Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 230: Chương 230



Tay chân quấn lấy nhau, nhất thời không phân biệt được ai với ai.

Mọi người nhìn kỹ, hít một hơi lạnh: "Đây không phải là Đại Hữu nhà các ông và Nhị Cường nhà họ Tô sao? Hai người bọn họ...

hai người bọn họ..."

Cảnh tượng trước mắt thật quá chướng tai gai mắt.

Mọi người nhìn một cái rồi quay mặt đi.

Có mấy cô gái chen vào hóng hớt đều bị đuổi ra ngoài.

Tô Nhị Cường đang ngủ mơ màng, nghe thấy có người đang bàn tán bên tai, muốn mở mắt nhưng không mở được.

Một cơn gió lạnh ùa vào, anh ta rùng mình, tưởng là Tô Tam Hổ ra ngoài tiểu tiện về không đóng cửa, định mở miệng mắng chửi, vừa mở mắt nhìn vào lòng, lập tức sợ đến nỗi hồn bay phách tán.

Tô Nhị Cường tưởng người nằm cạnh mình là Tô Tam Hổ, nào ngờ vừa mở mắt ra đã thấy Tôn Đại Hữu.

Hơn nữa, anh ta còn tr*n tr**ng như nhộng! Nhìn xuống bản thân, anh ta cũng trong tình trạng tương tự!

Cửa phòng và cửa chính bị người xem náo nhiệt chen đầy.

Đúng lúc này, Tôn Đại Hữu còn r*n r* rúc vào người Tô Nhị Cường: "Lạnh quá!"

DTV

Nói rồi, anh ta kéo nửa chiếc áo bông trên người y sang.

Tô Nhị Cường thấy nửa th*n d*** sắp không giữ nổi, vội vàng đạp mạnh vào người Tôn Đại Hữu: "Cút mẹ mày đi!"

Tôn Đại Hữu giật mình tỉnh giấc, cũng bị cảnh tượng trong phòng dọa cho sợ hãi.

"Sao nhiều người thế này! Á...

quần áo của tôi đâu?!"

Hai người vội vàng dùng chăn bông rách che th*n d***, định bụng đứng dậy tìm quần áo.

Người nhà đến tìm Tôn Đại Hữu lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đuổi mọi người ra ngoài.

"Được rồi, được rồi, đừng xem nữa!"

"Chỉ là đám trẻ con uống say thôi mà, có gì đáng để xem đâu!"

Mọi người ban đầu còn đang sững sờ, thấy nhà họ Tôn muốn che giấu, càng được thể cười cợt ầm ĩ hơn.

Người nhà họ Tôn lục tung cả căn phòng cũng không tìm thấy một mảnh vải nào, đành phải lấy tấm nệm rách nát dưới gầm giường ra cho hai người khoác tạm.

"Nhị Cường, cha mẹ cháu đâu rồi? Xảy ra chuyện lớn thế này mà không ra ngoài xem sao?"

Lúc này, Trương Quế Lan và Tô Hưng Phát cũng đã dậy.

Nghe tiếng động bên ngoài, vội vàng chạy ra xem xét tình hình, thậm chí còn không nhận ra phòng ngủ của mình đã thay đổi hoàn toàn.

Đến khi hai người vào phòng Tô Nhị Cường, hai người đàn ông kia vẫn đang tranh nhau một chiếc chăn để che thân.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, lại nghe tiếng xì xào bàn tán của những người xem náo nhiệt bên ngoài, Trương Quế Lan kích động đến mức ngất xỉu.

Tô Hưng Phát vội vàng véo mạnh vào huyệt nhân trung của bà ta, một lúc sau bà ta mới dần dần tỉnh lại.

“Chuyện này rốt cuộc là sao?!"

Bà ta nhớ tối qua đã cho Tô Ý uống canh gà đặc biệt, sau đó mình cũng uống một bát.

Rồi sau đó...

Thì không còn sau đó nữa!!

Không ngờ vừa tỉnh dậy đã thấy nhà có thêm nhiều người đến vậy!

Còn thằng con trai thứ hai không cưới được vợ của bà và thằng con cả không cưới được vợ của nhà họ Tô vậy mà lại...

Chẳng lẽ thật sự bị Tô Ý nói trúng, hai người này mãi không tìm được vợ là do, là bởi vì bọn họ căn bản không thích phụ nữ?

Thấy vẻ mặt như bị sét đánh của Trương Quế Lan, Tô Nhị Cường vội vàng giải thích: "Ba, mẹ, không phải như hai người thấy đâu! Tối qua bọn con chỉ uống say thôi."

Người nhà họ Tôn cũng cảm thấy mất mặt đến tận thôn bên, vội vàng lôi kéo Tôn Đại Hữu về nhà.

Tôn Đại Hữu quấn chăn bước ra khỏi cửa, bỗng nhiên nhớ ra chiếc xe đạp của mình vẫn còn để trong sân nhà họ Tô.

Quay lại tìm kiếm, trong sân làm gì còn cái bóng của xe đạp.

Đừng nói là xe đạp, cái sân trống trơn đến nỗi ngay cả que củi cũng không có.

Anh ta lập tức nổi cơn thịnh nộ, xông thẳng vào nhà quát: "Nhà họ Tô kia, mấy người giấu xe đạp của tôi ở đâu rồi? Mau trả lại cho tôi!"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 231: Chương 231



Tô Hưng Phát và Trương Quế Lan ngơ ngác: "Còn giấu đi đâu được? Tối qua không phải vẫn để ở sân sao?"

Nói xong, trong lòng hai người bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Lần trước xe đạp để trong nhà chính mà còn bị trộm mất, lần này lại để ngoài sân...

Chẳng lẽ lại bị trộm nữa?

Nghĩ đến chiếc xe đạp của nhà mình cũng để ở sân, hai người vội vàng chạy ra ngoài.

Tô Nhị Cường còn nhanh hơn, chưa kịp quấn chặt chăn đã vội vàng chạy ra, sau đó thì phát hiện cả cái sân trống trơn...

Trương Quế Lan chỉ cảm thấy m.á.u huyết toàn thân lập tức đông cứng, đột nhiên cổ họng dâng lên mùi tanh nồng, nhịn không được gào lên: "Thằng trời đánh thánh vật nào trộm xe đạp của nhà bọn tao!!!"

Tô Hưng Phát chạy thẳng vào bếp, lại thấy nhà bếp cũng trống hoác.

Hai cái nồi trên bếp đã bị lấy đi, chỉ còn lại hai cái lỗ to đen ngòm.

Ngay cả củi lửa trước bếp cũng không cánh mà bay.

Chum nước, thớt...

tất cả mọi thứ đều không thấy đâu nữa!

Tiếp đó, Tô Tam Hổ cũng phát ra tiếng hét thất thanh từ trong phòng ngủ của hai người.

Trương Quế Lan vội vàng bò dậy chạy sang: "Tam Hổ, sao thế?"

Nói xong, không đợi Tô Tam Hồ trả lời, bà ta đã tự mình phát hiện ra điều bất thường.

Những thứ nhìn thấy bằng mắt thường trong phòng đều bị dọn sạch, ngay cả chăn trên giường cũng không còn.

Tô Hưng Phát chạy đến sau, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vội vàng chạy đến kiểm tra cái lỗ chuột sau tủ, phát hiện số tiền riêng giấu trong đó cũng không cánh mà bay, tức giận đến nỗi ngồi bệt xuống đất, không nói được một lời nào.

Đám người vốn dĩ đều đang xem náo nhiệt cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Trưởng thôn cũng lập tức phái người đi báo án, dẫn theo công an cùng đến.

Lục soát trong sân nửa ngày trời, nhưng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.

Điều kỳ lạ duy nhất là phòng của Tô Ý lại không hề bị động đến.

Về việc này, Tô Ý giải thích rằng cô có thói quen khóa trái cửa khi ngủ buổi tối, hơn nữa từ sau lần bị trộm trước, mỗi khi đi ngủ cô đều dùng bàn ghế chặn cửa.

Sau khi công an rời đi, đã quá trưa.

Người dân trong thôn xem náo nhiệt cả buổi sáng, ngay cả bữa cơm tất niên cũng gạt sang một bên.

Thấy công an cũng không điều tra ra được gì, đành phải an ủi Tô Ý vài câu rồi lần lượt trở về nhà nấu cơm.

Tần Vân Phong thấy cả nhà họ Tô đều tức giận đến mức bốc khói, chỉ có Tô Ý là vẫn bình tĩnh giải quyết mọi việc.

Anh ta không khỏi cảm thấy thương cảm cho cô, muốn tiến lên an ủi vài câu, nhưng sau khi bị Bạch Nhược Lâm liếc xéo, anh ta đành im lặng rời đi.

Đợi mọi người giải tán, cuối cùng chỉ còn lại trưởng thôn và vợ ông ở lại.

Hai người lại an ủi Tô Ý vài câu: "Tô Ý, bây giờ cháu dự định thế nào?"

Tô Ý bất đắc dĩ thở dài: "Cháu cũng không biết nữa, cháu sẽ đến huyện gọi điện cho anh cả, bảo anh ấy về lo liệu chuyện này.”

“Còn nữa, cháu quyết định sau khi lên huyện sẽ không quay trở về nữa, ngôi nhà này cháu không thể ở lại được nữa."

Vợ chồng trưởng thôn cũng bày tỏ sự thông cảm: "Một mình cháu ở đây quả thật không an toàn, may mà cháu cẩn thận chặn cửa, nếu không hậu quả thật khó lường, sớm trở về đơn vị cũng tốt."

DTV

Tô Ý gật đầu cảm ơn, sau đó đơn giản thu dọn một túi đồ nhỏ từ trong phòng, ung dung rời khỏi nhà họ Tô.

Nhìn theo bóng dáng rời đi của Tô Ý, Trương Quế Lan muốn mắng chửi, nhưng cũng không còn hơi sức đâu mà mắng nữa.

Bên này, Tô Ý ra khỏi thôn, thì đạp xe lên huyện.

Đến nơi, bụng đã réo ầm ĩ từ lâu.

Dù sao cũng không ai biết cô tự đạp xe đến đây, ăn cơm xong rồi liên lạc với Tô Đại Hải cũng chưa muộn.

Nghĩ vậy, cô bình tĩnh tìm một quán cơm tư nhân mới mở, gọi hai món ăn và một bát cơm trắng to ăn ngon lành.

Ăn uống no nê, lúc này Tô Ý mới chậm rãi đi gọi điện thoại cho Tô Đại Hải..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 232: Chương 232



Những năm trước, vốn dĩ Tô Đại Hải đều đưa vợ con cùng về quê ăn cơm đoàn viên.

Nhưng năm nay, do vợ anh và người nhà vẫn luôn bất hòa, anh ta đành ở lại thành phố ăn Tết cùng ba mẹ vợ.

Trong lòng đang áy náy với ba mẹ, đột nhiên nhận được điện thoại của Tô Ý, cứ tưởng là người nhà đến, nào ngờ lại nghe tin nhà bị trộm.

Tô Đại Hải sững sờ: "Lại bị trộm? Nhà chúng ta còn gì đáng để trộm nữa?"

Tô Ý khẽ nhếch môi: "Anh cả, anh về là biết, đúng rồi, còn một chuyện nữa, anh chuẩn bị tâm lý trước đi."

Tiếp đó, Tô Ý nói cho anh ta biết chuyện nhà họ Tôn đến tìm, kết quả cả làng phát nhiện Tô Nhị Cường và Tôn Đại Hữu xx.

"Tóm lại hiện trường lúc đó là như vậy, còn hai người bọn họ nghĩ gì thì em cũng không biết, anh tự về hỏi bọn họ đi, bây giờ tức giận đến nỗi ngay cả nước cũng không uống nổi nữa rồi."

Tô Đại Hải nghe xong mà đầu đầy dấu chấm hỏi, cảm thấy tất cả những chuyện này đã vượt xa khả năng nhận biết của mình.

Mãi một lúc sau anh ta mmới phản ứng lại: "Vậy bây giờ em đang ở đâu gọi điện thoại cho anh?"

Tô Ý khựng lại: "Quên chưa nói với anh, hộ khẩu của em đã chuyển đi rồi, em gọi điện chỉ là để báo cho anh một tiếng về trong chuyện nhà thôi, ngôi nhà đó em sẽ không quay trở về nữa."

Nghe Tô Ý nói muốn rời đi, giọng nói của Tô Đại Hải cao lên mấy tone: "Sao em có thể bỏ đi vào lúc này? Vậy bao nhiêu chuyện trong nhà phải làm sao?"

Tô Ý nghe xong không khỏi cười lạnh: "Bình thường lúc yên ổn thì không đến lượt em, bây giờ gặp chuyện khó khăn lại không thể thiếu em?"

"Tô Đại Hải, hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện, sau này dù có chuyện gì cũng không cần liên lạc nữa."

Nói xong, cô dứt khoát cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại của Tô Đại Hải, Tô Ý lại cầm điện thoại lên.

Lần này, cô định gọi cho Chu Cận Xuyên, nói với anh rằng mọi việc của mình đã giải quyết xong sáng sớm mai sẽ lên tàu trở về.

Chuông điện thoại vừa reo lên một tiếng, tim Tô Ý cũng theo đó mà thắt lại.

Vừa nghĩ đến việc sắp được nghe thấy giọng nói của Chu Cận Xuyên, cô lại cảm thấy có chút hồi hộp.

Nhanh chóng xâu chuỗi lại những lời muốn nói trong đầu.

Cho đến khi chuông điện thoại reo hết lần này đến lần khác, vẫn không có ai bắt máy.

Tô Ý không cam tâm bấm số gọi lại, kết quả vẫn như cũ.

Trong lòng cô không khỏi lộp bộp một tiếng, Chu Cận Xuyên và bọn trẻ đều không có ở nhà, có thể đã đi đâu rồi?

Tô Ý nhanh chóng nghĩ ngợi, nhớ ra chị Diêu từng nói năm nay sẽ ở lại đơn vị ăn Tết, không về quê.

Thế là cô lại gọi đến điện thoại của nhà chị Diêu.

Điện thoại vừa kết nối, hai người vui vẻ hỏi han nhau vài câu trước.

Tô Ý cũng chúc Tết cả nhà chị Diêu.

Sau có, cô thuận miệng nói ra chuyện mình gọi điện thoại cho nhà bên cạnh nhưng không ai nghe máy.

Chị Diêu nghe xong vội vàng giải thích: “Đoàn trưởng Chu và bọn trẻ ra ngoài rồi, mấy ngày rồi mà chưa thấy về nữa!"

DTV

Tô Ý nín thở: "Mấy hôm rồi chưa về?"

Chị Diêu ừ một tiếng: "Đúng vậy, nói là đưa bọn trẻ ra ngoài chơi."

Tô Ý ậm ừ, sau đó lại lúng túng nói thêm vài câu rồi cúp máy.

Ra khỏi đó, Tô Ý lang thang vô định trên đường phố, trong lòng cô cứ lo Chu Cận Xuyên đã đi đâu, liệu có gặp phải nguy hiểm gì không.

Nhưng nghĩ đến thân thủ của Chu Cận Xuyên, có lẽ cũng không đến nỗi?

Chẳng lẽ lần trước sau khi rời khỏi đây, bọn họ thật sự đã đến gần đây để chơi rồi?

Hoặc là...

Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Tô Ý bỗng lóe lên một ý nghĩ.

Chu Cận Xuyên căn bản chưa từng rời đi!

Lúc trước, khi cô đảm bảo sẽ lên tàu trở về vào sáng mùng một, vẻ mặt của Chu Cận Xuyên lúc đó có chút không được bình thường lắm..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 233: Chương 233



Khi đó, cô cũng không suy nghĩ nhiều, biết đâu lúc đó anh đã nảy ra ý định ở lại đây chờ cô, vừa nghĩ đến đây, Tô Ý lập tức chạy như bay về phía nhà ga.

Nếu như đợi cô, chắc chắn bọn họ sẽ ở gần nhà ga.

Tô Ý vừa chạy vừa dò hỏi nhà khách nhất gần nhà ga là khách sạn nào.

Sau khi nhìn thấy nhà khách ở ngay trước mặt, Tô Ý cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài, cô đi bước từng bước về phía cổng khách sạn.

Vừa đến cổng, cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen quen đang đi từ xa tới.

Nhìn bóng dáng ấy càng đến gần, càng rõ nét, đến khi nhận ra đó là ai, Tô Ý bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay.

Cô kìm nén trái tim đang đập liên hồi, theo bản năng đi về phía anh.

Chu Cận Xuyên ở đây căn bản không ngờ Tô Ý sẽ ra khỏi nhà, chỉ là cảm thấy bóng dáng kia có chút quen thuộc.

Sau khi nhìn rõ thật sự là Tô Ý, anh cũng sải bước đi về phía cô.

Mặc dù chỉ mới chạng vạng tối nhưng trời đã gần như tối đen.

Hơn nữa, lúc này mọi người đều đang sum họp gia đình ăn bữa cơm tất niên, trên đường vắng tanh, chỉ có những bông tuyết lại bắt đầu rơi.

DTV

Tô Ý thở hổn hển đi đến trước mặt Chu Cận Xuyên, vừa mở miệng đã hỏi: "Sao anh không về?"

Chu Cận Xuyên mỉm cười đáp: "Về nhà cũng chỉ có ba người bọn tôi, ở đâu ăn Tết cũng vậy.

Ở đây gần em hơn một chút, lỡ như em có chuyện gì, bọn tôi đến đó cũng tiện hơn."

Nghe anh nói bằng giọng điệu thản nhiên, nhưng từng chữ từng câu đều in sâu vào trong tim Tô Ý, nước mắt cô không kìm được mà trực trào ra.

Muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại, không nói nên lời.

Thấy cô như vậy, Chu Cận Xuyên cũng có chút luống cuống, vội vàng hỏi: "Có phải người nhà em lại bắt nạt em rồi không? Sao đêm giao thừa em lại chạy ra đây một mình?"

Nghe vậy, Tô Ý không khỏi bật cười: "Tôi đã bắt nạt bọn họ một trận rồi mới chạy ra đây.

Tôi còn cho rằng hôm nay phải đón Tết một mình, còn chưa nghĩ ra sẽ đi đâu thì gặp được anh, thật tốt quá!"

Thấy cô không bị bắt nạt, Chu Cận Xuyên cũng không nhịn được nhoẻn miệng cười.

Ánh mắt anh nhìn cô cũng chứa đầy sự thẳng thắn và nồng nhiệt mà trước đây chưa từng có.

"Ngốc nghếch, không bị bắt nạt thì khóc cái gì, làm tôi giật mình."

Tô Ý khịt mũi: "Chỉ là tôi quá vui mừng thôi."

Chu Cận Xuyên khẽ thở dài trong lòng, theo bản năng đưa tay muốn lau nước mắt cho cô nhưng lại sợ khiến cô không vui, anh kìm nén bàn tay đang đưa ra.

Sau đó, anh quay sang phải nhẹ lớp tuyết trên vai và tóc cô.

"Tuyết rơi ngày càng lớn rồi, theo tôi về trước đã."

Nói xong, anh nhấc chân đưa Tô Ý cùng trở về nhà khách bên đường.

Ở quầy lễ tân, anh lại thuê cho Tô Ý một phòng, còn đặc biệt chọn phòng ngay cạnh phòng mình.

Khi lên lầu, Chu Cận Xuyên còn nói đùa: "Em đến rồi, cuối cùng tôi cũng có thể ngủ trên giường rồi, mấy hôm nay tôi toàn phải trải chiếu ngủ dưới đất thôi."

Mặc dù Tô Ý hiểu ý của anh là gì, nhưng vẫn có chút ngại ngùng mà nở nụ cười.

Câu nói này dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung quá.

Khi hai người vừa vào phòng, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn ở trong phòng nhìn thấy Tô Ý đến, vội vàng chạy ào đến.

"Chị Tô, cuối cùng chị cũng đến rồi! Bọn em chờ chị lâu lắm rồi!"

Hai đứa trẻ phấn khích kéo Tô Ý lại, vừa nhảy vừa reo hò.

Cuối cùng, Chu Cận Xuyên phải lên tiếng ngăn cản: "Chị ấy đi đường xa như vậy đến đây chắc chắn là một rồi, hai đứa để chị ấy ngồi nghỉ ngơi đã."

Nói xong, anh tiện tay rót một cốc nước nóng: "Vừa nãy ở ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, uống chút nước nóng cho ấm người.”

“Hôm nay là đêm giao thừa, nghỉ ngơi thêm một lát, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn bữa thật ngon."

Tô Ý nhận lấy cốc nước, gật đầu cười đáp: "Được!"

Hai đứa trẻ cũng phấn khích đi tìm quần áo mới mua để thay.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 234: Chương 234



Chu Cận Xuyên vội vàng gọi với theo: "Bên ngoài tuyết rơi rồi, mặc thêm áo ấm vào!"

Nói xong, anh lấy lại từ bên cạnh một chiếc áo khoác dạ màu đỏ đưa cho Tô Ý: "Chiếc áo này tôi tiện tay mua, không biết em có thích không."

Tô Ý ngẩn người, cô mà cũng có quần áo mới?

Tô Ý ngẩng đầu lên nhìn, trong tay Chu Cận Xuyên cầm một chiếc áo màu đỏ.

Cô chưa bao giờ mặc đồ màu nổi như vậy, đây không phải là kiểu áo khoác dạ màu đỏ mà những người trẻ tuổi bây giờ chỉ mặc khi kết hôn sao?

Thấy cô ngây người, Chu Cận Xuyên cũng có chút ngại ngùng: "Anh không biết em thích màu gì, là nhân viên bán hàng giới thiệu cho anh."

Tô Ý cố nhịn cười nhận lấy: "Đẹp lắm, em thử xem."

Nói rồi, cô định đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.

Chu Cận Xuyên vội vàng ngăn lại: "Không cần phiền phức vậy đâu, anh ra ngoài là được."

Nói rồi, anh dắt Tiểu Vũ ra hành lang đứng.

Tô Ý vội vàng cởi áo bông hơi ẩm ướt trên người ra, nhanh chóng mặc áo khoác dạ vào.

Chất liệu áo khoác dạ là len lông cừu, vừa nhẹ vừa mềm mại.

Không chỉ sờ vào thoải mái, mà vì là đồ mới, mặc lên người còn ấm áp hơn tưởng tượng.

Tô Ý mở cửa, lúc này Chu Cận Xuyên và Tiểu Vũ mới đi vào.

DTV

Tô Ý mỉm cười hỏi: "Thế nào?"

Diệp Tiểu Vũ lập tức khen ngợi: "Rất đẹp ạ!"

Chu Cận Xuyên cũng gật đầu: "Đẹp lắm!"

"Chỉ là ngoài trời đang tuyết rơi, có lạnh lắm không?"

Tô Ý cười nói: "Cũng tạm."

Nói xong, Chu Cận Xuyên lại lấy từ bên cạnh một chiếc khăn choàng, găng tay và mũ len màu trắng sữa, cả ba món đều cùng một màu.

Tô Ý cười nhận lấy: "Chắc không phải cũng là tiện tay mua đấy chứ?"

Chu Cận Xuyên: “...”

Sau khi cả bốn người đã chuẩn bị xong, cùng nhau xuống dưới lầu đi ăn bữa thịnh soạn.

Đêm giao thừa, rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa từ sớm.

Chỉ có nhà hàng quốc doanh là vẫn mở cửa, nhưng cũng chỉ bán đến 7 giờ tối.

Bọn họ tranh thủ lúc đầu bếp chưa tan ca, gọi đại vài món còn lại.

Chỉ là thời gian gấp gáp, bọn họ cũng không tiện nán lại quá lâu không để người khác tan làm về nhà đoàn tụ.

Thế là ăn vội ăn vàng rồi rời đi.

Đi trên đường phố, Chu Cận Xuyên vẫn có chút áy náy: "Không ngờ hôm nay lại vội vàng như vậy."

Tô Ý cũng cảm thấy chưa thỏa mãn, bèn đề nghị: "Hay là chúng ta mua ít đồ ăn đem về đi, vừa trò chuyện vừa ăn trong lúc chờ giao thừa."

Hai đứa trẻ lập tức hưởng ứng.

Chu Cận Xuyên cũng cười nói: "Đi thôi!"

Ba người vừa đi vừa mua đồ ăn.

Gặp cửa hàng tạp hóa và quán ăn nào còn mở cửa, chỉ cần là còn bán, bọn họ đều mua một ít.

Đi đến cuối cùng, trên tay cả bốn người đều đầy ắp.

Trước khi lên lầu, Chu Cận Xuyên lại lấy từ trong xe ra hai chai rượu nếp cẩm.

"Mấy hôm trước đi trên đường thấy có người bán, nên đã mua hai chai, em uống được loại này chứ?"

Tô Ý vui vẻ cười đáp: "Không còn gì tốt hơn!"

Diệp Tiểu Vũ kêu lên: "Hai người uống rượu trước mặt trẻ con sao?"

Chu Cận Xuyên nhếch mép cười: "Rượu nếp cẩm không tính là rượu."

"Vậy cháu cũng muốn uống thử."

"Cháu và Noãn Noãn uống nước ngọt đi!"

Bọn họ trở về phòng, Chu Cận Xuyên đang định dọn dẹp bàn ghế.

Tô Ý chỉ vào tấm chiếu trải dưới đất bên cửa sổ: "Chúng ta ngồi dưới đất đi, còn có thể vừa ngắm tuyết rơi bên ngoài, nghe nói tối nay còn có b.ắ.n pháo hoa nữa."

Chu Cận Xuyên không nói hai lời, lập tức bày đồ ăn ra.

Bốn người cứ thế ngồi khoanh chân trên chiếu, vừa ăn vặt, vừa uống rượu nếp cẩm hoặc nước ngọt, vừa ngắm pháo hoa rực rỡ trên nền tuyết trắng, vừa thoải mái trò chuyện.

Ban đầu, hai đứa trẻ còn hùng hồn tuyên bố nhất định sẽ thức đến 12 giờ đêm, đợi đến thời khắc giao thừa rồi mới đi ngủ.

Ai ngờ chưa đến 11 giờ, hai đứa đã tựa vào nhau ngủ thiếp đi.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 235: Chương 235



Chu Cận Xuyên và Tô Ý nhìn thấy hai đứa trẻ như vậy, nhìn nhau một cái sau đó không nhịn được bật cười.

Hai người vội vàng đứng dậy bế hai đứa trẻ đặt lên giường.

Chu Cận Xuyên nhìn chai rượu nếp cẩm còn chưa khui dưới đất, dè dặt hỏi: "Có muốn uống thêm chút nữa không?"

Tô Ý gật đầu: "Được đó."

Đợi đến khi chai rượu sắp cạn, hai người cũng đã có chút men say.

Thời gian cũng dần trôi về thời khắc giao thừa.

Đột nhiên, bầu trời đêm vốn tĩnh lặng bỗng rực sáng bởi những màn pháo hoa rực rỡ, cùng lúc đó là tiếng pháo nổ rộn ràng.

Tô Ý quay đầu nhìn hai đứa trẻ trên giường, thấy bọn chúng ngủ rất say thì yên tâm.

Quay đầu lại, cô bỗng phát hiện Chu Cận Xuyên đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt lấy một cái.

Có lẽ là do bầu không khí ấm áp trong phòng và náo nhiệt ngoài trời, cũng có thể là do men rượu nếp cẩm, Tô Ý không còn né tránh ánh mắt của anh như mọi khi, mà ngược lại, cô lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt anh.

Trong phòng, bỗng chốc chỉ còn lại tiếng tim hai người đập thình thịch.

Tô Ý siết chặt ngón tay, cố gắng bình tĩnh mở lời: "Chu Cận Xuyên, tình hình gia đình em bây giờ anh cũng biết rõ rồi, nếu như anh không chê, hay là chúng ta thử xem sao?"

Chu Cận Xuyên cho rằng mình nghe nhầm, anh ngây người nhìn cô hồi lâu, sau đó mới phản ứng lại: "Em nói lại lần nữa."

Tô Ý cảm thấy mặt mình dần dần bắt đầu nóng bừng: "Anh không nghe thấy thì thôi!"

Chu Cận Xuyên vội vàng nhếch miệng cười nói: "Nghe thấy rồi!"

Sau đó, nụ cười trên mặt anh bỗng vụt tắt: "Sao em lại nói là thử xem sao?"

Nếu đã muốn ở bên nhau, chẳng phải nên trực tiếp tiến tới hôn nhân sao?

Tô Ý mím môi: "Anh không muốn thử thì thôi."

Chu Cận Xuyên vội vàng đáp: "Anh đồng ý!"

Nói xong, anh lại không biết phải làm gì, chỉ nhìn Tô Ý chằm chằm, muốn nghe thêm những lời gan ruột của cô, nhưng cô lại im thin thít.

Vui mừng trong lòng một lúc, anh lại hỏi dò: "Em không say đấy chứ?"

Tô Ý mỉm cười: "Say rồi, ngày mai tỉnh lại chắc chắn sẽ không nhớ gì đâu."

Chu Cận Xuyên nghe vậy, tim anh như thắt lại, vội vàng đứng dậy đi tìm bút.

Nào ngờ vừa tìm thấy bút thì Tô đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Nhìn khuôn mặt ngủ yên bình của cô, Chu Cận Xuyên khẽ thở dài, bất đắc dĩ bế cô đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận cho cô và Noãn Noãn.

Xong xuôi, anh mới bế Tiểu Vũ sang phòng bên cạnh.

Tô Ý sau khi giải quyết xong đống hỗn độn trong nhà, lại nói ra được lời chôn giấu sâu nhất trong lòng với Chu Cận Xuyên, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm vô cùng, không chống đỡ nổi nữa mà ngủ thiếp đi.

Cả đêm cô ngủ ngon đến lạ.

Sáng hôm sau thức dậy, cô phát hiện ra mình đang ngủ trong phòng của Chu Cận Xuyên, người nằm bên cạnh là Noãn Noãn.

Cô mỉm cười hài lòng.

Sau đó, cô nhớ đến chuyện tối qua mình đã lấy hết can đảm tỏ tình với Chu Cận Xuyên.

Cô vội vàng giơ tay lên nhìn, chỉ thấy trên lòng bàn tay có một dòng chữ nhỏ do Chu Cận Xuyên viết:

−− Tôi đã hứa với Chu Cận Xuyên sẽ làm vợ của anh ấy.

Tô Ý không nhịn được mắng thầm trong lòng một câu: Tên đàn ông gian xảo!

Bên kia, Chu Cận Xuyên lại trằn trọc cả đêm không ngủ được.

Ban đầu, anh còn đang vui mừng khôn xiết vì lời tỏ tình của Tô Ý.

Nhưng sau khi vui mừng qua đi, anh lại chìm vào nỗi lo lắng vô tận.

Anh lo lắng cô chỉ nhất thời xúc động hoặc say rượu mới nói như vậy, cũng lo lắng sau khi cô ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ không thừa nhận.

Cho nên, sáng sớm trời vừa sáng, anh đã không kìm được mà sang phòng bên cạnh gõ cửa.

Tô Ý nhìn chằm chằm dòng chữ trên tay nửa ngày trời, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô vội vàng khoác áo ra mở cửa.

Quả nhiên người đến là anh.

"Sao anh lại qua đây?"

DTV

Chu Cận Xuyên căng thẳng nhìn cô, cố gắng tìm kiếm một chút thông tin trên khuôn mặt cô.

"Chuyện tối qua có lẽ em vẫn còn nhớ đúng không?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 236: Chương 236



Thấy anh sáng sớm đã đến hỏi han, trên mặt lại còn nghiêm túc như vậy, Tô Ý không nhịn được muốn trêu anh một chút.

"Tối qua có chuyện gì sao ạ?"

Quả nhiên sắc mặt Chu Cận Xuyên tối sầm lại, sau đó vội vàng nắm lấy tay cô, lật lòng bàn tay đặt trước mặt cô: "Em tự xem đi."

Tô Ý không nhịn được bật cười: "Em còn chưa tính sổ với anh đây, tối qua em nói như vậy sao? Rõ ràng em nói là thử thôi mà."

Thấy cô vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện, lúc này Chu Cận Xuyên mới nở nụ cười trở lại: “Không sai, đúng là em nói là thử yêu đương trước, nhưng mà không phải có câu yêu đương mà không kết hôn đều là yêu chơi bời sao, cho nên..."

Lời còn chưa dứt, ngoài hành lang đã có tiếng người đi qua.

Tô Ý cũng ngại ngùng không trêu anh nữa, bèn đẩy anh ra ngoài.

"Anh về phòng trước đi, em còn chưa dậy, bây giờ xấu c.h.ế.t đi được, tốt gì cũng phải để em rửa mặt đã."

Trái tim của Chu Cận Xuyên lại quay về vị trí cũ, trong lòng ngập tràn ấm áp và vui sướng.

Anh gật đầu lia lịa rồi lui ra ngoài: "Vậy anh đi mua đồ ăn sáng, lát nữa về ăn cùng nhau."

Nói xong, anh ngẩng cao đầu, ưỡn n.g.ự.c bước ra ngoài.

Sau khi Chu Cận Xuyên đi, Tô Ý cũng không tiện ngủ nướng nữa.

Cô vội vàng thay quần áo, bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Lúc rửa mặt, vừa nghĩ đến chuyện tối qua, cô lại không nhịn được mỉm cười ngọt ngào.

Trước đây, cô luôn giữ khoảng cách với mọi người xung quanh, xem bọn họ như những nhân vật trong tiểu thuyết.

Cô xuyên không đến thế giới này một cách khó hiểu, chỉ một lòng muốn thay đổi số phận của mình, làm chủ cuộc đời mình.

Nhưng sau khoảng thời gian chung sống, Tô Ý mới phát hiện những người này đều là những người sống sờ sờ, có xương có thịt.

Trong quá trình chung sống, cô cũng dần dần có tình cảm với Chu Cận Xuyên.

Đặc biệt là sau lần chia tay rồi gặp lại, cô mới nhận ra tình cảm của mình dành cho anh.

Nếu đã không thể rời xa, vậy tại sao không thuận theo trái tim mình, nghiêm túc thử yêu đương một lần?

Mặc dù tối qua cô nhất thời kích động nên mới tỏ tình, nhưng đó cũng là đi theo tiếng gọi của trái tim, cô không hề hối hận.

Chu Cận Xuyên ra ngoài không lâu thì xách theo một đống đồ ăn sáng quay lại gõ cửa.

Tô Ý đang rửa mặt cho Diệp Noãn Noãn, thấy anh mua nhiều đồ như vậy, cô không khỏi kinh ngạc: "Sao anh mua nhiều thể? Ăn hết không?"

Chu Cận Xuyên cong môi cười: "Ăn nhiều một chút, lát nữa còn phải lái xe về, ăn không hết thì mang theo ăn dọc đường."

Bày đồ ăn sáng xong, anh lại sang phòng bên cạnh gọi Diệp Tiểu Vũ dậy.

Lúc này bốn người mới bắt đầu ăn sáng.

Trong lúc ăn sáng, ánh mắt Chu Cận Xuyên luôn như có như không nhìn về phía Tô Ý.

Trên mặt cũng là nụ cười rạng rỡ hiếm thấy.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn nhìn mà rất khó hiểu: "Lúc nãy ra ngoài chủ Chu nhặt được tiền à?"

Chu Cận Xuyên vừa định mở miệng nói cho hai đứa trẻ biết, thì bị Tô Ý ho khan một tiếng ngắt lời.

Sợ cô ngại ngùng, anh đành phải sửa lời: "Không sai, hôm nay là mùng một Tết, mở cửa gặp may mắn."

Tô Ý thấy anh mặc dù ngoài mặt tươi cười, nhưng dưới mắt vẫn còn quầng thâm nhàn nhạt, bèn hỏi: "Tối qua anh ngủ không ngon à?"

Thấy cô cuối cùng cũng nhìn về phía mình, Chu Cận Xuyên vội vàng gật đầu: "Có một chút, không ngủ được."

Tô Ý đứng dậy rót cho anh một cốc nước nóng, lén nhỏ vào đó vài giọt nước linh tuyền rồi đưa cho anh.

Chu Cận Xuyên tự nhiên nhận lấy uống một ngụm, đột nhiên ngẩng đầu kinh ngạc: "Nước này ngọt thật!"

Tô Ý giật giật khóe miệng, giả vờ ngốc nghếch: "Ngọt sao?”

DTV

"Ừm, ngọt."

Ánh mắt của Diệp Tiểu Vũ nhìn đảo qua đảo lại giữa hai người một lúc, sau đó mới lên tiếng: "Ngọt ngào trong tim, uống gì cũng thấy ngọt."

Tô Ý lập tức đỏ mặt tía tai.

Chu Cận Xuyên nhìn cô, chỉ cảm thấy trong lòng quả thật ngọt ngào đến nỗi sắp tràn ra ngoài rồi.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 237: Chương 237



Ăn sáng xong, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên xe về nhà.

Tô Ý cũng không muốn ở lại nơi này thêm nữa.

Cất đồ xong, cô thuận theo tự nhiên ngồi vào ghế phụ.

DTV

Diệp Noãn Noãn nhìn một cái, bèn nũng nịu nói: "Em muốn ngồi cùng chị Tô."

Chu Cận Xuyên vừa khởi động xe, vừa cười nói: “Hàng ghế sau chật lắm, ngồi không vừa đâu."

Diệp Noãn Noãn vẫn kiên trì: "Vậy để anh trai ngồi ghế trước."

Chu Cận Xuyên quay đầu nhìn cô bé: "Không được, anh trai còn nhỏ, chưa được ngồi ghế phụ."

Diệp Noãn Noãn: Được rồi!

Tô Ý ngồi phía trước, nhìn anh nghiêm túc dỗ dành Diệp Noãn Noãn, cô không khỏi phì cười.

Sau đó Chu Cận Xuyên lấy một cái túi lớn đưa cho cô: "Đây là đồ ăn, trên đường nếu đói thì có thể ǎn."

Vốn dĩ Tô Ý không đói, nhưng thấy anh đưa, cô tiện tay nhận lấy.

Nào ngờ Diệp Tiểu Vũ lại lên tiếng phản đối: "Chú Chu, không phải mấy ngày trước chú còn nói không được ăn trên xe, nếu không sẽ ám mùi mà."

Tô Ý vừa nhận đồ, bàn tay ngượng ngùng khựng lại.

Sau đó nghe thấy Chu Cận Xuyên nghiêm túc nói: "Chú đặc biệt mua loại đồ ăn vặt không có mùi."

Diệp Tiểu Vũ: Được rồi!

Trên đường đi, Tô Ý và hai đứa trẻ vừa nói vừa cười, thời gian trôi qua rất nhanh.

Mặc dù Chu Cận Xuyên vẫn luôn tập trung lái xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn cô.

Gần trưa, bọn họ đã đến Tây Thị, tỉnh thành nơi đóng quân của đơn vị.

Chu Cận Xuyên trực tiếp lái xe vào thành phố: "Buổi trưa chúng ta ăn cơm ở đây, ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi về."

Tô Ý cho rằng anh lái xe đường dài mệt mỏi nên cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Đến khi xe chạy vào nội thành, dừng trước quán cơm tư nhân mà hai người đã từng ăn lần trước.

Bọn họ vẫn ngồi vào chỗ ngồi cũ, gọi đầy một bàn thức ăn, còn có cả bánh quế hoa mà lần trước Tô Ý từng khen ngon.

Tô Ý ăn sáng quá no nên chưa thấy đói.

Nhưng nhìn thấy bánh quế hoa, chỉ cảm thấy mùi thơm hấp dẫn, không nhịn được ăn thêm hai miếng.

Rõ ràng là cùng một quán, cùng một đĩa bánh quế hoa, vậy mà hôm nay ăn lại cảm thấy ngọt hơn trước.

Có lẽ thật sự đúng như câu nói của Diệp Tiểu Vũ: Ngọt ngào trong tim, ăn gì cũng thấy ngọt!

Ăn cơm xong, Tô Ý chủ động đề nghị đi chợ mua thức ăn.

Hôm nay là mùng một Tết, đợi bọn họ trở về đơn vị, chắc chắn sẽ không còn chỗ nào bán rau nữa.

Chợ ở Tây Thị vừa nhiều vừa to, mặt hàng cũng phong phú hơn.

Chu Cận Xuyên nghe vậy thì gật đầu đồng ý: "Được, nhưng mà chúng ta ghé qua trung tâm thương mại gần đây trước nhé!"

Tô Ý khó hiểu: "Anh có đồ muốn mua sao?"

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng: "Hiếm khi đến đây một lần.”

Thế là, bốn người lại đến trung tâm thương mại gần đó.

Vừa vào trong, Chu Cận Xuyên đã dẫn mọi người đi thẳng đến quầy đồng hồ ở tầng một.

Tô Ý biết anh có một chiếc đồng hồ đeo tay, cô đang thắc mắc không biết anh đến đây làm gì, sau đó nghe thấy anh hỏi nhân viên bán hàng: "Có bán đồng hồ đôi không?"

Tô Ý: "!!!"

Sau đó nhân viên bán hàng mỉm cười nhìn về phía Tô Ý: "Có chứ, có chứ, bảo bạn gái của anh qua đây chọn thử."

Chu Cận Xuyên cũng quay đầu vẫy tay với cô.

Tô Ý đành phải dắt hai đứa trẻ đi tới.

Đến khi lại gần, nhân viên bán hàng mới nhận ra bên cạnh Tô Ý còn có hai đứa trẻ, thế là cười xin lỗi: "Tôi cứ tưởng là bạn gái anh, không ngờ vợ của anh trẻ như vậy, con cái cũng đã lớn thế này rồi!"

Tô Ý ngại ngùng cười, cũng không giải thích, chỉ nhỏ giọng nói với Chu Cận Xuyên: "Em có đồng hồ rồi, không cần mua đâu."

Chu Cận Xuyên biết cô có một chiếc đồng hồ do ông Mặc tặng, nhưng chiếc đồng hồ đó quá quý giá, Tô Ý chưa từng đeo lần nào.

Hơn nữa, đó là do người khác tặng, chứ đâu phải là anh mua.

Thế là anh kéo tay cô, giữ cô lại: "Qua đây thử xem đã.”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 238: Chương 238



Sợ Tô Ý không chịu nhận, Chu Cận Xuyên chủ động nhỏ giọng giải thích bên tai cô: "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau, anh muốn mua một cặp đồng hồ đôi để kỷ niệm."

Nhân viên bán hàng ở phía trước vẫn luôn mỉm cười nhìn hai người.

Tô Ý không tiện nói gì, đành phải đưa tay ra thử.

Thử liên tiếp ba chiếc, Chu Cận Xuyên mới thấp giọng hỏi: "Em thích chiếc nào?"

Tô Ý vội vàng chỉ vào chiếc đầu tiên: "Lấy chiếc này đi."

Mặc dù không hỏi giá, nhưng cô cảm thấy chiếc này đơn giản nhất, cho nên có lẽ cũng là rẻ nhất!

Nào ngờ nhân viên bán hàng lập tức cười nói: "Vợ anh tinh mắt thật đấy, đây là mẫu mới nhất năm nay mới từ Thượng Hải về, cũng là chiếc đồng hồ đắt nhất trong cửa hàng chúng tôi! Mặt đồng hồ rất sang trọng, rất phù hợp với khí chất của hai người!"

Tô Ý: "!!!"

Bây giờ chọn lại còn kịp không?

Chu Cận Xuyên đã nhanh miệng nói: "Lấy cho tôi cặp này."

Mua đồng hồ xong, Chu Cận Xuyên trực tiếp đeo vào tay Tô Ý: "Cứ đeo như vậy đi, đừng tháo ra."

Nói xong, anh cũng tự thay chiếc đồng hồ của mình.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn từ đầu đến cuối nhìn đến nỗi mắt chữ a mồm chữ o: “...”

Thấy Chu Cận Xuyên mạnh tay mua một cặp đồng hồ đôi, Tô Ý nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên hai người ở bên nhau, rất đáng để kỷ niệm, nên cô quyết định cũng tặng anh một món quà.

Nghe cô nói muốn mua quần áo cho mình, Chu Cận Xuyên vui như mở cờ trong bụng.

Đến khu vực quần áo nam ở tầng hai, thấy giá cả bộ nào cũng đắt đỏ, anh nghĩ cho cô, chọn một chiếc áo sơ mi rẻ nhất.

Tô Ý cầm lấy áo sơ mi, thấy kiểu dáng cũng không tệ, bèn cầm trên tay.

Sau đó, cô lại chọn thêm một chiếc áo khoác len lông cừu màu xám.

Thấy Chu Cận Xuyên do dự, cô cười nói: "Anh yên tâm thử đi, em mang đủ tiền mà."

DTV

Chu Cận Xuyên vui vẻ đi thử đồ.

Lúc anh bước ra, Tô Ý đã đứng đợi sẵn ngoài cửa.

"Thấy thế nào?"

Lúc nãy nhìn thấy chiếc áo khoác này, cô đã cảm thấy nó rất hợp với anh, quả nhiên, hiệu ứng khi mặc lên người còn đẹp hơn cô tưởng tượng.

Có lẽ là do bình thường quen nhìn anh mặc quân phục, nên đột nhiên thấy anh mặc trang phục giản dị, thoải mái như vậy, cô cảm thấy anh rất ra dáng một người đàn ông của gia đình.

Ánh mắt cô nhìn anh không khỏi sáng lên.

Sau đó, cô vui vẻ đi thanh toán.

Chu Cận Xuyên tinh ý nhận ra tia sáng trong mắt cô, anh cũng vui vẻ hẳn lên.

Thì ra cô thích phong cách này sao?

Anh lập tức bảo nhân viên bán hàng cắt mác áo, trực tiếp mặc luôn vào người.

Thanh toán xong, Tô Ý bèn gọi mọi người xuống lầu.

Nào ngờ vừa quay đầu lại, cô đã thấy Chu Cận Xuyên đi về phía khu vực bán quần áo nữ.

Tô Ý biết anh muốn mua quần áo cho mình, vội vàng ngăn cản: "Quần áo của em đủ mặc rồi, không cần mua nữa đâu."

Chu Cận Xuyên dịu dàng nhìn cô: "Anh cảm thấy quần áo của em ít quá, hiếm khi đến tỉnh thành một lần, mua thêm vài bộ nữa đi, sắp sang mùa xuân rồi."

Ban đầu, Chu Cận Xuyên chẳng biết gì về quần áo của phụ nữ.

Từ sau khi mua quần áo cho cô hai lần, mỗi lần ra ngoài anh đều để ý xem bên ngoài đang thịnh hành kiểu dáng gì.

Quan sát một thời gian, anh phát hiện quần áo của Tô Ý quả thật rất ít, lúc nào cũng chỉ mặc đi mặc lại mấy bộ.

Chỉ là khi đó anh không có tư cách, không thể mua quá nhiều cho cô.

Bây giờ đã là bạn gái của anh rồi, những gì mà những cô gái khác có, cô cũng phải có mới được.

Thế là, anh vừa dỗ dành vừa nịnh nọt, mua cho cô thêm mấy bộ quần áo nữa.

Tô Ý thấy không ngăn cản được, đành phải mặc kệ anh.

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn vẫn luôn lẽo đẽo theo sau hai người: !!!

Đột nhiên cảm thấy hơi chua chua là sao vậy ta?

Không chỉ chua, mà còn no muốn c.h.ế.t nữa.

Chắc chắc là do lúc nãy ăn quá no chưa tiêu!
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 239: Chương 239



May mà sau khi mua quần áo nữ xong, Chu Cận Xuyên lại mua thêm cho hai đứa trẻ vài bộ, lúc này bọn họ mới rời khỏi trung tâm thương mại.

Nào ngờ vừa ra khỏi cửa, Tô Ý đang đi phía trước đã đụng mặt hai người quen, chính là Giang Viễn và Lục Tử, hai người mà cô quen biết khi đến Tây Thị lấy hàng lần trước.

Khi nhìn thấy Tô Ý, hai người cười toe toét chạy đến.

Tô Ý ngẩn người, sau khi nhận ra bọn họ, cô mỉm cười nói: "Trùng hợp thật!"

Lần trước lấy hàng của hai người, cô đã kiếm được bộn tiền, nên cô có ấn tượng khá tốt về hai người.

Nhưng cô lại nhớ ra, hình như lần trước hai người đến nhà khách tìm cô, báo hại Chu Cận Xuyên phải canh gác ở dưới lầu cả một đêm.

DTV

Cô thu lại nụ cười, hỏi: "Nghe nói lần trước hai người các anh đến nhà khách tôi ở tìm tôi, các anh tìm tôi có chuyện gì?"

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Giang Viễn vội vàng giải thích: "Bọn tôi không có ác ý gì đâu, chỉ là muốn xin số điện thoại của cô, sau này có hàng tốt còn gọi điện cho cô."

Tô Ý không ngờ Giang Viễn lại kiên trì như vậy, cô bèn nói thẳng: "Lần trước tôi chỉ nói khách sáo thôi, thật ra tôi không phải người ở đây, cũng không sống ở đây, sau này chắc sẽ không đến đây nữa."

Nghe vậy, Giang Viễn càng sốt ruột: "Cô không sống ở đây, vậy cô sống ở đâu? Bọn tôi có thể giao hàng tận nơi mà."

Tô Ý nghi ngờ nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Không cần đâu, bạn trai tôi không có ấn tượng tốt về các anh, anh ấy mà biết được sẽ không vui đâu."

Tô Ý còn chưa dứt lời, Chu Cận Xuyên vừa cất đồ lên xe xong đã sải bước đi tới.

Ban đầu, anh thấy hai người chặn đường Tô Ý, trong lòng còn hơi khó chịu.

Nào ngờ vừa đến gần, anh đã nghe thấy câu nói của cô.

Vẻ mặt anh lập tức thay đổi, sau đó đi đến bên cạnh Tô Ý, tự nhiên nắm lấy tay cô.

"Có chuyện gì vậy?"

Tô Ý đáp: "Không có gì, lại gặp hai người bọn họ."

Lục Tử thấy hai người nắm tay nhau rất tình cảm, lập tức đoán ra mối quan hệ của hai người.

Anh ta vội vàng kéo Giang Viễn định đi.

Giang Viễn vẫn còn cố chấp, nhìn hai đứa trẻ bên cạnh Tô Ý, anh ta buột miệng nói: "Cô còn trẻ như vậy, sao lại nghĩ quẩn muốn tìm người đàn ông đã qua một đời vợ như vậy?"

Vừa dứt lời, Chu Cận Xuyên đã đi đến trước mặt hai người: "Ai nói với anh tôi đã qua một đời vợ?"

"Vậy hai đứa trẻ này là con ai?"

"Không cần thiết phải nói cho anh biết, anh chỉ cần nhớ kỹ, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa."

Nói xong, một tay một người xách bọn họ lên.

Trung tâm thành phố đông người qua lại, Tô Ý rất lo lắng Chu Cận Xuyên sẽ nhất thời nóng giận làm ra chuyện gì đó.

Cô vừa định lên tiếng, thì Chu Cận Xuyên đã thả hai người xuống.

Thì ra anh chỉ xách bọn họ ra xa một chút!!!

Sau khi đặt bọn họ xuống ở một đoạn xa, anh quay lại tìm Tô Ý và bọn trẻ.

"Lần sau gặp lại bọn họ cứ coi như không thấy là được, chúng ta đi chợ mua đồ ăn thôi."

Tô Ý nhìn hai người đang bị mọi người vây quanh trong làn gió lớn, trong lòng âm thầm thắp cho hai người bọn họ cây nến.

Sau đó, cô vui vẻ dắt hai đứa trẻ, cùng Chu Cận Xuyên đi chợ mua thức ăn.

Bốn người cùng đến khu chợ nông sản lớn nhất gần đó, mua rất nhiều thịt, rau, gạo, mì và cả các loại đồ khô.

Bây giờ trời lạnh, thịt cũng dễ bảo quản, mua nhiều một chút cũng đỡ phải vào thị trấn mua nữa.

Khi khỏi chợ, trên tay ai nấy đều đầy ắp đồ, nhưng những thứ nặng đều do Chu Cận Xuyên vác trên vai.

Cả ngày hôm nay anh vừa lái xe, vừa xách đồ, Tô Ý sợ anh mệt mỏi lái xe không an toàn, nên lúc lên xe, cô đưa cho anh bình nước đã pha nước linh tuyền.

Chu Cận Xuyên nhận lấy uống một ngụm, cảm thấy toàn thân sảng khoái, hết mệt mỏi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back