Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu

Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu
Chương 300


Liêu Bế Đông không tin, liền hỏi một câu hết sức quan trọng: "Vậy cô biết nguyên nhân bệnh của đồng chí Tần không?"

"Vẫn chưa tìm ra," Tô Nguyệt Hi vừa nói xong, Liêu Bế Đông đã cười khẩy.

Tô Nguyệt Hi cũng lạnh lùng cười lại, đáp trả Liêu Bế Đông, "Vậy ông và đội ngũ của mình mất bao nhiêu ngày, cũng đã tìm ra nguyên nhân khiến đồng chí Tần hôn mê chưa?"

Liêu Bế Đông bị câu hỏi này làm cho mặt mũi tái mét.

Lúc này, mẹ Tần nghe thấy cuộc trò chuyện, chạy lại nói: "Bác sĩ Liêu, tôi tin tưởng Nguyệt Hi, xin hãy để cô ấy chữa trị!"

Trước mặt mẹ Tần, thái độ của Liêu Bế Đông mềm mỏng hơn một chút.

Ông ta tận tình khuyên bảo: "Bà Tần, hiện tại chỉ một chút vi khuẩn cũng có thể khiến con trai bà mất mạng, huống chi là uống thuốc Đông y, anh ấy đang hôn mê, việc uống thuốc Đông y rất nguy hiểm."

"Nhưng con trai tôi ở bệnh viện tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, ông dám bảo đảm nếu tiếp tục điều trị thì có thể chữa khỏi cho nó không?"

Liêu Bế Đông: Làm sao ông ta dám?

Liêu Bế Đông lắc đầu, mẹ Tần liền nói: "Nếu các người không cứu được con trai tôi, thì đừng trì hoãn người khác cứu nó."

Liêu Bế Đông lại hỏi: "Nhưng làm sao bà có thể chắc chắn bác sĩ Tô có thể cứu được con trai bà?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Liêu Bế Đông thậm chí còn nghi ngờ mẹ Tần bị lừa, nếu không sao bà ấy lại tin tưởng một cô gái trẻ một cách mù quáng như vậy.

Mẹ Tần bực bội nói: "Bởi vì nhà tôi không xa đơn vị quân đội, tôi biết rõ Tô Nguyệt Hi đã chữa khỏi cho bao nhiêu người, câu trả lời này có được không?"

Hóa ra Tô Nguyệt Hi không hề nói dối! Liêu Bế Đông im lặng.

Thấy ông ta không nói gì, mẹ Tần lại thúc giục, "Mau mở cửa phòng bệnh được không?"

Liêu Bế Đông vẫn lắc đầu, "Thực sự không được, đồng chí Tần đang điều trị ở bệnh viện chúng tôi, nếu có vấn đề gì bệnh viện chúng tôi phải chịu trách nhiệm, tôi không dám đồng ý."

"Ông..." Mẹ Tần tức giận.

"Để họ điều trị đi," khi mẹ Tần đang muốn cho Tần Kiêu xuất viện, một giọng nói oai phong vang lên không xa.

Mọi người quay đầu nhìn, thấy người nói chính là một cụ già tóc đã hoa râm.

Liêu Bế Đông nhìn cụ già, nói: "Viện trưởng, sao ông lại đến đây giữa đêm khuya thế này?"

"Tôi lo lắng cho đồng chí Tần, đến xem cậu ấy, vừa vặn nghe thấy cuộc trò chuyện của mọi người."

"Bác sĩ Liêu, bác sĩ Tô tôi biết, thực sự là người có năng lực. Nhiều người ở thủ đô và Cảng Thành rất kính trọng cô ấy, tôi tin cô ấy không phải là người tùy tiện làm bậy, hãy để cô ấy điều trị đi!"

"Hơn nữa bác sĩ Tô là chuyên gia, chúng ta cũng thường mời chuyên gia khác đến giúp điều trị cho bệnh nhân, sao cô ấy lại không được?"

Tô Nguyệt Hi nghe xong có chút ngạc nhiên, "Viện trưởng, sao ông biết rõ đến thế?"

Viện trưởng vừa vuốt ria mép vừa nói: "Cô chính là nhân vật dẫn đầu thế hệ mới của quốc gia chúng ta, đám già chúng tôi, không ai là không biết đến cô."

Tô Nguyệt Hi không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như vậy, khiêm tốn nói: "Cảm ơn viện trưởng đã khen ngợi."

Viện trưởng gật đầu, Liêu Bế Đông thấy viện trưởng đồng ý, chỉ có thể gật đầu chấp nhận.

Tô Nguyệt Hi vội vàng khử trùng rồi mang thuốc vào cho Tần Kiêu uống.

Do Tần Kiêu đang hôn mê, không thể uống thuốc, Tô Nguyệt Hi chỉ có thể dùng ống tiêm sạch để hút dịch thuốc rồi từ từ đổ vào miệng anh.

Tô Nguyệt Hi đổ thuốc rất chậm rãi, nhưng do Tần Kiêu không ý thức được, việc nuốt khá khó khăn, vẫn có nhiều thuốc chảy ra từ khóe miệng.

Tô Nguyệt Hi vội vã tìm thứ gì đó để lau cho anh, khi lau đến tai Tần Kiêu, Tô Nguyệt Hi bỗng nhiên có một ý tưởng, nhớ ra mình còn chưa kiểm tra một chỗ.

Tô Nguyệt Hi liền hỏi Liêu Bế Đông, "Các ông kiểm tra đồng chí Tần, có kiểm tra bên trong tai anh ấy không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-x...anh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-300.html.]

Liêu Bế Đông lắc đầu, "Không."

Tai hiếm khi gặp vấn đề, mà dù có vấn đề cũng không dẫn đến hôn mê, vì thế mấy người Liêu Bế Đông đã bỏ qua việc kiểm tra chỗ này khi thực hiện kiểm tra toàn thân.

Không chỉ họ, ngay cả Tô Nguyệt Hi cũng vô thức quên mất việc kiểm tra tai.

Nếu như không phải vì thuốc vừa rơi vào tai Tần Kiêu, Tô Nguyệt Hi cũng không nhớ ra.

Nhận ra chưa kiểm tra, Tô Nguyệt Hi vội vàng yêu cầu y tá mang kính lúp và đèn pin đến, cô muốn kiểm tra tai Tần Kiêu.

Liêu Bế Đông cũng đi theo vào để giúp đỡ, ông ta cầm đèn pin, còn Tô Nguyệt Hi thì cầm kính lúp và nhíp, nhẹ nhàng kiểm tra tai Tần Kiêu.

Tô Nguyệt Hi hy vọng có thể tìm ra vấn đề, nhưng tai trái của Tần Kiêu không có gì bất thường.

Tô Nguyệt Hi hơi thất vọng, nhưng lại lấy lại tinh thần để kiểm tra tai phải.

"Cái này là gì?"

Ngay khi bắt đầu kiểm tra tai phải, Tô Nguyệt Hi lập tức nhận ra vấn đề.

Tai phải Tần Kiêu hơi sưng đỏ, giống như bị một loại côn trùng nhỏ cắn.

Liêu Bế Đông không ngờ thực sự tìm ra vấn đề, liền phấn khởi nói: "Nhìn vào bên trong nữa xem."

Tô Nguyệt Hi cố gắng nhìn sâu hơn vào bên trong, cuối cùng cũng thấy một con côn trùng nhỏ đang nằm trên da Tần Kiêu và hút máu.

Liêu Bế Đông vô cùng kinh ngạc, "Đây là rệp, hóa ra là rệp gây ra chuyện này."

Nhưng Liêu Bế Đông có chút không hiểu, "Nhưng rệp chỉ có độc tố nhẹ, tại sao lại khiến cho đồng chí Tần hôn mê bất tỉnh?"

Tô Nguyệt Hi phỏng đoán: "Bởi vì con rệp này đã cắn trúng dây thần kinh của đồng chí Tần."

Vị trí mà ve cắn vào, chính là huyệt Đoạn Trung, huyệt này kết nối với não bộ, một khi bị tổn thương sẽ ảnh hưởng đến não.

Hơn nữa, bản thân rệp mang độc tố gây mê nhẹ, cắn trong tai người, độc tố trực tiếp xâm nhập não bộ, mới khiến Tần Kiêu hôn mê không tỉnh.

Cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân bệnh, Tô Nguyệt Hi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhỏ vài giọt cồn vào tai Tần Kiêu.

Khi rệp cắn người, móng vuốt sẽ chắc chắn bám vào da thịt, nếu cố gắng kéo ra sẽ làm móng vuốt còn sót lại trong thịt, gây nhiễm trùng.

Vì vậy, cách tốt nhất là dùng cồn, chờ rệp bị say và buông móng vuốt mới bắt ra.

Sau một loạt thao tác, con rệp được lấy ra một cách nguyên vẹn, Tô Nguyệt Hi lại gấp rút cho Tần Kiêu uống thuốc.

Tiếp theo, Tô Nguyệt Hi không bỏ sót một bữa nào, ba lần một ngày cho Tần Kiêu uống thuốc Đông y, đến sáng hôm sau, cuối cùng anh cũng tỉnh lại.

"Chíp chíp chíp..."

Bình minh, tiếng chim ngoài cửa sổ líu lo gọi nhau.

Tần Kiêu bị tiếng chim đánh tỉnh, từ từ mở mắt.

Nhưng dù đã mở mắt, Tần Kiêu vẫn cảm thấy trước mặt tối đen như mực.

Lẽ nào trời vẫn chưa sáng?

Nhưng điều đó không đúng! Chim thường không kêu vào ban đêm, chẳng lẽ anh đã bị bắt?

Tần Kiêu nhớ lại hình ảnh cuối cùng trước khi mất ý thức, hơi lo lắng mình đã rơi vào tay kẻ địch.

Đột nhiên, trước mắt Tần Kiêu xuất hiện một tia sáng mảnh như sợi chỉ.

Sau đó, ánh sáng trước mắt Tần Kiêu càng lúc càng nhiều, càng lúc càng chói loà, khiến anh không nhịn được mà nhắm mắt lại.
 
Chương 301


Phải mất vài phút, Tần Kiêu mới dần quen với ánh sáng, từ từ mở mắt.

Cảnh tượng đầu tiên Tần Kiêu thấy khi mở mắt, là Tô Nguyệt Hi đang ngủ say trên giường bên cạnh.

Nguyệt Hi tại sao lại ở đây?

Tần Kiêu bất ngờ, muốn dậy nhưng vừa động đậy thì thấy đau ở bụng, cúi đầu nhìn thấy áo bệnh nhân, anh mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.

Tần Kiêu lập tức thở phào nhẹ nhõm, ở bệnh viện thì tốt rồi, Tô Nguyệt Hi an toàn là anh đã yên tâm.

Tần Kiêu lại quay đầu, đăm đăm nhìn gương mặt Tô Nguyệt Hi.

Ba tháng không gặp Tô Nguyệt Hi, anh thực sự rất nhớ cô.

Được nhìn thấy Tô Nguyệt Hi ngay khi mở mắt, thật tốt.

Ánh mắt Tần Kiêu nồng nhiệt, cháy bỏng, nhanh chóng khiến Tô Nguyệt Hi cảm thấy không thoải mái trong giấc ngủ, tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh dậy, thấy Tần Kiêu cũng tỉnh, Tô Nguyệt Hi lập tức nở nụ cười ngạc nhiên và mừng rỡ.

"Tần Kiêu, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi."

Tô Nguyệt Hi vén chăn, vội vã đứng bên giường Tần Kiêu hỏi: "Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Còn khó chịu không?"

Được Tô Nguyệt Hi nhìn bằng ánh mắt đầy quan tâm, trong lòng Tần Kiêu ngọt ngào hơn cả mật.

Anh vui vẻ nói: "Anh rất tốt."

Tô Nguyệt Hi nhướng mày trái: "Anh chắc chứ?"

Tần Kiêu gật đầu, "Anh thực sự rất ổn."

Có người yêu bên cạnh, Tần Kiêu cảm thấy mình có sức lực không dùng hết.

Tô Nguyệt Hi vẫn không quá tin tưởng, liền nắm lấy tay Tần Kiêu để kiểm tra mạch cho anh.

Khi tiếp xúc với bàn tay của đối phương, Tô Nguyệt Hi không cảm thấy gì đặc biệt, nhưng trái tim của Tần Kiêu đập nhanh hơn, trên khuôn mặt anh hiện lên hai đốm đỏ ửng.

Sau khi kiểm tra, Tô Nguyệt Hi phát hiện ra Tần Kiêu thực sự không nói dối, sức khỏe của anh đã tốt hơn rất nhiều so với hôm qua.

Chỉ trong một ngày, sự phục hồi của anh quả thực quá nhanh.

Tô Nguyệt Hi khâm phục thể chất tốt của Tần Kiêu, cũng cảm thấy yên tâm, với tình trạng hồi phục như vậy, chỉ cần Tần Kiêu không làm gì liều lĩnh, mạng sống của anh chắc chắn không có gì phải lo.

Cuối cùng cũng cứu được anh trở lại, thật là tốt quá.

Nghĩ đến mẹ Tần những ngày qua gần như đã khóc sắp mù mắt, Tô Nguyệt Hi nói: "Em sẽ đi gọi bác, bác biết anh tỉnh lại chắc chắn sẽ rất vui."

Tần Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, bình minh vừa mới ló dạng, ngăn cản Tô Nguyệt Hi, "Thôi! Còn quá sớm, đừng đánh thức mẹ anh."

"Nhưng sao em lại đến bệnh viện?" Tần Kiêu hỏi câu mình quan tâm nhất.

"Hôm nay là ngày thứ năm anh hôn mê, ngày hôm kia anh mãi không tỉnh lại, bác khóc lóc tìm em đến cứu anh. Sau đó, em phát hiện có một con rệp trong tai anh, em lấy nó ra, anh mới có thể tỉnh lại."

"Anh hôn mê nhiều ngày như vậy sao? Trong tai có con rệp?" Tần Kiêu kinh ngạc, "Chẳng trách anh cảm thấy tai hơi khó chịu."

Tô Nguyệt Hi gật đầu, "Con rệp đã cắn một vết thương rất sâu trong tai anh, anh không thấy đau mới lạ đấy."

"Vậy nếu con rệp này không được tìm thấy, có thể anh sẽ không tỉnh lại?" Tần Kiêu hỏi.

Tô Nguyệt Hi khẳng định: "Đúng vậy."

Tần Kiêu không bao giờ nghĩ rằng, mình không ngã gục trước kẻ địch xảo quyệt và độc ác, lại suýt chút nữa bại dưới tay một con bọ nhỏ.

Anh thở ra một hơi dài, chân thành cảm ơn: "Nguyệt Hi, thật sự là nhờ có em, cảm ơn em đã cứu anh."

Tô Nguyệt Hi mỉm cười nói: "Quan hệ của chúng ta còn cần phải nói lời cảm ơn sao?"

Tần Kiêu cảm thấy tim mình nhảy một cái, nghĩ về lời hứa giữa hai người, không kìm được mà cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-x...anh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-301.html.]

Anh bất ngờ nắm lấy tay Tô Nguyệt Hi, nói: "Đúng vậy, với người yêu không cần phải nói lời cảm ơn."

Lần chạm này, Tô Nguyệt Hi lập tức cảm thấy như bị điện giật, trái tim không ổn định.

Nhưng cô không từ chối, cô giữ lời hứa, chỉ cần Tần Kiêu không hối hận, cô sẽ không quay lưng.

Và lần này Tần Kiêu gặp nạn, cũng khiến Tô Nguyệt Hi nhìn rõ trái tim mình.

Cô có tình cảm với Tần Kiêu, dù không đến mức sinh tử có nhau, nhưng cô biết khi Tần Kiêu gặp nạn, lòng cô sẽ đau, rất thương khi thấy Tần Kiêu phải chịu khổ.

Nếu không quan tâm, sao lòng có thể đau chứ? Rõ ràng không phải là tình cảm bình thường.

Tô Nguyệt Hi là người mạnh mẽ, đã có Tần Kiêu trong lòng, thì cô sẽ không do dự nữa.

Thấy Tô Nguyệt Hi đồng ý, Tần Kiêu lập tức vô cùng vui mừng.

Anh thậm chí vui đến mức muốn điên lên, chờ đợi bao năm cuối cùng cũng đợi được kết quả, đúng niềm vui trời ban!

Quá hạnh phúc, Tần Kiêu thực sự muốn chạy ra ngoài, dùng giọng lớn nhất thông báo với mọi người, anh đã có người yêu rồi.

Nhưng làm thế quá phô trương, lại hơi giống kẻ điên, lo lắng Tô Nguyệt Hi không thích, Tần Kiêu chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám tiết lộ ý định của mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một lúc lâu sau, tâm trạng kích động của Tần Kiêu mới dần dần lắng xuống.

Anh không nỡ buông tay Tô Nguyệt Hi, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, nói: "Nguyệt Hi, cuối cùng em cũng là người yêu của anh, anh thề nhất định sẽ dốc hết tất cả để tốt với em."

Tô Nguyệt Hi gật đầu, "Ừm, em tin anh."

Với tính cách của Tần Kiêu, Tô Nguyệt Hi tin rằng lúc này anh không nói dối.

Về tương lai, mặc kệ nó đi! Điều quan trọng nhất là sống hạnh phúc trong hiện tại.

Tần Kiêu cười to hơn, miệng cứ như muốn cười tới tận mang tai.

Anh dứt khoát nắm lấy cả hai tay của Tô Nguyệt Hi, nói: "Vậy thì, cô Tô thân mến, về sau, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn."

Tô Nguyệt Hi cũng đáp lại: "Anh Tần, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn."

Hai người nhìn nhau cười, mọi điều đều hiểu mà không cần nói ra.

Không lâu sau, mẹ Tần đến thăm Tần Kiêu.

Khi phát hiện Tần Kiêu đã tỉnh, bà ấy vui sướng đến mức rơi nước mắt, ôm chầm lấy Tần Kiêu, bắt đầu khóc nức nở.

Trong lòng Tần Kiêu cũng hơi chua xót, anh nói với vẻ ân hận: "Xin lỗi mẹ, đã làm mẹ lo lắng rồi."

Trước kia, nếu nghe thấy con trai nói như vậy, mẹ Tần chắc chắn sẽ an ủi rằng mình không sao, chỉ cần khóc một trận là sẽ tốt thôi.

Nhưng lần này, mẹ Tần thực sự bị dọa sợ, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Kiêu, nói: "Con trai, con xuất ngũ đi! Mẹ thực sự sợ cái cảnh người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh."

"Lần này mẹ sợ c.h.ế.t đi được, nếu có lần nữa, mẹ sẽ c.h.ế.t thật đấy."

Mẹ Tần tỏ ra kinh hoàng, rõ ràng không phải đang nói đùa.

Tần Kiêu không còn cười nữa, có chút không biết phải nói sao.

Tô Nguyệt Hi chứng kiến cảnh này, dứt khoát kéo mẹ Tần ra ngoài.

Đến khi ra ngoài, Tô Nguyệt Hi mới nói: "Bác gái, đừng nhắc đến chuyện xuất ngũ nữa."

Mẹ Tần không hiểu, "Chẳng lẽ muốn bác phải nhìn con trai mình tiếp tục đi đến chỗ c.h.ế.t sao?"

Tô Nguyệt Hi lắc đầu, cắn môi nói: "Không phải, là vì lần này Tần Kiêu bị thương quá nặng, đã ảnh hưởng đến sức khỏe, anh ấy không thể tiếp tục công việc hiện tại được nữa."

"Cho nên, dù bác không nói, sau này quân đội cũng sẽ sắp xếp công việc khác cho Tần Kiêu. Nhưng việc này có thể sẽ là một cú sốc lớn cho anh ấy, vừa mới tỉnh lại, tốt nhất là không nên để anh ấy biết."

"Vậy nó bị thương nặng lắm à?" Biết con trai bị thương nặng, trái tim mẹ Tần lại treo lên.

Tô Nguyệt Hi suy nghĩ một lát, mới do dự nói:

"Không đến nỗi nặng lắm, nhưng không thể làm những động tác mạnh."
 
Chương 302


Tần Kiêu bị thương vì viên đạn trúng ngực, gây tổn thương đến mạch m.á.u của tim. Mặc dù có thuốc do Tô Nguyệt Hi pha chế, nhưng vẫn sẽ để lại một chút di chứng.

Đối với người bình thường, di chứng này không quá nghiêm trọng, nhưng đối với lính đặc công thì lại là chuyện khác.

Cơ thể của lính đặc công cần phải xuất sắc trong mọi mặt, để có thể đối mặt với mọi loại huấn luyện và mưa b.o.m bão đạn, không thể thực hiện những động tác mạnh mẽ, điều này định đoạt rằng Tần Kiêu chỉ có thể chọn một công việc khác.

"Thế thì tốt rồi," biết con trai mình vẫn khỏe mạnh, mẹ Tần như được giải thoát khỏi gánh nặng.

Bà thậm chí còn cảm thấy may mắn, "Bác còn lo lắng Tần Kiêu không nghe lời, muốn tiếp tục làm quân nhân. Bây giờ sức khỏe không tốt, dù nó không muốn đi cũng phải đi."

"Không cần phải đối mặt với mọi nguy hiểm nữa, bác yên tâm rồi."

So với danh vọng và lợi ích, mẹ Tần càng mong muốn con trai mình có thể sống một cuộc đời bình an, suôn sẻ.

Giờ đây, ước muốn của bà có thể trở thành sự thật, bà thực sự rất vui mừng.

Đã nắm chắc trong lòng, sau đó mẹ Tần không còn nhắc lại chuyện Tần Kiêu chuyển nghề nữa.

Những ngày tiếp theo, Tần Kiêu yên tâm dưỡng thương.

Tô Nguyệt Hi còn việc phải làm, sau khi để lại đủ thuốc cho Tần Kiêu, cô rời đi vào ngày thứ ba.

Tần Kiêu tất nhiên rất lưu luyến, nhưng Tô Nguyệt Hi hứa sẽ đến đón anh khi xuất viện, Tần Kiêu lại vui vẻ.

Mười ngày sau, cuốn sách y học do Tô Nguyệt Hi viết đã hoàn thành. Sau khi tự kiểm tra nhiều lần, không thấy có vấn đề gì, Tô Nguyệt Hi liên hệ với nhà xuất bản, chuẩn bị xuất bản vài trăm bản.

Ngày nay, số người học y không nhiều, vài trăm bản cũng đủ rồi.

Sau khi hoàn thành việc này, Tô Nguyệt Hi lại liên hệ xe cộ, chuẩn bị đến bệnh viện đón Tần Kiêu.

Ở bệnh viện, sau mười ngày, Tần Kiêu đã hoàn toàn hồi phục.

Sắp xuất viện, Tần Kiêu dậy sớm, thu dọn những thứ như khăn mặt, bát đĩa, bàn chải đánh răng mà mình đã sử dụng trong những ngày qua, chuẩn bị đợi người nhà đến đón.

Tần Kiêu thực sự muốn trở về nhà hơn, nhưng Tô Nguyệt Hi đã hẹn với anh từ sớm. Lo lắng mình trở về nhà sẽ khiến Tô Nguyệt Hi đến mà không gặp được mình, Tần Kiêu đành phải chờ cô tại bệnh viện.

Sau 8 giờ sáng, khi các bác sĩ bắt đầu công việc, Tần Kiêu lên làm thủ tục xuất viện.

Có điều, chỉ khi đến nơi, anh mới biết được tình hình sức khỏe của mình, cũng được thông báo rằng mình không thể tiếp tục làm lính đặc công nữa.

Tin tức này quả thực là một cú sốc lớn đối với Tần Kiêu.

Làm lính mang lại nhiều nguy hiểm, nhưng Tần Kiêu thực sự yêu thích công việc này, yêu thích việc bảo vệ tổ quốc.

Anh đã ở trong quân đội hơn mười năm, cũng coi đây như một ngôi nhà thứ hai.

Giờ vì lý do sức khỏe mà phải rời bỏ, làm sao Tần Kiêu chịu được việc này?

Khi Tô Nguyệt Hi đến, lần đầu tiên cô nhìn thấy tâm trạng tiêu cực của Tần Kiêu.

Cô không hiểu chuyện gì, hỏi: "Tần Kiêu, anh làm sao vậy?"

Sắc mặt Tần Kiêu trông khó coi, "Anh... anh..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy anh do dự, Tô Nguyệt Hi ân cần nói: "Nếu anh không muốn nói thì không cần phải nói đâu."

Tần Kiêu cười khổ, cảm thấy mình quá dở hơi, không giống một người đàn ông, liền nói: "Chỉ là khó nói ra một chút, có lẽ anh không thể tiếp tục làm lính nữa."

Hoá ra là chuyện này! Tô Nguyệt Hi đột nhiên hiểu ra, cô thở dài nói: "Tần Kiêu, anh cũng đừng quá buồn. Trong số 360 nghề, làm nghề nào cũng có thể trở thành người giỏi nhất. Không làm lính, anh vẫn có thể phục vụ đất nước theo cách khác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-x...anh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-302.html.]

"Hơn nữa, với tình hình của anh, cũng không nhất thiết phải xuất ngũ, anh vẫn có thể tiếp tục làm huấn luyện viên, truyền ánh sáng, truyền nhiệt huyết trong quân đội."

Lời của Tô Nguyệt Hi rất có lý, sự an ủi của cô cũng thật sự hữu ích.

Ít nhất, sau khi nghe lời cô, Tần Kiêu cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tâm trạng tốt hơn một chút, Tần Kiêu nắm lấy tay của Tô Nguyệt Hi, biết ơn nói: "Nguyệt Hi, cảm ơn em đã an ủi anh, có em ở đây thật tốt."

Tô Nguyệt Hi mím môi cười, hơi ngượng ngùng.

Đúng lúc Tần Kiêu muốn nói thêm vài lời ngọt ngào để làm Tô Nguyệt Hi vui, cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy ra.

Người đến là mẹ Tần, bà bất ngờ xông vào, khi nhìn thấy Tần Kiêu và Tô Nguyệt Hi đang nắm tay nhau, mắt bà tròn xoe lên một vòng.

Trong thời đại này, việc có thể nắm tay nhau chứng tỏ mối quan hệ chắc chắn không phải bình thường.

Mẹ Tần lập tức nhận ra, con trai mình cuối cùng đã tìm được người đẹp về nhà rồi.

Ôi trời ơi, cảm tạ trời đất! Cuối cùng bà cũng không phải lo lắng về chuyện không có cháu nội để bế nữa!

Mẹ Tần vui sướng như điên, lập tức đóng cửa lại, giả vờ như mình chưa từng đến.

Mới chỉ bắt đầu yêu đương không bao lâu đã bị người lớn bắt gặp, dù Tô Nguyệt Hi da mặt hơi dày một chút, cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Cô vội vàng giằng tay mình ra khỏi tay Tần Kiêu, che lấy khuôn mặt đỏ bừng.

Tần Kiêu sợ cô giận, nói một cách lấy lòng: "Nguyệt Hi, em đừng lo, mẹ anh sẽ không nói lung tung đâu."

"Anh ra ngoài nói chuyện với mẹ một chút, tránh cho em cảm thấy ngại được không?"

Tô Nguyệt Hi cảm nhận được gương mặt nóng bừng của mình, nhẹ nhàng gật đầu.

Dẫu biết rằng dâu mới cũng phải gặp mặt bố mẹ chồng, nhưng bây giờ quả thật quá sớm, Tô Nguyệt Hi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.

Nhận được sự đồng ý, Tần Kiêu lập tức ra ngoài, thấy mẹ Tần đang phấn khích đi đi lại lại cách đó không xa, Tần Kiêu miệng mang nụ cười, bước đến nói với bà: "Mẹ, hôm nay mẹ về trước đi! Con sẽ tự về nhà."

Mẹ Tần xoa xoa tay, ánh mắt nhiệt tình nhìn Tần Kiêu hỏi: "Con trai, mẹ về không sao, nhưng con phải nói cho mẹ biết, hai đứa bắt đầu từ khi nào, dự định khi nào kết hôn?"

Tần Kiêu sờ sờ mũi nói: "Mẹ, chúng con mới bắt đầu không lâu, chuyện kết hôn chắc chắn còn phải đợi."

Chỉ cần có thể yêu đương là được, mẹ Tần không thất vọng, đưa ra lời khuyên cho Tần Kiêu, "Vậy hôm nay nhớ là dẫn Nguyệt Hi đi ăn ngon, hoặc là vào thành phố xem phim, mua quần áo, đừng tiếc tiền. Con có thể ở bên Nguyệt Hi, đó là mộ tổ tiên bốc khói xanh, con phải cảm thấy tự hào, nhất định phải hào phóng biết không?"

Tần Kiêu gật đầu, mẹ Tần lại nói: "Vậy con mang hành lý của mình ra đây, mẹ sẽ giúp con mang về."

Tần Kiêu đáp: "Dạ!"

Sau khi gửi đồ mẹ mang về, Tần Kiêu mới hỏi Tô Nguyệt Hi, "Em đã ăn sáng chưa?"

"Chưa ăn," Tô Nguyệt Hi vừa nói vừa ôm bụng.

Tần Kiêu lập tức lo lắng, "Sao em không nói sớm, đừng để bản thân đói quá, nhanh đi theo anh, anh đưa em đi ăn sáng. À, em muốn ăn gì?"

Tô Nguyệt Hi suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Có bún không?"

Tô Nguyệt Hi là một người rất thích ăn bún, nhưng mấy năm trước gạo quý hiếm, các nhà hàng quốc doanh cơ bản không bán bún.

Cô lại lười làm, nên những năm này, số lần cô ăn bún có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bây giờ cải cách cuối cùng đã được mở cửa, những người bán hàng táo bạo đã bắt đầu bán đủ thứ, có lẽ cũng có cửa hàng bán bún gạo.

Nếu Tô Nguyệt Hi hỏi cái gì khác Tần Kiêu không chắc, nhưng cửa hàng bán bún gạo, anh thực sự biết một chỗ.
 
Chương 303


"Trên phố không xa đơn vị chúng ta có một quán bún móng giò, mùi vị cực kỳ hấp dẫn, anh dẫn em đến."

Không ngờ thật sự có, Tô Nguyệt Hi hứng thú theo Tần Kiêu đi.

Sau đó, hai người cùng nhau thong thả đi trên phố.

Bây giờ đang là đầu hè, không lạnh không nóng, ánh nắng vàng rực rãi chiếu xuống người, làm cho mọi người cảm thấy ấm áp.

Trong thời tiết tuyệt vời như vậy, còn có người định sẽ đồng hành cùng mình suốt đời, Tô Nguyệt Hi cảm thấy tâm trạng thư thái, rất tốt.

Còn Tần Kiêu thì không cần phải nói, có người mình yêu bên cạnh, trái tim anh như sắp bay lên.

Dọc đường, Tần Kiêu nói không ngừng, luôn nói chuyện với Tô Nguyệt Hi, hoàn toàn khác với trước kia.

Thỉnh thoảng có người quen thấy, đều có chút không thể tin được, không dám tin người không ngừng nói kia là Tần Kiêu, trước kia một ngày có thể anh không nói nổi một câu.

Vậy là, dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người, cặp đôi đẹp đẽ này từ từ bước ra khỏi đơn vị.

Mười phút sau, hai người đến quán bún, thưởng thức một tô bún nóng hổi.

Lúc này thời gian vẫn còn sớm, Tần Kiêu lại nói: "Xung quanh đơn vị không có nhiều chỗ chơi, nhưng anh biết gần đây có một cái hồ rất đẹp, anh đèo em bằng xe đạp đi ngắm được không?"

Rõ ràng Tần Kiêu muốn hẹn hò, nếu anh không có vấn đề gì thì Tô Nguyệt Hi chắc chắn cũng sẽ đồng ý.

Nhưng anh mới xuất viện, dù Tô Nguyệt Hi có thiếu suy nghĩ đến mấy, cô cũng không để anh đi xe đạp.

"Tần Kiêu, anh vẫn chưa khỏe hẳn, chuyện này để lần sau nhé!"

Tần Kiêu yếu ớt nói: "Anh... anh cảm thấy mình rất ổn."

Tô Nguyệt Hi mỉm cười nói: "Sức khỏe của anh không phải do anh quyết định, em biết rõ tình trạng của anh hơn anh đấy."

Nghĩ đến việc bạn gái là bác sĩ, không thể lừa được, Tần Kiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếc nuối nói: "Vậy được, nhưng chúng ta đã hẹn, sau này khi anh khỏe chúng mình sẽ đi một lần."

"Em có thời gian sẽ đi." Tô Nguyệt Hi gật đầu nói.

Không thể đi xa, Tần Kiêu cũng không muốn lãng phí khoảng thời gian quý báu này, dẫn Tô Nguyệt Hi đi dạo xung quanh, để tăng cường tình cảm.

Đến chiều, Tô Nguyệt Hi phải trở về.

Cô có thể dành thời gian hôm nay đã là rất tốt rồi, nếu tối không trở về, đội ngũ nghiên cứu sẽ nổi điên lên mất.

Hơn nữa, mới chỉ bắt đầu hẹn hò, dù không làm gì, Tô Nguyệt Hi cũng không thể ở ngoài qua đêm, cô không muốn cho người khác cơ hội bôi nhọ mình.

Tần Kiêu dù không muốn, nhưng anh là người có lý trí, biết Tô Nguyệt Hi nói đúng, chỉ có thể đồng ý để cô đi.

Sau khi đưa Tô Nguyệt Hi lên xe về, Tần Kiêu đứng nhìn theo bóng cô rời đi với vẻ mặt lưu luyến.

Tô Nguyệt Hi cũng hơi lưu luyến, cô nhìn Tần Kiêu qua cửa sổ cho đến khi không thể thấy bóng dáng anh nữa mới dời tầm mắt.

Đây là lần đầu tiên Tô Nguyệt Hi cảm nhận được cảm giác khi tình nhân phải xa cách, tâm trạng không mấy tốt.

Chẳng trách mọi người bảo rằng khi yêu, trí tuệ dễ dàng giảm sút, tâm trạng khi đang yêu thật sự rất dễ bị ảnh hưởng.

Tâm trạng không tốt, làm việc gì cũng dễ mắc lỗi.

Điều này không thể chấp nhận được, cô không thể để Tần Kiêu chi phối tâm trạng của mình.

Bây giờ tình cảm còn tốt đẹp thì chưa là vấn đề gì, nhưng nếu sau này hai người có mâu thuẫn, thì sẽ không tốt cho bản thân cô.

Tô Nguyệt Hi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xua tan đi nỗi buồn bã trong lòng.

Khi trở về nhà đã là buổi tối, khi đi Tô Nguyệt Hi không nói lý do với Hứa Đình, vì vậy ngay khi cô vừa đến nhà, Hứa Đình đã không kiên nhẫn hỏi: "Hôm nay con đi đâu thế?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-x...anh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-303.html.]

Tô Nguyệt Hi ban đầu định giấu, nhưng rồi cô bất chợt nhớ lại việc mẹ cô gần đây càng ngày càng giục cưới, thẳng thắn nói ra, để yên lòng mẹ.

"Tần Kiêu hôm nay xuất viện, con đi gặp anh ấy."

Hứa Đình cảm thấy có gì đó không đúng, "Lần trước cậu ấy ốm con cũng đã đến một lần, sao hôm nay lại đi nữa? Con không phải là người nhiệt tình như vậy!"

Tô Nguyệt Hi mỉm cười, "Con đi gặp con rể của mẹ đấy, câu trả lời này mẹ hài lòng chưa?"

"Ối chà," Hứa Đình bị tin tức này làm cho giật mình đến nỗi cắn phải lưỡi.

Bà ấy vừa hít hà vừa không thể tin hỏi: "Con... con... con không lừa mẹ chứ?"

"Mẹ, mẹ nghĩ con dám lừa mẹ về chuyện lớn như vậy sao?"

Hứa Đình: Niềm vui đến quá bất ngờ, bà ấy hơi không chịu nổi.

Hứa Đình ôm ngực, từ từ ngồi xuống, mất vài phút mới thở ra một hơi dài, cười như Phật Di Lặc, nói: "Ha ha ha, con gái mẹ làm tốt lắm."

"Tần Kiêu, chàng trai đó mẹ đã để ý từ lâu rồi, người đâu vừa đẹp trai vừa làm việc giỏi, con có thể gả cho một chàng rể tốt như vậy, con làm tốt lắm."

Tô Nguyệt Hi nhấp một ngụm trà rồi hỏi lại Hứa Đình: "Đừng bảo mẹ nghĩ con và Tần Kiêu ở bên nhau, là con được lợi đấy nhé?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Đình trợn trắng mắt nhìn Tô Nguyệt Hi, "Mẹ chưa già đến mức ngu si đâu, biết rõ đúng sai. Tất nhiên là thằng bé kia được lợi."

"Có điều, nếu tương lai cháu trai cháu gái của mẹ có một người cha như thế, cũng rất tốt. Mẹ rất hài lòng."

Tô Nguyệt Hi vỗ vỗ tay như đang làm sạch bụi không tồn tại, nói: "Vậy mẹ nhớ nói với những người giới thiệu đối tượng cho con, bảo họ đừng bận tâm nữa, đừng giới thiệu ai nữa."

Hứa Đình vẫy tay: "Biết rồi, biết rồi."

Đùa chứ, Tô Nguyệt Hi cuối cùng cũng đã tìm được đối tượng, người ấy lại còn có tính cách tốt, ngoại hình đẹp, công việc tốt, có một con rể tốt như vậy, Hứa Đình đương nhiên không thèm nhìn những người do người khác giới thiệu nữa.

Dù những người họ giới thiệu thực ra cũng không tồi, nhưng so với Tần Kiêu thì còn kém xa.

Hứa Đình vẫn biết phân biệt tốt xấu. Nếu có người tốt hơn, dù sao cũng không để Tô Nguyệt Hi ở bên người tệ hơn.

Vì Hứa Đình không có ý kiến, Tô Nguyệt Hi cảm thấy yên tâm.

Khi Tô Hồng Hưng biết hai người hẹn hò, anh ấy cảm thấy hơi khó chịu.

Dù cẩn trọng đến đâu, cuối cùng em gái vẫn bị chú sói non cắp đi.

Còn là bạn thân làm điều đó, thật quá đáng.

Tô Hồng Hưng bực bội chạy đến nhà Tần Kiêu ngay vào đêm đó, lẻn vào đánh Tần Kiêu một trận, còn bắt anh hứa phải đối xử tốt với Tô Nguyệt Hi.

Khi anh vợ nổi giận, Tần Kiêu còn có thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng.

Dĩ nhiên, vận may luôn luân chuyển, không lâu sau Tô Hồng Hưng đến nhà Mễ Lan Lan cầu hôn, cũng bị anh vợ của mình đánh, việc này đã khiến Tần Kiêu cười không ngớt.

Anh em tốt, tất nhiên phải cùng nhau chịu đòn của anh vợ! Ha ha!

...

Sau khi Tần Kiêu nghỉ ngơi vài ngày, anh được lãnh đạo đơn vị gọi trở lại.

"Báo cáo!"

"Vào đi!"

Nhận được sự đồng ý, Tần Kiêu đẩy cửa bước vào, tìm một cái ghế ngồi xuống rồi mới hỏi: "Thưa sếp, có việc gì tìm tôi ạ?"

"Sức khỏe của cậu thế nào rồi?" Vị chỉ huy và Tần Kiêu quen biết nhau không phải thời gian ngắn, đầu tiên là quan tâm đến sức khỏe của Tần Kiêu.

Tần Kiêu đáp lại: "Cũng không tồi."
 
Chương 304


Vị chỉ huy an tâm nói: "Không tồi thì tôi cũng yên lòng rồi, còn về việc mời cậu đến lần này, trong lòng cậu hẳn cũng rõ ràng, chính là để bàn về việc chuyển nghề của cậu."

"Trước đây cậu đã lập được nhiều công lao, quốc gia cũng không để cậu chịu thiệt, lần này chuyển nghề, cậu muốn đi đến nơi nào cũng được, thậm chí có thể ở lại đơn vị làm huấn luyện viên."

Có thể ở lại đơn vị, lựa chọn này khiến Tần Kiêu hơi d.a.o động.

Có điều, nghĩ đến sức khỏe của bản thân, Tần Kiêu lại chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ lựa chọn này.

Bây giờ chỉ cần anh chạy nhanh một chút, tim liền không chịu nổi, ở lại đơn vị huấn luyện tân binh cũng sẽ có nhiều hoạt động mạnh, điều này không phù hợp với anh.

Tần Kiêu mới cùng Tô Nguyệt Hi hẹn hò, còn chưa sống đủ, tạm thời anh không muốn liều lĩnh với sức khỏe của mình.

Vậy là, sau khi suy nghĩ một hồi, Tần Kiêu nói: "Chỉ huy, người yêu của tôi ở quân đoàn 2, tôi hy vọng công việc được phân công có thể gần quân đoàn 2 một chút là được."

"Thằng nhóc này thật sự có người yêu rồi à? Là ai vậy?" Vị chỉ huy có chút tò mò.

Tần Kiêu bây giờ chỉ muốn thông báo cho mọi người biết Tô Nguyệt Hi là bạn gái mình, vì vậy anh không giấu giếm chút nào, "Là bác sĩ Tô Nguyệt Hi của bệnh viện quân đoàn."

Vốn chỉ là xem náo nhiệt, vị chỉ huy bất ngờ tới mức không nhịn được vỗ tay, ngưỡng mộ nói: "Tốt lắm, nhóc, thật sự là ở bên bác sĩ Tô sao? Thằng nhóc may thật đấy, phúc phần còn ở phía sau nữa đấy."

Tần Kiêu cười hạnh phúc, "Cảm ơn chỉ huy đã ban lời hay."

Vị chỉ huy cũng rất vui vẻ, nói với Tần Kiêu: "Sau này cậu nhất định phải đối xử tốt với bác sĩ Tô, bằng không, những người được tam thất tán cứu trong quân đội sẽ không thể bỏ qua cho cậu đâu."

Tần Kiêu nhếch mày, "Chỉ huy, việc này không cần anh lo, có lẽ tôi phải tích vận may mấy đời mới có thể ở bên cạnh bác sĩ Tô, anh nghĩ tôi có thể đối xử không tốt với cô ấy sao?"

Vị chỉ huy cũng cảm thấy Tần Kiêu là một người đàn ông tốt, an tâm nói: "Có lời của cậu, tôi cũng yên tâm rồi. Về công việc của cậu, cậu cứ yên tâm đi! Tôi chắc chắn sẽ sắp xếp cho cậu một cách chu đáo, cậu cứ bình tĩnh mà đợi nhé!"

Với những công lao của Tần Kiêu, dù anh đến thủ đô tìm một chức đồn trưởng cũng không thành vấn đề, có điều bây giờ anh chỉ muốn đi làm ở một nơi hẻo lánh, điều này quá đơn giản rồi.

Chưa qua bao lâu, quyết định bổ nhiệm Tần Kiêu đã được đưa ra, anh trực tiếp trở thành phó giám đốc nhà máy dược của quân đoàn 2.

Dù gọi là phó giám đốc, nhưng giám đốc nhà máy dược đã cao tuổi, nhiều lắm thì ba năm năm nữa sẽ về hưu.

Vì vậy, chỉ cần Tần Kiêu thể hiện xuất sắc trong những năm này, việc thăng chức vài năm sau hoàn toàn không phải là vấn đề.

Điều quan trọng hơn, nhà máy dược cách Tô Nguyệt Hi rất gần, Tần Kiêu có thể đến thăm Tô Nguyệt Hi bất cứ lúc nào, đây đúng là công việc tốt nhất không gì sánh được.

Tần Kiêu rất hài lòng với công việc này, không có ý kiến nào, chỉ sau hai ngày anh đã chính thức nhậm chức.

"Nguyệt Hi..."

Lúc tám giờ tối, Tô Nguyệt Hi vừa tan ca, liền nghe thấy tiếng nói quen thuộc.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, quả nhiên, Tần Kiêu đang đứng không xa vẫy tay với cô.

Khuôn mặt Tô Nguyệt Hi bừng lên nụ cười, nhanh chóng bước đến bên cạnh Tần Kiêu, hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Tần Kiêu tự nhiên nắm lấy bàn tay trắng nõn của Tô Nguyệt Hi, vui vẻ nói: "Anh chuyển công tác đến nhà máy dược phẩm rồi, sau này chúng ta không phải xa cách nữa."

"Thật sao," Tô Nguyệt Hi hơi không dám tin.

Tần Kiêu gật đầu, rồi đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một chai nước ngọt, nói: "Này, đây là nước ngọt vị cam mới ra, anh mua riêng cho em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-x...anh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-304.html.]

Nước ngọt là thức uống rất được ưa chuộng gần đây, vừa ra mắt đã nhận được nhiều lời khen ngợi, cực kỳ đắt hàng, chỉ có ở thành phố mới mua được.

Tần Kiêu nhớ mua nước ngọt cho Tô Nguyệt Hi, cũng coi như là có tâm ý.

Đã nhiều năm không uống nước ngọt, Tô Nguyệt Hi thực sự hơi nhớ, ngọt ngào nói lời "cảm ơn."

Nhận lấy chai nước ngọt, Tô Nguyệt Hi phát hiện nước còn hơi lạnh, băn khoăn hỏi: "Sao nước ngọt này còn lạnh vậy?"

Bây giờ là mùa hè, từ thành phố đến đơn vị phải mất vài giờ, lẽ ra nước ngọt đã trở về nhiệt độ thường rồi.

Tần Kiêu bất đắc dĩ cười, "Anh định tạo một bất ngờ cho em, không ngờ em phát hiện nhanh thế, vậy anh nói thẳng luôn nhé! Lần này anh dùng thùng xốp mua một nửa thùng nước ngọt và một nửa thùng kem."

Thùng xốp có khả năng cách nhiệt tốt, đồ lạnh để trong đó kín đáo, để cả nửa ngày không thành vấn đề.

Nghe thấy có kem, mắt Tô Nguyệt Hi sáng lên.

"Anh mua kem nữa à, có hương vị gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Kem là thứ mà Tô Nguyệt Hi thực sự muốn ăn, kiếp trước mỗi khi đến hè, cô mỗi ngày đều không rời kem.

Nhưng từ khi xuyên không đến đây, cô chưa từng được ăn kem, không ngờ, bây giờ đã có kem bán.

Tần Kiêu nhìn Tô Nguyệt Hi với ánh mắt yêu thương: "Anh biết em thích mà, có hương vị đậu xanh và kem cổ điển, nhưng anh mua nhiều quá, hai chúng ta ăn không hết, không bằng chúng ta mang về cho anh trai và mẹ ăn cùng nhé!"

Tô Nguyệt Hi chỉ vào Tần Kiêu, nói, "Ồ! Vừa mới chuyển đến mà đã muốn gặp mặt gia đình sao? Anh tính kỹ đấy."

Bị Tô Nguyệt Hi bóc trần ý đồ, Tần Kiêu cười hề hề, sờ mũi nói: "Anh đã đến rồi, nếu không ghé thăm bác gái, anh sợ bà ấy sẽ tức giận."

Nhưng Tô Nguyệt Hi có chút không vui, "Thân phận của anh bây giờ với trước kia không giống nhau, nếu anh chỉ mang theo một hộp kem đến, anh nghĩ sau lưng mẹ em có nói anh keo kiệt không?"

Đằng trai lần đầu đến nhà đằng gái, ít nhất cũng phải chuẩn bị một món quà có giá trị.

Tô Nguyệt Hi không muốn Tần Kiêu chuẩn bị quà quá đắt đỏ, nhưng cái bình thường cũng phải chuẩn bị chứ! Mang nước ngọt và kem thì tính là gì?

Trong lòng Tô Nguyệt Hi hơi thất vọng, cảm thấy Tần Kiêu không coi trọng mình lắm.

Tần Kiêu nhướng mày đáp lại: "Anh đã có ý này, em nghĩ anh sẽ không chuẩn bị à?"

Nói xong, Tần Kiêu kéo Tô Nguyệt Hi đến phía sau một cái cây lớn, Tô Nguyệt Hi thấy một chiếc xe đạp, trên yên sau có một cái hộp lớn, bên trong chất đầy đủ thứ.

"Anh mua cái gì thế? Sao lại nhiều thế?"

"Có thuốc lá, có rượu, còn có tôm khô, bào ngư khô, cả quần áo mua cho bác gái nữa."

Chuẩn bị khá đầy đủ, Tô Nguyệt Hi nhìn Tần Kiêu với ánh mắt xiên xẹo hỏi: "Của em thì sao?"

"Làm sao anh quên được em?" Tần Kiêu lại lấy ra một cái hộp, Tô Nguyệt Hi mở ra xem, thì ra là một chiếc vòng cổ bằng bạc đính đá quý.

Cô bất ngờ, "Cái này hơi quý giá, em không thể nhận."

Tần Kiêu thì thầm bên tai Tô Nguyệt Hi: "Những thứ này đều là chiến lợi phẩm của NH trước kia, ở nhà còn nhiều lắm! Em cứ giữ lấy đi!"

Trước đây những thứ này không thể xuất hiện trước ánh sáng, Tần Kiêu chỉ có thể giấu chúng đi.

Bây giờ tình hình đã thay đổi, anh muốn tặng cho Tô Nguyệt Hi, để Tô Nguyệt Hi trở thành người được mọi người ngưỡng mộ.
 
Chương 305


Nghe Tần Kiêu nói, Tô Nguyệt Hi không khăng khăng hỏi cho đến cùng nữa.

Chiến lợi phẩm, chỉ cần nghe thôi đã biết là chuyện gì, ở chốn đông người như vậy, thì thôi không bàn luận về việc này nữa.

"Vậy chúng ta đi thôi!" Tần Kiêu đã chuẩn bị xong đồ đạc, Tô Nguyệt Hi cũng không ngăn cản nữa.

Dù sao anh cũng không phải là người lạ, đến sớm hay muộn cũng như nhau.

Vì chiếc xe đạp đã chở đồ không thể ngồi người, Tần Kiêu dứt khoát dắt xe đạp, cùng Tô Nguyệt Hi từ từ đi bộ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người trò chuyện, kể về những tình hình gần đây của bản thân, không có tình cảm nồng nhiệt, nhưng lại ấm áp và yên bình, thời gian trôi qua thật đẹp đẽ.

Đến nhà họ Tô, Hứa Đình thấy Tần Kiêu bất ngờ ghé thăm, cực kỳ ngạc nhiên.

"Thằng bé này, nếu đến thì báo trước sớm một chút, sao giờ mới đến?"

Tần Kiêu nhiệt tình mang đồ vào nhà, nói: "Bác ơi, cháu cũng mới đến, lo kem tan nên vội vàng ghé qua, bác đừng giận."

Hứa Đình cười không ngậm được miệng, "Làm sao bác có thể giận được? Bác mừng còn không kịp!"

Hứa Đình nhiệt tình đón Tần Kiêu vào nhà, khen ngợi anh một trận.

Những món quà Tần Kiêu mang đến, Hứa Đình càng thêm hài lòng.

Tần Kiêu là một người đàn ông mà biết chuẩn bị những thứ này, chứng tỏ anh luôn nhớ đến Tô Nguyệt Hi, con gái bà không nhìn nhầm người, bà tất nhiên mừng rỡ.

Vì đã quá muộn, hôm đó Hứa Đình không nấu bữa tối.

Nhưng ngày hôm sau, bà đặc biệt g.i.ế.c gà g.i.ế.c cá, nấu một bữa ăn phong phú để chiêu đãi Tần Kiêu.

Từ đó về sau, Tần Kiêu không còn coi mình là người ngoài, thường xuyên ba ngày hai bận ghé nhà họ Tô làm việc, tận tụy phục vụ.

Hơn nữa vì nhà gần nhau, Tần Kiêu càng thường xuyên đến tìm Tô Nguyệt Hi.

Cơ bản mỗi ngày anh đều đến đón Tô Nguyệt Hi tan làm, đưa cô về nhà rồi mới quay lại nhà máy dược.

Dù bệnh viện cách nhà rất gần, đơn vị cũng rất an toàn, thực sự không cần người đưa, nhưng Tần Kiêu vẫn luôn thích thú làm điều đó.

Một tháng sau, cuốn sách y học của Tô Nguyệt Hi chính thức được phát hành.

Nội dung chính của cuốn sách này rất dễ hiểu và hữu ích, cộng thêm với tiếng tăm của Tô Nguyệt Hi, ngay sau khi phát hành đã được sinh viên các trường y khoa tranh nhau mua sạch.

Ban đầu in không đủ, sau đó lại phải in thêm năm trăm cuốn.

Vì nội dung của cuốn sách quá hữu ích, nó lại một lần nữa làm tăng danh tiếng của Tô Nguyệt Hi.

Có điều, bất chấp sự ca ngợi từ người ngoài và báo chí, Tô Nguyệt Hi vẫn chăm chỉ ở lại quân đội, mỗi ngày đều đến viện nghiên cứu dược phẩm đúng giờ.

Ba tháng sau, Tần Kiêu cuối cùng không thể kiềm chế, muốn cầu hôn Tô Nguyệt Hi.

Tần Kiêu rất muốn sống chung một nhà với Tô Nguyệt Hi, công khai nắm tay và hôn cô.

Điều quan trọng nhất là muốn cảnh báo cho những kẻ săn đón bên ngoài rằng Tô Nguyệt Hi đã có chủ.

Tô Nguyệt Hi thực sự rất được yêu mến, dù cô ở trong một đơn vị quân đội hẻo lánh, hàng ngày vẫn nhận được vô số thư tỏ tình từ khắp nơi trên cả nước.

Mặc dù Tô Nguyệt Hi không có thời gian để đọc những bức thư đó, Tần Kiêu vẫn không khỏi ghen tị.

Chủ yếu vẫn là cảm giác không an toàn, anh đặc biệt sợ Tô Nguyệt Hi bị đám đàn ông ngoài kia thu hút và bỏ rơi mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-x...anh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-305.html.]

Chỉ khi nào Tô Nguyệt Hi trở thành vợ mình, Tần Kiêu mới có thể yên tâm.

Cầu hôn là từ mà Tần Kiêu thấy trên báo, nghe nói ở nước ngoài, các cặp đôi yêu nhau tự do khi muốn kết hôn đều phải trải qua việc cầu hôn.

Tần Kiêu không rõ về quy tắc này, còn phải đặc biệt hỏi bạn bè trước khi quyết định nội dung cầu hôn.

Muốn cầu hôn mà chỉ ở quân đội thì thấy quá sơ sài.

Vì vậy, Tần Kiêu kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến khi Tô Nguyệt Hi nghỉ phép, anh mới vội vàng mời cô.

"Nguyệt Hi, ngày mai chúng ta đi xem phim ở thị trấn được không?"

Tô Nguyệt Hi không hề biết chuyện gì sắp xảy ra, cứ tưởng Tần Kiêu muốn hẹn hò, nghĩ đến mình chưa từng có buổi hẹn hò nào, cô không chút do dự gật đầu và nói "được."

Tần Kiêu trong lòng phấn khởi không thôi, nụ cười nở rộ như hoa, "Vậy cứ quyết định thế nhé, sáng mai anh đến đón em."

Tô Nguyệt Hi bị nụ cười của anh làm cho mê mẩn, nhìn qua nhìn lại, phát hiện xung quanh không có ai, liền dũng cảm nói: "Vậy anh phải hôn em mới được."

Sau khi Tô Nguyệt Hi nói xong, mặt cô lại hơi nóng lên. Thực ra cô cũng không muốn mình mạnh dạn như vậy, nhưng Tần Kiêu cứ như một khúc gỗ, hẹn hò vài tháng mà chỉ dám nắm tay, quá nhát gan rồi.

Với tốc độ này, bản thân cô khi nào mới có thể sống cuộc sống hạnh phúc đây?

Vì muốn sớm sống cuộc sống trong mơ của mình, Tô Nguyệt Hi chỉ có thể tự mình chủ động.

Rõ ràng Tần Kiêu là đàn ông, nhưng lại bị lời nói của Tô Nguyệt Hi làm giật mình.

Mặt Tần Kiêu lập tức đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ, tim đập như sấm.

Anh rất muốn làm theo lời Tô Nguyệt Hi, Có điều, bây giờ đang ở nơi công cộng, nếu có người đến, có lẽ anh không sao, vì mặt dày có thể chịu đựng được, nhưng Tô Nguyệt Hi chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Sau khi suy nghĩ mãi, dù trong lòng háo hức, Tần Kiêu vẫn kiên quyết lắc đầu, dùng giọng điệu cưng chiều con trẻ để nói với Tô Nguyệt Hi, "Vợ à, bây giờ thì thôi, nếu bị người ta thấy không tốt lắm đâu, chờ chúng ta cưới nhau, anh cho em hôn thỏa thích."

Tô Nguyệt Hi: "..."

Tô Nguyệt Hi suy nghĩ kỹ, thấy lời Tần Kiêu nói quả thực có lý.

Nếu có người đến, thật sự rất ngại.

Nhưng trong lòng Tô Nguyệt Hi vẫn thất vọng không thôi, cô thở dài, lườm Tần Kiêu một cái.

Biết là chờ đến khi cưới mới cho hôn, sao không vội vàng cầu hôn, ngốc nghếch.

Càng nghĩ càng buồn bực, Tô Nguyệt Hi tạm thời không muốn nhìn thấy Tần Kiêu, quyết định về nhà.

Tần Kiêu thì hoàn toàn mơ hồ, không hiểu tại sao Tô Nguyệt Hi lại tức giận.

Ngày hôm sau, nghĩ đây là cuộc hẹn đầu tiên với Tần Kiêu, Tô Nguyệt Hi vẫn thay bộ đồ đẹp nhất của mình, ăn mặc thật xinh đẹp.

Hôm nay, cô mặc một chiếc váy liền màu trắng dài tới đùi, chiếc váy ôm sát eo, kiểu dáng đơn giản mà sang trọng, làm Tô Nguyệt Hi trông như một nàng tiên.

Tần Kiêu hôm nay cũng chăm chút cho bản thân, mặc một bộ vest màu đen, trông vừa lạnh lùng vừa ngầu, vừa đẹp trai lại kín đáo, khiến Tô Nguyệt Hi mê mẩn.

Vẻ ngoài hôm nay của Tô Nguyệt Hi cũng khiến hai mắt Tần Kiêu sáng bừng, anh đi xe đạp đến bên cô, không nhịn được mà khen ngợi: "Nguyệt Hi, hôm nay em thật sự rất xinh đẹp."

"Hôm nay anh nhất định phải đi kè kè em, nếu không chưa biết chừng em sẽ bị người ta cướp mất."

Lời cuối cùng của Tần Kiêu rõ ràng chỉ là nói đùa, Tô Nguyệt Hi bị anh làm cho bật cười, cô cắn môi nói: "Vậy hôm nay anh cứ làm "cái đuôi" của em đi!"

"Được!" Tần Kiêu vui vẻ đồng ý, lại mời Tô Nguyệt Hi: "Đồng chí Tô yêu quý, xin mời lên xe!"

Tô Nguyệt Hi thấy ghế sau xe đạp có một tấm đệm sạch sẽ, liền không chút do dự ngồi lên.
 
Chương 306


Đèo Tô Nguyệt Hi, Tần Kiêu dường như có sức lực dùng không hết, không bao lâu sau đã đến công xã Hồng Hà, sau đó lên xe ô tô đi về phía thị trấn.

Xe cứ lắc lư đi về phía thành phố, Tần Kiêu đầu tiên dẫn Tô Nguyệt Hi đi ăn sáng, sau đó mới đưa cô đi xem phim.

Cả thị trấn chỉ có một rạp chiếu phim, hôm nay tình cờ chiếu một bộ phim tình cảm kinh điển.

Sau khi thấy vậy, Tần Kiêu trong lòng vui sướng, hứng thú mua hai vé xem phim.

Trong rạp chiếu phim, ánh sáng rất mờ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường đi, Tô Nguyệt Hi không quen.

Khi người khác không thấy rõ, Tần Kiêu trở nên dũng cảm, trực tiếp dùng cơ thể ôm lấy Tô Nguyệt Hi, tránh cho cô bị người ta va chạm.

Trong bóng tối, tai vốn dĩ sẽ trở nên nhạy cảm, Tô Nguyệt Hi và Tần Kiêu lại gần nhau đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Khuôn mặt của Tô Nguyệt Hi và Tần Kiêu cùng đỏ ửng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt, Tần Kiêu tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống, sau đó mới thở dài một hơi dài.

Nhưng anh vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nguyệt Hi, không hề buông ra.

Phim bắt đầu chiếu, trong rạp chiếu phim càng trở nên tối hơn. Sau một lúc, khi phát hiện không còn ai xung quanh, Tần Kiêu nghiêng người, thì thầm bên tai Tô Nguyệt Hi: "Nguyệt Hi, em có thể hứa một điều với anh được không?"

Hơi thở nóng bỏng của Tần Kiêu phả lên tai Tô Nguyệt Hi, khiến trái tim cô lạc nhịp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ôi, có một người bạn trai quá đẹp trai, thật sự là một thử thách lớn cho ý chí.

"Cái gì?" Tô Nguyệt Hi hỏi bằng giọng khàn đặc.

Lúc này, Tần Kiêu không chút do dự, đưa vào lòng Tô Nguyệt Hi một cái hộp, nói: "Lấy anh nhé!"

Não của Tô Nguyệt Hi dường như bị trống rỗng, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần.

Tần Kiêu rất kiên nhẫn, không hối thúc cô.

Mất đến hai phút, Tô Nguyệt Hi mới hồi hộp, chạm vào chiếc hộp trong tay, hỏi: "Sao anh bỗng dưng cầu hôn thế?"

Quả thật, việc này đến quá đột ngột, Tô Nguyệt Hi hoàn toàn không chuẩn bị sẵn sàng.

Tần Kiêu nói nhỏ nhưng đầy tình cảm: "Thực ra, từ mười năm trước anh đã muốn cưới em về nhà, tiếc là lúc đó em chưa nhận ra. Có thể nói, nếu không sợ em từ chối, ngày em đồng ý, anh đã có thể khiến em trở thành người trong sổ hộ khẩu của nhà anh rồi."

"Đó là vì anh kiên nhẫn, nên mới đợi được đến hôm nay."

Sau khi nói lời trong lòng, Tần Kiêu lại tỏ vẻ đáng thương: "Nguyệt Hi, em nhất định phải đồng ý đấy! Nếu em không chấp nhận, anh sẽ... anh sẽ mãi bám lấy em."

"Cứ tưởng anh sẽ khóc cơ!" Tô Nguyệt Hi vừa nói đùa, vừa mở chiếc hộp Tần Kiêu đưa, dưới ánh sáng của màn hình phim, cô phát hiện trong hộp là một chiếc nhẫn vàng thiết kế đơn giản.

Tô Nguyệt Hi cảm thấy bất ngờ, hiện nay việc cầu hôn còn chưa thịnh hành việc tặng nhẫn, làm sao Tần Kiêu lại nghĩ đến nó?

Còn về lý do không mua nhẫn kim cương, không trách được Tần Kiêu, bởi vì hiện tại ở trong nước vẫn chưa bắt đầu bán, muốn mua nhẫn kim cương, phải đợi thêm bảy tám năm nữa mới có.

Với sự hoài nghi trong lòng, Tô Nguyệt Hi trực tiếp hỏi ra.

Tần Kiêu kể lại cho Tô Nguyệt Hi nghe anh thấy người ta cầu hôn ở nước ngoài, anh còn nói: "Thực ra, anh cũng chuẩn bị sẵn một bộ trang sức dây chuyền, bông tai và vòng tay bằng vàng nữa, nhưng mấy thứ đó hơi to nên mang theo không tiện lắm, chờ về nhà anh sẽ tặng em."

Anh thật lòng quan tâm, dù Tô Nguyệt Hi không thiếu trang sức bằng vàng, nhưng việc Tần Kiêu coi trọng cô như vậy khiến Tô Nguyệt Hi cảm thấy rất vui.

Trong những tháng qua, Tần Kiêu đã thể hiện mình rất tốt, Tô Nguyệt Hi cảm thấy anh xứng đáng để cùng mình gắn bó suốt đời.

Khi cả hai đều có ý định với nhau, thì không cần phải làm ra vẻ nữa.

Tô Nguyệt Hi giơ tay ra ra hiệu cho Tần Kiêu đeo cho mình: "Vậy anh đeo vào cho em!"

"Em đồng ý rồi?" Tần Kiêu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cười như một kẻ ngốc.

Tô Nguyệt Hi hơi thẹn thùng, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tần Kiêu mà hỏi lại: "Anh có đeo không?"

Tần Kiêu không chần chừ đeo vào cho Tô Nguyệt Hi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên má cô, vui vẻ nói: "Anh cảm thấy cả người nhẹ bẫng, như đang mơ vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-x...bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-306-ket.html.]

Tô Nguyệt Hi cười đáp: "Anh tự nhéo mình xem, có phải đang mơ không?"

Tô Nguyệt Hi chỉ đùa vậy thôi, nhưng không ngờ Tần Kiêu lại thực sự làm theo, tự nhéo mình một cái mạnh rồi ngây thơ nói: "Đau lắm, không phải mơ đâu."

Tô Nguyệt Hi thực sự không thể nhìn thẳng vào trí thông minh đang giảm sút của người kia, quyết định xem phim cho rồi.

Lúc này, Tần Kiêu lại đưa cho Tô Nguyệt Hi một cuốn sổ tiết kiệm, "Vợ ơi, số tiền trong sổ tiết kiệm này là lương của anh, em muốn mua gì cứ mua, đừng ngần ngại."

Như thể dự đoán được Tô Nguyệt Hi sẽ từ chối, Tần Kiêu vội vàng nói trước: "Đừng lo! Anh còn tiền, tiền cưới em anh đã chuẩn bị sẵn rồi, anh nhất định sẽ làm cho em hãnh diện khi gả cho anh."

Nếu Tần Kiêu đã nói vậy, Tô Nguyệt Hi cũng chỉ đành phải nhận lấy, dù sao họ sớm muộn gì cũng là một nhà, tiêu tiền của ai cũng như nhau.

Sau khi xem phim xong, Tô Nguyệt Hi và Tần Kiêu lại cùng nhau đến nhà hàng thưởng thức một bữa no nê. Sau đó, cả hai cùng nhau dạo quanh công viên và trung tâm mua sắm, tận hưởng một ngày vui vẻ trọn vẹn.

Ngày hôm sau, Tần Kiêu vội vã chạy đến thị trấn, đón mẹ Tần về, cũng mời môi giới đến cầu hôn.

Để Tô Nguyệt Hi có thể nở mày nở mặt, Tần Kiêu chuẩn bị lễ vật là ba chuyển một vang* và một nghìn tám trăm tám mươi tám đồng.

(*Ba chuyển một vang: thường gồm đồng hồ, xe đạp, máy may và radio.)

Ba chuyển một vang này bao gồm ti vi, máy giặt, máy ghi âm và tủ lạnh, bốn món đồ lớn tiêu tốn của Tần Kiêu hơn mười nghìn đồng, cộng thêm tiền mừng, lễ vật của Tần Kiêu quả thực là độc nhất vô nhị.

Tần Kiêu hào phóng như vậy, khiến Hứa Đình cảm thấy rất tự hào.

Dẫu vui mừng, nhưng để thể hiện giá trị của con gái, Hứa Đình vẫn từ chối hai lần và chỉ đồng ý vào lần thứ ba.

Hai bà mẹ đều mong muốn con cái của mình sớm lập gia đình, do đó, ngày cưới của Tô Nguyệt Hi và Tần Kiêu được ấn định sau một tháng rưỡi.

Trong tháng rưỡi đó, Hứa Đình tích cực chuẩn bị hồi môn cho Tô Nguyệt Hi, không nhận bất cứ lễ vật nào từ Tần Kiêu, còn tự mình chuẩn bị một bộ đồ nội thất và đồ dùng giường ngủ đầy đủ cho Tô Nguyệt Hi.

Tiền của Tô Nguyệt Hi, Hứa Đình cũng không lấy một đồng.

Một tháng sau, Tô Nguyệt Hi và Tần Kiêu mặc trên mình bộ trang phục cưới lộng lẫy, dưới sự chứng kiến của mọi người, lễ kết hôn của họ rất hoành tráng.

Cuối cùng cũng kết hôn, ngay trong ngày đó, Tần Kiêu đã ăn sạch sẽ Tô Nguyệt Hi

Mặc dù đã sử dụng biện pháp phòng tránh, nhưng để tránh thai ngoài ý muốn, Tần Kiêu dự định sẽ phẫu thuật.

Tô Nguyệt Hi lại nói rằng phẫu thuật sẽ làm hại cơ thể, nên đã trực tiếp tiêm cho anh vài mũi, mỗi mũi có thể phòng tránh thai một tháng, dù có chút phiền phức nhưng không gây hại cho cơ thể.

Không còn lo lắng sau lưng, Tô Nguyệt Hi và Tần Kiêu đã bắt đầu cuộc sống hạnh phúc viên mãn.

Cuộc sống hôn nhân của họ vô cùng hòa hợp. Tô Nguyệt Hi chịu trách nhiệm công việc, còn Tần Kiêu đảm nhiệm tất cả công việc nhà, không để Tô Nguyệt Hi phải động tay vào việc gì.

Hơn nữa trong cuộc sống sau này, Tần Kiêu cũng giữ đúng lời hứa của mình, luôn tuyên bố mình vô sinh, chưa bao giờ để Tô Nguyệt Hi phải bận tâm.

Điều này hơi có lỗi với hai bà mẹ đang mong chờ bế cháu, may là sau khi Tô Hồng Hưng và em trai Tần Kiêu kết hôn, mỗi gia đình đều có hai đứa trẻ, mang lại niềm vui gia đình cho Hứa Đình và mẹ Tần, làm dịu đi nỗi tiếc nuối.

Sau khi kết hôn, mọi ước mơ của Tô Nguyệt Hi cũng được Tần Kiêu hiện thực hóa.

Tô Nguyệt Hi không có thời gian để thành lập quỹ từ thiện, Tần Kiêu liền tìm người lập nên một quỹ từ thiện, chuyên hỗ trợ trẻ em nghèo ốm đau.

Tô Nguyệt Hi không có thời gian trồng cây thuốc trên mảnh đất mình thuê, Tần Kiêu liền thuê người đến trồng, Tô Nguyệt Hi chỉ cần thỉnh thoảng tới tưới nước.

Có thể nói, với sự có mặt của Tần Kiêu, Tô Nguyệt Hi không cần phải lo lắng điều gì, chỉ cần tập trung nghiên cứu thuốc là đủ.

Sự tốt bụng của anh khiến Tô Nguyệt Hi chưa bao giờ hối tiếc vì đã kết hôn với anh.

Cả hai sống hạnh phúc và ngọt ngào bên nhau suốt cuộc đời, cho đến khi Tô Nguyệt Hi 90 tuổi thì cùng nhau qua đời.

Dù không cùng nhau chào đời, nhưng họ lại mất cùng một ngày, tình yêu của họ khiến nhiều người ngưỡng mộ, trở thành giai thoại đẹp.

Tô Nguyệt Hi cũng không lãng phí cuộc đời mình, dẫn dắt đội ngũ của mình nghiên cứu ra hàng trăm loại thuốc Đông y, thành công biến Hoa Quốc thành cường quốc về dược liệu truyền thống.

Tô Nguyệt Hi cũng trở thành bác sĩ quốc dân chính hiệu, một mình thay đổi lịch sử dược liệu truyền thống của Hoa Quốc, để lại danh tiếng muôn đời.

HOÀN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top