Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 160: Chương 160



Bạch Nhược Lâm suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: " Vậy tôi hỏi cô, trên đường đến đây, cô có gặp chuyện gì không?"

"Gặp chuyện gì?" Tô Ý vẫn giả vờ không hiểu: "Lúc đến tôi đã nói rồi, tôi bị người khác cướp hành lý giữa đường."

Bạch Nhược Lâm nghi ngờ nhìn cô một cái: "Ngoài việc đó ra, còn có chuyện gì khác không?"

Cô ta nhớ rõ ràng trong đời trước, mẹ chồng cô ta đã bí mật thuê người đẩy Tô Ý xuống nước giữa đường.

Sau khi được dân làng gần đó cứu lên thì phải nghỉ ngơi vài ngày, rồi cô mới đến.

Tô Ý bĩu môi: "Sao mà lòng dạ của cô ác thế? Hành lý của tôi đã bị cướp, cô còn chưa hài lòng nữa à? Cô còn muốn tôi gặp phải chuyện gì nữa?!"

Bạch Nhược Lâm thấy cô có vẻ thẳng thắn, không giống như đang giả vờ.

Ngay lập tức hiểu ra, hoá ra vấn đề nằm ở đây! Đời này, bà già đó thuê người làm việc không hiệu quả, chỉ cướp đồ thôi!

Đều do bà già c.h.ế.t tiệt đó làm việc kém cỏi, gây ra rắc rối lớn cho mình.

Nghĩ đến mối thù giữa mẹ chồng và nàng dâu đời trước, Bạch Nhược Lâm không khỏi nghiến răng căm hận.

Nếu giờ đã kết hôn với Tần Vân Phong, thì đợi đến Tết về nhà rồi sẽ gặp lại bà già đó.

Lần này, cô ta tuyệt đối sẽ không để cho hai mẹ con bà ta yên ổn!

Bạch Nhược Lâm nói vài câu khách sáo xong rồi quay lưng bỏ đi.

Chỉ còn lại Tô Ý đứng phía sau, nhìn bóng lưng của cô ta với vẻ mặt phức tạp.

[Hai người đã kết hôn, nhà cũng đã hoàn chỉnh, Bạch Nhược Lâm cũng đã sống lại, mọi thứ đã thay đổi, tại sao mình vẫn chưa trở về?!]

[Thôi vậy, nếu không thể quay trở về được, thì cứ ở lại đây thôi! Ở đâu thì chẳng như nhau.]

Sau khi gặp Bạch Nhược Lâm ở hành lang, Chu Cận Xuyên cảm thấy cô ta có điểm gì đó không đúng lắm.

Cô ta đường như đã biến thành một người khác.

Sau khi về nhà, nghĩ lại thấy có điều gì không đúng, anh lập tức đến nhà ăn để tìm Tô Ý.

Khi biết Tô Ý vừa bị Bạch Nhược Lâm gọi đi, anh càng cảm thấy bất an hơn.

Vì vậy, anh vội vã đi tìm cô.

Không ngờ khi vừa tìm thấy Tô Ý, anh đã nghe được những suy nghĩ trong lòng cô.

Vậy là, Bạch Nhược Lâm sống lại chính là cái sống lại mà anh đang nghĩ đúng không?

Trời ơi, thế giới này thật sự có những chuyện hoang đường kỳ quái đến thế?

Nhưng khi nghĩ lại, thì việc mình có thể nghe được suy nghĩ của Tô Ý cũng không kém phần kỳ quái?

Khi nghe Tô Ý nói cô không thể quay lại, anh cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Vì vậy, anh lặng lẽ quay người rời đi.

…..

Sau khi Tô Ý biết Bạch Nhược Lâm đã sống lại.

Thì gần như toàn bộ sự tập trung của Tô Ý đều dính chặt vào cô ta.

Theo sách gốc, sau khi Bạch Nhược Lâm sống lại không lâu, thì cô ta tình cờ có được một chiếc vòng ngọc, chính là không gian linh tuyền.

Nếu chiếc vòng ngọc này thực sự rơi vào tay cô ta, thì chắc chắn sẽ gây ra rắc rối lớn cho cô.

Trong sách gốc, cô chẳng làm gì mà đã bị cô ta hại thảm như vậy.

Với mối quan hệ như lửa với nước hiện tại giữa hai người, nếu cô ta có được bàn tay vàng, chẳng phải sẽ ăn tươi nuốt sống cô sao?

Nếu không thể trở về, vậy thì cô phải chuẩn bị cho tương lai.

Ngày hôm đó, sau khi ăn trưa, Bạch Nhược Lâm đi ra ngoài đại viện.

Tô Ý đang chuẩn bị quay trở lại khu tập thể, vừa thấy vậy, thì lập tức lén theo sau.

Lại thấy cô ta đi rất nhanh, đến thị trấn rồi trực tiếp đến bưu điện để gọi điện thoại.

Tô Ý càng nghi ngờ hơn, trong quân đội đã có điện thoại, tại sao cô ta lại phải lén ra ngoài gọi điện thoại?

DTV

Chắc chắn có điều gì mờ ám.

Tô Ý tìm một ch* k*n đáo ngồi xuống, lắng tai nghe xem cô ta đang nói gì.

Thì ra, Bạch Nhược Lâm gọi điện cho gia đình ở thủ đô.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 161: Chương 161



Khi cuộc gọi được kết nối, Bạch Nhược Lâm lập tức thúc giục gia đình nhanh chóng mua một căn nhà kiểu tứ hợp viện.

Đầu dây bên kia đầu tiên là ngạc nhiên, nghĩ Bạch Nhược Lâm bị chuyện gì đó k*ch th*ch.

Nhưng Bạch Nhược Lâm liên tục khuyên bảo bọn họ phải mua: "Ba, mẹ, hãy tin con một lần, làm theo lời con là không sai đâu."

"Con bé này, kết hôn xong rồi mà lại điên à? Nhà mình đã có nhà ở rồi! Dù sao con trở về cũng sẽ chia phòng, mua cái viện cũ nát làm gì?!"

Bạch Nhược Lâm thấy khuyên thế nào cũng không được, trong lòng tức giận vô cùng.

Nhưng tiếc là cô ta không có tiền, mà bản thân cũng đang không ở thủ đô.

Chỉ hận bản thân dù biết trước nhiều chuyện, nhưng không có khả năng hành động.

Sau khi kết thúc cuộcu gọi, Bạch Nhược Lâm cảm thấy chán nản một lúc lâu.

Sau đó đi đến quầy bán tem.

"Đồng chí, cho tôi mười bộ tem kỷ niệm con giáp."

DTV

Tô Ý núp ở góc, chớp mắt, cô ta muốn làm gioàu bằng việc sống lại đấy à?

Ý tưởng cũng không tệ, nhưng cô nhớ rằng, tem hình con gà năm 81 không bằng tem hình con khỉ năm 80.

Khi đi dạo chợ đen năm ngoái, cô vừa lúc thấy người ta ra tay bán tem hình con khỉ, nên đã mua vài bộ.

Lúc đó tem khỉ giá tám phân tiền một chiếc đã tăng lên năm mao một chiếc.

Mặc dù giá trị sưu tập của tem hình con gà không cao bằng tem hình con khỉ, nhưng vì mới được phát hành, chỉ có tám phân tiền một chiếc.

Vì vậy, sau khi Bạch Nhược Lâm mua xong, cô cũng lập tức đến trước quầy và mua mười bộ.

Nhân viên bán tem bán được hai mươi bộ tem, thì cười híp cả mắt.

Vốn cho rằng nhiệm vụ năm nay không hoàn thành, không ngờ lại bán được nhiều như vậy!

Mua tem xong, Tô Ý vội vã theo sau Bạch Nhược Lâm ra ngoài phố.

Hiện tại, việc buôn bán nhỏ ở thị trấn đã hoàn toàn được mở cửa, cộng với những ngày này là năm mới, thời tiết lại đẹp.

Trên đường có nhiều người ra ngoài bày hàng bán các mặt hàng nhỏ hoặc đồ cũ.

Bạch Nhược Lâm dường như đang tìm kiếm một thứ gì đó, cuối cùng dừng lại trước một quầy hàng.

"Đồng chí, tem hình con khỉ này có bán không? Bán thế nào?"

Người bán hàng là một người đàn ông trung niên, thấy có khách, lập tức niềm nở tiếp đón.

"Có chứ! Một đồng một chiếc!"

"Sao lại đắt như vậy?"

Bạch Nhược Lâm thấy người bán hàng cười đùa hí hửng với mình, vốn đã không vui.

Bây giờ cô ta nghe thấy giá cao như vậy thì càng thêm khó chịu.

"Không phải hồi năm ngoái lúc mới bán chỉ có tám phân tiền một chiếc thôi sao?"

Người bán hàng không tức giận, chỉ cười đáp: "Đúng vậy, lúc đó là tám phân tiền một chiếc, vậy sao lúc đó cô không mua?"

"Anh!" Bạch Nhược Lâm tức giận trừng mắt với anh ta, nhưng dường như không muốn làm ầm lên.

Cô ta đã xem qua vài quầy hàng bán đồ cũ xung quanh, chỉ có quầy này có tem hình con khỉ.

Bạch Nhược Lâm nghĩ việc đầu tư vào nhà lúc này đã không làm được rồi, không lẽ lại bỏ qua tem hình con khit này.

Vì vậy, cô ta hạ giọng: " Tôi lấy hết số này."

Người bán hàng nghe vậy lập tức vui mừng: "Được, được."

Sau khi thanh toán, người bán hàng đột nhiên lấy một hộp từ sau lưng ra.

"Cô gái, tôi còn có món hàng tốt khác, cô có muốn xem không?"

Bạch Nhược Lâm dừng một chút: "Mở ra cho tôi xem trước đã."

Người bán hàng lén mở hộp ra rồi nhanh chóng đóng lại.

"Đây là hàng tốt, thật không giấu giếm gì cô, đây là món hàng tôi mua từ nhiều năm trước ở thủ đô, luôn giữ gìn không bán vì không có cơ hội, hiện giờ thời thế tốt hơn mới dám lấy ra bán."

"Nhìn thấy cô trắng trẻo xinh đẹp, có vẻ hợp với loại đồ này nên mới cho cô xem, người thường tôi không cho xem đâu."

Bạch Nhược Lâm chỉ nhìn qua một cái, cảm thấy có chút động lòng.

Cô ta cảm thấy chiếc vòng này trong suốt và đẹp mắt, rất hợp với sở thích của mình.

Cô ta lập tức hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Giá tổng cộng là hai trăm!"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 162: Chương 162



Bạch Nhược Lâm hít một hơi lạnh: "Sao anh không đi cướp tiền luôn đi?"

Người bán hàng cười ngượng: "Hai trăm không đắt đâu, món đồ tốt như vậy ở thủ đô ít nhất cũng phải năm, sáu trăm."

"Nếu cô không tin chất lượng, chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi xem kỹ, rồi một tay giao tiền một tay đưa hàng."

Bạch Nhược Lâm trầm tư một lúc, thực ra cô ta cũng cảm thấy giá này là hợp lý.

Nhưng tiếc là tiền từ tháng trước và toàn bộ tiết kiệm của cô ta đều đã tiêu vào việc kết hôn và làm cho Tần Vân Phong nở mặt.

Nếu không, cô ta thực sự có ý định mua.

Bạch Nhược Lâm cắn cắn môi: "Một trăm đồng thì sao?"

DTV

"Vậy thì không được, tôi đã nói là không giảm giá!"

Bạch Nhược Lâm thấy anh ta không chịu nhượng bộ, hừ lạnh một tiếng: " Ai biết món này là mua được hay cướp được, có khi là hàng trộm đấy! Nếu không sao anh không bán ở thủ đô để được giá năm, sáu trăm?"

Người bán hàng thấy cô gái này không mua được thì bắt đầu châm chọc, không nhịn được liền nhổ nước bọt một cái: "Không mua thì thôi, đừng có bôi nhọ người khác! Đi đi, đi chỗ khác đi cho nước nó trong!"

Bạch Nhược Lâm thấy anh ta lật mặt, tức giận quay lưng bỏ đi.

Tô Ý vẫn luôn đứng ẩn mình bên cạnh quan sát, lập tức chạy lên phía trước.

Mới vừa rồi khi thấy người đàn ông lấy ra chiếc vòng ngọc, trái tim cô đã đập thình thịch.

Cô cảm giác đây chính là chiếc vòng ngọc mà Bạch Nhược Lâm vô tình có được!

Cô tưởng lần này chắc chắn Bạch Nhược Lâm sẽ mua nó, không ngờ lại cãi vã, không mua được.

Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, trong sách gốc, khi Bạch Nhược Lâm sống lại còn độc thân, trong tay cô ta còn có tiền tiết kiệm và tiền hàng tháng từ gia đình, mua một chiếc vòng ngọc không phải là vấn đề.

Nhưng hiện tại, tiền của cô ta đường như đã tiêu hết vào việc kết hôn và trên người Tần Vân Phong.

Người từng tự cao như cô ta lại bị người bán hàng mắng vì không đủ tiền mua, giờ thẹn quá hoá giận nên phải rời đi.

Tô Ý vội vàng chạy đến quầy hàng: "Đồng chí, cho tôi xem chiếc vòng đó nữa."

Người bán hàng thấy một cô gái đi tới, mà người này còn xinh đẹp hơn người vừa đi.

Mấu chốt là, cô gái này còn cười tươi, hoàn toàn khác với người có khuôn mặt như bánh bao thiu vừa rồi.

Khuôn mặt đang đen xì của anh ta dãn ra: "Xem thì được, nhưng tôi đã nói trước rồi, vòng này hai trăm đồng không giảm giá, không đủ tiền mua thì không cần xem."

Tô Ý xua tay lia lịa: "Anh đã nói vậy rồi, tôi làm sao còn dám xấu hổ mà đòi trả giá nữa? Không trả giá!"

Người bán hàng thấy vậy, vui vẻ mở hộp ra lần nữa: " Cô xem đi."

Tô Ý nhanh chóng cầm lên xem qua rồi vội đóng lại: "Được rồi, tôi lấy."

"Cô lấy?" Người bán hàng lại cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Cái vòng này giá hai trăm, cô không muốn xem kỹ thêm chút nữa à? Hay là chúng ta tìm chỗ ngồi, cô xem kỹ lại đi."

Tô Ý lắc đầu một cái: "Mua đồ trang sức không phải dựa vào cảm giác hay sao?"

Nói xong, cô lấy ví ra, cô đổ hết toàn bộ số tiền mặt ra: "May mà tôi đem theo đủ tiền."

Đếm một hồi lại ngẩn người.

Không tin, đếm thêm lần nữa.

"Tôi nhớ rõ tháng trước còn hai trăm đồng, sao giờ chỉ còn một trăm sáu —–

Tô Ý lúng túng nhìn người bán hàng người bán hàng cũng nhìn Tô Ý với vẻ mặt mơ hồ.

"Đồng chí, tôi thật sự không muốn trả giá đâu.

Có lẽ là hôm nay tôi thay đồ quên không kiểm tra túi.

Nếu anh không tin, tôi có thể về lấy thêm cho anh --"

"Thôi thôi, tôi thấy cô cũng là một người thật thà, một trăm sáu thì một trăm sáu."

Thực ra anh ta cũng không phải là không chấp nhận chuyện trả giá.

Chỉ là cô gái vừa rồi thái độ quá tồi tệ, mở miệng đã nói hàng của anh ta là hàng trộm.

Chứ không như cô gái này, rất chân thành.

May mà anh ta mua món đồ này với giá năm mươi, bán một trăm sáu vẫn đủ lời!

Làm người không nên quá tham lam!.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 163: Chương 163



Tô Ý thấy anh ta chủ động giảm giá xuống một trăm sáu, liền vui mừng cảm ơn và thanh toán.

Để tránh Bạch Nhược Lâm hối hận rồi quay lại, Tô Ý đã chủ động nói thêm: "Đồng chí, có một việc tôi cần nhờ anh giúp, chiếc vòng này tôi gạt người nhà dùng tiền để dành mua, nếu có ai hỏi về chiếc vòng anh có thể đừng nói là bán cho tôi không?"

Người bán hàng gật đầu: "Được, tôi sẽ không nói gì cả."

Tô Ý nghe vậy, vui vẻ cầm chiếc vòng rời đi.

Phía bên kia, Bạch Nhược Lâm trở về càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Cô ta luôn cảm giác như mình đã bỏ lỡ điều gì đó rất quan trọng.

Chiếc vòng ngọc, dù chỉ nhìn qua một lần, nhưng trên đường về cứ nghĩ mãi không quên.

Cảm giác nếu không mua chiếc vòng ngọc đó, có lẽ cô ta sẽ hối tiếc cả đời.

Cô ta nghĩ đến việc kết hôn mà lại không có đồ trang sức, tiền chủ yếu dùng để trang trí cho căn hộ mới của hai người, cảm thấy càng thêm uất ức.

Trước khi kết hôn, cô ta chưa bao giờ cảm thấy bức bối khi đi mua sắm như thế này!

Hôm nay, chỉ muốn mua một món trang sức làm đồ cưới mà còn phải do dự như thế.

Thậm chí còn bị một người bán hàng nhỏ mắng vì không có tiền!

Suy nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm cảm thấy vô cùng kích động.

Chiếc vòng này, cô ta nhất định phải tìm cách để mua về!

Đầu tiên Bạch Nhược Lâm gom hết tiền riêng của mình, rồi tìm thêm tiền của Tần Vân Phong.

Đếm tổng cộng cũng chỉ được một trăm mười đồng.

Sau khi hạ quyết tâm, cô ta tháo đồng hồ đeo tay của mình ra.

Quá lắm là dùng đồng hồ để đổi, hy vọng số tiền đó đủ!

Gom tiền xong, Bạch Nhược Lâm nhanh chóng đạp xe đạp trở lại thị trấn.

Chưa ra khỏi cổng lớn thì đúng lúc gặp được Tô Ý từ thị trấn trở về.

Bạch Nhược Lâm liếc cô một cái, rồi nhanh chóng đạp xe rời đi.

Tô Ý thấy Bạch Nhược Lâm vội vã rời khỏi như vậy, thì biết chắc là cô ta đã hối hận.

Thầm cảm thấy đúng là nguy hiểm!

Tô Ý vội vã quay về phòng trọ, nhanh chóng đóng cửa lại.

Rồi lập tức lấy chiếc vòng ngọc vừa mới mua ra.

Cô cẩn thận quan sát chiếc vòng, nhưng không thấy gì khác biệt so với những loại ngọc bình thường.

Tô Ý nhớ lại cách nhân vật nữ chính trong sách phát hiện ra không gian, nên cô lập tức cầm một cây kim khâu, nhắm mắt lại đ.â.m nhẹ vào đầu ngón tay.

Khi mở mắt ra, giọt m.á.u trên đầu ngón tay chạm vào chiếc vòng, lập tức bị hấp thụ hết.

Chiếc vòng vốn dĩ tối tăm bỗng trở nên trong suốt, sáng bóng hơn nhiều.

Tô Ý nhanh chóng đưa tay vào, chiếc vòng lóe lên một cái rồi phát ra ánh sáng tím.

Sau đó, đột ngột biến mất trước mắt cô.

Tô Y chưa kịp kêu lên thì đã cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, cả người cũng rơi vào một không gian lạ lẫm.

Không gian rộng lớn đến vô tận, hoang vắng, không có cây cối hay chút sự sống nào, chỉ có linh tuyền trong vắt không ngừng sủi bọt.

Chẳng lẽ đây là linh tuyền giúp nhân vật nữ chính trong sách cải thiện vẻ ngoài và cứu ông lão nhà họ Chu?

DTV

Tô Ý múc một ít nước, bán tín bán nghi uống thử.

Nước vừa trong vừa mát, lại còn ngọt ngào.

Hai ngày nay cô vốn đang bị cảm mạo, mũi có chút nghẹt, sau khi uống vào sau đột nhiên cảm thấy đầu óc mình thanh thản hơn nhiều, mũi cũng trở nên thông thoáng hơn.

Tô Ý nhanh chóng niệm “ra”, cả người lại lần nữa xuất hiện lại trong phòng.

Tiếp theo, cô thử nghiệm việc thu nhận vật phẩm, cũng giống như khi nãy chỉ cần niệm “thu” là đồ vật có thể được cất giữ nguyên vẹn vào bên trong không gian.

Tô Ý chỉ mới thử nghiệm sơ qua, nhìn đồng hồ thấy đã muộn, vội vàng dọn dẹp rồi đi đến nhà ăn.

Vừa bước ra khỏi khu tập thể, cô gặp ngay Bạch Nhược Lâm đang từ thị trấn trở về.

“Tô Ý, cô đứng lại!”

Tô Ý nhíu mày, không biết có phải người bán hàng đã bán đứng mình không?
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 164: Chương 164



Nhưng dù có biết thì cũng chẳng sao, vì Bạch Nhược Lâm chỉ thích chiếc vòng ngọc mà không biết bí mật về không gian.

Cô quyết định làm lơ.

Bạch Nhược Lâm thấy cô không để ý đến mình, tức giận dùng xe đạp để chặn đường cô.

"Tôi kêu cô đó, cô không nghe thấy sao?"

"Chó ngoan không cản đường! Cô không biết à?"

"Cô ——" Bạch Nhược Lâm tức giận đến mức mắt gần như phun ra lửa: "Tôi hỏi cô, có phải cô vừa mua một chiếc vòng ngọc từ thị trấn không?"

"Vòng ngọc? Vòng ngọc gì cơ?" Tô Ý làm ra vẻ không hiểu.

Bạch Nhược Lâm kiên nhẫn giải thích: "Là chiếc vòng ngọc trong một gian hàng đồ cũ ở phía tây thị trấn, tôi thích chiếc vòng đó, về lấy tiền rồi quay lại thì đã bị người khác mua mất."

"Lúc tôi đi thì vừa hay thấy cô từ thị trấn trở về, cô còn dám nói không phải do cô mua sao?"

DTV

Tô Ý nghe vậy thì bật cười: "Cô kết hôn xong thì vứt não rồi à? Tôi không được phép đi thị trấn sao? Tôi đi thị trấn thì nhất định là tôi mua à?"

Bạch Nhược Lâm mím môi một cái: "Đó không phải là do cô thích cướp đồ của tôi hay sao? Tần Vân Phong cũng vậy, vòng ngọc cũng vậy."

Tô Ý phun một cái: "Gớm! Chuyện Tần Vân Phong là như thế nào không phải trong lòng cô hiểu rõ nhất sao? Rác rưởi tôi không cần nên vứt đi, lại bị cô xem thành bảo vật mà nhặt về à? Cô nghĩ khẩu vị của ai cũng nặng như cô hay sao?"

"Thế nào? Cảm giác kết hôn ra sao?"

Bạch Nhược Lâm thấy Tô Ý cười nhạt, giọng nói đầy sự châm chọc, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.

Không lẽ Tần Vân Phong thật sự là thứ mà cô không muốn nên mới cố tình nhét vào tay mình?

Không thể có chuyện đó xảy ra!!

Bạch Nhược Lâm lấy lại tinh thần: "Tôi đến tìm cô là để hỏi về chiếc vòng ngọc, không phải để bàn về Tần Vân Phong."

Tô Ý lại phun một cái: "Ai là người đầu tiên nhắc đến Tần Vân Phong?"

Mặt Bạch Nhược Lâm tối sầm lại, để lấy lại chiếc vòng ngọc, cô ta đành phải nhẫn nhịn: "Nếu thực sự là cô mua vòng ngọc, tôi có thể trả thêm tiền cho cô, được không?"

Nói rồi, cô ta lấy đồ đã chuẩn bị sẵn trong túi ra: "Ở đây tôi có một trăm đồng, và một chiếc đồng hồ đeo tay khá giá trị, cô mua hai trăm giờ bán lại cho tôi vẫn khá lời, cái vòng ngọc đó tôi thật sự rất thích, cô bán lại cho tôi đi."

Tô Ý bất đắc dĩ giơ hai tay lên, xắn tay áo.

"Cô tự nhìn xem, nếu tôi đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua vòng ngọc, thì tại sao tôi không đeo nó?"

"Hơn nữa, tôi chỉ có hơn hai mươi đồng mỗi tháng, tôi bị điên hay sao mà mua món đồ hai trăm?"

Bạch Nhược Lâm bị hỏi đến nghẹn lời.

Chẳng lẽ cô thật sự không mua?

Thực ra, khi biết vòng ngọc đã bị bán, cô ta đã hỏi người bán hàng nhưng anh ta nhất quyết không nói ai đã mua.

Cô ta chỉ dựa vào trực giác rồi đoán đó là Tô Ý.

Cô ta nghĩ Tô Ý đã thấy món đồ mà cô ta thích nên đã tìm mọi cách để mua về để khoe với cô ta.

Nhưng quên rằng Tô Ý là người nghèo khó, dù có nhịn ăn nhịn uống để tích góp hai trăm đồng cũng không thể vì tức giận mà mua một chiếc vòng.

Nếu đã mua, thì chắc chắn sẽ sớm khoe với cô ta.

Có lẽ, cô ta thật sự đã nghĩ quá nhiều.

Tô Ý thấy cô ấy đã từ bỏ ý định, liền xoay người rời đi.

Bạch Nhược Lâm đứng tại chỗ một lúc, cảm thấy không lấy được chiếc vòng, trong lòng cứ bất an khó chịu.

Cô ta không cam tâm mà bỏ qua dễ dàng như vậy.

Sau khi suy nghĩ một hồi, cô ta lại đạp xe đạp quay lại thị trấn.

Bạch Nhược Lâm khôn ngoan hơn, không trực tiếp tìm người bán vòng ngọc.

Mà cô ta âm thầm đến các quầy hàng lân cận.

Nhét một đồng tiền cho đối phương, hỏi: "Dì ơi, cháu muốn hỏi một việc, xế chiều hôm nay ở quầy đối diện có bán một chiếc vòng ngọc, cô có thấy rõ ai đã mua không?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 165: Chương 165



Người bán hàng bỗng nhiên được nhận tiền, cười vui vẻ, nói tất cả những gì thấy được.

"Là một cô gái rất xinh đẹp, cao hơn cô, gầy hơn cô, trắng hơn cô, tóc cũng đen và dài hơn tóc của cô…”

Bạch Nhược Lâm: Nói bình thường không được à, sao còn phải châm chọc người khác nữa!!

"Dì ơi, dì có chắc chắn không?"

"Chắc chắn, sao không chắc chắn, khi đó hai người họ cứ lén lút, tôi nhìn rất kỹ, cô ấy rút ra một đống tiền."

Bạch Nhược Lâm tức đến mức thở hổn hển.

Con khốn Tô Ý vậy mà dám lừa gạt cô ta! ! !

Bạch Nhược Lâm lập tức đạp xe trở lại khu đại viện, chuẩn bị đến nhà ăn tìm Tô Ý đối chất lần nữa.

Nhưng nghĩ đến việc hôm nay cô ta đã chạy đi chạy lại thị trấn ba lần, hiện giờ mệt đến mức không còn sức đạp xe nữa.

Khi đến khu đại viện thì trời cũng đã tối rồi.

Bạch Nhược Lâm cảm thấy nếu bây giờ đi tìm Tô Ý thì chắc chắn cô sẽ không thừa nhận.

Nếu lúc ra ngoài cô không đeo trên người, vậy thì chắc chắn đang giấu trong khu tập thể.

Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Lâm lập tức lén lút chạy đến dưới khu tập thể của Tô Ý.

Lúc này không có ai ở trong khu tập thể, cô ta quyết định nhân lúc này tìm cách vào xem thử.

Khi đến trước cửa phòng Tô Ý, cô ta lén lút quan sát một hồi, phát hiện cửa sổ không khóa.

Dù cửa sổ không lớn, nhưng nếu cô ta tháo áo khoác bông ra thì có thể chui vào được.

Bạch Nhược Lâm cảm thấy dường như ông trời cũng đang giúp mình.

Cô ta nhanh chóng tháo áo khoác bông, chui vào trong phòng, lục soát một hồi, thậm chí lục tìm cả dưới gầm giường nhưng lại không thấy gì cả!

Bạch Nhược Lâm tức giận đến mức muốn vứt hết đồ trong phòng của cô ra ngoài.

Nhưng lại sợ bị lộ dấu vết.

Vì những món đồ vô giá trị này mà bị lộ thì không đáng!

DTV

Nghĩ đến đây, trong đầu cô ta chợt có ý tưởng, nhanh chóng lấy ra một trăm đồng tiền và đồng hồ đeo tay của mình.

Cô ta gói lại bằng khăn tay thêu tên mình, cẩn thận giấu dưới đệm.

Sau đó, cô ta khôi phục mọi thứ trong phòng về trạng thái ban đầu rồi lại chui ra qua cửa sổ.

Tô Ý làm việc ở nhà ăn cả buổi trời, đến khi trời tối, được tan làm, cô lập tức nhanh chóng trở về khu tập thể.

Cũng không có việc gì khác, chỉ là vừa nãy khi ở nhà ăn, lòng cô vẫn luôn háo hức muốn khám phá bí ẩn của không gian.

Cô định sau khi về phòng sẽ đóng cửa lại và tiếp tục nghiên cứu.

Nào biết khi mở cửa vào phòng, cô lập tức cảm thấy có điều gì không ổn.

Bình thường cô có thói quen sắp xếp ga trải giường và chăn gọn gàng, ngăn nắp vậy mà bây giờ đều bị lôi ra ngoài.

Tô Ý nhanh chóng kiểm tra cửa sổ và cửa ra vào, rồi phát hiện một dấu chân mờ trên bậu cửa sổ.

Nhìn khá nhỏ, có lẽ là của nữ!

Tô Ý nghĩ ngay đến Bạch Nhược Lâm.

Lúc nãy khi cô quay đi, vẻ mặt của Bạch Nhược Lâm vẫn hiện lên sự không cam lòng.

Chẳng lẽ cô ta đã lợi dụng thời điểm giờ cơm không có ai để lén lút vào phòng tìm chiếc vòng ngọc?

Vòng ngọc thì chắc chắn cô ta sẽ không tìm thấy.

Nhưng với tính cách của Bạch Nhược Lâm, chắc chắn cô ta sẽ không để yên mà không động tay động chân gì đó.

Nghĩ tới đây, Tô Ý vội vàng kiểm tra toàn bộ phòng một lần nữa.

Quả nhiên, dưới lớp đệm, cô phát hiện ra một chiếc khăn tay, bên trong là chiếc đồng hồ và một đống tiền mà buổi chiều cô nhìn thấy.

Tô Ý còn đang cảm thấy khó hiểu về kế hoạch của Bạch Nhược Lâm.

Thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập và giọng nói sắc nhọn của Bạch Nhược Lâm từ bên ngoài: “Đồng chí Tô, mở cửa ra —–

Ngoài cửa, có vẻ như có rất nhiều người đứng xem náo nhiệt.

Tô Ý không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cô nhanh chóng giấu khăn tay, tiền và đồng hồ vào không gian.

Đi ra mở cửa, trong hành lang quả nhiên đầy ắp người đến xem náo nhiệt.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 166: Chương 166



Bạch Nhược Lâm thấy cửa mở, liền lao tới nắm lấy tay Tô Ý.

"Đồng chí Tô, tôi biết cô lấy đi tiền và đồng hồ của tôi, xin cô hãy trả lại cho tôi."

Tô Ý giả vờ không biết gì: "Đồng hồ gì? Cô đang nói linh tinh gì thế?"

Bạch Nhược Lâm cắn cắn môi: "Đừng giả vờ nữa, xế chiều nay tôi vừa gặp cô ở dưới lầu, chúng ta còn nói chuyện một lúc, sau khi trở về thì tiền và đồng hồ trên người tôi đều biến mất.

Đồng chí Tô, nếu cô thiếu tiền, tôi có thể cho cô vay một trăm đồng trước, nhưng chiếc đồng hồ là quà sinh nhật từ ba mẹ tôi, rất quan trọng với tôi, xin cô hãy trả lại cho tôi."

Tô Ý cười lạnh một tiếng: "Ý của cô là tôi đã ăn cắp đồng hồ của cô?"

"Vậy tôi hỏi cô, đồng hồ cô vẫn luôn đeo lên tay, làm sao tôi có thể tháo ra mà cô không biết gì được?"

Bạch Nhược Lâm ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng hồi phục lại tinh thần: "Lúc đó cô nói muốn xem đồng hồ của tôi, cho nên tôi đã tháo ra cho cô xem thử, sau đó cảm thấy quá lạnh nên tôi không đeo nữa, tôi đã cất nó vào trong túi."

Tô Ý từ từ nhìn cô ta: "Lời của cô thật kỳ lạ, mối quan hệ của chúng ta toàn bộ khu tập thể đều biết, sao chúng ta có thể đứng nói chuyện với nhau được? Đã thế cô còn tháo đồng hồ cho tôi thử?"

DTV

Bạch Nhược Lâm mím môi một cái: "Lúc tôi đứng ở dưới lầu có rất nhiều người nhìn thấy tôi."

Tô Ý hừ lạnh một tiếng: "Có người thấy cô tháo đồng hồ hay thấy tôi ăn cắp đồng hồ? Cô có bằng chứng gì không?"

Tô Ý đã hoàn toàn hiểu được ý đồ của Bạch Nhược Lâm.

Nên cô cố tình gây áp lực để xem cô ta sẽ xử lý như thế nào.

Quả đúng như dự đoán, ngay lập tức Bạch Nhược Lâm lên giọng: "Đồng hồ và tiền đều ở trong phòng của cô, chỉ cần cô để tôi vào trong lục soát một chút, thì mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay thôi!"

Tô Ý giả vờ tức giận: "Cô không có bằng chứng, thì dựa vào đâu mà đòi vào phòng tôi lục soát hả?!"

Bạch Nhược Lâm thấy cô như vậy thì càng tự mãn hơn: "Cô không dám cho tôi vào tìm thì chắn chắn là do cô làm, kẻ trộm như cô không xứng ở lại khu đại viện của chúng tôi, cô nên sớm bị đuổi ra ngoài thì hơn!"

Khi Bạch Nhược Lâm nói xong, Diệp Tiểu Vũ đã chen vào.

Thấy Tô Ý bị nhiều người vây quanh như vậy thì cậu bé biết dù mình có vào cũng không có tác dụng gì.

Cậu bé nhanh chóng chui từ trong đám đông ra ngoài, nhanh chân chạy đến phòng làm việc của Chu Cận Xuyên.

Mọi người thấy hai bên đang căng thẳng một lúc lâu, thì cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.

Có người nói Bạch Nhược Lâm quá đáng, dựa vào đâu mà đòi lục soát phòng người khác.

Cũng có người cho rằng nếu không lấy thì cứ để cô ta lục soát, như vậy cũng có thể chứng minh bản thân trong sạch.

Nếu không dám để cho cô ta lục soát, thì có lẽ thật sự đã trộm.

Hai bên còn đang giằng co, thì Tần Vân Phong cũng chen được về phía trước.

"Tô Ý, tiền và đồng hồ của Nhược Lâm đúng là mất, anh đã tìm ở nhà nhưng cũng không thấy.

Nếu em lấy, thì hãy lấy ra trả lại cho cô ấy đi.

Anh biết em còn đang tức giận chuyện của bọn anh, nên mới muốn trêu đùa cô ấy, như vậy thì không xem là trộm cắp."

Tô Ý nghe xong không nhịn được cười giễu cợt: "Hai vợ chồng các người đúng là một cặp trời sinh, người này còn vô liêm sỉ hơn cả người kia!"

"Được rồi, nếu mọi người đều đã ở đây, để chứng minh bản thân trong sạch, tôi có thể để cho các người vào phòng tôi lục soát, tuy nhiên —— "

"Nếu không tìm thấy đồ của hai người, tôi cũng không thể vô duyên vô cớ bị oan uổng lớn như vậy được, các người định sẽ giải quyết như thế nào?"

Tô Ý vừa dứt lời, Bạch Nhược Lâm lập tức lên tiếng nạt: “Không có nếu như, chắc chắn là cô lấy! Chắc chắn đồ được giấu trong phòng cô, dù đánh cược gì đi nữa tôi cũng không sợ cô!”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 167: Chương 167



Tô Ý mỉa mai nhìn cô ta một cái: "Tốt lắm, nếu như tôi thật sự không lấy đồ của cô, vậy thì tôi muốn cô ở trước mặt mọi người quỳ xuống, xin lỗi tôi, hơn nữaㅡ ㅡ”

“Giúp khu tập thể chà nhà vệ sinh một tháng!"

Vừa nghe Tô Ý nói chắc chắn như vậy, Tần Vân Phong cũng bắt đầu có chút do dự.

Muốn kéo Bạch Nhược Lâm để hỏi rõ xem chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng lúc này, Bạch Nhược Lâm vô cùng hăng hái, cô ta hy vọng bản thân có thể xông vào phòng ngay lập tức.

Cô ta nhanh chóng đồng ý: "Được, tôi đồng ý! Nếu là do cô lấy, thì cô sẽ phải ra khỏi khu đại viện! Đại viện của chúng tôi không thể chứa chấp kẻ gian như cô!"

Nói xong, chưa kịp để Tô Ý mở cửa ra hoàn toàn, Bạch Nhược Lâm đã lao vào.

Tô Ý vội vàng giữ cô ta lại: "Đợi đã, đừng để tay bẩn của cô chạm vào đồ của tôi, nếu như muốn lục soát thì phải để cho người không liên quan đến hai bên vào lục soát, ai biết được cô có lợi dụng cơ hội để đặt thêm đồ vào để vu cáo tôi không."

Bạch Nhược Lâm cười lạnh một tiếng, nói: "Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng, được, vậy để người khác vào lục soát đi."

Vừa nói, cô ta liền để cho hai nữ đồng chí gần nhất vào.

Những người còn lại đứng đợi ở hành lang để chờ kết quả.

Sau khi hai nữ đồng chí vào phòng, tìm kiếm tỉ mỉ khắp phòng một hồi lâu nhưng không phát hiện được đồng hồ.

Họ ra ngoài báo cáo: "Không thấy đồng hồ đeo tay! Cũng không thấy có tiền!"

Bạch Nhược Lâm kêu lên một tiếng: "Làm sao có thể?! Không thể nào, nếu không thì chắc chắn cô ta đã giấu trên người rồi."

Tô Ý cũng giang tay ra: "Phòng đã tìm hết rồi, thêm chút này cũng chẳng sao."

Ba người lại vào phòng, kiểm tra lại từng túi trên người Tô Ý.

Nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Bạch Nhược Lâm vẫn không tin, thậm chí còn nghi ngờ hai người này đang bao che cho Tô Ý.

Hai nữ đồng chí tức giận đến mức mặt mũi xanh mét: "Đồng chí Bạch, cô không được vu khống người khác như vậy!"

Bạch Nhược Lâm thấy không tìm được đồ, liền tự mình xông vào phòng.

Vừa vào, cô ta lập tức lao về phía giường, tìm kiếm một hồi mà không thấy gì: "Không đúng, sao lại không có chứ?"

Không tìm thấy đồ, Bạch Nhược Lâm càng lúc càng hoảng loạn.

Lập tức lục soát lại một lần nữa.

Cuối cùng, cô ta thật sự tìm thấy một chiếc hộp từ khe tủ.

Bạch Nhược Lâm chắc chắn rằng Tô Ý đã giấu đồng hồ và tiền của mình trong hộp này, có thể cả vòng ngọc cũng nằm trong đó.

Cô ta lập tức hưng phấn mở hộp ra.

Khi chiếc hộp vừa được mở ra, chỉ thấy có một chiếc đồng hồ nằm lẳng lặng bên trong.

Không phải cái kia.

Bạch Nhược Lâm trong lòng đột nhiên trầm xuống, sắc mặt cũng tái nhợt.

Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?

Tô Ý cười lạnh, hỏi ngược lại: "Sao rồi? Tìm được chưa? Chiếc đồng hồ này rốt cuộc không phải của cô phải không?"

Bạch Nhược Lâm siết chặt chiếc hộp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là chiếc đồng hồ tôi đánh mất!"

Những người ở bên ngoài không thể nhìn rõ, họ chỉ nghe nói chiếc đồng hồ đã được tìm thấy.

Hiện trường ngay lập tức ồn ào huyên náo.

DTV

Tô Ý không ngờ cô ta lại có thể vô liêm sỉ như vậy, liền nhìn chằm chằm cô ta hỏi một lần nữa: "Cô có muốn nhìn kỹ hơn lại một lần không? Cô có chắc đó là đồng hồ của cô không?"

Trong mắt Bạch Nhược Lâm hiện lên một tia hoảng sợ, sau đó cô ta quả quyết gật đầu: "Đây chính là đồng hồ của tôi! Không sai, chẳng lẽ ngay cả đồng hồ của chính tôi cũng không nhận ra được hay sao?"

Tô Ý lại đưa mắt nhìn về phía Tần Vân Phong: "Đồng chí Tần, đồng chí Bạch nói đồng hồ này của tôi là của cô ấy, đồng chí cũng đến xem đi!"

Tần Vân Phong nhấc chân tiến lên, liếc nhìn chiếc hộp trong tay Bạch Nhược Lâm.

Sau đó anh ta liếc nhìn Bạch Nhược Lâm với vẻ mặt cố quái, chỉ thấy cô ta đang nhìn thẳng vào mình..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 168: Chương 168



Anh ta quay mặt đi không nhìn nữa, nhỏ giọng nói: “Anh không nhớ rõ lắm, nhưng dáng vẻ đại khái là như vậy.”

Tô Ý cười lạnh, quay mặt về phía đám đông đang ngó xem náo nhiệt.

"Mọi người đều nghe thấy đúng không? Họ chỉ tìm thấy một chiếc đồng hồ trong phòng tôi rồi nói nó là của cô ấy.

Nếu đã như vậy, tôi muốn hỏi đồng chí Bạch một chút —"

"Cô mua chiếc đồng hồ này ở đâu?"

Bạch Nhược Lâm bĩu môi: "Đương nhiên là tôi mua ở thủ đô, ở chỗ này chúng ta không có bán."

Tô Ý gật đầu, “Vậy cô có để ý hay không, đồng hồ này là tôi mua từ nước ngoài về, bên trong có một dòng chữ tiếng Anh nhỏ, ở trong nước căn bản không bán, vậy mà cô còn dám nói là mình mua à? "

Bạch Nhược Lâm sửng sốt, cúi đầu nhìn một lát, sau đó trợn mắt nói: "Tôi nhờ người đến cửa hàng ngoại hối mua, cô chưa từng đến thủ đô, không biết rất bình thường khi mua đồng hồ nước ngoài bán ở đó à?"

Tô Ý đóng chiếc hộp lại nói: "Vậy cô nói cho tôi biết, bên trong viết chữ gì tiếng Anh? Trên mặt đồng hồ có bao nhiêu viên kim cương?"

Bạch Nhược Lâm nhất thời không trả lời được, mặt đỏ bừng, sửng sốt một lúc, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không biết chữ nước ngoài nào hết, tôi chỉ biết có mấy ký tự tiếng Anh nhỏ.

Về phần những viên kim cương, bên trong có mấy viên, làm sao tôi có thời gian rảnh rỗi đi đếm chúng!”

Tô Ý thấy cô ta vẫn còn muốn bịa chuyện, không nhịn được bật cười.

Sau đó cô mở hộp lại và lấy đồng hồ ra.

"Mọi người nhìn này, kim cương trên chiếc đồng hồ này chỉ có trên dây xích thôi.

Không có viên kim cương nào trên mặt đồng hồ cả."

Mọi người nghe vậy đều tập trung lại tranh nhau muốn xem.

Quả nhiên, không có một viên kim cương nào trên mặt đồng hồ.

"Thì ra Bạch Nhược Lâm đang nói dối!"

"Ai nói không phải như vậy? Phó đại đội trường Tần chỉ nói là của vợ anh ta mà, đây không phải giúp nói láo sao?"

Tần Vân Phong nhìn thấy cảnh này cũng c.h.ế.t lặng.

Anh ta nhanh chóng bào chữa: “Tôi mới vừa rồi không nhìn rõ trong hộp, nhưng bây giờ lấy ra mới biết có gì không đúng.

Chiếc đồng hồ này không phải của Nhược Lâm, cô ấy nhớ sai rồi!”

Bạch Nhược Lâm cũng lập tức phản ứng lại, đỏ mặt giải bày: "Đúng là tôi nhìn nhầm.

Mặt đồng hồ này hơi giống của tôi, nhưng dây xích thì không giống nhau!"

Nói xong, Bạch Nhược Lâm nhìn kỹ đồng hồ, chỉ cảm thấy vô cùng hoa lệ.

Tự hỏi làm sao Tô Ý lại có được một chiếc đồng hồ tốt như vậy? Hay được nhập từ nước ngoài?

Nghĩ đến bây giờ mình đã bị vạch trần, chỉ còn cách quậy đục nước thoát ra.

Sau đó, cô ta gân cổ lên: "Mặc dù chiếc đồng hồ này không phải của tôi nhưng nó không thể là của Tô Ý! Nói không chừng là đã trộm nó từ đâu đó!"

"Sao cô không nhanh giải thích đi! Nếu làm lớn chuyện thì chúng ta báo cảnh sát, cô sẽ không thu được kết quả tốt gì đâu!"

DTV

Mọi người đều ngạc nhiên trước chiếc đồng hồ này.

Trong lòng bọn họ cũng đang thắc mắc tại sao Tô Ý lại có một chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy.

Cộng thêm Tô Ý giữ im lặng, không thèm giải thích nên tất cả đều bắt đầu suy đoán.

Kỳ thực Tô Ý cũng đang chờ xem phản ứng của Bạch Nhược Lâm.

Bây giờ mọi chuyện vỡ lỡ ra, dứt khoát nên càng ồn ào càng tốt.

Bị dồn đến bước đường cùng mới đánh một gậy lên Bạch Nhược Lâm, nên mặc kệ cô ta nói bậy nói bạ.

Bầu không khí của cuộc gặp mặt này càng được tô nét bởi Bạch Nhược Lâm.

Sau đó mới cầm đồng hồ lên tiếng: "Đồng chí Bạch thật sự có trí tưởng tượng phong phú! Thật đáng tiếc khi vẫn ở trong đoàn văn nghệ của chúng ta! Tài năng này nên đến rạp chiếu phim để đóng phim đi! Vở tuồng này quả thực còn thú vị hơn đánh ba con bạch cốt tinh!"

“Đầu tiên, đồng chí Bạch nói cô ấy bị mất một trăm đồng và một chiếc đồng hồ, sau khi đánh cược với tôi, trong lúc lục soát phòng tôi, kết quả tôi không trộm đồ của cô ấy nên dựa theo những gì như đã thỏa thuận, quỳ xuống nói xin lỗi trước mặt mọi người và dọn dẹp nhà vệ sinh công cộng cho chúng ta trong một tháng!”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 169: Chương 169



“Thứ hai, cô ấy tìm thấy chiếc đồng hồ ông Mặc tặng ở trong ngăn kéo tủ của tôi, nhưng cô ấy nhất quyết khẳng định đó là của cô ấy.

Đây lại là một tầng vu khống khác, thậm chí tính chất còn tệ hơn lần trước!”

"Thứ ba, khi thấy mọi việc bại lộ, cô ấy bắt đầu hất nước bẩn lên người tôi, cố gắng làm đục nước để thoát khỏi rắc rối.

Đây cũng là một hành vi vu khống trắng trợn!"

Thấy Tô Ý nói rõ ràng rành mạch, mọi người đều không ngừng gật đầu.

"Không sai, đồng chí Bạch chỉ cần mở miệng là một lần, hai lần hất nước bần lên đồng chí Tô, may mắn là đồng chí Tô thông minh, nếu không thì đã phải chịu oan uổng rồi!"

"Đúng vậy, có một số người thật sự ngay cả mặt mũi cũng không cần, chỉ biết nói về mình, sau đó bị vạch trần lại vu khống người khác.

Không biết xấu hổ à?"

"Cô ấy là kẻ dối trá, cô ấy cần gì thể diện, không biết xấu hổ?"

Bạch Nhược Lâm thấy mọi người đứng về phía Tô Ý, vì cô mà bất bình giùm.

DTV

Cô ta sợ hãiu đến mức lùi lại mấy bước, ôm chặt Tần Vân Phong để không bị ngã.

Vốn dĩ cô ta muốn nhân cơ hội này đuổi Tô Ý ra khỏi đại viện.

Ai mà biết được mọi việc sẽ diễn ra như thế này?

Cô ta rõ ràng đã tự tay đặt đồng hồ vào phía dưới đệm, háo hức chờ đợi Tô Ý tan làm về ký túc xá.

Người vừa bước vào, cô ta gọi người đến bắt tên trộm.

Trong thời gian ngắn như vậy, đừng nói là tìm được chiếc đồng hồ, cho dù tìm được thì cô còn có thể giấu nó ở đâu?

Tần Vân Phong thấy sự tình đã đến nước này, sắc mặt tối sầm.

Anh ta tức giận nhìn Bạch Nhược Lâm, hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì?"

Bạch Nhược Lâm cắn môi: "Cô ta nói chiếc đồng hồ này là do ông Mặc tặng.

Ai biết cô ta có lấy trộm hay không? Không quen không biết làm sao có thể tặng món đồ quý giá như đồng hồ cho cô ta? Ai có thể chứng minh được?"

Bạch Nhược Lâm vừa dứt lời, âm thanh của Chu Cận Xuyên ở cuối hành lang vang lên: "Tôi có thể chứng minh."

Thật ra, Chu Cận Xuyên vừa mới tới.

Lúc đầu, Diệp Tiểu Vũ vội vàng chạy tới tìm anh, anh chạy tới không nói một lời.

Nhưng khi mới đến, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tô Ý, anh biết cô đã có chủ ý.

Cô chỉ đợi hai người nháo đủ rồi mới chỉnh đốn.

Đúng như dự đoán, khi cô mở miệng, quả nhiên lại là một đòn chí mạng.

Chu Cận Xuyên nhìn Tô Ý đầy tán thưởng, sau đó đi đến bên cạnh cô, vai kề vai.

Đối mặt với mọi người, anh trầm giọng nói: “Ông Mặc tặng chiếc đồng hồ này cho cô ấy như một lời cảm ơn.

Lúc đó đồng chí Tô sống c.h.ế.t không chịu nhận nên ông Mặc đặc biệt gọi tôi làm người thuyết phục.”

“Nếu đồng chí Bạch cho là ngay cả lời nói của tôi cũng không thể tin được thì gọi điện thoại cho ông Mặc tại chỗ này, ngay bây giờ!”

Bạch Nhược Lâm vốn có ảo tưởng Chu Cận Xuyên sớm muộn cũng rơi vào tình thế bất lợi.

Không ngờ anh lại phá tan chuyện xấu của cô ta, thậm chí anh còn tình nguyện đứng ra làm chứng cho Tô Ý!

Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Lâm trong lòng như rơi xuống mấy tầng mây.

Vốn dĩ muốn nhân cơ hội này đuổi Tô Ý ra khỏi đại viện.

Không nghĩ đến chuyện lại tự khiến mình xấu hổ, còn để Chu Cận Xuyên có ấn tượng không tốt với cô ta.

Sự kiêu ngạo phách lối trước đây đã không còn miếng tăm hơi.

Cô ta lắc đầu cầu xin tha thứ.

"Không cần, không cần gọi điện thoại, là tôi hiểu lầm, là tôi nhớ lầm."

Tần Vân Phong nhìn thấy cô ta như vậy, sắc mặt nóng bừng, ngượng ngùng mà khó chịu.

Buổi tối mới vừa về đến nhà, Bạch Nhược Lâm khóc lóc kể lể cho anh ta nghe về việc cô ta bị mất đồng hồ và tiền.

Cô ta còn nói với anh ta là vừa từ chỗ của Tô Ý về khi đánh mất nó, còn tỏ vẻ chắc chắn Tô Ý đã lấy nó.

Tần Vân Phong lục soát khắp nhà, quả nhiên không còn một xu, đồng hồ đeo tay cũng không thấy.

Sau đó mới hoảng hốt chạy tới kiểm tra.

Ai biết được mọi chuyện sẽ trở nên như bây giờ..
 
Back
Top Bottom