Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 540



Phương Tri Ý cảm thấy chồng mình quá nặng nề, bây giờ còn liên lụy cả cháu trai. Nhưng cô vẫn nhắc nhở: "Chờ Tịch Kính và Tiểu ĐIềm Điềm về, anh đừng cố ý làm khó người ta nhé." Thật ra cô rất thích chàng rể này, chỉ sợ chồng cố ý gây khó dễ, làm Tịch Kính sợ mà quay đầu.

"Anh là loại người đó sao?"

"Khó mà nói."

Bùi Từ: "..." Không khó mới là lạ. Dỗ được con gái anh đi đã đành, ngay cả vợ cũng "nghiêng về phe" cậu ta rồi.

Tịch Kính ở Thành Nam chơi với Tiểu ĐIềm Điềm cho đến khi Tiểu Điềm Điềm phải quay về mới cùng nhau về Bắc Kinh. Về đến nơi, anh đương nhiên phải chính thức đến thăm nhạc phụ và nhạc mẫu. Sau khi lên máy bay, Tịch Kính bắt đầu sắp xếp chuyện chính thức đến thăm ba mẹ Tiểu ĐIềm Điềm. Mặc dù anh đã đến nhà họ Bùi rất nhiều lần, nhưng lần này thì hoàn toàn khác. Bây giờ thân phận của anh đã là bạn trai của Tiểu ĐIềm Điềm, vì thế anh có thể bắt đầu quang minh chính đại đi "cửa sau".

"Tiểu ĐIềm Điềm, ba em thích gì?" Sở thích của mẹ vợ tương lai thì cơ bản anh đã biết. Anh đã nhờ mẹ mình chuẩn bị lễ vật rồi. Nhưng nhạc phụ đại nhân thì không dễ tiếp xúc. Anh đã đến nhà họ Bùi vài lần, biết nhạc phụ rất yêu vợ và cưng chiều con gái. Mỗi lần gặp, thái độ của ông đều không nóng không lạnh. Anh cảm thấy nhạc phụ đại nhân rất khó lấy lòng.

"Thích anh tránh xa con gái ông ấy ra một chút!" Tiểu ĐIềm Điềm không nói dối. Từ khi cô nhận được bức thư tình đầu tiên, ba cô đã giống như một vệ sĩ trong tiểu thuyết. Cô còn chưa kịp hiểu rõ, bức thư tình đã bị ba cô tịch thu rồi.

Tịch Kính: "..."

Tiểu ĐIềm Điềm thích nhìn vẻ mặt "khổ sở" của Tịch Kính.

Phải nói rằng, Tiểu Điềm Điềm đặc biệt thích trêu chọc Tịch Kính Giống như lúc này, anh vốn đã căng thẳng, lại bị cô trêu chọc, cả người trông vừa uất ức vừa đáng thương, giống hệt con chó khi cô không cho ăn vặt vậy. Tiểu ĐIềm Điềm một tay chống cằm, nhìn Tịch Kính hỏi: "Nếu ba ba em thật sự không chấp nhận anh thì sao?"

"Vậy anh sẽ cố gắng để ông ấy chấp nhận."

"Vậy anh phải nhanh lên đấy nhé. Em là người không có kiên nhẫn. Nếu lâu quá, em có thể sẽ thích người khác đấy."

"Sẽ không. Anh bảo đảm lần này về sẽ làm ba em chấp nhận anh."

Tiểu ĐIềm Điềm nghe lời nói tự tin của anh không nhịn được "chậc chậc" hai tiếng: "Tịch Kính, anh tự tin như vậy sao?"

"Đương nhiên."

"Tại sao?"

"Bởi vì anh sẽ dùng hành động để chứng minh, anh sẽ là người yêu em nhiều nhất."

Những lời nói sến sẩm này anh ấy bây giờ nói ra dễ như ăn cơm. Tiểu ĐIềm Điềm không nhịn được trợn trắng mắt. Đột nhiên, cô ghé sát lại gần Tịch Kính, thì thầm: "Tịch Kính, hình như em vẫn chưa tỏ tình với anh. Anh có muốn nghe em tỏ tình không?"

Tịch Kính nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, giống như những vì sao nhỏ vụn trên bầu trời đêm. Trái tim anh lập tức bị đánh trúng, không hề do dự: "Có." Anh nằm mơ cũng muốn Tiểu ĐIềm Điềm nói thích mình. Bây giờ cô lại hỏi như vậy, anh có thể không muốn sao?

Tiểu ĐIềm Điềm thấy vẻ mặt mong chờ của anh, cô ngoắc ngoắc tay: "Vậy anh lại đây một chút. Trên máy bay đông người như vậy, người ta ngại lắm."

Hai người tuy ngồi ở khoang thương gia, mọi người cách nhau một khoảng, nhưng vẫn có không ít người. Tịch Kính không chút nghi ngờ, anh ghé sát vào cô. Tiểu ĐIềm Điềm thấy thế, hơi ngửa đầu, môi nhẹ nhàng dán vào vành tai anh. Hơi thở mềm nhẹ như tơ lụa, từ màng nhĩ lọt vào, theo máu chảy về tim. Trái tim Tịch Kính vô thức đập nhanh hơn, chính anh cũng có thể cảm nhận được sự xao động vui sướng trong lồng ngực.

Nửa ngày không đợi được lời tỏ tình của Tiểu ĐIềm Điềm, anh kinh ngạc quay đầu lại. Nhưng chưa kịp nhìn rõ, đôi môi mềm mại đã di chuyển từ vành tai đến ngay trước mặt anh. Sau đó, một làn hương thơm đặc trưng của Tiểu ĐIềm Điềm thoang thoảng qua mũi anh, rồi anh nghe thấy tiếng cười đắc ý của cô: "Vậy thì anh cứ mơ đi nhé."

Tịch Kính lúc này mới nhận ra mình lại bị cô ấy trêu chọc. Nhìn cô ấy như một con hồ ly nhỏ, Tịch Kính cố tình không nhìn cô. Anh chỉ đưa tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng x** n*n các khớp ngón tay. Dáng vẻ đó trông đáng thương vô cùng. Tiểu ĐIềm Điềm không chịu nổi điểm này của anh. Cô thì thầm: "Chờ xuống máy bay em sẽ tỏ tình với anh."

Dù biết cô chỉ là đang dỗ anh thôi, nhưng Tịch Kính lập tức vui vẻ. Ánh mắt anh dịu dàng như ánh nắng mặt trời, dừng lại trên người cô: "Ừm."

Vẻ ngoan ngoãn đó, còn hơn cả con chó nhỏ. Đây thật sự là vị tổng giám đốc Tịch luôn bày mưu tính kế trong truyền thuyết sao?

Tịch Kính nhìn Tiểu Điềm Điềm bằng ánh mắt dịu dàng, anh lại ghé sát người vào một chút. Hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm người trước mặt, trong ánh mắt ẩn chứa mong chờ. Tiểu ĐIềm Điềm tất nhiên là nhận ra, đây là "thủ đoạn" quen dùng của anh.

Cô nghĩ, nếu mình không thỏa mãn anh ấy, có lẽ anh ấy lại sẽ "uất ức" suốt đường. Vì thế, cô muốn hôn lên mặt anh, sau đó lợi dụng lúc anh chưa chuẩn bị, hôn lên môi anh: "Ngoan như vậy, thưởng cho anh thêm một cái."
 
Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí
Chương 541: Hoàn PN



Tịch Kính đưa tay sờ lên môi, khóe miệng không kìm được cong lên. Một tay anh vẫn nắm chặt tay Tiểu ĐIềm Điềm, cứ thế cười ngốc nghếch suốt quãng đường.

Sau khi về nhà, Tịch Kính quyết định đến thăm Bùi gia. Chuyện này, ngoài ba mẹ, ông bà nội ra, Bùi Châu vẫn chưa biết gì. Chỉ là sáng sớm cuối tuần, anh ấy nhìn thấy Tịch Kính lại xách theo một đống đồ vật xuất hiện trước cổng khu nhà, anh dụi mắt ngái ngủ hỏi: "Cậu định đi viện dưỡng lão làm từ thiện à?"

Tịch Kính còn chưa kịp nói, Tống Trinh đã đi đến. Nghe cháu trai nói, bà không nhịn được lườm: "Đi chỗ khác chơi, không có việc gì chắn đường làm gì?" Nói rồi bà nhiệt tình mời Tịch Kính vào nhà. Tịch Kính khiêm tốn chào hỏi: "Bà nội, cháu làm phiền mọi người rồi."

"Thằng bé này nói gì mà làm phiền. Đến thì thôi, lại còn mang nhiều đồ như vậy làm gì?" Tống Trinh tuy nói vậy, nhưng nhìn thấy Tịch Kính chuẩn bị chu đáo như thế thì rất hài lòng. Người tri thư đạt lễ ai cũng thích. Đương nhiên, bà cũng nhận ra anh ấy rất coi trọng chuyện này.

Bùi Châu biết bà nội từ trước đến nay rất thích Tịch Kính. Không ngờ, sau khi mọi người vào nhà, dì và chú út cũng đến, thái độ của dì đối với Tịch Kính cũng khác hẳn. Cho dù anh ấy có trì độn cũng đã nhận ra. Anh vội vàng kéo Tiểu ĐIềm Điềm sang một bên, nói nhỏ: "Tiểu ĐIềm Điềm, bà nội và dì út có phải muốn sắp xếp cho em và Tịch Kính xem mắt không? Anh nói cho em biết, nếu thật sự như vậy, em cũng không được đồng ý đâu. Tịch Kính người này..."

"Anh họ, em làm sao vậy?"

Tiểu ĐIềm Điềm nhìn người đàn ông đang đi đến, cô nín cười liếc anh họ một cái. Bùi Châu nhỏ tuổi hơn Tịch Kính, nghe Tịch Kính gọi mình là anh họ thì có chút không vui. Anh nhìn em gái cười đến sắp không nín được, một lúc lâu sau mới hỏi: "Tiểu ĐIềm Điềm, em với Tịch Kính..."

Tiểu ĐIềm Điềm không đợi anh nói xong, cô chủ động kéo lấy tay Tịch Kính, rồi còn đung đưa trước mặt Bùi Châu. Không cần nói cũng biết là mối quan hệ gì. Bùi Châu chịu đả kích lớn. Kêu bà nội thì chắc chắn là vô dụng, anh chỉ có thể kêu lên: "Chú út... Công chúa nhỏ nhà chúng ta bị cái thằng khốn Tịch Kính lừa đi rồi!"

Bùi Từ vốn đã khó chịu, nghe cháu trai kêu như vậy thì càng không vui, nói cho cùng thì đầu sỏ gây tội còn không phải vị cháu trai này sao. Vì thế, Bùi Châu đi mách tội còn bị chú út mắng một trận. Bùi Châu lúc này cảm thấy anh làm anh thật là thất bại thảm hại, đến khi thằng nhóc kia nghênh ngang vào nhà rồi anh ấy mới biết. Nhưng Bùi Châu bị chú út mắng, anh ấy cũng đã đòi lại chỗ Tịch Kính.

Anh ấy đấm Tịch Kính hai quyền nhưng vẫn chưa hả giận, anh nắm lấy cổ áo Tịch Kính: "Tôi coi cậu là anh em, vậy mà cậu lại cướp em gái tôi? Cậu nói xem cậu còn lương tâm không?"

Tịch Kính là người thế nào chứ? Trước mặt Tiểu ĐIềm Điềm thì đầu óc không đủ dùng, nhưng trước mặt Bùi Châu thì lại hoạt động rất nhanh. "Anh họ, chính vì em có lương tâm nên mới theo đuổi Tiểu ĐIềm Điềm."

Bùi Châu trừng mắt nhìn Tịch Kính, vẻ mặt như đang nói "Cậu coi tôi là thằng ngốc à?": "Nói bậy."

"Thật mà." Tịch Kính đột nhiên rất nghiêm túc phân tích những lợi và hại khi anh và Tiểu ĐIềm Điềm ở bên nhau so với khi một người không quen biết ở bên Tiểu ĐIềm Điềm. "Anh họ, em và Tiểu ĐIềm Điềm ở bên nhau. Sau này nếu có gì không tốt, anh cứ ra tay, temi tuyệt đối không kháng cự. Hơn nữa, nhân phẩm của em anh không phải là người hiểu rõ nhất sao? Tiểu ĐIềm Điềm đơn thuần như vậy, nếu gặp một người các mọi người không quen biết, chẳng phải càng nguy hiểm sao?..."

Cuối cùng, Tịch Kính đã thành công "thao túng tâm lý" Bùi Châu. Thậm chí đến cuối cùng, Bùi Châu còn cảm thấy những lời Tịch Kính nói rất có lý. Bùi Từ nghe thấy chàng rể tương lai nói năng lưu loát, không nhịn được hừ lạnh mấy tiếng. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hừ mà thôi.

Mặc kệ nói thế nào, Tịch Kính cũng coi như đã được gia đình Tiểu ĐIềm Điềm chấp nhận.

Nhưng Bùi Minh Tuyên và Bùi Từ thì vẫn không dễ dàng buông tha. Nhân lúc Tiểu ĐIềm Điềm trở về đơn vị, họ không ngừng "khảo sát" Tịch Kính. Đương nhiên, những điều này không cần phải lo lắng. Tịch Kính từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc, bản thân lại rất kiềm chế. Vì thế, Bùi Từ dần dần cũng đã bỏ đi thành kiến với chàng rể này.

Năm Tiểu ĐIềm Điềm 25 tuổi, cô chính thức thăng chức thành trung đội trưởng, và tại một buổi lễ duyệt binh lớn, cô đã đảm nhiệm vai trò người thuyết minh về chiếc máy b** ch**n đ** do mẹ cô thiết kế trước khi về hưu. Tịch Kính đã xây dựng một triển lãm mô hình lớn ở ngoại ô. Những mô hình được trưng bày không chỉ có những chiếc máy bay mà mẹ vợ tương lai tham gia nghiên cứu chế tạo, mà còn có cả những chiếc máy bay mà Tiểu ĐIềm Điềm từng lái. Những mô hình lớn được dựng lên giữa những bụi hoa lớn, tạo nên một khung cảnh lãng mạn. Tại đây, Tịch Kính đã cầu hôn Tiểu ĐIềm Điềm.

Màn cầu hôn này vừa khiêm tốn lại vừa phô trương. Khiêm tốn là vì tại hiện trường, ngoài người nhà, không có thêm một người nào khác. Phô trương là vì căn cứ trưng bày này đã tốn một trăm triệu để xây dựng. Sau khi cầu hôn, Tịch Kính dự định sẽ hiến tặng căn cứ này, biến nó thành một công viên mô hình hàng không, dẫn dắt nhiều thế hệ thanh niên theo đuổi ước mơ bầu trời của riêng mình.

Ngày đầu tiên công viên mô hình mở cửa, đã thu hút không ít phóng viên và những người yêu thích hàng không. Dù là các phương tiện truyền thông lớn hay người dân, họ đều đánh giá rất cao công viên này.

Tiểu ĐIềm Điềm nghe những người được phỏng vấn trên tivi không ngừng khen ngợi, cô quay người, sờ lên mặt Tịch Kính: "Tịch Kính, anh giỏi quá nha."

Tịch Kính nắm lấy tay Tiểu ĐIềm Điềm, đặt lên môi mình hôn: "Vậy Tiểu ĐIềm Điềm có yêu anh nhiều hơn một chút không?"

"Cái này thì..." Tiểu ĐIềm Điềm cố ý trêu chọc anh, cô đưa tay ra, dùng ngón cái và ngón trỏ véo vào nhau: "Nhiều như thế này thôi."

Tịch Kính biết cô đang trêu mình, nhưng anh vẫn thỏa mãn: "Vậy anh sẽ không ngừng cố gắng, để Tiểu ĐIềm Điềm yêu anh nhiều như thế này." Anh nói xong, mở rộng hai tay, ôm Tiểu ĐIềm Điềm vào lòng. Không cầu nhiều hơn, chỉ cần vừa vặn ôm trọn được tình yêu của mình là đủ rồi!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back