Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 210: Chương 210



"Chuyện đó không thành vấn đề."

Nói rồi, người bán thịt lợn dọn hàng, lên xe ba gác, đi theo Tô Ý ra ngoài thành.

Trước khi đến, Tô Ý đã tìm sẵn địa điểm, cô cố tình dẫn ông ta đến một chỗ vắng vẻ.

Cô vén đống rơm khô lên, để lộ ra hai con lợn đen.

"Ông chủ đến xem đi!"

Người bán hàng đến xem, thấy hai con lợn đen vẫn chưa c.h.ế.t hẳn, còn hơi thở thoi thóp, tươi ngon thì khỏi bàn, cũng không phải lợn rừng già.

Ông ta hài lòng: "Lợn này mua được, nhưng giá cả không thể so với lợn nuôi, bán cả con, nhiều nhất là 4 hào một cân, con lợn này trừ nội tạng ra, cũng chẳng còn bao nhiêu thịt."

Tô Ý do dự: "Ông chủ, thêm chút nữa đi, bán rẻ quá, cháu sợ không ăn nói được với người nhà, hơn nữa, nếu giá cả hợp lý, sau này nhà cháu có thịt ngon sẽ lại tìm ông."

Người bán hàng suy nghĩ một chút: "Vậy 4 hào 2 đi, thật sự không thể thêm nữa, lợn rừng này làm thịt cũng phiền phức."

Thấy vậy, Tô Ý gật đầu đồng ý: "Vậy được!"

Thỏa thuận xong giá cả, người bán hàng lật con lợn lên, xem xét kỹ lưỡng.

"Bác không mang theo cân, nhưng nhìn con lợn này chắc chỉ được một, hai năm tuổi, không quá 300 cân, bác cứ tính 300 cân cho cháu, nếu cháu không tin tưởng thì đi theo bác về cửa hàng cân lại."

Tô Ý chỉ muốn nhanh chóng lấy tiền rồi đi, thế là sảng khoái nói: "Không cần đâu, cháu tin tưởng ông chủ, cử tính một con 300 cân đi."

Người bán hàng đã chuẩn bị sẵn tiền, sau khi khiêng con lợn lên xe ba gác, ông ta lại phủ lên một lớp rơm khô.

Lau sạch tay, ông ta nhanh chóng đếm 252 tệ đưa cho Tô Ý.

Cuối cùng, ông ta còn cười nói: "Cậu bé này nhìn còn trẻ, người nhà cũng yên tâm để cậu làm ăn lớn như vậy, lần sau có thịt ngon thì nhớ đến bác nhé!"

DTV

Tô Ý cười ha ha gật đầu: "Vâng!"

Bán lợn rừng xong, Tô Ý định vào huyện mua thêm chút đồ ăn cất vào không gian, để chuẩn bị cho cuộc chiến lâu dài với nhà họ Tô.

Nào ngờ, vừa đi đến bưu điện huyện, cô đã thấy Tô Hưng Phát tươi cười bước ra, nhưng lại có vẻ lén lút.

Tô Ý nhớ đến lần trước Tô Nhị Cường vô tình nhắc đến chuyện người họ hàng ở thủ đô gửi tiền, lặng lẽ đi theo.

Cô thấy ông ta dắt xe đạp đến cung tiêu xã gần đó, không lâu sau khiêng một chiếc nồi sắt ra.

Lúc nãy khi ông ta mua đồ, Tô Ý đứng ở cửa nhìn thấy trong túi ông ta đầy ắp tiền.

Tô Ý đang cố gắng nhớ xem nhà họ Tô có người họ hàng nào hào phóng đến mức gửi nhiều tiền như vậy, thì bỗng nhiên có một bóng đen chạy vụt đến chỗ Tô Hưng Phát, cướp ví tiền của ông ta ngay giữa đường.

Sau khi người đó cướp được ví tiền, chạy về phía Tô Ý.

Tô Ý vội vàng hoàn hồn, nhân lúc anh ta lướt qua mình, cô thuận thế cất ví tiền vào không gian của mình.

Tô Hưng Phát thấy ví tiền bị cướp, vứt xe đạp và nồi sắt xuống, đuổi theo tên cướp.

Ông ta hoàn toàn không nhìn thấy đứa con gái đang cải trang kín mít.

Tô Ý cũng không nán lại lâu, sau khi đến nhà hàng quốc doanh mua thêm đồ ăn, cô đi thẳng đến nhà máy của Tô Đại Hải.

Bây giờ, người duy nhất trong nhà mà cô chưa trở mặt, chính là vợ chồng Tô Đại Hải.

Cho dù là vì thể diện, hay là vì không có xung đột lợi ích trực tiếp.

Tóm lại, hiện tại, thái độ của hai người bọn họ với cô cũng không quá tệ.

Vì vậy, Tô Ý nghĩ đến việc thuyết phục Tô Đại Hải, xem anh ta với tư cách là con trai trưởng trong nhà, anh ta có thể giúp cô khuyên nhủ bọn họ đồng ý cho cô chuyển hộ khẩu hay không.

Đến cổng nhà máy dệt, Tô Ý nhờ bảo vệ gọi điện thoại cho Tô Đại Hải.

Vừa nhận được điện thoại, Tô Đại Hải cứ tưởng nhà lại có chuyện gì, anh ta thở hổn hển chạy ra.

"Tiểu Ý, có phải ở nhà lại xảy ra chuyện gì rồi đúng không?".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 211: Chương 211



Tô Ý cười gượng: "Không có gì, là em có chút việc muốn tới đây nhờ anh cả giúp đỡ."

Thấy Tô Ý ấp úng, Tô Đại Hải dẫn cô vào trong, tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống.

"Nói đi! Chuyện gì?"

Tô Ý kể lại chuyện cô muốn chuyển hộ khẩu đến đơn vị và phản ứng của ba mẹ.

Vốn dĩ cô cho rằng Tô Đại Hải là một người tốt nghiệp cấp 3, lại còn làm việc ở nhà máy, tốt xấu gì cũng sẽ tỉnh táo hơn một chút.

Nào ngờ, Tô Đại Hải nghe xong lại dạy dỗ Tô Ý: "Em gái, thật ra, ba mẹ con nghĩ cũng không sai, em là con gái, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, không thích hợp đến nơi xa xôi như vậy nữa."

"Hơn nữa, cái thằng nhóc họ Tần kia cũng ở đơn vị, em đến đó chẳng phải là khó xử sao? Chi bằng nhường cơ hội công việc này cho Nhị Cường làm, dù sao cũng là người một nhà, không cần phân biệt rõ ràng như vậy."

DTV

"Còn chuyện có thể chuyển nhượng hay không, em năn nỉ lãnh đạo của đơn vị trước, anh thấy chưa chắc là không được."

Tô Ý nhếch mép, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là mình đã nghĩ nhiều rồi.

Nhưng như vậy cũng tốt, nhận ra sớm một chút, sau này cũng sẽ không còn ảo tưởng gì nữa.

Tương tự như vậy, sau này cô cũng không cần phải kiêng kỵ gì nữa.

Thấy Tô Ý không nói gì, Tô Đại Hải lại dạy dỗ cô thêm vài câu.

"Được rồi, mấy ngày nay, anh cứ xin nghỉ phép vì chuyện gia đình, công việc ở nhà máy đã đủ bận rồi, lãnh đạo cũng bắt đầu có ý kiến rồi, em không có việc gì thì đừng chạy lung tung, về nhà sớm chăm sóc mẹ đi."

Tô Ý cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ rất nhanh thôi anh lại phải xin nghỉ phép rồi.

Quả nhiên, không đợi Tô Ý đứng dậy, thì lại thấy bác bảo vệ đã chạy đến gọi Tô Đại Hải: "Đại Hải, lại có người tìm cậu ở cổng!"

Tô Đại Hải ngạc nhiên: "Ai vậy?"

"Ba cậu!"

Tô Đại Hải giật giật khóe miệng, sau đó vội vàng chạy ra cổng.

Vốn dĩ anh ta cho rằng bác bảo vệ cố ý đùa với anh ta, nào ngờ người đứng ở cổng thật sự là ba anh ta.

Vừa nhìn thấy Tô Đại Hải, Tô Hưng Phát giống như nhìn thấy cứu tinh: "Con trai, tiêu rồi, tiêu rồi, lúc nãy ba bị cướp trên đường."

Nghe vậy, Tô Đại Hải cũng giật mình: "Bị cướp?"

"Đúng vậy, gần 1.000 tệ! Ba vừa rút ra, còn chưa kịp ấm tay nữa!"

Tôi Đại Hải vừa nghe nói gần 1.000 tệ, lập tức sợ đến nỗi hồn bay phách tán.

"Ba lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"

Tô Hưng Phát liếc nhìn Tô Ý đứng sau, ngẩn người: "Sao mày cũng ở đây?"

Nói xong, ông ta không quan tâm nhiều nữa, vội vàng kéo Tô Đại Hải đi: "Đừng hỏi nữa, bây giờ việc cấp bách là mau đi tìm lại số tiền đó."

Tô Đại Hải thậm chí còn chưa kịp xin nghỉ phép, vội vàng cùng ba đến đồn công an gần nhất.

Công an nghe Tô Đại Hải miêu tả, ghi lại đặc điểm của tên cướp, sau đó bảo hai người về nhà chờ tin tức.

Tô Hưng Phát khóc lóc không chịu đi: "Đây là cướp ngay giữa đường, các đồng chí nhất định phải bắt được anh ta."

Công an kiên nhẫn khuyên nhủ, mãi mới đưa được bọn họ ra khỏi đồn.

Tô Đại Hải thấy ba của anh ta khóc như đứa trẻ, cũng có chút sốt ruột: "Ba, ba khóc lóc có ích gì? Trên đường đông người như vậy, biết đi đâu mà tìm? Hơn nữa, ba cũng không nhìn rõ mặt mũi anh ta."

"Còn nữa, có phải lúc ba mua đồ đã lộ liễu, để người ta để ý? Sao ba lại mang theo nhiều tiền như vậy, rồi còn rút ra tiêu xài?"

Tô Đại Hải trách móc Tô Hưng Phát, không hề giống con trai trách móc ba.

Hơn nữa, chuyện liên quan đến số tiền lớn như vậy, Tô Đại Hải cũng lo lắng đến mức nói năng lộn xôn.

Tô Ý nhìn thấy cảnh tượng này, bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cho dù là Tô Ðại Hải hay Tô Hưng Phát, đều là cùng một loại người.

Chuyện chưa xảy ra với mình, bọn họ luôn có thể thản nhiên khuyên người khác nên làm thế này, thế kia..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 212: Chương 212



Đến khi chuyện xảy ra với chính mình, bọn họ mới biết đau.

Hai người cãi nhau ầm ĩ trên đường, cuối cùng Tô Ý không chịu nổi nữa: "Ba, anh cả, chúng ta đừng đứng ở đây nói nữa, mau về nhà thôi! Mẹ và hai người kia còn chưa biết chuyện này nữa đó!"

Nếu biết, không biết sẽ náo loạn đến mức nào!

DTV

Tô Hưng Phát cũng lập tức nghĩ đến điều này, sắc mặt càng thêm tái nhợt: "Đại Hải, hay là con đi cùng ba về nhà đi, lỡ như mẹ con tức giận đến ngất xỉu, nếu có con ở đó, còn có thể khuyên nhủ bà ấy."

Tô Đại Hải rất bất lực, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.

Thế là, anh ta lập tức chạy ra ngoài, gọi điện thoại cho Vương Phương, sau đó dắt xe đạp ra.

Ba người cùng nhau đạp xe về nhà.

Vừa đến đầu làng, từ xa đã thấy Trương Quế Lan, Tô Nhị Cương và Tô Tam Hổ chạy như bay đến.

Không có lý do nào khác, ba người bọn họ đều biết Tô Hưng Phát đến huyện làm gì.

Nhìn thấy chiếc nồi sắt trên xe, bọn họ biết là tiền đã đến rồi.

Sao có thể không vui mừng?

Tô Tam Hổ chạy nhmanh nhất: "Ba, ba mua thịt chưa?"

Khi ba người đến gần, thấy Tô Đại Hải cũng về cùng.

Trương Quế Lan vui mừng nói: "Đại Hải cũng về rồi à, vừa hay, tối nay đừng đi nữa, ở nhà ăn thịt hầm."

Vừa dứt lời, bà ta đã nhìn thấy Tô Ý nhảy xuống từ yên sau xe đạp của Tô Đại Hải.

Trương Quế Lan lập tức đổi giọng: "Sao mày cũng ở đây?!"

Tô Ý giả vờ hào hứng: "Con đến huyện tìm anh cả, nào ngờ lại gặp ba cũng đến tìm anh cả, sau đó bọn con cùng đến đồn công an, rồi lại cùng nhau về!"

"Đồn công an?" Vừa nghe thấy ba chữ đồn công an, trong lòng Trương Quế Lan không khỏi cảm thấy bất an.

Lại thấy sắc mặt Tô Hưng Phát còn khó coi hơn cả lúc ba mẹ chết, cúi gằm mặt, không dám nói gì.

Bà ta càng có dự cảm chẳng lành.

Bà ta vội vàng truy hỏi: "Các ông không có việc gì, đến đồn công an làm gì?"

Đối mặt với câu hỏi của Trương Quế Lan, Tô Hưng Phát cúi gằm mặt, không dám nói gì.

Tô Đại Hải cũng không biết phải mở lời như thế nào.

"Mẹ, về nhà rồi nói."

Trương Quế Lan tức giận, trừng mắt nhìn Tô Ý: “Mày nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Tô Ý khó xử: "Ba, anh cả, chuyện lớn như vậy, giấu cũng không giấu được, hay là mau nói cho mẹ biết đi!"

Nói xong, cô kể lại chuyện Tô Hưng Phát bị cướp ví, mất tiền trên đường.

"Cái gì?!" Mới nghe được một nửa, Trương Quế Lan đã không nhịn được hét lên: "Bị cướp? Mất hết tiền rồi?!"

Tô Hưng Phát ngồi phịch xuống đất, hai tay túm tóc, vẻ mặt đau khổ nói: "Đúng vậy, mất hết rồi, chỉ mua được một cái nồi sắt, còn lại mất hết!"

Trương Quế Lan tức giận muốn lao đến đánh ông ta: "Ông già c.h.ế.t tiệt này, ông làm được gì nên hồn hả, bảo ông đi mua nồi mà cũng để mất hết tiền!"

Tô Ý cũng thở dài: "Chứ còn gì nữa, 1.000 tệ lận mà, chỉ mua được một cái nồi sắt! Túi còn chưa kịp ấm!"

Trương Quế Lan đ.ấ.m đá Tô Hưng Phát một hồi, vẫn chưa hả giận, bà ta lại quay đầu chỉ vào mặt Tô Ý, chất vấn: "Sao mày biết có 1.000 tệ? Có phải là bị mày lấy rồi không?"

Tô Ý cười lạnh: "Lúc ba bị cướp, con đang ở nhà máy dệt với anh cả!"

Tô Đại Hải cũng gật đầu: "Đúng vậy, lúc đó, Tiểu Ý ở chỗ con, người cướp ví tiền là một gã to con, cho dù mẹ có tức giận cũng không thể nói bậy như vậy.”

Trương Quế Lan khinh bỉ: "Sớm không xảy ra, muộn không xảy ra, lại đúng lúc con nhỏ này về thì xảy ra chuyện, tao không trách nó thì trách ai?"

Tô Ý tức giận đến bật cười: "Rõ ràng là ba tự mang theo nhiều tiền, lại không cất kỹ, lúc mua đồ còn khoe khoang, để người ta để ý, liên quan gì đến con?"

Cô chỉ làm việc nghĩa, không để tiền rơi vào tay người ngoài mà thôi!

Trương Quế Lan mắng đến mệt mỏi, ngồi phịch xuống đất, gào khóc thảm thiết.

Thấy 1.000 tệ mất hết, Tô Nhị Cường cũng không nhịn được tức giận đá vào gốc cây bên cạnh.

"Bây giờ thì hay rồi! Mất hết tiền rồi, con lấy gì để đính hôn, kết hôn?"

Thấy mọi người tức giận như vậy, Tô Tam Hổ cũng ngồi bệt xuống đất, mè nheo: "Đã nói hôm nay ăn thịt! Ba, sao ba ngốc thế, nhiều tiền như vậy mà cũng để mất, 1.000 tệ lận đấy!".

.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 213: Chương 213



Người nhà họ Tô vừa khóc lóc vừa ầm ĩ ở đầu làng, không ít dân làng đúng từ xa xem trò cười.

"Nhà họ Tô làm sao thế? Sao lại ầm ĩ nữa rồi?"

"Cậu đến muộn nên không biết, nghe nói ông Tô lên huyện rút 1.000 tệ, còn chưa ấm tay, đã bị người ta cướp ngay giữa đường!"

"Trời đất, còn có chuyện như vậy! Chẳng phải nhà bọn họ vừa bị trộm sao? Lấy đâu ra 1.000 tệ?"

"Ai mà biết, tóm lại Tết này nhà bọn họ cũng không yên ổn rồi."

Nhà họ Tần ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, cũng cảm thấy vô cùng hả hê.

Nhìn thấy mẹ chồng đang đứng trong đám đông nói móc mỉa, lần đầu tiên Bạch Nhược Lâm cảm thấy thuận mắt với bà ta từ tận đáy lòng.

Còn Tần Vân Phong, nhìn thấy hai người bọn họ nói móc mỉa, trong lòng anh ta rất khó chịu.

Trước đây, khi nhà họ Tô còn khá giả, Tô Ý còn không được ăn no.

Bây giờ, nhà bọn họ liên tiếp mất tiền, Tô Ý còn có thể sống yên ổn nữa sao?

Trong lúc nhà họ Tô náo loạn, Tô Ý cũng không cảm thấy mất mặt, chỉ là cũng không tiện bỏ đi.

Cô đứng bên cạnh, thỉnh thoảng khuyên nhủ vài câu, phần lớn thời gian đều lạnh lùng nhìn bọn họ ồn ào.

Thấy ngày càng nhiều người vây xem, Tô Đại Hải vội vàng kéo Trương Quế Lan: "Mẹ, chúng ta về nhà trước rồi tính sau, đừng để người ta đứng đây xem náo nhiệt."

Trương Quế Lan tát Tô Đại Hải một cái: "Bây giờ nhà mình gặp nạn, mày còn thản nhiên ở đây nói móc mỉa, chúng ta đã thế này rồi, còn sợ người ta xem náo nhiệt sao?"

Tô Đại Hải khuyên can mãi không được, cảm thấy mình ở lại cũng vô ích.

Hơn nữa, anh ta thật sự không chịu nổi ánh mắt và lời chế giễu của mọi người, thế là dắt xe đạp quay về thị trấn.

Thấy con trai cả bỏ đi, Trương Quế Lan lại chửi rủa bóng lưng anh ta một trận.

Mãi cho đến khi cả nhà khóc chán, mắng chán, bọn mới đứng dậy về nhà.

Mặc dù đã mua nồi mới về, nhưng bọn họ cũng không còn tâm trạng nào mà ăn cơm.

Thậm chí Nhà họ Tô còn không nấu cơm tối.

Tô Hưng Phát và Trương Quế Lan càng không có tâm trạng ăn.

Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ đói đến mức không chịu nổi nữa, đành phải lấy nước lã ngâm bánh ngô nguội lạnh, cứng ngắc để ăn.

Tô Ý không thèm để ý tới bọn họ, đóng cửa phòng, chui vào không gian, lấy cơm trắng và sườn xào chua ngọt mua ở nhà hàng quốc doanh ra ăn.

Đúng lúc nhà họ Tô dần dần yên tĩnh lại thì bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Tô Ý không định để ý tới, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Cô thấy Tô Hưng Phát ra mở cửa, thì ra là bà mối đã mai mối cho Tô Nhị Cường.

Bà ta cầm theo hai tấm vải, nhìn thấy Trương Quế Lan, nhét đồ vào tay bà ta.

"Chị Tô, đây là vải chị đưa cho tôi hôm trước, bây giờ tôi trả lại nguyên vẹn đây."

Trương Quế Lan khàn giọng, vội vàng hỏi: "Ý bà là sao? Chuyện hôn sự của Nhị Cường, chẳng phải bà đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao?"

Bà mối xua tay: "Tôi cũng hết cách, nhà gái không đồng ý đính hôn nữa."

Nghe nói nhà gái không đồng ý, Trương Quế Lan hoảng hốt kéo bà ta lại.

"Rốt cuộc là chuyện gì? Mấy hôm trước chẳng phải còn nói chuyện rất tốt sao? Sao bây giờ lại không đồng ý nữa?"

Bà mối vùng vẫy không được, đứng yên, cười lạnh: "Nhà bà bây giờ như thế này, ai còn dám gả con gái vào?"

"Cần tiền không có tiền, cần phúc không có phúc."

"Bà cũng biết, nhà gái cũng đang cần tiền sính lễ để cưới vợ cho con trai, bây giờ chuyện nhà bà liên tiếp mất tiền đã lan truyền khắp nơi, không có sính lễ, ai dám gả con gái vào?"

Vốn dĩ Tô Nhị Cường đang nghe lén trong phòng vừa nghe thấy hôn sự tan vỡ, vội vàng chạy ra.

Nhưng nhà gái đã hạ quyết tâm, mặc bọn họ có khuyên can thế nào cũng vô ích.

Cuối cùng, Tô Hưng Phát lên tiếng: "Nhà này không được thì tìm nhà khác, chuyện sính lễ chúng tôi sẽ nghĩ cách."

DTV

Bà mối bị làm phiền đến phát cáu, chỉ có thể gào lên: "Bây giờ nhà bà xui xẻo như vậy, ai dám gả con gái vào?"

Nói xong, bà ta phẩy tay áo, bỏ đi.

Thấy vậy, Trương Quế Lan lại bất chấp làm ầm ĩ trong sân, lại bị mọi người chê cười thêm một lần nữa.

Náo loạn đến cuối cùng, bà ta kiệt sức, cộng thêm bị kích động, lại ngất xỉu.

Tô Hưng Phát và các con trai đã quen với chuyện này, chỉ pha một bát nước đường cho bà ta uống.

Không lâu sau, bà ta tỉnh lại..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 214: Chương 214



Vừa tỉnh lại, Trương Quế Lan nhìn về phía phòng Tô Ý, nghiến răng nghiến lợi: "Ông Tô, con nhỏ này đúng là sao chổi, có nó ở đây, tôi không có ngày nào sống yên ổn, tôi thấy phải nhanh chóng đuổi nó đi!"

Tô Hưng Phát khó hiểu: "Ý bà là cho nó chuyển hộ khẩu đến đơn vị?"

Trương Quế Lan khinh bỉ: "Hừ, mơ tưởng! Dựa vào đâu mà lại nó sống sung sướng như vậy?"

Suy nghĩ một lúc, bà ta mới nói: "Cho nó đi lấy chồng, lúc nãy bà mối cũng nói, nhà trai cũng đang cần tiền sính lễ để cưới vợ, chi bằng gả Tô Ý cho nhà đó, chẳng phải là giải quyết được vấn đề sao? Hơn nữa, cũng có thể đuổi con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó đi!"

Tô Hưng Phát ngẩn người: "Ý bà là đổi vợ? Nhưng nếu bị dân làng biết, chúng ta sẽ bị chê cười, bà không nghe bà mối nói sao? Con trai nhà đó là một tên vô dụng, nếu không, sao đến tuổi này mà vẫn chưa lấy vợ?"

Trương Quế Lan hừ lạnh: "Như vậy không phải rất tốt sao? Nếu là trai tốt, tôi còn không nỡ gả nó qua nhà đó, còn chuyện thanh danh, giờ nhà mình còn sợ bị người ta chê cười nữa sao?"

Tô Hưng Phát trầm ngâm một lúc, nhất thời lại do dự.

Không phải là ông tiếc con gái, mà là ông ta đã sĩ diện cả đời, đột nhiên, chỉ sau một đêm, ông đã trở thành trò cười cho cả làng.

Nếu còn để con gái đi đổi vợ, e là cả đời này ông sẽ không ngẩng mặt lên được.

Thấy vậy, Trương Quế Lan lại khuyên nhủ: "Chẳng lẽ để Nhị Cường ế vợ cả đời sao?"

Một câu nói khiến Tô Hưng Phát câm nín, cuối cùng ông cũng gật đầu: "Được rồi, nhưng chuyện này cứ âm thầm làm, đừng để cả làng biết."

Thấy ông đồng ý, Trương Quế Lan cũng không nói nhiều, vội vàng gật đầu.

Nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ đi tìm bà mối, bà ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Bà ta nhịn đói đi ngủ.

Khi bọn họ nói chuyện, đúng lúc Tô Ý đi ngang qua để đi vệ sinh.

Cô lặng lẽ nấp dưới cửa sổ, nghe hết âm mưu của hai người.

Nghe xong kế hoạch của hai người, tam quan của Tô Ý lại một lần nữa bị bọn họ làm cho đảo lộn.

Trên đời này còn có ba mẹ nào độc ác hơn bọn họ sao?

DTV

Sau khi hết kinh ngạc, Tô Ý bỗng nhiên nảy ra một ý.

Bọn họ muốn đổi vợ, lại không dám công khai, chi bằng cô cứ giả vờ như không biết, thuận theo kế hoạch của bọn họ, đợi đến khi họ sắp xếp xong xuôi, cô sẽ làm ầm ĩ chuyện này lên.

Không chỉ để cả làng biết, cô còn sẽ đến xã, đến huyện, tố cáo cặp vợ chồng độc ác này.

Đến lúc đó, cô sẽ nhân cơ hội này cắt đứt quan hệ với gia đình, chuyển hộ khẩu đi.

Đến lúc đó, cho dù bọn họ có vô liêm sỉ đến đâu, cũng phải kiêng dè công việc của Tô Đại Hải ở thành phố.

Cũng phải kiêng dè nhà thông gia mà bọn họ khó khăn lắm mới kết thân được.

Nghĩ đến đây, Tô Ý cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều.

Nhưng cô không biết, tối nay, không chỉ ba mẹ cô quan tâm đến chuyện hôn sự của cô, mà còn có mẹ con nhà họ Tần.

Mấy ngày nay, Bạch Nhược Lâm luôn tìm cơ hội để nói chuyện này với mẹ chồng.

Vừa hay, tối nay, Tần Vân Phong đến nhà người khác ăn cơm, trên bàn ăn, mẹ chồng nhắc đến chuyện hôn sự vừa mới sắp xếp cho Tô Nhị Cường đã tan vỡ.

Mẹ Tần đang hả hê, Bạch Nhược Lâm nắm bắt cơ hội, khuyên nhủ: "Mẹ, con thấy Tô Ý ở nhà họ Tô cũng thật đáng thương, bây giờ nhà họ Tô rối ren như vậy, chắc chắn không ai lo liệu chuyện hôn sự cho cô ta, chi bằng mẹ giúp cô ta xem có người họ hàng nào phù hợp không?"

Nghe vậy, mẹ Tần khinh bỉ: "Con cũng tốt bụng ghê, nhà họ Tô xui xẻo thì liên quan gì đến chúng ta, mẹ đâu có thời gian rảnh rỗi mà lo liệu cho con nhỏ đó!"

Bạch Nhược Lâm nhếch mép: "Mẹ, con cũng có chút tư lợi...".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 215: Chương 215



"Mẹ nghĩ xem, nếu Tô Ý không kết hôn, sau Tết chắc chắn cô ta sẽ lại cùng bọn con về đơn vị, chỉ cần cô ta còn ở đơn vị, cô ta sẽ bám lấy Vân Phong, con và Vân Phong ở đơn vị sẽ bị người ta hiểu lầm."

Chuyện liên quan đến tiền đồ của con trai, lúc này mẹ Tần mới rung động.

Bà ta nghĩ, con nhỏ Tô Ý đó cũng xinh xắn, nếu thật sự mai mối thành công, người họ hàng sẽ nợ bà ta một ân tình, ít nhiều cũng kiếm được chút lợi ích.

Bà ta trầm ngâm: "Cùng tuổi với nó thì không có ai, nhưng mẹ có một người em họ xa, lúc trước đến đây đã gặp Tô Ý, vẫn luôn nhớ nhung nó, nhưng em họ mẹ năm ngoái vừa mới góa vợ, còn nuôi một đứa con trai, tuổi tác chênh lệch khá nhiều."

Sau khi Bạch Nhược Lâm nghe vậy, hai mắt sáng lên, đúng rồi, kiếp trước, Tô Ý đúng là gả cho ông già đó.

DTV

Sau đó, vì nhà nợ nần, ông ta chê Tô Ý ốm yếu, lại bán cô ta đến vùng núi.

Kiếp này, Tô Ý cũng nên gả cho ông ta mới phải!

Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm lập tức nịnh nọt mẹ chồng: "Mẹ, đàn ông lớn tuổi biết thương người, với tình hình hiện tại của nhà họ Tô, bọn họ còn có thể kén chọn gì nữa? Chỉ cần đến lúc đó sinh lễ nhiều một chút, ba mẹ Tô Ý chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý ngay."

Nghe vậy, mẹ Tần cũng gật đầu lia lịa: "Con nói đúng, em họ mẹ nhà giàu lắm, nhà họ Tô đúng là gặp may, nếu không phải sợ con bé đó làm ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai mẹ, mẹ còn tiếc không gả nó cho đâu."

Hai mẹ con quyết định xong, thế là bàn bạc đợi đến ngày kia tổ chức đám cưới, tiện thể mời người em họ đó đến, để anh ta gặp mặt Tô Ý.

Chuyện còn lại từ từ tính sau.

Bạch Nhược Lâm cũng nghĩ, nói với Tô Ý, chắc chắn cô sẽ không đồng ý, nên cũng cảm thấy nên mời người đến xem mặt trong ngày cưới.

Sau đó tìm cơ hội để gạo nấu thành cơm, đến lúc đó, Tô Ý muốn từ chối cũng không được.

"Chỉ là, bây giờ nhà họ Tô đã trở mặt với chúng ta, bọn họ có đến dự đám cưới không?"

Mẹ Tần hừ lạnh một tiếng: "Nhà họ Tô mấy ngày nay chưa được ăn thịt, hôm đó chúng ta sẽ mổ lợn, chỉ cần mẹ hạ mình đi mời, chắc chắn bọn họ sẽ vội vàng đến ngay."

Nghe vậy, Bạch Nhược Lâm mới yên tâm: "Vậy thì tốt."

Hôm nay, Tần Vân Phong không có nhà, hai mẹ chồng nàng dâu hiếm khi không vì Tần Vân Phong mà tranh giành tình cảm với nhau, ngược lại càng nói chuyện càng hợp.

Mẹ Tần cũng nhân cơ hội nắm lấy tay Bạch Nhược Lâm, bắt đầu than thở: "Ba chồng con mất sớm, một mình mẹ nuôi nấng hai anh em Vân Phong khôn lớn, vất vả lắm, hạnh phúc nửa đời sau của mẹ đều trông cậy vào hai đứa."

Những lời này, Bạch Nhược Lâm đã nghe mấy trăm lần ở kiếp trước.

Cô ta không nhịn được âm thầm trợn trắng mắt: "Mẹ, xem mẹ nói gì kìa, mẹ chỉ có Vân Phong là con trai, sau này bọn con chắc chắn sẽ hiếu thảo với mẹ"

Nghe vậy, mẹ Tần vui mừng từ tận đáy lòng: "Có câu nói này của con, mẹ yên tâm rồi, bao giờ chúng ta có thể đến đơn vị con chơi nhỉ?"

Nghe vậy, Bạch Nhược Lâm biết ngay bà già này lại muốn đến đơn vị để ăm bám bọn họ.

Kiếp trước cũng vậy, lúc đầu bà ta chỉ nói đến chơi, chơi mãi, chơi mãi thành ra ở luôn, sau đó không chịu về nữa.

Kiếp này, dù thế nào cô ta cũng không thể để bọn họ đến đó!

Nghĩ vậy, Bạch Nhược Lâm cười gượng: "Mẹ, bây giờ con và Vân Phong đang ở nhà nhỏ, không đủ chỗ ở, đợi sau này Vân Phong thăng chức, bọn con được phân nhà to, nhất định sẽ đón ba mẹ đến ở cùng."

Thấy cô ta vòng vo từ chối, mặc dù hơi khó chịu, nhưng mẹ Tần cũng không tiện nói gì.

Bà ta chỉ mím môi: "Thôi được, vậy hai đứa mau sinh con đi, đợi con sinh ra, không cần hai đứa phải lo lắng gì, mẹ sẽ giúp hai đứa chăm sóc!"

Nói xong, mẹ Tần lại liếc nhìn m.ô.n.g Bạch Nhược Lâm, chê bai: "Người con sao gầy thế này, phải ăn nhiều cho mập lên, sau này mới sinh được cháu trai bụ bẫm cho mẹ.

Ba chồng con mất sớm, trong nhà chỉ có Vân Phong là con trai, nếu..."

Thấy bà ta lại bắt đầu lải nhải, Bạch Nhược Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu, tìm cớ chuồn mất.

Trong lúc nhà họ Tô và nhà họ Tầ n đang âm thầm lo lắng chuyện hôn sự cho Tô Ý, thì ở tận đơn vị Tây Bắc, Chu Cận Xuyên vẫn đang lo lắng chờ đợi điện thoại của Tô Ý.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 216: Chương 216



Anh đếm từng ngày, cảm thấy chuyện chuyển hộ khẩu của Tô Ý cũng sắp có kết quả.

Nhưng mấy ngày nay, anh vẫn chưa nhận được điện thoại của Tô Ý.

Điều đó có nghĩa là chuyện này vẫn chưa xong.

Nếu không, cô đã gọi điện thoại báo tin rồi.

Nhớ đến lần trước, khi nghe thấy tiếng lòng của cô, anh biết gia đình cô đối xử với cô không tốt, Chu Cận Xuyên cảm thấy bồn chồn.

Không lẽ gia đình cô ấy nhốt cô ấy lại?

Một khi đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, anh càng không thể kìm chế được suy nghĩ tiêu cực.

Thấy anh lo lắng, Diệp Tiểu Vũ cũng thấp thỏm: "Chú Chu, chị Tô Ý sẽ không có chuyện gì chứ chứ? Chỗ ở của chị ấy ngay cả điện thoại cũng không có, lỡ như có chuyện gì thì sao?"

Một câu nói của Diệp Tiểu Vũ đã khiến phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Chu Cận Xuyên hoàn toàn sụp đổ.

Anh suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Tiểu Vũ, Noãn Noãn, hai đứa có muốn cùng chú đi tìm chị ấy không?"

Nếu để hai đứa trẻ ở nhà một mình, anh có chút không yên tâm, nghe vậy, hai đứa trẻ vui mừng nhảy cẫng lên.

"Được! Chúng ta cùng đi tìm chị Tô Ý!"

…..

Đến ngày nhà họ Tần tổ chức tiệc cưới ở làng.

Sáng sớm, Tô Hưng Phát đã dẫn một gã trai lơ, lớn tuổi, bóng bẩy về nhà.

Mái tóc chải ngôi giữa bóng loáng, vừa bước vào cửa, Trương Quế Lan đã gọi Tô Ý ra.

Tô Ý giả vờ như không biết chuyện gì, uể oải bước ra: "Có chuyện gì?"

Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Trương Quế Lan tức giận, nhưng vì chuyện sắp xảy ra, bà ta đành nhịn xuống.

"Ra đây làm quen, đây là anh trai của vợ tương lai của anh hai mày, Tôn Đại Hữu, mày gọi là anh Hữu là được."

Tô Ý bật cười: "Anh Dầu? Quả là bóng bẩy? Mái tóc này chắc cả năm nay chưa gội đầu đúng không?"

Nghe Tô Ý nói vậy, người đàn ông kia hơi mất mặt.

Nhưng nhìn thấy cô xinh đẹp hơn lời bà mối miêu tả, anh ta cũng không thèm giận.

Anh ta đưa tay ra: "Em gái, sau này đều là người một nhà, em muốn gọi thế nào cũng được."

Tô Ý hừ lạnh: "Anh hai tôi còn chưa cưới em gái anh, cho dù có cưới, chúng ta cũng không phải người một nhà."

Nghe vậy, người đàn ông kia sững người, nghĩ bụng cô còn chưa biết chuyện đổi vợ.

Anh ta cười toe toét, để lộ hàm răng vàng khè: "Có phải người một nhà hay không, đến lúc đó em sẽ biết."

Tô Ý chỉ liếc nhìn một cái đã thấy buồn nôn, cô quay người bỏ đi.

Thấy vậy, Trương Quế Lan vội vàng kéo cô lại: "Mày lại định đi đâu?"

Tô Ý quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bà ta: "Đi ăn cỗ, mọi người không đi sao?"

Trương Quế Lan khinh bỉ: "Đi cái gì mà đi, hôm nay không ai được đi, ở nhà hết."

DTV

Hai người đang giằng co, thì mẹ Tần bỗng nhiên bước vào.

"Chị Tô, hôm nay nhà chị có khách à?"

Vừa bước vào cửa, mẹ Tần đã nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt, bà ta hiểu ra, càng nóng lòng muốn đưa Tô Ý đến cho em họ mình xem mặt.

Thấy mẹ Tần đến, Trương Quế Lan không thèm chào hỏi, chỉ tức giận quay mặt đi.

Thấy vậy, mẹ Tần đành phải nói lời ngon tiếng ngọt: "Hôm nay nhà tôi tổ chức tiệc cưới, thịt thà, rượu bia đầy đủ, đàn ông con trai trong làng đều đến cả, chị cũng phải nể mặt tôi chứ!"

Nghe nói thịt thà đầy đủ, Tô Tam Hổ chạy ra: "Mẹ, chúng ta cũng đến đó đi."

Thấy mẹ Tần chủ động đến làm hòa, Trương Quế Lan cũng nguôi giận phần nào.

Nghĩ đến chuyện trong nhà cũng không có gì để tiếp đãi khách, bà ta giả vờ khó xử: "Tôi cũng muốn đến uống rượu mừng, nhưng hôm nay nhà tôi có khách."

Mẹ Tần thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nói: "Đều là khách, thêm người không thêm thức ăn, cùng đến uống rượu mừng thôi!"

Nghe vậy, quả nhiên là đúng ý Trương Quế Lan.

Bà ta giả vờ từ chối, rồi gọi cả nhà đến nhà họ Tần.

Nhìn thấy thái độ của mẹ Tần, Tô Ý biết bà ta không có việc gì thì sẽ không đến đây.

Bà ta hạ mình mời cả nhà cô đến dự tiệc cưới, chắc chắn là có âm mưu gì đó.

Dù sao ở nhà cũng chỉ bị buồn nôn cả ngày, chi bằng đi xem tình hình thế nào, tiện thể ăn uống no say một bữa.

Nghĩ vậy, cô để mặc mẹ Tần thân mật kéo cô đến nhà họ Tần.

Đến nơi, trước cửa nhà họ Tần đã bày sẵn mấy bàn tiệc..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 217: Chương 217



Mẹ Tần kéo Tô Ý đến ngồi ở bàn ngoài cùng: "Nào, ăn chút hạt dưa, kẹo cưới đi, lát nữa sẽ khai tiệc."

Nói rồi, bà ta lấy một ít đồ ăn đặt trước mặt Tô Ý.

Không chỉ Tô Ý, mà ngay cả dân làng nhìn thấy mẹ Tần đột nhiên đối xử tốt với Tô Ý như vậy, cũng đều ngạc nhiên.

Lấy đồ ăn xong, mẹ Tần bắt đầu nói lời ngon tiếng ngọt với Tô Ý: "Con bé này, từ nhỏ thím đã thích cháu, mặc dù không có duyên làm mẹ chồng con dâu, nhưng sau này chúng ta vẫn phải thường xuyên qua lại, đừng xa cách, biết đâu sau này chúng ta sẽ thành người một nhà."

DTV

Tô Ý biết bà ta có ý gì nhưng không đáp lời, chỉ cười nói: "Thím nói đúng, bây giờ anh Tần càng ngày càng thành đạt, sau này chắc chắn sẽ đón bác đến đơn vị để hưởng phúc, sau này hai chúng ta còn gặp nhau nhiều."

"Thím vẫn chưa đến đơn vị của cháu bao giờ nhỉ? Ở đó rộng rãi, đẹp đẽ lắm, cơm nước ở nhà ăn cũng ngon, thím cũng không cần phải ở nhà nhóm củi, nấu nướng nữa, ngày nào cũng được ăn cơm sẵn, lại có vợ chồng anh Tần hiếu thảo, thím cũng nên hưởng phúc tuổi già rồi."

Nghe những lời này, mẹ Tần cảm thấy rất vừa lòng.

Bà ta quên hết mọi chuyện, chỉ hỏi han Tô Ý về cuộc sống ở đơn vị.

Càng nghe, bà ta càng vui mừng, chỉ muốn sau Tết sẽ theo con trai, con dâu đến đơn vị để hưởng phúc.

Bạch Nhược Lâm đứng bên cạnh xem náo nhiệt: “ Nhìn thấy mẹ chồng bị Tô Ý lừa, cô ta tức giận đến mức nóng hết cả ruột, vừa căm hận vừa tức giận.

Liên tục nháy mắt ra hiệu cho mẹ chồng.

Mẹ Tần thấy con dâu tức giận trừng mắt nhìn mình.

Mặc dù biết cô ta đang sốt ruột, nhưng trong lòng mẹ Tần vẫn rất khó chịu.

Nói chuyện một lúc, bà ta chuyển chủ đề: "Con bé này nói đúng, đơn vị tuy tốt, nhưng bây giờ cháu cũng không còn nhỏ nữa, cứ lang bạt ở ngoài mãi cũng không phải là cách, chi bằng sớm tìm một người tốt ở quê để kết hôn, ổn định cuộc sống mới tốt."

Tô Ý hiểu ra, cười nhạt: "Thím nói cũng có lý, nhưng nếu kết hôn, ở đơn vị cũng không thiếu trai tốt đâu."

Nghe vậy, mẹ Tần sững người, sau đó cười gượng: "Đúng là đơn vị có nhiều sự lựa chọn, nhưng dù sao cũng là lấy chồng xa, chi bằng tìm một người gần nhà, hiểu rõ cho tốt."

Nói xong, không đợi Tô Ý lên tiếng, bà ta gọi to vào trong sân.

"Hôm nay, có một người họ hàng bên nhà mẹ thím đến dự đám cưới, lúc nãy, cậu ấy còn nói với mẹ, mấy năm trước, cậu ấy đến làng mình, vẫn luôn ấn tượng với cháu đấy."

Nói rồi, em họ của mẹ Tần đã đến.

Mẹ Tần vội vàng mời ông ta ngồi xuống bên cạnh, rồi giới thiệu Tô Ý cho ông ta.

Tô Ý nhìn người đàn ông đó, lập tức hiểu ra.

Vòng vo Tam Quốc nửa ngày trời, cuối cùng cũng quay về cốt truyện trong nguyên tác.

Trong nguyên tác, nhà họ Tần cũng bày mưu tính kế, lừa Tô Ý gả cho ông già hơn bốn mươi tuổi này.

Nhưng cô không phải nguyên chủ, không dễ bị bắt nạt như vậy.

Tô Ý chỉ liếc nhìn người đàn ông đó, cười lạnh: "Thím ở đây vòng vo nửa ngày trời, cháu còn tưởng là chuyện gì, thì ra là muốn giới thiệu đối tượng cho cháu!"

"Nhưng mà người mà bác giới thiệu sao lại không đến? Chỉ có ba anh ta đến vậy?"

Nghe vậy, mẹ Tần cũng lập tức trầm mặt, cười gượng: "Cái gì mà con trai với ba chứ, chính là giới thiệu cho cậu ấy đấy."

Vừa dứt lời, những người đang hóng chuyện xung quanh ồn ào lên.

Lúc nãy, thấy mẹ Tần đối xử tốt với Tô Ý như vậy, bọn họ đã cảm thấy kỳ lạ.

Nửa ngày trời, thì ra bà ta đang âm mưu xấu xa!

"Bây giờ Tô Ý mới hơn hai mươi tuổi đúng không, bà ta lại muốn gả con bé cho ông già hơn bốn mươi tuổi, vậy mà bà ta cũng nghĩ ra được!"

"Đúng là quá đáng lắm! Sao có thể bắt nạt người ta như vậy?"

Vốn dĩ Tần Vân Phong đang tiếp khách nam ở phía trước, nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao, cũng vội vàng chạy đến.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Cậu của con đã lớn tuổi như vậy rồi, con trai của cậu ấy cũng sắp bằng tuổi Tô Ý, sao mẹ lại mai mối cậu ấy cho Tô Ý chứ?"

Vốn dĩ mẹ Tần đã khó chịu vì lời bàn tán của mọi người, lại thấy con trai chạy đến chất vấn, bà ta trừng mắt: "Con biết cái gì, đàn ông lớn tuổi biết thương người, hơn nữa, nhà cậu con giàu lắm, Tô Ý gả qua đó sẽ được hưởng phúc cả đời.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 218: Chương 218



Nhà họ Tô vốn dĩ đang ngồi ở bàn ngoài cùng, lúc này, nghe thấy mẹ Tần đang giới thiệu đối tượng cho Tô Ý, lại còn dẫn người đến đó.

Bọn họ tức giận dẫn Tôn Đại Hữu đến lý luận.

"Bà Tần góa phụ, bà hay lắm, mời cả nhà tôi đến dự tiệc cưới, thì ra là đang âm mưu xấu xa!"

"Tôi nói cho bà biết, chuyện hôn sự của con gái tôi không đến lượt bà xen vào, hơn nữa, tôi và ba nó đã tìm cho nó một người rồi, tôi đã dẫn đến đây, tốt hơn người mà bà tìm gấp trăm lần."

Mẹ Tần nhìn gã đàn ông bóng bẩy, cười lạnh: "Hừ, đừng tưởng tôi không biết nhà bà đang tính toán gì, nhà không có tiền cưới vợ cho Nhị Cường, định hy sinh con gái để đổi vợ, nói ra cũng không sợ người ta chê cười!"

Nói xong, mẹ Tần kéo một tay Tô Ý, bắt đầu khuyên nhủ.

Thấy vậy, Trương Quế Lan cũng tiến lên kéo tay còn lại của Tô Ý.

Hai người nhất quyết muốn Tô Ý chọn một người để gả, chỉ hận không thể cho bọn họ bái đường thành thân ngay lập tức.

Bị hai người làm ầm ĩ đến mức phát cáu, Tô Ý hất tay hai người ra.

Sau đó, cô hất tung bàn tiệc, thức ăn vừa mới dọn lên, cùng với bát canh nóng hổi, hắt hết vào người nhà họ Tần và nhà họ Tô đang tiến đến khuyên nhủ cô.

"Chọn cái con khỉ!"

"Bà Tần, không phải bà suốt ngày kêu ca mình là góa phụ, vất vả lắm sao? Người tốt như vậy sao bà lại nỡ nhường cho tôi, tôi thấy hai người thật xứng đôi, chi bằng hôm nay hai người bái đường thành thân luôn đi! Vừa hay song hỷ lâm môn! Còn tiết kiệm được một bữa tiệc!"

"Còn nữa, đổi cái con khỉ! Không phải mấy người đang lo không có tiền cưới vợ cho Tô Nhị Cường sao? Vừa hay, gã vô lại này cũng đang ế vợ, chi bằng cho hai thằng ế vợ này sống với nhau, đỡ phải đi lừa gạt con gái nhà lành!"

Nói xong, chưa để mấy người kia kịp phản ứng.

Cô nhặt một chai rượu trên đất lên, đập vỡ đáy chai, chĩa vào bọn họ.

"Tôi nói cho các người biết, đừng ép tôi nổi điên, bây giờ tôi không muốn nghe bất cứ lời nào, cẩn thận tôi thật sự bị kích động, làm ra chuyện gì đó!"

Đám người mẹ Tần, Trương Quế Lan bị mắng cho m.á.u chó đầy đầu ngay trước mặt mọi người.

Lúc đầu, bọn họ chưa kịp phản ứng, sau khi phản ứng lại, định xông lên xé xác Tô Ý, nhưng lại sợ cô thật sự sẽ phát điên rồi g.i.ế.c người.

Thế là bắt đầu gào lên: "Tô Ý muốn g.i.ế.c người!"

Vừa kêu được hai tiếng, không hiểu sao mọi người bỗng nhiên im bặt.

Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm về phía sau mình, Tô Ý cũng tò mò quay đầu lại.

Sau đó, cô sững sờ.

Dù thế nào cô không ngờ được Chu Cận Xuyên lại đột ngột xuất hiện sau lưng cô giống như từ trên trời giáng xuống.

Trong giây phút nhìn thấy anh, trong lòng Tô Ý giống như có gì đó vỡ ra.

Cơn giận và sự bất an trong lòng cô khi nãy cũng tan biến gần hết.

Cô bỗng nhiên cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Nhưng nhìn thấy trong tay mình vẫn còn cầm chai rượu, nhớ đến những lời mình mắng chửi lúc nãy, cô lập tức xấu hổ muốn độn thổ.

"Đoàn...

đoàn trưởng Chu, anh đến đây lúc nào vậy?"

Đôi mắt sâu thẳm của Chu Cận Xuyên tràn đầy đau lòng: "Từ lúc em hất bàn."

Lúc nãy, anh vừa dừng xe đã nghe thấy tiếng ồn ào ở đây, thế là bảo Tiểu Vũ dẫn Noãn Noãn ở lại đằng sau, anh nhanh chóng chạy đến.

Vừa đến nơi, anh đã nhìn thấy cô dùng cơ thể yếu ớt hất tung cả bản tiệc.

Anh định lao đến kéo cô ra, nhưng lại nghe thấy cô trút hết nỗi uất ức trong lòng.

Anh nghĩ, chắc chắn cô đã rất tức giận, nếu không, với tính cách hiền lành của cô, sao có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy?

Vì vậy, anh để cô trút cơn giận trong lòng trước.

DTV

Dù sao anh đã đến, sẽ không để cô chịu thiệt thòi.

Nói xong, Chu Cận Xuyên đưa tay ra: "Đưa chai rượu cho tôi, cẩn thận đứt tay."

Lúc này, Tô Ý đã trút hết giận, ném chai rượu sang một bên, áy náy nói: "Tôi không sao."

Lúc này, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn cũng chen qua đám đông, chạy đến bên Tô Ý.

Hai đứa bé mỗi đứa một bên, nắm lấy tay Tô Ý: "Chị Tô, chị không sao chứ?"

Nhìn thấy hai đứa trẻ, Tô Ý càng bình tĩnh hơn: "Chị không sao, mọi chuyện đã qua rồi."

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, đứng trước mặt Tô Ý, sau khi nhìn xung quanh, ánh mắt mắt của anh dừng trên người Tần Vân Phong: "Phó đội trưởng Tần, hôm nay tôi đi ngang qua đây, nhớ đến chuyện hôm nay anh tổ chức tiệc cưới, nên đặc biệt đến đây ăn ké bữa cơm, không ngờ hình như lại đến không đúng lúc?"

Tần Vân Phong im lặng đứng trong đám đông: “...”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 219: Chương 219



Mặc dù Tần Vân Phong không tin một chữ nào, vẫn phải đúng ra để giữ thể diện.

"Làm gì có, hoan nghênh, hoan nghênh!"

"Đoàn trưởng Chu, lúc nãy chỉ là hiểu lầm, mâu thuẫn hàng xóm, cãi vã chút thôi, mọi người đến vừa lúc, chúng tôi đang chuẩn bị khai tiệc, để tôi cho dọn thêm một bàn, sẽ xong ngay."

Nói rồi, anh ta vội vàng kéo Bạch Nhược Lâm đi sắp xếp.

Mọi người nghe thấy ngay cả Tần Vân Phong cũng cung kính với người này, lại nghe Tô Ý và Tần Vân Phong đều gọi anh là đoàn trưởng

DTV

Nổi lòng tôn kính, không dám bàn tán lung tung nữa.

Sau khi dọn bàn, bày đồ ăn xong, mọi người vội vàng mời Chu Cận Xuyên ngồi xuống.

Chu Cận Xuyên ngồi xuống, bảo Tô Ý dẫn hai đứa trẻ ngồi bên cạnh, sau đó như vô tình hỏi: "Đồng chí Tô, lúc nãy đến đây, tôi nghe thấy cô nói gì mà lấy chồng đổi vợ? Chuyện gì vậy?"

Tô Ý biết anh là cố ý hỏi, vội vàng tố cáo: "Là mẹ của phó đội trưởng Tần đây, muốn giới thiệu tôi cho em họ hơn bốn mươi tuổi của bà ta."

Nói rồi, cô chỉ vào mẹ Tần và em họ của bà ta.

Mẹ Tần xấu hổ liên tục xua tay: "Chỉ là nói đùa thôi, sao có thể là thật."

Người em họ kia cũng sợ đến mức không cười nổi, vội vàng tìm cớ bỏ chạy.

Chu Cận Xuyên mím môi: "Trò đùa như thế này sau này đừng nói đùa nữa thì tốt hơn, vậy còn chuyện đổi vợ?"

Tô Ý chỉ vào Trương Quế Lan và Tô Hưng Phát: "Nhà tôi bị trộm, ba mẹ tôi không có tiền cưới vợ cho anh hai tôi, muốn gả tôi đi đổi vợ."

Chu Cận Xuyên nhìn theo hướng tay cô chỉ, nhìn Trương Quế Lan và Tô Hưng Phát, lại nhìn gã trai đầu bóng dầu: "Đổi vợ là hủ tục, tôi cứ tưởng hủ tục này đã biến mất từ lâu, không ngờ ở đây vẫn còn."

Gã trai đầu bóng dầu biết mình đuối lý, không dám ở lại lâu, cũng tìm cớ chuồn mất.

Trương Quế Lan không phục: "Cái gì mà hủ tục với không hủ tục, con gái của tôi, tôi còn không được làm chủ sao?"

Chu Cận Xuyên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nhờ người đi gọi trưởng thôn đến.

"Làng chúng ta không phổ biến pháp luật sao? Bây giờ là hôn nhân tự do, bất kỳ ai, kể cả ba mẹ, cũng không được ép buộc con cái kết hôn, huống chi bọn họ đổi vợ, về bản chất là mua bán người."

Trưởng thôn vội vàng lau mồ hôi trên trán: "Vâng, vâng, chuyện đổi vợ, chúng tôi đều không hề hay biết, mãi đến lúc nãy bọn họ cãi nhau, chúng tôi mới biết, chuyện này chắc chắn không được."

Bình thường, trưởng thôn cùng lắm cũng chỉ gặp lãnh đạo thị trấn.

Chưa bao giờ gặp người có khí thế như Chu Cận Xuyên, thế là ông lập tức dạy dỗ Tô Hưng Phát và Trương Quế Lan một cách nghiêm khắc.

Đợi ông phê bình xong, lúc này Chu Cận Xuyên mới lên tiếng: "Tô Ý là đồng chí tốt ở hậu cần của đơn vị chúng tôi, nếu như thật sự phải chịu uất ức như vậy, chúng tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Trưởng thôn lại gật đầu lia lịa, liên tục nói vâng.

Trong lúc nói chuyện, Tần Vân Phong cũng dẫn Bạch Nhược Lâm quay lại.

Hai người cũng ngồi vào bàn của Chu Cận Xuyên.

Mặc dù biết Chu Cận Xuyên đến đây là vì Tô Ý, nhưng anh đến dự tiệc cưới của mình, ở trong làng vẫn rất có mặt mũi.

Hơn nữa, anh ta cũng không hy vọng Tô Ý đồng ý bất kỳ hôn sự nào hôm nay.

Cho nên đối với chuyện Chu Cận Xuyên đến đây, phần nhiều anh ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Ban đầu, Bạch Nhược Lâm cũng vui mừng, nhưng thấy anh nói năng bênh vực Tô Ý, cô ta không khỏi bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Nhưng thấy Chu Cận Xuyên cũng không tỏ ra thân mật với Tô Ý.

Cô ta cố ý khoe khoang: "Mẹ, vị này là đoàn trưởng Chu của đơn vị bọn con, bình thường rất quan tâm, chăm sóc con và Vân Phong, lần này đoàn trưởng đặc biệt đến dự tiệc cưới của bọn con, cũng là phúc phận của nhà mình."

Nghe vậy, mẹ Tần vui mừng: "Đúng, đúng, không ngờ lãnh đạo lại đích thân đến đây, tiếp đón không chu đáo, mong sau này lãnh đạo chiếu cố Vân Phong và Nhược Lâm nhà chúng tôi nhiều hon."

Tô Ý thấy hai mẹ chồng nàng dâu mẹ Tần và Bạch Nhược Lâm một người ca một người xướng, dát vàng lên mặt mình, cô nhất thời không nhịn được bật cười.

Thấy vậy, mẹ Tần không khỏi liếc cô một cái: "Con bé này cười cái gì, đoàn trưởng Chu là người tốt bụng, lại không ra vẻ lãnh đạo, nhưng cháu cũng không được vô lễ như vậy, hơn nữa, Nhược Lâm ở đơn vị còn giỏi giang hơn cháu nhiều, cũng không thấy Nhược Lâm nhà bọn thím ngang ngược như cháu, ngay cả bàn tiệc của nhà người khác cũng dám hất, đúng là vô giáo dục."
 
Back
Top Bottom