Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 830: Chương 830



“Mặt khác, tôi còn muốn chia sẻ với cô một tin tốt, đó là xưởng sản xuất thuốc chúng tôi đã đột phá được thí nghiệm viên nang cuối cùng, hơn nữa đã chuẩn bị xin độc quyền, tin là chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ giành được độc quyền.

Tới lúc đó vẫn là các người xâm phạm quyền lợi mà thôi.”

“Ai sản xuất ra trước không quan trọng, quan trọng là ai có thể xin độc quyền trước.”

Đối diện với sự khiêu khích của đối phương, Tô Ý chỉ lạnh lùng cười: “Vậy sao? Vậy tôi chúc các người có thể giành được độc quyền trước!”

Nói xong lại vẫy tay với ba người: “Hẹn gặp lại~”

Ba người thấy Tô Ý không chút d.a.o động thì vô cùng khẩn trương.

“Michelle, cô có chắc chắn kết quả điều tra của mình không có vấn đề đó chứ? Bọn họ không nói có xin độc quyền hay không đúng không?”

Michellue gật đầu: “Tôi chắc chắn, ở nước ngoài hay trong nước đều chưa có tin tức gì về việc Xuân Hòa Đường xin độc quyền.”

Mike khẽ thở phào một hyơi: “Trở về rồi nói.”

Ba người đi rồi, Tô Ý cũng lập tức đưa người về xưởng mở hội nghị khẩn cấp lần nữa.

Trước khi hội nghị bắt đầu, Liêu Chính Dân và Duẩn Nguyên Minh đã nghĩ mọi cách để có thể xin độc quyền nhanh hơn rồi.

Nhưng bất luận thế nào cũng sợ là không đuổi kịp nước M.

“Rõ ràng kỹ thuật của chúng ta là do kết hợp với xưởng sản xuất công nghiệp quân đội nghiên cứu phát minh ra, chẳng lẽ lại vì xin độc quyền chậm hơn một bước mà bị người Mỹ đè đầu cưỡi cổ sao?”

“Việc này là sơ ý của chúng ta, chỉ nghĩ tới việc mau chóng sản xuất ra thiết bị để sản xuất viên nang mà bỏ qua điểm này, để cho người Mỹ có thời gian và chỗ trống chui vào.”

Lúc hai người đang than ngắn thở dài trong phòng họp.

Tô Ý đã đưa ông Tôn và chú Ôn tới.

Trên đường đi ông Tôn cũng đã nghe nói về chuyện xin độc quyền, nhưng sau khi gặp Tô Ý, thấy cô không hề khó chịu hay phát điên thì cũng yên lòng.

“Nha đầu, cháu đừng mời tụi ông ăn uống nữa, mau nói xem rốt cuộc cháu có cách gì?”

Tô Ý thấy người đã đến đông đủ mới nói: “Sư phụ, cháu muốn thương lượng với mọi người, công khai toàn bộ công nghệ và kỹ thuật sản xuất viên nang mềm của chúng ta.”

“Cái gì?” Bốn người khác vừa nghe Tô Ý muốn công khai kỹ thuật thì vô cùng khiếp sợ.

“Cháu muốn công khai?”

Tô Ý gật đầu, mỉm cười giải thích: “Thực ra nói tới cùng, viên nang mềm cũng chỉ là một loại áo ngoài bảo vệ thuốc thôi, chỉ để cho người bệnh càng dễ uống thuốc hơn.”

“Chúng ta chế thuốc suy cho cùng quan trọng nhất vẫn là phương thuốc của chúng ta.

Chỉ cần thuốc của chúng ta tốt, lực cạnh tranh vẫn sẽ không yếu.”

Quan trọng hơn là, viên nang chỉ là vấn đề khó trên toàn thế giới trong một thời gian.

Mấy năm nữa, sớm muộn gì thế giới cũng sẽ phát triển được.

Nghe Tô Ý giải thích xong bốn người còn lại đều rơi vào trầm tư.

Ông Tôn là người đầu tiên lên tiếng: “Ông đồng tình với cách nói của Tiểu Ý, viên nang vốn chỉ là công cụ, công khai chính là đang làm chuyện tốt tạo phúc cho con người.”

Liêu Chính Dân cũng vui mừng gật đầu.

Con gái có thể có được tầm nhìn và mục tiêu lớn như vậy, ông ấy phải là người đầu tiên ủng hộ.

“Tôn chỉ của Xuân Hòa Đường chúng ta là chế thuốc bằng lương tâm, để con người được khỏe mạnh.

Công khai phương pháp sản xuất viên nang đúng là chuyện Xuân Hòa Đường chúng ta nên làm.”

Chú Ôn cũng kích động gật đầu: “Không sai, tôi cũng ủng hộ việc công khai.

Không phải nước M muốn xin độc quyền trước sao? Vậy chúng ta công khai trước bọn họ một bước, cho bọn họ tức chết!”

Chú Duẩn buồn cười: “Không thành vấn đề, nhưng phạm vi công khai được quyết định như nào, là phạm vi nhỏ hay là phạm vi cả nước?”

Tô Ý mím môi cười: “Công khai phạm vi toàn cầu! Lần này sau khi trở về nước M nhất định sẽ tung ra một vài hành động bôi đen chúng ta trên thị trường, chúng ta phải dứt khoát công khai trên phạm vi toàn cầu.

Dù sao chỉ cần công khai kỹ thuật này cho một nhà thì sẽ không tránh được việc truyền bá đi khắp nơi, so với việc để người khác lén lút học, chẳng thà chúng ta cứ công khai trên phạm vi toàn cầu đi!”

DTV

“Đó cũng là lúc Xuân Hòa Đường chúng ta đem văn hóa thuốc bắc ra nước ngoài!”

Bốn người vừa nghe đã kích động không thôi.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 831: Chương 831



“Nhưng cũng phải thương lượng với bên chỗ xưởng sản xuất công nghiệp quân đội mới được, dù sao thì bọn họ cũng có công lớn trong việc sản xuất thiết bị chế tạo.”

Tô Ý gật đầu: “Chỉ cần mọi người không có vấn đề gì, cháu sẽ lập tức trở về thương lượng với ông Chu."

“Cháu đi đi, chúng ta ở lại chuẩn bị tài liệu để công khai.”

Tô Ý gật đầu sau đó lái xe về nhà.

Tới nhà, cô lập tức kể hết chuyện xảy ra hôm nay, kết quả của cuộc họp hội nghị và họp nhóm cho ông ấy nghe.

Ông Chu vô cùng vui vẻ: “Thực ra lúc trước ông không dám nói, xưởng sản xuất công nghiệp quân đội gọi điện hỏi ông xem có thể công khai kỹ thuật sản xuất viên nang trong nội bộ không, ông không dám đồng ý, không ngờ các cháu lại nói ra trước!”

Hành động này của Tô Ý khiến ông Chu vô cùng tự hào.

Mấy công ty sản xuất thuốc có danh tiếng lâu đời còn từng coi thường xí nghiệp tư nhân như Xuân Hòa Đường.

Bây giờ vừa hay để cho bọn họ nhìn xem, thế nào là khuôn mẫu?!

Ông Chu nói rồi gọi điện báo cho xưởng sản xuất công nghiệp quân đội.

Cuối cùng còn hỏi lại Tô Ý: “Cháu định khi nào sẽ công khai?”

Tô Ý ngẫm nghĩ rồi nói: “Qua mấy ngày nữa không phải sẽ có đại hội trong ngành sản xuất y dược ở Bắc Kinh sao? Cháu định sẽ công khai vào lúc đó.”

Ông Chu cũng có nghe nói tới hội nghị đó: “Rất tốt, cháu biết không? Lần này mục đích của hội nghị là để đề cao lực ảnh hưởng của thuốc bắc trong nước Hoa, nói cho mọi người biết sự quan trọng của thuốc bắc cũng giống như tây y vậy.”

“Cháu có thể lựa chọn công khai vào lúc đó, là sự lựa chọn không thể nào tốt hơn được.”

Thương lượng với xưởng sản xuất công nghiệp quân đội bên kia xong, Xuân Hòa Đường mau chóng chuẩn bị mọi văn kiện và tài liệu cần để công khai kỹ thuật.

Tớ hôm tổ chức hội nghị y dược, Tô Ý và ông Tôn cùng đi tham dự.

Nơi tổ chức là đại hội đường.

Người tới tham dự đều là đại diện các xí nghiệp nổi tiếng trên khắp cả nước, nhưng đại đa số đều là thuốc tây.

Cũng có một ít trung dược nhưng đều là truyền nhân của các gia tộc trung y với cửa hàng lâu đời trăm năm tuổi.

Chỉ có duy nhất một mình công ty sản xuất thuốc trung y như Xuân Hòa Đường.

Nhưng vì vậy mà Xuân Hòa Đường có chút nửa vời so với đám người, không trung không tây, cảm giác như không thể dung hòa vào cả hai bên.

May mà danh tiếng của ông Tôn trong ngành vẫn rất lớn, cũng không ai dám đến chất vấn điều gì.

Không ít người quen biết ông Tôn đều đến chào hỏi: "Chúng tôi nghe nói nước M đến gây phiền phức cho các ông, chuyện kỹ thuật đó thật sự là ăn cắp của họ sao?"

DTV

Ông Tôn trực tiếp khạc nhổ một tiếng: "Mẹ kiếp! Đây là do chúng tôi tự nghiên cứu phát triển, hơn nữa nước M xa như vậy, có bản lĩnh thì đi ăn cắp kỹ thuật của người ta chưa được tung ra thị trường xem? Bọn chúng chỉ đơn thuần là đến gây rối thôi!"

Vừa nói, ông Tôn liền thao thao bất tuyệt, nước bọt văng tứ tung, bắt đầu kể cho mọi người nghe câu chuyện về việc nước M bị đuổi đi một cách nhục nhã.

Kể xong câu chuyện, ông Tôn lại vẫy tay gọi Tô Ý đến trước mặt.

"Giới thiệu với mọi người, đây là học trò ruột của tôi, Tô Ý, cũng là người phụ trách sản xuất thuốc của Xuân Hòa Đường chúng tôi.

Tuy tuổi còn trẻ, nhưng lần này đối mặt với người nước M, cô ấy đã nghiền nát bọn chúng!"

Mọi người không biết là vì nể mặt ông Tôn, hay đơn thuần là cảm thấy cô gái trẻ này lợi hại.

Tóm lại sau khi ông Tôn giới thiệu, mọi người vẫn rất nể nang khen ngợi một phen.

Tô Ý bị khen đến mức hơi ngại ngùng, vội vàng khách sáo vài câu với đối phương.

Tiếp đó, hội nghị liền bắt đầu.

Mở đầu là bài phát biểu của người phụ trách hội nghị, cũng là người phụ trách bộ phận liên quan đến dược phẩm.

Lúc đầu, mọi thứ đều rất bình thường..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 832: Chương 832



Cũng giống như ông Chu đã nói trước, hội nghị lần này chủ yếu là nhấn mạnh tầm quan trọng của việc phát triển Trung y.

Đến nửa sau, người phụ trách chuyển hướng, trực tiếp dẫn dắt chủ đề về Xuân Hòa Đường.

"Hội nghị lần này muốn nêu tên khen ngợi Xuân Hòa Đường, sau khi dịch bệnh bùng phát ở Thượng Hải lần trước, đã ngay lập tức đến hiện trường hỗ trợ, hơn nữa còn phát thuốc miễn phí, đạt được hiệu quả rất tốt, làm rạng danh cho tất cả những người làm dược phẩm chúng ta! Đồng thời cũng phát huy văn hóa Trung y truyền thống của chúng ta."

"Ngoài ra, viên nang mềm do Xuân Hòa Đường nghiên cứu phát triển có thể bao bọc hoàn toàn dung dịch cô đặc, không chỉ làm giảm bớt sự khó chịu khi uống thuốc của bệnh nhân, mà còn giúp bảo quản và lưu trữ thuốc Trung y dễ dàng hơn rất nhiều, điều này có ý nghĩa bước ngoặt đối với ngành Trung y của chúng ta."

"Chúng ta hãy cùng nhau học tập Xuân Hòa Đường!"

Vừa dứt lời của người phụ trách, hiện trường liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Cuối cùng, người phụ trách trực tiếp nhìn về phía ông Tôn: "Vậy bây giờ xin mời người phụ trách của Xuân Hòa Đường lên phát biểu vài lời!"

Vừa dứt lời, mọi người bên cạnh cũng hùa theo: "Ông Tôn, ông hãy lên phát biểu vài lời đi!"

Tuy không chuẩn bị trước, ông Tôn vẫn cười ha hả đứng dậy.

Giới thiệu sơ qua vài câu, rồi chuyển hướng sang Tô Ý: "Việc nghiên cứu và phát triển viên nang này luôn do học trò của tôi, Tô Ý phụ trách, hơn nữa lần hỗ trợ Thượng Hải vừa rồi cũng do cô ấy toàn quyền phụ trách, bây giờ để cô ấy lên phát biểu vài lời."

Thấy thời cơ đã đến, Tô Ý liền hít sâu một hơi, đứng dậy một cách tự tin.

Đầu tiên là nói hai đoạn khách sáo theo nghi thức, nói xong lại không nhịn được mím môi cười.

"Xin lỗi mọi người, đây là lần đầu tiên tôi tham gia một hội nghị được phẩm lớn như vậy, trước khi đến tôi đã nghĩ, nếu lỡ bị gọi lên phát biểu thì tôi nên nói gì, nên đã chuẩn bị tạm thời vài câu, đọc theo bản thảo đã soạn sẵn."

Lời vừa nói ra, mọi người có mặt đều ha ha cười lớn.

Hình như không ai ngờ cô gái nhỏ này lại hài hước dí dỏm, lại còn thẳng thắn như vậy!

Đợi mọi người cười xong, Tô Ý mới điều chỉnh lại cảm xúc: "Thực ra điều tôi muốn nói nhất lúc này vẫn là phương châm của Xuân Hòa Đường chúng ta - Lấy lương tâm làm thuốc, vì sức khỏe nhân loại.

Lý do chúng tôi quyết định áp dụng phương pháp sản xuất thuốc Tây y cho thuốc Đông y cũng chính là vì điều này, cũng là hy vọng có thể tiếp tục phát huy nền văn hóa thuốc Đông y của chúng ta, không muốn tinh hoa văn hóa hàng ngàn năm của chúng ta dần mai một vì công nghệ bào chế lạc hậu."

"Nhân cơ hội này, tôi muốn tuyên bố một việc, đó là Xuân Hòa Đường chúng tôi quyết định từ hôm nay, chính thức công khai kỹ thuật sản xuất viên nang mềm cho toàn quốc, thậm chí là toàn cầu!"

Giọng nói vừa dứt, toàn bộ hội trường bỗng chốc im phăng phắc.

Tô Ý lo lắng liếc nhìn ông Tôn, sao lại khác với tưởng tượng của cô? Nào ngờ chưa đợi ông Tôn lên tiếng, hội trường đột nhiên sôi trào.

"Đồng chí Tô, ý cô là Xuân Hòa Đường các người muốn công khai kỹ thuật viên nang?"

"Ông Tôn, lời này là thật hay là đùa vậy? Đừng có mà trêu chọc chúng tôi."

Ông Tôn cười rạng rỡ, đầy tự hào: "Nói rõ ràng như vậy còn gì? Ai rảnh mà trêu chọc các người, các người nói xem có muốn hay không?"

"Muốn! Muốn! Nhất định là muốn!"

"Nhưng mà các người có điều kiện gì?"

DTV

Ông Tôn hừ lạnh một tiếng: "Không điều kiện! Tặng miễn phí."

Chưa đợi mọi người hoàn hồn, ban tổ chức đã bắt đầu phát tài liệu mà Tô Ý đã chuẩn bị từ trước.

Đợi phát xong Tô Ý mới tiếp tục lên tiếng: "Tất cả tài liệu nghiên cứu phát triển của chúng tôi đều ở đây, mọi người có thể mang về xem trước, nếu có gì không rõ, hoan nghênh đến nhà máy của chúng tôi tham quan! Số điện thoại đặt lịch hẹn cũng được in trên đó.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 833: Chương 833



"Chỉ cần là về viên nang, bất kể là công nghệ hay thiết bị, chúng tôi đều không giấu giếm."

Tất cả khách mời trong hội trường lúc này đều đang kích động lật xem tài liệu mà Xuân Hòa Đường phát, lướt qua một lượt, xác nhận là tài liệu rất chi tiết.

Không khỏi đều cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.

"Xuân Hòa Đường hào khí! Oai phong! Quả không hổ là tấm gương của những người làm thuốc chúng ta!"

Hội nghị còn chưa kết thúc, tin tức Xuân Hòa Đường công khai kỹ thuật viên nang mềm đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Ngay sau đó, giới truyền thông cũng rầm rộ đưa tin về việc này.

Ngoài Trung Quốc, ngành dược phẩm nước ngoài cũng dậy sóng.

Họ liên hệ với Trung Quốc qua nhiều con đường khác nhau để xác nhận tính xác thực của tin tức này.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định chính thức, họ đều hận không thể lập tức xin được visa bay sang học hỏi.

Còn Mike ở tận nước M, khi nghe được tin tức này thì ông ta đang chuẩn bị nộp đơn xin cấp bằng sáng chế, nào ngờ đột nhiên được thông báo bằng sáng chế này đã không còn là bí mật.

Thậm chí toàn cầu đã bắt đầu sản xuất quy mô lớn, lúc này ông ta mới ngây người.

Đột nhiên nhớ tới nụ cười đầy ẩn ý của Tô Ý trước khi rời đi, thì ra người phụ nữ này khi đó đã quyết định liều lĩnh công khai kỹ thuật trực tiếp.

Vậy thì kế hoạch mà ông ta đã chuẩn bị bấy lâu nay là cái gì? Toàn bộ đổ sông đổ bể!

Sau khi kết thúc chuyện tranh chấp bằng sáng chế với nước M, hoạt động của nhà máy dược phẩm Xuân Hòa Đường nhanh chóng đi vào quỹ đạo.

Tô Ý cũng rốt cuộc có thời gian nghỉ ngơi hai ngày.

Biết được tin tức này, người vui nhất chính là Chu Cận Xuyên.

Khoảng thời gian trước anh ở bộ đội cũng rất bận, vất vả lắm hai người mới rảnh rỗi, liền muốn đưa cô đi đâu đó thư giãn.

Nếu không thì chẳng mấy chốc nữa là Tết, đến lúc đó lại càng không có thời gian.

Tô Ý dạo này bận rộn không có thời gian ở bên anh, tự cảm thấy rất áy náy, vì vậy liền nhanh chóng đồng ý: "Chỉ là mùa đông giá rét này, anh muốn đi đâu? Ở Kinh Thị và vùng lân cận cũng không có gì hay ho."

DTV

Chu Cận Xuyên suy nghĩ một chút, sau đó đề nghị: "Lần trước em không phải nói khi nào rảnh rỗi thì muốn đến bộ đội Tây Bắc nhất sao? Vừa hay sắp Tết rồi, chúng ta về thăm mọi người, tiện thể cũng nên dẫn Tiểu Vũ và Noãn Noãn về thăm đồng chí lão Diệp!"

Tô Ý tán thưởng nhìn Chu Cận Xuyên: "Vẫn là anh chu đáo."

Từ khi hai đứa nhỏ đến Kinh Thị, vẫn chưa từng quay về đó.

Bây giờ Tiểu Vũ đã học cấp 2, quả thật cũng nên dẫn hai đứa nhỏ về thăm đồng chí lão Diệp, thắp cho ông ấy ít tiền giấy.

"Vậy chúng ta có thể tiện đường ghé thăm ông cụ Mặc và Tiểu Bắc bọn họ không? Hơn một tháng nay không liên lạc được, mẹ em lo muốn c.h.ế.t rồi."

Chu Cận Xuyên nghĩ ngợi một lát: "Được, đến lúc đó chúng ta có thể đến căn cứ đóng quân của bọn họ ở sa mạc Gobi xem sao, ít nhất cũng biết được tình hình gần đây của bọn họ."

Tô Ý ừ một tiếng: "Vậy là đủ rồi."

Hai người bàn bạc xong sẽ đi Tây Bắc, Tô Ý lại bắt đầu bận rộn.

Nghĩ xem nên mua gì, tặng quà Tết gì cho bạn bè ở Tây Bắc.

Còn có đội ngũ nghiên cứu khoa học của ông cụ Mặc, đã muốn đến thăm thì không thể tay không mà đi được.

Như vậy, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị.

May mà có không gian giúp đỡ, cũng không cần lo mang theo không hết.

Ngoài những thứ chuẩn bị cho mọi người, còn có hành lý của Tiểu Vũ và Noãn Noãn, quần áo của cô và Chu Cận Xuyên...

Hôm nay, Tô Ý đang thu dọn đồ đạc cần dùng của mình, mơ hồ cảm thấy kinh nguyệt của mình sắp đến, liền thuận tay lấy ra hai gói băng vệ sinh.

Đợi đến khi cất đồ vào túi hành lý, Tô Ý mới phát hiện ra điều gì đó không ổn.

Vội vàng quay đầu hỏi Chu Cận Xuyên một câu: "Cận Xuyên, em lần trước đến tháng là ngày nào vậy?"

Dạo này quá bận rộn, vậy mà quên béng mất chuyện này.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 834: Chương 834



Chu Cận Xuyên nghe cô hỏi như vậy, lập tức cũng phát hiện có gì đó không đúng.

Vội vàng mở ngăn kéo đầu giường lấy sổ ra xem, vừa mở ra liền ngây người: "Ngày 20 tháng trước."

"Hôm nay là ngày bao nhiêu?"

Chu Cận Xuyên vội vàng liếc nhìn lịch: "Hôm nay đã là ngày 30 rồi, trễ mất mười ngày? Chẳng lẽ là..."

Tô Ý vội vàng lắc đầu: "Không thể nào?! Chẳng lẽ là do dạo này em quá bận rộn, nên cơ thể phản kháng."

Chu Cận Xuyên vội vàng nhận lấy túi hành lý trong tay cô: "Đừng dọn nữa, bây giờ anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra trước, biết đâu thật sự có rồi!"

Tô Ý vẫn không dám tin: "Sao có thể chứ? Em không hề có cảm giác gì."

Chu Cận Xuyên lại nhìn ngày tháng ghi lại trong mấy tháng trước: "Nhưng mà trước giờ em vẫn luôn rất đều."

Tô Ý nghe vậy cũng lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng hồi tưởng lại khoảng thời gian này có ngày nào có khả năng trúng chiêu hay không.

Chu Cận Xuyên cũng lập tức nghĩ đến, vẻ mặt áy náy: "Vợ à, ngày hôm đó hình như là dùng hết rồi, cho nên mới không…"

Nghe vậy, Tô Ý không khỏi trừng mắt với anh: "Chu đồng chí, đều tại anh!"

Chu Cận Xuyên còn chưa nói hết lời, thấy vợ trách móc mình như vậy, lúc này cũng không dám cãi lại.

Nhưng vẫn không nhịn được oan ức nhắc nhở: "Vợ à, hay là em nhớ lại kỹ càng tình hình ngày hôm đó xem, lúc đó rõ ràng là..."

Chưa đợi Chu Cận Xuyên nói xong, sắc mặt Tô Ý đã đỏ bừng như gan lợn.

Phải rồi, cô nhớ ra rồi!

Hôm đó đột nhiên phát hiện đồ dùng hết, Chu Cận Xuyên liền từ chối.

Sau đó là cô...

Quả thật không liên quan gì đến anh.

Tô Ý nhớ lại, giọng điệu lập tức trở nên áy náy: "Khụ, cái đó, em nhớ ra rồi, hôm đó hình như là nhà máy dược phẩm tổ chức tiệc mừng công, em có uống một ly rượu đỏ, hơi say..."

"Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta mau đến bệnh viện thôi!"

Lúc hai người đến bệnh viện, bác sĩ đã sắp tan ca.

Chu Cận Xuyên nhanh chân chạy vào trước: "Bác sĩ, phiền bác sĩ giúp chúng tôi kê đơn kiểm tra..."

Trong lúc chờ kết quả, Chu Cận Xuyên và Tô Ý đều căng thẳng hơn bao giờ hết.

Thật ra hai người cũng không phải là không muốn con, chỉ là chưa có kế hoạch sớm như vậy.

Ban đầu định là đợi đến khi nhà máy dược phẩm không cần phải lo lắng quá nhiều nữa rồi mới tính đến chuyện sinh con, ai ngờ chỉ một lần sơ suất đã...

Bây giờ đã đến nước này, cũng không còn nghĩ đến chuyện kế hoạch hay không kế hoạch nữa, chỉ một lòng chờ đợi kết quả kiểm tra.

Đợi đến khi cửa sổ trả kết quả gọi tên Tô Ý, Chu Cận Xuyên lập tức đứng phắt dậy khỏi ghế.

"Để anh đi lấy nhé?"

Tô Ý gật đầu: "Anh đi lấy đi, em hồi hộp quá."

Chỉ thấy lúc Chu Cận Xuyên đứng dậy từ trên ghế đi tới, bước chân còn hơi loạng choạng, có chút luống cuống tay chân.

Đợi đến khi cầm được phiếu kết quả, trước tiên là cúi đầu nhìn lướt qua.

Nhanh chóng liếc nhìn chữ trên phiếu kết quả một lượt, sau đó - không hiểu gì cả.

Lúc này mới vội vàng hỏi người trong cửa sổ: "Đồng chí, phiếu này xem thế nào vậy?"

Người kia bất đắc dĩ nhìn Chu Cận Xuyên, chỉ vào một chuỗi dấu cộng trên phiếu kết quả giải thích: "Không phải đều viết rõ ràng ở đây sao, dấu cộng này chính là đại diện cho mang thai rồi."

Vừa dứt lời, Chu Cận Xuyên lập tức kích động sải bước đi về phía Tô Ý.

DTV

"Vợ à, chúng ta - hình như thật sự sắp được làm ba mẹ rồi!"

Lúc này Tô Ý đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cho nên trong lòng không còn căng thẳng và bồn chồn như vừa rồi.

Nghe Chu Cận Xuyên nói vậy, liền vội vàng nhận lấy phiếu kết quả nhìn thêm một lần: "Thật sự có rồi."

Đợi đến khi hai người lên xe, Chu Cận Xuyên vội vàng thắt dây an toàn cho cô, sau đó có chút kích động xoa xoa tay: "Vợ à, có phải em không vui không?"

Tô Ý từ lúc ra khỏi bệnh viện đến giờ, vẫn luôn trong trạng thái ngẩn ngơ.

Cũng không phải là không vui, mà là có chút không dám tin.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 835: Chương 835



Những thai phụ khác khi mang thai đều sẽ buồn nôn khó chịu, ít nhiều gì cũng sẽ cho cơ thể một chút nhắc nhở, còn cô, trước đó một chút cảm giác cũng không có.

Cũng tương đương với việc là đột nhiên biết được chuyện mang thai.

Cho nên không phải là vui hay không vui, mà là căn bản còn chưa kịp hoàn hồn!

Lúc này thấy Chu Cận Xuyên ánh mắt sáng rực, vui mừng như một chàng trai trẻ.

Trong lòng Tô Ý cũng lập tức ấm áp, cảm giác như có chút hoàn hồn lại, liền mỉm cười nói: "Không có, chỉ là em nhất thời chưa dám tin, thật sự là quá đột ngột, em không có chuẩn bị gì cả, hơn nữa trước đó em cũng chưa từng tìm hiểu về phương diện này, đột nhiên như vậy em không biết nên làm gì."

Lúc này đã là hoàng hôn, ánh chiều tà màu cam đỏ xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên mặt Tô Ý, cũng chiếu lên bụng cô.

Chu Cận Xuyên lặng lẽ đưa một tay ra, run rẩy v**t v* bụng cô.

"Vợ đừng sợ, có anh ở đây, chúng ta cùng nhau học hỏi từ đầu."

Trong mắt Tô Ý cũng lóe lên tia sáng, mỉm cười nhìn anh: "Sắp được làm bố rồi, anh vui không?"

Chu Cận Xuyên vừa nghe thấy, lập tức nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Vui, đặc biệt vui, anh - cũng có chút không dám tin."

Nói xong Chu Cận Xuyên bỗng đỏ hoe mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Vợ à, cảm ơn em..."

Tô Ý thấy vậy không khỏi vỗ nhẹ lên tay anh: "Thôi nào, về nhà nhanh thôi! Mẹ chắc đang đợi chúng ta ăn cơm đấy!"

Chu Cận Xuyên mỉm cười, khởi động xe: "Không vội, ghé qua nhà mẹ vợ trước, nói với bà một tiếng, tiện thể để chị dâu chỉ bảo anh một chút, nếu không thì về sau cũng không biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, cái gì nên ăn cái gì không nên ăn."

Tô Ý muốn nói, thật sự là không cần thiết.

Nhưng thấy anh kích động như vậy, cũng biết là nhất định phải đi.

Vừa hay cô cũng muốn nói chuyện mang thai trực tiếp với mẹ, để bà vui vẻ một chút.

Ai ngờ đoạn đường vốn chỉ mười mấy phút, hai người lái xe gần nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tới.

Tô Ý đã có chút không kiên nhẫn được: "Lão Chu, em nói anh lái xe còn có thể chậm hơn nữa không? May mà trên đường không có nhiều xe, nếu không thật sự là bị người ta khinh thường."

Vừa dứt lời, phía sau liền vang lên tiếng còi xe.

Ngay sau đó, chiếc xe kia trực tiếp vượt lên song song với xe của hai người.

Tô Ý vừa hạ cửa kính xe xuống định giải thích, nào ngờ trên xe lại chính là Chu Hoằng Nghĩa.

"Ba..."

Chu Hoằng Nghĩa kinh ngạc nhìn hai người: "Hai đứa thật là, trời tối rồi, hai đứa còn đang dạo mát trên đường à?"

DTV

Chu Cận Xuyên bị mỉa mai, không những không tức giận, ngược lại còn vui vẻ nhe răng cười: "Ba, Tiểu Ý có rồi."

Chu Hoằng Nghĩa ngẩn người, hình như là không phản ứng kịp: "Cái gì có rồi? Có cái gì?"

Chu Cận Xuyên khịt mũi một tiếng: "Tất nhiên là có thai rồi! Lão Chu đồng chí, bố sắp được làm ông nội rồi!"

Chu Hoàng Nghĩa căn bản là không nghe thấy lời trêu chọc của Chu Cận Xuyên, trong đầu đều là hai chữ ông nội.

“Ba sắp được làm ông nội rồi? Lúc nào thì biết chuyện này?"

Tô Ý thấy xe của ông ấy cũng đi chậm lại, vội vàng lên tiếng giải thích: "Ba, hai chúng con cũng là vừa mới từ bệnh viện ra, đang định về nhà mẹ đẻ nói với mẹ một tiếng, vừa hay ba về nhà thì nói với mẹ giúp con, ba mẹ ăn cơm trước đi, đừng đợi chúng con."

Chu Hoằng Nghĩa liên tục gật đầu: "Tốt tốt tốt, ba về trước đây, hai đứa lái xe chậm một chút, không vội!"

Nói xong, lúc này mới tăng tốc lái xe về nhà.

Chu Cận Xuyên mím môi nhìn Tô Ý cười nói: "Thấy chưa? Ba cũng nói để anh lái xe chậm một chút."

Tô Ý không nhịn được trừng mắt với anh: "Được rồi, nhà đến ngay trước mặt rồi, em không tin còn có thể lái đến khi nào."

Vừa dứt lời, Chu Cận Xuyên đã đánh lái xe vào cổng nhà họ Tô.

Vừa về đến nhà, Chu Cận Xuyên liền vội vàng đỡ Tô Ý xuống xe.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 836: Chương 836



Người còn chưa vào nhà, liền hô to với Tô Nhân: "Mẹ, chị dâu có ở nhà không? Hôm nay chị ấy có về nhà ăn cơm không?"

Tô Nhân kinh ngạc đi ra nhìn: "Đây là hát tuồng gì thế? Tiểu Ý bị bong gân hả? Tìm chị dâu con cũng vô dụng! Phải mau đến bệnh viện."

Nói xong, liền sải bước chạy về phía hai người.

Tô Ý vội vàng giải thích: "Mẹ, đừng vội, con không sao, là con - con mang thai rồi!"

Chu Cận Xuyên cũng vội vàng giải thích: "Đúng đúng, Tiểu Ý không sao, hai chúng con vừa mới từ bệnh viện ra! Chỉ là muốn đến đây thỉnh giáo chị dâu một chút."

Đợi đến khi hai người nói xong, Tô Nhân vẫn còn ngây người tại chỗ chưa phản ứng kịp.

Ngược lại là Liêu Chính Dân nghe được tin tức liền chạy ra ngoài: "Cái gì? Tiểu Ý có thai rồi?"

Nói xong, lại vội vàng kéo Tô Nhân một cái.

Tô Nhân cũng lập tức hoàn hồn, sải bước đi tới kéo con gái: "Thật sao?"

Tô Ý thấy bà không tin, liền vội vàng đưa phiếu xét nghiệm trong túi Chu Cận Xuyên cho bà.

Tô Nhân nhận lấy phiếu xét nghiệm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một hàng dấu cộng kia, vội vàng dìu con gái đi vào phòng khách.

"Nhanh, ngồi lên ghế sô pha, kê thêm cái gối."

Nói xong, lại vội vàng bảo Liêu Chính Dân đi rót trà: "Không không không, không được uống trà, uống nước lọc đi! Thôi, trên bếp đang hầm canh gà, ông đi múc cho Tiểu Ý một bát."

Tô Ý mấy lần muốn ngăn cản, nhưng thấy mẹ vui mừng từ tận đáy lòng.

Hơn nữa từ khi Lâm Lạp Bắc đến Tây Bắc, bà ấy đã lâu lắm rồi không vui vẻ như vậy, vì vậy liền nuốt lời định nói vào bụng.

An tâm ngồi hưởng thụ niềm vui và sự chăm sóc của bà ấy.

Đợi Tô Ý vừa uống xong bát canh gà, Lâm Vọng Đông và Diêu Ngọc Phương đã dẫn theo Điềm Điềm đến.

DTV

"Mẹ, nghe nói Tiểu Ý có thai rồi ạ?"

Tô Nhân cười tủm tỉm kéo Diêu Ngọc Phương lại: "Đúng đúng đúng! Ngọc Phương này, cô xem giúp tờ giấy xét nghiệm này xem, Tiểu Ý giờ mới hơn một tháng thì cần chú ý những gì?"

Diêu Ngọc Phương từ sau khi mang thai và sinh Điềm Điềm, quả thật đã trở thành chuyên gia có thẩm quyền nhất trong gia đình này.

Hơn nữa mấy tháng trước vừa mới phổ cập kiến thức cho Từ Tiểu Cầm.

Giờ nói tới lại càng thêm hăng say.

Chu Cận Xuyên thấy cô càng nói càng nhanh, vội vàng lên tiếng ngăn lại: "Chị dâu, chị đợi chút, để em tìm giấy bút ghi lại đã, chị nói chậm một chút."

"Ngoài ra bây giờ có sách gì để xem không? Để em đi mua hai quyển?"

Diêu Ngọc Phương không nhịn được cười: "Được, để chị nói chậm lại, còn sách thì em đừng lãng phí tiền, nhà chị có sẵn rồi, mai chị mang sang cho."

Bên kia, Triệu Lam lúc này đang đứng ở cửa chờ mọi người về ăn cơm.

Vừa rồi Chu Cận Xuyên và Tô Ý vội vàng ra ngoài, cũng không nói đi đâu.

Giờ đã đến giờ ăn cơm rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng hai người đâu, đang định vào nhà gọi điện thoại đến nhà hàng và nhà họ Tô hỏi thăm một chút.

Nào ngờ người còn chưa vào nhà, đã nghe thấy tiếng xe ngoài cửa.

Ngoái đầu nhìn, thì ra là Chu Hoằng Nghĩa.

"Lão Chu, ông về vừa đúng lúc, vừa rồi Cận Xuyên và Tiểu Ý vội vàng ra ngoài, cũng không biết đi đâu, ông lái xe ra ngoài tìm xem."

Trên mặt Chu Hoằng Nghĩa nở nụ cười như trúng số độc đắc: "Không cần đi tìm đâu."

Triệu Lam liếc xéo ông ấy một cái: "Bảo ông đi tìm thì đi tìm đi, sao lại còn đứng ngẩn ra, tí nữa đồ ăn nguội hết bây giờ!"

Nụ cười trên mặt Chu Hoằng Nghĩa vẫn không giảm: "Vừa rồi tôi gặp hai đứa nó trên đường mới từ bệnh viện ra, giờ chắc đang ở nhà họ Tô đấy!"

"Cái gì? Hai đứa nó vừa rồi đi bệnh viện? Ai bị sao vậy?"

"Con dâu chúng ta...

Ặc ặc ặc, bị sao cái gì, không phải bị sao, là có rồi."

Triệu Lam lập tức phản ứng lại: "Tiểu Ý có thai rồi? Tôi sắp được làm bà nội rồi?"

"Đúng vậy, bà sắp được làm bà nội rồi!"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 837: Chương 837



Vừa dứt lời, ông cụ Chu cũng chống gậy, chậm rãi từ trong nhà đi ra: "Sao nãy giờ không vào nhà, hai người lẩm bẩm cái gì ở cửa vậy?"

Triệu Lam không kịp giải thích, trực tiếp cởi tạp dề trên người, vội vàng định ra ngoài.

"Tôi đến nhà họ Tô xem sao, vừa hay học hỏi kinh nghiệm từ chị dâu nhà đó, chuyện chăm sóc thai phụ là chuyện lớn!"

Ông cụ Chu nghe mà ngơ ngác, nhưng Chu Hoằng Nghĩa cũng không dám giấu giếm trước mặt ông ấy, chỉ dặn dò: "Ba vịn cho chắc vào, đừng có kích động mà ngất xỉu đấy, ba sắp được lên chức ông cố rồi đấy!"

Ông cụ Chu: "!!!"

Ông vốn dĩ đã mơ ước được làm ông cố rồi.

Không ngờ hạnh phúc lại đến bất ngờ như vậy!

"Tốt tốt tốt, nhân lúc xương cốt ba còn cứng cáp, tốt quá!"

Tiểu Vũ và Noãn Noãn ở bên cạnh nghe thấy, cũng vui mừng nhảy cẫng lên, trong nhà rốt cuộc cũng sắp có em trai hoặc em gái rồi.

Nhất là Diệp Tiểu Vũ, trước kia ở Tây Bắc, đã nghĩ sau này sẽ giúp chú thím chăm sóc em bé, không ngờ lại thành sự thật.

Lúc Triệu Lam đến nơi, nhà họ Tô lúc này đang rất náo nhiệt.

Ngoại trừ nhà anh cả, nhà em trai út cũng đã chạy về.

Chỉ là Tô Nhân sợ anh không biết nặng nhẹ, nên nghiêm khắc kiểm soát, không cho anh đến gần Tô Ý trong vòng bán kính tám mét.

Chu Cận Xuyên và Tô Nhân đang nghiêm túc nghe Diêu Ngọc Phương truyền thụ kinh nghiệm.

Triệu Lam vội vàng bước nhanh đến: "Nói đến đâu rồi? Có phải tôi đến muộn rồi không?"

Tô Ý giật mình: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Vừa rồi không phải đã bảo ba nói với mọi người ăn cơm trước sao?"

Triệu Lam cười lắc đầu: "Mẹ nào còn tâm trạng ăn uống nữa, biết hai đứa ở đây, mẹ liền vội vàng đến xem, con bây giờ cảm thấy thế nào?"

Tô Ý cười gật đầu: "Con khỏe lắm, không có cảm giác gì cả."

"Vậy cũng không thể chủ quan được."

Chu Cận Xuyên lấy sổ tay ra: "Mẹ yên tâm, con đều ghi chép lại hết rồi."

Ngoài kinh nghiệm mà Diêu Ngọc Phương truyền thụ, Lâm Vọng Đông với tư cách là ông bố mới lên chức cũng chia sẻ với Chu Cận Xuyên những kinh nghiệm độc đáo của mình.

"Em rể này, em nhất định phải nhớ kỹ, thai phụ ấy, đặc biệt là trong ba tháng đầu, tâm trạng sẽ dễ d.a.o động, cộng thêm cơ thể khó chịu, cho nên em không chỉ phải chăm sóc tốt ăn uống sinh hoạt, mà tâm trạng cũng phải quan tâm đến."

"Vâng em ghi nhớ rồi, anh yên tâm, nếu Tiểu Ý không vui, cứ để cô ấy trút giận lên người em, tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải chịu đựng đâu."

Tô Ý: "..."

Cô thật sự cảm thấy mình không có phản ứng gì cả.

Sao mọi người ai nấy đều căng thẳng hơn cả cô.

DTV

Sang ngày hôm sau, Chu Cận Xuyên đặc biệt xin nghỉ ở nhà theo dõi cô, muốn quan sát xem cô có phản ứng khó chịu gì không.

Nào ngờ không có phản ứng gì, nghe nói tin này, Lâm Hạo Nam và Từ Đan cũng chạy về.

Ba người Lâm Thư Thư ở trường học cũng nhân lúc tan học đến thăm cô.

Khiến cho cô thật sự giống như bảo vật quốc gia được mọi người đến viếng thăm.

Nhưng mà cô đang ở nhà buồn chán, có bạn bè đến bầu bạn, vẫn rất vui vẻ.

Bốn người vừa trò chuyện, không khỏi nhắc đến chuyện của Lâm Lạp Bắc.

"Ban đầu tớ và Cận Xuyên còn định đến Tây Bắc thăm bọn họ, ai ngờ giờ lại phát hiện ra mang thai, chắc chắn là không đi Tây Bắc được rồi."

Lâm Thư Thư tỏ vẻ thông cảm: "Tình trạng của cậu bây giờ, chắc chắn là không đi đâu được rồi, huống chi là Tây Bắc!"

Tô Ý ừ một tiếng: "Cậu cũng đừng sốt ruột, hôm qua tớ đã bảo Cận Xuyên nhờ người đi hỏi thăm rồi, trước tiên hỏi xem bọn họ có về ăn Tết không đã."

"Cũng được, có thể hỏi thăm được là tốt nhất."

Từ sau khi Tô Ý phát hiện ra mang thai, liền bị yêu cầu ở nhà nghỉ ngơi.

Bị người nhà vây quanh không nói, cái gì cũng không cho cô làm.

Coi như là không đi Tây Bắc được, kỳ nghỉ này vẫn được nghỉ như thường.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 838: Chương 838



May mà cô vẫn có thể gọi điện thoại, rất nhiều công việc ở nhà máy dược phẩm vẫn luôn theo dõi qua điện thoại.

Còn đứa bé trong bụng cô cũng rất ngoan, bất kể ngửi thấy mùi gì cũng không có cảm giác khó chịu.

Chắc là do công lao của việc cô ngày nào cũng uống nước linh tuyền.

Một tuần sau, Tô Ý thật sự không chịu đựng nổi nữa, nghiêm túc phản đối với Chu Cận Xuyên, cô muốn đi làm.

"Cứ tiếp tục như vậy nữa, con thật sự sẽ mập thành heo mất, điều quan trọng là không có lợi gì cho cả thể chất lẫn tinh thần của con."

Chu Cận Xuyên thấy cô thật sự không có chỗ nào khó chịu, cũng biết cô không thể nào ở nhà mãi đành phải đồng ý cho cô đi làm.

"Đi làm cũng được, để anh lái xe đưa em đi, chiều anh lại lái xe đến đón em về!"

DTV

Tô Ý dở khóc dở cười: "Chúng ta đâu có tiện đường, cũng không phải cùng một hướng!"

Bàn bạc một hồi, cuối cùng vẫn là Liêu Chính Dân chủ động đứng ra nhận trách nhiệm đưa đón, lúc này mới thống nhất được.

Mà để cho cô được nghỉ ngơi đầy đủ, Liêu Chính Dân, người gần đây luôn bận rộn, cũng thay đổi thời gian làm việc, mỗi ngày đều phải đến tám chín giờ mới đi đón cô đi làm.

Ba giờ chiều đã phải bắt đầu về nhà.

Lý do là ông ấy lớn tuổi rồi, không chịu nổi cảnh sáng đi tối về nữa.

Tuy Tô Ý không tin, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Dù sao Liêu Chính Dân cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi, quả thật không thể để ông quá mệt mỏi.

May mà nhà máy dược phẩm bây giờ mọi việc đều đâu vào đấy.

Chuyện kỹ thuật sản xuất có chú Duẩn và chud Ôn phụ trách.

Chuyện nghiên cứu phát triển bài thuốc thì có ông Tôn dẫn dắt mấy người sư huynh làm.

Còn về bán hàng căn bản không cần phải lo lắng, cũng không cần tốn công sức đi quảng bá, thuốc của Xuân Hòa Đường từ lâu đã nổi tiếng khắp cả nước, tự nhiên là cung không đủ cầu.

Mùa đông ở Kinh Thị càng ngày càng lạnh, bên phía Tây Bắc cuối cùng cũng có tin.

Nói là nghiên cứu khoa học đã có tiến triển trọng đại, Tết nhất định sẽ không về, mọi người đều tự nguyện ở lại căn cứ tiếp tục làm thí nghiệm, đợi sau khi kết thúc sẽ cùng nhau trở về.

Mọi người biết được tin tức, một mặt vì sự bình an của bọn họ mà yên tâm, mặt khác lại có chút hụt hẫng vì Tiểu Bắc không thể về ăn Tết.

Chỉ là, cuộc sống và công việc của mọi người vẫn phải tục.

Trạng thái của Tô Ý, ngoại trừ lúc mới biết mình mang thai thì có chút căng thẳng thì bây giờ một ngày trôi qua là một ngày tốt hơn, cho nên lại tăng cường độ công việc của mình lên.

Ngoài việc đến nhà máy dược phẩm, hôm nay Tô Ý đột nhiên nổi hứng muốn Lâm Trạch Tây lái xe đưa cô đến nhà máy thực phẩm xem một chút, dù sao từ sau khi mang thai đến giờ, cô vẫn chưa đến đó lần nào.

Vừa bước vào cửa, mùi hương quen thuộc phả vào mặt.

Từ sau khi phát hiện ra mang thai, Triệu Lam và Tô Nhân đều quản lý chặt chẽ, không cho cô ăn đồ ăn nhanh, ngày nào cũng uống canh gà, canh xương hầm.

Cô đã thèm mấy món này lắm rồi.

Cho dù không thể ăn, ngửi một chút cũng tốt.

Nào ngờ lúc cô vừa đi đến xưởng nấu bốc hơi mì ốc, mùi vị nồng nặc bên trong khiến cô lập tức chạy ra ngoài.

Chạy một mạch đến nhà vệ sinh, liền vịn bồn cầu nôn thốc nôn tháo.

Lâm Trạch Tây lo lắng chạy theo sau giật nảy mình, đứng ở cửa lo lắng hỏi cô bị sao vậy.

Tô Ý rửa mặt, súc miệng sạch sẽ, lúc này mới mỉm cười đi ra: "Không sao, chỉ là hơi buồn nôn thôi."

Lâm Trạch Tây sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, nhưng lại thấy em gái cười vui vẻ, nhìn mà khó hiểu, vội vàng đưa tay sờ lên trán Tô Ý: "Em không sao chứ? Khó chịu như vậy mà còn cười được, trước kia em không phải vẫn luôn khỏe mạnh, không hề nôn nghén sao?"

Tô Ý cười ha hả: "Anh ba, chính vì trước kia em không hề nôn nghén, cho nên bây giờ nôn ra em mới vui đấy, em vui vì cuối cùng cũng có phản ứng rồi.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 839: Chương 839



Trước kia, cô vẫn luôn phiền muộn vì bản thân hoàn toàn không có cảm giác chân thật của việc mang thai.

Cho đến lúc nãy cô nôn ra, lúc này mới thật sự cảm nhận được.

Trong bụng thật sự đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ.

Lâm Trạch Tây quan sát một lúc, thấy cô thật sự không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Em dọa c.h.ế.t anh rồi, không sao là tốt rồi."

Trở lại văn phòng, Tô Ý liền định gọi điện thoại cho Chu Cận Xuyên, nói cho anh biết chuyện hôm nay cô bị nôn nghén.

Nào ngờ gọi điện thoại qua mấy tiếng chuông, văn phòng vẫn không có ai.

Nhưng mà Chu Cận Xuyên ngày thường công việc bận rộn, thỉnh thoảng không có ở văn phòng cũng là chuyện bình thường, nên cũng không suy nghĩ nhiều.

DTV

Định đợi tối về nhà rồi nói cho anh nghe.

Tối về, Chu Cận Xuyên về muộn hơn mọi ngày.

Tô Ý thấy vẻ mặt anh mệt mỏi và căng thẳng, không khỏi quan tâm hỏi: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu à?"

Chu Cận Xuyên khẽ lắc đầu: "Không sao, hôm nay em thế nào? Nghe nói em đến nhà máy thực phẩm rồi?"

Tô Ý ừ một tiếng, vội vàng kể lại chuyện mình bị nôn nghén ở nhà máy thực phẩm: "Hôm nay em cuối cùng cũng có chút cảm giác rồi."

Cô nói rất vui vẻ, nhưng nụ cười của Chu Cận Xuyên lại có chút gượng gạo.

Tô Ý lập tức nhận ra anh có gì đó không đúng, sau khi lên lầu liền nghiêm túc hỏi anh: "Có phải anh đang giấu giếm em chuyện gì không? Hôm nay lúc ở nhà máy thực phẩm em gọi điện thoại cho anh, anh không có ở văn phòng, liên lạc viên của anh cũng không có ở đó."

Chu Cận Xuyên sững người, sau đó mấp máy môi.

"Vợ à, thật ra anh có chuyện muốn nói với em, nhưng mà em phải chuẩn bị tâm lý trước đã, chuyện này là về Tiểu Bắc."

Trong lòng Tô Ý rơi lộp bộp một cái, đã đoán được không phải chuyện tốt gì.

Nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh hỏi lại: "Em biết rồi, anh mau nói đi!"

Chu Cận Xuyên đưa tay ra đỡ lấy vai cô: "Hôm nay anh nhận được điện thoại từ Tây Bắc, nói là nhóm nghiên cứu khoa học của ông cụ Mặc gặp chuyện, các thành viên trong nhóm bị thương trong một lần nổ mìn, ông cụ Mặc đã hôn mê, Tiểu Bắc hiện tại đang tỉnh táo, nhưng mà..."

Chưa đợi anh nói xong, Tô Ý đã sốt ruột hỏi: "Nhưng mà sao? Bọn họ bị chấn thương do sóng va đập của vụ nổ sao?"

"Không phải chấn thương ngoài da, hiện tại vẫn chưa rõ, có vẻ là liên quan đến bức xạ của căn cứ thí nghiệm."

"Vậy bây giờ bọn họ đang được điều trị ở đâu?"

"Ở bệnh viện Tây Thị, bọn anh đang liên hệ để chuyển viện đến Kinh Thị."

"Mẹ có biết không?"

"Vẫn chưa biết, anh chỉ nói với ba Liêu thôi, hiện tại tạm thời đừng nói với mẹ, sợ bà ấy không chịu nổi, dù sao chuyển viện cũng cần có thời gian."

Vừa dứt lời, điện thoại trong phòng bỗng nhiên reo lên.

Chu Cận Xuyên vội vàng bước tới nghe máy: "Là tôi, lúc nào? Được! Tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, chưa đợi Tô Ý hỏi, Chu Cận Xuyên đã thở phào nhẹ nhõm: "Đã sắp xếp máy bay quân dụng đến đón rồi, vừa rồi Hạo Nam gọi điện thoại đến, nó và chị dâu thứ hai sẽ cùng nhau đi đón."

Lúc này Tô Ý cũng đã lấy lại bình tĩnh, tự nhủ bản thân không thể hoang mang.

Chỉ cần có thể đưa người về Kinh Thị, nhất định sẽ nghĩ ra cách chữa trị.

Chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, Tô Ý đã nghĩ ra không ít cách có thể dùng đến.

Nếu không được, còn có nước linh tuyền, nhất định sẽ không sao đâu.

"Thuận lợi thì khi nào có thể đến?"

"Sáng sớm mai, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm mai anh sẽ đến đó xem sao."

Τô Ý gật đầu: "Em đi cùng anh, chuyện của mẹ, ngày mai cũng phải nói cho bà ấy biết, không thể giấu mãi được."

Vừa dứt lời, Tô Ý đột nhiên buồn nôn, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

"Ọe" một tiếng, suýt chút nữa đã nôn hết mật xanh mật vàng ra ngoài.

Chu Cận Xuyên cũng giật mình: "Sao lại nôn nghiêm trọng như vậy?"

Tô Ý bất lực lắc đầu: "Em cũng không biết là bị sao nữa, có lẽ là do quá căng thẳng."
 
Back
Top Bottom