Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 345: Chương 345



Thấy mẹ cứ khóc mãi, anh thở dài an ủi: "Mẹ đừng khóc nữa, mẹ cũng về nghỉ ngơi trước đi, con muốn yên tĩnh một mình."

Bên kia, sau khi Tô Ý xuống lầu, liền mượn điện thoại ở tầng một, gọi cho Tạ Tiểu Quân và Lục Trường Chinh để báo bình an.

Đồng thời dặn dò Tạ Tiểu Quân chăm sóc tốt cho bọn nhỏ.

Sau khi gọi điện xong, cô chuẩn bị rời bệnh viện để tìm nhà khách.

Ai ngờ vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, cô đã nghe thấy có người gọi mình.

Tô Ý theo hướng âm thanh nhìn qua, liền thấy một người quen bước xuống từ xe bên đường.

Không ai khác, chính là Lâm Hạo Nam, người mà không lâu trước đây cô còn gặp trong khu đại viện.

"Đồng chí Lâm, sao anh lại ở đây?"

Lâm Hạo Nam quan tâm nhìn Tô Ý: "Nghe nói cô đến đây, tôi biết cô sẽ ở bệnh viện nên cố ý ở đây chờ cô.

Cận Xuyên tỉnh chưa?"

Tô Ý gật đầu: "Nghe nói là tỉnh rồi, nhưng tôi chưa gặp được."

"Sao vậy?"

Mũi Tô Ý cay xè: "Anh ấy không muốn gặp tôi."

DTV

Lâm Hạo Nam thấy cô như vậy, cũng không khỏi khó chịu theo: "Cận Xuyên không phải là người như thế, chắc chắn anh ấy có điều khó nói, nên tạm thời không muốn gặp cô."

"Cô thử nghĩ mà xem, trước đây anh ấy là một người kiêu ngạo như vậy, trong mắt cô thì anh ấy luôn có hình tượng rất tốt đúng không? Nhưng bây giờ anh ấy đã hôn mê hơn hai ngày, còn trải qua một ca phẫu thuật lớn như vậy, không chỉ cơ thể mà ngay cả tâm lý cũng khó mà chấp nhận ngay được."

"Hơn nữa, cô còn hơn chúng tôi nhiều, ít nhất cô còn ở ngay trước phòng bệnh, còn những người bạn cũ như chúng tôi, bây giờ ngay cả lên tầng cũng không được.”

Tô Ý vội lau nước mắt, nở một nụ cười gượng: "Nói như vậy có vẻ cũng đúng, cảm ơn anh đã an ủi.”

Lâm Hạo Nam thấy cô cười, lúc này mới yên tâm hơn nhiều: "Bây giờ cô định thế nào?"

Tô Ý ngừng lại một chút: "Tôi định tìm một nhà khách gần đây để ở lại, vì cơ thể anh ấy cũng cần thời gian để hồi phục."

Lâm Hạo Nam suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Nếu cô thật sự định ở lại để chăm sóc anh ấy, tôi gợi ý cô nên về căn nhà của cô mà ở, chỗ đó cũng không xa đây, mọi thứ cần thiết đều có sẵn, có thể dọn vào ở ngay."

Tô Ý nghe vậy sững người: "Căn nhà của tôi?"

Rồi cô đột nhiên nhớ đến những lời trong bức thư của Chu Cận Xuyên, anh đã nhờ Lâm Hạo Nam mua cho cô một ngôi nhà nhỏ ở thủ đô.

Cô không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng.

Lâm Hạo Nam thấy vậy, liền vội mở cửa xe cho cô: "Tôi đưa cô qua đó xem nhé."

Sau đó, hai người cùng đến ngôi nhà nhỏ.

Quả nhiên, nơi đó không xa bệnh viện, lại còn nằm trong một con hẻm bên cạnh công viên.

Đó là một ngôi nhà nhỏ với khoảng bốn hoặc năm phòng, sân trong cũng khá rộng.

Lâm Hạo Nam vừa đi vừa giới thiệu: "Thời gian gấp rút nên nơi này không quá rộng, nhưng tôi thấy vị trí ở đây khá tốt, Cận Xuyên dặn dò rằng cô quan tâm nhất là vị trí."

Từ lúc nghe Lâm Hạo Nam nói vậy, Tô Ý liền cảm thấy ngại ngùng: "Tôi nghĩ mua một chỗ có vị trí tốt, sau này dù không ở cũng có thể tăng giá trị, không ngờ anh ấy lại lén lút đi mua trước."

Lâm Hạo Nam cười cười: "Cận Xuyên nói anh ấy sợ cô lần đầu đến thủ đô, ở nhà khách sẽ không có cảm giác như ở nhà, còn ở nhà anh ấy lại không thoải mái, nên mới..."

Nói đến đây, Lâm Hạo Nam cũng nhớ lại tình trạng hiện tại của Chu Cận Xuyên, đột nhiên nghẹn ngào, không nói nên lời.

Tô Ý cũng không thể nào vui nổi.

Hai người im lặng không nói gì.

Một lúc sau, Lâm Hạo Nam mới từ tốn hỏi cô mang theo tiền không, có cần anh ta giúp mua đồ gì không.

Tô Ý đã cảm thấy ngại khi làm phiền anh ta, liền vội vàng cảm ơn, nói tự mình đi mua được

Trước khi rời đi, Tô Ý đột nhiên nhớ ra điều gì, liền hỏi: "Đồng chí Lâm, bây giờ tôi không có sức đối phó với người khác và chuyện khác, phiền anh đừng nói cho người khác biết chỗ ở của tôi có được không?"

Lâm Hạo Nam biết cô đang nói đến Lâm Thư Tuyết, lập tức gật đầu: "Yên tâm đi, Cận Xuyên đã dặn dò tôi trước rồi, chuyện mua nhà không có người thứ tư nào biết! Hơn nữa, tình trạng bị thương của Cận Xuyên tạm thời cũng không có ai biết."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 346: Chương 346



Sau khi Lâm Hạo Nam rời đi, Tô Ý gắng gượng tinh thần dọn dẹp qua căn nhà.

Sau đó, cô lấy ra từ không gian những đồ dùng sinh hoạt đã chuẩn bị trước và gạo, mì, dầu ăn.

Cô cũng lấy ra một con gà đất đã mua từ trước.

Trước đây, Tô Ý không dám g.i.ế.c gà, mua những con gà sống này chỉ để tiện lợi, chứ không định tự mình giết.

Nhưng bây giờ bên cạnh không có ai, chỉ còn cách nhắm mắt mà vặn cổ con gà.

Sau đó dùng nước nóng vừa đun để nhổ lông gà.

Hiện tại, cơ thể Chu Cận Xuyên đang suy yếu, cần cho anh uống nước suối linh tuyền để bổ sung, nấu một nồi canh gà cũng là lý do hợp lý.

Vì vậy, cô làm sạch con gà rồi dùng nước suối linh tuyền để nấu trên bếp.

Trong khi nấu canh gà, Tô Ý cũng tranh thủ vào không gian để tắm rửa từ đầu đến chân bằng nước nóng.

DTV

Khi xong xuôi mọi thứ, canh gà cũng đã nấu xong.

Tô Ý nhanh chóng lấy một chiếc bình giữ nhiệt sạch sẽ đổ canh gà vào, vót hết lớp mỡ trên bề mặt ra.

Đến bệnh viện, Tô Ý trực tiếp lên tầng bốn.

Vì bây giờ ai cũng quen biết rồi, người lính gác của cũng ngầm cho phép cô vào.

Tô Ý đến trước phòng bệnh, nhưng không thấy người nhà của Chu Cận Xuyên.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh.

Chỉ một lúc sau, Triệu Lam từ bên trong mở ra một khe nhỏ: "Sao cháu lại đến nữa?"

Tô Ý liếc mắt nhìn vào trong, nhưng tiếc là phòng quá lớn, không nhìn thấy bóng dáng của Chu Cận Xuyên.

Cô nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy có tỉnh không?"

Triệu Lam khẽ gật đầu: "Nhưng bây giờ nó vẫn không muốn gặp cháu.”

Tô Ý không thấy bất ngờ, liền đưa bình giữ nhiệt ra: "Cháu đã nấu canh gà, dì giúp cháu đưa vào cho anh ấy uống một chút nhé!"

Triệu Lam nhìn bình giữ nhiệt với vẻ ngạc nhiên, dường như không ngờ cô lại nhanh chóng quay lại, hơn nữa còn mang theo canh gà đã nấu sẵn.

"Canh gà này uống được không? Ý dì là có quá béo không? Với lại, bệnh viện cũng có đồ ăn mà."

Tô Ý đưa bình giữ nhiệt về phía trước: "Cháu nấu canh trong, đã vớt hết mỡ rồi, vừa mới phẫu thuật xong cũng có thể ăn được."

Triệu Lam thấy cô kiên quyết, cũng không tìm được lý do từ chối, đành phải cầm lấy bình giữ nhiệt: "Không biết nó có chịu ăn không, để dì hỏi.”

Tô Ý thấy vậy liền hét lớn vào trong phòng: "Vậy cháu sẽ ngồi đợi ngoài cửa, đợi anh ấy ăn xong cháu mới về."

Triệu Lam dùng bước, bất đắc dĩ cười cười rồi mang bình giữ nhiệt đến bên giường: "Con nghe thấy rồi chứ?"

Từ lúc bị thương đến giờ, Chu Cận Xuyên chưa hề uống giọt nước nào, chỉ nhờ vào truyền dịch để duy trì.

Hiện tại bác sĩ cũng khuyên có thể bắt đầu ăn uống từ từ, Triệu Lam đang lo anh không chịu ăn, giờ thấy Tô Ý mang canh đến, liền muốn thử xem sao.

Khi Tô Ý đến, Chu Cận Xuyên đang trong tình trạng tỉnh táo.

Dù nhắm mắt, nhưng anh vẫn nghe rõ từng lời.

Giọng nói mà anh ngày đêm mong nhớ, làm sao có thể không nghe thấy?

Nhưng vì đã quyết định không gặp cô, nếu bây giờ uống canh thì chẳng khác nào cho cô hy vọng, như vậy cô càng không chịu rời đi.

Vì vậy, anh chỉ lắc đầu, không chịu uống.

Triệu Lam cầm bình giữ nhiệt, hết nhìn ra ngoài phòng lại nhìn người trên giường, thở dài bất lực: "Thôi được, nếu con không uống, thì cứ để con bé ngồi ngoài chờ đi."

"Dù sao cô bạn gái này của con cũng không phải người dễ lay chuyển, nghe nói sau khi biết tin con gặp chuyện, con bé liền một mình từ Tây Bắc đến đây, không ăn không uống canh giữ đến sáng, mẹ thấy cũng là người bướng bỉnh lắm."

"Nếu con bé đã không chịu đi, thì cứ để con bé tiếp tục ngồi ngoài đi, đợi khi nào thực sự không chịu nổi nữa thì tự khắc sẽ đi, con nghĩ có phải không?"

Mặt mày Chu Cận Xuyên tối sầm, không nói lời nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trời bên ngoài cũng dần tối lại..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 347: Chương 347



Không biết tối nay cô sẽ ở đâu? Đã nhận được thư của anh chưa? Lâm Hạo Nam đã đưa nhà cho cô chưa?

Trong lòng Chu Cận Xuyên trăm mối tơ vò, suy nghĩ đến đau cả đầu.

Một lúc sau, anh mới khẽ quay đầu nhìn bình giữ nhiệt trên bàn: "Cô ấy vẫn chưa đi à?"

Triệu Lam lắc đầu: "Ai mà biết? Dù sao cũng không nghe thấy động tĩnh gì, hay để mẹ đi xem thử?"

Chu Cận Xuyên vội lên tiếng: "Không cần đâu, đỡ con ngồi dậy, con thấy hơi đói."

Triệu Lam còn tưởng con trai mình đã quyết tâm không ăn nữa.

Ai ngờ được là anh lại không giữ vững lập trường, nhamnh chóng nhờ hộ lý giúp đỡ để ngồi dậy.

Khi mở bình giữ nhiệt, mùi thơm của canh gà ngay lập tức lan tỏa ra.

Triệu Lam bất ngờ nói: "Wow, không ngờ cô gái này thật sự biết nấu ăn, canh gà này thơm quá."

Cúi đầu nhìn vào trong bình, quả nhiên không thấy có lớp mỡ nào.

Bà ấy liền yên tâm rót ra một bát, định đút cho con trai.

Chu Cận Xuyên lập tức đưa tay ra nhận lấy: "Con tự uống được."

Nói xong, anh cầm bát canh đưa lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ.

Sau đó anh uống một hơi lớn.

Triệu Lam thấy vậy liền vội vàng nhắc nhở: "Uống từ từ thôi, con vừa mới bắt đầu ăn uống cẩn thận một lát nữa không thoải mái."

Nhưng chưa dứt lời, Chu Cận Xuyên đã uống hết một bát, lau miệng, nói: "Không sao."

Thực tế, không chỉ không có vấn đề gì mà sau khi uống một bát canh gà, Chu Cận Xuyên cảm thấy một hơi ấm bùng lên trong ngực, sau đó lan tỏa khắp tứ chi.

Ngay cả đôi chân vốn không có cảm giác cũng dường như ấm lên trong thoáng chốc.

Trong lòng Chu Cận Xuyên hơi xúc động, không biết đây là ảo giác của mình hay cơ thể thật sự đang hồi phục.

Triệu Lam thấy sắc mặt con trai sau khi uống canh gà đã tốt hơn nhiều.

Bà ấy chỉ nghĩ anh đang cảm động vì một bát canh của bạn gái, liền có chút chê trách: "Trước đây bảo con ăn mà con không chịu, nếu biết con thích uống canh gà, ngày mai mẹ sẽ nhờ người hầm rồi mang đến cho con."

Nói xong, bà ấy định dọn dẹp bình giữ nhiệt để mang đi.

Chu Cận Xuyên mím môi: "Trong đó còn không?"

Triệu Lam quay lưng lại, không thể tin nổi, quay lại hỏi: "Còn muốn uống nữa à?"

Chu Cận Xuyên không giải thích nhiều, chỉ khẽ vâng một tiếng.

Triệu Lam cười mỉm, sau đó rót nốt bát còn lại ra.

Chu Cận Xuyên lại ngửa đầu uống hết: "Mẹ đưa đồ cho cô ấy, bảo sau này cô ấy đừng mang nữa."

Triệu Lam thấy việc truyền lời này thật mệt mỏi: "Biết rồi."

Ở bên ngoài, Tô Ý dù không nghe thấy gì trong phòng bệnh.

Nhưng vẫn có thể nghe được một số động tĩnh, cô nghĩ có lẽ anh đã uống rồi.

Đang cố gắng nghe ngóng thì của phòng bệnh đột nhiên mở ra.

Tô Ý vui mừng đón lấy bình giữ nhiệt: "Anh uống hết rồi ạ?"

"Ừ, uống rồi, cảm ơn cháu, ngày mai..."

"Không cần cảm ơn, trưa mai cháu lại mang đến!"

Triệu Lam: “…”

…..

Trong hai ngày tiếp theo, mỗi ngày Tô Ý đều mang canh gà vào buổi trưa, buổi tối thì mang canh xương.

Chu Cận Xuyên đã nhờ Triệu Lam khuyên vài lần, nhưng lần nào cũng không lay chuyển được cô.

Trong thời gian đó, Triệu Lam cũng nhờ người nhà hầm canh mang đến, nhưng khi mở ra thì mùi vị không thể so sánh được.

Vì điều này, Triệu Lam còn không tin, đã lén thử một muỗng canh mà Tô Ý mang tới.

Lập tức bà ấy bị kỹ năng nấu nướng của cô làm cho kinh ngạc, rõ ràng chỉ là một bát canh đơn giản, tại sao hương vị lại khác biệt đến vậy?

Sau khi thử, mỗi lần thấy con trai uống canh, bà ấy lại không kìm được mà thèm thuồng.

Nhưng làm sao có thể tranh canh với con trai đang nằm trên giường bệnh được?

Trưa hôm đó, Tô Ý như thường lệ hầm canh gà, đổ vào bình giữ nhiệt rồi cầm đi.

Không ngờ vừa bước ra khỏi ngõ thì đột nhiên một bóng người lao nhanh về phía cô.

Tô Ý không kịp tránh, hai người va vào nhau, cả hai đều ngã xuống đất.

DTV

Bình giữ nhiệt trên tay cô cũng bị va đập mạnh, bay khỏi tay.

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng một người phụ nữ trung niên hét lên từ phía sau: "Bắt tên trộm lại!"

Tô Ý thấy tên trộm ngẩng đầu lên, cười đắc ý với cô rồi định đứng dậy chạy.

Nhìn lại canh gà mà cô đã hầm cả buổi sáng bị đổ hết ra đất, cô cảm thấy tức giận, liền nắm chặt nắm đấm.

Cô nhặt lấy bình giữ nhiệt bị hỏng, đập mạnh vào hắn: “M* mày, đền canh gà cho tao!".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 348: Chương 348



Tên trộm bị đập đau, không nói lời nào mà định đứng dậy chạy.

Tô Ý liền vớ lấy một cây gậy, đập thêm hai cú: "Xem mày còn chạy được nữa không!"

Sau hai cú đập, người phụ nữ bị mất túi cũng đã thở hổn hển chạy tới.

Đồng thời, có không ít người đi đường đứng lại vây quanh.

Một vài người đàn ông nhiệt tình đã nhanh chóng tóm gọn tên trộm lại.

Tô Ý nhặt túi lên, đưa cho người phụ nữ: "Dì kiểm tra xem đồ có còn đủ không?"

Người phụ nữ chạy đến, lập tức muốn cảm ơn Tô Ý.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, bà ấy lập tức đứng sững tại chỗ.

Tô Ý thấy bà ấy cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, liền đưa túi đến gần hơn, hỏi: "Dì ơi, có chuyện gì vậy?"

Nói xong, cô cúi đầu xuống, thấy cánh tay của người phụ nữ đã bị trầy xước một mảng lớn, m.á.u đang chảy ra ngoài.

Tô Ý nhìn thấy thôi mà cũng cảm thấy đau, liền vội vàng khuyên bà ấy đi bệnh viện kiểm tra.

Người phụ nữ nghe Tô Ý nói, lúc này mới hoàn hồn, nhìn cánh tay của mình, nói: "Không sao đâu, cô gái, cảm ơn cháu nhiều lắm, cháu sống gần đây à?"

Tô Ý hơi sững lại, nghĩ bà ấy muốn về nhà mình để băng bó.

Ban đầu cô do dự một chút, nhưng sau đó nhìn thấy bà ấy gầy gò, còn thấp hơn mình nửa cái đầu, lại có vẻ hiền hậu, hành động ôn hòa, bỗng dưng cô cảm thấy có gì đó ấm áp.

Vì thế cô gật đầu: "Cháu ở gần đây, hay là dì theo cháu về để băng bó sơ qua đã nhé."

Nói xong, cô nhờ đám đông xung quanh giúp đưa tên trộm đến đồn công an gần đó.

Đợi khi nào cô băng bó xong cho người phụ nữ thì sẽ đến sau.

Hôm nay Tô Nhân vốn định đến công viên gần nhà để uống trà với bạn, ai ngờ vừa bước đến ngã rẽ thì bị người ta giật mất túi xách.

Bà ấy bị va chạm làm cho cánh tay bị trầy xước.

Chỉ vì trong túi có chứa đồ quan trọng, bà ấy mới bất chấp tất cả mà đuổi theo.

May mắn là gặp được một cô gái ở ngay đầu ngã rẽ, nếu không hôm nay chắc chắn không thể lấy lại túi được.

Bà ấy thấy cô gái này có dáng người mảnh khảnh, ai ngờ khi đánh người lại không hề nương tay.

Đang định cảm ơn, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bị khuôn mặt của cô gái làm cho ngỡ ngàng.

Cô gái này, trông quá giống với bà ấy lúc còn trẻ.

Tô Nhân cảm thấy như nhìn thấy chính mình thời trẻ trên người cô gái này.

Vì vậy mà nhất thời bà ấy ngây người ra.

Đến khi bình tĩnh lại thì cô gái đã kéo tay bà ấy đi vào con hẻm rồi.

Tô Nhân theo cô đi đến trước một căn nhà trong hẻm, rồi lại ngẩn ngơ đi theo cô vào trong nhà.

Tô Ý nhìn thấy người phụ nữ cứ ngẩn ngơ như vậy, trong lòng có chút không chắc chắn.

Không lẽ vừa nãy ngã xong bị chấn động đến nỗi có vấn đề?

Vì vậy, cô lại lên tiếng: “Dì, dì có cảm thấy đau đầu không? Hay là gọi điện cho người nhà dì đến đưa dì đi bệnh viện nhé?”

Tô Nhân vội vàng cười ngượng ngùng: “Đầu không đau, chỉ là một vết thương ngoài da thôi.”

Tô Ý không nghĩ nhiều, liền gật đầu rồi vào trong lấy nước thuốc đỏ cùng bông gạc ra.

“Vậy để cháu giúp dì sát trùng cầm máu, băng bó lại nhé!”

“Ôi, làm phiền cháu rồi!”

Tô Ý giúp bà ấy băng bó cánh tay xong, mới phát hiện ra quần ở đầu gối của bà ấy cũng thấm máu, liền vội vàng hỏi: “Dì ơi, chân dì sao rồi?”

Tô Nhân nghe vậy, mới chậm chạp nhận ra cơn đau từ đầu gối truyền đến.

"Á..."

Tô Ý giúp bà ấy kéo quần lên, hít một hơi lạnh: “Sao ngã mạnh thế này?”

Nói rồi, cô giúp bà ấy băng bó lại vết thương ở chân.

DTV

Khi Tô Ý đang băng bó, Tô Nhân không kìm được mà nhìn cô.

Tô Ý bị nhìn đến mức không thoải mái, mới hỏi: “Dì ơi, sao dì cứ nhìn cháu vậy?”

Tô Nhân cười: “Xin lỗi cháu, dì thấy cháu trông quen quen, nên mới nhìn thêm vài lần, cháu đừng hiểu lầm, dì không phải người xấu đâu.”

Nghe bà ấy giải thích như vậy, Tô Ý cũng cảm thấy ngượng ngùng: “Không sao đâu ạ.

À, dì kiểm tra lại xem trong túi có thiếu đồ gì không? Với lại, lát nữa vẫn phải đi đến đồn công an một chuyến.”

Tô Nhân gật đầu: “Cô gái, cháu có bận gì không? Nếu không bận thì có thể đi cùng dì không?”

Không biết vì sao, Tô Nhân cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy cô gái này.

Không muốn tạm biệt nhau quá sớm, nên mới hỏi xem cô có thể cùng đi không..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 349: Chương 349



Tô Ý vốn định hầm nồi canh, nhưng thấy dì này cũng tội nghiệp, hơn nữa vừa nãy cô cũng là nhân chứng.

Nồi canh gà của mình bị đổ hết rồi, còn chưa tìm tên trộm đó tính sổ.

Cô liền gật đầu: “Được, cháu sẽ đi cùng dì một chuyến.”

Nói xong, hai người liền đứng dậy cùng nhau đi đến đồn công an.

…..

Tại bệnh viện.

Chu Cận Xuyên không rời mắt khỏi chiếc đồng hồ treo tường, ánh mắt của anh theo từng vòng quay của kim giây.

Nhìn thấy đã muộn hơn một tiếng so với thường ngày, nhưng bên ngoài phòng bệnh vẫn không có động tĩnh gì.

Triệu Lam thấy con trai như vậy, liền khuyên: “Nhà mình cũng mang canh gà đến, con ăn trước đi.”

Chu Cận Xuyên mím môi: “Con không đói.”

Nói xong lại ngập ngừng, một lúc sau mới mở miệng: “Mẹ ra ngoài xem thử đi.”

Triệu Lam đành đứng dậy, ra hành lang và cầu thang hỏi thăm một lượt, rồi mới trở về phòng bệnh: “Mẹ hỏi rồi! Hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu, có khi hôm nay người ta không đến.”

“Con bé có tính tình không ổn định, mà con ngày nào cũng không cho người ta vào, chắc là đưa được hai ngày rồi cảm thấy mất mặt nên không đến!”

“Mẹ thấy thế cũng tốt, hai đứa vốn dĩ không hợp nhau, con lại không muốn liên lụy người ta, không phải chia tay cũng tốt sao.”

Trán Chu Cận Xuyên giật giật hai cái, mím môi không nói gì.

Chỉ là ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa, như muốn nhìn xuyên qua nó.

Triệu Lam thấy anh không chịu ăn cơm, đành thở dài, tự mình ăn trước.

Nhưng hôm nay không có mùi canh của con nhóc đó, mùi vị của thức ăn cũng trở nên nhạt nhẽo!

Đang ăn, bỗng thấy con trai chật vật muốn ngồi dậy.

Triệu Lam giật mình, vội vàng bỏ đũa xuống chạy qua: “Tổ tông ơi! Con định làm gì vậy! Không sợ kéo căng vết thương sao?”

Chu Cận Xuyên chỉ vào điện thoại: “Con muốn gọi một cuộc điện thoại.”

Triệu Lam thấy vậy liền đưa điện thoại đến cho anh: “Gọi cho ai?”

Chu Cận Xuyên không nói, chỉ nhanh chóng bấm một dãy số, sau khi kết nối, mới vội vàng nói: “Hạo Nam, không thấy Tô Ý đâu, anh mau đi xem thử.”

Nói xong, lại “ừ” mấy tiếng: “Đi xem xong gọi lại cho tôi ngay.”

Triệu Lam giúp anh đặt lại điện thoại, nhìn con trai với vẻ mặt kỳ lạ.

DTV

Sao mới không gặp bao lâu mà con trai như biến thành người khác vậy?

Nhà mình đâu có ai bướng bỉnh như thế này chứ!

Nhưng nhìn bộ dạng của anh, Triệu Lam cũng hiểu, xem ra không thể chia tay được rồi, haizzz.

…..

Bên kia, sau khi Lâm Hạo Nam cúp máy cũng bị giật mình, liền lập tức lái xe đến con hẻm nơi Tô Ý ở.

Đến nơi, anh ta thấy cửa đóng chặt.

Gõ mãi mà không thấy ai trả lời.

Trong lòng càng thêm lo lắng, vội vàng gọi lại cho Chu Cận Xuyên.

“Cô ấy thực sự không có ở nhà, tôi đoán là đi ra ngoài mua đồ cũng không chừng, anh đừng lo, tôi sẽ lái xe tìm quanh đây!”

Ở phía bên kia, Tô Ý dẫn người phụ nữ bị thương đến đồn công an để phối hợp ghi lời khai.

Đồng chí công an phụ trách ghi chép nhìn qua hai người, rồi lại nhìn tên của họ, không nhịn được cười nói: "Hai người không chỉ cùng họ, mà ngay cả tên cũng đặt giống nhau đến vậy.

Nếu không vì chênh lệch tuổi tác, tôi còn tưởng là hai mẹ con nữa."

Tô Ý và Tô Nhân nhìn nhau một cái rồi cười: "Chúng tôi không phải là mẹ con."

"Nhưng mà tên giống nhau thật là trùng hợp, chắc là có duyên rồi!"

Đồng chí công an kinh ngạc nhìn họ: "Không phải mẹ con à, xin lỗi, hiểu lầm rồi."

"Haha, không sao."

Dưới sự thẩm vấn của công an, tên trộm cũng khai ra nơi anh ta cất giấu tang vật.

Lấy ra khá nhiều đồ bị đánh cắp.

Đồng chí công an vì thế đã khen ngợi Tô Ý một cách nồng nhiệt.

Chỉ tiếc là canh gà và bình giữ nhiệt của Tô Ý thì không thể lấy lại được.

Thấy thời gian đã muộn, Tô Ý vội vàng rời đi.

Tô Nhân thấy vậy, liền nhanh chóng đuổi theo: "Cô gái, chờ đã..."

Nói rồi, bà ấy lấy ra một xấp tiền từ túi xách của mình: "Tiểu Ý, đây là chút lòng thành của dì.

Cháu đã giúp dì rất nhiều, hãy nhận lấy số tiền này."

Tô Ý không chịu nhận.

Thấy cô kiên quyết từ chối, Tô Nhân liền tháo chiếc vòng ngọc từ cổ tay mình xuống, đeo vào tay cô.

"Vậy cháu hãy nhận cái này, hôm nay chúng ta gặp nhau cũng coi như là có duyên, coi như đây là quà gặp mặt."

Tô Ý không thể từ chối, lại đang vội nên đành nhận: "Dì ơi, cháu có chút việc gấp, lần sau có cơ hội sẽ gặp lại."

Tô Nhân gật đầu liên tục: "Được, dì không làm phiền cháu nữa, lần sau dì có thể đến nhà cháu không?".
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back