Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

[Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng

[Creepypasta] Những câu chuyện kinh hoàng
Câu chuyện thứ 88:
Du khách

Có một chàng trai 21 tuổi thích đi du lịch đến các nước kỳ lạ. Sau một thời gian, anh thấy chán những địa điểm du lịch thông thường và muốn có một chuyến đi thú vị hơn.

Kế hoạch của anh là vác ba lô đi vòng quanh Đông Nam Á một vài tháng. Anh nghĩ rằng đây sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời để cảm thấy tự do du lịch đi qua các vùng sâu, vùng xa, băng qua núi và gặp gỡ những người ngẫu nhiên trên đường đi.

Điểm đến đầu tiên của anh là Trung Quốc. Khi máy bay hạ cánh ở Bắc Kinh, hành lý duy nhất anh có là cái ba lô nhỏ mang theo mình. Tuy nhiên, người thanh niên không muốn ở lại quá lâu trong sự hối hả và nhộn nhịp của một thành phố Trung Quốc rộng lớn. Anh mong muốn khám phá những ngọn đồi và thung lũng của đất nước bao la này.

Chàng trai trẻ đã có một ý tưởng mà anh chắc chắn sẽ biến chuyến đi của mình thành một cuộc phiêu lưu thú vị hơn nhiều. Anh quyết định leo đại lên một chiếc xe buýt nào đó mà không hề biết nó sẽ đi đến chỗ nào. Không biết đích đến làm cho anh có cảm giác được tham gia một tour du lịch bí ẩn vòng quanh Trung Quốc. Mỗi lần xe buýt tới cuối tuyến, anh sẽ leo xuống và bắt đại một chiếc xe khác, không biết cũng như không quan tâm nó sẽ đưa anh đi đâu.

Sau một vài tuần, anh đi du lịch vòng quanh một số vùng sâu vùng xa nhất ở Trung Quốc. Đó là khu vực mà khách du lịch ít khi ghé thăm. Chàng trai rất vui mừng được đi qua tất cả các ngôi làng nhỏ và có cơ hội để xem người dân nông thôn Trung Quốc thực sự sống thế nào.

Một ngày nọ, anh đang trên xe buýt, đi qua một khu vực xa xôi. Khi họ khởi hành, xe buýt trống trơn, nhưng sau sáu điểm dừng, một đám đông người đã đi lên và xe hết chỗ chứa.

Sau một thời gian, anh nhận thấy rằng các hành khách khác cứ nhìn anh lạ lùng. Người thanh niên cũng nghĩ thật kỳ lạ khi họ đã chọn đứng thay vì ngồi ở ghế trống bên cạnh anh.

Tại điểm dừng tiếp theo, một phụ nữ Trung Quốc xinh đẹp bước lên xe buýt. Cô nhìn quanh và khi cô nhìn thấy chàng du khách trẻ, mắt cô đột nhiên mở to kinh ngạc. Khi cô vội vã ngang qua lối đi và ngồi xuống bên cạnh anh, anh cũng hơi ngạc nhiên.

Đột nhiên, người phụ nữ thúc anh ta và thì thầm, "Anh có biết là anh đang đi đâu không?"

"Tôi không biết," chàng trai trả lời với một nụ cười. "Tôi chỉ du lịch vòng quanh đất nước. Tôi đã leo lên chiếc xe buýt này mà không thèm nhìn vào điểm đến."

"Vâng, tôi phải cảnh báo anh rằng anh đang gặp nguy hiểm trầm trọng", cô nói.

"Tại sao?" Chàng trai hỏi.

"Điểm dừng tiếp theo là hết tuyến," người phụ nữ nói. "Đó là một ngôi làng nhỏ có tiếng tăm rất kinh khủng. Những người sống ở đó bắt khách du lịch phương Tây bị lạc. Họ ăn thịt đồng loại. "

Chàng trai không tin những gì cô nói. Ban đầu, anh nghĩ rằng hẳn là cô đang nói đùa, nhưng khi anh nhìn vào khuôn mặt của cô, anh không tìm thấy chút bỡn cợt nào cả.
"Chắc là cô chỉ đùa," anh nói.

"Những gì tôi đang nói với anh là sự thật", người phụ nữ trả lời. "Nếu anh là người khôn ngoan, anh sẽ để ý đến những gì tôi nói với anh. Tất cả mọi người trong khu vực này đều đã nghe những câu chuyện khủng khiếp diễn ra trong ngôi làng. Trong ngôn ngữ của tôi, nó được gọi là Làng ăn thịt người. "

Lời của người phụ nữ đã làm cho chàng du khách sốc tới tận xương tủy. Anh không biết phải nói gì.
"Nếu anh không tin tôi, chỉ cần nhìn xung quanh," cô tiếp tục. "Hầu như tất cả các hành khách trên xe buýt này đều từ làng đó."

Người thanh niên nhìn lên và nhận ra rằng tất cả các hành khách khác đang nhìn chằm chằm vào anh liếm môi và thèm thuồng.

"Khi xe buýt đến cuối tuyến, anh sẽ ở trên lãnh thổ của họ," người phụ nữ nói. "Không ai có thể cứu được anh. Họ sẽ bắt anh và ăn sống. "

Chàng du khách toát mồ hôi lạnh. Anh có thể thấy cái nhìn chết người trong con mắt của bọn thổ dân Trung Quốc. Anh phải trốn thoát trước khi xe buýt tới làng.

Ngay sau đó, anh cảm thấy xe buýt bắt đầu đi chậm lại như thể nó đang lên một con đường núi dốc.

"Đây là cơ hội của chúng ta," người phụ nữ nói. "Đi thôi."

Cô nắm lấy bàn tay anh và họ chạy xuống các lối đi về phía sau của xe buýt trước khi các hành khách khác có cơ hội phản ứng. Người phụ nữ kéo tay cầm cửa thoát hiểm rồi sau đó nhảy ra. Chàng du khách ở ngay phía sau và lách qua cánh cửa hẹp.

Anh té vào con đường đầy bụi, sau đó lăn qua và đứng lên. Anh nhìn thấy người phụ nữ nhảy qua một cái rãnh và chạy đi. Anh chạy theo cô, nhanh hết mức có thể.

Họ đã trốn thoát vào núi, tiếng la hét của các hành khách khác vang vọng sau lưng họ. Chàng trai chạy bán sống bán chết, trườn lên triền núi dốc, tuyệt vọng trốn chạy bọn ăn thịt người đuổi theo anh.

Cuối cùng, dân làng Trung Quốc đã từ bỏ việc đuổi theo và quay trở lại xe buýt. Chàng trai đã kiệt sức nhưng anh rất vui mừng vì đã xoay sở để thoát được nanh vuốt cồn cào của bọn chúng. Khi anh nằm trên một tảng đá lớn, cố gắng lấy lại nhịp thở, anh nghe người phụ nữ cười nhẹ nhàng với chính mình.

"Bây giờ thì ta có thể ăn một mình rồi", cô nói.

Nguồn: Creepypasta.com
 
Câu chuyện thứ 89:
Nếm một chút...

Mỗi buổi sáng, tôi thức dậy với những vết xước trên khuôn mặt.

Đi đếm bác sĩ, ông ấy bảo tôi rằng có thể do tôi đã vô tình làm xước mặt khi đang ngủ chăng ? Tôi nghe lời ông ta, cũng dọn dẹp giường chiếu, thử quấn băng cá nhân quanh những đầu ngón tay mình. Ấy vậy, buổi sáng hôm sau, khuôn mặt tôi lại có thêm nhiều vết xước mới.....

Đêm nay, tôi quyết định phải tìm ra lý do . Tôi sẽ nằm im đấy, nhắm mắt và không cử động, cố gắng tỉnh thức suốt một đêm để xem chuyện gì xảy ra .

Phải thú thật là nằm nhắm mắt một chỗ, giả vờ ngủ trong sự thinh lặng nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo qua đêm vô cùng khó. Và tôi đang trải nghiệm sự khó chịu ấy. Tuy nhiên, tới lúc này thì vẫn chưa có gì hết , đã 3 giờ sáng rồi , tôi nghĩ chắc mình nên dừng tại đây vậy...

Khoan đã......tiếng gì đấy ?

Dường như cánh cửa phòng tôi đang được nhẹ nhàng mở ra. Những âm vang như ai đó thì thào không rõ ràng làm tôi chú ý. Họ thì thào gì vậy nhỉ ....? Trí tò mò thôi thúc tôi mở mắt, nhưng sự mỏi mệt do phải thức tỉnh cả đêm như kéo mi mắt tôi khép chặt.

" Nếm một chút thôi......."

Câu thì thầm ấy cứ lập đi lập lại mãi, và ngày càng trở nên rõ ràng. Như thể họ đang tiến đến gần giường tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ.

Nhưng tôi nhận ra rằng mình không còn cử động một chút nào nữa. Cơ thể tôi như đã bị tê cứng, nằm bất lực trên giường. Lần nào những câu chữ đang phát ra từ ngay phía trên đầu tôi , có thể toàn thân không còn cử động nhưng tôi vẫn có thể xác định . Khốn nạn .... giờ thì làm gì đây ????? Đầu tôi tràn ngập những câu hỏi lẫn những phương án điên rồ nhất nhằm tự giải thoát chính mình khỏi tình thế này.... Rồi bỗng, một thứ gì đó đã chạm nhẹ lên khuôn mặt tôi, lạnh buốt và cứng cáp tựa như một lưỡi dao vậy. Và thứ đó đang từ từ đâm sâu, từng tí từng tí một vào lớp da ấy. Tôi biết chắc ngay lúc này mà tôi mở mắt ra, thì coi như cái chết là cầm chắc. Họ sẽ giết tôi ngay lập tức, ngay trên chiếc giường nơi tôi đang bất động nằm đây.....

" Nếm một chút nào......"

Lưỡi dao dừng hẳn, và đã được rút ra. Tôi có nên thử hé mắt mà nhìn xem ?

Bóng tối lu mờ những gì mà con mắt tôi cần phải thấy, sự bấn loạn làm trí óc tôi chẳng còn tỉnh táo thêm được bao nhiêu. Tôi chỉ mở hé mắt, nên những thứ mà tôi có thể nhận ra chỉ là những hình bóng không rõ ràng. Nhưng, chắc chắn đó không phải hình dáng của một con người . Không thể nào là con người. Họ đang liếm những " con dao " một cách thích thú, hay nói đúng hơn, là liếm những đầu ngón tay. Những hình bóng quay lưng lại, chậm rãi đi về cánh cửa nhỏ.....nhưng vẫn không còn ngớt thì thầm.

( Lạy chúa, đi nhanh lên đi nhanh lên lũ quái dị, và im mồm đi ! )

Những thứ đó giờ đã đi gần hết ra ngoài hành lang. Thậm chí còn tử tế biết khép cửa lại. Cách cửa đã dần khép hẳn, và tôi đang tận hưởng cảm giác của sự sống .

Một tiếng thì thầm cuối cùng đã phá vỡ niềm hy vọng ấy:

" Nếm một chút........cho đêm nay thôi......."


Nguồn: Creepypasta.com
 
Câu chuyện thứ 90:
Đằng sau


Vào một buổi tối, người cha và đứa con trai bị mắc kẹt trên núi tuyết. Họ đã dự định sẽ về nhà sau khi dành hầu hết thời gian ở một cái cabin cho thuê, nhưg với thời tiết như thế này thì điều đó là không thể.

Người cha gọi cho vợ của anh ta để báo rằng họ đang bị kẹt ở cabin và sẽ có thể về muộn hơn trong 1 vài ngày nữa. Anh quay lại trấn tĩnh đứa con ngay khi họ quyết định sẽ ở lại thêm 1 đêm nữa.

Sau khi ăn xong bữa tối, họ chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa.Họ thắc mắc rằng người đó muốn gì ở họ bởi ngoài trời tuyết đã ngừng rơi và đã dễ dàng hơn rất nhiều để lái xe vào ban đêm. Người cha mở cửa và nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở bên ngoài.

"Cảm ơn Chúa vì anh ở đây. Liệu anh có thể cho tôi vào được không?" Người đàn ông mang một dáng vẻ bồn chồn và lo sợ nhiều hơn là cảm giác lạnh cóng vì tuyết. " Tối phải đợi tới khi vợ tôi tới mà tôi thì không muốn phải ngồi ngoài xe đợi chút nào. Tôi nhìn thấy cabin của anh ở phía đầu đường và tôi hy vọng có thể nghỉ một lát ở đây trong khi chờ cô ấy."

Ngay khi người cha mở miệng định cho hắn vào thì con trai anh ta bỗng khóc to lên. Thằng bé trông có vẻ rất sợ hãi.

" Bố, đừng cho bất kì ai vào đây cả. ĐỪNG!!!" Thằng bé hét lên

Người đàn ông có vẻ bị xúc phạm và bỏ đi trong lúc ông bố cố tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với đứa con trai.

Ông bố cố gắng hỏi nhưng đứa trẻ không nói gì ngoại trừ chạy ra và khóa chặt cánh cửa lại.

Vào nửa đêm, gã đàn ông lại tới lần nữa. Lần này, thay vì gõ cửa, hắn dùng toàn bộ sức lực để mở cánh cửa đó. 1, 2 phút sau, hắn ta đi tới chỗ cửa sổ và bắt đầu đập vỡ chúng. Người cha cảm thấy khá an tâm khi biết rằng phía sau cửa sổ còn có 1 cánh cửa gỗ bao bọc. Khi biết được không còn cách nào để vào trong, gã đàn ông bỏ đi ngay lập tức.

Người bố thức suốt đêm để chắc rằng hắn ta không còn đến thêm lần nào nữa.

Vào sáng hôm sau, người cha thực sự kinh ngạc khi ông xem bản tin trên vô tuyến.
" Jeffery Will đã bị bắt sáng nay vì đã giết chết vợ anh ta, Kathy Will"

Đứa con trai bị đánh động bởi tiếng TV, trên đó đang chiếu mặt của tên sát nhân bên cạnh hình vợ cũ của hắn.
" Xác nạn nhân được tìm thấy trên núi với những mảnh thân thể bị cắt rời bởi 1 con dao"

Người cha vội tắt vô tuyến để tránh làm con anh ta kinh sợ.
" Con trai, cảm ơn con vì đã bảo ta không cho hắn vào. Nhưng làm sao mà con lại biết vậy?"

Đứa con liền chỉ về phía TV và nói
"Không thưa cha, con không nói về gã đàn ông. Con nói về người đàn bà đáng sợ đứng sau hắn ta lúc đó. Khắp người cô ta toàn máu, cô ta đứng ngay sau và đang cực kì giận dữ. Cô ta giống hệt người phụ nữ mà TV vừa chiếu"


Nguồn: Creepypasta.com
 
Câu chuyện thứ 91:
Barrbie.avi


Video Barbie.avi ( gọi là video do nó có tới 3 phần riêng biệt đang trôi nổi trên mạng, riêng phần thứ 3 -5-6 – quan trọng nhất – được cho là tiếp nối những gì mà 3 phần kia đang tái hiện…thì hiện đang mất tích, mong là có ngày ai đó tìm ra )

Đoạn phim gốc, dài gần 1 tiếng, tái hiện hình ảnh một phụ nữ đang ngồi trước một phông nền trắng ( có thể lả một căn phòng ) và đang trả lời câu hỏi từ một ai đó. Âm thanh của video bị nhiễu nặng, và âm thanh hỗn tạp bên ngoài lọt vào khiến không thể xác định người phụ nữ đang nói gì. Những phút đầu, người phụ nữ tỏ ra rất bình thản, và bà ta trả lời câu hỏi với vẻ nhàm chán. Nhưng 15 phút sau, bà ta bắt đầu khóc, nức nở suốt một lúc. Một số từ có thể nhận ra qua cử động môi như là ” skin ” ( da ), lập lại liên tục, thậm chí có một số lúc bà ta còn giật đứt cả tóc ra khỏi da đầu mình.
Tất cả kéo dài cho đến 40 phút sau, bà ta đã khóc đến mức mệt lả, gần như không còn nhìn vào camera nữa. Tuy nhiên, thay vì có một một động nào khác, bà ta cứ tiếp tục như thế cho đến khi đoạn phim màn hình đen hẳn……

Thực ra đoạn phim còn tiếp tục 12 phút tính từ thời điểm màn hình “tối hẳn” lúc nãy. Đoạn sau này hình ảnh rất chập chờn, gần như không xem được, cứ như ai đó đang mang cái camera đi mà không tắt vậy. Một số hình ảnh nhận ra được là một hệ đường ray tàu lửa cũ chạy ven bìa rừng. sau khoảng 6 phút, camera chuyển hướng như đang đi vào khu rừng đó, và tiếp tục cho đến hết video…

Trên đó là nội dung tóm lược của đoạn video Barbie mà bạn yêu cầu. Không ai hiểu nổi đoạn video đó nói về cái gì, tại sao nó ra đời, và bà ta đã đi đâu sau khi đoạn phim chạy hết.
 
Câu chuyện thứ 92:
Ickbarr Bigelsteine


- Stephan D. Harris -

Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất sợ bóng tối. Giờ tôi vẫn còn sợ, nhưng hồi đó khi mới lên sáu, tôi không thể nào đi trong đêm mà không ngừng khóc nấc lên, khiến cha hoặc mẹ phải mò mẫm dưới gầm giường tôi hay lục trong tủ quần áo tìm những con quái vật mà tôi nghĩ rằng chúng đang chầu chực thời cơ nhảy xổ ra mà xâu xé tôi. Ngay cả trong một đêm sáng trăng, tôi có thể nhìn thấy những bóng đen chập chờn đi lại quanh góc phòng, hay những khuôn mặt lạ lẫm nhìn tôi thông qua cửa sổ phòng ngủ. Cha mẹ luôn cố xoa dịu tôi, nói với tôi rằng đó chỉ là một cơn ác mộng hoặc là trò đùa từ mấy đốm sáng ngoài kia, nhưng với trí óc trẻ thơ, tôi quả quyết rằng cái giây phút tôi khép mắt lại, những thứ xấu xa đó sẽ lại tóm lấy tôi. Hầu hết mọi lần, tôi ẩn mình dưới tấm chăn cho đến khi quá mỏi mệt để có thể lo lắng thêm bất kì điều gì, nhưng thi thoảng, tôi phát hoảng đến độ tôi la hét điên cuồng mà chạy thẳng vào phòng cha mẹ, và kéo theo việc đánh thức cả người anh và người em gái của tôi dậy khi làm thế. Sau mấy mươi buổi thế này, hậu quả là chẳng ai có thể ngủ trọn vẹn một buổi tối ra hồn cho được.

Rốt cuộc, sau một đêm bão tố nữa, cha mẹ tôi đã chịu đựng quá đủ. Không may cho họ, họ hiểu được sự vô ích trong việc cãi nhau với một con bé con mới lên sáu và biết rằng họ sẽ không thể nào thuyết phục tôi loại bỏ được nỗi sợ hãi từ những lý do trẻ con cũng như cách suy tư lô-gíc của chúng. Họ cần thay đổi chiến lược.

Và mẹ chính là người đã đề xuất về việc đổi người bạn giường ngủ nhỏ nhắn của tôi.

Bà thu thập một lượng lớn những cục bông gòn và mấy miếng vải chắp vá, rồi dùng chiếc máy khâu của bà tạo nên thứ mà sau này tôi hay gọi là Quí Ngài Ickbarr Bigelsteine, hoặc vắn tắt là cậu Ick. Ick là một con quái vật vớ, mẹ tôi thường gọi cậu ta như thế. Cậu ta được làm ra để bảo vệ tôi khi tôi đang say giấc nồng, bằng cách hù doạ những con quái vật khác đi mất. Cậu ta khá đáng sợ, tôi phải thừa nhận thế. Thực tình, khi ngẫm nghĩ lại mọi chuyện, tôi thấy ấn tượng với việc mẹ tôi có thể nghĩ ra một vật gì đó có hình thù kì lạ và gớm ghiếc đến vậy.

Ickbarr được chắp vá khắp người, và có vẻ bề ngoài như một Gremlin Frankenstein, với đôi mắt bằng hai cái nút áo trắng to tướng và đôi tai mèo thật mềm. Hai cánh tay và cẳng chân nhỏ bé của cậu ta được làm từ đôi vớ sọc đen-trắng của em gái tôi, và một nửa khuôn mặt của cậu ta có màu xanh lục, được làm từ đôi vớ cao ngều dùng trong bóng đá của người anh trai. Đầu của cậu ta có thể được miêu tả hệt như một củ hành, và phần miệng của cậu ta đã được mẹ đính một mảnh vải trắng, thêu hoạ tiết kiểu zigzac tạo nên một khuôn miệng cười toe toét với những cái răng nhọn hoắt. Tôi đã yêu cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Kể từ đó trở đi, Ick chưa bao giờ rời tôi nửa bước. Hiển nhiên sau từng ấy thời gian, cậu ta trở nên bẩn khủng khiếp. Ick không thích ánh sáng mặt trời, và sẽ tức giận nếu tôi cố gắng đưa cậu ta tới trường cùng mình. Nhưng thế cũng ổn, tôi chỉ cần đến cậu ta vào lúc đêm thâu để đuổi mấy ông kẹ đi, mà cậu ta giỏi việc này lắm. Và thế là đêm đêm, Ick sẽ nói cho tôi nghe chỗ ẩn nấp của bọn quái vật, và tôi sẽ đặt cậu ta trong phòng gần chỗ bọn quái thú đó nhất. Nếu có thứ gì đó trốn trong tủ quần áo, Ick sẽ chặn nó lại. Nếu có một con quái vật độc ác đang cào cứa cửa sổ của tôi, Ick sẽ được đặt dựa vào khung cửa kính. Nếu có một con quái thú lông lá bự con trốn dưới gầm giường, cậu ta cũng sẽ xuống dưới đó. Đôi khi mấy con quái vật không trốn trong phòng tôi. Đôi khi, chúng nấp mình trong những giấc mơ, và Ickbarr sẽ theo tôi đi vào trong những cơn ác mộng đó. Dẫn Ick vào thế giới trong mơ của tôi vui lắm, nhất là khi bọn tôi sẽ dành hàng tiếng đồng hồ đánh nhau với bọn ác ma và lũ quỷ sứ. Điều tuyệt nhất là, trong giấc mơ của tôi, Ick có thể nói chuyện với tôi, thật đấy. “Em yêu tôi nhiều đến mức nào?” Cậu ta sẽ hỏi vậy.

“Yêu hơn tất cả mọi thứ.” Tôi luôn trả lời cậu ta như thế.

Một đêm nọ, trong giấc mơ, sau khi tôi vừa mới rụng chiếc răng sữa đầu tiên của mình, Ick đã xin tôi một điều. “Tôi có thể sở hữu chiếc răng của em được không?”

Tôi hỏi cậu ta tại sao.

“Để giúp anh giết những thứ xấu xa.” Cậu trả lời với tôi.
Tài sản của VNS. Dịch thuật bởi Kanra.
Bữa sáng hôm sau, vào giờ ăn sáng, mẹ hỏi không biết chiếc răng của tôi đã đi đâu mất rồi. Theo những gì mẹ nói, “bà tiên răng” không thể tìm thấy nó dưới gối tôi. Khi tôi bảo với mẹ rằng tôi đã đưa nó cho Ickbarr, bà chỉ nhún vai và quay trở lại việc bón cho đứa em gái tôi ăn sáng. Từ khi đó trở đi, mỗi lần tôi rụng răng, tôi sẽ lại đưa nó cho Ick. Cậu ta sẽ cám ơn tôi, dĩ nhiên là thế, và nói rằng cậu yêu tôi rất nhiều. Rồi cũng đến lúc tôi đã hết kì thay răng sữa, và tôi cũng dần quá lớn cho cái trò chơi với búp bê. Do đó, Ick giờ chỉ ngồi trên giá sách của tôi, bám đầy bụi bặm, dần nhạt nhoà và không được tôi để ý tới nữa.

Song, thời gian trôi qua, các cơn ác mộng ngày càng tồi tệ hơn. Tệ đến nỗi chúng bắt đầu bám theo tôi cả trong đời thực, chiếm giữ mọi góc khuất và núp lùm trong những bụi rậm. Sau một buổi tối tệ hại đạp xe đạp từ nhà người bạn với cả một đàn chó hung tợn rượt theo sau, tôi vào nhà và phát hiện ra một vật kì lạ đang đợi chờ tôi trong căn phòng riêng của mình. Ngay đó, trên chiếc giường của tôi, dưới ánh trăng dịu nhẹ từ khung cửa sổ là một vật thể đang đứng thẳng, đó là Ickbarr. Ban đầu, tôi cứ ngỡ là mình bị hoa mắt nữa rồi, cả buổi tối nay chúng đã bị thế còn gì, nên tôi bật đèn lên. Một tiếng cách chỗ công tắc điện. Rồi một lần nữa, thêm một lần khác, dù có bật cach cách công tắc điện lên bao nhiêu lần, đèn vẫn không sáng. Đó là lúc tôi bắt đầu thấy sợ.

Tôi chầm chậm lùi lại về phía cánh cửa sau lưng tôi, mắt tôi không rời khỏi bóng hình của Ick, tay tôi khó nhọc với ra đằng sau ráng nắm lấy chốt cửa. Tôi đang định chuồn khỏi đây thì nghe thấy tiếng cánh cửa tự đóng sầm lại, khoá tôi lại trong màn đêm u tối này. Không có gì hết ngoài bóng đêm và tĩnh lặng, tôi chết cứng tại chỗ, thậm chí còn không thở ra hơi nổi. Tôi không biết phải mất bao lâu, nhưng sau khi trải qua nỗi hãi sợ cùng cực như kéo dài cả đời, tôi nghe thấy một giọng nói chát chúa, đầy quen thuộc.

“Em đã dừng cho tôi ăn, vậy hà cớ gì tôi phải bảo vệ em?”

“Bảo vệ tôi khỏi cái gì?”

“Để tôi cho em thấy.”

Tôi chớp mắt một lần, và mọi thứ đã thay đổi. Tôi không còn trong phòng ngủ của mình nữa, tôi đang ở một nơi nào đó…khác. Đây không phải là Địa Ngục, nhưng nếu so sánh chúng với nhau thì cũng chẳng khác mấy. Nơi đây giống như một khu rừng, một nơi đầy rẫy ác mộng, và đáng sợ với tầng tán những phôi thai, và mặt đất nhung nhúc những loài côn trùng ăn thịt sống. Một làn sương đặc bồng bềnh trong không trung kèm theo mùi thịt thối rữa, cùng tia sét chớp lóa đâm toạt bầu trời đêm. Từ xa, tôi có thể nghe tiếng la hét trong đau đớn của thứ gì đó, nhưng không phải của con người. Đầu tôi nhức buốt tới mức nó gần như muốn nổ tung, cơn đau ấy buộc tôi phải rỏ ra từng giọt nước mắt. Trong óc tôi, tôi có thể nghe thấy giọng cậu ta một lần nữa.

“Hiện thực của em sẽ trở nên giống thế này đây nếu không có tôi.”

Tôi cám thấy mặt đất như chao đảo, và có những bước chân đang nhanh lẹ tiếp cận tôi.

“Anh là người duy nhất có thể dừng nó lại.”

Nó đang ở ngay sau tôi lúc này, to lớn và nặng nề, phà hơi nóng qua cổ tôi.

“Hãy đưa cho anh thứ anh cần, và anh sẽ bảo vệ em.”

Tôi choàng tỉnh ngay trước khi có cơ hội quay đầu lại.

Hôm sau, tôi lục tung tủ quần áo của cha mẹ để lấy mấy chiếc răng sữa của thằng bé trai, em của tôi, và đưa chúng hết cho Ickbarr. Ngay sau đêm khủng khiếp đó, tôi vẫn chưa thể nào trở về cuộc sống bình thường như trước được. Ngày qua ngày, tôi luôn phải len lén đi vào phòng thằng em trai và cướp đi cái thứ lẽ ra phải để lại cho bà tiên răng, hoặc phải vật lộn với con mèo hàng xóm để lấy đi mấy cái răng sắc bé của nó. Hay bất cứ vật gì có đầu nhọn, thậm chí là một chuỗi vòng cổ làm từ răng cá mập đến cái mũi khoan đầu nhọn. Tôi cũng để ý rằng Ick hay đi đi lại lại trong phòng mỗi khi tôi rời đi quá lâu, chỉnh sửa lại đồ đạc của tôi và còn giăng thêm thật nhiều rèm cửa. Bằng cách nào đó, cậu ta dường như có sức sống hơn. Dưới ánh sáng, răng cậu ta như sáng lấp lánh lên, và cậu ta khi chạm vào cũng ấm hơn rất nhiều. Mặc dù cậu ta làm tôi kinh sợ, thế nhưng tôi lại không có đủ dũng khí để phá huỷ cậu ta, vì biết rõ nếu tôi làm thế thì sẽ phải gánh lấy hậu quả gì. Và thế đó, tôi liên tục thu thập những cái răng cho Ick suốt cả mấy năm trời trung học và lên tới cả đại học. Khi tôi càng lớn, tôi ngày một có nhiều thứ để sợ hãi hơn, và Ick cũng cần nhiều cái răng hơn để đổi lại sự an nguy cho tôi.

Giờ đây tôi đã hai mươi hai, có một công việc ổn định, và có cả một bộ răng giả. Đã một tháng kể từ bữa ăn cuối cùng của Ick, và nỗi sợ lại một lần nữa trườn quấn lấy tôi. Tôi đã đánh một vòng tới một bãi rác sau ca làm việc vào tối nay. Tôi phát hiện thấy một gã đàn ông đang dò dẫm với chùm chìa khoá xe của gã. Răng gã được nhuộm vàng khè hệt như cả đời chỉ biết đến thuốc lá và cà phê. Nhìn thì vậy nhưng có lẽ tôi phải sử dụng đến một cái búa mới lấy được răng hàm của gã. Khi tôi quay trở lại căn hộ của mình, gã đang đứng đó đợi tôi. Ngay trên trần, trong góc phòng. Với hai con mắt trắng dã và cái miệng ngoác rộng với hàm răng sắc lỉnh không khác gì lưỡi dao cạo.

“Em yêu anh nhiều đến mức nào?” – gã hỏi.

“Nhiều hơn bất kì thứ gì,” – tôi vừa trả lời, vừa cởi áo khoác ra.
 
Câu chuyện thứ 93:
Bạn gái tôi


~Sự việc trải dài cho đến hiện tại~

Trước khi đọc tiếp, xin bạn hãy lưu ý:

Tôi được sinh ra ở Pahrump, Nevada vào ngày 15 tháng 5 năm 1994, khoảng 12:05 trưa. Tôi sống ở đó suốt cả thời thơ ấu của mình, cho đến khi trong xóm tôi xuất hiện một tên giết người hàng loạt tâm thần. Hắn đã giết cả nhà tôi. May mắn thay, hắn bỏ sót căn phòng của tôi nên tôi vẫn còn sống. Lúc đó là năm 2001, và tôi chỉ mới có 8 tuổi. Hắn bỏ đi. Mười năm sau, tôi đã là một chàng trai mười tám tuổi. Tôi sẽ không nói cho các bạn nghe nơi tôi đang cư trú, nhưng tôi cũng xin tự giới thiệu tên tôi là Seth Crotford, và đây là câu truyện do chú tôi, John Crotford, để lại. Xin lưu ý rằng nó không phải là câu truyện của tôi.

Sau đây là toàn bộ các trang nhật ký của John Crotford mà tôi có được cho đến thời điểm khi ông ấy qua đời vào tháng 10 năm 1999. Theo như di chúc của chú tôi để loại, tôi có toàn quyền thừa kế nó. Di chúc có ghi rằng:”Cháu có quyền sở hữu bất cứ tư liệu nào của chú, không quan trọng nó có là tư liệu cá nhân hay không. Cháu là người cháu đích tôn của chú”. Di chúc này được biên soạn và viết ra vào ngày 10 tháng 1 năm 1999. Tôi vừa nhận được cuốn nhật ký của chú vào năm nay, kèm với tờ di chúc chứng nhận rằng: “Gửi đến Seth Crotford, cháu trai của chú. Cháu sẽ nhận được nó khi cháu 18 tuổi, khi cháu đủ lớn để hiểu hết mọi sự việc đã xảy ra.” Năm nay đã là năm 2012 rồi, và cuối cùng tôi cũng đã thu được hết mọi can đảm để cho các bạn xem những trang nhật ký sau đây. Đây là nhật ký của chú tôi, và là nơi chuỗi sự kiện kinh hoàng bắt đầu.

Trang một: Tai nạn xảy ra: Ba giờ chiều ngày 15 tháng 5, năm 1988. Được viết lại vào ngày 27 tháng 4 năm 1997

Xin chào, tên tôi là John, và tôi được sinh ra ở New Jersey vào năm 1972. Tuổi thơ tôi hoàn toàn bình thường. Vài năm sau, tôi được 16 tuổi. Hôm ấy tôi đang thơ thẩn đi dọc theo con phố quen thuộc như thường lệ. Tôi là một học sinh xuất sắc, không phải là tôi khoe, nhưng tôi theo học tại một trong những trường điểm đình đám nhất Mỹ. Dù vậy, tôi vẫn nuôi mộng sau này trở thành diễn viên. Trong lúc đang đi, có một đám nhóc chạy sượt qua chỗ tôi. Chúng đang cầm một vật gì đó to và nặng, và chúng giáng một đòn đau điếng vào đầu tôi. Tôi ngã xuống đất, chỉ để nhận ra mình vừa bị đánh bằng gậy bóng chày. Tôi ôm đầu và cảm nhận được từng giọt máu đang chảy róc rách xuống tay mình, rất nhiều máu là đằng khác. Tôi lết đi trên vỉa hè, cố cầm cự cho đến khi đứng trước cửa ngôi nhà quen thuộc nhất trong khu xóm đó. Bạn gái tôi ra mở cửa, chỉ để nhìn thấy tôi đang khuỵu xuống đất, máu chảy lênh láng khắp nơi. Cô ấy đã rất sốc khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của tôi. May thay, cô ấy biết một bác sĩ gần đây nên có thể đưa tôi đi điều trị. Đột nhiên, cô ấy bật khóc. Tại sao lại thế nhỉ, tôi hoang mang quá. Chúng tôi gặp nhau cách đây một tuần và bắt đầu hẹn hò từ đó. Chúng tôi rất yêu nhau và cô ấy đã đưa tôi về nhà cô ấy chơi khá nhiều lần.

Cô ấy kể với tôi rằng bạn trai cũ của cô ấy tên là Jeff hay sao ý. Hắn kề dao vào cổ, đe doạ cô ấy rằng nếu không chịu chia tay với tôi, hắn sẽ kết liễu mạng sống cả hai chúng tôi. Tôi cứng đờ người. Hoá ra hồi nãy là bọn chúng nhắm đến tôi sao? May mà tôi không có thương tổn gì nặng nề lắm. Chả hiểu sao nữa, nhưng bác sĩ chỉ bảo rằng tôi bị trầy xướt bên ngoài chứ hộp sọ không bị tổn thương. Cả hai chúng tôi đều rất sợ. Cô ấy lo cho mạng sống của mình, còn tôi thì lo cho sự an toàn của cả hai. Cô ấy ngỏ lời với tôi, hỏi rằng tôi có thể qua đêm ở nhà cô ấy được không. Chỉ là để cô ấy bớt sợ thôi.

Tôi gọi cho bố mẹ mình, nói dối rằng tôi đến nhà bạn ngủ qua đêm. Họ đồng ý. Tôi trang bị vũ khí cho mình. Về nhà với hàng tá mũi khâu trên đầu, tôi lấy cây súng hoả mai nòng 20, cây mã tấu, mấy con dao, nói chung là vũ khí tự vệ. Tôi đã chuẩn bị sẵn cho cái thằng chó chết đó rồi. Tôi sẽ không ngủ đâu. Chắc chắn là không.

Đêm dài: 10 giờ đêm, ngày 15 tháng 5, năm 1988. Được viết lại vào ngày 30 tháng 4 năm 1997

Tôi đang ngồi trong phòng bạn gái tôi, và đang thảo luận với cô ấy về những gì tên khốn kia sẽ làm. Cô ấy nức nở: “Hắn bảo hắn sẽ cứa cổ họng em ra, sau đó uống máu em”. Sau đó, cô ấy bật khóc. Tôi an ủi cô ấy, và sau đó chúng tôi đã lên giường với nhau. Chúng tôi liên tục nói về việc giữ an toàn cho nhau. A quên mất. Tên cô ấy là Jessica. Tiếp theo, chúng tôi hôn nhau, và đại khái chuyện gì xảy ra thì các bạn cũng biết rồi. Đột nhiên, tôi nghe có tiếng kính cửa sổ bể ở dưới nhà, và tôi nghe có tiếng la hét: “ RA ĐÂY NGAY, CON Đ* GIÀ MỒM KIA!!”. Tôi nạp đạn vào cây súng và từ từ bước xuống nhà, sẵn sàng cho một cuộc giao tranh đẫm máu với hắn.

Trận đấu: 11 giờ 14 phút đêm ngày 15 tháng 5 năm 1988. Được viết lại vào ngày 14 tháng 5 năm 1997

Tôi phóng xuống dưới, cắm thẳng con dao vào tên trước mặt, trong khi tên kia đang rượt theo tôi sau lưng. Tôi né qua bên trái và đâm vào tên đằng sau mình. Bố tôi là một cựu chiến binh nên mấy cái mánh đó tôi học từ ông ấy hết. Một tên nữa đang tấn công tôi ở cánh trái. Tôi rút súng ra và ĐOÀNG! Người hắn nổ tung thành từng miếng y như một trái bong bóng bể. Hắn ngã xuống, chết ngắt. Tôi trốn vào nhà bếp. Một tên khác lao về phía tôi với con dao Thái Lan trong tay, chỉ để nhận một viên kẹo đồng vào mặt. Tôi lao ra ngoài sân sau và bị phục kích. Có đến ba tên lần lượt nhào về phía tôi từ tứ phía. Tôi trườn về phía trướt, đứng lên, xoay lại và nã một phát bằng cây súng nòng 22. Một phát dính ba thằng. Dường như là xong hết rồi. Chẳng còn ai ở đây nữa, ngoại trừ thằng chó Jeff đó. Thằng chó đó chắc chắn đang ở đây. Chắc chắn hắn đang trốn đâu đó quanh đây thôi.

Chạm trán. 12 giờ 18 phút trưa ngày 16 tháng 5 năm 1988. Được viết lại vào ngày 17 tháng 9 năm 1997.

Tôi chạy lên phòng để xem coi hắn có ở đó hay không, rồi tôi nghe thấy tiếng Jessica đang gào lên. Tôi phóng vào, chỉ để nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Tên khốn ấy đang kề dao vào cổ họng cô ấy. Có lẽ đây là “Jeff”. Gương mặt hắn quá đỗi kinh hoàng, hoàn toàn trắng bệch và quanh mắt hắn là hai viền đen hoắm. Nụ cười hắn ướt đẫm máu. Tôi cứng đờ người, chẳng biết là vì lí do gì trong hai cái sau đây:
1.Gương mặt hắn khiến tôi muốn đổ bệnh.
2.Jessica sẽ bị thằng điên này giết mất.

Hắn lên tiếng: “Nếu mi chống lại ta, cổ họng con đ* này sẽ toé máu. LÀ TOÉ MÁU ĐẤY, NGHE RÕ CHƯA!?”

Tôi ngoan ngoãn nghe theo lời hắn bảo. Tôi ném súng xuống sàn và quỳ xuống, sau đó co người lại. Nhanh như cắt, hắn tiếng đến và đâm một phát vào lưng tôi. Cảm giác lưỡi dao cạ vào lưng tôi đau đớn đến tột bật; nó không như những cơn đau mà tôi đã trải nghiệm qua trước đây. Thời gian như chả còn ý nghĩa gì với tôi nữa. Tôi ngước lên, chỉ để nhìn thấy hắn chuẩn bị hãm hiếp cô ấy. Hắn giật tung quần áo cô ấy ra, đánh đập cô ấy cho đến mức người cô ấy bầm dập. Sau đó, hắn giật mạnh tóc cô ấy. MẸ KIẾP!!! MÌNH KHÔNG THỂ ĐỂ THẰNG CHÓ NÀY LÀM THẾ ĐƯỢC!! Tôi gượng dậy ngay lúc hắn vừa giật phăng cái áo ngực của Jessica ra. Tôi vớ cây súng và nhắm thẳng vào mặt hắn và thét lên: “ CHẾT CON MẸ MÀY ĐI, JEFF!!!”. Tôi khai hoả. Khi nghe thấy tiếng còi hụ của cảnh sát bên ngoài, người tôi mới nhẹ nhõm làm sao. Chúng tôi ôm lấy nhau. Kết thúc rồi. Cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi.

Đám cưới: 12 giờ 53 phút trưa, ngày 25 tháng 3 năm 1990. Được viết lại vào ngày 17 tháng 12 năm 1998.

Đây là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Tôi đắm chìm trong những cánh hoa giấy của đám trẻ em, những tiếng khóc mừng vui của gia đình hai họ. Cảm giác hạnh phúc tràn ngập khắp nơi. Đây đúng là thiên đường mộng mơ. Bây giờ chỉ còn có gia đình, cuộc sống, và cái chết là con quan trọng đối với tôi. Chúng tôi trao nhẫn cho nhau… Thật tuyệt vời.

Tương lai: 8 giờ 34 phút sáng, ngày 16 tháng 12 năm 1990. Được viết lại vào ngày 19 tháng 1 năm 1999

Jessica hạ sinh hai đứa sinh đôi. Cả hai chúng tôi cùng đặt tên cho con. Hai đứa con trai, Travis và Daniel. Travis là đặt theo tên của ông nội tôi, còn Daniel là tên của ông nội cô ấy. Chúng tôi sung sướng đến tột bật. Cả hai đều đã mở được cánh cửa dẫn vào thiên đàn hạnh phúc rồi.

Bữa tối: Ngày 6 tháng 6 năm 1996. Được viết lại vào ngày 31 tháng 6, năm 1996 (đây là trang nhật ký đầu tiên ông ấy viết)

Bây giờ hai đứa con tôi đều đã sáu tuổi và đã vào lớp một. Chúng tôi dẫn nhau đến nhà hàng ăn mừng. Mọi chuyện bình yên lắm, không có gì bất trắc xảy ra cả. Tôi đang tận hưởng phút giây hạnh phúc này hết mình. Khi trở về nhà, tôi thấy xe cảnh sát đang đậu đầy ngoài cổng. Khoan đã… SAO ĐỘI KHÁM NGHIỆM TỬ THI LẠI Ở ĐÂY!!!??? Chúng tôi đi vào, trong đầu tràn ngập nỗi lo. Cả hai chúng tôi sụp đổ khi bước đến cầu thang. Travis đã chết, máu me bê bết khắp nơi. Có một vệt máu trải dài từ xác thằng bé, cứ y như là có người đã lôi nó đi vậy. Phòng ngủ của hai đứa nhỏ còn tệ hơn thế. Xác của Daniel nằm vất vưởng trên hành lang, đầy vết cắt trên mặt và tứ chi. Tôi nhìn thấy rõ một vết đâm trên bụng thằng bé. Máu loang lổ khắp nhà. Jessica bật khóc nức nở. Tôi chỉ biết đứng nhìn trong hoang mang và tuyệt vọng. Đêm hôm đó, tôi bước vào phòng ngủ và thấy dòng chữ “Jeff Jeff Jeff Jeff” được viết bằng máu trên tường. Tôi biết đó chính là Jeff the Killer. Jessica tan nát. Kết thúc rồi, tôi biết rõ mọi thứ đã chấm dứt rồi. Thiên đường mộng mơ của tôi phút chốc trở thành địa ngục. Tôi bắt đầu viết nhật ký, vì bác sĩ tâm thần của tôi yêu cầu tôi làm vậy. Tôi sẽ duy trì việc viết lách này càng lâu càng có thể.

Kết thúc: Ngày 13 tháng 10 năm 1999. Được viết vào ngày 13 tháng 10 năm 1999.

Gửi đến cả thế giới. Đã ba năm trôi qua kể từ ngày hai đứa con tôi chết rồi. Vợ tôi đã tự sát bằng một phát đạn vào đầu. Chính xác hơn là vào ngày hôm qua. Đây sẽ là lời nhắn cuối cùng của tôi trước khi chết. Cuộc đời tôi đã rất trôi chảy, và tôi yêu từng phút giây mình có.

Anh yêu em nhiều lắm, Jessica. Em là cả cuộc đời của anh. Anh mong sẽ được gặp lại em. Anh muốn được đoàn tụ với em và hai con trong thế giới vĩnh hằng của Thần Chết. Travis, Daniel, bố yêu hai con nhiều lắm. Bố muốn đến với mẹ con hai đứa, vậy nên, vĩnh biệt cuộc đời.

Thân, John.

Trong một cuộc phỏng vấn của cảnh sát, một viên cảnh sát đã xác định rằng: “Họ đã tự sát. Chúng tôi tìm thấy xác của Jessica và John Crotford chết trong vòng tay nhau. Cả hai đều bị bắn vào đầu, có vẻ như họ đã tự sát. Ở hiện trường vụ án, chúng tôi cũng tìm thấy lời nhắn cuối cùng của John. Hiện tại, chúng tôi xin miễn bình luận.”
 
Câu chuyện thứ 94:
Ảo ảnh sa mạc


Xin chào, tôi là Azul Flow (một cái tên Bồ Đào Nha, dù tôi không phải là người Bồ Đào Nha).

Một ngày bình thường như bao ngày khác, tôi đang tìm kiếm quyển sách có ghi các ngày nghỉ lễ vì gia đình tôi đang lên kế hoạch cho một kỳ nghỉ, hơn nữa cũng sắp đến lần sinh nhật thứ 17 của tôi rồi.

Dù sao thì tôi cũng tìm được một chuyến đi khá là hấp dẫn, phù hợp mà mẹ tôi và chị gái tôi Sam có thể xoay xở để đi được. Chúng tôi sẽ đến sa mạc chơi.

Vì tôi không muốn dài dòng nên sẽ bỏ qua đoạn kể về một tuần dài đằng đẵng trước khi đi nghỉ, chuyển taxi lâu lắc đên sân bay và khi máy bay cất cánh. Khi máy bay đã rời khỏi mặt đất, một nữa tiếp viên hàng không đến gần tôi và bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi. Mắt cô ta bắt đầu đỏ dần lên như máu, rồi chuyển thành màu đen. Cô ta chìa bàn tay ra, tôi giật mình lùi lại. Khi tôi nhìn vào lòng bàn tay cô ấy, đó là một túi lạc rang. Tôi ngẩng lên nhìn cô ta, mắt cô ta đã trở lại bình thường từ lúc nào, cô ta hỏi nếu tôi có cần thêm lạc. Nghĩ về việc vừa xảy ra, tôi từ chối và nhìn ra ngoài cửa sổ. Quá buồn chán khi phải ngồi một chỗ trên máy bay, tôi bắt đầu ngủ.

Sáng hôm sau, chúng tôi đã tới sân bay. Cố gắng lách qua đám hành khách đông đúc, chúng tôi lên taxi và đi đến thị trấn gần nhất để nghỉ ngơi. Chúng tôi ở một khách sạn nhỏ. Đường phố và các toàn nhà rất bẩn và toàn cát, nhưng bên trong nhà cũng không đến nỗi nào. Sau khi đã dỡ bỏ hành lí, chúng tôi bắt đầu đi khám phá thị trấn. Chúng tôi nhận thấy trị trấn này không quá lớn, nên chúng tôi có thể đi riêng, làm bất cứ thứ gì chúng tôi muốn, và sau 2 tiếng sẽ trở lại khách sạn. Sam và tôi đi long vòng một chút rồi vào một nhà thờ mở. Không có ai ở đây. Sam bỗng nhận thấy có một bóng người trong phòng. Tôi cũng thấy một người, người đó đang lấy tay chỉ thẳng vào tôi! Tôi rón rén lại gần và nhận thấy người này có cặp mắt đỏ ngầu như máu, giống hệt cô ta! Tôi bắt đầu hoảng loạn và cảm thấy như mình sắp ngất. Nhìn kỹ lại, bóng người đó dần dần trở thành bức tượng hình chúa Jesus đang cầm quyển sách.

Chị gái tôi nói rằng không thấy những gì tôi đã thấy, tôi cũng nghĩ rằng đó chỉ là ảo ảnh sa mạc mà thôi, nhưng tốt hơn hết tôi nên kể với mẹ về điều này. Tôi trở về khách sạn với Sam. Thật kỳ lạ, khi tôi trở về chỗ cái khách sạn đáng ra nên ở đó, nó đã biến mất! Tôi rất bối rối, chắc chắn ai trong trường hợp của tôi cũng thế. Cả tòa nhà đã biến mất. Khi tôi quay lại, Samantha cũng biến mất luôn. Tôi trở nên sợ hãi và bối rối và bắt đầu đi loanh quanh trong vô vọng hàng giờ đồng hồ. Thị trấn nhỏ trở nên lạ lẫm và mờ ảo dần. Tôi không biết mình đang đi đâu, dường như não tôi có ai đó điều khiển. Tôi cứ tiếp tục đi cho đến khi trời đã tối và trăng đã lên cao. Tôi tìm thấy một cái hàng nhỏ, không có ai ở đây cả, tôi quyết định sẽ ngủ lại trong hang để lấy lại sức.

Sau một đêm trằn trọc khó ngủ vì tiếng sói hú đêm, tôi tỉnh dậy. Bầu trời xanh và quang đãng, mặt trời chiếu vào những đám mây khiến chúng trông như đang rực lửa. Nhìn ra ngoài cái hang, tôi tưởng như mình đang bị ảo ảnh hay gì đó, vì trước mặt tôi là một hồ nước với hai cây cọ. Không lưỡng lự, tôi nhảy ngay vào làn nước mát dưới hồ. Nước trong nên tôi đã uống rất nhiều. Sau khi lấy đầy chai nước, tôi bắt đầu đi về hướng thị trấn. Khi mặt trời lặn dần sau lưng tôi, tôi nhận thấy trên sa mạc có người, thậm chí có cả xe đẩy bán kem, công viên và những ngôi nhà thành phố.

Mắt tôi bắt đầu mờ dần khi nhìn những khu phố quen thuộc ở nơi tôi ở. Tôi bước đi, những chướng ngại vật mà tôi tưởng là cát như ô tô, hàng rào hóa ra lại rất thật. Tôi tìm nhà của mình, và khi đã tìm thấy, tôi đứng lặng hồi lâu vì nó quá giống thật. Tôi bước tới và mở cửa, cảm giác như đây không còn là ảo ảnh nữa. Tôi lên phòng tôi, bật máy vi tính, mở creepypasta và bắt đầu viết câu chuyện này. Trời rất là nóng và cái ảo ảnh về ngôi nhà, máy vi tính, con người dường như rất thật. Bây giờ tôi phải tìm thông tin về cái thị trấn ở sa mạc mà gia đinh tôi đã mất tích, cũng như tôi đang mắc kẹt ở đây. Tôi sẽ không nêu tên nó ra ở đây để các bạn không đi đến đó và trải qua những gì tôi đang trải qua…

Ảo ảnh có thể rất thật.Nó thật đến nỗi bạn không biết cái gì là thật nữa.
 
Câu chuyện thứ 95:
Tấm ảnh kinh hoàng và đáng sợ nhất tràn lan trên Internet


Hình ảnh này đã lan tràn trên internet hơn mấy năm nay rồi. Tuy nhiên, không ai biết nguồn gốc của nó đến từ đâu cả. Thông tin duy nhất mà chúng tôi có được là trong một đoạn băng youtube như sau:

Cô bé ấy bị bỏ rơi và khước từ. Có một tin đồn cho rằng nếu bạn nhìn thẳng vào mắt cô ấy quá lâu, cô bé sẽ bước vào giấc mơ của bạn.

Xin lưu ý là tấm hình này đã được tạo ra bằng một phần mềm ghép ảnh đồ hoạ tân tiến nhất. Chính vì lí do đó nên nó sẽ được khắc sâu vào tiềm thức của bạn, dẫn đến việc bạn bị tổn hại thần kinh cực nặng. Kết quả là bức ảnh này có thể sẽ thay đổi cuộc sống của bạn mãi mãi. Vậy nên, xin hãy cân nhắc thật kĩ lưỡng trước khi xem. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho những gì xảy ra với bạn.

Dù rằng văn phong diễn đạt của người này khá tệ, đây vẫn là một câu truyện nghe có vẻ rất đáng sợ và khó tin… cho đến khi bạn làm y như những gì được ghi ở trên...

Hãy nhìn thẳng vào mắt của cô ta khoảng mười phút hay hơn nữa, rồi bạn sẽ thấy
 
Câu chuyện thứ 96:
Giường Tầng


- Sẽ không có ai đến cứu mày đâu!

Đó là điều hắn ta thường nói mỗi đêm khi tôi ngập chìm trong một nỗi sợ hãi quen thuộc đối với anh trai tôi, người rất thích hành hạ đứa em bé bỏng của hắn. Mà điều đó diễn ra khá thường xuyên. Hắn ta luôn tìm được niềm vui từ sự đau đớn khổ sở của tôi. Thực ra, đó là nguồn vui duy nhất của hắn.

Mọi chuyện bắt đầu khi tôi khoảng 3 tuổi. Tôi vẫn nhớ rõ đến từng chi tiết đêm hôm đó: Khoảng 9 giờ tối, mẹ bảo tôi dã đến giờ đi ngủ rồi. Mẹ bế tôi đặt vào tầng dưới của chiếc giường tầng được đóng bằng những thanh sắt cũ kĩ. Mẹ hôn lên trán tôi trước khi nói câu chúc ngủ ngon, tắt đèn rồi rời khỏi phòng mà không quên đóng chặt cửa. Tôi nhìn vào ánh sáng sáng lờ mờ trong căn phòng càng làm tăng lên vẻ ảm đạm hắt ra từ cái bóng của những đồ nội thất cũ. Tôi nghe thấy tiếng kẽo kẹt của cái lò xo giường tầng trên. Tôi nhắm mắt lại và âm thầm khóc khi biết rằng cái trò chơi độc ác của anh trai tôi lại bắt đầu

Đêm nào cũng vậy, hắn ta lại gào vào mặt tôi bằng cái giọng léo nhéo như ếch kêu của hắn về những đau đớn và khốn khổ đang chờ đợi tôi:
- Sẽ không có ai đến cứu mày đâu!
Hắn ta lại bắt đầu:
- Sẽ không một ai có thể cứu nổi mày một khi tao kéo mày đi nơi khác.

Tôi nằm đó. Tôi sợ đến ức chỉ dám khóc thầm khi nghe hắn kể ra những hình thức tra tấn khủng khiếp mà hắn định dành cho tôi. Những cái kiểu như là từ từ bẻ gãy từng lóng xương trên cơ thể tôi, từ từng dẻ xương sườn tới từng đốt ngón tay, rồi mỗi khi có đoạn xương nào bình phục thì lại tiếp tục bẻ, cứ lành lại bẻ, không bao giờ ngừng.

Hắn ta nói với tôi ràng một ngày nào đó hắn sẽ thực sự làm những điều đó với tôi. Nhưng vây giờ, mọi chuyện thú vị hơn khi hắn ta cho tôi biết trước những ý định của hắn đối với tôi.

Anh trai tôi rất thích hành hạ tôi.

Đó là tuổi thơ của tôi, ít ra là đến khi tôi lên 7. Bố tôi nói rằng đã đến lúc chúng tôi thoát khỏi cái giường tầng đó. Ông đã mua nó khi mẹ mang thai tôi.

Chúng tôi sống trong một căn hộ nhỏ cơ khá ít phòng ở thành phố Luân-đôn. Vậy nên khi mẹ tôi thông báo cho bố ràng họ sắp có một cặp song sinh (tôi và anh trai), bố tôi sướng điên lên, cứ như là một đứa trẻ được nhận quà vào đêm Giáng Sinh vậy. Ông liền đi ngay tới cửa hàng nội thất và mua về cái giường tầng chết tiệt đó và nói rằng đó là giải pháp tuyệt vời cho sự chật chội của căn hộ. Mặc dù biết rằng chiếc giường này sẽ chỉ được sử dụng khi anh em tôi được 2 tuổi rưỡi, ông vẫn trang trí phòng ngủ của bọn tôi cùng với cái giường tầng đó hai tháng trước khi tôi ra đời.

Mặc dù tôi nói là "chúng tôi", thế nhưng anh trai tôi đã qua đời ngay khi mẹ sinh chúng tôi ra, vậy tôi nên nói là "trước khi tôi được sinh ra". Tôi không thể biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Tôi hầu như không bao giờ hỏi bố mẹ vì điều đó sẽ khiến họ buồn và rơi lệ… Đó là chuyện cấm kị của gia đình tôi.

Không hiểu sao tôi lại có trí nhớ tốt thế nhỉ. Những chuyện đó đã qua được hơn 20 năm. Bây giờ tôi cũng đã 27 tuổi. Tôi có một căn hộ riêng, một công việc ổn định và một bộ sưu tập tuyệt đẹp những loại thuốc ngủ.

Tối nay tôi uống hơi nhiều. Tới giờ tôi mới được lên giường đi ngủ. Hắn ta vẫn không chịu để tôi yên giấc. Ôi chúa tôi, tôi quên béng mất cái giường tầng chết tiệt ấy. Ít nhất là khi hắn còn nằm trên cái giường trên, tôi vẫn không thể thấy được hắn.

Hắn vốn thích hành hạ tôi lắm mà!
 
Câu chuyện thứ 97:
Facebook Friends


Bạn có biết nhiều người trên Face mà bạn không biết lại đang cố add bạn?

Và tôi là một trong số đó...

Tất cả bắt đầu vào khoảng một năm trước. Tôi không nhớ rõ lắm. Đã có có nhiều chuyện xảy ra kể từ khi đó.

Hãy bắt đầu từ đầu đã. Tôi chưa từng có ý định tham gia Face, tôi là thằng tự kỉ và cô độc trong lớp, và cũng chẳng có thằng bạn nào.

Tôi không muốn tự hạ nhục mình thêm bằng cách cho cả thế giới thấy dáng vẻ của một kẻ thua cuộc như thế này. Nhưng sau khi nghe mọi người nói về nó, tất nhiên là họ không nói với tôi, nhưng họ nói đú lớn để tôi nghe thấy.

Tôi căm thù cái kiểu không đứa nào thèm nói chuyện với tôi. Giống như tôi không hề tồn tại hoặc sự tồn tại của tôi chẳng có nghĩa lí gì với bọn chúng.

Quá mệt mỏi với cảm giác bị tẩy chay, tôi quyết định tự tạo ra cái tôi của mình trên Facebook. Tôi thấy sợ vì việc đầu tiên phải làm là cho mọi người biết tôi đang làm gì. Và tôi cũng cơ bản hoàn thiện nó với sự riêng tư và tự do tôi có.

Nực cười là tôi lại sợ những gì tôi viết sẽ chỉ khiến bọn theo dõi và giết người hàng loạt đe dọa, nhưng tôi cũng nhanh chóng nhận ra cái sự thật đáng mỉa mai ấy. Bất cứ ai trên Facebook cũng chẳng thèm đếm xỉa tới tôi. Không "Tin nhắn", không "Thông báo", không cả "Đề nghị kết bạn". Chẳng khác gì thế giới thực, chỉ duy là cả thế giới đều có thể thấy nó.

Nhưng dù có cố gắng khám phá trang web, tôi vẫn cứ nhớ mãi cái việc đầu tiên tôi làm khi bắt đầu dùng tới Face. Tôi nhớ khá rõ, nó là một game liên quan tới cá, bạn cũng biết nó đúng không? Trò chơi thật sự là niềm đam mê với tôi, và tôi dành hàng giờ đồng hồ chỉ để mua những con cá yêu thích.... sau đó thì không cho chúng ăn và nhìn chúng chết dần. Nhìn mấy con cá giẫy chết thật là sướng. Và tôi có thể tiếp tục ngồi như thế mãi nếu như không bất ngờ xuất hiện một "Friend Request" (Đề nghị kết bạn). Tôi không thể tin nổi điều đó. Ai đó muốn kết bạn với tôi! Tôi hăm hở nhấp chuột vào nút đồng ý. Đó là cảm giác tuyệt vời nhất mà tôi có thể kể lại.

Và câu truyện của tôi bắt đầu:

Sau khi nhấp vào Profile (Hồ sơ) của anh ấy, tôi thấy Facebook cập nhật rất nhiều Status (Trạng thái) của anh, và mỗi status lại có không dưới 5 Likes (Thích). Tôi cũng muốn như thế. Và tôi bắt đầu lén lút add tất cả những ngừoi bạn trong Danh sách bạn bè của anh ấy. Nó mất tới năm tiếng, nhưng nó cũng đáng giá chứ. Không lâu sau, Face của tôi đã tăng từ một lên tới mười hai người bạn, dù tôi và họ hoàn toàn không biết nhau ... nhưng vì tôi và họ là bạn bè trên Face, tôi học được từ họ mọi thứ. ("mọi thứ" )

Tôi mất thêm hai tuần để thêm bạn trong "Danh sách bạn bè" của họ, và sau đó lại add thêm bạn của những người tôi mới add. Đúng rồi, tôi đang dần trở nên nổi tiếng. Mọi người cuối cùng cũng đã biết tôi là ai.Trên cả tuyệt vời. Mấy thằng bạn ở trường thậm chí đã bắt truyện với tôi. Còn hơn cả điên nữa. Tôi bắt đầu thấy yêu Face mất rồi. Bạn cũng sẽ như thế thôi.


Tôi căm thù cái suy nghĩ về việc không biết mọi người đang nghĩ gì hay làm gì. Tôi ghét cái giờ học chó chết giống như trong địa ngục này. Nhưng tôi sẵn sàng dành từng giây để lướt web, và tôi bắt đầu mơ về nó, trước khi tôi chẳng thể mơ nổi nữa.

Chứng mất ngủ của tôi càng ngày càng nặng, chỉ vì tôi muốn dành từng giây của đời mình trên Face, nhất là khi mà năm học vừa mới kết thúc. Tuy nhiên, chính việc dành ra rất nhiều thừoi gian trên Face, tôi đã nhận ra mặt trái của nó. Có nhiều người đã từ chối đề nghị kết bạn của tôi. Tôi đã gửi cả chục ngàn dề nghị, nhưng rút cục vẫn chỉ có khoảng hai nghìn bạn (4 lần mình, vãi đái). Rõ ràng là có những kẻ có ý định chống lại tôi.

Tại sao bọn chúng không muốn làm bạn với tôi?

TẠI SAO?

Phải có cách nào đó để giải quyết cái lũ điên này. Đúng thế, tất cả những gì tôi phải làm là loại bỏ chúng.

Tôi vẫn nhớ nạn nhân vô tội đầu tiên của tôi. Thật sự thì cô ta chẳng có lỗi gì với tôi cả, cô ta còn quá trẻ và xinh xắn. Đôi mắt của cô ấy, tôi vẫn nhớ nó... với hai hàng mi đen nhánh.

Và... tôi nhớ nhất là cái chỗ máu loang lổ chảy ra và tiếng gào thét man rợ của cô ta.

Đó là một cảm giác khác lạ về nạn nhân đầu tiên, và nó lại sống lại mỗi khi tôi tìm đến một nạn nhân mới. Hãy nghĩ vè việc nếu như bạn nhận được lời mời kết bạn của tôi. Tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ về việc định từ chối nó... nếu tao là mày.
 
Câu chuyện thứ 98:
Dây


Bạn đã bao giờ có cảm giác ai đó trong nhà bạn và rồi tự nhủ ‘không có gì đâu’? Đôi khi, sợ những thứ chưa biết còn hơn là phải đối mặt với một mối nguy hiểm thực sự, cụ thể. Mặc dù chả có gì cả. Một lần, chức năng nhắn tin của điện thoại tôi hỏng, khi và tôi chỉ có thể gọi điện từ phòng khách. Một lần khác, tôi thề ai đó đã đụng vào bàn làm việc của tôi, hoặc có thể chỉ là tôi nhớ nhầm.

Nhưng bạn sẽ làm gì nếu có gì đó thật sự xảy ra? Bạn sẽ chạy hay làm ngơ nó như tôi?

Thứ hai tuần trước là một ngày hoàn toàn bình thường. Tôi thức dậy, đánh răng, thay đồng phục,…những việc mọi sáng tôi đều làm. Có vẻ như nó là một ngày bình thường, cho tới khi tôi thấy những sợi dây.

Có khoảng ba, bốn sợi dây dày, rối tung ở trong phòng tôi, chúng mắc từ tường qua giường tôi, có cái mắc ngoài cửa sổ, thật lạ là tôi chưa thấy chúng trước đây bao giờ. Chúng được mắc vào những cái đinh trên tường, tôi cũng chưa từng thấy mấy cái đinh đó bao giờ.

Không ai có thể vào phòng tôi mắc đống dây này khi tôi đang trong phòng vệ sinh. Đó mới là buổi sáng, vì buồn ngủ nên tôi không nghĩ gì nhiều, tôi tháo chúng ra, cuộn lại trên bàn và đi học.

Nhưng khi ra ngoài, tôi thấy hàng trăm sợi dây khác, buộc giữa các nhà, xung quanh ô tô, trên cành cây…Đây quả là một trò đùa công phu. Có thể có máy quay giấu ở đâu đó, những người làm chương trình ẩn nấp, chờ ai đó vấp ngã là chạy ra và cười.

Tôi tiếp tục đi đến trường, tất cả mọi người ngọa trừ tôi bị buộc vào cánh cửa, ở trường, các nhóm bạn bị buộc vào nhau, giáo viên bị buộc vào bàn. Thật kì lạ, nhưng tôi chỉ thắc mắc tại sao tôi không bị buộc vào đâu.

Khi bạn tôi, Lucy, ngồi xuống bên cạnh tôi trong tiết học đầu tiên, cô ấy bỏ cặp vào lòng tôi, dựa cằm vào tay và nhìn ra cửa sổ xuyên qua tôi.

“Hey Lucy”

Cô ấy không trả lời.

“Thôi nào, cậu làm sao thế?”

Cô ấy bắt đầu lấy sách ra khỏi cặp, các quyển sách buộc vào tay cô ấy. Tôi cười, kéo mạnh một sợi dây ra khỏi cuốn sách. Cô ấy dường như không để ý mà thả nó xuống sàn nhà không do dự.

“Um” Tôi cúi xuống nhặt quyển sách lên cho cô ấy, Lucy vẫn không phản ứng gì.

“Tốt thôi nếu cậu muốn thế!” Tôi cười nói, cố gắng che giấu vẻ lo lắng. Tôi kéo tất cả các sợi dây buộc vào cô ấy và cuộn chúng lại. Cô ấy chớp mắt, quay sang nhìn tôi chằm chằm:

“Ôi chúa ơi, Martin, cậu cứ như ninja ý”

“Tớ ngồi đây 10 phút rồi” Tôi cười, cuối cùng cô ấy cũng ‘nhận ra’ tôi.

“Mấy sợi dây này ở đâu ra thế?” Cô ấy hỏi.

“Cậu đùa tớ à?...”

Cô ấy đứng dậy, đi tới góc lớp, không ai để ý.

“Chúng không có ở đây một phút trước, cậu có thấy chúng không?” Lucy hoảng sợ hỏi.

“Không, cậu không….” Tôi đang nói thì ngừng lại vì tiếng giáo viên đóng cửa. Mọi người, ngoại trừ tôi và Lucy đứng dậy chào, nhưng có vẻ như không ai để ý đến chúng tôi.

“Mọi người cứ lờ tôi đi cả ngày” Tôi nói với Lucy, quay sang phía bàn giáo viên “Hey, con chó! Đừng có dạy nữa!”

Không phản ứng.

“Mình không thể chịu nổi cái này nữa” Lucy chạy ra ngoài lớp. Tôi chạy theo, không ai có vẻ thấy chúng tôi.

Chúng tôi lang thang khắp các hành lang, vào các lớp học, cứ mỗi khi chúng tôi cới dây giữa ai và đồ vật gì đó, cứ như thể chúng đột nhiên không quan trọng với họ. Chúng không hề tồn tại.

Tôi chỉ cho Lucy thấy con phố bên ngoài, có nhiều chỉ hơn so với lúc tôi đến. chắc là gấp đôi. Chúng tôi cẩn thận đi qua đống dây rối đó, tới cửa hàng cà phê. Bạn sẽ làm gì trong hoàn cảnh của chúng tôi? Như tôi đã nói, đôi khi, sợ thứ mình không biết còn hơn là đối mặt với cái gì đó cụ thể. Tôi gợi ý tháo chỉ ở vào người ra như tôi đã làm với Lucy, cô ấy phản đối, nhớ lại mình đã thấy kinh khủng như thế nào khi thấy đống chỉ.

Trong quán cà phê, chúng tôi lấy một vài cái bánh mì và đồ uống từ tủ lạnh. Chúng tôi tìm một bàn, cởi tất cả các sợ dây gắn liền với những chiếc ghế, và ngồi xuống. Cả hai chúng tôi ăn trong im lặng, chúng tôi quá sợ hãi, cố gắng bình tĩnh bằng cách nhìn những người lạ trong quán.

Sau hai mươi phút, Lucy nói. "Bây giờ cô ấy sẽ lấy bánh sandwich." Cô ấy nói, chỉ vào một cô gái trong cửa hàng. Cô ấy bước đến tủ lạnh và lấy bánh sandwich trói vào cô. "Cô ấy trả tiền và đi." Cô ấy đã làm như vậy. "Anh chàng này không có ý định trả tiền." Tôi thấy một người đàn ông lấy cà phê của mình và chạy ra khỏi cửa hàng, hai người chủ bực tức không biết làm gì.

"Điều này thật là khủng khiếp." Lucy rên rỉ. "Làm ơn đi di. "

Ở ngoài cũng chả khá hơn tí nào., mọi người cứ đi theo sợ dây của họ, làm những việc thường ngày. Lucy thấy mệt mỏi và muốn về nhà ngủ, tôi đồng ý, cùng cô ấy về nhà.

Bên ngoài thị trấn có ít dây ơn và chúng tôi giả vờ như không thấy chúng.

Khi tới nhà Lucy, cô ấy dừng lại, định nói gì đấy.

“Sao thế?” Tôi hỏi, phá vỡ sự im lặng.

“Nhìn kìa” Cô ấy chỉ vào nhà hàng xóm.

Tôi nhìn thấy nó, và tôi sẽ nhớ nó mãi cho đến ngày tôi chết. Một con quỉ con, có lẽ cao ba feet, đi bộ cùng với các đốt ngón tay của mình trên mặt đất, giống như một con khỉ. Nó có hai mắt màu vàng chiếm khoảng một nửa khuôn mặt, và không có miệng hoặc bất kỳ đặc điểm khuôn mặt khác. Nó đang cầm một cái búa và một quả bóng.

Nó đi một cách nhanh chóng và lặng lẽ từ cửa trước của ngôi nhà đến thùng thư. Nó dừng lại, đóng một cái đinh vào mặt bên của hộp, và buộc dây xung quanh nó. Nó quay lại nhìn chúng tôi, và dừng lại khi nó phát hiện ra chúng tôi.

Nó nhìn chúng tôi đầy ngạc nhiên và tò mò, rồi đột nhiên nó ra hiệu cho chúng tôi. Tôi nhìn Lucy, cô ấy không di chuyển. Tôi quay lại nhìn con quỷ, nó nhìn tôi chằm chằm.

Lại gần nó, đây không phải nỗi sợ thứ mà mình không biết, mà là sợ anh chàng nhỏ bé này. Và tôi cảm thấy chả có gì phải sợ. Khi tôi chỉ còn cách nó một, nó mở rộng bàn tay.

"Uh. Chào "Tôi bắt tay nó. Nó gật đầu, nhấp nháy đôi mắt lớn màu vàng của nó lên nhìn tôi.

"Um, bạn là người chăng mấy sợi dây này?" Nó gật đầu háo hức. Tôi gọi Lucy, nhưng cô ấy vẫn đứng yên.

"Có rất nhiều người như bạn?" Nó gật đầu. Tôi muốn hỏi rất nhiều câu hỏi, nhưng dường như bây giờ tôi đã bị mắc kẹt với những câu hỏi chỉ trả lời có hoặc không.

"Chúng tôi có ý chí tự do không?"

Nó chỉ nhìn tôi, buồn bã. Tôi ngay lập tức cảm thấy khó chịu ở bụng, và không thể nhìn con quái vật nhỏ nữa. Tôi nắm tay Lucy, người đã nghe cuộc trao đổi của chúng tôi, và chạy lại ngồi trên lề đường, lấy tay ôm đầu.

"Đi nào."

Chúng tôi bước vào ngôi nhà của Lucy, và tôi đã pha cho cô ấy một tách trà. Khi tôi tìm thấy cô trong phòng khách, cô đã cởi trói con chó của cô và được ôm nó, khóc. Tôi đặt trà xuống và ngồi bên cạnh cô.

"Tớ rất sợ hãi." Cô thì thầm sau mười phút thổn thức. Tôi không trả lời. Tôi không thể.

"Tớ sẽ đi ngủ" Cô lầm bầm, và dưới trong phút. Và đột nhiên thấy mí mắt mình nặng trĩu.

Tôi quỵ xuống tấm thảm, và điều cuối cùng tôi nghe trước khi ngủ thiếp đi là tiếng nhiều đôi chân nhỏ gần đó.

Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều ngày hôm sau, như thể toàn bộ chỉ là một giấc mơ. Tôi có thể tin nó chỉ là giấc mơ nếu tôi không bị đánh thức bởi mẹ của Lucy sáng hôm đó.

Trong bữa ăn sáng, Lucy hỏi tôi lý do tại sao tôi trông rất xanh xao và lo lắng. Tôi quay sang cô và mỉm cười, lầm bầm cái gì đó rằng tôi bị bệnh.

Nhưng sự thật là, tôi sợ vì tôi không thể nhìn thấy bất kỳ sợi dây nào, và tôi tự hỏi liệu hành động của tôi đã thực sự là của riêng tôi.
 
Câu chuyện thứ 99:
Branche in the wind


Cuối cùng tôi cũng đã về nhà. Sau một buổi tối làm tăng ca, tôi đã hoàn thành công việc sếp giao cho. Thật là tuyệt vời, tôi có một ngày thoải mái không phải làm gì, và tôi mong chờ đuợc gặp con trai tôi. Tôi đã thắng trong việc giành quyền nuôi con với vợ cũ. Tôi đã sửa lại căn phòng ngủ cũ cho con, sơn căn phòng màu trắng và thay đổi mọi thứ theo ý con. Khi tôi đang chất đồ dưới cầu thang thì nghe thấy tiếng con tôi:

‘Bố ơi, con không ngủ được, có một con quái vật bên ngoài cửa sổ’

Quái vật? Sợ ngủ một mình là bình thường với bất kì đứa trẻ nào.

‘Oh, đừng sợ con yêu, chỉ là cành cây bị gió thổi thôi mà, thấy chưa?’

Tôi chỉ cho con thấy cành cây đang đập vào khung cửa sổ. Con tôi bình tĩnh lại và hôn chúc tôi ngủ ngon. Cuối cùng cũng được ngủ, tôi buồn ngủ đến chóng mặt, tôi đi xuống cầu thang và nằm vật lên giường. Tôi phải đến trường con vào ngày mai để đăng kí học, rồi mua đồng phục, đồ dùng học tập… thật là khó để nghĩ gì khi buồn ngủ. Đúng lúc ấy lại có tiếng gọi, ôi, tôi buồn ngủ lắm rồi!

‘Bố ơi, con quái vật quay trở lại rồi’ Con tôi hét lên.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: chả có gì ngoài cành cây bị gió thổi đập vào. Để chứng minh cho con, tôi mở cửa sổ ra và quay về phía con:

‘Con thấy rồi đấy, chả có gì cả, chỉ là cái cây thôi, giờ đi ngủ đi, mai con còn phải đến trường đấy’

Nó giật mình vì tôi mở cửa, nhưng tôi mệt quá rồi, tôi lại nằm vật lên giường. Và tôi nghe thấy tiếng khóc.

‘Thôi được rồi, bố sẽ ngủ cùng con’

Tôi quay lại phòng thằng bé, nằm xuống bên cạnh con.

Khi vừa nằm xuống nhắm mắt lại, tôi bắt đầu thắc mắc. Tôi mua ra trải giường màu trắng cơ mà? Tôi nhìn vào cổ họng bị rạch của con trai và nhận ra. Tôi nghe thấy tiếng con quái vật, không phải ở ngoài mà trong này, tôi cười như điên, tôi đã không nhận ra rằng vườn nhà tôi không có cái cây nào.
 
Câu chuyện thứ 100:
Ảo Ảnh Las Vegas


Khi tới Las Vegas, cũng giống như khi tới New York hay bay lên tận Tầng Bình Lưu vậy, đó là khi bạn thử vận may của mình ở những bang nổi tiếng về cờ bạc với những quân bài poker, hoặc tìm một cô nàng lạ hoắc nào đó và dụ cô ta qua đêm trong phòng khách sạn hạng sang của bạn. Hay là bạn thích xem một show diễn ảo thuật của Cirque Du Soleil hoặc David Copperfield? Tôi có một đề nghị cho bạn khi lần đầu qua đêm ở thành phố tội lỗi này. Ma thuật thực sự có thể được tìm thấy tại Las Vegas, nhưng chắc chắn là họ không bày đầy ra đường cho bạn xem. Nếu muốn tận mắt chững kiến sự kì diệu của ma thuật thực sự, bạn phải tìm cho được bậc thầy ma thuật tên là Mephisto Centurion.
(Lời người dịch: Cái này mình nói cho vui thôi nhé, chẳng liên quan đến câu chuyện đâu. Có lẽ ai chơi Diablo cũng biết nhỉ, Mephisto, Chúa Tể của Thù Hận là một trong Tam Đại Ác Quỷ thống lĩnh địa ngục. Trong các câu chuyện thần thoại cổ ở Đức, Mephisto hay Mephistopheles cũng chính là chúa tể của địa ngục)

Muốn thấy khả năng đáng kinh ngạc của ông ấy, hãy lái xe ra khỏi đường phố Las Vegas, băng qua sân bay, và tiếp tục đi tới tận sa mạc. Hãy chắc chắn rằng bạn đến được chỗ ông ấy sau lúc nửa đêm, bởi lẽ những việc làm của Menphisto chỉ để ông ta giải trí về đêm. Đến khi mà có vẻ như bạn đã rẽ sai hướng, hãy dừng xe lại, ra ngoài và băng qua sa mạc lúc đêm khuya. Ban đầu bạn sẽ không thể nhìn thấy gì cả, Nhưng sau đó, bạn sẽ nhìn thấy một khách sạn từ từ hiện ra từ trong đêm tối. Để xe của bạn lại phía sau và từ từ tiếp cận cái khách sạn đấy ở một khoảng cách nhất định.

Bạn sẽ chú ý rằng cái khách sạn ấy chẳng có một cái đèn nào cả, nhưng đừng để bị lừa, chúng chỉ chưa sáng lên thôi. Bước lên lối vào khách sạn, gõ vào cánh cửa kính dạng xoay để mở. Toàn bộ sảnh tiếp tân sẽ rất tối, và sẽ không có ai ở đó để chào đón bạn, vậy nên nhớ cầm theo một chiếc đèn pin khi bạn vào bên trong khách sạn. Sau đó bạn sẽ đi qua một sòng bạc rất lớn và trống trải, đi theo các dấu hiệu trên trần nhà sẽ dẫn bạn tới một phòng hóa nhạc. Lúc này vẫn sẽ không có ai xung quanh bạn, tuy nhiên nếu bạn có cảm giác đang bị theo dõi, bạn đúng rồi đấy, nhưng đừng để những cảm giác đó giữ chân bạn lại. Tiếp tục đi theo những dấu hiệu trên trần nhà đến khi bạn tới hai cánh cửa lớn bằng vàng với bô số khuôn mặt khắc trên đó.

Những cánh cửa sẽ mở ra trước mặt bạn, và thật ngạc nhiên, bạn sẽ thấy một sân khấu lớn sáng sủa được lấp đầy với hàng trăm người chẳng biết từ đâu chui ra. Cả sân khấu sẽ đây ắp người, nhưng vẫn sẽ còn một nghế trống ở hàng đầu. Ngồi vào đi, nó là của bạn đấy. Ngay khi bạn kịp ngồi xuống, ánh đèn sẽ tắt, màn được kéo ra, và Mephisto Centurion vĩ đại sẽ xuất hiện trong ánh đèn flash trên sân khấu, mặc một bộ đồ toàn màu đen với áo choàng, mũ chóp cao, một bộ râu đen dài cùng ria mép. Ông ấy với vô sô những trò kì diệu bên trong tay áo sẽ làm bạn hết từ ngạc nhien tới sửng sốt, vì vậy, đừng chớp mắt.

Thông thường ban đầu sẽ là những trò ảo thuật với bài tây như làm xuất hiện một lá bài từ trong không khí, hay làm lá bài xuất hiện ở tít tận bên kia căn phòng. Một số trò còn cân não hơn như khi ông ấy đâm một thanh kiếm thật vào mình xuyên qua dạ dày. Trò này đặc biệt ở chỗ chẳng có một cái hộp nào cả, trông rõ ràng là thanh kiếm thực sự xuyên qua cơ thể ông ấy, rồi ông ấy lại rút nó ra mà không hề hấn gì. Ông ấy có thể tạo ra động vật thực sự hay làm một chiếc xe ô tô biến mất hay xuất hiện lại theo ý muốn của mình. Khả năng của ông ấy thật là vô hạn!

Khói và lửa sẽ bổ trợ cho rất nhiều trò của ông ấy, và bạn sẽ thấy mình vỗ tay và cổ vũ cùng với cảm xúc vô cùng kinh ngạc, nhưng sâu trong thâm tâm bạn vẫn nghĩ rằng đây chỉ là những trò bịp bợm và thực tế chẳng có gì xảy ra cả. Khi mà suy nghĩ này xuất hiện trong đầu bạn, Mephisto sẽ yêu cầu một người “tình nguyện”, và ông ấy sẽ chỉ đích danh bạn. Ông nói với các khán giả ở phía dưới rằng ông ấy sẽ làm bạn biến mất. Làm sao bạn có thể từ chối một hành động vinh dự góp phần vào thành công của một buổi diễn huyền thoại của ông ấy chứ? Ánh đèn sẽ rọi lên bạn, và những khán giả xung quanh cũng hò reo cổ vũ khuyến khích bạn. Hãy đứng dậy, bước lên sân khấu và tận hưởng buổi biểu diễn giờ mới thực sự bắt đầu!
Có lẽ bạn đã xem những trò diễn làm người biến mất như vậy trước đây rồi, và bạn nghĩ rằng sẽ có cửa sập hay một cái gì đó tương tự như thế, rồi những trợ lí của Mephisto sẽ đưa bạn trở lại chỗ ngồi khi những người xung quanh sẽ reo hò và vỗ tay cổ vũ cho bạn. Thay vào đó, bạn sẽ được trải nghiệm cảm giác căng thẳng và đáng sợ nhất trong cuộc đời bạn. Mephisto, cao gần 7 feet (khoảng 2,1m), sẽ nhìn vào bạn, và nói với đám đông rằng trò ảo thuật bắt đầu. Ông bảo bạn nới với mọi người tên tuổi và công việc của mình, và sau đó bảo bạn đứng trên một cái cầu trượt và vẫy tay về phía bạn trong khi đang nói bằng một thứ ngôn ngữ cổ xưa. Vào một thời điểm nhất định trong khi ông ta nói, bạn sẽ thấy đôi mắt ông ta ánh lên một tia màu tím kì lạ, và trước khi bạn kịp hét lên, một luồng ánh sáng trắng lập tức nhấn chìm lấy bạn.

Sau bóng tối thế chỗ cho ánh sáng, nhưng bóng tối này cũng chỉ kéo dài một chốc thôi, cho tới khi bạn trượt qua một đường hầm với tốc độ nhanh khủng khiếp. Chuyện này có thể khá hồi hộp, nên đừng nhắm mắt lại nhé. Khi bạn trượt đến cuối đường hầm, điều tiếp theo bạn có thể biếtlà bạn đang lơ lửng tận trên tầng khí quyển, Và một thế lực vô hình giữ bạn đứng yên ở trên đó. Những cơn gió mạnh làm bạn biết rằng đó không phải là một giấc mơ. Đừng sợ nhé, vì bạn sẽ chẳng rơi xuống đường phố Las Vegas đâu.

Hãy tận hưởng cảm giác bay bổng ấy đi, đừng nghĩ ngợi gì nhiều, cố sung sướng khi mà bạn còn có thể bởi bạn sẽ không được bay lâu lắm đâu. Trước khi bạn kịp nhận ra, bạn sẽ bị dịch chuyển tức thời (teleport) tới môi trường sống của sư tử hoang dã mà người ta tạo ra ở The Mirage (tên một khách sạn hạng sang nổi tiếng ở Las Vegas – người dịch). Một con sư tử thức dậy và đuổi theo bạn, và tất nhiên là bạn phải chạy để giữ mạng sống rồi, hoảng hốt tìm một lối thoát, nhưng chẳng có lối nào bạn có thể chạy khỏi con sư tử đó cả. Con thú dữ sẽ dễ dàng dồn bạn vào chân tường, chuẩn bị “thưởng thức” bạn. Sợ hãi, bạn sẽ thu mình, nhắm mắt lại và chờ đợi một kết cục đau đớn với mình.

Khi mở mắt ra, bạn sẽ ở trong một căn phòng tối với một cánh cửa mở ra ở phía trên. Bạn sẽ nhanh chóng nhận ra mình đang ở trong núi lửa nhân tạo của khách sạn The Mirage, và buổi diễn cũng bắt đầu.Bạn có thể cào thét thật to và mong rằng sẽ có ai đó đến cứu bạn, nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi. một quả cầu lửa sẽ bay đến chỗ bạn, và không có cách nào để bạn có thể tránh nó cả. Chỉ một giây nữa thôi nó sẽ đâm vào bạn, thì bỗng nhiên có một luồng ánh sáng khác xuất hiện, và bạn sẽ quay trở lại chỗ ngồi, đổ mồ hôi và run rẩy trong khi xung quanh mọi người reo hò và vỗ tay.
Chắc chắn Mephisto biết bạn đã có một cuộc hành trình rất căng thẳng, nhưng ông ấy vẫn luôn ở bên và hướng dẫn bạn đi dúng hướng theo cách của ông ấy.Ông ấy chào mừng bạn trở lại và cảm ơn bạn, Sau đó ông ấy lại vẫy tay với khán giả và rồi, bùm một cái, biến mất. Cứ thử trò chuyện với các khán giả khác, nếu bạn muốn, sau đó men theo hành tối tăm lúc bạn đi vào để rời khỏi khách sạn đó . Ngay sau khi bạn rời khỏi khách sạn, sẽ lại có một tia sáng lóe lên. Trời lúc này đã tảng sáng, và bạn sẽ ở trong phòng khách sạn của mình nhưng chắc chắn không thể nhớ nổi tại sao mình có thể về được đó. Đó là khi bạn nhân ra được rằng trò ảo thuật đó vẫn chưa kết thúc, không bao giờ.

Đừng cố gắng để tìm kiếm khách sạn đó vào ban ngày, mọi cố gắng của bạn sẽ không đem lại kết quả đâu. Nếu bạn lên Google và search “Mephisto Centurion”, bạn chỉ có thể timg được bài viết với tiêu đề: “Cháy khách sạn Vegas, nhà ảo thuật gia mất tích”. Bài đó được viết vào năm 1960, chỉ vài ngày trước khi khách sạn El Rancho xảy ra hỏa hoạn, khiến chuyện về khách sạn Vegas Illusion bị lu mờ. Khách sạn đó được gọi là The Vegas Illusion (Ảo Ảnh Las Vegas), và những trò ảo thuật của Mephisto Centurion chính là điểm nhấn của khách sạn đó. Vụ cháy đó đã khiến những khán giả hoàn toàn quên đi mất nhà ảo thuật gia tài ba mà mình từng rất hâm mộ.

Đêm hôm ấy là đêm ông ấy đã cố làm nên một sự đột phá, và ông đã làm khách sạn chìm trong lửa, mang theo cả người nghệ sĩ tài danh. Nhiều khách khứa đã chạy thoát được, nhưng cũng không ít người bỏ mạng trong vụ hỏa hoạn đó, và người ta không thể tìm thấy bất cứ dấu vết gì của họ. Mephisto, tên thật là Albert Torrance, tôn thờ một vị thần cổ xưa, kẻ đã hứa sẽ bạn cho ông ấy một quyền lực vô biên nếu ông ấy hi sinh thân xác của mình, và ông ấy đã làm thế bằng một cách ấn tượng nhất trong một show diễn ảo thuật. Bây giờ ông ấy đã có được khả năng mà bạn không thể nào tưởng tượng ra nổi, và ông ấy sẽ giúp bạn giải trí, mãi mãi.

Bạn có thể nhờ những người xung quanh giúp đỡ, nhưng chắc chắn họ sẽ không giúp bạn đâu, bởi lẽ bận đã chết rồi. Bạn đã chết ngay giây phút bạn bước ra khỏi chiếc xe để bước vào vực thảm bóng tối không lối thoát. Chẳng có khách sạn nào cả,cũng chẳng có khán giả nào đâu, chỉ co ÔNG TA, cùng với trò chơi yêu thích của ông ta mà thôi. Ngươi hỏi tại sao ta biết tất cả những điều này sao? Ta là Người Sáng Tạo của cái mà các ngươi gọi là Vương Quốc Ma Thuật, ta ở giữa các ngươi, và ta loi cuốn các ngươi vào trong show diễn đáng nhớ nhất của cuộc đời. Ta xin hứa rằng học trò yêu quý của ta sẽ khiên các người không thể nào quên được.
 
Câu chuyện thứ 101:
Trò chơi tra tấn


Liệu bạn có muốn làm thế này với bạn bè và em họ mình không?

Sau đây là nội dung của một cuốn nhật ký có trong một ngôi nhà ở E Harvy Ave, Fort Worth, Texas vào ngày 5/12/2010. Sai sót về ngữ pháp và từ là không thể tránh khỏi, vì chúng tôi đã copy y hệt từng câu từng chữ trong cuốn nhật kí.
Ngày 8 tháng 9, 2009, David
Hôm nay, chúng tôi chuyển đến nhà mới. Tôi thấy rất không vui và chán nản vì máy tính chưa được nối dây và nó đứng thứ #1 trong danh sách thứ hay nhất đối với tôi. Tôi bắt đầu vòng quay thường lệ mỗi ngày của tôi trừ việc chơi máy tính.
Thức dậy, oằn oại trên giường khoảng nửa tiếng, ăn sáng, xem TV, ăn trưa, lại xem TV, ăn tối, đi ngủ. Nếu máy tính đã được nối dây, tất cả những phần "xem TV" sẽ là chơi flash game. Thế nên cả ngày hôm nay chán kinh khủng.

Ngày 10 tháng 9, 2009, Vẫn là David
Hôm nay, bố tôi cuối cùng cũng nối dây máy. Tôi tìm được rất nhều flash game, nhưng có một trò hay hơn bất cứ trò nào tôi tìm thấy. Trò Chơi Tra Tấn. Đó là một trò chơi để giải tỏa stress với một con búp bê giẻ rách không cử động mà bạn có thể làm mọi việc khủng khiếp với nó. Vũ khí của bạn để tra tấn con búp bê là bàn tay dùng để kéo tay chân nó rời ra, dây thừng, một khẩu súng ngắn, một khẩu súng săn, một lưỡi cưa và còn nhiều nữa. Một vài thứ có thể dùng với nó để nó đau đớn tột cùng như một cơn đau nửa đầu, ví dụ như là lột da toàn bộ cái đầu hắn mà không làm chết nó. Trò chơi này làm những trò chơi thường lệ của tôi vui hơn nhiều

Ngày 11 tháng 9, 2009
Hôm nay, tôi bắt đầu đi học ở ngôi trường mới của tôi. Tôi phải học toán nhiều hơn bất cứ môn nào, tệ thật vì nó là môn tôi ghét nhất. Nhưng tôi có một người bạn mới. Tên cậu ấy là Eric. Tôi kể cho cậu ấy khá nhiều về những flash game tôi tìm thấy, mặc dù tôi chủ yếu nói về Trò Chơi Tra Tấn. Và cậu ấy cũng cảm thấy hứng thú nhất với trò chơi đó, giống như tôi.
Cậu ấy bảo cậu sẽ chơi nó ngay khi từ trường về. Tôi khi đó đã nghĩ về vài thứ kì lạ về trò chơi đó, như là "Nếu những người trong trò chơi là những linh hồn đã xuống địa ngục và sẽ bị tra tấn trong trò chơi đó mãi mãi? Mình chắc nó chỉ là flash game thôi."

Ngày 13 tháng 9, 2009

hôm nay tôi nhận được tin nhắn của bạn tôi Eric nói thế này. "Hôm qua, khi tớ ở trường, em họ của tớ John không ở trong bất cứ lớp nào nó tham gia. Tớ nghĩ là do nó trốn học thôi, nhưng khi tớ về nhà và chơi Trò Chơi Tra Tấn có 4 thứ rất khó để nhận ra điểm khác biệt trong người cậu tra tấn trong trò chơi. Người đó không có gì giống nó, nhưng 4 điểm khác biệt lại khá giống với John. Tớ hơi sợ. Cậu đến nhà tớ vài tiếng được không?

Tôi còn sợ hơi cả cái "hơi sợ" của cậu ấy sau khi đọc tin nhắn. Có khi giả thuyết của tôi đúng thật...

Ngày 1 tháng 10, 2009


Rất xin lỗi vì tôi đã không viết gì trong 17 ngày, tôi đã rất sợ vì cái gì đó. Tôi đã tới nhà Eric và cậu ấy chẳng thể tìm được ở đâu. Ba mẹ cậu ấy khóc rất to. Tôi hỏi họ chuyện gì vậy, và mẹ Eric nói, "Con trai tôi...nó...*hức*...tự treo cổ mình."

Sau khi tôi về nhà, tôi nhận ra một thứ. Khuôn mặt bình thường của người đàn ông trong Trò Chơi Tra Tấn đã bị thay thế bởi mặt của Eric, với hàng nước mắt chảy dài

Cuốn nhật ký còn có một phần khác, nhưng nó vấy máu tới nỗi không đọc được. Có vẻ như nguyên nhân là một khẩu súng ngắn.

Với những bạn có máu S và đang muốn S ai đó, cứ tự nhiên mà chơi. Nhưng bị trừng phạt thì mình không chịu trách nhiệm.
 
Câu chuyện thứ 102:
Cười


Sáng nay tôi bước ra khỏi buồng tắm và nhìn nhà vệ sinh của mình: tường sơn máu trắng, sàn lát đá trắng, bồn rửa tay và kệ đỡ với kem đánh răng ở trên. Ba trên bốn bóng đèn ở trên cái gương vẫn sáng tốt – 100 watt; bóng đèn sạch, sáng vừa đủ trong căn phòng nhỏ. Bình thường tôi hay dậy muộn, nên tôi thường hay bỏ qua phần cạo râu. Dù sao thì cô ấy cũng thích tôi không cạo râu. Tôi đang tính nuôi tóc mai kiểu sườn cừu, cô ấy sẽ đá tôi ra khỏi nhà vì điều đó.

Tôi liếc qua cái gương và nhận thấy mình đang cười, một cái cười nhe răng. Tôi thậm chí còn không biết rằng tôi đang cười.

Buổi tối, tôi vào nhà tắm trước khi đi ngủ. Có vấn đề gì đó với mấy cái bóng đèn. Cả ba bóng vẫn sáng, nhưng thay vì màu sáng trắng như bình thường, đó là một màu nâu nhờ nhờ, đèn thậm chí còn không chiếu sáng hết cả căn phòng. Đáng lẽ tôi nên lấy bóng đèn mới ở bếp, nhưng tôi đang bận. Cái hẹn chết tiệt, cô ấy đóng sầm cánh cửa căn hộ trước mặt tôi.

Bạn nghĩ rằng cái cười nhe răng ngớ ngẩn của tôi sáng nay đã biến mất, nhưng khi tôi quay trở lại vào nhà tắm, nhìn vào gương, gương mặt của tôi vẫn giữ nguyên trạng thái ấy. Tôi sờ vào mặt, rõ ràng tôi không cười, nhưng ở trong gương, tôi đang cười nhăn nhở.

Trong ánh sáng lờ mờ thì khó có thể làm rõ được… nhưng bạn đã bao giờ thực sự đếm xem bạn có bao nhiêu cái răng nhe ra khi bạn cười chưa? Tôi gí sát mặt vào gương và bắt đầu đếm. Một, hai, ba, bốn – không ngờ miệng tôi lại rộng đến vậy – chín, mười, mười một – tôi không thể nuôi tóc mai kiểu sườn cừu được nữa. Khóe miệng tôi xẻ đến tận mang tai. Tôi không hề có cảm giác mình đang cười. Nhưng tôi vẫn tiếp tục đếm, vì tò mò.

Ba mươi sáu, ba mươi bảy, ba mươi tám, …
 
Câu chuyện thứ 103:
Một số mẩu truyện ngắn ko kém phần kinh hoàng


Biên giới

Có một cặp đôi từ Texas đã lên kế hoạch đi qua biên giới Mexico vào cuối tuần để mua sắm.Ở phút cuối,người trông trẻ thông báo cô không thể trông đứa trẻ,nên họ đành đem đứa con hai tuổi của mình đi theo.Họ đi qua biên giới và mất một giờ để tìm đứa bé vì đứa bé chạy đi đâu đấy trong lúc họ nghĩ ngơi.Người mẹ cố gắng tìm đứa con của mình nhưng đứa bé đã mất tích.Cô liền tìm cảnh sát và họ nói rằng cô nên ra cửa biên giới và đợi.Mặc dù không hiểu về việc này nhưng cô vẫn nghe theo và đi ra ngoài cửa.

Khoảng 45 phút sau,một người đàn ông Mexico đến gần biên giới,và mang theo một đứa trẻ.Người mẹ liền chạy lại,và nói với ông ta rằng mình vô cùng biết ơn ông vì đã tìm được đứa bé.Khi người đàn ông nhận ra đây là mẹ của đứa trẻ,ông quăng đứa trẻ và bỏ chạy.Thế nhưng cảnh sát đã đứng đợi ông ta.Đứa bé đã chết,và sau 45 phút bị mất tích,đứa bé đã bị mổ bụng,tất cả nội tạng đều bị lấy ra,thay vào đó là một đống cocaine được nhồi vào.

Halloween

Lúc 3 PM vào đêm Halloween,bạn và lũ bạn bắt đầu chơi những trò chơi kinh dị.Bạn xem lại những bộ phim,những cuốn truyện kinh dị yêu thích cùng với lũ bạn,thậm chí bạn còn thừ cả “Bloody Mary” mà không hề sợ hãi.Sau khi bạn bè ra về hết,bạn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và đi về phòng ngủ của mình,ngả lưng xuống chiếc giường và bắt đầu một giấc ngủ êm ái.

Sau một lúc,bạn nhận ra những nhân vật trong những bộ phim lúc nãy luôn ở trong tâm trí của bạn.”Mehh… mình sẽ ghét bản thân mình vào sáng mai đây”bạn nói to và với tay bật chiếc đèn ngủ của mình.Bạn biết rằng đèn ngủ sẽ giúp cho bạn thoát khỏi những cơn ác mộng như một đứa trẻ.Trong vòng vài phút,bạn bắt đầu chìm vào giấc ngủ,đôi mắt bạn dần khép lại và những suy nghĩ dễ chịu bắt đầu xuất hiện trong tâm trí của bạn…

Cho đến khi bạn phát hiện có cái gì đó di chuyển trên người bạn và che mất ánh sáng của bóng đèn.Bạn cố gắng mở mắt,và trong lúc gượng dậy thì một bàn tay thối rửa giữ vai của bạn lại” Cảm ơn vì đã bật đèn,tao đã rất khó khăn để tìm thấy mày trong bóng tối.

Trò đùa đen tối

Đó là một đêm lạnh vào cuối tháng Ba. Một người đàn ông ngồi cầu nguyện ở phía trước của một phòng sinh. "Lạy Chúa, xin cứu vợ và con tôi." Vợ của người đàn ông đã phải mổ để sinh đứa bé ra. Cô là một người có thể chất yếu, và ông không biết vợ ông có thể không sống sót trong ca mổ này.

Suốt đêm, người đàn ông lien tục cầu nguyện cho vợ của mình và đứa con ...

Sau một khoảng thời gian vô tận, cánh cửa phòng sinh mở ra. Các bác sĩ đi ra và nói rằng, "Đó là một ca mổ rất phức tạp nhưng cả vợ và con ông đều sống sót. Xin chúc mừng! "

Người đàn ông bật khóc vô cùng sung sường và lao vào phòng sinh.

Tuy nhiên, những gì ông nhìn thấy bên trong là vợ của ông nằm chết trong một vũng máu trên bàn mổ, đứa bé đã chết trên sàn nhà

"Cá tháng Tư!" Bác sĩ hét lên phía sau anh.

Dòng chữ sau con tem

Trong chiến tranh, một người lính trung thành đã viết thư cho mẹ mình vào mỗi tuần vì vậy bà sẽ biết anh luôn ổn, cho đến một tuần, bà đã không nhận được một lá thư nào nữa và tỏ ra lo lắng. Những tuần tiếp theo, bà đã nhận được một bức thư từ quân đội nói rằng con trai mình đã bị bắt và đang bị giam giữ trong một trại tù binh chiến tranh, và họ bảo bà rằng họ không có lý do để tin rằng các tù binh Mỹ đang bị ngược đãi ở trong đó. Một vài tuần sau đó người phụ nữ cuối cùng đã nhận được một lá thư khác từ con trai của bà, nó viết rằng: "Thưa Mẹ, không cần lo lắng cho con đâu, họ đối xử với tù binh rất tốt và con sẽ được thả ngay sau khi chiến tranh kết thúc. Hãy chắc chắn rằng con tem Teddy sẽ được cho vào bộ sưu tập của con. Yêu mẹ, Joe "

Người phụ nữ đã vui mừng khôn xiết khi đọc bức thư, nhưng lập tức tỏ ra bối rối bởi vì con bà không có bộ sưu tập tem nào . Bà quyết định bóc tem từ phong bì và nhìn vào đó.Và bà đã thấy mặt sau của con tem có dòng chữ”Họ đã cắt chân con rồi”

Ở nhà một mình

Bạn đang ở nhà một mình, và bạn nghe về những tin tức về hồ sơ cá nhân của một tên giết người trên radio. Bạn nhìn ra cửa kính sân sau của bạn, và bạn nhận thấy một người đàn ông đứng trong tuyết. Ông ta có các đặc điểm của tên sát nhân trên radio, và ông đang mỉm cười với bạn.

Bạn nuốt nước bọt, nhấc điện thoại lên và gọi 911. Bạn quay ra nhìn lại ra cửa sổ cùng với điện thoại trên tai và nhận thấy tên sát nhân đang ở rất gần bạn.

Bạn lập tức thả điện thoại vì bị sốc. Không hề có dấu chân nào trên tuyết.

Đó là hình ảnh phản chiếu.

Đứa trẻ

Có một đứa trẻ sống trong một bệnh viện ở Decard, Tennessee. Nó là một đứa trẻ mới chập chững biết đi và vẫn còn trong khu cho trẻ mới sinh với tất cả các trẻ em sơ sinh khác. Nếu bạn hỏi các nhân viên về đứa trẻ đó, họ sẽ phớt lờ bạn, nhưng tấm thẻ trên ngực của đứa trẻ đó đã cũ và ố vàng, rõ ràng tấm thẻ đó được thực hiện vào cuối những năm 1940 . Nó không khóc, chỉ bước đi một cách lặng lẽ. Nếu bạn nói tên trên thẻ của nó, đôi mắt nó sẽ mở ra, và bạn sẽ không biết được chuyện gì sẽ xảy ra đâu.

Góc tường

Bạn đang ngồi trong lớp học, tâm hồn bạn bay bổng trong khi cô giáo đang bài giảng về Apollo 11.Bất chợt, bạn nhìn xung quanh phòng và phát hiện ra một cô bé đang nhìn vào bức tường trong góc. Bạn cố gắng mở mắt to ra và nhìn cô ấy ,cô ấy không hề di chuyển và cứ nhìn vào góc tường

" Đang nhìn gì thế ?" Bạn nghe thấy thằng bạn thân thì thầm bên cạnh bạn. Bạn giật mình và nhìn nó, cười lo lắng. "Không có gì, Không có gì."

Chuông reo,mọi người đứng dậy xách cặp đi về.

Bạn liếc nhìn ở góc của căn phòng.

Cô ấy đã biến mất.

Cõng

Một gia đình có bốn người: cha, mẹ, con trai và con gái. Người cha và người mẹ đã chiến tranh lạnh với nhau trong những năm gần đây và luôn luôn cãi nhau mọi lúc mọi nơi bất kể thời gian. Mặc dù vậy, họ đã lên kế hoạch về một kỳ nghỉ. Tuy nhiên, một ngày trước khi kỳ nghỉ bắt đầu ,cặp đôi này đã có một cuộc cãi nhau khốc liệt. Người cha đã mất kiểm soát và sát hại người mẹ. Sáng hôm sau người cha bắt đầu kì nghĩ với 2 đứa trẻ như chưa từng có việc gì xảy ra. Sau khi tham quan một số nơi, ba người họ ngồi xuống nghĩ ngơi
 
Câu chuyện thứ 104:
Three head

Câu chuyện này tôi nghe bạn học kể lại. Một người (xin gọi là anh "K") bị thương do tai nạn ô tô, quyết định nghỉ ở nhà một tuần. K đã có gia đình, nhưng vợ anh cũng đi làm nên K chỉ một mình ở nhà cả ngày. Mấy ngày đầu tiên, K tận hưởng cảm giác tự do mới mẻ, nhưng chỉ đến ngày thứ ba là bắt đầu thấy chán. Anh vẫn phải ở nhà, vết thương không cho anh đi đâu cả.

Một hôm, tầm quá trưa, khi K đang ngồi xem TV thì chợt nghe thấy tiếng dậm chân mạnh và tiếng trẻ con ở tầng trên. Anh ta không chú ý đến những tiếng động đó lắm, mặc dù cũng tự hỏi không biết có phải là ngày nghỉ của lũ nhỏ không. Ngày hôm sau, K lại nghe thấy tiếng trẻ con, cũng vào tầm như ngày hôm trước. Nghe có vẻ nhà ấy có hai đứa. Chỗ K ở là một khu tập thể, nhưng vào ban ngày thường rất im ắng. Tiếng trẻ con, vì thế, vang vọng khắp khu. Tuy vậy, K không cảm thấy khó chịu mà lại thấy thích vì những tiếng động đó xua tan tĩnh lặng.

Ngày hôm sau, vừa buồn vừa lười không muốn làm bữa trưa, K đặt pizza. Phần pizza được đưa đến 30 phút sau đó, K ăn không hết, bỏ lại nguyên một cái. Bình thường thì K sẽ để dành cho vợ, nhưng sực nhớ đám nhỏ tầng trên và, muốn làm người tử tế, K quyết định mang pizza lên cho đám nhỏ.

K bấm chuông cửa dù không hề quen biết gia đình đó. Anh nghe thấy bên trong có động, nhưng không thấy ai trả lời. K bấm chuông lần nữa. Anh có cảm giác như có người đang nhìn anh từ lỗ cửa. "Ai đó?" - tiếng trả lời nho nhỏ vang lên đằng sau cánh cửa. K giải thích rằng nhà anh ở tầng dưới, anh còn một chiếc pizza thừa từ bữa trưa, không biết họ có muốn ăn không. Cánh cửa mở nhẹ. Trong phòng tối đến bất thường. Từ khe cửa khoảng 5cm, một người phụ nữ xuất hiện, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt. "Cảm ơn cậu, chúng tôi không cần", người phụ nữ lạnh lùng nói. Vì tối quá nên không thể nhìn rõ nét mặt chị ta lúc đó thế nào. K chợt cảm giác như mình đến không đúng chỗ, lẽ ra K không nên đến đây; nhưng anh cố giải thích rằng anh muốn cho lũ nhỏ pizza.

Một luồng gió thoảng âm ấm lùa qua cửa. K ngửi thấy mùi khó chịu. Ngay lập tức, khuôn mặt hai đứa trẻ xuất hiện, xếp thành hàng dọc phía dưới khuôn mặt người phụ nữ. Cánh cửa vẫn chỉ he hé mở. Ánh mắt vô hồn của hai đứa nhỏ nhìn K chằm chặp. Ba khuôn mặt xếp thành một đường thẳng.
"À... Vậy thì... Cám ơn cậu nhé." Người phụ nữ nói. Khi K đưa hộp pizza qua khe cửa, một cánh tay xuất hiện từ phía bên, chộp lấy cái hộp.

Ba khuôn mặt vẫn cứ nhìn K chằm chằm. "Cảm ơn cậu nhé..." anh lại nghe thấy giọng nói nho nhỏ. K nhanh chóng rời khỏi đó. Anh bắt đầu thấy hoảng. Một góc trong đầu anh nhận ra rằng có cái gì đó rất không hợp lý. Khuôn mặt lũ trẻ đã gây ấn tượng mạnh trong trí óc K. Ba khuôn mặt... Cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng K. Ba khuôn mặt... xếp thành một hàng... K rảo bước. Anh muốn rời khỏi đó càng nhanh càng tốt. Anh đợi mãi không thấy thang máy đến. Xếp thành một hàng... dọc... chồng lên nhau... Anh bấm đi bấm lại nhiều lần, nhưng thang máy mãi vẫn không đến. K quay ra đi cầu thang cứu hộ. Anh thấy đầu đau nhức, bắt đầu buồn nôn.

Ngay khi K mở cánh cửa nặng nề vào cầu thang cứu hộ, anh cảm giác có người theo dõi sau lưng. Quay đầu lại, K thoáng thấy, cách anh khoảng mười mét, ba khuôn mặt đó vẫn đang nhìn theo anh từ góc hành lang. Vẫn những khuôn mặt chỉ phô một nửa, vẫn những con mắt vô hồn nhìn chằm chằm như cũ. Ánh sáng ngày đông lạnh rọi sáng ba khuôn mặt.

K bắt đầu bán sống bán chết chạy xuống cầu thang. Mặc dù K rất chú ý đến sức khỏe, thường dùng cầu thang bộ chứ không đi thang máy, và có thể chạy một mạch lên bốn tầng một lúc, K có cảm giác như dù có chạy nhanh đến thế nào anh cũng không bao giờ xuống đến tầng một. Ba khuôn mặt xếp thành hàng, chồng lên nhau... không thể thế được... thế có nghĩa là... không có thân người... và vật kỳ lạ mình nhìn thấy đằng sau ba khuôn mặt đó là... tay... đang giữ lấy đầu...

K chạy đến cửa hàng bách hóa gần nhất, nhờ người gọi cảnh sát. Cảnh sát đến lục soát căn hộ, tìm thấy thi thể của ba mẹ con trong bồn tắm. Cả ba thi thể đều mất đầu.

Theo như cảnh sát điều tra, ba thi thể đã bị cắt đầu được ba ngày. Người bố, thủ phạm vụ trọng án, bị tìm thấy đang trốn trong tủ quần áo trong tình trạng thần trí bất thường. Y khẳng định rằng vợ con y vẫn còn sống. Mắt y đầy sự khiếp sợ, cảnh sát không điều tra được nguồn gốc nỗi sợ đó của y.

Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 105:
Barbie.avi


video Barbie.avi ( gọi là video do nó có tới 3 phần riêng biệt đang trôi nổi trên mạng, riêng phần thứ 3 -5-6 - quan trọng nhất - được cho là tiếp nối những gì mà 3 phần kia đang tái hiện...thì hiện đang mất tích, mong là có ngày ai đó tìm ra )

Đoạn phim gốc, dài gần 1 tiếng, tái hiện hình ảnh một phụ nữ đang ngồi trước một phông nền trắng ( có thể lả một căn phòng ) và đang trả lời câu hỏi từ một ai đó. Âm thanh của video bị nhiễu nặng, và âm thanh hỗn tạp bên ngoài lọt vào khiến không thể xác định người phụ nữ đang nói gì. Những phút đầu, người phụ nữ tỏ ra rất bình thản, và bà ta trả lời câu hỏi với vẻ nhàm chán. Nhưng 15 phút sau, bà ta bắt đầu khóc, nức nở suốt một lúc. Một số từ có thể nhận ra qua cử động môi như là " skin " ( da ), lập lại liên tục, thậm chí có một số lúc bà ta còn giật đứt cả tóc ra khỏi da đầu mình.
Tất cả kéo dài cho đến 40 phút sau, bà ta đã khóc đến mức mệt lả, gần như không còn nhìn vào camera nữa. Tuy nhiên, thay vì có một một động nào khác, bà ta cứ tiếp tục như thế cho đến khi đoạn phim màn hình đen hẳn......

( đoạn sau đây được cho là nội dung của phần video đang bị mất )

Thực ra đoạn phim còn tiếp tục 12 phút tính từ thời điểm màn hình "tối hẳn" lúc nãy. Đoạn sau này hình ảnh rất chập chờn, gần như không xem được, cứ như ai đó đang mang cái camera đi mà không tắt vậy. Một số hình ảnh nhận ra được là một hệ đường ray tàu lửa cũ chạy ven bìa rừng. sau khoảng 6 phút, camera chuyển hướng như đang đi vào khu rừng đó, và tiếp tục cho đến hết video......

Trên đó là nội dung tóm lược của đoạn video Barbie. Không ai hiểu nổi đoạn video đó nói về cái gì, tại sao nó ra đời, và bà ta đã đi đâu sau khi đoạn phim chạy hết.

Hiện tại chúng ta đã biết đến một số giả thuyết về nguồn gốc của Barbie.avi

Giả thyết 1:
Một topic về đoạn video trên đã được đưa lên image board Underfoule’s (French Anons) mục /b/ của Pháp ( một forum "gần giống" như 4ch ) , được khá nhiều sự quan tâm của cộng đồng Anonymous tại Pháp Quốc . Thay vì đưa link, thì họ chỉ đưa screeshot và đường link trực tiếp đến nơi lưu trữ đoạn phim full và đưa ra tên người phụ nữa là “Séverine Barbie”. Nội dung thì cũng giống như trên ( có vẻ như bà ta đã tìm đến một ngôi nhà nằm trong khu rừng ấy...)

Giả thuyết 2:
Một số nguồn cho rằng đây là cảnh cắt từ một phim của Pháp làm năm 1992 tên là Albert Souffre . Nhưng không ai tìm thấy một trailer hay screen shot của bộ phim mang tên đó cả ( lạ nhỉ )

Giả thuyết 3:
Đây là clip quay lại quá trình trị liệu của một phụ nữ mắc hội chứng BIID ( Body integrity identity disorder hay amputee identity disorde : Bệnh rối loạn về sự toàn vẹn cơ thể ). Bệnh nhân mắc hội chứng này thường cho rằng cuộc sống họ sẽ tốt hơn khi cơ thể mình khiếm khuyết gì đó ( thiếu một tay, chân ..... ) Họ cảm thấy đầy đủ chân tay , cơ quan là " không hoàn thiện" và chỉ quan niệm họ trở nên " hoàn thiện " khi mất đi chúng. Nhưng không ai đưa ra được tên người phụ nữ là ai.

Dĩ nhiên, cuối cùng thì người quyết định tính chân thật của đoạn video trên là các bạn.

Nguồn: VOZ
 
Câu chuyện thứ 106:
Thí nghiệm trên các cặp sinh đôi của Đức Quốc Xã


Năm 1941, thời điểm đang diễn ra cuộc tàn sát chủng tộc đối với sáu triệu người Do Thái và nhiều nhóm thiểu số khác ở Châu Âu và Bắc Phi do Đức Quốc Xã và khối trục Phát Xít gây ra (Cuộc thảm sát Holocause).

Các thí nghiệm trên những người Do thái bị bắt sống trước đó thì không có gì tiến triển cả, nhưng thứ bí mật này là một thứ hoàn toàn tạo nên sự khác biệt.

Chúng chọn ra 1 cặp sinh đôi ngẫu nhiên từ một trong các trại tập trung và đưa đến Birkenau để tiến hành thí nghiệm. Cặp sinh đôi này không biết rằng chúng sẽ đối mặt với cái gì trong thế chiến này.

Các sĩ quan người Đức dẫn họ vào một cái phòng rộng lớn chất đầy những thứ giống như ống thử máu rất lớn. Bên trong nhưng cái ống là xác thịt của các cặp sinh đôi người Do thái khác. Chúng khẳng định những cặp sinh đôi kia là người Do thái là vì trên lưng họ có biểu tượng hình ngôi sao lục vong tinh.

Các nhà bác học đem cặp sinh đôi đến gần chiếc bàn và bảo chúng ngồi xuống, sau đó giải thích về việc chúng sẽ làm gì sắp tới. Chúng bảo cặp sinh đôi rằng chúng đang thí nghiệm về mối quan hệ ruột thịt, mối quan hệ mà sẽ giúp nước Đức chiến thắng trong cuộc chiến này. Và họ hứa rằng sẽ thả tự do cho các cặp sinh đôi.

Thử nghiệm nối tiếp thử nghiệm, tất cả được tiến hành lên cặp song sinh để xem chúng sẽ phát triển ra sao. Vài ngày sau, một bác học tới phòng của các cặp song sinh với một nụ cười niềm nở. Hắn ta giải thích với chúng rằng đã tìm ra cặp song sinh hoàn hảo rồi và sẽ bắt đấu các thí nghiệm thật sự trong vài ngày.

Nhiều ngày trôi qua, cuối cũng các nhà bác học lại đến phòng của cặp sinh đôi và yêu cầu chúng đi theo họ.

Bọn Đức đưa chúng vào một căn phòng nhỏ với một cái bàn lớn nằm ở giữa phòng. Các bác học nắm lấy cặp song sinh và buộc chặt chúng trên cái bàn. Rồi phủ lên mặt chúng với một cái giẻ âm ẩm đã tẩm thuốc mê, việc đó làm chúng trở nên mê man, cặp sinh đôi liền nắm chặt tay của nhau và tiến sâu vào giấc ngủ.

Vào khoảnh khắc mà cặp song sinh thức dậy, chúng biết có gì đó không ổn với mình. Mắt vẫn còn lờ mờ và đầu thì vẫn còn choáng váng như lúc bị chụp thuốc, chúng ráng sức ngồi dậy. Khi chúng thử ngồi dậy thì phát hiện ra chúng vẫn còn bị trói. Hai đứa nhìn nhau mà trong lòng hoảng loạn.

Cặp sinh đôi bị khâu lại với nhau từ vai này tới vai kia. Đứa này có thể điều khiển được luôn cả thân thể của đứa bên kia, giống như là não của chúng như được gộp thành một thể vậy. Một bác học tiến về phía chúng và nói gì đó bằng tiếng Đức, sau đó cười phá lên rồi ghi chép lại. Cặp sinh đôi dính liền vừa nhìn vào nửa kia của mình thì ngất xỉu.

Vài ngày sau, đứa sinh đôi bên phải(đứa này là con trai) đã tỉnh lại, chỉ thấy một ống truyền dịch cắm vào tay của nó. Cái bọc ở trên ống truyền dịch thì chứa đầy cái thứ chất lỏng màu xanh dương. Sau đó hắn ta hiểu ra rằng, chất dịch màu xanh đó là thuốc kích thích tăng trưởng. Suốt những ngày nay đôi song sinh ngủ suốt. Chúng nhận ra rằng cơ thể của chúng đã phát triển to hơn 20% so với lúc đầu, gần như là muốn rớt xuống khỏi cái bàn chúng đang nằm.

Tay chúng không còn bị trói nữa, nhưng đứa trai (đứa sinh đôi bên phải) không thể nhúc nhích một chút nào. Nó không muốn đánh thức chị nó và không muốn chị nó thấy tình cảnh này. Nó quyết định trở lại giấc ngủ, nhưng khi nó đang gắng ngủ thì nó nghe tiếng súng ở bên ngoài.

Một bác học chạy vào chỗ nó, giựt đứt cái ống truyền dịch ra và kêu chúng đi theo ông ta. Điều khiển thân thể bước đi không khó như chúng nghĩ; giống như là di chuyển bình thường vậy.

Một phe của quân Đức đang có một cuộc đấu súng với một đội quân khác mà cặp song sinh không nhận ra. Một vài tên Đức la lên kêu cặp sinh đôi đột kích tiến lên; không cần nghĩ nhiều, chúng lao vào đoàn quân của kẻ địch, xé xác họ ra, nghiền nát hết người này tới người khác. Chúng dường như không hề hấn gì với súng đạn cả; chắc đây là một tác dụng khác trong cái chất dịch màu xanh kia. Khi mà chúng nhận ra điều này thì trận chiến đã kết thúc.

Nhiều cuộc chiến sau này đều chiến thắng cả, tất cả là nhờ cặp sinh đôi, tuy nhiên chúng đã chán cảnh chém giết.

Vài tuần sau, một cuộc chiến khác nổ ra. Cặp sinh đôi dính liền này lại phải chạy ra tiền tuyến tiếp. Một sĩ quan Đức đang hét lên ra lệnh nhưng 2 đứa sinh đôi đều tập trung vào những người Do thái khác đang xem trận chiến này đằng sau một cái hàng rào điện. Tại lúc đó, cả hai có cùng một suy nghĩ.

Chúng sẽ tấn công kẻ đã tạo ra chúng, và giải phóng những người Do thai khác.

Chúng bắt đầu nhắm vào quân Đức, chém giết họ. Quân Đức bất ngờ không biết được chuyện gì đang diễn ra. Trong chốc lát, đoàn quân giảm dần chỉ còn vài trăm người. Cặp song sinh đang kết liễu vài tên lính cuối cùng thì bị một vật nhọn đâm xuyên qua lung, đầu gối của chúng sụm xuống, chúng liếc nhìn về phía sau, chỉ thấy kẻ biến dị dính vào nhau khác, thậm chí là lớn hơn và mạnh hơn cả chúng. Đứa sinh đôi bên trái nhận ra bọn kia, tên song sinh với biểu tượng ngôi sao lục vong tinh trên lưng.

Bỗng chúng cảm thấy trên lưng của chúng cũng xuất hiện một cái hình lục vong tinh đang rực cháy và rỉ máu ra. Chúng cảm giác mình dần mất đi tri giác. Thứ cuối cùng chúng thấy là những nhà khoa học đứng trước chúng,cười và cười rất lớn.

Chúng bị giết vì dám làm phản lại Đảng quốc xã. Tất cả bằng chứng về sự tồn tại của chúng đã bị hủy. Nhiều cặp song sinh biến di khác đã được tạo ra, nhiều phần giống cặp song sinh đời thứ nhất, càng ngày bọn nó càng lớn và mạnh hơn. Một vài đứa đã tiếp bước theo những cặp song sinh đầu tiên, số còn lại thì một mực trung thành với Đức quốc xã. Dù thế nào đi nữa,khi bọn Đức không còn như cầu nữa thì bọn sinh đôi đó cũng cùng số phận như những người Do thái kia thôi; người chết thì không thể nói.

Nguồn: Fb
 
Câu chuyện thứ 107:
Bang Kansas,1952


Vào đêm ngày 16 tháng 8 năm 1952, thị trấn nhỏ Ashley, thuộc Kansas hoàn toàn biến mất. Lúc 3 giờ 28 phút rạng sáng ngày 17 tháng 8 năm 1952, một trận động đất mạnh 7.9 độ richter bộc phát và được ghi nhận bởi cục Đo lường Địa Chất Mỹ, chấn động của nó lan rộng khắp các ban miền Tây lân cận. Tâm chấn được xác định ngay dưới lòng thị trấn Ashley , Kansas. Khi lực lượng chức năng kịp đến khu vực, nơi mà lẽ ra là phần ngoại vi khu vực nông nghiệp này, tất cả những gì còn lại là một đoạn nứt gãy sâu không đáy trên mặt đất, đang âm ỉ cháy. Đường nứt gãy này dài 1000 thước anh, và rộng 500 thước ( tương đương xấp xỉ 1 km chiều dài và 500m bề ngang ). 12 ngày sau sự kiện trên, Chính quyền bang Kansas ra lệnh huy động một cuộc tìm kiếm rộng khắp toàn bang, nhằm hi vọng tìm ra những người sống sót trong số 679 người dân của thị trấn Ashley, nhưng kết quả là vô vọng……không ai được tìm thấy.

Đến ngày 30 tháng 8, lúc 2.27 phút sáng, một trận động đất nữa lại làm rung chuyển toàn bang với cường độ 7.5 richter, với tâm chấn lại là nơi từng tồn tại thị trấn Ashley. Nhưng khi lực lượng cảnh sát đến nơi lúc 5.32 phút, báo cáo cuối cùng của họ ghi lại là : cả đoạn nứt gãy khổng lồ đã biến mất, cứ như thế lực nào đó đã khép chặt ” cánh cửa ” này lại vậy…..

Tronh suốt 8 ngày trước khi diễn ra sự kiện ngày 16 tháng 8 làm 679 người dân mất tích không dấu vết, hoàng loạt những cuộc gọi và tin nhắn kỳ lạ, khó giải thích từ chính người dân thị trấn Ashley dồn dập được gửi về cho Trung tâm khẩn cấp bang, nhưng đã không nhận được sự quan tâm đúng mức nào…..

7 giờ 13 phút đêm ngày 8 tháng 8 năm 1952, cư dân Gabriel Addams gọi điện thông báo về những hiện tượng kỳ lạ đang diễn ra trên bầu trời thị trấn Ashley. Bản thân thị trấn này không có chi nhánh sở chính thức của cảnh sát liên bang, nên cuộc gọi được chuyển sang cho cục cảnh sát tại Hays , thị trấn lân cận lớn hơn. Gabriel gọi điện thông báo về một thứ gì đó giống như ” cổng trời “, một khoảng không ” đen , dần mở ra giữa bầu trời “. 15 phút sau, phòng trực điện thoại tại Hays cũng bị dội bom bởi hàng chục cuộc gọi thông báo sự kiện tương tự. Quyết định được đưa ra là : yêu cầu sự trợ giúp từ một nhóm lính Vệ binh quốc gia cùng cảnh sát đến xem xét tình hình vào sáng hôm sau.

7 giờ 54 phút sáng ngày 9 tháng 8. Sĩ quan cục cảnh sát tại Hays Allan Mace dùng radio liên lạc lại trụ sở tại thị trấn của mình, thông báo rằng cả nhóm điều tra đã bị lạc đường, không thể nào ” tiếp cận ” địa phận thị trấn Ashley. Mặc dù đã đi theo con đường cao tốc duy nhất dẫn sang thị trấn, nhưng không hiểu sao con đường vẫn cuối cùng dẫn cả nhóm trở về bên ngoài Hays. ” Sĩ quan Allan khi đó nhấn mạnh rằng, con đường không gãy khúc tại đâu cả, cũng chẳng có một khúc cua nào ! “. Đến 9 giờ 15 phút sáng, 10 chiếc xe cảnh sát nữa được cử đi để hỗ trợ, nhưng kết quả vẫn như cũ. Con đường duy nhất dẩn sang Ashley, vì lý do nào đó lại kết thúc tại Hays….

Tuy nhiên, những cuộc gọi từ Ashley vẫn dồn dập đổ về Cục cảnh sát tại Hays, thông báo về ” cổng trời ” đang ngày một mở rộng, và cảnh sát chỉ có thể bảo hộ cố gắng ở trong nhà, đừng ra đường trừ trường hợp thực sự cần thiết. 8 giờ 17 phút đêm hôm đó, bà Mrs. Elaine Kantor gọi điện thông báo gia đình hàng xóm của ông bà Milton, cùng hai đứa con Jeffery và Brooke đã mất tích. Họ đã lên xe rời thị trấn lúc ban chiều, hứa rằng sẽ gọi lại sau khi ra khỏi Ashley. Nhưng cuộc gọi đó không bao giờ đến…..Lực lượng chức năng tại Hays không hề thấy chiếc xe của cả gia đình Milton, và các chiếc xe cảnh sát túc trực trên giao lộ độc đạo chẳng hề thấy chiếc xe nào xuất hiện cả.

Đến 7 giờ 38 phút sáng ngày 10 tháng 8, các cuộc gọi từ Ashley thông báo rằng cả thị trấn đang chìm trong bóng tối, mặt trời không còn mọc nữa. 10 giờ 15 phút sáng, theo yêu cầu của Cục cảnh sát Hays, một chiếc trực thăng từ Topeka, Kansas được cử tới thị trấn nhằm bay đến Ashley, ghi nhận lại tình hình khi đó. Nhưng chiếc trực thăng này, cũng như những đoàn xe cảnh sát lúc trước, không thể nào tiếp cận thị trấn. Cả khu vực Ashley đã bị cô lập cả đường không lẫn đường bộ….

12 giờ 43 phút trưa ngày 11 tháng 8, một cuộc gọi từ Ashley của cô Phoebe Danielewski, nói rằng con gái của mình Erica đang tự giam mình trong phòng, trò chuyện với người cha đã chết của cô bé từ ba năm trước trong một tai nạn do say rượu khi lái xe. Cô bé thậm chí dự định đi ra ngoài, vào trong bóng đêm với lý do : gia nhập cùng ” họ “. Và chỉ trong vòng 12 tiếng sau, 329 cuộc gọi đến Cục cảnh sát tại Hays, thông báo cùng nội dung về hàng vi kỳ lạ của những đứa trẻ tại thị trấn…..

Buổi sáng ngày tiếp theo 12 tháng 8 năm 1952, tình hình càng trở nên thảm khốc. Trong buổi tối hôm trước, tất cả 217 đứa trẻ tại Ashley đã mất tích, 421 cuộc gọi xin trợ giúp lại đổ dồn lên đầu cảnh sát tại Hays. Không thể đưa ra một giải pháp hỗ trợ nào, họ đành bất lực khuyên người dân ở tại nhà, đừng nên đi tìm những đứa trẻ mất tích……

5 giờ 19 phút tối ngày 13 tháng 8, ông lão Scott Luntz gọi điện báo lại về một đám cháy đang lớn dần ở phía Nam thị trấn. Theo như mô tả, đám cháy như ” biến cả một cả một khoảng đường chân trời thành một màu cam đỏ, và có xu hướng bay dần lên phía trên bầu trời…”. Đến hết ngày, các cuộc gọi vẫn đổ dồn đến, báo rằng ” đám cháy “, thay vì di chuyển từ phía Nam, nay lại dần xuất hiện từ ” cổng trời “. Trong khi đó, lực lượng cảnh sát dọc trên các quốc lộ và các thị trấn lân cận lại không quan sát thấy hiện tượng này.Cuộc gọi cuối cùng đến vào lúc 12 giờ 9 phút nửa đêm này ngày 14 tháng 8, bởi ông Benjamin Edincott, thông báo rằng ” ngọn lửa từ cổng trời ” hiện đã lan trùm toàn bộ không trung thị trấn. Đó là một cuộc điện ngắt quãng, gấp gáp:

[ Trích từ băng ghi âm cuộc gọi của Banjamin Edincott ]:

Benjamin : Các ông từ từ…..đợi chút đã……

( một khoảng im lặng )

Benjamin ( nói tiếp ): Phải rồi, tôi thấy cái gì đó . Nó ở phía Nam, nhìn giống như……

( kết thúc cuộc gọi. )

Từ thời điểm đó, không còn cuộc gọi nào khác, mãi cho đến tối hôm sau. Đoạn ghi âm dưới đây là cuộc ghi âm hội thoại cuối cùng nhận được từ thị trấn Ashley, Kansas đó, gọi đến vào lúc 9 giờ 46 phút đêm 15 tháng 8 năm 1952. Sĩ quan trực cuộc gọi là Peter Welsh, và người gọi là cô April Foster:

[ Bắt đầu cuộc gọi ]

Sĩ quan Welsh : Cục cảnh sát Hays đây. Có việc gì thưa vị ?

( âm thanh nhiễu rè rè )

Welsh : Xin chào, còn ai ở đó không ạ……

Foster : Có, có….còn tôi đây….

Welsh: Tôi đang nói chuyện với ai, thưa bà… ?

Foster ( tiếng ho ngắt quãng ) : Foster, April….Foster…..Làm ơn …..các ông phải đến đây….giúp chúng tôi

Welsh : Đang xảy ra việc gì tại đó ?????

Foster : Tối hôm qua, tối qua đó…..họ đã quay lại !

Welsh: Thưa bà, làm ơn nói rõ ràng hơn một chú—

Foster( bật khóc, gào lên ) : KHÔNG NGHE À ? HỌ ĐÃ QUAY TRỞ LẠI ! QUAY LẠI RỒI !

Welsh: Thưa bà, cố gắng bình tĩnh lại. Chúng tôi đang cố gắng hết sức tiếp cận thị trấn ….Ai đã quay lại thưa bà ?

Foster ( nức nở ): Tất cả mọi người…….

Welsh : tất cả sao ?

Foster : Họ về từ ngọn lửa trên trời đó……..

Welsh: là sao thưa bà ?

Foster ( thở gấp ): con trai tôi…….tôi thấy nó tối hôm qua, đi bộ giữa thị trấn. Nó đã chết cháy. LẠY CHÚA TÔI ! NÓ ĐÃ CHẾT CHÁY MÀ !

Welsh: thưa bà, tôi……

Foster ( tiếp tục khóc ): nó chết năm ngoái đây. Tôi một tay nuôi nó từ nhỏ. Chỉ hai mẹ con…..

Welsh : thưa bà, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, mọi thứ nghe thật chẳng có lý gì-

Foster ( ngắt lời ): NÃY GIỜ ÔNG CÓ NGHE CÁI QUÁI GÌ KHÔNG ĐẤY ! TẤT CẢ BỌN HỌ ! Những ai đã chết, những đứa bị mất tích…..TẤT CẢ ĐÃ QUAY VỀ ! Và chúng đang đi tìm chúng tôi. Con trai tôi, nó, nó nói : ” Mẹ, con không sao rồi. Con đi được rồi……..Mẹ đang ở đâu thế ?……..Con muốn thấy mẹ…..

Welsh: bây giờ bà đang ở đâu ? Có ổn không ?

Foster: Tôi đang trốn….cùng những người còn lại. Tôi thấy chúng băng qua cánh đồng ngô….Một số người thậm chí còn mở cửa cho chúng. Lạy chúa, những tiếng la hét….

( im lặng )

Tôi không chuyện gì đã xảy ra, nhưng….ngôi nhà những người đó bốc cháy…rồi chúng…..chúng bước ra…..cùng họ. Tôi kéo kín rèm cửa rồi, đang trốn trong tủ quần áo….

( im lặng tiếp. )

Welsh: bà ổn không, thưa bà ? bà Foster ? bà còn đó không ? Foster ??

(im lặng )

(tiếng kính bị phá vỡ ! )

Foster : Ôi….ôi lạy Chúa…. có thứ gì đó đang vào……( tiếng khóc ngắt quãng )

Welsh : Giữ im lặng.

(có tiếng thì thào trẻ em : Mẹ ơi……mẹ ơi……? )

Foster ( thì thầm, ngắt quãng ): Nó đang tìm tôi…..

Foster: ( vẫn im lặng. Có tiếng giày trẻ em và giọng hỏi :” Mẹ…..mẹ trốn đâu rồi ?” …..)

Welsh ( thì thầm ) : cố gắng……giữ im lặng

Foster tiếng chân chạy mạnh dập lên trên sàn và tiếng mở cửa. Sau đó là giọng trẻ em yếu ớt : ” Con….tìm thấy mẹ rồi ! MẸ ƠI ! ” )

[ Kết thúc cuộc gọi ]

Sáng hôm sau, lúc 6 giờ 55, lực lượng cảnh sát Hays tiếp cận địa phận thị trấn Ashley. Vết đứt gãy mặt đất khổng lồ, cháy âm ỉ là tất cả những gì còn lại…..

Nguồn: Fb
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top