Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 40



“Dạng Dạng, nếu em có gì không hài lòng thì cứ nói với hai anh, bọn anh sắp xếp lại một lần nữa.” Phương Tri Lễ biết phòng ngủ của em gái nhỏ ở nhà được mẹ trang trí đặc biệt đẹp. Điều kiện ở đây kém hơn một chút, nhưng chỉ cần em gái muốn, anh trai này nhất định sẽ tìm mọi cách mà làm cho bằng được.

Chỉ là một người đàn ông như anh thật sự không biết nên trang trí phòng ngủ của em gái thế nào. Căn phòng này đã là thành quả anh cả và anh lăn lộn cả ngày mới đạt được.

“Anh hai, em đều rất thích, em hài lòng lắm.” Phương Tri Ý nhìn mọi thứ trong phòng. Trừ việc đơn giản hơn một chút, còn lại thì cực giống nhà cha mẹ ở Nam Thành. Cô có thể cảm nhận được tấm lòng của các anh. Được người nhà yêu thương chiều chuộng như vậy, cô còn có gì mà không hài lòng đây?

Phương Tri Lễ nghe em gái nói thích, trong lòng cũng thấy thỏa mãn. Ánh mắt anh chuyển sang tủ quần áo, như nhớ ra điều gì, liền vội vàng mở tủ, ôm ra một chồng vải dệt thật dày.

“Dạng Dạng, em xem, đây là vải dệt anh hai chọn cho em đó.” Tri Lễ vừa nói vừa đặt chồng vải lên giường, “Ban đầu anh muốn tìm người may giúp em vài bộ quần áo, nhưng lại không biết số đo của em, nên cứ chuẩn bị sẵn vải đã. Lát nữa anh hai sẽ đưa em đi may đồ.”

Anh nói xong còn vẫy Phương Tri Ý lại gần: “Dạng Dạng, mau xem có thích không.”

“Em xem này, đây là da dê non anh hai tìm người dân địa phương đổi về đó. Lát nữa chúng ta tìm thợ may làm cho em một cái áo khoác da dê, mùa đông tuyết rơi mặc vào thì ấm áp vô cùng.”

“Đây là vải nhung kẻ, có thể làm áo khoác. Còn có vải cotton hoa nhỏ này, để làm váy dài cho em.” Phương Tri Lễ sợ em gái không tưởng tượng ra, vừa nói một món thì liền cầm món đó lên, đặt trước n.g.ự.c mình ướm thử.

Phương Tri Ý nhìn dáng vẻ anh hai ướm thử vải dệt, trong mắt anh dường như đã hình dung ra mình sẽ may cho cô bộ quần áo như thế nào.

Thực ra anh hai nhìn có vẻ tùy tiện, tính khí có chút trẻ con, nhưng tâm tư lại không kém phần tinh tế. Những loại vải anh chọn cho cô đều vô cùng phù hợp. Cô nghĩ, nếu sau này anh hai có gia đình, chắc chắn cũng sẽ là một người chồng, người cha đặc biệt tốt. Chỉ là, trong cuốn sách kia, người anh hai tốt bụng của cô lại không có cơ hội có một gia đình của riêng mình.

Phương Tri Thư vốn dĩ đang nhìn em trai và em gái bàn chuyện may quần áo, bỗng nhiên anh phát hiện cảm xúc của em gái có một thoáng chuyển biến. Đôi mắt dịu dàng khẽ động, anh nhẹ nhàng hỏi: “Dạng Dạng, em có chỗ nào không khỏe sao?”

Phương Tri Ý nghe anh cả nói, vội vàng thu lại cảm xúc đang bị cốt truyện ảnh hưởng, hướng về phía anh cả cười ngọt ngào: “Không có ạ.” Sau đó chủ động tiến lên kéo tay anh cả và anh hai, khẽ nói: “Em chỉ muốn cảm ơn anh cả, anh hai thôi ạ. Có hai anh thật tốt.”

Tri Thư và Tri Lễ nhìn em gái đang kéo tay mình, đồng thanh mở miệng: “Ngốc quá, khách sáo gì với anh em trong nhà chứ?”

“Vậy sau này em sẽ không khách sáo nữa. Đến lúc đó anh cả, anh hai đừng chê em phiền nhé.”

Nghe em gái nói vậy, Phương Tri Lễ cười phá lên: “Phiền ai thì được, nhưng sẽ không bao giờ phiền Dạng Dạng nhà mình. Hơn nữa, Dạng Dạng nhà mình ngoan thế này mà, làm sao mà phiền được.”

Tri Thư cũng tán đồng gật đầu, sau đó ánh mắt dịu dàng lại dừng trên khuôn mặt em gái. Nhìn cô khi nói chuyện đều mang theo sự ỷ lại vào người nhà, anh càng yên tâm hơn. Em gái từ nhỏ đã tinh tế, vì sức khỏe yếu, em gái so với những người cùng lứa tuổi càng hiểu chuyện hơn, thậm chí còn sợ mình làm liên lụy đến gia đình.

Bởi vậy, dù còn nhỏ tuổi, cô sống mệt mỏi hơn bất kỳ ai. Phương Tri Thư làm anh cả, nhiều lúc vô cùng đau lòng cho em gái nhưng lại không biết phải làm thế nào để em gái buông bỏ những lo lắng không cần thiết trong lòng.

Nhưng cũng bởi vì nhiều tuổi hơn em gái quá nhiều, cho nên thời điểm em gái còn nhỏ xíu, anh đã rời khỏi nhà, kỳ thực tính lên, thời gian bọn họ ở chung cũng không có mấy. Nếu anh tùy tiện khuyên nhủ, an ủi, lại sợ cô suy nghĩ nhiều. Dù Phương Tri Thư anh từ nhỏ đã được khen ngợi, lại là chỉ huy trẻ tuổi nhất của căn cứ, nhưng trong chuyện của em gái, anh vẫn có rất nhiều lúc không biết phải làm sao.

Bởi vậy, khi anh phát hiện em gái vốn hay kìm nén cảm xúc nay đã chủ động bắt đầu thả lỏng, ỷ lại vào họ, bắt đầu bộc lộ sự ngây thơ đúng với tuổi của mình trước mặt các anh trai của mình, anh vô cùng vui mừng, cũng cực có cảm giác thành tựu.

“Vậy anh cả, anh hai, chúng ta có thể ăn cơm chưa ạ?” Phương Tri Ý xoa xoa bụng. Sáng sớm cô chỉ ăn đơn giản một chén canh, lúc này bụng đã đói meo rồi.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 41



Nghe em gái yêu cầu, Tri Thư vội vàng nói: “Mải nói chuyện mà quên mất giờ giấc, anh cả xin lỗi. Trưa nay chúng ta ăn ở nhà ăn căn cứ được không?”

Trước đây, Tri Thư và Tri Lễ đều không có người nhà theo quân, nên hai anh em đều ở ký túc xá của căn cứ, ăn cơm cũng ở nhà ăn. Bây giờ em gái đến, dù đã xin được một ngôi nhà theo chế độ trong khu vực dành cho người nhà quân nhân, nhưng đến nay nhà bếp vẫn lạnh ngắt. Bởi vì Tri Thư khá bận, buổi trưa cũng chưa kịp về nấu cơm, mà Tri Lễ thì ...

“Được ạ, em còn chưa được ăn ở nhà ăn căn cứ bao giờ!”

Thấy vẻ mặt tò mò của em gái, Phương Tri Lễ nhướng mày, giọng điệu vừa tự tin vừa có chút đắc ý:
“Anh hai cam đoan, tuyệt đối sẽ không làm Dạng Dạng thất vọng đâu.”

Lời này quả thực không phải khoác lác.

Thời kỳ ấy, phi công là tài sản quý giá của quốc gia. Mỗi người được chọn đều là tinh anh trong tinh anh, không chỉ được huấn luyện nghiêm khắc mà còn được đãi ngộ đặc biệt từ trên xuống dưới. Trong quân khu, riêng bếp ăn dành cho phi công đã là một hệ thống riêng biệt – vật tư ưu tiên, khẩu phần cao, chế độ dinh dưỡng cũng cao gấp mấy lần người thường. Một bữa cơm, giá trị tính ra phải từ hai khối năm đến ba khối tiền, một tháng đã ngốn đến mấy trăm khối. Trong khi đó, mức lương phổ thông của cán bộ viên chức lúc ấy chỉ dao động khoảng hai, ba chục đồng.

Thế nên, không phải phi công – tuyệt không có tư cách bước chân vào bếp ăn ấy. Đến cả con cái cán bộ cấp chính đoàn cũng chỉ có thể hâm mộ từ xa, chứ đừng nói gì tới thưởng thức.

Hôm nay vì có Bùi Từ đến, nên khi lĩnh suất ăn, anh và Tri Lễ cùng đi.

Chờ mang đồ ăn về, Phương Tri Ý mới xem như được “mở rộng tầm mắt”. Quả nhiên không thất vọng, không đúng, không chỉ không thất vọng mà còn bị chấn động mạnh.

Vào cái thời mà lương thực còn phải dựa vào tem phiếu, gạo trắng là thứ xa xỉ chỉ xuất hiện vào dịp lễ Tết, còn ngày thường đến cả nhà cán bộ viên chức cũng chỉ được phân phát loại gạo xay sơ, vàng ngà lẫn trấu, phải độn thêm khoai lát, sắn khô mới đủ một bữa no. Mì tinh thì càng quý giá, không dễ gì được nếm một lần trong tháng.

Ấy vậy mà trên bàn lại bày ra một mâm cơm khiến người ta tưởng như đang nằm mơ giữa mùa bao cấp: cơm trắng tinh như tuyết, từng hạt mềm dẻo thơm mùi gạo mới; cá kho tàu được kho bằng nước tương đậm lửa, da cá ánh lên sắc nâu bóng loáng, vị thơm mặn ngọt quấn lấy đầu lưỡi; thịt dê nướng thơm nức mùi gia vị đặc trưng của vùng biên cương; thịt bò hầm mềm rục, nước hầm sóng sánh, có thể dễ dàng xé ra bằng đũa.

Còn có cả trái cây – những thứ mà trong thời này vốn dĩ không dễ gặp, huống chi là ở nơi xa xôi hẻo lánh thế này. Một đĩa lê thơm mát lạnh, từng miếng cắt khéo léo như tỏa ra hương ngọt dịu dàng. Dưa hấu đỏ mọng, hạt đen bóng, nhìn đã thấy mát lòng. Thậm chí còn có cả dưa Hami vàng ươm – thứ đặc sản chỉ có thể trồng được ở những vùng khí hậu khắc nghiệt nhất phía Tây Bắc.

“Dạng Dạng, còn hài lòng không?” Tri Lễ nhìn cô bé trợn tròn mắt cười hỏi.

“Vâng, vâng ạ!” Cái này thì quá là hài lòng rồi.

Chỉ là, khi Phương Tri Ý gật đầu xong, Tri Lễ lại có chút áy náy: “Nhưng mà sau này em chỉ có thể cùng anh cả ăn ở bếp ăn thông thường thôi.”

Quân đội có quy định nghiêm ngặt, bếp ăn phi công chỉ dành cho phi công. Ngay cả cán bộ như Tri Thư cũng chỉ được ăn ở bếp ăn thông thường. Hôm nay cũng là vì Tri Lễ và Bùi Từ không có huấn luyện nên mới hẹn mang đồ ăn về nhà. Nếu là bình thường thì tuyệt đối không cho phép.

“Không sao đâu ạ, anh hai, sau này em sẽ tự nấu cơm ở nhà. Em nấu cơm ngon lắm ạ.”

“Thật sao?” Tri Lễ còn có chút bất ngờ, em gái nhỏ nhà mình còn biết nấu cơm ư?

Nói đến chuyện này, Phương Tri Ý lại rất kiêu hãnh: “Đương nhiên rồi! Anh hai, sau này anh không ăn ở nhà ăn thì về nhà ăn cơm em nấu nhé.”

“Được! Sau này Dạng Dạng muốn ăn gì, chúng ta cứ tự làm, không cần lo lắng tiền, anh hai có tiền.”

Phương Tri Ý nhìn vẻ hào sảng của anh hai, cười gật đầu rồi hỏi thêm một câu: “Anh hai, anh có thể về nhà ăn cơm không ạ?”

Một người có thể trở thành phi công, không chỉ đơn giản là vì thi đậu hay có hậu thuẫn, mà là phải vượt qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc nghiêm ngặt về thể chất, tâm lý và thần kinh, mỗi bước đều như bước trên lưỡi dao. Thời đại này, tài nguyên khan hiếm, kỹ thuật chưa hoàn thiện, mỗi chiếc máy bay là tài sản quốc gia quý giá, mà mỗi phi công – chính là một phần xương sống của lực lượng phòng không.

Cho nên, việc họ được đãi ngộ đặc biệt, được hưởng chế độ ăn uống vượt xa tiêu chuẩn bình thường, không hề là sự ưu ái, mà là sự tất yếu.

Bếp ăn phi công, là nơi cung cấp thực phẩm cho những người ngày ngày bay lượn giữa trời xanh, họ không chỉ cần dinh dưỡng để duy trì thể lực, mà còn cần sự kiểm soát nghiêm ngặt đến từng món ăn, từng nguyên liệu, vì chỉ cần một sai sót nhỏ, một chất gây đầy bụng hay phản ứng không rõ nguồn gốc, đều có thể trở thành thảm họa trên không trung.

Một khi phi công phát sinh bất ổn về sức khỏe, nhẹ thì bị đình chỉ bay, nặng thì hủy cả sự nghiệp. Thậm chí, trong trường hợp xấu nhất, không chỉ người mất, mà cả máy bay cũng sẽ hóa thành tro bụi. Ở mạt thế, cô đã tận mắt chứng kiến vô số xác cơ thể lẫn khung thép gãy nát nằm rải rác trong các khu căn cứ hoang tàn, một chiếc máy bay rơi xuống có rất nhiều lý do, trong đó lý do thể chất cũng là có.

“Đương nhiên có thể. Bình thường khi huấn luyện đều có thể về nhà ăn, chỉ khi có nhiệm vụ bay thì mới bắt buộc phải ăn ở nhà ăn thôi.”

Phương Tri Ý gật đầu rồi cẩn thận nói: “Vậy anh hai, anh có gì không ăn được thì nói cho em biết nhé. Sau này em sẽ nấu cơm cho anh và anh cả.”
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 42



Tri Thư và Tri Lễ không ngăn cản khi em gái ngỏ ý muốn vào bếp. Thật ra, ban đầu họ nghĩ sẽ để em gái "mười ngón không dính nước", hưng suy cho cùng, nếu cô thật sự thích, thì cớ gì lại không cho cô làm?

Trong mắt hai anh, đây không chỉ là chuyện một bữa cơm. Một người chủ động đi vào căn bếp của gia đình, phần nhiều là bởi trong lòng có chốn để đặt chân, có người để mà thương, có tình để mà trông cậy. Việc Phương Tri Ý sẵn lòng nấu ăn, đối với họ, là một tín hiệu quý giá – rằng cô đã xem nơi đây như “nhà”, không còn là khách, cũng không còn lạc lõng.

Là anh trai, họ chẳng nỡ làm trái ý em. Mà trong một mái nhà, sự cần thiết cũng là một cách để giữ người – để ai đó biết rằng sự tồn tại của mình mang theo trọng lượng, chứ không chỉ là vật trang trí hay gánh nặng.

Tri Thư nhân cơ hội này, đưa cả hai sổ tiết kiệm – một là tiền phụ cấp của chính anh, một là tiền Tri Lễ vẫn chưa kịp gửi về – đều giao cả vào tay em gái. Không nói lời hoa mỹ, chỉ nhẹ nhàng dặn:

“Sau này nhà mình thế nào, để em quyết.”

Phương Tri Ý nhìn hai cuốn sổ tiết kiệm cũ kỹ được bọc bằng giấy báo cẩn thận, lòng dâng lên cảm xúc khó gọi tên. Ở mạt thế, cô từng sống qua vô số mưu toan và phản bội, từng là người quyết đoán giết kẻ phản loạn, cướp quyền sinh sát trong tay. Nhưng khi cầm lấy hai cuốn sổ nhẹ hều này, lại thấy như cầm lấy một phần sinh mệnh ai đó trao gửi.

Dĩ nhiên, cô không từ chối – từ chối chỉ khiến hai người anh càng lo lắng.

Sau đó, cô hỏi anh hai về tiêu chuẩn ba bữa một ngày của bếp ăn phi công. Cô mới biết ngoài sữa bò, trứng gà, bánh bao nhân thịt, các loại thịt, gạo và mì tinh, họ còn được phát sô cô la để bổ sung thể lực.

Cô lập tức cảm thấy vui vẻ khôn xiết. Vậy là hàng vạn món đồ ăn trong không gian của cô có thể dễ dàng được sử dụng rồi! Ban đầu cô còn nghĩ mình nên tìm lý do gì để giải thích cho việc có những món ăn đó một cách hợp lý, bây giờ thì lý do đã tới rồi!

Phương Tri Ý vui vẻ chuẩn bị xong, ngẩng đầu liền thấy Bùi Từ đang yên lặng ăn cơm. Bùi Từ vừa lúc cũng ngẩng đầu, chỉ là anh ta hờ hững liếc nhìn cô một cái rồi chuyển ánh mắt đi, tiếp tục ăn cơm.

Ban đầu cô còn có chút áy náy vì vừa rồi không mời Bùi Từ sau này cũng tới ăn cơm. Nhưng khi ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi vậy, thậm chí còn không nói chuyện với cô, như thể nhìn cô một cái cũng là thừa thãi. Không hiểu sao cô lại có chút không vui.

Phương Tri Ý bất giác cau mày.

Cô nhớ đến cảnh Bùi Từ ở Dung Thành cứ ra vẻ một người anh trai tốt bụng, còn lừa cô "nói dối sẽ bị chó sói bắt đi". Vừa trở về đã như biến thành một người khác vậy. Quả nhiên là một người "gian xảo", cần thiết thì nói ngọt vài câu làm vui lòng người khác, không cần thiết liền "trở mặt không nhận người". Sự thay đổi đột ngột của anh khiến Phương Tri Ý cũng theo bản năng bĩu môi. Không muốn đáp lại thì không muốn, dù sao cô có anh trai, ai thèm quan tâm anh thế nào chứ !

Phương Tri Ý dùng sức chọc một miếng thịt bò bỏ vào miệng, động tác mạnh mẽ khiến ba người khác trên bàn đều nhìn về phía cô. Cô buột miệng nói: “Món thịt hầm này không mềm lắm.”

Nói xong, cô lại chú ý đến ánh mắt Bùi Từ nhìn mình, hốc mắt anh đầy những tia đỏ. Cô lập tức nhớ đến việc anh đã gắc đêm trên xe lửa để cô có thể yên giấc. Cô cảm thấy, anh có thể bạc bẽo, nhưng mình tuyệt đối không thể trở thành người vô ơn.

Bởi vậy, cô rộng lượng mở miệng: “Bùi Từ ca.”

Bùi Từ nghe thấy tiếng gọi, nhướng mày nhìn Phương Tri Ý. Anh thầm nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra còn có anh tồn tại rồi à. Anh không nói gì, yên lặng chờ cô nói tiếp. Quả nhiên, cô do dự một chút rồi tiếp tục mở lời: “Cảm ơn anh đã chăm sóc em dọc đường. Anh vất vả rồi. Sau này nếu không có nhiệm vụ bay, mời anh đến nhà em ăn cơm.”

Lời vừa dứt, trong lòng cô thầm thở phào. Được rồi, tình nghĩa đến đây xem như là trọn. Mời thì đã mời, đến hay không là chuyện của anh, cô đã làm tròn đạo lý rồi.

Kết quả, cô vừa dứt lời, Bùi Từ như đã chờ câu này từ lâu, không một chút do dự đáp: “Được thôi. Nhưng theo anh được biết, nửa năm tới nhiệm vụ bay của bọn anh tương đối ít, chủ yếu là huấn luyện bình thường. Thời gian tới ăn cơm có thể sẽ nhiều đấy, nên anh cũng sẽ đóng tiền sinh hoạt phí.”

Nói rồi, anh đứng dậy, từ trong túi móc ra một chồng tiền lẻ và các loại tem phiếu, chỉnh tề đặt trước mặt Phương Tri Ý. Sau khi đặt xuống, Bùi Từ còn bồi thêm một câu: “Thật ra anh huấn luyện cũng không bận rộn đến vậy đâu, sau này anh có thể đến giúp đỡ nhiều hơn.”

Ý tứ rất rõ ràng, tuyệt đối không ăn không ngồi rồi!

Phương Tri Ý: “……??” Không phải, sao lại có cảm giác “mời thần dễ, tiễn thần khó” thế này? Không lẽ anh định “ăn vạ” lâu dài sao ?
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 43



Phương Tri Lễ bị hành động của Bùi Từ làm cho đứng hình trong giây lát, sau đó giật mình phản ứng lại, sừng sộ nói: “Ai thèm tiền của cậu! Tự cậu ra căng tin mà ăn!” Em gái tôi khách sáo mời một câu, mà cậu lại định đến thật à ? Còn thời gian dài nữa chứ? Cậu có biết chữ "khách sáo" viết như thế nào không thế ?

Bùi Từ dường như đã đoán trước được Phương Tri Lễ sẽ phản đối, cũng chuẩn bị sẵn phương án "giảo biện", à nhầm, thuyết phục vị chiến hữu này: “Cậu làm anh kiểu gì vậy? Tôi cố ý tranh thủ thời gian đến hỗ trợ cậu còn không đồng ý ? Muốn làm em gái mệt ch.ế.t à ?”

Phươnh Tri Lễ quả thật bị cái lí do cù nhây, không biết xấu hổ của Bùi Từ làm cho sợ ngây người. Anh ta sẽ "muốn làm em gái mệt ch.ế.t" ?

“Hỗ trợ ? Cậu đến quấy rối thì có.” Dù lần này Bùi Từ thực sự đã giúp anh một ân huệ lớn, nhưng ân tình này bản thân anh sẽ trả, còn cho Bùi Từ đến ăn ké ?

Mau mau về ngủ đi, nằm mơ cái gì cũng có.

“Tốt hơn cậu là được rồi.” Bùi Từ đã hạ quyết tâm, kiên quyết ở lại.

Phương Tri Lễ mất một lúc lâu mới kịp phản ứng lại.

Không đúng rồi.

Đây là em gái tôi a! Sao tôi lại không giúp được ?

Ý cậu là sao ?

Một bữa cơm kết thúc, Phương Tri Lễ vẫn còn cãi cọ với Bùi Từ, cực kỳ kháng nghị Bùi Từ đến cửa "ăn chực".

Chuyện này Phương Tri Thư không xen vào. Dù sao cũng là em gái mình mở lời mời. Hơn nữa, lần này Bùi Từ đã giúp Phương gia rất nhiều việc, khả năng em gái cũng đã đoán được, lại thêm lần này anh và em trai không rời căn cứ được, cũng may có Bùi Từ hỗ trợ đón em gái, em gái đáp lễ một chút cũng là phải. Phương Tri Thư thực sự quá bận rộn, cũng không muốn nghĩ thêm nữa. Nghe hai người kia cứ chí chóe cãi nhau, anh chỉ coi như hai đứa trẻ con ham đấu khẩu.

Ăn xong cơm, anh còn phải đến Bộ Chỉ Huy để sắp xếp công việc, nên cũng không quản hai người kia nữa. Anh lo cho em gái trước: “Dạng Dạng, em cứ nghỉ ngơi một lát nhé, ngủ một giấc trưa. Anh cả xong việc sẽ về đón em đi phòng thông tin gọi điện cho cha mẹ, được không?”

Phương Tri Ý biết anh cả rất bận, nghe anh nói, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, anh cả cứ đi lo việc đi ạ.”

“Lão nhị hôm nay ở nhà, nếu anh chưa về, có việc gì em cứ tìm lão nhị nhé.”

“Vâng, anh cả.”

Phương Tri Thư cảm thấy Phương Tri Lễ và Bùi Từ quá ồn ào. Thấy cô em gái đi vào phòng ngủ, anh chu đáo đóng cửa lại, rồi mới đi đến trước mặt hai người, nhắc nhở một câu: “Phương Tri Lễ, Dạng Dạng cần nghỉ ngơi.”

Phương Tri Lễ nghe tiếng anh cả nói, nghĩ đến cô em gái đã mấy ngày trên tàu, vội vàng im miệng. Nhưng anh vẫn không chịu thua, trừng mắt nhìn Bùi Từ một cái. Bùi Từ chẳng thèm để ý, thậm chí còn “cầm lông gà làm lệnh tiễn”. Dù sao, Dạng Dạng đã mời anh, trừ cô ra, không ai có thể đuổi anh đi!

Phương Tri Thư nhìn hai gà chọi trước mắt, cũng không biết là hai người này đến bao nhiêu tuổi mới chịu trưởng thành. Nhưng anh vẫn nói với Bùi Từ: “Tiểu Bùi, cậu cũng về nghỉ ngơi một chút đi.” Nhìn quầng thâm dưới mắt Bùi Từ chắc trên tàu cũng chẳng ngủ ngon.

“Vâng, anh cả.” Bùi Từ ở bên ngoài thường gọi Phương Tri Thư là Phương tham mưu, nhưng khi riêng tư thường theo Phương Tri Lễ gọi một tiếng Phương đại ca. Giờ đây, lại trực tiếp sửa miệng gọi anh cả, Phương Tri Thư nghe thấy vậy thì thấy lạ, nhưng thấy vẻ mặt đứng đắn của Bùi Từ, nghĩ có lẽ Bùi Từ là học theo em trai, cũng không để ý, khẽ gật đầu rồi rời đi trước.

Phương Tri Lễ sợ làm ồn đến em gái, kéo Bùi Từ ra ngoài: “Thôi được rồi, tôi cũng không tranh với cậu nữa, mau về nghỉ ngơi đi.” Dù anh và Bùi Từ cãi nhau không ngừng, nhưng lần này Bùi Từ thực sự đã giúp một ân huệ lớn. Phương Tri Lễ biết điều đó, để sau này từ từ tính sổ.

“Vậy sau này cậu huấn luyện xong thì gọi tôi nhé, chúng ta cùng về nhà ăn cơm.” Bùi Từ được đằng chân lân đằng đầu nói.

“Bùi Từ, cậu có biết xấu hổ không đấy?”

“Không !” Bùi Từ nói xong lại lắc đầu: “Phương Tri Lễ, cậu đúng là ‘qua cầu rút ván’ ! Chưa nói đến chuyện tôi đã đón em gái giúp cậu, chỉ nói đến chuyện năm đó ở trường hàng không, mẹ tôi gửi bao nhiêu đồ tốt, có lần nào không vào miệng cậu một phần không ? Lúc đó cậu còn đảm bảo trước mặt mẹ tôi rằng sau này sẽ coi tôi như anh em ruột. Giờ tôi đến ăn một bữa cơm mà cũng tiếc. Ai, mẹ tôi biết chắc chắn sẽ đau lòng lắm đó.”
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 44



Bùi Từ “đào” chuyện cũ ra, Phương Tri Lễ lập tức xìu ngay. Năm đó anh đi học trường hàng không, tuổi còn chưa lớn lắm. Anh cũng không như Bùi Từ, từ nhỏ đã được rèn luyện trong quân đội, nên để thành tích nổi bật, anh phải huấn luyện cật lực hơn. Lúc đó, điều kiện ở trường hàng không cũng không tốt lắm, thức ăn tự nhiên có chút không đủ, thường xuyên huấn luyện xong đói đến không chịu nổi. Các bạn học đều thích tụ tập lại để ăn thêm. Riêng anh thì rất ít khi đi theo.

Cha mẹ tuy đúng hẹn gửi tiền cho anh, dặn anh nhất định phải tự chăm sóc tốt bản thân, nhưng khi đó em gái nhỏ cơ thể đặc biệt không tốt, quanh năm cần đủ loại thuốc bổ. Anh còn chẳng có tiền, chỉ có thể dựa vào bóp mồm bóp miệng tiết kiệm, cố gắng chắt bóp mua thêm thuốc bổ cho em gái, hy vọng em gái có thể nhanh chóng khỏe mạnh, không cần chịu khổ nữa. Lúc đó, hoàn cảnh khó khăn của anh bị Bùi Từ phát hiện. Cậu ta không đem chuyện này nói ngoài miệng, nhưng mỗi lần Bùi gia gửi đồ cho cậu ta, anh đều có một phần.

Phương Tri Lễ tự biết mình đuối lý, nhưng lại có chút không cam lòng. Quan trọng là không biết tên này rốt cuộc đang có âm mưu gì. Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Vậy cậu cũng đâu phải ăn có một bữa.”

Bùi Từ nói: “Tôi trả tiền, lại còn giúp đỡ nữa chứ.” Vẻ mặt hoàn toàn chính là: tôi có để cậu chịu thiệt thòi đâu mà cậu cứ tính toán với tôi thế.

Phương Tri Lễ nhìn người này cứ như kẹo mạch nha, nói thế nào cũng nhất định không nhả ra, đành phải đưa ra yêu cầu: “Vậy một bữa ăn sẽ tính theo tiêu chuẩn bếp ăn không quân, và chúng ta ai về nhà cũng phải giúp Dạng Dạng. Nếu là kiểu chỉ chờ ăn cơm thì nhà chúng tôi không hoan nghênh.”

“Không thành vấn đề.”

Phương Tri Lễ: “… Điều kiện như vậy mà cậu cũng đồng ý á ?"

Bùi Từ cái đồ trời đánh kia, không phải thật sự có tâm tư gì mờ ám với em gái anh đấy chứ?

Ý nghĩ vừa lóe lên đã khiến Phương Tri Lễ cau mày như ăn phải ớt, nhưng nghĩ ngược lại một chút, anh lại khẽ lắc đầu tự phủ định.

Nếu là người khác, có lẽ anh đã phải cân nhắc thật kỹ, thậm chí không ngại ra tay dạy dỗ vài câu, nhưng người đó là Bùi Từ thì ... tuyệt đối không thể.

Bao năm quen biết, anh hiểu rất rõ con người này. Bùi Từ cái gì cũng tốt: quân kỷ nghiêm, tác phong thẳng, năng lực khỏi bàn, chỉ có một điều – kiên nhẫn là thứ chưa bao giờ nằm trong danh mục phẩm chất của cậu ta. Đối với con nít thì cau mày, đối với con gái lại càng không có hứng, nói gì đến chuyện dây dưa tình cảm? Mà em gái anh, Phương Tri Ý, rõ ràng nhỏ hơn Bùi Từ đến gần chục tuổi, vóc dáng thì mảnh mai yếu ớt, còn hay xấu hổ cúi đầu – hoàn toàn không phải kiểu người có thể khiến một “sắt thép nam tử” như Bùi Từ bỗng dưng nảy sinh phong hoa tuyết nguyệt gì đó.

Lúc Tết năm ngoái, mẹ của Tôn trung đội trưởng trung đội định biên đến thăm con, còn dẫn theo cô con gái xinh xắn. Cô gái kia vừa thấy Bùi Từ đã như bị điện giật, mấy ngày liền lấy cớ đi ngang doanh trại, ánh mắt cứ ríu rít dính lấy cậu ta. Kết quả? Bùi Từ mắt nhìn thẳng, một lần cũng không thèm liếc.

Còn nữa còn nữa.

Lại còn có một lần, một đám cô nương từ đoàn văn công đến biểu diễn cho họ. Có một cô nương khá bạo dạn, một ánh mắt đã nhìn trúng Bùi Từ. Sau buổi diễn, cô ấy lấy cớ đến tìm cậu ta, kết quả ngượng ngùng đi đến trước mặt Bùi Từ, vừa mới kêu một tiếng “Bùi ca ca” đã bị Bùi Từ lạnh lùng cắt ngang: “Nhà tôi không có em gái. Và ở nơi nghiêm túc này, không cần gọi tôi là ca ca, xin hãy gọi tôi là đồng chí.”

Thử hỏi, một người như thế, tâm tư làm gì có chỗ cho gió trăng xen vào?

Cho nên—không thể nào! Tuyệt đối không thể có chuyện Bùi Từ động lòng với em gái anh được!

Thế nhưng, sau khi phủ định ba lượt, trong đầu Phương Tri Lễ vẫn có một dấu hỏi không cách nào dập tắt:
Vậy thì tại sao cái đồ mặt dày đó lại cứ bám lấy nhà anh như vậy?
Lại còn tiền sinh hoạt phí đưa cả chồng, còn hăng hái đòi đến giúp việc?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Phương Tri Lễ dần sâu như sương sớm ngày đông.

… Không lẽ—

Là do cơm?!

Anh đột nhiên tỉnh ngộ.

Chắc chắn là tay nghề nấu nướng của em gái anh khiến tên khốn đó ăn một lần rồi nghiện mất rồi! Nếu không thì sao Bùi Từ nhất định phải đến nhà họ Phương ăn chực như thế? Nhất định là ở Dung Thành, cậu ta từng được ăn một bữa rồi, mới nhớ mãi không quên, giờ mới giở chiêu “lấy việc công làm việc tư” này!

Ừ, trăm phần trăm là như vậy!
Đàn ông mà, có thể thoát khỏi tay mỹ nhân, nhưng không thể thoát khỏi cái dạ dày!

Phương Tri Lễ lúc này lòng như mở cờ, tâm lý đề phòng hạ xuống hẳn ba tấc. Anh thầm nghĩ, chỉ cần Bùi Từ còn giữ cái tính chẳng biết phong tình như thế, vậy thì cứ để cậu ta ăn, ăn chán rồi tự đi thôi, không thể có chuyện gì được!

Hơn nữa cậu ta chi tiền không ít, lại còn nhận lời giúp đỡ. Đến lúc đó, số tiền này sẽ dùng hết để mua quần áo cho Dạng Dạng!

***Note: Phương trung đội trưởng, suy nghĩ của anh quá nguy hiểm. Sau này đừng có mà hối hận ruột đều xanh đấy nhé !
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 45



Phương Tri Ý trở về phòng, theo lời mẹ dặn, đầu tiên là cất tất cả những tài sản quý giá nhất vào một nơi tương đối an toàn, định bụng sẽ nói với hai anh sau.

Việc đầu tiên là kiểm kê tài sản. Sổ tiết kiệm mà hai người anh đưa, cô mở ra nhìn qua: không phải là con số nhỏ, là trợ cấp sĩ quan của quân khu, lại thêm mấy năm tiết kiệm, nếu đem so ở mạt thế, cũng có thể đổi được một xe đạn dược rồi. Nhưng cô không định tiêu, ít nhất là không phải lúc này. Vật tư nấu nướng thì cô có sẵn trong không gian, còn những nhu yếu phẩm hằng ngày thì hai anh đã chuẩn bị chu toàn, cô chỉ việc dùng.

Tiếp theo là món tiền từ Bùi Từ. Lúc ấy không đếm kỹ, giờ mở ra xem mới giật mình: hơn hai trăm đồng, phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu vải, cả phiếu công nghiệp cũng có. Thật là phong phú như một tổ công tác hậu cần lưu động. Phương Tri Ý nhếch môi cười khẽ, tay vừa xếp phiếu, miệng vừa lẩm bẩm: “Đây là đưa luôn cả khẩu phần ba tháng của anh ấy cho mình à?”

Cô không có ý định trả lại. Dù gì cũng là mình bỏ công sức nấu nướng, mà toàn là đồ tốt, kỹ thuật cao siêu do chính mình đứng bếp. Cứ coi như đây là… tiền lương đi! Cùng lắm nấu thêm vài món cho anh ấy là được.

Ở tận thế, ở tận thế làm gì có tiền công hay lương tháng, chỉ cần có đồ ăn và căn cứ sinh tồn là đủ. Nhưng ở thế giới này thì khác, tiền là thứ tốt!

Nghĩ đến đây, Phương Tri Ý chống cằm, bắt đầu tính toán nghiêm túc. Sống lâu trong tận thế, thói quen chuẩn bị đường lui đã ăn vào máu. Dẫu cha mẹ yêu thương, hai anh cưng chiều, nhưng cô đã mười sáu rồi, qua Tết là mười bảy, không thể mãi dựa dẫm được. Cô cần một hướng đi cho riêng mình – một công việc đứng đắn, một tương lai ổn định, một đời sống mà dù sau này có phải rời xa vòng tay người thân cũng vẫn có thể ngẩng đầu bước tiếp.

Nguyên chủ đang học cấp ba, nhưng vì biến cố gia đình mà gián đoạn. Cũng may, cha mẹ đều là giảng viên đại học, lại thêm nguyên chủ là người ham học, trình độ văn hóa không hề tệ.

Còn kỹ năng của cô ư? Dù là sinh tồn hay sửa chữa, bảo trì, cô đều thông thạo. Ở tận thế, không gì là không dám thử. Nhưng ở đây thì… trạm hậu cần có quy trình, nhà máy có tổ kỹ thuật, không phải cứ xắn tay áo là được cho tháo máy bay. Cô có thể bảo dưỡng một chiếc xe tăng nếu cần, nhưng ai lại để một cô gái “ốm yếu” như cô vào sửa chiến cụ quốc phòng ?

Nếu cô không nhầm, chú Chu là giáo sư thiết kế cơ khí, vì khá quý mến nguyên chủ nên luôn nói sau này nguyên chủ học xong cấp ba thì xin vào Đại học Công Nông Binh của Nam Thành, làm học trò của chú. Vì vậy, ở nhà, tranh thủ lúc nguyên chủ khỏe mạnh, chú Chu sẽ “dạy thêm” cho nguyên chủ.

Chỉ là… không thể nóng vội. Chuyện cha mẹ còn chưa giải quyết xong, mọi thứ tạm thời phải gác lại. Đợi vài năm nữa, trở về Nam Thành học tiếp, chính thức bái sư học nghệ. Sau khi được học tập bài bản, cô sẽ có nhiều lựa chọn công việc hơn.

Ừm! Cứ thế đi !

Phương Tri Ý, sau khi vạch ra một kế hoạch to lớn, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ. Khi cô tỉnh dậy, cô nghe có tiếng nói chuyện vọng ra từ phòng khách, đó là giọng của anh cả, nghĩ đến việc sắp được gọi điện cho cha mẹ, cô liền vui vẻ nhảy xuống giường.

Cô từ phòng ngủ bước ra, thấy quả nhiên anh cả đã về, đang đứng ở cửa bếp nói chuyện với anh hai.

Phương Tri Thư nhìn thấy em gái bước ra, cười hỏi: “Dạng Dạng, em nghỉ ngơi tốt không?”

Phương Tri Ý gật đầu: “Anh cả, em nghỉ ngơi tốt rồi. Em nghe thấy tiếng của anh hai mà ?”

Cô bé vừa dứt lời, Phương Tri Lễ liền thò đầu ra từ bếp. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh ô liu, vạt áo cài trong chiếc quần quân phục màu xanh, tay áo xắn lên quá khuỷu tay. Gương mặt vốn không trắng trẻo giờ lại dính đầy tro bụi đen sì. Mà anh hoàn toàn không hay biết, vẫn vẫy tay về phía Phương Tri Ý: “Dạng Dạng, anh hai đã cọ rửa bếp lò sạch sẽ rồi, tối nay chúng ta có thể tự nấu cơm!”

Bởi vì Bùi Từ quá lì lợm, khiến cho Phương Tri Lễ thực sự rất tò mò về tài nấu ăn của em gái mình.

Phương Tri Ý nhìn vẻ mặt anh hai giống như một chú mèo hoa, không nhịn được bật cười. Phương Tri Ý rất xinh đẹp, khi cười lại càng đẹp hơn. Đặc biệt là lúm đồng tiền nhỏ xinh ở khóe miệng, ngày thường nói chuyện không rõ ràng lắm, nhưng một khi vui vẻ cười lên là lúm đồng tiền ấy hiện ra, quả thực ngọt ngào vô cùng.

Phương Tri Lễ nhìn cô em gái cười vui vẻ, cũng hắc hắc cười ngô nghê theo. Anh cười cái kiểu trông lại càng ngây ngốc, chọc cho Phương Tri Ý cười càng vui vẻ hơn, cuối cùng đến Phương Tri Thư cũng không nhịn được mà cười theo hai tiếng.

Mãi về sau Phương Tri Lễ mới nhận ra anh cả và cô em gái đang cười mình, nghi hoặc hỏi: “Dạng Dạng đang cười gì vậy?”
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 46



Phương Tri Ý cười đủ rồi, chỉ vào chiếc gương trên tường.

Phương Tri Lễ bán tín bán nghi, bước vội đến trước gương, vừa cúi đầu đã thấy một khuôn mặt nhọ nhem, lem luốc tro bụi như mèo hoang chạy lạc vào kho than. Anh nhe răng ra, trong gương phản chiếu lại một bộ dáng đen sì sì, răng trắng sáng như đèn pin bật trong đêm tối. Đến chính anh cũng không nhịn được mà bật cười.

Nhưng chỉ cười được hai tiếng, Phương Tri Lễ đã bắt đầu bực bội: “Anh cả với em gái đúng là một giuộc! Nhìn thấy mặt anh như vầy mà không ai nhắc lấy một câu, còn cười hả hê như trúng thưởng tem vải vậy!”

Vừa nói xong, anh đã liếc sang Phương Tri Ý đang cười đến run vai. Mặt anh sầm lại, nhưng đối với anh cả lúc nào cũng mang bộ dạng “tiếu diện hổ” thì anh còn chột dạ đôi chút. Nhưng đối tượng là em gái – lại là cô gái mảnh mai, má phấn hồng hồng, giọng nói mềm như bún, thì khí thế lập tức tăng vọt.

Phương Tri Lễ bắt đầu lén lút lách người tới gần, tay chậm rãi đưa ra, định nhân cơ hội này... biến em gái thành mèo hoa đồng bọn.

Phương Tri Lễ tức giận, nhưng đối mặt với anh cả “tiếu diện hổ” thì anh không có dũng hí, nhưng với em gái đáng yêu thì … Anh lén lút dịch đến trước mặt Phương Tri Ý, muốn nhân cơ hội cũng biến em gái thành một chú mèo hoa.

Tuy nhiên, vừa thấy bóng Phương Tri Lễ dịch tới gần, Phương Tri Ý đã nhanh như chớp nhảy lùi lại, trốn ra sau lưng anh cả, kêu to như còi báo động sập hầm:

“Anh cả! Cứu mạng, anh hai định "ám sát" em!”

Phươn Tri Lễ không ngờ phản ứng của cô em gái lại nhanh nhạy đến vậy. Thấy cô bé trốn sau lưng anh cả, ban đầu Phương Tri Lễ còn chút rụt rè, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy anh cả vẫn luôn cười hiền hòa, lập tức trở nên bạo dạn. Anh vươn hai tay, định tóm lấy Phương Tri Ý. “Dạng Dạng cũng muốn biến thành mèo hoa bầu bạn với anh hai nha!”

Phương Tri Ý mới không cần đâu! Cô trốn sau lưng anh cả, hai tay nắm chặt lấy áo sau lưng anh cả, nương theo anh cả mà né tránh sang trái sang phải, vừa trốn vừa kêu: “Anh cả mau mau cứu giá !”

Phương Tri Thư đối với hai đứa em "vô tri' này quả thực vô cùng bất đắc dĩ. Cuối cùng, anh vẫn "thua" trước tiếng "anh cả" liên tục của em gái. Anh liếc nhìn Phương Tri Lễ đang giương nanh múa vuốt: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Phương Tri Lễ nghiêng đầu, ném câu hỏi của anh cả cho em gái: “Dạng Dạng, em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười sáu ạ.”

“Em qua năm là mười bảy rồi! Tuổi mụ là mười tám!” Phương Tri Lễ hùng hồn nói: “Anh cũng mới hai mươi ba, chỉ lớn hơn Dạng Dạng năm tuổi thôi.” Nói xong, anh làm cái vẻ “anh cũng chỉ lớn hơn cô em gái bé bỏng có năm tuổi thôi” nhìn anh cả mình.

Phương Tri Ý nghe anh hai nói vậy mà thấy xấu hổ thay anh, vội vàng thò đầu ra từ sau lưng anh cả, chớp đôi mắt hạnh trong veo vô tội nhìn anh cả mình, như thể muốn nói: “Anh cả xem anh hai bắt nạt em kìa, có ai tính tuổi như vậy không?”

Phương Tri Thư tuy thừa nhận mình là một người công bằng chính trực, nhưng ai bảo em gái đáng yêu đến thế chứ? Nên cán cân công lý đã sớm nghiêng về phía "ngoại" rồi. Cuối cùng, sự việc lấy Phương Tri Lễ bị ăn mắng kết thúc.

Sau chiến thắng, Phương Tri Ý làm mặt quỷ về phía Phương Tri Lễ, chọc cho Phương Tri Lễ ngứa tay muốn véo mặt cô. Nhưng tay anh ta vừa giơ lên, Phương Tri Ý đã cười chê bai nói: “Anh hai bẩn.muốn.ch.ế.t."

“Hừ, dám chê anh hai?”

“Chê mạnh!” Phương Tri Ý biết hai anh đều cưng chiều mình, hơn nữa có anh cả là chỗ dựa của cô đang ở ngay bên cạnh, nên nói chuyện càng không câu nệ.

Mới Tri Lễ nghe vậy tức đến muốn bật cười, lại giả vờ tủi thân: “Ai, Dạng Dạng nhà chúng ta cũng quá vô lương tâm rồi, vậy mà anh hai còn đội mưa to gió lớn bão bùng sấm chớp giật đùng đùng đi mua vải may quần áo cho Dạng Dạng.”

Lời này nghe xong đến Phương Tri Thư cũng hết lời, không nhịn được vạch trần: “Gần đây mưa?”

“Anh cả!!!”

Chờ dọn dẹp xong xuôi trong nhà, Phương Tri Thư liền chuẩn bị đưa em gái đi phòng thông tin để gọi điện về cho cha mẹ. Phương Tri Ý nghe nói sắp được gọi điện cho cha mẹ, liền cố ý đi thay một bộ quần áo mới.

Phương Tri Thư vừa đi vừa chậm rãi giới thiệu cho cô em gái mới về khu nhà quân nhân — nơi mà từ nay về sau, cũng chính là “nhà” của cô.

“Khu nhà quân nhân này chia làm hai khu, một khu là gia đình cán bộ sĩ quan thuộc tổng bộ, còn lại là gia đình cảnh vệ, vận tải, trạm khí tượng, đại đội bốn và nông trường. Nhà chúng ta thuộc khu cán bộ, nên đông người, phức tạp cũng hơn.” Giọng anh cả ổn định như giọng đọc trong buổi họp giao ban buổi sáng, nhưng lại mang theo sự kiên nhẫn hiếm thấy. “Nhà của phi công thì ở đầu bên kia, gần sân huấn luyện hơn. Bên đó người nhà không nhiều, chỉ có vài hộ.”

Biên cương nơi này hoang vu, núi cao trập trùng, giao thông không thuận tiện, xe cộ qua lại đếm trên đầu ngón tay. Thú dữ trong núi nhiều vô kể, vào mùa đông rét buốt, thỉnh thoảng còn nghe tiếng sói tru vọng từ rừng xa, khiến người ta nghe mà sởn tóc gáy. Cuộc sống trong căn cứ tuy không thể gọi là dư dả, nhưng cũng được xem là tạm ổn trong điều kiện hiện tại.

Ngay cổng khu nhà quân nhân có một hợp tác xã cung tiêu lớn, là nơi duy nhất cung cấp lương thực thực phẩm, đồ dùng thiết yếu cho toàn bộ gia đình chiến sĩ. Cũng nhờ vậy mà mỗi lần có xe tiếp tế về, người trong khu lại rộn ràng như có hội, ai nấy đều nhanh chân xếp hàng giữ chỗ, sợ chậm một bước là mua không được mớ rau ngon hay miếng thịt tươi.

Căn cứ còn có một bệnh viện không quân chuyên trách, quy mô không lớn nhưng trang thiết bị tương đối đầy đủ, chủ yếu phục vụ sĩ quan, binh lính và người nhà trong doanh. Ngoài ra, nếu dân bản địa quanh vùng bị bệnh nặng, bệnh viện cũng sẽ tiếp nhận chữa trị. Dẫu sao, ở vùng hẻo lánh thế này, bác sĩ cũng coi như là phúc phần lớn lao rồi.

Giáo dục trong căn cứ tương đối hạn chế. Trẻ nhỏ có thể theo học nhà trẻ và tiểu học ở sát khu nhà phi công, nhưng từ cấp hai trở đi thì buộc phải xuống thị trấn dưới núi.

Cuộc sống ở căn cứ xem như khép kín, cơm áo gạo muối đều có thể đáp ứng, nhưng muốn mua quần áo mới, radio hay đồ hiếm lạ thì buộc phải chờ đến ngày xe vận tải lên thành phố. Loại xe này không phải muốn đi là đi được – một tháng mới có một chuyến, do đại đội vận tải phụ trách, người đi phải đăng ký trước cả tuần, còn phải có lý do chính đáng.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 47



Ba anh em đi chưa được bao xa, Phương Tri Ý đã trông thấy dưới mái che nắng đằng xa có mấy người phụ nữ đang tụm năm tụm ba, vừa đan len vừa trò chuyện rôm rả.

Khu đất trống giữa dãy nhà quân nhân này có chừng bảy tám mái hiên như vậy, đều là do tự tay các chiến sĩ rảnh rỗi dựng lên từ mấy năm trước, vừa để tránh nắng, vừa tiện cho người nhà ngồi hóng mát, gi.ế.t thời gian. Nhìn qua cũng có chút giống đình viện ở Nam Cương, nơi các bà, các cô tụ họp mỗi chiều tà, chuyện trò từ chuyện cơm áo gạo tiền tới chuyện con gà hàng xóm đẻ trứng ít.

Nơi đây trời khô, nắng gắt, người lớn quanh năm không ra ngoài làm việc, rảnh rỗi quá thì thích tụ lại vừa trò chuyện, vừa tranh thủ đan áo len, may khăn tay, tiện thể mang ra chợ đổi lấy xà phòng, vải vóc hay đôi khi chỉ là viên kẹo cho con.

Ba anh em vừa đi ngang, liền có người nhận ra Phương Tri Thư, thân thiện lên tiếng:

“Phương tham mưu, đây là em gái cậu à?”

Phương Tri Thư cười gật đầu: “Đúng vậy, thím.”

Phương Tri Ý cũng lễ phép khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại. Mái tóc đen dài buông xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như sứ non, ánh mắt trong trẻo mà điềm tĩnh – giống như đóa mai trắng nở giữa mùa đông giá lạnh.

Mấy người phụ nữ bất giác sửng sốt, một người thím xuýt xoa:
“Trời đất, em gái cậu đúng là xinh như tranh vẽ! Da trắng như bông bưởi, lớn lên thế này khéo sau này làm cô văn công cũng được ấy chứ!”

Phương Tri Thư cười cười coi như đáp lại.

Đi xa thêm một đoạn, ra khỏi tầm mắt những người hóng mát kia, anh mới dịu giọng dặn dò:

“Dạng Dạng, những người đó đều là người trong khu nhà quân nhân. Anh và anh hai không thân lắm, nhưng sau này em ở đây, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, có qua lại cũng là bình thường. Nếu hợp ý thì thân thiết một chút, còn nếu không thì cũng đừng gượng ép, xã giao vừa phải là được.”

Giọng anh cả trầm ổn, từng chữ như thể đã cân nhắc từ trước, không quá nặng nề nhưng cũng không hời hợt. Mấy năm nay, anh từng chứng kiến không ít chuyện thị phi lắt nhắt trong khu nhà – lời ra tiếng vào, chuyện nhỏ xé to, nhiều khi chỉ bắt nguồn từ một ánh mắt, một câu nói vu vơ.

“Dạ.”

Phương Tri Ý gật đầu, vẻ mặt không có gì khác thường, nhưng trong lòng lại khẽ cười.

Làm gì có chuyện cô để tâm mấy lời ong tiếng ve đó? Đường đường là đại lão từng một tay dẫn dắt căn cứ mạt thế đi qua bao đợt vây quét của tang thi và phản bội, thì chút mưu mô sân sau trong khu nhà quân nhân thế này, thật sự chẳng đủ để cô bận tâm.

Chỉ là, thân thể này không thể bại lộ. Dù đầu óc có vững vàng đến đâu, cũng phải gồng gánh trong cái vỏ bọc ốm yếu tự ti, phải biết giả vờ khéo léo, nhẫn nại, không gây chú ý tránh ảnh hưởng đến các anh.

Phương Tri Thư thấy cô bé vẻ ngoài yếu ớt lại không yên tâm dặn dò thêm: “Dạng Dạng, em phải nhớ kỹ, nơi nào có hai anh thì đó chính là nhà của em. Ở nhà mình thì không cần phải cố nhịn mà làm chuyện mình không thích. Có chuyện gì nhất định phải nói cho bọn anh biết kịp thời.”

“Đúng vậy, nếu có ai dám bắt nạt em, em cứ nói với anh hai, anh hai sẽ đi báo thù cho em!” Phương Tri Lễ chen lời.

Giọng anh hai đầy khí thế chính nghĩa, làm Phương Tri Ý bất ngờ suýt bật cười. Trong sách viết, hai người anh này yêu thương cô em gái này đến tận xương tủy, nhưng khi thực sự đối diện, cô mới hiểu, thứ tình thân đó không phải là kiểu khoa trương, mà là thứ dịu dàng lặng lẽ, kiên định từng chút một như vậy.

Bảo sao khi nguyên chủ qua đời, hai người anh lại thành ra như thế… Không phải vì họ quá yếu đuối, mà bởi vì họ từng dốc lòng yêu thương một người – rồi không thể tha thứ cho chính mình vì đã lơ là, bỏ rơi em gái khi em cần họ nhất.

“Anh cả, anh hai yên tâm đi, em lợi hại lắm! Ai dám bắt nạt em, em khiến họ khóc không ra nước mắt luôn đó!” Phương Tri Ý cười toe, giọng hồn nhiên mà ánh mắt lại lóe lên tia sắc bén.

Không giống với nguyên chủ từng yếu đuối đến mức để mặc số phận, cô, người đến từ mạt thế, chưa từng biết cúi đầu.

Phương Tri Lễ nghe xong thì phá lên cười:
“Ui chao, Dạng Dạng nhà chúng ta lợi hại vậy sao? Vậy sau này em nhớ bảo vệ luôn cả anh hai nhá!”

Lời anh chỉ là một câu đùa, nhưng cũng giống như gieo xuống một mầm hạt nhỏ trong vòm trời xanh thẳm nơi biên giới xa xôi này.

Anh không ngờ, chỉ ít lâu sau, chính cô em gái nhỏ nhắn, xinh xắn này lại cứu mình trong một tình huống sinh tử – như thiên thần từ bóng tối bước ra, kéo anh từ tay tử thần trở về.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 48



Hiện tại việc gọi điện thoại liên hệ với cha mẹ tốn nhiều thời gian hơn trước rất nhiều, bởi vì cha mẹ bị tạm thời đình chỉ công tác nên không thể gọi trực tiếp đến văn phòng Phòng Giáo Vụ.

Cho nên Phương Tri Thư chỉ có thể trước liên hệ chú Chu, sau đó lại nhờ ông ấy thông báo cho cha mẹ.

Chu Thừa Khang hôm nay lại vừa lúc không có tiết học, vốn định đi thư viện một chuyến, nhận được điện thoại của anh em nhà họ Phương, liền nói: “Tri Thư, cháu chờ một chút, hiện tại chú ký túc xã cho công nhân viên chức gọi cha mẹ giúp cháu.”

“Phiền toái chú Chu.”

“Khách sáo với chú Chu làm gì?” Chu Thừa Khang đáp sau đó lại nói: “Có điều, khả năng các cháu chờ lâu một chút, chú chạy đi gọi cha mẹ các chau lại đây khả năng cũng ohair mất nửa tiếng đấy."

“Vâng, không sao cả, chúng cháu chờ được.”

Phương Tri Thư gác máy rời khỏi cửa sổ phòng thông tin, cúi đầu nói với em gái : “Dạng Dạng, chú Chu đi giúp chúng ta gọi cha mẹ rồi, có thể sẽ mất khá nhiều thời gian, em muốn chờ ở đây hay về nhà chờ?”

Phòng thông tin nằm ngay giữa khu người nhà quân nhân và doanh trại, là một căn nhà cấp bốn nhỏ, hai phòng trống lộng gió, quét vôi xanh nhạt, thoạt nhìn vừa đơn sơ vừa gọn gàng.

Trừ phòng làm việc của đồng chí trực điện thoại thì chỗ hai người đang đứng chính là khu vực công cộng – nơi mọi người phải xếp hàng đợi gọi. Nhưng do quân nhân đông đúc, người nhà cũng không ít, nên mỗi lần đến đây đều phải “xếp hàng như đi tranh công đánh giặc”, chẳng có nổi một cái ghế đặt xuống.

Phương Tri Thư thân là tham mưu, văn phòng có điện thoại riêng, lúc trước gọi về nhà đều là ở văn phòng của anh gọi đi nhưng tình hình lúc này có chút đặc biệt, cần có người chứng kiến khi liên lạc. Vậy nên anh dứt khoát dắt em gái đến phòng thông tin luôn

Thực ra, cũng chỉ khác nhau một chút là đến phòng thông tin liên lạc thì phải đứng xếp hàng, cùng lắm là đợi lâu một chút. Với đàn ông con trai như anh thì không sao, nhưng với một cô bé như cô, vừa mới vất vả ngồi tầu, từ một nơi xa đến, chưa quen thuộc thời tiết khí hậu, bản thân lại yếu ớt hơn người thường thì việc đứng lâu cũng là cả một vấn đề.

Nhưng Phương Tri Ý lại ngẩng đầu, khẽ đáp:

“Em muốn đợi ở đây.”

Cô sợ trở về sẽ lỡ mất cuộc điện thoại cha mẹ gọi lại, khó khăn lắm mới được nghe giọng họ, cô rất nhớ mong.

Giọng cô nhỏ nhẹ mềm mại, thái độ lại vô cùng kiên quyết, Phương Tri Thư gật đầu: “Được, vậy chúng ta cứ ở đây chờ.”

“Phương tham mưu, đây là em gái của anh sao?” Phương Tri Thư đang định dẫn em gái đi sang một bên chờ, chiến sĩ trẻ phụ trách ghi chép thông tin trong phòng thông tin hỏi.

Phương Tri Thư nhìn thấy chiến sĩ trẻ vẻ mặt khẩn trương, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, nhàn nhạt gật đầu: “Đúng vậy.”

“Bên ngoài đang nắng gắt, lại nóng, đi về rồi quay lại cũng phiền. Nếu không... để em gái anh chờ trong này một lát nhé?” Cậu ta vừa nói vừa luống cuống kéo từ trong phòng ra một cái ghế gỗ cũ kỹ, “Cho... cho em gái anh ngồi. Có lẽ còn phải đợi lâu.”

Dứt lời, chiến sĩ trẻ không dám nhìn thêm, lủi nhanh vào trong như bị lửa đốt dưới chân.

Biên cương hè đến, trời chẳng nể nang ai. Nơi này ánh nắng dài lê thê như bài hát hành quân không có điểm dừng, ban ngày kéo mãi đến tận mười giờ đêm mới chịu buông rèm tối. Bây giờ mới chỉ bốn giờ chiều thôi, mà mặt trời đã thiêu đốt hừng hực như giữa trưa phương Nam, khiến người ta chỉ muốn lột da, lăn vào hầm băng ngủ một giấc.

Phương Tri Ý ngồi nép một bên trong bóng mát phòng thông tin, ánh mắt lơ đãng quét qua cửa sổ, dừng lại nơi mấy cây bạch dương bên ngoài đang xụi lơ như binh sĩ mới tập gục đầu giữa thao trường nắng cháy. Lá cây cuộn lại vì nóng, cành cũng chẳng buồn vươn lên, muốn che nắng cho người ta mà thân bất do kỷ. Nói ra thì tội, nắng biên cương chẳng phải thứ dành cho nữ nhi yếu ớt thưởng ngoạn, càng không dành cho cây cối mảnh mai mộng mơ.

Thật ra ngồi bên ngoài phòng thông tin cũng được thôi, nhưng chỗ đó có mấy cây bạch dương, bản thân cũng đã bị nắng phơi đến ỉu xìu hết cả. Cành lá rũ rượi, nhìn là biết chẳng còn hơi sức đâu mà che mát cho ai. Đã vậy, bóng cây thưa thớt đến tội, đứng dưới mà cứ ngỡ đang đứng ngay giữa thao trường, mặt trời chói chang rọi thẳng xuống đỉnh đầu, không chừa cho ai một tấc mát mẻ.

Bùi Tri Thư nhìn chiếc ghế chiến sĩ trẻ mang tới, bê tới đặt bên cạnh em gái, nói: “Dạng Dạng, em ngồi một lát đi.”
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 49



Phương Tri Ý ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ mềm mại lặng lẽ ngồi xuống một bên. Chiếc ghế cô đang ngồi là do một chiến sĩ trẻ trong phòng liên lạc vừa đưa tới. Khi đó cô còn chưa kịp mở miệng cảm ơn, thì người ta đã như một làn gió xoay người chạy mất.

Lúc này, phương tiện liên lạc trong xã hội vẫn còn rất lạc hậu. Không phải nhà nào cũng có điện thoại bàn, càng đừng nói đến chuyện thông tin di động. Ngoại trừ một số đơn vị quan trọng được trang bị điện thoại cố định, thì người dân bình thường muốn liên lạc với thân nhân đều phải tới bưu điện. Đặt cuộc gọi xong, nhân viên tổng đài mới lần theo số, nhắn cho người nhận đến đúng nơi, đúng giờ mới được nghe.

Còn trong quân đội, tuy có tổ chức chặt chẽ và sinh hoạt tập trung, nhưng mọi thứ vẫn phải dựa vào sổ sách, ghi chép. Bất kể là người nhà nhắn gửi tin tức, hay có cuộc gọi từ hậu phương chuyển đến, đều phải cẩn thận ghi tên họ, thời gian, địa điểm, sau đó treo lên bảng thông báo để người được nhắn chủ động tới nghe.

Công việc tuy lặp đi lặp lại nhưng không hề đơn giản. Phòng liên lạc có một chiến sĩ chuyên phụ trách công tác ghi nhận này, trách nhiệm nặng nề, sai sót một dòng cũng có thể khiến đồng đội bỏ lỡ tin quan trọng từ quê nhà.

Phòng liên lạc không lớn, chật hẹp và đơn sơ. Một chiếc bàn gỗ đã phai màu, hai máy điện thoại quân dụng loại quay số nặng trịch, mấy chồng hồ sơ dày như gạch ép sát tường. Ngoài ra chỉ có đúng hai chiếc ghế dùng để chiến sĩ trực thay phiên nghỉ lưng đôi chút.

Hiện giờ, chiến sĩ ghi chép đã nhường một trong hai chiếc ghế đó cho cô. Mà vì thế, chính anh ta lại phải đứng suốt từ nãy tới giờ, tay không ngừng viết, thi thoảng cúi đầu nghe rồi lại ngẩng lên đối chiếu từng con chữ.

Viết xong, anh ta vừa định treo bảng lên, ngẩng đầu vô tình bắt gặp ánh mắt của Phương Tri Ý.

Vừa lúc này, chiến sĩ trẻ viết xong thông tin, định treo bảng đen lên cửa sổ phòng liên lạc, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt của Phương Tri Ý.

Cô gái đang ngồi bên ghế gỗ nghiêng nghiêng đầu, đuôi mắt cong cong, đôi đồng tử đen láy mang theo ý cười, cô hướng anh khe khẽ gật đầu.

Chiến sĩ trẻ nhìn thấy cô gái xinh đẹp vốn đã căng thẳng, cô lại hướng bản thân cười một cái, mặt anh ta bỗng chốc đỏ bừng, lan tràn sang tận cổ và mang tai, uống cuống treo bảng đen, ngay cả đi cũng đá trái đá phải.

Phương Tri Ý thấy bộ dáng luống cuống của anh ta , không nhịn được cười to hơn, cô còn tưởng nam đồng chí nơi này đều giống Bùi Từ, mặt dày mày dạn, không ngờ còn có người chất phác như vậy, chỉ cười với anh ta một cái đã đỏ mặt như thế?

Cô lại quay đầu nhìn sang người còn lại trong phòng. Người này rõ ràng đang sắp xếp giấy tờ, vậy mà chỉ một ánh nhìn của cô lia qua, đã khiến anh ta như bị bỏng, lập tức cúi gằm đầu, mặt đỏ phừng phừng như tro bếp bị quạt gió. Hai tay vụng về lật đi lật lại mấy tờ giấy, động tác vừa thừa vừa rối, bận rộn đến mức không biết rốt cuộc đang bận cái gì.

Phương Tri Ý nheo mắt, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười khó giấu.

Ở thế giới trước kia, tang thi không có cảm xúc. Dù có bị nhốt trong lồng sắt, chúng cũng chỉ lặp lại hành vi đơn điệu: đâm đầu vào lưới, cào cấu vô hồn. Những ngày sống sót trong chiến hào đổ nát, cảm xúc trở thành thứ xa xỉ, còn biểu cảm con người thì bị bóp nghẹt bởi sinh tồn.

Nhưng giờ đây, chỉ một cái gật đầu của cô, chỉ một ánh mắt mỉm cười... lại có thể khiến người ta đỏ mặt luống cuống. Phản ứng đó, với cô mà nói, vừa mới lạ... vừa thú vị.

Có điều, cô vẫn rất biết điều. Dù sao người ta cũng nhường ghế cho mình, nếu cô cứ nhìn chằm chằm nữa thì thật sự không lịch sự.

Vậy nên, Phương Tri Ý khẽ thu lại ánh mắt, cúi đầu giả vờ nghịch gấu tay áo, song trong lòng lại âm thầm nở hoa. Cô cố gắng nghiêm mặt, nhưng khoé miệng vẫn không ngừng cong lên. Chỉ cần nhớ lại dáng vẻ tay chân thừa thãi của mấy người trong phòng là muốn bật cười ngay.

Thế là, cô lại nghĩ đến Bùi Từ.

Chẳng trách ở Dung Thành, người kia cứ xuất hiện là lại trêu chọc cô.

Có điều, cô phát hiện ra chỉ cần bản thân không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác, sau này nếu Bùi Từ còn dám trêu chọc cô ... Hừ !

Trên tàu hỏa chẳng phải anh đã bị trêu chọc đến tức giận mà không thể làm gì được sao.

Phương Tri Ý ngồi nghiêng người, một tay đặt nhẹ trên đùi, ánh mắt như có như không bay theo dòng suy nghĩ.

Cô thật sự xinh đẹp. Dù đứng hay ngồi, dáng vẻ đều khiến người ta chẳng nỡ rời mắt.

Sống mũi cao mà nhỏ, đường nét mảnh mai tinh xảo, đôi mắt hạnh to tròn, ánh nhìn khi thì ngoan ngoãn thuần khiết, lúc lại mang chút sắc lạnh như phủ sương mai. Mỗi khi cô không cười, cả người mang theo một vẻ yên lặng như tiên nữ ẩn cư, chỉ thiếu làn khói trắng vấn quanh. Nhưng một khi khoé môi cong lên, mày mắt cũng cong cong theo, nụ cười vừa tinh quái vừa tươi sáng, làm người khác nhìn vào không khỏi tim đập một nhịp lỡ làng.

Một dung nhan như thế, đặt trong quân khu nhiều nam đồng chí hơn lá mùa thu, quả thật là "lưỡi dao sắc bén".

Không chỉ có mấy chiến sĩ trong phòng liên lạc thỉnh thoảng liếc trộm, mà hàng dài chiến sĩ bên ngoài đang xếp hàng đăng ký thông tin, người nào cũng viện đủ lý do để ngoảnh đầu nhìn vào một cái.

Có người vờ như lau mồ hôi, có người giả bộ hỏi chiến hữu chuyện... cục gạch sau lưng, có người tay cầm sổ đăng ký nhưng mắt lại nhìn vào bóng dáng cô gái bên trong như bị hút chặt cho nên cuốn sổ trên tay ngược hay xuôi đều trở nên không quan trọng.

Ngay cả khi Phương Tri Thư đã thở dài mấy lần, cố ý đứng chắn trước mặt em gái, sống lưng thẳng như cột cờ, thì cũng chẳng thể ngăn nổi những ánh mắt như sóng trào kia.

Bùi Từ và Phương Tri Lễ đi vào , vừa vặn bắt gặp cảnh tượng ấy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back