Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 170: Chương 170



Thực ra vừa rồi anh ta cảm thấy có gì đó không đúng, muốn khuyên Bạch Nhược Lâm dừng tay lại, nhưng kết quả vẫn không ngăn cản.

Hiện tại thấy Chu Cận Xuyên đang định rời đi gọi cho Ông Mặc, liền nhanh chóng chặn đường đi của anh.

"Đoàn trưởng Chu, trong chuyện này Tô Ý xác thực vô tội.

Không cần gọi điện thoại cho ông Mặc để chứng thực.

Nhược Lâm là do bị mất đồng hồ, quá hoảng hốt nên mới hiểu lầm.

DTV

Cứ để cô ấy xin lỗi đồng chí Tô như thỏa thuận đi."

Bạch Nhược Lâm cũng nhân cơ hội chen vào trước mặt Tô Ý: "Thật xin lỗi, đồng chí Tô! Vừa rồi tôi sai rồi, cô không có trộm đồ của tôi.

Chiếc đồng hồ này thật sự trông hơi giống đồng hồ của tôi, cho nên tôi mới nhìn lầm rồi! Tôi thực sự không biết là do ông Mặc tặng cho cô.”

Tô Ý cong môi: "Đây là lời xin lỗi của cô sao? Có đủ thành ý không?"

Bạch Nhược Lâm cắn môi, cúi đầu xuống: "Đồng chí Tô, thực xin lỗi, tôi sai rồi, xin lỗi cô! Thực xin lỗi!"

Nói xong, cô ta cúi đầu thật sâu trước mặt Tô Ý.

Tô Ý hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy trí nhớ của cô cũng không tốt lắm.”

Bạch Nhược Lâm biết cô đang nói chuyện quỳ xuống, nhưng cô ta thật sự không thể quỳ trước mặt nhiều người như vậy.

Cô ta khóc như mưa nhìn Chu Cận Xuyên nói: "Đoàn trưởng Chu, chúng ta dù sao cũng là bộ đội, sao có thể bắt người ta quỳ xuống xin lỗi?"

Chu Cận Xuyên liếc nhìn Tô Ý, biết ý định ban đầu của cô không phải là bắt Bạch Nhược Lâm phải quỳ gối trước mặt mọi người.

Nếu không thì lại thành cái cớ ép người quá đáng.

Sau đó anh mở miệng nói: "Đây vốn là chuyện đã đồng ý trước rồi, làm sao có thể nói là ép cô? Nếu cô không muốn, vậy thì phạt cô dọn nhà vệ sinh hai tháng."

"Ngoài ra --"

Bạch Nhược Lâm nghe được cô ta phải dọn vệ sinh hai tháng, tức giận đến ngã về phía sau, may mắn có Tần Vân Phong đỡ cô ta lại.

Chu Cận Xuyên không nói nên lời, liếc nhìn vợ chồng hai người, sau đó nói tiếp: “Dọn dẹp nhà vệ sinh chỉ là hình phạt cho việc vu khống Tô Ý ăn trộm đồ của cô, nhưng cô không chỉ khẳng định đồng hồ của ông Mặc là của cô, sau khi bị vạch trần còn nhất quyết khẳng định Tô Ý đã trộm đồng hồ của ông Mặc, sợ rằng người như cô, quân đội chúng tôi cũng không chứa được rồi!"

"Trước hết, sẽ đình chỉ mọi hoạt động diễn xuất của cô, chờ hình phạt cụ thể từ đoàn trưởng Đặng đi!"

Mọi người đều thực sự vui mừng khi nghe tin Bạch Nhược Lâm sẽ dọn dẹp nhà vệ sinh của họ trong hai tháng.

Sau đó nghe thấy Chu Cận Xuyên kiên quyết như sấm rền gió cuốn đình chỉ công việc của cô ta, càng thêm vui mừng hơn!

Thấy mọi việc đã được giải quyết, ở lại lâu hơn cũng không tốt.

Tất cả bọn họ đều ríu rít trở về phòng của mình.

Mà Bạch Nhược Lâm nghe được công việc của cô ta bị đình chỉ, sau đó còn phải đối mặt với hình phạt.

Tức giận đến mức tối tăm mặt mày, thực sự ngất đi.

Nhìn thấy cô ta như vậy, Tần Vân Phong vốn muốn xin lỗi Tô Ý, nhưng anh ta chỉ có thể đưa Bạch Nhược Lâm về trước.

Sau khi mọi người giải tán, chỉ còn lại Chu Cận Xuyên và Diệp Tiểu Vũ.

Diệp Tiểu Vũ thấy Tô Ý đã rửa sạch vu khống, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, vẫn tức giận không nhịn được.

Chu Cận Xuyên cũng cảm thấy lần này Tô Ý bị người ta vu oan vô cớ, trong lòng cô khẳng định không thoải mái, muốn ở lại nói mấy câu an ủi.

Không nghĩ đến, Tô Ý lại bận tâm đến vấn đề không gian, chỉ nói với hai người vài câu rồi “đuổi” họ đi.

Thấy cô thoải mái, ung dung như vậy, Chu Cận Xuyên không nhịn được thắc mắc.

Tại sao cô trông vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện Bạch Nhược Lâm bị tạm dừng công tác?

Nếu nghĩ theo cách này, cũng coi như thuyết phục.

Lập tức chuẩn bị quay lại để gọi điện thoại Đoàn trưởng Đặng để nói cho bà ấy biết tình hình trước, tránh để người khác đến đó can thiệp trước.

Sau khi Chu Cận Xuyên và Diệp Tiểu Vũ rời đi, Tô Ý vội vàng đóng cửa lại, bước vào không gian.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 171: Chương 171



Cô thấy bên trong vẫn giống như trước, ngoại trừ có thêm chiếc đồng hồ của Bạch Nhược Lâm và một trăm đồng.

Nếu cô ta đã mang đến tận cửa rồi thì sao có thể từ chối? Vừa lúc cô cũng phải về quê, đang lo lắng không có chi phí đi lại đây này!

Bên kia, Tần Vân Phong vừa mới ôm Bạch Nhược Lâm về nhà.

Bạch Nhược Lâm từ từ tỉnh lại.

Tần Vân Phong thấy vậy trực tiếp ném cô ta lên ghế.

Sớm không ngất xỉu, mượn không tỉnh lại, đúng là biết chọn thời điểm!

Anh ta mệt đến mức đổ mồ hôi đầm đìa sau khi cõng cô ta suốt chặng đường về, vừa về đến nhà thì tỉnh lại!

Nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt anh ta, Bạch Nhược Lâm không khỏi lại rơi nước mắt: "Vân Phong, anh cũng trách em sao?"

Tần Vân Phong kiềm chế cơn tức giận, thấy cô ta còn có mặt mũi khóc lóc hỏi vấn đề này, anh ta mỉa mai nói: "Trách em sao? Anh cũng không dám, nếu như em không phải vừa mới đến là nói với anh Tô Ý đã lấy hết tiền của chúng ta, anh đã không đến mức hồ đồ đi theo em đi hỏi.”

“Nói đến đây, anh cũng muốn hỏi, nếu tiền bị trộm ở tầng dưới ký túc xá của Tô Ý, vậy tại sao em lại mang toàn bộ tiền bạc trong nhà, kể cả tiền của anh, đi tìm cô ấy?”

"Còn nữa, tại sao chúng ta vừa đến ký túc xá, em lại gọi nhiều người đến tìm Tô Ý mà không nói gì?"

Bạch Nhược Lâm bị chất vấn liên tục không chịu được nữa hỏi: "Vân Phong, anh có phải hối hận khi kết hôn với em không?"

Tần Vân Phong cười lạnh, im lặng không nói nhìn cô ta.

Trong lòng Bạch Nhược Lâm có chút đau nhói trước ánh mắt lạnh nhạt của anh ta.

Dù đã sớm nhìn thấu người đàn ông này từ lâu nhưng cô ta vẫn cảm thấy đau lòng khi thấy anh ta đối xử với mình như vậy.

Dù mục đích trước đó của anh ta có thuần thúy hay không, ít nhất anh ta vẫn yêu mình!

Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Lâm bỗng nhiên cảm thấy vô cớ tim đập rộn lên.

Bây giờ cô ta bị đình chỉ công tác, muốn có thể ở lại quân đội chỉ có thể bằng cách xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tần Vân Phong.

Chỉ bằng cách này, cô ta mới có thể có một ngày nào đó tiêu diệt Tô Ý hoàn toàn.

Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm thu hồi sự lạnh lùng trong mắt, đáng thương nhìn Tần Vân Phong.

"Vân Phong, chuyện hôm nay là em sai, làm liên lụy đến anh, nhưng tiền và đồng hồ của chúng ta quả thực đã bị người ta đánh cắp."

"Nhưng anh không cần lo lắng quá, ngày mai em sẽ gọi điện cho gia đình, nhờ họ gửi thêm tiền cho em.

Đúng lúc chúng ta sắp về quê rồi.

Nếu gửi thêm ít tiền, chúng ta có thể mua đồ để tổ chức tiệc cưới ở quê."

“Còn nữa, em sẽ đến gặp Chính ủy Vương để giúp em nói thêm về chuyện đình chỉ, cố gắng không ảnh hưởng đến anh.”

DTV

Tần Vân Phong thấy thái độ của cô ta đột nhiên thay đổi tốt hơn, lại còn bận tâm suy nghĩ mua đồ về quê.

Tâm trạng anh ta mới dịu xuống hơn đôi chút.

“Mấy hôm nữa tiền trợ cấp của anh sẽ giảm nên anh không có tiền để về quê.”

"Nhưng việc đình chỉ không thể trì hoãn được.

Lỡ như đoàn trưởng Chu nói chuyện với Đoàn trưởng Đặng thì sẽ không còn đường sống nữa.

Không bằng bây giờ em đi tìm Chính ủy Vương đi?"

Bạch Nhược Lâm làm náo loạn một đêm, vốn có chút hơi mệt, bây giờ đã không còn sức.

Lúc đầu cũng không muốn đến tìm Chính ủy Vương trễ như vậy, nhưng sau đó suy nghĩ lại, thấy lời nói của Tần Vân Phong cũng có lý, nên cô ta cố gắng gượng dậy.

"Đã trễ thế này rồi, em sợ đi một mình.

Hay là anh đi chung với em?"

Tần Vân Phong mím môi nói: “Ở đây là trong quân đội, có gì phải sợ? Hỡn nữa anh đi cũng không giúp được gì nhiều cho em, nhiều nhất là có thêm một người bị mắng.”

Bạch Nhược Lâm: “...”

Bạch Nhược Lâm tức giận đi ra ngoài, trong lòng tràn đầy hận ý với Tô Ý và bất mãn với Tần Vân Phong.

Dù là đêm giữa mùa đông nhưng không cảm thấy lạnh chút nào..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 172: Chương 172



Suy cho cùng, không gì có thể khiến cô ta cảm thấy lạnh trong lòng như lúc này.

Bạch Nhược Lâm đến trước cửa nhà Chính ủy Vương, nhanh chóng gõ cửa.

Người tới mở cửa là Thẩm Lệ, vợ của chính ủy Vương.

Bạch Nhược Lâm rụt rè lên tiếng: "Thím Lệ, tôi đến gặp chú Vương."

Thẩm Lệ bất mãn nhìn ta cô một cái: “Đã muộn như vậy, có chuyện gì sao không đợi đến ngày mai?"

Sau khi phàn nàn xong, cũng mở cửa cho cô ta vào.

Bạch Nhược Lâm không dám nói gì thêm, Thẩm Lệ này vẫn luôn không lạnh không nóng với cô ta, không phải bất đắc dĩ cô ta cũng không muốn để bà ta cười nhạo mình.

Khi bước vào nhà gặp được Chính ủy Vương, Bạch Nhược Lâm lập tức quỳ xuống khóc lóc.

Chính ủy Vương vốn cảm thấy không vui khi cô ta chạy đến đây muộn như vậy, nhưng khi nhìn thấy cô ta đột nhiên khóc thành ra như vậy, lại mềm lòng.

"Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Nếu có gì muốn nói thì nói đi."

Thẩm Lệ cũng bị dọa cho giật mình, nhanh chóng kéo cô ta dậy, ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó.

Bà ta thở dài, giúp cô ta rót một cốc nước nóng: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Bạch Nhược Lâm liền nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra vừa nãy.

“Trước khi làm mất đồ, rõ ràng tôi chỉ nhìn thấy một mình Tô Ý, không ngờ lại không tìm thấy đồ.”

"Hơn nữa, đồng hồ của ông Mặc kia rất giống đồng hồ của tôi, tôi thật sự kích động nên mới nhìn lầm, không ngờ Đoàn trưởng Chu lại giúp cô ta, nói sẽ đình chỉ công việc của tôi và phải chịu hình phạt khác!"

Chính ủy Vương nghe vậy, thực sự hết sức tức giận: "Thật vô lý, làm sao có chuyện như vậy? Chỉ là hiểu lầm giữa những người đồng chí nữ thôi, vhỉ là một cuộc tranh cãi nhỏ thôi! Sao có thể động một chút là muốn đình chỉ? Hơn nữaㅡㅡ"

Chính ủy Vương mới nói được nửa chừng thì bị Thẩm Lệ ho nhẹ cắt ngang.

Bà ta cười, mím môi nói: "Nhược Lâm, cô cũng vậy, dù sao chỉ đánh mất một thứ, sao lại làm ầm ĩ lên như vậy?"

"Hơn nữa, làm sao đồng hồ nước ngoài có thể giống đồng hồ trong nước chứ? Dù có đeo nó hàng ngày, chỉ nhìn thoáng qua cũng không thể nhận ra sao?"

Bạch Nhược Lâm cảm thấy mình đuối lý, không dám lên tiếng.

Chính ủy Vương thấy vậy cũng bình tĩnh lại.

"Thím của cô nói có lý, chuyện này cô xác thực đã sai, hơn nữa còn quá sai!"

"Theo cách nhìn của tôi, không bằng cô tạm dừng biểu diễn? Tết âm lịch sắp đến rồi.

Cứ trải qua năm mới trong yên bình đi, đợi đến khi sang năm thì trở lại đây thảo luận kỹ hơn!"

Bạch Nhược Lâm nghe xong, lập tức hoảng sợ.

"Chú Vương, cuối năm biểu diễn rất nhiều, tôi vốn dự định biểu diễn với một ít nhóm khác, bây giờ nói dừng lại thì phải làm sao?"

DTV

Thẩm Lệ hừ lạnh một tiếng: “Dừng hay không dừng không phải do cô sao, hơn nữa, đoàn văn công sẽ tiếp tục hoạt động cho dù không có cô.

Điều bây giờ cô nên nghĩ là làm thế nào để ở lại!”

Chính ủy Vương nghe xong gật đầu đồng ý: "Thím cô nói đúng! Sáng mai cô nên chủ động đến gặp Đoàn trưởng Đặng nhận lỗi, viết bản tự kiểm điểm và tạm dừng biểu diễn."

"Tôi bên này sẽ tận lực quan sát giúp cô ở lại đội.

Chờ qua sang năm tai qua nạn khỏi, tôi sẽ tìm cơ hội để cô trở lại đoàn văn nghệ."

Nhìn thấy Thẩm Lệ một bên bênh vực giúp đỡ, Bạch Nhược Lâm biết hôm nay sẽ không có kết quả nào tốt hơn.

Cô ta không còn cách nào khác ngoài gật đầu đồng ý rồi rời đi.

Bạch Nhược Lâm được cho là tỏa sáng trên sân khấu, đột nhiên luân lạc phải dọn dẹp nhà vệ sinh trong ký túc xá mỗi ngày.

Trong lòng Bạch Nhược Lâm đương nhiên mười phần không phục.

Mỗi ngày quét tới tầng lầu của Tô Ý đều hận không thể ném phân vào phòng Tô Ý!

Cô ta thực sự không biết Tô Ý giấu một trăm đồng và đồng hồ của mình ở đâu?

Hơn nữa chiếc vòng ngọc kia rõ ràng là bị Tô Ý mua, nhưng tại sao cô ta chưa từng thấy cô đeo nó qua?

Bạch Nhược Lâm mỗi ngày đều suy nghĩ những chuyện này.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 173: Chương 173



Lúc này, nhân lúc mọi người đi vắng, cô ta lại lẻn chạy đến trước cửa sổ phòng Tô Ý, muốn tìm cơ hội vào nhà nên nhìn xung quanh một lần nữa nhưng không biết lần này cửa sổ đã bị khóa chặt từ bên trong!

Cái con đàn bà c.h.ế.t tiệt này khóa cửa từ bên trong!

Bạch Nhược Lâm tức giận đến toàn thân run lên, ngày hôm sau sống c.h.ế.t không chịu dọn dẹp vệ sinh.

Tần Vân Phong thấy vậy, chỉ có thể nhiều lần thúc giục cô ta.

Bạch Nhược Lâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, đành phải giả vờ bị bệnh nói: “Hai ngày nay trong người em có chút khó chịu, anh thay em quét dọn được không?"

Tần Vân Phong mặt mày bất mãn: "Anh là đàn ông, sao có thể chạy đến ký túc xá của đồng chí nữ?"

"Hơn nữa, lấy thân phận của anh mà đi doọn vệ sinh cũng không đúng, em nên nhanh chóng đến đó đi.

Nếu muộn có người phát hiện ra lại đ.â.m chọt thì em sẽ gặp rắc rối đấy!"

Bạch Nhược Lâm nhịn không được muốn nhộc m.á.u nói: "Biết rồi! Bây giờ em đi được chưa?"

Tần Vân Phong gật đầu: "Sau khi dọn dẹp nhà vệ sinh, em trực tiếp đến nhà tắm tắm rửa đấy? Đừng mang mùi hôi thối về nhà, dạo này anh luôn cảm thấy mọi thứ trong nhà đều bốc mùi."

Bạch Nhược Lâm: “!”

Cuối cùng vất vả vượt qua được nửa tháng.

Thấy tết âm lịch đang đến gần, Bạch Nhược Lâm thúc giục Tần Vân Phong xin nghỉ phép để thăm gia đình người thân.

Hai người về quê thật sớm tổ chức tiệc rượu, ở lại thêm một ngày thì phải thêm một ngày dọn nhà vệ sinh.

Tô Ý ở bên kia cũng đã xin phép đầu bếp Mã xong, dự định về sớm để giải quyết chuyện thay đổi hộ khẩu.

Trước khi rời đi, Tô Ý sợ Chu Cận Xuyên, một người đàn ông trưởng thành sẽ không thể chăm sóc hai đứa nhỏ.

Cô giúp chuẩn bị trước một ít sủi cảo ăn tết.

Sau khi gói, trực tiếp để bên ngoài qua đêm mà không sợ bị hỏng.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn rất không nỡ phải rời xa Tô Ý.

Nhưng cũng biết cô trở về để thay đổi hộ khẩu nên cũng ngoan ngoãn không nói gì.

Chỉ liên tục nhắc cô chú ý đến an toàn.

DTV

Sau khi giải thích với hai đứa trẻ xong, Tô Ý chỉ đơn giản thu dọn quần áo và chuẩn bị trở về nhà theo thủ tục do quân đội ban hành.

Không có trạm xe lửa ở huyện thành lân cận.

Muốn đi tàu thì nhất định phải vào thành phố.

Xe lửa về quê chỉ khởi hành mỗi ngày một chuyến vào buổi sáng.

Vì lý do này, cô đặc biệt đến thành phố trước một ngày, định ở lại đó một đêm nghỉ ngơi.

Cô cũng nên đi dạo trong thành phố vào ban ngày để xem có gì để mua không.

Mặc dù nằm ở phía Đại Tây Bắc nhưng cũng được coi là thành phố lớn nhất ở phía Tây Bắc, sản phẩm bán ở đây đương nhiên phong phú hơn nhiều so với sản phẩm trong huyện thành.

Biết đâu cô có thể tìm được thứ gì đó hay ho mang về quê kiếm được một khoản.

Nghĩ đến đây, Tô Ý vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị sáng sớm bắt xe vào thành phố.

Không ngờ vừa ra khỏi ký túc xá đã đụng phải Chu Cận Xuyên đang lái xe ngang qua.

Xe dừng ở bên cạnh Tô Ý, Chu Cận Xuyên hạ kính xuống hô: "Lên xe đi!"

Tô Ý khó hiểu nói: "Đoàn trưởng Chu, anh nói đây là chuyện phải ra ngoài à?"

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: “Hôm nay tình cờ anh có việc phải vào thành phố, tiện đường chở em đi một đoạn.”

Chu Cận Xuyên vừa nói xong.

Tô Ý liền cảm thấy vui mừng.

[Còn có chuyện tốt như vậy sao? Vừa lúc tiết kiệm tiền đi xe buýt!]

[Nhưng chuyện này quá trùng hợp rồi? Cứ như thể anh ấy cố tình đợi mình dưới tòa nhà ký túc xá vậy?]

Nghĩ đến đây, Tô Ý đang chuẩn bị lên xe có chút do dự.

Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ cười nói: "Anh có việc gấp phải làm ở trong thành phố, nếu em không vội thì thôi vậy."

Tô Ý nghe vậy liền nhanh chóng mở cửa xe, vội vàng chuyển hành lý lẫn người ngồi ở phía sau xe.

"Vậy làm phiền Đoàn trưởng Chu rồi."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 174: Chương 174



Chu Cận Xuyên liếc nhìn ghế phó lái trống rỗng, yên lặng thu hồi ánh mắt: "Không có vấn đề gì, em ngồi vững đi."

Nói xong, anh nhấn ga và lái xe về phía cổng.

Tô Ý nhận ra chỉ có một mình anh nên theo bản năng hỏi: "Sao đồng chí Tạ không đi cùng chúng ta?"

Chu Cận Xuyên dừng một chút, anh vào thành phố thật sự có việc phải làm.

Nhưng không nhất thiết phải là ngày hôm nay.

Hơn nữa, lúc lái xe ngang qua tầng dưới ký túc xá của cô, thấy bóng dáng của cô nên mới quyết định tạm thời phải đi.

Làm sao có thời gian để thông báo kịp cho Tạ Tiểu Quân?

"Anh đi một mình rồi nhanh chóng trở về.

Tạ Tiểu Quân còn có nhiệm vụ khác."

DTV

Tô Ý “ồ” một tiếng, không nói gì thêm.

Xe còn chưa ra khỏi cổng, bọn họ đã gặp phải Bạch Nhược Lâm và Tần Vân Phong bên trong đại viện.

Tô Ý nhướng mày, sao lại trùng hợp như vậy? Bọn họ cũng mua vé vào ngày mai sao?

Trên thực tế, ngày đó Tần Vân Phong tới đại lý mua vé tàu.

Anh ta tình cờ gặp Tô Ý, đặc biệt xếp hàng sau lưng cô để nghe cô mua vé tàu thời gian nào.

Rồi mới mua cùng vé.

Không phải vì cái gì khác, chỉ muốn đi chung một đường có thể chiếu cố lẫn nhau.

Đến lúc đó có thể cùng nhau về quê, giải thích với gia đình sẽ dễ dàng hơn.

Về việc vào thành phố sớm một ngày, quả thực là trùng hợp.

Chỉ vì Bạch Nhược Lâm muốn đi vào thành phố trước để mua sắm, sẵn tiện mua một ít đồ về quê.

Bạch Nhược Lâm nghe được phía sau có tiếng xe, vội vàng quay đầu lại nhìn.

Sau khi nhận ra là xe của Chu Cận Xuyên, bận rộn vẫy tay chào.

Không ngờ Chu Cận Xuyên lại lái xe lao thẳng đi, vượt qua hai người họ mà không hề dừng lại.

Ngay khi xe chạy qua, Bạch Nhược Lâm lúc này mới nhận ra người ngồi phía sau chính là Tô Ý, bên cạnh còn có hành lý.

"Vân Phong, Tô Ý sẽ không đi chung với chúng ta cùng một chuyến xe buýt đúng không? Em nhìn thấy cô ta ôm hành lý ngồi ở phía sau xe.

Chẳng lẽ Đoàn trưởng Chu đặc biệt tiễn cô ta vào thành phố?"

Tần Vân Phong đè nén kinh ngạc trong mắt: "Em nhìn lầm rồi đúng không? Làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Hơn nữa, Đoàn trưởng Chu sao có thể lái xe một đoạn đường xa như vậy đưa cô ấy vào thành phố?"

Bạch Nhược Lâm cũng không thể tin được: "Chẳng lẽ đưa đến bến xe trấn trên sao?"

Nghĩ vậy, hai người tăng tốc bước đi đến bến xe trấn trên.

Khi vào bến xe, hai người nhìn quanh không thấy bóng dáng Tô Ý, cũng không thấy xe của Chu Cận Xuyên.

Tần Vân Phong nói: "Mặc kệ cô ấy đi, có lẽ đã lên chuyến xe trước rời đi rồi."

Bạch Nhược Lâm hừ lạnh một tiếng "Em mới hỏi thử rồi, vừa rồi không có xe đi vào thành phố, con khốn đó vừa rồi quá giang xe của Đoàn trưởng Chu đi vào thành phố, không biết Đoàn trưởng Chu rốt cuộc bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú gì.”

Tần Vân Phong nhìn thấy lời của cô ta, vội vàng kéo tay cô ta, nhỏ giọng dặn dò: "Ở bến xe này nhiều người ra vào, em không nên nói bậy nói bạ, kẻo người khác nghe thấy.

Em còn không ngại phiền phức mình gây ra chưa đủ lớn sao?"

Bạch Nhược Lâm cắn môi: "Em biết rồi."

Bên kia, Chu Cận Xuyên lái xe chở Tô Ý ra khỏi đại viện.

Mãi đến khi bóng dáng hai người phía sau biến mất trong gương chiếu hậu, anh mới đột nhiên dừng xe hỏi: “Tô Ý, em có muốn ngồi phía trước không?”

Tô Ý lên xe ngồi vào ghế sau, một phần vì nghĩ xách hành lý không tiện, một phần cũng vì cô quen ngồi ở ghế sau.

Hiện tại biết Tạ Hiểu Quân sẽ không tới, cũng cảm thấy ngồi ở phía sau cũng không tốt lắm.

Nhưng suy nghĩ thì như vậy còn để cô trực tiếp nói thì thấy ngại.

Điều cô không ngờ tới là Chu Cận Xuyên lại dừng xe vì chút chuyện cỏn con này, bắt cô ngồi lên phía trước.

Còn gọi cô bằng đầy đủ họ tên.

Chuyện này quá kỳ lạ..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 175: Chương 175



"Đoàn trưởng Chu, anh không phải đang vội vào thành phố sao? Tại sao không chờ thêm chút? Rất nhanh sẽ đến thôi."

"Bình thường là Tạ Tiểu Quân lái xe, anh không quen đường, em tới ngồi trước giúp anh nhìn đường."

Tô Ý thấy anh đã nói vậy rồi, cũng khó nói lại.

Cô lần nữa ra khỏi xe và ngồi vào ghế phụ.

Cô lấy bản đồ từ tay anh ra, cúi đầu dò đường.

"Đoàn trưởng Chu, con đường này không phải rất đơn giản sao? Cứ đi thẳng dọc theo con đường này là sẽ đến thành phố rồi."

"Thật sao? anh tưởng mình nhớ nhầm, không sai là tốt rồi."

"..."

[Người đàn ông mưu mô! Nếu muốn tôi đây ngồi phía trước thì cứ nói thẳng ra đi.]

Chu Cận Xuyên mím môi cười, nhìn chằm chằm con đường phía trước, nhanh chóng liếc mắt nhìn cô.

“Anh thấy em chỉ mang theo mấy bộ quần áo, về quê có đủ dùng không?”

"Đủ rồi, chờ vào thành phố rồi xem thử mua chút đồ."

"Ừ, cũng tốt! Anh thấy vợ chồng Tần Vân Phong có thể đi xe sáng mai.

Em chỉ cần cẩn thận với họ là được."

"Em biết, em sẽ cẩn thận."

Lời vừa dứt, bên trong xe lại rơi vào im lặng.

Chu Cận Xuyên dừng một chút, sau đó lại hỏi: "Khi nào thì em trở về?"

Tô Ý cũng giật mình ngẩn người ra: “Em cũng chưa biết, khi về thì sẽ xem xét.

Nếu việc đăng ký hộ khẩu thuận lợi thì sẽ quay lại sớm.”

Chu Cận Xuyên “ừ” một tiếng, hai người đều không nói chuyện gì thêm nữa.

DTV

Xe vừa vào thành phố, Tô Ý đã mở miệng nói: "Đoàn trưởng Chu, nếu anh có việc gấp thì cứ đi làm việc của mình đi.

Em sẽ ngồi xe đi tìm chỗ ở."

Chu Cận Xuyên hoàn toàn không có ý định chậm lại: “Anh biết gần trạm xe lửa có một nhà khách tương đối sạch sẽ, anh sẽ đưa em đến đó trước, dù gấp đến mấy cũng sẽ không muộn được đâu.

"

Đến khi đến nhà khách.

Tô Ý xuống xe trước đi vào làm thủ tục nhận phòng.

Sau khi lấy chìa khóa, cô thấy Chu Cận Xuyên vẫn đang đợi ngoài cửa.

Cô vội vàng bước ra ngoài nói: "Đoàn trưởng Chu, đi làm việc của anh đi! Việc của em bên này đã xong rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Chu Cận Xuyên “ừ” một tiếng: "Bên ngoài trời giá lạnh, một cô gái như em không nên chạy lung tung, trước khi trời tối nên sớm trở về."

Nghe vậy, Tô Ý không khỏi bật cười: "Nhìn anh nói, em là người lớn rồi mà còn sợ lạc sao?"

Chu Cận Xuyên nghiêm túc nhìn cô: “Em quên mất lúc mới đến đây đã bị kẻ xấu lừa vào nơi hoang vắng sao, ai bị cướp túi quần áo rồi bị đẩy xuống nước?”

Tô Ý ngay lập tức á khẩu không trả lời được.

Dù không phải là cô nhưng cô vẫn phải thừa nhận: "Đó là lần đầu tiên em ra ngoài, nên chưa có kinh nghiệm.

Bây giờ em đã lão làng rồi."

Chu Cận Xuyên nhìn cô, bất đắc dĩ thở dài: “Em vào đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại.”

Sau khi thấy người đã đi vào, anh mới lái xe rời đi.

Chu Cận Xuyên vừa rời đi, Tô Ý lập tức cảm giác như chim non vừa ra khỏi lồng.

Nóng lòng muốn bay ra ngắm nhìn thành phố lớn nhất phía Tây Bắc này.

Chỉ thấy cô nhanh chóng cất hành lý vào phòng, rồi dùng khăn quàng che nửa mặt.

Sau khi hỏi thăm các đồng chí ở nhà khách, đi thẳng đến địa điểm phồn hoa nhất thành phố.

Khi đến trung tâm thành phố, đầu tiên Tô Ý tìm thấy một tiệm cầm đồ, định cầm chiếc đồng hồ của Bạch Nhược Lâm.

Đỡ cho để nó trong không gian hàng ngày gây ô nhiễm không khí.

Bạch Nhược Lâm tuy không phải người tốt, nhưng đồng hồ của cô ta cũng là hàng loại tốt, giá trị cũng phải một trăm năm mươi đồng.

Cộng thêm một trăm đồng tiền mặt mà cô ta “tặng” từ trong không gian, vừa vặn thu gom được hai trăm năm mươi đồng.

Tô Ý từ khi còn nhỏ đã biết tiền nhặt được miễn phí không thể giữ lâu, nhất định phải tiêu sạch nhanh chóng.

Vì thế, sau khi cô ra khỏi tiệm cầm đồ, đi thẳng qua cầu đến chợ phía Đông.

Ở đây có rất nhiều lái buôn dựng quầy hàng.

Khi tết âm lịch đang đến gần, có không ít con buôn từ xa đến chợ để bán hàng cho năm mới.

Tô Ý đi dạo một vòng, dừng lại phía sau một chiếc xe tải chở hàng.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 176: Chương 176



Chỉ thấy trên chiếc xe chất đầy đủ loại hàng hóa, bao gồm thực phẩm, quần áo và mọi thứ, bày la liệt.

Giống như là một siêu thị mini di động vậy.

Trên xe có một chàng trai trẻ tuổi đang đứng rao hàng rất nhiệt tình.

Nhìn thấy Tô Ý đang xem hàng, liền nhảy xuống xe đi về phía cô: "Cô gái muốn mua gì?"

Vừa dứt lời, nhất thời sửng sốt.

Mặc dù Tô Ý đang quàng khăn, chỉ lộ ra đôi mắt.

Nhưng đôi mắt ấy thực sự rất đẹp, giống như mặt hồ đóng băng vào mùa đông, trong veo như ánh nước ẩn chứa bên trong.

Ánh mắt Tô Ý tập trung vào hàng hóa trong xe, lại không để ý đến anh ta.

Cô chỉ tò mò hỏi: “Mấy món đồ này của anh không thường thấy, anh là người phương Nam à?”

Chàng trai nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên: "Cô gái, chị thật tinh mắt! Những thứ này tôi mới từ phương Nam mang về ngày hôm qua, vẫn còn nóng hổi đó!"

Tô Ý thấy anh ta cứ một chút là gọi cô gái, không khỏi cau mày nói: "Xưng hô này anh cũng được từ phương Nam à?"

Tô Ý thấy anh ta dường như đã quen với việc đi từ nam ra bắc, có chút gì đó lưu manh.

Khi cười lên, cũng là dáng vẻ cười cợt nhả không thôi.

Cô lập tức không muốn mua.

Vừa quay người lại đã thấy đối phương vội vàng nghiêm mặt nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi nhất thời không tỉnh táo.

Đồng chí cứ xem lại đi.

Những thứ này của tôi có đều là đồ tốt, giá cả cũng phải chăng.”

Tô Ý thấy anh ta thu lại nụ cười cợt nhả, trông bình thường hơn không ít, thái độ của cô cũng dịu một chút.

Công thêm, những thứ trên chiếc xe đó quả thực tốt hơn nhiều so với những gì cô nhìn thấy ở hợp tác xã cung tiêu ở huyện thành.

Lập tức chọn ra một số vật dụng cần thiết hàng ngày như chậu rửa mặt, bồn ngâm chân, khăn lông, xà phòng, gương, bình giữ nhiệt các kiểu.

Cô dự định thả những thứ này vào trong không gian và mang chúng ra ngoài khi trở về thôn.

Bằng không lấy tính tình của gia đình nguyên chủ, bọn họ chắc chắn sẽ không chuẩn bị những thứ này cho cô.

Sau khi mua đồ dùng cho bản thân, Tô Ý thấy giá cả quả thực khá phù hợp nên động tâm nghĩ đến việc tích trữ một ít hàng vào trong không gian.

Đến lúc về quê, nếu có cơ hội, cô có thể lấy ra rồi mở một sạp hàng trong huyện, nói không chừng sẽ kiếm được bộn tiền.

Suy cho cùng, giao thông ở quê rất bất tiện nên các loại hàng hóa đều khan hiếm.

Cô không đủ khả năng mua mấy món lớn nên cô tập trung toàn bộ sự chú ý vào những món hàng nhỏ.

Đặc biệt thích hợp bán hàng tại các hội chợ vào dịp Tết.

Tô Ý cầm lấy một túi hạt dưa nhìn một cái, trong lòng cảm thấy có chút thú vị.

Ở nơi này, phần lớn hạt dưa đều được bán với số lượng lớn, hương vị chỉ có duy nhất vị nguyên bản.

Không giống như những thứ trên xe của anh ta, chúng không chỉ được đóng gói trong gói mà còn có nhiều hương vị.

DTV

Thấy Tô Ý có hứng thú, chàng trai lập tức mở một gói ra: "Đồng chí, đồng chí có thể nếm thử xem có ngon không rồi mua."

Tô Ý nghe xong liền nếm thử một miếng, cảm thấy khá ngon nên hỏi: "Hạt dưa bán thế nào?"

“Hai hào một gói.”

Tô Ý lại đưa mắt chú ý sang khu vực băng đô, nhìn thấy một dãy dây buộc tóc, kẹp tóc và băng đô đủ màu sắc rực rỡ treo trên đó.

Lúc trước, cô đi mua cho Noãn Noãn cũng chưa bao giờ nhìn thấy những kiểu dáng này.

Ngoài ra còn có những chiếc dây buộc tóc bằng khăn lụa với nhiều màu sắc tươi sáng cũng rất đẹp mắt.

Cô đều hỏi giá từng cái một.

Coi như không đắt, cái rẻ nhất chỉ có một hào, cái đắt nhất không quá năm hào.

Tô Ý nhìn kỹ món đồ, hỏi giá tiền, trong lòng có tính toán, sau đó nhìn chàng trai kia hỏi: "Nếu tôi muốn lấy hàng từ chỗ của anh và bán ở nơi khác, liệu có rẻ hơn không?".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 177: Chương 177



Chàng trai trẻ nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật đầu cười nói: "Có thể, tôi hiểu lời chị nói.

Ở phương Nam, đây gọi là giá sỉ, giá cả chắc chắn không giống nhau."

"Vậy thì tốt, tôi muốn hai trăm túi hạt dưa này, anh xem giá như thế nào được?"

Chàng trai dừng lại một chút rồi nói: “Tôi tính chị một hào năm một túi.”

"Quá mắc! Tôi phải trả tiền vận chuyển và nhân công khi mang nó đến vùng khác, còn phải dựng một quầy hàng trong cái lạnh cóng này nữa.

Tôi chỉ cũng có thể bán với giá hai hào một túi."

Nói xong, Tô Ý lại bổ sung thêm: “Nếu giá cả phù hợp, sau này tôi sẽ đến chỗ anh lấy hàng, hơn nữa sau này còn có những thứ khác muốn mua.”

Chàng trai trẻ không biết tại sao nghe xong một câu khiến anh ta rất vui mừng.

Anh ta nhe hàm răng trắng tinh nói: “Được rồi, nếu đồng chí muốn làm ăn lâu dài, vậy thì tôi sẽ không nói nhiều nữa.

Tôi sẽ cho chị hạt dưa này giá thấp nhất là một hào hai.”

“Được!” Tô Ý dứt khoát đồng ý, sau đó như thường lệ, trả giá một phen cho trang sức tóc mà mình nhìn trúng.

Sau khi mua xong những thứ này, trước mặt Tô Ý đã có vài túi to đầy ắp đồ.

Không thể đựng thêm nữa.

Tô Ý vốn định mang về nhà khách trước, chàng trai thấy Tô Ý muốn rời đi mà không nói một lời.

Anh ta vội ngăn lại nói: “Đồng chí, tôi vẫn chưa biết tên đồng chí là gì? Chị để lại số điện thoại để chúng ta có thể dễ dàng liên lạc sau.”

Nói xong, anh ta đưa ra tờ giấy có ghi tên và số điện thoại của mình: "Đây là số của tôi, tôi tên là Giang Viễn."

Tô Ý mới vừa rồi chỉ xã giao lịch sự, cũng không có ý định bán lại những mặt hàng nhỏ này trong tương lai.

Vừa lúc đụng phải nên cô suy nghĩ mình có thể tiện đường kiếm được một khoản tiền Cơ bản không có ý định liên lạc lại trong tương lai nên chỉ qua loa lấy lệ nói: "Có số điện thoại của anh là được.

Lần sau nếu cần tôi sẽ liên lạc với anh."

Người nọ đại khái cũng nhận thấy thái độ lãnh đạm và qua loa lấy lệ của Tô Ý.

Đột nhiên anh ta có chút nóng nảy: “Đồng chí, tôi còn không ít thứ tốt chưa mang ra.

Đúng rồi, đồng chí nữ các chị đều thích ăn chuối đi.

Tôi có một người bạn nói hôm nay có chuối tiêu mới về.

Tôi dẫn chị đi xem?"

Tô Ý đang định rời đi, nhưng khi nghe đến chuối tiêu, mắt cô chợt sáng lên, bước chân dừng lại nói: "Chuối tiêu? Mấy người lấy nó ở đâu vậy?"

Trong ấn tượng của cô, chuối tiêu cực kỳ hiếm thấy ở phương Bắc vào những năm tám mươi.

Hơn nữa, với thời tiết hiện tại, càng khó có được chuối tiêu.

Giang Viễn thấy cô có hứng thú, nên cười toe toét nói: "Không quan trọng là lấy chúng ở đâu, dù sao cũng đều là chuối hợp pháp và loại tốt.

Đến lúc đó bán cho chị với giá sỉ thì thế nào?"

DTV

Tô Ý gật đầu: "Trước tiên đi xem mặt hàng đã rồi nói sau."

"Được rồi, chị giúp tôi trông chừng quầy hàng, tôi sẽ gọi người đem tới ngay."

Nói xong, anh ta nhanh chóng chạy đi.

Tô Ý nhìn bóng lưng anh ta chạy thật nhanh, rồi nhìn xe chở hàng bên cạnh.

Không nhịn được tặc lưỡi.

Người này làm sao trông không được thông minh cho lắm nhỉ?

Tô Ý canh ở xe một lúc, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông tên Giang Viễn kia chạy tới.

Phía sau anh ta là một người một xe ba bánh, trên đó chất đầy chuối tiêu.

Giang Viễn đến bên cạnh cô, bẻ một quả chuối, không nói một lời đưa cho cô: “Đây là anh em của tôi tên Lục Tử, chị ăn thử đi.”

Tô Ý cầm lấy nhìn xem, trên vỏ chuối đã có nhiều vết đen dày đặc, nhìn không đẹp lắm nhưng nếm thử thì mùi vị cũng ổn.

“Chuối tiêu này bán thế nào?”

"Không giấu gì chị, giá vốn của chúng tôi ít nhất là một đồng, nếu bán đi cũng phải là một đồng hai một cân.

Cao hơn nữa, chúng tôi cũng không bán được."

Tô Ý dừng một chút: "Vậy thì việc kinh doanh của anh không hiệu quả lắm.

Đây là lần đầu tiên anh nhập chuối tiêu sao?"

Lục Tử nghe vậy, lập tức trút bầu tâm sự: "Cũng không phải, lúc chúng tôi từ phương nam tới, vẫn còn xanh.

Mới mấy ngày mà chuối tiêu đã chuyển sang màu đen.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 178: Chương 178



“Tôi chỉ kiếm được hai hào thôi, lại phải tốn nhiều tinh lực để nhập vào như vậy nhưng vẫn không bán được.”

Tô Ý âm thầm chặc lưỡi, chậc chậc, người anh em này cũng không thông minh lắm.

Giang Viễn cũng lúng túng nhếch môi: “Anh em của tôi đều giống tôi, ưu điểm lớn nhất là người thành thật, không nói dối.”

"Nhưng mà chị cũng vừa nếm chuối này, tuy vỏ có hơi đen, nhưng bên trong lại không tệ chút nào."

Tô Ý thừa dịp một người xướng một người họa, lặng lẽ xé một miếng vỏ ném vào không gian, lại lặng lẽ lấy nó ra.

Cúi đầu nhìn xuống, cô thấy vỏ chuối đen dính nước linh tuyền, giống như cô dự đoán đã khôi phục màu vàng.

Bằng cách này, trong lòng Tô Ý cảm thấy tự tin.

"Một đồng quá đắt, tôi không đủ khả năng trả cái giá này."

“Chúng tôi không có ý định bán nó với giá cao như vậy cho chị và cũng không trông cậy vào kiếm được tiền, coi như bỏ tiền mua kinh nghiệm, bán cho chị năm hào một cân!"

"Năm hào vẫn còn mắc! Những quả chuối tiêu này không thể bán được.

Ai biết được nếu tôi mang đi nơi khác thì sẽ thối đến mức nào."

“Vậy thì bốn hào! Ai bảo ở nhà tôi còn có một đống?”

"Hai hào đi!"

Lục Tử không thể tin nỗi nhìn Giang Viễn, lòng đau nhức nhối đến suýt khóc: "Cô ta ăn chuối mà không nhổ vỏ ra, quá độc ác!"

Tô Ý trách móc nói: “Anh biết rõ tôi bán ở vùng khác, hơn nữa anh cũng biết rõ chuối của anh không bán được sẽ hỏng còn muốn tôi tiếp tục mua, anh không ác sao?”

Giang Viễn cười hì hì lên tiếng giảng hòa: "Sau này chúng ta đều là đối tác làm ăn, vô luận có ác hay không, không bằng nhượng bộ nhau vì ba hào đi!"

"Thành giao! Ba hào thì ba hào!"

DTV

Tô Ý thấy vậy cũng đồng ý: "Tôi muốn cả chiếc xe này, nhưng tôi cần các anh giúp tôi đưa nó đến nhà khách."

"Được rồi!"

Tô Ý chất đồ vừa mua lên xe ba bánh rồi đi theo Lục Tử đến nhà khách.

Giang Viễn nhìn về phía sau, muốn hỏi tên và số điện thoại của Tô Ý nhưng lại sợ bị lảng tránh lần nữa.

Anh ta gấp đến mức dậm chân.

Bên kia, Tô Ý trở lại nhà khách, vừa kịp lúc mọi người ở quầy lễ tân đi ăn cơm.

Cô vội vàng yêu cầu Lục Tử chuyển đồ lên tầng hai.

Lục Tử vừa lấy tiền liền rời đi, Tô Ý liền đóng cửa lại, trực tiếp bỏ đồ vào trong không gian.

Ngay sau đó, cũng lắc mình tiến vào trong không gian.

Linh tuyền róc rách chảy ra trong không gian, không khí tràn ngập hơi nước của linh tuyền.

Không chỉ thực phẩm thông thường có thể được giữ được tươi, giữ ấm mà ngay cả những quả chuối có đốm đen cũng khôi phục lại màu vàng.

Cô lột vỏ nếm thử, hương vị thậm chỉ còn có vẻ ngọt hơn không ít so với trước đó.

Tô Ý vui vẻ ăn chuối, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, nếu có Tiểu Vũ và Noãn Noãn ở đây thì tốt quá, chắc bọn nhỏ cũng rất thích! Chỉ tiếc là phải qua năm mới mới về được!

Vừa nghĩ tới đây, liền nghe thấy có người gõ cửa.

Tô Ý vội vàng đi tới cửa hỏi: "Là ai?"

"Tôi là tiếp tân, ngoài cửa có người tìm cô."

Tô Ý rất ngạc nhiên trong lòng, cô không quen biết ai ở đây cả.

Chẳng lẽ là người người anh em bán chuối vừa rồi sao?

Vội vàng chạy đến cửa sổ thì thấy hóa ra là Chu Cận Xuyên đã quay lại?

Tô Ý đang suy nghĩ làm sao để hai đứa nhỏ ăn chuối sớm một chút thì nhìn thấy Chu Cận Xuyên, trong lòng vui mừng khôn xiết, vội chạy xuống thật nhanh: "Đoàn trưởng Chu, sao anh lại tới đây?"

Chu Cận Xuyên nhìn thấy cô vui vẻ chạy xuống khóe miệng không khỏi nhếch lên––

"Tôi làm việc xong mà thời gian còn sớm, tôi nghĩ em về tay không cũng không hay, cho nên tôi mua một ít đồ cho em mang về."

Nói xong, anh lấy một đống đồ ra khỏi xe.

Nhìn đống đồ trong túi lớn nhỏ, Tô Ý vội vàng ngăn cản lại nói: "Thật sự không cần thiết, tôi tự mua cũng được, hay là anh cứ cầm về dùng đi."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 179: Chương 179



[A, một đám người ăn thịt người mà không nhả xương kia.

Tặng đồ cho bọn họ giống như bánh bao ném chó, lãng phí đồ tốt.]

Trước đây Tô Ý không nói quá nhiều về các thành viên trong gia đình cô.

Chu Cận Xuyên đại khái chỉ biết người nhà cô trọng nam khinh nữ, không đối xử tốt với cô nhưng không ngờ lại đạt đến mức độ này.

Sắc mặt anh lúc này trắng bệch: “Em trở về một mình có được hay không?”

Tô Ý mím môi cười nói: "Tôi là về nhà của mình, tại sao lại không thể?"

[Dù sao thì đây cũng là một lần cuối cùng.

Nếu họ dám để mình không được thoải mái thì cả nhà họ cũng đừng mong tốt.]

Chu Cận Xuyên nheo mắt nói: "Những thứ này em cứ cầm đi, về gặp trưởng thôn tặng một ít đồ cũng dễ hơn."

Tô Ý ngạc nhiên nhìn anh, như thể cô không thể tin được khi nghe những lời như tặng quà từ miệng anh.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô cầm lấy nó rồi nói: "Được rồi, tôi sẽ mang nó theo bên mình trước, đến lúc đó dựa theo tình hình mà tính."

Nói xong, lại nghĩ đến những quả chuối trong không gian: "Đúng rồi, Đoàn trưởng Chu, anh đợi tôi một chút.

Vừa rồi tôi có mua chút đồ, anh có thể mang về."

Nói xong, thu dọn đồ đạc rồi đi lên lầu.

Chu Cận Xuyên thấy vậy trực tiếp xách đồ cho cô: “Tôi sẽ giúp em mang lên, sẵn tiện mang đồ xuống luôn.”

DTV

Tô Ý sửng sốt một chút, chớp chớp: "Vậy cũng tốt!"

Người ở quầy lễ tân nhìn thấy Chu Cận Xuyên mặc quân phục, trên tay còn xách theo nhiều đồ như vậy, không nói gì thêm.

Hai người chân trước vừa mới bước lên cầu thang, Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm chân sau bước vào nhà khách.

"Vân Phong, anh nhìn xem, đó không phải là Đoàn trưởng Chu và Tô Ý sao? Tại sao bọn họ lại cùng nhau lên lầu?"

Tần Vân Phong cũng không thể tin nỗi nhìn chằm chằm hai bóng người: "Có lẽ là đang giúp Tô Ý mang đồ lên lầu.

Đúng, nhất định là như vậy.

Em xem trên tay bọn họ còn xách nhiều đồ như vậy, chúng ta nhanh chóng làm thủ tục vào phòng đi.”

Bạch Nhược Lâm nghĩ đến vừa rồi hai người mang theo nhiều đồ, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.

Con đàn bà Tô Ý đó là một con quỷ nghèo! Nhiều đồ như vậy còn không phải Chu Cận Xuyên mua cho cô sao! Hồ ly tinh!

Hồ ly tinh Tô Ý còn chưa biết Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm cũng ở trong nhà khách này.

Hai người vừa vào cửa, cô liền tranh thủ thời gian Chu Cận Xuyên đang thu dọn đồ đạc, nhanh chóng lấy một nải chuối tiêu lớn từ trong không gian ra.

"Đoàn trưởng Chu, vừa rồi đi dạo trong thành phố, phát hiện chuối này ăn không tệ, nên mua về cho Tiểu Vũ và Noãn Noãn ăn, anh mang về cho bọn nhỏ đi."

Chu Cận Xuyên nhướng mày.

Đúng như dự đoán, cô mua đồ cho hai đứa nhỏ, không có phần của anh.

Sau khi đưa chuối xong, Tô Ý vội vàng thọc tay vào túi xách móc móc nói: "Chờ một chút, vẫn còn đồ."

Chu Cận Xuyên ho nhẹ một tiếng nói: "Không cần gấp."

Sau đó, anh nhìn Tô Ý lấy ra kẹp tóc hình hoa ra nói: "Tết âm lịch sắp đến rồi, để Noãn Noãn đeo những thứ này sớm chút thì sẽ vui vẻ hơn."

Chu Cận Xuyên: “...”

Tô Ý gói ghém đồ đạc đã lấy ra, đặt trước mặt Chu Cận Xuyên.

Thấy anh ngồi bất động, dường như chưa có ý định rời đi, cô cũng không tiện lên tiếng giục.

Đành rót một cốc nước ấm đưa cho anh, tiện thể dặn dò vài câu về việc chăm sóc hai đứa nhỏ.

Thực chất Chu Cận Xuyên chỉ định ghé qua đưa đồ rồi về ngay, nhưng ngồi xuống rồi lại chẳng muốn đứng dậy.

Hiếm khi thấy cô nói nhiều như vậy, anh thấy lòng mình vô cùng dễ chịu, nụ cười trên môi càng thêm phần dịu dàng.

Tô Ý bị anh nhìn đến nỗi có chút ngượng ngùng, đành hỏi: "Trời cũng không còn sớm nữa..."

Chu Cận Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, cả ngày bận rộn, giờ cũng đến bữa tối rồi, mà tôi còn chưa ăn gì.”

Nghe anh nhắc đến chuyện ăn cơm, lúc này Tô Ý mới nhớ ra mình cũng chưa ăn gì từ trưa, chỉ ăn tạm hai quả chuối, bây giờ cũng hơi đói rồi.
 
Back
Top Bottom