Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 60: Chương 60



Diệp Tiểu Vũ bận rộn kể lại chuyện lần trước Tô Ý ở trong đại viện đụng phải Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm, còn bị hai người này công khai vu oan là kẻ bắt cóc trẻ con và trộm đồ đạc cũng như sau đó Tần Vân Phong đến tìm Tô Ý bị đuổi đi.

“Hai người họ quá đáng quá, chị Tô quá hiền lành không dám đụng chạm họ, chú Chu, chú đừng để họ đuổi chị Tô đi nhé!”

Người đang ở nhà hàng xóm Tô hiền lành:.....

Chu Cận Xuyên gật đầu: “Yên tâm đi, chú sẽ xử lý!

......

Hành động của Chu Cận Xuyên rất nhanh.

Ngày hôm sau anh liền gọi Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm đến văn phòng.

Trong lòng Bạch Nhược Lâm, Chu Cận Xuyên luôn là nhân vật cao cao tại thượng, bình thường trong đơn vị chưa bao giờ nói chuyện riêng với nữ đồng chí nào.

Lần này đột nhiên nhận được thông báo đến văn phòng anh.

Lòng hư vinh của Bạch Nhược Lâm dâng trào, đặc biệt còn ‘vô tình’ để lộ tin tức trước mặt đoàn văn công, rồi mới hớn hở chạy đi.

Vừa đi đến dưới lầu, lại phát hiện Tần Vân Phong cũng đến.

“Sao anh lại đến đây?”

“Là Đoàn trưởng Chu gọi anh đến.”

“......”

Bạch Nhược Lâm bị dội một gáo nước lạnh, lúc này mới bình tĩnh lại.

Chẳng lẽ là con tiện nhân Tô Ý đó tố cáo với Đoàn trưởng Chu?

“Anh Tần, có phải vì chuyện lần trước, Tô Ý nói những điều không nên nói với Đoàn trưởng Chu không?”

Tần Vân Phong nhíu mày: “Đoàn trưởng Chu là người công bằng nhất, sẽ không vì một người không đáng mà làm khó chúng ta.”

Sự thật chứng minh, họ đã hiểu sai về Chu Cận Xuyên quá rồi.

DTV

Hai người vừa vào văn phòng, Chu Cận Xuyên liền trực tiếp ném hai bản kiểm điểm trên bàn tới: “Đây là bản kiểm điểm của hai người? Từng câu từng chữ có một lời nào thật lòng hối cải không?”

“Nếu không phục chuyện tổ chức xử lý hai người, có thể khiếu nại lên trên hoặc — cút đi!”

Hai người đều bị cơn giận của Chu Cận Xuyên dọa sợ.

Bạch Nhược Lâm run rẩy, vội giải thích: “Đoàn trưởng Chu, anh hiểu lầm chuyện lần trước rồi, không thể nghe lời phiến diện của một mình Tô Ý.”

“Lại nói khi đó tôi và Phó đội trưởng Tần cũng là lo lắng cho an toàn của đứa trẻ nên mới muốn công khai hỏi cho rõ.”

Chu Cận Xuyên ngẩng đầu liếc hai người một cái: “Tôi nói là kiểm điểm, có nói đến chuyện hai người vừa nói không?”

“Nhưng đã nhắc đến chuyện lần trước, tôi cũng chính thức nói cho hai người biết, Tô Ý được đặc cách ở lại đơn vị chăm sóc gia đình liệt sĩ, sau này nếu hai người bắt nạt cô ấy thì chính là bắt nạt gia đình liệt sĩ, người là do tôi giữ lại, hai người tự về suy nghĩ cho kỹ!”

Bạch Nhược Lâm còn muốn cãi gì đó, nhưng bị ánh mắt của Tần Vân Phong ngăn lại.

“Đoàn trưởng Chu, chúng tôi đã biết chuyện của đồng chí Tô, sau này sẽ không như vậy nữa.”

“Chỉ là bản kiểm điểm này, ban đầu không phải là ở chỗ Chính ủy Vương sao?”

Chu Cận Xuyên hừ lạnh: “Anh muốn nói tôi quản chuyện bao đồng phải không? Tôi nói cho hai người biết, bây giờ cấp trên yêu cầu nghiêm túc chấn chỉnh kỷ luật quân đội, đặc biệt là vấn đề tác phong cá nhân, tôi thấy cần quản tất nhiên sẽ để mắt quản.”

Tần Vân Phong không tin nổi nhìn Chu Cận Xuyên.

Thấy ánh mắt sâu thẳm của anh, hoàn toàn không giống Đoàn trưởng Chu mà họ từng biết.

Vốn nghĩ anh không thèm quản những việc vặt vãnh này, giờ nghĩ lại, là mình đơn thuần quá rồi!

Đoàn trưởng Chu không phải là người “hiền lành”, có thể ngồi ở vị trí này, tất nhiên phải có mặt tàn nhẫn của mình.

Tần Vân Phong đành phải nhận thua: “Biết rồi ạ, Đoàn trưởng Chu, chúng tôi sẽ về tự suy ngẫm, viết lại!”

“Ra ngoài đi!”

Chu Cận Xuyên nhìn bóng lưng hai người kia, trên trán thoáng hiện chút khó chịu.

Những kẻ một người làm bậy cả làng mang tiếng như thế này không còn phù hợp để ở lại trong quân đội nữa.

Nếu như tính cách trước đây của anh, chắc chắn sẽ hành động quyết liệt và đuổi hai người họ đi ngay..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 61: Chương 61



Nhưng trước đó Tô Ý đã nói trong lòng rằng hai người này tạm thời chưa thể đi, cũng không thể tách rời.

Đặc biệt là Bạch Nhược Lâm, cô ta còn có tác dụng lớn trong tương lai.

Chu Cận Xuyên tuy không hiểu rõ ý nghĩa cụ thể, nhưng cảm thấy nên làm theo như vậy.

Dù sao thì Bạch Nhược Lâm trong đoàn văn công cũng không gây ảnh hưởng lớn.

Còn về phần Tần Vân Phong anh cũng sẽ cho người theo dõi, không giao trọng trách nữa để tránh gây thiệt hại cho đơn vị.

…..

Vừa ra khỏi cửa, Bạch Nhược Lâm liền kéo Tần Vân Phong lại, không hiểu hỏi: "Tần đại ca, sao vừa rồi anh không giải thích gì? Rõ ràng là anh ấy chỉ nghe mỗi lời của Tô Ý."

Tần Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu: "Anh cảm thấy Tô Ý không có năng lực lớn như vậy, có lẽ chuyện trước đây đã khiến đoàn trưởng Chu không vui, nên mới có định kiến với chúng ta."

Tần Vân Phong tuy cũng mơ hồ cảm nhận được Chu Cận Xuyên đang đứng ra bảo vệ Tô Ý.

Nhưng anh ta không muốn tin vào điều đó, vì vậy mới khuyên Bạch Nhược Lâm như thế.

Vừa dứt lời, họ liền nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ hành lang: "Ô, nói xấu gì tôi thể, bảo là tôi không có năng lực lớn như vậy à?"

Tô Ý cố ý chọn lúc Chu Cận Xuyên đang ở văn phòng để đến tìm chính ủy Vương.

Muốn nhờ ông ta viết một tờ thư giới thiệu gì đó để chứng minh mình không phải là người lang thang.

Cũng tránh cho mỗi lần ra ngoài đều cảm thấy không yên tâm.

Có Chu Cận Xuyên ở đó, chính ủy Vương ít nhiều cũng sẽ hợp tác.

Không ngờ vừa vào, đã gặp ngay hai người kia trong hành lang.

Hơn nữa nhìn vẻ mặt họ, có vẻ vừa đi ra từ văn phòng của Chu Cận Xuyên, mặt mày u ám như cả nhà vừa mất.

Điều này khiến Tô Ý vui mừng: "Hai người bị mắng à?"

Bạch Nhược Lâm vốn đang tức giận, thấy Tô Ý đến xem kịch vui, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.

Muốn nói gì đó nhưng lại sợ bị Chu Cận Xuyên nghe thấy, đành căm phẫn nhìn cô một cái.

Tần Vân Phong lặng lẽ nhìn cô một cái, giọng điệu không có gì đặc biệt: "Tô Ý, sao cô lại ở đây?"

Tô Ý cười khẩy: "Tôi đến tìm chính ủy Vương.

À đúng rồi, hai người trả tiền cho chính ủy Vương chưa?"

Bạch Nhược Lâm nghe cô nói vậy, tức giận đến mức dậm chân bỏ đi.

Tần Vân Phong liên tưởng đến thái độ vừa rồi của Chu Cận Xuyên, không khỏi nhìn Tô Ý thêm một lần nữa.

Chu Cận Xuyên nổi trận lôi đình như vậy, thực sự là vì Tô Ý sao?

Quan hệ của họ có thực sự chỉ đơn giản như vậy không?

Bạch Nhược Lâm vừa đi được hai bước, thấy Tần Vân Phong không theo kịp.

Quay lại phát hiện anh ta đang "thâm tình" nhìn Tô Ý.

Ngay lập tức cảm thấy cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu: "Phó đội trưởng Tần, không phải anh nói lát nữa còn có việc sao?"

Tần Vân Phong lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo.

Tô Ý nhếch môi cười, quay người gõ cửa văn phòng của chính ủy Vương.

Quả nhiên đúng như cô dự đoán, lần này chính ủy Vương viết một tờ giấy chứng nhận cho cô rất nhanh chóng.

Tuy nhiên sau khi viết xong, ông ta lại làm bộ làm tịch nói chuyện với cô: "Đồng chí Tiểu Tô, ngay từ lần đầu tôi gặp cô đã thấy cô là người tốt, quả nhiên lọt vào mắt xanh của đoàn trưởng Chu, sau này cô không định rời đi nữa đúng không?"

Tô Ý cũng làm bộ làm tịch cười: "Chính ủy Vương quá khen, tôi cũng không biết sao lại lọt vào mắt hai đứa nhỏ, đoàn trưởng Chu cũng chỉ là vì quan tâm đến con cái của liệt sĩ nên mới đồng ý cho tôi ở lại!"

Chính ủy Vương giật giật khóe miệng: "Cô nói đúng, chúng là con cái của liệt sĩ, cô phải chăm sóc chúng thật tốt!"

"Chính ủy Vương, tôi sẽ cố gắng chăm sóc chúng thật tốt, chính ủy cứ yên tâm.”

DTV

Chính ủy Vương giật giật mi mắt, mình già lắm sao?
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 62: Chương 62



"Khụ, đồng chí Tiểu Tô, còn một chuyện nữa, nếu cô đã ở lại, thì chuyện trước đây với Phó đội trưởng Tần và đồng chí Bạch, cố gắng đừng nhắc lại nữa, sau này ba người phải sống hòa thuận với nhau."

Tô Ý chớp mắt: "Chính ủy Vương, tôi từ tận đáy lòng cũng nghĩ vậy, nhưng hai người họ lại không mấy thiện cảm với tôi, cứ đến gây rối cho tôi, lần trước nói tôi bắt cóc trẻ con trong đại viện đã đành."

"Vừa rồi tôi gặp họ ở hành lang còn chủ động chào hỏi quan tâm họ, chỉ là hỏi nhiều một câu xem họ đã trả tiền cho ông chưa, không ngờ họ lại trừng mắt dậm chân, khiến tôi sợ c.h.ế.t khiếp!"

"Con người của tôi có khuyết điểm là nhát gan, nếu họ cứ đối xử như vậy với tôi, sau này tôi cũng không dám chào hỏi họ nữa."

Chính ủy Vương nghe xong chỉ cảm thấy dây thần kinh trên mặt cũng giật giật: "Đồng chí Tiểu Tô yên tâm, tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với họ."

"Tốt quá, có lời này của ông, tôi yên tâm rồi, cảm ơn ông, vậy tôi không làm phiền nữa!"

Sau khi rời khỏi văn phòng của chính ủy Vương, khi đi ngang qua văn phòng của Chu Cận Xuyên, Tô Ý không kiềm được dùng lại.

Có chút tò mò không biết vừa rồi Chu Cận Xuyên tìm hai người kia làm gì.

Nhưng không dám thăm dò công việc của anh, cô không nhịn được liếc vào bên trong.

Chưa kịp nhìn thấy gì thì đã bị bắt quả tang.

"Vào đi."

Tô Ý đành phải cố gắng đi vào, gượng gạo chào hỏi: "Đoàn trưởng Chu.

Đôi mắt Chu Cận Xuyên vẫn nhìn vào tập hồ sơ trên bàn, không hề ngẩng lên: "Có chuyện gì không?"

Tô Ý khẽ ho một tiếng: "Không có gì, tôi đến tìm chính ủy Vương để xin giấy chứng nhận, tiện thể đi ngang qua đây, cái đó...

Tô Ý bịa chuyện: "Đoàn trưởng Chu, gần đây anh còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ không?"

Lúc này Chu Cận Xuyên mới ngẩng đầu nhìn cô một cái, đáp: "Thời gian này có lẽ sẽ không đi nữa."

Tô Ý gật đầu: "Thế thì tốt rồi.

À phải rồi, đoàn trưởng Chu, tôi có chuyện muốn bàn với anh."

"Cô nói đi."

Tô Ý vội vàng kể về chuyện mình bán trứng trà luộc, sau đó bổ sung thêm.

DTV

"Đoàn trưởng Chu, anh yên tâm, tôi chỉ ra ngoài một hai tiếng, bán xong sẽ về, không làm ảnh hưởng đến việc chăm sóc hai đứa trẻ."

Chu Cận Xuyên đã biết trước từ Diệp Tiểu Vũ về chuyện cô ra ngoài bán trứng gà luộc.

Vì vậy anh cũng không ngạc nhiên.

Hơn nữa, mỗi lần ra ngoài, Tô Ý đều mang theo Diệp Noãn Noãn, không để cô bé ở nhà một mình.

So với chị Lưu trước đây chỉ đến giờ ăn mới tới nấu cơm, còn lại không quan tâm, thì cô làm tốt hơn nhiều.

Chu Cận Xuyên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý: "Tôi biết rồi, chỉ cần cô đảm bảo cho bọn trẻ ăn uống đầy đủ ba bữa mỗi ngày là được, tôi cũng sẽ thường xuyên qua thăm chúng."

Nghe anh đồng ý, Tô Ý vui mừng quá đỗi: "Cảm ơn đoàn trưởng Chu! Tối nay chúng tôi ăn mì tương đen, anh có về ăn không?"

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: "Cũng được."

"Vậy anh làm việc đi, tôi về trước!"

[Không phải anh không thích ăn mì sao? Đúng là làm người không nên giả vờ khách sáo.]

Chu Cận Xuyên: “…”

Sau khi lấy được giấy chứng nhận từ Chính ủy Vương và được sự đồng ý của Chu Cận Xuyên.

Tô Ý càng ngày càng hăng hái bán trứng trà.

Vì đây là món ăn mới ở thị trấn, nhiều người khi đến đây đều phải dừng lại mua một ít để thử.

Kinh doanh trứng trà của Tô Ý càng ngày càng tốt, trong chưa đầy mười ngày đã kiếm được hơn hai mươi đồng.

Không hổ danh là món ăn vặt phổ biến của những người xuyên không, nguyên liệu dễ làm, cách làm đơn giản.

Cũng không cần dụng cụ gì khác, chỉ cần mang theo một nồi là có thể bán.

Là món ăn vặt đảm bảo có lãi.

Để tránh bị nhà gà gây khó dễ, mỗi ngày Tô Ý còn cố tình tặng một quả trứng để "hiếu kính" bác bảo vệ.

Bác bảo vệ đối với chuyện Tô Ý bán hàng ở cổng nhắm mắt làm ngơ, coi như mở một cửa sau cho cô.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 63: Chương 63



Còn về phần Bạch Nhược Lâm, sau khi tức giận đi ra ngoài, cô ta đã dành hai đêm để viết lại bản kiểm điểm.

Sợ không qua, cô ta đành che giấu lương tâm, kìm nén cảm giác khó chịu và viết ra những lời "từ tận đáy lòng".

Hôm sau, cô ta háo hức ăn mặc chỉnh tề để mang nộp cho Chu Cận Xuyên, còn cố tình không đi cùng Tần Vân Phong.

Ai ngờ chưa vào cửa đã bị Tạ Tiểu Quân chặn lại.

"Đoàn trưởng Chu nói không có thời gian rảnh, bảo hai người giao cho Chính ủy Vương là được."

Nụ cười của Bạch Nhược Lâm lập tức cúng đơ, suýt nữa phun ra cả máu.

Trên đường trở về ký túc xá, cô ta tình cờ nhìn thấy Tô Ý đang mang giỏ đi ra ngoài.

Bên trong dường như rất nặng.

Lòng nổi lên sự nghi ngờ, Bạch Nhược Lâm lén lút theo dõi xem rõ ngọn ngành là chuyện gì.

Cô ta đi theo Tô Ý ra khỏi đại viện, đến thị trấn, cuối cùng dừng lại ở nhà ga.

Bạch Nhược Lâm lặng lẽ nấp sau một chiếc xe, lặng lẽ quan sát Tô Ý bán trứng trà.

Đang xem, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Bạch Nhược Lâm.

Tất cả những chuyện bị Chu Cận Xuyên phê bình lần trước, cô ta đều đổ lên đầu Tô Ý.

Đang lo không có cơ hội trả thù.

Tuy Chu Cận Xuyên đang giám sát cô ta và Tần Vân Phong, nhưng có một số chuyện không cần cô ta phải tự mình ra mặt.

Bạch Nhược Lâm nghĩ đến chị Lưu trong đại viện vốn không ưa Tô Ý, liền quay đầu đi thẳng đến nhà cô ta.

Từ sau chuyện lần trước, chị Lưu giả bệnh không ra ngoài.

Sau khi bị Tô Ý vạch trần trước mặt mọi người, bị Chu Cận Xuyên sa thải cảnh cáo.

Về nhà lại cãi nhau với chồng làm hàng xóm láng giềng đều biết.

Chị Lưu cảm thấy mình không còn mặt mũi ở trong đại viện nữa.

Nhìn hai đứa con bị gãy răng cửa, cô ta càng thêm chán nản.

Trong lòng cô ta đã chửi rủa Tô Ý không biết bao nhiêu lần.

Hôm đó, khi đang giặt quần áo, nghe tiếng gõ cửa, cô ta mở ra thì thấy người đến là Bạch Nhược Lâm, người từ trước đến nay chưa từng có giao tiếp.

"Đồng chí Bạch, sao cô lại đến đây?"

Bạch Nhược Lâm mang theo một túi trái cây: “Chị Lưu, nghe nói chị bị bệnh, đúng lúc tôi có việc qua đây thăm chị."

Chị Lưu tuy không hiểu tại sao Bạch Nhược Lâm lại đến.

Nhưng nhìn túi trái cây lớn, thật khiến người ta thèm thuồng.

Cô ta vội mời vào: “Tôi khỏi rồi, không ngờ đồng chí Bạch lại nhớ đến! Khoảng thời gian trước chắc cô cũng phải chịu nhiều uất ức, khi đó tôi muốn nói giúp cho cô, nhưng không có văn hóa, nói ra cũng không ai tin."

Bạch Nhược Lâm cười cười, ngồi xuống cạnh bàn.

"Không sao, lúc đó đều là hiểu lầm, đã giải thích rõ ràng rồi.

Giờ đồng chí Tô đã có nơi chốn, tôi và đồng chí Tần cũng cảm thấy vui cho cô ấy, chỉ là tủi thân cho chị Lưu.”

DTV

“Ban đầu, tôi muốn khuyên cô ấy đến xin lỗi chị, nhưng vì cô ấy vẫn còn nhiều bất mãn với tôi, nên cô ấy không nghe lọt được lời của tôi."

Chị Lưu nghe thấy Bạch Nhược Lâm nói lời bênh vực mình, cục tức phải nhẫn nhịn hơn mười ngày cuối cùng cũng tìm được lối ra.

Giống như tìm được tri kỷ, kéo tay Bạch Nhược Lâm, mắng Tô Ý một trận.

Bạch Nhược Lâm thấy cô ta cũng ghét Tô Ý như mình.

Lập tức nảy ra ý tưởng.

Cô ta nhẹ nhàng nói về chuyện Tô Ý bán trứng trà ở cổng nhà ga.

"Tôi và đồng chí Tần đều không tán thành việc cô ấy làm kinh doanh nhỏ bên ngoài.

Dù hiện tại quản lý không nghiêm như trước, nhưng nếu bị điều tra, việc kinh doanh này cũng không được phép."

"Chị Lưu, nếu chẳng may cô ấy bị bắt hay có người tố cáo, thì phải làm sao đây? Tôi và đồng chí Tần cũng không biết giải thích với gia đình cô ấy thế nào!"

Chị Lưu là người tinh tế, lập tức hiểu ý của Bạch Nhược Lâm.

Sau khi tiễn Bạch Nhược Lâm ra về, cô ta khóa cửa, đi thẳng đến sở quản lý thị trấn.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 64: Chương 64



"Đồng chí, tôi muốn tố cáo! Mấy ngày nay có người liên tục bán trứng trà tự làm ở cổng nhà ga!"

Người ở sở quản lý không quá kích động.

Vì ở bên thủ đô đã có những dấu hiệu thay đổi, có lẽ chẳng bao lâu nữa, họ cũng sẽ thay hình đổi dạng.

Họ khuyên chị Lưu: "Biết rồi, chúng tôi sẽ đi kiểm tra."

Không ngờ cô ta không chịu: “Đồng chí, các anh phải đi ngay, không thì người ta chạy mất đấy.”

“Những người như vậy là sâu mọt của xã hội, các anh phải quản lý thật tốt!"

Vì chưa có chỉ thị mới, người của sở quản lý phải làm theo quy định.

Họ liền cử hai người đến nhà ga bắt người.

…..

Lúc này, Tô Ý vừa bán xong quả trứng trà cuối cùng.

Vừa thu dọn nồi thì thấy chị Lưu mệt mỏi chạy đến.

Tô Ý biết cô ta không ưa mình, đột nhiên đến tìm chắc chắn không có chuyện tốt lành.

Quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên, cô đã thấy hai đồng chí đeo băng đỏ phía sau cô ta.

Tô Ý lập tức phản ứng, ôm "dụng cụ gây án" bỏ chạy.

Chị Lưu chạy mãi đã mệt, thở hổn hển, vội vàng chỉ vào bóng dáng của Tô Ý nói với hai đồng chí đeo băng đỏ: “Đồng chí, chính là cô ta! Đừng để cô ta chạy thoát"

Hai người đành phải chạy đuổi theo.

Bên này, Tô Ý chạy vào nhà ga, sau khi chạy vài bước liền chui vào một con hẻm nhỏ.

May mà cô đã chuẩn bị trước.

Nghĩ rằng nhỡ có người đến bắt, cô đã vạch sẵn đường chạy thoát!

Nhờ mỗi ngày tặng một quả trứng cho bác bảo vệ nên đối phương đã cho cô biết con đường này.

Nó dẫn thẳng vào khu nhà ở của nhân viên nhà ga.

Vừa vào, Tô Ý lập tức cất nồi trứng trà và khăn quàng đầu.

Khi bước ra từ khu nhà ở, cô đã trở thành một cô gái xách giỏ đi mua rau thay vì người bán trứng trà.

Nhưng chị Lưu nhất quyết muốn bắt Tô Ý, không chỉ cố sức chạy theo.

Lúc thấy không đuổi kịp, còn kéo hai đồng chí đeo băng đỏ đi tìm cô trên phố.

Cuối cùng họ thấy bóng dáng Tô Ý ở trước cửa hàng thực phẩm phụ.

Chị Lưu vội vàng chạy tới: “Nhanh lên, đồng chí! Chính là cô ta, các anh mau bắt người!"

Tô Ý lạnh lùng liếc nhìn cô ta, giả vờ không biết: “Dì Lưu, tôi đang đi mua rau, sao dì lại kéo tôi?"

"Đừng giả vờ ngây thơ! Các đồng chí đeo băng đỏ đã đến, lần này cô không thoát được đâu."

Vẻ mặt Tô Ý lộ vẻ kinh hoảng nhìn hai đồng chí: “Đồng chí, xin hỏi tôi phạm tội gì?"

Hai đồng chí nhìn Tô Ý, thấy cô bị người khác kéo, khuôn mặt là vẻ mơ hồ và ngây thơ.

Không khỏi nhìn nhau, xác nhận không bắt nhầm người?

"Đồng chí, có người tố cáo cô vừa nãy ở cổng nhà ga bán trứng trà, có thật không?"

Tô Ý giả và kinh ngạc, vội vàng lắc đầu: “Lời này không thể nói bừa, tôi chỉ đến mua rau, sao có thể bán trứng trà ở đó?"

Dù sao mỗi lần cô đến nhà ga, đều dùng khăn che kín mặt.

Huống hồ, dù có nhận ra cô cũng không sợ.

Bắt người cần có tang vật, loại xử lý này không dám tùy tiện.

Quả nhiên, hai đồng chí nhìn cô một cái rồi quay sang chị Lưu: “Có phải cô nhận nhầm người không? Cô gái này không có trứng trà và dụng cụ phạm tội bán trứng trà!"

DTV

"Đúng vậy, chúng tôi bắt người cũng cần chứng cứ!”

Chị Lưu hoảng hốt một lúc, vội thò tay vào giỏ của Tô Ý.

"Chắc chắn có, có lẽ giấu ở trong này, đồng chí, các anh đừng để cô gái này lừa, cô la—"

Vừa nói được một nửa, chị Lưu đột nhiên dừng lại.

Bởi vì giỏ của Tô Ý đã bị cô ta lục lọi hết.

"Sao lại thế này, rõ ràng tôi—"

Tô Ý quay đầu nhìn hai đồng chí đeo băng đỏ: “Đồng chí, tôi biết dì ấy bình thường không ưa tôi, nhưng không ngờ lại bôi nhọ tôi như thế này, tôi không dám nhận."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 65: Chương 65



Cuối cùng cả hai đều bị thiệt hại hoặc bị xấu mặt.

Nó thường mang ý nghĩa tiêu cực, ám chỉ sự hỗn loạn, không đáng tin cậy và có sự gian trá từ cả hai phía trong một cuộc xung đột hay tranh chấp.

"Dì Lưu, bình thường dì gây phiền phức cho tôi cũng được, nhưng đồng chí người ta cũng có công việc phải làm, dì làm như thế này là đùa giỡn với người ta sao?"

Hai đồng chí nghe xong, quả nhiên vẻ mặt lộ vẻ không hài lòng: “Đi, theo chúng tôi về để hỏi thăm."

Chị Lưu vội xua tay: “Vừa rồi ở cổng nhà ga rõ ràng các anh thấy có người chạy rồi, sao tôi có thể nói dối, hơn nữa việc cô ta làm kinh doanh nhỏ chắc chắn không chỉ một mình tôi biết, các anh đi điều tra là biết ngay."

Tô Ý mím môi, không ngờ chị Lưu lại khó đối phó như vậy.

Đang định mở miệng, đột nhiên thấy một chiếc xe Jeep dừng bên đường.

Người lái xe chính là Chu Cận Xuyên.

Hai đồng chí rõ ràng quen biết Chu Cận Xuyên, vội tiến lên chào hỏi: “Đoàn trưởng Chu, sao anh lại ở đây? Trùng hợp quá!"

Chu Cận Xuyên dùng cằm chỉ về phía Tô Ý: “Tôi đến tìm người."

Tô Ý vừa thấy Chu Cận Xuyên, lập tức như gặp cứu tinh, vội chạy tới.

"Đoàn trưởng Chu, sao anh lại đến?"

"Noãn Noãn nói cô ra ngoài cả buổi mà chưa về, nên tôi ra tìm."

Tô Ý cười: “Tôi vừa mua xong rau định về, kết quả gặp hai đồng chí này, nói có người tố cáo tôi làm kinh doanh nhỏ."

Hai đồng chí vội xua tay: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, là đồng chí kia tố cáo."

Hai người nói rồi chỉ tay về phía chị Lưu.

"Biết rồi, cô ấy là người trong khu của chúng tôi, gần đây hai người có chút hiểu lầm, chỉ là mâu thuẫn nhỏ thôi."

"Thì ra là vậy, không làm phiền mọi người nữa, để đồng chí này lại, tôi sẽ giáo dục đôi câu rồi cho cô ấy về."

DTV

"Được."

Tô Ý được tự do, vội lên xe, cùng Chu Cận Xuyên về khu đại viện.

"Đoàn trưởng Chu, cảm ơn anh, nếu không có anh đến kịp, tôi chắc chưa thể thoát thân."

Chu Cận Xuyên mím môi: “Sau này đừng đi nữa, nếu thật sự bị bắt quả tang, tôi cũng không giúp được cô."

"Nếu cô thiếu tiền, có thể nói với tôi, tôi có thể cho cô mượn trước."

Tô Ý giật giật khóe miệng: “Thực ra cũng không thiếu tiền, chỉ là tôi nghĩ cũng không thể ở nhà ăn không ngồi rồi, phải tìm chút việc để làm chứ.

Hơn nữa tôi nghe nói, Thượng Hải và Bắc Kinh sắp mở cửa cho kinh doanh cá nhân, nên tôi mới dám thử."

Chu Cận Xuyên gật đầu: “Quả có chuyện này, nhưng chưa thể phổ biến đến chỗ chúng ta, không ai tố cáo thì không sao, nếu có người tố cáo, vẫn phải gây phiền phức cho cô."

Chu Cận Xuyên nói rồi liếc nhìn giỏ của cô.

"Nói này, cô chạy thoát kiểu gì vậy? Nồi của cô đâu?"

Tô Ý không dám giấu giếm, vội kể việc mình đã thiết kế sẵn đường chạy và nơi giấu đồ.

Chu Cận Xuyên không nhịn được cười: “Bán trứng trà mà cô chuẩn bị kỹ thế!"

"Hehe, không còn cách nào, tôi chỉ có một mình, phải nghĩ cho mình nhiều một chút."

Chu Cận Xuyên thu lại ánh mắt, không nói gì thêm.

Trực tiếp lái xe đến trước cửa nhà.

Tô Ý cảm kích sự giúp đỡ của anh, trước khi xuống xe liền mời: “Đoàn trưởng Chu, anh có muốn ở lại ăn trưa không?"

Chu Cận Xuyên nghĩ đến lần trước cô chỉ mời khách sáo, liền khẽ ho một tiếng: “Không cần, tôi còn có việc, đi trước đây."

"Vậy được rồi! Đúng rồi, tôi vừa làm xong bánh đậu xanh, anh chờ một chút, tôi lấy một ít để anh mang về ăn thử."

Nói xong, Tô Ý liền chạy nhanh về nhà.

Không lâu sau, cô mang ra một hộp bánh đậu xanh nhỏ.

"Đoàn trưởng Chu, anh bận công việc, đói thì có thể ăn một miếng trước."

Chu Cận Xuyên nhìn hộp bánh đậu xanh đưa tới, ngẩn người một lúc, lần này chắc không phải là nói khách sáo nữa?

Vì vậy liền đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

Nói xong, liền lái xe rời đi.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 66: Chương 66



Bên kia, chị Lưu bị hai đồng chí bắt phê bình giáo dục trên phố một lúc mới được thả về.

Vừa về đến khu nhà, chị Lưu liền chạy đến trước ký túc xá tìm Bạch Nhược Lâm.

Bận cả buổi sáng, không chạm được cái lông tơ nào của Tô Ý, còn bị người ta bắt giáo dục một hồi!

Bây giờ nghĩ lại, cô ta thậm chí nghi ngờ mình bị Bạch Nhược Lâm hại.

Người ở cổng nhà ga đó chưa chắc đã là Tô Ý thật!

Nếu không, trong thời gian ngắn như vậy, một người mới đến sao có thể thoát thân? Đều tại mình quá tin người!

Không đi xem xét hiện trường mà trực tiếp đi tố cáo!

Thế là chị Lưu vừa chạy đến dưới ký túc xá đã hét lên: “Bạch Nhược Lâm, cô xuống đây, tôi với cô chưa xong đâu!"

Bạch Nhược Lâm vốn không muốn để người ta biết cô ta có liên quan gì với chị Lưu, cũng không định xuống.

Nhưng lúc này thấy cô ta hét không ngừng, đành lén chạy xuống.

"Suỵt— chị Lưu, đừng hét ở đây!"

"Tôi thấy cô là chột dạ rồi chứ gì? Tôi phải hét ở đây, hôm nay cô hại tôi không nhẹ đâu!"Nói rồi, chị Lưu liền mắng xối xả Bạch Nhược Lâm một hồi.

Bạch Nhược Lâm khẩn cầu kéo cô ta đừng nói ở đây, nhưng hoàn toàn không kéo nổi cô ta.

Nghe thấy động tĩnh, Tần Vân Phong cũng chạy đến.

DTV

Thấy Bạch Nhược Lâm rưng rưng xin lỗi, vội giúp khuyên chị Lưu: “Chị Lưu, đồng chí Bạch còn trẻ, nếu có gì đắc tội chị, tôi thay cô ấy xin lỗi chị."

"Nhưng đây không phải chỗ nói chuyện, để người khác nghe thấy sẽ cười chê, hay là chúng ta ra phía trước, nói rõ hiểu lầm."

Chị Lưu hừ lạnh một tiếng: “Đi thì đi, ai sợ ai!"

Ba người vừa đi vài bước, liền gặp Chu Cận Xuyên lái xe từ nhà ra.

Bạch Nhược Lâm sợ đến mức tim thắt lại, chỉ mong Chu Cận Xuyên không thấy họ, lái thẳng qua.

Chị Lưu cũng sợ hãi ngậm miệng, không kịp gây sự với Bạch Nhược Lâm, liền chạy biến.

Chu Cận Xuyên lái xe đến trước mặt hai người, hạ cửa sổ xe, cảnh cáo nhìn hai người một cái rồi mới rời đi.

Sau khi Chu Cận Xuyên rời đi, Bạch Nhược Lâm sợ đến mức suýt ngất xỉu.

May mà có Tần Vân Phong đã đỡ cô ta một cái.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhược Lâm, tại sao em lại đắc tội với chị Lưu?"

"Còn chuyện chị ấy vừa nói đi tố cáo Tô Ý là thế nào?"

Bạch Nhược Lâm biết không thể giấu giếm được, nên đã thành thật kể lại.

"Chẳng qua em chỉ lỡ miệng nói ra thôi, không ngờ chị Lưu lại bốc đồng như vậy, chạy thẳng đến sở quản lý báo cáo Tô Ý, kết quả là không bắt được người, mà còn tự mình chuốc lấy rắc rối."

Nghe xong, Tần Vân Phong không nhịn được nhíu mày: “Nhược Lâm, anh đã bảo em đừng gây rắc rối cho cô ta nữa, cứ yên lặng đợi đến Tết thôi."

"Chỉ có yêu cầu nhỏ như vậy mà em cũng không làm được sao?"

Bạch Nhược Lâm giận đến nghiến răng: “Anh Tần, không phải em muốn gây rắc rối cho cô ta, anh quên lần trước chúng ta phải viết lại bản kiểm điểm sao? Em chỉ là không nuốt trôi cơn giận này thôi."

Tần Vân Phong nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo: “Không nuốt trôi cũng phải nuốt."

"Nhược Lâm, em không thấy ánh mắt của Đoàn trưởng Chu khi đi ngang qua chúng ta sao? Chắc chắn anh ấy cũng biết chuyện hôm nay, em tự lo liệu đi!".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 67: Chương 67



Chuyện chị Lưu đi đến ký túc xá mắng Bạch Nhược Lâm nhanh chóng lan truyền khắp khu đại viện.

Mặc dù mọi người không biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng hai người vốn chẳng có mâu thuẫn gì mà bỗng nhiên xảy ra xung đột lớn như vậy cũng là chuyện hiếm có.

Hơn nữa, khi chị Lưu chống nạnh mắng mỏ, Bạch Nhược Lâm không dám thốt lên một lời, rõ ràng là đã làm gì đó có lỗi.

Khi chị Trịnh và chị Diêu đến tìm Tô Ý để nói về chuyện này, Tô Ý đang tưới rau trong vườn.

Nghe hai người nói xong, cô mới vỡ lẽ ra.

Cô đã bảo trong khoảng thời gian này dì Lưu không dám ra ngoài, sao lại đột nhiên đi báo cáo mình, hóa ra là do Bạch Nhược Lâm giở trò sau lưng.

Hiện tại ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cô ta đúng thật là đáng đời!

Tô Ý nhanh chóng mang nước và hạt dưa ra mời chị Trịnh và chị Diêu, ba người ngồi nói chuyện một lát.

"Em Tô, bây giờ có lẽ không thể đến bến xe bán trứng trà nữa đúng không? Em còn định bán tiếp không?"

Ban đầu, hai người thấy trứng trà của Tô Ý bán chạy, cũng định sau một thời gian sẽ kiếm chút vốn làm ăn.

Bây giờ gặp chuyện bị tố cáo, hai người đều từ bỏ ý định.

Tô Ý cũng đang lo lắng về việc này: “Năm nay chắc không làm được nữa, nhưng em nghe nói các thành phố lớn sẽ mở cửa hoàn toàn vào cuối năm, có thể sau Tết chúng ta mới ổn định hơn."

"Bây giờ muốn tìm một công việc để kiếm tiền thật khó quá!" Chị Trịnh và chị Diêu thấy vẻ mặt của Tô Ý lo lắng, đều đồng cảm.

Dù sao thì Tô Ý cũng là một cô gái không có ai nương tựa, không giống như họ còn có gia đình ở lại đây, ít nhất có người đàn ông để dựa vào.

Hơn nữa, việc giúp trông nom trẻ con cũng không phải là giải pháp lâu dài, có thể sẽ thay đổi bất kỳ lúc nào.

Nghĩ đến đây, họ cũng không khỏi lo lắng cho tương lai của Tô Ý.

Nói chuyện một hồi, bỗng nhiên chị Diêu nghĩ ra một ý tưởng: “Đúng rồi, hôm qua chị nghe nói nhà ăn của chúng ta sắp tuyển dụng nhân viên mới, em có muốn thử không?"

Chị Trịnh cũng đồng tình: “Nhà ăn thì tốt đấy, không lo thiếu ăn thiếu uống, hơn nữa lại ở ngay trong khu đại viện, không làm ảnh hưởng đến việc chăm sóc con cái của em, em nấu ăn ngon như vậy, chắc chắn không có vấn đề gì!"

Tô Ý cũng có chút động lòng: “Chỉ là không biết có yêu cầu gì về thân phận không?"

Dù sao đây cũng là nhà ăn của khu đại viện, chắc chắn các tiêu chuẩn xét duyệt đều rất nghiêm ngặt.

Chị Diêu gợi ý: “Yêu cầu chắc chắn cao, nhưng nếu Đoàn trưởng Chu có thể giúp em nói trước một lời thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!"

Tô Ý nghĩ về phong cách làm việc thường ngày của Chu Cận Xuyên, vội vàng lắc đầu: “Đoàn trưởng Chu bận như vậy, làm sao có thể vì chuyện nhỏ này mà đặc biệt nói với người phụ trách nhà ăn được chứ?"

Hơn nữa, anh ấy cũng không giống người sẽ đi cửa sau!

Chị Trịnh cũng cố gắng thuyết phục: “Được hay không, em cứ thử hỏi xem, biết đâu anh ấy đồng ý thì sao."

"Hơn nữa, em đi nhà ăn cũng không phải hoàn toàn là đi cửa sau, tay nghề nấu ăn của em còn hơn hẳn các đầu bếp ở đó, em vào đó là điều tốt cho mọi người."

"Đúng vậy, nếu em vào nhà ăn, chị sẽ không nấu ăn nữa, hàng ngày sẽ dắt con cái đến nhà ăn ăn!"

Tô Ý do dự một chút rồi gật đầu: “Vậy để em thử hỏi anh ấy.”

Sau khi hai người rời đi, Tô Ý xem giờ rồi gọi điện thoại cho Chu Cận Xuyên.

Khi anh nhận được điện thoại, tưởng rằng ở nhà có chuyện gì xảy ra.

Nhưng chỉ nghe thấy cô nói: “Thời tiết nóng rồi, trưa nay định ăn mì lạnh, anh có về không?"

Lần trước ăn mì tương đen, Chu Cận Xuyên có vẻ rất thích.

Vì vậy, Tô Ý tìm một cái cớ như vậy, định chờ anh về rồi mới nói chuyện đi xin việc ở nhà ăn..

Chương 68

Không ngờ Chu Cận Xuyên không nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay: “Không về đâu, trưa nay tôi ăn tạm ở nhà ăn cũng được, cô với hai đứa nhỏ cứ ăn đi."

Tô Ý ậm ừ một tiếng: “Vậy thì thôi."

Ðang định gác máy, lại nghe Chu Cận Xuyên hỏi: “Cô có chuyện gì à?"

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện hỏi anh có về nhà ăn cơm không.

Hơn nữa nghe giọng điệu của cô cũng không giống như không có chuyện gì.

Tô Ý thấy anh hỏi, cũng không định giấu giếm, liền trực tiếp nói ra ý định muốn thử đi xin việc ở nhà ăn.

"Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, lúc đó có Tiểu Vũ ở nhà chăm sóc Noãn Noãn cũng yên tâm, hơn nữa tôi nghe nói nhà ăn chia ca làm việc, thời gian cũng linh hoạt."

"Đến khi hết kỳ nghỉ hè, Noãn Noãn cũng bắt đầu đi học lớp mầm non, tôi có thể vừa đi làm vừa chăm sóc hai đứa."

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: “Được, trước đây tôi đã nói rồi, chỉ cần cô lo cho hai đứa ba bữa một ngày là được, thời gian còn lại cô tự do sắp xếp."

Tô Ý nhẹ nhàng họ một tiếng: “Tôi sợ điều kiện của tôi không đủ để được gọi phỏng vấn, vì vậy mới muốn hỏi anh xem, liệu có thể—"

Chu Cận Xuyên nghe đến đây, lập tức hiểu ra: “Cô muốn tôi giúp cô đi cửa sau à?"

Tô Ý: Không cần nói thẳng như vậy.

"Tôi chỉ hỏi thử thôi, nếu khó khăn thì thôi vậy."

Chu Cận Xuyên im lặng một lúc, sau đó nói: “Đồng chí Tô, việc này thì e rằng tôi không giúp được cô, nếu cô thật sự muốn đi, có thể tự mình đăng ký tham gia phỏng vấn, tôi tin rằng việc tuyển dụng ở nhà ăn của quân đội chắc chắn sẽ công khai, công bằng và minh bạch!"

Gác máy, Tô Ý không khỏi thở dài một hơi.

Không giúp thì thôi, còn cố ý gọi cô là đồng chí Tô làm gì chứ!

Mặc dù Tô Ý đã chuẩn bị tâm lý từ trước và cũng chỉ gọi điện với ý định thử xem sao.

Cô không bất ngờ khi bị từ chối.

Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy một chút thất vọng.

Khi gọi điện, Diệp Tiểu Vũ vừa tan học về, thấy chị Tô bị từ chối, cậu bé liền đến an ủi: “Chị Tô, chị đừng buồn, chú Chu là người không thích đi cửa sau, cũng không thích người khác dựa vào mình để đi cửa sau.”

“Em nhớ hồi đầu năm khi em ứng cử làm lớp trưởng, em cũng muốn nhờ chú đưa đến trường để tạo ấn tượng với giáo viên, nhưng chú đã nhận ra ý đồ của em.

Không những không giúp mà còn giảng dạy em một trận.”

DTV

“Nhưng sau đó em đã nỗ lực và tự mình trở thành lớp trưởng.

Em tin rằng chị Tô cũng sẽ làm được!”

Nghe những lời an ủi của Diệp Tiểu Vũ, tâm trạng của Tô Ý đã tốt lên hẳn: “Ừ! Chị còn chưa biết Tiểu Vũ đã trở thành lớp trưởng, giỏi quá!”

“Hi hi, thật ra cũng không có gì ghê gớm.

Chị Tô, chú Chu không về nhà, vậy trưa nay chúng ta vẫn ăn mì lạnh chứ?”

Tô Ý bật cười: “Tất nhiên, chị sẽ đi nhào bột ngay bây giờ.”

“Em giúp chị!”

Ở một nơi khác, Chu Cận Xuyên vừa cúp điện thoại xong.

Anh lặng lẽ mở hộp cơm trên bàn, bên trong là vài miếng bánh đậu xanh.

Đây chính là bánh mà Tô Ý đã tặng anh vài ngày trước, thỉnh thoảng khi bận rộn, lỡ mất bữa ăn, anh sẽ ăn vài miếng để lót dạ.

Thuận tiện lại chắc bụng, hơn nữa còn có hương vị ngọt thanh, không giống như những loại bánh ngoài tiệm thường quá ngọt.

Chu Cận Xuyên nhón một miếng bánh đậu xanh lên nhấm nháp, rồi chợt suy nghĩ.

Liệu vừa rồi anh có nói quá thẳng thắn không?

Hàng ngày đối diện với một đám đàn ông, anh đã quen nói chuyện thẳng thắn.

Thật ra anh không giỏi giao tiếp với phụ nữ.

Thôi thì dù sao những gì anh nói cũng không sai.

Đậy nắp hộp lại, anh chuẩn bị tiếp tục làm việc.

Bỗng nhiên, Lục Trường Chinh bước vào.

Thấy anh đang ăn bánh đậu xanh, anh ấy liếc nhìn hộp cơm trên bàn.

"Để tôi xem là gì nào?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 68: Chương 68



Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 69: Chương 69



Lục Trường Chinh mở ra, thấy là bánh đậu xanh.

Anh ấy nhăn mặt chê bai: “Anh là đàn ông lớn tướng rồi mà lại còn ăn mấy thứ này sao?"

Chu Cận Xuyên cười lạnh đáp: “Ăn gì cũng phải phân biệt giới tính à?”

“Cũng phải, đúng lúc tôi cũng đói, cho tôi thử một miếng nhé!” Nói xong, Lục Trường Chinh nhón một miếng bánh.

“Ừm, anh nói đúng, cũng khá ngon, chẳng lẽ là do Tiểu Tô của anh làm đấy chứ?”

Chu Cận Xuyên không đáp, coi như ngầm thừa nhận.

Lục Trường Chinh càng tò mò: “Khi nào tôi mới được đến nhà anh ăn một bữa? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, anh xem xét đi!”

Chu Cận Xuyên nhếch môi: “Không cần xem xét.”

Lục Trường Chinh nghe vậy, cảm thấy trái tim bứt rứt như bị mèo cào.

“Nếu anh không cho tôi đến, lần sau tôi chỉ có thể tự mình qua đó gặp cô ấy thôi.

Dạo này tôi nghe được không ít chuyện về cô ấy, tôi thật sự quá tò mò!”

Chu Cận Xuyên liếc nhìn anh ấy cảnh cáo: “Tôi đã nói với anh rồi, cô ấy không phải gián điệp, hơn nữa cô ấy là một phụ nữ chưa chồng, anh qua đó không thích hợp.”

Lục Trường Chinh không bỏ qua: “Thế thì chúng ta cùng đi? Đúng lúc lâu rồi tôi không thăm bọn trẻ, mua chút đồ đến thăm cũng vẫn được mà, đúng chứ?”

Chu Cận Xuyên cúi mắt, dường như đang suy nghĩ.

DTV

Một lúc sau anh mới đổi ý: “Anh ra ngoài đi, để tôi gọi điện hỏi thử xem.”

“Được, được, tôi ra ngay, anh mau gọi điện đi.”

Lục Trường Chinh thấy anh cuối cùng cũng đồng ý, liền chạy ra ngoài, sang phòng bên cạnh tìm Tạ Tiểu Quân, tám chuyện vừa rồi với anh ta.

“Tiểu Tạ, cậu có thấy lão Chu có vấn đề gì không?”

Tạ Tiểu Quân không đồng tình: “Doanh trưởng Lục, sao anh lại nghi ngờ ai cũng có vấn đề thế?”

“Ý tôi không phải thế.

Tôi cảm thấy anh ấy rất kỳ lạ, ăn đồ ăn mà còn giữ kín.

Tôi nói với anh ấy đi ăn cơm ở nhà anh ấy, anh ấy còn lưỡng lự rồi bảo phải gọi điện xin phép.”

“Hơn nữa, khi gọi điện lại giấu giấu giếm giếm, làm như gọi điện cho vợ vậy.

Tôi thấy anh ấy lớn tuổi rồi, cũng nên tìm vợ và lo chuyện cả đời thôi!”

Tạ Tiểu Quân không nhịn được cười.

Đoàn trưởng Chu làm sao gọi là lớn tuổi được.

Nhưng chuyện hôn nhân thì đúng là có phần trì hoãn, bên Bắc Kinh đã gọi điện giục cưới rồi.

…..

Tô Ý đang cùng hai đứa trẻ ăn mì thì nhận được điện thoại của Chu Cận Xuyên.

Cô còn nghĩ có chuyện gì thay đổi liên quan đến buổi phỏng vấn ở nhà ăn.

Nhưng anh lại hỏi liệu tối nay có thể đưa Tạ Tiểu Quân và doanh trưởng Lục đến ăn tối hay không.

Doanh trưởng Lục tuy Tô Ý chưa gặp, nhưng Tạ Tiểu Quân đã từng nhắc đến, cũng nghe nói là bạn thân của Chu Cận Xuyên.

Cô liền đồng ý: “Được, vậy bọn tôi ăn xong sẽ đi mua đồ.”

Dù sao ông chủ đã chủ động lên tiếng, cô cũng không có lý do gì từ chối.

Chu Cận Xuyên thấy cô đồng ý, liền vội nói: “Không cần cô đi mua, tôi sẽ bảo Tạ Tiểu Quân mang qua.”

Tô Ý đáp một tiếng "ừ", không khách sáo với anh: “Vậy mọi người muốn ăn gì?”

Chu Cận Xuyên ngừng một chút: “Cô biết nấu món Tứ Xuyên không? Tôi có một cuốn sách về văn hóa và ẩm thực Tứ Xuyên, trong đó có hướng dẫn, nếu cần—"

Tô Ý liền ngắt lời: “Không cần, tôi biết làm mà.”

Rồi cô liền kể tên một số món: “Cá hấp, thịt kho, thịt xào chua ngọt, đậu phụ Ma Bà, mấy món này đủ chưa?”

Chu Cận Xuyên đáp: “Đủ rồi.”

“Được, vậy anh ghi lại những thứ cần chuẩn bị.”

Sau khi cúp máy, Tô Ý vẫn còn băn khoăn, gần đây Chu Cận Xuyên rất ít về nhà ăn cơm, vừa rồi cô đã mời mà anh không về.

Sao mới một lúc lại đột nhiên muốn về ăn cơm?

Hơn nữa, còn yêu cầu nấu món Tứ Xuyên.

Theo cô biết, không ai trong số họ là người Tứ Xuyên cả mà?

Thôi kệ, lâu rồi không ăn cay, làm thì làm thôi!
 
Back
Top Bottom