối hận về điều đó. Cho dù bạn có nghi ngờ hay tò mò thế nào, ĐỪNG chơi trò chơi này. Dù sao thì Akane đã mua một con búp bê từ cửa hàng ¥ 100 *2 , đặt tên cho nó là Erina, và tôi nhìn cô xé lớp ruột nhồi ra và thay thế bằng gạo.

"Bây giờ tôi cần hai giọt máu, một từ tôi và một từ cậu," cô thì thầm, cố gắng nhớ các quy tắc mà bạn của cô đã nói với cô. Cô châm đầu ngón tay của mình trong khi tôi cũng làm tương tự và chúng tôi bôi máu lên gạo. Sau đó, cô khâu nó lại và buộc cả chỉ đỏ ở bên ngoài con búp bê.

"Tại sao cậu lại làm thế?" Tôi bối rối hỏi.

"Chỉ đỏ được cho là tượng trưng cho các mạch máu. Chúng ta sẽ cắt đứt (những sợi chỉ này) lúc ba giờ."

"Ba giờ chiều hay ba giờ sáng?"

"Ba giờ sáng, đồ ngốc." Cô mỉm cười với tôi.

Cô còn chuẩn bị vài cốc nước muối, và rải các vạch kẻ bằng muối xung quanh phòng cha mẹ cô.

"Làm thế để làm gì?" Tôi tò mò hỏi.

"Rõ ràng là chúng (những vạch kẻ muối) sẽ ngăn hồn ma đi vào trong phòng và tìm thấy cậu.”

"Cho nên chúng ta sẽ trốn ở đây?"

"Không, như thế sẽ chẳng còn gì thú vị, đúng không? Tôi chỉ không muốn phòng của cha mẹ tôi bị phá hủy."

Bị phá hủy. Giờ nghĩ lại, tôi ước là chúng tôi đã ở lại trong đó, ngay cả khi nó "chẳng còn gì thú vị ". Thậm chí, tôi ước tôi đã không làm điều này mà không biết đầy đủ những gì có thể xảy ra.

Dù sao thì chúng tôi cũng đi vào phòng tắm lúc 3 giờ sáng. Những thành viên còn lại trong gia đình (cha và mẹ Akane) đang đi thăm người dì mới sinh em bé. Chúng tôi đặt con búp bê trong bồn tắm ngập nước, và đồng thanh:

"Akane và Sarah là người đầu tiên đi tìm *3! Akane và Sarah là người đầu tiên đi tìm! Akane và Sarah là người đầu tiên đi tìm!"

Sau đó, chúng tôi chạy ra khỏi phòng tắm, tắt hết đèn và chuyển kênh TV trong phòng của chúng tôi sang một kênh nhiễu. Akane lấy ra một con dao và để cốc nước muối trên bàn. Chúng tôi quay lại phòng tắm, và hiển nhiên, con búp bê ở đó, trong bồn tắm (nơi chúng tôi để nó lại trước khi rời đi), mỉm cười trầm lặng nhìn lên chúng tôi...

"Erina, Akane và Sarah đã tìm thấy bạn!" chúng tôi hét lên. Chúng tôi lôi nó ra, Akane đâm vào vị trí tim và đảm bảo rằng rất nhiều sợi chỉ đỏ đã bị đứt trước khi vứt nó lại vào bồn tắm.

"Erina là người thứ hai đi tìm! Erina là người thứ hai đi tìm! Erina là người thứ hai đi tìm!", chúng tôi đồng thanh, sau đó chạy trở lại phòng khách nơi có cái TV đang bật. Cả hai đứa chúng tôi, mỗi người ngậm một ngụm nước muối, đảm bảo không nuốt nó, sau đó giữ chặt cái cốc của mình trước khi chui vào trốn trong tủ quần áo. Akane mở hé cửa tủ bởi vì cô muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra với cái TV. Đó là một ý tưởng cực kỳ tồi tệ. Giờ đây, tôi ước giá như chúng tôi đã đóng cánh cửa tủ lại.

Trong năm phút đầu tiên, chúng tôi chỉ ngồi chờ đợi. Không có gì xảy ra, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng nhiễu trên TV bắt đầu thay đổi. Dù không có bất kỳ ai trong chúng tôi chạm vào điều khiển, TV bắt đầu chuyển kênh, nhanh đến nỗi các câu bắt đầu hình thành từ những từ riêng lẻ của các kênh khác nhau *4 :

Tao
Sẽ
Tìm
Thấy
Mày

Tôi sợ hãi co rúm lại trong tủ quần áo. Không khí dường như trở nên lạnh hơn. Akane vẫn ngồi nguyên dán mắt lên khe hở trên tủ quần áo, yên lặng.

Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đập mạnh.

Mày

Đâu

Bước chân thay đổi và dừng lại trước tủ quần áo.

Mày

Trong
Này
Đúng
Không

Sau đó, tôi nghe thấy những từ làm tôi ớn lạnh:

Tìm
Thấy
Mày
Rồi

Akane hét lên và ngã xuống đất. Con dao nhà bếp chúng tôi đã sử dụng để đâm con búp bê cắm thẳng vào mắt *5 , con mắt cô đã sử dụng để nhìn trộm qua khe của cánh cửa tủ áo. Cô đã sơ ý nuốt mất nước muối của mình, cô nói với tôi. May mắn thay, dù đã vô cùng sợ hãi, tôi vẫn ngậm nước muối trong miệng, tay còn nắm chặt cả cốc ngu ngốc nữa. Tôi đợi cho đến khi cái kênh nhiễu bình thường trở lại trên màn hình TV. Akane lặng lẽ khóc, con dao vẫn còn ở mắt cô ấy, nhưng cô ấy rên rỉ:

"Cậu cần phải kết thúc nghi lễ."

Tôi đã làm những gì cô ấy bảo. Tôi đi vòng quanh nhà, tìm kiếm con búp bê ngu ngốc. Nó không còn ở trong phòng tắm. Tôi tìm thấy nó, ngồi ngay ngắn trên giường của Akane, cười nhăn nhở. Tôi đổ nước muối và nhổ nước muối vào nó, sau đó hét lên:

"Tôi thắng! Tôi thắng! Tôi thắng!"

Sau đó, tôi nắm chặt con búp bê và đi đến chỗ thùng rác của hàng xóm *6 và đặt nó trong một chậu xăng trước khi đốt thứ khốn kiếp đó. Lúc đó đã là 5 giờ sáng.

Tôi quay lại chỗ tủ quần áo, và nói với Akane đã mọi chuyện đã kết thúc, vì vậy cô đi ra khỏi tủ quần áo, con dao vẫn còn ở mắt cô ấy và chúng tôi gọi xe cứu thương. Sau khi phẫu thuật, không may là bác sĩ nói rằng con mắt đó của cô sẽ bị mù. Akane đã nói dối rằng cô ấy vấp vào con dao sau khi thức dậy sớm để làm bữa sáng *7 .

Điều đáng sợ là, mặc dù tôi đã kết thúc cái nghi lễ và đốt con búp bê như Akane bảo tôi, tôi không nghĩ rằng nó đã kết thúc. Akane nói rằng cô vẫn có thể nhìn thấy "Erina" đi vòng vòng xung quanh nhà khi cô chỉ mở con mắt đó (con mắt bị đâm). Tôi cũng liên tục nhìn thấy “những thứ” ở khóe mắt *8 . Tôi không biết phải làm gì, chúng tôi nghĩ là chúng tôi đã kết thúc nghi lễ, nhưng có lẽ nó vẫn đang tiếp tục.

Một vài chuyện kỳ dị đang xảy ra mấy ngày gần đây, tiếng bước chân bên ngoài cửa phòng tôi lúc 3 giờ sáng, TV tự chuyển kênh và âm thanh bị biến đổi. Tôi tiếp tục đốt hương và để muối trong phòng tôi để giữ cho tôi an toàn, Akane cũng làm tương tự. Nhưng nếu ai đó đến với bạn và hỏi bạn có muốn chơi Hitori Kakurenbo hay không, hãy giữ bản thân tránh khỏi rắc rối và đừng làm điều đó. So sánh với những hướng dẫn đúng mà tôi tìm thấy, chúng tôi đã làm sai rất nhiều thứ, tôi đoán là từ tin đồn mà Akane nghe được. Cho máu vào trong con búp bê là sai, nó có thể nguyền rủa bạn. Đáng lẽ chúng tôi phải để các mẩu móng tay vào trong con búp bê thay vì sử dụng máu. Chủ nhật này, Akane và tôi sẽ đi đến một đền thờ trong một vài ngày để tìm kiếm sự giúp đỡ. Và nếu có ai có lời khuyên nào về những gì phải làm trong trường hợp bị ám tại Nhật Bản, hãy cho tôi biết.

EDIT: Một số bạn vẫn muốn chơi này ngay cả sau khi đã đọc chuyện của tôi. Tôi CỰC KỲ PHẢN ĐỐI Ý ĐỊNH ĐÓ. Nếu như thế vẫn không làm bạn thay đổi quyết định, hãy tìm hướng dẫn an toàn nhất. Dùng một cái bút chì kim, không phải là một con dao. Hồn ma sẽ làm tổn thương bạn với đúng thứ vũ khí bạn chọn để dùng (đâm nó) nếu nó tìm thấy bạn

***
Chú thích:

Tất cả những chỗ trong ngoặc trong bài viết là mình thêm vào cho rõ ý

*1 Đây là thông tin được tác giả làm rõ thêm khi trả lời comment hỏi rằng tại sao lại chơi trò này 2 người dù đây là trò Trốn tìm một người:
Những đứa trẻ ở trường của Akane nói rằng sẽ không sao nếu chơi với nhiều hơn một người. Tôi không biết, cô ấy chỉ "nghe nói" từ một ai đó và muốn thử nó. Thực sự tôi chỉ làm theo cô ấy bởi vì tôi không biết rằng nó có thể nguy hiểm.

*2 Một dạng cửa hàng đồng giá

*3 Trong nguyên bản người đi tìm là “it”

*4 Đây là thông tin được tác giả làm rõ thêm khi trả lời comment:

TV chuyển kênh rất nhanh. Tiếng Nhật là một ngôn ngữ dựa trên âm tiết, vì vậy khá là khó cho một người nước ngoài như tôi hiểu, nhưng những gì tôi nghe thấy là: "mitsukeru yo" "doko ni iru no"? "Ah .. Tabun, koko ni iru không?" "Mitsuketa!" Các âm tiết được tạo thành từ các chương trình truyền hình khác nhau, gồm quảng cáo của một số chương trình truyền hình đang được chiếu, và theo tôi nghĩ là cả phim truyền hình nữa, nhưng tôi không chắc chắn lắm, đó chỉ là những gì tôi nghe được.

*5 Trong nguyên bản là “The kitchen knife we had used to stab the doll was protruding from her eye”, mình ko rõ là mũi dao đâm từ bên ngoài vào mắt hay mũi dao trồi lên ở mắt (vì nghe có vẻ vô lý, như thế thì làm sao rút con dao ra được)

Đây là thông tin được tác giả làm rõ thêm khi trả lời comment:

Xin lỗi tôi đã không nói rõ về con dao. Chúng tôi để nguyên nó cắm vào "Erina" sau khi chúng tôi đâm nó, đặt con búp bê trở lại vào bồn nước và đi trốn. Bởi vì tôi đã không nhìn thấy chính xác cái gì đâm Akane, phỏng đoán của tôi là hoặc hồn ma đã đâm Akane, hoặc "Erina" (con búp bê) với hồn ma trong nó đã đâm Akane. Sau này, Akane đã nói với tôi cô vô tình nuốt nước muối vì sốc sau khi thấy TV chuyển kênh, vì vậy cô đã không còn được bảo vệ, và nó đã tìm ra cô. Khi chúng tôi tìm thấy "Erina", chúng tôi đã đâm nó, vì vậy có thể nó muốn trả thù. Dù gì đi nữa, chuyện này không ổn chút nào.

Mí mắt và giác mạc của cô ấy bị sẹo vĩnh viễn. Phần lớn thời gian, cô ấy đeo một cái băng để che chỗ đó lại.

*6 Trong nguyên bản là “went to the neighbor's trashcan” nên mình dịch sát là “đi đến chỗ thùng rác của hàng xóm” (có vẻ hơi kỳ quặc)

*7 Đây là thông tin được tác giả làm rõ thêm khi trả lời comment hỏi phản ứng của gia đình chủ:

Họ không biết toàn bộ sự thật và nghĩ đó chỉ là một tai nạn khủng khiếp.

*8 Trong nguyên bản là “I keep seeing things out of the corner of my eye as well”. Theo mình hiểu khi bạn nhìn bằng mắt thì bạn chủ yếu chỉ nhìn thấy những thứ ở ngay trước mặt, khu vực 2 bên trái phải cũng nhìn thấy được nhưng bị hạn chế, và nếu muốn nhìn rõ thì bạn phải quay đầu hay liếc mắt. Tác giả nói như vậy chắc ám chỉ “những thứ đó” không xuất hiện trực tiếp trước mắt mà chỉ ẩn hiện ở phạm vi mắt không thấy rõ, đặc biệt là ám chỉ “những thứ đó” chỉ rình rập, lén lút ở phía sau lưng.

Nguồn: reddit
 

DON'T PLAY HITORI KAKURENBO aka ONE MAN HIDE AND SEEK!
Phần Hai


Tôi bỏ học ngày hôm nay để đi đến ngôi đền. Trước hết, khi đọc các comment, một số người hỏi về ảnh chụp mắt Akane. Đó là điều tôi không thể làm được. Cô ấy có vẻ ẩn dật, xa lánh kể từ sau vụ tai nạn. Tôi hiếm khi thấy cô đi ra khỏi phòng, và nếu có thì cô ấy không nói gì, chỉ nhấm nháp một góc bánh gạo rồi lại quay lên lầu. Cô ấy giống như chỉ còn là một cái xác không hồn. Akane cũng không đến trường, tôi nghĩ cô ấy lo lắng rằng những học sinh khác sẽ trêu chọc cô. Tình trạng bắt nạt khá là tệ ở trường học Nhật Bản, nhưng tôi không thể không cảm thấy như thể đây là lỗi của tôi. Dù sao, tôi thấy rằng hỏi cô ấy về một tấm ảnh là rất thô lỗ, đặc biệt là kể từ khi gia đình chủ nhà đã yêu cầu tôi không làm phiền cô ấy, trong một nỗ lực để giúp làm cho cô ấy cảm thấy thoải mái hơn. Họ hành động như thể không có gì xảy ra, thật là kỳ lạ, nhưng tôi đoán đó là cách họ phản ứng với chuyện này *1.

Dù sao, hôm nay tôi bỏ học (như thế là rất xấu, tôi biết), để đi đến một đền thờ đạo Shinto gần đó. Tôi thực sự không biết tôi đã làm những gì, vì Akane không chịu đến (ngôi đền). Tôi đã cảm thấy buồn nôn khi ở nhà, và nhìn thấy “những thứ” di chuyển ở khóe mắt của tôi. Đêm qua, lúc 3 giờ sáng tôi bị đánh thức bởi tiếng bước chân như mọi khi, nhưng sau khi bước chân dừng lại, một cái gì đó bắt đầu cào vào cửa. Nghe như là ai đó đang cào móng tay vào gỗ. Tôi co rúm lại trong chăn và ném muối qua vai mình.

Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, có biểu tượng này: 死 (chết) được viết bởi thứ gì trông giống như máu trên cánh cửa. Tôi nhanh chóng xóa nó đi trước khi bất cứ ai nhận thấy, và nhận ra rằng cánh cửa của Akane cũng được đánh dấu như thế, do đó tôi đánh thức cô dậy và chỉ cho cô ấy xem.

Cô ta cười nhếch mép một cách lạ lùng, và nói với tôi:

"Vậy là nó đã bắt đầu." Tôi đã rất sững sờ đến mức tôi không làm gì cả mà chỉ biết nhìn chằm chằm vào cô. Ngay sau đó, tôi nhận thấy một vết cắt có kích thước trung bình trên cổ tay cô.

"Akane, cậu bị thương à?"

Cô ấy vùng tay ra.

"ĐỂ CHÚNG TÔI YÊN."

Giọng nói của Akane không có vẻ giống như là của cô ấy, nó có vẻ quái gở, và tôi thề là mắt của cô ấy (mắt không bị che bởi tấm băng) chuyển sang màu đen. Tôi không hỏi Akane là cô ấy có ý gì khi dùng từ “chúng tôi”, chỉ để cho cô ấy quay trở lại phòng của mình. Tôi lau sạch chỗ máu ở cửa phòng cô. Sau đó tôi gõ cửa và hỏi Akane liệu cô ấy có muốn tới đền ngày hôm nay. Mặc dù hôm qua cô ấy mong chờ nó, hôm nay cô nói không với tôi, và bảo tôi đi đi.

Tôi đã đi đến đền thờ, được chỉ dẫn bởi một số nữ sinh gặp trên đường (mặc dù họ nhìn chằm chằm vào tôi vì tôi là người nước ngoài). Càng đến gần đền thờ hơn, tôi càng cảm thấy bệnh. Đầu của tôi bắt đầu đập thình thịch, dạ dày của tôi bắt đầu đau. Nó (cuộc hành trình) vô cùng đau đớn. Nhưng vì lý do nào đó, tôi tiếp tục bước đi. Khi tôi cuối cùng đã đi qua cổng torii, tôi nôn ra đất và bất tỉnh ngay lập tức.

Khi tôi tỉnh dậy, tám tiếng đồng hồ đã trôi qua, theo vị tu sĩ. Ông nói với tôi rằng tôi đã bị nguyền bởi một thứ gì đó rất mạnh mẽ. Tôi nói với ông về trò chơi, và ông lắc đầu.

"Nó quá nguy hiểm. Gần đây, đã có những cô gái khác, từ Trường Trung học Kasukabe Girl *2 , cũng đến đây (vì cùng một lý do như tác giả). Cô không thể chơi trò chơi đó."

Ông dừng lại.

"Nghi lễ đó về cơ bản là một cách nói với những hồn ma đó rằng nếu cô bị “tìm thấy”, chúng có thể chiếm hữu cơ thể của cô, như một vật chủ."

Ông dừng lại một lần nữa để nghiền ngẫm kỹ hơn.

"Cô không bị ám. Nhưng cô đã bị nguyền, và sự ô uế đó đã ngăn cản không cho phép cô bước vào ngôi đền."

Ông nói với tôi ông đã dành nhiều thời gian cầu nguyện và thanh tẩy linh hồn tôi, và quá trình (thanh tẩy) đã diễn ra qua một khoảng thời gian khá dài.

Ông đã cho tôi những lá bùa đặc biệt, và bảo tôi treo chúng ở phía bên kia cánh cửa trong phòng tôi *3 , để ngăn chặn bất cứ thứ gì tà ác xâm nhập vào.

Sau khi cảm ơn ông ấy, tôi quay về nhà. Tôi cảm thấy như có một gánh nặng được trút khỏi vai tôi bởi người đàn ông này, theo nghĩa đen, và ông nói với tôi rằng tôi đã rất may mắn. Tôi chỉ chịu ảnh hưởng chút ít bởi lời nguyền, nhưng bởi vì tôi không bị ám, có nghĩa là gánh nặng đó đã giáng xuống Akane.

Tôi chắc chắn bây giờ cô đã bị ám. Khi cô bị "tìm thấy" và bị đâm, cơ thể của cô trở thành vật chủ của "Erina". Khi cô mở cửa phòng cô vào buổi sáng, các vạch muối được rải trước đó đã không còn, và hương thì bị vứt vào thùng rác.

Khi tôi trở về nhà một giờ trước, mặc dù lúc đó là 7 giờ tối, không có ai ở nhà ngoại trừ Akane. Có một tờ giấy nhắn trên bàn, viết bằng tiếng Anh:

"Sarah thân mến,
Bé Erina bị bệnh và phải nhập viện. Xin đừng lo lắng. (Cha mẹ) Đến (bệnh viện) để giúp đỡ.
Yêu con.
Cha mẹ "

Bé Erina. Akane đặt tên con búp bê là Erina, và đâm nó. Một trong những bình luận trước đó đã đề cập đến voodoo, hừm ... Bé Erina, anh em họ mới của Akane, ở trong bệnh viện *4. Cửa phòng Akane được đóng lại, đèn tắt. Cô không trả lời mặc dù tôi đã gõ cửa, chỉ để kiểm tra cô (xem có ổn không).

Tôi đi ra ban công, cố gắng để nhìn trộm vào phòng Akane để xem liệu cô có sao không , nhưng rèm cửa đã kéo lại, ngoại trừ một con mắt hé ra nhìn chăm chăm vào tôi.

Tôi chạy về phòng mình nhanh nhất có thể, đóng cửa lại, rải muối ở khắp mọi nơi, ngay cả bên ngoài cửa phòng tôi, dán những lá bùa lên và bắt đầu đốt hương. Tôi đã không còn nhìn thấy “ những thứ” di chuyển, nhưng bây giờ tôi cảm thấy sợ Akane. Một phần trong tôi muốn gọi cho chương trình của tôi và yêu cầu chuyển gia đình chủ nhà *5 , nhưng một phần của tôi cảm thấy thật tệ khi làm thế với họ (gia đình Akane). Tôi cảm thấy bắt buộc phải ở lại cho đến khi chuyện này được giải quyết, nhưng tôi không biết phải làm gì vào thời điểm này.

***
Chú thích:

Phần đóng ngoặc in nghiêng là của tác giả.

*1 Đây là thông tin được tác giả làm rõ thêm khi trả lời comment về phản ứng của gia đình và lựa chọn kể sự thật:
Cha mẹ cô ấy chỉ phản ứng như không có gì xảy ra. Mẹ Yumi (mẹ của Akane) phục vụ bữa sáng cho Akane, và khi cô ấy không xuống, mẹ Yumi chỉ để thức ăn bên ngoài cửa phòng Akane. Tôi có lẽ sẽ nói với họ khi họ quay trở về nhà.

*2 Trong nguyên bản là “Kasukabe Girl’s High School”

*3 Ý là treo bên ngoài cửa

*4 Đây là thông tin được tác giả làm rõ thêm khi trả lời comment hỏi về cái tên Erina và liệu đúng là bố mẹ Akane đã để lại mảnh giấy:

Cha mẹ Akane đã ra ngoài đêm chúng tôi chơi trò chơi để thăm người anh em họ mới sinh của Akane. Khi họ trở về, tôi biết được rằng em bé mới sinh đó được đặt tên là Erina. Tôi không ráp các sự kiện với nhau cho đến khi một số comment hỏi rằng tại sao chúng tôi chọn tên đó và liệu nó có một ý nghĩa quan trọng nào không. Tôi không biết tên em bé là Erina vào thời điểm đó, nhưng có lẽ Akane biết. Đó là lý do tại sao tôi đang quan tâm lúc này: một đứa trẻ mới sinh giờ lại nhập viện, một tuần rưỡi sau khi chúng tôi chơi trò chơi đó. Tôi hy vọng cha mẹ Akane đã để lại mảnh giấy. :/ Tôi không muốn nghĩ về một khả năng khác. Có lẽ tôi sẽ quay lại đền thờ vào ngày mai.

*5 Ý là tác giả sẽ liên hệ với chương trình du học của cô ấy và yêu cầu chuyển tới ở chung với một gia đình khác.
 
DON'T PLAY HITORI KAKURENBO aka ONE MAN HIDE AND SEEK!
Phần Ba

Tôi đã chuyển đi.

Tôi thậm chí còn không đóng gói đồ đạc của mình, nhưng đó không phải là vấn đề, tôi sẽ mua đồ mới. Tôi đã nói với CIEE (những người phụ trách chương trình của tôi) đại loại rằng tôi không thể ở lại với gia đình đó nữa, và tôi chuyển ra.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến Nhật Bản, tôi đã ở Chiba-shi trong hai tuần với một gia đình vào mùa hè năm ngoái, và (bây giờ) họ đề nghị tôi tới ở với họ. Chỗ đó tương đối gần với lớp học của tôi ở Tokyo, hy vọng CIEE sẽ cho phép chuyện đó (chuyện chuyển tới Chiba-shi), nhưng ngay cả khi họ không đồng ý thì không đời nào tôi quay trở lại ngôi nhà đó nữa. Mặc dù tôi nghĩ là họ sẽ cho phép, xét đến hoàn cảnh hiện nay.

Cha mẹ (của Akane) không hề viết tờ giấy nhắn. Tôi đoán ra điều đó sáng nay khi tôi mạo hiểm ra khỏi phòng của mình. Mặc dù cánh cửa phòng tôi vẫn sạch sẽ (tôi đổ muối sát ngoài cửa đêm qua), các cánh cửa khác (trong nhà) được đánh dấu bằng 死, nghĩa là “chết”. Khi tôi tìm một cái gì đó để ăn, tôi nhận thấy một vài vệt trông giống như máu gần tủ quần áo mà Akane và tôi đã trốn ở bên trong (khi chơi trò chơi). Tôi mở cửa, và... tôi ước gì mình đã không làm thế.

Cha mẹ ở đó, vẫn còn thở, mặc dù rất khó khăn, ơn Chúa. Nhưng đôi mắt của họ ... Chúa ơi, mắt của họ không còn ở đó nữa. Tôi không biết làm thế nào để miêu tả, (nơi vốn là 2 con mắt) chỉ là 2 cái hốc đầy máu, không có cả mí mắt, như thể ai đó đã lấy một con dao và khoét chúng ra. Họ hầu như không thể nói được. Họ đang vô cùng đau đớn.

"Akane .... không .. xin đừng,” mẹ rên rỉ.

"Đừng lo lắng, con là Sarah, con sẽ giúp," tôi thì thầm.

Tôi nắm lấy (túi) muối và nhanh chóng tạo ra một vạch ở phía trước và xung quanh cầu thang, chỉ để chắc chắn thêm. Sau đó, tôi nghĩ như thế vẫn là không đủ nên tôi đốt nhiều hương hơn trong tất cả các phòng tầng dưới, trước khi giúp cha mẹ ra cửa chính. Điện thoại đã bị cắt. Mặc kệ nếu những người hàng xóm biết và ngồi lê đôi mách về chuyện này, cứu sống cha mẹ rõ là quan trọng hơn bảo vệ danh tiếng của họ.

Tôi thực sự vui mừng vì những thứ tôi đã làm với muối bởi khi tôi đã giúp họ ra khỏi cửa, Akane đã ở đó. Cái băng mắt của cô đã biến mất, và mắt trái của cô bị xé ra. Nó trông giống như cô ấy cố ý làm thế cho mình. Trước đây, mí mắt của cô chỉ bị sẹo, che đi con mắt từ vụ tai nạn *1 . Akane giữ con dao sử dụng trong nghi lễ *2 , nó bê bết máu mà tôi nghi ngờ là máu của cha mẹ, và tôi phải rất cố gắng để không nôn ra. Mắt phải của cô ấy nhìn chằm chằm vào chúng tôi, đảo điên cuồng và cô mỉm cười *3 .

"Thật tệ là tao đã không tìm thấy mày."

Tôi thấy thật kinh hãi. Tôi xốc cha mẹ dậy và kéo họ ra khỏi nhà, chạy đến nhà hàng xóm xin giúp đỡ và gọi xe cứu thương. Khi tôi rời đi, rèm cửa sổ phòng Akane xao động, và tôi thề là tôi thấy mắt cô ấy nhìn trộm ra.

Sau đó, tôi đi đến đền thờ. Ông (vị tu sĩ) nói với tôi rằng tôi vẫn ổn, rằng muối và hương đã bảo vệ tôi và linh hồn tôi trong sạch. Nhưng tôi còn cầu xin ông ấy tới để thanh tẩy căn nhà. Tôi kể cho ông về Akane, tôi cho ông địa chỉ, và ông hứa sẽ giúp đỡ bằng cách thực hiện một chuyến viếng thăm ngôi nhà đó.

Tôi gọi cho dì (của Akane) để cảnh báo cô về bé Erina, nhưng cô ấy nói với tôi rằng Erina đã đột ngột qua đời ba ngày trước, lúc nửa đêm, và cô đã không có đủ can đảm để nói với cha mẹ. Tôi đã khóc. Tôi đã kể với cô ấy tất cả, và cảnh báo cô về Akane. Cô cũng bắt đầu khóc nức nở trên điện thoại. Tôi đã xin lỗi cô rất nhiều vì không tính tới trường hợp này, nhưng cô ấy bảo tôi phải giữ an toàn, vì Erina.

Sau đó tôi gọi gia đình chủ nhà cũ của tôi ở Chiba, nhảy lên một chuyến tàu đến Tokyo để gặp họ, và chuyển tới nhà họ trong một vài giờ trước. Tôi không chắc liệu vị tu sĩ có thể giúp Akane hay không, nhưng không đời nào tôi quay trở lại ngôi nhà đó ở Kasukabe-shi trong một thời gian dài.

Một số các bạn đã lo lắng về việc viếng thăm Nhật Bản sau khi đọc chuyện này. Nực cười là, tôi sẽ khuyến khích điều đó (đến thăm Nhật Bản). Tuy nhiên, bất cứ điều gì bạn làm, đừng dại dột mà táy máy với những điều huyền bí ở đây. Đây không phải là trò cầu cơ *4 nhảm nhí. Đây hoàn toàn là chết chóc, nguyền rủa, khổ đau ... làm ơn, đừng làm điều đó. Mỗi khi tôi nhắm mắt lại, tôi lại nhìn thấy hốc mắt trống rỗng của cha mẹ, và tôi khiếp sợ. Khiếp sợ Akane. Tôi giữ hương và muối trong phòng tôi và tôi treo bùa lên. Tôi cảm thấy an toàn, lúc này thôi. Mất bao lâu để “nó” “tìm thấy” tôi?

UPDATE 1: Điện thoại reo ngay cả khi giờ đã là 11 giờ đêm (gia đình ở Chiba của tôi có vẻ khó chịu đôi chút), đó là vị tu sĩ từ Kasukabe-shi. Tôi chắc chắn sẽ cập nhật lại sau cuộc gọi, hy vọng nó là tin tốt.

UPDATE 2: Chuyện khá phức tạp. Ông vô cùng xin lỗi, nói rằng ông không thể cứu Akane hoàn toàn. Linh hồn của cô đã bị trói buộc với "Erina" đến mức khi ông cố gắng để thanh tẩy cô, nó đã không hoàn toàn hiệu nghiệm hay sao đó. Ông nói rằng cô đang ở trong bệnh viện, cùng với cha mẹ cô ấy. Dù cô không còn bị ám, lời nguyền vẫn còn lưu lại trên cô và con cháu của cô tới bốn *5 thế hệ tiếp theo. Rõ ràng cha mẹ, dì, chú, và các thế hệ trước của gia đình cô sẽ an toàn, và tôi cũng sẽ an toàn nữa. Ông muốn tôi trở lại ngôi đền ở Kasukabe-shi và nói chuyện với ông vào chủ nhật.

***

*1 Trong nguyên bản: “Her eyepatch was gone, and her left eye was torn out. It looked like she'd done it herself. Previously, her eyelid was just scarred over her eye from the accident.”
Chỗ này do trình độ kém cỏi nên không chắc là mình có dịch đúng hay ko, dù đã cố gắng.

*2 Đây là thông tin được tác giả làm rõ thêm khi trả lời comment hỏi liệu cảnh sát có nghi ngờ Sarah (tác giả) là thủ phạm hay ko:

Akane đâm con búp bê, ngay cả khi con dao đã bị mắc kẹt trong mắt cô ấy, tôi đã không chạm vào nó bởi vì tôi nghĩ ngay cả di chuyển con dao một cách thận trọng và nhẹ nhàng nhất (thậm chí kéo ra), có thể khiến vết thương tệ hơn, vì vậy tôi cố gắng giữ cho cô ấy bình tĩnh. Sau này, (khi ở trước cửa chính và đe dọa tác giả) cô ấy cũng có một con dao trong tay, mặc dù nó có thể là một cái khác khi mà giờ đây tôi đang nhớ kỹ lại. Tôi nghĩ rằng thậm chí nếu cô ấy không nhớ (chuyện gì đã xảy ra), cha mẹ sẽ làm chứng rằng cô ấy đã gây ra điều này (mặc dù cô ấy không thực sự làm điều đó mà là "Erina").

*3 Trong nguyên bản:” Her right eye stared at us, rolling around in her head crazily and she smiled.”

*4 Trong nguyên bản "oujia-board"

*5 Trong tiếng Nhật, "bốn" và "chết"có cách phát âm giống nhau
 
DON'T PLAY HITORI KAKURENBO aka ONE MAN HIDE AND SEEK!
Phần Bốn (Phần cuối)


大丈夫だよ。
(笑)
心配
しない
みんなは大丈夫だよ
(笑)
すごく楽しかった!面白いゲームだね!
さあ~ つぎの人はだれ?
(笑)
あなたを見つけるよ。
(笑)(笑)(笑)(笑)(笑)(笑)(笑)(笑)(笑)(笑)(笑)




〜サラ

EDIT: Dịch (bản dịch của sakuranbokiss - một thành viên reddit)

Tôi ổn.
(Cười lớn)
Đừng
lo
tất cả mọi người vẫn ổn
(Cười lớn)
Thật thú vị làm sao! Một trò chơi thú vị, phải không!
Bây giờ, ai sẽ là người tiếp theo đây?
(Cười lớn)
Tao sẽ tìm thấy mày
(Cười lớn) (cười lớn) (cười lớn) (cười lớn) (cười lớn) (cười lớn) (cười lớn) (cười lớn)
Tao tìm thấy mày rồi
~ Sarah

MASSIVE EDIT: TÔI KHÔNG VIẾT CÁI NÀY!! WTF! (Chết tiệt tôi còn chả thể đọc và hiểu hết được nó) tôi thực sự ổn, tôi thề. Tôi đã đi đến ngôi nhà (nơi gia đình Akane ở) đầu tiên (trước khi tới đền), tôi không biết tại sao nhưng tôi đã bị lôi kéo vào trong đó bởi một cái gì đó, tôi thậm chí không nhớ tôi đã xuống tàu, tôi thậm chí không nhớ bất cứ điều gì sau khi quẹt PASMO (một dạng thẻ đi tàu, xe). Tôi không nhớ bất cứ điều gì sau đó, tôi lại vừa thức dậy một lần nữa tại đền. Vị tu sĩ nói ông biết (? Tôi thực sự không hiểu) tôi đã ở đâu và ông đã thực hiện một lễ trừ tà.*1 . Tôi chuẩn bị đi cùng với ông ấy đến thăm Akane và cha mẹ cô ấy. Cập nhật thông qua iphone. Có một lá bùa đeo vào tôi ngay lúc này để bảo vệ *2 . Tôi đang khiếp sợ. Điều duy nhất làm tôi cảm thấy an tâm là vị tu sĩ *3.

EDIT 2: Ở bệnh viện. Tôi thực sự lo lắng về việc gặp Akane và cha mẹ. Akane bị còng tay vào giường, nhưng cô không nhớ bất cứ điều gì, không nhớ gì về việc dậy vào ban đêm và viết 死 trên các cánh cửa, nhưng cô nhớ là đã tấn công cha và mẹ. Cô ấy đã khóc. Cô ấy hoàn toàn bất lực, cô đã không thể ngăn chặn “nó”, cô ấy nói với tôi, nhưng cô ấy chấp nhận chuyện này. Cô tiếp tục gọi đó là "Unmei" mà tôi không biết ý nghĩa của từ đó là gì, nhưng sau tìm hiểu, nó có nghĩa là số phận. Đầu của cha và mẹ đều bị băng kín mít. Họ cảm ơn tôi đã cứu họ và họ XIN LỖI tôi. Thật vậy, họ nói rằng họ xin lỗi vì đã là một người chủ nhà tồi tệ và đã làm hỏng trải nghiệm của tôi ở Nhật Bản. Tôi đã khóc, và ôm họ thật chặt. Họ có trái tim thật vĩ đại. Tôi vẫn khóc. Làm thế nào mà một chuyện như thế này có thể xảy ra với họ? Tôi cảm thấy có lỗi. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với các giám đốc của chương trình (du học), cũng như tham khảo ý kiến của Đại sứ quán Mỹ ở Tokyo để xem tôi nên làm gì.

EDIT 3: Trở lại Chiba với gia đình chủ nhà cũ của tôi, an toàn và mạnh khỏe. Cảm ơn các bạn vì tất cả những lời động viên tốt đẹp. Tôi cảm thấy tốt hơn, tốt hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy an toàn vì một lý do nào đó. Tôi đã nói chuyện vị tu sĩ về lời nguyền của Akane. Ông nói rằng nếu cô ấy không có con, lời nguyền sẽ kết thúc cùng với cô ấy khi cô ấy chết. Nghe có vẻ như một số phận khủng khiếp đối với tôi, không thể có con. Tôi rất buồn. Tôi không biết phải nói gì nữa.

EDIT 4: FUCK FUCK FUCK FUCK FUCK VỪA NHẬN ĐƯỢC CÁI NÀY TRONG INBOX CỦA TÔI.GIÚP VỚI. Nếu một ai đó đang đùa tôi thì hãy thừa nhận đi, chuyện này không hay chút nào đâu. Những gì nó nói (theo google translate vì tiếng Nhật viết trong này là rất lạ, tôi không thể hiểu được nó) là:
Tiêu đề: "Hãy quay lại đây"
Mày
có thể
chạy
nhưng
không
được
lâu
đâu

EDIT 5: Đó là một trò đùa. Tôi vẫn ổn.

***

*1 Đây là thông tin được tác giả làm rõ thêm khi trả lời comment:

Vị linh mục nói lần này, chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn. "Erina" đã hoàn toàn biến mất, khi nó ám tôi, nó đã yếu hơn nhiều so với khi nó còn ở trong Akane, và ông đã có thể trục xuất nó ra hoàn toàn. Điều đó đã phá hủy mối liên hệ cuối cùng giữa tôi và Akane với nó. Ông nói với tôi rằng khi ông tìm thấy tôi, tôi đang đứng trong phòng tắm, tay cầm một con dao, sẵn sàng để đâm vào mắt của mình. Mặc dù vậy, tôi không nhớ bất cứ điều gì và hai mắt của tôi vẫn còn nguyên vẹn, ơn Chúa.

*2 Chiếc bùa có hình dạng tương tự như này: https://en.wikipedia.org/wiki/Omamori

*3 Mặc dù Sarah (tác giả) liên tục phủ nhận là không hề viết những dòng tiếng Nhật đó nhưng cô cũng không đưa ra bất cứ giải thích có thể cho việc đó. Dựa trên một số comment ở bài gốc và suy đoán của mình, có thể có 2 khả năng:
- Tài khoản của Sarah bị hack và có ai đó đã đăng nhập bằng tài khoản của cô và post những dòng đó lên.
- Sarah, trong khi bị khống chế bởi Erina, đã post những dòng đó lên.

Một số giải thích về việc tại sao “Erina” lại khoét mắt nạn nhân:
- Con mắt là cửa sổ tâm hồn, “Erina” tấn công vào mắt để linh hồn có thể thoát ra và nó chiếm hữu thể xác.
- Một giải thích khác có vẻ hợp lý hơn: Từ Erina trong tiếng Nhật có thể được viết với một phiên bản cũ của một từ mang nghĩa là "khắc, chạm, đục, khoét”.

P/s: Người post (tác giả) là sarahinjapan, cô ấy đã trở về Mỹ sau sự việc này và cho đến giờ cô ấy vẫn ổn.
 
Câu chuyện thứ 117:
BÉ GÁI ĐEO MẶT NẠ


Holly là một cô bé vừa tròn sáu tuổi. Vào một tối Halloween, cha mẹ cô bé quyết định sẽ ra ngoài kỉ niệm ngày cưới của mình tại một nhà hàng nhỏ. Vì là ngày Halloween nên họ gặp chút khó khăn khi tìm người trông trẻ. Cuối cùng họ cũng tìm được Jessica, cô bé sống ở dưới phố và đã đồng ý làm người trông trẻ giúp họ.

Khi Jessica đến nhà, cha mẹ Holly đã cẩn thận đưa cho cô bé số điện thoại và dặn dò phải gọi họ ngay khi có chuyện khẩn cấp. Sau khi họ rời khỏi nhà, Jessica chuẩn bị bữa tối cho Holly rồi ngồi xem TV.

Ăn xong bữa tối, Holly thỏ thẻ:

_ Có tráng miệng không ạ?

_ Tất nhiên, em thích ăn gì nào?

_ Kem! - Holly cười toe toét

Jessica lục lọi tủ lạnh: “Hình như không có kem”

_ Kem ở trong tủ đông dưới tầng hầm cơ.

Jessica mở cái cửa dẫn xuống tầng hầm, với tay bật đèn nhưng đèn không sáng. Cô bé đành cẩn thận bước chậm từng bước xuống dưới. Lần mò mãi cũng mở được cái nắp tủ đông lên. Khi Jessica lấy hộp kem vani ra, cô bé thoáng nhìn ra cửa sổ. Trong bóng tối, Jessica thấy một bé gái với mái tóc dài vàng óng đứng bên ngoài.

Bé gái mặc một chiếc áo thun đỏ và đang đứng quay lưng lại cửa sổ. Không thể thấy rõ mặt bé gái nhưng Jessica để ý hình như bé gái ấy đang đeo một vật gì đó màu đen trên đầu. Jessica không bận tâm lắm vì tối nay là Halloween mà, có hàng tá những đứa nhóc như thế lảng vảng quanh đây.

Trở lại lên lầu, cho kem ra đĩa rồi đặt trước mặt Holly. Holly tỏ vẻ tha thiết:

_ Cho em chút siro chocolate nhé!

_ Được thôi. Siro để ở đâu nhỉ?

_ Dưới tầng hầm ạ.

Miễn cưỡng đứng lên quay trở lại tầng hầm, Jessica lục lọi tìm chai siro và cũng không quên liếc nhìn lại cái cửa sổ. Bé gái ban nãy vẫn đứng đó, nhưng lần này đã quay mặt lại. Bây giờ thì Jessica đã nhìn rõ được thì ra bé gái đó đang đeo một cái mặt nạ trông hơi khác thường. Cái mặt nạ màu đen viền đỏ, miệng ngoác rộng với hàm răng trắng sắc nhọn. Jessica cảm thấy hơi sờ sợ.

Cầm theo chai siro và nhanh chóng trở lại bếp, Jessica đổ chocolate lên kem cho Holly.

_ Cảm ơn chị - Holly cười - Em rắc thêm mấy viên kẹo lên nhé!

Jessica thở dài.

_ Để chị đoán…Kẹo ở dưới tầng hầm đúng không?

_ Dạ - Holly khúc khích

Jessica đi xuống, xuống cái tầng hầm tối tăm đó một lần nữa. Khi đang kiểm tra mấy ngăn tủ, chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, bé gái đeo mặt nạ vẫn đứng đó. Lần này trong tay bé gái là một con dao lớn sáng loáng.

Jessica hơi lo lắng rồi cũng tự trấn an lại, chắc chỉ là đạo cụ hóa trang thôi. Nhưng có phần hơi kì lạ vì ít có quý phụ huynh nào cho con mình chạy loanh quanh trong bóng tối với con dao như thế. Rùng mình, Jessica chụp lấy túi kẹo rồi vội vàng lên lầu, chạy hai bước một, nhanh chóng thoát khỏi cái tầng hầm đó.

_ Cảm ơn chị nhiều - Holly reo lên khi Jessica rắc mấy viên kẹo lên đĩa kem - Giờ chỉ còn thiếu quả anh đào thôi…

Jessica nhìn Holly:

_ Em chắc là chỉ còn có thế thôi chứ? Đây là lần cuối chị xuống tầng hầm đấy.

_ Chắc mà – Holly nhe răng cười.

Người trông trẻ chậm chạp xuống tầng hầm, mở tủ và kiếm mấy quả anh đào. Lại nhìn ra cửa sổ, Jessica không thấy bé gái kia đâu nữa. Thở phào một cái, bé gái đó đã đi rồi, thật là nhẹ cả người. Cảnh tưởng từ nãy đến giờ nhìn thấy làm Jessica bắt đầu cảm thấy rợn người. Túm lấy túi anh đào và leo nhanh lên lầu.

Khi vào bếp, một điều khủng khiếp hiện ra trước mắt. Holly gục đầu, mặt úp vào đĩa kem, xung quanh máu lênh láng khắp bàn. Cổ họng Holly đã bị cắt ngang không thương tiếc.

Jessica hét lên làm rơi tung tóe túi anh đào lên sàn. Cô bé chạy vào phòng tắm, khóa chặt cửa và gọi 911. Ngồi trên sàn phòng tắm, Jessica khóc nức nở đầy sợ hãi, mong mỏi cảnh sát đến từng giây từng phút.

Khoảng một tiếng sau, có tiếng xe cảnh sát và tiếng phá cửa từ bên ngoài. Nghe cảnh sát gọi tên mình, Jessica nhanh chóng mở cửa ra khỏi phòng tắm. Cảnh sát đã tìm kiếm quanh nhà và không có bất kì dấu hiệu nào của kẻ đột nhập.

Vài phút sau, cha mẹ Holly về đến nhà. Họ vô cùng bàng hoàng khi chứng kiến thi thể con gái mình được đưa đi trên tấm cáng trắng.

Cha Holly ngồi bên ngoài ôm đầu đầy suy sụp. Mẹ Holly thì giàn giụa nước mắt, nhìn Jessica với đôi mắt đỏ hoe nức nở:

_ Đã có chuyện gì xảy ra vậy?

_ Ôi Chúa ơi…cháu thật sự xin lỗi - Jessica run rẩy - Cháu…ở dưới tầng hầm…bên ngoài cửa sổ…cháu thấy một bé gái đeo mặt nạ…nó cầm dao…và nó cứ đứng đó bên ngoài cửa sổ tầng hầm…chắc chắn là nó đã giết Holly!

_ Không thể nào, Jessica - mẹ Holly vẫn nức nở và hơi ngạc nhiên - Tầng hầm không có cái cửa sổ nào cả…dưới đó chỉ có một cái gương…


Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 118:
ONE TOO MANY



Trước đây có 1 sinh viên đại học (mà chúng tôi hay gọi anh ấy là "D"), anh ta rất thích lừa gạt trêu chọc người khác. Chẳng hạn như bữa nọ, D đến nhà hàng cùng với 3 người bạn,và khi người phục vụ hỏi "4 người phải không ạ?", D sẽ trả lời "Thôi nào, nhìn cẩn thận hơn đi, chúng tôi ở đây có 5 người lận mà!"


D làm điều này rất thường xuyên và nó khiến mọi người bắt đầu nghĩ rằng D thực sự có thể nhìn thấy "những thứ đó" - những thứ mà chúng ta không muốn và cũng không nên thấy. Nhưng dĩ nhiên, D không thể nhìn thấy! Anh ta chỉ coi đó là trò vui để tự tiêu khiển bằng việc quan sát phản ứng của mọi người mà thôi. Dù biết bao nhiêu lần bạn của D bảo anh ta nên dừng việc trêu chọc người khác lại, anh ta chỉ cười vào mặt họ.


Rồi 1 ngày nọ, D ( có thói quen là luôn dẫn người nào đó đi theo khi anh ta đi ăn) vì muốn thay đổi không khí nên đi ăn 1 mình.


Đi vào nhà hàng, anh ta ngồi xuống tại 1 bàn trống. Người bồi bàn mang ra 1 ly nước rồi đặt trước mặt anh......và ly còn lại ở phía trước chỗ ngồi đối diện của D! "Lạ thật", D nghĩ, tất nhiên không ai ngồi đối diện với D lúc đó.


"Có thể có ai đó ở đây ngay trước khi mình đến, và người phục vụ nghĩ rằng người đó cùng đi với mình ... Thôi kệ, mình sẽ di chuyển đến bàn khác nếu có người trở lại."


Sau đó,người bồi bàn ra phục vụ còn D thì thản nhiên gọi cho mình món mì ống. Vào thời điểm đó tất cả các thực khách khác đã rời khỏi nhà hàng, và D là người khách duy nhất còn ở lại quán. Bây giờ thì D dường như chắc chắn người phục vụ đã lầm lẫn!


Không lâu sau khi D gọi món, món ăn được đem ra và 1 lần nữa trong sự hoảng hốt của D, người bồi bàn đặt cùng một món ở phía trước của ghế đối diện.


"Tại sao anh lại đặt hai đĩa khi chỉ có tôi ở đây?" D hỏi người bồi bàn một cách giận dữ.


Người bồi bàn ngạc nhiên, nhìn quanh nhanh chóng và thốt lên "Thật là kỳ lạ! Tôi chắc chắn rằng tôi đã thấy có 2 người ở đây mà"


Sợ hãi, D sau đó đã nói chuyện với người quản lý, người đứng ở cửa khi D bước vào nhà hàng, nhưng ông cũng nói rằng D không đi một mình mà đi cùng với 1 người nữa. Bực mình, D xông ra khỏi nhà hàng.


Giờ đây, khi là người chịu đựng kết quả của trò lừa bịp mà anh ta hay chơi người khác, anh nhận ra nó cảm thấy khó chịu như thế nào. Anh thề anh sẽ không bao giờ làm điều đó một lần nữa.


Nhưng đó chỉ là khởi đầu. Từ đó về sau, mỗi lần D ra ngoài, người ta đều thấy người khác bên cạnh D. Ở khắp mọi nơi anh đã đi, bất cứ ai anh gặp, D đều bị nhìn thấy đi cùng với một người nào đó. Ngay cả trên một đoàn tàu rất đông người, mọi người đứng hết cả chỉ chừa riêng 1 chỗ trước mặt anh!


"Ai đó đang đi theo mình....", D lẩm bẩm và từ đó D không chịu đi ra ngoài nữa. Anh trở nên hoang tưởng, sụt kí nghiệm trọng và trở thành 1 người hoàn toàn khác. Trong nhiều tháng, D tiếp tục sống như một ẩn sĩ. Anh ta chỉ ở trong nhà, và theo lời đồn đại là để không phải đối phó với "người đó".


Nhiều ngày trôi qua. D dần dần nghĩ rằng, sau một thời gian dài như vậy, "người đó" ắt hẳn phải đi đến một nơi khác. Anh bước ra ngoài lần đầu tiên sau khoảng thời gian cảm giác như cả thế kỉ. Không khí bên ngoài như tươi mới và sạch sẽ hơn bao giờ hết.


Rồi D đi vào 1 nhà hàng nọ. Nhà hàng có không khí rất thoáng mát và rộng rãi nên D cảm thấy khá thoải mái. Tuy nhiên, anh ta vẫn còn sợ ngồi tại bàn nên anh đã chọn ngồi tại 1quầy bar trống.


"Mình ngu ngốc thật..", D nghĩ thầm, "Không có gì mình phải sợ cả!". Nghĩ như thế,D cảm thấy nhẹ nhõm dần dần...


"Xin chào", người bồi bàn nói, và đặt 1 cốc nước trước mặt D. Và rồi anh ta đặt thêm 1 cốc bên cạnh D, rồi 1 cốc kế bên cốc anh ta vừa đặt, rồi 1 cốc nữa, và sau đó là nhiều cốc nữa..........

Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 119:
The three king

Nghi lễ The Three Kings này có thể trở nên rất nguy hiểm, do đó, bạn không nên thử nó. Người ta nói rằng, bằng cách thực hiện nghi lễ này, bạn có thể đi vào một nơi được gọi là "Shadowside". Mức độ hiệu quả của trò này phụ thuộc vào cách bạn làm theo hướng dẫn chính xác bao nhiêu. Để chơi trò này, bạn cần một căn phòng trống và yên tĩnh, tốt nhất là không có cửa sổ nào trong phòng cả. Nếu căn phòng bạn sử dụng có cửa sổ, hãy che nó lại , và hãy chắc chắn rằng căn phòng phải được bao phủ bằng bóng tối. Bạn còn cần 3 cái ghế, 2 cái gương lớn, một cây nến, một bật lửa, một cái quạt điện và một cái đồng hồ báo thức.

Hướng dẫn:

Bước 1: đặt 1 cái ghế ở chính giữa của căn phòng, quay mặt về phía Bắc. Đây sẽ là ghế/ngai vàng của bạn.

Bước 2: đặt 2 cái ghế còn lại ở bên trái và phải, quay mặt về phía cái ghế của bạn. 2 cái ghế này sẽ là ghế của Nữ hoàng và tên hề.

Bước 3: đặt 2 tấm gương lớn trên ghế của Nữ hoàng về tên hề. 2 cái gương phải quay mặt vào nhau. Nếu bạn ngồi trên chiếc ghế/ ngai vàng của bạn, hãy quay thẳng mặt về phía trước, như thế bạn hầu như không thể thấy hình ảnh bạn phản chiếu trong 2 tấm gương. Nếu bạn thấy hình ảnh phản chiếu của bạn trong khóe mắt, đừng chú ý vào nó, nếu làm thế bạn đã hoàn thành đúng một phần của nghi lễ rồi.

Bước 4: đặt cái quạt máy sau chiếc ghế mà bạn sẽ ngồi, cái quạt quay mặt về phía Bắc/phía ngai vàng của bạn. Bật quạt lên và cứ để nó thế.

Bước 5: Tắt đèn đi, để cửa phòng mở và hãy đi ngủ.

Bước 6: Để cây nến, bật lửa, đồng hồ báo thức và điện thoại di động bên cạnh giường của bạn. Chỉnh đồng hồ báo thức đúng 3:30 AM . Tắt đèn đi (nếu bạn ngủ ở một căn phòng khác căn phòng bạn sử dụng để làm nghi lễ) và đi ngủ, hãy ôm gấu bông hoặc đồ chơi mà bạn yêu thích trong khi ngủ nếu bạn muốn.

Bước 7: Khi đồng hồ báo thức lúc 3:30 AM, tắt báo thức đi, ra khỏi giường của bạn, nhưng đừng bật đèn lên. Bạn chỉ có đúng 3 phút để đốt cây nến và ngồi vào ngai vàng của bạn. Bạn nên ngồi vào ghế vào lúc 3:33 AM.
Luật chơi:

Hủy bỏ kế hoạch:

Nếu đồng hồ báo thức không báo chính xác 3:30 AM, hủy bỏ kế hoạch.

Nếu cánh cửa của căn phòng bạn sử dụng để làm nghi lễ đóng (hãy nhớ là bạn nên để nó mở), hủy bỏ kế hoạch.

Nếu bạn hay ai đó tắt quạt trước khi trò chơi bắt đầu (hãy nhớ là bạn nên bật quạt trước khi đi ngủ), hủy bỏ kế hoạch.

Nếu bạn không ngồi vào ngai vàng của bạn chính xác 3:33 AM, hủy bỏ kế hoạch.

Nếu bạn hủy bỏ kế hoạch, ra khỏi nhà ngay lập tức. Sau 4:44 AM thì mọi thứ đã an toàn để bạn trở về nhà.

Tiếp tục chơi:

Nếu mọi chuyện đang diễn ra như kế hoạch, bạn có thể tiến hành nghi lễ. Ngồi vào ngai vàng của bạn. Nhìn thẳng về phía trước và hãy cứ nhìn chằm chằm vào bóng tối. KHÔNG ĐƯỢC NHÌN VÀO 2 TẤM GƯƠNG. Tất cả những gì bạn cần biết là bạn sẽ không đơn độc. Nếu bạn có câu hỏi, bạn sẽ nhận được câu trả lời. Đôi khi, câu trả lời sẽ được gửi đến trong hình thức câu hỏi mới. Dù bạn làm gì đi nữa, hãy chắc chắn rằng bạn KHÔNG NHÌN THẲNG VÀO GƯƠNG HOẶC NẾN (nến đặt ở phía trước bạn). Hãy chỉ nhìn thẳng về phía trước, và cứ nhìn vào bóng tối. Bạn cần phải ngồi cho đến 4:44 AM. Chỉ cần ngồi yên và cố gắng không di chuyển. Sẽ không sao, nếu bạn run rẩy hay động đậy một ít (nhưng chỉ một ít thôi đấy, cố gắng ngồi yên như tượng nhé!). Bạn cần phải ngồi như thế ít nhất 1 tiếng 11 phút. Tôi không xác định cái ghế nào của Nữ hoàng hay tên hề. Bởi vì tìm hiểu về nó là việc của bạn. Ngoài ra, từ quan điểm của "họ", bạn cũng có thể là Nữ hoàng hoặc tên hề. Do đó, nó tên là "The Three Kings". KHÔNG để cho ngọn nến ra khỏi tầm chắn của cơ thể bạn (cây nến ở phía trước bạn, cơ thể bạn che cho cây nến) nếu không thì nghi lễ sẽ kết thúc. Đây là một biện pháp dự phòng để bảo vệ bạn. Hãy nhớ rằng cái quạt máy vẫn đang còn bật ở phía sau bạn. Cơ thể của bạn ở giữa cây nến và quạt máy. Nếu cơ thể bạn di chuyển hoặc bạn đột ngột bị kéo khỏi ghế, cái quạt máy sẽ thổi tắt ngọn nến đang cháy ngay lập tức. Đó là biện pháp để cứu sống bạn.

Kết thúc:

Để kết thúc nghi lễ, bạn có thể thổi tắt nến vào lúc 4:44 AM. Tôi hy vọng bạn KHÔNG bao giờ chơi trò chơi này.

Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 120:
Ba ngày

Thật sự là rất khó khi trở thành một người mẹ. Tôi phát hiện ra rằng con trai tôi có sức mạnh tâm linh. Thằng bé có thói quen là hay chỉ vào mặt người khác. Chồng tôi và tôi nhận ra rằng, bất cứ khi nào con trai tôi chỉ vào một ai đó, có nghĩa là người đó sẽ chết trong vòng 3 ngày tới. Năm ngoái, thằng bé chỉ vào mặt ông nội của nó. 3 ngày sau, ông ấy chết vì một cơn đau tim. Vài tháng trước, thằng bé chỉ vào ảnh của một nữ diễn viên trong một cuốn tạp chí. 3 ngày sau, cô diễn viên đó qua đời vì tai nạn xe. Và hôm nay, khi tôi đang định bật TV, đột nhiên, con trai tôi chỉ vào màn hình. Khi tôi bật lên, tôi thấy tổng thống đang có một bài phát biểu. Tôi không thể tin rằng tổng thống sẽ chết, nhưng tôi nghĩ con trai của tôi không bao giờ chỉ sai.


Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 122:
Bà Lão Trong Ngôi Nhà Ma Ám

Vài năm trước, một bà lão chết trong nhà của bà ta. Từ đó, nhiều người nói rằng họ đã thấy hồn ma của bà ta lang thang trong ngôi nhà vào buổi tối.

Một đêm nọ, một cặp tình nhân vào thám hiểm ngôi nhà để xem câu chuyện đó có thật hay không.

"Anh nghĩ liệu tối nay bà ta có xuất hiện không?", cô gái hỏi.

"Anh không biết, để xem đã", chàng trai trả lời. "Đừng sợ, đó chỉ là tin đồn thôi mà".

Cặp đôi cố mở cửa và bước vào trong một cách cẩn thận. Ngay khi họ bước vào, cánh cửa bỗng nhiên đóng sầm lại.

"Em sợ! Hãy ra khỏi đây đi!", cô gái khóc.

Chàng trai từ từ quay mặt lại, với một nụ cười lạnh lẽo cậu ta nói: "Em tính đi đâu thế? Em còn chưa gặp mẹ anh mà".


Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 123:
Squidward's Suicide


Đầu tiên, những lời tôi muốn nói là nếu các bạn sau khi đọc xong những dòng dưới dây và mong muốn một câu trả lời thỏa đáng...thì xin lỗi: sẽ chẳng có câu trả lời nào, hay ai có thể giải thích được những gì đã xảy ra.

Tôi là một tay thực tập viên tại Nickelodeon Studios vào năm 2005, làm việc quần quật để hoàn tất tấm bằng ngành họa của mình. Dĩ nhiên là thực tập thì là ''làm công không lương'', đa phần chúng đều thế nhưng điều này lại đem đến những điều đáng quí cho nghề của tôi. Những người lớn thành đạt có lẽ sẽ xem thường những công việc thế này, nhưng có hàng trăm đứa trẻ ngoài kia đang phát rồ giành giật cho một cơ hội như tôi đây...Do ít nhiều cũng qua lại với những người thuộc ban biên tập và diễn họa nên tôi cùng đám bạn hay được xem trước các tập phim trước khi chúng được lên sóng chính thức.

Show phim hoạt họa về Spongebob lên sóng đã được ít năm và hiện tại mọi phòng ban đang cố gắng định hình ý tưởng cho Seasons tiếp theo. có một số vấn đề xảy ra với tập mở đầu của mùa thứ 4 nên tiến độ công việc bị chậm lại hẳn. Tôi và hai anh bạn khác đang ở trong phòng biên tập, cùng với chỉ đạo hình ảnh và anh chàng biên kịch âm thanh cho bản chính thức. Có ai đó gửi đến một bản phim VHS (phim băng từ) có nhãn:

''Fear of a krabby patty''

Nên chúng tôi cùng quây lại bên chiếc tv để xem.

Nghĩ rằng do tay họa sĩ này nghĩ đây chưa phải là bản chính, nên vẫn còn cho chạy một số dòng chữ mang tính đùa cợt, thậm chí một số dòng chữ khiêu gợi: ''Làm gì mà không **** được?'' thay cho câu ''Rock-a-bye-Bivalve'' khi Spongebob và Patrick nhận nuôi một chú ốc mượn hồn.

Cho nên khi cái tựa đề xuất hiện: ''Squidward's Suicide'' (Squidward tự sát)

Chúng tôi cũng làm lơ nó đi. Một anh bạn thực tập bắt đầu cười khúc khích...

Bản nhạc mở đầu phim rộn rã vang lên như thường lệ, bắt đầu với hình ảnh Squidward tập diễn với cây kèn Clarinet, ấn một vài nốt như thường lệ. Lúc này ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười trêu chọc của Spongebob, Squidward liền la lên, bảo nhóc yên lặng vì ông ấy có một buổi diễn quan trọng tối nay và cần tập trung chuẩn bị. Spongebob bèn chạy đi chơi cùng Patrick.

Đoạn phim chuyển tiếp về lúc kết thúc buổi trình diễn của Squidward, và đó cũng là lúc bộ phim có vẻ khác lạ.

Khi băng đang chạy, có vẻ như một số khung hình tự lặp lại liên tục, nhưng phần âm thì không (âm thanh thì phải đi liền với hình, nên diều này là không bình thường).

Khi Squidward kết thúc buổi diễn, đám đông bắt đầu la hét chế nhạo, đó không phải là những tiếng ''Boo'' hài hước thường có trong các phim hoạt hình, mà nó có vẻ rất thật, đầy giận dữ và bôi nhọ. Squidward lúc này lộ rõ vẻ sợ sệt.

khung hình quay xuống phía đám đông khán giả, cho thấy Spongebob, lúc này cũng đang tham gia cuộc chế nhạo. Đó vẫn chưa phải là thứ lạ nhất, cặp mắt của tất cả các nhân vật lúc này dường như đỏ rực, loang thẫm những gân máu cực kì chi tiết như con mắt người thật, tựa như ai đó bỏ hàng giờ liền chỉ để vẽ nó vậy. Nó dường như còn hơn cả CGI (Đồ họa vi tính). Cả căn phòng nhìn nhau bối rối, không hiểu gì đang xảy ra...vì chúng tôi không hề đưa ra đề nghị những ý tưởng thế này cho một phim truyền hình trẻ em.

Đoạn phim lại tiếp tục về nhà của Squidward. Lúc này ông bạch tuộc đang ngồi trên giường của mình với một vẻ mặt thất thần. Đến lúc này thì âm thanh im bặt, không có một tiếng động nào phát ra dù là nhỏ nhất, cứ như thể ai đó tắt hết mọi tiếng loa đi vậy.

Ông ta chỉ ngồi im lặng...trong 30s.
Rồi bắt đầu khóc...

Rồi từ từ, ông ta bắt đầu đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt của mình, và sụt sùi bật khóc. Tất cả kéo dài thêm tròn một phút nữa.

Lúc này, âm thanh nền vọng lại những tiếng trầm trầm rè như tiếng gió thu, đang thổi qua cánh rừng ban khuya...

Khung hình chậm rãi phóng lớn khuôn mặt Squidward vô hồn. Ông ta ngày càng khóc lớn hơn, thể hiện sự nhục nhã và đau khổ.

Tiếng gió ở phông nền ngày một lớn dần, cứ như cho thấy một cơn bão đang dần ập tới vậy. Điều làm mọi người rùng mình là tiếng khóc của Squidward, nghe thật đến não lòng, cứ như ai đó đang ở bên cạnh chúng tôi mà than khóc vậy. Thời điểm làm phim, Studio vẫn chưa chi tiền để mua thiết bị thu âm tốt như thế.

Trong âm thanh nền hiện đang trở nên hỗn độn, văng vẳng những tiếng cười nhạo.

Bỗng nhiên, cảnh nền nhảy những sọc trắng, giật lung tung và những mảng hình không rõ ràng chớp giật liên hồi. Cứ như ai đó thủ công thay lại từng khung hình một vậy....

Tay chỉ đạo hình ảnh tạm dừng băng và tua lại từng khung hình một...và những gì chúng tôi thấy quá khủng khiếp.

Đó là bức ảnh chụp một đứa bé trai đã chết không quá 6 tuổi. Khuôn mặt cậu bé biến dạng vấy đầy máu, cùng một con mắt đang lủng lẳng vướng lại nơi hốc mắt đã dập nát. Chỉ còn mỗi chiếc quần lót trên người, bụng thằng bé bị mổ tung, riêng bộ ruột thì được gom để ngay ngắn bên cạnh cái xác. Nơi chụp có thể là lề đường của một đại lộ nào đó...

Điều đáng chú ý là chúng tôi nhận thấy bóng của một ai đó đang đứng chụp ảnh. Góc chụp đã được canh chỉnh để hoàn toàn không lộ một chút nhân dạng nào của người chụp. Có vẻ đó chính là người gây ra cái chết của đứa trẻ.

Kinh hoàng tột độ, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục, lòng thầm mong đó chỉ là một trò đùa, một trò đùa bệnh hoạn.

Cảnh phim quay trở lại với Squidward, lúc này khóc to hơn cả ban đầu. Những vệt máu đỏ từ từ chảy thành dòng từ cặp mắt xám xịt, chân thực đến mức làm bạn tưởng nếu như bạn đưa tay lên màn hình, máu sẽ vương đầy trên những đầu ngón tay.

Tiếng gió hú ngày càng to, lẫn trong đó là tiếng cười, tiếng cành cây rơi gãy, Nhưng chỉ được gần 20s, thì màn hình lại chớp giật một hình chụp khác.

Lần này thì có vẻ là một bé gái, xác bé gái nằm sấp, mắt trái bị đạp đến lòi ra và bị dẫm nát, nội tạng chất thành một đống trên lưng (bị kéo ra từ một vết chém thô bạo sau lưng).

Vẫn chỉ thấy chiếc bóng của tay chụp ảnh kiêm luôn sát nhân. Tôi đã phải quay ra góc phòng và nôn mửa vì cảm giác kinh tởm, trong khi một người bạn đã rời căn phòng mất.

Tập phim vẫn được tiếp tục.

5 giây sau. Hình ảnh Squidward quay ra và âm thanh nền tiếp tục im bặt. Lúc này không còn các nét vẽ chi tiết nữa mà quay lại hình ảnh truyền thống. Cặp mắt vô hồn vẫn không ngừng nhìn thẳng. Cứ như đang ngắm nhìn các khán giả đang kinh hoàng trước màn hình.

Sau 10s, ông lại tiếp tục khóc nhưng lần này ông lại không che mắt.

Lần này là hình ảnh của 1 bé trai cũng tầm tuổi đấy, nhưng cảnh tượng thì khác hoàn toàn.

Ruột của đứa bé bị moi ra khỏi bụng bởi 1 bàn tay người lớn, con mắt phải rớt ra khỏi hốc mắt, treo tòn teng, máu nhiễu xuống từng giọt trên con mắt. Người chỉ đạo hình ảnh bắt đầu đổi khung hình. Thật khó để tin, nhưng chúng tôi cảm nhận thấy khung hình tiếp theo có gì đó khác biệt, nhưng không thể nhận ra đó là gì.

Khung hình kế tiếp, cũng như vậy.

Anh ấy quay lại khung hình thứ nhất và tua nhanh qua 5 khung hình, thật kinh khủng. Tôi nôn ra sàn nhà, họa sĩ và kĩ thuật viên âm thanh thì nhìn sững vào màn hình, thở gấp.

5 khung hình này thực ra là 5 khung hình khác nhau, giống như nó được lấy ra từ 1 đoạn phim.

Chúng tôi thấy bàn tay đó chầm chậm nhấc bộ ruột lên, chúng tôi thấy mắt đứa bé nhìn vào bàn tay đó, thậm chí trong 2 khung hình chúng tôi còn nhận thấy rằng mắt đứa bé chuẩn bị ''chớp''.

Chỉ đạo hình ảnh cuối cùng đã quyết định dừng đoạn phim khốn nạn này. Tôi thì đang nôn mửa...như chưa từng được nôn. Ông quyết định gọi giám đốc sáng tạo xuống tận nơi để xem đoạn băng.

Ông Hillenburg xuống tới nơi sau 15 phút, thắc mắc có chuyện gì đã diễn ra mà phải gọi tận tên ông.

Đoạn băng tiếp tục được phát.

Vẫn là khuôn mặt của Squidward, nhưng lúc này âm nền vang vọng lại những tiếng thì thầm:

Làm đi!

Làm đi nào!!!

Trong tay Squidward giữ chặt một khẩu súng Shotgun, kê ngay vào miệng mình, rồi.....bóp cò

Máu, dịch, não tung tóe lên màn hình, lên tường nhà và lên giường trong cảnh phim. Xác Squidward giật lại vì áp lực cú bắn, cuối cùng nằm vật trên chiếc giường đẫm máu, một mắt treo lủng lẳng khỏi hộp sọ nát nhừ.

Và cuốn băng ngừng phim.

Một trong những giả thiết chúng tôi đã nghĩ đến là có ai đó cố tình thay đổi chi tiết tập phim trong quá trình phác thảo và hoàn tất tại xưởng vẽ.Trưởng phòng kĩ thuật được triệu tập, để xác định sự phá hoại này diễn ra lúc nào... nhưng thủ phạm vẫn mất dạng.

Giới điều tra thực hiện việc khảo sát các tấm ảnh, nhưng không thể nhận dạng bất cứ đứa trẻ nào, cũng như nơi chụp hay người chụp.

Tôi chưa từng tin vào một sự kiện nào mà không thể không có một lời giải thích logic. Nhưng giờ tôi đã được chứng kiến... và không thể làm được gì.

Nhưng sau việc này, có lẽ mọi thứ sẽ thay đổi....


Nguồn: Facebook
 
Câu chuyện thứ 124:
Thứ bên dưới

Được rồi ... ờ ... Tôi không hay thế này, nhưng tôi nghĩ tôi nên làm thế phòng trường hợp họ yêu cầu thêm chứng cứ hoặc một cái gì đó.Tôi tên là Graham Luciani. Tôi 28 tuổi, sống một mình trong ngôi nhà thời thơ ấu của tôi. Tôi được thừa kế nó một vài năm trước đây, sau khi cha mẹ tôi qua đời, tất nhiên. Mẹ tôi mất đầu tiên, và một vài năm sau đó, cha tôi mất, để lại cho tôi cái nhà. Tôi là người trẻ nhất trong số 8 anh chị em, vì vậy bạn có thể tưởng tượng ngôi nhà lớn như thế nào để chứa từng ấy người.

Thỉnh thoảng tôi điên lên vì cô đơn, việc làm của tôi là ngồi một mình trong căn phòng, nhập số vào máy tính. Không có tương tác với con người ở đó. Khi tôi được thừa kế nhà, tôi không biết làm thế nào cha mẹ tôi đã quản lý nó. Cửa sổ mở hết ra, trong vườn cỏ mọc um tùm, và đồ nội thất bụi bặm, bẩn thỉu như bị bỏ bê.

Sau khoảng một tuần, tôi đã khiến ngôi nhà trông đẹp hơn hẳn, nhưng một thời gian sau đó, ngôi nhà quá lớn và tôi không thể một mình chăm sóc nó được. Tôi quyết định chuyển ra ngoài, tôi nên chia ngôi nhà thành 2 nhà liền kề nhỏ hơn và cho thuê một trong hai. Tôi sẽ không phải dọn dẹp nhiều, và tôi sẽ kiếm được tiền từ việc cho thuê nhà. Thật là một ý tưởng tuyệt vời

Tại thị trấn nơi tôi sống, trước khi thực hiện bất kỳ thay đổi lớn nào ( như xây một hồ bơi, phá dỡ, xây dựng, mở rộng ...), đầu tiên bạn phải ghé thăm City Hall, thảo luận về các kế hoạch của bạn, và xin phép. Nó khá đơn giản. Tuy nhiên, trường hợp của tôi không như vậy. Tôi đến thăm City Hall sau khi thực hiện một cuộc hẹn với một ông Alan Carter, Giám sát Phát triển. Tôi ngồi xuống, và sau khi đã thảo luận ý tưởng của tôi để phát triển nhà của tôi thành 2 nhà liền kề, ông đã liên lạc với ai đó yêu cầu một người thu thập các bản thiết kế nhà tôi từ phòng hồ sơ để tôi có thể giải thích rõ chính xác những gì tôi đang nói đến, và những gì tôi dự định làm. Sau một vài phút trò chuyện, một thiếu nữ khá hấp dẫn bước vào phòng mang theo một cuộn giấy A3. Cô đưa cho ông Carter, và sau khi nở một nụ cười với tôi, cô ấy bỏ đi và không trở lại.

Tất cả mọi thứ có vẻ tốt đẹp, cho đến khi ông Carter cho tôi xem những bản thiết kế. Đầu tiên, tôi không để ý lắm, nhưng ngay lập tức, tôi nhận thấy dường như có một cánh cửa dẫn đến một căn phòng nhỏ với một cầu thang bộ trong nhà bếp của tôi. Tôi chỉ Carter, và ông nhìn tôi đầy ngạc nhiên. "Ông Luciani, cái này hình như là một cầu thang tầng hầm "Tôi kinh ngạc. Tôi đã từng sống trong ngôi nhà này gần 20 năm (sinh ra, rời gia đình và trở lại lần nữa) và tôi đã không một lần biết về bất kỳ tầng hầm nào. Tôi hỏi Alan Carter liệu tôi có thể mang bản vẽ về nhà để nghiên cứu không, nhưng ông từ chối, nói rằng ông không thể cho phép tôi mang bản gốc. Tuy nhiên, ông đã cung cấp cho tôi một bản sao.
Khi trở về nhà đêm đó, tôi pha cho mình một tách cà phê, nhìn xung quanh nhà bếp, khu vực mà có cánh cửa. Mẹ và cha đã dán giấy tường nhà bếp nhiều năm trước, và nó vẫn tốt đến bây giờ. Nó màu vàng hoa mẫu đơn, thật xấu xí, tôi đến gần, chạy vào nó và tìm bất kỳ dấu hiệu nào của một cánh cửa, tôi muốn xé nó xuống. Sau một thời gian ngắn dò dẫm xung quan, tôi đã tìm thấy một mảng nhỏ không đồng đều, tôi lấy một con dao nhà bếp ra khỏi bồn rửa, và bắt đầu rạch.

Sau một lúc, cuối cùng tôi cũng thấy một cánh cửa. Cánh cửa được làm bằng gỗ tương đối vững chắc, không có tay cầm. Thay vào đó, tôi có thể mở bằng cách trượt, tương tự như cánh cửa tự động trong các siêu thị. Cánh cửa mở ra một không gian trống rỗng và lạnh. Có một căn phòng ở ngay dưới cầu thang. Tôi dùng đèn pin chiếu sáng xung quanh. Không có bất cứ điều gì thú vị về căn phòng này. Hoặc ít nhất, chả có lí do gì để che nó đi. Có mùi của bụi bẩn và đất, cha mẹ tôi hẳn phải biết rõ về nơi này, họ là những người đã trang trí ngôi nhà trước khi tôi sinh ra. Với ánh sáng đèn pin, và con dao, tôi bước vào phòng. Nó dẫn vào một nơi có vẻ chỉ có một màu đen vô tận, sâu thẳm.

Tôi tự hỏi tôi có nên quay lạ, nhưng ý tưởng có một khu vực mở ra ở dưới sàn nhà trong khi tôi ngủ trong nhà khá là đáng sợ, và tôi chỉ muốn kiểm tra nó thôi. Tôi đi xuống cầu thang. Bước chân của tôi tạo âm thanh vô cùng lớn trên nền cầu thang gỗ, và tôi đã đi xa hơn và sâu hơn vào vực thẳm, không khí trở nên ớn lạnh, và mùi của đất đã trở nên mạnh mẽ hơn. Cuối cùng tôi chạm đáy, và phát hiện ra rằng tôi không đứng trên gỗ, thảm, hoặc những gì bạn mong muốn có trong một tầng hầm, là bùn. Ánh sáng đèn pin cho thấy rằng tôi đang đứng trong một hành lang dài ồ ạt. Thận trọng, tôi bắt đầu bước xuống.

Cuối cùng, tôi đi qua một căn phòng bên trái, được tách ra từ hành lang mục nát bởi một bức màn mỏng. Tôi bước vào, sợ hãi bởi những gì tôi nhìn thấy. Bên trong căn phòng, tôi thấy một xác chết đã phân hủy của con người. Tất cả đã nát hết, và để lại một đống không đồng đều. Khi tôi bước vào phòng, mùi hôi thối của thịt đã đánh thức tôi khỏi mùi đất. Tôi cảm thấy bệnh, và bước ra khỏi phòng một phút để bình tĩnh lại. Tôi hoảng sợ.
Tôi định quay lên lầu để gọi cho cảnh sát, nhưng tôi lại tò mò. Tôi lại bước vào phòng, nhìn xung quanh, dùng áo sơ mi để che mũi vì mùi hôi thối. Bên trong căn phòng có nhiều thứ kì lạ. Có một đài phát thanh nhỏ, bị hỏng trên một kệ, vài con gấu bông rải rác trên sàn nhà, và một con ngựa đu đưa, đã bị phá hủy hoàn toàn. Tôi cũng nhìn thấy một chiếc giường đơn. Có một kẻ giết nguời bệnh hoạn sống dưới này? Tôi bắt gặp một cuốn sách nhỏ, nằm mở trên kệ bên cạnh cái đài phát thanh, tôi tóm lấy nó và ra ngoài. Cảnh sát có thể kiểm tra hành lang sau. Tôi chỉ muốn ra khỏi đây trước khi có ai đó quay lại.

Khi tôi đi qua cánh cửa trượt, tôi ném cuốn sách tôi tìm thấy lên mặt bàn bếp, và đóng cửa lại. Tôi vô cùng kinh hãi, tôi sợ kẻ nào đó biết tôi đã ở đấy và lên đây giết tôi. Không có cách nào để chặn , tôi đã gọi cảnh sát và ngồi đối diện cái cửa với con dao làm bếp. Cảnh sát nói với tôi rằng họ sẽ đến ngay. Tôi ngồi ở bàn ăn trong nhà bếp đối diện với cánh cửa mới tìm thấy, và nắm chặt con dao. Cuối cùng, sau một vài phút, tôi nhận ra tay và quần áo tôi đã rất bẩn thỉu khi xuống đó, và đứng dậy nhanh chóng rửa sạch tay dưới vòi nước. Tuy nhiên, tôi bắt gặp cuốn sách tôi đã mang lên. Tôi nhặt nó lên và quan sát. Nó được làm bằng da. Nó rất dày. Tôi mở nó ra.

Có những hình ảnh giống như trẻ con vẽ một sinh vật lạ, tôi không hiểu. Đó dường như là một cuốn nhật ký vì có ngày tháng trên mỗi trang, và nó dường như viết từ năm1978. Trong suốt cuốn nhật ký, những hình ảnh của sinh vật kỳ lạ này, cùng với những chữ viết nguyệch ngoạc nhìn mơ hồ của con người là một chủ đề định kỳ, và đôi khi, tôi thấy từ "đào". Có một tiếng gõ mạnh tại cửa trước của tôi. Tôi đứng dậy, vẫn nắm chặt con dao làm bếp. Đó là cảnh sát.

Họ lục soát nhà, và đưa tôi đến đồn cảnh sát. Một trong những lo lắng của tôi là họ sẽ nghĩ rằng tôi đã giết người, nhưng cảnh sát thực sự khá cởi mở, và khi tôi cho họ thấy cuốn nhật ký, họ yêu cầu giữ lại để điều tra. Tất nhiên tôi đồng ý. Tôi được đưa đến căn nhà của một cảnh sát cho đến khi nhà tôi điều tra xong, và khoảng 3 ngày sau đó, họ đã có một số tin tức cho tôi. Họ thông báo với tôi rằng hành lang bên dưới ngôi nhà của tôi dẫn đến một trạm điện nhỏ cách khá xa nhà tôi đã bị đập tan vài năm trước đây và không được sửa chữa.

Ông nói với tôi rằng có ai đó thực sự đã sống trong căn phòng dưới nhà tôi, và sau khi làm một số phân tích DNA của tóc mà họ tìm thấy trên giường trong phòng, họ phát hiện ra nó tương tự của tôi. Ông cũng nói với tôi rằng họ đã kiểm tra các hồ sơ y tế trước của nhà tôi, anh ruột, chị ruột, em ruột của tôi và cha mẹ tôi, và phát hiện ra rằng mẹ tôi thực sự sinh đến 9 con, người lớn tuổi nhất trong số đó được sinh ra vào năm 1972, và đã được chẩn đoán mắc một căn bệnh không rõ nguyên nhân gây những đột biến khủng khiếp.

Tôi đã được xem giấy khai sinh, và khi tôi thấy cái tên trên đó, tôi giật mình.

Sinh ngày 29 tháng 5 năm 1972 - DOUGLAS LUCIANI

Tôi là con út trong 9 người con.


Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 125:
Weird Dream

Lexi Morgan đã có một giấc mơ. Cô ta đi lên một cái cầu thang thẫm tối khi cô ấy đã lên được đỉnh, cô đi vào một căn phòng ngủ. Tấm thảm trải dài trong căn phòng được tạo ra từ các khối vuông lớn trông giống như những cái cửa sập. Và mỗi khung cửa sổ được đóng chặt với những cái đinh lớn mà bị mắc kẹt ra khỏi gỗ.

Trong giấc mơ, Lexi đi ngủ trong một căn phòng, nhưng trong đêm tối, một người đàn bà với khuôn mặt trắng nhợt, mắt đen và mái tóc dài huyền bí lén vào trong căn phòng một cách im lặng. Mụ ấy dựa vào cái giường mà Lexi đang ngủ và thì thầm nhỏ:”Đây là nơi của ma quỉ, hãy chạy ra khỏi đây khi còn có thể”.Sau đó người đàn bà lập tức bắt lấy tay của cô ấy. Lexi Morgan giật mình tỉnh dậy hét lên và thức trắng cả đêm, run rẩy và khóc lóc trong sự sợ hãi.

Vào buổi sáng, cô ấy bảo với bà chủ ruộng rằng cô ấy quyết định không dám đi Kingston nữa. “Tôi không thể nói cho bà lí do được”,cô ấy nói,”Nhưng tôi chỉ không muốn mang thân mình đến đó thôi.”

“Vây sao cô không đến Dorest đi?”,bà chủ ruộng hỏi,”Đó là một thị trấn khá xinh đep, và nó không xa cho lắm.”

Sau đó Lexi Morgan đến Dorest. Một người nào đã bảo cô ấy rằng cô có thể tìm thấy một căn phòng trong một căn nhà trên đỉnh ngọn đồi. Đó là một căn nhà khá vừa ý cô, và bà chủ ruộng ở đó, một người phụ nữ đầy đặn trông như đã làm mẹ, mọi thứ đều tốt đẹp như có thể.”Hãy đi xem từng căn phòng”, bà ta nói, ”Tôi nghĩ cô sẽ thích cho xem.”

Họ đi lên một cái cầu thang thẫm tối đã bị đục, giống như cái ở giấc mơ của Lexi.”Ở các căn nhà bỏ hoang như kiểu này chắc tất cả các cầu thang…đều như vậy”Lexi nghĩ. Nhưng khi bà chủ ruộng mở cánh cửa phòng ngủ, đó lại là căn phòng trong giấc mơ của cô ấy, với tấm thảm trải dài trông như những cái cửa sập và những khung cửa sổ được đóng chặt bởi những cái đinh lớn.”Đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi”, Lexi tự nhủ.

“Cô có thích nó không?”Bà chủ ruộng hỏi.

“Tôi không chắc lắm.”Lexi nói.

“Vậy thì, hãy dành thời gian ở đây một chút đi.”Bà chủ ruộng nói.”Tôi sẽ đi pha tách trà trong khi cô nghĩ về nó.”

Lexi ngồi lên giường, nhìn chằm chằm vào những cái cửa sập và những cái đinh lớn trên khung cửa sổ. Một lúc sau có tiếng gõ cửa.”Chắc bà chủ ruộng đem trà đến đây.”Cô ấy nghĩ.

Nhưng đó không phải là bà chủ ruộng. Mà chính là người đàn bà có khuôn mặt trắng nhợt, mắt đen và mái tóc dài huyền bí. Lexi Morgan lập tức lấy hết những thứ của cô ấy và chạy trốn…

Bấm vào xem nếu bạn đủ can đảm nhé!

[Diendantruyen.Com] [Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng



Nguồn: Horror fc
 
Câu chuyện thứ 126:
Facebook update (Cập nhật facebook)


Quốc gia: Trên toàn thế giới
Thể loại: Sự Kiện Có Thật
Tóm tắt: Các sự kiện ngắn được cập nhật trên Facebook mà tôi sắp trình bày dưới đây đều ẩn chưá những câu chuyện kì quái riêng. Liệu bạn có thể tìm ra những điểm kì quái trong từng sự kiện đó hay không? Hãy giành thời gian để suy ngẫm từng mẩu chuyện!!


# Tin cập nhật 1 trên Facebook
Tôi cảm thấy rất sợ hãi từ sau khi đọc được một vài mẫu chuyện rùng rợn trên Trang mạng kinh dị mà tôi thường theo dõi. Điều tệ hại hơn nữa là cả ba lẫn mẹ tôi đều vừa tham gia một chuyến du lịch dài hạn, thế nên tôi là đứa duy nhất bị bỏ lại trong nhà. Tôi bật hết đèn trong phòng ngủ và đèn dọc theo hành lang dẫn đến phòng tắm. Mọi thứ đều sáng rực giúp tôi cảm thấy an tâm hơn một chút. Sự kiện có vẻ rùng rợn duy nhất trong tối đó là khi tôi tắm xong, quay lại phòng mình. Khi tôi bật công tắc đèn lên, ngay lúc đó, túi xách bỗng rớt khỏi ghế. Làm tôi giựt cả mình! *cười to*.

# Tin cập nhật 2 trên Facebook
Vài ngày trước, tôi được bạn mời đến nhà dùng bữa tối. Điều kì quái là, anh bạn của tôi vừa mới gia nhập một giáo phái cổ quái nào đấy. Khi tôi đến nơi, anh ta mời tôi dùng một món thịt, nhưng không cho tôi biết đó là loại thịt gì. Việc này làm tôi sợ phát khiếp. Trong một lúc nào đó, tôi tự hỏi không biết nó có phải là thịt người không? Nhưng sau đó, tôi vẫn ăn thử, và nhận ra nó chắc chắn không phải là thịt người …

# Tin cập nhật 3 trên Facebook
Hôm qua, tôi đến thư viện để mượn vài quyển sách. Tôi hỏi người thủ thư xem khu vực truyện kinh dị nằm ở vị trí nào và cô ấy đã giới thiệu cho tôi một vài kệ sách ở phiá trong góc, sát với vách tường. Trong lúc đang lựa các tựa truyện, thì tôi bắt gặp ánh mắt của một gái dễ thương đứng ở phía bên kia kệ sách, cứ nhìn tôi chăm chăm qua các khe hở. Ánh mắt của chúng tôi bắt gặp nhau trong một giây lát. Tôi phải mất đến 10 phút mới có đủ can đảm để bắt chuyện với cô ấy, nhưng cuối cùng tôi chỉ quyết định lấy 3 quyển sách và mang lại bàn làm việc của người thủ thư. Tại sao tôi lại hèn nhát vậy? Nếu tôi đủ can đảm bắt chuyện với cô gái, thì biết đâu tôi đã có thể xin được số điện thoại của cô ta rồi?

# Tin cập nhật 4 trên Facebook
Để trở thành một bác sĩ giỏi thật không dễ, nhưng tôi đã đạt được số điểm tuyệt đối 100% trong kì thi khám nghiệm tử thi hôm thứ sáu. Nhưng đó không phải là công sức của một mình tôi. Người bạn cùng phòng đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi muốn cảm ơn anh ấy, nhưng anh ta đã không còn trên cõi đời này nữa. Hãy An Nghỉ Jacob!

# Tin cập nhật 5 trên Facebook
Tôi được giao mang pizza đến cho khách hàng tại một căn hộ cũ kĩ trong khu vực ổ chuột. Khi tôi nhấn nút mở cửa, thang máy lập tức mở ra. Bất ngờ, một người đàn bà xông ra khỏi thang máy vừa la hét vừa bỏ chạy với khuôn mặt hết sức kinh hãi. Bà ta đã chạy ra khỏi căn hộ trước khi tôi kịp mở lời. Có lẽ đó chỉ là một người bất bình thường. Tôi nhìn vào trong thang máy, để xem có tên sát nhân đáng sợ nào trong đó không. Không, không có gì cả. Nhưng để chắc ăn, tôi vẫn quyết định đi thang bộ.

# Tin cập nhật 6 trên Facebook
Một vài ngày trước, bạn trai gửi cho tôi một thư điện tử có đính kèm đoạn phim ngắn trong thư. Sau khi xem xong đoạn phim, tôi cảm thấy rất kinh sợ. Đoạn phim quay lại cảnh bạn trai tôi đang cố tự sát. Trong phim, anh ấy buộc một sợi dây thừng quanh cổ và nhảy ra khỏi ghế. Sao anh ta có thể gửi cho tôi thứ này chứ??? Ngày mai là lễ tang của anh ấy, nhưng tôi không có đủ can đảm để tham dự. Tôi có phải là một người bạn gái tồi không?

# Tin cập nhật 7 trên Facebook
Mẹ đối xử với bạn gái tôi như rác rưởi vậy. Mỗi khi cô ấy ghé thăm, bà không bao giờ cho phép cô ấy ngồi. Hôm nay, khi bạn gái tôi đang lau dọn, bà đã túm lấy tay cô ấy và bảo cô ấy là thứ bẩn thỉu cuối cùng là cố nhét bạn gái tôi vào tủ áo. Tôi không thể nhịn thêm được nữa, nên đã quát lớn “Mẹ! Đừng làm vậy với Alice chứ!”. Mẹ quay lại nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên tỏ vẻ như không biết “Ai là Alice? Đứa quỉ quái nào là Alice?” Thật không thể tin được là mẹ tôi lại bất lịch sự đến thế.

# Tin cập nhật 8 trên Facebook
Vài phút trước, khi tôi đang tắm thì nghe thấy một tiếng thét lớn phát ra từ phòng khách. Tôi vội bước ra khỏi bồn tắm, chưa kịp mặc quần áo, chạy ngay ra phòng khách. Khi đến nơi, tôi thấy tên cướp đang đứng bên xác chết của mẹ, bố và em gái tôi. Trông thấy tôi, tên cướp nhảy ra khỏi cửa sổ và chạy mất. Tôi quá sợ hãi. Sợ đến mức không biết phải làm thế nào.

# Tin cập nhật 9 trên Facebook
Tôi đã mất 3 người vợ. Bạn có tin điều đó không? Hãy để tôi kể, rượu cồn là một thứ rất nguy hiểm. Người vợ đầu tiên của tôi là một con nghiện rượu. Cô ấy yêu nhậu nhẹt. Sau khi chúng tôi đám cưới được 2 năm, cô ấy bị ngộ độc rượu và qua đời. Người vợ thứ hai của tôi cũng là dân nghiện rượu. Và cô ấy cũng mất vì uống ruợu quá nhiều. Nhưng người vợ thứ ba của tôi thì khác. Cô ấy không chết vì rượu mà chết vì gãy cổ do ngã khỏi cầu thang. Lúc chết, cô ấy hoàn toàn tỉnh táo, không say rượu. Cô ta hoàn toàn không biết uống rượu.

# Tin cập nhật 10 trên Facebook
Chào mọi người! Tôi đang đi du lịch đến Bangkok, Thái Lan và nghỉ chân tại một khách sạn rẻ tiền. Người dân địa phương nói khách sạn này đã bị ma ám, nhưng các bạn biết đó người Thái họ … họ quá tin dị đoan. Tuy nhiên, tôi cũng đã có một tai nạn nho nhỏ vào tối hôm qua. Sau khi tắm xong, tôi bước ra ngoài, đứng sấy tóc, và bật Tivi lên. Bất chợt, một gương mặt phụ nữ, già cỗi, trắng bệt hiện lên màn hình. Tôi hoảng hốt, làm rơi máy sấy tóc vào bồn tắm, cái máy chập điện làm cho toàn bộ đèn trong phòng đều bị hỏng. Tôi phải nhờ vào ánh sáng phát ra từ tivi để mặc quần áo vào. Kế đến, tôi đi xuống sảnh, và phát hiện ra rằng tai nạn nhỏ của tôi đã làm cho cả khách sạn bị mất điện. Người quản lý của khách sạn tỏ ra không vui với hành vi của người khách bất cẩn như tôi. *Cười to*.


Nguồn: Fb
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom