Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 180: Chương 180



Chu Cận Xuyên nhìn dáng vẻ của cô cũng đoán được: "Đi thôi, tôi đưa em đi ăn, ăn xong tôi cũng phải về rồi."

Nói rồi, anh đứng dậy ra khỏi phòng trước.

Tô Ý vội vàng khoác thêm áo khoác, cùng anh đi ra ngoài.

DTV

Cách nhà khách vài bước chân là một nhà hàng quốc doanh.

Vốn dĩ Tô Ý cho rằng chắc chắn anh sẽ đến đó ăn, ai biết được Chu Cận Xuyên lại đi thẳng.

"Phía trước có một quán ăn tư nhân mới khai trương, chúng ta đến đó ăn thử."

Nghe đến quán ăn tư nhân, mắt Tô Ý sáng lên.

Cô cũng đang có ý định năm sau sẽ ra ngoài mở một quán ăn nhỏ, vừa hay coi như đây là dịp để học hỏi kinh nghiệm ở thành phố lớn vậy.

Hai người đi thêm một đoạn nữa, quả nhiên nhìn thấy một quán ăn treo biển hiệu mới tinh.

Mới đến giờ ăn mà ở cửa khách đã ra vào nườm nượp.

Sau khi vào trong quán, hai người tìm một bàn trống, lập tức có nhân viên phục vụ nhiệt tình đến đưa menu.

Không chỉ phục vụ tốt, món ăn cũng phong phú hơn hẳn so với nhà hàng quốc doanh.

Chu Cận Xuyên nhận menu từ tay nhân viên phục vụ, sau đó đưa cho Tô Ý: "Em muốn ăn gì thì cứ gọi."

Tô Ý xem menu từ đầu đến cuối, bàn bạc với anh rồi gọi một món mặn, một món chay, còn nói: "Buổi tối tôi ăn ít."

Chu Cận Xuyên nhận lấy menu, gọi thêm một phần thịt dê xé tay, một phần thịt dê hầm, rồi lại gọi thêm bánh bao kẹp thịt và bánh quế hoa.

"Nhiều quá, ăn không hết đâu." Tô Ý nói.

"Không sao, hiếm khi ra ngoài một chuyến, thịt dê ở đây rất nổi tiếng, em thử xem."

Sau khi nhân viên phục vụ đi xuống, rất nhanh đã bưng lên một đĩa bánh quế hoa nóng bốc khói thơm phức.

Chu Cận Xuyên đẩy đĩa bánh về phía cô: "Thử đi."

Tô Ý đã đói meo, ngửi mùi thơm ngọt ngào trước mặt, cũng không khách sáo, cầm một miếng cho vào miệng.

"Ưm, ngon thật, anh cũng thử đi, phần còn lại gói lại đem về cho đứa nhỏ ăn thử?"

Chu Cận Xuyên mím môi cười, cũng cầm một miếng bánh lên ăn.

Quả thật thơm ngon vừa miệng.

Các món khác cũng lần lượt được dọn lên.

Ban đầu Tô Ý còn hơi ngại ngùng, nhưng ăn được một lúc thì cũng dần thoải mái hơn.

Đúng lúc này, lại có hai vị thực khách bước vào cửa quán ăn.

Không ai khác chính là Giang Viễn và Lục Tử mà Tô Ý đã gặp khi đi mua đồ hôm nay.

Thì ra, từ sau khi Lục Tử đưa Tô Ý về nhà khách, Giang Viễn cứ hối hận mãi.

Đợi Lục Tử vừa về là vội vàng hỏi thăm Tô Ý ở nhà khách nào.

Anh ta chẳng còn tâm trí đâu mà buôn bán, trực tiếp lái xe chở Lục Tử cùng đi tìm nhà khách.

Làm sao biết được đợi ở cửa nhà khách nửa ngày trời cũng không nhìn thấy cô xuống.

Nhân viên phục vụ của nhà khách thấy hai người bọn họ ăn mặc không giống người đứng đắn, nhất quyết không chịu nói Tô Ý ở phòng nào.

Hai người đợi đến khi bụng đói meo, Lục Tử bỗng nảy ra một ý: "Bây giờ đã là giờ cơm rồi, nói không chừng cô ấy cô ấy đi ăn cơm ở gần đây rồi đó?"

Thế là hai người lại vội vàng đi đến nhà hàng quốc doanh..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 181: Chương 181



Không tìm được cô, lại không cam lòng tiếp tục đi về phía trước, lúc này mới nhìn thấy bóng dáng của Tô Ý ở bên ngoài quán ăn mới mở bên đường này.

Giang Viễn vừa nhìn thấy Tô Ý đã không nói không rằng kéo Lục Tử vào quán ăn.

Đến khi sắp đi đến trước mặt cô, mới phát hiện còn có một đồng chí nam ngồi đối diện Tô Ý.

Giang Viễn và Lục Tử hai mặt nhìn nhau, im lặng ngồi xuống bàn bên cạnh Tô Ý.

Tô Ý đang chuyên tâm ăn uống, không hề chú ý đến động tĩnh ở bàn bên cạnh.

Ngược lại là Chu Cận Xuyên, từ khi hai người vừa vào cửa đã chú ý đến.

Thấy ánh mắt của bọn họ cứ nhìn chằm chằm Tô Ý, anh quay đầu, nhìn thẳng vào bọn họ với vẻ không vui.

"Có chuyện gì không?"

Hai người kia thấy Chu Cận Xuyên toát ra khí thế chính trực, ánh mắt sắc bén như dao, vội vàng thu hồi ánh mắt, ấp úng: "Không, không có."

Nghe thấy tiếng động, lúc này Tô Ý mới ngẩng đầu lên nhìn.

"Ơ, là hai người à?"

Nói rồi, cô quay sang giải thích với Chu Cận Xuyên: "Ban ngày tôi đi mua đồ quen được bọn họ, số chuối đó là mua của bọn họ đấy!"

Nghe cô nói vậy, Chu Cận Xuyên chỉ đành im lặng gật đầu.

"Ăn cơm trước đi."

"Tôi ăn no rồi."

"Vậy chúng ta về thôi!"

"Còn nhiều đồ ăn thế này, gói mang về nhé?"

Hai người gói đồ xong, Tô Ý khẽ gật đầu với Giang Viễn và Lục Tử, xem như tạm biệt.

Rồi cùng Chu Cận Xuyên đi ra ngoài.

Chuyện của hai người kia, Tô Ý hoàn toàn không để trong lòng.

Chỉ cho là tình cờ gặp mặt thôi, hơn nữa cũng không muốn để Chu Cận Xuyên biết chuyện cô tích trữ đồ, nên chỉ muốn rời đi cho nhanh.

Nào ngờ Giang Viễn và Lục Tử lại cố ý đến tìm cô.

Tô Ý và Chu Cận Xuyên vừa đi khỏi, Lục Tử thở dài, ngã người ra ghế: "Anh Viễn, cô gái này xinh đẹp thì khỏi bàn, nhưng người ta đã có đối tượng rồi, anh từ bỏ ý định đó đi!"

Giang Viễn nhớ lại dáng vẻ không đeo khăn quàng cổ của Tô Ý, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Sao cậu biết là đối tượng? Nói không chừng là anh em thì sao?"

Lục Tử nhìn anh ta với vẻ mặt kỳ quặc: "Không phải chứ? Lúc nãy bản thân anh không nhìn thấy sao? Người đàn ông đó nhìn thấy hai chúng ta nhìn chằm chằm người ta, ánh mắt đó hận không thể ăn tươi nuốt sống chúng ta, rõ ràng là đối tượng rồi!"

"Hơn nữa, khí thế của người đàn ông đó đáng sợ lắm, anh không giành lại anh ta đâu, nhân lúc còn sớm buông ta cho đỡ tổn thương thì hơn!"

Giang Viễn hừ một tiếng, đứng dậy bỏ đi, ngay cả cơm cũng không ăn.

DTV

"Tôi không thích nghe cậu nói mấy câu ủ rũ như vậy, đợi sau này tôi dựa vào bản lĩnh kiếm được nhiều tiền, còn thua thua kém anh ta sao?"

Nói rồi, anh ta sải bước về phía nhà khách.

Bên kia, Chu Cận Xuyên đưa Tô Ý đến tận cửa, dặn dò vài câu rồi nhìn theo cô lên lầu.

Đứng dưới lầu một lúc, anh nhớ đến hai người đàn ông gặp ở quán ăn lúc nãy.

Định bụng sẽ cho bọn họ một bài học rồi mới về.

Nào ngờ vừa quay người lại đã thấy hai người đó đang đi nhanh về phía này.

Đồng thời hai người đó cũng lập tức nhìn thấy Chu Cận Xuyên, muốn trốn cũng không kịp nữa.

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Cận Xuyên ngoắc tay với Giang Viễn: "Lại đây nói chuyện."

Giang Viễn thấy vậy định tiến lên, Lục Tử muốn kéo cũng không kéo được.

"Chúng tôi chỉ làm quen kết bạn thôi mà."

Chu Cận Xuyên nheo mắt nhìn anh ta một cái, trầm giọng nói: "Cô ấy không cần loại bạn bè như các người."

Giang Viễn cũng lấy hết can đảm hừ một tiếng: "Anh là anh trai của cô ấy đúng không? Bây giờ đã là xã hội mới rồi, em gái muốn kết bạn như thế nào anh cũng muốn quản à?"

"Không phải." Chu Cận Xuyên lại nhấn mạnh một lần: “Tôi không phải anh trai của cô ấy.”

"Vậy anh là gì của cô ấy?"

"Tôi là người của cô ấy."

“…”

Lục Tử vừa nghe thấy vậy, lập tức định tiến lên phía trước kéo Giang Viễn rời đi.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 182: Chương 182



Giang Viễn vẫn có chút không cam lòng: "Chắc không phải là anh hù dọa tôi đâu đúng không, trừ khi anh gọi cô ấy xuống đây nói rõ ràng."

Chu Cận Xuyên vẫn luôn kìm nén không động tay động chân, thấy anh ta không biết điều, bèn tiến lại gần thêm hai bước, cúi đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường: "Chỉ dựa vào anh?"

Giang Viễn tức giận đến đỏ mặt tía tai, vung nắm đ.ấ.m định lao vào anh.

Chu Cận Xuyên không hề nhúc nhích, trực tiếp dùng tay tóm lấy nắm đ.ấ.m của anh ta, nhẹ nhàng đẩy về sau, thế là anh ta ngã nhào ra đất.

"Tôi còn chưa ra tay, nếu còn không đi, lát nữa không biết được đâu!"

Lục Tử thấy anh thân thủ bất phàm, biết rõ Giang Viễn không phải là đối thủ của anh, vội vàng lôi anh ta bỏ chạy.

Chu Cận Xuyên nhìn chằm chằm hai người rời đi, mãi đến khi không còn thấy bóng nữa, nhưng vẫn có chút không yên lòng.

Anh sợ sau khi mình rời đi, hai người kia lại quay lại gây phiền phức cho Tô Ý.

Nghĩ vậy, anh bèn đến quầy lễ tân mượn điện thoại gọi về nhà, dặn dò Tiểu Vũ khóa kỹ cửa.

Sau đó, anh dứt khoát ngồi vào trong xe.

Bên kia, sau khi Tô Ý về đến nhà thì vội vàng đến phòng nước lấy nước nóng rửa mặt.

Sau đó tắt đèn chui vào chăn.

Cô hoàn toàn không hề hay biết những chuyện xảy ra dưới lầu.

Nhưng Tần Vân Phong ở phòng bên cạnh lại phát hiện động tĩnh dưới lầu.

Khi trời vừa tối, anh ta đã nhìn thấy hai người đàn ông kia lén lén lút lút canh dưới lầu.

Bọn họ còn hỏi han nhân viên lễ tân về một cô gái, chỉ nghe mô tả của bọn họ thì anh ta biết ngay người bọn họ tìm là Tô Ý.

Lúc này lại nhìn thấy Chu Cận Xuyên suýt nữa thì động tay với hai người đó, thì biết chắc là bọn họ đến vì Tô Ý.

Khi đó Tần Vân Phong cũng muốn xuống dưới giúp đỡ, làm sao biết được Bạch Nhược Lâm giữ anh ta lại sống c.h.ế.t không cho anh ta xuống lầu: "Đoàn trưởng Chu ở đó, đâu có cần anh giúp?"

"Hơn nữa, nếu trách thì trách con hồ ly tinh Tô Ý kia, mới đến thành phố có mấy ngày mà đã không an phận, rước về hai tên lưu manh."

Tần Vân Phong trừng mắt nhìn cô ta: "Em nói năng cái kiểu gì vậy? Mau ngủ đi, sáng mai phải dậy sớm để kịp giờ lên tàu."

DTV

Bạch Nhược Lâm trợn trắng mắt: "Vậy sao anh còn chưa ngủ?"

Tần Vân Phong lo lắng hai người kia lát nữa sẽ quay lại gây phiền phức cho Tô Ý, ậm ừ: "Anh đợi thêm một lát nữa."

Thấy vậy, Bạch Nhược Lâm giậm chân tức giận rồi nằm xuống ngủ.

….

Sáng sớm hôm sau.

Tô Ý chui ra từ trong chăn, vươn vai một cái.

Nhìn đồng hồ trên tường, cô nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt, rồi xách hành lý chuẩn bị xuống lầu.

Làm sao biết được vừa ra khỏi cửa, cô đã gặp Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm cũng đi đến nhà ga.

Tần Vân Phong vội vàng hỏi: "Tối qua không có ai gõ cửa phòng em chứ?"

Tô Ý khó hiểu: "Có ý gì?"

Thấy sắc mặt cô hồng hào, vừa nhìn là biết ngủ rất ngon Tần Vân Phong lắc đầu: "Không có gì, nếu đã gặp nhau rồi thì cùng ra nhà ga luôn nhé?"

Bạch Nhược Lâm đi sau nghe thấy, lập tức mỉa mai: "Còn có mặt mũi mà hỏi là có ý gì? Tối qua có hai tên lưu manh đến hỏi thăm tìm cô, canh ở dưới lầu nửa ngày trời, cô đừng nói là không liên quan gì đến cô nhé?"

Tô Ý ngẩn người, hai tên lưu manh? Chẳng lẽ là Giang Viễn và Lục Tử?

"Chuyện lúc nào vậy?"

Tần Vân Phong mím môi: "Hôm qua lúc em và đoàn trưởng Chu vừa xuống lầu không lâu, bọn họ đã đến rồi, sau đó buổi tối em ăn cơm xong quay về, bọn họ cũng đến, nhưng rất nhanh sau đó đã bị đoàn trưởng Chu đuổi đi."

Tô Ý ngây người một lúc, sau đó lên tiếng: "Ồ, cảm ơn."

Nói xong, cô bước qua hai người, trả phòng rời đi.

Làm sao biết được vừa ra khỏi cửa, cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở dưới lầu.

Tô Ý còn cho rằng mình nhìn nhầm hoặc là trùng hợp, dụi mắt nhìn thật kỹ, lại phát hiện Chu Cận Xuyên đang dựa lưng vào ghế lái, nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 183: Chương 183



Tô Ý vội vàng đi đến gõ cửa kính xe: "Đoàn trưởng Chu, sao anh còn ở đây? Chẳng lẽ tối qua anh không về?"

Vốn dĩ Chu Cận Xuyên ngủ không sâu, mãi đến khi trời sáng mới yên tâm nhắm mắt một lát, vừa nghe thấy giọng cô là tỉnh ngay lập tức.

"Em tới rồi à, vốn dĩ tôi định đi rồi, nhưng nghĩ lại đã muộn quá rồi, lái xe ban đêm không an toàn nên không đi."

Tô Ý khó hiểu: "Vậy sao anh không thuê phòng để ngủ?"

Chu Cận Xuyên cười, không nói gì, cúi đầu nhìn đồng hồ: "Vẫn còn kịp ăn bữa sáng, sau khi ăn xong tôi đưa em đến nhà ga."

Nói rồi, anh định mở cửa xe bước xuống.

Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm cũng không ngờ Chu Cận Xuyên lại ở đây canh giữ suốt đêm.

Trên mặt hai người đều mang vẻ ngạc nhiên.

Đặc biệt là Bạch Nhược Lâm, cô ta vẫn còn ôm một chút ảo tưởng cuối cùng với Chu Cận Xuyên.

Cho rằng dù sao anh cũng sẽ độc thân mãi, chờ sau này tìm cơ hội tiếp cận cũng chưa muộn.

Đời người còn dài, ngày sau còn dài.

Làm sao biết được Chu Cận Xuyên của kiếp này giống như biến thành một người khác, từ một người vốn dĩ thờ ơ với chuyện tình cảm, vậy mà lại canh giữ suốt đêm dưới lầu vì Tô Ý.

Phát hiện này khiến nội tâm của Bạch Nhược Lâm vô cùng hoảng hốt, chỉ thấy cô ta cứ nhìn chằm chằm vào hai người, không chịu rời bước.

Cuối cùng, Tần Vân Phong không nhìn nổi nữa, lúc này mới kéo cô ta rời đi.

Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Chu Cận Xuyên, lại nhớ đến những lời Tần Vân Phong vừa nói, Tô Ý lập tức đoán ra được phần nào câu chuyện.

Trong lòng cũng lập tức dâng lên một cảm xúc khó tả.

[Trời lạnh như vậy, chẳng lẽ anh ấy thật sự canh giữ cho mình suốt đêm ở dưới lầu?]

Nghĩ đến đây, cổ họng cô khẽ nghẹn lại: "Anh không sợ bị cảm lạnh sao?"

Chu Cận Xuyên mím môi cười: "Vừa hay trong xe có một chiếc áo khoác quân đội, tôi đắp tạm."

Tô Ý gật đầu: "Lấy ra mặc vào đi, sáng sớm vẫn còn lạnh lắm."

Chu Cận Xuyên ngoan ngoãn mở cửa xe, lấy chiếc áo khoác quân đội mặc vào.

Hai người tìm một quán ăn sáng gần đó ăn sáng.

Trong lòng Tô Ý áy náy, sợ anh thức cả đêm như vậy sẽ bị bệnh, nên nhân lúc anh đứng dậy rót nước nóng, cô lén nhỏ vào bát anh vài giọt nước linh tuyền.

Ăn sáng xong, nhìn thấy khuôn mặt có chút tiều tụy của Chu Cận Xuyên đã khôi phục lại vẻ có tinh thần như thường, Tô Ý mới yên tâm.

"Đoàn trưởng Chu, ăn sáng xong anh về luôn đi! Nhà ga ở ngay gần đây, tôi đi mấy bước là tới rồi."

DTV

Chu Cận Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bên ngoài tuyết rơi rồi, đường trơn, hay là tôi lái xe đưa em đến đó, cũng không mất nhiều thời gian."

Tô Ý ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy những bông tuyết đột nhiên rơi xuống ở bên ngoài.

"Vậy cũng được!"

Hai người ăn sáng xong, lên xe, chậm rãi đi về phía nhà ga.

Vừa đến nhà gà, Tô Ý chủ động nói: "Anh đừng xuống xe, tôi tự vào được."

Chu Cận Xuyên cũng biết những hành động của mình hai ngày nay có phần quá nhiệt tình, cũng sợ Tô Ý nhất thời khó tiếp nhận, sẽ phản tác dụng, nên đành kìm nén ý định xuống xe, cởi chiếc áo khoác quân đội trên người ra đưa cho cô: "Cũng được, vậy tôi không tiễn em nữa, em mặc áo vào đi, tuyết rơi lạnh lắm."

"Nếu em không mặc, tôi sẽ xuống xe tiễn em lên tàu."

"Còn nữa, đây là mấy cái bánh bao và trứng gà lúc nãy tôi bảo ông chủ gói lại, em đem theo ăn trên đường."

Tô Ý hiếm khi thấy anh nói nhiều như vậy, cũng hiếm khi rề rà chậm chạp như vậy.

Nếu còn tiếp tục từ chối, e là sẽ muộn giờ lên tàu.

Nghĩ vậy, cô dứt khoát nhận lấy chiếc áo khoác quân đội, ôm vào lòng, sau đó xách theo túi đồ mà Chu Cận Xuyên mua xuống xe.

"Đoàn trưởng Chu, tạm biệt anh, lái xe cẩn thận nhé!"

Chu Cận Xuyên nhìn cô thật sâu: "Biết rồi, có việc gì nhất định gọi điện thoại cho về, Tiểu Vũ và Noãn Noãn chắc chắn sẽ rất nhớ em."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 184: Chương 184



Tô Ý gật đầu cười: "Ừ! Nhưng mà trong thôn không có điện thoại, chưa chắc tôi đã có thể thường xuyên gọi cho các anh, anh bảo hai đứa nhỏ đùng ngóng trông quá!"

"Vậy em làm xong việc thì về sớm nhé!"

"Ừ, tôi đi đây!" Nói rồi, Tô Ý mỉm cười vẫy tay chào Chu Cận Xuyên, xoay người đi về phía nhà ga.

Chu Cận Xuyên đưa mắt tiễn cô rời đi, chỉ cảm thấy bóng lưng của cô giữa những bông tuyết rơi ngập trời thật mong manh.

Đợi đến khi bóng dáng ấy biến mất hoàn toàn, trong lòng mình hình như cũng mất đi một mảnh ghép.

Vừa vào nhà ga, Tô Ý đi thẳng đến nhà vệ sinh.

Đợi đến khi đi ra, chiếc áo khoác quân đội mà cô ôm trong lòng đã được cô cất vào không gian.

Những món đồ quý giá như thuốc lá, rượu mà Chu Cận Xuyên mua cho cô cũng được cất hết vào không gian, chỉ còn lại vài món đồ ăn vặt, bánh kẹo lặt vặt.

Cô đã sớm lên kế hoạch, lần này trở về, nhất định không thể để đám người nhà họ Tô bóc lột mình, ngược lại, mình còn phải lột một lớp da của bọn họ mới được!

Vì vậy, những thứ tốt, cô sẽ không mang về nhà dù chỉ một món.

Bắt đầu từ bây giờ, thiết lập của cô sẽ là một kẻ điên vừa nghèo vừa xấu xí.

Cất đồ xong, Tô Ý đi thẳng vào khu vực chờ tàu.

Vừa lên tàu, cô lại nhìn thấy Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm.

Tô Ý không khỏi nhíu mày, chắc sẽ không thật sự trùng hợp như vậy chứ?

Làm sao cô biết được, vé tàu của Tần Vân Phong là mua ngay sau cô, nên mới trùng hợp đến thế.

Tô Ý hít sâu một hơi, ai sợ ai chứ!

Cất hành lý xong, cô ngồi phịch xuống ghế đối diện hai người: "Ây da, thật là trùng hợp, lại gặp hai người rồi!"

Bạch Nhược Lâm quan sát cô từ đầu đến chân một phen, lúc nãy ở nhà khách cô ta không để ý kỹ.

Bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện, quần áo Tô Ý mặc trên người đều là đồ bình thường, trên tay cũng không có món đồ nào đáng giá.

Nghĩ lại tối qua cô ta còn vì chuyện Chu Cận Xuyên mua đồ cho Tô Ý mà tức giận cả đêm.

Bây giờ nghĩ lại, nếu thật sự là Chu Cận Xuyên mua, sao có thể mua những thứ rẻ tiền như vậy?

DTV

Hoặc là không quan tâm đến cô ta, hoặc là do Tô Ý tự mua.

Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm không khỏi khịt mũi hừ một tiếng: "Đồ nghèo hèn, toàn mùi quê mùa!"

Tần Vân Phong thấy vậy, không vui quay đầu nhìn cô ta một cái, nhưng không nói gì.

Tô Ý thấy thiết lập của mình đã thành công, trong lòng vui như nở hoa, ngoài miệng thì mỉa mai: "Đúng vậy, tiền lương của tôi chỉ có bấy nhiêu đó, bản thân lo ăn lo mặc còn không đủ, làm sau giàu có rộng rãi giống cô được."

"Ồ, lần này cô về đã mua không ít đồ tốt nhỉ? Chắc là mua về để hiếu kính mẹ chồng và em chồng của cô đúng không? Thật ngưỡng mộ bọn họ có một người con dâu và chị dâu giàu có lại hào phóng như cô."

Nghe vậy, Bạch Nhược Lâm không khỏi tức giận trừng mắt nhìn cô.

Số đồ này, phần lớn là mua về để tổ chức đám cưới.

Còn có một ít là quần áo, đồ dùng của cô ta.

Đồ mua cho mẹ chồng và em chồng đều là đồ rẻ tiền nhất, qua loa cho xong chuyện.

Bọn họ làm sao xứng đáng để cô ta bỏ ra nhiều tiền như vậy!

Vốn dĩ Tần Vân Phong đang có chút không vui về chuyện này, nhưng vẫn luôn giữ trong lòng không nói ra.

Bây giờ nghe Tô Ý nói vậy, trong lòng càng thêm oán trách sự ích kỷ của Bạch Nhược Lâm.

Nhìn thấy Tô Ý ăn mặc giản dị, trên người cũng không mang theo bao nhiêu đồ, anh ta lấy ra mấy miếng bánh đào, đưa cho Tô Ý: "Em vẫn chưa kịp ăn bữa sáng đúng không? Em ăn chút bánh lót dạ trước đi, trên tàu còn có nước nóng."

Bạch Nhược Lâm nhìn thấy Tần Vân Phong khi nói chuyện với Tô Ý nhỏ nhẹ dịu dàng, không biết là hơn hẳn lúc nói chuyện với mình bao nhiêu lần, tức đến nỗi móng tay sắp đ.â.m vào trong thịt đến nơi.

"Mấy cái bánh đào đó là tôi lấy ra để lát nữa ăn."

Tần Vân Phong mím môi: "Trong túi không phải vẫn còn nhiều sao?"

"Tôi muốn ăn mấy cái này, anh dám cho cô ta thử xem!"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 185: Chương 185



Tô Ý thấy hai người bọn họ ba câu không hợp là cãi nhau, bỗng nhiên cảm thấy chuyến tàu này sẽ vô cùng thú vị, cười hì hì nói: "Không cần đâu, tôi không đói, lát nữa uống chút nước nóng là được rồi."

Bạch Nhược Lâm thấy vậy, trong lòng khinh bỉ, hừ lạnh nói: "Mặt dày! Vừa lên đã quyến rũ chồng của người khác ngay trước mặt nhiều người như vậy."

Trong toa tàu vốn dĩ đã chật kín người, đám người xung quanh đã bắt đầu hóng chuyện từ khi Tô Ý vừa lên tàu.

Lúc này nghe thấy người đã kết hôn mắng cô gái chưa kết hôn ở đối diện quyến rũ chồng mình.

Hơn nữa người đàn ông đó rõ ràng là thích cô gái chưa kết hôn kia hơn.

Lập tức, tất cả mọi người đều hứng thú hóng hớt.

Vốn dĩ còn cho rằng ba người bọn họ quen biết nhau, cùng nhau đi tàu về quê.

Không ngờ vậy mà lại còn là tình tay ba.

Thấy mọi người đều đang bắt đầu bàn tán xôn xao, bênh vực mình, Bạch Nhược Lâm càng thêm đắc ý.

Tần Vân Phong thấy vậy cũng đỏ bừng cả mặt, chỉ đành cất những chiếc bánh đào vừa lấy ra vào túi.

Mặc dù ngoài mặt không nói, như sự oán trách đối với Bạch Nhược Lâm trong lòng lại nhiều thêm một phần.

Thấy Bạch Nhược Lâm lại bắt đầu diễn kịch, Tô Ý không nhịn được vỗ tay cho cô ta: "Cô quá khiêm tốn rồi, nếu như nói về mặt dày, ai có thể sánh bằng cô chứ?"

“Chân trước cướp chồng sắp cưới của người khác, cho rằng đăng ký kết hôn thì những chuyện trước đó giống như chưa từng xảy ra hay sao? Những chuyện xấu xa dính dáng đến cô, cô không nhớ gì hết sao?"

"Người cô cũng cướp rồi, giấy đăng ký kết hôn cũng có rồi, tôi còn đang suy nghĩ xem khi về quê sẽ giúp hai người che giấu, giải thích với mọi người, không ngờ cô lại nghĩ tôi như vậy?"

DTV

Mọi người nghe Tô Ý nói ẩn ý vậy, không khỏi nhao nhao quay đầu lại nhìn.

Bác gái ngồi cạnh Tô Ý lấy trong túi ra một nắm hạt bí đưa cho cô: "Cô gái, chuyện này rốt cuộc là sao? Tôi nghe cô nói, là cô ta cướp chồng sắp cưới của cô?"

Trong lòng Tô Ý nghĩ, dù sao ngồi trên tàu cũng nhàn rỗi, thế là thản nhiên nhận lấy hạt bí của bác gái, bắt đầu kể lể.

"Haizzz, chuyện cũng qua rồi, thật ra cháu cũng không muốn nhắc lại, thật sự là quá mất mặt."

"Hơn nửa năm trước, cháu cũng ngồi chuyến tàu này, một mình từ quê lên đơn vị tìm anh ấy, không ngờ đến nơi mới phát hiện, người ta ở đó đã lén lút qua lại với người khác, còn không cho cháu nói nữa."

"Cháu cũng là vì sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh ta, nên mới đồng ý nhường lại, thôi, không nói nữa."

Nghe vậy, Bạch Nhược Lâm tức giận giơ nanh múa vuốt: "Mọi người đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta vốn dĩ là kẻ nói dối thành thần, những lời cô ta nói không có câu nào là thật."

Tô Ý bỏ hạt bí vào túi, phủi phủi tay.

Sau đó lấy ra tờ giấy hủy hôn từ trong một cái túi khác: "Đây, giấy trắng mực đen, còn có cả dấu vân tay của hai người bọn họ, mọi người không tin thì xem đi."

Đám người nghe vậy, đều nhao nhao xúm lại xem.

Mặc dù bác gái ngồi cạnh không biết chữ, nhưng nghe thấy mọi người đọc, cũng lập tức hiểu ra câu chuyện.

"Cô gái như cô đúng là ngốc nghếch mà, sao cô lại tốt bụng như vậy, bị người ta bán rồi mà còn lương thiện như vậy."

"Đúng đó, đáng lẽ ra cô không nên để ý đến bọn họ, còn đi cùng bọn họ về quê giải thích, nếu là tôi, trực tiếp quậy tung tiệc cưới của bọn họ, lật bàn của họ."

Mọi người đều chỉ trích Bạch Nhược Lâm và Tần Vân Phong, mắng bọn họ là đồ khốn nạn.

Rõ ràng là v* v*n chồng sắp cưới của người khác trước, thấy người ta dễ nói chuyện, lại còn đổ hết tội lỗi cho người ta.

Còn tên đàn ông kia, ăn trong bát còn ngó trong nồi, cũng không phải thứ tốt đẹp gì.

Bạch Nhược Lâm vừa tức giận vừa phiền não, một cái miệng làm sao cãi lại nhiều cái miệng như vậy được?

Nhìn thấy tờ giấy hủy hôn trong tay Tô Ý, lúc này cô ta đột nhiên nhớ ra: "Anh Tần, mau cướp lại tờ giấy đó, không thể để cô ta giữ nó!"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 186: Chương 186



Tân Vân Phong cũng có chút sốt ruột, vốn dĩ anh ta nghĩ trên đường trở về sẽ một mình dỗ dành cô, lừa lấy tờ giấy đó.

Làm sao biết được Bạch Nhược Lâm lại không nhịn được, vừa lên tàu đã chọc giận Tô Ý.

Ra tay cướp đoạt trước mặt bao nhiêu người như vậy, anh ta không làm được, chỉ đành xụ mặt không nhúc nhích.

Bạch Nhược Lâm thấy vậy, tức giận đứng dậy định đi cướp.

Nào ngờ toa tàu rung lắc, cô ta không đứng vững trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Tô Ý không nhịn được bật cười một cách khinh thường tiện tay cất tờ giấy hủy hôn vào không gian.

"Bây giờ còn chưa đến Tết, cho dù là xin lỗi cũng không cần hành đại lễ như vậy đâu."

Mọi người xung quanh nhìn thấy cũng đều nhao nhao cười ồ lên.

Bạch Nhược Lâm tức đến nỗi không đứng dậy nổi, quay đầu trừng mắt nhìn Tần Vân Phong: "Còn không mau kéo tôi dậy!"

Tân Vân Phong cũng cảm thấy xấu hổ như lửa cháy trên mặt, nghe cô ta gọi, cũng đành phải tiến lên kéo cô ta dậy.

Mọi người thấy vậy, đều nhao nhao trêu chọc: "Vị đồng chí này, mắt nhìn người của cậu thật sự chẳng ra làm sao, lấy phải cô vợ ghê gớm như vậy, cuộc sống sau này sẽ náo nhiệt lắm đây."

Tần Vân Phong có khổ mà không nói ra được, chỉ đành buồn bực đứng dậy đi về phía trước.

Bạch Nhược Lâm vội vàng gọi: "Anh đi đâu đấy?"

"Ở đây ngột ngạt quá, tôi ra ngoài hóng gió một chút."

Bạch Nhược Lâm cũng không muốn ở lại, vội vàng chạy theo anh ta.

Hai người bọn họ hóng gió ở đoạn nối giữa toa tàu, không ai dám quay lại chỗ ngồi nữa.

Sau khi bọn họ đi rồi, Tô Ý lập tức cảm thấy thanh tịnh hơn hẳn.

Cô trò chuyện với bác gái ngồi cạnh một lúc rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời bắt đầu sắp xếp lại mớ hỗn độn trong gia đình của nguyên chủ.

Nguyên chủ là con thứ ba trong nhà, trên có hai anh trai, dưới có một em trai.

Là con gái duy nhất trong nhà, theo lý mà nói cho dù không được cưng chiều, hoặc ít nhất là cũng nhận được sự đối xử công bằng như các anh em.

Nhưng trên thực tế, nguyên chủ đã trở thành nơi trút giận và là người bị ghẻ lạnh nhất trong nhà từ khi còn nhỏ.

Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ăn còn tệ hơn lợn, làm việc nhiều hơn trâu.

Ban đầu, nguyên chủ còn cãi nhau với mẹ cô vài lần, nhưng sau khi bị đánh đập vài trận, cô dần dần trở nên chai lì.

Theo lời người ba cặn bã chỉ coi trọng thể diện, không quan tâm gia đình của nguyên chủ, khi mẹ của nguyên chủ mang thai cô vào đúng năm xảy ra thiên tai, bà ta phải vác bụng bầu cùng cả làng đi lánh nạn.

Trên đường đi suýt nữa đã bỏ mạng.

Sau khi sinh ra, nguyên chủ cũng trở thành gánh nặng của cả gia đình.

DTV

Lúc đó không bỏ rơi cô đã là tận tình tận nghĩa rồi.

Cả đời này cô chỉ có thể làm trâu làm ngựa để trả ơn mẹ, lấy đâu ra tư cách kêu ca bất mãn?

Sống trong hoàn cảnh gia đình như vậy, sự "tốt đẹp" của Tần Vân Phong với nguyên chủ lại càng trở nên quý giá.

Đây cũng là lý do tại sao trước đây nguyên chủ hết lòng hết dạ thích Tần Vân Phong.

Đến mức sau này, chuyện kết hôn cũng nghe theo sự sắp xếp của anh ta.

Còn người nhà họ Tô, từ sau khi nguyên chủ đính hôn với Tần Vân Phong, thái độ với cô mới tốt hơn một chút.

Bọn họ chỉ mong sau khi cô gả cho Tần Vân Phong rồi sẽ tiền bạc để chu cấp cho nhà mẹ đẻ và em trai.

Sau đó, Tần Vân Phong hai năm không về, người nhà họ Tô dần trở mặt với nguyên chủ.

Nguyên chủ thật sự không chịu nổi nữa, cho nên mới một mình chạy đến Tây Bắc tìm Tần Vân Phong.

Hơn nửa năm nay, người nhà họ Tô cứ nghĩ cô đã dựa dẫm vào Tần Vân Phong, cũng không dám trách móc gì nhiều.

Chỉ chờ đến Tết cô về rồi tính sổ sau.

Nghĩ đến đây, Tô Ý không khỏi cười lạnh một tiếng, người nhà họ Tô bám víu quyền thế, thấy lợi quên nghĩa như vậy, nếu biết Tần Vân Phong không những đã hủy hôn với cô, hơn nữa còn dẫn theo vợ mới về, không biết sẽ phản ứng ra sao?

Chắc chắn cho dù cô có lý cũng vô dụng.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 187: Chương 187



Người nhà họ Tô chỉ nhìn kết quả, không có Tần Vân Phong chống lưng, nói không chừng bọn họ sẽ giở trò gì đó với cô.

Còn người nhà họ Tần có lẽ cũng chẳng khá hơn là bao, đến lúc đó sẽ có trò hay để xem.

Nghĩ vậy, Tô Ý quyết định, sau khi xuống tàu, cô sẽ đến huyện chơi một vòng, để Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm trở về đánh trận đầu, thay cô chắn một đợt sóng trước.

Đợi đến khi người trong nhà náo loạn lên rồi, cô sẽ thong thả trở về.

…..

Tàu đến huyện lúc gần trưa.

Trước khi xuống tàu, Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm đến lấy hành lý với vẻ mặt u ám.

Tô Ý cố tình đợi hai người bọn họ xuống tàu trước, sau đó mới chậm rãi đi về phía cổng nhà ga.

Nào ngờ vừa ra khỏi nhà ga, cô đã thấy Tần Vân Phong đang đợi mình.

"Tô Ý, chúng ta cùng nhau bắt xe về nhà nhé!"

Tô Ý cười mỉa mai: "Hai người về trước đi, tôi đói bụng, ăn cơm xong đã rồi về sau."

Tần Vân Phong mím môi: "Người trong nhà đều đang đợi, về nhà rồi ăn cũng như nhau mà?"

Tô Ý cạn lời nhìn anh ta một cái: "Tần Vân Phong, anh cảm thấy người nhà tôi sẽ để dành cơm cho tôi sao? Còn nữa, chắc không phải anh vừa về đến quê hương đã bắt đầu nhớ đến tình cũ rồi đấy chứ? Anh tuyệt đối đừng mơ!"

Nói xong, Tô Ý chỉ chờ Bạch Nhược Lâm ra tay.

Quả nhiên, Bạch Nhược Lâm đứng ở phía trước dựng lỗ tai lên nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, lập tức chạy như bay đến: "Tần Vân Phong, anh có ý gì? Tôi vượt đường xa xôi theo anh về đây kết hôn, vậy mà anh lại ở đây lôi lôi kéo kéo người phụ nữ khác?"

"Cô ta không muốn về thì tốt, chúng ta về trước!"

Tần Vân Phong thấy vậy, đành phải theo Bạch Nhược Lâm trở về trước.

Nhìn bóng lưng hai người, Tô Ý hô một câu: "Nhắc nhở hai người, về nhà lời nào nên nói, lời nào không nên nói hãy cân nhắc cho kỹ, nếu để tôi về đến nhà mà nghe thấy có người bịa đặt, vậy tôi sẽ mang tờ giấy hủy hôn đến từng nhà để nói cho rõ ràng."

Nghe Tô Ý nói vậy, bước chân hai người khựng lại.

"Tô Ý, em yên tâm, chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của em!"

"Tốt nhất là như vậy!"

Nói xong, Tô Ý đi thẳng đến nhà hàng quốc doanh lớn nhất huyện, gọi một bát mì bò hầm.

Trong lúc đợi mì, cô lại gọi thêm hai mươi bánh bao thịt, hai mươi bánh bao chay và mười phần bánh chẻo mang về.

Không phải vì chuyện gì khác, chỉ sợ về đến nhà sẽ không có cơm ăn.

May mà trước khi đi, cô đã luộc sẵn một nồi trứng gà, bây giờ cất trong không gian vẫn còn nóng hổi.

Chuyện ăn uống không phải lo.

Ăn xong, Tô Ý xách đồ tìm một chỗ vắng vẻ, cất hết đồ ăn vào không gian.

Sau đó hỏi thăm người dân địa phương xem chợ Tết của huyện năm nay ở đâu, rồi đi thẳng đến đó.

Đến phố bán đồ Tết, quả nhiên là người đông như nêm cối.

Không chỉ có người bán hàng mà còn có người biểu diễn xiếc khỉ, cắt tóc, vô cùng nhộn nhịp.

Tô Ý tìm một chiếc xe ba bánh đang chờ chở hàng ở đầu chợ, đưa người đến một con hẻm nhỏ, kéo đồ của mình ra.

Tìm một chỗ trống để dỡ hàng, sau đó mới bắt chước người ta rao hàng:

"Chuối vừa thơm vừa ngọt đây, cả huyện chỉ có một mình tôi bán, mua là lãi!"

"Hạt đưa rang nóng hổi, ngọt, mặn đủ loại..."

"Dây cột tóc mới nhất từ Dương Thành, mua về tặng vợ, tặng con gái nào..."

Tô Ý mặt dày rao hàng vài tiếng, rất nhanh sau đó đã có không ít người vây quanh.

Thứ nhất là vì hàng hóa của cô khá mới lạ, ít thấy.

Thứ hai là vì mọi người đều thích xem náo nhiệt.

Mua hay không thì cũng muốn đến xem cho biết.

"Đồng chí, chuối này bán thế nào? Có ngọt không?"

DTV

Tô Ý cười rạng rỡ, bóc vỏ một quả chuối, dùng d.a.o cắt thành từng miếng nhỏ: "Chuối nhà chúng tôi mới chuyển từ miền Nam ra đêm qua, bao chín bao ngọn, ngọt lịm, hơn nữa còn mềm dẻo ngon miệng."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 188: Chương 188



Phần lớn mọi người ở đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy quả chuối, trước đây chỉ được thấy trên tivi.

Nhìn thấy Tô Ý hào phóng đưa chuối cho mọi người ăn thử, có người còn ngại ngùng không dám nhận: "Chúng tôi chỉ đến xem thôi, không mua đâu."

Tô Ý cười nói: "Không sao, không mua cũng có thể nếm thử."

Nghe vậy, mọi người đều không khỏi tò mò, hào hứng nhận lấy.

Người nếm thử đầu tiên bị làm cho kinh ngạc: "Ngon thật đấy, em gái, chuối này của cô rốt cuộc bán thế nào vậy?"

Tô Ý không có cân, nhưng lúc trước khi ở chỗ của Lục Tử, cô đã cân thử rồi.

Chuối này quả vừa to vừa đều, một cân khoảng 3 quả.

Theo giá của Lục Tử thì khoảng 4 hào một quả.

Nhưng Tô Ý nghĩ chuối của cô dù sao cũng là sản phẩm của không gian linh tuyền, ăn vào tốt cho sức khỏe, bán 5 hào một quả cũng không quá đáng.

Đắt hơn nữa e là sẽ khó bán.

Quả nhiên, khi Tô Ý nói giá 5 hào một quả, không ít người đã chê đắt.

"Sao loại quả này đắt thế? 5 hào mua được cả cân táo rồi."

"Đúng vậy, một quả chuối của cô có thể mua được nửa cân thịt lợn, ăn chuối còn không bằng ăn thit lợn."

Thấy có người chê đắt, Tô Ý cũng không đôi co, chỉ cười nói: "Loại quả này đúng là đắt, nhưng hiếm lắm, ở đây chúng ta còn không có bán, huống chi bây giờ còn là mùa đông."

"Mọi người nghĩ xem, chuối từ miền Nam vận chuyển đến đây, quãng đường mấy ngàn cây số."

Nghe Tô Ý nói vậy, mọi người ngẫm nghĩ, cũng thấy có lý.

"Đúng là hiếm thật, vận chuyển đến tận cái thị trấn nhỏ bé ở miền Bắc này của chúng ta, quả thực là vượt qua muôn vàn khó khăn."

Thấy không ít người còn đang do dự, Tô Ý cũng không ép mua.

Cô chỉ cười nói: "Không sao, nếu mọi người cảm thấy hiếm, muốn mua một ít về cho con cháu, người lớn trong nhà nếm thử, mua một quả cũng được, tùy tâm, ai không mua thì ở lại xem cũng được, coi như ủng hộ tôi."

Nói rồi, cô lại giới thiệu sang hạt dưa: "Hạt dưa nhà tôi cũng đủ vị, đóng gói riêng biệt, sạch sẽ lại vệ sinh, chỉ 2 hào một túi thôi."

Vừa nói, cô vừa mở mỗi loại một túi cho mọi người nếm thử.

Có người vẫn còn lưu luyến với những quả chuối: "Cho tôi mười quả chuối, nhà tôi người già nhiều, răng yếu, sống đến ngần này tuổi rồi còn chưa biết có được đón Tết bao nhiêu lần nữa, mua chút đồ mà cả đời bọn họ chưa được ăn về để tỏ lòng hiếu thảo."

Cũng có người nhớ đến đứa con ở nhà còn chưa mọc đủ răng: "Cho tôi năm quả, mang về cho con gái tôi thử."

Cũng có người chỉ mua một, hai quả.

Tô Ý cầm d.a.o kiên nhẫn cắt từng quả chuối cho khách.

Cũng có không ít người không nỡ mua chuối, cảm thấy hạt dưa đóng gói sẵn như vậy khá lạ, hơn nữa rang rất vừa miệng nên đã mua hạt dưa.

DTV

Một mình Tô Ý làm không xuể, lúc thì cắt chuối, lúc thì lấy hạt dưa, bận rộn đến toát mồ hôi, nhưng lúc thu tiền lại vô cùng vui vẻ.

Đợt khách đầu tiên tan đi, chuối đã bán gần hết, hạt dưa lại càng sạch bách.

Hạt dưa mua với giá 24 tệ bán được 40 tệ, Tô Ý tiếc hùi hụi vì nhập hàng quá ít.

300 cân chuối mua với giá 90 tệ, tuy còn thừa một ít, nhưng cũng đã bán được gần 400 tệ.

Thật sự lãi to rồi!

Chỉ tiếc là hôm nay quá lộn xộn, chưa kịp giới thiệu dây cột tóc.

Đành phải đợi lần sau đến huyện rồi tính tiếp.

Nhìn trời đã xế chiều, Tô Ý định dọn hàng về.

Đang cúi xuống dọn dẹp, bỗng nhiên cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Mua gì mà mua? Chuối 5 hào một quả, con không sợ mắc nghẹn hả? Con cảm thấy điểm thi lần này của con xứng đáng ăn chuối sao?"

Tô Ý ngẩng đầu lên, ôi trời, đây không phải là anh cả Tô Đại Hải, người anh trai giỏi giang nhất nhà cô sao?

Tô Đại Hải là người duy nhất trong làng học hết cấp 3, luôn là niềm tự hào của ba mẹ cô.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 189: Chương 189



Sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh ta xin được việc làm trong nhà máy dệt ở huyện, sau đó lại cưới được con gái của chủ nhiệm phân xưởng, có thể nói là nở mày nở mặt nhất làng.

Bề ngoài, anh ta là người hào phóng, thật thà chất phác, nhưng đó là đối với người ngoài.

Ở nhà, đặc biệt là trước mặt cô em gái này, tính cách của anh cũng không khác gì người ba của anh ta, vừa sĩ diện vừa thích ra vẻ anh cả dạy dỗ người khác.

Lúc nãy, anh ta dẫn con gái đi ngang qua, thấy mọi người mua chuối, con bé cũng muốn ăn, vừa mới lên tiếng đã bị anh ta mắng cho một trận.

Nhìn thấy anh ta, Tô Ý vội vàng cúi đầu xuống.

Cũng may cả người cô đều được áo khoác quân đội che lại, nửa mặt bị khăn quàng cổ che khuất, hơn nữa xung quanh lại đông người, nên không bị nhận ra.

Đợi sau khi hai người bọn họ đi rồi, Tô Ý cũng nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc.

Cô đi theo sau hai ba con Tô Đại Hải đến dưới lầu khu tập thể của nhà máy dệt.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy Tô Đại Hải lúc nãy, Tô Ý đã nảy ra một ý, thay vì mình về nhà một mình, chi bằng kéo thêm anh trai và chị dâu cùng về.

Anh cả rất sĩ diện, trước mặt người trong làng, chắc chắn anh ta sẽ phải giữ thể diện cho mình, không đến mức để mọi chuyện trở nên quá khó coi.

DTV

Đặc biệt là trước mặt chị dâu, anh ta tuyệt đối sẽ không để nhà bọn họ xem thường.

Hơn nữa, mẹ của cô cũng chỉ e ngại mỗi chị dâu, chắc chắn sẽ không dám ra tay đánh người trước mặt chị ta.

Nghĩ đến đây, Tô Ý vội vàng lấy một nải chuối từ trong không gian ra, sau đó gõ cửa nhà anh trai.

Cửa vừa mở ra, Tô Đại Hải còn ngẩn người: "Tiểu Ý?"

Tô Ý rưng rưng nước mắt: "Anh cả, cuối cùng em cũng gặp được người nhà rồi."

Tô Đại Hải còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Tô Ý đã đi thẳng vào nhà, tìm chị dâu Vương Phương.

Lúc này, Vương Phương đang ngồi trong nhà nghe con gái mách lẻo, trong lòng đang không vui.

Bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình là chị dâu, ló đầu ra nhìn, người đến vậy mà lại là cô em chồng đã mất tích hơn nửa năm.

Bây giờ trong tay người ta còn xách một nải chuối to.

Tô Ý chào hỏi xong, trực tiếp đưa nải chuối cho Vương Phương: "Chị dâu, em lâu rồi không đến, lúc nãy nhìn thấy có người bán chuối ở bên ngoài, nên mua một ít mang đến cho cháu gái ăn."

Hai mẹ con cô ta vừa định ra ngoài xem người bán chuối còn ở đó không, đột nhiên có người mang chuối đến tận cửa.

Tất nhiên là vui mừng khôn xiết.

Cô ta vội vàng kéo tay Tô Ý ra ghế sô pha ngồi xuống: "Tiểu Ý, chị nghe anh cả của em nói em đến Tây Bắc rồi, về khi nào vậy?"

Lúc này, Tô Ý đã chuẩn bị tinh thần xong xuôi, thấy cô ta hỏi, lập tức bắt đầu trút bầu tâm sự, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện mình bị hủy hôn, sau đó cùng nhau quay về.

"Đều tại em vô dụng, không giữ được trái tim người ta, kết quả bây giờ cần tiền không có tiền, cần người không có người, em thật sự không còn mặt mũi về nhà."

"Chị dâu, thật không dám giấu, trước buổi trưa em đã đến rồi, nhưng không dám về nhà, thật sự không còn đường để đi nữa nên mới đến đây tìm hai anh chị, xin hai anh chị cho cho em ở vài ngày đi."

Nghe cô nói muốn ở lại, Vương Phương vội vàng liếc mắt ra hiệu với Tô Đại Hải.

Sau đó mới vỗ tay của Tô Ý, an ủi: "Sợ gì chứ? Trách nhiệm của chuyện này đâu phải của em, là cái thằng họ Tần kia phụ bạc em, dựa vào đâu mà chúng ta phải trốn tránh không dám về nhà?"

"Nghe chị nói, nhất định phải về nhà, em yên tâm, chị và anh cả của em về cùng em!"

Tô Ý nhìn Tô Đại Hải: "Anh cả, anh và chị dâu sẽ làm chủ cho em chứ?"

Tô Đại Hải biết Vương Phương không ưa gì người nhà mình, hôm nay lại khách sáo với Tô Ý như vậy, đều là vì nể tình nải chuối này.

Lúc nãy, hai người bọn họ còn đang cãi nhau vì chuyện chuối, đột nhiên thấy em gái mang chuối xuất hiện, cho anh ta nở mày nở mặt..
 
Back
Top Bottom