Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 741


Chương 741

“Ừ, thật sự quá đẹp.” Hinh Tú Bình cũng càng nhìn càng thích, trong lòng giống như rót mật, vô cùng ngọt.

Ông cụ Tô đưa Hinh Tú Bình tới khách sạn thì vẫn chưa có nhiều người, ông cụ Tần rất nhiệt tình tiếp đón, ông cụ Tô và ông cụ Tần đã quen biết nhiều năm, quan hệ không tệ.

Hôm nay ông cụ Tần hôm nay là chủ nên phải làm rất nhiều chuyện, ông cụ Tô trò chuyện mấy câu rồi đưa Hinh Tú Bình đi tới một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

“Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đã tới.” Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều nhiều đến, cửa khách sạn đột nhiên truyền đến tiếng xôn xao.

Mọi người nghe thấy động tĩnh thì đứng lên, muốn nghĩ cách tìm cơ hội chào hỏi, dù sao không ai dám xem nhẹ sự tồn tại của nhà họ Nguyễn ở thành phố A.

Ông cụ Tô vẫn ngồi với Hinh Tú Bình, ông biết Hinh Tú Bình chưa thích ứng được với mấy trường hợp này, cho nên ông không muốn đưa bà đến chỗ náo nhiệt kia.

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn được mọi người vây quanh đi đến, Kiều Thiên Lý đi theo bên cạnh bà cụ Nguyễn.

Mọi người nhìn Kiều Thiên Lý đi theo bên cạnh bà cụ Nguyễn thì trên mặt hơi bất ngờ lại suy đoán.

Ông cụ Nguyễn đi vào sau, không biết vô tình hay cố tình nhìn phía vị trí của ông cụ Tô rồi đi tới.

“Ông cụ Nguyễn, bà cụ Nguyễn.” Ông cụ Tô thấy ông cụ Nguyễn đi về phía mình, nếu mình vẫn ngồi yên thì không tốt lắm, cho nên ông cụ Tô đứng lên chào hỏi, rất tự nhiên không hề mang theo sự nịnh hót.

“Hừ.” Ông cụ Nguyễn lạnh lùng liếc ông một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, thái độ kia có thể nói là không tốt lắm, lúc này ông cụ Nguyễn không hề nể mặt ông cụ Tô.

Trong những buổi tiệc, nếu mọi người có chuyện không vui cũng không thể hiện ra ngoài, lúc này ông cụ Nguyễn lại là thể hiện rất rõ ràng.

Mọi người đều sửng sốt, không hiểu ông cụ Nguyễn thế nào? Dù sao nhà họ Nguyễn và nhà họ Tô không có gì mâu thuẫn, hơn nữa gần đây hai bên hợp tác, cho nên thái độ này của ông cụ Nguyễn này đúng là kỳ lạ.

Sắc mặt của ông cụ Tô hơi trầm xuống, trong mắt cũng lóe lên sự lạnh lẽo, ông chào hỏi cũng chỉ vì lễ phép, ông cụ Nguyễn cố ý khiến ông khó xử sao?

Nhưng ông cụ Tô cũng nghĩ không ra được nguyên nhân.

“Hôm nay bà cụ Nguyễn cố ý đưa cô Kiều tới tham gia buổi tiệc, có phải còn có ý gì khác không? Hay là chuyện tốt của cậu ba Nguyễn sắp tới?” Ông cụ Tào thay đổi đề tài cũng coi như nửa thật nửa giả thăm dò, dù sao tăng quan hệ với nhà họ Nguyễn thì sẽ có sự thay đổi trên thương trường ở thành phố A, sớm tìm hiểu tình huống để còn tính toán.

“Nếu Hạo Thần của chúng tôi kết hôn thì phải cưới những cô gái giống như Thiên Lý, xinh đẹp và thông minh hơn người, các mặt đều xuất sắc.” Bà cụ Nguyễn không nói rõ nhưng cũng có ý đồ khác, bà cụ Nguyễn dừng một chút, sau đó nhìn về phía Ông cụ Tô, lại cố tình nói thêm một câu: “Còn những người xấu xí lại ngu ngốc thì đừng mơ tưởng nữa.”

Tuy rằng bà cụ Nguyễn không chỉ thẳng ra nhưng mức độ công kích quá mạnh, hơn nữa ai cũng biết cô cả nhà họ Tô là Tô Khiết rất xấu xí, người lại ngu ngốc, cho nên bà cụ Nguyễn vừa nói xong thì ai cũng biết bà cụ Nguyễn nói ai.

Nhưng mọi người không hiểu vì sao bà cụ Nguyễn đột nhiên nói như vậy?

Thái độ của ông cụ Nguyễn, hơn nữa bà cụ Nguyễn nói vậy, chuyện này…

“Bà cụ Nguyễn nói vậy là có ý gì?” Ông cụ Tô trầm mặt xuống, ông còn có thể chịu đựng chuyện khác, nhưng nếu bà ta mắng Tô Khiết nhà mình thì tuyệt đối không thể nhịn được.

Tuy rằng ông rất hài lòng với Nguyễn Hạo Thần, nhưng cho dù ông hài lòng Nguyễn Hạo Thần cũng không thể ép Tô Khiết gả vào nhà họ Nguyễn.

Bà cụ Nguyễn nói lời này đúng là quá khinh thường người khác.
 
Chương 742


Chương 742

“Không có ý gì khác, tôi chỉ khuyên một số người đừng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.” Bà cụ Nguyễn nhìn ông cụ Tô một cái, trên mặt càng thêm trào phúng cười lạnh.

Mọi người nghe bà cụ Nguyễn nói thì cả đám đều sửng sốt, chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ cô cả xấu xí nhà họ Tô lại cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, có ý với cậu ba Nguyễn sao?

Nếu là thật thì cô Tô kia đúng là không biết tự lượng sức mình, không biết xấu hổ.

“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga? Nếu bà cụ Nguyễn đã nói vậy thì vì sao không dám nói rõ ra…” Ông cụ Tô không phải là người dễ bắt nạt, huống chi còn liên quan đến Tô Khiết nhà mình, cho nên mặc dù là người nhà họ Nguyễn nhưng ông không định lùi bước, muốn nói chuyện cho rõ ràng.

“Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa.” Ông cụ Tần là chủ nhân nên liên tục hòa giải.

“À, hôm nay bà cụ Nguyễn đeo bộ trang sức này thật là đẹp.” Bà cụ Tào phản ứng nhanh, nghĩ cách dời sự chú ý của bà cụ Nguyễn.

“Thiên Lý đặc biệt thiết kế cho tôi đấy.” Không thể không nói cách này của bà cụ Tào vẫn có ích, bà cụ Nguyễn cười nhẹ, khi nói chuyện thì nhìn về phía Kiều Thiên Lý, ánh mắt kia rất yêu mến, thái độ cũng rất rõ ràng.

“Đã sớm nghe nói cô Kiều là thiên tài trong ngành thiết kế, xem ra đúng là danh bất hư truyền.” Có người nhìn thấy thái độ của bà cụ Nguyễn với Kiều Thiên Lý thì liên tục nịnh hót.

“Nhưng sao bộ trang sức này của bà cụ Nguyễn lại có chút quen mắt, hình như tôi đã thấy ở đâu rồi.” Bà Chung nhìn trang sức của bà cụ Nguyễn thì hơi nhíu mày lại, bà Chung là người yêu thích trang sức nên có nghiên cứu kỹ về nó, hơn nữa bà Chung cũng là người rất tích cực.

“Sao có thể được? Thiên Lý đặc biệt thiết kế cho tôi đấy.” Bà cụ Nguyễn nghe bà ta nói thì ngẩn người, có chút không vui, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.

Kiều Thiên Lý đứng bên cạnh bà cụ Nguyễn đã thay đổi sắc mặt, trong con ngươi nhanh chóng lóe lên sự hoảng hốt, không thể nào, không thể nào trùng hợp như thế.

“Nhưng tôi thật sự nhìn thấy rất quen.” Nếu là những người khác thì trong trường hợp này sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng bà Chung lại là người tích cực, bà ta nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đột nhiên kêu lên: “Đúng rồi, tôi nhớ rồi, lần trước tôi tham gia một buổi tiệc ở nước M, lúc đó bà Lam đeo một bộ trang sức giống như vậy.”

Kiều Thiên Lý nghe thấy bà Chung nói thì sắc mặt lập tức thay đổi, cả người cô ta cứng đờ, cô ta không ngờ chuyện này lại trùng hợp như thế.

“Bà Lam? Bà Lam nào? Không nghe nói qua.” Bà cụ Nguyễn nhíu mày không vui, đương nhiên khí thế vẫn luôn kiêu ngạo.

“Bà Chung, ở những trường hợp này thì đừng nên nói lung tung.” Lúc này trong lòng Kiều Thiên Lý vô cùng lo lắng, nhưng cô ta cố gắng kiềm chế mình, cô ta nói lời này còn mang theo cảnh cáo bà Chung.

Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ bỏ qua, nhưng bà Chung lại là người phản ứng chậm.

“Tôi không nói bậy, lúc đó tôi còn chụp hình, mọi người nhìn xem chính là nó, có phải giống như đúc đúng không.” Bà Chung lấy điện thoại ra tìm mấy tấm ảnh, sau đó đưa điện thoại cho mọi người xem.

Trong mấy trường hợp này thì mọi người thích nhất là xem kịch vui, mọi người thấy bà Chung lấy hình ra thì tự nhiên đến gần xem.

“Người này đúng là đeo một bộ trang sức giống như bà cụ Nguyễn, chuyện này là thế nào?”

“Không lẽ có người sao chép thiết kế của cô Kiều sao?”

“Tôi chụp bức ảnh này vào nửa năm trước.” Bà Chung nghe thấy người kia nói thì trả lời.
 
Chương 743


Chương 743

“Lúc đó bà Lam đeo trang sức do ai thiết kế?” Có người lại hỏi một câu, ý nghĩa của câu này có chút phức tạp.

“Tôi kiểm tra xem.” Bà Chung làm việc rất nghiêm túc, kiểm tra tại chỗ, sau đó bà ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiều Thiên Lý, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Lúc ấy người thiết kế bộ trang sức này cho bà Lam chính là Kiều Thiên Lý.”

Bà Chung vừa nói xong thì cả người Kiều Thiên Lý lung lay, trong lòng lập tức lạnh đi, cô ta không ngờ lại trùng hợp như thế.

Đúng vậy, đó là bản thiết kế của cô ta trước kia, bây giờ cô ta không nghĩ ra được ý tưởng tốt hơn, hơn nữa cô trộm bản thảo thiết kế kia nhưng không có thiết kế nào dùng được, cho nên cô ta mới dùng lại.

Cô ta nghĩ lần đó ở nước M, bà Lam cũng chỉ đeo một lần nên cho rằng sẽ không có ai nhận ra, nhưng không ngờ được lại xuất hiện tình huống này.

“Nếu nói như vậy, cô Kiều đã dùng lại bản thiết kế cho một người trước kia để cho bà cụ Nguyễn đeo.” Ông cụ Tô cười lạnh nói một câu, không cần ông cụ Tô nói thì mọi người cũng biết, nhưng lúc này ông cụ Tô cố ý nói như vậy khiến cho một số người lúng túng.

Bà cụ Nguyễn nhìn phía Kiều Thiên Lý, bà ta thấy phản ứng của Kiều Thiên Lý thì lập tức hiểu rõ, sắc mặt bà cụ Nguyễn trở nên vô cùng khó coi, bà ta chưa bao giờ nhục nhã như thế.

Bà ta vốn là muốn nhục nhã Ông cụ Tô, hiện giờ thế nhưng ngược lại bị Ông cụ Tô nhục nhã, nhưng là bởi vì việc này cô ngược lại vô pháp phản bác.

“Ôi, bộ trang sức của bà cụ Tô đúng là quá xuất sắc.” Đúng lúc này, bà Chung đột nhiên lên tiếng.

Mọi người nghe thấy bà Chung nói thì lúc này mới nhìn về phía Hinh Tú Bình đứng bên cạnh ông cụ Tô, bọn họ đều kinh ngạc với bộ trang sức của Hinh Tú Bình.

“Thật là đẹp, lần đầu tiên tôi thấy bộ trang sức đẹp như thế.”

“Đúng vậy, đúng vậy, liếc một cái đã làm cho người ta kinh ngạc.”

Phụ nữ đều thích trang sức, bà chủ nhà giàu lại càng thích, một đám người nhìn vào bộ trang sức.

Hinh Tú Bình được bọn họ vây quanh thì hơi xấu hổ, nhưng trên mặt càng vui mừng và kiêu ngạo, đây là Tô Khiết thiết kế cho bà, những người này khen ngợi bộ trang sức cũng có nghĩa là khen ngợi Tô Khiết.

“Bà cụ Tô, đây là sản phẩm mới của Tô thị sao? Tôi muốn chạy đi mua một bộ.” Bà Chung luôn yêu thích trang sức, trang sức đẹp như vậy nên cũng muốn đi mua một bộ.

“Bà Chung, thật sự xin lỗi, đây là do Tô Khiết đặc biệt thiết kế cho vợ của tôi, lần này chỉ có một bộ thôi.” Trên mặt của ông cụ Tô mang nụ cười, nhưng câu trả lời này lại cực kì bá khí.

Bà cụ Tô rất hiền hòa nhẹ nhàng gật đầu phối hợp.

“Hừ, con nhỏ xấu xí ngu ngốc kia, sao cô ta có thể thiết kế ra trang sức như thế này được?” Sắc mặt của bà cụ Nguyễn càng khó coi hơn, bà ta nhịn một chút, cuối cùng vẫn là nhịn không được.

“Bà Nguyễn là đang nghi ngờ bộ trang sức này không phải do Tô Khiết của nhà chúng tôi thiết kế à? Tôi dám đảm bảo bộ trang sức này chỉ có một bộ duy nhất, tuyệt đối không tìm ra được bộ thứ hai.” Cho đến bây giờ, ông cụ Tô cũng không phải là người dễ khi dễ, câu nói này có thể trực tiếp vã bôm bốp vào mặt của người khác.

Ông cụ Tô vừa nói lời này ra, sắc mặt của bà cụ Nguyễn liền đen tại chỗ, vẻ mặt của Kiều Thiên Lý cũng lúc xanh lúc trắng, khá là đặc sắc.

Đương nhiên là đám người này có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói của ông cụ Tô, nhưng mà đó dù sao cũng là bà cụ Nguyễn, đám người cũng không dám trực tiếp chế giễu.

“Ông Tô, chúc mừng chúc mừng” Đúng vào lúc này, có một người đàn ông trung niên đi đến trực tiếp nói lời chúc mừng với ông cụ Tô.

“Cảm ơn Lưu tổng” Ông cụ Tô rất tự nhiên kéo tay của Hinh Tú Bình, trên mặt mang theo nụ cười, vẻ mặt rất ôn hòa.
 
Chương 744


Chương 744

Lưu tổng nhìn thấy hành động của ông cụ Tô thì có chút ngẩn người: “Đương nhiên là phải chúc mừng tân hôn của ông Tô vui vẻ rồi, nhưng mà vẫn còn có một chuyện khác càng cần phải chúc mừng ông Tô hơn”

“Còn có chuyện gì vậy?” Lần này ông cụ Tô đã thật sự ngơ ngác.

“Sao vậy? Ông Tô vẫn chưa biết sao? Tổng giám đốc mới của Ngụy Khang vừa nhậm chức, đặc biệt mời tổng giám đốc của Tô thị đến đây, đây chính là người mà chủ tịch, ông Ngụy, bà Ngụy, hay là chủ tịch mới của Ngụy Khang đều đồng ý nhất trí mời.” Lưu tổng liên tục giải thích, trên mặt rõ ràng mang theo vài phần lấy lòng.

Đương nhiên khi nghe thấy lời nói của Lưu tổng, giờ phút này trên mặt của rất nhiêu người đều mang theo chút ghen tị. Ngụy Khang là tập đoàn lớn nhất của thủ đô, so với Nguyễn Thị thì chỉ có hơn chứ không kém.

Ông cụ Nguyễn nghe thấy lời nói của Lưu tổng, trong lúc nhất thời thân sắc thay đổi mấy lần.

Lập tức vẻ mặt của bà cụ Nguyễn cũng thay đổi có chút phức tạp.

“Có việc này nữa à? Tôi cũng không biết nữa.” Lúc này ông cụ Tô đá hoàn toàn ngơ ngẩn, nhà họ Tô với Ngụy Khang cũng không có gì để gặp nhau, tại sao lần này nhà họ Ngụy lại đặc biệt mời nhà họ Tô vậy nhỉ.

“Ông Tô, ông cũng đừng che giấu ở trước mặt của chúng tôi, tôi với chủ tịch của Ngụy Khang là bạn học với nhau, chúng tôi đã có giao tình hơn ba mươi mấy năm, việc này tuyệt đối sẽ không sai đâu.” Lưu tổng vừa mới nói ra lời này thì càng không có người nào hoài nghi độ chân thật của chuyện này.

Mặc dù ông cụ Tô vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra như cũ, nhưng mà giờ phút này Lưu tổng cũng đã nói như vậy rồi, ông ấy cũng không dám nói cái gì nữa.

“Hiện tại Tô Khiết là chủ tịch của Tô thị, vậy thì Ngụy Khang mời chính là Tô Khiết.” Hinh Tú Bình vẫn luôn trâm mặc không nói chuyện, bỗng nhiên lại bổ sung thêm một câu.

Lời này của Hinh Tú Bình vừa mới thốt ra, đám người bọn họ đồng loạt sửng sốt, nếu như lời nói này của Hinh Tú Bình là không sai, vậy thì ông cụ Tô cũng không biết việc này, vậy thì có lẽ là Ngụy Khang đã mời Tô Khiết.

Ngụy Khang mời Tô Khiết à, chuyện này thật là kỳ diệu!

“Ừm, chắc có lẽ là như vậy” Ông cụ Tô nhìn về phía Hinh Tú Bình, trực tiếp khẽ cười một tiếng, ông ấy hiểu Hinh Tú Bình đây là vì muốn đòi lại mặt mũi cho Tô Khiết nhà bọn họ, cho nên đương nhiên ông ấy cũng phải phối hợp cho tốt.

Lúc này bà cụ Nguyễn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà bà ta biết mối quan hệ của Tô Khiết và Mộ Dung Tri, cho nên có thể chuyện này thật sự là như vậy.

Khoảng thời gian này Ngụy Khang và Mộ Dung Uyển đều không có bất cứ động tĩnh gì, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng cho rằng thật ra Ngụy Khang và Tô Khiết cũng không có bao nhiêu quan hệ, nhưng mà chuyện ngày hôm nay đã làm cho ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn không thể không suy nghĩ đến một vài tình huống khác.

Ông cụ Nguyễn biết là trong tình huống này, ông ta không nên nói cái gì nhiều, đương nhiên là bởi vì chuyện của Ngụy Khang, ông ta cũng không thể nào làm cái gì đó với ông cụ Tô, cho nên liền dẫn theo bà cụ Nguyễn lặng lẽ đi qua một bên khác.

Kiều Thiên Lý muốn đi theo bà cụ Nguyễn theo bản năng.

“Cô đừng có đi theo tôi.” Bà cụ Nguyễn chuyển mắt nhìn về phía Kiêu Thiên Lý, trên mặt rõ ràng đã có nhiêu thêm mấy phân chán ghét: “Hôm nay tôi là bởi vì cô mà đã mất mặt hết rồi, sau này cô đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa, cũng không cần phải xuất hiện trước mặt của Hạo Thần.”

Lời nói này của bà cụ Nguyễn cũng đủ tuyệt tình.

Bước chân của Kiều Thiên Lý liền cứng đờ, trong lúc nhất thời mặt xám như tro, cô ta biết sau khi chuyện này xảy ra thì cô ta muốn cùng với Nguyễn Hạo Thần, e là sẽ khó hơn nữa.
 
Chương 745


Chương 745

Có điều là cho dù có bao nhiêu khó khăn thì cô ta cũng sẽ không từ bỏ, Nguyễn Hạo Thần là của cô ta, nhất định phải là của cô ta, cô ta sẽ không buông tay.

Chuyện ở bữa tiệc, Tô Khiết cũng không biết.

Ngày hôm sau, Tô Khiết đang suy nghĩ kế hoạch phải làm như thế nào để giúp Nguyễn Hạo Thần lấy cổ phần ra từ Nguyễn Thị, điện thoại đột nhiên lại vang lên.

Tô Khiết thấy là dãy số điện thoại ở nhà chính của nhà họ Nguyễn, lông mày nhíu lại, nhưng mà cô vẫn nhận.

“Tô Khiết, cô trở về một chuyến đi.” Điện thoại được kết nối, bên kia nói vừa nhanh lại vừa ngắn gọn.

Tô Khiết liên giật mình, tại sao đột nhiên lại muốn cô trở về?

Ở đầu dây bên kia điện thoại là giọng nói của bà cụ Nguyễn, mặc dù là giọng nói vẫn có chút lạnh lẽo và cứng rắn như cũ, nhưng mà giọng điệu rõ ràng đã hơi thay đổi so với lúc bình thường. Hơn nữa, xưng hô lúc này của bà cụ Nguyễn đối với cô cũng làm cho Tô Khiết rất bất ngờ.

Tô Khiết biết bà cụ Nguyễn và ông cụ Nguyễn có một nghìn điều bất mãn đối với cô.

Bà cụ Nguyễn càng dữ hơn nữa, hận không thể để Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng bỏ cô, sau đó để Nguyễn Hạo Thần cưới Kiều Thiên Lý.

Cho nên đối với việc đột nhiên bà cụ Nguyễn gọi cô trở về, Tô Khiết vẫn thật rất bất ngờ.

“Có chuyện gì không ạ?” Tô Khiết vẫn phải phép hỏi một câu.

“Lúc nãy tôi vừa mới gọi điện thoại cho Hạo Thần, nhưng không kết nối được, tôi gọi đến công ty, công ty nói là Hạo Thần đã đi công tác rôi. Hôm nay có một bữa tiệc nhỏ, muốn để cô đi cùng với tôi, cô xem xem có thể đến đây nhanh một chút không.” Giờ phút này ở trong đại sảnh, bà cụ Nguyễn nói những lời này thì lại nhìn ông cụ Nguyễn đang đứng ở trước mặt của mình một chút…

“Dạ, được rồi.” Mặc dù là Tô Khiết không biết tại sao bà cụ Nguyễn muốn gọi cô đi tham gia tiệc, cũng không biết tham gia bữa tiệc gì, nhưng mà cô vẫn đồng ý.

Bởi vì chuyện cổ phần của Nguyễn Thị vẫn luôn không có tiến triển gì, vì Nguyễn Hạo Thần không mang cô trở về nhà chính của nhà họ Nguyễn, cô cũng không muốn về một mình, cho nên mãi cũng không có cơ hội.

Có lẽ ngày hôm nay đúng là một cơ hội không tôi.

“Vậy thì được rồi, vậy cô nhanh lên đi” Bà cụ Nguyễn nghe thấy Tô Khiết đồng ý rồi, rõ ràng nhẹ nhõm thở một hơi, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

“Nó đồng ý rồi à” Ông cụ Nguyễn vẫn luôn đứng ở trước mặt của bà cụ Nguyễn, đương nhiên có thể nghe được kết quả từ trong lời nói của bà cụ Nguyễn.

“Ừ, đồng ý rồi, chúng ta gọi cô ta đi tham gia tiệc, chẳng lẽ là cô ta còn không đồng ý à?” Khóe môi của bà cụ Nguyễn hơi câu lên, trong độ cong vẫn mang theo vài phân trào phúng như cũ.

“Đương nhiên, cho cô ta mặt mũi mà cô ta có thể không cần à?” Nét trào phúng ở trên mặt của ông cụ Nguyễn càng rõ ràng hơn, hiển nhiên là còn mang theo vài phân cao ngạo và đắc ý.

Ngay cả hiện tại, bọn họ có hàng nghìn cái không hài lòng đối với Tô Khiết, nhưng mà thái độ của Ngụy Khang đối với Tô Khiết cũng làm cho bọn họ không thể không có chỗ kiêng ky.

“Còn có một chuyện bà phải nhớ kỹ, dẫn cô ta đi thì có thể, nhưng mà không thể công khai cô ta là con dâu với người ngoài.” Ông cụ Nguyễn suy nghĩ, rất nghiêm túc mà dặn dò một câu.

“Cái này đương nhiên tôi biết rôi, dựa vào cô ta, vừa ngu lại vừa xấu, muốn mất mặt bao nhiêu thì có mất mặt bấy nhiêu, sao tôi có thể thừa nhận cô ta có quan hệ với Hạo Thần cho người ngoài biết được.” Đương nhiên là bà cụ Nguyễn sẽ không thừa nhận thân phận của Tô Khiết, dưới cái nhìn của bà ta, Tô Khiết chính là một sự sỉ nhục.

Nhưng mà có một số việc vẫn cứ vượt qua dự liệu của bọn họ.
 
Chương 746


Chương 746

“Ừ, chúng ta chỉ là làm cho Ngụy Khang nhìn thôi, nhìn xem rốt cuộc ở bên phía của Ngụy Khang là có thái độ gì.” Ông cụ Nguyễn không hề che giấu mục đích của mình tí nào, cái này vốn cũng là tác phong quen thuộc của ông ta.

Lúc Tô Khiết đến nhà chính nhà họ Nguyễn, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đang chờ cô, bởi vì tài xế của nhà họ Cố đang chờ bọn họ.

“Không phải đã kêu cô nhanh lên rồi hả, sao bây giờ mới tới?” Bà cụ Nguyễn nhìn cô một chút, trong giọng nói mang theo vài phân bất mãn, có điều là bây giờ cũng đã khá hơn bình thường rất nhiều.

Sắc mặt của ông cụ Nguyễn chìm xuống, nhìn thấy sau khi Tô Khiết bước lên xe thì lạnh giọng nói: “Cái giá đỡ này của cô cũng đủ lớn nhỉ, đề cao bản thân quá rồi đó “

Tô Khiết cũng không nói cái gì cả, thân sắc rất bình thản, trong bình phản có một loại cảm giác như khiến lòng người dịu lại.

Cô không có bất kỳ phản ứng nào với thái độ của ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn.

Ánh mắt của bà cụ Nguyễn lấp loé, hiển nhiên không ngờ đến Tô Khiết sẽ “nhịn” như vậy.

Thật ra thì Tô Khiết cũng không phải là đang nhịn nhục, chỉ là đang khinh thường để ý đến bọn họ mà thôi.

Ông cụ Nguyễn là một người kiêu ngạo không nói lý, giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Khiết, trong lòng cũng có chút không được tự nhiên.

Ngay cả tài xế của nhà họ Cố cũng nhịn không được mà nhìn Tô Khiết nhiêu thêm một chút.

Có một số người, chỉ cân là vẻ mặt lạnh nhạt cũng khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ vô cùng, Tô Khiết lại đúng là loại người đó.

Bữa tiệc lần này là do nhà họ Cố tổ chức, mặc dù là một bữa tiệc nhỏ nhưng mà cũng đều mời những nhân vật lớn hết sức quan trọng.

Nói là để ăn mừng cháu trai Cố Chính Tân của nhà họ Cố đoạt chức vô địch thế giới trong cuộc thi cờ tướng.

Nhưng mà trong lòng mọi người đều hiểu rõ, lần này chỉ sợ là nhà họ Cố vì để chúc mừng con trai trưởng của nhà họ Cố thôi.

Nghe nói là Cố Chính Tân, con trai trưởng của nhà họ Cố đã sắp được thăng chức.

Đến lúc đó, coi như là quyên lớn che trời.

Bữa tiệc được tổ chức ở trong sân của nhà họ Cố, cách cũng không xa, rất nhanh liên đến. Lúc xuống xe thì ông cụ Nguyễn ghét bỏ mà trừng Tô Khiết một chút: “Sau khi cô vào đó thì đừng có nói lung tung, miễn làm trò cười, mất mặt xấu hổ, hôm nay những người có mặt trong bữa tiệc đêu không phải là người bình thường.”

“Cô ta có thể nói lung tung cái gì được chứ? Đừng để sau khi đi vào bị hù dọa là đỡ lắm rồi.” Lời nói này của bà cụ Nguyễn rõ ràng là đang giễu cợt Tô Khiết chưa từng được nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

“Hừ, cái bộ dạng ngốc nghếch đó của nó đó à? Tốt xấu gì cũng nghe không hiểu, còn có thể bị hù dọa à?” Trên mặt của ông cụ Nguyễn rõ ràng có nhiều thêm mấy phân trào phúng, lời nói càng ngày càng khó nghe hơn.

Từ xưa đến nay Tô Khiết đều không để những người không liên quan ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, cho nên cho dù ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn có nói gì đi nữa thì cô cũng chỉ coi như mình không nghe thấy.

Nếu như không phải vì giúp Nguyễn Hạo Thần lấy được cổ phần của Nguyễn Thị, cô mới không thèm đi cùng bọn người ông cụ Nguyễn đâu.

Mấy bữa tiệc như thế này, cô càng không thích đến.
 
Chương 747


Chương 747

“Xem đi, tôi nói là cô ta căn bản cũng nghe không hiểu mà.” Ông cụ Nguyễn nhìn thấy Tô Khiết không có bất kỳ phản ứng gì, trực tiếp hừ lạnh một tiếng.

Tô Khiết vẫn không có bất cứ phản ứng nào, bà cụ Nguyễn nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong mắt cũng có nhiều thêm mấy phân chán ghét. Bà ta không hiểu tại sao Hạo Thần của bà ta ưu tú như vậy, vậy mà lại cưới một đứa ngu ngốc như thế về nhà.

Nếu như không có liên quan đến Ngụy Khang, bà ta đã sớm đuổi Tô Khiết ra khỏi nhà rồi.

“Chú Dương, dì Vân, hai người đã đến rôi ạ.” Ba người vừa mới bước vào sân thì con dâu trưởng của nhà họ Cố là Trương Nguyệt Bình bước ra chào đón, mang trên mặt nụ cười khách khí lại lễ phép.

Chỉ là lúc Trương Nguyệt Bình nhìn thấy Tô Khiết thì ngẩn người, nụ cười ở trên mặt hơi cứng lại: “Cô gái này là?”

“Gần đây thân thể của dì Vân cháu không tốt cho lắm, cho nên đã thuê một người chăm sóc cho bà ấy” Ông cụ Nguyễn trực tiếp nói Tô Khiết thành người chăm sóc do nhà họ Nguyễn đã mời tới.

Đây là do trước đó ông cụ Nguyễn đã nói trước với bà cụ Nguyễn, cho nên đương nhiên bà cụ Nguyễn cũng sẽ không phản bác, ngược lại phối hợp mà cười cười.

Khóe môi của Tô Khiết hơi nhếch lên, hôm nay ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn lại diễn vở kịch nào nữa vậy?

Lúc đầu cô với Nguyễn Hạo Thần chính là kết hôn ngâm, ông cụ Nguyễn cũng đã nói như vậy, đương nhiên là Tô Khiết sẽ không nói gì thêm.

“A, cái người chăm sóc xấu xí như vậy là được mời đến từ đâu thế?” Cố Nhược, đứa cháu chỉ mới có 13 tuổi của nhà họ Cố nhìn Tô Khiết một chút, trực tiếp cười nhạo nói: “Cái này cũng quá xấu đi thôi, đây là lần đầu tiên mà cháu nhìn thấy một người xấu như vậy đó.”

“Bà Vân, bà để một người xấu như vậy đi theo ở bên cạnh, ngày nào cũng nhìn thấy, chẳng lẽ không buồn nôn ạ? Buổi tối đi ngủ sẽ không gặp ác mộng sao?” Lúc Cố Nhược nói lời này thì lại nhìn Tô Khiết một chút nữa, cố ý làm ra bộ dạng buồn nôn.

“Đúng vậy đó, xấu quá đi thôi, thật là buồn nôn mà.” Có mấy bé gái không lớn không nhỏ đứng vây xung quanh ở bên người của Cố Nhược, đều lên tiếng chế nhạo theo.

“Nhược Nhi, đừng có nói lung tung nữa.” Trương Nguyệt Bình, con dâu trưởng của nhà họ Cố quát Cố Nhược một tiếng, nhưng mà trong giọng nói kia lại không nghe ra được nửa điểm trách cứ.

Sắc mặt của ông cụ Nguyễn càng trở nên khó coi hơn, trong lòng âm thâm cảm thấy may mắn vì lúc nãy mình đã không nói con nhỏ xấu xí này chính là vợ của Hạo Thần, nếu không thì nhà họ Nguyễn của bọn họ không phải sẽ bị cười thúi mặt sao.

Con ngươi của Tô Khiết chợt lóe lên một chút, thật sự xấu như vậy luôn hả? Cô cũng biết lớp trang điểm bây giờ của cô quả thật là không dễ nhìn tí nào.

Giờ phút này, Tô Khiết chỉ suy nghĩ đến một vấn đề, bình thường Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy cô như thế này thì sẽ buồn nôn hả? Dù sao thì ban ngày lẫn ban đêm Nguyễn Hạo Thần đều đối diện với gương mặt này của cô.

Nhưng mà Tô Khiết cũng có thể xác định được một vài thứ, buổi tối Nguyễn Hạo Thần tuyệt đối sẽ không nằm mơ thấy ác mộng, bởi vì anh căn bản không có thời gian để thấy ác mộng, thời gian của anh đều dùng để giày vò cô.

Giờ phút này nghe thấy lời nói của Cố Nhược, Tô Khiết cảm giác bình thường thật sự đã quá ủy khuất cậu ba Nguyễn rồi, ủy khuất cậu ba Nguyễn ngày nào cũng phải đối diện với gương mặt xấu xí này của cô.

Nếu không thì chờ lúc Nguyễn Hạo Thần đi công tác vê, cô dùng gương mặt thật sự mà chào đón anh.

Ngày nào Nguyễn Hạo Thần cũng đối diện với gương mặt của cô, nếu như muốn nôn thì cũng không tốt lắm.

Mặc dù là lớp trang điểm ở trên mặt của cô là vật liệu do học trưởng mới chế tạo ra, nhưng mà vẫn có cách để tẩy đi.

Chỉ cân cô muốn làm thì không có chuyện gì mà làm không được.

Ừm, cứ quyết định như vậy đi, vui vẻ quyết định.

Tô Khiết nghĩ đến ngày hôm đó lớp ngụy trang ở trên mặt của cô không thể rửa trôi đi, dáng vẻ của cậu ba Nguyễn buồn bực hận không thể căn chết cô, khóe môi của cô nhịn không được mà hơi cong lên.
 
Chương 748


Chương 748

“Này, các người nhìn đi, các người mau nhìn đi kìa, cái người quái dị đó lại đang cười. Bọn mình đang nói xấu cô ta, mà cô ta còn cười nữa. Trời đất ơi, không phải cô ta là đồ ngốc đó chứ?” Cố Nhược nhìn thấy tia cười khẽ bên khóe môi của Tô Khiết, trực tiếp la to lên, lời nói đó càng quá đáng hơn.

“Ồ, thật kia kìa, xem ra là bị ngốc thật rồi, hơn nữa ngốc phải biết luôn, bị người ta mắng mà còn có thể cười thành tiếng”

“Haha, bộ dạng xãu như thế này đã đủ làm cho người khác buôn nôn rôi, lại còn là một kẻ ngốc nữa, sao cô ta vẫn còn có mặt mũi sống trên đời thế.”

“Cái này cũng quá xấu quá ngốc rôi, tuyệt đối ngốc đến một tâm cao mới.”

“Không phải là cô ta không hiểu tiếng người đó chứ?”

Mấy đứa nhóc choai choai cậu một câu tôi một câu, càng nói càng quá đáng.

Giờ phút này, sắc mặt của ông cụ Nguyễn càng trở nên khó coi hơn, sớm biết như vậy thì đã không dẫn theo người phụ nữ ngày tới rồi.

Sắc mặt của bà cụ Nguyễn cũng không dễ nhìn tí nào, quả nhiên người phụ nữ này đi đến chỗ nào thì đều là một sự sỉ nhục, bà ta quyết định cho dù Tô Khiết có một chút quan hệ với Ngụy Khang, bà ta cũng nhất định phải làm cho Tô Khiết với Hạo Thần ly hôn với nhau.

Lúc này Trương Nguyệt Bình đang đứng ở đây, Trương Nguyệt Bình nghe rõ ràng lời nói của mấy đứa bé đó, nhưng mà căn bản không có ý ngăn cản.

Vẻ mặt của Tô Khiết thì vẫn bình thản như cũ, không nhìn ra được chút cảm xúc nào, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

“Xem đi xem đi, cô ta thật sự không nghe hiểu lời của chúng ta, cái tên ngốc này cũng quá ngốc rồi, thậm chí ngay cả lời nói của chúng ta mà cũng nghe không hiểu nữa chứ.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Cô ta quả thật không nghe hiểu lời của chúng ta, haha, thật sự buồn cười quá đi thôi.”

“Chúng ta đi thôi.” Bà cụ Nguyễn thật sự không muốn đứng đây để mất mặt xấu hổ với Tô Khiết nữa.

Mặc dù là lúc nãy ông cụ Nguyễn không nói rõ thân phận thật sự của Tô Khiết, chỉ nói là người chăm sóc được mời tới, nhưng mà cho dù như vậy thì bà ta cũng cảm thấy bị Tô Khiết làm mất hết mặt mũi.

“Dì Vân, mấy lời nói đùa của con nít ấy mà, dì đừng so đo cùng với bọn nó, đều là mấy đứa nhỏ, chẳng lẽ cô gái chăm sóc này tức giận…”

Trương Nguyệt Bình nhìn thấy bà cụ Nguyễn muốn đi, sắc mặt có chút thay đổi, bà ta cũng biết lúc nãy mấy đứa nhỏ đó cũng đã quá đáng rồi.

Có điều là bà ta nhìn thấy bộ dạng của Tô Khiết, nét trào phúng ở trên mặt có làm như thế nào cũng không che giấu được.

Bữa tiệc ở nhà Cố của bọn họ cũng không phải là người nào muốn đến thì được đến.

Giờ phút này, bà ta không thể nói gì bà cụ Nguyễn, cho nên muốn nhằm vào Tô Khiết.

“Tức giận à?” Đầu lông mày của Tô Khiết hơi nhíu lại, giữa hàng lông mày giống như là có mấy phân thắc mắc và không hiểu.

Tức giận? Giờ phút này chỉ cân là người có mắt, không bị mù thì đều có thể nhìn thấy được Tô Khiết không tức giận, không hề có một tí tức giận nào.

Trương Nguyệt Bình nhìn vê phía Tô Khiết, ánh mắt chợt lóe lên, bị người ta mắng thành như thế này mà lại không tức giận tí nào, chẳng lẽ là ngốc thật?

Chỉ là vào lúc này, Tô Khiết hơi di chuyển tâm mắt nhìn về phía Trương Nguyệt Bình, đột nhiên hỏi: “Bà Cố có nghe hiểu bọn họ đang nói gì không?”
 
Chương 749


Chương 749

Trương Nguyệt Bình ngớ người, miệng hơi hé ra, trong lúc nhất thời cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Lúc nãy mấy đứa nhỏ đó nói rõ ràng như vậy, nói lớn như vậy, bà ta lại không ngốc, sao có thể không nghe hiểu được. Nếu như nói thẳng là mình nghe hiểu, vậy thì rõ ràng mấy đứa nhỏ đó đang mắng chửi người khác, nhưng mà bà ta đã không ngăn cản, đương nhiên cũng không thích hợp.

Trương Nguyệt Bình chọn một cách mà tự cho là mình thông minh, quyết định im lặng không đáp lời.

Tô Khiết nhìn qua Trương Nguyệt Bình, đột nhiên bật cười. Giờ phút này, nụ cười ở trên mặt của Tô Khiết rất nhạt, rất nhẹ, nhưng mà có một loại sắc bén đâm thẳng vào lòng người, làm cho phần hiểm ác sâu trong lòng người không có chỗ nào ẩn nấp được.

Đáy lòng của Trương Nguyệt Bình run lên, đột nhiên có một loại sợ hãi không nói được thành lời, dường như tất cả những thứ ở trong lòng đều bị móc ra, bày ra ở trước mặt của cô, mặc cho cô soi mói.

“Cô đừng giận nha, đều là con nít nói lung tung thôi…” Giây tiếp theo, Trương Nguyệt Bình không có cách nào tiếp tục giữ im lặng được nữa, nhưng mà bà ta vẫn muốn nói mập mờ để bỏ qua.

“Hóa ra là bà Cố nghe hiểu à, nhưng mà xin lỗi nha, tôi chỉ nghe hiểu tiếng người thôi.”

Tô Khiết lạnh nhạt nhìn Trương Nguyệt Bình một chút, đột nhiên mở miệng nói, trực tiếp đánh gãy lời của Trương Nguyệt Bình, hàm ý trong lời nói này của Tô Khiết đó chính là… những lời nói lúc nãy đều không phải là tiếng người, cũng trực tiếp mắng những người vừa mới nói chuyện không phải là người.

Giờ phút này, Tô Khiết đang nhìn Trương Nguyệt Bình, nói với Trương Nguyệt Bình, lại tiếp lời nói của Trương Nguyệt Bình, liên kết trước sau, đương nhiên cũng đang mắng Trương Nguyệt Bình.

Hơn nữa Trương Nguyệt Bình lại là người bị chửi vô cùng tàn nhẫn nhất.

Từ trước đến nay, Tô Khiết chửi người khác đều không cần phải thô tục, cho nên giờ phút này cho dù là ai cũng không tìm ra được nửa lỗi của cô.

Lúc Tô Khiết nói xong lời này thì trên mặt có một nụ cười nhẹ, một nụ cười ngây thơ mà vô tội, càng làm cho người khác không có cách nào nói ra nửa chữ.

Từ đầu đến cuối Tô Khiết đều không nhìn vào đám con nít không lớn không nhỏ đó, cũng chỉ nhìn qua Trương Nguyệt Bình, con nít không hiểu chuyện, nhưng mà tuổi của Trương Nguyệt Bình không còn nhỏ nữa, cũng nên hiểu chuyện rồi.

Nhưng mà cách làm lúc nãy của Trương Nguyệt Bình quả thật không được tính là “hiểu chuyện”.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Trương Nguyệt Bình nhanh chóng thay đổi mấy lần, lúc trắng lúc xanh, có hơi khó coi. Bà ta đã nhìn quen những cảnh tượng hoành tráng, nhưng mà ngày hôm nay quả thật đã bị Tô Khiết nói đến nỗi nghẹn lời.

Rõ ràng là Tô Khiết đang máng bà ta, nhưng mà bà ta lại không có cách nào phản bác.

Bà cụ Nguyễn liền giật mình, nhanh chóng chuyển mắt nhìn về phía Tô Khiết, trên mặt rõ ràng nhiêu hơn mấy phân kinh ngạc.

Đây là Tô Khiết đã trực tiếp mắng chửi Trương Nguyệt Bình, nhưng mà lại khiến cho Trương Nguyệt Bình không thể nói ra nửa chữ.

Không phải là Tô Khiết ngu ngốc hả? Sao lại có phản ứng như vậy?

Trong lòng của ông cụ Nguyễn cũng có chút kinh ngạc, vậy mà Tô Khiết còn biết phản kích, hơn nữa còn phản kích rất lợi hại.

Cái này là gặp phải vận may cức chó gì vậy, trùng hợp thôi à?

“Có ý gì vậy, cái con người ngu ngốc quái dị này có ý gì, cô ta đang măng chúng ta đó hả?” Hiển nhiên là Cố Nhược vẫn còn chưa hiểu hoàn toàn ý của Tô Khiết, nhưng mà cảm giác không phải là chuyện tốt, cho nên kêu to lên lân nữa.

“Nhược Nhị, đừng có nói lung tung!” Lần này Trương Nguyệt Bình trực tiếp quát lớn Cố Nhược, trên mặt rõ ràng là có nhiều thêm mấy phần nghiêm túc.

Cố Nhược rụt cơ thể, không dám nói thêm nữa.

Tô Khiết âm thâm cười lạnh ở trong lòng, Trương Nguyệt Bình này cũng “hiểu chuyện” rồi.

Xem ra là hiệu quả không tệ “Chú Dương, dì Vân, mời hai người.” Lúc Trương Nguyệt Bình chuyển hướng về phía ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn lần nữa, vẻ mặt rõ ràng đã có nhiêu hơn mấy phân khách khi.
 
Chương 750


Chương 750

Giờ phút này bà ta lại có thêm mấy phân khách khí này đều là bởi vì Tô Khiết, bởi vì dưới ánh mắt vân đạm phong khinh đó của Tô Khiết, vậy mà bà ta không tự chủ liên có trở nên chút hèn mọn.

Có một loại người, chỉ là một ánh mắt cũng có thể khiến cho bạn không có chỗ để dung thân, mặc kệ là bạn có phục hay là phục thì cũng không dám phản kháng.

Tô Khiết chính là kiểu người này.

Tô Khiết được cung kính mời vào.

“Cô nhóc này thật thú vị.” Ở cách đó không xa, ông cụ Đường đã đến được một hồi, nhìn bóng lưng của Tô Khiết, nhịn không được mà cười.

“Đúng vậy, quả thật thú vị, càng nhìn càng làm cho người ta thích.” Trên mặt của bà cụ Đường cũng hiện lên nụ cười.

Lúc nãy hai người bọn họ đã nhìn được một hồi, trên cơ bản bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng được cả quá trình. Nhà họ Cố ý thế kiếp người, đây là chuyện mà người nhà họ Cố am hiểu nhất trong cuộc sống bình thường.

Bình thường những người bị nhà họ Cô ức hiếp cũng không ít.

Nhìn thấy nhà họ Cố ức hiếp người, ông cụ Đường và bà cụ Đường thật lòng không thấy bất ngờ, chỉ là bọn họ không ngờ đến cô nhóc này lại phản kích đặc sắc như vậy.

“Đúng vậy chọc cho người ta yêu thích, cô nhóc này tuyệt đối có một trái tim nhạy bén” Ông cụ Đường hiếm khi đánh giá cao một người như vậy.

Ánh mắt của ông cụ Đường rất lợi hại, vừa nhìn một chút là có thể nhìn thấy được bản chất.

“Ừ, đáng tiếc là đứa nhỏ của nhà khác” Bà cụ Đường khẽ thở dài một hơi.

“Đã nhiều năm như vậy rồi, cái tật xấu này của bà cũng phải sửa đổi một chút, không thể nhìn người ta tốt thì nhất định phải là nhà của chúng ta” Ông cụ Đường nhìn bà một chút, nghe có vẻ như có chút bất đắc dĩ, nhưng mà trong ánh mắt lại tràn đầy dung túng.

Đó là một loại thời gian trôi, tình yêu yên tính theo năm tháng.

“Nhưng mà tôi vừa nhìn đứa bé kia thì thích rôi, luôn cảm thấy một đứa nhóc tốt như vậy thì nên là của nhà chúng ta” Bà cụ Đường nhớ đến dáng vẻ lúc nãy của Tô Khiết, khóe môi nhịn không được mà giương lên: “Tôi nhìn thấy cô nhóc đó, cảm thấy có một loại thân thiết không thể nói rõ, cũng không thể tả được.”

Thật ra thì lúc Tô Khiết vẫn còn chưa phản kích thì bà đã có loại cảm giác này rồi.

Lúc nãy nhìn thấy Tô Khiết bị chế giễu, bà đã định đi lên phía trước hỗ trợ, nhưng mà bà vẫn còn chưa đi đến đó thì cô nhóc kia đã tự mình phản kích.

“Bà đó nha, chính là không đổi được tật xấu này mà” Ông cụ Đường lắc đầu cười khẽ.

“Đúng đúng, tôi biết không phải là của nhà chúng ta, không thể thấy tốt một cái thì là nhất định phải của chúng ta, tôi cũng chỉ thấy thích cái cô nhóc kia thôi, tôi cũng biết cô nhóc nhà người ta không thể nào trở thành của tôi được.” Bà cụ nhìn thấy ông cụ Đường cười bà, cố ý bất mãn trừng mắt liếc nhìn.

“Ừ, biết là được rồi” Nụ cười ở trên mặt của ông cụ Đường lại dày đặc hơn.

“Biết chứ, biết chứ, đương nhiên là tôi biết mà.” Bà cụ Đường hơi tức giận măng lại, chỉ là một giây sau hai mắt của bà đột nhiên sáng lên: “À đúng rồi, Lăng Tử nhà của chúng ta vẫn còn chưa kết hôn mà, nếu không thì lừa cô nhóc đó về làm vợ cho Lăng Tử của chúng ta đi.”

Đường Lăng đang ở trong phòng làm việc, đột nhiên run lên một cái.

“Chuyện này không tốt lắm đâu?” Ông cụ Đường ngẩn người nhìn về phía bà cụ Đường, hai mắt nhanh chóng lấp lóe.
 
Chương 751


Chương 751

“Sao không được chứ, tôi cảm thấy cô nhóc kia rất xứng với Lăng Tử nhà chúng ta.” Bà cụ Đường càng nghĩ thì càng cảm thấy có thể thực hiện được.

“Tôi cảm thấy cô nhóc kia không phải là người dễ bị lừa như vậy, bà cảm thấy là bà có thế lừa gạt được con bé à? Đừng đợi đến lúc đó chính bà bị cô nhóc đó lừa gạt” Ông cụ Đường cười khẽ, tuy là lời nói đùa, nhưng mà ông cụ Đường thật lòng cảm thấy cô nhóc lúc nãy không dễ bị lừa.

“Tôi là một bà già, có cái gì tốt để lừa đâu?” Bà cụ Đường ngẩn người, trực tiếp lườm ông một cái, chỉ là sau khi lấy lại tinh thân thì trong mắt đã nhiêu hơn mấy phân tức giận: “Không, không đúng, ông đây là đang xem thường tôi.”

“Sao tôi có thể xem bà được chứ, năm đó tôi chỉ nhìn bà một chút thì liên quyết định không phải là bà thì không cưới.” Ông cụ Đường đã lớn tuổi rồi, lời nói lại cực kỳ trơn tru, đương nhiên cũng cực kỳ ấm áp.

“Đây cũng không phải là bởi vì vóc dáng của tôi xinh đẹp à, lúc đó ông không tìm được người nào đẹp hơn so với tôi.” Bà cụ Đường rất tự luyến mà trừng mắt liếc nhìn ông một cái.

“Đúng đúng, bà đẹp, bà đẹp nhất” Ông cụ Đường hoàn toàn thuận theo vợ của mình, phần dung túng đó trải qua mấy chục năm gột rửa cũng đã trở thành thói quen.

“May mắn là vóc dáng của tôi đẹp, cho nên người nào nhà họ Đường của chúng ta cũng xinh đẹp hết.” Bà cụ Đường không hề biết khiêm tốn tí nào, ngược lại càng đắc ý nhiều hơn.

“Ừ, đều là công lao của bà” Ông cũng Đường gật đầu, vợ nói cái gì thì chính là cái đó, nhưng mà trong lòng của ông cụ Đường vẫn âm thầm suy nghĩ, nhớ năm đó ông ấy cũng là một cậu nhóc đẹp trai được chọn ra từ một nghìn người, chỉ là ông ấy rộng lượng nên không so đo với bà.

“Ông nhìn mấy người nhà họ Cố thử xem, người nào cũng mang vóc dáng vớ va vớ vẩn, còn không biết xấu hổ mà cười cợt người khác.” Cho đến bây giờ, bà cụ Đường cũng không thích nói xấu ở sau lưng người khác, nhưng mà nghĩ đến tình hình lúc nãy người nhà họ Cố vừa khi dê Tô Khiết, bà liền nhịn không được mà tức giận.

Không biết tại sao, chính là cứ cảm thấy tức giận, nổi nóng kỳ lại Ông cụ Đường sửng sờ, nhịn không được mà nhìn bà một chút. A, đây là thật sự tức giận rồi à, xem ra là bà ấy thật sự thích cô nhóc lúc nãy, vì cô nhóc kia, cũng không tiếc nói xấu sau lưng người khác.

Nói xấu sau lưng của người khác, đây là chuyện mà ông vẫn luôn không thích, nhưng mà lúc này nghe thấy mấy lời nói của vợ mình, ông lại cảm giác rất tốt, cái từ vớ va vớ vẩn bà ấy dùng rất tốt.

“Ông cụ Đường, bà cụ Đường, hai người…” Trương Nguyệt Bình đã nhìn thấy hai người bọn họ, trên mặt mang theo nụ cười đi tới.

“Bà cụ á? Tôi trông già như vậy hả, Lăng Tử nhà của bọn tôi nói tôi càng ngày càng trẻ đó.” Bình thường bà Đường Lăng rất dễ nói chuyện, nhưng mà giờ phút này lại cực kỳ không dễ nói chuyện.

Vì sao ư? Cũng là bởi vì chuyện lúc nấy của Tô Khiết.

Năm đó bà cụ Đường chính là mỹ nhân đẹp hàng đầu, bình thường được bảo dưỡng tốt, tâm trạng lại tốt, lúc không có chuyện gì làm thì còn học múa latinh, luyện yoga, cho nên khí chất cũng đặc biệt tốt, sống lưng thẳng tấp hơn so với những người trẻ tuổi bình thường, mặc dù đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng mà cũng không nhìn ra chút già dặn nào.

So sánh với Trương Nguyệt Bình năm mười mấy tuổi còn muốn trẻ hơn.

Trương Nguyệt Bình giật mình, có chút kỳ quá nhìn bà cụ Đường.

“Ngược lại là cô đó, xem cô cũng già quá nhanh rồi, hôm nào đó để tôi giới thiệu cho cô mấy chỗ, cô đi thử xem. Nghe nói là cải thiện làn da rất có hiệu quả đó, tôi chưa từng thử, nhưng mà tôi cảm thấy chắc là cô cần.”

Cải thiện da? Cải thiện da? Cải thiện da? Nói Trương Nguyệt Bình già thì cũng coi như xong đi, còn kêu người ta đi sửa da.

Cái này phải sửa như thế nào đây? Nói thô tục một chút đó chính là phẫu thuật thẩm mỹ.

Ý của bà cụ Đường là nói Trương Nguyệt Bình còn phải đi phẫu thuật thẩm mỹ lại, bà cụ Đường cũng chỉ là đổi một câu để chê Trương Nguyệt Bình xấu thôi.
 
Chương 752


Chương 752

Không thể không nói, bà cụ Trương Nguyệt Bình mắng người khác thì cũng làm cho người khác tức chết không đền mạng.

Phối của Trương Nguyệt Bình tức đến sắp nổ ra, một người phụ nữ bị chửi già, bị chửi xấu, không tức giận mới là lạ.

Bà ta không phải là Tô Khiết, không thể làm như không có chuyện gì như Tô Khiết được.

Nhưng mà người này là bà cụ Đường, cho dù bà ta có tức giận đi nữa thì cũng không dám bộc phát ở trước mặt của bà ấy.

Có điều là đợi đến lúc Chính Tân nhà bọn họ lên làm tông trưởng, đến lúc đó xem xem người nhà họ Đường còn có thể tùy tiện như thế nào, đến lúc đó nhà họ Cố tuyệt đối sẽ để cho nhà họ Đường sống không bằng chết.

Bà cụ Đường nhìn Trương Nguyệt Bình không ngừng thay đổi sắc mặt, trong lòng cười lạnh, chắc chắn là trong lòng của người phụ nữ này đang giấu diếm suy nghĩ xấu xa.

“Đi thôi” Ông cụ Đường nhìn Trương Nguyệt Bình một chút, hai mắt hơi trâm xuống, nhưng mà cũng không nói thêm cái gì nữa, dẫn bà cụ Đường đi vào.

Bà cụ Đường mới vừa bước vào thì liên bắt đầu tìm kiếm Tô Khiết, nhìn thấy Tô Khiết đang chọn hoa quả, bà mỉm cười: “Tôi đi tìm cô nhóc đó tâm sự, nói không chừng thật sự có thể lừa gạt trở vê làm cô dâu cho Lăng Tử nữa đó “

Ông cụ Đường có chút bất đắc dĩ cười cười.

“Lão Đường đến rồi đó à, nào nào, chúng ta chơi hai ván đi.” Ông cụ Cố nhìn thấy ông cụ Đường thì lớn tiếng kêu gọi.

Bình thường ông cụ Đường có sức ảnh hưởng và uy tín lớn nhất trong tám gia tộc lớn, bỏ xa ông cụ Cố, hơn nửa năm đó ông cụ Đường đã được bâu làm tông trưởng hai nhiệm kỳ, mà ông cụ Cố thì chưa được làm tông trưởng lần nào, cho nên tiếng gọi lão Đường này của ông cụ Cố thật không hiểu chuyện tí nào.

Hiển nhiên nhà họ Cố đây là cảm thấy Cố Chính Tân được làm tông trưởng là một chuyện rất chắc chắn, cho nên cũng đã thiếu đi phần cung kính bình thường đối với ông cụ Đường.

Ở đây đều là những người tinh anh, ai cũng đã nhận được tin tức rồi, nhìn thấy thái độ của ông cụ Cố, trong lòng cũng đều biết ngay.

Xem ra lần này nhà họ Cố thật sự đi lên, nhà họ Cố đi lên thì nhà họ Đường chắc chắn xong rồi, đám người bọn họ nghĩ như vậy, thái độ tự nhiên cũng có chút thay đổi.

Chỉ là có một vài chuyện…

Ông cụ Đường cười lạnh ở trong lòng, thói đời nóng lạnh, lời người đáng sợ, thế giới này luôn là như vậy đó, chỉ là nhìn xem bạn sẽ sinh tồn như thế nào dưới cuộc sống như thế.

Ông cụ Đường đột nhiên nhớ đến cảnh tượng lúc nãy Tô Khiết bị chửi, lòng dạ của con bé đó quả thật làm cho người ta bội phục, người bình thường thật sự không làm được.

Ông cụ Đường cười cười đi tới.

Những người đang đánh cờ cùng với ông cụ Cố lập tức đứng dậy, nhường vị trí lại cho ông cụ Đường.

Lúc này trên mặt của ông cụ Cố đã không che giấu được vẻ đắc ý, còn đang muốn khoe khoang vài câu, chỉ là khi nhìn thấy ông cụ Đường một mặt bình thản đang bắt đầu sắp xếp ván cờ, liền nhịn lại.

Ở phía bên kia, bà cụ Đường đi thẳng đến chỗ của Tô Khiết.

Nhưng mà bà cụ Đường còn chưa đi qua thì Tô Khiết đã bưng hoa quả được chọn xong mà rời khỏi.

Bà cụ Đường đứng nguyên tại chỗ, nghĩ đến nếu như đột ngột gọi cô nhóc kia lại thì hình như không tốt lắm.
 
Chương 753


 

Chương 753

Sau đó bà cụ Đường nhìn Tô Khiết bưng hoa quả đến trước mặt của bà cụ Nguyễn, còn chứng kiến Tô Khiết cẩn thận phân loại hoa quả cho bà cụ Nguyễn.

Bà cụ Đường đột nhiên cảm giác có chút chướng mắt, bà cũng muốn ăn hoa quả do cô nhóc kia chọn.

Thật ra có một vài chuyện bà cụ Đường đã hiểu lầm, Tô Khiết đi rửa hoa quả không phải là vì bà cụ Nguyễn, cô phân loại hoa quả đương nhiên cũng không phải là vì bà cụ Nguyễn, chỉ là bình thường cô đã dưỡng thành thói quen.

Nhưng mà cô đi cùng với bà cụ Nguyễn, còn bị ông cụ Nguyễn nói thành người chăm sóc được mời cho bà cụ Nguyễn, cho nên đương nhiên cô phải đứng ở bên người của bà cụ Nguyễn.

Tiếp theo Tô Khiết vẫn luôn ngôi yên tĩnh ở trước mặt của bà cụ Nguyễn, rất yên tĩnh, rất trầm lặng, ngay cả nói cũng không nói chuyện.

Bà cụ Đường bị người ta quấn lấy chào hỏi, vẫn luôn không tìm được cơ hội để nói chuyện với Tô Khiết, cho nên kế hoạch lừa gạt cháu dâu của bà ấy vẫn còn chưa được thực hiện.

Giờ phút này, tâm trạng của bà cụ Đường cực kỳ phiền muộn.

“Tôi biết cái người quái dị kia là ai đó, cô ta chính là Tô Khiết, là cô cả của nhà họ Tô.” đúng vào lúc này, Cố Nhược vừa mới mắng Tô Khiết đột nhiên như phát hiện ra một đại lục mới mà thấp giọng hô to.

Con ngươi của bà cụ Đường chợt lóe lên, là cô cả của nhà họ Tô?

“Sao con gái của nhà họ Tô lại đi làm công vậy ?” Một vị phu nhân ở bên cạnh của Cố Nhược nhịn không được mà hỏi một câu.

“Nghe nói là nhà họ Tô sắp phá sản, sau đó Nguyễn Thị đầu tư vào nhà họ Tô, có lẽ Tô Khiết chính là vì để lấy lòng bà cụ Nguyễn, cô cả này cũng thật là liều mà” Một người phụ nữ khác đã tiếp lời một câu, trong lời nói rõ ràng mang theo ý cười trên nỗi đau của người khác.

“Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Tô Khiết đó là một kẻ ngốc, thật sự là kẻ ngốc đó, cho nên lúc nãy chúng ta không có nói sai đâu, cô ta chính là bị ngốc mà.” Cố Nhược vừa mới bị Trương Nguyệt Bình la, trong lòng vẫn luôn không thoải mái, vẫn muốn tìm Tô Khiết để xả cơn tức này.

“Ừ, tôi cũng đã nghe nói cô cả nhà họ Tô này, chẳng những dáng dấp xấu mà còn ngốc nữa, bây giờ xem ra quả nhiên là danh xứng với thực.”

“Nghe nói là cô cả nhà họ Tô này được đón về nhà họ Tô mấy năm trước đó, còn chưa được hưởng phúc được mấy năm thì nhà họ Tô đã phá sản rồi.”

“Đúng vậy đó, tôi cũng nghe nói, nghe nói là năm đó bà cụ Tô không đồng ý để mẹ của cô ta gả vào nhà họ Tô, Tô Trung Phương thì lại là một người si tình, vậy mà vì mẹ của cô ta mà rời khỏi nhà họ Tô. Chỉ tiếc là không lâu sau, Tô Trung Phương cũng xảy ra tai nạn xe mà qua đời. Nói ra thì đứa nhỏ này cũng thật khổ, nghe nói là từ nhỏ cô ta vẫn còn bị người khác ức hiếp.” Người có lòng tốt, mềm lòng, cuối cùng cũng nói một câu tương đối đúng trọng tâm.

Bà cụ Đường nghe thấy những lời này thì trong lòng đột nhiên hơi chua xót, đừng nhìn bây giờ tâm trạng của bà ấy tốt, nhưng mà năm đó bà ấy cũng đã từng mắc chứng u uất, còn tự sát, bởi vì con gái cưng của bà ấy đã mất tích vào nhiều năm trước, không tìm thấy được.

Lúc ấy bà thật sự sắp điên, là điên thật rồi.

Năm đó con gái của bà ấy mới chỉ có năm tuổi, người nhà họ Đường từ trên xuống dưới đều tìm đến điên cuồng, nhưng mà cũng không tìm được.

Bây giờ đã bốn mươi mấy năm trôi qua, vẫn không hề có chút tin tức nào.

Bà biết là đứa bé Đường Lăng kia vẫn còn chưa từ bỏ, vẫn luôn đang tìm, nhưng mà cũng đã bốn mươi mấy năm rồi, bà đã không còn hy vọng xa vời nữa.

Hơn nữa, Đường Lăng cũng không mang được bất kỳ tin tức nào về, mặc dù là bà không muốn chấp nhận, nhưng mà cũng không thể không chấp nhận hiện thực.

Bà cụ Đường nghĩ đến con gái của bà ấy nhỏ như vậy mà liên rời khỏi nhà, chắc chăn là chịu không ít khổ, cho nên giờ phút này nghe thấy từ nhỏ Tô Khiết đã bị ức hiếp, không nhịn được mà đau lòng.
 
Chương 754


Chương 754

“Ây nha, anh trai của tôi ra rồi, anh trai của tôi rất thông minh, lần này được giải vô địch thế giới đó.” Cố Nhược nhìn thấy Cố Chính Tân bước xuống lầu, lập tức hoan hô, giọng điệu của nó rất lớn, tất cả những người ở trong phòng đều nghe được.

“Chính Tân, con qua đây” Ông cụ Cố đang đánh cờ cùng với ông cụ Đường, đột nhiên kêu một tiếng.

Ông cụ Cố đang đánh cờ với ông cụ Đường, lúc này kêu Cố Chính Tân đi qua chỉ? Đương nhiên là ông cụ Cố có mục đích khác.

Tô Khiết ngước mắt lên nhìn ông cụ nhà họ Cố một chút, lông mày nhíu chặt lại, ông cụ Cố đây là muốn để ông cụ Đường xấu hổ trước mặt của mọi người à.

Có điều là sao ông cụ Đường dễ dàng bị ức hiếp như vậy được.

Có một số việc, mặc dù là ông cụ Đường không nói, nhưng mà trong lòng giống như tấm gương sáng. Nhìn thấy ông cụ Cố kêu Cố Chính Tân, hai mắt của ông ấy hơi híp lại, âm thầm cười lạnh ở trong lòng, ông cụ Cố quả thật đủ nóng vội mà Cố Chính Tân vẫn còn chưa được lên làm tông trưởng đâu, vậy mà ông cụ Cố liên muốn ngáng chân ông ở khắp nơi.

Lúc nhìn thấy Cố Chính Tân sắp đến trước mặt, ông cụ Đường đột nhiên đứng dậy xoa xoa eo nói: “Ôi chao, không nhận mình già thì không được rồi mà, ngôi một hồi mà lưng cũng đau muốn chết đi được. Không được không được rồi, lão già, tôi không thể ngôi với ông được.”

Khóe môi của Tô Khiết hơi câu lên, ông cụ Đường này cũng thật đáng yêu.

“Đừng nha, lần này ông thắng rồi thì lại muốn chạy, vậy là không được đâu” Ông cụ Cố đã tính toán kỹ rồi, đương nhiên không muốn để cho ông cụ Đường tránh thoát như vậy.

“Lão Cố, tôi đến chơi với ông hai ván.” Lúc này ông cụ Nguyễn lại đột nhiên mở miệng, cũng không đợi ông cụ Cố nói chuyện, liền trực tiếp ngôi vào vị trí lúc nãy ông cụ Đường vừa mới ngồi.

Bởi vì có mối quan hệ giữa Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần, nhà họ Nguyễn cùng với nhà họ Đường vẫn khá thân thiết với nhau.

Lúc ông cụ Đường đứng lên thì ông cụ Nguyễn đã hiểu ý của ông cụ Cố, nghe thấy ông cụ Cố không muốn bỏ qua, chắc là cố ý đi ra giúp ông cụ Đường cản một dao.

Ông cụ Nguyễn cũng hiểu rõ, nếu như lần này Cố Chính Tân làm tông trưởng, chắc chắn là nhà họ Đường sẽ bị chèn ép. Nhưng mà hiện tại nhà họ Nguyễn dựa vào Hạo Thần, dựa vào quan hệ của Hạo Thần và Đường Lăng, cho dù nhà họ Đường có bị chèn ép như thế nào thì chắc chắn Hạo Thần cũng sẽ đứng ở bên phía của nhà họ Đường, cho nên ông ta cũng không còn có lựa chọn khác.

Nhà họ Đường và nhà họ Nguyễn đã trói cùng một chỗ, đương nhiên ông ta cũng không thể để cho ông cụ Đường xấu hổ ở trước mặt .

“Tay chân lẩm cẩm của tôi cũng không còn tốt nữa, nếu ông muốn, cứ để Chính Tân nhà tôi chơi với ông hai ván đi.” Ông cụ Cố sa sầm mặt, trong lòng khó chịu nên trút giận lên ông cụ Nguyễn.

Lý do tại sao ông cụ Cố gọi Cố Chính Tân đến là vì ông muốn Chính Tân chơi cờ với ông cụ Đường để làm cho ông cụ Đường xấu hổ.

Sắc mặt ông cụ Nguyễn nhanh chóng thay đổi mấy lần, ông ta vốn tưởng rằng ông cụ Cố chỉ muốn làm cho ông cụ Đường khó xử.

Ông ta cứ nghĩ, bây giờ ông ta ngồi ở đây, ông cụ Cố nhất định sẽ không để Cố Chính Tân ra sân, không ngờ ông cụ Cố vẫn để cho Cố Chính Tân chơi.

Ông cụ Nguyễn nhất thời đâm lao phải theo lao.

Đành vậy, ông ta đã ngôi xuống rồi, lúc này ông cụ Cố hiển nhiên là đang trút giận lên người ông ta, nhất định sẽ không cho ông ta cơ hội đổi ý.

Nhưng Cố Chính Tân là nhà vô địch thế giới, làm sao ông ta có thể thắng Cố Chính Tân?
 
Chương 755


Chương 755

Cố Chính Tân cũng được coi là cháu trai của ông ta, ông lớn tuổi rồi lại thua một cậu bé như vậy, cái mặt già nua này biết để ở đầu?

Khi đó, mọi người sẽ không nói Cố Chính Tân là nhà vô địch thế giới, chỉ nói ông lớn tuổi như vậy mà lại bại trước một tiểu bối.

Đây chính là lòng người.

Nếu không, ông cụ Cố sẽ không gọi Cố Chính Tân đến để làm khó ông cụ Đường.

Lúc này, ông cụ Nguyễn hy vọng Cố Chính Tân sẽ từ chối, nhưng Cố Chính Tân lại ngôi ngay đối diện với ông cụ Nguyễn.

“Ông nội Dương, đến đi.” Cố Chính Tân liếc nhìn ông cụ Nguyễn, đôi mắt kia quả thực là điên cuồng không giới hạn, vả lại cậu còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘ông nội.’ Tô Khiết liếc mắt nhìn Cố Chính Tân, khóe môi khẽ giật.

Lúc này ông cụ Nguyễn đang bất đắc dĩ nên chỉ biết cắn răng kiên trì.

Phải nói kỹ năng đánh cờ thường ngày của ông cụ Nguyễn cũng tốt, ông ta nghĩ, cho dù Cố Chính Tân có lợi hại cũng sẽ không thua quá thảm, chỉ cân không thua quá thảm thì cũng không quá đáng xấu hổ.

Tuy nhiên, đi được vài bước, trên đầu ông cụ Nguyễn đã bắt đầu đổ mô hôi.

Lúc này, ông cụ Nguyễn mới thực sự hiểu được ý đồ của ông cụ Cố, ông không chỉ muốn khiến ông cụ Đường thua Cố Chính Tân, mà còn muốn khiến ông cụ Đường thua đến rối tinh rối mù, thua đến không còn mặt mũi gặp người khác.

Tiếp theo, ông cụ Nguyễn càng chơi càng hỗn loạn, không bao lâu đã thua, thật sự là thua rối tinh rối mù.

Hai mắt ông cụ Đường hơi nheo lại, ông cụ Cố vốn định làm cho ông ta xấu mặt như vậy.

Ông thực sự rất tàn nhẫn.

Thua một thằng nhóc thì không danh giá gì, nhưng dù sao thì Cố Chính Tân cũng là nhà vô địch thế giới nên không nên quá xấu hổ, nhưng để thua như thế này thì cũng thật khó chịu.

Ông cụ Đường nhìn ông cụ Nguyễn với vẻ cảm kích và áy náy, nhưng ông ta cũng bất lực.

Vì Cố Chính Tân quá lợi hại.

Chỉ e là bất cứ ai có mặt đều sẽ thua Cố Chính Tân đây đau đớn và thảm hại.

“Lại đến.” Cố Chính Tân không hề tỏ ra nể mặt, không hề có ý nhường bước, thậm chí không có cái gọi là khoan dung và độ lượng.

Việc bắt nạt người khác của nhà họ Cố đã trở thành một thói quen.

Lúc này ông cụ Nguyễn đã mô hôi nhễ nhại trên trán, vừa bực mình vừa lo lăng, màn thứ nhất đã thua thảm như vậy, thì đừng nói là nhưng màn tiếp đến, nếu cứ thua thế này thì cái mặt mũi già nua này của ông làm thế nào nhìn người?

Nhưng Cố Chính Tân đang dồn ép, ông cụ Nguyễn thì thực sự không có biện pháp gì.

Ông cụ Nguyễn chỉ có thể cố gắng kiên trì, lại cầm quân cờ, đi một hồi cũng không biết đi như thế nào, chân chờ hồi lâu cũng không có động tĩnh gì.

“Nhanh lên, tôi sắp ngủ mất rồi.” Cố Chính Tân liếc nhìn ông cụ Nguyễn một cái, lời nói đó không chút khách khí, cũng hoàn toàn không lưu tình, cư nhiên là hoàn toàn không có ý tôn trọng.

Ông cụ Nguyễn tức giận gần như ói ra máu, ông lúc nào cũng kiêu ngạo khó chịu, nhưng bây giờ tay cầm quân cờ rõ ràng run lên.

Một số người khá trung lập nhìn ông cụ Nguyễn đều có chút thông cảm, nhưng không ai có thể giúp ông.

Đâu tiên, họ không muốn đắc tội với nhà họ Cố, dù sao Cố Chính Tân sẽ sớm trở thành tông trưởng tám gia tộc lớn.

Thứ hai, Cố Chính Tân quá lợi hại.
 
Chương 756


Chương 756

Trong mắt ông cụ Đường có chút lạnh lùng, người nhà Cố thật sự là quá đáng, nhưng hiện tại ông cũng không có cách nào tốt để giúp ông cụ Nguyễn.

Tất nhiên, hâu hết mọi người đêu là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

“Ông cụ, bà cụ nói có chút không thoải mái, bảo ông đi qua.” Đúng lúc này, Tô Khiết đột nhiên đi tới bên cạnh ông cụ Nguyễn nói một câu không nhẹ không nặng.

“Hả? Được, được.” Lần đầu tiên, ông cụ Nguyễn cảm thấy Tô Khiết trông không đáng ghét như vậy, nhưng ông nghĩ chính bà cụ Nguyễn đã nhờ Tô Khiết đến giúp mình.

Ông cụ Nguyễn thầm thở ra một hơi, sau đó nhanh chóng đứng lên, định rời đi.

“Sao thế? Đây là muốn trốn sao?” Cố Chính Tân đột ngột nói, với sự khinh thường và thậm chí là cả sỉ nhục trong lời nói của mình.

Ông cụ Nguyễn ngẩn ra, sắc mặt càng thêm khó coi, ông cao tuổi như vậy rồi mà còn bị cho là trốn sao?

Thằng nhóc nhà họ Cố này quả thực là biết cách nhục nhã người khác.

Điều này thực sự khiến ông cụ Nguyễn khó chịu.

“Chúng tôi không trốn.” Tô Khiết nâng mắt liếc nhìn Cố Chính Tân: “Bà cụ có chút không thoải mái cần ông cụ đi qua xem một chút, nếu không thì tôi sẽ thay ông cụ chơi với anh một lát.”

Lời nói nhẹ nhàng bay bổng của Tô Khiết lập tức hóa giải sự bối rối và ngượng ngùng của ông cụ Nguyễn.

Như vậy, ông cụ Nguyễn rời đi thật thuận lý thành chương, không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Ông cụ Nguyễn nhanh chóng nhìn về phía Tô Khiết, trong mắt hiển nhiên có chút kinh ngạc, Tô Khiết cố ý cứu ông ta sao? Hay chỉ là trùng hợp? Hay vợ ông đã dạy cô?

Cố Chính Tân lợi hại như vậy, cô sẽ chơi với Cố Chính Tân thay ông ta? Đoán chừng còn chưa bắt đầu đã chết.

Tuy nhiên, ông cụ Nguyễn cho rằng cô và Cố Chính Tân là cùng thế hệ, vả lại cô vốn ngốc hết chỗ chê, cho dù cô thua thảm như thế nào, cũng sẽ không quá xấu hổ.

“Cậu muốn tiếp tục không?” Tô Khiết chưa bao giờ có thói quen làm khó, cho nên cô nhìn Cố Chính Tân, lễ phép hỏi.

Bà cụ Nguyễn nhìn hành vi của Tô Khiết, nhất thời có chút chưa tỉnh hồn lại, Tô Khiết muốn làm gì?

Ánh mắt ông cụ Nguyễn hiển nhiên phức tạp hơn một chút.

“Đương nhiên là tiếp tục, đến đây chịu chết, tại sao không tiếp tục chứ? Ông già đừng hòng trốn nhé, nhanh chóng quay lại.”

Giờ phút này, Cố Chính Tân lại càng kiêu căng ngạo mạn, sở dĩ cậu ta không nể mặt ông cụ Nguyễn cũng có ẩn tình khác, bởi vì cậu ta đã bị Nguyễn Hạo Thần chỉnh, vả lại còn là loại sống không bằng chết.

Cho nên đương nhiên hôm nay anh ta phải nhân cơ hội này báo thù, làm nhục ông cụ Nguyễn tương đương với sỉ nhục Nguyễn Hạo Thần.

Tô Khiết hơi rũ mắt xuống, không nói lời nào mà đi tới chỗ ông cụ Nguyễn ngôi, chậm rãi ngồi xuống.

Thật ra, Tô Khiết chưa từng có cảm tình với ông cụ Nguyễn, nhưng vừa rồi ông cụ Nguyễn đã anh dũng hiếm có một lần, khiến cô hơi thay đổi thái độ đối với ông.

Cố Chính Tân bắt nạt người quá đáng, dù sao cũng là ông nội của Nguyễn Hạo Thần bị bắt nạt, là vợ của Nguyễn Hạo Thần, cô không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Ông cụ Nguyễn bị làm nhục, truyền ra mặt mũi của Nguyễn Hạo Thần cũng không vẻ vang gì, đối với Nguyễn Hạo Thần anh cũng không tốt.
 
Chương 757


Chương 757

Tất nhiên, Tô Khiết đứng ra cũng bởi vì cô cần cơ hội này.

Cô cần một cơ hội để khiến ông cụ Nguyễn nhìn cô khác đi, vả lại theo cách đáng kinh ngạc, bởi vì cảm giác đó là sâu sắc nhất, sâu sắc đến mức có thể khiến một số thứ dâng lên não bộ trong lúc nhất thời.

Chỉ có cách này, cô mới có thể giúp Nguyễn Hạo Thần lấy lại cổ phân của Nguyễn Thị từ ông cụ Nguyễn.

Hiện tại là cơ hội ngàn năm có một, cô đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.

“Tô Khiết, một kẻ ngốc như cô lại muốn đánh cờ với anh trai của tôi sao?” Cố Nhược lấy lại tinh thần, nó chạy đến, hét vào mặt Tô Khiết.

Mọi người nghe Cố Nhược nói thì đêu sững sờ, vừa rồi Cố Nhược ngôi nghị luận trong góc, nên không nhiều người biết thân phận của Tô Khiết.

Hơn nữa, những người có mặt nghe đến cái tên “Tô Khiết” này cũng không biết là ai, chỉ nghe Cố Nhược nói cô là đô ngốc, mọi người không khỏi ngạc nhiên, một kẻ ngốc vậy mà lại chơi cờ với Cố Chính Tân sao?

“Anh à, cô ta là đồ ngốc, thật sự là đồ ngốc, đại tiểu thư ngốc nghếch nhà họ Tô, từ nhỏ đã mắc bệnh rồi.”

“Cô là kẻ ngốc sao? Kẻ ngốc như cô đang làm gì vậy?” Cố Chính Tân thực sự muốn hạ nhục ông cụ Nguyễn, vốn dĩ anh nghĩ người phụ nữ này đã nói sẽ thế chỗ ông ta một lúc, chỉ cân cậu ta không nói kết thúc, ông cụ Nguyễn nhất định sẽ quay lại, sau đó sẽ tiếp tục sỉ nhục ông cụ Nguyễn.

Tuy nhiên, anh không ngờ người phụ nữ này là một kẻ ngốc.

“Sất, chơi cờ với một con ngốc? Vậy chẳng phải tôi cũng là một kẻ ngốc sao?” Cố Chính Tân thực sự hoàn toàn không khách khí.

Nhưng khi nhìn Tô Khiết, anh không khỏi sửng sốt, lại thấy coi đột nhiên nở nụ cười.

Khuôn mặt cô đầy tàn nhang, trông khá xấu xí, nhưng bởi vì nụ cười yếu ớt này, dường như có một sự xán lạn có thể xuyên thấu vào tâm hồn cậu ta.

Trông thật lộng lẫy nhưng lại khiến người ta có cảm giác như đang chao đảo trên vách đá, có nguy cơ bị kéo xuống vực sâu bất cứ lúc nào.

Vào lúc đó, Cố Chính Tân đột nhiên cảm thấy sợ hãi hỗn loạn.

Người nhà họ Cố từ trước đến nay đã quen bắt nạt người khác, từ nhỏ Cố Chính Tân được sủng ái nhất trong nhà họ Cố, có thể nói là vô pháp vô thiên, chưa từng sợ hãi, nhưng lúc này lại cảm thấy sợ hãi trước Tô Khiết đang cười mỉm!

Tô Khiết không nhìn cậu ta, cũng không hề tỏ ra miễn cưỡng, nghe cậu ta nói xong, cô đứng dậy, chỉ thản nhiên nói: “Nếu cậu lo lắng sẽ thua, vậy thì dừng cuộc chơi thôi.”

Cố Chính Tân hoàn hồn, nhìn lại khuôn mặt của cô, chỉ phát hiện khuôn mặt cô lúc này không cười, chỉ còn lại tàn nhang, vẫn xấu xí như thể.

Chết tiệt, vừa rồi chắc chăn cậu ta bị hoa mắt rồi, Cố Chính Tân mắng thầm.

Nhìn thấy Tô Khiết đứng dậy rời đi, Cố Chính Tân tức giận gầm lên: “Cô nói gì? Đồ ngốc nhà cô nói gì? Tôi sẽ thua sao?”

Giờ phút này, cậu ta tuy rằng kiêu ngạo, nhưng khí thế rõ ràng đã yếu đi.

Tô Khiết dừng lại, đảo mắt nhìn cậu ta, dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi chậm rãi nói: “Chưa chắc.”

Những gì cô nói vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ như gió thoảng, thoạt nghe không nổi sóng, nhưng lúc này mọi người nghe thấy lời cô nói đều giật mình.

Cô nói “chưa chắc”? Có nghĩa là Cố Chính Tân cũng không nhất định phải thua sao?

Cô ngu dốt đến nhường nào mới có thể nói ra được một câu như vậy.

“Cô gái này thật là thú vị.” Bà cụ Đường bước tới, tiến lại gân ông cụ Đường, nhỏ giọng nói, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn Tô Khiết với ánh sáng kỳ lạ.
 
Chương 758


Chương 758

Bà cảm thấy tiếp theo nhất định có kịch hay để xem.

“Ừm, quả là một cô gái đặc biệt.” Khóe môi ông cụ Đường nhàn nhạt nở nụ cười nhẹ: “Nói mới nhớ, cô gái này cũng có thể coi là ra mặt cho tôi, vì tôi can thiệp chuyện bất bình.”

Bà cụ Đường đảo mắt nhanh qua ông cụ Đường: “Sao da mặt của ông dày thế? Tiểu lão cụ xinh đẹp như tôi còn không được hưởng đãi ngộ của cô gái này, dựa vào cái gì ông có?”

Ông cụ Đường nghe bà nói thì sững sờ, sau đó cười thầm.

“Cô gái này thật điên rồ không giới hạn, nhưng cô ấy cũng thật đáng yêu.” Sự chú ý của bà cụ Đường tập trung vào người của Tô Khiết.

Ông cụ Đường hơi nhướng mày, điên rồ không giới hạn? Đúng là có cảm giác như vậy thật.

Nhưng cũng làm cho người ta yêu thích.

“Tô Khiết, kẻ ngốc như cô còn dám xuất khẩu cuông ngôn?” Cố Nhược vốn đã phẫn nộ với Tô Khiết vì chuyện trước đó, nhưng bây giờ nghe thấy lời này của Tô Khiết, nó trực tiếp gầm lên.

Tô Khiết thậm chí còn không thèm nhìn, hoàn toàn không để ý đến nó.

“Thôi, cô đừng đi, ngồi xuống cho ông đây, ông đây đấu với cô, nếu ông đây không giết được cô, ông đây sẽ không mang họ Cố.” Cố Chính Tân là người giỏi nhất trong nhà họ Cố, cậu ta tài năng và thông minh, từ nhỏ cậu ta đã được sủng vô pháp vô thiên, cuồng vọng vô biên.

Cậu ta không bao giờ tin, có người có thể đánh bại mình trong cờ vua.

Tô Khiết không rời đi và cũng không ngôi xuống, không hề nói chuyện, chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta ta.

“Cô ngồi xuống, tôi đấu với cô.” Dưới cái nhìn bình thản vô cùng của cô, khí thế kiêu ngạo của Cố Chính Tân đã biến mất vì lý do nào đó, giọng điệu và thái độ của cậu ta rõ ràng đã thay đổi.

Lúc này Tô Khiết mới ngồi đối diện anh.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Cố Chính Tân này chính là một Tiểu Bá Vương, ngang ngược càn rỡ đã quen, không nghe lời ai, giờ phút này vậy mà…

Tiểu Bá Vương kiêu ngạo và độc đoán đã thay đổi thái độ chỉ vì một ánh mắt của Tô Khiết?

Trong một thoáng, mọi người đều cảm thấy hoa mắt, nhìn lâm rôi.

Đúng, nhất định là nhìn lâm rồi.

Vẻ mặt của ông cụ Cố rõ ràng trâm xuống, nhìn Tô Khiết, trong mắt có chút lạnh lùng, người phụ nữ này không hề đơn giản, rốt cuộc cô ta là ai?

“Tôi để cô đi trước.” Mặc dù Cố Chính Tân mới tiết chế một chút nhưng vẫn không thay đổi được tính khí kiêu ngạo của mình.

“Không, anh đi trước đi, tôi không chơi cờ, anh đi trước, tôi học theo.” Tô Khiết hơi rũ mắt xuống, không nhúc nhích, thậm chí không chạm vào quân cờ, trong câu nói cũng không nghe ra được cảm xúc gì.

Mọi người hung hăng hít vào một hơi, ý cô là bây giờ cô mới học.

Không phải chứ, cô không biết chơi cờ, vậy mà dám chơi với Cố Chính Tân.

Đây không phải là tìm chết sao?

Đương nhiên Tô Khiết biết chơi cờ, cô nghiên cứu tâm lý học rất sâu, lúc này mới cố ý nói như vậy.

Ai mà không biết chèn ép, yên tâm, cô tuyệt đối sẽ dùng hết sức lực chèn ép cậu ta một cách vô cùng sâu sắc.

“Bà nói nó còn không biết đánh cờ lại dám đấu với Cố Chính Tân, có ngốc hay không vậy?” Ông cụ Nguyễn nhân cơ hội đi tới bên cạnh bà cụ Nguyễn, ông nghe thấy Tô Khiết nói thì khóe môi nhếch lên.
 
Chương 759


Chương 759

Nhưng lúc này trong giọng nói không còn chán ghét như trước kia.

“Đúng vậy, cũng không biết nó nghĩ như thế nào, có thể đầu óc bị úng nước rồi.” Bà cụ Nguyễn đầy khó hiểu, đương nhiên còn không quên nói móc Tô Khiết mấy câu.

“Không phải bà nói nó làm sao?” Ông cụ Nguyễn hơi giật mình, ông vẫn luôn cho rằng bà cụ Nguyễn nói Tô Khiết làm như vậy.

“Không phải, lúc đó tôi còn chưa kịp phản ứng thì nó đã đi tới, tôi cũng không có cơ hội ngăn cản, lát nữa đừng xảy ra chuyện xấu gì.” Bà cụ Nguyễn nhìn Tô Khiết một cái, hơi nhíu mày lại: “Nhưng cũng may người khác không biết quan hệ của nó và Hạo Thần, cho dù có mất mặt cũng không phải là nhà họ Nguyễn.”

Hai mắt ông cụ Nguyễn lóe lên lại nhìn về phía Tô Khiết, thở dài một hơi: “Cố Chính Tân quá lợi hại, nó chắc chắn thua thê thảm, nhưng cũng may nó vốn ngốc nghếch, có thua thê thảm cũng không sao.”

Ông cụ Nguyễn nghĩ cho dù Tô Khiết thua thê thảm cũng không khó xử như ông lúc nãy.

Cũng may Tô Khiết đi qua, nếu không thì ông cũng không biết kết cục thế nào.

Lúc này mọi người đều nhìn Cố Chính Tân và Tô Khiết.

Thật ra đa số vẫn đang chờ cười nhạo Tô Khiết, muốn xem Tô Khiết thua thê thảm thế nào?

Có người muốn xem Tô Khiết đi được mấy bước sẽ thua, có người nghĩ Tô Khiết không thể đánh được, nói không chừng ngay từ đầu đã thua rồi.

Lúc này không có ai nghĩ Tô Khiết sẽ thắng, ngay cả bà cụ Đường và Ông cụ Đường cũng cho rằng Tô Khiết không thắng được, dù sao Cố Chính Tân là quán quân thế giới, mà Tô Khiết nói cô không biết gì.

Cố Chính Tân trừng mắt nhìn Tô Khiết một cái, người phụ nữ này không biết chơi lại còn muốn đấu với cậu ta sao?

Cô có ý gì? Cô muốn tìm chết thì cậu ta giúp cô, đối phó với một người không biết chơi cờ, hơn nữa còn là một kẻ ngốc thì cậu ta nhắm mắt chơi loạn cũng có thể thắng.

Cho nên ngay từ đầu Cố Chính Tân chơi rất hững hờ, thậm chí là lung tung.

Mọi người cũng thấy cậu ta chắc chắn sẽ thắng, tuy rằng bọn họ không để ý lắm, có vẻ đang chờ kết quả Cố Chính Tân chiến thắng.

Năm lượt trước, Cố Chính Tân không chút để ý, nghiêng người dựa qua một bên, giống như có thể ngủ bất cứ lúc nào.

Nhưng sau năm lượt, vẻ mặt của Cố Chính Tân có sự thay đổi, cậu ta vẫn chưa giải quyết được Tô Khiết trong vòng năm bước làm cho cậu ta bất ngờ.

Nhưng cậu ta cũng không quá để ý, vẫn ung dung.

Mười lượt trôi qua, cậu ta từ từ ngồi thẳng người, vẻ mặt rõ ràng nghiêm túc, không hề giống như đang chơi.

Vẻ mặt của mọi người cũng bất ngờ, hiển nhiên không nghĩ tới Tô Khiết đánh cờ với Cố Chính Tân lại chống đỡ được mười lượt vẫn chưa thua, ông cụ Nguyễn đến lượt thứ tám đã ngỏm củ tỏi.

“Vừa rồi cô bé nói không biết chơi là nói xạo sao?” Ông cụ Đường không ngừng mở to mắt kinh ngạc còn mang theo sự hưng phấn khác thường.

“Cái gì gọi là nói xạo? Binh pháp có vân: ‘Thật là giả mà giả là thật’. Là cô bé thông minh.” Bà cụ Đường nhìn Tô Khiết vô cùng thuận mắt, không cho phép bất cứ ai nói xấu Tô Khiết nửa câu, ông cụ Đường cũng không được.

Ý định bao che con cháu quá rõ ràng rồi.

“Đúng, đúng, là cô bé thông minh.” Ông cụ Đường liên tục phụ họa.

“Ông nói cô bé có thắng không?” Xem ra bà cụ Đường rất căng thẳng, còn căng thẳng hơn Tô Khiết.
 
Chương 760


Chương 760

“Chuyện này chưa biết được.” Ông cụ Đường rất khách quan, dù sao Cố Chính Tân cũng là quán quân thế giới, đơn không ai có thể so sánh tài nghệ đánh cờ với cậu ta được.

“Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, phù hộ cho cô bé nhất định phải thắng.” Bà cụ Đường đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.

Ông cụ Đường suýt nữa cười ra tiếng, nếu Quan Thế Âm Bồ Tát xử lý cả chuyện này thì sẽ bận đến chết.

Nhưng bình thường ông chỉ thấy bà muốn tìm con gái nên cầu xin Quan Thế Âm Bồ Tát, chưa thấy bà cầu xin chuyện khác, hôm nay bà lại cầu xin Quan Thế Âm Bồ Tát vì một trận đánh cờ.

Xem ra bà thật sự thích cô bé này.

Ông cụ Đường nghĩ đến con gái thì tâm trạng lại nặng nề, nếu con gái của ông còn sống thì có lẽ cũng sớm kết hôn sinh con đúng không? Nếu trong tình huống bình thường thì con của nó cũng tầm tuổi của cô bé Tô Khiết này nhỉ?

Nhưng hơn bốn mươi mấy năm không chút tin tức, chỉ sợ…

Ông cụ Đường không nhịn được nhìn về phía bà cụ Đường, ông thấy bà cụ Đường nhìn Tô Khiết với vẻ mặt căng thẳng và lo lắng, hiển nhiên cũng không nghĩ đến chuyện khác.

Ông cụ Đường hơi ngẩn ra một chút, sau đó nhàn nhạt cười, nếu con gái thật sự không còn nữa, nhưng bọn họ vẫn còn sống, ông luôn hy vọng vợ mình có thể bước ra khỏi bóng ma tâm lý đó.

Ông ta cảm thấy cô bé Tô Khiết này dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của vợ mình.

Cuộc thi đấu còn đang tiếp tục.

Cố Chính Tân vốn không để ý, Tô Khiết không thua, mặc dù mọi người bất ngờ cũng có thể chấp nhận được.

Lúc này Cố Chính Tân đã nghiêm túc, nhưng Tô Khiết vẫn chưa thua…

Ánh mắt mọi người nhìn Tô Khiết lập tức thay đổi, từ không thể tưởng tượng được đến khó tin.

Tô Khiết luôn nhìn bàn cờ rất nghiêm túc, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng như mây gió, từ đầu đến cuối vẫn luôn thoải mái như vậy.

Mọi người từ từ phát hiện Cố Chính Tân có vẻ tốn không ít công sức, Cố Chính Tân có chút nóng nảy, nhưng Tô Khiết vẫn nhẹ nhàng thoải mái, không hề thay đổi.

Tô Khiết lại từ từ đi một bước, sắc mặt Cố Chính Tân lập tức thay đổi…

“Sao có thể được? Sao có thể được?” Cố Chính Tân nhìn bàn cờ, vẻ mặt khó tin, cậu ta không thể tin được mình lại thua một người phụ nữ không biết chơi cờ, hơn nữa cô còn là kẻ ngốc.

Sao có thể được?

Nhất định cậu ta đã tính sai ở đâu đó.

Lúc này sắc mặt của ông cụ Cố vô cùng khó coi, ông ta vốn làm cho Đường Ngôn Thuân mất mặt, kết quả ông cụ Nguyễn ngăn cản, ông ta vốn tức giận.

Hiện tại một con nhóc đáng chết như vậy lại đánh thắng Chính Tân sao? Ông cụ Cố nhìn Tô Khiết với ánh mắt hận không thể giết cô.

Gen nhà họ Cố không tốt lắm, đa số không quá thông minh, chỉ có Cố Chính Tân thông minh nhất lại còn được quán quân thế giới, đây là chuyện vô cùng tự hào.

Hôm nay nhà họ Cố tổ chức tiệc là muốn khoe khoang truyện này, nhưng không nghĩ tới Tô Khiết lại thắng Cố Chính Tân, một con nhóc nhỏ hơn Cố Chính Tân, hơn nữa nghe nói cô còn ngốc nghếch.

Sao ông cụ Cố có thể chịu đựng sỉ nhục như thế chứ?

Nhưng ông cụ Cố tức giận cũng không thể làm chuyện gì trước mặt mọi người.

Lúc này, mọi người đều sợ ngây người, nhất thời chưa lấy lại phục hồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom