Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 540


Hô hấp của Lâm Thính hỗn loạn. Cô phân tâm nghĩ, đây coi như là nụ hôn đầu của bọn họ nhỉ.

Không đúng, đây không phải nụ hôn đầu của họ. Sau khi tốt nghiệp cấp ba không lâu, bọn họ chơi thật lòng hay mạo hiểm, nụ hôn đầu cũng đã bị "chơi" mất rồi.

Đoạn Linh dường như cảm nhận được sự phân tâm của cô, hắn gia tăng nụ hôn. Lưỡi hắn l**m môi cô, không biết là cố ý hay vô tình mà lại khiến cô chủ động hôn hắn lần nữa.

Vài phút sau, bọn họ tách ra.

Lâm Thính sợ nếu hôn tiếp thì môi sẽ sưng lên, lát nữa bị người khác nhìn thấy. Tuy vậy cô vẫn chưa rời đi, vùi đầu vào trong chăn nằm. Rõ ràng chỉ là hôn một cái thôi, nhưng ai biết eo và chân cô lại tê dại cả ra.

Hiện tại cô đã chẳng còn tâm trạng để xem truyện tranh, đầu óc hỗn loạn, hô hấp cũng rối bời. Lúc hôn, tay Lâm Thính không biết để đâu, đặt lên hông Đoạn Linh, vô tình chạm phải cơ bụng săn chắc, mạnh mẽ. Cho đến bây giờ, cô vẫn không thể quên được cảm giác đó.

Lâm Thính vén chăn lên nhìn Đoạn Linh. Hắn ngồi quay lưng lại với cô, một đoạn eo rất rõ ràng hiện ra trước mắt cô.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của cô.

Đoạn Hinh Ninh gửi WeChat cho cô, hỏi cô đang ở đâu, muốn cùng cô ra ngoài đi dạo. Lâm Thính trả lời là cô đang ở trong phòng Đoạn Linh xem truyện tranh.

Hinh Ninh: Vậy ngươi xem tiếp đi.

Lâm Thính: Không muốn xem nữa. Ta cũng muốn ra ngoài đi dạo, ngươi đến lầu dưới chờ ta nhé.

Hinh Ninh: Okie.

"Ta với Hinh Ninh ra ngoài đi dạo đây." Lâm Thính ngồi dậy đi giày, trước khi đi, cô mở điện thoại lên, dùng chức năng tự chụp làm gương soi miệng mình, xác định không nhìn ra có gì khác lạ, rồi mới mở cửa ra ngoài.

Chân trước cô vừa ra ngoài, Đoạn Linh đã đi đến trước cửa sổ, kéo rèm nhìn ra sân. Đoạn Hinh Ninh đứng ở cửa sân, Lâm Thính vừa xuống lầu thì nhào đến ôm lấy Đoạn Hinh Ninh, nắm tay cô ấy đi ra ngoài.

Đợi khi bóng dáng họ biến mất ở cửa sân, không còn nhìn thấy nữa, hắn mới thu hồi tầm mắt.

Kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc, trở lại trường học, mỗi tuần Lâm Thính đều lén lút Đoạn Hinh Ninh, ra ngoài hẹn hò với Đoạn Linh một lần. Theo cô, việc hai người chạy bộ cùng nhau vào buổi tối thì không tính là hẹn hò.

Sau mỗi buổi hẹn hò, Lâm Thính đều ghé qua căn hộ của Đoạn Linh chơi một lúc. Cô thường ngồi trong phòng khách xem phim, nếu không may hắn lại “lên cơn” cô sẽ dùng tay hoặc chân giúp hắn.

Cứ thế, hai người họ lén lút qua lại được hai tháng.

Thế nhưng, có một lần, họ suýt chút nữa bị Kim An Tại phát hiện. Nguyên nhân là vì Kim An Tại cùng bạn học đại học đến gần khu này để tham gia thi đấu bơi lội, tiện đường định ghé qua thăm Đoạn Linh. Vừa đến dưới khu chung cư, cậu ta còn chưa kịp gọi điện thì đã thấy hai người họ. Lúc đó, Đoạn Linh đang cõng Lâm Thính trên lưng.

Khoảnh khắc ấy, tim Lâm Thính đập thình thịch như muốn ngừng lại. Cô tự cảm thấy mình thật xui xẻo. Rõ ràng là vừa về đến dưới nhà, cô đột nhiên nổi hứng muốn hắn cõng mình đi vài bước, ai ngờ lại đụng phải Kim An Tại.

Kim An Tại nhíu mày: “Hai người…”

“Chân ta bị trật.” Lâm Thính nhanh nhảu trả lời trước cả khi kịp suy nghĩ, “Sao hôm nay ngươi lại đến đây?”

“Hôm nay ta đến gần đây thi bơi, tiện đường ghé qua thăm. Chân ngươi sao lại bị trật?” Kim An Tại nhìn xuống chân Lâm Thính, nhưng cô lại mặc quần dài đến mắt cá chân và đi giày thể thao, hoàn toàn không nhìn thấy được vết thương.

Cô lắc lắc túi đồ ăn trên tay. “Cuối tuần này ta rảnh rỗi nên qua đây ăn chực, vừa rồi chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn thì ta sơ ý bước hụt nên trẹo chân.”

Kim An Tại bĩu môi: “Ngươi đúng là chẳng làm được gì nên hồn, mua đồ ăn thôi cũng trẹo chân được.”

Lâm Thính trợn mắt liếc cậu ta.

Miệng nói độc địa, nhưng cậu ta vẫn hiếm hoi quan tâm một câu: “Không đi bệnh viện khám xem sao? Cẩn thận kẻo tổn thương xương cốt, chân ngươi phế luôn đấy.”

Lâm Thính cười gượng: “Không nghiêm trọng đến thế, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi.” Cô vỗ vai Đoạn Linh, bảo hắn để mình xuống, rồi giả vờ đi tập tễnh. “Giờ thì ổn hơn nhiều rồi, đi được rồi.”

“Tùy ngươi.”

Cô cứ giả vờ đi khập khiễng cho đến khi Kim An Tại rời đi, coi như đã lừa được cậu ta.

Từ hôm đó, chỉ cần ở bên ngoài, Lâm Thính luôn cố gắng tránh những tiếp xúc thân mật với Đoạn Linh, phòng ngừa bị người quen nhìn thấy.

Y hệt như đang yêu đương lén lút vậy.

Khi tuần thi cuối kỳ đến gần, Lâm Thính thường ở lại căn hộ Đoạn Linh qua đêm. Mỗi khi ôn bài mệt mỏi, cô lại muốn thư giãn một chút. Trước mặt hắn, cô luôn cảm thấy thoải mái nhất, không cần phải giữ kẽ.

Vào buổi tối, trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn nhỏ. Ánh sáng mờ ảo nhưng cũng đủ chiếu rõ hai bóng người quấn quýt trên sofa. Lâm Thính ngồi lên người Đoạn Linh, cong lưng hôn hắn. Mái tóc dài không búi lên, xõa lỏng, được hắn nhẹ nhàng nắm gọn trong lòng bàn tay.

Lâm Thính còn đặc biệt thích nghe tiếng hắn khẽ r*n r* khi hôn. Cứ có cơ hội là cô lại hôn lên. Đêm nay cũng không ngoại lệ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 541


Sau đó không lâu, vị trí trên dưới thay đổi.

Đoạn Linh tham lam hôn cô, bắt đầu từ trán, rồi dần dần xuống đến môi cô. Hắn nán lại đó thật lâu, sau đó mới tiếp tục đi xuống.

Hai chân Lâm Thính hơi tách ra, buông lỏng tự nhiên ở hai bên hông Đoạn Linh. Hắn quỳ nửa người, cúi xuống hôn lên cổ cô, rồi cách một lớp áo hôn lên vai cô. Bàn tay hắn lướt vào vạt áo, chạm vào eo cô, nhưng không đi xuống nữa. Hắn chỉ nắm lấy, cố định vị trí, không cho cô né tránh.

Cô ngửa đầu, khẽ th* d*c.

Môi lưỡi Đoạn Linh trở lại trên mặt Lâm Thính, dừng lại trên làn da ửng hồng của cô, nhẹ nhàng cắn một cái. Cuối cùng, hắn hôn lên vành tai nhạy cảm của cô, rồi ngậm lấy.

Lâm Thính sờ yết hầu hắn: “Tối nay em ngủ với anh.” Cô nói những lời này trong thời khắc này, ý tứ thế nào thì chẳng cần phải giải thích nhiều. Lâm Thính cũng không thể không thừa nhận, cô thèm khát cơ thể của Đoạn Linh.

Bàn tay đang nắm eo cô của hắn bỗng siết chặt, hô hấp hỗn loạn: “Anh không có …”

Cô đoán được Đoạn Linh định nói gì, từ trong túi xách lấy ra một hộp đồ vật, mở ra rồi lấy một cái nhét vào lòng bàn tay hắn: “Em có.”

Sau đó, họ cùng nhau trở về phòng, mặc kệ chiếc sofa ẩm ướt do Lâm Thính tạo ra.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua khung cửa kính chiếu vào. Cửa sổ này chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài, bên ngoài thì không thể nhìn vào trong. Huống hồ, căn hộ của Đoạn Linh lại ở trên tầng cao, bên ngoài cửa sổ cũng không phải là đường cái.

Lâm Thính nằm trên giường, Đoạn Linh vùi đầu vào cổ cô hôn. Ánh trăng dường như đang chuyển động, rải lên người họ. Dưới sàn, có những bóng hình dập dờn. Có chất lỏng trôi theo ánh trăng.

Một lúc sau, Lâm Thính đứng trước cửa kính lớn nhìn ánh trăng bên ngoài, hai tay chống trên khung cửa, đầu ngón tay hơi trắng bệch. Đoạn Linh đứng sau lưng cô, vẫn không rời khỏi, nhẹ nhàng hôn lên gáy cô.

Đến nửa đêm, Lâm Thính không nhịn được mà đạp Đoạn Linh một cái. Cô thực sự đã đánh giá thấp sức bền của hắn. Thật là không dứt.

Đến rạng sáng bốn giờ rưỡi, Lâm Thính lại đạp Đoạn Linh thêm một cái nữa. Lần này, cô trực tiếp đá hắn xuống giường, sau đó kéo chăn lên, ngủ một mạch.

Lâm Thính ngủ một giấc đến tận chiều hôm sau, bù đắp cho giấc ngủ bị thiếu hụt tối qua. May mắn là hôm đó cô không có tiết học, nên không cần phải vội vã về trường.

Khi tỉnh lại, Lâm Thính cảm thấy cơ thể mình khô ráo, không còn cảm giác nhớp nháp của tối qua. Có lẽ Đoạn Linh đã giúp cô tắm rửa sạch sẽ.

Trên tủ đầu giường có một chiếc áo phông trắng được gấp gọn gàng, là của Đoạn Linh.

Trời tuy lạnh nhưng trong phòng có máy sưởi, mặc áo phông cũng sẽ không thấy lạnh. Lâm Thính đưa tay lấy áo phông, chậm rãi mặc vào. Chiếc áo phông màu trắng dần dần che đi cơ thể tr*n tr** của cô, dài vừa đủ che đến bắp đùi, không cần phải mặc thêm quần.

Tuy nói đêm qua họ mới thật sự làm chuyện ấy, nhưng sau khi xác nhận mối quan hệ, Lâm Thính đã ở lại đây rất nhiều lần.

Chẳng qua là ngủ phòng riêng thôi.

Mỗi lần qua đêm, cô đều mặc quần áo của Đoạn Linh trong lúc chờ quần áo của mình khô. Cô không mang thêm đồ, để tránh lỡ có bỏ quên gì đó lại thì không tiện giải thích.

Rốt cuộc không phải chỉ có mình cô đến căn hộ của Đoạn Linh. Kim An Tại và Tạ Thanh Hạc cũng là bạn bè của hắn cũng sẽ đến.

Sợ vạn nhất, chỉ sợ một vạn.

Trong phòng còn vương lại một chút mùi hương ngọt ngào chưa tan đi. Lâm Thính ngửi thấy, không khỏi nhớ đến tối qua. Cô nhận ra môi lưỡi và ngón tay của Đoạn Linh đều rất linh hoạt, khiến từng tế bào thần kinh của cô đều rung động.

Lâm Thính lắc đầu, không nghĩ nữa, định ra ngoài đánh răng rửa mặt.

Cô xuống giường đi được vài bước, phát hiện bụng dưới vẫn còn cảm giác rõ rệt, vừa tê vừa rần rần, có một ảo giác Đoạn Linh vẫn chưa rời đi.

Vừa đến cửa phòng, cánh cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy ra. Cô ngẩng đầu, chỉ thấy Đoạn Linh đứng ở ngoài cửa, bàn tay thon dài trắng nõn vẫn đang cầm tay nắm cửa.

Hắn cong khóe mắt: “Tỉnh ?”

Lâm Thính lười biếng ngáp một cái: “Có đồ ăn không, em đói.” Cô không hề nhắc đến chuyện tối qua. Cô biết hắn có chứng nghiện t*nh d*c nên cũng đã có sự chuẩn bị, chỉ là nhất thời không chống đỡ được, nên mới nửa đêm làm đến nửa chừng thì đá người ta xuống giường.

Chuyện này không thể trách cô.

Quá mệt mỏi rồi, nhưng Đoạn Linh thì cứ liên tục động, cô lại không tài nào ngủ được, đành phải đá hắn xuống.

Đoạn Linh cũng không nhắc đến chuyện tối qua. Hắn vuốt những sợi tóc lòa xòa trên mặt Lâm Thính, rồi dùng dây buộc tóc buộc gọn lại cho cô, để lát nữa cô tiện đánh răng rửa mặt. “Anh làm vài món em thích ăn rồi, nhưng bây giờ nguội cả rồi, anh đi hâm nóng lại cho em nhé.”

Cô vừa đi về phía phòng khách vừa vươn vai, vạt áo bị kéo lên, để lộ vài vết cắn hồng nhạt bên đùi: “Được, vậy em đi đánh răng rửa mặt trước đây.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 542


Ba giờ chiều, Lâm Thính "mệt lử" cuối cùng cũng được ăn bữa cơm đầu tiên trong ngày.

Đoạn Linh ngồi đối diện, không nhanh không chậm múc cho cô một bát canh sườn củ sen. “Ăn từ từ thôi, ăn nhanh quá không tốt cho dạ dày đâu.”

Lâm Thính nhìn bát canh Đoạn Linh đưa qua, bất chợt nghĩ đến từ “hiền phu.” Cô uống một ngụm, kinh ngạc nhận ra hương vị này giống hệt canh sườn củ sen mẹ cô nấu. “A?”

Hắn nhìn ra cô muốn hỏi gì: “Anh đã gửi WeChat hỏi dì Lý cách nấu món canh này.”

“Ồ.”

Lâm Thính vốn tưởng Đoạn Linh lên mạng tra cách làm, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, thời gian nấu canh, lượng nguyên liệu và lượng nước của mỗi người đều có khác biệt, hương vị rất khó giống nhau. Hắn có thể nấu ra được hương vị này, chỉ có thể là đã hỏi cách làm từ mẹ cô.

Cô đã có một khoảng thời gian không được uống canh sườn củ sen. Cô uống liền mấy ngụm, lại gắp một cái đùi gà kho tàu ăn, truy hỏi: “Vậy mẹ em không hỏi anh tại sao lại muốn học nấu canh sườn củ sen sao?”

Hắn thành thục rút một tờ khăn giấy, lau đi vết dầu trên khóe môi cô. “Có hỏi.”

Lâm Thính ném xương đùi gà xuống, bụng cuối cùng cũng có chút no, nhưng vẫn ăn nốt cái đùi gà còn lại. “Anh trả lời thế nào?”

Đoạn Linh đặt khăn giấy xuống bàn: “Anh nói là mình muốn uống. Aanh vẫn chưa nói với dì Lý về mối quan hệ của chúng ta, em yên tâm đi.”

Cô giơ ngón cái lên.

Hắn như thuận miệng hỏi: “En định khi nào thì nói cho họ biết về mối quan hệ của chúng ta?”

Lâm Thính nghiêm túc cân nhắc vài giây. Bọn họ yêu nhau mấy tháng, chưa đầy một năm. Cô dự định sẽ chờ đến khi yêu nhau được một năm thì mới nói cho cha mẹ và bạn bè thân thiết, để chuẩn bị tâm lý đầy đủ. “Em muốn chờ thêm một chút. Anh muốn nói sớm sao?”

Đoạn Linh cười nhạt: “Cũng không hẳn, em muốn khi nào nói thì khi nào nói, dù sao tương lai của chúng ta còn dài mà.”

Cô tiếp tục ăn canh.

Hắn cầm cái muỗng, múc hết chỗ canh còn lại cho cô: “Hôm nay em có muốn về trường không?”

Lâm Thính ăn no nê, đặt bát đũa xuống, tự mình lau miệng: “Có, nhưng ăn cơm chiều xong rồi về. Ngày mai em định đến thư viện trường ôn bài, không biết vì sao, ở ký túc xá đọc sách lại không tập trung được.”

“Ngày mai mấy giờ em đi thư viện?”

Lâm Thính tính toán thời gian: “Tám rưỡi đi nhà ăn ăn sáng… chắc khoảng chín giờ thì đến thư viện.” Nếu không phải có tiết học lúc tám giờ sáng, cô thường dậy lúc tám, chín giờ.

Đoạn Linh lơ đãng nói: “Ngày mai anh cũng đến thư viện ôn bài. Đi cùng nhau nhé?”

“Được thôi.”

Đột nhiên, điện thoại của Lâm Thính reo lên, Đoạn Hinh Ninh gọi video WeChat cho cô. Lâm Thính theo bản năng muốn ấn nghe, nhưng lại nhớ ra mình không chỉ đang ở trong căn hộ của Đoạn Linh, mà còn đang mặc áo phông của hắn.

Thế là Lâm Thính ấn từ chối, gửi WeChat nói với Đoạn Hinh Ninh là cô hiện tại không tiện gọi video, bảo cô ấy nhắn tin.

Đoạn Hinh Ninh trả lời ngay lập tức, hỏi cô đang ở đâu, có phải đi thư viện ôn bài không. Lâm Thính: Ta đang ở ngoài, có chuyện gì vậy?

Lâm Thính không muốn Đoạn Hinh Ninh biết mình thường xuyên đến căn hộ của Đoạn Linh một mình, nên chỉ nói ở ngoài. Trước đây thường xuyên đến nhà hắn, đó là lúc nhà hắn có người. Hiện tại thì tình hình đã khác.

Hinh Ninh: Ta mua chút đồ ăn mang đến ký túc xá của ngươi, định cùng ngươi ăn. Khi nào ngươi về? [ kèm theo biểu cảm con chó đang chờ đợi ]

Cô ra hiệu cho Đoạn Linh xem màn hình điện thoại.

“Hinh Ninh đang ở ký túc xá của em, em phải về thôi.” Kế hoạch không theo kịp biến hóa, ban đầu còn định ăn tối xong mới về trường.

Đoạn Linh đi ra ban công.

“Bây giờ trời lạnh, không có nắng, quần áo của em có lẽ vẫn chưa khô đâu.”

“Không khô cũng không sao, chỗ anh chẳng phải có máy sấy sao? Sấy khô là được, mất bao lâu?” Vừa nói, Lâm Thính vừa trả lời Đoạn Hinh Ninh: “Về ngay, chờ chút.”

Đoạn Linh nghe ra Lâm Thính dù thế nào cũng muốn về sớm để gặp Đoạn Hinh Ninh cũng không ngăn cản. Anh cầm quần áo đi vào, chuẩn bị sấy khô cho cô: “Khoảng ba mươi phút.”

Ba mươi phút sau, Lâm Thính thản nhiên thay lại quần áo của mình trước mặt Đoạn Linh. Chuyện gì cũng đã làm rồi, hắn cũng đã hôn từ đầu đến chân cô, chẳng cần thiết phải né tránh nữa.

Thay đồ xong, Lâm Thính đi xỏ giày. Đoạn Linh đi ra cửa, định đưa cô xuống lầu.

Trước khi ra khỏi cửa, ánh mắt Lâm Thính dừng lại ở khóe mắt hắn. Nó có một chút hồng nhạt và trên khóe môi còn có một vết răng chưa tan. Tối qua, Đoạn Linh di chuyển với tần suất rất nhanh, cô chịu k*ch th*ch quá lớn, không kiểm soát được mà cắn hắn một cái.

Không phải đau, mà là sảng khoái.

Cô vứt hết những hình ảnh gợi cảm trong đầu, hắng giọng nói: “Không cần đưa em xuống, em đến trường rồi sẽ nhắn tin cho anh.”

Đoạn Linh cảm nhận được ánh mắt của cô, biết vì sao cô không cần. Hắn đưa, nên cũng không kiên trì.

“Được.”

Một ngày mùa đông trôi qua rất nhanh. Lâm Thính cuộn mình trên chiếc giường nhỏ trong ký túc xá, không muốn dậy đi thư viện ôn bài. Thế nhưng, thấy bạn cùng phòng lần lượt thức dậy đánh răng rửa mặt, ai nấy đều có vẻ “ta muốn cố gắng, nhất định không trượt môn,” cô cắn môi rồi cũng ngồi dậy.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 543


Lâm Thính không trang điểm, chỉ mười phút là đã chỉnh tề. Cô khoác chiếc áo khoác lông vũ rồi ra cửa. Vừa bước ra khỏi ký túc xá, cô đã thấy Đoạn Linh.

Những bông tuyết đậu trên người hắn, càng làm hắn trông như một người tuyết.

Cô nhìn cửa cầu thang, thấy bạn cùng phòng vẫn chưa xuống, liền chạy đến nắm lấy tay Đoạn Linh, sưởi ấm cho hắn. “Chờ lâu chưa?”

Có một bông tuyết rơi trên đỉnh đầu Lâm Thính, Đoạn Linh giơ tay kia ra phủi đi. “Không chờ lâu. Em muốn đi ăn sáng ở nhà ăn nào?”

Lâm Thính không suy nghĩ nhiều: “Nhà ăn mà mấy ngày trước chúng ta hay đến ấy.”

Ăn sáng xong, họ cùng nhau đến thư viện ôn bài. Lâm Thính ôn bài mệt thì nằm gục xuống bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Đoạn Linh ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng lật một trang sách. Tiếng động rất nhỏ, nghe rất dễ chịu.

Nghỉ ngơi đủ rồi, Lâm Thính mở mắt ra. Khuôn mặt nghiêng của Đoạn Linh lọt vào tầm mắt cô. Vết răng trên khóe môi hắn đã mờ đi, nhìn không thấy dấu vết nữa.

Cô khẽ móc ngón tay vào ngón tay hắn.

Ánh mắt Đoạn Linh rời khỏi cuốn sách, chuyển sang cô. Hắn khẽ hỏi: “Muốn về ký túc xá sao?”

Thư viện khá yên tĩnh, Lâm Thính dù ngồi trong một góc cũng hạ giọng: “Không phải, em muốn ôn bài đến tối rồi mới về ký túc xá.”

Bỗng nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô từ phía sau.

“Nè, sao hôm nay hai người lại rủ nhau đến thư viện ôn tập mà không rủ ta? Có phải hai người muốn bỏ rơi ta không?”

Lâm Thính giật mình, vội vàng rụt tay lại khỏi bàn tay Đoạn Linh đang nắm, quay đầu nhìn Đoạn Hinh Ninh.

Do góc khuất, Đoạn Hinh Ninh không hề thấy được cảnh Lâm Thính đã lén lút đưa tay xuống gầm bàn để ngoắc lấy ngón tay hắn. Cô nàng kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên trái Lâm Thính.

Lâm Thính vội đưa mắt ra hiệu cho Đoạn Linh: “Không phải hẹn trước, là tình cờ gặp thôi.”

Đoạn Linh chỉ hờ hững ngồi đó, mặc cho cô nói hươu nói vượn.

“Trùng hợp thật đấy.” Đoạn Hinh Ninh không hề nghi ngờ, chẳng phải cô ấy cũng tình cờ gặp họ ở đây sao? Đoạn Hinh Ninh không hỏi thêm, chỉ rủ hai người tối nay cùng ăn cơm, rồi sau đó ngoan ngoãn chìm vào thế giới sách vở của mình.

***

Tuần thi kết thúc, kỳ nghỉ đông bắt đầu. Mỗi trường đại học có lịch nghỉ khác nhau, Lâm Thính lần này không đi tàu cao tốc về cùng Kim An Tại và nhóm bạn, mà về trước với Đoạn Linh và Đoạn Hinh Ninh.

Trời lạnh buốt, Lâm Thính về đến nhà là không muốn ra ngoài nữa. Nhưng "không ra ngoài" chỉ có nghĩa là không rời khỏi khu đại viện. Sau khi chơi điện thoại đến chán chường, cô sẽ lén lút trốn sang nhà Đoạn Linh.

Lý Kinh Thu đã quen với việc cô "ra ngoài", dù buổi tối không thấy cô ở nhà, bà cũng không đi tìm.

Phòng của Đoạn Linh có máy chiếu, Lâm Thính thường lấy cớ xem phim để đường hoàng vào phòng hắn. Sau khi cánh cửa đóng lại, thế giới của họ chìm vào không gian riêng tư, chỉ có hai người. Quần áo vương vãi khắp sàn, tiếng phim hòa cùng tiếng rên khẽ của Đoạn Linh, khiến vành tai cô như mềm nhũn.

Trước đây, cô cũng từng lén lút xem phim người lớn, cũng nghe qua tiếng rên của những người đàn ông khác. Nhưng không một ai giống như Đoạn Linh. Cứ như thể người làm chủ cuộc chơi chính là cô, dù rõ ràng người đang dốc sức lại là hắn. Cảm giác chinh phục ấy khiến cô vừa đắc ý lại vừa thêm nhiệt liệt.

Mắt chớp một cái, đã đến đêm Giao thừa.

Lâm Thính vẫn được nhận lì xì mừng tuổi. Cô nhận xong lì xì của người lớn trong nhà, lập tức kéo Đoạn Hinh Ninh ra đầu ngõ, mua pháo hoa về đốt ở cửa khu đại viện. Nơi các cô ở khá xa trung tâm thành phố, là khu vực được phép đốt pháo hoa.

Đoạn Hinh Ninh thuộc kiểu người thích pháo hoa, nhưng lại sợ lửa bắn vào người. Cô vẫn luôn cầm chiếc que pháo bông dài ra, cánh tay duỗi thẳng hết cỡ, thân mình có chút cứng đờ, nhưng trên môi lại nở nụ cười thật tươi.

“Lâm Thính, giúp ta chụp một tấm đi.”

Hạ Tử Mặc đã dặn Đoạn Hinh Ninh khi đón Giao thừa nhớ gửi ảnh pháo hoa cho hắn.

“Được rồi.” Lâm Thính lấy điện thoại ra, chụp liên tiếp mười mấy tấm hình Đoạn Hinh Ninh đang đốt pháo hoa cực đẹp, sau đó mở WeChat, chọn tất cả ảnh rồi gửi đi: “Ta đã gửi qua WeChat cho ngươi rồi đấy.”

Lâm Thính đốt một con pháo hoa quay, ngắm nó điên cuồng xoay tròn trên mặt đất, lửa hoa b*n r* tứ phía. Sau đó, cô hướng về phía nhà Đoạn Linh gọi to: “Đoạn Linh! Xuống đây! Cùng chúng ta đốt pháo hoa đi!”

Không đến hai phút, Đoạn Linh đã xuống.

Lâm Thính nhét vào tay hắn một chiếc que pháo bông, lấy bật lửa châm: “Ngươi đi lên phía trước hai bước, ta sẽ chụp cho ngươi một tấm.”

Đoạn Linh bước lên trước hai bước, pháo bông bùng nở ánh sáng rực rỡ trong bóng tối, chiếu sáng khuôn mặt hắn. Từng đường nét ngũ quan chợt trở nên rõ ràng, sắc nét hơn.

Cô nhanh tay chụp mấy tấm.

Hiệu ứng chụp ảnh rất tốt, Lâm Thính hài lòng gật đầu, gọi Đoạn Linh quay lại. Cô lại lấy ra mười con pháo hoa quay, châm lửa một con, để nó xoay tròn rồi cọ sang con tiếp theo. Cứ thế, pháo hoa không ngừng nổ, không ngừng xoay.

Ánh sáng lộng lẫy, quang ảnh thật đẹp. Ngay lúc Lâm Thính đang mải mê chụp ảnh, Đoạn Linh bỗng cúi người, hôn cô một cái, nhẹ nhàng cạy mở đôi môi cô.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 544


“Lâm Thính, anh, hai người mau nhìn pháo hoa này này!” Đoạn Hinh Ninh gọi họ.

Không nhận được lời đáp, cô quay đầu lại.

Đoạn Linh rời khỏi Lâm Thính chỉ một giây trước khi Đoạn Hinh Ninh quay đầu. Hắn nhẹ nhàng xoay chiếc que pháo bông trong tay, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng trên môi Lâm Thính, vẫn còn vương vấn dư vị ngọt ngào của hắn.

Đêm Giao thừa đó, Lâm Thính đón năm mới trong phòng Đoạn Linh. Hắn cũng đón năm mới trong cô, mãi đến rạng sáng mới chầm chậm dừng lại.

Sáng sớm, trời còn mờ sáng, tiếng pháo hoa lại đứt quãng vọng vào. Phòng Đoạn Linh cách âm khá tốt, nhưng tối qua sau khi “làm chuyện đó” xong, Lâm Thính đã bảo hắn mở cửa sổ ra để mùi hương lan bớt. Đến giờ, cửa sổ vẫn chưa đóng, nên âm thanh vẫn lọt vào.

Cô bị tiếng pháo ồn ào đến mức phải lăn qua lăn lại mấy vòng, nhưng lười biếng không muốn dậy đóng cửa.

Đoạn Linh đứng dậy, đi đến đóng cửa sổ lại.

Đóng xong, hắn quay trở về giường, vùi đầu vào trước n.g.ự.c cô, môi răng kề sát trái tim cô, trao nhau hơi ấm. Rồi hắn ôm lấy cô, chui vào chăn, chăn ấm, thân thể cô cũng ấm.

Lâm Thính mở mắt, nhéo hắn một cái, rồi kéo chăn lăn về phía sát tường. Hắn bị buộc phải rời khỏi chăn và hơi ấm của cô.

Đoạn Linh lướt tay qua chăn, vòng lấy eo cô, kéo cô trở về, lại tiếp tục đắm chìm vào hơi ấm của hắn.

Cô bị hắn câu lấy eo nên nhột, những chỗ khác cũng như có như không cảm thấy ngứa ngáy. Lâm Thính theo thói quen đá hắn, Đoạn Linh liền giữ lấy chân cô, đưa lên vai, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể hôn được.

Đúng lúc này, điện thoại Lâm Thính đột nhiên reo lên, màn hình hiện: Mẹ.

Đoạn Linh buông chân cô ra, rồi rút người ra ngoài, cầm lấy điện thoại cô, đưa đến tai cô. Bên trong truyền đến giọng Lý Kinh Thu: “Con đi đâu thế? Sao không ở trong phòng?”

Cô cố gắng làm cho giọng mình nghe tự nhiên nhất có thể: “Con... con đi ra ngoài.”

Lý Kinh Thu kinh ngạc: “Giờ chưa đến 7 giờ mà con đã ra ngoài rồi à?” Lâm Thính ở trường có giờ giấc sinh hoạt rất quy củ, nhưng khi về nhà thì lại thất thường. Trước nay đều ngủ rất muộn, trừ khi bà lên lầu và lôi cô dậy.

Lâm Thính nửa thật nửa giả mà nói: “Tiếng pháo lớn quá, con không ngủ được nên dậy sớm, thấy buồn chán nên ra ngoài đi dạo một chút.”

Bà giục: “Đừng có đi lung tung, mau về nhà đi, chúng ta còn phải chúc Tết nữa.”

“Biết rồi ạ, con về ngay đây, đảm bảo năm phút nữa có mặt.” Lâm Thính ngồi dậy mang giày. Trong lúc cô nói chuyện điện thoại với Lý Kinh Thu, Đoạn Linh đã giúp cô dọn dẹp và mặc quần áo xong xuôi, giờ chỉ còn thiếu giày thôi.

Tắt điện thoại, Lâm Thính nói với hắn: “Anh đi ra ngoài xem phòng khách có ai không.”

Đoạn Linh đi đến chiếc thùng rác nặng trịch, liếc nhìn những chiếc túi đã qua sử dụng bên trong, rồi lấy một chiếc túi rác màu đen bọc lại, xách nó ra ngoài xem có ai không.

“Không có ai.”

Lâm Thính lén lút như một tên trộm, rón rén đi ra ngoài, nhưng giây tiếp theo, cô đứng hình. Anh trai Đoạn Linh, Đoạn Lê Sinh, vừa lúc bước ra khỏi phòng, đối diện với hai người họ.

Đoạn Lê Sinh lớn hơn họ mười mấy tuổi, từ khi họ học cấp hai hắn đã vào đại học, lại còn học trường quân đội, rất ít khi về nhà. Sau này hắn vào quân đội, số lần về nhà lại càng ít ỏi. Năm nay là đặc cách được nghỉ phép về ăn Tết.

Hồi nhỏ, Lâm Thính hay đi theo Đoạn Hinh Ninh gọi Đoạn Lê Sinh là “anh cả” đã thành quen. Hôm nay gặp lại, cô theo thói quen buột miệng gọi: “Anh cả.”

Đoạn Lê Sinh nhìn cô một cái, rồi lại liếc mắt sang Đoạn Linh, ánh mắt đầy vẻ dò xét.

Hắn không nghi ngờ vì sao Lâm Thính lại từ phòng Đoạn Linh ra, chỉ nghi ngờ tại sao lại vào lúc này từ phòng Đoạn Linh ra.

Lâm Thính nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ: “Mẹ em bảo em sang gọi Đoạn Linh qua nhà em.”

Đoạn Lê Sinh hỏi: “Làm gì?”

Cô lén lút kéo vạt áo Đoạn Linh, nói dối mà không có kịch bản: “Nhà em muốn khiêng một cái bàn, nặng lắm, cần bốn người khiêng, nên con muốn Đoạn Linh qua giúp.”

Người trẻ tuổi khi cần giúp việc thường tìm người cùng lứa quen biết, chứ không tìm người lớn tuổi. Cô không tìm Phùng Diệp và ba Đoạn Linh ở tầng một, mà vượt qua cả ba mẹ hắn, lên tầng hai tìm hắn thì cũng nghe lọt tai.

Hơn nữa, hai người đều ăn mặc chỉnh tề, làn da lộ ra không có dấu hôn, cũng sẽ không dễ làm người khác liên tưởng đến những chuyện khác.

Đoạn Lê Sinh không nghi ngờ, hắn mỉm cười: “Vậy à, anh cũng đi giúp .”

“Không cần nhiều người thế đâu ạ, đủ rồi.” Nhà cô căn bản không cần khiêng bàn, nếu Đoạn Lê Sinh đi theo “giúp đỡ” thì sẽ lộ tẩy.

Đoạn Lê Sinh xắn tay áo, định xuống lầu băng qua sân viện sang nhà cô: “Không sao, thêm một người khiêng sẽ nhẹ nhàng hơn. Mà này, nhà em định khiêng bàn lên lầu hay xuống lầu thế?”

Lâm Thính vội ngăn hắn lại: “Thật sự không cần, anh mới về hôm qua, hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt chứ.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 545


Đoạn Lê Sinh trong quân đội đã quen dậy sớm, quen vận động, nghỉ ngơi lâu là một cực hình đối với hắn. Nhưng Lâm Thính đã nói không cần giúp tới hai lần, hắn cũng không tiện nài thêm: “Thôi được, nếu các em khiêng không nổi thì nhớ gọi anh qua.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, kéo Đoạn Linh đi: “Chúng em mà khiêng không nổi nhất định sẽ gọi anh.”

Đoạn Lê Sinh lúc này mới thấy trong tay Đoạn Linh xách một chiếc túi rác màu đen: “Đoạn Linh, đưa rác cho anh, anh đi vứt cho, em đi giúp Lâm Thính khiêng bàn đi.”

Vứt rác phải đi ra khỏi khu đại viện mới vứt được.

“Lâm Thính, anh cả, anh hai, ba người đang nói chuyện gì thế?” Đoạn Hinh Ninh cũng đã dậy, tựa vào cửa phòng ngáp hỏi họ.

“Họ muốn đi khiêng bàn…” Đoạn Lê Sinh định chỉ Lâm Thính và Đoạn Linh, nhưng chợt phát hiện họ đã đi mất lúc Đoạn Hinh Ninh nói chuyện: “Ơ, đi rồi à? Còn không thèm để lại túi rác.”

Đoạn Hinh Ninh mới tỉnh ngủ, còn ngơ ngác, thấy Lâm Thính và Đoạn Linh đã đi, lại không hiểu Đoạn Lê Sinh nói gì về túi rác, dứt khoát không hỏi thêm, cầm điện thoại lên gửi WeChat cho Hạ Tử Mặc, hồi đáp tin chúc mừng năm mới hắn đã gửi từ lúc nãy.

Ở một phía khác, Lâm Thính đã về đến nhà, còn Đoạn Linh thì đi ra đầu ngõ vứt rác.

Lâm Thính nằm ườn trên sofa phòng khách, thân người cô thả lỏng, lười biếng nhìn về phía nhà bếp, nơi có tiếng động: “Ba mẹ, con về rồi.”

Lý Kinh Thu liếc mắt nhìn cô nằm ườn như con cá ươn: “Người lớn rồi mà còn như con nít, cứ thích chạy lung tung.”

Ứng Tri Hà: “Người trẻ tuổi mà, thích đi lại là chuyện tốt, đừng nói con bé.”

Lâm Thính phụ họa: “Ba nói đúng.”

Lý Kinh Thu lườm họ mỗi người một cái: “Lâm Thính, đi lấy pháo ra đây, ra ngoài với ba mà đốt.” Đốt pháo để đón năm mới.

Cô lên lầu đánh răng rửa mặt, rồi đi lấy pháo, ra ngoài khu đại viện châm. Tiếng pháo nổ đì đùng, xác pháo đỏ rơi đầy đất, không khí vô cùng rộn ràng vui vẻ.

Lâm Thính không nhịn được lại chụp một tấm ảnh, riêng tư gửi cho Đoạn Linh, kèm theo
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 546


Xem xong ảnh, cô quay người, hướng về phía lầu hai nhà Đoạn Linh, nheo mắt nhìn bóng hình đứng trước cửa sổ. Một lát sau, cô nhắn lại: Anh vừa vứt rác về rồi à? Anh chụp lén em đấy à?

Đoạn Linh: Vừa về đến nhà.

Hắn chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên, không trả lời câu thứ hai. Lâm Thính hừ hừ, không truy cứu nữa, ấn lưu ảnh. Vừa định đút điện thoại vào túi, thì trong nhóm chat có người gửi lì xì.

Hạc: Chúc mọi người năm mới vui vẻ.

Lâm Thính nhanh tay bấm nhận, rồi gửi lại biểu tượng chúc mừng năm mới và cảm ơn. Tạ Thanh Hạc gửi lì xì bình thường, không phải lì xì may mắn, mỗi người 188, rất công bằng.

Vài giây sau, Kim An Tại gửi lì xì may mắn.

Lâm Thính lại là người bấm nhanh nhất, rồi giật được sáu đồng, thảm hại không thể tả. Cô thoát ra, vào lại xem người khác giật được bao nhiêu... Ai nấy đều vài chục, vài trăm.

Số cô đúng là đen như mực, không có nổi vài đồng, chỉ có vài xu.

Đang nuôi chó: Chậc, ta nhìn nhầm rồi à. @ Lâm Thính, ngươi giật được sáu đồng thôi đấy à? Có muốn ta gửi lại một cái lì xì may mắn nữa không. Thôi không được, lỡ ngươi lại giật được vài xu thì sao, hay ta gửi lì xì bình thường như Tạ Thanh Hạc đi?

Lâm Thính biết ngay Kim An Tại ăn Tết cũng không bỏ được thói quen trêu chọc cô. Cái ảnh đại diện chú cún đáng yêu là thế, mà lời nói lại gợi đòn đến vậy. Nhất định phải tìm cơ hội đánh hắn một trận mới được.

Lâm Thính: Ngươi gợi đòn thật đấy.

Lâm Thính: Hôm nào ta sẽ sang nhà ngươi bắt trộm con chó nhà ngươi, để ngươi biết tội trêu ta.

Lâm Thính chỉ nhắn hai tin đó.

Đang nuôi chó: …

Họ đang trò chuyện thì Đoạn Linh cũng gửi một cái lì xì may mắn. Lâm Thính còn chưa kịp phản ứng, ngón tay đã tự động bấm vào lì xì. Không ngờ lần này cô giật được nhiều nhất, hơn 190. Kim An Tại lại giật được ít nhất, chỉ có hai đồng.

Đúng là phong thủy luân chuyển, Lâm Thính cười cong cả người, thầm nghĩ Đoạn Linh đúng là "vượng" cô. Cười xong, cô không quên nhắn vào nhóm.

Lâm Thính: Chậc, ta không nhìn nhầm đấy chứ. @ Đang nuôi chó, Kim An Tại ngươi giật được hai đồng thôi à?

Ngay cả câu trêu chọc cũng giống nhau.

Kim An Tại không nói gì, Tạ Thanh Hạc kịp thời nhảy ra hòa giải: Hạc: Khi nào mọi người rảnh, chúng ta ra ngoài tụ tập đi?

Lâm Thính: Hôm nay thì chắc chắn không được rồi. Mùng hai, ta sẽ cùng ba mẹ đến nhà bà ngoại, sau mùng hai thì lúc nào cũng rảnh.

Đoạn Linh: Ta cũng vậy.

Ninh Ninh: Hình như ta cũng vậy ạ QAQ

Kim An Tại vừa cho chó ăn, vừa tranh thủ trả lời WeChat: Đang nuôi chó: Ta lúc nào cũng có thể. Các ngươi hẹn giờ đi, rồi báo cho ta biết là được.

Hạc: Được, đợi sau mùng hai, chúng ta sẽ bàn bạc ngày ra ngoài.

Nghe Thính: Ok. *

Sau khi chúc Tết xong, Lâm Thính để điện thoại ở chế độ im lặng, về phòng ngủ bù. Tối qua ngủ không ngon, sáng lại dậy sớm như vậy, giờ rảnh rỗi, cô cảm thấy đôi mắt nặng trĩu.

Đến chập tối, cô mới tỉnh giấc.

Phần lớn mọi người tỉnh dậy việc đầu tiên là xem điện thoại, Lâm Thính cũng vậy. Cô nhắm mắt đưa tay tìm điện thoại ở bên cạnh, tìm thấy rồi mới mở mắt ra.

Có không ít người đã nhắn tin cho Lâm Thính. Cô ngồi dậy, điều chỉnh tư thế để thoải mái hơn rồi mở tin nhắn của Đoạn Linh lên đọc đầu tiên.

Đoạn Linh: Tỉnh rồi thì nhắn tin cho anh.

Lâm Thính ngạc nhiên. Sao hắn lại biết cô đang ngủ? Chẳng lẽ hắn đoán rằng nếu cô không trả lời tin nhắn thì chắc chắn là đang ngủ ư? Cô gõ phím hỏi hắn làm sao biết.

Đoạn Linh: Hai tiếng trước, anh đến nhà em, định rủ em ra ngoài đi dạo. Ba em nói em đang ngủ. Ngủ có ngon không?

Đọc xong, Lâm Thính lập tức gửi tin thoại: "Ngủ rất ngon, không nói quá đâu, em cảm giác mình ngủ một giấc dậy có thể đánh chết cả mấy con hổ đấy. Hiện tại anh trở về đây đi."

Đoạn Linh: Anh vẫn còn ở nhà em.

Lâm Thính tròn mắt. "Anh vẫn còn ở nhà em? Vậy là anh ở nhà em hai tiếng rồi à?"

Lâm Thính từng ở nhà Đoạn Linh cả đêm, hoặc ở lại hơn nửa tiếng, nhưng hắn thì khác. Tuy thỉnh thoảng hắn cũng đến nhà cô, nhưng không ở lại lâu như thế, và thường chỉ đến khi biết chắc cô sẽ có mặt ở nhà.

Đoạn Linh: Ừ, chú Ứng muốn chơi cờ, chúng ta đánh từ đó đến giờ. Em tỉnh rồi thì xuống đây đi.

Lâm Thính vơ vội mái tóc đang rối bù, rửa mặt qua loa rồi mở cửa đi xuống nhà. Cô bước đến bên cạnh cha mình , nhưng ánh mắt lại lén lút nhìn sang Đoạn Linh đang ngồi đối diện.

Đoạn Linh cũng ngước lên nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau trong tích tắc.

Sợ Ứng Tri Hà phát hiện, cô vội thu lại ánh mắt, hỏi cha: "Ba, sao đột nhiên lại muốn chơi cờ thế?"

Ứng Tri Hà tập trung vào ván cờ, vừa suy nghĩ nước đi vừa trả lời cô: "Mẹ con đi sang nhà dì Phùng buôn chuyện rồi, ba ở nhà một mình chán quá nên lôi Đoạn Linh ra chơi cờ cùng."

Lâm Thính không nói gì nữa, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh xem họ chơi cờ.

Chẳng mấy chốc, Ứng Tri Hà thua.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 547


"Thôi không chơi nữa," Ứng Tri Hà thu cờ, "Đoạn Linh, cháu tìm Lâm Thính có việc đúng không? Hai đứa cứ trò chuyện đi, ta sang nhà con xem dì Lý chuẩn bị về chưa."

Chờ Ứng Tri hà đi sang nhà Đoạn Linh, Lâm Thính và Đoạn Linh đi ra ngoài. Cô thấy hắn đi về phía chiếc xe đạp đỗ ở dưới mái hiên của khu chung cư. "Đi đâu vậy?" Cô cứ nghĩ Đoạn Linh rủ đi dạo loanh quanh đâu đây thôi, nhưng nếu đã cần lấy xe đạp thì chắc là đi xa một chút.

"Bờ biển."

Lâm Thính, sau giấc ngủ ngon lành, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Nghe nói muốn ra biển, cô lập tức ngồi lên yên sau.

Để tạo không khí lễ hội, người dân ven biển đã treo lên những chiếc đèn lồng làm từ túi ni lông màu đỏ. Lâm Thính kiễng chân, vòng tay ôm vai Đoạn Linh, quay lưng lại với biển, tự chụp mấy tấm ảnh. Bức ảnh cuối cùng, cô nghiêng đầu, hôn một cái thật nhẹ lên má hắn.

Đoạn Linh nhìn vào màn hình điện thoại, khóe môi khẽ cong lên:"Gửi tất cả ảnh cho anh."

Một vài ngày sau.

Lâm Thính hẹn Kim An Tại và những người bạn khác đi cắm trại, dự định sẽ ở lại qua đêm rồi về.

Điều đầu tiên khi đi cắm trại là tìm một bãi đất bằng phẳng để dựng lều. Lâm Thính không muốn nghĩ nhiều, cô không đọc bản hướng dẫn rắc rối mà xem video dạy dựng lều để làm theo.

Tổng cộng sáu người bọn họ, ban đầu định mỗi hai người ở một lều, nhưng Lâm Thính buổi tối ngủ rất hay cựa quậy, còn Đoạn Hinh Ninh lại không có nhiều sức lực, ở cùng Lâm Thính rất dễ bị thương, thế nên họ quyết định tách ra và dựng thêm lều.

Lâm Thính tay chân nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã dựng xong lều của mình rồi chạy sang giúp Đoạn Hinh Ninh.

Trước khi cô đến, Hạ Tử Mặc đã ở đó rồi. Nhưng rõ ràng hắn là kiểu công tử nhà giàu sống trong nhung lụa, rất ít khi phải làm việc nặng. Dù có bản hướng dẫn và video, hắn vẫn dựng lều rất chậm.

Về phần Đoạn Hinh Ninh, cô ấy cũng ít làm việc, chỉ đứng bên cạnh đưa dụng cụ dựng lều cho Hạ Tử Mặc mà thôi, không tự mình làm.

Có Lâm Thính gia nhập, tốc độ của họ nhanh hơn hẳn, lều trại nhanh chóng được dựng xong.

Liên tục dựng hai cái lều mất hơn nửa tiếng, coi như là một màn vận động nhỏ. Lâm Thính thấy hơi khát, muốn đi tìm đồ uống. Cô chưa kịp đi thì Đoạn Linh đã xách vài chai nước ngọt đi tới, đưa cho cô một chai, rồi lần lượt đưa cho Đoạn Hinh Ninh và Hạ Tử Mặc.

Lâm Thính vặn nắp, uống cạn nửa chai.

Thật ra khi cô dựng lều, Đoạn Linh đã định tới giúp, nhưng Lâm Thính không cho. Không phải vì sợ người khác thấy họ ở riêng, chuyện này cũng không có gì lạ, mà là cô sợ bản thân theo bản năng sẽ đụng chạm thân mật với hắn, để người khác nhìn thấy lại không hay.

Kim An Tại ở cách đó không xa nhìn sang, hỏi: "Các ngươi đã dựng lều xong rồi à?"

Lâm Thính gật đầu với hắn.

Tạ Thanh Hạc đi tới chỗ xe hơi của Hạ Tử Mặc, mở cốp xe ra, lấy một ít đồ ăn vặt xuống, đặt lên tấm thảm trải trên đất: "Các ngươi lại đây ăn một chút gì đi."

Nhắc tới ăn, Lâm Thính lập tức chạy tới ngồi xuống. Đoạn Linh cũng đi theo, ngồi bên trái cô, còn Đoạn Hinh Ninh ngồi bên phải. Hạ Tử Mặc thì chỉ cần Đoạn Hinh Ninh ngồi chỗ nào, hắn cũng sẽ tìm chỗ trống bên cạnh cô ấy để ngồi.

Kim An Tại ngồi đối diện, tiện miệng trêu chọc một câu: "Hai anh em các ngươi cứ như thần hộ vệ, một trái một phải bảo vệ Lâm Thính vậy."

"Liên quan gì đến ngươi!" Lâm Thính mang bao tay vào, cầm một miếng sushi đưa đến miệng Đoạn Hinh Ninh.

Đoạn Hinh Ninh nghe xong lời Kim An Tại, hơi ngại ngùng: "Từ nhỏ đến lớn, ba chúng ta đi đâu cũng ngồi cùng nhau, thành thói quen rồi. Nếu ngươi muốn ngồi ở đây, ta cũng có thể đổi chỗ với ngươi."

"Ta ngồi bên cạnh Lâm Thính á ?" Kim An Tại không chút do dự xua tay, vẻ mặt ghét bỏ, "Thôi đi, cái cô gái điên khùng đó, động một tí là đánh người, chỉ có hai anh em các ngươi mới chịu đựng được cô ấy thôi."

Hắn ngẫm lại, hình như đúng là như vậy. Cứ ba người họ xuất hiện cùng nhau, lúc nào cũng đứng hoặc ngồi cạnh nhau.

Kim An Tại cảm thấy hơi nể phục họ.

"Kim An Tại, ngươi muốn chết hả, không nói gì không ai coi ngươi là người câm đâu." Lâm Thính tiếp tục đút sushi cho Đoạn Hinh Ninh, "Đừng để ý đến hắn, há miệng ra đi."

Đoạn Hinh Ninh ngoan ngoãn há miệng ăn miếng sushi Lâm Thính đút: "Sushi này ngon quá, lần sau chúng ta lại đến cửa hàng đó mua nhé."

Tạ Thanh Hạc: "Nghe nói tối nay sẽ có mưa sao băng, không biết chúng ta có nhìn thấy không nhỉ?"

Lâm Thính không mấy hứng thú với mưa sao băng. Cô cắm cúi ăn phần của mình, còn cố ý đẩy hộp sushi sang phía Đoạn Linh.

Đoạn Linh thản nhiên cầm một miếng sushi ăn.

Đoạn Hinh Ninh: "Người ta nói ước nguyện dưới mưa sao băng rất linh nghiệm, mong rằng tối nay chúng ta có thể nhìn thấy."

Nghe đến câu "ước nguyện rất linh nghiệm", Lâm Thính lập tức hứng thú. Mẹ cô rất mê tín, ngày lễ Tết thường dẫn cô đến chùa thắp hương bái Phật, cầu Bồ Tát phù hộ cả nhà bình an.

Còn Lâm Thính thì có tư tưởng thà tin có còn hơn không, thấy vị Bồ Tát nào cũng cầu cho mình trước khi tốt nghiệp đại học có thể nhanh chóng phát tài, tốt nghiệp xong sẽ thoải mái đi khắp thế giới. Có thể nói là một kiểu ước nguyện "đánh bừa" vậy.

Tối nay thử ước nguyện với sao băng xem sao, Lâm Thính lấy điện thoại ra nhắn tin riêng cho Đoạn Linh. Một số chuyện không thể nói thẳng trước mặt mọi người, nếu không sẽ quá lộ liễu.

Lâm Thính: Em quyết định rồi, tối nay em nhất định phải thấy mưa sao băng, anh phải đi cùng em.

Đoạn Linh: Muốn ước nguyện à?

Lâm Thính gửi một sticker "gật đầu như búa bổ", và hắn đã đồng ý.

Họ đã chuyển điện thoại sang chế độ rung, nên khi có tin nhắn đến sẽ không phát ra tiếng. Những người khác dù có thấy họ cùng lúc xem điện thoại, nhắn tin, cũng sẽ không nghĩ rằng họ đang trò chuyện riêng với nhau.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 548: Hoàn PN


Tạ Thanh Hạc ngồi gần Đoạn Linh, khi cúi người lấy đồ ăn vô tình lướt qua màn hình điện thoại của hắn. Hắn không nhìn rõ tên hay nội dung tin nhắn, nhưng nhìn thấy ảnh nền, là một tấm ảnh chụp chung của một nam một nữ.

Tuy Tạ Thanh Hạc không thấy rõ mặt họ, nhưng có thể chắc chắn người con trai trong ảnh là Đoạn Linh.

Tạ Thanh Hạc quen Đoạn Linh một thời gian không ngắn, cũng coi như hiểu hắn. Hắn biết Đoạn Linh sẽ không dùng những tấm ảnh tình cảm trên mạng làm ảnh nền tin nhắn. Nếu không phải ảnh trên mạng thì chỉ có thể là ảnh chụp thật của Đoạn Linh với một cô gái nào đó.

Nghĩ đến đây, Tạ Thanh Hạc không nhịn được hỏi: "Đoạn Linh, ngươi đang hẹn hò à?"

Lời vừa dứt, cả nhóm đều im lặng.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Đoạn Linh, trừ Lâm Thính. Tim cô đập nhanh hơn, thắc mắc tại sao Tạ Thanh Hạc lại đột nhiên hỏi câu đó.

Đoạn Linh mặt không đổi sắc.

Hắn đôi khi gặp câu hỏi sẽ không trả lời ngay, mà hỏi lại đối phương. Hôm nay cũng vậy: "Vì sao ngươi lại hỏi thế?"

Ánh mắt mọi người lại chuyển sang Tạ Thanh Hạc.

Tạ Thanh Hạc không biết nói dối: "Vừa rồi ta vô tình thấy ảnh nền tin nhắn của ngươi, là ảnh chụp một nam một nữ, cô gái kia hình như còn hôn ngươi... à, hôn chàng trai."

Trong đầu Lâm Thính gần như ngay lập tức hiện lên tấm ảnh vừa chụp ở bãi biển. Đoạn Linh đã lấy một trong số đó làm ảnh nền ư?

Hạ Tử Mặc: "Có khi nào là ảnh trên mạng không? Ta thấy nhiều ảnh kiểu đó lắm rồi."

Đoạn Linh vẫn rất bình tĩnh, thẳng thắn thừa nhận: "Tấm ảnh đó không phải ảnh trên mạng. Ta đúng là đang hẹn hò, được vài tháng rồi."

Lâm Thính cảm thấy mọi chuyện hôm nay hơi vượt quá tầm kiểm soát của mình. Đoạn Hinh Ninh tò mò nhìn Đoạn Linh: "Anh, anh thật sự đang hẹn hò à? Là cô gái anh quen sau khi vào đại học ư?"

Hắn lắc đầu: "Không phải."

Tò mò là bản năng của con người, Hạ Tử Mặc tiếp lời: "Vậy là quen bên ngoài à?" Sinh viên ra ngoài nhiều, Đoạn Linh lại ở trọ bên ngoài nên càng dễ quen người mới.

Đoạn Linh: "Cũng không phải."

Kim An Tại hiếm khi cũng tham gia vào cuộc nói chuyện: "Không phải bạn cùng lớp đại học, cũng không phải quen bên ngoài, chẳng lẽ là bạn học cấp ba à?"

"Đúng là bạn học cấp ba của ta." Đoạn Linh bất động thanh sắc liếc nhìn Lâm Thính.

Lâm Thính cúi mắt xuống nhìn mặt đất. Cô không chỉ là bạn học cấp ba của hắn, mà còn là bạn học mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở và cả đại học, cô là bạn cả thanh xuân của hắn.

Kim An Tại nhướn mày, lộ ra vẻ mặt "ta biết ngay mà".

"Ai thế, bọn ta có quen không?"

Kim An Tại năm lớp 12 mới chuyển đến trường Bắc Trung, lại là học sinh chuyên thể thao, không học cùng lớp với Đoạn Linh, nên không chắc có quen bạn gái "bạn học cấp ba" mà Đoạn Linh nói hay không.

Không đợi Đoạn Linh trả lời, hắn nhận thấy Lâm Thính hôm nay quá mức im lặng. Bình thường với tính cách nhiều chuyện của cô, cô sẽ hỏi còn nhiều hơn cả bọn họ nữa: "Lâm Thính, hôm nay ngươi sao lại im lặng thế? Ngươi không có gì muốn hỏi Đoạn Linh à?"

Lâm Thính ngừng lại vài giây: "Ta..."

Đoạn Hinh Ninh quay đầu nhìn chằm chằm cô: "Ngươi đừng nói là biết chuyện anh ta hẹn hò từ lâu rồi, nên mới giúp anh ấy giấu chúng ta nhé."

Lâm Thính nhìn sang Đoạn Linh, rồi nhanh chóng dời tầm mắt, suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định: "Đúng vậy, ta biết chuyện Đoạn Linh hẹn hò từ rất sớm rồi, còn giúp hắn giấu các ngươi nữa."

Ngọn lửa tò mò trong lòng Hạ Tử Mặc càng bùng lên mạnh mẽ: "Bạn gái hắn là ai?"

Hắn không thể tưởng tượng nổi Đoạn Linh sẽ hẹn hò với kiểu bạn gái như thế nào. Vắt óc nhớ lại thời cấp ba, hắn đoán mò: "Ta nhớ có một nữ sinh trong lớp các ngươi rất dịu dàng, phải cô ấy không?"

Lâm Thính: "Là ta."

Cô không muốn để họ cứ đoán mò bạn gái Đoạn Linh là ai. Một phần là vì tính chiếm hữu, không muốn họ đoán sang người khác, không muốn cái tên Đoạn Linh gắn liền với tên bất cứ ai khác, ngoài cô, một phần lại nghĩ rằng có lẽ ông trời cố ý để Tạ Thanh Hạc thấy tấm ảnh đó, vậy thì dứt khoát công khai luôn.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian qua, họ sống chẳng khác gì yêu đương vụng trộm, Lâm Thính cảm thấy không thoải mái chút nào. Bây giờ nghĩ lại, cho Đoạn Linh một danh phận sớm cũng không phải là không thể.

Cô lặp lại một lần nữa: "Là ta."

Hạ Tử Mặc ban đầu chưa kịp phản ứng: "À, hóa ra là ngươi..." Sau đó, hắn giật mình, mở to mắt: "Cái gì? Là ngươi? Không phải, trò đùa này có hơi quá rồi đấy."

Lâm Thính ngạc nhiên khi thấy mình nói ra xong lại cảm thấy nhẹ nhõm, không hề xấu hổ như mình tưởng: "Ngươi thấy ta giống đang đùa không?"

Đáy mắt Đoạn Linh ánh lên ý cười.

Đoạn Hinh Ninh sốc đến mức không nói nên lời, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lâm Thính và Đoạn Linh.

Kim An Tại cũng cảm thấy khó tin. Họ là bạn bè từ nhỏ đến lớn, tình cảm bạn bè chuyển biến từ khi nào? Hắn khó mà đồng cảm, nhưng lại cảm thấy mọi chuyện đều có dấu hiệu, bởi cách họ ở chung với nhau từ trước đến nay đã thật sự không giống những người bạn bình thường.

Tạ Thanh Hạc đã đoán trước được, thoải mái cười: "Chúc mừng nhé."

Đoạn Hinh Ninh đến giờ vẫn còn cảm giác như đang mơ, kéo Lâm Thính vào lều, muốn hỏi cho rõ rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Nửa tiếng sau, các cô mới đi ra.

Mọi người vẫn chưa thể thích nghi với việc họ bỗng nhiên trở thành người yêu. Sau đó, làm gì họ cũng thường xuyên nhìn trộm Lâm Thính và Đoạn Linh.

Lâm Thính lúc đầu còn có thể giả vờ không biết, nhưng sau đó không nhịn được nữa, làm động tác móc mắt: "Ai còn dùng ánh mắt đó nhìn bọn ta, ta sẽ móc mắt hắn ra đấy."

Kim An Tại "sách" một tiếng, cố ý dùng ánh mắt đó nhìn hai người họ.

"Ngươi có bản lĩnh thì móc đi."

Lâm Thính lao tới, đưa tay định móc mắt Kim An Tại. Hắn không kịp đề phòng, suýt nữa bị cô tóm trúng: "Lâm Thính, ngươi chơi thật đấy à!"

Không khí dần dần trở lại bình thường.

Đến tối, Lâm Thính và Đoạn Linh ngồi cạnh nhau chờ mưa sao băng. Trên núi buổi tối lạnh hơn ban ngày, lần này cô đường đường chính chính đút tay mình vào tay hắn, lấy Đoạn Linh để sưởi ấm.

Kim An Tại ngồi phía trước vừa vặn quay đầu lại, thấy cảnh tượng đó. Hắn không nói gì, quay đầu nhìn lên phía trước, lại thấy Đoạn Hinh Ninh cũng đang làm y hệt, đút tay vào tay Hạ Tử Mặc để sưởi ấm.

Kim An Tại: "..."

Trên núi sóng điện thoại không tốt, chơi điện thoại cũng không được, hắn thầm nghĩ: Giá mà mang theo con cún đến đây thì tốt.

Tạ Thanh Hạc cầm túi sưởi nhìn bầu trời đêm.

Kim An Tại dùng bàn tay lạnh ngắt đẩy hắn một cái, lạnh lùng hỏi: "Túi sưởi của ngươi ở đâu ra thế, cho ta một cái đi."

Tạ Thanh Hạc đưa cho Kim An Tại một cái.

Ngồi ở phía sau, Lâm Thính thừa lúc bọn họ không chú ý, ngẩng đầu cắn một cái lên má Đoạn Linh. Dù sao trời tối, người khác không nhìn kỹ thì sẽ không thấy dấu răng.

Không hiểu vì sao, kể từ khi hẹn hò, cô càng muốn để lại dấu vết của mình trên người hắn. Khi yêu đương, cô đã cắn vai, cổ hắn. Còn lúc bình thường gặp mặt, cô lại thích véo tay hay c*n m* hắn. Cảm giác để lại một dấu ấn nào đó của mình trên người hắn, như thể tuyên bố chủ quyền của cô vậy.

Đúng lúc đó, một vệt sao băng vụt qua bầu trời đêm. Ánh sáng mỏng manh nhưng rực rỡ lướt qua, tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngước lên nhìn. Trong khoảnh khắc ấy, Đoạn Linh lại quay đầu nhìn cô.

Trên má hắn, vết răng mờ nhạt.
 
Back
Top Bottom