Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Chẩm Biên - Đại Bao Tử

Chẩm Biên - Đại Bao Tử
Chương 60: Muốn chơi thì cứ đi chơi


Trong ánh đèn mờ ảo, Mật Mật đứng ở cửa phòng ngủ, chần chừ thấp giọng nói:

“Khúc Linh hẹn em đi ra ngoài, nói là họp lớp...”

Cô nói xong, khẽ mím môi, không biết Lăng Nhiễm có đồng ý cho cô đi ra ngoài hay không, với tình huống hiện tại của cô xem như bị Lăng Nhiễm giam cầm rồi.

Vốn chỉ là ôm tâm lý thử một lần, cô nhìn thấy ánh mắt Lăng Nhiễm từ trên màn hình máy tính nhìn sang, một đôi mắt khó lường ẩn giấu đằng sau cặp kính gọng vàng.

Ánh sáng màn hình máy tính phản xạ những tia sáng thuần khiết trên mắt kính.

“Lại đây.”

Lăng Nhiễm ngồi ở mép bàn không nhúc nhích mà nhẹ giọng nói,

Mật Mật tiến lên vài bước, cơ thể có chút run lên, cô cúi đầu, mái tóc đen xõa ra càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm thanh tú trắng trẻo, khiến cho người khác nhìn chỉ muốn ngược đãi.

Lúc cách Lăng Nhiễm chỉ còn vài bước, Mật Mật dừng lại, cô cúi đầu, nhẹ giọng nói:

“Em chỉ là muốn hỏi xem, anh có thể cho em đi ra ngoài sao?”

“Em mặc như vậy đi ra ngoài?”

Lăng Nhiễm vươn cánh tay dài nắm lấy bàn tay nhỏ bé có hơi lạnh của Mật Mật, anh kéo người cô qua, duỗi tay ôm lấy cơ thể cô, đặt cô ngồi ở trên đùi mình, trầm giọng nói:

“Nội y cũng không mặc.”

Dưới lớp váy ngủ màu trắng, là hai đồi núi mềm mại, ánh đèn trên bàn xuyên qua lớp vải mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy hai viên thịt hồng hào nhô lên trên hai bầu ngực.

Hô hấp của Lăng Nhiễm dần trở nên nặng nề

Cánh tay anh ôm chặt lấy người Mật Mật, hận không thể dung nhập cô vào trong máu thịt mình.

Mật Mật không dám phản kháng anh, chỉ nhỏ giọng nói:

“Lúc thức dậy, em tìm không thấy nội y.”

“Quần lót cũng không có mặc?”

Lăng Nhiễm thấp giọng hỏi, môi mỏng kề sát vành tai cô, một tay xoa bóp đùi cô, cách lớp váy ngủ mà sờ lên mông cô.

Cũng không biết là anh đang xoa bóp mông cô, hay là muốn sờ soạng xem cô có mặc quần lót hay không.

Mật Mật run sợ, mơ hồ có âm thanh nức nở,

“Đừng như vậy... Em không đi ra ngoài nữa.”

“Muốn chơi thì cứ đi chơi, anh trai lại không phải người không nói lý lẽ như vậy.”

Hơi thở của Lăng Nhiễm trở nên nặng nề, môi mỏng của anh ngậm lấy vành tai Mật Mật, thấp giọng nói,

“Có điều em mặc thành như vậy ra ngoài, anh trai còn cho rằng em ngứa da.”

Nội y và quần lót lúc trước cô mặc đã giặt sạch, những cái khác cô đều tự mình cất trong vali, Lăng Nhiễm chưa bao giờ tịch thu đồ lót của cô.

Càng không có ý định giam cầm cô, không cho cô ra ngoài.

Mật Mật đỏ bừng cả mặt, cô tìm khắp phòng ngủ nhưng cũng chưa tìm thử trong vali...

Cho nên cứ mặc một cái váy ngủ như vậy ra ngoài, nhìn qua có chút giống như, như là muốn quyến rũ Lăng Nhiễm.

Mật Mật quay đầu né tránh, nhưng cũng không tránh khỏi bị môi Lăng Nhiễm khẽ cắn vành tai, cô giải thích,

“Em lại không có ngứa, em thật sự tìm không thấy nội y của mình.”

“Ừm.”

Lăng Nhiễm lên tiếng, anh vòng một tay qua eo Mật Mật, bàn tay dừng ở trên mông cô, tay còn lại xoa một bên vú Mật Mật, ngón tay thon dài không nặng không nhẹ mà xoa bóp vú cô giống như đang nhào bột.

Anh trầm thấp nói:

“Anh biết, anh trai mặc nội y và quần lót cho em.”

Nói xong, anh tách đùi cô ra, để chân cô đè ở trên người anh, anh đứng dậy, nâng mông Mật Mật lên, đứng ở trong phòng khách nhỏ hẹp chật chội.

Mật Mật giống như một con gấu koala, đuôi mắt ửng đỏ treo ở trên người Lăng Nhiễm.
 
Chương 61: Vô hại đến cỡ nào


Hai người chậm rãi ở trong phòng khách lắc lư.

Lăng Nhiễm dường như rất hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh như vậy, ở một nơi hoàn toàn thoải mái, cũng chỉ có hai người anh và Mật Mật.

Cô lệ thuộc vào anh, giống như hoa trên dây tơ hồng, chỉ có thể nỗ lực leo ở trên người anh, mới có được chất dinh dưỡng để sống sót.

Như vậy thật tốt.

Cảm nhận được sự yên bình trong lòng Lăng Nhiễm, Mật Mật không dám nói lời nào, cô đưa hai tay yếu ớt của mình câu lấy cổ Lăng Nhiễm, chôn mặt của mình ở trên vai Lăng Nhiễm, sợ mình sẽ ngã xuống.

Nhưng Lăng Nhiễm nâng mông cô lên, ôm cô giống như đang ôm con vậy, nhẹ nhàng tới lui, sau đó chậm rãi đi vào phòng ngủ.

Cũng không biết đã đứng ở trong phòng ngủ bao lâu, Mật Mật hơi ngẩng đầu lên, cánh môi Lăng Nhiễm cúi xuống khẽ dán bên tai cô, anh nhẹ giọng nói:

“Chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không? Người khác đều nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, chúng ta cũng nên làm hòa đi.”

Thái độ của anh mềm mỏng xuống trước, nếu có thể sống những ngày tháng bình thường, ai lại muốn ầm ĩ suốt ngày.

Mật Mật không nói gì, ai muốn sống trong cảnh suốt ngày cãi vã đâu? Chính là chuyện này căn bản không phải là chuyện vợ chồng cãi nhau bình thường.

Bọn họ rõ ràng không phải vợ chồng, cũng không nên là vợ chồng.

Một đôi anh em, lại cứ muốn kết thành một đôi vợ chồng, còn phải sống với nhau như những cặp vợ chồng bình thường.

Ngay cả cách nói chuyện cũng phải nói theo cách mà những cặp vợ chồng bình thường nói với nhau.

Mà Lăng Nhiễm, cãi nhau chính là anh trai, chính là kẻ biến thái, không cãi nhau chính là một người chồng ưu tú mẫu mực.

Lại còn muốn Mật Mật phối hợp theo.

Mật Mật có hơi ủy khuất, mũi cô cay xè, nhưng phải ép buộc bản thân mới không ủy khuất khóc thành tiếng.

Lăng Nhiễm không nghe được Mật Mật trả lời, anh cũng không thèm để ý, chỉ đặt Mật Mật ở trên mép giường, ngồi xổm giữa hai chân cô, anh nhìn thẳng cô với vẻ mặt tràn đầy ý cười vừa dịu dàng lại văn nhã.

Lúc này Lăng Nhiễm, vô hại đến cỡ nào.

Mật Mật co hai vai lại, xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra khỏi váy ngủ màu trắng, làn da cô trắng đến mức có chút trong suốt.

Mái tóc dài của cô có chút hỗn độn, khóe mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng có chút hồng, trông như đang sợ hãi, không biết Lăng Nhiễm lại muốn làm gì.

Đầu anh cúi xuống, hai tay mở rộng hai đầu gối Mật Mật ra, hai chân vốn đã bị buộc phải dang rộng càng thêm mở rộng ra.

Váy ngủ màu trắng bị vén lên trên, lộ ra bắp đùi Mật Mật.

Cô càng thêm run rẩy hơn, trong miệng phát ra âm thanh cầu xin.

“Lăng Nhiễm.”

Giữa hai chân cô sớm đã bị anh chơi đến chảy máu, còn chưa có nghỉ ngơi cho tốt.

Trước đó anh mới vừa cho cô uống thuốc tiêu viêm.

Lăng Nhiễm nặng nề trả lời, anh cúi đầu xuống, từ giữa hai chân đang mở rộng của Mật Mật lấy ra một cái vali ở dưới gầm giường, sau đó mở ra, từ bên trong lấy ra túi quần lót và nội y của cô.

Anh cũng không có ý định chơi cô, chỉ thay cô lấy nội y và quần lót mà thôi.

Nhìn thấy Lăng Nhiễm dùng hai ngón tay thon dài sạch sẽ, lôi quần lót của cô ra khỏi túi đồ, mặt Mật Mật lập tức đỏ bừng.

Cô không được tự nhiên muốn đưa tay lấy quần lót của mình.

Nhưng không ngờ được hai chân cô bị anh mở rộng ra, Lăng Nhiễm lại còn ngồi xổm ở trên chiếc vali đặt ở giữa hai chân cô.

Trong lúc cô đưa tay kéo vạt váy ngủ, nửa thân dưới không mặc quần lót cứ như vậy lộ ra hoàn toàn.

Lông mu vừa đen lại còn xoăn hoàn toàn không thể che hết được miệng âm hộ sưng đỏ căng ra của cô, còn có âm đế bị Lăng Nhiễm chơi đến mức gần như chảy máu.

Ánh mắt Lăng Nhiễm dần trở nên thâm trầm, anh từ từ ngước đôi mắt đen nhánh khiến lòng người run sợ kia lên, nhìn thẳng vào chỗ giữa hai chân Mật Mật.
 
Chương 62: Nằm yên


“Lăng Nhiễm.”

Mật Mật đáng thương mà gọi anh, cô cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt Lăng Nhiễm cứ như vậy dừng ở chỗ khiến cô mắc cỡ nhất, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Điều này khiến cho Mật Mật cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Cô muốn khép hai chân lại, nhưng Lăng Nhiễm đã vươn tay giữ lấy đùi cô, không cho cô khép chân lại.

Mật Mật cắn môi dưới căng mọng, khẽ rên rỉ.

Bên trong đùi cô đều là những vệt xanh tím do Lăng Nhiễm giày vò gây nên.

Anh muốn chơi chết cô nên mới liều mạng hành hạ cô như vậy.

“Lát nữa lại bôi chút thuốc.”

Đôi mắt Lăng Nhiễm trở nên thâm trầm, bàn tay đặt ở đùi Mật Mật từ từ trượt xuống, vuốt ve đôi chân thon dài của Mật Mật, vuốt ve đến bắp chân cô rồi lại tiếp tục đi xuống.

Nắm lấy chân cô.

Anh khẽ nâng chân cô lên, trong ánh sáng mờ ảo, anh xuyên qua cạp quần lót dâu tây rồi lại  xuyên qua lỗ nhỏ, mặc quần lót vào cho cô với vẻ mặt vừa nghiêm túc lại cẩn thận.

Nhưng lại vô tình lộ ra sự cực đoan và biến thái không sao tả được.

Dường như anh rất thích thay Mật Mật làm những việc này, từng chút một, giống như mặc quần áo cho búp bê Tây Dương, từng chút từng chút kéo quần lót của Mật Mật lên cho cô.

Suốt cả quá trình, Mật Mật chỉ có thể đỏ mặt, ôm lấy váy ngủ của mình, mặc cho Lăng Nhiễm định đoạt

Tuy rằng Lăng Nhiễm làm rất nghiêm túc, nhưng Mật Mật lại run sợ đến mức sống lưng toát ra một tầng mồ hôi.

Cô ôm góc váy đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn Lăng Nhiễm.

Anh ngẩng đầu, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy mê luyến tình dục.

Anh giống như đang tự ngược đãi bản thân, tiếp tục duy trì sự kiềm chế đến kinh người, thấp giọng, chậm rãi nói:

“Anh trai mặc vào cho em, đi ra ngoài chơi, ngoại trừ anh trai thì bất cứ kẻ nào cũng không thể cởi ra.”

Mật Mật đỏ mặt, gấp gáp buông váy ra, lẩm bẩm,

“Ai lại làm như vậy?”

Ngoại trừ anh.

Lăng Nhiễm không có đáp lại, chỉ lấy nội y cô ra, vươn tay nhẹ nhàng kéo dây váy ngủ trên bờ vai mảnh khảnh của cô xuống.

Váy ngủ màu trắng tuột xuống, cặp vú trắng tuyết đẫy đà cùng với núm vú sưng đỏ lộ ra trong không khí lạnh lẽo.

Trên cặp vú trắng nõn còn lưu lại mấy dấu răng sưng đỏ do Lăng Nhiễm để lại.

Anh đứng ở trước mặt Mật Mật, rũ mắt nhìn dấu răng hồi lâu, sau đó hỏi:

“Đau không?”

Mật Mật không được tự nhiên đưa tay ôm lấy ngực mình, cô cũng không dám nhìn Lăng Nhiễm, trước khi Lăng Nhiễm nhắc nhở, kỳ thật dấu răng trên ngực cô cũng không đau lắm.

Nhưng anh vừa hỏi đến, không hiểu sao cô liền muốn nhõng nhẽo mà ủy khuất trả lời:

“Đau, đau lắm.”

Lăng Nhiễm khẽ thở dài, anh tròng áo ngực lên hai vú Mật Mật, sau đó vươn hai tay, dịu dàng lại kiên định ôm lấy cô.

Váy ngủ đã tuột xuống trên vòng eo mảnh khảnh của cô, hai giọt nước mắt từ khoé mắt cô chảy xuống.

“Được, về sau không bao giờ cãi nhau, cũng không cho phép em nhắc lại chuyện ly hôn hay nói lời chia tay để chọc giận anh.”

Lăng Nhiễm dịu dàng nói, nhưng cũng ẩn chứa một chút cảnh cáo trong những lời dịu dàng này.

Khi anh đến bên cạnh cô, mục đích ban đầu của anh cũng không phải là muốn làm tổn thương cô, mà là muốn trở thành chỗ dựa cho cô, muốn thương cô, yêu cô, bảo vệ cô, tạo thành một gia đình nhỏ với cô, nơi mà có anh, có cô, có cả mẹ.

Cũng giống như trước kia.

Mật Mật khẽ lên tiếng, cô không thể giãy giụa, trốn không thoát, cũng phản kháng không được, cho nên chỉ có thể nằm yên thôi.

Quên đi, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước, trước hết cứ sống cho qua ngày, không để mẹ phải lo lắng, cũng không cho bất cứ ai biết được, sau đó mới có thể suy nghĩ chuyện khác.
 
Chương 63: Họp mặt


Lăng Nhiễm lái xe đưa Mật Mật đến nhà hàng.

Đẳng cấp của nhà hàng cũng không thấp, một đám bạn học cấp ba đang đứng ở lối vào nhà hàng cười nói vui vẻ.

Thấy Mật Mật từ trong xe bước xuống, đám người liền ngừng nói cười, mấy bạn học nữ của Mật Mật vội vàng liếc nhìn chiếc xe phía sau Mật Mật.

Có người mở miệng, hỏi:

“Mật Mật, là chồng cậu đưa cậu tới sao?”

Mật Mật đeo kính râm trên mặt, cô mặc một chiếc váy voan không có tay hợp thời trang, tôn lên làn da trắng mịn màng, cô khẽ gật đầu một cái, đưa mắt tìm kiếm tung tích của Khúc Linh.

Kỳ thật lúc còn học trong trường, Mật Mật cũng không có nhiều bạn bè

Cũng không phải bởi vì lý do gì khác, vẫn là bởi vì nhà cô nghèo.

Gia cảnh không mấy khá giả khiến cho cô dù là ăn hay là mặc đều có vẻ rất mộc mạc so với các nữ sinh cùng lớp.

Ai cũng biết tuy rằng Mật Mật lớn lên xinh đẹp, nhưng trong nhà cô rất nghèo, nên ai cũng mang theo một loại thành kiến đối với Mật Mật, giống như cha mẹ Khúc Linh.

Họ luôn cảm thấy, một cô gái nghèo như Mật Mật, một ngày nào đó sẽ trở thành tiếp viên trong quán rượu, hoặc là trở thành vợ bé của một đại gia nào đó.

Cho nên Mật Mật không muốn giải thích với những người trước đây không có quan hệ tốt này, mấy cô gái đứng trước nhà hàng cố ý nói:

“Sao lại không bước xuống? Mật Mật, mau kêu chồng cậu xuống xe ăn chung một bữa cơm đi.”

“Đúng đó, có cái gì không thể để người khác nhìn thấy sao? Kêu chồng cậu xuống để bọn tôi gặp mặt nữa chứ.”

Mật Mật lùi về sau một bước, quay đầu nhìn mấy bạn học nữ này, lập tức muốn rời đi.

Cô cũng không muốn kêu Lăng Nhiễm ra ngoài  gặp bạn học cô, thậm chí, cô còn có ý nghĩ, muốn cùng Lăng Nhiễm nhanh chóng về nhà mới, thành phố này quá nhỏ rồi, việc lớn việc bé không đáng kể gì, chẳng mấy chốc cũng sẽ truyền đi khắp nơi.

Lỡ như có người nhận ra Lăng Nhiễm thì sao?

Kỳ thật vốn dĩ hôm nay cô cũng không phải muốn tới đây lắm, trước đây loại trường hợp này, Mật Mật đều không tới tham gia họp mặt.

Cô biết mình là kiểu người không thể hòa nhập với tập thể, hơn nữa còn phải góp tiền, cô cũng luyến tiếc chi.

Nhưng mà bởi vì sợ hãi mình bị Lăng Nhiễm giam cầm, Khúc Linh lại cứ khuyên cô ở trong điện thoại, cho nên Mật Mật mới đồng ý ra ngoài tham gia họp mặt.

Mấy người phụ nữ đứng ở cửa nhà hàng thấy Mật Mật chậm chạp không chịu trả lời, có người đó xéo sắc hỏi:

“Mật Mật, người nọ có phải chồng cậu không? Sao cậu mãi không chịu kêu anh ta xuống xe?”

Lúc này, Mật Mật mới quay đầu lại, phát hiện xe Lăng Nhiễm vẫn luôn ngừng ở cửa nhà hàng, không có trở về.

Cô hốt hoảng trong lòng, xoay người lại, định đi về phía xe Lăng Nhiễm.

“Mật Mật.”

Tiếng Khúc Linh vang lên từ bên trong nhà hàng, cô ấy nhẹ nhàng chạy ra tới, ôm chặt cánh tay Mật Mật, nói:

“Thật tốt quá, mình còn tưởng rằng cậu sẽ không tới, chồng cậu đâu?”

Tiếng mấy người phụ nữ xì xào bàn tán ở phía sau rơi vào tai Khúc Linh, cô ấy lập tức có chút không phục, quay đầu lại, nhìn về phía mấy người phụ nữ đứng ở lối vào nhà hàng, Khúc Linh bĩu môi nói:

“Mấy người nói hươu nói vượn cái gì? Chồng của Mật Mật rất đẹp trai đó, sao phải cho các người xem?”

Còn chưa dứt lời, Lăng Nhiễm vừa điện thoại, vừa mở cửa xe bước xuống, dường như anh có hơi bận rộn, lông mày nhíu chặt, nhưng vẫn vội vàng đi tới bên người Mật Mật, đưa cho cô một cái túi xách phiên bản giới hạn. 

“Bảo bối, em để quên túi xách trên xe, lát nữa ăn cơm xong, em cứ thanh toán hoá đơn cho bạn học, anh ở trên xe xử lý chút việc, chờ em ăn xong.”

Anh nghiêng đầu, ghé sát bên má Mật Mật, hôn cô một cái rồi mới mới trở lại trong xe, tiếp tục gọi điện cho công việc.
 
Chương 64: Phổ cập kiến thức


Mấy người phụ nữ đứng trước cửa nhà hàng đều trợn tròn mắt.

Bọn họ nhìn theo bóng lưng rời đi của chồng Mật Mật, rồi nhìn về phía Mật Mật và chiếc túi xách phiên bản giới hạn trong tay cô.

Có cô gái không phục thấp giọng nói:

“Hừ, cũng không biết là thật hay giả.”

Hiện tại có quá nhiều túi xách hãng A bị làm giả, có túi còn được làm giả đến mức có thể bị nhầm lẫn với hàng thật, trong nhà cô ta cũng có một cái túi xách được làm giả của hãng A  giống như trong tay Mật Mật.

Mật Mật không trả lời, cô chỉ cảm thấy hơi ngây ngốc.

Trước đó, Lăng Nhiễm nói muốn làm lành với cô, hai người không cãi nhau, vì thế anh chủ động lái xe đưa cô đi.

Cô còn tưởng rằng Lăng Nhiễm đều đã làm xong việc, đâu nghĩ đến việc anh còn phải trở về trong xe tiếp tục làm việc.

Rất bận rộn, có cảm giác thật sự rất vất vả.

Nhìn dáng vẻ Lăng Nhiễm ngồi ở trong xe, vừa chờ cô, vừa mở laptop ra chăm chỉ làm việc, Mật Mật không khỏi cảm thấy mềm lòng.

Hình như cô thật sự rất hay gây rối.

Có cô gái đi tới trước mặt Mật Mật, trên mặt nở nụ cười, đưa tay lôi kéo cánh tay đang cầm túi xách của Mật Mật, cố ý hỏi:

“Wow, Mật Mật, cái túi xách này của cậu thực sự quá đẹp, làm sao mua được vậy?”

Mật Mật cúi đầu nhìn lướt qua túi xách trong tay mình với vẻ mặt không thể hiểu được, cô không có tìm hiểu về túi xách nên không biết được giá trị của túi xách trong tay mình, chỉ trả lời như bình thường:

“Chồng tôi tặng.”

Lúc yêu đương, Lăng Nhiễm có tặng cho Mật Mật mấy cái túi xách, đều là trực tiếp cầm tay đưa cho cô, không có hộp quà hay nhãn mác gì cả, nói là nhìn thấy nó ở ven đường nhìn rất đẹp, rất thích hợp với cô nên mua cho cô.

Có lẽ cũng chỉ là một cửa hàng ven đường bình thường thôi.

Cô còn chưa dứt lời, người phụ nữ đã đi đến trước mặt cô, cũng không hỏi qua Mật Mật có đồng ý hay không mà đã lấy điện thoại ra chụp ảnh một chuỗi ký tự trên khóa kéo túi xách của Mật Mật.

Đôi mày lá liễu của Mật Mật cau lại, cả người lùi về sau, nhìn người phụ nữ trước mặt đang lướt điện thoại, trên mặt tỏ vẻ không vui hỏi:

“Cô làm gì vậy?”

“Là hàng thật.”

Động tác tay của cô gái rất nhanh, trực tiếp kiểm tra bức ảnh cô ta chụp được trên trang web chính thức của thương hiệu hàng xa xỉ.

Mấy người phụ nữ khác đang đứng ở cửa cũng tiến lại gần, cô ta liền đưa điện thoại của mình cho mấy người phụ nữ kia xem, nói:

“Loại túi xách phiên bản giới hạn này đều được làm thủ công, mỗi một chữ trên túi xách đều có thể tra được nơi sản xuất, người làm ra chiếc túi và chủ sở hữu của nó thông qua internet.”

Mọi người vẫn là quá coi thường chiếc túi xách trong tay Mật Mật này, bọn họ nhìn vào trang web chính thức của thương hiệu hàng xa xỉ, chủ nhân hiện tại của chiếc túi này: Mật Mật, cả đám người đều trở nên im lặng.

Cô gái chụp ảnh tiếp tục phổ cập kiến thức,

“Loại túi xách này không những không bị giảm giá trị mà còn sẽ bởi vì số lượng có hạn trên toàn cầu, từ nay về sau không sản xuất nữa, nên càng để lâu thì giá trị sẽ càng tăng cao, hơn nữa còn được cũng cấp dịch vụ bảo dưỡng trọn đời.”

“Chỉ một cái túi xách mà thôi, nhà tôi còn có mấy cái của thương hiệu này nữa đấy.”

Mật Mật cảm thấy hơi xấu hổ, những người phụ nữ xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt hâm mộ và ghen ghét, cô thật sự là không ngờ tới, chỉ một chiếc túi xách bình thường vậy mà lại đem đến cho mình một đợt thù hận.

Cô thật sự cho rằng anh mua ở ven đường, mấy cái túi xách khác mà Lăng Nhiễm tặng đều bị cô tùy tiện vứt ở trong góc tủ quần áo trong nhà, có túi còn bị cô đựng quần lót, vớ...

Nhìn thấy thái độ xoay 180° của những người phụ nữ xung quanh, Mật Mật quyết định về nhà phải đem mấy cái túi xách kia dâng lên cúng.
 
Chương 65: Quỹ đạo cuộc sống


Từ sau khi biết được giá trị của túi xách trong tay Mật Mật, thái độ của những người phụ nữ đứng trước cửa nhà hàng đối với Mật Mật bỗng quay ngoắt 180 độ.

Có người nhìn Mật Mật, cười hỏi:

“Mật Mật, sao cậu không bảo chồng cậu xuống xe?”

“Đúng rồi, cậu bảo anh ta xuống xe, để bọn tôi cũng làm quen một chút.”

“Mật Mật, anh ta thật sự là chồng cậu sao? Cậu thật sự kết hôn rồi à?”

Khúc Linh đứng ở bên cạnh có chút không phục, cao giọng nói:

“Còn có thể là giả sao? Chính là cái dạng chính thức làm giấy kết hôn rồi đấy.”

Mật Mật bị mấy người phụ nữ vây quanh, có hơi không thích ứng được với sự nhiệt tình của họ nên kéo Khúc Linh đi vào trong nhà hàng, sau đó thấp giọng nói:

“Sớm biết rằng bọn họ vẫn giống y như lúc còn đi học, mình đã không đến rồi, đều đã bao nhiêu tuổi rồi, sao bọn họ lại còn ấu trĩ như vậy.”

Thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, khiến cho Mật Mật thực sự không thể thích ứng.

Khúc Linh nghiêng đầu, đi bên cạnh Mật Mật, cũng thấp giọng nói:

“Có thể lớn bao nhiêu chứ? Cậu tốt nghiệp sớm lại còn kết hôn sớm, mà người ta còn đang học đại học đấy.”

Mật Mật học cùng lúc với bọn họ, vừa mới tốt nghiệp đã bị Lăng Nhiễm dụ dỗ kết hôn.

Nhưng trên thực tế, dựa theo quỹ đạo cuộc sống bình thường, rất nhiều người ở tuổi này của cô, vẫn còn đang đi học, tìm việc làm, bước vào môi trường làm việc, bắt đầu từ ma mới mà làm lên.

Quỹ đạo cuộc đời cô, bởi vì gặp gỡ Lăng Nhiễm mà một bước vượt qua muôn sông nghìn núi, đến được bờ bên kia mà bao nhiêu người phấn đấu cả đời cũng không tới được.

Trái tim Mật Mật rung lên, cô im lặng, có không ít cô gái vây quanh cô, muốn cô kêu chồng xuống xe để bọn họ làm quen với nhau.

Mật Mật ngoảnh mặt làm ngơ trước những yêu cầu này, cô chỉ yên lặng lôi kéo Khúc Linh, ngồi xuống bàn ăn đã đặt trước ở nhà hàng, sau đó cắm đầu ăn.

Có mấy người đàn ông bước vào, cố ý lại gần Mật Mật, muốn hỏi thăm chồng Mật Mật đang làm công việc gì.

Cô ngước mắt nhìn những người trước mặt này, dáng vẻ đều còn rất trẻ, mỗi người đều đang ở chuẩn bị bước vào môi trường làm việc, làm nên việc lớn.

Cho nên, hiện tại đúng là lúc bọn họ nên mở rộng mối quan hệ, quen biết thêm một kẻ có tiền sẽ giúp ích cho cuộc sống sau này của bọn họ rất nhiều.

Trong nhất thời, Mật Mật không thể nuốt trôi bữa cơm này nữa, cô cảm thấy những người này thật ấu trĩ.

Cho dù là đàn ông hay là phụ nữ, đều có vẻ rất ấu trĩ, phụ nữ thì không biết che lấp thế lực của mình chút nào, còn đám đàn ông thì thực sự rất ngây thơ, không đủ trầm ổn, vô tình phát hiện ra kẻ có tiền liền bày ra đủ loại thủ đoạn ấu trĩ để làm quen.

So với Lăng Nhiễm, thẳng thắn mà nói, Mật Mật cảm thấy Lăng Nhiễm chính là ưu tú hơn, trầm ổn hơn và sâu sắc hơn so với bọn họ rất nhiều.

“Thật xin lỗi.”

Mật Mật đẩy người đang muốn lôi kéo làm quen ở trước mặt ra, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Khúc Linh, thấp giọng nói:

“Xin lỗi, mình phải đi trước đây.”

Nói xong, Mật Mật nhanh chóng đứng dậy, giống như đang chạy trốn khỏi bàn ăn đầy bạn học này. 

Còn có mấy người muốn đuổi theo nhưng bị Khúc Linh kéo lại, tuy rằng Khúc Linh không thể giúp gì cho Mật Mật, nhưng làm bạn bè thì cô ấy vẫn có tư cách.

Khúc Linh cao giọng nói:

“Người ta đi toilet, các người cũng đi theo? Muốn làm gì? Ngửi phân à?”

Cả đám người liền “Xuỵt ~” một tiếng, sau đó mỏi mắt trông mong chờ Mật Mật quay lại.

Mật Mật đi loanh quanh trong nhà hàng, nhân lúc mọi người không chú ý, trực tiếp thanh toán hóa đơn bàn ăn của nhóm bạn học, sau đó vội vã ra khỏi nhà hàng, bước lên xe Lăng Nhiễm.
 
Chương 66: Tìm một chỗ


“Sao lại ra sớm vậy?”

Lăng Nhiễm đeo mắt kính ngồi ở trong xe, hơi nghiêng đầu, nhìn Mật Mật.

Cô có chút không được tự nhiên, mặc dù đã biết gương mặt thật của Lăng Nhiễm, nhưng bị anh nhìn cô nghiêm túc như vậy khiến cho trái tim cô khẽ rung động.

Đây là cảm giác lúc cô đang yêu Lăng Nhiễm.

Trong khoảnh khắc này, Mật Mật có chút hoài nghi bản thân có phải cũng biến thái rồi không, rõ ràng ngày hôm qua còn bị Lăng Nhiễm ngược tim ngược phổi, hôm nay lại có cảm giác lúc đang yêu Lăng Nhiễm.

Vẻ mặt Lăng Nhiễm giống như đang chờ cô trả lời, Mật Mật cắn môi dưới, thấp giọng nói:

“Bọn họ rất kỳ quái, còn không bằng đối xử với em giống như trước kia vậy, ánh mắt bọn họ giống như hận không thể muốn ăn em.”

Cô thực sự không thích cảm giác bị người khác xem xét giá trị của cô thông qua những gì cô mặc.

Lăng Nhiễm ngồi ở trên ghế lái mỉm cười, cặp kính gọng vàng phản chiếu ánh nắng chói chang, anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mật Mật, dịu dàng nói:

“Không sao, chúng ta không cần kết giao với bọn họ, về sau cũng không đi loại họp mặt này.”

Mức độ chi tiêu của bạn học Mật Mật hoàn toàn không cùng một cấp bậc với Lăng Nhiễm và Mật Mật.

Nếu bị buộc phải kết giao với nhau, cuối cùng sẽ trở thành một sự lợi dụng.

Lăng Nhiễm rất vui khi Mật Mật nghĩ được như vậy.

Mật Mật cúi đầu không nói gì, ban đầu cô cho rằng Lăng Nhiễm sẽ giam cầm mình cả đời, không cho cô đi ra ngoài tiếp xúc với người khác.

Nhưng anh không cũng có ý định này, anh buông tay để cho cô đi ra ngoài, nhưng dường như anh đã đoán đúng, Mật Mật ở bên trong nhà hàng không được bao lâu thì sớm đi ra ngoài.

Cho nên anh vẫn luôn chờ ở trong xe, cũng không có rời đi.

Xe từ từ nổ máy, rời khỏi bãi đậu xe trước nhà hàng, những người đó còn đang ở bên trong ăn cơm, ngẩng đầu chờ Mật Mật quay lại, lần này nhất định phải hỏi cho ra chồng Mật Mật đang làm công việc gì.

Kết quả Mật Mật vẫn không có quay về.

Bên trong xe, Lăng Nhiễm vừa lái xe vừa đưa tay nắm lấy tay Mật Mật.

Điện thoại trong túi xách Mật Mật vang lên, cô đưa tay còn lại mở túi xách ra, liếc nhìn tên người gọi nhưng không nghe máy.

“Bạn học em gọi à?”

Lăng Nhiễm nắm tay Mật Mật, đặt tay cô lên môi anh, khẽ hôn một cái.

Tinh tế và dịu dàng trong từng lời nói.

Mật Mật đỏ mặt, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, lên tiếng.

“Muốn nghe thì cứ nghe, phỏng chừng là muốn hỏi em sao lại rời đi.”

“Em không nghe, không muốn nghe.”

Mật Mật nói xong thì từ chối cuộc gọi trên điện thoại, lẳng lặng ngồi trên ghế lái phụ, để mặc cho Lăng Nhiễm nắm tay cô.

Bạn học bên kia vẫn kiên trì không bỏ cuộc, lại đổi thành người khác gọi đến.

Mật Mật từ chối hết tất cả cuộc gọi, cuối cùng thật sự bị phiền đến mức không có cách nào đành phải trực tiếp tắt nguồn điện thoại.

Cô vừa ngẩng đầu lên, phát hiện đường Lăng Nhiễm đi cũng không phải đường về nhà, nên hiếu kỳ hỏi:

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Tìm một chỗ...”

Lăng Nhiễm thản nhiên nói, xe đã chạy vào vùng ngoại ô, xe vẫn luôn chạy thẳng về phía trước sau đó tiến vào một bãi đỗ xe.

Mật Mật tò mò nhìn hoàn cảnh chung quanh, lại quay đầu nhìn về phía Lăng Nhiễm, hỏi:

“Chúng ta đến đây để làm gì?”

Nơi này hình như là một bãi đỗ xe bỏ hoang, nhưng lại giống như một công viên giải trí, xung quanh đều có người đang đi lại, bên cạnh còn có thùng container, bên ngoài bày bán bia rượu, bánh ngọt và các loại đồ ăn vặt.
 
Chương 67: Em còn đang đau


Mật Mật trơ mắt nhìn Lăng Nhiễm xuống xe, đến chỗ thùng container đặt phòng. 

Ở cửa thùng container có một người phụ nữ ăn mặc rất xinh đẹp, cô ta cởi áo khoác đang mặc trên người ra, để lộ ra bộ ngực nõn nà trước mặt Lăng Nhiễm.

Nhưng Lăng Nhiễm không thèm nhìn lấy một cái, đặt phòng xong, liền xoay người đi về phía Mật Mật.

Cô từ trong xe đi xuống, cảnh giác nhìn lướt qua người đàn bà đang lộ ngực bên cạnh thùng container, sau đó nhìn Lăng Nhiễm đang đi tới, thấp giọng hỏi:

“Rốt cuộc đây là nơi nào? Sao lại loạn như vậy?”

“Một câu lạc bộ ngầm.”

Lăng Nhiễm đặt tay lên eo Mật Mật, dẫn cô đi vào bên trong thùng container, vừa đi, vừa vô thức xoa nắn da thịt mềm mại trên eo Mật Mật.

Chân Mật Mật có hơi mềm nhũn, xung quanh cô đều có người, có người có đôi có cặp, có người một mình đi qua đi lại, có hai người đàn ông ôm nhau trốn trong một góc hôn nhau ngấu nghiến, còn có hai người phụ nữ dựa vào thành xe, hai cặp vú ép sát vào nhau.

Mật Mật ở trong vòng tay Lăng Nhiễm có chút bất an, Lăng Nhiễm dẫn cô đi vào thùng container, bên trong container có hai phòng, đã được phân cách rất cẩn thận.

Lúc bước vào cửa, Mật Mật bất an nhỏ giọng hỏi:

“Đây là câu lạc bộ gì vậy, dùng để làm gì?”

“Buổi tối sẽ biết.”

Cả người Lăng Nhiễm căng chặt, lúc cửa vừa đóng lại, anh xoay người, ôm lấy Mật Mật, cúi đầu, đè cô ở trên cánh cửa đã đóng chặt, lưu luyến hôn lên.

Nụ hôn tinh tế rơi trên má Mật Mật, cô lùi về sau, cái ót dựa vào trên cửa, đã không còn chỗ để lui lại nữa, chỉ có thể bị động thừa nhận.

Môi Lăng Nhiễm dần dần áp lên môi cô, cô khẽ run lên, cô cảm nhận được hai tay Lăng Nhiễm đang vuốt ve quanh người cô.

Dường như anh đặc biệt thích thân thể Mật Mật, luôn thích dùng hai tay mình vuốt ve mỗi một tấc da thịt trên thân thể cô, mặc cho Mật Mật kháng cự, không muốn bị Lăng Nhiễm làm như vậy.

Nhưng mà cô không ngăn anh được.

Bởi vì dưới thân cô đã bị Lăng Nhiễm chơi đến mức chảy máu, trong khoảng thời gian ngắn sợ là không thể lại làm tình với Lăng Nhiễm, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản Lăng Nhiễm thân mật với cô.

“Lăng Nhiễm, Lăng Nhiễm, em, ưm... Em còn đang đau...”

“Ở chỗ này đừng kêu tên của anh.”

Lăng Nhiễm ngậm lấy môi cô giống như dụ dỗ, nhưng cũng mang theo một chút cuồng dã không thể kìm nén.

Ngón tay anh xoa nắn hai vú Mật Mật cách lớp váy bên ngoài và áo ngực của cô, anh khàn giọng nói:

“Gọi anh trai, ngoan, ở đây không có người nào để ý đến thân phận chúng ta, gọi anh trai...”

Mật Mật không nói lời nào, cổ họng phát ra tiếng "ô ô", không chịu phối hợp với sở thích biến thái này của Lăng Nhiễm.

Cổ cô truyền đến cảm giác đau đớn, không biết từ lúc nào mà môi Lăng Nhiễm môi không biết khi nào đã di chuyển lên tới cổ cô, dùng sức mút lấy cổ cô.

Cô cảm nhận được sự đau đớn, còn ở trong cơn đau cảm nhận được một chút tê dại, không khỏi yếu ớt kêu lên một tiếng như thể đang cầu xin anh.

“Anh trai ~~ nhẹ chút, anh trai ~~”

Cơ bắp cả người Lăng Nhiễm đều căng chặt, anh nhắm mắt lại, đưa tay tháo mắt kính trên mặt xuống, tiện tay đặt ở trên kệ gần cửa ra vào, thấp giọng đòi hỏi,

“Muốn anh trai… Xin anh trai chơi em.”

Ngón tay anh chui vào trong váy ngắn của Mật Mật, xoa đùi cô sau đó đi chuyển lên trên mông cô.

Anh ôm Mật Mật, áp sát người cô vào bức tường bên ngoài phòng tắm, anh nâng một ngón tay khác lên cởi khoá váy trên người Mật Mật.

Cả người Mật Mật bị Lăng Nhiễm tra tấn làm cho cảm thấy khó chịu, chính là sự khó chịu do bị ngọn lửa dục vọng dày vò ở bên trong cơ thể.

Cũng không biết làm sao mà đầu cô bắt đầu mơ mơ màng màng, chỉ có thể nhỏ giọng rầm rì,

“Anh trai, anh trai, chơi em đi...”
 
Chương 68: Há miệng


Mật Mật không thoát khỏi sự xâm nhập của Lăng Nhiễm, cô không ngừng cầu xin:

“Em đau quá... Thật sự đau quá… Anh trai, đau...”

Cô không biết là cô càng cầu xin anh như vậy, sẽ càng kích thích Lăng Nhiễm càng trở nên tàn nhẫn và biến thái hơn.

Anh thích nghe tiếng cô nhỏ giọng cầu xin, vừa yếu ớt lại bất lực.

Làm anh cứng đến phát đau.

Anh thở hổn hển, cởi sạch đồ trên người mình và Mật Mật, dán sát da thịt mình lên làn da trần trụi của Mật Mật, xoay người đè cô ở trên tường, quấn lấy cô đi vào phòng tắm.

Anh nói qua, quần áo của cô là anh mặc vào, chỉ có anh mới có thể cởi ra.

Lăng Nhiễm nói được làm được.

Dòng nước mát lạnh từ vòi sen trên đầu chảy xuống, xối lên hai thân thể đang dây dưa với nhau của Lăng Nhiễm và Mật Mật.

Trong tiếng khóc cầu xin của Mật Mật, Lăng Nhiễm cọ xát cơ thể mình với cơ thể em gái. 

Hai thân thể trần trụi dây dưa dán sát vào nhau ở trong phòng tắm nhỏ hẹp nhưng tinh xảo, hai mắt đang khóc của Mật Mật sưng lên như quả hạch đào, cô khó chịu đẩy vòng tay của Lăng Nhiễm ra, nhưng anh đè cô lên trên vách tường phòng tắm được lát gạch men.

Anh nặn một chút sữa tắm ra tay rồi xoa lên hai vú cô.

Mật Mật bị Lăng Nhiễm tra tấn cả người đều khó chịu, dục vọng dưới bụng nhỏ bị nghẹn không có chỗ nào phát tiết, dưới thân lại truyền đến cảm giác đau rát.

Hô hấp Lăng Nhiễm càng ngày càng dồn dập, anh nắm hai viên thịt mềm mại trơn trượt trong tay, cúi đầu ngậm lấy cánh môi Mật Mật, thì thầm nói nhỏ:

“Thích không? Có thích anh trai xoa vú em như vậy không? Ừm? Vừa lớn lại còn rất mềm, Mật Nhi, anh trai rất muốn chơi em, dương v*t anh trai cũng muốn chơi em.”

Mật Mật nhắm chặt mắt lại, nghe thấy Lăng Nhiễm nói những lời lưu manh như vậy, cô xấu hổ mà đỏ bừng cả mặt.

Xấu hổ, bởi vì cô trần truồng đối mặt với Lăng Nhiễm, lại cảm thấy hổ thẹn, bởi vì huyết thống của bọn họ.

Đây là một sự tội lỗi, một cảm giác tội lỗi khiến cho cô cảm thấy cực kỳ dày vò.

Nhưng Lăng Nhiễm lại xem cảm giác này như là một loại kích thích đầy cực đoan, một loại kích thích khiến anh vô cùng hưng phấn.

Hai tay anh bởi vì xoa bóp hai vú Mật Mật mà dính đầy bong bóng xà phòng, anh thoa đều bọt sữa tắm trơn trượt trong tay lên khắp cả người Mật Mật, sau đó, Lăng Nhiễm đè hai vai Mật Mật xuống, bắt cô trực tiếp ngã ngồi ở trên mặt đất.

dương v*t thô to nổi đầy gân xanh ghê người đè ở trên mặt Mật Mật, trên khuôn mặt tuấn tú của Lăng Nhiễm là dục vọng cuồng dã, anh đỡ lấy dương v*t của mình, một cái tay khác nắm lấy cằm Mật Mật, cúi đầu ra lệnh đối với Mật Mật ở bên dưới:

“Há miệng.”

Khóe mắt Mật Mật ngấn lệ, quật cường nhìn Lăng Nhiễm, mái tóc dài ướt sũng, hai mắt đỏ hoe quật cường nhìn Lăng Nhiễm.

Cô không muốn.

“Em gái ngoan, em để anh trai làm ra, ngoan.”

Thấy cô như vậy, dục vọng muốn ngược cô trong lòng Lăng Nhiễm lại trỗi dậy, anh thật sự rất muốn nói với Mật Mật, cô càng không muốn thì càng có thể khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất của anh, nếu cô muốn cho anh ít chạm vào cô, tốt nhất là cô vẫn nên phối hợp chút.

Đầu cây nấm thịt chạm vào môi Mật Mật, gần như là thô bạo trực tiếp mở môi Mật Mật ra, nhét vào trong miệng cô.

Mật Mật giơ tay đánh vào cánh tay Lăng Nhiễm, khóc nức nở, cô cảm nhận được dương v*t của Lăng Nhiễm ra vào ở trong miệng cô, nhắm thẳng cổ họng cô mà đi xuống.

Không thể tránh khỏi, trừ khi cô thật sự dùng miệng cho anh làm ra tới, nếu không sự tra tấn này sẽ không bao giờ kết thúc.

Nước chảy xuống lưng Lăng Nhiễm, thân thể anh thay cô che chắn phần lớn nước ấm từ trên đỉnh đầu.

Giống như thay cô che chắn phần lớn mưa gió trong cuộc đời.

Dưới sự che chở này, dục vọng đã lên tới cực điểm, Mật Mật không có cơ hội phản kháng, bởi vì anh không cho phép, cô cũng không thể nào trốn thoát.
 
Chương 69: Đây rốt cuộc là nơi nào


Mật Mật xoã mái tóc dài ướt sũng của mình trong tiếng nước chảy "rào rào".

Đuôi mắt cô đỏ hoe, một giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi, hoà cùng bọt nước trên mặt, chảy xuống thái dương.

Cô vươn hai tay ra, không biết nên chống đỡ như thế nào, trong lúc hỗn loạn không thoải mái, cô chỉ cảm nhận được đôi tay của mình dường như đang bị một đôi tay giống như kìm sắt nắm lấy.

Lăng Nhiễm ở trong dòng nước ngẩng đầu lên, cơ bắp trên bộ ngực cường tráng căng chặt, mái tóc ngắn của anh cũng ướt sũng.

Nhưng mà bất chấp tất cả những điều này, anh chỉ muốn phát tiết dục vọng thuần túy của mình.

Mà thứ có thể kích thích dục vọng của anh, trước nay đều chỉ có một mình Mật Mật.

Mật Mật thần phục dưới chân anh, cô đưa những ngón tay trắng nõn của mình len lỏi vào bên trong vòng tay mạnh mẽ của Lăng Nhiễm.

Cuối cùng cô cũng hiểu ra được, nếu bản thân không thể giải toả được dục vọng của Lăng Nhiễm, thì có khả năng sự tra tấn đối với cô hôm nay sẽ không thể nào dừng lại được.

Cho nên cô cố hết sức để nỗ lực thích nghi với dương v*t đang quấy rối bên trong miệng cô, má cô phồng lên, ngậm chặt lấy côn th*t của anh trai.

“Mật...”

Lăng Nhiễm chịu không nổi, cảm giác rùng mình từ xương cùng bò lên trên toàn bộ sống lưng anh, anh gầm lên giống như dã thú, điên cuồng ra vào trong miệng Mật Mật.

Mỗi một lần và chạm, cô đều nỗ lực ngăn cản sự xâm nhập của Lăng Nhiễm.

Cô cảm nhận được một sức lực thô bạo đang tách môi lưỡi mềm mại của cô ra, ép vào chỗ sâu bên trong cổ họng cô, trong tiếng gầm nhẹ của Lăng Nhiễm, bắn ra tinh dịch sền sệt nóng bỏng.

Cổ họng cô bị buộc phải chuyển động, cô nuốt xuống chất lỏng đặc sệt mà Lăng Nhiễm bắn ra, cảm nhận được đôi tay Lăng Nhiễm đang bắt lấy cánh tay cô buông lỏng, cô đột nhiên lùi về sau, đưa tay lên che môi mình lại, liều mạng ho khan.

Cô dựa lên tường, nước mắt chảy dài trên mặt.

Lăng Nhiễm ở phía trên cô, hai tay chống lên tường phòng tắm, cúi đầu nhìn người phụ nữ của anh, lồng ngực thở dốc còn chưa bình tĩnh lại, trong mắt hiện lên vẻ nhu tình, anh mở miệng nói, hơi thở không đều,

“Rất khó chịu?”

Mật Mật đưa tay lên, đẩy cánh tay đang duỗi lại đây của anh ra

Một giây sau, Lăng Nhiễm khoá vòi sen lại, lấy ra một cái khăn tắm ở trên kệ trong phòng tắm, bọc cả người Mật Mật lại, sau đó bế ngang người cô đi ra khỏi phòng tắm.

Mật Mật vẫn còn khóc thút thít, nhưng đã ngừng ho khan.

Lăng Nhiễm dỗ dành nói:

“Để anh trai nhìn xem...”

Nói xong, anh nâng mặt cô lên, ngón cái vuốt ve môi, khóe miệng cô hơi đỏ còn những chỗ khác đều không có việc gì.

Mật Mật tức giận quay đầu lại đánh anh, anh bắt nạt cô, vẫn luôn bắt nạt cô.

“Được được, đừng như vậy, là anh trai sai, được chưa.”

Lăng Nhiễm vươn cánh tay dài giống như vòng sắt, ôm lấy Mật Mật dỗ dành, bởi vì đã phát tiết dục vọng của mình, nên tính khí của anh rất tốt, giống như một quý ông lịch thiệp.

Phần lớn thời gian, tính khí của Lăng Nhiễm đều rất tốt.

Mật Mật ủy khuất trong lòng, nhưng kỳ thật càng là bởi vì những áp lực và sợ hãi mà cô phải chịu đựng trong mấy ngày qua khiến cho cô cảm thấy suy sụp.

Vì thế sau khi đã khóc rống một trận lúc nghe điện thoại, dưới giọng nói dỗ dành của Lăng Nhiễm cô từ từ nằm trong vòng tay anh, mí mắt nhắm nghiền chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ mơ màng màng, Mật Mật ủy khuất mở miệng, giọng nói như thể cách một lớp vải mỏng,

“Đây rốt cuộc là nơi nào?”

Sao vừa rồi cô lại cảm thấy người trong bãi đỗ xe, đều kỳ kỳ quái quái.

“Ngủ đi.”

Lăng Nhiễm ôm Mật Mật, chờ cô ngủ rồi, mới cầm khăn lông khô, từng chút từng chút lau tóc cho cô.

Anh nhìn đôi mắt buồn ngủ của cô, dịu dàng nói:

“Một nơi sẽ không khiến chúng ta cảm thấy mình là quái vật.”
 
Chương 70: Em ở đâu


Lăng Nhiễm chỉ nói với Mật Mật một câu như vậy, không chịu nói thêm nữa.

Mật Mật thật sự rất mệt, khớp môi dưới của cô rất đau nhức, Lăng Nhiễm không nói, cô rối rắm một hồi thì nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ rất ngon, đây là giấc ngủ ngon nhất của Mật Mật kể từ khi cô biết Lăng Nhiễm là anh trai cô tới nay.

Trong mơ mơ màng màng, Mật Mật nghe được Lăng Nhiễm nghe điện thoại, vòng tay ôm lấy cô đã không còn, nhiệt độ quanh người cũng theo đó mà rời đi.

Lúc cô chợt tỉnh giấc, Lăng Nhiễm đã không còn ở trong phòng.

“Lăng Nhiễm, Lăng Nhiễm?”

Mật Mật ngồi ở trên giường, quay đầu tìm kiếm Lăng Nhiễm, sau đó kinh ngạc phát hiện, cả căn phòng cũng chỉ còn lại một mình cô.

Điều này khiến cho Mật Mật cảm thấy hơi lo sợ, một cảm giác sợ hãi không sao hiểu được bao trùm toàn thân cô.

Cô bị Lăng Nhiễm bỏ rơi sao?

Khó mà nói được, Lăng Nhiễm vốn dĩ có chút biến thái, suy nghĩ của kẻ biến thái không phải là suy nghĩ mà người bình thường có thể hiểu được.

Cô nhanh chóng đứng dậy, ở trong phòng run run rẩy rẩy tìm quần áo.

Còn may, Lăng Nhiễm để lại cho cô một bộ quần áo ở trong phòng.

Có điều đây là một bộ đồ chơi bóng chày màu trắng gồm có áo thun và một cái váy thể thao ngắn, còn có mũ lưỡi trai.

Nhìn bộ quần áo này, Mật Mật không thèm nghĩ nhiều, nhanh chóng mặc ở trên người, sau đó kéo cửa phòng đi ra ngoài.

Cô không biết đây là nơi nào, mọi người xung quanh dường như đều đang nhìn cô, chờ đến khi cô nhìn lại, bọn họ lại giống như không phải đang nhìn cô.

Bên ngoài container vẫn có người ra ra vào vào, nam nam, nam nữ, nữ nữ đi chung với nhau, họ chỉ lo đắm chìm ở trong thế giới của mình.

Mật Mật xoay một vòng tại chỗ, cô phát hiện người xung quanh thật sự không có đang nhìn cô.

“Lăng Nhiễm...”

Cô sốt ruột kêu tên Lăng Nhiễm, vừa ngẩng đầu lên thì thấy trời đã tối, đèn trong bãi đỗ xe lần lượt sáng lên, mấy người vốn ở trong container cũng đều đã đi ra.

Trong nhất thời, người cũng trở nên nhiều.

Lúc này Mật Mật mới nhớ tới mình đang cầm điện thoại trong tay, vì thế nhanh chóng run run gọi điện thoại cho Lăng Nhiễm.

Cô sợ hãi, cô không muốn ở nơi này một mình, tất cả những người đó cô đều không quen biết, đương nhiên, bọn họ thoạt nhìn cũng đều không quen biết cô.

Rõ ràng là không có ai tỏ ra thù địch, nhưng cũng không có ai tỏ ra thiện chí với cô.

Càng quan trọng là, tên "đại biến thái" Lăng Nhiễm tại sao lại muốn vứt cô một mình ở chỗ này?

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Mật Mật đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt xuyên qua vô vàng bóng người, nhìn thấy Lăng Nhiễm lao ra khỏi container với vẻ mặt ngổn ngang.

Anh dừng lại nghe điện thoại trên tay, thấp giọng quát:

“Em ở đâu?”

“Lăng Nhiễm!”

Mật Mật vội vàng kêu một tiếng, ánh mắt Lăng Nhiễm nhìn qua, lướt qua vô số bóng người, đối diện với ánh mắt Mật Mật.

Hốc mắt cô đỏ lên, giống như một đứa trẻ bị lạc người lớn, nhịn không được muốn khóc lên.

Lăng Nhiễm tiến lên, đôi tay anh nắm lấy vai Mật Mật, có chút tức giận hỏi:

“Em chạy loạn gì chứ? Em quen thuộc nơi này sao? Anh mới đi ra ngoài nghe điện thoại, em liền biến mất không thấy, rốt cuộc em chạy lung tung để làm gì?”

Anh đương nhiên tức giận, Mật Mật chạy trốn đã không phải lần đầu tiên, lần trước, sau khi cô biết nội tâm vặn vẹo của Lăng Nhiễm, cũng đã chạy qua một lần.

Kết quả cô còn muốn chạy lần thứ hai?

Ngay sao đó, Mật Mật khóc lóc vươn hai tay ôm lấy eo Lăng Nhiễm, cô dán mặt ở trong ngực Lăng Nhiễm, vừa khóc vừa nói:

“Em cho rằng anh muốn vứt em ở chỗ này, em vừa tỉnh dậy, anh đã không thấy tăm hơi, xung quanh toàn là người xa lạ, em không quen biết ai cả, Lăng Nhiễm, anh đi đâu vậy, có phải anh muốn vứt bỏ em hay không?”
 
Chương 71: Có chút không công bằng


Nghe được những lời ngớ ngẩn này của Mật Mật, Lăng Nhiễm cũng nhịn không được đen mặt.

Anh ôm chặt lấy Mật Mật, có hơi tức giận hỏi:

“Có vứt bỏ chính anh đi thì cũng không thể vứt bỏ em được, trong đầu em đến tột cùng là suy nghĩ cái gì vậy?”

Cô cũng không biết đầu mình suy nghĩ cái gì.

Mật Mật có chút khổ sở, cũng có chút sợ hãi, vì thế cô im lặng không lên tiếng mặc cho Lăng Nhiễm có hung dữ thế nào, anh càng hung dữ, Mật Mật càng ủy khuất mà khóc lên.

Lăng Nhiễm thật sự là hết cách, chỉ có thể đưa cô tới một quầy ăn vặt ngoài trời ở bên cạnh bãi đỗ xe.

Quầy ăn vặt là tủ kính dùng để bày hàng, chủ quán ở bên trong chiên những viên bạch tuộc nhỏ, bên trên treo một hàng đèn ngôi sao.

Lăng Nhiễm gọi hai phần viên bạch tuộc nhỏ, sau đó đi mua thêm một số thức ăn khác từ những quầy hàng khác, đặt ở trước mặt Mật Mật.

Hốc mắt cô vẫn còn hơi đỏ, cô nhìn Lăng Nhiễm đứng dậy, đi đến một quầy hàng khác mua thức ăn.

“Ba ba...”

Một giọng nữ vang lên, Mật Mật nghiêng đầu nhìn lại, một cô gái đáng yêu có vẻ ngoài thuần khiết đứng ở sau lưng một người đàn ông, cả người cô gái trực tiếp dán lên trên, ôm lấy eo người đàn ông.

Người đàn ông có vẻ như đã hơn bốn mươi tuổi, quay đầu nhìn về phía cô gái sau lưng với vẻ mặt cưng chiều.

Ông ta hơi ngửa đầu, nhẹ hàng hôn môi với cô gái sau lưng, nhưng dường như ông ta đã nhận ra ánh mắt Mật Mật nhìn chằm chằm bọn họ nên vừa hôn môi cô gái vừa trừng một ánh mắt sắc bén nhìn sang Mật Mật.

Người đàn ông này và cô gái sau lưng có vẻ ngoài khá giống nhau.

Trong mắt Mật Mật vẫn còn đọng lại một tầng hơi nước, thấy ánh mắt người đàn ông nhìn qua, cô vội vàng quay đầu đi chỗ khác, chuyên tâm nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt.

“Sao còn không ăn?”

Lăng Nhiễm đi tới, đặt một ly trà sữa trước mặt Mật Mật, trên tay cầm theo một chai bia.

Lúc ngồi xuống ở bên cạnh cô, anh đặt tay lên vai cô, nhìn qua giống như là đang ôm cô.

Mật Mật hơi nghiêng đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm mấy viên bạch tuộc nhỏ trước mặt, nhỏ giọng nói:

“Lăng Nhiễm, vừa rồi em giống như thấy...”

Lời cô còn chưa nói xong, Lăng Nhiễm đã cúi đầu, hôn lên môi cô.

Môi anh, có vị bia.

Đôi môi ướt át liếm cánh môi cô, khiến cho Mật Mật không thể mở miệng nói, chỉ có thể phát ra một tiếng,

“Ưhm ~”

Anh buông môi cô ra, khóe môi mang theo ý cười, nhìn đôi môi ướt át do dính nước của Mật Mật ở dưới ánh đèn ngôi sao.

Lăng Nhiễm thấp giọng nói:

“Ở chỗ này, tất cả những chuyện này đều rất bình thường, nhìn thấy cái gì cũng đừng cảm thấy kỳ quái, người khác sẽ cảm thấy không được tự nhiên.”

Mật Mật chớp mắt một cái, nhìn Lăng Nhiễm, cô có chút khó hiểu.

“Bởi vì tình cảm… người khác sẽ không hiểu được, người đời sẽ không cho phép, hầu hết mọi người cho rằng những gì họ cho là tình yêu thì đó mới chính là định nghĩa tình yêu chân chính, tất cả những tình yêu vượt ra ngoài chuẩn mực này, chính là vặn vẹo và biến thái, cho nên một khi xuất hiện loại tình yêu khác với định nghĩa tình yêu thông thường này, đó chính là vô đạo đức.”

Nói xong, Lăng Nhiễm nhìn vào mắt Mật Mật với ánh mắt tràn đầy lưu luyến, anh ôn nhu nói:

“Chúng ta cũng chỉ là yêu một người mà thôi.”

Một người mà người đời cho rằng bọn họ không nên yêu, bọn họ tuyệt đối không được phép yêu người kia, nhưng đây lại chính là người mà trái tim họ khao khát, trở thành nơi quê nhà đầy quyến rũ, nơi mà bọn họ muốn thuộc về.

Có thể làm sao bây giờ? Biết bao người sống trong đau khổ tự dày vò mình, chỉ bởi vì bọn họ yêu mà không dám nói thật với người đời, không thể nói cho bất cứ ai, thậm chí đến cả người mình yêu sâu đậm cũng không dám nói ra.

Có chút không công bằng!
 
Chương 72: Đại kết cục


Một cơn gió nhẹ thổi qua, cây treo đèn ngôi sao đung đưa, Mật Mật nhìn Lăng Nhiễm không chớp mắt.

Anh hơi mỉm cười, cũng nhìn lại cô, nhẹ nhàng, chậm rãi nói:

“Anh thích em, anh yêu ngươi, muốn chơi em, đây là những lời mà anh trai Lăng Nhiễm muốn nói với Mật Mật.”

Mật Mật khẽ nhếch môi, cô không biết nên nói gì, trong mắt cô còn đọng lại một tầng hơi nước mỏng, dưới ánh đèn trông có vẻ cực kỳ long lanh.

Không biết vì sao, một cảm giác chua xót dâng lên từ đáy lòng Mật Mật, cô chợt nhận ra, Lăng Nhiễm đang đợi cô trả lời.

Cô do dự mà rũ mắt không dám nhìn vào mắt Lăng Nhiễm, chỉ lặng lẽ nói:

“Cũng không phải em không thích...”

Trước nay cô đều không có nói qua mình không thích Lăng Nhiễm, ngược lại là bởi vì rất thích, cho nên cô mới có thể kết hôn với anh.

Lẽ nào sự yêu thích này lại bởi vì thân phận hai người thay đổi, mà không thích nữa sao?

Trong phút chốc, Mật Mật tự hỏi chính mình.

Cho nên việc cô thích Lăng Nhiễm và việc Lăng Nhiễm thích cô, chính là không bình đẳng.

Anh yêu cô như một người đàn ông, như một người anh trai.

Mà Mật Mật chỉ khi là một người phụ nữ cô mới thích Lăng Nhiễm, nhưng khi cô đã biết thân phận hai người, hơn nữa sau khi cả hai đều đã biết thân phận thật sự của đối phương, điều đầu tiên cô nghĩ đến, đó là không thích anh nữa.

Làm sao có thể như vậy?

Trong lúc nhất thời, Mật Mật lại rưng rưng nước mắt, hôm nay cô thật sự là không khống chế được cảm xúc của mình.

Lăng Nhiễm đưa bàn tay to lớn lên vuốt ve đầu Mật Mật, anh đưa đầu cô về phía mình, sau đó, cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa,

“Anh biết, anh trai biết, em không phải không thích, em chỉ là bởi vì thành kiến của người đời, mà không muốn thích nữa, Mật Mật, hiện tại anh trai hỏi lại em một lần, em còn muốn sống chung với anh trai không? Chúng ta sống cùng nhau thật hạnh phúc.”

“Sống như một cặp vợ chồng?”

Môi Mật Mật còn đang kề sát môi Lăng Nhiễm, trong phút chốc, cô liền rơi nước mắt.

Lăng Nhiễm khẽ “Ừm” một tiếng,

“Chúng ta vốn dĩ chính là vợ chồng.”

Vốn dĩ chính là vợ chồng, phải sống bên nhau thật tốt, còn có thể ở chung theo cách khác sao?

Mật Mật run rẩy, cô hít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói:

“Nhưng mà, chúng ta không thể có con.”

“Vậy thì không cần.”

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, bãi đỗ xe lớn như vậy, người đến người đi nhưng không một ai sẽ để ý đến một đôi anh em đang trốn tránh ở trước quầy ăn vặt, bởi vì mỗi người ở chỗ này đều chỉ đắm chìm trong tình yêu của mình.

Chỉ là bởi vì yêu người nào đó, mà người đó lại trùng hợp có được một thân phận mà mình không thể yêu.

Mật Mật thở phào nhẹ nhõm, nói thêm:

“Cả đời này mẹ sẽ không bao giờ tìm thấy Mật Nhiên.”

“Nhưng mà bà ấy sẽ có thêm một đứa con rể hiếu thuận với bà ấy giống như con trai vậy.”

“Nhưng… con, em còn muốn có một đứa con...”

“Nếu thật sự muốn, qua mấy năm nữa, chúng ta đi cô nhi viện nhận nuôi đi.”

Dừng một lát, Lăng Nhiễm nhẹ giọng nói giống như mê hoặc:

“Thế giới sẽ không bởi vì chúng ta không sinh con, mà trở nên không tốt đẹp, cũng sẽ không bởi vì chúng ta sinh con, mà trở nên càng tốt đẹp, ngược lại, đứa trẻ trong cô nhi viện sẽ bởi vì chúng ta mà có thêm một gia đình ấm áp.”

Cho nên, cứ yên tâm mà đón nhận cuộc sống hạnh phúc thuộc về mình đi.

Đèn ngôi sao lóe lên, Mật Mật hơi nhắm hai mắt lại,

“Được.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top