Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 810: Chương 810



Họ muốn gần quan được ban lộc, dựa vào mối quan hệ của Diêu Ngọc Phương để thử nghiệm thuốc trước.

Nếu hiệu quả tốt thì sẽ nhập số lượng lớn.

Sau khi được thử nghiệm ở hai bệnh viện và nhận được phản hồi tích cực, thuốc cảm phong hàn và phong nhiệt cuối cùng cũng có thể yên tâm sản xuất đại trà.

Ngoài việc bán ở Xuân Hòa Đường phần còn lại được cấp cho các bệnh viện lớn ở Bắc Kinh.

Hiện nay, nhà nước cũng đang tích cực thúc đẩy sự phát triển của y học cổ truyền, việc Xuân Hòa Đường đổi mới, bào chế thuốc Bắc theo phương pháp hiện đại đã nhanh chóng gây tiếng vang lớn trong ngành và xã hội.

Thậm chí còn có đài truyền hình và báo chí đến phỏng vấn.

Tô Ý nghĩ, được quảng cáo miễn phí, không dùng thì phí.

Thế là cô mời tất cả các cơ quan truyền thông đến, tổ chức một buổi họp báo nhỏ, giới thiệu nhà máy dược phẩm.

Tuy nhiên, những khu vực liên quan đến bài thuốc và bào chế thuốc, thì tuyệt đối được giữ bí mật, không cho phép tham quan.

Nhờ sự đưa tin và quảng bá rộng rãi của giới truyền thông, Xuân Hòa Đường, công ty con của tập đoàn Tô Ký đã nhanh chóng trở thành thương hiệu nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Thuốc cảm phong hàn và phong nhiệt cũng trở thành loại thuốc không thể thiếu trong mùa thu đông ở các bệnh viện và nhà thuốc.

Trong lúc nhà máy dược phẩm liên tục đón nhận tin vui, thì bên cạnh Tô Ý cũng có chuyện vui.

Đó là người suýt sảy thai trước đây, Từ Tiểu Cần cuối cùng cũng sắp sinh.

Khi Từ Tiểu Cần sinh con, vì quá bận rộn nên Tô Ý không đến được.

Nhưng sau khi xong việc, cô đã cùng Tô Nhân đến thăm.

Tô Nhân còn đặc biệt hầm canh gà mang theo, Tô Ý cũng lấy từ Xuân Hòa Đường một số loại thuốc bổ cho phụ nữ sau sinh.

Từ Tiểu Cần chọn sinh con ở bệnh viện nơi Diêu Ngọc Phương làm việc.

Khi hai người đến, Trương Thiên Hoa đang bế con và nói chuyện với Từ Tiểu Cần, mẹ chồng và mẹ ruột đang cùng nhau chăm sóc cô ấy.

Tô Ý đến xem tình hình của Từ Tiểu Cần, thấy sắc mặt cô ấy hồng hào thì cũng yên tâm hơn.

Trông đứa bé cũng rất đáng yêu.

Trương Thiên Hoa cảm kích nói với Tô Ý: "Nếu không có chị Tô Ý giúp đỡ, đứa bé này có lẽ đã không thể chào đời an toàn."

Từ Tiểu Cần cũng cảm thán: "Ừ, Thiên Hoa nói đúng, trước đây em lo lắng lắm, sợ con sinh ra không khỏe mạnh."

Tô Ý cười: "Bây giờ cô yên tâm rồi chứ! Bây giờ, nhiệm vụ chính của cô là nghỉ ngơi cho khỏe, ở cữ cho tốt."

Nói xong, cô đưa thuốc bổ cho Từ Tiểu Cần, dặn dò cô ấy cách sử dụng.

Từ Tiểu Cần nhận lấy, nhắc đến Diêu Ngọc Phương với vẻ cảm kích.

"Lần này sinh con, cũng nhờ có chị Ngọc Phương đã sắp xếp cho em phòng bệnh tốt như vậy, lại còn chăm sóc em rất chu đáo, có chị ấy ở đây nên em mới không sợ hãi."

Mấy người trò chuyện một lúc, Tô Ý và Tô Nhân đứng dậy chuẩn bị đi tìm Diêu Ngọc Phương.

Dạo này quá bận rộn, nên đã nhiều ngày Tô Ý không gặp Diêu Ngọc Phương.

Lần này đến bệnh viện, cô định tiện đường đến thăm chị dâu, đồng thời hỏi thăm tình hình sử dụng thuốc cảm phong hàn và phong nhiệt ở bệnh viện.

Khi hai người đến quầy y tá thì lại không thấy ai ở đó.

DTV

Hai người thấy lạ, nên đến phòng nghỉ của y tá.

Vừa vào của đã thấy mọi người đang hối hả thu dọn đồ đạc.

Diêu Ngọc Phương, với tư cách là trưởng khoa đang đứng giữa phòng, chỉ huy mọi người chuẩn bị đồ đạc và thuốc men.

Tô Ý và Tô Nhân giật mình, chờ cô ấy nói xong thì vội vàng tiến lên.

"Chị dâu, có chuyện gì vậy?"

Diêu Ngọc Phương vẫn còn bình tĩnh, thấy hai người đến thì kéo hai người sang một bên, để mọi người tiếp tục chuẩn bị.

"Tiểu Ý, em nghe tin gì chưa? Thượng Hải đang bùng phát dịch ngộ độc."

Tô Ý ngạc nhiên, sáng nay cô đến tìm Tô Nhân rồi đến bệnh viện, nên hoàn toàn không nhận được tin tức gì.

"Sao lại ngộ độc hàng loạt? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cụ thể thế nào thì chị cũng chưa rõ, nhưng nghe nói là do người dân ăn sò huyết chưa chín kỹ, có mấy trăm nghìn người bị nhiễm virus viêm gan A."

"Bây giờ các bệnh viện ở Thượng Hải đều quá tải, y bác sĩ không đủ, bệnh viện của chúng ta dự định cử một nhóm bác sĩ và y tá đến hỗ trợ."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 811: Chương 811



Tô Ý vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi Diêu Ngọc Phương khi nào xuất phát.

"Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát."

Thấy tình hình nghiêm trọng, Tô Ý dặn dò Diêu Ngọc Phương vài câu chú ý an toàn.

Sau đó, cô đưa Tô Nhân về nhà rồi lái xe đến thẳng nhà máy dược phẩm.

Đến nơi, cô mới biết mọi người đều đã biết chuyện này.

Liêu Chính Dân, người có tin tức nhanh nhạy nhất còn rất phẫn nộ: "Ba nghe nói, chỉ trong vòng hai ngày mà đã xuất hiện những kẻ đầu cơ không biết từ đâu, chúng mang thuốc cảm phong nhiệt của chúng ta đến Thượng Hải bán phá giá! Vấn đề là, họ không chỉ bán thuốc cảm phong nhiệt, mà còn bán cả thuốc cảm phong hàn!"

"Ba nghe nói giá thuốc đã tăng gấp mấy chục lần, nhưng người dân vẫn tranh nhau mua!"

Ông Tôn nghe vậy cũng đập bàn: "Hỏng rồi! Thuốc cảm phong nhiệt không có tác dụng với bệnh này, huống chi là thuốc cảm phong hàn, uống thuốc này không những không khỏi bệnh mà còn làm trì hoãn việc điều trị, ai lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy chứ!"

Tô Ý cũng hoảng sợ: "Đây chẳng phải là trục lợi từ thảm họa quốc gia sao?! Cứ tiếp tục như vậy, mọi người sẽ sớm phát hiện ra thuốc không có tác dụng, đến lúc đó, không những không giúp được gì mà danh tiếng của Xuân Hòa Đường cũng bị ảnh hưởng."

Mọi người đều lo lắng, vội tìm cách giải quyết.

Tô Ý cau mày suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu hỏi ông Tôn: "Ông hiện tại ông có bài thuốc nào phù hợp với bệnh này không ạ? Cháu vừa từ bệnh viện của chị dâu về, chị ấy nói, hiện tại thuốc Tây chưa có thuốc đặc trị bệnh này, họ đến đó chỉ truyền nước, phòng ngừa bệnh nhân mất nước, bổ sung thêm vitamin, ngoài ra không còn cách nào khác!"

Ông Tôn suy nghĩ một lúc: "Có thì có, nhưng bây giờ, triệu chứng của bệnh nhân rất đa dạng, phải có người đến đó xem xét tình hình cụ thể thì ông mới dám kê đơn."

Tô Ý suy nghĩ một lúc, rồi đề nghị: "Vậy cháu dẫn theo vài người, cùng với đoàn y tế của bệnh viện chị dâu đến Thượng Hải hỗ trợ, sau khi đến đó xem xét tình hình rồi ông hãy kê đơn.

Nhưng không thể chậm trễ, chúng ta phải mang theo một số dược liệu cần thiết."

"Cháu định sắc thuốc tại chỗ để phát cho bệnh nhân?"

"Vâng ạ, bây giờ sản xuất thuốc dạng bột đã không kịp rồi, chỉ có thể vừa sắc thuốc tại chỗ, vừa sản xuất thuốc dạng bột."

Ông Tôn và mọi người đều gật đầu đồng ý.

Cũng có vài người trẻ tuổi xung phong muốn cùng Tô Ý đến Thượng Hải hỗ trợ.

Sau khi quyết định, Tô Ý đã liên lạc với Diêu Ngọc Phương, nói rõ ý định của mình.

"Chị dâu, bọn em là đơn vị tư nhân đến hỗ trợ, ba đã gọi điện thoại liên hệ với địa phương để xin phép, nhưng để tiện hơn, bọn em muốn đi cùng đoàn của chị, trên đường cũng có người bầu bạn."

Diêu Ngọc Phương đương nhiên đồng ý: "À đúng rồi, Từ Đan và mọi người cũng sẽ đến, lúc nãy chị ấy đã gọi điện thoại cho chị rồi, sáng mai chúng ta tập trung rồi xuất phát."

Trong khi Liêu Chính Dân và Tô Ý liên lạc, thì ông Tôn cũng cùng những người sẽ đi cùng thảo luận về bài thuốc và các loại dược liệu cần mang theo.

Về cơ bản, đều là những loại thuốc thanh nhiệt, giải độc, bổ gan.

"Chờ mọi người đến đó, tìm hiểu rõ triệu chứng của bệnh nhân rồi ông sẽ kê đơn, nhớ kỹ, phải cẩn thận!"

Mọi người đều không dám lơ là, vội vàng chuẩn bị dược liệu và hành lý.

Sau khi chuẩn bị xong Tô Ý gọi điện thoại cho Chu Cận Xuyên, báo cáo chuyện này.

"Vừa nãy, chuyện xảy ra đột ngột nên không kịp bàn bạc với anh, nhưng bây giờ, không chỉ vì tình hình bên đó cấp bách mà chuyện này còn liên quan đến danh tiếng của Xuân Hòa Đường, em phải đến đó xem xét tình hình cụ thể mới yên tâm."

Chu Cận Xuyên biết cô nhất định phải đi, khuyên cũng vô ích.

Anh chỉ không khỏi lo lắng: "Ngày mai anh có một cuộc họp quan trọng, nếu không, ngày mai anh sẽ đi cùng em.

DTV

À, bệnh này có lây lan mạnh không?"

"Anh đừng lo, em đã hỏi chị dâu và chị hai rồi, bệnh này lây lan theo đường tiêu hóa, chỉ cần chú ý một chút là được, hơn nữa, em đi cùng với hai chị ấy, đều là người có chuyên môn, anh cứ yên tâm."

Tô Ý còn nhiều việc phải làm, nên chỉ nói vài câu, rồi cúp máy.

Chuyện cụ thể, chờ về nhà cô sẽ nói sau.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 812: Chương 812



Sau khi chuẩn bị xong mọi việc ở nhà máy dược phẩm, Tô Ý và Liêu Chính Dân lái xe về nhà.

Nghĩ đến Tô Nhân chắc chắn đang lo lắng ở nhà, Tô Ý cùng Liêu Chính Dân về nhà trước.

Đến nhà, Lâm Vọng Đông và Diêu Ngọc Phương vừa hay cũng đến, Lâm Hạo Nam dẫn theo Từ Đan cũng đang ở đó, Lâm Trạch Tây nghe tin cũng vội vàng chạy đến.

Mọi người đều muốn đi Thượng Hải.

Diêu Ngọc Phương và Từ Đan vội nói: "Hai chị em em đến đó là để hỗ trợ, chứ không phải đi đánh trận, các anh đi theo cũng không giúp được gì."

"Đúng vậy, hơn nữa mọi người đều bận rộn, hai bọn em đi đâu phải chỉ hai ba ngày là về, mọi người cứ lo việc của mình đi."

Diêu Ngọc Phương và Từ Đan lại giải thích về khả năng lây lan của bệnh này.

Đồng thời, hai người khẳng định: "Ba bọn em nhất định sẽ chú ý an toàn, tuyệt đối không để bản thân gặp nguy hiểm, thật sự không đáng sợ như mọi người nghĩ đâu."

Nghe hai người nói vậy, mọi người mới dần dần yên tâm.

Tô Nhân lại dặn dò ba người một hồi, mới để họ ra về.

Bên nhà họ Chu, Triệu Lam và mọi người cũng rất lo lắng.

DTV

Nhưng mọi người đều là người hiểu chuyện, biết rằng chuyện này rất cấp bách và quan trọng đối với Xuân Hòa Đường, nên chỉ dặn dò chứ không ngăn cản.

Chu Cận Xuyên còn dạy cho Tô Ý tất cả những kiến thức sơ cứu mà anh đã học được trong quân đội.

Tô Ý khuyên anh: "Ngày mai còn phải dậy sớm, anh đi ngủ sớm đi, chị dâu và chị hai đều là người có chuyên môn, đến lúc đó, em sẽ đi theo họ, tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ."

Chu Cận Xuyên bất lực gật đầu: "Có chuyện gì thì liên lạc ngay, anh sẽ sẵn sàng đến đó bất cứ lúc nào."

…..

Sáng sớm hôm sau.

Trời còn chưa sáng thì Tô Ý đã dậy, rửa mặt và thu dọn đồ đạc.

Vì cô thu dọn rất đơn giản, chỉ cần cho mọi thứ vào không gian là được nên không cần phải đóng gói trước.

Chỉ cần mang theo một chiếc túi, đựng vài bộ quần áo là xong.

Còn đồ ăn thì không cần cô chuẩn bị, Triệu Lam và Tô Nhân chắc chắn sẽ chuẩn bị đầy đủ.

Quả nhiên, khi cô thu dọn xong và xuống lầu với Chu Cận Xuyên, Triệu Lam đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn cùng với người giúp việc.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cũng dậy sớm để tiễn cô.

Tô Ý dặn dò hai đứa nhỏ vài câu, rồi dặn dò Diệp Tiểu Vũ vừa lên cấp hai về chuyện học hành.

"Chờ thím từ Thượng Hải về sẽ mua quà cho hai đứa, trong thời gian này, hai đứa phải nghe lời bà nội nhé!"

'Dạ, thím cũng phải giữ gìn sức khỏe ạ."

"Nhất định phải đeo khẩu trang đấy nhé!"

Tô Ý cười đồng ý, rồi giúp Triệu Lam thu dọn đồ đạc.

Sau khi mang theo hành lý, Chu Cận Xuyên lái xe đưa cô đến điểm tập trung.

Đến nơi, Liêu Chính Dân đã chở Tô Nhân đến.

Quả nhiên, bà ấy cũng mang theo một túi đồ lớn, đủ loại bánh kẹo, hoa quả, thịt bò khô,...

nói là để ba người ăn dọc đường.

Tô Ý sợ bà ấy lo lắng nên ngoan ngoãn nhận lấy.

Dù sao trên đường đi cũng có nhiều người, chia nhau ăn một chút là hết.

Khi mọi người đến đông đủ, đoàn xe lên đường đến Thượng Hải.

Tô Ý vẫy tay chào những người đến tiễn, ánh mắt dừng trên người Chu Cận Xuyên: "Em đi đây, chờ em về."

Có lẽ vì đã có kinh nghiệm đi hỗ trợ vùng thiên tai trước đó, nên lần này Tô Ý và Từ Đan đều bình tĩnh hơn.

Chỉ có Diêu Ngọc Phương hơi lo lắng, nhưng sự lo lắng đó cũng dần dần biến mất theo chuyến hành trình.

Đoàn xe hỗ trợ xuất phát từ Bắc Kinh, đi từ sáng sớm đến tận khuya mới đến Thượng Hải.

Đến nơi, mọi người cũng không kịp nghỉ ngơi, chỉ ngủ vùi vài tiếng, sáng sớm hôm sau đã dậy chuẩn bị.

Tô Ý, Từ Đan và Diêu Ngọc Phương đều là lần đầu tiên đến Thượng Hải.

Trong ấn tượng của họ, Thượng Hải là thành phố phồn hoa, náo nhiệt.

Nhưng khi bước ra khỏi cửa, họ chỉ thấy lác đác vài người trên đường, lá rụng đầy đường, những cửa hàng ven đường vắng tanh.

Nhưng khi đến bệnh viện được chỉ định hỗ trợ, họ lại thấy một khung cảnh hoàn toàn khác.

Tuy mới sáng sớm, nhưng bệnh viện đã chật cứng người, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 813: Chương 813



Diêu Ngọc Phương nhìn Tô Ý và Từ Đan, nhắc nhở: "Vào trong đó, chúng ta tuyệt đối không được tháo khẩu trang ra, đặc biệt là Tiểu Ý, bình thường em không đeo khẩu trang nên có thể sẽ không quen, nhưng em phải cố gắng nhé."

Tô Ý gật đầu: "Chị dâu, yên tâm ạ!"

Diêu Ngọc Phương đi tìm trưởng khoa của bệnh viện, muốn nhanh chóng vào hỗ trợ.

Nhưng tiếc là bây giờ bệnh viện đã quá tải, không chỉ bệnh nhân mà ngay cả bác sĩ, y tá muốn di chuyển cũng khó khăn.

Không chỉ giường bệnh đều kín chỗ, mà ngay cả dưới đất cũng chật kín người.

Cuối cùng, mọi người bàn bạc rồi quyết định dựng trại tạm thời ở quảng trường đối diện bệnh viện.

Dùng lều bạt để dựng một bệnh viện dã chiến.

Mọi người bắt tay vào làm việc.

Tô Ý cũng vội vàng gọi mọi người ở Xuân Hòa Đường đến, cùng nhau dựng bếp lò, chuẩn bị hai nồi lớn.

Sau khi tìm hiểu kỹ về triệu chứng của bệnh nhân, sư huynh gọi điện thoại cho ông Tôn, xác định bài thuốc cuối cùng.

Bài thuốc vừa được xác định, mọi người đã nhanh chóng nhóm lửa và chuẩn bị sắc thuốc.

Trong lúc sắc thuốc, Tô Ý cũng lén nhỏ vài giọt nước linh tuyền vào.

Chẳng mấy chốc, mùi thuốc thơm lừng lan tỏa khắp quảng trường.

Lúc đầu, những bệnh nhân đi ngang qua chỉ nhìn một cái rồi vẫn ùa vào bệnh viện đối diện.

Sau đó, có người không đợi được bác sĩ nên đã mang tâm thái qua thử một chút xem sao.

Với tư cách là đội trưởng Diêu Ngọc Phương thấy có người đến thì giới thiệu.

"Chúng tôi từ Bắc Kinh đến để hỗ trợ! Có ba đội, một là bệnh viện của chúng tôi, hai là bệnh viện quân đội, còn lại là thầy thuốc của Xuân Hòa Đường!

"Xin mọi người xếp hàng chúng tôi sẽ kiểm tra cho từng người!"

Mọi người nhìn xung quanh, thấy tuy là bệnh viện đã chiến, nhưng thiết bị y tế cũng đầy đủ, ngay cả thuốc Bắc cũng có nên nhanh chóng xếp hàng.

Mấy người Tô Ý cũng chuẩn bị phát thuốc.

Trong lúc mọi người đang xếp hàng khám bệnh và nhận thuốc, thì không biết ai trong hàng ngũ hét lên.

"Mọi người cẩn thận! Xuân Hòa Đường là bọn trục lợi từ thảm họa quốc gia, bán thuốc giả! Thuốc cảm của họ uống không những không khỏi, mà còn khiến bệnh tình nặng thêm!"

"Tôi cũng nghe nói rồi, thuốc mấy chục tệ một hộp, uống vào còn khiến bệnh nặng hơn, mọi người đừng tin Xuân Hòa Đường."

"Đúng vậy, đuổi Xuân Hòa Đường đi! Cút khỏi Thượng Hải!"

Mọi người vừa hô hào, những người của Xuân Hòa Đường cũng tức giận.

"Chúng tôi vất vả mang thuốc đến đây, vậy mà lại bị vu khống!"

"Đúng vậy, ai không tin Xuân Hòa Đường thì đừng uống thuốc! Không ai ép buộc các người cả!"

Tô Ý thấy mọi người sắp không kiềm chế được nữa, cô biết mọi người đã vất vả suốt chặng đường làm việc tốt lại bị vu khống nên chắc chắn trong lòng rất khó chịu.

Tuy nhiên, cô vẫn nhanh chóng ngăn mọi người lại.

"Mọi người bình tĩnh, chúng tôi đến đây là để minh oan!"

"Nhưng bây giờ, người xếp hàng còn ít quá, minh oan cũng không có tác dụng, cứ chờ thêm một chút."

Trong lúc mọi người đang phẫn nộ thì những người của Xuân Hòa Đường vẫn tiếp tục sắc thuốc.

Thấy Xuân Hòa Đường không phản ứng, mọi người càng thêm tức giận.

Không lâu sau, rất nhiều bệnh nhân đang khám bệnh ở bệnh viện cũng chạy đến bao vây.

“Nghe nói Xuân Hòa Đường cũng đến đây rồi, ở ngay đối diện, do tôi uống thuốc của họ nên bệnh mới nặng thêm, bọn họ là những kẻ hại người không chớp mắt!"

Nhưng cũng có người giữ bình tĩnh: "Các anh mua thuốc ở đâu? Có phải bác sĩ của Xuân Hòa Đường kê đơn không? Có phải bác sĩ khám bệnh kê đơn nhầm không?"

Tô Ý thấy người trên quảng trường ngày càng đông thì tìm một chiếc ghế rồi đứng lên.

DTV

Đứng trên cao, cô có thể quan sát rõ hơn.

Lúc nãy chỉ nhìn thấy mấy người đàn ông đang kích động gây rối, nên cảm thấy có gì đó không đúng.

Bây giờ, đứng trên cao nhìn xuống, quả nhiên cô đã nhìn thấy một người quen ở phía sau hàng ngũ - Tào Mạn Lệ!

Sau khi bị đuổi học, Tào Mạn Lệ đã trở về Thượng Hải, không ngờ cô ta lại "ngửi thấy mùi" mà đến đây!

Tô Ý mơ hồ đoán ra điều gì đó, nhưng vẫn chưa chắc chắn.

Cô ra hiệu cho mọi người im lặng.

"Mọi người yên lặng, tôi là người phụ trách của Xuân Hòa Đường, xin mọi người nghe tôi nói..."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 814: Chương 814



Lúc này, nhiều người cũng đã nói đến mệt, thêm vào đó, cơ thể họ vốn đã yếu nên cũng im lặng.

Họ muốn xem xem rốt cuộc Xuân Hòa Đường có thể nói gì.

Thấy mọi người đã im lặng, Tô Ý mới lên tiếng: "Trước tiên, tôi muốn nói với mọi người rằng, thuốc cảm phong hàn và phong nhiệt do Xuân Hòa Đường sản xuất là thuốc trị cảm cúm! Vốn không thể điều trị bệnh của mọi người."

Vừa mới dứt lời, đám người lập tức bùng nổ.

“Có nghe chưa? Người phụ trách Xuân Hòa Đường đã tự thừa nhận thuốc này không dùng để trị bệnh của chúng tôi! Đây không phải là lừa người hay sao!”

Ngay sau đó Tô Ý lại xua tay, tiếp tục nói: “Nhưng chúng tôi cũng chỉ vừa mới nghe nói hôm qua có người rêu rao rằng thuốc của Xuân Hòa Đường có thể trị bệnh này.

Sau khi nhận được tin tức, chúng tôi cũng rất khẩn trương nên đã vội chạy tới đây trước!”

“Xin mọi người hãy dùng việc dùng Phong Hàn Linh và Phong Nhiệt Linh, đồng thời chúng tôi sẽ cũng liên lạc với cảnh sát địa phương, nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho mọi người kết quả hài lòng nhất, xem xem rốt cuộc là ai lén lút tuyên truyền giả dối sau lưng!”

Mọi người nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên: “Nói vậy chẳng lẽ Xuân Hòa Đường cũng không biết việc này?”

“Không thể nào! Thuốc của bọn họ mà bọn họ lại không biết à?”

“Cũng có thể, dù sao thì Bắc Kinh cũng cách Thượng Hải xa như vậy! Hơn nữa bọn họ cũng chỉ bán thuốc thôi, đâu có quan tâm rốt cuộc là ai uống, các người nói có phải hay không?”

“Tôi cũng cảm thấy lời này có lý, nếu bọn họ thật sự làm chuyện trái với lương tâm sao còn dám tới Thượng Hải chúng ta? Dám đứng trước mặt mọi người nói thuốc kia không có tác dụng?”

“Không sai, chỉ tính riêng chuyện bọn họ báo cảnh sát thôi, tôi đã cảm thấy trong đây có gì đó mờ ám!"

Thấy hướng gió bắt đầu thay đổi, Tô Ý mới nhẹ thở phào một hơi.

Chưa đợi cô tiếp tục nói xong, Tào Mạn Lệ phía sau cảm thấy không ổn, vội vàng thêm mắm dặm muối mấy câu với người bên cạnh.

Sau đó lập tức bỏ chạy nhanh như chớp.

Mấy người đàn ông kia cũng vội la lớn trong đám đông: “Nếu thuốc của các người không có tác dụng, vậy các người còn chạy tới đây làm gì!”

“Không định bán cho chúng tôi loại thuốc nào khác đó chứ?!”

“Đúng vậy, mọi người đã bị lừa một lần rồi, đừng mong lừa được lần thứ hai.

Xuân Hòa Đường này là một kẻ lừa đảo!”

Tô Ý vừa thấy tình hình này thì lập tức hiểu ra.

Những người này đều do Tào Mạn Lệ tìm tới, cố tình gây chuyện.

Nhưng trước mắt còn chưa phải lúc xử lý bọn họ, cứu người trước đã, những chuyện khác sau này tính.

Nghĩ vậy, Tô Ý vội vàng nói: “Thật không dám giấu giếm, lần này chúng tôi đặc biệt tới đây để cung cấp thuốc trị liệu.

Bác sĩ của chúng tôi từ sớm đã ở bệnh viện khám không ít chứng bệnh, thứ đang sôi trong nồi chính là phương thuốc trị bệnh chúng tôi đưa ra sau khi thương lượng.”

“Có lẽ mọi người đã từng nghe qua danh tiếng ông Tôn của Xuân Hòa Đường nhỉ? Phương thuốc này là do ông ấy chế ra, không chỉ có thể thanh nhiệt giải độc mà còn có thể bảo vệ và dưỡng gan.”

Mọi người nghe vậy thì dường như thấy được hy vọng, nhưng lại lo lắng thuốc sẽ được bán với cái giá trên trời như lần trước.

Bọn họ cảnh giác nói: “Thuốc của các người bao nhiêu tiền? Đắt quá chúng tôi không mua nổi!”

Tô Ý mím môi mỉm cười: “Vì tiện cho mọi người kịp thời chữa bệnh, chúng tôi sẽ phát thuốc miễn phí ở đây 24 giờ liên tục.”

“Nếu chịu nhận thuốc xin hãy xếp hàng, không tin thì chúng tôi cũng không ép, có thể tự tới bệnh viện khám.”

Mọi người vừa nghe là miễn phí đã trở nên sôi nổi.

Những người vốn không tin thuốc của Xuân Hòa Đường là giả vội vàng xếp hàng nhận thuốc.

Những người vốn còn nghi ngờ bây giờ nghe Tô Ý nói xong cũng thay đổi thái độ, sôi nổi xin lỗi sau đó xếp hàng.

Mà những người vừa rồi giúp đỡ Tào Mạn Lê gây chuyện thấy chuyện không thành nhưng vẫn mặt dày xếp hàng với ý định cũng được nhận một phần thuốc miễn phí.

DTV

Tô Ý nhận được cáo trạng trực tiếp dặn dò người bên cạnh vài câu.

Bọn họ tới làm việc thiện là thật, nhưng không phải ai cũng xứng đáng được giúp đỡ.

Rất nhanh, mấy người kia đã bị bắt đuổi ra khỏi hàng.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 815: Chương 815



Nhưng Tô Ý vẫn chừa lại một tay, lặng lẽ mượn hai người của Từ Đan đi theo đám người kia tìm hiểu một ít, sau này cũng sẽ có ích cho việc điều tra.

Có sự giải thích và tuyên truyền vừa rồi, nồi thuốc đầu tiên của Xuân Hòa Đường phát hết rất nhanh.

Sau khi phát xong, mọi người lại bắt đầu phát nồi thứ hai, đồng thời chuẩn bị nấu nồi thứ ba...

Nhưng trừ dòng người đầu tiên, số lượng người lúc sau càng ngày càng ít.

Dù sao cũng là lần đầu tiên tới đây phát thuốc, có rất nhiều bệnh nhân ở khu khác và bệnh viện khác không biết.

Vốn tưởng tình hình hôm nay cũng chỉ tới vậy thôi.

Ai ngờ tới trưa, đột nhiên có một đám người nữa xông tới quảng trường.

Hỏi ra mới biết, hóa ra sau khi những người buổi sáng nhận thuốc uống xong trở về, cảm nhận cơ thể đã tốt lên rất nhiều nên có rất nhiều người rủ nhau chiều lại ra xếp hàng nhận thuốc.

Cộng với việc tin đồn lan truyền, một truyền mười, mười truyền trăm, có rất nhiều người biết chuyện Xuân Hòa Đường phát thuốc miễn phí.

Thậm chí còn có không ít người từ khu khác chạy tới.

Hết cách, người của Xuân Hòa Đường chỉ đành lấy thêm cái nồi thứ ba, tiếp tục nấu thuốc.

Mọi người bận rộn tới tận 8-9 giờ tối, số lượng người ở quảng trường mới dần giảm xuống.

Đám người Tô Ý vô cùng mệt mỏi, nhân lúc không có ai, cô mau chóng đưa mọi người đi ăn cơm, nghỉ ngơi.

Vì đảm bảo an toàn cho mọi người, Tô Ý còn đặc biệt bỏ thêm chút nước linh tuyền vào trong cơm canh của mọi người vì sợ mọi người quá mệt nhọc, sức đề kháng giảm sẽ bị lây bệnh.

Sau khi nghỉ ngơi xong, Tô Ý vội vàng gọi điện thoại về Bắc Kinh.

Đầu tiên là là báo cáo tình hình cho ông Tôn và Liêu Chính Dân.

Sau đó lại gọi điện về báo bình an với Chu Cận Xuyên.

Chu Cận Xuyên vốn đang đợi điện thoại của cô, vừa bắt máy anh đã vội vàng hỏi thăm tình hình bên này.

Sau khi nghe nói ban đầu Tào Mạn Lệ xuất hiện, cố ý kích động gây lớn chuyện, Chu Cận Xuyên bèn cảm giác có gì đó không ổn: “Chỉ sợ tiếp theo còn có hành động khác, vẫn nên điều tra sớm chút mới được.”

Tô Ý ừm một tiếng: “Em cũng biết, nhưng bây giờ thật sự quá mệt mỏi, đợi ngày mai phát xong thuốc rồi tính, hy vọng có thể mau khống chế được căn bệnh!”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Cận Xuyên nghĩ trái nghĩ phải vẫn cảm thấy không đúng.

Theo lý một cô gái như Tào Mạn Lệ thì lấy đâu ra bản lĩnh dám đổ thêm dầu vào lửa?

Huống chi loại thuốc đại diện của Xuân Hòa Đường sắp được đưa ra thị trường, hơn nữa còn rất tốt, nhất định sẽ chạm vào lợi ích của người khác.

Khó có thể nói sau lưng chuyện này không có chỗ dựa có thể lực lớn thao túng.

Nghĩ vậy, Chu Cận Xuyên lập tức gọi điện thoại nhờ người đặt vé máy bay tới Thượng Hải sáng mai.

Anh muốn đích thân tới xem mới có thể yên tâm.

…..

Ngày hôm sau.

Lúc đám người Tô Ý đang bận rộn phát thuốc trên quảng trường, Chu Cận Xuyên mệt mỏi chạy tới.

Trong phút chốc, Tô Ý còn tưởng là mình hoa mắt.

“Sao anh lại tới đây? Tối qua không phải vẫn còn ở nhà sao?”

DTV

Chu Cận Xuyên mỉm cười, khẽ im một tiếng: “Không yên tâm nên tới đây xem thử, sáng hôm nay ngồi máy bay tới!”

Hai người Diêu Ngọc Phương và Từ Đan thấy thế cũng mở to hai mắt ra nhìn, hành động của em rể cũng nhanh quá rồi! Đây là bay tới chống lưng cho Tô Ý sao!

Sau khi tới, Chu Cận Xuyên đã cẩn thận hỏi thăm tình hình ngày hôm qua, sau đó lại kêu hai người làm trong đội ngũ của Từ Đan ra điều tra tình hình.

Sau khi thăm dò rõ ràng, Chu Cận Xuyên bèn rời đi điều tra một mình.

Lúc đi là ban ngày, lúc trở về trời đã chạng vạng.

Tô Ý thấy anh mệt mỏi thì vội đưa người về lều trại của mình nghỉ ngơi, lấy nước cho anh rửa mặt rồi lại rót nước cho anh uống.

“Sao nào? Có tra gì được cái gì không?”

Chu Cận Xuyên nuốt nước miếng xong mới vội vã nói ra kết quả mình điều tra được.

Không tra không biết, sau lưng Tào Mạn Lệ thật sự có một thế lực khác, nếu không cô ta cũng không thể hiểu biết chuyện trong ngành sản xuất thuốc rõ ràng tới vậy.

Hóa ra từ sau khi Tào Mạn Lệ bị đuổi học, mua vé xe chạy về Thượng Hải trong đêm.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 816: Chương 816



Sau khi về tới nhà, cũng vì chuyện bị đuổi học nên bị người nhà ghét bỏ.

Cũng vì không có bằng tốt nghiệp nên lúc tìm công việc cũng khó khăn.

Sau này không biết được người nhà giới thiệu như nào, dựa vào quan hệ được giới thiệu cho một vị bác sĩ, hai người mau chóng kết hôn.

Người bác sĩ kia mở một phòng khám bên ngoài, lần này rất nhiều thuốc của Xuân Hòa Đường bị tuồn ra từ phòng khám của anh ta.

DTV

Ngoài việc bán thuốc giá cao, tin tức Phong Hàn Linh và Phong Nhiệt Linh có thể trị bệnh viêm gan cũng do hắn ta truyền ra ngoài.

“Sau khi anh điều tra rõ ràng đã lập tức báo cảnh sát, bây giờ công an vừa mới tới phòng khám bắt chồng Tào Mạn Lệ đi, nhưng bây giờ vẫn chưa bắt được Tào Mạn Lệ.”

Tô Ý ừm một tiếng, nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

“Chồng Tào Mạn Lệ chỉ mở phòng khám, sau lưng anh ta liệu có còn người nào chỉ đạo không?”

Chu Cận Xuyên cong môi cười nói: “Thông minh, sau lưng anh ta còn có xưởng thuốc.

Trong khoảng thời gian này, anh ta liên tục tới lui xưởng thuốc kia, còn có những giao dịch lớn, anh cũng đã báo cáo hết tình hình này cho công an, nhưng cũng cần điều tra thêm.”

Tô Ý khẽ chớp mắt, tỏ vẻ bội phục nhìn Chu Cận Xuyên.

“Anh chỉ mới tới ban ngày mà đã tra ra nhiều tin tức như vậy! Nếu không có anh, bây giờ có lẽ chúng em vẫn chưa hay biết gì!”

Chu Cận Xuyên được khen có chút ngại ngùng: “Các em ở đây cứu người cũng rất lợi hại, lúc trên đường trở về anh nghe mọi người nói lần này Xuân Hòa Đường có công lớn rồi!”

“Anh chỉ lo Tào Mạn Lệ sẽ chạy tới gây phiền phức cho em nên mới mau chóng trở về, những chuyện còn lại chậm rãi điều tra, dù sao xưởng thuốc kia cũng chạy không thoát đâu.”

Tô Ý khẽ ừm một tiếng, còn chưa đợi cô nói tiếp đã nghe thấy bên ngoài lại truyền tới tiếng nhốn nháo.

“Chị Tô Ý, người phụ nữ hôm qua tới gây chuyện lại tới rồi!”

Tô Ý vừa nghe thấy là Tào Mạn Lệ thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài: “Đang lo không bắt được người, kết quả lại tự mình đưa tới cửa.”

Lúc này có vẻ như Tào Mạn Lệ vẫn còn chưa biết tin phòng khám bị đóng cửa, chồng thì bị bắt, chỉ thấy cô ta đắc ý nhìn Tô Ý đi tới.

“Tô Ý, hôm nay tôi tới đây không phải để cãi nhau với cô, tôi tới để bàn chuyện làm ăn với cô!”

Tô Ý và Chu Cận Xuyên nhìn nhau.

Hai người nhìn nhau, khẽ mỉm cười rồi hỏi: “Cô tới bàn chuyện làm ăn với tôi?”

“Không sai!” Tào Mạn Lệ chỉ vào nồi nấu thuốc: “Tuy thuốc miễn phí cô phát có hiệu quả nhưng chỉ như muối bỏ biển, Thượng Hải lớn như vậy, phát tới khi nào mới có thể giải quyết được vấn đề?

Tô Ý cong môi mỉm cười: “Vậy nên?”

Tào Mạn Lệ bĩu môi: “Cô đưa phương thuốc cho tôi, tôi phụ trách đóng gói bốc thuốc, chia tới các bệnh viện, như vậy chẳng phải nhanh hơn cô sao?”

Tô Ý khẽ cười nhạo một tiếng: “Đưa phương thuốc cho cô? Cô mơ tưởng hão huyền à? Mơ đẹp thật!”

Tào Mạn Lệ cắn môi: “Chẳng phải thuốc của cô cho miễn phí sao? Cho tôi còn có thể kiếm được một khoản lớn, hơn nữa còn không phải Xuân Hòa Đường các người tới bán thuốc dưới danh nghĩa từ thiện sao?”

“Chỗ này là Thượng Hải, không phải Bắc Kinh nhà các người, không có tôi giúp đỡ, các người không vào được thị trường này đâu.”

Tô Ý nhướng mày tỏ vẻ sâu xa: “Nói như vậy, cô có chi nhánh và chỗ dựa?”

“Dĩ nhiên! Nói cho cô biết, chồng tôi là bác sĩ, anh ấy biết hết các chi nhánh ở Thượng Hải, hợp tác với chúng tôi đảm bảo sẽ không thiệt.

Nếu cô cứ kiên quyết tự mình làm, bây giờ tôi có thể khẳng định cho cô biết, cô đừng mong vào được Thượng Hải!”

Tô Ý thấy cô ta chỉ nói những lời mạnh miệng không có tin tức gì hữu dụng thì lười tiếp tục vòng vo với cô ta.

“Tôi biết chi nhánh của các người nhiều, nếu không cũng sẽ không đồn thuốc trị cảm của chúng tôi thành thuốc trị bệnh viêm gan rồi bán ra với giá cao!”

Tào Mạn Lệ lập tức mở to hai mắt: “Cô nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?”

Tô Ý khẽ cười nhạo: “Đừng giả vờ nữa, chồng cô đã bị bắt, mọi chuyện đều đã bại lộ, còn tiếp tục giả vờ nữa thì không vui đâu.”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 817: Chương 817



Vừa dứt lời, đồng chí công an vừa rồi Chu Cận Xuyên gọi điện cũng đã lái xe tới.

Tào Mạn Lệ vừa thấy vậy lập tức sợ tới mức định bỏ chạy.

Sắc trời tối mịt, Tô Ý trực tiếp vươn chân ngáng đường cô ta, cô ta lập tức té thành hình chữ X.

Tào Mạn Lệ bị đau nhưng không rảnh mắng chửi, bò dậy định tiếp tục bỏ chạy.

Nào ngờ đã không còn kịp nữa, cô ta đã bị cảnh sát tới bắt tại chỗ.

Mãi tới khi bị đưa lên xe, Tào Mạn Lệ vẫn còn hoang mang.

Rõ ràng cô ta đã phái người quan sát kỹ Tô Ý, cũng biết bọn họ luôn bận rộn phát thuốc, không có động tĩnh gì.

Sao lại tra ra được phòng khám sau lưng cô ta?

Sau khi Tào Mạn Lệ bị đưa đi, những người tới đây nhận thuốc sôi nổi hóng chuyện.

“Người kia không phải bà chủ phòng khám nhỏ sao?”

“Không sai, chính là cô ta và chồng bán thuốc giá cao cho tôi!”

“Cô cũng mua thuốc ở chỗ bọn họ? Tôi cũng vậy! Bị vợ chồng bọn họ lừa cho một vố thảm thật!”

DTV

Mọi người nói một hồi mới phát hiện ra đều mua thuốc ở chỗ kia, trong phút chốc, ai cũng đều sôi nổi mắng chửi hai vợ chồng kia.

Sau khi hai người bị bắt, thẩm vấn điều tra một lượt, cuối cùng cũng tìm được tới một công ty sản xuất thuốc ở Thượng Hải cố ý thêm dầu vào lửa, ác ý bôi đen danh dự Xuân Hòa Đường.

Rất nhanh Chu Cận Xuyên đã tự mình mang kết quả điều tra về cho Liêu Chính Dân.

Ông ấy lập tức tìm luật sư ở Bắc Kinh, mau chóng khởi tố xưởng sản xuất thuốc ở Thượng Hải này.

Cũng coi như ra oai phủ đầu các xưởng sản xuất thuốc như hổ rình mồi khác, để bọn họ biết Xuân Hòa Đường không dễ bị bắt nạt như vậy.

Hai vợ chồng Tào Lệ Vạn bị phán bỏ tù vì tuyên truyền giả dối, đầu cơ trục lợi thuốc.

Việc này cũng khiến cho ngành sản xuất thuốc ở Thượng Hải chấn động một phen.

Chuyện Xuân Hòa Đường cung cấp thuốc miễn phí cũng được truyền bá ra khắp cả nước.

Đồng thời, phân xưởng Xuân Hòa Đường ở Bắc Kinh cũng đang tăng ca ngày đêm để sản xuất ra nước uống bảo vệ gan.

Thậm chí còn vận chuyển tới tận các bệnh viện và nhà thuốc mà không tính toán tới chi phí vận chuyển.

Cứ như vậy, áp lực lớn của nhóm hỗ trợ và bệnh viện cũng được giảm bớt.

Mọi người có thể tự mua thuốc pha nước, về nhà chỉ cần đun một ấm nước lên là có thể uống, cũng không cần tốn thời gian xếp hàng nữa, giảm bớt được tỷ lệ lây nhiễm cho mọi người.

Tuy thuốc pha nước của Xuân Hòa Đường không phải miễn phí nhưng giá cả thấp hệt như thuốc trị cảm, không hề tranh thủ cơ hội độn giá lên cao.

Thậm chí còn liên lạc với các bộ phận địa phương có liên quan nhờ giám sát giá bán lẻ trên thị trường, đề phòng lại có người ác ý tăng giá hàng nhằm đầu cơ trục lợi.

Dân chúng bình thường thấy Xuân Hòa Đường không tiếc chi phí vận chuyển đắt đỏ để gửi thuốc tới, còn không tăng giá tiền thì khen ngợi thương hiệu này mãi không thôi.

Trải qua một tuần cố gắng, cuối cùng đợt dịch bệnh bộc phát nặng nề ở Thượng Hải đã bị ngăn chặn.

Bệnh viện được điều chuyển từ Bắc Kinh tới cũng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.

Trước khi rời khỏi Thượng Hải, đội ngũ cho mỗi người được nghỉ một ngày, đi dạo mua sắm vài thứ hoặc nghỉ ngơi một chút, ngày mai sau khi tập hợp lại sẽ rời đi.

Đây là lần đầu tiên ba người Tô Ý tới đây, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội mua sắm tốt như vậy rồi.

Mới sáng sớm, ba người đã đi ra bên ngoài ăn sáng.

Bọn họ tới quán ăn nổi tiếng nhất địa phương ăn thử mì trộn mỡ hành, bánh bao chiên và hoành thánh.

Sau khi ăn uống no nê, trung tâm thương mại quy mô lớn nhất ở phố đi bộ cũng đã mở cửa buôn bán, ba người vội đi theo dòng người vào trong.

Vừa vào cửa, ba người đã bị đống hàng hòa trên kệ làm cho hoa cả mắt, không thể kiềm chế nổi.

“Kiểu dáng đồ đạc ở nơi này thật mới, màu sắc và hoa văn cũng nhiều, hai người xem! Đây không phải là cái váy đỏ đang lưu hành nhất sao?”

“Không sai, giống hệt như trong phim, ở Bắc Kinh còn cháy hàng không ngờ chỗ này lại có!”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 818: Chương 818



Phát hiện này làm cho Từ Đan và Diêu Ngọc Phương vui mừng khôn xiết.

Hai người họ vội tiến lên hỏi giá.

Tô Ý cũng mua thêm mấy cái.

Nếu Bắc Kinh còn cháy hàng vậy nhất định là rất thời thượng, mua về tặng cho người thân cũng được.

Mua xong váy và quần áo cho mình, ba người đi lên lầu hai.

Nơi này có đủ loại kiểu dáng vest nam, còn có đủ các loại giày bằng da thật.

Nhưng ánh mắt Tô Ý lại nhìn trúng một cái áo da.

Đó là áo khoác da của phi công, cổ tay và vạt áo đều có kiểu dáng dây rút trông rất sang trọng và đẹp trai.

Vừa nhìn thấy nó, Tô Ý đã tưởng tượng ra dáng vẻ khi Chu Cận Xuyên mặc nó.

DTV

Cô lập tức tìm một bộ đúng size của anh rồi đi hỏi giá.

Thái độ của người bán hàng rất tốt, nhưng nói có hơi lớn khiến người ta sợ hãi: “Ánh mắt của cô thật tốt, đây là mẫu mới của cửa hàng chúng tôi, chỉ 888 đồng một cái!”

Vừa nghe thấy giá này, Từ Đan và Diêu Ngọc Phương đang xem bộ quần áo khác vội vàng chạy qua.

“Cái gì? Còn chỉ cần 888 đồng?!”

“Nó làm từ cái gì? Sao lại có quần áo đắt như vậy?”

Người bán hàng mỉm cười giải thích: “Nó làm từ da thật, không tính là đắt đâu, cái áo da đắt nhất tiệm chúng tôi phải hai ngàn đồng một cái cơ!”

Từ Đan và Diệu Ngọc Phương nhìn nhau, trong mắt hai người tràn ngập sự kinh hãi.

Tô Ý mỉm cười sờ tay lên bộ đồ, xúc cảm mềm mại khiến cô yêu thích không muốn rời tay.

Cô đảo qua đảo lại xem xét các chi tiết thủ công, cuối cùng cắn răng hạ quyết tâm: “Tôi muốn cái này.”

Từ Đan và Diêu Ngọc Phương lập tức trọn to hai mắt nhìn cô, đồng thời cũng đưa tay sờ thử: “Cái áo da thật này tốt vậy à?”

Tô Ý mỉm cười gật đầu: “Áo da này có vẻ mỏng hợp với mùa này.

Ở Bắc Kinh gió lớn, cái này có thể chắn gió, hiệu quả giữ ẩm cũng không tệ.”

Nghe Tô Ý nói vậy, hai người cũng đảo mắt nhìn qua áo đa kiểu dáng khác trong tiệm.

Ban đầu hai người họ ngại đắt, 888 đồng là bằng hơn tháng tiền lương của bọn họ rồi.

Nhưng mấy ngày nay bọn họ ở bệnh viện cũng nhìn thấy có rất nhiều người mặc áo da, bây giờ ngẫm lại đúng là rất phong cách.

Nếu Thượng Hải phổ biến như vậy, vậy có lẽ chẳng bao lâu nữa áo da này cũng sẽ thịnh hành ở Bắc Kinh.

Hiếm khi tới đây một chuyến, hay là mua một bộ đem về.

Nghĩ vậy, hai người đồng thời cười nói.

“Tớ cũng mua cho anh cả cậu một cái!”

“Em mua cho anh hai chị một cái!”

Nói xong hai người ngại ngùng mỉm cười.

Tô Ý cũng gật đầu đồng ý: “Hai người chị dâu, hai người thật tốt với anh cả và anh hai của em, đợi sau khi trở về nhất định bọn họ sẽ mừng điên lên!”

Hai người cúi đầu mỉm cười, sau đó bắt đầu chọn kiểu dáng.

Lúc hai người họ chọn, Tô Ý cũng nhìn lại một lượt cái áo da, cuối cùng cầm thêm một cái theo phong cách bụi bặm nhìn đi nhìn lại.

Từ Đan khó hiểu hỏi: “Tiểu Ý, chị định mua thêm một bộ nữa à?”

Tô Ý gật đầu: “Chọn giúp anh ba, nếu không trở về thấy anh cả và anh hai đều có, chỉ mình anh ấy không có có lẽ sẽ buồn lắm.”

Diêu Ngọc Phương đồng tình nói: “Đúng rồi, chú ba là người chăm chút ngoại hình nhất trong số mấy anh em, quên ai cũng không thể quên anh ta được! Để chị dâu trả một nửa cho em.”

Từ Đan cũng phụ họa theo: “Cả em nữa, ba người chúng ta cùng trả.”

Tô Ý mỉm cười nhìn hai người một cái: “Được rồi, không cần đâu, thường ngày anh ba luôn giúp đỡ em, mua cho anh ấy bộ quần áo cũng là chuyện nên làm, đừng ai tranh công với em.”

Lâm Lạp Bắc ở phía Tây Bắc xa xôi: Không có ai nhớ tới tôi.

Sau khi ba người chọn xong mau chóng đi thanh toán.

Vậy vẫn chưa đủ, sau khi mua áo da xong.

Tô Ý lại đi mua áo lông vũ.

Sắp tới mùa đông rồi, áo lông vũ có thể giữ ấm hơn áo khoác bông nhiều.

Nếu không phải ngại khiến hai chị dâu mất mặt, cô còn định mua cho mỗi người trong nhà một cái.

Sau một hồi mua mua mua, ba người đều kiệt sức.

“Sao chị cảm thấy ra ngoài dạo phố còn mệt hơn thi hành nhiệm vụ vậy!”

“Dù sao chị vẫn cảm thấy mệt hơn đi làm ở bệnh viện nhiều!”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 819: Chương 819



Tô Ý thấy hai người mệt mỏi bèn chỉ vào quán cà phê đối diện đề nghị: “Chị dâu cả, chị dâu hai, chúng ta đi qua đối diện nghỉ ngơi chút đi, vừa hay nếm thử cà phê ở nơi này, em mời hai người.”

Đây là lần đầu tiên Từ Đan và Diêu Ngọc Phương uống cà phê.

Lúc trước không phải không uống nổi mà là vì người xung quanh không ở thói quen uống món này.

Thường ngày công việc rất bận rộn, cũng không rảnh rỗi tới mấy nơi như này để uống cà phê.

Bây giờ tới Thượng Hải rồi mới nhận thấy có rất nhiều quán cà phê ở ven đường, người uống cà phê cũng rất nhiều.

Bọn họ cũng cảm thấy tò mò: “Cà phê này thật sự ngon sao? Chị nghe nói nó đắng lắm.”

Tô Ý chớp mắt nhìn về phía hai người: “Nếu đã tới rồi thì chúng ta thử là biết ngay.”

Ba người quyết định đi vào quán cà phê, nhân viên của hàng mau chóng bê ra ba ly cà phê.

Lúc này tiệm cà phê nào cũng đều bê lên một ly cà phê đen, sữa và đường đều do khách hàng tự thêm.

Diêu Ngọc Phương không biết rõ lắm, vừa bê lên đã cầm lấy uống một ngụm, sau đó lập tức phun ra.

Sau khi cố gắng nuốt xuống, sắc mặt Diêu Ngọc Phương vô cùng phức tạp: “Cái này uống không ngon.”

Tô Ý vội vàng đẩy sữa với đường tới trước mặt cô: “Chị dâu, chị thêm ít sữa với đường thử xem.”

Nói rồi, cô tự bỏ một cục đường, thêm chút sữa vào rồi bắt đầu quấy lên.

DTV

Hai người Diêu Ngọc Phương và Từ Đan học theo, rồi mau chóng nếm thử lần nữa.

“A, uống kiểu này thì – cũng miễn cưỡng uống đi, dễ uống hơn thuốc Bắc chút.”

Từ Đan buồn cười nói: “Chị đừng nói vậy, sau khi uống xong cũng khá êm, hương vị lưu lại trong miệng cũng rất đặc biệt.”

Tô Ý nhẹ uống ngụm rồi thầm cảm khái: “Uống cũng khá ngon, hay là chúng ta mua ít bột cà phê trở về pha đi, như vậy sau này khi rảnh rỗi chúng ta có thể cùng tụ tập thưởng thức cà phê, cũng không tồi!”

Từ Đan là người đầu tiên tán đồng: “Được!”

Vừa dứt lời, một người phục vụ trong quán cà phê đã cầm lấy ba hộp bột cà phê đi tới.

“Đồng chí, cà phê này là do chủ của tôi bảo tôi đưa, mong ba vị sẽ nhận lấy.”

Ba người Tô Ý đưa mắt nhìn nhau: “Nhưng chúng tôi không quen biết chủ của các cô.”

Người phục vụ nhẹ mỉm cười: “Nhưng chúng tôi đều biết các cô, các cô từ Bắc Kinh tới hỗ trợ Thượng Hải chúng tôi.

Chủ chúng tôi nói các cô đã mời người Thượng Hải chúng tôi uống nhiều thuốc Bắc như vậy, tặng các cô chút cà phê này cũng là chuyện nên làm! Các cô cứ nhận lấy đi!”

Ba người ngạc nhiên nhìn về phía quầy, sau đó mới nhận ra tất cả mọi người, từ chủ tới nhân viên của hàng, thậm chí cà nhóm khách hàng tới đây uống cà phê đều đang gật đầu chào ba người bọn họ.

Ba người cảm thấy rất ấm áp, cũng mỉm cười nhận lấy rồi khẽ gật đầu.

Ngoài việc tự do hành động một ngày, tập thể còn sắp xếp cho mọi người một buổi tiệc liên hoan.

Tuy chỉ mới tới đây hơn một tuần ngắn ngủi, nhưng trong khoảng thời gian này, mọi người đều không được ngủ một giấc hoàn chỉnh.

Các phòng khám và phân phối thuốc của đội tình nguyện thay ca làm việc 24 giờ liên tục.

Vậy nên trước khi trở về Bắc Kinh, Diêu Ngọc Phương đã thương lượng với cấp trên sẽ tổ chức một bữa tiệc liên hoan mời mọi người ăn các món ngon ở Thượng Hải.

Vị trí nhà hàng nằm ở bên cạnh Phổ Giang nổi tiếng Thượng Hải, những món được gọi đều là đặc sản của địa phương, cũng coi như chuyến đi của mọi người không uổng phí.

Ăn cơm xong, mọi người sôi nổi đề nghị muốn ra bờ sông đi đạo.

Tới lâu vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên mọi người được tản bộ bên bờ sông.

Tô Ý cũng kéo Diêu Ngọc Phương và Tù Đan đi chung.

Khi ba người đi tới phía Tây bờ sông, Tô Ý đứng ở bên bờ nhìn ra xa phía đối diện.

Lúc này bên phía Đông vẫn còn là một vùng đất hoang một mảng tối thui không thể nhìn thấy rõ lắm.

Ba người đứng hóng gió sông một lúc, Diêu Ngọc Phương bèn đề nghị trở về: “Bờ sông này không có gì đẹp cả, chúng ta nên tản bộ trở về thôi.”
 
Back
Top Bottom