Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 350: Chương 350



Tô Ý vừa đi vừa vẫy tay chào bà ấy: "Được ạ, lần sau gặp! Nhưng thường vào giờ ăn thì cháu không ở nhà."

Nói rồi, cô nhanh chóng chạy về nhà.

DTV

Ở phía bên kia, sau khi Lâm Hạo Nam gọi điện cho Chu Cận Xuyên, đã lái xe đi tìm khắp nơi một cách vô định.

Anh ta vô tình lướt qua Tô Ý mà không hề nghĩ đến việc quay lại để xem cô đã về chưa.

Tô Ý chạy về nhà, thấy chút canh gà còn lại trên bếp cũng gần như đã cạn.

Nhìn đồng hồ, cô nhận ra đã qua giờ ăn từ lâu.

Cô nghĩ Triệu Lam thấy cô không đến, chắc chắn sẽ cho Chu Cận Xuyên ăn thứ khác.

Cô đành nhẫn nhịn, nấu một nồi canh gà mới.

Trong lúc hầm canh, Tô Ý vội vàng ra ngoài mua một cái bình giữ nhiệt.

Vừa mới xách bình giữ nhiệt từ cửa hàng ra, cô nghe thấy tiếng còi xe vang lên liên tiếp từ xa.

"Đồng chí Lâm, sao anh lại ở đây?"

"Bà cô của tôi ơi, sao cô lại ở đây?! Cận Xuyên nói không thấy cô đâu, lo lắng đến mức bảo tôi lái xe tìm khắp nơi đấy!"

Tô Ý cũng giật mình: "Anh ấy bảo anh đến tìm tôi à? Trưa nay tôi ra ngoài gặp chút chuyện, bị lỡ nên không đến bệnh viện được."

Lâm Hạo Nam thở dài: "Vậy cô mau đi đi, thôi, lên xe tôi, tôi đưa cô qua đó!"

Tô Ý vội vàng lên xe, về nhà rửa sạch bình giữ nhiệt rồi lại đổ canh gà vào.

Sau đó, cô mới lại ngồi lên xe của Lâm Hạo Nam để đến bệnh viện.

Khi đến cổng bệnh viện, Lâm Hạo Nam nói: "Vì cô đã đến, tôi sẽ không gọi cho Cận Xuyên nữa, có gì thì liên lạc sau."

Tô Ý liền cảm ơn rồi xuống xe.

Lâm Hạo Nam thấy cô giơ tay lên mới phát hiện trên tay cô có một vết đỏ dài.

Anh ta định nhắc nhỏ, nhưng rồi nghĩ đến tính tình hiện tại của Chu Cận Xuyên, anh ta quyết định không nói nữa.

Tô Ý xách bình giữ nhiệt chạy thẳng lên tầng bốn.

Đến trước cửa phòng bệnh, cô còn chưa kịp gõ cửa thì đã bị Triệu Lam nghe thấy tiếng động mở cửa ra, bắt gặp ngay.

"Đến rồi à?"

Tô Ý gật đầu, đưa bình giữ nhiệt ra: "Vừa mới nấu xong nên hơi nóng, dì đổ ra để nguội bớt nhé."

Triệu Lam đang định đưa tay nhận, nhưng bất ngờ nhìn thấy vết thương trên cánh tay cô: "Sao tay cháu bị thương thế này?"

Tô Ý cúi xuống nhìn, lúc này mới phát hiện trên cánh tay có một vết đỏ dài.

Lúc trước ở nhà cô đã kiểm tra, không thấy bị xước da.

Có lẽ là khi ngã xuống, cô đã bị va đập, sau một thời gian, m.á.u thấm ra từ dưới da.

Cô vội kéo tay áo lên: "Không sao đâu ạ, chỉ va chạm một chút thôi."

Nói xong, cô định rời đi.

Triệu Lam lập tức nói: "Hôm nay cháu không đợi uống xong rồi mới đi à?"

Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh liền mở ra.

Hộ lý Tiểu Triệu phụ trách chăm sóc Chu Cận Xuyên bước ra từ bên trong: "Dì Triệu, đoàn trưởng Chu nói muốn đồng chí Tô đợi một chút, còn nói dì vào trong.”

Triệu Lam ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng bước vào hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Chu Cận Xuyên đang cố gắng tựa vào giường: "Cô ấy bị làm sao vậy?"

Thấy con trai trông căng thẳng, Triệu Lam không nhịn được muốn trêu đùa một chút, không thì cả ngày anh chỉ nằm trên giường mà u sầu.

"Mẹ cũng không biết, tay con bé có một vết dài như thế, con bé nói là bị va chạm, cũng không biết sao lại va đập đến mức đó."

Chu Cận Xuyên mím môi: "Vậy sao mẹ không hỏi thêm?"

Triệu Lam cười xùy: "Người ta không nói thì mẹ cũng không tiện hỏi nhiều."

"Rốt cuộc con có chuyện gì không? Nếu không có thì để mẹ bảo con bé đi về, mẹ thấy con bé đang vội về lắm."

Chu Cận Xuyên nghe vậy, không thể giữ bình tĩnh được nữa, họ lên vài tiếng: "Mẹ bảo cô ấy vào đây, con tự hỏi."

Nói rồi, anh vội vàng bổ sung: "Khoan đã, mẹ ra ngoài trước đi, bảo anh Triệu vào đây thu xếp một chút."

Triệu Lam không nhịn được cười, vội vàng ra ngoài gọi Tiểu Triệu.

Sau đó, bà ấy nhìn Tô Ý với ánh mắt tò mò: "Cận Xuyên bảo cháu vào, nhưng phải đợi một lát, thanh niên mà, hay làm dáng làm đẹp chút."

Tô Ý không ngờ Chu Cận Xuyên đột nhiên nói muốn gặp cô.

Ban đầu cô ngây người ra, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng kiểm tra quần áo và tóc trên người.

Nhìn thấy vết đỏ trên cánh tay, cô nhanh chóng kéo tay áo xuống, cài cúc lại..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 351: Chương 351



Cô ngồi đợi ở cửa một lúc lâu rồi mới nghe thấy tiếng của phòng bệnh khẽ mở: "Được rồi, đồng chí Tô, cô có thể vào."

Tô Ý lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Triệu Lam cũng tò mò muốn vào xem tình hình thế nào.

Không ngờ Tiểu Triệu liền giúp đóng cửa lại: "Dì Triệu, đoàn trưởng Chu dặn không cho ai vào, đặc biệt là không cho dì vào."

Triệu Lam bất lực bĩu môi, hừ một tiếng rồi áp tai vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong.

DTV

Tô Ý vào phòng, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Sau đó, cô thấy Chu Cận Xuyên đang nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, ngoại trừ gương mặt trông gầy yếu hơn lần trước, góc cạnh rõ ràng hơn, tóc dài ra hơn một chút.

Những điều khác không có sự khác biệt rõ ràng.

Có lẽ vì đợi quá lâu, tâm trạng lo lắng ban đầu đã bình tĩnh hơn nhiều, Tô Ý nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, chỉ đứng ngây ra nhìn anh.

Hai người đối mặt nhau trong chốc lát, Chu Cận Xuyên là người đầu tiên rời mắt: "Em đến rồi."

Tô Ý ừm một tiếng, sau đó chậm rãi bước đến giường bệnh.

Đến gần, cô quan sát kỹ anh hơn, rồi nhìn quanh các thiết bị y tế và chai nước treo trên trần nhà, không thể kiềm chế, cô đỏ mắt: "Anh gầy đi rồi."

Chu Cận Xuyên cũng ngước mắt nhìn cô: "Em cũng gầy đi."

Tô Ý khẽ cười: "Gần đây em đang giảm cân."

Chu Cận Xuyên cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của cô bèn tránh đi, không muốn nhìn cô nữa.

Dường như trong mắt anh đang ấp ủ điều gì đó.

Tô Ý lên tiếng trước: "Em nghe Lâm Hạo Nam nói anh đang tìm em."

Chu Cận Xuyên nhìn cánh tay cô một lúc: "Cánh tay của em sao thế?"

Tô Ý thấy anh vừa nãy cố ý lạnh nhạt với mình, giờ lại không kiềm được mà hỏi, lòng cô vừa chua xót vừa buồn bã: "Không sao."

Chu Cận Xuyên theo bản năng đưa tay ra: "Để anh xem.”

Tô Ý thấy anh có dấu hiệu mềm lòng, liền ngồi xuống bên cạnh, đưa cánh tay ra trước mặt anh.

Chu Cận Xuyên thoáng ngây người, sau đó vươn tay ra mở cúc áo, một vết đỏ dài ngoằn ngoèo trên cánh tay trắng nõn hiện ra, cực kỳ chói mắt.

Trong mắt Chu Cận Xuyên thoáng hiện lên một tia đau lòng: "Sao lại bị thế này?"

Tô Ý cố tình kêu lên một tiếng: "Trưa nay vừa ra khỏi nhà, em gặp phải một tên trộm đang hoảng loạn chạy trốn, anh ta đ.â.m vào em, làm đổ hết canh, chắc là bị trầy khi ngã xuống."

Sắc mặt Chu Cận Xuyên trầm xuống: "Trộm? Sau đó thì sao?"

"Em không chịu được nên đã giúp bắt trộm, rồi mọi người cùng giúp đưa anh ta đến đồn công an, các đồng chí công an còn khen em dũng cảm nữa."

"À đúng rồi, anh xem, em giúp dì kia tìm lại được túi, còn đưa bà ấy về nhà băng bó, bà ấy cứ đòi tặng em cái vòng để cảm ơn."

Chu Cận Xuyên nghe vậy, sắc mặt càng khó coi hơn: "Em một mình ở nơi xa lạ, sao dám đi bắt trộm? Nếu anh ta có d.a.o thì sao?"

"Hơn nữa, em sống một mình ở đây, sao có thể đưa người lạ về nhà?"

Tô Ý cúi đầu không nói.

Người đàn ông này lạnh nhạt với cô bao ngày rồi, cũng nên để anh lo lắng một chút.

Một lát sau, quả nhiên Chu Cận Xuyên chủ động lên tiếng, giọng cũng mềm hơn lúc nãy: "Chỗ ở thế nào? Buổi tối nhớ đóng kín cửa sổ và cửa ra vào."

Tô Ý mím môi: "Không ổn lắm, em ở một mình trong căn nhà rộng lớn như vậy, ban đêm cũng sợ, mà em cũng không thể dọn dẹp hết được, Chu Cận Xuyên, anh phải nhanh khỏe lại, nếu không em ở một mình, ai biết có nguy hiểm gì không."

Chu Cận Xuyên khẽ thở dài: "Không phải trước đây gan em rất to sao?"

"Trước đây em ở trong khu quân sự, giờ em một mình ở thành phố này, nơi này vừa rộng lớn vừa xa lạ, dĩ nhiên là gan em nhỏ lại, hơn nữa ngoài anh ra, em còn có thể dựa vào ai?"

Ánh mắt Chu Cận Xuyên nhìn chằm chằm vào chân mình một lát, đấu tranh trong chốc lát rồi trầm giọng nói: "Tô Ý, em về Tây Bắc đi, nơi này không cần em."

Tô Ý không thể tin nổi nhìn anh: "Ý anh là gì?"

"Lão Lục đã đưa thư cho em chưa? Em cứ coi như anh không còn trên đời này nữa, muốn làm gì thì làm, em ở đây chỉ khiến anh… phiền lòng."

Tô Ý mở to mắt nhìn anh: "Phiền lòng? Anh nhìn vào mắt em rồi nói lại lần nữa."

"Khi trước theo đuổi em thì anh không thấy phiền? Khi đó anh đã làm đủ mọi cách để lừa em về tay mình? Giờ gặp chút chuyện nhỏ đã rút lui, anh còn là đàn ông không?"

Chu Cận Xuyên bị mắng đến á khẩu..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 352: Chương 352



Tô Ý trực tiếp lấy ra chiếc đồng hồ của anh: "Anh còn nhớ mua chiếc đồng hồ đôi này khi nào không? Khi đó anh đã nói gì?"

Chu Cận Xuyên liếc nhìn chiếc đồng hồ cô đưa ra, mím môi nói: "Vứt đi, đã vỡ thế này rồi, giữ lại cũng chỉ thêm phiền."

Tô Ý tức giận, liền nhét đồng hồ vào tay anh: "Muốn vứt thì anh tự vứt đi!"

Nói xong, cô bước ra ngoài.

Triệu Lam đang ghé tai vào cửa nghe trộm, cửa đột nhiên bị kéo mạnh ra, bà ấy không kịp tránh, đành cười gượng: "Không ở lại thêm chút nữa sao?"

Tô Ý cũng ngại ngùng gật đầu, rồi rời khỏi bệnh viện.

Triệu Lam thấy Tô Ý tức giận bỏ đi, liền vội vàng bước vào trong: "Vừa nãy không phải hai người còn nói chuyện rất ổn sao? Sao tự nhiên lại cãi nhau rồi?"

Chu Cận Xuyên mím môi, không nói gì.

Triệu Lam thấy sắc mặt anh cũng không tốt, liền dịu giọng hỏi tiếp: "Con cố ý nói những lời đó, không sợ thật sự dọa con bé chạy mất sao?"

Chu Cận Xuyên khẽ thở dài: "Con ước gì cô ấy có thể đi luôn, trước đây mẹ cũng cảm thấy chúng con không hợp mà.

Sao giờ lại nói giúp cô ấy?"

Triệu Lam nhìn anh với vẻ mặt kỳ lạ, bĩu môi: "Mẹ cảm thấy không hợp, nhưng cũng không nói là hoàn toàn không được.

Hơn nữa trước đây con đã tốn công tốn sức đưa con bé về, bây giờ lại..."

Nói đến đây, Triệu Lam liếc nhìn chân anh, không nỡ nói tiếp.

Thấy anh đang cầm một chiếc đồng hồ bị vỡ tan nát, cũng chỉ là kiểu dáng bình thường, bà ấy lên tiếng: "Để mẹ giúp con vứt đi, kẻo lại cắt vào tay."

Chu Cận Xuyên lặng lẽ nhét chiếc đồng hồ vào dưới gối: "Sửa lại vẫn dùng được."

Triệu Lam tặc lưỡi: "Nếu con thật sự thích chiếc đồng hồ này, mẹ sẽ đi mua cho con một cái y hệt."

Chu Cận Xuyên nhắm mắt lại: "Không cần đâu, con hơi mệt rồi."

Triệu Lam âm thầm lườm một cái, đứa con trai này càng ngày càng khó hiểu.

…..

Bên kia, Tô Ý tức giận rời khỏi bệnh viện, không vội về nhà mà đến công viên gần nhà ngồi một lúc.

Ngồi yên bên hồ một lát, cơn giận tan bớt, cô bắt đầu nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.

Chu Cận Xuyên uống nước canh mấy ngày, theo lý thì cơ thể đã phải tốt hơn nhiều, nhưng hôm nay thấy thái độ của anh, rõ ràng vẫn không có hy vọng vào việc hồi phục.

Điều này cho thấy vết thương của anh nặng đến mức nào.

Vẫn phải tìm cách khiến Chu Cận Xuyên thỏa hiệp, như vậy cô mới có thể vào trong để biết anh thực sự bị thương ở đâu.

Như vậy mới có thể trực tiếp dùng nước suối linh tuyền lên vết thương hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn.

Vì vậy, sáng hôm sau, Tô Ý đặt nồi canh lên bếp, rồi chuẩn bị ra ngoài tìm thử xem gần đó có tiệm thuốc Đông y nào không.

Không ngờ vừa ra khỏi cửa, cô đã đụng phải dì bị mất trộm hôm qua.

Tô Ý ngạc nhiên: "Dì Tô, dì cũng sống gần đây sao?"

Tô Nhân giơ túi hoa quả trong tay lên, cười nói: "Không, dì đến đây để tìm cháu, mua cho cháu chút hoa quả, cháu định đi đâu sao?"

Tô Ý cứ tưởng hôm qua bà ấy nói sẽ đến tìm mình chỉ là lời xã giao, ai ngờ mới một ngày mà dì đã đến.

Thấy bà ấy mua nhiều đồ như vậy, cô cảm thấy rất ngại.

Liền vội mở cửa mời người vào: "Dì Tô, dì đến thật đúng lúc, chiếc vòng hôm qua dì tặng cháu, cháu định tìm cơ hội trả lại dì, hôm qua cháu chỉ giúp chút việc nhỏ, không dám nhận quà lớn thế này, hôm qua cháu vội đi nên chưa kịp nói."

DTV

Nói xong, Tô Ý liền vào nhà lấy chiếc vòng ngọc ra định đưa lại cho bà ấy.

Tô Nhân thấy vậy, liền đứng dậy giúp Tô Ý đeo lại: "Con bé này, hôm qua dì đã nói tặng cháu rồi, sao có thể lấy lại.

Chẳng lẽ cháu nghĩ dì hối hận nên đến tìm cháu để đòi lại sao?"

"Dì thật sự thích cháu, cảm thấy rất hợp ý.

Nếu cháu không nhận, dì sẽ đi ngay bây giờ, sau này cũng sẽ không đến nữa."

Tô Ý thấy không thể từ chối được, đành phải nhận.

Cô cũng nhận luôn số hoa quả mà bà ấy mang tới.

Tô Nhân thấy cô có việc phải ra ngoài, cũng không muốn ngồi lâu, chỉ hỏi dò: "Dì thấy một mình cháu sống trong căn nhà lớn thế này? Gia đình cháu đâu?"

Tô Ý mỉm cười: "Cháu mới từ nơi khác đến, bạn trai cháu bị bệnh nằm viện gần đây, cháu sống ở đây để tiện chăm sóc anh ấy."

Tô Nhân bừng tỉnh: "Vậy bây giờ cháu đang định đi bệnh viện phải không?"

Tô Ý lắc đầu, nghĩ bà ấy là người địa phương, liền hỏi: "Không phải, cháu định đi tìm thầy thuốc Đông y, đúng rồi, dì có biết thầy thuốc Đông y nào nổi tiếng không? Cháu muốn bốc mấy thang thuốc.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 353: Chương 353



Tô Nhân vốn dĩ nghĩ cô bé này sống một mình không dễ dàng.

Nghĩ đến việc đến xem có thể giúp được gì không.

Thấy cô muốn đi khám Đông y, không nói hai lời liền đứng dậy dẫn cô đi: "Có chứ, có chứ, sáng nay dì không có việc gì, để dì dẫn cháu đi luôn."

Trên đường đi, Tô Ý mới biết, bà ấy từng bị tổn thương cơ thể khi sinh con.

Lúc sinh đứa con gái út, suýt chút nữa thì gặp nguy hiểm không qua khỏi.

Nhiều năm qua vẫn phải uống thuốc Đông y để từ từ điều trị.

Bệnh lâu ngày thành thầy thuốc, mới quen biết không ít danh y.

Tô Ý đi cùng bà ấy đến một tiệm thuốc Đông y, lấy được phương thuốc ngâm tắm thông kinh hoạt lạc, rồi bốc thuốc, còn lấy thuốc thúc đẩy vết thương mau lành để nghiền thành bột.

Lúc trả tiền, Tô Nhân định giành trả, nhưng bị Tô Ý cản lại.

Ra khỏi tiệm thuốc Đông y, Tô Ý liền vội về: "Dì Tô, hôm nay cảm ơn dì đã dẫn cháu đến đây, vài ngày nữa cháu sẽ mời dì ăn cơm."

"Cháu muốn mời dì ăn cơm à?"

"Đúng vậy, nếu dì không phiền thì đến nhà cháu thử tay nghề của cháu nhé."

Vừa nãy ở tiệm thuốc Đông y, Tô Ý nghe bà ấy và thầy thuốc nói chuyện mới biết sức khỏe của bà ấy rất yếu, liền nghĩ tìm cơ hội mời bà ấy ăn cơm, coi như là để đáp lại ơn của hôm nay.

Tô Nhân thấy cô thực sự muốn mời mình ăn cơm, mà lại là tự tay nấu, liền vui vẻ gật đầu: "Không phiền không phiền, cháu cứ lo việc của mình trước, vài ngày nữa dì sẽ đến tìm cháu."

Nói xong, hai người liền trao đổi số điện thoại rồi mới tạm biệt.

Rời khỏi đó, Tô Ý liền nhanh chóng về nhà.

Cô đem cháo trắng nấu từ sáng, thêm vào nước luộc gà hầm sẵn rồi thái nhỏ rau xanh, nấu thành cháo rau xanh gà xé mềm nhừ.

Cô múc hai bát cháo vào bình giữ nhiệt, sau đó mới dọn dẹp rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

…..

DTV

Trong bệnh viện.

Triệu Lam nhìn đồng hồ, đang suy nghĩ lát nữa đến giờ ăn trưa sẽ khuyên con trai ăn nhiều một chút như thế nào.

Từ sau khi Tô Ý tức giận rời đi vào chiều hôm qua, con trai dường như không còn sức sống nữa.

Anh chỉ nằm nhắm mắt, bữa tối và bữa sáng cũng hầu như không ăn gì.

Vừa mang hộp cơm vào phòng bệnh, bà ấy nghe thấy tiếng gõ cửa.

Vừa mở cửa ra, bà ấy đã thấy Tô Ý, người vừa rời đi trong con giận dữ ngày hôm qua, lại điềm nhiên bước vào: "Dì ơi, cháu lại đến rồi."

Chỉ có điều lần này có khác trước, cô không quan tâm đến việc con trai bà ấy có đồng ý cho vào hay không, trực tiếp đẩy cửa mang theo bình giữ nhiệt bước vào thẳng giường bệnh.

Triệu Lam nhìn bóng lưng của Tô Ý rồi nhìn con trai đang nằm trên giường bệnh.

Bà ấy ngây người trong chốc lát rồi lặng lẽ đóng cửa, đi ra ngoài.

Tô Ý đi đến bên giường bệnh, trực tiếp rót nửa bát cháo từ bình giữ nhiệt ra mà không nhìn đến Chu Cận Xuyên, chỉ lặng lẽ đưa bát cháo cho anh rồi nói: "Em đã nghĩ xong rồi, em quyết định sẽ quay về."

Chu Cận Xuyên thấy cô vừa vào còn đang tìm cách thuyết phục cô quay về.

Không ngờ anh còn chưa kịp mở miệng, cô đã chủ động đề nghị muốn quay về.

Nghe vậy, Chu Cận Xuyên mới yên tâm nhận lấy bát cháo: "Ừ, em định khi nào sẽ đi?"

Tô Ý ngừng lại một chút: "Lát nữa ăn xong anh gọi điện cho Tạ Tiểu Quân, bảo anh ấy mang hai đứa trẻ đến đây.

Đợi nhà anh lo xong thủ tục nhận con nuôi và ổn định chúng, em sẽ đi."

"Hai đứa chưa từng đến thủ đô, mà giờ anh lại không thể chăm sóc được, ít nhất cũng nên đợi chúng ổn định đã, như vậy em cũng an tâm hơn một chút."

Chu Cận Xuyên suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Cũng được.”

Tô Ý thấy anh đã vào tròng, liền tiếp tục nói một cách tự nhiên: "Dù sao ít nhất cũng phải đợi vài ngày, em ở đây rảnh rỗi cũng không làm gì, trước khi đi em sẽ ở lại chăm sóc anh vài ngày.

Dù sao chúng ta cũng đã quen biết nhau một thời gian, hơn nữa em còn nhận của anh một căn nhà, cũng coi như là thể hiện chút tình nghĩa với vị hôn phu cũ!"

Chu Cận Xuyên hơi ngạc nhiên: "Vị hôn phu cũ?"

Tô Ý nhướn mày, nở một nụ cười chua xót: "Đúng vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không phải bây giờ chúng ta đang chuẩn bị kết hôn ở thủ đô sao?"

"Nếu anh đã muốn chia tay, thì chia tay đi! Dù sao cũng không phải lần đầu tiên em bị hôn phu cho leo cây!"

Tay Chu Cận Xuyên cầm bát cứng lại, muốn mở miệng giải thích gì đó, nhưng do dự một lúc lại ngậm miệng, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cháo..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 354: Chương 354



Ăn xong một bát cháo, Tô Ý liền đưa điện thoại ra, thúc giục anh gọi điện cho Tạ Tiểu Quân.

Điện thoại được kết nối, Chu Cận Xuyên liền dặn dò Tạ Tiểu Quân nhanh chóng đưa hai đứa trẻ đến đây.

Ở đầu dây bên kia, mặt mày Tạ Tiểu Quân khó xử: "Đoàn trưởng Chu, Doanh trưởng Lục và những người khác mới vừa xuất viện, trong doanh trại đang thiếu người, tôi sợ tạm thời không rời khỏi được."

"Hơn nữa đồ đạc của hai đứa trẻ cũng chưa kịp thu dọn, cũng phải mất một chút thời gian."

Chu Cận Xuyên mím môi: "Đồ đạc chưa kịp thu dọn thì bỏ đi, bên lão Lục tôi sẽ gọi điện cho anh ấy sắp xếp, anh cứ nhanh chóng đến đây!"

Tạ Tiểu Quân ừ một tiếng: "Nhưng mấy hôm nay Noãn Noãn bị lạnh nên tiêu chảy, tôi lo với chuyến tàu hỏa dài như vậy sẽ không chịu nổi, hay là hôm nay tôi đưa con bé đi trạm xá khám, xem bác sĩ nói thế nào."

Chu Cận Xuyên nghe thấy Diệp Noãn Noãn không khỏe, quả nhiên mềm lòng: "Vậy anh nhanh chóng đưa con bé đi khám đi."

Tô Ý lén lút nghe Chu Cận Xuyên nói chuyện, trong lòng thầm khen ngợi Tạ Tiểu Quân.

[Cũng may trước khi đến đây, mình đã gọi cho Tạ Tiểu Quân một cuộc điện thoại, anh ta đúng là lanh lợi, biết tự tìm lý do rồi.]

Chu Cận Xuyên cúp máy, lặng lẽ nhìn Tô Ý trong giây lát.

Tô Ý chột dạ sờ mặt: "Nhìn cái gì? Trên mặt em có gì à? Anh có muốn gọi cho lão Lục một cuộc điện thoại không, bảo anh ấy ở bên đó nghĩ cách giúp, để Tạ Tiểu Quân đến sớm hơn không?"

Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Không cần gọi nữa."

Chờ thêm vài ngày thì chờ thêm vài ngày thôi.

Dù sao cũng không thay đổi được gì.

Tô Ý thấy anh như ngầm đồng ý, mới tiếp tục hỏi: "Anh có muốn ăn thêm một bát nữa không?"

Chu Cận Xuyên gật đầu, vừa định giơ tay nhận lấy thì nghe thấy cô tiếp tục nói: "Ăn cháo của em thì coi như là đồng ý rồi đó, nếu không em cũng thấy ngại mà nhận căn nhà đó lắm."

Tay Chu Cận Xuyên khựng lại, khóe miệng không nhịn được cong lên một đường cong nhẹ: "Biết rồi."

Nói xong, anh liếc nhìn cánh tay của cô: "Cánh tay của em thế nào rồi? Đã bôi thuốc chưa?"

Tô Ý nghe xong liền vội kéo tay áo lên: "Khỏi rồi, anh xem."

Nói xong, cô lấy từ trong túi ra một lọ thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn, chính là thuốc bột vừa được kê buổi sáng, sau khi về nhà đã trộn đều với nước suối linh tuyền.

"Hôm qua em đã nói với anh về dì bị cướp rồi mà, đúng lúc hôm nay bà ấy muốn đi khám đông y, em liền theo bà ấy đi cùng.

Vị đông y đó đã kê cho em một loại thuốc mỡ có thể thúc đẩy vết thương lành lại, em mới bôi có nửa ngày, không ngờ trước khi đến đây đã lành hẳn rồi."

Chu Cận Xuyên vừa nghe, không khỏi lo lắng.

Một là lo lắng rằng người dì đối xử tốt với cô như vậy liệu có dụng ý gì khác không.

Hai là lo lắng cô gặp phải kẻ lừa đảo giả danh thầy thuốc đông y.

Không ngờ vừa nhìn thấy cánh tay cô, quả nhiên đã lành hoàn toàn.

Đến cả một vết đỏ cũng không nhìn thấy.

Anh mới yên tâm: "Khỏi là tốt rồi."

Tô Ý cười tít mắt, rút lọ thuốc mỡ ra giơ trước mặt anh: "Loại thuốc mỡ này còn đắt lắm, em đã thử, thấy không có vấn đề gì rồi, thì chỗ còn lại để em bôi thử cho anh xem nhé!"

Chu Cận Xuyên theo phản xạ kéo chăn lên: "Không cần đâu, bác sĩ đã băng bó cho anh rồi."

Tô Ý nào chịu bỏ cuộc, chớp mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Em đã mang đến đây rồi, anh để em thử đi! Hay là chọn một vết thương nhỏ thử trước?"

DTV

Ánh mắt Chu Cận Xuyên dừng lại trên gương mặt cô một giây, cuối cùng mềm lòng: "Được, em muốn thử thì thử đi!"

Tô Ý thấy anh cuối cùng cũng chịu thả lỏng, liền vui mừng đứng dậy: "Vậy để anh hộ lý giúp em bôi thuốc cho anh, vì em cũng không biết vết thương của anh ở đâu."

Chu Cận Xuyên khẽ thở dài: "Không cần đâu, anh sẽ chỉ cho em."

Nói xong, anh lại dặn dò cô: "Em đợi một chút, để anh bảo mẹ về trước, còn chuyện bôi thuốc thì đừng để người khác biết."

Tô Ý chợt hiểu ra anh đang bảo vệ cô.

Nếu để người khác biết, chắc chắn họ sẽ không đồng ý, chưa kể có thể sẽ gây rắc rối cho cô.

Dù sao thì ở đây không giống như ở khu tập thể trước kia, mọi động tĩnh của Chu Cận Xuyên đều bị nhiều cặp mắt theo dõi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back