Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 521


Chương 521

“Chú Đường, thật ra cháu vẫn cứ tưởng chú sẽ kết hôn với mẹ cơ. Nếu mà cháu và em gái chọn thì tụi cháu mong chú làm ba tụi cháu hơn.” Đường Minh Hạo nhìn anh, đầy vẻ chân thành. Nếu như chú Đường kết hôn với mẹ thì sẽ không có chuyện cậu và em gái không được đón nhận như thế này.

Đường Bách Khiêm nhìn cậu, mắt lóe lên. Thật ra chính anh cũng luôn tưởng rằng cuối cùng mình sẽ được ở bên Khiết Khiết.

Có điều, Đường Minh Hạo sau đó lại khẽ thở dài:”Nhưng mà quyền lựa chọn chuyện này thuộc về mẹ, không nằm trong tay chúng ta.”

“Mẹ kết hôn rồi, nếu chồng mẹ có thể đón nhận cháu và em gái thì tụi cháu sẽ sống cùng họ.” Đường Minh Hạo ngập ngừng, hơi nhướng mày:”Còn nếu không thì cháu sẽ nuôi em gái, nuôi như nuôi công chúa vậy.”

Nuôi mà cậu nói ở đây không phải chỉ là tùy tiện nuôi sống vậy thôi, mà là phải bảo đảm chất lượng nữa cơ.

Đường Mặc Khiêm nghe Đường Minh Hạo nói vậy, ánh mắt càng thêm phức tạp. Đột nhiên anh cảm thấy bắt đầu có quá nhiều chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình rồi. Cảm giác này thật khó chịu, thậm chí còn khiến người ta sợ hãi nữa.

Không, anh không thể để mọi chuyện tự do phát triển theo hướng này được, anh nhất định phải làm gì đó!!

Tô Khiết lần thứ hai tỉnh lại, mở mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần đang nằm ngủ cạnh mình. Cô sững người, khóe môi vô thức giật giật.

Cô vừa động đậy là Nguyễn Hạo Thần cũng thức theo. Anh mở mắt nhìn cô, môi vô thức nhếch lên. Vừa mở mắt ra là nhìn thấy cô, cảm giác này thật sự tuyệt vời, anh rất thích.

Tô Khiết quấn người trong chăn, chỉ lộ mặt ra nhìn anh. Dáng vẻ này thật giống cô vợ nhỏ đang bị ức hiếp.

Không, không phải là giống mà sự thật chính là vậy. Tối hôm qua bị cậu ba Nguyễn ức hiếp thật mà.

Nhìn thấy dáng vẻ cô lúc này, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy cơ thể mình lại có phản ứng. Tối hôm qua nghĩ đến việc cô thật sự đang rất mệt nên rốt cuộc đã không nỡ dày vò cô hết sức một phen.

Xem ra tối qua cô đã nghỉ ngơi khá ổn rồi.

Hoặc là, anh có thể bù đắp cho mình thêm chút nữa.

“Chuyện này, thế là chúng ta thanh toán xong rồi đúng không?” Tô Khiết mím môi, đột nhiên hỏi. Đây là vấn đề mà cô quan tâm nhất hiện giờ.

Nguyễn Hạo Thần ngừng hành động đang định làm lại, nhếch miệng, thanh toán xong? Thế này mà thanh toán xong sao? Cô mơ à?

Có thể sao?

Chắc chắn là tuyệt đối không thể rồi.

“Tôi hôm qua anh ép em à?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, đột nhiên hỏi một câu vậy.

“.” Tô Khiết ngẩn người, câu này của anh ý là sao? Ý là sao hả?

Tôi hôm qua anh không ép cô sao? Không có sao?

Có điều, hình như cuối cùng cô cũng chẳng kháng cự gì. Nhưng mà.. nhưng mà lúc đó không phải là vì cô đang muốn trả nợ sao?

Sao giờ anh lại nói cứ như là tối qua cô tự nguyện vậy chứ?

Như thể tối qua là cô cam tâm tình nguyện dâng hiến vậy sao?

Sao cô lại cảm thấy cứ như anh đã vớ được một cuộc mua bán được lợi vậy nhỉ?

“ý anh là sau này tôi phải cực lực chống đối mới được tính sao?” Tô Khiết nheo mắt, nương theo ý anh mà sắp xếp lại câu chữ.
 
Chương 522


Chương 522

Lời anh nói vừa nãy là có ý này sao?

“Nếu như em thích kiểu tình thú như vậy thì anh cũng không ngại gì đâu.” Nguyễn Hạo Thần sững lại chút rồi cười thầm, suy nghĩ của cô nhóc này đôi lúc thật kì quái.

Có điều cũng thật đáng yêu quá, cũng thật thú vị nữa.

Anh phát hiện mình càng ngày càng thích cảm giác này.

Tô Khiết:”….”

Cô thích? Cô thích cái búa á”ý anh là gì? Chuyện này xong chưa vậy hả?” Tô Khiết sốt ruột, thái độ mập mờ của anh lúc này nghĩa là sao?

Cùng lắm là giết người thôi mà, làm khổ tí không được sao?

Nguyễn Hạo Thần đột nhiên trở mình, cơ thể thuận thế đè lên người cô. Ngay tức khắc, Tô Khiết mới nhận ra là cô và anh đều không mặc đồ.

Mẹ kiếp, cô trốn trong chăn rốt cuộc vì cái gì chứ hả. Nguyễn Hạo Thần cũng chưa dậy, trong chăn đâu chỉ có mình cô thôi đâu, còn có cả Nguyễn Hạo Thần nữa. Mà cả hai người lại chẳng hề mặc quần áo.

Lúc này Tô Khiết bỗng thấy trí thông minh của mình đều biến mất chỉ sau một đêm. Tối qua cô chẳng những bị sói ăn thịt, mà cả não cũng bị nó tha đi luôn rồi.

Cơ thể Tô Khiết căng cứng, hai tay chặn ngay trước mặt anh, vừa định mở miệng nói.

“Tối hôm qua em không chỉ ép anh 1 lần đâu nhé.” Có điều ngay lúc đó, Nguyễn Hạo Thần đã buông ngay một câu bao dọa người.

Tô Khiết:”…”

Tô Khiết nhớ lại lúc tỉnh dậy sáng qua, cơ thể mệt mỏi như rã rời, chắc chắn không phải hậu quả của chỉ 1 lần.

Khốn!! Vậy định tính tới bao giờ hả?

Tô Khiết đột nhiên cảm thấy tối tăm.

Những ngày tháng này bao giờ mới kết thúc hả?

“Vậy món nợ này xong được một phần rồi.” Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy bộ dạng của cô, khóe môi chậm rãi nhếch lên, không giấu được nụ cười.

Tô Khiết nhìn nụ cười trên mặt anh lúc này, thật sự muốn xé nụ cười đó quăng đi, không, cô muốn cào nát mặt anh luôn, xem anh còn cười được nữa không?

Tô Khiết nén nhịn, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, thế mới kiếm lại được ý muốn cào mặt anh.

Cô sợ lỡ như cô thật sự cào mặt anh, anh sẽ dùng chuyện này để ăn vạ cô, người gian xảo như anh nhất định sẽ dám làm như vậy.

“Vậy em không đi làm nữa.” Tô Khiết nghĩ dù gì thì món nợ này cũng trả được chút rồi, vậy mắc gì cô phải cực khổ đi làm nữa chứ.

Tô Khiết nghĩ dù sao cũng có thể trả được món nợ này, vậy tại sao cô phải vất vả đi làm chứ?

Cô cũng đã ngủ với anh rồi thì không có lý do gì lại phải đi làm cùng với anh nữa. Cô thật sự chán ghét những mưu mô bẩn thỉu trong mấy công ty kia.

“Phụt!” Nguyễn Hạo Thần nghe được lời cô nói thì ngây ra một hồi cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng.

Thì ra cô phân vân cả buổi là vì vấn đề này sao?
 
Chương 523


Chương 523

Thì ra cô luôn coi những gì anh nói đêm đó như một câu hỏi trắc nghiệm, hai chọn một sao?

Anh đột nhiên phát hiện đôi khi cô thực sự rất dễ thương.

“Ừm, em có thể không đi.” Nguyễn Hạo Thần tới gần sau đó hôn lên môi cô, đã vậy còn cắn một cái, khiến cho nước bọt của anh dính lên môi cô.

Tô Khiết ngẩn người, sau đó theo bản năng đưa tay lau miệng, lau sạch nước bọt của anh.

Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần tối lại, sau đó xông tới mạnh mẽ hôn cô.

Nụ hôn của anh rất sâu, đã vậy anh còn cố ý bôi nước bọt ướt môi cô.

“Em thử lau một lần nữa xem?” Anh hôn xong thì nhìn cô chằm chằm, trong giọng nói giận dữ kia mang theo mấy phần đe dọa.

Tô Khiết nhìn anh, trong lòng chợt dâng lên cảm giác nói không nên lời, hỏi chứ ai đời nước bọt của anh dính trên môi cô mà anh còn không cho cô lau, kiểu người gì vậy trời?

Đúng là buồn nôn. Đồ biến thái!

Cô bỗng nhiên cực kỳ nhớ tới cậu ba Nguyễn lạnh lùng, hờ hững trước kia, ai có thể trả lại cậu ba Nguyễn trước kia cho cô không?

Cuối cùng Tô Khiết vẫn nhẫn nhịn không lau nước bọt trên môi cô nữa.

Lúc này cậu ba Nguyễn mới mỉm cười hài lòng.

Nhưng đúng lúc này điện thoại di động của Tô Khiết lại vang lên.

Tô Khiết liếc mắt nhìn thì thấy đó là số điện thoại của tổ trưởng Tôn gọi tới, cô hơi trề môi, mụ phù thủy già này lại muốn giày vò cô thế nào nữa đây?

Có điều cô cũng không đi làm nữa thì cần gì phải để ý đến chị ta, cho nên Tô Khiết không nghe.

Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại cầm điện thoại của cô lên nghe.

“A lô.” Giọng nói lạnh lẽo của Nguyễn Hạo Thần vang lên, lúc này không nghe được bất kỳ cảm xúc nào của anh, nhưng trong mắt anh lại hiện lên một tia nguy hiểm đáng sợ.

“Là đàn ông sao?” Tổ trưởng Tôn ở đầu dây bên kia hơi khựng lại, sau đó đột nhiên thốt lên như thể vừa khám phá ra lục địa mới: “Tôi chưa nghe nói Tô Khiết đã kết hôn? Anh là người đàn ông vụng trộm của Tô Khiết sao?”

Người nào đó được gọi là người đàn ông vụng trộm lúc này vẻ mặt u ám, trong con mắt hơi híp lại lóe lên một tia lạnh lẽo.

Giọng nói của đội trưởng Tôn rất lớn, mà lúc này Tô Khiết lại ở rất gần Nguyễn Hạo Thần, tuy rằng điện thoại không mở loa ngoài nhưng Tô Khiết nghe được lời của tổ trưởng Tôn.

Tô Khiết hơi khựng lại sau đó nhịn không được cười lớn”người đàn ông vụng trộm”? Miêu tả này rất hay!

E rằng đây là lần đầu tiên Nguyễn Hạo Thần bị người ta gọi là”người đàn ông vụng trộm” nhỉ?

Cô vốn dĩ đã không đi làm rồi thì không cần so đo với mụ phù thủy kia nữa, nhưng không ngờ mụ phù thủy kia cứ khăng khăng tự tìm đường chết.

“Tô Khiết, cô tìm”người đàn ông vụng trộm” này ở đâu ra vậy?” Tổ trưởng Tôn không rõ cho nên cô ta chỉ nghĩ rằng mình đã nắm được nhược điểm của Tô Khiết, do đó trong giọng nói rõ ràng lộ ra mấy phân đắc ý, vênh váo.

“Tôi là Nguyễn Hạo Thần.” Nguyễn Hạo Thần híp mắt, sau đó lạnh lùng gằn từng chữ nói tên mình ra.

Đương nhiên với thân phận của cậu ba Nguyễn thì anh không cần phải báo cho một người có thân phận thấp kém như tổ trưởng Tôn biết. Chẳng qua tình huống hôm nay hơi đặc biệt, dám bắt nạt vợ anh, anh nhất định phải tính món nợ này mới được Tô Khiết sửng sốt, đôi mắt trừng to, vẻ mặt ngây ra nhìn anh. Không phải đã nói là kết hôn bí mật sao? Anh làm vậy là có ý gì?
 
Chương 524


Chương 524

Bây giờ anh đã nói cho tổ trưởng Tôn biết, anh không sợ cô ta sẽ đi đồn hết phòng kinh doanh, thậm chí là đồn khắp công ty sao?

Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô thì hơi chau mày, sau đó lại cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên của cô.

Tô Khiết mím chặt môi, người đàn ông này đúng là cầm tinh con chó mà, hở một chút là cắn người.

Chỉ có điều Tô Khiết nghĩ tới những chuyện mà lúc trước tổ trưởng Tôn đã làm với cô thì tự hỏi lúc này khi tổ trưởng Tôn biết được Nguyễn Hạo Thần là”người đàn ông vụng trộm” của cô thì không biết cô ta sẽ phản ứng thế nào?

Tô Khiết đột nhiên có phần mong chờ, nhất định sẽ rất đặc sắc, lúc này cô nở một nụ cười xấu xa.

Tô Khiết thừa nhận mình không phải là Mary Sue, bởi vì cô là kiểu phụ nữ có thù phải trả.

“Anh là một người đàn ông vụng trộm? Tôi để ý anh là ai làm gì? Là đàn ông vụng trộm của người khác, không, loại trai bao như anh thì có gì mà đắc ý chứ.” Nhưng rõ ràng bên kia đầu điện thoại tổ trưởng Tôn nhất thời không kịp phản ứng lại, vẫn còn đang lớn tiếng dạy dỗ Nguyễn Hạo Thần. Lời này của cô ta đúng là rất khó nghe.

Ái ôi! Tô Khiết nghe được giọng nói sang sảng của tổ trưởng Tôn truyền từ đầu bên kia điện thoại tới, cô hơi nhếch miệng, người này can đảm lắm!

Nguyễn Hạo Thần đã tự nói tên mình rồi mà tổ trưởng Tôn vẫn còn nói như thế. Bản thân cô ta là một nhân viên của Nguyễn Thị lại dám ăn nói như thế với tổng giám đốc, giỏi, đúng là giỏi mà. Ngay cả cô cũng hơi khâm phục tổ trưởng Tạ này rồi. Hơn nữa từ ngữ miêu tả của tổ trưởng Tạ càng lúc càng ác.

Trai bao? Tô Khiết vô thức nhìn Nguyễn Hạo Thần, cô đúng là muốn nói, với tướng mạo này của Nguyễn Hạo Thần mà không làm trai bao đúng là lãng phí.

Nhưng lúc này trên mặt Nguyễn Hạo Thần lại không hề có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, Tô Khiết đột nhiên muốn cười, nhưng trong hoàn cảnh bây giờ, cô chắc chắn sẽ không dám cười ra tiếng.

Cô sợ lúc này mà cô bật cười thì nói không chừng Nguyễn Hạo Thần sẽ bóp chết cô luôn.

“Kiểu đàn ông như anh, có tay có chân, không lo làm việc đàng hoàng lại làm trai bao của mấy cô chủ có tiền, như vậy có được xem là đàn ông không? Hoàn toàn chẳng đáng mặt đàn ông, đúng là khiến người khác xem thường mà…” Tổ trưởng Tôn càng nói càng hăng, càng nói càng đắc ý.

Nhưng Tô Khiết nghe được lại càng lúc càng kinh ngạc, lá gan của bà tổ trưởng này dường như to quá mức bình thường rồi.

Lúc Tô Khiết còn đang khâm phục lòng can đảm của tổ trưởng Tôn thì giọng nói bên kia đột nhiên dừng lại.

“Anh… Anh vừa nói anh là ai?” Chỉ lát sau, giọng nói của tổ trưởng Tôn lại truyền tới lần nữa, rõ ràng không còn khí thế như vừa nãy mà ngược lại mang theo mấy phần sợ hãi.

Làm gì có chuyện Nguyễn Hạo Thần trả lời câu hỏi của cô ta lần nữa.

Tô Khiết ngạc nhiên, cung phản xạ của Tôn Ngọc Phương dường như dài hơn người bình thường thì phải, đến bây giờ cô ta mới kịp phản ứng lại.

Cô còn tưởng tổ trưởng Tôn gan to bằng trời đấy.

“Anh, anh, anh cùng tên với tổng giám đốc của chúng tôi?” Rõ ràng tổ trưởng Tôn không tin tưởng được người đàn ông vụng trộm của Tô Khiết sẽ là tổng giám đốc của tập đoàn Nguyễn Thị.
 
Chương 525


Chương 525

Cho dù giống tên cô ta cũng chỉ cảm thấy có thể là trùng tên.

Trùng tên? Tô Khiết cười thầm, ngay lúc này đây cô rất muốn nói cho tổ trưởng Tôn biết anh không phải là trùng tên mà là chính chủ tổng giám đốc  Nguyễn thị, nếu giả bao đổi.

Nguyễn Hạo Thần không để ý đến cô ta nữa, cúp luôn điện thoại. Từ trước tới giờ anh làm việc cực kỳ thẳng thắn, chưa bao giờ làm điều thừa, càng không thể nói chuyện điện thoại dông dài với tổ trưởng Tôn.

“Trai bao, phụt ha ha ha…” Tô Khiết thấy đã Nguyễn Hạo Thần đã cúp điện thoại thì nhịn không được cười ha ha.

Người đàn ông vụng trộm? Trai bao? Những này từ này dùng để miêu tả Nguyễn Hạo Thần đúng là quá đỉnh!

Tô Khiết bỗng cảm thấy tổ trưởng Tôn thật sự rất”giỏi”!

Chỉ là những lời tiếp theo của Nguyễn Hạo Thần đã khiến Tô Khiết lập tức ngừng cười.

“Trai bao?” Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Khiết đang cười như”nhánh hoa rung rinh trước gió” khóe miệng hơi cong lên: “Vậy em cứ bao đi, bao mãi cũng được.”

“..” Tô Khiết liên ngừng cười, đôi mắt trợn to nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh.

Anh vừa nói cái gì? Bảo cô bao nuôi anh, đã vậy còn bao suốt đời?

Cho dù có điên cô cũng không thể nuôi”trai bao” như anh đâu.

Cô nghĩ chắc chắn anh đang nói đùa, chắc chắn là vậy.

Hơn nữa, thời gian thỏa thuận giữa cô và anh nhiều nhất chỉ có một năm, tuyệt đối không thể nói là mãi mãi được…

“Sao thế? Có vấn đề gì à?” Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy phản ứng của cô vừa buồn cười vừa tức giận. Lời nói của anh đáng sợ vậy sao?

Cô có cần sợ thành bộ dáng như vậy không?

Lúc anh nói những lời này thì cơ thể của anh còn cố ý cọ cọ vào người cô, rõ ràng mang theo mấy phân tà ác mà.

“Em không có tiền, em rất nghèo.” Tô Khiết liên tục giải thích, trò đùa này hình như hơi lố thì phải?

Cô bao nuôi anh? Phỏng chừng là thật tình nuôi không nổi.

Tuy thật ra cô cũng không thiếu tiền, cũng không nghèo nhưng mấy đồng bạc các kia của cô chắc chắn không thể so với anh được.

“Không sao, nuôi anh không tốn tiền.” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi nhếch lên. Môi anh chậm rãi rơi xuống người cô, ý tứ trong hơi thở mập mờ kia không thể rõ ràng hơn được nữa: “Dùng nơi này là được rồi.”

Nghĩa bóng là nuôi anh không cần tiền, chỉ cần nuôi bằng cô là được…

“..” Tô Khiết đột nhiên có cảm giác choáng váng, cậu Thần bây giờ đúng là càng lúc càng không thể giao lưu theo kiểu thông thường được nữa rồi.

Đúng là đủ”độc”!

“Anh nên đi làm rồi.” Thấy anh tiếp tục hôn, Tô Khiết dùng hai tay ngăn lại, nếu để anh hôn tiếp, e rằng…

“Buổi tối, chờ anh về…” Lần này, Nguyễn Hạo Thần đúng là ngừng lại, chỉ là lúc anh nói ra những lời này lại khiến cơ thể Tô Khiết cứng ngắc, người này đúng là ăn vạ cô mà.

Anh đúng là muốn cô trả nợ hàng đêm sao?

Những ngày tháng thế này cô còn sống dễ chịu được không?

Nguyễn Hạo Thần lại hôn lên môi cô lần nữa sau đó mới đứng lên, nói thật anh đúng là không muốn rời đi nhưng công ty có việc đang chờ anh giải quyết.

Nguyễn Thị.

Thư ký Lưu đến phòng kinh doanh sau đó đi thẳng tới phòng làm việc của tổ trưởng Tôn.

Sau khi tổ trưởng Tôn bị Nguyễn Hạo Thần cúp máy ngang, vốn dĩ tâm trạng đã thấp thỏm không yên, tuy cô ta không tin người đàn ông vụng trộm kia của Tô Khiết là tổng giám đốc của Nguyễn Thị, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

Lúc này khi nhìn thấy thư ký Lưu, tim cô ta nảy lên một cái, đột nhiên có dự cảm không lành.

Lẽ nào, người đàn ông vụng trộm của Tô Khiết không phải là người đàn ông vụng trộm mà là tổng giám đốc thật? Chẳng lẽ người nghe điện thoại lúc nãy là tổng giám đốc?

Mà cô ta lại dám nói chuyện kiểu đó với tổng giám đốc?

Chết chắc rồi, lần này thật sự chết chắc rồi.
 
Chương 526


Chương 526

“Thư ký Lưu, anh có chuyện gì không?” Mặc dù trong lòng tổ trưởng Tôn đã biết lần này thư ký Lưu đến đây là không có chuyện gì tốt nhưng vẫn cười đon đả bước lên đón.

“Tổ trưởng Tôn không cần sốt ruột, tôi đã thông báo cho tất cả các phòng ban có liên quan đến đây rồi, cô cứ chờ một lát nhé?” Thư ký Lưu nhìn cô ta một lát, trong lòng cũng có hơi thông cảm với cô ta bởi vì lần này tổng giám đốc đúng là xuống tay quá mạnh. Chỉ là cô ta đắc tội với ai không đắc, cố tình xúc phạm ngay vợ của tổng giám đốc.

Đây không phải là cô ta muốn chết sao? Có thể trách ai đây?

Lần này tổng giám đốc cũng đủ độc, đối với một nhân viên của Nguyễn Thị mà nói, đuổi việc đã là một hình phạt nghiêm khắc rồi, nhưng lần này nếu chỉ đuổi việc tổ trưởng Tôi thôi thì rõ ràng tổng giám đốc không hài lòng, cho nên tiếp theo lát nữa tổ trưởng Tôn sẽ phải chịu thiệt rồi.

“Các phòng có liên quan? Các phòng có liên quan gì chứ?” Tổ trưởng Tôn ngạc nhiên, các phòng có liên quan là những phòng gì? Chuyện này có vẻ nghiêm trọng hơn cô nghĩ rồi.

“Đợi lát nữa cô sẽ biết thôi.” Thư ký Lưu cũng không trả lời thẳng câu hỏi của cô ta.

Tổ trưởng Tôn không dám hỏi nhiều nữa, giờ phút này cô ta đang không ngừng lo lắng.

“Cô là Tôn Ngọc Phương phải không? Nguyễn Thị tố cáo cô đòi tiền và quà cáp từ các khách hàng hợp tác, tự ý trừ tiền chiết khấu, số tiền liên quan là rất lớn. Phòng cảnh sát của chúng tôi đã xác minh bằng chứng xác thực, cô đã bị bắt.”

Dù thế nào đi nữa tổ trưởng Tôn cũng không ngờ được những người mà cô ta đang đợi là người của Viện kiểm soát và đồn cảnh sát.

Tổ trưởng Tôn còn vẫn chưa hoàn hồn. Số tiền và hàng mà cô ta tham không nhiều, đều là một ít”quà cáp” do khách hàng tặng. Trong công ty cũng không phải chỉ có một mình cô ta làm như vậy, bình thường công ty cũng đâu quản nhưng chuyện này, sao bây giờ cô ta lại bị bắt như vậy chứ?

Nhưng ngay sau đó một bản danh sách cực kỳ chi tiết đã được đặt trước mặt Tổn trưởng Tôn.

Tổ trưởng Tôn nhìn những số liệu trong đó, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Cô ta tham lam một hai lần không nhiều nhưng hai mươi năm nay có vô số lần, cộng đôn lại quả thật là một con số không nhỏ.

Tổ trưởng Tôn mềm nhũn ngồi trên đất, sau đó nhân viên của các cơ quan có liên quan khác dẫn cô ta đi. .

Mà Lưu Cầm vào công ty chưa bao lâu, cũng không có cơ hội tham lam cho nên bị công ty cho nghỉ luôn, thêm vào đó là sự can thiệp của Nguyễn Thị, sau này muốn tìm được công việc tốt sợ là rất khó.

Hơn nữa, về sau video nhạy cảm của Lưu Cầm và tổng giám đốc Lý bị tung lên mạng, danh tiếng của Lưu Cầm

Về phần tổng giám đốc Lý, chỉ trong một đêm mà anh ta đã trắng tay, công ty phá sản không nói, còn bị đòi nợ khắp nơi, cộng thêm cậu ba Nguyễn đặc biệt”quan tâm”, ngày tháng sau này của tổng giám đốc Lý đúng là không bằng chuột chạy ngang đường, sống không bằng chết.

Đương nhiên, những thứ này đều là do cậu ba Nguyễn làm, chỉ có điều Tô Khiết không hề biết chuyện.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi Tô Khiết vốn muốn đi thăm hai cục cưng, nhưng cô gọi điện cho Hứa Dinh Dinh, Hứa Dinh Dinh lại nói hai cục cưng đi nhà trẻ rồi, phải bốn giờ chiều mới tan học.

Nhưng lúc chiều Nguyễn Hạo Thần đã gọi điện thoại cho cô không cho phép cô đi lung tung, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về.

Vì thế cô không đi đâu được cả.

Buổi tối, Nguyễn Hạo Thần về nhà rất sớm, cơm tối là do chị Lưu nấu, anh ăn cơm chung với cô.

Tô Khiết trở về phòng, người nào đó rất tự nhiên đi theo sau, rõ ràng thời đại chia phòng ngủ sớm đã kết thúc trong ý thức của cậu ba Nguyễn rồi, mặc cho Tô Khiết có phản đối thế nào cũng đều vô dụng.

Rốt cuộc cậu ba Nguyễn cũng chính thức bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của mình rồi.

Đêm khuya, trong một hội trường dưới lòng đất nào đó.

“Cậu Liên, Lý Hùng núp ở bên trong, cậu ba Nguyễn tung tin muốn trừng trị anh ta, những ngày sau này anh ta chắc chắn sẽ thê thảm rồi, cho dù trốn ở đây cũng trốn không được bao lâu, anh ta nhất định sẽ sớm bị tìm ra. Tôi cũng là mới biết được tin tức anh ta trốn ở đây mà thôi. Cậu Liên, xin mời.” Một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, vẻ mặt nịnh nọt, cất bước đi tới, liều mạng lấy lòng.

“Ừm”‘ Cậu Liên khẽ ừ một tiếng, vẻ mặt hơi tối tăm, hai mắt anh ta chậm rãi nhìn về phía hội trường, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng, khiến người cảm thấy sợ hãi.

“Cậu Liên, anh tìm anh ta làm gì? Anh ta đã đắc tội với cậu ba Nguyễn rồi, lúc này ai cũng muốn tránh xa anh ta ra…” Người đàn ông trung niên vẫn rất tò mò, cho nên nhịn không được mở miệng hỏi.

Hai mắt cậu Liên rét lạnh như băng đột nhiên lướt nhìn ông ta, khiến ông ta lập tức im lặng.
 
Chương 527


Chương 527

Cậu Liên đảo mắt, khóe môi hơi nhếch lên, anh ta cũng là vì nghe nói Lý Hùng đắc tội Nguyễn Hạo Thần nên mới đến đây xem thử.

Cậu Liên bước vào hội trường dưới lòng đất, bên trong rất bẩn và lộn xộn, người đàn ông trung niên dẫn anh ta quẹo tới quẹo lui, quẹo tới góc sâu nhất sau đó bọn họ nhìn thấy Lý Hùng đang nằm co ro trên đất bên cạnh đống rác.

Lý Hùng nghe được động tĩnh ngước mắt nhanh chóng nhìn sang thấy có người đi về phía mình, anh ta đứng bật dậy dự tính chạy trốn.

“Lý Hùng, cậu đừng chạy, chúng tôi sẽ không hại cậu. Cậu Liên chỉ là có mấy câu muốn hỏi cậu mà thôi.” Người đàn ông trung niên liên tục hô lớn.

“Cậu Liên.” Lý Hùng vốn không tin tưởng cậu Liên cho lắm, nhưng Lý Hùng vẫn dừng lại bởi vì anh ta biết cậu Liên tuyệt đối sẽ không nghe lời của cậu ba Nguyễn, cho nên cậu Liên chắc chắn sẽ không thể vì lời của cậu ba Nguyễn mà làm gì anh ta…

Cậu Liên nhìn Lý Hùng, hai mắt hơi híp lại, nói thật tình trạng hiện giờ của Lý Hùng thật sự rất bết bát, mới chưa tới một ngày mà anh ta đã thảm hại như vậy rồi.

Xem ra, lần này Nguyễn Hạo Thần đúng là rất tức giận.

Từ trước tới nay chuyện có thể khiến Nguyễn Hạo Thần tức giận không nhiều mà chuyện khiến anh triệu tập lực lượng như vậy lại càng ít hơn.

Cậu Liên nghĩ đến thái độ điềm đạm và bình tĩnh của Tô Khiết lúc bị hãm hại ở Danh Tước vào ngày hôm đó. Anh ta nghĩ đến thái độ dũng cảm, khí phách bình tĩnh giải quyết mọi chuyện của cô và nghĩ đến sự xuất hiện sau đó của Nguyễn Hạo Thần.

Còn có lần đó ở khách sạn, người phụ nữ kia đã phá đám anh nhưng tối đó Nguyễn Hạo Thần lại liều mạng đi tìm cô.

Vì thế anh ta cảm thấy người phụ nữ hôm đó có khả năng là Tô Khiết, chỉ là anh ta mãi không tìm ra được chứng cứ xác thực. Hôm nay anh ta nghe nói chuyện của Lý Hùng đột nhiên anh ta tự hỏi không biết chuyện này có liên quan đến Tô Khiết không?

“Sao cậu lại đắc tội với Nguyễn Hạo Thần?” Cậu Liên hỏi thẳng. Từ trước tới giờ anh ta không thích nói lời thừa thãi, có điều trước khi hỏi anh cậu Liên đã đuổi người đàn ông trung niên dẫn đường đi rồi.

Lý Hùng nghe cậu Liên hỏi vậy, anh ta sợ đến mức run cầm cập, từ biểu hiện của anh ta có thể nhìn ra được Lý Hùng thật sự sợ Nguyễn Hạo Thần đến cực điểm.

Lý Hùng do dự không trả lời, bây giờ anh đúng là rất sợ Nguyễn Hạo Thần, cho nên những chuyện liên quan đến ngày đó anh ta không dám nói lung tung, sợ tai bay vạ gió.

“Là có liên quan đến Tô Khiết sao?” Cậu Liên nhìn ra được sự do dự của anh ta, sau đó lại hỏi thẳng thêm một câu nữa.

Lúc này cậu Liên hỏi thẳng như vậy coi như là đang bẫy Lý Hùng, đương nhiên nếu chuyện này có liên quan đến Tô Khiết, anh ta sẽ tiếp tục hỏi nữa, nếu không liên quan đến cô thì anh ta sẽ rời đi ngay lập tức.

“Anh, làm sao anh biết?” Lý Hùng ngạc nhiên, vẻ mặt run sợ nhìn cậu Liên.

Cậu Liên hơi híp mắt lại, quả nhiên chuyện này có liên quan đến Tô Khiết.

Như vậy Lý Hùng đã làm gì với Tô Khiết mà khiến cho Nguyễn Hạo Thần đối xử với anh ta như thế này?

“Cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu cũng biết từ trước tới nay tôi và Nguyễn Hạo Thần là kiểu nước giếng không phạm nước sông, cho nên cậu không cần phải lo lắng.” Trên mặt cậu Liên đột nhiên hơi lóe lên ý cười, rất từ tốn nói Lý Hùng thấy cậu Liên như vậy thì hoàn toàn buông lỏng đê phòng, chỉ thở hắt ra nói: “Đúng, là bởi vì người phụ nữ kia, tôi là bị người khác gài bẫy cho nên mới có ý với người phụ nữ kia…”
 
Chương 528


Chương 528

Lý Hùng dừng lại, nhưng cậu Liên tự nhiên hiểu ý, một tia sát khí xẹt qua đáy mắt lạnh lẽo như mắt chim ưng của anh ta.

Chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, cho nên Lý Hùng không nhìn thấy.

“Cậu nói tiếp đi.” Giọng nói của cậu Liên rất bình thản, không nghe ra được bất kỳ sự khác lạ nào.

“Người phụ nữ kia, người phụ nữ kia chính là một người điên. Tôi hoàn toàn không sơ múi được gì cô ta cả, đã vậy còn bị cô ta trừng trị cho một trận.” Lúc nói đến chuyện này Lý Hùng vừa sợ hãi lại và hối hận, nếu có thể quay lại, anh ta tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc người phụ nữ kia.

“Hử, vậy cô ấy đã làm gì cậu?” Cậu Liên hơi nhăn mày, xem ra những suy đoán kia của anh đều đúng.

Lúc này Lý Hùng cũng không phòng bị cậu Liên là bao, hơn nữa cậu Liên đã hỏi anh ta cũng không dám không trả lời cho nên anh ta kể chi tiết chuyện xảy ra vào đêm đó tối hôm đó cho cậu Liên nghe một lần.

Cậu Liên nghiêm túc lăng nghe, càng nghe càng sửng sốt, anh ta cũng đoán được người phụ nữ kia không đơn giản, nhưng lại không ngờ cô ta lại lợi hại như vậy.

Xem ra, anh ta vẫn đánh giá thấp cô!

Ngược lại chuyện này càng ngày càng thú vị!

“Cậu ba, tôi đã kể cho cậu nghe hết rồi. Cậu có thể giúp tôi không?” Sau khi nói xong, Lý Hùng hơi mang theo chờ mong nhìn cậu Liên. Anh ta biết ở thành phố A không ai dám đắc tội với Nguyễn Hạo Thần nên có lẽ cũng chỉ có cậu Liên mới có thể giúp được anh ta.

“Được, tôi sẽ cho người ‘Chăm sóc’ cậu thật tốt.” Cậu Liên nhìn Lý Hùng đột nhiên mỉm cười.

Giúp Lý Hùng? Ừm anh ta sẽ cố gắng ‘Giúp’ Lý Hùng!

Tiếp theo anh ta nhất định sẽ khiến cho Lý Hùng sẽ thê thảm hơn bây giờ gấp trăm lần!

Cậu Liên vừa nói xong thì xoay người rời đi nhanh chóng. Sau khi anh ta rời khỏi hội trường dưới đất thì lại đi xử lý một số chuyện, sau đó mới trở về nhà họ Liên.

Lúc cậu Liên trở về nhà họ Liên trời cũng gần sáng.

“Con… Con xem lại con đi, cả ngày chẳng ra thể thống gì cả. Con xem bây giờ đã mấy giờ rồi mà mới về nhà hả? Con lại đi chơi bời lêu lổng ở chỗ tạp nham nào nữa rồi?” Bảy giờ sáng ông cụ Liên nhìn thấy cậu Liên mới vừa từ bên ngoài về tức đến nỗi vểnh râu.

Cậu Liên dường như sớm đã quen với cảnh tượng này, anh ta chẳng để ý đến ông cụ Liên thậm chí còn cố ý vươn vai, tiếp tục đi về phòng.

“Con đứng lại đó cho ông. Con đã hơn ba mươi rồi mà chẳng có gia đình, sự nghiệp gì cả. Quân đội tốt như vậy con lại không ở trong đó, con xem thử bộ dáng bây giờ của con giống thứ gì chứ?” Ông cụ Liên tức đến nổi nhảy dựng.

“Ba, ba đừng vội, đừng nóng giận, cẩn thận huyết áp lên cao.” Diêu Hoa Hoa mẹ ruột của cậu Liên sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Cậu Liên vẫn hoàn toàn không để ý, từ đầu đến cuối vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Tất nhiên không ai biết rằng lý do năm xưa anh ta xuất ngũ là vì còn có chuyện quan trọng hơn, bây giờ rất ít người biết chuyện anh ta làm ngay cả gia đình anh ta cũng không biết.

Anh ta cũng không có dự định nói cho bọn họ biết.

“Ba không giận được sao? Con xem thử xem con trai con giống ai đi? Ba không phải đã nói với con rồi sao, bảo con mau tìm đối tượng thích hợp cho nó nhanh chóng kết hôn sao? Sao mà đến bây giờ cũng không có tin tức gì hết vậy? Rốt cuộc con làm việc kiểu gì thế?” Lúc này ông cụ Liên đang nổi nóng nên giọng điệu rất khó nghe.

“Con tìm rồi nhưng thằng bé không chịu, không đi gặp mặt người ta, con còn thể làm gì được chứ?” Diêu Hoa Hoa cũng sốt ruột, nhưng chính chủ người ta không muốn, bà còn có thể trói anh ta lại đưa đi sao?
 
Chương 529


Chương 529

Chỉ là cậu Liên đang chuẩn bị lên lầu đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn hai người khóe môi cong lên, chậm rãi nói ra từng chữ: “Muốn con kết hôn cũng được, các người đến nhà họ Tô cầu hôn đi.”

Anh ta đột nhiên cảm thấy kết hôn cũng là một chuyện tốt, đương nhiên người mà anh ta muốn lấy chỉ có thể là cô: Tô Khiết.

“Con trai à, con nói thật sao? Con chịu lấy vợ thật sao?” Diêu Hoa Hoa vừa nghe anh đồng ý kết hôn , hai mắt nhất thời tỏa ánh sáng, vẻ mặt vô cùng vui mừng “Hừ, vậy còn tạm được, trước tiên phải xây dựng gia đình trước sau đó sẽ gây dựng sự nghiệp.” Rõ ràng sắc mặt ông cụ Liên cũng dễ chịu hơn nhiều, giọng điệu cũng không bực bội như lúc nãy nữa.

“Con trai à? Nhà họ Tô mà con nói là nhà họ Tô nào vậy?” Sau khi vui vẻ xong Diêu Hoa Hoa mới nghĩ tới vấn đề này, mặc kệ thế nào phải làm cho rõ người con trai muốn kết hôn trước mới được, nếu không làm sao đi cầu hôn được đây.

“Tập đoàn Tô thi.” Hiếm khi thấy cậu Liên lại thoải mái như vậy, anh ta đường hoàng ra dáng trả lời.

“Tập đoàn nhà họ Tô?” Diêu Hoa Hoa ngẩn người: “Con trai, nhà họ Tô mà con nói chính là cô hai Tô Nghiên Nghiên sao?”

Tập đoàn Tô thị ở thành phố A cũng có sức ảnh hưởng khá lớn, cho nên Diêu Hoa Hoa cũng biết.

Chỉ là, sau đó Diêu Hoa Hoa không nhịn được nhíu mày: “Nghe nói năm năm trước cô Tô Nghiên Nghiên này có quan hệ mập mờ với chồng sắp cưới của chị gái mình, khiến cho đám cưới của chị gái mình bị hủy, gần đây hình như Tô Nghiên Nghiên lại càng có nhiều tai tiếng hơn, hơn nữa mẹ còn nghe nói cô ta còn vào đồn cảnh sát nữa đó.”

Bà đúng là sốt ruột muốn con trai lấy vợ nhưng cũng không thể cưới một người vợ có vấn đề được.

Hơn nữa còn là vấn đề về nhân phẩm nữa chứ.

“Ai nói con muốn cưới người phụ nữ mắc ói kia?” Ánh mắt cậu Liên sa sầm, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

“Không phải Tô Nghiên Nghiên? Vậy là ai? Không phải nhà họ Tô…” Ánh mắt Diêu Hoa Hoa ngạc nhiên lóe lên, bỗng sợ hãi nói: “Con trai à, không phải là con muốn cưới cô cả nhà họ Tô kia đấy chứ?”

“Ừm.” Hiếm thấy lắm cậu Liên mới nghiêm túc nghe lời gật đầu một cái.

Chỉ là sắc mặt Diêu Hoa Hoa lại thay đổi nhanh như lật sách: “Cái gì? Đúng là cô cả nhà họ Tô kia sao? Không phải cô cả nhà họ Tô kia là một người ngốc sao? Tuy bây giờ bệnh của cô ta đã trị được rồi, nhưng sau này lỡ như lại phát bệnh thì sao? Hơn nữa cho dù bây giờ cô ta đã hết bệnh chắc chắn không phát bệnh nữa nhưng sợ là cũng là kiểu ngu ngơ kia…”

“Vậy thì thôi đi, dù sao con cũng không muốn kết hôn lắm.” Cậu Liên liếc mắt nhìn mẹ anh ta, sau đó xoay người đi lên lầu.

“Con quan tâm mấy thứ đó làm gì. Cứ theo ý nó đi, đã ba mươi mấy tuổi rồi muốn cái gì cũng không có, còn lựa chọn gì chứ? Con ở đây kén cá chọn canh biết đâu chừng nhà người còn chê con trai của con nữa đấy. Con mau đi cầu hôn đi. Cũng chưa chắc người ta đồng ý đâu.” Ông cụ Liên vừa nhìn thấy cháu trai quay đầu muốn đi lên lầu thì quýnh lên, hơn nữa bây yêu cầu bây giờ của ông không cao, chỉ cần cháu trai có thể kết hôn, ổn định lại là được.

Đương nhiên ông cụ Liên cũng tin tưởng ánh mắt của cháu trai mình, cô gái có thể khiến cho cháu trai mình xem trọng nhất định là có chỗ hơn người.

Có những lúc không phải lời đồn đại nào cũng đáng tin.

Lần đầu tiên cậu ba Liên cảm thấy lời của ông cụ Liên thật sự hợp ý anh ta.

Nói thật, cho dù nhà họ Liên đi cầu hôn cũng chưa chắc Tô Khiết sẽ đồng ý, hơn nữa còn có một Nguyễn Hạo Thần.
 
Chương 530


Chương 530

Nguyễn Hạo Thần đối xử đặc biệt với cô, anh ta nhìn thấy rõ ràng. Chuyện của Lý Hùng là một chứng cứ tốt nhất. Nếu đã như vậy, anh đi cầu hôn Nguyễn Hạo Thần có thể trơ mắt nhìn anh ta thuận lợi cưới Tô Khiết về nhà họ Liên không?

Anh ta cảm thấy không có khả năng đó.

Chỉ là cho dù không biết không thể nào nhưng anh ta vẫn muốn đi cầu hôn, vẫn muốn cưới cô.

Nguyễn Hạo Thần thích, anh ta cũng thích, cuối cùng ai có thể ôm được người đẹp về thì phải xem bản lĩnh của từng người rồi.

Diêu Hoa Hoa ngạc nhiên, con trai của bà ta tệ đến vậy sao?

“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Con mau đi chuẩn bị một chút, cố gắng đi cầu hôn sớm một chút. Nếu hôm nay không kịp thì ngay mai đi đi, nếu chậm trễ không chừng bị người khác cuỗm tay trên mất.” Ông cụ Liên chỉ là thuận miệng nói như vậy, ai ngờ lại nói trúng rồi.

“Dạ được.” Tuy Diêu Hoa Hoa không hài lòng lắm, thế nhưng ông cụ đã lên tiếng, con trai của bà cũng chịu, cho nên bà ta cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.

Đương nhiên bà ta cũng nghĩ tin đồn không nên tin tưởng hoàn toàn. Cho nên bà ta cũng muốn đi xem rốt cuộc tình trạng của cô cả nhà họ Tô ra sao?

Cậu Liên hơi cong khóe môi, lúc này mới sải bước lên lầu. Chỉ có điều lần này bước chân của anh ta dường như nhẹ hơn rất nhiều.

Mấy ngày tiếp theo Tô Khiết cảm thấy mình hoàn toàn sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Nguyễn Hạo Thần quả thực không phải là người, không phải người mà!

Mỗi buổi tối cô đều bị anh “giày vò” đến “Chết đi sống lại”. Cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa thì cô sẽ điên mất, “trả nợ” không nhất thiết phải trả bằng cách này.

Cô cảm thấy cô nhất định phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này. Cô cảm thấy mình trả nhiều ngày như vậy rồi, chắc cũng đã trả rồi.

Ăn cơm tối xong nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần lại theo thói quen vào phòng cô lần nữa, Tô Khiết xoay người muốn đẩy anh ra khỏi phòng.

“Ngày mai anh phải đi công tác.” Nhưng Nguyễn Hạo Thần đã nhanh hơn một bước ôm cô, hôn lên môi cô, trong giọng nói buồn bực mang theo mấy phần không nỡ “Được á.” Tô Khiết nghe anh nói vậy thì nhất thời vui mừng, vì quá vui sướng nên đã mừng ra mặt.

“Sao thế? Anh đi công tác em rất vui phải không?” Nguyễn Hạo Thần nheo mắt, cực kỳ nguy hiểm nhìn cô.

Ừm. Cô là rất vui, anh đi công tác rồi cô có thể không cần đêm nào cũng trả nợ, hơn nữa cô cũng có thể tự do rồi, có thể đi xem cục cưng của cô rồi.

Cô đã có mấy ngày không gặp cục cưng của cô rồi.

Nhưng mà đối mặt với ánh mắt nguy hiểm của anh lúc này, rốt cuộc Hành Tô Khiết cũng không dám nói ra, dưới ánh mắt uy hiếp của anh, cô đành phải nói trái ý mình: “Sao được chứ, không có, tuyết đối không có!”

“Ừm, nếu em không nỡ xa anh như thế, vậy tối nay đừng ngủ nữa. Hửm?” Khóe môi anh hơi nhếch lên, lúc này hơi thở mập mờ kia mặc kệ ai cũng biết lúc này anh đang nghĩ gì rồi.

Không? Không ngủ? Tô Khiết toàn đơ người. Lại là một buổi tối không ngủ? Anh, anh điên rồi sao?

Còn có, cô không nỡ xa anh sao?

Tô Khiết hoàn hồn, theo bản năng muốn bỏ chạy, Nguyễn Hạo Thần sao có thể cho cô cơ cơ hội chạy trốn chứ?

Nguyễn Hạo Thần đặt cô xuống giường ngay lập tức.

Sau đó thật sự lại là một đêm không chợp mắt…
 
Chương 531


Chương 531

Hôm sau lúc Nguyễn Hạo Thần thức dậy rời đi, hai mắt của Tô Khiết có dùng kẹp cũng không kéo lên nổi.

Nguyễn Hạo Thần liều mạng hôn môi cô, cô cũng không mở nổi mắt nhìn anh.

Cuối cùng, cô cũng không biết Nguyễn Hạo Thần làm thế nào rời đi.

Nhà họ Liên.

“Thì ra các người hoàn toàn không sốt ruột việc con có kết hôn hay không, nếu đã như vậy thì sau này đừng nhắc đến chuyện kết hôn với con nữa.” Cậu Liên nhìn mẹ anh ta, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Liên quan tới chuyện cầu hôn, anh ta đã nói mấy ngày rồi, nhưng mấy ngày nay bởi vì có việc nên anh ta ra ngoài vài ngày. Anh ta vốn nghĩ sau khi trở về huyện hôn sự cơ bản đã giải quyết xong xuôi, không ngờ mẹ anh vẫn chưa đi đến nhà họ Tô cầu hôn.

“Không phải ba đã bảo con mau chóng đi cầu hôn sao? Sao con còn chưa đi?” Ông cụ Liên cuống lên, ông chỉ có mỗi một đứa cháu trai là cậu Liên này, nếu cháu trai ông không kết hôn chẳng phải ông ta sẽ tuyệt hậu sao?

“Không phải con chỉ muốn xem lại một chút, tìm hiểu tình hình thôi hay sao?” Diêu Hoa Hoa cũng rất oan ức, hôn nhân của con trai là chuyện lớn, bà ta cũng không muốn làm qua loa quá mức.

“Còn tìm hiểu cái gì? Nó thích là được, con nhanh tới nhà họ Tô cầu hôn đi, giờ, ngay lập tức, đi ngay đi.” Ông cụ Liên trực tiếp thúc giục, chỉ thiếu điều áp giải Diêu Hoa Hoa đến nhà họ Tô mà thôi, sau đó cưới người ta về.

“Được rồi, rồi, con đi ngay bây giờ.” Đương nhiên Diêu Hoa Hoa cũng không dám chống đối với ý của ông cụ Liên, hơn nữa bà cũng hiểu rõ con trai mình nghiêm túc, rất muốn kết hôn với cô cả của nhà họ Tô.

Diêu Hoa Hoa đi tới nhà họ Tô, Lưu Vũ nghe người giúp việc nói có khách, lúc ra đến cửa thì thấy Diêu Hoa Hoa, vốn vẻ mặt bà có phần hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng ngay lập tức lại thành hoảng sợ: “Bà Liên, bà là bà Liên đúng không? Sao đột nhiên bà lại đến nhà họ Tô vậy?”

Ở thành phố A này, thế lực của nhà họ Liên rất kinh người, nhà họ Tô không thể nào sánh nổi.

Nhà họ Liên và nhà họ Tô chưa từng có lui tới bao giờ, Lưu Vũ không hiểu tại sao đột nhiên bà chủ nhà họ Liên lại đi tới nhà họ Tô thế này?

Rốt cuộc chuyện gì có thể khiến bà Liên tự mình tới cửa đây?

“Tôi tới xin cưới cho Liên Cung nhà tôi.” Diêu Hoa Hoa thấy Lưu Vũ đi ra thì cũng nhận ra ngay, cho nên bà nói rõ ý đồ mình đến.

“Cầu hôn?” Đôi mắt của Lưu Vũ sáng bừng trong phút chốc, lúc này đây, bà ta nghĩ ngay tới con gái mình là Tô Nghiên Nghiên, bà ta nghĩ, nếu Nghiên Nghiên có thể gả tới nhà họ Liên thì sau này không phải lo lắng bị người ta tiếp tục bắt nạt nữa.

Ở bên ngoài cũng không phải sợ ai, ở thành phố A này, đâu ai dám bắt nạt người nhà họ Liên?

Vốn bà ta còn đang lo lắng gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ Nghiên Nghiên khó có thể gả cho gia đình có địa vị hiển hách được, không ngờ nhanh như vậy đã có người tới xin cưới.

Hơn nữa lại còn là nhà họ Liên nữa kìa!

Thời gian vừa đúng, bà ta nhờ vả các mối quan hệ xung quanh, vừa lúc đón được Nghiên Nghiên ở đồn cảnh sát về.

Đương nhiên, lần này Tô Nghiên Nghiên có thể ra ngoài cũng là vì cô ta ngã bệnh, hơn nữa bệnh tình khá nghiêm trọng. Sau đó lúc Tô Khiết quay lại nhà họ Tô thì Tô Trung Dung và Lưu Vũ đang khóc lóc kể lể các kiểu trước mặt ông cụ.
 
Chương 532


Chương 532

Mặc dù ông cụ Tô tức giận Tô Nghiên Nghiên làm những chuyện như vậy với Tô Khiết thật, nhưng dù sao cũng là cháu gái của mình, trong lòng ông cũng thấy hơi bận tâm, Tô Khiết thương ông cụ nên mới bảo cậu Năm Tào bên kia thả Tô Nghiên Nghiên ra.

Thật ra Tô Khiết cũng không lo Tô Nghiên Nghiên được thả sẽ làm ra chuyện gì, bởi vì Tô Nghiên Nghiên và Lưu Vũ không thể xúc phạm đến cô nữa.

“Ông cụ Tô có ở đây không?” Diêu Hoa Hoa thấy vẻ vui mừng hiện lên trên mặt Lưu Vũ thì hơi ngẩn người, đương nhiên bà ta cũng biết suy nghĩ của Lưu Vũ, nhưng mà bà cũng không thể nói toạc ra trước mặt được, cho nên chỉ có thể đợi đến khi nhìn thấy ông cụ Tô.

“Có ở đây, ông cụ đang ở thư phòng đấy, để tôi cho người đi gọi, bà Liên chờ một chút.” Giờ đây trong lòng Lưu Vũ tin tưởng chắc chắn rằng nhà họ Liên đến đây để cầu thân, người muốn hỏi cưới là Tô Nghiên Nghiên, cho nên ý cười trên mặt cũng không giấu được: “Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên à, con xuống đây, bà Liên đến này.”

Diêu Hoa Hoa nhanh ý muốn ngăn cản Lưu Vũ, nhưng mà Lưu Vũ cũng đâu có nói rõ điều gì, chỉ gọi Tô Nghiên Nghiên đi ra, Diêu Hoa Hoa cảm thấy nếu bà nói gì nhiều thì lại không tốt lắm, cho nên đành phải giữ yên lặng.

Mặc dù Tô Nghiên Nghiên bị bệnh như vậy nhưng lại đi xuống lầu rất nhanh, cô ta hiểu rõ mẹ của mình, điều có thể khiến cho bà hưng phấn gọi mình xuống nhà như vậy, nhất định phải là nhân vật lớn, hơn nữa chắc chắn là chuyện tốt.

“Bà Liên đến cầu hôn, con cẩn thận biểu hiện trước mặt bà Liên đi.” Lúc Tô Nghiên Nghiên đi ra, Lưu Vũ nhỏ giọng dặn dò bên tai cô ta.

Tô Nghiên Nghiên ngẩn người, sau đó thì mừng rỡ như điên, cô ta từng thấy cậu Liên rôi, chỉ có điều với cô ta mà nói, cậu Liên là một mong muốn khó có được, lần trước ở Danh Tước, cô ta phải vận dụng quan hệ mới có thể tham gia tiệc rượu của cậu Liên.

Không ngờ rằng hôm nay cậu Liên lại đến nhà cầu hôn, muốn cưới cô ta.

Sao có thể không vui được chứ? Sao có thể mất hứng được đây?

Tô Nghiên Nghiên tự mình pha trà cho Diêu Hoa Hoa, gọt hoa quả rồi không ngừng lấy lòng.

Diêu Hoa Hoa chỉ có thể cười đáp lại, mang theo vẻ lúng túng mà không hề thất lễ.

“Bà Liên đây là?” Khi ông cụ Tô nghe tin đi xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh, lông mày của cụ hơi nhíu lại.

“Ông cụ Tô, lần này tôi tới là vì chuyện của đứa nhỏ, muốn cầu hôn cho Liên Cung nhà chúng tôi.” Diêu Hoa Hoa thấy ông cụ Tô đi xuống, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này đây, Tô Nghiên Nghiên cũng mở cờ trong bụng, mặc dù cố gắng che giấu niềm vui như điên đó, nhưng trên mặt vẫn toát ra vẻ ngượng nghịu như hoa đào.

Đương nhiên Lưu Vũ cũng mừng tít cả mắt.

“Cầu hôn?” Đôi mắt của ông cụ Tô lướt nhìn Tô Nghiên Nghiên, ánh mắt hơi trâm xuống, mấy việc gân đây Tô Nghiên Nghiên làm ông đều biết hết cả, chẳng lẽ nhà họ Liên không biết hay sao?

Với danh tiếng và địa vị nhà họ Liên, với tính cách của Liên Cung, chẳng lẽ lại lấy Tô Nghiên Nghiên à?

“Vâng, Liên Cung nhà tôi nói thích Tô Khiết nhà ông, cho nên hôm nay tôi theo lời của ông cụ trong nhà đến đây để cầu thân.” Diêu Hoa Hoa lễ phép trả lời, hơn nữa bà còn nói là theo ý của ông cụ Liên tới, chuyện này lại càng chính thức hơn.

Nhất thời, sắc mặt của Tô Nghiên Nghiên thay đổi trong nháy mắt, gương mặt khó có thể tin nổi, có vẻ không cam lòng, có cả kìm nén cơn phẫn nộ, tại sao? Tại sao lại là Tô Khiết, rốt cuộc cô ta có gì hơn cô chứ?

Sắc mặt của Lưu Vũ cũng trở nên khó coi trong chớp mắt, nhưng mà bà ta vẫn cố gắng nhẫn nhịn, không tỏ ra khác thường quá nhiều.
 
Chương 533


Chương 533

“À, nói Tô Khiết à.” Ông cụ Tô lập tức cười rạng rỡ, hóa ra là muốn kết hôn với Tô Khiết nhà ông, ông còn nghĩ, nhà họ Liên đâu có mù, sao có thể lấy Tô Nghiên Nghiên được.

Khụ, không thể không nói, trong lòng ông cụ Tô không hề thiên vị ai cả.

Nhưng mà chuyện đó cũng là do Tô Nghiên Nghiên tự mình làm ra thôi.

“Vâng, sao không thấy Tô Khiết nhỉ?” Diêu Hoa Hoa thấy thái độ của ông cụ Tô như vậy, lo lắng trong lòng nhất thời cũng mất đi phân nửa, bà nhận ra được ông cụ Tô rất thích Tô Khiết, có thể được ông cụ yêu quý như thế, chắc chắn Tô Khiết sẽ không kém cỏi.

“Để tôi gọi điện cho Tô Khiết.” Ông cụ nghĩ nhất định phải nói chuyện này cho Tô Khiết biết, hơn nữa ông cũng nhớ cháu gái, vừa lúc để nó quay về nhà một chuyến.

Tô Khiết bị tiếng điện thoại làm ồn, thấy người gọi là ông cụ Tô thì cô bèn nhận máy.

“Tô Khiết à, cháu có thể về nhà một chuyến không?”

“Ông ơi sao vậy ạ?” Tô Khiết biết, nếu không có chuyện gì, ông nội sẽ không gọi điện bảo cô về.

“Nhà họ Liên đến cầu hôn.” Trong giọng nói của ông cụ Tô mang theo mấy phân vui vẻ.

“?” Nhất thời Tô Khiết còn chưa bình tĩnh được, cô vừa mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng nên đầu óc không kịp phản ứng. Cơ thể thoáng giật giật, sau đó lại đau nhức vô cùng, trong lòng cô không nhịn được thầm mắng Nguyễn Hạo Thần.

“Cậu Liên nói thích cháu, người nhà họ Liên mới đến cửa cầu hôn.” Ông cụ Liên nói rõ hơn đôi chút.

Cuối cùng Tô Khiết cũng nghe rõ lời của ông cụ, cô bừng tỉnh ngay.

“Ông nội à, cháu không muốn kết hôn.” Đột nhiên Tô Khiết cảm giác đầu mình đau đớn quá.

“Tô Khiết à, thật ra Liên Cung là người rất tốt, nếu không cháu cứ về nhà xem một chút.” Đương nhiên, ông cụ Tô vô cùng hài lòng với cậu Liên, không muốn cứ thế mà bỏ qua.

Lần trước ông còn sắp xếp Diệp Vũ Phi đến khách sạn bên bờ biển, nhưng rồi chẳng có chuyện gì, xem ra Tô Khiết và Diệp Vũ Phi không có khả năng rồi, nếu nhà họ Liên cầu hôn, ông cụ Tô cảm thấy chuyện này cũng dễ nói chuyện hơn.

“Ông nội à, cháu thật lòng không muốn kết hôn, ông trả lời giúp cháu được không?” Trong giọng nói của Tô Khiết mang theo mấy phần nũng nịu.

Nghĩ đến tính tình ngông cuồng, bá đạo, chỉ biết đến mình của Nguyễn Hạo Thần, nếu để cho anh biết chuyện này, không biết anh sẽ quậy sao đây.

Những tháng ngày này cô đã khổ lắm rồi, đau thương đủ rồi, cô không muốn gây ra rắc rối gì thêm nữa.

Vì thế Tô Khiết cảm thấy mình phải giải quyết chuyện này thật nhanh, cắt đứt càng sớm, càng sạch sẽ, triệt để càng tốt.

“Được rồi.” Rốt cuộc ông cụ Tô cũng không đành lòng miễn cưỡng cô.

Vốn Tô Khiết còn tưởng cứ thế là đã qua.

Nhưng hai tiếng sau, ông cụ Tô lại gọi điện thoại sang lần nữa, lần này, giọng nói của ông cụ hơi kỳ lạ: “Tô Khiết à, chắc cháu phải về nhà một chuyến thôi.”

“Sao vậy ạ?” Tô Khiết hơi run, xảy ra chuyện gì rồi? Nhất định cần cô phải về sao?

“Ông cụ Liên tự mình tới đây, ông cụ lên tiếng, bảo nếu không gặp được cháu thì không chịu, chuyện này ai khuyên ông cụ cũng không nghe, còn nói nếu không gặp được thì sẽ không đi đấy.”

Tô Khiết: “…”

Còn có thể như vậy được sao?

Ông cụ nhà họ Liên cũng liều thật! Đây là làm loạn hay sao?
 
Chương 534


Chương 535


Dù có kiếm tiên nhiêu hơn nữa, mà vợ của anh bị người khác cướp mất thì tiên anh kiếm được cho ai tiêu?



“Tôi biết rồi, tôi làm ngay đây.” Đối mặt với ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình, thư ký Ngô không dám nói linh tinh nữa.


Nhưng mà anh ta lại nghĩ, cho dù tổng giám đốc phải đi về ngay, giờ đặt vé máy bay thì cũng cần một khoảng thời gian nữa, có lẽ đến lúc đó tổng giám đốc cũng có thể kết thúc hội nghị.


Nhưng mà thư ký Ngô không ngờ là, sau một phút, tổng giám đốc nhà anh đã giao bản thảo hội nghị lại cho phó tổng giám đốc, đứng dậy rời đi luôn.


Thư ký Ngô hít một hơi thật mạnh, sao tổng giám đốc lại tùy hứng như vậy, rốt cuộc có chuyện gì khiến cho tổng giám đốc gấp đến mức muốn trở về như thế?




Nhưng mà cũng may mấy quyết sách quan trọng vừa nãy tổng giám đốc đã quyết định hết rồi.


Nhà cũ nhà họ Tô.


Tô Khiết vừa mới vào cửa lớn, Lưu Vũ đã nhiệt tình chào hỏi cô: “Rốt cuộc Tô Khiết cũng về rồi, về là tốt, nhưng không nên để cho ông cụ Liên chờ đợi như vậy, lúc trước bà Liên đợi cháu cả buổi, cháu cũng bận bịu quá.”


Mấy câu của Lưu Vũ mang theo ý khích bác và ly gián, đương nhiên, bà ta muốn làm cho nhà họ Liên bất mãn với Tô Khiết.


Nhưng căn bản Tô Khiết đâu thèm để ý đến bà ta, khóe mắt cũng không buồn liếc qua bà ta dù chỉ là một chút, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.


Ngay lúc ông cụ Liên nhìn thấy Tô Khiết bước vào, ánh mắt ông đã nhìn cô chăm chú, thấy cô hờ hững không phản ứng với Lưu Vũ, đôi mắt ông cụ Liên hơi lóe lên.


Diêu Hoa Hoa nhìn thấy Tô Khiết cũng lặng lẽ thở một hơi, trông dáng vẻ của cô bé này đâu phải quá xinh đẹp.


Bà cũng không hiểu con trai của mình nữa, bao nhiêu người con gái như vậy nó không chọn, vì sao lại cố tình muốn chọn Tô Khiết.


Lúc trước bà tới cửa cầu hôn, Tô Khiết lại không chịu quay về, vốn bà đã có phần bất mãn với cô rồi, lúc này đây nhìn thấy Tô Khiết như vậy, trong lòng bà càng thấy không thoải mái, nhưng mà ông cụ Liên không tỏ thái độ gì, đương nhiên bà ta cũng không dám nói thêm.


“Tô Khiết về rồi à.” Ông cụ Tô thấy Tô Khiết đã về, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, ông chỉ sợ Tô Khiết không tới mà thôi, ông rất hiểu tính tình của cô, vô cùng cố chấp, nếu là chuyện cô đã không muốn làm thì không ai có thể miễn cưỡng cô được.


Mà chuyện này thì ông cũng tùy cô, không dám miễn cưỡng quá.


“Vâng.” Tô Khiết khẽ đáp lời. ánh mắt cô rơi xuống ông cụ Liên và bà Liên, cô vừa định mở miệng nói chuyện.


“Cô bé này rất tốt.” Chỉ là, đột nhiên ông cụ Liên lại nói một câu như vậy, lúc này đây ông đang nhìn Tô Khiết, cho nên hiển nhiên là ông nhận xét cô.


Khóe môi Diêu Hoa Hoa không nhịn được giật giật, rất tốt? Ông cụ nhìn thấy Tô Khiết tốt ở chỗ nào vậy?


Ông cụ nói thế có trái lương tâm không?


Lưu Vũ âm thầm nghiến chặt hàm răng, ông cụ Liên bị mù thì phải, Tô Khiết như vậy mà còn tốt? Nghiên Nghiên nhà bà ta mới là tốt kìa, nhà họ Liên nên cầu hôn Tô Nghiên Nghiên mới đúng.


Bà ta cảm thấy cả nhà họ Liên bị mù rồi, không phân biệt được đâu tốt đâu xấu.


Những người khác nghe thấy ông cụ Tô nói vậy cũng sửng sốt, ngay cả Tô Khiết cũng tỏ rõ vẻ bất ngờ, vì sao ông cụ Liên nói vậy được chứ?
 
Chương 535


Chương 536


Đột nhiên ông buông một câu như thế, bao nhiêu lời Tô Khiết chuẩn bị xong xuôi nhất thời lại không tiện nói ra.



Tô Khiết nhìn về phía ông cụ Liên, khóe môi khẽ mỉm cười, không lẽ là ông cụ cố ý?


“Ông già, ông thật có phúc, có được một cô cháu gái tốt như vậy.” Ông cụ Liên chuyển sang nhìn ông cụ Tô, không hề che giấu vẻ tán thưởng.


“Đúng vậy.” Ông cụ Tô thỏa mãn, đắc ý cười.


Tô Nghiên Nghiên ngồi một bên, sắc mặt phút chốc trở nên vô cùng khó coi, cô ta cũng là cháu gái của ông nội, tại sao Tô Khiết ngu si như vậy lại cướp mất danh tiếng của cô ta.




“Tôi thì không có phúc như ông, thằng cháu trai của tôi làm tôi mệt lòng lắm, bây giờ đã hơn ba mươi rồi mà muốn nhà không có, muốn sự nghiệp cũng không, muốn cái gì cũng không có cả, đúng là một lời khó nói hết.” Ông cụ Liên không ngừng lắc đầu, thở dài. Diêu Hoa Hoa nghe vậy thì có phần không vui. Sao trước mặt người ngoài ông cụ lại có thể nói cháu trai của mình như vậy? Ông cụ thật lòng muốn đến cầu hôn à?


Nghe ông nói vậy, ông cụ Tô cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể lịch sự cười cười.


Tô Khiết hiểu ra ngay, ông cụ Liên biết điều thật đấy, ông đến để cầu hôn cho cậu Liên, nhưng lại đùa cậu Liên không đáng giá một đồng?


Nhưng mà cô không thế không thừa nhận, ông cụ Liên làm rối loạn mạch suy nghĩ của cô, vốn cô muốn về để nói rõ mọi chuyện, sau đó sẽ đi luôn, nhưng ông lại không cho cô cơ hội để mở miệng.


Từ khi cô vào đến bây giờ, ông cụ Liên không hề nói đến chuyện cầu hôn, khiến cô không có được cơ hội mà từ chối.


Hơn nữa, ông cụ Liên tự hạ thấp cháu trai mình như vậy, khiến cho người ta không biết phải nói tiếp ra sao.


Quả nhiên, gừng càng già càng cay.


Ông cụ Liên không hổ là nhân vật trải qua nhiều sương gió, vô cùng lợi hại!


Tô Khiết nghĩ, dù bây giờ ông cụ có tránh nặng tìm nhẹ thế nào, rồi cũng phải nói đến chuyện này thôi, cho nên cô cũng không vội.


Chỉ có điều, đúng lúc này Lý Thúy lại chạy vào, vẻ mặt chấn động và hưng phấn: “Bên ngoài có người tặng hoa cho cô cả, nhiều hoa lắm, cả một chiếc xe hoa, đúng là quá đẹp, quá kinh người.”


Lý Thúy thấy Tô Khiết cũng ở trong phòng khách thì hơi sửng sốt, sau đó vội thúc giục: “Cô chủ, cô nhanh ra xem một chút đi.”


Lý Thúy là con gái của chú Lý và dì Ngô, hai người làm việc ở nhà họ Tô đã nhiều năm, con gái của họ cũng đang học đại học ở thành phố A, khi có thời gian cô bé sẽ về nhà họ Tô.


Hôm nay vừa lúc cô bé về, nhìn thấy một xe ngập hoa hồng ngoài cửa thì khiếp hồn khiếp vía.


Lúc này đây Tô Nghiên Nghiên cũng buồn bực gần chết, nghe Lý Thúy nói càng khiến cô ta ghen tị đến phát điên, có người tặng hoa cho đứa ngu si xấu xí Tô Khiết này à, nếu không phải mắt hắn mù thì lòng cũng mù rồi.


Tô Khiết hơi run, cả một xe hoa? Còn là hoa hồng? Ai tặng cho cô vậy?


Ai sẽ tặng cô cả một xe hoa hồng?


Ông cụ Liên ngồi trên ghế salon cũng nhướn mày lên, vẻ mặt thêm mấy phần thỏa mãn, thằng nhóc này cũng biết theo đuổi con gái đấy, còn biết tặng hoa à.


“Ai tặng vậy?” Ông cụ Tô cũng tỏ rõ vẻ kinh ngạc, tặng hoa vốn là một chuyện rất bình thường, nhưng đưa cả xe tải thì đúng là quá phóng đại rồi.


“Không biết ạ, cháu vừa nhìn thấy cả một xe hoa nên quên nhìn người mất.” Lý Thúy ngẩn người, cô bé ngượng ngùng lè lưỡi: ‘Nhưng mà cháu có hỏi thì nói là tặng cho cô cả.”
 
Chương 536


Chương 537


Lý Thúy đang nói thì thấy có người chuyển hoa vào, từng nhóm người một, từng khóm từng khóm hoa.



Phòng khách nhà họ Tô cũng không phải như phòng khách của gia đình bình thường, ở đây rất rộng, nhưng dù là vậy lúc này nó cũng gần chất đầy.


Vốn mọi người còn cảm thấy Lý Thúy nói phóng đại quá, nhưng khi họ nhìn thấy màu hoa hồng đỏ rực ngập khắp phòng vào giây phút này đây, có người khó có thể mở mắt ra nổi.


Màu hoa hồng đại diện cho tình yêu chân thành và nhiệt tình.


Bây giờ Tô Nghiên Nghiên cũng đang trừng mắt sắp rơi cả ra ngoài.


Không ít nhân viên cùng đi tới, cho nên tốc độ vận chuyển cũng rất nhanh.




Hoa được bày ra xong xuôi, có một người đàn ông ôm theo bó hoa từ từ đi tới, phong độ ngời ngời, khí thế hiên ngang, hoa tươi càng tô thêm vẻ mặt, tinh thần cũng càng thêm phấn chấn.


Tô Nghiên Nghiên nhìn mà sững sờ hoàn toàn, xem đến ngây dại.


Không chỉ Tô Nghiên Nghiên, ngay lúc này đây, tất cả phụ nữ ở trong vườn ngoài sân đều sững sờ tại chỗ.


Đương nhiên ngoại trừ Tô Khiết.


Cô hơi mím tôi, người này làm loạn quá.


Người đàn ông đã đi tới trước mặt Tô Khiết, lúc này đây, trong tay anh ôm một bó hoa hồng màu tím.


Hoa hồng màu tím đại diện cho tình yêu lãng mạn, vô cùng quý giá.


Người đàn ông mỉm cười đưa bó hoa trong tay tới trước Tô Khiết, đôi môi khẽ mở: “Tặng cho em này, có thích không?”


Tô Khiết lặng lẽ hít một hơi, cô có thể nói không thích được sao?


Quan trọng là cô có dám nhận không?


Mặc dù hôn nhân giữa cô và Nguyễn Hạo Thần là thỏa thuận kết hôn, nhưng Nguyễn Hạo Thần quá mức ngông cuồng, quá mức ngang ngược, là chỉ biết mỗi mình.


Thân phận hiện tại của cô là vợ của Nguyễn Hạo Thần, nếu cô muốn nhận xe hoa này của Liên Cung, chuyện truyền đến tai Nguyễn Hạo Thần, anh có thể không tính sổ với cô sao?


Mấy buổi tối liền, cô sắp bị Nguyễn Hạo Thần dằn vặt đến chết rồi, nếu như còn thêm chuyện này nữa, Nguyễn Hạo Thần có thể sẽ lấy cả mạng già của cô.


“Xin lỗi, tôi dị ứng với hoa.” Tô Khiết hơi lùi lại, vừa nói vừa hắt hơi một cái.


Vẻ mặt của Diêu Hoa Hoa hơi trầm đi, nhưng mà bà ta cũng không hề nói gì.


Tô Nghiên Nghiên bấm mấy đầu ngón tay, thầm mắng Tô Khiết không biết cân nhắc, nhưng mà nhiều hơn là cười trên sự đau khổ của người khác.


Tô Khiết không biết giữ mặt mũi cho cậu Liên, chọc giận người ta thì cô ta phải chịu.


“Không sao, lần sau anh tặng cái khác, rồi một ngày nào đó cũng sẽ tặng đúng thôi.” Liên Cung không hề ngại chút nào, trái lại anh ta còn mỉm cười, dịu dàng tựa gió xuân, nhìn vô cùng thoải mái, không hê có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn của ngày thường.


Một người đàn ông vì em mà thay đổi, đủ để chứng minh người kia nghiêm túc.


Chỉ trong nháy mắt đó, Tô Nghiên Nghiên ghen tị đến điên cuồng, sao không ra tay vả Tô Khiết đi, tại sao chứ? Dựa vào cái gì?


Cô ta mạnh hơn Tô Khiết, tại sao tất cả chuyện tốt đều bị Tô Khiết cướp hết?


Lúc này đây, ông cụ Liên cũng vô cùng thỏa mãn, cuối cùng thằng nhóc này cũng có vẻ làm chuyện chính sự rồi, nhưng mà ông vẫn cố ý sừng sộ lên, hừ lạnh: “Tặng đồ mà không đưa được thì có ích lợi gì, Tô Khiết, cháu đừng để ý đến nó, qua đây ngồi đi.”
 
Chương 537


Chương 538


Tô Khiết hơi run, vào lúc mấu chốt ông cụ Liên luôn quấy rầy mạch tính toán của cô, làm cô không thể nào nói được.



“Tổng giám đốc, cậu Liên tặng cho bà chủ một xe hoa hồng.” Bên kia, thư ký Lưu gọi điện thoại thông báo cho tổng giám đốc nhà mình lần thứ hai.


Chủ tịch trước khi đi đã nói rồi, cô chủ có việc gì đều phải báo với cậu ấy ngay lập tức. Thư ký Lưu cảm thấy chuyện này rất cần thiết phải báo lại với chủ tịch.


Lúc thư ký Lưu nói điều này, trong giọng nói rõ ràng có phần sợ hãi. Mặc dù hiện giờ không có chủ tịch ở đây, nhưng anh ta vẫn cảm thấy mềm nhũn cả chân khi phải điện thoại báo chuyện này với cậu ấy.


“Cô ấy nhận rồi à?” Nhiệt độ xung quanh Nguyễn Hạo Thần bỗng như giảm xuống. Giọng nói anh lạnh lùng đông cứng ngay khi vừa buông ra khỏi miệng.




“Cái đó thì tôi không thấy.” Thư ký Lưu ngây ra một chút rồi trả lời thành thật, đúng thật là anh ta không nhìn thấy.


Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần hơi dịu lại.


“Có điều, hoa của cậu Liên là gửi đến nhà họ Tô, mà cô chủ thì đang ở trong nhà.” Vậy mà thư ký Lưu lại bôi thêm một câu ngay lúc này.


Ý câu này của thư ký Lưu rất rõ ràng, cậu Liên đã gửi thẳng hoa tới nhà họ Tô rồi, cô chủ lại đang ở đó, kiểu gì cũng nhận rồi.


Mặt mày Nguyễn Hạo Thần lúc này thật đáng sợ, tắt cuộc gọi của thư ký Lưu xong liên bấm gọi một cuộc khác: “Chuẩn bị máy bay cho tôi, lập tức quay về thành phố A”


Máy bay anh cũng không chờ nổi nữa, liền điều động máy bay riêng. Có người đang tơ tưởng đến vợ anh, anh nhất định phải quay về một cách nhanh nhất mới được.


Liên Cung không phải đến để cầu hôn sao? Được lắm, đợi anh về…


Anh về mà không lột da Liên Cung thì không phải là Nguyễn Hạo Thần nữa.


Rồi Nguyễn Hạo Thần lại tìm số Tô Khiết, anh bấm gọi cho cô.


Thế nhưng không ai bắt máy. Nguyễn Hạo Thần gọi liên tục 3 cuộc đều không có người trả lời.


Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần càng thêm sắc lạnh.


Điện thoại Tô Khiết lúc này đang nằm trong túi xách, túi xách để trên ghế sô pha mà cô thì lại đang rửa táo ở trong bếp.


Vốn dĩ mấy chuyện này không cần cô phải tự làm, nhưng mà cô hiện giờ đang không muốn ở lại trong phòng khách. Ông cụ Liên là một con cáo già, cứ luôn làm cô nghẹn họng vào những lúc then chốt nhất.


Vừa vặn lúc này Tô Nghiên Nghiên đang ngồi trên sô pha, lúc điện thoại Tô Khiết reo lên lần đầu cô có nghe thấy. Thừa dịp mọi người không chú ý liên lấy điện thoại ra, nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ “ông chủ” thì hơi sững lại, sau đó liền chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.


Tô Nghiên Nghiên nghĩ, nếu đã là ông chủ gọi thì chắc chắn là có chuyện quan trọng gì rồi. Thế nên cô cố tình khiến Tô Khiết bị nhỡ cuộc gọi này để sau này sẽ bị ông chủ mắng trách.


Tô Khiết làm việc ở công ty nhà họ Nguyễn, vậy nên cô lưu số của Nguyễn Hạo Thần là ông chủ.


Không gọi được cho Tô Khiết, cậu ba Nguyễn tìm số của Liên Cung, gọi thẳng qua anh ta: “Liên Cung, tôi khuyên cậu đừng gây sự chú ý của cô ấy.”


“Hả? Gì thế hả? Cậu ba Nguyễn đang uy hiếp tôi đấy à? Đáng tiếc là tước giờ Liên Nhưng này chưa từng sợ gì cả nhé.” Lúc Liên Cung nghe điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, anh ta có hơi kinh ngạc. Tuy rằng anh ta đã biết Nguyễn Hạo Thần đối xử đặc biệt với Tô Khiết, thế nhưng anh ta vẫn không ngờ là Nguyễn Hạo Thần lại có thể trực tiếp gọi đến đe dọa mình thế này.


Thật ra vừa nãy Tô Nghiên Nghiên làm gì anh ta đều nhìn thấy cả, thế nên anh ta đoán ra ngay là Nguyễn Hạo Thần không gọi được Tô Khiết nên mới gọi cho mình.
 
Chương 538


Chương 539


Liên Cung nhìn Tô Khiết đang đứng trong bếp, khóe miệng nở ra một nụ cười nham hiểm: “Chắc là cậu ba Nguyễn đang muốn tìm Khiết Khiết nhỉ. Nhưng mà thật không may, Khiết Khiết đang bận rửa táo mất rồi.”



Lúc bắt máy, cậu ba Liên đã rời khỏi phòng khách và đi đến ngoài cửa bếp, anh ta cố tình gõ cửa, rồi lại cố ý nói: “Khiết Khiết, em rửa táo xong chưa vậy?”


Câu nói này của Liên Cung thật khiến người ta không khỏi nghĩ tới những chuyện ám muội bậy bạ.


Nguyễn Hạo Thần lập tức nhíu mắt, có điều anh hoàn toàn không tin Liên Cung. Nhưng mà lúc này, Tô Khiết lại quay người lại: “Vẫn chưa, anh vội gì chứ, đợi chút đã.”


Đối với Tô Khiết, câu nói này quá ư là bình thường, tuy nhiên nó lại khiến người nghe không ngừng suy ngẫm.




Tô Khiết không hề biết ý tứ của Liên Cung, điện thoại lúc này vẫn đang trong tay anh ta, tay buông thõng bên người, cơ bản là không nhận ra được anh ta đang nói chuyện điện thoại.


Vậy nên cô chẳng nghĩ gì nhiều, tiếp tục rửa táo.


Tiếng nước chảy cũng truyền đến tai Nguyễn Hạo Thần.


Lúc đó, mắt Nguyễn Hạo Thần ánh lên một tia nguy hiểm ghê người. Cô không bắt máy là do đang bận tắm ư?


Liên Cung đang ở nhà họ Tô, cô tắm cái gì chứ?


Cô đang tắm? Vậy Liên Cung đang làm gì?


Từ tiếng gõ cửa và đoạn đối thoại vừa rồi, có thể đoán được Liên Cung đang đứng ngoài cửa.


Liên Cung đứng ngay ngoài cửa, còn cô ở bên trong tắm sao?


Lúc này, hơi thở cậu ba Nguyễn nặng nề, lạnh lẽo.


Mà Liên Cung cũng đã cúp máy rồi.


“Chủ tịch, máy bay đã chuẩn bị xong rồi.” Đúng lúc này, thư ký Ngô bước vào.


Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng đứng dậy, đi ra bên ngoài.


Lúc lên máy bay, anh lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa: “Điều tra xem Liên Cung đang làm gì trong mấy năm gần đây!”


Liên Cung bình thường lúc nào cũng quần là áo lượt, anh ta chẳng thèm quan tâm gì đến công ty nhà họ Liên mà việc làm gì cũng chẳng có. Nhìn như cả ngày chỉ biết ăn nằm chờ chết.


Nguyễn Hạo Thần biết chắc là anh ta không đơn giản như vậy, chỉ có điều trước giờ hai người bọn họ vốn nước sông không phạm nước giếng. Nhưng mà giờ Liên Cung lại gây chuyện với anh thì chuyện lại khác rồi.


Trước giờ anh luôn chĩa thẳng mũi dùi và kẻ địch, đánh rắn là phải đánh phủ đầu, tuyệt đối không cho kẻ địch có cơ hội phản công.


Liên Cung dám chọc vào anh thì phải nên có chuẩn bị sẵn sàng cho mọi hậu quả rồi.


“Đại ca, Liên Cung gây sự với anh à?” Nhận được điện thoại, Cố Ngũ sửng sốt, khóe môi giật giật. Gần đây đại ca hành động rất nhiều, có điều trước giờ không động chạm qua lại gì với Liên Cung, sao đột nhiên hôm nay là bảo điều tra anh ta?


“Đại ca, nghe giọng anh không được ổn lắm? Chưa thỏa mãn à? Cô gái của anh vẫn chưa chịu ngoan ngoãn sao?” Cố Ngũ vốn là kẻ ba hoa, nghe giọng Nguyễn Hạo Thần có gì đó sai sai liền trêu chọc mấy câu.


“Nửa tiếng sau báo cho tôi kết quả điều tra” Nguyễn Hạo Thần rõ ràng càng lúc càng u ám, giọng nói lạnh lùng khiến người khác nghe mà sởn gai ốc.
 
Chương 539


Chương 540


“Đại ca, không phải chứ? Anh thành họ Tôg với quỷ hút máu từ khi nào vậy hả? ” Cố Ngũ chết lặng, không khỏi ân hận trong lòng. Lẽ ra lúc nãy không nên chọc đại ca như vậy, rõ ràng đã biết đại ca mà điên lên thì không còn là người nữa rồi.



Nguyễn Hạo Thần đương nhiên không thèm để ý đến lời oán trách của anh ta, cứ thế cúp máy luôn.


Nguyễn Hạo Thần lên máy bay, tốc độ máy bay riêng của anh rất nhanh, không cần tốn quá nhiều thời gian để quay về thành phố A.


Thiết bị trên máy bay cũng rất hiện đại, điện thoại cũng không cần phải khóa máy.


Tô Khiết rửa táo xong, lúc mang lên phòng khách thì nhìn thấy túi xách mình để trên ghế sô pha. Cô nheo mắt, trước giờ óc quan sát của cô vẫn luôn rất nhạy bén, thế nên cô nhận ra ngay túi xách đã bị ai đó động vào.




Tô Khiết bước qua, mở túi, nhìn thấy vị trí điện thoại đã bị xê dịch liền nở một nụ cười lạnh. Cô cầm lấy điện thoại, thấy mấy cuộc gọi nhỡ đều là từ Nguyễn Hạo Thần.


Tô Khiết phát hiện điện thoại của mình bị chỉnh về chế độ yên lặng, thế nên vừa nãy cô mới không nghe thấy gì cả.


Nguyễn Hạo Thần gọi tận mấy cuộc, vậy mà cô đều không nghe. Trong lòng Tô Khiết bỗng run lên.


Tô Khiết lạnh lùng quét mắt nhìn Tô Nghiên Nghiên. May mà cô đã đổi tên Nguyễn Hạo Thần từ “ông chủ cũ” sang “ông chủ”, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.


Tô Khiết ra khỏi phòng khách, gọi lại cho Nguyễn Hạo Thần.


“Vừa nãy em đang làm gì hả?” Nguyễn Hạo Thần bắt máy ngay tức khắc, giọng nói trầm lạnh truyền tới.


“Hả? Vừa nãy?” Tô Khiết nghe giọng anh là lạ, cô nhìn 2 trái táo trong tay mình, nháy mắt: “Đang rửa táo.”


Anh hỏi cô vừa nãy đang làm gì? Từ nãy tới giờ cô bận rửa táo mà, câu trả lời của cô chẳng có vấn đề gì cả.


“Liên Cung đang ở nhà họ Tô mà em đi tắm?” Nguyễn Hạo Thần nắm chặt điện thoại trong tay, nhíu mắt lạnh lùng. Anh vốn không hề tin lời Liên Cung, thế mà giờ lại nghe chính miệng cô thừa nhận như vậy, ngay lập tức kích động muốn giết người.


Tô Khiết hơi giật mình, Liên Cung ở nhà họ Tô thì cô không được rửa táo sao?


Cô rửa táo thì có liên quan gì tới Liên Cung chứ?


Không, không đúng, Tô Khiết đột nhiên phản ứng lại, nhận ra có vấn đề gì đó.


Ngữ điệu Nguyễn Hạo Thần không hề ổn, cảm xúc không ổn, nói chuyện cũng không ổn nốt. Anh vừa bảo là Liên Cung ở nhà họ Tô mà cô đi tắm?


Giọng anh như thể cô đang làm việc gì đó sai trái không chấp nhận nổi ấy.


Chỉ là rửa táo thôi mà, có đến mức đó đâu!


Vậy là…


Tô Khiết rõ rồi, khóe môi giật giật: “Anh nghĩ gì vậy hả? Em rửa táo để ăn ấy, anh tưởng là tắm rửa sao?”


“.” Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, im lặng một hồi. Mắt thường cũng nhìn thấy được sắc mặt anh nhanh chóng dịu xuống. Vừa nãy đầu óc anh bị ngu đi hay sao ấy nhỉ, chưa nghĩ gì đã hiểu lầm rồi.


Thế mà lại mắc bẫy Liên Cung?


“Ngoan, đợi anh về, anh về giúp em rửa. À không, chúng ta cùng nhau rửa nhé” Nguyễn Hạo Thần nhếch miệng, chất giọng trầm của anh trở nên hết sức ám muội.


Khóe môi Tô Khiết giật mạnh: “…”
 
Chương 540


Chương 541


Cậu ba Nguyễn càng ngày càng không giống cậu ba Nguyễn rồi, mấy lời như này càng lúc càng nói trơn tru.



Càng lúc càng không biết xấu hổ.


Tô Khiết định cúp máy luôn, thế nhưng nghĩ đến việc anh gọi cho cô tận mấy cuộc như vậy chắc có lẽ có chuyện gì cần, thế nên nhịn không cúp.


Vậy mà Nguyễn Hạo Thần lại chẳng nói gì cả, anh không hề cho Tô Khiết biết mình đang gấp rút quay về thành phố A. Thậm chí anh cũng không đề cập gì đến chuyện Liên Cung, vì anh muốn bất ngờ đánh úp.


Không chỉ với mình Liên Cung, mà là với cả cô nữa.




Đây chính là phong cách của cậu ba Nguyễn.


Tô Khiết cúp máy xong, ánh mắt hơi lóe lên. Nguyễn Hạo Thần đã biết Liên Cung đang ở nhà họ Tô, vậy chắc chắn cũng đã biết chuyện nhà họ Liên đến cầu hôn rồi. Cả việc Liên Cung chở cả một xe hoa hồng đến tặng nữa. Vậy mà vừa nãy Nguyễn Hạo Thần lại chẳng nói gì cả.


Xem ra Nguyễn Hạo Thần cũng khá thoáng, không hề nhỏ nhen, bá đạo, vô lý như cô nghĩ.


Ừ, nếu mà vậy thì cô yên tâm rồi.


Tô Khiết quay người lại, giật nảy mình khi thấy khuôn mặt Liên Cung đột ngột xuất hiện chình ình trước mắt, lui vội về sau mấy bước.


“Điện thoại của Nguyễn Hạo Thần à?” Liên Cung nhìn cô, khóe môi vẽ ra một nụ cười.


“Ừ” Tô Khiết nghĩ ngợi chút rồi khẽ gật đầu. Liên Cung cũng đã đoán ra rồi, cô cảm thấy chẳng cần phải giấu làm gì nữa.


“Em với Nguyễn Hạo Thần có quan hệ gì vậy?” Liên Cung muốn biết rốt cuộc giữa cô và Nguyễn Hạo Thần đã phát triển đến mức nào rồi. Vừa nãy anh ta đã nghe thấy cô giải thích chuyện rửa táo với Nguyễn Hạo Thần.


Anh ta còn nghe ra được có một chút tức giận, đúng hơn là hờn dỗi trong giọng nói của cô. Điều này khiến anh ta vô cùng khó chịu.


“Quan hệ vợ chồng.” Lần này, Tô Khiết dường như trả lời không có chút do dự. Cô muốn Liên Cung biết quan hệ giữa cô và Nguyễn Hạo Thần, vậy thì trò hề cầu hôn này cũng có thể kết thúc luôn.


“Tô Khiết, nếu em không đồng ý cưới anh, em có thể từ chối thẳng mà. Cần gì phải bịa ra cớ này chứ” Liên Cung sửng sốt, nhìn cô trừng trừng.


Anh ta chỉ tùy tiện hỏi một câu vậy mà cô lại nói dối đến thế sao?


“Được, vậy tôi từ chối anh. Có điều, tôi và Nguyễn Hạo Thần thật sự là có quan hệ vợ chồng.” Lời từ chối của Tô Khiết lúc này cắt luôn đường lùi của Liên Cung.


Cô trước giờ giải quyết chuyện gì cũng luôn dứt khoát, sòng phẳng, không thích dây dưa.


Liên Cung nhìn cô, cười cười rồi bỗng quay về phía phòng khách hét: “Ông Tô, Khiết Khiết nói cô ấy và Nguyễn…”


Tô Khiết kinh hãi, vội lấy một trái táo lớn nhét vào miệng cậu Liên, chặn lời anh ta lại.


“Khiết Khiết sao hả?” Ông cụ Tô thấy Liên Cung nói nửa chừng, nhịn không được tò mò nhìn về phía anh ta.


“Không, không có gì.” Tô Khiết lắc đầu, chuyện của cô và Nguyễn Hạo Thần có thể cho Liên Cung biết, nhưng tuyệt đối không được để ông cụ biết.


Tô Khiết sợ Liên Cung nói bậy nên nhét táo vào miệng anh ta xong liên giữ nguyên tay ở đó, còn cố nhấn mạnh quả tảo vào nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top