Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 70



Lúc này, Bùi Từ cúi người nhấc một giỏ nấm lên, giọng thản nhiên:
“Chúng ta về thôi, đừng làm phiền các dì nữa.”

“Đúng rồi.” Phương Tri Lễ gật đầu, tay cũng xách luôn giỏ còn lại.

Phương Tri Ý và Thái Văn Quân đi theo sau, vừa bước đi vừa chào tạm biệt mọi người xung quanh.

Đợi nhóm người họ khuất bóng, các chị dâu cũng cười nói rôm rả, đeo lại giỏ lên lưng, tiếp tục tản ra gia nhập đội nhặt nấm.

Dù sao đây cũng không phải công việc tính công điểm, chẳng ai thúc ép, nên ai nấy đều làm việc thoải mái, tụm năm tụm ba vừa làm ...vừa nhân tiện nói chuyện phiếm, à nhầm, giao lưu củng cố tình cảm tiện thể trao đổi thông tin rồi.

Một người cười nói:
“Nói chứ hai anh em nhà họ Phương đúng là chiều em gái ghê. Vừa rồi thấy đội trưởng Phương kia kìa, nhắc đến em gái là mặt tự hào thấy rõ luôn.”

Một chị dâu khác tiếp lời:
“Đúng đó! Các cô có biết Phương tham mưu không? Chồng tôi bảo, bình thường anh ta nghiêm lắm, mặt cứ như Diêm Vương. Vậy mà trước khi cô em gái tới đây, còn gọi riêng chồng tôi đến hỏi chuyện.”

“Ơ, hỏi gì thế?”

“Hỏi bọn trẻ con gái thường thích gì. Nhà tôi có hai đứa con gái mà, chắc nghĩ tôi rành. Nghe nói ga trải giường với vỏ chăn của cô em ấy là do Phương tham mưu đích thân đi thành phố mua. Các cô thấy chưa, cái vải hoa kia đâu có rẻ!”

Nói đến đây, trên mặt người phụ nữ lộ rõ vẻ hâm mộ. Thật lòng mà nói, hồi cô ấy còn là con gái, đến bố mẹ ruột còn chẳng đối đãi được như thế. Nhà có một anh trai với hai em trai, nhưng mẹ thì thiên vị, cái gì tốt cũng giấu cho con trai. Có lần, đợi cô ngủ rồi, mẹ mới dấm dúi lấy trái cây cho anh với hai đứa em ăn.

Anh cả ngoài miệng thì nói thương em gái, nhưng thực tế gặp chuyện gì vẫn cứ lo cho bản thân trước. Em gái lúc nào cũng là người bị bỏ lại sau cùng, chưa bao giờ được ai chăm chút như báu vật. Cho nên giờ nhìn anh em nhà họ Phương tận tâm tận lực vì cô em gái, cô thật sự vừa ngưỡng mộ vừa chạnh lòng.

Lại có người góp chuyện:
“Hôm bữa tôi cũng thấy, đội trưởng Phương còn xách về một đống vải lớn, nói là để may đồ cho em gái. Cái đống đó mà may quần áo chắc mặc mấy năm không hết.”

“Mặc sao hết được chứ!”

“Ừ, chắc chắn mặc không hết rồi. Nhưng mà… các cô có nghe Giang Hồng Mai nói không? Em gái đội trưởng Phương ấy, nghe nói sức khỏe không tốt. Không biết là không tốt tới mức nào?”

Thực ra, rất nhiều người trong khu nhà ở chỉ nghe nói đến Phương Tri Ý, hôm nay mới là lần đầu tiên thấy người thật. Vừa nhìn liền bị thu hút — trông như búp bê sứ, cười lên thì khiến người ta quên cả phiền não.

Cô bé ấy đúng là vừa yếu ớt vừa xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không dám chạm vào.

Thế nên khi Giang Hồng Mai nói cô bé sức khỏe không tốt, mọi người cũng tò mò, không biết là không khoẻ đến mức nào.

Nghe vậy, có người muốn nói lại thôi, há miệng hai lần mới nói: "Nghe nói thường xuyên phải uống thuốc."

Một người định nói rồi lại thôi, ngập ngừng vài lần mới khẽ lên tiếng:
“Nghe đâu… thường xuyên phải uống thuốc.”

“Trời đất, nghiêm trọng thế cơ à? Thế này thì sau này sống được bao nhiêu năm? Ôi trời, quần áo có đẹp đến đâu cũng chẳng bằng có một thân thể khỏe mạnh!” Mấy người vừa nghe xong liền xôn xao bàn tán, trong giọng nói đầy tiếc nuối. Cô gái nhỏ tốt như vậy, sao lại bệnh tật triền miên thế?

Lúc này, một giọng sảng sảng vang lên, cắt ngang không khí đầy suy đoán:
“Được rồi! Đừng nghe Giang Hồng Mai nói, cái miệng bà ta y như hố phân đầu làng, ai đi qua cũng dính mùi hôi!"

Đào Quế Vân từ phía sau đi tới, giọng nói dứt khoát, chắc nịch.
“Cô bé ấy đúng là nhìn qua thì hơi yếu một chút, nhưng dáng đi linh hoạt, tay chân nhanh nhẹn, vừa rồi còn thấy nhảy nhót nữa cơ mà. Sức khỏe không đến nỗi đâu.”

Bà sinh ra và nuôi lớn bao nhiêu đứa con, chỉ trừ đứa đầu không giữ được, còn lại đứa nào cũng khỏe mạnh, bà tự tin mình nhìn người không sai.

Chồng và con trai Đào Quế Vân đều là quân nhân trong căn cứ, chức vị không thấp. Con dâu là bác sĩ, con gái lại gả vào nhà giám đốc xưởng quốc doanh trong thành phố. Gia đình bà có thể xem như có chút thể diện trong khu nhà ở, lời nói ra cũng có trọng lượng.

Bà vừa mở miệng, đám người đang bàn tán lập tức im bặt, không ai dám hó hé thêm nửa câu.

Sau đó, Đào Quế Vân lại dịu giọng, nhẹ nhàng nói:“Nhà ai mà con cái hồi nhỏ chẳng từng ốm đau bệnh tật? Nhưng bây giờ con bé đã lớn, đang tuổi cần thể diện, lại càng cần người lớn biết giữ thể thống cho nó. Chuyện sức khỏe của một cô gái, dù có thật sự yếu một chút, thì đó là lỗi của ai? Có phải lỗi của bản thân nó đâu mà mang ra nói trước mặt bàn dân thiên hạ? Chúng ta là người lớn, lẽ nào lại không hiểu đạo lý này?”

“Bản thân con bé vì chuyện này đã thấy khó chịu lắm rồi, chúng ta lại còn buông lời bàn ra tán vào, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Người xưa dạy rồi, miệng nên tích chút đức, coi như cũng là để dành phúc cho con cháu mình sau này. Phải không mọi người?”

Lời này nghe thì nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta không phản bác nổi. Cô gái nhỏ đang ở tuổi tự trọng cao ngất, người ngoài nói một câu tưởng vô tâm, nhưng trong lòng người nghe lại như kim đ.â.m muối xát. Vốn đã yếu ớt, nếu vì vài lời bàn tán mà canh cánh trong lòng, tích lại thành bệnh thì chẳng phải người nói đã gây ra tội tày đình hay sao?
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 71



"Chị à, chúng tôi chỉ nói riêng với nhau thôi, tuyệt đối không nhắc trước mặt con bé." – Có người vội vàng nói.
Trước mặt người lùn không nói chuyện thấp, đạo lý này ai cũng hiểu.

"Nhưng nói riêng cũng chưa chắc không truyền đến tai người khác." – Đào Quế Vân bình thản đáp.

Khu nhà lớn thế này, ít nhất cũng cả trăm hộ dân. Ai dám chắc lời vừa nói ra sẽ không bị lan truyền? Gió lọt qua khe cửa, huống hồ là lời con người.

Lúc này có người không phục, hừ lạnh:
"Chị Đào, lời chị nói cũng thật buồn cười. Nói vậy thì chúng tôi ngay cả chuyện riêng cũng không được nói nữa sao?"

Nói xong còn hừ một câu không phục: "Nịnh nọt, chẳng phải thấy con gái thủ trưởng và cô gái nhà họ Phương thân thiết sao, nên vội vàng nịnh bợ sao?"

Nói rồi lại buông một câu mát mẻ:
"Chẳng phải vì con gái thủ trưởng thân với cô gái nhà họ Phương nên chị mới vội vàng nịnh bợ hay sao?"

Một người khác lên tiếng hòa giải:
"Thôi, Xuân Hoa, chị Đào nói cũng không sai. Chúng ta sống từng này tuổi rồi, lời ăn tiếng nói vẫn nên biết chừng mực. Chuyện phiếm thì nói được, nhưng chuyện thân thể của cô gái nhỏ, biết là được rồi, đừng lan ra khắp nơi, nghe không?"

Người nói biết rõ, đứa con đầu lòng của Đào Quế Vân năm xưa không giữ được, chỉ sống lay lắt chưa đầy nửa năm rồi mất. Chuyện ấy thành nỗi đau chôn sâu trong tim người làm mẹ, đến nay vẫn không muốn ai nhắc lại. Cũng chính vì từng nếm trải cái cảm giác ôm con mà không thể cứu, nên Đào Quế Vân càng kiêng kỵ chuyện bàn tán sức khoẻ trẻ nhỏ. Không phải mê tín, mà là từng đau đến thấu tim gan – nên mới hiểu, đôi khi một lời nói cũng có thể đ.â.m trúng chỗ mềm nhất của người ta.

Hoàn toàn không phải là nịnh nọt không nịnh nọt như Ngô Xuân Hoa nghĩ.

Ngô Xuân Hoa không nói gì thêm, chỉ khẽ hừ một tiếng. Bà vốn chẳng có ác ý, chỉ tò mò hỏi han vài câu cho biết. Vậy mà giờ lại bị nói bóng nói gió, chẳng khác nào bị gán cho cái tiếng độc mồm độc miệng.

Huống chi lúc trò chuyện với cô bé, bà chưa từng nhắc đến nửa chữ liên quan đến bệnh tật hay chuyện buồn gì. Giờ bị người ta chĩa mũi dùi như thế, trong lòng không khỏi có chút nghẹn.

Ở đời, mỗi người một tính. Sống chung đã khó, hiểu nhau lại càng khó hơn. Lắm lúc, cũng chẳng phải cố ý muốn gây chuyện, chỉ là miệng nhanh hơn lòng, nói xong mới thấy… những lời này, đáng lẽ không nên nói.

Đào Quế Vân cũng biết, mình vừa rồi có phần phản ứng thái quá. Nhưng cứ nghĩ đến cái giọng điệu gay gắt, chẳng chịu kiêng dè nửa lời của Giang Hồng Mai, trong lòng bà lại trào lên một cơn nghèn nghẹn — nghẹn vì tức, nhưng cũng nghẹn vì chạm đúng vào nỗi đau cũ.

Chẳng hiểu sao, ngay khoảnh khắc ấy, bà lại nghĩ đến đứa con đầu lòng của mình. Con bé ấy… chỉ sống được có nửa năm. Người ta chưa từng mất con thì làm sao hiểu được, có những vết thương cả đời không lành.

Bà cắn chặt răng, giọng trầm xuống, như buông một nhát cắt:
“Dù sao thì cái miệng không biết giữ, cái tính hay nói bậy của Giang Hồng Mai sớm muộn gì cũng gây chuyện. Mấy cô thấy không sao thì cứ vậy đi, đến lúc thật sự có chuyện thì đừng trách tôi không nhắc trước.”

Dứt lời, bà xách giỏ xoay người đi thẳng về phía sâu trong rừng thông. Những người quen thân cũng vội vàng đi theo sau. Còn lại vài người lặng lẽ cúi đầu tiếp tục nhặt nấm, rừng thông dần khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ còn tiếng gió rì rào qua tán lá.

————

Trong khi nơi đó còn âm ỉ sóng ngầm, thì nhà họ Phương lại một mảnh hòa thuận, ấm áp.

Vừa về tới nhà, Phương Tri Ý đã bắt tay phân công công việc. Cô định làm sạch nấm, đem phơi khô toàn bộ, sau này có thể gửi một ít đến chỗ cha mẹ.

Phương Tri Lễ vừa nghe em gái nhắc đến cha mẹ thì lập tức như được tiếp thêm động lực:
“Chuyện đó để anh lo! Em nghỉ chút đi.”

Nói rồi quay sang Bùi Từ, hắng giọng:
“Cậu còn đứng đó làm gì? Mau lại đây giúp đi!”

Bùi Từ nhướng mày, giả vờ bất mãn:
“Tôi có bao giờ trốn việc đâu?”

Phương Tri Lễ cười hì hì. Gần đây, Bùi Từ gần như đã thành công nhân dài hạn của nhà anh. Ngày nào cũng ăn cơm ở đây, làm việc thì không ít mà còn biết điều đưa tiền ăn, tính ra, Phương Tri Lễ cảm thấy mình thực sự kiếm được món hời.

Có anh hai và Bùi Từ phụ dọn nấm rừng, Phương Tri Ý yên tâm vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Buổi sáng trước khi rời đi, cô đã tranh thủ sơ chế sẵn đồ ăn, bỏ vào tủ bảo quản tạm, giờ về chỉ cần hâm lại là dùng được.

Thái Văn Quân cũng ở bên cạnh giúp đỡ. Tay nghề nấu nướng tuy không bằng Phương Tri Ý, nhưng kỹ thuật dùng d.a.o lại không chê vào đâu được, có lẽ vì là bác sĩ, nên động tác cắt thái rất gọn gàng, sạch sẽ.

Phương Tri Ý thấy vậy thì không tiếc lời khen vài câu, khen đến mức Thái Văn Quân hơi ngượng ngùng, bị cô gái nhỏ chọc đến mức tai cũng đỏ lên.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 72



Bùi Từ ngồi gần đó, nghe cô trêu chọc thì cười khẽ, nghiêng đầu ghé vào tai Phương Tri Lễ, nhỏ giọng trêu:
"Xem em gái cậu lợi hại chưa kìa." Hoàn toàn chẳng còn bóng dáng ngượng ngùng cúi đầu khi nhìn thấy anh lúc trước đâu nữa.

Phương Tri Lễ nghe xong cũng bật cười khúc khích bộ dáng muốn có bao nhiêu ngốc liền có bao nhiêu ngốc, cứ như là bản thân được khen ngợi vậy.

Một lúc sau, anh mới sực nhớ ra chuyện chính:
"À đúng rồi, em gái, hôm nay ra ngoài không có ai bắt nạt em đấy chứ?"

Bình thường khi ra ngoài, bên cạnh em gái lúc nào cũng có anh hoặc anh cả đi cùng, không nữa thì sẽ có Bùi Từ "tháp tùng", hôm nay lại lần đầu tự mình ra ngoài một chuyến, Phương Tri Lễ quả thật không yên tâm. Nhất là sau chuyện xảy ra với Tôn Thành Vĩ mấy ngày trước, trong lòng anh có chút lo lắng.

Người kia đúng là hơi vô liêm sỉ. Hôm đó ở sân huấn luyện không chiếm được tí lợi nào, mấy ngày nay lại bỗng dưng im hơi lặng tiếng. Nhưng càng như vậy mới càng khiến người ta dựng tóc gáy. Loại người không chịu thiệt mà lại im bặt thế này, phần lớn là đang âm thầm tính kế. Phương Tri Lễ tuy rằng ngày thường không thích động não, nhưng anh cũng biết, cái kiểu lặng lẽ này chẳng bao giờ báo hiệu điều tốt. Cứ như con rắn bị đập hụt, chưa c.h.ế.t đâu, mà đang tìm góc tối rình mồi lại thôi. Em gái anh thì mềm mại như vậy, anh sợ em gái bị lừa.

“Không có đâu ạ, các dì hôm nay đều rất tốt… À mà cũng không đúng lắm.”
Phương Tri Ý đang định dứt lời thì chợt nhớ ra người kia, vẻ mặt trầm xuống:
“Vẫn gặp phải một người đáng ghét.”

Phương Tri Lễ lập tức nhíu mày, giọng nghiêm lại:
“Sao? Ai dám bắt nạt em?”

“Cũng không hẳn là bắt nạt…” Phương Tri Ý nghĩ một chút rồi kể lại, “Nhưng người đó nói em là đứa bệnh tật, còn bảo em làm liên lụy anh với anh cả không lấy được vợ.”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đã vang lên giọng lạnh như băng:
“Ai nói?”

Phương Tri Thư vừa vào đến cửa đã nghe được câu đó, sắc mặt lập tức sa sầm.

Phương Tri Ý không giấu giếm, thành thật trả lời:
“Em nghe cô Đào gọi người đó là Giang Hồng Mai.”

Giang Hồng Mai chính là loại người bụng dạ chẳng sạch sẽ nhưng lại sợ mang tiếng. Gan thì bé như hạt đậu, lại thích chơi trò nói bóng nói gió, ám chỉ, từng câu từng chữ thốt ra đều như gai nhọn giấu trong tay áo, c*m v** lòng người lúc nào chẳng hay.

Bà ta thấy Phương Tri Ý còn nhỏ tuổi, nghĩ là dù cô có hiểu chuyện đến đâu, nhưng chưa đủ sắc sảo, không dám cãi lời người lớn, càng không đủ sức vạch trần những lời đ.â.m chọc khéo léo ấy. Mà cũng chính vì vậy, Giang Hồng Mai mới càng được nước lấn tới.

Bà ta cố tình gieo vào đầu cô suy nghĩ sức khoẻ cô không tốt, sẽ liên luỵ đến tương lai và hạnh phúc của các anh. Lời như vậy, nghe qua tưởng là quan tâm, kỳ thực là độc địa. Nó không đủ nặng để bị trách là nói bậy, nhưng lại đủ sức ngấm dần vào lòng một cô gái nhỏ chưa trải sự đời như nước thấm đá, khiến người nghe vừa buồn, vừa tủi, lại không biết than với ai.

Loại lời lẽ ấy, một đứa trẻ còn non nớt làm sao phân biệt được thật giả? Nhưng cảm giác áy náy, thậm chí "tội lỗi" sẽ âm thầm bám lấy, ăn sâu vào tâm trí. Cô sẽ không phản kháng, không cãi lại, mà sẽ âm thầm tự trách mình, rồi sau đó, dần dần tự mình lùi bước, tự mình gồng gánh cảm giác tội lỗi vốn không thuộc về mình.

Mà một đứa trẻ, khi đã bị đè nặng bởi cảm giác tội lỗi, lại chẳng có chỗ trút ra, thì cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến những cách giải quyết tiêu cực.

Giang Hồng Mai chỉ nói một câu đã đủ khiến một cô gái nhỏ tự tổn thương chính mình.

Loại người như Giang Hồng Mai, lòng dạ chẳng khác gì một vũng nước tù âm u – nhìn thì tưởng phẳng lặng, nhưng dưới đáy lại tích đầy rác rưởi. Nếu không để tâm, chỉ một lần lỡ chân, có khi cả đời cũng không ngoi lên được nữa.

Đáng tiếc a đáng tiếc !

"Phương Tri Ý" có phải là cô gái nhỏ non nớt đâu, Phương Tri Ý là đại lão mạt thế.

Đại lão mạt thế biết không ?

Là dạng người nhìn thấy tang thi lao đến không chớp mắt, gặp xác sống đầy m.á.u me vẫn có thể bình tĩnh tháo s.ú.n.g tra đạn, gặp kẻ đóng kịch thì mặt không biến sắc, lập tức vạch trần.

Nói cho dễ hiểu hơn, là kiểu người không chỉ biết dùng vũ lực, mà còn biết dùng "não", mà "não" này không rảnh để chơi trò tâm lý mèo vờn chuột với mấy bà cô hàng xóm rảnh việc — ngoài mặt thì miệng nam mô, trong bụng lại giấu một bồ d.a.o găm.

Ván cờ này, Giang Hồng Mai tính toán từng nước, cứ nghĩ "Phương Tri Ý" dễ dọa, dễ ép, ai nói gì cũng nghe, ai xúi gì cũng tin, nhưng nào ngờ Phương Tri Ý lại không ấn lẽ thường ra bài.

Người bình thường trong hoàn cảnh đó có thể ba mặt một lời tranh luận, đôi co, phản bác hoặc im lặng ôm những lời ấy chui vào một xó xỉnh nào đó rồi một mình gặm nhấm.

Còn với đại lão ấy à?

Không cần đôi co, không cần vung tay múa miệng.

Dù sao người ta cũng bảo mình là đứa bệnh tật mà, mình cũng chẳng dùng được "vũ lực" thật, vậy thì mình quay đầu "nhẹ nhàng" lại "vô tình" "báo cáo" với anh nhà mình thôi.

Chỉ đơn giản vậy là đủ khiến "bàn cờ" của Giang Hồng Mai thành cát bụi.

Thắng không cần ra chiêu. Thua cũng không biết thua ở đâu.

Tính toán với đại lão mạt thế?

Còn là đại lão có chống lưng ?

Bà xác định ?

Ngày cô đấu trí đấu dũng với tang thi, không biết Giang Hồng Mai còn lăn lộn ở góc nào nghịch bùn đâu.

Hừ !
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 73



Phương Tri Lễ vừa nghe nói em gái bị người ta bóng gió mỉa mai đã không kìm được cơn giận, lập tức bật dậy, tay áo xắn cao, gân xanh nổi lên bên thái dương, dáng vẻ rõ ràng là định xông ra ngoài ăn thua đủ. Nhưng còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa, đã bị Phương Tri Thư túm chặt lấy tay kéo lại, giọng anh cả thấp trầm mà dứt khoát:

“Em định làm gì? Vì một câu nói mà muốn đánh người à? Còn muốn làm phi công nữa không?”

Hiếm khi Phương Tri Lễ cãi lời anh cả, lần này lại không nhịn được, trừng mắt nhìn anh, cãi lại một cách gay gắt:

“Lẽ nào cứ để người ta ngang nhiên bắt nạt Dạng Dạng như thế à? Ai cho bà ta cái quyền đó? Người ta có bệnh thì cũng không đến lượt bà ta lên mặt! Hơn nữa, Dạng Dạng có phải thật sự bệnh tật gì đâu!”

Nói đến đây, giọng anh chùng xuống, pha lẫn xót xa và uất ức:

“Hồi còn bé đúng là em ấy yếu hơn người ta một chút, dễ cảm sốt hơn bình thường, nhưng trẻ con mà, đứa nào chẳng từng ốm đau? Cùng lắm là phải uống thuốc nhiều hơn vài lần thôi, thế mà họ cứ chụp lên đầu em ấy cái mác ‘bệnh tật’, gán cho em ấy cái danh ‘gánh nặng’. Họ có bao giờ thật sự nhìn vào con người em ấy chưa?”

Anh hít sâu một hơi, nắm tay siết lại thật chặt như muốn kìm nén cơn phẫn nộ đang dâng trào:

“Huống chi, em ấy đến đây bao lâu rồi, em ấy đã phải uống viên thuốc nào chưa? Tự tay nấu cơm, tự mình gánh vác công việc gia đình khi anh em ta vắng mặt, chưa từng kêu ca một câu. Sức khoẻ như thế mà cũng bị đem ra dè bỉu, thế thì thiên hạ này còn biết phân biệt đúng sai gì nữa không?”

Phương Tri Thư không đôi co thêm với em trai, chỉ lặng lẽ bước qua ngưỡng cửa, đôi giày dính bụi đỏ từ doanh trại in dấu đều trên nền xi măng đã ngả màu cũ kỹ. Anh đi thẳng tới trước mặt em gái, quỳ một gối xuống, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống giờ đây ngang tầm với cô, nhẹ nhàng đến mức như sợ làm cô giật mình:

“Lúc đó, Dạng Dạng đã nói gì? Còn trong lòng em nghĩ thế nào?”

Phương Tri Ý chẳng chút ngại ngùng, nhún vai đáp, giọng thản nhiên nhưng không giấu được vẻ đắc ý nhỏ nhỏ:

“Em nói với bà ta: Bà nên dọn ra biển mà ở. Nơi rộng lớn như vậy mới đủ để bà ta quản cho hết.”

"Anh cả và anh hai đã nói với em, đây cũng là nhà của em. Em với anh cả, anh hai là ruột thịt, là người một nhà, đương nhiên phải chăm sóc lẫn nhau. Đổi lại là em có khả năng, em cũng sẽ làm như vậy. Sao có thể nói là em liên luỵ anh cả anh hai?"

Lời này hơi giống như tự khen bản thân một chút – rõ ràng được hai anh trai yêu chiều bao bọc từng li từng tí, nhưng Phương Tri Ý vẫn mạnh miệng không chút ngại ngùng.

Cô biết, các anh đều vui mừng thấy cô "mạnh miệng" như vậy.

Anh nhìn em gái, khoé mắt như có ánh cười, nhưng bên trong là một nỗi nhẹ nhõm sâu kín. Anh gật đầu ngay, giọng bình thản nhưng từng chữ đều đanh lại:

“Đúng. Ba anh em mình là một nhà, m.á.u mủ ruột rà. Người ngoài có nói gì cũng mặc, lời của họ không đủ để khiến em phải gục ngã, cũng không đủ khiến anh đổi dạ.”

Điều Phương Tri Thư thật sự muốn biết, chính là suy nghĩ sâu trong lòng em gái mình. Dù em đã đến đây được một tuần, ngày nào cũng cười nói vui vẻ, mỗi lần gặp mặt đều là bộ dáng nhẹ nhõm, hạnh phúc. Nhưng Phương Tri Thư biết, bên cạnh em lúc nào cũng có người đi theo, hành động bảo vệ, nhưng trên thực tế lại vô hình dựng nên một bức tường, cách ly em khỏi thế giới bên ngoài.

Anh không ít lần bắt gặp trong mắt em gái ánh lên một tia khao khát— khát khao được tự bước đi, được tự đối diện, thậm chí… được tự va vấp.

Nhưng lý trí lại kéo anh đứng vững ở một bên: không thể mạo hiểm.

Anh vẫn nhớ rõ, năm ấy, em gái vừa mới lên cấp hai, vì bệnh mà phải nghỉ học gần nửa tháng. Ngày thứ hai trở lại trường, chỉ vì vài lời đàm tiếu vô tâm của bạn học, em đã một mình bỏ đi, chạy thẳng ra bờ sông ngoại ô Nam Thành.

Nếu không phải bố mẹ và giáo viên phát hiện kịp thời… hôm đó, có lẽ người nằm dưới dòng sông lạnh buốt ấy… chính là Dạng Dạng, em gái của anh.

Ký ức đó như một chiếc gai cắm sâu trong tim, dù năm tháng đã qua, vẫn chẳng thể rút ra được.

Vậy nên, dù hiện giờ em gái có cười rạng rỡ, có hoạt bát đến mấy, thì chỉ cần một gợn sóng nhỏ lướt qua, anh cũng không dám lơ là.

Cũng bởi vì thế, khi nghe thấy câu nói ban nãy, tuy trong lòng dâng lên cơn giận dữ, nhưng anh vẫn cố nén lại, bình tĩnh lắng nghe. Bởi anh muốn hiểu thật sự—em gái mình, rốt cuộc đang nghĩ gì.

Nếu cô vẫn như năm đó, bị hỏi thì cúi đầu trốn tránh, không nói nửa lời—vậy thì cho dù cô có cười tươi đến mấy, anh cũng chẳng thể yên lòng dù chỉ một giây.
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 74



Nhưng câu trả lời của em gái lại khiến anh sững người. Rõ ràng trong ánh mắt em gái hiện lên một thứ cảm xúc rất rõ—bình thản và kiên định, như thể thật sự đã không còn bận tâm đến những lời ra tiếng vào ngoài kia nữa.

Khoảnh khắc ấy, bao nhiêu lo lắng trong lòng anh bỗng chốc dịu đi.

Trong khoảnh khắc ấy, những lo lắng trong lòng anh bỗng như được xoa dịu.

Anh chợt nhận ra—em gái mình đã khác xưa rồi.

Cô sẽ không còn vì một câu nói của người đời mà buồn bã day dứt, cũng không còn dễ dàng bị lay động bởi những ánh mắt đánh giá. Cô đã biết cách trân trọng chính mình, và hiểu ra ý nghĩa sâu xa của hai chữ “gia đình”.

Tự mình xác nhận điều đó, trong mắt Phương Tri Thư không giấu nổi niềm vui. Em gái cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, và tự mình bước ra khỏi bóng tối.

Thế nhưng, niềm vui chỉ thoáng qua. Ánh mắt anh nhanh chóng trầm xuống.

Dưới vẻ dịu dàng thường ngày là một tầng cảm xúc khác—lạnh lùng, kiên quyết, và sắc bén như lưỡi d.a.o giấu sau nụ cười của một người lính, một người dựa vào bản lĩnh và sự tàn nhẫn của bản thân mà từng bước một bước lên vị trí tham mưu tác chiến khi tuổi đời vẫn còn quá trẻ.

Anh sẽ không để mọi chuyện cứ thế trôi qua như chưa từng có gì xảy ra.

Em gái có thể đã chọn cách nhẫn nhịn, nhưng anh thì không.

Anh biết—biết rất rõ—những năm qua, cô đã khóc thầm bao nhiêu lần chỉ vì vài câu dèm pha nhơ nhớp. Khi đó anh ở xa nhà, quân vụ bận rộn, nhiều chuyện biết mà không thể can thiệp, nhiều lần muốn hỏi han lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Nhưng bây giờ, khi cô đã ở ngay bên cạnh anh, anh sẽ không để cô chịu thêm một giọt nước mắt nào nữa.

Người nào dám bắt nạt cô—anh sẽ lần lượt tính sổ từng kẻ một.

Thái Văn Quân không ngờ chỉ rời đi một lúc mà đã xảy ra chuyện như vậy. Khi quay lại, đối diện với Phương Tri Ý, cô không giấu được sự tự trách:

“Dạng Dạng…”

Nhưng Phương Tri Thư không để cô nói tiếp. Anh giơ tay ra hiệu dừng lại, rồi nhẹ nhàng đưa cô ra ngoài, nhỏ giọng nói:

“Văn Quân, em không cần tự trách. Dạng Dạng… hiểu mà.”

Anh không phải người hay nói nhiều, nhưng từng hành động, từng ánh mắt đều cho thấy sự yêu thương sâu đậm anh dành cho cô em gái duy nhất.

Thế nhưng, tình yêu ấy chưa bao giờ chỉ là sự bảo bọc.

Nó còn là một niềm tin, một mong mỏi—rằng em gái anh nhất định phải hiểu:
Dù là người thân hay bạn bè, một khi đã ở bên cạnh cô thì sẽ mãi ở bên, mãi đứng về phía cô, bất kể xảy ra chuyện gì.

Giữa những người yêu thương nhau, không cần phải tự trách.

Bởi sự tự trách, nếu không đúng lúc, lại có thể vô tình biến thành gánh nặng—
khiến người được quan tâm cảm thấy mình là nguồn rắc rối, là người gây phiền toái.

Tình cảm, dù là m.á.u mủ hay bằng hữu, nên là điểm tựa, là sức mạnh, là dũng khí để cô bước tiếp giữa thế gian này—
chứ tuyệt đối không phải là sợi dây vô hình trói cô vào những điều cô không thể gánh nổi.

Thái Văn Quân nghe lời Phương Tri Thư, môi mím chặt rồi lại buông ra, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó nói.
Đối với người đàn ông dịu dàng này, cô càng thêm kính phục.

Ban đầu cô chỉ nghĩ anh là người có năng lực xuất chúng trong công việc, không ngờ khi đối mặt với gia đình, anh lại dịu dàng và tinh tế đến thế.
Ngay cả khi chăm sóc em gái, anh cũng đã nghĩ đến tương lai lâu dài cho cô ấy.

Trong khoảnh khắc ấy, Văn Quân bỗng có chút ghen tị với Dạng Dạng.
Có một người anh như vậy… thật sự là một điều vô cùng hạnh phúc.

Ước nguyện ban đầu của Phương Tri Ý lúc đến đây, đến lúc này, về cơ bản coi như đã đạt được.

Ban đầu, cô cứ nghĩ chỉ cần thể hiện ra dáng vẻ vui vẻ, anh trai sẽ yên tâm.
Thế nhưng, anh cả vẫn luôn cẩn trọng dò xét ý nghĩ thật của cô thông qua lời nói.

Giống như chỉ cần cô có một ngày buồn bã, anh sẽ lo cô nghĩ quẩn.

Cô nhìn ra được—anh trai vì cô, vì gia đình này, mà tự ép bản thân đến mức mệt mỏi.
Đó cũng là lý do khiến anh suy sụp trước sự ra đi của "Phương Tri Ý" trong nguyên tác.

Anh chỉ hơn cô vài tuổi, cũng là con của bố mẹ, cũng từng là một đứa trẻ.
Nhưng lại sớm phải trưởng thành, sớm phải gánh vác nhiều điều không tên.

Cô rất đau lòng vì điều đó.

Chính vì vậy, khi nghe những lời vừa rồi từ anh, cô thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô tin—lần này, anh trai đã thực sự yên lòng rồi!

Phải nói rằng, giữa hai anh em họ, vẫn luôn có một sự ăn ý đặc biệt.

Ngày trước, số phận "Phương Tri Ý" từng bị bóp nghẹt bởi những lời thị phi vô tình cũng có, hữu ý cũng có.
Còn bây giờ, nhờ lời thị phi như thế, cô lại có được một khởi đầu mới.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back