Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 840: Chương 840



Chu Cận Xuyên giúp cô dọn dẹp sạch sẽ, vồi vàng ôm cô lên giường đợi cô nằm xuống rồi lại vội vàng rót một cốc nước cho cô uống.

Tô Ý nằm một lúc, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn, vội vàng kéo Chu Cận Xuyên: "Ngủ sớm đi, không sao đâu, chị dâu cũng nói rồi, ba tháng đầu nôn nghén là chuyện bình thường, trước kia em không nôn, có lẽ là do đến muộn một chút thôi."

Chu Cận Xuyên thấy sắc mặt cô đã khôi phục hồng hào, trong lòng hơi yên tâm, nhưng vẫn không yên lòng, nhất quyết muốn vào không gian ở một lát.

Bên trong có nước linh tuyền nuôi dưỡng, không khí cũng tốt hơn bên ngoài.

Sau khi vào trong, Tô Ý quả nhiên dần dần hồi phục, lúc này Chu Cận Xuyên mới hoàn toàn yên tâm.

"Anh đọc sách thấy, nôn nghén cũng có liên quan rất lớn đến tâm trạng, nói không chừng vừa rồi em nôn là do quá căng thẳng, em yên tâm, Tiểu Bắc sẽ không sao đâu, em nghĩ xem, trước kia anh bị thương nặng như vậy còn không phải là được em cứu sống đó sao."

Tô Ý gật đầu, nhưng vẫn có chút do dự: "Lúc trước anh là bị thương cả trong lẫn ngoài, nhưng tình huống của Tiểu Bắc, em thật sự không chắc chắn, nhỡ đâu để lại di chứng gì, mẹ nhất định sẽ không chịu nổi mất."

"Còn có Thư Thư nữa, cậu ấy vẫn luôn chờ Tiểu Bắc trở về, nếu biết xảy ra chuyện lớn như vậy, em không dám tưởng tượng cậu ấy sẽ suy sụp đến mức nào."

Chu Cận Xuyên cũng đã cân nhắc đến điểm này, nên cả ngày hôm nay vẫn chưa nói với ai.

"Tiểu Ý, em thấy mẹ và bên đó tạm thời đừng nói cho biết, đợi Tiểu Bắc nhập viện rồi xem tình hình thế nào đã."

Tô Ý cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu: "Không được, vẫn phải nói, chuyện này em đã trải qua, em hiểu cảm giác đó, lúc này mẹ nhất định muốn ở bên cạnh Tiểu Bắc."

"Hơn nữa mẹ rất nhạy cảm, chúng ta không giấu được đâu."

DTV

Chu Cận Xuyên khẽ nheo mắt, không khỏi nhớ lại tình cảnh mình bị thương mấy năm trước.

Khi đó cô ấy nghe tin chắc chắn rất bơ vơ, huống hồ bên cạnh lại không có người thân nào để bàn bạc.

Một mình từ Tây Bắc chạy đến Kinh Thị.

Nghĩ đến đây, Chu Cận Xuyên không khỏi đau lòng.

Anh nhẹ nhàng v**t v* tóc cô: "Vợ à, ngủ sớm đi, sáng mai anh cùng em nói với mẹ."

Đêm đó, cả hai đều ngủ chập chờn.

Trời vừa sáng, hai người liền vực dậy tinh thần, chuẩn bị ra ngoài.

Trước khi đi, Chu Cận Xuyên đặc biệt gọi điện cho Lâm Vọng Đông và Lâm Trạch Tây, bảo hai người cũng về nhà một chuyến.

Tô Ý suy nghĩ một chút, cũng gọi điện cho Lâm Thư Thư, bảo cô ấy cùng đi.

Tiểu Bắc gặp chuyện, chắc chắn cô cũng muốn đến bệnh viện xem ngay lập tức.

Gọi điện thoại xong, hai người vội vàng lái xe đến nhà họ Tô.

Vừa đến không lâu, những người vừa được gọi điện thoại cũng lần lượt đến.

Sáng sớm bị gọi đến, mấy người đều ngơ ngác.

Chu Cận Xuyên nhìn đồng hồ, biết Lâm Hạo Nam bọn họ đã gần đến bệnh viện, lúc này mới vội vàng nói ra chuyện Tiểu Bắc bị thương.

Tuy rằng trước đó anh đã nói trước một chút, nhưng Tô Nhân nghe xong vẫn kích động đến ngất đi.

May mà Liêu Chính Dân ở bên cạnh, nhanh tay đỡ lấy bà ấy.

Sau khi đặt bà ấy nằm nghỉ trên ghế sô pha một lúc, lại cho uống chút nước, bà ấy mới từ từ tỉnh lại.

Tô Nhân vừa tỉnh lại, liền vịn thành ghế sô pha cố gắng ngồi dậy: "Tiểu Bắc bọn họ bây giờ ở đâu?"

"Chắc là vừa đến bệnh viện Kinh Thị."

"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ."

Nói xong mọi người liền lần lượt ra cửa, đi đến bệnh viện quân khu mà Lâm Lạp Bắc sẽ ở.

Đến nơi, người đầu tiên mọi người nhìn thấy chính là Lâm Hạo Nam với vẻ mặt tiều tụy, mắt đỏ hoe, râu ria lởm chởm, nhìn là biết cả đêm không ngủ.

Còn Từ Đan đi cùng cũng vẻ mặt mệt mỏi.

Lúc này cả hai đều mặc đồ bảo hộ, thấy người nhà đến, liền vội vàng bước tới..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 841: Chương 841



"Tiểu Bắc bọn họ hiện đang cách ly trong phòng bệnh, tạm thời không thể vào, chỉ có thể nhìn qua của kính."

Tô Nhân vội vàng bước tới: "Mẹ muốn đi xem, dù chỉ là qua cửa kính cũng được."

Thấy không thể ngăn cản, Lâm Hạo Nam liền nhìn vợ mình là Từ Đan: "Em ở đây chờ với em út, anh đưa mọi người qua đó."

Từ Đan gật đầu: "Được, Tiểu Ý đang mang thai, tốt nhất đừng qua đó."

Tuy rằng Tô Ý cũng rất muốn qua xem tình hình, nhưng cũng biết mình qua đó chỉ khiến mọi người lo lắng, thêm phiền phức.

Liền gật đầu đồng ý: "Mọi người đừng lo cho em, cứ đi xem đi, em ở gần đây sẽ không chạy lung tung đâu."

Mọi người rời đi, Tô Ý liền đứng dậy gọi điện thoại cho thầy Tôn ở quầy y tá.

Sáng sớm, ông Tôn vẫn còn ở nhà.

Đột nhiên nhận được điện thoại của Tô Ý còn giật mình: "Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại cần dược liệu chống phóng xạ?"

Tô Ý vội vàng kể lại chuyện Lâm Lạp Bắc gặp nạn: "Thầy ơi, thầy xem bây giờ có thuốc nào có thể điều trị giảm bớt không? Để con ghi lại."

Ông Tôn thở dài: "Không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, con cũng đừng ghi chép nữa, bây giờ thầy sẽ đến hiệu thuốc Xuân Hòa Đường, lát nữa thầy sẽ chuẩn bị sẵn."

Tô Ý cảm thấy ấm áp trong lòng: "Cảm ơn thầy."

Ông Tôn nói: "Cảm ơn gì chứ, đều là nhân tài của đất nước chúng ta, thầy cũng không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu, con cứ chờ đi!"

…..

Bên kia.

Tô Nhân và Lâm Thư Thư được mọi người dìu, đi dọc theo hành lang đến tận cùng.

Sau đó, qua lớp kính cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Lạp Bắc mà mấy tháng nay không gặp.

Thấy anh ta sắc mặt vàng vọt, gầy đến mức mặt mày hốc hác, thấy mọi người còn cố gắng nở một nụ cười.

Tô Nhân lập tức không nhịn được khóc òa lên.

Tô Nhân khóc, Lâm Thư Thư cũng không nhịn được khóc theo.

Mấy người đàn ông cũng không khá hơn.

Lâm Lạp Bắc vịn vào giá treo dịch truyền đến phía sau lớp kính, nhép miệng từng chữ một: "Con không sao, bây giờ rất tốt."

Nói xong, liền giơ bàn tay yếu ớt vẫy về phía mọi người: "Về đi!"

Tô Nhân và những người khác vừa đến, còn chưa biết tình hình hiện tại, làm sao chịu về.

DTV

Đều dán mắt vào lớp kính nhìn Lâm Lạp Bắc.

Lâm Lạp Bắc thấy mọi người không đi, cũng không khỏi đỏ hoe mắt, dùng ánh mắt lướt qua một lượt, duy chỉ không thấy Tô Ý.

Không khỏi tò mò hỏi: "Tiểu Ý đâu?"

Tô Nhân lau nước mắt: "Tiểu Ý cũng đến rồi, đang ở hành lang bên kia, nó mang thai rồi, không dám cho nó đến đây."

Câu nói quá dài, Lâm Lạp Bắc không nhìn ra bà ấy nói gì.

Chu Cận Xuyên thấy vậy liền lấy giấy bút viết ra.

Lâm Lạp Bắc nhìn thoáng qua, lập tức bật cười: "Tuyệt quá, con cũng sắp được làm bác rồi!"

Mọi người ở bên Lâm Lạp Bắc qua lớp kính một lúc, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu, lúc này mới chuẩn bị rời khỏi tầm mắt cậu để sang bên cạnh hỏi tình hình.

Lúc nãy, Tô Ý đã tìm bác sĩ của bệnh viện hỏi tình hình, được biết tình hình hiện tại không tốt lắm.

Hơn nữa bệnh viện cũng nhất thời chưa đưa ra được phương án điều trị, Tô Ý liền định bụng dù thế nào cũng phải đưa nước suối vào trước.

Chu Cận Xuyên vừa nghe, lập tức tỏ vẻ không đồng ý.

"Vừa rồi anh đi xem, phòng cách ly đông người, tùy tiện đưa nước vào dễ bị lộ."

"Hơn nữa hiện tại phòng bệnh ngoài bác sĩ và y tá chuyên môn, ai cũng không vào được, tất cả đồ đạc đưa vào đều phải qua kiểm tra của nhân viên y tế."

Tô Ý hít sâu một hơi, cũng biết anh đang nghĩ cho mình.

Chỉ cần có một chút khả năng bị lộ, anh sẽ không đồng ý.

Nghĩ đến đây, Tô Ý liền đề nghị: "Vừa rồi em đã gọi điện cho thầy Tôn rồi, bây giờ thầy ấy đã đến Xuân Hòa Đường giúp chúng ta bốc thuốc, chúng ta lấy về tự sắc được không?"

Chu Cận Xuyên hiểu ý cô, liền gật đầu đồng ý lái xe đưa cô đến hiệu thuốc.

Đến hiệu thuốc, Tô Ý lại kể lại những thông tin nghe được từ bác sĩ cho thầy Tôn.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 842: Chương 842



Hai người bàn bạc, cuối cùng trước tiên bốc một số dược liệu có thể chống phóng xạ: "Những loại thuốc này ít nhiều cũng có tác dụng nhưng e rằng tác dụng sẽ không rõ ràng lắm! Dù sao trước đây rất ít người thực hành."

Tô Ý gật đầu nhận lấy, cảm ơn rồi cùng Chu Cận Xuyên về nhà họ Tô.

Cô định tự mình sắc thuốc này.

Người trong bệnh viện và hiệu thuốc đông đúc nhưng người nhà họ Tô lại không có ai, thuận tiện cho cô sắc thuốc.

Để đảm bảo hiệu quả của thuốc, Tô Ý đã dùng trăm phần trăm nước suối linh tuyền, đun sôi một nồi lớn.

Cuối cùng, cả hai đóng gói vào hai bình rồi đi đến bệnh viện.

Khi đến nơi, mọi người trong gia đình vẫn còn đó, đều đang ngồi chờ ở hành lang.

Cho dù không nhìn thấy Lâm Lạp Bắc, cũng không muốn rời đi, cho dù ngồi ở bên cạnh chờ đợi, cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Khi Tô Ý đến gần nhìn kỹ hơn, đôi mắt của Tô Nhân đã đỏ lên vì khóc.

Lâm Thư Thư cũng không khá hơn là bao.

Tô Ý đau lòng nói: “Mẹ, con vừa đến gặp ông Tôn sinh bàn bạc về đơn thuốc, đã sắc thuốc xong rồi.”

Tô Nhân ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia hy vọng: "Bác sĩ trong bệnh viện còn đang bàn bạc, còn chưa bàn ra phương án điều trị.

Thuốc đông y này có thể chữa khỏi bệnh cho bọn Tiểu Bắc không?"

Tô Ý cũng không dám bảo đảm: “Đơn thuốc này là thuốc giải độc và chống phóng xạ do ông Tôn kê.

DTV

Con tự mình nấu, dù thế nào đi nữa, loại thuốc này sẽ không gây phản ứng xấu với tình trạng của bọn họ.

Chúng ta thử trước xem sao đã.”

Tô Nhân lập tức hiểu ra, vội vàng kích động đứng dậy: "Được, được, Trạch Tây, con đi tìm bác sĩ."

Lâm Trạch Tây vội vàng co giò đi gọi bác sĩ ngay.

Nhưng sau khi chờ người đến thì tình hình không hay lắm.

“Việc tự ý mang thuốc từ bên ngoài vào mà không được phép là không đúng quy trình.

Hơn nữa, chúng tôi còn chưa bàn bạc nên dùng thuốc gì để chữa trị nên không thể sử dụng thuốc một cách mù quáng được.”

Tô Ý mím môi: "Tôi hiểu bệnh viện có quy trình của bệnh viện, nhưng đây là một trong những loại thuốc độc quyền chống phóng xạ.

Cho dù hiệu quả có hạn chế, nhưng cũng sẽ không khiến tình trạng bệnh nhân trở nên trầm trọng hơn."

Bác sĩ vẫn xua tay không đồng ý nói: “Không được, điều này không phù hợp với quy định.”

Tô Nhân bỗng nhiên trở nên nóng này, "Cái này không được mà cái kia cũng không được.

Vậy mấy người còn có biện pháp nào khác không? Bệnh nhân đã chuyển đến đây hơn nửa ngày rồi, ngay cả cái phương pháp điều trị cơ bản nhất cũng chưa nghĩ đến.”

Bác sĩ cũng không biết làm sao: “Tôi hiểu tâm trạng của của người thân là mọi người, nhưng tình trạng bệnh nhân hiện tại rất phức tạp, nếu sau khi uống thuốc mà xảy ra chuyện gì thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”

Chu Cận Xuyên nghe xong liền đứng dậy, lấy giấy tờ tùy thân của mình ra.

"Mấy người mang thuốc vào đi! Người bệnh uống hay không là quyền của người bệnh, nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Các bác sĩ và y tá có mặt vừa nghe xong, họ đều trố mắt nhìn nhau.

Chu Cận Xuyên lại nhấn mạnh: "Đi lấy thuốc!"

"Được rồi, mọi người đợi ở đây trước đã."

Nói xong, các bác sĩ và y tá mặc quần áo bảo hộ, bước vào phòng bệnh cách ly.

Hồi hộp chờ đợi hồi lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Thấy đã quá giờ ăn trưa, Tô Ý khuyên mẹ ăn cơm trước.

"Chúng con ở đây canh chừng, mẹ và ba đi ăn trước, ăn xong rồi thay thế bọn con.”

Tô Nhân yếu ớt lắc đầu: "Mẹ hiện tại không đói bụng, con đi ăn trước đi, nhất là con còn đang mang thai, không thể để đói được."

Thấy bà ấy không chịu, Tô Ý nhất quyết nói: “Nếu mẹ không muốn ăn thì con cũng không ăn, con ở đây đợi với mẹ.”

Tô Nhân bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, vậy chúng ta cùng đi thôi."

Chưa ai kịp đứng dậy thì bác sĩ và y tá vừa bước vào đã bước ra khỏi phòng bệnh.

"Người nhà bệnh nhân, xin hãy ở lại!".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 843: Chương 843



"Vừa rồi sau khi dùng thuốc đông y, phản ứng tức n.g.ự.c và khó chịu của bệnh nhân đã đỡ hơn rất nhiều!"

Đám người Tô Ý dừng lại một lúc rồi nhất thời ngạc nhiên quuay đầu lại.

"Nhanh vậy sao? Ông Mặc đã tỉnh rồi à?"

"Sẽ không nhanh như vậy, cho ông ấy uống thuốc cũng phải tốn chút công sức, nhưng theo biểu thị theo dõi nhịp tim, tình trạng của ông Mặc đang dần dần trở nên khá hơn."

DTV

Với lời nói của bác sĩ, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy một chút hy vọng.

"Người nhà của mọi người, đồng chí Lâm Lạp Bắc nhờ tôi chuyển lời đến mọi người nên về sớm nghỉ ngơi sớm, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.

Nếu anh ta hồi phục tốt lên mà các người lại ngã xuống, mất nhiều hơn được."

Tô Ý cũng thuận theo phụ họa: "Đúng vậy, mẹ, chúng ta hay là về đi.

Buổi chiều còn phải nấu thuốc rồi tiếp tục đưa thuốc nữa!"

Tô Nhân suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý: "Được rồi, mọi người cứ làm việc bận rộn của mình đi.

Ba và mẹ mang Tiểu Ý về nhà, buổi chiều sẽ quay lại giao thuốc.

Nếu có tin tức gì, sẽ nói cho các con."

Phản ứng mang thai của Tô Ý vẫn tiếp tục.

Sau khi về đến nhà, Tô Nhân cũng không yên tâm, ban đầu bà ấy dự định sẽ đưa cô về nhà sau khi ăn xong và uống thuốc.

Nhưng Tô Ý làm sao có thể yên tâm, liền nhất quyết muốn ở lại nhà họ Tô.

Cô tự mình ở bên cạnh Tô Nhân, cũng giúp bà ấy bớt suy nghĩ lung tung, lúc nấu thuốc cũng trở nên dễ dàng hơn.

May mắn là, bát thuốc buổi trưa kia thật sự có tác dụng.

Khi bọn họ đi giao thuốc vào buổi tối, tình trạng của Lâm Lạp Bắc rõ ràng đã tốt hơn nhiều so với ban ngày.

Buổi tối, Chu Cận Xuyên cũng đi đến ở nhà họ Tô.

Trạng thái của Tô Ý hai ngày nay khiến anh rất lo lắng, cho nên anh phải đích thân trông chừng cô, mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải vào trong không gian hút chút dưỡng khí.

Vì lý do này, Chu Cận Xuyên còn đặc biệt chuẩn bị sẵn một chiếc ghế dài và chăn trong không gian cho cô.

Khi cô đang nghỉ ngơi, bản thân cô cũng vừa vặn chăm sóc thảo dược ở trong không gian.

Nhìn nhân sâm trong không gian ngày càng nhiều, Chu Cận Xuyên đột nhiên nảy ra ý nghĩ: "Vợ, người ta nói loại nhân sâm này có thể chữa trị được bách bệnh.

Trong đơn thuốc mà ông Tôn kê cho Tiểu Bắc có nhân sâm nào không?"

Một câu nói đã đánh thức Tô Ý: "Hình như không phải! Làm sao em lại quên chuyện này!"

Nói xong Tô Ý nhanh chóng bước ra khỏi không gian, gọi điện cho ông Tôn.

Cô nhanh chóng hỏi những người khác liệu nhân sâm có thể chữa khỏi bệnh cho Lâm Lạp Bắc hay không.

Ông Tôn trầm ngâm suy nghĩ một lát: “Đương nhiên có thể, nhưng phải là loại nhân sâm trăm năm trở lên mới có tác dụng, loại nhân sâm này ở chỗ cháu giá trị cao như vậy, bệnh viện nhiều người như vậy, làm sao có thể khai được?”

Tô Ý trong lòng vui mừng: "Sư phụ, ông còn nhớ lúc trước cháu có cho ông hai củ nhân sâm không? Phẩm chất của loại đó có thể không?"

Ông Tôn tặc lưỡi: “Đương nhiên là có thể.

Không phải sư phụ ông đây không đành lòng trả lại cho cháu.

Thật ra lần trước ông đã dùng một cái, chỉ còn dư lại một củ nhân sâm không cứu được nhiều người như vậy.

Còn lâu mới đủ."

Tô Ý bật cười: "Đương nhiên không phải quản ông trả lại, cháu sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện nhân sâm.

Sư phụ, ông chỉ cần để ý liều lượng nói cho cháu biết là được."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Ý kích động gói một nửa số nhân sâm đã chuẩn bị sẵn trong không gian vào trong túi.

Sau đó cô đưa nó cho Tô Nhân một cách đơn giản và thô bạo như vậy.

"Mẹ, sáng mai khi con nấu thuốc, mẹ nhớ gọi cho con, cho thêm chút nhân sâm vào nhé.

Con vừa hỏi ông Tôn, thứ này sẽ giúp ích rất nhiều cho tình trạng của Tiểu Bắc."

Tô Nhân sợ hết hồn khi nhìn thấy con gái mình đóng gói rất nhiều nhân sâm phẩm chất tốt như vậy trong túi..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 844: Chương 844



Nếu bà ấy không biết giá trị của thứ này, bà ấy còn tưởng đó là một túi củ cải khô.

“Cái này...

có phải quá đáng giá không?”

"Không sao đâu, con vẫn còn nhiều, miễn là nó giúp ích cho bệnh tình của họ."

Tô Nhân kích động nhận lấy, vô cùng cảm động tận đáy lòng.

Bà ấy biết con gái mình không thiếu thứ này, nhưng có thể lập tức lấy ra nhiều như vậy cùng một lúc là điều nằm ngoài dự đoán của bà ấy.

Đặc biệt là mối quan hệ trước đây của cô và Lâm Lạp Bắc không mấy tốt đẹp.

Không nghĩ đến vào thời điểm quan trọng, cô lại bỏ qua hiềm khích trong quá khứ, dù là vì lo lắng cho Tiểu Bắc hay vì lo lắng cho bà ấy, người con gái này lại khiến bà ấy tự hào, kiêu ngạo.

DTV

Sau một thời gian điều trị, tình trạng thể chất của Lâm Lạp Bắc ngày càng tốt hơn.

Mỗi lần Tô Nhân từ bệnh viện trở về, bà ấy đều mang tin tức tốt về đến cho Tô Ý và mọi người.

“Sắc mặt của Tiểu Bắc đã bình phục, không còn chảy m.á.u mũi nữa.”

"Nhìn người cũng cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn rất nhiều và mập hơn so với ban đầu một chút."

"Trời cao phù hộ, ông Mặc cũng tỉnh táo rồi."

Về phía bệnh viện, thấy thuốc Đông y có hiệu quả tốt như vậy nên họ bắt đầu dùng thuốc Đông Y để điều trị.

Thuốc tây chẳng qua chỉ có tác dụng điều trị phụ trợ và theo dõi.

Nhưng dù sao thì nhóm người của ông Mặc cũng bị thương khi làm việc nên một bộ phận chuyên môn sẽ chịu trách nhiệm mọi chi phí điều trị.

Hiện tại tình trạng đã ổn định, bệnh viện chủ động bàn bạc vấn đề tiền nong với Tô Ý.

Tô Ý trực tiếp yêu cầu mẹ cô cho họ xem đơn thuốc và lượng thuốc còn dư.

Khi nhìn thấy nhân sâm thượng hạng ở bên trong, mọi người ở bệnh viện cũng đều giật nảy mình.

Tô Nhân chỉ mím môi cười nói: "Quan trọng là phải chữa trị trước, nếu không phải các người thúc giục gấp, chúng tôi cũng không có ý định cho mấy người xem qua toa thuốc, chi phí lần này chúng tôi tự bỏ ra."

Đối phương cũng là người hiểu chuyện: "Cái đó không được, cứ làm như vậy đi.

Mọi người cứ tiếp tục cung cấp thuốc để cứu người trước, chúng tôi sẽ thanh toán phí áp dụng cho mọi người trong thời gian sớm nhất."

Lần này Tô Nhân không kiên trì nữa.

Ban đầu họ cứu người mà không mong nhận lại hồi đáp, nhưng họ không thể để con gái mình đưa thuốc cho nhiều người như vậy một cách vô ích, chưa kể thuốc một thời gian không được cắt ngang được.

Nếu người khác chủ động đưa cho nên phải nhận.

Thấy sắp đến tết, bên bệnh viện rổ cuộc truyền đến tin tức tốt mới nhất.

Sau nhiều lần kiểm tra, bệnh viện xác nhận Lâm Lạp Bắc và những người khác có thể xuất viện sau hai ngày nữa.

Nếu kịp lúc, có thể không chậm trễ về nhà đón giao thừa.

Sau khi biết được tin tức này, mọi người đều vui mừng khôn xiết, đồng thời cũng phát hiện hóa ra đêm giao thừa sắp đến gần.

Trong khoảng thời gian này, mọi người vẫn luôn bận rộn chuyện của Lâm Lạp Bắc, không ai có tâm trạng chuẩn bị đồ đạc cho năm mới.

Sau khi nghe tin Lâm Lạp Bắc sắp xuất viện, nhà họ Chu đã chủ động đề nghị năm nay cùng nhau đón tết chung một chỗ.

Cứ như vậy, Tô Ý không cần phải chạy đi chạy lại giữa hai nơi trong thời tiết lạnh giá.

Hơn nữa, Triệu Lam biết nhà mình không có thời gian chuẩn bị đồ Tết nên đã chuẩn bị xong xuôi.

Một ngày trước đêm giao thừa, bà ấy liên tục yêu cầu Chu Cận Xuyên lái xe đến nhà họ Tô tặng quà.

Nhưng khi Lâm Lạp Bắc và những người khác nhận được tin tức tốt, cơn ốm nghén của Tô Ý đã chấm dứt một cách kỳ diệu.

Không những không có phản ứng, mà hai ngày nay cảm giác thèm ăn của cô cũng tăng lên rất nhiều, ăn gì cũng có mùi vị thơm ngon.

Đặc biệt trong thời tiết lạnh như vậy, cô phá lệ muốn ăn một nồi lẩu.

Tô Nhân thấy cô thèm ăn lẩu nhưng lại không dám cho cô ăn lẩu cừu non Mông Cổ, sợ cô bị nóng trong người..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 845: Chương 845



Bà ấy đặc biệt mua gà mái và bào ngư về để nấu một nồi nước dùng thơm ngon rồi đổ các loại thịt bò vào.

Thịt bò đều do bà ấy tự tay lựa chọn, đều là phần mềm nhất của con bò, sau đó cắt thành từng lát mỏng và luộc trong nồi hai phút là có thể ăn.

Khi nồi lẩu được bưng ra bàn, Tô Ý ngửi thấy mùi thơm ngon không chịu nỗi.

Tô Nhân thấy vậy cười nói: "Ba anh trai của con đi đón Tiểu Bắc, hay trước tiên con cứ ăn đi? Dù sao bọn họ cũng không biết."

Chị dâu cả và chị dâu thứ hai đang giúp việc ở bên cạnh cũng mỉm cười nói: “Đúng vậy, bây giờ cơ thể của Tiểu Ý đặc biệt, không thể để đói bụng, trước tiên cứ cho Tiểu Ý ăn cơm đi.”

Tô Ý liên tục xua tay nói: "Không không không, đợi mọi người tới rồi cùng nhau ăn đi.

Con tạm thời còn có thể chịu đựng được, chủ yếu là vì canh mẹ nấu quá thơm làm người ta thèm ăn."

Mấy người nghe xong không khỏi bật cười.

Cùng lúc đó, Triệu Lam mang theo người trong nhà và hai đứa trẻ cùng nhu đến, chủ động đề nghị giúp đỡ Tô Nhân.

Hôm nay có đủ người giúp đỡ, Tô Ý căn bản không thể xen tay vào, cô đành phải cùng hai đứa nhỏ ngồi trên ghế so pha ấm áp xem ti vi.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng ô tô.

Tô Ý ngẩng đầu nhìn, đã thấy Chu Cận Xuyên trở lại.

Còn có anh cả, anh hai, anh ba, ba người đỡ Lâm Lạp Bắc cùng nhau đi về phía nhà.

Những ngày này Lâm Lạp Bắc ở nhà gặp gỡ qua mọi nhưng anh ta lại chưa từng gặp qua Tô Ý.

Anh ta lập tức nhìn thấy cô, vội vàng vui vẻ đi về phía trước: "Tiểu Ý, em có khỏe không?"

Tô Ý gật đầu cười nói: “Anh tư, em không sao, hoan nghênh anh về nhà đón Tết.”

Lâm Lạp Bắc sửng sốt một chút, hốc mắt đột nhiên đỏ lên: "Này, cuối cùng cũng về đến nhà rồi."

Trong lúc đang nói chuyện, đám người Tô Nhân cũng từ trong nhà chạy ra.

Kéo Lâm Lạp Bắc lại, nhìn từ trên xuống dưới: "Hiện tại con không có chỗ nào khó chịu đúng không? Nếu cảm thấy không thoải mái thì nhất định phải nói ra."

Lâm Lạp Bắc xúc động mở miệng: "Mẹ, ba, con xin lỗi đã làm cho mọi người lo lắng.

DTV

Hiện tại con đã hoàn toàn ổn rồi."

"Ôi, không lo lắng thì không lo lắng.

Đây cũng không phải là do con muốn.

Bình an trở về là tốt rồi."

"Đúng vậy, bên ngoài lạnh lắm, vào trong cho ấm nhé."

Vừa vào nhà, Tô Nhân liền thúc giục mấy người rửa tay rồi ăn cơm.

Một bàn lớn đầy ắp đồ ăn được dọn ra, bữa tối giao thừa chính thức bắt đầu.

Thân thể hiện tại của Lâm Lạp Bắc vẫn chưa thể uống rượu nên anh ta dùng nước trái cây để kính mọi người.

Trong thời gian này, không ít người bận tâm lo lắng cho anh ta.

Mời rượu xong xong, Lâm Lạp Bắc gắp một cái đùi gà thả vào chén Tô Ý.

“Nghe nói em đang mang thai, anh tưởng em sẽ tăng cân không ít nhưng sao em vẫn gầy thế?”

Tô Ý bất đắc dĩ cười với anh ta, cố ý nói đùa: "Là do em lo lắng cho anh, ăn không được, ngủ không được."

Lâm Lạp Bắc nhìn thấy dáng vẻ cô ăn một miếng đùi gà to: "Anh nghe mẹ nói, lần này vất vả cho em rồi, em đang mang thai và ốm yếu mà còn giúp bọn anh làm thuốc.

Nếu không có em, bọn anh nhất định sẽ không xuất viện nhanh như vậy."

Tô Ý vừa cắn đùi gà vừa trừng mắt: "Không cần khách khí, lát nữa mua quà cho em là tốt rồi."

Lâm Lạp Bắc cười nói: "Không thành vấn đề."

Thấy vậy, Tô Nhân vội vàng gắp đồ ăn cho Lâm Lạp Bắc: "Con nhìn con đi, hiện tại con là người gầy nhất trong nhà, con cũng nên ăn nhiều một chút, uống nhiều thuốc bổ hơn."

Nói xong bà ấy lại gắp cho Tô Ý một miếng thịt bò khác: “Còn có con nữa, là đứa quý giá nhất trong gia đình chúng ta bây giờ, con cũng phải bồi bổ thật tốt.”

Ngay sau đó, bà ấy lại muốn gắp thức ăn cho sui gia ở đối diện..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 846: Chương 846



Triệu Lam thấy vậy vội xua tay nói: "Không cần đâu, chị cứ tự nhiên ăn thật ngon, chúng tôi sẽ không khách khí."

“Đúng vậy, ở chỗ này cứ coi như nhà mình vậy.”

Mọi người thưởng thức bữa cơm này một cách vui vẻ, mãi đến tối muộn mới giải tán.

Để thuận tiện cho Tô Ý, buổi tối Chu Cận Xuyên vẫn ở cùng cô tại nhà ba mẹ cô.

Định chờ ngày mai thời tiết tốt hơn rồi mới về nhà để chúc Tết gia đình.

Không ngờ sáng sớm hôm sau, trước khi hai người ra ngoài, người nhà họ Tô đã lục tục đến chúc mừng năm mới.

Những người đến sớm nhất là Liễu Phương Lâm và Lâm Thư Thư, bọn họ còn mang theo Bạch Miêu Miêu.

Nói là muốn cùng nhau chúc tết cho chú và dì, đồng thời cũng đến xem tình hình của Tô Ý thế nào.

Ngoài ra, vào ngày hôm qua, ba người cũng rất vui mừng khi nghe tin Lâm Lạp Bắc đã xuất viện, chẳng qua do đang bận chuẩn bị cho đêm giao thừa nên không tiện đến.

Đặc biệt là Lâm Thư Thư, ngày hôm qua cô ấy muốn tới xem thử, nhưng lại sợ làm phiền bọn họ ăn cơm, cho nên cô ấy đợi đến sáng ngày đầu năm mới tìm lý do tới.

Trong khoảng thời gian Lâm Lạp Bắc nhập viện, Lâm Thư Thư ngày nào cũng đến bệnh viện nhìn.

Dù mỗi lần chỉ nhìn qua tấm kính thủy tinh nhưng cũng đủ thấy thể trạng của anh ta ngày một tốt hơn.

DTV

Hôm nay cuối cùng cũng không phải cách tấm kính thủy tinh gặp nhau, Lâm Thư Thư rất khẩn trương, suýt trượt ngã mấy lần trên đường đi.

Cô ấy cũng nhiều lần bị Liễu Phương Lâm và Bạch Miêu Miêu cười nhạo.

Lâm Thư Thư không tự bào chữa, cô ấy chỉ muốn gặp Lâm Lạp Bắc càng sớm càng tốt.

Đã nửa năm kể từ lần cuối nói lời từ biệt.

Khi ba người bước vào sân nhà họ Tô, Lâm Lạp Bắc đang phơi nắng trong sân.

Ngoại trừ Lâm Lạp Bắc, những người khác cũng có mặt ở đó.

Hôm nay thời tiết tốt, ánh sáng mặt trời cũng nhiều, sáng sớm Tô Nhân bảo các con trai dời ghế ra sân để mọi người có thể tắm nắng.

Cho nên, ngay khi ba người vừa bước vào cửa, mọi người đều nhìn thấy bọn họ.

Mọi người nhanh chóng đứng dậy chào hỏi, Tô Ý trực tiếp kéo ba người lại ngồi xuống.

"Thư Thư, cậu ngồi xuống cùng Tiểu Bắc nói chuyện với nhau đi, anh ấy cả buổi sáng đều nói về cậu."

Lâm Thư Thư ngại ngùng liếc nhìn Lâm Lạp Bắc đang đứng, sau đó nhấc chân lên đi qua, nói: "Anh đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi."

Lâm Lạp Bắc kích động gật đầu: "Ôi, em cũng ngồi đi."

Vừa nói, anh ta vừa vội vàng cầm một nắm kẹo sữa ở bên cạnh đưa cho cô ấy: “Em ăn kẹo đi.”

"Em có muốn ăn táo không? Anh gọt một quả cho em."

Ngay trước mặt mọi người, Lâm Thư Thư ngượng ngùng không nói nên lời, chỉ khẽ lắc đầu nói: "Không ăn, anh có thấy dễ chịu hơn không?"

Lâm Lạp Bắc ngước mắt lên, thấy trong mắt cô ấy tràn đầy quan tâm và lo lắng anh ta vội vàng gật đầu cười nói: "Không có việc gì, có muốn anh đứng dậy nhảy hai cái cho em xem không?"

Thấy anh thật sự không sao, Lâm Thư Thư mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đỡ anh đứng dậy: "Ngồi yên, cho dù anh không sao cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt."

Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư tình tứ với nhau, Lâm Trạch Tây cũng vây quanh Liễu Phương Lâm để ân cần hỏi han.

Vốn dĩ hôm qua bọn họ định mời Liễu Phương Lâm cùng con gái tới ăn cơm đêm giao thừa, nhưng hai người lại nhất quyết ở lại trong tứ hợp viện cùng mọi người ăn mừng không muốn đi đến quấy rầy.

Lâm Trạch Tây đành phải mua trước rất nhiều quà, dự định lát nữa sẽ qua chúc tết dì Liễu.

Không nghĩ đến Liễu Phương Lâm lại đến trước.

Sau một phen hỏi han ân cần, Lâm Trạch Tây kéo Liễu Phương Lâm rời đi: "Dì Liễu bây giờ có ở nhà không? Vừa lúc anh đi qua chúc tết.

Anh đã chuẩn bị xong đồ rồi."

Liễu Phương Lâm ừ một tiếng nói: "Có ở nhà, tốt nhất ngồi một lát rồi mới đi.

Em vừa mới tới đây.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 847: Chương 847



Lâm Trạch Tây ngượng ngùng cười.

Anh thấy bản thân quả thực quá gấp gáp nên lại ngồi xuống.

Lâm Vọng Đông và Lâm Hạo Nam nhìn thấy bộ dáng em ba không có tiền đồ như vậy, không nhịn được trêu ghẹo: "Lão tam, hai người bây giờ đều ổn định như vậy, dự định khi nào kết hôn?"

Lâm Trạch Tây cởi mũ, xấu hổ gãi đầu: "Đương nhiên là càng sớm càng tốt, em lúc nào cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng."

Nói xong, anh đầy ẩn ý nhìn Liễu Phương Lâm.

Liễu Phương Lâm cúi đầu ngượng ngùng mím môi, cười một tiếng, sau đó lén nhìn Lâm Trạch Tây, nhỏ giọng thì thầm: “Không phải chúng ta đã đồng ý chờ đến kỳ nghỉ hè sao?”

Tô Ý mỉm cười tiếp tục cuộc nói chuyện: “Lần trước chúng ta đã cùng nhau bàn bạc, nói là sẽ để ba người bọn họ cùng nhau đi lãnh chứng trong kỳ nghỉ hè, như vậy sẽ náo nhiệt hơn.

Bạch Miêu Miêu bổ sung thêm: "Điều kiện tiên quyết là tớ và Thư Thư có thể thuận lợi tốt nghiệp sớm, nếu không thì chỉ có thể để đồng chí Trạch Tây và Phương Lâm đi lãnh trước."

Lời này vừa nói xong, Lâm Lạp Bắc nhất thời sững sờ tại chỗ.

Đôi mắt anh mở to như không thể tin được, vội vàng quay đầu xác nhận với Lâm Thư Thư: "Thật sao? Em đồng ý à?"

Lâm Thư Thư xấu hổ không nói nên lời, chỉ khẽ gật đầu.

Lâm Lạp Bắc kích động xoa xoa tay: “Sao em không viết thư cho anh biết, để biết tin vui trước.”

Lâm Thư Thư bất đắc dĩ liếc anh một cái: "Em có viết thư, nhưng chưa từng nhận được hồi âm của anh, em còn tưởng anh có ý tưởng nào khác."

"Sao có thể như vậy được! Chắc là do thư bị thất lạc.

Em không biết ở chỗ bọn anh nhận được thư khó khăn đến thế nào đâu.

Không sao đâu, bây giờ biết cũng chưa tính là muộn."

Còn có nửa năm nữa, đủ thời gian để chuẩn bị.

Đây là lần đầu tiên Tô Nhân nghe nói hai đứa con của bà ấy sẽ kết hôn cùng lúc, mặc dù bình thường bà ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này.

Nhưng bây giờ nhận được câu trả lời khẳng định, đổi lại bà ấy rất vui mừng.

Anh nhanh chóng dẫn Liêu Chính Dân đi cùng nhau để bàn bạc xem hôn lễ lúc đó nên làm gì mới được.

Mọi người đang trò chuyện sôi nổi về chuyện kết hôn thì đột nhiên có tiếng gõ cửa từ phía bên ngoài.

Khi mở cửa ra thì thấy ông Mặc đang cùng các sinh viên trong nhóm nghiên cứu khoa học bước vào.

Nói là muốn đến thăm Lâm Lạp Bắc và thuận tiện cảm ơn Tô Ý và những người khác, cảm ơn thuốc của Xuân Hòa Đường đã chữa trị khỏi cho mọi người.

Sau khi nhóm người đến, khoảng sân rộng lớn như vậy đột nhiên có vẻ chật chội.

Tô Nhân vội vàng kêu Lâm Lạp Bắc giúp đỡ chào hỏi mọi người, bà ấy cùng Liêu Chính Dân vội vàng đi chuẩn bị nước trà.

Mới vào không bao lâu, ông Mặc cũng bước vào theo.

"Đồng chí Liêu, đồng chí Tô, hai người không cần bận rộn, chúng tôi chỉ tới đây nhìn một chút thôi, lát nữa sẽ rời đi."

Nói xong, ông Mặc lại ngượng ngùng nói: “Hôm nay tôi đến đây, thật ra là để xin lỗi hai người.

DTV

Khi lên đường tôi đã nói sẽ bảo vệ bọn trẻ, nhưng cuối cùng tôi lại để bọn trẻ theo tôi chịu tội.”

“Là tôi đã không chăm sóc tốt cho họ.”

Tô Nhân nghe được ông ấy nói, vội vàng đặt ấm nước trong tay xuống.

“Thành thật mà nói, lúc đầu tôi cũng có một chút oán trách, nhưng tôi cũng tự trách bản thân mình, lẽ ra lúc đó không nên để bọn họ đi Tây Bắc.”

"Nhưng tôi cũng hiểu được, những nguy hiểm như thế này là điều không thể tránh khỏi đối với nghiên cứu khoa học.

Tôi có thể hiểu, hơn nữa tôi cũng nghe Tiểu Bắc nói ông đã rất chiếu cố bọn họ, ông đã đuổi họ ra ngoài kịp thời khi vụ nổ xảy ra.

Chỉ có một mình ông rơi vào bên trong."

"Mọi người đều là anh hùng, tôi thật sự không thể trách các người được."

Sau khi đích thân nhận được sự thông cảm của Tô Nhân, hốc mắt của ông Mặc nóng lên, sau đó mỉm cười báo cáo tình hình cho hai người.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 848: Chương 848



"Cũng may, lần này thí nghiệm của chúng ta vô cùng thành công, hết thảy số liệu đều đã được ghi chép lại, còn lại có thể ở phòng thí nghiệm ở thành phố Bắc Kinh tiến hành."

Tô Nhân sửng sốt một chút, sau đó vội vàng hỏi: "Ý của ông là, qua năm mới không cần phải về Tây Bắc?"

Ông Mặc mỉm cười gật đầu, "Không sai, không cần quay lại Tây Bắc, chỉ cần tiếp tục hoàn thành nốt phần việc còn lại ở thành phố Bắc Kinh là được."

Nghe vậy, Tô Nhân hưng phấn kéo Liêu Chính Dân: "Tốt quá rồi."

Cuối cùng, bà ấy không còn phải lo lắng đề phòng mỗi ngày nữa, đúng lúc cũng có thời gian để chăm sóc Lâm Lạp Bắc điều dưỡng cơ thể thật tốt.

Qua Tết không bao lâu, Tô Ý cuối cùng cũng đã vượt qua giai đoạn mang thai nguy hiểm nhất trong ba tháng đầu, khiến mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm.

Việc khám thai kỳ vào thời điểm này tương đối đơn giản, bình thường chỉ với một số câu hỏi cơ bản rồi lắng nghe nhịp tim, nhịp tim thai nhi các kiểu.

Thời điểm trong ba tháng đầu, thai nhi còn quá nhỏ không cách nào kiểm tra, vì vậy khi qua ba tháng, Chu Cận Xuyên vội vàng đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.

Vốn dĩ Tô Ý cho rằng cái gọi là kiểm tra chỉ là hình thức để mọi người yên tâm.

Không ngờ sau khi kiểm tra nhịp tim, vẻ mặt bác sĩ đầy lo lắng, khẩn trương, không nói một lời, nhanh chóng gọi một bác sĩ khác có vẻ có kinh nghiệm hơn từ phòng khám gần đó.

Bác sĩ nhanh chóng đặt ống nghe lên bụng Tô Ý, lắng nghe một lúc lâu.

Sau đó mới ha ha cười lớn nói: "Không vấn đề gì, là sinh đôi thôi mà."

Bây giờ đến lượt Tô Ý và Chu Cận Xuyên căng thẳng: "Là sinh đôi à? Có chắc chắn là sinh đôi không?"

"Không sai, có hai nhịp tim, đương nhiên là sinh đôi."

Chu Cận Xuyên vui mừng khôn xiết, đồng thời lại lập tức khẩn trương nói: "Bác sĩ, phụ nữ mang thai sinh đôi cần chú ý điều gì?"

"Cũng không có gì, chỉ cần bình thường cẩn thận một chút và thường xuyên đến đây kiểm tra là được."

"Này, tốt quá!"

Sau khi xác nhận Tô Ý mang thai đôi, người ba tương lai Chu Cận Xuyên càng lo lắng và thận trọng gấp đôi.

Những người xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm một cái rồi lập tức lại căng thẳng.

DTV

Tô Ý vốn tưởng bản thân mình sẽ được giải thoát, nhưng không ngờ lại được bảo vệ thêm lần nữa.

Sau khi bắt đầu vào mùa hè, thời tiết ở Bắc Kinh ngày càng trở nên nóng hơn.

Người của Tô Ý vốn dĩ rất ổn nhưng bụng càng ngày càng to ra.

Cũng may là, những ngày trong khoảng thời gian này thật thoải mái, ung dung, dễ chịu, bình bình đạm đạm rất ấm áp.

Ngoài việc mỗi ngày làm việc nửa ngày, Tô Ý dành thời gian còn lại để chờ được cho ăn, nhìn bằng mắt thường cũng thấy cô trở nên nở nang hơn một vòng.

Ngay cả Lâm Lạp Bắc đang bồi dưỡng sức khỏe cũng được nhân tiện đút ăn nên trở nên mập thêm mấy cân.

Chớp mắt một năm nữa đã đến mùa tốt nghiệp.

Trong sáu tháng qua, Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư đã học tập chăm chỉ để kiếm được tín chỉ ở trường, phấn đấu tranh thủ tốt nghiệp trước thời hạn.

Cũng may, những nỗ lực của bọn họ không phải là vô ích, với kinh nghiệm chia sẻ của Tô Ý và Liễu Phương Lâm, cuối cùng cả hai đã vượt qua kỳ thi tốt nghiệp một cách suôn sẻ.

Cuối cùng có đủ điều kiện tư cách để tốt nghiệp sớm.

Về phần Lâm Lạp Bắc, anh vốn tốt nghiệp vào năm nay, đang theo nhóm nghiên cứu khoa học của ông Mặc trong phòng thí nghiệm để hoàn thành ghi chép thí nghiệm còn dang dở trong nửa đầu năm nay.

Không chỉ dễ dàng thuận lợi tốt nghiệp thành công mà còn sớm có được cơ hội việc làm trong nhóm nghiên cứu khoa học.

Về phần Bạch Miêu Miêu và Lâm Thư Thư, họ đã quen làm việc với Tô Ý trong nhà máy thực phẩm và rất quen thuộc với những người ở đó.

Cũng rất thích không khí làm việc ở đây..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 849: Chương 849



Ngoài ra, cả hai đều cảm thấy tương lai của nhà máy thực phẩm sẽ vô cùng tươi sáng nên ngay khi nhận được lời mời "số tiền lớn" của Tô Ý, hai người đã vội vàng đồng ý.

Vào ngày lễ tốt nghiệp, cả hai đã học được bài học từ trước nên thống nhất trước với Tạ Tiểu Quân và Lâm Lạp Bắc ước pháp ba chương.

Nếu muốn chụp hình thì có thể nhưng không được cầu hôn trước mặt nhiều người như vậy.

Suy cho cùng chuyện cầu hôn kia chỉ cần có Lâm Trạch Tây một mình làm là đủ rồi.

Khi cả hai đang đi dạo trong khuôn viên trường với giấy chứng nhận tốt nghiệp và hoa tươi, họ bất ngờ nhìn thấy một số cặp đôi đang cầu hôn trên bãi cỏ.

Hai người nhìn nhau bối rối.

Họ không ngờ sau khi Lâm Trạch Tây cầu hôn vào năm ngoái, lại có người bắt chước nhanh như vậy.

Bạch Miêu Miêu thở phào nhẹ nhõm: "May mắn là mình đã nói trước với Tạ Tiểu Quân là không nên làm chuyện như vậy.

Còn cậu thì sao? Cậu đã nói với Lâm Lạp Bắc chưa?"

Lâm Thư Thư cũng sợ hãi một lúc: "Mình đã nói với anh ấy rồi, anh ấy đã hứa với mình là sẽ không làm vậy."

Vừa nói xong, Lâm Lạp Bắc bước nhanh về phía Lâm Thư Thư.

"Thư Thư, lớp chúng ta đang chụp ảnh tốt nghiệp, mọi người đang ồn ào muốn em qua chụp ảnh cùng nhau."

Lâm Thư Thư: “...”

Đột nhiên có cảm giác như bị vây xem cầu hôn.

Tuy nhiên, cô ấy đã gặp rất nhiều bạn cùng lớp của Lâm Lạp Bắc, cô ấy vẫn phải nể mặt mũi, nên sảng khoái đi theo qua.

Khi mọi người nhìn thấy Lâm Lạp Bắc đi cùng đối tượng của mình, họ bắt đầu la ó như mong đợi.

“Em dâu, mau đến đây nhanh lên.”

"Em dâu, chúng tôi nghe nói sắp có chuyện vui, chúc mừng, chúc mừng!"

Đối mặt với tiếng la ó của đám đông, Lâm Thư Thư chỉ có thể mỉm cười gật đầu chào cảm ơn.

Thấy đã sắp đầy đủ, Lâm Lạp Bắc trực tiếp hét lên với mọi người: "Chúng ta còn đi chụp ảnh nữa không? Nếu không thì chúng ta rời đi?"

"Bép, bép, bép! Phải chụp ảnh tập thể trước, rồi sẽ chụp ảnh riêng của hai người."

Dù mọi người có khá hơn thế nào đi chăng nữa, Lâm Lạp Bắc cũng đưa tay ra và bí mật kéo Lâm Thư Thư lại, để cô ấy dựa vào anh ta gần hơn.

Dưới sự hướng dẫn của nhiếp ảnh gia, mọi người đều cười vui vẻ.

Lúc này, ngoài người nhà và bạn học đang vây xem hạnh phúc của hai người, còn có một người quen cách đó không xa đang nhìn nụ cười hạnh phúc của hai người ở một góc khuất.

Người này là bạn học cấp ba của Lâm Thư Thư và Lâm Lạp Bắc, đồng thời cũng là bạn cùng phòng cũ của Tô Ý và những người khác – Tần Như Vân.

Sau khi bị đuổi khỏi trường, Tần Như Vân bị cấm túc ở nhà một thời gian.

Vẻ vinh quang và kiêu ngạo ngày xưa đã không còn nữa, cô ta cũng phải chịu đựng cái nhìn lạnh lùng của hàng xóm một thời gian.

DTV

Kể từ khi ba Tần mất việc, điều kiện của gia đình cũng trở nên tồi tệ hơn.

Không còn lựa chọn nào khác, Tần Như Vân phải ra ngoài, tìm được công việc nhân viên bán hàng.

Nhưng vì có tiền án bị cho thôi học nên không tìm được việc làm chính thức, cuộc cuộc sống rất khó khăn.

Cách đây không lâu, một người họ hàng trong gia đình ở phương Nam tìm được công việc, gọi cả nhà đến xem thử.

Ba Tần và mẹ Tần đều động tâm, đang chuẩn bị lên đường, nhưng Tần Như Vân vẫn có chút không cam lòng.

Biết Lâm Lạp Bắc năm nay sẽ tốt nghiệp, cô ta đặc biệt xin nghỉ phép và lẻn vào trường học để nhìn thử.

Hôm nay là lễ tốt nghiệp, rất nhiều phụ huynh đều sẽ đến.

Cổng trường không được canh gác nghiêm ngặt nên cô ta lẫn vào đám đông đi vào.

Vất vả lắm mới tìm được lớp của Lâm Lạp Bắc, vốn muốn tìm cơ hội để trực tiếp nói chuyện với anh ta lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô ta nào biết Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu cũng tốt nghiệp sớm.
 
Back
Top Bottom