Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 350: Chương 350



Tô Ý vừa đi vừa vẫy tay chào bà ấy: "Được ạ, lần sau gặp! Nhưng thường vào giờ ăn thì cháu không ở nhà."

Nói rồi, cô nhanh chóng chạy về nhà.

DTV

Ở phía bên kia, sau khi Lâm Hạo Nam gọi điện cho Chu Cận Xuyên, đã lái xe đi tìm khắp nơi một cách vô định.

Anh ta vô tình lướt qua Tô Ý mà không hề nghĩ đến việc quay lại để xem cô đã về chưa.

Tô Ý chạy về nhà, thấy chút canh gà còn lại trên bếp cũng gần như đã cạn.

Nhìn đồng hồ, cô nhận ra đã qua giờ ăn từ lâu.

Cô nghĩ Triệu Lam thấy cô không đến, chắc chắn sẽ cho Chu Cận Xuyên ăn thứ khác.

Cô đành nhẫn nhịn, nấu một nồi canh gà mới.

Trong lúc hầm canh, Tô Ý vội vàng ra ngoài mua một cái bình giữ nhiệt.

Vừa mới xách bình giữ nhiệt từ cửa hàng ra, cô nghe thấy tiếng còi xe vang lên liên tiếp từ xa.

"Đồng chí Lâm, sao anh lại ở đây?"

"Bà cô của tôi ơi, sao cô lại ở đây?! Cận Xuyên nói không thấy cô đâu, lo lắng đến mức bảo tôi lái xe tìm khắp nơi đấy!"

Tô Ý cũng giật mình: "Anh ấy bảo anh đến tìm tôi à? Trưa nay tôi ra ngoài gặp chút chuyện, bị lỡ nên không đến bệnh viện được."

Lâm Hạo Nam thở dài: "Vậy cô mau đi đi, thôi, lên xe tôi, tôi đưa cô qua đó!"

Tô Ý vội vàng lên xe, về nhà rửa sạch bình giữ nhiệt rồi lại đổ canh gà vào.

Sau đó, cô mới lại ngồi lên xe của Lâm Hạo Nam để đến bệnh viện.

Khi đến cổng bệnh viện, Lâm Hạo Nam nói: "Vì cô đã đến, tôi sẽ không gọi cho Cận Xuyên nữa, có gì thì liên lạc sau."

Tô Ý liền cảm ơn rồi xuống xe.

Lâm Hạo Nam thấy cô giơ tay lên mới phát hiện trên tay cô có một vết đỏ dài.

Anh ta định nhắc nhỏ, nhưng rồi nghĩ đến tính tình hiện tại của Chu Cận Xuyên, anh ta quyết định không nói nữa.

Tô Ý xách bình giữ nhiệt chạy thẳng lên tầng bốn.

Đến trước cửa phòng bệnh, cô còn chưa kịp gõ cửa thì đã bị Triệu Lam nghe thấy tiếng động mở cửa ra, bắt gặp ngay.

"Đến rồi à?"

Tô Ý gật đầu, đưa bình giữ nhiệt ra: "Vừa mới nấu xong nên hơi nóng, dì đổ ra để nguội bớt nhé."

Triệu Lam đang định đưa tay nhận, nhưng bất ngờ nhìn thấy vết thương trên cánh tay cô: "Sao tay cháu bị thương thế này?"

Tô Ý cúi xuống nhìn, lúc này mới phát hiện trên cánh tay có một vết đỏ dài.

Lúc trước ở nhà cô đã kiểm tra, không thấy bị xước da.

Có lẽ là khi ngã xuống, cô đã bị va đập, sau một thời gian, m.á.u thấm ra từ dưới da.

Cô vội kéo tay áo lên: "Không sao đâu ạ, chỉ va chạm một chút thôi."

Nói xong, cô định rời đi.

Triệu Lam lập tức nói: "Hôm nay cháu không đợi uống xong rồi mới đi à?"

Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh liền mở ra.

Hộ lý Tiểu Triệu phụ trách chăm sóc Chu Cận Xuyên bước ra từ bên trong: "Dì Triệu, đoàn trưởng Chu nói muốn đồng chí Tô đợi một chút, còn nói dì vào trong.”

Triệu Lam ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng bước vào hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Chu Cận Xuyên đang cố gắng tựa vào giường: "Cô ấy bị làm sao vậy?"

Thấy con trai trông căng thẳng, Triệu Lam không nhịn được muốn trêu đùa một chút, không thì cả ngày anh chỉ nằm trên giường mà u sầu.

"Mẹ cũng không biết, tay con bé có một vết dài như thế, con bé nói là bị va chạm, cũng không biết sao lại va đập đến mức đó."

Chu Cận Xuyên mím môi: "Vậy sao mẹ không hỏi thêm?"

Triệu Lam cười xùy: "Người ta không nói thì mẹ cũng không tiện hỏi nhiều."

"Rốt cuộc con có chuyện gì không? Nếu không có thì để mẹ bảo con bé đi về, mẹ thấy con bé đang vội về lắm."

Chu Cận Xuyên nghe vậy, không thể giữ bình tĩnh được nữa, họ lên vài tiếng: "Mẹ bảo cô ấy vào đây, con tự hỏi."

Nói rồi, anh vội vàng bổ sung: "Khoan đã, mẹ ra ngoài trước đi, bảo anh Triệu vào đây thu xếp một chút."

Triệu Lam không nhịn được cười, vội vàng ra ngoài gọi Tiểu Triệu.

Sau đó, bà ấy nhìn Tô Ý với ánh mắt tò mò: "Cận Xuyên bảo cháu vào, nhưng phải đợi một lát, thanh niên mà, hay làm dáng làm đẹp chút."

Tô Ý không ngờ Chu Cận Xuyên đột nhiên nói muốn gặp cô.

Ban đầu cô ngây người ra, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng kiểm tra quần áo và tóc trên người.

Nhìn thấy vết đỏ trên cánh tay, cô nhanh chóng kéo tay áo xuống, cài cúc lại..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 351: Chương 351



Cô ngồi đợi ở cửa một lúc lâu rồi mới nghe thấy tiếng của phòng bệnh khẽ mở: "Được rồi, đồng chí Tô, cô có thể vào."

Tô Ý lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Triệu Lam cũng tò mò muốn vào xem tình hình thế nào.

Không ngờ Tiểu Triệu liền giúp đóng cửa lại: "Dì Triệu, đoàn trưởng Chu dặn không cho ai vào, đặc biệt là không cho dì vào."

Triệu Lam bất lực bĩu môi, hừ một tiếng rồi áp tai vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong.

DTV

Tô Ý vào phòng, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Sau đó, cô thấy Chu Cận Xuyên đang nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, ngoại trừ gương mặt trông gầy yếu hơn lần trước, góc cạnh rõ ràng hơn, tóc dài ra hơn một chút.

Những điều khác không có sự khác biệt rõ ràng.

Có lẽ vì đợi quá lâu, tâm trạng lo lắng ban đầu đã bình tĩnh hơn nhiều, Tô Ý nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, chỉ đứng ngây ra nhìn anh.

Hai người đối mặt nhau trong chốc lát, Chu Cận Xuyên là người đầu tiên rời mắt: "Em đến rồi."

Tô Ý ừm một tiếng, sau đó chậm rãi bước đến giường bệnh.

Đến gần, cô quan sát kỹ anh hơn, rồi nhìn quanh các thiết bị y tế và chai nước treo trên trần nhà, không thể kiềm chế, cô đỏ mắt: "Anh gầy đi rồi."

Chu Cận Xuyên cũng ngước mắt nhìn cô: "Em cũng gầy đi."

Tô Ý khẽ cười: "Gần đây em đang giảm cân."

Chu Cận Xuyên cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của cô bèn tránh đi, không muốn nhìn cô nữa.

Dường như trong mắt anh đang ấp ủ điều gì đó.

Tô Ý lên tiếng trước: "Em nghe Lâm Hạo Nam nói anh đang tìm em."

Chu Cận Xuyên nhìn cánh tay cô một lúc: "Cánh tay của em sao thế?"

Tô Ý thấy anh vừa nãy cố ý lạnh nhạt với mình, giờ lại không kiềm được mà hỏi, lòng cô vừa chua xót vừa buồn bã: "Không sao."

Chu Cận Xuyên theo bản năng đưa tay ra: "Để anh xem.”

Tô Ý thấy anh có dấu hiệu mềm lòng, liền ngồi xuống bên cạnh, đưa cánh tay ra trước mặt anh.

Chu Cận Xuyên thoáng ngây người, sau đó vươn tay ra mở cúc áo, một vết đỏ dài ngoằn ngoèo trên cánh tay trắng nõn hiện ra, cực kỳ chói mắt.

Trong mắt Chu Cận Xuyên thoáng hiện lên một tia đau lòng: "Sao lại bị thế này?"

Tô Ý cố tình kêu lên một tiếng: "Trưa nay vừa ra khỏi nhà, em gặp phải một tên trộm đang hoảng loạn chạy trốn, anh ta đ.â.m vào em, làm đổ hết canh, chắc là bị trầy khi ngã xuống."

Sắc mặt Chu Cận Xuyên trầm xuống: "Trộm? Sau đó thì sao?"

"Em không chịu được nên đã giúp bắt trộm, rồi mọi người cùng giúp đưa anh ta đến đồn công an, các đồng chí công an còn khen em dũng cảm nữa."

"À đúng rồi, anh xem, em giúp dì kia tìm lại được túi, còn đưa bà ấy về nhà băng bó, bà ấy cứ đòi tặng em cái vòng để cảm ơn."

Chu Cận Xuyên nghe vậy, sắc mặt càng khó coi hơn: "Em một mình ở nơi xa lạ, sao dám đi bắt trộm? Nếu anh ta có d.a.o thì sao?"

"Hơn nữa, em sống một mình ở đây, sao có thể đưa người lạ về nhà?"

Tô Ý cúi đầu không nói.

Người đàn ông này lạnh nhạt với cô bao ngày rồi, cũng nên để anh lo lắng một chút.

Một lát sau, quả nhiên Chu Cận Xuyên chủ động lên tiếng, giọng cũng mềm hơn lúc nãy: "Chỗ ở thế nào? Buổi tối nhớ đóng kín cửa sổ và cửa ra vào."

Tô Ý mím môi: "Không ổn lắm, em ở một mình trong căn nhà rộng lớn như vậy, ban đêm cũng sợ, mà em cũng không thể dọn dẹp hết được, Chu Cận Xuyên, anh phải nhanh khỏe lại, nếu không em ở một mình, ai biết có nguy hiểm gì không."

Chu Cận Xuyên khẽ thở dài: "Không phải trước đây gan em rất to sao?"

"Trước đây em ở trong khu quân sự, giờ em một mình ở thành phố này, nơi này vừa rộng lớn vừa xa lạ, dĩ nhiên là gan em nhỏ lại, hơn nữa ngoài anh ra, em còn có thể dựa vào ai?"

Ánh mắt Chu Cận Xuyên nhìn chằm chằm vào chân mình một lát, đấu tranh trong chốc lát rồi trầm giọng nói: "Tô Ý, em về Tây Bắc đi, nơi này không cần em."

Tô Ý không thể tin nổi nhìn anh: "Ý anh là gì?"

"Lão Lục đã đưa thư cho em chưa? Em cứ coi như anh không còn trên đời này nữa, muốn làm gì thì làm, em ở đây chỉ khiến anh… phiền lòng."

Tô Ý mở to mắt nhìn anh: "Phiền lòng? Anh nhìn vào mắt em rồi nói lại lần nữa."

"Khi trước theo đuổi em thì anh không thấy phiền? Khi đó anh đã làm đủ mọi cách để lừa em về tay mình? Giờ gặp chút chuyện nhỏ đã rút lui, anh còn là đàn ông không?"

Chu Cận Xuyên bị mắng đến á khẩu..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 352: Chương 352



Tô Ý trực tiếp lấy ra chiếc đồng hồ của anh: "Anh còn nhớ mua chiếc đồng hồ đôi này khi nào không? Khi đó anh đã nói gì?"

Chu Cận Xuyên liếc nhìn chiếc đồng hồ cô đưa ra, mím môi nói: "Vứt đi, đã vỡ thế này rồi, giữ lại cũng chỉ thêm phiền."

Tô Ý tức giận, liền nhét đồng hồ vào tay anh: "Muốn vứt thì anh tự vứt đi!"

Nói xong, cô bước ra ngoài.

Triệu Lam đang ghé tai vào cửa nghe trộm, cửa đột nhiên bị kéo mạnh ra, bà ấy không kịp tránh, đành cười gượng: "Không ở lại thêm chút nữa sao?"

Tô Ý cũng ngại ngùng gật đầu, rồi rời khỏi bệnh viện.

Triệu Lam thấy Tô Ý tức giận bỏ đi, liền vội vàng bước vào trong: "Vừa nãy không phải hai người còn nói chuyện rất ổn sao? Sao tự nhiên lại cãi nhau rồi?"

Chu Cận Xuyên mím môi, không nói gì.

Triệu Lam thấy sắc mặt anh cũng không tốt, liền dịu giọng hỏi tiếp: "Con cố ý nói những lời đó, không sợ thật sự dọa con bé chạy mất sao?"

Chu Cận Xuyên khẽ thở dài: "Con ước gì cô ấy có thể đi luôn, trước đây mẹ cũng cảm thấy chúng con không hợp mà.

Sao giờ lại nói giúp cô ấy?"

Triệu Lam nhìn anh với vẻ mặt kỳ lạ, bĩu môi: "Mẹ cảm thấy không hợp, nhưng cũng không nói là hoàn toàn không được.

Hơn nữa trước đây con đã tốn công tốn sức đưa con bé về, bây giờ lại..."

Nói đến đây, Triệu Lam liếc nhìn chân anh, không nỡ nói tiếp.

Thấy anh đang cầm một chiếc đồng hồ bị vỡ tan nát, cũng chỉ là kiểu dáng bình thường, bà ấy lên tiếng: "Để mẹ giúp con vứt đi, kẻo lại cắt vào tay."

Chu Cận Xuyên lặng lẽ nhét chiếc đồng hồ vào dưới gối: "Sửa lại vẫn dùng được."

Triệu Lam tặc lưỡi: "Nếu con thật sự thích chiếc đồng hồ này, mẹ sẽ đi mua cho con một cái y hệt."

Chu Cận Xuyên nhắm mắt lại: "Không cần đâu, con hơi mệt rồi."

Triệu Lam âm thầm lườm một cái, đứa con trai này càng ngày càng khó hiểu.

…..

Bên kia, Tô Ý tức giận rời khỏi bệnh viện, không vội về nhà mà đến công viên gần nhà ngồi một lúc.

Ngồi yên bên hồ một lát, cơn giận tan bớt, cô bắt đầu nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.

Chu Cận Xuyên uống nước canh mấy ngày, theo lý thì cơ thể đã phải tốt hơn nhiều, nhưng hôm nay thấy thái độ của anh, rõ ràng vẫn không có hy vọng vào việc hồi phục.

Điều này cho thấy vết thương của anh nặng đến mức nào.

Vẫn phải tìm cách khiến Chu Cận Xuyên thỏa hiệp, như vậy cô mới có thể vào trong để biết anh thực sự bị thương ở đâu.

Như vậy mới có thể trực tiếp dùng nước suối linh tuyền lên vết thương hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn.

Vì vậy, sáng hôm sau, Tô Ý đặt nồi canh lên bếp, rồi chuẩn bị ra ngoài tìm thử xem gần đó có tiệm thuốc Đông y nào không.

Không ngờ vừa ra khỏi cửa, cô đã đụng phải dì bị mất trộm hôm qua.

Tô Ý ngạc nhiên: "Dì Tô, dì cũng sống gần đây sao?"

Tô Nhân giơ túi hoa quả trong tay lên, cười nói: "Không, dì đến đây để tìm cháu, mua cho cháu chút hoa quả, cháu định đi đâu sao?"

Tô Ý cứ tưởng hôm qua bà ấy nói sẽ đến tìm mình chỉ là lời xã giao, ai ngờ mới một ngày mà dì đã đến.

Thấy bà ấy mua nhiều đồ như vậy, cô cảm thấy rất ngại.

Liền vội mở cửa mời người vào: "Dì Tô, dì đến thật đúng lúc, chiếc vòng hôm qua dì tặng cháu, cháu định tìm cơ hội trả lại dì, hôm qua cháu chỉ giúp chút việc nhỏ, không dám nhận quà lớn thế này, hôm qua cháu vội đi nên chưa kịp nói."

DTV

Nói xong, Tô Ý liền vào nhà lấy chiếc vòng ngọc ra định đưa lại cho bà ấy.

Tô Nhân thấy vậy, liền đứng dậy giúp Tô Ý đeo lại: "Con bé này, hôm qua dì đã nói tặng cháu rồi, sao có thể lấy lại.

Chẳng lẽ cháu nghĩ dì hối hận nên đến tìm cháu để đòi lại sao?"

"Dì thật sự thích cháu, cảm thấy rất hợp ý.

Nếu cháu không nhận, dì sẽ đi ngay bây giờ, sau này cũng sẽ không đến nữa."

Tô Ý thấy không thể từ chối được, đành phải nhận.

Cô cũng nhận luôn số hoa quả mà bà ấy mang tới.

Tô Nhân thấy cô có việc phải ra ngoài, cũng không muốn ngồi lâu, chỉ hỏi dò: "Dì thấy một mình cháu sống trong căn nhà lớn thế này? Gia đình cháu đâu?"

Tô Ý mỉm cười: "Cháu mới từ nơi khác đến, bạn trai cháu bị bệnh nằm viện gần đây, cháu sống ở đây để tiện chăm sóc anh ấy."

Tô Nhân bừng tỉnh: "Vậy bây giờ cháu đang định đi bệnh viện phải không?"

Tô Ý lắc đầu, nghĩ bà ấy là người địa phương, liền hỏi: "Không phải, cháu định đi tìm thầy thuốc Đông y, đúng rồi, dì có biết thầy thuốc Đông y nào nổi tiếng không? Cháu muốn bốc mấy thang thuốc.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 353: Chương 353



Tô Nhân vốn dĩ nghĩ cô bé này sống một mình không dễ dàng.

Nghĩ đến việc đến xem có thể giúp được gì không.

Thấy cô muốn đi khám Đông y, không nói hai lời liền đứng dậy dẫn cô đi: "Có chứ, có chứ, sáng nay dì không có việc gì, để dì dẫn cháu đi luôn."

Trên đường đi, Tô Ý mới biết, bà ấy từng bị tổn thương cơ thể khi sinh con.

Lúc sinh đứa con gái út, suýt chút nữa thì gặp nguy hiểm không qua khỏi.

Nhiều năm qua vẫn phải uống thuốc Đông y để từ từ điều trị.

Bệnh lâu ngày thành thầy thuốc, mới quen biết không ít danh y.

Tô Ý đi cùng bà ấy đến một tiệm thuốc Đông y, lấy được phương thuốc ngâm tắm thông kinh hoạt lạc, rồi bốc thuốc, còn lấy thuốc thúc đẩy vết thương mau lành để nghiền thành bột.

Lúc trả tiền, Tô Nhân định giành trả, nhưng bị Tô Ý cản lại.

Ra khỏi tiệm thuốc Đông y, Tô Ý liền vội về: "Dì Tô, hôm nay cảm ơn dì đã dẫn cháu đến đây, vài ngày nữa cháu sẽ mời dì ăn cơm."

"Cháu muốn mời dì ăn cơm à?"

"Đúng vậy, nếu dì không phiền thì đến nhà cháu thử tay nghề của cháu nhé."

Vừa nãy ở tiệm thuốc Đông y, Tô Ý nghe bà ấy và thầy thuốc nói chuyện mới biết sức khỏe của bà ấy rất yếu, liền nghĩ tìm cơ hội mời bà ấy ăn cơm, coi như là để đáp lại ơn của hôm nay.

Tô Nhân thấy cô thực sự muốn mời mình ăn cơm, mà lại là tự tay nấu, liền vui vẻ gật đầu: "Không phiền không phiền, cháu cứ lo việc của mình trước, vài ngày nữa dì sẽ đến tìm cháu."

Nói xong, hai người liền trao đổi số điện thoại rồi mới tạm biệt.

Rời khỏi đó, Tô Ý liền nhanh chóng về nhà.

Cô đem cháo trắng nấu từ sáng, thêm vào nước luộc gà hầm sẵn rồi thái nhỏ rau xanh, nấu thành cháo rau xanh gà xé mềm nhừ.

Cô múc hai bát cháo vào bình giữ nhiệt, sau đó mới dọn dẹp rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

…..

DTV

Trong bệnh viện.

Triệu Lam nhìn đồng hồ, đang suy nghĩ lát nữa đến giờ ăn trưa sẽ khuyên con trai ăn nhiều một chút như thế nào.

Từ sau khi Tô Ý tức giận rời đi vào chiều hôm qua, con trai dường như không còn sức sống nữa.

Anh chỉ nằm nhắm mắt, bữa tối và bữa sáng cũng hầu như không ăn gì.

Vừa mang hộp cơm vào phòng bệnh, bà ấy nghe thấy tiếng gõ cửa.

Vừa mở cửa ra, bà ấy đã thấy Tô Ý, người vừa rời đi trong con giận dữ ngày hôm qua, lại điềm nhiên bước vào: "Dì ơi, cháu lại đến rồi."

Chỉ có điều lần này có khác trước, cô không quan tâm đến việc con trai bà ấy có đồng ý cho vào hay không, trực tiếp đẩy cửa mang theo bình giữ nhiệt bước vào thẳng giường bệnh.

Triệu Lam nhìn bóng lưng của Tô Ý rồi nhìn con trai đang nằm trên giường bệnh.

Bà ấy ngây người trong chốc lát rồi lặng lẽ đóng cửa, đi ra ngoài.

Tô Ý đi đến bên giường bệnh, trực tiếp rót nửa bát cháo từ bình giữ nhiệt ra mà không nhìn đến Chu Cận Xuyên, chỉ lặng lẽ đưa bát cháo cho anh rồi nói: "Em đã nghĩ xong rồi, em quyết định sẽ quay về."

Chu Cận Xuyên thấy cô vừa vào còn đang tìm cách thuyết phục cô quay về.

Không ngờ anh còn chưa kịp mở miệng, cô đã chủ động đề nghị muốn quay về.

Nghe vậy, Chu Cận Xuyên mới yên tâm nhận lấy bát cháo: "Ừ, em định khi nào sẽ đi?"

Tô Ý ngừng lại một chút: "Lát nữa ăn xong anh gọi điện cho Tạ Tiểu Quân, bảo anh ấy mang hai đứa trẻ đến đây.

Đợi nhà anh lo xong thủ tục nhận con nuôi và ổn định chúng, em sẽ đi."

"Hai đứa chưa từng đến thủ đô, mà giờ anh lại không thể chăm sóc được, ít nhất cũng nên đợi chúng ổn định đã, như vậy em cũng an tâm hơn một chút."

Chu Cận Xuyên suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Cũng được.”

Tô Ý thấy anh đã vào tròng, liền tiếp tục nói một cách tự nhiên: "Dù sao ít nhất cũng phải đợi vài ngày, em ở đây rảnh rỗi cũng không làm gì, trước khi đi em sẽ ở lại chăm sóc anh vài ngày.

Dù sao chúng ta cũng đã quen biết nhau một thời gian, hơn nữa em còn nhận của anh một căn nhà, cũng coi như là thể hiện chút tình nghĩa với vị hôn phu cũ!"

Chu Cận Xuyên hơi ngạc nhiên: "Vị hôn phu cũ?"

Tô Ý nhướn mày, nở một nụ cười chua xót: "Đúng vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không phải bây giờ chúng ta đang chuẩn bị kết hôn ở thủ đô sao?"

"Nếu anh đã muốn chia tay, thì chia tay đi! Dù sao cũng không phải lần đầu tiên em bị hôn phu cho leo cây!"

Tay Chu Cận Xuyên cầm bát cứng lại, muốn mở miệng giải thích gì đó, nhưng do dự một lúc lại ngậm miệng, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cháo..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 354: Chương 354



Ăn xong một bát cháo, Tô Ý liền đưa điện thoại ra, thúc giục anh gọi điện cho Tạ Tiểu Quân.

Điện thoại được kết nối, Chu Cận Xuyên liền dặn dò Tạ Tiểu Quân nhanh chóng đưa hai đứa trẻ đến đây.

Ở đầu dây bên kia, mặt mày Tạ Tiểu Quân khó xử: "Đoàn trưởng Chu, Doanh trưởng Lục và những người khác mới vừa xuất viện, trong doanh trại đang thiếu người, tôi sợ tạm thời không rời khỏi được."

"Hơn nữa đồ đạc của hai đứa trẻ cũng chưa kịp thu dọn, cũng phải mất một chút thời gian."

Chu Cận Xuyên mím môi: "Đồ đạc chưa kịp thu dọn thì bỏ đi, bên lão Lục tôi sẽ gọi điện cho anh ấy sắp xếp, anh cứ nhanh chóng đến đây!"

Tạ Tiểu Quân ừ một tiếng: "Nhưng mấy hôm nay Noãn Noãn bị lạnh nên tiêu chảy, tôi lo với chuyến tàu hỏa dài như vậy sẽ không chịu nổi, hay là hôm nay tôi đưa con bé đi trạm xá khám, xem bác sĩ nói thế nào."

Chu Cận Xuyên nghe thấy Diệp Noãn Noãn không khỏe, quả nhiên mềm lòng: "Vậy anh nhanh chóng đưa con bé đi khám đi."

Tô Ý lén lút nghe Chu Cận Xuyên nói chuyện, trong lòng thầm khen ngợi Tạ Tiểu Quân.

[Cũng may trước khi đến đây, mình đã gọi cho Tạ Tiểu Quân một cuộc điện thoại, anh ta đúng là lanh lợi, biết tự tìm lý do rồi.]

Chu Cận Xuyên cúp máy, lặng lẽ nhìn Tô Ý trong giây lát.

Tô Ý chột dạ sờ mặt: "Nhìn cái gì? Trên mặt em có gì à? Anh có muốn gọi cho lão Lục một cuộc điện thoại không, bảo anh ấy ở bên đó nghĩ cách giúp, để Tạ Tiểu Quân đến sớm hơn không?"

Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Không cần gọi nữa."

Chờ thêm vài ngày thì chờ thêm vài ngày thôi.

Dù sao cũng không thay đổi được gì.

Tô Ý thấy anh như ngầm đồng ý, mới tiếp tục hỏi: "Anh có muốn ăn thêm một bát nữa không?"

Chu Cận Xuyên gật đầu, vừa định giơ tay nhận lấy thì nghe thấy cô tiếp tục nói: "Ăn cháo của em thì coi như là đồng ý rồi đó, nếu không em cũng thấy ngại mà nhận căn nhà đó lắm."

Tay Chu Cận Xuyên khựng lại, khóe miệng không nhịn được cong lên một đường cong nhẹ: "Biết rồi."

Nói xong, anh liếc nhìn cánh tay của cô: "Cánh tay của em thế nào rồi? Đã bôi thuốc chưa?"

Tô Ý nghe xong liền vội kéo tay áo lên: "Khỏi rồi, anh xem."

Nói xong, cô lấy từ trong túi ra một lọ thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn, chính là thuốc bột vừa được kê buổi sáng, sau khi về nhà đã trộn đều với nước suối linh tuyền.

"Hôm qua em đã nói với anh về dì bị cướp rồi mà, đúng lúc hôm nay bà ấy muốn đi khám đông y, em liền theo bà ấy đi cùng.

Vị đông y đó đã kê cho em một loại thuốc mỡ có thể thúc đẩy vết thương lành lại, em mới bôi có nửa ngày, không ngờ trước khi đến đây đã lành hẳn rồi."

Chu Cận Xuyên vừa nghe, không khỏi lo lắng.

Một là lo lắng rằng người dì đối xử tốt với cô như vậy liệu có dụng ý gì khác không.

Hai là lo lắng cô gặp phải kẻ lừa đảo giả danh thầy thuốc đông y.

Không ngờ vừa nhìn thấy cánh tay cô, quả nhiên đã lành hoàn toàn.

Đến cả một vết đỏ cũng không nhìn thấy.

Anh mới yên tâm: "Khỏi là tốt rồi."

Tô Ý cười tít mắt, rút lọ thuốc mỡ ra giơ trước mặt anh: "Loại thuốc mỡ này còn đắt lắm, em đã thử, thấy không có vấn đề gì rồi, thì chỗ còn lại để em bôi thử cho anh xem nhé!"

Chu Cận Xuyên theo phản xạ kéo chăn lên: "Không cần đâu, bác sĩ đã băng bó cho anh rồi."

Tô Ý nào chịu bỏ cuộc, chớp mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Em đã mang đến đây rồi, anh để em thử đi! Hay là chọn một vết thương nhỏ thử trước?"

DTV

Ánh mắt Chu Cận Xuyên dừng lại trên gương mặt cô một giây, cuối cùng mềm lòng: "Được, em muốn thử thì thử đi!"

Tô Ý thấy anh cuối cùng cũng chịu thả lỏng, liền vui mừng đứng dậy: "Vậy để anh hộ lý giúp em bôi thuốc cho anh, vì em cũng không biết vết thương của anh ở đâu."

Chu Cận Xuyên khẽ thở dài: "Không cần đâu, anh sẽ chỉ cho em."

Nói xong, anh lại dặn dò cô: "Em đợi một chút, để anh bảo mẹ về trước, còn chuyện bôi thuốc thì đừng để người khác biết."

Tô Ý chợt hiểu ra anh đang bảo vệ cô.

Nếu để người khác biết, chắc chắn họ sẽ không đồng ý, chưa kể có thể sẽ gây rắc rối cho cô.

Dù sao thì ở đây không giống như ở khu tập thể trước kia, mọi động tĩnh của Chu Cận Xuyên đều bị nhiều cặp mắt theo dõi.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 355: Chương 355



Chu Cận Xuyên cho tất cả mọi người ngoài cửa đi hết, rồi mới bảo Tô Ý kéo chăn lên, để lộ đôi chân: "Em thử bôi thuốc lên chân anh trước đi!"

Tô Ý trợn mắt với anh.

Thử gì chứ? Nói cứ như cô đang đùa vậy.

Nhưng ngay giây sau, khi nhìn thấy đôi chân anh, cô lập tức cười không nổi nữa.

Chỉ là hai đoạn chân thôi, nhưng trên đó lại có hai vết thương do trúng đạn lớn, đã được băng bó bằng gạc.

Ngoài ra còn có một số vết thương nhỏ hơn, có lẽ là bị xước trong rừng, chỉ được bôi thuốc sơ sài.

Tô Ý cẩn thận tháo băng ra, chỉ thấy bên trong vết thương đỏ bừng, phần da thịt chỗ khâu lộ ra ngoài.

Đang giữa mùa hè mà Chu Cận Xuyên lại cứ đắp chăn mãi không chịu để lộ ra.

Vết thương không chỉ lâu lành mà còn có dấu hiệu mưng mủ.

Tô Ý nhìn một cái, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Cô vội vàng lau đi, trách móc: "Bác sĩ ở đây làm ăn kiểu gì vậy? Vết thương đỏ thế này rõ ràng là bị viêm."

Giọng Chu Cận Xuyên mềm mại hơn: "So với mấy hôm trước đã đỡ nhiều rồi, giờ vết thương đang lành, có chút đỏ cũng là bình thường.

Dùng kháng sinh nhiều quá thì tác dụng cũng không còn rõ rệt nữa."

Tô Ý ừ một tiếng, rồi cẩn thận dùng que bông chấm một ít thuốc mỡ, từ từ bôi lên hai vết thương lớn.

Bôi xong, cô lại cẩn thận băng lại.

Rồi cô tiếp tục bôi thuốc lên các vết thương nhỏ khác trên chân anh.

Bôi xong, Tô Ý cẩn thận thổi nhẹ, đợi thuốc hấp thụ gần hết, rồi mới kéo ống quần xuống và đắp chăn lại cho anh.

"Cảm thấy thế nào rồi?"

"Mát mẻ, hình như không còn ngứa nữa."

DTV

Tô Ý nhìn anh, mỉm cười: "Anh không sợ em mua nhầm thuốc, rồi chữa hỏng cho anh à?"

Chu Cận Xuyên hơi tránh ánh mắt của cô: "Có gì mà phải sợ, đã thế này rồi."

Tô Ý cũng cười nhẹ: "Yên tâm đi, nhất định sẽ khỏi mà."

Nói xong thấy anh chỉ ngẩn người không nói gì.

Tô Ý liền đứng dậy: "Em phải về rồi, tối em sẽ quay lại."

Nói xong, cô vừa đứng dậy vừa thu dọn đồ đạc.

Không đợi Chu Cận Xuyên lên tiếng, cô đã bước ra khỏi phòng bệnh.

Tô Ý vừa đi, mẹ anh, Triệu Lam, liền quay lại phòng.

Rồi bà ấy cứ nhìn Chu Cận Xuyên chằm chằm, ánh mắt đầy kỳ quái.

Chu Cận Xuyên bị nhìn đến ngượng ngùng: "Mẹ, mẹ nhìn gì thế?"

Triệu Lam vừa lắc đầu vừa bĩu môi: "Mẹ còn tưởng con đã thực sự thuyết phục được người ta rời đi rồi chứ.

Đây là kết quả của việc con thuyết phục đấy à? Đúng là mở rộng tầm mắt, cuối cùng con cũng gặp được người có thể khuất phục con rồi."

Chu Cận Xuyên giật giật khóe miệng: "Mẹ hiểu lầm rồi, cô ấy đã hứa sẽ trở về Tây Bắc trong hai ngày tới, sau khi bên đó đưa bọn trẻ đến, hoàn thành thủ tục."

Triệu Lam không nhịn được mà tặc lưỡi liên tục: "Con tin là tốt rồi."

Chu Cận Xuyên khẽ ho một tiếng: "À, tối nay mẹ không cần mang cơm cho con đâu."

Triệu Lam hừ một tiếng: "Biết rồi, từ nay nếu không có việc gì đặc biệt thì mẹ không cần mang cơm cho con nữa phải không? Vậy mẹ sẽ đợi con ăn tối xong rồi tới thăm.”

Chu Cận Xuyên nhẹ ừ một tiếng: "Mẹ đi đi lại lại cũng mệt rồi, không có việc gì thì mẹ cứ nghỉ ngơi ở nhà đi."

Triệu Lam: "..."

…..

Chiều tối.

Khi Tô Ý mang cháo gà và mì đến, những người đứng ngoài phòng bệnh đã lùi ra xa cả mét.

Cô gõ cửa, nghe thấy tiếng bên trong bảo vào đi, Tô Ý liền đẩy cửa bước vào.

Thấy trong phòng bệnh trống trải, ngoài Chu Cận Xuyên ra, không có ai khác, cô cũng không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Cô liền bước đến lấy một bát mì ra: "Mì em nấu hơi nát, nhưng mà..."

Nói đến đây, Tô Ý nhìn vào mặt Chu Cận Xuyên rồi ngập ngừng.

Chu Cận Xuyên lặng lẽ hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì, chiều nay anh cắt tóc à?"

Chu Cận Xuyên nhẹ ừ một tiếng.

Tô Ý mỉm cười: "Bảo sao em thấy trông khác khác."

Nói xong, cô đặt bát xuống bản nhỏ trước mặt anh.

Rồi tiếp tục hỏi: "Chiều nay chân có cảm giác gì không? Có đau không?"

Chu Cận Xuyên hơi ngượng ngùng cầm đũa: "Cũng được, không có cảm giác gì.”

Tô Ý ngạc nhiên nhìn anh, rồi nói: "Không thể thế được, để em bôi lại lần nữa nhé."

Để vết thương của Chu Cận Xuyên nhanh khỏi, Tô Ý cũng không quan tâm có hợp lý hay không.

Lần này khi bôi thuốc, cô trực tiếp nhỏ mấy giọt nước suối linh tuyền vào vết thương, rồi mới bôi thuốc mỡ và băng lại..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 356: Chương 356



Chu Cận Xuyên khẽ rên một tiếng, chỉ cảm thấy vết thương nóng rát.

Nhưng không phải là kiểu đau do bị ăn mòn, mà như là bên trong đang mọc thêm da thịt mới.

Tô Ý thấy vậy liền giải thích: "Bác sĩ nói rồi, thuốc mỡ này có tác dụng làm sạch và k*ch th*ch mọc da mới, có hơi đau một chút là bình thường, anh chịu khó nhé."

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, gật đầu tỏ ý đã biết.

Tô Ý thấy anh nghe lời như vậy, bỗng cảm thấy không quen, liền nhìn anh vài lần.

"Anh ăn từ từ thôi, em không vội về đâu."

Nói xong, cô ngồi xuống ghế bên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Có lẽ là vì sáng dậy quá sớm, lại luôn bận rộn điều chế thuốc mỡ khi ở nhà.

Nên Tô Ý ngồi một lúc thì cảm thấy có chút buồn ngủ.

Qua thêm một lúc, cô đã ngủ gục xuống cạnh giường.

Triệu Lam tính toán thời gian để đến phòng bệnh, nghĩ chắc con trai đã ăn tối xong từ lâu nên bà ấy liền đẩy cửa bước vào.

Nào ngờ vừa mở cửa ra, bà ấy đã thấy Chu Cận Xuyên vội vàng ra hiệu "suỵt" bằng tay.

Triệu Lam cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện Tô Ý đang nằm gục bên cạnh giường.

Bà ấy hoảng sợ đến mức lập tức lùi ra ngoài, vốn định lén nhìn kỹ xem chuyện gì xảy ra, nhưng không ngờ Chu Cận Xuyên đã liếc mắt một cái đầy uy quyền, khiến bà ấy chỉ còn cách vội vàng đóng cửa lại.

Tô Ý bị tiếng động làm tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy Chu Cận Xuyên đang thu lại bàn tay vừa mới giơ ra.

Cô lập tức trợn tròn mắt: "Anh định làm gì vậy?"

Mặt của Chu Cận Xuyên đỏ lên rõ ràng: "Không còn sớm nữa, em nên về đi."

Tô Ý duỗi hai tay ra vươn vai, đồng thời liếc nhìn đồng hồ treo tường: "Ừ, đúng là không còn sớm thật."

Nói xong, cô cố ý ngồi gần lại bên cạnh anh: "Sáng mai anh muốn ăn gì? Có muốn ăn cháo bát bảo không?"

Khoảng cách gần, Tô Ý thấy được cả vành tai của Chu Cận Xuyên đỏ lên rất rõ ràng, cô bất giác thấy bộ dạng này của anh có chút đáng yêu, liền dùng ánh mắt lướt qua lướt lại trên mặt anh một hồi.

Chu Cận Xuyên căng thẳng nuốt nước bọt, không kịp suy nghĩ đến lời cô vừa nói, liền gật đầu "ừ" một tiếng.

"Không còn sớm nữa, em về đi!"

Tô Ý gật đầu, sau đó nhanh chóng đứng dậy, thu dọn đồ đạc mình mang đến rồi xách túi rời đi.

Có lẽ anh không ngờ cô lại dứt khoát như vậy, đợi người đã đi khỏi, Chu Cận Xuyên nhìn chằm chằm vào của một lúc mà vẫn còn ngẩn ngơ.

Sau khi Tô Ý rời đi, Triệu Lam mới lén lút từ phòng bên cạnh quay lại phòng bệnh.

Vừa bước vào cửa, bà ấy đã thấy con trai còn đang nhìn đăm đăm vào hướng cửa ra vào.

Triệu Lam nhìn với ánh mắt chê bai, không nhịn được mà chọc ghẹo: "Người ta đã đi xuống lầu rồi mà con vẫn chưa nhìn đủ à?"

Chu Cận Xuyên ngượng ngùng rút lại ánh nhìn: "Mẹ, mẹ gọi Tiểu Triệu giúp con, con muốn tắm rửa."

Triệu Lam vừa nghe, lập tức phản đối: "Bác sĩ đã nói rồi, trước khi vết thương trên người lành lại thì không được chạm vào nước, chịu khó nhịn thêm hai ngày nữa đi! Tối nay để Tiểu Triệu lau bằng nước cho con trước."

Chu Cận Xuyên thấy vậy cũng không nói gì thêm, chỉ "ừ" một tiếng đồng ý.

…..

Sáng hôm sau, Tô Ý mang theo cháo bát bảo và bánh bao nhỏ đến bệnh viện.

Vừa đến dưới lầu thì gặp Triệu Lam, cùng với ông nội và ba của Chu Cận Xuyên.

Ba người gặp Tô Ý cũng hơi ngẩn ra, sau đó đều hơi gật đầu với cô.

Ba Chu nhìn thấy Tô Ý xách túi lớn túi nhỏ, rất ngại ngùng cảm ơn: "Mẹ của Cẩn Xuyên đã nói với chú rồi, mấy ngày nay nhờ có cháu ngày nào cũng mang canh đến, nếu không thì thằng nhóc đó chắc là không chịu nổi."

Còn ông nội Chu thì mặt mày không đồng tình: "Đồng chí Tiểu Tô một mình đến thủ đô, đáng nhẽ không nên làm phiền con bé như vậy, chẳng phải ngày nào nhà mình cũng chuẩn bị cơm canh sao?"

DTV

Triệu Lam giật giật khóe miệng cười gượng: "Ba, dạo này Cẩn Xuyên nó ăn uống kém, không ăn được nhiều như vậy, chỉ có canh của Tiểu Tô mang đến là nó mới ăn được một bát, con cũng không biết phải làm sao."

Ông Chu hừ một tiếng: "Bây giờ thằng nhóc này càng ngày càng nhiều thói hư tật xấu."

Đang nói chuyện, bốn người đã lên đến lầu.

Vừa đi đến trước phòng bệnh thì nghe bên trong ồn ào náo loạn.

Mọi người vội vàng vào trong, liền thấy mấy bác sĩ y tá đang vây quanh giường bệnh của Chu Cận Xuyên.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 357: Chương 357



Triệu Lam vội vàng bước lên hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Một y tá trưởng hơi lớn tuổi đáp lời: "Sáng nay tôi bảo y tá đến thay thuốc cho đoàn trưởng Chu, nhưng đoàn trưởng Chu không chịu."

Cô y tá bị từ chối cũng lập tức lên tiếng: "Vết thương trên chân của đoàn trưởng Chu không biết là ai tháo ra, cũng không biết đã bôi thuốc gì lên, mùi thuốc Đông y nồng nặc, băng gạc cũng quấn rất chặt, cứ thế này thì không khéo vết thương sẽ mưng mủ."

DTV

Triệu Lam cũng cuống quýt định tiến lên kéo chăn ra: "Ai làm thế này? Mấy người là bác sĩ Tây y, sao lại có thể tùy tiện thay thành thuốc Đông y được."

Vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều nhìn nhau không nói gì.

Cô y tá lúc nãy cũng lấy hết can đảm chỉ vào Tô Ý: "Không phải do chúng tôi làm, hôm qua chỉ có cô ấy là ở trong phòng bệnh lâu nhất, hơn nữa khi đến cô ấy cũng xách theo không ít đồ."

Tô Ý hơi nhếch môi, vừa định mở miệng giải thích thì bị Chu Cận Xuyên chặn lại: "Là tôi bảo cô ấy thay thuốc cho tôi, có vấn đề gì không?"

Vừa nói xong, mấy bác sĩ và y tá đều nhìn về phía Triệu Lam với vẻ như đang tố cáo.

Triệu Lam chỉ nghĩ Tô Ý đã dỗ dành con trai bà ấy để bôi lên những loại thuốc linh tinh, sợ rằng sẽ làm vết thương vốn đã khó lành của anh càng tồi tệ hơn nên lo lắng nhìn về phía Tô Ý: "Con bé này, sao có thể tùy tiện bôi thuốc lung tung lên người nó được? Nếu mà..."

Lời còn chưa dứt thì lại bị Chu Cận Xuyên cắt ngang một lần nữa: "Mẹ, con đã nói rồi, là con bảo cô ấy bôi thuốc cho con."

Tô Ý thấy mọi người sắp cãi nhau đến nơi, liền nhanh chóng đi đến bên giường, vừa giải thích vừa kéo chăn ở cuối giường lên: "Đây không phải là thuốc lung tung, mà là thuốc cháu đã thử nghiệm, không có vấn đề gì mới dùng cho anh ấy."

"Hơn nữa, vết thương của anh ấy trước đó đã bị viêm, có dấu hiệu mưng mủ, sợ là thuốc kháng viêm không có tác dụng tốt, nên cháu mới thử thay thuốc ở chân trước."

Nói xong, Tô Ý nhẹ nhàng xắn ống quần của Chu Cận Xuyên lên, nhẹ nhàng tháo băng gạc ra trước mặt mọi người.

Tô Ý nhẹ nhàng gỡ bỏ lớp băng quấn sơ sài ra, nhìn thấy thuốc mỡ màu nâu ban đầu bôi lên giờ đã chuyển thành màu đen đậm.

Cô dùng bông nhẹ nhàng lau đi, chỉ thấy những vết thương nhỏ trên chân đã lành lặn, chỉ còn lại những vết sẹo đỏ nhạt.

Hai vết thương lớn hơn cũng đã giảm sưng đỏ rõ rệt, vết thương cũng nhỏ lại đáng kể so với trước.

Lần trước, khi bác sĩ thay băng, Triệu Lam đã ở bên cạnh quan sát, nên bà ấy hiểu rõ tình trạng vết thương.

Khi thấy thuốc mỡ của Tô Ý có hiệu quả kỳ diệu như vậy, bà ấy nhất thời đứng đờ ra tại chỗ.

Các bác sĩ và y tá khác cũng rất ngạc nhiên.

Một bác sĩ trong số đó chủ động hỏi xin Tô Ý xem thuốc mỡ, còn hỏi cô cách điều chế cụ thể.

Tô Ý đành phải lấy thuốc mỡ ra, nói qua về vài loại thảo dược đã sử dụng.

Vị bác sĩ lại hỏi: "Chỉ có vậy thôi sao? Những loại này không phải là được liệu đặc biệt gì, sao lại có hiệu quả tốt như vậy?"

Tô Ý mím môi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.

Cô chưa kịp nghĩ ra lý do hợp lý thì Chu Cận Xuyên đã lên tiếng ngăn lại: "Mấy người là bác sĩ Tây y, không cần phải tìm hiểu kỹ đến vậy đâu! Hơn nữa, dù có bài thuốc bí truyền gì cũng không thể nói cho mấy người biết được, câu hỏi của anh đã quá giới hạn rồi."

Vị bác sĩ bị Chu Cận Xuyên nói cho đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ nghĩ nếu thuốc mỡ này thực sự có tác dụng tốt cho việc lành vết thương, biết đâu có thể giúp ích cho nghiên cứu của chúng tôi."

"Không thể tiết lộ."

Chu Cận Xuyên thẳng thắn từ chối yêu cầu của vị bác sĩ, khiến các bác sĩ khác cũng thôi không tiếp tục dò hỏi.

Triệu Lam cùng những người khác cảm thấy khó hiểu, chỉ nghĩ sau khi Chu Cận Xuyên bị thương đã trở nên khó tính hơn nhiều.

Nhưng xét đến tình trạng sức khỏe của anh, họ cũng không nói gì thêm.

Chỉ có Tô Ý hiểu anh đang bảo vệ cô, sợ bí mật của cô sẽ bị phát hiện.

Ở bên nhau lâu như vậy, Tô Ý luôn nghĩ mình giấu rất kỹ..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 358: Chương 358



Không ngờ Chu Cận Xuyên đã nhận ra điều bất thường, và phản ứng đầu tiên của anh không phải là truy vấn mà là giúp cô che giấu.

Nghĩ đến điều này, trong lòng cô không khỏi ấm áp.

Sau khi nhóm người kia rời đi, trong phòng chỉ còn lại người nhà của nhà họ Chu và Tô Ý.

Tô Ý liền vội vàng múc một bát cháo bát bảo, rồi mở nắp hộp cơm chứa đầy bánh bao nhỏ ra.

"Chưa nguội đâu, ăn khi còn nóng đi."

Chu Cận Xuyên khẽ ừ một tiếng, cầm lấy bát và ăn hai thìa cháo bát bảo, lập tức cảm thấy miệng đắng nghét của mình trở nên ngọt ngào vô cùng.

Sau đó anh cầm lấy một cái bánh bao trắng mập nhỏ nhắn, cắn một miếng, hương vị thơm ngon lan tỏa trong miệng.

Trước đó, Triệu Lam đã chứng kiến tài nấu canh của Tô Ý, nhưng không ngờ cô còn biết làm bánh bao hấp, thậm chí cả cháo bát bảo đơn giản cũng được nấu ngọt ngào thơm phức, nhìn thôi đã thấy rất ngon.

Ba Chu tuy không nói gì, nhưng nhìn con trai ăn ngon miệng như vậy, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Ngay cả ông nội Chu, người trước đó còn trách cháu mình kén ăn, cũng ngay lập tức đổi thái độ: "Không ngờ đồng chí Tiểu Tô trẻ tuổi vậy mà nấu ăn giỏi thế! Thấy Tiểu Xuyên ăn ngon như vậy, ông cũng an tâm rồi."

Ông nội Chu và ba Chu ở lại một lúc rồi rời đi, để lại Triệu Lam ở lại.

Ba người ở cùng một phòng, có chút ngượng ngùng.

Cuối cùng, Tô Ý là người phá vỡ sự im lặng: "Dì ơi, cháu định hôm nay sẽ thay thuốc cho các vết thương khác của anh ấy."

Triệu Lam liên tục gật đầu: "Vậy làm phiền cháu rồi, cháu cần gì cứ bảo dì nhé?"

Tô Ý dừng lại một chút, rồi thật thà đáp: "Cháu định mua một cái chậu ngâm chân và một cái bồn tắm, nhưng một mình cháu không mang được."

Triệu Lam giật mình: "Mua mấy thứ đó làm gì?"

Tô Ý cười thoải mái: "Cháu đã chuẩn bị một ít thảo dược để tắm, định khi vết thương của anh ấy khá hơn thì có thể ngâm mình để thông kinh lạc."

Triệu Lam không hiểu điều đó có đúng không, nhưng thấy cô trông tự tin và chắc chắn, mà con trai cũng không phản đối, nên bà ấy gật đầu đồng ý: "Dì sẽ sắp xếp người mau chóng gửi đến."

Nói xong, bà ấy chủ động rời khỏi phòng bệnh.

Khi trong phòng chỉ còn hai người, Chu Cận Xuyên cũng đã ăn xong bữa sáng.

Tô Ý lấy băng gạc và thuốc mỡ ra khỏi túi, rồi đến bên giường bệnh, mỉm cười nhìn anh đầy ẩn ý: "Có cần gọi cô y tá vừa rồi đến thay thuốc cho anh không? Cô ấy còn quen thuộc với vết thương của anh hơn cả em đấy!"

Chu Cận Xuyên cứng người, rồi im lặng nói: "Trước đây vết thương của anh đều do bác sĩ nam băng bó, chưa bao giờ để cô ấy thay thuốc.

Anh cũng không biết tại sao sáng nay lại là cô ấy đến."

Tô Ý kéo dài tiếng "ô": "Vậy thì em vẫn cố thay cho anh vậy!"

Chu Cận Xuyên vốn định nhờ cô gọi Tiểu Triệu, nhưng lại lo thuốc mỡ của cô bị lộ, nên gật đầu đồng ý.

Sau khi nằm xuống, anh chủ động kéo áo lên, lộ ra vết thương trên eo.

Khi tháo băng ra, vết thương vẫn còn rất nghiêm trọng.

Tô Ý thầm kêu lên trong lòng, rồi nghiêm túc cúi đầu bôi thuốc và thay băng cho anh.

Bôi xong vết thương trên eo, trên đùi còn một chỗ nữa.

Chu Cận Xuyên vốn ngại ngùng không dám nói cho cô biết chỗ này, nhưng không thể ngăn cô kiểm tra từng vết thương.

Đành phải chủ động khai hết ra.

Sau khi bôi xong, Tô Ý ngẩng đầu lên, thấy mặt Chu Cận Xuyên đã đỏ bừng.

Cô không nhịn được cười: "Cố chịu thêm chút nữa, đợi thuốc mỡ ngấm vào một chút rồi em sẽ băng lại cho anh, để vết thương thoáng khí sẽ mau lành hơn."

Chu Cận Xuyên mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng không nói.

Khi đang chờ thuốc hấp thụ, Tô Ý đi đi lại lại trong phòng bệnh một lúc.

DTV

Cô thấy trong phòng này có đầy đủ các loại đồ đạc và thiết bị, phòng tắm và nhà vệ sinh cũng đầy đủ tiện nghi, chỉ có điều không có một chiếc tivi nào.

Không kìm được, cô cảm thấy kỳ lạ: "Sao trong phòng này lại không có tivi? Nằm lâu như vậy không thấy buồn chán sao?"

Chu Cận Xuyên ở góc cô không nhìn thấy được, mỉm cười một cách kín đáo: "Lát nữa anh sẽ hỏi thử xem."

Tô Ý dạo quanh phòng, nghĩ thầm chắc thuốc mỡ cũng đã hấp thụ được kha khá, liền kéo chăn lên giúp anh băng bó lại.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 359: Chương 359



Băng bó xong, nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, cô cầm đồ đạc rời khỏi phòng.

Đến lúc đưa cơm trưa, cô thấy hành lang tầng bốn đông đúc náo nhiệt một cách bất thường.

Mấy đồng chí đang đứng gác đều đang mồ hôi nhễ nhại, giúp chuyển bồn tắm, bồn ngâm chân, tivi và một số đồ đạc nhỏ khác.

Khi Tô Ý bước vào phòng, cô nhận ra căn phòng đã thay đổi rất nhiều.

Trên tủ đầu giường cạnh giường bệnh còn có hoa tươi.

Bên cạnh tủ đầu giường là một chiếc ghế sofa trông rất thoải mái, đối diện với chiếc tivi đang được lắp đặt.

Bên phải ghế sofa còn có một cái tủ, bên trong chứa đầy đồ ăn vặt và bánh kẹo.

Tô Ý đi một vòng, không khỏi ngạc nhiên: "Đây là chuyển cả nhà đến sao?"

Chu Cận Xuyên giấu niềm vui trong mắt: "Đều là ý của mẹ anh, có lẽ mẹ sợ em đến đây sẽ buồn chán nên đã chuẩn bị cho em."

Vừa mới đi đến cửa, Triệu Lam bỗng ngạc nhiên, sau đó liền cười hỏi Tô Ý: "Tiểu Ý, cháu lại đây xem, cái bồn tắm này có được không?"

Tô Ý nhìn một cái, liền gật đầu đáp: "Được ạ, cứ để vào phòng tắm là được."

Nói xong, cô lại cười với Triệu Lam: "Cảm ơn dì đã chuẩn bị tivi cho cháu.

Sáng nay cháu còn đang thắc mắc sao trong phòng này không có tivi, không ngờ cháu và dì lại ăn ý như vậy."

Nói xong, cô lại liếc mắt nhìn Chu Cận Xuyên, không kìm được cười cười.

Triệu Lam chỉ có thể cười gượng hai tiếng, sau đó liền dọn đồ đạc, rồi dẫn mọi người rời đi.

Sau khi mọi người đi hết, trong phòng bệnh lại chỉ còn lại hai người.

Tô Ý vừa giúp Chu Cận Xuyên dọn bát đĩa, vừa trêu: "Muốn bật tivi lên xem không? Dù sao cũng là dì đặc biệt mua tivi cho em mà."

Chu Cận Xuyên mím môi: "Được thôi."

"Vậy thì bật lên xem đi, nhưng em vẫn tò mò, rốt cuộc dì đã biết chuyện này như thế nào?"

"Có lẽ nghe thấy ở ngoài cửa."

Tô Ý thấy anh kiên quyết không nói ra, đột nhiên nảy ra ý định trêu anh, nhanh chóng hôn lên má anh một cái: "Dù thế nào thì cũng cảm ơn anh nhé!"

DTV

Sau khi hôn xong, nhân lúc anh còn chưa kịp phản ứng, cô lại nhanh chóng đưa tay lên lau mặt anh.

"Xin lỗi, quên mất chúng ta không còn là mối quan hệ có thể tùy ý hôn nhau nữa!"

Chu Cận Xuyên đang chìm trong cảm giác ngọt ngào xen lẫn chua xót, kết quả là giây tiếp theo liền bị cô làm cho trở tay không kịp.

Tô Ý lau xong mặt anh, liền ngồi xuống ghế sofa đối diện tivi, mở tivi lên xem.

Chu Cận Xuyên nửa nằm trên giường bệnh, lúc thì theo dõi tivi cùng cô, lúc lại lén lút liếc nhìn cô.

Mặc dù hai người không nói gì với nhau, nhưng thời gian dường như trôi qua nhanh chóng.

Căn phòng bệnh vốn lạnh lẽo cũng vì có cô và chiếc tivi mà trở nên ấm áp hơn một chút.

Tuy nhiên, Tô Ý cũng biết anh vẫn cần được tĩnh dưỡng, nên sau khi xem một lúc, cô nhìn đồng hồ, thấy cũng đã đến giờ liền ra về.

Qua hai ngày, vết thương trên người Chu Cận Xuyên đang dần lành lại.

Hôm đó, Tô Ý tìm cơ hội khuyên anh thử tắm thuốc.

Chu Cận Xuyên đã nằm nhiều ngày như vậy, cũng muốn được tắm một lần cho thoải mái, không nói hai lời liền gật đầu đồng ý.

Về phần các nhân viên y tế trong bệnh viện, từ sau vụ việc với thuốc mỡ lần trước, họ cũng không dám nói gì thêm.

Thế là Tô Ý nhân lúc Chu Cận Xuyên đang ăn tối, liền lén lút vào phòng tắm bận rộn một mình.

Cô đổ thuốc thảo dược vào bồn tắm, cho nước nóng vào để ngâm, sau đó thêm nước suối linh tuyền để tạo thành nước ấm.

Khi anh ăn xong rồi nghỉ ngơi một lúc, Tô Ý liền gọi hộ lý Tiểu Triệu đến giúp đỡ.

Khi hai người đi đến giường của Chu Cận Xuyên, thấy anh có vẻ ngại ngùng, Tô Ý lập tức hiểu ra sự khó xử của anh.

Nên cô nhanh chóng tìm một lý do ra ngoài, khi nghe thấy tiếng của phòng tắm đóng lại, cô mới lén lút quay lại phòng bệnh.

Nhân lúc Chu Cận Xuyên đang tắm thuốc trong phòng tắm, Tô Ý liền ở lại phòng bệnh giúp dọn dẹp đơn giản.

Khi cô chuẩn bị nhấc gối lên để vỗ, cô bất ngờ phát hiện dưới gối có một chiếc khăn tay được gấp gọn gàng.

Mặc dù biết mình không nên mở ra, nhưng nhìn hình dáng của nó, cô không thể cưỡng lại mà mở ra xem.

Khi mở ra, bên trong quả nhiên là chiếc đồng hồ đôi mà trước đây anh nói sẽ vứt bỏ.

Ngoài ra, còn có một tấm ảnh đã bị mài mòn cũ kỹ, chính là bức ảnh bốn người họ chụp chung ở thị trấn trước đây..
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back