Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 340: Chương 340



Trên đường đi, Tô Ý hỏi thêm tình hình cụ thể.

Tạ Tiểu Quân không dám giấu giếm, liền kể hết những gì mình biết.

"Lúc đầu đã giao chiến một lần, bọn chúng gần như đã chịu khuất phục, không biết lại có thêm vũ khí từ đâu, đoàn trưởng Chu bị thương khi đang bảo vệ mọi người rút lui."

Tô Ý cố giữ bình tĩnh: "Tiểu Quân, anh nói thật đi, Chu Cận Xuyên có gặp nguy hiểm đến tính mạng không?"

Tạ Tiểu Quân bật khóc: "Tôi thật sự không biết, nghe nói là bị trúng đạn, cụ thể thì tôi cũng không dám hỏi."

Thấy ba người bọn họ đều khóc lớn, lòng Tô Ý cũng cảm thấy nặng nề.

Nhưng cô cũng biết bây giờ có khóc cũng không giải quyết được gì, phải nhanh chóng đến bệnh viện mới được.

Cô lập tức bảo Tạ Tiểu Quân đang khóc lóc dừng lại: "Để tôi lái xe cho, anh chỉ đường đi."

Khi nắm lại vô lăng, Tô Ý liền đạp mạnh ga, không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.

Khi đến nơi, bốn người liền chạy nhanh đến phòng bệnh.

Càng đến gần phòng bệnh, Tô Ý càng cảm thấy tim mình đập mạnh hơn.

Cũng không đoái hoài tới chuyện gõ cửa, cô liền đẩy cửa chạy vào: "Chu Cận Xuyên......"

Khi đẩy cửa bước vào, hai người nằm trên giường bệnh cũng cố gắng ngồi dậy: "Tô Ý.."

"Em dâu..."

Tô Ý nhìn kỹ, người nằm trên giường bệnh là Lục Trường Chinh và Tần Vân Phong.

Cô không thể không cảm thấy trong lòng hẫng một nhịp: "Chu Cận Xuyên đâu rồi?"

Lục Trường Chinh và Tần Vân Phong đều lặng lẽ cúi đầu.

Tô Ý vội vã hỏi lại lần nữa: "Chu Cận Xuyên đâu rồi?"

Tần Vân Phong nhìn thấy gương mặt cô trắng bệch như tờ giấy, lòng cũng cảm thấy không dễ chịu: "Tô Ý, cô đừng lo lắng, đoàn trưởng Chu bị thương nặng hơn bọn tôi, sáng nay đã được đưa về thủ đô để phẫu thuật bằng máy bay riêng rồi."

Ngón tay của Tô Ý nắm chặt đến trắng bệch, mắt cô nhìn chằm chằm vào Lục Trường Chinh: "Lão Lục, có thật không?"

Lục Trường Chinh gật đầu: "Thật đấy, khi đi anh ấy vẫn còn trong tình trạng hôn mê, em dâu, là lỗi của tôi, tôi đã không bảo vệ được lão Chu, để anh ấy phải lao lên phía trước."

Tần Vân Phong cũng rơi nước mắt: "Đoàn trưởng Chu bị thương khi che chắn cho bọn tôi rút lui, trên người bị trúng nhiều phát đạn..."

Lục Trường Chinh vội tiếp lời: "Nhưng bác sĩ đã nói, các viên đạn không trúng vào chỗ hiểm, y tế ở thủ đô rất tiên tiến, chắc chắn không có vấn đề gì đâu."

Những lời an ủi này, Tô Ý không nghe lọt tai một chữ nào, cô sốt ruột nói với Lục Trường Chinh: "Lão Lục, anh giúp tôi tìm hiểu xem anh ấy ở bệnh viện nào nhé."

Nói xong, cô liền định bước ra ngoài.

Tạ Tiểu Quân vội vàng giữ lấy Tô Ý: "Chị Tô, chị định đi đâu?"

"Tôi đi thủ đô tìm anh ấy."

Nghe vậy, mọi người liền khuyên nhủ: "Hay là đợi một chút nữa đi? Chắc bên đó sẽ có tin tức gửi về ngay thôi."

"Không được, tôi muốn tự mình đến đó xem, yên tâm đi, tôi không sao đâu!"

Lục Trường Chinh thấy khuyên cô không được, liền rút từ dưới gối ra một bức thư và một chiếc đồng hồ.

"Em dâu, cái này em mang theo nhé."

"Lá thư này là viết vào đêm cuối cùng trước khi bọn anh xuất phát, lá này là do lão Chu nhét vào tay tôi trước khi ngất đi."

"Chiếc đồng hồ này anh ấy làm rơi, tôi nhặt được…”

Tô Ý lặng người đi, đưa tay nhận lấy.

DTV

Thấy trên lá thư có vết m.á.u đã khô, mặt kính của đồng hồ cũng đã bị nứt.

Cô không kìm được nắm chặt chúng rồi bỏ vào túi, không nói thêm lời nào mà quay người rời khỏi phòng bệnh.

Tạ Tiểu Quân vội dẫn theo hai đứa trẻ đuổi theo: "Chị Tô, tôi đưa chị ra ga tàu."

Tô Ý gật đầu, lấy quần áo của mình và Chu Cận Xuyên trên xe ra ôm vào lòng.

"Tiểu Quân, tôi đi thủ đô, Tiểu Vũ và Noãn Noãn nhờ anh chăm sóc, tình hình ở thủ đô không biết ra sao, bây giờ tôi mang theo bọn nhỏ thì không tiện."

Nói xong, cô quay lại nhìn Tiểu Vũ và Noãn Noãn: "Tiểu Vũ, chăm sóc tốt cho em gái nhé, đừng sợ, chú không bị thương vào chỗ hiểm thì sẽ không sao, đợi thím tự mình gặp được chú rồi sẽ gọi điện thoại về cho các con."

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn đã sợ hãi, liên tục gật đầu: "Thím, thím cũng nhớ chăm sóc bản thân nhé."

Khi xe đến ga tàu, Tô Ý liền chạy đến quầy bán vé.

"Đồng chí, chuyến tàu sớm nhất đi thủ đô, nhanh nhất có thể."

"Chuyến sớm nhất là 5 giờ 30 chiều, đến nơi vào 12 giờ 15 trưa mai."

"Được, cho tôi vé đó."

"Chỉ còn ghế cứng thôi."

"Được!".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 341: Chương 341



Tô Ý trả tiền và nhận vé, rồi tìm một chỗ trống ở góc ngồi xuống.

Lúc này cô mới lấy lá thư trong túi ra, cẩn thận mở phong bì và đọc.

"Tô Ý, tình yêu của anh,

Anh hy vọng em sẽ không bao giờ phải đọc lá thư này.

Kẻ địch khó nhằn hơn bọn anh tưởng, mọi người đã sẵn sàng hy sinh cho mảnh đất này bất cứ lúc nào.

Mặc dù anh không bi quan đến vậy, nhưng phòng trường hợp bất trắc...

Nếu chúng ta không còn gặp lại, anh mong em đừng quá đắm chìm trong nỗi đau, sinh tử vốn có số mệnh, khi khoác lên mình bộ quân phục này, bọn anh đã sẵn sàng cho điều này, chỉ là anh cảm thấy rất có lỗi với em.

Là do anh quá ích kỷ, chỉ muốn kéo em vào thế giới của anh mà quên mất thân phận của mình không thể mang lại cho em sự bảo vệ và hứa hẹn.

Anh đã nhờ Lâm Hạo Nam ở thủ đô mua một căn nhà nhỏ dưới tên của em, vốn định đợi đến khi về thủ đô sẽ tạo bất ngờ cho em, nhưng bây giờ coi như đó là món quà cuối cùng anh gửi đến em, cùng với khoản tiền tiết kiệm trước đó anh gửi cho em, hãy nhận lấy toàn bộ.

Ngoài ra, anh mong có thể giao Tiểu Vũ và Noãn Noãn cho ba mẹ anh chăm sóc, để an ủi họ khi mất con, cũng để hai đứa có được giáo dục tốt hơn ở thủ đô.

Một người phụ nữ sống một mình trên thế giới này đã không dễ dàng gì, anh hy vọng em sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, đừng cố chấp.

Cuối cùng, anh chỉ mong em có thể buông bỏ quá khứ, sống tốt.

Người yêu của em, Chu Cận Xuyên."

Khi đọc lá thư này, đôi mắt Tô Ý đã ngấn lệ, đến khi nhìn thấy ba chữ Chu Cận Xuyên, cô không thể kìm nén được nữa.

DTV

Nước mắt rơi trên tờ giấy, cô vội vàng hít sâu, lau khô nước mắt.

Sau đó cô cẩn thận đọc lại một lần nữa.

Chỉ cảm thấy từng giọt m.á.u trong cơ thể lạnh buốt đến đau đớn.

Lục phủ ngũ tạng cũng như bị một bàn tay nắm chặt, đau đến mức không còn cảm giác.

Không biết đã bao lâu trôi qua, đến khi nghe tiếng loa nhắc nhỏ lên tàu, cô mới vội vàng gấp lá thư lại một cách cẩn thận.

Cô cũng cất chiếc đồng hồ có vết nứt vào không gian.

Hôm nay chuyến tàu đi thủ đô đặc biệt đông đúc, khi cổng mở, rất nhiều người mang theo túi lớn túi nhỏ chen chúc lên tàu.

Tô Ý không mang theo đồ gì, nổi bật giữa đám đông.

May mắn thay, trước khi tàu khởi hành, Tô Ý đã thành công chen lên, tìm được chỗ ngồi của mình.

Chuyến tàu kéo dài gần hai mươi tiếng đồng hồ khiến Tô Ý gần như sụp đổ, thật sự quá chậm chạp.

Thêm vào đó, suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng này, cô không nghe được bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài.

Không biết bên Chu Cận Xuyên thế nào rồi, điều này thật sự là sự tra tấn khủng khiếp nhất.

Sự sụp đổ tinh thần cộng thêm sự chật chội của toa tàu khiến Tô Ý cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa.

Đêm xuống, trên tàu là một cảnh tượng đen kịt người nằm ngủ.

Chỉ có mình Tô Ý tỉnh táo, cô cảm thấy cứ như thế này thì không ổn, nếu để bản thân kiệt sức, khi đến thủ đô cũng không giúp được gì.

Vì thế, cô tranh thủ lúc mọi người đang ngủ say, lén lút chạy đến nhà vệ sinh, sau đó chui vào không gian.

Sáng hôm sau, sau khi cố gắng ngủ được vài giờ trong không gian và ép mình ăn khá nhiều, Tô Ý mới cảm thấy như được hồi sinh.

Cô tìm cơ hội lén lút ra khỏi không gian và trở về chỗ ngồi.

Ngồi thêm một lúc nữa, đến trưa thì tàu cũng đến được thủ đô.

Ra khỏi ga tàu, Tô Ý liền đi thẳng đến buồng điện thoại để gọi cho Lục Trường Chinh.

Sau khi hỏi rõ bệnh viện và phòng bệnh của Chu Cận Xuyên, cô lập tức bắt xe đi thẳng đến đó.

Khi đến bệnh viện, Tô Ý liền chạy một mạch đến tầng bốn, nơi có phòng bệnh của Chu Cận Xuyên.

Nhưng không ngờ vừa bước ra khỏi cầu thang thì cô đã bị chặn lại: "Tầng này không được vào."

Tô Ý ngẩng lên nhìn, thấy tầng này có khá nhiều người mặc đồng phục đang đứng gác, cả tầng lầu đều yên ắng.

Ngoài ra, cô không thấy người thân đến thăm bệnh, cũng không thấy bác sĩ hay y tá nào.

Tô Ý vội vàng giải thích với người gác cổng: "Đồng chí, tôi là người yêu của Đoàn trưởng Chu, anh ấy hiện giờ thế nào rồi?"

Người gác cổng nghe vậy thì ngạc nhiên một chút, rồi trầm giọng trả lời: "Mời cô rời đi, nơi này không cho phép bất kỳ người ngoài nào ra vào."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 342: Chương 342



Lòng Tô Ý chùng xuống: "Đồng chí, làm ơn giúp tôi báo với gia đình Đoàn trưởng Chu, nói là tôi tên Tô Ý."

Thái độ của hai đồng chí đứng ở cầu thang rất kiên quyết: "Xin lỗi, cô nên rời đi ngay."

Tô Ý đã ngồi tàu lâu như vậy, nhìn thấy cửa bệnh phòng ngay trước mắt mà lại bị chặn lại, không thể vào, cô vừa sốt ruột vừa tức giận.

Cô định xông vào thì bất ngờ thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra cùng với một y tá.

DTV

Khi họ đến gần, Tô Ý vội vàng hỏi: "Bác sĩ, xin hỏi tình trạng của Chu Cận Xuyên hiện giờ thế nào rồi?"

Ban đầu, bác sĩ không để ý đến Tô Ý, nhưng khi nghe thấy giọng nói thì mới quay lại nhìn, nhưng cũng không nói gì thêm: "Xin lỗi..."

Chưa đợi ông ta từ chối, Tô Ý đã vội giải thích: "Tôi là người yêu của Chu Cận Xuyên, tôi tên là Tô Ý, tôi không đến để điều tra tình hình, chỉ xin ông cho tôi biết anh ấy đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?"

Người bác sĩ vốn định đi tiếp, nhưng khi nghe cô nói tên mình là Tô Ý, ông ta liền quay lại: "Cô là Tô Ý?"

Tô Ý không hiểu ý của ông ta, chỉ gật đầu liên tục: "Đúng vậy."

Đối phương ngừng lại một chút rồi mới nói: "Ca phẫu thuật đã hoàn thành vào đêm qua, các mảnh đạn còn lại trong cơ thể đã được lấy ra, chỉ là bệnh nhân không chỉ bị b.ắ.n một chỗ, vết thương ở chân không có vấn đề gì, nhưng vùng thắt lưng có nhiều dây thần kinh, hiện chưa thể chắc chắn về tình trạng phục hồi sau phẫu thuật.”

"Thêm vào đó, bệnh nhân bị mất m.á.u quá nhiều, sau phẫu thuật vẫn đang hôn mê, phải đợi tỉnh lại mới có thể tính là thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.

May mà thể chất bệnh nhân rất tốt, tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian, hãy kiên nhẫn chờ đợi!"

Nghe tin Chu Cận Xuyên đã lấy đạn ra thành công trong cuộc phẫu thuật, dù anh vẫn đang hôn mê, nhưng Tô Ý cũng thấy nhẹ nhõm hơn chút.

Cô liền cảm ơn bác sĩ liên tục.

Bác sĩ gật đầu với cô rồi quay lưng bước đi.

Y tá bên cạnh thấy vậy, không khỏi thắc mắc: "Bác sĩ, người nhà bệnh nhân đã dặn dò phải nghiêm ngặt bảo vệ thông tin, không được tiết lộ ra ngoài một chữ nào mà."

Bác sĩ lắc đầu bất lực: "Vị đồng chỉ lúc nãy cũng coi như là nửa người nhà, hơn nữa cô ấy vừa một mình từ cách đây hàng ngàn dặm chạy đến đây, nên nói cho cô ấy biết một chút."

"Nhưng làm sao ông biết cô ấy chính là người yêu của bệnh nhân, nếu lỡ cô ấy lừa ông thì sao?"

"Mắt tôi không đến mức không nhìn ra được điều đó, hơn nữa trước khi phẫu thuật, tôi đã nghe bệnh nhân cứ mãi gọi tên cô ấy."

Nghe vậy, cô y tá mới gật đầu, dường như hiểu ra vấn đề.

Mặc dù đã nghe bác sĩ nói về tình trạng hiện tại của Chu Cận Xuyên, nhưng Tô Ý vẫn muốn tận mắt nhìn thấy anh.

Vì thế, cô tiếp tục nài nỉ hai đồng chí gác cửa.

Cuối cùng, cô cũng làm phiền mấy người trong phòng bệnh phải bước ra.

Ba người nhìn về phía Tô Ý trong giây lát, cuối cùng, người đàn ông lớn tuổi nhất trong số họ chống gậy bước tới gần cô.

Tô Ý ngước nhìn, thấy ông lão tóc bạc phơ, khí thế phi phàm, nhưng dáng đi có phần gù xuống vì chịu đựng cú sốc.

Ông ấy đến trước mặt Tô Ý, khẽ họ một tiếng: "Cháu có phải là đồng chí Tô, người yêu của Tiểu Xuyên phải không?"

Tô Ý điềm tĩnh gật đầu: "Chào ông Chu, cháu là Tô Ý, ông cứ gọi cháu là Tiểu Tô là được rồi.

Cháu muốn vào thăm anh ấy, có được không?"

Ông Chu thở dài: "Nó hiện giờ vẫn còn hôn mê, cháu vào cũng không thấy được gì đâu, hơn nữa bác sĩ nói rằng không nên vào thăm ở phòng chăm sóc đặc biệt, tránh nguy cơ nhiễm trùng lần hai."

"Ông thấy cháu cũng vừa từ đơn vị đến đây phải không? Ông sẽ bảo người đưa cháu đi nghỉ ngơi trước, khi nào có tin tức sẽ thông báo cho cháu."

Tô Ý mím môi: "Vậy cháu sẽ không vào phòng bệnh, cháu sẽ chờ ở bên ngoài thôi."

Nhìn thấy vẻ kiên quyết trên gương mặt cô, ông Chu trầm ngâm một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: "Cho cháu ấy vào đi."

Nói xong, ông ấy từ từ chống gậy bước xuống lầu.

Sau khi được cho phép, bước chân Tô Ý liền vội vã đến trước phòng bệnh.

Đến nơi, cô thấy phòng bệnh cũng bị bịt kín đến mức không nhìn thấy gì.

Ba mẹ của Chu Cận Xuyên đúng trong phòng bên cạnh, quay lưng về phía hành lang.

Mẹ của anh dường như đang khóc thầm, còn ba anh thì nhỏ giọng an ủi.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 343: Chương 343



Tô Ý do dự một lúc, quyết định tạm thời không đến chào hỏi.

Trước đây, cô từng tưởng tượng rất nhiều cảnh gặp gỡ gia đình của Chu Cận Xuyên, nhưng không ngờ lại gặp trong hoàn cảnh như thế này.

Tuy nhiên, lúc này những điều đó đều không quan trọng nữa.

Tô Ý nhẹ nhàng bước đến ngồi trên ghế trước cửa phòng, yên tâm chờ đợi Chu Cận Xuyên tỉnh lại.

Thực ra, trên đường đến đây, cô đã nghĩ, trong nguyên tác không hề nhắc đến chuyện Chu Cận Xuyên bị thương, đó cũng là lý do trước đây cô còn khá bình tĩnh.

Nhưng bây giờ xem ra, từ khi cốt truyện gốc bị lệch khỏi quỹ đạo, mọi thứ đã trở nên không thể kiểm soát được.

Vì vậy, hiện tại cô không tin bất cứ điều gì, chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe.

Ngồi ngoài một lúc, ba của Chu Cận Xuyên mới chỉnh lại cảm xúc rồi bước ra.

Chỉ thấy mắt ông ấy đỏ hoe, nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, rõ ràng là một người đàn ông khá điềm tĩnh và kiên định.

Vừa rồi ông ấy cũng luôn bình tĩnh an ủi mẹ của Chu Cận Xuyên.

Thấy ông ấy đi ra, Tô Ý liền đứng dậy gật đầu chào.

Ba Chu cũng khẽ gật đầu lại: "Cháu là Tiểu Tô phải không? Chú là Chu Hoằng Nghĩa, ba của Cận Xuyên.”

Tô Ý cũng vội vàng chào hỏi: "Cháu chào chú Chu, cháu là Tô Ý.”

Nói xong, Tô Ý muốn nói vài lời an ủi nhưng không thể thốt nên lời.

Cũng may Chu Hoằng Nghĩa cũng không để tâm, ông ấy trông có vẻ không có tinh thần để trò chuyện, chỉ đơn giản nói hai câu về tình trạng của Chu Cận Xuyên, rồi rời khỏi phòng bệnh.

Tô Ý nhìn dáng vẻ có phần lảo đảo của ông ấy, sau đó lại lặng lẽ ngồi xuống.

Tiếp tục chờ đợi.

Không biết bao lâu sau, trời ngoài hành lang đã tối đen.

Một người đồng chí mang hộp cơm đến, đưa cho Tô Ý rồi nói: "Đây là ông Chu dặn dò.”

Tô Ý thực sự không có khẩu vị, liền lắc đầu: "Tôi không đói.”

Vừa dứt lời, mẹ của Chu Cận Xuyên, Triệu Lam, người vừa rồi vẫn đang khóc thầm trong phòng bên cạnh, nghe thấy liền bước ra.

Nhìn thấy Tô Ý, bà ấy hơi sững sờ: "Sao cháu vẫn ở đây?”

Tô Ý cố mỉm cười, đứng dậy: "Dì ơi, Cận Xuyên vẫn chưa tỉnh lại sao?”

DTV

Triệu Lam thở dài, nhìn về phía phòng bệnh: "Bên trong có đội ngũ y tế chuyên nghiệp chăm sóc, có động tĩnh gì họ sẽ báo ngay cho chúng ta.”

Tô Ý gật đầu, không nói gì.

Triệu Lam thấy cô ngồi đây cả buổi chiều mà không nói một lời, liền biết là người có tính cách cứng đầu.

Bà ấy chỉ vào hộp cơm, nói: "Dù sao cháu cũng nên ăn một chút đi, nếu không khi Cận Xuyên tỉnh dậy, sẽ trách chúng ta không chăm sóc cháu chu đáo.”

Tô Ý nghẹn ngào, sau đó cầm lấy hộp cơm: "Dì ơi, dì cũng ăn một chút đi, nếu không khi anh ấy tỉnh dậy cũng sẽ lo lắng cho dì.”

Triệu Lam hơi ngạc nhiên, sau đó nhận lấy hộp cơm.

Bà ấy ngồi xuống đối diện với Tô Ý, cũng bắt đầu ăn cơm.

Thực ra, biết con trai có người yêu là một chuyện đáng vui mừng.

Nhưng sau khi điều tra, bà ấy phát hiện cô gái này khác biệt với gia đình họ quá nhiều.

Ban đầu, bà ấy dự định nhân dịp con trai đưa người về nhà lần này, sẽ làm công tác tư tưởng cho cô gái, sớm cắt đứt mối quan hệ này.

Ai ngờ lần gặp gỡ đáng lẽ ra phải căng thẳng, lại trở thành hai người ngồi trước cửa phòng bệnh ăn cơm hộp cùng nhau.

Lúc này, trong lòng Triệu Lam cũng rối bời, phức tạp vô cùng.

Hai người đều không có khẩu vị, ăn được chưa đến một nửa thì đã gói lại.

Thấy vậy, Triệu Lam liền nói muốn đưa cô đến nhà khách nghỉ ngơi: "Hiện giờ Cận Xuyên chưa tỉnh, cháu ở đây chờ cũng vô ích, tốt nhất là nên đi nghỉ trước đi!”

Tô Ý vẫn giữ nguyên quan điểm: "Cháu đợi anh ấy tỉnh rồi tính sau.”

Triệu Lam hơi tức giận: "Con bé này trông có vẻ yếu đuối nhưng sao lại bướng bỉnh như vậy? Ở đây có nhân viên y tế là đủ rồi.”

Nói xong, bà ấy muốn bảo người đưa cô rời đi.

Ánh mắt bà ấy chọt liếc thấy cô ăn mặc có vẻ bụi bặm, tóc tai cũng hơi rối bù, tính từ khi sự việc xảy ra đến giờ cũng gần hai ngày.

Cô bé này có lẽ đã không ăn không ngủ đến giờ sao?

Nghĩ đến đứa con trai đang nằm trên giường bệnh, bà ấy không khỏi thở dài: "Sao thanh niên bây giờ lại cố chấp như vậy! Thôi, cháu qua phòng bệnh trống đối diện kiếm giường ngủ một đêm đi!”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 344: Chương 344



Bề ngoài thì tỏ vẻ khó chịu, nhưng quay lưng đi đã sắp xếp người mang quần áo và đồ vệ sinh cá nhân cho cô.

Tô Ý thấy bà ấy tuy có tính tình nóng nảy hơn ba và ông nội của Chu Cận Xuyên, nhưng rõ ràng là người miệng lưỡi chua ngoa mà lòng lại mềm mỏng.

Cô cầm đồ vệ sinh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay quần áo mới.

Sau đó, cô lao ngay vào giường trong phòng đối diện ngủ.

…..

Sáng hôm sau, Tô Ý bị tiếng động ngoài hành lang đánh thức.

Cả đêm yên tĩnh, bất chợt có động tĩnh gì đó thì rất rõ ràng.

Tô Ý nghĩ chắc chắn là Chu Cận Xuyên có động tĩnh rồi, vội vàng xỏ giày rồi chạy ra ngoài mà không kịp chỉnh trang tóc tại.

Ông Chu và Chu Hoằng Nghĩa thấy cô từ phòng đối diện chui ra, mới biết là tối qua cô không quay về.

Tô Ý vội vàng chào hai người: "Chú Chu, có phải Cận Xuyên tỉnh rồi không ạ?”

Chu Hoằng Nghĩa gật đầu: "Tinh rồi, bây giờ để mẹ nó vào xem trước, chúng ta đợi ở đây.”

Tô Ý gật đầu, sau đó vội chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, gỡ tóc ra rồi chải lại.

Chỉnh trang xong xuôi, cô đầy phấn khích đến cửa phòng bệnh, chuẩn bị một lúc nữa sẽ vào trong.

Không lâu sau, Triệu Lam đi ra từ trong.

Bà ấy nhìn Tô Ý với ánh mắt ngập ngừng: "Bây giờ nó không muốn gặp cháu.”

Tô Ý đã sẵn sàng mở cửa bước vào, nhưng đột nhiên nghe thấy Triệu Lam nói bây giờ Chu Cận Xuyên không muốn gặp cô.

Cô không thể tin được, hỏi lại: "Anh ấy nói không muốn gặp cháu á?"

Triệu Lam gật đầu: "Đúng, nó đã nói như vậy."

Tô Ý sững sờ trong chốc lát, sau đó vội hỏi: "Bác sĩ nói sao? Đã qua cơn nguy hiểm chưa ạ?"

Triệu Lam nhẹ nhàng gật đầu, rồi quay người bước vào phòng bệnh.

Chu Hoằng Nghĩa đúng bên cạnh nhìn, liền an ủi Tô Ý: "Nó vừa tỉnh lại, có lẽ tâm trạng vẫn chưa ổn định.

Hay để chú cho người đưa cháu đến nhà khách nghỉ ngơi trước, tối hãy quay lại thăm nó sau?"

Tô Ý nhìn về phía phòng bệnh một lúc, rồi gật đầu: "Vâng, cháu tự đi cũng được."

Nói xong, cô liền rời đi một mình.

Dù Tô Ý cảm thấy ngạc nhiên trước hành động của Chu Cận Xuyên.

Nhưng sau khi suy nghĩ, cô cũng hiểu rằng chắc hẳn anh có lý do nào đó.

Có thể là không muốn để cô thấy anh trong tình trạng thảm hại như hiện tại, hoặc có những bí mật khác mà cô chưa biết.

Dù sao đi nữa, chỉ cần anh qua khỏi cơn nguy hiểm là tốt rồi.

Nhân lúc này, cô dự định gọi điện thoại báo tin bình an cho mọi người, rồi sau đó sẽ tìm nhà khách để nghỉ ngơi rồi mới tính toán tiếp.

Sau khi Tô Ý rời đi, Triệu Lam mới bước đến bên giường bệnh: "Con đói không? Có muốn uống nước không? Vết thương có đau không? Có chỗ nào khó chịu không?"

Triệu Lam lẩm bẩm một hồi, nhưng Chu Cận Xuyên chỉ im lặng nhắm mắt, mãi không lên tiếng.

Một lúc sau, anh mới hỏi: "Cô ấy đi chưa?"

Triệu Lam sững lại một lúc, mới nhớ ra anh đang hỏi ai, bèn lườm anh một cái: "Rồi, đi rồi."

DTV

"Cô ấy...

không khóc chứ?"

Triệu Lam không biết nên cười hay khóc: "Không!"

Rồi bà ấy lại khó hiểu hỏi: "Nếu con lo lắng cho con bé như vậy, tại sao không để con bé vào?"

Chu Cận Xuyên không trả lời thẳng, sau một lúc mới hỏi: "Bác sĩ nói sao?"

"Con yên tâm, bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công, giờ chỉ cần an tâm dưỡng bệnh thôi."

"Mọi người đừng lừa con."

"Thật mà, không lừa con đâu."

"Nhưng đôi chân của con hoàn toàn không có cảm giác."

Triệu Lam nghe vậy, nước mắt lập tức trào ra: "Người tỉnh lại là tốt rồi, những chuyện khác chúng ta từ từ xem xét, bác sĩ cũng nói phải dưỡng bệnh rồi mới xem tình hình thế nào."

Chu Cận Xuyên nghe vậy, lòng lại lạnh thêm một nửa.

Từ khoảnh khắc anh rơi vào hôn mê, anh đã nghĩ chắc chắn mình không qua khỏi.

Không ngờ lại giữ được mạng sống, nhưng khi tỉnh lại, cơ thể đã không còn là của mình nữa.

Cơ thể tàn tạ như vậy, thà không sống còn hơn.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 345: Chương 345



Thấy mẹ cứ khóc mãi, anh thở dài an ủi: "Mẹ đừng khóc nữa, mẹ cũng về nghỉ ngơi trước đi, con muốn yên tĩnh một mình."

Bên kia, sau khi Tô Ý xuống lầu, liền mượn điện thoại ở tầng một, gọi cho Tạ Tiểu Quân và Lục Trường Chinh để báo bình an.

Đồng thời dặn dò Tạ Tiểu Quân chăm sóc tốt cho bọn nhỏ.

Sau khi gọi điện xong, cô chuẩn bị rời bệnh viện để tìm nhà khách.

Ai ngờ vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, cô đã nghe thấy có người gọi mình.

Tô Ý theo hướng âm thanh nhìn qua, liền thấy một người quen bước xuống từ xe bên đường.

Không ai khác, chính là Lâm Hạo Nam, người mà không lâu trước đây cô còn gặp trong khu đại viện.

"Đồng chí Lâm, sao anh lại ở đây?"

Lâm Hạo Nam quan tâm nhìn Tô Ý: "Nghe nói cô đến đây, tôi biết cô sẽ ở bệnh viện nên cố ý ở đây chờ cô.

Cận Xuyên tỉnh chưa?"

Tô Ý gật đầu: "Nghe nói là tỉnh rồi, nhưng tôi chưa gặp được."

"Sao vậy?"

Mũi Tô Ý cay xè: "Anh ấy không muốn gặp tôi."

DTV

Lâm Hạo Nam thấy cô như vậy, cũng không khỏi khó chịu theo: "Cận Xuyên không phải là người như thế, chắc chắn anh ấy có điều khó nói, nên tạm thời không muốn gặp cô."

"Cô thử nghĩ mà xem, trước đây anh ấy là một người kiêu ngạo như vậy, trong mắt cô thì anh ấy luôn có hình tượng rất tốt đúng không? Nhưng bây giờ anh ấy đã hôn mê hơn hai ngày, còn trải qua một ca phẫu thuật lớn như vậy, không chỉ cơ thể mà ngay cả tâm lý cũng khó mà chấp nhận ngay được."

"Hơn nữa, cô còn hơn chúng tôi nhiều, ít nhất cô còn ở ngay trước phòng bệnh, còn những người bạn cũ như chúng tôi, bây giờ ngay cả lên tầng cũng không được.”

Tô Ý vội lau nước mắt, nở một nụ cười gượng: "Nói như vậy có vẻ cũng đúng, cảm ơn anh đã an ủi.”

Lâm Hạo Nam thấy cô cười, lúc này mới yên tâm hơn nhiều: "Bây giờ cô định thế nào?"

Tô Ý ngừng lại một chút: "Tôi định tìm một nhà khách gần đây để ở lại, vì cơ thể anh ấy cũng cần thời gian để hồi phục."

Lâm Hạo Nam suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Nếu cô thật sự định ở lại để chăm sóc anh ấy, tôi gợi ý cô nên về căn nhà của cô mà ở, chỗ đó cũng không xa đây, mọi thứ cần thiết đều có sẵn, có thể dọn vào ở ngay."

Tô Ý nghe vậy sững người: "Căn nhà của tôi?"

Rồi cô đột nhiên nhớ đến những lời trong bức thư của Chu Cận Xuyên, anh đã nhờ Lâm Hạo Nam mua cho cô một ngôi nhà nhỏ ở thủ đô.

Cô không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng.

Lâm Hạo Nam thấy vậy, liền vội mở cửa xe cho cô: "Tôi đưa cô qua đó xem nhé."

Sau đó, hai người cùng đến ngôi nhà nhỏ.

Quả nhiên, nơi đó không xa bệnh viện, lại còn nằm trong một con hẻm bên cạnh công viên.

Đó là một ngôi nhà nhỏ với khoảng bốn hoặc năm phòng, sân trong cũng khá rộng.

Lâm Hạo Nam vừa đi vừa giới thiệu: "Thời gian gấp rút nên nơi này không quá rộng, nhưng tôi thấy vị trí ở đây khá tốt, Cận Xuyên dặn dò rằng cô quan tâm nhất là vị trí."

Từ lúc nghe Lâm Hạo Nam nói vậy, Tô Ý liền cảm thấy ngại ngùng: "Tôi nghĩ mua một chỗ có vị trí tốt, sau này dù không ở cũng có thể tăng giá trị, không ngờ anh ấy lại lén lút đi mua trước."

Lâm Hạo Nam cười cười: "Cận Xuyên nói anh ấy sợ cô lần đầu đến thủ đô, ở nhà khách sẽ không có cảm giác như ở nhà, còn ở nhà anh ấy lại không thoải mái, nên mới..."

Nói đến đây, Lâm Hạo Nam cũng nhớ lại tình trạng hiện tại của Chu Cận Xuyên, đột nhiên nghẹn ngào, không nói nên lời.

Tô Ý cũng không thể nào vui nổi.

Hai người im lặng không nói gì.

Một lúc sau, Lâm Hạo Nam mới từ tốn hỏi cô mang theo tiền không, có cần anh ta giúp mua đồ gì không.

Tô Ý đã cảm thấy ngại khi làm phiền anh ta, liền vội vàng cảm ơn, nói tự mình đi mua được

Trước khi rời đi, Tô Ý đột nhiên nhớ ra điều gì, liền hỏi: "Đồng chí Lâm, bây giờ tôi không có sức đối phó với người khác và chuyện khác, phiền anh đừng nói cho người khác biết chỗ ở của tôi có được không?"

Lâm Hạo Nam biết cô đang nói đến Lâm Thư Tuyết, lập tức gật đầu: "Yên tâm đi, Cận Xuyên đã dặn dò tôi trước rồi, chuyện mua nhà không có người thứ tư nào biết! Hơn nữa, tình trạng bị thương của Cận Xuyên tạm thời cũng không có ai biết."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 346: Chương 346



Sau khi Lâm Hạo Nam rời đi, Tô Ý gắng gượng tinh thần dọn dẹp qua căn nhà.

Sau đó, cô lấy ra từ không gian những đồ dùng sinh hoạt đã chuẩn bị trước và gạo, mì, dầu ăn.

Cô cũng lấy ra một con gà đất đã mua từ trước.

Trước đây, Tô Ý không dám g.i.ế.c gà, mua những con gà sống này chỉ để tiện lợi, chứ không định tự mình giết.

Nhưng bây giờ bên cạnh không có ai, chỉ còn cách nhắm mắt mà vặn cổ con gà.

Sau đó dùng nước nóng vừa đun để nhổ lông gà.

Hiện tại, cơ thể Chu Cận Xuyên đang suy yếu, cần cho anh uống nước suối linh tuyền để bổ sung, nấu một nồi canh gà cũng là lý do hợp lý.

Vì vậy, cô làm sạch con gà rồi dùng nước suối linh tuyền để nấu trên bếp.

Trong khi nấu canh gà, Tô Ý cũng tranh thủ vào không gian để tắm rửa từ đầu đến chân bằng nước nóng.

DTV

Khi xong xuôi mọi thứ, canh gà cũng đã nấu xong.

Tô Ý nhanh chóng lấy một chiếc bình giữ nhiệt sạch sẽ đổ canh gà vào, vót hết lớp mỡ trên bề mặt ra.

Đến bệnh viện, Tô Ý trực tiếp lên tầng bốn.

Vì bây giờ ai cũng quen biết rồi, người lính gác của cũng ngầm cho phép cô vào.

Tô Ý đến trước phòng bệnh, nhưng không thấy người nhà của Chu Cận Xuyên.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh.

Chỉ một lúc sau, Triệu Lam từ bên trong mở ra một khe nhỏ: "Sao cháu lại đến nữa?"

Tô Ý liếc mắt nhìn vào trong, nhưng tiếc là phòng quá lớn, không nhìn thấy bóng dáng của Chu Cận Xuyên.

Cô nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy có tỉnh không?"

Triệu Lam khẽ gật đầu: "Nhưng bây giờ nó vẫn không muốn gặp cháu.”

Tô Ý không thấy bất ngờ, liền đưa bình giữ nhiệt ra: "Cháu đã nấu canh gà, dì giúp cháu đưa vào cho anh ấy uống một chút nhé!"

Triệu Lam nhìn bình giữ nhiệt với vẻ ngạc nhiên, dường như không ngờ cô lại nhanh chóng quay lại, hơn nữa còn mang theo canh gà đã nấu sẵn.

"Canh gà này uống được không? Ý dì là có quá béo không? Với lại, bệnh viện cũng có đồ ăn mà."

Tô Ý đưa bình giữ nhiệt về phía trước: "Cháu nấu canh trong, đã vớt hết mỡ rồi, vừa mới phẫu thuật xong cũng có thể ăn được."

Triệu Lam thấy cô kiên quyết, cũng không tìm được lý do từ chối, đành phải cầm lấy bình giữ nhiệt: "Không biết nó có chịu ăn không, để dì hỏi.”

Tô Ý thấy vậy liền hét lớn vào trong phòng: "Vậy cháu sẽ ngồi đợi ngoài cửa, đợi anh ấy ăn xong cháu mới về."

Triệu Lam dùng bước, bất đắc dĩ cười cười rồi mang bình giữ nhiệt đến bên giường: "Con nghe thấy rồi chứ?"

Từ lúc bị thương đến giờ, Chu Cận Xuyên chưa hề uống giọt nước nào, chỉ nhờ vào truyền dịch để duy trì.

Hiện tại bác sĩ cũng khuyên có thể bắt đầu ăn uống từ từ, Triệu Lam đang lo anh không chịu ăn, giờ thấy Tô Ý mang canh đến, liền muốn thử xem sao.

Khi Tô Ý đến, Chu Cận Xuyên đang trong tình trạng tỉnh táo.

Dù nhắm mắt, nhưng anh vẫn nghe rõ từng lời.

Giọng nói mà anh ngày đêm mong nhớ, làm sao có thể không nghe thấy?

Nhưng vì đã quyết định không gặp cô, nếu bây giờ uống canh thì chẳng khác nào cho cô hy vọng, như vậy cô càng không chịu rời đi.

Vì vậy, anh chỉ lắc đầu, không chịu uống.

Triệu Lam cầm bình giữ nhiệt, hết nhìn ra ngoài phòng lại nhìn người trên giường, thở dài bất lực: "Thôi được, nếu con không uống, thì cứ để con bé ngồi ngoài chờ đi."

"Dù sao cô bạn gái này của con cũng không phải người dễ lay chuyển, nghe nói sau khi biết tin con gặp chuyện, con bé liền một mình từ Tây Bắc đến đây, không ăn không uống canh giữ đến sáng, mẹ thấy cũng là người bướng bỉnh lắm."

"Nếu con bé đã không chịu đi, thì cứ để con bé tiếp tục ngồi ngoài đi, đợi khi nào thực sự không chịu nổi nữa thì tự khắc sẽ đi, con nghĩ có phải không?"

Mặt mày Chu Cận Xuyên tối sầm, không nói lời nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trời bên ngoài cũng dần tối lại..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 347: Chương 347



Không biết tối nay cô sẽ ở đâu? Đã nhận được thư của anh chưa? Lâm Hạo Nam đã đưa nhà cho cô chưa?

Trong lòng Chu Cận Xuyên trăm mối tơ vò, suy nghĩ đến đau cả đầu.

Một lúc sau, anh mới khẽ quay đầu nhìn bình giữ nhiệt trên bàn: "Cô ấy vẫn chưa đi à?"

Triệu Lam lắc đầu: "Ai mà biết? Dù sao cũng không nghe thấy động tĩnh gì, hay để mẹ đi xem thử?"

Chu Cận Xuyên vội lên tiếng: "Không cần đâu, đỡ con ngồi dậy, con thấy hơi đói."

Triệu Lam còn tưởng con trai mình đã quyết tâm không ăn nữa.

Ai ngờ được là anh lại không giữ vững lập trường, nhamnh chóng nhờ hộ lý giúp đỡ để ngồi dậy.

Khi mở bình giữ nhiệt, mùi thơm của canh gà ngay lập tức lan tỏa ra.

Triệu Lam bất ngờ nói: "Wow, không ngờ cô gái này thật sự biết nấu ăn, canh gà này thơm quá."

Cúi đầu nhìn vào trong bình, quả nhiên không thấy có lớp mỡ nào.

Bà ấy liền yên tâm rót ra một bát, định đút cho con trai.

Chu Cận Xuyên lập tức đưa tay ra nhận lấy: "Con tự uống được."

Nói xong, anh cầm bát canh đưa lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ.

Sau đó anh uống một hơi lớn.

Triệu Lam thấy vậy liền vội vàng nhắc nhở: "Uống từ từ thôi, con vừa mới bắt đầu ăn uống cẩn thận một lát nữa không thoải mái."

Nhưng chưa dứt lời, Chu Cận Xuyên đã uống hết một bát, lau miệng, nói: "Không sao."

Thực tế, không chỉ không có vấn đề gì mà sau khi uống một bát canh gà, Chu Cận Xuyên cảm thấy một hơi ấm bùng lên trong ngực, sau đó lan tỏa khắp tứ chi.

Ngay cả đôi chân vốn không có cảm giác cũng dường như ấm lên trong thoáng chốc.

Trong lòng Chu Cận Xuyên hơi xúc động, không biết đây là ảo giác của mình hay cơ thể thật sự đang hồi phục.

Triệu Lam thấy sắc mặt con trai sau khi uống canh gà đã tốt hơn nhiều.

Bà ấy chỉ nghĩ anh đang cảm động vì một bát canh của bạn gái, liền có chút chê trách: "Trước đây bảo con ăn mà con không chịu, nếu biết con thích uống canh gà, ngày mai mẹ sẽ nhờ người hầm rồi mang đến cho con."

Nói xong, bà ấy định dọn dẹp bình giữ nhiệt để mang đi.

Chu Cận Xuyên mím môi: "Trong đó còn không?"

Triệu Lam quay lưng lại, không thể tin nổi, quay lại hỏi: "Còn muốn uống nữa à?"

Chu Cận Xuyên không giải thích nhiều, chỉ khẽ vâng một tiếng.

Triệu Lam cười mỉm, sau đó rót nốt bát còn lại ra.

Chu Cận Xuyên lại ngửa đầu uống hết: "Mẹ đưa đồ cho cô ấy, bảo sau này cô ấy đừng mang nữa."

Triệu Lam thấy việc truyền lời này thật mệt mỏi: "Biết rồi."

Ở bên ngoài, Tô Ý dù không nghe thấy gì trong phòng bệnh.

Nhưng vẫn có thể nghe được một số động tĩnh, cô nghĩ có lẽ anh đã uống rồi.

Đang cố gắng nghe ngóng thì của phòng bệnh đột nhiên mở ra.

Tô Ý vui mừng đón lấy bình giữ nhiệt: "Anh uống hết rồi ạ?"

"Ừ, uống rồi, cảm ơn cháu, ngày mai..."

"Không cần cảm ơn, trưa mai cháu lại mang đến!"

Triệu Lam: “…”

…..

Trong hai ngày tiếp theo, mỗi ngày Tô Ý đều mang canh gà vào buổi trưa, buổi tối thì mang canh xương.

Chu Cận Xuyên đã nhờ Triệu Lam khuyên vài lần, nhưng lần nào cũng không lay chuyển được cô.

Trong thời gian đó, Triệu Lam cũng nhờ người nhà hầm canh mang đến, nhưng khi mở ra thì mùi vị không thể so sánh được.

Vì điều này, Triệu Lam còn không tin, đã lén thử một muỗng canh mà Tô Ý mang tới.

Lập tức bà ấy bị kỹ năng nấu nướng của cô làm cho kinh ngạc, rõ ràng chỉ là một bát canh đơn giản, tại sao hương vị lại khác biệt đến vậy?

Sau khi thử, mỗi lần thấy con trai uống canh, bà ấy lại không kìm được mà thèm thuồng.

Nhưng làm sao có thể tranh canh với con trai đang nằm trên giường bệnh được?

Trưa hôm đó, Tô Ý như thường lệ hầm canh gà, đổ vào bình giữ nhiệt rồi cầm đi.

Không ngờ vừa bước ra khỏi ngõ thì đột nhiên một bóng người lao nhanh về phía cô.

Tô Ý không kịp tránh, hai người va vào nhau, cả hai đều ngã xuống đất.

DTV

Bình giữ nhiệt trên tay cô cũng bị va đập mạnh, bay khỏi tay.

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng một người phụ nữ trung niên hét lên từ phía sau: "Bắt tên trộm lại!"

Tô Ý thấy tên trộm ngẩng đầu lên, cười đắc ý với cô rồi định đứng dậy chạy.

Nhìn lại canh gà mà cô đã hầm cả buổi sáng bị đổ hết ra đất, cô cảm thấy tức giận, liền nắm chặt nắm đấm.

Cô nhặt lấy bình giữ nhiệt bị hỏng, đập mạnh vào hắn: “M* mày, đền canh gà cho tao!".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 348: Chương 348



Tên trộm bị đập đau, không nói lời nào mà định đứng dậy chạy.

Tô Ý liền vớ lấy một cây gậy, đập thêm hai cú: "Xem mày còn chạy được nữa không!"

Sau hai cú đập, người phụ nữ bị mất túi cũng đã thở hổn hển chạy tới.

Đồng thời, có không ít người đi đường đứng lại vây quanh.

Một vài người đàn ông nhiệt tình đã nhanh chóng tóm gọn tên trộm lại.

Tô Ý nhặt túi lên, đưa cho người phụ nữ: "Dì kiểm tra xem đồ có còn đủ không?"

Người phụ nữ chạy đến, lập tức muốn cảm ơn Tô Ý.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, bà ấy lập tức đứng sững tại chỗ.

Tô Ý thấy bà ấy cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, liền đưa túi đến gần hơn, hỏi: "Dì ơi, có chuyện gì vậy?"

Nói xong, cô cúi đầu xuống, thấy cánh tay của người phụ nữ đã bị trầy xước một mảng lớn, m.á.u đang chảy ra ngoài.

Tô Ý nhìn thấy thôi mà cũng cảm thấy đau, liền vội vàng khuyên bà ấy đi bệnh viện kiểm tra.

Người phụ nữ nghe Tô Ý nói, lúc này mới hoàn hồn, nhìn cánh tay của mình, nói: "Không sao đâu, cô gái, cảm ơn cháu nhiều lắm, cháu sống gần đây à?"

Tô Ý hơi sững lại, nghĩ bà ấy muốn về nhà mình để băng bó.

Ban đầu cô do dự một chút, nhưng sau đó nhìn thấy bà ấy gầy gò, còn thấp hơn mình nửa cái đầu, lại có vẻ hiền hậu, hành động ôn hòa, bỗng dưng cô cảm thấy có gì đó ấm áp.

Vì thế cô gật đầu: "Cháu ở gần đây, hay là dì theo cháu về để băng bó sơ qua đã nhé."

Nói xong, cô nhờ đám đông xung quanh giúp đưa tên trộm đến đồn công an gần đó.

Đợi khi nào cô băng bó xong cho người phụ nữ thì sẽ đến sau.

Hôm nay Tô Nhân vốn định đến công viên gần nhà để uống trà với bạn, ai ngờ vừa bước đến ngã rẽ thì bị người ta giật mất túi xách.

Bà ấy bị va chạm làm cho cánh tay bị trầy xước.

Chỉ vì trong túi có chứa đồ quan trọng, bà ấy mới bất chấp tất cả mà đuổi theo.

May mắn là gặp được một cô gái ở ngay đầu ngã rẽ, nếu không hôm nay chắc chắn không thể lấy lại túi được.

Bà ấy thấy cô gái này có dáng người mảnh khảnh, ai ngờ khi đánh người lại không hề nương tay.

Đang định cảm ơn, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bị khuôn mặt của cô gái làm cho ngỡ ngàng.

Cô gái này, trông quá giống với bà ấy lúc còn trẻ.

Tô Nhân cảm thấy như nhìn thấy chính mình thời trẻ trên người cô gái này.

Vì vậy mà nhất thời bà ấy ngây người ra.

Đến khi bình tĩnh lại thì cô gái đã kéo tay bà ấy đi vào con hẻm rồi.

Tô Nhân theo cô đi đến trước một căn nhà trong hẻm, rồi lại ngẩn ngơ đi theo cô vào trong nhà.

Tô Ý nhìn thấy người phụ nữ cứ ngẩn ngơ như vậy, trong lòng có chút không chắc chắn.

Không lẽ vừa nãy ngã xong bị chấn động đến nỗi có vấn đề?

Vì vậy, cô lại lên tiếng: “Dì, dì có cảm thấy đau đầu không? Hay là gọi điện cho người nhà dì đến đưa dì đi bệnh viện nhé?”

Tô Nhân vội vàng cười ngượng ngùng: “Đầu không đau, chỉ là một vết thương ngoài da thôi.”

Tô Ý không nghĩ nhiều, liền gật đầu rồi vào trong lấy nước thuốc đỏ cùng bông gạc ra.

“Vậy để cháu giúp dì sát trùng cầm máu, băng bó lại nhé!”

“Ôi, làm phiền cháu rồi!”

Tô Ý giúp bà ấy băng bó cánh tay xong, mới phát hiện ra quần ở đầu gối của bà ấy cũng thấm máu, liền vội vàng hỏi: “Dì ơi, chân dì sao rồi?”

Tô Nhân nghe vậy, mới chậm chạp nhận ra cơn đau từ đầu gối truyền đến.

"Á..."

Tô Ý giúp bà ấy kéo quần lên, hít một hơi lạnh: “Sao ngã mạnh thế này?”

Nói rồi, cô giúp bà ấy băng bó lại vết thương ở chân.

DTV

Khi Tô Ý đang băng bó, Tô Nhân không kìm được mà nhìn cô.

Tô Ý bị nhìn đến mức không thoải mái, mới hỏi: “Dì ơi, sao dì cứ nhìn cháu vậy?”

Tô Nhân cười: “Xin lỗi cháu, dì thấy cháu trông quen quen, nên mới nhìn thêm vài lần, cháu đừng hiểu lầm, dì không phải người xấu đâu.”

Nghe bà ấy giải thích như vậy, Tô Ý cũng cảm thấy ngượng ngùng: “Không sao đâu ạ.

À, dì kiểm tra lại xem trong túi có thiếu đồ gì không? Với lại, lát nữa vẫn phải đi đến đồn công an một chuyến.”

Tô Nhân gật đầu: “Cô gái, cháu có bận gì không? Nếu không bận thì có thể đi cùng dì không?”

Không biết vì sao, Tô Nhân cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy cô gái này.

Không muốn tạm biệt nhau quá sớm, nên mới hỏi xem cô có thể cùng đi không..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 349: Chương 349



Tô Ý vốn định hầm nồi canh, nhưng thấy dì này cũng tội nghiệp, hơn nữa vừa nãy cô cũng là nhân chứng.

Nồi canh gà của mình bị đổ hết rồi, còn chưa tìm tên trộm đó tính sổ.

Cô liền gật đầu: “Được, cháu sẽ đi cùng dì một chuyến.”

Nói xong, hai người liền đứng dậy cùng nhau đi đến đồn công an.

…..

Tại bệnh viện.

Chu Cận Xuyên không rời mắt khỏi chiếc đồng hồ treo tường, ánh mắt của anh theo từng vòng quay của kim giây.

Nhìn thấy đã muộn hơn một tiếng so với thường ngày, nhưng bên ngoài phòng bệnh vẫn không có động tĩnh gì.

Triệu Lam thấy con trai như vậy, liền khuyên: “Nhà mình cũng mang canh gà đến, con ăn trước đi.”

Chu Cận Xuyên mím môi: “Con không đói.”

Nói xong lại ngập ngừng, một lúc sau mới mở miệng: “Mẹ ra ngoài xem thử đi.”

Triệu Lam đành đứng dậy, ra hành lang và cầu thang hỏi thăm một lượt, rồi mới trở về phòng bệnh: “Mẹ hỏi rồi! Hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu, có khi hôm nay người ta không đến.”

“Con bé có tính tình không ổn định, mà con ngày nào cũng không cho người ta vào, chắc là đưa được hai ngày rồi cảm thấy mất mặt nên không đến!”

“Mẹ thấy thế cũng tốt, hai đứa vốn dĩ không hợp nhau, con lại không muốn liên lụy người ta, không phải chia tay cũng tốt sao.”

Trán Chu Cận Xuyên giật giật hai cái, mím môi không nói gì.

Chỉ là ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa, như muốn nhìn xuyên qua nó.

Triệu Lam thấy anh không chịu ăn cơm, đành thở dài, tự mình ăn trước.

Nhưng hôm nay không có mùi canh của con nhóc đó, mùi vị của thức ăn cũng trở nên nhạt nhẽo!

Đang ăn, bỗng thấy con trai chật vật muốn ngồi dậy.

Triệu Lam giật mình, vội vàng bỏ đũa xuống chạy qua: “Tổ tông ơi! Con định làm gì vậy! Không sợ kéo căng vết thương sao?”

Chu Cận Xuyên chỉ vào điện thoại: “Con muốn gọi một cuộc điện thoại.”

Triệu Lam thấy vậy liền đưa điện thoại đến cho anh: “Gọi cho ai?”

Chu Cận Xuyên không nói, chỉ nhanh chóng bấm một dãy số, sau khi kết nối, mới vội vàng nói: “Hạo Nam, không thấy Tô Ý đâu, anh mau đi xem thử.”

Nói xong, lại “ừ” mấy tiếng: “Đi xem xong gọi lại cho tôi ngay.”

Triệu Lam giúp anh đặt lại điện thoại, nhìn con trai với vẻ mặt kỳ lạ.

DTV

Sao mới không gặp bao lâu mà con trai như biến thành người khác vậy?

Nhà mình đâu có ai bướng bỉnh như thế này chứ!

Nhưng nhìn bộ dạng của anh, Triệu Lam cũng hiểu, xem ra không thể chia tay được rồi, haizzz.

…..

Bên kia, sau khi Lâm Hạo Nam cúp máy cũng bị giật mình, liền lập tức lái xe đến con hẻm nơi Tô Ý ở.

Đến nơi, anh ta thấy cửa đóng chặt.

Gõ mãi mà không thấy ai trả lời.

Trong lòng càng thêm lo lắng, vội vàng gọi lại cho Chu Cận Xuyên.

“Cô ấy thực sự không có ở nhà, tôi đoán là đi ra ngoài mua đồ cũng không chừng, anh đừng lo, tôi sẽ lái xe tìm quanh đây!”

Ở phía bên kia, Tô Ý dẫn người phụ nữ bị thương đến đồn công an để phối hợp ghi lời khai.

Đồng chí công an phụ trách ghi chép nhìn qua hai người, rồi lại nhìn tên của họ, không nhịn được cười nói: "Hai người không chỉ cùng họ, mà ngay cả tên cũng đặt giống nhau đến vậy.

Nếu không vì chênh lệch tuổi tác, tôi còn tưởng là hai mẹ con nữa."

Tô Ý và Tô Nhân nhìn nhau một cái rồi cười: "Chúng tôi không phải là mẹ con."

"Nhưng mà tên giống nhau thật là trùng hợp, chắc là có duyên rồi!"

Đồng chí công an kinh ngạc nhìn họ: "Không phải mẹ con à, xin lỗi, hiểu lầm rồi."

"Haha, không sao."

Dưới sự thẩm vấn của công an, tên trộm cũng khai ra nơi anh ta cất giấu tang vật.

Lấy ra khá nhiều đồ bị đánh cắp.

Đồng chí công an vì thế đã khen ngợi Tô Ý một cách nồng nhiệt.

Chỉ tiếc là canh gà và bình giữ nhiệt của Tô Ý thì không thể lấy lại được.

Thấy thời gian đã muộn, Tô Ý vội vàng rời đi.

Tô Nhân thấy vậy, liền nhanh chóng đuổi theo: "Cô gái, chờ đã..."

Nói rồi, bà ấy lấy ra một xấp tiền từ túi xách của mình: "Tiểu Ý, đây là chút lòng thành của dì.

Cháu đã giúp dì rất nhiều, hãy nhận lấy số tiền này."

Tô Ý không chịu nhận.

Thấy cô kiên quyết từ chối, Tô Nhân liền tháo chiếc vòng ngọc từ cổ tay mình xuống, đeo vào tay cô.

"Vậy cháu hãy nhận cái này, hôm nay chúng ta gặp nhau cũng coi như là có duyên, coi như đây là quà gặp mặt."

Tô Ý không thể từ chối, lại đang vội nên đành nhận: "Dì ơi, cháu có chút việc gấp, lần sau có cơ hội sẽ gặp lại."

Tô Nhân gật đầu liên tục: "Được, dì không làm phiền cháu nữa, lần sau dì có thể đến nhà cháu không?".
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back