Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 625



Người Tần cũng đến nhưng chỉ ở tiền viện, nhưng mà bọn họ đều chỉ có thể ở tại tiền viện, chỗ hậu viện không thể đi, chủ yếu là người quá nhiều, sợ có chuyện gì, cũng chỉ có thể ở tiền viện.

Khi vừa bước vào cổng, mọi người nhìn thấy đại viện rộng lớn, trong phòng khách, Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn ngồi trên cao. Bên trái là trưởng thôn, bên phải là Chung phụ, phía dưới là một số lão nhân trong làng.

Hàn huyên một lúc, mấy người thanh niên đi lên Háo Tử Sơn bắt con heo lớn nhất. Ngô lão nhân đứng khoe: "Con này ta nuôi, lớn nhất đó."

Một người vỗ bụng heo, nói: "Ôi! Mỡ không à!"

Chân lão nhị dắt nương tử đến, nhưng vì sợ nương tử bỗng nổi điên nên đứng ở ngoài với một sợi dây thừng, buộc vào mình để giữ chặt, sợ nương tử đi lạc.

Hôm nay, Chân nhị tẩu trông có vẻ ổn, yên tĩnh ngồi một bên, Tiềm ca nhi cũng ngồi cạnh.

Trong bếp, nước sôi đã chuẩn bị xong. Một người đang múc nước từ giếng đổ vào lu. Rau củ được đổ vào rổ, chuẩn bị làm thức ăn.

Heo được giết, bụng mổ ra, tiết heo được đựng vào bồn lớn. Người ta bắt đầu chia thịt: đùi heo, sườn, tim, phổi, tất cả đều rửa sạch. Một bên, người ta bắt đầu thái thịt, sườn heo được nấu thành canh, thêm củ cải vào hầm. Không chỉ có củ cải, còn có khoai tây. Bên kia bếp lửa lớn rực cháy, mỡ heo được cho vào nồi, mỡ nóng bốc lên tiếng xèo xèo.

Khắp không gian ngập mùi thơm của mỡ. A Sơ trong túi đầy đồ ăn vặt, gặp hài tử nào cũng đưa cho.

Hạt dưa, trái cây, cả những viên kẹo nhỏ mà đám tiểu hài tử thích. Có tiểu hài tử vì tranh viên đường nhỏ mà đánh nhau.

Chân Nguyệt đi ra, mang theo một rổ đường khối, mỗi tiểu hài tử chỉ được hai viên, ai đánh nhau sẽ không được phát kẹo."Nhi tử đi phát đi, cũng không thể nhiều cho một người, mỗi người chỉ có thể lấy hai khối biết chưa? Đánh nhau thì không phát."

A Sơ nghiêm túc: "Con biết rồi! Nương cứ nghỉ ngơi, con sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Tiểu Hoa đứng bên cạnh nhắc nhở: "Không ai được chen lấn, chen lấn là không có kẹo đâu!"

Một đám củ cải nhỏ ngoan ngoãn xếp hàng, có tiểu hài tử lấy được kẹo liền nhét ngay vào miệng, có người lại bỏ vào túi đem về cho cha nương.

Tần tam tức phụ cắn một miếng kẹo viên do nhi tử đưa, ngọt ngào lan tỏa khắp miệng,"Ngoan quá, cả một rổ kẹo này, không biết bao nhiêu tiền nhỉ? À, của ta là vị lê."

Tần tứ tức phụ bên cạnh nói: "Của muội là vị đào." Có người còn ăn được vị sơn tra, có người thì là vị táo.

"Ngươi có thấy không, Đại thiếu phu nhân của Kiều gia thật khí thế. Ta nghe nói cả nhà Kiều gia đều nghe theo nàng. Vừa rồi, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, ta đã vội cúi đầu. Đúng là trách không được ai nấy đều nghe theo nàng."

Tỷ muội tức phụ hai người ghé tai nhau thì thầm: "Ta cũng thấy Tam thiếu phu nhân, nhìn rất hiền lành, lại còn đang bế tiểu hài tử trong tay."

"Còn có tiểu thiếu gia A Sơ, nhỏ tuổi nhưng trông đã ra dáng, rõ là được dạy dỗ kỹ càng."

"Nghe nói nhà này còn mời phu tử về dạy chữ, cả mấy tiểu thư cũng được học."

"Thật tốt quá, nữ tử mà cũng được học chữ."

Bà Tần thấy hai người mải nói mà không làm việc, liền vội vàng đến quát: "Các ngươi làm gì thế? Mau cầm chén đũa đi rửa, bên kia đang thiếu mâm kìa!"

"Vâng, vâng, con làm ngay đây!" Hai người lập tức rửa chén bát rồi nhanh chóng mang đi.

Bên kia, nồi canh xương củ cải đã bắt đầu tỏa hương thơm phức, còn thịt heo thì không biết hầm với gì mà mềm nhừ, được cắt thành từng lát, chấm thêm mật và nước chấm, nhìn thôi cũng đã muốn ăn.

Món nào cũng là thịt, dù chế biến kiểu gì thì ai cũng thấy thèm.

Bên cạnh còn có món rau trộn, dưa leo thái lát, thêm chút ớt cay và dấm, làm người ta ngửi mùi mà thèm thuồng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 626



Mọi người ngồi vào bàn, Kiều Đại Sơn, Kiều Nhị cùng trưởng thôn và mấy người khác ngồi một bàn. Dưới đó, Kiều Trần thị, Chân Nguyệt, Kim đại nương, và Chung mẫu ngồi cùng một bàn khác. Bà Tần cũng nhanh chân giành được chỗ, ngồi cùng bàn với Chân Nguyệt.

Từng mâm thức ăn được bưng lên, chỉ chờ Kiều Đại Sơn gắp đũa đầu tiên, rồi mọi người cùng sôi nổi ăn uống.

Mỗi bàn đều có tám món ăn, bên cạnh là nồi cơm to, ai ăn hết một chén mà chưa no có thể lấy thêm chén thứ hai.

Mọi người đều cúi đầu ăn, chẳng ai nói chuyện, chỉ sợ nói một câu thì phần ăn sẽ hết mất.

Nhưng bàn của Chân Nguyệt thì khác, không có ai tranh giành, có lẽ vì thấy bọn Chân Nguyệt ăn chậm rãi nên những người khác cũng theo đó mà giữ lễ, không dám vội vàng như các bàn khác.

Tiền thị ăn xong một chén thì dừng lại. Trong khi đó, bà Tần ăn hết một chén vẫn thấy chưa đủ, nhưng cũng chỉ có bà là đã ăn hết một chén, những người khác vẫn chưa ăn hết.

Bà Tần phân vân không biết có nên lấy thêm chén cơm nữa không, Tiền thị đã cầm bát đi múc một chén canh củ cải, bên trong có một miếng xương, vài khúc củ cải và canh, rồi nàng ấy lại ngồi từ từ ăn.

Nhìn thấy vậy, bà Tần cũng bắt chước, lấy một chén lớn củ cải và hai miếng xương thịt để ăn. Đến khi mọi người ăn xong, rời khỏi bàn, bà vẫn còn ngồi đó ăn nốt phần còn lại.

Món nào cũng ngon, từ thịt, măng đến rau hẹ trứng gà cũng ngon... , tất cả đều ngon.

Ai nấy ăn no căng bụng, nghỉ ngơi một lát rồi quay ra thu dọn. Sau đó, mọi người lần lượt mang ghế và bàn nhà mình về.

Ăn một bữa đúng là đáng giá.

Bà Tần cũng dẫn người nhà về. Tam tức phụ không biết từ đâu móc ra một miếng thịt chân giò, đưa cho bà Tần: "Nương, xem này, có thể giữ lại để ngày mai ăn."

Bà Tần ngạc nhiên: "Ngươi lấy ở đâu ra? Trộm à?"

Tam tức phụ cười: "Làm sao trộm được? Lúc ăn cơm, ai cũng gắp một miếng, con nhanh tay gắp hai miếng, để dành một miếng mang về nhà ngày mai ăn."

Một chút thịt cũng là thịt, có thể xào chung với món khác cũng ngon.

Tứ tức phụ bên cạnh cũng lấy ra một ít đồ ăn, đưa cho bà Tần: "Đây là nhị thiếu phu nhân cho con, lúc thu dọn nàng ấy bảo con mang về mà ăn."

Bà Tần thấy có thịt và đồ ăn, hài lòng: "Cái này tốt. Các ngươi đều giỏi, Kiều gia đúng là tốt."

"Một con heo mà tối nay đã ăn hết nửa con, thật là hào phóng."

"Đúng rồi, tiết heo cũng được nấu, thịt heo thì ngon vô cùng, ăn mà chẳng thấy mùi tanh chút nào."

"Đúng vậy! Không biết nuôi thế nào mà ngon vậy, lại còn to như thế."

Tần lão tam đứng bên nói: "Cái này ta biết, lúc đó Ngô lão nhân có khoe mà, ta nghe nói cắt bỏ một phần của con heo."

"Phần nào?"

"Chỗ phía dưới ấy."

Ban đầu mọi người nghe không hiểu, một lúc sau mới ngộ ra, tam tức phụ vội che mặt: "Trời ơi, xấu hổ quá! Sao huynh lại nói chuyện này?"

"Ta chỉ nghe vậy thôi. Lúc heo còn nhỏ, họ cắt chỗ đó đi, rồi nuôi bằng cỏ heo, lá cải, thỉnh thoảng thêm chút cám."

Bà Tần hỏi: "Ai làm vậy?"

"Kiều Nhị công tử."

Tứ tức phụ tròn mắt ngạc nhiên: "Kiều Nhị công tử nhìn văn nhã như vậy, không nghĩ tới bên trong lại như vậy, đây là văn nhã bại "

Bà Tần ngắt lời: "Hắc! Văn nhà bại hoại chỗ nào, không biết nói thì đừng nói. Văn nhã bại hoại là để chỉ người xấu, Kiều Nhị công tử đâu phải người xấu mà ngươi dám nói như vậy?"

Tứ tức phụ vội đập vào miệng mình: "Ây da, con không biết chữ, nói sai rồi, nương đừng giận."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 627



Bà Tần thở dài: "May mà không có người ngoài, nếu có ai nghe được con nói vậy thì rắc rối to đấy. Nhà ta mới dọn về đây, còn chưa có chỗ đứng, lỡ ai trong thôn thấy ngứa mắt thì cuộc sống này không dễ dàng đâu."

"Con biết rồi. Sau này con nhất định giữ mồm giữ miệng."

Bên kia, Kiều gia sau khi thu dọn xong cũng nghỉ ngơi. Phần heo còn lại được dùng để rán lấy mỡ, một ít dự định làm lạp xưởng hoặc thịt khô.

Cửa hàng của Kiều gia còn bán kẹo, nhưng giá hơi đắt, một đồng tiền mới mua được một miếng nhỏ. Mặc dù kẹo rẻ ngoài chợ cũng có nhiều, không biết có phải là có kĩ thuật mới hay mía vùng phía nam nhiều hơn không, nhưng mà cùng muối so sánh thì đường vẫn quý hơn một chút.

Đường khối của Kiều gia có vẻ đặc biệt hơn, vì không chỉ có vị ngọt đậm, mà còn có hương trái cây, nên vẫn nhiều người mua.

Không lâu sau, các tiệm điểm tâm lớn khác cũng bắt đầu bán đủ loại kẹo với bao bì đẹp mắt và nhiều loại hương vị.

Dù vậy, kẹo của Kiều gia vẫn giữ nguyên hình thức cũ, doanh thu có phần giảm nhưng không đáng kể. Dù sao Kiều gia cũng không chủ yếu bán kẹo, họ chỉ dựa theo bình thường mà bán thôi. Những loại kẹo đẹp đẽ kia chỉ người có tiền mới mua, người bình thường vẫn đến Kiều gia mua kẹo.

Ngoài Kiều gia, các nhà khác cũng có thể bán kẹo. Nếu là trước kia, Kiều gia sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng giờ họ đã bình thản hơn.

Trước kia còn có người bán hồ lô ngào đường, những thứ khác cũng có nhiều người bán, chẳng lẽ chỉ có một mình nhà ngươi được bán sao?

Dù thế nào thì việc buôn bán của Kiều gia vẫn tốt, không bị ảnh hưởng nhiều. Thậm chí có người còn đi từ thành Đông đến cửa hàng nhà họ để mua đồ.

"Các ngươi có tính mở thêm một cửa hàng ở thành Đông không? Ta thích mua đồ ở nhà các ngươi."

Kiều Nhị cười đáp: "Trước mắt chưa có kế hoạch, nhưng sau này chắc chắn sẽ có."

Trong lòng hắn cũng cảm thấy có thể mở thêm một cửa hàng, nên về nhà bàn với mọi người về chuyện này.

Nhưng việc đó không hề dễ dàng, Chân Nguyệt tính toán kỹ càng. Nếu mở thêm cửa hàng, phải thuê người, trả tiền thuê mặt bằng, rồi còn vận chuyển hàng hóa. Rất nhiều việc cần lo.

"Về sau, nếu đệ và tam đệ mỗi người phụ trách một cửa hàng, nhị đệ muội và tam đệ muội chắc chắn cũng phải theo các đệ. Như vậy thì các đệ chuẩn bị sống ở huyện thành?"

Nói vậy thì ở nhà chỉ còn lại Chân Nguyệt và đôi phu thê Kiều Đại Sơn. Nếu trong nhà có chuyện gì, họ cũng không thể về nhanh được, ít nhất bây giờ luôn có một người ở nhà.

Mỗi khi đến mùa gieo trồng hay thu hoạch, Kiều gia rất bận. Bọn Kiều Trần thị cũng đã già, chẳng lẽ mọi việc đều đổ lên vai Chân Nguyệt?

Chân Nguyệt đáp: "Mở thêm cửa hàng không thành vấn đề, chờ đại ca đệ về rồi tính tiếp. Xem năm sau huynh ấy có về được không."

"Được."

Thời gian trôi qua thật nhanh, trời lập tức trở lạnh. Chân Nguyệt đội mũ và quàng khăn cho Tiểu A Sơ trước khi để nhi tử ra tiền viện học bài. Sau khi tiễn A Sơ đi, nàng trở về giường, hôm nay trời quá lạnh, nàng muốn ngủ thêm một chút.

Mùa đông sắp đến, cả thôn trở nên yên tĩnh hơn, nhưng xưởng tương vẫn rất nhộn nhịp. Mọi người quây quanh đống lửa, vừa làm việc vừa trò chuyện. Không lâu sau, Kiều Tam dẫn người đến lấy tương ớt mang đi, thời tiết lạnh thế này, tương ớt rất dễ bán.

Kiều Triều đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc từ quan, khi biết tin hắn sắp về, các thiên phu trưởng đều mời hắn uống rượu chia tay. Ai nấy đều không hiểu vì sao hắn muốn từ quan, nhưng Kiều Triều chỉ giải thích rằng hắn muốn sống gần gũi với nương tử cùng nhi tử, không muốn xa cách gia đình nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 628



Mọi người không hiểu nhưng vẫn tôn trọng quyết định của hắn: "Sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ tìm chúng ta." Một người đã từng được Kiều Triều cứu trên chiến trường nói, lòng đầy biết ơn.

"Đúng vậy, nếu cần gì, cứ đến tìm bọn ta."

Kiều Triều đáp: "Không thành vấn đề. Các ngươi có chuyện gì thì cứ tìm ta. Nhà ta ở phủ An Bình."

"Tốt! Cứ thế nhé!"

Kiều Triều về đến nhà vào ban đêm, lúc đó cả thôn đã ngủ, từ xa vẫn nghe được tiếng chó sủa.

"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc!" Giản Thật đang ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Vì Kiều gia mới thuê thêm người, Giản Thật và Giản nương tử được chuyển sang ở gần cổng chính để tiện mở cửa đón khách.

"Ai lại gõ cửa lúc nửa đêm thế này?" Giản Thật xuống giường, dù đang vào đầu xuân nhưng trời vẫn rất lạnh, hắn ta vừa run vừa vội mặc thêm áo khoác.

"Ai đấy?" Giản Thật lớn tiếng hỏi, trong lòng lo lắng không biết có phải kẻ xấu không.

"Là ta, Kiều Đại."

Kiều Đại? Giản Thật vừa mở cửa liền thấy một người đại nam nhân cao lớn, tay cầm một chiếc tay nải lớn. Trời quá tối nên không nhìn rõ mặt,

Giản Thật: "Ngươi là ai?"

Kiều Đại bước tới gần, lúc đó Giản Thật mới nhìn rõ.

"Đây là nhà Kiều Đại Sơn phải không?"

"Đúng vậy, ngươi là ai?"

"Ta là đại nhi tử của nhà này."

"Trời ơi! Đại công tử! Đại công tử đã về! Ngài mau vào nhà, tiểu nhân sẽ gọi mọi người ngay." Giản Thật hốt hoảng chạy vào trong, vội vã đến phòng của Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị để báo tin: "Lão gia! Đại công tử đã trở về! Đại công tử đã trở về rồi!"

Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị vừa nghe tin liền bật dậy khỏi giường. Kiều Trần thị nhanh chóng chạy ra sân, vừa kịp chạm mặt Kiều Triều.

Bà xúc động ôm lấy nhi tử: "Lão đại! Con cuối cùng cũng trở về rồi!"

Kiều Triều gọi: "Nương." Rồi cúi đầu chào: "Cha."

"A Nguyệt đâu?"

Kiều Trần thị lau nước mắt: "Tức phụ lão đại đang ở hậu viện. Để ta đi gọi nàng dậy ngay."

Vừa chạy vừa gọi lớn,"Tức phụ lão đại, Chân thị, lão đại đã về rồi! Lão đại đã về rồi!"

Chân Nguyệt mơ màng nghe tiếng gọi, mở mắt ra, rồi nghe tiếng gõ cửa dồn dập cùng giọng Kiều Trần thị: "Chân thị, lão đại đã trở về! Dậy mau!"

Tiểu A Sơ cũng bị đánh thức. Chân Nguyệt vừa nghe Kiều Đại đã về, liền nhanh chóng mặc quần áo rồi mở cửa: "Kiều Đại về thật sao?"

"Đúng vậy, lão đại đã về!"

Chân Nguyệt nhìn ra, thấy bóng dáng một người đang bước tới. Đó quả thật là Kiều Đại, nàng vội chạy tới: "Huynh đã trở về!"

Kiều Đại ôm chặt nàng: "Ta đã trở về!"

Tiểu A Sơ từ trong nhà cũng chạy ra, nhìn thấy Kiều Triều, liền lao tới: "Cha! Cha! Cha về rồi!"

Phía xa, trong phòng của Kiều Nhị, Tiền thị đang mơ màng cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Nghi ngờ có chuyện gì, nàng ấy liền dậy xem. Vừa bước ra ngoài, nàng ấy đã thấy đại tẩu đang ôm chặt một người. Nàng ấy ngạc nhiên kêu lên: "Ai da! Đại ca đã về rồi!"

Cả nhà Kiều gia nhanh chóng sáng đèn. Trong bếp, Giản nương tử đang chuẩn bị đồ ăn, còn Giản Thật thì giúp trông bếp lửa.

"Đại công tử và Nhị công tử trông có vẻ giống nhau, nhưng Đại công tử trông oai phong hơn."

Giản nương tử liền quát: "Đừng có mà nói bậy, nếu chủ tử nghe được thì ngươi sẽ bị phạt đó. Chuyện hình dáng của chủ tử đâu phải thứ để huynh bàn tán."

Giản Thật vội đáp: "Ôi dào, ta chỉ nói vậy thôi."

"Nói vậy cũng không được."

"Rồi rồi, ta biết rồi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 629



Lúc này, mọi người trong nhà Kiều đều ngồi trong đại sảnh, Kiều Triều nhìn quanh rồi hỏi: "Sao không thấy nhị đệ và tam đệ đâu? Tam đệ muội cũng không có mặt?"

Chân Nguyệt đáp: "Họ đang ở huyện thành, nhà mình mở cửa hàng bán các sản phẩm của gia đình, tam đệ muội cũng lên đó giúp đỡ."

Tiền thị nói thêm: "Đúng vậy, muội và tam đệ muội thay phiên nhau lên huyện thành."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Còn nàng thì sao?" Kiều Triều quay sang hỏi Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt lắc đầu: "Ta không thích đi". Nàng chỉ thích ở nông thôn, nhìn đồng ruộng nhà mình mọc đầy hoa màu, lòng mới thấy vui.

Lúc này, Giản nương tử mang thức ăn lên, Kiều Trần thị nhanh chóng nói: "Ăn chút gì trước đi, con chắc mệt lắm sau chặng đường dài."

"Vâng." Kiều Triều quả thực đói bụng, liền bắt đầu ăn.

Chân Nguyệt dặn dò: "Giản nương tử, phiền ngươi nấu thêm một nồi nước, lát nữa đại công tử muốn tắm."

"Vâng, tiểu nhân làm ngay."

Kiều Triều hỏi: "Trong nhà hiện có bao nhiêu người hầu?"

Chân Nguyệt đáp: "Vài người thôi, phần lớn làm ở xưởng. Khi mua, ta đã chọn những người trung thực, thật thà."

Kiều Trần thị thêm vào: "Vừa rồi, người phụ trách nấu ăn là Giản nương tử, còn người mở cửa cho con là trượng phu nàng ấy. Họ còn có một nữ nhi. Ngoài ra còn một gia đình khác..."

Kiều Trần thị kể rõ ràng về những hạ nhân trong nhà, cũng như việc xưởng và cửa hàng hoạt động ra sao, thỉnh thoảng Tiền thị bổ sung thêm vài chi tiết.

Chuyện đồng áng thì để Kiều Đại Sơn giải thích. Kiều Triều nghe một cách chăm chú, chẳng mấy chốc đã hiểu rõ tình hình trong nhà.

Ăn xong, Kiều Đại ôm Tiểu A Sơ trong lòng, vừa nắm lấy tay Chân Nguyệt, vừa lặng lẽ nghe Kiều Trần thị kể về tình hình gia đình.

Thấy đã khuya, Chân Nguyệt lên tiếng: "Giờ cũng muộn rồi, để cho huynh ấy nghỉ ngơi trước."

"Đúng đúng, lão đại, con đi tắm rồi nghỉ ngơi đi. Mai nói chuyện tiếp."

"Được."

Chân Nguyệt đưa cho Kiều Triều một bộ quần áo mới: "Nương may cho huynh, không biết kích cỡ có vừa không? Nếu không vừa, mai đi mua cái khác."

Kiều Triều cười: "Chắc vóc dáng ta không thay đổi nhiều."

Chân Nguyệt vỗ vỗ n.g.ự.c hắn: "Nhưng có vẻ thân hình đã vạm vỡ hơn rồi đấy."

Kiều Triều chỉ cười.

Sau khi tắm xong, Kiều Triều vào phòng, lên giường ôm lấy Chân Nguyệt, nói: "Ta có nhiều chuyện muốn kể cho nàng nghe."

Chân Nguyệt vỗ nhẹ lên lưng hắn: "Ngủ đi, mai nói tiếp."

Kiều Triều nghĩ còn nhiều thời gian ở phía trước, hắn thực sự đã rất mệt, chẳng mấy chốc liền thiếp đi.

Bên cạnh, Tiểu A Sơ nhỏ giọng hỏi: "Nương, cha ngủ rồi sao?"

"Ngủ rồi, con cũng ngủ đi, mai còn phải đi học."

"Vâng."

Sáng hôm sau, Ngô Loan lên huyện thành để báo tin cho Kiều Nhị và Kiều Tam: "Nhị công tử, tam công tử, đại công tử đã về rồi, tối qua trở về."

"Cái gì! Đại ca đã trở về!" Hai người vô cùng mừng rỡ.

"Chúng ta phải đóng cửa về ngay!" Đây là chuyện lớn mà! Khách hàng thấy cửa hàng chuẩn bị đóng cửa sớm liền hỏi: "Sao hôm nay đóng cửa sớm vậy?"

Kiều Nhị đáp: "Nhà có việc vui lớn, chúng ta phải về quê, mai lại mở cửa. Nếu ngài cần gì gấp, cứ nói, ta lấy ngay cho ngài."

"Ồ, vậy lấy cho ta năm viên kẹo, năm trứng vịt muối, một lọ tương đậu nành và hai củ cải."

"Được, ngay đây."

Bán xong, Kiều Nhị và Kiều Tam vội vàng trở về nhà.

Lúc này ở Kiều gia, Tiểu A Sơ đi học mà không tập trung nghe giảng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back