Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Coi Trọng Bác Sĩ Ôn - Ánh Nguyệt

Coi Trọng Bác Sĩ Ôn - Ánh Nguyệt
Chương 20


Khương Miểu: “……”

Cô chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, cái gì mà ôn nhuận như ngọc đều là gạt người.

Ôn Sâm Ngôn không trêu chọc cô nữa, “Em hiện tại đã có giấy chứng nhận thương tích, anh biết em khẳng định sẽ không cam tâm ly hôn như vậy, có phần chứng minh này, em sẽ càng có được nhiều hơn.”

Nhìn tờ đơn được gấp chỉnh tề, Khương Miểu ánh mắt phức tạp nhìn anh, “Em không phải là vì bồi thường, chỉ là không cam lòng bị khinh nhục như vậy.”

“Anh biết.” Ôn Sâm Ngôn ôm cơ thể mềm mại của cô, làm anh đau lòng.

Ôn Sâm Ngôn quyết định đem lời nói ra, bằng không người phụ nữ ngốc này, chỉ sợ còn sẽ né tránh mình, mãi cho đến khi mọi việc kết thúc mới chịu tiếp nhận anh.

“Miểu Miểu, ngay từ đầu anh xác thật muốn để tự em xử lý chuyện này, nhưng hiện tại em đã thành cái dạng này, bất luận như thế nào anh cũng sẽ không đứng yên nhìn, em thật sự rất ích kỷ, từ lúc ở quán bar giả vờ say, anh liền biết em cố tình tiếp cận, cho nên việc này hết thảy đều là anh cam tâm tình nguyện, không cần đẩy anh ra nữa?”

Cùng mắt anh nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt anh mang theo tia cầu xin nhìn cô, giờ phút này, tim Khương Miểu đập loạn nhịp, vì người đàn ông Ôn Sâm Ngôn này đã làm dao động suy nghĩ của bản thân, “Vâng.”

Ôn Sâm Ngôn mở miệng: “Ở toà án anh có người quen, em yên tâm, Miểu Miểu, hãy dựa vào anh. Em còn có anh.”

“Vâng.” Khương Miểu dựa vào trong ngực nói ra suy nghĩ của mình, “Kỳ thật em chưa bao giờ nghĩ đến sẽ rời khỏi anh, chỉ là không muốn khiến anh vì em mà huỷ hoại tiền đồ của mình.”

Ôn Sâm Ngôn cúi đầu cắn cánh môi cô, “Từ lúc bắt đầu anh đã biết em kết hôn, cũng biết em cố tình tiếp cận anh, Miểu Miểu, về sau không được rời khỏi anh hoặc cũng không cần nói những lời như không liên lạc nữa.”

“Em lại không hề biết, em còn tưởng rằng anh không biết em cố ý tiếp cận anh.” Khương Miểu lẩm bẩm.

“Anh khi nào thì biết được?” Khương Miểu tò mò hỏi.

“Từ lúc em bắt đầu muốn số WeChat của anh, mỗi ngày đều nhắn sớm ngủ ngon, chia sẻ vòng bạn bè chắc là cũng chỉ có anh thấy nhỉ.” Ôn Sâm Ngôn cười nói.

“Không ngờ, anh đã sớm biết.” Khương Miểu bị vạch trần, thẹn quá hóa giận nói: “Vậy anh như thế nào không nói cho em biết? Nhìn em ngu ngốc như vậy là có ý tứ gì?”

“Xác thật rất ngốc, bằng không như thế nào tiện nghi đến anh?” Ôn Sâm Ngôn hôn lên tay cô, “Anh chỉ là muốn nhìn em có thể kiên trì được bao lâu.”

Hai người lần lượt không nói gì nữa, thông qua lần nói chuyện phiếm rõ ràng này, trái tim liền hòa nhịp cùng nhau.

Ôn Sâm Ngôn chờ Khương Miểu ngủ sau đó mới rời đi.
 
Chương 21


Lúc này đã 11 giờ tối, anh ngồi trên xe, trong tay cầm túi hồ sơ từ trên ghế phụ, mở ra, nhìn tư liệu bên trong.

Vốn dĩ không phải anh là người tiếp nhận người bệnh này, nhưng có liên quan đến toà án, cháu trai bà ấy là thẩm phán, có tầng quan hệ này, Ôn Sâm Ngôn làm chút thủ đoạn, khiến thiếu gia nhà họ Trình tìm đến anh.

Nếu đã quyết định muốn tiếp nhận ca giải phẫu này, Ôn Sâm Ngôn liền đem tư liệu mang về nhà, chui vào thư phòng bắt đầu nghiên cứu, kỳ thật ca bệnh rất đơn giản, tử c*ng của bà Trình lúc trước tại thời điểm sinh con, còn lưu lại tàn dư ở bên trong, trải qua nhiều năm như vậy, đã sớm hình thành huyết khối.

Ngẫu nhiên bụng của bà Trình sẽ trướng đau khó nhịn, lúc nghiêm trọng, sẽ dùng thuốc giảm đau nhưng đều không thể giảm bớt, sau khi hiểu rõ, Ôn Sâm Ngôn biết tuy rằng không phải cuộc giải phẫu lớn, nhưng mà năm đó cơ thể bà ấy lúc sinh sản để lại bệnh.

Tốn rất nhiều sức lực mới có thể bảo vệ tử c*ng, mấy năm nay toàn dựa vào thuốc tốt nhất tẩm bổ cơ thể, nếu không cẩn thận một chút, không nói đến việc khó giữ được tử c*ng, nói không chừng còn sẽ mất nhiều máu, Trình lão thái thái nếu bởi vì vậy mà phải bỏ mạng trên bàn phẫu thuật sẽ càng mất nhiều hơn được.

Ôn Sâm Ngôn trong lòng hiểu rõ, quyết định chờ cơ thể Khương Miểu tốt một chút mới đi gặp bà ấy.

Sáng sớm hôm sau Khương Miểu liền tỉnh, ăn chút cháo, liền bắt đầu truyền dịch, nhìn phía bên ngoài cửa sổ lá cây rậm rạp, khóe miệng cô cong lên, trong con ngươi tối tăm mấy ngày nay đều tiêu tan rất nhiều.

Giữa trưa lúc ăn cơm, Ôn Sâm Ngôn đi đến, vẫn là mặc áo blouse trắng, tay đặt trong túi quần, từ trên nhìn xuống đánh giá Khương Miểu một phen, “Sắc mặt so với ngày hôm qua khá hơn nhiều.”

Khương Miểu mắt trợn trắng, hôm nay lúc cô soi gương, sắc mặt tái nhợt, trên môi trắng bệt, bộ dạng bản thân cô nếu nói có thể dọa khóc trẻ nhỏ cô cũng tin.

Bụng vẫn rất đau, nhưng so với ngày hôm qua đau đến không thể đứng dậy thì bây giờ đã khá hơn nhiều, Khương Miểu hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Giữa trưa nghỉ ngơi đến đây nhìn xem em chút, rốt cuộc em cũng là người bệnh của anh, ngày mai em còn cần đi chụp X-quang.” Ôn Sâm Ngôn vuốt đầu cô, xoa xoa.

Khương Miểu bất mãn nhìn chằm chằm tay anh, “Anh bỏ tay ra cho em!”

“Không cần nhỏ mọn như vậy, Miểu Miểu, có chỗ nào mà anh chưa chạm qua chứ? Chỉ là xoa đầu em một chút liền tức giận?” Ôn Sâm Ngôn tiến đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm đôi môi cô, yết hầu có chút khô.

Gương mặt Khương Miểu xấu hổ đến hồng lên, tay đang truyền dịch, không thể lộn xộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt phóng đại lên, tùy ý anh ngậm lấy môi, tê tê dại dại kích thích thần kinh.

Chờ đến khi môi anh rời khỏi, cánh môi cô có huyết sắc, bên trên bọc một tầng nước trong suốt, nhìn qua thuận mắt hơn nhiều.

“Thoạt nhìn như vậy khá hơn nhiều.” Anh vừa lòng nhìn kiệt tác của mình.

Khương Miểu: “!!!”

Ôn Sâm Ngôn không ngốc ở phòng bệnh cô lâu, trở lại văn phòng, buổi chiều khi xem bệnh khóe miệng vẫn luôn cong lên, đối đãi với người bệnh càng thêm kiên nhẫn.

Sau khi tan làm, Ôn Sâm Ngôn không có đi đến phòng bệnh Khương Miểu, gửi cho cô một tin trên WeChat, kêu cô ngoan ngoãn ăn cơm.

Đi đến một nhà hàng gần đó, anh ngồi ở bên trong xe không đi xuống, một lát sau, một người đầu đội mũ màu đen, người đàn ông mặc áo hoodie quần jean đi tới, đóng cửa xe, “Ôn tiên sinh.”

“Anh hôm nay muốn cùng ăn cơm với Tống Tranh Nghiệp?” Ôn Sâm Ngôn trực tiếp hỏi.

Người đàn ông ở thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy sao có thể không biết ý tứ của Ôn Sâm Ngôn, vội vàng cười nói: “Ừ, người này nói thật tôi cũng không dám dùng, người vợ sinh sống nhiều năm cùng anh ta như vậy nói đánh là đánh, nếu dùng loại người này, không chừng ngày nào đó anh ta ở sau lưng đâm tôi một đao.”

“Kỳ thật hôm nay muốn nhờ anh giúp một chút, đem thứ này thả vào ly nước của anh ta, yên tâm, thuốc này sẽ không đối với cơ thể tổn hại, sẽ chỉ làm anh ta tiêu chảy.” Ôn Sâm Ngôn đạm bạc cười nói.

Người nọ chần chờ nhìn cái chai trong tay, “Cái này thật sự sẽ không có vấn đề sao?”

“Tôi còn chưa muốn ngồi xổm trong cục cảnh sát, huống chi chỉ là bước đệm thôi.” Ôn Sâm Ngôn lại chỉ camera bên ngoài, “Đều là máy theo dõi, tôi lại lái xe tới, anh xảy ra chuyện tôi cũng sẽ không quá tốt.”
 
Chương 22


Ở bên ngoài đợi đại khái khoảng nửa giờ, nhìn xuyên qua cửa sổ xe, chỉ thấy Tống Tranh Nghiệp sắc mặt xanh mét rời đi, đi sau là người mặc áo hoodie quần jean.

Xác định Tống Tranh Nghiệp sẽ không trở lại, người đàn ông hướng đến xe đi vào, ngồi ở ghế phụ, “Ôn tiên sinh, tôi đã đem thuốc đặt trong ly nước của anh ta, anh ta đã uống được hai ngụm.”

“Tốt, cảm ơn anh, sinh sản của vợ anh tôi sẽ tận chức tận trách chăm sóc.” Ôn Sâm Ngôn hứa hẹn nói.

Người đàn ông nằm mơ cũng chưa nghĩ đến hạnh phúc tới nhanh như vậy, vợ anh từ sau khi mang thai vẫn luôn nôn nghén, đây vốn là sự tình bình thường, chính là tới hiện tại rồi đều đã hơn tám tháng vẫn còn nôn.

Chỉ có một ít thời điểm có thể ăn cơm, rất nhiều lần đều thấy đau, đứa bé thiếu chút nữa không giữ được.

Nửa tháng trước, anh và vợ cùng nhau đi khám thai, sau khi thêm WeChat bác sĩ Ôn vào mục bạn tốt, ngày thường vẫn luôn đem vấn đề cơ thể của vợ cùng bác sĩ Ôn nói, ngày hôm sau trên cơ bản đều sẽ hồi phục.

Vốn anh đã chuyển khoản cho Ôn Sâm Ngôn một số tiền, Ôn Sâm Ngôn không nhận, sau 24 giờ tiền tự động quay trở lại, vẫn luôn muốn làm chút gì đó báo đáp bác sĩ Ôn, thẳng đến hôm trước, Ôn Sâm Ngôn chủ động liên hệ anh.

Cũng không biết anh ấy từ nơi nào biết đến tin tức sơ yếu lý lịch của Tống Tranh Nghiệp đang nộp ở công ty anh đang làm, Ôn Sâm Ngôn liên hệ với anh, muốn anh không được nhận anh ta dù chỉ là một vị trí nhỏ.

Vốn dĩ việc phỏng vấn Tống Tranh Nghiệp không cần anh phải tới, đột nhiên người bạn bên bộ phận nhân sự có việc, liền đổi thành chính mình, cũng coi như là anh ta xui xẻo, không biết như thế nào chọc đến bác sĩ Ôn.

Người đàn ông lắc đầu không hề nghĩ nhiều.

Thời điểm Ôn Sâm Ngôn trở lại bệnh viện, Khương Miểu đang xem phim truyền hình, cười đến thật vui vẻ, anh đứng ở cửa một hồi cũng chưa phát hiện, bên cạnh trên tủ là hộp đựng đồ ăn được rửa sạch sẽ.

“Ăn cái gì rồi?” Anh đi lên trước lấy đi điện thoại của cô.

Đang xem đến chỗ gây cấn, điện thoại đột nhiên bị cướp, gương mặt Khương Miểu không vui, “Anh không biết ý tứ gì cả? Mau đưa điện thoại lại cho em, em đang xem phim mà.”

Ôn Sâm Ngôn có chút không vui, gương mặt tuấn tú tiến đến trước mặt cô, “Phim truyền hình đẹp như vậy sao? So với anh đẹp hơn?”

Đẩy gương mặt anh ra, tránh xa tầm mắt mình một chút, Khương Miểu mới nói: “Phim truyền hình xác thật so với anh đẹp hơn, anh nghĩ lại xem, gần đây anh luôn quanh quẩn trước mặt em, cho dù đẹp đến mấy mà thấy nhiều cũng……”

Nhìn gương mặt tuấn tú của anh biến thành màu đen, Khương Miểu nuốt một ngụm nước bọt, buồn cười nói: “À không, không nhiều, em trầm mê nhan sắc bác sĩ Ôn nhất, đẹp như Đát Kỷ (P/S: Đát Kỷ là một nhân vật nổi tiếng huyền bí có nhan sắc yêu kiều làm mê đắm lòng người, thuộc hàng đại mỹ nhân của Trung Hoa), thiếu anh là một tổn thất lớn của xã hội, anh xem em nói có đúng không?”

Ôn Sâm Ngôn cười như không cười nhìn chằm chằm ánh mắt lơ đãng của Khương Miểu, “Miểu Miểu vì anh mà suy xét, anh có phải hay không nên cảm ơn Miểu Miểu?”

“Thật ra không cần, rốt cuộc thì em thích anh nhiều như vậy, khẳng định hy vọng anh tốt nhất.” Trên mặt cô treo nụ cười giả tạo.

Nhéo má cô, trên mặt bị nhéo đến biến hình, Ôn Sâm Ngôn ghét bỏ nói: “Thật xấu!”

“Em xấu, có bản lĩnh thì anh đừng chạm vào nha.” Khương Miểu môi răng không rõ kháng nghị nói.

“Ừ, không có bản lĩnh.” Ôn Sâm Ngôn hôn giữa chân mày cô, “Anh cam tâm tình nguyện nằm trong tay em, Miểu Miểu, anh rất thích em, đáp ứng anh bất luận như thế nào cũng đừng rời khỏi anh.”

“Vâng, em sẽ không rời khỏi anh.” Khương Miểu bị ôm chặt, giờ phút này thật sự đau lòng vì biểu tình yếu ớt của Ôn Sâm Ngôn, đôi tay vòng qua ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, “Vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh.”
 
Chương 23


Nghe được đáp án khiến mình vừa lòng, khóe miệng Ôn Sâm Ngôn cong lên, “Miểu Miểu, ngày mai anh sẽ mang đồ ăn cho em sớm một chút, muốn ăn tôm không?”

“Vâng, muốn ăn tôm bóc vỏ.” Khương Miểu cười đến đôi mắt cong lên. “Được, anh lột vỏ cho em.” Anh lập tức đáp ứng.

“Anh còn biết nấu cơm?” Cô không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm ngón tay so với phụ nữ còn xinh đẹp hơn, nuốt nước bọt, cô cũng không phải là tay khống, chỉ là tay anh quá đẹp, khớp xương rõ ràng, làn da trắng nõn có thể nhìn đến mạch máu nổi rõ trên mu bàn tay.

Mỗi lần tay bị anh nắm lấy, đều có thể cảm nhận được ngón tay anh mang theo chút lực đạo.

“Ừ, trước kia thời đại học, ngẫu nhiên sẽ ở lại trường, đa số thời gian thì ở nhà thuê, cho nên đều là tự mình nấu cơm, em còn muốn ăn cái gì?” Ôn Sâm Ngôn tay trái cầm quả táo, tay phải cầm dao gọt.

Lông mi anh thật dài che khuất đôi mắt, Khương Miểu bĩu môi, “Như vậy sao, vậy anh có phải đã từng làm cơm cho người khác?”

“Đã từng.”

Nghe được đáp án, Khương Miểu có chút thất vọng, cô không phải là cô gái đầu tiên được ăn cơm anh nấu, chẳng qua Ôn Sâm Ngôn đã 25 tuổi, khẳng định đã từng có bạn gái.

Tuy rằng ở trong lòng an ủi chính mình, nhưng Khương Miểu vẫn là có chút mất mát.

“Bạn học của anh thỉnh thoảng ở lại nghỉ ngơi một ngày, chắc chắn sẽ ăn cơm ở nhà anh rồi.” Anh lại bồi thêm một câu: “Đều là nam.”

Mặt Khương Miểu đỏ hồng, cúi đầu tiếp nhận quả táo trong tay anh, cắn một miếng.

……

Sáng sớm Khương Miểu đi theo hộ sĩ chụp X-quang, tình trạng khôi phục khá tốt, chẳng qua bụng vẫn có máu tụ, chỉ cần uống thuốc đem máu tụ bài trừ liền không thành vấn đề.

Sau khi xuất viện, Khương Miểu ngồi xe Ôn Sâm Ngôn, cùng đi đến nhà Tô Vân, lúc này tóc Tô Vân rối tung như cái ổ gà, vừa ngáp vừa đi ra, nhìn thấy Ôn Sâm Ngôn tức khắc ngây ngẩn cả người.

Không thể tin tưởng hỏi Khương Miểu, “Nhanh như vậy liền bắt tới tay rồi? Hay là tớ đang nằm mơ?”

“Tô Vân!” Khương Miểu không khách khí bóp mạnh cánh tay cô ấy, “Còn cảm thấy là nằm mơ hay không?”

“Đau, cậu xuống tay nhẹ chút.” Tô Vân vuốt vuốt cánh tay của mình, lôi kéo Khương Miểu đi vào nhà, nhìn Ôn Sâm Ngôn đang đứng trước cửa nói: “Cái kia, bác sĩ Ôn anh cứ tùy ý, tôi và Miểu Miểu có chút việc.”

Nói xong liền lôi kéo Khương Miểu vào phòng, “Thành thật kể hết, phát triển đến bước kia chưa?”

“Cái gì… bước kia cái gì?” Khương Miểu đỏ mặt.

Tô Vân đánh nhẹ bả vai cô ấy một cái, “Đừng có giả nai với tớ, nói thật đi, bằng không tớ liền đem cậu đuổi đi, tin tưởng là bác sĩ Ôn ngoài cửa rất nguyện ý chiếu cố cậu.”

“Đúng vậy, chính là như cậu nghĩ.” Cô nhắm mắt giả chết.

“Như tớ nghĩ……” Tô Vân mở to hai mắt nhìn, “Được nha, chị em tốt, tốc độ này rất nhanh, tớ thấy bác sĩ Ôn người này đáng tin cậy đó.”

Tô Vân thay đổi quần áo, rửa mặt xong rồi tới phòng khách, nhìn Ôn Sâm Ngôn ngồi trên sô pha, đánh giá một phen, vừa lòng gật gật đầu.
 
Chương 24


“Nếu bác sĩ Ôn không phải người ngoài, chúng ta liền bàn bạc một chút về sự tình của cẩu nam nữ kia đi.” Tô Vân lại nói tiếp chính sự, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

“Luật sư đã cho ý kiến, nói cậu muốn ly hôn trước tiên xin trên điện thoại đi, còn có một tháng bình tĩnh lại, đây là không thể tránh được.” Tô Vân đem tà liệu đưa cho hai người.

Khương Miểu ôm di động đăng nhập trang web Cục Dân Chính xin ly hôn, sau khi điền tốt mấy tư liệu rung tung rối loạn, bắt đầu cùng Ôn Sâm Ngôn lật xem tài liệu.

Kiên nhẫn xem xong, tay xoa cái cổ nhức mỏi, Khương Miểu đau đầu: “Tớ muốn lúc ly hôn đồng thời tố tụng tới tòa án.”

“Được!” Tô Vân gật đầu, “Tớ chính là hy vọng việc này nháo lớn, làm càng nhiều người biết gương mặt thật của tên khốn đó càng tốt, khiến cho anh ta ở cái thành phố này không ngóc đầu dậy được.

Cho nên luật sư muốn cậu gửi địa chỉ công ty của anh ta đang làm, tiểu tam bên kia cũng như thế. Hơn nữa chuyện cậu bị đánh có thể lợi dụng thật tốt.”

Ôn Sâm Ngôn cười nói: “Kỳ thật không cần phiền toái như vậy, anh ta khẳng định đã ký lên đơn ly hôn chính thức rồi, không cần tới toà án, chỉ cần đem chuyện này nói cho người mẹ ở nông thôn của anh ta, bà ấy khẳng định không ngồi yên.

Đến lúc đó đem ảnh chụp lúc trước của Lâm Văn Văn kết giao với người đàn ông khác gửi cho Tống Tranh Nghiệp, Miểu Miểu có thể nói một ít chuyện khiến Tống Tranh Nghiệp hiểu lầm, ví dụ như, đứa bé trong bụng của Lâm Văn Văn không phải của anh ta.”

“Woaaa! Bác sĩ Ôn thật là thông minh, liên tiếp đả kích, Tống Tranh Nghiệp khẳng định sẽ hoài nghi, đến lúc đó đi bệnh viện kiểm tra DNA, bất luận kết quả như thế nào Lâm Văn Văn đều sẽ thương tâm, về sau bọn họ sẽ ẫm ĩ không ngừng nghỉ.” Tô Vân tán đồng nói.

Ôn Sâm Ngôn cầm cái ly, cúi đầu nhìn lá trà bên trong, trong con ngươi đen tối tất cả đều là tía âm u, chỉ là nhiêu đó thôi có ít quá không? Anh là người lương thiện như vậy sao?

Có cần đưa thêm bản báo cáo vô sinh đến tay Tống Tranh Nghiệp không, ly nước chỉ biết lặng yên không một tiếng động phản chiếu đôi mắt đang trầm tư của anh.

Khương Miểu phát hiện người bên cạnh không thích hợp, “Sâm Ngôn, anh không sao chứ?”

Trong ánh mắt lo lắng của cô, đôi mắt Ôn Sâm Ngôn hồi thần lại, “Không có việc gì, Miểu Miểu em cần phải nghỉ ngơi, chờ cơ thể khỏe hơn, còn có nhiều kịch hay đang đợi em.”

Khương Miểu đều bị dẫn dắt tới chữ ‘kịch’ trong lời nói của anh, đem mẹ của Tống Tranh Nghiệp đưa đến, đối với tất cả bọn họ đều không chỉ có lợi, còn có tệ nữa, cô phải chuẩn bị trước mới được.

Ở cửa, hai người triền miên thân mật, trong mắt Khương Miểu mang theo hơi nước, giữa đôi mày như có như không nhăn lại mang theo ủy khuất.

“Sâm Ngôn, em luyến tiếc anh đi.” Cô làm nũng nói.

“Chờ mọi chuyện giải quyết xong rồi anh liền mang em cùng nhau về nhà?” Đôi mắt Ôn Sâm Ngôn sáng lên, vui sướng, “Ngoan, ở chỗ này dưỡng thân thể, chờ em khỏe lại rồi phải bồi thường cho anh thật tốt nhé, ngày mai anh muốn đến nhà một người bệnh, không đến gặp em được.”

Khương Miểu bị lời nói của anh làm xấu hổ mặt đỏ lên, “Lưu manh!”
 
Chương 25


Sáng hôm sau, cảm giác được mặt trời đang lên, Khương Miểu kéo bức màn ra, trên người mặc váy ngủ tơ tằm, lười nhác nhìn người bên ngoài qua lại.

Nhìn di động có tin nhắn paparazzi gửi tới ảnh chụp, đôi mắt mang theo ý cười, mở ra notebook gõ chữ, chờ viết xong cô tự mình cải biên chuyện xưa, hợp với hình ảnh giải trí thường ngày.

Khương Miểu cầm di động gửi tin nhắn cho Ôn Sâm Ngôn.

‘Thế nào rồi? Người bệnh như thế nào? Có làm khó dễ anh hay không? Lo lắng jpg.’

Thời điểm Ôn Sâm Ngôn nhìn đến tin nhắn thì đã 3 giờ nhiều, ‘Trở về rồi, ngoan, sờ sờ đầu jpg.’

Tình huống của bà Trình so với trong tưởng tượng của anh càng kém hơn, thời gian dài tẩm bổ, trong cơ thể huyết khối lại không tiêu trừ, còn đã xảy ra bệnh biến, toàn bộ trong tử c*ng đều có rất nhiều mạch máu nhỏ đều bị lấp kín, dẫn tới thời trẻ bà ấy đã mãn kinh, không chảy ra máu kinh nguyệt kết hợp với huyết khối, vấn đề trở nên lớn hơn nữa.

Dược phẩm không tiêu bị ứ trong máu cùng với nhiều thuốc tẩm bổ khiến bệnh càng nặng,, Ôn Sâm Ngôn xoa xoa giữa đôi mày, “Bà Trình, ngài có thể sống đến bây giờ thật không dễ dàng.”

Những lời này của Ôn Sâm Ngôn không có ý gì khác, xem nhẹ thần sắc khó coi của người xung quanh, mở miệng: “Mười mấy năm thống khổ không phải người bình thường có thể chịu đựng, huống chi ngài còn dùng dược bên trong nên không thể uống thuốc giảm đau, sau khi dùng thuốc giảm đau, dược liệu đã mất đi tác dụng.”

“Kỳ thật tôi biết cơ thể của mình, đã xem qua rất nhiều bác sĩ, cũng đã sớm làm tốt chuẩn bị, tôi chỉ là luyến tiếc chồng tôi thôi, không đành lòng vứt bỏ ông ấy đi trước một bước.” bà Trình không có tức giận khẽ

động khóe miệng, ánh mắt vẩn đục nhìn về phía bên ông Trình đang đứng bên cạnh.

Ông ấy đắp chăn lên người bà, “Bà nói bậy gì đó, khẳng định có thể có người chữa khỏi cho bà.”

Ôn Sâm Ngôn thật mau liền có phương án trị liệu, “Tiến hành giải phẫu không hiệu quả, đầu tiên cơ thể của bà ấy có bệnh căn, lúc ấy không trị liệu tốt, sau lại cũng không có biện pháp hoàn toàn nhổ bỏ bệnh căn, hiện tại bà ấy đã không cần sinh dục, chủ yếu là giúp bà ấy giảm bớt thống khổ, cho nên tôi kiến nghị trước dùng châm cứu cùng với trung dược trợ giúp, chờ sau một thời gian xem tình huống thân thể, lại điều chỉnh trị liệu.”

“Châm cứu này thì tôi không am hiểu, trung dược tôi tương đối quen thuộc, cho nên ngài còn cần tìm người phụ trợ tôi, đợi lát nữa tôi sẽ đem những đồ cần kiêng ăn viết ra.”

Ôn Sâm Ngôn hướng tới bà Trình nói: “Ngài muốn một lần rút ra máu bầm là không có khả năng, nhưng tôi có thể giúp ngài giảm bớt đau đớn, máu bầm trong cơ thể cũng sẽ tùy thời gian tiêu trừ một ít.”

“Được.” Tay bà run run nắm lấy tay bạn già, đôi mắt lập loè nước mắt.

Mỗi lần chứng bệnh phát tác bà đã bao nhiêu lần đều muốn chết cho xong việc, chính là bà không thể, còn có bạn già muốn bồi, không thể làm ông ấy cô đơn sống ở trên thế giới này được.
 
Chương 26


Khách sạn, trong phòng một mảnh đen tối, màn hình di động sáng lên, thấy cô đã hồi phục, trong lòng Ôn Sâm Ngôn như bị bàn chải đảo qua, ngứa.

Cầm điện thoại goi video, đối phương bắt máy.

Bên kia đèn sáng, cô mặc váy ngủ, hai chân đang gác vào nhau đặt trên giường, cằm đặt trên cánh tay, “Ở bên anh tối quá.”

“Miểu Miểu, có uống thuốc đúng giờ không?”

“Có.” Đầu lưỡi Khương Miểu liếm liếm môi dưới, “Em không nhìn thấy anh.”

Ôn Sâm Ngôn nhắm mắt lại, không nhìn dáng vẻ quyến rũ của cô nữa, kiềm chế thân dưới đang xao động.

“Chờ anh trở về lại thấy, ngoan ngoãn uống thuốc, miệng vết thương còn đau không?” Thanh âm anh khàn khàn.

“Không đau, động tác kịch liệt sẽ đau.” Cô cắn môi, loại thanh âm này của Ôn Sâm Ngôn cô đã quá quen thuộc, thời điểm mỗi lần anh muốn, thanh âm chính là như vậy.

“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Lưu lại một câu, Ôn Sâm Ngôn đem đề tài kết thúc.

Ở ban công hút thốc, dục vọng thật lâu không thể bình ổn lại.

Mấy ngày kế tiếp Ôn Sâm Ngôn rất bận, ban ngày đến nhà bà Trình chữa bệnh, buổi chiều lại bị kéo đi đại học L giảng bài.

Hai người 3 ngày rồi chưa nói chuyện, vì thế Khương Miểu nằm ở trên giường, lải nhải nói những chuyện gần đây của mình: “Sâm Ngôn, Tống Tranh Nghiệp quả nhiên đã ký tên, em tính toán đem tiền được bồi thường toàn bộ quyên góp ra ngoài, Lâm Văn Văn cũng thất nghiệp, hai người đó cũng chưa có công tác.

Đúng rồi, mẹ Tống tới, Lâm Văn Văn bị đuổi ra khỏi phòng thuê của Tống Tranh Nghiệp, nghe nói trên mặt cô ta còn có vết đánh, cũng nghe nói đứa bé trong bụng Lâm Văn Văn không phải của Tống Tranh Nghiệp.”

Ôn Sâm Ngôn không có hứng thú nghe chuyện này, thanh âm anh ách, “Miểu Miểu, anh muốn nhìn em.”

“Không phải em đang ở đây sao?” Khuôn mặt nhỏ của cô tràn đầy nghi hoặc, trở mình, nằm thẳng trên giường.

Khương Miểu chính là tiểu yêu tinh, câu dẫn anh đến khó chịu, đặc biệt hai người một tháng cũng chưa thân cận, dục vọng mãnh liệt bị anh áp xuống, cố tình cô còn không biết dáng vẻ hiện tại của mình như thế nào,

nếu không phải chỗ này quá xa, ngày mai còn cần trị liệu cho bà Trình, anh nhất định phải đem tiểu yêu tinh này đè dưới thân hung hăng khi dễ.

Thân thể khô nóng làm anh khó chịu cởi bỏ mấy nút áo trên, giọng nói mang theo mê hoặc: “Ngoan, đem quần áo cởi ra.”

Khương Miểu cũng thật lâu không có làm, thân thể bị anh trêu chọc nổi lên phản ứng, đỏ mặt, hai chân gắt gao khép kín vào nhau, bụng nhỏ buộc chặt.

“Ngoan, em cũng muốn không phải sao?” Ôn Sâm Ngôn tiếp tục dụ dỗ.

Hôm nay Tô Vân về nhà, cho nên hiện tại chỉ có một mình cô, Khương Miểu vẫn là tìm tai nghe mang lên, trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, tức giận: “Chẳng lẽ anh không muốn?”

“Muốn a.” Thanh âm của anh đè nặng.

Khương Miểu vì muốn thoải mái nên mặc váy ngủ, cô đem váy từ dưới vén lên, đầu tiên là cặp đùi trắng nõn, tiếp theo là cái bụng nhỏ, chẳng qua làn da còn có chút xanh tím, tiếp đến là đôi v* mượt mà no đủ.

Ôn Sâm Ngôn ngừng thở, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm tiểu yêu tinh trong màn hình, “Ngoan, đem quần lót cởi ra.”

Hai người đều đã làm rất nhiều lần, mỗi lần đều là anh ôm cô đi tắm rửa, cũng không có gì nhưng vẫn thẹn thùng, phía dưới tiểu huy*t tiết ra rất nhiều mật dịch.

Quần lót đã dính không ít nước, Khương Miểu quỳ gối trên giường, đem quần lót chậm rãi từ trên eo cởi, chân duỗi ra, chất lỏng trong suốt liên tiếp chảy từ hạ thể xuống quần lót.

Khương Miểu đỏ mặt, đem quần lót từ chân kéo xuống, ném tới mép giường.

Lông ở phía dưới cũng không nhiều, anh nhìn từ vị trí bụng lướt lên lướt xuống, toàn thân trắng nõn.

“Miểu Miểu đem gối đầu đặt sau lưng đi, lại đem gối ôm lót ở dưới đùi em, động tác chậm một chút, không cần chạm đến vết thương.” Ôn Sâm Ngôn kiên nhẫn nói.

Khương Miểu làm theo, lưng dựa vào đầu giường, cặp đùi hơi hơi tách ra, giơ di động thẳng vào.

D*m thủy trong suốt từ giữa khe tuôn ra, theo đùi chảy xuống giường.

Khương Miểu quay camera đối diện với cơ thể, chỉ thấy được đôi v* to lớn tuyết trắng, còn có tiểu huy*t phía dưới như ẩn như hiện.

Theo hô hấp của cô, đôi v* lắc lư lên xuống, tiểu huy*t thì nhiệt tình chảy d*m thủy, đối với Ôn Sâm Ngôn mà nói hiện tại anh như uống trúng xuân dược.

“Miểu Miểu, tay đặt trên v*, lòng bàn tay nhắm ngay giữa đầu v*, nhẹ nhàng xoa.”

Khương Miểu nghe lời mở to đôi mắt ướt át, tay dựa theo lời anh nói, bao trùm lên bầu v* đầy đặn, lòng bàn tay bắt đầu bóp chặt, v* từ giữa kẽ tay tràn ra, đầu v* vì dùng sức có chút đau, lại có chút trướng trướng.

Cắn môi, dòng nước ấm trong hoa huy*t lại trào ra, chất lỏng dính trên âm mao trông rất d*m mỹ.

Hơi thở Ôn Sâm Ngôn càng thêm nặng nề, nhìn làn da cô dần dần biến thành màu ửng hồng.

Ánh mắt Khương Miểu trở nên mê ly, cô không phải chưa từng tự an ủi, tưởng tượng đến Ôn Sâm Ngôn đang ngồi trước mặt cô, cảm thấy thẹn thùng lẫn kích thích.

Bên tai là tiếng thở dốc dồn dập của anh, Khương Miểu không cần xem cũng biết hiện tại anh rất muốn tiến vào tiểu huy*t của mình, mỗi lần anh đâm vào, cửa huy*t đều sẽ căng đến trắng bệch, mị thịt bị côn th*t nghiền ép, nếp uốn vuốt phẳng.

Ngón tay thọc vào rút ra, tiếng nước kêu phụt phụt, bụng nhỏ tê dại khó chịu, bên trong giống như có sâu bò, hư không khát vọng muốn bị lấp đầy, hung hăng nghiền áp qua mỗi một tấc nếp uốn mị thịt.

“Đúng vậy, chính là như vậy, lực đạo trên tay dần dần tăng lớn lên.” Ôn Sâm Ngôn cởi bỏ đai lưng, quần tụt xuống trên mặt đất.

Côn th*t sớm đã vận sức chờ phát động, kéo quần lót xuống, cầm côn th*t rút ra, bàn tay vuốt lên vuốt xuống, Ôn Sâm Ngôn nhìn video, đầu ngón tay Khương Miểu trắng nõn dùng sức véo đầu v* phấn hồng, đầu v* lập tức dựng thẳng, tốc độ trên tay anh cũng nhanh hơn.

D*m thủy từ cửa hoa huy*t chảy ra dính ướt một mảng khăn trải giường dưới thân cô, hai chân cô tự giác tách ra lớn hơn nữa, môi âm h.ộ bao vây lấy tiểu huy*t sâu thẳm bại lộ ở trong màn hình.

Môi âm h.ộ run rẩy mấp máy, thịt non mềm phía trong huy*t theo động tác lấp ló xuất hiện.

Yết hầu Ôn Sâm Ngôn khô khốc, động tác trên tay nhanh hơn, “Ngoan, ngón tay tách môi âm h.ộ ra, đầu ngón tay xoa viên đậu đỏ kia.”

Khương Miểu đem điện thoại đặt dựa vào gối ôm hình trụ đang lót dưới đùi cô, màn hình nhắm ngay vào chính mình, cô điều chỉnh tư thế, cố ý đem tiểu huy*t đang chảy nước đối diện màn hình.

Đầu ngón tay xoa xoa viên đậu nhỏ, bắt đầu niết.
 
Chương 27


Tay phải Khương Miểu thọc vào rút ra trong huy*t, tay trái véo bầu ngực của mình, đầu v* cứng lên.

Điểm mẫn cảm bị kích thích thật mạnh, toàn thân cô co rút, mông từ trên giường nâng lên, thần kinh cơ bắp căng chặt, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ: “A… Tới rồi…”

Mị thịt bên trong co rút lại, d*m thủy giàn giụa tuôn ra, hai mảnh cánh môi âm h.ộ đều ướt đẫm trơn bóng.

Ôn Sâm Ngôn nhìn cơ thể cô đang run rẩy, hai v* to vì thở dốc mà nảy lên nảy xuống.

Động tác trên tay tuốt nhanh hơn, ánh mắt nhìn chăm chú tiểu huy*t vẫn còn phun nước, cửa huy*t bị Khương Miểu mạnh mẽ xoa nắn tách ra, lộ ra một khe hở nhỏ, từng luồng d*m thủy từ giữa tràn ra.

Nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh cô ở dưới thân kiều mị rên rỉ, còn có một tiếng cầu xin yếu ớt: “Không cần… Quá lớn… Từ bỏ…”

Cơ thể Miểu Miểu mềm mại theo động tác va chạm mà phối hợp ôm bả vai anh, hai chân như dây leo gắt gao bám trên eo anh.

Đôi mắt ướt dầm dề mang theo tia quyến rũ mị hoặc, ghé vào bên tai anh thổi khí……

Nghe được tiếng đàn ông gầm nhẹ bên kia điện thoại.

Khương Miểu chôn gương mặt nóng bừng vào gối, một lát sau, từ trên giường ngồi dậy, vỗ vỗ mặt, lau sạch hạ thân ướt đẫm, đem khăn giấy lung tung xoa thành cục, cô đứng dậy từ trong ngăn tủ cầm lấy khăn trải giường mới để thay.



Sáng sớm, Khương Miểu tới trường học, bắt đầu đi dạy, chờ chuông tan học vang lên, cô không có như thường lệ dạy quá giờ, nói thẳng: “Tan học.”

Ôm tài liệu trở lại văn phòng, ngồi trên ghế, tâm tình rất tốt một bên xem phim truyền hình một bên viết giáo án.

Chốc lát sau, cửa văn phòng mở ra, thấy vài giáo viên đi đến.

“Miểu Miểu cô không sao chứ? Cái loại tra nam đó cô nên sớm một chút đạp đi, cô vẫn còn trẻ.”

“Chúng tôi đều nghe nói rồi, nếu tên đàn ông đó không đồng ý thì nói với tôi, tôi có quen biết luật sư.”

“Miểu Miểu xinh đẹp như vậy, tính tình lại tốt, công tác cũng không tồi, người này như thế nào thích tìm đường chết như vậy.”

Khương Miểu mỉm cười trả lời từng vấn đề của bọn họ, trong lòng ấm áp, đồng nghiệp trong văn phòng ở chung cũng được hai năm, ngày thường quan hệ của mọi người đều không tồi, không có những tâm tư khác.

Chỉ chớp mắt, đã tới thời gian giữa trưa, cô dẫm lên

giày cao gót “Lộc cộc” đi ra khu dạy học, nhìn lá cây rơi xuống, tới nhà ăn.Gọi một phần cá kho, hai loại thức ăn chay và một chén cháo, ngồi ở băng ghế chậm rì rì ăn.

“Cô Khương, cô Khương……” Một cậu học sinh thở hổn hển chạy tới. Khương Miểu tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Quan sát kỹ lưỡng vị học sinh này, diện mạo có chút quen mắt, hẳn là lớp 4 cô đang dạy.

“Cô Khương, bên ngoài có người gào thét, ngồi trên mặt đất ở cổng trường la lối khóc lóc muốn gặp cô, là một người phụ nữ trung niên, bảo an đuổi không đi, hiệu trưởng nói gọi cô qua một chuyến.”

Nghe nói xong, Khương Miểu cười cười, “Cảm ơn em.”

Dọn dẹp khay cơm, cô hướng tới cổng lớn đi đến.
 
Chương 28


Lông mày Khương Miểu nhíu chặt, nghĩ đến người mẹ chồng đanh đá, có chút đau đầu.

Mở ghi âm trên điện thoại lên, bỏ vào trong túi.

Từ xa Khương Miểu liền thấy mẹ chồng ngồi dưới đất, không hề có hình tượng mắng bảo vệ.

Xung quanh đứng không ít người, đối diện là một bác gái chỉ trỏ, sắc mặt Khương Miểu khó coi đi qua.

“Ngài như thế nào tới đây?” Khương Miểu trực tiếp hỏi.

Thấy Khương Miểu tới, mẹ Tống từ trên mặt đất bò dậy, “Miểu Miểu, cô như thế nào có thể tàn nhẫn như vậy? Khiến cho Tranh Nghiệp không thể rời khỏi nhà, cô đây là muốn bức tử chúng tôi a.”

Nói xong bà ta lại khóc lên, tay bắt lấy cánh tay Khương Miểu nắm chặt, trộm dùng sức.

Khương Miểu đau đớn trực tiếp hất tay bà ta ra, “Chẳng lẽ con trai bà ngoại tình còn muốn tôi tha thứ cho anh ta? Huống hồ ly hôn cũng là con trai bà đề nghị trước! Tôi đồng ý ly hôn còn không được? Còn muốn tới đây nháo cái gì?”

Môi bà ta run rẩy, đôi mắt vẩn đục chuyển động hai vòng, trực tiếp ngã trên mặt đất, “Khương Miểu cô thật không có lương tâm, tôi đối với cô tốt như vậy, cô còn đẩy tôi, tôi chỉ muốn cô suy xét lại cho thật tốt, cô vẫn luôn không chiu gặp tôi, tôi mới đến nơi công tác của cô.”

“Ha?” Khương Miểu nghe được thì chê cười, “Bà Tống, lúc trước là ai nói tôi đen đủi, kết hôn hai năm mà bụng cũng chưa có động tĩnh là đồ gà mái không biết đẻ trứng?”

Thấy người xung quanh chỉ trỏ mình, bà ta lập tức bò dậy, “Cô nói bậy.”

“Được thôi.” Khương Miểu đem tay áo vén lên, chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn xuất hiện một loạt vết xanh tím, mặt trên dấu tay còn chưa tiêu tan, rõ ràng là vừa phát sinh không lâu.

Một ít người nhìn không được nói: “Cô gái này thật xui xẻo mới gả cho cái nhà này, chồng thì ngoại tình, mẹ chồng thì mắng chửi, trước mặt mọi người còn động thủ, có thể biết được sinh hoạt thường ngày của cô ấy như thế nào.”

“Chính là, xem tay trái cô ấy còn quấn băng vải, nói không chừng bị con trai bà ta đánh. Tôi nói này, mau ly hôn đi, buông tha cho cô gái đáng thương này.”

Một bác gái tiến lên bảo vệ Khương Miểu, “Tiểu nha đầu đừng sợ, dì xem hôm nay ai dám động vào cháu, chưa nói đến mọi người đều biết lý lẽ, cũng có con cái của mình, nhìn thấy cháu như vậy, trong lòng dì thật hụt hẫng.”

“Không có việc gì không có việc gì, cảm ơn dì, bảo vệ đã báo cảnh sát, cháu khẳng định sẽ ly hôn, nhanh thôi cháu có thể thoát khỏi cái gia đình đó, dì đừng lo lắng.” Khương Miểu cười cười nói.

“Cô gái tốt như vậy lại gặp phải người không ra gì a.”

Vừa nghe có cảnh sát tới, mẹ Tống té ngã lộn nhào muốn rời đi.

Mới chạy được vài bước đã bị mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ mắng.

Bà ta không chịu được, cũng bắt đầu phản kích lớn tiếng mắng.

Một lát sau, xe cảnh sát tới, hiểu biết hết tình huống, Khương Miểu đi theo cùng nhau đến cục cảnh sát làm ghi chép, mà mẹ Tống bởi vì náo loạn quá lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng trường học, khiến mọi người bị ảnh hưởng, cho nên bị cảnh sát mang đi trước.
 
Chương 29


Thời điểm cô tan tầm, đã là buổi tối, tay bị đông lại đến lạnh lẽo, cô hà hơi, xoa xoa tay.

Khương Miểu chờ xe đã đặt, vừa nghĩ hôm nay mẹ Tống nói Lâm Văn Văn sinh non, Tống Tranh Nghiệp lỡ tay đẩy cô ta.

Khoảng thời gian trước, hai người cùng đi bệnh viện kiểm tra, điều tra ra Tống Tranh Nghiệp bị vô sinh.

Cho nên đứa bé trong bụng Lâm Văn Văn dĩ nhiên không phải của anh ta.

Hơn nữa hai người bởi vì áp lực sinh hoạt, trong khoảng thời gian này vẫn luôn cãi nhau, oán trách nhau, Tống Tranh Nghiệp nhất thời tức giận đẩy Lâm Văn Văn ngã, máu chảy nhiều dẫn đến sảy thai, sợ phải chịu trách nhiệm, Tống Tranh Nghiệp liền bỏ chạy.

Chờ Lâm Văn Văn bị đưa đến bệnh viện cấp cứu, đã mất máu quá nhiều nên mất đi ý thức, tự cung bị cắt bỏ.

Tống Tranh Nghiệp từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, cảnh sát vẫn luôn tìm anh ta.

Dựa theo lời cảnh sát nói hẳn là anh ta sẽ bị khởi tố, phán xử một năm tù trở lên có thời hạn.

Khương Miểu cười cười, đem những giấy tờ chứng minh tội cố ý ẩu đả làm thương tổn đến mình, cùng với chứng cứ ngoại tình đều trình lên cho cục cảnh sát.

Khởi tố Tống Tranh Nghiệp, Khương Miểu hỏi cảnh sát: “Nếu thêm cái này vào thì anh ta sẽ bị phán xử bao lâu?”

“Hai năm trở lên.”

Nghe được đáp án, thần sắc Khương Miểu lãnh đạm, nhìn không ra cảm xúc.

Lúc Ôn Sâm Ngôn trở về, cô ôm eo anh, đầu chôn trong lồng ngực ấm áp của anh.

“Em thật không nghĩ tới anh ta sẽ làm như vậy, vốn tưởng rằng Tống Tranh Nghiệp thật sự yêu Lâm Văn Văn…”

Đột nhiên môi cô bị lấp kín, lời định phát ra toàn bộ đều bị nuốt vào…

Lần nữa nhìn thấy Tống Tranh Nghiệp là một tháng sau, toà án mở phiên toà, cô mời luật sư bắt đầu chỉ trích một loạt tội danh của Tống Tranh Nghiệp, trong lúc ngoại tình còn đả thương cô, còn có chứng cứ phạm tội.

Sau khi Lâm Văn Văn tỉnh lại biết được mình không thể làm mẹ nữa, hận chết anh ta…

Vốn dĩ cùng Tống Tranh Nghiệp ở bên nhau là bởi vì anh ta đối với cô khá tốt, mấy năm nay cô vẫn luôn không từ bỏ câu một kẻ có tiền để kết hôn, mà những người đó căn bản đều không hề nghiêm túc.

Năm trước, cô và Trương tổng ở bên nhau, đang trong giai đoạn mặn nồng, qua hai tháng, bị vợ ông ta phát hiện, đánh một trận, Trương tổng đối với cô cũng chán ngấy, cho chút tiền rồi đuổi cô đi.

Trở lại thành phố này, một phương diện là vì tuổi cô đã không còn nhỏ, tiếp theo ở bên kia quá hỗn loạn không ở nổi nữa.

Nói trắng ra là Tống Tranh Nghiệp chỉ là lốp xe dự phòng của cô thôi.

Hiện tại cô không thể mang thai, cơ thể cũng suy yếu, càng không có hy vọng gả vào hào môn.

Hết thảy đều là bị Tống Tranh Nghiệp huỷ hoại, cô như thế nào có thể không hận.

Luật sư của Lâm Văn Văn cáo trạng Tống Tranh Nghiệp cố ý đả thương, tạo thành thương tổn không thể cứu chữa, khởi tố anh ta 5 năm tù có thời hạn.

Một lát sau, trải qua thương nghị của thẩm phán, bồi thường Khương Miểu 15 vạn tiền thiệt hại tinh thần, 5 năm tù có thời hạn.

Nhìn mặt anh ta xám đen như tro tàn, lưng cong xuống, dường như trong nháy mắt già hơn mười tuổi, trong lòng Khương Miểu chỉ có khoái ý.

Lúc rời đi, cô nhìn Lâm Văn Văn đứng ở cửa, dừng một chút, đi lướt qua cô ta thì bị gọi lại.

“Khương Miểu, cô chưa từng thích Tống Tranh Nghiệp, hoặc là nói cô căn bản không để ý tới anh ta.”

Khương Miểu nâng nâng cằm, môi đỏ gợi lên, “Không, cô nói sai rồi, liền tính nuôi chó một thời gian dài đều sẽ có cảm tình, chỉ là thất vọng nhiều sẽ không để ý nữa.

Cô sao không suy nghĩ, vì cái gì sau khi phát hiện chồng ngoại tình lại lựa chọn tiếp thu và tha thứ cho người phụ nữ, bởi vì tôi và anh ta chỉ là kết nhóm sinh hoạt, anh ra rời đi thì vì cái gì tôi phải bắt lại?”

Nhìn Lâm Văn Văn tiều tụy không hề giống lúc trước có nửa điểm tinh xảo, cô châm chọc cười.

“Một người hưởng thụ đồ vật của tôi, một người còn cầm đồ của tôi dưỡng người khác, chuyện tốt trên đời này sợ là đều bị các người chiếm hết.”

Nói xong, Khương Miểu từ toà án đi ra, ngồi trên xe, nhìn sườn mặt Ôn Sâm Ngôn, “Sâm Ngôn, em yêu anh…”

Trên mặt ửng hồng, ánh mắt nhìn bên ngoài mặt trời đã lên cao, hôm nay lại là một ngày tốt đẹp.

Toàn Văn Hoàn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top