Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 245



Buổi tối hôm đó, Tạ Tiểu Ngọc đã rất lâu không nằm mơ lại nằm mơ.

Cô còn tưởng hai thế giới sẽ không đồng thời xuất hiện nữa, nhưng cô không ngờ mình được nhìn thấy một cảnh tượng đáng kinh ngạc.

Cô nhìn thấy Nghiêm Dặc ở thế giới kia tìm được nhà cô ruột, đáng tiếc là cô ruột của anh đã bị bệnh qua đời, cô ruột anh có một đứa con gái. Lúc Nghiêm Dặc tìm được, em họ đang bị người nhà trói nhét vào trong xe, muốn dùng cô ấy đổi lấy mấy trăm đồng sính lễ.

Cũng may là được Nghiêm Dặc ở bên kia tới cứu kịp thời.

Hiện tại, cô ruột của anh ở thế giới này còn chưa chết, bà ấy chỉ đang bị bệnh, cần tiền chữa bệnh.

Thấy Tạ Tiểu Ngọc ngủ không yên ổn, Nghiêm Dặc lập tức tỉnh dậy, anh bật đèn đánh thức người trong vòng tay: "Tiểu Ngọc, em mơ thấy ác mộng xạ"

Tạ Tiểu Ngọc đã hoàn toàn tỉnh giấc: "Không phải là ác mộng, em nằm mơ thấy cô, cô ruột của anh."

Tạ Tiểu Ngọc từng nói mười lăm tháng giêng, cô ruột và em họ của Nghiêm Dặc sẽ đến Bắc Kinh, bây giờ bọn họ không cần phải đi vùng khác tìm, chờ các cô ấy tới Bắc Kinh, lại xem nhân phẩm của cô ruột và em họ thế nào.

Chờ xem rồi quyết định có nhận thân hay không.

Ở thế giới song song kia, cô chỉ nhìn thấy em họ được cứu, chứ không biết nhân phẩm cô ấy thế nào.

Sợ lại là một người giống như Nghiêm Bạch Huệ, có quen hay không sẽ giao cho ông nội Nghiêm Dặc và mấy người bác quyết định.

"Em nằm mơ thấy em họ anh chính là người giúp việc được Nghiêm Bạch Huệ tìm tới chăm sóc cho ông bà nội anh trong tháng giêng, anh Nghiêm Dặc, anh mau thông báo cho bác Tống Liêm đi, tìm cớ thả Nghiêm Bạch Huệ ra."

Cô nằm mơ thấy được chuyện đã xảy ra ở thế giới song song, hôm nay là mùng bảy tháng giêng, Nghiêm Bạch Huệ sẽ dẫn người giúp việc đến cửa vào mười bốn tháng giêng.

Người giúp việc này, chính là con gái Mặc Hồng Vũ của cô ruột Nghiêm Dặc.

"Người giúp việc Nghiêm Bạch Huệ tìm tới, trùng hợp là em họ của anh?"

Nghiêm Dặc cảm thấy chuyện này rất khó tin, chuyện này là do tổ chức tình báo cố tình sắp xếp sao?

Sắp xếp cho em họ làm người giúp việc cho ông bà nội của mình, hầu hạ người cô giả và em họ giả, chờ một ngày nào đó nói cho cô ấy biết chân tướng, đến lúc đó cô ấy sẽ kích động? Thật là độc ác!

Nghiêm Dặc không cả kịp ăn sáng, anh vội đi tới cục công an thành phố, báo cáo tin tức này cho Tống Liêm.

Buổi tối hôm đó, dưới sự chống đối quyết liệt của Hà Tú Phân, bà ta thậm chí còn lôi cái chết ra để hăm dọa, Nghiêm Chính Sinh "Mới bất đắc dĩ" chạy tới cục công an, bảo lãnh cho Nghiêm Bạch Huệ đi ra.

Hứa Xương và Dư Thư Phương kết hôn vào ngày mười hai tháng giêng, Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc trở về trước tham dự hôn lễ.

Hôn lễ được tổ chức rất linh đình, Thư Phương được nhà trai đến đón từ lúc sáng sớm, nhận được nhà cha mẹ vợ chuẩn bị cho đôi vợ chồng son, nhà họ Hứa không có vẻ gì là không vui, trong lòng chỉ có cảm kích.

Tạ Tiểu Ngọc biết, tương lai Hứa Xương sẽ ra ngoài làm ăn, sẽ kiếm mấy căn nhà về cho Dư Thư Phương.

Sau khi tham dự hôn lễ của Dư Thư Phương, ngày mười ba tháng giêng bọn họ trở lại Bắc Kinh. Ngày mười bốn, Tạ Tiểu Ngọc xách theo thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, cùng Nghiêm Dặc đi tới đại viện thăm Nghiêm Chính Sinh.

Từ lần trước phát tác bệnh tim vì chuyện phân chia nhà cửa, sức khỏe của Nghiêm Chính Sinh vẫn không tốt. Cộng thêm Hà Tú Phân làm ầm ï nhà cửa hòng ép buộc Nghiêm Chính Sinh bảo lãnh Nghiêm Bạch Huệ ra, Nghiêm Chính Sinh vẫn luôn phải uống thuốc huyết áp.

Để hòa hoãn quan hệ, Nghiêm Bạch Huệ tìm một người giúp việc cho Nghiêm Chính Sinh và Hà Tú Phân.

Người giúp việc này tên là Mặc Hồng Vũ, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, Nghiêm Bạch Huệ sai Mặc Hồng Vũ đi làm một bàn đồ ăn, để Nghiêm Chính Sinh và Hà Tú Phân nếm thử tay nghề của người giúp việc.

"Cha mẹ, cha mẹ nếm thử tay nghề của tiểu Vũ đi, cô ta rất căm chỉ, cha mẹ lớn tuổi rồi, con bỏ tiền con bỏ ra để thuê người giúp việc, coi như là con biếu cha mẹ."

Hà Tú Phân cực kỳ vui vẻ, xem đi, vẫn là con gái biết thương cha mẹ, bốn đứa con trai kia không được đứa nào tri kỷ như vậy.

Thực ra, lúc trước mấy người bác của Nghiêm Dặc đều từng thuê người giúp việc toàn thời gian, người giúp việc theo giờ về. Nhưng Hà Tú Phân thử mấy người đều không hài lòng, không chê nấu cơm không hợp khẩu vị, thì cũng chê người ta lười biếng, tóm lại là không hài lòng.

Cuối cùng, mấy con trai đưa tiền thuê người giúp việc theo tháng cho bà ta.

Nhưng người giúp việc được con gái thuê về lại khác, Hà Tú Phân vui vẻ trong lòng, nhìn người giúp việc cũng thuận mắt hơn.

Bà ta nói với Nghiêm Chính Sinh: "Ông đừng xụ mặt nữa, con gái cũng đã nhận sai rồi, cha con sao thể giận nhau mãi được, tới ăn cơm đi, tôi nhìn thấy người giúp việc này làm việc rất nhanh nhẹn, giữ lại đây đi."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 246



Hiện tại chỉ cần nhìn thấy Nghiêm Bạch Huệ, là Nghiêm Chính Sinh lại vừa tức giận lại vừa đau lòng, con gái ruột của ông ấy hiện không biết đang chịu khổ ở đâu, vậy mà thứ hàng giả hại nhà ông ấy vẫn còn làm bộ làm tịch.

Thật là đáng sợ, bọn họ suýt nữa đã bị lừa đến khi chết.

Mấy ngày trước Tống Liêm thông báo cho ông ấy, nói bọn họ nhận được một nguồn tin đáng tin cậy là, Nghiêm Bạch Huệ sẽ tìm một người giúp việc cho ông ấy và Hà Tú Phân, người giúp việc kia là manh mối quan trọng, phải giữ người đó lại.

Vậy nên, Nghiêm Chính Sinh bị Hà Tú Phân dùng cái chết để uy h**p, mới biết thời biết thế bảo lãnh Nghiêm Bạch Huệ ra.

Ngay lúc ông ấy sắp không chịu đựng được, chợt thấy cháu trai và cháu dâu dẫn ba đứa bé đến cửa.

Nghiêm Chính Sinh vừa nhìn thấy Tinh Tinh, đã nghĩ đến con gái ruột, cháu ngoại mình vẫn đang lưu lạc bên ngoài chịu khổ, trong lòng cũng càng thương yêu Tinh Tỉnh hơn.

"Tinh Tinh, đến chỗ ông nội nào."

Tinh Tinh ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh ông nội, cô bé không thèm nhìn Hà Tú Phân lấy một lần.

Tinh Tinh nói: "Ông nội ơi, dạo này ông gầy quá, cháu mua đồ ăn ngon cho ông, ông phải nhớ ăn nhé."

Lúc Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc tới cửa, cũng vừa lúc gia đình chuẩn bị ăn trưa.

Hà Tú Phân không muốn nhìn thấy bọn họ chút nào: "Tiểu Dặc, chẳng phải cháu đã nói là không nhận bà nội hay sao, các cháu tới nhà bà làm gì?"

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Bọn cháu đến đây không phải là để thăm bà nha, đây là nhà của ông nội, chúng cháu tới thăm ông nội, bà không muốn nhìn thấy chúng cháu, thì bà ta có thể đi."

Hà Tú Phân:...

Nghiêm Chính Sinh dắt tay Tinh Tỉnh: "Đi ăn cơm thôi."

Cả gia đình ngồi ở trước bàn ăn, chỉ có Tạ Tiểu Ngọc là chạy vào trong bếp, giúp Mặc Hồng Vũ bưng canh gà ác hầm táo đỏ đẳng sâm ra.

Cô thản nhiên quan sát Mặc Hồng Vũ, ngoại hình không giống người nhà họ Nghiêm cho lắm, nhìn giống bên nội nhiều hơn. Đây chính là em họ ruột của Nghiêm Dặc.

Chờ đồ ăn được bày hết lên bàn, Tạ Tiểu Ngọc kéo cô ấy cùng ngồi, nói: "Ăn chung đi."

Mặc Hồng Vũ vội vàng xua tay nói: "Không, tôi ăn ở trong bếp."

Nghiêm Bạch Huệ đã sớm nói các quy tắc với cô ấy, không được ngồi cùng bàn ăn với chủ nhà, cô ấy là người từ nông thôn lên, trong thành phố còn rất nhiều người không tìm được việc làm, cô ấy có thể tìm được công việc đã là may mắn lắm rồi.

Một tháng ba mươi đồng, cô ấy cần công việc này để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ.

Trong lúc mọi người trong nhà đang dùng cơm, Tạ Tiểu Ngọc thấy Mặc Hồng Vũ xới một bát cơm, bê nửa đĩa cà muối còn dư lại buổi sáng, ngồi ở trên ghế con trong phòng bếp ăn.

Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm thấy nghẹn lòng, cũng ăn không vô đồ ăn trong bát nữa.

Đây là em họ ruột của Nghiêm Dặc.

Cô ấy đến nhà ông ngoại ruột của mình làm người giúp việc, chỉ có thể ăn thức ăn thừa cơm thừa ở trong bếp, có còn công bằng nữa không.

Nghiêm Bạch Huệ còn khen ngợi với Hà Tú Phân: "Mẹ ơi, nhà có người giúp việc cũng không tôi đúng không, sau này đồ thừa trong nhà có người ăn rồi."

"Ừ, nấu cơm cũng được." Ý của Hà Tú Phân là, bà ta bằng lòng giữ người giúp việc này lại.

Nghiêm Bạch Huệ cười nói: "Con tìm cho mẹ, đương nhiên phải là người giúp việc tốt nhất rồi."

Nghiêm Chính Sinh nhìn không nổi, ông ấy từng phải chịu khổ, hồi còn trẻ đi đánh giặc bị thương dưỡng thương ở nhà người dân nông thôn, người nông thôn còn giết hai con gà mái quý giá nhà mình bồi bổ cho ông ấy và các đồng đội. Đã bao nhiêu năm rồi, ông ay có thể mặc cho con cháu người nông thôn ngồi ăn cơm thừa canh cặn trong bếp nhà mình sao?

Nghiêm Chính Sinh nói với Mặc Hồng Vũ: "Cháu à, nhà chúng ta không chú trọng như vậy đâu, cháu trai cháu gái nhà ta đều rất tốt, cháu ngồi lên bàn cùng ăn với chúng ta đi."

Mặc Hồng Vũ rất cảm kích, cô ấy cảm nhận được, tuy nhìn ông cụ này rất nghiêm túc, nhưng con người của ông ấy rất tốt, cháu trai cháu gái của ông ấy đều không có thái độ kỳ thị và địch ý, ba đứa bé kia lại hoạt bát đáng yêu.

Nhưng cô ấy cũng nhận ra sự khinh bỉ của Hà Tú Phân, và ý cảnh cáo của Nghiêm Bạch Huệ.

Cô ấy vội vàng lắc đầu nói không cần.

Nghiêm Bạch Huệ hờn dỗi, làm nũng với Nghiêm Chính Sinh: "Cha ơi, sao cha phải khách sáo với người giúp việc tới từ nông thôn, chúng ta cho cô ta công việc, cô ta đã phải mang ơn chúng ta rồi. Lúc trước cô ta ăn cũng không đủ no, giờ tới nhà chúng ta làm người giúp việc, còn có thể được ăn cơm gạo tẻ, đã là không tồi."

Trước kia Nghiêm Chính Sinh có thể chịu được cái tính ngạo mạn lại tùy hứng của Nghiêm Bạch Huệ, nhưng giờ biết bà ta không phải là con gái mình, nghe những lời này vào tai, lại cảm thấy cực kỳ chói tai.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 247



Nghiêm Chính Sinh tức giận nói: "Bắt một đứa trẻ tâm tuổi cháu ngoại của cha ăn cơm thừa canh cặn ở trong nhà bếp, con bảo cha phải nuốt trôi thế nào."

Hà Tú Phân tức giận tranh cãi: "Lão Nghiêm, ông cố tình gây sự đúng không, vì một người giúp việc mà muốn làm con gái khó chịu, tại sao vậy? Không ăn thì cút đi, con gái tôi biếu tôi, tôi ăn!"

Mặc Hồng Vũ đã bị dọa sợ, cô ấy thật sự rất cần công việc này.

Cô ấy vội vàng khuyên nhủ: "Ông Nghiêm, bà Hà à, đều tại cháu không tốt, ông bà đừng cãi nhau vì cháu, cháu có thể ăn ở trong bếp."

Nghiêm Bạch Huệ nổi giận đùng đùng nói: "Deu do cái con tiểu tiện nhân này không chịu thành thật an phận, mới ngày đầu tiên đã khiến cha mẹ tôi cãi nhau, cô không đủ tiêu chuẩn, cút đi cho tôi."

Mặc Hồng Vũ trắng bệch mặt nói: "Dì Nghiêm, dì đã hứa..."

"Im miệng, tôi đã thực hiện những gì đã hứa với cô, bây giờ là cô không có bản lĩnh làm cha mẹ tôi hài lòng, không liên quan gì đến tôi."

Bà ta chỉ vào Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc: "Muốn trách thì trách hai người bọn họ, nếu bọn họ không đến, hôm nay cũng sẽ không có chuyện gì" Nghiêm Dặc đã siết chặt tay thành quả đấm, Nghiêm Bạch Huệ biết rõ mình là hàng giả, sao bà ta vẫn có thể vênh mặt hất hàm ở nhà họ Nghiêm, nếu bà ta là người khiêm tốn, chắc sẽ không đến mức bại lộ nhanh đến vậy.

Anh rất muốn lật bàn lên.

Nghiêm Dặc vỗ mạnh tay lên bàn: "Cô nghĩ là người ta sẵn lòng để cô trút giận à, người ta chỉ nể đồng tiền của cô thôi, nếu không hướng về phía tiền, ai thèm nhìn bộ mặt đáng ghét của cô!"

Nghiêm Chính Sinh được chào hỏi qua, nói người giúp việc này có liên quan đến vụ án. Thấy cháu trai có thái độ này, ông ấy đập đũa thuận thế nói: "Không ăn nữa, Tinh Tinh và Cá Lớn Cá Nhỏ di với ông nội, ông nội dẫn các cháu ra tiệm cơm nhà nước ăn vịt quay."

Dẫn bọn trẻ đi, để cháu trai giải quyết chuyện này.

Tạ Tiểu Ngọc nhẹ nhàng dẫn Mặc Hồng Vũ đi ra ngoài, cô gái hiền lành chất phác này đã sắp khóc rồi.

"Em biết các chị có lòng tốt, nhưng lòng tốt lại thành chuyện xấu rồi, mẹ em bị bệnh, hiện tại Nghiêm Bạch Huệ đang giúp chúng em thuê nhà, nếu không thể làm được công việc giúp việc này, mẹ em sẽ không có tiền khám bệnh, hai mẹ con chúng em còn bị đuổi ra khỏi phòng trọ."

Cô ấy lau nước mắt nói: "Các chị sống trong gia đình có điều kiện tốt, sao biết nỗi khổ của em, khó khăn lắm mới giúp mẹ em ly dị, giờ thế này là muốn g**t ch*t chúng em rồi, các chị bảo em phải làm sao bây giờ?"

Tạ Tiểu Ngọc nói với Nghiêm Dặc: "Phải làm thế nào bây giờ anh Nghiêm Dặc, em không nhịn được nói ra. Em nghĩ cũng không cần phải giấu giếm đâu, cứ nói rõ mọi chuyện rõ ràng ra đi, tránh cho hiểu lầm càng sâu hơn, em ghét nhất là hiểu lầm."

Nghiêm Dặc gật đầu nói: "Vậy về nhà nói đi."

Mặc Hồng Vũ nghe không hiểu hai người bọn họ nói gì, cái gì gọi là giấu giếm?

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ bọn họ biết giao dịch giữa mình và Nghiêm Bạch Huệ, cổ vũ mình đi cử báo Nghiêm Bạch Huệ?

Không được không được, khó khăn lắm cô ấy mới thoát khỏi gia đình ban đầu của mình, để mẹ rời khỏi gia đình của người đàn ông nhu nhược kia, cô ấy cảm thấy tất cả trả giá đều là xứng đáng.

Nếu nghe lời bọn họ đi cử báo Nghiêm Bạch Huệ, tương lai nhất định sẽ bị nhà họ Liễu điên cuồng trả thù.

Nghĩ như thế, Mặc Hồng Vũ vội vàng nói: "Cám ơn các chị có lòng tốt giúp đỡ, nhưng chuyện của em thật sự không cần các chị quản đâu, để em trở về xin lỗi bà Nghiêm, mong các cô đừng quan tâm."

Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy bất lực.

Tạ Tiểu Ngọc kéo cô ấy lại, nói: "Chồng chị là cảnh sát thực tập ở cục thành phố, còn chị là sinh viên đại học mới đỗ năm nay, hai bọn chị đều có tiền đồ tươi sáng, không thể làm ra những chuyện phạm pháp hại em được, em cứ nghe bọn chị nói đi, nghe một chút cũng không thiếu một miếng thịt nào, có đúng không?”

"Chẳng lẽ em không muốn biết, bọn chị muốn nói chuyện gì với em à?"

Mặc dù không biết Mặc Hồng Vũ đang sợ hãi điều gì, nhưng cô ấy cố ky như vậy, chắc chắn là có lý do.

Nghiêm Dặc nói: "Chuyện bọn anh muốn nói, không phải là chuyện em lo lắng đâu, nếu em không yên tâm, chúng ta đi tới gần cục công an trò chuyện đi, như thế nào?"

Mặc Hồng Vũ do dự trong chốc lát, trong lời nói của bọn họ đều là ý tốt, hiện tại cô ấy chẳng có gì cả, hơn nữa cô ấy cũng không ngu ngốc, sẽ không dễ dàng bị lừa đâu.

Thôi, cứ nghe xem hai người bọn họ muốn nói øì, kẻo lại hối hận về sau.

"Vậy cứ đến nhà các chị đi."...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 248



Về đến nhà, Tạ Tiểu Ngọc rót ly trà cho Mặc Hồng Vũ, hai vợ chồng cô mới kết hôn không lâu, trên cửa sổ còn dán chữ hỷ đỏ thẫm.

Tạ Tiểu Ngọc thấy ánh mắt của Mặc Hồng Vũ chứa đầy hâm mộ nhưng không ghen ty, cười nói: "Nhà này là được anh họ tôi, chị họ của chồng tôi mua tặng cho chúng tôi."

"Họ hàng nhà các chị tốt thật đấy." Mặc Hồng Vũ thật lòng nói.

"Vậy họ hàng người thân nhà em không tốt à?" Tạ Tiểu Ngọc hỏi.

Mặc Hồng Vũ lắc đầu nói: "Em không muốn nói tới bọn họ."

Tạ Tiểu Ngọc thầm hiểu ra, đó là đáng ghét tới mức độ nhất định.

Nếu muốn chiếm được niềm tin của cô ấy, vậy đầu tiên là bày tỏ chính mình.

Tạ Tiểu Ngọc kể cho cô ấy nghe chuyện của mình: "Kỳ thực trong nhà chị cũng có một số người thân rất đáng ghét, cha ruột tính toán chị, tính toán mẹ chị. Mẹ kế của chị lại khỏi cần phải nói, cuối cùng đẩy cả mạng mình vào."

"Lúc trước mẹ chị bị người giúp việc trong nhà ông ngoại trộm đi, sau này anh họ tìm được chị, họ hàng bên nhà ông ngoại chị đặc biệt tốt." Mặc Hồng Vũ nghe đến ngây người, hóa ra cô gái này cũng có tuổi thơ cơ cực, nhưng cô vẫn sống rất lạc quan tích cực.

Mặc Hồng Vũ vội vàng nói: "Em cũng không hơn gì đâu, hoàn cảnh của nhà em sống cùng bà nội cũng rất gian nan, cuối cùng em giúp được mẹ em ly dị với người cha nhu nhược kia. Các chị không biết đâu, lúc em bảo cha em thoát khỏi quan hệ với bà nội, cha em lại đánh cho em một trận, từ đó trở đi, em xem thường ông ta, coi như không có người cha này."

"Em thật là dũng cảm!" Tạ Tiểu Ngọc thật lòng bội phục cô ấy, thời đại này không có quá nhiều người dám thuyết phục cha mẹ ly dị.

Nhưng Mặc Hồng Vũ làm được, quá trình này hẳn là cực kỳ khó khăn, Tạ Tiểu Ngọc thầm cảm nhận được, nhà bọn họ có thể nhận cô em họ này!

Mặc Hồng Vũ ngượng ngùng cười cười: "Chị là người đầu tiên khen em đấy, người ở thôn em đều nói em khuyên cha mẹ ly dị là chuyện đại nghịch bất đạo, có thể là do mẹ em chỉ sinh được một mình em, cha em cảm thấy nhà không có con trai thì không thể ngóc đầu lên được, mẹ em ở nhà chồng trở thành người ai cũng có thể bắt nạt được, hồi trước em còn có nhỏ không có cách nào giúp mẹ, nhưng giờ cuối cùng em đã làm được rồi."

Tạ Tiểu Ngọc bảo Mặc Hồng Vũ chờ trong chốc lát, mình ra bên ngoài bàn bạc với Nghiêm Dặc: "Anh Nghiêm Dặc, em cảm thấy em họ là người có thể giữ bí mật, em sợ đêm dài lắm mộng, anh xem có nên nói thẳng với cô ấy không?"

Nghiêm Dặc nói: "Em chờ một lát, để anh đi gọi điện thoại cho bác Tống."

"Được"

Nghiêm Dặc quay sang liếc nhìn em họ của mình, cô bé này là người cứng cỏi, nhưng cô gái có cứng cỏi hơn nữa, cũng có khả năng chịu thất bại, cũng sẽ sụp đổ, chẳng hạn như người mẹ cô ấy yêu nhất qua đời vì không được điều trị kịp thời.

Đây chính là cô ruột của anh, Nghiêm Dặc thầm đưa ra quyết định, anh phải thuyết phục cục trưởng Tống Liêm.

Mặc Hồng Vũ tò mò, đi ra hỏi: "Chị và chồng chị thần thần bí bí gì đấy?"

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Em cũng biết nghề nghiệp của anh ấy rồi đấy, có một số việc bản thân anh ấy không thể làm chủ được, anh ấy đi gọi điện thoại, sẽ sớm trở về thôi."

Mặc Hồng Vũ lại thầm lo lắng, đừng nói là liên quan đến giao dịch giữa cô ấy và Nghiêm Bạch Huệ đấy nhé?

Khoảng hai mươi phút sau, Nghiêm Dặc trở lại, ánh mắt tràn đầy kích động, gật đầu với Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc cũng vui vẻ, bên phía cục trưởng Tống đã đồng ý, đồng nghĩa với việc kéo em họ vào trong đội. Cô bắt đầu kể cho em họ nghe về chuyện xảy ra từ mấy chục năm trước.

Hơn ba mươi năm trước, có một tổ chức tình báo đã lập ra kế hoạch chọn một gia đình lớn ở Bắc Kinh, gia đình này đã sinh bốn người con trai, cái thai thứ năm là con gái. Buổi tối hôm đó phòng sinh bất ngờ bị cháy, may nhờ có tiếng khóc của trẻ con đánh thức người lớn, mới cứu được người cả phòng đấy.

"Lửa bùng lên là do có người cố tình châm lửa, đêm hôm đó bé gái cũng bị đánh tráo, gia đình bì đánh tráo con đó, chính là nhà chồng chị."

"Vì vậy Nghiêm Bạch Huệ mà em nhìn thấy hôm nay, kỳ thực không phải là cô ruột của chồng chị, ông nội đã biết chuyện này, hiện tại em cũng được biết."

Mặc Hồng Vũ thầm cảm khái, chuyện xảy ra với nhà họ Nghiêm thật sự rất bi thảm. Hơn nữa, vừa rồi cô còn nghe nói, người cô giả này từng cử báo mẹ chồng của Tạ Tiểu Ngọc, thật là đáng hận.

Nếu... nếu cô ấy nói thật ra, bọn họ bảo cô ấy đi cử báo, cô ấy cũng không biết nên làm thế nào mới phải.

Cô ấy nói: "Nhưng các chị kể cho tôi nghe những chuyện này để làm gi em cảm thấy mình không giúp được gì cho các chị cả. "
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 249



Tốt hơn hết là đừng nói nữa, như vậy cô ấy cũng sẽ không thấy áy náy vì không giúp được gì.

Tạ Tiểu Ngọc đỡ bả vai cô ấy, lo lắng nói: "Chị nói ra nhưng em đừng kích động, mẹ em chính là đứa bé bị đánh tráo kia, mẹ em mới thật sự là con gái ruột của nhà họ Nghiêm, em là em họ ruột của chồng chị."

Mặc Hồng Vũ:...

Điều này sao có khả năng?

Chuyện này quá ly kỳ, quá tàn khốc, bọn họ không biết Nghiêm Bạch Huệ đã làm cái gì với cô ấy, nếu nếu đây là sự thật thì quả là quá tàn nhẫn.

"Em không có cách nào tin tưởng cả." Mặc Hồng Vũ nói: "Em thật sự không có cách nào tin tưởng."

Nghiêm Dặc nói: "Ở nước ngoài có loại công nghệ nhận dạng, có thể kiểm tra DNA, anh quen biết một vị Hoa kiều ở nước ngoài, nếu em bằng lòng, chúng ta sẽ đi làm giám định, đến lúc đó sẽ biết được là thật hay giả. "

Tạ Tiểu Ngọc trấn an Mặc Hồng Vũ: "Chị biết em rất khó tiếp nhận được chuyện này, chị còn đoán em có nỗi niềm khó nói, vậy nên càng phải làm cho rõ chuyện này. Chỉ cần em bằng lòng làm giám định, bọn chị sẽ lập túc sắp xếp. Chẳng lẽ em hy vọng thứ hàng giả đó chiếm thân phận của mẹ em, tiếp tục hại người khác à. Bà ta làm việc cho tổ chức tình báo, chị không muốn bà ta tiếp tục hại thêm nhiều người nữa."

Hồng Vũ đồng ý, cô ấy trở về nhà trọ, lấy tóc của mẹ giao cho Tạ Tiểu Ngọc.

Trong khoảng thời gian chờ kết quả, Mặc Hồng Vũ lấy lý do mâu thuẫn với Nghiêm Bạch Huệ, không tiếp tục đi tới nhà họ Nghiêm làm người giúp việc nữa.

Mặc Hồng Vũ không có một xu nào trên người, cô ấy tới Bắc Kinh làm người giúp việc, thỏa thuận là lương tháng ba mươi đồng, nhà do Nghiêm Bạch Huệ thuê.

Lúc Tạ Tiểu Ngọc nói sẽ thuê phòng cho hai mẹ con Mặc Hồng Vũ ở nhà khách, Mặc Hồng Vũ nói không cần, còn nói hiện tại Nghiêm Bạch Huệ không dám đuổi mẹ con bọn họ ngủ ngoài đường.

Tạ Tiểu Ngọc đoán chắc Nghiêm Bạch Huệ đã bị Mặc Hồng Vũ nắm được nhược điểm gì.

Cô nói: "Không thể để bệnh tình của mẹ em kéo dài hơn nữa, phải đưa mẹ em đến bệnh viện luôn đi, chị sẽ cho em mượn tiền."

Không thể trì hoãn việc điều trị bệnh lại nữa, chẳng may bỏ lỡ giai đoạn điều trị thì sẽ bỏ lỡ một cái mạng. Mặc Hồng Vũ cắn chặt răng, nhận hai trăm đồng từ tay Tạ Tiểu Ngọc, nói: "Những nếu lỡ em không phải là em họ của các chị thì sao?"

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Chẳng lẽ chị lại sợ em không trả, em đừng nghĩ lung tung nữa, Nghiêm Dặc đã tìm xong bệnh viện rồi, đặt phòng bệnh đơn trong bệnh viện, hôm nay có thể nhập viện khám luôn."

Mặc Hồng Vũ thầm cảm động trong lòng, còn chưa có kết quả giám định quan hệ huyết thống, không ai biết được mẹ cô có phải là cô ruột của Nghiêm đại ca hay không, nhưng bọn họ vẫn thật lòng giúp đỡ mẹ con cô ấy.

Mẹ Mặc Hồng Vũ nhập viện, Hà Tú Phân lại có cớ gây chuyện ầm T1, bà ta ở nhà mắng Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc: "Bọn nó làm gì vậy, bà nội ruột bị bệnh mà không thèm ngó ngàng tới, trong khi lại giúp mẹ ruột của một người giúp việc nhập."

Nghiêm Chính Sinh mặc kệ bà ta, ông ấy chuyển đến ở nhà con trai, trong khoảng thời gian này cũng có tới bệnh viện hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ Mặc Hồng Vũ.

Lúc gặp lại Nghiêm Chính Sinh, Mặc Hồng Vũ thầm cảm thấy ngũ vị tạp trần, ông ấy thương con gái, thương cháu ngoại gái của mình, nhưng lúc biết đứa con gái mình yêu thương không phải là con gái ruột, mà bị người ác ý đánh tráo, ông ấy vẫn có thể tỉnh ngộ kịp thời.

Vì vậy, nếu mẹ thật sự là con gái của ông ấy, những chuyện xảy ra với mẹ và với cô ấy, đều không thể tính lên đầu ông cụ này được.

Vì vậy, cuộc trò chuyện giữa cô ấy và Nghiêm Chính Sinh diễn ra khá êm đềm. Mẹ của Mặc Hồng Vũ nằm viện từ ngày mười lăm tháng giêng, đến khi bà ấy phẫu thuật xong ra viện, Tạ Tiểu Ngọc cũng lấy được kết quả giám định.

Mẹ của Mặc Hồng Vũ, Đoạn Huệ Quyên thật sự là con gái ruột của Nghiêm Chính Sinh, Mặc Hồng Vũ là em họ của Nghiêm Dặc....

Mặc Hồng Vũ cầm kết quả giám định, phải tiêu hóa một lúc lâu, mới nói cho Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc biết một bí mật còn sốc hơn.

"Anh họ, chị dâu họ, anh chị có biết em dùng cách gì để giúp mẹ em ly dị không?"

Đương nhiên là Tạ Tiểu Ngọc biết, cô từng thấy ở thế giới song song.

Hơn nữa trong một tháng này, Nghiêm Dặc cũng đã đi xác minh, sau khi có thông tin nhà nước khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học được đưa ra, Nghiêm Bạch Huệ cũng muốn để con gái mình đi thi đại học, nhưng thành tích của con gái bà ta quá kém, đến học trung học cơ sở còn khó khăn lắm mới tốt nghiệp được, thì chuyện thi đại học là vô vọng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back