Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 305



"Ừ, đúng vậy."

Đúng lúc ấy, Kiều Trần thị bế Tiểu A Sơ mới tắm xong bước vào. Cậu bé mặc áo ngắn mát mẻ, để lộ đôi cánh tay nhỏ mũm mĩm. Vừa thấy Chân Nguyệt, bé liền duỗi tay đòi ôm,"Nương - ôm con."

Chân Nguyệt bế Tiểu A Sơ lên, cậu bé tựa đầu vào vai nàng, hít hà: "Nương, thơm thơm." Cậu khoe rằng mình vừa tắm xong thơm tho.

Chân Nguyệt mỉm cười, đáp: "Ừ, thơm lắm."

"Nương, ngủ ngủ," Tiểu A Sơ khum hai tay cạnh mặt, ra hiệu muốn đi ngủ.

Chân Nguyệt đặt bé lên giường: "Con ngủ trước đi, nương chưa tắm rửa mà."

Tiểu A Sơ ngồi dậy, ôm lấy Chân Nguyệt: "Cùng nương tắm!"

Chân Nguyệt cười: "Con đã sạch rồi, không thể tắm lại nữa."

Kiều Triều ngồi bên cạnh, liền trêu: "Ta còn chưa tắm cùng nương con, tiểu sắc lang, lại đòi tắm cùng nương sao?"

Chân Nguyệt trừng mắt lườm Kiều Triều một cái: "Huynh nói gì vậy!"

Lúc này, Kiều Triều mới nhận ra mình lỡ lời, mặt bỗng đỏ bừng, cả người nóng lên, ngượng ngùng đáp: "Ta nói sai rồi."

Chân Nguyệt đưa Tiểu A Sơ cho Kiều Triều: "Huynh giữ con, để ta đi tắm."

"Ừ, nàng đi đi," Kiều Triều trả lời.

Khi Chân Nguyệt vừa ra khỏi phòng, Kiều Triều lại nhéo má Tiểu A Sơ, trêu: "Đừng có cả ngày dính nương con nữa."

Tiểu A Sơ xoa xoa má mình, mếu máo: "Cha hư!"

Kiều Triều lấy ra một cái trống bỏi và vài món đồ chơi bằng gỗ nhỏ, đưa cho con: "Cha có hư thì cũng vẫn là cha con. Tự chơi đi."

Tiểu A Sơ nhìn thấy đồ chơi liền bị cuốn hút ngay, nhưng chơi được một lúc, ánh mắt cậu bé lại hướng về phía Kiều Triều. Cậu ném món đồ chơi qua một bên, rồi trèo lên lưng cha, kêu to: "Cha, cưỡi ngựa! Cha, làm ngựa!"

Kiều Triều quay đầu đem tiểu A Sơ bế lên,"Dám cưỡi cha con, thật là lá gan lớn. Cưỡi ngựa không có, nâng lên cao thì có thể." Nói xong liền đem Tiểu A Sơ giơ cao lên lại buông xuống, lại giơ cao lên.

"Ha ha ha, cha, chơi!"

"Ha ha ha -"

Tiểu A Sơ cười không ngừng, bởi vì nâng cao làm quần áo cậu bé đều kéo theo lộ ra bụng nhỏ.

Chân Nguyệt tắm rửa xong sau khi trở về liền nhìn đến bộ dáng này,"Đừng bay nữa, sau khi quá hưng phấn lại ngủ không được."

Kiều Triều lập tức đem Tiểu A Sơ buông xuống, Tiểu A Sơ nhìn đến Chân Nguyệt liền muốn nàng ôm,"Nương - cao cao, ha ha ha."

Chân Nguyệt ngồi ở mép giường ôm cậu bé,"Không cao, chuẩn bị ngủ." Nàng nhìn về phía Kiều Triều,"Huynh mau đi tắm đi."

"Ưm." Kiều Triều lấy quần áo từ trong ngăn tủ liền đi ra ngoài.

Chờ Kiều Triều trở về, liền nhìn thấy Chân Nguyệt nằm nghiêng đối mặt với Tiểu A Sơ, đường cong của nàng rất đẹp, xiêm y nàng mặc hơi mỏng, một đôi chân nhỏ lộ ở bên ngoài, Kiều Triều bỗng nhiên lại cảm thấy nóng lên, hắn lập tức dời đi tầm mắt, Tiểu A Sơ cũng đã mơ màng sắp ngủ, Chân Nguyệt cầm cây quạt phe phẩy qua lại.

Kiều Triều đi tới cũng nằm ở một bên giường, chống đầu, lấy cây quạt trên tay Chân Nguyệt, quạt cho hai mẹ con,"Vừa rồi còn hưng phấn như vậy, hiện tại nhanh như vậy đã an tĩnh lại?"

Đột nhiên, Kiều Triều phát hiện tầm mắt của mình như vậy có chút thật tốt quá, quần áo của Chân Nguyệt quần áo có chút lộn xộn, từ tầm mắt hắn nhìn xuống có thể nhìn thấy mảng tuyết trắng trước n.g.ự.c nàng, theo hô hấp run lên.

Kiều Triều lập tức nhắm hai mắt lại hít sâu, thật là muốn mạng mà, hắn chính là một nam tử thành niên a! Một hồi lâu hắn mới mở to mắt, tầm mắt chuyển dời đến trên mặt Tiểu A Sơ, không dám lại nhìn khung cảnh vừa rồi, nếu lại nhìn nữa thì hắn sợ chính mình lại muốn chảy m.á.u mũi.

Chân Nguyệt: "Dỗ một hồi lâu mới như vậy."

Kiều Triều: "Vất vả nàng."

Chân Nguyệt quay đầu nhìn về phía hắn, tình cảnh hiện hại cũng không tồi, hài tử ngoan ngoãn đáng yêu, trượng phu cũng coi như nghe lời, cũng có thể thông cảm sự vất vả của nàng.

Kiều Triều nhìn ánh mắt nàng,"Làm sao vậy?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 306



Chân Nguyệt lắc đầu,"Không có việc gì." Nàng lại nhìn một chút đầu của hắn,"Tóc huynh ướt một chút, đi lau khô tóc trước đi, đừng đem nước rơi trên giường."

"A." Kiều Triều xuống giường cầm khăn lông khô đem đầu tóc lau một hồi lâu, sau đó đem đèn thổi tắt, lại lên giường tiếp tục quạt mát cho hai mẹ con Chân Nguyệt.

Có lẽ là cảm thấy hôm nay bầu không khí rất tốt, Kiều Triều suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên có chút khẩn trương mà nắm lấy tay Chân Nguyệt,"A Nguyệt?"

Chân Nguyệt vốn đã nhắm mắt lại, hắn vừa hỏi lập tức mở mắt,"Hả?"

Kiều Triều: "Nàng cảm thấy... Ta thế nào?"

Chân Nguyệt đáp: "Cũng... cũng được, không đến nỗi tệ." Nghe lời, biết kiếm tiền, cũng không phải xấu xí, còn được.

Kiều Triều bỗng nhiên cúi sát lại gần, khẽ hỏi: "Chúng ta là phu thê, ta có thể... có thể hôn nàng một chút không?" Vừa dứt lời, hắn đã bị Chân Nguyệt nhẹ nhàng đạp vào chân.

Kiều Triều nhanh tay giữ lại chân nàng, không kìm được mà khẽ v**t v*,"Chỉ... chỉ một chút thôi."

Chân Nguyệt cảm thấy chân mình bị Kiều Triều chạm vào, có chút nhột, liền nói: "Kiều Đại, huynh có phải b**n th** không? Mau buông chân ta ra."

Kiều Triều vẫn giữ chặt, trêu chọc: "Không buông, chân nàng mềm quá, thật dễ chịu. Nàng cho ta hôn một chút thôi, ta sẽ buông."

Chân Nguyệt giật giật chân, cười khúc khích: "Kiều Đại,... ha ha ha!"

Kiều Triều bất ngờ khẽ cào nhẹ vào lòng bàn chân nàng, khiến Chân Nguyệt cười không kìm lại được, liền đánh nhẹ vào n.g.ự.c hắn: "... Kiều Đại, huynh b**n th**...!"

"Ưm-!" Kiều Triều buông chân nàng ra, nhưng vẫn mỉm cười,"Được rồi, ta chỉ muốn hôn một chút thôi." Nói xong hắn tiến lại gần hơn, Chân nguyệt định quay lại đánh Kiều Triều một quyền nhưng không ngờ vô tình khiến cả hai chạm mặt nhau.

Cả hai đều ngỡ ngàng trong giây lát. Kiều Triều lắp bắp: "Ta... ta chỉ là, muốn hôn mặt nàng một chút, nhưng nàng hôn ta! Đúng, là nàng hôn ta trước."

Chân Nguyệt tức giận nghiến răng: "Huynh nói cái gì đó?"

Kiều Triều lập tức xin lỗi: "Thực xin lỗi, ta sai rồi."

Chân Nguyệt đưa tay nhéo vào cánh tay Kiều Triều, nhưng cảm thấy toàn cơ bắp,"Sao lại cứng thế này?"

Kiều Triều cười gượng: "Còn chỗ khác cứng hơn, ai da" Eo hắn bị béo một chút "Ý ta là cơ bụng,... chứ không phải gì khác."

Chân Nguyệt đỏ bừng cả mặt, lập tức xoay người quay lưng lại: "Ngủ đi, đừng nói gì nữa!" Càng nói càng nguy hiểm.

Kiều Triều khẽ dịch lại gần, ngập ngừng hỏi: "Nàng cho ta hôn một cái được không? Chỉ là hôn lên mặt thôi."

Chân Nguyệt không nói gì, chỉ đạp nhẹ vào hắn một lần nữa.

Kiều Triều cảm thấy nàng cũng không thật sự tức giận, liền lấy hết can đảm hôn nhẹ lên má nàng, thì thầm: "Ngày mai ta sẽ làm việc thật chăm chỉ."

Chân Nguyệt nghe vậy, thân mình cứng lại một chút, lại nghe được lời hắn nói, cảm giác chính mình giống như bán đứng nhan sắc vậy,"Ừ."

Trong bóng tối, Kiều Triều mỉm cười, cười một lúc lâu rồi đặt tay lên eo Chân Nguyệt chuẩn bị ngủ, nhưng lại bị nàng đẩy ra: "Nóng quá."

"Được, được." Kiều Triều vội buông ra, lấy chiếc quạt quạt nhẹ cho nàng.

Ngày hôm sau, cả nhà bắt đầu bận rộn làm đường từ củ cải đường. Củ cải được rửa sạch, cắt thành từng miếng, còn phần lá thì đem cho heo ăn. Lửa lớn đã sẵn sàng bắt đầu ngào nấu.

Kiều Triều từ sáng sớm đã dậy, chẻ củi, xách nước, còn giúp giặt quần áo. Giờ đây, chuyện giặt giũ với hắn đã trở nên rất quen thuộc.

Tiền thị đứng bên cạnh, muốn giúp một tay nhưng chẳng có cơ hội chen vào."Sao hôm nay đại ca chăm chỉ quá vậy nhỉ?"

Kiều Nhị nghe thấy liền nói: "Nói bậy bạ gì thế, đại ca ngày nào mà chẳng làm việc?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 307



Tiền thị đáp: "Không phải, ý ta là hôm nay nhìn đại ca có vẻ hăng hái, tinh thần hơn bình thường... Ài, thôi, không hiểu đâu."

Kiều Nhị ngẩn ra, nghĩ thầm:... Có gì mà không hiểu? Đại ca chẳng phải ngày nào cũng như vậy sao?

Chân Nguyệt thức dậy, vừa bước ra ngoài thì Kiều Triều đã nhanh chóng đến bên, ân cần nói: "Ta đã xách nước cho nàng rửa mặt rồi, chờ một chút nhé."

Chân Nguyệt gật đầu rồi quay trở lại phòng: "Ừm."

Tiền thị đứng nhìn thấy vậy liền tặc lưỡi: "Chậc chậc chậc, ta nói rồi mà, hôm nay đại ca ân cần lắm."

Kiều Nhị gãi đầu, khó hiểu, đại ca chẳng phải vẫn thường xách nước cho đại tẩu sao? Hắn không hiểu sao Tiền thị thấy được.

Hôm đó, gia đình bận rộn làm đường từ sáng đến tận chiều mới xong. Mặc dù đã vào mùa thu, trời vẫn còn khá nóng. Nhưng chỉ cần qua đợt nắng gắt cuối thu này thì thời tiết sẽ sớm lạnh đi.

Sáng hôm sau, Chu Phục lại đến. Kiều Nhị dẫn hắn ta đi xem con thỏ: "Nửa lượng bạc một con, con này tặng cho ngươi."

Chu Phục nhìn con thỏ béo mũm mĩm, nói: "Ta lấy hết. À, thiếu gia nhà ta nói trước mắt chỉ cần hạt giống củ cải và rau xanh."

Kiều Nhị đáp: "Không thành vấn đề, ta sẽ lấy hạt giống cho ngươi ngay."

Hôm đó, gia đình kiếm được gần ba mươi lượng bạc từ việc bán hạt giống và thỏ. Ai nấy đều vui mừng phấn khởi.

Tiền thị nói: "Thỏ lớn nhanh mà lại bán được giá thế này, đại tẩu, chúng ta mua thêm vài con thỏ về nuôi nữa đi?"

Chân Nguyệt đáp: "Tạm thời chưa cần mua. Đợi đại ca muội vào núi xem có bắt thêm được mấy con thỏ không đã."

Kiều Triều gật đầu: "Ừ, ngày mai ta sẽ vào núi."

Chân Nguyệt nói: "Ta cũng đi cùng, sáng sớm ta và Kiều Đại sẽ xuất phát. Nương, đêm nay để A Sơ ngủ cùng nương nhé."

Kiều Trần thị đáp: "Được, các con cứ cẩn thận. Hôm nay tuy trời không mưa nhưng để chắc chắn, ngày mai nhớ mang theo đủ đồ đề phòng giống lần trước trời mưa giữa chừng thì khổ."

Chân Nguyệt gật đầu: "Vâng, nương chuẩn bị sẵn gậy đánh lửa cho con."

Kiều Đại Sơn dặn thêm: "Kiều Đại, nhớ mài d.a.o trước khi xuất phát nhé."

"Đã rõ."

Chân Nguyệt nói: "Chúng ta có thể về muộn, mọi người không cần lo lắng. Nếu đến chiều ngày thứ hai mà chúng ta vẫn chưa trở về thì lúc đó hãy lo cũng không muộn."

Buổi tối, khi không có Tiểu A Sơ, Chân Nguyệt nằm ngủ sâu bên trong. Kiều Triều lên giường cũng nằm sát lại gần."Hôm nay ta giúp nàng hái đồ ăn, còn đi chẻ củi, rồi qua núi Háo Tử Sơn xem súc vật, hôm qua cũng luôn bận rộn làm việc."

Chân Nguyệt thở dài,"Có chuyện gì thì nói thẳng."

Kiều Triều ngập ngừng: "Ừm, hôm nay có phải ta xứng đáng được khen thưởng không?"

Chân Nguyệt hỏi: "Huynh muốn khen thưởng gì?"

Kiều Triều đáp: "Hôn một chút được không?" Nói xong liền bị đá nhẹ một cái.

"... Kiều Đại, huynh muốn làm gì đây?"

Kiều Triều cười,"Chúng ta là phu thê mà, ta nghĩ nên làm cho tình cảm giữa chúng ta tốt hơn chút."

Chân Nguyệt hỏi: "Tốt hơn bằng cách nào?"

Kiều Triều đáp: "Mỗi ngày hôn nhau một lần?"

Chân Nguyệt lại đá hắn lần nữa,"Không hôn, ngủ đi."

"... Được rồi." Kiều Triều có chút thất vọng, nhưng cũng đành phải nằm xuống ngủ, vì ngày mai còn phải dậy sớm.

Sáng hôm sau, sau khi ăn uống xong, hai người xuất phát vào rừng.

Trong núi, thứ có giá trị nhất chính là các loại dược liệu quý như nhân sâm, linh chi. Chân Nguyệt vào rừng lần này cũng với mục tiêu tìm kiếm những loại đó.

Cả hai đeo gùi sau lưng, mang theo cuốc và d.a.o khảm, kèm theo nước, lửa và vài vật dụng cần thiết khác. Lần này, họ vào sâu trong núi, xa hơn những lần trước. Dọc đường đi, Chân Nguyệt hái được vài loại nấm rừng và nấm mộc nhĩ.

Trên đường, họ còn gặp một vài con rắn, nhưng Kiều Triều đã g.i.ế.c chúng. Cả hai cũng tình cờ bắt gặp một đàn khỉ hoang, may mắn là chúng không tấn công.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 308



Không chỉ vậy, họ còn thấy một con dê rừng đang uống nước bên dòng suối nhỏ. Kiều Triều định rút d.a.o ra để bắt, nhưng Chân Nguyệt ngăn lại,"Hôm nay chúng ta không đến đây để săn thú."

Kiều Triều thắc mắc,"Vậy đến làm gì?"

Chân Nguyệt nhìn về phía những cây thông xanh tươi: "Tìm nhân sâm, linh chi."

Kiều Triều ngạc nhiên,"Hả?"

Chân Nguyệt giải thích: "Những thứ đó bán được giá cao hơn nhiều. Nếu không tìm được, chúng ta sẽ chỉ mãi thuê núi Háo Tử Sơn mà thôi. Ta không yên tâm với việc thuê núi, phải sở hữu nó mới tốt hơn. Ruộng đất thì còn có thể thu hoạch từng mùa, nhưng núi rừng thì khác."

Kiều Triều nói: "Những thứ này khó tìm lắm, mà ta cũng không biết chúng trông như thế nào."

Chân Nguyệt đáp: "Dù khó cũng phải tìm. Nếu huynh không biết, thì cứ chú ý tìm những cây có bảy lá."

Kiều Triều thắc mắc: "Bảy lá? Được." Tuy chưa rõ lắm, nhưng hắn vẫn làm theo lời Chân Nguyệt.

Hai người đi thêm một đoạn, Kiều Triều chăm chú quan sát xung quanh xem có thấy cây nào có bảy lá không. Đột nhiên, hắn dừng lại và đếm lại hai lần, rồi chỉ tay về phía một bụi cỏ: "Nàng nhìn xem, có phải cây kia không?"

Chân Nguyệt nhìn theo hướng Kiều Triều chỉ, và đúng thật đó là một cây có bảy lá – nó có tên là trọng lâu.

Chân Nguyệt đáp: "Đúng vậy, chính là nó." Nàng lấy cuốc và bắt đầu đào gốc trọng lâu lên. Kiều Triều đứng bên cạnh hỏi: "Cái này có thể bán được nhiều tiền không? Có giống như nhân sâm hay linh chi không?"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không rõ lắm, nhưng chắc là không thể so với nhân sâm hay linh chi." Nếu như nhân sâm có thể bán được mấy trăm lượng bạc, thì thứ này có lẽ cùng lắm chỉ đáng mấy lượng, nàng đoán vậy.

Kiều Triều có chút thất vọng: "Vậy ta sẽ cố tìm thêm xem sao."

Hai người tiếp tục đi một đoạn, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi. Kiều Triều lấy lương khô và nước đưa cho Chân Nguyệt ăn. Lúc này đã giữa trưa, nhưng trong giỏ chỉ có vài cây nấm rừng và gốc trọng lâu vừa tìm được, ngoài ra chẳng có gì thêm.

Cảm giác như chuyến đi hôm nay sẽ chẳng có gì thu hoạch đáng kể. Kiều Triều nghĩ: nếu không tìm được gì, trên đường về có lẽ hắn sẽ tìm thử con mồi xem sao, chứ nhân sâm hay linh chi thì thật sự không dám mơ tới.

Khi đang ăn bánh bột ngô, Chân Nguyệt vẫn không quên quan sát xung quanh. Bỗng nhiên, một bụi cỏ gần đó lay động. Cả hai nhìn qua, thì thấy một con rắn độc đang bò.

Kiều Triều lập tức cầm lấy d.a.o khảm, nhanh chóng cất bánh bột ngô và nhặt một hòn đá lên. Chân Nguyệt nín thở, trong khi Kiều Triều ném hòn đá về phía con rắn. Con rắn đột nhiên lao về phía họ, Kiều Triều giơ d.a.o lên cao, còn Chân Nguyệt thì nhanh chóng né sang một bên.

"Chát!" Một nhát d.a.o c.h.é.m xuống, đầu con rắn rơi xuống đất, nhưng thân mình nó vẫn còn động đậy. Kiều Triều c.h.é.m thêm vài nhát nữa cho đến khi nó nằm im. Khi quay sang Chân Nguyệt, hắn thấy nàng đang ở chỗ mà con rắn vừa bò ra.

Kiều Triều cũng đi tới, thấy Chân Nguyệt đang hì hục đào đất."Sao vậy?" hắn hỏi.

Chân Nguyệt khẽ ra hiệu: "Suỵt."

Kiều Triều ngồi xổm xuống định giúp, nhưng Chân Nguyệt vội vỗ nhẹ vào tay hắn,"Huynh đừng động, để ta làm. Huynh hãy để ý xem xung quanh còn con rắn nào không."

Nghe vậy, Kiều Triều lập tức cảnh giác, mắt không rời khỏi xung quanh.

Một lúc sau, Chân Nguyệt đào được một củ màu vàng nhạt. Kiều Triều mở to mắt ngạc nhiên,"Nhân sâm sao?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Chắc là đúng." Vừa rồi nàng thấy con rắn dường như cuộn mình quanh chỗ đó, chỉ khi họ tới gần thì nó mới tấn công. Thường thì những nơi có báu vật đều có thứ gì đó bảo vệ, và quả thật, lần này nàng không nhầm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 309



Đó là một gốc nhân sâm lớn có ba nhánh, tuổi thọ không rõ lắm, nhưng rễ rất nhiều, Chân Nguyệt cảm thấy chắc chắn gốc này sẽ bán được giá tốt.

Sau khi đào xong, Chân Nguyệt bảo Kiều Triều đổ nước rửa sạch, sau đó dùng khăn tay bọc kỹ rồi cất vào áo, để trong sọt thì nàng sợ làm rơi mất.

Kiều Triều cũng vui mừng: "Có phải bán được rồi là chúng ta có thể mua được núi không?"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không chắc đâu, còn phải xem nó đáng bao nhiêu tiền. Chúng ta đi tiếp thôi, xem thử có còn tìm được gì không."

"Ừ."

Kiều Triều nắm tay Chân Nguyệt tiếp tục đi. Trên đường, họ gặp thêm vài con thú, nhưng chúng đều bỏ chạy sau khi bị hai người làm kinh động.

Họ còn nhìn thấy lợn rừng, nhưng hai người không dám lại gần, vội chuyển hướng sang lối khác. Kiều Triều không thể đấu nổi vài con lợn rừng cùng một lúc, còn Chân Nguyệt, nếu nàng dùng dị năng thì nàng sợ lộ bí mật.

"Huynh có biết b.ắ.n cung không?" Chân Nguyệt đột nhiên hỏi.

Kiều Triều hiểu ngay ý nàng,"Có, chờ khi về ta sẽ xem thử có thể mua cung tiễn không, hoặc thử xem có thể tự làm được không."

Chân Nguyệt nói: "Có thể nhờ cha thử làm xem sao." Nàng cảm thấy Kiều Đại Sơn giỏi nghề mộc, có thể phát huy được thế mạnh.

"Ừ."

Hai người vừa đi vừa trò chuyện nhỏ nhẹ, Kiều Triều thỉnh thoảng quan sát xung quanh. Sau đó, họ lại tìm được một gốc trọng lâu, nhưng nhân sâm thì không thấy nữa.

Địa hình dưới chân núi không bằng phẳng, giữa chừng Chân Nguyệt vô tình vấp phải một khúc gỗ mục suýt ngã, nhưng bất ngờ phát hiện dưới khúc gỗ vậy mà lại có mấy đóa linh chi mọc lên.

"Đúng là được lộc từ trời!", Chân Nguyệt và Kiều Triều cẩn thận hái hết số linh chi, rồi dùng lá cây bọc kỹ, cất vào người Kiều Triều.

Chân Nguyệt cười tươi đến mức lộ cả răng, Kiều Triều cũng hứng khởi ôm chầm lấy nàng,"Nàng thật lợi hại!"

Chân Nguyệt cũng ôm lại hắn,"Lợi hại như nhau." Nàng ngẩng đầu nhìn trời,"Không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi."

"Được."

Trên đường về, Chân Nguyệt lại hái thêm một ít nấm, rồi còn đào được vài củ mài hoang dại. Những củ mài này rất lớn, hai người đào đầy cả sọt mà vẫn còn nhiều lắm.

Sau khi Chân Nguyệt làm một cái đánh dấu xong, liền cùng Kiều Triều tiếp tục rời đi. Tuy nhiên, có lẽ do quá phấn khởi, mà hai người đã đi quá xa mà vẫn chưa tới được bờ sông.

Khi đến bờ sông, họ phải mất thêm khoảng hai canh giờ nữa mới có thể về tới nhà, mà lúc này trời đã tối."Chúng ta tìm một cái hang núi ngủ lại qua đêm nhé," Chân Nguyệt đề nghị.

Kiều Triều cũng biết đi đường vào ban đêm rất khó khăn, liền đáp,"Được."

Họ nhanh chóng tìm thấy một cái hang núi. Bên trong còn có dấu phân động vật, chứng tỏ trước đây đã có thú rừng ra vào.

Cả hai dọn dẹp hang một chút. Sau đó, Kiều Triều ra ngoài kiếm củi để nhóm lửa, còn Chân Nguyệt lấy ra từ trong giỏ một cái nồi đất, đặt lên bếp lửa, rót nước vào rồi lấy bánh bột ngô ra.

Nàng rửa sạch nấm và củ mài, rồi cho vào nồi. Sau khi đi ra ngoài một lát, Kiều Triều mang về một con gà rừng và vài quả trứng gà rừng.

Chân Nguyệt nhìn Kiều Triều hỏi,"Huynh có biết làm gà không?" Hơn nữa, ở đây điều kiện không tiện, ngoài việc g.i.ế.c gà còn phải vặt lông các thứ.

Kiều Triều im lặng trong chốc lát,"..."

Chân Nguyệt thở dài,"Con gà rừng để ngày mai mang về nhà làm, còn trứng gà thì đưa đây. Tối nay ăn tạm một chút thôi."

Kiều Triều đáp ngay,"Được."

Ở Kiều gia, mọi người đều lo lắng khi thấy Kiều Triều và Chân Nguyệt vẫn chưa trở về. Dù trước đó Kiều Triều và Chân Nguyệt đã nói rằng có thể họ sẽ trở về trễ, thậm chí là ngày hôm sau, nếu quá trưa hôm sau không về thì hãy tìm họ.
 
Back
Top Bottom