Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 120: Dùng bữa


Thang máy dành riêng cho tổng giám đốc vừa đóng lại, thang máy mà cô đang đợi cũng vừa đến.

Mấy chiếc thang máy đều đã kín người, khu vực chờ lập tức trở nên vắng vẻ.

Ánh mắt mà Bùi Giác vừa nhìn sang cũng không khiến Đường Điềm nghĩ nhiều, chắc anh không ngờ lại gặp cô ở trụ sở chính thôi.

Nghĩ đến khả năng được thăng chức sau hai tháng nữa, thái độ và trạng thái làm việc của cô càng thêm nghiêm túc. Cơ hội khó có được, không thể để tuột mất.

Cô chăm chỉ làm việc thêm hai ngày nữa, hai ngày này không còn gặp lại Bùi Giác.

Cuối tuần được nghỉ, ban đầu cô đã hẹn với Hà Tây Ngữ đi mua sắm, nhưng Tây Ngữ tối qua ôm điện thoại chơi đến bốn, năm giờ sáng nên giờ vẫn còn đang ngủ say trong phòng.

Đường Điềm đành phải ra siêu thị một mình, định mua ít hoa quả và đồ ăn vặt về.

Cô đẩy xe đi khắp siêu thị, đồ ăn vặt đều lấy hai phần, phần còn lại dành cho Tây Ngữ.

Rẽ vào một góc, cô bất ngờ đụng phải một người.

Liễu Hiểu Chi đang khoác tay một người đàn ông vừa đi vừa cười nói. Cô ta vừa quay đầu thấy Đường Điềm, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt liền trở nên đề phòng, như thể rất sợ người đàn ông bên cạnh mình nhìn thấy cô.

Đường Điềm liếc sang người đàn ông đi bên cạnh Liễu Hiểu Chi, khuôn mặt lạ lẫm, trông khá điển trai, cao lớn nhưng sắc mặt tái nhợt, hốc mắt thâm đen.

Liễu Hiểu Chi kéo tay người đàn ông, đi về hướng khác.

Người đàn ông bực dọc hỏi: “Em lại muốn đi đâu nữa?”

“Nhuận ca, em đột nhiên không muốn mua đồ ăn vặt bên kia nữa, mình mua ít trái cây rồi về nhà thôi.”

Cặp đôi khuất khỏi tầm mắt, trong lòng Đường Điềm vẫn thấy bất ngờ. Không ngờ Liễu Hiểu Chi lại ở bên một người không phải nam chính.

Dù thấy kỳ lạ, nhưng tất cả những chuyện này giờ đã chẳng còn liên quan gì đến cô nữa. Bây giờ cô coi như đã hoàn toàn thoát khỏi mạch truyện trong nguyên tác.

Cô đi dạo lòng vòng trong siêu thị, lúc thanh toán mới phát hiện mình đã mua quá tay.

Lúc đi dạo thấy cái gì cũng không đắt, đến lúc thanh toán mới tá hỏa.

Tuy thấy xót tiền, nhưng đều là những thứ cô cần dùng, có vài món còn rất cần thiết.

Xách theo một túi lớn ra vỉa hè, Đường Điềm cầm điện thoại định gọi xe.

Một chiếc xe sang dừng ngay trước mặt cô, cô tưởng có người muốn xuống xe, vội cúi xuống xách túi đồ tránh đường.

Cửa kính xe hạ xuống, Bùi Giác mặc đồ thường ngày, bớt đi vẻ nghiêm túc thường thấy, trông có phần thư thái, lười nhác.

Anh nhìn cô, giọng trầm thấp vang lên: “Lên xe đi, tiện đường tôi đưa em về.”

Đường Điềm vội xua tay từ chối: “Không cần đâu, tôi gọi xe là được rồi, không dám làm phiền Bùi tổng.”

Anh bình thản nói: “Chỗ này khó gọi xe.”

Cô cúi đầu nhìn vào điện thoại, phần mềm gọi xe đang hiện ra hàng chữ “Số người đang chờ: 43 người”!

Đường Điềm xấu hổ đổi giọng: “Vậy thì làm phiền tổng giám đốc rồi.”

Cô mở cửa sau bước vào xe, vừa đóng cửa xong, trong đầu chợt nhớ đến câu nói: Sếp lái xe, mình ngồi ghế sau.

Xe đã khởi hành, cô đành nghiêng người về phía ghế lái, giọng mang theo chút áy náy: “Bùi tổng, xin lỗi, tôi quen ngồi ghế sau khi gọi xe, không có ý thiếu tôn trọng anh.”

Anh đáp: “Không cần câu nệ, muốn ngồi đâu cũng được.”

Đường Điềm thầm thở phào, may mà anh không để tâm.

Cô nghe thấy anh hỏi: “Em ăn cơm ở trụ sở chính thấy ổn không?”

Đường Điềm theo phản xạ gật đầu: “Rất phong phú, tay nghề đầu bếp cũng rất tốt.”

Bên trong xe trở nên yên lặng, Đường Điềm cảm thấy nãy giờ toàn là Bùi Giác hỏi chuyện cô, hẳn cô cũng nên chủ động tìm chuyện để nói.

“Anh chuẩn bị về nhà sao?”

Bùi Giác trả lời bằng giọng trầm ổn: “Không phải. Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng.”

Không kịp để cô phản ứng, anh lại hỏi tiếp: “Em đã ăn trưa chưa? Đi ăn cùng tôi.”

Đường Điềm thật sự muốn bịt miệng mình lại, đúng là hỏi trúng điều không nên hỏi.

Cô vội từ chối: “Không cần đâu, tổng giám đốc.”

Anh nói: “Nhà hàng đó hương vị không tệ, coi như cải thiện bữa ăn cho em.”

Bị anh nói vậy, cô bắt đầu dao động. Vốn cũng định về gọi đồ ăn ngoài.

Anh nhẹ giọng nói: “Khoảng hai phút nữa đến nơi, nếu em gấp thì tôi vòng xe đưa em về trước.”

Nghe vậy, Đường Điềm càng thấy ngại, vội trả lời: “Vậy thì làm phiền tổng giám đốc rồi.”

Bùi Giác nhìn cô một cái qua gương chiếu hậu rồi lại nhìn về phía trước: “Ở cạnh tôi không cần quá căng thẳng.”

Giọng trầm trầm từ tính khiến cô phần nào thả lỏng.

Khoảng năm phút sau, xe dừng ở bãi đỗ dưới tầng hầm của một tòa cao ốc nổi tiếng.

Đường Điềm xuống xe, Bùi Giác cũng xuống theo. Dáng người cao lớn nhanh chóng bước đến trước mặt cô, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cúi mắt nhìn cô, giọng trầm thấp vang bên tai: “Lên lầu.”

Cô gật đầu, định đi theo sau lưng anh.

Bùi Giác chân dài bước nhanh, nhưng hôm nay lại cố ý đi chậm để sóng bước cùng cô.

Đường Điềm chần chừ một lúc, cuối cùng cũng hỏi: “Bùi tổng, chuyện trước đây tôi đối xử với anh như vậy… anh không giận sao?”

Anh nhấn nút thang máy, bình thản nói: “Ai mà không từng mắc sai lầm.”

Cô ngẩn người nhìn anh. Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt giao với ánh mắt trong trẻo, dịu dàng của cô.

Yết hầu anh chuyển động, khẽ nói: “Em của hiện tại rất tốt.”

Đường Điềm suýt chút nữa chìm vào đôi mắt sâu hút của anh, vội vàng né tránh ánh nhìn, anh… thật sự rất rộng lượng.

Cô nhớ lại hôm mới xuyên đến đây, chính anh là người bảo tài xế đưa ô cho cô.

Vào thang máy, Đường Điềm nhắc đến chuyện đó: “Hôm đó… cảm ơn chiếc ô của anh.”

Thang máy từ từ đi lên, trong đầu Bùi Giác hiện lên cảnh cô co ro đứng trong mưa, ánh mắt cố mở lớn để nhìn đường, chẳng còn chút tham vọng hay mưu mô nào, chỉ toàn là mờ mịt và bất an.

Hồi ức đó khiến anh khẽ nhíu mày.

Anh nói giọng trầm: “Hôm đó là nhân viên xử lý không tốt. Tôi đã điều tra, người liên quan đều bị tôi sa thải. Nợ em một lời xin lỗi.”

Đường Điềm tròn xoe mắt kinh ngạc, vội xua tay: “Chuyện này…” Cô không biết nên nói gì cho phải.

Thật ra lúc đó là nguyên chủ bị Liễu Hiểu Chi kích động. Vì nguyên chủ luôn không từ bỏ việc quyến rũ bốn nam chính, nên trong biệt thự luôn bị cô lập, bị khinh thường.

Liễu Hiểu Chi thì lại đối xử tốt với bốn nam chính, còn với nguyên chủ thì thường xuyên mỉa mai, dùng lời nói đả kích.

Lúc đó nguyên chủ tức giận không kiềm chế được nên đẩy Liễu Hiểu Chi một cái. Vị trí của Liễu Hiểu Chi khi đó là quay lưng vào tường, cạnh cầu thang. Mặc dù nguyên chủ đẩy theo hướng tường, nhưng Liễu Hiểu Chi lại ngã về phía cầu thang.

Nguyên chủ định đỡ cô ta thì Liễu Hiểu Chi đã kịp nắm lấy tay vịn, không bị ngã. Nhưng cô ta lại sợ hãi né tránh tay nguyên chủ và hét lên:
“Đường Điềm, xin lỗi, cô đừng đẩy tôi xuống cầu thang.”

Đúng lúc đó, Thẩm Yến Lễ đi ngang qua và nhìn thấy cảnh tượng ấy, từ đó dẫn đến chuỗi sự kiện về sau.

Đó cũng là lý do vì sao trong nguyên tác, khi nguyên chủ bị đuổi khỏi biệt thự đã chửi rủa không cam tâm.

Không ngờ Bùi Giác lại từng điều tra chuyện này, bảo sao hai tháng sau khi chuyện đó xảy ra, cô cố gắng tìm lại thông tin nhưng không còn thấy gì nữa.

Trước đây còn nghĩ là chẳng ai quan tâm đến chuyện của người bình thường, giờ nghĩ lại, e rằng chính là do anh đã ra tay xử lý.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 121: Không ngờ tới


Đường Điềm lắp bắp, không biết phải phản ứng thế nào trước lời xin lỗi từ anh.

Cô lại nghe anh trầm giọng nói: “Không cần cảm thấy gánh nặng, chuyện này vốn nên xin lỗi cô.”

Cô ngẩng đầu nhìn Bùi Giác, nếu nói không cảm động thì là nói dối. Có lẽ đến cả nguyên chủ cũng không ngờ, người cuối cùng thật sự trả lại công bằng cho cô lại là Bùi Giác.

Cửa thang máy mở ra, nhân viên nhà hàng vô cùng niềm nở chào đón họ.

Sự chú ý của Đường Điềm bị phân tán, cô theo anh đi đến chỗ đã đặt bàn trước.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, tầng lầu không quá cao nhưng có thể nhìn thấy toàn bộ hồ nước phía ngoài, phong cảnh đẹp đẽ.

Bùi Giác đã đặt món từ trước, họ vừa ngồi xuống không bao lâu thì món ăn lần lượt được bưng lên.

Anh nhìn cô, giọng nhẹ nhàng: “Nếm thử xem, có hợp khẩu vị không.”

Đường Điềm cắt một miếng bò bít tết nếm thử, ngẩng đầu mỉm cười: “Hương vị rất ngon.”

Chợt bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đối diện đang nhìn mình chăm chú, cô hoảng hốt muốn cúi đầu xuống.

Nghe anh cất giọng trầm, mang theo từ tính: “Em cười lên trông rất đẹp.”

Mặt Đường Điềm lập tức đỏ bừng, vội cúi đầu ăn bò bít tết.

“Cảm ơn Bùi tổng.”

Có lẽ vì cảm nhận được anh luôn giúp đỡ mình, cô không thể kiểm soát cảm giác thoải mái dâng lên từ đáy lòng.

Trong suốt bữa ăn, tuy cả hai không nói nhiều, nhưng bầu không khí giữa họ lại rất tự nhiên, nhẹ nhàng.

Khi trở lại bãi đỗ xe ngầm, lần này lên xe, Đường Điềm không còn ngồi ghế sau nữa, mà chủ động ngồi vào ghế phụ lái. Một lần là bất ngờ, hai lần thì không thể gọi là vô tình được nữa.

Tuy biết anh không để tâm, nhưng phép lịch sự cơ bản cô vẫn phải giữ.

Thắt chặt dây an toàn, cô nói: “Hôm nay làm phiền anh quá rồi, vừa mời tôi ăn cơm, lại còn đưa tôi về.”

Bùi Giác đáp bằng giọng điềm đạm: “Không sao, đừng để trong lòng.”

Cô đưa tay nắm lấy dây an toàn, lén liếc nhìn anh một cái.

Bùi Giác xoay vô-lăng, gương mặt nghiêng nghiêm túc và tuấn tú, không cười nói linh tinh.

Tim Đường Điềm đập loạn, trái tim vốn bình lặng của cô dường như đã bắt đầu xao động. Toàn thân anh như được phủ một lớp ánh sáng, thật sự rất cuốn hút.

Kỹ thuật lái xe của anh cũng giống như con người anh vậy — cực kỳ ổn định, khiến người bên cạnh cảm thấy rất an toàn.

Xe tiến vào bãi đỗ dưới tầng hầm khu chung cư, Đường Điềm tháo dây an toàn xuống xe, định mở cửa sau lấy túi đồ nặng trĩu ra.

Bùi Giác đã nhanh hơn một bước, mở cửa sau, nhấc túi đồ xuống giúp cô. Cân nặng trong tay khiến anh hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua cánh tay gầy guộc của cô, nghĩ đến việc cô phải xách đống đồ nặng này.

“Nếu sau này có mua nhiều như vậy, có thể nhắn cho tôi, tôi đến giúp em.”

Đường Điềm nghĩ anh chỉ nói khách sáo, dù gì cũng chỉ còn hơn một tháng nữa là cô rời tổng công ty, hai người cũng không còn làm việc cùng một nơi.

“Cảm ơn Bùi tổng đã quan tâm, để tôi tự mang lên là được.”

Nhưng Bùi Giác không để cô xách, còn đi cùng cô vào thang máy.

Trong thang máy, Đường Điềm ngửi thấy hương lạnh nhàn nhạt như mùi mai từ người anh, lại nhìn thấy anh lặng lẽ xách túi đồ giúp cô. Cánh tay anh nổi lên những đường gân, cơ bắp rõ ràng, đặt túi đồ ngay trước cửa.

Bùi Giác xoay người, giọng trầm dặn dò: “Chiều nghỉ ngơi cho tốt.”

Đường Điềm nhẹ nhàng gật đầu, mở cửa: “Vậy tôi vào trước nhé, tạm biệt Bùi tổng.”

“Vào đi.”

Anh không rời đi ngay, mà đứng nhìn cô kéo túi đồ vào nhà, sau đó mới bấm thang máy, sải bước rời khỏi nơi đó.

Đường Điềm nhìn túi đồ đầy ắp, hương thơm thoang thoảng trên người anh dường như vẫn còn vấn vương.

Cô... hình như đã rung động rồi.

Sự chu đáo, cẩn thận và tinh tế của anh không hề xâm phạm ranh giới an toàn của cô.

Anh đã điều tra rõ chuyện cũ của nguyên chủ, xử lý những người liên quan, còn gỡ bỏ hết những nội dung tiêu cực trên mạng liên quan đến cô.

Nếu cô không nhắc đến, e là anh cũng sẽ không nói ra. Chỉ dựa vào điều đó thôi cũng đủ khiến cô không thể không có thiện cảm với anh.

Kiếp trước, cô từng rất thích một câu nói: “Đừng chỉ nghe đối phương nói gì, hãy nhìn xem họ làm gì.”

Đường Điềm vỗ nhẹ lên trán. Mình đang nghĩ gì thế này? Người đó là Bùi Giác — một người đàn ông cho dù cô có kiễng chân hết sức cũng không thể với tới.

Cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc. Vừa xoay người đã thấy Hà Tây Ngữ đứng ở đối diện, vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô.

Hà Tây Ngữ thấy cô lúc thì ngẩn người, lúc thì cười tủm tỉm, vừa rồi còn tự vỗ trán, trông hoàn toàn không giống bình thường, cứ như biến thành người khác vậy.

Cô ấy hỏi: “Cậu… không khỏe ở đâu à?”

Đường Điềm xách túi đồ lên: “Tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt với hoa quả, định chia cho cậu một phần…”

“Tuyệt quá, Điềm Điềm ơi, bảo bối Điềm Điềm, lúc nãy tôi cũng là lo cho cậu thôi mà. Nào, để tôi bóp vai, đấm chân cho cậu…”

Thời gian đi làm trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã sang ngày mới, Đường Điềm đã tạm gác cảm giác rung động kia lại, nghiêm túc làm việc kiếm tiền.

Chiều hôm đó, cô đang chăm chú làm việc thì chị Cổ khẽ nhắc cô phải nghiêm túc một chút.

Cô hơi ngạc nhiên. Mình vẫn luôn chăm chỉ làm việc cơ mà?

Chừng hai mươi phút sau, cô vươn vai, cầm bình nước ra phòng trà lấy nước.

Vừa ra khỏi phòng trà, cô liền chạm mặt Bùi Giác đang đi chậm rãi tới. Sau lưng anh là thư ký Ngô.

Có lẽ vì nhìn thấy cô, người đàn ông cao lớn, phong thái ung dung liền dừng lại, đôi mắt sâu thẳm lướt qua cái bình nước to bự trong tay cô, sau đó dời lên, ánh mắt giao nhau với cô.

Đường Điềm mở to mắt, lập tức chào: “Chào Bùi tổng.”

Nói xong, cô vội vòng qua họ, chạy nhanh về chỗ ngồi làm việc.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 122: Hoảng loạn


Chạy vội về chỗ làm, cô lập tức cúi đầu làm việc, chẳng trách chị Cổ dặn cô phải làm việc cho nghiêm túc, thì ra là tổng giám đốc Phó vừa đi ngang qua.

Đường Điềm tiếp tục làm việc, chẳng bao lâu liền quên mất chuyện vừa chạm mặt Bùi Giác.

Cho đến khi cô lại đứng thẳng dậy, với tay lấy bình nước, ngẩng đầu lên thì bắt gặp người đàn ông cao lớn đang đứng đối diện bàn làm việc.

Bùi Giác mặc vest chỉnh tề, đứng đối diện bàn, không biết đã nhìn cô từ lúc nào.

Đường Điềm hoảng hốt, lập tức đứng dậy chào: “Chào Bùi tổng.”

Bùi Giác sải bước tiến lại gần bên cạnh cô, cô mơ hồ ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người anh, kèm theo cảm giác áp lực mạnh mẽ đang tiến gần.

Anh nói bằng giọng trầm thấp: “Công việc làm rất tốt.”

Đường Điềm vội gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc đã công nhận.”

Anh không nói thêm gì, chỉ yên lặng nhìn cô một lúc rồi quay người rời đi với dáng người cao ráo, bước từng bước thong thả.

Nhìn bóng lưng Bùi Giác khuất dần khỏi văn phòng, Đường Điềm thừa nhận mình có chút rung động, nhưng cô sẽ không mơ mộng viển vông. Một phần vì cô là nữ phụ phản diện, anh là nam chính, vốn dĩ giữa hai người không nên có quan hệ gì.

Hơn nữa, anh cũng sẽ không rung động vì cô, nên chút rung động ấy rất nhanh đã tan biến.

Sáng hôm sau, Đường Điềm đứng đợi thang máy dưới lầu, gần đến giờ làm nên đại sảnh cũng không có nhiều người chờ.

Cô nghe thấy một giọng nam quen thuộc, quay đầu nhìn thì thấy Bùi Giác đang sải bước đi tới, vừa đi vừa nghe điện thoại, ánh mắt lại nhìn trúng cô.

Đường Điềm giả vờ không thấy, tiếp tục chờ thang máy đang đến gần.

Giọng nói trầm thấp ấy càng lúc càng gần, cuối cùng anh đứng ngay sau lưng cô.

Dù không quay đầu, cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của anh.

Cô không khỏi căng thẳng, khi nghe thấy tiếng Bùi Giác hỏi, cô hơi nghiêng mặt.

Người đàn ông cụp mắt nhìn cô: “Đã ăn sáng chưa?”

Cô vội gật đầu: “Trên đường đến công ty tôi ăn rồi ạ.”

Anh khẽ “ừ” một tiếng rồi bước vào thang máy phía sau cô. Mấy người đang đợi thang máy đều kinh ngạc đến quên cả bước vào theo.

Thư ký Ngô không đi theo, giữ vẻ mặt khó hiểu, tự mình đi thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.

Trong thang máy chỉ có Đường Điềm và Bùi Giác, ánh mắt kinh ngạc của đám người bên ngoài khiến cô càng thấy khó xử.

Bầu không khí giữa hai người trong thang máy dần trở nên mơ hồ và căng thẳng.

Giọng trầm của anh vang lên, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ: “Tối nay ăn tối cùng nhau nhé?”

Sao cô còn không hiểu được ý tứ của anh. Cô hoảng đến mức không biết phải làm sao.

“Không… không được đâu, Bùi tổng.”

Bùi Giác trầm mặc nhìn cô cúi đầu chạy ra khỏi thang máy, như thể đang bỏ trốn.

Ngồi lại vào chỗ làm, tuy tay vẫn đang làm việc nhưng tâm trí Đường Điềm lại bay đi nơi khác.

Cô nghĩ đến việc gần đây hay tình cờ gặp Bùi Giác, đến ánh mắt anh nhìn cô… và cả lời mời ăn tối vừa rồi trong thang máy.

Rõ ràng là anh có ý với cô. Nhưng cô khó tin nổi — đó là Bùi Giác mà, sao lại động lòng với cô?

Không thể phủ nhận, trong khoảnh khắc anh mời cô, lòng cô có dao động.

Nhưng… cô không muốn yêu đương, nhất là với một trong những nam chính như Bùi Giác.

Đường Điềm vốn lý trí mạnh hơn cảm xúc, chỉ hoảng loạn chốc lát rồi lấy lại bình tĩnh.

Hôm sau, trong giờ làm, có người mang đến một bó hoa hồng to, bảo cô ký nhận.

Nhìn bó hoa hồng trước mặt và tiếng trêu chọc của đồng nghiệp xung quanh, cô ngơ ngác ký nhận, tai đỏ ửng.

“Tiểu Điềm, ai tặng đó?”

“Đúng rồi, nói nghe coi, để tụi chị xem giúp em một chút.”

Cô vội lấy tấm thiệp xuống, không để ai nhìn thấy chữ viết.

Cô mỉm cười nhạt: “Em cũng không biết.”

Đặt hoa lên bàn, cô len lén đến phòng pha trà, mở thiệp ra xem — quả nhiên là của Bùi Giác.

Cô không giấu nổi nhịp tim rối loạn. Bùi Giác… đang theo đuổi cô sao?!

Cô bối rối, vì thật sự chưa từng yêu nghiêm túc bao giờ. Dù là Thẩm Yến Lễ hay Phó Hi, tuy đối xử với cô rất tốt nhưng lúc ấy cô không có quyền lựa chọn, cứ mơ hồ mà bên nhau.

Cô hít sâu vài hơi. Vì chưa có ý định yêu đương, nên tạm thời nên giữ cái đầu lạnh mà xử lý mọi chuyện, cứ né tránh anh là được.

Dù sao cũng chỉ còn khoảng một tháng là sẽ quay về thành phố N, mà Bùi Giác là kiểu người cuồng công việc, chắc cũng chóng quên thôi.

Thế nhưng, mười ngày sau đó, dù cô cố gắng tránh mặt, quà tặng vẫn cứ thay đổi liên tục được gửi đến.

Thỉnh thoảng Bùi Giác lại đi ngang qua khu làm việc, cô cúi gằm mặt, chỉ thiếu điều chui vào gầm bàn. Dù tim đập loạn, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Nhất là khi cảm nhận được sự hiện diện và giọng nói dễ nghe của anh, cô càng căng thẳng hơn.

May mắn là anh không ở lại quá lâu, tiếng bước chân dần xa.

Nhìn bóng lưng anh, tim Đường Điềm vẫn đập loạn không ngừng.

Cô cắn môi, cúi đầu. Tính cách cô rất mâu thuẫn, để bắt đầu một mối quan hệ thật sự còn khó hơn lên trời, dù có cảm động.

Thời gian trôi nhanh, chỉ còn hai ngày nữa là cô sẽ trở về thành phố N. Những món quà cô nhận trong thời gian qua đã nhiều đến mức phải gửi bưu điện về.

Tất cả đều là quà của Bùi Giác, hầu hết là hàng hiệu đắt đỏ.

Cô từng nhắn tin cho anh, nhưng anh không nghe theo, chỉ nói đó là tâm ý của mình.

Vì không phải anh trực tiếp đưa, cô cũng đành nhận, không thể gây khó xử cho người giao quà.

Hà Tây Ngữ luôn hỏi người theo đuổi cô là ai. Chưa từng thấy ai theo đuổi mà chịu chi đến vậy, lại còn không xuất hiện, liên tục gửi hàng hiệu cho cô suốt cả tháng.

Tối hôm rời khỏi thành phố S, sau khi tan làm, Đường Điềm cùng Hà Tây Ngữ rời khỏi trụ sở chính.

Vừa đến lề đường, một chiếc xe sang màu đen dừng lại bên lề.

Vì thấy xe quen quen, cô liếc nhìn lần nữa — không ngờ cửa xe hạ xuống, hiện ra khuôn mặt tuấn tú vô song của Bùi Giác, ánh mắt họ lập tức giao nhau.

Ánh mắt sâu thẳm ấy nhìn thẳng vào cô, rồi anh chậm rãi lấy điện thoại bấm một dãy số.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi xách của cô, Đường Điềm vội lấy ra — quả nhiên là cuộc gọi của Bùi Giác.

Cô luống cuống, không biết có nên nghe máy hay không.

Nhưng nếu cứ chần chừ như vậy sẽ khiến anh hiểu lầm, nên cô cắn răng nhét điện thoại lại vào túi.

Bùi Giác bình thản bước xuống xe, trầm giọng gọi cô: “Đường Điềm.”

Cô đỏ ửng cả mặt, không thể không dừng bước.

Bên cạnh cô, Hà Tây Ngữ đã kinh ngạc đến mức đứng sững.

“Anh có chuyện muốn nói với em, tối nay rảnh chứ?”

Hà Tây Ngữ lập tức hiểu ra mọi chuyện, cười đến mức suýt rách miệng, lập tức đẩy cô về phía anh.

“Rảnh! Cô ấy rảnh lắm!”

Đường Điềm vội bịt miệng cô bạn, nhưng Hà Tây Ngữ còn kích động hơn, vừa né tay cô vừa đẩy cô về phía Bùi Giác.

“Bùi tổng, cô ấy rất rảnh, gần đây hồn vía trên mây, thỉnh thoảng còn cười ngớ ngẩn, chắc là thích ai rồi mà không dám đồng ý. Bùi tổng, anh giúp cô ấy khai thông chút đi!”

Đường Điềm ra sức bịt miệng cô bạn, nhưng chẳng khác nào cố bắt một con cá trạch trơn tuột.

Cô đành nhẹ tay đấm đồng nghiệp: “Tôi nào có như cậu nói chứ!”

Bùi Giác nhìn Đường Điềm, ánh mắt dịu dàng mang theo ý cười, mở cửa ghế phụ:
“Tối tôi sẽ đưa cô ấy về.”

Hà Tây Ngữ nhanh chóng đẩy cô vào xe, không ngừng nháy mắt, thì thầm: “Cho Bùi tổng một cơ hội đi, người ta vừa đẹp trai vừa giàu có, lại sạch sẽ, cậu lên đi, lên đi!”

Đường Điềm xấu hổ muốn chết, vội bịt miệng cô bạn: “Cậu đừng nói lung tung!”

Hà Tây Ngữ đóng sập cửa xe lại, hận không thể hàn chết luôn cho chắc.

Bùi Giác cúi đầu cười khẽ, rồi ngồi vào ghế lái. Thấy cô lúng túng quên cả thắt dây an toàn, anh cầm lấy dây, giúp cô thắt lại, toàn bộ quá trình đều giữ khoảng cách, không hề cố tình tiếp cận.

Đường Điềm cảm nhận được sự chừng mực của anh. Cô cắn môi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, nhịp tim và ánh mắt đều bán đứng sự hoảng loạn của bản thân.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 123: Chi tiết


Đường Điềm ngồi nghiêm túc một bên, tư thế đoan trang. Lý do cô lên xe này là muốn nói rõ với Bùi Giác rằng hiện tại cô chưa có ý định yêu đương.

Cô không muốn lãng phí thời gian quý báu của anh, dù sao thì anh cũng luôn rất bận rộn.

Thế nhưng hành động của anh khiến lời cô định nói nghẹn lại nơi cổ họng. Cô cắn môi, không biết nên xử trí ra sao.

Thấy cô cắn môi, Bùi Giác khẽ nhíu mày:
“Cắn nữa là môi sẽ rách đấy.”

Đường Điềm ngượng ngùng buông môi ra. Cô cúi đầu, không che giấu được vẻ căng thẳng và dè dặt trên gương mặt.

Dường như người đàn ông đã nhìn ra sự lúng túng của cô. Giọng nói trầm ấm vang lên, nhẹ nhàng: “Đừng mang gánh nặng tâm lý, cứ làm theo những gì em thấy thoải mái.”

Cô lén liếc nhìn anh một cái, tâm trạng cũng theo đó mà thả lỏng đôi chút.

Trước khi lái xe, Bùi Giác hỏi: “Muốn nghe bài gì?”

Cô vội nói: “Gì cũng được ạ.”

Anh chọn một bản nhạc nhẹ nhàng, phần nào xoa dịu được cảm xúc căng thẳng của cô.

Đường Điềm là người rất chú trọng tiểu tiết. Dù trong chuyện tình cảm cô khá chậm chạp, nhưng với những chi tiết nhỏ lại vô cùng nhạy bén.

Ví dụ như lúc còn bên Thẩm Yến Lễ, thực ra anh vẫn để ý đến xuất thân của cô, cảm thấy công việc của cô không đủ danh giá.

Thế nên cô chưa bao giờ hỏi anh những câu như đi đâu, về nhà chính khi nào… Mỗi khi ba mẹ anh gọi điện, cũng chưa từng nhắc tới cô hay đề cập chuyện đưa cô ra mắt bạn bè.

Đường Điềm nhìn thấy tất cả, chỉ là giả vờ không biết. Khi đề xuất tặng quà cho ông nội anh, cô cho rằng mình chỉ cần giữ phép lịch sự là đủ. Dù gì lúc ấy, cô là bạn gái được anh công khai.

Cô vốn là người sống tùy duyên, hơn nữa Thẩm Yến Lễ ở những phương diện khác đối xử với cô cũng rất tốt.

Cách nhìn người, nhìn sự việc của cô luôn có giới hạn nới rộng, vì cô hiểu trên đời này không có ai hoàn hảo, luôn sẽ có điểm khiến người ta không vừa ý.

Nhưng từng hành động âm thầm và chu đáo của Bùi Giác, cô đều có thể nhận ra. Không phải là cố ý thể hiện, mà là xuất phát từ tấm lòng, lặng lẽ mà chân thành.

Huống hồ cô từng đọc qua nội dung trong truyện, biết rõ Bùi Giác là người chính trực, không giống như cảm giác luôn ngụy trang và phức tạp mà Ôn Thiệu Hàn từng mang lại.

Bùi Giác chăm chú nhìn về phía trước, cổ họng khẽ chuyển động: “Ngày mai em sẽ trở về thành phố N.”

Đường Điềm đang mơ hồ thì bị câu nói ấy kéo về thực tại. Cô gật đầu: “Vâng, ngày mai tôi sẽ quay về.”

Vừa dứt lời, cô nghe anh hỏi tiếp bằng giọng trầm: “Có từng nghĩ đến việc ở lại thành phố S không?”

Cô thành thật trả lời: “Tôi khá thích thành phố N nên không có ý định ở lại đây.”

Bùi Giác chỉ “ừ” một tiếng trầm thấp, không nói thêm gì nữa.

Đường Điềm hiểu rằng mình cần phải quyết đoán, như vậy mới không khiến anh ôm hy vọng.

Tối hôm đó, Bùi Giác vẫn chọn nhà hàng mà lần trước đã đưa cô đến, vẫn là vị trí ngồi hôm ấy.

Thấy cô có vẻ hơi lúng túng, anh chủ động mở lời để làm dịu không khí.

“Em sợ độ cao à?”

Đường Điềm gật đầu, liếc ra ngoài cửa sổ sát đất rồi mỉm cười: “Ở đây thì vẫn ổn, trong phạm vi tôi có thể chịu được.”

Anh nói nhỏ: “Vậy là tốt rồi.”

Cô bỗng hiểu ra ý anh, lại liếc ra ngoài cửa sổ rồi nhìn sang gương mặt điềm tĩnh đối diện.

Ngay sau đó, cô cúi đầu, mặt đỏ bừng, giả vờ như chẳng hiểu gì cả.

Trong lúc ăn, Bùi Giác thỉnh thoảng lại đưa ra vài câu chuyện nhẹ nhàng. Đường Điềm cũng đáp lại, nhưng trong lòng thì rối loạn, vì cô biết lát nữa sẽ phải từ chối anh.

Hiện tại tâm trạng cô hỗn loạn, bản thân cũng không hiểu rõ được trái tim mình.

Cuối cùng, sau bữa ăn, cô lấy hết dũng khí nói: “Bùi tổng, hiện tại… tôi không có ý định yêu đương. Thời gian qua làm phiền anh rồi.”

Bùi Giác chậm rãi đặt khăn ăn xuống, giọng trầm thấp nhưng bình thản: “Em không cần thấy áp lực.”

Thấy anh bình tĩnh như vậy, tảng đá trong lòng Đường Điềm như rơi xuống.

Cô cũng nhẹ lòng: “Tính cách tôi hơi khép kín nên…”

Nói được nửa câu, cô liền dừng lại, cảm thấy nếu nói tiếp sẽ dễ khiến người ta hiểu lầm.

Lúc ấy, bên ngoài cửa sổ bỗng bùng nổ những chùm pháo hoa rực rỡ, sáng chói cả bầu trời đêm, phản chiếu xuống mặt hồ như một tấm gương khổng lồ.

Đường Điềm kinh ngạc trợn to mắt, lập tức bị cảnh tượng ấy thu hút.

Cô vội gọi anh: “Bùi tổng…”

Vừa quay đầu, cô đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Bùi Giác đang chăm chú nhìn mình không biết từ bao giờ.

Pháo hoa vẫn đang rực rỡ, cô nhìn thấy anh mỉm cười. Khuôn mặt điển trai không góc chết ấy, khi cười còn rạng ngời hơn cả pháo hoa ngoài cửa sổ.

Anh nói: “Anh sẽ đợi em.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 124: Nhớ em


Đêm khuya, tại một tòa cao ốc ở thành phố S, Đường Điềm nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

Bùi Giác nói anh sẽ đợi cô. Lúc đó, nụ cười của anh như chạm sâu vào đôi mắt cô, lời nói ấy khiến lòng cô rung động sâu sắc, hai người đã nhìn nhau thật lâu.

Nhưng cô vẫn không đồng ý. Cô sẽ không dễ dàng bắt đầu một mối quan hệ, vì đó không chỉ là có trách nhiệm với bản thân mà còn là với Bùi Giác.

Dù trong lòng có đôi chút rung động, theo thời gian, cảm xúc ấy rồi cũng sẽ nhạt dần, cho đến khi biến mất.

Trong lòng Đường Điềm vẫn còn những e dè. Tình yêu thì đẹp đấy, nhưng khoảng cách giai cấp giữa cô và Bùi Giác là điều không thể thay đổi. Dù là Thẩm Yến Lễ hay Phó Hi, họ đều đối xử với cô rất tốt, nhưng sự khác biệt vô hình ấy không chỉ ảnh hưởng đến họ mà còn ảnh hưởng đến chính cô.

Ba mẹ của Phó Hi đối với cô rất tử tế, nhưng khi ở cùng, cô vẫn luôn phải dè dặt, sợ rằng một chút sơ suất sẽ khiến người nhà Phó Hi mất mặt.

Chiếc váy cưới đặt may ngày ấy là kiểu dáng mẹ Phó Hi thích. Trong suốt quá trình đặt may, ngay cả nhà thiết kế cũng không hỏi đến ý kiến của cô.

Họ thích cô, chẳng qua là vì Phó Hi thích cô, cũng vì cô biết điều, ngoan ngoãn.

Những điều này Đường Điềm đều hiểu. Đối với một gia đình giàu có như vậy, tất nhiên sẽ có nhiều quy tắc. Khi đó cô cũng đã nhanh chóng thích nghi. Dù gì cũng không thể chỉ hưởng lợi mà không đánh đổi, con người cần biết đủ thì mới an vui.

Thế nhưng hiện tại bảo cô bước vào hào môn lần nữa, cô không muốn. Đường Điềm yêu thích sự tự do, muốn mọi chuyện đều do mình quyết định, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Không cần lúc nào cũng chú ý lời ăn tiếng nói, không phải lo lắng xem có khiến nhà chồng mất mặt không. Cũng không cần băn khoăn rằng chỉ vì đi siêu thị một chuyến mà sẽ gây rắc rối cho Phó Hi.

Trước đây cô từng quen với sự hiện diện của Phó Hi, nhưng... cô càng muốn sống đúng với bản thân, tôn trọng mong muốn của chính mình.

Vì vậy, dù cô có rung động trước Bùi Giác, cô cũng sẽ không chấp nhận lời theo đuổi của anh. Gia tộc của Bùi gia chắc chắn còn lớn mạnh hơn, quy củ càng nhiều hơn.

Bằng không cũng chẳng thể nuôi dạy nên một người như Bùi Giác – chính trực, ưu tú đến vậy.

Đường Điềm khẽ thở dài. Cô và Bùi Giác có duyên nhưng không phận. Thôi thì đi ngủ thôi.

……

Hôm sau, cô cùng Hà Tây Ngữ quay về thành phố N. Hà Tây Ngữ nghe nói cô từ chối Bùi tổng thì cảm thấy tiếc nuối vô cùng, trong khi Đường Điềm lại tỏ ra rất thản nhiên.

Trên đường về, Hà Tây Ngữ liên tục thở dài, chẳng khác nào tiếc của giùm người khác.

Cô ấy vẫn cảm thấy tiếc nuối — tầm mắt của Bùi tổng rất cao, mấy năm trời không động lòng, vậy mà khi đã thích ai thì người đó còn cứng đầu hơn cả bê tông cốt thép.

Dù tiếc, nhưng Hà Tây Ngữ cũng không tiếp tục khuyên nữa. Cô làm đồng nghiệp với Đường Điềm thời gian qua đã hiểu quá rõ tính cách của cô. Nếu cô đã do dự, thì chắc chắn trong lòng có điều gì đó chưa thông suốt. Mọi chuyện vẫn cần cô tự mình nghĩ thấu.

Chuyện tình yêu như vậy mới có thể thuận theo tự nhiên, đồng thời cũng là một kiểu thử thách cho cả hai.

……

Đường Điềm quay trở lại cuộc sống trước đây ở thành phố N. Khi mở túi mới phát hiện ra mình quên xin chữ ký giúp nhân viên cửa hàng hôm nọ.

Cô gửi trả lại bức ảnh cho đối phương. Dù sao thì cô cũng đã từ chối Bùi Giác, nên cố gắng hạn chế tiếp xúc khiến anh hiểu lầm.

Thế nhưng tối hôm đó, Bùi Giác lại gửi tin nhắn WeChat hỏi cô đã ăn chưa.

Đường Điềm gõ một dòng trả lời, nhưng cuối cùng lại cắn răng xóa đi.

……

Thời gian nhanh chóng trôi qua hơn hai tháng. Bùi Giác vẫn đều đặn nhắn tin cho cô mỗi ngày, dù cô chưa từng trả lời lần nào.

Cô thật ra đã mềm lòng, vì vậy vẫn chưa chặn liên hệ của anh. Mỗi ngày, anh đều chia sẻ với cô những mẩu chuyện trong cuộc sống.

Anh quay lại biệt thự lớn ở nhà chính, quay clip cho cô xem mấy con chó mèo mà ba mẹ anh nhận nuôi, thậm chí cả bò sữa và ngựa — tất cả đều gửi cho cô xem.

Thỉnh thoảng còn bảo ba mẹ anh chào cô một tiếng. Lần đầu tiên nhìn thấy đoạn video ấy, Đường Điềm hơi bất ngờ, nhưng sau đó cô bắt đầu quen với việc xem xong tin nhắn của anh rồi mới đi ngủ.

……

Thấm thoát nửa năm trôi qua, mỗi tháng Bùi Giác đều gửi quà đến công ty cô, yêu cầu cô ký nhận.

Người phụ trách giao quà nói rằng nếu cô ký nhận, anh ta sẽ có tiền thưởng, khiến Đường Điềm dở khóc dở cười, đành phải nhận lấy.

Hôm nay lại có người gửi đến món đồ xa xỉ phiên bản giới hạn. Các đồng nghiệp đều đã quá quen với cảnh tượng này, không ai còn ngạc nhiên nữa. Đường Điềm đành ký nhận.

Hà Tây Ngữ cảm thấy vô cùng xót xa thay cho Bùi tổng, cô ấy thở dài nói:

“Tội nghiệp Bùi tổng, hơn nửa năm rồi, chỉ dám thỉnh thoảng tới nhìn người trong lòng, còn không dám quấy rầy.”

Đường Điềm nhẹ nhàng đánh cô ấy một cái: “Đâu có đến mức đó.”

“Còn không đến mức đó? Rõ ràng là cậu thích Bùi tổng.”

Đường Điềm xấu hổ đến mức vội bảo cô đừng nói linh tinh: “Cậu đừng nói bậy.”

“Tôi nói bậy hồi nào? Cậu dám nói là không thích anh ấy?”

Hà Tây Ngữ nhìn ra sự kìm nén trong ánh mắt của cô, làm sao mà không biết?

Đường Điềm kiên quyết không thừa nhận: “Tôi... tôi không thích.”

Hà Tây Ngữ yêu chết cái dáng vẻ này của cô, ôm cô một cái rồi hôn chụt lên má cô một cái rõ kêu.

“Nếu Bùi tổng nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, chắc sẽ vui lắm cho xem.”

Đường Điềm lại nhẹ nhàng đánh cô một cái: “Đừng để người khác nghe thấy.”

Hà Tây Ngữ trong lòng rầu rĩ: Muốn uống được ly rượu mừng của hai người này, không biết phải đợi đến bao giờ nữa...

……

Tan ca, Đường Điềm bận đến muộn mới ra khỏi công ty, bên ngoài mưa như trút nước.

Cô hoàn toàn không biết trời đang mưa. Dù có biết cũng chẳng ích gì vì cô không mang theo ô.

Ngẩng đầu nhìn trời, mưa thế này chắc còn lâu mới tạnh.

Cô mở ứng dụng gọi xe, nhập địa chỉ, đúng giờ tan tầm lại gặp mưa, hàng người đặt xe đã xếp đến số 59.

Đường Điềm đang suy nghĩ xem có nên liều mình chạy sang cửa hàng tiện lợi đối diện để mua một chiếc ô hay không.

Một bóng dáng cao lớn che ô đã bước đến trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt mở to, nhìn người đàn ông đang tiến lại gần. Gương mặt điển trai điềm tĩnh ấy, tay nghiêng chiếc ô về phía cô.

Bùi Giác khẽ mấp máy môi: “Mưa rồi, anh đưa em về.”

Đường Điềm nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh không kiểm soát, mặc định đi bên cạnh anh. Hai người đứng rất gần nhau, dù không nói gì, nhưng bầu không khí mờ ám cứ âm thầm lan tỏa.

Sau nửa năm, cô lại ngồi trên xe anh. Đường Điềm cài dây an toàn, Bùi Giác ngồi vào ghế lái.

Anh giải thích bằng giọng trầm thấp: “Anh tình cờ đi ngang qua công ty.”

Đường Điềm khẽ “ừ” một tiếng, trong xe chìm vào yên lặng.

Bùi Giác hỏi: “Cùng đi ăn tối nhé?”

Cô vội lắc đầu: “Nhà em có sẵn đồ ăn rồi, em... em về nấu.”

Anh chỉ bình thản đáp: “Ừ.” Xe dừng lại dưới lầu, anh che ô tiễn cô đến tận cửa.

Đường Điềm cúi đầu nói lời cảm ơn, quay người đi về phía thang máy. Đi được nửa đường, cô bất giác dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa.

Bùi Giác vẫn đứng đó, bóng dáng cao lớn không nhúc nhích, đôi mắt sâu thẳm vẫn dõi theo cô.

“Lên đi, lát nữa anh sẽ rời đi.”

Đường Điềm gật đầu, bước vào thang máy. Về đến căn hộ, cô đứng sau cửa thất thần.

Chợt nhớ ra điều gì, cô chạy nhanh đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

Xe của Bùi Giác vẫn đậu đó. Một bóng dáng cao lớn cầm ô bước vào xe. Chiếc xe mãi sau mới rời đi.

Đường Điềm lấy điện thoại nhắn cho anh: [Đi đường cẩn thận nhé.]

Cô không hề biết, ngay khi nhận được tin nhắn đó, Bùi Giác lập tức tấp xe vào lề đường để nhắn lại cho cô.

Thấy tin nhắn được trả lời ngay lập tức, Đường Điềm vô cùng kinh ngạc, vội nhắn lại: [Lái xe đừng xem điện thoại, chú ý an toàn.]

Bùi Giác gửi cho cô một đoạn video, chứng minh rằng anh đã đậu xe bên lề, bảo cô đừng lo lắng.

Lúc này cô mới yên tâm, bất giác ôm điện thoại cười trộm.

……

Từ hôm đó, cô bắt đầu trả lời tin nhắn của anh. Đôi lúc sau giờ làm, anh gọi điện cho cô, hai người nói chuyện cả tiếng đồng hồ.

Hiện tại, không chỉ thường xuyên nhận được quà xa xỉ anh gửi, cô còn nhận được hoa tươi vài ngày một lần. Nhà cô chẳng cần mua hoa nữa — hoa vừa héo là Bùi Giác lại cho người mang hoa mới đến.

Đêm giao thừa, nhà hết giấy vệ sinh, Đường Điềm ra ngoài mua hai bịch.

Trời lạnh, cô không ra ngoài chơi mà ở nhà đón năm mới.

Đường Điềm xem đoạn video Bùi Giác gửi về nhà chính của anh — thật náo nhiệt, cô xem mà mỉm cười.

Hơn 9 giờ tối, Bùi Giác gọi đến. Cô bắt máy.

“Chúc mừng năm mới, Điềm Điềm.”

Giọng cô mềm mại vang lên trong điện thoại: “Chúc mừng năm mới.”

Vừa dứt lời, cô nghe thấy tiếng còi xe vọng đến từ xa. Trong điện thoại cũng có tiếng còi tương tự.

Cô chợt hiểu ra điều gì, lập tức đứng dậy chạy ra cửa sổ nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ dưới lầu. Người đàn ông cao lớn đứng tựa vào xe, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Đường Điềm mặc áo khoác, mang giày, rồi xuống lầu.

Luồng khí lạnh ùa đến, cô bước ra khỏi cửa.

Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, Bùi Giác mặc áo khoác dài màu đen, bên trong là áo vest, sơ mi và cà vạt, quần tây đen và giày da.

Dáng người anh cao lớn mạnh mẽ, khí chất lạnh lùng cao quý. Nhưng ánh mắt nhìn cô lại thâm trầm, sâu không thấy đáy.

Đường Điềm đứng cách anh không xa, nghe giọng nói điềm tĩnh vang lên:

“Anh nhớ em, đến thăm em một chút.”

Cảm xúc mà cô dồn nén bấy lâu, bỗng bùng phát. Cô chạy nhào vào vòng tay đang dang rộng của anh.

Dưới ánh đèn đường, hai người ôm chặt lấy nhau. Cô cảm nhận được hương thơm thanh lãnh trên người anh, cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay ấy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back