Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Chẩm Biên - Đại Bao Tử

Chẩm Biên - Đại Bao Tử
Chương 20: Thăm mộ


Nhìn dáng vẻ này của cô, Lăng Nhiễm lại thở dài, anh duỗi tay, ôm cô vào trong lòng ngực, gió lạnh thổi tới, anh không nói tiếng nào.

Mật Mật vừa ủy khuất lại chua xót nghẹn ngào, thấp giọng nói:

“Lăng Nhiễm...”

Anh trai.

Trang Liễu ở sau lưng Lăng Nhiễm đã mua đồ xong rồi, bà ấy thỏa mãn xách theo một túi nhang đèn, giống như một tướng quân thắng trận trở về, ra khỏi cửa hàng nhang đèn, kêu một tiếng,

“A Nhiễm, Mật Nhi, đi được rồi, mở cửa ra đi, mẹ lấy chút trái cây cho ba mấy đứa, mẹ để trái cây trong cốp xe.”

Lúc này Lăng Nhiễm mới buông Mật Mật ra, anh cúi đầu nở một nụ cười sáng lạn với Mật Mật, vừa đẹp trai lại có chút dịu dàng, anh giơ ngón tay lên, véo nhẹ lên chóp mũi Mật Mật, nói:

“Anh đi mở cốp xe cho mẹ, em ở chỗ này chờ đi.”

“Đi đi.”

Hốc mắt Mật Mật đỏ lên, cô nhìn Lăng Nhiễm xoay người đi về phía Trang Liễu, thở dài một hơi, rồi xốc lại tinh thần, hai tay làm ra dáng vẻ cố lên.

Sắp đi thăm ba, cô phải thật vui vẻ, để cho ba cô ở dưới chín suối không phải lo lắng cho cô.

Sau đó, Mật Mật nghiêng đầu sang bên cạnh thì nhìn thấy một tiệm thuốc.

Cô đột nhiên rơi vào trầm tư, nhớ tới lúc sáng, trong nhà thảo luận về chuyện muốn có con hay không, Mật Mật lại nhìn lướt qua Lăng Nhiễm và Trang Liễu, cô lén lút như ăn trộm mà chạy thẳng đến tiệm thuốc…

Đến khi trở về, cô đã làm ra dáng vẻ dường như không có việc gì.

Lúc này, Trang Liễu và Lăng Nhiễm xách theo trái cây, nhang đèn, từ từ đi tới, Trang Liễu vừa thấy Mật Mật thì hỏi:

“Con làm gì vậy?”

“Không có gì, đi vòng quanh cây liễu một chút thôi, mẹ, con cầm cho mẹ.”

Mật Mật cất kỹ thuốc tránh thai tác dụng kéo dài trong túi quần jean ngắn, sau đó đưa tay lấy túi táo trong tay Trang Liễu qua.

Bởi vì tự cho là đã nghĩ tới một biện pháp giải quyết không tồi, tâm trạng Mật Mật cuối cùng cũng tốt lên không ít, dọc đường đi cũng tỏ ra nhẹ nhàng hơn, cô còn nói đùa với Trang Liễu một lúc, mãi cho đến khi đến trước mộ ba mình.

Nghĩa trang công cộng trong thành phố nhỏ, không có quy hoạch quá chỉnh tề, thoạt nhìn giống như ngôi mộ ở trong bãi tha ma, khắp nơi đều là cây, nào là bụi cỏ rậm rạp, nào là tùng bách cao lớn.

Bởi vì không phải là ngày nghỉ lễ gì, cho nên cả khu mộ có lẽ cũng chỉ có một nhà Mật Mật tới thăm mộ tổ tiên cho nên có chút hiu quạnh.

Trang Liễu bùi ngùi xúc động, ngồi xổm xuống trước bia mộ, bà đặt mấy quả táo trước mộ ba Mật Mật, vừa đốt nến thắp nhang, vừa nói:

“Oan gia, tôi tới thăm ông đây, có dẫn theo con gái ông, còn có con rể cũng tới nữa, con rể thì ông chưa gặp qua, vừa mới kết hôn với Mật Nhi, đừng lo lắng, tôi đã quan sát được một khoảng thời gian rồi, thằng bé đối xử rất tốt với con gái chúng ta, ông thương Mật Nhi nhất, tôi biết ông nhất định sẽ mắng tôi qua loa, haizz, nhưng mà biết làm sao đây, ông cứ bệnh quanh năm, nói buông tay liền buông tay rời đi, tôi có thể ở bên cạnh Mật Nhi mấy năm? Con bé gặp được người mình thích, tôi đương nhiên là có thể buông tay liền buông tay...”

Nói xong, Trang Liễu liền thương cảm mà khóc lên.

Trang Liễu vừa khóc thì Mật Mật đứng ở phía sau bà cũng không kìm được nước mắt.

Mật Mật ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lăng Nhiễm ở bên cạnh, cô vừa muốn mở miệng nói chuyện với Lăng Nhiễm, lại sững sờ, vẻ mặt của Lăng Nhiễm thực sự rất lạnh.

Đó là một cảm giác lạnh khiến cho Mật Mật rất khó hình dung, cô không rõ là do vẻ mặt của Lăng Nhiễm vẫn luôn là như vậy, hay là do xuất hiện ở nơi mà khắp nơi đều là mồ mả cho nên mới có thể trông lạnh như vậy.
 
Chương 21: Đều do con không tốt


Lăng Nhiễm giống như cảm nhận được ánh mắt tìm tòi của Mật Mật, Lăng Nhiễm quay đầu lại, hơi cong môi cười với Mật Mật, anh duỗi tay nắm tay Mật Mật, tiến lên vài bước, rồi kéo Mật Mật cùng quỳ trước mộ ba, yên lặng quỳ lạy ba.

Trong lúc hai người quỳ xuống, Trang Liễu đã sớm vội vàng đứng dậy, bà lau đi những giọt nước mắt trên mặt, trong tay cầm bật lửa và giấy vàng mã, sau đó nhìn sang Lăng Nhiễm đang dập đầu.

Mật Mật vừa thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lăng Nhiễm thì cũng nghiêm túc cúi đầu lạy một lạy.

Sau đó, cô nghe được Lăng Nhiễm đang quỳ gối bên cạnh cô, nói:

“Ba, con tới thăm ngài, ngài yên tâm, có con ở đây, con sẽ thay ngài chăm sóc tốt cho Mật Nhi và mẹ, cả đời của Mật Nhi, con đều sẽ phụ trách, con sẽ yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, thương cô ấy, không để cho cô ấy phải chịu bất cứ ủy khuất nào, ngài ở dưới cứ an tâm, cũng không cần lo lắng cho mẹ ở nơi này, con sẽ không để cho mẹ phải làm lụng vất vả, hiện tại con có thể kiếm được rất nhiều tiền, ngài cứ yên tâm.”

Lời này nghe có hơi kỳ lạ, nhưng Mật Mật cũng không thể nói rõ là lạ ở đâu, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trang Liễu đang đứng ở bên cạnh, Trang Liễu còn đang đắm chìm trong 

tưởng niệm và bi thương của mình, cũng không có đáp lại lời nói của Lăng Nhiễm.

Mật Mật cảm thấy có thể là do định kiến của chính mình, cô luôn đứng dưới góc độ của em gái nhìn anh trai để nhìn xem hôm nay Lăng Nhiễm đến thăm mộ ba, cho nên cô sẽ cảm thấy những lời Lăng Nhiễm nói rất kỳ lạ.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Lăng Nhiễm là chồng của cô, con rể của ba mẹ cô, những lời Lăng Nhiễm nói hôm nay hoàn toàn không có một chút vấn đề nào cả.

Chẳng lẽ anh cưới Mật Mật, không nên chăm sóc tốt cho cô cả đời sao?

Suy nghĩ của Mật Mật lại bắt đầu hỗn loạn, cô mơ mơ hồ hồ cùng với Lăng Nhiễm quỳ lạy mấy cái, sau đó giúp Trang Liễu đốt tiền giấy cho ba, suốt cả quá trình đều hốt hốt hoảng hoảng, cũng không biết mình đang làm gì.

“Con khi còn nhỏ a, thật sự rất ngốc, nếu so với anh trai con, giống như là chỉ số thông minh giữa thung lũng với cao nguyên vậy.”

Trang Liễu ở bên cạnh Mật Mật nói dông nói dài, trong lúc hai người làm cỏ, Trang Liễu nhớ lại một số chuyện khi còn nhỏ của Mật Mật, bà cũng không kiêng kỵ Lăng Nhiễm đang ở bên cạnh, dù sao cũng đều đã là người một nhà, nói chút chuyện phiếm cũng không có gì.

Nghe được Trang Liễu nhắc đến anh trai, Mật Mật chột dạ nhìn thoáng qua Lăng Nhiễm, anh cũng ở cách đó không xa, đang giúp đỡ cùng làm cỏ.

Sau đó, cô nghe được Trang Liễu giống như là máy hát mà nói không ngừng: 

“Anh trai con từ nhỏ đã thông minh, năm đó nhà của chúng ta thật sự rất nghèo, ba con sinh bệnh nặng, hoàn toàn không nuôi nổi hai đứa, có người tìm đến nhà chúng ta, nói bỏ bớt một đứa nhỏ đi, nếu cứ tiếp tục như này, cái nhà này thực sự là trụ không nổi nữa, sớm muộn gì hai đứa nhỏ đều sẽ đói chết.”

Nói xong, Trang Liễu liền ngồi xổm trên bụi cỏ khóc, Lăng Nhiễm không nói gì, vẫn luôn khom lưng làm cỏ, anh mím chặt môi, ai cũng nhìn không ra được giờ phút này anh đang nghĩ gì.

Trang Liễu tiếp tục khóc, nói với Mật Mật:

“Ba con liền nói, anh trai con thông minh, có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, đi đến nhà người khác cũng không cần lo lắng nó bị nhà người khác không thích, mà con thì từ nhỏ đã gầy yếu, dăm ba bữa lại bệnh một lần, thể chất giống y như ba con, lớn lên giống như một cọng giá, đều đã là đứa trẻ 6 tuổi nhưng vẫn còn chưa giác ngộ, suốt ngày cứ mù mà mù mờ, tính cách này của con sẽ bị nhà người khác ghét bỏ, cho nên mới giao anh trai con cho người khác.”

Nói xong, Trang Liễu liền ngồi trên bụi cỏ khóc rống lên, khóc đến mức Mật Mật cũng nhịn không được mà đỏ mắt, cô ngồi ở trên bụi cỏ cùng với Trang Liễu, nức nở nói:

“Mẹ, mẹ đừng khóc, đều do con không tốt, nếu khi còn bé con có thể khỏe mạnh hơn, hai người cũng không cần phải giao anh trai cho người khác.”
 
Chương 22: Nhà cũ


Mật Mật vừa khóc vừa nhìn về phía Lăng Nhiễm, Lăng Nhiễm đã ngưng làm cỏ, anh đứng yên tại chỗ như một pho tượng hoàn mỹ đối mặt với mộ ba, như thể không nhìn thấy Trang Liễu và Mật Mật. 

Mật Mật đột nhiên ý thức được, tuy rằng Lăng Nhiễm nói, anh không có ký ức khi còn nhỏ, nhưng lúc Lăng Nhiễm rời khỏi nhà, đều đã là đứa trẻ mười tuổi, cho dù là không nhận ra dáng vẻ của ba mẹ, nhưng mà nhìn thấy ảnh chụp của ba ở trên bìa mộ, có phải anh sẽ nhớ được chút gì hay không?

Cô lại nhớ tới ký ức của mình khi còn nhỏ, hình như… khi Mật Mật mười tuổi, cả ngày cô ngoại trừ chơi ra thì cũng không có gì ấn tượng khắc sâu đối với chuyện này, thôi được rồi, đầu óc cô vẫn luôn không tốt lắm, có lẽ là mười mấy năm sau, nói không chừng nếu gặp phải đả kích nghiêm trọng đến mức suy sụp thì cô cũng không nhận ra được cha mẹ mười mấy năm trước.

Mặc kệ thế nào, dù sao thì giờ phút này Mật Mật cũng cảm thấy rất có lỗi đối với Lăng Nhiễm, cứ như thể cô chiếm lợi từ Lăng Nhiễm rất nhiều vậy, bởi vì thân thể cô không tốt, năng lực tự gánh vác kém, tính cách ngây thơ, cho nên cô mới có thể trở thành đứa nhỏ được ba mẹ giữ lại.

Mà Lăng Nhiễm, bởi vì quá mức ưu tú nên bị cha mẹ vứt bỏ.

Thật sự là Mật Mật nợ Lăng Nhiễm.

Trên đường về, mọi người đều đã chỉnh đốn lại tâm tình, Lăng Nhiễm đang lái xe, đột nhiên nói với Mật Mật:

“Anh dời chuyến đi tuần trăng mật lại vài ngày, Mật Nhi, chúng ta về thăm nhà cũ của em đi.”

“Gì?”

Mật Mật quay đầu sang, kinh ngạc nhìn Lăng Nhiễm, bỗng nhiên cô vỗ tay một cách đầy vui vẻ, nói:

“Được đó, được đó, thật sự tốt quá rồi.”

Thật tốt quá, cô vốn cũng không muốn đi hưởng tuần trăng mật với Lăng Nhiễm, cuộc sống mang đến cho cô một sự thật tàn khốc như vậy, cô còn có thể làm như không có việc gì mà đi hưởng tuần trăng mật cùng với Lăng Nhiễm, thần kinh của cô phải thô đến mức nào mới có thể thừa nhận sự tra tấn như vậy.

Bỗng nhiên, Mật Mật nhìn sườn mặt Lăng Nhiễm, cô lo lắng nói:

“Nhà cũ của em thực sự rất cũ, rất nhỏ, anh...”

Nếu Lăng Nhiễm đi theo cô về nhà cũ, có khi nào sẽ nhớ tới chuyện lúc còn nhỏ không?

Nếu nhớ ra, Mật Mật nên đối mặt như thế nào, giải thích như thế nào?

“Anh không chê.”

Lăng Nhiễm vừa lái xe, vừa bớt chút thời gian liếc mắt nhìn Mật Mật một cái, anh vươn tay tới, nắm lấy tay Mật Mật, sau đó kéo tay cô đến bên môi anh hôn một cái, nói:

“Đó là nhà của em nên cũng chính là nhà của anh, anh sẽ không ghét bỏ.”

Không biết vì sao, Lăng Nhiễm đột nhiên đưa ra quyết định như vậy, nhưng anh cũng không hỏi đến sự đồng ý của Mật Mật, đã lái xe chạy về nhà cũ của Mật Mật.

Trang Liễu ngồi trên ghế sau đã ngủ rồi, bà ấy hoàn toàn không biết trong khoảng thời gian mình đang ngủ, Lăng Nhiễm không hỏi bất cứ ai đường đi chạy như thế nào đã đưa bà ấy và Mật Mật về đến nhà cũ.

Cũng chính là căn nhà mà Mật Mật và Mật Nhiên sống khi còn nhỏ.

Nhà cũ ở trong một khu phố cũ của thành phố nhỏ, phần lớn mọi người đều đã dọn ra khỏi khu phố cũ này, bởi vì liên quan đến vấn đề đổi mới thành phố, rất nhiều địa phương đều đứng trước số phận phải dỡ bỏ.

Mà nhà cũ của Mật Mật ở trong một ký túc xá ngay bên cạnh nhà xưởng, hoàn cảnh rất kém, nhưng còn chưa có bị phá dỡ, cũng còn lác đác mấy hộ gia đình sinh sống, nhưng mà những hộ gia đình này không có quen biết với nhà của Mật Mật.

Lăng Nhiễm đậu xe việt dã màu đen ở trước tòa nhà ký túc xá, sau đó mở điều hoà để cho Trang Liễu ngủ ở trên xe, anh và Mật Mật xuống xe, để cho Mật Mật dẫn anh đi qua lối đi nhỏ hẹp rỉ sét, đứng ở phía trước một cánh cửa gỗ.
 
Chương 23: Đừng làm ở chỗ này


Ngoài cửa lớn, người qua đường đi ngang qua, đứng ở trước ký túc xá, nhìn chiếc xe việt dã ngừng ở ngõ nhỏ, trong miệng líu lưỡi nói:

“Wow, đây là xe ai vậy, hơn 700 vạn đấy, vậy mà lại ngừng ở nơi này, ôi, người nhà ai phát tài, trở về quang tông diệu tổ?”

Âm thanh không lớn, nhưng vẫn truyền được tới tai Mật Mật, cô mang theo tâm tình phức tạp, tìm thấy một chiếc chìa khóa từ khe hở của viên gạch phía dưới cửa gỗ, mở ổ khoá trên cửa gỗ, đẩy cửa ra, nhìn căn nhà tối đen như mực rồi nói với Lăng Nhiễm:

“Đây là nơi em sống khi còn nhỏ.”

Cô dẫn Lăng Nhiễm tới nhìn, nếu Lăng Nhiễm nhớ ra, sẽ ly hôn với cô sao?

Tinh thần của Mật Mật rất rối loạn, trong lòng cô còn đang vô cùng phức tạp, Lăng Nhiễm đã đi vào, nhìn theo chút ánh sáng lờ mờ đi dạo một vòng ở bên trong.

Căn nhà rất nhỏ, trong phòng khách có một túi hành lý, dọc theo lối đi nhỏ hẹp vào bên trong, chính là căn phòng mà Mật Mật và anh trai cô từng ngủ qua.

Mật Mật đi theo Lăng Nhiễm vào phòng ngủ khi bé, nhìn cái giường gỗ ở bên trong, hiện tại trên giường cũng không có chăn, trong nhà không có gì ngoại trừ một số đồ dùng gia đình đã cũ.

Cô giải thích với Lăng Nhiễm:

“Cái này, nhà em trước kia rất nghèo, mọi người đều biết nhà em nghèo, đã qua nhiều năm như vậy, thế mà khoá cửa vẫn còn tốt, ăn trộm cũng không tới thăm...”

Trong lúc cô đang nói, Lăng Nhiễm đột nhiên xoay người lại, ôm lấy Mật Mật.

Động tác của anh rất nhanh, hoàn toàn không cho Mật Mật có cơ hội phản ứng, môi Lăng Nhiễm đã đè xuống..

“Lăng...”

Mật Mật đẩy Lăng Nhiễm ra, giày thể thao trắng tinh lùi về phía sau, cô hoàn toàn không nói được lời nào, vừa mở miệng ra, cái lưỡi trơn trượt của Lăng Nhiễm đã thâm nhập vào trong miệng cô.

Anh có vẻ rất nóng nảy, cứ như đang nóng lòng khao khát điều gì đó, anh đè Mật Mật ở trên tường dán đầy giấy báo, Mật Mật hoàn toàn không đẩy anh ra được, ngược lại trong lúc giãy dụa còn khiến cho tay Lăng Nhiễm thâm nhập vào bên trong vạt áo.

Tiếng thở gấp của người đàn ông vang lên, Lăng Nhiễm điên cuồng mút môi Mật Mật, tay anh chui vào trong áo thun của Mật Mật, kéo áo ngực cô xuống, xoa nắn một bên ngực của cô.

Mật Mật nhấc chân lên muốn đá anh, nhưng bị anh giữ chân lại, anh cứ như vậy, bẻ chân Mật Mật ra, để nửa thân dưới của mình cách lớp quần của hai người đụng vào chỗ giữa hai chân Mật Mật. 

Lăng Nhiễm muốn làm cô ở chỗ này, ở nhà cũ của Mật Mật, ở trong phòng ngủ mà anh và Mật Mật ngủ chung khi còn nhỏ, Lăng Nhiễm muốn làm cô.

Dục vọng mãnh liệt khiến cho Lăng Nhiễm không thể nhịn được, anh vội vàng kéo khoá quần mình xuống, lấy dương v*t sớm đã sưng to của mình ra, lại mở một chân Mật Mật ra, cởi quần lót che đậy âm hộ dưới người cô ra.

Cũng may Mật Mật thích sự năng động, chất vải quần jean của cô còn rất mềm mại, ống quần lại rộng, Lăng Nhiễm không chút cố sức đã cởi ra được, dễ dàng để lộ phần thân dưới thưa thớt lông mu của Mật Mật.

“Đừng, đừng làm ở chỗ này Lăng Nhiễm, chúng ta về nhà làm đi, nơi này không được.”

Mật Mật bị đè ở trên tường, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, một chân cô đứng trên mặt đất, một chân khác bị cánh tay Lăng Nhiễm nâng lên, nhưng không để cho cô kịp phản đối, một cây dương v*t kia của Lăng Nhiễm liền vọt vào bên trong dưới thân trần trụi của cô. 

Mật Mật có hơi lên đỉnh,  cô “A” lên một tiếng vì đau, thân thể không tự chủ được mà thả lỏng một chút, xem như điều chỉnh bản thân, chung quy vẫn là ngăn không được Lăng Nhiễm xâm nhập, để cho dương v*t của anh tiến vào trong thân thể cô.

Cô ủy khuất khẽ nói:

“Lăng Nhiễm, em đau quá.”
 
Chương 24: Em sẽ không chạy


“Một lát sẽ không đau nữa, ngoan Mật Nhi, ngoan.”

Giống như đêm đầu tiên kia, tuy rằng Lăng Nhiễm cường thế, nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ Mật Mật, môi anh sớm đã đi chuyển đến bên tai Mật Mật, ngậm lấy vành tai cô, giọng nói khàn khàn:

“Mật Nhi, anh muốn em, chỉ có làm em, anh mới có thể cảm nhận được rõ ràng mọi sự an toàn, em hiểu không? Em chính là nhà của anh, Mật Nhi, Mật Nhi ~~”

Thắt lưng của anh di chuyển về phía trước, từng chút từng chút, đè Mật Mật ở trên tường mà làm tình, đây là một loại phát tiết dục vọng thuần túy, thích một người, yêu một người, mà điên cuồng va chạm trong thân thể người này.

Mật Mật chỉ cảm thấy dưới thân của mình đau rát, cô nhíu mi, cảm giác như mỗi một lần Lăng Nhiễm đẩy vào đều có thể xuyên thủng âm huyệt của cô, cứ như thể nó bị đẩy sâu vào bên trong tử cung của cô.

Cô sợ hãi thả lỏng cơ thể, cố gắng không cho tình trạng khô rát gây tổn thương đến mình, hai tay cô bám vào vai Lăng Nhiễm, thấp giọng cầu xin:

“Nhẹ một chút, nhẹ một chút Lăng Nhiễm, em sẽ không chạy, Lăng Nhiễm, anh nhẹ một chút.”

Cô cảm nhận được cảm giác không an toàn và bàng hoàng của Lăng Nhiễm, tuy rằng thần kinh của Mật Mật rất lớn*, nhưng mà trên thế giới này, cô có thể coi như là người thân cận nhất của Lăng Nhiễm.

(*) thần kinh lớn: chỉ những người vô tư, không chu đáo, không suy nghĩ quá sâu về một vấn đề. 

Có lẽ anh che giấu rất tốt, nhưng trong một lúc vô tình nào đó, Lăng Nhiễm sẽ để lộ ra những mất mát trong lòng mình với Mật Mật.

Đúng vậy, Mật Mật đột nhiên ý thức được, Lăng Nhiễm kỳ thật là một người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, anh cường thế, chỉ là muốn xác định cô sẽ không rời đi, cô nhất định phải luôn đứng ở chỗ cũ, cho dù mọi thứ có thay đổi thế nào, cho dù Lăng Nhiễm có thể đi bao xa, khi anh quay đầu lại, cô vẫn phải luôn ở chỗ cũ.

Mặc kệ người khác, anh cứ lấy những gì anh muốn.

Sự làm tình dã man vẫn còn đang tiếp tục, Mật Mật chua xót khóc lên, cô hoàn toàn không phân biệt rõ được chính mình hiện tại là đang đồng tình cho chính bản thân mình, hay và đang đồng tình cho Lăng Nhiễm.

Thậm chí cô còn không rõ ràng lắm Lăng Nhiễm từng trải qua chuyện gì, đã bắt đầu đồng tình với việc anh trai bị cha mẹ vứt bỏ khi còn nhỏ.

Không chỉ đồng tình, mà cô còn cảm thấy áy náy, cảm giác áy náy khiến cho cô không thể nào tức giận đối với hành động của Lăng Nhiễm trong giờ phút này.

Trong căn nhà nhỏ âm u, trên vách tường dán đầy giấy báo, Mật Mật nhắm hai mắt lại, trong tình trạng cưỡng bách như vậy, cô cảm giác được một chút thả lỏng.

Đúng vậy, giữ cô lại, anh trai bị đưa đi, tất cả nỗi cô đơn không nơi nương tựa, đều để cho một đứa trẻ mười tuổi gánh chịu, cô không có cách nào tưởng tượng được năm đó làm sao mà Lăng Nhiễm có thể rời nhà để đi đến một gia đình khác hoàn toàn xa lạ.

Nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác để ngẫm lại, nếu là cô bị đưa đi, Mật Mật sẽ cảm thấy tuyệt vọng như trời đất sụp đổ, nếu Lăng Nhiễm trải qua sự tuyệt vọng như vậy, đây là Mật Mật nợ anh.

Cho nên hôm nay, cho dù Lăng Nhiễm có làm gì với Mật Mật, cô cảm thấy mình đều sẽ tha thứ và bao dung, cô yêu anh, trong tình trạng giống như cưỡng bức này, trước khi người đàn ông đang mạnh mẽ làm tình với cô còn không có trở thành anh trai cô, trước hết Mật Mật yêu người đàn ông này với thân phận của một người phụ nữ.

“Mật, Mật Nhi, kêu tên anh, Mật Nhi...”

Lăng Nhiễm cử động, dùng sức đè ép Mật Mật ở trên tường, đôi mắt anh nhắm lại, chôn mặt ở trong tóc Mật Mật, mắt kính gọng vàng trên mặt anh có hơi lệch, nhưng Lăng Nhiễm cũng không quan tâm.

Anh muốn cô kêu tên anh, anh muốn cô kêu tên anh.

Tất cả bất lực và bàng hoàng, tất cả mất mát, nỗi thống khổ khi bị vứt bỏ, bị phản bội, chỉ có cô mới có thể bình ổn và an ủi, anh muốn cô hoàn lại, dùng cả đời để hoàn lại.
 
Chương 25: Phòng lúc nhỏ của cô và anh trai


“Lăng, Lăng Nhiễm, Lăng Nhiễm.”

Mật Mật thở hổn hển, cơ thể bị đè ép giữa tường và Lăng Nhiễm, một chân của cô gần như là không đứng dậy được, trong lúc dưới thân đang trướng đau, dục vọng điên cuồng dâng lên theo mỗi một lần va chạm của Lăng Nhiễm, một tia tình dục bắt đầu bò lên trên xương sống Mật Mật, sau đó lan rộng theo gân cốt của cô.

Cô khẽ ưm một tiếng, cảm giác được miệng âm huyệt đã bị Lăng Nhiễm lấp đầy, rốt cuộc cũng hơi ướt át, cô không hề thấy nóng rát hay đau đớn, cơ thể leo lên đỉnh cao tình dục, chậm rãi ngã vào bên trong vực sâu dục vọng.

Nhà cũ, vật dụng cũ, phòng khi còn nhỏ của cô và anh trai.

Bởi vì tổng cộng cũng chỉ có hai phòng, một cái làm phòng khách, phòng bếp và phòng ngủ của ba mẹ, phòng còn lại đương nhiên chỉ có thể để làm phòng ngủ chung cho Lăng Nhiễm và Mật Mật.

Khi còn nhỏ, Mật Mật và anh trai cùng ngủ chung ở trên một cái giường, đến khi trưởng thành, cô và anh trai lại làm tình ở trong phòng ngủ nhỏ này.

Không hiểu sao, Mật Mật đột nhiên nghĩ tới điểm này, cô cảm giác như đang vượt quá ranh giới của sự điên cuồng.

Sau đó cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lăng Nhiễm ở bên tai, vừa thở dốc vừa nói:

“Anh thật sự thích làm em ở nơi này, Mật Nhi, chúng ta đừng đi hưởng tuần trăng mật nữa, dù sao em cũng không muốn đi, thôi thì cứ ở lại đây đi, anh muốn làm tình với em ở nơi này mỗi ngày, ở mỗi một góc trong nhà, làm em ở khắp cả mọi nơi, Mật Nhi, Mật Nhi ~~”

Này, có phải hơi biến thái hay không?

Mật Mật nghe được ý nghĩ này của Lăng Nhiễm, có hơi kinh hãi, cô đột nhiên siết chặt âm huyệt lại, dưới thân quấn chặt lấy côn th*t của Lăng Nhiễm, cô lắc đầu, thở hổn hển muốn nói chuyện.

Cô không muốn sống ở chỗ này, nơi này sẽ khiến cho cô thời thời khắc khắc muốn bù đắp cho Lăng Nhiễm, dù rằng cô không xác định được việc Lăng Nhiễm có phải nhớ tới cái gì hay không.

Nhưng mà, dưới thân cô siết chặt lại khiến cho Lăng Nhiễm gần như điên cuồng, anh thấp giọng gào thét,

“Thật chặt, bảo bối, tiểu tao bức của em thật chặt, nó siết anh thật chặt...”

“Cái gì, không cho nói, không được.”

Gì mà tiểu tao bức chứ, sao có thể nói ra mấy thứ này? Mật Mật quả thực không thể tin được vào lỗ tai mình, mặt cô đỏ lên, vừa thẹn thùng lại khiếp sợ, cô hoàn toàn không thể tin được, một người lịch sự văn nhã có chỉ số thông minh cao, lại được du học ở nước ngoài như Lăng Nhiễm vậy mà sẽ nói những lời như vậy.

“Cứ nói thôi, tiểu tao bức, tiểu tao bức chảy thật nhiều nước.”

Lăng Nhiễm giống như đang buông thả chính mình, anh cắn vành tai Mật Mật, cực kỳ hạ lưu nói, anh dùng sức đẩy vào, từng chút từng chút va chạm âm huyệt Mật Mật, hạ lưu giống như là một tên cầm thú.

Mặt người dạ thú.

Trong đầu Mật Mật đột nhiên nhảy ra từ này, cô cảm thấy đầu như muốn nổ tung vậy, như thể tình dục đang chạy tán loạn ở trong đầu cô, cô khẽ rên một tiếng, yên lặng leo lên đỉnh điểm của dục vọng.

“Tới rồi sao?”

Lăng Nhiễm dò hỏi Mật Mật, anh cảm nhận được cô đang căng chặt, mỗi khi cô đạt cao trào, thân thể của cô sẽ xuất hiện một trận co rút, dưới thân ra sức siết chặt lấy dương v*t anh, không tới được thời điểm này, sẽ làm cho Lăng Nhiễm cảm thấy điên cuồng.

Anh dùng sức phá vỡ âm huyệt chặt chẽ của Mật Mật, dùng sức, nhanh chóng làm cho cô lên đỉnh, khẽ rít lên:

“Anh cũng tới rồi, Mật Nhi, anh cũng tới rồi, bảo bối, a ~!”

Hai người trưởng thành, cứ ở trong hoàn cảnh hỗn loạn chật chội như vậy, có được một hồi làm tình điên cuồng, nhưng đây đã là kết thúc? Mật Mật cảm thấy mình nghĩ quá ngây thơ rồi…

Cẳng chân cô nhũn ra, cô dựa vào bức tường xi măng dán đầy quảng cáo bệnh vảy nến ở trước cửa nhà mình, quan sát mấy nhân viên quét dọn ra vào dọn dẹp mọi thứ.

Lăng Nhiễm không có nói giỡn với cô, anh thật sự đã quyết định không đi hưởng tuần trăng mật, dự định ở nhà cũ cùng với Mật Mật trong hai tháng.
 
Chương 26: Mật Mật cũng thực bất đắc dĩ


Trang Liễu tỉnh ngủ, từ trên xe đi xuống, có chút ngây ngốc nhìn Mật Mật, hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Lăng Nhiễm nói không đi hưởng tuần trăng mật, anh ấy muốn chúng ta ở chỗ này hai tháng, còn thuê mấy công nhân vệ sinh đến dọn dẹp nữa.”

Mật Mật có chút buồn bực nhìn cửa nhà mình, phòng ở đã rất cũ rồi, cũng không biết vì sao Lăng Nhiễm nhất định kiên trì muốn ở nơi này.

Nghe Mật Mật nói như vậy, Trang Liễu liền bắt đầu khẩn trương, vội vàng hỏi:

“Mật Mật, có phải con lại chọc cho A Nhiễm giận nữa hay không? Nếu không thì sao nó lại không đưa con đi hưởng tuần trăng mật? Haizzz, vậy phải làm sao bây giờ đây...”

“Không có, mẹ, sao có thể? Tụi con vừa nãy còn...”

Mật Mật muốn nói lại thôi, cô nhớ tới cảnh tượng cách đây không lâu, Lăng Nhiễm đè cô ở trên tường mạnh mẽ làm tình với cô, mặt cô đỏ lên, lại sợ Trang Liễu nhìn ra điều gì, vội trấn an Trang Liễu, nói:

“Không phải bởi vì chuyện này, là bởi vì, ừm ~ con vốn dĩ không muốn tốn nhiều tiền như vậy đi hưởng tuần trăng mật, chỉ đi có 2 tháng mà dự toán đã lên tới 20 vạn, quá đắt rồi.”

“Dự toán 20 vạn?”

Nghe thấy con số này, Trang Liễu sợ đến mức ngây người, bà vội vàng đổi lập trường, nói với Mật Mật:

“Không phải chỉ là hưởng tuần trăng mật thôi sao? Mọi người đều nói, chỉ cần là có người yêu, mỗi ngày đều là Lễ Tình Nhân,chúng ta cũng không để bụng mấy hình thức này, đúng không, không đi cũng tốt, không đi cũng tốt.”

Trước kia lúc bà ấy làm nhân viên vệ sinh cho người ta, một tháng mới có 3000 đồng tiền, hai tháng cũng khoảng 6000, hiện tại nói với Trang Liễu là Mật Mật và Lăng Nhiễm hưởng tuần trăng mật, dự toán là 20 vạn, mặc kệ ý định ban đầu như thế nào, cho dù có chết Trang Liễu cũng phải ngăn hai vợ chồng son đi hưởng tuần trăng mật.

Sao lại có thể tiêu nhiều tiền như vậy chứ? Núi vàng núi bạc cũng không đủ mà tiêu.

Lúc này, Lăng Nhiễm vừa đúng lúc đang xắn tay áo, từ trong phòng đi ra, anh nâng chiếc kính gọng vàng trên mũi, đi tới trước mặt Mật Mật, anh nhìn thấy dáng vẻ có hơi chân mềm đến mức đứng không vững của Mật Mật thì cười nói:

“Lại nhẫn nại một chút, chờ vệ sinh quét tước xong, em lại đi vào ngồi.”

“Chúng ta thật sự sẽ ở đây sao?”

Mật Mật có chút không xác định nhìn Lăng Nhiễm, cô không phải thực sự có thể hiểu được ý của Lăng Nhiễm là gì, cũng đoán không ra Lăng Nhiễm vì sao nhất định phải ở tại nhà cũ của cô.

Cô nhìn về phía Trang Liễu ở bên cạnh, Trang Liễu so với cô càng không hiểu được.

Sau đó, Lăng Nhiễm giải thích với Mật Mật và Trang Liễu:

“Không khí nơi này không tồi, xung quanh cũng có không ít điểm tham quan có thể đi, nếu không đi nước ngoài hưởng tuần trăng mật, vậy thì cứ ghé thăm nơi Mật Mật sống khi còn nhỏ, con cảm thấy cũng tiện cho việc con hiểu thêm về Mật Mật, hơn nữa, chúng ta sẽ ở chỗ này hai tháng, khách sạn một đêm cũng tốn hơn một ngàn, hai tháng cũng đến 6 vạn, còn chưa tính đến chi tiêu hàng ngày...”

“Ai da, ở khách sạn gì chứ? Nhà chúng ta có phòng ở, lại không phải không thể ở, hai đứa đúng là không quản gia nên không biết củi, gạo, dầu, muối đắt thế nào, đi làm kiếm tiền cũng rất vất vả, cứ ở nơi này đi.”

Tử huyệt của Trang Liễu chính là tiền, mặc kệ bà ấy có tìm được một đứa con rể có tiền hay không, chỉ cần nhắc đến tiền với bà ấy, chẳng sợ chỉ là một phân tiền, có thể tiết kiệm bà khẳng định có thể tiết kiệm được tới.

Chỉ cần có thể tiết kiệm được tiền, bà liền sẽ đánh mất năng lực logic cơ bản nhất.

Cái tật xấu này, Mật Mật cũng thực bất đắc dĩ.

Nhưng hiện tại cũng nhờ có cái ưu điểm tính toán chi li này của Trang Liễu mà Mật Mật và Lăng Nhiễm cũng không cần giải thích quá nhiều với Trang Liễu, liền có thể tự nhiên ở nhà cũ của Mật Mật.
 
Chương 27: Khúc Linh


Nhân viên vệ sinh đã dọn dẹp phòng ở vô cùng sạch sẽ, mỗi một ngóc ngách của tủ quần áo đều được dọn dẹp sạch sẽ, Lăng Nhiễm lại tiếp tục đặt mua chăn, ga, gối, đệm, xoong nồi,... từ phần mềm trực tuyến, thậm chí còn bắt tay vào trang trí phòng ngủ của mình và Mật Mật.

Cũng là phòng ngủ của anh và Mật Mật khi còn nhỏ.

Mật Mật càng thêm cảm thấy kỳ quái ở trong lòng, Trang Liễu đi vào trong phòng hỗ trợ thu xếp, một mình cô đứng dưới bức tường, trong lòng chua xót, cẳng chân như muốn nhũn ra, cô nhìn vào nơi vô định trong khoảng không với vẻ mặt hoảng hốt.

Bỗng nhiên, điện thoại trong túi xách trên tay cô vang lên, cô lấy lại tinh thần, cúi đầu mở túi xách để điện thoại thì thấy người gọi đến là Khúc Linh.

Khúc Linh là bạn học của Mật Mật từ lúc còn học nhà trẻ, tiểu học, cấp hai, cấp ba, dựa theo thời gian mà nói hiện tại cô ấy còn đang học đại học.

Mật Mật nhận được điện thoại của Khúc Linh thì vội vàng chạy ra cửa, nói với Lăng Nhiễm và Trang Liễu đang bận dọn dẹp ở bên trong:

“Mẹ, Lăng Nhiễm, Khúc Linh gọi điện thoại cho con, vừa hay nó cũng đang nghỉ hè ở nhà, nên rủ con quá chơi với nó.”

“Chơi? Con chỉ biết chơi thôi.”

Trang Liễu ngồi dậy, chỉ vào Mật Mật vội nói:

“Con đã là vợ của người ta rồi, sao lại giống như con nít thế, haizz, phải tập trung lo cho gia đình chứ.”

Lăng Nhiễm dọn dẹp phòng ngủ xong thì đi ra, anh cong môi cười với Mật Mật đầy cưng chiều, sau đó khuyên Trang Liễu,

“Cứ để cô ấy đi đi ạ, lát nữa con lại đi đón cô ấy, mẹ, ngài cũng đừng có hạn chế Mật Mật quá, tuy rằng cô ấy đã gả cho con, nhưng cô ấy vẫn là cô ấy, con sẽ không hạn chế cô ấy quá nhiều đâu.”

Ngoại trừ ở trên giường!

Mật Mật nói thêm một câu ở trong lòng, sau đó giận dỗi liếc Lăng Nhiễm một cái, cô lùi về sau mấy bước, vừa chạy ra ngõ nhỏ, vừa hô:

“Nhà Khúc Linh không xa, mẹ, con chơi một lát liền trở về.”

Vừa dứt lời, Mật Mật đã giống như một cơn gió, chạy ra ngõ nhỏ.

Mùa hè ở thành phố nhỏ cũng không nóng bức, đặc biệt là ở khu phố cũ, khắp nơi đều là cây cối rậm rạp, ngay cả giữa trưa cũng vô cùng mát mẻ.

Mật Mật đi dọc theo cây xanh ven đường hơn mười phút, liền đến nhà Khúc Linh.

Bởi vì điều kiện nhà Khúc Linh cũng không tệ lắm, trước kia thành phố nhỏ còn không có xây dựng thêm, lúc mọi người còn sống ở khu phố cũ, hoàn cảnh địa lý của nhà Khúc Linh khá tốt, là một biệt thự nhỏ kiểu Pháp.

Bởi vậy nhiều năm sau, nhà Khúc Linh cũng lười dọn nhà nên vẫn luôn ở chỗ này.

Đến nhà Khúc Linh, người tới mở cửa chính là mẹ Khúc Linh, bà ấy vừa nhìn thấy Mật Mật đứng ở cửa thì cười nói:

“Ai nha, bây giờ Mật Mật đúng là càng ngày càng xinh đẹp, nghe nói con kết hôn rồi?”

“Đúng vậy, dì.”

Mật Mật đáp lời, cô khẽ cười với Cố Quân, còn chưa kịp nói gì thì một bóng người hoạt bát vội vàng chạy xuống dưới cầu thang phía sau lưng Cố Quân.

Khúc Linh kêu Mật Mật:

“Mau lên đây, Mật Mật.”

Mật Mật “A?” một tiếng, lại nhìn về phía mẹ Khúc Linh, mẹ cô ấy hơi cong môi, sau đó hơi cúi người mời Mật Mật đi vào.

Hai cô gái cứ như vậy lên lầu, mẹ Khúc Linh lắc đầu, thở dài, đi tới phòng khách ở lầu một, oán giận nói với Khúc Đồng đang ngồi trên sô pha trong phòng khách:

“Tôi nói mà, Mật Mật lớn lên xinh đẹp, trong nhà lại nghèo, tương lai có thể có thành tựu lớn gì chứ, ông xem, quả nhiên, vừa tốt nghiệp đã kết hôn, nhà trai chắc chắn chẳng ra gì, vừa rồi ông có thấy Mật Mật mặc một thân hàng hiệu không, có phải là quá hư vinh rồi hay không?”

Những người ở thời đại của Cố Quân đều như vậy, thấy những cô gái xinh đẹp, thích trang điểm, liền cảm thấy không đứng đắn, cho nên khi thấy cả người Mật Mật đều là hàng hiệu, liền theo trực giác mà cho rằng Mật Mật chỉ biết ái mộ hư vinh.
 
Chương 28: Mình muốn ly hôn


“Không đúng, nghe nói đối tượng kết hôn của Mật Mật rất có tiền nha, còn mua hai căn hộ ở thành phố.”

Khúc Đồng lật tờ báo trên tay, ông ưỡn cái bụng bia của mình lên, nhìn lướt qua mẹ Khúc Linh, lại dời ánh mắt xuống tờ báo trên tay, nói:

“Bà đó, chính là mang tâm lý bà tám, từ nhỏ đã ghét bỏ Mật Mật nhà người ta, khi con bé còn nhỏ bà đã nói như thế nào? Nói nó lớn lên xinh đẹp, tương lai khẳng định sẽ lầm đường lạc lối, để cho Khúc Linh nhà mình ít chơi chung với nó, kết quả hiện tại người ta không phải cũng sống rất tốt sao, còn kết hôn, tìm đối tượng lại rất không tồi, cũng không biết Khúc Linh nhà chúng ta sau này có được một nửa vận may của nó hay không.”

Bị Khúc Đồng trách móc như vậy, Cố Quân vốn còn đang cảm thán, Mật Mật thế mà còn có thể tìm được kẻ có tiền để kết hôn, Khúc Linh nhà bọn họ được nuôi tới đại học, tương lai khẳng định vận may sẽ không kém hơn Mật Mật.

Kết quả nghe được Khúc Đồng nói như vậy, Cố Quân liền phát cáu nói:

“Chỉ có ông là sẽ ghét bỏ con gái mình, con gái nhà người ta là bảo bối, con gái ông là cây cỏ, đúng không.”

Hai vợ chồng đang cãi nhau ở dưới lầu, còn trong phòng Khúc Linh ở trên lầu, Mật Mật và Khúc Linh đang nằm tâm sự ở trên giường.

Khúc Linh nghiêng đầu nhìn Mật Mật với vẻ mặt khoa trương, hỏi:

“Chồng cậu thật sự không đưa cậu đi hưởng tuần trăng mật à? Quá khoa trương rồi, xuất ngoại đấy, mình nằm mơ cũng muốn đi ra nước ngoài.”

Mật Mật trợn mắt liếc Khúc Linh, cô suy sụp mà vùi mặt của mình vào trong chăn, mang theo một bụng tâm sự, nhưng cũng không dám nói với ai, chỉ thấp giọng nói:

“Mình muốn ly hôn.”

“Đừng như vậy mà, nói không chừng chồng cậu chỉ là muốn hiểu thêm về cậu mà thôi, chính cậu cũng nói, thẻ lương mỗi tháng anh ấy đều cho cậu, chỉ là không đưa cậu ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật mà thôi, có nhất thiết phải ly hôn không?”

Khúc Linh khuyên Mật Mật, trường đại học của cô ở thành phố, cho nên sau khi học xong cấp 3, cô tiếp xúc với Mật Mật tương đối nhiều, mặc kệ cha mẹ Khúc Linh có thích Mật Mật hay không, dù sao từ nhỏ đến lớn, Khúc Linh cũng chỉ có một người bạn thân là Mật Mật.

Hai người các cô là những người bạn tốt không giấu giếm nhau bất kỳ điều gì.

Nhưng mà hiện tại, Mật Mật lại không thể kể cho Khúc Linh nghe sự thật Lăng Nhiễm chính là anh trai ruột của cô, chuyện này quá kinh thế hãi tục, không chỉ riêng Khúc Linh là không thể nói, ngay cả chính Lăng Nhiễm, Mật Mật cũng không dám nói.

Cô không dám để mình trở thành trò cười của cả thế giới, vì từ nhỏ cô đã sống trong ánh mắt khác thường của cha mẹ bạn bè, rất nhiều bạn bè lớn lên từ nhỏ với cô, đều biết trong nhà cô nghèo, khi còn nhỏ, còn có người lớn trực tiếp nói với con của mình ít chơi chung với Mật Mật lại.

Bọn họ sợ bị cha mẹ Mật Mật vay tiền.

Cha mẹ Khúc Linh thật ra cũng không có hạn chế Khúc Linh, nhưng cũng không có xem trọng Mật Mật, cứ như thể một đứa con gái nghèo, như thể chỉ cần lớn lên xinh đẹp, sau này lớn lên đều sẽ làm nghề nghiệp bất lương gì đó.

Mật Mật đều có thể tưởng tượng ra, nếu chuyện Lăng Nhiễm là anh trai ruột của cô bị tiết lộ, cha mẹ Khúc Linh sẽ đối xử với cô như thế nào, nói không chừng đến cả người bạn thân như Khúc Linh, từ đây đều sẽ tuyệt giao với cô.

Ngẫm lại đều cảm thấy như trời sụp xuống vậy.

Khúc Linh còn đang khuyên Mật Mật blah blah, cô ấy cho rằng Mật Mật là bởi vì Lăng Nhiễm không đưa cô đi hưởng tuần trăng mật mới tức giận nên tốt bụng an ủi Mật Mật.

Điều này làm cho Mật Mật cảm thấy hơi  ấm lòng, cô từ trong chăn khẽ gật đầu một cái, rồi giơ tay lên đặt ở trên vai Khúc Linh, thực chân thành mà nói với Khúc Linh:

“Cảm ơn cậu, Linh Linh, thật ra mình đã không có việc gì, mấy ngày nay là những ngày mình cảm thấy bất lực, không biết làm sao nhất trong cuộc đời mình, mình thật sự rất muốn ly hôn, cảm giác như mình kết hôn với Lăng Nhiễm chính là một sai lầm, nhưng mà biết làm sao bây giờ đây? Đều đã kết hôn, chỉ có thể cắn răng sống qua ngày.”
 
Chương 29: Cảnh Hoàn


“Cậu có thể nghĩ như vậy thì mình yên tâm rồi, cậu nhìn cha mẹ mình hiện tại xem, còn không phải là sống rất lộn xộn sao? Cuộc sống vốn dĩ chính là được chăng hay chớ(*), Mật Mật, cậu phải cố gắng lên.”

(*) được chăng hay chớ: lối sống tạm bợ, cẩu thả

Khúc Linh khích lệ Mật Mật, cô siết chặt nắm tay, giơ lên với Mật Mật, sau đó ra vẻ thần bí nói với Mật Mật:

“Mình nói với cậu này, cậu có biết hai ngày trước ai gọi điện thoại cho mình không?”

“Ai?”

“Cảnh Hoàn, chính là Cảnh thiếu gia học chung nhà trẻ, tiểu học, cấp 2, cấp 3 với chúng ta đó, cậu ta gọi điện thoại cho mình, hỏi chuyện của cậu, mình không có nói với cậu ta là cậu đã kết hôn, sợ cậu ta sẽ gây chuyện ầm ĩ.”

Khúc Linh nằm trên chăn, nhìn Mật Mật với vẻ trêu chọc, còn nói thêm:

“Cậu ta hình như vẫn luôn không có cách nào quên được cậu, mình nói này, chuyện của hai người không phải qua rồi à?”

“Cái gì chứ? Đã sớm qua đi mấy trăm năm, hơn nữa, mình và cậu ta có thể có chuyện gì chứ?”

Mật Mật trợn mắt liếc Khúc Linh một cái, mặc dù tâm trạng vẫn rất tồi tệ nhưng không thể phủ nhận rằng khi một người gặp phải chuyện buồn trong cuộc sống mà tìm được một người bạn để tâm sự, tâm trạng của người đó sẽ tốt hơn rất nhiều.

Cô nghe Khúc Linh nói:

“Hồi năm cấp 3 đó, Cảnh thiếu gia theo đuổi cậu phô trương như vậy, cậu còn nói hai người các cậu không có chuyện gì, còn làm ầm ĩ đến mức mời phụ huynh, tuy rằng là cuối cùng cha mẹ cậu ta cũng rất quá đáng, nhưng mà Cảnh thiếu gia thích cậu nhiều năm như vậy, cậu thật sự chưa từng động tâm sao?”

Lời này làm cho suy nghĩ của Mật Mật nhất thời trở nên bế tắc, cô không có động tâm với Cảnh Hoàn sao? Cô cũng không biết, nhưng từ nhỏ cô chỉ toàn bị người khác từ chối, cho nên từ ngày đầu tiên Cảnh Hoàn bắt đầu phô trương theo đuổi cô, cô liền biết mình và Cảnh Hoàn không có khả năng.

Sau đó Mật Mật hít một hơi thật sâu, cô xoay người lại, nằm ở trên giường Khúc Linh, nói:

“Tình huống nhà mình như thế nào, kỳ thật các cậu đều biết, Cảnh Hoàn… Mình trước nay đều không có nghĩ tới sẽ ở bên cậu ta, lần sau nếu cậu ta lại gọi điện thoại cho cậu hỏi thăm tình huống của mình, cậu cứ nói thẳng với cậu ta là mình đã kết hôn, chuyện này không biết được từ miệng của cậu thì cũng biết được từ miệng của người khác thôi, không sao cả.”

“Được rồi, mình chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho Cảnh thiếu gia.”

Khúc Linh cũng nằm ở bên cạnh Mật Mật, cô ấy đá đá hai chân, sau đó úp mặt vào vai Mật Mật, cười nói:

“Vừa nãy cậu còn nói muốn ly hôn với chồng, mình nói này, nếu như cậu ly hôn với chồng thì không thử suy xét Cảnh thiếu gia sao? Cậu ta thích cậu nhiều năm như vậy.”

“Cảm ơn, mình không hầu hạ nổi cha mẹ cậu ta.”

Mật Mật giơ tay đẩy mặt Khúc Linh đang thò qua.

Vừa nhắc đến cha mẹ Cảnh Hoàn, bên tai cô liền vang lên giọng mẹ Cảnh Hoàn gọi cô từ trong phòng học ra ngoài, trước mặt của giáo viên và các bạn cùng lớp, bà ấy chửi ầm lên với cô, nói cô là hồ ly tinh, quyến rũ Cảnh Hoàn, muốn cho Cảnh Hoàn thay Mật Mật nuôi sống gia đình cô qua ngày.

Trước tiên không nói đến chuyện Mật Mật và Lăng Nhiễm không thể ly hôn, nhưng cho dù có thể, Mật Mật cũng không định kết thân với Cảnh Hoàn.

Huống chi ly hôn, Mật Mật chính là kết hôn lần hai, cha mẹ Cảnh Hoàn làm sao chịu để con trai cưng của mình ở bên một người kết hôn lần hai.

Hai người đang ở trên lầu trò chuyện trong phòng Khúc Linh, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng ô tô, chuông cửa vang lên, Cố Quân đi ra mở cửa, một lát sau, Cố Quân ở dưới lầu kêu lên:

“Mật Mật, Mật Mật, chồng con tới đón con về nhà ăn cơm này, Mật Mật?”
 
Chương 30: Cố Quân


Một chuỗi tiếng bước chân bing bong bing bong vang lên trên cầu thang gỗ, Mật Mật vội vã từ trên lầu chạy xuống dưới, Khúc Linh đi theo phía sau xem náo nhiệt.

Cô nhìn thấy Lăng Nhiễm mặc áo sơ mi màu đen, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, thân hình cao lớn tao nhã đứng ở bên ngoài cửa phòng khách lầu một nhà Khúc Linh.

Gương mặt văn nhã mang theo cặp kính mạ vàng, vừa thấy chính là người có học thức rất không tồi.

Khúc Đồng đứng ở cạnh cửa bắt chuyện với Lăng Nhiễm, ông cười nói:

“Cháu làm việc ở đơn vị nghiên cứu khoa học sinh vật à, đơn vị nghiên cứu khoa học sinh vật này rất tốt nha, chính là đơn vị của nhà nước đấy, nhưng cụ thể là nghiên cứu cái gì đấy?”

Lăng Nhiễm nho nhã lễ phép đứng ở ngoài cửa, mặc cho Cố Quân có mời như thế nào, anh vẫn không chịu vào nhà, chỉ mỉm cười nâng mắt kính trên mũi lên, khách khí trả lời:

“Cái này không thể nói, có nói thì chắc chú cũng sẽ không hiểu, nó có liên quan đến vũ khí sinh hóa, đây là lĩnh vực nguy hiểm mà cả thế giới đều rất chú ý, chúng ta cũng không muốn đi nguy hại cho người khác, chúng ta chỉ là muốn hiểu được cái này, đến lúc người khác tới nguy hại chúng ta, chúng ta cũng có thủ đoạn phòng ngự, đại khái chính là như vậy.”

“A, thật phức tạp...”

Khúc Đồng là người bình thường, hoàn toàn không nghe hiểu lời Lăng Nhiễm là ở cảnh giới nào, nhưng mà có liên quan tới sinh vật, cảm giác đều rất phức tạp.

Không phải là nhân tài có chỉ số thông minh cao, phỏng chừng thật đúng là không làm được công việc này.

Cố Quân tươi cười đứng ở bên cạnh Khúc Đồng, trong lòng không ngừng ghen tị, bà như thế nào cũng chưa nghĩ đến Mật Mật mới vừa tốt nghiệp điều dưỡng đã gả cho người ta, bà ấy cho rằng cô chắc chắn sẽ gả cho một người tầm thường, nhưng thoạt nhìn đây lại là một người ưu tú tiêu chuẩn.

Tại sao con bé Mật Mật này lại tốt số vậy chứ, tìm được một người đàn ông ưu tú như vậy?

Lúc này, Mật Mật đã từ phía sau Khúc Đồng và Cố Quân tiến lên, đứng ở bên cạnh Lăng Nhiễm, cô kỳ quái hỏi:

“Sao anh biết nơi này? Em chưa từng nói với anh nha.”

Lăng Nhiễm duỗi tay ra nắm lấy tay Mật Mật, anh nghiêng đầu, cười với cô một cái, lại nói vài câu khách khí với Khúc Đồng, rồi dẫn theo Mật Mật đi về phía xe của mình, vừa đi vừa nói:

“Em vừa đi chơi là không biết thời gian về nhà, mẹ kêu chúng ta đi mua chút rau, sau đó về nhà nấu cơm ăn.”

Anh cũng không có trả lời vấn đề của Mật Mật, Khúc Linh là bạn từ hồi nhà trẻ của Mật Mật, bọn họ cũng chưa từng chuyển nhà trong hai mươi mấy năm này, Lăng Nhiễm muốn tìm Mật Mật thực sự dễ dàng.

Nhưng anh cũng không định giải thích chi tiết chuyện này, dù sao thì sau khi Mật Mật hỏi qua, rất nhanh cô đã quên mất vì sao mình muốn hỏi cái vấn đề này.

Quả nhiên, vừa nói đến chuyện mua đồ ăn nấu cơm, lực chú ý của Mật Mật đã bị tách ra, cô dẹp bỏ nghi hoặc trong lòng, lên xe Lăng Nhiễm, rồi chỉ về phía trước, nói với Lăng Nhiễm:

“Bên kia có cái siêu thị, muốn mua đồ ăn thì qua bên kia.”

Xe nổ máy chạy đi rồi, Cố Quân đứng ở cửa nhà mình với vẻ mặt hâm mộ, bà ấy bắt lấy cánh tay Khúc Đồng nói:

"Lần này có vẻ như Mật Mật thực sự ôm đùi được rồi, Khúc Đồng ông có nhìn thấy chiếc xe việt dã kia không? Tôi biết đến nha. Giá một chiếc xe việt dã của hãng này cũng phải từ vài triệu đồng. Linh Linh, sau này con nên qua lại với đứa bạn này nhiều hơn, nói không chừng đồng nghiệp của chồng bạn con cũng đang độc thân đấy. "

Khúc Đồng và Khúc Linh liếc mắt nhìn nhau, hai cha con đều tỏ vẻ chịu không nổi Cố Quân.

Con người đều như vậy, có người chê nghèo yêu giàu cũng thực bình thường, nhưng Cố Quân thực sự rất quá mức, đều sắp đuổi kịp mẹ của Cảnh Hoàn.
 
Chương 31: Anh cũng chỉ hỏi chút thôi


Lúc này, Mật Mật đang ở ghế lái phụ trên xe, nghiêng đầu nhìn cảnh vật xung quanh đang xa dần, lúc này đã sắp 5 giờ chiều, lăn lộn qua lại cả ngày, tuần trăng mật cũng không đi, giống như quanh đi quẩn lại, vô hình chung lại trở về xuất phát điểm của cuộc sống, điều này khiến cho cô còn rất cảm thán ở trong lòng.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Lăng Nhiễm đang lái xe thì vươn tay nắm lấy tay Mật Mật, đưa tay cô lên môi anh, hôn nhẹ lên, lại tranh thủ chút thời gian nhìn cô một lát.

Mật Mật phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác nhìn Lăng Nhiễm, sau đó lắc đầu, nói với Lăng Nhiễm:

“Không có gì, em chỉ cảm thấy tương lai rất mơ hồ nên thấy có chút sợ hãi, không biết đi đường nào.”

“Anh còn tưởng rằng em sẽ nói với anh, từ sau khi anh xuất hiện, ánh mắt mẹ Khúc Linh nhìn em đều thay đổi.”

Lăng Nhiễm dùng một tay đánh tay lái, dừng xe ở cửa siêu thị, sau đó anh nghiêng người tới, duỗi tay nâng đầu Mật Mật lên, hôn lên môi cô, ôn nhu nói:

“Mật, về sau sẽ không có ai xem nhẹ em, sẽ không như vậy nữa.”

Đây giống như một loại bảo đảm, cũng như là một loại thương tiếc, càng có một ít tiếc nuối, tiếc nuối chính mình không thể đồng hành trong quá trình trưởng thành của Mật Mật.

Có quá nhiều cảm xúc xen lẫn bên trong, khiến cho Mật Mật trong nhất thời khó có thể chịu được.

Cô ngước mắt, nhìn đôi mắt Lăng Nhiễm đang gần trong gang tấc, khẽ lắc đầu nói:

“Cuộc sống là của chính mình, em cũng không để ý người khác đối xử với mình như thế nào, em sống tốt hay không tốt, đều là chuyện của em, em chỉ là... Lăng Nhiễm, anh có biết không, em hy vọng anh sống tốt, hy vọng mẹ sống tốt, kỳ thật em có như thế nào, mọi người đối xử với em như thế nào, em đều có thể chấp nhận, em chỉ là sợ hai người sống không tốt.”

Cô khó có thể nói ra được sự thật, đây chính là tâm trạng hiện tại của Mật Mật, bởi vì ánh mắt Mật Mật quá mức nghiêm túc, ngược lại khiến cho Lăng Nhiễm rơi vào một chút trầm tư.

Anh muốn đến gần, ngón tay chạm đến gương mặt Mật Mật, khóe môi hơi cong lên, nói:

“Mật, có phải em phát hiện ra chuyện gì lớn hay không, đang giấu anh sao? Hửm?”

Nhìn thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh* của anh, vẻ mặt anh như thể tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của mình, cơn ớn lạnh trong lòng Mật Mật lại bắt đầu trỗi dậy, cô theo trực giác lắc đầu phủ nhận,

(*) Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây trôi.

“Sao có thể chứ? Chẳng lẽ em là loại người có thể giấu giếm người khác sao? Ha ha, em có bất cứ bí mật gì, đều sẽ trực tiếp nói với anh.”

Nếu Lăng Nhiễm biết sự thật, chắc chắn anh sẽ đau khổ, cũng đau khổ giống như cô vậy.

Ý nghĩ này càn quét toàn bộ đại não của Mật Mật, cho nên mặc kệ Lăng Nhiễm có bao nhiêu nghi hoặc đi nữa, Mật Mật tin chắc rằng Lăng Nhiễm khẳng định không biết chuyện mình chính là anh trai ruột của cô.

Cô phải bảo vệ Lăng Nhiễm thật tốt, cô không thể để cho sự thật này huỷ hoại Lăng Nhiễm.

Cho nên Mật Mật kiên quyết phủ nhận cô có bất kỳ phát hiện lớn nào.

Cô muốn ngăn chặn mọi nghi ngờ của Lăng Nhiễm ngay từ trong gốc rễ.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đôi mắt lạnh băng giấu dưới cặp kính của Lăng Nhiễm hiện lên ý cười, anh gật đầu, lịch sự tỏ vẻ đồng tình nói:

“Ồ, không có việc gì thì tốt, anh cũng chỉ hỏi chút thôi.”

Anh không truy cứu chuyện này nữa, không cần phải hỏi, bởi vì mặc kệ Mật Mật phát hiện cái gì, đối với anh đều không quan trọng.

Đối với tình trạng hiện tại cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì.

Vừa dứt lời, Lăng Nhiễm đã đặt tay còn lại lên đùi Mật Mật, ngón tay thon dài vuốt ve làn da non mềm trên đùi Mật Mật, anh thấp giọng hỏi:

“Bên trong còn đau không?”

Anh nói chính là chuyện trước đó trong phòng ở nhà cũ, bất chấp sự khô khốc của Mật Mật, vẫn mạnh mẽ làm Mật Mật.

Khi đó cô kêu đau, nhưng anh lại chỉ muốn chiếm hữu cô.
 
Chương 32: Em đều đã chảy nước


Trên ghế lái phụ, mặt Mật Mật đỏ lên, cô đưa tay đè lên bàn tay đang vuốt ve trên đùi kia của Lăng Nhiễm, nhẹ giọng nói:

“Đừng như vậy, đừng nói chuyện này, đang ở bên ngoài đó.”

“Không sao cả, bọn họ nhìn không thấy, anh sờ xem chỗ đó của em có sưng lên không.”

Lăng Nhiễm vừa nói vừa đút ngón tay của mình vào bên trong ống quần jean của Mật Mật, anh không màng tới sự ngăn cản của Mật Mật, trực tiếp chui vào giữa hai chân cô, thấp giọng dỗ dành:

“Chỉ sờ thôi, anh là chồng em, có cái gì mà không thể để cho chồng sờ?”

“Đừng ở chỗ này, em không muốn ở chỗ này.”

Hốc mắt Mật Mật đỏ lên, cô định khép đùi lại, nhưng một tay khác của Lăng Nhiễm đã giữ chặt đầu gối cô.

Ngón tay anh đút vào giữa hai chân Mật Mật, thành công mở ra mảnh vải nhỏ trước nơi ấy của Mật Mật, đầu ngón tay ấm áp của anh vuốt ve vùng bên dưới Mật Mật, động tác nhẹ nhàng đến khó tin, lực đạo khi làm tình Mật Mật so với trước đó ở nhà cũ, hoàn toàn là một trời một vực.

Mật Mật hít một hơi thật sâu, cô bị bắt hơi mở rộng đùi ra, đôi mắt có chút ửng hồng, cơ thể xụi lơ ở trên ghế, nhìn khuôn mặt của Lăng Nhiễm.

Đầu ngón tay anh bóp nhẹ hai vạt thịt sưng đỏ như thể là đang cảm nhận, anh khàn giọng hỏi:

“Chỗ này có đau không?”

“Có một chút.”

Mật Mật rụt rè trả lời, cô ngước mắt nhìn dòng người tấp nập ra vào trước cửa siêu thị ở bên ngoài cửa sổ xe, tim cô khẩn trương như sắp nhảy ra ngoài, sau đó thấp giọng thúc giục:

“Thôi nào, Lăng Nhiễm, được rồi, không cần sờ nữa, nơi này quá nhiều người.”

“Bọn họ sẽ không biết chúng ta đang làm gì.”

Lăng Nhiễm hơi nghiêng người sang, thoạt nhìn từ bên ngoài cửa sổ xe, anh chỉ là đang tới gần nói chuyện với Mật Mật mà thôi.

Đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào hai mảnh thịt sưng tấy ở âm đế Mật Mật, anh hỏi:

“Chỗ này thì sao, có bị chồng chơi hỏng không?”

Mật Mật thở gấp, bụng dưới của cô khẩn trương run rẩy, cô chỉ cảm nhận được dưới thân chảy ra dòng chất lỏng ấm nóng, cô nức nở van xin:

“Đừng sờ nữa, em, em...”

“Em đều đã chảy nước.”

Lăng Nhiễm khẽ mỉm cười, anh nghiêng người về phía Mật Mật nhiều hơn một chút, thì thầm vào tai cô:

“Mật Nhi muốn bị chồng làm mà.”

“Không, không có.”

Mật Mật đang ngồi trên ghế lái phụ liền phủ nhận, cô không ngừng thở gấp, ngực phập phồng rất dồn dập, cứ như vậy bị ngón tay Lăng Nhiễm bất ngờ mở ra miệng âm huyệt đang đóng chặt.

Ngón tay anh tiến quân thần tốc vào dưới thân cô.

“Thật chặt, xem ra là không có hư.”

Lăng Nhiễm vừa lòng cảm nhận sự co rút và ẩm ướt bên trong âm huyệt Mật Mật, toàn bộ bàn tay to lớn của anh xuyên vào bên trong quần jean của Mật Mật, anh dùng lòng bàn tay xoa nắn nơi ấy của Mật Mật.

Mà nơi đó, sớm đã lầy lội không sao chịu được.

Lăng Nhiễm lại còn nỉ non ở bên tai Mật Mật:

“Vú đau không? Vừa rồi chồng hơi mạnh tay, thực xin lỗi bảo bối, vừa rồi chồng có làm đau vú em không? Hửm?”

Thanh âm này quá mức với trầm thấp, thì thầm khe khẽ, với âm lượng chỉ có Mật Mật mới nghe được, lời nói càng lúc càng lưu manh.

Mật Mật đỏ mặt nhắm hai mắt lại, cô không dám nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ xe trước mặt, cơ thể theo như lời Lăng Nhiễm nói, dần dần cảm nhận được mùi vị tình dục.

Lúc Lăng Nhiễm hỏi thăm vú của cô, Mật Mật dường như cảm nhận được Lăng Nhiễm đang xoa bóp hai vú cô, mặc dù hai vú cô vẫn còn đang được bọc chặt ở bên trong áo ngực.

Sau đó, núm vú cô cứng lên.
 
Chương 33: Có hơi tức giận


Mật Mật chưa bao giờ hận chính mình không biết cố gắng như hôm nay, cô không biết rốt cuộc là Lăng Nhiễm có ham mê gì, mà nhất định phải chọn một nơi đông người qua lại như vật để nói vào tai cô những lời lưu manh.

Nhưng thân thể của cô, xác xác thật thật ăn cái dạng này.

Đặc biệt là khi ngón tay Lăng Nhiễm đưa đẩy theo tiết tấu ở bên trong âm huyệt cô, Mật Mật rất nhanh đã cảm nhận được cao trào.

Cô nhắm chặt mắt, hơi mấp máy môi, nghiêng đầu sang một bên, mái tóc xoăn nhẹ che đi nửa khuôn mặt của cô.

Nhìn từ ngoài cửa sổ xe, thật giống như đang ngủ.

Nhưng chỉ có Lăng Nhiễm biết, hô hấp của cô có bao nhiêu dồn dập, cô đang đạt đến cao trào, cơ thể đã căng chặt không sao chịu được, toàn thân co rút từng chút một ở trên ghế lái phụ. 

Cực kỳ đáng yêu.

Dục vọng trong cơ thể Mật Mật dần biến mất, cô dần dần phục hồi tinh thần lại, thân thể bắt đầu thả lỏng một chút.

Môi Lăng Nhiễm lại lần nữa ghé sát tai cô, anh ở bên tai cô hỏi:

“Vừa lên đến cao trào? Hửm?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Mật Mật đỏ bừng, cô giơ tay lên, đấm Lăng Nhiễm một cái, không cho anh hỏi nữa.

Cô cảm thấy mình giống như một người phụ nữ dâm đãng.

“Cao trào cũng không phải chuyện xấu gì, có thể bị ngón tay chồng đưa lên đến cao trào, chứng tỏ kỹ thuật của chồng em tốt.”

Lăng Nhiễm nghiêm trang mà nói với Mật Mật, như thể một học giả đang thảo luận về các vấn đề khoa học tự nhiên, Mật Mật thậm chí còn có thể nhìn thấy một chút nghiêm cẩn từ thái độ của anh.

Đang lúc Mật Mật cho rằng Lăng Nhiễm còn muốn nói ra mấy lời lưu manh kinh thế hãi tục(*) gì nữa, anh đã rút ngón tay ra khỏi âm đ*o Mật Mật, nghiêm túc nói:

(*) kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi

“Vợ à, em đừng dụ dỗ anh nữa, mẹ bảo chúng ta đi mua đồ ăn, lát nữa về còn phải nấu ăn nữa, chồng không có thời gian đâu.”

Cái... người đàn ông xấu xa này.

Hiện tại ngược lại trả đũa, nói Mật Mật dụ dỗ anh?

Mật Mật nghẹn họng, trố mắt nhìn Lăng Nhiễm không chút để ý lấy khăn giấy ra, lau sạch dịch nhầy của cô trên ngón tay anh, sau đó sờ đũng quần mình, đàng hoàng nhét dương v*t đã sưng to vào trong đũng quần anh, rồi dùng vạt áo sơ mi che nơi sưng to của mình lại.

Sau đó, Lăng Nhiễm xuống xe, đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ ra, để cho Mật Mật xuống xe.

Thái độ chính trực này của Lăng Nhiễm khiến cho Mật Mật cảm thấy xấu hổ vô cùng, hận không thể trực tiếp cắn lưỡi tự sát tại chỗ.

Sao vừa rồi cô lại không biết cố gắng như vậy chứ, lại bị ngón tay của Lăng Nhiễm đưa đến cao trào?

Lăng Nhiễm rõ ràng cũng động dục, thứ đồ kia của anh đều đã phồng lên thành cái dạng gì rồi, lại còn có thể mặt người dạ thú giữ nguyên sắc mặt mà ra vẻ đứng đắn như vậy.

Có hơi tức giận.



Hai người nắm tay nhau chậm rãi đi dạo trong siêu thị, Lăng Nhiễm đẩy xe hàng đi theo Mật Mật xem cô mua sắm, thỉnh thoảng Mật Mật cũng sẽ so sánh giá của hai sản phẩm, nhưng tốc độ mua đồ của cô luôn nhanh hơn Trang Liễu.

Bởi vì cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể đạt được trình độ tính toán chi li như Trang Liễu được.

Hoặc có thể nói, Mật Mật không đủ tỉnh táo bằng Trang Liễu, cô vẫn luôn không rõ ràng lắm cùng một số tiền thì mua bao nhiêu hàng hóa sẽ tiết kiệm hơn, cho nên cô thường xuyên thuận tay lấy những thứ mà cô cho là rẻ và tiết kiệm hơn rồi cho vào xe hàng.

Chẳng hạn như giá khi mua 500g sẽ khác với 1000g, nhưng sau khi chuyển đổi 1000g sẽ tiết kiệm hơn, nhưng với tiền đề là có cùng kích thước gói, Mật Mật chỉ cho rằng giá 500g là tương đối thấp.

Cứ theo nguyên tắc này, sản phẩm Mật Mật có thể lựa chọn sẽ ít hơn, tốc độ mua sắm cũng nhanh hơn nhiều.
 
Chương 34: Cảnh Hoàn


Tật xấu này của Mật Mật đã sớm bị Lăng Nhiễm phát hiện, nhưng anh không nói, chỉ đẩy xe mua sắm đi theo phía sau Mật Mật, để cô vắt óc suy nghĩ.

Anh thích dành thời gian quan sát Mật Mật, khi yêu đương, anh có thể thường xuyên quan sát Mật Mật như vậy cả ngày, giống như mãnh thú ngủ đông ở bên cạnh con mồi, anh cũng không vội ăn tươi nuốt sống cô, dù sao đời này của cô cũng trốn không thoát lòng bàn tay anh.

Mật Mật đang đứng trước kệ hàng so sánh giá hai loại nước tương thì chợt nghe có người gọi mình.

“Mật Mật?”

Mật Mật cầm nước tương trên tay, cô quay đầu nhìn lại thì thấy một chàng trai trẻ mặc áo thun, đầu đội mũ lưỡi trai, mái tóc ngắn được nhuộm vài sợi, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền.

Cô hơi kinh ngạc, “Cảnh Hoàn?”

Hiện tại đang là kỳ nghỉ hè, nghe nói Cảnh Hoàn cũng đi học đại học, cho nên hiện tại nghỉ hè về quê cũng rất bình thường.

Chỉ là Mật Mật không nghĩ tới, trước đó mới vừa nhắc đến Cảnh Hoàn ở nhà Khúc Linh, vừa quay lưng lại đã đụng phải cậu ta.

Cảnh Hoàn còn rất trẻ, cậu ta học cùng một lớp với Mật Mật và Khúc Linh từ nhỏ, hiện tại cũng chỉ mới 21 tuổi, toàn thân toát ra hơi thở thanh xuân của một chàng trai mới lớn.

Cảnh Hoàn bình tĩnh nhìn Mật Mật, rồi bước đến, hỏi:

“Sau khi lên đại học, mình vẫn luôn muốn tìm cậu, liên tục hỏi Khúc Linh số điện thoại cậu, nhưng mà cô ấy không chịu cho mình, Mật Mật, mình...”

Cậu ta còn chưa nói xong, Lăng Nhiễm đã tiến tới, đứng sát sau lưng Mật Mật, anh buông xe mua hàng trên tay xuống, rồi khoác tay lên vai Mật Mật, anh cúi đầu xuống, ánh mắt giấu dưới cặp kính chuyên chú nhìn Mật Mật,

“Bạn học em?”

Mặt Cảnh Hoàn lập tức cứng đờ, cậu ta ngơ ngác nhìn về phía Lăng Nhiễm giống như một kẻ không có đầu óc, hỏi Mật Mật,

“Đây là? Bạn trai cậu?”

“Chào cậu, tôi là chồng của Mật Mật.”

Lăng Nhiễm cong môi, đứng ở phía sau Mật Mật, ra vẻ lịch sự nhã nhặn, nhưng lại lạnh nhạt khách sáo, nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Hoàn như hồn bay phách lạc*, Lăng Nhiễm lại tàn nhẫn nói thêm một câu,

(*)hồn bay phách lạc: hoảng sợ, khiếp đảm đến mất cả hồn vía.

“Chính là cái loại đã được pháp luật công chứng qua.”

Cảnh Hoàn nhìn về phía Mật Mật, ánh mắt kia thật là một lời khó nói hết, nhưng Mật Mật lại nghiêng đầu nhìn sang Lăng Nhiễm.

Cô chắc chắn ở bên dưới vẻ ngoài lịch sự nhã nhặn này của Lăng Nhiễm, anh là đang tuyên bố chủ quyền của mình.

“Mật Mật, cậu không có nói với mình là cậu kết hôn.”

Sắc mặt Cảnh Hoàn rất không tốt, đôi mắt cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm Mật Mật, giống như đang chỉ trích một tra nữ** phản bội tình cảm, trong giọng nói còn có một chút ý tứ lên án.

(**) tra nữ: chỉ những cô gái thích bỡn cợt trong chuyện tình cảm.

Điều này khiến cho Mật Mật không biết trả lời như thế nào.

Sau đó Cảnh Hoàn lại hỏi:

“Chúng ta có thể nói chuyện không?”

Lúc này Mật Mật mới liếc mắt nhìn sang khuôn mặt Cảnh Hoàn, cô lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, nói xin lỗi với Cảnh Hoàn:

“Hôm nay chỉ sợ không được, hẹn hôm khác đi, tôi đã ra ngoài rất lâu rồi, mẹ tôi còn chờ tôi và Lăng Nhiễm mua đồ ăn về nhà nấu cơm, lần sau đi, Cảnh Hoàn, lần sau nha.”

Nói xong, Mật Mật đặt nước tương và điện thoại trên tay để vào trong xe mua hàng, thúc giục Lăng Nhiễm nhanh đi tính tiền.

Cô không muốn làm trò trước mặt Lăng Nhiễm, dây dưa không rõ với Cảnh Hoàn.

Lăng Nhiễm mím môi, khoác tay lên vai Mật Mật, nhìn Cảnh Hoàn thật sâu, sau đó xoay người, tay còn lại đẩy xe mua hàng, đi đến quầy thu ngân.

Cảnh Hoàn giống như hồn bay phách lạc mà nhấc chân đi theo sau lưng Mật Mật và Lăng Nhiễm, Mật Mật quay đầu lại, cô đang định nói chuyện với Cảnh Hoàn thì nghe được Lăng Nhiễm ở bên cạnh đè thấp thanh âm, lạnh lùng nói:

“Chuyện tình cảm đừng có dây dưa không dứt, em là người đã kết hôn, nếu đã xin lỗi với một người, chẳng lẽ còn phải xin lỗi một người khác?”
 
Chương 35: Em nói chính là thật sự


“Em không có, cái gì mà xin lỗi với một người, lại còn xin lỗi một người khác?”

Mật Mật phủ nhận, cô quay đầu nhìn về phía Lăng Nhiễm ở bên cạnh, phát hiện sườn mặt Lăng Nhiễm thực sự rất lạnh lùng, khác hẳn với trước đây, các đường nét trên khuôn mặt của anh hiện tại lạnh đến mức tỏa ra một chút nhuệ khí*.

(*) nhuệ khí: tinh thần hăng hái, mạnh mẽ, bất khuất khi chiến đấu.

Lăng Nhiễm tức giận.

Nhận ra được điểm này, Mật Mật cũng không dám quay đầu lại xem Cảnh Hoàn nữa, đến bây giờ, giữa hai chân cô còn hơi đau rát, đó là hậu quả sau khi bị Lăng Nhiễm đè ở trên tường nhà cũ, ngang ngược ép buộc.

Nếu Lăng Nhiễm lại tiếp tục tức giận như vậy, Mật Mật cũng không biết lát nữa anh sẽ tra tấn cô thành bộ dạng gì.

Vậy nên cô nhanh chóng thanh toán hóa đơn, vội vàng đi theo Lăng Nhiễm trở lại trên xe.

Cảnh Hoàn vẫn đi theo sau bọn họ, cậu ta si ngốc nhìn Mật Mật lên xe Lăng Nhiễm, vẫn luôn đứng ở cửa siêu thị không nhúc nhích.

Bộ dạng giống như hòn vọng phu này khiến cho Mật Mật thật đau đầu, cũng làm cho sắc mặt Lăng Nhiễm tái xanh.

“Em thật sự không có quan hệ gì với cậu ta, cậu ta, cậu ta chính là bạn học cấp 3 của em, Lăng Nhiễm...”

“Chỉ là bạn học cấp 3?”

Lăng Nhiễm xoay vô lăng, đôi mắt bên dưới cặp kính lộ ra một tia sắc bén, anh biết Cảnh Hoàn không chỉ là bạn học cấp ba của Mật Mật.

Tên Cảnh Hoàn này, từ lúc Mật Mật còn học nhà trẻ đã luôn quấn lấy Mật Mật chơi.

“Đúng vậy, cậu còn là bạn tiểu học, bạn cấp 2, tụi em còn học chung nhà trẻ, nhưng mà chuyện này cũng không có gì a, lúc học cấp 3 cậu ta từng nói thích em, nhưng mẹ cậu ta cảm thấy nhà em nghèo, sợ em dính lấy cậu ta, tìm cậu ta đòi tiền, nên dùng thủ đoạn rất cực đoan, hạ nhục em trước mặt cả lớp, tụi em còn không có bắt đầu đâu, sau khi em học lên điều dưỡng, có điện thoại rồi, em cũng không có cho cậu ta số điện thoại.”

Mật Mật vội giải thích, cô sợ Lăng Nhiễm hiểu lầm cô và Cảnh Hoàn có cái gì, vì thế nói hết tất cả ân oán của cô và Cảnh Hoàn cho anh nghe.

Sau đó, cô nhìn Lăng Nhiễm với vẻ mặt lo lắng, sợ Lăng Nhiễm không tin cô, vì loại chuyện này mà cãi nhau với cô.

Lăng Nhiễm lái xe, hai mắt vẫn luôn nhìn phía trước, sắc trời càng lúc càng tối, anh dừng xe ở bên ngoài nhà cũ của Mật Mật, sau đó, anh nghiêng người sang nhìn vẻ mặt đang thấp thỏm của Mật Mật.

Mật Mật đáng thương nhìn anh, “Em nói chính là thật sự.”

Lăng Nhiễm đột nhiên đưa tay ra, dọa cho Mật Mật giật cả mình, giây tiếp theo, Lăng Nhiễm cúi người, ngón tay thon dài đặt ở khóa dây an toàn bên cạnh Mật Mật, có tiếng “Lạch cạch” vang lên, dây an toàn trên người Mật Mật bị cởi bỏ.

Lăng Nhiễm ôm Mật Mật từ trên ghế lái phụ lên, trực tiếp đặt cô ngồi ở trên đùi anh.

Mật Mật tựa lưng vào vô lăng, cô sợ hãi nhìn Lăng Nhiễm,

“Em thật sự không có quan hệ gì với cậu ta.”

“Biết.”

Lăng Nhiễm nhẹ nhàng áp trán mình lên trán Mật Mật, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo sự dịu dàng đến kỳ lạ, rồi lại nói:

“Em sẽ không, cho dù em có, cuối cùng anh cũng sẽ đoạt em về, Mật, từ đầu đến cuối, em đều là của một mình anh.”

Cô sẽ không biết anh trèo đèo lội suối, vượt qua bao nhiêu núi non trùng điệp, khắc phục bao nhiêu vướng mắc và chướng ngại, mới có thể đứng ở trước mặt cô với bộ dạng như hôm nay, vậy nên cho dù Mật Mật và Cảnh Hoàn có cái gì, Lăng Nhiễm đều sẽ cướp Mật Mật trở về.

Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Trong lòng Mật Mật trở nên phức tạp, lông mi cô run lên, ngón tay gắt gao nắm chặt cổ áo Lăng Nhiễm, nhận thức về thân phận của Lăng Nhiễm ở trong lòng cô trở nên lộn xộn.

Rõ ràng là anh trai cô, nhưng lại cứ nói những lời âu yếm chỉ chồng mới có thể nói, cảm giác này thực sự quá tội lỗi.
 
Chương 36: Bồi thường


Giờ phút này Mật Mật giống như đang làm một việc ác khủng khiếp, cô cẩn thận nhìn vào mắt Lăng Nhiễm, gần đến mức có thể đếm số lông mi trên mí mắt anh.

Không dám phản bác bất kỳ một lời nào của Lăng Nhiễm.

Hiếm khi cô ngoan như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Lăng Nhiễm cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thoải mái, anh hơi nghiêng đầu, thở dài nói:

“Ôm anh.”

Mật Mật vươn tay tới, ôm chặt eo Lăng Nhiễm, anh cũng vòng tay qua ôm chặt Mật Mật vào lòng.

Ngoài cửa sổ xe là khung cảnh thành phố cổ cũ kỹ ảm đạm, có hơi đổ nát và lộn xộn, không có người đi lại ngoài cửa sổ xe, nơi này vốn chính là khu phố cổ sắp bị phá bỏ, dấu chân đương nhiên cũng thưa thớt.

Vì thế trong không gian yên tĩnh, dường như chỉ có hai người Lăng Nhiễm và Mật Mật.

Sống nương tựa lẫn nhau, đến chết cũng không thay đổi.

Cái ôm của hai người bị cắt ngang bởi cuộc điện thoại thúc giục của Trang Liễu, Lăng Nhiễm và Mật Mật xuống xe, mang theo đồ ăn mua được trở về, tay nắm tay, đi trên đường nhỏ về nhà.

So với Trang Liễu đang bận bận rộn rộn Trang Liễu và Lăng Nhiễm đi đến phụ giúp Trang Liễu làm cơm thì Mật Mật lại có vẻ tâm sự nặng nề.

Bởi vì phòng ở thật sự là quá nhỏ, Trang Liễu dời phòng bếp ra bên ngoài, Lăng Nhiễm xắn tay áo, bận rộn ở bên ngoài, Mật Mật mang theo đồ vật trở về nhà, cô nhìn chiếc tủ lạnh lớn hai cửa không biết đã được mua khi nào, hít một hơi thật sâu, sau đó cho từng túi nilon đựng rau, thịt, trứng vào trong tủ lạnh.

Cái nhà này vẫn là có một chút thay đổi nhỏ, trong vài giờ cô đi ra ngoài, tất cả đồ điện đều được đổi thành cái mới đắt tiền, hai chiếc giường gỗ trong phòng khách và phòng ngủ cũng được đổi thành loại êm ái và chắc chắn, trên giường còn được lót một tấm đệm mềm mại, chăn ga và mọi thứ khác đều đã được thay mới.

Mật Mật nhìn quanh nhà cũ có một chút thay đổi nhỏ, điện thoại đột nhiên tích tích hai tiếng.

Cô lấy điện thoại ra thì nhìn thấy một số tiền lớn được chuyển vào thẻ ngân hàng.

“Một số không, hai số không, ba số không... Tám số không... Đây là cái gì a?”

Mật Mật đếm con số trong tin nhắn chuyển khoản, thật sự sốc quá, trong tài khoản ngân hàng của cô đột nhiên có nhiều tiền như vậy.

Lăng Nhiễm từ phía sau lưng bất ngờ nhích lại gần, duỗi tay ôm lấy cơ thể cô, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, nói:

“Tiền tiêu vặt, trong hai tháng này, em đi chơi với bạn bè và bạn học nhiều hơn đi, sẽ không có ai lo lắng em mượn tiền bọn họ, ngược lại là em phải lo lắng bọn họ mượn tiền của em.”

Dừng một chút, Lăng Nhiễm lại bổ sung một câu,

“Không được phép đi ra ngoài chơi với Cảnh Hoàn.”

Mật Mật cầm điện thoại, cô giật mình quay đầu lại, hỏi:

“Nhưng mà chẳng phải anh đã đưa hết thẻ lương cho em rồi sao? Vì sao còn phải cho em tiền tiêu vặt? Hai ngàn vạn đó, em, cả đời em cũng xài không hết nhiều tiền như vậy.”

Kỳ thật ngày thường tiền lương của Lăng Nhiễm đã rất cao, nhà nước chưa bao giờ bủn xỉn đối với nhân tài có chỉ số thông minh cao, không nói đến thứ khác, chỉ một năm tiền lương của Lăng Nhiễm đều đã đủ cho Mật Mật làm được rất nhiều việc.

Lăng Nhiễm thật sự không cần phải cho riêng cô hai ngàn vạn tiêu vặt.

“Hai ngàn vạn rất nhiều sao?”

Lăng Nhiễm cong môi lên, môi mỏng khẽ hôn lên đỉnh đầu Mật Mật, thấp giọng nói:

“Mật, trước kia anh luôn cảm thấy mình bị cha mẹ vứt bỏ, bị gia đình thân sinh vứt bỏ, là một chuyện rất đau khổ, nhưng mà hiện tại anh cảm thấy, có lẽ đối với gia đình thân sinh của anh mà nói, người ở lại mới là người sống không tốt nhất. Ừm ~~ sau khi thấy được quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của em, xem như đây là sự bồi thường cho người thân trong gia đình thân sinh của anh đi.”
 
Chương 37: Mẹ đang ở bên ngoài


Lăng Nhiễm nói quá mức thâm sâu, đầu óc Mật Mật rối như tơ vò nên hoàn toàn nghe không hiểu được, cô cẩn thận suy nghĩ về những lời Lăng Nhiễm nói, trong lòng thầm mắng, anh cho rằng đây là bồi thường tâm lý, nhưng thật ra xem như đánh bậy đánh bạ lại thành ra bồi thường đúng người rồi.

Không sai, cô chính là người thân được giữ lại kia của Lăng Nhiễm!

Lăng Nhiễm hẳn còn có một chút ký ức, có lẽ anh còn chưa hoàn toàn quên mất mình từng có một đứa em gái, từng có căn nhà cũ này, nếu không anh sẽ không làm chuyện như vậy, sẽ không có tâm tư bồi thường cho em gái mình.

Mật Mật đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cô xoay người, duỗi tay ôm lấy eo Lăng Nhiễm, chôn mặt ở trong lòng ngực anh, nói với anh:

“Chúng ta đừng ở đây hai tháng được không? Chúng ta ở vài ngày rồi rời khỏi nơi này được không? Em không muốn ở lại đây.”

Cô không muốn Lăng Nhiễm biết chân tướng sự việc, cô sợ ở đây càng lâu, Lăng Nhiễm càng biết được nhiều, nhớ ra càng nhiều.

Nhưng Lăng Nhiễm chỉ ôm cô thật chặt, không nói gì.

...

Đêm còn rất dài, sau khi ăn cơm chiều, dọn dẹp đồ đạc và tắm xong, Trang Liễu đang ở trong phòng khách xem TV, còn Mật Mật đã sớm mệt nên nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Cô cảm nhận được có người ngồi xuống mép giường, điều hòa vù vù thổi hơi lạnh, Mật Mật quấn chặt chăn quanh người, cô trở mình, đưa lưng về phía Lăng Nhiễm đang ngồi ở mép giường.

Phần cổ lộ ra bỗng nhiên có chút ngứa, Mật Mật giơ lên tay, vung vẩy lung tung, đẩy đầu Lăng Nhiễm ở chỗ cổ cô ra, cô trở mình, nằm thẳng ở trên giường, nói với Lăng Nhiễm đang ở trước mặt cô:

“Đừng lộn xộn, em muốn đi ngủ.”

“Còn sớm mà, ngủ cái gì mà ngủ?”

Lăng Nhiễm nghiêng người sang nhìn Mật Mật, anh cúi đầu, phủ môi mình lên môi Mật Mật, rồi cắn nhẹ lên môi Mật Mật.

Cách một cánh cửa gỗ, trong phòng khách truyền đến tiếng TV, Trang Liễu ngồi ở trên sô pha vừa xem TV vừa ngủ gật.

Mật Mật bị Lăng Nhiễm quấy rầy đến mức ngủ không được, cô duỗi tay đẩy Lăng Nhiễm đang đè ở trên người ra, nhưng  không dám lớn tiếng kêu to, chỉ có thể sốt ruột đá chân lung tung, thấp giọng nói:

“Đừng, mẹ đang ở bên ngoài, nơi này không thích hợp.”

“Nơi này không thích hợp, vậy chỗ nào mới thích hợp?”

Trong lúc Lăng Nhiễm nhỏ giọng nói, môi anh đã rơi xuống trên cổ Mật Mật.

Làn da cô vừa trắng lại căng mọng, môi Lăng Nhiễm chạm vào được một lát liền in một chuỗi vết đỏ không nông không sâu ở trên cổ Mật Mật.

Trong lúc giãy giụa, cúc áo ngủ trên người Mật Mật bị bung ra, lộ ra cặp vú trắng trẻo, mềm mại.

Hai khối vú bị người Lăng Nhiễm đè ép, giống như hai khối bột nhão bị nhào nặn.

“Lăng Nhiễm… mẹ đang ở bên ngoài!”

Mật Mật nhỏ giọng nhắc nhở Lăng Nhiễm, cô khó chịu mà nghiêng đầu, tay Lăng Nhiễm giữ chặt eo cô, vuốt ve lên trên. 

Bàn tay to lớn khô nóng đang xoa bóp eo Mật Mật, cô cảm nhận được sự ngứa và hưng phấn khiến cho người ta run rẩy, sau đó nghe thấy Lăng Nhiễm cắn vành tai Mật Mật, thấp giọng nói:

“Mẹ không nghe thấy đâu, anh sẽ nhẹ nhàng hết sức, em cũng đừng giãy giụa quá, cẩn thận khiến cho bà ấy tiến vào, bằng không mẹ sẽ nhìn thấy anh làm em thế nào đấy.”

Không biết vì sao, Mật Mật nghe thấy lời này của Lăng Nhiễm, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, thế nhưng có một loại cảm xúc điên cuồng, cô và Lăng Nhiễm đang ở trên giường ở nhà cũ, mẹ thì đang ở ngoài cửa.
 
Chương 38: Đừng hỏi


Tuy rằng chiếc giường Mật Mật và Lăng Nhiễm đang nằm đã được thay thế bằng một chiếc giường có chất lượng tốt hơn, sẽ không phát ra âm thanh cót két khi cử động, nhưng cho dù là bố cục phòng, hay là vị trí đặt giường, thật ra đều không khác với trước kia là mấy.

Điều này khiến cho Mật Mật cảm thấy rất quái lạ, khi còn nhỏ cô và Lăng Nhiễm vẫn luôn ngủ ở trên cùng một chiếc giường, bởi vì nhà nghèo nên Trang Liễu và ba cô chẳng những không có tiền mua cho Mật Mật và Lăng Nhiễm hai chiếc giường, thậm chí cả việc chia phòng ngủ cho hai anh em bọn họ cũng làm không được.

Mật Mật vừa chống lại bàn tay to lớn của Lăng Nhiễm đang dạo chơi quanh người cô, vừa cắn môi thở hổn hển, cô dùng một chút lý trí còn sót lại nghĩ đến việc cô và Lăng Nhiễm đang loạn luân.

Lăng Nhiễm giống như đặc biệt thích làm tình với Mật Mật ở trong phòng này, vừa tiến vào căn phòng này, trông anh có vẻ hưng phấn lạ thường.

Hôm nay đều đã làm vài lần, nhưng mà Lăng Nhiễm vẫn không thỏa mãn, anh còn đang làm loạn ở trên người cô.

Còn Mật Mật? Cô… dường như sắp mất kiểm soát, sự thật quá mức hoang đường khiến Mật Mật cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Cô không có cách nào chống lại sự cường thế của Lăng Nhiễm, Mật Mật từng bước trốn chạy khỏi sự xâm nhập cũng như nhu cầu tình dục của anh. 

Những giáo điều được xây dựng trên nền tảng đạo đức quanh người Mật Mật dường như đang lung lay, cô cảm thấy mình đang trở thành nô lệ của tình dục.

Trong cơn dục vọng, Mật Mật đang bị chính anh trai ruột của mình, vuốt ve khắp người.

Nhận ra được điều này, không hiểu sao, Mật Mật chỉ cảm thấy cả người khô nóng. 

Cô từ từ ngừng giãy giụa, hai mắt ngước lên nhìn trần nhà, cô cảm giác được bàn tay của Lăng Nhiên đang di chuyển trên từng tấc da thịt mình.

Ngoài cửa gỗ, âm thanh TV dường như không có bất kỳ trở ngại nào xuyên qua cánh cửa, tay Lăng Nhiễm thâm nhập vào bên trong quần ngủ mềm mại của Mật Mật, anh mút lấy phần da thịt trên cổ Mật Mật, khàn giọng hỏi:

“Mật, mẹ nói đây là phòng của em và anh trai? Khi còn nhỏ, hai người từng ngủ trên một chiếc giường ở đây sao?”

“Đừng... Đừng hỏi, đừng hỏi...”

Mật Mật run lên, cô cảm nhận được áo ngủ của mình đã bị cởi ra hoàn toàn, lúc này trước ngực là một mảnh lạnh lẽo, hiệu quả của máy lạnh mới đổi thật sự là quá tốt, cơ thể của cô nóng lên, nghe được lời Lăng Nhiễm nói, cơ thể của cô càng nóng.

Môi Lăng Nhiễm một đường đi xuống, lướt ngang qua xương quai xanh thẳng tắp của Mật Mật, anh hơi dừng lại một chút, môi mỏng nhấp nháp phần da thịt mỏng manh trên xương quai xanh, nhẹ giọng cười nói:

“Vì sao a? Anh chỉ muốn biết thêm nhiều việc của em, tình cảm của em với anh trai tốt không? Em còn nhớ rõ anh ấy không?”

“Không nhớ rõ, đừng hỏi, Lăng Nhiễm, cầu xin anh đừng hỏi.”

“Cũng đúng, lúc anh ấy đi em mới có 6 tuổi, còn rất nhỏ.”

Đầu lưỡi Lăng Nhiễm liếm da thịt trắng trẻo mịn màng của Mật Mật, rồi di chuyển xuống dưới bầu ngực Mật Mật, môi anh mút lấy một bên vú cô, tay còn lại nhẹ nhàng cầm lấy bên vú còn lại của Mật Mật, anh còn ngại không đủ kích thích mà nhẹ giọng nói:

“Anh nghe nói, lúc anh trai em bị đưa đi, cũng bằng tuổi với anh, đứa trẻ 10 tuổi hẳn là hiểu chuyện, cũng không biết anh ấy có nhớ tới em hay không?”

“Đừng, đừng có… đừng có.”

Cả người Mật Mật run lên, khóe mắt rơi xuống nước mắt, giống như rơi vào bước đường cùng, cô cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nhưng mà cô càng trốn tránh, Lăng Nhiễm càng muốn khơi lên.

Sau đó cô cảm nhận được sự ấm áp nơi đầu v*, môi Lăng Nhiễm ngậm lấy đóa anh đào đang ngạo nghễ đứng thẳng lên của cô, đầu anh ngọ nguậy ở trước ngực Mật Mật, cô thở phào nhẹ nhõm, Lăng Nhiễm rốt cuộc cũng không hỏi nữa.

Nhưng mà, cô lại cảm thấy núm vú có chút đau, Lăng Nhiễm ra sức mút núm vú cô giống như một đứa trẻ đang tìm kiếm cảm giác an toàn trên ngực Mật Mật, mút đến mức núm vú Mật Mật vừa đỏ lại vừa trướng, tay còn lại của anh mạnh mẽ xoa bóp bầu ngực Mật Mật, véo đến mức bầu ngực trắng nõn của cô đều hằn lên năm ngón tay.
 
Chương 39: Em gọi anh là gì


Mật Mật cảm thấy có hơi đau, cô vặn người tránh không cho Lăng Nhiễm giày vò hai vú cô, nhưng anh không chịu buông tha cô mà cắn một ngụm thật mạnh lên vú cô, để lại hai hàng dấu răng không nông không sâu.

“Đau...”

Cả người Mật Mật run lên, cô khẽ rên lên một tiếng, cũng không biết là đau thật, hay là đang làm nũng với Lăng Nhiễm.

Lăng Nhiễm buông núm vú Mật Mật ra, anh ngồi dậy, quỳ gối giữa hai chân đang dang rộng ra của Mật Mật, nhìn dáng vẻ cô đỏ bừng cả mặt xấu hổ nằm ở trên giường, cả người trần trụi, hai vú vểnh lên, núm vú sưng to, cách lớp vải lụa của quần ngủ, Lăng Nhiễm vuốt ve dương v*t đã sớm sưng to của mình, nhỏ giọng hỏi:

“Mật, em gọi anh là gì?”

Nói xong, một bàn tay anh tự vuốt ve chính mình, tay còn lại thì mơn trớn giữa hai chân Mật Mật, vừa gợi tình lại cuồng dã mà xoa nắn da thịt cô.

Cả người Mật Mật bắt đầu co rút run rẩy, cô mở to đôi mắt mê man đẫm lệ, hai tay thẹn thùng ôm chặt cặp vú trần trụi của mình, cắn môi nhìn Lăng Nhiễm, nhẹ giọng nói:

“Lăng Nhiễm...”

“Đổi cái khác.”

Lăng Nhiễm tăng thêm sức lực trong tay, vừa xoa vừa niết dưới thân Mật Mật, sau đó kéo quần ngủ cô xuống, nhìn dưới thân cô đã trở nên ướt át, như thể đang cố ý uy hiếp.

“Ông xã, đừng mà.”

“Lại đổi.”

Rất hiển nhiên, Lăng Nhiễm không phải thực vừa lòng đối với xưng hô này, anh muốn nghe được cái mà mình muốn nghe.

Cả người Mật Mật run lên, cơ thể cô vừa cảm thấy khó chịu lại có một kinh sợ không thể diễn tả thành lời, chỉ nghe được tiếng cô nức nở, hỏi:

“Đổi cái nào? Nếu không, anh gợi ý cho em đi?

Lăng Nhiễm ngồi quỳ ở giữa hai chân cô, hơi thở hổn hển, anh cúi người xuống, ngón tay anh gạt đi đám lông mu nhớp nháp dưới người Mật Mật, môi mỏng ghé sát bên tai Mật Mật, thì thầm:

“Gọi anh trai ~”

Vừa nghe cái xưng hô này, Mật Mật đột nhiên mở to hai mắt, cô tràn ngập sợ hãi nhìn về phía Lăng Nhiễm, dưới thân truyền đến cảm giác căng chặt, không biết từ lúc nào Lăng Nhiễm đã móc dương v*t từ trong đũng quần ngủ ra, lúc này thừa dịp Mật Mật đang kinh sợ mà đâm thẳng vào bên trong âm huyệt Mật Mật.

Cô sợ hãi co người lại, gắng gượng để nhìn thấy rõ mặt Lăng Nhiễm, nhưng anh lại cử động hai đầu gối, dùng sức đẩy mạnh vào bên trong bụng nhỏ Mật Mật, từng chút một đẩy cho Mật Mật nửa ngồi ở trên đầu giường.

“Đừng, buông em ra, Lăng Nhiễm, chúng ta nói chuyện đã, anh buông em ra trước.”

Mật Mật nhỏ giọng khóc lóc, giơ tay đấm vào vai Lăng Nhiễm, áo tơ lụa còn đang mặc ở trên người anh bởi vì động tác của cô mà thấm một tầng mồ hôi mỏng che kín sống lưng, cả cái áo tơ lụa cũng theo đó mà dính ở trên người Lăng Nhiễm.

Nhưng anh vẫn đẩy nửa thân dưới của mình ra vào bên trong Mật Mật, cô vừa khóc vừa lắc đầu, không dám cùng anh tiếp tục màn giao hợp ướt át này, lại không dám lớn tiếng khóc ra.

Trên TV ngoài cửa, Trang Liễu giống như đang xem một bữa tiệc tối, tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, nhưng mà Mật Mật không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.

Cô sợ hãi, nhưng càng là sợ hãi, cô càng không thể phớt lờ sự phấn khích mà Lăng Nhiễm mang lại khi tiến sâu vào.

Mật Mật cảm thấy mình sắp điên rồi, cô nghi ngờ Lăng Nhiễm có phải đã biết cái gì hay không? Nhưng mà sau đó cô lại có thể cảm giác được khoái cảm tình dục.

Điều này khiến cho cô đột nhiên cảm thấy tội lỗi, trên thực tế, thật ra những ngày gần đây ngày nào đáy lòng Mật Mật cũng toát ra cảm giác tội lỗi, nhưng hôm nay còn có khoái cảm ở dưới thân, điều này khiến cho cảm giác tội lỗi trong lòng Mật Mật càng sâu hơn trước.

“Em thích, Mật, em cũng giống như anh trai, thích loại mùi vị này, có phải hay không, Mật Mật? Em thích bị anh trai làm ở trên chiếc giường này...”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top