Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 310



Dù đã để lại lời dặn, Kiều Đại Sơn vẫn không khỏi lo lắng. Ông nói với Kiều Nhị và Kiều Tam,"Sáng mai, lão nhị và lão tam cùng ta vào rừng tìm đại ca và đại tẩu của các ngươi."

Kiều Nhị gật đầu đáp,"Được."

Kiều Tam cũng đồng ý theo.

Đêm đó, Kiều Trần thị không thể yên lòng, lo lắng suốt cả ngày khi không thấy bóng dáng Chân Nguyệt và Kiều Triều. Tiểu A Sơ khóc rất nhiều lần, mãi mới chịu nín mà ngủ thiếp đi.

"Lão đại và tức phụ lão đại chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Kiều Trần thị lo lắng hỏi.

Trong lòng Kiều Đại Sơn cũng thấp thỏm, nhưng ông vẫn cố trấn an,"Không sao đâu, lão đại còn g.i.ế.c được cả hổ, nó biết tự lo liệu. Tức phụ lão đại cũng rất có chừng mực."

"Ừ, mong là vậy."

Kiều Nhị và Tiền thị cũng lo lắng. Tiền thị nắm lấy tay Kiều Nhị,"Nếu lỡ mà đại ca và đại tẩu..."

Kiều Nhị ngắt lời ngay,"Đừng nói gở."

Tiền thị thở dài,"Ta chỉ là lo lắng thôi mà." Càng nghĩ, nàng ấy càng sợ hãi. Nàng ấy tưởng tượng đến cảnh không có đại ca và đại tẩu ở nhà, cuộc sống của họ sẽ quay về những ngày khốn khó trước kia.

Kiều Nhị an ủi,"Sáng mai ta sẽ đi tìm đại ca và đại tẩu, nàng ở nhà trông nom bọn trẻ"

Tiền thị nói,"Hôm nay Tiểu A Sơ khóc rất dữ, ta chưa từng thấy nó khóc nhiều như vậy, ta thật sự lo lắm."

Kiều Nhị trấn an,"Đại ca và đại tẩu nàng hiểu mà, đại ca lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Tiền thị chỉ biết cầu mong,"Hy vọng là thế."

Đêm đó, Tiền thị mơ thấy một giấc mơ kinh hoàng: Chân thị và Kiều Đại bị quái vật khổng lồ ăn mất, cả nhà ai cũng khóc thương. Sau đó, gia đình họ lại phải quay về cuộc sống khốn khó như xưa. Trong giấc mơ, Tiền Giang thị, nương nàng luôn đến than vãn và vay tiền, nàng ấy chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải đi vay mượn. Đồ đạc trong nhà cũng bị người ta đến lấy sạch.

Bọn trẻ trong nhà trở lại gầy yếu và đáng thương như trước kia, còn nàng ấy thì quá mệt mỏi. Trong giấc mơ, nàng ấy đến bên giếng nước và bị c.h.ế.t đuối.

Tiền thị giật mình tỉnh giấc, lúc đó trời vẫn còn tối. Nàng ấy vội vàng đánh thức Kiều Nhị dậy,"Kiều Nhị! Mau đi tìm đại ca đại tẩu!"

Kiều Nhị ngơ ngác: "Hả?" Cảm giác như vừa mới chợp mắt được một canh giờ.

Bên này, Chân Nguyệt và Kiều Triều sau khi ăn uống đơn giản xong, hai người may mắn đã mặc thêm áo ấm trước khi vào núi nên dù trời hơi lạnh, nhưng họ vẫn cảm thấy ổn.

Chân Nguyệt dựa vào vách đá để ngủ tạm một chút, còn Kiều Triều ngồi canh lửa. Chẳng bao lâu sau, ánh mắt của Kiều Triều dần dần rời khỏi đống lửa và chuyển sang nhìn Chân Nguyệt. Trên mặt nàng có vết bẩn nhẹ, nhưng không hề làm giảm đi nét thanh tú của nàng.

Kiều Triều nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mặt nàng để lau vết bẩn, nhưng ngay lập tức Chân Nguyệt tỉnh giấc, nắm lấy tay Kiều Triều,"Có chuyện gì vậy?"

Kiều Triều nói: "Mặt nàng bị dính bẩn một chút."

Chân Nguyệt thả lỏng, cứ tưởng có chuyện gì nguy hiểm."Huynh cũng nghỉ ngơi một chút đi," nàng nói. Họ đã đi suốt cả ngày, Kiều Triều chắc chắn cũng mệt mỏi.

Kiều Triều ngồi xuống bên cạnh Chân Nguyệt, dựa vào vách đá. Hắn đưa tay ôm nhẹ Chân Nguyệt,"Ừ, nghỉ ngơi một lát."

Chân Nguyệt do dự một chút nhưng rồi cũng dựa vào lòng Kiều Triều, cảm thấy thoải mái hơn. Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Không lâu sau, đống lửa dần nhỏ lại và bên ngoài bỗng vang lên tiếng tru dài của sói. Chân Nguyệt và Kiều Triều lập tức tỉnh dậy. Kiều Triều nhanh chóng nắm lấy khảm đao bên cạnh, còn Chân Nguyệt cầm cái cuốc, thêm củi vào lửa để tăng ánh sáng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 311



Họ chăm chú nhìn ra ngoài hang, nhưng dường như không có gì xuất hiện ở cửa hang. Tuy vậy, cả hai vẫn giữ tinh thần cảnh giác cao độ, không dám lơ là.

Chẳng bao lâu sau, một đôi mắt sáng rực xuất hiện ngoài cửa hang, đó là một con sói. May mắn thay, là chỉ có một con.

Kiều Triều cảm thấy căng thẳng, hắn cầm một khúc củi cháy và ném mạnh về phía con sói. Con sói thoáng lùi lại vài bước nhưng rồi nhanh chóng quay lại, tiếp tục nhìn chằm chằm về phía họ. Nhưng mà khi khúc củi rơi xuống đất cũng chiếu sáng tình hình xung quanh.

Chân Nguyệt nhìn con sói vẫn canh chừng bên ngoài, tinh thần hai người trở nên căng thẳng tột độ. Cứ tiếp tục cảnh giác thế này thì thật sự không ổn.

Chân Nguyệt lặng lẽ giấu tay ra sau lưng, một tay mở ra. Bên ngoài, con sói bỗng dưng dựng hết lông lên, như thể nó cảm nhận được điều gì không ổn, mắt cảnh giác nhìn quanh. Kiều Triều cũng cảm nhận thấy có gì đó khác lạ.

Điều mà Kiều Triều không biết là xung quanh con sói, nhiều sợi dây mây bắt đầu khẽ cử động, dần dần bò về phía con sói.

Một sợi dây mây bất ngờ chạm vào chân con sói, khiến nó nhảy dựng lên. Ngay sau đó, nó gào lên một tiếng lớn, rồi lập tức quay đầu chạy biến.

Kiều Triều:???

Kiều Triều cảm thấy không ổn, lo lắng liệu có phải có con vật gì nguy hiểm hơn không. Cái chùy mà hắn ném ra lúc trước đã không còn sáng, xung quanh lại là một màn đêm đen kịt.

Chân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể và ném thêm vài khúc củi vào đống lửa."Ngồi xuống đi, con sói đi rồi."

Kiều Triều ngồi xuống, nhưng vẫn giữ cảnh giác."Cảm giác như còn thứ gì khác ở quanh đây. Con sói đó làm sao tự dưng chạy đi như thế?"

Chân Nguyệt cười nhẹ: "Ai mà biết được? Có khi là Vua Sói gọi nó về."

Kiều Triều: "... Có lẽ thế." Nhưng trong đầu vẫn tự hỏi, sao không nghe thấy tiếng tru nào khác?

Chân Nguyệt kéo Kiều Triều lại, ngáp dài một cái vì quá mệt. Kiều Triều ôm nàng vào lòng,"Nàng cứ ngủ trước đi, ta sẽ canh chừng thêm một lúc."

Chân Nguyệt gật đầu, hiểu rằng hắn vẫn còn lo lắng."Ta ngủ một chút rồi sẽ thay huynh canh gác."

"Ừ."

Chân Nguyệt chợp mắt được khoảng một canh giờ rồi tỉnh dậy. Lúc này Kiều Triều vẫn còn ngồi canh gác, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, không có dấu hiệu gì bất thường. Hắn dường như đã bớt căng thẳng hơn.

Kiều Triều thấy nàng tỉnh dậy, khẽ nói: "Còn sớm, nàng có muốn ngủ thêm chút nữa không?"

Chân Nguyệt lắc đầu,"Huynh nghỉ ngơi đi, để ta canh. Nếu có chuyện gì, ta sẽ gọi huynh dậy."

Kiều Triều hơi do dự, Chân Nguyệt nói thêm: "Nghỉ ngơi đi, ta sợ nếu có chuyện xảy ra mà huynh lúc đó quá mệt lại không được thì làm sao bây giờ."

Kiều Triều: "... Ta được."

Chân Nguyệt: "Được được được, huynh được nhất, ngủ một lát đi."

"... Ừm."

Kiều Triều dựa lưng vào vách tường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hắn thực sự đã quá mệt, đặc biệt là vì tinh thần luôn căng thẳng suốt cả ngày.

Chân Nguyệt ngồi canh gác cho đến khi trời tờ mờ sáng. Nàng đứng dậy ra ngoài hang, lúc này vẫn còn sáng sớm nên hơi se lạnh. Chân Nguyệt xoa xoa tay, cầm theo ống trúc để đi tìm nước. Trên đường đi, nàng còn hái thêm một ít rau dại.

Khi Kiều Triều tỉnh dậy, không thấy Chân Nguyệt đâu, hắn lập tức hoảng hốt và chạy ra ngoài. Vừa lúc đó, Chân Nguyệt trở về, tay mang theo ống nước vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ suốt ruột sợ hãi của Kiều Triều. Kiều Triều ngay lập tức chạy đến ôm chầm lấy nàng. Chân Nguyệt có thể nghe rõ tiếng tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 312



Lúc này tay Chân Nguyệt đều đang cầm đồ, nên nàng chỉ có thể an ủi Kiều Triều bằng lời nói,"Ta không sao, chỉ là ra ngoài tìm nước thôi mà."

Kiều Triều dần bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm,"Lần sau đừng làm ta lo lắng như thế."

Chân Nguyệt gật đầu,"Ừ, chúng ta về nhà thôi. Ăn chút gì rồi xuống núi."

"Được."

Sau khi ăn xong, hai người dập lửa, dùng bùn đất phủ lên rồi mới khoác sọt lên vai, chuẩn bị xuống núi.

Bên kia, Kiều Đại Sơn cùng Kiều Nhị và Kiều Tam cũng vào núi tìm hai người. Chân Nguyệt và Kiều Triều đi một đoạn thì bất ngờ gặp họ trên đường. Kiều Nhị là người nhìn thấy trước, liền hớn hở chạy tới, nhưng do vội quá mà vấp ngã, rồi lại nhanh chóng đứng dậy tiếp tục chạy.

Kiều Triều lên tiếng,"Đừng chạy vội, ta và đại tẩu đệ không sao."

Kiều Đại Sơn cùng Kiều Tam cũng tiến lại gần, nhanh chóng đỡ lấy hai cái sọt. Kiều Triều hỏi,"Sao ba người lại vào đây?"

Kiều Nhị đáp,"Tối qua hai người không về, bọn ta lo lắng nên vào tìm." Đêm qua Tiền thị còn đánh thức Kiều Nhị hai lần để bảo đi tìm.

Kiều Triều gật đầu,"Chúng ta không sao, chỉ vì trễ quá nên đành ở lại trong núi qua đêm."

Lúc này Kiều Nhị mới để ý đến hai sọt củ mài, ngạc nhiên hỏi,"Nhiều củ mài thế này sao? Để ta mang một sọt." Nói rồi, hắn lấy một cái sọt cõng lên, còn Kiều Đại Sơn cõng cái còn lại.

Kiều Triều và Chân Nguyệt giờ có thể nghỉ ngơi một chút."Chúng ta về nhà thôi, ngoài củ mài, chúng ta còn hái được mấy thứ khác nữa."

"Tốt."

Ở nhà, Tiền thị thỉnh thoảng ra ngoài cửa ngóng trông. Trong nhà, Tiểu A Sơ vừa thức dậy không thấy Chân Nguyệt đâu, liền khóc toáng lên. Kiều Trần thị dỗ dành mãi, còn Tiểu Hoa và Tiểu Thảo cũng chơi đùa với Tiểu A Sơ để dỗ em, cuối cùng cũng làm em nín khóc.

Tuy vậy, Tiểu A Sơ vẫn không vui, hàng lông mi dài còn đọng nước mắt. Kiều Trần thị nhẹ nhàng lau đi, an ủi,"Cha nương cháu sắp về rồi, không khóc nữa nha."

Tiểu A Sơ nhìn ra ngoài, liên tục chỉ tay đòi đi ra.

Kiều Trần thị ôm cháu ra ngoài, Tiền thị thấy vậy liền đón lấy,"Để con ôm cho." Giấc mơ đêm qua đã dọa Tiền thị hoảng sợ, nên nàng ấy lo lắng vô cùng.

Vừa lúc đó, từ xa, Tiền thị và Kiều Trần thị thấy Kiều Đại Sơn cùng Kiều Nhị và Kiều Tam đã về, cả hai thở phào nhẹ nhõm, vì nghĩ rằng đại ca đại tẩu cũng về cùng. Quả nhiên, ngay phía sau họ, Kiều Triều và Chân Nguyệt cũng đang đi tới.

Mọi người trong nhà đều vui mừng khi thấy hai người trở về an toàn. Trịnh nương tử, người cũng lo lắng suốt, giờ mới yên tâm. Nàng ấy biết hôm qua Kiều Triều và Chân Nguyệt vào núi, không ngờ đêm qua họ không về, nên sáng nay đã đến nhà hỏi thăm.

Giờ khi hai người đã trở về, Trịnh nương tử liền tất bật chuẩn bị cơm nước, nghĩ rằng chắc hẳn mọi người đều đã đói bụng.

Chân Nguyệt rửa tay, sau đó thay quần áo mới rồi ra ngoài ôm lấy Tiểu A Sơ. Nhìn thấy đôi mắt con sưng húp, chắc hẳn bé đã khóc rất lâu trước đó.

Tiểu A Sơ dụi đầu vào vai Chân Nguyệt, giọng mềm mại,"Nương, nhớ."

Chân Nguyệt dịu dàng đáp,"Ừ, biết con nhớ nương. Nương cũng nhớ con nhiều lắm."

Kiều Triều cũng vừa thay xong quần áo, tiến lại gần,"Cho cha ôm một cái nhé?"

Tiểu A Sơ bám chặt lấy áo của Chân Nguyệt, quay đầu đi, không thèm nhìn Kiều Triều. Ý tứ rõ ràng, bé chỉ muốn nương, mới không cần cha.

Kiều Triều không giận, chỉ xoa đầu con, mỉm cười: "Nhãi ranh."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 313



Lúc này, Kiều Trần thị bước vào,"Trịnh nương tử đã nấu xong bữa sáng rồi, các con vào ăn trước đi."

"Vâng."

Chân Nguyệt vừa bế Tiểu A Sơ vừa ăn, thỉnh thoảng cho con ăn vài miếng. Tiểu A Sơ tỏ ra rất vui, một bên, Kiều Trần thị kể,"Hôm qua không thấy các con về, nó khóc nhiều lần lắm."

Tiền thị thêm vào,"Sáng sớm nay cũng khóc, ta còn sợ nó khóc đến hỏng cả giọng. Phi phi phi, ta nói lỡ lời rồi."

Chân Nguyệt xoa má Tiểu A Sơ, dịu dàng nói,"Lần sau nương sẽ về sớm hơn nhé."

Tiểu A Sơ ngượng ngùng dụi đầu vào áo nương, như hiểu được mọi người đang nói về mình.

Sau khi ăn xong, Chân Nguyệt cũng thấy mệt mỏi. Nàng bế Tiểu A Sơ về phòng nghỉ ngơi. Nhân sâm và các thứ khác đã được cất kỹ, chờ khi nào nghỉ ngơi xong sẽ tính tiếp.

Tiểu A Sơ nằm cạnh nương, Chân Nguyệt khẽ vỗ lưng con,"Nương muốn nghỉ một lát, con cũng ngủ đi? Nếu không ngủ được, lát nữa để bà nội ôm con."

Tiểu A Sơ tròn mắt nhìn, sau đó rúc vào lòng nương, ngửi mùi hương quen thuộc, rồi ngáp một cái.

Chẳng mấy chốc, cả hai mẹ con đều ngủ say. Khi Kiều Triều quay lại, hắn cũng lên giường nằm bên ngoài, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên eo Chân Nguyệt, rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cả ba người trong gia đình đều ngủ ngon lành, trong khi đó, bên ngoài Kiều Trần thị và mọi người đang xử lý số củ mài, nấm, và một con gà rừng mà Kiều Triều và Chân Nguyệt mang về.

Kiều Trần thị nói,"Tối nay hầm gà rừng với nấm. Trịnh nương tử, phiền ngươi ra xử lý con gà giúp."

Trịnh nương tử đáp,"Được, ta đi ngay." Rồi nàng ấy mang con gà vào bếp.

Tiền thị nhìn đống củ mài, thắc mắc,"Củ mài này nhiều quá, có nên mang một ít sang nhà Chung gia không?"

Kiều Trần thị suy nghĩ một lát rồi nói,"Tạm thời đừng vội, đây là do đại ca và đại tẩu con mang về, không hỏi ý kiến mà tự ý mang đi thì không hay."

Tiền thị gật đầu,"Cũng đúng."

Sau một giấc ngủ dài buổi chiều, Chân Nguyệt và Kiều Triều cuối cùng cũng hồi phục được chút sức lực. Bên ngoài, mùi thịt gà hầm nấm đã tỏa ra thơm lừng, có lẽ Trịnh nương tử đang nấu cơm, chứng tỏ họ đã ngủ khá lâu.

Trong lúc đó, Tiểu A Sơ đã tỉnh dậy một lần, nhưng sau khi Chân Nguyệt gọi Kiều Trần thị vào bế con đi, nàng và Kiều Triều lại tiếp tục nghỉ ngơi cho đến khi tỉnh lúc này.

Kiều Triều vẫn còn chưa tỉnh giấc, tối qua tinh thần hắn căng thẳng quá độ, nên giờ hắn đang ngủ rất say, tận hưởng giấc ngủ thật sâu.

Chân Nguyệt không làm phiền hắn, lặng lẽ dậy rửa mặt, rồi đi xem lại số nhân sâm và vài cây linh chi để trong ngăn tủ, cuối cùng nàng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Khi Chân Nguyệt ra ngoài, Tiểu A Sơ chạy lăng xăng tới,"Nương, ôm!"

Chân Nguyệt nắm tay con nhưng không bế,"Con tự đi nhé, nương không có sức."

Tiểu A Sơ có vẻ buồn bã, ôm chặt lấy chân nương không chịu buông. Lúc này, Kiều Trần thị từ bếp đi ra,"Tỉnh rồi à? Sắp đến giờ ăn cơm rồi đấy. Lão đại đâu?"

Chân Nguyệt đáp,"Huynh ấy vẫn đang ngủ." Vừa dứt lời, Kiều Triều từ trong nhà bước ra,"Ta tỉnh rồi, để ta rửa mặt rồi vào ngay."

Kiều Trần thị mỉm cười,"Được rồi. Tức phu lão đại, vào uống canh gà đi. Trịnh nương tử nấu canh rất ngon."

"Được, chúng ta vào uống canh gà nào." Chân Nguyệt dắt Tiểu A Sơ vào bếp, nhưng vì Tiểu A Sơ còn nhỏ, đi bước nào cũng chậm chạp, nên Chân Nguyệt đi chậm theo con. Khi đến cửa bếp, Tiểu A Sơ nhìn ngạch cửa cao, ngẩng đầu nhìn nương và chỉ vào đó: "Cao."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 314



Chân Nguyệt bế con lên, bước qua cửa rồi thả con xuống,"Đi nào."

Kiều Triều vừa bước vào, nhìn thấy Tiểu A Sơ đang loay hoay leo lên ghế, hắn lập tức bế con lên đặt ngồi ngay ngắn,"Đừng nghịch ngợm nhé?"

Tiểu A Sơ ngoảnh lại nhìn Kiều Triều, rồi gọi "Cha!" khiến Kiều Triều vui vẻ xoa đầu con.

Lúc này, Chân Nguyệt bưng canh gà tới, trong tay cầm hai bát. Nàng đưa cho Kiều Triều một bát nhỏ,"Huynh đút cho con uống một chút canh, lát nữa cho con ăn thêm bột củ sen."

Kiều Triều nhận lấy,"Ừ, để ta lo."

Mọi người dần dần ngồi vào bàn ăn. Tiền thị lên tiếng hỏi,"Đại tẩu, sao hôm nay hai người về muộn vậy? Có phải tại đám củ mài kia không?" Tiền thị cảm thấy không đáng để chậm trễ vì mấy củ mài như vậy.

Chân Nguyệt lắc đầu,"Không phải. Chuyện này lát nữa ăn xong ta sẽ kể cho mọi người." Dù sao việc mua núi sau này mọi người cũng sẽ biết, tiền kia cũng không giữ được, chi bằng nói rõ ngay từ đầu.

Mặc dù nàng cùng Kiều Triều đã vất vả, nhưng chuyện tiền bạc sau này cũng sẽ phụ thuộc vào việc bán đồ ăn và nuôi gia súc của cả nhà, Chân Nguyệt không muốn để Kiều Nhị và những người khác chỉ dựa dẫm vào mình và Kiều Triều.

Kiều Triều đút canh gà cho nhi tử, bên kia Kiều Trần thị bế Tiểu A Sơ vào lòng và bắt đầu đút bột củ sen cho cậu bé. Nhưng Tiểu A Sơ không thích ăn bột củ sen, cứ chỉ vào mâm đồ ăn trên bàn đòi ăn.

Kiều Trần thị nhẹ nhàng dỗ dành: "Những món này con chưa ăn được đâu, đợi con lớn thêm chút nữa đã."

Tiểu A Sơ bắt đầu cáu kỉnh, liên tục chỉ vào bàn và kêu: "Ăn, ăn!"

Kiều Trần thị cố gắng đút bột củ sen cho bé nhưng bị Tiểu A Sơ hất tay ra. Thấy vậy, Kiều Triều nghiêm giọng gọi: "Kiều Quân Lân!"

Nghe tiếng cha, Tiểu A Sơ giật mình co rúm lại, ngoan ngoãn há miệng ăn hết thìa bột củ sen mà Kiều Trần thị vừa đút. Bé sau đó nép mình vào lòng bà nội, len lén nhìn về phía Kiều Triều đầy cẩn thẩn.

Tiểu A Sơ giờ đã biết tên đầy đủ của mình là Kiều Quân Lân, vì trước đây cha nương thường dạy cậu tên của chính mình.

Kiều Trần thị cười khẽ: "Tiểu gia hỏa biết sợ cha rồi à? Khi nào con lớn, muốn ăn gì thì cứ nói với nãi, nãi sẽ mua cho con."

Kiều Đại Sơn ngồi bên cạnh cũng hiền từ nhìn cháu,"Gia gia cũng sẽ mua cho con, lớn lên muốn ăn gì, gia gia nhất định sẽ làm cho con."

Chân Nguyệt ngồi một bên nói: "Cũng không thể chiều như vậy được, nếu lớn lên mà bướng bỉnh như vậy, thì phải đánh đòn mới được."

Kiều Trần thị cười xòa,"Sao mà hư được, Tiểu A Sơ của ta ngoan lắm, đúng không? Nào, nãi nãi đút thêm nhé, ăn nhanh nào."

Chân Nguyệt không nói gì thêm, nhưng trong lòng nàng thực sự nghiêm túc. Nàng nghĩ rằng trẻ con phải được dạy dỗ cẩn thận, không thể giống như con cái nhà Mã thị, được nuông chiều quá mức.

Trong khi đó, Tiền thị lại suy nghĩ m.ô.n.g lung. Nàng ấy cảm thấy cần phải sinh một đứa nhi tử, nếu không thì sau này cha nương có thể chỉ để lại tài sản cho Tiểu A Sơ. Mặc dù đã đi khám và đại phu nói không có vấn đề gì, nhưng đến giờ vẫn chưa mang thai, khiến Tiền thị không khỏi lo lắng. Tiền thị vô thức đặt tay lên bụng mình.

Sau bữa cơm, cả nhà thu dọn xong xuôi, rồi cùng ngồi lại trong phòng khách. Chân Nguyệt mang nhân sâm, linh chi và hai cây trọng lâu ra cho mọi người xem.

Kiều Trần thị nhìn thấy những thứ này, đôi mắt mở to kinh ngạc,"Đây... đây là nhân sâm sao?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back