Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 710: Chương 710



Tô Y ừ một tiếng, nghĩ đến mâu thuẫn trước đây giữa công ty này và Tô Ký, nếu họ thực sự dám chủ động gây sự, thì đừng trách cô không khách sáo.

May mà trước khi đến đây cô đã để nhiều tài liệu ở văn phòng vào không gian.

Chỉ sợ cần dùng đến, không chỉ vậy, báo chí về vụ án trước đây cô cũng mang theo.

…..

Đến ngày thứ hai của triển lãm.

Tô Ý xuất phát từ khách sạn, ở trên xe liền kể lại tình hình hôm qua và phỏng đoán của Chu Cận Xuyên cho mọi người nghe.

Mọi người đều lập tức cảnh giác, đều nói hôm nay nhất định sẽ cẩn thận hơn.

Buổi sáng thì yên bình, mọi việc suôn sẻ.

Đến trưa vẫn là phần ăn thử, chắc là hôm qua nhiều người không xếp hàng kịp, lần này chưa đến giờ đã có không ít người đến xếp hàng ăn thử.

DTV

Trước gian hàng không biết náo nhiệt hơn hôm qua bao nhiêu lần.

Tô Ý đứng phía trước phát mì cốc cho người xếp hàng đột nhiên thấy hai người địa phương hôm quan cũng đến.

Thấy hai người đó có vẻ chột dạ không dám nhìn thẳng vào cô, Tô Ý lập tức đoán ra điều gì, vẫn phát mì cho hai người như thường lệ.

Đồng thời lập tức ra hiệu cho Lâm Trạch Tây và mấy người khác.

Chốc lát sau, quả nhiên thấy hai người đó vội vàng rời đi rồi lại chạy quay lại, đồng thời la hét ầm ĩ.

“Sao mì cốc của mấy người lại có gián?! Chúng tôi vừa định mở ra để đổ nước nóng vào, đã phát hiện ra con này, đáng sợ quá!”

Một người khác lập tức phụ họa: “Phần của tôi cũng có! Lố lăng thật, sao mấy người có thể bỏ thứ kinh tởm như vậy vào cốc! Công ty của mấy người là cái loại gì vậy!”

Hai người vừa nói, vừa đem con gián trong cốc cho mọi người xem.

Mọi người vốn dĩ đang xếp hàng dài trong sự mong đợi để thử xem sao.

Nghe nói mì cốc này có gián, lập tức nhao nhao tản ra khỏi hàng.

“Thật không vậy? Sao lại có gián?”

“Ai biết được, xem ra nhà máy của họ không vệ sinh sạch sẽ rồi!”

Thoáng chốc, trước gian hàng thực phẩm của Tô Ký toàn người xem náo nhiệt, ngay cả mấy người nước Nghệ Hồng bên cạnh cũng chạy qua xem.

Tô Ý ra hiệu cho Lâm Trạch Tây, người sau lập tức khống chế hai người kia cùng với cốc mì.

Hai người đó thấy vậy, càng kêu gào om sòm: “Mấy người muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn g.i.ế.c người diệt khẩu sao?”

Lúc hai người giãy giụa, Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ bên góc chéo đối diện đã đứng ở vòng ngoài xem náo nhiệt từ lâu.

Thấy thực phẩm Tô Ký bị mọi người chỉ trích, liền lập tức chen vào.

“Mọi người đừng hoảng, chỉ là gián thôi, không c.h.ế.t người được.”

“Đúng vậy, chúng tôi đã đến nhà máy này, bên trong quả thực là hơi bẩn, nhưng tình huống này không phải lúc nào cũng có, mọi người nếu không yên tâm thì trước khi ăn nhìn xem một chút là được.”

Tuy bề ngoài Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ đến để giúp đỡ, nhưng ngay cả người ngốc cũng có thể nhìn ra được hai người này đến để đổ thêm dầu vào lửa.

Tô Ý nhìn thấy hai người đang nói xấu thực phẩm Tô Ký, khẽ nhếch môi, quay sang nhìn Bạch Miêu Miêu.

"Đã ghi hình lại hết chưa?"

"Đã ghi lại rồi."

Tô Ý lại nhìn về phía Lâm Thư Thư đang cầm máy ảnh: “Đã chụp hết chưa?"

Lâm Thư Thư gật đầu ngay lập tức: “Đã chụp hết rồi."

Tô Ý gật đầu với hai người, sau đó quay về phía đám đông đang xôn xao, nói: “Mọi người hãy yên lặng một chút, chúng tôi sẽ giải thích rõ ràng chuyện này, xin mọi người nghe tôi nói vài câu trước."

Mọi người thấy Tô Ý lên tiếng đều lập tức im lặng.

Tô Ý nhận lấy cốc mì từ tay Lâm Trạch Tây, bí mật nhỏ một giọt nước suối linh tuyền vào con gián bên trong.

Sau đó giơ cốc mì lên trước mặt mọi người: “Những người chưa từng đến miền Bắc có thể không biết, ở Bắc Kinh của chúng tôi không có gián.

Hơn nữa, ngày sản xuất của cốc mì này là vào mùa đông lạnh giá, không thể nào có gián xuất hiện được."

"Vả lại, con gián này dường như mới quá, chẳng lẽ là hai người bắt ngay lúc này sao?"

Nghe vậy, mọi người đều chen nhau tới trước để xem.

'Nó động đậy rồi, nó thật sự động đậy rồi!"

"Hoá ra là mới bắt! Tôi đã thấy con gián này có gì đó không đúng, nếu thật sự ở trong cốc mì thì nó đã c.h.ế.t từ lâu rồi.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 711: Chương 711



"Đúng vậy, kẻ làm chuyện xấu thật ngốc nghếch, tưởng đạp c.h.ế.t là xong, không biết gián là loài rất khó chết!"

Hai người kia không ngờ con gián bị đạp bẹp lại có thể "sống lại".

Thấy tình thể không ổn, họ lập tức định chạy trốn.

Mỗi tay Lâm Trạch Tây nắm một người, lập tức khống chế hai người đó.

Lúc này, Liễu Phương Lâm vừa chạy ra ngoài, đã gọi quản lý Tống phụ trách triển lãm đến.

Sau khi quản lý Tổng đến, ông ta lập tức hỏi về tình hình hiện trường.

Nhân chứng và vật chứng đều có.

Hai người kia dù có nói gì cũng không thể chối cãi.

Cuối cùng họ phải thú nhận: “Chúng tôi chỉ muốn đòi chút tiền để tiêu xài, không có ý gì khác."

Tô Ý cười lạnh, lấy ra những bức ảnh đã rửa gấp từ hôm qua.

"Tôi thấy không phải vậy.

Hôm qua tôi đã thấy hai người lén lút bàn bạc gì đó, nghi ngờ nên đã chụp vài tấm ảnh, không ngờ hôm nay mấy người lại đến gây chuyện!"

Quản lý Tống nhận lấy những bức ảnh, thấy trong ảnh chính là người bên cạnh đến từ nước Nghê Hồng.

Hơn nữa, cảnh trao tiền trong giao dịch cũng được Tô Ý chụp lại.

Hai người kia biết không thể giấu được, đành phải thừa nhận: “Là người nước Nghê Hồng bên cạnh, họ đã cho chúng tôi tiền để đến đây gây rối!"

Người dân nghe vậy lập tức chửi rủa hai người kia, vây chặt không cho họ thoát.

Lâm Trạch Tây nhân cơ hội giải thoát tay, chạy sang quầy bên cạnh để bắt người.

Người nước Nghê Hồng biết mình không thể trốn thoát, liền hét lớn với Lâm Trạch Tây: “Tôi không phải là người nước Hoa của mấy người, mấy người không có quyền bắt tôi!"

Lâm Trạch Tây không có thời gian để nói nhiều, lập tức đưa người này đến trước mặt quản lý Tống.

DTV

"Chuyện này suýt nữa đã khiến thực phẩm Tô Ký của chúng tôi rơi vào tình thế nguy hiểm, quản lý Tống, ông nói xem nên xử lý thế nào?"

Quản lý Tống lập tức cho người gọi cảnh sát: “Mọi người chờ một chút, cảnh sát sẽ đến ngay."

Trong thời gian chờ đợi, Tô Ý thấy còn nhiều người đang vây quanh, lập tức lấy ra những tài liệu đã chuẩn bị sẵn và giải thích với mọi người.

"Đây là những bức ảnh về nhà máy của chúng tôi, mọi người có thể xem qua, công nhân của chúng tôi trước khi làm việc đều phải khử trùng kỹ càng, suốt quá trình đều đeo găng tay và khẩu trang hoàn toàn không có vấn đề về vệ sinh."

Nói xong, Tô Ý lấy ra tờ báo đã chuẩn bị sẵn.

"Trước Tết, có một công ty nước Nghê Hồng đã lấy danh nghĩa mua hàng để đến tham quan nhà máy của chúng tôi, nhưng lại lợi dụng cơ hội để ăn cắp công thức bảo mật của chúng tôi.

May mắn là họ đã bị bắt trước khi lên máy bay, báo chí đã đăng tin rõ ràng."

"Mà công ty đó và nhà máy bên cạnh thực ra là một, họ thấy không thể ăn cắp công thức của chúng tôi nên đã lợi dụng cơ hội để trả thù.

Chúng tôi cần phải có một lời giải thích cho vụ này."

Mọi người càng nghe ngóng drama càng kinh ngạc.

Ban đầu họ chỉ nghĩ mấy người bên cạnh chỉ đơn giản là ghen tị, không ngờ còn có nguyên nhân sâu xa như vậy.

Quản lý Tống cũng nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình.

Khi cảnh sát đến, ông ta đã giải thích tình hình hiện trường một cách chi tiết, không dám giấu điểm gì dù đối phương là khách của mình.

Tô Ý cũng cung cấp đầy đủ chứng cứ.

Thêm vào đó là lời chứng của người dân tại hiện trường, chứng cứ hoàn toàn xác thực.

Ngoài hai kẻ gây rối bị bắt đi, người phụ trách nước Nghê Hồng cũng bị đưa đi.

Trước khi rời đi, ông ta còn kêu la không chịu hợp tác.

Sau khi mọi người rời đi, quản lý Tống lập tức sắp xếp nhân viên thu hồi quầy hàng bên cạnh.

Ông ta còn đảm bảo với Tô Ý: “Chúng tôi sẽ theo dõi vụ việc này đến cùng, sẽ phát hành thông báo cũng như yêu cầu công ty nước Nghê Hồng bồi thường ngay lập tức, tuyệt đối không để các cô phải chịu oan ức."

Để thể hiện thiện chí bồi thường quản lý Tống còn chủ động đề nghị thêm: "Chiều nay sẽ có đài truyền hình đến phỏng vấn, nếu các cô đồng ý, tôi có thể sắp xếp cho họ đến quầy hàng của các cô để phỏng vấn."

Nghe thấy có cơ hội lên truyền hình, Tô Ý vui vẻ đồng ý ngay.

Cơ hội quảng bá tốt như vậy, không thể bỏ lỡ.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 712: Chương 712



Sau khi đám đông tản đi, nhóm của Tô Ý bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.

Vì được mời đột ngột, lại đồng ý bất ngờ, nên không ai có sự chuẩn bị tâm lý.

Tô Ý vẫn khá bình tĩnh: “Mấy ngày nay đã có nhiều người mua hàng, miệng lưỡi cũng nói mỏi cả rồi, lát nữa cứ nói như bình thường, chỉ cần giới thiệu sản phẩm của chúng ta là được."

Mọi người thấy Tô Ý bình tĩnh như vậy, cũng dần không còn căng thẳng.

Đến chiều, khi đài truyền hình đến, mọi người đã ổn định tâm lý.

Tô Ý là người chịu trách nhiệm chính về phần giới thiệu, thể hiện sự tự tin và phong thái tự nhiên, không hề tỏ ra chỉ là sinh viên năm nhất.

Còn Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ ngồi đối diện nhìn Tô Ý nhận phỏng vấn, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Ban đầu họ định nhân cơ hội dìm hàng, nhưng không ngờ lại tự chuốc rắc rối cho bản thân.

Các đồng nghiệp kinh doanh thực phẩm xung quanh cũng nhìn hai người với ánh mắt khinh bỉ.

Ba Tần Như Vân cũng không kìm được tức giận: “Ba thấy không bằng hai đứa về nhà sớm đi, ở đây chỉ biết gây rối, đi, đi đi, hai đứa ở lại đây thì người ta cũng không dám vào nữa."

DTV

Tần Như Vân tức đến đỏ mắt, kéo Tào Mạn Lệ bước nhanh ra ngoài, chưa đi đến cổng Tào Mạn Lệ đã kéo cô ta lại.

"Như Vân, chúng ta thật sự phải đi sao? Ở đây là nơi vi người lạ đất khách, đợi một lát cho chú Tần nguôi giận rồi lại quay về."

Tần Như Vân hừ lạnh: “Về làm gì? Chẳng lẽ ngày nào cũng phải nhìn bọn họ đắc ý sao?"

Tào Mạn Lệ cúi đầu, sau đó nói nhỏ với Tần Như Vân: “Hiện tại không chỉ có người nước Nghê Hồng là không vừa mắt với họ, dù có đuổi được một người đi, chẳng phải còn một người nữa sao?"

Tần Như Vân ngẩn ra một lúc, rồi mắt sáng lên: “Cậu đang nói đến nhà máy ở tỉnh đảo đúng không?"

Khi câu hỏi vừa thốt ra, ánh sáng trong mắt của Tần Như Vân cũng lập tức mờ đi.

“Nhưng mà nhà đó từ đầu đến cuối chẳng có động tĩnh gì, cậu có thể mong đợi họ đánh bại được Tô Ký sao?”

Tào Mạn Lệ mím môi cười khẽ: “Con chó biết cắn người thường không sủa to(*), nhà máy của nước Nghê Hồng tuy có nhiều thủ đoạn, nhưng cũng quá l* m*ng.

Mình thì lại rất tin tưởng nhà máy ở chỗ tỉnh đảo kia, tuy họ chưa thể hiện ra gì, nhưng theo quan sát của mình, họ đã sốt ruột lắm rồi.”

(*) Con chó biết cắn người thường không sủa to: được dùng để chỉ những người hoặc thứ gì đó có sức mạnh hay khả năng gây hại thường ít khi thể hiện ra bên ngoài, hoặc không cần phải lớn tiếng để chứng tỏ sức mạnh của mình.

Câu này thường được dùng để nhấn mạnh rằng những người thật sự nguy hiểm thường không cần phải khoe khoang hay làm ầm ĩ, mà sự nguy hiểm của họ đã tự nó đủ rõ ràng.

Tần Như Vân vẫn còn có chút không hiểu: “Vậy chúng ta có thể làm gì đây?”

Tào Mạn Lệ bất đắc dĩ liếc nhìn cô ta một cái, đành phải nói thẳng hơn: “Hiện tại Tô Ký lợi hại chẳng qua là nhờ công thức gia vị đó thôi, chỉ cần chúng ta tìm cách lấy được công thức, cậu nghĩ nhà máy ở tỉnh đảo kia có quan tâm không?”

Nói đến mức này, Tần Như Vân cũng đã hoàn toàn hiểu ra.

Tiếp đó, hai người liền đợi sẵn trước cửa nhà vệ sinh như đang đợi thỏ vào trong.

Khi thấy ông Lý, người phụ trách của nhà máy ở tỉnh đảo, đến đi vệ sinh, họ lập tức chặn ông ta lại: “Ông Lý, chúng tôi có một vụ làm ăn muốn bàn với ông, không biết ông có hứng thú không?”

Ông Lý liếc nhìn hai người một cái, lập tức nhận ra họ là người của nhà máy kẹo đối diện.

Ông ta không khỏi thắc mắc: “Các cô là bên bán kẹo, chúng tôi là bên bán mì ăn liền, làm sao hợp tác được?”

Tần Như Vân cười đầy ẩn ý: “Nói vậy cũng không sai, nhưng nếu chúng tôi có thể lấy được công thức gia vị của Tô Ký thì sao?”

Ông Lý càng thêm bối rối: “Các cô quen họ sao?”

Tần Như Vân vội vàng gật đầu: “Không chỉ quen, chúng tôi còn ở cùng ký túc xá nữa.”

Ông Lý nghĩ đến cảnh vừa rồi, không nhịn được cười gượng: “Tôi thấy quan hệ của các cô cũng không tốt lắm đâu nhỉ?”

Tần Như Vân bị vạch trần trước mặt, sắc mặt cô ta lập tức cứng lại.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 713: Chương 713



Nhưng Tào Mạn Lệ thì nhanh chóng cười giải thích: “Nói thật với ông Lý, quan hệ của chúng tôi với họ quả thật không tốt, nhưng nếu ông cần, chúng tôi có thể tìm cách lấy công thức đó, cụ thể lấy như thế nào thì ông không cần lo.”

Ông Lý đối với đề nghị của hai cô gái trước mặt cũng không mấy chắc chắn.

Nhưng nghĩ lại, dù sao mình cũng chẳng thiệt thòi gì, đợi khi họ lấy được công thức rồi tính tiếp.

Thế là ông ta ngập ngừng mở miệng: “Được, chỉ cần các cô có thể lấy được công thức, giá cả có thể thương lượng.”

Dù sao nhà máy của nước Nghê Hồng kia cũng đã hoàn toàn hết hy vọng.

Ngoài mình ra, họ cũng không có chỗ nào khác để bán.

Tuy nhiên, ông Lý vẫn cẩn thận hỏi thêm một câu: “Tại sao các cô lại liều lĩnh lấy công thức đó?”

Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ nhìn nhau một cái, cười đáp: “Vừa rồi ông cũng nói rồi mà, quan hệ của chúng tôi không tốt, lý do này vẫn chưa đủ sao?”

Ông Lý cười gượng gạo: “Được rồi, tóm lại là khi chúng tôi có được công thức thì chúng ta sẽ bàn giá cả, còn trước đó thì mong các cô đừng kéo chúng tôi vào ân oán của các cô.”

“Đó là điều đương nhiên.”

Ông Lý nhận được lời hứa của hai người, ngay cả chuyện đi vệ sinh cũng quên mất, vui vẻ chạy về gian hàng.

Ban đầu mấy người họ đang buồn bã bàn bạc xem có nên đổi nghề hay không.

DTV

Bây giờ đột nhiên có hy vọng mới, họ không khỏi vui mừng nhảy cẫng lên.

…..

Bên kia.

Sau khi Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ đã liên lạc được với người mua liền bắt đầu bàn bạc cách lấy công thức.

Hai người bàn bạc mãi, cuối cùng đồng ý nên bắt đầu từ Liễu Phương Lâm.

Không vì gì khác, mà vì trước đây Liễu Phương Lâm không quá thân thiết với mọi người, lúc trước khi hai người còn ở trong ký túc xá, cô ấy cũng là người ít được chú ý nhất.

Hơn nữa, gia cảnh cô ấy cũng là kém nhất.

Chỉ riêng chuyện thiếu tiền cũng đủ để cô ấy liều lĩnh rồi.

Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ tin chỉ cần giá cả hợp lý, mọi chuyện đều không thành vấn đề.

Thế là hai người lại tiếp tục ẩn nấp sau cây cột bên cạnh nhà vệ sinh, phải mất rất nhiều công sức mới bắt được Liễu Phương Lâm đang đi vệ sinh một mình.

Hai người không nói lời nào liền kéo cô ấy vào một góc.

“Phương Lâm, chúng mình có chuyện muốn bàn với cậu.”

Vì chuyện xảy ra buổi trưa, Liễu Phương Lâm không có thiện cảm gì với hai người.

Nhưng nhìn dáng vẻ lén lút của hai người, cô ấy liền quyết định trước hết nghe họ nói gì đã.

Thấy Liễu Phương Lâm không phản đối mà đi theo, cả hai liền yên tâm hơn nhiều.

Đến góc khuất, Tần Như Vân mới nói ra chuyện muốn cô ấy đi ăn trộm công thức.

Tào Mạn Lệ cũng đứng bên cạnh bổ sung: “Phương Lâm, mình biết cậu là người tốt, nhưng chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến đám Tô Ý đâu, nhà máy của tỉnh đảo đảm bảo với bọn mình sau khi lấy được công thức họ sẽ chỉ sản xuất và bán ở địa phương, sẽ không ảnh hưởng gì đến Tô Ký cả.”

Tần Như Vân cũng vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, hơn nữa đối phương cũng nói giá cả đều có thể thương lượng, sau khi thành công chúng ta chia ba nhé, thế nào? Có một khoản tiền lớn như vậy, cậu sẽ không cần lo lắng về chi phí sinh hoạt trong vài năm tới nữa.”

“Con gái một mình ra ngoài sống không dễ dàng gì, sau này còn nhiều chỗ cần dùng tiền lắm.”

Liễu Phương Lâm giả vờ do dự: “Chuyện lớn như vậy, các cậu cũng phải cho mình chút thời gian suy nghĩ đã chứ.”

Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ nhẹ nhõm.

Xem ra cô ấy đã động lòng rồi, chỉ là lúc này chưa dám hẳn.

Thế là hai người liền đồng ý ngay: “Sáng mai cậu tìm cơ hội đi vệ sinh một mình, lúc đó chúng ta sẽ bàn cụ thể về giá cả, tiện thể chúng mình cũng sẽ đi gặp người của nhà máy ở tỉnh đảo.”

“Đúng rồi, Phương Lâm, cậu cứ yên tâm, chúng mình đảm bảo không nhắc đến tên cậu trong chuyện này đâu.”

Liễu Phương Lâm do dự gật đầu: “Được, các cậu đi hỏi giá trước đi, sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”

Nói xong, cô ấy vội vàng vào nhà vệ sinh.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 714: Chương 714



Quay lại gian hàng, Liễu Phương Lâm nhìn mọi người đang bận rộn, rồi nhìn Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ đã trở về phía đối diện, liền giữ kín chuyện này trong lòng.

Tối đến, sau khi ăn xong, cô ấy kéo mọi người vào phòng khách sạn.

Lâm Trạch Tây thấy cô ấy cứ như người mất hồn, tưởng cô ấy bị ốm, liền theo bản năng đưa tay lên trán cô ấy.

Liễu Phương Lâm cười né tránh: “Em không sao, em có chuyện muốn nói với mọi người.”

Ngay sau đó, Liễu Phương Lâm liền kể lại chuyện buổi chiều Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ tìm cô ấy để mua công thức.

“Chuyện này không phải chuyện nhỏ, nên em không lập tức từ chối họ, muốn về bàn với mọi người trước.”

Nghe xong, tất cả đều kinh ngạc mở to mắt.

Bạch Miêu Miêu không nhịn được thốt lên: “Chuyện buổi trưa còn chưa kịp tìm hai người họ tính sổ, vậy mà họ còn dám suy tính hại chúng ta trong buổi chiều.”

Lâm Trạch Tây cũng giận dữ không thôi: “Hai người đó thật quá đáng, nhất định không thể tha cho họ!"

Tô Ý suy nghĩ một lát, cười với Liễu Phương Lâm: “Phương Lâm làm rất đúng, may mà không từ chối họ ngay, nếu đã vậy, chúng ta hãy tương kế tựu kế đi!”

…..

Ngày hôm sau.

Mọi người lại đến quầy như thường lệ, tiếp tục làm việc như mọi ngày.

Chỉ có một mình Liễu Phương Lâm là tỏ ra lo lắng, cô ấy đi đi lại lại vài lần ở quầy.

Sau đó, cô ấy nhìn về phía Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ đang nhàn rỗi, liền mang túi xách, chào hỏi Tô Ý, rồi nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh.

Khi đến vị trí hôm qua, vừa đứng yên chưa được bao lâu thì quả nhiên Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ đã đi theo sau.

"Phương Lâm, cậu suy nghĩ thế nào rồi?"

Liễu Phương Lâm làm vẻ khó xử: “Mình suy nghĩ rồi, nhưng vẫn cảm thấy không thể đồng ý với các cậu được.

Người từ tỉnh đảo kia tuyệt đối không có ý tốt, họ đòi mua công thức từ hai cậu, liệu có thể tin là họ sẽ không cạnh tranh với Tô Ký không?"

Tần Như Vân lập tức nóng nảy: “Phương Lâm, sao cậu lại cố chấp như vậy? Để mình nói rõ nhé, không phải người từ tỉnh đảo đến tìm chúng mình, mà là mình và Mạn Lệ chủ động muốn bán công thức cho họ."

Liễu Phương Lâm kinh ngạc mở to mắt: “Tại sao? Sao hai cậu lại muốn làm như vậy?"

Tần Như Vân cười khẩy: “Không tại sao cả, chỉ đơn giản là không vừa mắt với Tô Ý thôi.

Cậu đừng hỏi việc này nữa, cậu chỉ cần lo lấy được công thức, tiền sẽ không thiếu phần của cậu đâu."

Thấy cô ấy vẫn do dự, Tào Mạn Lệ bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng: “Phương Lâm, hôm qua chúng mình đã thỏa thuận với ông Lý bên tỉnh đảo, chỉ cần cậu lấy được công thức, mỗi công thức ông ấy sẽ trả 2000 đồng sau đó mình và Như Vân mỗi người 500, một mình cậu được 1000, thế này đã được chưa?"

DTV

Ngay sau đó, hai người thay phiên nhau dùng mọi cách thuyết phục Liễu Phương Lâm.

Thấy đã hỏi được tất cả những gì cần hỏi, Liễu Phương Lâm không nán lại lâu: “Mình ra ngoài hơi lâu rồi, mình quay lại trước đây, chuyện các cậu nói mình sẽ thử xem."

Hai người thấy cô ấy cuối cùng cũng đồng ý, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tào Mạn Lệ cảnh giác, chợt phát hiện Liễu Phương Lâm còn mang theo túi, liền lập tức hỏi: “Cậu đi nhà vệ sinh mà sao lại mang theo túi?"

Liễu Phương Lâm ngẩn người một lát, sau đó lấy từ trong túi ra một cuốn sách: “Mình định đưa cái này cho các cậu xem, xem họ muốn vị nào?"

Tào Mạn Lệ nhận lấy, nhìn qua, quả nhiên là giới thiệu các vị của mì ăn liền Tô Ký.

Cô ta an tâm nói: “Không cần hỏi, cậu lấy được gì thì lấy."

Liễu Phương Lâm bình thản lấy lại cuốn sách: “Vậy mình về đây."

Khi cô ấy quay lại quầy, Lâm Trạch Tây lập tức nhanh chân bước đến chỗ cô ấy: “Thế nào rồi?"

Liễu Phương Lâm cho anh ta một ánh mắt bình thản, ra hiệu không được để lộ điều gì.

Những người còn lại cũng làm như không có chuyện gì xảy ra.

Cho đến tối khi trở về khách sạn, họ mới mở máy ghi âm ra và nghe lại.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 715: Chương 715



(*) Con châu chấu sau mùa thu: được dùng để chỉ những người hoặc vật sau mùa vụ, đã không còn giá trị hoặc sức lực, thường chỉ tình trạng kém cỏi, bị bỏ rơi hoặc không còn quan trọng.

Thấy Liễu Phương Lâm luôn dẫn dắt hai người kia nói chuyện, ghi âm rõ ràng mọi chi tiết, Lâm Trạch Tây không khỏi nhìn cô ấy khen ngợi: “Ghi âm tốt lắm, có bằng chứng ghi âm này, chúng ta có thể tìm cách đối phó với họ rồi."

DTV

Liễu Phương Lâm ngượng ngùng quay đi, nhìn về phía Tô Ý: “Tô Ý, cậu định xử lý bản ghi âm này thế nào?"

Tô Ý suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Mặc dù có ghi âm, nhưng xét cho cùng đây chỉ là giai đoạn lên kế hoạch, cùng lắm chỉ là chưa thành hiện thực.

Dù có giao cho ban tổ chức triển lãm, người ở tỉnh đảo và hai người này cũng có thể phủ nhận.

Báo cảnh sát thì cùng lắm cũng chỉ là cảnh cáo thôi."

Bạch Miêu Miêu liền sốt sắng: “Đáng ghét, vậy phải làm sao bây giờ?"

Tô Ý cười nhìn cô ấy: “Cậu nghĩ Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ sợ nhất điều gì?"

Câu nói của cô khiến mọi người bắt đầu bàn luận.

"Sợ cái gì? Hai người đó mặt dày như vậy, dù có mất mặt ở Dương Thành thì họ cũng không sao cả, dù sao về lại Bắc Kinh thì mọi người cũng không biết."

"Đúng vậy, trừ khi có thể vạch trần bộ mặt thật của họ ở Bắc Kinh, nhưng cho dù vậy thì cũng không đe dọa được họ."

"Mình lại nghĩ họ sợ nhất là mất đi cái danh sinh viên Thanh Bắc, khó khăn lắm mới đậu vào, hơn nữa lần trước sau khi bị ghi lỗi lớn, Tào Mạn Lệ sợ đến nỗi mấy ngày không dám lộ diện."

Tô Ý cười gật đầu: “Vậy chúng ta giao bản ghi âm cho nhà trường, để nhà trường quyết định xử lý thế nào.

Ngoài việc lần này, chúng ta còn báo cáo cả lần trước hai người họ giúp đỡ người nước Nghê Hồng nữa."

Liễu Phương Lâm đồng tình gật đầu: “Mình cũng nghĩ như vậy là tốt nhất, nếu không, chúng ta làm ầm lên ở đây thì thật mất mặt cho trường và chuyên ngành của chúng ta!"

Sau khi mọi người bàn bạc xong, họ nhất trí sẽ báo cáo bằng chứng cho nhà trường.

Vừa bàn xong, điện thoại trong phòng Tô Ý liền reo lên.

Cô nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên giọng của Tô Nhân: “Tiểu Ý, vừa rồi ba và mẹ thấy các con trên TV, mọi việc bên đó có thuận lợi không?"

Tô Ý cười nói chuyện phiếm với mẹ vài câu, sau đó bảo bà ấy đưa điện thoại cho Liêu Chính Dân.

Chuyện con gián ngày hôm qua, quản lý Tống đã gọi điện trước để báo cáo với Liêu Chính Dân.

Sau khi nghe máy, Liêu Chính Dân lại hỏi chi tiết, khen ngợi Tô Ý làm rất tốt.

Sau đó Tô Ý kể lại chuyện ghi âm, ý định chỉ là cảnh báo trước với ông ấy, vì đây cũng là việc lớn liên quan đến công ty thực phẩm Tô Ký.

Liêu Chính Dân nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc, liền yêu cầu Tô Ý bật ghi âm qua điện thoại.

"Ba vừa ghi lại hai đoạn ghi âm này, ngày mai ba sẽ đến trường các con, gặp riêng lãnh đạo trường để hỏi họ xử lý thế nào!"

"Xong việc ở trường, ba sẽ ghé nhà máy kẹo tìm giám đốc Vương tiện thể hỏi có phải xem nhà máy của họ thật sự muốn đối đầu với ba không!"

"Các con không cần lo về chuyện này, cứ yên tâm hoàn thành công việc ngày mai, rồi sớm trở về!"

Mọi người nghe nói Liêu Chính Dân đích thân ra mặt, đều thở phào nhẹ nhõm.

Họ cũng 'mặc niệm' cho Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ một giây.

…..

Ngày hôm sau, cũng là ngày cuối cùng của triển lãm.

Sáng sớm, Giang Viễn và Lục Tử đã đỡ hết các thùng mì cốc và mì ly từ trên xe xuống quầy.

Sau đó hai người họ vội vàng đi chở hàng đã mua trong hai ngày qua về Bắc Kinh trước.

Tô Ý và những người còn lại cũng mang tinh thần làm việc chăm chỉ, đón nhận bao nhiêu đơn đặt hàng thì nhận bấy nhiêu, chuẩn bị cho ngày cuối cùng.

Nhìn quầy Tô Ký chất đầy mì, Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ không khỏi nhìn nhau cười.

"Để họ vui thêm chút nữa đi! Dù sao Tô Ký cũng không trụ được lâu."

"Đúng vậy, công ty tỉnh đảo kia đã nói họ làm mì ăn liền sớm hơn Tô Ký, kinh nghiệm cũng phong phú hơn.

Chỉ cần chúng ta giúp họ lấy được công thức, họ chắc chắn sẽ vượt qua Tô Ký sớm thôi!"

Nhìn thấy hai người liên tục nhìn về phía này, Bạch Miêu Miêu không khỏi trừng mắt nhìn họ, nhỏ giọng phàn nàn với Tô Ý.

"Cậu có thấy không? Hai người kia đắc ý như thể sắp hạ gục được chúng ta vậy."

Tô Ý lắc đầu cười: “Để họ vui vẻ đi, dù sao cũng chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 716: Chương 716



Bạch Miêu Miêu ừ một tiếng: “Đúng vậy, con châu chấu sau mùa thu, xem họ vui vẻ được bao lâu!"

Vì là ngày cuối cùng, một số người mua còn đang do dự cũng tranh thủ đặt hàng trước khi ra về.

Do đó, gian hàng thậm chí còn nhộn nhịp hơn mấy ngày trước, Tô Ý và những người khác lại bận rộn nhận đơn đặt hàng đến mức không kịp thở.

Các mẫu hàng được tặng đi rất hào phóng.

Trong khi mọi người đang bận rộn, Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ liên tục nháy mắt ra hiệu cho Liễu Phương Lâm.

Liễu Phương Lâm bị hai người nhìn chằm chằm đến khó chịu, liền bước thẳng ra phía nhà vệ sinh.

Khi thấy hai người đi theo mình, cô ấy không kìm được mà đáp trả: “Sao? Công thức của Tô Ý không có ở đây, mình có thể ép cậu ấy viết ra ngay bây giờ hay sao?”

Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ bị cô ấy làm cho bối rối, cười gượng một tiếng: “Chúng mình không có ý đó, chỉ thấy cậu không để ý đến chúng mình, tưởng cậu đã hối hận rồi.”

“Đúng vậy, cậu không biết đấy thôi, hôm nay là ngày cuối cùng, bên tỉnh đảo đang rất gấp, họ liên tục hỏi chúng mình xem tình hình thế nào.”

Liễu Phương Lâm ngừng lại một chút, rồi cười mỉm nhìn hai người: “Cậu cứ bảo họ yên tâm ở Dương Thành đợi đi, chúng ta về Bắc Kinh rồi sẽ liên lạc với họ ngay.”

Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ nhìn nhau, đều vô cùng vui mừng.

…..

Ở phía bên kia, tại Bắc Kinh.

Liêu Chính Dân mới sáng sớm đã mang theo bản ghi âm đến trường tìm ban lãnh đạo.

Ban đầu, ban lãnh đạo không biết Liêu Chính Dân đến để làm gì, nhưng vì trường đã từng nhận được tài trợ của ông ấy nên họ rất nhiệt tình tiếp đón.

Sau khi nghe xong bản ghi âm mà Liêu Chính Dân phát cho, sắc mặt họ dần trở nên khó coi.

“Người trong đoạn ghi âm này...

Ông chắc chắn là sinh viên của trường Thanh Bắc chúng tôi chứ?”

Liêu Chính Dân cười nhạt gật đầu: “Tất nhiên, nếu không phải là sinh viên của mấy người, tôi đã trực tiếp báo cảnh sát rồi, không cần phải mới sáng sớm ngày ra đã chạy đến đây tìm mấy người.”

Ban lãnh đạo trường lo lắng gọi điện cho trưởng khoa Quản trị Kinh doanh và trưởng khoa Tiếng Anh, yêu cầu hai người đến văn phòng ngay lập tức.

DTV

Vừa vào cửa, chưa kịp chào hỏi, lãnh đạo đã trực tiếp nghiêm giọng hỏi.

“Cô Tần Như Vân của khoa Quản trị Kinh doanh đâu? Cô ta đang ở đâu?”

“Còn cô Tào Mạn Lệ của khoa Tiếng Anh nữa, mau tìm hai người họ đến đây cho tôi.”

Hai trưởng khoa nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng cúi đầu.

“Lãnh đạo, sinh viên Tần Như Vân không có ở đây..."

“Tào Mạn Lệ cũng không có.”

Nghe xong, sắc mặt lãnh đạo trường lập tức tái nhợt, có vẻ như những gì Liêu Chính Dân vừa nói không sai.

“Không có? Ý hai người là sao? Bây giờ là giờ học mà? Hai người này có xin phép nghỉ không?”

“Không, không có xin phép, là trốn học.”

“Đúng vậy, chúng tôi đã hỏi các sinh viên khác nhưng không ai biết, còn nói đây không phải là lần đầu tiên họ trốn học, tôi vừa định gọi điện cho gia đình họ.”

“Gia đình của Tần Như Vân thì tôi đã liên lạc rồi, nhưng họ cũng nói không biết, còn bảo chúng tôi không cần lo lắng.”

Liêu Chính Dân nghe vậy không nhịn được cười khẩy: “Mấy người cũng không cần phải phí công liên lạc với gia đình nữa, cho dù liên lạc được thì họ cũng sẽ bịa ra lý do thôi.

Tôi biết họ đang ở đâu.”

Nói xong Liêu Chính Dân bật lại hai đoạn ghi âm.

Nghe xong hai trưởng khoa liếc nhìn nhau, sắc mặt đầy lo lắng.

“Đúng là họ.

Họ đang ở đâu?”

“Sao trong này còn có giọng của Liễu Phương Lâm, chẳng lẽ họ ở cùng nhau?”

Liêu Chính Dân cười mỉa: “Đúng vậy, họ đang ở Hội chợ Mùa Xuân ở Dương Thành.

Hai đoạn này, một là họ giúp người nước Nghê Hồng vu khống và hãm hại công ty thực phẩm Tô Ký của chúng tôi, đoạn kia là họ cố gắng dùng tiền mua chuộc Liễu Phương Lâm để đánh cắp công thức gia vị của chúng tôi rồi bán với giá cao cho một công ty ở tỉnh đảo, giá cả đã nói rất rõ ràng trong đoạn ghi âm này rồi.”

Hai trưởng khoa nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Như thể hoàn toàn không ngờ hai người này dám trốn học đi Dương Thành.

Đi rồi cũng thôi, vậy mà còn gây ra lắm chuyện như vậy nữa?!.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 717: Chương 717



“Lãnh đạo, chuyện này là do chúng tôi thất trách, chúng tôi thật sự không biết họ lại dám làm vậy!”

“Đúng vậy, trước đây hai người họ đều đã bị cảnh cáo và ghi nhận lỗi nặng, từ đó cũng đã ngoan ngoãn hơn nhiều, hầu như không gây rắc rối nữa.

Chúng tôi tưởng hai em học sinh đó đã biết sợ mà không dám nữa.”

Lãnh đạo trường hừ lạnh: “Không dám nữa? Hai người có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không? Một là người nước Nghê Hồng, hai là người tỉnh đảo.

DTV

Nếu Tổng giám đốc Liêu quyết định làm lớn chuyện này, thì dù chúng ta có nói gì đi nữa cũng không thể làm rõ được!!!”

Hai trưởng khoa vội vàng gật đầu đồng ý.

Lãnh đạo trường thở dài: “Những sinh viên như thế này có giữ lại ở trường thì sớm muộn cũng sẽ gây ra rắc rối lớn, sau này ra xã hội cũng chỉ là những kẻ gây hại cho xã hội.

Đạo đức vốn là tiêu chí quan trọng để chúng ta đánh giá sinh viên.”

“Nếu vậy, không bằng sớm khai trừ họ, để họ ra xã hội chịu khổ sớm, tránh phạm phải sai lầm lớn hơn."

Từ khi khôi phục kỳ thi đại học đến nay, trường chưa từng có tiền lệ khai trừ sinh viên.

Nhưng giờ chuyện này đã lớn đến mức này, thực sự không còn lựa chọn nào tốt hơn là khai trừ họ.

Hai trưởng khoa cũng đều rất rõ ràng, vội vàng đồng ý rồi rời đi.

Sau khi Liêu Chính Dân giải quyết xong chuyện ở trường rời khỏi cổng trường, liền đi thẳng đến nhà máy kẹo.

Giám đốc nhà máy, Giám đốc Vương, cũng vô cùng kinh ngạc: “Tổng giám đốc Liêu, hôm nay có cơn gió gì thổi ông đến đây vậy? Trước đây tôi luôn muốn mời ông ăn cơm, chẳng trách sáng nay mắt trái của tôi cứ giật liên tục, hóa ra là có chuyện vui thật.”

Liêu Chính Dân thấy ông ta vui mừng khôn xiết, không nhịn được cười lạnh: “Giám đốc Vương đừng vội mừng quá, hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi, là Liêu Chính Dân này đắc tội ông, hay là công ty thực phẩm Tô Ký của chúng tôi đắc tội ông?”

Giám đốc Vương nghe xong lập tức sững sờ: “Liêu, Tổng giám đốc Liêu, ông nói gì vậy? Chúng tôi chỉ là một nhà máy kẹo nhỏ nhoi, làm sao có thể...

Chuyện này là sao?”

Liêu Chính Dân khó chịu lấy ra máy ghi âm: “Nếu không đắc tội, thì tại sao người của ông lại gây rắc rối cho chúng tôi tại Hội chợ Mùa Xuân?”

Nói rồi, ông ấy bấm nút phát lại.

Giám đốc Vương càng nghe càng run, càng nghe càng sợ hãi: “Đây, đây là ai? Tôi thực sự không biết? Gan ai mà lớn thế, dám nhắm vào công ty thực phẩm Tô Ký của các ông?”

Liêu Chính Dân thu lại máy ghi âm: “Không biết à? Trưởng phòng kinh doanh của các ông mới đến phải không? Có phải họ Tần không? Có phải dẫn theo hai sinh viên đại học đến Hội chợ Mùa Xuân không? Tốt nhất là ông nên kiểm tra kỹ lại đi.”

Giám đốc Vương toát mồ hôi đầy đầu, vội vàng đồng ý rồi bấm điện thoại gọi phó giám đốc: “Mau đến đây ngay, nhanh lên!”

Sau khi cúp máy, ông ta lại bắt đầu xin lỗi Liêu Chính Dân: “Chuyện ở Hội chợ Mùa Xuân đều do phó giám đốc sắp xếp, ban đầu lẽ ra anh ta cũng phải đi, nhưng vợ anh ta đột nhiên chuyển dạ nên không đi được.

Tôi thì thường ngày chủ yếu lo việc sản xuất, thật sự không rõ chuyện này.”

Vừa dứt lời, phó giám đốc đã thở hổn hển chạy vào: “Giám đốc Vương, có chuyện gì vậy?”

Giám đốc Vương tức giận cầm một quyển sách ném thẳng vào anh ta: “Cậu đảm bảo với tôi thế nào? Nếu cái tên họ Tần đó đáng tin, thì lợn mẹ cũng biết leo cây(*)!”

(*) Lợn mẹ cũng biết leo cây: Câu này được sử dụng để miêu tả những điều không thể xảy ra hoặc những tình huống hết sức phi lý.

Nó thường được dùng để chỉ một tình huống hoặc hành động mà theo lẽ thường thì không thể xảy ra, hoặc một người làm điều gì đó mà theo logic thì không thể thực hiện được.

Phó giám đốc bị một cú đập làm choáng váng, hỏi ngay: “Giám đốc, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chẳng phải đồng chí Tần vẫn đang ở Hội chợ mùa Xuân chưa về sao? Ông ấy có thể gây ra rắc rối gì?"

Giám đốc Vương hừ một tiếng: “Ông ấy chưa về, nhưng năng lực của người ta lớn lắm, dù ở cách xa ngàn dặm cũng có thể làm hỏng cả nhà máy của chúng ta.”

“Cậu nói đi, chuyện ông ấy dẫn theo hai sinh viên đại học đến Hội chợ mùa Xuân, cậu có biết gì không?”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 718: Chương 718



Phó giám đốc sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra: “Giám đốc, đúng là có chuyện đó, một người là con gái ông ấy, người kia là bạn học của cô ấy.

Ông ấy nói hai người họ giúp đỡ miễn phí, không cần thù lao, hơn nữa còn là sinh viên xuất sắc của khoa tiếng Anh.

Tôi nghĩ thế thì có thể tiết kiệm được một khoản phí phiên dịch, nên đã đồng ý.”

Giám đốc Vương buông tay, ngồi phịch xuống ghế, cả người rã rời.

“Xong rồi, cậu vì muốn tiết kiệm một khoản tiền phiên dịch mà làm mất luôn cả nhà máy của chúng ta!”

Liêu Chính Dân cũng không muốn tranh cãi thêm, sau khi xác nhận hai người không biết chuyện, ông ấy ho khan một tiếng rồi nói: “Giám đốc Vương, ông không cần phản ứng quá mạnh như vậy, chỉ cần không phải các ông xúi giục là được.

Chỉ có điều, cái người họ Tần đó...”

Chưa đợi Liêu Chính Dân nói xong, giám đốc Vương đã đứng bật dậy, vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Tổng giám đốc Liêu, ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.

Người họ Tần đó, sau khi về sẽ bị sa thải ngay lập tức, hơn nữa tôi đảm bảo ở Bắc Kinh không ai dám dùng ông ta nữa.”

Liêu Chính Dân mỉm cười nhàn nhạt, sau đó đứng dậy: “Nghe ông nói vậy là đủ rồi.”

Nói xong, ông ấy cầm máy ghi âm chuẩn bị rời đi.

Giám đốc Vương thở phào nhẹ nhõm, vội vã bước theo: “Tổng giám đốc Liêu, ở lại ăn bữa trưa đã, giờ cũng đến giờ rồi.”

Liêu Chính Dân quay đầu nhìn hai người: “Ông có lòng là được rồi, tôi không ăn đâu.

Sau này có việc cần đến kẹo, chúng ta sẽ liên hệ.”

Giám đốc Vương lập tức chuyển từ lo lắng sang vui mừng: “Được, được, vậy ông đi thong thả nhé, Tổng giám đốc Liêu.”

Sau khi Liêu Chính Dân rời đi, phó giám đốc vẫn chưa hết bàng hoàng: “Giám đốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giám đốc Vương sợ hãi kể lại tình hình vừa rồi.

Nghe xong, phó giám đốc cũng toát mồ hôi lạnh: “Mẹ kiếp, cái ông họ Tần đó, đợi ông ta về xem tôi xử lý ông ta thế nào!”

Lúc này, đồng chí Tần hoàn toàn không biết rằng ở Bắc Kinh đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Chỉ là hắt xì vài cái liên tiếp rồi lại tiếp tục vui vẻ khoe khoang với khách hàng.

Ban đầu, ông ta nghĩ chuyển này chắc chắn sẽ vô ích.

Đang buồn bực vì không thể báo cáo kết quả khi trở về.

Không ngờ đến ngày cuối cùng của hội chợ, đột nhiên có rất nhiều khách hàng đến.

Hơn nữa, đều là đặt hàng trực tiếp.

Ba Tần Như Vân cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác nhận đơn hàng đến mỏi tay.

Tần Như Vân cũng vui mừng, cười tươi rói, hăng hái giúp đỡ công việc.

Tào Mạn Lê thấy vậy, liền lên tiếng khen ngợi: “Chú Tần giỏi quá, lần này về chắc chắn ít nhất sẽ được thăng chức phó giám đốc!”

Ba Tần Như Vân ngoài miệng thì khiển trách, nhưng trong lòng đã vui như mở hội.

Lần này phó giám đốc đột ngột có việc không thể đến, đúng là ông trời cố tình cho ông ta cơ hội.

Biết đâu, khi về thật sự có thể thăng chức.

“Mạn Lệ, cái con bé này có miệng lưỡi thật ngọt! Mấy ngày nay theo chú cũng vất vả rồi, tối nay chúng ta đi ăn mùng một bữa cho thỏa đáng.”

Tần Như Vân thấy ba vui, liền đề xuất ý kiến của mình: “Ba, mấy hôm trước con có thấy một chiếc váy rất đẹp trong trung tâm thương mại, con muốn mua nó trước khi về, không thì chuyến đi này thật vô ích.”

Ba của Tần Như Vân rộng rãi móc từ túi ra vài tờ tiền: “Đi mua đi, tiện thể mua cho Mạn Lệ một chiếc nữa.

Khi về, ba sẽ xin với giám đốc trả tiền công cho hai đứa, coi như tạm ứng trước cho hai đứa.”

Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ nhìn nhau, cả hai đều hí ha hí hửng.

…..

Sau khi hội chợ kết thúc, Tô Ý cùng mọi người trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Sau bữa tối, Lâm Trạch Tây thu dọn đồ đạc chuẩn bị lái xe về Bắc Kinh trong đêm.

DTV

Mấy ngày qua, số đơn hàng mà họ nhận được nhiều hơn dự kiến, anh cần nhanh chóng trở về sớm để tổ chức sản xuất và điều phối hậu cần.

Tô Ý không yên tâm để anh lái xe một mình vào ban đêm, nên đề nghị đi cùng anh.

Lâm Trạch Tây nhìn Tô Ý: “Thôi, họ đều là lần đầu tiên đi xa, em ở lại thì anh mới yên tâm.”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 719: Chương 719



Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư nhìn nhau cười: “Anh Trạch Tây, chúng em cũng muốn đi cùng anh, nhưng mà thân phận chúng em không tiện.”

Nói xong, cả hai quay sang nhìn Liễu Phương Lâm với ánh mắt trêu chọc.

Liễu Phương Lâm đỏ mặt, trừng mắt nhìn hai người.

Lâm Trạch Tây vội vàng lên tiếng giải vây: “Không sao, anh tự lái xe được.

Nếu buồn ngủ quá thì anh sẽ dừng xe lại ngủ một lát.”

Mặc dù Liễu Phương Lâm ngại ngùng, nhưng sau khi suy nghĩ, cô ấy cảm thấy chỉ có cô ấy đi cùng là hợp lý nhất.

Hơn nữa, qua mấy ngày chung sống, mối quan hệ giữa hai người cũng gần gũi hơn.

Lâm Trạch Tây cũng không còn nói những lời kỳ lạ như trước nữa, hai người chỉ đơn giản là đối xử với nhau như bạn bè.

Sau khi suy nghĩ, Liễu Phương Lâm chủ động nói: “Hay để mình đi cùng đồng chí Lâm cho, hai người vẫn tốt hơn một người.”

“Với lại ngày mai ở ga tàu, chắc chắn sẽ gặp Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ, bị hai người họ làm phiền, chi bằng mình về sớm còn hơn.”

Lâm Trạch Tây thấy cô ấy chủ động đề nghị đi cùng mình, vui mừng đến mức suýt nữa không kiềm được mà hét lên.

Anh vui vẻ gãi đầu, rồi cười nói: “Được, em thu xếp đi, anh xuống dưới mua ít đồ, lát nữa gặp nhau trên xe nhé.”

Liễu Phương Lâm vốn dĩ không mang nhiều hành lý, nên chẳng bao lâu sau đã thu dọn xong.

Trước khi đi, cô ấy còn dặn dò Tô Ý và hai người kia vài câu, rồi mới xuống lầu.

Khi đến bên xe, cô ấy thấy trong xe không có ai.

Nhìn xung quanh, cô ấy mới thấy anh ta đang xách một túi đồ lớn từ chợ đêm đi tới.

“Đó là gì vậy?”

“Anh sợ em đói dọc đường, nên mua ít đồ ăn và nước uống.

Em cầm lấy mà ăn trên đường.”

“À đúng rồi, anh cũng đã dọn dẹp ghế sau, nếu em buồn ngủ, cứ nằm ra sau mà ngủ, anh lái xe rất êm, đảm bảo không thua gì ngủ trên tàu.”

Liễu Phương Lâm nhận túi đồ ăn anh đưa, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng trĩu.

Nhìn ra sau, cô ấy thấy gối và chăn cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Cô ấy không khỏi thở dài nhẹ trong lòng, rồi mở cửa ghế phụ ngồi vào.

“Em không buồn ngủ, em sẽ nói chuyện với anh để anh không buồn ngủ khi lái xe.”

Lâm Trạch Tây vui mừng đến mức khóe miệng không thể khép lại được

DTV

“Được, em ăn chút gì trước đi, anh mua khá nhiều đồ ăn vặt, tất cả đều là đồ vừa mới ra lò, để nguội thì không ngon đâu.”

Liễu Phương Lâm ở một tiếng mở ra xem thì toàn là những món cô ấy thích.

Chỉ mấy bữa ăn cùng nhau khi đi công tác, không ngờ anh ta lại nhớ hết mọi thứ.

Liễu Phương Lâm nhìn đống đồ ăn lớn được nhét vào lòng trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Nghĩ đến chuyện Lâm Trạch Tây có ý tốt, dù hiện tại không quá đói, cô ấy vẫn cầm một chiếc há cảo tôm lên ăn.

Ăn đến cuối cùng, khi thực sự không thể ăn thêm nữa, cô ấy theo bản năng xoa xoa bụng.

Lâm Trạch Tây thấy vậy không nhịn được lo lắng hỏi: "Sao thế? Bụng không thoải mái à?"

Liễu Phương Lâm gượng cười giật giật khóe miệng: "Anh mua nhiều quá, em thật sự không ăn nổi nữa."

Thấy vẻ mặt cô ấy áy náy và bất lực, Lâm Trạch Tây không nhịn được cười: "Cô gái ngốc, anh mua nhiều thế này không phải để em ăn hết đâu, với lại em cũng đừng chỉ ăn một loại, mỗi loại thử một chút vị là được rồi."

Liễu Phương Lâm vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, nhưng vẫn không nhịn được giải thích: "Mỗi loại ăn hai miếng, chẳng phải là lãng phí sao? Bây giờ ở quê em còn nhiều người không đủ ăn đủ mặc, từ nhỏ em đã sống như vậy, nên việc không lãng phí đã khắc sâu vào xương tủy của em rồi."

Thấy trên mặt cô ấy có chút ngại ngùng, Lâm Trạch Tây cũng nghiêm túc giải thích: "Anh không có ý đó, anh không bảo em lãng phí, lát nữa em ăn thừa thì anh ăn, đêm nay anh cũng sẽ đói mà."

Thấy anh nói việc ăn thừa một cách tự nhiên như vậy, Liễu Phương Lâm lập tức ngại ngùng đỏ mặt: "Vậy em sẽ để dành cho anh, anh lái xe đi, cẩn thận nhé!"

Lâm Trạch Tây thấy cô ấy đỏ mặt, lại cười.

Liễu Phương Lâm quay đầu lườm anh ta một cái: "Cười cái gì?"

"Không, anh không cười gì cả."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back