Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 630



Phu tử gõ bàn nhắc nhở: "Tiểu công tử, nếu không tập trung ta sẽ nói với đại thiếu phu nhân đấy."

Tiểu A Sơ vội vàng ngồi thẳng, viết chữ chăm chú: "Phu tử đừng nói với nương con, con sẽ nghiêm túc."

"Hôm nay ngoài kia có gì làm con mất tập trung vậy?"

Tiểu A Sơ cúi đầu, khẽ nói: "Cha con đã trở về, con sợ cha lại đi mất."

Phu tử hiểu rõ tình cảnh, biết rằng đại công tử Kiều gia mới về sau khi ra trận, nên ông cũng thông cảm với học trò lâu ngày không gặp cha: "Vì con vi phạm lần đầu, phu tử sẽ không nói với nương con. Viết xong mấy chữ này là xong buổi học hôm nay."

Tiểu A Sơ nghe thấy vậy liền chăm chú viết chữ. Sau khoảng ba mươi phút, cuối cùng thằng bé cũng hoàn thành. Phu tử kiểm tra rồi vẫy tay cho phép đi, Tiểu A Sơ liền chào phu tử liền chạy ra ngoài.

Trong phòng, Chân Nguyệt đang ngồi trên đùi Kiều Triều, eo bị hắn ôm chặt, gáy cũng bị tay hắn giữ cố định. Bất ngờ,"phanh" một tiếng, cửa lớn mở ra, Tiểu A Sơ chạy nhanh vào trong phòng. Kiều Triều và Chân Nguyệt vội vàng tách ra, Chân Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, quay lưng về phía cửa và vội lau khóe miệng.

Tiểu A Sơ như một viên đạn lao vào lòng Kiều Triều: "Cha!" Kiều Triều ôm chặt nhi tử, nhưng vẫn nghiêm giọng: "Lần sau vào phòng phải gõ cửa trước, con có nhớ phu tử dạy thế nào không?"

Tiểu A Sơ ôm lấy cổ cha: "Cha, con sợ cha lại rời đi."

Kiều Triều mềm lòng: "Cha sẽ không rời đi nữa."

"Thật chứ? Cha!"

"Thật mà."

Lúc đó, Chân Nguyệt đã chỉnh đốn xong, quay lại hỏi: "Hôm nay sao con về sớm thế?"

Tiểu A Sơ đáp: "Phu tử nghe nói cha đã về, nên bảo con chỉ cần viết xong là có thể về."

Kiều Triều cười: "Thật sao? Để cha xem con viết chữ thế nào."

Tiểu A Sơ liền kéo cha vào phòng mình. Ở đó có một cái thư án nhỏ, trên bàn đã sẵn giấy và mực.

"Viết tên con cho cha xem."

Tiểu A Sơ nhanh nhẹn chuẩn bị nước mực, lấy bút, rồi viết tên mình. Tên của thằng bé hơi khó viết, nhưng nhờ Chân Nguyệt đã cho luyện nhiều lần, nên Tiểu A Sơ đã viết rất thuần thục.

Kiều Triều nhìn, thấy miễn miễn cưỡng cưỡng đạt tiêu chuẩn. Hắn cầm bút lên và viết ba chữ "Kiều Quân Lân" với nét bút mạnh mẽ, khí khái: "Từ nay con phải viết theo mẫu của cha. Hôm nay luyện một trăm lần nhé."

"A?" Tiểu A Sơ cõi lòng tan nát, không ngờ vừa về đã phải tiếp tục luyện chữ...

"Viết xong đưa cho cha kiểm tra." Kiều Triều xoa đầu bé,"Làm nam tử hán Kiều gia, chút chữ này chắc là không làm khó được con đâu."

Nghe vậy, Tiểu A Sơ phấn chấn: "Con sẽ viết thật tốt."

Chân Nguyệt mỉm cười: "Để ta đi lấy ít đồ ăn cho con, viết mệt có thể ăn chút gì đó."

Nương vậy mà lại không giúp bé, Tiểu A Sơ lòng có chút buồn.

Dù vậy nhưng thằng bé vẫn ngoan ngoãn ngồi yên bên án thư bắt đầu viết chữ. Kiều Triều kéo Chân Nguyệt ra ngoài.

Không lâu sau, Kiều Trần thị mang đồ ăn vào cho Tiểu A Sơ. Thằng bé ngạc nhiên hỏi: "Nương nói sẽ lấy cho con, sao nãi nãi lại mang vào?"

Kiều Trần thị xoa khuôn mặt nhỏ của tôn tử: "Nương con có việc, không thích nãi nãi mang vào à?"

Tiểu A Sơ lắc đầu: "Không ạ. Nãi già rồi, phải nghỉ ngơi nhiều."

Kiều Trần thị nghe vậy rất vui: "Cháu ngoan của nãi, nãi không mệt đâu."

Bên ngoài, Kiều Triều và Chân Nguyệt tiếp tục âu yếm. Kiều Triều còn khóa cửa lại. Nhưng họ chưa được thân mật bao lâu thì Kiều Nhị và Kiều Tam đã trở về, gõ cửa làm gián đoạn. Kiều Triều thở dài, buông Chân Nguyệt ra: "Sao lúc nào cũng có người quấy rầy chúng ta thế này?"

Chân Nguyệt mỉm cười: "Không sao, về sau chúng ta còn nhiều thời gian."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 631



Kiều Triều ra ngoài, liền ôm lấy Kiều Nhị và Kiều Tam: "Nhị đệ, Tam đệ, cuối cùng ta cũng trở về!"

Kiều Tam mắt đỏ hoe: "Đại ca!"

"Nhị đệ, tam đệ, những ngày qua vất vả cho các đệ rồi."

"Không đâu, đại ca mới là người vất vả."

Tối đó, gia đình chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn với gà, vịt và cả thịt lạp xưởng. Kiều Triều ăn hai bát cơm lớn, quả thật, đồ ăn ở nhà vẫn là ngon nhất.

Kiều Nhị và Kiều Tam ngồi cùng Kiều Triều, kể cho hắn nghe tình hình trong nhà. Một số chuyện Kiều Triều đã biết, còn một số về cửa hàng thì Kiều Trần thị chưa kịp nói.

"Mở thêm cửa hàng sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt nói: "Ta định chờ huynh về để xem xét."

Kiều Triều đáp: "Có thể mở, vừa vặn hai đệ mỗi người quản lý một cửa hàng."

"Còn đại ca thì sao?"

Kiều Triều cười: "Ta? Ta sẽ không quản. Ta và đại tẩu sẽ ở lại quê nhà. Các đệ cứ đi huyện thành là được rồi." Hắn biết căn nhà huyện thành, tương đối nhỏ, không thoải mái như căn nhà lớn ở quê.

Kiều Nhị nói: "Vậy đệ và lão tam sẽ lo việc ở cửa hàng, nếu có thời gian rảnh, đại ca hãy đến giúp bọn đệ xem xét."

"Được."

Buổi tối, Tiểu A Sơ vẫn theo thói quen vào phòng cha nương. Kiều Triều thấy liền bế thằng bé ra ngoài: "Con hiện tại đã lớn như vậy rồi, đã đến lúc tự ngủ một mình."

Tiểu A Sơ mở to mắt: "Nhưng con sợ."

Kiều Triều đáp: "Nam tử hán không được sợ, đi, cha sẽ đưa con đi ngủ. Chờ con ngủ rồi cha sẽ quay về."

Hắn đưa Tiểu A Sơ về phòng mình, đắp chăn cho thằng bé: "Con phải hiểu, nương con mệt mỏi lắm, buổi tối còn phải chăm sóc con thì nương sẽ rất vất vả."

Tiểu A Sơ không cãi lại, chu môi: "Vâng."

"Mau ngủ đi, cha sẽ đọc sách cho con."

Nghe giọng Kiều Triều đọc, chẳng mấy chốc Tiểu A Sơ đã ngủ.

Kiều Triều gọi nhỏ một tiếng để chắc chắn nhi tử đã ngủ, rồi lặng lẽ rời phòng, trở về phòng của mình. Chân Nguyệt vừa tắm xong, nhìn thấy hắn liền hỏi: "A Sơ đâu?"

"Hôm nay nhi tử tự ngủ rồi."

Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Thật sao? Nó chịu à?"

Kiều Triều cười: "Nó không muốn, nhưng ta nói rằng ta và nàng cần có thêm hài tử."

Chân Nguyệt đánh nhẹ vào vai hắn: "Ta không sinh đâu."

Kiều Triều cầm lấy tay nàng: "Không sao, đó chỉ là cái cớ thôi, nương nó mới đồng ý. Giờ cũng muộn rồi, chúng ta đi nghỉ thôi."

Chân Nguyệt nghe thấy Kiều Triều nói "nghỉ ngơi" thì cũng không phản đối, nhưng khi thấy hắn bắt đầu cởi áo của nàng, nàng biết rằng đó không phải kiểu "nghỉ ngơi" bình thường.

Trong phòng, đèn vẫn sáng, chưa tắt. Bên trong màn, Chân Nguyệt đang mơ màng chìm vào giấc ngủ thì bỗng cảm thấy chân mình bị cắn nhẹ. Giật mình tỉnh dậy, nàng định đá chân ra nhưng lại bị Kiều Triều giữ chặt.

Kiều Triều nhẹ nhàng nói: "Nương tử, nàng làm đau ta rồi."

"Kiều Đại, huynh đúng là đồ b**n th**." Đã muộn như thế mà hắn vẫn tràn đầy sinh lực sao?

Mặc kệ, Kiều Triều tiếp tục giữ chân nàng, ép xuống giường.

Không biết bao lâu đã trôi qua, Kiều Triều chống tay lên nhìn Chân Nguyệt, thi thoảng cúi xuống hôn lên trán, mũi, môi và mặt nàng, khiến Chân Nguyệt thấy phiền, liền vung tay đánh nhẹ vào n.g.ự.c hắn.

Kiều Triều không hề giận, mà càng nhìn càng thấy A Nguyệt của hắn xinh đẹp. Mọi nét trên khuôn mặt nàng đều làm trái tim hắn xao xuyến, khiến hắn không thể rời mắt.

Chân Nguyệt thực ra không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng trong mắt Kiều Triều, nàng đẹp theo cách riêng của mình, càng nhìn càng thấy cuốn hút.

Có lẽ đây chính là cái mà người ta gọi là "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 632



Bất chợt, bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng của Tiểu A Sơ vang lên. Kiều Triều vội vàng mặc quần áo, xuống giường mở cửa: "Nhi tử, có chuyện gì thế?"

Tiểu A Sơ ôm bụng, dậm chân nhỏ: "Đi tiểu, con muốn đi tiểu, cha!"

Kiều Triều thở dài...

Cuối cùng, Kiều Đại đành đưa Tiểu A Sơ đi tiểu. Xong xuôi, Tiểu A Sơ lại muốn quay về phòng của cha nương, nhưng Kiều Triều nhanh chóng ngăn lại, xách thằng bé trở về: "Không được, cha sẽ chuẩn bị cho con một cái thùng trong phòng, sau này con tiểu ở đó, đừng làm phiền cha và nương nữa."

Tiểu A Sơ có vẻ không vui, nhưng vẫn bị cha dỗ cho ngủ tiếp. Khi thấy nhi tử đã ngủ say, Kiều Triều lặng lẽ trở lại phòng, tiếp tục ôm lấy Chân Nguyệt. Nơi nào của nương tử cũng có hương thơm, cùng làn da mềm mại, chỗ nào cũng muốn hôn, mọi thứ đều khiến hắn say đắm

Chân Nguyệt: "Kiều Đại, nếu huynh còn quậy nữa, huynh đi ngủ với con đi."

Nghe vậy, Kiều Triều không dám làm phiền nữa, ôm nàng và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Tiểu A Sơ vừa ngáp vừa rời giường, mang theo quần áo chạy sang gõ cửa phòng cha nương: "Nương, mặc quần áo cho con."

Kiều Triều mở cửa, nhìn nhi tử và nói: "Sao lúc nào con cũng tìm nương vậy? Con lớn rồi, phải tự mình mặc quần áo chứ. Khi cha bằng tuổi con, việc gì cũng tự làm."

Nói xong, hắn lại xách Tiểu A Sơ trở về phòng.

Sau khi đưa con ra tiền viện học, Kiều Triều lại quay về phòng, tiếp tục ôm lấy Chân Nguyệt và ngủ thêm một chút. Giờ thì chắc chắn trước khi tan học, nhóc con sẽ không quay lại nữa.

Kiều Triều trở về nhà, mọi việc cũng đã ổn định hơn. Mỗi ngày, hoặc là ở trong phòng cùng nương tử, hoặc thỉnh thoảng lên núi săn bắn, mang về thêm chút thức ăn cho gia đình. Đôi khi, hắn chỉ bảo nhi tử học hành chút ít, còn những việc khác thì chẳng mấy quan tâm.

Sau bao nhiêu khó nhọc, giờ đây có thể an yên ở bên nương tử cùng nhi tử, hắn chẳng muốn đi đâu cả.

Trong phòng, Chân Nguyệt đang sắp xếp tủ, chuẩn bị để dành một khoảng nhỏ cho Kiều Triều để quần áo.

Kiều Triều ngồi một bên, cầm quyển sách đọc. Chân Nguyệt đi ngang, đá nhẹ vào hắn,"Tự huynh xếp quần áo của mình đi."

Kiều Triều đặt sách xuống, đứng dậy, bước qua một bên để xếp quần áo của mình. Xếp vài lượt đã xong, nhìn sang đống quần áo của Chân Nguyệt, rồi lại nhìn về hai bộ của mình...

"Có phải là quần áo của ta hơi ít không?"

Chân Nguyệt liếc qua,"Ừ, hơi ít, nhưng huynh là nam nhân, có mặc gì thì ai cũng chẳng để ý."

Kiều Triều đáp: "... Nhưng ta nghĩ người ta vẫn để ý đấy. Ta có thể thêm vài bộ quần áo nữa không?"

Chân Nguyệt nói: "Được, hình như trong nhà còn vài tấm vải xanh, để ta nhờ nương may cho huynh." Dù sao thì nàng cũng không biết may.

"Được."

Chân Nguyệt đi tìm hai tấm vải, trước khi ra ngoài còn nói với Kiều Triều: "Huynh thu xếp quần áo của ta luôn nhé."

"Ừ."

Chân Nguyệt mang vải ra, Kiều Trần thị liền đáp ứng ngay,"Chờ khi trời nóng lên, lão đại cần thêm hai bộ quần áo nữa. Lúc đó ta sẽ đi mua thêm vài tấm vải về may cho nó mặc trong mùa hè."

"Cảm ơn nương."

"Không có gì."

Kiều Triều đang trong phòng xếp quần áo, A Sơ từ ngoài chạy vào,"Nương? Nương đâu rồi? Cha, nương đâu?"

Kiều Triều đáp: "... Ngày nào cũng chỉ tìm nương con. Cha con đây này, có chuyện gì?"

A Sơ ngước đầu lên nhìn,"Tìm nương."

Kiều Triều bế nó lên,"Đi viết chữ đi, hôm nay viết một trăm lần nữa. Ở tuổi của con, ta đã biết viết văn chương rồi, con còn chưa nhận hết mặt chữ."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 633



A Sơ thắc mắc: "Ơ? Cha hồi nhỏ không phải không biết chữ sao?" Nãi bảo ngày trước trong nhà nghèo, chỉ có tam thúc biết chữ, giờ nhà có tiền thì ai cũng phải biết chữ.

Kiều Triều khựng lại, suýt quên,"Ý ta là ta học vài tháng là biết viết văn chương, còn con học lâu thế mà vẫn chưa biết hết chữ."

"A, vậy nương con thì sao?"

"Nương con... nương con so với ta thì kém một chút thôi."

A Sơ nói: "Nương biết b.ắ.n cung, còn biết trồng trọt."

Kiều Triều: "Ta cũng biết b.ắ.n cung, ta cũng biết trồng trọt, nhưng trồng không tốt bằng nương con."

"Vậy nương vẫn giỏi hơn, nương trồng cái gì là được cái đó. Nhưng nương vất vả quá, lần trước nương đi núi gặp con hổ lớn, về còn bị bệnh. Cái da hổ đó là trưởng thôn cho nương." A Sơ nhắc lại chuyện trước đây.

Kiều Triều chưa hề biết việc này, hắn ngồi xuống hỏi: "Con hổ? Con hổ nào? Còn bệnh gì nữa?"

A Sơ nghĩ đến lúc nương bị bệnh, nước mắt trực trào,"Nương đi trong núi gặp con hổ lớn, trời mưa, nương bị bệnh, A Sơ sợ lắm, hu hu hu." Nói rồi bật khóc.

Đúng lúc Chân Nguyệt trở về,"Sao lại khóc? Không muốn viết chữ nên làm bộ khóc hả?"

Kiều Triều nhìn sang nàng,"Nó nói chuyện trước đây nàng bị bệnh nên khóc. Còn con hổ nữa, chuyện đó là sao? Sao ta không biết gì?" Trong mắt Kiều Triều hiện rõ nỗi đau lòng.

Nương tử bệnh, nhi tử còn nhỏ lại sợ hãi, mà hắn thì không có ở nhà. Nghĩ đến thôi cũng đã thấy đau lòng.

Chân Nguyệt vỡ lẽ,"Chuyện đó à, không sao đâu." Nàng xoa mặt A Sơ,"Đừng khóc, lớn rồi còn khóc, nương chẳng phải đang khỏe mạnh đây sao? Đừng tưởng khóc là không phải viết chữ."

A Sơ: ...

Kiều Triều nói: "Nó sợ hãi đấy." Còn nhỏ mà cha không ở nhà, hắn xoa đầu con,"Từ nay về sau cha sẽ luôn ở đây, không để nương con phải sinh bệnh nữa."

Chân Nguyệt đáp: "Lần ấy chỉ vì mắc mưa nên bệnh thôi, sau đó cũng khỏe lại rồi, mà hôm đó khuya khoắt chính nó đi gọi người đấy."

Kiều Triều vừa ôm nương tử, vừa ôm nhi tử, thở dài: "Giá như lúc đó ta ở nhà thì tốt rồi."

Chân Nguyệt cười nhẹ: "Nếu huynh ở nhà, thì nhà mình cũng chẳng sớm xây được căn nhà lớn như bây giờ đâu. Ta vẫn thích căn nhà lớn này mà."

Kiều Triều: ...

Mùa xuân tới nhanh chóng, việc đồng áng bắt đầu, lương thực, rau củ, trái cây đều phải gieo trồng. Ngoài những người hầu trong nhà, Kiều gia còn phải thuê thêm người làm. Những việc này giao cho Kiều Đại lo liệu, còn Kiều Nhị và Kiều Tam thì tập trung quản lý các cửa hàng ở huyện thành.

Vì đang chuẩn bị mở thêm cửa hàng thứ hai, ngoài việc trông coi cửa hàng, họ còn phải thuê người làm. Họ không thể cứ vì chuyện nhà mà đóng cửa hàng, nên đã quyết định thuê thêm người trông tiệm.

Còn nô bộc trong nhà vẫn chỉ lo việc nhà, chủ yếu là làm việc nhà, còn việc trồng trọt thì quá sức đối với họ.

Kiều Triều đi dạo quanh nhà, nghĩ đến lúc trước khi còn ở quân doanh, nhiều binh lính bị thương rồi chẳng thể ra chiến trường được nữa, đành phải về quê. Nhưng nhiều người trong số họ tàn tật, không biết phải sống sao.

Kiều Triều kể chuyện này với Chân Nguyệt: "Ta muốn mời mấy người lính xuất ngũ về giúp mình làm ruộng, nàng thấy sao?"

Chân Nguyệt hỏi: "Lính xuất ngũ sao?"

"Ừ, có người mất một tay hoặc một chân, nhưng làm việc nhẹ thì chắc không vấn đề gì. Như cấy mạ chẳng hạn, chỉ cần một tay là làm được. Giống như Nhị ca ấy, huynh ấy vẫn giúp nhà chúng ta nuôi lợn đấy thôi."

Chân Nguyệt gật đầu: "Cũng được, còn có thể làm cỏ, gánh nước tưới cây, nhưng mấy việc đó cũng khá vất vả. Nếu họ đồng ý thì tất nhiên là tốt."

Kiều Triều nói tiếp: "Ở phủ An Bình, ta quen vài người, không biết gia cảnh họ thế nào. Nếu họ đồng ý đến đây thì sao?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 634



Chân Nguyệt cười: "Nếu họ đến thì tốt thôi, không có gì to tát cả. Nhà mình đang thiếu người trồng trọt, có người làm là được. Còn nếu ai không có chân nhưng có tay, thì có thể vào xưởng làm tương ớt, chắc vẫn làm được việc."

"Được, ta sẽ viết thư thử xem."

"Giờ thì công việc đã bắt đầu rồi, trước mắt cứ thuê người quanh đây giúp, còn những người huynh nói, chắc họ cũng có người chăm sóc?"

"Ừ, ta hiểu rồi."

Hàng ngày, Kiều Đại dẫn mọi người đi làm ruộng, cả Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị cũng tham gia. Vì chuẩn bị mở cửa hàng mới, phu thê Kiều Nhị và Kiều Tam đều lên huyện thành ở để tiện lo liệu.

Chân Nguyệt ở nhà lo những việc lặt vặt, sắp xếp công việc cho xưởng, lo cơm trưa, thỉnh thoảng xem xét việc học của nhi tử. Tuy không phải làm nhiều việc, nhưng tinh thần thì vẫn mệt mỏi.

Cửa hàng mới nhanh chóng tìm được địa điểm. Kiều Nhị và Kiều Tam đã bàn bạc rõ ràng ai sẽ quản lý cửa hàng nào, rồi về nhà bàn thêm với Kiều Triều và Chân Nguyệt.

"Sau này việc nhà có lẽ phải nhờ đến đại ca và đại tẩu, nếu có chuyện gì thì cứ tìm bọn đệ ở huyện thành."

Kiều Đại đáp: "Được rồi, các đệ cứ làm tốt việc của mình đi."

Chân Nguyệt nói: "Các đệ cứ sắp xếp cho ổn, nhưng thu nhập từ cửa hàng thì chúng ta phải tính toán rõ ràng một chút. Cửa hàng phố Tây để phu thê Kiều Nhị quản lý, thì chia cho ta ba phần, còn cửa hàng phố Đông Kiều Tam quản lý, thì chia ba phần cho cha nương."

"Tuy rằng chúng ta chưa phân gia, nhưng không thể mãi như vậy được. Dù là huynh đệ ruột, nhưng cũng phải rõ ràng chuyện tiền bạc, để sau này không ai nói nhà lão đại chúng ta chỉ biết ăn mà không làm gì." Chân Nguyệt nghĩ việc phân chia rõ ràng mới dễ làm việc.

Nghe vậy, Kiều Nhị và Kiều Tam lập tức xua tay: "Không thể như vậy được." Nhà lớn chủ yếu do đại ca bỏ tiền ra xây, căn nhà ở huyện thành cũng là của đại ca và đại tẩu, tiền thuê cửa hàng cũng là tiền cả nhà chi ra. Hai người họ đâu dám nói rằng đại ca và đại tẩu chỉ ăn mà không làm gì.

Cả hai đều rất sợ việc phân gia, chủ yếu là họ làm người ra quyết định có cảm giác sợ hãi. Cuối cùng, họ vẫn quen với việc nghe lời và làm theo.

Tiền thị và Mạn Châu trong lòng cũng cảm thấy việc phân chia rõ ràng là tốt. Tuy rằng trước kia đại tẩu tẩu chia tiền, nhưng vẫn cảm thấy việc minh bạch sổ sách là hợp lý hơn.

Đại ca và đại tẩu hưởng ba phần tiền một cửa hàng, cha nương cũng có ba phần từ một cửa hàng khác. Sau này, khi cha nương già đi, phần của họ cũng sẽ để lại cho đại ca và đại tẩu, như vậy tổng cộng đại ca đại tẩu được sáu phần, còn hai đôi phu thế Kiều Nhị và Kiều Tam thì hưởng bốn phần. Như vậy cũng hợp lý.

Dù họ quản cửa hàng, nhưng việc sản xuất tương vẫn do cha nương và đại ca đại tẩu đảm nhận, hàng hóa bán ra cũng là của gia đình cung cấp, vì thế cả hai cảm thấy mình vẫn ổn.

Tuy nhiên...

"Vậy còn gia súc và việc bán tương thì sao?" Tiền thị hỏi.

Chân Nguyệt đáp: "Gia súc sau này các ngươi không cần lo nữa, Kiều Đại và ta sẽ quản lý. Chúng ta muốn bốn phần, còn các ngươi và cha mẹ mỗi bên hai phần." Thực ra, việc chăm sóc gia súc cũng đều giao cho Ngô lão nhân và chân lão Nhị lo liệu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back