Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 200: Chương 200



Cúp máy xong, Tô Ý suy nghĩ một chút, lại gọi đến khu tập thể.

Hai ngày nay, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn luôn ở nhà chờ điện thoại, không đi đâu cả.

Nghe thấy chuông điện thoại reo, hai đứa bé lập tức chạy đến nghe máy, vừa nghe thấy giọng Tô Ý, hai đứa vui mừng đến mức không biết nói gì.

"Chị Tô, bọn em vẫn luôn chờ điện thoại của chị."

Tô Ý mỉm cười: "Hôm qua sau khi về đến nhà chị cứ bận suốt, hôm nay mới có cơ hội gọi điện thoại cho hai em, hai em có khỏe không?"

Mới về nhà chưa đầy một ngày, chuyện phiền phức liên tiếp xảy ra, Tô Ý vốn dĩ đang cáu kỉnh, nhưng nghe thấy giọng nói của hai đứa trẻ, cô bình tĩnh hơn rất nhiều.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn ghé sát vào ống nghe, tranh nhau nói chuyện với Tô Ý.

"Bọn em khỏe, bọn em đều khỏe.

DTV

Chuối mà chú Chu đem về rất ngon, chú ấy nói là chị Tô mua.

Em và anh trai đều rất nhớ chị, mong chị về sớm."

Nói đến cuối cùng, Diệp Tiểu Vũ còn nhắc nhở: "Chị Tô, chị gọi điện thoại cho chú Chu đi, trưa hôm qua sau khi chú ấy quay về vẫn luôn chở điện thoại của chị, em nhìn ra được, chú ấy rất lo lắng, không biết chị có bình an về đến nhà không."

Tô Ý ừ một tiếng, đồng ý.

Cô cúp máy, do dự một chút, sau đó lại cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại văn phòng của Chu Cận Xuyên.

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng a lô quen thuộc lại lạnh lùng, Tô Ý bỗng cảm thấy tim mình lỡ một nhịp.

Rõ ràng chỉ mới một ngày trôi qua, nhưng lại như đã cách cả một đời.

Sau một thoáng do dự, cô vội vàng lên tiếng: "Đoàn trưởng Chu, là tôi, Tô Ý."

Nghe thấy giọng cô, đầu dây bên kia cũng sững người, giọng điệu sau đó rõ ràng là vội vàng hơn rất nhiều: "Hôm qua em về nhà thuận lợi chứ?"

"Ừm, thuận lợi."

“Ba mẹ em không làm khó em vì chuyện của vợ chồng Tần Vân Phong chứ? Dân làng có bắt nạt em không?"

Tô Ý mỉm cười: "Cũng tạm."

"Ừm, chuyện chuyển hộ khẩu em đã hỏi thăm chưa?"

"Chưa, hai ngày nay nhà tôi có chút chuyện, tôi chưa kịp đi hỏi."

"Ừm, vậy có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi."

Tô Ý vừa ừ một tiếng, đã có y tá vội vàng chạy đến: "Người nhà bệnh nhân Trương Quế Lan, bệnh nhân đang làm ầm ĩ trong phòng bệnh, bảo cô vào đó."

Thấy vậy, Tô Ý chỉ đành vội vàng nói với Chu Cận Xuyên: "Bây giờ tôi có chút việc, tôi cúp máy trước đây, khi nào có cơ hội tôi sẽ gọi lại cho anh."

Nói xong, cô cúp máy, đi về phía phòng bệnh.

Chu Cận Xuyên cầm ống nghe, sững người một lúc, sau đó mới cúp máy.

Lúc nãy, nghe thấy bên đó ồn ào, hình như là ở bệnh viện? Nghĩ đến đây, Chu Cận Xuyên bỗng nhiên lo lắng.

Nhưng sau đó anh lại nghĩ, chắc là người nhà cô ấy bị bệnh nhập viện, chứ không phải cô ấy.

Anh mới hơi yên tâm.

Anh lại cầm lấy tài liệu trên bàn, nhưng dù thế nào cũng không thể tập trung đọc tiếp.

Lần đầu tiên, Chu Cận Xuyên cảm thấy kỳ nghỉ Tết này...

thật dài đằng đẵng.

Anh đang miên man suy nghĩ, thì chuông điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.

Chu Cận Xuyên tưởng là bên Tô Ý có chuyện gì, vội vàng nghe máy.

Thì ra là điện thoại từ nhà ở thủ đô, lại giục anh nhân dịp Tết này về nhà một chuyến, nói là đã sắp xếp cho anh vài buổi xem mắt, bảo anh nhất định phải về gặp mặt.

Chu Cận Xuyên hết lời thuyết phục, hứa hẹn năm sau nhất định sẽ giải quyết chuyện chung thân đại sự, đầu dây bên kia mới chịu cúp máy.

Cúp máy xong Chu Cận Xuyên lại chìm vào phiền muộn.

Anh đứng dậy, đi đến bên tường, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ, không biết đang suy nghĩ gì.

….

Bên kia.

Tô Ý cúp máy xong thong thả quay về phòng bệnh.

Còn chưa bước vào, cô đã nghe thấy tiếng Trương Quế Lan mắng chửi om sòm từ xa..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 201: Chương 201



Vì trong phòng còn có bệnh nhân khác và người nhà của bọn họ, Tô Ý chỉ đành cười gượng: "Mẹ, con thấy bây giờ mẹ nói năng rành mạch, giọng nói cũng đã khôi phục, có vẻ như đã không sao rồi.

Trong phòng còn có bệnh nhân khác và người nhà của bọn họ, chúng ta nói chuyện nhỏ nhẹ thôi, đừng làm ồn đến người khác."

Trương Quế Lan khinh bỉ: "Tao muốn nói to thế nào thì nói, bảo mày đi gọi điện thoại, sao lâu như vậy mới về? Muốn tao c.h.ế.t khát à?"

Tô Ý mím môi: "Anh cả đang bận làm việc, con gọi điện thoại đến nhà máy, chỉ riêng việc tìm người cũng phải đợi một lúc."

Trương Quế Lan tức giận lẩm bẩm: "Nói đi nói lại, đều là lỗi của mày, nếu không phải mày về thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tô Ý chậc một tiếng: "Đúng vậy, chuyện này là do con, nếu không phải con về, ba mẹ cũng sẽ không nửa đêm cạy cửa phòng con để trộm đồ ăn, mẹ lấy đồ ăn xong, trời chưa sáng đã mang sang biếu nhà ngoại, thế nên mới tạo cơ hội cho trộm lẻn vào nhà, đúng là trùng hợp!"

"Mẹ, con suy nghĩ kỹ rồi, có lẽ là do hôm qua mẹ vừa có có được tiền bất nghĩa, không chịu chia cho con, mẹ không nghe người ta nói sao? Tiền bất nghĩa không nên giữ lâu, phải tiêu nhanh, bây giờ thì hay rồi, không những mất hết tiền, mà cả tiền tiết kiệm của mẹ cũng bị người ta lấy đi!"

Lúc Tô Ý nói, những bệnh nhân và người nhà trên giường bệnh khác đều vểnh tai nghe.

Lúc nãy, bọn họ chỉ biết bà già này bị tức giận đến ngất xỉu, cộng thêm việc vừa tỉnh lại đã mắng chửi con gái.

Mọi người đều tưởng là con gái khiến bà ta tức giận.

Thì ra là chuyện này.

Làm gì có người mẹ nào lại nửa đêm cạy cửa phòng con gái để trộm đồ ăn, trời chưa sáng đã mang sang biểu nhà ngoại, đáng đời!

Thấy mọi người nhìn mình, Trương Quế Lan vội vàng quát: "Tiền bất nghĩa gì chứ, đó là tiền bồi thường mà nhà họ Tần đưa cho tao, mày đừng ở đây nói bậy."

Nói xong, bà ta lại cảm thấy không thở được, phẩy tay đuổi Tô Ý: "Mày ra ngoài đi, tao không cần mày chăm sóc, mày ở đây chỉ khiến tao tức thêm thôi."

Nói xong, bà ta lại mắng: "Đại Hải rốt cuộc làm sao vậy? Có phải là vợ của nó cố tình gây khó dễ, giữ nó, không cho nó đến đây? Không có đứa nào tốt đẹp cả!"

Vừa dứt lời, bà ta đã nhìn thấy hai bóng người đứng bất động ở cửa.

Tô Ý ngẩng đầu lên nhìn, người tới là không phải ai khác chính là Tô Đại Hải và Vương Phương mà Trương Quế Lan vừa mới mắng.

Tô Ý vội vàng đứng dậy đón: "Anh cả, chị dâu, cuối cùng hai người đến rồi! Lúc nãy mẹ đợi đến nỗi mất kiên nhẫn, mắng hơn nửa ngày trời luôn đấy!"

Trương Quế Lan biết mình đuối lý, chỉ đành cười gượng giải thích: "Đừng nghe nó nói linh tinh, người mẹ mắng không phải hai con."

Vương Phương cười lạnh: "Con và Đại Hải nghe nói mẹ ốm phải nhập viện, ngay cả nhà còn chưa về nhà đã vội vàng đến đây, là bọn con đến không đúng lúc rồi!"

DTV

Tô Đại Hải cũng cau mày: "Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lúc nãy Tiểu Ý gọi điện thoại nói mẹ bị tức giận đến ngất xỉu, con thấy mẹ nói năng rành mạch thế này, đâu có giống người cần phải nằm viện?”

Nghe vậy, Tô Ý kéo tay Tô Đại Hải, không để Trương Quế Lan lên tiếng: “Anh cả, sao anh có thể nói mẹ giả vờ ngất xỉu? Lúc nãy mẹ thật sự ngất xỉu, em tận mắt nhìn thấy.”

“Mẹ của chúng ta mạng khổ, khó khăn lắm mới tích góp được bấy nhiêu tiền và phiếu, vậy mà bị trộm hết, nhất thời không chịu nổi, nên mới ngất xỉu.”

Tiếp đó, Tô Ý kể lại chuyện sáng nay một lần nữa.

“Ba, anh hai và em tựu vẫn đang ở nhà chờ công an đến điều tra.

Hai người cũng biết, mẹ không thích em, lúc nãy còn muốn đuổi em đi, may mà hai người đến, em ra cổng bệnh viện ngồi đây.”

Nói xong, bất chấp sự “giữ lại” của Tô Đại Hải và Vương Phương, cô vui vẻ chuồn mất..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 202: Chương 202



Trương Quế Lan vẫn còn đau lòng vì mất đồ, nghe Tô Ý thản nhiên kể lại chi tiết vụ trộm một lần nữa, bà ta tức giận gào khóc.

Tô Đại Hải và Vương Phương cũng không thèm gọi Tô Ý nữa, chỉ đành ở lại chăm sóc bà ta.

Tô Ý thoát khỏi bệnh viện, tìm một con hẻm, thay áo khoác quân đội, quàng khăn choàng cẩn thận.

Sau đó, cô lấy xe đạp của Tô Nhị Cường ra, đeo hai túi dây cột tóc trong không gian, đi thẳng đến phố chợ Tết.

Cô đã quyết định, số chuối còn lại trong không gian cũng không còn nhiều.

Cô sẽ để dành ăn dần, không bán nữa.

Nhiệm vụ lần này là bán hết hai túi dây cột tóc.

Có lẽ là vì hôm qua chuối và hạt dưa của cô quá ấn tượng, nên khi Tô Ý vừa đến chỗ cũ ở chợ Tết, đã có người vây quanh: "Cô gái, hôm nay sao không mang chuối đến?"

"Đúng vậy, chúng tôi đợi cô cả buổi rồi, sao giờ cô mới đến?”

Tô Ý cười toe toét: "Chuối và hạt dưa bán hết rồi, hôm nay có dây cột tóc, mọi người có mmuốn mua không? Đẹp lắm đấy! Mua về tặng vợ, tặng con gái, vừa hay Tết đến nơi rồi, thêm chút vui mừng."

Vừa nói, Tô Ý vừa nhanh chóng bày dây cột tóc, kẹp tóc ra.

Mọi người vốn dĩ định thất vọng bỏ đi nhưng nhìn thấy những món đồ bày bán trên sạp hàng đều rất đẹp.

"Hình như chưa thấy ai đeo loại này."

"Tất nhiên rồi, đây là mẫu mới nhất vừa ra lò từ miền Nam, tôi chỉ có chừng này thôi, chỉ bán trong buổi sáng nay, muộn là hết đấy."

Đến chợ Tết, không ít người dẫn cả gia đình đi cùng.

Con gái thích nhất những món đồ này, nhìn thấy là không muốn rời đi, nằng nặc đòi ba mẹ mua cho.

Hơn nữa, giá cả những món đồ này cũng không đắt nên rất nhanh đã bán chạy như tôm tươi.

Các cô gái mua kẹp tóc, bờm tóc, dây cột tóc xong, đeo lên ngay.

Sau đó, bọn họ vui vẻ dạo chơi trên phố, vô hình chung đã quảng cáo giúp Tô Ý, thu hút không ít khách hàng.

Tô Ý vốn dĩ lo lắng thời gian không đủ, lúc này mới yên tâm.

Chỉ trong vòng một, hai tiếng đồng hồ, cô đã bán hết hai túi dây cột tóc.

Bán hết đồ, Tô Ý tìm một quán ăn nhỏ gần đó, gọi một bát mì thịt dê hầm.

Ăn một bát mì nóng hổi, no bụng, cô mới đạp xe quay lại bệnh viện.

Đến phòng bệnh, Trương Quế Lan vẫn đang nằm trên giường, mắng chửi kẻ trộm.

Bà ta mắng đến mức khàn cả giọng.

Tô Đại Hải ngồi bên giường, cúi đầu lắng nghe, không nói gì.

DTV

Vương Phương cũng lạnh lùng im lặng, ngồi trên giường cạnh cửa, không thèm liếc nhìn bà ta.

Tô Ý vừa bước vào, Trương Quế Lan đã chỉ tay vào mặt cô, hỏi: "Mày chạy đi đâu? Mẹ mày đang nằm viện, mày lại còn có tâm trạng ra ngoài chơi à?"

Tô Ý tủi thân chớp mắt: "Không có mà, con chỉ ngồi ngoài cửa phơi nắng thôi, con sợ vào đây sẽ làm mẹ bực mình."

Vương Phương bực bội, cố tình bênh vực Tô Ý: "Mẹ, là mẹ đuổi em ấy ra ngoài, em ấy không đến thì mẹ lại mắng, bọn con làm con, làm dâu, thật sự không biết phải làm sao cho vừa lòng mẹ."

Nghe vậy, Trương Quế Lan tức giận chỉ tay vào Tô Đại Hải: "Mày nghe xem, mày nghe xem, vợ mày nói năng cái kiểu gì vậy?"

Tô Đại Hải mím môi: "Mẹ, nếu cơ thể của mẹ không khỏe, thì đừng nói nhiều nữa như vậy nữa, cũng đừng nên kích động, nằm nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Nói xong, anh ta nhìn Tô Ý: "Lúc nãy, bọn anh ăn cơm không thấy em, em ăn cơm chưa?"

Tô Ý giải thích: "Lúc nãy em bị đau bụng, đi vệ sinh, em không sao, em không đói."

Trương Quế Lan hừ lạnh: "Tao thấy mày cũng chẳng đói, không làm gì cả, ăn cái gì mà ăn."

Vương Phương thấy mẹ chồng khó chịu, cố tình đối nghịch với bà ta.

Cô ta lấy ra một đồng từ trong túi áo: "Tiểu Ý, em cầm lấy mua chút gì ăn lót dạ đi, hôm nay nếu không phải em đưa mẹ đến đây, không biết sẽ náo loạn đến mức nào.”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 203: Chương 203



Tô Đại Hải cũng hiếm khi công bằng: "Ba và anh hai, em tư quá đáng quá, sao có thể để Tiểu Ý một mình đưa mẹ đến bệnh viện, nhỡ có chuyện gì xảy ra, một mình con bé làm sao xoay sở được?"

Trương Quế Lan vốn dĩ đã tức giận vì Tô Ý và Vương Phương đối nghịch với mình, nào ngờ con trai cả cũng dám cãi lời bà ta.

Lại nhớ đến thái độ của ba người đàn ông đó khi bà ta ngất xỉu hồi sáng.

Trương Quế Lan tức đến mức bốc hỏa: "Không nằm viện nữa! Tao muốn về nhà! Tao muốn về nhà!"

Nói xong, bất chấp sự khuyên can của Tô Đại Hải, bà ta chỉ khăng khăng hai chữ: "Về nhà!"

Tô Đại Hải không lay chuyển được bà ta, hơn nữa nhìn bà ta cũng không giống như có chuyện gì.

Anh ta đành phải làm thủ tục xuất viện cho bà ta.

May mà hai người đến đây đi hai chiếc xe đạp, lúc này vừa hay mỗi người chở một người về nhà.

Khi bốn người về đến nhà, trời vẫn còn sớm.

Trong sân, ngoài sân vẫn còn tụ tập không ít người đến hóng chuyện.

Công an được gọi đến lúc sáng đã rời đi.

Lúc nãy trên đường Trương Quế Lan còn kêu đau ngực, lúc này cũng không quan tâm nữa, vội vàng nhảy xuống xe, chạy vào nhà.

"Ông lão, công an đến nói thế nào? Bắt được người chưa?"

Tô Hưng Phát liếc nhìn bà ta, không thèm hỏi han chuyện bệnh viện.

"Bắt ai? Trong nhà, ngoài sân không có một chút dấu vết gì, đi đâu bắt?"

Nghe vậy, Trương Quế Lan lại ngã bệt xuống đất: "Sao lại thế này?"

Tô Hưng Phát hừ lạnh: "Nhưng người ta cũng nói, có lẽ là người quen gây án, bà nhớ lại xem, sáng nay lúc chúng ta ra khỏi nhà, có ai nhìn thấy chúng ta không?"

Trương Quế Lan cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên ngẩng phắt lên, đảo mắt nhìn xung quanh đám đông.

Sau khi nhìn thấy người nhà họ Tần, bà ta lao đến, túm chặt lấy tay mẹ Tần: "Chắc chắn là bà! Sáng nay, lúc hai bọn tôi ra khỏi làng, trùng hợp gặp bà ra ngoài đi vệ sinh.

Hơn nữa, chắc chắn là bà tức tối vì hôm qua phải bồi thường 200 tệ, nên mới cố tình đến nhà tôi trộm đồ!"

Vốn dĩ mẹ Tần đang hả hê xem náo nhiệt bỗng nhiên bị vu oan là kẻ trộm, vùng vẫy: "Bà bị điên à? Làm sao tôi có thể trèo qua tường rào cao như vậy của nhà bà được?"

Trương Quế Lan chỉ vào Tần Vân Phong đứng bên cạnh: "Bà không trèo được, nhưng nó thì có thể."

Từ lúc về làng, ánh mắt Tần Vân Phong luôn dán chặt vào Tô Ý.

Lúc này, bị vu oan là kẻ trộm, sắc mặt anh ta u ám.

"Thím, chuyện này không thể nói bậy được, hôm qua bọn cháu đã bồi thường, nhận lỗi rồi, coi như chuyện đã qua, cháu không thể làm ra chuyện như vậy."

DTV

Rất nhanh, đã có người đứng ra làm chứng cho Tần Vân Phong: "Sáng nay, tôi thấy thằng bé này chạy bộ ở con đường lớn ngoài làng, nó chạy rất lâu mới về nhà, tôi tận mắt nhìn thấy."

Có người làm chứng, mẹ Tần hả hê: "Trương Quế Lan, bà đúng là đáng đời, không nên tham lam của người khác, ông trời cũng không tha cho bà đâu."

Chưa để bà ta nói hết câu, Trương Quế Lan đã lao đến, túm tóc mẹ Tần.

Hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau.

Thấy vậy, trưởng thôn dậm chân: "Đủ rồi! Cả ngày chỉ biết đánh nhau, chửi bới, sắp đến Tết rồi, còn ra thể thống gì!"

"Mọi người mau chóng giải tán đi!"

Từ sáng đến giờ, nhà họ Tô ồn ào náo loạn, nhưng vẫn không tìm ra manh mối gì.

Mọi người cũng đã xem náo nhiệt đủ, lần lượt ra về.

Chỉ còn lại nhà họ Tô đóng cửa, than thở trong nhà.

Là con trai cả, Tô Đại Hải bất đắc dĩ phải đứng ra an ủi ba mẹ: "Mặc dù mất tiền, mất phiếu, nhưng người vẫn khỏe mạnh, sau này từ từ kiếm lại là được."

Trương Quế Lan cũng không còn sức mà gào khóc nữa: 'Mẹ còn định nhân dịp trước Tết cho thằng hai đi xem mắt nữa, con nói xem bây giờ phải làm sao đây?"

Tô Nhị Cường cũng gào lên: "Ngay cả cái xe đạp của con cũng mất rồi, đi bộ đi xem mắt à? Con không đi!"

Trương Quế Lan trừng mắt nhìn con trai, sau đó nhìn về phía Tô Đại Hải và Vương Phương: "Thằng cả, mẹ muốn bàn với hai vợ chồng các con một chuyện, bây giờ chuyện hôn sự của thằng hai chỉ có thể trông cậy vào các con thôi."

Nghe vậy, Vương Phương lập tức liếc nhìn Tô Đại Hải với ánh mắt cảnh cáo.

Hai người đều biết không có chuyện gì tốt đẹp.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 204: Chương 204



Quả nhiên, Trương Quế Lan vừa mở miệng là nói: "Mẹ thấy hai đứa các con đi hai chiếc xe đạp, vừa hay để lại một chiếc cho thằng hai dùng, trước tiên giải quyết vấn đề trước mắt đã."

Vương Phương không tiện từ chối thẳng thừng, liếc mắt ra hiệu cho Tô Đại Hải.

Chỉ thấy Tô Đại Hải khó xử, ho khan hai tiếng: "Mẹ, không phải con không đồng ý, nhưng chiếc xe này là bọn con mượn của ba mẹ vợ, hôm qua về muộn, chưa kịp trả."

"Vậy thì con đưa xe của con cho thằng hai."

"Vậy sau này con đi bằng gì?"

"Lúc nào con cần thì mượn xe của ba mẹ vợ."

“…”

Nghe vậy, sắc mặt Vương Phương tối sầm: "Mẹ, mẹ nói vậy là sao? Chiếc xe đạp này vốn dĩ là của hồi môn của con, dựa vào đâu mà cho không thằng hai? Mẹ có thấy ai dùng của hồi môn của chị dâu để bù đắp cho em chồng bao giờ chưa?"

Trương Quế Lan hừ một tiếng: "Con nhìn các con xem, có chỗ nào giống anh trai chị dâu đâu, một chiếc xe đạp cũng tiếc, coi như là cho mượn, đợi thằng hai đính hôn xong trả lại cho các con là được chủ gì?"

Nói xong, không đợi vợ chồng con trai cả lên tiếng, bà ta lại bắt đầu gào khóc.

Thấy vậy, Tô Đại Hải cũng không biết nói gì, kéo Vương Phương bỏ đi.

Cuối cùng, bọn họ vẫn để lại một chiếc xe đạp.

Trong lúc mấy người tranh cãi về chiếc xe đạp, Tô Ý ngồi vắt chéo chân bên cạnh, xem kịch.

Trước đây, trong nhà chỉ có mình nguyên chủ bị bắt nạt, những người khác vẫn hòa thuận với nhau.

Nào ngờ, khi gặp chuyện, bà già này ngay cả đứa con trai cả mà bà ta tự hào nhất cũng dám lừa gạt.

Mặc dù vợ chồng anh cả tuy đã bỏ đi, nhưng cuộc họp gia đình vẫn tiếp tục.

Vẫn xoay quanh chuyện hôn sự của Tô Nhị Cường, nói xong chuyện xe đạp, lại đến chuyện tiền bạc.

Thấy đã có xe đạp rồi, Tô Nhị Cường cũng yên tâm phần nào: "Mẹ, chắc mẹ còn chút tiền tiết kiệm chứ? Lấy ra dùng tạm trước đã."

Trương Quế Lan tức giận hừ một tiếng: "Trong tay mẹ làm gì còn tiền!"

Tô Nhị Cường bĩu môi: "Vậy thì gọi điện thoại cho người họ hàng ở thủ đô xin tiền, được không?"

Tô Ý đang vểnh tai nghe lén: III

Ồ quao, từ bao giờ mà nhà họ Tô lại tìm được họ hàng giàu có ở thủ đô vậy?

Nhớ đến những hộp quà mà cô tìm thấy dưới tủ quần áo, Tô Ý mới hiểu ra.

Theo lời Tô Nhị Cường, những món đồ này chắc cũng là do người họ hàng ở thủ đô gửi đến.

Cô tò mò tiếp tục nghe lén.

Nào ngờ, Trương Quế Lan vỗ một cái lên người Tô Nhị Cường một cái: "Con nói bậy bạ gì vậy? Nhà chúng ta có họ hàng giàu có bao giờ? Cho dù có, người ta có thể cho không tiền để con tiêu à?"

Tô Nhị Cường còn định biện minh.

Nhưng bị Trương Quế Lan cắt ngang: "Được rồi, con im đi, mẹ tự có cách, con chỉ cần lo đi gặp con gái nhà người ta, chuyện tiền bạc cứ để mẹ lo."

Tô Ý không nghe được gì thêm, cảm thấy hơi tiếc.

Nhưng may mà sau chuyện này, nhà họ Tô đã yên ổn hơn rất nhiều.

Vốn dĩ, mấy người bọn họ chỉ nhắm vào một mình cô để bắt nạt, bây giờ cũng không còn tâm trí đâu mà đối phó với cô nữa.

Yên ổn được hai ngày, Tô Ý định đến nhà trưởng thôn hỏi thăm chuyện chuyển hộ khẩu.

Nhớ đến lời dặn dò của Chu Cận Xuyên, trước khi đi, Tô Ý đã lấy từ trong không gian ra một chai rượu ngon và một hộp sữa bột mạch nha.

Nhân lúc sáng sớm, làng xóm còn vắng vẻ, cô lặng lẽ đến nhà trưởng thôn.

Trưởng thôn và vợ đang ở nhà chơi với cháu trai.

Con trai và con dâu của ông sáng nay đã cùng nhau đi khám thai.

Thấy Tô Ý đến, hai người rất ngạc nhiên.

Nhưng sau hai chuyện xảy ra lần trước, ấn tượng của trưởng thôn về Tô Ý rất tốt, ông mời cô vào nhà nói chuyện.

Tô Ý lấy chai rượu và hộp sữa bột mạch nha từ trong túi ra, đặt lên bàn: "Thôn trưởng, đây là chút quà con mua ở ngoài, đặc biệt mang đến biếu chú.”

Trưởng thôn đang rót nước, quay đầu lại nhìn thấy, giật mình.

Vợ của trưởng thôn cũng vội vàng bước đến.

DTV

"Con bé này, sao lại mang đồ quý giá như vậy đến, mau cất đi."

Tô Ý cười toe toét: "Chú, thím, cháu tìm được một công việc ở bộ đội, đây là quà cháu đặc biệt mua về biếu hai người, may mà vừa về đến nhà, con đã giấu dưới gầm giường, nên ba mẹ cháu không lấy mất, hai người phải giữ bí mật cho cháu đấy."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 205: Chương 205



Nhắc đến chuyện này, trưởng thôn hỏi han về vụ mất trộm ở nhà cô mấy hôm trước.

Tô Ý kể lại chuyện cửa phòng bị cạy, bánh kẹo bị trộm.

"Đều tại con, đáng lẽ con định để dành đến Tết, khi cả nhà sum họp rồi mới lấy ra cùng ăn, nào ngờ ba mẹ con lại nóng lòng như vậy, trời chưa sáng đã mang sang biếu nhà ngoại, nếu không phải bọn họ ra ngoài, cũng sẽ không gặp phải chuyện này."

Nghe vậy, vợ của trưởng thôn lập tức lên tiếng cắt ngang: "Con bé này, tuyệt đối không được nghĩ như vậy, dù thế nào cũng không thể đổ hết lên đầu cháu được?"

"Nếu không phải ba mẹ cháu...

haiz, bỏ đi, không nói nữa, đều là tạo nghiệp."

Trưởng thôn cũng thở dài theo, sau đó nhét đồ vào tay Tô Ý: "Đồ này quý giá quá, nếu cháu không muốn đưa cho ba mẹ, thì mang ra huyện bán lấy tiền, hôm qua đi bệnh viện, bác nghe nói cháu không còn một xu dính túi, giữ lại chút tiền phòng thân."

Tô Ý cười ngượng ngùng: "Cháu nói thật, chú đừng chê cháu khôn lỏi, thật ra cháu vẫn còn tiền, chỉ là không muốn bị bọn họ vơ vét hết, nên mới cố tình nói như vậy."

"Hơn nữa, hôm nay cháu đến là muốn nhờ chú giúp đỡ, nếu chú không nhận, con cũng ngại mở lời."

Nghe nói cô có việc cần nhờ, trưởng thôn hỏi.

Tô Ý kể sơ lược chuyện cô đến đơn vị, vào làm ở nhà bếp như thế nào.

"Ở nhà bếp của cháu có một bác đầu bếp, người rất tốt bụng, luôn quan tâm, chăm sóc cháu, mỗi tháng mặc dù tiền lương cũng phải không nhiều, nhưng nuôi sống bản thân cũng không thành vấn đề."

"Lãnh đạo của đơn vị rất thông cảm cho hoàn cảnh của cháu, nên đã đặc cách cho cháu chuyển hộ khẩu đến đơn vị, như vậy sau này cháu có thể yên tâm làm việc ở đó."

Nghe Tô Ý kể, hai vợ chồng trưởng thôn trước tiên là lo lắng cho cô.

Sau đó nghe nói có lãnh đạo giúp đỡ, lại còn tìm được việc làm chính thức, hai người rất vui mừng cho cô.

"Cháu như vậy cũng coi như là khổ tận cam lai, sau này cuối cùng cũng có cuộc sống tốt đẹp hơn."

"Đúng vậy, đây là chuyện tốt, sau này cháu cũng coi như có tiền đồ rồi, cố gắng làm việc ở đơn vị, chuyện này chú nhất định sẽ giúp cháu."

Tô Ý lại khó xử nói: "Chú, thím, hoàn cảnh gia đình cháu hai người cũng biết, cháu sợ ba mẹ cháu sẽ không cho cháu đi, nên chuyện này cháu vẫn chưa nói với bọn họ."

DTV

Nghe cô nói như vậy, trưởng thôn cũng do dự: "Chú có thể đến xã hỏi thăm đồng chí phụ trách hộ khẩu trước, nhưng dù sao bọn họ cũng là ba mẹ ruột của cháu, đến cuối cùng, chắc chắn phải cần bọn họ đồng ý."

Tô Ý còn chưa lên tiếng, vợ của trưởng thôn kích động đã đập bàn: "Ba mẹ cái chó gì? Trong làng chúng ta, tôi chưa thấy đứa con gái nào ngoan ngoãn như Tiểu Ý, cũng chưa thấy ba mẹ nào khốn nạn như bọn họ, nếu để bọn họ biết chuyện này, tôi thấy là khó giải quyết.”

Tô Ý thở dài: "Thím, thật ra, bao nhiêu năm nay, cháu cũng không hiểu tại sao ba mẹ lại ghét bỏ cháu như vậy, ba cháu nói, lúc mẹ cháu mang thai cháu, vừa đúng lúc làng mình phải đi lánh nạn, mẹ cháu vì sinh cháu mà phải chịu nhiều đau khổ, cho nên mới không thích cháu như vậy."

"Vớ vẩn!" Nghe vậy, vợ của trưởng thôn nổi giận: "Cháu đừng nghe bọn họ nói bậy!"

"Chuyện bọn họ mang thai cháu, cháu có thể quyết định được sao? Rõ ràng lúc đó nạn đói đã bắt đầu, vậy mà bọn họ còn không quản được bản thân, để mang thai."

"Trước khi đi lánh nạn, các cụ trong làng đều bảo mẹ cháu uống thuốc phá thai, nhưng mẹ cháu nhất quyết giữ cháu lại, cháu biết tại sao không?"

Tô Ý ngẩn người: "Tại sao ạ?"

Trưởng thôn ho khan: "Nói chuyện cũ này với con bé làm gì?"

Vợ của trưởng thôn liếc nhìn ông một cái: "Bây giờ Tiểu Ý cũng không còn nhỏ nữa, nói thì có sao, lúc đó chẳng lẽ không phải là Trương Quế Lan cố tình mang thai để mọi người nhường nhịn bà ta sao?"

"Năm đó, người già, trẻ nhỏ, phụ nữ trong làng chúng ta, ai mà không phải tự mình đi bộ? Chỉ có Trương Quế Lan, cứ nói mình đang mang thai, suốt dọc đường nằm trên xe bò, thoải mái vô cùng."

"Hơn nữa, năm đó, khi mọi người chạy đến miền Bắc, gặp được một gia đình giàu có, trùng hợp Trương Quế Lan sinh con cùng một ngày với người nhà họ, người ta tốt bụng còn cho Trương Quế Lan ở lại dưỡng thai mười mấy ngày, nếu không phải vì mang thai, thì làm sao có chuyện tốt như vậy?"

Nghe vậy, Tô Ý sững sờ: "Còn có chuyện như vậy nữa ạ?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 206: Chương 206



"Chứ sao nữa, lúc đó tên của cháu cũng là người ta đặt cho, nếu không với trình độ của ba mẹ cháu, có lẽ cháu sẽ được đặt tên là Tô Tam Muội!"

Nghe đến đây, Tô Ý cũng không nhịn được bật cười.

Hình như đúng là như vậy.

Vợ của trưởng thôn nắm lấy tay Tô Ý, an ủi cô một lúc, sau đó mới nói: "Chuyện này cháu cứ yên tâm, thím và chú của cháu đều sẽ đứng về phía cháu, cháu tìm cơ hội bàn bạc với bọn họ trước, nếu không bàn bạc được, chúng ta sẽ nghĩ cách khác."

Tô Ý gật đầu, cảm ơn rối rít, rồi ra về.

Sau khi Tô Ý đi khỏi, hai vợ chồng trưởng thôn nhìn đồ trên bàn, không khỏi cảm thán.

"Một cô gái tốt như Tô Ý lại sinh ra trong nhà bọn họ, thật là đáng tiếc, chuyện này, ông phải giúp con bé một tay."

"Yên tâm đi, trong lòng tôi có tính toán."

"Ông lão, ông có cảm thấy con bé Tô Ý càng lớn càng xinh đẹp, không giống ai trong nhà họ Tô, toàn là người xấu xí, có khi nào..."

"Bà nói như vậy là có ý gì?"

"Có khi nào là năm đó bế nhầm rồi không?"

"Sao có thể? Lúc đó khi sinh con, có nhiều người ở đó như vậy, sao có thể bế nhầm được?"

"Được rồi, có thể là tôi nghĩ nhiều rồi!"

…..

Sau khi ra khỏi nhà trưởng thôn, Tô Ý phát hiện mình không có nơi nào để đi.

Ở nhà ngột ngạt khó chịu, tóm lại cô không muốn về.

Nghĩ một lúc, cô đi về phía núi sau làng.

Trước đây, khi ở nhà không có gì ăn, nguyên chủ thường lên núi tìm đồ ăn.

Mặc dù không bắt được thú rừng, nhưng cũng có thể hái được ít quả dại, rau dại để lót dạ.

Theo ký ức của nguyên chủ, Tô Ý đi theo một con đường nhỏ lên núi.

Cô muốn thử xem không gian có thể chứa vật sống hay không.

Nếu có thể, thì ngọn núi to lớn này chứa không ít báu vật.

Nào ngờ, vừa đến chân núi, cô đã gặp phải người đàn ông mà cô không muốn gặp nhất, Tần Vân Phong.

Nhìn thấy cô, Tần Vân Phong mừng rỡ, vội vàng bước đến: "Tiểu Ý, sao em lại lên núi một mình? Chẳng phải anh đã nói với em là trên núi không an toàn sao?"

Tô Ý nhìn anh ta với vẻ mặt kỳ quặc.

Từ khi trở về quê, cô cảm nhận rõ ràng thái độ của Tần Vân Phong với mình đã thay đổi.

Có lẽ là vì trở về nơi cũ, anh ta lại nhớ đến những kỷ niệm đẹp giữa anh ta và nguyên chủ? Trớ trêu thay, nguyên chủ đã bị hại chết, cả nhà bọn họ đều là hung thủ.

DTV

Tô Ý không muốn để ý tới anh ta, định lách qua anh ta để đi.

Nào ngờ, Tần Vân Phong thấy trên núi không có ai, chặn trước mặt Tô Ý: "Tiểu Ý, anh biết em vẫn còn giận anh, nhưng em cũng không thể không quan tâm đến sự an toàn của mình, chẳng lẽ nhà em lại không cho em ăn cơm nữa sao?"

Tô Ý nhìn anh ta với vẻ mặt chán nản: "Liên quan gì đến anh?"

Tần Vân Phong sững người, sau đó đưa hai con gà rừng vừa bắt được cho cô: "Đây là gà anh vừa bắt được, nếu em đói, bây giờ anh sẽ nướng cho em ăn, em còn nhớ hồi nhỏ chúng ta thường lên núi nướng đồ ăn không?"

Tô Ý đưa tay nhận lấy hai con gà, ném thẳng xuống chân núi.

"Tần Vân Phong, tôi nói lại lần nữa, đừng nhắc đến chuyện cũ trước mặt tôi, nếu không, anh nhắc một lần, tôi sẽ đánh anh một lần."

Tần Vân Phong nhìn chằm chằm vào mắt cô một cách thâm tình: "Anh biết em không nỡ..."

Lời còn chưa dứt, anh ta đã ăn một cái tát vào mặt.

Rừng núi yên tĩnh, đột nhiên vang vọng tiếng bạt tai.

Tần Vân Phong bị đánh bất ngờ, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Đợi đến khi cảm nhận được cơn đau rát trên mặt, anh ta mới ngước nhìn Tô Ý với vẻ mặt khó tin: "Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ em thật sự quên hết chuyện cũ sao?"

Lời còn chưa dứt, Tô Ý lại giáng cho anh ta một cái tát vào bên mặt còn lại.

Bây giờ thì cân đối rồi!

Tô Ý hài lòng thở phào: "Bảo anh đừng nhắc đến chuyện cũ! Mẹ nó ghê tởm c.h.ế.t đi được, tôi nói cho anh biết, từ khoảnh khắc nhà các anh sai người đẩy tôi xuống sông, Tô Ý của ngày xưa đã c.h.ế.t rồi, tôi của hiện tại không liên quan gì đến anh, sau này cũng không muốn dính líu gì đến anh!"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 207: Chương 207



Tần Vân Phong lập tức đỏ hoe mắt: "Nhưng chuyện em bị đẩy xuống sông, anh không hề hay biết, nếu anh biết, anh tuyệt đối sẽ không để bọn họ làm như vậy."

Tô Ý cười lạnh, mỉa mai: "Bây giờ anh biết rồi đấy? Anh định làm gì? Anh có thể về g.i.ế.c mẹ anh? Hay là đánh bà ta một trận? Hay là chuẩn bị tố cáo bà ta?"

Tần Vân Phong á khẩu: "Chẳng lẽ không thể bồi thường theo cách khác sao?"

"Được thôi!" Tô Ý nhếch mép: "Bây giờ anh về đẩy mẹ anh xuống sông, tôi sẽ tha thứ cho anh, thế nào?"

Tần Vân Phong sững sờ, ngây người nhìn Tô Ý.

Giống như anh ta chưa từng quen biết người phụ nữ này.

Thấy anh ta ngẩn người, Tô Ý cũng lười nói nhảm, đi thẳng lên núi.

Đến lưng chừng núi, Tô Ý tìm thấy mấy cái bẫy đã được đào sẵn.

Cô nhỏ vào mỗi cái bẫy một giọt nước linh tuyền, sau đó trèo lên cây đợi.

Mấy phút sau, những cái bẫy bắt đầu náo nhiệt.

Tô Ý nhìn xuống, thỏ, gà rừng, từng đàn, từng đàn như phát điên nhảy vào bẫy.

Tô Ý vội vàng niệm "thu", quả nhiên những con vật đang giãy giụa trong bẫy biến mất.

DTV

Thu được ba đợt, Tô Ý cảm thấy cũng đủ rồi.

Không thể để chúng tuyệt chủng ngay lập tức được.

Cô định xuống núi.

Nào ngờ, trong rừng bỗng truyền đến tiếng động lớn hơn, sau đó, mấy con quái vật đen sì chạy đến.

Tô Ý nhìn kỹ, lần này là lợn rừng! Tô Ý rất sợ loài vật này, không dám nhìn lâu.

Cô nhắm mắt, thu hết chúng vào không gian.

Thu xong, Tô Ý chui vào không gian để xem.

May mà những con vật này, dù sống hay chết, đều ngoan ngoãn nằm im một góc trong không gian, không chạy lung tung.

Miễn là chúng không chạy lung tung phá phách là được.

Thấy lũ động vật thật đáng thương, Tô Ý thu vào không gian một mảnh đất rừng sâu.

Coi như là cho chúng một nơi ở tạm thời.

Xong xuôi, Tô Ý thấy mặt trời đã lên cao, định xuống núi.

Đến chân núi, cô bỗng nhiên nhìn thấy hai con gà rừng bị cô ném xuống lúc nãy đang nằm trên đám lá rụng.

Tô Ý không do dự nhặt hai con gà lên, thịt là vô tội, không nhặt thì uổng.

Về đến nhà, vừa bước vào sân, cô đã thấy Trương Quế Lan đang bưng cơm từ nhà bếp ra phòng khách.

Nhìn thấy Tô Ý về, bà ta mỉa mai: "Ồ, sáng sớm đã chạy đi đâu, giờ mới biết đường về ăn cơm à? Bọn tao cứ tưởng mày c.h.ế.t ở ngoài rồi, không nấu cơm cho mày đâu!"

Bây giờ, Tô Ý đã miễn dịch với những lời nói của Trương Quế Lan.

Thậm chí có thể tự động bỏ ngoài tai.

Cô đi thẳng vào bếp.

Thấy mình bị phớt lờ, Trương Quế Lan tức giận dậm chân: "Mày vào đó cũng không tìm được gì ăn đâu!"

Dù sao gạo, mì trong bếp cũng đã bị bà ta cất vào phòng, cứ để cô ta vào tìm.

Vào bếp, Tô Ý đổ hết nước nóng trong nồi ra để nhổ lông gà.

Sau đó, cô nhanh chóng làm sạch, chặt gà.

Tô Nhị Cường đang cầm bánh ngô, tò mò thò đầu ra ngoài nhìn thử: "Con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó đang làm gì trong bếp vậy? Sao ồn ào thế?"

Trương Quế Lan hừ lạnh: "Ai biết nó lại giở trò gì, dù sao trong bếp cũng không có gì ăn, kệ nó muốn làm gì thì làm, chúng ta cứ ăn cơm của chúng ta."

Tô Tam Hổ bĩu môi: "Mẹ, bao giờ nhà mình mới gói bánh bao nhân thịt ăn? Con thèm c.h.ế.t mất, bụng con chẳng có chút mỡ nào."

Trương Quế Lan tức giận trừng mắt nhìn con trai: "Ăn, ăn, ăn, bây giờ nhà mình đang như thế nào, con không biết à?"

Tô Nhị Cường mím môi: "Tiền từ thủ đô gửi đến chưa?"

Trương Quế Lan nhìn ra ngoài, thấy không có động tĩnh gì, quay sang nhìn Tô Hưng Phát: “Chiều nay, ông ra huyện kiểm tra xem, chắc là tiền đã đến rồi, nếu có rồi thì mua mấy cân thịt về."

Nói xong, mấy người cúi đầu gặm bánh ngô.

Mặc dù không ai than phiền như Tô Tam Hổ, nhưng mấy ngày ăn bánh ngô, quả thật là thèm thịt đến chết.

Bọn họ chỉ mong có tiền để mua thịt về ăn cho đỡ thèm.

Đúng lúc mọi người đang ăn bánh ngô, tưởng tượng đến cảnh ăn thịt, thì từ nhà bếp bỗng truyền đến một mùi thơm ngào ngạt.

"Có mùi thịt!"

"Con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó lấy đâu ra thịt? Con đi xem thử."

Thấy vậy, Tô Hưng Phát quát: "Ngồi xuống, vội gì? Bây giờ còn chưa chín, lát nữa nó dám không bưng ra đây sao?"

Tô Tam Hổ nghi ngờ nhìn ba một cái, sau đó vứt bánh ngô xuống, ngoan ngoãn ngồi đợi Tô Ý mang thịt ra cho ăn.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 208: Chương 208



Bốn người đều đặt đũa xuống, chăm chú lắng nghe động tĩnh từ nhà bếp.

Chờ mãi, chờ đến khi tiếng xào nấu trong nồi im bặt từ lâu, vẫn không thấy bóng dáng Tô Ý.

Tô Tam Hổ không nhịn được nữa: "Ba, không phải con nhỏ đó ăn một mình trong bếp rồi đấy chứ?"

Tô Hưng Phát cảm thấy mất mặt, nhưng lại thấy Tô Ý mãi không ra.

Ông ta trực tiếp đứng dậy đi về phía nhà bếp.

Ba người còn lại cũng vội vàng theo sau.

Đến cửa bếp thì nhìn thấy Tô Ý tay trái cầm bánh bao trắng, tay phải gắp một cái đùi gà cho vào miệng.

Tô Tam Hổ vội vàng chạy đến: "Chị, sao chị có thể ăn một mình chứ?"

DTV

Tô Ý trở về mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên Tô Tam Hổ gọi cô là chị, Tô Ý hừ lạnh, không thèm để ý tới cậu ta.

Tô Nhị Cường muốn tiến lên, nhưng lại cảm thấy mặt mình vẫn còn đau rát.

Trương Quế Lan không nhịn được mắng: "Mày trộm thịt gà ở đâu ra? Còn bánh bao trắng này nữa, mày trộm ở đâu?"

Tô Ý nhướng mày: "Trộm? Đây là bánh bao chị dâu cho con tiền mua lần trước! Thịt gà là gà rừng trên núi! Không nhận ra thịt, thì ít ra cũng nhận ra lông gà chứ?"

Mấy người vội vàng nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy một đống lông gà trên đất.

Trương Quế Lan khinh bỉ: "Mẹ mày vừa xuất viện về, ba mày và anh em mày mấy ngày nay chưa được ăn thịt, mày có mặt mũi ăn một mình à?"

Tô Ý nhướng mày: "Có gì mà không có mặt mũi? Lúc nãy, mọi người ăn cơm cũng không gọi con, lúc nãy con nghe thấy hết rồi, mọi người còn nói muốn con muốn làm gì trong bếp thì làm."

Tô Tam Hổ thấy mẹ và Tô Ý mỗi người một câu cãi nhau chí chóe.

Nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến chuyện Tô Ý ăn thịt, thịt gà trong bát đã càng ngày càng ít

Cậu ta không nhịn được nữa làm ầm lên: "Mẹ, con mặc kệ, hôm nay con phải ăn thịt gà!"

Trương Quế Lan nhìn thấy bên tay Tô Ý có một cái rìu, lại không dám đến cướp, thế là nháy mắt ra hiệu cho Tô Hưng Phát.

Trước đây, lời Tô Hưng Phát nói Tô Ý không dám không nghe, nói không chừng sẽ nể mặt ông ta.

Tô Hưng Phát mím môi: "Mấy ngày nay nhà mình rối loạn như vậy, con suốt ngày chạy ra ngoài, mẹ con cũng chỉ muốn con ngoan ngoãn lại, chứ không phải thật sự không cho con ăn cơm."

Lúc nãy Tô Ý đã xào hết hai con gà nhặt được.

Cô ăn nửa con đã no bụng.

Nghĩ đến lời vợ của trưởng thôn nói lúc sáng, cô chủ động mở nắp nồi.

"Trong nồi còn nhiều thịt gà, muốn ăn cũng được, con có một điều kiện."

Mấy người thò đầu nhìn vào, quả nhiên thấy trong nồi còn gần nửa nồi thịt gà, thế là lập tức vui vẻ nói: "Điều kiện gì? Con cứ nói."

Tô Ý đậy nắp nồi lại, sau đó nói ra chuyện cô muốn chuyển hộ khẩu đến đơn vị.

Trước đây, Tô Ý chỉ nói mình làm việc vặt ở nhà bếp của đơn vị, Tô Hưng Phát và Trương Quế Lan đều cho rằng là công việc không ai làm.

Bây giờ nghe nói có thể chuyển hộ khẩu đến đó, hai người sáng mắt: "Nói như vậy, công việc của mày cũng không tệ lắm, vừa hay Tam Hổ muốn đi lính mà không được, nhường công việc này cho nó làm!"

Tô Ý kinh ngạc trước mức độ vô liêm sỉ của hai người bọn họ.

Cô vốn tưởng mình rời khỏi nhà, bọn họ sẽ rất vui mừng, sẽ không đến mức không thể thương lượng.

Nào ngờ, phản ứng đầu tiên của bọn họ lại là muốn cô nhường công việc cho đứa con trai bảo bối của bọn họ?!

Tô Ý cười lạnh: "Tô Tam Hổ bao nhiêu tuổi? Nó đã trưởng thành chưa?"

Trương Quế Lan bĩu môi: "Vậy thì cho Nhị Cường làm, vừa hay Nhị Cường cũng chưa có việc làm."

Tô Ý hừ lạnh: "Nhị Cường? Anh biết nấu ăn không? Hơn nữa, hai người tưởng công việc này ai làm cũng được à? Tôi dựa vào tay nghề và bản lĩnh của mình mới vào được đó, Nhị Cường ngay cả gia vị cũng không phân biệt được, anh biết cái quái gì!"

"Các người đừng có mơ tưởng, cho dù anh ta có thay tôi đi chăng nữa, đến lúc đó cũng không vào được cửa đâu!"

Thấy Tô Ý không chịu nhường công việc, Tô Hưng Phát đe dọa: "Được, mày không nhường cho hai đứa nó, vậy thì mày cũng đừng hòng làm công việc đó nữa, bọn tao sẽ không cho mày quay lại đơn vị, mày cũng đừng hòng rời khỏi nhà này!"

Trương Quế Lan cũng hùa theo: "Đúng vậy, mày đừng hòng đi đâu cả, ngoan ngoãn ở nhà đợi gả chồng đi!"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 209: Chương 209



Tô Ý nhổ nước bọt vào mặt bọn họ: "Được, không cho tôi chuyển hộ khẩu, vậy thì từ nay về sau, đừng ai mong sống yên ổn!"

Nói rồi, cô định đổ hết thịt gà trong nồi vào thùng rác.

Lúc nãy Tô Nhị Cường đã bị lời chế giễu của Tô Ý kích động.

Tô Tam Hổ cũng thèm thịt đến chết.

Thấy Tô Ý định đổ thịt đi, hai người mạnh dạn tiến lên cướp.

Thấy vậy, Tô Ý nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy chiếc rìu bổ củi bên cạnh, đập thẳng vào nồi.

"Ăn cái quái gì! Không ai được ăn!"

Cái nồi sắt to bị đập vỡ tan tành, thịt gà thơm phức rơi hết vào tro bếp.

Tam Hổ gào khóc thảm thiết.

Trương Quế Lan nhìn chiếc nồi sắt tốt bị đập nát, không thể sửa chữa được nữa, bà ta tức giận đến mức hoa mắt chóng mặt, vội vàng vịn vào khung của mới không ngã xuống.

Nhà bếp hỗn loạn, Tô Ý nhân cơ hội chuồn mất, bọn họ muốn khóc lóc, ầm ĩ thế nào cũng mặc kệ.

Ra khỏi nhà, Tô Ý định đến huyện một chuyến, trong không gian có hai con lợn rừng, lúc rơi vào bẫy đã bị thương nặng.

Để hai con lợn m.á.u me đầm đìa trong không gian, cô cảm thấy hơi khó chịu.

Vì vậy, cô định tìm cơ hội bán chúng đi, tiện thể thăm dò thị trường.

Nhưng trước khi đến huyện, cô định đến nhà trưởng thôn trước.

Một là để báo cáo với trưởng thôn chuyện bàn bạc với gia đình thất bại, để ông ấy nghĩ cách khác.

Hai là, cô vừa mới đập nồi, biết đâu Trương Quế Lan sẽ đi nói lung tung trong làng, chi bằng đến nói với trưởng thôn trước.

Đến nơi, trưởng thôn và vợ của trưởng thông nhìn thấy Tô Ý lại đến.

Hai người bọn họ rất nhiệt tình mời cô vào nhà.

Tô Ý vội vàng kể lại chuyện bàn bạc với gia đình về việc chuyển hộ khẩu bị từ chối.

Trưởng thôn bất lực lắc đầu: "Chú đã đoán ba mẹ cháu sẽ không dễ nói chuyện như vậy, nhưng hoàn toàn không ngờ bọn họ lại nghĩ ra chuyện đổi công việc, đúng là hồ đồ mà."

"Nhưng cháu cũng đừng sốt ruột, cho chú thêm chút thời gian, chú sẽ đến xã bàn bạc với cán bộ, nếu không được, chú sẽ đến nhà cháu làm công tác tư tưởng với bọn họ."

Tô Ý chỉ đành đồng ý trước, sau đó lại áy náy kể lại chuyện mình đập nồi.

"Lúc đó, cháu vừa sốt ruột vừa tức giận, bọn họ định xông lên đánh cháu, cháu nhất thời kích động nên lỡ tay làm hỏng nồi."

Nghe Tô Ý nói xong, trưởng thôn cũng không khỏi bật cười.

Cô bé này nhìn yếu đuối như vậy, mà sức lực lại lớn đến thế sao?

Vợ của trưởng thôn lại cười phá lên: "Chuyện này không trách cháu được, bọn họ cũng quá đáng quá, không cho cháu ăn cơm thì thôi, cháu tự kiếm đồ ăn, bọn họ cũng đến cướp, cháu yên tâm, nếu mẹ cháu đến gây sự, thím sẽ làm chủ giúp cháu."

"Vâng ạ, có lời này của thím, cháu yên tâm rồi, nếu không, tối nay cháu không dám về nhà nữa!"

Rời khỏi nhà trưởng thôn, Tô Ý đi thẳng về phía huyện.

Đến chỗ vắng người, cô lấy xe đạp từ trong không gian ra.

Lại lấy chiếc mũ lôi phong và khăn quàng cổ màu đen mua ở huyện lần trước ra, mặc thêm chiếc áo khoác quân đội của Chu Cận Xuyên cho.

DTV

Mùa đông mặc nhiều quần áo, ăn mặc như vậy, nhìn cô thật sự giống con trai, chỉ là hơi gầy yếu.

Tô Ý đến huyện, đi thẳng đến quầy bán thịt lợn, mới hơn hai giờ chiều mà quầy thịt lợn đã hết sạch.

Tô Ý đến hỏi: "Ông chủ, sao thịt lợn ở đây lại bán hết sớm vậy?"

Người bán hàng cũng bất lực: "Chứ còn gì nữa? Bây giờ gần đến Tết, nhiều người mua thịt lắm, mặc dù bây giờ thịt lợn được bán tự do, nhưng cung vẫn không đủ cầu."

Nghe vậy, Tô Ý cảm thấy có triển vọng, nhỏ giọng hỏi: "Vậy ông chủ có thu mua thịt lợn rừng không?"

Người bán hàng cứ tưởng Tô Ý đến mua thịt lợn, nào ngờ lại là đến bán thịt lợn rừng.

Nhìn dáng người nhỏ bé của cô, ông ta không khỏi nghi ngờ: "Thịt lợn ở đâu ra?"

"Săn bắt ở trên núi."

"Trời lạnh thế này mà cũng săn được à? Cháu săn được?"

Tô Ý cười cười: "Cháu làm gì có bản lĩnh đó, cháu hỏi giúp người nhà."

Nghe vậy, người bán hàng sảng khoái nói: "Mua chứ, nhưng phải xem chất lượng thịt lợn rừng của cháu thế nào? Nếu không tươi thì không được."

"Đảm bảo tươi ngon, nhưng thịt lợn vẫn còn ở ngoài thành, nếu muốn mua, bác phải tự ra đó chở về."
 
Back
Top Bottom