Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 364


Chương 364

Cô sợ là tiếp theo đây cô phải đối mặt với một trận chiến khốc liệt hơn, thậm chí còn kinh khủng hơn cả việc phải đối phó với Tô Nghiên Nghiên.

Nghe nói tổng giám đốc  Nguyễn trước giờ kiêu ngạo phách lối, vô tâm vô tính, không ngờ lại lịch sự nho nhã, khiêm tốn lễ phép đến vậy” Ông cụ Tô nhìn bóng dáng rời đi của Nguyễn Hạo Thần, dường như vẫn còn chưa hết bàng hoàng, không khỏi thốt lên một câu như thế.

Tô Khiết: …’ Lịch sự nho nhã, khiêm tốn lễ phép, ông nội, ông có chắc là mình dùng đúng từ để miêu tả Nguyễn Hạo Thần không vậy?

Hai câu miêu tả này có chút xíu gì liên quan đến Nguyễn Hạo Thần sao?

Liệu cô có thể nói với ông nội là ông đã bị cái tên Nguyễn Hạo Thần kia lừa rồi không?

Nghe thấy ông cụ Tô nhận xét như vậy vê Nguyễn Hạo Thần, tất cả mọi người đều như thể sét đánh ngang tai, những lời nhận xét nét của ông cụ Tô hoàn toàn không phù hợp với cậu ba Nguyễn trong truyền thuyết chút nào.

Tuy nhiên, thái độ vừa rồi của Nguyễn Hạo Thần dành cho ông cụ Tô quả thật rất được, có thể khiến cho cậu ba Nguyễn lễ phép gọi một tiếng ông Tô là một điều điều hiếm thấy, sợ là chẳng có mấy người nhận được sự kính trọng ấy. Theo lí mà nói, cậu ba Nguyễn cùng ông cụ Tô cũng không quen biết gì nhau, thậm chí là chẳng có mối liên quan gì, vậy nên cách xưng hô ban nãy của cậu ba Nguyễn với ông cụ Tô thực sự khiến cho người khác ngạc nhiên, không thể nào hiểu được.

Khiết Khiết, cháu thấy sao?” Tô Khiết đang suy tư, đột nhiên ông cụ Tô lại quay sang hỏi cô một câu như vậy.

Dạ? Dạ” Tô Khiết giật mình, vô thức dạ” hai tiếng, sao không dưng ông nội lại hỏi cô?

Cháu phản ứng kiểu gì vậy? Ta thấy vừa rồi Nguyễn Hạo Thần cứ nhìn cháu mãi, cháu quen cậu ta sao? Ý ta là ngoài chuyện hợp tác ở công ty ra ấy” Là một doanh nhân dày dặn kinh nghiệm, ánh mắt tinh tường, mặc dù khi nãy Nguyễn Hạo Thần không nói gì, nhưng ông cụ Tô có thể nhìn ra được một chút manh mối.

Lúc ông cụ Tô nói câu này, giọng nói cũng trở nên trâm thấp đi vài phân khiến người khác không thể nào nghe thấy.

Ông nội, ông thử nói xem? Ông hài hước thật đấy” Tô Khiết thầm hốt hoảng, ông nội đúng thật không phải người đơn giản mà, nhưng mà cô chắc chắn sẽ không thừa nhận đâu.

Ông lại cảm thấy tên nhóc Nguyễn Hạo Thần kia không tệ chút nào, càng nhìn càng thấy hài lòng” Ông cụ Tô nhìn Tô Khiết, khóe môi khẽ cong, trên mặt dân dân hiện lên nụ cười nhàn nhạt, câu nói này ẩn chứa một điều gì đó sâu xa.

Ông nội à, cả thành phố A này có ai là không muốn gả con gái cho Nguyễn Hạo Thần chứ, cũng không chỉ có mình ông là hài lòng với anh ta” Tô Khiết bĩu môi, xem ra chuyện ngày hôm nay khiến cho ông cụ Tô càng thêm hài lòng về Nguyễn Hạo Thần, đúng thật là rắc rối quá đi mà.

“Ồ, ý cháu là cháu cũng hài lòng với cậu ta hả” Ông cụ Tô nhìn Tô Khiết, nụ cười trên mặt càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn, hoàn toàn không hê giấu giếm đi ý nghĩ của mình.

Tô Khiết: …”

Vừa rồi cô có ý này sao? Ông nội quả thật đang xuyên tạc ý của cô mài Hơn nữa, cô có hài lòng với Nguyễn Hạo Thần hay không cũng đâu phải là trọng điểm đâu?

Tuy nhiên, Tô Khiết cũng có chút chột dạ vì chuyện kí hợp đồng hôn nhân với Nguyễn Hạo Thần nên lúc này không phản bác lại ông cụ Tô.

Bởi vì cô không giỏi nói dối, đặc biệt là với những người thân mà cô quan tâm.

Ông cụ Tô đem hết phản ứng của cô thu vào đáy mắt, ánh mắt ông lóe lên, khóe môi khẽ cong, rồi đột nhiên nói: Khiết Khiết à, nếu như cháu có bạn trai rồi, vậy thì mau dắt về cho ông nội xem, nếu không thì ông tìm cho cháu, ông cho cháu 10 ngày, trong vòng 10 ngày, nếu cháu vẫn không dắt bạn trai về, vậy thì để ông ra tay”
 
Chương 365


Chương 365

Đối với chuyện này, ông cụ Tô hoàn toàn không muốn ép buộc Tô Khiết, nhưng thái độ ngày hôm nay của Nguyễn Hạo Thần khiến ông như đánh hơi được mùi vị gì đó khác thường, vậy nên là, ông cảm thấy mình cân phải ép con bé một chút, chưa biết chừng lại có bất ngờ xảy ra.

Quả nhiên là gừng càng già càng cay, không hổ danh là lão hô ly! Trong chuyện này, Tô Khiết hiển nhiên không phải đối thủ của ông cụ!

Ông nội…” Tô Khiết hoàn toàn sửng sốt, bàng hoàng nhìn sang ông cụ, chuyện gì đang xảy ra thế này?

Ông nội, rõ ràng ông đã nói là ông sẽ không ép cháu chuyện này cơ mà, giờ sao ông lại thế?” Tô Khiết thấy rằng, lúc này, cô bắt buộc phải phản kháng.

Lúc đấy sao giống bây giờ được? Ông nội già rồi, mau quên, nên là có vài chuyện thay đổi không được như trước, cháu phải thông cảm cho lão già như ta chứ”

Tô Khiết: …”

Ông cụ không chỉ nuốt lời mà còn vô tư viện lí do không thể nào tinh tế” hơn, cô nói gì được nữa bây giờ?

Mấu chốt là, cô biết chắc chắn là giờ cô có nói gì cũng vô dụng!!

Được rồi, cứ quyết định thế đi nhé” Ông cụ Tô trực tiếp ổn thỏa mọi chuyện, sau đó vô cùng sâu xa mà bổ sung thêm một câu: Thời gian có hạn, cháu nhớ tranh thủ đi nhé”

Tô Khiết: …”

Ông cụ Tô sao có thể có thể vô tư đùa giỡn người khác một cách tàn ác như vậy chứ?

Tô Khiết thâm hít một hơi sâu rôi thở hắt ra, cô tự nhủ, trước mặt cô đây là ông nội cô, là người thân của cô, vậy nên, cô phải nhịn!

Không nhịn thì làm được gì bây giờ?

Nhưng mà ông nội bắt cô trong vòng 10 ngày phải dắt bạn trai về ra mắt? Chuyện này? Cô phải làm sao bây giờ?

Cô sao có thể dẫn Nguyễn Hạo Thần vê nhà được? Nếu cô không dẫn Nguyễn Hạo Thần vê mà tìm đại một người đàn ông nào đó thì sao nhỉ? Nguyễn Hạo Thần liệu có lột da cô ra không?

Dù thế nào đi chăng nữa, hiện giờ cô với Nguyễn Hạo Thần đã đăng kí kết hôn rồi, mặc dù không có tình yêu nhưng chuyện này lại liên quan đến thể diện của một người đàn ông.

Tô Khiết nhớ lại ánh mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn cô lúc chuẩn bị rời đi, cô biết chắc một điều là lúc này cô phải mau chóng quay về, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Ông nội, cháu về trước đây” Tô Khiết quyết định rời đi, một là lo lắng về Nguyễn Hạo Thần, hai là muốn tạm thời trốn thoát khỏi ông cụ Tô.

Sao vậy? Đại sảnh có biết bao nhiêu chàng trai ưu tú thế này lại không lọt được vào mắt cháu à, hay là người tốt nhất rời đi rồi?” Ông cụ Tô cong môi, mỉm cười đầy sâu xa: Được, nếu đã vậy thì cháu mau đi đi”

Bước chân Tô Khiết khựng lại, trong lúc nhất thời không biết mình nên rời đi hay là ở lại?

Xét theo ý của ông cụ, nếu như bây giờ cô rời đi, thì có nghĩa là cô đuổi theo Nguyễn Hạo Thần?

Mặc dù cô quả thật là có ý đói Nhưng rõ ràng là ông cụ chưa biết mối quan hệ của cô với Nguyễn Hạo Thần mà? Sao lại…

Ông cụ không hổ danh là lão hồ ly.

Tô Khiết dừng bước, không bước thêm bước nào nữa, cô cảm thấy là, nếu như bây giờ cô đi ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến cho ông cụ đoán mò cùng nghỉ ngờ hơn.

Tô Khiết nghĩ bụng, hay là cứ ở đây thêm lát nữa rôi đi cũng được, còn vê chuyện Nguyễn Hạo Thần, chắc cũng không gấp lắm.
 
Chương 366


Chương 366

Nhưng, đúng lúc này, điện thoại cô đột nhiên vang lên, Tô Khiết lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại hiển thị, ánh mắt Tô Khiết bỗng lóe lên.

Nguyễn Hạo Thần vào đúng lúc này lại gọi điện cho cô???

Tô Khiết thâm hít sâu một hơi, nhận điện thoại vậy, Nguyễn Hạo Thần vốn đang không vui, nếu như bây giờ lại không nghe điện thoại của anh, hậu quả ra sao, cô cũng không dám tưởng tượng.

Tô Khiết, tôi cho em một phút, nếu một phút sau không thấy bóng dáng em, tôi sẽ vào trong đó bắt người”

Tô Khiết, tôi cho em một phút, sau một phút nếu như không nhìn thấy em, tôi sẽ trực tiếp đi vào bắt người.” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng, mang theo vài phần kiềm chế truyền đến.

Mà câu nói của anh lúc này, lại khiến trái tim của Tô Khiết muốn ngừng đập, lúc này cô cũng không quan tâm đến sự thăm dò và nghi ngờ của ông cụ Tô nữa, cô cầm điện thoại, vội vàng đi ra ngoài. Cô biết Nguyễn Hạo Thần từ trước đến nay là một người nói được làm được.

Ông cụ Tô sững sờ, sau đó mỉm cười, nụ cười kia giống như một con cáo già gian xảo!

Tô Khiết dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi khách sạn, sau đó đã nhìn thấy xe của Nguyễn Hạo Thần dừng ở cửa khách sạn.

Tô Khiết vội vàng chạy đến, trực tiếp mở cửa xe, sau đó lên xe.

Chồng à, anh vẫn chưa đi sao?” Tô Khiết lên xe, nhìn Nguyễn Hạo Thần mặt mày u ám, cô nở một nụ cười nịnh nọt, cô nhìn ra Nguyễn Hạo Thần không vui, vì vậy đương nhiên không thể chọc tức anh, phải theo anh.

Cô từ trước đến giờ trời không sợ đất không sợ, nhưng không biết tại sao lần nào cũng sợ Nguyễn Hạo Thần.

Rõ ràng cô không làm gì sai, tại sao phải sợ anh chứ? Cô cảm thấy mình ngày càng không có tiền đồ.

Sau này không được cười như vậy nữa?” Nguyễn Hạo Thần nheo mắt, đột nhiên anh nhớ ra trước đây cô cũng đã từng cười như thế này trước mặt Dụ Vỹ Luân, cô có biết, cô cười như vậy thật sự rất chói mắt, quyến rũ?

Tại sao?” Tô Khiết sững sờ, không phải đều nói là đánh người chạy đi không đánh người chạy lại sao? Cô cười với anh là sai sao?

Chướng mắt.” Cậu ba Nguyễn đương nhiên sẽ không thừa nhận mình đang ghen, vì vậy tùy tiện nói ra một lý do, nhưng, lúc anh nhìn thấy cô cười với Dụ Vỹ Luân như vậy, quả thực cảm thấy rất chướng mắt, vì vậy lý do này cũng xem là thật.

Ánh mắt Tô Khiết đột nhiên lóe lên, chướng mắt? Nụ cười của cô rất chướng mắt sao?

Anh cảm thấy chướng mắt có thể không nhìn mà!

Tô Khiết nhớ lại lý do anh nói lúc cưới cô, lúc đó anh nói anh chọn cô là vì cô xấu.

Khóe miệng Tô Khiết cong lên, nụ cười trên khuôn mặt không ngừng lan ra, nụ cười ngày càng rạng rỡ, càng xinh đẹp, cô còn cố ý nghiêng khuôn mặt tràn đầy ý cười đến trước mặt anh.

Chướng mắt đúng không? Cô cứ cười, đâm mù mắt anh mới được!

Nguyễn Hạo Thần sững sờ, đôi mắt lóe lên, anh là một người thông minh, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của cô chứ, khóe miệng cong lên: Ở trước mặt tôi có thể cười.” Anh dừng lại một lúc sau đó lại bổ sung thêm một câu: Bởi vì tôi thích…”

Nụ cười trên khuôn mặt của Tô Khiết đột nhiên cứng đờ, cô cũng vô thức trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào anh, dáng vẻ trông có chút ngốc.

Anh thích? Anh thích cái gì? Thích nhìn cô cười như vậy?
 
Chương 367


Chương 367

Lúc nãy rõ ràng anh nói là nụ cười của cô chướng mắt, sao giờ lại thành thích?

Chắc chắn anh không muốn nhìn thấy cô cười nên cố ý nói như vậy.

Anh chính là đang làm ngược lại!

Ừ, nhất định là như vậy.

Quả nhiên, anh luôn luôn là một người bên trong lại đen tối, là một người nham hiểm nhất!!

Vậy sao? Nếu như anh thích, ngày nào em cũng cười với anh như vậy.” Tô Khiết cảm thấy chắc chắn suy nghĩ của mình không sai, vì vậy cô lại nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Lúc cô nói chuyện, cơ thể còn cố ý nghiêng đến trước mặt anh.

Nguyễn Hạo Thần nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, anh cảm thấy có những lúc cô thật sự rất đáng yêu, thật sự rất đơn thuần, rất ngây thơ!

Biểu cảm trên khuôn mặt anh vốn dĩ đã hoàn toàn trở nên ôn hòa, nhưng lúc này cô nghiêng người về phía trước, bộ váy trên người đột nhiên phác họa dáng người nóng bỏng và vô cùng quyến rũ của cô, hoàn toàn là kiểu gợi cảm có thể khiến người khác phạm tội.

Vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần đột nhiên trở nên u ám, đôi mắt lập tức nheo lại: Ai cho em mặc như thế này đi dự tiệc?”

Tô Khiết sững sờ, xời, anh lại dùng chiêu chuyển chủ đề sao? Anh cảm thấy nụ cười của cô thật sự chướng mắt, thực sự không thể nhìn được sao? Vì vậy mới cố ÿý chuyển chủ đề đúng không?

Lễ phục mà ông nội chuẩn bị cho em bị Tô Nghiên Nghiên làm hỏng rồi.” Nhưng, Nguyễn Hạo Thần đã hỏi, Tô Khiết cũng thuận theo trả lời anh.

Vì vậy, em chọn bộ này? Lấy ở đâu?” Nguyễn Hạo Thần rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của cô, cho dù lễ phục được chuẩn bị từ trước đã bị hỏng, cô cũng không thể chọn một bộ như thế này.

Nguyễn Hạo Thần thầm nghĩ, nếu như để anh biết được ai bán bộ lễ phục này cho cô, chắc chắn anh sẽ khiến cửa hàng đó đóng cửa.

Tô Khiết nghe thấy giọng nói gần như nghiến răng nghiến lợi của anh, cô chớp chớp mắt, nghe nói đàn ông đều có tính sở hữu rất cao, đều không muốn vợ mình ăn mặc gợi cảm xuất hiện trước mặt người đàn ông khác, cái này không liên quan gì đến tình cảm, chính là chủ nghĩa chiếm hữu của đàn ông.

Vì vậy, lúc này Nguyễn Hạo Thần đang rất bất mãn về bộ lễ phục của cô!!

Em nhờ Mộ Dung Tri thiết kế cho em, nhưng em không ngờ anh ta lại thiết kế thành ra như thế này.” Tô Khiết cảm thấy, Nguyễn Hạo Thần đã hỏi, đương nhiên cô phải trả lời thành thật, cô là một đứa trẻ trung thực, hơn nữa cô cũng không dám nói dối Nguyễn Hạo Thần, phải không?

Mộ Dung Tri, ừ, rất tốt.” Nguyễn Hạo Thần âm thầm nghiến răng, giọng nói vô cùng lạnh, bên trong dường như còn mang theo một chút sát khí.

Mộ Dung Tri thiết kế cho vợ của anh một bộ lễ phục như vậy, tốt, rất tốt!

Anh dám đảm bảo chắc chắn Mộ Dung Tri cố ý làm như vậy.

Tô Khiết thâm hít một hơi lạnh, xem tình hình này, dường như hậu quả rất nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng, dường như cô cảm nhận được sát khí.

Cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Mộ Dung Tri, cầu phúc cho Mộ Dung Tri có thể tự cứu được mình.

Lúc này, Mộ Dung Tri ở một nơi khác đột nhiên rùng mình.

Không được, không được, mình cảm thấy mình vẫn phải đi trốn, đợi một khoảng thời gian sự tức giận của Khiết Khiết tan biến mình sẽ quay lại.” Mộ Dung Tri đột nhiên đứng dậy, sau đó vội vàng thu dọn đồ của mình.

Khiết Khiết nhà anh ta từ trước đến nay đều là một người mềm lòng, qua một khoảng thời gian chắc chắn sẽ không tức giận với anh nữa, chuyện này cũng có thể trốn thoát được.
 
Chương 368


Chương 368

Đúng vậy, anh ta có thể trốn được Tô Khiết, nhưng nếu như người kia đổi thành cậu ba Nguyễn, anh ta còn có thể trốn được sao?

Chồng à, công việc ở nước R anh đã xử lý xong rồi sao?” Tô Khiết không có ý hỏi thăm chuyện của anh, cô chỉ cảm thấy bầu không khí lúc này quá nghiêm túc, muốn đổi sang một chủ đề khác.

Nguyễn Hạo Thần trừng mắt với cô, cô còn dám nhắc đến chuyện này? Chính vì cô đi dự bữa tiệc xem mắt này, anh mới bỏ mặc công việc ở bên kia, vội vàng trở về.

Nhưng, cũng may là anh về kịp!

Tô Khiết thầm thở dài, tối nay trên người anh đều là mìn, giẫm vào đâu là ở đó nổ, cô vẫn nên giữ im lặng.

Nguyễn Hạo Thần thấy cô không nói gì, hình như khẽ hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa, mà trực tiếp lái xe rời đi.

Lúc về đến biệt thự, Nguyễn Hạo Thần đi đỗ xe, Tô Khiết xuống xe trước, lúc Tô Khiết đang muốn lên tiếng đi vào, điện thoại đột nhiên vang lên thông báo có tin nhắn.

Đôi mắt Tô Khiết hơi lóe lên, đây là chuông báo mà cô đặc biệt cài đặt….

Vì vậy chỉ cần nghe thấy tiếng chuông báo cô liền biết được tin nhắn là do Hứa Dinh Dinh gửi đến, lúc này Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa qua, Tô Khiết lấy điện thoại ra, mở tin nhắn ra xem.

Hứa Dinh Dinh gửi tin nhắn cho cô, chắc chắn là có chuyện, có thể là liên quan đến hai bảo bối.

Bạn yêu, ngày 11 hai bảo bối được nghỉ dài ngày, Minh Hạo nói muốn ra ngoài chơi, cậu có tiện ra ngoài không? Nếu như cậu không tiện, tớ đưa hai bảo bối đi chơi mấy ngày, sau khi hai bảo bối về nước, chưa từng được đi chơi.”

Tô Khiết nhìn tin nhắn mà Hứa Dinh Dinh gửi đến, lại liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần đã đỗ xe xong, đang đi đến, trong lòng đột nhiên giống như mèo cào, cô muốn đi chơi cùng hai bảo bối, nhưng Nguyễn Hạo Thần sẽ đồng ý sao?

Chồng à, ngày 11 được nghỉ dài, em có thể đi ra ngoài chơi mấy ngày không?” Nguyễn Hạo Thần đã đi đến trước mặt cô, Tô Khiết nhìn anh, thử thăm dò hỏi.

Em muốn đi ra ngoài chơi? Mấy ngày nữa tôi phải đi công tác ở nước R, đến lúc đó sẽ đưa em đi cùng.” Nguyễn Hạo Thần không cần suy nghĩ, cho là cô chỉ là đơn thuần cảm thấy quá bức bối, muốn đi chơi. Tô Khiết: ….”

Ai muốn đi cùng anh? Cô muốn đi cùng hai bảo bối nhà cô.

Hơn nữa, anh đi nước R rõ ràng là đi cùng với Mộng Nhược Đình, cô đi làm gi? Làm bóng đèn sao?

Chồng à, em muốn tự mình đi chơi…” Tô Khiết âm thâm hít một hơi, hơn nữa còn cẩn thận bổ sung thêm một câu.

Sao? Ý của em là em ghét tôi?” Nguyễn Hạo Thần đang định mở cửa đột nhiên dừng lại, lập tức nhìn cô, đôi mắt của anh rõ ràng đã nheo lại, anh đi cùng cô, cô lại còn tỏ ra chán ghét?

Người phụ nữ này thật sự biết cách làm anh tức giận!!

Tô Khiết: ”….”

Đúng vậy, cô chán ghét anh, cô chỉ yêu hai bảo bối nhà cô, chỉ muốn đi chơi với hai bảo bối nhà cô.

Nhưng, câu nói này vừa đến bên miệng, Tô Khiết vẫn cứng rắn nuốt trở lại.

Không phải là em ghét anh, chỉ là em không muốn đi đến nước R.” Tô Khiết nhìn dáng vẻ của anh lúc này, không chỉ nuốt lại những lời muốn nói, còn không có khí phách đột ngột chuyển lời nói.

Cô nghĩ, nếu như cô thật sự nói là cô ghét anh, có lẽ anh sẽ trực tiếp giết chết cô ở đây.

Em không muốn đi nước R, tôi có thể đi cùng em đến nơi khác, em muốn đi đâu?” Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần trở nên ôn hòa hơn, chỉ cần không ghét anh là được, bây giờ anh là một người chồng tốt mọi chuyện đều có thể thương lượng….
 
Chương 369


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 369

Tô Khiết: ….”

Ai muốn anh đi cùng? Cô chỉ muốn đi cùng hai bảo bối nhà cô!

Cô có thể nói cô ghét anh, rất ghét anh, rất ghét anh sao?!

Biểu cảm của em thế này là thế nào?” Nguyễn Hạo Thần thấy phản ứng của cô, khẽ cau này: Sao tôi lại cảm nhận được, bộ dạng của em chính là muốn đuổi tôi ra ngoài.”

Khóe miệng Tô Khiết giật giật, ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần không cần phải sắc bén như vậy chứ?

Lúc nãy quả thật là cô có ý muốn đuổi anh ra ngoài.

Nhưng, cô cũng chỉ có thể nghĩ, không thể thực sự làm như vậy.

Cô cảm thấy chắc chắn kiếp trước cô mắc nợ Nguyễn Hạo Thần, vì vậy ông trời mới bắt cô trả nợ ở kiếp này.

Cuối cùng, Tô Khiết vẫn không thể đi chơi cùng hai bảo bối, bởi vì Nguyễn Hạo Thần không đồng ý cho cô đi chơi một mình, Nguyễn Hạo Thần nói, muốn đi cũng được nhưng nhất định phải đi cùng anh.

Để anh đi cùng sao cô có thể đi cùng hai bảo bối?

Hơn nữa, mấy ngày tiếp theo, Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn ở nhà, thậm chí ngay cả cơ hội trốn ra ngoài cũng không có.

[Diendantruyen.Com] Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo


bay, cậu có đến không?” Hứa Dinh Dinh gọi điện thoại cho Tô Khiết, một tay ôm Đường Vũ Kỳ, có chút khó khăn.

Tớ sẽ đến ngay.” Trong giọng nói của Tô Khiết có chút lo lắng, rõ ràng còn mang theo một chút kích động, cô không thể đi chơi cùng hai bảo bối, đương nhiên phải đến sân bay đón hai bảo bối rồi.

Mấy ngày không gặp, cô cùng rất nhớ hai bảo bối.

Để đề phòng bất chắc, Tô Khiết không lái xe của mình mà gọi xe đi đến, trên đường đi bị tắc đường, vì vậy nên đến chậm một chút, nếu không cô đã đến sân bay từ lâu rồi.

Lúc Tô Khiết đến sân bay, xuống xe, đúng lúc Nguyễn Hạo Thần ra khỏi sân bay, nhưng Tô Khiết đi quá vội, không hề nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại nhìn thấy cô.

Nguyễn Hạo Thần dừng lại, thấy cô có chút vội vàng đi vào trong sân bay, đôi mắt của anh hơi nheo lại, cô đến sân bay làm gì?

Cô vội vàng như vậy chắc chắn là có chuyện gì đó!

Chuyện gì mà có thể khiến cô vội vàng như vậy?

Thư ký Lưu chuyển vali lên xe, thấy tổng giám đốc nhà mình đứng yên ở đó không di chuyển, có chút tò mò, nhưng lại không dám thúc giục.

Đợi một chút.” Hiếm khi Nguyễn Hạo Thần lên tiếng giải thích, đôi mắt nhìn vào bóng lưng của Tô Khiết, ánh mắt rõ ràng rất phức tạp.
 
Chương 370


Chương 370

Thư ký Lưu nhìn về hướng mà Nguyễn Hạo Thần đang nhìn, lúc nhìn thấy Tô Khiết không hề cảm thấy ngạc nhiên khi tổng giám đốc kêu dừng lại.

Là mợ chủ, mợ chủ đến đón tổng giám đốc đúng không?” Đây là khả năng đầu tiên mà thư ký Lưu nghĩ tới, lúc này, mợ chủ xuất hiện ở đây chắc chắn là đến đón tổng giám đốc.

Lông mày Nguyễn Hạo Thần hơi động đậy, đón anh? Hình như anh không nói với cô là khi nào anh về, cũng không dặn cô đến đón anh, nhưng, anh đã nói với cô, anh đi công tác ba ngày, có lẽ là cô biết hôm nay anh trở về.

Chỉ là cô sẽ tự giác đến đón anh như vậy sao? Cô có tính tự giác cao như vậy sao?

Nguyễn Hạo Thần có chút nghi ngờ, không tin, nhưng anh vẫn lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của cô.

Chỉ là, anh vẫn chưa bấm số, Tô Khiết cũng lấy điện thoại ra, rõ ràng đang muốn gọi điện thoại.

Động tác của Nguyễn Hạo Thần dừng lại, nếu như cô thật sự đến đón anh, vậy thì bây giờ chắc chắn cô phải gọi điện thoại cho anh, trong lòng Nguyễn Hạo Thần đột nhiên có chút mong đợi.

Chỉ là, anh nhìn thấy cô gọi điện thoại, nhưng điện thoại của anh lại không reo lên, rất rõ ràng, cô không gọi điện thoại cho anh.

Nói cách khác, cô không đến đón anh.

Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, cô không gọi điện thoại cho anh, vậy thì cô gọi điện thoại cho ai?

Cô đến đón ai?

Tô Khiết gọi điện thoại cho Hứa Dinh Dinh, nhưng Hứa Dinh Dinh không nhận, sân bay quá lớn, muốn tìm người cũng không dễ dàng, Tô Khiết tiếp tục đi vào bên trong.

Đi điều tra một chút, có tin tức mợ chủ đặt vé máy bay không?” Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy cô vội vàng đi vào bên trong, nghĩ có lẽ cô không đến để đón người? Mà là muốn đi máy bay?

Vâng.” Lời dặn dò của tổng giám đốc nhà mình, thư ký Lưu đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại điều tra.

Tô Khiết nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại không hề nhìn thấy đám người Hứa Dinh Dinh, vô thức quay người lại, muốn đi ra ngoài xem có không.

Có lẽ khoảng thời gian cô đến muộn, Hứa Dinh Dinh đã đưa hai bảo bối ra ngoài, cô lại vội vàng đi vào bên trong, không quá chú ý đến bên ngoài.

Nguyễn Hạo Thần thấy cô quay người lại, đôi mắt lóe lên, nhưng lại không hề trốn tránh, anh vẫn đứng nguyên ở đó, đứng ở vị trí hiện tại, nếu như cô quay người lại, chắc chắn sẽ nhìn thấy anh.

Anh muốn xem xem lúc cô nhìn thấy anh sẽ có phản ứng gì.

Chỉ là, Tô Khiết chỉ quay được một nửa, điện thoại đột nhiên reo lên, là Hứa Dinh Dinh gọi điện đến.

Khiết Khiết, lúc nãy tớ không nghe thấy, cậu đến sân bay chưa? Bọn tớ vẫn ở bên trong, Vũ Kỳ ngủ không được tốt, tớ bế con bé ngồi trong này một chút.” Giọng nói của Hứa Dinh Dinh vô cùng dịu dàng, sợ làm ồn đến bảo bối trong lòng.

Ừ, tớ đến sân bay rồi, các cậu ở đâu, tớ đi qua tìm các cậu.” Tô Khiết biết một người dẫn theo một đứa trẻ đi máy bay là một chuyện không hề dễ dàng, huống chi là Vũ Kỳ còn đang mơ màng ngủ.

Vũ Kỳ, không ngủ nữa, mẹ đến rồi, mẹ đến đón chúng ta.” Hứa Dinh Dinh khẽ lay Vũ Kỳ, thực ra không có dùng lực, chỉ là Vũ Kỳ vốn đang ngủ đột nhiên mở mắt ra, lập tức tỉnh táo.

Vừa nghe thấy mẹ đến liền không ngủ nữa, mẹ ruột thân hơn, mẹ nuôi thật sự rất buồn.” Hứa Dinh Dinh giả vờ tỏ ra đau lòng, nhưng trên mặt tràn ngập ý cười, đặt điện thoại vào trong tay của Đường Vũ Kỳ.

Mẹ, là mẹ sao?” Đường Vũ Kỳ nghe điện thoại, giọng nói ngọt ngào truyền đến.
 
Chương 371


Chương 371

Ừ, là mẹ, mẹ đến đón con.” Tô Khiết vừa nghe thấy giọng nói của con gái, cả trái tim đều ấm lên, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, nụ cười trên khuôn mặt cũng từ từ lan tỏa.

Lúc nãy, người Tô Khiết mới quay được một nửa, vì vậy lúc này đang đứng nghiêng với bên ngoài sân bay, vị trí mà Nguyễn Hạo Thần đứng vừa may có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô.

Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, cô gọi điện thoại cho ai mà cười rạng rỡ như vậy?

Đôi mắt đang nheo lại của Nguyễn Hạo Thần dường như lại lạnh hơn một chút, điện thoại này là của ai mà có thể khiến cô cười một cách vui vẻ như vậy? Hạnh phúc như vậy?

Lúc nghĩ đến hai chữ hạnh phúc, Nguyễn Hạo Thần âm thầm nghiến răng.

Anh nhớ, lần trước lúc cô ở trong phòng gọi facetime với ai đó, cô cũng cười rạng rỡ như vậy, vì vậy, lần này và người gọi facetime lần trước là cùng một người?

Sau khi Tô Khiết nhận điện thoại, lập tức đi vào trong sân bay, vừa nghĩ đến sắp gặp được hai bảo bối, bước chân của cô cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cô, đôi mắt càng u ám, lúc này, anh rất chắc chắn cô đến để đón người.

Anh muốn xem xem, rốt cuộc là ai mà lại khiến cô vui vẻ đến như vậy, ngay cả đi cũng giống như bay?

Nguyễn Hạo Thần theo cô đi vào bên trong, nhưng anh không cách Tô Khiết quá gần, mà giữ khoảng cách với cô.

Mọi sự chú ý của Tô Khiết đều đặt lên cuộc điện thoại với con gái, vì vậy không hề phát hiện ra điểm bất thường.

Mẹ, mẹ thật sự đến đón bọn con sao? Con thật sự sắp được nhìn thấy mẹ rồi sao? Mẹ sẽ không lừa Vũ Kỳ giống như lần trước chứ?” Trong lời nói của Đường Vũ Kỳ rõ ràng mang theo sự lên án.

Sẽ không, mẹ đến sân bay rồi, Vũ Kỳ, con sắp được nhìn thấy mẹ rồi.” Tô Khiết nghe thấy sự lên án của con gái cảm thấy rất áy náy, sau khi cô kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, thân bất do kỷ, dường như không chỉ lỡ hẹn với con gái một lần.

Quá tốt rồi, quá tốt rồi, sắp được nhìn thấy mẹ rồi.” Đường Vũ Kỳ lập tức vui vẻ nói: Anh, anh, chúng ta sắp được gặp mẹ rồi.”

Biết rồi, sắp được gặp mẹ rồi.” Giọng nói giống như một ông cụ non của Đường Minh Hạo cùng truyền qua điện thoại.

Nghe thấy lời nói của con trai, nghe thấy sự vui mừng của con gái, Tô Khiết không khỏi bật cười thành tiếng.

Nguyễn Hạo Thần cách cô một khoảng cách nhất định, không nghe thấy tiếng cười của cô, nhưng lại nhìn thấy cô cười đến mức vai khẽ run lên.

Nhìn thấy cô cười xinh đẹp như vậy, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần càng trở nên khó nhìn.

Bây giờ anh là người chồng danh chính ngôn thuận của cô, anh cũng chưa từng thấy cô cười với anh như vậy.

Bảo bối, đưa điện thoại cho mẹ nuôi đi.” Mặc dù Tô Khiết muốn nói thêm với bảo bối mấy câu, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được vị trí của bọn họ.

Khiết Khiết, cậu không cần đi vào, cứ ở sảnh đợi bọn tớ, tránh đi sai đường, tớ dẫn hai bảo bối ra ngoài.” Hứa Dinh Dinh nhận điện thoại, nói với cô hai câu.

Không có vấn đề gì chứ?” Tô Khiết vẫn có chút không yên tâm.

Không vấn đến gì, hành lý mình đã lấy rồi, Vũ Kỳ cũng đã tỉnh, không có vấn đề gì.”

Được.” Tô Khiết trả lời, cúp điện thoại, sau đó đi đến sảnh, đợi hai bảo bối đi ra.
 
Chương 372


Chương 372

Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn giữ khoảng cách với cô, đứng ở phía sau, cách cô không xa Anh không có ý trốn tránh, nhưng Tô Khiết từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại, vì vậy không hề nhìn thấy anh.

Điều này cũng khiến Nguyễn Hạo Thần khá buồn bực.

Sự chú ý của cô lúc này hoàn toàn đặt lên cuộc điện thoại, đặt toàn bộ lên người mà cô muốn đón, không hề chú ý đến những thứ khác.

Anh rất muốn biết người cô đến đón rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai mà lại khiến cô sốt ruột như vậy?

Đường Minh Hạo từ bé đã rất tự lập, lúc này một tay kéo vali của mình, một tay kéo vali của Đường Vũ Kỳ.

Hành lý của Hứa Dinh Dinh khá nhiều, nhưng vẫn để ra một tay để dắt Đường Vũ Kỳ, sợ Đường Vũ Kỳ sẽ đi lạc.

Mẹ, con muốn đi vệ sinh.” Đi được nửa đường, Đường Vũ Kỳ dừng lại, nhìn Hứa Dinh Dinh, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, bình thường lúc Tô Khiết không có ở đây, hai bảo bối đều gọi Hứa Dinh Dinh là mẹ.

Bảo bối, rất gấp sao?” Hứa Dinh Dinh nhìn thấy sắp ra đến cửa rồi, không biết bé con có thể nhịn được một lúc không.

Dù sao lúc này cô dẫn theo hai bảo bối, còn có rất nhiều hành lý, cô sợ một mình cô sẽ không thể trông coi được, nếu như bé Kỳ có thể kiên trì một chút, đợi ra ngoài gặp Khiết Khiết sẽ không có vấn đề gì.

Vâng.” Đường Vũ Kỳ dùng lực gật đầu, dáng vẻ có chút đáng thương, dường như không thể nhịn được nữa.

Được rồi, chúng ta đi vào nhà vệ sinh trước.” Mặc dù lúc này còn có một đống hành lý lớn nhỏ, nhưng Hứa Dinh Dinh vẫn quyết định dẫn bảo bối đi vệ sinh trước, cho dù thế nào cũng không thể để bảo bối nhịn đến mức không thể chịu được nữa!

Tô Khiết gọi điện thoại cho Hứa Dinh Dinh, nhưng Hứa Dinh Dinh không nhận, sân bay quá lớn, muốn tìm người cũng không dễ dàng, Tô Khiết tiếp tục đi vào bên trong.

Đi điều tra một chút, có tin tức mợ chủ đặt vé máy bay không?” Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy cô vội vàng đi vào bên trong, nghĩ có lẽ cô không đến để đón người? Mà là muốn đi máy bay?

Vâng.” Lời dặn dò của tổng giám đốc nhà mình, thư ký Lưu đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại điều tra.

Tô Khiết nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại không hề nhìn thấy đám người Hứa Dinh Dinh, vô thức quay người lại, muốn đi ra ngoài xem có không.

Có lẽ khoảng thời gian cô đến muộn, Hứa Dinh Dinh đã đưa hai bảo bối ra ngoài, cô lại vội vàng đi vào bên trong, không quá chú ý đến bên ngoài.

Nguyễn Hạo Thần thấy cô quay người lại, đôi mắt lóe lên, nhưng lại không hề trốn tránh, anh vẫn đứng nguyên ở đó, đứng ở vị trí hiện tại, nếu như cô quay người lại, chắc chăn sẽ nhìn thấy anh.

Anh muốn xem xem lúc cô nhìn thấy anh sẽ có phản ứng gì.

Chỉ là, Tô Khiết chỉ quay được một nửa, điện thoại đột nhiên reo lên, là Hứa Dinh Dinh gọi điện đến.

Khiết Khiết, lúc nãy tớ không nghe thấy, cậu đến sân bay chưa? Bọn tớ vẫn ở bên trong, Vũ Kỳ ngủ không được tốt, tớ bế con bé ngồi trong này một chút.” Giọng nói của Hứa Dinh Dinh vô cùng dịu dàng, sợ làm ồn đến bảo bối trong lòng.

Ừ, tớ đến sân bay rồi, các cậu ở đâu, tớ đi qua tìm các cậu.” Tô Khiết biết một người dẫn theo một đứa trẻ đi máy bay là một chuyện không hê dễ dàng, huống chi là Vũ Kỳ còn đang mơ màng ngủ.

Vũ Kỳ, không ngủ nữa, mẹ đến rồi, mẹ đến đón chúng ta.” Hứa Dinh Dinh khẽ lay Vũ Kỳ, thực ra không có dùng lực, chỉ là Vũ Kỳ vốn đang ngủ đột nhiên mở mắt ra, lập tức tỉnh táo.
 
Chương 373


Chương 373

Vừa nghe thấy mẹ đến liền không ngủ nữa, mẹ ruột thân hơn, mẹ nuôi thật sự rất buồn.” Hứa Dinh Dinh giả vờ tỏ ra đau lòng, nhưng trên mặt tràn ngập ý cười, đặt điện thoại vào trong tay của Đường Vũ Kỳ.

Mẹ, là mẹ sao?” Đường Vũ Kỳ nghe điện thoại, giọng nói ngọt ngào truyền đến.

Ừ, là mẹ, mẹ đến đón con.” Tô Khiết vừa nghe thấy giọng nói của con gái, cả trái tim đều ấm lên, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, nụ cười trên khuôn mặt cũng từ từ lan tỏa.

Lúc nãy, người Tô Khiết mới quay được một nửa, vì vậy lúc này đang đứng nghiêng với bên ngoài sân bay, vị trí mà Nguyễn Hạo Thần đứng vừa may có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô.

Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, cô gọi điện thoại cho ai mà cười rạng rỡ như vậy?

Đôi mắt đang nheo lại của Nguyễn Hạo Thần dường như lại lạnh hơn một chút, điện thoại này là của ai mà có thể khiến cô cười một cách vui vẻ như vậy? Hạnh phúc như vậy?

Lúc nghĩ đến hai chữ hạnh phúc, Nguyễn Hạo Thần âm thầm nghiến răng.

Anh nhớ, lần trước lúc cô ở trong phòng gọi facetime với ai đó, cô cũng cười rạng rỡ như vậy, vì vậy, lần này và người gọi facetime lần trước là cùng một người?

Sau khi Tô Khiết nhận điện thoại, lập tức đi vào trong sân bay, vừa nghĩ đến sắp gặp được hai bảo bối, bước chân của cô cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cô, đôi mắt càng u ám, lúc này, anh rất chắc chắn cô đến để đón người.

Anh muốn xem xem, rốt cuộc là ai mà lại khiến cô vui vẻ đến như vậy, ngay cả đi cũng giống như bay?

Nguyễn Hạo Thần theo cô đi vào bên trong, nhưng anh không cách Tô Khiết quá gần, mà giữ khoảng cách với cô.

Mọi sự chú ý của Tô Khiết đều đặt lên cuộc điện thoại với con gái, vì vậy không hề phát hiện ra điểm bất thường.

Mẹ, mẹ thật sự đến đón bọn con sao? Con thật sự sắp được nhìn thấy mẹ rồi sao? Mẹ sẽ không lừa Vũ Kỳ giống như lần trước chứ?” Trong lời nói của Đường Vũ Kỳ rõ ràng mang theo sự lên án.

Sẽ không, mẹ đến sân bay rồi, Vũ Kỳ, con sắp được nhìn thấy mẹ rồi.” Tô Khiết nghe thấy sự lên án của con gái cảm thấy rất áy náy, sau khi cô kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, thân bất do kỷ, dường như không chỉ lỡ hẹn với con gái một lần.

Quá tốt rồi, quá tốt rồi, sắp được nhìn thấy mẹ rồi.” Đường Vũ Kỳ lập tức vui vẻ nói: Anh, anh, chúng ta sắp được gặp mẹ rồi.”

Biết rồi, sắp được gặp mẹ rồi.” Giọng nói giống như một ông cụ non của Đường Minh Hạo cùng truyền qua điện thoại.

Nghe thấy lời nói của con trai, nghe thấy sự vui mừng của con gái, Tô Khiết không khỏi bật cười thành tiếng.

Nguyễn Hạo Thần cách cô một khoảng cách nhất định, không nghe thấy tiếng cười của cô, nhưng lại nhìn thấy cô cười đến mức vai khẽ run lên.

Nhìn thấy cô cười xinh đẹp như vậy, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần càng trở nên khó nhìn.

Bây giờ anh là người chồng danh chính ngôn thuận của cô, anh cũng chưa từng thấy cô cười với anh như vậy.

Bảo bối, đưa điện thoại cho mẹ nuôi đi.” Mặc dù Tô Khiết muốn nói thêm với bảo bối mấy câu, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được vị trí của bọn họ.

Khiết Khiết, cậu không cần đi vào, cứ ở sảnh đợi bọn tớ, tránh đi sai đường, tớ dẫn hai bảo bối ra ngoài.” Hứa Dinh Dinh nhận điện thoại, nói với cô hai câu.

Không có vấn đề gì chứ?” Tô Khiết vẫn có chút không yên tâm.

Không vấn đến gì, hành lý mình đã lấy rồi, Vũ Kỳ cũng đã tỉnh, không có vấn đề gì.”
 
Chương 374


Chương 374

Được.” Tô Khiết trả lời, cúp điện thoại, sau đó đi đến sảnh, đợi hai bảo bối đi ra.

Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn giữ khoảng cách với cô, đứng ở phía sau, cách cô không xa Anh không có ý trốn tránh, nhưng Tô Khiết từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại, vì vậy không hề nhìn thấy anh.

Điều này cũng khiến Nguyễn Hạo Thần khá buồn bực.

Sự chú ý của cô lúc này hoàn toàn đặt lên cuộc điện thoại, đặt toàn bộ lên người mà cô muốn đón, không hê chú ý đến những thứ khác.

Anh rất muốn biết người cô đến đón rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai mà lại khiến cô sốt ruột như vậy?

Đường Minh Hạo từ bé đã rất tự lập, lúc này một tay kéo vali của mình, một tay kéo vali của Đường Vũ Kỳ.

Hành lý của Hứa Dinh Dinh khá nhiều, nhưng vẫn để ra một tay để dắt Đường Vũ Kỳ, sợ Đường Vũ Kỳ sẽ đi lạc.

Mẹ, con muốn đi vệ sinh.” Đi được nửa đường, Đường Vũ Kỳ dừng lại, nhìn Hứa Dinh Dinh, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, bình thường lúc Tô Khiết không có ở đây, hai bảo bối đều gọi Hứa Dinh Dinh là mẹ.

Bảo bối, rất gấp sao?” Hứa Dinh Dinh nhìn thấy sắp ra đến cửa rồi, không biết bé con có thể nhịn được một lúc không.

Dù sao lúc này cô dẫn theo hai bảo bối, còn có rất nhiêu hành lý, cô sợ một mình cô sẽ không thể trông coi được, nếu như bé Kỳ có thể kiên trì một chút, đợi ra ngoài gặp Khiết Khiết sẽ không có vấn đề gì.

Vâng.” Đường Vũ Kỳ dùng lực gật đầu, dáng vẻ có chút đáng thương, dường như không thể nhịn được nữa.

Được rồi, chúng ta đi vào nhà vệ sinh trước.” Mặc dù lúc này còn có một đống hành lý lớn nhỏ, nhưng Hứa Dinh Dinh vẫn quyết định dẫn bảo bối đi vệ sinh trước, cho dù thế nào cũng không thể để bảo bối nhịn đến mức không thể chịu được nữa!

Bất kể thế nào cũng không thể nhịn hỏng bé cưng, hơn nữa, Hứa Dinh Dinh cũng lo lắng đứa bé nhỏ như vậy chỉ sợ sẽ không nhịn được tiểu ra quần.

Đường Vũ Kỳ chỉ mới bốn tuổi, Hứa Dinh Dinh không yên tâm để một mình cô bé đi, nhưng cô cũng không yên tâm để một mình Đường Minh Hạo ở ngoài.

Đường Minh Hạo là bé trai, từ nhỏ trưởng thành sớm, nhất định sẽ không vào nhà vệ sinh nữ.

Con cũng muốn đi xi xi.” Đường Minh Hạo dường như nhìn ra Hứa Dinh Dinh khó xử, không đợi Hứa Dinh Dinh mở miệng bèn trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh nam.

Hứa Dinh Dinh muốn cản cũng cản không kịp.

Hứa Dinh Dinh bèn dẫn Đường Vũ Kỳ vào nhà vệ sinh nữ, cô giúp Đường Vũ Kỳ giải quyết xong lại không nhìn thấy Đường Minh Hạo , Hứa Dinh Dinh biết Đường Minh Hạo từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu ra rồi, nhất định sẽ ở đây đợi cô, sẽ không chạy lung tung.

Cho nên, Minh Hạo nhất định là vẫn chưa giải quyết xong, vẫn chưa ra.

Chỉ là, năm phút trôi qua, vẫn không nhìn thấy Đường Minh Hạo bước ra.

Chào anh, anh có thể giúp tôi xem thử bên trong có một cậu bé hơn bốn tuổi hay không không?” Hứa Dinh Dinh gấp gáp, nhìn thấy một người đàn ông vừa khéo từ nhà vệ sinh nam bước ra, bèn tiến tới cản lại, khách sáo cầu xin sự giúp đỡ của anh ta.

Hứa Dinh Dinh ban đâu còn chưa nhìn mặt người đó, nói xong ngẩng đầu mới nhìn rõ dáng vẻ anh ta, nhất thời cô trực tiếp cả kinh.

Sao lại là anh ta? Sao lại khéo như vậy?

Phản ứng đầu tiên của Hứa Dinh Dinh chính là bất giác cúi đầu, cô cũng không biết tại sao mình phải cúi đầu, lần trước Tịch Xuyên cũng không nhận ra cô.
 
Chương 375


Chương 375

Được.” Vì Hứa Dinh Dinh cúi đầu, Tịch Xuyên không nhìn rõ dáng vẻ của Hứa Dinh Dinh, không chú ý thấy sự bất thường của cô, nhưng anh lại đồng ý sảng khoái, vào lại nhà vệ sinh nam.

Hứa Dinh Dinh sững sốt tại chỗ, chỉ cảm thấy thân thể có chút phát run, cô cho rằng cả đời này cũng sẽ không nhìn thấy anh nữa.

Nhưng lại không nghĩ tới khoảng thời gian này liên tục gặp anh hai lần, hơn nữa còn đều là ở sân bay.

Tịch Xuyên, cái tên này, cô vốn cho rằng chỉ có thể vĩnh viễn khắc ghi trong ký ức cô.

Lại không nghĩ tới, sau hai năm lại gặp được, hai năm rồi, chuyện đó đã trôi qua hai năm rồi.

Tịch Xuyên không bao lâu sau đã dẫn Đường Minh Hạo ra, cười nói: Chúng ta thật sự có duyên, lại gặp ở sân bay, lần trước chính là tôi dẫn hai đứa nhóc này về nước, không nghĩ tới tên nhóc này qua cầu rút ván, vừa về tới đã…”

Lúc Tịch Xuyên nhìn về phía Hứa Dinh Dinh, thấy Hứa Dinh Dinh như có chút căng thẳng, anh cho rằng cô lo lắng cho đứa bé, bèn lập tức sửa miệng: Yên tâm đi, tên nhóc này rất lanh lợi, không sao.”

Cảm ơn anh.” Hứa Dinh Dinh thâm thở phào, khiến mình bình tĩnh lại, cố gắng khiến mình không lộ ra quá nhiêu bất thường, nhưng cô lại phát hiện tay mình vào giờ phút này không thể khống chế được run rẩy.

Cô lúc này rất căng thẳng, rất rất căng thẳng!

Cô ngẩng đầu, nhìn Tịch Xuyên.

Không cần khách sáo.” Tịch Xuyên nhìn cô cười cười: Hai đứa con cô rất đáng yêu, rất khiến người ta yêu thích.”

Sắc mặt Tịch Xuyên rất tự nhiên, cười rất ôn hòa, đôi mắt nhìn Hứa Dinh Dinh không có bất kỳ bất thường nào.

Hứa Dinh Dinh nhìn thấy nụ cười tự nhiên không chút bất thường trên mặt anh, con ngươi khẽ lóe, hơi cúi đầu, bờ môi mím chặt, xem ra, anh thật sự hoàn toàn không biết cô.

Anh không chỉ không biết cô, hơn nữa còn quên sạch tất cả giữa họ.

Chỉ hai năm, anh lại không nhớ ra cô chút nào sao?

Hứa Dinh Dinh cảm nhận được tim như bị gì đó hung hăng đập vào, rất đau, cũng rất khó chịu.

Anh, sao anh chậm vậy, em và mẹ đợi anh nửa ngày rồi.” Đường Vũ Kỳ chạy tới, kéo tay Đường Minh Hạo, nửa oán hận nửa nũng nịu.

Bé nhà cô thật sự rất đáng yêu.” Lúc Tịch Xuyên nhìn thấy Đường Vũ Kỳ, mặt tràn ra nụ cười ôn hòa, hai đứa bé thật sự quá khiến người ta yêu thích, anh càng nhìn càng thích.

Hứa Dinh Dinh nhìn anh, muốn nhìn ra chút bất thường trên khuôn mặt anh, nhưng lại chỉ nhìn thấy nụ cười mỉm ôn hòa của anh.

Chỉ là vào lúc này, nụ cười ôn hòa như vậy của anh lại khiến cô cảm thấy đặc biệt lạnh, thân lạnh, lòng càng lạnh.

Không trễ nãi thời gian của anh nữa, tạm biệt.” Hứa Dinh Dinh bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời đi, cô sợ nếu còn tiếp tục ở lại, cô sẽ không thở nỗi.

Anh cho rằng cô là mẹ của hai đứa bé?

Anh và cô tách ra mới chỉ hai năm, cô làm sao sinh ra hai đứa bé hơn bốn tuổi? Vào giờ khắc này, cô không chỉ đau lòng, còn cảm thấy châm chọc.

Hứa Dinh Dinh kéo hai bé, xoay người muốn rời đi.

Đợi chút.” Chính vào lúc Hứa Dinh Dinh kéo hai đứa bé đi qua bên người anh, anh đột nhiên gọi cô lại.
 
Chương 376


Chương 376

Hành động của Hứa Dinh Dinh nhanh hơn phản ứng của não, nghe thấy lời của anh, bèn trực tiếp dừng lại, nhưng không xoay người nhìn anh, hô hấp chỉ như có chút hỗn loạn, tim đập như cũng có chút mất khống chế.

Anh nhận ra cô rồi sao? Cuối cùng nhận ra cô rồi sao?

Cô không cần hành lý nữa sao?” Tịch Xuyên nhìn cô, nụ cười rõ ràng rộng hơn: Gấp vậy sao? Hành lý cũng không cần.”

Lúc anh nói chuyện, đẩy vali tới giúp cô.

Cảm ơn.” Hứa Dinh Dinh lúc này trong lòng thất vọng nói không ra lời, cứng ngắc đón vali trên tay anh.

Cô rõ ràng biết anh căn bản không nhớ mình, vừa nãy cô còn chờ đợi gì chứ?

Hứa Dinh Dinh cầm vali của mình, nhanh chóng xoay người rời đi, lân này đi rất dứt khoát.

Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc vào hai năm trước rồi, cho nên cô sớm nên tuyệt vọng rồi, chỉ là gặp mặt thế này mà lại không nhận ra nhau vẫn khiến cô không nhịn được đau lòng.

Tịch Xuyên nhìn cô đi xa, đột nhiên cảm thấy lòng mình như bị cái gì đâm vào, có chút nhói, có cảm giác cực kỳ kỳ quái.

Hơn nữa, anh cảm thấy trên người cô có cảm giác quen thuộc, không phải quen thuộc đối với dung mạo cô, mà là một loại cảm giác, một loại cảm giác từ sâu nhất trong đáy lòng.

Lần trước, lúc anh nhìn thấy cô hình như cũng có cảm giác như vậy!

Cho nên, anh cảm thấy anh hẳn đã gặp qua cô ở nơi nào đó, nếu không, anh không thể nào có cảm giác quen thuộc như vậy.

Anh cảm thấy anh cần đi điều tra chuyện này một chút!

Tô Khiết luôn chờ ở sảnh đến, đôi mắt cô luôn nhìn vào trong, trên mặt rõ ràng chờ mong, cô không chút chú ý tình huống khác xung quanh, đương nhiên cũng không phát hiện ra Nguyễn Hạo Thần.

Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần ngày càng âm trầm!

Tô Khiết cuối cùng nhìn thấy Hứa Dinh Dinh và hai bé, mặt cô lập tức nở nụ cười, đi nhanh về phía hai bé, cuối cùng đợi được bé nhà cô rồi!

Lúc này, Tô Khiết đi rất nhanh!

Mà cũng vào lúc này, Nguyễn Hạo Thần liền đứng sau lưng cô không xa, nhìn tất cả, nhìn cô…

Tất cả sự chú ý của Tô Khiết vào giờ phút này đều đặt trên người hai bé, căn bản không chú ý tới bất thường nào khác.

Hứa Dinh Dinh rõ ràng là không quan tâm, nắm tay Vũ Kỳ, đi có chút chậm chạp.

Lúc Đường Minh Hạo ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy Tô Khiết, ánh mắt lập tức sáng lên.

Nhưng một giây sau, sắc mặt thằng nhóc lại đột nhiên trầm xuống.

Vì lúc Đường Minh Hạo nhìn thấy Tô Khiết, đồng thời cũng chú ý tới Nguyễn Hạo Thần đang đi theo sau lưng Tô Khiết cách đó không xa.

“Mẹ ơi, mẹ bị người ta theo dõi.” Đường Minh Hạo lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi cho Tô Khiết một tin nhắn, tốc độ rất nhanh, nhiều nhất cũng không quá ba giây.

Lúc này Tô Khiết đang cầm điện thoại trong tay, nghe được tiếng chuông tin nhắn, cô cúi đầu nhìn lại xuống thấy tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại.

“Bên trái, hướng 45 độ.” Đường Minh Hạo lại gửi thêm một tin nhắn.
 
Chương 377


Chương 377

Tô Khiết hơi giật mình, nhưng phản ứng đầu tiên của cô không phải quay đầu nhìn, mà là đưa điện thoại di động chuyển sang chế độ chụp hình tự sướng, hướng điện thoại di động về phía Đường Minh Hạo nói, sau đó từ trong điện thoại di động quan sát tình hình phía sau.

Nghề nghiệp của cô có tính nguy hiểm nhất định, nên những phản ứng thế này đều là cách bảo vệ bản thân cơ bản nhất.

Nhưng khi Tô Khiết nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần từ trong điện thoại di động, rõ ràng là cô hơi ngẩn người một chút.

Tại sao lại là anh?

Anh đang theo dõi cô? Vì sao?

Mấy ngày nay cô vẫn luôn ở nhà rất ngoan ngoãn, cũng không làm gì cả, hẳn là không có việc gì khiến cho anh phải nghi ngờ.

Hơn nữa, mấy ngày nay cô cũng không phát hiện có người chằm chằm vào mình. Vậy nên cô đến sân bay có lẽ Nguyễn Hạo Thần cũng không biết.

Cô cảm thấy dựa vào tính cách cuồng vọng và kiêu ngạo của Nguyễn Hạo Thần, anh sẽ không làm ra những chuyện theo dõi vụn vặt như vậy.

Tô Khiết đột nhiên nhớ tới việc trước khi Nguyễn Hạo Thần đi công tác từng nói với cô, anh phải đi công tác ba ngày, tính toán thời gian một chút, có lẽ hôm nay là ngày trở về.

Như vậy có thể chỉ là trùng hợp, đúng lúc cô đến sân bay, mà anh lại vừa xuống máy bay và thấy được cô nên mới theo tới.

Tô Khiết cảm thấy khả năng này là lớn nhất.

Nếu là như vậy, vậy thì tất cả đều là trùng hợp, Nguyễn Hạo Thần chỉ là vừa mới bắt gặp cô, cho nên theo tới.

Nhưng bây giờ cô tới là để đón hai bảo bối?

Cô không muốn để cho những người khác biết đến sự tồn tại của hai bảo bối, dù sao thân phận của các con cũng quá mẫn cảm, đến bây giờ cô cũng chưa biết cha ruột của chúng là ai, cô không thể để cho hai bảo bối nhận tổn thương bởi bất cứ lời đồn đại nào.

Bây giờ cô và Nguyễn Hạo Thần đã nhận được giấy chứng nhận, tuy nói là hợp đồng kết hôn, nhưng nếu để cho người ta biết cô có hai đứa con, cũng không biết sẽ gây ra phiền phức gì.

Nếu Nguyễn Hạo Thần phát hiện…

Mà ngay lúc này, Hứa Dinh Dinh mang theo hai bảo bối, đã đi đến lối ra.

Tô Khiết thấy hai bảo bối cách cô càng ngày càng gần, vốn phải là vui vẻ, nhưng bây giờ lại âm thầm nóng ruột.

Tô Khiết biết Nguyễn Hạo Thần quá khôn khéo, quá nguy hiểm, không phải người dễ bị lừa gạt, chỉ cần sơ sót một chút cô có lẽ sẽ chết không có chỗ chôn.

Vậy nên, cô tuyệt đối không thể để cho anh nhận ra bất cứ điều khác thường nào.

Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, sau đó tìm số điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, ấn gọi đi.

Nguyễn Hạo Thần đứng ở sau lưng cô cách đó không xa, khi nhận được cuộc điện thoại của cô thì đôi mắt khẽ híp lại, cũng không lập tức nghe máy, chờ đến sau khi điện thoại vang lên hồi chuông thứ ba anh mới nhận.

“Alo.” Giọng nói của anh trầm ấm và vô cùng từ tính, nghe rất êm ta, giống như thường lệ, nghe không cảm thấy bất cứ cảm xúc nào.

Trong giọng nói của anh không nghe ra bất cứ điều bất thường nào khiến cho khóe môi Tô Khiết hơi giật giật, thật sự có thể giả bộ, rõ ràng là đứng ở sau lưng cô nhưng còn giả vờ như không có chuyện gì.
 
Chương 378


Chương 378

“Ông xã, không phải anh nói hôm nay trở về sao? Anh đến rồi à?” Giọng nói Tô Khiết vui vẻ và nhẹ nhàng, còn mang theo vài phần nhiệt tình và mong chờ.

“Ân?” Trong lúc nhất thời Nguyễn Hạo Thần lại cảm giác chưa lấy lại được tình thần.

Không chỉ là vì cô, càng bởi vì cảm xúc được truyền tải trong giọng nói của cô, đó chính là cảm xúc mà một người vợ nghênh tiếp chồng nên có, hoàn toàn không kém chút nào.

Sự nhảy vọt đột ngột này có vẻ như hơi quá lớn.

“Em đến sân bay từ sáng sớm để đón anh, muốn cho anh niềm vui bất ngờ, nhưng sao không thấy anh?” Tô Khiết cố ý nhìn xung quanh, nhưng lại khéo tránh đi ánh mắt của Hứa Dinh Dinh và Vũ Kỳ.

Nếu lúc này Vũ Kỳ thấy cô, chắc chắn sẽ gọi mẹ thật to và nhào tới, đến lúc đó mọi thứ đều sẽ bị phơi bày.

Đường Minh Hạo nhìn thấy tất cả mọi thứ trong mắt, ánh mắt hướng về phía Nguyễn Hạo Thần, trong sự tìm tòi nghiên cứu mang theo vài phần dò xét, giống như có mấy phần sáng tỏ.

Người này chính là chồng của mẹ, hình như mẹ hơi sợ ông ta?

Nguyễn Hạo Thần nhìn bóng lưng Tô Khiết, thấy bộ dáng nóng nảy của cô, đôi mắt thâm thúy có vài phần phức tạp.

Tới đón anh? Muốn làm cho anh ngạc nhiên?

“Ông xã, chẳng lẽ không phải anh ngồi chuyến bay này sao?” Trong giọng nói của Tô Khiết rõ ràng mang theo vài phần mất mát, cũng không tiếp tục nhìn xung quanh, chỉ hơi gục đầu, dáng vẻ rất thất vọng.

Tô Khiết biết Nguyễn Hạo Thần đã đi theo sau cô, chắc chắn đang chú ý nhất cử nhất động của cô, nên màn trình diễn này của cô rất đúng chỗ.

Đôi mắt thâm thúy của Nguyễn Hạo Thần hơi gợn sóng khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở miệng: “Quay người lại, phía sau.”

Lúc này Tô Khiết mới quay người, trong mắt của cô đảo qua một vòng, sau đó mới dừng lại trên người Nguyễn Hạo Thần, cô lập tức vui vẻ chạy vội về phía Nguyễn Hạo Thần.

“Ông xã, hóa ra là anh đã đến, vừa rồi sao em không thấy anh!” Tô Khiết chạy đến trước mặt anh, ngẩng mặt nhìn anh, trên mặt trần đầy nụ cười xán lạn.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, cố gắng nhìn thấy chúc dị dạng trên khuôn mặt của cô, nhưng nụ cười của cô lại rất tự nhiên và chân thành, đúng là không nhìn ra một chút khác thường nào.

“Đưa di động cho tôi.” Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần dời khỏi nụ cười xán lạn trên mặt cô, chuyển đến điện thoại di động của cô.

Anh nhớ là vừa rồi lúc mới tiến vào trong sân bay cô có gọi một cú điện thoại, cũng nhận một cuộc điện thoại, vì vậy cú điện thoại kia rất quan trọng, anh cảm thấy có thể thông qua cuộc điện thoại kia để kiểm tra ra điều gì đó.

Tô Khiết giật mình, trong lòng lộp bộp trầm xuống, cô biết chắc rằng người đàn ông này không dễ bị lừa như vậy, anh rõ ràng là muốn kiểm tra điện thoại di động của cô.

“Ông xã, anh muốn lấy điện thoại em làm gì?” Tô Khiết nhìn anh, con mắt chớp chớp, vẫn cầm điện thoại di động trong tay, không đưa cho anh.

Từ trước đến nay Nguyễn Hạo Thần là người không thích lãng phí thời gian, anh trực tiếp cầm ngón tay của cô, ấn vào nút mở khóa trên điện thoại, và mở khóa.

Nguyễn Hạo Thần cầm lấy điện thoại của cô.

Khóe miệng Tô Khiết hơi giật giật, người này còn có thể bá đạo hơn sao?
 
Chương 379


Chương 379

Trong điện thoại di động vừa rồi có cuộc trò chuyện của cô và Hứa Dinh Dinh, cô không xóa, không phải không xóa, mà là không dám xóa, vì cô không biết được rằng Nguyễn Hạo Thần đã đi theo mình bao lâu, cô sợ Nguyễn Hạo Thần đã nhìn thấy cô gọi điện thoại, nếu cô xóa, sẽ khiến cho anh nghi ngờ.

Tô Khiết nhìn thấy anh trực tiếp mở nhật ký cuộc gọi trên điện thoại của cô, trong lòng hiểu rõ, quả nhiên là anh đã nhìn thấy, vẫn may là cô không xóa nhật ký cuộc gọi.

Đột nhiên cô nhớ ra tên số điện thoại của Hứa Dinh Dinh trong điện thoại cô là… mẹ đứa trẻ, đó là tên Hứa Dinh Dinh tự đổi.

Điều này không khiến cho anh nghi ngờ chứ?

Khi Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy tên hiển thị trong nhật ký cuộc gọi, lông mày hơi nhíu lại, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Nguyễn Hạo Thần suy nghĩ một lát, liên bấm điện thoại gọi ra ngoài, sau đó mở loa ngoài, đưa đến trước mặt Tô Khiết, ý tứ rất rõ ràng.

Anh bấm điện thoại, để cô nói chuyện, sau đó anh ở bên cạnh có thể nghe được tất cả mọi thứ.

Chết tiệt, giờ phút này Tô Khiết rất muốn mắng người, còn muốn cắn người, không hiểu sao từ khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, cô dường như thường xuyên có ý muốn cắn anh.

Không, phải là xúc động muốn cắn chết anh!

‘Alo, Khiết Khiết, sao vậy?” Lúc này tâm trạng Hứa Dinh Dinh quá mức sa sút, hoàn toàn không hưng phấn như vừa rồi.

“Không sao, không phải cậu đang nghỉ ngơi sao? Cậu nghỉ ngơi trước đi, tớ cúp máy!” Tô Khiết nhận thấy cảm xúc của cô ấy có chút không đúng, nhưng lúc này cũng không dám nói nhiều lời, giải thích nhiều sợ sẽ bị lộ.

‘A, được, tạm biệt.” Hứa Dinh Dinh dừng một chút, tùy ý đáp lại vài câu, sau đó cúp điện thoại.

“Bảo bối, tại sao mẹ phải nói như vậy, đó là mẹ của con, mẹ của con là tới đón chúng ta nha!” Sau khi Hứa Dinh Dinh cúp điện thoại, nhìn qua Đường Minh Hạo, vẻ mặt nghi ngờ và khó hiểu.

Mẹ nuôi, chúng ta tạm thời đừng đi ra ngoài, đợi thêm một lát nữa.’ Đường Minh Hạo kéo Hứa Dinh Dinh đi qua một bên.

“Vì sao? Mẹ con đang chờ ở bên ngoài sẽ rất nóng ruột!” Hứa Dinh Dinh lại càng không hiểu.

“Sẽ không, bây giờ chúng ta ra ngoài, mẹ của con mới thật sự lo lắng, mẹ nuôi hãy nghe con, sẽ không sai đâu!” Vẻ mặt Đường Minh Hạo rất chân thành, thậm chí có thể nói là rất nghiêm túc.

“Được.” Hứa Dinh Dinh biết từ trước đến nay Đường Minh Hạo rất thông minh, nhìn thấy sắc mặt bây giờ của thằng nhóc, cô liền tin tưởng.

Khi Đường Minh Hạo và Hứa Dinh Dinh nói những lời này cũng tránh Đường Vũ Kỹ, lúc này Đường Vũ Ky đang ăn kẹo que, ánh mắt nhìn về bốn phía để tìm mẹ.

Thông qua cuộc điện thoại vừa rồi, Nguyễn Hạo Thần cũng không nghe thấy bất cứ điều khác thường nào, chủ yếu là do người nghe máy là phụ nữ, khiến cậu ba Nguyễn không quá nghỉ ngờ, anh ta lập tức mở tin nhắn của cô.

Vừa rồi tin nhắn Minh Hạo gửi tới, Tô Khiết cũng đã xóa, vậy nên trong hộp thư cũng không có gì.

Nhưng trong điện thoại di động của cô cũng có một số thứ khác, mặc dù không phải là bí mật, nhưng cũng có khả năng tiết lộ một số chuyện của cô.

Nếu như anh mở ra xem, chỉ sợ…

Phải nói rằng, có đôi khi Nguyễn Hạo Thần rất thân sĩ, anh chỉ mở nhật ký cuộc gọi và tin nhắn của cô, những cái khác cũng không nhìn, lập tức trả điện thoại lại cho cô.

Tô Khiết nhận điện thoại, cảm xúc rõ ràng sa sút đi rất nhiều, hậm hực, cũng không nói gì.

Giờ phút này trên gương mặt của cô chỉ thiếu viết lên chữ tôi tức giận, tôi rất khó chịu, đừng chọc vào tôi!

Chọc giận cô hậu quả cũng rất đáng sợ.
 
Chương 380


Chương 380

Nguyễn Hạo Thần sao có thể không nhận ra cảm xúc bực bội của cô, khóe môi giống như hơi câu lên, giống như cố ý đáp lời: Em tới đón tôi sao?”

Anh đương nhiên biết vì sao cô tức giận, cô tới đón anh, anh còn nghi ngờ cô, kiểm tra điện thoại của cô, cô tức giận cũng là bình thường.

“Đúng vậy, không phải anh đến nước R công tác sao? Chuyến bay sớm nhất từ nước R đến thành phố A là lúc chín giờ, em vốn cho rằng lúc này đến sân vay thì vừa vặn có thể đón anh ở cửa ra vào, không ngờ anh đã sớm ra trước.” Trên mặt Tô Khiết vẫn viết chữ không vui như vũ, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của anh.

“Em biết tôi ngồi chuyến bay này sao?” Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần tối sầm lại, quả thực là anh đã đi lối vip, nếu như anh đi lối đi thông thường thì đúng là giờ này mới ra đến.

Nhưng tại sao cô lại biết anh ngồi trên chuyến bay này?

Anh nói với cô rằng mình đi công tác ba ngày, hôm nay trở về, nhưng anh nhớ rằng mình không nói cho cô biết là chuyến bay lúc mấy giờ.

“Không biết, em chỉ xem chuyến bay đầu tiên đến, không phải anh nói hôm nay trở về sao? Nếu không phải lúc này thì chính là chuyến tiếp theo, từ từ chờ chứ sao!” Tô Khiết nhìn anh một cái, câu trả lời nghe hoàn toàn không có vấn đề, chỉ là cảm xúc rõ ràng không đúng, giọng điệu có chút hung hăng, hiển nhiên là cô vẫn còn đang tức giận.

“Đi thôi.” Nhưng từ trước đến nay Nguyễn Hạo Thần chưa bao giờ dỗ dành phụ nữ, người nào đó buôn bực cũng phí công, chỉ là lúc quay người, khóe miệng của anh nhếch lên vẻ nghi ngờ.

“Tổng giám đốc, anh còn có một cuộc họp rất quan trong, sắp muộn rồi!” Thư ký Lưu thấy anh đi ra, vẻ mặt vô cùng nóng vội.

Anh đang bận, em sẽ tự bắt taxi về!” Tô Khiết đang lo tìm không được lý do rời đi, nghe thấy anh đang vội vàng đến họp, cảm giác cơ hội này rất đúng lúc.

“Cùng anh đến công ty.” Nguyễn Hạo Thần giữ cô lại, trực tiếp kéo cô vào trong xe.

Mẹ kiếp, Tô Khiết trực tiếp mắt trợn tròn, lần nữa có cảm giác xúc động muốn cắn chết anh.

Cô muốn đi gặp bảo bối của mình, không muốn cùng anh đến công ty, có thể không?

Nhưng bây giờ rõ ràng là không thể, anh hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối, tài xế đã khởi động xe.

Đến công ty, Nguyễn Hạo Thần dẫn Tô Khiết tới phòng làm việc của anh, sau đó mới đi đến phòng họp.

Không lâu sau, điện thoại Tô Khiết vang lên, nhìn thấy số điện thoại người gọi, cô kiểm tra một lát, phát hiện trong phòng không có lắp đặt camera giám sát, lúc này mới trả lời.

“Mẹ, mẹ nói dối con, rõ ràng mẹ nói sẽ đến đón con, nhưng lại không xuất hiện!” Điện thoại vừa được kết nối thì giọng nói đây ủy khuất của Đường Vũ Kỳ đã truyền tới.

“Bảo bối, thật xin lỗi.” Trái tim Tô Khiết ê ẩm, đặc biệt khó chịu.

Trong lòng cô không khỏi thầm mắng Nguyễn Hạo Thần, đều là do anh hại, hại cô không thể nhìn thấy bảo bối, hại bảo bối đau lòng.

“Không muốn xin lỗi, con muốn mẹ.” Vũ Kỳ nhịn không được ủy khuất, khóc òa lên.

“Được được, mẹ sẽ đi qua, mẹ lập tức qua ngay!” Tô Khiết nghe thấy tiếng khóc của con gái, trái tim cũng vỡ vụn.

“Ông xã, anh họp còn lâu không? Em có thể xuống dưới đi dạo không?” Cúp điện thoại, Tô Khiết gửi cho Nguyễn Hạo Thần một tin nhắn.
 
Chương 381


Chương 381

“Ừm.” Nguyễn Hạo Thần trả lời rất nhanh, một chữ ừm không thể nào đơn giản hơn, nhưng rốt cuộc cũng là đồng ý.

Tô Khiết âm thầm thở dài một hơi, nhanh chóng đứng dậy rời đi, giờ phút này cô cũng không thể chú ý quá nhiều, cũng không lo được việc có thể khiến Nguyễn Hạo Thần nghi ngờ hay không, cô chỉ biết con gái đang chờ cô, khóc muốn gặp cô.

Trong phòng họp ngồi rất nhiêu người, giờ phút này Nguyễn Hạo Thần vẫn đứng ở bên ngoài, anh nhìn qua điện thoại, đôi mắt hơi trầm xuống, sau đó bấm một cuộc gọi: Kiểm tra danh sách tất cả những người đến sân bay lúc chín giờ, và kiểm tra xem Tô Khiết có gặp gỡ những người này hay không?”

“Được.” Đối phương trả lời rất đơn giản và trực tiếp, nhưng lại mang theo quyền uy khiến cho người ta không thể nghi ngờ.

“Tổng giám đốc, mợ chủ không đi dạo mà đón taxi rời đi.” Ngay sau đó, thư ký Lưu gọi điện thoại tới.

“Đuổi theo, gửi địa điểm cho tôi, tôi lập tức đi tới, nhớ là đừng để cô ấy phát hiện!” Nguyễn Hạo Thần cầm lấy chìa khóa xe, nhanh chóng đứng dậy, trực tiếp đi xuống lầu, anh biết cô chắc chắn có điều gì đó giấu diếm anh.

Anh muốn xem xem, rốt cuộc cô muốn đi làm gì?

Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng đi xuống lầu, xe của anh đỗ ở vị trí độc quyền, gần cầu thang nhất, vậy nên anh hoàn toàn không trì hoãn quá nhiều thời gian.

Thư ký Lưu đã gửi địa điểm cho anh, anh nhanh chóng đi theo xe của thư ký Lưu, trực tiếp gọi điện thoại cho thư ký Lưu.

“Tổng giám đốc, mợ chủ đang ngồi trên chiếc xe taxi biển số đuôi 549, tôi tận mắt nhìn thấy mợ chủ ngồi trên xe.” Điện thoại vừa được kết nối, thư ký Lưu nhanh chóng báo cáo.

Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn vê chiếc xe mà thư ký Lưu nói ở phía trước, sau khi thấy hàng ghế sau có một người, nhưng khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ lắm, nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn mơ hô có thể thấy kiểu tóc đó giống như của Tô Khiết.

“Cậu chắc chắn là đã nhìn thấy tận mắt lúc cô ấy lên xe, chắc chắn giữa đường cô ấy không xuống xe chứ?” Nguyễn Hạo Thần vẫn không yên lòng, đến ngay cả anh cô cũng có thể lừa, huống chỉ là thư ký Lưu.

“Tổng giám đốc yên tâm, tôi tận mắt thấy mợ chủ trên xe, sau khi mợ chủ lên xe tôi vẫn luôn đi theo, giữa đường chiếc xe cũng không dừng lại, mợ chủ hoàn toàn không có khả năng xuống xe!” Thư ký Lưu rất tự tin.

Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía chiếc xe taxi ở đằng trước, nhưng vì khoảng cách quá xa, thực sự thấy không rõ lắm.

“Tổng giám đốc, nếu anh đã đi theo, vậy tôi vẫn theo, hay là… Thư ký Lưu thấy xe của tổng giám đốc nhà mình vẫn luôn ở đằng sau xe của anh ta, giống như không có ý định vượt qua, nghĩ lại thấy mình bị kẹp ở giữa thế này có vẻ không ổn lắm.

“Cậu tiếp tục đi theo phía sau.” Nguyễn Hạo Thần sợ rằng xe của anh quá mức phô trương, sợ bị cô phát hiện nên anh mới không vượt qua xe của thư ký Lưu, cũng là vì điều này.

“Được.” Thư ký Lưu trả lời, tiếp tục duy trì khoảng cách nhất định, đi theo chiếc taxi phía trước.

Nguyễn Hạo Thần nhìn chiếc xe trước mặt, tốc độ cũng không phải quá nhanh, con đường này giới hạn tốc độ nên cũng không thể chạy quá nhanh.

Người ngồi hàng ghế sau trên xe taxi vẫn luôn ngồi yên lặng, từ khoảng cách này của anh nhìn qua, không thấy chút khác thường nào.

Lần này Nguyễn Hạo Thần theo dõi, là muốn nhìn xem cô đi đến đâu? Vậy nên không dám đi đến quá gần, sợ sẽ bị cô phát hiện, anh biết khả năng quan sát của người phụ nữ này từ trước đến nay vốn rất xuất sắc.
 
Chương 382


Chương 382

Trên con đường này không có quá nhiêu xe, nhưng cũng không ít, xe của anh và thư ký Lưu ở phía sau cũng không thu hút sự chú ý của người phía trước.

Nguyễn Hạo Thần cũng không dám lái quá nhanh, cứ lái từ từ như vậy, múc đích của anh lần này chỉ muốn xem cô đi đâu? Và đi làm gì?

Nhưng Nguyễn Hạo Thần không ngờ, chiếc xe taxi phía trước đã đi dọc theo con đường này một giờ đồng hồ, gân như muốn đi đến khu ngoại ô của thành phố A.

Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần hơi nheo lại, tay câm vô lăng hơi siết chặt, đột nhiên anh tăng tốc lái xe vê phía trước, lúc này anh muốn lái xe qua kiểm tra xem người trên xe rốt cuộc có phải cô hay không?

Nguyễn Hạo Thần nghĩ là anh phóng xe nhanh chóng vượt lên, thừa dịp xe nhường đường anh đương nhiên có thể nhìn thấy người trong xe taxi, kính xe của anh từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong, anh cũng không cần lo rằng cô sẽ nhìn thấy anh.

Mà chiếc xe hôm nay anh lái, cô cũng chưa từng nhìn thấy, anh chỉ vượt qua, cũng không bị nghi ngờ.

Nếu quả thật là cô, vẫn còn thư ký Lưu ở phía sau đi theo, anh cũng không sợ mất dấu, đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách quay lại là được.

Nhưng đúng lúc này, chiếc xe taxi phía trước đột nhiên rễ sang con đường bên cạnh, Nguyễn Hạo Thần sững sờ, sau đó nhanh chóng giảm tốc độ, chỉ có thể tiếp tục đi theo, nhưng trong mắt anh mơ hồ hiện lên vài phần phức tạp.

Sau khi chiếc xe rẽ vào lối rẽ phía trước, chiếc xe lái thẳng đến cửa một khu dân cư thì dừng lại, cửa xe mở ra, người trên xe bước xuống.

Thư ký Lưu thấy xe dừng lại, đương nhiên cũng dừng theo, nhìn thấy cửa chiếc xe taxi phía trước mở ra, đôi mắt thư ký Lưu nhìn chằm chằm, đến một cái nháy mắt cũng không có.

Nguyễn Hạo Thần đi theo ở phía sau cũng nhìn qua, nhìn chằm chằm không nháy mắt…

Cửa xe mở ra, người phụ nữ ló đầu ra trước, lộ ra kiểu tóc giống hệt Tô Khiết.

Sau đó là nửa người trên, màu sắc quần áo cũng giống Tô Khiết.

Nhưng khi cả người phụ nữ kia xuống xe, thư ký Lưu đã hoàn toàn choáng váng.

Mà đôi mắt Nguyễn Hạo Thần lại đột nhiên nheo lại, khóe miệng mơ hồ cười nhạt, quả nhiên người phụ nữ kia quá giảo hoạt, thư ký Lưu sao có thể là đối thủ của cô.

Thư ký Lưu nói là tận mắt thấy cô lên xe, mà sau khi cô lên xe thì chiếc xe cũng chưa từng dừng lại.

Như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là cô vốn không hề lên xe.

Đúng như Nguyễn Hạo Thần suy đoán, Tô Khiết quả thực không lên xe.

Thật ra, lúc Tô Khiết đi ra khỏi tòa nhà thì phát hiện có người theo dõi, cô vừa vặn gặp một người phụ nữ có kiểu tóc giống mình, mà lại mặc quần áo có màu sắc giống như cô, vậy nên cô cho người phụ nữ kia một triệu năm trăm nghìn, để người phụ nữ kia phối hợp diễn một màn kịch như vậy, đương nhiên, cô muốn giấu diếm thư ký Lưu cũng không khó.

Mà lúc này Tô Khiết đang ở trong nhà Hứa Dinh Dinh.

Chỗ ở của Hứa Dinh Dinh cách tập đoàn Nguyễn Thị không xa, đi qua một con đường dành riêng cho người đi bộ thì đã đến.

“Mẹ, mẹ lại nói dối!” Lúc Tô Khiết vừa tới, Đường Vũ Kỳ tủi thân khóc sướt mướt.

“Bảo bối ngoan, đừng khóc, không phải mẹ đã tới rồi sao?” Tô Khiết rất đau lòng, ôm cô bé vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

Cũng may Đường Vũ Kỳ không phải cô bé thích khóc nhè, Tô Khiết tới, cô bé cũng chỉ khóc vài tiếng tượng trưng, làm nũng trong lòng Tô Khiết, chơi một lát liên vui vẻ cười lớn.
 
Chương 383


Chương 383

“Vũ Kỳ, con và anh trai vào phòng chơi, mẹ nuôi và mẹ có lời muốn nói!” Hứa Dinh Dinh thấy Đường Vũ Kỳ chơi vui vẻ, liên muốn đẩy hai đứa ra để hỏi rõ ràng xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

‘A, được.” Đường Vũ Kỳ từ trước đến nay luôn rất nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhảy ra khỏi ngực Tô Khiết, lanh lợi vui vẻ đi tìm anh trai.

Mà lúc này ở trong phòng, Đường Minh Hạo đang xem điện thoại, không biết đang suy nghĩ điều gì, máy tính trước mặt thằng nhóc đang mở, trên màn hình vi tính là một chút tư liệu liên quan đến Nguyễn Hạo Thần.

Anh, anh đang làm gì?” Đường Vũ Kỳ thấy anh trai đang ngây ngốc câm điện thoại, cũng không để ý đến cô bé, cô bé đột nhiên nhào tới từ phía sau.

Lúc này, Đường Minh Hạo đang cầm điện thoại, trên màn hình điện thoại di động là số điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, bị Đường Vũ Kỳ bổ nhào về phía trước như vậy, tay của thằng nhóc trực tiếp đè xuống màn hình điện thoại di động, gọi ra ngoài.

Đường Vũ Kỳ nhào tới, vừa rồi thấy ảnh chụp Nguyễn Hạo Thần trên máy tính của Đường Minh Hạo, anh trai đã nói với cô bé, đây là người ba mà mẹ đã tìm cho bọn họ.

“Ba….’ Đường Vũ Kỳ hưng phấn hô to, thật ra Đường Vũ Kỳ muốn gọi tấm ảnh chụp kia.

Nhưng đúng lúc này, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên thấy một cuộc gọi đến, là một dãy số xa lạ, bình thường nếu số lạ gọi tới anh sẽ không trả lời, nhưng lúc này chẳng biết tại sao, anh thậm chí không hề suy nghĩ đã trực tiếp ấn nút trả lời.

Điện thoại được kết nối, đúng lúc tiếng ba của Đường Vũ Kỳ vang lên, sau đó truyền đến tai của Nguyễn Hạo Thần một cách rõ ràng.

Ba?! Trong chốc lát, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy như mình đang nghe nhầm…

Nguyễn Hạo Thần vừa nhìn thấy người phụ nữ xuống xe không phải Tô Khiết, đúng lúc cũng muốn gọi điện cho Tô Khiết, cho nên điện thoại vang lên, rất nhanh đã được nghe máy.

Nhưng, có ai có thể cho anh biết tình huống này là gì không?

Tại sao lại có một giọng nói ngọt như sáp gọi anh là ba?

Anh chỉ mới nhận được chứng nhận từ Tô Khiết cách đây không lâu, không thể sớm như vậy được! Hơn nữa, anh vẫn chưa có động phòng!

Nguyễn Hạo Thần quá bất ngờ và quá sốc, nhưng không hiểu vì sao, nghe thấy âm thanh đó, sâu trong trái tim anh dường như đột nhiên rung động, cảm giác đặc biệt kỳ lạ.

Anh thường không có phụ nữ, ngoại trừ người phụ nữ năm năm trước, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần chợt lóe lên.

Đến đây, Đường Minh Hạo cũng hoàn toàn sợ hãi, trong lòng thầm kêu không ổn, chỉ một tiếng ba này có thể bại lộ không?

Nó không ngờ Vũ Kỳ lại đột ngột nhào lên như thế, rồi lại bấm máy gọi đi như vậy, đã thế Vũ Kỳ lại còn liên tục liều mạng kêu ba Nó nên làm gì trong tình huống nguy cấp như vậy đây? Nó biết thân phận của nó và em gái không thể bị lộ, đặc biệt là ở thành phố A.

Ánh mắt Đường Minh Hạo khẽ đảo, trong lòng chợt nghĩ ra một ý.

Đường Minh Hạo nén lại cảm xúc, rồi khóc nức nở kêu lên: Ba ơi ba về nhanh đi, mẹ và bà đánh nhau rồi, ba mà không về thì căn nhà này sẽ nát mất.”

Bác Mộ Dung từng nói, mâu thuẫn mẹ chồng – con dâu trong gia đình nước X là mâu thuẫn lớn nhất, làm đàn ông bị lôi vào giữa lại càng cảm thấy khó khăn.

Vì vậy, trong tình huống khẩn cấp, nó chợt nghĩ ra phương pháp này.

Đứa trẻ Đường Vũ Kỳ đảo mắt nhìn hai bà mẹ đang nói chuyện trong phòng khách, sau đó nhìn anh trai mà cong môi, vẻ mặt lộ rõ vẻ bất mãn: Anh, anh…”

Trước khi Đường Vũ Kỹ kịp nói, cô bé đã bị Đường Minh Hạo bịt miệng lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom