Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 150: Chương 150



Sau khi trở về, hai đứa trẻ Tiểu Vũ và Noãn Noãn vẫn đang ngủ ngon lành trên giường.

Lúc này Chu Cận Xuyên mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở về phòng.

Sau khi Chu Cận Xuyên rời đi, Tần Vân Phong hoàn toàn ngã gục trên mặt đất.

Nằm ngửa trên sàn bê tông lạnh lẽo, tuyết từ trên trời vẫn tiếp tục rơi.

Tần Vân Phong hoàn toàn tê dại đến mức không cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Ít nhất thì cũng không lạnh như lòng anh ta lúc này đây.

Một lúc sau, anh ta cố gắng đứng dậy và đi về ký túc xá.

…..

Sáng sớm hôm sau.

Tần Vân Phong ngơ ngác mặc quần áo đã chuẩn bị từ trước, tắm rửa xong thì như cái xác không hồn đi tìm Bạch Nhược Lâm.

Bạch Nhược Lâm tối qua sau khi về cũng khóc suốt đêm, hai mắt sưng lên.

Cô ta đang ở trong ký túc xá tìm cách chườm đá.

Nhìn thấy Tần Vân Phong tới, cô ta nhanh chóng thay quần quần áo rồi đi xuống lầu.

Vừa gặp nhau, Bạch Nhược Lâm không khỏi há hốc mồm: "Sao trên mặt anh lại bị thương thế này?"

Tần Vân Phong mím môi nói: "Đêm qua đường trơn trượt nên anh nhìn không rõ, lúc đi về bị té ngã."

Bạch Nhược Lâm vốn không vui, nhưng nhìn thấy anh ta biến thành bộ dáng như vậy, cô ta không khỏi run rẩy: “Vậy hôm nay chúng ta vẫn tiếp tục đi lĩnh chứng sao?”

DTV

Tần Vân Phong trầm mặc, nghĩ tới chuyện tối qua, anh ta quả quyết nói: "Đi!"

“Ở chỗ em không có phấn sao? Mau che cho anh đi, còn con mắt của em sao cũng sưng thành thế này rồi? Mau che lại đi!"

Bạch Nhược Lâm: "..."

Những chuyện không may mắn liên tiếp xảy ra, cả hai cũng bắt đầu lưỡng lự về cuộc hôn nhân này.

Nhưng đã đi tới bước này, đã không còn đường quay lại.

Cuối cùng hai người cùng nhau đi lĩnh chúng.

Chỉ có điều, ban đầu cả hai đồng ý sau khi lĩnh chứng thì đến studio chụp ảnh cưới, sau đó đến khách sạn Quốc Doanh ăn một bữa thịnh soạn.

Bây giờ cũng không thể chụp ảnh cưới, cũng không có tâm trạng nào mà ăn một bữa thịnh soạn.

Sau khi lĩnh chứng xong họ vội vàng quay lại đại viện để chuẩn bị cho bữa tiệc vào ngày mai.

….

Hôm nay tinh thần của Tô Ý cũng một mực không ổn định.

Mãi cho đến khi đoàn trưởng Đặng của đoàn văn nghệ đến nói chuyện với cô, sau khi hỏi thăm mới biết hai người họ đã đi lấy chứng nhận kết hôn, lúc này cô mới có thể yên tâm được.

Đoàn trưởng Đặng vẫn đang thúc giục Tô Ý tham gia làm việc ở đoàn văn nghệ.

“Ông trời chính là sinh ra chén cơm này cho cô, cô không đi hát thì thật sự rất đáng tiếc!”

Tô Ý im lặng bưng bát cơm đến cho bà, cười nói: “Đoàn trưởng Đặng, cô thử món canh do tôi nấu thì sẽ hiểu.

Tôi sinh ra là để ăn chén cơm này.

Về phần ca hát, tôi nghĩ nên để nó là một sở thích vui vẻ thì tốt hơn.”

Đoàn trưởng Đặng bất lực lắc đầu, sau đó cúi đầu nếm thử.

Sau đó bà không khỏi cười khổ nói: "Cô gái như cô thật đặc biệt! Đúng là đáng tiếc, nhưng cô nói đúng, cô sẽ là 360 dòng đệ nhất học giả."

Hai người vừa ăn vừa cười đùa trong nhà ăn.

Đột nhiên, Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm tức giận đi tới.

Tô Ý: Hai người này không phải đi lĩnh chứng sao? Tại sao hai người họ lại ở đây tức giận như vậy?

Nhưng mà, hình như hai người họ không phải đến vì cô mà là vì đoàn trưởng Đặng ở bên cạnh nhỉ?

Đoàn trưởng Đặng nhìn thấy hai người đó thở phì phò đi về hướng mình, bà liền vỗ vỗ Tô Ý: “Cô đi làm việc của mình trước đi, mắc công lát nữa lại bị liên lụy.”

Tô Ý thật sự muốn biết hai người họ có lĩnh chứng được hay không, nên đương nhiên không chịu rời đi.

"Không sao đâu, tôi sẽ ở lại đây với bà.

Khi hai người kia đi đến trước mặt, họ còn chưa nói chuyện, đoàn trưởng Đặng đã chủ động nói: "Hai người không phải đi lĩnh chứng sao? Sao lại về sớm như vậy?"

Nhìn thấy Tô Ý ngồi ở đó, Tần Vân Phong yên lặng quay người đi: "Chúng tôi đã lĩnh chứng xong nên quay về."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 151: Chương 151



Bạch Nhược Lâm không dám nổi giận với đoàn trưởng Đặng nên chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Tô Ý.

"Hôm qua mới vừa được chú ý, hôm nay đã biết cách lấy lòng lãnh đạo!"

Tô Ý nhếch môi, nhún vai, bày ra bộ dáng liên quan gì tới tôi.

Nhưng đoàn trưởng Đặng thì tức giận đến mức đập bàn: “Bạch Nhược Lâm, sao bây giờ cô lại hèn hạ như vậy hả? Chính tôi là người chủ động đến gặp đồng chí Tô, mời cô ấy gia nhập đoàn nghệ thuật của chúng ta.”

Bạch Nhược Lâm nghe được chuyện này, gấp gáp đến mức quên mất mục đích tại sao đến đây.

"Đoàn trưởng Đặng, nhưng cô ấy… Đoàn nghệ thuật của chúng ta cũng không thiếu người!"

“Thiếu người hay không là do cô quyết định sao?” Đoàn trưởng Đặng cảnh cáo nhìn cô ta: “Cũng tốt, các cô đều ở đây cả rồi thì tôi cũng nói thẳng luôn.”

“Đêm qua trước khi sáo bầu bí của đồng chí Tô bị làm hư, có người đã nhìn thấy cô lẻn vào ký túc xá của cô ấy.”

Bạch Nhược Lâm nghe được lời này, huyết sắc trên mặt cô ta đột nhiên biến mất.

"Làm sao có thể chứ? Đây là vu khống, tôi không có làm!"

Đoàn trưởng Đặng cười lạnh nói: “Có làm hay không thì tự trong lòng cô biết, mặc dù chuyện lần này không có chứng cứ, nhưng biểu hiện hồi tối qua của cô đã đủ chứng tỏ cô không thích hợp thăng chức, cô nên suy nghĩ kĩ lại đi, rèn luyện thêm mấy năm nữa!"

Bạch Nhược Lâm vốn tưởng rằng lời nói tối qua của đoàn trưởng Đặng là nhất thời tức giận.

Suy cho cùng thì trình độ và khả năng của cô ta đã rõ như ban ngày.

Nhịn ngần ấy năm, lần này mới đến lượt cô ta.

Lại không ngờ cô ta bị bác bỏ vì vấn đề này?

Tinh thần của Bạch Nhược Lâm vốn đã không tốt, k*ch th*ch này càng khiến cô ta không chống đỡ được nữa.

Tần Vân Phong thấy thế, vội vàng đưa một tay ra đỡ cô ta.

Anh ta đỡ người ra ngoài và nói: "Đừng để bụng lần này không làm được thì sẽ có lần khác, cơ hội lúc nào cũng có mà."

Bạch Nhược Lâm nghiến răng nghiến lợi: "Anh thì biết cái gì? Nếu Tô Ý thật sự gia nhập vào đoàn văn nghệ, sau này trong mắt của đoàn trưởng Đặng còn có em sao?"

DTV

Tần Vân Phong lẩm bẩm nói: "Vừa rồi em ấy cũng không nói là sẽ gia nhập."

Bạch Nhược Lâm không thể tin nhìn anh ta một cái: "Cơ hội tốt như vậy, con khốn Tô Ý kia sao có thể không đi chứ?"

"Còn nữa, trước đây em đã hỏi anh là cô ta có hát được không, nhưng anh lại nói với em là ngũ âm của cô ta không tốt.

Anh tìm hiểu kiểu này đó hả?"

Tần Vân Phong trong lòng cảm thấy không vui khi nghe cô ta mắng Tô Ý như vậy.

Huống chi, nếu Tô Ý có thể ca hát, cô ta cũng không nên phá hủy nhạc cụ của người khác như thế, suýt nữa đã gây ra phiền toái lớn.

Tần Vân Phong mặc dù trong lòng rất thất vọng với cô ta, nhưng anh ta cho rằng hôm nay là ngày nhận được chứng nhận kết hôn, nếu cùng cô ta cãi nhau về vấn đề này sẽ khiến người khác có cơ hội cười nhạo.

Sau đó anh ta chủ động lùi một bước nói: "Được rồi, chuyện này sau lại nói!"

"Nhân tiện, không phải chúng ta đến gặp đoàn trưởng Đặng để nói chuyện ở chung sao? Sao vừa rồi em không nhắc tới?"

Bạch Nhược Lâm thấp giọng quát: "Em có thể nói thế nào đây? Thái độ vừa rồi của bà ấy như là hận không thể đuổi em ra khỏi quân đội, em còn dám phàn nàn với bà ấy về việc phân chia phòng sao?"

"Vậy bây giờ phải làm sao đây?"

Bạch Nhược Lâm hít sâu một hơi, suy nghĩ một chút: "Chúng ta đi tìm chính ủy Vương đi."

Hai người đến văn phòng của chính ủy Vương.

Bạch Nhược Lâm bắt đầu lau nước mắt.

Chính ủy Vương nhìn thấy mắt cô ta vì khóc mà sưng lên, nên thuận tiện khuyên bảo cô ta: "Hôm nay chẳng phải là ngày tốt để hai người đi lĩnh chứng sao? Tại sao cô còn khóc như thế này?"

Bạch Nhược Lâm thút tha thút thít nói: "Hai người chúng tôi vừa mới lĩnh chứng xong, đang chuẩn bị đến bộ phận hậu cần lấy chìa khóa chuyển đi.

Không ngờ chúng tôi lại được cấp một căn hộ hai phòng ngủ, ngay cả nhà vệ sinh riêng cũng không có."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 152: Chương 152



Sắc mặt của chính ủy Vương tối sầm: "Cái này đã rất tốt rồi, cô còn muốn gì nữa?"

Bạch Nhược Lâm nghi hoặc nhìn chính ủy Vương: "Lần trước không phải đã hứa cho chúng tôi một cái sân lớn sao?"

Chính ủy Vương mím môi không hài lòng, "Bây giờ công việc của cô còn không có cơ hội đề bạt, Tần Vân Phong cũng chỉ là phó đội trưởng, làm sao có tư cách được cấp một cái sân lớn?"

"Hơn nữa chuyện hôm qua cô gây ra, cô cho rằng dễ dàng trôi qua như vậy sao? Sáng nay có người tới báo cáo với tôi, trong lúc mấu chốt thế này cô còn muốn được chia sân lớn."

Chính ủy Vương vừa nói, nhịn không được mà đập bàn.

Gần đây hai người này đã gây ra cho ông ta rất nhiều rắc rối.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ bị bọn họ g.i.ế.c chết.

Tần Vân Phong thấy thế, không còn cách nào khác đành phải kéo Bạch Nhược Lâm ra ngoài một lần nữa.

Khi đi ngang qua văn phòng của Chu Cận Xuyên, anh ta nhịn không được mà nhìn vào bên trong.

Mỗi việc bắt đầu từ tối hôm qua liệu có liên quan gì đến anh ta không?

Nghĩ tới đây, Tần Vân Phong đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, lập tức kéo Bạch Nhược Lâm ra ngoài.

"Đừng khó chịu, dù sao thì hôm nay cũng là ngày chúng ta lĩnh chứng nên hãy vui lên nhé!"

"Trước tiên chúng ta chuyển đồ đạc đến nhà mới rồi thu dọn.

Ngày mai chúng ta sẽ mời mọi người đến ngồi một lát cho náo nhiệt!"

DTV

Một câu nói đã chạm tới điểm đau của Bạch Nhược Lâm: "Ngồi cái gì mà ngồi? Hai căn phòng rách nát mà còn mặt mũi mời người khác đến ngồi sao?”

Sau khi dỗ dành cô ta hồi lâu, Tần Vân Phong cũng có chút mệt mỏi.

"Vậy thì tùy em! Ngày mai chúng ta mới chuyển đi cũng không sao!"

Nói xong anh ta bước thẳng đi.

......

Ở bên khác, Tô Ý tiễn đoàn trưởng Đặng.

Cuối cùng, cô cũng không che giấu nữa, vui vẻ ngân nga một câu.

Nếu không có gì khác, Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm đều đã lĩnh chứng, điều này có nghĩa là cốt truyện chính đã được thay đổi.

Cô cũng không bị một hòn đá lớn đột nhiên rơi xuống.

Để đảm bảo ngày mai hai người họ có thể tổ chức tiệc cưới suôn sẻ, Tô Ý đã đến gặp đầu bếp Vương một chuyến trước khi tan làm.

"Đầu bếp Vương, ông đang bận sao? Bữa tiệc vào ngày mai không bị hủy phải không?"

Đầu bếp Vương tức giận, trợn mắt nhìn cô: "Nha đầu như cô ước gì người ta có thể hủy bỏ bữa tiệc phải không? Đáng tiếc là không theo như ước nguyện của cô được! Vừa rồi phó đội trưởng Tần còn đích thân đến bảo tôi chuẩn bị bữa tiệc vào trưa ngày mai cho cẩn thận.”

Tô Ý cười híp mắt rồi bước đi.

Đầu bếp Vương sững sờ một lúc, cô gái này có phải là khó chịu đến ngốc luôn rồi không? Chồng sắp cưới cũ của cô đang định tổ chức một bữa tiệc, còn cô lại rất vui vẻ.

…..

Ngày hôm sau.

Tổ đội ba người Tô Ý thành công có một ngày nghỉ tốt đẹp.

Tô Ý đánh một giấc ngon lành để lấy lại sức, đắp chiếc thảm lông cừu lên người, đúng là có thể giúp cô giữ ấm! Điều quan trọng là không tốn tiền!

Sau khi ngủ đủ, cô mới ung dung đứng dậy và tắm rửa.

Cô cũng không định ăn sáng.

Chờ tới trưa nay đi dự tiệc ăn cơm, nhất định cô phải bù vào phong bao lì xì 2 xu để ăn cho hồi vốn! Thu dọn đồ đạc xong, Tô Ý đi xuống lầu tìm hai đứa nhỏ.

Chu Cận Xuyên cũng đã được mời, đến lúc đó nhất định sẽ ngồi vào ghế chính.

Hai đứa trẻ không thể cứ đi theo anh, nên đến lúc đó đi theo cô vẫn tốt hơn.

Khi Tô Ý đi đến sân nhỏ, vừa vào cửa đã thấy Diệp Tiểu Vũ đang lục lọi hộp tủ tìm kiếm thứ gì đó.

Tô Ý vội vàng hỏi cậu bé đang tìm cái gì.

"Chị Tô, chị tới thật đúng lúc, tay của chú Chu bị thương, chị có còn nhớ chai thuốc đỏ ở đâu không ạ?"

Tô Ý nghe tin tay của Chu Cận Xuyên bị thương, vội vàng lấy lọ thuốc màu đỏ từ trong tủ phòng khách ra.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 153: Chương 153



Đồng thời, cô quay đầu hỏi Diệp Tiểu Vũ: "Anh ấy bị thương có nặng không?"

"Trông có chút đáng sợ ạ, nhưng chú nói không sao cũng không cần bôi thuốc.

Hay là chị Tô Ý mau đi thuyết phục chú ấy đi ạ! Chú ấy nhất định sẽ nghe lời chị."

Tô Ý nghe xong, không khỏi nhìn thoáng qua thư phòng.

Lúc này cô mới phát hiện hôm nay Chu Cận Xuyên không ra ngoài, anh vẫn luôn ở trong thư phòng.

Hơn nữa Chu Cận Xuyên cũng đã nhìn thấy cô.

Tô Ý không khỏi giả vờ như không phát hiện mà lấy lọ thuốc màu đỏ đi tới gõ cửa.

“Đoàn trưởng Chu, Tiểu Vũ nói tay của anh bị thương."

Chu Cận Xuyên ngẩng đầu nói: "Không sao cả, chỉ là bị ngứa nên tôi gãi một chút thôi."

Tô Ý bước tới nhìn xem, quả nhiên chỉ là tróc da một chút.

“Bây giờ trời trở lạnh, nếu không xử lý sẽ rất dễ bị tê cóng, vết thương sẽ rất lâu mới lành lại, tốt nhất là nên khử trùng và băng bó.”

Đúng như Tiểu Vũ dự liệu, Tô Ý vừa nói xong, Chu Cận Xuyên đã ngoan ngoãn duỗi tay ra: "Được thôi!"

Tô Ý sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng mở chai ra, giúp anh khử trùng, tìm miếng gạc quấn vài vòng rồi lại theo thói quen mà thắt nơ.

"Đội trưởng Chu, vết thương này là thế nào đây?"

Cô nhớ rõ ràng tối qua trước khi anh rời đi, cả người vẫn còn tốt mà.

Khoảng cách cũng chỉ có vài bước chân, chẳng lẽ cũng có thể bị gãy tay sao?

Chu Cận Xuyên nhếch môi cười nói: "Không có gì, tối hôm qua tôi xuống lầu gặp phó đội trưởng Tần, anh ấy nói không ngủ được nên tôi cùng anh ấy ra sân tập để luyện tập một lát."

Tô Ý mím môi, muốn cười mà không dám cười, đành ngậm miệng lại.

[Tôi còn hỏi vì sao hôm nay sắc mặt của Tần Vân Phong toàn là xanh tím, hoá ra là như vậy!]

[Thật đáng tiếc, lúc đó vậy mà tôi lại không có ở đó.]

Chu Cận Xuyên đang uống nước, nhịn không được mà thiếu chút nữa bị nghẹn.

Tô Ý vội vàng hỏi: "Chu đoàn trưởng, anh không sao chứ?"

Chu Cận Xuyên ho nhẹ: "Không có việc gì, buổi trưa chúng ta có thể cùng nhau đến đó được không?"

Tô Ý vội xua tay: "Anh tự đi đi, ba người chúng tôi sẽ đi tìm chị Diêu và chị Trịnh đi chung, sau đó ngồi cùng một chỗ với các chị ấy.”

Chu Cận Xuyên “ừ” một tiếng: "Cũng được thôi, thời gian vẫn còn sớm."

Tô Ý đồng ý, đứng dậy tìm Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn.

Đêm qua tuyết rơi xuống rất nhiều.

Bây giờ ở trong sân đã chất thành đống dày đặc, chỉ có một lối đi nhỏ được dọn ra.

"Sáng nay chú đang xúc tuyết thì đột nhiên ngừng lại, không xúc tuyết nữa.

Chú nói tạm thời giữ nó lại."

Nói xong, mặt Tiểu Vũ hiện lên vẻ khó hiểu.

Cậu bé chỉ nghĩ tay của chú bị thương nên không tiện xúc tuyết.

Tô Ý mỉm cười: "Khó lắm tuyết mới rơi nhiều như thế, xúc hết một lần không phải là uổng phí sao? Hay là chúng ta ta chơi ném tuyết nhé?"

“Ném tuyết sao? Được thôi ạ!”

Tô Ý không chờ kịp đến lúc bỏ găng tay của cô ra, cô đã bắt đầu từ trên mặt đất nắm lấy một nắm tuyết giống như kẹo dẻo, cô nhanh chóng tạo thành một quả cầu tuyết nhỏ và ném về phía Tiểu Vũ.

Diệp Tiểu Vũ cũng lập tức phản ứng tạo một quả cầu tuyết ném về phía Tô Ý.

DTV

Diệp Noãn Noãn ban đầu thì ngơ ngác đứng nhìn, cho đến khi Tô Ý nhét một quả cầu tuyết vào tay cô bé.

Sau đó cô bé cũng hưng phấn ném về phía Tiểu Vũ, sau khi ném xong, cô bé đã lập tức cười khúc khích.

Chu Cận Xuyên nghe được tiếng cười của ba người nên ra khỏi thư phòng.

Vừa bước vào phòng khách đã thấy ba người rượt đuổi và ném bóng tuyết vào nhau ở trong sân.

Ánh mắt Chu Cận Xuyên một mực nhìn theo ba người, trong mắt anh tràn đầy sự ấm áp.

Nhìn thấy Tô Ý ở chung với hai đứa nhỏ không có chút nào không hoà thuận.

Đáy lòng anh không khỏi lộp bộp một tiếng..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 154: Chương 154



Đúng vậy, cô chỉ mới 20 tuổi, dù bình thường luôn là bộ dáng ăn nói và hành động lão luyện nên khiến mọi người phớt lờ tuổi tác của cô.

Nhưng suy cho cùng, cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi.

Còn anh năm nay đã hai mươi sáu tuổi.

Người xưa vẫn nói, cách nhau ba tuổi đã có khoảng cách thế hệ.

Không phải là anh có chút già rồi sao?

Lần đầu tiên trong đời Chu Cận Xuyên cảm thấy không tự tin về tuổi tác của mình như vậy, anh lặng lẽ quay vào nhà, vào bếp đun nước nóng.

Nhìn thấy ba người ở bên ngoài chơi gần xong, anh mới bước ra, hô lên: “Đừng chơi lâu quá, cẩn thận bị cảm lạnh đó!”

Tô Ý nghe thấy lời này thì dừng lại, vừa rồi vui quá nên cô nhất thời quên mất thời gian.

Vì thế cô ngượng ngùng kéo Diệp Noãn Noãn đi vào.

Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy trên bàn có ba bát sữa mạch nha mới pha, vẫn tỏa ra mùi thơm nồng nàn và hơi nóng.

“Uống khi còn nóng để tránh bị cảm lạnh.”

Tô Ý càng cảm thấy xấu hổ, vội vàng cảm ơn.

Ba người họ uống sữa mạch nha.

Tô Ý bảo Diệp Tiểu Vũ đi thay quần áo, cô cũng dẫn Noãn Noãn đi thay quần áo.

"Đội trưởng Chu, chúng tôi đi tìm chị Diêu trước đây."

Chu Cận Xuyên cũng đứng dậy: “Tôi biết rồi, lát nữa tôi cũng sẽ tới đó.”

Ba người nắm tay nhau đi sang nhà bên cạnh.

Chị Trịnh và các con của chị cũng đã đợi sẵn ở nhà chị Diêu.

"Mọi người tới rồi sao? Vừa rồi bọn chị còn tính sang gọi em!"

Chị Diêu có chút do dự: "Tiểu Tô, em thật sự muốn đi uống rượu mừng của bọn họ sao? Chị nghĩ em không cần thiết phải đi đâu, có thể bọn họ đang che giấu ý đồ xấu gì đó."

Tô Ý cười nói: "Hai người bọn họ đã đặc biệt mời em nên em đành phải đi thôi.

Không có chuyện gì đâu!"

DTV

Thấy vậy, chị Diêu đành phải gật đầu: "Được rồi, vậy lúc đó em cứ ngồi ăn cùng với bọn chị, mặc kệ hai kẻ lòng dạ hiểm độc đó!"

Nói xong nhóm người rời khỏi sân, đi đến nhà ăn.

Trước khi đến nơi, cô từ xa đã nhìn thấy Bạch Nhược Lâm mặc áo khoác len màu đỏ, trên mặt bôi tuyết trắng.

Cô ta đi theo Tần Vân Phong để nghênh đón mọi người ở cửa.

Khi hai người nhìn thấy Tô Ý, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Bạch Nhược Lâm hừ lạnh một tiếng: "Không nghĩ tới cô ta còn dám tới!"

Dù sao cô ta và Tần Vân Phong cũng đã lĩnh chứng rồi.

Cô ta cũng không dám phá hỏng quân hôn! Phải để cho cô ta tận mắt chứng kiến và chấp nhận hiện thực!

Tần Vân Phong sau khi nhìn thấy Tô Ý thì trong lòng không khỏi thắt lại.

"Em đến rồi sao?"

Thấy anh ta nhìn thẳng vào Tô Ý, chị Diêu và chị Trịnh đều nhếch môi, giận dữ nhét hồng bao và cổ gắng kéo Tô Ý đi vào.

Tô Ý cũng lấy từ trong túi ra chiếc hồng bao được cô đã chuẩn bị trước: "Đây là tâm ý của tôi, các người đừng chê ít nhé! Tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”

Tần Vân Phong sửng sốt một lát mới nhận lấy.

Tô Ý vừa bước vào, Bạch Nhược Lâm đã lập tức tức giận đoạt lấy nó.

Mở ra nhìn, là hai mao tiền.

"Biết ngay cô ta không có ý tốt, cô ta thế này không phải đang cố ý chọc tức em sao?"

Tần Vân Phong mím môi nói: "Em ấy là một cô gái sống khổ sở, ở đây không có người để nương tựa, phải chi tiêu nhiều việc, em cũng đừng so đo làm gì."

Bạch Nhược Lâm nắm chặt hai mao tiền trong tay: "Sao anh lại bắt đầu nói thay cô ta?"

"Anh không có! Chỉ là anh không muốn vì chút chuyện như lông gà vỏ tỏi lại cãi nhau nữa.

Đừng quên hôm nay là ngày trọng đại của chúng ta."

"Anh cũng biết hôm nay là ngày trọng đại thì đừng nhắc đến cô ta!"

"Em cho rằng anh muốn nhắc đến sao? Còn không phải là em kiên trì mời người ta tới hả?"

“…”

….

Tô Ý dẫn hai đứa trẻ vào nhà ăn rồi đi thẳng tới nơi hẻo lánh.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 155: Chương 155



Những người ngồi đây đều là chị gái và con cháu trong nhà nên trong lúc chờ bữa tối có thể thư giãn một chút.

Mấy người vừa ngồi xuống đã bắt đầu gặm hạt dưa, cũng thấy chị Lưu mang theo Cường Cường và Lượng Lượng tới.

"Này, dì Lưu đến rồi à? Có muốn ngồi chung một chỗ không?"

Chị Lưu vừa cúi đầu nhìn thì thấy là Tô Ý.

Cô ta sợ hãi trợn mắt nhìn cô một cái rồi nhanh chóng tìm một chỗ cách xa cô để ngồi xuống.

Cô ta đã phải té nhiều lần, chỉ có kẻ ngốc mới đi ngồi cùng bàn với cô để tự tìm khó chịu!

Một lúc sau, khách khứa lần lượt đến, chỉ chờ bữa ăn bắt đầu.

Kết quả là cô dâu chú rể lại cãi nhau trước cửa.

"Ai trong số các người đi khuyên giải đây?”

“Chỉ là, nếu chúng ta tiếp tục để họ ồn ào như vậy thì món nóng cũng sẽ thành món nguội, không phải sao?”

"Đội trưởng Chu đến rồi!"

Mọi người vừa nhìn thấy Chu Cận Xuyên tới, liền biết hai người đó sẽ không dám cãi nhau.

Quả nhiên, Chu Cận Xuyên vừa đi vào, cô dâu chú rể cũng bám sát theo sau.

Vừa mở bàn khai tiệc, nhà ăn bỗng trở nên sôi động.

Chu Cận Xuyên được mời ngồi ở ghế chủ vị, bên cạnh doanh trưởng Lục.

Bạch Nhược Lâm và Tần Vân Phong sau khi chào hỏi mọi người một vòng, cuối cùng cũng tới đây.

Không biết là người nào thẳng tính, nhìn thấy Tần Vân Phong, không tới hai lời đã bắt đầu nói đùa.

"Phó đội trưởng Tần, chúc mừng, chúc mừng! Chúng tôi vừa nhìn giùm anh rồi.

Đồng chí Tiểu Tô người ta ăn uống rất vui vẻ.

Chuyện xưa của hai người đã qua từ lâu, sau này hai người hãy sống thật tốt nhé, đừng động một chút lại rùm beng cãi nhau nữa.”

Tô Ý đang cạp chân gà ở trong góc: “...”

Vẻ mặt tươi cười của Bạch Nhược Lâm lập tức trở nên lạnh lùng.

Cũng là Tần Vân Phong xoa dịu mọi việc: "Mọi người nhân lúc còn nóng thì dùng bữa đi, hôm nay chúng tôi chiêu đãi không chu toàn rồi."

Bạch Nhược Lâm cũng nhớ tới sân nhà của cô ta vào ngày hôm nay, cắn môi nói: "Mọi người đừng trêu đùa chúng tôi nữa, chúng tôi vừa rồi chỉ cãi nhau về việc trang trí nhà mới mà thôi."

"Về phần đồng chí Tô, bây giờ cô ấy có năng lực như vậy, sẽ sớm gia nhập đoàn văn công.

Làm sao cô ấy còn có thể vừa ý lão Tần của chúng ta nữa chứ? Tôi không lo lắng chút nào!"

DTV

Nói xong, cô ta trước mặt mọi người kéo tay Tần Vân Phong: "Anh thấy có đúng không?”

Tần Vân Phong mấp máy miệng, không nói gì.

Nhưng người bên cạnh lại bật cười ha ha: "Cô còn chưa biết sao? Đồng chí Tiểu Tô không đồng ý đến đoàn văn nghệ, lúc nãy mọi người cũng vì chuyện đó mà thấy tiếc nuối!"

Bạch Nhược Lâm trong lòng vui mừng, thật sự không gia nhập sao? Cô ta vui mừng một lúc thì không khỏi cảm thấy khó chịu.

Làm sao cô ta có thể coi thường một chuyện tốt như vậy?

Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Lâm cũng không thèm kính trà, trực tiếp kéo Tần Vân Phong ngồi xuống ăn cơm.

Mọi người lần lượt di chuyển đũa của mình.

Chu Cận Xuyên vừa mới đưa tay ra, doanh trưởng Lục ở bên cạnh liền phun ra một ngụm trà.

May mắn là anh phản ứng nhanh mới không để nó phun lên bát đĩa.

"Lão Chu, anh quấn băng gạc… cũng thật khác biệt!”

Chu Cận Xuyên nghiêng người liếc xéo anh ấy: “Mau ăn đi.”

Tần Vân Phong ngồi đối diện, ngẩng đầu đã lập tức nhìn thấy chiếc nơ trên tay Chu Cận Xuyên.

Ngay lập tức anh ta hiểu ra là Tô Ý quấn cho anh.

Đột nhiên trái tim của anh ta trở nên nguội lạnh bảy tám phần.

Anh ta không khỏi thầm cười khổ, điều kiện của Chu đội trưởng tốt như vậy làm sao có thể vừa ý với xuất thân của cô chứ?

E rằng đó chỉ là nhất thời cao hứng, kết quả lại như lấy giỏ trúc mà múc nước, tất cả đều vô ích.

Trong tương lai sẽ có lúc cô phải hối hận.

Về phần anh ta, anh ta sẽ cùng Bạch Nhược Lâm sống thật tốt.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 156: Chương 156



Những lúc như tết âm lịch, anh ta sẽ đưa Bạch Nhược Lâm về quê, để tất cả dân làng có thể nhìn thấy cô.

Nhân tiện, hai người bọn họ có thể sẽ tổ chức một tiệc cưới đàng hoàng khác ở trong làng.

Sau đó hai người sẽ sinh một cậu bé to béo, để mẹ anh ta chăm thay.

Có mẹ ở đó, anh ta và Bạch Nhược Lâm có thể tập trung vào công việc, việc họ được thăng chức chính thức chỉ còn là vấn đề thời gian.

Đến lúc đó Tô Ý nhất định sẽ khóc lóc tìm anh ta tỏ tình!

Nghĩ tới đây, Tần Vân Phong bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, anh ta lập tức giúp Bạch Nhược Lâm chuyển đồ đạc của họ đến nhà mới.

Bạch Nhược Lâm vốn còn tức giận, lại thấy Tần Vân Phong cố gắng để dọn dẹp nhà mới, vào mùa đông nóng nực đến đổ mồ hôi trán, nên chỉ mặc duy nhất một chiếc áo mỏng.

Thái độ đối với bản thân cũng đã tốt hơn trước rất nhiều, chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhìn lại ngôi nhà mới, mặc dù nó không đẹp bằng nhà có sân độc lập.

Nhưng xét cho cùng thì đây cũng là một căn hộ hai phòng ngủ, điều kiện cũng tốt hơn rất nhiều so với ký túc xá bốn người mà trước đó cô ta từng ở.

Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Lâm càng vui mừng hơn.

Buổi tối, Tần Vân Phong thu dọn nhà mới, chủ động đi nhà ăn mua chút đồ ăn, hai người họ cùng nhau ăn hết cơm.

Trước khi đi ngủ, anh ta ân cần mang nước rửa chân cho cô ta để cô ta ngâm chân.

Bạch Nhược Lâm càng cảm thấy tự hào, nghĩ rằng đàn ông sau khi kết hôn quả thực sẽ thay đổi sau khi kết hôn.

Dù trước đây có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì sau này cũng sẽ không làm tổn thương mình.

Nghĩ đến đây, cô ta chủ động đưa tay ôm lấy eo anh ta: "Vân Phong, anh đối với em thật tốt, từ nay về sau chúng ta hãy sống thật tốt nhé!"

DTV

Tần Vân Phong sửng sốt một lát, mới đưa tay tắt đèn, bế cô ta đi về phía giường.

......

Nửa đêm, Bạch Nhược Lâm gặp ác mộng Cơn ác mộng gần như là nuốt chửng cô ta, như thể có ai đó đang bóp cổ cô ta, khiến cô ta không thể thở được.

Khi lần nữa giật mình tỉnh dậy, toàn thân đã đầy mồ hôi lạnh.

Cuối cùng sau khi mò mẫm đầu giường, Bạch Nhược Lâm bị cuốn lịch trên bàn làm cho choáng váng.

Trên đó hiện là ngày 2 tháng 1 năm 1981! Có phải cô ta, cô ta đã trọng sinh rồi phải không?

Đầu tiên là Bạch Nhược Lâm vui mừng, sau đó nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên kia giường.

Sau đó cô ta nhìn thấy khuôn mặt mà cô ta không muốn nhìn thấy nhất!

Lúc này, cô ta đã gả cho Tần Vân Phong rồi sao?

Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm bỗng nhiên cảm thấy một mùi ngai ngái xộc thẳng vào cổ họng.

Kiếp trước, ngay từ đầu cô ta cũng đã bị người đàn ông này lừa dối, cho rằng anh ta là một người đàn ông lương thiện đáng để cô ta giao phó cả đời.

Chỉ là sau khi kết hôn, cô ta mới nhận ra sự thành thật và chu đáo chỉ là giả tạo, còn tính toán và thờ ơ là có thật.

Cô ta vui vẻ gả cho anh ta, nhưng thứ cô ta nhận được lại là bị lợi dụng vô tận, còn có một người mẹ chồng và em chồng mà cô ta không thể bỏ được.

Cô ta không muốn sống cuộc sống như vậy nên bắt đầu lén bỏ thuốc vào thức ăn của mẹ chồng.

Thời gian trôi qua, bà lão cuối cùng cũng bị bệnh và được đưa về quê.

Ngoài ra còn có cô em chồng phiền phức kia, sau khi mẹ chồng qua đời thì bị cô ta tự ý gả đi.

Cuối cùng cũng đuổi được hai người này đi, nhưng Tần Vân Phong lại vô tình phát hiện ra manh mối.

Kể từ đó, hai người họ thường xuyên cãi vã.

Lần cãi vã cuối cùng, cô ta dọa ly hôn, muốn hoàn toàn kéo Tần Vân Phong xuống khỏi địa vị cao.

Không ngờ Tần Vân Phong không chịu đồng ý ly hôn nên hai người đóng cửa lại, bắt đầu đánh nhau.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 157: Chương 157



Cô ta nhớ rõ, lúc đó hai mắt của Tần Vân Phong đỏ bừng bóp cổ cô ta, cứ như muốn ăn thịt cô.

Cô ta không ngừng vùng vẫy, vốn tưởng rằng bản thân đã chết, không ngờ lại trực tiếp được sống lại!

Đáng buồn chính là, cô ta trọng sinh vào đêm tân hôn của cô ta và Tần Vân Phong

Thật đáng ghét!

Bạch Nhược Lâm nghiến răng nghiến lợi, lén nuốt xuống vị ngai ngái trong miệng

Cô ta vẫn chưa muốn đối mặt với bộ mặt đạo đức giả của Tần Vân Phong.

Nghĩ tới việc mình và Tần Vân Phong vừa mới ngủ với nhau, cô ta cảm thấy buồn nôn.

Rõ ràng là kiếp trước, cô ta và Tần Vân Phong vào cuối năm 1981 mới kết hôn.

Tại sao bây giờ mới đầu năm đã kết rồi?

Bạch Nhược Lâm che cái đầu đau như búa bổ, bình tĩnh lại một lát.

Lúc này cô ta mới từ từ đi vào mấu chốt.

Ở kiếp này, mọi chuyện đều đã thay đổi.

Hơn nữa mấu chốt nằm trên người con khốn Tô Ý kia! Kể từ khi cô ta vào quân đội, mọi thứ đã thay đổi.

Kiếp trước khi cô ta biết Tô Ý muốn tới quân đội, cô ta và Tần Vân Phong cũng đã náo loạn một trận, gây không ít phiền toái.

Tần Vân Phong căn bản không cho cô nhập ngũ, trực tiếp đưa cô về quê.

Không chỉ vậy, cô ta còn nhớ rõ ràng vào lúc này Tô Ý còn phải kết hôn với một ông lão quê mùa đã có hai đời vợ.

Chính cô ta là người đã buộc Tần Vân Phong phải làm chuyện này.

Nhưng tại sao bây giờ cô ta có thể ở lại, còn có quan hệ với Chu Cận Xuyên?

Về phần Chu Cận Xuyên, vài năm sau khi mọi người trở lại Bắc Kinh làm việc cô ta mới biết được, hóa ra Chu Cận Xuyên không chỉ có tài năng và bản lĩnh mà bối cảnh đằng sau anh cũng không thể tưởng tượng được.

Chuyện kỳ lạ duy nhất là sau khi trở về Bắc Kinh được mấy năm, anh vẫn cô đơn.

Cô ta rất hối hận, lúc đó còn trong quân đội, cô ta cho rằng anh quá nghiêm khắc và khó gần.

Nếu cô ta sớm biết anh có gia cảnh như vậy, dù cô ta có bị đánh c.h.ế.t cũng nhất quyết phải cùng anh phát sinh quan hệ.

Bây giờ, sau khi được trọng sinh, cô ta đã biết.

Nhưng cô ấy đã kết hôn với người đàn ông kinh tởm!

Chết tiệt! Chết tiệt!

Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Lâm không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.

Tần Vân Phong ở bên cạnh kinh sợ tới nỗi lập tức bật dậy: “Làm sao vậy?”

Sau khi anh ta nhìn thấy vết m.á.u trên ga trải giường sắc mặt của anh ta cũng trở nên trắng bệch: “Nhược Lâm, sao tự nhiên em lại hộc m.á.u vậy?"

Bạch Nhược Lâm thấy anh ta đưa tay đến đỡ, cô ta chán ghét hất tay ra: “Đừng đụng vào người em."

Tần Vân Phong cứ nghĩ là cô ta lo sẽ làm anh ta bị dơ nên bận bịu quan tâm nói: “Đã đến lúc này rồi mà do với không do cái gì chứ, hiện tại anh dẫn em đến phòng y tế nhé!”

Bạch Nhược Lâm hừ lạnh một tiếng: “Là tôi chê anh bẩn đó!”

Tần Vân Phong không thể tin nhìn cô ta, ngay lập tức sờ lên trán cô ta: “Em bị làm sao vậy?”

Bạch Nhược Lâm tức giận quay mặt đi: “Tần Vân Phong, chúng ta ly hôn đi!”

“Em bị bệnh sao?” Tần Vân Phong vốn là lo lắng cho sức khoẻ của cô ta, nhưng vừa nghe thấy cô ta mở miệng đòi ly hôn, anh ta không khỏi thốt lên.

Nói xong tự anh ta cũng thấy không hợp lý.

Anh ta nhanh chóng đổi lời: “Anh biết em đang bệnh nên mới thấy khó chịu.

Bây giờ anh đưa em đi gặp bác sĩ.”

Bạch Nhược Lâm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nằm xuống: “Tôi không đi, anh chỉ ước gì tôi mau c.h.ế.t đi để có thể ăn trọn nhà của tôi.”

Tần Vân Phong một mực kiên nhẫn, nhìn thấy cô ta không thuận theo cũng không chịu buông tay.

Tia lo lắng còn sót lại trong lòng anh ta đã hoàn toàn biến mất: “Anh nghĩ em bị bệnh, nên sẽ không để bụng”

DTV

Nói xong anh ta cũng quay người nằm xuống.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 158: Chương 158



Nhìn thấy Tần Vân Phong như vậy, đáy lòng của Bạch Nhược Lâm càng lạnh hơn.

Kiếp trước cũng giả vờ ân ái vài năm, bây giờ mới kết hôn, một ngày cũng không muốn giả vờ nữa?

Bạch Nhược Lâm nằm suốt đêm không nhắm mắt.

Cô ta nghĩ đi nghĩ lại những gì đã xảy ra ở kiếp trước và những gì xảy ra ở kiếp này.

Trời vừa sáng, cô ta bắt đầu đứng dậy tắm rửa và thay quần áo.

Tần Vân Phong ngủ một đêm, những chi tiết đêm qua đã không còn nhớ nổi.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô ta, anh ta thăm dò hỏi: "Em thấy thế nào rồi? Có muốn đến phòng y tế kiểm tra không?"

Bạch Nhược Lâm hiện tại đã tỉnh táo lại, cũng biết bản thân vào lúc mấu chốt mà vỡ lở sẽ không tốt.

Sau đó cô ta bình tĩnh nói: "Được rồi, chúng ta đi ăn sáng trước đã, lát nữa chúng ta cùng nhau đi xem."

"Đêm qua hình như em gặp ác mộng, em bị mắc kẹt trong mộng, có phải em đã nói nhảm gì không?"

Tần Vân Phong sửng sốt một lát, sau đó mới an lòng nói: "Không có chuyện gì, dù có xảy ra anh cũng không so đo."

Hai người thu dọn đồ đạc xong thì cùng nhau đến nhà ăn ăn sáng.

Sau khi chờ phòng y tế mở cửa, cô ta là người đầu tiên được bác sĩ khám.

Bác sĩ kiểm tra một lần, cuối cùng không phát hiện ra điều gì bất thường.

"Có lẽ là do trời nóng, dù hai người là vợ chồng mới cưới nhưng khi về cũng phải kiềm chế lại một chút.

Uống thêm nước nóng và chú ý nghỉ ngơi nhé!"

Sau khi rời khỏi phòng y tế, Tần Vân Phong bảo cô về nghỉ ngơi trước, sau đó đi bận rộn công việc.

Bạch Nhược Lâm nhìn Tần Vân Phong rời đi, sau đó xoay người đi đến văn phòng của chính uỷ Vương.

DTV

Vừa bước vào cửa, Bạch Nhược Lâm đã bắt đầu khóc như lê hoa đái vũ.

Chính ủy Vương bối rối: “Đây là đã xảy ra chuyện gì đây? Bữa tiệc rượu hôm qua không phải vẫn còn ổn sao?"

Bạch Nhược Lâm ở bên cạnh vừa khóc vừa nói: "Chú Vương, một ngày tôi cũng không muốn trải qua nữa, tôi muốn ly hôn với Tần Vân Phong."

"Cái gì? Có phải cô bị bệnh rồi không?" Chính ủy Vương kích động đập bàn đứng dậy, "Chỉ vừa mới kết hôn, mà cô lại đòi li hôn cái gì? Đúng là hoang đường!"

“Tôi sẽ xem như cô qua ngày lành liền không biết điều, suốt ngày chỉ biết ầm ĩ!"

Bạch Nhược Lâm khóc càng lớn hơn: "Chú Vương, ban đầu không phải chú cũng không coi trọng Tần Vân Phong sao? Trước đây là tôi tuổi nhỏ ngu dốt, nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra, anh ta thật sự không xứng."

Chính ủy Vương cảm thấy thái dương như sắp nổ tung: “Chuyện đó nghĩ cũng đừng nghĩ! Quay trở về sống cho tốt cuộc sống của cô đi! Nếu để tôi nghe được tin đồn gì, tôi cũng không thể bảo vệ cô được!"

Nghe thấy giọng điệu gay gắt của ông ta, hai đầu lông mày của Bạch Nhược Lâm có chút mất kiên nhẫn.

Cô ta lập tức ngừng khóc, đáy lòng càng cảm thấy khó chịu.

Kiếp trước, rõ ràng là chủ Vương rất nghe lời cô ta, chuyện gì cũng đứng về phía cô ta.

Ông ta thậm chí còn thuyết phục cô không được kết hôn với Tần Vân Phong, sau đó còn khuyên cô ta nếu sống không tốt thì cứ ly hôn.

Tại sao bây giờ mọi chuyện lại trở thành thế này?

Nhìn thấy tia trông cậy cuối cùng cũng không còn, Bạch Nhược Lâm đành phải mất hồn mất vía đứng dậy rời đi.

Cô ta dự định thực hiện cách tiếp cận lâu dài.

Vừa bước ra khỏi cửa, cô ta đã gặp Chu Cận Xuyên ở hành lang.

Bạch Nhược Lâm vội vàng lau nước mắt, bày ra vẻ mỉm cười, rụt rè hô câu: "Đội trưởng Chu——"

Cô ta vừa mở miệng, Chu Cận Xuyên đã đi ngang qua cô ta.

Thậm chí còn không thèm nhìn cô ta một cái.

Bạch Nhược Lâm quay đầu, không cam lòng liếc nhìn bóng lưng anh, trong lòng tràn ngập vị đắng nghét.

Giá như lúc này cô ta không kết hôn với Tần Vân Phong thì cô ta đã có thể công khai theo đuổi Chu Cận Xuyên rồi.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 159: Chương 159



Nếu như cô ta có thể sớm ly hôn với Tần Vân Phong, có lẽ cô ta sẽ còn có cơ hội.

Cho dù tạm thời không được, chờ thêm hai năm sau trở lại Bắc Kinh cũng có thể bắt đầu lại.

Sau khi rời khỏi ký túc xá, Bạch Nhược Lâm đứng trên cầu thang nhìn đại viện ở nơi xa mà lâm vào trầm tư.

Bây giờ ngay cả chính ủy Vương cũng không giữ được, cuộc hôn nhân này tạm thời không thể tách ra.

Không bằng trước tiên ổn định với Tần Vân Phong, sau đó mới tính tới kế hoạch lâu dài.

Dù sao, cũng đã có ký ức của kiếp trước, cô ta không cần phải lo lắng kiếp này sẽ gặp chuyện không tốt.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Nhược Lâm liền thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô ta nhấc chân lên, chuẩn bị đi đến nhà ăn.

Trước tiên cô ta phải làm quen với chuyện này một thời gian.

Khi đến đại viện, phải bắt đầu khiến cho Tô Ý gặp xui xẻo.

Lúc này Tô Ý và Từ Tiểu Cần đang bận rộn nói chuyện đùa giỡn ở sau bếp.

Ai biết Bạch Nhược Lâm giống như một bóng ma, đứng ở cửa nhìn chằm chằm Tô Ý mà không nói một lời.

Chính Từ Tiểu Cần là người phát hiện ra đầu tiên: "Mẹ ơi, sao cô lại đứng ở đây mà không lên tiếng chứ? Đúng là doạ người quá mà!"

Lông mày của Tô Ý nhíu lại: "Có chuyện gì?"

Bạch Nhược Lâm mím môi nói: "Tô Ý, ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô."

"Không có thời gian! Bây giờ đang là giờ làm việc của tôi." Tô Ý không nói hai lời đã từ chối.

Trong mắt của Bạch Nhược Lâm hiện lên hận ý: "Tô Ý, tôi biết tất cả đều là vì cô mà kiếp này tôi mới khổ sở như vậy, nếu cô không ra, tôi sẽ cùng cô cá c.h.ế.t lưới rách."

Tô Ý vốn không có ý định để ý đến cô ta, lại đột nhiên nghe thấy cô ta nói ra ba chữ “ở kiếp này”.

Đáy lòng cô bỗng “lộp bộp” một tiếng, Bạch Nhược Lâm đã trọng sinh?

Nghĩ đến đây, Tô Ý không để ý đến chuyện gì nữa, cô nhanh chóng cởi tạp đề đi ra ngoài.

Từ Tiểu Cần thấy vậy vội vàng ngăn cản cô: "Tô Ý, chị đừng đi! Em nghĩ cô ta không có ý tốt đâu."

Tô Ý nhanh chóng trấn an cô ấy: “Đừng lo, tôi sẽ không để mình phải thua thiệt đâu.”

Nói xong cô nhanh chóng đi ra ngoài.

Tô Ý theo sau Bạch Nhược Lâm đến con đường nhỏ, vắng vẻ sau nhà ăn.

Ánh mắt cô vẫn luôn quan sát Bạch Nhược Lâm, muốn xem liệu có phải cô ta thực sự được sống lại hay không.

Cô còn chưa kịp lên tiếng dò xét, Bạch Nhược Lâm đã mở lời trước: "Tô Ý, tôi hỏi cô, việc tôi và Tần Vân Phong kết hôn sớm như vậy có phải do cô cố tình xúi giục ở bên trong hay không?"

Tô Ý cảm thấy trong lòng căng thẳng m.á.u cũng sôi lên.

DTV

Sống lại! Thật sự sống lại! Bạch Nhược Lâm sống lại!

Tô Ý nén sự kinh sợ của bản thân lại, giả vờ không hiểu cô ta đang nói gì: "Cô nói vậy là có ý gì chứ? Rõ ràng cô biết nếu cô kết hôn thì tôi sẽ trở thành trò cười của cả đại viện.

Tôi còn mong cô không kết hôn sớm nữa đấy!"

"Giờ cô đã đạt được mong muốn, cuối cùng cũng đã chiếm được anh ta, cô còn có mặt mũi chạy đến trước mặt tôi khoe khoang nữa à?"

Bạch Nhược Lâm thấy vẻ mặt u oán của cô, thì không khỏi d.a.o động.

Lúc đó, Tô Ý đúng là đã gặp riêng Tần Vân Phong, muốn kéo dài việc kết hôn của họ đến sau kỳ nghỉ mùa xuân để gia đình quyết định.

Chẳng lẽ thật sự không phải vì mình? Nhưng tại sao khi Tô Ý đến, mọi thứ đều thay đổi?

Bạch Nhược Lâm nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi nhận ra điều gì đó không đúng.

Đời trước, Tô Ý căn bản không gặp hai người ở cửa, mà là do Tần Vân Phong đã tự mình đuổi cô đi.

Còn đời này, cô ta và Tần Vân Phong vừa đi xem phim từ huyện về, đúng lúc gặp Tô Ý ở cửa, vì vậy mới xảy ra rắc rối.

Vậy có phải là thời gian Tô Ý đến đã thay đổi mọi thứ?
 
Back
Top Bottom