Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 65



“Thật ra… không đi học cũng không sao đâu ạ.” – Đợi Phương Tri Thư nói xong, Thái Văn Quân nhẹ giọng phụ họa, giọng điệu mềm mại xen lẫn đôi chút bối rối.

Phương Tri Ý nhìn Văn Quân, lại quay sang liếc anh cả, đột nhiên nói:

“Anh cả, bình thường anh bận như vậy… nếu sau này em có chỗ nào không hiểu, em hỏi chị Văn Quân có được không?”

Dứt lời, cô nghiêng đầu sang Thái Văn Quân, mắt ánh lên vẻ mong chờ:
“Chị Văn Quân, chị đồng ý không ạ?”

Thái Văn Quân vốn đã có thiện cảm với cô em gái nhỏ này, lại thấy đối phương chủ động thân thiết thì càng thêm vui vẻ, mỉm cười gật đầu:
“Được chứ, nếu có gì không hiểu, cứ đến hỏi chị. Không có bài vở gì cũng có thể đến chơi. Chị lúc nào cũng chờ Dạng Dạng ghé qua.”

Phương Tri Ý vốn đã rất thích những chị gái lớn hơn dịu dàng, chững chạc. Lại thêm chị Văn Quân xinh đẹp như vậy, càng trúng ngay điểm yếu mê cái đẹp của cô. Cô lập tức líu ríu hỏi tiếp:

“Chị Văn Quân, nếu em thường xuyên qua, có làm phiền chị không?”

“Không đâu.” – Thái Văn Quân bật cười, dịu dàng giải thích –
“Sau khi tan ca ở bệnh viện chị cũng rảnh, mà mỗi tuần còn được nghỉ luân phiên một ngày. Lúc đó, chị có thể dẫn em đi Cung tiêu xã, hoặc về nhà cùng chị nấu ăn cũng được.”

——————

Từ sau lần đến nhà dì Thư, Phương Tri Ý và Thái Văn Quân dần thân thiết, quan hệ giữa hai người ngày càng gần gũi. Dù Văn Quân công tác tại bệnh xá của quân khu, công việc bận rộn, lại lớn hơn Phương Tri Ý mấy tuổi, nhưng hai người vẫn thường trò chuyện mỗi khi có dịp gặp mặt. Trong mắt Phương Tri Ý, Thái Văn Quân giống như một người chị gái dịu dàng, hiểu chuyện, luôn lặng lẽ quan tâm, chăm sóc cô.

Vì sự xuất hiện của Thái Văn Quân, Phương Tri Thư cũng nhận ra em gái dạo gần đây trở nên hoạt bát, vui vẻ hơn. Cả ngày cô líu lo gọi “chị Văn Quân” hết lần này đến lần khác, dường như chỉ cần mở miệng là lại nhắc đến chị ấy, như thể đã đem hai chữ “Văn Quân” treo hẳn lên miệng. Anh thầm nghĩ, em gái đã lớn rồi, có những chuyện con gái mà là anh trai thì không tiện xen vào. Thái Văn Quân lại là quân y, tính cách chín chắn, khiến anh rất yên tâm khi thấy hai người thân thiết.

“Anh cả,” Phương Tri Ý kéo tay áo anh, đôi mắt sáng rỡ, “hôm nay em tính đi vào rừng thông hái nấm cùng chị Văn Quân, anh thấy được không?”

Thời điểm tháng tám, tháng chín ở vùng biên, rừng thông quanh khu quân sự bắt đầu mọc lên nhiều loại nấm rừng. Không ít gia đình cán bộ, chiến sĩ trong khu nhà ở của quân nhân cũng tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi hái nấm về, chọn loại ăn được đem phơi khô, cất dành dùng dần trong mùa đông – khi tuyết phủ dày, lương thực và rau xanh trở nên khan hiếm.

Phương Tri Ý vốn không thiếu đồ ăn, nhưng cô cũng hiểu rõ: ở nơi này, nếu suốt ngày không ra khỏi cửa mà vẫn có đồ ngon dồi dào, nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ. Hơn nữa, từ sau lần ra ngoài cùng anh hai và mấy người trong đội công tác, cô đã không còn chịu được cảm giác ngồi lì ở nhà. Nhưng với thân thể yếu ớt hiện tại, anh cả, anh hai và cả Bùi Từ đều luôn thấp thỏm không yên – cứ như thể cô vừa ra khỏi cửa là có thể bị gió thổi bay đi mất vậy.

Chỉ là mấy ngày gần đây, bọn họ đều bận tối mắt. Anh hai và Bùi Từ dù sao vẫn có thể về nhà ăn cơm đều đặn, riêng anh cả đã hai ngày liên tiếp không thấy mặt ở nhà ăn. Dù là người thân của người lính, dù đã quen với việc anh em trong nhà thường xuyên đi trực, đi công tác dài ngày, nhưng trong lòng Phương Tri Ý vẫn không khỏi có chút nhớ.

Vừa hay hôm nay chị Văn Quân được nghỉ. Chiều hôm qua, chị ấy đã đến tìm cô, hỏi có muốn cùng đi hái nấm ở rừng thông ngoài căn cứ không.

Vậy nên sáng nay vừa gặp anh cả, Phương Tri Ý đã vội vàng chặn anh lại khi anh chuẩn bị ra ngoài.

“Được.” Phương Tri Thư rất yên tâm khi giao em gái cho Thái Văn Quân. Nói thật thì, cô ấy còn khiến người ta tin tưởng hơn cả em trai ruột của anh.

“Nhưng em phải nghe lời chị Văn Quân. Tuyệt đối đừng đi sâu vào rừng thông, trong đó rất dễ bị lạc.”

“Em biết rồi mà, anh cả.”

Phương Tri Lễ cũng phải bận huấn luyện, không thể hộ tống em gái được. Phương Tri Thư thì mong em gái nhân lúc rảnh rỗi có thể ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, đành căn dặn mấy câu rồi vội vã rời đi.

Phương Tri Ý đã ở căn cứ được một tuần, cũng đã bắt đầu quen thuộc với nơi này. Thấy hai anh đều đã ra ngoài, cô vội thay quần áo, định đi tìm chị Văn Quân.

Không ngờ vừa thay đồ xong thì Thái Văn Quân đã đến trước.

“Chị Văn Quân, chị đến sớm thế!” Phương Tri Ý vừa cười vừa chạy đến trước mặt chị, vui vẻ khoác tay cô ấy.

“Cũng không tính là sớm đâu, nhưng đi sớm một chút vẫn tốt hơn. Trưa nắng lên, trời sẽ oi, em dễ bị mệt.” Thái Văn Quân biết sức khỏe của Phương Tri Ý hơi yếu, mà cô lại là bác sĩ, nên càng biết cách chăm sóc người khác – nhất là cô bé đáng yêu này.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 66



Phương Tri Ý thực sự rất thích Thái Văn Quân. Chị ấy quá dịu dàng, lại chẳng có chút kiêu căng nào dù là con gái thủ trưởng. Cả người vừa thuần hậu vừa mềm mại, khiến người ta càng nhìn càng yêu mến. Phương Tri Ý thích chị ấy đến mức vẫn luôn khoác tay không buông, y như đang "bảo vệ lương thực" trong mạt thế.

“Vậy thì chúng ta đội mũ vào nhé.” Cô cầm chiếc mũ Bùi Từ đã chuẩn bị cho mình, sau đó lại với lấy chiếc mũ vẫn treo ở một bên – là cái mà anh cả đã mang về hôm trước – đưa cho Thái Văn Quân, mắt cong cong cười nói: “Cái này là do anh cả của em chuẩn bị đấy.”

Quả nhiên, sắc mặt Thái Văn Quân liền ửng hồng. Nhưng sợ Phương Tri Ý nhìn ra, chị vội đẩy nhẹ cô bé, giả vờ giục: “Đi nhanh thôi, trời sắp nắng rồi!”

——————

Trong rừng thông mọc rất nhiều nấm, hai người đi từ sớm, mới đến giữa trưa mà đã nhặt đầy hai giỏ lớn.

Phương Tri Ý vốn dĩ chỉ định làm cho có lệ, ai ngờ vừa nhìn thấy nấm mọc chi chít trên mặt đất thì cơn nghiện nhặt đồ lập tức trỗi dậy. Nếu không nhặt thì giống như đang phụ lòng bản thân vậy, thế là chẳng kìm được, cúi đầu hì hục, nhặt một mạch đầy hai giỏ lớn.

Cuối cùng đến khi thật sự không nhét nổi nữa mới chịu dừng tay. Nhưng khi chuẩn bị quay về thì lại phát sinh vấn đề — nhặt nhiều quá, hai người căn bản không xách nổi.

“Hay là tụi mình quay về gọi anh hai và mấy người khác đến giúp?” Phương Tri Ý ngồi thở, nhìn hai giỏ nấm tươi ngon mà không đành lòng bỏ lại. Dù đem về hầm canh, xào mặn, hay phơi khô để trữ lại nấu dần cũng đều rất đáng giá.

Tuy bản thân cô không thiếu mấy thứ này, nhưng của trời cho mà không lấy thì uổng quá. Đã tốn công nhặt, bây giờ bảo bỏ lại thì cô làm không nổi. Đối với một người từng sống trong mạt thế như cô, lương thực chính là mạng sống, tuyệt đối không thể lãng phí.

Giờ trong rừng cũng có không ít người nhà đi nhặt nấm. Nếu cả hai cùng rời đi, lỡ gặp phải kẻ tham lam thì hai giỏ nấm này có thể bị lấy mất như chơi.

Thế nên nhất định phải có một người ở lại trông chừng.

Nhưng nếu để Dạng Dạng một mình trở về, còn Thái Văn Quân quay về căn cứ gọi người thì cô ấy không yên tâm nổi. Dù sao Dạng Dạng mới tới chưa lâu, đường rừng lại ngoằn ngoèo khó nhớ, chẳng may cô bé không tìm được đường quay lại thì còn phiền hơn.

"Hay là để Dạng Dạng ở lại trông giỏ, chị về gọi người?"

Phương Tri Ý cũng đang tính như vậy. Bây giờ cô còn chưa thể đi nhanh, mà từ đây quay về rồi trở lại cũng mất kha khá thời gian.

"Được ạ." Cô gật đầu đồng ý.

Tuy vậy, Thái Văn Quân vẫn hơi băn khoăn. May mà đúng lúc cô nhìn quanh thì nhận ra trong đám người gần đó có một người quen trong số những người ở đây, con dâu của người này cũng làm việc ở bệnh xá căn cứ, cô ấy từng gặp mấy lần, ấn tượng cũng không tệ.

"Cô Đào ạ!"

Đào Quế Vân nghe gọi thì xoay người lại, đeo ba lô bước tới. Thấy là Thái Văn Quân, bà mỉm cười hỏi: "Ồ, bác sĩ Thái, có chuyện gì vậy cháu?"

"Cô Đào, phiền cô một chút ạ," Thái Văn Quân nói, giọng lễ phép. "Cháu với em gái đi nhặt nấm nhưng nhặt nhiều quá, xách không nổi, giờ cháu phải quay về gọi thêm người đến giúp. Em gái cháu mới đến căn cứ không lâu, đường sá chưa quen, nên cháu không yên tâm để nó về một mình. Cô có thể trông em cháu giúp cháu một lát được không ạ?"

Đào Quế Vân là người xởi lởi, nghe thế thì gật đầu ngay, miệng còn cười hiền hậu: "Được chứ, bác sĩ Thái cứ yên tâm đi. Tôi sẽ ở đây trông con bé cho."

"Vậy cháu cảm ơn cô nhiều ạ."

Thái Văn Quân không dám chậm trễ thêm, dặn dò Phương Tri Ý mấy câu rồi nhanh chân rời khỏi rừng thông, đi về phía căn cứ.

Gần đây, Phương Tri Ý có thể coi như một gương mặt khá nổi trong khu nhà người thân quân nhân. Tuy danh tiếng có chút lan truyền, nhưng người thật sự từng gặp cô vẫn không nhiều. Không ngờ đi hái nấm cũng có thể tình cờ chạm mặt người quen, đã vậy còn khiến không ít người nhà tò mò tụ lại xem.

Vừa lại gần, đã thấy cô bé da trắng nõn nà, khuôn mặt xinh xắn lại luôn nở nụ cười dịu dàng. Ai chào cũng lễ phép cười lại, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác gần gũi.

Mọi người gần như vô thức mà muốn vây quanh cô.

Thật ra Phương Tri Ý vốn không phải kiểu người hay cười. Nhưng gặp phải tình huống không biết nói gì, lại chẳng quen ai, cô đành chọn cách mỉm cười cho yên chuyện. Ở tận thế, con người không nói chuyện bằng miệng mà nói chuyện bằng súng – giao tiếp là một kỹ năng xa xỉ mà cô chưa bao giờ học. Cô không sợ xã hội, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Thế nên, nụ cười dịu dàng ấy – thật ra là sự lúng túng được che giấu kỹ càng.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 67



Cũng đúng lúc đó, Tôn Phi Phi cùng mẹ cô ta, Giang Hồng Mai, từ lối mòn bên kia rừng thông đi tới. Nhìn thấy trước mặt có một đám người tụm lại, vẻ mặt cười cười nói nói, còn có một cô gái đang được vây quanh như ngôi sao, sắc mặt Tôn Phi Phi lập tức sa sầm.

Cô ta nắm tay mẹ, vội chỉ về phía trước, thấp giọng nói:

"Mẹ, chính là nó — cái đứa bệnh tật mà anh cả nói đến."

Giang Hồng Mai – mẹ của Tôn Thành Vĩ – vốn là người cao ngạo. Từ khi con trai cưới được con gái của lão đoàn trưởng, bà ta như nước lên thì thuyền lên, bắt đầu tin chắc con gái mình sớm muộn gì cũng sẽ gả được vào nhà cán bộ. Ai ngờ đến căn cứ đã hơn nửa năm, con gái vẫn chưa tìm được đối tượng.

Bà ta dồn hết hy vọng vào con trai, hy vọng trong những mối quan hệ của con trai tìm ra một đối tượng "xứng tầm" với con gái. Dạo trước bà ta nghe con trai nhắc đến một người lính phi công, nghe nói gia thế người đó không đơn giản. Cũng bởi vậy, bà ta ngày đêm thúc giục con trai giới thiệu em gái cho đối phương.

Một đứa bệnh tật? Thành phần thối nát?

Giang Hồng Mai làm sao nuốt trôi được cục tức này! Vốn muốn sớm tìm gặp để "xem mặt mũi kẻ phá chuyện tốt của con gái bà là ai", nhưng vì chuyện ở trạm y tế năm ngoái, bà ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ ảnh hưởng đến con trai.

Không ngờ hôm nay lại vừa khéo đụng phải.

Ánh mắt Giang Hồng Mai lạnh hẳn. Không được, bà ta tuyệt đối không để đứa bệnh tật đó cản đường con gái bà ta!

“Đi, chúng ta qua đó xem.” Giang Hồng Mai kéo con gái, bước nhanh về phía đám người.

Đến gần thì thấy một nhóm chị em đang ríu rít nói chuyện với Phương Tri Ý, vẻ mặt ai nấy đều hớn hở. Bà ta vốn định chen vào, nhưng nhìn một vòng phát hiện chẳng còn chỗ đứng, chỉ có thể ghé sang hỏi một người bên cạnh.

“Em gái, đang có chuyện gì vậy?”

Người kia quay lại nhìn bà, có chút lạ lẫm nhưng vẫn thân thiện: “À, cô Đào với mấy chị khác đang trò chuyện với em gái của Phương tham mưu.”

“Trò chuyện gì mà rôm rả vậy?” Giang Hồng Mai nhíu mày, giọng không giấu nổi sự châm chọc. “Tôi nghe thấy ai cũng khen…”

“Cô bé này đúng là giỏi thật đấy,” người phụ nữ kia không để ý giọng điệu của bà ta, vui vẻ tiếp lời. “Nghe nói học gì cũng nhanh, ngay cả cưỡi ngựa cũng ‘lên lưng là biết cưỡi’. Có mấy chị dâu đang hỏi cô bé bí quyết học đấy.”

Ở vùng này mùa đông tuyết rơi dày, xe căn cứ không ra được, cưỡi ngựa trở thành kỹ năng thiết thực. Mấy chị em trẻ đều muốn học, nhưng vừa trèo lên lưng ngựa đã bị quăng cho ngã sấp mặt, ai cũng nản.

Không ngờ cô bé kia vừa cưỡi đã vững như từng học từ trước, lại còn trông ngoan ngoãn lễ phép như vậy, bảo sao không được lòng?

Giang Hồng Mai nghe mà như có ai đổ một gáo nước lạnh lên đầu.

Một đứa bệnh tật, lại được người ta vây quanh ngợi khen? Còn hơn cả con gái bà ta?

Sắc mặt Giang Hồng Mai càng lúc càng âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Phương Tri Ý đã chẳng buồn che giấu — lạnh băng, soi mói, đầy tính toán độc địa.

Bà ta vốn muốn bật lại mấy lời khen nãy giờ, kiểu như “cưỡi ngựa thì có gì ghê gớm,” nhưng vừa nhớ tới cảnh con gái mình hồi mới đến, cứ nằng nặc đòi theo anh trai cưỡi ngựa cho “ra dáng quân nhân”, kết quả là dù đã có người dắt dây, vẫn bị hất ngã lăn ra đất, nằm liệt giường hai ba hôm không dám ngồi, mặt bà ta lập tức nghẹn cứng, hận không thể đem cái ngựa ra chém một trận. Thôi, chuyện mất mặt như thế, tốt nhất đừng khơi lại.

Đúng lúc đó, có người bên cạnh xách giỏ chuẩn bị rời đi, bà ta liền vội chen vào chiếm chỗ. Cố làm ra vẻ thân thiết, bà ta nghiêng đầu cười cười:

“Này, cô có phải là em gái của Phương tham mưu không?”

Phương Tri Ý nghe thấy giọng điệu này liền biết người đến không có ý tốt, cô ngẩng đầu lên.

Ánh mắt cô bình thản, không hề lạnh lùng nhưng tuyệt nhiên chẳng mang theo chút thân thiện nào như khi cô nhìn những người còn lại. Cô liếc nhìn Giang Hồng Mai, chỉ một cái liếc ngắn ngủi, nhưng đủ để cô đánh giá được đối phương từ đầu đến chân: gương mặt trang điểm khéo nhưng hơi dày, nụ cười gượng gạo như cố đè nén sự thiếu kiên nhẫn, ánh mắt thì giảo hoạt, giấu sau vẻ tươi cười là tầng tầng toan tính.

Ở thời mạt thế, chỉ cần liếc qua ánh mắt, cử chỉ hay hơi thở của một kẻ xa lạ cũng có thể quyết định việc cô sống hay chết. Những năm dài giành giật sự sống từ kẽ răng của tang thi và lòng người đã mài giũa cô thành một con dao sắc. Giờ đây, tuy thân xác mềm yếu, nhưng bản năng ấy vẫn chưa từng phai mờ.

Cô không trả lời, cũng không nở nụ cười như ban nãy. Chỉ im lặng nhìn bà ta.

Một ánh nhìn như có như không.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 68



Giang Hồng Mai bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm thì hơi khựng lại một giây, cảm giác lạ lùng như có một luồng gió lạnh thổi qua sau gáy. Rõ ràng chỉ là một ánh nhìn, lại khiến bà ta như bị soi thấu lòng dạ.

Bà ta lập tức cười xòa che giấu, trong bụng thầm nhủ: Chỉ là một con bé bệnh tật, có thể làm gì được bà ta?

Tuy nói thế, nhưng bà ta vẫn không dám hành động quá trớn. Hai anh em nhà họ Phương, cho dù cha mẹ từng bị quy là thành phần thối nát, thì đến giờ họ vẫn đứng vững trong quân khu một người còn trẻ đã là tham mưu bộ đội chủ lực, một người thì hiện tại đang là một trong những đội trưởng trẻ tuổi của đội bay phi hành của căn cứ.

Có thể ở trong hoàn cảnh như thế, sống yên trong cái môi trường này, chắc chắn không phải loại dễ bắt nạt.

Giang Hồng Mai không ngu đến mức tự dưng rước họa vào thân. Nếu thật sự chọc giận hai anh em kia, thì đừng nói bà ta, ngay cả con trai bà ta cũng khó mà sống yên.

Nhưng nói vài câu mát mẻ để hạ bệ thì vẫn được. Đó gọi là “nói có chừng mực”, không ai bắt bẻ được.

Bà ta mở miệng nói:

“Trông thì xinh xắn thật đấy,” vừa nói vừa đánh giá Phương Tri Ý từ đầu đến chân, ánh mắt không giấu được vẻ xét nét, “chỉ tiếc là sức khỏe không được tốt.”

Nói rồi, còn ra vẻ tiếc nuối mà lắc đầu:
“Cô bé đừng trách dì nhiều lời nhé. Phụ nữ mà, sức khỏe là quan trọng nhất. Nếu cứ bệnh mãi thế này, dì e rằng… sau này sẽ ảnh hưởng cả đến chuyện hôn nhân của anh trai cháu đấy. Cứ có một đứa em gái ốm đau quanh năm, ai mà dám làm chị dâu hả cháu? Cháu nói xem, có phải không?”

Giọng điệu vừa mềm mỏng vừa ẩn ý, vừa nghe thì giống lo lắng, ngẫm lại lại thấy giống nguyền rủa.

Người xung quanh bắt đầu im lặng, không khí hơi khựng lại. Ai cũng nghe ra câu nói kia không phải thật lòng lo lắng gì, mà rõ ràng là đang tìm cách “trát trấu” vào mặt Phương Tri Ý.

Phương Tri Ý vừa nghe những lời ấy, lập tức nhớ lại một đoạn trong sách. Hóa ra, nguyên chủ chính vì nghe câu này mà cho rằng mình là gánh nặng của anh trai sao?

Một câu nói ấm áp có thể sưởi ấm ba mùa đông, nhưng một lời vô tâm cũng đủ khiến người ta lạnh lẽo suốt sáu tháng hè.

Phương Tri Ý hiện tại tuy đã không còn quá để tâm đến những lời như vậy, nhưng cô hiểu, trên đời này vẫn còn biết bao người sống trong ánh mắt, trong lời nói của người khác. Một câu vô tình cũng có thể cứa vào lòng như d.a.o khắc, vết sẹo đó... mãi không mờ.

Đôi khi, chỉ một câu nói, lại đủ đẩy một con người vào bước đường cùng. Mà cái giá phải trả, là bất hạnh kéo dài, là nỗi đau không chỉ riêng một người chịu đựng.

Giống như nguyên chủ.

Lại giống như cha mẹ và các anh của cô.

Cô nghiêng đầu nhìn Giang Hồng Mai, khóe miệng cong lên như cười mà không cười, bỗng thản nhiên hỏi:
“Dì không nên ở đây tuỳ quân, mà nên ra biển ạ.”

Giang Hồng Mai cau mày: “Ý cháu là gì?”

Phương Tri Ý đáp, giọng rất nhẹ:
“Ra biển thì có thể... quản rộng hơn.”

Lời còn chưa dứt, những người bên cạnh đã bật cười ồ. Có người còn cố nén cười phụ họa:
“Đúng đó, nhiều chuyện như vậy thì quản biển là hợp lý nhất.”

Giang Hồng Mai lập tức sầm mặt. Bà ta vốn định nói vài câu mát mẻ để trêu tức cô bé, ai ngờ lại bị chặn ngang. Câu phản bác ấy nhẹ nhàng mà sắc lẹm, không chỉ nghe ra được ý đồ khiêu khích của bà ta, mà còn trả đòn một cách khéo léo đến mức khiến bà ta nghẹn họng, tức đến mức đỏ bừng mặt mà không nói nên lời.

Lúc này bà ta mới giật mình nhận ra, con bé nhìn thì yếu đuối mảnh mai, nhưng lại không hề dễ bắt nạt. Nếu con bé đem những lời này nói lại với hai anh trai mình...

Nghĩ đến hai anh em nhà họ Phương, sắc mặt Giang Hồng Mai tái mét. Bà ta vội vã kéo con gái rời đi, không dám dây dưa thêm nửa câu.

Cô Đào thấy thế thì vừa buồn cười vừa lo lắng, sợ cô bé nghĩ nhiều, bèn dịu giọng an ủi: “Dạng Dạng, những lời lúc nãy cháu đừng để trong lòng. Cô thấy cháu khỏe lắm rồi, chẳng qua là Giang Hồng Mai cái miệng thối, suốt ngày thích nói linh tinh.”

Phương Tri Ý khẽ cười, ánh mắt thản nhiên mà lạnh lẽo. Nghĩ đến kết cục của cả nhà trong nguyên tác, cô âm thầm hừ lạnh trong lòng:
“Cô Đào yên tâm, cháu không để trong lòng đâu.”

Không những không để trong lòng... mà cô sẽ sống cho thật tốt.

Sống cho bà ta và những kẻ như bà ta — tức chết!

Không lâu sau, Thái Văn Quân quay lại, theo sau là Phương Tri Lễ và Bùi Từ.

“Cô Đào, làm phiền cô quá.” Cô ấy vừa bước đến đã thấy Dạng Dạng được mấy chị dâu trong đơn vị vây quanh, ai nấy đều thân thiết như chị em ruột, lòng lập tức dâng lên sự cảm kích.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 69



Lúc nãy khi quay về gọi người, cô tình cờ gặp Phương Tri Lễ và Bùi Từ giữa đường. Hai người vừa kết thúc huấn luyện, nghe Phương Tri Thư nói Dạng Dạng đến đây nên liền rủ nhau đến đón Dạng Dạng.

Mặc dù Thái Văn Quân chưa từng trực tiếp trải qua huấn luyện thể lực nghiêm ngặt của phi công, nhưng lớn lên trong căn cứ, cô hiểu rõ mức độ khắc nghiệt của chương trình này. So với các đơn vị khác, huấn luyện phi công đòi hỏi thể lực, phản xạ, ý chí đều phải ở mức vượt trội. Chính vì thế, sau mỗi buổi huấn luyện, các phi công thường cần nghỉ ngơi một thời gian dài để hồi phục thể lực.

Vậy mà khi cô tình cờ gặp hai người kia, họ vừa từ sân huấn luyện trở về, trên người vẫn còn vương mồ hôi, không chút nghỉ ngơi đã lập tức đến tìm em gái. Điều ấy khiến cô không khỏi cảm động xen lẫn lo lắng.

Tình cảm giữa anh em nhà họ Phương thật sâu sắc — sâu sắc đến mức khiến cô cảm thấy có phần áp lực.

Cô không lo bị trách mắng, cũng không lo không biết phải giải thích thế nào nếu có chuyện gì xảy ra. Điều cô lo, là khiến họ thất vọng. Dù gì... họ cũng tin tưởng cô như vậy, yên tâm giao “báu vật” của Phương gia cho cô chăm sóc.

Vậy nên khi quay lại, vừa thấy Phương Tri Ý được vây quanh bởi dì Đào và các chị dâu trong đơn vị, ai nấy đều thân thiết, cô mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Cô bé không chỉ không bị ức h**p, mà còn biết tự bảo vệ mình, hơn nữa còn được mọi người yêu quý.

Thái Văn Quân cúi đầu cảm ơn:
“Cô Đào, cảm ơn cô nhiều lắm. Cháu thật lòng biết ơn mọi người vì đã luôn ở bên chăm sóc Dạng Dạng.”

Cô Đào vốn là người sảng khoái, nghe vậy liền bật cười ha hả:
“Có gì mà phiền toái đâu! Dạng Dạng ngoan thế kia, ai mà không thích cho được chứ!”

Lời ấy là thật lòng. Phương Tri Ý không chỉ xinh xắn, giọng nói dịu dàng, mà còn hay cười, nói chuyện khiến người ta thấy thoải mái, dễ chịu. Nhưng cô bé cũng không phải kiểu ngoan ngoãn đến mức bị bắt nạt mà không dám lên tiếng. Gặp ai châm chọc, cũng biết mở miệng đáp trả một cách thông minh, sắc sảo.

Nói thật thì, trẻ con mà thông minh đã dễ được yêu quý rồi — đằng này lại còn thông minh, lanh lợi, lại xinh đẹp nữa, bảo sao mọi người chẳng quý như bảo bối.

Phương Tri Ý ăn xong mấy quả mọng do các chị dâu vừa hái đưa cho, đang trò chuyện vui vẻ thì thấy anh trai và chị Văn Quân đi tới. Cô vội cười tạm biệt mấy chị dâu, rồi lon ton chạy về phía anh trai.

"Anh, em và chị Văn Quân hái được rất nhiều nấm."

“Anh! Em với chị Văn Quân hái được nhiều nấm lắm luôn!”

Phương Tri Lễ nghe giọng em gái đầy tự hào, cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Thật à? Mau dẫn anh đi xem nào!”

Phương Tri Ý kéo anh trai đi đến chỗ để nấm, Bùi Từ cũng theo sau. Quả nhiên, trước mắt họ là hai giỏ nấm chất đầy. Đó là loại giỏ lớn của nông trang bên kia thường dùng để đựng dưa hấu và trái cây, mỗi cái có thể chứa đến năm mươi cân. Dù nấm nhẹ hơn, nhưng nhìn thế kia, cũng không thể xem là ít.

Không trách được Thái Văn Quân phải vội vàng quay về gọi người, nhiều thế này, hai cô gái quả thật không thể nào tự khiêng hết được.

Lúc này, mấy chị dâu thấy Phương Tri Lễ đến cũng cười vui chào hỏi:
“Đội trưởng Phương, em gái anh đúng là giỏi thật đấy. Một mình cô bé nhặt được còn nhiều hơn cả đám tụi em cộng lại!”

Lời khen không chút ghen tị, ngược lại rất chân thành. Ở biên cương, đất rộng người thưa, rừng thông trải dài mênh m.ô.n.g — chỉ riêng khu bên ngoài căn cứ thôi đã kéo dài hàng chục cây số.

Nấm không phải là thứ hiếm, nhưng lại là loại lạ lùng: rõ ràng mọc đầy đồng, vậy mà có người đi loanh quanh một hồi đã nhặt được rổ đầy, có người cắm cúi cả buổi cũng chỉ lác đác vài cái.

Đối với những người nhà binh quanh năm lăn lộn trong rừng thông, hái nấm chẳng phải việc gì khó. Nhưng nửa ngày mà gom được từng này, quả thật hiếm thấy — thế nên ai nấy đều thật lòng khâm phục cô bé nhỏ nhắn mà lanh lợi này.

Phương Tri Lễ nghe các chị dâu thi nhau khen ngợi em gái, trong lòng cũng thấy tự hào. Anh cười, không giấu được vẻ kiêu hãnh:
"Em cũng cảm thấy em gái em rất lợi hại thật, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi như vậy đấy."

Lúc này, cô Đào và Thái Văn Quân cũng đi tới. Phương Tri Lễ biết vừa rồi cô Đào đã giúp trông nom Dạng Dạng, liền chân thành cảm ơn thêm lần nữa.

Cô Đào khoát tay, cười sảng khoái:
“Ôi dào, đội trưởng Phương đừng khách sáo. Mọi người đều ở cùng khu nhà, thân thiết cả mà. Huống hồ Dạng Dạng ngoan thế, ai cũng quý.”

Nói rồi bà lại quay sang dặn dò Phương Tri Ý:
“Dạng Dạng, rảnh thì ghé nhà cô chơi nhé, cô cháu gái nhà cô cũng tầm tuổi cháu đấy.”

Phương Tri Ý gật đầu ngoan ngoãn:
“Vâng ạ, cháu cảm ơn cô.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back