Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 790: Chương 790



Tô Ý cười: "Bây giờ đã mở cửa cho mọi người rồi, ai cũng có thể đến ăn."

"Vậy một bàn tiệc hết bao nhiêu tiền?"

"Dạ, cháu không biết, không phải cháu đặt."

"Chắc là đắt lắm."

Trong lúc Tô Ý đang định tìm cách chuồn đi thì những người đứng chặn ở cửa đã lùi ra ngoài.

Hóa ra Lâm Hạo Nam đã đón được cô dâu, đang bế cô dâu ra ngoài.

Tô Ý vội vàng tiến lên, cùng Bạch Miêu Miêu và những người khác rắc hoa hồng.

"Chị Từ Đan, hôm nay chị đẹp quá!"

Tuy mặc quân phục, nhưng hôm nay Từ Đan trang điểm nhẹ nhàng trông rất khác so với thường ngày.

Trên n.g.ự.c hai người đều cài hoa hồng đỏ, trên đó có ghi chữ "chú rể" và "cô dâu", trên mặt hai người đều nở nụ cười hạnh phúc.

Sau khi đón được cô dâu, Lâm Hạo Nam nhanh chóng bế cô dâu vào xe.

Mọi người cũng tìm xe đạp của mình rồi cùng nhau quay về nhà họ Tô.

Ngoài những người đi đón dâu, những người thân và bạn bè khác đều đang chờ đợi ở căn nhà nhỏ màu trắng của nhà họ Tô.

Tuy đông người, nhưng theo ý muốn của cô dâu chú rể, nhà họ Tô cũng không tổ chức lễ nghi rườm rà.

Chỉ cần đón cô dâu chú rể vào nhà, rồi sau đó hai người đến chào hỏi Tô Nhân và Liêu Chính Dân.

Hôm nay, Liêu Chính Dân cũng hơi hồi hộp, đây là lần đầu tiên ông ấy tham gia đám cưới của con nên sợ mình làm không tốt.

Dù sao, bao nhiêu năm nay ông ấy không nuôi dạy con cái, giờ đột nhiên có một đứa con trai và con dâu lớn như vậy, nói không hồi hộp là giả.

DTV

Tô Nhân thì đỡ hơn, dù sao bà ấy cũng đã trải qua đám cưới của Lâm Vọng Đông và Tô Ý rồi, cũng đã hiểu quy trình.

Thấy Tô Ý bưng trà đến trước mặt cô dâu chú rể, bà ấy kéo Liêu Chính Dân: "Nhanh lên, con dâu con trai đến chào hỏi rồi."

Liêu Chính Dân sờ vào phong bao lì xì trong túi, bước đến bên cạnh Tô Nhân.

Ông ấy nhỏ giọng hỏi: "Tôi ngồi đây có được không?"

Dù sao, đối với Lâm Hạo Nam, ông ấy chỉ là chú chứ không phải cha ruột.

Hơn nữa, khác với Lâm Trạch Tây và Tô Ý, ông ấy ít khi tiếp xúc với Lâm Hạo Nam, sợ ngồi xuống mà đến lúc đó con trai đổi cách xưng hô thì sẽ ngại ngùng.

Lâm Hạo Nam hình như cũng nhận ra sự lúng túng của ông ấy, nên vội vàng lên tiếng thúc giục: “Ba, ba mau ngồi xuống đi, con đưa con dâu đến kính trà ba đây."

Cơ thể Liêu Chính Dân cứng đờ, vội vàng được Tô Nhân kéo ngồi xuống.

Sau khi hai người ngồi xuống, Lâm Hạo Nam dìu Từ Đan bưng trà đến.

"Mẹ, những năm qua mẹ đã vất vả rồi.

Ly trà này con kính mẹ."

Từ Đan cũng mỉm cười gọi theo: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã chăm sóc Hạo Nam chu đáo.

Mời mẹ dùng trà."

Mắt Tô Nhân rưng rưng, bỗng nhiên nghẹn ngào: “Ừ, được!"

Tô Nhân uống trà xong thì vội vàng lấy bao lì xì ra đưa cho Từ Đan: “Đây là lì xì may mắn, con nhất định phải nhận lấy."

Lần này, Từ Đan không từ chối, mỉm cười nhận lấy.

Tiếp đó, Lâm Hạo Nam bưng trà đến trước mặt Liêu Chính Dân: “Ba, con muốn cảm ơn ba đã chăm sóc mẹ con chu đáo.

Nếu không có ba, bây giờ mẹ con sẽ không hạnh phúc như vậy."

Từ Đan cũng vội vàng gọi theo: “Ba, mời ba dùng trà."

Câu nói này khiến mọi người có mặt đều cảm động.

Nhất là Tô Ý, cô biết lời gọi "ba" này có ý nghĩa lớn lao như thế nào đối với Liêu Chính Dân.

Bình thường, Liêu Chính Dân luôn điềm đạm lịch thiệp, ít khi thể hiện cảm xúc, nghe tiếng gọi "ba" của Từ Đan, ông ấy cũng rưng rưng nước mắt.

Nghẹn ngào một lúc, ông ấy mới nhớ ra chưa đưa bao lì xì, vội vàng lấy ra đưa cho cô: “Sau này, hai con phải nương tựa lẫn nhau, cùng nhau phấn đấu, sống tốt cuộc sống của mình, đó chính là mong ước lớn nhất của ba và mẹ các con."

"Bọn con ghi nhớ lời ba, nhất định sẽ không khiến ba mẹ thất vọng."

Không khí trong nhà rất ấm áp và cảm động.

Nhưng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Người đàn ông đó mặc quần áo kín mít, đội mũ len, chiếc khăn len dày che kín nửa khuôn mặt.

Vì là mùa đông nên mặc như vậy cũng không có gì lạ.

Hơn nữa, lúc này trong sân nhà Tô đông nghịt người đến chúc mừng, không ai chú ý đến ông ta.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 791: Chương 791



Ông ta cúi đầu đi đến hành lang phòng khách, len lén nhìn vào trong thì nhìn thấy cảnh tượng kính trà của Lâm Hạo Nam và Từ Đan.

Nghe con trai ruột của mình gọi một người đàn ông khác là "ba", ông ta cảm thấy như tim mình bị ai đó bóp nghẹt.

Vị trí đó lẽ ra phải là của ông ta.

Vậy mà bây giờ, nó lại bị một người đàn ông khác chiếm lấy.

Con trai ông ta và vợ ông ta đều đã trở thành người của người khác.

Làm sao ông ta không hận cho được.

Nhưng từ khi ông ta được thả ra, căn nhà của đơn vị cũng bị thu hồi, tất cả đồ đạc bên trong đều biến mất, chỉ còn lại vài bộ quần áo cũ của ông ta.

Vậy mà những người thân thiết nhất của ông ta lại không một ai đến quan tâm hay hỏi han ông ta.

Bây giờ, ông ta chỉ có thể sống trong một căn phòng nhỏ trong khu tập thể, sống qua ngày bằng đồng lương hưu ít ỏi, sống không bằng chết.

Nhưng ông ta cũng biết rõ rằng bây giờ mình không thể nào là đối thủ của Liêu Chính Dân.

Sống an phận một chút, ít nhất còn có thể sống sót.

Vì vậy, hôm nay ông ta đến đây là để xem con trai kết hôn, không phải đến gây sự.

Cho dù trong lòng có khó chịu đến mấy, ông ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai gọi người khác là ba.

Kính trà xong, mọi người nói chuyện rôm rả một lúc rồi chuẩn bị đến khách sạn Kim Môn dự tiệc cưới.

Khách sạn Kim Môn cách đây không xa, có thể đi bộ đến được.

Tô Nhân bảo Lâm Hạo Nam và Từ Đan dẫn những người bạn trong quân đội của họ đến trước, bà ấy và Liêu Chính Dân ở lại sau cùng để tiễn những khách khác.

Ai ngờ đợi đến khi khách trong sân đã đi hết, hai người mới phát hiện trong sân vẫn còn một người đàn ông lạ mặt.

Tô Nhân nhìn kỹ, lập tức nổi giận: “Ông đến đây làm gì?"

Lâm Gia Quốc cởi mũ ra, cười gượng gạo với hai người: “Tôi đến chúc mừng thằng hai, không phải đến để gây sự."

Nhìn bộ dạng lôi thôi, tiều tụy của ông ta, Tô Nhân không có chút cảm thông nào, chỉ cảm thấy ghê tởm, không nhịn được cười lạnh: “Hôm nay là ngày vui của thằng hai, ông cố ý đến đây gây phiền phức sao?"

Trong lúc nói chuyện, nhiều khách khứa đi phía sau cũng quay lại nhìn.

Thấy vậy, Liêu Chính Dân vội vàng bước lên phía trước: “Mọi người đi trước đi, chúng tôi đến sau."

Đợi đến khi tất cả mọi người đã đi hết, Liêu Chính Dân mới đóng cổng sân lại, quay lại đứng cạnh Tô Nhân.

"A Nhân, em đừng nổi giận, dù sao ông ta cũng là ba ruột của Hạo Nam, ngày vui của con trai, ông ta đến xem một lượt cũng là chuyện bình thường."

Tô Nhân cũng hiểu điều này, nhưng bà ấy không còn tình cảm gì với người đàn ông này nữa, cũng không muốn nhún nhường.

"Ông muốn chúc mừng đợi qua hôm nay thì muốn gặp chúng nó lúc nào cũng được, tôi không quản, nhưng hôm nay thì không được."

Thấy bà ấy nổi giận, Liêu Chính Dân lo lắng, nhẹ nhàng vỗ lưng bà ấy, quay sang nói với Lâm Gia Quốc: "Xin lỗi, ông Lâm, vợ tôi nói hôm nay không tiện, ông hãy liên lạc riêng với Hạo Nam vào hôm khác nhé!"

DTV

Lâm Gia Quốc rất tức giận khi nhìn thấy hai người thân mật với nhau, bây giờ lại nghe Liêu Chính Dân gọi Tô Nhân là vợ, ông ta cảm thấy như bị ai đó đ.â.m một nhát d.a.o vào tim.

"Liêu Chính Dân! Ông đừng có giả vờ tốt bụng ở đây! Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đến đây xem một lượt thôi."

"Những lỗi lầm trong quá khứ, tôi đã phải trả giá rồi, bây giờ tôi đã không còn gì, các người còn muốn tôi làm gì nữa?!"

Nghe ông ta nói vậy, Liêu Chính Dân không nhịn được cười.

"Ông Lâm, tất cả đều là do ông tự làm tự chịu, liên quan gì đến chúng tôi? Tuy ông là ba ruột của lũ trẻ thật, nhưng đối với chúng tôi, ông đã là người dưng rồi.

Xin ông đừng nói chuyện với vợ tôi bằng giọng điệu đó, cũng đừng xuất hiện trước mặt bà ấy nữa, bà ấy không muốn gặp ông!"

Nói xong, Liêu Chính Dân kéo tay Tô Nhân đi ra ngoài.

Lâm Gia Quốc nhìn bóng lưng thân mật của hai người, vừa tức giận vừa hối hận, không nhịn được đuổi theo.

Trên đường đi, ông ta nhìn thấy hai người không hề kiêng dè, cứ thế song hành với nhau.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 792: Chương 792



Đến cổng khách sạn, hai người còn cười nói với khách khứa như vợ chồng già sống với nhau mấy chục năm.

Ai không biết còn tưởng họ mới là ba mẹ ruột của lũ trẻ.

Lâm Gia Quốc đứng bất lực ở bên kia đường, nhìn chằm chằm vào khách sạn.

Rất nhanh, Lâm Hạo Nam đang đứng đón khách ở cổng cũng phát hiện ra ông ta, vội vàng nói với Liêu Chính Dân và Tô Nhân vài câu rồi sải bước về phía Lâm Gia Quốc.

"Sao ông lại đến đây?"

Nghe thấy anh ta không gọi mình là "ba", Lâm Gia Quốc tức giận: “Bây giờ mày lớn rồi, có ba dượng rồi thì quên mất ba ruột của mình là ai rồi phải không?"

Lâm Hạo Nam cười khổ: “Ông đến đây chỉ để nói chuyện này thôi sao? Nếu không có việc gì thì tôi vào trong đây."

Lâm Gia Quốc vội vàng ngăn anh ta lại: “Tao đến chúc mừng mày, hôm nay là ngày vui của mày, chẳng lẽ tao không nên đến sao?"

Lâm Hạo Nam quay người lại: “Lời chúc của ông tôi đã nhận rồi, cảm ơn ông đã đến.

Nhưng sau này ông đừng đến tìm chúng tôi nữa, tôi không muốn khiến mẹ buồn."

Lời nói của Lâm Hạo Nam khiến Lâm Gia Quốc như bị sét đánh, nhưng ông ta vẫn không cam tâm.

Ông ta có bốn người con trai, Lâm Hạo Nam và Lâm Trạch Tây luôn đứng về phía mẹ chúng.

Nhưng ít nhất Lâm Vọng Đông và Lâm Lạp Bắc vẫn còn tình cảm với ông ta.

Nếu có chúng ở đây, chắc chắn chúng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ông ta hôm nay.

Lâm Gia Quốc chờ mãi, cuối cùng cũng đợi được Lâm Lạp Bắc.

"Tiểu Bắc, con đến rồi à? Anh cả con đâu?"

Lâm Lạp Bắc mím môi: “Anh cả đang ở trong kia."

"Vậy thì tốt, con gọi nó ra đây, lâu rồi không gặp.

Nghe nói vợ nó sinh con rồi phải không? Con dắt cháu bé ra đây cho ba xem với, ba chưa gặp cháu bao giờ."

Lâm Lạp Bắc không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nói: "Con nhớ lúc trước ba ép anh cả và chị dâu ly hôn, bây giờ lại muốn gặp con của họ, ba không thấy nực cười sao?"

Lâm Gia Quốc sững người: “Lúc đó ba cũng là vì tốt cho anh cả con...

Con mau gọi nó ra đây cho ba."

Lâm Lạp Bắc vẫn không nhúc nhích: “Thôi đi ba, đừng làm phiền nữa.

Anh cả biết ba ở đây, nếu anh ấy muốn gặp ba thì đã ra từ lâu rồi."

"Con đến đây chỉ để nói với ba một tiếng, hôm nay là ngày vui của anh hai, con hy vọng ba đừng gây phiền phức cho mọi người, ba về đi!"

Lâm Gia Quốc vô cùng tức giận, cảm thấy lạnh lòng: “Ba chỉ muốn đến đây xem một lượt, sẽ không làm phiền các con đâu!"

"Ba đã làm phiền rồi."

"Chẳng lẽ con không muốn biết ba sống thế nào trong thời gian qua sao?"

"Không muốn."

Nói xong Lâm Lạp Bắc bước thẳng về phía cổng.

DTV

"Mẹ, đến giờ rồi, chúng ta vào trong thôi!"

Tô Nhân thấy Lâm Lạp Bắc hiểu chuyện thì rất vui mừng: “Ừ, đi thôi."

Đợi đến khi mọi người ở cổng đã vào hết, Lâm Gia Quốc mới tiếc nuối nhìn vào trong.

Thấy bảo vệ ở cổng cứ nhìn chằm chằm vào mình như thể ông ta là kẻ trộm, Lâm Gia Quốc đành phải rời đi.

Sự xuất hiện của Lâm Gia Quốc chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, ngoài gia đình nhà họ Tô ra thì không ai chú ý đến.

Sau khi mọi người bước vào sảnh khách sạn, buổi tiệc cưới bắt đầu trong không khí náo nhiệt.

Lâm Trạch Tây kéo Lâm Lạp Bắc vừa ngồi xuống hỏi: "Ông ta đi rồi à?"

Lâm Lạp Bắc gật đầu: “Đi rồi."

"Đi rồi thì tốt, nếu không với tính nóng nảy của anh, nếu không có mọi người cản lại, anh đã ra đó nói chuyện với ông ta rồi."

Lâm Lạp Bắc cười, nhìn anh ta: “Ăn đi."

Lâm Vọng Đông ngồi bên kia nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, cũng thở phào nhẹ nhõm.

May mà chuyện không bị làm ầm ĩ lên, nếu không ảnh hưởng đến đám cưới của em trai thì phiền phúc lắm.

Thấy Diêu Ngọc Phương bế con có vẻ hơi hoảng sợ, Lâm Vọng Đông vỗ vai hai mẹ con: “Yên tâm đi, không sao đâu, ăn chút gì đi."

Diêu Ngọc Phương lo lắng nhìn Lâm Vọng Đông: “Lúc nãy ông ta nói muốn gặp con, anh nói xem sau này ông ta có đến tìm Điềm Điềm nữa không?"

Trong khoảng thời gian Lâm Gia Quốc biến mất, mọi người đã có một cuộc sống bình yên.

Nếu ông ta quay lại gây rắc rối thì còn sống nổi nữa không?

Đặc biệt là bây giờ Điềm Điềm còn nhỏ, cô ấy thật sự lo lắng Lâm Gia Quốc sẽ đến tìm con bé..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 793: Chương 793



Lâm Vọng Đông thở dài: “Em yên tâm đi, chuyện này để anh giải quyết, ngày mai anh sẽ đi tìm ông ta."

Nghe anh ấy nói vậy, Diêu Ngọc Phương mới yên tâm gật đầu.

Kết thúc buổi tiệc cưới náo nhiệt, mọi người đều rất mệt mỏi.

Nhưng vừa về đến nhà nghỉ ngơi một lúc thì những người đến náo động phòng đã đến từ sớm.

Ban đầu, Lâm Hạo Nam và Từ Đan đã bảo mọi người bỏ qua phần này, nhưng mọi người đều nói họ nghĩ đẹp lắm, không thể bỏ qua được.

Bạn bè của Lâm Hạo Nam kéo anh ta lại hỏi: "Cậu thành thật khai báo đi, hai người quen nhau từ bao giờ? Giấu bọn tôi lâu như vậy, đến khi biết chuyện thì hai người đã sắp kết hôn rồi."

"Đúng vậy, thành thật khai báo đi, nếu giấu giếm thì lát nữa bọn tôi sẽ quậy lớn hơn đấy."

Lâm Hạo Nam bị ép buộc, đành phải thành thật kể lại.

"Chính là lần tôi đưa cô ấy về đơn vị, đi cùng cô ấy lên núi làm nhiệm vụ, sau đó tôi bị thương nhẹ, cô ấy cảm thấy áy náy nên đã xin nghỉ phép đến đơn vị thăm tôi."

"Sau đó hai người thành đôi luôn?"

"Ừ."

"Không thể nào? Để đồng chí Từ Đan kể xem có đúng không? Chúng tôi cần xác minh lại."

Lúc này, mặt Từ Đan cũng đỏ bừng, thấy mọi người hỏi dồn dập, cô ấy ngại ngùng gật đầu: “Lúc đến đơn vị anh ấy, tôi mới phát hiện ra mọi người đều hiểu lầm.

Ban đầu tôi muốn tìm lãnh đạo của các anh để giải thích, nhưng anh ấy không cho..."

Mọi người ồ lên: “Hóa ra là vậy, thằng nhóc này chắc chắn là giả vờ bị thương để thả thính, nên đương nhiên là không cho cô giải thích rồi."

"Vậy ai là người mở lời trước? Ai là người tỏ tình?"

Lâm Hạo Nam cố gắng đứng dậy: “Sao lại còn hỏi nữa? Không có ai mở lời cả, cứ thế ở bên nhau luôn."

Từ Đan cũng phụ họa chứng thực cho anh ta: “Đúng vậy."

"Không được, như vậy thì thiệt thòi cho đồng chí Từ Đan quá, cũng không có lời tỏ tình, sao lại đồng ý với thằng nhóc này chứ?"

"Bây giờ bù lại đi."

"Đúng vậy, nhất định phải bù lại, chúng tôi sẽ làm chứng cho hai người."

Tô Ý và Chu Cận Xuyên là em gái và em rể của Lâm Hạo Nam nên không tiện tham gia náo động phòng, nhưng cũng theo dõi rất kỹ.

Hai người len lén đứng phía sau đám đông nhìn thấy Lâm Hạo Nam đỏ mặt, ấp úng mãi.

DTV

Cuối cùng, anh ta cũng thốt ra được một câu: "Đồng chí Từ Đan, sau này em cứ xem biểu hiện của anh nhé!"

Vừa dứt lời, mọi người đều bật cười.

Vất vả lắm mới tiễn được những người đến náo động phòng đi, trời cũng đã muộn.

Tô Ý định cùng Chu Cận Xuyên về nghỉ ngơi, hai người bận rộn cả ngày cũng rất mệt mỏi.

Ai ngờ vừa ra đến cửa đã gặp Tạ Tiểu Quyên hớt hải chạy đến.

"Chị Tô Ý, không hay rồi!"

Tô Ý bị bộ dạng mồ hôi nhễ nhại của cô ta hù cho giật mình: “Sao vậy? Có chuyện gì thế?"

Tạ Tiểu Quyên thở hổn hển: “Là chị Tiểu Cần, chị ấy nhập viện rồi!"

Tô Ý ngơ ngác: “Không phải ngày mai cô ấy và Thiên Hoa mới về sao? Sao lại nhập viện?"

Chu Cận Xuyên vội vàng lái xe: “Lên xe trước đã, vừa đi vừa nói."

Tạ Tiểu Quyên kéo Tô Ý lên xe, nói địa chỉ bệnh viện cho Chu Cận Xuyên, sau đó vội vàng giải thích với Tô Ý.

"Em cũng nghĩ là ngày mai họ mới về, thấy hôm nay trời đẹp nên em đến nhà họ phơi chăn giúp họ.

Ai ngờ lại nghe hàng xóm nói hai người họ đã về từ hôm nay, hơn nữa vừa về đến nhà đã phải nhập viện."

"Sau đó, em chạy đến bệnh viện tìm họ mới biết chị Tiểu Cần mua được vé xe sớm hơn, nhưng vì trên xe đông người quá, bị xô đẩy nên ngã.

Lúc em đến bệnh viện, chị Tiểu Cần đang ở trong phòng mổ, bác sĩ nói rất có thể sẽ không giữ được em bé, nên em vội vàng đến tìm chị."

Tô Ý càng nghe càng khó hiểu, chẳng lẽ Từ Tiểu Cần mang thai rồi sao?

Thấy Tạ Tiểu Quyên cũng không nói rõ ràng, có lẽ bản thân cô ấy cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tô Ý cũng không hỏi thêm nữa, chỉ lo lắng đi đến bệnh viện.

Xuống xe, hai người vội vàng theo Tạ Tiểu Quyên lên tầng hai, khoa sản.

Lúc này, phòng mổ đã không còn bóng dáng của Từ Tiểu Cần nữa.

Hỏi han một hồi, ba người lại lên tầng ba, phòng bệnh nhân.

Cuối cùng cũng tìm thấy Trương Thiên Hoa và Từ Tiểu Cần..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 794: Chương 794



Khi Tô Ý đến nơi, Trương Thiên Hoa đang buồn bã túm tóc, Từ Tiểu Cần nằm trên giường bệnh, mặt mày nhợt nhạt.

Có vẻ như cô ấy đang ngủ, nhưng trên mặt vẫn còn vẻ đau đớn.

DTV

Nghe thấy tiếng động, Trương Thiên Hoa vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Tô Ý đến, anh ta lập tức đứng dậy: “Tô..."

Tô Ý vội vàng "suỵt" một tiếng vẫy tay ra hiệu cho anh ta ra ngoài nói chuyện, sợ làm phiền đến Từ Tiểu Cần.

"Thiên Hoa, chuyện gì thế này? Tiểu Cần bị làm sao vậy?"

Trương Thiên Hoa mắt đỏ hoe: “Tiểu Cần bị người ta xô đẩy trên tàu hỏa, lúc đầu bọn em tưởng không sao, ai ngờ vừa về đến nhà, cô ấy đã bắt đầu đau bụng, còn ra m.á.u nên bọn em vội vàng đến bệnh viện."

"Bác sĩ nói, Tiểu Cần mới mang thai được một tháng, rất có thể sẽ không giữ được em bé."

Nói xong, Trương Thiên Hoa không kìm được nước mắt, dùng tay áo lau đi.

Tô Ý kinh ngạc: “Tiểu Cần mang thai rồi sao?"

"Vâng bọn em cũng mới biết hôm nay, đều tại em sơ ý quá, nếu biết cô ấy mang thai, em nhất định sẽ không để cô ấy đi tàu hỏa."

Thấy Trương Thiên Hoa kích động, Tô Ý vội vàng an ủi: "Anh đừng lo lắng quá, để tôi đi hỏi bác sĩ xem sao."

Lúc Tô Ý quay lại, Từ Tiểu Cần đã tỉnh.

Nghe nói cô đến, cô ấy vội vàng gọi cô lại: “Chị Tô Ý, em muốn giữ đứa bé lại, chị có thể giúp em hỏi bác sĩ xem có cách nào không?"

Thấy cô ấy cũng kích động không kém, Tô Ý vội vàng dìu cô ấy nằm xuống.

Lúc nãy khi cô đi hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng nói vì sức khỏe của Tiểu Cần, khuyên cô ấy nên bỏ thai.

Nhưng khi tỉnh lại, Tiểu Cần nhất quyết không đồng ý và rất kích động, vì vậy mới tạm thời giữ lại được em bé.

Bác sĩ đã nhờ Tô Ý đến khuyên cô ấy.

Nhưng nhìn thấy Tiểu Cần khóc lóc thảm thiết, cô không nói nên lời.

Suy nghĩ một lúc, cô mới nói: "Em bé có giữ được hay không, không phải người ngoài quyết định mà do người làm mẹ là cô.

Nếu cô thật sự muốn giữ lại đứa bé này, bây giờ hãy nghe lời tôi, nằm nghỉ ngơi cho tốt, đừng kích động nữa."

Tô Ý là người duy nhất nói với cô ấy rằng có thể giữ đứa bé lại, Từ Tiểu Cần cảm thấy như nhìn thấy hy vọng.

Tô Ý không bao giờ nói suông, cô nói như vậy thì chắc chắn là có khả năng.

Vì vậy, cô ấy ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh: “Chị Tô Ý, em sẽ nghe lời chị."

Thấy cô ấy không quậy nữa, Tô Ý thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Trương Thiên Hoa: "Thiên Hoa, anh đi lấy nước nóng đi, tôi lau người cho Tiểu Cần, cô ấy đổ mồ hôi hết rồi."

Trương Thiên Hoa lúc nãy cũng sợ hãi, không biết phải làm sao, thấy Tô Ý đến, anh ta như bắt được phao cứu sinh, vội vàng chạy đi lấy nước.

Chu Cận Xuyên đứng ở cửa, không tiện vào trong nên chào Tô Ý một tiếng nói rằng anh đi mua cơm về rồi cũng rời đi.

Tô Ý nhìn đồng hồ, nhân tiện bảo Tạ Tiểu Quyên về nghỉ ngơi trước.

Lợi dụng lúc không có ai, cô quay người rót một ly "nước ấm" đưa cho Từ Tiểu Cần.

"Uống ngụm nước đi, bình tĩnh lại nào."

"Vâng."

Trong lúc nói chuyện, Trương Thiên Hoa đã mang nước nóng quay trở lại.

Tô Ý vừa nhận lấy vừa hỏi anh ta: "Tiểu Cần nhập viện, sao anh không gọi điện cho tôi? Nếu không phải Tiểu Quyên về nhà nghe hàng xóm nói thì chúng tôi vẫn chưa biết chuyện."

Vẻ mặt Trương Thiên Hoa bất lực.

Từ Tiểu Cần uống một ngụm nước, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vội vàng nói giúp chồng: "Là em không cho anh ấy gọi, hôm nay là ngày cưới của anh hai, em gọi điện cho chị vào lúc này sẽ không may mắn."

Tô Ý nhìn cô ấy, vẻ mặt bất lực: “Còn trẻ mà đã mê tín! Cô đã đến mức này rồi mà còn kiêng kỵ nữa sao?"

"Tại em suy nghĩ nhiều quá."

"Nếu cô thật sự xem tôi là bạn, lần sau gặp chuyện gì thì nhất định phải nghĩ đến tôi đầu tiên."

"Em biết rồi."

Tô Ý vừa dặn dò vừa lau mồ hôi trán và nước mắt trên mặt Từ Tiểu Cần.

Sau khi lau sạch sẽ, cô lại bắt mạch cho cô ấy.

Mạch bình thường không có vấn đề gì lớn.

Từ Tiểu Cần lo lắng nhìn cô: “Chị Tô Ý, thế nào rồi ạ?"

"Tạm thời không có vấn đề gì, nhưng cô vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt, không được sơ ý chút nào.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 795: Chương 795



Nghe cô nói vậy, Từ Tiểu Cần và Trương Thiên Hoa đều thở phào nhẹ nhõm.

Tô Ý vẫn không yên tâm: “Mấy ngày nay để tôi chăm sóc cho cô, cô đừng xuống giường, cũng đừng làm gì cả."

Lần này, không chỉ Từ Tiểu Cần mà cả Trương Thiên Hoa cũng cảm thấy ngại ngùng: “Chị Tô Ý, chị bận rộn như vậy, làm sao có thời gian đến đây chăm sóc được?"

Tô Ý nhìn hai người, mỉm cười: "Hai người quên rồi sao, lúc trước ba chúng ta đều làm việc ở nhà ăn, hai người đã cùng tôi đến Bắc Kinh, nơi đất khách quê người này."

"Hai người ở đây không có người thân, ba chúng ta chính là người thân của nhau.

Bây giờ hai người gặp chuyện, dù bận đến mấy tôi cũng phải đến."

Nghe vậy, Từ Tiểu Cần vốn đã nhạy cảm, lại càng không kìm được nước mắt.

Tô Ý vội vàng lấy khăn lau nước mắt cho cô ấy: “Thôi nào, tôi không nên trêu cô nữa.

Bây giờ cô phải giữ cho tâm trạng ổn định, đừng kích động nữa, nghe chưa?"

Từ Tiểu Cần ở một tiếng cười toe toét: “Có chị ở đây, em thấy yên tâm hơn nhiều rồi, thật đấy."

Tô Ý gật đầu mỉm cười: “Vậy thì tốt."

Thấy vợ cười, Trương Thiên Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu, anh ta thật sự rất sợ hãi, không biết phải làm sao.

Anh ta chỉ muốn đảm bảo an toàn cho vợ, còn con cái thì sau này có thể sinh tiếp.

Nhưng nhìn thấy tình hình hiện tại, anh ta cũng nhen nhóm hy vọng, biết đâu đứa bé này thực sự có duyên phận với họ, không nên bỏ đi.

Trong lúc ba người đang nói chuyện thì Chu Cận Xuyên cũng vội vàng quay trở lại, tay xách một túi đồ lớn bước vào phòng bệnh.

"Nhà hàng bên ngoài đóng cửa hết rồi, những thứ này là anh lấy ở nhà mang đến."

DTV

"Mẹ nghe nói Tiểu Cần nhập viện nên cũng muốn đến thăm, anh ngăn lại không cho bà ấy đến.

Những thứ này đều là do bà ấy chuẩn bị."

Tô Ý nhận lấy túi đồ, cảm thấy rất ấm áp.

Triệu Lam rất tâm lý, đồ đạc mang đến đều là những thứ cần dùng khi nằm viện.

Bà ấy còn hâm nóng canh gà trong tủ lạnh, nấu một nồi bánh trôi mang đến.

Tô Ý vội vàng lấy bánh trôi đưa cho Trương Thiên Hoa: “Hai người xuống tàu hỏa chắc chưa kịp uống ngụm nước nào phải không? Nhanh ăn bánh trôi lúc còn nóng đi."

Nói xong, cô lại đưa canh gà cho Từ Tiểu Cần.

"Canh gà này là tối hôm qua mẹ tôi nấu đấy, cô cứ uống tạm đi, ngày mai tôi sẽ nấu canh mới cho cô."

Từ Tiểu Cần lúc này cũng đã đói lắm rồi, vội vàng nhận lấy, uống một ngụm, cảm thấy rất thoải mái.

"Như này là tốt lắm rồi, canh gà thơm quá."

Thấy vợ ăn uống, Trương Thiên Hoa cũng không khách sáo, gắp bánh trôi lên ăn.

Cả ngày hôm nay anh ta chưa ăn gì, lúc trước vì lo lắng nên không cảm thấy đói, bây giờ ăn được vài miếng thì cảm thấy sức lực hồi phục trở lại.

Nếu không có hai người họ đến giúp đỡ, anh ta thật sự không biết tối nay phải làm sao.

Nghĩ đến đây, Trương Thiên Hoa lại nghẹn ngào.

Sau khi ăn cơm xong, Trương Thiên Hoa và Từ Tiểu Cần giục Tô Ý và Chu Cận Xuyên về nghỉ ngơi.

Tô Ý thấy trạng thái của hai người đã tốt hơn nhiều nên đứng dậy chuẩn bị về.

"Ngày mai tôi sẽ đến chỗ thầy Tôn lấy thuốc an thai và bồi bổ cho cô, lát nữa tôi sẽ quay lại."

"Thiên Hoa, anh cũng đừng làm việc quá sức, phải nghỉ ngơi nhiều, đến giờ ngủ thì phải đi ngủ, anh nghỉ ngơi tốt thì mới chăm sóc Tiểu Cần tốt được."

Hai người vội vàng đồng ý và tiễn Tô Ý và Chu Cận Xuyên ra về.

…..

Hôm sau.

Mọi người nghe tin Tiểu Cần phải nhập viện thì đều giật mình, dì Liễu còn đặc biệt làm bữa sáng mang đến cho hai người.

Tô Ý sáng sớm đã chạy đến tiệm thuốc, nhờ thầy Tôn kê cho Tiểu Cần rất nhiều thuốc bổ khí huyết, an thai.

Có những loại thuốc này, cộng thêm nồi canh gà ác thuốc bắc mà cô đã hầm bằng nước linh tuyền từ sáng sớm, chắc chắn cơ thể Tiểu Cần sẽ dần dần hồi phục.

Hôm nay Chu Cận Xuyên phải đến đơn vị, Tô Nhân sắc thuốc với Tô Ý rồi mang đến bệnh viện.

Khi hai người đến nơi, sắc mặt của Từ Tiểu Cần đã tốt hơn nhiều so với hôm qua.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 796: Chương 796



Ngay cả bác sĩ khi đến kiểm tra phòng, cũng không còn kiên quyết yêu cầu cô ấy phẫu thuật nữa.

Tô Ý bảo cô uống canh gà trước, sau đó uống thuốc an thai.

Rồi cô mới nhớ ra hỏi Trương Thiên Hoa: "Hai người chưa báo cho gia đình biết chuyện này phải không?"

Trương Thiên Hoa lắc đầu: "Bọn em không định nói, nói ra cũng chỉ khiến họ lo lắng, lại còn lặn lội đường xa đến đây."

Tô Ý gật đầu đồng tình: "Ừm, ở đây có nhiều người lo cho cô ấy rồi, anh yên tâm, sức khỏe của Tiểu Cần nhất định sẽ hồi phục."

Vì đây là lần đầu tiên Từ Tiểu Cần mang thai, lại là ngoài ý muốn nên cô ấy không biết phải làm gì.

Tô Ý và Trương Thiên Hoa cũng không hiểu biết về những chuyện này.

Tô Nhân là người duy nhất đã từng sinh con, nhưng giờ bà ấy cũng không nhớ rõ lắm.

Tô Nhân suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Diêu Ngọc Phương, sau đó vui vẻ trở về.

"Mẹ già rồi, trí nhớ kém quá! Chị dâu con vừa sinh em bé, lại là y tá nên chắc chắn biết nhiều, con bé nói nói trưa nay sẽ đến đây, để con bé hướng dẫn cho con."

Nhờ sự giúp đỡ và chăm sóc của mọi người, sức khỏe của Từ Tiểu Cần ngày càng tốt hơn.

Ba ngày sau, khi kiểm tra lại, bác sĩ ngạc nhiên phát hiện cơ thể của Tiểu Cần đã hồi phục như người bình thường thai nhi cũng phát triển bình thường.

Đứa bé đã được giữ lại, hơn nữa còn rất khỏe mạnh.

Tuy ngạc nhiên, nhưng bác sĩ cũng rất vui mừng cho Tiểu Cần, dặn dò cô ấy vài câu rồi cho xuất viện.

Sau khi xuất viện, chắc chắn là Tiểu Cần không thể quay lại làm việc ở nhà hàng mới được.

Diêu Ngọc Phương khuyên cô ấy nên nghỉ ngơi ở nhà hai tháng sau khi thai nhi được ba tháng rồi mới xem xét tình hình.

Từ Tiểu Cần cảm thấy cơ thể mình không sao, nhưng cũng không dám chủ quan, đành phải tạm thời ở nhà.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn lo lắng cho nhà hàng mới nên giục Trương Thiên Hoa đừng ở nhà chăm sóc mình mà cứ tập trung vào công việc ở nhà hàng.

Như vậy, Từ Tiểu Cần phải ở nhà một mình.

Tô Nhân không yên tâm, muốn đón cô ấy về nhà để tiện chăm sóc.

DTV

Tất nhiên Từ Tiểu Cần không muốn làm phiền bà ấy, cuối cùng mọi người bàn bạc, dì Liễu chủ động đề nghị đến chăm sóc cô ấy.

Hai người vốn dĩ ở gần nhau, dì Liễu lại là người đảm đang, thế nên mọi người đều yên tâm.

Nhưng Từ Tiểu Cần lại ngại ngùng vì phải để người khác chăm sóc: "Cháu thấy cháu ở một mình cũng được, nấu ăn hay làm việc nhà đều không sao."

Dì Liễu cười không nói gì, trực tiếp mang đồ đạc đến.

Lúc dì Liễu mới đến, Từ Tiểu Cần đã rất quan tâm đến bà ấy.

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội để báo đáp, hơn nữa, xa nhà, phải giúp đỡ lẫn nhau.

Từ Tiểu Cần từ chối vài lần, rồi cũng đồng ý.

Nhờ có dì Liễu chăm sóc, Từ Tiểu Cần ngày càng béo lên.

Ngoài ba bữa ăn, dì Liễu còn cùng cô ấy đi dạo mỗi ngày.

Từ Tiểu Cần luôn lo lắng cho nhà hàng, nên mỗi lần đi dạo cô ấy đều ghé qua nhà hàng xem một chút.

Thêm vào đó, Tạ Tiểu Quyên và Tô Ý cũng thường xuyên đến thăm, nên cuộc sống của cô ấy cũng không quá nhàm chán.

Cuối cùng cũng qua ba tháng, Từ Tiểu Cần đến bệnh viện kiểm tra thai.

Kết quả là mọi thứ đều tốt, cô ấy mang kết quả kiểm tra đến nhà hàng, muốn quay lại làm việc.

"Hai tháng nay, em đã tăng mười mấy cân rồi, cứ tiếp tục như vậy thì em sẽ biến thành heo mất!"

Trương Thiên Hoa biết cô ấy không thể chịu ngồi yên, nên sắp xếp công việc nhẹ nhàng để cho cô ấy ở quầy thu ngân.

Thế là cuộc sống lại trở về guồng quay cũ.

Thấy Từ Tiểu Cần đã hồi phục sức khỏe, Tô Ý cũng yên tâm.

Cô tập trung vào việc chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp.

Đúng vậy, tuy mới học được hai năm, nhưng Tô Ý đã quyết định tốt nghiệp sớm.

Hai năm nay, cô đã học gần hết số tín chỉ của bốn năm đại học, chỉ còn lại bài kiểm tra tốt nghiệp quan trọng nhất.

Tuy số lượng sinh viên tốt nghiệp sớm không nhiều, nhưng từ khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục cũng đã có một số trường hợp, nên cũng có quy chế để tham khảo.

Ngoài cô, Liễu Phương Lâm cũng đang chuẩn bị cho bài kiểm tra tốt nghiệp sớm.

Giống như Tô Ý, cô ấy cũng đã học gần hết số tín chỉ.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 797: Chương 797



Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư nghe tin thì thốt lên hai người bị điên à, rõ ràng mọi người đều học cùng nhau, sao số tín chỉ của hai người lại hơn họ nhiều như vậy?

Hơn nữa, cuối tuần nào mọi người cũng bận rộn như nhau, hai người này lấy đâu ra thời gian để học?

Sau khi bị "sốc", hai người kia nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Họ an ủi nhau: "Thực ra đi học đại học cũng là một điều tốt đẹp, chúng ta cứ từ từ tận hưởng hai năm cuối."

Lâm Thư Thư phản bác: "Tốt đẹp thì tốt đẹp thật, nhưng hai năm thì thôi, chúng ta phải cố gắng, mùa hè năm sau chúng ta cũng phải tốt nghiệp."

Bạch Miêu Miêu nghiến răng: "Được, tôi cùng cậu! Mùa hè năm sau, chúng ta cũng tốt nghiệp sớm!"

Sau khi bước vào mùa hè, thời tiết ở Bắc Kinh ngày càng nóng.

Kỳ thi tốt nghiệp chính thức bắt đầu.

Tô Ý và Liễu Phương Lâm cùng tham gia kỳ thi với các anh chị khóa trên.

Các thầy cô của khoa Kinh tế đã nghe danh Tô Ý từ lâu.

Nhưng vì cô thường ngày rất khiêm tốn, lại không ở ký túc xá nên mọi người ít khi gặp mặt.

Hơn nữa, mọi người cũng không công khai bàn luận về điểm số, nên không rõ thành tích của Tô Ý như thế nào.

Vì vậy, khi nghe nói cô cũng tham gia kỳ thi tốt nghiệp, mọi người đều rất bất ngờ, dù sao cũng kém hai khóa.

Chẳng lẽ cô không coi các anh chị khóa trên ra gì sao?

Tuy nhiên, suy nghĩ của họ không quan trọng.

Tô Ý vẫn làm bài thi theo quy định, khi kết thúc môn thi cuối cùng.

Vừa bước ra khỏi phòng thi, Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư đã đứng đợi sẵn ở cửa.

Vừa nhìn thấy Tô Ý, hai người đã vây quanh: "Thi thế nào?"

Tô Ý cười: "Không vấn đề gì!"

DTV

Hai người kêu lên: "Có vẻ như cậu thật sự sắp rời đi rồi, tiếc quá!"

Tô Ý lắc đầu cười: "Thôi đi, tớ đâu phải đi du học, mới có thế này thôi, muốn gặp mặt thì ngày nào cũng có thể gặp."

Hai người cười: "Cũng đúng."

Ngoài hai người, Lâm Lạp Bắc cũng đến.

Nhưng không biết anh đến đây là để đợi Tô Ý, hay là đi cùng Lâm Thư Thư.

Nghe nói ba người muốn đi tìm Liễu Phương Lâm, anh nói với Tô Ý: "Mọi người đi chơi đi, tôi không đi đâu, biết cô thi tốt là được rồi."

Tô Ý nhướng mày, hóa ra anh ta đến đây là để đợi cô sao?

Cô đáp: "Ừm, vậy chúng tôi đi đây."

Lâm Lạp Bắc cũng đáp "Ừm" một tiếng, rồi đột nhiên gọi giật cô lại: "À, suýt nữa thì quên, chúc mừng cô, không ngờ cô đến sau tôi một năm mà lại tốt nghiệp trước tôi, mọi người đều rất tự hào về cô!"

Tô Ý chưa bao giờ thấy Lâm Lạp Bắc "sến súa" như vậy.

Nhưng anh ta đã nói như vậy, cô cũng phải nói gì đó: "Chuyên ngành của anh khác, khó hơn của tôi nhiều, may mà chỉ còn một năm nữa thôi, sau này ở trường nhờ anh chăm sóc Miêu Miêu và Thư Thư."

Lâm Lạp Bắc có vẻ khó xử, không trực tiếp đồng ý mà chỉ gật đầu rồi giục cô mau đi tìm Liễu Phương Lâm.

Chờ ba người quay đi, Tô Ý mới thắc mắc hỏi Lâm Thư Thư: "Sao chị thấy Lâm Lạp Bắc có vẻ là lạ?"

Vẻ mặt của Lâm Thư Thư cũng hơi kỳ lạ, xen lẫn chút buồn bã.

Tô Ý không nhịn được hỏi: "Hai người cãi nhau à? Vừa nãy, tớ thấy bầu không khí giữa hai người hơi căng thẳng."

Lâm Thư Thư lắc đầu: "Không cãi nhau."

"Vậy rốt cuộc là sao?"

Lâm Thư Thư không chịu nổi sự truy hỏi của Tô Ý, đành phải nói hết: "Vừa nãy anh ấy không đồng ý, là vì năm tư anh ấy sẽ không ở trường."

Tô Ý ngạc nhiên: "Vậy anh ấy đi đâu?"

Lâm Thư Thư thở dài, kể lại tất cả những gì cô ấy biết.

Hóa ra, nhà trường và cấp trên đã thành lập một nhóm nghiên cứu do ông Mặc dẫn đầu, chuẩn bị đến sa mạc Gobi ở Tây Bắc để nghiên cứu.

Lâm Lạp Bắc biết tin nên đã nộp đơn xin tham gia nhóm nghiên cứu.

Nghe xong lời giải thích của Lâm Thư Thư, Tô Ý càng ngạc nhiên hơn.

"Ông Mặc? Tớ nhớ ông ấy là chuyên gia nghiên cứu vũ khí nguy hiểm mà?”

Lâm Thư Thư gật đầu: "Hình như là vậy, tớ cũng không rõ lắm.

Tiểu Bắc hiện tại chưa dám nói với gia đình, định chờ khi nào được duyệt đơn rồi mới thuyết phục mọi người."

Tô Ý thở dài: "Chẳng trách anh ấy không dám nói, nếu mẹ cậu biết, chắc chắn bà ấy sẽ lo lắng, có lẽ sẽ không đồng ý cho anh ấy đi."

Sa mạc Gobi ở Tây Bắc, đó là nơi như thế nào?.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 798: Chương 798



Tuy Tô Ý chưa từng đến đó, nhưng nghe đến cái tên đó, cô đã thấy rợn người.

Dù sao, Chu Cận Xuyên cũng từng bị thương ở đó, chỉ nghe những thông tin ít ỏi từ người khác, cô đã thấy nơi đó đầy rẫy nguy hiểm và đáng sợ vô cùng.

Tối đó, Tô Ý về nhà đã kể chuyện này cho Chu Cận Xuyên nghe.

Ngay cả người đã từng đến đó như Chu Cận Xuyên cũng cảm thấy chuyện này quá nguy hiểm.

Suy nghĩ một lúc, Chu Cận Xuyên quyết định gọi điện thoại cho ông Mặc, hỏi thăm tình hình.

Nhân tiện, anh cũng hỏi về việc Lâm Lạp Bắc nộp đơn xin tham gia.

Ông Mặc có ấn tượng rất tốt về Lâm Lạp Bắc: "Cậu nhóc này rất tốt, là người có tố chất nghiên cứu khoa học.

DTV

Thực ra, cậu ấy đã nằm trong danh sách được chúng tôi chọn lựa, chỉ là chưa công bố chính thức, tôi cũng định tìm cậu ấy nói chuyện rồi mới thông báo."

"Dù sao, Tây Bắc không phải là nơi để đùa, tôi cũng vọng gia đình cậu ấy có thể giúp cậu ấy suy nghĩ kỹ càng, đừng hành động nông nổi."

Chu Cận Xuyên đáp: "Vâng", rồi hỏi ngược lại: "Ông Mặc, thầy cũng đích thân đến đó sao?"

Ông Mặc cười: "Tất nhiên rồi, dự án này do tôi dẫn đầu, tôi không đến thì còn ra thể thống gì?"

Chu Cận Xuyên thở dài: "Em thấy sức khỏe và tuổi tác của thầy không thích hợp để đến những nơi như vậy, thầy cũng nên suy nghĩ kỹ càng."

Ông Mặc hiểu anh đang lo lắng cho mình, nên cười an ủi: "Tôi hiểu, nhưng tôi đã già rồi, còn mấy năm nữa để cống hiến? Nhân lúc còn khỏe mạnh, đào tạo thêm nhân tài trẻ cho đất nước, cống hiến thêm chút sức lực, như vậy là đáng giá rồi!"

Chu Cận Xuyên không biết nói gì nữa, tuy anh lo lắng cho sức khỏe của ông Mặc, nhưng anh càng khâm phục sự lựa chọn của thầy.

Cúp điện thoại, Chu Cận Xuyên kể lại những lời của ông Mặc cho Tô Ý nghe.

"Hay là chúng ta đừng nói chuyện này cho mẹ biết, hẹn Lâm Lạp Bắc ra ngoài nói chuyện riêng?"

Tô Ý cũng cảm thấy nặng nề: "Anh nói đúng, chuyện này chỉ có thể để anh ấy tự mình nói, chúng ta chỉ có thể hẹn anh ấy ra, nói cho anh ấy biết tình hình thực tế ở Tây Bắc."

Sau khi quyết định, hôm sau, hai người hẹn Lâm Lạp Bắc gặp mặt vào buổi tối.

Lâm Lạp Bắc nhận được điện thoại thì cảm thấy khó hiểu, bình thường anh rất ít khi gặp riêng hai vợ chồng Tô Ý, huống chi là đi ăn cơm cùng nhau.

Chẳng lẽ hai người này đã biết chuyện anh ta muốn đến Tây Bắc?

Buổi tối, ba người vừa gặp mặt, Tô Ý đi thẳng vào vấn đề: "Bọn em đã biết rồi."

Lâm Lạp Bắc nghe vậy thì hỏi: "Hai người nói với mẹ chưa?"

Tô Ý lắc đầu: "Chưa."

Lâm Lạp Bắc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, bây giờ tôi chỉ mới nộp đơn xin thôi, chưa chắc đã được đi."

Tô Ý mím môi: "Anh đừng ngại, chúng tôi đã hỏi ông Mặc rồi, anh được chọn!"

"Cái gì?" Lâm Lạp Bắc vui mừng đứng bật dậy: "Thật sự được chọn sao?"

"Chắc chắn là thật, ông Mặc tự mình nói."

Thấy anh vui mừng như vậy, Tô Ý và Chu Cận Xuyên nhìn nhau.

Có vẻ như anh ta thật sự muốn đi.

"Sa mạc Gobi ở Tây Bắc, trước đây Cận Xuyên đã từng đến đó, nên hôm nay chúng tôi đến đây là muốn anh ấy nói cho anh biết tình hình ở đó, để anh chuẩn bị tâm lý."

Nói xong, Tô Ý nhìn Chu Cận Xuyên.

Theo kế hoạch, Chu Cận Xuyên sẽ kể cho Lâm Lạp Bắc nghe về tình hình ở đó, cũng như những khó khăn trong cuộc sống.

Sau khi Chu Cận Xuyên nói xong, sắc mặt của Lâm Lạp Bắc rõ ràng là nghiêm trọng hơn lúc nãy.

Tô Ý vẫn cảm thấy chưa đủ "k*ch th*ch": "Lần trước, Cận Xuyên suýt mất mạng ở đó đấy, anh thấy thể chất của anh so với anh ấy thế nào? Anh đã chuẩn bị tâm lý chưa?"

Lâm Lạp Bắc sũng người một lúc, rồi ánh mắt trở nên kiên định.

"Tôi biết mọi người đều lo lắng cho tôi, nhưng tôi đã tìm hiểu trước một số thông tin, cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi, dù sao cũng cảm ơn Cận Xuyên đã cho tôi biết thêm về tình hình ở đó."

"Vậy...

anh đã quyết tâm muốn đi sao?"

"Ừ, tôi nhất định phải đi, hai người đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ không làm bậy đâu."

Tô Ý nhìn anh ta: "Tôi cũng không lo lắng cho anh, chỉ là lo lắng cho mẹ, nếu anh đi, chắc chắn bà ấy sẽ lo lắng ngày đêm."

Lâm Lạp Bắc nghe nhắc đến mẹ, ánh mắt cũng hơi buồn bã: "Tiểu Ý, cô có thể giúp tôi một việc được không?"

Tô Ý lập tức hiểu ý anh ta: "Anh muốn tôi thuyết phục mẹ sao?".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 799: Chương 799



Lâm Lạp Bắc bị vạch trần tâm tư, ngại ngùng cười với Tô Ý: "Mẹ nghe lời cô, nếu cô có thể giúp tôi, chắc chắn sẽ hiệu quả hơn là tôi trực tiếp nói với mẹ."

Tô Ý bất lực nhún vai: "Anh định đi khi nào?"

"Tháng sau, đầu tháng bảy."

"Tôi chỉ có thể giúp anh nói trước với mẹ, còn lại, anh phải tự mình nói chuyện với mẹ, nếu không, lỡ như sau này anh có chuyện gì, tôi không gánh vác nổi trách nhiệm đâu."

Lâm Lạp Bắc cười gượng: "Cô đừng có nói gở chứ, tôi còn chưa đi mà."

"Không phải tôi nói gở, mà anh phải chuẩn bị tâm lý trước."

Sau khi nói chuyện với Lâm Lạp Bắc, Tô Ý tìm cơ hội để nói chuyện này với Tô Nhân.

Không phải cô muốn giúp Lâm Lạp Bắc, mà chủ yếu là lo lắng với tính cách thẳng thắn của Lâm Lạp Bắc, nếu trực tiếp nói với Tô Nhân, lỡ như hai người cãi nhau thì phiền phức.

Chi bằng cô nói trước với Tô Nhân, để bà ấy chuẩn bị tâm lý.

Cơ hội cũng đến rất nhanh.

Vài ngày sau, kết quả bài kiểm tra tốt nghiệp của Tô Ý đã được công bố, tất cả các môn học đều đạt điểm xuất sắc.

DTV

Liễu Phương Lâm cũng vậy, hai người đều tốt nghiệp sớm.

Để chúc mừng hai người, Tô Nhân đã tổ chức một bữa tiệc tối.

Trước khi đi dự tiệc, Tô Ý đến nhà mẹ đẻ, kéo cả Liêu Chính Dân vào để hiến kế.

Vừa vào nhà, Tô Ý đã nhắc đến ông Mặc: "Mẹ, mẹ còn nhớ ông Mặc, chuyên gia được trường Thanh Hoa mời về không?"

Tô Nhân ngạc nhiên nhìn cô: "Tất nhiên là nhớ rồi, lúc trước con thi đại học cũng là do ông ấy đề nghị, nếu không phải ông ấy nhìn ra con có tố chất học tập thì mẹ còn không biết đâu, hơn nữa, suất học lớp buổi tối cũng là do ông ấy giúp đỡ."

Nói đến đây, Tô Nhân bỗng nhiên kích động: "Nói như vậy, ông Mặc còn là ân sư của con, sao hôm nay mẹ lại quên mất ông ấy nhỉ!"

Nói xong, Tô Nhân định đi tìm số điện thoại.

Bà ấy muốn gọi điện thoại mời ông Mặc đến dự tiệc.

Chưa đợi Tô Ý khuyên can, bà ấy lại đột nhiên dừng lại: "Không đúng, đột ngột gọi điện thoại như vậy hơi đường đột, hay là để Tiểu Bắc đến văn phòng mời, không được, hay là bây giờ mẹ đến trường, cùng ba con đích thân đến mời ông ấy."

Tô Ý thấy vậy, vội vàng kéo Tô Nhân lại: "Mẹ, mẹ ngồi xuống trước đã, con có chuyện muốn nói với mẹ."

"Chuyện gì?"

Nói xong, bà ấy nhìn sang Liêu Chính Dân: "Hai cha con có chuyện gì muốn nói với mẹ sao? Sao hôm nay hai người đều kỳ quặc vậy?"

Tô Ý mím môi: "Mẹ, không phải chúng con, là Tiểu Bắc, cậu ấy muốn tham gia nhóm nghiên cứu của ông Mặc, cùng ông ấy đến Tây Bắc làm nghiên cứu."

Tô Nhân mắt sáng lên: "Chuyện tốt mà! Nhân tài như ông Mặc, không phải ai cũng có thể tham gia được."

Tô Ý ngạc nhiên nhìn Liêu Chính Dân, rồi quay sang nhìn Tô Nhân: "Mẹ..."

Tô Nhân cũng chợt nhận ra: "Đúng rồi, ông Mặc nghiên cứu về cái gì nhỉ?"

Tô Ý cũng không hiểu rõ lắm về những thuật ngữ chuyên ngành đó, cho dù có nói ra, chắc Tô Nhân cũng không hiểu.

Cô nhanh chóng tổng kết lại trong đầu, rồi nặng nề nói ra một chữ: "Bom."

Vừa dứt lời, Tô Nhân đã bật dậy khỏi ghế: "Cái gì? Vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao?"

Tô Ý gật đầu nghiêm túc, nói thật: "Chắc chắn là có nguy hiểm, nhưng họ đều là chuyên gia, chắc chắn sẽ có biện pháp bảo hộ an toàn."

Tô Nhân ôm ngực, tim đập thình thịch: "Vừa nãy con nói đi đâu?"

"Tây Bắc."

"Tây Bắc rộng lớn như vậy, cụ thể là ở đâu?"

"Sa mạc Gobi."

Tô Nhân suy nghĩ hồi lâu, vẫn không hình dung ra được, bà ấy bỗng hỏi: "Có phải là nơi Cận Xuyên bị thương không?"

Tô Ý gật đầu: "Gần như vậy, nơi đó chắc chắn là nguy hiểm, nếu không Tiểu Bắc đã không giấu mẹ, nhưng mẹ đừng lo lắng quá, con nghe nói lần này đi có cả một đội ngũ, tối nay chúng ta hỏi kỹ Tiểu Bắc rồi hãy nói."

Nói xong Tô Ý giao nhiệm vụ an ủi cho Liêu Chính Dân.

Ông ấy có kiến thức uyên bác, chắc chắn sẽ có cách nhìn nhận riêng về chuyện này.

Tô Nhân im lặng nghe hai người nói xong, rồi ngồi trầm ngâm hồi lâu.

Lúc Tô Ý và Liêu Chính Dân đang lo lắng, bà ấy đột nhiên đứng dậy: "Đi thôi, Chính Dân, chúng ta lái xe đến mời ông Mặc."

Liêu Chính Dân cũng đứng dậy: "Ừ."
 
Back
Top Bottom