Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 190: Chương 190



Anh ta lập tức đồng ý một cách dứt khoát: "Em gái của anh bị người ta bắt nạt, người làm anh cả như anh, chắc chắn phải về bênh vực em rồi! Cũng để cho người nhà họ Tần biết chúng ta cũng không dễ chọc."

Bàn bạc xong, Tô Đại Hải lập tức cùng Vương Phương đưa con gái sang nhà ba mẹ vợ ở dãy nhà bên cạnh.

Sau đó, lại mượn một chiếc xe đạp của bọn họ, ba người chia nhau đi hai chiếc xe, phóng thẳng về làng.

Đi chưa đầy một tiếng đồng hồ, vừa đến đầu làng, ba người đã nghe thấy tiếng ồn ào, chửi bới inh ỏi từ xa vọng lại.

Tô Ý nhướng mày, ôi, đã qua lâu như vậy rồi, âm thanh vẫn vang vọng như vậy.

Sức chiến đấu thật đáng nể!

DTV

Tô Đại Hải nghe ra trong những âm thanh đó, người lớn họng nhất, chửi khó nghe nhất chính là mẹ của anh ta, Trương Quế Lan, lập tức cảm thấy có chút mất mặt, oán trách trừng mắt nhìn Tô Ý: "Em cũng thật là, biết rõ cái thằng nhãi đó dẫn người về nhà, ba mẹ của chúng ta chắc chắn sẽ sang đó làm ầm ĩ, em còn đợi lâu như vậy mới đến tìm anh chị?"

"Em tự nghe xem, mẹ vì chuyện của em mà kích động đến mức nào kìa, em có thấy bà ấy như vậy bao giờ chưa?"

Nghe Tô Đại Hải nói vậy, Tô Ý không khỏi thầm cười nhạo.

Những lời này rõ ràng là anh ta đang nói cho Vương Phương nghe, giải thích cho hành động mất kiểm soát của Trương Quế Lan.

Còn là vì cô mà làm ầm ĩ sao? Theo cô thấy, chắc là vì thể diện và tiền của bà ta thì đúng hơn.

Tuy nhiên, Tô Ý vẫn nể mặt anh ta, phụ họa: "Đúng vậy, chị dâu, bình thường mẹ em không như vậy đâu, bà chỉ mắng em là giỏi thôi, em chưa thấy bà ấy mắng ai khác bao giờ."

Tô Đại Hải nghe em gái nói vậy, nhất thời không biết nói gì, bèn im lặng đạp xe về phía nhà họ Tần.

Đến trước cửa nhà họ Tần, ba người nhìn thấy một đám đông đen kịt, vây quanh từ trong ra ngoài, chật như nêm cối.

Gần như cả làng đều đến xem náo nhiệt, còn náo nhiệt hơn cả gánh hát.

Đi được một lúc, Tô Ý đã nghe rõ ngọn ngành câu chuyện.

Quả nhiên như cô dự đoán, chuyện Tần Vân Phong dẫn Bạch Nhược Lâm về làng, chưa đến nhà họ Tần đã bị người ở đầu làng truyền khắp cả làng.

Hai người bọn họ vừa bước vào cửa, người nhà họ Tô đã chạy sang gây chuyện.

Nói là Tô Ý chắc chắn đã bị hai người họ hại c.h.ế.t ở ngoài, bây giờ không thấy người đâu, nên đến đây tìm bọn họ đòi bồi thường.

Mặc kệ Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm có giải thích thế nào, bọn họ cũng nhất quyết không nghe.

Lúc này, người ở ngoài sân nhìn thấy Tô Ý trở về, đều vội vàng la lên: "Con gái nhà họ Tô về rồi! Không có chết!"

Tô Ý giật giật khóe miệng, trí tưởng tượng của bọn họ thật phong phú.

Mọi người thấy Tô Ý cùng anh cả và chị dâu trở về, vội vàng nhường đường cho họ.

Vừa bước vào sân, Trương Quế Lan đã lập tức lao đến mắng Tô Ý: "Con nhỏ khốn nạn như mày, sao mày vẫn còn mặt mũi về đây? Sao mày không c.h.ế.t ở bên ngoài cho rồi!"

Mặc dù đã có ký ức của nguyên chủ, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Ý đối mặt với cơn thịnh nộ của mẹ cô, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.

Lúc này vô thức đáp lại một cậu: "Con thấy mẹ khóc lóc thảm thiết như vậy, thì ra là không muốn con về? Con c.h.ế.t ở ngoài thì có lợi ích gì cho mọi người?"

Thấy cô dám cãi lại, Trương Quế Lan giơ tay định tát: "Tất nhiên tao muốn mày c.h.ế.t càng xa càng tốt! Để khỏi về đây làm mất mặt bọn tao!"

Bà ta còn chưa kịp tát, Tô Đại Hải đã chen vào ngăn lại: "Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, khó khăn lắm Tiểu Ý mới về đến nhà."

Nhìn thấy con trai cả trở về, Trương Quế Lan mừng rỡ, sau đó bà ta lại nhìn thấy con dâu đứng sau con trai, vội vàng thu tay lại: "Phương Tử cũng về rồi à, chỉ là mẹ quá kích động thôi, không có ý đánh nó."

Vương Phương bĩu môi: "Mẹ, chuyện này là sao? Từ ngoài đầu làng, bọn con đã nghe thấy tiếng ồn ào rồi.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 191: Chương 191



Trương Quế Lan chỉ vào người nhà họ Tần, phun nước bọt: “Buổi trưa, thằng nhóc nhà họ Tần đưa một người phụ nữ về, bọn mẹ không nhìn thấy Tiểu Ý đâu, cứ tưởng nó bị hai đứa nó hại c.h.ế.t ở bên ngoài rồi, nên mới sang đây."

Nói xong, bà ta trừng mắt nhìn Tô Ý: "Mày...

mày chạy đi đâu vậy hả?"

Tô Ý mím môi: "Con đến nhà anh cả, chị dâu thăm cháu gái."

Thấy Tô Ý về, ba ruột của nguyên chủ, Tô Hưng Phát, cũng vội vàng chạy đến: "Tiểu Ý, rốt cuộc chuyện này là sao? Không phải sau Tết con đi nhờ vả thằng nhóc nhà họ Tần sao? Sao nó lại dẫn người phụ nữ khác về?"

Tô Ý dừng một chút: "Người nhà họ Tần nói thế nào?"

Tô Hưng Phát vội vàng thuật lại lời của Tần Vân Phong: "Nó nói hai đứa nó đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, hơn nữa là con gật đầu đồng ý hủy hôn trước, bọn nó mới kết hôn."

Tô Hưng Phát vừa dứt lời, mẹ của Tần Vân Phong đã ngồi bệt xuống đất, gào khóc thảm thiết: "Ông trời ơi, giữa ban ngày ban mặt, cả nhà bọn họ kéo đến nhà tôi làm gà chó không yên, đáng thương một góa phụ như tôi vất vả nuôi con trai, con gái khôn lớn, khó khăn lắm mới cưới được vợ cho con, vậy mà bị bọn họ phá hỏng."

DTV

"Lúc nãy, các người nói Tần Vân Phong hại c.h.ế.t con gái nhà các người, bây giờ nó về nhà một cách lành lặn rồi, lại là bản thân nó gật đầu đồng ý hủy hôn, bây giờ còn gì để nói nữa?"

"Lúc trước khi đính hôn, nhà chúng tôi đã đưa sính lễ 100 tệ, nhà họ Tô các người mau trả lại đây!"

Mẹ Tần khó khăn lắm mới thắng lại một ván, nắm bắt được cơ hội, bắt đầu đòi tiền đính hôn.

Tần Vân Phong đứng sau bà ta, vẻ mặt bất lực, muốn kéo bà ta dậy cũng không biết làm thế nào.

Còn Bạch Nhược Lâm đứng bên cạnh nhìn, trên môi vẫn nở nụ cười nhạt, dường như rất hài lòng với thái độ của mẹ chồng mình.

Tô Ý dừng một chút, cười nói với mẹ Tần: "Thím, thím đang làm gì vậy? Con trai và con dâu của thím đã sớm qua lại với nhau từ trước khi tôi đến đó rồi, chuyện này chắc thím biết từ trước rồi chứ?"

"Nếu không, thím cũng sẽ không dốc hết tâm sức khuyên tôi đừng đi, thấy không khuyên được tôi, còn sai người cướp đồ của tôi ở giữa đường, còn đẩy tôi xuống sông, cũng may mạng tôi lớn, nếu không thật sự đã bị thím hại c.h.ế.t rồi!"

Lời của Tô Ý vừa dứt, trong sân ngoài sân đều lập tức im phăng phắc.

Ngay cả mẹ Tần cũng ngây người, quên cả khóc: "Mày...

mày nói bậy! Một con nhóc con như mày vậy mà lại dám vu oan cho người lớn tuổi hơn! Ai hại mày?"

Tô Ý cười lạnh một tiếng: "Có phải là thật hay không, trong lòng thím tự biết, người đang làm trời đang nhìn, không phải là không có quả báo, chỉ là chưa đến lúc, thím dám thề độc trước mặt mọi người ở đây không? Nếu như tôi vu oan cho thím, tôi sẽ không được c.h.ế.t tử tế, nếu như thật sự là thím làm, con trai, con gái của thím cả đời sẽ sống không yên ổn."

Mẹ Tần ngây người, mặt cắt không còn giọt máu.

Tô Ý thấy vậy, tiếp tục truy hỏi: “Thím dám không?”

Tần Vân Phong thấy vậy cũng kinh ngạc, ngồi thụp xuống: "Mẹ, mẹ thật sự sai người hại cô ấy ở giữa đường sao?"

Trước đây, anh ta nghe Tô Ý nói có người cướp đồ giữa đường còn đặc biệt viết thư về nhà hỏi.

Lúc đó, chỉ là nghi ngờ, không ngờ mẹ mình vậy mà không chỉ sai người cướp đồ, còn suýt nữa hại c.h.ế.t Tô Ý.

Điều này anh ta hoàn toàn không ngờ tới.

Mẹ Tần thấy con trai của mình cũng chất vấn mình ngay trước mặt mọi người, tức giận trực tiếp tát lên mặt anh ta một bạt tai: "Con cũng đã kết hôn rồi, còn giúp con nhỏ đê tiện đó chọc tức mẹ? Sao có thể là mẹ làm chứ?"

Nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của bà ta, mọi người đều nhao nhao chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nhân lúc mọi người đều có mặt, Tô Ý nghĩ dứt khoát nói rõ mọi chuyện một lần cho xong, cũng để nhà họ Tần sau này khỏi có cớ lật lọng..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 192: Chương 192



Cô lấy tờ giấy hủy hôn ra, đưa cho trưởng thôn đang đứng trong đám đông: "Trưởng thôn đây là tờ giấy hủy hôn mà Tần Vân Phong và đối tượng của anh ta viết cho cháu lúc cháu đến đơn vị, trên đó giấy trắng mực đen viết là do bọn họ v* v*n nhau trước, vì xin cháu tác thành mà ép cháu hủy hôn."

"Cháu vì tác thành cho bọn họ, cũng vì giữ thể diện cho cả làng chúng ta, không để người ngoài chê cười, nên mới nhẫn nhịn đến bây giờ, bác cảm thấy số tiền đó có cần trả lại không?"

Trưởng thôn run run cầm tờ giấy lên xem, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ý: "Con bé ngoan, khổ cho cháu rồi."

Nói xong, ông lại nhìn về phía Tần Vân Phong: "Bọn bác là người nhìn cháu trưởng thành, không ngờ vậy mà cháu lại học theo Trần Thế Mỹ, cháu hồ đồ quá! Nếu không phải Tiểu Ý lương thiện, tiền đồ của cháu đã tiêu tan hết rồi!"

Nghe vậy, Tần Vân Phong lập tức cúi đầu xuống: "Trưởng thôn chuyện này đều là lỗi của cháu, không liên quan gì đến Tô Ý, là cháu đã phụ lòng cô ấy.

Số tiền đính hôn trước đây coi như là bồi thường, không cần trả lại."

Nghe vậy, mẹ Tần lập tức đứng dậy: "Tại sao lại là lỗi của con? Con trai, con hồ đồ rồi, rõ ràng là nó không xứng với con, còn bám lấy con không buông."

"Đủ rồi!" Tần Vân Phong nghe được một nửa thì không nhịn được mà cắt ngang: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chuyện này vốn dĩ là chúng ta sai."

Mẹ Tần nghe mà tức đến nỗi nói không nên lời, chỉ trừng mắt chỉ tay vào mặt Tần Vân Phong khóc nấc lên.

Bạch Nhược Lâm thấy vài ba câu của Tô Ý đã nện c.h.ế.t mình và Tần Vân Phong.

Tần Vân Phong không những không biện minh, còn nhận lỗi của mình ngay trước mặt mọi người, cô ta lập tức cảm thấy người của cả làng đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình, tức giận dậm chân bỏ vào nhà.

Thấy mọi chuyện đã sáng tỏ, Tô Ý cũng không định ở lại lâu, cất tờ giấy hủy hôn chuẩn bị rời đi.

Nào ngờ, người nhà họ Tô chỉ đợi giây phút này.

Khó khăn lắm giành được thể thượng phong, làm sao bọn họ có thể dễ dàng bỏ qua?

Trương Quế Lan là người đầu tiên nhảy dựng lên: "Hay lắm, thì ra là bà đã biết từ trước, còn lừa cả nhà bọn tôi, còn muốn bọn tôi trả lại tiền, phi!"

"Hai mẹ con bà, một người cướp, một người lừa, còn muốn dìm c.h.ế.t con gái nhà bọn tôi, mau lấy tiền ra bồi thường!"

Con trai thứ hai và con trai thứ tư cũng đứng bên cạnh Trương Quế Lan, chống lưng cho bà ta: "Phải bắt nhà họ Tần bồi thường, nếu không bọn tôi sẽ đến đơn vị của nó làm ầm ĩ, xem xem nó còn có thể tiếp tục ở lại đó hay không?!"

Mặc dù hai ba con Tô Hưng Phát và Tô Đại Hải không lên tiếng chỉ trích nhưng cũng đứng bên cạnh những người có uy tín nhất làng, lên án nhà họ Tân làm việc không ra gì.

Thấy tình thế nghiêng hẳn về phía nhà họ Tô, mẹ Tần lập tức hoảng hốt: "Bọn tôi không bắt các người trả lại tiền sinh lễ đã là tốt lắm rồi, còn muốn chúng tôi bồi thường à? Đạo lý ở đâu?"

Trương Quế Lan đắc ý: "Con gái của tôi có giấy trắng mực đen đây này, nếu bà không bồi thường sau Tết tôi sẽ đến đơn vị của nó làm ầm ĩ, tôi không tin là không ai quản lý."

Tần Vân Phong bị ồn ào đến mức không chịu nổi, vội vàng kéo mẹ đứng dậy: "Mẹ, mẹ lấy tiền ra bồi thường cho bọn họ trước đi, sau này con sẽ trả lại cho mẹ."

Mẹ Tần tức giận trừng mắt nhìn con trai: "Tiền trong nhà đều dùng để chuẩn bị đám cưới cho con rồi, còn đâu ra tiền nữa?"

Tần Vân Phong mím môi: "Đám cưới có thể không tổ chức, mẹ lấy ra 100 tệ bồi thường cho bọn họ trước đi!"

Trương Quế Lan hừ lạnh: "100 tệ mà cũng muốn đuổi bọn tôi đi à? Phải đưa 200 tệ!"

Vốn dĩ Bạch Nhược Lâm trốn trong nhà, vẫn luôn nghe trộm ở cửa, nghe nói phải đưa 200 tệ, cô ta lập tức chạy ra: "Vân Phong, sao lại phải đưa tiền? Lúc trước ở đơn vị chẳng phải đã đưa rồi sao?".Cô lấy tờ giấy hủy hôn ra, đưa cho trưởng thôn đang đứng trong đám đông: "Trưởng thôn đây là tờ giấy hủy hôn mà Tần Vân Phong và đối tượng của anh ta viết cho cháu lúc cháu đến đơn vị, trên đó giấy trắng mực đen viết là do bọn họ v* v*n nhau trước, vì xin cháu tác thành mà ép cháu hủy hôn."

"Cháu vì tác thành cho bọn họ, cũng vì giữ thể diện cho cả làng chúng ta, không để người ngoài chê cười, nên mới nhẫn nhịn đến bây giờ, bác cảm thấy số tiền đó có cần trả lại không?"

Trưởng thôn run run cầm tờ giấy lên xem, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ý: "Con bé ngoan, khổ cho cháu rồi."

Nói xong, ông lại nhìn về phía Tần Vân Phong: "Bọn bác là người nhìn cháu trưởng thành, không ngờ vậy mà cháu lại học theo Trần Thế Mỹ, cháu hồ đồ quá! Nếu không phải Tiểu Ý lương thiện, tiền đồ của cháu đã tiêu tan hết rồi!"

Nghe vậy, Tần Vân Phong lập tức cúi đầu xuống: "Trưởng thôn chuyện này đều là lỗi của cháu, không liên quan gì đến Tô Ý, là cháu đã phụ lòng cô ấy.

Số tiền đính hôn trước đây coi như là bồi thường, không cần trả lại."

Nghe vậy, mẹ Tần lập tức đứng dậy: "Tại sao lại là lỗi của con? Con trai, con hồ đồ rồi, rõ ràng là nó không xứng với con, còn bám lấy con không buông."

"Đủ rồi!" Tần Vân Phong nghe được một nửa thì không nhịn được mà cắt ngang: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chuyện này vốn dĩ là chúng ta sai."

Mẹ Tần nghe mà tức đến nỗi nói không nên lời, chỉ trừng mắt chỉ tay vào mặt Tần Vân Phong khóc nấc lên.

Bạch Nhược Lâm thấy vài ba câu của Tô Ý đã nện c.h.ế.t mình và Tần Vân Phong.

Tần Vân Phong không những không biện minh, còn nhận lỗi của mình ngay trước mặt mọi người, cô ta lập tức cảm thấy người của cả làng đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình, tức giận dậm chân bỏ vào nhà.

Thấy mọi chuyện đã sáng tỏ, Tô Ý cũng không định ở lại lâu, cất tờ giấy hủy hôn chuẩn bị rời đi.

DTV

Nào ngờ, người nhà họ Tô chỉ đợi giây phút này.

Khó khăn lắm giành được thể thượng phong, làm sao bọn họ có thể dễ dàng bỏ qua?

Trương Quế Lan là người đầu tiên nhảy dựng lên: "Hay lắm, thì ra là bà đã biết từ trước, còn lừa cả nhà bọn tôi, còn muốn bọn tôi trả lại tiền, phi!"

"Hai mẹ con bà, một người cướp, một người lừa, còn muốn dìm c.h.ế.t con gái nhà bọn tôi, mau lấy tiền ra bồi thường!"

Con trai thứ hai và con trai thứ tư cũng đứng bên cạnh Trương Quế Lan, chống lưng cho bà ta: "Phải bắt nhà họ Tần bồi thường, nếu không bọn tôi sẽ đến đơn vị của nó làm ầm ĩ, xem xem nó còn có thể tiếp tục ở lại đó hay không?!"

Mặc dù hai ba con Tô Hưng Phát và Tô Đại Hải không lên tiếng chỉ trích nhưng cũng đứng bên cạnh những người có uy tín nhất làng, lên án nhà họ Tân làm việc không ra gì.

Thấy tình thế nghiêng hẳn về phía nhà họ Tô, mẹ Tần lập tức hoảng hốt: "Bọn tôi không bắt các người trả lại tiền sinh lễ đã là tốt lắm rồi, còn muốn chúng tôi bồi thường à? Đạo lý ở đâu?"

Trương Quế Lan đắc ý: "Con gái của tôi có giấy trắng mực đen đây này, nếu bà không bồi thường sau Tết tôi sẽ đến đơn vị của nó làm ầm ĩ, tôi không tin là không ai quản lý."

Tần Vân Phong bị ồn ào đến mức không chịu nổi, vội vàng kéo mẹ đứng dậy: "Mẹ, mẹ lấy tiền ra bồi thường cho bọn họ trước đi, sau này con sẽ trả lại cho mẹ."

Mẹ Tần tức giận trừng mắt nhìn con trai: "Tiền trong nhà đều dùng để chuẩn bị đám cưới cho con rồi, còn đâu ra tiền nữa?"

Tần Vân Phong mím môi: "Đám cưới có thể không tổ chức, mẹ lấy ra 100 tệ bồi thường cho bọn họ trước đi!"

Trương Quế Lan hừ lạnh: "100 tệ mà cũng muốn đuổi bọn tôi đi à? Phải đưa 200 tệ!"

Vốn dĩ Bạch Nhược Lâm trốn trong nhà, vẫn luôn nghe trộm ở cửa, nghe nói phải đưa 200 tệ, cô ta lập tức chạy ra: "Vân Phong, sao lại phải đưa tiền? Lúc trước ở đơn vị chẳng phải đã đưa rồi sao?".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 193: Chương 193



Tần Vân Phong mím môi: "Chuyện nào ra chuyện nấy, mẹ không đủ tiền, em cũng lấy ra 100 tệ trước đi."

Mấy người ồn ào một lúc lâu vì 200 tệ, cuối cùng, mẹ Tần và Bạch Nhược Lâm mỗi người móc túi lấy ra 100 tệ mới xong chuyện.

Trong lúc đó, Tô Ý đã sớm nghe đến phát ngán, tìm một chiếc ghế ở góc sân ngồi xuống, cùng dân làng hóng hớt.

DTV

Nhìn thấy Trương Quế Lan khiến mẹ Tần và Bạch Nhược Lâm tức đến mức trợn trắng mắt, lại còn lấy được 200 tệ bồi thường, cô thầm giơ ngón cái tán thưởng.

Mặc dù không thích Trương Quế Lan, Trương Quế Lan cũng không thích cô, nhưng nhìn thấy mẹ Tần và Bạch Nhược Lâm khuất phục, cô vẫn cảm thấy rất hả hê.

Sau một hồi náo loạn, diễn viên chính thì không mệt, khán giả lại mệt mỏi.

Khó khăn lắm mới kết thúc, khi người nhà họ Tô rời đi còn quên cả Tô Ý.

Cũng may chị dâu Vương Phương gọi cô một tiếng.

Tô Ý vội vàng đuổi theo, nào ngờ vừa bước vào sân, Tô Hưng Phát đã đóng sập cửa lại, quát một tiếng với Tô Ý: "Con gái hư hỏng, quỳ xuống!"

Tô Ý ngẩn người: "Có ý gì?"

Cả nhà này vẫn chưa diễn đủ hay sao?

Thấy cô không quỳ, Tô Hưng Phát tức giận đi đến góc nhà lấy gậy: "Đồ vô dụng, hôm nay mày làm mất hết mặt mũi của nhà họ Tô bọn tao, còn không mau quỳ xuống!"

Tô Ý cười lạnh: "Lúc nãy khi ở nhà họ Tần, mọi người đều bênh vực con, thì ra là diễn cho người ta xem sao?"

"Chuyện hôm nay đâu phải lỗi của con, nếu có mất mặt cũng là nhà họ Tần mất mặt, mọi người còn kiếm được 300 tệ, lúc nãy trên đường về, con thấy không phải ai cũng đều rất vui vẻ sao!"

Thấy cô cãi lại, Tô Hưng Phát tức giận chỉ tay vào mặt cô, định mắng chửi.

Nhưng lại cảm thấy ở trước mặt con dâu, ông ta là ba chồng, không nên mắng chửi quá khó nghe.

Ông ta vội vàng gọi vợ ra.

Trương Quế Lan cất tiền xong, mới rảnh rỗi ra ngoài phụ họa: "Ba mày nói không sai một chút nào, là mày không nên thân, nếu mày có thể gả cho Tần Vân Phong, mỗi tháng có mấy chục tệ trợ cấp, cần gì phải quan tâm đến 300 tệ đó? Đồ không biết nhìn xa trông rộng."

Tô Ý ra vẻ thờ ơ: "Ha, mẹ thèm thuồng trợ cấp của người ta, nhưng tiếc là người ta còn chê nhà mình nghèo, người ta muốn tìm nhà giàu có để dựa dẫm! Tiếc là không thành công!"

Nghe vậy, Trương Quế Lan tức giận định mắng, nhưng bà ta chợt nghĩ, cách ăn mặc của người phụ nữ mà Tần Vân Phong đưa về đúng là giống người thành phố.

"Chẳng lẽ thằng nhãi ranh nhà họ Tần kia tìm được nhà vợ giàu có? Sao lúc nãy mày không nhắc tao đòi thêm chút tiền?"

Nói xong Trương Quế Lan hối hận: "Không được, lát nữa mày quay lại nhà họ Tần làm ầm ĩ, đòi thêm chút tiền nữa."

Tô Ý cũng bị sự vô sỉ của bà ta đánh bại: "Chuyện này chỉ làm một lần, sao có thể đòi hết lần này đến lần khác, chẳng phải là tống tiền sao? Muốn đòi thì mẹ tự đi mà đòi, con sẽ không cản."

Trương Quế Lan cảm thấy đứa con gái này từ sau khi trở về như biến thành một người khác.

Trước đây, cô luôn im lặng, cam chịu để bà đánh mắng, sao lần này về nhà hở ra là cãi lại?

Bà ta nói một câu, cô đã có hai câu đợi sẵn.

Trương Quế Lan không màng đến chuyện đòi thêm tiền nữa, trực tiếp giật lấy cây gậy từ tay Tô Hưng Phát, định đánh Tô Ý.

"Mày đúng là tạo phản rồi, xem hôm nay tao dạy dỗ mày thế nào!"

Thấy vậy, Tô Ý vội vàng trốn sau lưng Vương Phương, đáng thương nói: "Chị dâu, chị cũng nhìn thấy cuộc sống của em ở nhà rồi đấy, em thật sự không thể ở lại đây được nữa, hay là em theo anh chị về thành phố ở mấy hôm nhé?"

Nghe vậy, Vương Phương giật giật khóe miệng, vội vàng đứng ra khuyên can mẹ chồng: "Mẹ, lần này Tiểu Ý là người bị hại, khó khăn lắm mới về nhà, ba mẹ nên đối xử tốt với em ấy, sau này tìm cơ hội kiếm cho em ấy một tấm chồng tốt, con và Đại Hải ở thành phố cũng sẽ để ý giúp."

Nói xong, cô ta đưa mắt ra hiệu với chồng..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 194: Chương 194



Tô Đại Hải cũng vội vàng ngăn Trương Quế Lan lại: "Mẹ, Phương Tử nói đúng, Tiểu Ý còn nhỏ, có anh trai, chị dâu như bọn con ở thành phố lo liệu cho, không sợ không tìm được người tốt hơn nhà họ Tần."

"Tiểu Ý lang bạt ở ngoài hơn nửa năm, cũng chịu không ít cực khổ, khó khăn lắm mới về nhà, ba mẹ nên đối xử tốt với em ấy."

Trương Quế Lan bĩu môi, không nói gì, quay sang nhìn Tô Ý: "Đúng rồi, mày ở ngoài lâu như vậy, có mang tiền về không?"

Tô Ý lộn ngược bốn túi quần áo ra: "Không còn một xu."

"Lúc con đi, trên người chỉ có tiền xe, đi được nửa đường còn bị người ta cướp, đến đơn vị không còn một xu dính túi, ngay cả quần áo để thay cũng không có, toàn bộ là nhờ người tốt giúp đỡ mới có cái ăn cái mặc."

"Sau đó, mọi người trong khu tập thể thấy con đáng thương, cho con làm việc vặt ở nhà bếp, mới không c.h.ế.t đói, lấy đâu ra tiền mà để dành?"

Trương Quế Lan khinh bỉ: "Vậy sao mày không về sớm một chút? Trong nhà có biết bao nhiêu việc không ai làm, mày lại ở ngoài làm không công cho người ta, lại còn không có một xu dính túi."

Tô Ý cười lạnh: "Về sớm để bị mọi người đánh c.h.ế.t à? Hơn nữa, con muốn về cũng không có tiền xe, mọi người chắc chắn sẽ không cho con tiền, con chỉ có thể tích góp từ từ, đủ tiền xe mới về được."

Tôn Ý nói xong, Trương Quế Lan quan sát cô từ đầu đến chân.

Thấy quần áo cô mặc cũ kỹ, đều là những kiểu dáng hết sức bình thường.

Cái túi xách trên tay cũng rách nát.

Trương Quế Lan lập tức nghiến răng nghiến lợi mắng một câu nghèo hèn: "Đồ vô dụng, không làm được chuyện gì nên hồn hết!"

Tô Ý mặc kệ bà ta: "Con đúng là vô dụng, nhưng ít ra con cũng kiếm được 300 tệ cho mọi người, số tiền này mẹ định chia cho con bao nhiêu? Dù sao cũng là con dùng thanh danh của mình để đổi lấy mà."

Thấy cô không mang về một xu nào, lại còn đòi chia 300 tệ kia, Trương Quế Lan nói: "Mày nghĩ gì vậy? Số tiền này một đồng cũng không được động vào, phải để dành sau này cho anh hai, em tư mày cưới vợ."

Tô Ý bĩu môi: "Không phải có 300 tệ sao? Ba người bọn con chưa kết hôn, mỗi người chia 100 tệ là được rồi."

DTV

"Hừ, mơ tưởng hão huyền! Mày còn muốn tiêu tiền của gia đình hay sao?"

Thấy thiết lập kẻ nghèo hèn của mình đã thành công, Tô Ý nhún vai: "Con đói rồi, cả ngày nay chưa ăn gì, nấu cơm đi!"

Trương Quế Lan tức giận đến nghiến răng: "Ăn, ăn, ăn, vừa về nhà chưa làm được một việc gì mà chỉ biết đến ăn!"

"Con đói đến mức không còn sức lực làm việc, muốn con làm việc cũng phải cho con ăn no bụng đã chứ!"

Tô Đại Hải thấy lần này sau khi em gái trở về như biến thành một người khác, chỉ cho rằng cô bị kích động quá độ.

Lại thấy hai mẹ con cãi nhau chí chóe, ai cũng không chịu nhường ai.

Người thì tức giận đến mức nghiến răng dậm chân, người thì như lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, như vậy xem ra, mẹ anh ta đã rơi vào thế hạ phong.

Nghĩ đến cảnh ăn cơm trong bầu không khí căng thẳng như vậy, Tô Đại Hải bèn tìm cớ kéo Vương Phương về nhà.

Hai vợ chồng anh cả đi rồi, nhà họ Tô cũng nhanh chóng dọn cơm tối.

Tô Ý đi đến xem thử, trên bàn chỉ có cháo khoai lang, bánh ngô và dưa muối.

Cô cố tình bĩu môi: "Hiếm khi về nhà một chuyến, ngay cả miếng thịt cũng không có à?"

Trương Quế Lan vừa bưng bát lên, mắng: "Có cái ăn là tốt lắm rồi, không mang về một xu nào, còn muốn ăn thịt?"

Ngoại trừ Tô Ý, Tô Tam Hổ nhỏ tuổi nhất tỏ vẻ cũng chê bai: "Mẹ, bánh bao trắng hấp hồi sáng ăn hết rồi sao? Con muốn ăn cái đó."

Trương Quế Lan trừng mắt nhìn con trai: "Chỉ hấp có mấy cái, còn đâu nữa mà ăn, ăn cơm đi, ngày mai mẹ ra chợ mua thịt cho."

Tô Tam Hổ bĩu môi: "Vậy mẹ luộc đi trứng gà cho con, con nuốt không trôi bánh ngô.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 195: Chương 195



Trương Quế Lan ngày thường cưng chiều con trai út nhất, mặc dù cậu ta đã mười sáu tuổi, nhưng bà ta vẫn chiều chuộng như trẻ con.

Thấy con trai muốn ăn trứng gà, bà ta vội vàng vào bếp luộc hai quả.

Một quả cho Tô Tam Hổ, một quả cho Tô Nhị Cường.

Thấy vậy, Tô Ý buông đũa xuống: "Con cũng muốn ăn trứng gà."

Trương Quế Lan nhăn mặt: "Ăn cái gì mà ăn, đợi sau này mày lấy chồng rồi tha hồ mà ăn.

Tô Ý chỉ uống hai hớp cháo rồi đặt bát xuống: "Được, bây giờ mẹ không cho con ăn trứng gà, sau này già rồi mẹ cũng đừng mong con chăm sóc mẹ."

Trương Quế Lan tức giận đập vỡ bát cháo của cô: "Đúng là tạo phản thật mà, vậy thì đừng ăn gì nữa."

DTV

Tô Ý đứng dậy: "Không ăn thì không ăn, không cho ăn cơm thì đừng mong con sẽ làm việc."

Dù sao trong không gian của cô cũng không thiếu đồ ăn, cũng không thiếu trứng gà.

Cô chỉ cảm thấy hai mươi năm nay nguyên chủ sống quá uất ức trong nhà này, cái gì cũng không dám nói, không dám đòi hỏi.

Vì vậy, cô muốn thay nguyên chủ nói ra, đòi hỏi.

Dù kết quả vẫn như cũ, nhưng ít nhất cũng phải khiến bọn họ bực bội một phen.

Khi Tô Ý đứng lên cố ý loạng choạng, làm đổ cả rổ bánh ngô trên bàn.

Trương Quế Lan vừa tức vừa sốt ruột, không thèm đánh cô nữa, vội vàng nhặt bánh ngô.

Tô Ý nhân cơ hội xách túi đồ đi về phòng của nguyên chủ.

Vừa đẩy cửa vào, cô đã thấy tình hình trong phòng khác xa so với trong ký ức.

"Sao phòng của con lại thành ra thế này?"

Tô Tam Hổ đang ăn trứng gà ngon lành, nói: "Phòng của chị bây giờ là của anh hai rồi, dù sao chị cũng đi lâu như vậy không về, em và anh hai lớn rồi, cũng phải có phòng riêng chứ."

Tô Ý quay đầu liếc nhìn mấy người: "Vậy tao ngủ ở đâu?"

Tô Tam Hổ cười hì hì: "Chuồng lợn ngoài sân vẫn còn chỗ trống."

Tô Ý hừ lạnh một tiếng: "Vậy sao mày không ra chuồng lợn mà ngủ?"

Tô Hưng Phát từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bỗng nhiên đập bàn: "Ồn ào cái gì? Anh hai của mày sắp đi xem mắt rồi, cũng phải có phòng riêng chứ, chuồng lợn thì sao? Dọn dẹp một chút là thành phòng ở được rồi."

Trương Quế Lan cũng hùa theo: "Đúng vậy, hơn nữa anh hai mày không muốn nhường phòng, bọn tao có thể làm gì? Có bản lĩnh thì mày bảo nó nhường đi! Xem mày có thể đánh thắng nó không!"

Nắm đ.ấ.m của Tô Ý lập tức siết chặt.

Cả nhà này vẫn cho rằng cô dễ bắt nạt như nguyên chủ.

Không cho bọn họ một bài học, e là không được.

Nghĩ đến đây, Tô Ý không nói hai lời, đạp cửa xông vào phòng.

Sau đó, cô ném hết tất cả đồ đạc của Tô Nhị Cường trong phòng ra ngoài.

Lúc nãy, Tô Nhị Cường vẫn luôn lạnh lùng xem kịch, thấy Tô Ý đột nhiên ném hết đồ của mình ra ngoài giống như phát điên.

Cả những tấm poster mà anh ta khó khăn lắm mới kiếm được cũng bị xé nát.

Anh ta tức giận quăng đũa xuống, lao đến.

"Mẹ của chúng ta nói không sai, mày muốn tạo phản rồi, xem hôm nay tao dạy dỗ mày thế nào!"

Nói rồi, anh ta vung nắm đ.ấ.m về phía Tô Ý.

Tô Ý cũng không phải người dễ bị bắt nạt, từ nhỏ đã đánh nhau vô số lần.

Hơn nữa, thời gian này được nước linh tuyền bồi dưỡng, cơ thể cô khỏe mạnh hơn trước rất nhiều.

Cô nhanh nhẹn né tránh nắm đ.ấ.m của anh ta, đồng thời giáng một cái tát lên mặt anh ta.

Trên mặt Tô Nhị Cường bị ăn một cái tát như trời giáng.

Nhất thời choáng váng, chưa kịp phản ứng lại bị ăn thêm một cái tát nữa.

Sau khi khi phản ứng lại, anh ta tức giận đến đỏ mặt tía tai, siết chặt nắm đấm, lại định đánh Tô Ý.

Nhưng mỗi lần đều bị Tô Ý né tránh một cách dễ dàng, sau đó là liên tiếp những cái tát như trời giáng.

Đánh đến cuối cùng, Tô Ý vẫn là Tô Ý đó.

Còn khóe miệng Tô Nhị Cường đã rỉ máu, hai má cũng sưng vù.

Trương Quế Lan nhìn thấy con trai bị đánh, đau lòng muốn chết, lập tức định đứng dậy đi tìm gậy ra giúp sức.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 196: Chương 196



Tô Ý quát một tiếng: "Đứng lại, không phải lúc nãy mẹ nói không đánh thắng anh hai thì không được ở phòng này sao? Nếu mẹ đã ngầm thừa nhận nắm đ.ấ.m của ai cứng hơn thì ở phòng này, tại sao lại còn muốn giúp anh ta?"

Trương Quế Lan tức giận chỉ tay vào mặt Tô Ý, lắp bắp mãi không nói nên lời.

Tô Ý hừ lạnh: "Nếu mẹ cảm thấy con không đúng, vậy thì ra ngoài gọi mọi người đến phân xử xem, có đạo lý nào để trống phòng không cho con gái ở, lại bắt con gái ra chuồng lợn ngủ không?"

Nghe thấy cô định làm ầm ĩ ra ngoài, Tô Hưng Phát tức giận đập bàn: "Đủ rồi, thằng hai, dọn sang ngủ chung phòng với thằng tư!"

Thấy vậy, Tô Ý buông cổ áo Tô Nhị Cường ra, cười hỏi anh ta: "Anh hai, anh có phục không? Không phục ngày mai chúng ta tiếp tục đánh?"

Tô Nhị Cường thở hổn hển, miệng không nhịn được lẩm bẩm: "Điên rồi! Con nhỏ này điên rồi!"

Tô Ý hừ một tiếng: "Tô Nhị Cường, đây là do anh nợ tôi, từ nhỏ đến lớn, tôi ăn nắm đ.ấ.m của anh không ít.

Dù sao bây giờ tôi cũng đã ở đơn vị mấy tháng, ít nhiều gì cũng học được chút võ phòng thân, khuyên anh đừng chọc vào tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."

Tô Nhị Cường là người có vũ lực mạnh nhất trong nhà, lần này thật sự bị dọa sợ.

Ngay cả hai vợ chồng Tô Hưng Phát và Trương Quế Lan cũng ngây ra không dám nói gì.

Tô Tam Hổ càng nhát gan hơn, không dám hó hé một tiếng.

Tô Ý vào phòng khóa trái cửa lại.

Căn phòng bừa bộn như vậy, hôm nay cô cũng không định dọn dẹp.

Cô định bụng sẽ vào không gian ngủ, vừa an toàn vừa thoải mái.

Tô Ý cuộn chặn trên giường lên, vờ như có người đang ngủ trong chăn.

Sau đó chui tọt vào không gian, ăn hai cái bánh bao trắng nóng hổi.

Lại ăn thêm một quả chuối, sau đó mới hài lòng đi ngủ.

Có lẽ là do ban ngày quá mệt mỏi, đêm đó Tô Ý ngủ rất say.

Thậm chí đến nửa đêm có người cạy cửa vào lấy đồ, cô cũng không hề hay biết.

Đợi đến khi thức dậy, Tô Ý phát hiện túi đồ của mình đã bị mở tung, bên trong trừ mấy bộ quần áo không bị động vào, còn lại bánh kẹo, đồ ăn vặt đều bị lấy sạch.

Không cần nghĩ cũng biết là ai làm.

Tô Ý lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, sang phòng bên cạnh nhìn, Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ vẫn đang ngủ say.

Còn Tô Hưng Phát và Trương Quế Lan thì không thấy đâu.

Có vẻ như hai người bọn họ đã ra ngoài từ sáng sớm.

Nhân lúc hai người vắng nhà, Tô Ý lặng lẽ đi vào phòng.

Quay một vòng, quả nhiên cô nhìn thấy bánh kẹo, mứt quả mà cô mang về trên bàn, chỉ là đã bị ăn mất một nửa.

Số đồ này vốn dĩ là cô định mang đi biếu trưởng thôn để nhờ ông ấy giúp đỡ, nên đã cố tình để ở chỗ dễ thấy.

Nào ngờ, hai người làm cha mẹ này lại vô liêm sỉ đến mức nửa đêm cạy cửa vào trộm đồ.

Nghĩ đến đây, Tô Ý không nói hai lời, cất hết chỗ bánh kẹo còn lại vào không gian.

Sau đó, cô lại lục tung phòng của hai người.

DTV

Bọn họ bất nhân, thì đừng trách cô bất nghĩa!

Tô Ý tìm thấy một tờ giấy gói bằng da bò dưới tấm nệm, mở ra là một chiếc khăn tay, mở khăn tay ra, bên trong có sáu trăm tệ, cô không do dự cất hết vào không gian.

Hôm qua, cô xin một chút từ 300 tệ, bọn họ nhất quyết không cho, còn nói là để dành sau này cho anh hai, em tư cưới vợ.

Bây giờ thì hay rồi, lấy hết đi! Xem họ lấy gì mà cưới vợ cho con?!

Sau đó, cô lại tìm thấy mấy tấm vải mới tinh trong tủ quần áo, cũng cất hết vào không gian.

Từ nhỏ đến lớn, nguyên chủ chưa từng được mặc một bộ quần áo mới, toàn là đồ cũ của anh trai hoặc mẹ, bây giờ coi như bù đắp cho nguyên chủ.

Lục xong phía trên, Tô Ý lại lục tung ngăn kéo tủ quần áo, tìm thấy mấy hộp bánh kẹo và sữa bột mạch nha, bao bì đẹp đẽ, không giống đồ mua ở nơi hẻo lánh này..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 197: Chương 197



Tô Ý hơi nghi ngờ, nhưng cũng cất hết vào không gian.

Sau đó, cô lại tìm thấy một ít phiếu thịt, phiếu đường, phiếu đồng hồ và phiếu radio ở ngăn kéo dưới cùng.

Có vẻ như là lấy được từ đâu đó, chắc là để dành cho Tô Nhị Cường kết hôn.

Nghĩ đến đây, Tô Ý đi thẳng ra phòng khách, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe đạp mới tinh.

Có lẽ cũng là mua để cho Tô Nhị Cường làm oai khi đi xem mắt.

Như vậy xem ra, mặc dù nhà họ Tô không giàu có, nhưng ít nhất cũng không nghèo đến mức như nguyên chủ tưởng tượng.

Ít nhất là không nên ngày nào cũng ăn bánh ngô, dưa muối.

Lại liên tưởng đến vóc dáng của Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ, Tô Ý lập tức hiểu ra, thì ra ăn bánh ngô, dưa muối của nguyên chủ hai mươi năm nay là uổng phí, cô không biết bọn họ đã lén lút ăn bao nhiêu đồ ngon sau lưng cô!

Lấy hết những thứ này, Tô Ý nhìn quanh, thấy trong nhà cũng không còn gì đáng giá nữa.

DTV

Hôm qua cô mới về nhà, còn phải ở đây một thời gian, số đồ còn lại không đáng giá, để sau này xem biểu hiện của bọn họ rồi tính!

Xong xuôi, Tô Ý bưng một chậu nước từ trong bếp, đi vào phòng của Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ, hắt thẳng vào mặt hai người.

Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ đang ngủ say sưa, bỗng nhiên bị đội một chậu nước lạnh vào người, lập tức bật dậy.

Sau khi nhìn thấy là Tô Ý, lập tức vung nắm đ.ấ.m định đánh.

"Nhà bị trộm rồi! Sao tôi gọi hai người mãi mà sống c.h.ế.t không chịu dậy! Hai người mau dậy đi! Bây giờ tôi lên trấn báo công an!"

Nói rồi, cô quay người bỏ đi.

Tô Hưng Phát và Trương Quế Lan vừa bước vào sân, đã nghe thấy tiếng la hét như lợn cắt tiết của hai đứa con trai.

Sau đó, bọn họ nghe thấy Tô Ý nói nhà bịtrộm, định đi báo công an.

Không đợi Tô Ý ra khỏi cửa, hai người đã vội vàng kéo cô lại: "Mày định đi đâu?"

Tô Ý vội vàng nói: "Ba mẹ, nhà mình bị trộm rồi, mau lên trấn báo án để người ta đến bắt trộm."

Nghe vậy, hai người càng giữ cô chặt hơn.

"Tiểu Ý, con đừng vội, nhà mình không bị trộm."

"Đúng, đúng, bánh kẹo con mang về biếu ba mẹ, mẹ đã lấy ra rồi, sáng nay ba mẹ mang một nửa sang biếu ông bà ngoại, ông bà còn khen con đấy."

Tô Ý cười lạnh: "Thì ra là trộm nhà, không bị mất thì tốt, sáng nay con dậy thấy phòng bị lục tung tưởng thật sự bị trộm."

"Lục tung?" Trương Quế Lan bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ, rõ ràng bà ta chỉ lục túi đồ của Tô Ý thôi mà.

Đang nghi ngờ, giọng nói xé tim xé phổi của Tô Nhị Cường truyền đến từ trong nhà: "Ba, con đã nói với ba bao nhiêu lần rồi, xe đạp của con ba mẹ không được chạy, nếu ba làm hỏng, làm bẩn xe, con còn lấy gì mà chở con gái nhà người ta đi chơi?"

Tô Hưng Phát tức giận dậm chân: "Mới sáng sớm, mày la hét cái gì? Đừng nói là tao không hề động vào cái xe đạp quý báu của mày, cho dù ông đây có chạy thì đã sao?"

Vừa dứt lời, chân Trương Quế Lan đã mềm nhũn, vội vàng chạy vào nhà.

Trương Quế Lan chạy một mạch đến phòng khách, thấy chiếc xe đạp vừa mới để ở đó tối qua đã biến mất.

Bà ta hoảng hốt gào lên: "Thằng trời đánh nào đã trộm xe đạp của nhà tao!"

Nghe nói xe đạp bị trộm, Tô Nhị Cường cũng sốt ruột nhảy dựng lên, kéo Tô Ý hỏi đồn: "Nhà mình thật sự bị trộm sao? Lúc nào vậy? Sao tao không nghe thấy động tĩnh gì?"

Tô Ý chớp mắt: "Tôi cũng không nhìn thấy, vừa dậy đã thấy đồ trong túi bị mất, tôi vội vàng gọi hai người các anh, nhưng gọi mãi không dậy, sang phòng bên cạnh gọi ba mẹ, thấy ba mẹ không có ở trong phòng, phòng cũng bị lục tung nên mới hắt nước đánh thức hai người các anh dậy, tôi đang định đi báo án đây."

Nghe nói phòng của mình cũng bị lục tung, Trương Quế Lan hoảng hốt chạy về phòng..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 198: Chương 198



Vừa vào cửa, bà ta đã thấy tủ quần áo mở toang, đồ đạc bên trong bị lôi ra ngoài, ngăn kéo cũng bị kéo ra.

Trương Quế Lan choáng váng, cố gắng lật tấm nệm lên.

Thấy bên dưới trống trơn, bà ta tức đến ngất xỉu.

Thấy vậy, Tô Hưng Phát cũng luống cuống tay chân.

"Mau, mau, đến nhà trưởng thôn mượn xe kéo đưa mẹ mày đến bệnh viện."

"Rồi mau đi báo công an đến bắt trộm.

Còn nữa, mau gọi điện thoại cho anh cả mày, bảo nó nhanh chóng về xem sao.”

Tô Nhị Cường đang đau lòng vì mất xe đạp, biết được tiền và phiếu để dành cho mình kết hôn cũng bị mất.

Anh ta suy sụp ngồi bệt xuống đất, không nhúc nhích.

Tô Tam Hổ vốn là đứa trẻ nghịch ngợm, khi gặp chuyện lại càng không thể trông cậy vào.

DTV

Tô Ý thấy Tô Hưng Phát luống cuống chỉ đạo lung tung, bèn hỏi: "Ba, hai người bọn họ không trông cậy vào được, ba muốn con làm gì trước?"

Tô Hưng Phát tức giận chỉ tay vào Tô Ý, trợn mắt há mồm không nói nên lời.

Tô Ý gật đầu: "Vậy con đi tìm trưởng thôn."

Ra khỏi nhà, Tô Ý đi thẳng đến nhà trưởng thôn.

Cô kể lại chuyện nhà bị trộm, Trương Quế Lan tức giận ngất xỉu.

Trưởng thôn vội vàng dẫn theo mấy người đến xem.

Quả nhiên thấy trong nhà hỗn loạn.

Tô Hưng Phát ôm Trương Quế Lan, tức giận đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân.

Hai đứa con trai ngồi bệt xuống đất, không biết làm gì.

Trưởng thôn lắc đầu, nhà này lúc nguy cấp lại không có ai đáng tin cậy, vẫn là con bé Tô Ý này đáng tin cậy hơn.

Biết đi tìm người giúp đỡ, lại nói năng rành mạch.

Trưởng thôn làm theo những gì cô nói trên đường: "Mau, mấy người khiêng Trương Quế Lan ra xe kéo, hai người đi báo công an."

Nói xong, ông nhìn Tô Ý: "Cháu ở lại chờ công an hay là đến bệnh viện?"

Tô Ý đang tìm cơ hội để lên huyện, lập tức nói: "Cháu đến bệnh viện! Con là con gái, chăm sóc mẹ tiện hơn, đồ đạc trong nhà bị mất gì cháu cũng không rõ, để ba người bọn họ ở nhà chờ công an."

Trưởng thôn gật đầu: "Như vậy là tốt nhất."

Sắp xếp xong Tô Ý đưa tay ra trước mặt Tô Hưng Phát: "Ba, con không có một đồng nào hết, ba cho con ít tiền."

Tô Hưng Phát quát vào mặt cô: "Tao làm gì có tiền? Tiền đều ở chỗ mẹ mày, bị trộm hết rồi!"

Tô Ý mím môi: "Vậy thì ba cũng đừng quát con chứ, không có tiền làm sao đi khám bệnh? Chẳng lẽ ba muốn nhìn mẹ c.h.ế.t sao?"

Những người xung quanh cũng lên tiếng bênh vực Tô Ý: "Tiền riêng của ba cha con cũng bị trộm hết sao? Nếu không bị trộm thì mau lấy ra cho con bé đi!"

"Haizzz, bình thường Trương Quế Lan đối xử tốt với hai đứa con trai, đến lúc nguy cấp, vẫn là con gái đáng tin cậy nhất, trông cậy vào bọn họ cái mạng này chắc không giữ được rồi!"

"Đúng vậy, mấy hôm trước, tôi còn thấy Nhị Cường lên huyện mua quần áo mới, Tam Hổ cũng chạy đến cung tiêu xã trên trấn mua đồ ăn, sao có thể không có tiền?"

Tô Hưng Phát thấy mọi người đều đang hóng hớt, tức giận gọi hai đứa con trai vào nhà.

Một lúc sau, ông ta mới cầm hơn hai mươi tệ ra ngoài: "Chỉ tìm được chừng này thôi, con cầm lấy mà dùng, nếu không đủ thì gọi điện thoại cho anh cả, chị dâu của con, bảo bọn nó đến."

Lúc này Tô Ý mới hài lòng, cầm tiền đi ra ngoài, lên xe kéo.

Vừa đến đầu làng cô đã thấy Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm đang đứng chờ xe.

Thấy xe kéo, hai người bọn họ vẫy tay ra hiệu dừng xe từ xa: "Xe này lên huyện à?"

Chưa đợi người lái xe trả lời, Tô Ý đã thò đầu ra từ phía sau: "Chúng tôi đang vội đi bệnh viện, không chở hai người được."

Bạch Nhược Lâm trợn mắt: "Sao lại không chở được? Bệnh viện chẳng phải cũng ở huyện sao?"

Tần Vân Phong liếc nhìn tình hình trên xe, thấy Trương Quế Lan đang nằm bất tỉnh.

Anh ta lo lắng nhìn Tô Ý: "Thím bị sao vậy? Có nghiêm trọng không? Sao chỉ có một mình em đưa thím ấy đi bệnh viện? Anh đi cùng em!"

Tô Ý cười lạnh: "Được thôi, anh lên đi."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 199: Chương 199



"Hôm qua sau khi mẹ tôi trở về từ nhà các anh thì luôn nói đau đầu, khó chịu, sau đó sáng sớm đã ngất xỉu.

Vừa hay hai người đi cùng, đến lúc đó đợi bà ấy tỉnh lại, trực tiếp tìm anh tính sổ, anh có đem tiền đúng không?"

Nghe vậy, Tần Vân Phong đang định bước lên xe, lập tức rụt chân lại.

Bạch Nhược Lâm vội vàng kéo Tần Vân Phong: "Bỏ đi, cô ta không muốn cho chúng ta đi cùng thì thôi, sao lại nói những lời đó dọa chúng ta?"

Tô Ý cũng trợn trắng mắt nhìn hai người: "Hai người còn bám lấy xe không để chúng tôi đi như vậy, mẹ tôi thật sự sẽ hết cứu, đến lúc đó hai người cứ chờ đấy."

Vừa dứt lời, hai người vội vàng lùi lại vài bước.

Tô Ý cong môi, nói với tài xế: "Chú ơi, có thể đi được rồi."

Thật ra, Trương Quế Lan đã tỉnh từ lúc được khiêng lên xe, nhưng vì quá mất mặt, nên bà ta vẫn giả vờ ngất xỉu.

Nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn ở nhà, bà ta cũng không còn tâm trạng ở lại.

Chi bằng đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, cũng đỡ bị người khác trách móc.

Sau đó, nghe thấy chồng và hai đứa con trai ấp úng không muốn đưa tiền, trong lòng cũng nguội lạnh.

Mình đã như vậy rồi, vậy mà không một ai muốn đi cùng.

Cuối cùng, lại là đứa con gái c.h.ế.t tiệt mà bà ta ghét nhất đi theo.

Nghĩ đến đây, Trương Quế Lan không những không cảm kích Tô Ý, mà còn cảm thấy tất cả những chuyện xui xẻo này đều là vì cô trở về nên mới xảy ra.

Lúc nãy, thằng nhãi ranh nhà họ Tần kia đã định lên xe rồi.

Nó cứ phải nói chuyện đòi tiền một cách trắng trợn, lộ liễu như vậy, người ta làm sao không sợ? Nghĩ đi nghĩ lại, đều là lỗi của nó, nếu không đã tiết kiệm được kha khá tiền thuốc men.

Trương Quế Lan giả vờ ngủ suốt dọc đường, cũng mắng chửi Tô Ý suốt dọc đường.

Thật ra, lúc lên xe, Tô Ý đã phát hiện ra bà ta đang giả vờ ngất xỉu.

Dù sao cũng không phải tiền của cô, bà ta muốn đến bệnh viện thì cứ đến.

Vừa hay, cô cũng có thể nhân cơ hội lên huyện để tiếp tục bán đồ trong không gian Đến bệnh viện, bác tài giúp đỡ công Trương Quế Lan vào, Tô Ý cũng giả vờ kêu cứu.

Gặp bác sĩ, Tô Ý vội vàng kể lại tình hình: "Sau khi bị kích động, mẹ tôi ngất xỉu, đến giờ vẫn chưa tỉnh."

Bác sĩ sau khi khám xong, cũng cảm thấy hơi kỳ lạ: "Huyết áp hơi cao một chút, nhưng cũng không đến mức ngất xỉu đến bây giờ."

Tô Ý hoảng hốt: "Bác sĩ, mẹ tôi sẽ không c.h.ế.t chứ? Dù tốn bao nhiêu tiền, các bác sĩ nhất định phải cứu mẹ tôi tỉnh lại, không thì thử châm cứu xem sao?"

Bác sĩ đen mặt: "Bệnh viện của chúng tôi là Tây y."

Tô Ý cười gượng: "Tôi nhất thời lo lắng quá nên quên mất, dù sao các bác sĩ cũng đừng lo lắng chuyện tiền bạc, chỉ cần cứu được mẹ tôi, tốn bao nhiêu tiền, dùng thiết bị gì cũng không sao."

DTV

Vừa dứt lời, Trương Quế Lan bỗng thở hổn hển, chậm rãi mở mắt: "Tao đang ở đâu thế này?"

Tô Ý vội vàng mừng rỡ: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi! Mẹ đang ở bệnh viện, lúc nãy mẹ ngất xỉu, làm bọn con sợ hết hồn."

Thấy bà ta tỉnh lại, bác sĩ khám lại một lần nữa.

"Uống thuốc hạ huyết áp, nằm viện theo dõi thêm đã."

Tiễn bác sĩ xong, Tô Ý xung phong đi gọi điện thoại cho anh trai và chị dâu.

Trương Quế Lan vốn dĩ không muốn nhìn thấy cô, chỉ muốn cô đi khỏi để gọi con trai cả và con dâu đến.

Tô Ý đến buồng điện thoại công cộng của bệnh viện, trước tiên gọi đến nhà máy dệt nơi Tô Đại Hải làm việc.

Điện thoại được kết nối, Tô Ý bảo Tô Đại Hải dẫn chị dâu đến bệnh viện ngay.

Nghe nói mẹ ngất xỉu phải nhập viện, Tô Đại Hải vội vàng hỏi: "Sao mẹ lại ngất xỉu? Bà ấy tỉnh chưa?"

“Nói ra thì dài dòng, hai người đến đây trước đã, mẹ đã tỉnh rồi, chỉ là tính tình hơi cáu kỉnh, đang đợi anh và chị dâu đấy!".
 
Back
Top Bottom