Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 60



“Vâng, cảm ơn anh hai. Em đi thay đồ một lát.” – Phương Tri Ý ngoan ngoãn đáp lời, đồng thời âm thầm cân nhắc. Nghe anh hai nói có thể được cưỡi ngựa, đương nhiên không thể mặc váy rồi, hơn nữa đích đến lại là khu rừng.

Mặc dù rừng núi vùng biên cương không quá rậm rạp như rừng phía Nam, cây cối phần lớn là thông và bụi rậm đơn giản, ít gai góc, nhưng vẫn không thể chủ quan. Những nhánh cây khô nhọn hoắt, đá sắc như dao hay đám rễ trồi lên mặt đất – thứ nào cũng có thể khiến người ta “trầy da chảy máu”.

Cô quyết định thay bộ sơ mi dài tay cùng quần dài vải thô, vừa kín đáo vừa chắc chắn – an toàn là trên hết. Dù sao thì… đẹp cũng không bằng lành lặn.

Đến khi cô thay đồ xong đi ra, Bùi Từ cũng đã quay lại. Ký túc xá cách khu nhà dân khoảng vài trăm mét, anh chạy đi chạy về một mạch dưới trời nắng gắt. Dù so với cường độ huấn luyện thường ngày thì chẳng thấm vào đâu, nhưng mồ hôi vẫn lấm tấm chảy dọc trán anh.

Khi Bùi Từ quay lại, anh thấy cô gái nhỏ đã thay một bộ đồ khác. Áo sơ mi dài tay màu nhạt, cổ áo được thắt một dải ruy băng mềm, xếp nếp giống như một bông hoa nhỏ, giản dị mà tinh tế. Váy đã được thay bằng quần vải nhung đen ống rộng – rõ ràng là được may riêng, vừa kín đáo vừa trang nhã, không theo kiểu bó sát thường thấy.

Chiếc áo sơ mi được sơ vin gọn gàng, tôn lên vòng eo thon nhỏ. Mái tóc thường ngày được buộc cao đơn giản, hôm nay cũng được cô chải gọn, tết thành một bím tóc dài rủ sang một bên ngực. Cả người cô toát lên vẻ chỉnh tề, dịu dàng và lạ lẫm đến mức khiến người ta phải dừng mắt lại nhìn.

Vừa trông thấy anh, cô gái nhỏ liền vui vẻ chạy tới, giọng nói mềm mại vang lên:
“Bùi Từ ca, chúng ta có thể xuất phát chưa?”

Giọng cô trong veo, hơi thở thơm mát phả nhẹ lên người anh. Một tiếng “Bùi Từ ca” mềm nhũn làm lòng người cũng mềm theo. Bùi Từ ho nhẹ một tiếng, cố ổn định lại tinh thần rồi mới khẽ cười:
“Được rồi, đi thôi.”

Phương Tri Lễ vừa xách hai bình nước đi ra thì chau mày:
“Không biết cậu đi làm gì mà lâu thế. Lỡ mà trễ thời gian đi bắt thỏ cho Dạng Dạng thì...”

Anh còn chưa nói hết câu thì đã thấy Bùi Từ đã rút ra một chiếc mũ rơm từ sau lưng, nhẹ nhàng đội lên đầu em gái anh:
“Trời ngoài nắng gắt, đội mũ vào kẻo cháy da.”

Chiếc mũ rơm là loại thường thấy ở các nông trường hay trạm tăng gia sản xuất trong quân khu – vành rộng, phần tai có hai lỗ nhỏ để xỏ dây buộc ngang cằm, giúp cố định mũ khi gió mạnh.

Sợ cô không biết cách dùng, Bùi Từ cúi xuống, vừa đội mũ vừa giúp cô buộc dây. Hai tay anh còn nóng do mới chạy về, khi kéo sợi dây mềm, đầu ngón tay khẽ lướt qua má cô.

Chỉ là một va chạm nhẹ, nhưng Phương Tri Ý như bị phỏng. Hơi nóng từ tay anh truyền qua, làm mặt cô đỏ bừng, tai cũng nóng ran. Cô vội mím môi, im lặng nhìn người đang đứng gần sát bên mình.

Gương mặt Bùi Từ nghiêng nghiêng, sống mũi cao, đôi mắt đen thẳm, hàng chân mày rậm mà thanh, nét mặt nghiêm túc khi tập trung càng thêm thu hút. Giọng nói của anh trầm thấp, bình thản nhưng đầy sức hút. Dưới ánh mặt trời, dáng anh như được khắc ra từ ánh sáng – rõ ràng, mạnh mẽ, và rất đỗi dịu dàng.

Anh ấy... đối với mình có phải là quá tốt rồi không?

“Xong rồi. Dạng Dạng cảm thấy có bị chặt không?” – Bùi Từ đột nhiên hỏi, ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm ánh mắt với cô.

Tim Phương Tri Ý thắt lại một nhịp. Cô vội vàng cúi xuống kéo vành mũ che đi vẻ bối rối, nhỏ giọng đáp:
“Không chặt ạ.”

“Vậy đi thôi.”

Bùi Từ mỉm cười, cầm lấy chiếc lồng thỏ đã buộc xong và bước về phía trước. Phương Tri Lễ đi sau, lẩm bẩm một câu chỉ đủ để anh nghe:
“Bùi Từ, tôi thấy cậu nên nghiêm túc suy nghĩ lời đề nghị hồi trưa của tôi.”

MN! Đúng là thiệt thòi nếu Bùi Từ không có em gái ruột! Sao một người như vậy mà lại không có một cô em gái ruột như Dạng Dạng để phát huy chứ? Dịu dàng, chu đáo, quan tâm từng chút một – còn đâu là tên Bùi Từ hay cãi nhau chí chóe với mình?

Bùi Từ nghe xong, mắt khẽ liếc Phương Tri Ý – quả nhiên, cô quay đầu lại, tò mò hỏi:
“Anh hai, là đề nghị gì thế?”

“Ờ thì... ừm...”

Phương Tri Lễ còn chưa kịp nói, đã bị Bùi Từ vòng tay ôm cổ, tay kia bịt luôn miệng, kéo đi như lùa trâu. Anh nghiến răng hạ giọng:
“Anh hai đang nói là... nên gọi điện về nhà nhiều hơn. Đúng không, anh hai?”

Ánh mắt Bùi Từ đầy uy h**p. Nếu còn dám nói tiếp, anh sẽ gọi điện ngay cho lão Bùi, bắt Phương Tri Lễ tự mình "trình bày đề nghị".

Phương Tri Lễ từng đến nhà Bùi Từ, mẹ Bùi Từ thì hiền, nhưng cha thì...

Lão Bùi người từng trải qua không ít trận chiến sinh tử nơi chiến trường, ánh mắt sắc như dao, khí thế như núi, chỉ cần nhìn thôi đã đủ khiến người ta không rét mà run.

Còn đáng sợ hơn cả anh cả anh !

Anh không dám chọc giận Bùi thủ trưởng.

Vì vậy, trước ánh mắt đe dọa của Bùi Từ, Phương Tri Lễ rất không có cốt khí mà gật đầu: "Đúng vậy."

Phương Tri Ý hơi nghiêng đầu:
“Chỉ vậy thôi mà... có cần phải phản ứng dữ vậy không?”
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 61



Từ khu nhà ở ra đến trang trại tuy không tính là quá xa, nhưng nếu đi bộ thì cũng mất một khoảng thời gian đáng kể.

Biên giới phía Bắc rộng lớn, chiếm gần một phần sáu diện tích cả nước. Địa hình nơi đây chủ yếu là núi rừng, khí hậu khắc nghiệt, giao thông không thuận tiện. Chính vì thế, dù sinh hoạt bộ đội đã ổn định hơn trước nhiều, nhưng đi lại giữa các khu vẫn khá vất vả, đặc biệt là với người thể lực kém.

Những dãy núi nối nhau trùng điệp như sóng nước, không hiểm trở dựng đứng như núi rừng phương Nam, mà trải dài thoai thoải, mang lại cảm giác trầm tĩnh, rộng lớn. Phương Tri Ý đứng tại chỗ nhìn ra xa, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc khó gọi thành tên. Cô rất thích nơi này – hoang vu, hùng vĩ, và khiến con người ta như nhỏ bé đi.

Phương Tri Lễ thì lại có phần mất tự nhiên. Từ lúc ra khỏi nhà, anh đã cảm thấy mình bị Bùi Từ “lấn át ánh hào quang”. Đến khi ra gần đến đường rẽ, anh vội vàng lên tiếng:
“Dạng Dạng, em đợi ở đây nhé. Anh đến khu chăn thả mượn hai con ngựa, đi bộ thế này lâu lắm.”

Loại địa hình sườn đồi thoai thoải trông thì gần, nhưng thực ra đi bộ lại rất tốn sức. Phương Tri Ý tự hiểu thể trạng hiện tại của mình, dù đã khỏe hơn trước, nhưng nếu cố đi sẽ rất mệt, vì thế liền gật đầu ngoan ngoãn:

“Vâng, anh đi đi.”

Phương Tri Lễ thấy em gái không phản đối thì yên tâm chạy đi luôn, chân dài bước nhanh như gió. Mãi đến khi chạy được một đoạn xa, anh mới giật mình nhận ra:
Ủa, mình đi làm gì thế này? Không phải nên để Bùi Từ đi mới đúng à? Còn mình thì ở lại với em gái chứ?

Chỉ là giờ quay lại thì có vẻ kỳ quá, mà đã chạy xa thế này rồi, thôi thì đành tiếp tục vậy. Đúng là… lại thất sách rồi!

Phương Tri Ý và Bùi Từ chờ chưa đến nửa tiếng thì đã thấy Phương Tri Lễ cưỡi ngựa quay về. Dưới ánh nắng chói chang của vùng biên, bóng anh trên lưng ngựa hiện lên vô cùng oai phong, phía sau còn dắt thêm hai con ngựa khác. Bờm ngựa tung bay trong gió, vó ngựa đều bước mạnh mẽ, tạo thành một khung cảnh đẹp mắt hiếm có.

Cảnh tượng trước mắt khiến Phương Tri Ý vừa thích thú vừa háo hức. Cô đứng bên vệ đường, tay vẫy không ngừng, miệng gọi lớn:
“Anh ơi, chạy nhanh lên nữa đi!”

Gió mạnh thổi qua, tiếng gọi của cô không truyền được đến tai người anh, nhưng Phương Tri Lễ vẫn cảm nhận rõ sự vui vẻ của em gái. Anh ngồi thẳng lưng, một tay điều khiển dây cương, tay kia giơ cao vẫy lại, giọng đầy tự hào hét lên:
“Dạng Dạng, thấy anh ngầu không?”

Cả hai anh em đều không nghe rõ lời nhau, nhưng vẫn hăng say đáp qua đáp lại, "ông nói gà bà nói vịt", trông vừa buồn cười vừa đáng yêu. Đứng bên cạnh, Bùi Từ nhìn cảnh tượng này mà không nhịn được cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Chẳng mấy chốc, Phương Tri Lễ đã dừng ngựa trước mặt họ.

“Dạng Dạng, để anh dắt em chạy một vòng thử trước nhé?” – anh hỏi.

Phương Tri Ý lập tức lắc đầu. Cô biết cưỡi ngựa, kỹ thuật không tệ – tuy không dám nói là giỏi, nhưng ít nhất cũng đủ sức tự mình điều khiển, không cần ai dắt đi. Ở thời mạt thế, phương tiện cơ giới không phải lúc nào cũng có nhiên liệu hay còn nguyên vẹn để sử dụng. Đôi khi, để vượt qua địa hình hoang dã, vận chuyển nhu yếu phẩm hoặc tránh né đám tang thi, cưỡi ngựa lại trở thành phương án duy nhất. Lúc ấy, vì sinh tồn, cô từng học đủ thứ: lái xe tải, b.ắ.n súng, trồng rau, nấu cơm, thậm chí cả kỹ năng kỵ mã. Dần dà, những điều tưởng như viển vông trong xã hội cũ lại trở thành bản lĩnh sống còn mà cô tích lũy được theo năm tháng. Quan trọng hơn, cô chưa từng thích cảm giác bị người khác điều khiển phương hướng mà dắt đi – dù là ngựa, hay là chính mình.

Phương Tri Lễ tưởng em gái sợ hãi, không ép buộc. Anh nhảy xuống khỏi lưng ngựa, dắt tới trước mặt cô một con ngựa lông trắng muốt, vó cao, dáng đứng vững vàng – là con ngựa mà anh đã cẩn thận chọn từ trại chăn nuôi.

Người phụ trách ở trại nói rằng con này rất hiền, tính tình ngoan ngoãn, rất hợp cho người chưa quen cưỡi.

“Dạng Dạng, anh nói trước vài điểm cơ bản nhé. Cưỡi ngựa quan trọng là cảm giác cơ thể – giữ thăng bằng, điều khiển dây cương, và đừng bao giờ giật mạnh bất ngờ. Anh đỡ em lên rồi dắt đi mấy vòng, cho quen trước đã.”

Phương Tri Ý gật đầu, đưa tay định vuốt bờm con ngựa, chưa kịp chạm thì con ngựa trắng đã chủ động cúi đầu, nhẹ nhàng dụi má vào vai cô, rồi còn dùng trán cọ cọ vào má cô rất thân thiết.

Phản ứng bất ngờ này khiến cả Phương Tri Lễ và Bùi Từ đều khựng lại.

“Ơ, chuyện gì thế? Nó đang làm gì vậy?” – Phương Tri Lễ ngạc nhiên hỏi.

“Chắc là... nó thích Dạng Dạng rồi.” – Bùi Từ nói, giọng có phần khâm phục. Là người từng học huấn luyện ngựa trong doanh trại, anh biết rõ: một con ngựa chủ động thân cận thế này là biểu hiện rõ ràng của sự tin tưởng và yêu thích.

Phương Tri Lễ nghe vậy càng đắc ý:
“Thấy chưa! Tôi đã nói mà – em gái tôi ai mà không thích được chứ, ngay cả ngựa cũng không thoát khỏi "mị lực" của em gái tôi."

Bùi Từ: ...

Lười tranh luận với tên ngốc này.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 62



Người huấn luyện từng nói một câu rất chuẩn: “Ngựa là loài sống tình cảm, nếu nó thích bạn, nó sẽ đi theo bạn đến cùng; nếu không thích, dạy kiểu gì cũng vô ích.”

Đặc biệt là ngựa vùng cao nguyên – tính cách cứng đầu, chỉ cần không hợp ý, có mắng hay dụ cũng vô dụng. Nhưng nếu nó chịu hợp tác, thì việc dạy cưỡi ngựa sẽ dễ dàng gấp mấy lần.

Lúc này, Phương Tri Lễ bắt đầu hướng dẫn Phương Tri Ý từng bước: từ cách lên ngựa đúng tư thế, cách cầm dây cương sao cho mềm mà chắc, đến cách điều khiển hướng và làm ngựa dừng lại. Phương Tri Ý tập trung lắng nghe, tiếp thu rất nhanh, thần sắc bình tĩnh tự tin.

Điều khiến người khác kinh ngạc là... con ngựa trắng kia cũng như chăm chú theo dõi. Mỗi khi Phương Tri Lễ giảng giải, nó lại nghiêng đầu nhìn theo, mắt to long lanh như đang cố gắng “học cùng”.

Cảnh tượng một người một ngựa cùng nghiêng đầu, một người giảng, một người nghe khiến Bùi Từ không nhịn được bật cười thành tiếng.

Phương Tri Lễ vừa giảng giải xong những nguyên tắc cơ bản về cưỡi ngựa, liền đưa dây cương cho em gái. Sau đó, anh cúi người đỡ cô lên lưng ngựa:
“Dạng Dạng, thử ngồi lên trước đi. Anh hai sẽ đi phía trước dắt cương cho em đi vài vòng làm quen. Nếu thấy sợ thì cứ nói…”

Anh còn chưa kịp nói hết câu, chỉ thấy bóng trắng lóe lên trước mắt. Con ngựa bỗng dưng hất đầu, hai tai dựng thẳng, móng trước đã giậm xuống mặt đất, chuẩn bị xuất phát.

Phương Tri Lễ theo bản năng muốn giữ dây cương, nhưng còn chưa kịp chạm tới thì đã nghe thấy tiếng hét dứt khoát của em gái:
“Giá!”
Tiếng cương ngựa rung lên, bóng dáng màu trắng mang theo một cô gái nhỏ trong nháy mắt đã phóng vút ra khỏi tầm tay anh.

Bên cạnh, Bùi Từ cũng giật mình, theo bản năng bước lên muốn giữ lấy dây cương, nhưng chỉ với tay trong vô vọng. Anh vừa định đuổi theo thì lại đứng khựng lại – cô gái nhỏ cưỡi ngựa không hề loạng choạng. Ngược lại, tư thế ngồi rất vững, thậm chí còn điều khiển được hướng đi một cách linh hoạt.

Phương Tri Lễ lúc ấy gần như đứng chết trân. Tim anh đập dồn, suýt nữa thì tưởng tượng ra cảnh em gái bị hất văng khỏi lưng ngựa. Mãi đến khi thấy ngựa đã vòng một vòng ngoài sân huấn luyện rồi quay đầu chạy trở lại, dáng vẻ vẫn cực kỳ ổn định, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau vài giây định thần, anh quay sang hỏi Bùi Từ bằng giọng vẫn còn chưa hết bàng hoàng:
“Dạng Dạng… biết cưỡi ngựa từ trước à?”

Bùi Từ cũng khó hiểu, nuốt xuống sự căng thẳng trong cổ họng:
“Cậu là anh trai còn không biết, tôi biết sao được?”

Thực ra, Phương Tri Ý cũng chỉ thể hiện một phần nhỏ thực lực. Cô cưỡi ra khỏi sân chưa bao xa liền khéo léo ghìm dây cương, để con ngựa quay lại. Đến khi thấy hai anh chàng vẫn còn đứng yên tại chỗ, mắt mở trừng trừng nhìn mình như thể gặp ma ban ngày, cô mới ý thức được mình quá phấn khởi, cưỡi ngựa “phiêu” quá, quên mất phải che giấu "cái đuôi nhỏ"!

Vừa tính tìm lời giải thích, đã nghe Phương Tri Lễ mở miệng trước, giọng nửa hoài nghi nửa kinh ngạc:
“Em chỉ nghe anh giảng qua một lần mà học được thật à?”

Phương Tri Ý đảo mắt, trong lòng thầm nói may quá có đường “giải biện” sẵn. Cô gật đầu rất nghiêm túc, còn tỏ ra ngạc nhiên như thể chính mình cũng không ngờ:
“Đúng đó anh hai, hóa ra cưỡi ngựa dễ vậy sao? Em tưởng phải khó hơn nhiều.”

Giọng cô trong trẻo, biểu cảm sinh động, ánh mắt như có ánh sao, ngạc nhiên nhưng linh động, khiến người ta không thể nào nghi ngờ được. Dưới ánh nắng ban trưa, cô như một đốm sáng rơi vào mắt người.

Phương Tri Lễ và Bùi Từ cùng im lặng nhìn nhau. Cả hai đều là lính, cũng từng cưỡi ngựa huấn luyện địa hình vùng núi, tự nhận là có năng khiếu. Nhưng lúc bắt đầu cũng mất vài buổi mới thuần được ngựa. Trong khi cô gái nhỏ này… mới nghe lý thuyết vài phút đã cưỡi vững vàng như thế?

So sánh như vậy khiến hai người anh đều có chút xấu hổ, còn không bằng một cô gái nhỏ sao?

Đúng là người với người không thể so, so chỉ thấy đau thương.

Phương Tri Ý chẳng biết hai người đang âm thầm tự so đo, nếu biết chắc chắn trong lòng sẽ cười thầm sung sướng. Cô có “ngoại quải” mà! Đời trước sống sót giữa mạt thế, ngựa chính là chiến hữu của cô. Không phải cô kiêu ngạo khoác lác, mà cực có tự tin, ở thế giới này, không ai có thể cưỡi ngựa hơn cô?

Phương Tri Lễ thấy em gái thực sự vững tay, sau đó để cô cưỡi thêm vài vòng nữa. Kết quả càng xem càng kinh ngạc – tốc độ, kiểm soát, phản ứng đều chính xác như lính trinh sát chuyên nghiệp. Sự thật chứng minh sự thật chính là thật sự như vậy, em gái anh Phương Tri Ý, chính là vừa học liền thông !

Cuối cùng, Phương Tri Lễ chỉ có thể cảm thán mãi không thôi, vỗ vai Bùi Từ một cái thật mạnh, khóe miệng nhếch cao, mang theo sự kiêu ngạo không che giấu:
“Thấy chưa? Em gái tôi đấy!”

Hôm nay, lại là một ngày “nằm thắng” dựa vào em gái.

Nói ra thì… thật sự quá sảng khoái!

Sự kiêu ngạo này vẫn tiếp tục cho đến khi đến nhà lão thủ trưởng.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 63



Lão thủ trưởng họ Thái, tên đầy đủ là Thái Thiệu Hoài, là một cán bộ lão thành trong quân khu, từng tham gia cách mạng từ rất sớm. Năm mười hai tuổi, ông đã theo đơn vị hành quân, qua không ít chiến trường khốc liệt. Trong hồ sơ thành tích của ông, nổi bật nhất là một trận không chiến năm xưa — khi ấy, ông đang đóng quân ở tuyến biên, một mình điều khiển pháo cao xạ đánh trả đội hình không kích của địch, bắn hạ hai chiếc máy b** ch**n đ** trong số hơn hai mươi chiếc lao đến ném bom căn cứ.

Chiến công lừng lẫy, nhưng bản thân ông lại là người khiêm tốn, trầm tĩnh, hòa nhã. Vẻ nghiêm nghị trong ánh mắt chưa bao giờ át được sự độ lượng của một người từng trải qua chiến loạn mà vẫn giữ được lòng nhân hậu.

Khi nghe Phương Tri Lễ kể rằng em gái có thể phi ngựa rất giỏi, chỉ cần lên yên là có thể thúc cương phóng như bay, ông khẽ gật đầu, trong mắt không giấu được vẻ tán thưởng.

Bên cạnh ông, Thư Thụy Chi — vợ ông, lúc này cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay Phương Tri Ý, mỉm cười trìu mến:
“Dạng Dạng thật giỏi, giống hệt mẹ con ngày trước.”

Bà là người rất thân thiện, từ lâu đã nghe nói nhà họ Phương có một cô con gái út, nhưng nay mới được gặp. Vừa gặp đã thấy thân thiết, trong lòng thích lắm, nhưng cũng biết cô bé mới tới, còn rụt rè nên bà cố ý nhắc đến mẹ cô để kéo gần khoảng cách.

Phương Tri Ý vốn chỉ quen được khen trước mặt các anh trai trong nhà, mặt mũi non nớt, tính tình dù có cứng cỏi thì da mặt vẫn còn mỏng. Đối diện với sự khen ngợi của một nhóm người lạ nhưng thân tình, cô không khỏi ngượng ngùng. Tuy rất thích dì Thư, nhưng bị khen đột ngột như vậy, mặt cô hơi ửng đỏ, đành khẽ mím môi cười, nhỏ nhẹ nói:
“Thực ra là do anh con dạy giỏi thôi ạ.”

Hành động không kiêu ngạo, không kể công của Phương Tri Ý lại càng khiến người ta sinh thiện cảm. Ngay cả Thái Thiệu Hoài cũng không nhịn được mà nhìn cô bé vài lần, sau đó lại liếc sang Phương Tri Lễ đang ngồi một bên — thằng nhóc này cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá dễ kiêu ngạo. Nhân cơ hội này, ông không nhịn được mà gõ một câu:"Thằng nhóc thối, học hỏi em gái nhiều vào, xem cái vẻ kiêu ngạo thường ngày của cháu, ta thấy, chữ "khiêm tốn" viết như thế nào cháu còn chăng biết đâu.."

Phương Tri Lễ đâu chịu thua, nhướng mày phản bác:
“Cháu đang học đây mà. Nhưng mà, ưu tú cũng là tội à? Cháu ưu tú nên cháu kiêu ngạo, làm sao vậy?”

Nghe cái giọng lý sự cùn ấy, ai mà không tức?

Thái Thiệu Hoài bật cười vì tức:
“Được rồi, được rồi, cháu ưu tú, cháu kiêu ngạo. Ta sẽ chống mắt mà xem, nếu sang năm trong cuộc diễn tập thực chiến mà dám phạm lỗi, xem lão già này sẽ ‘thu thập’ cháu thế nào!”

Vì có mối quan hệ thân thiết với Thư Thụy Chi và Lý Đoan Ngọc, bao năm nay Thái Thiệu Hoài vẫn coi mấy anh em nhà họ Phương như con ruột. Nghiêm khắc có, cưng chiều cũng có, dạy bảo thì chưa bao giờ thiếu. Chỉ là Phương Tri Lễ từ nhỏ đã cứng đầu, bướng bỉnh, lại rất biết cách chọc người ta tức, đến mức mỗi lần ông gặp thằng bé là cảm giác như mình bị tổn thọ vài năm.

Phương Tri Lễ nghe đến cuộc diễn tập năm sau cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngậm lại "mỏ", xám xịt ngồi xuống bên cạnh anh cả, kết quả lại bị anh cả đè đầu giáo huấn thêm một trận.

Phương Tri Ý ngồi một bên, nhìn thái độ vừa nghiêm khắc vừa tràn đầy quan tâm của lão thủ trưởng với các anh trai mình, trong lòng thấy ấm áp, cũng không nhịn được mà bật cười.

Thư Thụy Chi thấy cô bé cười khẽ, lòng càng thêm yêu thích. Vốn đã xinh xắn, giờ lại thêm nụ cười dịu dàng, khiến người nhìn cũng tan chảy theo. Chỉ là bà lại lo cô bé bị vẻ nghiêm nghị của lão Thái dọa cho sợ, vội lên tiếng xoa dịu:

“Ở nhà thì đừng nói chuyện công việc nữa, đừng dọa Dạng Dạng sợ.”

Phương Tri Ý nghe vậy, vội vàng lắc đầu cười:
“Cháu không sợ ạ.”

Thái Thiệu Hoài cũng hùa theo: “Đúng đấy, đúng đấy! Dạng Dạng nhà chúng ta cũng xem như là nữ trung hào kiệt, đâu dễ bị vài câu nói dọa sợ chứ?”

Thư Thụy Chi đang định tiếp lời thì ngoài sân vang lên giọng con gái nhẹ nhàng:

“Cha mẹ, con về rồi ạ.”

Bà mỉm cười quay đầu lại, nói với Phương Tri Ý: “Tiểu Quân về rồi, Dạng Dạng của chúng ta có bạn rồi. Dạng Dạng, để dì giới thiệu con làm quen với chị Văn Quân nhé.”

Đúng lúc đó, một cô gái mặc quân phục chỉnh tề bước vào từ cửa sân, mũ mềm đội lệch đúng quy định, trên cổ áo còn đeo phù hiệu quân y. Cô nhìn thấy Thư Thụy Chi, liền bước nhanh tới gọi một tiếng: “Mẹ!”

Thư Thụy Chi cười hiền từ: “Tiểu Quân, lại đây nào, đây là Dạng Dạng.”

Thái Văn Quân – con gái duy nhất của thủ trưởng Thái và bà Thư – năm nay vừa tròn hai mươi hai tuổi, hiện là bác sĩ chính quy tại bệnh viện quân y của căn cứ. Cô có gương mặt thùy mị giống mẹ, tóc cột gọn, nét cười luôn thường trực, mang theo khí chất ấm áp khiến người đối diện dễ sinh thiện cảm.

Nhìn thấy cô bé có đôi mắt sáng và vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ, Văn Quân liền cúi người khẽ chào: “Chào em, Dạng Dạng.”

“Em chào chị Văn Quân ạ.” Phương Tri Ý lễ phép đáp lời, trong lòng thầm cảm thấy chị gái này thật dễ mến.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 64



Thái Văn Quân mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “Dạng Dạng ngoan lắm.”

Thư Thụy Chi cười rạng rỡ: “Phải rồi, rất biết điều, dễ khiến người ta quý.”

Lúc này, Văn Quân mới chú ý đến hai chàng trai ngồi bên bàn trà, vội vàng khẽ gọi:

“Cha, anh Tri Thư, anh Tri Lễ.”

Phương Tri Thư chỉ gật đầu nhẹ thay cho lời chào. Phương Tri Lễ thì thân quen hơn nhiều, bật dậy cười toe: “Văn Quân, em phải nghe chị kể hôm nay Dạng Dạng nhà anh oai thế nào nhé...”

Nói rồi liền thao thao bất tuyệt, tất nhiên là giữ nguyên toàn bộ quá trình, còn thêm mắm thêm muối là tất yếu, đem em gái khoe tô vẽ lên một tầng cao mới.

Phương Tri Ý có chút muốn bất lực đỡ trán, nhưng lúc nghiêng đầu thì chú ý đến ánh mắt Thái Văn Quân nhìn anh cả...dường như mang theo sự e thẹn của thiếu nữ.

Đột nhiên, trong đầu Phương Tri Ý loé lên một ý nghĩ: trong nội dung cuốn sách, hình như từng nhắc đến một cô gái thầm thích anh cả cô – là bác sĩ quân y tại căn cứ.

Chỉ tiếc, hai người không có duyên. Năm đó, vì biến cố trong nhà, anh trai cô rơi vào khủng hoảng, tinh thần sa sút, cuối cùng lựa chọn viết đơn xin phục viên, mang theo túi hành lý đơn sơ rời khỏi quân khu, tự nguyện lui về tuyến sau.

Lúc anh đi, cô gái ấy còn đến tận nơi tiễn chân. Phương Tri Ý nhớ rất rõ – trong sách từng miêu tả – anh cả cô không phải không có tình cảm với đối phương, nhưng vì không muốn liên luỵ người ta, nên đã lựa chọn giấu tất cả trong lòng, dứt khoát quay lưng mà đi, không để lại lời từ biệt nào.

Nhưng điều anh không biết… là người con gái ấy, cả đời không lập gia đình.

Cô ấy nói, ngoài người đó, chưa từng có người khiến trái tim mình rung động. Và cô ấy thì không muốn miễn cưỡng chính bản thân mình.

Trời ơi… chẳng lẽ người đó chính là chị Văn Quân?

Vừa nghĩ tới đây, tim Phương Tri Ý như thắt lại.

Anh cả cô cả đời không lấy vợ. Còn chị Văn Quân, cũng không gả. Nếu không có chuyện “Phương Tri Ý", thì hai người chắc chắn đã trở thành một đôi thần tiên quyến lữ khiến bao người ngưỡng mộ, chứ đâu phải mỗi người một ngả, thủ một bóng hình trong câm lặng, cho đến hết đời như vậy.

Lúc này, Phương Tri Ý gần như đau lòng đến mức không thở nổi. Nếu lần này cô có thể làm đúng mọi chuyện, liệu hai người họ… có thể ở bên nhau không?

Nghĩ đến hình ảnh một chị dâu dịu dàng như chị Văn Quân ~

Oa, Phương Tri Ý cảm thấy mình có chút mong chờ rồi...

“Dạng Dạng còn đi học không em?”

Đúng lúc Phương Tri Ý đang mải nghĩ miên man, Thái Văn Quân đã ngồi xuống cạnh cô, đưa cho cô một viên kẹo sữa cô ấy mua từ Cung tiêu xã khi tan ca trên đường về đơn vị.

Phương Tri Ý sau khi biết Thái Văn Quân rất có thể sẽ trở thành chị dâu tương lai của mình, ánh mắt nhìn đối phương càng thêm mềm mại, ngoan ngoãn nhận lấy viên kẹo, sau đó mới dịu dàng đáp:
“Chị Văn Quân, chuyện đó em chưa rõ đâu, chắc phải hỏi lại anh cả em mới biết.”

Nghe nhắc đến Phương Tri Thư, ánh mắt Thái Văn Quân rõ ràng sáng lên một chút, nhưng lại cố giữ bình tĩnh quay sang hỏi:
“Anh Tri Thư, Dạng Dạng còn phải đi học không ạ?”
Cô nhớ mang máng mẹ từng nói, hình như Dạng Dạng mới chỉ học đến cấp ba.

Phương Tri Thư ngẩng đầu nhìn em gái một cái, sau đó mới nhìn Thái Văn Quân ôn nhu mở miệng: “Không cần học nữa đâu. Kiến thức hiện tại của em ấy đã vượt qua trình độ phổ thông rồi. Có gì chưa hiểu, em ấy có thể tự xem sách hoặc hỏi anh. Anh sẽ chỉ lại.”

Lời này hoàn toàn không phải khoác lác. Do thể chất của Dạng Dạng yếu, phần lớn thời gian những năm qua cô đều phải ở nhà nghỉ ngơi. Mỗi lần vì sức khỏe mà nghỉ học, cha mẹ trong lúc lo lắng lại càng kiên trì dạy thêm cho con. Ngoài ra, trong khu tập thể quân nhân, các chú, các bác, thậm chí các anh chị lớn đều thay phiên kèm cặp, tranh thủ từng chút thời gian bồi dưỡng cho cô.

Vô tình, những năm ấy đã tích lũy cho Dạng Dạng một nền tảng kiến thức văn hóa vững chắc, thậm chí còn cao hơn không ít so với mặt bằng cấp ba thời điểm hiện tại.

Huống hồ, từ sau khi các trường đại học ngừng tuyển sinh công khai, chương trình học cấp ba cũng bị rút gọn đáng kể. Một nửa thời khóa biểu mỗi tuần là tiết lao động, sản xuất. Với tình trạng sức khỏe và định hướng tương lai không rõ ràng của em gái, những tiết đó chẳng còn ý nghĩa gì. Thay vì đến lớp hình thức, thà để em ấy tự học ở nhà còn thiết thực hơn.

Khi Phương Tri Thư nghiêng đầu nhìn sang, Thái Văn Quân khẽ cúi đầu, viên kẹo trong tay gần như bị bóp méo mất hình. Cô cho rằng mình giấu cảm xúc rất kín, không ngờ từng chi tiết nhỏ đều lọt vào mắt Phương Tri Ý.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 65



“Thật ra… không đi học cũng không sao đâu ạ.” – Đợi Phương Tri Thư nói xong, Thái Văn Quân nhẹ giọng phụ họa, giọng điệu mềm mại xen lẫn đôi chút bối rối.

Phương Tri Ý nhìn Văn Quân, lại quay sang liếc anh cả, đột nhiên nói:

“Anh cả, bình thường anh bận như vậy… nếu sau này em có chỗ nào không hiểu, em hỏi chị Văn Quân có được không?”

Dứt lời, cô nghiêng đầu sang Thái Văn Quân, mắt ánh lên vẻ mong chờ:
“Chị Văn Quân, chị đồng ý không ạ?”

Thái Văn Quân vốn đã có thiện cảm với cô em gái nhỏ này, lại thấy đối phương chủ động thân thiết thì càng thêm vui vẻ, mỉm cười gật đầu:
“Được chứ, nếu có gì không hiểu, cứ đến hỏi chị. Không có bài vở gì cũng có thể đến chơi. Chị lúc nào cũng chờ Dạng Dạng ghé qua.”

Phương Tri Ý vốn đã rất thích những chị gái lớn hơn dịu dàng, chững chạc. Lại thêm chị Văn Quân xinh đẹp như vậy, càng trúng ngay điểm yếu mê cái đẹp của cô. Cô lập tức líu ríu hỏi tiếp:

“Chị Văn Quân, nếu em thường xuyên qua, có làm phiền chị không?”

“Không đâu.” – Thái Văn Quân bật cười, dịu dàng giải thích –
“Sau khi tan ca ở bệnh viện chị cũng rảnh, mà mỗi tuần còn được nghỉ luân phiên một ngày. Lúc đó, chị có thể dẫn em đi Cung tiêu xã, hoặc về nhà cùng chị nấu ăn cũng được.”

——————

Từ sau lần đến nhà dì Thư, Phương Tri Ý và Thái Văn Quân dần thân thiết, quan hệ giữa hai người ngày càng gần gũi. Dù Văn Quân công tác tại bệnh xá của quân khu, công việc bận rộn, lại lớn hơn Phương Tri Ý mấy tuổi, nhưng hai người vẫn thường trò chuyện mỗi khi có dịp gặp mặt. Trong mắt Phương Tri Ý, Thái Văn Quân giống như một người chị gái dịu dàng, hiểu chuyện, luôn lặng lẽ quan tâm, chăm sóc cô.

Vì sự xuất hiện của Thái Văn Quân, Phương Tri Thư cũng nhận ra em gái dạo gần đây trở nên hoạt bát, vui vẻ hơn. Cả ngày cô líu lo gọi “chị Văn Quân” hết lần này đến lần khác, dường như chỉ cần mở miệng là lại nhắc đến chị ấy, như thể đã đem hai chữ “Văn Quân” treo hẳn lên miệng. Anh thầm nghĩ, em gái đã lớn rồi, có những chuyện con gái mà là anh trai thì không tiện xen vào. Thái Văn Quân lại là quân y, tính cách chín chắn, khiến anh rất yên tâm khi thấy hai người thân thiết.

“Anh cả,” Phương Tri Ý kéo tay áo anh, đôi mắt sáng rỡ, “hôm nay em tính đi vào rừng thông hái nấm cùng chị Văn Quân, anh thấy được không?”

Thời điểm tháng tám, tháng chín ở vùng biên, rừng thông quanh khu quân sự bắt đầu mọc lên nhiều loại nấm rừng. Không ít gia đình cán bộ, chiến sĩ trong khu nhà ở của quân nhân cũng tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi hái nấm về, chọn loại ăn được đem phơi khô, cất dành dùng dần trong mùa đông – khi tuyết phủ dày, lương thực và rau xanh trở nên khan hiếm.

Phương Tri Ý vốn không thiếu đồ ăn, nhưng cô cũng hiểu rõ: ở nơi này, nếu suốt ngày không ra khỏi cửa mà vẫn có đồ ngon dồi dào, nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ. Hơn nữa, từ sau lần ra ngoài cùng anh hai và mấy người trong đội công tác, cô đã không còn chịu được cảm giác ngồi lì ở nhà. Nhưng với thân thể yếu ớt hiện tại, anh cả, anh hai và cả Bùi Từ đều luôn thấp thỏm không yên – cứ như thể cô vừa ra khỏi cửa là có thể bị gió thổi bay đi mất vậy.

Chỉ là mấy ngày gần đây, bọn họ đều bận tối mắt. Anh hai và Bùi Từ dù sao vẫn có thể về nhà ăn cơm đều đặn, riêng anh cả đã hai ngày liên tiếp không thấy mặt ở nhà ăn. Dù là người thân của người lính, dù đã quen với việc anh em trong nhà thường xuyên đi trực, đi công tác dài ngày, nhưng trong lòng Phương Tri Ý vẫn không khỏi có chút nhớ.

Vừa hay hôm nay chị Văn Quân được nghỉ. Chiều hôm qua, chị ấy đã đến tìm cô, hỏi có muốn cùng đi hái nấm ở rừng thông ngoài căn cứ không.

Vậy nên sáng nay vừa gặp anh cả, Phương Tri Ý đã vội vàng chặn anh lại khi anh chuẩn bị ra ngoài.

“Được.” Phương Tri Thư rất yên tâm khi giao em gái cho Thái Văn Quân. Nói thật thì, cô ấy còn khiến người ta tin tưởng hơn cả em trai ruột của anh.

“Nhưng em phải nghe lời chị Văn Quân. Tuyệt đối đừng đi sâu vào rừng thông, trong đó rất dễ bị lạc.”

“Em biết rồi mà, anh cả.”

Phương Tri Lễ cũng phải bận huấn luyện, không thể hộ tống em gái được. Phương Tri Thư thì mong em gái nhân lúc rảnh rỗi có thể ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, đành căn dặn mấy câu rồi vội vã rời đi.

Phương Tri Ý đã ở căn cứ được một tuần, cũng đã bắt đầu quen thuộc với nơi này. Thấy hai anh đều đã ra ngoài, cô vội thay quần áo, định đi tìm chị Văn Quân.

Không ngờ vừa thay đồ xong thì Thái Văn Quân đã đến trước.

“Chị Văn Quân, chị đến sớm thế!” Phương Tri Ý vừa cười vừa chạy đến trước mặt chị, vui vẻ khoác tay cô ấy.

“Cũng không tính là sớm đâu, nhưng đi sớm một chút vẫn tốt hơn. Trưa nắng lên, trời sẽ oi, em dễ bị mệt.” Thái Văn Quân biết sức khỏe của Phương Tri Ý hơi yếu, mà cô lại là bác sĩ, nên càng biết cách chăm sóc người khác – nhất là cô bé đáng yêu này.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 66



Phương Tri Ý thực sự rất thích Thái Văn Quân. Chị ấy quá dịu dàng, lại chẳng có chút kiêu căng nào dù là con gái thủ trưởng. Cả người vừa thuần hậu vừa mềm mại, khiến người ta càng nhìn càng yêu mến. Phương Tri Ý thích chị ấy đến mức vẫn luôn khoác tay không buông, y như đang "bảo vệ lương thực" trong mạt thế.

“Vậy thì chúng ta đội mũ vào nhé.” Cô cầm chiếc mũ Bùi Từ đã chuẩn bị cho mình, sau đó lại với lấy chiếc mũ vẫn treo ở một bên – là cái mà anh cả đã mang về hôm trước – đưa cho Thái Văn Quân, mắt cong cong cười nói: “Cái này là do anh cả của em chuẩn bị đấy.”

Quả nhiên, sắc mặt Thái Văn Quân liền ửng hồng. Nhưng sợ Phương Tri Ý nhìn ra, chị vội đẩy nhẹ cô bé, giả vờ giục: “Đi nhanh thôi, trời sắp nắng rồi!”

——————

Trong rừng thông mọc rất nhiều nấm, hai người đi từ sớm, mới đến giữa trưa mà đã nhặt đầy hai giỏ lớn.

Phương Tri Ý vốn dĩ chỉ định làm cho có lệ, ai ngờ vừa nhìn thấy nấm mọc chi chít trên mặt đất thì cơn nghiện nhặt đồ lập tức trỗi dậy. Nếu không nhặt thì giống như đang phụ lòng bản thân vậy, thế là chẳng kìm được, cúi đầu hì hục, nhặt một mạch đầy hai giỏ lớn.

Cuối cùng đến khi thật sự không nhét nổi nữa mới chịu dừng tay. Nhưng khi chuẩn bị quay về thì lại phát sinh vấn đề — nhặt nhiều quá, hai người căn bản không xách nổi.

“Hay là tụi mình quay về gọi anh hai và mấy người khác đến giúp?” Phương Tri Ý ngồi thở, nhìn hai giỏ nấm tươi ngon mà không đành lòng bỏ lại. Dù đem về hầm canh, xào mặn, hay phơi khô để trữ lại nấu dần cũng đều rất đáng giá.

Tuy bản thân cô không thiếu mấy thứ này, nhưng của trời cho mà không lấy thì uổng quá. Đã tốn công nhặt, bây giờ bảo bỏ lại thì cô làm không nổi. Đối với một người từng sống trong mạt thế như cô, lương thực chính là mạng sống, tuyệt đối không thể lãng phí.

Giờ trong rừng cũng có không ít người nhà đi nhặt nấm. Nếu cả hai cùng rời đi, lỡ gặp phải kẻ tham lam thì hai giỏ nấm này có thể bị lấy mất như chơi.

Thế nên nhất định phải có một người ở lại trông chừng.

Nhưng nếu để Dạng Dạng một mình trở về, còn Thái Văn Quân quay về căn cứ gọi người thì cô ấy không yên tâm nổi. Dù sao Dạng Dạng mới tới chưa lâu, đường rừng lại ngoằn ngoèo khó nhớ, chẳng may cô bé không tìm được đường quay lại thì còn phiền hơn.

"Hay là để Dạng Dạng ở lại trông giỏ, chị về gọi người?"

Phương Tri Ý cũng đang tính như vậy. Bây giờ cô còn chưa thể đi nhanh, mà từ đây quay về rồi trở lại cũng mất kha khá thời gian.

"Được ạ." Cô gật đầu đồng ý.

Tuy vậy, Thái Văn Quân vẫn hơi băn khoăn. May mà đúng lúc cô nhìn quanh thì nhận ra trong đám người gần đó có một người quen trong số những người ở đây, con dâu của người này cũng làm việc ở bệnh xá căn cứ, cô ấy từng gặp mấy lần, ấn tượng cũng không tệ.

"Cô Đào ạ!"

Đào Quế Vân nghe gọi thì xoay người lại, đeo ba lô bước tới. Thấy là Thái Văn Quân, bà mỉm cười hỏi: "Ồ, bác sĩ Thái, có chuyện gì vậy cháu?"

"Cô Đào, phiền cô một chút ạ," Thái Văn Quân nói, giọng lễ phép. "Cháu với em gái đi nhặt nấm nhưng nhặt nhiều quá, xách không nổi, giờ cháu phải quay về gọi thêm người đến giúp. Em gái cháu mới đến căn cứ không lâu, đường sá chưa quen, nên cháu không yên tâm để nó về một mình. Cô có thể trông em cháu giúp cháu một lát được không ạ?"

Đào Quế Vân là người xởi lởi, nghe thế thì gật đầu ngay, miệng còn cười hiền hậu: "Được chứ, bác sĩ Thái cứ yên tâm đi. Tôi sẽ ở đây trông con bé cho."

"Vậy cháu cảm ơn cô nhiều ạ."

Thái Văn Quân không dám chậm trễ thêm, dặn dò Phương Tri Ý mấy câu rồi nhanh chân rời khỏi rừng thông, đi về phía căn cứ.

Gần đây, Phương Tri Ý có thể coi như một gương mặt khá nổi trong khu nhà người thân quân nhân. Tuy danh tiếng có chút lan truyền, nhưng người thật sự từng gặp cô vẫn không nhiều. Không ngờ đi hái nấm cũng có thể tình cờ chạm mặt người quen, đã vậy còn khiến không ít người nhà tò mò tụ lại xem.

Vừa lại gần, đã thấy cô bé da trắng nõn nà, khuôn mặt xinh xắn lại luôn nở nụ cười dịu dàng. Ai chào cũng lễ phép cười lại, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác gần gũi.

Mọi người gần như vô thức mà muốn vây quanh cô.

Thật ra Phương Tri Ý vốn không phải kiểu người hay cười. Nhưng gặp phải tình huống không biết nói gì, lại chẳng quen ai, cô đành chọn cách mỉm cười cho yên chuyện. Ở tận thế, con người không nói chuyện bằng miệng mà nói chuyện bằng súng – giao tiếp là một kỹ năng xa xỉ mà cô chưa bao giờ học. Cô không sợ xã hội, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Thế nên, nụ cười dịu dàng ấy – thật ra là sự lúng túng được che giấu kỹ càng.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 67



Cũng đúng lúc đó, Tôn Phi Phi cùng mẹ cô ta, Giang Hồng Mai, từ lối mòn bên kia rừng thông đi tới. Nhìn thấy trước mặt có một đám người tụm lại, vẻ mặt cười cười nói nói, còn có một cô gái đang được vây quanh như ngôi sao, sắc mặt Tôn Phi Phi lập tức sa sầm.

Cô ta nắm tay mẹ, vội chỉ về phía trước, thấp giọng nói:

"Mẹ, chính là nó — cái đứa bệnh tật mà anh cả nói đến."

Giang Hồng Mai – mẹ của Tôn Thành Vĩ – vốn là người cao ngạo. Từ khi con trai cưới được con gái của lão đoàn trưởng, bà ta như nước lên thì thuyền lên, bắt đầu tin chắc con gái mình sớm muộn gì cũng sẽ gả được vào nhà cán bộ. Ai ngờ đến căn cứ đã hơn nửa năm, con gái vẫn chưa tìm được đối tượng.

Bà ta dồn hết hy vọng vào con trai, hy vọng trong những mối quan hệ của con trai tìm ra một đối tượng "xứng tầm" với con gái. Dạo trước bà ta nghe con trai nhắc đến một người lính phi công, nghe nói gia thế người đó không đơn giản. Cũng bởi vậy, bà ta ngày đêm thúc giục con trai giới thiệu em gái cho đối phương.

Một đứa bệnh tật? Thành phần thối nát?

Giang Hồng Mai làm sao nuốt trôi được cục tức này! Vốn muốn sớm tìm gặp để "xem mặt mũi kẻ phá chuyện tốt của con gái bà là ai", nhưng vì chuyện ở trạm y tế năm ngoái, bà ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ ảnh hưởng đến con trai.

Không ngờ hôm nay lại vừa khéo đụng phải.

Ánh mắt Giang Hồng Mai lạnh hẳn. Không được, bà ta tuyệt đối không để đứa bệnh tật đó cản đường con gái bà ta!

“Đi, chúng ta qua đó xem.” Giang Hồng Mai kéo con gái, bước nhanh về phía đám người.

Đến gần thì thấy một nhóm chị em đang ríu rít nói chuyện với Phương Tri Ý, vẻ mặt ai nấy đều hớn hở. Bà ta vốn định chen vào, nhưng nhìn một vòng phát hiện chẳng còn chỗ đứng, chỉ có thể ghé sang hỏi một người bên cạnh.

“Em gái, đang có chuyện gì vậy?”

Người kia quay lại nhìn bà, có chút lạ lẫm nhưng vẫn thân thiện: “À, cô Đào với mấy chị khác đang trò chuyện với em gái của Phương tham mưu.”

“Trò chuyện gì mà rôm rả vậy?” Giang Hồng Mai nhíu mày, giọng không giấu nổi sự châm chọc. “Tôi nghe thấy ai cũng khen…”

“Cô bé này đúng là giỏi thật đấy,” người phụ nữ kia không để ý giọng điệu của bà ta, vui vẻ tiếp lời. “Nghe nói học gì cũng nhanh, ngay cả cưỡi ngựa cũng ‘lên lưng là biết cưỡi’. Có mấy chị dâu đang hỏi cô bé bí quyết học đấy.”

Ở vùng này mùa đông tuyết rơi dày, xe căn cứ không ra được, cưỡi ngựa trở thành kỹ năng thiết thực. Mấy chị em trẻ đều muốn học, nhưng vừa trèo lên lưng ngựa đã bị quăng cho ngã sấp mặt, ai cũng nản.

Không ngờ cô bé kia vừa cưỡi đã vững như từng học từ trước, lại còn trông ngoan ngoãn lễ phép như vậy, bảo sao không được lòng?

Giang Hồng Mai nghe mà như có ai đổ một gáo nước lạnh lên đầu.

Một đứa bệnh tật, lại được người ta vây quanh ngợi khen? Còn hơn cả con gái bà ta?

Sắc mặt Giang Hồng Mai càng lúc càng âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Phương Tri Ý đã chẳng buồn che giấu — lạnh băng, soi mói, đầy tính toán độc địa.

Bà ta vốn muốn bật lại mấy lời khen nãy giờ, kiểu như “cưỡi ngựa thì có gì ghê gớm,” nhưng vừa nhớ tới cảnh con gái mình hồi mới đến, cứ nằng nặc đòi theo anh trai cưỡi ngựa cho “ra dáng quân nhân”, kết quả là dù đã có người dắt dây, vẫn bị hất ngã lăn ra đất, nằm liệt giường hai ba hôm không dám ngồi, mặt bà ta lập tức nghẹn cứng, hận không thể đem cái ngựa ra chém một trận. Thôi, chuyện mất mặt như thế, tốt nhất đừng khơi lại.

Đúng lúc đó, có người bên cạnh xách giỏ chuẩn bị rời đi, bà ta liền vội chen vào chiếm chỗ. Cố làm ra vẻ thân thiết, bà ta nghiêng đầu cười cười:

“Này, cô có phải là em gái của Phương tham mưu không?”

Phương Tri Ý nghe thấy giọng điệu này liền biết người đến không có ý tốt, cô ngẩng đầu lên.

Ánh mắt cô bình thản, không hề lạnh lùng nhưng tuyệt nhiên chẳng mang theo chút thân thiện nào như khi cô nhìn những người còn lại. Cô liếc nhìn Giang Hồng Mai, chỉ một cái liếc ngắn ngủi, nhưng đủ để cô đánh giá được đối phương từ đầu đến chân: gương mặt trang điểm khéo nhưng hơi dày, nụ cười gượng gạo như cố đè nén sự thiếu kiên nhẫn, ánh mắt thì giảo hoạt, giấu sau vẻ tươi cười là tầng tầng toan tính.

Ở thời mạt thế, chỉ cần liếc qua ánh mắt, cử chỉ hay hơi thở của một kẻ xa lạ cũng có thể quyết định việc cô sống hay chết. Những năm dài giành giật sự sống từ kẽ răng của tang thi và lòng người đã mài giũa cô thành một con dao sắc. Giờ đây, tuy thân xác mềm yếu, nhưng bản năng ấy vẫn chưa từng phai mờ.

Cô không trả lời, cũng không nở nụ cười như ban nãy. Chỉ im lặng nhìn bà ta.

Một ánh nhìn như có như không.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 68



Giang Hồng Mai bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm thì hơi khựng lại một giây, cảm giác lạ lùng như có một luồng gió lạnh thổi qua sau gáy. Rõ ràng chỉ là một ánh nhìn, lại khiến bà ta như bị soi thấu lòng dạ.

Bà ta lập tức cười xòa che giấu, trong bụng thầm nhủ: Chỉ là một con bé bệnh tật, có thể làm gì được bà ta?

Tuy nói thế, nhưng bà ta vẫn không dám hành động quá trớn. Hai anh em nhà họ Phương, cho dù cha mẹ từng bị quy là thành phần thối nát, thì đến giờ họ vẫn đứng vững trong quân khu một người còn trẻ đã là tham mưu bộ đội chủ lực, một người thì hiện tại đang là một trong những đội trưởng trẻ tuổi của đội bay phi hành của căn cứ.

Có thể ở trong hoàn cảnh như thế, sống yên trong cái môi trường này, chắc chắn không phải loại dễ bắt nạt.

Giang Hồng Mai không ngu đến mức tự dưng rước họa vào thân. Nếu thật sự chọc giận hai anh em kia, thì đừng nói bà ta, ngay cả con trai bà ta cũng khó mà sống yên.

Nhưng nói vài câu mát mẻ để hạ bệ thì vẫn được. Đó gọi là “nói có chừng mực”, không ai bắt bẻ được.

Bà ta mở miệng nói:

“Trông thì xinh xắn thật đấy,” vừa nói vừa đánh giá Phương Tri Ý từ đầu đến chân, ánh mắt không giấu được vẻ xét nét, “chỉ tiếc là sức khỏe không được tốt.”

Nói rồi, còn ra vẻ tiếc nuối mà lắc đầu:
“Cô bé đừng trách dì nhiều lời nhé. Phụ nữ mà, sức khỏe là quan trọng nhất. Nếu cứ bệnh mãi thế này, dì e rằng… sau này sẽ ảnh hưởng cả đến chuyện hôn nhân của anh trai cháu đấy. Cứ có một đứa em gái ốm đau quanh năm, ai mà dám làm chị dâu hả cháu? Cháu nói xem, có phải không?”

Giọng điệu vừa mềm mỏng vừa ẩn ý, vừa nghe thì giống lo lắng, ngẫm lại lại thấy giống nguyền rủa.

Người xung quanh bắt đầu im lặng, không khí hơi khựng lại. Ai cũng nghe ra câu nói kia không phải thật lòng lo lắng gì, mà rõ ràng là đang tìm cách “trát trấu” vào mặt Phương Tri Ý.

Phương Tri Ý vừa nghe những lời ấy, lập tức nhớ lại một đoạn trong sách. Hóa ra, nguyên chủ chính vì nghe câu này mà cho rằng mình là gánh nặng của anh trai sao?

Một câu nói ấm áp có thể sưởi ấm ba mùa đông, nhưng một lời vô tâm cũng đủ khiến người ta lạnh lẽo suốt sáu tháng hè.

Phương Tri Ý hiện tại tuy đã không còn quá để tâm đến những lời như vậy, nhưng cô hiểu, trên đời này vẫn còn biết bao người sống trong ánh mắt, trong lời nói của người khác. Một câu vô tình cũng có thể cứa vào lòng như d.a.o khắc, vết sẹo đó... mãi không mờ.

Đôi khi, chỉ một câu nói, lại đủ đẩy một con người vào bước đường cùng. Mà cái giá phải trả, là bất hạnh kéo dài, là nỗi đau không chỉ riêng một người chịu đựng.

Giống như nguyên chủ.

Lại giống như cha mẹ và các anh của cô.

Cô nghiêng đầu nhìn Giang Hồng Mai, khóe miệng cong lên như cười mà không cười, bỗng thản nhiên hỏi:
“Dì không nên ở đây tuỳ quân, mà nên ra biển ạ.”

Giang Hồng Mai cau mày: “Ý cháu là gì?”

Phương Tri Ý đáp, giọng rất nhẹ:
“Ra biển thì có thể... quản rộng hơn.”

Lời còn chưa dứt, những người bên cạnh đã bật cười ồ. Có người còn cố nén cười phụ họa:
“Đúng đó, nhiều chuyện như vậy thì quản biển là hợp lý nhất.”

Giang Hồng Mai lập tức sầm mặt. Bà ta vốn định nói vài câu mát mẻ để trêu tức cô bé, ai ngờ lại bị chặn ngang. Câu phản bác ấy nhẹ nhàng mà sắc lẹm, không chỉ nghe ra được ý đồ khiêu khích của bà ta, mà còn trả đòn một cách khéo léo đến mức khiến bà ta nghẹn họng, tức đến mức đỏ bừng mặt mà không nói nên lời.

Lúc này bà ta mới giật mình nhận ra, con bé nhìn thì yếu đuối mảnh mai, nhưng lại không hề dễ bắt nạt. Nếu con bé đem những lời này nói lại với hai anh trai mình...

Nghĩ đến hai anh em nhà họ Phương, sắc mặt Giang Hồng Mai tái mét. Bà ta vội vã kéo con gái rời đi, không dám dây dưa thêm nửa câu.

Cô Đào thấy thế thì vừa buồn cười vừa lo lắng, sợ cô bé nghĩ nhiều, bèn dịu giọng an ủi: “Dạng Dạng, những lời lúc nãy cháu đừng để trong lòng. Cô thấy cháu khỏe lắm rồi, chẳng qua là Giang Hồng Mai cái miệng thối, suốt ngày thích nói linh tinh.”

Phương Tri Ý khẽ cười, ánh mắt thản nhiên mà lạnh lẽo. Nghĩ đến kết cục của cả nhà trong nguyên tác, cô âm thầm hừ lạnh trong lòng:
“Cô Đào yên tâm, cháu không để trong lòng đâu.”

Không những không để trong lòng... mà cô sẽ sống cho thật tốt.

Sống cho bà ta và những kẻ như bà ta — tức chết!

Không lâu sau, Thái Văn Quân quay lại, theo sau là Phương Tri Lễ và Bùi Từ.

“Cô Đào, làm phiền cô quá.” Cô ấy vừa bước đến đã thấy Dạng Dạng được mấy chị dâu trong đơn vị vây quanh, ai nấy đều thân thiết như chị em ruột, lòng lập tức dâng lên sự cảm kích.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 69



Lúc nãy khi quay về gọi người, cô tình cờ gặp Phương Tri Lễ và Bùi Từ giữa đường. Hai người vừa kết thúc huấn luyện, nghe Phương Tri Thư nói Dạng Dạng đến đây nên liền rủ nhau đến đón Dạng Dạng.

Mặc dù Thái Văn Quân chưa từng trực tiếp trải qua huấn luyện thể lực nghiêm ngặt của phi công, nhưng lớn lên trong căn cứ, cô hiểu rõ mức độ khắc nghiệt của chương trình này. So với các đơn vị khác, huấn luyện phi công đòi hỏi thể lực, phản xạ, ý chí đều phải ở mức vượt trội. Chính vì thế, sau mỗi buổi huấn luyện, các phi công thường cần nghỉ ngơi một thời gian dài để hồi phục thể lực.

Vậy mà khi cô tình cờ gặp hai người kia, họ vừa từ sân huấn luyện trở về, trên người vẫn còn vương mồ hôi, không chút nghỉ ngơi đã lập tức đến tìm em gái. Điều ấy khiến cô không khỏi cảm động xen lẫn lo lắng.

Tình cảm giữa anh em nhà họ Phương thật sâu sắc — sâu sắc đến mức khiến cô cảm thấy có phần áp lực.

Cô không lo bị trách mắng, cũng không lo không biết phải giải thích thế nào nếu có chuyện gì xảy ra. Điều cô lo, là khiến họ thất vọng. Dù gì... họ cũng tin tưởng cô như vậy, yên tâm giao “báu vật” của Phương gia cho cô chăm sóc.

Vậy nên khi quay lại, vừa thấy Phương Tri Ý được vây quanh bởi dì Đào và các chị dâu trong đơn vị, ai nấy đều thân thiết, cô mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Cô bé không chỉ không bị ức h**p, mà còn biết tự bảo vệ mình, hơn nữa còn được mọi người yêu quý.

Thái Văn Quân cúi đầu cảm ơn:
“Cô Đào, cảm ơn cô nhiều lắm. Cháu thật lòng biết ơn mọi người vì đã luôn ở bên chăm sóc Dạng Dạng.”

Cô Đào vốn là người sảng khoái, nghe vậy liền bật cười ha hả:
“Có gì mà phiền toái đâu! Dạng Dạng ngoan thế kia, ai mà không thích cho được chứ!”

Lời ấy là thật lòng. Phương Tri Ý không chỉ xinh xắn, giọng nói dịu dàng, mà còn hay cười, nói chuyện khiến người ta thấy thoải mái, dễ chịu. Nhưng cô bé cũng không phải kiểu ngoan ngoãn đến mức bị bắt nạt mà không dám lên tiếng. Gặp ai châm chọc, cũng biết mở miệng đáp trả một cách thông minh, sắc sảo.

Nói thật thì, trẻ con mà thông minh đã dễ được yêu quý rồi — đằng này lại còn thông minh, lanh lợi, lại xinh đẹp nữa, bảo sao mọi người chẳng quý như bảo bối.

Phương Tri Ý ăn xong mấy quả mọng do các chị dâu vừa hái đưa cho, đang trò chuyện vui vẻ thì thấy anh trai và chị Văn Quân đi tới. Cô vội cười tạm biệt mấy chị dâu, rồi lon ton chạy về phía anh trai.

"Anh, em và chị Văn Quân hái được rất nhiều nấm."

“Anh! Em với chị Văn Quân hái được nhiều nấm lắm luôn!”

Phương Tri Lễ nghe giọng em gái đầy tự hào, cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Thật à? Mau dẫn anh đi xem nào!”

Phương Tri Ý kéo anh trai đi đến chỗ để nấm, Bùi Từ cũng theo sau. Quả nhiên, trước mắt họ là hai giỏ nấm chất đầy. Đó là loại giỏ lớn của nông trang bên kia thường dùng để đựng dưa hấu và trái cây, mỗi cái có thể chứa đến năm mươi cân. Dù nấm nhẹ hơn, nhưng nhìn thế kia, cũng không thể xem là ít.

Không trách được Thái Văn Quân phải vội vàng quay về gọi người, nhiều thế này, hai cô gái quả thật không thể nào tự khiêng hết được.

Lúc này, mấy chị dâu thấy Phương Tri Lễ đến cũng cười vui chào hỏi:
“Đội trưởng Phương, em gái anh đúng là giỏi thật đấy. Một mình cô bé nhặt được còn nhiều hơn cả đám tụi em cộng lại!”

Lời khen không chút ghen tị, ngược lại rất chân thành. Ở biên cương, đất rộng người thưa, rừng thông trải dài mênh m.ô.n.g — chỉ riêng khu bên ngoài căn cứ thôi đã kéo dài hàng chục cây số.

Nấm không phải là thứ hiếm, nhưng lại là loại lạ lùng: rõ ràng mọc đầy đồng, vậy mà có người đi loanh quanh một hồi đã nhặt được rổ đầy, có người cắm cúi cả buổi cũng chỉ lác đác vài cái.

Đối với những người nhà binh quanh năm lăn lộn trong rừng thông, hái nấm chẳng phải việc gì khó. Nhưng nửa ngày mà gom được từng này, quả thật hiếm thấy — thế nên ai nấy đều thật lòng khâm phục cô bé nhỏ nhắn mà lanh lợi này.

Phương Tri Lễ nghe các chị dâu thi nhau khen ngợi em gái, trong lòng cũng thấy tự hào. Anh cười, không giấu được vẻ kiêu hãnh:
"Em cũng cảm thấy em gái em rất lợi hại thật, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi như vậy đấy."

Lúc này, cô Đào và Thái Văn Quân cũng đi tới. Phương Tri Lễ biết vừa rồi cô Đào đã giúp trông nom Dạng Dạng, liền chân thành cảm ơn thêm lần nữa.

Cô Đào khoát tay, cười sảng khoái:
“Ôi dào, đội trưởng Phương đừng khách sáo. Mọi người đều ở cùng khu nhà, thân thiết cả mà. Huống hồ Dạng Dạng ngoan thế, ai cũng quý.”

Nói rồi bà lại quay sang dặn dò Phương Tri Ý:
“Dạng Dạng, rảnh thì ghé nhà cô chơi nhé, cô cháu gái nhà cô cũng tầm tuổi cháu đấy.”

Phương Tri Ý gật đầu ngoan ngoãn:
“Vâng ạ, cháu cảm ơn cô.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back